Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Trái Cấm - Ngũ Linh Nhị Tam

Trái Cấm - Ngũ Linh Nhị Tam
Chương 60


Sau một bữa cơm sáng vùi dập, cao trào cuối cùng cũng tới, Quý Kỳ khép chân lại nắm chặt đầu của Quý Hựu An, nhấc mông lên phóng ra dịch toàn là nước.

Chờ đến khi h/uyệt nhỏ hết co rút, cô nằm lên bàn, đến cả hai đùi đều không còn chút sức lực nào mà thả lỏng buông xuống rìa bàn.

“Chị, em muốn chơi chị rồi.”

Quý Hựu An ôm Quý Kỳ xuống từ bàn ăn cơm, đang định đặt lỗ nhỏ của cô lên g.ậy th/ịt của mình thì Quý Kỳ che lấy miệng lỗ của mình, không chút lưu tình mà kéo khoá kéo của bộ đồ con thỏ lên.

“Không được.” Quý Kỳ rất vô tình mà cự tuyệt ham muốn của người đàn ông, rất giống như một tên đàn ông đểu cáng, sau khi chơi đùa sảng khoái xong thì không nhận người quen nữa: “Em đi rửa bát trước đi, chị còn có việc phải hoàn thành.”

“Chị…”

“Chị à, em khó chịu…”

“Chị, nơi này như muốn nổ tung vậy…”

Mặc kệ Quý Hựu An có làm nũng với Quý Kỳ như thế nào, Quý Kỳ cũng không một chút dao động.

Nhìn bóng lưng Quý Kỳ đi vào phòng ngủ, Quý Kỳ sửng sốt một hồi lâu, nhìn g.ậy th/ịt của mình, sờ lên lấy tay đo kích thước một chút: “Quả nhiên là vẫn hơi nhỏ rồi sao?” Có phải chị của cậu lúc nãy nghe được lời của cậu, đột nhiên ý thức được của mình rất nhỏ, cho nên liền ghét bỏ muốn đi tìm người đàn ông khác lớn hơn không?

Quý Hựu An mang theo một cỗ cảm xúc bi thương như bị vùi dập, bắt đầu nghe lời mà rửa bát.

“Chị vẫn yêu mình, chị không yêu mình nữa, yêu mình, không yêu…”

Mỗi lần cậu chà bát, thì sẽ nghĩ linh tinh một lần, nếu như rửa sạch bát mà vừa vặn đến yêu mình, cậu sẽ lộ ra nụ cười nanh mèo, nếu như vừa vặn đến không yêu, vậy cậu sẽ lại xoa thêm một chút.

Cậu nhóc này cũng đáng yêu quá đấy.

Quý Kỳ nhẹ tay nhẹ chân đến đằng sau Quý Hựu An, nghe thấy mấy lời linh tinh của cậu, suýt chút nữa đã không nhịn được cười.

Kìm nén tiếng cười, cô duỗi hai bàn tay quấn lấy hông của Quý Hựu An, chấm co, hơi mân mê tay sờ xuống phía dưới quần, vật kia vừa nóng lại vừa cứng của người con trai. Bị cô đụng chạm, người con trai khẽ run lên một cái, sau khi phản ứng lại, cậu thả bát trong tay xuống, quay đầu nhìn về phía Quý Kỳ.

Quý Kỳ vẫn là Quý Kỳ như trước, chú thỏ cái ham sắc đẹp thì vẫn là chú thỏ cái ham sắc đẹp, nhưng phía dưới của cô lại nhiều thêm một cái dương v*t hung dữ khác.

“Đừng cử động.”

Dương v*t giả đâm vào giữa hai chân của cậu, đút vào phía dưới.

Nhưng mà Quý Hựu An lại cao hơn Quý Kỳ, khiến Quý Kỳ từ phía sau khó có thể chạm tới lỗ hậu của cậu.

“Đi đến sô pha.” Cài nút khoá tinh hoàn vào cho cậu xong, Quý Kỳ kéo phần dây xích bên trên bên trên dương v*t giả của mình, ấn Quý Hựu An lên sô pha, “Có muốn chị chơi em không?”

Hôm nay vẫn luôn chưa được bắn ra, mặc kệ là chơi chị hay bị chị chơi, Quý Hựu An đều muốn được thoải mái một chút.

Thế là cậu quỳ lên ghế sô pha, trầm giọng lại mà hứng thú trả lời: “Muốn chị chơi em, ưm, dùng gậy kia chơi.”

Quần và quần lót của người con trai đều bị Quý Kỳ lột sạch xuống đầu gối, chấm co, cái mông mang xúc cảm cực tốt vểnh lên ở trước mặt, đợi cô ra tay. Sau khi tát vào mông cậu hai cái, Quý Kỳ rút dương v*t giả từ lỗ nhỏ của mình ra, thay phương hướng một lần nữa lại cắm vào, để lộ phần bên trong đang thấm đẫm nước của mình.

“Chị dùng nước ở nơi đó để khiến cây gậy trơn hơn.” Cô đặt đầu dương v*t giả ở bên trên lỗ hậu đã bị cô chơi một lần kia: “Khi nào chị cho em bắn, em mới được bắn, nhớ chưa?”

“Nhớ rồi…” Lời nói có chút uất ức.

Quý Hựu An còn chưa bày tỏ sự bất mãn của mình, cái dương v*t giả thô to thấm đẫm nước kia đã được Quý Kỳ đâm vào.

Trong nháy mắt bị nhét vào rất khó chịu, Quý Hựu An nắm lấy tựa lưng ở sô pha, khó chịu mà rên rỉ: “Chị, lỗ hậu trướng quá, thật khó chịu.”
 
Chương 61


“Chị chơi em thêm vài lần nữa là sẽ quen thôi.” Quý Kỳ nhét dương v*t vào xong cũng không động mà thò tay vào áo cậu, vuốt cơ bụng, sờ tới núm v/ú đang cương lên của cậu: “Ngậm áo lên đi.”

Quý Hựu An sướng đến mức ưỡn ngực đến gần cô, nghe theo cô, cậu ngậm áo vén lên.

Em trai cô đúng là d*mđãng đến mức khiến người ta không kiềm chế nổi.

Quý Kỳ nhìn bóng lưng trắng nõn của cậu, nửa người dưới không nhịn được mà động.

Một tay nhéo đầu v* câu, tay kia kéo bộ đồ thỏ của mình xuống, để lộ bộ ngực: “Bây giờ chị muốn áp vú vào lưng em.”

Cố ý trêu chọc em trai cô.

Quý Kỳ nghe thấy Quý Hựu An cắn quần áo phát ra tiếng ư ưm, phần lưng căng chặt, lỗ hậu vẫn luôn ngậm dương v*t giả càng kẹp chặt hơn.

Hai đầu v* cứng rắn áp vào lưng Quý Hựu An, sau đó đến hai vú mềm mại, khi thân thể áp sát nhau tay Quý Kỳ cũng chạm vào g.ậy th/ịt của cậu. G.ậy th/ịt chịu đựng đã lâu nóng đến phát sợ, chạm đến q.uy đ/ầu nóng hổi, Quý Kỳ dùng ngón tay tìm được lỗ nhỏ trên đầu khấc, khẽ chọc vào.

“Chị…” Quý Hựu An không nhịn được mà rên rỉ, áo đang ngậm cũng rớt ra khỏi miệng.

Tiếp tục xoa lỗ tiểu của người đàn ông, tay kia Quý Kỳ vỗ mạnh vào đùi cậu.

“Ngậm áo lên.”

Chị gái nói gì phải làm nấy, Quý Hựu An kéo góc áo bị nước miếng của mình làm ướt lên, ngậm vào miệng, dáng vẻ ngoan ngoãn tùy cô xử lý.

Bị cô chơi thì rất ngoan.

Quý Kỳ nắm lấy g.ậy th/ịt của cậu, bắt đầu thọc vào rút ra ở lỗ hậu Quý Hựu An, chấm co, cô không cảm nhận được nhiệt độ khi lỗ hậu tiếp xúc với dương v*t giả, nhưng cô có thể cảm nhận được mình ra vào dễ hơn trước.

Dương v*t giả cắm sâu vào trong lỗ hậu của Quý Hựu An, Quý Kỳ cảm nhận được một nửa trong lỗ nhỏ của mình, lại rút ra tiếp tục đâm vào.

G.ậy th/ịt trong tay cũng càng ngày càng nóng, nhưng có chiếc khóa tinh hoàn ở đó, Quý Hựu An muốn bắn cũng không bắn được.

“Ưm.”

Lỗ hậu thích ứng với dương v*t giả, mỗi lần Quý Kỳ đâm vào, cô lại xoa đầu khấc của cậu một chút, chấm co, Quý Hựu An sướng đến mức chất dịch trong suốt chảy ra từ lỗ tiểu, áo ngậm trong miệng càng ngày càng ướt, nước miếng bắt đầu chảy dọc xuống theo khóe miệng cậu.

“Chị chơi em sướng không? G.ậy th/ịt sướng không? Muốn xuất ra không?”

Lỗ nhỏ của Quý Kỳ kẹp chặt dương v*t giả, đâ.m đ.ến mức nó cắm sâu vào trong â.m đ.ạo của cô và lỗ hậu của Quý Hựu An, sâu đến mức mà lông mu của cô có thể dính vào mông người đàn ông.

Núm v/ú cô cọ vào lưng người đàn ông, còn núm v/ú cậu thì run rẩy trong không khí.

“Sướng quá…” Sau khi ra vào nhiều lần, d*mthủy của cô cũng chảy ra, chảy dọc theo dương v*t giả vào lỗ hậu của Quý Hựu An.

Được bôi trơn bởi d*mthủy, Quý Kỳ ra vào lại càng nhanh hơn, càng ngày càng thông thuận.

Quý Hựu An cũng bị cô chơi đến mức phải nâng mông lên để phối hợp cùng cô.

Chất lỏng chảy ra từ q.uy đ/ầu càng ngày càng nhiều, tuyến tiền liệt bị dương v*t giả cọ sát không ngừng, chấm co, khoái cảm làm cậu chảy nước miếng ướt một mảng lớn của áo, nước mắt cũng chảy ra vì không thể xuất tinh.

G.ậy th/ịt trong tay càng lúc càng nóng.

Sợ mình thật sự sẽ chơi hỏng em trai, Quý Kỳ từ từ rút một nửa dương v*t ra khỏi h/uyệt nhỏ, một nửa kia vẫn cắm phía sau Quý Hựu An.
 
Chương 62


Vỗ bờ mông căng chặt của Quý Hựu An, cô cởi bỏ khóa tinh hoàn trên g.ậy th/ịt của cậu, ngồi bên cạnh dùng tay tách lỗ nhỏ chảy đầy d*mthủy của mình: “Cắm g.ậy th/ịt vào lỗ nhỏ của chị rồi xuất tinh đi.”

Cô còn nói: “Tiếp tục ngậm áo.”

Vì thế Quý Hựu An tiếp tục cắn góc áo, bò đến trên người Quý Kỳ, bất chấp tất cả cắm g.ậy th/ịt vào lỗ nhỏ của cô.

Cuối cùng g.ậy th/ịt nhịn đến mức muốn nổ mạnh cũng được giải phóng.

Cậu đẩy g.ậy th/ịt của mình về trước, đẩy nó vào trong lỗ nhỏ của Quý Kỳ, làm như đang phát tiết, cậu đâm mạnh nhiều lần, Quý Hựu An đẩy mông, quay đầu chống ở cửa tử cung bắn hết t.inh d/ịch đã tích cóp cả đêm ra ngoài.

Đến đây còn chưa đủ.

Quý Kỳ ôm lấy cơ thể đang run rẩy vì xuất tinh của cậu, cắn lên núm v/ú Quý Hựu An, sờ đến dương v*t giả đang cắm trong mông cậu, bật công tắc rung.

Quý Hựu An sắp điên rồi.

Dương v*t xuất tinh trong lỗ nhỏ ấm áp của Quý Kỳ, núm v/ú bị cô mút trong miệng, dùng đầu lưỡi liếm, dương v*t giả rung lắc dữ dội trong lỗ cậu của cậu, ma sát với tuyến tiền liệt.

Như vậy thật sự sẽ bị chơi hỏng mất, cả trước lẫn sau đều sướng, còn sướng hơn lúc chị vừa chơi cậu vừa vuốt ve g.ậy th/ịt nhiều.

“Sắp hỏng rồi a a!” Cậu không ngậm nổi áo nữa.

Ôm chặt Quý Kỳ, cậu đè cô lên sofa, hôn cô như một tên ngốc liều chết mà thân mật với nhau.

Chiếc dương v*t giả phía sau vẫn chưa dừng lại, nhưng khi Quý Hự An xuất tinh xong, cậu rút dương v*t giả ném xuống đất, bế Quý Kỳ lên hôn mãnh liệt.

“Chị.” Cậu cọ cổ Quý Kỳ, mặc dù rất sướng nhưng cậu cũng ấm ức: “G.ậy th/ịt của em sắp bị chị chơi hỏng rồi, nếu chơi hỏng mất thì sau này em không thể dùng nó để hầu hạ chị rồi.”

Nắm cằm Quý Hựu An, Quý Kỳ khẽ cười một tiếng: “Vậy chị đổi cây khác.”

“Không được!”

Quý Hựu An đẩy mạnh g.ậy th/ịt cương cứng của mình: “Tuyệt đối không được, chị chỉ có thể dùng g.ậy th/ịt của em.”

“Được, được, được.” Bị cậu đâ.m đ.ến mức rên rỉ thành tiếng, Quý Kỳ dịu dàng xoa mặt Quý Hựu An: “Chị chỉ dùng dương v*t của em, nếu nó không hỏng.”

Quá ấm ức, quá đau lòng, quả nhiên là chị không yêu cậu.

Quý Kỳ liền nhìn Quý Hựu An ủ rũ như chú chó cụp đôi, vô cùng đáng thương như bị chủ nhân bỏ rơi, chấm co, sau đó cô sờ đầu người đàn ông, hôn lên trán cậu: “Chị nói thế mà em tin thật à?”

Cậu lập tức trở nên hưng phấn như được tiêm máu gà, Quý Kỳ nhìn thế nào cũng thấy cậu đáng yêu.

“Nghe lời rút g.ậy th/ịt ra đi, hôm nay chúng ta vào thị trấn chơi, dù sao cũng không thể ở phòng làm tình suốt được.”

Không tình nguyện mà rút g.ậy th/ịt ra, Quý Hựu An nhìn thân dưới cương cứng của mình mà đắn đo.

“Lại đây.”

Quý Kỳ ngồi trên sofa vẫy tay với Quý Hựu An, cô lùi về phía sau.

Khi cậu nghe lời tới chỗ cô, Quý Kỳ nắm lấy thứ thô to giữa hai chân đang cứng rắn của cậu, há miệng ngậm vào.

“Bắn một lần nữa rồi chúng ta ra ngoài.” Cô nhả g.ậy th/ịt ra nói một câu rồi lại ngậm nó lần nữa.

Chị nói là bắn một lần chứ không nói là bao lâu thì phải bắn ra.

Quý Hựu An tìm thấy sơ hở lập tức tỏ vẻ đồng ý: “Ừm ừm, bắn một lần nữa rồi em sẽ ra ngoài cùng chị.” Chẳng qua bao lâu mới bắn thì không biết bởi vì cậu đã xuất tinh một lần.
 
Chương 63


Kết quả khi hai người ra ngoài đã gần trưa.

Quý Kỳ khẽ đạp Quý Hựu An một cái, ra ngoài không cho cậu nắm tay, thương hại cậu cho cậu bắn một lần, nhưng cuối cùng lại mất rất nhiều thời gian.

Thị trấn nhỏ ở Giang Nam khác rất nhiều với thành phố ở phía Bắc.

Phong cảnh khác nhau, tâm trạng cũng thay đổi, hiếm khi có thể ra ngoài thư giãn, Quý Kỳ cũng dịu dàng hơn, thu hút sự chú ý của rất nhiều người qua đường.

“Bọn họ đều đang nhìn chị kìa.” Quý Hựu An không muốn nhìn ai ngoài Quý Kỳ: “Hay là bây giờ chúng ta đi về đi.”

Cậu em trai này của cô đúng là tự kỷ thật rồi.

Lúc trước khi ở Bình Xuân, ngoài việc đi mua đồ thì cậu không muốn đi đâu, không muốn nói chuyện với những người khác.

Cô không định ép Quý Hựu An bước vào thế giới mà cậu không muốn nhìn, nhưng Quý Kỳ vẫn nhíu mày nói: “Bọn họ nhìn chị thì có sao đâu, chị cũng không phải là của bọn họ, không tin chị còn không tin chính bản thân em ư? Chẳng phải em luôn muốn đến đây chơi ư?”

Mặc dù chị nói rất có lý nhưng Quý Hựu An vẫn muốn ở nhà với Quý Kỳ hơn.

Hoặc là làm việc khác.

Quý Hựu An giả bộ gật đầu đồng ý, sau đó nhân cơ hội Quý Kỳ không để ý, cậu dùng tốc độ nhanh như chớp nắm lấy tay cô: “Chúng ta đi dạo đi!”

Bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của người phụ nữ bị cậu nắm chặt trong tay, hơi lạnh, cậu có thể dùng tay mình để sưởi ấm cho cô.

Đúng rồi, còn có một thứ khác có thể sưởi ấm cho cô.

Quý Hựu An đút một tay khác vào túi quần, tìm được điều khiển dương v*t giả trong túi, bật mức rung thấp nhất.

Lỗ nhỏ rung lên khiến Quý Kỳ cứng đờ, cô nắm lấy tay Quý Hựu An bóp mạnh, lập tức lấy lại vẻ mặt bình tĩnh, không có gì khác thường.

Nếu không phải Quý Hựu An ở gần đến mức có thể thấy vành tai đỏ bừng của cô, chấm co, cũng biết thứ kia do chính tay cậu nhét vào, thì có lẽ cậu sẽ nghi ngờ liệu dương v*t giả mình mua có bị hỏng hoặc cậu chưa hề nhét vào hay không.

Ra ngoài Quý Kỳ cũng không được cởi bộ đồ thỏ ra.

Bị Quý Hựu An làm đến mức cả người mềm nhũn, cô không còn sức phản kháng, không những không thể cởi đồ ra mà lỗ nhỏ cũng không được rửa sạch, người đàn ông còn đeo một đôi tất chân màu đen dài đến đầu gối cho cô, trước khi đi nhét một chiếc dương v*t giả không quá to để chặn t.inh d/ịch lại, kéo khóa của bộ đồ thỏ lên để phòng trường hợp dương v*t giả rơi xuống.

Cho nên, dưới chiếc áo gió mỏng trông rất ngầu của Quý Kỳ là một bộ đồ thỏ d*mđãng, cùng một chiếc dương v*t giả cắm trong lỗ nhỏ.

Nếu hoàn toàn phớt lờ những người đi đường, tưởng tượng tất cả bọn họ thành củ cải thì đi dạo phố vẫn rất thú vị.

Quý Hựu An cúi đầu nhìn vành tai càng ngày càng đỏ của Quý Kỳ

“Chị.” Cậu nhỏ giọng ghé sát vào tai cô: “Lỗ nhỏ bị dương v*t giả chơi có sướng không? Có chảy nước hay không?”

“Tắt đi.” Quý Kỳ duỗi tay nhéo eo Quý Hựu An một cái.

Để vậy mà có thể đi dạo phố thì mới là chuyện lạ.

“Không được.”

Che túi quần của mình, Quý Hựu An đắn đo một hồi rồi mở mức rung cao hơn. 

Sau đó khi có người đi ngang qua, cậu thuận thế ôm lấy Quý Kỳ đang run rẩy, giả bộ quan tâm hỏi cô: “Bụng lại đau đúng không? Em đã nói tới tháng thì đừng đi dạo phố mà, nếu không thì chúng ta về đi?”
 
Chương 64


“Tắt đi.”

Quý Kỳ nhân cơ hội Quý Hựu An khom lưng ôm mình, cô đưa tay véo tai cậu.

“Chị, đau…” Những lần trước cậu làm nũng rất thành thạo, nhưng lần này lại không có hiệu quả, Quý Kỳ thờ ơ nhìn Quý Hựu An yên lặng thò tay vào túi đóng công tắc.

Lỗ nhỏ không bị rung nữa, mặc dù đi lại với t.inh d/ịch và dương v*t giả ở bên trong rất khó chịu, bộ đồ thỏ cũng bó sát vào âm hộ của cô, mỗi bước đi sẽ cọ sát đến âm đế, nhưng Quý Kỳ vẫn cố gắng chịu đựng.

Nhìn dáng vẻ nhẫn nhịn và cấm dục của cô, Quý Hựu An cảm thấy hơi hối hận.

“Nếu không… Chúng ta tìm nhà vệ sinh công cộng rồi lấy nó ra.”

Ôm lấy Quý Kỳ từ phía sau, Quý Hựu An cũng mặc kệ người qua đường nghĩ gì, cậu chỉ không muốn thấy chị mình khó chịu, đương nhiên là muốn cô được thoải mái.

Quý Kỳ cười khẽ.

Quý Hựu An nghe được sự quyến rũ trong tiếng cười của cô.

Hình như cũng không thật sự khó chịu.

Ở đây không có người quen nên không cần phải băn khoăn gì hết. Quý Kỳ nắm lấy tay Quý Hựu An, xoay người ôm cổ cậu: “Chúng ta tìm một chỗ không có người đi, em muốn làm gì đó kích thích hơn ở bên ngoài không?”

Hơi thở nóng bóng của người phụ nữ phả vào tai Quý Hựu An, làm cho trái tim nhỏ của cậu cũng ngứa ngáy cả lên.

“Muốn.” Cậu nhẹ nhàng đáp lại.

Quý Kỳ hỏi: “Vậy đi thôi, em biết nơi nào như vậy ở trong thị trấn không?”

Quý Hựu An vội gật đầu không ngừng, sợ Quý Kỳ đột nhiên đổi ý: “Em biết, em biết.”

“Vậy em có thể nói rõ với chị tại sao chưa tới đây bao giờ mà em lại biết không?”

Nụ cười của Quý Hựu An cứng đờ, cậu không ngờ Quý Kỳ còn giăng bẫy chờ cậu nhảy vào,, cậu nên giải thích thế nào với Quý Kỳ rằng ngày đầu tiên nhận được tin nhắn của cô cậu đã vội vàng tới thị trấn Giang Phủ.

Ngày nhận được địa chỉ nhà nghỉ, cậu đã ở đây hai ngày, sau đó mỗi ngày cậu sẽ đến trước cửa nhà nghỉ, lén lút trốn trong góc nhìn chằm chằm cửa lớn, muốn nhìn xem Quý Kỳ có ra ngoài hay không, sau đó phán đoán xem cô tức giận đến mức nào.

Suýt nữa bị coi như ăn trộm rồi đưa đến đồn cảnh sát.

“Em…”

Biết nhất định cậu đã đến Giang Phủ từ trước, Quý Kỳ hôn lên khóe môi Quý Hựu An, sau đó nói: “Chị biết em đã tới từ trước.”

Quý Hựu An kinh ngạc, còn chưa kịp hưởng thụ nụ hôn của Quý Kỳ,, cậu lại nghe cô nói: “Chủ nhà nghỉ gọi điện cho chị nói rằng gần đây phát hiện một người kỳ lạ luôn lén lút nhìn chằm chằm vào cửa, hỏi chị muốn báo án không, chị nói với người ta rằng đó là bạn trai chị, cãi nhau với chị không dám đến xin lỗi.”

Cậu tưởng rằng mình rất cẩn thận không khiến người ta chú ý, nhưng không ngờ ai cũng biết.

Hơi buồn.

Quý Kỳ đưa tay xoa đầu cậu, lại hôn một cái lên môi Quý Hựu An.

“Được rồi, được rồi, em trai chị đáng yêu đến vậy chị vui mừng còn không kịp ấy chứ.”

“Thật sự đáng yêu ư?” Quý Hựu An rầu rĩ không vui dùng đầu cọ tay Quý Kỳ: “Chị sẽ không cảm thấy em ngốc chứ?”

“Thật sự vô cùng đáng yêu.”

Bây giờ Quý Kỳ đã bị cậu làm cho tan chảy rồi.

“Không muốn đi làm chuyện kích thích hơn sao?” Cô chuyển chủ đề, tránh cho cậu để ý những chuyện vụn vặt.

“Muốn đi, muốn đi.” Đúng như Quý Kỳ dự đoán, suy nghĩ của Quý Hựu An đã bị cô chuyển hướng sang làm việc kích thích rồi: “Em biết một chỗ tuyệt đối không có người đến, dù sao khi em đến đó để vẽ cũng không gặp bất cứ ai.”
 
Chương 65


Ngõ nhỏ quanh co khúc khuỷu không có mấy người ở, hơn nữa du lịch địa phương cũng ì ạch, Quý Hựu An kéo Quý Kỳ quẹo vào một ngõ nhỏ hẻo lánh, thậm chí vài cánh cổng nhà còn không có khóa.

Quý Hựu An tìm được căn cứ bí mật dùng để vẽ, ngẩng đầu chờ mong nhìn Quý Kỳ hỏi: “Chúng ta có thể bắt đầu chưa?”

t*ng trùng lên não nghiêm trọng đến vậy rồi à?

Quý Kỳ sờ trán Quý Hựu An, sau đó lùi hai bước cởi cúc áo, cởi áo gió, phơi bày cơ thể mặc bộ đồ thỏ của mình trước mặt người đàn ông.

Sự kích thích khi phơi bày cơ thể ở ngoài trời khiến núm vú cô cứng lên, chỉ cần kéo nhẹ một chút là có thể thấy hai hạt đậu nhỏ, khom lưng kéo khóa kéo ở lỗ nhỏ, Quý Kỳ ngẩng đầu nhìn dáng vẻ nuốt nước miếng của Quý Hựu An, rút dương v*t giả đầy t.inh d/ịch ở lỗ nhỏ ra, đưa lên miệng liếm.

Quý Kỳ nhét dương v*t giả đã liếm sạch sẽ vào túi áo gió.

G.ậy th/ịt của Quý Hựu An đã dựng thành một túp lều nhỏ trong quần, Quý Kỳ vươn tay, cách lớp quần sờ lên g.ậy th/ịt của cậu, nắm lấy g.ậy th/ịt vào tay.

“G.ậy th/ịt khó chịu không?” Quý Kỳ hỏi.

“Khó chịu.” Quý Hựu An thoải mái cọ vào tay cô: “Chị, em có thể cắm g.ậy th/ịt vào lỗ nhỏ của chị không? Khó chịu quá.”

Chưa nói có thể hay không thể, Quý Kỳ đã kéo khóa quần thả thứ to lớn kia ra.

G.ậy th/ịt với đường gân xanh cương cứng trong không khí, dữ tợn mà nóng bỏng, cô đặt tay lên q.uy đ/ầu đỏ tím của cậu, sờ khẽ rồi búng một cái: “Chúng ta chơi trò kích thích hơn đi.”

Việc kích thích chẳng phải để cậu chơi lỗ nhỏ ở đây sao?

Quý Hựu An ngơ ngác nhìn Quý Kỳ nắm lấy g.ậy th/ịt của mình, nhìn cô kéo g.ậy th/ịt dẫn mình ra ngoài, cho đến khi đi đến cánh cổng mới dừng lại.

“Sẽ có người thấy.” Bây giờ đến lượt Quý Hựu An lo lắng, cậu muốn lùi lại,, nhưng Quý Kỳ kéo g.ậy th/ịt không cho cậu cơ hội trốn thoát: “Chị, gậy th*t… G.ậy th/ịt lộ ra ngoài, không được…”

“Chẳng phải em nói rất ít người tới đây ư?”

Quý Kỳ vỗ vỗ g.ậy th/ịt trong tay mình để an ủi, chiếc áo gió của cô gần như có thể che đậy khung cảnh trước cô. Cô vòng sang bên cạnh người đàn ông, cô không dùng cơ thể che đậy g.ậy th/ịt trần trụi cho cậu nữa, để lộ thân dưới của cậu ra ngoài, kéo tay cậu sờ lỗ nhỏ của mình.

“Nhưng thỉnh thoảng vẫn có người tới.” Quý Hựu An sờ lỗ nhỏ mềm mại trong tay, muốn né tránh, nhưng lại không đành lòng lấy tay ra khỏi âm hộ của Quý Kỳ: “Chị, chị nỡ để người khác nhìn g.ậy th/ịt của em ư, ưm… Chỗ đó a…”

Tinh hoàn trong tay không nóng như gậy th*t, Quý Kỳ dùng một tay cầm chúng, cẩn thận xoa nắn.

“Không nỡ.”

Quý Kỳ kẹp lấy bàn tay đang đặt ở âm hộ của mình,, mặc dù chỗ cô đứng an toàn hơn nhưng vẫn cảm thấy kích thích khi được người đàn ông vuốt ve ở bên ngoài.

Kìm nén tiếng rên rỉ trong miệng, Quý Kỳ vừa sờ g.ậy th/ịt của Quý Hựu An vừa hưởng thụ cảm giác sung sướng đến chảy nước, dùng ngón tay mân mê gậy th*t, sờ đến đầu khấc, tìm được lỗ tiểu của cậu, bắt đầu vuốt ve.

Bất cứ lúc nào cũng có thể có người đi qua sân ngoài hẻm nhỏ.

Quý Hựu An không ngờ sự kích thích mà Quý Kỳ nói không phải để lộ cô mà là chính cậu!
 
Chương 66


“Chị…”

Quý Hựu An thọc sâu ngón tay vào h/uyệt nhỏ của Quý Kỳ, cả bàn tay cậu đặt sát huyệt đạo, và bắt lấy lỗ nhỏ của cô. Cảm giác căng thẳng dâng lên tận sống lưng, len lỏi vào dây thần kinh và đại não của cậu, lực bắt lấy lỗ nhỏ của Quý Kỳ càng lúc càng mạnh, dương v*t cương cứng cũng ngày càng to hơn.

“Chị… chị… em sắp không chịu nổi nữa rồi, sắp ra rồi!”

“Không được xuất.” Ngón tay Quý Kỳ ấn lên quy đầu của dương v*t ngăn không cho cậu xuất tinh.

Cô vẫn còn muốn làm một số chuyện kích thích hơn.

Kéo dương v*t sắp xuất tinh của Quý Hựu An tới gần, Quý Kỳ tiến lên vài bước đứng giữa cổng sân, ôm lấy cổ của Quý Hựu An từ phía trước rồi nói nhỏ với cậu: “Đút gậy thịt vào đi, đút vào cái lỗ nhỏ d*mđãng đang thèm khát được ch*ch của chị đi.”

Ánh nắng chói chang đang chiếu rọi trên mái hiên, vừa hay bóng râm rơi xuống trên người Quý Kỳ và Quý Hựu An.

Phía sau người đàn ông cao gầy chính là một khoảng sân cổ kính, dưới ánh nắng chiều tỏa ra vẻ quyến rũ độc đáo, trước mặt là người phụ nữ với đôi mắt khát tình, còn có một con đường nhỏ được lát bằng những phiến đá, một bức tường gạch chỉ cách cậu vài bước chân.

Trong không khí có thể ngửi thấy mùi chăn bông ấm áp và mùi hương thoang thoảng của phụ nữ.

“Sẽ bị người khác nhìn thấy đó.” Cậu vòng tay qua eo của Quý Kỳ, hôn lên đôi môi mỏng: “Chị không sợ bị người khác phát hiện sao?”

Quý Kỳ cắn vào môi người đàn ông một cái, cọ xát hoa h/uyệt của mình lên gậy thịt của cậu: “Ngụy trang càng tốt thì càng khó bị phát hiện.” Dừng lại một chút cô lại nói: “Nếu bị phát hiện, bọn họ cũng chỉ nhìn thấy mặt của em.”

Bộ ngực lộ ra bên ngoài quần áo, h/uyệt nhỏ rỉ nước, còn có dương v*t đang cương cứng.

Những thứ đáng xấu hổ này đều bị cơ thể của hai người và áo gió che lại, chỉ cần không có người xông vào, động tác của Quý Hựu An không quá mạnh, chấm co, cô cũng không kêu lên thành tiếng, thì sẽ không có người phát hiện.

“Vậy em đút vào đây.”

Quý Hựu An nhéo mông Quý Kỳ qua lớp áo gió, dùng dương v*t mở đôi môi vừa ẩm ướt vừa mềm mại của hoa huy*t, cậu đẩy mạnh về phía trước và đút toàn bộ gậy thịt vào bên trong.

“Chịch lỗ nhỏ của chị thật thoải mái, siết chặt quá, g.ậy th/ịt của em sắp chịu không nổi rồi.”

H/uyệt nhỏ của người phụ nữ siết quá chặt, Quý Hựu An hít một hơi và ấn vào mông cô, ấn chặt cô vào gậy thịt của cậu rất lâu không nhúc nhích, sợ bản thân mình không kiềm nổi cứ như vậy mà xuất tinh.

“Hựu An..” Quý Kỳ khẽ rên, cô vùi mặt vào cổ Quý Hựu An ngửi mùi hương của cậu một cách tham lam: “Nó nóng quá… lỗ nhỏ sắp bị thiêu cháy rồi…” Cô rên rỉ như một con mèo con, chỉ có Quý Hựu An ở gần như vậy mới có thể nghe được cô đang rên rỉ những gì.

Rõ ràng đang sướng đến nỗi móng tay cào vào da thịt cậu, nhưng chị của cậu vẫn có thể kiềm chế được giọng nói của mình.

Không thích cô như vậy.

Một tay Quý Hựu An ấn lên mông của Quý Kỳ, tay còn lại ôm lưng, lần này nửa thân trên của cô cũng bị ép mạnh vào cơ thể cậu.

Dục vọng đang bùng cháy như lửa ở khắp nơi.

Lần này họ thật sự kết nối chặt chẽ dưới bức màn của trời đất, gậy thịt nóng dập vào sâu trong hoa huyệt, chấm co,  tốc độ đẩy không nhanh, nhưng khi mỗi lần tiến vào sẽ đâm vào nơi sâu nhất, và dập ở bên trong rất lâu.

“Chụp hình ở đây đi.” Thỉnh thoảng vẫn có du khách xuất hiện ở đây như đã hẹn.

Nhưng rất nhanh họ đã phát hiện ra có hai người đang hôn nhau say đắm. Bối rối nhìn thêm vài cái, cả nhóm người bước nhanh qua và quyết định chụp ảnh ở ngôi nhà cổ.

Ra rồi a a a!

Những ánh mắt nhìn trộm về hướng này khiến hai người họ dừng động tác lại, gậy thịt đã dính sâu vào hoa huyệt, Quý Kỳ lấy ngực mình ép vào trước ngực Quý Hựu An, cắn vào vai cậu một cái, run rẩy đạt đến cực khoái.
 
Chương 67


Một tháng trôi qua trong chớp mắt.

Quý Kỳ thu dọn xong hành lý, nhìn khoảng sân lần cuối.

“Chị?” Quý Hựu An nắm lấy tay cô hỏi: “Không nỡ sao? Có muốn sau này chúng ta định cư ở Giang Phủ không?”

Quý Kỳ lắc đầu mỉm cười: “Chị chỉ cảm thấy ở đây rất thoải mái.”

Sự thoải mái mà từ trước đến nay chưa từng có.

“Đi thôi, Bình Xuân còn có một số việc cần phải xử lý.”

Khi cô rời đi lịch chuyển sang năm 2019, khi cô trở lại Bình Xuân thì đã đổi lịch mới, lại sắp đến tết âm lịch, Quý Kỳ kéo Quý Hựu An đứng dưới tòa nhà của văn phòng luật sư Vạn Kỳ gọi điện cho Trình Ninh Nhạc.

“Cái đồ vô lương tâm như cô còn biết đường trở về?”

Trình Ninh Nhạc vừa nhìn thấy Quý Kỳ đã tức giận, cô ấy không nói một lời tiến về phía trước nhéo mặt của người phụ nữ rồi bắt đầu kéo ra.

Quý Hựu An thấy vậy hơi đau lòng, nhưng nhìn chị mình để mặc cho đối phương nhào nặn như thế, cậu chỉ đành bình tĩnh đứng ở bên cạnh không nói gì.

Sau khi trút hết sự bất mãn lên người Quý Kỳ, Trình Ninh Nhạc lại chuyển mục tiêu sang Quý Hựu An: “Đây là em trai cô hay là người tình nhỏ?” Cô ấy quan sát Quý Hựu An một cách tỉ mỉ, ngoại trừ tò mò cũng không có ý gì khác.

Trải qua phong ba bão táp ở tình trường nhiều năm, trực giác của Trình Ninh Nhạc vô cùng chính xác.

Nhưng cho dù mối quan hệ giữa hai người họ có là gì, cô ấy cũng cảm thấy chẳng sao, và cũng chẳng gây hại gì đến xã hội.

Quý Kỳ không nói gì, vẫn là khuôn mặt tỏ ra không chút biểu cảm trước mặt người ngoài, nhưng Trình Ninh Nhạc hiểu rõ, chấm co, cô ấy biết đây là ngầm thừa nhận: “Không tồi, đúng là một tiểu thịt tươi ngon ngọt, cho tôi tôi cũng động lòng.”

Sau khi nói vu vơ xong, Trình Ninh Nhạc không tin Quý Kỳ trở về chỉ để thăm cô ấy.

“Nói đi, lần này trở về tìm tôi có chuyện gì?”

“Để thăm cô.” Vẻ mặt của Quý Kỳ giống như đột nhiên được cởi bỏ lớp áo giáp: “Xin lỗi, khi đi đã không nói gì với cô, khi đó tôi chỉ muốn nhanh chóng đi tìm cậu ấy, và cũng muốn cắt đứt hoàn toàn mối quan hệ với Vạn Kỳ.”

Nói không cảm động là nói dối.

Trình Ninh Nhạc có một loại cảm giác nhiều năm bị hắt hủi mặc dù thể hiện ý tốt, theo đuổi nữ thần như chó, cuối cùng cũng được đền đáp.

“Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm, nếu cô muốn nghe tôi sẽ kể những chuyện xảy ra gần đây của Vạn Kỳ.”

“Không đi làm sao?”

“Làm gì nữa mà làm, dù sao tôi cũng sẽ nộp đơn xin nghỉ việc trong vài ngày tới.”

Sau khi Quý Kỳ nghỉ việc chẳng bao lâu, Nhan Mục cũng nghỉ việc, còn mang theo một số khách hàng, lần từ chức này Trình Ninh Nhạc có ý định làm việc cùng Nhan Mục. Trong khoảng thời gian cô mới rời đi, chấm co, mỗi ngày Từ Hạ Lan đều tới kiếm chuyện với Nhan Mục, trách anh ta đã ký đơn nghỉ việc của Quý Kỳ, hiện tại người trong công ty đều cảm thấy là do bà ta đã ép Nhan Mục rời đi.

“Tóm lại đại khái là như vậy.” Trình Ninh Nhạc vừa nhúng thịt dê vào nồi vừa trêu chọc nói: “Luật sư Từ giống như đột ngột già đi, sự phản bội lần này của cô là một đòn đả kích lớn đối với bà ấy.”

Quý Hựu An ngoại trừ lúc chào hỏi ban đầu, thì không hề nói thêm với Trình Ninh Nhạc một lời nào.

Cậu vui vẻ ngồi bên cạnh ăn lẩu, nhúng thịt và nhặt rau cho Quý Kỳ.

“Thật ghen tị.” Trình Ninh Nhạc cảm thấy bản thân mình sắp chết chìm trong sự ghen tị rồi.

Đặc biệt là ánh mắt của cún con dễ thương trắng trẻo khi nhìn Quý Kỳ, ánh mắt ấy thật sự chỉ toàn tâm toàn ý có mỗi Quý Kỳ, cho dù chết cũng không thể thay thế được.

“Luật sư Nhan vẫn ổn chứ?” Quý Kỳ do dự một chút cuối cùng vẫn hỏi.

“Quá ổn, công ty luật mới làm ăn lên như diều gặp gió, trong ngành anh ta vừa có danh tiếng vừa có duyên, chỉ có điều thất bại trong tình yêu.”

Quý Kỳ quay đầu lại nhìn Quý Hựu An, sau khi cảm nhận được sự ghen tuông rõ ràng trong ánh mắt người đàn ông, cô mỉm cười nói: “Vậy tốt rồi, cô giúp tôi gửi lời cảm ơn tới anh ấy.”

Chọc miếng thịt bò nhúng ở trong bát, Trình Ninh Nhạc gật đầu hiểu ý.

Mặc dù cô ấy vẫn cảm thấy tiếc nuối cho Nhan Mục, chấm co, nhưng chắc chắn sự lựa chọn của Quý Kỳ phù hợp với chính bản thân cô hơn, và cũng là kết quả của sự cân nhắc suy nghĩ kỹ lưỡng của Quý Kỳ.

“Tiếp theo cô định làm gì? Tìm một công ty luật khác ở Bình Xuân sao? Tôi rất muốn giới thiệu cô tới công ty luật của Nhan Mục…”

Trình Ninh Nhạc còn chưa kịp nói hết lời, cô ấy liền cảm nhận được toàn thân Quý Hựu An tỏa ra sự bất mãn.

“Em trai à, có thể em không biết, năng lực của Quý Kỳ cho dù ở đâu cũng là số một, tôi cũng chỉ muốn lôi kéo nhân tài về nơi làm việc mới của mình mà thôi.”

“Tôi biết.” Quý Hựu An trả lời không chút do dự: “Cho dù chị ấy làm gì cũng đều cố gắng hết sức có thể.”

Nhưng tốt nhất đôi khi nó lại là một gánh nặng.

Cho một đĩa thịt bò cay vào nồi, ánh mắt Quý Kỳ mờ ảo: “Hơn nữa, có thể tôi sẽ rời Bình Xuân đến một thành phố khác, giống như cô nói, cho dù ở đâu tôi cũng sẽ không chết đói.”

“Cũng được, nhưng cô không được xóa bạn bè tôi ngay khi vừa rời khỏi Bình Xuân!” Trình Ninh Nhạc cũng không cưỡng ép.

Lại tám về một số chuyện ở công ty với Quý Kỳ.

Cách một lớp sương mù cô ấy đột nhiên ngẩng đầu nhìn vào mắt Quý Kỳ nói: “Quý Kỳ, sắp đến tết rồi.”

“Tôi biết.”

“Đi gặp bà ấy đi, không cần hai người hiểu nhau, nhưng dù sao cũng phải nói rõ không phải vậy, nếu không cho dù cô đi đâu trong lòng vẫn có nút thắt này.”

“Ừm.”

“Chị, thịt bò ăn được rồi, em gắp cho chị.”

“Bỏ xuống, tôi còn chưa ăn! Quý Kỳ người phụ nữ nhẫn tâm như cô còn gật đầu, chỉ vì một đĩa thịt bò mà không nể mặt tôi sao?”
 
Chương 68


"Thật sự phải đi sao?" Quý Hựu An nắm chặt lấy bàn tay đang đặt trong túi áo của Quý Kỳ, cậu lo lắng nhìn cô: "Nếu không muốn đi thì đừng đi, thật ra bà ấy có nói gì em đi nữa thì cũng chẳng sao, nhưng mà em không muốn nghe bà ấy nói gì chị..."

"Dù gì mọi chuyện cũng phải có một kết cục thôi."

Quý Kỳ cười với cậu, kiễng chân hôn lên miệng người đàn ông một cái.

"Như vậy thì sẽ không phải lo lắng gì nữa."

Cũng đúng! Có chị ở bên cạnh, cậu còn gì mà phải lo lắng nữa chứ.

"Reng reng..."

Quý Kỳ nhấn chuông cửa, Từ Hạ Lan đi tới mở cửa cũng không ngờ rằng hai người họ lại cùng tới gặp mình, bà ta còn tưởng rằng cả đời này bà ta sẽ không thể gặp lại bọn họ nữa.

"Mẹ." Quý Kỳ gọi Từ Hạ Lan một tiếng.

Dù trong lòng có phức tạp đến thế nào thì nét mặt Từ Hạ Lan vẫn giữ vẻ lạnh lùng cứng rắn.

Bà ta mở cửa rồi thẳng thừng quay lại phòng khách ngồi lên ghế sô pha: "Tới tìm mẹ làm gì? Đã gây ra chuyện nhục nhã gia phong như thế mà hai đứa còn mặt mũi tới tìm mẹ sao?"

Quý Kỳ không nói gì, cô kéo tay của Quý Hựu An, thậm chí còn không bước qua cửa.

Quý Hựu An và Từ Hạ Lan hoàn toàn không thân thiết với nhau lắm, Quý Kỳ không nói lời nào thì cậu cũng không biết mình nên nói gì. Im lặng được chừng vài phút, Quý Kỳ mới lên tiếng: "Con muốn đến đích thân nói với mẹ một tiếng, mỗi người không giống nhau, Quý Hựu An và Quý Dĩ khác nhau, cũng không thể nào giống nhau được, con sẽ không hối hận vì sự lựa chọn của mình.

Còn nữa, năm mới vui vẻ, con chuẩn bị rời khỏi Bình Xuân rồi."

Từ Hạ Lan ghét Quý Hựu An là bởi vì bề ngoài Quý Hựu An trông rất giống Quý Dĩ, chấm co, bà ta cảm thấy con nhà tông không giống lông cũng giống cánh, dù rằng đây là đứa con mà chính bà ta đẻ ra.

"Chúng ta đi thôi."

Nói xong, Quý Kỳ kéo Quý Hựu An chuẩn bị quay về.

Đóng cửa lại, ở lối đi nhỏ vắng ngắt, Quý Hựu An ôm Quý Kỳ vào lòng: "Em sẽ không khiến chị sau này phải hối hận, không bao giờ."

"Có thể đừng nói mấy lời như thế được không." Giọng nói mang theo sự trào phúng và hà khắc của Từ Hạ Lan xuất hiện bên tai hai người.

Nhìn thấy hai người họ cùng nhìn sang mình rồi nhưng vẫn không có ý định tách nhau ra, Từ Hạ Lan hung hăng trừng mắt lườm hai người nói rằng: "Đi vào đi."

Lần Quý Hựu An gặp Từ Hạ Lan trước đó là khi bà ta chỉ vào cậu mà chửi ầm lên.

Lần trước nữa thì là hồi mà Từ Hạ Lan và Quý Dĩ chưa ly hôn.

Ngồi trong một căn phòng khách hoàn toàn xa lạ, cậu rất mất tự nhiên mà cũng rất bất an, chấm co, Quý Kỳ nắm chặt lấy tay cậu trong lòng bàn tay mình, cố gắng cho cậu chút cảm giác an toàn.

Từ Hạ Lan nhắm mắt làm ngơ, quyết định giả vờ như không nhìn thấy gì hết.

"Ăn bữa cơm đã rồi hẵng đi." Từ Hạ Lan không muốn hỏi tại sao lại thành ra thế này, cũng không muốn biết rốt cuộc là hai người họ nghĩ thế nào, con gái của bà ta thà rằng cắt đứt quan hệ với bà ta chứ vẫn muốn ở bên Quý Hựu An, thì lúc này dù có nói gì đi nữa thì cũng vô ích.

"Vâng."

"Muốn ăn gì?" Từ Hạ Lan nói rồi lấy điện thoại ra bắt đầu đặt đồ ăn ngoài: "Gà chiên ớt?"

Hai mẹ con này.

Quý Hựu An không tài nào ngờ rằng bữa cơm mà họ ở lại ăn lại là đồ đặt bên ngoài? Cậu không chịu được việc để Quý Kỳ ăn đồ bên ngoài, nên cậu đứng bật dậy nói rằng: "Để con làm cơm, nếu như trong tủ không đồ ăn thì để con ra ngoài mua, muốn ăn gì?"

"Con biết làm sao?" Từ Hạ Lan không tin liếc mắt nhìn cậu một cái.

Trong trí nhớ của bà ta thì Quý Dĩ là một người còn chẳng thèm đụng tới bát chén nồi niêu.

"Biết."

"Vậy thì làm món Quý Kỳ thích là được."

Quý Hựu An đi ra ngoài mua thức ăn, sau đó, chỉ còn lại hai người Từ Hạ Lan và Quý Kỳ, chấm co, Từ Hạ Lan bỗng thở dài nói: "Lúc nào mẹ cũng sợ Hựu An sẽ giống như bố nó, trước kia mẹ chỉ đưa mỗi con đi cũng là vì sợ bản thân mẹ sẽ trút những nỗi căm hận với Quý Dĩ lên nó. Sau này mẹ biết nó học hành không giỏi, lại còn đi học vẽ gì đó, mẹ mới chắc chắn rằng nó và Quý Dĩ là cùng một loại người."

"Em ấy đi học vẽ là vì con."
 
Chương 69


Từ Hạ Lan không ngờ rằng Quý Kỳ sẽ lại nói ra những lời như vậy: “Bởi vì con?”

“Khi con bị mẹ ép học đến mức sắp gục ngã, cũng là em ấy trốn học đến tìm con, vẽ tranh cho con làm con vui. Con nói với em ấy rằng em ấy có năng khiếu vẽ, sao không đi học vẽ đi. Thế nên em ấy đã đi học vẽ.”

“Mẹ còn tưởng là Quý Dĩ...”

Cắt ngang lời của Từ Hạ Lan, Quý Kỳ cau mày hỏi: “Bố con từ trước tới giờ chưa từng lo cho em ấy. Rốt cuộc thì mẹ có biết tại sao em ấy lại mắc chứng ám ảnh xã hội gần như đến mức tự kỷ như này không?”

Từ Hạ Lan đương nhiên không biết, bà ta làm sao có thể biết được.

“Bố con chưa bao giờ quan tâ.m đ.ến em ấy. Người đàn bà đó chỉ vì bố con đối xử không tốt với bà ta nên cũng rất ghét em ấy, thường xuyên đánh đập, mắng mỏ. Em ấy từ lúc lên tiểu học đã phải tự nấu ăn, cũng vì vậy mà ngại giao tiếp, cơ thể không phát triển, thường hay bị các bạn cùng lớp ở trường bắt nạt.”

Giọng nói của Quý Kỳ rất điềm tĩnh, nhưng mỗi một lời cô nói ra, trong lòng Từ Hạ Lan đều như thắt lại: “Sao lúc đó con không nói cho mẹ biết?”

“Con đã nói với mẹ rồi, nhưng mẹ không chịu nghe, không nghe bất cứ lời nào cả.”

Trong bóng đêm dài dằng dặc đó, chỉ có Quý Kỳ và Quý Hựu An nương tựa vào nhau, hướng về thứ ánh sáng duy nhất là đối phương.

Từ Hạ Lan ép Quý Kỳ học như điên, cô cứng rắn chịu đựng liên tục nhảy lớp, luôn là “thiên tài” khó gần nhất trong lớp. Quý Dĩ không hỏi han chăm sóc gì Quý Hựu An, cậu lầm lì ít nói chỉ thích vẽ tranh cho Quý Kỳ, và cũng luôn là “giống loài khác biệt” khó gần nhất trong lớp.

Những chuyện này Quý Kỳ đã nói với Từ Hạ Lan từ lâu, nhưng bà ta không chịu nghe, thời gian trôi qua, cô cũng không nói gì nữa mà tự mình giải quyết.

Ví dụ như đến nhà Quý Dĩ để đe dọa bà vợ ngoại tình mới cưới của Quý Dĩ, chấm co, nếu như còn dám đụng vào Quý Hựu An một lần nữa, cô sẽ gọi cảnh sát.

Ví dụ như trực tiếp chặn đường tan học về nhà của mấy thằng nhãi thường bắt nạt Quý Hựu An, dùng một thanh sắt dọa bọn chúng đến độ không bao giờ dám bắt nạt Quý Hựu An nữa.

Ví dụ như khi học đại học thường hay thức khuya để viết luận văn cho người khác, dành dụm để đóng tiền học đại học cho Quý Hựu An.

Cô không nói gì cả, nhưng Quý Hựu An biết, biết hết tất cả.

Là lỗi của bà ta. Từ Hạ Lan muốn bù đắp cho Quý Hựu An, nhưng đã không biết bản thân mình còn có thể làm được gì nữa.

Bà ta rất tự hào khi có một người con gái như Quý Kỳ, khi cùng với những người khác thành lập văn phòng luật sư, chữ “Kỳ” trong tên của văn phòng luật sư cũng là “Kỳ” trong “Quý Kỳ”. Bà ta biết Quý Kỳ thích ăn gì, thích mặc kiểu quần áo như nào, nhưng lại không biết gì về Quý Hựu An.

Quý Dĩ là một tên khốn nạn, Từ Hạ Lan bà cũng chẳng khác gì.

“Sau này mẹ cũng sẽ không quản con nữa.”

Khi Từ Hạ Lan nói ra câu này, bà ta không còn là luật sư Từ của văn phòng luật sư nữa, mà là mẹ của Quý Kỳ và Quý Hựu An.

“Cũng không phải là vì mẹ ủng hộ hai đứa con làm như thế này.” Trên mặt bà ta viết đầy sự mệt mỏi và có chút gì đó tự trách: “Con hay Quý Hựu An, ai cũng được, đi đổi họ đi. Sau này cũng đừng nói cho người khác biết hai đứa là chị em ruột thịt.”

Chuyện này còn có thể như nào nữa?

Làm ầm ĩ lên như mụ đàn bà đanh đá để cả thế giới biết con gái và con trai mình qua lại? chấm co, Hay cắt đứt quan hệ sống chết cũng không quan tâ.m đ.ến chúng nó nữa? Vả lại, chuyện đã đến nước này, bà ta và Quý Dĩ là người có trách nhiệm lớn nhất.

“Còn về Vạn Kỳ không?”

“Không, con muốn tự mình đi ngắm những nơi khác nhiều hơn.”

“Vậy có quay lại không?” Đây mới là vấn đề Từ Hạ Lan lo lắng nhất.

Gật đầu khẳng định, Quý Kỳ nói: “Quay lại.”

Bầu không khí giữa hai người họ như thể có chút gì đó thay đổi. Quý Hựu An bưng rau vào phòng bếp, chấm co, có hơi tò mò nhìn thêm mấy cái, sau đó ánh mắt cậu chạm phải ánh mắt Từ Hạ Lan.

Bà ta thực sự không còn dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn cậu nữa.

Khi Quý Hựu An thái rau, trong đầu cậu tràn ngập những nghi vấn.

“Sau này dịp lễ tết nếu mẹ không thấy hai đứa ở Bình Xuân, mẹ sẽ tính sổ với con đó.” Từ Hạ Lan đột nhiên xuất hiện ở cửa phòng bếp, vẻ mặt có hơi ngượng nghịu: “Đợi đến lúc đó mẹ sẽ xem tranh của con vẽ.”

“Dạ, được!”

Ngoài cửa sổ có pháo hoa đang bắn trên bầu trời, rực rỡ, tươi đẹp, hân hoan.

“Năm mới vui vẻ.” Quý Hựu An nghĩ tới Quý Kỳ, quay đầu nhìn Từ Hạ Lan với nụ cười mà Quý Dĩ sẽ chẳng bao giờ có được.
 
Chương 70


Nếu như kể lại đầu đuôi câu chuyện này, thì phải bắt đầu từ Từ Hạ Lan và Quý Dĩ.

Một luật sư vừa bước vào nghề và một nhà văn vô danh, quả thật lúc ban đầu cuộc hôn nhân này rất hoàn hảo, họ còn cho rằng họ sẽ hạnh phúc mãi mãi nhờ vào tình yêu giữa hai người.

Sau đó, vào mùa thu một năm nào, Từ Hạ Lan đã sinh ra Quý Kỳ, Kỳ, Kỳ trong thu kỳ*. Qua mùa đông bốn năm sau, lại sinh ra Quý Hựu An, An, An trong đông an*. Thu kỳ đông an, tất cả đều là những mong ước tốt đẹp về cuộc sống.

(*): Thu kỳ: mùa thu tốt lành và yên bình; đông an: Bình yên trong mùa đông. Là một lời chúc.

Chỉ là kim đồng hồ xoay tròn.

Nhà văn vô danh vẫn là nhà văn vô danh, nhưng luật sư đã không còn là luật sư mới bước vào nghề kia nữa.

Cãi vã, chiến tranh lạnh, ngoại tình...

Quý Dĩ ngày càng cách xa sự thành công luôn trong trạng thái thất thường, không chịu được việc Từ Hạ Lan kiếm được nhiều tiền hơn mình quá nhiều, ông ta bắt đầu qua lại ngoại tình với người phụ nữ khác, chẳng bao lâu sau đã cặp kè với một fan hâm mộ tác phẩm của ông ta. Đương nhiên nếu so sánh thì hơi ấm nóng ngon hơn cơm nguội trong cái nồi lạnh nhiều, ông ta cũng bắt đầu chẳng thèm quan tâm tới hai đứa con trai con gái của mình nữa.

Chẳng bao lâu sau Từ Hạ Lân đã biết về cái hơi ấm nóng kia.

Bà ta đưa đứa con gái Quý Kỳ xuất sắc giống mình đi, để lại Quý Hựu An mặt mũi hiện đầy chữ "Quý Dĩ", vừa ly hôn, Quý Dĩ đã cưới một người phụ nữ khác vào nhà.

Mang theo tâm trạng trả thù thuần túy, Từ Hạ Lan hợp tác với những người khác mở một công ty luật, nhờ vào thủ đoạn của mình, nhờ năng lực và thái độ làm việc bằng cả mạng sống, bà ta đã phát triển công ty luật ngày càng lớn, chấm co, dưới yêu cầu của bà ta, Quý Kỳ đã bị nhồi vào đầu hai chữ "học tập".

"Chị ơi chị, em cho chị xem tranh em vẽ này."

"Chị ơi, em mãi mãi ở bên chị."

"Chị đừng khóc, nếu như chị khóc em cũng sẽ khó chịu lắm."

Bình thường Quý Hựu An không lên lớp mà sẽ chạy tới trước cổng trường cô chờ cô tan học, chờ cô, làm cô vui, chọc cô cười, cho cô tất cả những gì mà cậu có thể cho.

Sau này khi Quý Kỳ phát hiện ra Quý Hựu An càng ngày càng gầy, trên người bắt đầu xuất hiện những vết máu đọng bầm tím, những phát hiện như thế kéo dài đến một khoảng thời gian sau này, cô mới phát hiện ra, ngoài mình ra, Quý Hựu An thậm chí còn không muốn đối diện với những người khác, khi bị người khác nhìn chăm chú thì sẽ run rẩy đổ mồ hôi lạnh.

Khi đó Quý Kỳ đã lên cấp hai rồi, sau khi cô tìm đủ mọi cách để phát hiện ra Quý Hựu An bị bạn học bắt nạt, cô đã mang theo gậy sắt chặn chúng nó lại.

Sau đó cô còn mang theo cây gậy sắt đó đến nhà Quý Dĩ.

Nếu như không nhờ Quý Dĩ có sức lực to khỏe kéo lại thì có lẽ khi ấy cô đã đập một gậy lên đầu người phụ nữ kia rồi, tuy rằng không đập trúng, nhưng Quý Dĩ cũng bị cô cắn rất đau.

Cô sợ rằng sau khi mình rời đi rồi thì người phụ nữ này sẽ còn bắt nạt Quý Hựu An thậm tệ hơn, những lúc cô không lên lớp thì đều sẽ ở nhà Quý Dĩ.

Ai tới cũng chẳng làm gì được.

Quý Kỳ bị dồn ép bèn lạnh lùng chĩa dao về phía Quý Dĩ: "Nếu như sau này ông mà còn dung túng người phụ nữ kia ngược đãi Quý Hựu An, thì tôi sẽ đâm chết các người ngay."

Cũng vì sợ Quý Kỳ, hơn nữa vì nghĩ rằng bản thân những đứa trẻ trong thời kỳ phản nghịch hay thất thường, chấm co,  nên chẳng bao lâu sau người phụ nữ gả cho Quý Dĩ kia đã hối hận, đối xử với Quý Hựu An kính trọng mà xa cách. Sau đó, Quý Kỳ vẫn tạm nghỉ học cả một năm mới đưa Quý Hựu An quay về quỹ đạo bình thường.

Từ đó về sau, trong cuộc sống của Quý Hựu An cũng chỉ còn hai chữ Quý Kỳ mà thôi.

Mà cũng có lẽ từ lâu trước đó, trong cuộc sống của bọn họ cũng chỉ còn lại cái tên của đối phương, khắc vào trong trái tim, in sâu vào linh hồn.

...

"Bố lại ly hôn rồi."

Quý Kỳ sấy tóc cho Quý Hựu An, khi nghe thấy lời cậu nói thì cô cũng chẳng cảm thấy bất ngờ chút nào: "Lại tìm được một fan mới hả?"

"Hình như là vậy." Quý Hựu An gật đầu.

"Có vẻ như fan nữ của em cũng không ít nhỉ?"

"Em có biết đâu!" Quý Hựu An quay đầu lại ôm lấy hông Quý kỳ, chấm co, dụi dụi mái tóc vẫn chưa khô lên cổ cô: "Từ trước tới nay em chẳng bao giờ nói chuyện với bọn họ cả, hơn nữa em cũng đã điền lên cột thông tin của mình là đã kết hôn rồi mà."

Cậu chìa ngón áp út bên tay trái mình ra, cho cô xem chiếc nhẫn trên đó.

"Thậm chí em còn không muốn cởi nó ra."

Một chiếc nhẫn giống hệt cũng được đeo trên ngón áp út bàn tay trái của Quý Kỳ.

"Vẫn chưa sấy khô tóc đâu." Quý Kỳ đẩy đầu Quý Hựu An ở trên cổ mình ra.

Cậu bất mãn lẩm bẩm: "Chị không tin em." Có chết cũng không chịu buông Quý Kỳ ra.

"Quý Hựu An!"

Quý Hựu An vờ như không nghe thấy Quý Kỳ gọi mình.

"Tối nay cái mông ngứa ngáy này lại muốn để chị chơi sao?" Quý Kỳ đập một phát lên g.ậy th/ịt cậu qua lớp quần: "Còn không nghe lời nữa thì tối nay cắm dương v*t giả ngủ trên sô pha đi."

Quý Hựu An lập tức buông Quý Kỳ ra, ngồi ngoan ngoãn.

"Chị sắp được nghỉ đông rồi, chúng ta quay về Bình Xuân ở vài ngày, có muốn đi nơi nào không?" Quý Kỳ tiếp tục sấy tóc cho Quý Hựu An, cô xoa xoa mái tóc ngắn ướt nhẹp của cậu rồi nở nụ cười.

"Muốn đi vào trong h/uyệt nhỏ của chị."

"Nghiêm túc trả lời câu hỏi."

"Vậy cứ ở Bình Xuân vài ngày đi."

"Chị đã nói với mẹ trước rồi, Trình Ninh Nhạc cũng đã nhắc tới chuyện này từ lâu rồi."

Kết hôn thì đương nhiên là chẳng thể nào kết hôn được, nhưng Quý Kỳ và Quý Hựu An mua một cặp nhẫn đôi, chấm co, cũng nói với người ngoài là đã kết hôn, Quý Kỳ nói vậy là để Quý Hựu An làm việc ở nhà không phải suy nghĩ lung tung.

Quý Hựu An đổi họ, đổi thành họ Từ.

Bọn họ cũng đã chuyển đến một thành phố mới, nơi hoàn toàn không có bạn bè thân thích.

Nói tóm lại, bây giờ tất thảy mọi chuyện đều vô cùng tốt đẹp.

Quý Kỳ ngồi lên g.ậy th/ịt của Quý Hựu An, kéo cái vòng cổ của cậu, nhổm người lên cắn lấy đôi môi quyến rũ của người đàn ông: "Ưm... Sâu quá... Chị vẫn chưa tắm đâu... Em lại dụ dỗ chị..."

"Chị không thích sao, không thích dùng h/uyệt nhỏ chơi hỏng g.ậy th/ịt của em à?"

Nhìn dáng vẻ d*mđãng của Quý Hựu An đang rên rỉ mặc cho cô đòi lấy, chấm co, Quý Kỳ thầm muốn bẻ xương cậu ra cho vào trong bụng, ăn sạch sẽ không còn gì cả.

"Thích chứ."

Sao mà cô có thể không thích được.

Người em trai mà cô yêu nhất.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top