Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Trò Chơi Bão Táp Trong Phòng Học Nhỏ

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Trò Chơi Bão Táp Trong Phòng Học Nhỏ
Chương 40


Tôi tên là Hàng Tễ Duẫn, năm nay 17 tuổi, là một học sinh cao trung lớp cao nhị 3 hết sức bình thường ở trường Thanh Thị.
Bình thường... cái từ này có vẻ không phù hợp với tôi, đặc biệt là khi có một gia đình như thế.
Ba của tôi là một người làm ăn, công việc kinh doanh của gia đình tôi có thể nói là khổng lồ, là một công ty cả đen lẫn trắng, mẹ của tôi là người nối nghiệp của một gia tộc thương nhân, sự liên hôn của hai gia đình đã mang họ đến với nhau, nhưng sau khi sinh ra anh trai tôi và tôi thì bọn họ đã tự sống cuộc sống riêng của mình.
Những khi bọn họ có việc cần thương lượng thì mới về nhà, còn lại thì đều ở chỗ nhân tình của mình mà vui vẻ, giống như sinh chúng tôi ra chỉ là vì để kế thừa cơ nghiệp của nhà họ Hàng, chứ không có lý do gì khác.
Không có cha mẹ ở bên cạnh, hơn nữa quản gia và người hầu đều hết sức vâng lời, cho nên tôi dần dần trở thành một kẻ bất cần đời, không quan tâm đến bất cứ ai, đi khắp nơi trêu chọc đến đám lưu manh.
Năm 12 tuổi, có một lần tôi lại không mang theo vệ sĩ mà lén chạy ra ngoài chơi, chọc đến một tên đại ca của khu phố đó, bị đám đàn em của hắn đuổi theo suốt cả một vòng xung quanh trung tâm.
Lúc đó tôi xông bừa vào trong một cửa hàng, ở đó không có một người lớn nào, chỉ có một cô bé khoảng chừng 8 tuổi đang cúi đầu làm bài tập.
Cô ấy ngẩng đầu đối diện với tôi, tôi còn tưởng rằng nhìn thấy những vết thương trên mặt tôi sẽ khiến cho cô ấy hết sức sợ hãi, vì thế đã chuẩn bị che miệng cô ấy lại.
Nhưng cô ấy chỉ kéo tôi giấu xuống dưới cái bàn phía trước mặt mình.
Lúc ấy an ninh thành phố vẫn còn rất kém, phố xá khắp nơi đều có đám lưu manh hoành hành, những tên kia có lẽ là bởi vì thấy tôi còn nhỏ mà đã láo toét như thế, vô cùng tức giận nhất định phải tìm ra tôi, cho dù phải đến hỏi từng nhà.
Khi bọn chúng đến chỗ này lớn tiếng la hét, tôi còn tưởng rằng lần này tôi khó tránh số kiếp.
Nhưng cũng không biết là vận may của tôi quá tốt hay là ông trời thấy tôi đáng thương, mơ màng hồ đồ chạy vào trong cửa hàng này, mà cũng có thể gặp được em gái của đại ca khu phố.
Bọn họ thấy cô bé kia đang làm bài tập, cợt nhả hỏi: “Em gái, anh Lam của bọn anh dạo này thế nào? Công việc làm ăn của nhà có tốt không?”
Cô ấy buông bút xuống trả lời bọn họ: “Anh Lam của tôi nói, chút nữa sẽ mang thức ăn khuya đến cho tôi, hôm nay mua bán không được tốt lắm, các anh lại còn mang theo cả đám người đến đây. Có khách đến mua đồ cũng sẽ bị các anh làm cho hoảng sợ, mà chạy đi mất.”
“Ha ha ha, em xem không phải là bọn anh đi tìm người hay sao? Em có thấy thằng nhóc xấc láo nào chạy vào đây không?”
“Không thấy, có chuyện gì vậy?”
“Không có chuyện gì cả, nếu em gái không phát hiện ai thì bọn anh đi trước đây, nếu có gặp anh Lam thì cho bọn anh gửi lời chào nhé!”
“Được thôi, chào nhé.”
Tiếng bước chân hỗn loạn càng lúc càng đi xa, cô ấy thăm dò nhìn ngó, gần như là khi bọn họ thật sự đi rồi, cô ấy mới cúi người xuống hỏi tôi có sao không.
Suy nghĩ của tôi bị cô ấy cắt ngang, tuy rằng cô ấy mới 8, 9 tuổi, nhưng làn da thoạt nhìn đặc biệt bóng loáng trắng nõn, phía dưới cũng có thể rất chặt.
Tôi dám cam đoan tôi tuyệt đối không phải cố ý muốn nhìn lén, ai bảo cô ấy nhét tôi xuống dưới bàn, “cưỡng ép” tôi nhìn chằm chằm vào cái quần lót dâu tây của cô ấy.
Nghe thấy giọng cô ấy, tôi lắc lắc đầu, từ trước đến giờ không quen nói cảm ơn tôi liền đứng dậy định bỏ đi, cô ấy lại giữ chặt tôi lại, lấy từ trong ngăn kéo ra một hộp thuốc, bảo tôi ngoan ngoãn ngồi lên ghế.
Tôi như bị ma xui quỷ khiến, không ngờ lại thật sự nghe theo.
Cô ấy lấy bông băng và cồn ra, chậm rãi giúp tôi khử trùng rồi mới thoa thuốc tím.
Tôi thấy rõ ràng đôi môi căng mọng của cô ấy, cho rằng cô ấy sắp sửa giống như những người khác, chuẩn bị thuyết giáo, cho nên chân mày liền nhăn lại.
“Đánh nhau có phải rất vui không? Tuy rằng tôi không thích đánh nhau, nhưng nhìn thấy các anh có vẻ thích thú như vậy, thật sự rất muốn thử xem.”
Đây là chuyện gì chứ, chẳng lẽ muốn học hư theo anh trai cô ấy hay sao?
“Nhưng mà tôi không muốn giống các anh, chuyện mình không làm được vẫn cứ đi làm, đánh không lại người ta vẫn cứ liều mà đánh, căn bản là lấy mạng sống ra làm trò đùa.”
“Nếu anh muốn sống cuộc sống như vậy, ít nhất cũng phải có năng lực tự bảo vệ bản thân... Anh xem cơ bắp của anh nhỏ chưa này, còn không lớn bằng tôi nữa!”
Cô ấy giơ tay lên khoe ra cơ bắp trắng trẻo xinh xắn, cho nên tôi đành phải cúi đầu nhìn lại cánh tay mình.
Đã sắp to gấp đôi cô ấy, vậy mà cô ấy đang nói cái quỷ gì thế?
“Ha ha ha ha ha, nếu muốn học đánh nhau cho tốt, xin anh hãy đi học đánh nhau như thế nào, nếu không ngày nào cũng bị người ta rượt đánh trên đường, cho dù là làm côn đồ, thì ít nhất cũng phải rượt theo người khác mà đánh chứ?”
Tôi có chút không hiểu được suy nghĩ của cô bé này, người bình thường không phải đều sẽ khuyên tôi không được đánh nhau hay sao, cô ấy thì ngược lại, bảo tôi học đánh cho giỏi?
Nói đến việc này, trước giờ đúng là tôi đều chỉ nhìn vệ sĩ của mình đuổi theo đánh những người đó... chưa bao giờ đến lượt tôi. Tự mình đuổi theo người khác, tôi chưa từng thử.
Hình như thật sự rất giống...chỉ dựa hoàn toàn vào cha của mình.
Cô ấy dán băng cá nhân cho tôi xong, còn nói với tôi rất nhiều thứ về việc chăm sóc vết thương như thế nào.
Tôi cố gắng kiềm chế sự bực bội và không kiên nhẫn của mình để lắng nghe, nhưng âm thanh của cô ấy rất dịu dàng mềm mại, bất tri bất giác khiến tôi quên đi sự tức tối, nghe hết toàn bộ cũng có thể biết thêm được rất nhiều điều.
Thấy cô ấy lại mở sách bài tập ra bên cạnh, tôi đến gần thấy có mấy chỗ bị sai, cô ấy vẻ mặt sùng bái nói với tôi mấy con số này khiến mình rất đau đầu, hy vọng tôi có thể dạy cô ấy.
Vì thế tôi bỏ hết toàn bộ kế hoạch của buổi chiều, nhẫn nại dại cô ấy làm bài tập, sai ở chỗ nào, có bí quyết gì.
Bộ dạng cô ấy ngoan ngoãn đến nỗi tôi thậm chí đã cho rằng mình có thêm một cô em gái.
Cuối cùng cũng làm xong bài tập, cô ấy nói lời cảm ơn với tôi xong, liền từ trong một thứ đồ vật giống như hộp đựng tiền, lấy ra mấy đồng dường như đã tích góp từ rất lâu, nhét vào trong tay tôi, rồi lại đưa một cái hộp thuốc có dán hình Doraemon cho tôi.
Cũng không biết cô ấy lấy đâu ra nhiều hộp thuốc như vậy, là bởi vì anh trai cô ấy cũng thường xuyên như thế sao?
Sau đó cô ấy kéo tôi đến cửa sau một chiếc taxi mà mình vừa đón: “Phải chăm sóc bản thân mình cho thật tốt. Lần sau phải đánh bọn họ bẹp dúm hết nhé!”
Cô ấy vẫy vẫy bàn tay trắng thoa phấn của mình, khuôn mặt tràn đầy tươi cười xán lạn.
Về đến nhà, tôi mới hốt hoảng nhớ lại vừa rồi mình đã xảy ra chuyện gì, sau khi trở về phòng dự định tắm rửa xong sẽ đi ngủ, tôi nhìn vào gương thấy miếng băng dán trên mặt, lại thôi không tắm nữa.
Cô bé kia bảo tôi không được tắm rửa một tuần.( Sau này tôi mới biết là cô ấy gạt tôi!)
Sáng hôm sau, tôi gọi điện thoại cho cha mình nói muốn học đánh quyền anh, đầu dây bên kia ông ta im lặng một chút, rồi vui vẻ cười to, vì thế trong suốt mấy tháng sau đó, tôi luôn chìm đắm trong hối hận vì sự vô tri của mình lúc đó.
Trải qua huấn luyện tàn khốc trong vòng nửa năm, thể lực và dáng vóc của tôi đã phát triển rất nhiều, tuy rằng bề ngoài không nhìn thấy, cũng không phải là một tên vai u thịt bắp cuồn cuộn, nhưng tôi đã có thể một mình đánh với năm tên lưu manh mà không bị thương.
Tôi gấp gáp muốn báo tin vui này cho cô bé kia biết, cho nên bảo tài xế đưa tôi đến khu phố mua bán kia.
Nhưng mà điều tôi nhìn thấy không phải là khuôn mặt nhỏ kinh ngạc của cô ấy, mà là căn nhà kia đã bị lửa lớn thiêu đốt, cùng một vài tin tức mà những người xung quanh đó bàn tán với nhau: “Ôi thật là đáng thương, cả nhà ba người đều bị chết cháy.”
“Đúng vậy, hình như có một cô bé 7 tuổi cũng... nghe nói là bị trả thù.”
“Cháy vào lúc nửa đêm thì làm gì có ai đến cứu kịp, toàn bộ đều bị lửa thiêu hết...”
Toàn bộ đều... bị lửa thiêu sao? Cùng với cả cô bé kia nữa?
Tôi muốn đi vào bên trong đống phế tích kia để tìm kiếm một chút dấu vết của cô bé đó, nhưng đã bị dây phong tỏa hiện trường của cảnh sát ngăn lại.
Khi tôi có thể đi vào bên trong, thì ở đó chỉ còn lại một đống tro tàn.
 
Chương 41


Từ đó về sau rất ít khi tôi có sự tiếp xúc với người khác, tôi tự xem mình là một thứ không may mắn, cho rằng những người có tiếp xúc với tôi đều sẽ không có kết cục tốt.
Nhưng tôi vẫn chăm chỉ tập luyện quyền, rồi đi khắp nơi gây sự, bị cha tôi bắt về nhà, đánh một trận, sau cùng là sử dụng hộp thuốc mà cô bé kia tặng cho tôi để xử lý vết thương.
Suốt cả một thời gian dài từ đó đến nay, làm bạn với tôi chỉ có hộp thuốc đó.
Cho đến khi tôi học cao trung.
Thật ra tôi học tập cũng không tệ, cho nên mới không cần phải nhờ vào quan hệ, cũng có thể vào được trường cao trung quý tộc tư nhân này, còn là xếp hạng 3 dựa theo thành tích.
Ngày đầu tiên khai giảng tôi đã phát hiện một cô gái tên là Tảm Hựu Nhi, cô ấy rất giống cô bé năm xưa, hồn nhiên hay cười, từ cách nói chuyện cho đến tính tình cũng đều vô cùng giống.
Nhưng tôi vẫn chậm chạp không dám xác nhận, bởi vì cô bé trong trí nhớ của tôi đã hóa thành một đống tro tàn.
Trong suốt một năm học tôi và cô ấy cũng không có sự tiếp xúc, chỉ là thỉnh thoảng tôi lại lén nhìn cô ấy, giống như một kẻ si tình.
Không biết vì sao giáo viên đột nhiên lại chuyển tôi vào tổ cô ấy, là vì không có tổ nào chịu nhận tôi sao?
Thực ra tôi rất hợp tác mà...(Chỉ muốn bọn họ viết một chút ý kiến của bản thân trong tổ nhưng bởi vì quá phiền phức cho nên Hàng Tễ Duẫn đã xé nát bài viết của một vị bạn học nào đó, khiến cậu ta đau lòng đến nỗi khóc thút thít: “Cậu hợp tác cái rắm!! Hu hu!! Bài làm tâm đắc của tôi!!”)
Nhưng mà tôi cũng không quan tâm, chỉ là nghĩ đến lần đầu tiên làm việc nhóm mà đã gây ra chuyện như vậy, bọn họ sẽ mách với giáo viên, giáo viên lại nói chuyện với cha tôi.
Trên một ý nghĩa nào đó, tôi vẫn phải dè chừng bọn họ.
Đang lúc vác ba lô đi đến trước cổng trường, một kẻ thù không biết đã chọc phải vào lúc nào của tôi dẫn theo một đám đàn em đột nhiên xuất hiện, tôi mất hết nửa tiếng đồng hồ mới có thể trấn áp được bọn chúng, nhưng bởi vì bọn chúng quá đông cho nên trên mặt tôi cũng gánh lấy một số vết thương nhẹ.
Nếu đã đến muộn, thì thôi không cần đến nữa, tôi nghĩ như vậy, liền dựa vào cổng hút thuốc, lúc đó tôi vẫn còn rất yêu thích loại Hoàng Hạc Lâu đầu lọc vàng.
Sau khi dập tắt một điếu, tôi xoay người chuẩn bị bỏ đi, nhưng lại bị ánh mắt tức giận của Tảm Hựu Nhi khiến cho hơi hốt hoảng, cô ấy giữ chặt cổ tay tôi rồi kéo tôi đến một cửa tiệm thuốc tây, ngồi xuống, lấy ra một hộp thuốc vô cùng quen thuộc, băng bó cho tôi giống y như năm năm trước.
Tôi vốn dĩ cũng không xác định, chỉ nghĩ rằng trên đời này thật sự có người giống người, nhưng Tảm Hựu Nhi nãy giờ vẫn luôn im lặng đột nhiên cất tiếng nói: “Đánh không lại thì bỏ chạy, tại sao cứ cậy mạnh mà đánh!”
Tôi chỉ là không lường trước được một cách chính xác.
“Cậu làm ơn luyện tập thêm đi có được không, gặp phải một đám người như thế, mình không đủ năng lực lại còn cố mà đánh nhau...sao không đi chết luôn đi.”
Nè nè, người giúp tôi thoa thuốc chính là cậu, trù tôi chết cũng là cậu. Sao cậu lại mâu thuẫn như vậy hả?!
“Cơ bắp của cậu còn nhỏ hơn cả tôi nữa!”
Tôi không nói được gì, đành phải im lặng.
Chỉ có thể xốc cổ tay áo lộ ra cơ bắp rắn chắc, rồi không màng trên mặt đã có một số vết thương, sau đó đưa đến sát cánh tay mảnh khảnh của cô ấy: “Cậu.... gấp hai, không, gấp ba.”
Cô ấy chỉ dùng sức đè lên cánh tay tôi, hung tợn dán miếng băng dính vào, khiến cho tôi đau đến nỗi hơi run rẩy.
Sau khi đưa cho tôi hộp thuốc, cô ấy đến quầy tính tiền rồi hùng hổ lôi tôi ra ngoài: “Cậu đi nhanh lên đi, chỉ vì một mình cậu mà tổ chúng ta có tiến độ chậm nhất đấy!”
Tôi rút tay ra bởi vừa rồi chưa lấy ba lô, cô ấy lại hoảng sợ bày ra tư thế phòng vệ, thấy tôi cũng không có ý muốn đánh mình, thì liền xoay người ra vẻ sợ hãi vỗ vỗ lên ngực, tôi nhìn thấy mà rất muốn bật cười... còn tưởng rằng cô ấy không sợ tôi, hóa ra đều là giả vờ.
Tôi thấy mặt trên hộp thuốc có dán hình Doraemon đáng yêu, thì trong lòng đã có đáp án.
Nhưng để xác nhận một cách chính xác, tôi gọi điện thoại cho trợ lý của cha tôi, bảo anh ta giúp tôi điều tra chuyện cửa hàng bị phóng hoả năm đỏ.
Sau khi có kết quả điều tra, tôi không nhịn được bật cười, thật không ngờ mình đã lớn đến như vậy, cũng tự xưng là thiên tài lâu như vậy, nhưng đối diện với chuyện của cô ấy thì lại ngu ngốc đến thế.
Thì ra cửa hàng bị thiêu hủy kia là ở phía đối diện, nhưng mà trước đó một tháng gia đình Hựu Nhi cũng đã dọn đi khỏi đó, bởi vì công việc của ba cô ấy có sự thay đổi.
Vì vậy sau đó tôi rất thường xuyên đến con phố kia, cũng không gặp được cô ấy.
Kha Hoằng Danh nói không sai, tôi và cậu ta rất giống nhau, đều là những kẻ nhát gan.
Tôi vốn nghĩ rằng sau khi mình biết chuyện này, nhất định phải lập tức tấn công cô ấy, nhưng bên cạnh cô ấy lại liên tục xuất hiện những chàng trai khác nhau.
Thằng khốn ngoại tình kia, tuy rằng lúc đó tôi không đánh nó một trận, nhưng sau đó thì nó bị đánh đến nỗi phải xin nghỉ học...ai mà biết là do ai làm...
Sau đó lại đột nhiên lòi ra một nam sinh ở lớp bên cạnh, bọn họ quen nhau thời gian lâu nhất, cho đến giữa học kỳ đầu năm cao nhị thì bọn họ mới chia tay... Hựu Nhi hình như còn vì chuyện đó mà đau lòng suốt mấy ngày, nhờ có Tống Loan mua cho cô ấy mấy thanh socola yêu thích nhất thì mới dần dần bình tĩnh lại.
Tôi cũng đã bắt đầu yêu thích Black Devil, thuốc lá mùi sôcôla, bởi vì nó có thể làm tôi nhớ đến khoảng thời gian có mùi sôcôla ngọt ngào trên người cô ấy.
Khát vọng chiếm hữu là một thứ vô giá trị, chuyện này tôi đã hiểu rõ từ lâu.
Bất cứ một ai cũng có tự do thân thể, tôi chỉ cần quản lý bản thân mình là được.
Bởi vậy tôi vẫn luôn cố gắng khống chế khát vọng muốn chiếm hữu cô ấy, những giấc mơ của tôi đều có hình bóng cô ấy đêm đêm, tôi còn bởi vì như vậy mà quan hệ với một số cô gái bề ngoài tương tự cô ấy...
Nhưng cũng không có giá trị gì, bộ dạng bọn họ ở dưới người tôi, ngoại trừ khiến cho tôi bực bội thì chỉ càng ngày càng làm tôi muốn ôm cô ấy.
Cuối cùng tôi vẫn quyết tâm chiếm lấy cô ấy, Tống Loan là một tên ngốc hy sinh tình yêu, Giang Thái Nhiên nội tâm tha hóa, Kha Hoằng Danh lại có chấp niệm cực kỳ sâu sắc với cô ấy.
Cô gái khiến cho bốn chàng thiếu niên liếc mắt một cái đã phải lòng đó, gần như đã làm xoay chuyển quỹ đạo cuộc sống của tôi, cho dù bao nhiêu năm có trôi qua, thì cũng không thể giảm đi được một phần tình yêu của tôi dành cho cô ấy.
Cô ấy chính là sự cứu rỗi của chúng tôi.
Tôi nhẹ nhàng hôn lên gương mặt cô ấy, rồi lại nhớ tới một chuyện quan trọng khác, tôi đi ra ban công gọi một cuộc điện thoại, trong lúc nhẹ nhàng rít một hơi thuốc lá:
“Sau này không cần tìm tôi nữa, cứ đi đến cửa hàng của Hàng Tễ Hưng mở mà chọn mấy cái túi xách cô thích đi, tôi trả tiền.”
Sau khi cúp máy, tôi cũng kéo luôn cả số điện thoại đó vào danh sách đen, rồi tắt nguồn.
Nhìn ba người đã hưởng thụ Hựu Nhi trong phòng kia, tôi lại ném điếu thuốc vào thùng rác.
Hựu Nhi, có muốn tiếp tục chơi trò chơi không?
 
Chương 42


Con gái là thứ vô cùng phiền phức.
Khoan hãy giận dữ, tôi không có ý nói bất cứ ai.
Chẳng qua là, những người phụ nữ mà tôi đã từng gặp đại đa số đều là như thế.
Danh hiệu con nhà giàu và khuôn mặt đẹp trai di truyền từ mẹ, có thể nói là thiên chi kiêu tử, đó là tôi... Kha Hoằng Danh.
Tôi không thích phụ nữ bởi vì mẹ của tôi, và cũng bởi vì những cô gái thích bám dính lấy người khác kia nữa.
Từ nhỏ tôi đã biết ba tôi không yêu mẹ, thậm chí nếu không phải vì áp lực dư luận thì ông ta đã ly hôn với mẹ của tôi và đem người phụ nữ bên ngoài kia về.
Trong khi đó mẹ tôi rất ngốc nghếch, mặc dù bị đối xử như vậy nhưng vẫn cố ép buộc bản thân ở lại bên cạnh ba tôi, cho đến khi người phụ nữ kia dẫn theo một đứa con trai còn lớn hơn cả tôi vào nhà, thì bà ấy mới đau khổ bỏ đi.
Để lại tôi một mình.
Tôi cũng không hận bà ấy, bà ấy chỉ là một người phụ nữ đáng thương vì tình yêu mà từ bỏ chính mình, trước khi biết sự thật, người tôi chán ghét chỉ có một mình người phụ nữ kia, sau khi biết chuyện, tôi còn chán ghét thêm con trai của bà ta... Tống Loan.
Tại sao tôi phải mang họ Tống, Tống Hoằng Danh, cũng coi như một cái tên tạm được.
Nhưng tôi không thích cái tên này, tôi không muốn có bất cứ mối quan hệ nào với những kẻ đó.
Bởi vậy sau khi mẹ tôi bỏ đi, tôi không quan tâm đến sự phản đối của bất kỳ ai đã tự mình đổi tên thành Kha Hoằng Danh, mang họ mẹ.
Dù sao ba của tôi cũng thích Tống Loan trở thành người nối nghiệp của ông ta hơn.
Lúc cùng bạn bè đi dạo trên đường, tình cờ gặp được Tảm Hựu Nhi cùng một tổ với tôi, ngay từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy cô ấy, tôi đã có ấn tượng rất tốt.
Nhưng xuất phát từ tính cách không thích tiếp xúc với phụ nữ của mình, mà tôi không hề dự định theo đuổi cô ấy, cảm giác dành cho cô ấy cũng gần như dừng lại ở giai đoạn ấn tượng tốt chứ không phải là thích.
Lúc đó cô ấy đang đi dạo một mình trên phố, mặc một bộ váy rất tôn dáng, phập phồng quyến rũ, mặt xinh ngực khủng. Nếu chỉ nhìn khuôn mặt ngây thơ đáng yêu của cô ấy, thì thật không hề tương xứng với kích cỡ bộ ngực kia.
Đám bạn kéo tôi qua đến gần cô ấy, tôi nghĩ cô ấy cũng không nhận ra tôi, bởi vì hôm đầu tiên khai giảng, cô ấy chỉ nói chuyện với tên nhóc giống con gái Giang Thái Nhiên kia, hơn nữa còn nói chuyện rất vui vẻ.
“Cô em, đi một mình sao? Có buồn không? Hay là cùng đi nhé...”
Tôi có chút khâm phục, cậu ta lấy khuôn mặt như vậy mà cũng dám đi tán gái, mặc dù điều kiện gia đình không tệ.
Cậu ta hình như cũng biết thân, cho nên không hề cố ý giả vờ bảnh trai lịch thiệp, mà chỉ vươn tay khoe chiếc đồng hồ Basel, chứng minh bản thân mình xài sang đến mức nào.
Tôi luôn không thích xen vào việc người khác, tuy rằng đây là bạn học cùng lớp, tuy rằng tôi có ấn tượng tốt với cô ấy, nhưng cũng không đến mức khiến tôi phải làm anh hùng cứu mỹ nhân, cho nên chỉ đứng một bên chán nản thưởng thức phong cảnh không hề thú vị xung quanh.
“Cậu không nên sử dụng loại đồng hồ thô tục này, nếu như trên tay lông nhiều thì không nên đeo loại khiến cho tay mình có vẻ càng thêm đen này, trông y như nhà giàu mới nổi. À, cái này có vẻ thích hợp với cậu hơn này, nó có thể làm thay đổi khí chất của cậu, cậu có muốn thử xem không?” Cô ấy lấy điện thoại ra ấn vài cái, sau đó đưa ra cho cậu ta xem, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Cách thức từ chối này tuy rằng vô cùng mới mẻ độc đáo. Nhưng mà nếu có thể dời sự chú ý của người nào đi, thì đó chính là một thằng ngốc.
“Kiểu dáng cũng không tệ lắm. Ở đâu bán vậy?”
Quả nhiên là tên ngốc, suýt chút nữa thì tôi đã cười thành tiếng, những người khác xung quanh cũng vây xem loại đồng hồ kia.
“Chính là ở bên kia đấy, cửa hàng Y6-13, chuyên bán những mặt hàng có giá trị xa xỉ... Vô cùng thích hợp với loại con nhà khá giả như cậu, mau đi xem đi...” Cô ấy vừa nói vừa chỉ vào cửa hàng đối diện, sau đó cúi đầu nhìn di động: “Ôi chao, tôi sắp muộn mất rồi, không nói với các cậu nữa, lần sau gặp lại nhé...”
Bộ dạng ngây thơ cười nói kia, suýt chút nữa làm đám thiếu niên kia bị mê hoặc.
Bọn họ ngơ ngác gật đầu, sau đó còn thương lượng xem có nên đi qua cửa hàng đó xem thử không, lại còn rủ theo tôi.
“Không cần, các cậu đi đi, tôi về nhà.” Tôi vẫy tay với bọn họ rồi đi về hướng Tảm Hựu Nhi đi khỏi.
Xin đừng hiểu lầm, tôi không có ý muốn đi theo cô ấy, chỉ là trùng hợp, nhà tôi cũng ở hướng đó mà thôi.
“Nè, em đã đi dạo trong khu vực này lâu lắm rồi, anh vẫn còn chưa tới, thiếu nữ như em sắp sửa bị các chàng trai khác bắt đi mất rồi...”
Cô ấy đứng ở một ngã rẽ, cầm điện thoại không biết đang nói chuyện với ai, dựa vào thính giác nhạy bén của tôi mà phán đoán, thì đối phương rất có thể là bạn trai cô ấy.
Hẹn hò rồi đến trễ sao? Nhìn dáng vẻ này thì có lẽ đã trễ không ít, cũng may là cô ấy tính tình dễ chịu, mới có thể làm như không có việc gì nũng nịu với anh chàng kia như thế, cũng chẳng quan tâm đến việc có ai xung quanh hay không.
“Bên kia còn có việc sao?... Ừ không sao đâu, em chờ anh ở đây.”
Tôi lại nảy lên một ý tưởng xấu, muốn nhìn xem anh chàng bắt cô ấy chờ lâu như vậy trông như thế nào, cũng muốn xem thử phản ứng kế tiếp của cô ấy ra sao.
Lúc cô ấy ngắt điện thoại, dưới chân đột nhiên có một con chó dơ bẩn chạy đến cọ cọ.
Đôi giày của cô ấy hình như còn là sản phẩm mới mùa này của Gucci, tôi cứ luôn nghe cô em họ nói suốt ngày rằng nó đẹp biết chừng nào, khó mua biết chừng nào, sau khi mua được thì không hề cho tôi chạm tay vào.
Nhà Tảm Hựu Nhi cũng không coi là vô cùng giàu có nhưng ít nhất so với nhà họ Tống, thì ba cô ấy Tảm Nhi Dã cũng coi như là một nhân vật có tiếng ở thành phố này, chỉ là không làm thương nhân mà mở nhà hàng, bởi vậy cũng chỉ có thể nói là tình trạng kinh tế gia đình thuộc vào hạng trung lưu.
Đôi giày như vậy lại bị con chó giẫm vào, nhất định sẽ rất đau lòng.
“Bé cưng sao vậy... biết chị ở đây một mình cho nên đến chơi với chị đúng không, thật là ngoan quá, chị dẫn em đi tắm có được không?”
Cô ấy ngồi xổm xuống, rồi lại kéo mét vải, tránh bị lộ, sau đó dùng tay sờ đầu con chó kia, bộ dạng thì thầm lẩm bẩm... rất đáng yêu.
Có lẽ vì biết gần đó có một cửa hàng thú cưng, huống hồ loại chó lang thang như thế này cũng ít thấy, tôi nghĩ cô ấy cho rằng đây là duyên phận, cho nên nó vừa mới đụng một cái đã không chê nó dơ, mà ôm nó vào lòng đi về hướng cửa hàng thú cưng.
Tôi cũng nhớ ra mình chưa ăn cơm trưa, vì thế chọn một cửa tiệm bên cạnh mà ngồi xuống, gọi vài món ăn.
Khoảng hơn một tiếng đồng hồ sau, tôi thấy cô ấy đi ra khỏi cửa hàng thú cưng, còn mua thêm một cọng dây xích, tròng lên cổ con chó lang thang kia.
À không đúng, bây giờ không thể gọi là chó lang thang nữa.
Sau khi biết cô ấy là một cô gái lương thiện như vậy, ấn tượng tốt của tôi dành cho Tảm Hựu Nhi lại gia tăng thêm một ít.
Bởi vì chó không thể vào tiệm ăn, cho nên cô ấy đã bỏ ý định đi vào trong một cửa tiệm nào đó chờ anh chàng kia tới, thay vào đó đến siêu thị mua một túi thức ăn cho chó, trên tay còn cầm một cái chén, sau này tôi mới biết cái chén đó là do ông chủ siêu thị tặng cho cô ấy.
Cô ấy đi đến chỗ ngã rẽ tìm được một cái ghế nhỏ, rồi ôm con chó bây giờ đã rực rỡ hẳn lên, tiếp tục chờ bạn trai cô ấy đến.
Sở dĩ tôi biết nó tên là Tiểu Bạch, bởi vì sau này tôi lại có dịp đến cửa hàng thú cưng đó đi dạo, thì liền nhìn thấy nó.
Nghe ông chủ nói rằng, cô ấy có người nhà bị dị ứng với lông chó mèo. Vì thế mới gửi nuôi ở đây, cuối tuần nào cũng đến thăm vài lần mới an tâm.
Tôi cũng giấu cô ấy đi thăm Tiểu Bạch rất nhiều lần, còn dẫn nó ra ngoài chơi, mua cho nó rất nhiều đồ dùng và thức ăn chó.
Đại khái, cũng là xuất phát từ duyên phận.
 
Chương 43


Hôm đó tôi cảm thấy thú vị, cho nên mới ngồi ở nhà hàng đợi bạn trai cô ấy tới cùng với cô ấy.
Cho đến tối khoảng 8:10, tính cho đến cuộc gọi cuối cùng thì cũng đã được 5 tiếng đồng hồ.
Anh chàng kia mới chậm rãi từ từ đi tới, trong tay còn có một bó hoa tươi giống như là muốn nhận lỗi với Tảm Hựu Nhi, nhưng nhìn thấy con chó nhỏ trong lòng ngực cô ấy thì lại có vẻ không vui.
“Em nói em chờ anh, như vậy là chờ hay sao? Mang theo một con chó à?”
Câu nói thật là khó nghe, tôi cũng tức giận thay cô ấy.
Nhưng Tảm Hựu Nhi không nói gì, lúc đó tôi cho rằng cô ấy đã rất uất ức.
“Thật là mất mặt, ở chỗ đông người như vậy lại ôm ấp cho một con chó ăn... Những việc này không thể về nhà làm sao? Hẹn hò với anh và cũng mang theo chó tới, rốt cuộc là em thích anh hay là thích chó?”
“Có gì khác nhau sao?” Cô ấy ngẩng đầu chớp chớp mắt, vẻ mặt vô tội hỏi anh chàng nọ.
“Có gì khác nhau?!” Anh chàng bề ngoài cũng tạm được nhưng lại mặt người dạ thú kia, lập tức hiểu ra cô ấy có ý gì.
Chỉ là còn chưa kịp nói gì, thì Tảm Hựu Nhi đã ôm Tiểu Bạch đứng lên: “Em ở chỗ này chờ anh đã bảy tiếng đồng hồ, cũng không phải xuất phát từ lý do không thể rời xa anh được, đơn giản là vì mẹ em bị dị ứng với lông chó mèo, em muốn ở bên cạnh nó nhiều hơn, cho nên mới ở chỗ này nhìn nó ăn, chơi đùa với nó.”
Cô ấy cúi đầu vuốt ve Tiểu Bạch rồi lại mỉm cười dịu dàng.
“Còn nữa, em mặc kệ anh có lý do gì, nhà anh có việc cũng được, anh bận rộn xử lý chuyện gì đó cũng được. Em đã ở ngoài đường suốt 8 tiếng đồng hồ rồi, mà một cuộc điện thoại một tin nhắn cũng không, anh đối xử với bạn gái mình như vậy, cũng khó trách lúc anh theo đuổi em đã nói rằng những người bạn gái cũ của anh đều không hiểu ý người khác. Từ đây về sau anh cũng không cần phải tới nữa, số điện thoại của anh em đã cho vào danh sách đen rồi, không cần phải tìm em trên WeChat, tạm biệt.”
Cô ấy nói chia tay một cách rõ ràng từng câu từng chữ, biểu hiện trên mặt cũng rất bình tĩnh dịu dàng lại thản nhiên, nói thật, tôi quả thực đã bị thái độ lúc đó của cô ấy khiến cho tâm tình biến đổi, nói cách khác có thể gọi là xao động.
Tôi cũng cảm thấy rất kì lạ, tôi động lòng với cô ấy, có thiện cảm với cô ấy, lại thường xuyên xuất hiện bên cạnh cô ấy vào thời điểm cô ấy chia tay với những món nợ đào hoa kia.
Có lẽ là bởi vì nhìn thấy những người khác tự ép buộc bản thân mình, để trở nên hoàn toàn phù hợp với người yêu quá nhiều, cho nên liền cảm thấy cô ấy thật là siêu “ngầu”.
Thậm chí, còn siêu đáng yêu nữa.
Cô ấy xử lý mọi chuyện một cách rất lém lỉnh, nhưng vẫn giữ được sự cân bằng giữa tình cảm và lý trí, nhìn thì có vẻ kéo đưa đẩy nhưng thực sự là đang ép chết người khác, đó chính là cách thức cô ấy dùng để đối mặt với thế giới này, ngay thẳng nhưng không vô tâm, nhiều lắm chỉ là hơi ngây thơ.
Nhưng mỗi lần cô ấy ngây thơ đều đáng yêu như thế.
Tôi biết Tống Loan cũng thích cô ấy, tôi còn biết đám Giang Thái Nhiên cũng có tình cảm không bình thường với cô ấy, nhưng sở dĩ bọn họ không theo đuổi, cũng không thể bởi vì nguyên nhân này.
Tôi không thể hiện được tốt tình cảm của mình, lần nào cũng chỉ muốn trêu chọc cô ấy, làm cô ấy tức giận rồi sau đó độc mồm độc miệng công kích bọn họ.
Cô ấy quen với những anh chàng bạn trai kia, không có một người nào là cùng loại với tôi, có lẽ là cô ấy không thích loại như tôi, thậm chí có hơi chán ghét?
Nếu phải thì thật không ổn, đối mặt với cô gái mình thích mà lại thất bại như thế, lòng tự trọng thật sự bị tổn thương.
Sau khi tỏ tình, cô ấy sẽ càng ghét tôi nhiều hơn, có lẽ nên đứng xa mà nhìn thì tốt hơn.
Lúc đầu tôi đã nghĩ như vậy thật, nhưng mỗi lần nhìn thấy cô ấy ở bên cạnh những anh chàng khác, tôi chỉ cảm thấy bản thân mình thật đáng tội nghiệp, từ tận đáy lòng vẫn luôn kêu gào phải chia cắt bọn họ, nhưng lại sợ ánh mắt cô ấy nhìn mình một cách kinh hoàng.
Thứ gọi là chấp niệm, cũng giống như khát vọng chiếm hữu, đều là thứ phụ thuộc vào tình cảm, mọi thứ đều được ông trời đặt ở trước mắt tôi, muốn vứt bỏ nhưng lại càng ôm chặt lấy tôi, giống như càng lúc càng lún sâu vào đầm lầy.
Hôm đó từ sau khi Hàng Tễ Duẫn nói muốn chơi trò nói thật, thì tôi đã lập tức phát hiện ra khí thế trên người bọn họ đã thay đổi.
Trò chơi dần dần diễn ra, tôi cũng dần dần hiểu được một cách rõ ràng ba người đó muốn làm gì.
Câu hỏi của Tống Loan đã khiến tôi bừng tỉnh, khát vọng chiếm hữu xui khiến tôi lại một lần xúc phạm tới Hựu Nhi, nếu vẫn còn tiếp tục ấu trĩ và vô lý như vậy, cả đời cũng không thể có được cô ấy.
Đã đến nước này sao có thể dừng tay được?
Tôi bất quá cũng chỉ là nô lệ của dục vọng.
May mà ông trời đối với tôi cũng coi như ưu đãi, tình cảm năm người, cấm kỵ luyến như vậy, trên thế giới này là một sự tồn tại không được cho phép, cho nên cuối cùng, Hựu Nhi lựa chọn gả cho tôi.
Điều này cũng có nghĩa là trên đầu tôi có ba cái nón xanh, nhưng tôi cam tâm tình nguyện.
Sự kiêu ngạo của chính cung khiến tôi không cần dè chừng ba tên kia nữa, dù sao đi nữa lúc bốn người cùng lúc cầu hôn, Hựu Nhi sau vài phút do dự thì đã lựa chọn tôi, nếu nói lấy chồng thì phải theo họ chồng, Kha Hựu Nhi, thật là một cái tên dễ nghe.
Nhưng mà năm người chúng tôi cũng không có sinh con, Hựu Nhi tuy rất thích các động vật nhỏ nhưng lại không quan tâm lắm đến vấn đề con cái, chúng tôi đều cho rằng, con cái cũng sẽ chỉ dành mất sự quan tâm và tình cảm của Hựu Nhi dành cho chúng tôi, bởi vậy đều đã đã đi làm giải phẫu thắt ống dẫn tinh.
Ông chủ nhà họ Tống cũng sắp tức chết, hai đứa con trai của mình, một đứa kết hôn với con gái của nhà đầu bếp, một đứa cả đời không cưới lại còn không quan tâm đến sự khuyên bảo của ông ta từ chối hết tất cả các mối hôn nhân được giới thiệu, ngay cả thuê người thụ tinh trong ống nghiệm cũng không làm.
Nhưng còn có cách nào khác chứ?
Chúng tôi đều không phải là những người sẽ dừng lại vì quy tắc.
 
Chương 44


Tôi đang điều tra về việc con gái của ông chủ nhà hàng Tảm Cư và hai anh chàng đầu bếp có tồn tại gian tình hay không.
Chưa tới 3 ngày thì tôi đã thu hoạch được cả đống tin tức, nhưng mà tôi không dự định nói với ai.
Bởi vì, tổ hợp soái ca mỹ nữ này thật sự là quá đẹp mắt!!
Nhà hàng Tảm Cư mỗi ngày đều sẽ đóng cửa vào lúc 22 giờ, trước đó một tiếng đồng hồ thì gần như khách khứa trong tiệm đã rất ít, có khi không có một ai.
Đương nhiên điều này không phải là vì Tảm Cư làm ăn không tốt, mà chỉ là vì sau 9h những người muốn ăn tối đã không còn bao nhiêu, chỉ có bếp trưởng Giang là còn cống hiến tài năng cho những thực khách không sợ chết, không sợ mập, có thói quen khác người mà thôi, cho nên cũng không thể quá đông.
Tôi chính là một trong số ít những người không sợ chết đó.
Lầu 2 là địa điểm điều tra lý tưởng nhất, chỉ còn tôi giữ được tư thế nhìn xuống phía dưới, là có thể nhìn thấy được mỗi một hành động cử chỉ của bọn họ trong khu vực nghỉ ngơi.
Con gái của ông chủ nhà hàng Tảm Cư tên là Tảm Hựu Nhi, là giám đốc hiện giờ của nhà hàng Tảm Cư, nhưng cô ấy có một khuôn mặt không có nhiều người biết, chính là một trong 10 nhà đầu tư thành công nhất ở thành phố này.
Chồng của cô ấy, Kha Hoằng Danh, còn là CEO xây dựng công ty từ hai bàn tay trắng của Kha Thị.
Còn nhớ lúc trước, khi công ty Kha Thị lao đao vì tài chính, Tảm Hựu Nhi đã tự mình lao ra ngăn con sóng dữ, bán hết cổ phần của các xí nghiệp khác đang ở trong tay cô ấy ra, sau đó đầu tư toàn bộ tiền mặt vào Kha Thị.
Nhờ vậy mới có Kha Thị của ngày hôm nay.
Rất nhiều người đều nói rằng, CEO Kha Hoằng Danh của Kha Thị cũng bởi vì như vậy mới cưới Tảm Hựu Nhi, nhưng cũng có người nói, thật ra Tảm Hựu Nhi mới thật sự là cổ đông chính sau Kha Thị.
Nhưng theo ý tôi, Tảm Hựu Nhi chính là một phú bà, bao nuôi bốn anh chàng.
Hai người trong đó còn là đầu bếp nổi tiếng gần đây ở thành phố này: bếp trưởng Giang và bếp trưởng Hàng.
Một người rất giỏi chế biến các món ngọt, một người chuyên chế biến các món chính.
Sự hấp dẫn của bọn họ đầu tiên chính là bề ngoài, sau đó sẽ không ai mà không bị tài nghệ của bọn họ bắt làm tù binh.
Lúc mới vào làm ở nhà hàng Tảm Cư, thì điểm giống nhau giữa hai người bọn họ chính là không có bạn gái.
Biết bao nhiêu người ôm theo hy vọng trở thành phu nhân bếp trưởng chui vào nhà hàng Tảm Cư này, nhưng đều thất vọng trở ra.
Cho tới bây giờ, không còn ai có dũng khí theo đuổi hai người đàn ông đẹp trai này nữa, đặc biệt là sau khi trên đồng phục nấu bếp của bọn họ đều có thêu mấy chữ “đã có người yêu”.
Bởi vậy tôi lựa chọn thời gian này để điều tra là bởi vì tôi phát hiện ra một sự việc vô cùng quan trọng... Tảm Hựu Nhi cùng với ba anh chàng mà cô ấy bao nuôi đều rất hay tụ tập ở đây.
Giống như bây giờ.
“Tiểu Hựu Hựu, đây là bánh ngọt anh mới vừa làm, mumm...”
Bếp trưởng Giang... Giang Thái Nhiên, lúc đối diện với những cô gái khác, luôn tỏ thái độ các cô chỉ là rác rưởi, chỉ có trước mặt Tảm Hựu Nhi, mới giống y như một con chó husky, đặc biệt đeo bám.
“Ừ...có hơi quá ngọt đấy Tiểu Thái Nhiên.”
Không hề có vẻ e dè gì, Tảm Hựu Nhi vô cùng tự nhiên há miệng ngậm lấy miếng bánh ngọt mà Giang Thái Nhiên đưa đến miệng, sau khi nuốt xuống liền cho hắn một câu nhận xét.
“Vậy thì đúng rồi... Bởi vì món bánh này được đặt tên là Tiểu Hựu Hựu!” Hắn cười hì hì thu cái muỗng về, rồi tự mình múc một miếng cho mình, rõ ràng đã ngọt đến mức khiến hắn nổi cả da gà, lại còn vẻ mặt hạnh phúc nuốt xuống.
“Tiểu Thái Nhiên, anh học được kiểu ăn nói ngọt ngào này ở đâu thế.” Hắn vươn tay nhéo nhéo mũi cô ấy, tuy rằng thường xuyên bị đối đãi như vậy, nhưng cô ấy vẫn là khó tránh khỏi đỏ bừng mặt.
“Thử món này đi.”
Bên kia lại đưa tới một đôi đũa, trên đó có kẹp một miếng thịt, dường như là một món mới chưa được bày bán ở Tảm Cư.
“Cái này không tệ nha! Chỉ là cảm giác quá mềm, có cảm giác giống như thịt hộp thái lát, nếu có thể dai hơn một chút thì khẳng định sẽ siêu ngon...”
Đúng rồi, quý vị khán giả, các bạn đã đoán đúng, đây đều là các món ăn mới mà bọn họ nghiên cứu được, sau đó mang ra cho Tảm Hựu Nhi nhận xét.
Tôi cũng cảm thấy rất kì lạ, tối nào cũng được cho ăn một cách như vậy thì sao cô ấy lại không béo? Sao ông trời có thể không công bằng như vậy!
“Có lẽ vấn đề nằm ở chỗ thịt heo, vị thịt heo được nuôi ở miền quê sẽ tốt hơn, ngày mai anh sẽ lấy xe xuống đó thương lượng với bọn họ xem sao.”
Bếp trưởng Hàng, Hàng Tễ Duẫn, một vị đầu bếp rất cưng chiều Tảm Hựu Nhi, mỗi lần làm được món mới đều sẽ để cho Tảm Hựu Nhi nếm thử trước một lần, chỉ cần cô ấy cho ý kiến, tuyệt đối sẽ hoàn tất trong vòng 24 tiếng đồng hồ tiếp theo.
Hắn yêu chiều Tảm Hựu Nhi tới trình độ nào? Tên của tất cả các món ăn gần như đều dùng biệt danh của cô ấy mà đặt, ngay cả khẩu vị cũng lấy khẩu vị của cô ấy làm tiêu chuẩn.
Rất nhiều người đều không hiểu rõ, chỉ cho rằng bởi vì Tảm Hựu Nhi là giám đốc, còn là con gái của ông chủ, nhưng theo như sự tìm hiểu của tôi, thì câu chuyện không phải chỉ đơn giản như vậy.
Hàng Tễ Duẫn thường hay buộc một sợi dây trên cổ tay, là loại con gái thường hay dùng để cột tóc.
Tóc của hắn không dài, căn bản không cần dùng đến loại đồ vật như thế, lúc đầu tất cả mọi người đều nghĩ rằng đó là một biểu hiện thời trang, nhưng sau này, khi phát hiện ra trên tóc Tảm Hựu Nhi là một cọng dây buộc y như thế, thì tôi đã hiểu câu chuyện là như thế nào.
“Hai người các cậu bớt cho Hựu Nhi ăn lại đi, lần nào cô ấy về nhà cũng phải chạy bộ suốt nửa tiếng đồng hồ mới bằng lòng đi ngủ, làm ơn tha cho cái máy chạy bộ đáng thương của nhà tôi đi.”
Tới rồi! Chính cung nương nương! À không, ông xã của Tảm Hựu Nhi, Kha Hoằng Danh xuất hiện.
Dáng người hắn vô cùng thích hợp để mặc vest, thỉnh thoảng lại còn mang mắt kính bộ dạng cực kỳ giống một tên bại hoại văn nhã, lại chưa bao giờ quan tâm đến ánh mắt quần chúng, luôn luôn tỏ ra thân mật với Tảm Hựu Nhi trước mặt mọi người, khiến cho tôi cứ có cảm giác hắn ta chính là một con Teddy hóa thành hình người.
Đến rồi, nhắc tới Tào Tháo thì Tào Tháo tới, hai người bọn họ lại bắt đầu không coi ai ra gì mà hôn nhau rồi.
“Giang Thái Nhiên, món mới quá ngọt, Hựu Nhi không thích ngọt nhiều, cậu lần sau bỏ ít đường thôi."
Buông cánh môi Tảm Hựu Nhi ra, hắn khẽ cau mày, bộ dạng đại ca xoi mói vị của bánh còn lại trong miệng cô ấy, mỗi lần như vậy, Giang Thái Nhiên nhất định sẽ...
“Mẹ kiếp, Kha Hoằng Danh! Cậu chưa rõ mặt tôi à? Ai cho cậu lá gan dám dùng loại giọng điệu này nói chuyện với bổn thiếu gia hả!”
“Nói chuyện với cậu, ko cần người khác phải cho tôi lá gan.”
Tôi trợn trắng mắt, có lẽ sẽ gây gổ mất mười mấy phút thôi.
Đã sớm quen với điều này, Tảm Hựu Nhi và Hàng Tễ Duẫn dịch sang bên cạnh, rời xa chiến trường, tay hắn còn ôm lấy eo Tảm Hựu Nhi... Quả nhiên có gian tình mà! Quả nhiên!
“Vẫn là bộ dáng cũ, hai người này thật là...”
Giọng nói dịu dàng như gió mùa xuân, còn có chút tươi cười tràn ra từ tâm hồn, và hoàng tử đại nhân tôi thích nhất, Tống Loan, xuất hiện!
Cậu cả nhà họ Tống, cũng là chủ tịch hiện tại của công ty Tống Thị, mới 28 tuổi đã kế thừa sự nghiệp gia đình, hơn nữa chỉ mất không đến ba năm thời gian đã phát dương quang đại công ty, trở thành công ty lớn thứ hai tại thành phố này, công ty xếp thứ nhất, chính là Hàng Thị.
Cũng bởi vì như thế, tôi vẫn luôn cảm thấy khó hiểu về việc tại sao cậu hai nhà họ Hàng lại chạy đi làm đầu bếp ở nhà hàng Tảm Cư này?
“Bây giờ mới nghỉ à? Em châm trà cho anh uống.”
Thật ra tôi vẫn luôn có loại ảo giác, cô ấy và Tống Loan mới là một đôi vợ chồng thực sự, dù sao đi nữa trước mặt Tống Loan, Tảm Hựu Nhi mới có chút hương vị cô gái nhỏ yếu đuối, hai người họ cũng vô cùng ngọt ngào.
“Không cần đâu, em cứ ngồi đi, chỉ cần thấy em là anh liền không thấy mệt.” Hắn chống tay lên bàn, đỡ khuôn mặt, ôn hoà dịu dàng nhìn Tảm Hựu Nhi, giọng điệu trầm thấp mềm mại.
Tôi ngồi trên lầu hai cũng ôm khuôn mặt mê mẩn, các vị nghe thử mà xem, đây là tiếng người sao? Thái độ này cũng vượt quá giới hạn rồi... đây là trắng trợn đội nón xanh cho em ruột hắn, Kha Hoằng Danh, còn gì!
“Em lại ăn vụng chocolate sao?” Hàng Tễ Duẫn ngồi bên cạnh, đã chúi đầu ngửi ngửi cổ cô ấy, sau đó khẽ nâng mắt hỏi, giống như phụ huynh phát hiện con trẻ nhà mình ăn vụng kẹo.
Tảm Hựu Nhi quả nhiên rụt rụt cổ, biểu hiện cứng đờ, vỏ quýt dày có móng tay nhọn chính là loại đạo lý này, nhiều năm trôi qua như vậy, cô vẫn luôn có chút sợ Hàng Tễ Duẫn.
“Là lần trước, tổng giám đốc Dư tặng cho, anh ta nghe nói tôi thích sưu tầm chocolate, cho nên bảo trợ lý tặng mấy hộp Vosges Haut chocolate tới... Hựu Nhi rất thích ăn.”
Khoé miệng hắn cười càng sâu, tuy rằng nghe qua có vẻ như nhận lỗi về mình, nhưng trên thực tế...
“Thích ăn chocolate như vậy, chờ tối nay sẽ cho em ăn no nê...”
Tôi che miệng đề phòng bản thân mình sẽ hét lên, Hàng Tễ Duẫn thế mà lại ở trước mặt chính cung nương nương và mấy người đàn ông khác, hôn lên xương quai xanh của Tảm Hựu Nhi, còn để lại một quả dâu tây nữa!
Tôi thuần khiết như vậy, đương nhiên không hiểu được ẩn ý ngầm của hắn rồi, tôi chỉ biết, phú bà, còn là phú bà bao nuôi bốn người đàn ông, quả nhiên không hề dễ dàng chút nào...
 
Chương 45


"Hàng Tễ Duẫn cậu chú ý một chút cho tôi, còn chưa đến thời gian đóng cửa tiệm đấy!”
Giang Thái Nhiên không biết từ lúc nào đã đình chỉ việc cãi nhau với Kha Hoằng Danh, hai người bọn họ lúc nào cũng vậy, tới nhanh và đi cũng nhanh.
Hắn ngồi bên cạnh Tảm Hựu Nhi, đẩy đầu Hàng Tễ Duẫn ra, sau đó tự mình không kiêng nể gì, ôm lấy eo Tiểu Hựu Hựu, bộ dạng chỉ cho phép ta phóng hỏa không cho người khác đốt đèn.
Giang Thái Nhiên cũng ỷ vào mình tuổi nhỏ, Hựu Nhi càng thương hắn, nên mới dám kiêu ngạo như thế: “Loan, cậu bớt cho cô ấy chocolate đi, lần nào Hựu Nhi ăn nhiều cũng đều bị đau đầu.”
Hàng Tễ Duẫn thân là một người lớn thành thục, không muốn so đo với một đứa bé 8 tuổi tâm lý chưa trưởng thành như Giang Thái Nhiên, vì thế quay đầu tiếp tục ôm lấy eo Tảm Hựu Nhi, nhìn Tống Loan nói.
“Sợ gì chứ, không phải đã có cậu massage giúp cô ấy hay sao... đừng tưởng là tôi không biết cậu thích massage cho cô ấy biết chừng nào.”
Kha Hoằng Danh cầm một chai coca ngồi xuống bên cạnh Tống Loan, nhìn Hàng Tễ Duẫn, ánh mắt tràn đầy ý tứ “thằng nhóc này cậu đừng hòng giả vờ”.
Lần trước lúc công ty Kha thị xảy ra chuyện, anh trai cùng cha khác mẹ với hắn, Tống Loan, đã đi khắp nơi chạy vay giúp hắn, uống rượu xã giao còn khiến cho dạ dày xảy ra vấn đề, hắn mới có thể có hôm nay, còn ở bên cạnh Hựu Nhi và bọn họ.
Cũng đã qua nhiều năm, mối hận trong lòng hắn cũng đã phai nhạt, Kha Hoằng Danh hắn cũng không phải là loại người không biết cảm tạ, vì thế đến bây giờ, bọn họ cũng đã có thể ngồi cùng một bàn nói chuyện.
“Tôi không mong rằng sau khi Hựu Nhi lớn tuổi thì sẽ bị cao huyết áp, lần trước cô ấy bị đau bụng và trễ kinh, hết tám chín phần là vì ăn sôcôla đó."
Nói đến chuyện massage, Hàng Tễ Duẫn ánh mắt tươi cười, bộ dạng Hựu Nhi thoải mái say mê ở dưới thân hắn, không ngừng làm nũng yêu cầu hắn tiếp tục... thật sự đáng yêu vô cùng.
Quả thật là hắn rất thích massage cho cô.
Nhưng ngoại trừ chuyện đau đầu, những lý do khác khiến hắn massage cho cô còn có rất nhiều, quan trọng nhất chính là sức khỏe của cô.
“Cũng đúng, vậy ngày mai tôi sẽ đem toàn bộ sôcôla trong nhà đi tặng hết.”
Tống Loan cũng gật đầu đồng ý với đề nghị này, hắn cũng nhớ tới số sôcôla khổng lồ để trong tủ ăn vặt ở nhà, dự định chút nữa sẽ gọi điện thoại cho trợ lý bảo cậu ta liên hệ quyên tặng.
“Đừng mà!” Tảm Hựu Nhi xem socola như mạng sống liền nũng nịu xin xỏ, cô tỏ vẻ đáng thương vô cùng nhìn Tống Loan, hy vọng hắn có thể từ bi để lại cho cô một ít.
“Không được.” Tống Loan chỉ cười không nói lời nào, Hàng Tễ Duẫn thì lập tức cất tiếng cự tuyệt.
“Tễ Duẫn, em muốn ăn mà... Em bảo đảm em sẽ ngoan ngoãn nghe lời anh, tuyệt đối không ăn nhiều đâu, xin anh đó...”
Tảm Hựu Nhi kéo cánh tay hắn, sử dụng tuyệt kỹ giỏi nhất của mình chính là làm nũng, về phương diện ăn cô tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp!
“Ngoan ngoãn nghe lời anh... Có thật không?” Hàng Tễ Duẫn mặc dù đã cai thuốc một năm lẻ tám tháng nhưng vẫn theo thói quen ngậm một điếu trong miệng, hắn sờ lên túi thấy trống không, đành phải dùng ngón tay cuộn lấy tóc Hựu Nhi thấp giọng hỏi dò.
“Đúng vậy!” Cô gật đầu cực kỳ vui vẻ, cái đầu y như cánh tay con mèo chiêu tài còn là có gắn môtơ nữa.
“Vậy chuyện lần trước mà anh nhắc tới với em.. có phải cũng được không?” Hắn lại nghiêm túc ngửi mấy sợi tóc quấn quanh ngón tay, giọng nói dần dần có vẻ nặng nề.
“Emmmm, cái nào?” Tảm Hựu Nhi mờ mịt như lọt vào trong sương mù.
Hàng Tễ Duẫn cười nhẹ, áp sát tới nói khẽ vào tai cô một điều gì đó, Hựu Nhi lập tức đỏ cả mặt lẫn tai.
Sau khi nghiêm túc suy nghĩ một lát, cô mới do dự gật đầu, vì thế cánh tay đang ôm eo Hựu Nhi cũng từ từ di chuyển xuống, mấy người đàn ông còn lại có vẻ cũng đã hiểu Hựu Nhi đáp ứng điều gì, ngoại trừ Giang Thái Nhiên và Hàng Tễ Duẫn, hai người còn lại cũng từ từ đi về chỗ bọn họ.
Vừa mới gật đầu đã bị giở trò, Hựu Nhi đỏ mặt nhỏ giọng kêu lên: “Vẫn còn có khách kìa!”
Nghe thấy cô ấy gọi có khách, tôi lập tức ngồi xổm xuống sợ bị bọn họ phát hiện mình nhìn lén.
Nhưng mà... “cạch cạch.”
Nhưng bởi vì động tác của tôi quá mạnh cho nên túi lớn túi nhỏ bên cạnh đều bị rơi xuống.
Anh mắt của bốn người đàn ông đều lập tức nhìn về phía lầu hai, nghe thấy có tiếng động Hựu Nhi che khuôn mặt đỏ bừng lại, không nói lời nào.
Biết không thể che giấu được nữa, tôi đứng dậy pha trò một cách hết sức ngô nghê: “Thật ngại quá. Tôi không thấy gì cả, túi của tôi không cẩn thận bị rớt... cho nên mới nhặt lên thôi! Mọi người cứ tiếp tục đi, tôi đi trước!”
Vừa nói xong, tôi vội vàng cầm lấy túi, chạy xuống dưới lầu nhưng bị chặn lại ở cửa cầu thang.
Tống Loan im lặng xắn tay áo lên, hắn nhìn tôi mỉm cười dịu dàng, vẫn giống y như trước kia nhưng tôi lại cảm thấy sau lưng lạnh lẽo.
“Tôi lập tức ra ngoài ngay, quấy rầy đến ngài dùng cơm rồi thật là xin lỗi.”
Hắn chỉ ra ngoài cửa, sau đó quay đầu nhìn về phía những người khác, không biết đã truyền đạt tin tức gì, bọn họ lập tức quay lại chỗ của mình an ủi Tảm Hựu Nhi, tuy rằng có vẻ như cô ấy đang xấu hổ nhưng hình như không khóc
“Thật sự không có việc gì đâu. Tôi xin lỗi vì đã quấy rầy mọi người...” Tôi vừa xua tay vừa lui ra ngoài cửa, Tống Loan cũng cười bước ra phía cửa cùng với tôi.
Vừa ra khỏi cửa, tôi liền nhìn thấy ngoài cửa có một chiếc xe dừng lại, sau đó có mấy người to lớn vạm vỡ mặc vest đen chậm rãi bước xuống đi về chỗ chúng tôi.
Tôi... có phải hôm nay sẽ khó mà giữ được mạng nhỏ hay không... làm người quả nhiên không thể quá nhiều chuyện!
“Mặc kệ hôm nay cô đã nhìn thấy được gì, thì cô cũng phải tuyệt đối giữ kín, không được để lộ ra ngoài... dù rằng chúng tôi cũng không nhất thiết phải giấu giếm, nhưng chúng tôi không muốn Hựu Nhi phải khó xử.”
Tôi bị đưa vào trong xe cúi đầu ngồi đối diện với Tống Loan, hắn dựa vào lưng ghế nhẹ giọng nói với tôi, ánh mắt lại liếc về Tảm Cư phía ngoài cửa sổ, lúc nhắc tới Hựu Nhi cả người đều trở nên hết sức dịu dàng.
“Xin ngài yên tâm! Tôi nhất định sẽ không nói cái gì ra ngoài! Tôi ủng hộ cô Hựu Nhi ở bên cạnh các ngài, rất xứng với nhau!... Đặc biệt là ngài!” Tôi đặt túi xách trên đầu gối, bộ dạng vô cùng cung kính.
Ở dưới mái hiên nhà người ta, sao có thể không cúi đầu, nhưng mà những gì tôi nói cũng là lời thật lòng.
“Ha ha, cảm ơn cô.”
Hắn cười khẽ vài tiếng, nói lời cảm ơn tôi sau đó hỏi địa chỉ nhà, có được đáp án thì liền xuống xe bảo tài xế đưa tôi về.
Tôi còn tưởng rằng sự việc đã được giải quyết như vậy, quả nhiên là quá ngây thơ... bắt đầu kể từ ngày hôm đó, khu vực xung quanh nhà tôi thường có mấy người đàn ông mặc vest, đi tới đi lui ngay cả lúc tôi đi học cũng bị người ta theo dõi.
Chắc chắn là tôi bị uy hiếp! Chắc chắn rồi!
Hơn nữa những người đàn ông đó còn không phải là cùng một nhóm người, trang phục bọn họ mặt và hình xăm trên cổ tay đều không giống nhau.
Tôi khẳng định rằng mỗi nhóm là của một người đàn ông đó!
Trời ạ, đám ma đầu bảo vệ vợ một cách điên cuồng này thật là đáng sợ!
Cũng may, bắt đầu từ ngày đầu tiên khi tôi điều tra được sự việc, thì đã không muốn nói với người khác.
Vì sao lại nói Hựu Nhi tiểu thư là một phú bà, còn bọn họ là những anh chàng được bố và bao nuôi?
Trong bóp tiền của Hựu Nhi tiểu thư đúng là có vài cái thẻ, đặc biệt rõ ràng chính là 5 cái thẻ đen và 4 thẻ tiền lương.
Tôi đã từng nhặt được bóp tiền của cô ấy ở WC nhà hàng Tảm Cư, tên trên bốn cái thẻ đó chắc tôi không cần phải giới thiệu, mọi người đều đã biết.
Hơn nữa, tôi còn nghe lén được các nhân viên làm việc ở phía sau bếp bàn tán về Hàng Tễ Duẫn và Giang Thái Nhiên, nói bọn họ rõ ràng là công tử nhà giàu, nhưng lần nào bị gọi ra ngoài tụ tập với mọi người thì đều bảo rằng không có tiền không đi, tiền lương ở nhà hàng Tảm Cư cao hơn biết bao nhiêu so với những chỗ khác, làm sao lại không có tiền được?
Bọn họ không uống rượu, cũng không hút thuốc.
Kết hợp với lời đồn CEO của công ty Kha thị quản lý vợ rất nghiêm khắc, thường xuyên tiến hành đầu tư nhiều loại hạng mục, sau khi kiếm được tiền lời đều mang về đưa cho Hựu Nhi tiểu thư...
Tôi quả thật hoàn toàn bội phục mấy người đàn ông này, coi tiền như rác, toàn bộ tài sản đều nộp lên trên, nhất là Tống Loan, dù sao đi nữa hắn cũng cần phải xã giao bên ngoài.
Quan trọng nhất chính là bọn họ còn thay Hựu Nhi đầu tư khắp nơi căn bản là không sợ tài sản của cô ấy bị lộ ra ngoài ánh sáng, sự tin tưởng và cưng chiều này là phúc mấy đời mà tôi cũng không tu được.
Nhưng mà, Hựu Nhi tiểu thư tuy trong tay có tiền bạc triệu nhưng cũng không phải là loại tiêu tiền như nước, mỗi lần đầu tư đều có thể kiếm được một khoản lợi nhuận kếch xù, lại thường xuyên viện trợ cho đám chó mèo ở viện phúc lợi một số tiền lớn, nhờ việc làm từ thiện khắp nơi, mà nhà hàng Tảm Cư cũng có được một số mối quan hệ không nhỏ.
Hơn nữa, cũng không phải là loại khoe khoang tiền của, rõ ràng có năng lực mua cho mình thật nhiều chocolate hoặc là các loại đồ vật khác, nhưng cũng vẫn rất nghe lời thiết lập chế độ ăn uống của mình theo ý bọn họ.
Năm người bọn họ là tin tưởng lẫn nhau một cách vô điều kiện.
Hựu Nhi tiểu thư tính tình rất tốt, dịu dàng khả ái, có thể khiến cho bốn người bọn họ một lòng chân thành với cô, cũng không phải là không có lý do.
Ví dụ như còn có rất nhiều chỗ mà tôi chưa nhìn thấy được.
Ông trời cũng thật là bất công! Nhưng có thể trở thành một số bà bao nuôi bốn người đàn ông cũng phải thật không hề dễ dàng, nghĩ đến dục vọng chiếm hữu của bốn tên ba đầu điên cuồng đó, tôi liền nhịn không được thổn thức.
Thật không dễ dàng, Hựu Nhi tiểu thư...
Chính thức kết thúc, rải hoa, rải hoa!!!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top