Cập nhật mới

Dịch Trái Tim Này Nhớ Em!

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
601,193
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 60: Chương 60


-" Bánh bao nhỏ, con ăn một chút thôi cũng được đừng giận ba mà ".
Mặc kệ anh có năn nỉ, dỗ ngọt cậu nhóc bao nhiêu nhưng một miếng bánh bao cũng không ăn, đồ chơi mới anh mua cũng không chơi.
Thật sự, mai mốt anh không dám đuổi bánh bao nữa.

Dỗ ngọt còn khó hơn An Bình gấp trăm lần.
Anh đang dỗ bánh bao thì Vương phu nhân và Vương lão gia sang thăm cháu.
Bánh bao thấy ông bà nội sang thăm thì mừng rỡ chạy ra bỏ mặt Nhất Chính vẫn cầm trên tay hộp bánh trứng.
Vương phu nhân nghe An Bình kể lại dramma giữa Nhất Chính và Bánh bao thì liền dỗ ngọt.
Bà kêu Nhất Chính đem hộp bánh trứng bỏ vào xe, bà liền nói với bánh bao :
-" Bánh bao, bánh của ba mua không cần ăn nữa, bà nội cũng có mua bánh trứng cho con đây ".
Bà lấy hộp bánh anh vừa bỏ vào xe cho bánh bao ăn, cậu nhóc mừng rỡ ăn ngon lành.

Nhất Chính thấy con chịu ăn liền thở phào nhẹ nhõm.
Bánh bao vừa ăn, vừa chơi với ông nội.


Vương phu nhân vào xem Bối Bối.
Mọi người trong nhà cứ vui vẻ yên bình cho đến khi Tôn Minh An về nước.

Cô ta là con gái của một người bạn của mẹ anh.
Hôm nay cô cùng anh về Vương gia thì cô ta đến, từ bé anh xem cô ta như em gái, còn cô ta mãi ôm mộng thành vợ anh.
An Bình cùng Vương phu nhân đi chợ mua ít đồ về nấu mâm cơm.
Vương lão gia cùng bánh bao ra vườn cho cá ăn và tập chạy xe đạp.
Nhất Chính ở trong nhà đang chơi với Bối Bối thì quản gia vào báo với anh :
-" Thưa thiếu gia là Tô Minh An đến "
Anh không nói chỉ gật đầu ra hiệu cho cô ta vào.
Tô Minh An đi vào phòng khách thấy anh bế Bối Bối thì khá là ngạc nhiên.
Cô ta nhìn quanh nhà không có ai liền xấn tới ôm lấy anh :
-" Nhất Chính lâu quá không gặp, người ta nhớ anh lắm đó "
Bối Bối bị người lạ đứng gần hoảng sợ liền khóc ré lên.

Nhất Chính thấy con khóc liền xô cô ta ra, anh dịu giọng dỗ con gái :

-" Bối Bối nhỏ, ngoan ba thương.

Nín đi con, ba chở đi mua đồ chơi có chịu không ?"
...
Nhất Chính dỗ dành một lúc thì công chúa nhỏ cũng nín.
Nhất Chính bế Bối Bối ngồi xuống ghế, cô ta không dám ngồi sát anh vì cô ta làm Bối Bối khóc khiến anh phát bực.
Tô Minh An nhìn quanh không thấy ai liền lên giọng hỏi :
-" Nhất Chính ba mẹ không có ở nhà sao ?"
Nhất Chính nghe Tô Minh An gọi như vậy liền khó chịu liền quát :
-" Cô gọi cho đàng hoàng "
Tô Minh An nghe anh quát liền sửng người không dám lên tiếng chỉ gật đầu.
Bối Bối ngồi một lúc thì ngủ trên tay anh, Tô Minh An thấy con bé đã ngủ thì liền đi lại ngồi kế anh.
Cô ta vừa ngồi xuống thì đúng lúc Vương phu nhân và An Bình về.
Bánh bao chạy lại chào bà nội và mẹ rồi quay lại ngoài vườn chơi với ông nội.
Vương phu nhân vừa bước vào phòng khách đã thấy Tôn Minh An ngồi cạnh Nhất Chính, bà nhìn ra thấy An Bình đang đổ xe, sợ cô lên nhà thấy sẽ ghen oan cho Nhất Chính, bà liền bảo :
-" Nhất Chính, sao con không bế Bối Bối lên phòng ở đây gió mấy nhở em bệnh thì sao ?"
Anh nghe mẹ nói vậy liền đứng dậy đi ngay, anh bế Bối Bối lên phòng, nhẹ nhàng đặt bé xuống nôi rồi nhanh chóng đi xuống nhà.
Tô Minh An đang nói chuyện gì với mẹ anh nhưng anh không thấy An Bình.
Cô ta thấy anh đi xuống liền giở trò mèo, lên giọng nũng nịu với anh :
-" Sớm muộn em cũng là vợ anh nên em nghĩ là anh nên cho con bé gần gũi hơn với em chứ ".

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
601,193
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 61: Chương 61


An Bình đứng ngoài cửa nghe cô ta nói vậy liền bước vào :
-" Mẹ nó chưa chết, ai mượn cô gần gũi nó "
Tôn Minh An nghe giọng phát ra từ sau lưng liền giật mình quay lại.

Nhìn thấy An Bình, cô ta liền khó chịu nói :
-" Cô là ai ? Giúp việc mới sao ?"
An Bình cười lớn nói :
-" Cô nghĩ vậy sao ?"
-" Đáng tiếc cho cô, tôi là Vương thiếu phu nhân".

Tôn Minh An nghe xong liền khó chịu, liền lao đến đánh An Bình :
-" Mày ? Mày dám giật chồng bà, tao đánh cho mày chết "
Cô ta chưa kịp động tay đã nhận một cú đạp vào bụng, khiến cô ta choáng váng.

An Bình cau mài nói :
-" Là ai giật chồng ai ? Cô nên nói cho rõ ".

Hạ An Bình này cô muốn đánh là đánh sao, An Bình bây giờ không còn là An Bình của ngày xưa.

Cô đạp xong một cú liền bỏ lên phòng, Vương phu nhân đe doạ cô ta thêm lần nữa rồi đuổi cô ta đi.

An Bình lên phòng thấy Bối Bối đang ngủ nên cô cũng tranh thủ ngã lưng một chút.


Nhất Chính thấy cô ta đi liền chạy lên phòng thấy An Bình nằm đấy anh liền hỏi :
-" Em mệt sao ?"
An Bình còn nhớ chuyện lúc nãy nên giọng có hơi cáu :
-" Anh lo mà quan tâm cô ta đi ".

Nhất Chính biết vợ ghen liền làm nũng với cô :
-" Anh bị oan mà vợ "
An Bình thấy anh nũng nịu liền bật cười, Nhất Chính đôi lúc cũng rất đáng yêu.

Vợ chồng cô thì hạnh phúc như vậy nhưng ở một nơi khác Giai Kỳ đang tích cực theo đuổi Đông Dương mà không có một chút cơ hội.

Giai Kỳ rất tận dụng cơ hội mà An Bình đã giúp đỡ, cô cứ kiếm cớ hỏi chuyện kinh doanh để gặp Đông Dương.

Nhất Chính nhìn thấy Giai Kỳ theo đuổi Đông Dương như vậy lòng anh liền nhớ lại An Bình của ngày trước đã từng yêu anh như vậy.

Anh nhận ra được sự thật lòng trong tim Giai Kỳ nên liền nghĩ cách giúp Đông Dương.

Anh bàn với Giai Kỳ vài thương vụ làm ăn rồi diện cớ bận việc ủy quyền cho Đông Dương đi thay để hai người có cơ hội gặp nhau nhiều hơn.

Đông Dương cũng bắt đầu có tình cảm với Giai Kỳ nhưng anh lại không dám thổ lộ ra.

Vả lại anh đi theo Nhất Chính kẻ thù cũng không ít nếu để lộ điểm yếu thì rất nguy hiểm cho Giai Kỳ.


Giai Kỳ biết Nhất Chính và An Bình đẩy thuyền cho mình nên cô càng có động lực cố gắng hơn.

Trái ngược với Giai Kỳ, Đông Dương lại cố tạo ra khoảng cách với cô.

Hôm nay Giai Kỳ phải qua Mỹ công tác nên cô không lên công ty.

Đông Dương cảm thấy hôm nay đi làm không bị cô làm phiền nên có chút lạ lẫm.

Anh cứ nghĩ là cô bỏ cuộc rồi nên cũng không quan tâm lắm, Nhất Chính kể cho An Bình nghe tình hình của hai người.

An Bình chỉ khẽ thở dài, đau lòng cho cô bạn thân của cô nhưng cô cũng đã cố gắng hết sức rồi.

Hôm nay, An Bình và Nhất Chính về Vương gia ăn cơm cùng Vương lão gia và Vương phu nhân.

Bánh bao và Bối Bối chơi với ông bà nội rất vui, nhất là Bối Bối cứ liên tục cười khanh khách thành tiếng.

Mọi người ngồi một lúc thì nghe tiếng quản gia mời dùng cơm, hôm nay cô và anh ngủ lại Vương gia.

Hai đứa nhỏ đều đòi ngủ với ông bà nội khiến vợ chồng Vương lão gia vui như được mùa.

Hai vợ chồng anh cũng nhanh chóng về phòng.

Anh vừa đặt lưng xuống giường thì có cuộc gọi nhìn tên thì ra là Đông Dương.

Anh cầm điện thoại bước ra ban công nghe thì nghe tin Hạ lão gia bị ốm.

Anh liền kêu Đông Dương sắp xếp bác sĩ tốt nhất, anh và An Bình sẽ đến ngay.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
601,193
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 62: Chương 62


Anh cúp điện thoại quay vào phòng thì thấy cô đã ngủ.
Anh tiến lại giường gọi nhỏ :
-" An Bình"
-" Vợ ơi !"
...
An Bình vừa vào giấc ngủ nên nghe anh gọi liền mắt nhắm mắt mở trả lời :
-" Có chuyện gì vậy ông xã "
Nhất Chính im lặng một lúc liền thủ thỉ :
-" Vợ ơi ! Mình vào viện thôi, ba Hạ bị ốm "
Nghe ba mình bị ốm An Bình như tỉnh ngủ, nhanh chóng thay đồ rồi cùng anh vào viện.
Đến nơi cô thấy mẹ mình và chị hai mình đứng trước cửa phòng cấp cứu liền nhanh chóng chạy lại.
An Bình vừa khóc vừa hỏi Hạ phu nhân :
-" Ba sao rồi mẹ ? "
Hạ phu nhân nhẹ giọng trấn an An Bình :
-" Mẹ không rõ nữa nhưng chắc chắn ba con sẽ không sao đâu "
Nhất Chính thấy An Bình tâm lý đang không ổn định liền đỡ cô ngồi xuống ghế.
Sau đó tiến lại phía Hạ phu nhân và An Nhiên lễ phép nói :

-" Mẹ, chị hai đừng quá lo lắng ba sẽ không sao đâu.

Mẹ và chị hai mau qua ghế ngồi đi đứng lâu sẽ không tốt cho sức khỏe đâu ạ !"
Hạ An Nhiên nghe anh nói vậy liền đỡ mẹ lại ghế ngồi đợi.
Nhất Chính ngồi một lúc thì nghe tiếng chuông điện thoại của Đông Dương báo về bệnh tình của Hạ lão gia và nguyên nhân phát bệnh.
Nhất Chính có hơi hoang mang, sau đó liền tức giận nghiến răng nghiến lợi gọi tên " Tôn Minh An "
Nhất Chính cúp máy liền trở về trạng thái bình tĩnh đi vào chỗ phòng cấp cứu ngồi cạnh An Bình.
Ngồi đợi một lúc anh chợt nhớ ra bạn của anh là bác sĩ học bênh chuyên khoa này, anh liền lấy điện thoại gọi cho Cao Cẩn Thần nhờ giúp đỡ.
Vừa nghe được cuộc điện thoại của Nhất Chính anh nhanh chóng đến bệnh viện xem tình hình của Hạ lão gia.

1 tiếng sau đèn phòng cấp cứu bật xanh, mọi người bật nhanh như lò xo tiếng lại phía cửa.
An Bình nước mắt giàn giụa :
-" Ba tôi sao rồi bác sĩ ?"
Cao Cẩn Thần liền lên tiếng :
-" Mọi người cứ yên tâm hiện tại tình trạng của ông Hạ không có gì nguy hiểm ".
Mọi người nghe vậy liền thở phào nhẹ nhõm, hôm nay Hạ An Nhiên và chồng cô ở lại bệnh viện cùng Hạ lão gia.
An Bình cùng Nhất Chính đưa Hạ phu nhân về Hạ Gia rồi nhanh chóng về Vương viên.

Hạ phu nhân về không bao lâu thì nghe điện thoại của Giai Kỳ, cô không yên tâm để bà ở nhà một mình nên đón bà sang ở cùng.
Giai Kỳ xong một chuyến công tác đã rất mệt, vừa về tới liền nghe tin bố nuôi bị ốm.
An Bình không hiểu sao hôm nay trong lòng cứ thấp thỏm, lo âu.

Cô liền lắc nhẹ đầu, chắc là do ba bị ốm nên cô mới như thế.
Gần 2h sáng, Nhất Chính nhận cuộc điện thoại của quản gia bên Hạ gia gọi tới, báo tin nhà chính Hạ gia có hoả hoạn.

Anh giật mình vì Hạ phu nhân ở nhà một mình, quản gia hôm nay có việc mới về đến thì gặp lúc hoả hoạn, anh liền nhanh chóng thay đồ, lái xe đi ngay.
Ánh nắng ngoài cửa sổ làm An Bình thức giấc, nhìn sang không thấy anh, cô đoán anh đã đi làm.
Cô nhanh chóng làm vscn, thay đồ rồi đi xuống nhà, cô liền thuận miệng hỏi quản gia:
-" Nhất Chính đi làm sớm vậy sao bác ?"
Quản gia nhìn cô ngập ngừng trả lời :
-" Thiếu gia đã sang Hạ gia vào 2h sáng, vì Hạ gia có hoả hoạn mà chỉ có một mình Hạ phu nhân ở trong nhà ".
An Bình nghe tin dữ về mẹ nhất thời không chấp nhận được liền ngất ngây tại chỗ.
Quản gia và người làm hốt hoảng, nhanh chóng đưa cô đến bệnh viện.
Quản gia liền gọi điện cho Nhất Chính thông báo tình hình của An Bình :
-" Thưa thiếu gia, thiếu phu nhân bị ngất.

Tôi vừa đưa vào viện.

Đang nằm ở phòng cấp cứu của bệnh viện của Vương gia ".

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
601,193
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 63: Chương 63


Nhất Chính nghe cô nhập viện ảnh cũng đoán được nguyên nhân.

Anh dặn dò quản gia :
-" Giúp tôi chăm sóc cô ấy một lúc "
Anh và cảnh sát đang cố tìm thi thể Vương phu nhân nhưng không gặp, cảnh sát đưa ra kết luận :
-" Thưa ngài, đám cháy quá lớn có thể Hạ phu nhân bị thêu thành tro rồi ".

Nhất Chính nghe tin không thể nào đứng vững, Đông Dương liền chạy lại đỡ anh.

Sau khi cảnh sát rời đi, anh cho thợ xây lại nhà chính của Hạ gia, mua toàn bộ nội thất như cũ.

Nhất Chính phi xe thật nhanh đến bệnh viện, An Bình hiện tại đã tỉnh.

Giai Kỳ và Hạ phu nhân nghe tin Hạ gia bị hoả hoạn cũng đoán ra được là ai giở trò.

Giai Kỳ nghe Đông Dương cho hay An Bình bị ngất phải vào viện, cô cùng Hạ phu nhân vào thăm.

Nhất Chính mua cháo cho cô nhưng cô vì chuyện của Hạ phu nhân mà không muốn ăn.

Anh đang rất lo lắng thì nghe có tiếng gõ cửa, anh liền đứng dậy ra mở cửa thì gặp Giai Kỳ và bóng dáng quen thuộc.

Ánh mắt của Nhất Chính hiện rõ sự hạnh phúc, anh toan gọi " Mẹ " thì Giai Kỳ ra dấu im lặng.


Anh đi ra ngoài cho Giai Kỳ vào cùng cô, Giai Kỳ nhìn hộp cháo vẫn còn nguyên, cô khẽ thở dài nói :
-" Chuyện của ba Hạ bị ốm, đến chuyện Hạ gia hoả hoạn là cùng một người gây ra "
An Bình vô cảm lên tiếng :
-" Tớ biết, là Tôn Minh An "
Giai Kỳ liền giật mình hỏi lại :
-" Chồng cậu nói cho cậu biết sao ?"
An Bình lắc đầu nói :
-" Không, là do lần trước cô ta tới Vương gia làm loạn, tớ đã đánh cô ta ".

Giai Kỳ nghe có hơi hoang mang nhưng vẫn gật gật đầu.

Giai Kỳ khẽ lên tiếng :
-" Dù là chuyện gì thì cậu cũng phải ăn một ít, cậu vẫn phải giữ gìn sức khỏe để lo cho Bánh bao và Bối Bối, hai đứa nhỏ rất cần cậu ".

An Bình nói trong nước mắt :
-" Tớ nhớ mẹ của tớ "
Giai Kỳ dỗ dành An Bình, một lúc cô cũng đút An Bình ăn được một ít cháo.

Giai Kỳ bước ra dặn dò Nhất Chính không cho An Bình biết vội, cô sẽ thay cô ấy trả thù.

Hạ An Nhiên và Lý gia nghe tin, không lâu Vương gia đã biết.


Mọi người đến thăm An Bình và an ủi hai chị em cô.

Hạ lão gia còn chưa tỉnh thì Hạ phu nhân đã không còn.

Quả nhiên không ngoài dự tính của Giai Kỳ, báo vừa đăng tin về Hạ phu nhân thì Tôn Minh An đã kháo nhau đi ăn mừng.

Cô lấy máy ghi âm và chuẩn bị hành động, cô đến quán mà Tôn Minh An và tên gây hoả hoạn đang ăn mừng và thanh toán tiền.

Bạn của cô ngồi ở một góc đã chụp hình lại được, còn cô giả làm phục vụ trong lúc cô ta không để ý liền lắp máy thu âm xuống dưới bàn.

Đến khuya cô về liền chép lại vào laptop và ra nhiều bản gửi cho nhiều người.

Và cô đã âm thầm gửi cho rất nhiều toà soạn, và chi tiền để không tiết lộ người gửi.

Xong việc Giai Kỳ dựa vào sofa cười khẩy :
-" Tôn Minh An, cô hại bạn thân tôi một.

Giang Giai Kỳ tôi thề trả cho cô gấp mười ".

Hạ phu nhân thấy cô còn thức liền đi lại ngồi cạnh cô :
-" Giai Kỳ à ! Mẹ thật sự rất lo lắng cho An Bình "
Giai Kỳ liền trấn an bà :
-" Không sao đâu mẹ, khi nào mọi việc xong xuôi thì con sẽ đưa mẹ đi thăm mọi người.

À đúng rồi mẹ, khi con đi ra ngoài con sẽ khoá cửa ngoài để tránh bị nghi ngờ, mẹ tuyệt đối đừng tạo tiếng động, con có chìa khóa bất kỳ ai gõ cửa cũng không được lên tiếng ".

Hạ phu nhân liền gật đầu chắc nịch.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
601,193
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 64: C64: Chương 64


Ngoài Nhất Chính và Giai Kỳ thì không ai biết gì về Hạ phu nhân.

Buổi sáng tất cả phóng viên của rất nhiều toà soạn khác nhau đã kéo đến Tôn thị.

Họ liên tục hỏi Tôn Minh An về cái chết của Hạ phu nhân khiến cho cô ta lo sợ.

Trong lúc cô ta đang tìm đường thoát thân thì cả Tôn thị bị cảnh sát bao vây.

Nhất Chính và Giai Kỳ tiến vào cửa chính của Tôn thị.

Cô ta cứ nghĩ anh đến cứu cô ta không ngờ lại đi chung với một cô gái khác. Tôn Minh An cố nhớ nhưng cô chắc chắn đó không phải là tiểu thư của Hạ gia.

Tôn Minh An không quan tâm cô ta là ai liền lao đến ôm lấy Nhất Chính. Giai Kỳ nhanh chân lao ra chắn trước mặt anh không cho Tôn Minh An ôm lấy.

Sau khi Tôn Minh An ôm trúng Giai Kỳ thì tất cả phóng viên và mọi người có mặt điều bật cười lớn khiến cho cô ta có chút ngượng ngùng nhưng không quên giở thói tiểu tam ra với Giai Kỳ.

Tôn Minh An đứng dậy hét lớn vào mặt cô:

- " Đừng giả vờ nữa, cô không phải tiểu thư Hạ gia ".


Giai Kỳ nghe cô ta hét liền cười lớn:

- " Tôi có bảo với cô, tôi là tiểu thư Hạ gia sao? Cô lầm rồi. Tôi là Ái nữ kế thừa của Giang gia. Giang Giai Kỳ ".

Tôn Minh An nghe Giai Kỳ nói có chút choáng váng nhưng vẫn cố hét lớn:

- " Có tài giỏi cách mấy thì cũng là loại đi giật chồng người khác".

Giai Kỳ cười lớn một lần nữa:

- " Vương tổng đẹp trai thật đấy, giàu có thật đấy nhưng đáng tiếc lại không phải là gu của tôi. Các vị phóng viên hôm nay tôi thay mặt mẹ nuôi của tôi và chị em tốt của tôi đến đây để trừng trị người đã phóng hoả Hạ gia và là trà xanh giật chồng Hạ tiểu thư. Hạ An Bình ".

Các phóng viên toà soạn nghe Giai Kỳ nói dứt lời liền đưa máy ảnh chụp liên tục khiến Tôn Minh An hoảng loạn.

Sau một lúc cô ta bị cảnh sát bắt giữ về tội phóng hoả. Cổ phiếu Tôn thị trong một tuần rớt giá không phanh. Tôn lão gia tuyên bố phá sản.

Nhất Chính nể tình Tôn lão gia và cha anh là bạn thân nên đã đưa cho ông một ít tiền để ông và Tôn phu nhân đến nơi khác sinh sống.


Trước khi đi Tôn lão gia đích thân đến viện để xin lỗi Hạ lão gia về chuyện không hay xảy ra. Lý tổng cũng cho ông ít vốn để làm lại từ đầu. Vì anh biết Tôn lão gia xưa giờ là người tốt, chỉ là do ông ta không biết dạy con.

Tôn Minh An và đồng phạm của cô đã bị bắt, anh ta bị kết án tử hình còn cô ta thì chung thân.

An Bình ở viện ít hôm thì về nhà, Nhất Chính chở cô về Hạ gia, An Bình biết anh cho người biến mọi thứ trở lại như cũ chỉ tiếc là không có mẹ cô.

Giai Kỳ muốn tạo bất ngờ cho An Bình nên đã đưa Hạ phu nhân về Hạ gia trước và gọi điện cho 2 chị em cô về.

An Bình gặp bóng dáng quen thuộc cứ ngỡ là ảo ảnh, cho tới khi cô ôm chặt lấy Hạ phu nhân thì cô mới tin mẹ mình còn sống.

Cùng lúc đó thì An Nhiên và Lý tổng bước vào, An Nhiên thấy An Bình ôm lấy Hạ phu nhân mà giật mình rơi cả túi xách.

Cố trấn an một lúc hai chị em An Bình mới bình tĩnh lại và ngồi xuống nghe Giai Kỳ kể lại hết câu chuyện.

An Bình liền đi đến trước mặt Giai Kỳ liền quỳ xuống khiến cô giật mình:

- " An Bình cậu làm gì vậy? Mau đứng lên đi, cậu đừng làm vậy mà ".

An Bình nấc nghẹn đến nói cũng khó khăn:

- " Giai Kỳ cảm ơn cậu, cảm ơn vì đã cứu mạng mẹ tớ ".

Giai Kỳ nhẹ nhàng đỡ An Bình đứng dậy, lau nước mắt cho cô, rồi nhẹ nhàng nói:

- " Cậu không phải khách sáo như thế, chẳng qua chỉ là một sự trùng hợp. Vả lại thì đó cũng là mẹ nuôi của mình mà ".
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
601,193
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 65: C65: Chương 65


Giai Kỳ ôm lấy An Bình trấn an cô.

Một lúc sau Đông Dương mang báo cáo đến cho Nhất Chính thì bất ngờ gặp Giai Kỳ, đã rất lâu rồi anh không gặp cô.

Giai Kỳ thấy anh cứ mãi từ chối cô nên cô đã buông tay không còn muốn níu kéo anh nữa. Giai Kỳ chỉ gật đầu chào anh.

Quản gia và người giúp việc nấu cơm xong liền mời mọi người dùng bữa thì bất giác An Bình lên tiếng:

- " Đông Dương cậu tới rồi vào dùng cơm cùng chúng tôi luôn đi ". Đam Mỹ Cổ Đại

Đông Dương có chút ngại vì dù sao anh cũng chỉ là nhân viên của Nhất Chính nhưng phu nhân đã mời anh lại không dám từ chối.

Anh liền lễ phép lên tiếng:

- " Vâng, cảm ơn thiếu phu nhân".

Mọi người ngồi vào bàn, không hiểu cố ý thế nào lại đẩy anh ngồi cạnh Giai Kỳ.


Đông Dương có chút ái ngại, anh chỉ dám gắp đ ĩa rau trước mặt. Giai Kỳ thấy vậy liền gắp một ít cá bỏ vào bát của anh khiến mọi người mắt chữ o mồm chữ a.

Ở chơi một lúc, Giai Kỳ có cuộc họp phải về gấp, Đông Dương cũng về Vương thị.

Trên đường về anh không thôi nghĩ đến hành động lúc nãy của Giai Kỳ nhưng ánh mắt của cô nhìn anh lạ lắm!

Hình như tình cảm Giai Kỳ dành cho anh có bớt chứ không thêm.

Trên đường đến Vương thị bất ngờ anh gặp Giai Kỳ đi cùng một người khác, trong lòng anh có chút khó chịu. Nếu như anh chấp nhận tình cảm của cô sớm hơn thì có lẽ anh đã có tư cách để ghen, để tra hỏi người đó là ai?

Người đàn ông đi cạnh Giai Kỳ là học trưởng rất thân với cô, anh cũng có chút tình cảm với Giai Kỳ nhưng anh sợ nói ra sẽ mất luôn tình bạn.

Tâm trạng anh mang bao nhiêu bối rối đến Vương thị, anh lo nốt các công việc rồi vào bar uống rượu, đúng lúc lại gặp An Bình và Giai Kỳ.

Từ lúc thấy Giai Kỳ ánh mắt của anh không rời khỏi người cô. Giai Kỳ thấy anh nhưng cũng mặt kệ. Hai người uống được một lúc thì Nhất Chính và Quang Lân ( học trưởng của Giai Kỳ) đi vào.

Anh ta ngồi cạnh Giai Kỳ, cô cũng bắt đầu say đôi lúc cô lại đưa tay ôm lấy cổ của Quang Lân khiến cho Đông Dương rất khó chịu.


Rõ ràng là từ đầu anh từ chối tình cảm của cô, bây giờ có sếp của anh và phu nhân ở đó anh không thể giành lấy Giai Kỳ từ tay hắn.

Đông Dương là thiếu gia của nhà họ Lâm nhưng ba mẹ anh cứ hối thúc anh kết hôn mới yên tâm giao sự nghiệp cho anh nên anh quyết định đi theo Nhất Chính chứ không làm ở Lâm gia.

Anh ngồi ở một góc càng suy nghĩ, càng uống nhiều hơn. Ngồi một lúc có một cô gái đến bắt chuyện làm quen với anh, Đông Dương bị làm phiền liền quát lớn.

Nghe tiếng anh, Giai Kỳ mới bắt đầu để ý. Đông Dương cứ bị cô gái kia làm phiền, anh cầm lấy ly rượu của mình đi thẳng lại bàn của Nhất Chính và mọi người đang ngồi.

Giai Kỳ uống nãy giờ đã rất say rồi liền ngã vào người Quang Lân mà ngủ ngon lành khiến Đông Dương nóng mặt.

An Bình nhìn ra được Đông Dương cũng thích Giai Kỳ chứ không phải một mình cô yêu đơn phương như cô nghĩ.

An Bình liền cố ý lên tiếng:

- " Học trưởng chắc anh cũng đã mệt rồi, làm phiền anh quá! Đông Dương cậu giúp tôi đưa Giai Kỳ về nhà nhé!"

Quang Lân nghe An Bình nói vậy liền dịu giọng trả lời:

- " Anh và Giai Kỳ thuận đường để anh đưa cô ấy về cũng được".

Anh nhìn sang Đông Dương nói:

- " Anh có việc thì cứ về trước đi, để tôi đưa cô ấy về ".
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
601,193
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 66: C66: Chương 66


An Bình đã nói vậy mà anh ta cứ khăng khăng ôm lấy Giai Kỳ khiến cho Đông Dương không thể nhịn nổi nữa. Anh liền lên tiếng hỏi:

- " Anh là học trưởng của Giai Kỳ?"

Quang Lân nghe anh hỏi liền gật đầu, Đông Dương nghe phu nhân gọi là đã biết rồi chỉ hỏi lại cho chắc chắn.

Đông Dương không nói gì thêm liền đứng dậy bế xốc Giai Kỳ lên và quay lại nói với Quang Lân:

- " Cảm ơn anh, phiền anh quá! Để tôi đưa bạn gái tôi về "

Nói rồi anh bế Giai Kỳ đi thẳng ra ngoài, cô gái này ngày nào còn bám lấy anh vậy mà khi anh ngó lơ thì cô liền vụt mất.

Đông Dương bế Giai Kỳ đặt vào ghế phụ, cẩn thận thắt dây an toàn cho cô rồi ngồi vào ghế lái.

Anh đưa cô về nhà anh, nhờ người giúp việc thay đồ cho cô giúp anh rồi đi vào thư phòng làm việc.

Anh không về phòng mà ngủ ở thư phòng để cho cô yên tĩnh nghỉ ngơi.

Đến sáng anh mới về phòng thay đồ đi làm, đến gần trưa Giai Kỳ mới giật mình thức giấc. Hôm qua uống nhiều rượu nên cảm giác đau đầu một tí, cô nằm mở mắt nhìn lên trần nhà cảm giác rất lạ, chẳng lẽ ở Hạ gia? Không đúng Hạ gia không sơn tone màu này. Vương viên? Càng không phải, nếu là Vương viên thì phải nghe tiếng 2 đứa nhóc chơi giỡn. Cô như nhớ ra điều gì đó, chả lẽ là nhà của học trưởng?

Giai Kỳ nhìn chiếc áo sơ mi mình mặc trên người mà phát hoảng, Giai Kỳ liền lẩm bẩm “chết rồi”.


Cô bật người ngồi dậy nhìn vào khung hình lớn được treo ở góc phòng, Giai Kỳ liền ngẫm nghĩ là Đông Dương sao? May quá mình cứ nghĩ là học trưởng.

Cô thay lại đồ của mình đã được người làm giặt sẵn. Quản gia mời cô xuống dùng bữa, Giai Kỳ để ý từ nãy đến giờ có một cô gái cứ liếc mình với ánh mắt khó chịu là bạn gái của Đông Dương sao?

Không phải chứ cô ta mặc đồng phục của giúp việc mà, à! Thì ra là cô ta trèo cao thích anh. Hôm qua anh đưa cô về, còn ngủ ở phòng anh nên cô ta ghét.

Cô liền lấy điện thoại gọi cho Đông Dương trước mặt cô ta còn mở loa lớn.

Đông Dương đang làm việc liền nghe thấy tiếng chuông điện thoại, nhìn thấy số của Giai Kỳ, anh liền vui vẻ bắt máy.

- " Anh nghe "

Nghe Đông Dương xưng " anh " với cô tự nhiên Giai Kỳ bủn rủn ngang.

- " À, anh có đang bận không?"

Đông Dương cười lớn nói:

- " Kỳ Kỳ, đợi lát anh về liền "


Nói xong anh liền cúp máy không đợi cô trả lời.

Giai Kỳ liếc lại cô ta tuy nhiên bản thân cô cũng có chút bủn rủn vì không biết anh có uống nhầm thuốc không?

Cô ngồi suy nghĩ một lúc thì nghe có tiếng xe chạy vào. Biết là anh về, cô gái kia vội đi làm việc.

Anh vừa vào đã đi đến chỗ Giai Kỳ, kéo ghế ngồi xuống cạnh cô.

- " Sao em dậy sớm thế? Đã ăn gì chưa?"

Giai Kỳ ngơ ngác nhìn anh, cô đưa tay lên trán anh xem có sốt không?

Đông Dương nhìn cô, bật cười lớn kéo lấy tay cô:

- " Kỳ Kỳ, anh không có bị sốt đâu. Anh yêu Em"

Xoảng

Ba chữ " Anh yêu Em " vừa phát ra từ miệng anh thì cô gái cô gặp lúc nãy giật mình đến rơi cả ly.

Quả đúng như cô đoán, cô ta có tình ý với anh. Muốn làm Lâm thiếu phu nhân.

Anh không tiếc 1 vài cái ly nên chỉ nhắc nhở rồi quay lại chỗ của Giai Kỳ.

Giai Kỳ không tin những gì cô nghe thấy, anh vậy mà lại nói lời yêu cô, đúng là quá khó tin. Cô không thể tin nổi vào tai mình nữa.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
601,193
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 67: C67: Chương 67


Đông Dương nắm tay cô kéo cô lên phòng anh, anh lấy từ trong ngăn tủ ra một chiếc hộp. Bên trong điều là hình của cô bị ảnh chụp lén từ lúc mới biết cô.

Đông Dương thổ lộ tình cảm của mình với Giai Kỳ vì sợ sẽ mất cô. Một lần là anh sợ rồi.

- " Kỳ Kỳ, không phải là anh không thích em nhưng em ở bên cạnh anh thật sự rất nguy hiểm vì anh đi theo Nhất Chính có biết bao nhiêu là kẻ thù ".

Giai Kỳ từ đầu tới cuối chỉ nhìn anh không nói gì. Đông Dương không biết ý cô như nào nhưng cảm giác tình cảm không còn rõ nét như lúc trước nữa.

Anh thẳng thắn hỏi cô:

- " Kỳ Kỳ, làm bạn gái anh nha!"

Giai Kỳ vẫn cứ ngồi yên đấy không trả lời vì mọi chuyện đến bất ngờ quá cô không biết phải trả lời thế nào.

Đông Dương thấy cô im lặng trong lòng anh cũng thấy lo lắng.

- " Kỳ Kỳ, em sao vậy? Sao không trả lời anh?"

Giai Kỳ nghe anh bày tỏ tình cảm với mình cũng rất vui nhưng cô vẫn chưa hiểu vì sao anh lại thay đổi nhanh như vậy.


- " Đông Dương, hôm em bay về Mỹ là em đã từ bỏ tình cảm mình dành cho anh rồi. Bây giờ anh lại bày tỏ tình cảm với em có phải là quá muộn không?"

Anh nghe cô nói mà suy sụp, rõ ràng ở Hạ gia là anh cảm nhận không sai tình cảm Giai Kỳ dành cho anh chỉ có bớt chứ không có thêm.

- " Giai Kỳ, chỉ cần em cho anh thêm một cơ hội thôi. Tất cả mọi thứ đều không muộn ".

Giai Kỳ nghe anh nói, trong lòng cô cũng rất phấn khởi. Đông Dương bản tính thẳng thắn hơn Nhất Chính rất nhiều. Nhất Chính thương và hận không phân biệt được nhưng Đông Dương thì khác, thương là thương, hận là hận không vòng vo. Nên anh nói thương cô, cô cũng rất tin tưởng anh.

Tánh Giai Kỳ từ bé đến giờ vẫn không thay đổi thứ gì cô đã từ bỏ rồi thì cho dù có như thế nào cô cũng không cần tới nữa.

Giai Kỳ im lặng một lúc mới lên tiếng nói:

- " Đông Dương ngày đó em thích anh là thật nhưng một khi em đã từ bỏ rồi thì không bao giờ muốn dây dưa tiếp nữa "

Đông Dương biết bản thân anh đã làm ảnh hưởng đến lòng tự trọng của cô, anh không biết làm thế nào để cô chấp nhận tình cảm của anh. Từ khi Quang Lân xuất hiện anh nhận ra rằng anh không thể mất cô.

Đông Dương đứng bất động một lúc, anh quỳ sụp xuống chân của Giai Kỳ.


Giai Kỳ thấy anh quỳ xuống thì hốt hoảng:

- " Đông Dương, anh làm gì vậy mau đứng lên đi, anh đừng có làm vậy mà ".

Anh đi theo Nhất Chính bao nhiêu năm, chứng kiến không biết bao nhiêu lần Nhất Chính khổ sở vì đánh mất tình cảm của An Bình.

- " Anh xin lỗi Em "

Giai Kỳ không hiểu nổi tại sao bản thân cô thấy anh như vậy cô không thể chịu nổi. Có lẽ cô phải phá vỡ nguyên tắc của bản thân một lần mà cho anh cơ hội.

- " Đông Dương, anh đứng lên đi, chúng ta bắt đầu lại ".

Anh nghe cô nói thì mừng rỡ vội vàng đứng dậy, ôm lấy cô.

Anh vừa về nhà không lâu thì Nhất Chính gọi anh đến công ty có việc.

- " Giai Kỳ anh lên công ty có việc, chiều về anh chở em đi chơi "

Giai Kỳ không nói gì chỉ gật đầu.

Cô đang ngồi trên giường lướt điện thoại thì nhớ ra chuyện gì đấy. Cô vội đi xuống nhà bắt taxi đến Giang thị.

Cô phải hoàn thành tất cả các báo cáo trong hôm nay, hôm qua say quá nên quên mất. Sáng nay còn gặp thêm Đông Dương làm cô rối trí quá nên quên hẳn công việc của công ty.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
601,193
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 68: C68: Chương 68


Giai Kỳ cứ mãi lo chuyện của công ty mà quên mất giờ giấc.

Hôm nay Đông Dương tranh thủ về rất sớm để đưa cô đi chơi.

Anh muốn trêu cô nên vừa bước vào nhà đã gọi to:

- " Vợ ơi! Anh về rồi "

Mọi người nghe anh gọi đều giật bắn mình, một nữ giúp việc có tình ý với anh đang lau dọn ở phía cầu thang.

Anh không thấy Giai Kỳ trả lời liền tiến lại phía cầu thang, ả ta cứ nghĩ Giai Kỳ đã bỏ đi từ sáng thì chắc chắn là anh sẽ gọi mình, liền định lại gần anh thì anh lướt ngang đi thẳng lên phòng.

Anh tìm không thấy Giai Kỳ liền hỏi quản gia:

- " Giai Kỳ đi đâu sao?"

Quản gia liền lễ phép trả lời anh:

- " Thưa Lâm thiếu, Giang tiểu thư đã đến công ty từ sớm "

Anh nghe chỉ gật gật đầu rồi đưa tay lấy chìa khóa ra xe chạy đến Giang thị.

Anh đến trước cửa Giang thị nhìn vào đồng hồ mới điểm 5h chiều anh nghĩ là cô cũng sắp tan làm nên ngồi đợi.

Anh đợi đến 6h chiều rồi vẫn chưa thấy cô xuống nên anh quyết định đi lên phòng làm việc của cô.


Anh lên tầng cao nhất đưa tay gõ cửa.

Giai Kỳ đang tập trung làm việc nghe tiếng gõ cửa thì lên tiếng:

- " Mời vào "

Đông Dương mở cửa bước vào thì thấy cô vẫn chăm chú làm việc.

Cô không để ý đến việc ai vào phòng làm việc của mình mà lên tiếng:

- " Vào có việc gì?"

Đông Dương tự nhiên ngồi vào sofa, nhẹ nhàng lên tiếng:

- " Tôi muốn mời sếp dùng bữa tối "

Giai Kỳ nghe giọng quen thuộc thì ngẩng đầu lên nhìn.

Cô liền nhớ ra là mình có hẹn với anh. Cô liền ái ngại nói:" Em quên mất ".

Đông Dương thấy cô như vậy liền phì cười, Giai Kỳ gấp gọn hồ sơ lại rồi cùng anh ăn tối.



Tại Vương viên


- " Bối Bối, ba mua đồ chơi cho con nè "

Nhất Chính đưa lục lạp ra trước mặt Bối Bối, lục lạp phát ra tiếng kêu khiến cô bé thích thú.

Nhất Chính dạy Bánh bao học bài và giữ Bối Bối giúp An Bình để cô có thời gian chăm sóc cho Hạ lão gia.

Bệnh tình của Hạ lão gia đã có tiến triển tốt, Nhất Chính nhờ Cao Cẩn Thần sử dụng dịch vụ và thuốc tốc nhất cho ông.

Do con của Lý tổng và An Nhiên đã lớn có thể tự chăm sóc cho mình nên cô và anh có nhiều thời gian chăm sóc cho Hạ lão gia. Còn con của An Bình còn nhỏ nên cô chỉ phụ và thanh toán viện phí.

Sau hai tháng điều trị ông cũng được xuất viện về nhà, Giai Kỳ nghe ông xuất viện cũng ghé sang thăm ông.

Bình thường ông đã rất cưng Giai Kỳ, ông coi cô và hai chị em An Bình như nhau. Tất cả đều là con gái của ông.

Sau khi biết được cô vô tình cứu mạng Hạ phu nhân ông vừa thương và biết ơn Giai Kỳ.

Hôm nay có mặt con cháu ở Hạ gia đông đủ ăn bữa cơm sum họp, Hạ lão gia hỏi thăm về tình hình ở Hạ thị.

An Bình chầm chậm lên tiếng:

- " Thưa ba, mọi thứ đều ổn. Chỉ có điều…Tôn thị đã phá sản ".

Lý tổng thở dài nói tiếp theo câu nói của An Bình:

- " Vợ chồng Tôn lão gia là người tốt chỉ tiết là đã không biết dạy con. Con và Vương thiếu có cho ông bà ấy ít vốn để sinh sống ".

Hạ lão gia nghe thế thì cũng gật đầu đồng ý.

Nhất Chính không vui lên tiếng:

- " Anh hai nên bớt dùng kính ngữ lại, gọi tên là được rồi ".

Lý tổng nghe Nhất Chính nói thì giật mình, do trên thương trường anh gọi như thế đã quen rồi. Anh cũng ái ngại khi gọi Nhất Chính bằng tên, vì rất nhiều lý do khác nhau.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
601,193
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 69: C69: Chương 69


Thấy Nhất Chính và Thế Kiệt cứ đưa mắt nhìn nhau, Hạ lão gia liền lên tiếng:

- " Thế Kiệt à! Ba thấy Nhất Chính nói cũng phải, dẫu sao cũng anh em trong nhà. Tuy đều là con rể nhưng con là anh hai. Nhất Chính cũng đã kính nể gọi hai đứa là anh chị hai, các con cũng không nên thành kiến với nó mà gọi kính ngữ xa lạ như vậy ".

An Nhiên và Thế Kiệt nghe vậy thì gật đầu" dạ, vâng " cũng không nói gì thêm.

Hạ phu nhân đã từng rất ghét anh nhưng dần về sau bà thấy được sự chân thành của anh, thấy mỗi khi có chuyện cũng là anh lo lắng cho ông bà đầu tiên nên bà cũng không còn thành kiến.



Sau hơn hai tháng tìm hiểu Đông Dương và Giai Kỳ cũng đi đến hôn nhân.

Hôm nay, mọi người đều đến chúc phúc cho cô và anh.

Lâm lão gia tuyên bố sẽ giao Lâm thị lại cho Đông Dương.

Từ sau khi Đông Dương về Lâm thị, An Bình làm trợ lý cho Nhất Chính.

Hạ gia ba cô giao lại cho An Lâm, ông chỉ giữ một ít cổ phần để dưỡng già.

Nhất Chính nhìn An Bình một cách thoả mãn, sau bao nhiêu biến cố của cuộc sống anh và cô cũng đủ duyên nợ để ở bên nhau, ai cũng có một gia đình hạnh phúc trọn vẹn.

Anh ôm lấy An Bình, để cô ngồi trên đùi mình rồi thủ thỉ nói:


- " Cảm ơn vì em đã đến, cảm ơn em vì sau bao nhiêu sống gió đã chấp nhận ở cạnh anh. Anh đã nhận ra rằng quá khứ là điều không thể thay đổi, lẽ ra anh không nên vì quá khứ mà tổn thương em như thế. Rồi đến cuối cùng cô gái của quá khứ lại là em, xin lỗi và cảm ơn em về tất cả ".

An Bình cảm động trước những lời anh nói mà ôm lấy anh:

- " Trong tình yêu quan trọng nhất là sự tin tưởng, em mong anh sau này hãy cứ như hiện tại hoặc tốt hơn hiện tại".

Nhất Chính gật đầu ôm lấy cô.

Lại gần cuối năm mọi người về Hạ gia tổ chức Tất niên, Bánh bao và Bối Bối thích thú với giàn bong bóng được ba và dượng hai treo lên.

An Nhiên, An Bình, Giai Kỳ thì phụ Hạ phu nhân chuẩn bị thức ăn.

Hạ lão gia cùng vợ chồng Vương lão gia, vợ chồng Lý lão gia, vợ chồng Giang lão gia và vợ chồng Lâm lão gia dùng trà.

Ông nhận Giai Kỳ làm con nuôi đã lâu nhưng hôm nay mới là chính thức, Giai Kỳ là con gái út.

Giai Kỳ thích làm em để được hai chị nhường nhưng thật tiếc tánh An Bình và An Nhiên chẳng ai biết nhường. Giai Kỳ bĩu môi nói:

- " Biết thế, em xin ba cho làm chị 2 luôn òy "

Nhìn vẻ mặt của Giai Kỳ khiến mọi người được một phen cười vui vẻ.

An Nhiên cũng không vừa mà đáp lại:


- " Thế em lớn tuổi hơn chị đi rồi tính tiếp nha bé!"

Mọi người cứ tập trung nhìn hai cô gái đang đấu khẩu mà cười không ngớt.

Sau khi nấu ăn xong, ba chàng rể phụ Hạ phu nhân mang thức ăn dọn ra bàn.

An Bình lễ phép mời mọi người cùng vào nhập tiệc.

Nhìn mấy đứa nhóc ngồi ăn ngon lành mà Giai Kỳ thích thú bảo:

- " Mấy đứa nhỏ mới ngày nào còn thấy bế trên tay, chẳng mấy chốc mà lớn thế rồi ".

Hạ phu nhân liền bảo:

- " Phải chi có thêm con của Giai Kỳ nữa là tuyệt vời ".

Giai Kỳ liền cười tươi bảo:

- " Thì con đang có mà mẹ "

Hạ phu nhân nghe cô nói mà bất ngờ:

- " Con nói thật không?"

Giai Kỳ chắc nịch gật đầu, Hạ phu nhân vẫn chưa tin lắm liền nhìn sang Lâm phu nhân thấy bà cũng gật đầu thì Hạ phu nhân mới tin lời mình vừa nghe là sự thật.

Cả đại gia đình của bà trải qua bao nhiêu thăng trầm, sóng gió mới có được ngày hôm nay.

_ The End _
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom