Cập nhật mới

Dịch Trái Tim Này Nhớ Em!

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
602,661
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 20: Chương 20


Hạ lão gia vừa đến bệnh viện thì thấy Vương lão gia và Vương phu nhân khóc ngất.

Hai bên là hai vệ sĩ của Vương Nhất Chính.
-" Ông thông gia "
Vương lão gia ngẩng đầu lên thì thấy Hạ lão gia đứng đấy, lòng đầy bất ngờ.
Hạ lão gia chỉ lặng lẽ gật đầu như một phép lịch sự rồi im lặng đứng chờ.
...
Mấy tiếng sau đèn phòng cấp cứu bật xanh, bác sĩ bước ra.

Vương lão gia đi nhanh đến hỏi xem tình hình của Nhất Chính như thế nào
-" Bác sĩ tình hình của con trai tôi như thế nào rồi ? "
Thấy bác sĩ im lặng một lúc mà trong lòng Vương lão gia dường như không thể thở nổi.
-" Thưa lão gia, thưa phu nhân tình hình Vương thiếu đã ổn, chỉ có điều dạ dày bệnh nhân vốn dĩ đã yếu nhưng lại sử dụng rất nhiều rượu và dấu hiệu bệnh trầm cảm vẫn chưa có dấu hiệu thuyên giảm.

Người nhà nên để ý ".
-" Vâng cảm ơn bác sĩ ".
Vương lão gia cúi đầu cảm ơn bác sĩ, sau đó dìu Vương phu nhân lên phòng bệnh của anh đang nằm.
Hạ lão gia ban đầu ghét anh vì làm cho con gái ông đau khổ nhưng nhìn hiện tại anh cũng không khá hơn An Bình, thậm chí còn tệ hơn.
Làm thế này ông thấy cả hai chẳng ai vui vẻ, dẫu sao thì cháu ngoại ông cũng cần một gia đình.
Vương lão gia thấy ông ngồi ở sofa đăm chiêu suy nghĩ nên lại hỏi.

-" Anh sui, không biết hôm nay đến đây có việc gì quan trọng không ?"
Hạ lão gia gật nhẹ đầu trả lời
-" Có chuyện rất quan trọng nhưng tôi cần nói khi Nhất Chính tỉnh lại ".
Vương lão gia và Vương phu nhân khá bất ngờ vì trước nay Hạ lão gia chưa từng nói chuyện riêng với Nhất Chính.
...
Khoảng hơn hai tiếng sau, Nhất Chính tỉnh lại từ từ mở mắt dậy, nhìn thấy xung quanh toàn tường trắng.

Vương phu nhân còn chưa kịp mừng rỡ thì đột nhiên anh nhắm nghiền mắt lại.
-" Nhất Chính, con làm sao đấy ? Con dậy đi "
Vương phu nhân chạy lại ôm lấy anh, hét lên trong lo lắng tột độ.
-" Con không sao, chỉ là hơi choáng một chút thôi ".

Anh đáp lại một cách rất điềm tĩnh.
Vương lão gia nhanh chóng ấn chuông gọi bác sĩ, mọi người ra ngoài chờ đợi bác sĩ kiểm tra cho anh.
...
Điều mà làm cho anh bất ngờ nhất lúc này là sự có mặt của Hạ lão gia.

Từ hôm An Bình mất, anh rất muốn đến Hạ gia để xin lỗi ông.

Nhưng không hiểu vì sao hôm nay ông lại xuất hiện ở đây.

Hạ lão gia nhìn anh có vẻ gầy đi, hốc hác hơn trước đây rất nhiều.

Ông không vội mà chầm chậm lên tiếng hỏi :
-" Cậu muốn đi theo An Bình tới mức này à ?"
Nhất Chính cảm nhận rõ rệt được sự đau khổ trong lòng ông, nước mắt anh vô thức rơi.

Anh nhẹ nhàng gật đầu, lên tiếng :
-" Con rất nhớ An Bình, không có cô ấy bên cạnh con thật sự không ổn ".
Hạ lão gia khẽ gật đầu, cười nhẹ một cái, nhàn nhạt nói :
-" Có không biết giữ, mất đi rồi mới thấy hối tiếc sao ? Cậu nhìn lại cậu đi, cậu như thế thì làm sao chăm sóc được cho An Bình ?"
Anh nghe những câu Hạ lão gia nói, đúng là anh đã có mà không biết giữ.

Anh đã làm tổn thương cô hết lần này đến lần khác.
-" Cha, con xin lỗi.

Thật sự xin lỗi người.

Con đã không lo lắng, bảo vệ tốt cho An Bình.

Lại còn chính tay con hại chết em ấy và cả con của con.

Cha, con thật sự xin lỗi ".
Vương phu nhân nghe những lời anh nói với Hạ lão gia trong lòng bà cũng đau không kém.

Vốn dĩ Vương gia đã hạnh phúc trọn vẹn vậy mà một tay thằng con trai bà lại làm thành ra như vậy..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
602,661
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 21: Chương 21


Hạ lão gia biết anh thay đổi rất nhiều nhưng ông cũng rất lo lắng nếu như gặp lại An Bình mà Nhất Chính lại ngựa quen đường cũ làm khổ con gái ông thì sao.

Thôi thì cứ thử một lần xem thế nào ?
-" Nhất Chính, ta có điều này liên quan đến An Bình không biết con có muốn nghe hay không ? "
Những chuyện gì liên quan tới An Bình anh điều muốn biết, anh vội vã gật đầu
-" Có ạ !"
Hạ lão gia không nói thêm điều gì ông lấy điện thoại mở ảnh của An Bình chụp chung với bánh bao đưa cho anh xem.
Nhất Chính như không tin vào mắt mình, anh bấm vào xem thời gian chụp chỉ cách đây có 1 tháng.
-" Cha, An Bình...cô ấy..."
Đáp lại sự bất ngờ của anh và ông bà Vương, Hạ lão gia gật đầu chắc chắn.
Nhất Chính cố kiềm lại cơ đau ở tay, gắng gượng ngồi dậy.
-" Cha, con xin cha cho con gặp An Bình được không ?"
-" An Bình vẫn còn ở Hạ gia, cậu gấp gáp như vậy làm gì chứ ? Cậu vừa mới tỉnh lại thôi, cứ nghỉ ngơi đi đã ".
-" Cha, con rất nhớ cô ấy.

Cha, con xin người cho con gặp cô ấy ".
Nhất Chính bây giờ chỉ muốn gặp An Bình ngay lập tức, không cần biết bản thân mình đau như thế nào ?
Hạ lão gia thấy anh khẩn trương như vậy ông có vẻ rất hài lòng, hy vọng anh có con rồi suy nghĩ sẽ trưởng thành hơn.

-" Cậu cứ nằm xuống đấy, vô hết chai thuốc kia tôi sẽ cho cậu bước chân vào Hạ gia.

Bằng không thì ngược lại ".
Nhất Chính nghe Hạ lão gia nói thì vội vàng nằm xuống, Hạ lão gia nhìn anh như một đứa trẻ to xác vậy.
...
-" Anh sui, có thật An Bình còn sống ?"
Vương phu nhân vẫn còn chưa tin đấy là sự thật vì chính mắt bà nhìn thấy An Bình lần cuối cùng.
Hạ lão gia không trả lời chỉ gật gật đầu.
-" Còn đứa bé là thế nào ? Không phải bác sĩ nói đã xảy thai ?"
Vương phu nhân lại tiếp tục hỏi những thắc mắc của mình.
-" Chính là đứa bé đó, nó may mắn đã còn sống.

Sau khi, An Bình sinh nó ra tôi có nói cho đứa bé mang họ Hạ nhưng An Bình nhất quyết không chịu ".
Nhất Chính nằm đấy cứ chăm chú xem những tấm hình mà Hạ lão gia cho anh.
-" Anh có thể cho tôi biết một chút thông tin của đứa bé được không ?"
Nhất Chính nghe đến câu hỏi này của Vương phu nhân thì bỏ ngay điện thoại xuống chăm chú nhìn Hạ lão gia như mong chờ câu trả lời.
-" Đứa bé được gần 3 tháng, nó là con trai.


An Bình gọi nó là Bánh bao ".
Hạ lão gia cười nhẹ, nói một cách chậm rãi.
Vương phu nhân mừng đến bật khóc, không ngờ năm nay bà được đón một cái Tết viên mãn như vậy.
Vương lão gia nghe được biệt danh của cháu nội liền vui vẻ hỏi :
-" Bánh bao à ! Nghe dễ thương thật.

Vậy tên trong giấy là gì vậy anh sui ".
-" Vương Nhất An "
Vương lão gia gật gù khen ngợi :
-" Tên đẹp quá ! An Bình thật là khéo đặt ".
Hạ lão gia trò chuyện một lúc thì xin phép ra về vì không muốn con gái ở nhà lo lắng.
-" Xin phép anh chị tôi ra về, An Bình ở nhà đang đợi ".
-" Được, tôi tiễn anh ".
Vương lão gia tiễn ông ra đến cửa bệnh viện thì quay vào.
...
Nhất Chính nằm suy nghĩ không biết có phải mình đang mơ không.

Anh véo vào tay có cảm giác rất đau.

Anh không có mơ, là sự thật.
Cha cô đã cho phép nhưng liệu An Bình có chịu gặp anh hay không ?
Anh biết phải nói gì với cô đây ? Liệu cô có chịu nghe anh nói không ?
Hàng vạn suy nghĩ cứ vây lấy anh, sau bao nhiêu tổn thương anh lấy tư cách gì để mong cô tha thứ ?.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
602,661
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 22: Chương 22


Cứ như giấc mơ vụt qua, Vương phu nhân lại bắt đầu cảm thấy lo lắng.

Những chuyện do một tay con trai bà làm ra thật không thể tha thứ nổi, biết phải nói với An Bình như thế nào ?
Nhất Chính thì nằm đấy thẫn thờ, vô thức lại khóc.
...
Hạ lão gia vừa về tới nhà lại thấy An Bình ngồi đợi ông ở sofa.
-" Cha, anh ấy thế nào rồi ?"
Hạ lão gia thấy được con gái ông đang lo lắng nhưng vẫn cố trêu chọc :
-" Con có muốn gặp nó lần cuối không ?"
Hạ An Bình đang lo lắng cho anh, nghe cha hỏi câu đó hơi thở như muốn ngưng lại.

Rõ ràng là cô giả chết để buông bỏ đoạn tình cảm này, tại sao người rời đi thật lại là anh ?
-" An Bình, sao không trả lời câu hỏi của cha ?"
Hạ lão gia thấy cô ngồi như người mất hồn thì cũng đủ hiểu.
-" Cha...con...con..."
Hạ An Bình không biết phải trả lời thế nào, cô muốn gặp chứ nhưng nếu cô xuất hiện thì biết ăn nói thế nào với Vương gia.

Nhưng nếu không gặp thì mãi mãi cũng không thể gặp nữa.

Ngày đó cô chỉ nghĩ cho cô chứ chưa từng đặt vào vị trí của anh mà suy nghĩ.


Giờ thì muộn mất rồi.
-" Con lên phòng nghỉ đi, muốn gặp thì cũng phải để mai rồi gặp ".
Hạ An Bình không nói lại chỉ lặng lẽ lên phòng nằm trên giường đắp chăn kín người.

Hôm nay bánh bao không quấy khóc.
...
Nhất Chính vô hết chai thuốc đã là 7h tối, anh về Vương gia trao chuốt lại bản thân một chút.
Anh và ba mẹ anh đến Hạ gia đã là 8h tối.

Hạ lão gia cho xe chạy vào trong sân.
Hạ An Bình trên lầu nghe tiếng xe chạy vào cô cũng chẳng mấy quan tâm vì thường ngày Hạ An Lâm cũng hay đến giờ này để chơi với bánh bao.
An Bình không ngờ được rằng cha cô đã báo cho An Lâm hôm nay không đến.
...
Nhất Chính mặc đồ vest để che lại vết cắt ở tay nhưng vẫn không che hết.
Anh đi nhẹ nhàng lên đến cửa phòng An Bình lấy hết can đảm đưa tay lên gõ cửa.
Hạ An Bình trong lòng vẫn đinh ninh là An Lâm nên đi ra mở cửa, hôm nay cô khóc đến sưng cả mắt.
Vừa mở cửa đập vào mắt cô là dáng người quen thuộc, cô đã không kiềm được mà lao vào ôm lấy anh.
Anh không hiểu chuyện gì xảy ra nhưng vẫn dỗ dành cô.
-" An Bình, em sao đấy ? Sao lại khóc ?"

Cô đang ôm chặt lấy anh thì nhận ra điều gì đó không đúng, vội buông anh ra.

Định quay vào phòng nhưng anh đã nhanh chân chạy vào trước.
Anh thấy chiếc nôi nhỏ cạnh giường nên đi lại xem.
Một cậu nhóc mũm mĩm, trắng trẻo đang nằm ngủ ngon lành.

Khiến anh không kiềm được nước mắt.
An Bình đứng phía sau đưa mắt nhìn anh, anh đã gầy đi rất nhiều so với lúc trước.

Cô đang đau lòng nhưng tỏ ra cứng rắn trước mặt anh.
-" Anh tới đây làm gì ?"
Nhất Chính đang mãi mê ngắm đứa bé nghe được câu hỏi của cô mới hoàn hồn.
-" À...Anh...Anh..."
Anh không biết phải trả lời với cô như thế nào cho đúng.

Khó xử nhìn người con gái trước mặt.
-" Anh nhìn xong rồi thì có thể đi về.

Không tiễn ".
An Bình vừa nói vừa chỉ tay về phía cánh cửa.
Một năm rồi anh không được nhìn thấy cô, hôm nay anh cứ nhìn cô như toàn thân bị đổ chì vậy.
-" An Bình, anh xin lỗi ".
Anh không biết phải nói với cô điều gì cho phù hợp lúc này.
-" Vương thiếu, đã khuya rồi mời anh về cho chúng tôi nghỉ ngơi ".
Điều mà anh ghét nhất chính là khi An Bình dùng kính ngữ để nói chuyện với anh.
-" An Bình, hôm nay cho anh ở lại đây được không ?".

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
602,661
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 23: Chương 23


An Bình nhìn anh đến ngơ ngác, nhìn kỹ anh đã khóc đến sưng cả mắt.
Anh tiến đến ghế sofa ngồi xuống cạnh cô, đưa tay chạm vào mặt cô, tay anh bị cô đẩy ra.

Thật không ngờ tay anh đang bị đau còn đang phải băng bó.
Nhất Chính dù khoẻ đến mấy thì anh cũng mới vừa tỉnh dậy, thể trạng và cả tinh thần đang rất yếu.
An Bình chỉ là do sơ ý không thấy tay anh đang băng bó, lúc nãy nhìn thấy anh ở ngoài cửa, cô còn đang tưởng tin tức đấy là giả.

Thật không ngờ, anh vừa tỉnh lại đã vội chạy đến đây tìm cô.
Anh và cô cứ ngồi nhìn nhau không nói câu nào khiến không gian trở nên nặng nề hơn rất nhiều.
...
" oẹ...oe..." tiếng khóc của Bánh bao như phá tan không khí.
Hạ An Bình nghe tiếng khóc liền vội vàng đi pha sữa, anh đi lại ẵm bánh bao lên.
Cảm giác lúc này thật sự rất lạ, anh mặc kệ tay đau vẫn cố ôm chặt lấy bánh bao, dỗ dành cậu nhóc.
Hạ phu nhân nghe tiếng khóc đã rất nhanh đi lên xem cháu mình, nhưng vừa đến cửa phòng đã thấy Nhất Chính bế bánh bao cho cậu nhóc ti bình.
An Bình thấy anh như vậy cô cũng mặc kệ để anh chăm con, cô đi xuống gặp Vương phu nhân và Vương lão gia.
-" Con chào ba mẹ "
Hạ An Bình đi xuống nhà lễ phép chào ông bà Vương.

Vương phu nhân thấy An Bình liền chạy đến ôm chầm lấy cô.
-" Tại sao con lại làm thế ? Có chuyện gì xảy ra con có thể chia sẻ với ba mẹ mà, tại sao lại phải làm thế ?
Vương phu nhân vừa khóc nghẹn vừa lên tiếng trách móc cô.
-" Mẹ, con xin lỗi.

Con đã làm cho ba mẹ buồn rồi ".
Vương phu nhân rất thương An Bình dù bà có buồn như thế nào cũng không nỡ nhìn thấy cô khóc.
-" Không sao, không sao đâu con.

Đừng khóc, mẹ thương ".
Cô như nhớ ra điều gì đó, cô vội buông Vương phu nhân ra chạy thật nhanh lên phòng.
An Bình vừa bước vào phòng, cô sốc đến bật ngửa.

Nhất Chính ôm bánh bao ngồi dựa vào sofa.

Một lớn một nhỏ ngủ ngon lành.
Cô định bế bánh bao xuống cho Vương phu nhân xem mặt nhưng sợ sẽ làm anh thức giấc.
An Bình nhanh chóng đi xuống lầu, cô nắm tay Vương phu nhân dẫn bà đi lên phòng của mình.

-" An Bình, có chuyện gì vậy con ?"
-" Mẹ ơi ! Mẹ cứ đi theo con.

Con cho mẹ xem cái này ".
Vương phu nhân trong đầu đã biết là cô sẽ cho bà gặp cháu nội nhưng khi gặp con trai bà ôm bánh bao ngủ bà cũng bị giật mình không kém An Bình khi nãy.
-" Mẹ à ! Con định lên ẳm bánh bao xuống cho mẹ xem nhưng mà con sợ làm Nhất Chính thức giấc.

Mẹ, mẹ chịu khó vào đó nhìn bánh bao nhé !"
-" Cảm ơn con "
Vương phu nhân gật đầu, nhìn An Bình một cách dịu dàng.

Bà bước nhẹ nhàng lại ngồi cạnh Nhất Chính.
Nhìn thấy một cậu nhóc dễ thương, mũm mĩm, trắng trẻo trong lòng bà cảm thấy mãn nguyện.
Vương phu nhân định gọi Nhất Chính dậy vì cũng đã khuya rồi, còn để cho Hạ lão gia và Hạ phu nhân nghỉ ngơi, cả An Bình nữa.

Nhưng cô cản lại.
-" Mẹ, ba mẹ cứ về Vương gia nghỉ ngơi đi ạ ! Con thấy anh ấy có vẻ rất mệt, mẹ cứ để anh ấy ngủ đi ạ ! Có gì ngày mai anh ấy có thể gọi cho Đông Dương qua rước anh ấy mà ".
Vương phu nhân nghe cô nói như vậy bà cảm thấy rất vui, bà đoán chắc cô chỉ là bài xích với con trai bà thôi.
-" Ừm, vậy ba mẹ về trước.

Con nghỉ ngơi sớm đi nhá !"
-" Vâng ạ !"
An Bình nhanh chóng xuống tiễn ông bà ra cửa..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
602,661
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 24: Chương 24


Hạ An Bình cô lên phòng định bế bánh bao cho anh nằm ngủ, nhưng anh ôm con khá chặt nên cô không gỡ tay anh xuống.
An Bình mệt mỏi đi lại giường nằm ngủ, hôm nay cô rất mệt mặc kệ bánh bao để anh chăm.
-" Oẹ...oe..." tiếng khóc của bánh bao làm anh giật mình thức giấc nhìn đồng hồ đã thấy hơn một giờ khuya.

Anh dỗ bánh bao mãi không nín, anh thay bỉm cho bánh bao, do An Bình xài máy pha sữa nên anh rất dễ dàng pha sữa cho con.
Anh cho bánh bao ti sữa xong, bánh bao liền lăn ra ngủ ngay không quấy khóc.

Anh đặt bánh bao vào trong nôi.

Anh đi lại giường nằm cạnh, đưa tay ôm lấy An Bình.
An Bình xoay người cảm thấy eo mình bị đè nặng, giật mình mở mắt ra thì thấy anh đang nằm cạnh cô.
Khi nãy anh thay bỉm cho bánh bao, anh xoắn tay áo lên nên cô mới thấy được vết thương trên tay anh.

Cô khẽ xoay người lại đưa tay ôm lấy anh.
Khoảng sáu giờ sáng, anh nhận được một cuộc điện thoại giật mình thức giấc anh thấy An Bình ôm anh, anh đưa tay lấy điện thoại ấn tắt chuông để không làm cô giật mình.
Anh thấy An Bình chuẩn bị thức giấc, nên anh vờ nhắm mắt ngủ.
Hôm nay là 30 Tết nên An Bình thức sớm hơn mọi ngày để cùng Hạ phu nhân đi mua ít đồ chuẩn bị đón Giao thừa.
Hạ An Bình thấy Nhất Chính vẫn còn ngủ nên cô nhẹ nhàng gỡ tay anh ra.


Nhẹ nhàng ngồi dậy bước xuống giường.

Nhưng vừa đứng dậy thì Nhất Chính nắm lấy tay cô kéo mạnh xuống giường.
-" Nhất Chính, anh làm gì vậy ?"
Hạ An Bình giật mình hét toáng lên, nhưng cô chợt nhớ ra là bánh bao đang ngủ nên không hét lớn nữa.
-" Nhất Chính, anh làm gì vậy ? Bỏ em ra, hôm nay em còn nhiều việc phải làm.
Hôm nay, cô không gọi anh là Vương thiếu như hôm qua.

Anh cảm thấy rất vui.
-" Anh phụ em làm "
Nhất Chính nằm ôm chặt lấy cô, giọng điệu như làm nũng.
An Bình còn chưa tin được đây là Vương Nhất Chính mà cô từng biết.
-" An Bình, anh có chuyện muốn nói với em "
Nhất Chính nhìn cô một cách rất nghiêm túc.
-" Để sau đi, hôm nay em rất bận ".
Nhất Chính nghe An Bình nói thì khẽ gật đầu, buông cô ra.
...
An Bình đi xuống nhà cùng Hạ phu nhân đi mua sắm ít đồ.

Nhất Chính bế bánh bao đi xuống phòng khách thì gặp Hạ lão gia.
-" Con chào cha "
-" Ừm, con lại đây ngồi đi "
Hạ lão gia chỉ tay vào ghế sofa bên cạnh.
-" Nhất Chính, con đưa bánh bao cho ta bế một lát ".
Hạ lão gia vừa nói vừa đưa tay ra đỡ lấy bánh bao từ tay anh.
-" Hôm nay, con có ở lại đây không ?"
Hạ lão gia vừa hỏi vừa đưa mắt nhìn anh.
-" Dạ, không ạ ! Hôm nay con phải về Vương gia, ngày mai con sẽ sang đây ạ !"
Hạ lão gia không trả lời chỉ gật đầu với anh.
...
Hai cha con đang chơi cùng bánh bao thì thấy Hạ An Bình và Hạ phu nhân về.
-" Con chào mẹ ạ !"
Nhất Chính lễ phép chào hỏi mẹ của cô.

Hạ phu nhân mặc dù không thích anh nhưng vẫn gật đầu lịch sự.
-" Qua đây với mẹ, mẹ chăm sóc cho con nhé, cục cưng !"
An Bình tươi cười bế bánh bao lên phòng tắm rửa thay đồ cho em bé.
Nhất Chính im lặng đứng bên cạnh nhìn cô làm để học hỏi.
An Bình tắm cho bánh bao xong thì Nhất Chính giúp cô mặc quần áo cho bánh bao.

Anh định chiều về thì thấy Vương phu nhân và Vương lão gia qua tới.
-" Ba mẹ "
An Bình thấy cha mẹ anh qua thì trong lòng rất vui, vì dù sao họ đã xem cô như con gái..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
602,661
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 25: Chương 25


Vương phu nhân bước vào nhà thì chỉ có An Bình với Nhất Chính ở nhà.

Bà lên tiếng hỏi :
-" An Bình, cha mẹ con không có ở nhà sao ?"
Hạ lão gia và Hạ phu nhân vừa sang nhà chị hai.
-" Dạ cha mẹ con vừa mới đi sang Lý gia ạ !"
Vương phu nhân gật đầu, sao đó đi lại nắm tay An Bình ngồi xuống ghế.
-" Mẹ có giỏ quà biếu cho cha mẹ của con.

Sẵn đây mẹ cũng có chuyện muốn nói với con.

Không biết mẹ có thể nói chuyện riêng với con không ?".
-" Vâng ạ ! "
Cô cùng Vương phu nhân tản bộ ra vườn hoa, cùng ngồi nói chuyện.
-" Mẹ, mẹ có chuyện gì muốn nói với con vậy ?"
Vương phu nhân im lặng một lúc, mới lên tiếng trả lời cô.
-" An Bình, con về Vương gia cùng ba mẹ được không ? Bánh bao dẫu sao cũng là con cháu Vương gia, mẹ muốn..."
Vương phu nhân không biết từ bao giờ lại cảm thấy khó xử trước mặt cô.
-" Mẹ à ! Con hiểu ý mẹ muốn, bánh bao có thể về Vương gia.

Còn chuyện con và Nhất Chính lại là một chuyện khác rồi thưa mẹ, con không thể cùng ba mẹ về đó được.

Nếu ba mẹ cảm thấy nhớ bánh bao có thể đưa bánh bao về Vương gia chơi ít hôm con cũng không phản đối ".
Vương phu nhân nghe những gì mà An Bình nói bà rất cảm kích.


An Bình không cấm bà gặp cháu, cũng cho phép bà bế bánh bao về nhà chơi.

Nhưng chuyện bà muốn nói là chuyện của Nhất Chính.

Bà không biết phải mở lời sao với An Bình.
-" An Bình à ! Chuyện của con và Nhất Chính con tính thế nào ?"
-" Dạ, con..."
An Bình không biết phải trả lời sao cho đúng, nói cô không còn yêu anh thì là nói dối nhưng đã hai lần cô cho anh cơ hội cuối cùng chỉ là thất vọng.

Cô rất mệt mỏi trong tình yêu của anh.
Vương phu nhân thấy An Bình đang suy tư thì lên tiếng gọi cô.
-" An Bình, con có sao không ?"
Cô giật mình vì câu hỏi của Vương phu nhân.
-" Dạ con không sao ạ ! Mẹ ơi ! Nếu con nói điều này làm mẹ buồn thì mẹ cho con xin lỗi trước nhé !"
Vương phu nhân khẽ gật đầu.

An Bình lúc này mới dám nói :
-" Mẹ, nếu nói con không còn yêu Nhất Chính thì chắc chắn là nói dối.

Mẹ biết không ? Hai lần con cho anh ấy cơ hội nhưng đến cuối cùng con nhận lại sự thất vọng.

Trong lòng con hiện tại chỉ có thể xem anh ấy là ba của bánh bao thôi.


Còn tình nghĩa giữa con và anh ấy xem như là hết rồi.

Con không muốn dây dưa thêm với anh ấy chỉ là chưa có cơ hội để nói rõ ràng.

Con hy vọng ba mẹ có thể hiểu cho con.

Con để anh ấy biết mình còn sống, cho anh ấy gặp bánh bao là bởi vì con không muốn anh ấy phải sống trong day dứt tội lỗi cả đời.

Con không muốn chuyện như vừa rồi xảy ra, đó là tất cả những gì con có thể làm cho anh ấy.

Còn chuyện quay lại với anh ấy hay không thì con vẫn chưa đủ sẵn sàng ?"
Nhất Chính đưa bánh bao cho Vương lão gia bế, anh ra vườn tìm cô và Vương phu nhân, đúng lúc nghe được cuộc nói chuyện giữa cô và mẹ anh.

Không hiểu sao tim anh lại đau đến vậy, nước mắt vô thức rơi xuống.

Anh quay trở lại vào nhà, đi lên phòng cô mở cửa bước ra ban công để suy nghĩ.
...
Nói chuyện được một lúc thì cô và Vương phu nhân vào nhà, thấy bánh bao được Vương lão gia bế.

Vương phu nhân đi lại cưng nựng cậu nhóc.
-" Ba mẹ, con có việc bận.

Ba mẹ bế bánh bao hộ con một lúc nhé !"
An Bình khi nãy đã nhìn thấy anh đi vào nhà, nhưng không thấy anh ở đây.

Cô cũng nên nói rõ với anh.
Vương lão gia tươi cười lên tiếng
-" Được rồi, con làm gì làm đi.

Để ba mẹ bế bánh bao ".
Cô gật nhẹ đầu lại với ông rồi đi thẳng lên phòng mình..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
602,661
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 26: Chương 26


An Bình đi lên phòng mình thì thấy cửa ban công mở, cô bước ra thì thấy anh đang đứng suy tư đều gì đó.
-" Nhất Chính "
Hạ An Bình khẽ gọi, đưa tay chạm vào vai anh khiến Nhất Chính giật mình quay lại.
-" Em..."
Nhất Chính nhất thời không biết nói gì nhìn cô như chất chứa nhiều tâm sự.
-" Anh vào trong ngồi đi, em có chuyện cần nói ".
Nhất Chính nghe cô nói thì quay người đi vào sofa ngồi đối diện với cô.

Anh vốn dĩ biết là cô sẽ nói chuyện gì, nhưng muốn phá tan sự im lặng anh lên tiếng hỏi trước.
-" An Bình, có chuyện gì sao ? "
-" Nhất Chính, những gì em và mẹ nói lúc nãy anh đã nghe hết rồi đúng không ?"
Anh nghe câu hỏi của cô thì im lặng chỉ khẽ gật đầu.
An Bình không nói gì đứng dậy đi về phía tủ ở đầu giường lấy ra một phong bì đưa cho anh.
Anh thắc mắc mở ra bên trong có một tờ giấy ba chữ " Đơn Ly Hôn " đập vào mắt, khiến anh không giữ nổi được bình tĩnh mà khóc.
An Bình không biết đây là lần thứ mấy trong những lần ít ỏi mà cô thấy được anh khóc.
-" Nhất Chính, em ký rồi anh cũng ký đi.

Giữ chúng ta bây giờ chỉ có mỗi bánh bao là ràng buộc.


Tình cảm vốn dĩ đã không còn thì hà cớ gì phải làm khổ nhau ".
Anh im lặng nhìn cô, tập trung nghe những lời cô nói.

Nhất Chính rơi vào trầm tư suy nghĩ
An Bình nói quả thật không sai, anh và cô xảy ra nhiều chuyện như vậy, sự rộng lượng cuối cùng của cô ấy là cho anh gặp bánh bao.

Anh không có cô, anh biết phải sống thế nào đây ?
-" An Bình, anh không dám mong em sẽ yêu anh lần nữa.

Nhưng xin em đừng ly hôn được không ? Chúng ta có thể cho mối quan hệ của mình thêm một cơ hội được không ? Bánh bao cũng cần một gia đình mà, đúng không ? Hơn nữa thời gian qua không có em, anh thật sự không sống nổi.

An Bình, anh biết em đã cho anh rất nhiều cơ hội là do anh ngu ngốc không biết nắm giữ.

Nhưng lần này anh thật sự chân thành xin em cho anh một cơ hội cuối cùng được không ?"
Hạ An Bình cảm thấy lòng rối bời trước câu hỏi của anh.

Cô chẳng còn đủ tự tin để cho anh cơ hội.
-" Nhất Chính, xin lỗi em không đủ can đảm để cho anh thêm cơ hội.


Tim em không khoẻ đâu, em cảm thấy mệt mỏi với tình cảm của anh.

Em có thể cho bánh bao mang họ Vương vì đó là con anh, cả đời này cũng không thể chối cải.

Nhưng việc giữa anh và em nên kết thúc ở đây thôi ".
Nhất Chính vốn dĩ đã chuẩn bị tâm lý để nghe cô nói về chuyện này mà không hiểu vì sao tim anh lại đau đến vậy.
-" An Bình, cho anh vài ngày suy nghĩ được không ?"
Cô chỉ im lặng gật đầu, xem như là đồng ý.
...
Anh đi xuống phòng khách thì thấy bánh bao ngủ ngon lành trên tay ông nội.
-" Ba để con bế bánh bao lên phòng "
Anh nhẹ nhàng đỡ lấy bánh bao từ tay Vương lão gia, đi thật nhẹ nhàng về phòng cô.
Anh đặt bánh bao vào trong nôi, nhẹ nhàng hôn lên trán cậu nhóc một cái, anh nói rất khẽ
-" Con trai ngủ ngon, ba về nhé !"
Nói xong anh xoay người rời đi, chỉ đưa mắt nhìn An Bình không dám nói.
...
Anh cùng cha mẹ mình về Vương gia, đúng là năm nay không có tâm trạng ăn tết mà.

Anh suy nghĩ rồi khẽ lắc đầu một cái, sau đó đi thẳng về phòng của mình.
Cha mẹ cô vừa về nhà thì biết được ông bà Vương vừa đến nhưng không có ông ở nhà.

Hôm nay sau khi cúng giao thừa xong thì ông phải mua quà sang biếu cho phải phép..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
602,661
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 27: Chương 27


Hạ lão gia nghe tiếng khóc của bánh bao rất lớn ông liền chạy lên xem.
-" Bánh bao sao thế An Bình ?"
Cô vừa dỗ bánh bao vừa trả lời cha mình
-" Con không biết nữa cha, từ lúc Nhất Chính đi về con dỗ mãi cũng không nín ".
Hạ lão gia bật cười đưa tay đỡ lấy bánh bao, véo nhẹ vào mũi cậu nhóc một cái, sau đó trêu chọc cậu nhóc :
-" Sao lại quấy mẹ thế ? Ba con mới ở ít ngày đã quen rồi sao ?"
Hạ lão gia bế bánh bao đi xuống phòng khách, ông dỗ dành một tí thì bánh bao nín hẳn.
Cô cùng Hạ phu nhân lo chuẩn bị mâm lễ để cúng giao thừa.
...
Sau khi cúng giao thừa xong, cô cùng ông bà Hạ mang quà sang biếu lại cho ông bà Vương cho phải phép.
Vương phu nhân nhìn thấy bánh bao thì mừng rỡ.
-" Anh sui, chị sui mời ngồi "
Hạ lão gia lịch sự đặt giỏ quà lên bàn.
-" Hôm nay thật thất lễ, anh chị đến mà tôi lại không ở nhà.

Tôi có mang ít quà sang biếu anh chị.

Chúc năm mới vui vẻ "
Vương lão gia và Vương phu nhân cũng lễ phép gật đầu xem như lời cảm ơn.

Vương phu nhân đưa tay bế bánh bao.

Bà cùng An Bình lên phòng để ông bà Hạ và Vương lão gia nói chuyện.
...
Vương phu nhân bế bánh bao cùng An Bình đi lên phòng của mình.
-" An Bình, hôm nay mẹ nhìn thấy con có vẻ mệt mỏi quá vậy ?"
-" Dạ không sao ạ ! Chắc chỉ là do con mất ngủ thôi ạ ! "
Nhất Chính không hề hay biết là ông bà Hạ cùng An Bình và bánh bao đang ở nhà anh.

Chuyện giữa anh và cô đã khiến cho anh mệt mỏi.
An Bình nhìn đồng hồ đã hơn 1 giờ sáng cô đi xuống xe lấy túi đồ của bánh bao lên.
Nói gì thì nói, dù sao cô và Nhất Chính vẫn chưa ly hôn thì cô vẫn còn là dâu nhà họ Vương, hôm nay lại là ngày Tết cô không ở lại phụ cha mẹ anh thì quá là thất lễ.
Cha mẹ cô ở chơi một lúc cũng ra về.

Vương lão gia hôm nay ra phòng dành cho khách ngủ tạm vì cháu nội của ông đang ngủ ngon như vậy ông không nỡ đánh thức.
Gần 2 giờ sáng Nhất Chính vẫn không ngủ được, anh khóc đến sưng cả mắt.

Anh định lấy điện thoại gọi cho Hạ An Bình thì nghe tiếng khóc của con nít.
Nếu là trước kia anh sẽ cảm thấy rất khó chịu nhưng anh cố nghe một lần nữa, tiếng khóc đó xuất phát từ phòng mẹ anh.

Nhất Chính suy nghĩ trong đầu, anh lẩm bẩm ở miệng tự hỏi mình:
-" Là bánh bao sao ?"
-" Bánh bao, có phải là con không ?"
...
Không suy nghĩ nhiều, anh đi thật nhanh đến phòng Vương phu nhân mở cửa bước vào thì đúng là bánh bao thật.

Nhưng không thấy An Bình.
-" Mẹ, bánh bao ở đây rồi An Bình đâu ?"
Anh vừa đưa tay bế bánh bao lên, vừa hỏi Vương phu nhân.
-" An Bình xuống bếp pha sữa cho bánh bao rồi ".
Vương phu nhân không nghĩ một người cáu gắt với trẻ con như anh lại cưng nựng bánh bao được như thế.

Thật khiến người ta bất ngờ mà.
...
Khi nãy Vương phu nhân dỗ mãi mà không nín khóc, anh vừa bế một lát đã ngủ ngay.
An Bình không nghe tiếng của bánh bao cũng lấy làm lạ.

Hôm nay động lực nào mà khiến cho bánh bao bé bỏng của cô chưa ti một giọt sữa nào mà đã ngoan ngoãn ngủ thế không biết ?
An Bình vừa pha sữa, vừa mở nụ cười vì suy nghĩ vừa rồi của cô.
...
Nhất Chính bế bánh bao về phòng mình để cho Vương lão gia và Vương phu nhân ngủ, cũng đã rất trễ rồi.
An Bình, vừa pha sữa lên đã không thấy bánh bao.

Không nói cô cũng biết bánh bao đang ở trong phòng anh..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
602,661
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 28: Chương 28


Cô bước đến phòng anh, do dự mở cửa bước vào.
-" Em nằm xuống nghỉ ngơi đi, để anh chăm con cho ".
An Bình không nói thêm gì chỉ đưa bình sữa cho anh.
Cô vừa chợp mắt một tí mà trời đã sáng, vừa dậy đã thấy anh tắm rửa thay đồ cho bánh bao.
Cô phải công nhận là anh thật sự giỏi, chỉ nhìn cô làm một lần mà đã làm được.

An Bình ngồi nhìn anh chăm con, bánh bao tuy là con trai nhưng có vẻ quấn anh hơn cô.
Nhất Chính chăm sóc cho bánh bao xong cảm giác có ai đó nhìn mình anh quay đầu lại thì bắt gặp ánh mắt của cô.
-" An Bình, em dậy rồi à ?"
Dẫu sao hôm nay cũng là đầu năm, cô cũng không nên làm khó anh để làm gì.
An Bình nhẹ nhàng gật đầu.
...
Nhất Chính bế bánh bao xuống nhà đưa cho Vương lão gia, sau đó đi ngược lên phòng.
Anh nghe tiếng nước chảy nhỏ chắc cô đang làm vscn.

Một lúc thì An Bình mở cửa bước ra, tiến lại giỏ đồ của bánh bao lấy một bộ đồ mặc nhưng không thấy.
Cô nhớ rất rõ ràng là cô đã bỏ vào rồi cơ mà sao không thấy.
...
-" An Bình, em tìm gì vậy ?"

-" Em tìm quần áo để trong giỏ đồ của bánh bao ".
Nhất Chính đi lại ôm phía sau lưng cô, nói thật khẽ :
-" Nó ở trong tủ quần áo ".
An Bình gỡ tay anh xuống tiến lại mở tủ quần áo cô thật sự rất bất ngờ.

Đồ của cô từ trước đến nay anh chưa hề vứt đi.
Nhất Chính thấy cô đứng suy tư ở tủ quần áo thì đi lại nói :
-" Em sao đấy ? Nhanh lên, để ba mẹ chờ ".
An Bình không nói với tay lấy một chiếc đầm kính đáo mặc để thay.

Sau đó nhanh chóng xuống nhà.
...
Hôm nay Vương phu nhân và Vương lão gia nấu một mâm cơm dâng lên bàn thờ gia tiên để ra mắt bánh bao với tổ tiên.
Ngày mai là mùng hai cô và bánh bao sẽ về Hạ gia nên ông bà Vương cũng tranh thủ bế bánh bao đi chơi.
Nhất Chính ở thư phòng không thể nào tập trung công việc được.

Khó khăn lắm cô mới ẳm bánh bao về Vương gia.

Sợ khi cô về Hạ gia rồi anh muốn gặp cũng không có cơ hội.
Nhất Chính lúc này rất dễ khóc, hầu như mỗi lúc nghĩ đến An Bình anh đều khóc, thật sự chuyện cô ngã từ cầu thang xuống vẫn còn ám ảnh trong đầu anh.

Bản thân anh còn chưa tin được là An Bình còn sống và cả chuyện anh có con.

Mọi chuyện như một thức phim dài trong cuộc đời của anh.
...
Mọi người chuẩn bị ăn bữa cơm đầu năm thì không thấy anh.
-" An Bình, con lên thư phòng gọi Nhất Chính xuống ăn cơm giúp mẹ nhé !"
Tiếng Vương phu nhân nói vọng từ bếp ra phía bàn ăn.
-" Dạ, vâng ạ !"
An Bình nói vừa dứt câu liền xoay người đi về phía cầu thang.

Đi đến thư phòng, cô do dự sau đó đưa tay lên gõ cửa.
Nhất Chính đang lang man suy nghĩ thì giật mình vì âm thanh gõ cửa, anh nhàn nhạt lên tiếng :
-" Vào đi "
An Bình mở cửa bước vào, mắt anh vẫn dán vào màn hình vi tính.
-" Có chuyện gì ?"
-" Mẹ gọi anh xuống ăn cơm "
Nhất Chính đang làm việc nghe được giọng của An Bình liền dừng tay.

Anh trả lời cô một cách rất ôn nhu.
-" Được "
Anh nhìn thẳng vào An Bình thấy trên cổ cô còn đeo sợi dây chuyền mà anh tặng, anh nhoẻn miệng cười.
An Bình lần đầu tiên thấy anh cười không khỏi bất ngờ, cô đã từng thấy anh cười nhưng chỉ là cười nhạt không hiểu sao lần này anh lại cười tươi như vậy ?
Cô đang đăm chiêu suy nghĩ thì có cánh tay ôm ngang eo cô, anh dịu dàng lên tiếng :
-" Đi thôi em "
Lần đầu tiên mọi người thấy anh và cô thân mật không khỏi bất ngờ..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
602,661
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 29: Chương 29


Anh ngồi cạnh cô nhưng không ăn, anh bế bánh bao cho mọi người dùng cơm.
-" An Bình, mẹ có chuẩn bị ít đồ mai con giúp mẹ biếu cho ông bà thông gia ".
Vương phu nhân lên tiếng phá vỡ không khí im lặng.
-" Vâng ạ ! Con cảm ơn mẹ ".
An Bình lên tiếng trả lời Vương phu nhân sau đó quay sang nhìn bánh bao thì hứng trọn ánh mắt ai đó.
Trong đầu cô liền dấy lên suy nghĩ, cô không biết mình có nên vì bánh bao mà cho anh cơ hội hay không ? Bản thân của anh bây giờ còn tiều tụy, mất sức sống hơn cả cô.
An Bình lắc nhẹ đầu, tập trung vào việc ăn cơm.
Ăn xong buổi trưa bánh bao được ông bà nội bế sang phòng chơi.

Cô vào phòng thu xếp đồ cho bánh bao.
...
Nhất Chính đang tập trung làm việc ở thư phòng thì nghe tiếng gõ cửa.
-" Vào đi "
Tiếng anh nói vọng ra, An Bình do dự mở cửa đi vào.
An Bình đặt lên bàn của anh một phần cơm, khi nãy anh ẳm bánh bao cũng chưa ăn gì.
-" Anh ăn cơm xong rồi hãy làm việc "
-" Ừm "
Anh nhẹ đầu, anh đang giải quyết một số hồ sơ khó khăn.

Vừa hay lại đúng chuyên môn của An Bình.


Anh không biết mình có nên mở lời nhờ cô không ?
-" An Bình "
Anh gọi cô một tiếng, sau đó đứng dậy bưng khây cơm xuống bàn nhỏ.
-" Anh gọi em có việc gì ?"
-" An Bình, anh đang gặp một bản vẽ rất khó, em có thể xem giúp anh không ?"
-" Được "
An Bình trả lời anh, sau đó không ngần ngại ngồi vào bàn làm việc của anh.

Cô nhìn vào bản vẽ đúng là có chút phức tạp.
Cô chăm chú giúp anh xử lý công việc, anh ăn xong tự mình dọn dẹp sau đó đi lên thư phòng.
-" Nhất Chính, em làm xong rồi "
Anh nghe tiếng cô liền đứng dậy đi đến bàn làm việc, đúng là An Bình rất giỏi.
-" Cảm ơn em "
Cô đứng lên nhường ghế lại cho anh, đi về phòng sắp xếp đồ cho xong.

Ngày mai còn về Hạ gia sớm.
...
Cô xoay người đi được vài bước thì cánh tay cô bị anh bắt lấy.

Anh kéo một lực mạnh khiến cô ngả vào người anh, nằm trọn trong lòng anh.
-" Nhất....ưm..."
Cô vừa định nói gì đó với anh thì anh cúi người xuống chiếm lấy môi cô.

Anh hôn lên môi cô mỗi lúc một sâu hơn khiến An Bình mềm nhũn người không cự quậy.

Anh bế cô lại sofa, tay anh không ngoan ngoãn mà di chuyển khắp người cô.

Tay anh đang luồn vào phía trong áo cô thì cô bất giác bật khóc.
-" An Bình, em sao vậy ? Ngoan, đừng khóc mà.

Anh không làm gì nữa ".
Nhất Chính không hiểu lý do vì sao cô khóc nhưng vẫn ôm lấy cô mà dỗ dành.
An Bình cố trấn an bản thân, bình tĩnh hơn một chút cô mở mắt nhìn anh.

Cô nhận thấy anh có nhiều thay đổi nhưng cô vẫn còn rất sợ anh về mọi chuyện.
Nhất Chính cảm nhận người của An Bình run lên từng cơn, biết cô đang sợ nên anh đứng dậy rời khỏi người cô.
Anh tiến lại bàn rót một ly nước ấm, anh chầm chậm đỡ cô dậy.
-" Em uống nước đi, đừng sợ nữa.

Anh xin lỗi em ".
Nhất Chính vừa nói, vừa dùng tay vuốt nhẹ lên lưng cô để trấn an.
...
An Bình ngả lưng xuống sofa định nằm một lát để lấy lại tinh thần nhưng không ngờ lại ngủ quên mất.
Nhất Chính ở bàn làm việc thấy cô ngủ, nhẹ nhàng lấy áo vest đắp lên cho cô.
Cô vẫn còn rất sợ chuyện anh ***** *** cô, cứ hễ cô nhớ là y như rằng khi cô ngủ sẽ gặp ác mộng.
Nhất Chính đang làm việc thì nghe tiếng cô ngủ mớ
-" Nhất Chính, tha cho em đi mà.

Em xin anh ".
Người cô mồ hôi nhễ nhại luôn lặp đi lặp lại câu nói khiến tim anh như bị ai bóp đến nghẹt thở..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
602,661
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 30: Chương 30


Anh đi đến gọi An Bình dậy.

Anh về phòng lấy khăn mặt thấm nước ấm lau cho cô.
-" Anh "
An Bình lấy lại bình tĩnh lên tiếng gọi Nhất Chính.

Cô chấp nhận vì bánh bao một lần thử cho anh cơ hội.

Cô đã phải đấu tranh tư tưởng rất nhiều.
-" Sao đấy em ?"
An Bình do dự không biết có nên nói rõ với anh hay không ? Nhưng rồi lại không nói.
-" Ngày mai, anh đưa em và bánh bao về Hạ gia được không ?"
Chỉ cần là An Bình mở lời, bất cứ việc gì anh cũng đều sẵn sàng.
-" Được "
...
Nhìn lên đồng hồ đã gần 4 giờ chiều, cô xuống phụ mọi người làm cơm.
Nhất Chính nhìn lên đồng hồ khẽ thở dài, thời gian đúng là trôi nhanh thật.
Vương lão gia và Vương phu nhân chơi với bánh bao cả ngày vẫn không thấy mệt.
Vương phu nhân nhìn bánh bao thật kỹ sau đó lên tiếng nói với Vương lão gia :

-" Ông à ! Tôi ước gia đình mình ngày nào cũng sẽ như hôm nay, có Nhất Chính, có An Bình và có cả bánh bao.

Ngày mai An Bình về lại Hạ gia rồi không biết đến bao giờ mới quay trở lại đây ".
Vương lão gia nghe những lời của vợ mình bộc bạch chỉ trầm tư gật đầu.
An Bình định ra mời ba mẹ anh vào dùng cơm lại vô tình nghe được cuộc trò chuyện của họ.

Hai người thương cô nhất, luôn lúc nào cũng đứng ra bảo vệ cho cô lại vì chuyện tình cảm của cô, quyết định của cô mà phải dày vò đau khổ.
An Bình dẹp ngang suy nghĩ của mình, từ phía sau bước ra lễ phép nói :
-" Con mời ba mẹ vào dùng cơm "
Cô bế bánh bao từ tay Vương lão gia cho ông bà dùng cơm thì thấy anh từ trên lầu đi xuống.
-" Em ăn cơm đi, để anh bế con "
An Bình lắc nhẹ đầu lên tiếng nói :
-" Thôi anh ngồi xuống ăn đi, lát em ăn sau ".
Anh đi vào trong bếp lấy một cái muỗng, nhẹ nhàng đút cho cô từ muỗng cơm.
Anh không xin lỗi cô nhiều như những lần trước, anh thể hiện qua hành động.
-" An Bình à ! Hôm nay có thể để cho bánh bao ngủ cùng ba mẹ được không ?"
Vương phu nhân ái ngại nhìn An Bình.
-" Dạ, được ạ ! Con chỉ sợ thằng nhóc này lại quấy ba mẹ thôi ".
Vương phu nhân nghe những lời An Bình nói thì bật cười

-" Không sao đâu con ".
Anh vừa ăn, vừa đút cơm cho cô.

Nhất Chính vốn dĩ rất ghét ăn cá mà hôm nay lại tự tay gỡ xương cá cho cô ăn.
Anh bị dị ứng với cá, tay nổi nhiều mẫn đỏ vẫn cố gắng gỡ xương cá cho cô ăn, đối với anh bây giờ cô rất quan trọng.
Dùng cơm xong, Vương lão gia ngồi ở phòng khách uống trà với một vài người bạn.
Nhất Chính giải quyết công việc ở thư phòng.

An Bình cùng Vương phu nhân ở trong phòng của bà chơi với bánh bao.
-" Con về Hạ gia rồi, mẹ sẽ rất nhớ thằng nhóc này cho mà xem ".
Vương phu nhân vừa nói, vừa nựng vào má của bánh bao khiến cậu nhóc cười khúc khích.
-" Mẹ, sau ngày mai con sẽ về lại đây ".
Vương phu nhân nghe câu nói của An Bình thì ngẩn người nhìn cô.
-" Lời con nói là thật ?"
An Bình gật đầu, sau đó ôm lấy Vương phu nhân.
-" Mẹ, cảm ơn ba mẹ lúc nào cũng bảo vệ cho con, yêu thương con.

Con đã phải đấu tranh tâm lý rất nhiều nhưng cuối cùng con vẫn phải mềm lòng.

Khi chiều con có nghe được ba mẹ nói chuyện với nhau.

Con quyết định cho anh ấy một cơ hội xem như một phần là vì bánh bao ".
Vương phu nhân nghe được những lời An Bình nói thì không kiềm được mà rơi nước mắt.
Điều ước nhỏ nhoi của bà vậy mà lại thành hiện thực..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
602,661
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 31: Chương 31


Hôm nay bánh bao ngủ với ông bà nội nên An Bình về phòng tiếp tục sắp xếp đồ cho bánh bao.
Nhất Chính đang làm việc bên thư phòng cảm thấy mệt mỏi nên đi về phòng ngủ, anh về phòng sớm hơn mọi khi để dỗ bánh bao ngủ.

Anh quên mất là hôm nay bánh bao ngủ với ba mẹ mình.
Nhất Chính vào phòng thì thấy An Bình nằm ngủ ở sofa, anh nhẹ nhàng bế cô lại giường.

Anh kéo chăn phủ lên người cô.
An Bình giật mình thức dậy khi nghe tiếng bánh bao khóc quấy.
Cô xoay người định đi qua phòng Vương phu nhân thì bị Nhất Chính kéo tay lại.
-" Nhất Chính, anh không nghe con khóc à ? Bỏ tay em ra ".
Cô đang sốt ruột vì bánh bao khóc gần như là khan tiếng, vậy mà anh còn giỡn được.

Cô lắc nhẹ đầu, gỡ tay anh ra.
Nhất Chính kéo mạnh cô ngã xuống giường, dịu dàng lên tiếng :
-" Em ngủ tiếp đi, để anh qua dỗ bánh bao ".
Anh nhanh chóng đi qua phòng Vương phu nhân, thấy bánh bao không chịu uống sữa anh còn tưởng bánh bao bị ốm.

Anh vừa bế lên dỗ một tí đã ngoan ngoãn ngay.
...
Anh bế bánh bao về phòng mình, đặt bánh bao vào trong nôi.


Anh đứng nhìn bánh bao như sắp khóc.

Anh không muốn khóc trước mặt An Bình nhưng ngày mai cô và bánh bao về lại Hạ gia rồi, liệu anh có còn cơ hội để gặp cô nữa không ?
Nhất Chính lẳng lặng đứng nhìn bánh bao một lúc.

Sau đó, nhẹ nhàng mở cửa bước ra ban công.
An Bình nghe tiếng anh mở cửa phòng nên nhắm mắt vờ ngủ, cô thấy hết được những hành động của anh, tâm trạng của anh.

Cô cũng chẳng khá hơn.
Cô khẽ thở dài, đứng dậy đi ra ban công.
-" Vào ngủ đi anh, đứng đây sương xuống lạnh lắm !"
Nhất Chính nghe được một lời quan tâm của cô mà tâm trạng dường như tốt lên hẳn.

Anh nhẹ nhàng mở lời hỏi An Bình :
-" Mình nói chuyện với nhau một chút được không ?"
Cô gật đầu xem như là một câu trả lời.
...
Anh và cô nằm trên giường, xoay người ôm lấy cô.

Anh lên tiếng trước để phá tan không khí im lặng :
-" An Bình, cho anh một cơ hội nữa có được không ? Anh thật sự không thể sống thiếu em và con được.


Anh không đủ can đảm để ký vào đơn ly hôn.

Anh sẽ cố gắng bù đắp cho em được không ?".
Cô nghe anh nói suy nghĩ của anh, tâm trạng của cô cũng không khá hơn.

Nhưng cô sợ tha thứ cho anh rồi, anh lại như lần trước thì cô biết phải làm thế nào ? Dân gian có câu " Quá tam ba bận " cô đã thoát chết hai lần thì chắc gì đã may mắn lần thứ ba.

Nhưng dẫu sao bánh bao cũng cần có một gia đình hoàn chỉnh.
Sau một lúc suy nghĩ, An Bình nhẹ nhàng lên tiếng :
-" Lời hứa của anh lần này liệu có còn đáng tin hay không ?"
Nhất Chính quay sang nhìn cô, sau đó nhếch môi cười nói :
-" Em có cần anh chứng minh không ?"
Hạ An Bình nhìn vào mắt anh, cô biết bản thân mình sắp gặp chuyện gì nên liền lắc đầu :
-" Không, không cần đâu ".
Nhất Chính nhìn cô như vậy anh không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
Hạ An Bình không hiểu chuyện gì, lần đầu tiên cô thấy anh cười vui vẻ đến vậy.
...
Anh bật dậy xoay người ép sát người cô, anh cúi người hôn vào môi cô.

Anh cứ nghĩ cô sẽ như lúc sáng nên chỉ đơn giản là hôn cô.
Nhưng An Bình lại choàng tay ôm lấy anh, đáp lại nụ hôn.

Tuy không thuần thục nhưng lại khiến cơ thể của anh phản ứng mạnh.
Anh hôn trượt xuống xương vai xanh, tay không ngoan ngoãn mà luồn vào áo cô, bóp mạnh một cái, cô liền không chịu được mà phát ra tiếng rên " ưm..."
Nhất Chính mang giọng nói đầy ma mị :
-" An Bình, em thật hư ".

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
602,661
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 32: Chương 32


Anh nhanh chóng cởi đi lớp áo mỏng manh trên người cô.
-" Anh "
An Bình nhẹ giọng gọi, Nhất Chính ngẩng đầu lên nhìn cô.
-" Hửm ? Sao em ? "
An Bình suy nghĩ một lúc lại rưng nước mắt khiến anh bật dậy ôm lấy cô dỗ dành.
-" An Bình, không sao.

Anh xin lỗi ".
Nhất Chính chợt nhớ ra có duy nhất một lần cô bị Trần Phương Uyên bỏ xuân dược khiến cô mất ý thức, duy chỉ có lần đó là cô không nhớ chuyện cũ.
Anh gục đầu lên vai cô, nói chuyện với cô bằng một giọng mang đầy tội lỗi :
-" An Bình, anh xin lỗi.

Em đừng nhớ chuyện cũ nữa có được không ? "
An Bình ngẩn người, cô đâu có nói với anh là cô nhớ chuyện đó cơ chứ.

Chuyện đó từ lúc cô sanh bánh bao cô không còn để tâm tới nữa.
-" Anh nói gì vậy ?"
An Bình chồm người ngồi dậy, nhẹ giọng hỏi anh.
Cả Nhất Chính cũng giật mình, không lẽ cô bị mất trí nhớ.
-" An Bình, em không nhớ gì sao ?"
-" Nhớ hết chứ "
Anh Bình gật gật đầu nói.
-" Nhưng em muốn nói với anh chuyện khác.


Chưa kịp nói gì thì anh đã dở trò lưu manh với em ".
Ánh mắt của Hạ An Bình mang bao nhiêu uất ức nhìn anh, khiến anh thêm bối rối.
-" Rồi rồi, anh xin lỗi.

Thế em có chuyện gì muốn nói với anh ?"
An Bình im lặng nhìn anh, cô nhìn vào áo mình bị anh vứt xuống đất.
-" Trước khi em nói, anh nhặt áo lên giúp em nhé !"
Nhất Chính không ngần ngại đi xuống giường nhặt áo lên cho cô.
...
-" Rồi, em muốn nói với anh chuyện gì ?"
Nhất Chính nhìn thẳng vào mắt cô khiến cô có chút bối rối.
-" Ngày mai anh cùng em ở lại Hạ gia một ngày được không ?"
Anh nghe lời đề nghị của cô, anh chỉ im lặng gật đầu.
Hạ An Bình chầm chậm nói tiếp :
-" Em sẽ về lại đây "
Nhất Chính nghe cô nói liền quay sang cô, cảm giác như ù tai.

Anh nắm chặt hai vai cô, nhìn thẳng vào cô, nghiêm giọng hỏi :
-" An Bình, em nói thật không ?"
Cô im lặng một lúc, nhẹ nhàng gật gật đầu.
...
-" Em tha thứ cho anh đúng không ?"
An Bình nghe câu hỏi mặt trở nên nghiêm túc, cô lắc đầu nói :

-" Em chấp nhận ở lại là vì bánh bao, thêm nữa thời gian gần đây vì chuyện này mà ba mẹ phải buồn nhiều rồi.

Em thật sự không nỡ ".
Nhất Chính nhìn cô ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra, anh cảm thấy cổ họng mình khô khốc.
Anh cũng rất bất ngờ về quyết định của cô nhưng đó liệu có phải An Bình ngầm cho anh cơ hội hay không ?
-" Nhất Chính, anh bị làm sao vậy ?"
Từ nãy đến giờ cô thấy anh lạ lắm ! Cứ ngồi đăm chiêu, xong lại nhìn cô.

Rốt cuộc là anh đang nghĩ cái gì vậy ?
Cô gọi anh không nghe liền mạnh tay đánh vào vai của anh, khiến anh giật mình.
-" Em nói gì ?"
-" Anh bị cái gì vậy ?"
Nhất Chính im lặng, lắc đầu như một câu trả lời.
...
-" Khuya rồi, ngủ thôi.

Sáng mai anh cùng em và con về Hạ gia ".
Nhất Chính kéo gối đỡ cô nằm xuống.

Anh nghiêng người bước xuống giường.
-" Anh đi đâu vậy ?"
An Bình thấy anh đi xuống giường thì bật dậy.
Nhất Chính đi lại giường nói khẽ vào tai cô :
-" Nếu bây giờ anh không đi giải quyết nhanh, sợ chút nữa anh không kiềm chế được ".
An Bình vừa thấy thương, vừa thấy tội cho anh.

Trời nay rất lạnh, nước nóng người ta tắm còn thấy ngán, anh lại phải ngâm nước lạnh nhỡ bệnh thì sao.
Cô nở một nụ cười, sao đó vừa kéo gối nằm xuống, vừa lên tiếng nói :
-" Vậy anh đi giải quyết nhanh đi còn đi ngủ ".
Nhất Chính đợi cô nằm xuống thì chồm lên người cô, thủ thỉ rất nhỏ vào tai cô :
-" Tự nhiên bây giờ, anh không muốn tự giải quyết nữa "..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
602,661
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 33: Chương 33


Anh nói anh không muốn tự giải quyết vậy ý anh là cô phải giải quyết cho anh sao ?
An Bình ngẩn người suy nghĩ một lúc liền hét lên :
-"Không được, Nhất Chính không được ".
-" Tại sao lại không được ?"
- " Hôm nay đầu năm, mẹ biết mẹ la đó ".
Anh nhìn gương mặt lo lắng của cô mà bật cười, đưa tay chỉ lên đồng hồ.
-" Em nhìn đi đã qua 12h đêm tức là đã qua ngày mới rồi ".
An Bình kéo mạnh chăn chùm kín cả đầu nhưng anh vốn dĩ không muốn cho cô ngủ.
-" An Bình "
Anh kéo chăn xuống phía dưới, trực tiếp nằm thẳng lên người cô.
-" Làm ơn để cho em ngủ đi được không ?"
Anh đã ăn chay bao lâu nay rồi, bây giờ mỡ dâng tới miệng mèo rồi thì làm sao anh có thể từ chối cơ chứ.
-" Thì em cứ việc ngủ đi ".
Nhất Chính nở một nụ cười lưu manh với cô, khiến cô cảm thấy rợn người.
An Bình cố gắng phản kháng thì bị anh cắn nhẹ vào vành tai, cả người của An Bình như có dòng điện chạy qua.
...
Anh gục đầu vào hõm cổ của cô, mùi hương quen thuộc mà anh nhớ, nó khiến anh mất ngủ bao lâu nay.
Anh cúi người hôn lên môi cô, nụ hôn mỗi lúc càng sâu hơn.


An Bình đưa tay ôm lấy cổ anh.
Anh hôn trượt xuống xương vai xanh, tay không ngoan ngoãn mà luồn vào áo cô, nhẹ nhàng cởi bỏ đi những thứ vướng víu trên người.
Anh nhẹ nhàng cúi người ngậ.m lấy m.ột bên ng.ực, bên còn lại dùng tay nhào nặn.
Tay anh đưa xuống nơi t.ư mật của cô, anh dùng một ngón tay đưa vào bên trong khiến cô rùng mình.
-" An Bình, cho anh được không ?" Anh nhẹ nhàng hỏi cô.
Từ nãy đến giờ anh có làm gì thì cô vẫn cắn chặt môi không để phát ra một tiếng nào, điều đó làm anh khó chịu.
An Bình nhìn anh một lúc, gật nhẹ đầu.
-" Em đừng bài xích với anh nữa được không ?"
Ánh mắt mông lung của anh nhìn cô chất chứa nhiều nỗi buồn khó tả.
Cô gật đầu, nhẹ giọng nói :
-" Em sẽ cố gắng ".
Anh cúi người hôn lên môi cô, từ nãy giờ cô cắn chặt đến rỉ máu.
Anh giải phóng và cho con cự long vào nơi t.ư mật của cô một cách bất ngờ.
Tuy có qua dạo đầu nhưng cô vẫn bị giật mình vì đau.
Anh di chuyển từng đợt trên cơ thể cô, mỗi lúc một nhanh hơn.
-" Ư...ưm...đ...au "
Nghe được tiếng rên của cô, anh nở một nụ cười hài lòng.


Cúi người sát tai cô nói nhỏ :
-" Em thả lỏng một chút sẽ không đau "
-" Ư...ưm...đ...au.

Ư...a...nh...chậm...thôi ".
Nhất Chính hành hạ cô đến gần sáng, An Bình quá mệt mỏi nên ngủ lúc nào cũng không biết.
Anh rời khỏi người cô, nhanh chóng đi vào phòng tắm.

Anh pha nước ấm vệ sinh người cho cô, sau đó tới anh.
Nhất Chính lên giường nằm cạnh cô, mùi hương trên tóc cô thật sự rất dễ chịu.
...
Hôm nay, An Bình về Hạ gia.

Cô cố gắng dậy sớm.
An Bình mệt mỏi xoay người qua thì không thấy anh, cô gượng người ngồi dậy hạ thân đang rất đau.
Cô bám vào thành nôi của bánh bao để đứng dậy, chậm rãi đi vào phòng tắm làm vscn.
Nhất Chính bế bánh bao ra ngoài phơi nắng sớm, sau đó bế bánh bao vào phòng thì nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm.
Anh soạn đồ cho bánh bao, giúp cô chăm sóc cậu nhóc.
Nhất Chính đang giúp cô cho bánh bao ti sữa thì đột nhiên anh lại nhớ đến chuyện cũ, mắt anh cũng dần đỏ lên.
Đối với anh lúc này, mẹ con cô như sinh mạng của anh vậy.

Anh không thể sống thiếu ai cả.
Thật may mắn, ông trời vẫn còn cho anh cơ hội chuộc tội với mẹ con cô..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
602,661
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 34: Chương 34


An Bình trong phòng tắm bước ra thấy anh đang cho bánh bao ti sữa thì mỉm cười.
-" Nhất Chính, có chuyện gì vậy ?"
Cô đang đứng nhìn anh thì thấy mắt anh đỏ hoe.
-" À, không có gì đâu em ".
Nhất Chính đang suy nghĩ thì bị câu hỏi của cô làm giật mình.
An Bình đi lại ngồi cạnh anh, cô vừa hỏi, vừa đưa tay chạm vào vai anh.
-" Anh có sao không ?"
Nhất Chính nhìn cô lắc nhẹ đầu :
-" Anh không sao ".
Anh cho bánh bao ti xong, anh giúp cô sửa soạn đồ cho bánh bao.
Cô bế bánh bao cùng anh đi xuống nhà, lễ phép chào hỏi Vương phu nhân và Vương lão gia :
-" Con chào ba mẹ ".
Vương phu nhân nghe tiếng cô thì xoay người lại.
-" Ừm, chào con "
Nhất Chính xách đồ ra xe thì quay ngược vào nhà bế bánh bao phụ cô.
-" Xin phép ba mẹ tụi con đi ạ !"
Vương phu nhân hôn vào trán của bánh bao một cái, sao đó nhẹ nhàng nói :
-" Ừh, hai đứa đi cẩn thận nhé !"
-" Vâng ạ !"
Nhất Chính và An Bình đồng thanh đáp lại Vương phu nhân.
...

Vương gia và Hạ gia cách nhau không xa, đi tầm khoảng nửa tiếng là tới nơi.
Xe Nhất Chính chạy vào trong sân đã thấy Hạ lão gia đứng đón.
Nhất Chính xuống xe mở cửa cho cô, nhanh chóng xách đồ vào nhà.

Hạ lão gia nhìn anh có sự thay đổi rõ rệt ông cũng yên tâm hơn.
-" Thưa cha mẹ con mới về "
Anh và cô đồng thanh nói cùng một lúc.
Hạ phu nhân tuy còn một chút không thích Nhất Chính nhưng trước sự thay đổi của anh thì bà cũng phải xem xét.
-" Đưa bánh bao cho mẹ bế một chút nhé !"
Bà hướng mắt sang An Bình, đưa tay ra nhẹ nhàng đỡ lấy bánh bao.
Bánh bao không ti sữa mẹ nên rất dễ, không quấn An Bình nhiều.
Nhất Chính ngồi ở phòng khách nói chuyện với Hạ lão gia.

An Bình và Hạ phu nhân bế bánh bao vào phòng nghỉ ngơi.
An Bình lấy chiếc vali từ trên tủ xuống xếp một ít đồ, cô mở lời với mẹ mình :
-" Mẹ, con và bánh bao sẽ về Vương gia ".
Hạ phu nhân khá bất ngờ với quyết định của cô nhưng bà rất tin tưởng vào An Bình, vì cô làm gì cũng điều có lý do.
-" Được "
Hạ phu nhân vừa gật đầu, vừa nói.
...
Trái tim của An Bình luôn đặt vào Nhất Chính thì bà ngăn cản cũng đâu có ích gì.


Vả lại, đó là quyết định của An Bình thì bà luôn luôn ủng hộ.
Bà không thích Nhất Chính là thật nhưng ông bà Vương từ trước đến nay rất yêu thương An Bình.

Chuyện nào phải ra chuyện đó, bà không vì Nhất Chính mà làm mất tình bạn với ông bà Vương.
-" Mẹ "
An Bình thấy Hạ phu nhân ngồi yên thơ thẩn thì lên tiếng gọi bà nhưng bà không nghe.
Cô vừa gọi vừa đưa tay chạm vào người mẹ cô :
-" Mẹ "
-" Mẹ có sao không ạ ?"
Hạ phu nhân giật mình, lắc đầu liên tục và lên tiếng hỏi cô :
-" An Bình, con đã suy nghĩ kỹ chưa ?"
Cô gật nhẹ đầu và lễ phép nói :
-" Dạ kỹ rồi ạ !"
Hạ phu nhân im lặng, gật đầu.
...
Nhất Chính ngồi trò chuyện với Hạ lão gia ở phòng khách.
Anh nhẹ nhàng lên tiếng xin phép ông :
-" Thưa cha cho phép con đón An Bình về Vương gia có được không ạ ?"
Hạ lão gia im lặng suy nghĩ một lúc, ông lên tiếng hỏi anh bằng một giọng không được tin tưởng lắm !
-" Là con thật lòng muốn đón An Bình hay là vì Bánh bao, hay vì ba mẹ con muốn như thế ?"
Anh trả lời Hạ lão gia một cách chắc chắn :
-" Dạ, là con thật lòng muốn đón An Bình.

Con chắc chắn với ba sẽ chăm sóc cho cô ấy thật tốt.

Sẽ không để ba mẹ phải lo lắng thêm lần nào nữa ".
Hạ lão gia nghe anh nói ông đã thấy an tâm hơn liền gật đầu như một câu trả lời..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
602,661
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 35: Chương 35


An Bình chưa biết thế nào nhưng gần đây anh thay đổi rất nhiều.
Cô và Hạ phu nhân bế bánh bao xuống nhà gọi Hạ lão gia và anh vào ăn cơm.
Nhất Chính bế bánh bao cho cô ăn.

Anh bị dị ứng với cá nhưng Hạ phu nhân không biết.

Hôm nay bà lại nấu rất nhiều cá vì An Bình cực kỳ thích ăn cá.
An Bình ái ngại nhìn anh.

Anh vẫn vui vẻ bế bánh bao, vì ở công ty rất bận rộn anh thường xuyên nhịn đói cũng quen rồi.
Ăn cơm xong cô và anh lên phòng cho bánh bao đi ngủ.

Tâm trạng anh hôm nay rất thoải mái cho dù nhịn đói anh cũng rất vui lòng.
An Bình nhìn anh ngồi ở trong phòng cô làm việc, cô đi lại ngồi xuống gần anh, nói chuyện với anh bằng giọng có lỗi :
-" Nhất Chính, em xin lỗi nhá ! Mẹ không biết là anh bị dị ứng với cá.

Anh có muốn ăn gì không ? Em nấu ".
Nhất Chính nhìn cô lắc đầu, mở nụ cười nhạt.

Anh có nói gì cô đâu mà phải xin lỗi.

Khi nãy anh không thấy đói nhưng nghe cô hỏi anh bắt đầu thấy đói.

Anh nhẹ giọng hỏi cô :
-" Vợ à ! Có phải là anh muốn ăn gì cũng được không ?"

-" Ừm " An Bình chắc nịt gật đầu.
Nhất Chính im lặng, ngồi tỏ vẻ đâm chiêu suy nghĩ.
-" Vợ à ! Vậy anh muốn ăn..."
Anh đang nói ngắt quãng thì im lặng.

Quay người sang cô.

An Bình nghe anh đang nói thì quay sang anh.
-" Anh muốn ăn gì ?"
Nhất Chính không trả lời, nhanh tay kéo cả người An Bình nằm gọn trên người anh.
-" Anh...ưm..."
An Bình chưa kịp phản kháng thì anh cúi người hôn lên môi cô.

Anh hôn chậm từ từ sâu hơn, khiến cơ thể cô phản ứng.
-" Anh muốn ăn em " Nhất Chính ma mị nói nhỏ vào tai cô.
Nhất Chính cắn nhẹ vào vành tai cô, sau đó hôn trượt xuống xương vai xanh.
Tay anh luồng vào áo cô rất thuần thục, khiến An Bình không kịp trở tay.

Một lúc sau thì cả hai thoát y, loại bỏ đi những thứ vướng víu trên người.
Ngón tay anh đưa xuống nơi t.ư mật của cô, nhẹ nhàng cho vào.
-" Ưm...ư...m"
Được một lúc, Nhất Chính nhẹ nhàng rút tay ra.

Ánh mắt của An Bình có chút thất vọng.
Nhất Chính cười nhẹ, cuối người xuống hôn lên môi cô để làm cho cô phân tâm, sau đó cho vật n.am tính vào nơi t.ư mật khiến An Bình rùng mình nhẹ.

-" Ư..m..ư...m "
Cô khẽ rên lên từng tiếng theo sự luân chuyển của anh.
Sau khi, làm xong.

Anh bế An Bình vào nhà tắm giúp cô vệ sinh, sau đó anh cũng đi tắm và xuống nhà pha sữa cho bánh bao.
...
An Bình hôm qua vẫn còn mệt, hôm nay lại bị anh hành hạ tiếp nên rất mệt.
Nhất Chính nhìn cô ngủ, anh cảm thấy rất mãn nguyện.
Anh cho bánh bao ti sữa xong, anh nhìn lên đồng hồ đã gần năm giờ chiều.

Anh đi xuống phụ Hạ phu nhân dọn cơm.
Hạ phu nhân nhìn thấy được sự thay đổi của Nhất Chính thì không còn bài xích với anh như lúc trước.
-" Nhất Chính, con gọi An Bình xuống dùng cơm ".
Hạ phu nhân vừa dọn chén ra bàn, vừa nói với Nhất Chính.
-" Dạ vâng "
Nhất Chính lễ phép đáp lại.
...
Anh lên phòng thì cô vẫn còn ngủ, anh cười nhẹ sau đó tiến lại giường.
-" An Bình, dậy ăn chiều " Anh lay lay người cô.
Cô hôm nay biến thành con sâu lười, cô rất mệt chỉ muốn ngủ thôi.
-" Em không ăn " cô lim dim mắt nói với anh.

Sau đó lại xoay người ngủ tiếp.
-" An Bình, dậy ăn chiều hay anh dùng em làm buổi tối đây ?"
Nhất Chính cúi người sát tai An Bình thủ thỉ.
Cô nghe câu hỏi của anh thì bật dây, liết anh một cái thật sắt.

Bước xuống giường đi thẳng vào phòng tắm.
-" Đi ăn thôi "
Anh luồng tay ngang eo cô một cách thân mật.

Làm nhiều người cảm thấy bất ngờ..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
602,661
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 36: Chương 36


Anh cùng cô xuống ăn cơm chiều, nhìn thoáng qua bàn ăn chỉ toàn là cá.

Bất giác An Bình ái ngại nhìn anh.
Nhất Chính đâu còn quan trọng tới thức ăn trên bàn.

Anh tiến lại gần Hạ phu nhân lễ phép nói :
-" Mẹ à ! Thật xin lỗi hôm nay con không được khoẻ nên con xin phép không dùng bữa ạ !"
Hạ phu nhân nghe anh nói trong lòng thoáng chút lo lắng :
-" Vậy để mẹ kêu quản gia nấu cho con bát cháo ".
Nhất Chính không nói chỉ lễ phép gật đầu, sau đó đi lên phòng.
An Bình ngồi dùng cơm với ba mẹ mình mà tâm trạng không được thoải mái lắm.

Cô thật sự đang rất mệt.
...
Dùng cơm xong, cô và anh chuẩn bị về nhà.

Nhưng không phải là về Vương gia mà là về Vương Viên nên tâm trạng của cô không được tốt lắm !
Nơi đó đối với cô toàn ký ức đau buồn.

Chỉ hy vọng lần này có bánh bao thì nơi đó sẽ sang trang mới.

An Bình bế bánh bao, Nhất Chính giúp cô mang đồ ra xe.
Vương gia cách Hạ gia thì không xa nhưng Vương Viên cách hạ gia thì khá xa.
Nhất Chính đã chuẩn bị sẵn sàng cho bánh bao một căn phòng từ khi nào cô cũng không biết.
Anh bế bánh bao đặt vào trong nôi, giúp cô sắp xếp lại tủ quần áo.
An Bình đi lên phòng cô phía trên gác, mở cửa bước vào, nhìn xuống sàn nhà tàn thuốc lá, vỏ chai rượu nằm vương vãi khắp sàn nhà.
An Bình thoáng chút suy nghĩ trong đầu, thời gian trước đây anh từng như thế này sao ?
Cô gạt bỏ suy nghĩ ngồi xuống nhặt từng vỏ chai, cố gắng dọn dẹp căn phòng của mình.
...
-" An Bình !"
Nhất Chính gọi mãi chẳng thấy ai trả lời, anh lật đật đi xung quanh nhà tìm cô.

Anh lên căn phòng trên gác thì lại gặp cô.
- " An Bình, em làm gì vậy ?"
Nhất Chính thật sự quên mất là phải dọn dẹp căn phòng này.
-" Em dọn dẹp một chút "
An Bình nhìn mặt anh có chút hốt hoảng, nhẹ nhàng trả lời lại.
Nhất Chính cảm thấy tội lỗi một chút khi bày căn phòng sạch sẽ của cô ra nông nỗi thế này.
-" Để anh dọn cho, em xuống phòng nghỉ ngơi với con đi ".
Nhất Chính nói với cô bằng giọng đầy tội lỗi, có một tí nhõng nhẽo.
An Bình lên dọn dẹp để tìm con gấu bông của cô nhưng không thấy.


Cô hỏi nhỏ với anh :
-" Nhất Chính, anh có thấy con gấu bông em hay ôm không ? Em muốn tìm nó.
Cô về tới Vương viên là chạy thẳng lên đây, không hề vào phòng anh.
-" Được rồi, em xuống phòng mình đi.

Anh sẽ dọn dẹp rồi tìm nó cho em ".
Phòng anh ở Vương gia có lẽ cô tự nhiên hơn ở đây.

Cô ái ngại đứng ở cửa không dám vào.
...
Nhất Chính dọn dẹp xong đi xuống thì thấy An Bình đi qua đi lại ở cửa không dám vào, tim anh có chút khó chịu.
Ở Vương gia cô vẫn thoải mái hơn ở Vương viên, vì ở đó cô ra vào phòng của anh khá nhiều.
Từ lúc cưới anh cấm cô vào phòng này, lại là căn phòng mang ký ức ám ảnh đối với cô.

Dù cô nói từ khi sanh bánh bao cô không để ý tới nhưng anh biết trong lòng cô vẫn còn rất sợ.
-" An Bình "
Nhất Chính khẽ lên tiếng, anh đi lại đứng kế cô.
-" Em sao vậy ? Vào phòng nghỉ ngơi thôi ".
-" Dạ " An Bình trả lời anh bằng một giọng nhẹ nhàng nhưng có chút hồi hộp.
Nhất Chính đưa tay mở cửa, xuất hiện trước mắt cô là căn phòng màu trắng, pha lẫn một số nội thất màu xanh nước biển mà cô thích.
-" Anh làm từ khi nào mà em không biết vậy ?"
An Bình bất ngờ quá nên dọt miệng hỏi anh.

Anh đưa cô đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
602,661
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 37: Chương 37


-" Anh làm lúc em không có ở đây "
Tâm trạng Nhất Chính như trùng xuống.

Nhàn nhạt trả lời cô.
An Bình trấn an anh, mạnh mẽ bước vào trong, cô mừng rỡ khi thấy con gấu bông của mình được đặt ở góc giường.
-" Em cứ tưởng anh đã vứt nó đi rồi ".
Nhất Chính đi lại giường, ngồi xuống cạnh cô, đưa tay ôm lấy cô, nhẹ nhàng lên tiếng :
-" Anh không vứt nó, anh hay ôm nó ngủ.

Vì anh nhớ em ".
An Bình như chết lặng đi, ngày hôm đó quả thật rất ám ảnh.

Ám ảnh cả anh và cô.
An Bình xoay người lại ôm anh, tự nói với bản thân mình ngày hôm đó đã qua lâu rồi.
Đối với Nhất Chính chuyện đó chỉ như vừa xảy ra ngày hôm qua vậy.

Anh luôn tự dằn vặt mình.
Hôm nay, Nhất Chính xuống bếp nấu ăn.

An Bình ở trên phòng của Bánh bao dọn dẹp một chút.
Nhất Chính đang loay hoay dưới bếp thì An Bình đi xuống.
-" Nhất Chính, để em phụ anh "
Anh và cô dọn thức ăn ra bàn.

Cô và anh đang dùng bữa thì nghe chuông cửa reo.

-" Thưa thiếu gia, là Trần tiểu thư tìm Ngài ạ !"
Đã rất lâu rồi Trần Phương Uyên không xuất hiện hôm nay lại đến đây tìm anh.

Cô ta muốn gì nữa đây.
Nhất Chính nghiêm giọng trả lời với quản gia :
-" Không cần mở cửa, cứ mặc xác cô ta ".
An Bình xoay qua nhìn anh, ánh mắt của cô có vẻ trầm ngâm hơn.
-" Anh đúng là không biết thương hoa tiếc ngọc mà "
Nhất Chính mĩm cười xoay qua hôn lên môi cô.

Nhẹ nhàng hỏi cô :
-" Thế đã đủ chưa ?"
An Bình bắt đầu trêu chọc anh :
-" Nhất Chính, anh có muốn nghe chuyện này không ? "
Anh nghe có vẻ thắc mắc một chút :
-" Em nói đi, có chuyện gì anh chưa biết sao ?"
An Bình cười trêu anh :
-" Anh biết rõ nữa là đằng khác ".
Hôm nay anh thấy An Bình cười nhiều, tâm trạng anh cũng thấy tốt lên hẳn.
Anh nhìn cô nói giọng như pha vào một chút năn nỉ :
-" Em kể anh nghe với "
An Bình gật đầu đồng ý.

Cô nhắc chuyện cũ cố ý cà khịa anh một chút :
-" Ngày thứ ba em về làm vợ anh là ngày mà em cảm thấy hạnh phúc nhất, anh biết vì sao không ?"

Nhất Chính cố nhớ ra nhưng không nhớ được chuyện gì.

Anh lắc đầu
An Bình lên tiếng nói tiếp :
-" Hôm trước anh vừa đuổi em ra khỏi phòng, ngày hôm sau lại dám dẫn nhân tình về nhà ăn canh gà mà em nấu.

Giờ người ta kiếm anh ngoài cửa kìa "
Nhất Chính nghe cô nói có chút chột dạ, anh cuối gầm mặt xuống bàn.

Có chút hối lỗi.
An Bình nhìn anh, cô biết anh là thật lòng thay đổi chứ không phải vì cô chuyện cô cứu anh.

An Bình choàng tay ôm anh khiến anh có chút bất ngờ.

Sau rất nhiều năm có lẽ đây là lần đầu tiên anh thấy cô chủ động hơn với mình.
An Bình nói giọng pha chút nhõng nhẽo :
-" Anh ăn nhanh lên đi, bánh bao sắp tới giờ ăn rồi đó ".
Nhất Chính không trả lời chỉ gật đầu.

Nhất Chính như nhớ ra điều gì đó quay sang hỏi cô :
-" An Bình, hay chúng ta gửi bánh bao cho ông bà nội đi.

Anh nhớ từ khi đám cưới chúng ta chưa đi hưởng tuần trăng mật ".
An Bình khẽ gật đầu, vốn dĩ anh quyết định rồi thì cô không cản được.

Vậy hỏi ý cô để làm gì.

Anh tự mình quyết định là được.
...
Trần Phương Uyên quậy một lúc anh không cho vào thì bỏ đi về.
An Bình lên phòng nằm nghỉ, hôm nay cô thấy không được khoẻ nên để anh chăm bánh bao.
Cô nằm ngủ lúc nào cũng không biết, nửa đêm xoay người lại thấy eo mình nặng nặng, mở mắt ra thì thấy anh.
Cảm giác này với cô thật hạnh phúc..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
602,661
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 38: Chương 38


Nhất Chính gửi bánh bao cho ông bà nội, anh cùng An Bình đến Singapore để hưởng tuần trăng mật.
Anh và cô đi phi cơ riêng đến Singapore, ở nhà riêng của anh.

An Bình không tưởng tượng nổi sẽ có một ngày anh cùng cô đi du lịch.
Cô và anh đến nơi là buổi chiều, cô quá mệt nên vào phòng ngủ ngay.
Nhất Chính tranh thủ lúc cô ngủ thì ngồi làm việc.

An Bình giật mình thức giấc đã hơn mười giờ đêm, cô xoay người không thấy anh nên đi xuống nhà tìm.
-" Nhất Chính "
An Bình cố gọi lớn nhưng cô thức dậy đúng lúc anh vừa ra ngoài.
Cô đi xung quanh thì nhìn thấy một mảnh giấy nhỏ anh viết để trên bàn :
-" An Bình, anh ra ngoài có chút việc.

Anh về sẽ chở em đi ăn ".
An Bình đi trở lại lên phòng lấy điện thoại gọi về thăm tình hình bánh bao.
Bánh bao không quấn mẹ nên rất dễ gửi cho ông bà nội.
...
-" An Bình, Anh về rồi "
Cô đang trò chuyện với Vương phu nhân thì nghe tiếng anh gọi cô ở dưới nhà.
Cô cúp máy và nhanh chóng đi xuống nhà.
-" Nhất Chính "
An Bình xuống nhà không thấy ai, cô nhẹ giọng gọi tên anh.
-" Anh đây "

Một giọng nói phát ra phía sau lưng cô.
-" Anh làm em giật cả mình "
An Bình nói với anh bằng một giọng giận dỗi.
Anh không nói gì chỉ cười một cách thật to.
...
Anh cùng cô đi ăn tối tại một nhà hàng view biển.
Mọi khi anh ăn hải sản sẽ có người phục vụ nhưng hôm nay đích thân anh sẽ tách hải sản cho cô ăn.
An Bình nhìn sự thay đổi của anh mà không khỏi bất ngờ, anh như một con người khác.
Nhất Chính biết cô vẫn chưa thể tha thứ cho anh nên anh cố bù đắp cho cô thật nhiều.
-" An Bình "
Nhất Chính nhẹ giọng gọi cô
-" Em nghe, có chuyện gì sao anh ?"
Cô lên tiếng trả lời nhưng vẫn cắm cúi ăn.
-" Anh vừa biết một chuyện liên quan đến Bánh bao ".
An Bình nghe tên con mình thì ngước mắt lên nhìn anh.
-" Còn chuyện gì liên quan tới con mà em không biết vậy ?"
Anh nhìn vẻ mặt không hiểu chuyện gì của cô, cộng thêm việc anh vừa nghe chuyện bị mẹ mình bán đứng.

Không nhịn nổi liền phì cười.
An Bình thắc mắc hỏi :
-" Hôm nay bánh bao làm gì mà anh cười hoài thế ?"
Anh lắc đầu cười, hỏi cô :
-" Em không thắc mắc vì sao mình có bánh bao à ?"

An Bình ngây người nhìn anh, không hiểu vì sao anh lại hỏi cô câu này.

Có lẽ nào còn chuyện gì mà cô chưa biết.

An Bình lên tiếng hỏi :
-" Em cũng đã từng thắc mắc như thế, vì lần nào cũng uống thuốc nhưng không hiểu vì sao....?"
Nhất Chính nửa muốn kể nửa muốn không, vì anh sợ nhắc đến chuyện đó cô sẽ buồn.

Nhưng kèm theo một câu chuyện vui chắc An Bình sẽ không sao.
-" Thật ra, lần đầu anh và em quan hệ.

Anh đưa cho em một lọ thuốc tránh thai.

Nhưng mẹ và quản gia lại hợp tác đổi lọ thuốc lại thành thuốc an thai.

Anh mới biết được chuyện này anh cũng rất bất ngờ ".
An Bình không biết phải dùng từ gì để nói khẽ " ờh " một tiếng.
Nhất Chính biết rõ nếu không có bánh bao, chưa chắc gì anh và cô đã có cơ hội đến đây, ăn cùng nhau.

Bởi cô chấp nhận ở lại là vì bánh bao.

Vậy mà lúc trước anh không hiểu chuyện, xém chút nữa đã hại chết thiên thần nhỏ.

Hôm nay biết chuyện trong lòng anh có rất nhiều hoài niệm.
Nhất Chính ngồi suy tư, chỉ biết trong lòng thầm cảm ơn bánh bao đã hiện diện trong cuộc đời anh và cô.
...
An Bình ăn xong, anh lái xe chở cô đi dạo một vòng.

Sau đó về nhà nghỉ ngơi..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
602,661
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 39: Chương 39


An Bình ăn rất no nên cô đi lòng vòng một chút cho dễ ngủ.
Cô mệt mỏi quá nên đi ngủ trước, anh ở sofa giải quyết công việc.
Cô và anh đi chơi thấm thoát cũng một tuần, hôm nay sẽ về lại nhà.
Cô rất nhớ Bánh bao nên không muốn ở lại lâu.

Nhất Chính cũng đồng tình vì anh cũng rất nhớ cậu nhóc.
...
Vương phu nhân và Vương lão gia chăm sóc bánh bao rất chu đáo.
Bánh bao cũng cực kỳ ngoan, không quấy khóc.
Anh và cô về tới Vương gia thì bánh bao đã ngủ.
Anh và cô cũng lên phòng tắm rửa, nghỉ ngơi.
An Bình vào phòng tắm trước thì điện thoại cô reo.

Nhất Chính nhìn thấy một dãy số lạ, anh nhấc máy nghe.
-" Hạ An Bình, lâu quá không gặp nhờ ".
Nhất Chính khá bất ngờ vì giọng nói ở đầu dây bên kia là Trần Phương Uyên.
Anh có vẻ khá bực bội :
-" Cô gọi cho vợ tôi có việc gì ?"
Trần Phương Uyên gọi để kiếm chuyện với cô, thật không ngờ Nhất Chính lại nghe máy, cô vội bấm tắt.
Dù trong lòng khá bực bội nhưng anh vẫn không quên xoá số điện thoại vừa rồi.

An Bình đi tắm ra thì lên giường ngủ một giấc cho khoẻ người.
Nhất Chính đi tắm xong thì sang thư phòng làm việc.
...
Hôm nay, anh không đi làm.

Anh phụ mẹ giữ bánh bao.

An Bình phụ mẹ làm cơm sáng.
Ăn xong anh vào thư phòng làm việc, công việc sau một tuần đi chơi chồng chất khá nhiều.
Đến chiều anh cùng An Bình và bánh bao về Vương viên.
An Bình cùng bánh bao chơi trên phòng, anh nhận được một cuộc điện thoại của Đông Dương nên đi ngay.
...
Cuộc sống của anh và cô cứ bình yên trôi qua, hôm nay bánh bao đã gần 5 tháng.

Bánh bao vẫn là một cậu nhóc rất hiểu chuyện.
Hôm nay, Nhất Chính có việc phải đi công tác đột xuất.
Nghe chuông cửa reo lên cô cứ tưởng anh về định chạy ra mở cửa thì bị quản gia cản lại.
Ông chậm rãi bấm vào màn hình treo trên tường, ông cau mài, chầm chậm nói :
-" Thưa thiếu phu nhân, là Trần Phương Uyên đến ".
Cô khá bất ngờ nhưng anh dặn là không được mở cửa nên cô không dám làm trái ý anh.

Hạ An Bình bế bánh bao lên phòng, được một lúc thì anh về chuẩn bị đồ đi công tác.
Thấy xe anh, Trần Phương Uyên ngồi xuống khóc lóc, khổ sở.
Anh không vui nhưng trước sau cũng nên đối mặt chứ để khi anh đi công tác cô ta tới làm phiền vợ con anh thì không hay.
Nhất Chính mở cửa đi xuống với tâm trạng cực kỳ bực bội :
-" Có chuyện gì ?"
Anh quát lớn khiến cô ta có chút sợ nhưng vì muốn đạt được mục đích mà cố làm liều.
Giọng nói của cô ta trở nên sướt mướt và ỏng ẹo hơn :
-" Nhất Chính, tại sao lại đối xử với em như vậy.

Em chỉ vì yêu anh thôi mà.

Hạ An Bình thì có gì tốt cơ chứ ?"
-" Tôi thì có gì không tốt ?"
Nhất Chính chưa kịp mở miệng trả lời thì Trần Phương Uyên bất ngờ nghe giọng nói từ phía sau.
Hạ An Bình nghe tiếng xe của anh về nên cô đi ra.

Không ngờ lại đúng lúc như vậy.
Cô ta chưa kịp trả lời thì An Bình nói tiếp :
-" Mà nghĩ lại tôi cũng không tốt thật, bỏ mạng ra làm để người khác cướp công, bây giờ còn ngẩng mặt lên xem kịch trà xanh sắp nói với chồng mình.

Cũng hay thật phải không Trần tiểu thư ?"
Trần Phương Uyên nghe những lời thách thức của An Bình thì máu điên trong người nổi lên.

Cô ta nắm chặt bàn tay, đưa ánh mắt căm hận nhìn An Bình.
An Bình chọc tức được cô ta cảm giác thật đã, trả lại cho cô ta những thứ mà cô ta đáng phải nhận..

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom