Cập nhật mới

Dịch Môi Hôn Đỏ

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,524
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 40: C40: Chương 40


Edit: riri_1127

Nếu bố mẹ không đồng ý thì cũng dễ xử lý rồi, dù sao anh ấy cũng không thích người đàn ông này.

Du Thịnh hừ một tiếng, kiên quyết nói với bố mẹ "Nếu dám đến tìm Thu Thu, nhất định con sẽ cho biết thế nào là có đến mà không có về!"

Chạng vạng tối, cả gia đình lái xe về thành phố Xuyên.

Việc Nguyễn Tự Bạch đính hôn vẫn đang tiếp tục sôi sục trên mạng, tin tức này cũng lên cả top tìm kiếm.

Nguyễn Tự Bạch không có Weibo nhưng Weibo của công ty đã "rơi vào tay giặc" từ lâu, ở dưới bài đăng gần nhất tràn ngập những câu hỏi tầm phào không liên quan đến đầu tư, tất cả đều đang hỏi chuyện Nguyễn Tự Bạch đính hôn có thật không và đối phương là ai.

Lúc Nguyễn Tự Bạch chuẩn bị đến Xuyên thành Bạch Tâm Tâm và Nguyễn Thừa Nghiệp cũng có mặt, cả quá trình tuy Nguyễn Thừa Nghiệp không nói lời nào nhưng cuối cùng khi con trai lên xe ông cũng không nhịn được vỗ vỗ vai anh, người cha già ý vị thâm trường nói: "Ngàn vạn lần không thể để huyết mạch ưu tú của nhà họ Nguyễn chúng ta bị cắt đứt dưới tay con đấy."

Bạch Tâm Tâm: "..."

Cuộc gặp của phụ huynh là dấu hiệu mối quan hệ giữa bố và con trai dần ấm lên, tuy vẻ mặt Nguyễn Tự Bạch lãnh đạm nhưng cũng đáp lại: "Con biết rồi."

Nhìn bóng dáng con trai đi xa, hai vợ chồng thiếu chút nữa khóc òa, nhìn tình cảnh con lúc này làm hai người nhớ lại đoạn thanh xuân đã trôi qua của mình.


Vào nhà tìm hồi lâu, cuối cùng cũng tìm được Lý Vân trong sảnh chính, thấy lão phu nhân đang thắp hương cho người bạn đời đã khuất, miệng niệm: "Ông nội của cháu trai này, ông nhất định phải phù hộ A Tự đưa cháu dâu về đấy nhé, không thấy được vợ của cháu đích tôn thì tôi chết không nhắm mắt ah..."

Nguyễn Thừa Nghiệp: "..."

Trên xe Nguyễn Tự Bạch nhận được cuộc gọi từ một vài người bạn, bởi vì lúc trước uống rượu cùng nhau cũng biết Nguyễn Tự Bạch đang theo đuổi một cô gái, không ngờ người bọn họ còn chưa gặp đã bị tuồn ra tin đính hôn rồi, vậy nên mọi người nhao nhao gọi tới hỏi là thật hay giả.

Cuối cùng một cuộc điện thoại quan tâm được nhấc máy là Lục Triêu Ngôn, lúc đó anh ta đang đi công tác ở tận bên kia đại dương nên cập nhật tin tức hơi trễ, điện thoại vừa kết nối đã lật đật hỏi chuyện gì đang xảy ra.

Nguyễn Tự Bạch không chút do dự nói cho anh ta biết, nghe xong anh ta thốt lên điên thật rồi.

"Ngược lại tao không thể ngờ bố mẹ mày lại dễ thuyết phục vậy, tao tưởng bố mẹ mày muốn tìm ai môn đăng hộ đối nữa cơ đấy!"

Chuyện Nguyễn Tự Bạch bị bố ép đi gặp thiên kim nhà họ Tống anh ta cũng biết.

Chính Nguyễn Tự Bạch cũng nghĩ không thông, sao lại đơn giản như vậy, đặc biệt là bố anh, với chuyện môn đăng hộ đối thực sự là quan niệm thâm căn cố đế với ông ấy.

Là bởi vì lo lắng chuyện này nên khi chưa thuyết phục ông ấy, anh chưa dám dẫn Du Nguyệt đi ra ngoài, bởi vì sợ trong cơn tức giận bố sẽ làm khó dễ.

Anh không sợ phiền toái, là sợ làm Du Nguyệt tổn thương.

Thật bất ngờ, ông ấy đã đồng ý trước khi anh thuyết phục, đợt sóng đánh úp này làm anh hơi ngơ ngác.

"Nhưng bố mẹ Du Nguyệt lo lắng là đúng, ai chẳng muốn con mình sống hạnh phúc, nên mày đừng oán hận nhé." Lục Triêu Ngôn an ủi anh.

"Tao ghi hận gì chứ, nếu họ dễ dàng đồng ý ngược lại tao sẽ càng thương Thu Thu, điều đó nói rõ cô ấy sinh ra ở một gia đình có tình yêu và ôn hòa, rất tốt."

"Thu Thu là ai?"

Nguyễn Tự Bạch: "... Nhũ danh của Du Nguyệt."

"ĐM!" Hành hạ cẩu rồi.


Nguyễn Tự Bạch: "Ối quên mất, cái tên này chỉ người thân cận nhất với cô ấy mới có thể gọi."

Lục Triêu Ngôn: "Mày điên thật rồi."

Sau đó anh ta lại nói thêm một câu: "Nhưng mày yêu đương cũng tốt, ít nhất nỗi oan ức ẩn tình của chúng ta sau bao năm cũng được rửa sạch rồi."

Trong suy nghĩ của người lớn tại khu nhà cổ kia, thanh danh của hai người đã không còn gì nữa.

Nguyễn Tự Bạch vẻ mặt: "Tao sẽ mau chóng kết hôn sinh con giúp mày rửa sạch oan khuất."

"ĐM!"

Lục Triêu Ngôn tức giận tắt điện thoại.

·

Lúc trở lại Xuyên đã là buổi tối, Du Nguyệt đi theo bố mẹ về tới nhà, ông ngoại bà ngoại nghe nói cả nhà trở về nên đã sớm làm cơm tối, nhìn thấy một nhà bốn người mà vui vẻ mãi không thôi.

Nhà của Du Nguyệt là một chung cư mới xây được vài năm, ngôi nhà mới được mua hai năm trước, sau khi các cô trưởng thành cuối cùng họ đã rời khỏi tòa nhà cho giáo viên tuy lộn xộn nhưng ấm áp.

Du Nguyệt rất ít khi về nhà mới, mặc dù trang trí đẹp đẽ và rộng rãi hơn nhiều nhưng cô vẫn cảm thấy hơi mất mát, đêm đó cô bị mất ngủ.


Gọi cho Nguyễn Tự Bạch mới biết anh sống trong khu chung cư đối diện với họ, anh còn tắt và bật đèn vài lần để cô nhìn rõ.

Khoảng cách của hai tòa chung cư nói gần thì không gần nói xa thì không xa, là do ngăn cách giữa họ là một con đường lớn, nhà cô ở tầng sáu còn Nguyễn Tự Bạch ở tầng 8, hai người tựa như Ngưu Lang Chức Nữ bị Vương Mẫu dùng một dòng sông ngăn cách không thể gặp mặt.

Với anh Du Nguyệt vừa yêu vừa tức.

Yêu là vì biết rõ trong lòng anh có cô.

Tức là vì đau lòng anh vì cô mà đến nơi nhỏ thế này tủi thân chính mình.

Thật ra Nguyễn Tự Bạch cũng chỉ mới thuê căn này vì tòa nhà này chỉ có thể bán đứt hoặc thuê trong hai kỳ, gọi là Mộng Hòa Thành.

Chỉ vì cô biết điều kiện sống của Nguyễn Tự Bạch nên mới thấy để anh ở khu chung cư bình dân này đúng là tội nghiệp.

Nhà ở nơi này rất bình thường, tuy rằng đều là chung cư lớn nhưng kém hơn Giang Thượng Viện không ít, dù là giao thông vật tư hay cảnh sắc chung quanh đều hoàn toàn kém hơn.

Xuyên thành tuy là một thành phố nhưng chẳng là gì khi so sánh với Nhiên thành, cho nên tập đoàn đầu tư hàng đầu Trung Quốc như nhà họ Nguyễn không có mở công ty con ở đây, bởi vì không phát triển.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,524
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 41: C41: Chương 41


Edit: riri_1127

Nguyễn Tự Bạch ở nơi này rất chán nản, nếu không có internet làm bạn thì anh đã tưởng mình đi vào một thế giới khác, bởi vì tiết tấu sinh hoạt ở đây quá chậm.

Là một "cư dân thành phố" đã quen với nhịp sống thay đổi thất thường biến chuyển từng ngày của thành phố lớn, ban đầu Nguyễn Tự Bạch không quen, vài ngày qua đi anh mới chậm rãi thích nghi dần.

Thói quen, chính là một thứ đáng sợ.

Đáng tiếc đã năm ngày rồi anh không được gặp Du Nguyệt, tuy hai người gần trong gang tấc nhưng ngay cả mặt cũng chưa thấy, buổi tối chỉ có thể chơi trò tắt đèn bật đèn để giải sầu, mấy lúc trời tối xuống đèn trong phòng ngủ của anh thay đổi hai lần.

Du Nguyệt ở trong nhà cũng không vui, mặc dù không bị cấm đi ra ngoài nhưng đi tới đâu Du Thịnh cũng theo tới đó, bày ra vẻ mặt không tin tưởng dành cho cô, thế cho nên hai anh em đã tranh cãi đến mức thiếu chút nữa đánh nhau.

Lại một lần nữa, Du Nguyệt nổi giận đùng đùng đi về phòng mình, ông bà Du thấy thế cũng đau đầu, Du Thịnh ngẩng đầu lên rất bình tĩnh nhìn vào tầng tám nơi đèn ở tòa nhà đối diện đang nhấp nháy.

Nửa đêm, Du Nguyệt gọi điện thoại cho bạn trai, thanh âm tủi thân đến nỗi chực khóc, Nguyễn Tự Bạch đau lòng muốn chết.

"Nguyễn Tự Bạch, em nhớ anh quá đi mất!" Cuối cùng cô lại khóc thút thít.

Cô cũng không biết tại sao gần đây mình lại mau nước mắt như vậy, rõ ràng trước giờ cô là một người không sợ chết tay không bắt gián.

Nguyễn Tự Bạch cũng đang rối tinh rối mù khi nghe thấy tiếng cô khóc, mùi thuốc lá nồng nặc lan tràn trong căn phòng khách nhỏ.

"Em không có tâm trạng gõ chữ, ba ngày không cập nhật, phía dưới phần lớn bình luận đều mắng em, biên tập cũng gọi điện thoại mấy lần, thứ hạng của em cũng tụt xuống, nhưng em viết không được..."

"Bố mẹ em quá đáng rồi, còn Du Thịnh nữa, em ra đến cửa cũng theo sát, em đâu phải phạm nhân."

"Em muốn trở lại Nhiên thành, em có cảm giác cái nhà này đã thay đổi, mà ngay cả ông ngoại hiểu rõ em nhất cũng không ủng hộ chúng ta bên nhau..."

Du Nguyệt càng nói càng khổ sở, nước mắt rơi không ngừng.

Đã qua hồi lâu nhưng không nghe được giọng của anh, lâu đến mức Du Nguyệt cho rằng có khi anh đã ngủ mất.


"Nguyễn Tự Bạch..." Cô gọi.

"Anh đây." Người đàn ông đáp lại.

"Anh đang làm gì thế?"

Bên kia lại lâm vào trầm mặc.

Du Nguyệt di chuyển tấm lưng đau nhức, sau đó chợt nghe anh nói: "Anh đang nhớ em."

Giọng nói trầm khàn mà ẩn nhẫn.

Nửa đêm, Xuyên Thành bắt đầu mưa to, Du Nguyệt vén rèm cửa, cách tấm màn mưa dày nhưng cô vẫn có thể nhìn thấy phòng ngủ sáng đèn của lầu tám đối diện, một cái bóng đen đang nằm sấp bên cửa sổ vẫn không nhúc nhích.

Du Nguyệt biết người đó, là Nguyễn Tự Bạch.

Cô tựa hồ nhìn thấy trong tay anh còn có một ngọn lửa nhỏ từ xì gà còn đang cháy, cô cũng không biết có phải ảo giác của mình hay không.

Cô phất phất tay về phía đối phương.

Đối phương bất động.

Cô lại đưa tay tạo thành một trái tim lớn.

Sau đó hình như nhìn thấy anh cử động, sau một khắc điện thoại vang lên.

Anh nhấc máy, giọng nói người đàn ông khàn khàn: "Đừng dụ dỗ anh."

Nói xong cô nghe thấy anh ho khan vài tiếng.


"Anh bị cảm rồi hả?"

Cô tưởng chỉ mình bị khàn giọng.

"Có chút."

"Nhưng đem so sánh với cảm mạo thì anh nhớ em hơn."

Hôm nay là ngày thứ mười hai kể từ khi họ tách nhau ra.

·

Sáng sớm hôm sau Du Nguyệt đi ra ngoài, bởi vì trời mưa thời tiết hơi lạnh, cô mặc váy dài đi ra ngoài rồi lại quay về mặc thêm áo khoác.

Du Thịnh bất đắc dĩ tặc lưỡi: "Còn đi nữa không?"

Làm chậm trễ anh ấy xem trận đấu.

Du Nguyệt vừa qua kỳ kinh nguyệt, muốn ăn thật ngon nên định đi chợ mua nguyên liệu, đương nhiên là Du Thịnh lo lắng việc cô ở một mình nên chỉ có thể đi theo.

Vừa đến chợ Du Nguyệt đã chen vào giữa dòng người đông đúc, Du Thịnh phát hiện ra rất nhanh nhưng đã quá muộn, khi anh đến nơi cô vừa đứng Du Nguyệt đã biến mất.

Gọi điện thoại thì tắt máy.

WeChat hiện ra một tin nhắn vừa mới gửi đến hai phút trước: 5 giờ chiều em sẽ về, tốt nhất anh đừng để bố mẹ biết chuyện này, nếu không em sẽ nói cho họ biết chuyện anh thất nghiệp.

Du Thịnh chưa nói với bố mẹ chuyện anh ấy không còn hoạt động âm nhạc nữa, vẫn nói dối họ rằng mình xin nghỉ phép một tháng, ông bà Du cũng tin theo.


Du Thịnh tức giận đến xanh cả mặt, con nhóc hư hỏng này lại dám uy hiếp mình cơ đấy!

Khỏi phải nói cô đã phấn khích như thế nào sau khi chạy trốn khỏi Du Thịnh, vừa rồi nhân lúc nhiều người trốn vào bên trong một quán ăn, nhìn thấy anh trai vội vàng đến độ nhảy cẫng lên, cô cảm thấy rất hả dạ, nghĩ thầm cuối cùng anh ấy mà cũng có ngày hôm nay.

Thật ra không phải Du Nguyệt chưa từng chạy trốn, nhưng đáng tiếc đều thất bại. Cô đã đúc kết kinh nghiệm từ những lần thất bại trước vì vậy hôm nay đã trốn thoát thành công.

Tục ngữ nói nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, Du Thịnh nhất định chưa bao giờ tưởng tượng được rằng cô lại dám trốn ở chợ, Du Nguyệt mua rất nhiều rau, đến hiệu thuốc mua một ít thuốc cảm rồi dừng lại bắt xe.

"Bác tài, đến Mộng Hòa Thành."

Tài xế thấy cô mang nhiều đồ bèn hỏi có chuyện gì, Du Nguyệt cười nói: "Trong nhà có một con chó con, cho nên mua nhiều chút."

"Người trẻ các cô thích nuôi thú cưng nhỉ, hai đứa con gái tôi nuôi tận vài loại, năm loại, mèo chó ốc sên còn có cá vàng, chuột lang, nhưng lại không chăm mấy."

"Đúng rồi cô gái, vậy con chó của cô là giống gì vậy?"

Du Nguyệt nghĩ nghĩ, cười nói: "Chó quý."

Lúc đi vào Mộng Hòa Thành gặp phải một nhóm học sinh đang đi vào, Du Nguyệt cũng không gọi Nguyễn Tự Bạch mà trà trộn vào đám người để tiến vào chung cư.

Dựa theo số tòa nhà và tầng cô tìm được vị trí chuẩn xác, lúc này Du Nguyệt đã thở hồng hộc không ra hơi.

Nguyễn Tự Bạch nghe có người gõ cửa, thanh âm rất gấp, anh nén ho khan đi tới cửa nhìn qua mắt mèo nhưng chẳng thấy gì.

Vừa định quay vào tiếng gõ lại vang lên nên anh chỉ đành mở cửa, cửa vừa mở một cô gái mặc váy đỏ, áo len trắng từ bên cạnh nhảy ra.

Thấy rõ người tới, Nguyễn Tự Bạch không nhịn được kéo cô vào trong phòng, đóng cửa lại rầm một tiếng, sau đó ấn cô vào bức tường trắng bên cạnh.

Vì bị cảm nên hai ngày nay anh ăn không ngon ngủ không yên, trông hốc hác, hốc mắt hơi trũng xuống, trên cằm vẫn còn lún phún râu, nhưng những thứ này lại không ngăn được vẻ đẹp trai, trái lại nhìn anh thế này lại trông giống người bình thường hơn một chút.

Hốc mắt người đàn ông ửng đỏ, cũng không biết là vì cảm hay vì lý do khác, anh ghì chặt cô vào lòng, như muốn đem cô hòa vào máu thịt mình.

"Sao em lại tới đây?" Giọng anh khàn nghiêm trọng.

Nghe thấy giọng nói của bạn trai, Du Nguyệt đau lòng đến mức hốc mắt cay xè, chỉ cần vừa rơi vào tình huống này thanh âm của cô sẽ trở nên đặc biệt dịu dàng, có chút hơi hướng làm nũng, bình thường lúc này cô sẽ không dễ dàng mở miệng nói chuyện.


Nhưng bây giờ cô không quan tâm đ ến điều đó, cô vươn tay ôm lấy cơ thể sắp rời xa mình của anh, kéo anh trở lại, giọng nói nức nở: "Em nhớ anh quá."

Ai có thể cưỡng lại được giọng nói này, biểu cảm này, nếu không cố gắng chịu đựng thiếu chút nữa Nguyễn Tự Bạch đã chẳng kiềm được. Nhưng anh biết mình cảm rồi vì vậy liền đẩy cô ra, "Đừng náo loạn, anh bị cảm rồi."

Du Nguyệt lại ghì cổ anh xuống, cô vùi đầu vào trán anh, trán anh lạnh ngắt có vẻ như không sốt.

Thấy anh bất động, cô dùng mũi mình cọ cọ chóp mũi anh.

Anh vẫn bất động.

"Sức khỏe của em rất tốt, sẽ không dễ bị cảm đâu."

Giọng nói của cô mềm mại, quyến rũ.

Nói xong cô cũng mặc kệ anh phản ứng gì, hơi nghiêng cổ hôn lên đôi môi hơi khô của anh.

Cô đang thận trọng thăm dò, một giây sau, liền cảm thấy hơi thở trở nên nặng nề, Nguyễn Tự Bạch đã đoạt lại quyền chủ động, tấn công mạnh bạo công thành đoạt đất.

Anh hôn đến mức gấp gáp mãnh liệt, cho dù bị bệnh vẫn tràn đầy tính công kích đáng sợ, lúc này muôn vàn sự nhớ nhung đều được hợp nhất tại đôi môi mềm mại.

Anh vòng tay qua eo cô, rất chặt, chặt đến mức Du Nguyệt cảm thấy eo mình có thể bị anh siết đứt, những cảm giác chưa có từ ​​lâu này lại mạnh mẽ hơn bất cứ lúc nào.

Cô biết bây giờ cô nhớ anh nhiều hơn bất kỳ khoảnh khắc nào khác trước đây.

Cũng không biết quấn quít bao lâu anh mới buông ra, dường như môi cô đã trở nên tê dại, thậm chí còn có một chút đau.

Người đàn ông vùi mặt vào vai cô, thở nhẹ, âm thanh còn khàn hơn lúc trước, anh hôn tai cô và nói: "Du Nguyệt, anh yêu em."

Cô gái vuốt v e lưng anh, thanh âm nhu hòa mềm mại như gió xuân tháng ba: "Ừm, em biết."

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Nguyễn: cuối cùng cũng được gặp vợ ~

Du: thủ đắc vân khai kiến nguyệt minh, em đến rồi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,524
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 42: C42: Chương 42


Edit: riri_1127

Chương 34 (1) - Cô ấy là của tôi!

Nguyễn Tự Bạch lại ho một tiếng, thanh âm khàn khàn.

"Sao anh lại cảm rồi thế?"

"Anh không biết."

Giọng anh hơi khàn, cổ họng khô nóng, cảm giác rất khó chịu.

Du Nguyệt lại để anh ngồi xuống rồi quay người đi rót nước, cô phát hiện căn nhà anh thuê rất nhỏ, nhiều lắm cũng chỉ hơn sáu mươi mét vuông, một phòng khách hai phòng ngủ, tuy sạch sẽ nhưng nội thất đơn giản chỉ là như một ngôi nhà thuê với bức tường trắng lớn.

Cô cảm thấy khó chịu, cảm giác xa cách hai người không cùng một thế giới lại đến nữa.

Nếu không phải vì cô thì sao anh lại thuê kiểu căn hộ như thế này chứ, sau khi biết mức sống của anh và hai căn biệt thự riêng anh từng ở trước đó, sẽ không ai tin rằng có một ngày anh sẽ sống ở một nơi nhỏ như vậy.

Đều là vì cô.

Nguyễn Tự Bạch nhìn thoáng qua đã biết rõ cô đang suy nghĩ gì, anh cố nén cảm giác khó chịu để uống cốc nước bạn gái đưa: "Ở đây rất tốt."

Mắt Du Nguyệt hơi nóng lên, cô đi tới cửa khuất nơi anh nhìn len lén lau nước mắt, cầm mấy món đồ để ngoài cửa vào nhà.

"Chúng ta đi bệnh viện khám một chút đi, viêm họng khó khỏi lắm."

Nguyễn Tự Bạch kéo tay ôm cô ngồi lên đùi anh, Du Nguyệt không quen nhưng cánh tay anh ôm chặt như mang theo mệnh lệnh làm cô không thể động đậy.

"Để anh ôm em nào."

Anh khàn giọng nói, "Anh nhớ em quá."

Khung xương Du Nguyệt nhỏ, tư thế ôm gấu cơ hồ có thể bao phủ toàn thân, đầu anh tựa vào lưng cô, hai tay vòng qua eo động tác chuẩn xác.

Du Nguyệt không di chuyển, cúi đầu nhìn cánh tay bên hông mình chẳng nói gì.

Ngồi như vậy một lúc lâu, Du Nguyệt bảo anh đi ngủ, biết anh bị cảm nên cô đã mua một ít gừng già, định nấu canh gừng cho anh.

Có thể là bởi vì quá mệt nên Nguyễn Tự Bạch cũng không nói thêm gì, ngoan ngoãn đứng dậy đi vào phòng.


Nhìn phòng bếp sạch sẽ Du Nguyệt không khỏi kêu một tiếng: "Anh không..."

Còn chưa nói xong cô đã ngừng lại, cô quên mất, anh căn bản không biết nấu cơm.

Trong thùng rác chồng chất mấy hộp đựng giao hàng, xem ra mấy ngày nay anh sống như vậy.

Trong lòng Du Nguyệt hoảng sợ, người như anh làm sao có thể chịu khổ như vậy, ngay cả khi ở Giang Thượng Viện đồ ăn của anh cũng đều do tài xế mang từ nhà cổ tới.

Cô cũng đã ăn những món ăn do đầu bếp nhà anh làm vài lần, ít dầu thanh đạm giàu dinh dưỡng tốt cho sức khỏe là chủ yếu, người có tiền đều đặc biệt chú trọng sức khỏe.

Cũng không biết mười mấy ngày này anh làm sao chịu nổi... Cũng không biết còn muốn chịu bao lâu.

Nếu bố mẹ anh biết con trai mình đang sống một cuộc sống như vậy ở đây thì sẽ đau lòng biết bao!

Du Nguyệt chuẩn bị nấu canh gừng cho anh uống, nhưng trong nhà lại không có gạo.

Hiện tại đi ra ngoài cũng không có được, Nguyễn Tự Bạch lại còn bị bệnh nên không thể để ảnh hưởng đến anh.

Cô nhấn nút nguồn mở điện thoại, sau khi khởi động máy thấy vài cuộc gọi nhỡ, còn có tin nhắn Wechat, đều là của Du Thịnh gửi.

Cô trực tiếp nhấn gọi, đổ chuông vài lần bên kia mới truyền đến tiếng mắng chửi của Du Thịnh.

Du Nguyệt cũng không quanh co lòng vòng, thẳng thừng nhờ anh trai mua gạo và dầu ăn mang tới.

"Sao anh phải mua cho em, có bản lĩnh thì tự mua đi!" Du Thịnh vẫn rất tức giận, thanh âm rất nặng.

"Nguyễn Tự Bạch bị cảm rất nghiêm trọng, bây giờ em không đi được." Cô thở dài, "Coi như em năn nỉ anh được không, nếu không phải là vì em thì anh ấy đã chẳng chịu khổ thế này đúng không?"

"Anh không giúp."

Du Nguyệt lập tức cúp điện thoại, cô đi tới cửa phòng ngủ vừa định gõ cửa, Du Thịnh đã gửi đến một tin nhắn: địa chỉ.

Cô lại bước chân nhẹ nhàng trở về phòng bếp gửi địa chỉ cho anh trai.

Cái người này xấu tính quá đi, trực tiếp đồng ý không phải tốt rồi sao lại còn muốn chọc cô tức giận lên.

Trong lúc chờ Du Thịnh mang đồ đến, cô tranh thủ dọn dẹp, căn phòng nhỏ không có nhiều đồ đạc trông không khác gì một khách sạn bình dân, mấy đồ nội thất chủ thuê nhà trang trí cũng lộ ra một chút cảm giác rẻ tiền.


Du Nguyệt lại nghĩ tới ghế sofa tiền triệu ở Sơn Thủy Nhất Sanh, trong lòng càng bối rối.

Nếu không phải vì cô chắc cả đời Nguyễn Tự Bạch cũng không ở nơi nhỏ thế này!

Canh gừng nấu xong Du Nguyệt mang đến cho anh. Gõ cửa không có động tĩnh, kêu hai tiếng cũng không trả lời, cửa không khóa, Du Nguyệt muốn gọi anh uống xong rồi ngủ tiếp nên quyết định đi vào.

Trong phòng ngoại trừ một cái giường cùng một cái tủ quần áo hai lớp ghép lại trông rẻ tiền thì không có gì, càng nhìn trong lòng Du Nguyệt càng phiền muộn.

Nguyễn Tự Bạch nhắm mắt ngủ, bởi vì nghẹt mũi nên hô hấp nặng nề, cô vươn tay lay mấy lần anh mới tỉnh lại.

"Nhân lúc còn nóng anh uống đi rồi hẵng ngủ tiếp, lát nữa đắp chăn kín cho đổ mồi hôi thì tốt rồi."

Nguyễn Tự Bạch mệt mỏi cầm lấy bát, "Có thể khỏe thật sao?"

Du Nguyệt không chắc chắn, "Hữu dụng với một số người, ở đây mọi người đều hay làm như vậy."

Khi cô bị cảm cũng làm như vậy.

Nguyễn Tự Bạch uống một ngụm, mùi gừng nồng nặc khiến khuôn mặt anh tuấn hơi nhăn lại, Du Nguyệt mở túi mứt táo lấy một miếng đưa đến môi anh.

Anh lắc đầu, "Không ăn ngọt."

"Một hai miếng thôi, chỉ cần át đi hương vị của canh gừng là được."

Nguyễn Tự Bạch vốn muốn cầm nhưng cô lại đưa tới gần, anh hơi sửng sốt nhưng sau đó cũng há miệng cắn một miếng. Vị ngọt đậm tan chảy trong miệng, nhưng lúc này Nguyễn Tự Bạch lại cảm thấy hương vị không tồi.

"Anh đổi chỗ khác đi, lúc trước chẳng phải thư ký Lưu đã lo liệu cho anh rồi sao? "

Đến khi chén canh thấy đáy anh đã ăn hết một miếng mứt táo, mái tóc hơi rối khiến anh trông có vẻ hơi ngây thơ, Nguyễn Tự Bạch nén đau lên tiếng, "Em ở phía đối diện, anh ở nơi này mới có thể nhìn thấy em mỗi ngày."

Mũi Du Nguyệt cay cay, cô không nói gì chỉ đắp chăn cho anh ngủ, Nguyễn Tự Bạch nắm lấy tay cô và nói bằng giọng khàn khàn: "Em thật tốt. "

Du Nguyệt tức đến rơi nước mắt, "Tốt cái gì ah!"

"Ít nhất bác sĩ gia đình không bao giờ cho anh ăn ngọt."


Du Nguyệt thút thít, "Còn có bác sĩ gia đình."

Anh giơ tay muốn giúp, nhưng vì đang nằm nên không với tới được. Lúc này, Du Nguyệt đưa đầu lại gần, anh cười lau nước mắt cho cô.

"Đừng khóc, anh không chết được, chỉ khó chịu chút thôi."

Du Nguyệt đáp lời: "Anh đắp chăn ngủ một giấc đi, em nấu cơm cho anh."

Anh lắc đầu, "Anh không muốn ăn."

"Ngoan nghe lời ngủ đi nào."

Thấy anh giống như có chuyện muốn hỏi lại không biết hỏi như thế nào, cô cười nói: "Em không đi, ở đến tối cơ."

Lúc Du Thịnh mang đồ đạc đến thấy căn phòng cũng cũng sửng sốt, không ngờ lại nhỏ như vậy.

Anh ấy dò xét một vòng, rốt cục cũng có chút không đành lòng, nhưng cũng chỉ một chút.

"Đêm nay em không về, em muốn chăm sóc anh ấy." Du Nguyệt lưu loát mở túi gạo, tuy đang nói nhưng cô cũng không nhìn anh trai.

Du Thịnh không đồng ý

"Anh không thấy anh ấy bị bệnh ư, làm người ah Du Thịnh!"

Du Thịnh hừ: "Lớn như vậy mà còn cần người chăm sóc ư, uống thuốc hai ngày là tốt rồi, em đừng hòng qua đêm với anh ta."

Du Nguyệt không nói gì, dù sao cô cũng chỉ thông báo một tiếng.

Thấy em gái không để ý tới mình Du Thịnh biết cô đang tức giận, nghĩ lại cũng đúng, bọn họ đều có lập trường của riêng mình.

Lập trường của cô là muốn chăm sóc Nguyễn Tự Bạch, mà lập trường của anh ấy là kiểm soát cô.

Có lẽ là canh gừng có tác dụng, lần này Nguyễn Tự Bạch ngủ rất lâu, khi tỉnh lại cơ thể trong chăn đã đổ mồ hôi đầm đìa, tuy thanh âm còn có chút khàn khàn, nhưng cảm giác khô khốc đau đớn ở cổ họng đã giảm bớt rất nhiều, sự mỏi mệt trên cơ thể cũng đỡ hẳn làm cả người anh thoải mái hơn.

Vừa mở cửa liền nhìn thấy Du Nguyệt nằm ở trên sô pha gõ điện thoại di động, thấy anh đi ra cô liền tiến đến hỏi han ân cần, vẻ mặt thật tình quan tâm làm Nguyễn Tự Bạch rất hưởng thụ.

Tuy nhiên thời gian này trôi qua hơi khổ cực, nhưng cái này cũng không phải khổ hoàn toàn.

Lúc anh đưa tay sờ đầu cô cũng là lúc Du Thịnh đi ra từ phòng bếp, thấy rõ động tác của anh làm sắc mặt anh ấy biến hóa, khuôn mặt lập tức tràn đầy giận dữ và cảnh giác.

Thấy anh ấy mặt Nguyễn Tự Bạch cũng trở nên lạnh lùng, hai người đấu mắt.

Trong chớp mắt, cuộc chiến giữa hai người đàn ông hết sức căng thẳng.


Sau đó liền thấy Nguyễn Tự Bạch đưa tay kéo Du Nguyệt kéo đến bên người mình, nhẹ nhàng ôm lấy đầu cô, anh hơi nheo mắt dùng vẻ mặt nghiêm nghị nhìn Du Thịnh.

Trong ánh mắt mang theo thâm trầm, còn có đậm đặc th@m muốn giữ lấy.

Là th@m muốn giữ lấy, đúng vậy.

Du Thịnh thấy rất rõ ràng.

Như muốn nói cô ấy là của tôi.

Đột nhiên bị ôm vào lòng, Du Nguyệt không biết hai người đàn ông này đang âm thầm đấu tranh gì, cô không biết Du Thịnh đang đứng phía sau không xa, càng không biết bây giờ sắc mặt anh ấy khó coi đến mức nào.

Mở cánh tay bạn trai ra, cô ngẩng đầu sờ trán anh, trong lòng thở phào vì anh không phát sốt.

Nguyễn Tự Bạch nắm lấy tay cô, hôn cô một cái, nhưng ánh mắt lạnh lùng của anh lại nhẹ nhàng quét qua Du Thịnh, tràn đầy khiêu khích.

Anh dùng động tác ngầm nói rằng: nhìn xem, cô ấy là của tôi.

Du Thịnh cũng không nghĩ anh sẽ không kiêng nể gì như thế, có chút sững sờ.

Trong đầu anh ấy lại hiện ra cảnh đêm hôm đó đã thấy tại cửa thang máy Giang Thượng Viện, vẻ giận dữ trên khuôn mặt lại càng gia tăng.

Anh ấy nắm chặt nắm đấm đi tới, nhưng vừa đi hai bước Du Nguyệt đã quay đầu lại, thấy anh ấy nổi giận đùng đùng, lông mày cô lập tức cau chặt: "Anh muốn làm gì!"

Lúc này, phát sinh một màn ngoài ý muốn khiến cả người Nguyễn Tự Bạch đột nhiên lui về phía sau, ánh mắt có chút né tránh, anh lôi kéo tay Du Nguyệt, nhỏ giọng nói: "Không có việc gì, chúng ta nhường anh ấy đi!"

Lúc nói những lời này trên mặt anh vẫn trưng lên vẻ lãnh đạm như cũ, nhưng khẩu khí lại là một bộ anh muốn khi dễ tôi nhưng tôi không muốn làm anh khó xử.

Sắc mặt tái nhợt vì bệnh, cộng với thái độ nhịn nhục kia làm cho Du Nguyệt đau xót.

"Du Thịnh!" Du Nguyệt trừng mắt liếc một cái.

Ánh mắt của cô tuy nghiêm túc nhưng thực sự mang theo bất đắc dĩ, như thể cô đang nói người ta đang bệnh anh có thể bình tĩnh được không, biểu cảm như kiểu "anh chẳng hiểu chuyện gì cả".

Du Thịnh: "..."

Nguyễn Tự Bạch nhàn nhạt nhìn anh ấy, khóe miệng mím chặt hơi hơi nhếch lên, mang theo nụ cười của người chiến thắng.

Du Thịnh quả thực là mở rộng tầm mắt, anh ấy không thể tưởng được người đàn ông này sẽ hèn hạ như vậy trà xanh như vậy, cái này mẹ nó...

Anh ấy mặc kệ!

Du Thịnh nổi giận đùng đùng đi về phòng bếp, vẻ mặt âm trầm.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,524
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 43: C43: Chương 43


Edit: riri_1127

Du Thịnh giận đùng đùng trở về phòng bếp, vẻ mặt âm trầm.

ĐM, anh ấy biết nói lý với ai bây giờ!

Du Nguyệt sờ quần áo ẩm ướt mồ hôi của Nguyễn Tự Bạch cô thở phào nhẹ nhõm "Anh thấy dễ chịu hơn chút nào chưa?"

Nguyễn Tự Bạch ừm, sắc mặt đã khôi phục như thường.

"Anh đừng giận Du Thịnh, anh ấy là vậy đó, nhìn vậy chứ thật ra rất mềm lòng, em đi khuyên anh ấy một lát." Thái độ vừa nãy của Du Thịnh làm cô không nhìn nổi, thật sự là quá bất lịch sự.

Nguyễn Tự Bạch rủ mắt nhìn hơi vô tội, anh nở nụ cười nhẹ, "Anh ấy tức giận là bình thường, vì em anh rất vui lòng ở cùng anh ấy."

Nhân lúc Nguyễn Tự Bạch đi tắm Du Nguyệt vào bếp, Du Thịnh đứng trong phòng không nói một lời, nhìn thấy cô đến cũng không nói chuyện, hiển nhiên là đang mang một vẻ mặt tủi thân.

Khuôn mặt vốn đã có chút nữ tính, từ khi thất nghiệp cũng không tạo kiểu tóc, tóc mái dài che đi lông mày lại khiến anh ấy trông càng đẹp hơn.

"Thôi mà anh, người ta còn đang bệnh!"

Du Thịnh cười lạnh: "Ý em là anh bắt nạt cậu ta?"

Tức giận trong lòng Du Thịnh chưa tiêu tan bây giờ lại bị em gái nói như vậy khó tránh sinh ra cảm giác vừa giận dữ vừa tủi thân.


Càng nghĩ càng tủi thân, anh ấy đẩy cô ra băng băng rời đi.

Du Nguyệt gọi với theo, "Ăn cơm đã. "

"Giận dữ no rồi." Ai đó để lại ba chữ trước khi rời đi.

Lúc Nguyễn Tự Bạch đi ra thấy chỉ có một mình cô thì biết Du Thịnh đã đi rồi, khóe miệng anh thoáng nhếch lên.

"Anh ấy là như vậy, anh đừng để ý." cô giải thích.

Nguyễn Tự Bạch đáp, "Anh ấy không đi làm à, sao ngày nào cũng ở bên em thế."

Mấy món Du Nguyệt nấu hôm nay vô cùng thanh đạm, Nguyễn Tự Bạch biết cô đang chiều theo khẩu vị của mình.

Gắp cho bạn trai miếng thịt, sau khi nghĩ ngợi cô quyết định không giấu diếm: "Anh ấy không có công việc, lúc trước vừa hủy hợp đồng với công ty."

Nguyễn Tự Bạch ăn ngon miệng, anh chậm rãi hỏi: "Có chuyện gì vậy?."

Du Nguyệt cũng không xem anh là người ngoài nên kể hết thảy sự việc của Du Thịnh ra, lúc sau cũng nhịn không được muốn khóc.

Dù sao cũng là máu mủ tình thâm, rõ ràng một giây trước hai người tạm biệt trong giận hờn nhưng khi nói đến chuyện này cô không khỏi cảm thấy đau lòng.


Cũng là một người rất có tố chất lắng nghe, Nguyễn Tự Bạch im ắng.

Tối hôm đó, anh liền nảy sinh ý tưởng.



Tối đó Du Nguyệt ngoan ngoãn trở về nhà, Du Thịnh không ở đây trong nội tâm cô cũng hơi trống rỗng.

Gọi mấy cuộc nhưng không ai nghe máy, hỏi bố mới biết anh ấy đi chơi với bạn.

Du Nguyệt sao lại không hiểu rõ, ở thành phố Xuyên này sao anh ấy có thể có bạn bè nào được, rõ ràng là một cái cớ.

Mấy ngày kế tiếp cũng không gặp Du Thịnh.

Du Thành Thù và Tô Mạn đều là giáo viên trung học phổ thông lớp 12 trường Bác Hòa, kỳ thi đại học sắp đến đương nhiên hai người rất bận rộn không có thời gian ở nhà.

Lại thêm bây giờ Du Thịnh vắng mặt, không bị trông nom nên Du Nguyệt đi gặp Nguyễn Tự Bạch rất dễ dàng.

Thực ra gặp mặt nhiều thì cũng vậy, cô viết bản thảo còn anh bận rộn với công việc từ xa, tuy đơn giản nhưng vẫn ấm áp và hạnh phúc.



Du Thịnh gặp Nguyễn Tự Bạch trong một quán cà phê gần khu chung cư, anh không ngờ Nguyễn Tự Bạch lại dám đơn độc hẹn gặp, điều này làm Du Thịnh nảy lên suy nghĩ muốn "báo thù".

Nhưng sau khi trò chuyện với ai đó vài câu, anh ấy đã quên mất việc trả thù, ác cảm trong lòng cũng biến mất.

Nguyễn Tự Bạch rời đi một lúc lâu mà anh ấy vẫn chưa cử động, Du Thịnh xịt keo ngồi nhìn danh thiếp trên bàn.

"Tôi có thể giúp anh trở thành ngôi sao, nhưng mục tiêu của tôi là cưới em gái anh."
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,524
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 44: C44: Chia tay


Edit: riri_1127

Chương 35

"Bản chất của tư bản chính là đánh bạc, ngoại trừ thực lực thì anh còn có cái gì? Có đôi khi lợi ích thường là lựa chọn chính yếu nhất mà không phải là thực lực, thiên lý mã và Bá Nhạc chưa bao giờ đối đầu, ngoại trừ tôi thì ai còn có thể là ai có thể giúp anh?"

"Chỉ cần anh đồng ý giúp tôi, tôi lập tức giúp anh có được tấm vé bước vào làng giải trí trong tay."

"Trước khi làm em rể anh tôi là một doanh nhân. Du Thịnh, đối với người không có quan hệ như anh, tôi là người duy nhất có thể giúp đỡ anh thực hiện mơ ước một cách nhanh nhất."

"Tôi cho anh một đêm để suy nghĩ, nghĩ kỹ rồi gọi cho tôi, quá hạn không đợi."

Lời nói của Nguyễn Tự Bạch khiến anh ấy hồi lâu cũng không thể bình tĩnh nổi.

Vốn dĩ anh ấy nghĩ Nguyễn Tự Bạch tìm đến là vì muốn ăn thua đủ, ai ngờ lại mang đến cho anh ấy cơ hội thực hiện hóa ước mơ.

Mà cơ hội này cũng mong Du Thịnh làm trợ thủ, khuyên bố mẹ chấp thuận Nguyễn Tự Bạch, cam tâm tình nguyện ủng hộ chuyện tình của cậu ta và Du Nguyệt.

Hơn nữa không chỉ là yêu đương, còn muốn kết hôn.

Du Thịnh vừa nhớ tới câu xưng hô em rể kia liền không nhịn được nổi da gà.

Thực ra sao anh ấy lại không biết Du Nguyệt có thể gả cho Nguyễn Tự Bạch là sự lựa chọn tốt nhất, nhưng anh ấy...

Chỉ là giãy giụa trong vô vọng mà thôi.

Du Nguyệt, em gái của anh ấy một ngày nào đó sẽ rời xa, bọn họ cũng đang lớn lên, cả hai đều phải gánh cái giá mà họ phải trả khi trưởng thành.

Anh ấy chỉ muốn bên cô thêm vài năm nữa, bởi vì chỉ có cô là người bạn duy nhất.

Du Thịnh mất ngủ, anh ấy gõ cửa phòng em gái sát vách.

Du Nguyệt đang nói chuyện điện thoại với Nguyễn Tự Bạch, thấy anh trai có chuyện muốn nói nên đành cúp máy.

Cô bước ra với nụ cười mỉm tràn đầy hạnh phúc, điều này càng làm tâm trạng Du Thịnh phức tạp hơn.

Du Thịnh vẫn nói cho cô biết những gì anh ấy và Nguyễn Tự Bạch trao đổi, không ngờ thế mà cô không giận dữ, vẻ mặt vẫn ngọt ngào nói:

"Anh ấy thật sự muốn kết hôn với em!"


Du Thịnh: "Chưa phát hiện ra em đang chú ý sai trọng điểm à?"

Du Nguyệt thẹn thùng che mặt, "Mới bao lâu mà đã muốn kết hôn, anh ấy nghĩ xa vậy nhỉ..."

Mặc dù về thành phố Xuyên hơn nửa tháng hai người không thể gặp mặt, nhưng Du Nguyệt không biết vì sao tình cảm của anh lại càng trở nên mãnh liệt hơn, cái này và cảm giác chỉ nhìn mặt mà động lòng rất khác.

Cụ thể khác thế nào cô cũng không nói ra được.

Nhưng nếu sau này anh muốn kết hôn...

Cô sẽ đồng ý.

Du Thịnh lẳng lặng nhìn cô, nhìn cô lâm vào mộng tưởng của bản thân, trong lòng đau đớn nhưng vẫn mang vẻ mặt lạnh lùng.

Em ấy rơi vào rồi.

Cái thứ không trở ra được.

Cũng không biết người đàn ông kia cho em ấy uống bùa mê thuốc lú gì.

Sáng hôm sau, Du Thịnh bấm số điện thoại Nguyễn Tự Bạch với tâm tình phức tạp.

"Nghĩ kỹ rồi chứ?"

Đối phương nhàn nhạt hỏi.

Du Thịnh cắn răng, "Ừm. "

"Vậy được, trong vòng ba ngày tới tôi muốn đến nhà anh ở. "

Du Thịnh giật mình, thốt ra: "Gì chứ?"

Nguyễn Tự Bạch trả lời bình tĩnh "Chẳng phải nhà anh còn có một phòng trống nhỏ sao, anh dọn qua đi tôi ngủ phòng anh."

Du Thịnh: "?"

Tại sao phải ở phòng nhỏ, đây là nhà mình cơ mà!

"Trong vòng ba ngày thuyết phục bố mẹ anh cho tôi đến, nếu không kế hoạch của tôi không thể triển khai."


Du Thịnh: "?"

Cậu ta còn có cả kế hoạch?

"Nếu ngay cả chút chuyện nhỏ này anh cũng làm không được thì anh không đủ tư cách để bàn bạc điều kiện đầu tư sau này với tôi."

Hôm qua còn xưng hô em vợ, bây giờ thì không có tư cách, ôi, cái này đúng là thái độ của tư bản!

Du Thịnh giận dữ, nhưng cuối cùng lại thở dài, "Được, ai bảo cậu là kim chủ."

Bên ấy truyền đến giọng nói trịnh trọng của Nguyễn Tự Bạch: "Tôi không cần trẻ nhỏ, tôi chỉ muốn em gái của anh."

Du Thịnh: "..."

Du Nguyệt ở bên cạnh nghe được vui quên cả trời đất, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.



Du Nguyệt rất tán đồng việc Du Thịnh làm trợ thủ, một là vì cô thích Nguyễn Tự Bạch, hai là vì tài năng của Du Thịnh cần có cần có một cơ hội thể hiện.

Nếu cuối cùng cô và Nguyễn Tự Bạch thật sự kết hôn thì đương nhiên là vẹn toàn đôi bên.

Vả lại anh đầu tư cho Du Thịnh cũng không mất mát gì, vì cô hiểu rõ thực lực của Du Thịnh. Các ca sĩ trong giới mua bán các bài hát là chuyện thường tình, những năm nay Du Thịnh đã sáng tác cho người khác rất nhiều ca khúc, thậm chí hai ca sĩ đang hot hiện nay cũng nhờ vào sáng tác của anh ấy.

Một lần là bất ngờ, vậy nhiều lần thì chính là dựa vào thực lực, cô tin vào thực lực của Du Thịnh.

Thiên lý mã thường xuất hiện nhưng Bá Nhạc thì không, Du Thịnh rất cần tấm vé này của Nguyễn Tự Bạch.

Với tài năng và độ mẫn cảm của thị trường hiện tại, việc anh ấy nổi tiếng thật sự có thể chỉ cần một cơ hội.

Mà cơ hội này, bây giờ đang vẫy tay với anh ấy.

Nguyễn Tự Bạch vừa nói điện thoại xong liền cúp máy, vẻ mặt ta đây là ông chủ bá đạo =)))

Du Thịnh nhìn căn phòng nhỏ phía tây không có người ở, vẻ mặt chịu nhục.


Tối hôm đó khi Du Thành Thù và Tô Mạn về đến, trong nhà đã bày sẵn cơm ngon canh ngọt, thấy Du Thịnh đang vung dao trong bếp, chỉ chưa đầy một phút một đ ĩa khoai tây cắt sợi đều đã được đổ đầy nước lạnh.

"Hiếm khi siêng năng được vậy." Du Thành Thù rất vui mừng.

Du Thịnh ừ một tiếng, "Hôm nay tâm trạng con tốt."

"Làm sao vậy?" Tô Mạn hỏi.

Du Thịnh cười, thần bí nói: "Nguyễn Tự Bạch có thể đã từ bỏ Thu Thu."

Tô Mạn sửng sốt, sau đó nói: "Thật chứ?"

Anh ấy gật đầu, "Buổi chiều nghe thấy Thu Thu gọi điện thoại với cậu ta, hình như nói cái gì mà chia tay."

Du Thành Thù và Tô Mạn nhìn nhau, cả hai đều đang đợi đoạn sau.

Vẻ mặt Du Thịnh tiếc nuối, "Cụ thể con cũng không nghe rõ, chẳng qua con nghĩ chắc Thu Thu muốn rút lui, thực ra con bé cũng rất biết nghe lời."

Tối hôm đó, không khí trên bàn ăn Du gia vô cùng hài hòa.

Dạo này vì chuyện của Nguyễn Tự Bạch mà cô gái nhanh mồm nhanh miệng như Du Nguyệt im lặng dị thường.

Cô đang yên tĩnh ăn cơm, không nói một lời, một bộ ai cũng không yêu một mình mình xinh đẹp lạnh lùng.

"Gần đây con và cậu Nguyễn còn liên lạc không?" Du Thành Thù hững hờ hỏi.

Chỉ thấy Du Nguyệt nhíu nhíu mày, không nói.

"Hai đứa... Không sao chứ!" Tô Mạn hỏi.

Du Nguyệt đặt chén xuống bàn, vẻ mặt thiếu kiên nhẫn: "Đây không phải là kết quả bố mẹ mong muốn sao?"

Hai vợ chồng ngồi đối diện bị thái độ của cô làm giật mình, Du Nguyệt cũng không nói nữa, đứng dậy rời đi.

Nhìn thấy cô vào phòng, Du Thịnh mới nói: "Con nói không sai chứ, không lâu được."

Không ngờ rằng hai vợ chồng không những không vui vẻ, mà còn lạnh băng băng trừng mắt liếc anh ấy một cái.

Du Thịnh tủi thân: "Cái này không phải là kết quả bố mẹ mong muốn sao?"

"Ăn cơm đi, lắm mồm vậy!" Tô Mạn thoáng nhìn, đằng đằng sát khí.

Hôm sau là cuối tuần, Du Thành Thù và Tô Mạn có một ngày hiếm hoi được nghỉ ngơi, buổi sáng giải quyết xong việc ở nhà, quyết định buổi chiều đưa Du Nguyệt ra ngoài đi dạo.

Thực ra trong lòng hai người cũng không vui lắm nên nghĩ nên đưa con gái ra ngoài giải sầu một chút.


"Làm gì!" Du Nguyệt đầu bù tóc rối mở cửa, ngữ khí nhàn nhạt: "Con đã nói là không đi mà, bố mẹ thích chơi ở đâu thì đi đi, không cần để ý con."

Du Thành Thù hạ kính mắt: "Ra ngoài đi lại một chút tốt cho sức khỏe."

Du Nguyệt không nhịn được đóng cửa lại, từ chối hai người ngoài cửa.

Lúc này trùng hợp Du Thịnh đang từ trong phòng tắm đi ra, anh ấy khéo léo an ủi: "Người thất tình đều như vậy, hai ngày nữa sẽ tốt lên, bố mẹ không cần để ý con bé."

Du Thành Thù trừng mắt liếc một cái, cặp vợ chồng rời đi.

Buổi tối chủ nhật cuồng phong gào thét, mưa rào tầm tã.

Ngoài trời gió rất mạnh, thậm chí thổi mạnh đến mức gần như khiến cây cối trong khu dân cư bị uốn cong, điện thoại di động đang sạc của Du Nguyệt bên cạnh vang lên, cô cầm lên xem rồi lập tức cúp máy.

Tô Mạn đã thấy ba chữ Nguyễn Tự Bạch, nhưng bà lại giả vờ không biết, "Ai vậy Nguyệt Nguyệt. "

Du Nguyệt mặt không biểu tình: "Không có gì ạ."

Hai vợ chồng nhìn nhau không nói gì.

Điện thoại lại tiếp tục đổ chuông, Du Thành Thù khuyên nhủ: "Nghe đi con!"

"Chia tay xong tại sao phải trả lời? Nếu không phải chìa khóa xe của con còn ở chỗ anh ta thì con đã chặn rồi!"

Du Thịnh bên cạnh giơ tay đồng ý: "Con đồng ý, chia tay thì không nên liên hệ, đây là thái độ đúng mực của một người ưu tú có tu dưỡng."

Du Thành Thù lạnh lùng trừng mắt liếc con trai, trong lòng cảm thấy hoảng hốt.

Điện thoại lại vang lên, lúc Du Nguyệt đang định block Tô Mạn lại trực tiếp cầm lấy lấy điện thoại ấn nút nghe, còn chưa kịp nói chuyện đã nghe thấy giọng nói của Nguyễn Tự Bạch.

Giọng của anh rất nhỏ, kèm theo rất nhiều âm thanh phức tạp, Tô Mạn nghe không rõ lắm.

"Tôi là mẹ của Du Nguyệt."

Bên ấy vẫn như cũ âm thanh ầm ĩ, "Bác gái con có thể gặp Thu Thu được chứ."

Tô Mạn nhìn Du Nguyệt bên cạnh không nói một lời: "Chẳng phải hai đứa đã chia tay rồi sao?"

____________________________

Quà mừng năm mới đến đâyyyy

Sorry vì đã để mn chờ lâu, nửa năm nay tui lăn lộn thị trường lao động quá 🤧😭😭, nhưng mà tgian đến tui sẽ cố gắng 1 tuần sẽ có 1-2 chương nhaa.

Happy new year🎆🎆🎆
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom