Cập nhật mới

Dịch Full Hoa Viên Bệnh Viện Tâm Thần

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 60: Mình Ở Đây


"Tân?" - Bộ Tiểu Ngạn chậm rãi đứng lên, không thể tin nổi nhìn người trước mặt. Đưa tay sờ mặt cô, có nhiệt độ.....Cảm giác, thật quen thuộc!

Là Tân, không sai! Là cậu ấy! Không phải ảo giác! Đúng là cậu ấy!

"Cậu về rồi.....cậu đã về....." - Bộ Tiểu Ngạn đã chờ khoảng khắc này rất lâu, nhưng khi nó thật sự đến, lại không biết phải làm ra vẻ mặt gì. Thậm chí còn vừa khóc vừa cười.

"Cô Bộ...." - Tân có vẻ lúng túng, nhưng để mặc cô chạm vào.

Tân nhìn xuyên qua vai Bộ Tiểu Ngạn, rơi vào khuôn mặt phía sau cô --- khuôn mặt của Do, làm nàng sửng sờ.

Bộ Tiểu Ngạn đột nhiên thấy hai chân mềm nhũn quỵ xuống, Tân liền đỡ lấy nàng: "Cô sao vậy?"

Do bước đến giúp đỡ Bộ Tiểu Ngạn, nói với Tân: "Sức khỏe cô ấy không tốt, có thể là bị ngất, đưa cô ấy về phòng bệnh thôi."

"....Ừ."

Tân với Do cùng đưa Bộ Tiểu Ngạn trở về giường bệnh, truyền dịch, sau đó họ lại trở về vườn hoa cùng ngồi xuống.

"Thật ra, tôi bị mất một phần trí nhớ." - Tân ngồi xuống, đưa cho Do một điếu thuốc, nói.

Do cầm điếu thuốc, mọi động tác đều dừng lại, nhìn cô.

"Tôi....khi tôi tỉnh lại thì đang ở trên một cái cây lớn, cái cây đó cành lá rất tươi tốt nên may mắn thoát chết. Nhưng khi đó, tôi không nhớ mình là ai, trên người bị thương, đau đớn khiến tôi ngủ mê man không biết qua bao nhiêu ngày đêm. Bất quá tôi vẫn còn may, khi người ta thấy trên người tôi có vết đạn bắn, nhưng viên đạn không xuyên qua cơ thể, bị kẹt bên trong, nên tôi có thể hồi phục khá nhanh. Sau đó có thể cử động được, thì phát hiện trong người có ví tiền, trong ví có giấy tờ và một tấm hình.

"Tấm hình đó nhìn như là chụp lén, trong hình là một cô gái tóc dài, với đôi mắt to đầy u buồn. Tôi nhìn nó rất nhiều ngày, sau đó ở trong mơ cũng nhìn thấy cô ấy, nhớ lại một ít chuyện cũ. Nhưng phần lớn ký ức vẫn bị phong tỏa trong đầu, không thể nhớ. Đến khi sức khỏe tốt hơn, vất vả bò lên núi, trên người còn có chút tiền, tôi trở về.... Tôi muốn tìm lại những ký ức đã mất, nên cầm tấm hình đi hỏi khắp nơi. Thành phố này hình như đã từng xảy ra việc gì đó, người trong thành phố đều biết đó là Bộ Tiểu Ngạn, nên chỉ tôi đến bệnh viện gặp cô ấy.

"Tôi biết, tôi với cô ấy nhất định có liên quan. Khi nhìn thấy cô ấy, tôi cảm thấy rất thân thiết....."

Do hờ hững nói chen vào: "Cô ấy là người cô yêu."

Tân mỉm cười đáp: "Thật ra, từ khi tôi nhìn thấy tấm hình, tôi đã biết điều đó. Phần lớn ký ức đều là hình dáng của cô ấy, có lẽ vì thế, nên dù bất cứ giá nào cũng muốn trở về tìm cô ấy....."

Trong khi nói chuyện, đằng xa có một người mặc áo trắng dài đi tới, Trần Quả.

Trần Quả đi tới trước mặt Tân, nói một cách nghiêm túc: "Cô đi theo tôi, có vài lời muốn nói với cô."

Tân quay đầu nhìn Do, Do gật đầu, Tân nói: "Chút nữa tôi quay lại."

Trần Quả đưa Tân đến một căn phòng, ngồi đối diện cô, chỉnh lại gọng kính đen nói: "Tôi là bác sĩ điều trị chính của Bộ Tiểu Ngạn, tôi tên Trần Quả."

"Có chuyện gì không?"

"Vậy tôi đi thẳng vào vấn đề. Trạng thái tinh thần của Tiểu Ngạn bây giờ, rất xấu. Cậu ấy vốn là một người tính cách hướng nội, bây giờ có dấu hiệu bị trầm cảm. Cậu ấy không ăn, không uống, thậm chí không ngủ, tư duy chậm chạp, ngôn ngữ và hành động đã giảm thiểu một thời gian rất dài, hơn nữa.....Cậu ấy có xu hướng tự ngược đãi bản thân." - Nói tới đây, Trần Quả lấy kính xuống, xoa xoa mắt. Tân ngồi đó, sắc mặt tái nhợt.

"Thế này, để tôi nói trực tiếp hơn. Đây là kết quả chuẩn đoán của Bộ Tiểu Ngạn." - Trần Quả đưa hồ sơ bệnh án cho Tân, Tân lật tờ thứ nhất ra xem, trên đó viết "bị rối loạn cảm xúc".

"Nói đơn giản hơn, đó chính là bị bệnh tâm thần."

Tân nhíu chặt mày, không nói gì.

"Nhưng cậu ấy vẫn không chịu phối hợp điều trị, không chịu uống thuốc, nếu tiếp tục như vậy, tôi sợ....." - Vành mắt Trần Quả đỏ lên, có chút không thể nói tiếp.

"Vậy, tôi phải làm gì?"

Trần Quả nói: "Tôi hi vọng cô có thể giúp chúng tôi, cùng chữa bệnh cho Bộ Tiểu Ngạn. Tuy rằng không thể trị tận gốc, nhưng có thể kiềm chế cảm xúc coi thường mạng sống, có thể làm cậu ấy ăn ngon ngủ yên, đây là bước đầu tiên. Sau đó cứ từ từ đi tiếp." - Nàng cầm lấy thuốc chống trầm cảm đưa cho Tân, Tân nhận, nghiêm túc trả lời: "Được."

Bộ Tiểu Ngạn nói phải xuất viện, lời nói của nàng rất bình tĩnh, nhưng thái bộ thì rất tệ. Dù bác sĩ có khuyên thế nào, nàng vẫn kiên trì --- tôi muốn xuất viện.

Trần Quả lại tìm đến Tân, nói nếu cô ấy xuất viện thì phải đi theo, đưa cô ấy về. Thế nhưng sức khỏe của cô ấy rất yếu, nói không chừng giây trước đang nói chuyện, giây sau đã té xỉu. Vì thế, tốt nhất phải trải thảm mềm trên sàn, góc bàn hay góc giường cũng phải bọc lại, giấu tất cả dao đi.... Tốt nhất là vứt hết. Nếu như có thể hãy tìm một công việc làm tại nhà, dành nhiều thời gian cho cô ấy, đề phòng tâm trạng cô ấy chuyển biến xấu.

Trần Quả yêu cầu Tân nghi lại từng tâm trạng, đón Bộ Tiểu Ngạn về nhà, ở cùng cô ấy.

"Tân, mình phát hiện cậu hơi khác." - Bộ Tiểu Ngạn ngồi trên ghế sopha, ngơ ngác nhìn cô.

"Không giống? Chỗ nào không giống?" - Tân đang rót nước.

Bộ Tiểu Ngạn hất mái tóc dài: "Mình cảm thấy.....Cậu không phải là cậu, cứ như một người khác."

"Chỗ nào không giống?" - Tân cầm nước và thuốc tới, ngồi cạnh Bộ Tiểu Ngạn, giúp Bộ Tiểu Ngạn uống.

Bộ Tiểu Ngạn đẩy nước với thuốc ra, vẫn còn chìm đắm trong vấn đề của mình: "Cảm giác, cậu đã về, cơ thể cậu đã về, nhưng bên trong cậu lại là linh hồn của người khác, cậu hiểu không? Mình cảm giác không giống trước đây, tính cách, cách nói chuyện, thậm chí cả ánh mắt cũng không giống."

"........"

Bộ Tiểu Ngạn là người rất nhạy cảm, Tân không nói chuyện mình bị mất trí nhớ, nhưng cô vẫn nhìn ra từ một ít chi tiết nhỏ.

"Dù thế nào, mình ở đây rồi, không tốt sao?" - Tân mỉm cười, cười rất dịu dàng, thậm chí là điềm tĩnh.

Bộ Tiểu Ngạn nhìn vào mắt cô, nhưng trong lòng rất bình tĩnh.

Tân nói đúng, chỉ cần cậu ấy ở đây là được rồi. Còn đỡ hơn là mất nhau, còn đỡ hơn là trông chờ đến mỏi mòn....

Cho nên khi Tân ôm nàng, hôn vào môi nàng, nàng không còn chống cự.

Dù cậu ấy trở thành người thế nào, thì cậu ấy vẫn ở đây, là người độc nhất vô nhị trên đời. Người đi theo nàng cho đến chết cũng chỉ có cậu ấy.....Tất cả đều là cậu ấy....

Bộ Tiểu Ngạn không hề chống cự, cũng không muốn chống cự. Chống cự sẽ khiến nàng mệt mỏi, nếu cái ôm này có thể làm nàng thấy ấm áp, thấy trên đời này vẫn có người quan tâm nàng, bảo vệ nàng, vậy thì có gì không tốt?

Tân nhìn Bộ Tiểu Ngạn dưới thân, nhẹ nhàng thở d.ốc, bộ n.ực tr.ắng nõn khẽ phập phồng, cơ thể gầy yếu khiến người ta đau lòng....

Tân dường như nhớ lại một chút chuyện, cái đêm hỗn loạn đó, Bộ Tiểu Ngạn ngoan cố bỏ chạy.

Nàng đột nhiên có chút muốn khóc, dường như phần tình cảm chôn sâu trong lòng, cuối cùng đã tìm được lối thoát rồi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 61: Thật Đau Lòng


Đêm khuya, Tân chậm rãi tỉnh dậy, phát hiện Bộ Tiểu Ngạn vẫn nằm yên lặng trong lòng mình.

Ngay cả trong giấc mơ, Bộ Tiểu Ngạn vẫn ôm chặt cánh tay Tân, như thể nếu không chú ý Tân sẽ lại biến mất.

Tân nhìn khuôn mặt dưới ánh trăng của Bộ Tiểu Ngạn, những mảnh ký ức nhỏ đang chảy ra khỏi đầu, nhưng vẫn rất khó để kết hợp thành một ký ức hoàn chỉnh.

Nhưng Tân cảm thấy, khi Bộ Tiểu Ngạn bên cạnh, nàng có cảm giác an toàn và thân thuộc. Căn phòng xa lạ của Bộ Tiểu Ngạn, vì có một người đang ở đây, cho nên nó có một cảm giác được gọi là "nhà" mạnh mẽ....

Tân cúi xuống hôn lên đỉnh đầu của Bộ Tiểu Ngạn, một cô gái tốt dịu dàng và đáng yêu như vậy phải cố trân trọng, không muốn nhìn thấy cơ thể cô càng lúc càng tàn tạ.

Tân tìm được một công việc phiên dịch tại nhà. Nhận bản thảo tiếng Anh từ công ty, rồi ở nhà dịch lại, sau khi dịch xong thì lại gửi cho người khác. Dù tiền lương không quá cao, thế nhưng cũng đủ nàng và Bộ Tiểu Ngạn chi tiêu hàng ngày.

Bộ Tiểu Ngạn đã rất lâu không thể viết được một chữ.

Bộ Tiểu Ngạn là nhà văn, tính cách hướng nội, trước đây chỉ cần ngồi trước máy tính, ngón tay vừa chạm vào bàn phím thì chữ tuôn ra ào ạt. Khi đó, Bộ Tiểu Ngạn là một cô gái tràn đầy hào quang, không nói nhiều, nhưng trong lòng lại rất hiểu. Mà bây giờ, việc Bộ Tiểu Ngạn làm nhiều nhất, chính là ngồi ở đó, nhìn chằm chằm lên bầu trời......

Tân có hỏi qua cô: "Mình đã về, tại sao cậu vẫn thích ngắm bầu trời vậy?"

"Hình như, đã thành thói quen." - Bộ Tiểu Ngạn nói, nàng sẽ khóc mà không có bất kỳ dấu hiệu báo trước nào: "Mình cảm thấy, bầu trời rất đáng sợ, tràn đầy bất ngờ.... Tân, mình luôn cảm thấy sẽ có ngày, cậu lại rời bỏ mình."

Tân đã theo lời Trần Quả, thuyết phục Bộ Tiểu Ngạn uống thuốc. Nhưng Bộ Tiểu Ngạn luôn làm lơ số thuốc đó, đưa tới miệng cô vẫn không quan tâm.

"Uống đi Tiểu Ngạn." - Cực khổ thuyết phục cô.

"Đây là thuốc gì?" - Rốt cục, có ngày Bộ Tiểu Ngạn hỏi về nó. Đây là chuyện tốt, có nghi vấn nói lên là có hứng thú.

"Đây là vitamin với thuốc bổ. Tình trạng cơ thể cậu bây giờ rất tệ, mình lo lắng khi ra ngoài mua đồ hoặc làm gì đó, thời gian không ở bên cạnh cậu, lỡ cậu đột nhiên ngất xỉu thì làm sao?"

"Không phải mấy nơi dễ tổn thương đã bị cậu bọc lại hết rồi sao...."

Bộ Tiểu Ngạn nhìn thì có vẻ không chú ý những chuyện đó, nhưng trên thực tế, mọi thứ nàng đều để ý đến.

"Tiểu Ngạn, mau khỏe lại, mình sẽ ở cạnh cậu, không đi đâu cả. Chờ cậu khỏe lại, mình sẽ đưa cậu đi du lịch vòng quanh thế giới. Cậu muốn đi đâu, chúng ta sẽ đến đó, có được không?"

Bộ Tiểu Ngạn nhìn Tân, trong ánh mắt Tân tràn đầy chờ mong. Dường như có thể từ ánh mắt của cô, nhìn thấy tương lai tốt đẹp.

Tân đang thiêu đốt chính mình, sưởi ấm cho Bộ Tiểu Ngạn. Người đã đóng băng quá lâu nhất thời không cách nào hòa hoãn, Bộ Tiểu Ngạn.

Tân nắm chặt tay Bộ Tiểu Ngạn, khiến Bộ Tiểu Ngạn cảm thấy ấm áp......

Bộ Tiểu Ngạn muốn mỉm cười với Tân, nhưng biểu hiện này đã trở nên quá xa lạ, nàng cố gắng rất lâu, nhưng khóe miệng vẫn chỉ hơi nhếch lên: "Được....Mình sẽ cố gắng."

Tân cười rất vui, bởi vì nàng biết, Bộ Tiểu Ngạn đang thực hiện bước đầu tiên.

Bệnh trầm cảm không đơn giản là kiệt quệ về tinh thần, những biểu hiện thông qua cơ thể cũng rất đáng sợ.

Bộ Tiểu Ngạn vốn đã gầy yếu, trong vòng một tháng lại bị sụt 17kg, da dẻ trắng bệch, tóc đã rất dài, nửa đêm không thể ngủ yên, thường xuyên xảy ra chuyện. Có lúc Bộ Tiểu Ngạn sẽ ngồi trên cái ghế nhỏ ngoài ban công, nhìn về hướng đông, xem mặt trời mọc.

Có mấy lần, Tân thức dậy vào nửa đêm để đi vệ sinh, đều bị Bộ Tiểu Ngạn hù sợ chết khiếp, nghĩ rằng đó là ma nữ.

"Sao vẫn không ngủ?"

"Mình không ngủ được....."

"Ngủ không được thì nằm nghỉ, ngồi ở đây sẽ mệt."

"Mình....Muốn nhìn mặt trời mọc....." - Giọng nói của Bộ Tiểu Ngạn vừa rụt rè và thận trọng, ai cũng không nỡ trách mắng nàng.

Bộ Tiểu Ngạn rất dễ hồi hộp, không uống nhiều nước, nhưng lại thường xuyên đi vệ sinh, chân tay yếu đến mức tự tắm cũng khó khăn. Có một lần, nàng nằm trong bồn tắm, kết quả gần cả tiếng mà Tân không thấy nàng ra, ở ngoài cửa gọi thì không thấy động tĩnh. Tân sợ hãi, dùng sức đạp cửa đi vào, vừa nhìn, thấy Bộ Tiểu Ngạn ngồi đó, mắt mở to, tóc dài tán loạn tro/ng nước, làn da thì xanh lét không có sức sống, rất giống một cái xác nữ chết đuối.

"Tiểu Ngạn! Tiểu Ngạn!!" - Tân liền chạy đến vỗ vỗ vào mặt cô.

Môi Bộ Tiểu Ngạn mấp máy, Tân tập trung nghe, rất lâu mới biết nàng đang nói cái gì.

"Mình....Mình cảm giác......mình vừa mới chết....."

Mỗi ngày, Tân đều giúp Bộ Tiểu Ngạn uống thuốc đúng giờ, bởi vì sợ làm tổn thương lòng tự ái của cô, nên nàng nói đó là vitamin. Nhưng Bộ Tiểu Ngạn dù có uống thuốc đúng giờ, cơ thể vẫn chẳng khá hơn. Tân chạy tìm Trần Quả, Trần Quả lại đưa nàng một đống thuốc, đều là thuốc chống trầm cảm.

"Hãy để cậu ấy luân phiên uống những loại này, nếu không sẽ bị lờn thuốc, không có tác dụng."

"Ừ, biết rồi...."

Thời gian Tân đi tìm Trần Quả lấy thuốc, Bộ Tiểu Ngạn một mình ra khỏi nhà.

Bởi vì nàng đột nhiên rất muốn uống một loại nước trái cây mà lúc nhỏ đã uống, hương vị của nước trái cây đó không ngừng kí.ch thích đại não của nàng, làm nàng khó chịu, xém bứt hết tóc.

Nàng không muốn gặp ai ngoài Tân, nhưng không hiểu sao nàng lại bị cái thứ nước trái cây đó làm phiền. Bộ Tiểu Ngạn cảm giác được từng dây thần kinh trong đầu đang từ từ thắt lại, sau đó bị giựt đứt, đau đến không thể dùng lời để diễn tả.

Cuối cùng, nàng không chịu đựng được nữa, đi ra ngoài.

Dù nàng đã đi trên con đường đến siêu thị vô số lần, nhưng đột nhiên có chút không nhớ rõ. Nhìn thấy ven đường có một bạn nhỏ, nàng lấy hết can đảm để hỏi đường đến siêu thị. Ai ngờ, vừa định đến gần đứa bé, thì nó đã hét lên rồi bỏ chạy.

"Mẹ, mẹ, có người điên kìa."

Bộ Tiểu Ngạn thấy đứa trẻ nhìn mình với nét mặt đầy sợ hãi, chạy về phía mẹ, cảm giác rất khó tả.

Điên sao?

Bộ Tiểu Ngạn quay đầu nhìn, tại sao mọi người xung quanh ai cũng nhìn nàng? Ánh mắt mang theo sự xem thường, duy trì khoảng cách với nàng.

Bộ Tiểu Ngạn hoảng hốt trong lòng, dường như biết rằng có chuyện gì đó đang xảy ra, nhưng lại không hiểu mức độ của nó....

"Cô bé....đang nói mình sao?" - Bộ Tiểu Ngạn lẩm bẩm một mình, sau đó quay đầu lại, đúng lúc đối diện với một tấm kính lớn của trung tâm mua sắm.

Bên trong kính là những người mẫu thời trang lộng lẫy và nóng bỏng, nhưng bên ngoài tấm kính là một phụ nữ xa lạ, với mái tóc rối bù, khuôn mặt xám xịt, mặc đồ ngủ đi dép lê, cặp mắt thâm quầng.

Bộ Tiểu Ngạn nhìn bản thân trong kính, nhất thời không nhận ra.

Đây là mình? Người phụ nữ như bị tâm thần này là mình?

Khi Tân về đến nhà, thấy cửa mở toang, nàng tưởng rằng nhà bị trộm, nên chạy vào nhìn. Mọi thứ vẫn giống như lúc nàng rời đi, không có dấu vết bị trộm vào nhà, nhưng không thấy Bộ Tiểu Ngạn đâu.

Tân lúc này hoảng hốt rất nghiêm trọng, tìm điện thoại di động trong túi. Vừa mới bấm số gọi cho Bộ Tiểu Ngạn, thì nghe thấy tiếng chuông quen thuộc vang lên phía sau.

Tân quay đầu lại, thấy Bộ Tiểu Ngạn mặc đồ ngủ, để chân trần đứng trước cửa. Trên bộ đồ rất nhiều bụi, nước mắt của cô cứ lặng lẽ rơi.

"Tiểu Ngạn....Cậu...."

"Tân, có phải mình bị bệnh không?"

"......Tiểu Ngạn."

"Có phải mình bị điên rồi không?"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 62: Thì Ra Là Cô


Từ lần Bộ Tiểu Ngạn ra ngoài đó, sự kí.ch thích đã làm nàng càng trở nên ủ rũ, suốt ngày nhốt mình trong phòng, ngay cả Tân cũng rất ít nhìn thấy nàng.

Tân biết tình trạng của nàng lúc này rất tệ, nên nàng không muốn gặp người, nhưng nàng vẫn phải uống thuốc đúng giờ.

"Đây là thuốc gì?" - Có một ngày, Bộ Tiểu Ngạn đã chủ động bước ra khỏi phòng, đứng trước mặt Tân, mở tay ra, một đống thuốc lớn rơi ồ ạt rơi xuống đất.

