Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Trở Về 80 Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Trở Về 80 Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực
Chương 160


Trong lòng Tạ Lâm cảm thấy buồn lòng, nhìn thấy ánh mắt lạnh nhạt của Khương Chi thì chỉ đành cắn răng nói: “Đồng chí, tay nghề nấu ăn của cô thật sự quá tốt rồi. Cho nên ông chủ của tôi cố ý phái tôi đến đây để nói chuyện với cô, xem xem liệu có thể phiền cô nấu thêm một phần cơm cho ông chủ chúng tôi trong khoảng thời ông chủ nằm viện được không?”

“Đây là tiền công, cô nhìn xem?”

DTV

Vừa nói, Tạ Lâm vừa đưa cho Khương Chi một xấp tiền mặt.

Liếc mắt nhìn một cái, không ít hơn 1000 đồng.

Khương Chi lại không hề ngạc nhiên trước hành động hào phóng như vậy, sắc mặt ngược lại càng thêm không vui.

Quả nhiên là như vậy, những tình tiết đã thay đổi trong tiểu thuyết sẽ luôn được tái hiện lại thông qua nhiều cách khác nhau.

Trong tiểu thuyết, nguyên chủ nhận 1000 đồng của Tạ Lâm, bán Tiểu Qua cho anh ấy, bây giờ, cảnh tượng này lại lần nữa được tái hiện, mặc dù không phải bán Tiểu Qua, nhưng cũng khiến cô cảm thấy cực kỳ khó chịu.

Tạ Lâm nói: “Chuyện chính là như vậy, nếu cô cảm thấy không thích hợp thì có thể đưa ra yêu cầu khác.”

Trong giọng nói của anh ấy còn mang theo chút kinh ngạc, không ngờ nhiều tiền như vậy cũng không làm giao động cô gái trước mặt này.

Hai hàng lông mày của Khương Chi hiện lên một tia không kiên nhẫn, vừa định mở miệng nói gì đó thì đã bị một giọng nói khác cắt ngang.

“Chị, hai người đang là gì vậy?”

Cô quay đầu lại, liền nhìn thấy Lê Sơ ôm một quả bóng rổ đi đến.

Tạ Lâm cũng nhìn về phía đó, không khỏi kinh ngạc nói: “Lê tiểu thiếu gia?”

Lê Sơ sửng sốt, sau đó nhìn về phía Tạ Lâm.

Quan hệ của giới thượng lưu ở Bắc Kinh rắc rối khó gỡ, lẫn nhau đều có quen biết.

Cậu ấy cũng nhận ra trợ lý bên cạnh Ngũ gia nhà họ Thi, ngượng ngùng gãi đầu nói: “Sao anh lại ở đây? Thi Ngũ ca đâu rồi?”

Ánh mắt Tạ Lâm rời khỏi người Lê Sơ, rồi lại liếc về phía Khương Chi, trong lòng lập tức hiểu, hai người họ có quen biết, hơn nữa có thể khiến người kiêu ngạo ương ngạnh như tiểu gia nhà họ Lê tự mình chạy đến đây thì e rằng quan hệ đôi bên không chỉ đơn giản là quen biết không.

Nghĩ như vậy, anh ấy lập tức mỉm cười nói: “Lê tiểu thiếu gia, ngũ gia nhà chúng tôi đang ở phòng bên cạnh, ngài có muốn đi xem một chút không?”

Nghe vậy, Lê Sơ cau mày, lo lắng nói: “Hả? Bệnh dạ dày lại tái phát rồi? Được, đi thôi, chúng ta vào xem một chút.”

Tin tức về bệnh dạ dày của Ngũ gia nhà họ Thi đều lan truyền khắp Bắc Kinh rồi.

Lúc nói chuyện, anh ấy vừa đi về phía phòng bệnh 209, vừa quay đầu lại nói chuyện với Khương Chi: “Chị Khương, đợi lát nữa em sẽ đến đây.”

Tạ Lâm cũng không kiên trì thuyết phục Khương Chi nữa, mà dẫn Lê Sơ trở lại phòng bệnh.

Khương Chi hít một hơi thật sâu, noi theo phẩm tính ‘Tâm tĩnh như núi’, quay trở về phòng đóng cửa lại, lúc này mấy đứa trẻ đều đã thức rồi.

Tiểu Qua ngơ ngác nói: “Mẹ ơi, vừa rồi hình như con nghe thấy giọng của anh Lê Sơ mà.”

Trương Anh Tử trợn mắt, hiển nhiên không muốn nghe cái tên này.

Khương Chi ậm ừ, ra ngoài múc nước rửa mặt quay lại, lau người cho Tiểu Diệu.

Tiểu Qua cũng đi đến rửa mặt đánh răng, còn tiện tay vắt khăn mặt đưa cho Trương Anh Tử.

Khương Chi xoa đầu của Tiểu Qua, dặn dò ba đứa trẻ mấy câu, sau đó thì đi ra ngoài chạy bộ và mua bữa sáng.

Cô chạy vòng quay bệnh viện vài vòng, ăn bữa sáng nóng hổi, toàn thân đều đổ mồ hôi, hai má cũng có chút đỏ ửng.

Lúc Khương Chi cầm theo bữa sáng đóng hộp quay trở lại phòng bệnh thì Lê Sơ đã đợi ở đây rồi, đang cãi nhau với Trương Anh Tử.
 
Chương 161


Lê Sơ ghét bỏ nhìn Trương Anh Tử, khinh bỉ nói: “Tôi thấy cô cũng sắp khỏe rồi mà, sao vẫn còn ăn vạ ở chỗ chị Khương thế?”

Trương Anh Tử đỏ bừng mặt mũi, phản bác: “Chân tôi còn đau, hơn nữa sau này tôi sẽ đi theo chị Khương làm ăn, chị Khương đối xử tốt với tôi, thì tôi cũng sẽ đối xử tốt với chị ấy gấp đôi, sao cậu có thể nói tôi ăn vạ chứ? Miệng chó không mọc ra ngà voi.”

Lê Sơ hơi ngạc nhiên: “Làm ăn? Cô sao?”

Trương Anh Tử khó chịu, không thèm nói chuyện với cậu ấy, cô bé quay đầu sang chơi đan dây với Tiểu Qua.

Tiểu Diệu nhìn thấy Khương Chi trở lại, gọi một tiếng: “Mẹ!”

Lê Sơ ánh mắt sáng lên, đứng dậy nghênh hai bước: “Chị, chị đã về rồi.”

Kể từ khi biết Khương Chi là tác giả “Đại Thần” của truyện《 Anh Hùng Xạ Điêu 》, Lê Sơ cảm thấy sùng bái cô từ tận đáy lòng, trong đầu cậu bé thường xuyên xuất hiện những hình ảnh hành tẩu giang hồ, trường kiếm thiên nhai trong tiểu thuyết.

Khương Chi gật đầu, hỏi cậu ấy: “Em ăn sáng chưa?”

Lê Sơ khẽ lắc đầu, ngượng ngùng nói: “Chưa ạ.”

Trương Anh Tử khinh thường hừ lạnh một tiếng, Lê Sơ còn không biết xấu hổ mà nói rằng cô bé ăn vạ ở chỗ này, thật đúng là một người da mặt dày.

Khương Chi cũng không thèm để ý, cô phân chia bữa sáng rồi đưa cho cậu ấy.

Lê Sơ toét miệng cười “Cám ơn chị.”

Cậu ấy cầm một cái bánh quẩy lên, sau đó nhai kỹ từng miếng một, đột nhiên cậu ấy nghĩ đến chuyện gì đó, nuốt bánh quẩy xuống, vô cùng thần bí mà nói: “Chị, chị có biết bệnh nhân ở phòng bên không?”

Khương Chi chuyển tầm mắt sang nhìn cậu ấy, không lên tiếng.

Lê Sơ cũng không thèm để ý, tự mình nói: “Bệnh nhân ở phòng bên cạnh là bạn thân của anh trai em đó, Thi Liên Chu, anh ấy xếp thứ năm trong gia tộc, cho nên em cũng gọi anh ấy là anh năm, anh ấy là một nhân vật nổi tiếng ở Bắc Kinh, lúc anh trai em vẫn còn đang lăn lộn cho qua ngày thì anh ấy đã có sự nghiệp trong lĩnh vực kinh doanh phim điện ảnh rồi đó.”

“Hầu hết những bộ phim nổi bật mà chúng ta xem hiện nay đều do Hãng phim Vạn Châu của anh năm sản xuất đó.”

“Anh ấy chính là vô cùng người giàu!”

Lê Sơ dừng một chút, rồi lại cảm thán rằng: “Đáng tiếc anh ấy giống như anh trai của em vậy, là một người độc thân lâu năm.”

Khóe miệng Khương Chi giật giật, cô không đáp lời.

Trong tiểu thuyết cũng có đề cập đến chuyện này, Thi Liên Chu, Cố Tuyển và vài người nữa chính là một nhóm thanh niên độc thân nổi tiếng ở thủ đô, và mỗi người đều có câu chuyện của riêng mình.

Trương Anh Tử tò mò hỏi một câu: “Độc thân lâu năm? Có phải vì anh ấy xấu trai hay không?”

Theo cô bé chính là bề ngoài không đẹp trai thì cũng không có gì đáng ngại, có tiền là được, để tận hưởng cuộc sống, còn đẹp trai cũng không thể làm cơm ăn.

Lê Sơ liếc nhìn Trương Anh Tử một cái, lầu bầu nói: “Cũng tạm được”.

Cậu ấy tự nhận sự quyến rũ của anh năm Thi chỉ cao hơn mình một chút xíu, cũng chỉ hơn một chút xíu đó thôi.

Khương Chi nhìn cậu ấy một cái, cô yên lặng không lên tiếng.

Mặc dù cô vì những chuyện xảy ra trong tiểu thuyết mà không có thiện cảm gì với Thi Liên Chu, nhưng cô cũng không thể nào mở mắt nói dối được.

Lê Sơ với tư cách là nam chủ, đương nhiên cậu ấy có khuôn mặt khá đẹp trai, hơn nữa còn đẹp trai hơn những người bình thường rất nhiều, nhưng suy cho cùng, cậu ấy vẫn là một thiếu niên chưa trưởng thành, so sánh với người bước vào giai đoạn “cực phẩm” của đàn ông như Thi Liên Chu thì vẫn kém hơn rất nhiều.

Lê Sơ chú ý đến ánh mắt của Khương Chi thì cậu ấy nhất thời thấy chột dạ.

Cậu ấy ho hai tiếng rồi nói: “ Chị, anh năm Thi có nhiều tiền mà, chị đồng ý làm cơm cho anh ấy thì nhất định sẽ không lỗ đâu”.

Dứt lời, Lê Sơ còn giải thích: “Em cũng không làm thuyết khách cho anh ấy, chỉ là vết thương của Tiểu Diệu phải tốn không ít tiền, bây giờ đột nhiên có người đến đưa tiền cho chị cũng rất thích hợp mà, tại sao chị phải một mực từ chối chứ?”

Lúc nói chuyện, cậu ấy còn nhìn về phía Tiểu Diệu, trong mắt hiện lên sự đồng tình.
 
Chương 162


Sau đó Lê Sơ lại nói tiếp: “Em cũng biết, anh năm Thi là người khó hầu hạ nhất, nhưng mà anh ấy bằng lòng làm vụ mua bán này với chị, đủ để nói rõ tay nghề nấu nướng của chị thật sự rất tốt, nói không chừng chị mở tiệm cơm ở Bắc Kinh cũng có thể kiếm được rất nhiều tiền đó!”

Khương Chi nghe thấy lời nói nghiêm túc của Lê Sơ khiến cô cảm thấy buồn cười.

Cô không có ý định mở tiệm cơm, cô xuyên không về đây cũng không phải để làm đầu bếp cho người khác.

Nhà xuất bản, xưởng may quần áo cũng chỉ là “Nghề tay trái” để cô gầy dựng vốn làm ăn.

Chuyện cô thật sự muốn làm vẫn là kinh doanh đồ cổ, không những cô có thể xuống thôn quê thu mua đồ, mà còn có thể kiếm được rất nhiều tiền, không có ai hiểu rõ khoản lợi nhuận khổng lồ trong đó hơn cô.

Hơn nữa cô không kinh doanh lĩnh vực này thì chẳng phải bản lĩnh mắt nhìn đồ cổ mà cô đã luyện thành ở kiếp trước sẽ trở nên vô ích sao?

Thịnh thế đồ cổ, loạn thế hoàng kim.

Hoa Quốc sắp nghênh đón thịnh thế, đó cũng chính là thời cơ tốt nhất để cô mượn gió đông quật khởi.

Chỉ là bây giờ cô không có tiền, nếu không thì cô sớm đã ra ngoài kinh doanh đồ cổ rồi.

Lê Sơ thấy Khương Chi không trả lời, liền hỏi: “ Chị, chị nghĩ thế nào?”

Khương Chi nhướng mày, ung dung nói: “Tạm thời không nói đến chuyện nấu ăn, chị cũng có việc làm ăn muốn hợp tác với em đó, em có hứng thú không?”

Nghe vậy, Lê Sơ sửng sốt một chút, lập tức kích động đến nỗi mặt đỏ bừng.

Cậu ấy bị đưa đến huyện Thấm, chính là vì dáng vẻ ăn chơi lêu lỏng không chịu học hành của mình, trên thực tế trong lòng cậu ấy cảm thấy không phục, và luôn muốn làm điều gì đó để thu hút sự chú ý của cha mẹ và anh trai, để cho bọn họ biết, cậu ấy không phải là đồ vô dụng việc gì cũng không làm tốt!

Từ sớm thì Lê Sơ đã cảm thấy bản thân nhất định sẽ có thành tựu, còn không phải sao, cơ hội đến rồi.

Theo cậu ấy thấy thì người có tài hoa như chị Khương, nhất định không phải là người bình thường.

Lê Sơ khó lắm mới bình tĩnh lại rồi nói: “ Chị, em cũng không khách sáo với chị, chị có việc gì cần em giúp thì cứ việc nói!”

Lông mày Khương Chi giãn ra, cô nói: “Nhà xuất bản Văn học Nhân dân phá hợp đồng, bọn họ sẽ không tiếp tục xuất bản 《 truyện Anh Hùng Xạ Điêu 》nữa, chị có ý tự mình mở một nhà xuất bản, nhưng có chuyện cần sự giúp đỡ của em, chị có thể cho em một phần lợi nhuận của nhà xuất bản”.

Nghe vậy, Lê Sơ lại hít một ngụm khí lạnh.

Cậu ấy vốn nghĩ rằng chỉ là chuyện nhỏ giống như quảng cáo mà thôi, không ngờ rằng chị Khương vẫn là chị Khương, vừa mở miệng đã muốn thành lập nhà xuất bản.

Hơn nữa, một phần lợi nhuận của nhà xuất bản sao?

Với tài năng của chị Khương, nhà xuất bản nhất định sẽ thành công và nổi tiếng, một phần lợi nhuận, chắc chắn không phải là số tiền nhỏ!

Cậu ấy chỉ mới mười hai tuổi nhưng lại sắp có sự nghiệp riêng rồi sao?

Nghĩ một lúc, Lê Sơ liền cảm thấy tinh thần chấn động.

Nhưng chẳng mấy chốc, cậu ấy liền phản ứng lại, nói: “ Chị, em đến huyện Thấm cũng không mang theo nhiều tiền cho lắm, nếu như chị muốn em giúp đỡ tiền vốn...” Nói đến chỗ này, cậu ấy ngượng ngùng sờ cái ót của mình.

Khương Chi lắc đầu một cái: “Không cần em bỏ vốn, chị chỉ là muốn dùng các mối quan hệ của em để lấy được giấy phép phê duyệt kinh doanh nhà xuất bản, chị tin rằng dựa vào năng lực của em thì em có thể làm được, em thấy thế nào?”

Lê Sơ nghe vậy, cậu ấy mím môi, sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc hơn một chút.

Đương nhiên là cậu ấy có những mối quan hệ này.

Nhưng nếu cậu ấy muốn làm được chuyện này thì nhất định phải mượn danh tiếng của cha hoặc bác cả, làm như vậy thì mới vượt qua được quá trình thẩm tra.

Lê Sơ có chút khổ não nhíu mày lại, đột nhiên cậu ấy như nhớ ra điều gì đó, ánh mắt sáng rực lên, cậu bé vỗ n.g.ự.c nói: “Được, chuyện này cứ giao cho em là được, chị Khương, chị cứ yên tâm đi!”

Nghe vậy, Khương Chi thở phào nhẹ nhõm.

Lê Sơ không phải là người mạnh miệng, nếu như cậu ấy dám đồng ý, vậy thì nhất định sẽ làm được.
 
Chương 163


Chỉ cần cô có được giấy phép kinh doanh nhà xuất bản, thì mọi vấn đề đều có thể dễ dàng giải quyết.

Cô suy nghĩ một lúc rồi nói “Ngoài chuyện này ra, chị còn có một việc khác cần em làm.”

“Chị Khương, chị nói đi.”

Lê Sơ vực dậy tinh thần, tỏ vẻ giống như mình là đối tác kinh doanh của Khương Chi vậy.

Trương Anh Tử ở bên cạnh nhìn mà thấy chua xót, rõ ràng cô mới là người bàn chuyện làm ăn với chị Khương trước mà.

Tiểu Diệu và Tiểu Qua nghe không hiểu, nhưng hai cậu bé vẫn dựng đứng lỗ tai, nghiêm túc lắng nghe.

“Chỗ chị có một số mặt hàng lớn như đàn piano, dàn loa và tivi mà chị có được thông qua một đường dây đặc biệt, đều còn mới tinh, em có thể tìm được người mua không? Chúng ta muốn thành lập nhà xuất bản, thế nào cũng phải xoay sở chút vốn”.

Lúc Khương Chi nói lời này, khuôn mặt của cô vô cùng bình tĩnh.

Lê Sơ thì “Xuýt” một tiếng, cậu ấy nhìn Khương Chi với ánh mắt vô cùng ngạc nhiên.

Thời buổi này, tivi, tủ lạnh và những thứ tương tự không phải là hiếm, nhưng dàn loa và đàn piano lại là những mặt hàng đắt tiền, đều phải có phiếu mới mua được, dàn loa còn là chỉ tiêu của những nhân viên cần xuất ngoại, rất nhiều người muốn mua cũng không tìm được đường mua.

Đàn piano là một loại nhạc cụ có nguồn gốc từ nước ngoài và được đông đảo công chúng ưa chuộng.

Đáng tiếc, piano cũng không phải là loại nhạc cụ mà ai muốn học cũng có thể học được, không nói đến những chuyện khác, chỉ riêng giá cả đã có thể khiến 90% số người phải bỏ cuộc.

Nói đến cũng trùng hợp, thật ra cậu ấy có quen một anh chàng muốn mua một cây đàn piano.

DTV

Chỉ là cậu ấy không ngờ rằng một người có vẻ “đơn giản” như chị Khương lại có được những mặt hàng khan hiếm giống như dàn loa và đàn piano.

Khương Chi nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Lê Sơ, nhưng cô lại không hề cảm thấy chột dạ chút nào.

Dù sao thì, ai sẽ nghĩ đến chuyện trên đời này lại có một thứ ngang ngược vô lý như “hệ thống” tồn tại chứ?

Lê Sơ hạ thấp giọng: “Chị Khương, trong tay chị thật có những mặt hàng này sao?”

Khương Chi nhếch một bên khóe miệng, nói: “Chắc em có thể tìm được cách để bán số hàng này đúng không?”

Nghe vậy, Lê Sơ toét miệng cười hắc hắc.

Cậu ấy khoanh tay kiêu ngạo nói: “ Chị, chị hỏi đúng người rồi đó, những thứ khác thì em không có nhiều, chỉ có rất nhiều bạn bè mà thôi, hơn nữa bọn họ đều là những người không thiếu tiền! Chỉ cần chị có những loại hàng hóa hiếm có này thì em đều sẽ tìm được chỗ cho chị bán những thứ này!”

Thời buổi này, dàn loa và đàn piano gần như đã trở thành biểu tượng của thân phận địa vị, nếu như trong tay có tiền, ai lại không muốn mua chứ?

Lê Sơ vẫn luôn muốn có một dàn loa, đáng tiếc khi cậu ấy ở Bắc Kinh, cha mẹ cậu ấy không muốn cậu ấy học những thói quen xấu của con cái cán bộ, cho nên cậu ấy không được phép hút thuốc, uống rượu, thậm chí không được nghĩ đến những thiết bị ngoại quốc như sở hữu một cây đàn piano.

Cũng may rằng anh họ Lê Đăng Vân rất có nghĩa khí, anh ấy đã tặng cho cậu ấy một dàn loa mới ngay khi cậu ấy đến đây.

Khương Chi gật đầu: “Vậy được, em đi hỏi thử xem bọn họ muốn mua thứ gì, sau đó nói cho chị biết.”

Lê Sơ nhếch môi cười, cậu ấy nói: “Không có vấn đề gì!”

Cậu ấy vừa mới dứt lời thì chào mọi người rồi vội vàng rời đi.

Sau khi Lê Sơ đi rồi, Trương Anh Tử mới ngạc nhiên thốt lên: “Chị Khương, chị thật sự có bản lĩnh đó!”

Lời này của cô bé là thật lòng thật dạ.

Thời buổi này, hầu hết mọi người đều làm việc chăm chỉ, có ai dám mạo hiểm bỏ ra một số tiền lớn để mở nhà xuất bản hay xưởng may quần áo chứ?

Hơn nữa, những thứ như dàn loa, đàn piano, tivi thật sự cách cô bé rất xa, cô bé chưa từng nhìn thấy dàn loa và đàn piano, còn tivi thì cô bé từng nhìn thấy khi Cung Tiêu Xã nhập hàng về bán, lúc đấy là do cô bé đã đi xem náo nhiệt cùng mọi người.
 
Chương 164


Trương Anh Tử thật sự không thể tin được chị Khương lại có con đường nhập những món đồ quý giá như vậy.

Trong tâm trí cô bé, hình ảnh bán con lấy lương thực trước đây của Khương Chi đã hoàn toàn bị lật đổ, thay vào đó là một nhân vật toàn năng.

Tiểu Qua và Tiểu Diệu nhìn nhau một cái, trong mắt hai cậu bé đều hiện lên niềm vui sáng ngời.

Trong mắt hai cậu bé, mẹ lúc nào cũng là người cao lớn uy nghiêm.

Khương Chi quay người lại, cô bắt gặp ánh mắt ngưỡng mộ của Trương Anh Tử thì không thay đổi sắc mặt mà nói: “Chị đi ra ngoài một chuyến, có chuyện gì thì em gọi y tá nhé.”

Trương Anh Tử vội vàng nói: “Vâng, chị Khương, chị cứ đi đi, ở đây còn có em mà!”

Chị Khương là người làm việc lớn đó.

...

Khương Chi rời khỏi phòng bệnh, cô liếc nhìn phòng bên cạnh một cái rồi rời khỏi bệnh viện.

Cô đến nhà khách trước, chuyện tiền bạc còn phải dựa vào mối quan hệ của Lê Sơ, cũng không thể có tiền ngay trong ngày được, cô cũng không thể để Phó Đông Thăng ở đây lãng phí thời gian mãi được, cho nên cô nghĩ sẽ để ông ấy về trước để tìm thuê một nơi thích hợp làm văn phòng.

Khương Chi thấy Phó Đông Thăng thì cô có chút ngạc nhiên: “Ông sao vậy?”

Dưới mí mắt của Phó Đông Thăng có quầng thâm dày đặc, thoạt nhìn giống như gấu trúc.

Nghe vậy, Phó Đông Thăng có chút u oán liếc nhìn cô.

Ông ấy đã có được bản thảo ba chương tiếp theo của truyện 《 Anh Hùng Xạ Điêu 》, ông ấy say mê đến mức thức thâu đêm để đọc, nhiệt huyết sôi trào, chỉ hận mình không thể bước vào trong thế giới Anh Hùng Xạ Điêu, tận mắt nhìn thấy bảy quái vật Giang Nam và cuộc đại chiến của cặp hắc phong song sát Mai Siêu Phong và Trần Huyền Phong.

Hơn nữa, còn có ước hẹn mười tám năm kia nữa, rốt cuộc là Dương Khang đoạt được hạng nhất hay là Quách Tĩnh sẽ thắng đây?

Những suy nghĩ này cứ không ngừng quanh quẩn trong đầu Phó Đông Thăng, khiến ông ấy gần như bị dày vò mà rụng hết tóc rồi.

Khương Chi nhìn ông ấy với ánh mắt khó hiểu, cô không ngờ rằng ở thập niên tám mươi cũng có những người đàn ông trung niên thức khuya đọc tiểu thuyết.

Cô không hề lãng phí thời gian mà trực tiếp giải thích ý định của mình với Phó Đông Thăng.

Phó Đông Thăng chỉ hơi trầm ngâm rồi nói: “Được, vậy tôi về trước, chúng ta phải nhanh chóng thành lập nhà xuất bản, nhanh chóng xuất bản những chương truyện mới! Tôi có dự cảm, nhà xuất bản chúng ta nhất có thể dựa vào bộ tiểu thuyết võ hiệp này để bộc lộ tài năng và kiếm được rất nhiều tiền!”

Trên mặt Phó Đông Thăng tràn đầy khao khát cùng tự tin, ông ấy là một nhà biên tập lâu năm, ông ấy tin chắc vào tầm nhìn của chính mình.

Khương Chi gật đầu, cười tủm tỉm nói: “Vậy chúc chúng ta hợp tác vui vẻ.”

Khi cô rời khỏi nhà khách, Phó Đông Thăng cũng thu dọn đồ đạc xong, sau đó ông ấy bắt chuyến xe sớm nhất trở về trấn Đại Danh.

Khương Chi nhìn thời gian, đã chín giờ rưỡi sáng.

Cô đạp xe đạp, vừa đi vừa hỏi đường, cuối cùng cô cũng tìm được một nơi bán quần áo.

Phố Kiến Thiết, đây chính là con đường buôn bán sầm uất nhất ở huyện Thấm, chỗ này bán đủ mọi thứ.

Khương Chi dắt xe đạp đi vào phố Kiến Thiết, những dãy sạp hàng đập vào mắt cô, có sạp bán đồ dùng hàng ngày, có sạp bán giấy vệ sinh, cũng có sạp bán quần áo, trên đường có nhiều người đi bộ mặc quần ống loe và đeo kính mát, trông rất thời trang.

Cô đến sạp bán áo quần trẻ em trước.

Chủ sạp giăng một sợi dây giữa hai thân cây, rồi treo những bộ quần áo sặc sỡ trên dây, vừa nhìn đã thấy rõ ràng.

Chủ sạp vừa nhìn thấy có khách đến mua liền cười nói: “Em gái, em muốn mua quần áo cho đứa nhỏ phải không? Em xem thử đi, toàn là kiểu dáng mới, đây là vải nhung, đây là vải serge, tất cả đều được làm bằng chất liệu tốt, mặc vào ấm áp lắm đó!”

Khương Chi gật đầu, cô bắt đầu chọn quần áo.
 
Chương 165


Vào thời điểm này, hầu hết quần áo trẻ em đều được may thủ công, nhưng mà chất liệu và kiểu dáng quả thực phong phú hơn rất nhiều.

Cô chọn hai chiếc áo len nhỏ màu trắng và hai chiếc áo khoác vải serge màu xanh dương, lại kết hợp với hai chiếc quần bông màu đen, cũng xem như rất thời trang rồi. Khương Chi nhớ đến Trương Anh Tử, cô mua thêm một chiếc áo khoác màu vàng thêu hoa và một chiếc quần sọc nhung cho cô bé.

Mấy bộ quần áo này, tốn bảy mươi tám đồng.

Khương Chi treo túi quần áo lên ghi đông xe đạp, sau đó cô lại đạp xe đi mua mấy đôi tất, mấy bộ quần áo lót để thay và hai đôi giày mũi to dành cho trẻ em, loại giày này bên ngoài làm bằng da bò, bên trong lót nhung, khi mang vào thì sẽ không còn bị lạnh chân nữa.

Đương nhiên, cô cũng không có bên nặng bên nhẹ, cô cũng tiện thể mua cho Trương Anh Tử một đôi giày da màu đen.

Mua quần áo trẻ em xong, cô đến quầy quần áo người lớn.

Lúc này, quần ống loe đang là mốt không thể cưỡng lại và được bày bán ở mọi sạp hàng, ngoài ra còn có những chiếc quần legging đen bó sát, ôm sát và có độ co giãn cao có thể coi là sản phẩm được tiêu thụ nhiều nhất.

Còn về áo, đó là áo len dệt kim, áo cánh dơi, áo khoác và áo len thường.

Bởi vì Khương Chi muốn kinh doanh ngành hàng này, cho nên cô quan sát vô cùng tỉ mỉ.

Việc kinh doanh của sạp quần áo người lớn rõ ràng là phát đạt hơn rất nhiều, chủ sạp bận rộn nhận đơn đặt hàng của mọi người đến mức gần như phớt lờ khách hàng.

Khương Chi nhìn một lúc, cuối cùng chọn một chiếc áo len trắng cổ chữ V có hoa văn xoắn, một chiếc quần ống loe màu đen và hai bộ đồ lót bằng vải bông.

Cô mua thêm mấy thứ này, tốn thêm khoảng sáu mươi đồng.

Khương Chi không nhịn được mà chặc lưỡi, khó trách mọi người đều mua vải về tự may quần áo, nếu như chỉ mua quần áo để mặc thì đúng thật là không thể chi trả nổi.

Cô biết rằng những người bán quần áo này mua hàng từ các thành phố lớn với giá thấp và bán lại với giá cao, thu được lợi nhuận khổng lồ.

Kinh doanh quần áo là một con đường để kiếm tiền.

Khương Chi cúi đầu nhìn đôi giày đã bị bung keo của mình, thế là cô lại mua thêm đôi giày da đen.

Khi cô rời khỏi phố Kiến Thiết, trên xe đạp treo đầy những bao lớn bao nhỏ.

Khương Chi sờ số tiền giấy đã giảm mạnh trong túi của mình thì cô có chút không biết phải làm sao.

Cô than nhẹ một tiếng, rồi chuẩn bị đạp xe đi tìm nhà tắm, chuẩn bị tắm rửa sạch sẽ từ trong ra ngoài.

Nói đến cũng thật xấu hổ, từ sau khi cô xuyên không đến đây, ngoại trừ mỗi ngày lau người ra thì cô vẫn chưa được tắm rửa đàng hoàng, đã nhiều ngày như vậy rồi, cô luôn cảm thấy khó chịu như thể toàn thân mọc đầy lông vậy.

Trong nhà tắm ở thập niên tám mươi, người ta có thể nghe thấy tiếng trò chuyện của mọi người trước khi bước vào cửa.

Khương Chi cảm thấy hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy việc kinh doanh của nhà tắm lại tốt như vậy.

Vừa vào cửa, Khương Chi đã nhìn thấy quầy đánh giày ngoài cửa, cô đương nhiên không cần đánh bóng đôi giày cũ của mình.

Sau cánh cửa thứ hai là cửa sổ bán vé tắm.

Người phụ nữ tóc ngắn ngồi bên trong cửa sổ bán vé đang cắn hạt dưa, khi cô ấy nhìn thấy Khương Chi thì không chớp mắt mà hỏi: “Cô tắm kiểu gì?”

Khương Chi hơi sửng sốt, cô liếc mắt nhìn tấm bảng gỗ nhỏ có ghi các kiểu tắm rửa: Tắm nước nóng năm hào, tắm bồn năm hào, tắm nhanh bốn hào, nếu như cần hớt tóc, chà lưng và làm móng chân thì phải thêm tiền, có thể xem đây là phục vụ bao trọn gói rồi.

Khương Chi suy nghĩ một chút rồi nói: “Tôi muốn tắm nhanh, chà lưng và cắt tóc.”

Người phụ nữ nói: “Một đồng.”

DTV

Khương Chi trả tiền, nhận vé tắm và vé cắt tóc, cả hai đều được đánh dấu “chỉ dành cho một người sử dụng”.

Cô đi thẳng vào trong, sau đó lại tiêu thêm tám hào ở quầy bán hàng để mua một cuộc xà phòng gội đầu Hải Âu, khăn chà lưng và một chiếc khăn tắm.
 
Chương 166


Chẳng mấy chốc, cô đã đến lối vào của nhà tắm, tấm rèm cửa bằng vải trắng bên này ghi chữ “bể tắm nam”, còn tấm rèm còn lại thì ghi “bể tắm nữ”

Khương Chi vào bể tắm nữ, lập tức nghe thấy tiếng nước chảy, sương mù bốc lên.

Cô đưa vé cho người phục vụ nhà tắm, người này đưa cho cô một chiếc giỏ lớn để đựng quần áo và đồ đạc của cô.

Người phục vụ còn nói: “Cô phải tự bảo quản tài sản của mình, nếu như bị mất thì chúng tôi sẽ không chịu trách nhiệm.”

Khóe miệng Khương Chi giật giật, cô hỏi: “Có tủ không”

DTV

Trên người cô còn có một ngàn đồng nữa, cô vẫn chưa sang chảnh đến mức tùy tiện vứt tiền vào trong giỏ.

Bồn tắm phục vụ viên ngẩng đầu nhìn cô nói: “Có, cô phải trả thêm một hào nữa.”

“Được.”

Nghe Khương Chi sảng khoái trả lời, thái độ của người phục vụ phòng tắm cũng trở nên tốt hơn, cô ấy đưa cho cô một cái ổ khóa và một chiếc chìa khóa rồi chỉ ra bên ngoài: “Phòng bên cạnh có một cái tủ đó, cô tự đi khóa lại đi, cô chỉ cần bấm ổ khóa rồi cho chìa khóa vào vặn khóa lại là được.”

Khương Chi gật đầu một cái, cô đi đến phòng bên cạnh, cất hết đồ vào tủ, cởi quần áo bẩn ra rồi lấy dầu gội, khăn chà lưng và khăn tắm quay lại để tắm.

Mọi người tắm chung nên có rất nhiều người, nhưng Khương Chi không để ý.

Cô đã quen với cuộc sống hoang dã trên núi rồi nên cô có chút “Không câu nệ tiểu tiết”.

Cô được nhân viên dẫn đến chỗ một bức tướng, ở đây có lắp một dãy vòi hoa sen, cũng có người đang tắm rửa ở đây, một bà mẹ trẻ đang rửa xà phòng cho con gái, cô ấy vừa rửa vừa nói rằng: “Con bịt tai và nhắm chặt mắt nhé!”

Khương Chi tắm xong, nhân viên phục vụ giúp cô chà lưng, đừng nói chứ, cô cảm thấy toàn thân thật thoải mái.

Cô cầm đồ đi ra ngoài, thay quần áo mới ở phòng bên cạnh rồi ra ngoài cắt tóc.

Tiệm cắt tóc ở phòng tắm rất đơn giản, chỉ có một chiếc gương, một chiếc ghế gấp nhỏ, bên cạnh còn có tông đơ hớt tóc và những dụng cụ cắt tóc treo trên tường, d.a.o cạo, kéo, bàn chải và máy sấy tóc bằng sắt, nói tóm lại, chim sẻ tuy nhỏ nhưng ngũ tạng đều đủ.

Người thợ làm tóc là một phụ nữ trung niên với khuôn mặt hiền hậu, bà ấy mỉm cười và nói: “Đồng chí, cô muốn cắt kiểu tóc nào?”

“Sửa sơ lại thôi, giúp tôi cắt phần tóc xoăn phía dưới là được rồi.” Khương Chi nói như vậy.

“Ừ!” Phụ nữ đáp một tiếng, bà ấy cầm dụng cụ lên bắt đầu hớt tóc.

Không bao lâu, cô đã cắt tóc xong rồi.

Khương Chi nhìn mình trong gương, cảm thấy vừa xa lạ vừa quen thuộc.

Gò má hai bên của cô vẫn hơi hóp, nhưng đôi lông mày xinh đẹp và thanh tú của cô đã hiện ra rất rõ ràng.

Người phụ nữ trung niên cắt tóc nói: “Ôi, đồng chí xinh đẹp thật đó, nhưng mà trán cô bị sao vậy?”

Khương Chi giơ tay sờ lên vết thương trên trán, đã kết vảy, cô vẫn luôn xoa thuốc xóa sẹo, có lẽ sẽ không khiến khuôn mặt cô bị xấu đi.

Cô nhếch môi cười cười: “Chị à, em có thể mượn d.a.o cạo của chị được không?”

Phụ nữ vui vẻ nói: “Được, chuyện này có gì mà không được?”

Khương Chi nhận lấy d.a.o cạo, cô bấm tỉa lại đôi lông mày đã lâu ngày không tỉa, dùng d.a.o cạo tóc cũng không chỉnh ra được hình thù gì cả, nhưng sau khi cô tỉa lại đôi lông mày lộn xộn thì khuôn mặt cô trông sạch sẽ hơn rất nhiều.

Cô mượn một sợi dây buộc tóc, sau đó tết mái tóc dài thành b.í.m tóc gọn gàng.

Chẳng mấy chốc, một cô gái xinh đẹp với khuôn mặt trắng trẻo, đôi mắt hạnh nhân và đôi môi đỏ mọng xuất hiện trong gương.

Không thể không nói, lời nói người dựa vào ăn mặc, phật dựa vào áo cà sa cũng không phải là giả.

...

...

Trên đường Khương Chi đạp xe về bệnh viện, cô đi ngang qua một Cung Tiêu Xã.

Cô khóa kỹ xe đạp rồi xách đồ vào trong.
 
Chương 167


Khách của Cung Tiêu Xã trên huyện cũng không nhiều, nhân viên bán hàng đều ngồi sau quầy trò chuyện, tán gẫu, thấy có người bước vào cũng không chào hỏi, chỉ liếc nhìn mắt một cái, sau khi bọn họ thấy đó là một cô gái xinh đẹp liền không nhịn được mà nhìn thêm mấy lần.

Một nhân viên bán hàng buộc tóc đuôi ngựa đứng lên tò mò hỏi: “Đồng chí, cô có thể nói cho tôi biết cô mua bộ quần áo này ở đâu được không?”

Khương Chi cười nói: “Phố Kiến Thiết.”

Nhân viên bán hàng vui mừng nói: “Vậy được, lát nữa tan làm tôi cũng đến đó xem thử, bộ quần áo này đẹp quá. Đúng rồi, cô muốn mua gì vậy?”

Khương Chi ngẫm nghĩ một lát, nói: “Có món gì cho mấy đứa nhỏ thích ăn không? Không cần phiếu.”

Có vẻ như là vì nói chuyện với Khương Chi rất vui vẻ, cho nhân viên bán hàng thấp giọng nói: “Không có phiếu thì giá đắt hơn nhiều lắm đó.”

Khương Chi cười cong mắt nói: “Không sao, đứa nhỏ thích ăn là được.”

“Nhìn cô cũng không lớn lắm đâu, đã sinh con rồi sao?” Nhân viên bán hàng ngạc nhiên nhìn cô.

Nhìn vòng eo thon và đôi chân dài của Khương Chi, thật không giống như người đã từng sinh con.

Nhân viên bán hàng dẫn Khương Chi đến một góc quầy, cô ấy chỉ bên trong nói: “Loại đồ hộp này có nhiều mùi vị, đứa nhỏ cũng thích ăn, chỉ hơi đắt thôi, cô có muốn mua không?”

Khương Chi cụp mắt xuống, nhìn hộp và lon đặt trên quầy kính, có rất nhiều mùi vị, ví dụ vị sơn tra, vị dứa, vị táo.

Cô nói: “Vậy được, cô lấy cho tôi mỗi vị một hộp đi.”

Nhân viên bán hàng giật mình, vội nói: “Một hộp này một đồng hai đó, cô thật sự muốn mua mỗi vị một hộp sao?”

Lúc này, trái cây đóng hộp vẫn được xem là một loại thực phẩm tương đối cao cấp.

Khương Chi khẽ ừ một tiếng.

Nhân viên bán hàng ngạc nhiên nhìn cô, thì thầm trong miệng “Thật có tiền” rồi quay người đi đóng gói.

Tổng cộng có sáu vị, bảy đồng hai.

Khương Chi lại mua thêm một hộp kem dưỡng da thương hiệu Hữu Nghị, cô muốn chăm sóc làm da bị tổn thương của mình.

Cô cũng muốn mua sản phẩm chăm sóc da trong trung tâm thương mại, nhưng trong bệnh viện có rất nhiều người, nếu cô thực sự muốn sử dụng sản phẩm chăm sóc da cao cấp thì chỉ riêng hộp đựng cũng đã không thể giải thích được, mặc dù hàng hóa của hệ thống sẽ không vượt quá tiêu chí bên ngoài, nhưng cô cũng không tiện lấy những thứ quá hiếm có ra.

Mặt khác, kem dưỡng da là sản phẩm chăm sóc da phổ biến nhất vào những năm ở thập niên tám mươi.

Lúc cô rời khỏi Cung Tiêu Xã thì đã là mười hai giờ rưỡi trưa, cho nên cô quay lại bệnh viện chứ không đến gặp luật sư nữa.

Thời gian cũng trễ rồi, Khương Chi cũng không có ý định nấu bữa trưa mà mua một ít cơm chiên ở ngoài, rồi mua thêm một con gà nướng.

Trở lại phòng bệnh, Trương Anh Tử đang kể cho Tiểu Qua và Tiểu Diệu nghe câu chuyện sói và thỏ.

“Mẹ!”

“Mẹ về rồi”

Vừa nhìn thấy Khương Chi, cả hai anh em Tiểu Qua đều vui vẻ kêu lên.

Trương Anh Tử quay đầu, cô bé không nhịn được trợn mắt há hốc mồm, cô bé nói: “Chị Khương, sao chị mua nhiều đồ thế?”

Khương Chi đặt đồ vật xuống đất, rót một cốc nước, uống cạn, cười nói: “Còn không phải vì chúng ta ở bệnh viện trong thời gian dài, cũng không thể nào thay đồ tắm rửa được, cho nên chị mới đi mua quần áo mới, lát nữa chị múc ít nước để mấy đứa tắm rửa thay đồ nhé.”

Trương Anh Tử kêu lên một tiếng: “Quần áo mới??”

Tiểu Qua thì hoan hô nhảy từ trên giường xuống, ngồi xổm bên cạnh mấy cái túi, vẻ mặt đầy mong đợi.

Khương Chi cười tủm tỉm lấy quần áo ra, Tiểu Qua ôm quần áo của mình và Tiểu Diệu, mừng đến nỗi mặt ửng đỏ, cậu bé chạy đến bên giường bệnh, kích động nói: “Anh ba, quần áo mới, quần áo mới!”

Tiểu Diệu toét miệng cười một tiếng, nói với Tiểu Qua: “Là quần áo mới đó!”

Dù sao cũng là trẻ con, dễ dàng thỏa mãn, một bộ quần áo mới cũng đủ để bọn nhỏ vui mừng cả ngày rồi.
 
Chương 168


Khương Chi lại đưa quần áo cô mua cho Trương Anh Tử cho cô bé, mắt nhìn của cô không tệ, quần áo cô chọn rất phù hợp với Trương Anh Tử.

Trương Anh Tử ngẩn người, sau đó nhanh chóng xua tay, lắc đầu nói: “Chị Khương, em không thể nhận mấy món đồ này được đâu.”

Khương Chi nhướng mày, đưa cho cô bé: “Chị mua riêng cho em mà, chẳng lẽ để cho chị mặc sao? Hay là để cho Tiểu Qua và Tiểu Diệu mặc áo hoa?”

Trương Anh Tử im lặng, cô bé cụp mắt nhìn quần áo mới để ở trên đùi mình.

Chiếc áo khoác màu vàng thêu hoa mềm mại và có mùi mới tinh, còn đôi giày da màu đen sành điệu là thứ cô bé chỉ mới thấy người khác mang.

Không biết tại sao, đôi mắt cô bé trở nên ươn ướt.

Tiểu Diệu là người có tâm tư tinh tế nhất, cậu bé lập tức nhận ra tâm tình của Trương Anh Tử không tốt, liền quan tâm hỏi: “Chị hai, sao chị lại khóc?”

Tiểu Qua cũng khẽ nhíu mày: “Chị Anh Tử?”

Trương Anh Tử nấc lên hai tiếng rồi vội vàng ngừng lại, giơ tay áo lên lau khóe mắt ướt, nhẹ nhàng vuốt ve bộ quần áo mới của mình, nhỏ giọng nói: “Không, không sao. Chị Khương đối xử với chị tốt quá, chị không biết nên nói như thế nào.”

Khương Chi quay lại nhìn cô bé, nói với giọng điệu ôn hòa: “Đợi đến khi vết thương của em lành rồi thì về làm ăn với chị, em làm việc chăm chỉ chính là sự báo đáp lớn nhất dành cho chị, biết không?”

Nghe vậy, Trương Anh Tử nặng nề gật đầu một cái: “Chị Khương, chị yên tâm, em nhất định sẽ đi theo chị làm việc chăm chỉ!”

Thời buổi này, trong thôn có một số cô gái mười bốn, mười lăm tuổi đã lấy chồng, cô bé mười tuổi cũng đã được xem là thiếu nữ rồi.

Mặc dù Trương Thuận và Vương Ngọc Mẫn chưa từng bạc đãi Trương Anh Tử, nhưng rõ ràng họ chưa từng mua cho cô đôi giày da mới hay một chiếc áo khoác đẹp mới tinh trị giá hơn mười đồng, trên cơ bản, quần áo mà cô bé mặc đều là đồ cũ của Trương Miêu Tử.

Đây là lần đầu tiên có người đối xử tốt với cô bé như vậy, địa vị của Khương Chi ở trong lòng Trương Anh Tử đột nhiên tăng lên một mức độ chưa từng có.

Khương Chi nói: “Được, chúng ta ăn cơm trước đi, ăn xong mẹ đi lấy nước rồi tắm rửa sạch sẽ cho các con, thay quần áo mới.”

Vừa nhắc đến chuyện mặc quần áo mới, mấy đứa nhỏ ăn cơm trong sự nôn nóng mong chờ, Tiểu Qua thậm chí còn thỉnh thoảng liếc nhìn quần áo, chút tâm tư kia của cậu nhóc đã viết hết lên mặt.

Giữa chừng, cô lấy ra hộp trái cây đóng hộp, mới xem như khơi dậy được ham muốn ăn uống của Tiểu Qua.

Trái cây đóng hộp, thịt quả mềm mại, lúc nào cũng khiến cho người khác cảm thấy vui vẻ.

Ăn xong, Khương Chi xách bình thủy đến phòng lấy nước.

Để tắm rửa sạch sẽ cho mấy đứa nhỏ, cô đã đi đến phòng chứa nước mấy chuyến, đổ từng chậu nước bẩn, mấy đứa nhỏ dùng hết khoảng bảy, tám chậu nước.

Cô cũng mượn một chiếc kéo từ y tá để cắt tóc cho Tiểu Qua và Tiểu Diệu.

Mặc dù Tiểu Diệu không được tắm rửa, nhưng tóc của cậu bé đã được Khương Chi gội sạch sẽ, tản ra mùi thơm của dầu gội. Cậu bé ở trên giường, ngượng ngùng nhìn Khương Chi, nhỏ giọng nói: “Mẹ, mẹ thật xinh đẹp.”

Khương Chi đột nhiên khẽ cười, tâm trạng lập tức trở nên vui vẻ hơn.

Trương Anh Tử tai thính, nghe thấy lời Tiểu Diệu nói thì cô bé cũng đồng ý mà nói: “Đúng đó, chị Khương, chị ăn mặc giống như sinh viên đại học trong thành phố vậy.”

Lúc nãy cô bé chỉ lo cảm động, nhất thời không chú ý, bây giờ khi cô bé nhìn kỹ Khương Chi, ngược lại có chút ngạc nhiên, mặc dù cô bé sớm biết Tiểu Diệu, Tiểu Qua đẹp trai như vậy thì dung mạo của chị Khương cũng sẽ không kém, không ngờ rằng chị ấy lại xinh đẹp đến như vậy.

Lúc này, Tiểu Qua hét lên: “Mẹ, mẹ nhìn con đi, mau nhìn con đi.”

Khương Chi quay đầu, khi thấy Tiểu Qua đang mặc quần áo mới, bắt chéo chân trông rất sành điệu, cậu bé vui vẻ nhìn đôi giày da đầu to của mình, dậm chân một cái, đôi giày da nhỏ còn phát ra tiếng xoạch xoạch.

Trương Anh Tử vui vẻ: “Ôi, nhìn xem, Tiểu Qua chúng ta là một cậu bé đẹp trai đó.”

Nghe vậy, Tiểu Qua dùng tay nhỏ bé gãi gãi tai, khuôn mặt nhỏ của cậu bé hơi ửng đỏ.
 
Chương 169


Khương Chi cắt tóc cho Tiểu Diệu xong, cô quay đầu nói: “Anh Tử, em cũng đi thay quần áo mới đi, xem thử có vừa người không.”

Trương Anh Tử có chút ngượng ngùng đồng ý.

Cô bé lau sạch tay rồi mới nhẹ nhàng mặc áo khoác vào.

Tiểu Qua toét miệng cười, vui vẻ nói: “Chị Anh Tử xinh thật đó.”

Tiểu Diệu cũng gật một cái: “Chị hai xinh quá.”

Khương Chi cũng rất hài lòng, áo khoác vàng thêu hoa đã làm nổi bật làn da trắng trẻo của Trương Anh Tử, nhìn cô bé vô cùng xinh đẹp, nếu không phải có hai b.í.m tóc mộc mạc để trước n.g.ự.c và phần tóc mái dày trên trán thì có lẽ cô bé còn xinh đẹp thêm hai phần.

Trương Anh Tử sờ lên gò má đỏ bừng của mình, lắp bắp nói: “ Đẹp, đẹp không ạ?”

Có cô gái nào không yêu cái đẹp?

Nghe những lời khen ngợi bản thân, Trương Anh Tử cảm thấy vui mừng trong lòng.

Khương Chi trêu chọc cô bé: “Đẹp lắm, sau này em có thể làm người mẫu cho xưởng may quần áo của chúng ta.”

Nghe vậy, sắc mặt của Trương Anh Tử tái nhợt, cô bé nhanh chóng xua tay nói: “Người mẫu? Không được, không được đâu, nếu như em làm người mẫu thì cha mẹ sẽ đánh c.h.ế.t em đó.”

Khương Chi ngẩn người, chẳng lẽ lúc này người mẫu còn là một nghề cấm kỵ sao?

Tiểu Qua nghiêng đầu, cậu bé không hiểu mà hỏi: “Mẹ, người mẫu là gì?”

Khương Chi còn chưa lên tiếng, Trương Anh Tử đã thấp giọng nói: “Người mẫu chính là phải khỏa thân để người khác nhìn thấy.”

Tiểu Qua trợn mắt há hốc mồm: “A?”

Dù chỉ mới bốn tuổi nhưng cậu bé đã biết xấu hổ.

Khóe miệng Khương Chi giật giật, cô giải thích: “Em chỉ biết một, mà không biết hai.”

DTV

“Người mẫu bao gồm người mẫu thời trang và người mẫu cơ thể, em đang nói về người mẫu cơ thể, còn chị bảo em làm người mẫu của xưởng quần áo chúng ta thì ý chị là em mặc quần áo của xưởng may chúng ta, chụp một số bức ảnh để quảng cáo, để cho mọi người biết được ưu điểm của quần áo xưởng chúng ta, vậy thì sẽ bán được nhiều hơn.”

Trương Anh Tử hơi kinh ngạc, giống như vừa mới mở ra cánh cửa của một thế giới khác: “Còn có thể làm như vậy sao?”

Dù sao cô bé cũng là một nữ doanh nhân nổi tiếng trong tiểu thuyết, tầm nhìn cũng không hề thấp, ngẫm nghĩ một lúc, đôi mắt cô bé càng lúc càng sáng hơn.

Một lúc sau, cô bé mới vỗ tay một cái: “Chị Khương, em hiểu ý chị rồi, người ta thấy chúng ta ăn mặc đẹp thì sẽ muốn mua! Cứ như vậy, quần áo trong xưởng may của chúng ta mới có thể bán được nhanh chóng, công việc kinh doanh sẽ càng phát triển tốt hơn!”

Khương Chi cho cô bé một ánh mắt “trẻ nhỏ dễ dạy”.

Trong thời đại này, mọi người có nhu cầu cấp thiết về một vẻ đẹp thời trang lộng lẫy, lộng lẫy để xóa tan định kiến, nghi ngờ của con người về cái đẹp.

Nếu như cô đã xuyên không, thì cũng không thể không có thành tựu nào cả.

Cho dù cô muốn tập trung phần lớn tinh lực vào việc buôn bán đồ cổ, nhưng những công việc làm ăn khác cũng không thể chỉ mang tính chất làm cho vui được.

Cô là người hoặc không làm, hoặc phải làm cho thật tốt.

Trương Anh Tử hưng phấn nói: “Chị Khương, đợi đến khi xưởng chúng ta bắt đầu làm việc, em sẽ làm người mẫu cho nhà máy của chúng ta! Có phải chúng ta cũng có thể tìm một số người đến, rồi thành lập một đội người mẫu thời trang, để cho người khác xem quần áo của chúng ta không ạ?”

Khương Chi hơi ngạc nhiên, cô không ngờ Trương Anh Tử lại có sự nhạy bén trong kinh doanh như vậy.

Vừa nhắc đến người mẫu thời trang, cô bé đã có thể nghĩ đến việc sử dụng một đội người mẫu thời trang để trưng bày quần áo, suy nghĩ này, chính là ý tưởng ban đầu hình thành buổi trình diễn thời trang. Cô bé mới mười tuổi, nhưng đã có thể nghĩ từ chuyện này đến chuyện sâu xa hơn, không hổ là bà trùm ngành may mặc trong tương lai.
 
Chương 170


Trương Anh Tử thấy Khương Chi không nói lời nào, cô bé gặng hỏi: “Chị Khương, chị cảm thấy thế nào?”

Càng nghĩ cô bé càng cảm thấy có thể làm được, nếu như bọn họ làm được chuyện này, vậy thì việc kinh doanh xưởng quần áo của bọn họ nhất định sẽ rất tốt!

Khương Chi gật đầu khẳng định: “Được, đợi chúng ta mở xưởng may đã.”

Nghe cô nói như vậy, Trương Anh Tử cảm thấy vô cùng nôn nóng, hận không thể mọc cách bay về trấn Đại Danh ngay bây giờ để mở xưởng may.

Khương Chi nhìn dáng vẻ kích động của cô bé, cô không nhịn được mà nói: “Đợi đến tối, chị sẽ vẽ hai bản thiết kế quần áo, em xem thử có may được không nhé.”

Bây giờ bọn họ ở bệnh viện, nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, nhưng cô cũng có thể vẽ bản thiết kế thời trang trước, lên ý tưởng, thành lập nhà máy rồi sản xuất hàng loạt, đến lúc đó bọn họ sẽ không tay chân luống cuống.

Trương Anh Tử ngạc nhiên thốt lên: “Chị Khương, chị còn biết vẽ bản thiết kế quần áo nữ sao? Em tưởng chúng ta sẽ đến Hải Thành hoặc Bắc Kinh để mua hàng!”

Khương Chi cười nói: “Chị không phải dân chuyên, chỉ có thể vẽ tàm tạm thôi.”

Trương Anh Tử cảm khái nói: “Vậy thì chị cũng rất giỏi rồi! Chị Khương, có chuyện gì mà chị không biết làm không?”

Cô bé cảm thấy từ khi mình ở cùng với chị Khương, chuyện gì cô cũng có thể dễ dàng giải quyết, dường như không có gì làm khó được cô.

Khương Chi xòe tay nói: “Còn có nhiều chuyện chị không biết lắm.”

Dừng một chút, cô hơi nâng cằm lên, tự tin nói: “Dĩ nhiên, những thứ chị biết thì nhiều hơn là thứ không biết.”

Khương Chi suy nghĩ, nói: “Trong tay chúng ta không có đủ kinh phí, đợi quay về thị trấn thì chỉ có thể bắt đầu từ nhà máy nhỏ trước, mướn hai ba người, mỗi ngày làm hai ba mươi bộ quần áo, phát triển từ từ.”

Cô thông qua Lê Sơ bán ra chút “Hàng hóa”, phần lớn tiền kiếm được đều đổ vào nhà xuất bản nên sẽ không xoay được bao nhiêu tiền cho xưởng quần áo.

Cô đã nghiên cứu rồi, trong hệ thống, một chiếc máy in tiêu chuẩn hợp thời đại khoảng 3 vạn đến 7 vạn một cái, máy đóng sách thì rẻ hơn một chút, nhưng cũng không rẻ hơn bao nhiêu.

Vì thế, trông thì hệ thống tài chính có vẻ giàu, nhưng đầu tư vào nhà xuất bản xong thì chắc chắn số tiền còn dư lại sẽ không nhiều.

Cứ như vậy, xưởng quần áo cũng chỉ có thể được khởi đầu một cách nghèo nàn.

Cố được một đầu thì sẽ không cố được đầu còn lại.

Sau khi Trương Anh Tử nghe xong, an ủi: “Không sao đâu chị Khương, ai mà không phải làm nhà máy từ nhỏ đi lên chứ?”

“Chị cứ yên tâm đi, cho dù hiện tại chúng ta chỉ là một nhà máy nhỏ, sau này nhất định sẽ trở thành xưởng lớn nổi tiếng khắp cả nước, đến lúc đó, hàng ngày đều có thể bán được mấy ngàn bộ quần áo! Tất cả chúng ta sẽ trở thành vạn nguyên hộ!”

Dáng vẻ hào khí ngút trời của cô ấy khiến Khương Chi bật cười.

Đúng vậy, còn cái gì say mê hơn là kiếm ra tiền?

Hai người bàn luận không ngừng về chuyện xưởng quần áo, sắc trời cũng dần tối.

Chạng vạng, cửa phòng bệnh vang lên tiếng gõ cửa.

Khương Chi mở cửa, đã nhìn thấy Lê Sơ vẻ mặt vui mừng.

“Vui vẻ như vậy sao?”

Lê Sơ nhếch miệng cười, nói: “Chị, lấy cho em cốc nước với, em đã chạy cả ngày rồi.”

Khương Chi thấy thế, cũng không nhiều lời, lấy ấm trà tráng men rót đầy một cốc cho cậu ấy, nói: “Nhìn dáng vẻ này của em thì hẳn là mọi chuyện đã ổn thỏa rồi sao?”

Lê Sơ ừng ực ừng ực uống từng ngụm nước to, thoải mái dùng tay áo lau xuống.

Cậu ấy vui vẻ hớn hở lấy ra một tờ giấy đưa cho Khương Chi, nói: “Chị, em gửi điện tín về Thượng Kinh để hỏi một vòng, những món hàng hóa lớn của chị đều có thể bán được, em nhận được tin liền chạy nhanh tới đây ngay. Chị nhìn xem, bên trên đều được viết rõ ràng.”

Khương Chi cụp mắt, nhìn mười mấy mục trên giấy.

Anh hai Trương, một dàn loa.

Vương Uyển Uyển, một cây dương cầm.

Cố Đại Vũ, một cây dương cầm.

……

Khương Chi lướt qua một lượt, phát hiện có ba người cần dàn loa, có hai người cần TV, hai người cần máy ảnh DF Hải u.

“Mấy thứ đó đều là hàng hiếm, xem như là khó mua ở Thượng Kinh, em vừa hỏi bọn họ, bọn họ đều nhao nhao lên là muốn có, còn không tin em sẽ kiếm được cho họ, em mới khoác lác nói có bạn bè về từ nước ngoài, tốn rất nhiều công sức mới lấy được hàng nên bắt bọn họ phải bỏ thêm tiền!”
 
Chương 171


“Chị, chị đoán xem thế nào?”

Khương Chi chưa kịp nói gì, Lê Sơ đã vui vẻ nói: “Bọn họ nói họ không hề thiếu tiền, có hàng là được!”

Khương Chi liếc mắt nhìn cậu ấy, vẫn có chút thông minh.

Trương Anh Tử nhìn đến bảng ghi chép trên giấy thì kêu lên ngạc nhiên: “Nhiều thứ như vậy, sẽ thu được bao nhiêu tiền chứ?”

Mấy thứ này, cô ấy cũng chưa từng nhìn thấy.

Lê Sơ đắc ý nói: “Có thể kiếm được hai ba vạn đồng tiền đấy.”

Trương Anh Tử trợn to mắt, đôi môi run run theo: “Hai ba vạn??”

Lúc này, mọi người mới bắt đầu nhìn vào “Tiền”, nhà có vạn đồng còn rất hiếm, kiếp này của cô ấy không bao giờ ngờ bản thân có thể nhìn thấy cuộc mua bán lớn như vậy, là hai ba vạn đấy, với số tiền này thì có thể mua bao nhiêu lương thực chứ? Có thể mua bao nhiêu cân thịt heo chứ?

Chị Khương thực sự có nhiều thứ như vậy sao? Có thể bán được nhiều tiền như vậy sao?

Lê Sơ cũng nhìn về phía Khương Chi, thử nói: “Chị Khương, chị xem cái này chưa?”

Khương Chi gấp tờ giấy lại, trầm ngâm một lát, nói: “Chị sẽ thuê một kho hàng nhỏ ở ngoại ô huyện Thấm, đợi đến ngày mai sẽ kéo đồ tới, chị sẽ dẫn cậu qua đó, giao đồ cho họ mang đi.”

Lê Sơ ngẩn người, tiến sát vào Khương Chi, nhỏ giọng hỏi: “Chị, chị đang lái buôn trung gian đúng không?”

Tuy là ngoài miệng cậu ấy hỏi như vậy, nhưng trong lòng đã chắc chắn thân phận của Khương Chi, nhưng cậu ấy không hề khinh thường chút nào, dù gì thì lái buôn trung gian có thể lấy được những mặt hàng hiếm có đó thì bản lĩnh cũng không hề nhỏ.

Trương Anh Tử nghe thấy mấy chữ “Lái buôn trung gian”, ánh mắt hơi lóe lên nhưng cô ấy vẫn ngậm miệng không nói gì.

Chẳng trách chị Khương có thể không chớp mắt lấy ra tiền phẫu thuật cho Tiểu Diệu, tuy là cô ấy chưa từng gặp, nhưng cũng từng nghe người lớn nói, lái buôn trung gian thật sự kiếm được khoảng lợi nhuận kếch xù.

Khương Chi không trả lời, chỉ nói: “Trưa ngày mai em đến bệnh viện, chị dẫn em đến kho hàng.”

Thập niên 80, lái buôn trung gian chính là những người làm ăn buôn bán nhỏ, thực chất là mua thương phẩm ở chợ cung ứng địa phương, rồi ra nước ngoài bán cho khách với giá cao, nói dễ hiểu là trung gian mua bán.

Tuy nhiên, trong điều kiện xã hội hiện tại, lái buôn trung gian mang đầy hàm ý xấu.

Lê Sơ cũng không hỏi tới cùng, gật đầu nói: “Được!”

Cậu ấy vừa định đi, tựa như nhớ tới gì đó thì quay đầu lại nói: “Chị, còn có một chuyện, chính là chuyện giấy phép kinh doanh do Cục Xuất Bản cấp, em đã nói chuyện với anh năm Thi phòng bên cạnh, anh ấy nói có thể giúp được, chỉ cần tên họ địa chỉ.”

Nghe vậy, khóe miệng Khương Chi giật giật.

Anh năm Thi?

Lê Sơ thấy Khương Chi im lặng không nói thì gãi đầu, khó hiểu hỏi: “Sao? Có vấn đề gì sao?”

Khương Chi bĩu môi, nói: “Vậy có phải làm phiền người ta lắm không?”

Lê Sơ cười nói: “Em không lo chuyện này, không sao đâu, không phiền, việc này đối với anh năm Thi mà nói chỉ là chuyện rất nhỏ.”

DTV

Đúng lúc này, lại vang lên tiếng gõ cửa.

Lê Sơ đứng gần nhất, tiện tay mở cửa, bên ngoài đúng là trợ lý Tạ Lâm của Thi Liên Chu.

Hai người đứng ngoài cửa thì thầm một lúc.

Tạ Lâm nói: “Lê thiếu, cậu thấy sao?”

Lê Sơ suy nghĩ, quay đầu lại nói: “Chị, hay là vậy đi, chị và em sang phòng bên cạnh một chuyến, vừa vặn nói chi tiết với anh năm Thi, chuyện này em cũng không thể nói rõ ràng được.”

Tạ Lâm há miệng thở dốc, có chút đau đầu.

Anh ấy chỉ hỏi chuyện nấu cơm chứ không mời nữ đồng chí này đến, dù sao Ngũ gia của họ cũng không cần thiết phải gặp người phụ nữ này.

Khương Chi than nhẹ một tiếng, đáp: “Được rồi.”

Dù sao cô cũng đã tạm gác chuyện tiểu thuyết xuống, có gặp Thi Liên Chu hay không cũng không đáng ngại, trong lòng cô chỉ đơn thuần không muốn tiếp xúc nhiều với ba của mấy đứa nhỏ thôi.

Hơn nữa, cơ thể này của cô cũng đã từng có sự tiếp xúc thân mật với Thi Liên Chu.
 
Chương 172


Khương Chi đi theo Lê Sơ và Tạ Lâm vào phòng bệnh bên cạnh.

Thi Liên Chu dựa nửa người vào đầu giường, trong tay đang cầm sách lật xem, ngũ quan thâm thúy được ánh đèn chiếu vào hiện ra chiếc bóng mơ hồ.

DTV

Anh sinh ra đã có thân hình rất đẹp, mắt phượng lông mày dài, rõ ràng là khuôn mặt anh tuấn diễm lệ, nhưng bởi vì làn da trắng lạnh nhạt mà lộ ra tính cách lạnh lùng, lạnh hơn cả cơn mưa đêm, thỉnh thoảng hơi nhíu mày, lộ ra vài phần hung ác.

Đôi môi đỏ của Khương Chi mím chặt.

Nghe thấy tiếng động, anh ngước mắt nhìn qua.

Khi nhìn đến Khương Chi, anh không khỏi nheo mắt lại, đôi mắt phượng hẹp dài lộ ra một tia dò xét khó đoán.

Anh nhớ rõ Khương Chi.

Tạ Lâm chú ý tới sắc mặt của anh thì trong lòng lộp bộp một tiếng, anh ấy biết tính tình của vị ông chủ này, lập tức cười nịnh nọt nói: “Ngũ gia, vị này chính là đầu bếp thượng đẳng ở phòng bên cạnh, là Lê thiếu mời tới đây.”

Ẩn ý của anh ấy không thể rõ ràng hơn: Không phải tôi mời, không phải tôi, không phải tôi.

Lê Sơ trợn mắt với anh ấy, nhìn về phía Thi Liên Chu, giọng nói trong vắt rõ ràng: “Anh năm, chuyện nhà xuất bản mà em nói đó, chị Khương chính là chủ, em mời chị theo qua đây nói chuyện với anh.”

Nghe vậy, Thi Liên Chu khép sách lại, đặt trên đùi, sóng mắt nhàn nhạt liếc nhìn Khương Chi, khiến người khác không nhìn ra cảm xúc của anh.

Anh khẽ hé đôi môi mỏng, gõ nhẹ vào ghế sô pha trong phòng bệnh: “Ngồi đi.”

Khương Chi bước tới, bình tĩnh ngồi xuống.

Tạ Lâm kinh ngạc liếc mắt nhìn Khương Chi một cái.

Anh ấy còn cho rằng Ngũ gia sẽ không thèm mở miệng mà đuổi người đi, sao lại còn mời người ta ngồi xuống chứ?

Lê Sơ trái lại cười ha hả, một dáng vẻ vô tâm.

Thi Liên Chu nhìn về phía Khương Chi, giọng nói trầm thấp lạnh lùng: “Sao đứa nhỏ lại bị phỏng?”

Nghe câu này xong, Khương Chi nhíu mày, đầu ngón tay đặt trên đầu gối cuộn lại.

Vì sao đột nhiên anh lại nhắc tới đứa nhỏ?

Khương Chi không muốn nói nhiều, chỉ nói: “Đụng vào phích nước nóng.”

Tạ Lâm ngạc nhiên cực kỳ, đứng ngơ ngác tại chỗ như một khúc gỗ.

Anh ấy làm trợ lý cho Ngũ gia nhiều năm như vậy, quen nhìn dáng vẻ lạnh nhạt bạc bẽo của anh, bình thường nói chuyện với phụ nữ như đòi nợ, hôm nay lại nói nhiều như vậy, lại còn hỏi con của nữ đồng chí người ta, mặt trời mọc ở hướng Tây sao?

Thi Liên Chu lạnh lùng liếc anh ấy một cái.

Tạ Lâm vội vàng thu ánh mắt lại, nín thở im lặng suy nghĩ, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim.

Thi Liên Chu cũng không biết vì sao, chỉ cần nghĩ tới đứa nhỏ ngồi trong xe bò bị bỏng phải nhập viện thì lại nhịn không được cảm thấy lo lắng, có lẽ là vì đứa trẻ có đôi mắt giống anh.

Nhưng rõ ràng, anh cảm thấy kiểu quan tâm này thật lạ lẫm.

Thi Liên Chu thu ánh mắt, nhàn nhạt nói: “Cô muốn mở một nhà xuất bản?”

Khương Chi gật đầu, khách sáo nói: “Đúng vậy, làm phiền anh.”

Dứt lời, Thi Liên Chu gần như nhíu mày.

Anh nhớ rất rõ, lần đầu tiên họ gặp mặt là ở bên ngoài trạm y tế của trấn Đại Danh, lúc đầu anh cũng không để ý, điều mà thật sự để lại ấn tượng cho anh chính là ở rạp chiếu phim, cô chậm rãi nói về 《 chiến loạn 》, mỗi một ý kiến cô đưa ra đều rất có giá trị.

Ngoại trừ chuyện đó, cô còn có thái độ đề phòng và bài xích đối với anh.

Tuy là không rõ vì sao cô lại bài xích, nhưng lần gặp mặt này thì anh cảm nhận được rõ ràng sự thay đổi trong thái độ của cô.

Thi Liên Chu nói: “Tạ Lâm, lấy giấy bút cho cô ấy, viết lại tên họ địa chỉ, tên nhà xuất bản và thời gian khai trương.”

Khương Chi nghe giọng nói lạnh lùng của anh, nhẹ nhàng thở ra.

Tuy rằng cũng không muốn làm phiền anh, nhưng chuyện đã đến nước này, lại giả bộ từ chối thì cô cũng không làm được, cô suy nghĩ rồi nói: “Ngài Thi, trong lúc anh nằm viện tôi có thể nấu cơm cho anh, không phải trả tiền”.

Thi Liên Chu nhìn đôi mắt hạnh sáng ngời lấp lánh của Khương Chi, cùng dáng vẻ gấp không đợi nổi muốn phủi sạch mối quan hệ với anh thì mặt lạnh đi.

Lê Sơ nhìn Khương Chi, lại nhìn Thi Liên Chu, luôn cảm thấy không khí giữa hai người này có chút quái dị.
 
Chương 173


Tạ Lâm không dám hé răng, vội vàng cầm giấy bút đưa cho Khương Chi.

Khương Chi cầm lấy bút máy, xoạt xoạt xoạt viết lên giấy, không có nửa phần do dự.

Tạ Lâm lấy giấy đưa cho Thi Liên Chu.

Anh đưa tay nhận lấy.

Ánh mắt Khương Chi đảo qua ngón tay thon dài trắng nõn của Thi Liên Chu, trong lòng thầm nghĩ, người này không chỉ có vẻ ngoài đẹp trai mà mà các khớp xương cũng rất đẹp.

Thi Liên Chu cụp mắt, nhìn nét chữ bằng bút máy mạnh mẽ trên giấy, đuôi lông mày khẽ động.

Một lúc lâu sau, anh mới ngẩng đầu nhìn về phía Khương Chi với vẻ mặt lạnh nhạt, nói: “Được.”

Khương Chi là một người thức thời, biết đây là câu ra lệnh đuổi khách thì lập tức đứng dậy, gật đầu với Thi Liên Chu: “Làm phiền anh, ngày mai tôi sẽ đưa cơm đến đây đúng giờ, nếu kiêng ăn gì có thể viết lại đưa cho tôi.”

Dứt lời, Khương Chi liền rời khỏi không chút lưu luyến.

Lê Sơ xoa xoa đầu, nói hai câu khách sáo với Thi Liên Chu, rồi cũng rời đi theo.

Thi Liên Chu cầm tờ giấy, nhìn tên phía bên trên.

Họ tên: Khương Chi.

Tên: Nhà xuất bản Văn học Thanh Phong Du.

……

Lê Sơ cũng không nán lại lâu trong bệnh viện, chào hỏi Khương Chi rồi rời đi ngay.

Buổi tối, Khương Chi rửa mặt xong, lấy kem bảo vệ da mua từ Cung Tiêu Xã.

Thứ cô mua là hộp kem bảo vệ da, bao bì rất có cảm giác thời đại, mở nắp lọ, một mùi thơm nhẹ tràn ngập trong không khí.

Kem bảo vệ da có kết cấu nghiêng về dạng nhũ đặc, thoa lên trên mặt có thể tán đều rất tốt, không bị bết dính tí nào.

Gương mặt khô hơi vàng của cô được kem bảo vệ da làm dịu, mang lại cảm giác mềm mượt.

Trong gương, vết sẹo trên trán của cô đã kết thành vảy sẫm màu, cô suy nghĩ, vẫn nên bỏ ra 200 đồng trong tài khoản hệ thống để đổi một “Gel xóa sẹo” đắt đỏ từ trung tâm thương mại.

Ngay từ lúc Tiểu Diệu bị phỏng, cô cũng đã từng nghiên cứu dược liệu xóa sẹo trong chủ đề “Y dược” ở trung tâm thương mại.

Sau khi từ bệnh viện trở về, cô liền bôi thuốc xóa sẹo sản xuất trong trung tâm thương mại cho Tiểu Diệu.

Cô lấy gel bôi lên trán, mát lạnh.

Ở bên đây, cô mới vừa thu dọn xong, Trương Anh Tử đã vô cùng lo lắng mà thúc giục: “Chị Khương, khi nào sẽ thiết kế trang phục vậy?”

Khương Chi cười cười, lấy giấy trắng và bút chì đã chuẩn bị từ sớm: “Bây giờ làm là được rồi.”

Cô đưa cho Tiểu Qua một quyển tập tranh, kêu cậu bé giữ, cùng xem với Tiểu Diệu, lúc này mới ngồi xuống bên bàn, cầm bút chì phác thảo thiết kế, vì trong lòng cô đã có ý tưởng từ lâu nên hạ bút nước chảy mây trôi.

Không bao lâu, một bộ trang phục thiết kế ba chiều với tỷ lệ hài hòa, đường nét rõ ràng xuất hiện sống động trên giấy.

Khương Chi đưa giấy cho Trương Anh Tử, nói: “Em nhìn xem.”

Trương Anh Tử nhận lấy, vội vàng nhìn về phía đồ thiết kế.

Cô ấy kinh ngạc há hốc mồm.

Khương Chi nói cô tùy tiện vẽ rõ ràng là lời nói khiêm tốn, mặc dù chỉ là màu đen đơn giản nhưng cũng đã phác họa được bản thiết kế vô cùng rõ ràng.

Trên bản vẽ là bộ âu phục màu đen đơn giản, phối hợp với vòng cổ trân châu, lại đội mũ phớt hoa cỏ đồng màu trên đầu, mang đầy tính nghệ thuật.

Khương Chi vừa vẽ bức tiếp theo, vừa hỏi: “Thế nào?”

Một lúc lâu sau, Trương Anh Tử mới tìm lại được giọng nói của bản thân, cô ấy ngập ngừng nói: “Chị Khương, chị vẽ rất đẹp. Nhưng mà âu phục không phải người bình thường có thể mặc được, nếu thật sự muốn may thì chỉ sợ giá cả không hề rẻ, có thể bán được không?”

Thời điểm này đã có âu phục, tuy nhiên giá một bộ tầm 40-120 đồng, có thể nói là hàng xa xỉ đắt tiền.

Khương Chi nhếch khóe miệng, bình tĩnh nói: “Vốn chị cũng không định đi theo con đường bình dân.”

Cô làm xưởng quần áo, chính là đi theo con đường sang trọng cao cấp.
 
Chương 174


Ở thời đại này, bắt đầu theo đuổi bình đẳng nam nữ, phụ nữ đã không còn bị giới hạn ở vai trò chủ gia đình, mà là khát vọng trở thành cá thể độc lập ở nơi làm việc, âu phục, tuyệt đối là thứ thể hiện cái tôi của bản thân ra bên ngoài tốt nhất.

Thử nghĩ xem, một bộ trang phục chuyên nghiệp, mang giày cao gót màu sắc tương phản, trang điểm tinh xảo, mạnh mẽ quyến rũ.

Trương Anh Tử suy nghĩ, thử hỏi: “Chị Khương là muốn bán quần áo cho người có tiền sao?”

Khương Chi nhướng mày: “Không được sao?”

Trương Anh Tử liên tục xua tay, có chút buồn rầu nói: “Không phải không phải, sợ là chúng ta không tiếp xúc tới được.”

Khương Chi rũ mắt thu hồi ánh mắt, vô cùng bình tĩnh nói: “Em cho rằng Lê Sơ là để trang trí sao?”

Từ khi cô quyết định bắt đầu hợp tác với Lê Sơ thì cũng đã chuẩn bị sẵn sẽ lợi dụng cậu ấy, nói lợi dụng cũng có chút phiến diện, phải nói “Đôi bên cùng có lợi”, dù sao cậu ấy cũng rất cần có một bàn đạp để chứng minh rằng cậu ấy không phải là không có học vấn không có nghề nghiệp.

Trong tiểu thuyết, Lê Sơ cũng đã bị tính cách của Trương Anh Tử cảm hoá, mới bỏ thói ăn chơi trác táng, dáng vẻ kiêu ngạo.

Nhưng trong lòng cậu ấy vẫn không hài lòng, cậu ấy muốn trở thành niềm tự hào trong mắt của ba mẹ, chứ không phải là cái chày gỗ bị tùy ý đưa đến trấn Đại Danh.

Tuy nói hiện giờ Lê Sơ còn rất non nớt, nhưng hợp tác giới thiệu, tận dụng mối quan hệ của cậu ấy thì cũng không khó.

Trương Anh Tử nghĩ đến Lê Sơ thì con ngươi chợt lóe, không nói gì nữa.

Mắt Khương Chi đang tập trung trên tờ giấy, ngòi bút tự nhiên di chuyển trên mặt giấy mịn, chẳng bao lâu, đã vẽ được bốn mẫu thiết kế trang phục.

Bản lĩnh hội họa của cô xuất phát từ sự yêu thích thám hiểm dã ngoại của bản thân cô.

Ở bên ngoài lâu ngày được mở mang kiến thức thì cô luôn muốn tự mình lưu giữ lại vẻ đẹp của cảnh sắc và con người, dần dà, cô đã luyện được một tay hội họa, ký họa và bản lĩnh chụp ảnh xuất sắc.

Bốn bản vẽ đều đặc sắc, mang phong cách tự nhiên và hào khí theo hình tượng phụ nữ thời đại mới.

DTV

Trương Anh Tử nhìn bản vẽ, trong mắt cũng hiện rõ niềm vui.

Cô ấy trịnh trọng nói: “Chị Khương, nếu những bộ quần áo này được làm ra thì nhất định sẽ rất xinh đẹp, nhất định có thể bán chạy!”

Khương Chi từ chối cho ý kiến, cô rửa tay, tắt đèn đi ngủ.

Sáng sớm ngày mai, cô còn muốn đến nhà kho, lấy đồ ra bán, mượn hệ thống kiếm một món hời lớn, sau đó mới bắt đầu thực hiện kế hoạch mở xưởng.

Trương Anh Tử cẩn thận cất những bản vẽ này đi, cô ấy chỉ sợ làm rách bản vẽ, trước khi đi ngủ, trái tim còn đập thình thịch không ngừng. Trương Anh Tử có dự cảm rất mãnh liệt, phong cách quần áo mà xưởng may của họ sản xuất ra sẽ làm mê hoặc cả nước và tiến ra quốc tế.

Sáng sớm hôm sau, Khương Chi bị một trận mưa tí tách đánh thức.

Cô đứng dậy, kéo màn cửa sổ ra, phát hiện đúng là bên ngoài trời đang mưa, gió lạnh cuốn theo nước mưa tạt xuyên qua khe hở của song cửa sổ mà bay vào trong phòng.

Khương Chi rùng mình.

Cô xoa hai bàn tay mình vào nhau cho ấm, sau khi mặc quần áo chỉnh tề, rửa mặt rồi đi xuống căn tin.

Nếu đã đồng ý làm cơm cho Thi Liên Chu thì cô cũng không nuốt lời.

Đồ ăn sáng chỉ cần làm những thứ đơn giản, có dinh dưỡng là được.

Khương Chi nấu một nồi cháo táo đỏ, lại làm mấy cái bánh hành trứng chiên, làm thêm nửa đĩa dưa leo trộn rau, đúng tiêu chuẩn của một bữa sáng nhẹ nhàng, ngon miệng.

Lúc Khương Chi cầm hộp đựng thức ăn đến phòng 209 thì trong tay cô còn bưng một cốc nước ấm.
 
Chương 175


Cô gõ cửa, cô còn tưởng người mở cửa sẽ là Tạ Lâm, không ngờ người bước ra lại là Thi Liên Chu.

Dáng người anh cao lớn, thẳng tắp, cổ áo hơi mở rộng lộ ra lồng n.g.ự.c với cơ bắp rõ ràng, cực kỳ mê người.

Đôi mắt hẹp của Thi Liên Chu nheo lại, giọng nói khàn kèm theo tức giận: “Chuyện gì?”

Biểu cảm trên mặt Khương Chi không thay đổi vì sắc đẹp của anh, giọng điệu vẫn không mặn không nhạt: “Đồ ăn sáng.”

Dứt lời, cô đã duỗi tay ra, nhét hộp thức ăn còn nóng hôi hổi và cốc nước ấm vào tay anh, rồi quay người rời đi.

Mặt mày Thi Liên Chu sững sờ, nhìn nước ấm trong tay mình, mím môi mỏng, mắt nhìn theo bóng lưng rời đi của Khương Chi.

Dường như Khương Chi đã lập tức quên “bức tranh mỹ nam mới thức dậy” vừa rồi, cô đến căn tin xách đồ quay lại phòng bệnh thì thời gian đã qua bảy giờ rồi. Lúc này, Tiểu Qua vẫn còn ngủ say, không biết có phải tối hôm qua Trương Anh Tử vẫn luôn nghĩ đến việc sản xuất quần áo hay không mà đến bây giờ vẫn chưa thức dậy.

Chỉ có Tiểu Diệu mở to mắt, ngơ ngác nhìn trần nhà, không biết cậu bé đang suy nghĩ cái gì.

Khương Chi đặt đồ ăn sáng xuống, đến gần Tiểu Diệu, khẽ nói: “Thế nào rồi?”

Tiểu Diệu vừa nhìn thấy cô, không biết vì sao đôi mắt hạnh vừa to vừa tròn kia lại ánh nước, giọng nói non nớt kèm theo tiếng khóc nức nở: “Con mơ thấy anh cả và anh hai. Mẹ, con nhớ các anh.”

Nghe vậy, Khương Chi không khống chế được cảm xúc, cái mũi cũng cay, vành mắt ẩm ướt.”

Cô đưa tay, lau vệt nước mắt của Tiểu Diệu, nói: “Tiểu Diệu ngoan, nhất định mẹ sẽ tìm các anh con trở về.”

Tiểu Diệu gật đầu nhưng vẫn buồn bã.

Khương Chi cũng dụi mắt, cô lấy đồ ăn sáng ra, cẩn thận đút từng miếng cho Tiểu Diệu, trong đầu thì đang suy nghĩ đến lão đại Hổ Tử bị bán vào huyện Thấm, cô cũng không nhớ được cụ thể là nhà nào, chỉ nhớ mang máng có liên quan đến xưởng luyện thép, hình như người đó là một công nhân của xưởng luyện thép.

Mấy ngày nay, cô dốc sức vào chuyện chữa trị cho Tiểu Diệu và sự nghiệp, bận rộn đến mức đầu óc cũng choáng váng, ngược lại là không để ý đến điều này.

Bây giờ cô đang ở huyện Thấm, nói thế nào cũng phải đi tìm Hổ Tử.

Nếu như có thể tranh thủ trong thời gian ở đây mà tìm được Hổ Tử đưa về, đến lúc đó bốn người nhà họ có thể cùng nhau quay về thôn Khương Gia.

Còn về phần lão nhị Cẩu Tử, tuy trong nguyên tác không tìm ra Cẩu Tử nhưng Khương Chi không thể từ bỏ việc tìm kiếm, nhất định cô sẽ dốc hết sức lực tìm Cẩu Tử, để bốn đứa bé có thể đoàn tụ, vui vẻ mà lớn lên.

Khương Chi vừa cho Tiểu Diệu ăn sáng xong thì Trương Anh Tử và Tiểu Qua cũng thức dậy.

Hai người họ mơ màng xuống giường, ăn sáng, Khương Chi cũng vội vàng ra ngoài.

Vốn dĩ cô muốn đi tìm Hổ Tử trước nhưng nhớ đến đã hẹn với Lê Sơ đến lấy hàng, chỉ sợ chậm trễ sẽ làm lộ hệ thống nên cô đã mua áo mưa ở ven đường, đạp xe đạp, đội mưa đến vùng ngoại ô của huyện Thấm.

Trên đường đi, nước mưa tạt vào mặt, vừa lạnh lại vừa đau.

Khương Chi lau nước mưa đọng trên mặt mình, sau đó cũng không rõ là bao lâu thì xe đạp đã đến trước nhà kho nhỏ cô thuê.

Cô đẩy xe đạp, mở cửa bước vào trong, cởi áo mưa ra, lập tức bị một trận gió lạnh công kích khiến cả người lạnh run lên.

Nhà kho nhỏ rất sạch sẽ, Khương Chi cũng không lãng phí thời gian nữa, cô đối chiếu với danh sách mà Lê Sơ đã liệt kê, mua xuống từng loại hàng.

Ba máy nghe nhạc, năm đàn dương cầm, hai tivi, hai máy ảnh DF hiệu Hải Âu.

Mua hết một đợt như thế tốn sáu vạn lẻ bốn trăm đồng.
 
Chương 176


Tiền trong hệ thống của cô cũng giảm đi, chỉ còn hơn chín vạn đồng, số thu nhập từ việc bán măng núi đã bị rút lại rồi, chờ trở về thôn Khương Gia, cô sẽ tiếp tục lên núi tìm xem còn lâm sản bảo bối nào không, miệng ăn núi lở cũng không phải tính cách của cô.

Khương Chi chỉnh lý lại hàng hóa, cô xếp từng hộp chồng lên cho chỉnh tề, còn dùng bút viết tên người đặt mua lên vỏ hộp để dễ dàng chuyển hàng.

Một nhóm hàng này có thể mang về cho cô gần ba vạn đồng, lợi nhuận to lớn luôn làm lòng người lo sợ.

Khương Chi hít một hơi rất sâu, cô quyết định sau này phải cố gắng hết sức không lợi dụng hệ thống kiếm tiền nữa, mạo hiểm quá lớn, có lẽ sau này có cơ hội xuất ngoại thì có thể giải thích được nguồn gốc của những hàng hóa thế này nhưng trong thời gian ngắn hiện tại, cô không thể tiếp tục cố chấp mạo hiểm nữa.

Cô lại kiểm tra hàng hóa một lần nữa để đảm bảo không có bất kỳ vấn đề gì, sau đó mới đạp xe quay về.

Lúc này, mưa đã nhỏ hạt lại nên tốc độ xe chạy cũng nhanh hơn rất nhiều.

Lúc cô về đến bệnh viện thì Lê Sơ đã ngồi chờ trong phòng bệnh.

Vừa nghe thấy tiếng mở cửa, Lê Sơ vốn đang không yên lòng đã đứng bật dậy khỏi ghế, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào Khương Chi: “Chị Khương, chị đã về rồi, thế nào rồi?”

Khương Chi gật đầu: “Không có vấn đề gì, đi thôi!”

Sắc mặt Lê Sơ trở nên vui vẻ, chờ Khương Chi dặn dò Trương Anh Tử vài câu, sau đó hai người họ mới rời đi.

Ra khỏi bệnh viện, Khương Chi chuẩn bị đạp xe đạp chở Lê Sơ thì đã nghe cậu ấy nói: “Chị, chị đừng đạp xe nữa, em đến cùng với anh họ của em, anh ấy lái xe, hàng hóa vẫn phải nhờ anh ấy hỗ trợ tìm người vận chuyển đến thủ đô.”

Khương Chi không nói gì thêm, cô đi theo Lê Sơ đến cạnh một chiếc xe.

Một chiếc Toyota mộc mạc.

Lê Sơ mở cửa, để Khương Chi lên xe.

Cô vừa mới lên xe, người ngồi trên ghế lái đã quay đầu lại, người này ngạc nhiên nói: “Thì ra người Tiểu Sơ nói chính là cô!”

Khương Chi nhìn về phía Lê Đăng Vân. Lần trước cô đến khu Đào Viên bán máy nghe nhạc cũng bán hai chiếc cho anh ta. Giọng nói của Khương Chi rất bình tĩnh: “Chào anh, dân buôn lậu bán hàng thì có gì ngạc nhiên?”

Lê Đăng Vân cười ha ha, mắt sáng lên: “Nói rất đúng! Chẳng qua tôi nghe nói (Truyện Anh Hùng Xạ Điêu) là do cô viết.”

Trái lại Lê Đăng Vân không quan tâm dân buôn lậu gì đó, nguyên nhân anh ta đi một chuyến đến đây ngoại trừ vì Lê Sơ và An Thiên Tứ ra thì cũng vì muốn biết tác giả đại thần viết (truyện Anh Hùng Xạ Điêu) tạo ra danh tiếng vang dội ở huyện Thấm này là nhân vật thế nào.

Khương Chi nhìn về phía Lê Đăng Vân mà không lên tiếng, chỉ khẽ gật đầu.

Biểu cảm trên mặt Lê Đăng Vân trở nên nhiệt tình hơn rất nhiều, anh ta khen ngợi: “Cô viết rất hay! Không biết bao giờ thì phát hành chương tiếp theo?”

Nghe đến đây, Lê Sơ không nhịn được nói: “Anh, còn không nhanh lái xe đi! Sao lại nhiều lời như thế?”

Lê Sơ không tiết lộ chuyện nhà xuất bản, cậu ấy muốn đợi sau khi thành công mới tự hào nói với mọi người, cứ như vậy, nhất định có thể khiến tất cả mọi người phải lau mắt nhìn cậu ấy.

Lê Đăng Vân nghe Lê Sơ hối thúc, anh ta liếc mắt nhìn em họ, rồi đạp cần xe, xe chạy như bay ra ngoài.

Tuy đã biết trước hàng hóa hôm nay không ít nhưng nhìn thấy mấy món hàng được xếp gọn gàng, chỉnh tề trong kho, Lê Đăng Vân vẫn giật mình, hoảng hốt. Cuộc mua bán này có thể xem là không nhỏ, làm càn làm bậy lại dám làm ra chuyện lớn thế này.

Có thể buôn bán đến loại hàng hóa hiếm thế này, rõ ràng Khương Chi không phải dân buôn lậu tầm thường.

Lê Sơ hưng phấn vỗ lên cái hộp, đột nhiên nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Lê Đăng Vân, cậu ấy không khỏi lên tiếng cổ vũ: “Anh, em giao cho anh đó. Anh đã đồng ý không được nói với bác cả, anh tuyệt đối đừng khiến em thất vọng.”

Nghe vậy, vẻ nghiêm túc trên mặt Lê Đăng Vân lập tức bị phá vỡ.

Anh ta bĩu môi, lạnh lùng hừ một tiếng: “Anh chỉ giúp em lần này, đừng hy vọng lần khác.”

Lê Sơ vui vẻ nịnh nọt anh họ mình: “Hì hì, em biết anh Đăng Vân có lòng nhất!”
 
Chương 177


Lê Đăng Vân từ chối cho ý kiến, anh ta khoát tay nói: “Được rồi, những thứ này giao cho anh, hai người không cần để ý đến nữa, đi trước đi, chuyện tiền nong thì tự hai người thương lượng.”

Anh ta biết rõ lô hàng này đều được người ở thủ đô đặt, chắc chắn sẽ không thiếu tiền, anh ta cũng không lo lắng Lê Sơ không bỏ ra nổi số tiền này.

“Đúng vậy chị, chúng ta đi trước đi! Anh của em sẽ xử lý tốt chỗ hàng này.”

Lê Sơ vừa nói vừa vẫy tay với Khương Chi, dẫn đầu ra ngoài nhà kho.

Lúc này trời đã tối, sau cơn mưa, trong không khí tràn ngập mùi bùn đất lạnh lẽo.

Lúc Khương Chi sắp đi ra khỏi nhà kho, cô bị Lê Đăng Vân gọi lại nên ngoái đầu lại nhìn.

Lê Đăng Vân nhìn Khương Chi, đột nhiên anh ta hiểu được vì sao lúc gần đi An Thiên Tứ đã để lại vài lời cho mình, An Thiên Tứ dặn anh ta hỗ trợ, chăm sóc cho học trò của mình, ban đầu anh ta còn cảm thấy kỳ lạ nhưng lúc này cũng đã hiểu rồi.

Khương Chi đứng ở cửa nhà kho, dáng người cô tinh tế, yểu điệu, áo len trắng làm nổi bật lên vẻ mặt điềm tĩnh của cô, dù khuôn mặt không quá long lanh, tinh xảo nhưng vẻ mặt luôn có sự lạnh lùng, thản nhiên, thu hút người ta.

Người phụ nữ này đúng là có sự hấp dẫn mà không nói rõ được.

Lê Đăng Vân gãi đầu, khô khan nói: “Lúc Thiên Tứ sắp đi có dặn tôi giúp đỡ các người, có lẽ cô hiểu ý tôi. Thiên Tứ không tệ, sau này cậu ấy cũng có thể chăm sóc tốt cho cô và con của cô, cô suy nghĩ thử đi!”

Từ nhỏ, anh ta và An Thiên Tứ cùng nhau lớn lên, tuy anh ta cũng không đồng ý An Thiên Tứ tìm về một người phụ nữ đã từng kết hôn và có con nhưng ai bảo Thiên Tứ thích người phụ nữ này chứ?

Nếu đã như vậy, Lê Đăng Vân chắc chắn phải giúp anh ấy một tay, nếu không như thế, đợi đến khi An Thiên Tứ lấy hết dũng cảm ngỏ lời thì món ăn đã nguội lạnh rồi.

Lê Đăng Vân thấy Khương Chi không lên tiếng thì nói tiếp: “Nói thật thì nếu không phải vì Thiên Tứ, tôi sẽ không hỗ trợ.”

Anh ta thấy Lê Sơ còn nhỏ nên không muốn để cậu ấy dính líu vào chuyện lớn thế này nhưng nghĩ đến lời nhờ vả khẩn thiết của An Thiên Tứ và đứa bé trong bệnh viện cần chăm sóc, cuối cùng anh ta vẫn đồng ý vụ buôn bán hoang đường này.

Từ tất cả những hành vi của cô, Lê Đăng Vân có thể nhìn ra vị nữ đồng chí này hoàn toàn không phải một người phụ nữ nông thôn tầm thường.

Cô có tài hoa, có thể viết sách hay.

Cô có đầu óc, biết được Lê Sơ muốn gì, cũng biết lợi dụng mối quan hệ của cậu ấy để làm việc.

Cô to gan, dám buôn lậu, chuyền tay bán những món hàng lớn với giá trị trên vạn đồng.

Tuy Lê Đăng Vân không biết cô bán những món hàng này thì lợi nhuận cụ thể là bao nhiêu nhưng tất nhiên sẽ không phải một con số nhỏ.

Ai có thể nghĩ ra người phụ nữ xinh đẹp trước mặt này dám buôn lậu, còn dám ra tay bán một lượng hàng lớn thế này?

Dù Khương Chi bận nhưng cô vẫn ung dung nhìn Lê Đăng Vân, sau đó thản nhiên nói: “Chuyện nam nữ không phải chỉ dăm ba câu là có thể nói rõ được, có đôi khi người bên ngoài nhúng tay vào cũng không thay đổi được gì cả. Chẳng qua tôi đã nhớ rõ lời anh nói rồi.”

Dứt lời, cô đã quay người đi.

Lê Đăng Vân cau mày nhìn theo bóng lưng của cô mà lắc đầu.

Anh ta không nghĩ An Thiên Tứ chất phác, thẳng thắn lại bị một người phụ nữ thế này đáng bại.

Lúc Khương Chi ra ngoài thì thấy Lê Sơ đã đón được một chiếc xe và đang thương lượng với tài xế.

Một lúc sau, cậu ấy cười, vẫy tay với Khương Chi, nói: “Chị, mau đến đây, chúng ta lên xe bác tài này quay về nội thành.”

Khương Chi cười, trả lời: “Ừ, chị đến đây.”

 
Chương 178


Lúc Khương Chi và Lê Sơ trở lại bệnh viện thì đã đến gần giữa trưa.

“Cậu quay lại phòng bệnh với chị đi, giữa trưa cũng ăn trưa với bọn chị!”

Tuy cô có lòng lợi dụng Lê Sơ nhưng thấy cậu ấy chạy trước chạy sau như vậy, còn mở miệng gọi một tiếng chị, trong lòng cô cũng cảm thấy thân thiết với cậu ấy hơn.

Lê Sơ vui vẻ ra mặt: “Thật sao?”

Cậu ấy đã nghe nói chị Khương nấu ăn rất ngon, còn đồ ăn mà cậu ấy đã ăn vào sáng hôm trước là đồ được mua về, bây giờ lại lại nghe nói có lộc ăn nên Lê Sơ không vội đi nữa mà đi theo sau lưng Khương Chi như cái đuôi, đi vào bệnh viện.

Lúc vừa vào đến phòng bệnh, tiếng nói đáng thương của Tiểu Qua đã vang lên: “Mẹ, mẹ trở lại rồi, con rất đói bụng.”

Khương Chi lắc đầu cười: “Được, mẹ đi làm cơm cho con.”

Dừng một chút, cô lại đến cạnh giường, nhìn về phía Trương Anh Tử: “Tiểu Diệu đã truyền mấy bình rồi?”

Trương Anh Tử nói: “Bình thứ ba rồi ạ, không có vấn đề gì cả.”

Khương Chi gật đầu. Cô quay lại nói Lê Sơ ngồi đó đợi, còn mình thì ra khỏi phòng bệnh, để lại mấy người lớn nhỏ ngồi há miệng chờ cơm tối. Sau khi ăn cơm xong, buổi chiều cô mới đến xưởng luyện thép một chuyến, hy vọng mọi chuyện sẽ đi theo chiều hướng tốt.

Hôm nay cô chuẩn bị nấu cơm với thịt kho.

Thịt ba chỉ và nấm hương thái hạt lựu, xào xơ qua rồi cho gia vị vào, lại thêm một lượng nước vừa đủ vào hầm từ từ.

Thời gian trôi qua.

Một tiếng sau, cơm thịt kho xem như đã nấu xong.

Bên trong mấy hộp đựng đều trải cơm trắng, phía trên là một ít đậu nành xào với cải dầu, rưới thêm một ít nước sốt kho thịt lên, kết hợp với món trứng kho xì dầu và thịt kho thơm ngào ngạt là hoàn thành.

Nước thịt kho đậm đà, thịt mềm, ai nhìn thấy thì bụng cũng bắt đầu đói cồn cào.

Khương Chi cầm theo mấy hộp cơm quay về, cô thuận tay đưa phần cơm của Thi Liên Chu cho Lê Sơ, nhờ cậu ấy đưa đến phòng bệnh kế bên.

Lê Sơ cũng không từ chối, cậu ấy vui vẻ cầm hộp cơm đến phòng bệnh số 209.

Người mở cửa là Tạ Lâm.

Tạ Lâm nhận hộp cơm, kỳ lạ hỏi: “Sao lại là cậu Lê đưa đến nhỉ?”

Lê Sơ hoàn toàn không để ý đến Tạ Lâm, cậu ấy chỉ thò đầu vào, lên tiếng chào hỏi với Thi Liên Chu đang ngồi trên ghế sô pha, cũng chưa bước vào cửa đã vội vàng chạy đi. Lê Sơ nóng lòng muốn trở về ăn cơm, mùi thơm phức thế kia khiến mắt cậu ấy sắp đói mờ rồi.

Tạ Lâm nhìn theo bóng lưng của Lê Sơ mà lắc đầu, đóng cửa.

Anh ấy vừa mở nắp hộp cơm ra thì một mùi thơm nồng đã lập tức chui vào mũi.

Tạ Lâm nuốt nước bọt: “Ồ, đây là cơm gì thế nhỉ? Thơm quá!”

Đôi chân dài của Thi Liên Chu đang bắt chéo vào nhau, trong tay là một ly rượu đỏ.

Ánh mắt anh vượt qua Tạ Lâm, nhìn đến cánh cửa ra vào, nâng ly rượu lên nhấp một ngụm, cũng không biết đang suy nghĩ gì.

Tạ Lâm khó khăn lên tiếng: “Ngũ gia, dạ dày của ngài… Ngài vẫn nên uống ít rượu thôi!”

Thi Liên Chu híp mắt, rất lâu sau đó mới thấp giọng nói: “Lê Sơ vừa đến huyện Thấm còn chưa được mấy ngày đúng không?”

Tạ Lâm sững sờ, kỳ lạ nhìn Thi Liên Chu, sau đó mới nói: “Tôi nghe nói đưa đến đây cho cậu cả nhà họ Lê dạy dỗ, ngài cũng biết tính tình của cậu Lê rồi, cậu ấy mới đến chưa được mấy ngày.”

Thi Liên Chu đặt ly rượu xuống, thản nhiên nói: “Đưa cậu ấy về thủ đô đi!”

Tạ Lâm: “???”

Tạ Lâm đứng lặng một hồi lâu, Thi Liên Chu ngẩng đầu lên, trong đôi mắt hẹp kia đã không còn kiên nhẫn nữa.

Tạ Lâm vội vàng tỉnh táo lại, lập tức nói: “Ngũ gia yên tâm, chuyện này cứ giao cho tôi!”

Dứt lời, anh ấy cũng không dám ở lại đây cho người ta chán ghét thêm nữa, cộng thêm mùi thơm mê người kia khiến bụng anh ấy đã sôi lên ùng ục. Nhu cầu cấp bách lúc này chính là bổ sung đồ ăn, Tạ Lâm gấp gáp, lật đật rời khỏi phòng bệnh.

Người không phận sự đi rồi.

Thi Liên Chu múc một muỗng cơm cho vào miệng mình.
 
Chương 179


Trong nháy mắt, mùi thịt kho thơm phức tràn ngập khắp khoang miệng, miếng thịt nạc và mỡ đan xen nhau, mỡ mà không ngấy, cảm giác rất tuyệt, thịt nạc thì vẫn có chút cảm giác hơi dai, người nào đó đang ăn say sưa.

Nấm hương tươi, non, đậu nành mềm dẻo, cải dầu xanh biếc ngon miệng, rất có tác dụng giải ngấy.

Rất nhanh sau đó một hộp cơm thịt kho lớn đã bị ăn sạch sẽ.

Mắt Thi Liên Chu nhìn vào hộp cơm, đôi mắt hẹp dài nheo lại, không biết đang suy nghĩ gì.

Một bên khác, mấy người Lê Sơ cũng ăn ngon đến mức mỡ dính đầy miệng.

Lê Sơ chép miệng, l.i.ế.m nước sốt dính ngoài miệng, giọng nói ồ ồ, không nghe rõ: “Ngon quá! Chị, đầu bếp của khách sạn lớn ở thủ đô cũng không thể so với tay nghề nấu nướng của chị.”

Khương Chi lắc đầu cười, cô thuận tay rót cho cậu ấy một cốc nước.

Tiểu Qua xoa cái bụng tròn vo của mình, nằm trên giường lầm bầm: “Cơm thịt kho quá ngon!”

Đúng lúc này, có tiếng nói của bác sĩ Lương vang lên ngoài cửa: “Có người bên trong không?”

Khương Chi bước đến mở cửa, cô nhìn thấy bác sĩ Lương đút tay vào túi áo blouse trắng, vừa nhìn thấy cô, ông ấy lập tức cười nói: “Tiểu Khương à, hôm nay có thể mở băng gạc trên mặt con cô rồi, cô xem hôm nay có thời gian không, tôi sẽ mở băng gạc ra”.

Nghe vậy, tay Khương Chi khựng lại, ánh mắt cũng sáng lên.

Cô gật đầu nói: “Có thời gian, bây giờ có thời gian”.

Lần trước thay thuốc, cô đã nhìn thấy khuôn mặt của Tiểu Diệu sưng đỏ như củ cà rốt, phía trên được thoa thuốc rất dày, hoàn toàn không nhìn ra gương mặt thật sự của cậu bé, bây giờ sắp được tháo băng gạc ra rồi, cô chỉ có thể cầu nguyện cho gương mặt cậu bé lành lặn.

Bác sĩ Lương nói: “Được rồi, đưa đưa nhỏ đến phòng thay thuốc đi.”

Khương Chi gật đầu, lúc cô quay người, bàn tay không thể không nắm chặt lại.

Cô rất hồi hộp.

Sắc mặt của Trương Anh Tử cũng hơi tái đi, giọng nói run rẩy: “Chị Khương, Tiểu Diệu sắp gỡ bỏ băng gạc rồi sao?”

Lê Sơ cũng quay đầu lại nhìn Trương Anh Tử.

Cậu ấy thở một hơi, an ủi: “Chắc chắn không có chuyện gì đâu, Tiểu Diệu tốt như vậy, chúng ta phải tin tưởng cậu ấy, phải tin tưởng bác sĩ.”

Trương Anh Tử hơi hoảng loạn, khẽ gật đầu, trong đầu cô ấy suy nghĩ rất nhanh, cô ấy không biết trên mặt Tiểu Diệu có bị để lại sẹo không, nếu như có sẹo, sau này Tiểu Diệu phải thế nào? Tiểu Diệu có chán ghét cô ấy, chán ghét người nhà cô ấy không?

Dường như Tiểu Qua cũng biết được Tiểu Diệu sắp bước đến cửa ải của số phận, cậu bé không dám nói lời nào, bàn tay nhỏ siết chặt lại vì lo lắng.

Tiểu Qua ngập ngừng nói: “Mẹ, anh ba…”

Môi của Tiểu Diệu cũng đã kéo căng, cậu bé không nói chuyện nhưng cậu bé biết nếu trên mặt mình có sẹo thì sẽ thế nào.

Khương Chi vỗ tay Tiểu Qua, cô ngước mắt nhìn về phía Tiểu Diệu, trịnh trọng nói: “Con đừng sợ, mọi chuyện còn có mẹ.”

Nhất định cô sẽ không để Tiểu Diệu rơi vào kết cục như trong nguyên tác, cho dù trên mặt đứa bé bị để lại sẹo, cô cũng sẽ mua dụng cụ tân tiến nhất, thuốc tốt nhất từ hệ thống để chữa trị cho cậu bé, cho dù giá cả đắt đỏ bao nhiêu, nhất định cô phải trả lại cho Tiểu Diệu một gương mặt hoàn hảo, một tuổi thơ tươi đẹp, rạng rỡ.

Rất nhanh sau đó y tá đã đến giúp, họ cùng nhau đưa Tiểu Diệu đến phòng thay thuốc.

Bác sĩ Lương đã đeo khẩu trang và bao tay xong, trên tay cầm kéo và kẹp, gỡ bỏ từng miếng băng gạc.

DTV

Khương Chi ôm Tiểu Diệu, nhìn chằm chằm vào gương mặt cậu bé.

Rất nhanh, băng gạc đều được gỡ xuống.

Trên mặt Tiểu Diệu vẫn còn thuốc, thuốc bị oxy hóa nên đã chuyển thành màu đen, ngoài việc làn da cậu bé vẫn còn hơi phiếm hồng thì không có dấu vết gì nhô ra nữa.

Khương Chi nhìn về phía bác sĩ Lương: “Bác sĩ, mặt của Tiểu Diệu không có gì đáng ngại chứ?”

Bác sĩ Lương khom lưng, nghiêm túc quan sát, rồi cười nói: “Không có việc gì, đứa nhỏ may mắn, ca phẫu thuật rất thành công, cộng thêm được dùng thuốc tốt nên không bị để lại sẹo, chăm sóc tốt một thời gian nữa, phải tránh ánh nắng trực tiếp trong vòng nửa năm, kiên trì bôi thuốc thì da có thể lành lặn trở lại.”

Nghe vậy, Khương Chi thở phào nhẹ nhõm, khóe mắt hơi cay.

Cô biết số phận của Tiểu Diệu được thay đổi vì cô đã trọng sinh đến đây.

Bác sĩ Lương nhìn băng gạc trên người Tiểu Diệu, nói: “Nếu đã đến kỳ thay thuốc rồi thì cũng thay thuốc trên người luôn đi, một lát nữa cô đi đóng tiền phí là được.”

Khương Chi dụi mắt, vội nói: “À, vâng.”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top