Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Trở Về 80 Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Trở Về 80 Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực
Chương 40: 40: Xin Đi Học


Đáng tiếc, hai đứa con lớn của họ đã kết hôn và đều sinh con gái, chỉ có một mình con trai út là sinh được một đứa con trai duy nhất cho dòng tộc.

Trong lòng Khương Đức Hải và Điền Hoán Mai, Khương Dược Tiến chính là viên ngọc quý trong tay họ,Cô mượn tiếng của Khương Dược Tiến để biếu thịt thế này sẽ không sai!Quả nhiên, Khương Chi vừa nói xong, ánh mắt khó chịu của Điền Hoán Mai cũng dịu lại, tuy vẫn chưa thể nói là nhiệt tình nhưng vẫn chào đón Khương Chi vào cửa nhà mình, chỉ chốc lát sau, trên bàn còn xuất hiện ly nước nóng cho mẹ con họ.

Miệng Đản Tử ngọt cũng vội vàng nói tiếng cảm ơn.

Khương Đức Hải vẫn gõ đầu thuốc lá xuống bộp bộp, bây giờ nghe mấy lời Khương Chi khen cháu trai mình thì trong lòng đã thoải mái hơn.

Trước kia ông ấy lại không biết Khương Chi Tử là người có miệng mồm như thế.


Thời gian vẫn trôi qua.

Khương Chi thấy đã đến lúc rồi, cô vội nói ra mục đích thực sự mình đến đây hôm nay: “Chú, Dược Tiến học giỏi như vậy, Đản Tử rất hâm mộ, thằng bé này nói cũng muốn đi học như Dược Tiến, chú thấy thằng bé có thể đến trường trong thôn học không ạ?”Không phải cô không nghĩ đến chuyện cho Đản Tử đến thị trấn học nhưng điều kiện hiện nay của cô quá kém, khó khăn lắm mới được bữa no bụng, mà trẻ nhỏ trong thôn vào huyện thành học cũng không thiếu các thủ tục phiền phức.

Nếu thật sự có thể đưa Đản Tử đến trường học, vậy cô có thể rảnh tay rảnh chân mà ra ngoài đi làm kiếm tiền, sau đó nhanh chóng chuyển đến trấn Đại Danh hoặc huyện Thấm.

Khương Đức Hải nghe Khương Chi nói thì cảm thấy rất hài lòng, vì cô đã hết lời khen ngợi và công nhận Khương Dược Tiến nhà ông ấyÔng ấy ngẫm nghĩ rồi nói: “Hiện nay quy định trẻ con đến sáu tuổi mới được đi học nhưng vì người trong thôn của chúng ta không nhiều, cũng không có nhiều quy định khắt khe như thế nhưng cháu phải đóng đủ học phí và mua sách vở đầy đủ cho thằng bé là được.

”Nghe vậy Khương Chi thở phào nhẹ nhõm.


Khương Đức Hải đã mở miệng rồi, Đản Tử có thể đến trường đã thành công một nửa rồi, một nửa còn lại chính là vấn đề hộ khẩu.

Vì vậy cô cũng nói tiếp: “Chú, đến bây giờ Đản Tử cũng chưa có hộ khẩu, cháu đã đến đồn công an hỏi thăm thủ tục, họ nói phải phiền ủy ban thôn làm giúp cháu một giấy chứng minh sinh con ngoài giá thú.

Chú cũng biết thanh danh của cháu thế nào rồi đó, chỉ sợ phải làm phiền chú một lần nữa.

”Khương Đức Hải ngẩng đầu nhìn cô, đến bây giờ ông ấy mới hiểu mục đích thật sự của cô.

Chẳng qua cô gái này đến đây tặng quà, nói mấy lời dễ nghe, ông ấy có nghiêm khắc hơn nữa cũng khó mà bác bỏ lời đề nghị của cô, huống hồ cũng chỉ làm một tờ chứng nhận mà thôi, với một người đứng đầu trong thôn như ông ấy mà nói thì chuyện này cũng không tính là khó.

.

 
Chương 41: 41: Bà Ngoại


Nghĩ như vậy, Khương Đức Hải nói: “Được rồi, tôi đã biết rồi, hôm nay cháu về trước đi, hai ngày sau tôi sẽ làm giấy chứng minh sinh con ngoài giá thú cho cháu, đến lúc đó sẽ đưa sang cho cháu, chuyện đứa nhỏ đi học cũng không thể chậm trễ.

”Cuối cùng trái tim hồi hộp của Khương Chi cũng được thả xuống.

Cô luôn miệng nói tiếng cảm ơn rồi dẫn Đản Tử ra về.

Điền Hoán Mai nhìn theo bóng lưng Khương Chi rời đi, giọng điệu hơi kỳ lạ, nói: “Cô gái này như biến thành người khác vậy.

”“Chỉ cần cô ta không gây phiền phức cho người trong thôn thì chút chuyện nhỏ này thật sự không đáng là gì.

” Khương Đức Hải thấy Khương Chi có sự thay đổi cũng cảm thấy vui, ông ấy thật sự không hy vọng trong thôn có một kẻ thanh danh thối nát, trộm gà bắt chó, chỉ cần biết cố gắng tiến tới là được.


“Đúng vậy.

” Điền Hoán Mai bĩu môi mà không nói thêm lời nào nữa, bà ấy đi sang phòng bếp làm thịt.

…Trên đường trở về, Khương Chi bị một người phụ nữ có tuổi cản lại.

“Ni Nhi, con đến nhà bí thư làm gì?”Sắc mặt người phụ nữ không tệ, tuy quần áo trên người vẫn có mảnh vá nhưng rất sạch sẽ.

“Bà ngoại?”Khi Khương Chi đang thắc mắc về thân phận của đối phương thì Đản Tử đứng cạnh là thốt lên, trong giọng nói còn lộ vẻ thân thiết, Đản Tử vẫn còn nhớ lần trước Bạch Hương Chi đã cho cậu bé một cái bánh rau củ chiên.

Cũng nhờ vậy mà Khương Chi mới biết được người phụ nữ này chính là mẹ ruột của nguyên chủ, Bạch Hương Chi.


Bạch Hương Chi là thanh niên trí thức xuống nông thôn hỗ trợ xung quanh quốc gia vào những năm 60, bà ta xinh đẹp, khi đó có rất nhiều thanh niên của thôn Khương Gia đã thích bà ta, có thể nói mức độ được yêu thích của bà ta không hề thua kém Khương Chi Tử trước đây chút nào.

Vả lại cha Khương cũng trắng trẻo, còn là người từng được học hành nên mới vượt qua nhiều người cưới được Bạch Hương Chi.

Ban đầu hai vợ chồng rất ngọt ngào nhưng đáng tiếc Bạch Hương Chi chỉ sinh ra con gái, vì vậy mà dẫn đến sau này vợ chồng chỉ bằng mặt không bằng lòng.

Khương Chi Tử là người xinh đẹp nhất trong các chị em mình, đầu óc cũng thông minh hơn, có thể là người có tiền đồ nhất trong bảy chị em, cũng là người giúp mối quan hệ của hai vợ chồng họ kết nối lại, đáng tiếc cô ta lại làm ra chuyện xấu hổ, khiến nhà họ Khương phải hoàn toàn cắt đứt quan hệ với đứa con gái này.

Khương Chi nhớ vào ngày đầu tiên mình trọng sinh đến đây, Bạch Hương Chi đã cho Đản Tử một cái bánh rau củ chiên nên lúc này cô cũng không vội quay đầu đi.

Chẳng qua cô không cho rằng Bạch Hương Chi có chuyện gì tốt tìm cô, dù sao một người có thể rêu rao chuyện riêng tư của con gái mình ra ngoài, còn thuận thế giẫm đạp lên người ta, một người có lòng dạ lạnh lẽo, cứng rắn, làm việc tuyệt tình như thế sẽ không nói được những lời dễ nghe gì cả.

Nếu cô đoán không lầm, mục đích của Bạch Hương Chi chính là miếng thịt kia.

.

 
Chương 42


Dứt lời, Khương Chi dẫn Đản Tử đi mất.

Bạch Hương Chi ngơ ngác nhìn theo bóng dáng của Khương Chi, không hiểu sao lại cảm thấy xót xa trong lòng.

Bà ấy sinh ra đứa con gái này là giống bà ấy nhất, đầu óc cũng thông minh, biết bò lên trên, tiếc là đi lầm đường, nếu không phải vì tương lai sau này của bà ấy thì chắc chắn sẽ mang cô trở về thành, cũng không biết mọi người trong nhà thế nào rồi.

Khương Chi lại không quan tâm suy nghĩ của Bạch Hương Chi, về nhà xách giỏ rồi cùng Đản Tử lên núi.

Tuyết lớn đã tan, lên núi dễ dàng hơn, trên đường núi có nhiều người trong thôn đang đào rau dại non.

Khương Chi nhìn mảng lớn rau dại, cũng không cố chấp phải tìm được sắn nữa, dẫn theo Đản Tử lên đường đào rau dại, rau dại mọc thật sự rất nhiều, chẳng bao lâu, sọt đã đầy tràn.

Khương Chi liếc nhìn Đản Tử, bàn tay cô thò vào trong rổ ấn đống rau dại xuống, mở ra giao diện hệ thống.

【 ký chủ có bán ngải cứu dại không? 】

DTV

“Có.”

【 đinh —— kiểm tra đo lường được nửa cân ngải cứu dại, mỗi cân 0.6 đồng, mời ký chủ “Bấm vào để bán” 】

Khương Chi ấn nút xuống, nửa cân rau dại ở đáy giỏ biến mất, để lại một khoảng không trong giỏ.

【 đã bán thành công, chúc mừng ký chủ đạt được 0.3 đồng 】

Đản Tử đào hào hứng, không để ý chút nào tới hành động của Khương Chi.

Cậu bé lại đào một đống rau dại bỏ vào rổ, không nghi ngờ gì về việc tự nhiên có khoảng trống lớn hơn.

Hai mẹ con đi dọc đường, đào rau dại trên đường, Khương Chi nhân lúc Đản Tử không để ý thì lén bán rau vào hệ thống, khi bên ngoài dần thưa thớt, tài sản trong hệ thống của Khương Chi cũng tăng hơn ba đồng, đạt 15 đồng.

“Được rồi, nghỉ một lát, chúng ta tìm xem còn sắn không.”

Giọng Khương Chi dịu dàng, nhẹ nhàng lau mồ hôi trên đầu của Đản Tử.

Cậu bé vẫn còn hơi không vui.

“Mẹ, mấy loại rau dại mới mọc này là mềm nhất, mang về nhà xào rau làm sủi cảo đều rất ngon!”

Nói vậy, Đản Tử đã nhịn không được l.i.ế.m môi, từ trước tới giờ cậu bé còn chưa từng được ăn sủi cảo đâu, nhưng cậu bé đã từng thấy Khương Dược Tiến ăn, ăn từng miếng một, nước súp nóng hổi chảy từ khóe miệng trượt xuống, ăn rất ngon lành.

Khương Chi bật cười nói: “Vậy tối về mẹ sẽ làm sủi cảo cho con ăn, chấm với nước dấm, thơm phức!”

Đản Tử vô cùng hào hứng, không ngừng hỏi: “Thật sao mẹ? Tối nay chúng ta thật sự sẽ ăn sủi cảo sao?”

“Phải, ăn sủi cảo, sủi cảo bột mì!” Khương Chi cười tủm tỉm nói.

Nói như vậy khiến Đản Tử càng có động lực hơn, bắt đầu nghiêm túc tìm sắn, đáng tiếc, lần này lại không may mắn như lần trước, ngay cả bóng sắn cũng không thấy, Đản Tử không khỏi có chút nản lòng.
 
Chương 43


Thật ra Khương Chi đối với chuyện này lại cảm thấy rất bình thường, cho đến khi một mảnh rừng trúc khổng lồ đập vào mắt, trái tim cô mới đập nhanh hơn một chút.

Rừng trúc, có nghĩa là có măng.

Cô vẫy tay một cái, hào hứng nói: “Đản Tử, đi! Đào măng thôi!”

Đản Tử nghi ngờ nhìn cô một cái, hai người nhanh chóng đến rừng trúc.

Khương Chi phóng tầm mắt nhìn ra xa, đôi mắt sắc bén nhìn thấy rất nhiều măng ẩn mình dưới lớp đất trơn bóng, âm thầm hấp thu chất dinh dưỡng.

Trong phút chốc, những món ăn như măng núi xào thịt, canh vịt hầm măng, măng xào thịt ba chỉ, canh gà nấu măng không an phận nhảy ra khỏi đầu cô, mắt Khương Chi sáng lên, nước miếng chảy ra.

Quan trọng nhất chính là, giá trị dinh dưỡng của măng núi rất lớn, lại rất nặng, chắc chắn bán cho hệ thống được rất nhiều tiền!

Nghĩ như vậy, Khương Chi liền ngồi xổm xuống, tìm một khúc gỗ bắt đầu đào.

“Mẹ, cái này mùi lạ, không ăn được.” Đản Tử ngăn cản, nghi ngờ mùi vị mà măng núi tỏa ra.

Khương Chi yên lặng, đúng là có một số ít người không thích mùi vị của măng, tuy nhiên, không phải tất cả số măng này đều dùng để ăn, ở trong mắt cô, những thứ này là một số tiền khổng lồ, đây là bước đầu tiên để cô kiếm tiền nha!

Cô nhìn về phía Đản Tử, nói dối: “Mẹ có thể nấu măng thành món ngon, con có muốn giúp đỡ mẹ hay không?”

Đản Tử nghĩ tới món bún thịt tối hôm qua, vội vàng gật đầu: “Muốn, muốn giúp mẹ!”

Hai mẹ con thống nhất ý kiến, bắt đầu ra sức đào măng.

Hiện giờ măng núi nhỏ thì kích thước cỡ như chiếc đũa, lớn thì cỡ que nhóm củi.

Khương Chi dốc hết sức bình sinh đào được một cây măng, cầm trong tay, vừa mở hệ thống ra đã thấy, quả nhiên có thể chọn nút “Bấm vào để bán”, điều này có nghĩa là mục măng núi này có thể biến thành tài sản trong túi của cô!

Cứ như vậy, cô không hề cảm thấy mệt mỏi, như được tiêm m.á.u gà.

Mặt trời ngả về phía tây, trời cũng dần tối.

Khương Chi phủi tay, có chút lưu luyến gọi Đản Tử xuống núi về nhà, bởi vì không có công cụ hỗ trợ, hai mẹ con tốn hết buổi trưa, cũng chỉ đào được tám cân măng, cô cố sức nhấc giỏ măng nặng trịch về nhà, lòng cũng cảm thấy thỏa mãn.

Hai người đi được vài bước, Khương Chi còn quay đầu lại nhìn rừng trúc, trong lòng thầm nghĩ: Ngày mai nhất định phải mang công cụ làm việc đến đây đào tiếp!

Trên đường xuống núi, Khương Chi thấy một cô bé đang nhặt củi.

Cô bé khoảng chừng sáu bảy tuổi, tuy là đói tới hai má hóp lại, nhưng cũng có thể nhìn ra khuôn mặt xinh đẹp, cô bé đeo cái sọt còn cao hơn bản thân, đang khom lưng nhặt củi.

Điều thật sự khiến cho Khương Chi chú ý không phải vì cô bé xinh đẹp, mà trên mặt cô bé có những vết bầm tím.

Khương Chi thầm than một tiếng, tuy biết ở thời đại này phần lớn mọi người đều trọng nam khinh nữ, nhưng không ngờ cuộc sống của các bé gái thời này lại gian khó như vậy, trời đã tối như vậy, còn phải nhặt củi ở ngoài, nhìn vết thương trên mặt cô bé, nghĩ có lẽ cô bé rất cực khổ.

Tuy nhiên, mỗi nhà đều có chỗ khó khăn riêng, ngay chính bản thân mình mà cô còn lo chưa xong thì làm sao lo được cho người khác chứ?
 
Chương 44


Đúng lúc này, Đản Tử vẫn luôn nắm c.h.ặ.t t.a.y Khương Chi lại vùng khỏi tay cô, chạy tới bên cạnh cô bé đó, nói với giọng hơi tức giận: “chị Xuân Xuân, bọn họ lại đánh chị sao? Vì sao không tìm thư ký Khương? Bọn họ như vậy là phạm tội!”

Khương Chi nhướng mày, đi theo tới.

Cô bé hơi ngẩn ngơ, nghe thấy giọng nói mới ngẩng đầu, cô bé cười nói: “Là Đản Tử à.”

Giọng nói của cô bé rất điềm đạm, lúc cười lên, hai bên má có hai lúm đồng tiền nông.

“Chị Xuân Xuân, đi, em đi với chị đi tìm thư ký Khương! Cả nhà Khương Nhị Điển thật quá đáng!”

Đản Tử thấy dáng vẻ của Khương Xuân thì không nhịn được sự xót xa, đưa tay giữ chặt lấy cổ tay của cô bé, cô bé la đau một tiếng, vội vàng vùng khỏi tay Đản Tử, hơi co rút che bản thân lại, vết thương chồng chất ở cổ tay.

Đản Tử nhìn thấy, lại không nhịn được nghẹn ngào.

Khương Chi nhíu mày, vỗ vai Đản Tử: “Sao vậy?”

Vừa nhìn thấy Khương Chi đến, cô bé lại sợ hãi mà lùi lại vài bước, vứt bỏ củi trong tay chạy xuống chân núi.

Khóe miệng Khương Chi giật giật, không ngờ nguyên chủ lại gây áp lực lớn như vậy đối với cô bé.

Đản Tử thấy Khương Xuân đi rồi, giơ tay lau đôi mắt đỏ hoe, mạnh miệng nói: “Không có gì đâu mẹ, đi thôi.”

Dù sao vẫn là một đứa trẻ, trên đường trở về, Khương Chi đã có một vài manh mối từ miệng Đản Tử lộ ra.

Cô bé tên là Khương Xuân, mới bảy tuổi.

Nói tới chuyện của cô bé, không thể không nhắc tới nạn buôn người hoành hành ngang ngược đáng sợ vào thập niên 80.

Ở vùng khốn cùng như nông thôn, có một số ít nhà rất nghèo, hoặc là có người già tàn tật không cưới được vợ, sẽ thông qua người môi giới tìm được bọn buôn người mà mua vợ, phần lớn bé gái có độ tuổi 17-18 tuổi, “Cô gái thành thị” đều là bị lừa tới.

DTV

Khương Xuân có chút đặc biệt, hai tuổi cô bé đã bị bắt cóc, người mua cô là nhà Khương Nhị Điển của thôn nhà họ Khương.

Gia đình Khương Nhị Điển được xem như nghèo có số ở trong thôn nhà họ Khương, lúc mẹ ông ta có thai ông ta, cha ông ta gặp tai nạn trong xưởng máy, người mất nên được bồi thường một ít tiền, nhưng suy cho cùng cuộc sống của cô nhi quả phụ cũng rất khó khăn, Khương Nhị Điển không được dạy dỗ đàng hoàng trở thành tên du côn.

Lúc ông ta mười mấy tuổi giở trò lưu manh trong thị trấn, bị người ta đánh gãy chân thành người què.

Đáng tiếc, chó không thay đổi được tính ăn phân.

Khương Nhị Điển trở thành người què vẫn không an phận, cặp kè với một góa phụ phóng đãng ở thôn nhà họ Khương, hai người dây dưa với nhau sinh ra một đứa con, lúc quả phụ sinh con bị khó sinh mà chết, đứa nhỏ cũng bởi vì ở trong bụng thiếu oxy nên lúc sinh ra đã là kẻ ngốc.

Vì vậy, Khương Nhị Điển trở thành một tên què góa vợ với một đứa con ngốc.

Cuộc sống của cả nhà Khương Nhị Điển lại càng họa vô đơn chí, nhìn thấy con trai lớn lên, Khương Nhị Điển cũng muốn kết hôn, không có cách nào, mẹ của Khương Nhị Điển đành phải tìm người mượn tiền, mua một cô bé hai tuổi từ tay bọn buôn người, là vợ nuôi từ nhỏ của Khương Nhị Điển.

Bà ta cũng muốn mua người trưởng thành, là cô gái trong thành phố 17-18 tuổi, nhưng mà không có tiền trong tay!

Cứ như vậy, Khương Xuân hai tuổi bắt đầu cuộc sống tồi tệ của mình.
 
Chương 45


Nói tới thật nực cười, Khương Xuân lại bằng tuổi của con gái Khương Lan của Khương Nhị Điển.

Mẹ của Khương Nhị Điển cũng không phải người tốt lành gì, bình thường không ít lần hành hạ cô bé Khương Xuân, Khương Nhị Điển thì vì gãy chân, tính tình càng u ám, khi tâm trạng không tốt luôn thích đánh Khương Xuân để hả giận, đó là lý do cho những chỗ bầm tím trên người cô bé.

Đản Tử và Khương Xuân rất thân thiết với nhau, hai người đều là những đứa trẻ không được gia đình yêu thương, có tình nghĩa xuống sông bắt cá cùng nhau.

“Mẹ, chị Xuân Xuân thật sự rất đáng thương.”

Đản Tử vừa nói, vành mắt lại đỏ.

Khương Chi lại không để ý đến cậu bé, sắc mặt cô từ ngạc nhiên, dần dần chuyển thành đông cứng.

Cô không nói một lời mà nhìn về phía Đản Tử, nhìn cậu bé cho đến khi cậu bé phát sợ, mới nặn ra được một câu: “Có phải con thích chị Xuân Xuân không?”

Đản Tử lại rất nghiêm túc gật đầu: “Chị Xuân Xuân rất tốt đối với con, chơi với con, con thật sự thích chị.”

Dù biết thích trong lời nói của Đản Tử không phải thích như cô nghĩ, nhưng sắc mặt của Khương Chi vẫn xám như tro.

Quả nhiên không phải cô trọng sinh đơn thuần, cô là xuyên sách!

Cô xuyên vào một quyển tên là 《đại minh tinh thập niên 80》 trong sách, nữ chính trong sách là Thi Nam Châu xuất thân giàu có, gia thế vững chắc, lại bị bọn buôn người bắt cóc, bán vào một ngôi làng, thành vợ “bé” của một người đàn ông què chân tên là Khương Nhị Điển.

Sau đó Thi Nam Châu trở thành Khương Xuân, ngày ngày bị hành hạ đánh chửi, cuộc sống còn không bằng cây cỏ.

Nhưng trời sinh cô bé tính nết thiện lương, tính tình dịu dàng, mặc dù trải qua cuộc sống thống khổ, cũng không oán trách trời đất, có lẽ bởi vì sức hấp dẫn của tính cách độc đáo này đã thu hút rất nhiều thanh niên ưu tú bảo vệ.

Sau khi nữ chính được chú út Thi Liên Chu mang về thượng kinh thì mọi chuyệncủa nữ chính đều thuận buồm xuôi gió.

Không những cô bé có thể đóng phim cho xưởng sản xuất phim truyền hìnhcủa Thi Liên Chu, trở thành minh tinh nhà nhà đều biết, mà khi trưởng thành càng danh chính ngôn thuận trở thành thiên kim đệ nhất thượng kinh, trăm ngàn người yêu mến.

Tóm lại, quyển sách này là nhóm sủng văn trước dìm xuống sau phất lên.

Trong《đại minh tinh thập niên 80》, đoạn đầu kể về cuộc sống khốn khổ lúc còn nhỏ của Thi Nam Châu, phóng đại tới mức khiến nhiều đọc giả phẫn nộ.

Lúc trước khi Khương Chi đọc sách, cũng rất đau lòng cho Thi Nam Châu.

Nhưng mà, cô không ngờ lại xuyên vào trong sách, tự mình chăm nom cuộc sống của Thi Nam Châu nha!

“Mẹ, sau này con có thể thường xuyên tìm chị Xuân Xuân chơi được không?”

Đản Tử không để ý tới sự kỳ lạ của Khương Chi, cậu bé còn chìm đắm trong thân thế đáng thương của chị Xuân Xuân, không kìm được hỏi.

Khóe mắt Khương Chi xẹt ra tia sáng liếc nhìn cái đầu củ cải bên cạnh còn chưa cao bằng đùi cô, khóe miệng cong lên, ai có thể ngờ được tên nhóc này sau này cũng sẽ trở thành minh tinh già trẻ đều biết chứ?

Đản Tử, ồ không, có lẽ phải gọi cậu bé là Thi Nam Qua thì đúng hơn.

Thi Nam Qua, cũng chính là Đản Tử bên cạnh cô, là con trai ruột Thi Liên Chu, chú út của Thi Nam Châu!

Miệng Khương Chi muốn phun ‘hương thơm’, nhưng mà cô kìm lại.
 
Chương 46


Cô cho rằng bản thân đang cầm kịch bản tiểu thuyết niên đại nuôi con làm giàu, không ngờ thứ mà cô nhận được là vai nữ phụ pháo hôi c.h.ế.t tiệt!

Trong sách, cũng không giới thiệu kỹ thông tin của Khương Chi Tử- mẹ của Thi Nam Qua, chỉ nói cô ta nhân lúc Thi Liên Chu tìm kiếm cháu gái thì đã vui vẻ với Thi Liên Chu, người bị viêm dạ dày cấp tính “Không có sức phản kháng”, một chiêu trúng đích.

Sau khi Thi Liên Chu tìm được Thi Nam Châu thì đã làm chút chuyện nhỏ ở phía sau khiến cả nhà Khương Nhị Điển bị bắt vào nhà tù ăn cơm tù.

Lúc đó Thi Nam Qua vẫn là Đản Tử, tuy là đã mười tuổi, nhưng do người luôn trong tình trạng ăn không đủ no đói đến gầy gò nhỏ bé, còn Thi Nam Châu dù gì cũng là nữ chính lòng dạ thiện lương, cô bé hiểu rất rõ tính nết của mẹ Đản Tử nên đã mở miệng xin chú út giúp đỡ bạn của mình.

DTV

Thi Liên Chu đương nhiên không bác bỏ yêu cầu của cháu gái nhỏ của mình.

Sau khi trợ lý lấy ra khoản tiền khổng lồ một ngàn đồng thì Khương Chi Tử đã không chút do dự “Bán đi” đứa con cuối cùng của cô ta.

Đản Tử đến thượng kinh, được nuôi trắng trẻo mập mạp, lúc này Thi Nam Châu mới phát hiện cậu bé lớn lên rất giống chú út của cô bé, trải qua một cuộc nhận người thân hỗn loạn, Đản Tử nhận tổ quy tông, cậu bé cũng đổi từ Đản Tử thành tên Thi Nam Qua.

Thi Liên Chu vô cùng căm ghét lộ chuyện “Thất thân” mười năm trước.

Khi đó anh vì cả người đau đớn mà đầu óc mơ hồ, chỉ mơ hồ nhìn thấy một bóng dáng mảnh khảnh đang làm chuyện đó đối với anh!

Hơn nữa xong việc, người phụ nữ đó nhìn thấy anh thở ra thì nhiều mà hít vào thì ít, hoảng sợ lén trộm đồ của anh, luống cuống chọn đường bỏ chạy, bỏ mặc anh ở trong xe lạnh cóng suốt một đêm.

Nếu không phải anh mạng lớn, được trợ lý đưa tới trạm y tế thì cái mạng này đã không nhặt lại được rồi.

Kể từ đó, anh liền nảy sinh cảm giác chán ghét phụ nữ ghê gớm, vì thế nên 34 tuổi vẫn chưa kết hôn.

Anh không ngờ bản thân lại có con, lại không chỉ một đứa!

Thi Liên Chu từ miệng của Đản Tử biết được anh còn ba đứa con bị bán đi đổi lương thực, không rõ tung tích mà nổi tâm độc ác, cuối cùng phái người đến thôn nhà họ Khương, cố tình dụ dỗ Khương Chi Tử nghiện cờ bạc, cuối cùng bị đủ loại người đánh c.h.ế.t tươi, c.h.ế.t thảm đầu đường.

Nghĩ tới đây, Khương Chi nhịn không được rùng mình một cái.

Trong sách chỉ dùng “Người phụ nữ đó” để hình dung Khương Chi Tử, một nữ pháo hôi bỏ đi không xứng có tên, vì thế cho nên lúc đầu tiên cô vẫn chưa nhận ra là cô đã xuyên sách, dù sao thì cuộc gặp gỡ giữa chú út Thi Liên Chu và nữ chính chỉ là phần phụ được tóm lược mà thôi.

Bây giờ nghe nói tới chuyện của Khương Xuân, cô mới xác định bản thân đã trở thành nữ pháo hôi “Người phụ nữ đó” trong《đại minh tinh thập niên 80》.

Sắc mặt có chút suy sụp.

Lúc trước khi đọc sách, “Người phụ nữ đó” có kết cục thê thảm, cô còn hung hăng mà thở phào một hơi, thầm mắng một câu: Chết hay lắm!

Nhưng hiện giờ, chỉ còn lại ngàn dòng nước mắt.

“Mẹ, mẹ bị sao vậy?”

Đản Tử thấy sắc mặt của Khương Chi khó coi, không khỏi lo lắng hỏi.

Khương Chi lắc đầu, dẫn theo Đản Tử nhanh chóng đi về nhà, trên đường vô tình gặp được chị cả Khương Đào Hoa và chị năm Khương Quế Hoa, cô cũng không còn lòng dạ nào mà để ý tới, một lòng một dạ nghĩ tới cuốn sách, làm hai chị em vốn mang ác ý nói bóng nói gió với bóng dáng của cô.

Khương Chi vào nhà, pha một ly nước đường cho Đản Tử, lòng đầy tâm sự cầm sọt đi vào nhà bếp.

Cô phải suy nghĩ thật cẩn thận, làm thế nào để tránh được kết cục đáng sợ trong sách.
 
Chương 47


Thi Liên Chu là người không chịu bất kỳ sự quản giáo nào, ngang ngược vô cùng, nếu không anh sẽ không dấn thân vào thương nghiệp sớm như thế.

Khương Chi Tử chọc phải hạng người này, hại cô phải lo xử lý hậu quả.

Khương Chi hơi đau đầu.

Cô muốn tránh đi theo con đường cũ làm nữ phụ pháo hôi*, vì vậy Khương Chi phải phân tích và nghiên cứu những việc Thi Liên Chu không thích, cô không thể đối đầu với anh, dù sao cô cũng chỉ là một cô gái thôn quê, làm thế nào cũng không thể lên võ đài đối đầu với nữ chính nhà quyền thế.

Tất nhiên nếu bàn tay vàng là hệ thống võ hiệp, chắc chắn cô sẽ lập tức tung một quyền, đánh dẹp đầu chó của Thi Liên Chu.

Khương Chi thở dài. Lại ngẫm nghĩ một lát, chuyện cô cần làm còn quá nhiều.

Thứ nhất, cô phải nhanh chóng tìm lại mấy đứa bé đã bị bán.

Thứ hai, dẫn Đản Tử đến trấn Đại Danh và huyện Thấm, phải cố gắng tránh đi theo nội dung trong nguyên tác.

Thứ ba chính là việc dễ làm nhất, cô phải cố gắng nịnh nọt, tạo thiện cảm với nữ chính Thi Nam Châu, hy vọng một ngày nào đó trong tương lai, khi thân phận của Đản Tử được sáng tỏ, nữ chính có thể nói tốt giúp cô vài câu trước mặt Thi Liên Chu.

Gần đây Đản Tử được ăn ngon nên gương mặt bắt đầu bầu bĩnh hơn, khóe mắt, đuôi mày đều lộ ra những nét giống Thi Liên Chu.

Khương Chi đã nghĩ đến chuyện phải cách xa Thi Nam Châu nhưng điều kiện hiện tại của cô quá khó khăn, ít nhất trong thời gian này, cô không thể làm được.

Huống hồ chỉ có đạo lý ngàn ngày làm trộm chứ làm gì có đạo lý ngàn ngày phòng trộm?

Nếu không phải nguyên chủ tạo ra cục diện rối rắm thế này thì Khương Chi cũng muốn dẫn Đản Tử đến thủ đô tìm cha ruột, dù sao trong nguyên tác đã nói, cuộc sống của Đản Tử khi sống với Thi Liên Chu rất tốt, cho dù là địa vị xã hội hay là tiền đồ trong tương lai đều rất phát triển.

Nhưng bây giờ, Khương Chi tin nếu cô dám chạy đến trước mặt Thi Liên Chu, nói Đản Tử là con trai của anh, mà cô còn bán đi ba đứa con khác của anh để đổi lấy lương thực, vậy thì kết cục bi thảm sẽ đến với cô sớm hơn nhiều năm so với nguyên tác.

Cô phải nhanh chóng tìm mấy đứa bé về, đến lúc đó mới ngã bài với Thi Liên Chu. Vả lại Khương Chi cũng có niềm tin, nếu có mấy đứa bé, Thi Liên Chu sẽ không còn so đo chuyện bị “ép buộc” trước kia.

Đến lúc đó, cô có thể hoàn thành nhiệm vụ “nòng nọc nhỏ tìm cha”, sau đó có thể buông tay rời đi, tạo dựng sự nghiệp lẫy lừng của mình.

Sau khi đưa ra quyết định, Khương Chi cũng bình tĩnh lại.

DTV

Cô lấy một cây măng ra để dành làm đồ ăn vào buổi tối, sau đó bắt đầu sự nghiệp bán măng, dù sao bây giờ có nghĩ nhiều như vậy cũng vô ích, chuyện cấp bách nhất hiện nay chính là kiếm tiền.

[Ký chủ, có phải cô muốn bán măng núi tự nhiên không?]

“Đúng!”

[Ting! Kiểm tra được ba cân rưỡi măng núi tự nhiên, mỗi cân mười tám đồng. Ký chủ hãy ấn vào ô “bán ra”]

Khương Chi sợ ngây người!

Tuy cô cũng biết giá cả của măng núi tự nhiên sẽ không thấp nhưng vẫn không ngờ lại cao như thế, những mười tám đồng một cân.
 
Chương 48


Lúc này Khương Chi không muốn suy nghĩ nhiều nữa, cô lựa chọn bán ra.

[Bán ra thành công! Chúc mừng ký chủ nhận được sáu mươi ba đồng!]

Khương Chi nhìn chằm chằm vào tài sản bảy mươi tám đồng trong màn hình hệ thống, cô chợt có cảm giác làm giàu sau một đêm.

Cô nghĩ đến biết bao nhiêu măng tự nhiên trên núi kia thì trong lòng cũng bình tĩnh lại. Nếu không phải sợ ban đêm sẽ đụng phải sói và heo rừng thì cô đã lập tức xách giỏ chạy lên núi cao tìm hái măng núi rồi, đây chính là con đường giúp cô thay đổi hoàn cảnh khốn khó hiện nay.

Khương Chi tập trung suy nghĩ, nhớ đến việc mình đã đồng ý làm sủi cảo cho Đản Tử thì lập tức đổi một số nguyên liệu từ thương thành.

“Thịt heo tươi: Mười một đồng một cân – Đơn vị kinh doanh: Hệ thống đổi hàng hóa”

“Dầu hào: Sáu đồng một bình - Đơn vị kinh doanh: Hệ thống đổi hàng hóa”

“Thịt khô: Mười hai đồng một cân - Đơn vị kinh doanh: Hệ thống đổi hàng hóa”

“…”

Khương Chi mua nguyên liệu tốn ba mươi tám đồng, tài sản trong hệ thống còn lại bốn mươi đồng. Khương Chi nhìn thấy số tiền còn lại mà vô cùng đau lòng nhưng vừa nghĩ đến số măng còn trên núi kia thì lập tức cảm thấy tiêu số tiền này rất đáng. Vất vả kiếm được tiền và dùng nó cải thiện cuộc sống là điều sảng khoái nhất.

Khó có dịp được hào phóng như hôm nay, vì vậy Khương Chi lấy một nửa bột mì ra nhồi làm vỏ bánh, rửa sạch rau dại, băm nhuyễn.

Ướp vào nhân thịt một ít tiêu, gừng, dầu hào, gia vị, trộn đều lên, lại cho thêm một ít hành cắt nhuyễn và rau đã băm nhuyễn trước đó vào nhân thịt, tiếp tục trộn đều, sau cùng cho vào một ít dầu ăn thì nhân bánh sủi cảo đã xong.

Ủ bột được một thời gian, Khương Chi rãi một nắm bột khô lên bàn, cán bột, gói bánh, cho sủi cảo vào nồi nước sôi, nấu chín.

Khương Chi nhìn sủi cảo lăn lộn trong nồi nước sôi mà tâm trạng cũng phấn khởi theo. Quả nhiên, đồ ăn ngon chính là thuốc chữa trị tốt nhất.

Rất nhanh sau đó, sủi cảo đã được nấu xong.

Khương Chi múc sủi cảo ra bát, chiếc sủi cảo mập mạp, vỏ bánh mỏng, nhân bánh nhiều, bề ngoài trong suốt, sáng long lanh.

Nấu xong sủi cảo thì Khương Chi bắt đầu xử lý cây măng núi còn lại.

Cây măng rất to, vẫn còn tươi, non, sau khi lột lớp vỏ bên ngoài, chỉ cần hơi bóp vào thì nước trong búp măng đã trào ra. Thịt khô được cắt thành từng lát, cho vào nồi xào lên, cắt măng rồi cho vào nồi, tiếp tục xào lên, sau đó cho thêm một ít gia vị, rất nhanh sau đó món thịt khô xào măng đã hoàn thành.

Cô bưng hai chậu sủi cảo và thịt khô xào măng quay về phòng, còn tiện tay rót một chén dấm nhỏ.

Đản Tử đang tập viết chữ trên mặt đất, vừa ngửi thấy mùi đồ ăn ngon thì hai mắt đã sáng lên. Trước kia cậu bé sợ nhất là đến giờ cơm, ngửi mùi thơm đồ ăn của mọi người trong thôn mà bụng càng đói hơn nhưng bây giờ Đản Tử chỉ cảm thấy hạnh phúc đến mức sắp bay lên trời rồi.

Sủi cảo! Đúng là sủi cảo to trắng rồi!

“Ăn cơm thôi!”

Khương Chi lên tiếng, thấy Đản Tử vứt nhánh cây trong tay chạy ra ngoài rửa tay, cô thầm nghĩ nên mua giấy bút cho cậu bé rồi.
 
Chương 49


Đản Tử rửa tay, ngồi vào bàn, nhìn thấy đồ ăn thơm phức trên bàn thì cậu bé chỉ cảm thấy hơi nóng hun vào mắt mình khiến mắt hơi cay.

“Con mau nếm thử sủi cảo mẹ làm xem!”

DTV

Khương Chi gắp một cái sủi cảo lên, chấm một ít dấm, rồi đưa đến gần miệng Đản Tử.

Đản Tử cắn một cái, nước súp bên trong sủi cảo trào ra ngoài, cậu bé hít vào mấy hơi vì đầu lưỡi bị nóng nhưng hoàn toàn không muốn phun miếng sủi cảo trong miệng mình ra. Nhân sủi cảo rất vừa ăn, vị tươi của rau dại và thịt hòa lẫn vào nhau, cực kỳ thơm ngon!

Khương Chi cũng không vội ăn sủi cảo, cô gắp thêm một đũa thịt khô xào măng cho con trai.

Miếng măng non rất giòn, vị măng hơi ngọt, mùi thịt thơm phức xông vào mũi, vị béo mà không ngấy, thịt nạc mà không khô, thật sự rất ngon!

Đản Tử không thích vị của măng nhưng khả năng nấu nướng của Khương Chi đã chinh phục được cậu bé, hai mẹ con đã ăn bữa cơm tối rất ngon!

Trời càng lúc càng tối.

Khương Chi ôm Đản Tử nằm trên giường, kể chuyện cổ tích cho cậu bé nghe.

“Mẹ, sau này chị Xuân Xuân sẽ kết hôn với Khương Nhị Điển sao?”

Trong bóng tối, đôi mắt của Đản Tử cực kỳ sáng, cậu bé chớp mắt, nhỏ giọng hỏi Khương Chi.

Cậu bé không muốn chị Xuân Xuân kết hôn với Khương Nhị Điển.

Khương Chi im lặng một lúc, cô quay đầu lại, đối diện với đôi mắt trong vắt của Đản Tử, không khỏi thở dài.

Trong nguyên tác, dù Thi Nam Qua là em họ của Thi Nam Châu nhưng vì những chuyện đã xảy ra khi còn nhỏ nên trong lòng Thi Nam Qua nảy sinh tình cảm mà cậu ấy không muốn để người ngoài biết, trong lòng cậu ấy thì chị Xuân Xuân vẫn luôn đối xử tốt với mình chiếm vị trí rất lớn.

“Cô bé ấy sẽ không kết hôn với Khương Nhị Điển.”

Khương Chi cũng không có cách nào giải thích chuyện tình cảm với một đứa bé bốn tuổi, chỉ có thể đưa ra một câu trả lời phủ định.

Kết cục của Thi Nam Châu chính là làm một nhân vật lớn ở thủ đô, một người đàn ông què làm sao xứng với nữ chính nhà quyền thế.

“Thật sao?” Đản Tử kích động thốt lên.

Khương Chi im lặng rất lâu, cô vỗ nhè nhẹ lên lưng cậu bé: “Mau ngủ thôi! Ngày mai mẹ lại làm một ít đồ ăn ngon, con gọi chị ấy đến ăn chung!”

Bước đầu tiên để tạo thiện cảm: Chiến lược dùng đồ ăn ngon.

Đản Tử nhếch miệng cười, tâm trạng cũng buông lỏng hơn, rất nhanh sau đó đã chìm vào mộng đẹp.

Khương Chi ngửa mặt nằm đó nhưng trong đầu chưa từng nhàn rỗi, cô đang cố gắng nhớ lại từng chi tiết trong nguyên tác.

Cô nhớ rất kỹ, cuối cùng Thi Liên Chu cũng tìm được hai đứa bé kia, một đứa là lão tam Trụ Tử, được một gia đình họ Trương trên thị trấn nuôi, một đứa khác là lão đại Hổ Tử, ở huyện Thấm, Khương Chi không nhớ cụ thể là gia đình nào, chỉ biết người đó làm công nhân viên chức ở xưởng luyện thép.

Còn về phần lão nhị Cẩu Tử, đến cuối truyện vẫn không tìm thấy.

Dáng vẻ bề ngoài của bốn anh em không hề giống nhau, nếu không cô cũng có thể vẽ một bức tranh rồi dán khắp nơi tìm kiếm.

Khương Chi suy nghĩ rất lâu, đầu óc dần dần nặng nề rồi ngủ thiếp đi.
 
Chương 50


Hôm sau, Khương Chi bị cảm giác đau đớn quen thuộc đánh thức.

Cô sờ vào vết thương được băng bó trên đầu mình mà thở dài. Xem ra kế hoạch hái măng của cô bị phá sản rồi, cô vẫn nên lên thị trấn một chuyến, phải thay băng cho vết thương này, tiện thể nhìn xem có thể làm hộ khẩu cho Đản Tử không.

Nghĩ như vậy, Khương Chi đã lập tức ngồi dậy, đi nấu cơm.

Vì phải lên thị trấn nên cô phải nấu cơm sẵn. Lần trước cô nhờ bà Tú cạnh nhà trông nom Đản Tử giúp cũng không phải quyết định hay ho gì, lần này cô muốn dẫn Đản Tử đi theo nhưng trên người cô chỉ còn năm đồng hai, vẫn phải suy nghĩ làm thế nào để chuyển tiền trong hệ thống thành tiền thực tế.

Khương Chi vừa suy nghĩ vừa cán bột làm mì, rất nhanh sau đó cô đã nấu xong hai bát mì cà chua trứng gà.

Đản Tử là đứa bé có quy tắc, lúc Khương Chi bưng mì lên bàn thì cậu bé cũng đã rửa mặt đánh răng xong rồi.

“Mì ngon quá! Mẹ nấu cơm thật sự rất ngon!”

Đản Tử vừa ăn mì vừa cảm thán.

Khương Chi buồn cười. Cô nghĩ lý do nguyên chủ giữ Đản Tử ở lại, có lẽ không phải bởi vì cậu bé là đứa bé nhỏ nhất mà vì miệng mồm cậu nhóc ngọt ngào, một củ cải biết nịnh nọt như thế, cho dù tâm trạng có kém thế nào cũng có thể tốt hơn.

“Ăn cơm xong, mẹ dẫn con lên thị trấn.”

Khương Chi chỉ nói như vậy.

Vừa nghe xong, Đản Tử đã ngây người, chợt kích động nói: “Thật sao? Mẹ muốn dẫn con lên thị trấn sao? Con từng nghe Khương Dược Tiến nói thị trấn có cung tiêu xã, muốn mua cái gì cũng có, còn có xe hơi rất lớn, có phải thật không ạ?”

Vừa nói chuyện, Đản Tử vừa khua tay múa chân, biểu cảm vô cùng khoa trương.

Khương Chi cười, nói đùa với cậu bé: “Có thật không thì hôm nay con đi thử là biết ngay, không phải sao?”

Đản Tử rất đồng ý. Cậu bé gật đầu, nói chắc nịch: “Mẹ nói rất đúng!”

Hai mẹ con vừa ăn cơm xong, Khương Đức Hải đã chủ động đến cửa, sau lưng ông ấy còn có cái đuôi nhỏ là Khương Dược Tiến.

“Ồ, sao chú lại đích thân đến thế này? Cháu đang định dẫn Đản Tử đến nhà chú. Dược Tiến lại cao lớn hơn rồi!”

Khương Chi nhìn thấy tờ giấy mỏng trong tay Khương Đức Hải thì trong lòng hơi kích động. Có lẽ đây là giấy chứng minh sinh con ngoài giá thú của cô, có vật này rồi thì cô cũng có thể làm hộ khẩu cho Đản Tử rồi, sau đó Đản Tử có thể nhập học.

Khương Chi hỏi thăm vài câu rồi mời hai ông cháu họ vào nhà.

Tuy trong nhà quá đơn sơ nhưng cũng không thể để người ta đứng ngoài cửa.

Ban đầu Khương Đức Hải không muốn bước vào nhưng còn chưa kịp mở miệng từ chối thì Khương Dược Tiến đã hưng phấn bước vào với Đản Tử rồi.

“Hai người ngồi trước đi ạ, cháu đi rót cốc nước.”

Khương Chi chỉ chỗ, mời hai ông cháu ngồi xuống rồi nhanh chóng vào bếp.

Ban đầu cô rót hai cốc nước nhưng suy ngẫm nghĩ một lúc, cô đã vào thương thành đổi nửa cân chuối và nửa cân táo. Nói nửa cân cho dễ nghe mà thôi, trên thực tế chỉ có hai quả chuối và một quả táo.

Vật giá của thương thành trong hệ thống không cao lắm, một cân chuối tiêu chỉ có giá một đồng sáu, một cân táo là hai đồng sáu.
 
Chương 51


Cô bưng khay ra ngoài, Khương Đức Hải nhìn thấy mà trợn tròn hai mắt, còn bất ngờ hơn lúc ông ấy nhìn thấy miếng thịt Khương Chi mang đến nhà mình lần trước.

Khương Dược Tiến và Đản Tử cũng vây quanh lại, hai đứa bé không thể che giấu được cơm thèm ăn, nước bọt chảy xuống mà không thể khống chế được.

Khương Đức Hải nhìn thẳng vào chuối tiêu, giật mình nói: “Cháu lấy được thứ này từ chỗ nào?”

Thôn Khương Gia có nhiều hộ trồng táo, táo được xem là trái cây thường thấy nhất trong thôn nên hầu như người trong thôn không thèm loại trái cây này. Thế nhưng chuối tiêu chính là hàng nhập khẩu, chỉ có những người ở huyện Thấm có nguồn cung cấp đầy đủ mới có loại trái cây đắt đỏ này.

Khương Chi không trả lời mà chỉ nói: “Chú nếm thử đi ạ!”

Cô lấy chuối tiêu và táo ra tất nhiên là có nguyên nhân của nó. Lần trước cô đến trấn Đại Danh nhưng không nhìn thấy sạp hàng rong nào bán hoa quả.

Cô muốn đổi một số trái cây trong thương thành, mang đến bán ở trấn Đại Danh nhưng cô không biết sức hấp dẫn của những loại trái cây này ở những năm 80 thế nào, cô chỉ sợ chúng quá nổi bật khiến người ta chú ý đến mẹ con cô, tuy Khương Chi muốn kiếm tiền nhưng cô vẫn hiểu đạo lý buôn bán kiếm lời.

Khương Đức Hải hơi ngượng ngùng, gõ tẩu thuốc chưa từng rời khỏi tay mình một lúc, cuối cùng ông ấy cũng cầm một quả chuối tiêu trước cử chỉ lễ độ, khách sáo của Khương Chi.

Khương Chi cũng cầm quả chuối tiêu còn lại đưa cho Khương Dược Tiến, quả táo thì cho Đản Tử, hai đứa bé được nhận trái cây thì há miệng cười, cũng không để ý đến người lớn nói gì, lập tức ra ngoài chia trái cây cho nhau.

Khương Chi nhìn Khương Đức Hải thưởng thức chuối tiêu, cô kín đáo dò hỏi: “Có phải rất ngọt không ạ?”

Khương Đức Hải trở thành công cụ nghe ngóng rất xứng đáng, ông ấy gật đầu liên tục, cảm thán nói: “Đây là lần đầu tiên tôi ăn loại quả này, trước đây cũng chỉ được nhìn thấy ở huyện Thấm, nghe nói một cân cũng phải ba đồng.”

Dứt lời, Khương Đức Hải còn hít một tiếng, giống như ông ấy cảm thấy thứ mình ăn không phải là trái cây mà chính là tiền.

Đôi mắt Khương Chi lóe sáng. Một cân ba đồng sao? Vậy cô có thể hoàn toàn lợi dụng hệ thống để buôn bán chuối tiêu. Đừng nói là ba đồng mà một cân hai đồng bảy, hai đồng tám thì cô vẫn có thể kiếm được một khoản tiền lời không ít.

Trong đầu đã có quyết định, Khương Chi cười nói: “Chú, chứng minh của cháu đã được xử lý rồi sao?”

Khương Đức Hải vừa ăn hết quả chuối tiêu, ông ấy đang thưởng thức dư vị của nó, bây giờ nghe Khương Chi nhắc đến chứng minh thì vội đặt tờ giấy lên bàn, trong lòng hơi chột dạ, có cảm giác như cắn người miệng mềm: “À, đây chính là giấy chứng minh sinh con ngoài giá thú, cháu cầm lấy rồi đi lên thị trấn đi!”

Khương Chi hài lòng nhận lấy tờ giấy, nói: “Chú đưa đến rất đúng lúc, cháu đang định dẫn Đản Tử lên thị trấn.”

Khương Đức Hải đang lo mình chiếm lợi ích của Khương Chi, bây giờ vừa nghe thấy lời này thì hai mắt không khỏi sáng lên, ông ấy trầm giọng nói: “Vậy thì vừa khéo, bây giờ Trường Hưng sắp đánh xe bò vào thị trấn mau sách vở cho Dược Tiến, cháu có thể quá giang xe bò của nó.

Khương Trường Hưng chính là con trai út của Khương Đức Hải và là cha của Khương Dược Tiến.

Khương Chi thầm nói trong lòng mình, hôm nay cô rất may mắn, vì vậy mà vội vàng nói “vâng” một tiếng.

“Vậy cháu mau thu xếp đi, đến cửa thôn là được, tôi sẽ kêu nó đợi cháu.”

Dứt lời, Khương Đức Hải cũng nhanh chóng dẫn Khương Dược Tiến rời đi.

Đản Tử l.i.ế.m khóe môi vẫn còn vị ngọt, ngẩng gương mặt nhỏ bé lên nói: “Mẹ, táo vừa giòn vừa ngọt, thật sự rất ngon! Cây táo trồng trong thôn chúng ta cho ra quả táo nhỏ, hơi chua, mỗi năm đều còn thừa lại rất nhiều quả táo.”

Khương Chi khẽ cười, cô xách rổ vào nhà bếp, dùng số tiền trong hệ thống mua hai mươi ba cân chuối tiêu, sau cùng trong hệ thống chỉ còn sót lại một đồng mốt.

Cô dùng ga giường đã được giặt sạch sẽ đậy kín lên cái giỏ, để người ta không nhìn thấy được, sau đó cầm theo các loại giấy tờ chứng minh rồi dắt Đản Tử đi về phía đầu thôn. Từ đằng xa đã nhìn thấy một con bò vàng kéo chiếc xe, ngoại trừ Khương Trường Hưng ra thì trên xe còn có ba người khác đang ngồi.

Nhắc đến cũng thấy đúng là nghiệt duyên, Khương Chi đã gặp hai trong ba người này.
 
Chương 52


Một người là Bạch Hương Chi mẹ ruột của nguyên chủ, một người là Khương Quế Phân con dâu của bà Tú cạnh nhà.

Mà thân phận của một người còn lại cũng không khó đoán.

Đó là một cô gái trẻ tuổi, chải hai b.í.m tóc bóng loáng, dáng vẻ đáng yêu, trên mặt như bôi cao tuyết hoa, nhìn vô cùng nhẵn mịn.

Gương mặt cô gái này giống Bạch Hương Chi đến ba bốn phần, có lẽ đây chính là Khương Đinh Hương cô em gái duy nhất của nguyên chủ, mười tám tuổi.

Mọi người trên xe bò vừa nhìn thấy Khương Chi thì sắc mặt đều không được tự nhiên.

Vẫn là Khương Trường Hưng mở miệng nói trước, anh ấy nhìn về phía Khương Chi, cảm thấy hơi phức tạp, nói: “Đến rồi à? Lên xe thôi!”

Tuổi tác của Khương Trường Hưng tương đương với Khương Chi Tử, trước đây anh ấy cũng từng có ý với Khương Chi Tử nhưng đáng tiếc.

Khương Chi cũng không nhăn nhó, dưới ánh mắt quái dị, soi mói của một đoàn người, cô đỡ Đản Tử lên xe, tìm một vị trí cách xa họ mà ngồi xuống, kéo giỏ lại gần mình. Mấy người này đều không phải người lương thiện gì, không thể để hàng hóa của cô bị tổn hại.

DTV

Khương Trường Hưng vung cây roi, xe bò chậm rãi lăn bánh rời khỏi thôn Khương Gia.

Ánh mắt Khương Đinh Hương nhìn chằm chằm vào Khương Chi, đáy mắt và vẻ mặt cô ta đều vô cùng phức tạp.

Người chị gái này đã từng là tấm gương cho cô ta nhìn theo nhưng cũng là ngọn núi cao cô ta không thể vượt qua được.

Sau khi Khương Chi Tử bị đuổi ra khỏi nhà, cô ta cũng từng khóc rất nhiều lần nhưng sự thật đã chứng minh, từ khi Khương Chi Tử rời đi, cuộc sống của cô ta trở nên tốt đẹp hơn rất nhiều, cô ta được may quần áo mới, cũng được gia đình bỏ ra ba hào mua cao tuyết hoa về cho cô ta sử dụng.

Cô ta biết mình không nên cảm thấy may mắn khi Khương Chi làm ra chuyện sai lầm đó nhưng trong đáy lòng mình, cô ta vẫn không kìm được mà sinh ra suy nghĩ ác độc. Cô ta rất sợ cha mẹ sẽ đón Khương Chi Tử về.

Bạch Hương Chi cúi đầu, không nhìn Khương Chi, cũng không nhìn đến Đản Tử, bà ta không nói lời nào, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.

Khương Quế Phân lại là một kẻ thích gây rối, thích đ.â.m chọt người khác, tròng mắt bà ta đảo tròn một vòng, sau đó cười híp mắt, nói: “Chi Tử, cháu lại lên trấn mua thịt à? Miếng thịt cháu cho thím lần trước rất ngon, rất tươi! Thím làm món thịt kho cực kỳ ngon, ngon đến mức muốn nuốt luôn cả đầu lưỡi.”

Ai còn không biết chuyện xấu hổ của nhà họ Khương.

Bà ta biết chuyện nên càng muốn châm chọc hai mẹ con nhà họ Khương, vả lại trên đường đi cũng hơi nhàm chán.

Nghĩ như vậy, Khương Quế Phân vừa móc một ít hạt dưa trong túi mình ra, vừa cắn hạt dưa vừa nhìn về phía hai người Bạch Hương Chi và Khương Chi Tử.

Quả nhiên đúng như bà ta mong đợi, Bạch Hương Chi gục mặt, mất hứng nhìn về phía Khương Chi.

Bạch Hương Chi biết Khương Chi đưa thịt cho Khương Đức Hải nhưng tốt xấu gì thì đó cũng là bí thư thôn, người làm quan vẫn lớn hơn cha mẹ nhưng một kẻ nhiều chuyện như Khương Quế Phân này thì dựa vào đâu?

Khương Chi Tử, con người tàn nhẫn này, đồ độc ác! Đồ vong ơn phụ nghĩa! Cô ta cho Khương Quế Phân thịt mà không cho nhà mẹ đẻ của mình sao?

Trong lòng Bạch Hương Chi vô cùng tức giận, bà ta chỉ cảm thấy mình sinh ra đứa con gái này đúng là vô ích.

Thế nhưng Khương Đinh Hương thì không nhịn được nữa, cô ta cau chặt mày, lên tiếng chỉ trích: “Chị sáu, mấy tháng rồi chị chưa từng quay về nhà thăm cha mẹ, lần trước chị bị bể đầu, vẫn là mẹ đã cho Đản Tử đồ ăn, sao chị không nghĩ đến bà?”

Khương Chi ngẩng đầu lên nhìn cô ta nhưng không lên tiếng.
 
Chương 53


Khương Đinh Hương lại nói: “Nếu em mua được thịt, nhất định em sẽ cho cha mẹ mình. Chị sáu, chị đúng là không có lương tâm!”

Đản Tử phồng miệng lên, trừng mắt giống như con ếch nhìn Khương Đinh Hương. Người nói xấu mẹ cậu bé đều không phải người tốt.

Khương Chi xoa đầu Đản Tử, nhếch môi cười, sau đó cô nhìn về phía Khương Đinh Hương: “Có phải cô không có não không? Cô không nhớ tôi đã bị đuổi ra khỏi nhà rồi à? Có muốn tôi giúp cô nhớ lại không?”

Dứt lời, Khương Chi bẻ mấy ngón tay, vang lên một loạt những tiếng răng rắc giòn tan.

Sắc mặt Khương Đinh Hương tái đi nhưng cô ta vẫn lên án: “Mẹ, mẹ xem chị ta đi! Không biết học được của ai dáng vẻ vô lại đó, con là em gái còn chưa nói được mấy câu, chị ta đã muốn ra tay đánh người!”

Khương Chi liếc mắt. Không ngờ ở thập niên 80 cũng có trà xanh tươi non thế này rồi.

Bạch Hương Chi mím môi nhưng không lên tiếng răn dạy Khương Chi, mà chỉ quay đầu nói với Khương Đinh Hương: “Con đừng nói chuyện nữa, cẩn thận cát bay vào miệng! Chờ một lát nữa đến cung tiêu xã, mẹ sẽ mua một bình dầu con sò cho con. Đã là cô gái lớn rồi, đừng suốt ngày kêu to gọi nhỏ như thế!”

Nghe thấy lời này, quả nhiên Khương Đinh Hương đã im lặng, cô ta vừa kéo tay Bạch Hương Chi vừa cười mỉa mai nhìn về phía Khương Chi.

Đôi mắt đẹp của Khương Chi híp lại.

Ở trước mặt cô, ả trà xanh này còn diễn phim mẹ con tình thâm, chẳng qua cô cũng mặc kệ mẹ con họ.

Tất nhiên cô không phải súng, không thể để người ta tùy ý lợi dụng mình như thế.

Khương Chi quay đầu nhìn về phía Khương Quế Phân, cười như không cười nói: “Thím, miếng thịt đó cháu mua cho bà Tú tẩm bổ, bà ấy là người cao tuổi, con dâu như thím lại cướp thịt của bà ấy, tham ăn như vậy là không được, đúng không?”

“Phụt!” Khương Đinh Hương không nhịn được phụt cười.

“Cười cười cười! Cười cái rắm! Phi!”

Mặt mũi Khương Quế Phân lúc xanh lúc đỏ, bà ta hung dữ mắng Khương Đinh Hương một tiếng, cuối cùng cũng không nói lời gây sự nào nữa.

Mà Khương Đinh Hương nhìn thấy bãi đờm vàng gần chân mình thì không nhịn được tỏ ra ghê tởm, ngồi dịch sang bên cạnh, suýt nữa đã rơi xuống xe bò.

Dọc đường đi thế này cũng rất náo nhiệt.

Cuối cùng đã đến trấn Đại Danh.

Khương Chi kéo Đản Tử đang buồn ngủ xuống xe, cô không thèm để ý đến mấy người Khương Quế Phân và Bạch Hương Chi, chỉ móc hai hào trong túi mình ra, đưa cho Khương Trường Hưng, dặn dò anh ấy, mình cũng muốn quá giang xe bò lúc trở về, sau đó mới dẫn Đản Tử đi thẳng đến đồn công an.

Khương Trường Hưng nhìn hai hào tiền trong tay mình, anh ấy ngạc nhiên nhìn theo bóng lưng Khương Chi. Đúng là cô đã thay đổi rồi.



Đồn công an thị trấn Đại Danh.

Khương Chi kéo Đản Tử vào trong. Hôm nay là chủ nhật nên chỉ có một đồng chí công an trực ban.

Cô bước lên mấy bước, lấy tất cả giấy tờ chứng minh đã được chuẩn bị từ trong giỏ ra, nói: “Chào đồng chí công an, tôi muốn làm hộ khẩu cho con trai mình, đây là giấy tờ chứng minh của tôi.”

Đồng chí công an ngẩng đầu nhìn cô, lại mở sổ hộ khẩu của cô nhìn thoáng qua, còn có giấy chứng minh sinh con ngoài giá thú.

Anh ta xem xét giấy chứng minh này thì nghĩ đến Khương Chi Tử, không khỏi lên tiếng: “Là cô sao?”

Khương Chi là người thông minh, cô không hề cảm thấy ngượng ngùng: “Là tôi. Đồng chí công an, hôm nay tôi có thể làm hộ khẩu cho con trai mình không?”

“Chẳng phải cô có bốn đứa bé sao? Không làm cho ba đứa bé kia sao?”

Đồng chí công an thuận thế nhìn đến Đản Tử theo sát Khương Chi. Anh ta nhớ đến chuyện Khương Chi sinh tư nên tò mò hỏi một câu.

Khương Chi mấp máy môi, ánh mắt nhìn xuống Đản Tử, thấy vẻ mặt cậu bé đã trở nên ảm đạm. Cô nói: “Thằng bé muốn đi học.”

Đồng chí công an thấy cô không muốn nhiều lời thì bĩu môi, cũng lười nói chuyện thêm vài câu với người có thanh danh không tốt như cô. Anh ta lấy con dấu ra, chuẩn bị làm thủ tục nhưng được nửa đường thì mở miệng hỏi một câu: “Đặt tên gì?”

Khương Chi hơi dừng lại, trầm ngâm một lúc, cô nói: “Đặt Khương Nam Qua, Nam của phương nam, Qua của sa mạc.”

Nghe thấy cái tên rất có trình độ văn hóa, đồng chí công an này ngạc nhiên nhìn cô một cái nhưng anh ta chợt nhớ ra trước đây người mẹ sinh tư này đã từng là học sinh trong trường cấp ba ở huyện Thấm, vì vậy anh ta không hỏi gì nữa mà nhanh chóng làm xong thủ tục.

Không bao lâu sau, cái tên Khương Nam Qua đã xuất hiện trên hộ khẩu.
 
Chương 54


Khương Chi cầm lấy quyển sổ hộ khẩu có bìa màu đỏ chót, trong hộ khẩu này, cô chính là chủ hộ, tiếp theo là Đản Tử, phía trên còn có các thông tin đã đăng ký.

“Cảm ơn đồng chí công an!”

Dứt lời, Khương Chi dẫn Đản Tử ra khỏi đồn công an.

“Mẹ, cho con xem với!”

Ánh mắt trông chờ của Đản Tử nhìn vào quyển sổ hộ khẩu trên tay Khương Chi. Vừa rồi cậu bé đã nghe thấy tên của mình, cậu bé tên Khương Nam Qua, là Nam của phương nam, Qua của sa mạc, nghe thế nào cũng thấy êm tai hơn Đản Tử.

Khương Chi mỉm cười, đưa hộ khẩu cho cậu bé.

DTV

Khương Nam Qua, Thi Nam Qua. Đường nào thì sau này họ và tên của cậu bé cũng là Thi Nam Qua, vậy thì ngay từ đầu gọi cậu bé là Nam Qua vẫn hơn.

Tuy Đản Tử không biết những chữ này nhưng nhìn sổ hộ khẩu của Khương Chi còn có tên mình thì hé miệng cười. Cậu bé biết sau này mình sẽ không bị bán đi nữa, cậu bé rất hài lòng trả sổ hộ khẩu lại cho Khương Chi.

“Mẹ, bây giờ chúng ta đi đâu ạ?”

“Buôn bán.”

“Hả?”

Vừa nói chuyện Khương Chi vừa kéo Đản Tử đến một con đường.

Cô đặt cái giỏ trên vai mình xuống, xốc tấm ga giường ra, trong giỏ lập tức xuất hiện một mảng màu vàng ươm, cực kỳ đẹp mắt.

Đản Tử cũng trợn tròn mắt. Bây giờ cậu bé mới biết được thì ra trong giỏ đựng chuối tiêu thơm ngon, mềm mại này.

Thế nhưng… Chuối tiêu này từ đâu mà có?

Khương Chi cũng không để ý nhiều như vậy, cô hắng giọng, bắt đầu lớn tiếng rao: “Chuối tiêu, chuối tiêu tươi mới đây! Một cân ba đồng, có phiếu thì một cân hai đồng tám! Chuối tiêu tươi mới đây! Chuối tiêu thơm ngọt, mềm mại đây!”

Trên đường phố yên tĩnh, tiếng rao nhẹ nhàng của Khương Chi có hiệu quả rất tốt.

Chuối tiêu là loại trái cây đắt tiền, mà không dễ bảo quản, cho đến bây giờ ở trấn Đại Danh này cũng chưa từng có người nào bán nó, vì vậy chỉ trong thoáng chốc, rất nhiều người đã chen chúc nhau kéo đến, chỉ trong chốc lát mà Khương Chi đã bị vây lại kín mít.

Một bác gái nói: “Đồng chí, đây thật sự là chuối tiêu sao?”

Khương Chi còn chưa kịp mở miệng, có một người trong vòng vây đã lên tiếng: “Đúng là chuối tiêu, tôi đã từng thấy ở tỉnh thành.”

Người này vừa nói hết câu thì đám đông đã trở nên náo nhiệt hơn.

“Đồng chí, cho tôi một cân chuối tiêu, tôi có phiếu.”

“Tôi cũng muốn mua một cân! Tôi cũng có phiếu.”

“Tôi không có phiếu, bán cho tôi hai cân!”

“…”

Tất cả mọi người đều nhận ra vật trong giỏ của Khương Chi chính là đồ quý, bây giờ không mua, còn chờ đến khi nào?

Khương Chi vừa muốn bán hàng cho khách nhưng khó là cô không có cân.

Khóe miệng cô hơi co rút, nhíu mày nói: “Phiền mọi người chờ tôi một lát, tôi đến bên kia mượn cái cân đã.”

Gần chỗ Khương Chi bán là một quầy bán đậu hủ, người ta đã ghen tị đến đỏ mắt vì nhìn thấy vây quanh giỏ chuối tiêu của Khương Chi vô cùng náo nhiệt, vốn dĩ đã không muốn cho mượn cân nhưng ai ngờ lại được Khương Chi đưa cho một quả chuối tiêu vàng ươm. Rốt cuộc cũng không vượt qua được cám dỗ, thế là cho mượn cân.

Khương Chi là một người có khiếu kinh doanh, cô biết nói ngọt, gọi khách hàng là thím, bác gái, anh trai, bác trai rất trôi chảy.

“Đồng chí, tôi không có phiếu lương thực, chỉ có phiếu thịt, có được không?”

“Được! Tôi không câu nệ đó là phiếu gì, nhưng nếu không phải phiếu lương thực thì đưa nhiều hơn hai phiếu.”

Khương Chi vừa dứt lời, lại có không ít người lao đến.

Buôn bán rất chạy, Đản Tử đứng bên cạnh cũng kích động không thôi, thỉnh thoảng cũng ra tay phụ giúp Khương Chi.
 
Chương 55


Vào năm 1980, bình quân thu nhập trên đầu người là bốn mươi đồng, theo lý mà nói giá một cân chuối tiêu ba đồng thế này là rất đắt nhưng vì chuối tiêu là trái cây hiếm có vào thời gian này nên chỉ khoảng nửa giờ sau, hai mươi ba cân chuối tiêu trong giỏ của Khương Chi đã không sót một quả nào.

Trong túi áo vá chằng vá đụp của cô đã nhét đầy tiền lẻ, cái túi căng phồng lên, nhìn là biết không ít tiền trong này.

Hai mươi ba cân chuối tiêu, cô bán mười bốn cân có phiếu, kiếm được ba mươi bảy đồng tám, thu được mười mấy phiếu lương thực, có phiếu thịt, thậm chí còn có một phiếu công nghiệp, ngoài ra cô bán chín cân không phiếu và kiếm được hai mươi bảy đồng, tổng thu nhập hôm nay của cô là sáu mươi tư đồng tám.

Khương Chi chỉ mới tính nhẩm ra số tiền này mà chưa cần đếm, cô thấy vô cùng phấn khởi.

Cô dọn đồ vào giỏ, rồi kéo Đản Tử rời đi. Lúc này có một người cao giọng hỏi: “Đồng chí, ngày mai cô có đến bán không?”

Khương Chi trả lời: “Không đến.”

Hôm nay cô đến đây bán chuối tiêu là việc bất đắc dĩ, bị ép vì không có tiền.

Tuy chuối tiêu là hàng hóa cô đổi lấy từ hệ thống nhưng nếu bị bắt cô sẽ không thể nào giải thích được nguồn gốc của chúng.

Thời đại này có sự quản lý tài nguyên của tập thể và của quốc gia rất nghiêm ngặt, nếu tiến hành buôn bán lâu dài đều bị buộc vào tội đầu cơ trục lợi, trấn Đại Danh này không có chuối tiêu, dân chúng sẽ có lý do nghi ngờ cô lấy hàng từ đâu về bán.

Tuy cô không bán giá cao kiếm nhiều lời nhưng không có cách nào giải thích rõ về nguồn cung ứng, rất dễ dàng khiến những người buôn bán bên cạnh đỏ mắt ghen tị.

Cô cũng không muốn bị bắt vào tù vì tội đầu cơ trục lợi, cho nên con đường bán trái cây này chỉ là cách làm ăn tạm thời, để giải quyết tình hình khó khăn trước mắt mà thôi.

Khương Chi cũng mặc kệ những tiếng gọi phía sau lưng mình, cô kéo Đản Tử đến trạm y tế của trấn Đại Danh.

Bây giờ trên người có có tổng cộng sáu mươi chín đồng tám, cô phải thay băng trên đầu, sau đó còn phải đi tiệm sách và đến cung tiêu xã, thời gian cực kỳ eo hẹp.

“Mẹ, mẹ rất tài giỏi!”

Đôi con ngươi trong vắt của Đản Tử nhìn mẹ mình như lóe lên những ngôi sao lấp lánh, cậu bé nhìn Khương Chi không chớp mắt, cực kỳ sùng bái mẹ mình.

“Bình thường thôi! Đứng thứ ba thế giới.”

Khương Chi hơi hất cằm, cong khóe môi, nụ cười cũng lộ vẻ đắc ý. Lúc trả lời Đản Tử, cô vừa xoa đầu cậu bé vừa băng ngang qua một chiếc xe jeep đậu trước trạm ý tế và đi thẳng vào trong.

Ở trấn Đại Danh, một chiếc xe jeep thế này thu hút ánh nhìn của biết bao người!

Người dân đứng xung quanh trong phạm vi mười mấy mét đều chỉ trỏ về phía chiếc xe jeep, trên mặt đều vô cùng ngạc nhiên.

Thế nhưng Khương Chi hoàn toàn không biết mấy lời tự tâng bốc của chính mình đã bay vào chiếc xe jeep kia, dáng vẻ cô không giống như đám đông dân chúng cứ nhìn chằm chằm chiếc xe không chớp mắt, nên đã thu hút sự chú ý của người ngồi trong xe.

“Đứng thứ ba thế giới? Ha ha, vậy mà cũng dám nói.”

Người đàn ông ngồi ở ghế lái phụ cười nghiêng cười ngã, lần đầu tiên anh ta nghe thấy lời nói thú vị như vậy.

Nhưng tiếng cười của anh ta lại không khiến người ngồi ở ghế lái phản ứng lại, bầu không khí trở nên lúng túng.

Người đàn ông ngồi ở ghế lái phụ khó chịu nói: “Này, sao cậu không thú vị chút nào vậy? Tốt xấu gì cũng phải trả lời tôi một tiếng chứ? Uổng công tôi từ ngàn dặm xa xôi chạy đến thôn trấn thế này. Cậu xem, mặt mày tôi tiều tụy cả rồi đây này.”

Im lặng.

“Được rồi! Là tôi lắm miệng! Cậu ngồi đi! Tôi đi vào hỏi thăm thử.”

Người đàn ông ngồi ở ghế lái phụ không nói nữa, anh ta mở cửa xe, bước xuống, đi thẳng vào trung tâm y tế.
 
Chương 56


Bên kia, Khương Chi đã ngồi vào ghế, chờ bác sĩ lấy thuốc đến băng bó lại vết thương cho cô.

Vào những năm 80, thiết bị khám chữa bệnh ở những nơi thị trấn, vùng quê thế này thật sự rất kém, rất nhiều trung tâm y tế hoặc bệnh viện đều không được bố trí những dụng cụ, thiết bị trong y tế, mà thuốc men cũng được thay thế thành thuốc Tây, chữa trị bằng phương pháp Trung y cũng được thay thế bằng cách chữa trị theo phương pháp Tây y mang đến hiệu quả nhanh chóng hơn.

“Nếu cô chậm trễ hơn hai ngày nữa thì vết sẹo này sẽ còn mãi trên đầu cô, cô thật sự xem nhẹ vết thương này quá rồi đó.”

Bác sĩ vừa xử lý vết thương cho Khương Chi vừa lên tiếng phàn nàn.

Khương Chi cũng không phản bác lại một câu nào, trán cô nhói lên liên tục khiến cô phải hé miệng hít hà. Nguyên chủ này cũng thảm quá, chỉ ăn một bữa cơm mà bị người ta đánh cho bể đầu chảy máu, suýt nữa đã mất cả mạng.

Đản Tử đứng cạnh nhìn thấy, trong mắt cậu bé đã rưng rưng nước, cậu bé nhỏ giọng nói: “Mẹ, có phải rất đau không?”

Khương Chi đưa tay che khuất tầm mắt Đản Tử, cười nói: “Không có gì, mẹ không đau.”

Lúc Cố Tuyển bước vào cũng vừa thấy được màn này, anh ta bật cười.

Cố Tuyển lên tiếng chào hỏi như rất quen thuộc với nơi này: “Bác sĩ Trương, hồ sơ đâu?”

Bác sĩ Trương vẫn đang bận rộn xử lý vết thương trên đầu Khương Chi, ông ấy không quay đầu lại nói: “Chờ đó đi!”

Cố Tuyển nhún vai, cũng không quá để ý chuyện mình phải ngồi chờ. Anh ta ngồi xuống ghế sô pha, chân dài bắt chéo lên nhau, một tay đỡ cằm mình, đôi mắt đào hoa xinh đẹp, lười biếng nhìn bác sĩ Trương thay thuốc cho Khương Chi. Đợi đến khi nhìn thấy rõ vết thương trên trán Khương Chi mới hí hửng nói:

“Vết thương cũng không nhỏ. Sẽ không để lại sẹo chứ?”

“Bác sĩ Trương, vị nữ đồng chí này sẽ không cảm thấy đau buồn chứ?”

DTV

“Đồng chí, vì sao cô bị thương thành thế này vậy? Chắc không phải vì đánh nhau với người ta đó chứ?”

“Đồng chí…”

Đầu Khương Chi đang đau sắp nứt ra, cô ủ rũ không muốn nói chuyện nhưng bên tai lại có tiếng lải nhải không ngừng, thật sự rất phiền. Khương Chi không thể quay đầu nên chỉ có thể dùng khóe mắt liếc nhìn về phía người đang lải nhải. Thế nhưng chỉ vừa liếc đến, vẻ mặt cô đã tái đi, trái tim cũng “thịch” một tiếng.

Cô vốn cho rằng người này chỉ lắm lời thôi, ai ngờ anh ta là một kẻ lắm lời đẹp trai.

Anh ta mặc áo len cao cổ, màu xanh mực, càng làm nổi bật làn da trắng nõn, đôi mắt hoa đào đa tình nhìn người ta lúc nào cũng mờ ám như nước mùa xuân nhưng ý cười rất trong sáng, có thể thấy được kẻ này có vẻ bề ngoài của hồ ly tinh nhưng bên trong là trái tim cừu non.

Sau khi nhìn thấy vẻ đẹp này rồi, Khương Chi cũng không thấy bên tai ồn ào nữa.

Tất nhiên Khương Chi không phải một người cuồng vẻ ngoài xinh đẹp, điều khiến trái tim cô trật nhịp ở đây là bởi vì từ khí chất và vẻ bề ngoài của người này có thể biết được thế lực sau lưng anh ta không phải tầm thường, anh ta không thể nào vô duyên vô cớ xuất hiện ở trấn Đại Danh này, nói không chừng cũng là một nhân vật trong tiểu thuyết.

Nếu là nhân vật trong tiểu tuyết, anh ta sẽ là nhân vật nào chứ?

Ở trong mơ, cô đã từng gặp Thi Liên Chu, người này không phải Thi Liên Chu.

Trong lúc Khương Chi đang suy luận thì Đản Tử bên cạnh cô đã nhỏ giọng nói: “Chú, chú rất đẹp!”

Ánh mắt Cố Tuyển sáng bừng. Anh ta thích nhất là người khác khen mình đẹp, lúc này anh ta cũng muốn khen đứa nhỏ này hai câu.

Nhưng còn chưa đợi anh ta được mở miệng thì Đản Tử đã gãi đầu, nói tiếp: “Đẹp thì đẹp đó nhưng nói nhiều quá. Hình như mẹ cháu không còn kiên nhẫn được nữa rồi. Chú, hay là tạm thời chú nhịn nói đi, đừng nói chuyện nữa!”

Nụ cười trên miệng Cố Tuyển bị đông cứng, dáng vẻ này của anh ta vô cùng buồn cười.
 
Chương 57


Khóe miệng Khương Chi cũng co giật một cái, chợt lên tiếng nói lời không thật lòng lắm: “Đản Tử, không được như thế! Con mau xin lỗi chú đi!”

Đản Tử ngẫm nghĩ rồi nói: “Chú, cháu xin lỗi. Mẹ cháu nói đúng, tuy chú rất ồn ào nhưng cháu không nên yêu cầu chú đừng nói chuyện, như vậy là không đúng.”

Nghe đến đây, vẻ mặt Cố Tuyển càng cứng đờ.

Khương Chi nheo mắt.

Cô chưa kịp lên tiếng, bác sĩ Trương đã không nhịn được cười to lên: “Đứa nhỏ này rất thành thật. A Cố, cậu đúng là không đổi được cái tính hay bép xép, đã hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi rồi nhưng suốt ngày ồn ào không ngừng nghỉ.

Dứt lời, ông ấy nói với Khương Chi: “Đã thay băng rồi, cô có thể về rồi! Nhớ kỹ đừng để vết thương bị dính nước!”

“Cảm ơn bác sĩ Trương.”

Khương Chi nhớ kỹ cách bác sĩ Trương gọi tên hồ ly kia, cô đã có căn cứ để tìm hiểu người này rồi.

Trước đó cô đã trả tiền băng bó vết thương, bây giờ thay thuốc và băng bó lại tốn ba đồng. Quả nhiên, cho dù ở thời đại nào đi chăng nữa thì bệnh viện cũng là nơi đốt tiền nhanh nhất. Ba đồng cũng tương đương với một cân rưỡi thịt ba chỉ rồi.

Lúc kéo Đản Tử rời đi, Khương Chi như suy nghĩ điều gì đó mà liếc nhìn Cố Tuyển một cái.

A Cố. Cô đã biết người này là ai.

Trong tiểu thuyết, Thi Liên Chu là người nham hiểm, ác độc, không nhiều lời nhưng lại có mấy người bạn thân trái tính trái nết với anh, một trong những người đó tên là Cố Tuyển, tính cách người này thiện lương, ở phương diện tình cảm thì trắng như tờ giấy trắng, mà anh ta cũng chính là ánh trăng sáng nữ chính Thi Nam Châu cầu mong mà không có được.

Không sai! Đây là tiểu thuyết ngôn tình sủng mà còn thuộc thể loại niên hạ, yêu thầm, vừa chua vừa ngọt.

Cố Tuyển lớn hơn Thi Nam Châu đúng hai mươi tuổi, sau khi quay về thủ đô, Thi Nam Châu sa vào sự quan tâm của một người vừa dịu dàng vừa không lăng nhăng.

Đáng tiếc Cố Tuyển là bạn thân của chú út, Cố Tuyển chưa từng vượt qua ranh giới, vẫn xem Thi Nam Châu giống như cháu gái nhà mình, điều này cũng là nguyên nhân duy nhất khiến Thi Nam Châu đau lòng, cảm thấy chua xót, ngọt ngào, nhiều lần thút thít nỉ non.

Hiện tại anh ta không ở thủ đô sao? Sao lại đến trấn Đại Danh này?

Đột nhiên, con ngươi của Khương Chi co lại.

Cố Tuyển ở đây, có phải Thi Liên Chu cũng ở đây không? Họ đã tìm ra Thi Nam Châu rồi sao?

Không đúng, trong tiểu thuyết, chẳng phải đến năm mười ba tuổi Thi Nam Châu mới được đón về thủ đô sao? Bây giờ cô bé chỉ mới bảy tuổi, theo lý mà nói phải mất thêm sáu năm nữa mới bắt đầu bước vào giai đoạn được nhiều người cưng chiều. Lẽ nào vì cô đã trọng sinh nên mới dẫn đến sự thay đổi tình tiết thế này?

Khương Chi cảm thấy rất đau đầu.

Nếu nội dung trong nguyên tác diễn ra sớm hơn thì cái mạng nhỏ này của cô cũng bị kết thúc sớm hơn.

DTV

Tuy con người cô có miệng lưỡi dẻo quẹo nhưng vẫn không thắng được hạng người bụng dạ nham hiểm như Thi Liên Chu. Có nghĩ thế nào cô cũng không tìm ra cách nào giải thích cho việc nguyên chủ bán con đổi lương thực. Lẽ nào cô phải nói mình là người trọng sinh đến đây nên vô tội?

“Mẹ, mẹ làm sao vậy?”

Đản Tử là đứa trẻ nhạy cảm, cậu bé nhanh chóng cảm giác được Khương Chi đang lo lắng, bất an.

Cậu bé ngẩng gương mặt nhỏ bé của mình lên nhìn Khương Chi, lo lắng hỏi.

Khương Chi đè nén nỗi lo trong lòng, cô không muốn để Đản Tử lo lắng theo mình: “Mẹ không sao, chỉ là đau đầu quá.”

Khương Chi dứt lời, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy một chiếc xe jeep cao lớn thì trong lòng càng bất an hơn, cô vội kéo Đản Tử, cúi đầu xuống, vội vàng rời đi ngay. Bây giờ là lúc nguy hiểm nhất, chỉ cần không cẩn thẩn một chút có thể sẽ làm lộ sơ hở và ảnh hưởng đến mạng sống.

Từ bao giờ trấn Đại Danh có loại xe sang trọng thế này chạy trên đường.
 
Chương 58


Chuyện khác thường thế này chắc chắn có điều quái lạ gì đó, rất có thể đây là xe của Cố Tuyển, mà ai biết được Thi Liên Chu có ngồi trên xe này không?

Cô đi rất nhanh, lúc chưa kịp phản ứng thì cơ thể đã đ.â.m sầm vào một người.

“Ôi!” Khương Chi bị bật ngược lại phải lùi về sau mấy bước, Đản Tử cũng bị cô kéo mà suýt nữa đã ngã xuống, may mà được người ta kéo lại.

“Không sao chứ?”

Một giọng nói cực kỳ lạnh lẽo vang lên.

Khương Chi đứng vững rồi, cô vội vàng kiểm tra Đản Tử, thấy cậu bé không có vấn đề gì mới khoát tay nói: “Không sao, không sao, thật sự xin lỗi.”

Vừa nói Khương Chi vừa ngẩng đầu lên, tất nhiên ánh mắt cô cũng nhìn đến cơ thể người đối diện.

Thế nhưng vừa nhìn, trong mắt cô không kìm được lóe lên vẻ hốt hoảng.

Người đàn ông đối diện cô có dáng người cao lớn, mặc áo sơ mi trắng, bên ngoài khoác chiếc áo khoác màu xám nhạt, hai tay mang găng tay da màu đen, càng khiến người ta phải khen ngợi chính là khí chất của anh, lạnh lùng, tự phụ, mang đến cảm giác ngột ngạt, bí bách khiến người ta không dám đến gần.

Anh đứng trước mặt cô, ngược chiều ánh sáng, vì vậy càng khiến cho không khí xung quanh trở nên căng thẳng hơn.

Khương Chi chờ mong nhìn thấy gương mặt của người đàn ông từ trong vầng sáng buổi trưa này, cô chắc chắn người đàn ông có được khí chất thế này cũng có vẻ bề ngoài không hề kém cỏi.

Trong thoáng chốc Khương Chi muốn nín thở, đợi đến khi nhìn thấy đối phương rồi, sự chờ mong thưởng thức trên gương mặt cô bỗng cứng đờ, thay vào đó là sư sững sờ nhưng lướt qua rất nhanh.

Loại phản ứng này chỉ thoáng qua tức thì.

“Tôi xin lỗi.”

Khương Chi nói một câu, lập tức kéo Đản Tử nhanh chóng rời đi.

Đản Tử tò mò quay đầu nhìn thoáng qua, nhỏ giọng nói: “Mẹ, chú này cũng đẹp!”

Khương Chi nhăn mặt, trong lòng thầm nghĩ. Thi Liên Chu, chú út của nữ chính trong nguyên tác còn không đẹp sao? Nếu không đẹp thì làm sao nguyên chủ mới gặp một lần đã nổi m.á.u háo sắc, làm ra chuyện cưỡng bức đàn ông như thế?

Cũng may, sau khi nguyên chủ bị nhà họ Khương đuổi ra khỏi nhà thì nhan sắc xuống cấp, da dẻ xanh xao vàng vọt do thiếu dinh dưỡng, nếu không chỉ sợ đã bại lộ ngay lúc này rồi.

Cô biết ngay mà, Cố Tuyển đã đến đây, không có chuyện Thi Liên Chu còn chưa đến.

Vào những năm 80, muốn tìm kiếm một người là việc khó khăn như mò kim đáy biển.

Trong tiểu thuyết, Thi Liên Chu tìm được Thi Nam Châu dựa vào vết bớt hình trái tim trên mu bàn tay.

Qua nhiều năm như vậy, những nơi người nhà họ Thi tìm đến không được một ngàn cũng đến tám trăm. Bốn năm trước, Thi Liên Chu đi ngang qua thôn Khương Gia, anh còn chưa tìm được người thì đáng tiếc, chính mình cũng chịu thua thiệt.

Sau này sở dĩ có thể tìm được Thi Nam Châu bởi vì chuyện tráo đổi đổi thân phận “ly miêu hoán thái tử” xen kẽ trong tiểu thuyết.

Dù sao người ta cũng là nữ chính, số mệnh nhiều thăng trầm, nếu như có thể nhanh chóng, dễ dàng tìm thấy và đưa về thủ đô như thế khác nào làm giảm sự hồi hộp hấp dẫn của tiểu thuyết?

Tráo đổi thân phận sao?

Bỗng nhiên Khương Chi tỉnh táo lại. Cô đã nói làm thế nào mà thực tế lại xảy ra trước sáu năm so với cốt truyện, hóa ra là vì trong thoáng chốc cô còn chưa kịp phản ứng.

Nhà họ Thi giàu có như thế, người ta muốn tìm con cháu nhà mình, biết bao nhiêu người muốn tìm kiếm cơ hội thay thế thân phận hòng nhảy vào hưởng phú quý ngập trời này. Đáng tiếc vào những năm 80, giám định ADN đã phát triển, muốn lừa dối cũng không dễ dàng gì.
 
Chương 59


Trong tiểu thuyết có tình tiết tráo đổi thân phận, mà kẻ dám tráo đổi thân phận này cũng chính là Khương Lan đứa con gái đần độn của Khương Nhị Điển.

Khương Nhị Điển cũng mưu mô như mẹ của mình, khi nhìn thấy ảnh chụp nhà họ Thi đưa ra thì trong lòng đã thấy bất an, vết bớt quen mắt này giống vết bớt trên mu bàn tay của Khương Xuân như đúc. Cũng may Khương Xuân nhát gan, nhiều năm nay cũng rất ít khi ra ngoài nên không có nhiều người biết được trên tay Khương Xuân có vết bớt.

Những người này lái xe jeep, chắc chắn không phải gia đình tầm thường, thôn dân nhỏ bé như họ đâu dám đắc tội đối phương.

Nếu để nhà họ Thi biết được Khương Xuân bị đánh mắng nhiều năm như vậy, hậu quả sẽ là…

Vì vậy mà hai người họ đã suy nghĩ một lúc, cuối cùng cũng nhắm mắt liều một phen.

Khương Lan giống mẹ mình, gương mặt cũng thanh tú, tuổi tác lại tương đương với Khương Xuân, nếu có thể lừa gạt, thay thế thân phận của Khương Xuân để hưởng cuộc sống giàu sang thế kia cũng không có gì là không thích hợp, hơn nữa nói không chừng Khương Nhị Điển còn có thể dựa vào con gái mình mà được đón đến thành phố lớn.

Chính vì lợi ích này, hai người họ lập tức dùng nước nóng rưới vào mu bàn tay của Khương Xuân, chỉ nói vì không cẩn thận, nhờ vậy mà che giấu được sự thật, sau đó lại lấy tóc của Khương Xuân đi giám định, từ đó Khương Lan có thể thuận lợi đến thủ đô.

Nếu không phải sau này Khương Lan bị đập bể đầu chảy m.á.u thì có lẽ thân phận cũng chưa bị vạch trần.

Chẳng qua theo như Khương Chi nhớ trong tiểu thuyết, người đến tìm kiếm không phải Thi Liên Chu, với sự khôn khéo của mình, chỉ cần nghe ngóng một chút là Thi Liên Chu có thể biết chuyện của Khương Lan và Khương Xuân ngay, nếu như vậy thì đâu cần bị chậm trễ đến sáu năm.

Quả nhiên, nội dung nguyên tác đã bị thay đổi bởi vì sự xuất hiện của cô.

Chẳng qua chỉ cần thân phận của Đản Tử tạm chưa bị vạch trần thì chuyện Thi Nam Châu được nhận trở về cũng là chuyện tốt, như vậy Thi Liên Chu cũng không cần đến thôn Khương Gia, như vậy cô cũng có thể tung tăng thêm vài năm nữa.

Tất nhiên vẫn với điều kiện tiên quyết là lần này Đản Tử sẽ không đi theo Thi Nam Châu về thủ đô giống như trong nguyên tác.

Nghĩ như vậy, Khương Chi cúi đầu nhìn Đản Tử đang phấn khởi nhìn khó xung quanh.

Cô hỏi: “Đản Tử, nếu chị Xuân Xuân muốn dẫn con đi đến một nơi rất xa, con có đi không?”

Nghe vật, Đản Tử nhìn cô một cách kỳ lạ, cậu bé thắc mắc hỏi: “Vì sao chị Xuân Xuân lại muốn đưa con đi một nơi rất xa?”

Khóe miệng Khương Chi co giật mà không nói tiếp nữa. Thế nhưng Khương Chi đã quyết tâm để Thi Nam Châu được nhận về nhà mình, thiếu một màn tráo đổi thân phận này thì không những Khương Xuân có thể không phải chịu thêm tội mà bản thân cô cũng được yên tâm hơn.

Trong lúc suy nghĩ, hai mẹ con đã đi đến trước một tòa nhà bê tông.

“Mẹ ơi, đây là đâu ạ?”

Đản Tử ngẩng đầu nhìn dòng chữ loang lổ treo bên cạnh tòa nhà xi măng.

Khương Chi tạm thời gạt chuyện về Thi Liên Chu sang một bên, cười nói: “Thư viện văn hóa trên trấn.”

Hai mắt Đản Tử lập tức bừng sáng, vui vẻ nói: “Thư viện ạ?!”

Cậu nhóc thích đọc sách, cũng từng lật xem qua sách của Khương Dược Tiến, đáng tiếc số lượng chữ cậu nhóc biết có hạn, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến việc cậu thích những cuốn sách giấy dầu thơm đậm mùi mực.

Nói thì là thư viện, nhưng thực tế trong phòng cũng chỉ có một dãy giá sách, bên trên trưng bày vài quyển sách.

Thời đại này, tất cả mọi người đang trong tình trạng đói khát, sách vở cũng vô cùng khan hiếm, đặc biệt là ở một thị trấn nhỏ như vậy.

“Đồng chí, cô muốn tìm sách gì? Có thể mua, cũng có thể mượn.”

Một thanh niên mặc đồng phục, đeo băng đứng lên nhìn về phía Khương Chi, lộ ra hàm răng trắng sáng, tràn đầy sức sống.

Khương Chi nói: “Có thể để tôi nhìn xem trước được chứ?”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top