Từng viên thuốc rơi xuống, đập vào đất vang vọng trong căn phòng trống rỗng vô hồn, nghe thật chói tai.

"Là thuốc." - Tân trả lời.

"Thuốc? Không phải vitamin sao?"

"........" - Tân cảm thấy, lừa gạt cô thật là cực khổ: "Là celeste, alprazolam, thuốc chống trầm cảm...."

"Chống trầm cảm?" - Bộ Tiểu Ngạn bước tới, nhìn thẳng vào mắt Tân. Tân có thể thấy rõ, viền mắt của Bộ Tiểu Ngạn đang dần đỏ lên, nước mắt đang tụ lại: "Cậu cũng nghĩ mình bị điên sao?"

"Không có, không có!!" - Tân nắm chặt bả vai thon gầy của Bộ Tiểu Ngạn: "Sao cậu lại nghĩ vậy? Cậu chỉ là tạm thời không được khỏe, chỉ cần uống thuốc sẽ tốt lên....."

"Tại sao...cậu....gạt mình?"

"....Tiểu Ngạn....."

Bộ Tiểu Ngạn ngẩng đầu lên, nước mắt ngưng đọng trong hốc mắt, vẻ mặt ngoan cố đến cực hạn: "Tân, cậu gạt mình, cậu nói những thứ đó là vitamin, nhưng thật ra là thuốc chống trầm cảm. Tại sao cậu lại gạt mình?"

"Mình...mình chỉ muốn cậu nhanh khỏe thôi...."

"Vậy, cậu có từng thử nói thật với mình không?"

"Mình...." - Dù Tân có trăm cái miệng, cũng không thể trả lời.

"Được rồi...." Bộ Tiểu Ngạn yếu ớt dời vai, tránh khỏi Tân: "Mình buồn ngủ, muốn ngủ, cậu về đi."

"Tiểu Ngạn."

"Trở về đi..." - Bộ Tiểu Ngạn suy yếu đến mức sắp ngã quỵ, Tân rất sợ nếu không làm theo lời Bộ Tiểu Ngạn, thì Bộ Tiểu Ngạn sẽ sụp đổ mà phát điên.

Cho nên, cô trở về phòng.

Thật ra, Tân dần dần có chút sợ hãi Bộ Tiểu Ngạn. Tân luôn cảm thấy, bên trong Bộ Tiểu Ngạn có nhân tố bạo lực tiềm ẩn sắp bùng phát. Nhiều lần, trong đầu Tân đều nghĩ tới hình ảnh Bộ Tiểu Ngạn giựt đứt tóc mình, hoặc đi vào bếp lấy con dao gọt hoa quả duy nhất còn sót lại trong nhà, múa lung tung vào không khí..... Tân không biết, tại sao lại cảm thấy sợ hãi như vậy.

Dù rằng trong trí nhớ của Tân, Bộ Tiểu Ngạn rất dịu dàng, thế nhưng lúc này nàng cảm thấy cô ấy thật xa lạ....

Đêm đó, Tân trằn trọc không ngủ được, nàng biết Bộ Tiểu Ngạn cũng không có ngủ. Là người yêu, vừa là người bảo vệ, Tân muốn tìm cô để ôm cô ngủ, nhưng cuối cùng nàng lại không làm vậy.

Tân cả đêm không ngủ, thậm chí còn không nhắm mắt. Ở trong căn phòng thấp thấp này, dường như chứa rất nhiều nhân tố bí ẩn k.ích thích đại não của Tân. Nửa đêm là lúc yên tĩnh nhất, bởi vì quá yên tĩnh, nên tràn đầy quỷ dị. Thính giác trở nên vô cùng mẫn cảm, bên ngoài có bất cứ tiếng động gì, cũng làm thần kinh trở nên căng thẳng.

Nàng thấy bản thân cũng sắp hỏng mất.

Tân lại đi tìm Trần Quả. Nàng không biết phải dựa vào ai ngoài Trần Quả.

"Từ chối uống thuốc? Nếu tiếp tục như vậy thì không tốt." - Trần Quả nâng mắt kính, nói: "Hay vậy đi, chiều cô đưa cậu ấy đến bệnh viện, để chúng tôi làm kiểm tra."

"Hả? À....." - Suy nghĩ của Tân có chút chậm chạp, mệt mỏi cùng buồn ngủ mấy ngày qua làm mắt nàng có quầng thâm. Nàng chỉ là tùy tiện đồng ý, chứ không có nghiêm túc suy nghĩ sẽ đưa Bộ Tiểu Ngạn đến bệnh viện, làm cô ấy phát điên.

Trần Quả thấy trời cũng đã không còn sớm, nói: "Có muốn ở lại ăn cơm với chúng tôi không?"

Tân suy nghĩ một lúc, trả lời: "Cũng được...."

Cho dù quay về, Bộ Tiểu Ngạn cũng không ăn cơm với nàng, cô chỉ trốn mãi trong thế giới của chính mình. Bầu không khí trong nhà rất căng thẳng, Tân cảm thấy hay là ra ngoài hít thở một chút sẽ tốt hơn.

"Cô tới phòng làm việc của tôi chờ, tôi giúp cô mua cơm." - Trần Quả hướng về đồng nghiệp mượn một cái hộp cơm, cười khổ nói: "Thật ra đồ ăn ở căntin không được ngon lắm, không phiền chứ."

"Không sao, tôi không kén ăn. Đã làm phiền cô."

Trần Quả đóng cửa đi ra ngoài, Tân ngồi trên cái ghế mềm mại, cảm giác không khí ấm trong phòng rất vừa vặn, có một mùi thơm thoang thoảng rất dễ chịu. Tình trạng thiếu ngủ của Tân rất đáng sợ, trong hoàn cảnh này cơn buồn ngủ làm nàng dần dần không mở mắt nổi. Không chờ được Trần Quả trở về, đã bò lên bàn ngủ thiếp đi.

Trong lúc mơ màng, nghe thấy phía sau có tiếng mở cửa, Tân thấy đầu rất đau, cả người không có sức, muốn đứng dậy nhưng vừa cử động, cái ghế liền trượt đi, không thể khống chế cơ thể nên ngã nhào trên đất, lại nghe thấy một âm thanh kỳ lạ vang lên trong đầu. Tân nhìn thấy một con dao sáng loáng cắm trên bàn, cú sốc này khiến Tân giật mình tỉnh táo.

"Bác sĩ Trần, cô làm gì....."

Trần Quả trong tay cầm dao, hai mắt đỏ ngầu, ánh mắt đăm đăm, gương mặt mang theo nụ cười cứng ngắc, cứ như người đang trong mộng: "Sao cô đã tỉnh rồi? Chết như vậy sẽ rất đau nha....."

1

"Chết?!"

Trần Quả đột nhiên rút con dao trên bàn lên, chém về phía Tân. Tân lăn sang một bên, nhanh nhẹn tránh đòn.

"Bác sĩ Trần, sao cô làm vậy!" - Lúc này, Tân cảm thấy cơ bắp của mình đang dần tê liệt, đầu đau như muốn nứt ra, có cảm giác muốn ói.

Trần Quả chậm rãi đi tới trước mặt nàng, từ trên cao nhìn xuống nàng, chỉnh lại gọng kính, dáng vẻ vẫn lịch sự như vậy, nhưng không còn nét nhu hòa thường ngày.

"Tại sao? Có phải tôi nên hỏi cô không, tại sao lại dây dưa với cậu ấy?"

1

"Ai?.....Tiểu Ngạn?"

"Cô nói xem, ngoài cậu ấy ra, thì còn ai?" - Trần Quả lại vung dao xuống, Tân vội vàng xoay người né tránh, vòng qua người Trần Quả, dùng cùi chỏ đánh vào gáy cô. Trần Quả chưa từng học võ tự vệ, nên bị Tân đánh ngã nhào về trước, nặng nề té xuống đất.

Tân thở dốc, tát mạnh vào má mình, cố gắng duy trì bản thân tỉnh táo. Trong lúc lúc hốt hoảng, nàng nhớ tới một vài đoạn ký ức ngắn. Hình như từ trước cho tới nay, xung quanh nàng và Bộ Tiểu Ngạn đều xảy ra một số vụ giết người kỳ lạ, lẽ nào sự thật là thế sao?

"Những chuyện trước đây, đều là do cô làm sao? Trần Quả!!" - Sự tức giận của Tân xông lên não, dường như có thứ gì đó đang sống lại, nàng tức giận xông tới muốn bắt Trần Quả: "Những chuyện hoang đường xảy ra xung quanh Tiểu Ngạn, đều do cô làm sao!!"

1

Trần Quả xoay người chém, Tân lại xoay người né tránh. Trần Quả biến sắc, hai má nóng bừng vì đau đớn, bị trúng một quyền của Tân.

"Mặt người dạ thú! Tiểu Ngạn tin tưởng cô, quan tâm cô như vậy!!! Khốn nạn!!" - Tân kéo Trần Quả đang choáng váng đến, lại không chút nể tình đánh thêm một quyền. Trần Quả không có năng lực phản công, chỉ đành mặc cho nàng trái một quyền, phải một quyền, máu tươi chảy ròng ròng.

Tân thở hổn hển, phát hiện Trần Quả không còn cử động, cánh tay của nàng cũng mất cảm giác.

Tân đứng lên mở cửa, vừa mở cửa ra đã thấy Bộ Tiểu Ngạn đứng đó.

Trong lòng Tân đột nhiên căng thẳng: "Sao cậu đến đây?"

Bộ Tiểu Ngạn hai tay kéo cổ áo mình, rúc vai, vẻ mặt vừa sợ vừa lo: "Mình thấy cậu không về, nên mình lo......" - Ánh mắt không nhịn được, nhìn vào trong phòng, nhưng nhìn thấy khuôn mặt đầy máu của Trần Quả.

"Trần Quả!!" - Bộ Tiểu Ngạn vội vàng muốn xông vào, Tân kéo cô lại, hét:

"Đừng tới gần cô ta! Cô ta vừa muốn giết mình! Tất cả mọi chuyện đều do cô ta gây ra!"

"Cậu đang nói cái gì....." - Bộ Tiểu Ngạn không thể tin, muốn tìm câu trả lời trên khuôn mặt Tân. Nhưng mặt Tân ngoài tức giận và đầy mồ hôi, thì chẳng có chút nào đùa giỡn. Bộ Tiểu Ngạn nhìn Trần Quả nằm trên đất, Trần Quả cũng đang nhìn nàng, hai mắt rưng rưng......
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 63: Nếu Như Đây Là Kết Thúc


Bộ Tiểu Ngạn muốn tránh ra, nhưng cô không chịu nhượng bộ. Bộ Tiểu Ngạn nói: "Không sao đâu, cậu ấy sẽ không tổn thương mình."

Tân bất lực, nhưng cũng không thể chống lại Bộ Tiểu Ngạn.

Bộ Tiểu Ngạn đi về phía Trần Quả, Trần Quả quay đầu, không muốn đối diện với nàng. Bộ Tiểu Ngạn ngồi xổm xuống, ngón tay nhẹ chạm vào gò má bị thương của Trần Quả. Khuôn mặt này, từ nhỏ đã trắng trẻo non nớt, học sinh Trần Quả ngoan hiền, chưa từng gây thù với ai. Bộ Tiểu Ngạn cũng chưa từng thấy vết máu trên mặt cô.

Lúc này thật sự khó tả, đến cùng có phải sự thật không?

"Trần Quả.....Rốt cuộc, có chuyện gì xảy ra vậy?" - Bộ Tiểu Ngạn không thể tin! Dù là chính miệng Tân nói, nàng vẫn rất khó tin rằng Trần Quả, người lớn lên cùng nàng luôn nho nhã yếu đuối, lại là hung thủ giết người!

Trần Quả không trả lời nàng, chỉ khóc, nhưng vẫn không có tiếng động.

"Nói....Trần Quả....Tô....Tô Á, cũng là do cậu giết sao?"

Trần Quả đột nhiên bật dậy, kéo Bộ Tiểu Ngạn, vòng tay qua cổ nàng, kề dao vào cổ nàng, hét vào mặt Tân: "Cút ra ngoài! Nếu không tôi một dao giết cậu ấy!!

Tân giận dữ, biết ngay sẽ như vậy, Bộ Tiểu Ngạn thật sự quá cố chấp! Nhưng nàng lại không thể chống lại cô.... Kết quả, tình hình loạn hết cả lên!

Tân cũng không lùi bước: "Giết đi, giết thử tôi xem, cô đành lòng sao?"

Trần Quả thẹn quá hóa giận, hơi dùng sức, lưỡi dao sắc bén đã cắt vào cổ Bộ Tiểu Ngạn, máu chảy ra.

"Đừng! Dừng tay!!" - Lần này Tân sợ hãi, lùi về sau: "Cô đừng kích động, tôi ra ngoài, tôi ra ngoài...." - Tân một bên nhìn chằm chằm Trần Quả, một bên lùi về sau, mở cửa muốn đi ra ngoài. Lại bị y tá đi ngang qua nhìn thấy, y tá hét ầm lên, thu hút nhiều người chạy đến.

"Các người lùi hết về sau cho tôi! Lùi về sau!!" - Trần Quả giữ Bộ Tiểu Ngạn làm con tin, lách qua đám đông.

"Bác sĩ Trần, có chuyện gì vậy? Cô đừng kích động, chúng ta từ từ ngồi xuống nói chuyện." - Viện trưởng cũng bị hoảng hốt, tận tình thuyết phục Trần Quả. Trong mắt ông, Trần Quả là một bác sĩ trẻ đầy triển vọng, tính cách bình tĩnh, ham học hỏi, quan trọng hơn là cô bé này có tấm lòng nhân hậu, đôi khi bệnh nhân đến khoa cấp cứu không đủ tiền, cô sẽ giúp đỡ họ. Viện trưởng bình thường không nói gì, nhưng đều nhìn rõ -- đứa bé tốt như vậy, tại sao chớp mắt lại trở nên thế này?

"Không có gì để nói viện trưởng....." - Trần Quả nhìn viện trưởng, nhỏ giọng nói. Máu từ khóe miệng chảy xuống cằm, rỉ xuống đất, nhuộm đỏ hành lang bệnh viện một cách đáng sợ. Viện trưởng đối với nàng rất tốt, xem nàng như con gái.....Vì vậy, hiện tại viện trưởng nhất định rất thất vọng....

Đã nhìn rõ chưa! Trần Quả thật ra là một con người, bên ngoài tô vàng nạm ngọc, nhưng bên trong đã thối nát.

"Trần Quả...." - Bộ Tiểu Ngạn mở to hai mắt, nhìn Tân đang ngơ ngác trong đám người: "Nói cho mình biết, Tô Á là do cậu giết sao?"

"Tiểu Ngạn...." - Nghe thấy giọng nói vẫn đầy dịu dàng của Bộ Tiểu Ngạn, Trần Quả lại rơi nước mắt.

"Nói cho mình biết sự thật, Trần Quả." - Bộ Tiểu Ngạn kéo tay áo Trần Quả, giọng nói run rẩy: "Từ nhỏ đến giờ, không phải cậu luôn nói mọi thứ với mình sao?"

Nó giống như cái gai đâm vào trái tim Trần Quả, không thấy máu, nhưng lại đau đớn không thể nói thành lời.

Bộ Tiểu Ngạn với Trần Quả, quen biết nhau khi cả hai còn rất nhỏ.

Khi đó, Bộ Tiểu Ngạn không phải người hay ưu sầu như bây giờ. Khuôn mặt non nớt, lúc nào cũng nở nụ cười.

Khi đó, Trần Quả đã rất nhút nhát và càng nhút nhát hơn nữa. Còn nhỏ đã đeo kính, nhìn rất đáng yêu.

Khi đó, họ vẫn chưa quen biết Tô Á. Sau khi tan học, hai người thường ra bờ đê sau trường nằm dài trên cỏ, tán gẫu chuyện học hành, chuyện gia đình, còn có nói về bạn cùng lớp.

Vào lúc ấy, thế giới đối với họ thật rộng lớn, hai người luôn ở trong thế giới nhỏ bé của riêng mình. Ở bên trong thế giới bé nhỏ ấy, họ có thể nhìn thấu trái tim nhau, không cần che giấu trước mặt đối phương, bỏ đi tất cả phòng ngự bên trong nội tâm, thoải mái lộ bản chất thật của chính mình.

Tính cách của Trần Quả có chút nhu nhược, vì thế nhiều lúc nàng phải dựa vào Bộ Tiểu Ngạn để quyết định một số chuyện, cho nên nàng rất nghe lời Bộ Tiểu Ngạn. Về cơ bản, nàng sẽ nói với Bộ Tiểu Ngạn những gì nàng nghĩ, nhưng ngay khi nàng muốn đem cả "sức nặng" của cuộc đời mình đặt lên Bộ Tiểu Ngạn, thì Tô Á xuất hiện.

Tô Á là một cô gái có tính cách hoàn toàn trái ngược với họ, không câu nệ tiểu tiết, nhưng lại rất thẳng thắn. Trần Quả có thể cảm giác được, Bộ Tiểu Ngạn bị thu hút bởi cô gái không hề thông minh này. Dần dần, họ trở nên thân thiết hơn. Bởi vì Bộ Tiểu Ngạn, nên Tô Á cũng trở thành bạn thân của Trần Quả. Tô Á cũng rất thích Trần Quả, thường trêu chọc cô, bắt nạt cô, đối xử với cô thật lòng như một người bạn thân. Lúc đầu, Trần Quả cảm thấy có thêm Tô Á, cuộc sống cũng không có nhiều thay đổi.

Nhưng cái quan hệ tam giác này, kết cấu chẳng hề ổn định.

Khi Trần Quả cảm thấy Bộ Tiểu Ngạn đang dần nghiêng về phía Tô Á hơn, nàng rất mẫn cảm, nên rất dễ nhận ra sự thay đổi.

Bộ Tiểu Ngạn cùng Tô Á trao đổi nhật ký, cùng Tô Á đi dạo phố, cùng Tô Á nói rất nhiều bí mật. Thậm chí, ngay cả nữ chính bên trong tiểu thuyết của nàng, cũng lấy hình tượng từ Tô Á, một cô gái trong sáng.....

Trần Quả nhìn Bộ Tiểu Ngạn càng lúc càng xa mình, nhưng không thể mở miệng giữ cô lại. Nàng muốn trói chặt Bộ Tiểu Ngạn bên cạnh mình, không cho cô nhìn người khác! Không cho cô nói chuyện với người khác! Không cho cô rời khỏi nàng dù chỉ 1cm.

"Tiểu Ngạn....cậu biết không...." - Trần Quả thì thầm bên tai Bộ Tiểu Ngạn, giọng nói đứt quãng, mang theo tiếng khóc nức nở, không thể kiềm chế được run rẩy: "Rất nhiều lúc, mình muốn giết chết cậu..... Mình muốn giết cậu, giữ lấy thân xác cậu, như vậy cậu sẽ không thuộc về bất kì ai, chỉ thuộc về mình... Như vậy, cậu sẽ không rời xa mình....nhưng mình lại không đành lòng, mình vẫn muốn nghe giọng nói của cậu, nhìn thấy cậu cười."

"Trần Quả....."

"Mình rất sợ, mình sợ cậu sẽ rời xa mình, mình rất sợ cậu không còn muốn gặp mình....Chẳng có đêm nào mình ngủ yên, mình cứ nghĩ cậu đang ở đâu, làm cái gì, có phải đang ở trong vòng tay của người khác, đang cùng người khác nói chuyện, cùng người khác thân thiết.....Mình sắp chịu không nổi, mình muốn phát điên! Mình không thể tiếp tục như thế này! Mình muốn giết tất cả những người bên cạnh cậu, có phải như thế cậu sẽ chỉ nhìn thấy mỗi mình không? Tiểu Ngạn?"

Nước mắt của Bộ Tiểu Ngạn cũng làm mờ tầm nhìn: "Trần Quả, cậu thật ngốc...."

"Mình ngốc sao? Mình có ngốc không, còn không phải chỉ vì Bộ Tiểu Ngạn sao."

Tân không nghe rõ hai người họ đang nói gì, chỉ là nhìn thấy cả hai khóc đến không còn giống người.

Có lẽ lúc này là thời cơ tốt nhất để xoay ngược tình thế! Tâm trạng bất ổn của Trần Quả, nhất định không dám ra tay giết Bộ Tiểu Ngạn.

Tân muốn lộn một vòng tới để cứu Bộ Tiểu Ngạn, cho dù bị Trần Quả bắt làm con tin cũng không sao cả! Chỉ cần Bộ Tiểu Ngạn an toàn! Nhưng cái người luôn đầy phong cách và can đảm, chân của Tân lúc này cũng run rồi. Dù biết rõ Trần Quả rất yêu quý Bộ Tiểu Ngạn, dù biết tâm trạng bất ổn hiện tại của Trần Quả rất có lợi để bắt lấy, nhưng Tân lại cảm thấy run chân, chính là không dám mạo hiểm....Tân biết những giả thuyết kia chỉ là suy nghĩ một chiều của mình mà thôi, lỡ!! Nếu lỡ sai lầm, Bộ Tiểu Ngạn thật sự bị giết, thì phải làm sao đây?

Vì thế, Tân chống tường, không dám nhúc nhích.

Nàng cảm thấy sợ!

Nàng sợ Bộ Tiểu Ngạn có chuyện, nàng không muốn mất đi Bộ Tiểu Ngạn.

Việc chăm sóc Bộ Tiểu Ngạn đang bị bệnh, làm cho nàng vô cùng buồn bực. Nàng để tay lên ngực, tự hỏi rằng, có thật sự muốn bỏ việc chăm sóc cô hay không, không muốn ở gần cô thêm nữa. Nhưng bây giờ, khi có một con dao kề lên cổ Bộ Tiểu Ngạn, dù Bộ Tiểu Ngạn có bị giết hay không, trong đầu Tân đã nhớ lại mọi chuyện.

Lần đầu tiên, nàng gặp Bộ Tiểu Ngạn trong cái đêm mưa đầy u buồn và lãng mạn đó. Cô gái quật cường đó, đôi mắt hút hồn ấy, làm cho người khác không thể thở nổi.....Tất cả ký ức về tình yêu ấy, khiến Tân muốn khóc thật to.

"Đừng làm tổn thương cậu ấy....đừng tổn thương cậu ấy...." - Tân yếu ớt hét lên, chống tường muốn ngã xuống. Nhưng nàng biết, lúc này nàng không thể gục ngã, nàng cần dùng chút sức lực cuối cùng chống đỡ bản thân, nàng phải cứu người yêu của mình!

Trần Quả liếc mắt nhìn Tân, nói vào tai Bộ Tiểu Ngạn: "Cậu yêu cô ấy sao?"

".........."

Trần Quả lại siết nhẹ dao lên vết thương của Bộ Tiểu Ngạn, lạnh nhạt nói: "Nói yêu, mình sẽ giết cậu."

Bộ Tiểu Ngạn cười nhạt, nước mắt lướt xuống khóe miệng nàng, cay đắng rồi lại ấm áp.... Giống như Tân, người lúc đầu chán ghét nàng, nhưng lại rất dịu dàng từng bước tiến tới. Bề ngoài có vẻ rất ngang ngạnh, nhưng lại có một trái tim khiến người ta thấy ấm áp.

Có một tình yêu chân thành như vậy trong đời, còn cầu mong gì?

"Mình yêu cậu ấy. Dù chết cũng không đổi."

Bộ Tiểu Ngạn cảm giác được tay Trần Quả run rẩy một lúc.

Nói dối thì có tác dụng gì chứ? Thật tế, bạn cũng đã biết câu trả lời rồi phải không?

Nếu đây chính là kết thúc, thì, cứ kết thúc nhanh một chút đi.

Bộ Tiểu Ngạn nhắm mắt.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 64: Hạ Gục


Tay cầm dao của Trần Quả không ngừng run rẩy, nhưng cuối cùng nàng vẫn không thể ra tay.

Nàng kéo Bộ Tiểu Ngạn đi lên sân thượng bệnh viện.

Chân của nàng cũng mềm nhũn, không nhịn được run rẩy.

Tân vội đi theo, nàng có dự cảm không tốt!

Tại sao lại lên sân thượng? Nơi đó rất bất lợi với cô ta.

Lẽ nào, cô ta muốn cùng Tiểu Ngạn.....

Tân tức muốn chết, nhưng tay không tấn sắt thì làm gì được, hận bản thân không thể làm gì, ngay cả người yêu cũng không bảo vệ được.

Do lái xe, đưa Tô Tín Diệp tới hiện trường.

Khi nhận được thông báo, Do không có ý định đưa Tô Tín Diệp chỉ còn nữa cái mạng theo. Nhưng Tô Tín Diệp lại kiên quyết muốn đi cùng.

"Không phải.....đưa tôi về nước, là vì.....vì vụ án này sao?"

Những cảnh sát khác vẫn cố gắng thuyết phục nàng đừng đi, với sức khỏe hiện tại thì nàng chỉ thêm vướng chân.

"Để cô ấy đi." - Do vừa nói vừa lắp súng.

"Nhưng mà...cảnh sát Do.."

"Để cô ấy đi theo." - Giọng nó của Do xưa nay đều rất chậm rãi và đầy lý trí, nhưng lại có một sức ép khiến người khác không thể cưỡng lại. Mọi người không nói gì, dù sao người phụ trách Tô Tín Diệp là Do, nếu nàng đã mở lời, đi thì đi đi!

"Tình huống hiện tại thế nào?" - Do đang tìm hiểu hiện trường từ các đồng nghiệp đến trước.

"Tội phạm cầm dao uy hiếp con tin lên sân thượng, thế nhưng tội phạm rất thông minh, đứng sau một bức tường. Chúng tôi vẫn chưa tìm được vị trí thích hợp để nổ súng."

Do cầm ống nhòm nhìn lên, thấy Bộ Tiểu Ngạn đang ngồi dưới đất, sau lưng cô có một người, người đó đang cầm dao đặt lên cổ Bộ Tiểu Ngạn, hình như muốn nói gì đó.

Do biết người đó, là Trần Quả.

Do để ống nhòm xuống: "Cuối cùng, vẫn là tới mức độ này à....."

Sân thượng gió rất to, tuyết cũng bắt đầu rơi.

Trần Quả cứ vậy ôm Bộ Tiểu Ngạn, hai mắt đăm đăm, tự nói: "Tiểu Ngạn, cậu nói xem, sẽ có một thế giới khác sao?"

"Có lẽ, sẽ có...."

"Vậy, chúng ta có thể gặp nhau ở một thế giới khác không?"

Bộ Tiểu Ngạn im lặng.

Trần Quả từ từ nói với Bộ Tiểu Ngạn, Tô Á là do nàng đẩy xuống đường tàu điện ngầm. Ngày đó, ga tàu rất đông, nàng biết vị trí của tàu khi vào ga, nàng cải trang lẫn trong đám đông rồi vờ vô ý đẩy Tô Á một cái, thế là cậu ấy ngã xuống đường ray, nát vụn.

"Thật ra mình cũng rất sợ, nhìn thấy cậu ấy trở thành một đống máu thịt mình cũng rất khó vượt qua. Mình biết cậu ấy thật lòng coi mình là bạn thân, nhưng mình lại không thể khống chế được con ác ma trong lòng, nên đã làm ra chuyện đó.....

"Mình cho rằng, chỉ cần Tô Á chết đi, cậu sẽ trở về bên cạnh mình, kết quả không phải vậy....Cậu càng rời xa mình hơn. Mình đau buồn ảo não, ngày đêm bị ác mộng hành hạ, nhưng lại không thể quên được cậu! Mình muốn đi tìm cậu! Sau đó, mình cũng tìm thấy cậu, nhưng cậu đã có người thân thiết khác. Mình không thể chịu được những điều này --- tại sao mình vì cậu làm nhiều chuyện như vậy, cậu không hề nhìn thấy? Mình có thể chết vì cậu, có thể không sợ cái được gọi là nguyền rủa mà ở bên cạnh cậu, tại sao cậu lại không chọn mình! Cái người tên Tân đó, cô ta có tốt với cậu như mình không? Rõ ràng là mình quen cậu trước, tại sao lại là người bị cậu đẩy ra xa nhất?

"Nếu đã giết một người, thì mình cũng chẳng quan tâm giết thêm vài người. Mình nhân lúc Tân nghỉ ngơi ở phòng y tế trong trường, tiêm thuốc ảo giác để cô ta tự giết chính mình. Ai biết loại thuốc ảo giác đó lại khó kiểm soát như vậy, cô ta vẫn không chết. Thế là mình tự ra tay. Mình biết ngày đó cô ta muốn đến thư viện, nên đã ở trong thư viện kích hoạt thuốc gây ảo giác. Nhưng khi nhìn thấy người phụ nữ đã chết kia, mình mới nhìn rõ, không phải là Tân! Mình giết nhầm người.....

"Mình bắt đầu mất ngủ, những người chết kia cứ hiện lên trong đầu mình. Mình cũng rất sợ, mình rất sợ, mình không dám đi đường vào ban đêm, chỉ cần ở một mình, mình sẽ cảm thấy như sắp phát điên! Đều là bởi vì cậu, Bộ Tiểu Ngạn! Không có cậu, thì mình sao có thể trở nên thế này? Mình không phải là một kẻ giết người....Mình là bác sĩ, mình muốn cứu người!"

Bộ Tiểu Ngạn yên lặng nghe Trần Quả tự nói những lời điên rồ, không nói gì.

Tuyết rơi lả tả, rơi lên tóc của nàng, lên lông mi.....

Từ nơi này nhìn ra ngoài, có thể nhìn thấy toàn bộ thành phố, bầu trời xám xịt như phông nền của sân khấu, màu đỏ chói mắt của máu, màu trắng tung bay. Thật tao nhã, thật xin đẹp, nhưng thật ra là đang sụp đổ.....

"Để tôi tới giết cô ấy." - Tô Tín Diệp nói.

Tất cả cảnh sát đều quay đầu nhìn người phụ nữ đang liên tục ho, ngồi trên ghế.

"Tôi... có thể." - Tô Tín Diệp nở nụ cười nhạt, nhìn Do.

"Đùa à....Sao có thể." - Quả nhiên, bị người ta từ chối.

"Để cô ấy thử." - Do đột nhiên nói.

"Do!" - Tổ trưởng đi tới nói: "Cô thật sự quá tùy hứng."

Do đưa súng cho Tô Tín Diệp nói: "Năng lực của cô ấy cao hơn bất kỳ ai trong chúng ta, tôi đã tận mắt nhìn thấy."

Do không bao giờ mạnh miệng, các đồng nghiệp đều tin tưởng nàng, nhưng đây là vấn đề sống chết không phải trò đùa. Hơn nữa, Do đưa súng cho Tô Tín Diệp, Tô Tín Diệp cười khổ, không giơ tay nhận: "Làm phiền.....tôi không có sức để cử động...."

"..........."

"Ôi, vì sự tin tưởng của cảnh sát Do, tôi sẽ liều mạng.....khụ khụ." - Ánh mắt Tô Tín Diệp tập trung, cầm lấy khẩu súng trong tay Do, không có dấu vết của bệnh tật, động tác dứt khoát gọn gàng khiến người ta không kịp phản ứng. Nàng nhắm cũng không cần, cứ đưa súng về phía trước, "bằng" một tiếng, cửa sổ vỡ nát.

Tất cả cảnh sát đều im lặng một lúc.

"Viên đạn đâu?"

Do cầm ống nhòm nhìn ra ngoài, mỉm cười. Đưa ống nhòm cho tổ trưởng. Tổ trưởng bán tính bán nghi nhận ống nhòm, toàn thân cứng đờ.

Trên một bức tường rất xa, khó có thể nhìn bằng mắt. Có một điểm đen, là xác một con ruồi.

"Khụ...khụ..." - Tiếng ho của Tô Tín Diệp cắt đứt sự im lặng: "Mau quyết định đi...." - Sắc mặt nàng vàng như nghệ, che miệng, máu từ trong cái khe ngón tay chảy ra: "Tôi sắp không còn đủ máu để phun ra rồi."

"Cậu ghét mình sao, Tiểu Ngạn?"

Bộ Tiểu Ngạn không hề trả lời Trần Quả vấn đề này, chỉ là mờ mịt nhìn hoa tuyết đang rơi trước mắt.

"Ghét mình sao? Tiểu Ngạn! Còn không thèm trả lời mình!" - Giọng nói của Trần Quả lại sắp phát khóc.

Ghét? Ghét là cái gì? Có phải là trải qua sinh tử, trải qua luân hồi, trải qua hết thảy những tình cảm không thể buông bỏ?

"Trần Quả...." - Rất lâu, Bộ Tiểu Ngạn lên tiếng: "Mình nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau, mình đang khóc.... Khi đó, mình bị mọi người ghét bỏ, không ai chịu đến gần mình, nói, chỉ cần đến gần mình sẽ bị dính xui xẻo. Mình rất khó vượt qua, không muốn gặp bất cứ ai, thế nhưng cậu đã xuất hiện. Cậu đưa cho mình một cây kẹo que, mỉm cười nói, kẹo rất ngọt, đừng khóc. Cậu biết không, vào lúc đó, mình thấy cậu là một anh hùng của mình, vào lúc đó, mình thấy cậu là người tốt nhất trên thế giới này. Mình tự nói với bản thân, dù sau này có thế nào, mình sẽ không bao giờ quên cậu, sẽ không bao giờ quên cậu đã tốt với mình, vĩnh viễn không quên...."

"Tiểu Ngạn.....Tiểu Ngạn...." - Trần Quả khóc không thành tiếng: "Vậy chết cùng mình đi! Cùng nhau chết có được không? Rời khỏi thế giới đầy tuyệt vọng này! Mình yêu cậu, Tiểu Ngạn!"

Tân đứng trước mặt họ không dám bước tới, rất đúng lúc nghe thấy vài câu. Nhưng với những lời Trần Quả rít gào, Tân tức giận nói: "Cô muốn chết thì tự đi mà chết! Đừng có liên lụy người khác! Nếu cô thật sự yêu Tiểu Ngạn, thì phải làm mọi cách để cậu ấy hạnh phúc! Tình yêu không phải như cô! Đó không phải là yêu! Đó là sự ích kỷ muốn chiếm hữu!"

"Không cần cô dạy đời tôi!!" - Trần Quả đột nhiên dời con dao ra khỏi cổ Bộ Tiểu Ngạn, nhắm vào Tân: "Nếu cô không xuất hiện, Tiểu Ngạn sẽ mãi ở bên cạnh tôi!!"

Trên sân thượng một tòa nhà khác, cách đó không xa. Do đang giúp Tô Tín Diệp.

"Làm phiền....." - Tô Tín Diệp có hơi xấu hổ nói: "Có thể giúp tôi một chút không....khụ....tay tôi không thể nhấc lên nổi....."

Mặt Do có chút đỏ, tiến tới ôm Tô Tín Diệp từ sau, dùng hai tay giữ lấy cánh tay nàng, nâng lên.

Tô Tín Diệp dựa vào Do, cảm giác mái tóc dài của Do theo gió nhẹ nhàng bay lên mặt nàng, có chút ngứa....

Rất ấm áp.....Tô Tín Diệp cười. Đã rất lâu rồi, nàng chưa được ôm như thế này.

Sân thượng gió rất mạnh, Do với Tô Tín Diệp cứ đứng như vậy. Nhìn thoáng qua, sẽ có ảo giác cho rằng họ là người yêu đang ôm nhau.

"Sang trái một chút.....xuống một chút...."

Tô Tín Diệp đang nhờ Do giúp ngắm mục tiêu, giọng nói rất yếu, như thể nàng sẽ ngất xỉu trong vòng tay của cô. Do có chút lo lắng.

"Ok, chuẩn rồi." - Tô Tín Diệp đột nhiên dừng lại, Do cảm giác cơ thể yếu ớt của Tô Tín Diệp như được truyền thêm năng lượng, ngay cả giọng nói cũng kiên định.

"Bye bye...."

"Người Tiểu Ngạn yêu là tôi!!! Luôn là tôi!!" - Trần Quả đột nhiên đứng lên.

Bằng....tiếng súng vang lên.

Bộ Tiểu Ngạn đột nhiên quay đầu, một tia máu tươi đã che phủ đôi mắt nàng. Nàng vươn tay ra, nhưng không chạm được Trần Quả.

Trần Quả đâu?

Bộ Tiểu Ngạn hoảng sợ, lau đi vết máu, từ dưới đất đứng bật dậy, nhưng bị Tân ôm vào lòng, che mắt.

"Đừng nhìn....." - Giọng nói của Tân vang bên tai Bộ Tiểu Ngạn.

Xảy ra....chuyện gì?

Bên dưới tòa nhà bệnh viện, thi thể bị trúng đạn của Trần Quả đã máu thịt be bét....
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 65: Trước Khi Chia Tay


Mùa đông cứ vậy trôi qua.

Toàn bộ thành phố đang ấm dần lên, bước chân người đi đường cũng nhẹ nhàng hơn.

Mùa đông đi rồi, cứ như chưa từng đến.

Sau đó Tân biết, những loại thuốc mà Trần Quả đưa, vốn không phải là thuốc chống trầm cảm.

Ngược lại, nó là thuốc cấm, làm trầm cảm nặng hơn.

Tân rất hối hận, không ngừng trách bản thân.

Bộ Tiểu Ngạn còn ít nói hơn trước.

Bộ Tiểu Ngạn không thể ở nhà nữa, cơ thể của nàng đã ở mức tồi tệ nhất. Bác sĩ khuyên, nàng nên đến bệnh viện điều trị bằng phương pháp sốc điện.

Khi Tân ở nước ngoài, có nghe nói qua cách sốc điện để trị trầm cảm, nhưng không thực sự hiểu về nó. Bác sĩ giải thích cho nàng, cái gọi là liệu pháp sốc điện sẽ có hiệu quả sau một đợt điều trị, một đợt điều trị cần làm từ 6 - 12 lần. Bình thường cách một ngày sẽ làm một lần, mỗi lần kéo dài 20 phút. Sau khi trị liệu, người bệnh rất nhanh tỉnh dậy sau khi gây mê, 1-2 tiếng sau có thể rời đi. Đây là cách điều trị bệnh trầm cảm hiệu quả nhất rồi.

"Vậy tác dụng phụ thì sao?" - Tân hỏi. Trị liệu như vậy, làm sao không có tác dụng phụ.

Bác sĩ cũng rất thẳng thắn nói, đúng là có tác dụng phụ: "Cách này tất nhiên có nguy hiểm nhất định, có thể gây đau đầu, buồn nôn, và mất trí nhớ ở mức thấp, nhưng đó là điều không thể tránh khỏi. Thế nhưng, nói thật, bệnh tình của Tiểu Ngạn chỉ uống thuốc không có tác dụng mấy. Chỉ là liệu pháp sốc điện chi phí rất cao...."

Bởi vì thiếu ngủ, nên đôi mắt Tân đã sưng đỏ, khi tiếp xúc với ánh sáng mặt trời liền bị đau. Nàng nhìn Bộ Tiểu Ngạn đang ngồi đờ ra ở vườn hoa, khẽ cắn răng: "Làm đi."

Bộ Tiểu Ngạn 26 tuổi, sắp sửa trải qua cuộc phẫu thuật quan trọng nhất cuộc đời nàng.

Tân 27 tuổi, vì người yêu phải phẫu thuật nên đi kiếm tiền khắp nơi, nhưng nàng lại từ chối hướng về cha mẹ xin tiền.

Khoảnh khắc Bộ Tiểu Ngạn được đưa vào phòng phẫu thuật, nàng nhớ một vài chuyện liên quan đến Trần Quả.

"Mình nói cho cậu một bí mật, mẹ mình không phải là mẹ ruột."

Bộ Tiểu Ngạn mở to mắt --- Nàng đã quên bí mật của Trần Quả.

Trần Quả trẻ tuổi, ôm đầu gối, ngồi trên cỏ khóc nói: "Mẹ mình mất rồi, ba cưới một người khác.....bà ấy không phải mẹ mình....."

"Tại sao mẹ cậu chết?" - Ai khi còn bé đều sẽ hỏi những câu sắc bén như vậy.

Nhắc tới chuyện này, Trần Quả giống như gặp ma toàn thân phát lạnh, không động đậy, cũng không trả lời vấn đề này.

Vậy, mẹ Trần Quả chết như thế nào?

Thuốc mê dần có tác dụng, Bộ Tiểu Ngạn dường như nhìn thấy, nàng cùng Tô Á, Trần Quả, ba người mặc đồng phục học sinh, cười rạng rỡ hơn cả mùa xuân, chạy trong khuôn viên xanh tươi của trường vào mùa hè. Họ nắm tay nhau, ngồi trên mái nhà, trò chuyện không dứt.

Nói chuyện phiếm, nói về chính mình, nói về học tập, nói về tuổi trẻ tẻ nhạt cho tới -- tương lai.

"Không cần biết tương lai thế nào, ba người chúng ta sẽ ở bên nhau. Chúng ta sẽ cùng mở một công ty, làm việc cùng nhau, cùng nhau kết hôn! Kết hôn xong thì chúng ta sẽ ở cùng một chỗ, vĩnh viễn không chia xa, có được không!" - Người đầu tiên đã hứa, cũng là người ra đi trước nhất, Tô Á.

"A......Cuộc sống như vậy, thật đáng để chờ....." - Trần Quả chỉ phụ họa, nhưng Bộ Tiểu Ngạn bây giờ lại cảm thấy, năm đó cậu ấy không nói thật.

"Nhưng mà, dễ vậy sao?" - Bộ Tiểu Ngạn xưa nay là một người theo chủ nghĩa bi quan. Mà người bi quan nhất, lại sống đến cuối cùng.

Ai còn trẻ cũng đều sẽ ảo tưởng về tương lai, nhưng không ai nghĩ rằng tương lai đến quá nhanh, quá vội vàng và tàn nhẫn như vậy.

Nó cắn nuốt tất cả mộng đẹp, khiến cho con người phải đối mặt với thực tế.

Trời xanh mây trắng trong ký ức vẫn rõ ràng như vậy, nhưng khi tỉnh lại, thấy bản thân đang trong một đống bê tông cốt thép, ngay cả hô hấp cũng không có tự do.

Một giọt nước mắt rơi xuống, Bộ Tiểu Ngạn mở to mắt, không hề chớp, mặc cho nước mắt chảy dài.

Nếu có thể, hãy để mình lần nữa nhìn thấy cậu lúc thanh xuân. Mình sợ rằng, nếu mình tiếp tục sống, một ngày nào đó hình bóng của cậu sẽ dần mờ nhạt trong tâm trí mình. Mỗi sợi tóc, mỗi nụ cười, đều trở nên rất xa lạ.

Cứ như vậy, chúng ta sẽ chẳng thể gặp nhau nữa phải không?

Nếu như nói, thật sự có một thế giới khác........

Trong đầu "ầm" một tiếng, Bộ Tiểu Ngạn mất ý thức.

Do đi điều tra Trần Quả.

Rất vất vả mới có thể tra được một chút về gia đình cô.

Mẹ của cô mất khi cô 5 tuổi.

Thế nhưng không phải chết do tai nạn, mà là tự sát.

Trần Quả 5 tuổi, đã tận mắt nhìn thấy mẹ treo cổ tự tử ở trong nhà. Từ đó về sau, tính cách liền thay đổi trở nên cực kỳ hướng nội.

Sau đó, mẹ kế của Trần Quả, trước mặt thì đối xử với cô rất tốt, nhưng sau lưng thì thường xuyên mắng cô. Tất cả mặt ngoài đều làm rất tốt, Trần Quả không thể nhờ cha giúp đỡ, cuộc sống trôi qua rất ngột ngạt.

Tính cách của cô rất hướng nội yếu đuối, đi theo con đường hành y này cũng chịu rất nhiều cực khổ.

Sau đó, hàng loạt vụ giết người xảy ra, nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người quen biết cô.

Trong quá trình phỏng vấn, Do nghe được nhiều nhất chính là, "đứa trẻ Trần Quả, từ nhỏ đã rất hướng nội và ngoan ngoãn, tại sao lại có thể giết người?"

Do viết tất cả sự việc về Trần Quả vào bút ký, nét mực đen tuyền in từng nét trên trang giấy trắng, trong giây lát, có cảm giác, "là chính là dòng chảy của thời gian."

"Thời gian dễ dàng ném con người đi, anh đào màu đỏ, cây mã đề màu xanh."

..........

Thời gian đưa Tô Tín Diệp về Mỹ đã đến.

"Cám ơn, đã chăm sóc tôi suốt thời gian qua....." - Tô Tín Diệp ngồi trên xe lăn, rũ mắt, lộ ra nụ cười nhợt nhạt.

Do đứng trước mặt cô, nhìn khuôn mặt mà nàng đã quên từ lâu, cuối cùng hỏi: "Bệnh của cô....."

"Khụ....." - Tô Tín Diệp vẫn ho như cũ, Do đã quen bên tai có âm thanh này rồi.

Thời gian ngắn ngủi, mới gặp đây đã phải chia lìa.

"Bệnh của tôi, trong lòng tôi tự rõ...."

Đối mặt với người phụ nữ này, Do có rất nhiều lời muốn nói. Nhưng rồi, cái gì cũng không nói được, nặng nề nhíu mày, càng lộ ra vẻ mặt đau buồn khi chia ly.

Tô Tín Diệp lặng lẽ nhìn Do, nhìn khuôn mặt cũng không gọi là quá quen thuộc kia. Sau đó cúi đầu, thấy sợi dây đỏ vẫn quấn chặt hai người với nhau.

Lông mi Tô Tín Diệp khẽ động, liền nghe phía sau có người nói: "Chị Do, đến giờ lên máy bay."

"Được, phiền cậu đi làm thủ tục, tôi đẩy cô ấy tới đó."

"Được."

Thế là, trong hành lang dài của phòng chờ chuyên dụng, chỉ còn lại Tô Tín Diệp và Do.

Cái hành lang này rất dài, bên trái có mấy ô cửa sổ. Do vô tình nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mặt trời rơi trên những nụ hoa, một bức tranh vô dùng nhẹ nhàng.

"Tô Tín Diệp." - Do đột nhiên nói: "Mùa xuân đến rồi....hoa sắp nở."

"Hoa?" - Tô Tín Diệp nói chuyện rất chậm, ngẩng đầu một cách máy móc. Nàng thấy Do mặc một cái áo len cổ cao màu trắng, chìm trong ánh mặt trời, còn bên ngoài cửa sổ là những nụ hoa đang hé nở.

"Đẹp thật....." - Ánh mắt Tô Tín Diệp hòa thành một mảnh: "Thật là đẹp....."

Do ngồi xổm xuống, im lặng rất lâu, dường như đang đấu tranh nội tâm kịch liệt, cuối cùng nói: "Cô có ghét tôi không?"

Tô Tín Diệp chưa hề nghĩ tới, Do sẽ đột nhiên lại hỏi như vậy.....

Nàng là một tội phạm, một người sắp chết, vậy mà có người lại quan tâm nàng yêu hay ghét sao?

Bởi vì...câu hỏi này, Tô Tín Diệp suýt khóc.

Nàng đã rất lâu không có cảm giác, cảm giác được sống.....

"Ghét? Không ghét." - Thật ra chính vào lúc này, Tô Tín Diệp đã yêu Do.

Nhưng Do không thể hiểu lời nói của Tô Tín Diệp, những gì nàng nghe được có nghĩa là -- "Ghét? Không ghét sao?"

Nàng cho rằng, Tô Tín Diệp không có ý định trả lời.

Đôi khi, chúng ta chỉ là những người lướt ngang qua đời nhau như thế.

Trước khi đưa Tô Tín Diệp lên máy bay, Tô Tín Diệp đột nhiên nói: "Do, có chuyện này tôi phải nói cho cô biết."

+

"Chuyện gì?"

"Mượn tai cô một chút."

Khuôn mặt Do hơi ửng hồng, cúi người, ghé sát tai vào Tô Tín Diệp.

Tô Tín Diệp nói từng chữ một: "Thật ra, Nhậm Nhiễm là tôi giết."
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 66: Kết Thúc


Do ngây người, quay đầu nhìn Tô Tín Diệp.

Cô ấy vừa nói gì?

Tô Tín Diệp mỉm cười, chậm rãi nói: "Tôi luôn tìm kiếm hung thủ giế.t chết em gái mình. Người phụ nữ có hình xăm màu đỏ ở xương quai xanh....."

Hình xăm? Ở xương quai xanh?

Do nhớ ở xương quai xanh của Nhậm Nhiễm có một vết xăm rất mờ, chị ấy nói nó là một hình xăm, nhưng vì xấu quá nên đã đi xóa. Nhưng xóa hình xăm đúng là rất phiền lại đau, nên xóa chưa hết....

"Hóa ra, người đó chính là Nhậm Nhiễm."

Do cảm giác da đầu mình tê rần, sắc mặt trắng bệch......

"Tôi đã tìm hung thủ này rất lâu, rốt cục đã tìm thấy......Ngày đó ở trong thung lũng, tôi lấy súng của Nhậm Nhiễm, bắn chết cô ấy, sau đó nói với cô rằng, là do cô giết. Khi đó, cô với cô ấy có mâu thuẫn, nên cô đã lập tức tin, cho dù không tìm thấy súng, thì cô vẫn tin lời tôi nói, phải không?"

Do lùi lại hai bước, khó tin nhìn Tô Tín Diệp.

"Còn có, tối hôm ấy.....cái đêm cô tiêm chất ảo giác...khụ khụ...." - Tô Tín Diệp lại ho: "Thật ra, là tôi ôm cô trước."

"Tô Tín Diệp." - Cả người Do run lên: "Cô có biết đang nói cái gì không?"

Tô Tín Diệp ho dữ dội, một ngụm máu tươi phun ra, nhuộm đỏ áo sơmi trắng mỏng manh của nàng.

Nàng vẫn thích mặc ít như vậy, thân hình gầy gò lúc nào cũng lảo đảo.

Tô Tín Diệp thở d.ốc, nhìn máu trên tay và trên người, trầm mặc vài giây, ngẩng đầu lên, nở nụ cười quái dị: "Thật ra, tôi đã muốn ôm cô rất lâu rồi, từ lần đầu tiên nhìn thấy cô. Tôi đã tưởng tượng làm thế nào để cởi bỏ quần áo của cô.....Tôi muốn ôm cô, hôn cô, cái gì cũng muốn! Nhưng.....Nhưng bên cạnh cô có người vướng bận, lại đúng lúc là kẻ thù mà tôi luôn tìm kiếm.....Vì thế, đến cuối cùng......khụ khụ.....là như vậy....."

Cuối cùng, Tô Tín Diệp dường như đã kiệt sức, không thể nói hết một câu. Cảnh sát giúp nàng làm thủ tục, đã quay trở lại. Khi anh đến bên cạnh Tô Tín Diệp, thì Tô Tín Diệp đột nhiên rút khẩu súng bên hông của anh ra, xoay người, nòng súng nhắm vào Do.

Động tác của Tô Tín Diệp rất nhanh, thế nhưng Do càng nhanh hơn, rút súng, "bằng" một tiếng, bắn vào bụng Tô Tín Diệp.

Máu tươi bắn ra.

"Khụ...khụ...." - Tô Tín Diệp ôm vết thương ở bụng, ngã xuống đất.

Do lúc này mới phát hiện, Tô Tín Diệp dù đang cầm súng, nhưng ngón tay không đặt lên cò súng.

Cô ấy căn bản, không hề muốn nổ súng.

Khuôn mặt Tô Tín Diệp áp vào sàn nhà lạnh lẽo, mọi thứ trước mắt dần mờ đi.

Nàng rất muốn giơ tay lên, xem sợi dây đỏ còn hay không, nhưng đã không còn sức.

Tô Tín Diệp có thể cảm giác được sinh mệnh đang từ đầu ngón tay của nàng, chảy ra ngoài.

Cuối cùng, đã đến lúc rồi sao?

Tô Tín Diệp lặng lẽ nhắm mắt, tất cả những việc trong quá khứ tái hiện trong đầu nàng. Nàng dường như gặp lại em gái, còn có rất nhiều hoa nở trong thung lũng. Mùa hè xinh đẹp, có một cơn gió ấm áp thổi qua khu vườn, từng đợt hương hoa rót vào khứu giác của nàng, làm khóe miệng nàng từ từ nhếch lên.

Đây chính là cuộc sống.

Tô Tín Diệp rất muốn sống một cuộc đời như vậy....

Nàng muốn sống một cách bình thường, năm tháng trôi qua như nước, được ở cạnh người mình yêu, bình bình an an qua một đời.

Chỉ là kiếp này, nàng không có cơ hội.

Không có được cuộc sống như thế, dù chỉ một ngày.

Đó chỉ là giấc mơ, một giấc mơ ở trong đầu nàng, để nàng tưởng tượng rồi vỡ mộng. Trong những năm tháng đen tối dài vô tận, sự rực rỡ nhất chính là giấc mơ của nàng.

Ở trong mơ, nàng có thể đến bất kỳ đâu trên thế giới, gặp bất kì ai, làm bất cứ chuyện gì. Chỉ là, mơ thì vẫn là mơ.

Cơ thể không đủ sức, đã đến lúc vứt bỏ rồi. Vứt bỏ cái thân xác tàn tạ đầy bệnh tật này đi.

Để bước vào bóng tối vĩnh hằng.

Bộ Tiểu Ngạn sau khi làm liệu pháp sốc điện, rất thành công, dần dần muốn ăn uống.

Thế nhưng chỉ ăn được hai muỗng thì sẽ ói, rất dễ tức giận. Nhưng Tân vẫn ở cạnh nàng.

Bác sĩ nói bệnh của Bộ Tiểu Ngạn không thể trị tận gốc, chỉ có thể tạm thời giảm bớt, có thể cả đời sẽ như vậy.

"Cô ấy cần người chăm sóc, cả đời."

Cả đời sao? Cả đời là khái niệm gì đây? Đó là khoảng thời gian còn lại, không thể thay đổi, một người chỉ có một lần sống.....

Không có một cuộc sống nào khác, Tân tự hỏi mình, mày đã sẵn sàng chưa?

Chuẩn bị sẵn sàng cống hiến tất cả cuộc đời cho người phụ nữ bệnh h.oạn này chưa?

Đầu hè, gió nhẹ mây tĩnh lặng.

Mặt trời cao dần, thời gian nắng cũng càng dài hơn, dài đến nỗi thời gian ban đêm chẳng còn lại bao nhiêu.

Nhịp sống của thành phố vẫn trôi nhanh như vậy, khi đi qua nó, dường như chỉ nhìn thấy nụ cười. Có vẻ như mọi người đều rất hạnh phúc.

Do lái xe ra ngoại ô, nơi đặt mộ của Nhậm Nhiễm.

Ngoài trừ Do, không ai đến thăm mộ của Nhậm Nhiễm, nói gì đến đặt một đóa hoa.

Cho nên mỗi lần đến thăm Nhậm Nhiễm, Do sẽ ôm một bó hoa bách hợp lớn, nàng không muốn chị cô đơn.

Do đặt hoa xuống, vu.ốt ve bức ảnh của Nhậm Nhiễm nói: "Hắc Huyết đã bị xóa sổ, đội trưởng đã bị kết án tử hình....."

Đột nhiên, một cơn gió mơn man vu.ốt ve nàng, giống như Nhậm Nhiễm đã nghe thấy lời nàng nói. Để gió mang theo cảm xúc của cô, nhẹ nhàng v.uốt ve gò má Do.

Mắt Do đỏ hoe.

"Em đã viết đơn từ chức, sau này không làm cảnh sát nữa. Em đã chuyển về nhà của chúng ta, nơi đó có rất nhiều cây mà chị đã trồng, chúng cần được chăm sóc. Còn có rất nhiều thứ thuộc về chị, em sẽ giữ gìn thật tốt.....Chị yên tâm, sách của chị, trò chơi của chị, album ảnh của chị, tất cả vẫn ở nguyên vị trí, em luôn dọn dẹp sạch sẽ hàng ngày, sẽ không để nó bị dính một chút bụi."

"Trong nhà không có gì thay đổi, chỉ là.....thiếu đi chị........"

Đã một thời gian kể từ khi Nhậm nhiễm rời đi, nhưng Do vẫn chưa thể nguôi ngoai nỗi đau.

"Hôm nay, có một người bạn đến tìm em, nói là đồng nghiệp của chị. Đó là một cô gái tốt, cô ấy nói em biết, người đi rồi sẽ không thể trở về, thay vì chìm đắm trong nỗi đau thương, thì chi bằng rời đi sớm. Nếu có thể quên thì quên, lại càng tốt. Cô ấy nói, em còn trẻ như vậy, có thể bắt đầu lại từ đầu, tìm một người......

"Em nói với cô ấy, chị không có rời đi. Thật ra, chị chưa từng rời đi, bởi vì chị ở trong lòng em....Mỗi ngày, khi chìm vào giấc ngủ, em đều cảm nhận được có chị bên cạnh, nhưng khi em tỉnh giấc, không nhìn thấy chị......

"Kiếp này, em không thể yêu ai khác. Tất cả tình yêu em đã dành cho chị, chị chết, tình yêu cũng đã chết...."

Nói đến đây, Do không kiềm được nước mắt: "Những câu nói này, đáng lẽ em phải nói với chị khi chị còn sống. Nhưng mà, bởi vì cái gọi là kiêu ngạo và nghiêm nghị, làm em không thể nào biểu đạt tình cảm của mình với chị...... Thật ra, em rất yêu chị, rất yêu.... Yêu đến mức nếu mất chị, em cũng giống như đã chết.... Nhưng thật trớ trêu, chị đi rồi, em vẫn còn sống."

Nghĩa trang rất rộng, có rất nhiều bậc thang, có rất nhiều ngôi mộ, mỗi ngôi mộ đều chôn cất một sinh mệnh sẽ không còn nói, hay không còn nhớ tới nữa. Những sinh mệnh này đều có một câu chuyện riêng của mình, trước bia mộ là vô số giọt nước mắt đã bị bốc hơi.

Do nói: "Em phải gặp một người trước khi em từ chức, hi vọng chị sẽ không để tâm....."

Người Do muốn gặp, là Tô Tín Diệp.

Tô Tín Diệp đang điều trị trong bệnh viện quân đội Mỹ.

Có người nói, sau khi bị Do bắn, cô ấy bệnh tới mức không thể tự chăm sóc bản thân. Tình huống hiện tại, chỉ đang chờ chết.

Do nhớ tới Tô Tín Diệp từng nói, cô ấy không thể nhìn thấy mùa hè.

Tính toán thời gian, chắc đã gần đến lúc rồi.

Thế nhưng, có một số việc Do muốn hỏi cô.

Thế là, nàng bay sang Mỹ.

Trước khi gặp Tô Tín Diệp, Do đã chuẩn bị tâm lý thật tốt. Nghĩ rằng sẽ thấy một Tô Tín Diệp gầy trơ xương, nhưng không ngờ sắc mặt Tô Tín Diệp không tệ lắm.

Chỉ là, cô đã mù rồi.

"Tô Tín Diệp....." - Do gọi cô. Cô phản ứng rất chậm, rất lâu mới quay đầu, nhưng hai mắt cô vẫn nhắm.

"Do?"

Do ngồi bên giường cô, hỏi: "Cô thấy thế nào?"

"Thấy thế nào?" - Tô Tín Diệp cười: "Chẳng có gì tốt."

"Nhưng tinh thần của cô rất tốt, hình như cũng không còn ho."

Tô Tín Diệp rất bình tĩnh mỉm cười, nói: "Đây là hồi quang phản chiếu trong truyền thuyết."

Do không đáp trả chủ đề này, một lúc sau, nói: "Cô nói dối, đúng là ngốc."

"Tôi tìm thấy khẩu súng đã bắn chết Nhậm Nhiễm, trên đó có vân tay của tôi, không có của cô. Sau đó, tôi đi điều tra cctv tối đó.....Vì là bệnh viện của cảnh sát, nên tất nhiên sẽ có cctv. Nên, tôi đã thấy toàn bộ sự việc xảy ra....Tô Tín Diệp, tại sao cô lại nói dối?"

Tô Tín Diệp cười không còn thong dong nữa: "Cô, cố ý đến đây, chỉ để nói những thứ này sao?"

"Tôi chỉ.....Chỉ là muốn chính miệng cô nói cho tôi biết sự thật, tôi thật sự không muốn hiểu lầm cô. Tô Tín Diệp, cô là một người tốt....."

Nét mặt Tô Tín Diệp trở nên khó coi, bắt đầu ho đến mất kiểm soát. Do đỡ nàng, giúp nàng vỗ lưng.

"Tại sao cô lại đến đây? Cứ để cho tôi ôm theo những việc làm cô thấy có lỗi đến thế giới khác, không tốt sao? Do, cô có phải bị ngốc không?"

Do chậm rãi nói: "Cô làm vậy, không phải cũng rất ngốc sao?"

Tô Tín Diệp ngã xuống giường, khóc lớn.

Tại sao vậy? Tại sao không để tôi một mình chết đi? Để tôi không ham sống, chết đi một cách không lưu luyến, chẳng phải tốt sao? Tại sao trước khi tôi chết, cô lại cho tôi sự dịu dàng này, làm tôi chẳng muốn rời khỏi thế giới này.....

Để tôi lại bắt đầu sợ hãi cái chết......

"Mùa hè đến rồi, Tô Tín Diệp......"

"Mùa hè, đến rồi sao?"

"Tô Tín Diệp, hoa đã nở rồi, tất cả đều đã nở."

"Hoa? Hoa....đều đã nở rồi sao?"

Chỉ là, cuối cùng Tô Tín Diệp vẫn không thể nhìn thấy những bông hoa ấy.

Làm sao cô tìm thấy khẩu súng? Lúc đó tôi đã tìm rất lâu, không tìm thấy.

Súng, chôn trong tuyết. Khi tuyết tan, tự nhiên sẽ thấy.

À, thì ra đạo lý đơn giản như vậy.

Thì ra, nó đơn giản như vậy......

Tô Tín Diệp chết trong vòng tay của Do.

2

Có lẽ, cô ấy chỉ thiếu mỗi hơi ấm.

Cái ôm của Do rất ấm áp, nhưng sự ấm áp này đã thuộc về người khác, chỉ đang đưa tiễn con người đáng thương này một đoạn đường.

Nếu có kiếp sau, hi vọng cô sẽ tốt hơn. Nếu so sánh, sẽ hạnh phúc hơn kiếp này một chút.....

Tân tìm đến Bộ Tiểu Ngạn.

Nàng thấy Bộ Tiểu Ngạn vẫn như cũ, ngồi trong vườn hoa của bệnh viện.

Khi Bộ Tiểu Ngạn nghe thấy tiếng bước chân của Tân, quay đầu, nhìn thấy Tân, nở nụ cười.

Những bông hoa nở rộ vào đầu hè làm bối cảnh, ánh mặt trời chiếu lên người Bộ Tiểu Ngạn, nụ cười của nàng thật ấm áp, người còn xinh đẹp hơn hoa.

Một giây đó, Tân đã quyết định, chính là người này.

Nếu con người chỉ có một kiếp, vậy thì cứ yêu để không phải hối hận đi!

"Để mình chăm sóc cậu cả đời, không, là chăm sóc lẫn nhau. Một đời một kiếp chỉ một người, bất luận xảy ra chuyện gì, sẽ không bao giờ xa nhau nữa."

Tất cả những thăng trầm chỉ là một quá trình, cuối cùng chúng ta đều sẽ trở về với sự đơn giản.

Đừng thất vọng, sự rung động của tâm hồn đều dành cho những điều bình thường đẹp đẽ nhất.

Nụ cười của con người, luôn là thứ xinh đẹp nhất.

Hoàn!!

- -----------------

Lời tác giả: kết thúc rồi.....

Không thể nói rõ cảm xúc như thế nào, chỉ là sự bồi hồi tích tụ trong lòng.

Đây là kết thúc được sắp xếp từ khi bắt đầu, cá nhân tôi rất thích nhân vật Tô Tín Diệp, nhưng tôi là BT, nên tôi càng yêu thì càng muốn ngược, ngược đến cuối cùng chính là ngược đến chết..... Được rồi, chỉ có vậy mới có thể bày tỏ sự yêu thích sâu sắc của tôi. Xin mọi người tận tình BS tôi ==

Câu chuyện diễn ra rất chậm, cảm ơn những bạn đã kiên nhẫn đọc hết.

Cá nhân tôi thích nó, thậm chí là thích nhất. Tôi thích chủ đề này, trong bóng tối mang theo chút hi vọng, cho dù kết thúc không ở bên nhau, nhưng sẽ làm mọi người hiểu và thêm quý trọng.

Mỗi lần xong một câu chuyện, đều sẽ có trưởng thành cùng thông suốt, đây chính là nét đẹp của việc viết tiểu thuyết.

Mong rằng tất cả người yêu nhau trên thế giới, đều sẽ trở thành thân thuộc (kết hôn).

Ninh Viễn.

- ----------------

Vậy là hoàn rồi, cá nhân mình rất thích bộ này, ngăn ngắn, ngắn hơn so với những bộ mình từng edit rất nhiều, nhưng mỗi lần edit là mỗi lần cảm xúc thật khó tả. Mình ko thích truyện ngược, nhưng đây là một câu chuyện rất hay. 

Tất cả mọi người trên thế giới, đều có quyền yêu và được yêu. Nên ai đang ở bên nhau, hãy trân trọng nó, vì biết đâu sau này chúng ta sẽ chẳng còn gặp lại.

Chân thành cám ơn mọi người đã đọc!!!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom