Cập nhật mới

Dịch Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu/Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1986


Lam Thiên Thần cất bước tới ghé lái phụ, kéo cửa xe ngồi vào, Bùi Nguyệt Hoàng đang dùng điện thoại xem email, cô thấy người đàn ông ngồi vào, quan tâm hỏi: “Công việc sao rồi?”

 

“Rất thong thả.” Lam Thiên Thần híp mắt cười.

 

“Tôi không để cậu làm không công.” Bùi Nguyệt Hoàng sẽ trả lương cao cho anh.

 

Lam Thiên Thần lắc đầu: “Không cần, tôi làm miễn phí cho.”

 

“Không được, tôi không muốn nợ ân tình của cậu.” Bùi Nguyệt Hoàng không muốn nhận ý tốt của anh.

 

Lam Thiên Thần nghẹn lời, anh chẳng còn cách nào ngoài nói: “Tùy em định lương, không cần nhiều.”

 

Bùi Nguyệt Hoàng nở nụ cười: “Còn phải thêm tiền ăn nữa.”

 

“Được rồi. Em xem mà làm, tôi không xin.” Lam Thiên Thần nói xong, gác tay lên đằng trước: “Vậy chúng ta tìm một siêu thị mua đồ ăn đi.”

 

“Vậy tới siêu thị ở khu nhà kia đi.” Bùi Nguyệt Hoàng nói xong, đạp ga phi xe đi một cách phóng khoáng.

 

Lam Thiên Thần ở cạnh nhìn cô với vẻ tán thưởng, cô gái này làm gì đều có cảm giác mê người.

 

Bùi Nguyệt Hoàng biết anh đang nhìn cô, khóe mắt đuôi mày của cô cũng hiện lên nét phong tình. Chắc là lúc phụ nữ được nhìn ngắm, đều cố phơi bày hết mị lực toàn thân.

 

Bùi Nguyệt Hoàng lái xe vào bãi đỗ của một siêu thị lớn, hai người đi xuống cùng nhau. Bùi Nguyệt Hoàng có một vẻ đẹp không tuổi, giống như tác phẩm nghệ thuật phai mờ năm tháng, khiến ánh mắt của đàn ông xung quanh, đều khóa chặt lên cô. Phong thái tự tin của cô, chói mắt ở’ trong đám đông.

 

Ngay cả Lam Thiên Thần đứng cạnh cô, đều như thể lép về hơn, bởi vì ánh mắt anh cũng thường dán lên người cô.

 

“Tôi không mua thức ăn bao giờ, cũng chưa bao giờ làm cơm. Lát nữa cậu tự quyết xem mua gì đi!” Bùi Nguyệt Hoàng nói.

 

Lam Thiên Thần gật gù: “Được, vậy em thích ăn gì?”

 

“Tôi thấy ăn rau cải, chán thịt cá bên ngoài rồi.”

 

Lam Thiên Thần nhìn vóc dáng cô, rõ ràng rất có sự kiềm chế, thêm một phần hay thiếu một phần đều giữ chuẩn.

 

Đúng lúc này ở cạnh có hai cô gái uống trà sữa, lập tức than một câu: “Oa, người đàn ông kia đẹp trai quá.”

 

Một cô bé khác lập tức chú ý tới Bùi Nguyệt Hoàng, nhắc nhở bạn tốt: “Cậu không xem thử bạn gái người ta đẹp ra sao đi.”

 

Vừa hay giọng của hai người họ khá vang, Bùi Nguyệt Hoàng nghe thấy, môi đỏ cong lên.

 

Lam Thiên Thần ở cạnh dĩ nhiên cũng nghe thấy, anh cũng cười. Bùi Nguyệt Hoàng quay đầu thấy ánh mắt của anh, giả vờ không biết rồi hỏi: “Cậu cười gì?”

 

“Không có gì.” Lam Thiên Thần có tình đáp.

 

Hai người hiểu rõ trong lòng nhưng đều vờ hồ đồ. Cảm giác này dường như có chút ngọt ngào mới lạ.

 

Bùi Nguyệt Hoàng chủ động đẩy xe mua sắm, đi sau Lam Thiên Thần, tới chỗ bán đồ ăn.

 

Bùi Nguyệt Hoàng cũng thấy rất mới lạ, bởi vì mấy năm nay cô chẳng bao giờ đi siêu thị, cô toàn sử dụng đồ trong cửa hàng cao cấp.

 

Lam Thiên Thần chọn đồ ăn ở trước, Bùi Nguyệt Hoàng ngẳng cằm, ánh mắt mang vẻ đánh giá, nhìn người đàn ông chăm chú chọn đồ ăn đang toát ra mị lực, thật đẹp mắt.

 

“Thật sự chỉ ăn cải thôi sao?” Lam Thiên Thần nhìn cô.

 

“Ứg, chỉ cải xanh thôi.”

 

“Mua con cá đi. Ăn thịt cá không béo.” Lam Thiên Thần thương lượng với cô.

 

Bùi Nguyệt Hoàng gật gù: “Được, nghe cậu.”

 

Đúng lúc này có một bác gái đang chọn dồ bên cạnh, không khỏi ngưỡng mộ nhìn Bùi Nguyệt Hoàng: “Cô gái, cô có phúc quá. Gả cho người biết nấu ăn như vậy.”

 

Bùi Nguyệt Hoàng nghe xong, ngạc nhiên nhìn bác gái, lại liếc mắt nhìn Lam Thiên Thần, cô cố nén cười: “Chúng cháu…”

 

Cô định giải thích nhưng lại thấy không cần thiết, cô gật gù: “Vâng, chúng cháu rất hạnh phúc.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1987


Bác gái lại cảm thán một câu, cô cầm cải xanh rời đi. Ánh mắt Bùi Nguyệt Hoàng nhìn đồ ăn ở bên cạnh, có hơi ngại không nhìn Lam Thiên Thần ở bên cạnh.

 

Lam Thiên Thần vừa chọn món ăn, vừa hỏi cô: “Xem ra, chúng ta đứng cùng nhau rất xứng. Ai nhìn thấy cũng nghĩ chúng ta là người yêu hoặc vợ chồng.”

 

Bùi Nguyệt Hoàng hơi quẫn bách bảo: “Nam nữ trẻ tuổi ở chung, chắn chắn chẳng ai nghĩ là bạn bè. Hiểu lầm vậy có gì lạ.”

 

“Vừa nãy em nhận mà.”

 

“Tôi nhận cái gì?” Bùi Nguyệt Hoàng giả ngu.

 

“Thừa nhận tôi là chồng em.” Lam Thiên Thần đặt đồ ăn vào giỏ hàng, đôi mắt lấp lánh của anh khóa chặt cô, không để cô tránh đề tài này.

 

“Người xa lạ thôi mà, tôi cũng đâu cần giải thích quá rõ ràng.” Bùi Nguyệt Hoàng cười đáp một câu.

 

Lam Thiên Thần không khỏi ảo não, anh tiếp tục đi tới khu thủy sản.

 

Trên người cô có một khí thế anh không thể chỉnh phục được. Có điều đây chỉ là vấn đề thời gian, sớm muộn gì anh cũng bắt được cô.

 

Lam Thiên Thần mua một miếng cá, hai người tới chỗ tính tiền.

 

“Dùng thẻ tôi đi. Đã nói là mua thức ăn tôi trả mà.” Bùi Nguyệt Hoàng lấy một tắm thẻ đưa cho Lam Thiên Thần.

 

Lam Thiên Thần khóa chặt tay cô và thẻ lại: “Không cần.”

 

“Chúng ta thỏa thuận rồi.” Bùi Nguyệt Hoàng kiên quyết.

 

Lam Thiên Thần nhíu mày cười: “Ai thỏa thuận với em, tôi quên rồi.”

 

“Cậu…” Bùi Nguyệt Hoàng không khỏi ảo não, lẽ nào anh ÿ mình còn nhỏ nên không nói đạo lý sao? Cuối cùng vẫn quẹt thẻ của anh, Bùi Nguyệt Hoàng có hơi bực tức, lúc về xe, hai người đi thẳng tới biệt thự của Lam Thiên Thần.

 

Lam Thiên Thần cầm đồ ăn vào, nói với cô gái: “Đổi giày đi, tôi có chuẩn bị dép lê cho em.”

 

Bùi Nguyệt Hoàng đi giày cao gót, thật sự rất mỏi. Cô nghe xong, trong lòng ấm áp: “Cậu đặc biệt chuẩn bị cho tôi à? Hay là chuẩn bị cho cô gái nào đó sau này tới làm khách nhà cậu.”

 

Lam Thiên Thần đáp thẳng cô: “Đặc biệt chuẩn bị cho em.

 

Bùi Nguyệt Hoàng cảm thấy vừa ngọt ngào vừa ấm áp, cô mở tủ giày, một đôi dép lê hồng nhạt, rất tinh tế đáng yêu.

 

Cô vừa nhìn là thích luôn.

 

“Gu của anh không tệ, sao anh biết tôi thích hồng nhạt?”

 

“Đoán.” Lam Thiên Thần cầm túi đồ đi vào nhà bếp.

 

Bùi Nguyệt Hoàng ở sau không khỏi trêu một câu: “Có câu đúng rất hay, lúc phụ nữ bắt đầu thích màu hồng, chứng tỏ cô ấy đã già, không muốn thừa nhận mình già rồi.”

 

Lam Thiên Thần không khỏi ngó đầu ra từ phòng bếp, nhìn cô một cái: “Ai dám bảo em già, tôi sẽ đánh người đó.”

 

Bùi Nguyệt Hoàng bật cười: “Được.” Ý ngọt trong lòng vẫn rộn ràng.

 

Cô đứng dậy tới cạnh máy uống nước, nhìn một lát cũng chỉ có một cái cốc màu lam của Lam Thiên Thần. Cô nghĩ một lát, cầm lên rót nước, vừa uống vừa đi tới ghế sofa.

 

Bủi Nguyệt Hoàng ngồi một lát, cảm thấy ngồi chờ anh nấu thế này hơi không ổn.

 

“Cần tôi giúp gì không?” Bùi Nguyệt Hoàng đứng ở cửa bếp hỏi.

 

“Không cần, em ngồi chờ là được.” Lam Thiên Thần đứng cằm dao, làm vầy cá một cách thành thạo.

 

Bùi Nguyệt Hoàng thấy lúc anh làm việc thật sự rất đẹp trai. Điều này cũng làm cô nghĩ tới một chuyện, rốt cuộc ai đã đào tạo người đàn ông này vừa ấm áp vừa chiều chuộng người khác thế?

 

Mà bình thường đào tạo một người đàn ông như vậy, phần nhiều là công phụ nữ, lế nào là công của bạn gái cũ của anh?

 

Nghĩ vậy trong lòng cô hơi mắt mát.

 

Nghe thấy đằng sau không đáp lại, Lam Thiên Thần không khỏi quay đầu nhìn, trông thấy cô khoanh hai tay dựa vào cửa bếp. Mái tóc dài bị cô buộc lên, vài sợi dài rũ xuống, dưới ánh đèn trông như tác phẩm nghệ thuật.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1988


“Còn đứng đó làm gì?” Lam Thiên Thần hỏi cô.

 

Bùi Nguyệt Hoàng là cô gái không thích giấu tâm sự, nghĩ gì thì sẽ chủ động hỏi, muốn có đáp án.

 

“Lam nhị thiếu, tôi hỏi cậu một chuyện, có đồng ý trả lời không tự cậu cân nhắc.”

 

“Hả, nói đi.” Lam Thiên Thần quay lưng về phía cô nấu ăn.

 

“Cậu có mấy bạn gái? Tại sao lại chia tay với họ?” Bùi Nguyệt Hoàng hỏi thẳng.

 

Lam Thiên Thần đang thái rau thì ngẩn ra, anh quay đầu nhìn cô với vẻ khó hiểu.

 

Bùi Nguyệt Hoàng nghĩ anh không muốn nói, cô lập tức giơ tay đầu hàng: “Thôi vậy, xem như tôi chưa hỏi.”

 

Lam Thiên Thần hơi buồn cười xoay mắt nhìn cô, nghiêm túc nói: “Không phải không trả lời em, mà tôi không biết trả lời em thế nào.”

 

Bùi Nguyệt Hoàng cau mày, hỏi ngược lại: “Lẽ nào chuyện này với cậu mà nói rất khó đáp sao? Hay là nhiều bạn gái cũ quá nên nhớ không hết?”

 

Lam Thiên Thần bật cười, ánh mắt híp lại vài phần: “Em bận tâm lắm à?”

 

Bùi Nguyệt Hoàng thấy anh không đáp, lại muốn dò hỏi cô, cô đành thôi: “Thôi vậy, cậu không cần bận tâm, không nói gì là được.”

 

Nói xong, cô chuẩn bị về ghế sofa ngồi, Lam Thiên Thần gọi cô lại: “Chờ lát, tôi còn chưa nói xong.”

 

Bùi Nguyệt Hoàng xoay người nhìn anh, chờ anh nói.

 

Gương mặt đẹp trai của anh mang nét nghiêm túc. Tia sáng đậu trên sống mũi cao của anh lấp lánh, khiến gương mặt anh thâm thúy thêm vài phần.

 

“Tôi chưa yêu bao giờ. Làm gì có bạn gái cũ?” Lam Thiên Thần cười đáp.

 

Bùi Nguyệt Hoàng không khỏi khoát tay, có hơi ngạc nhiên nhìn anh. Cô trừng mắt, rõ ràng không tin: “Cậu chưa yêu bao giờ? Sao có thể?” Người đàn ông có vẻ ngoài như anh, nhất định từ cấp một đã có người theo đuổi. Mà bây giờ anh 26 rồi, chắc phải có vài cô bạn gái rồi chứ?

 

“Em nói gì thế, lẽ nào tôi phải yêu đương vài lần mới là bình thường?” Lam Thiên Thần hỏi.

 

“Tôi thật sự không tin.” Bùi Nguyệt Hoàng nhíu mày.

 

“Vậy tôi chứng minh cho em thế nào đây?” Lam Thiên Thần muốn dập tắt nghi ngờ của cô.

 

Bùi Nguyệt Hoàng lập tức lắc đầu nói: “Cậu không cần chứng minh, dù sao chúng ta cũng chỉ là bạn.”

 

“Ai nói tôi muốn làm bạn với em?” Lam Thiên Thần phản bác ngay.

 

Bùi Nguyệt Hoàng quay đầu cười: “Vậy cậu muốn theo đuổi tôi chắc?”

 

“Lẽ nào em không thấy tôi đang theo đuổi cô? Tôi còn tới cạnh nhà em sống nữa.” Lam Thiên Thần nhìn cô.

 

Bùi Nguyệt Hoàng lập tức mím môi nở nụ cười: “Được TỒi, vậy cậu có lên.”

 

Ánh mắt thật lòng của anh nhìn lên đôi môi cười của cô vài giây, tức giận nói: “Đừng cười, tôi thật lòng mà.”

 

Ý cười của Bùi Nguyệt Hoàng cứng lại, cô cũng nghiêm túc vài phần: “Được tôi không cười.”

 

Lúc này anh thỏa mãn quay người, cam tâm tình nguyện đi nấu cơm cho cô.

 

Sáu rưỡi, trong phòng nghỉ của tập đoàn Hình thị, Bạch Hạ đã ngủ xong, cô mở mắt ra, thấy ngoài cửa sổ đã xám đen, lập tức bật dậy trong lồng ngực Hình Nhát Phàm.

 

“Em ngủ bao lâu rồi?”

 

Hình Nhất Phàm cười an ủi: “Đừng lo, em mới ngủ hai tiếng thôi.”

 

Bạch Hạ nghe xong thì thấy có lỗi, cô nằm ngủ trong lòng anh hai giờ? Cô đau lòng nắn tay anh hỏi: “Tay anh có tê không?”

 

Mặc dù Hình Nhất Phàm có hơi đau tay, thế nhưng vì cô thì điều này có đáng gì?

 

“Không sao, em đâu có béo.” Hình Nhất Phàm đưa tay xoa mái tóc dài có hơi loạn vì ngủ của cô.

 

Trong lòng Bạch Hạ ấm áp: “Vậy chúng ta đi ăn tối đi.

 

Muộn vậy rồi, chắc chắn anh đói “Em muốn ăn gì?”

 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1989


“Buổi trưa em ăn no quá rồi, buổi tôi ăn bừa cái gì cũng được.” Bạch Hạ nói.

 

“Anh dẫn em đi ăn cháo.” Hình Nhát Phàm đứng dậy, cầm túi của cô, đưa tay về phía cô.

 

Bạch Hạ vừa chải tóc dài đã rối, vừa nắm chặt bàn tay của anh, đi ra ngoài với anh.

 

Hình Nhất Phàm bảo trợ lý chưa tan làm đặt một phòng ở nhà hàng cháo hải sản cho anh.

 

Trợ lý nhanh chóng đặt một nhà hàng xa hoa ở trung tâm thành phố giúp anh.

 

Hình Nhất Phàm đưa Bạch Hạ ra thang máy, trợ lý ở sau không khỏi than thầm, xem ra việc Hình gia chiều vợ đúng là di truyền mà.

 

Hình tổng chiều vợ vô cùng vậy, không biết đã cho đám cẩu độc thân trong công ty ăn bao nhiêu cẩu lương. Mà nhị thiếu nhà này cũng thé, chiều bạn gái kinh khủng.

 

Tương lai nghĩ xem tiểu thiếu gia Hình gia cũng vậy sao?

 

Vậy ai thành phu nhân Hình gia đúng là có phúc ba đời, kiếp trước cứu cả dải ngân hà.

 

Nhà hàng ở gần đó, Bạch Hạ vừa ngủ dậy, cả người đầy tinh thần, cô muốn tối nay có thể hoàn thành nhiều công việc hơn.

 

Hình Nhất Phàm đã gọi đồ rồi, anh thấy cô gái đã ngủ đủ, hai gò má trắng nõn đầy đặn sáng lấp lánh lên, như thể mọng nước vậy. Điều này khiến anh kích động, muốn đưa tay bóp gương mặt đầy xúc cảm của cô.

 

“Chuyện của Diệp Giai Mị, anh đang điều tra à?” Bạch Hạ hỏi một câu.

 

“Ừ, trợ lý đang điều tra, phải mắt thời gian vài ngày.”

 

“Hôm nay bà ta gọi cho em, bảo em về nhà, còn bảo em gọi ba em về nữa. Xem ra đã mấy hôm ba em lơ bà ta rồi.”

 

“Cũng đáng đời bà ta, ai bảo bà ta không biết kiểm điểm.”

 

Hình Nhất Phàm phiền nhất người như vậy.

 

Bạch Hạ cũng không hề đồng tình với Diệp Giai Mị, cô gật đầu bảo: “Đúng vậy, bà ta đáng đời.”

 

“Em yên tâm, chuyện này ba em tự quyết, em đừng nghĩ nhiều.” Hình Nhất Phàm an ủi một câu.

 

Bạch Hạ chống cằm, không hiểu sao có chút sầu cảm.

 

“Đang nghĩ gì thế?” Hình Nhất Phàm quan tâm nhìn cô.

 

Bạch Hạ tự lẫm bẩm: “Em đang nghĩ, tình yêu có phải có kỳ hạn, chờ hết kỳ hạn thì sẽ hết yêu?”

 

Hình Nhất Phàm ngắn ra, anh tháp giọng bảo: “Vậy phải tùy người, có người sẽ yêu vĩnh viễn.”

 

Nói ví dụ như anh, tình yêu của anh có bảo hiểm, đã yêu là cả một đời.

 

Bạch Hạ mim môi cười: “Ừ.”

 

Hình Nhất Phàm đưa tay lại, tay Bạch Hạ cũng tự nhiên đặt vào tay anh, được anh siết chặt.

 

“Chuyện như phản bội, sẽ không bao giờ xảy ra trên người anh.” Hình Nhất Phàm thấp giọng bảo đảm, cho dù có một ngày cô không còn yêu anh, anh cũng sẽ nghĩ cách để cô quay lại.

 

Ánh mắt Bạch Hạ lắp lánh cảm động, cô gật đầu: “Cũng sẽ không xảy ra với em.”

 

Trong biệt thự an tính, hai bóng người cùng dùng cơm. Bùi Nguyệt Hoàng thử một món, khuôn mặt của Lam Thiên Thần đối diện có một sự căng thẳng, chỉ lo món của mình không hợp khẩu vị cô.

 

Bùi Nguyệt Hoàng thử xong thì ngẳng đầu nhìn người đàn ông đối diện, cười gật gù: “Like, rất ngon.”

 

Nói xong, cô. cằm lấy một bát cơm vừa nãy mình xới, một bát thì đưa tới trước mặt Lam Thiên Thần: “Nào ăn đi.”

 

Lam Thiên Thần nhìn bát cơm, muốn cười nhưng vẫn cầm lấy ăn, đũa của Bùi Nguyệt Hoàng cứ liên tục gắp món ớt chuông. Đối với cô mà nói, cơm như thế này đã là mỹ vị lắm rồi.

 

“Ăn ngon thật.” Bùi Nguyệt Hoàng cầm bát, tướng ăn nho ngã.

 

Lam Thiên Thần đối diện cuối cùng đã yên tâm, xem ra rất vừa miệng cô.

 

Bùi Nguyệt Hoàng ăn xong bát cơm to, dù không đi lấy cơm nhưng vẫn không đặt đũa, vẫn ăn tiếp. Dường như muốn ăn hết món trên bàn mới thôi.

 

Cảm giác trong lòng Lam Thiên Thần càng lúc càng thỏa mãn, cứ nghĩ cô là nữ thần lạnh lùng, khó mà thỏa mãn, không ngờ, vài món cơm nhà đã bắt cô thành tù binh rồi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1990


“Thích ăn cứ bảo, sau này tôi sẽ thường làm cho em.”

 

Lam Thiên Thần cười nói với cô.

 

“Được.” Bùi Nguyệt Hoàng cũng rât không khách sáo.

 

Cuối cùng, cô cũng ăn xong, đặt đũa xuống nói với anh: “Để tôi rửa bát.”

 

“Không cần, em nghỉ đi.” Lam Thiên Thần không muốn cô động tay.

 

Bùi Nguyệt Hoàng có hơi ngượng nói: “Vậy thì ngại quá.

 

Tôi không thể không làm gì được.”

 

“Vậy em giúp tôi dọn phòng khách một lát đi.” Lam Thiên Thần tìm một việc cho cô.

 

Bùi Nguyệt Hoàng liếc mắt nhìn: “Được rồi.”

 

Lam Thiên Thần dọn xong bát thì đi vào bếp, Bùi Nguyệt Hoàng bắt đầu dọn phòng khách. Thật ra chẳng có chỗ nào cần cô dọn, cô đứng trước một loạt đồ trang trí đẹp mắt, cô lấy một con búp bé rất xinh trong đó ra, dường như là mô phỏng một cô gái. Bất kể là ai, thấy thứ đáng yêu vậy, đều thấy thích không rời tay.

 

“Thích thì tôi tặng em.” Lam Thiên Thần ở sau lau tay xong đi ra, thấy cô cứ nhìn Anime mà anh làm, đây là lúc anh đi du lịch thế giới tìm được. Bùi Nguyệt Hoàng quay đầu lại cười hỏi: “Cam lòng cho tôi sao?”

 

Ánh mắt Lam Thiên Thần híp lại: “Có hơi không nỡ, vì vậy chỉ bằng em trả lại một thứ cho tôi.

 

Cô trừng mắt, lập tức nghĩ cô có cái gì có thể trả cho anh.

 

“Được rồi. Hôm nào cậu tới nhà tôi chọn một món quà, cái gì cũng được.” Bùi Nguyệt Hoàng nghĩ vậy.

 

Lam Thiên Thần đột nhiên tới gần cô, Bùi Nguyệt Hoàng vẫn không cảm nhận gì, trên trán cô đột nhiên có nụ hôn mềm mại rơi xuống.

 

Cô liền sợ hết hồn, ngắng đầu nhìn người đàn ông, Lam Thiên Thần cười nói: “Tôi đã lầy được món quà tôi muốn nôi.”

 

Một cái hôn.

 

Gò má cô vô thức đỏ lên, cô cầm món đồ chơi trong tay, cong môi cười.

 

“Có muốn đi dạo không?”

 

“Được.” Bùi Nguyệt Hoàng cũng không muốn về sớm thế, mặc dù cô còn nhiều công việc đang chờ. Có cả một túi hợp đồng chờ cô nghiên cứu, nhưng cô nghĩ hay là cứ nghỉ một lát đi.

 

Hiếm khi có người bầu bạn với cô, phụ nữ hà tất cứ mệt mỏi vậy? Trước đây Bùi Nguyệt Hoàng cứ căng mình lên làm việc, làm việc là số một. Nhưng sau khi gặp anh, cô mới cam lòng đặt công việc xuống, bước chân chậm lại tận hưởng cuộc sống.

 

Xem ra trong cuộc sống cô, cuối cùng đã có người đàn ông quan trọng hơn công việc rồi. Đi ra biệt thự, Bùi Nguyệt Hoàng không biết cảnh đêm ở biệt thự đẹp vậy.

 

Dưới ánh đèn, giống như một vòng ánh trăng bao phủ một thế giới nhỏ bé yên tĩnh. Trong hoa lá cỏ cây, nhạc nhẹ không biết đâu vang lên, lãng mạn mê người.

 

Điều này khiến cô nghĩ, không biết cô đã bỏ lỡ bao điều tốt đẹp rồi?

 

Lam Thiên Thần đi tới, đột nhiên tay anh lướt tới gần tay Bùi Nguyệt Hoàng, anh không hề do dự nắm lấy.

 

Tim của cô đập thình thịch, cô thấy được dắt tay, mà không hè thoát ra, để cho anh nắm.

 

Đây là hoa viên của chủ biệt thự, không có người ngoài, tất cả đều an tĩnh.

 

Hai người không nói gì, cứ vậy nắm tay nhau đi về trước.

 

Ở phía sau chỗ này là hoa viên còn lớn hơn, mặc dù không có ai nhưng an toàn.

 

Bùi Nguyệt Hoàng đi một đôi giày cao gót, đi mãi cô cũng thấy mệt, cô nói với người đàn ông bên cạnh: “Chúng ta ngồi nghỉ lát rồi về thôi.”

 

“Đau chân à?” Lam Thiên Thần kéo cô tới gần ghế rồi ngồi xuống.

 

Bùi Nguyệt Hoàng khẽ thở, cởi giày ra, than một tiếng: “Làm con gái mệt quá, phải đi giày cao gót.”

 

Lam Thiên Thần không khỏi cười một tiếng: “Em có thể không đi.”

 

Bùi Nguyệt Hoàng hất tóc dài, trả lời rất mâu thuẫn: “Nhưng tôi thích đi.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1991


Lam Thiên Thần không đáp mà nhìn cô.

 

Cô quay đâu hỏi anh: “Cậu có đặc biệt thích cái gì không?”

 

“Em nói bây giờ à?”

 

“Ừ,” Cô gật đầu.

 

“Em.” Ánh mắt Lam Thiên Thần nhìn lên người cô.

 

Bùi Nguyệt Hoàng không khỏi kinh ngạc, cô bật cười: “Bây giờ cách biểu đạt tình cảm của người trẻ, đều trực tiếp thế ư?

 

Lam Thiên Thần đưa tay kéo bả vai cô: “Đúng, trực tiếp mà bá đạo.”

 

Bùi Nguyệt Hoàng vừa bị anh kéo như vậy, nhất thời không ngồi vững, nửa người lại gần lồng ngực anh, bị anh ôm chặt.

 

Trong hơi thở của Bùi Nguyệt Hoàng len vào hơi thở đàn ông mát lạnh, đầu cô trống không, cô đột nhiên nhận ra, cô thích hơi thở này, tràn đầy thoải mái và cảm giác an toàn. Cô không khỏi dựa vào lồng ngực anh nghỉ ngơi, chọn một tư thế cô thoải mái, nằm ngửa trên ghế dài, gối đầu lên đùi anh. Cô ngước nhìn bầu trời đầy sao, khẽ thở dài thoải mái: “Bầu trời đêm đẹp quá.”

 

Lam Thiên Thần nhẹ vuốt tóc cô, cũng ngắng đầu nhìn trời đêm với cô.

 

Cô nhìn một lát, đột nhiên ánh mắt nhìn lên vạt áo anh.

 

Nhìn thẳng lên trên, xương hàm đẹp mắt, mà lúc này, Lam Thiên Thần cũng đang nhìn về phía cô.

 

Trong nháy mắt một gương mặt đẹp trai phủ đầy trong mắt cô. Mỗi một đường nét đều làm cô động lòng, thậm chí khiến cô muốn giành lấy anh.

 

Ánh mắt Lam Thiên Thần nhìn ánh mắt cô đang quan sát anh, không khỏi cúi đầu xuống, khiến cô nhìn rõ hơn.

 

Nhưng anh căn bản không biết, trong lòng Bùi Nguyệt Hoàng nảy ra suy nghĩ gì. Lúc anh lại gần hơn nữa, hô hấp của Bùi Nguyệt Hoàng hơi cứng lại, tay cô như con rắn quấn lấy cỗ người đàn ông.

 

Cô hơi dùng sức, môi mỏng của anh đã đặt lên môi cô, hai người hôn nhau.

 

Tuy Bùi Nguyệt Hoàng gọi mời anh, nhưng cô không có kinh nghiệm, vì vậy vẫn là Lam Thiên Thần dẫn nụ hôn sâu, khiến nó triền miên lâu dài.

 

Một nụ hôn khiến không khí xung quanh đều nóng lên, một sự hừng hực không tên đang bùng cháy.

 

Phút chốc, Bùi Nguyệt Hoàng đẩy anh ra, lúc này Lam Thiên Thần mới chưa hết thèm rời khỏi môi cô, hơi thở cũng loạn cả lên.

 

“Sao thế?” Lam Thiên Thần nghĩ là cô không thích.

 

“Có… có muỗi.” Bùi Nguyệt Hoàng nói xong, ngồi dậy, bắt đầu xoa nhẹ vào chỗ cẳng chân làm cô ngứa không chịu AT nỗi.

 

Đột nhiên Lam Thiên Thần chịu hết nỏi, cười một cái, đưa tay gãi hộ cô.

 

“Đừng cười, chúng ta vê đi.” Bùi Nguyệt Hoàng có hơi tức, vậy mà anh còn cười.

 

Lam Thiên Thần thấy cô muốn đi giày, anh xót nói: “Đừng đi, cầm trong tay đi, anh cõng em về.”

 

“Ơ nhưng đường có hơi xa.” Bùi Nguyệt Hoàng nhắc anh một câu.

 

“Không sao, anh cõng được.” Lam Thiên Thần cúi người trước mặt cô.

 

Bùi Nguyệt Hoàng cầm giày, cúi người nằm lên lưng anh, Lam Thiên Thần mạnh mẽ cõng cô lên, cất bước về nhà.

 

“Lam nhị thiếu, cậu chắc chắn không có bạn gái chứ?” Bùi Nguyệt Hoàng thoáng cái hỏi một câu.

 

Lam Thiên Thần rất chắc chắn nói: “Không có.”

 

“Không có thì tốt.” Bùi Nguyệt Hoàng vui vẻ một lát.

 

“Em vui thế làm gì?” Lam Thiên Thần tò mò.

 

“Như vậy chuyện tôi ve vãn cậu vừa nãy, tôi sẽ không thầy có lỗi.” Bùi Nguyệt Hoàng cười hì hi.

 

Lam Thiên Thần lập tức phản bác: “Ai bảo em ve vãn anh?

 

Rõ ràng anh ve vấn em.”

 

“Tôi lớn hơn, là tôi ve vãn cậu.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1992


“Đừng có đắc ý, về anh xử em sau.” Lam Thiên Thần hừ nhẹ một câu, Bùi nguyệt Hoàng nhoài trên lưng anh, lập tức thở mạnh, đêm nay nếu như còn hôn nữa thì sẽ phóng hỏa mắt.

 

“Không được, tôi không đồng ý.” Bùi Nguyệt Hoàng không chịu.

 

Lam Thiên Thần hừ một câu: “Ghi nợ.”

 

Lần này Lam Thiên Thần cõng cô về tới cửa nhà cô, Bùi Nguyệt Hoàng đi giày, nói với anh: “Về đi, ngày mai cậu tự lái xe mà đi làm.”

 

“Không được, anh muốn đi với em.”

 

“Sáng mai tôi về nhà một chuyến thăm ông nội tôi. Sức khỏe ông không ổn.” Bùi Nguyệt Hoàng nói.

 

“Vậy anh về chung.” Lam Thiên Thần lập tức kiến nghị.

 

Bùi Nguyệt Hoàng bình tĩnh cự tuyệt: “Không cần.”

 

“Lần trước ông em mời anh tới nhà làm khách.” Lam Thiên Thần híp mắt, lần trước cô cũng đồng ý nhưng chẳng thấy cô mời anh về.

 

Ánh mắt cô nhìn anh phức tạp, nghĩ tới sự chênh lệch giữa họ, cô có hơi cay đắng.

 

“Lần sau đi, chờ sức khỏe ông tốt hơn rồi tính.” Bùi Nguyệt Hoàng nói xong, xoay người mở cửa đi vào.

 

Lam Thiên Thần nhìn cô đi vào đại sảnh, phòng khách nhà cô sáng lên, anh mới rời đi.

 

Tim của anh như rơi vào băng lửa, cái hôn vừa nãy, rõ ràng là cô nhiệt tình như lửa. Nhưng vì sao cô vẫn từ chối anh? Điều này khiến anh nghĩ không ra. Thời gian chẳng mấy chôchs đã tới mười giờ, hôm nay tâm trạng Bạch Hạ rất tốt, tốc độ vẽ tranh cũng nhanh. Hơn nữa, người đàn ông hoàn mỹ của cô được lòng người đọc, mỗi ngày đều rất nhiều bình luận, độ hot cũng đầu bảng.

 

Chủ biên của cô cũng yêu cô tới chết, trước đây cứ bình bình vậy, nhưng dựa vào truyện này đã hot lên ầm ầm.

 

Đồng thời, cuốn truyện này cũng thu hút sự chú ý của bên truyền hình, độ hot cao vậy, ra phim là tất nhiên.

 

“Ha Hạ, ngày mai chúng ta gặp hai bên làm phim. Chúng ta bàn chuyện rõ ràng xem được không?” Chủ biên gửi cho cô một tin nhắn.

 

Bạch Hạ chống cằm, cô biết dựa vào cuốn truyện này cô đúng là hot thật. Nhưng cuốn truyện này cũng có ý nghĩa đặc biệt với cô.

 

Bởi vì mỗi hình ảnh ở đây đều là ghi lại quá trình từ mới quen tới khi yêu nhau của cô và Hình Nhất Phàm, nhưng chỉ một tháng nữa cô đã phải viết cái kết đẹp cho truyện này rồi.

 

“Tôi nghĩ thêm đã.” Bây giờ Bạch Hạ còn chưa nghĩ tới làm phim “Cô trẻ, đây là tài nguyên phim ảnh tốt lắm đấy. Cô đừng cân nhắc lâu quá, nhân lúc độ hot còn cao, cô còn deal được giá tốt.”

 

“Được, vậy cho tôi thêm thời gian cân nhắc.” Bạch Hạ cũng vui vì được khẳng định.

 

Có lẽ là nói chuyện công việc nên cô không buôn ngủ, bây giờ cô chỉ muốn làm việc.

 

Hình Nhất Phàm đang làm việc trong nhà anh, bởi vì bây giờ anh hai ném hết việc cho anh, anh không bận không được.

 

Hình Nhất Phàm vừa làm đã tới mười một giờ. Sau khi bận xong, nhìn thời gian, vốn dĩ anh có thể ngủ luôn nhưng anh vẫn muốn nhìn cô gái kia một cái rồi mới ngủ.

 

Hình Nhất Phàm nghĩ cô ngủ rồi, anh đẩy nhẹ cửa đi vào.

 

Nhưng anh vừa thấy trong phòng làm việc vẫn sáng đèn.

 

Sắp mười một rưỡi, cô vẫn chưa ngủ? Hình Nhất Phàm không khỏi tức giận, cô lại thức đêm?

 

Bạch Hạ đang xem truyện của mình, quả nhiên bản thân cô cũng thấy động lòng, Hình Nhất Phàm ở trong truyện, rất đẹp trai. Mang theo dáng vẻ bạn trai bá đạo,khiến trái tim cô mềm nhữn.

 

Phút chốc, cô nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài, rất nhanh,một bóng người cao lớn đi vào, khiến cô sợ hết hồn.

 

“Sao… anh còn chưa ngủ?” Bạch Hạ hỏi anh, đồng thời hoảng hót tắt máy đi.

 

Hình Nhất Phàm thấy vẻ hoảng hốt của cô, anh không khỏi híp mắt: “Hơn nửa đêm còn chưa ngủ, em đang lén xem cái gì?”

 

Khuôn mặt Bạch Hạ đỏ lên, anh hiểu lầm cái gì đây? Cô đỏ mặt bảo: “Em có lén xem gì đâu?”

 

“Không lén xem sao phải tắt máy? Có phải xem thứ không dành cho trẻ con không?” Hình Nhất Phàm trêu cô, đồng thời không quên bổ sung một câu: “Sao phải lén xem? Em muốn thì tìm anh là được.”

 

Bạch Hạ không sao đáp lại được anh, cô tức giận bảo: “Không có xem, em xem làm gì.”

 

Hình Nhất Phàm híp mắt, cười ám muội: “Ai mà biết được em.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1993


Bạch Hạ có hơi chột dạ, tuy cô chẳng xem cái gì không dành cho trẻ con, thế nhưng cô vẫn lén xem tranh vẽ anh.

 

Lại còn xem tới độ ngắn ngơ.

 

“Sao anh còn chưa ngủ?” Bạch Hạ thông minh đổi đề tài.

 

Hình Nhất Phàm hỏi ngược cô: “Sao em chưa ngủ?”

 

“Buổi chiều ngủ nhiều rồi, giờ em rất tỉnh, không ngủ được.” Bạch Hạ đứng dậy, lúc tới cửa, bị người đàn ông ôm lấy, giọng đàn ông trầm thấp vang lên bên tai: “Có muốn vận động chút không? Như vậy em sẽ dễ ngủ hơn.”

 

“Nhà này không có thiết bị vận động.” Đầu óc cô đơn thuần còn chưa hiểu ra.

 

Hình Nhất Phàm cười đẩy cô lên tường, bá đạo cúi người lại gần: “Anh chính là thiết bị vận động.”

 

Lần này Bạch Hạ hiểu rồi, cô hơi bối rối đẩy anh: “Từ sớm tới tối anh cứ nghĩ gì thế?”

 

“Nghĩ tới em.” Hình Nhất Phàm có hơi vô sỉ đáp.

 

Trong lòng cô ngọt ngào nhưng vẫn đầy anh ra: “Đừng có cả ngày nghĩ mấy chuyện đó.”

 

Hình Nhất Phàm thấy cô đẩy anh, không khỏi thấy kém vui, anh siết cằm cô, nụ hôn nóng bỏng rơi xuống.

 

Bạch Hạ sao đẩy anh ra được? Trái lại bị người đàn ông này siết vào trong ngực, khiến cô ngoại trừ việc đón nhận sự nhiệt tình của anh, không còn lựa chọn khác.

 

Một cái hôn nửa đêm, có vẻ càng nóng bỏng. Phản ứng cũng lớn đến mức gây ngạc nhiên, Bạch Hạ cảm giác được hơi thở xâm lược nguy hiểm của anh, cô đẩy nhẹ một cái.

 

Hình Nhất Phàm chỉ đành buông cô ra, bởi vì không buông cô ra thì quần của anh sắp nỏ tung rồi.

 

“Đồ kẹt xỉ.” Hình Nhát Phàm cắn lỗ tai cô một lát, gán cho cô một tội danh.

 

Bạch Hạ thấy dáng vẻ khó chịu của anh, cô không khỏi che miệng cười: “Ai bảo anh tự nhiên tìm khổ.”

 

Lúc này gương mặt đẹp trai của anh như bị hành hạ, anh cắn môi mỏng, lửa nóng hừng hực khó chịu. Anh mặc một cái áo sơ mi đen, nhìn thì có vẻ cắm dục, nhưng lại bị dục vọng dẫn vặt.

 

“Yêu tinh nhỏ, giờ em từ chối anh, sau này anh phải đòi lại gấp bội.” Hình Nhất Phàm quen miệng là nghiện.

 

Bạch Hạ mang vẻ vô tội nhìn anh: “Em có xin anh hôn em đâu.”

 

Hình Nhất Phàm chẳng còn cách nào ngoài bực tức lườm cô một cái: “Ngủ sớm đi, không được thức khuya.”

 

“Em biết rồi.” Bạch Hạ đồng ý: “Sáng mai em đi đón Đóa Đóa về.”

 

Hình Nhất Phàm gật đầu: “Được, đi chung.”

 

Bạch Hạ nhìn anh rời đi, cô về phòng, lướt mạng một lát rồi ngủ.

 

Ở nhà họ Bạch.

 

Diệp Giai Mị ngồi trên ghế sofa, ánh mắt nhìn ra phòng khách. Đột nhiên bà ta nghe tiếng xe, là tiếng rất quen, bà ra lao ra như điên.

 

Quả nhiên thấy xe của Bạch Thế Trạch đi vào, bà ta vui vẻ chạy tới.

 

Bạch Thế Trạch dừng xe, ông đẩy cửa xe cằm cặp giấy tờ’ xuống. Diệp Giai Mị kích động gọi tên ông ta, tiếng gọi lấy lòng: “Chồng, chồng anh về rồi, em cứ chờ anh mãi.”

 

Bà ta muốn dùng vẻ đáng thương để khiến ông ta đồng tình.

 

Ánh mắt Bạch Thế Trạch không thèm nhìn bà ta: “Tôi về lấy đồ, tiện thăm bọn trẻ.”

 

“Bọn trẻ ngủ hét rồi, đêm nay anh đừng đi nhé? Nghỉ ở nhà đi.” Diệp Giai Mị khẩn khoản.

 

Dạo này Bạch Thế Trạch không tra được ghi chép thuê phòng của Diệp Giai Mị và Hồ Thắng, nhưng ông dựa vào trực giác, hơn nữa còn hai đứa con, ông rất mâu thuẫn.

 

Thật ra ông cũng tự nghĩ lại sự hờ hững của mình với bà ta những năm qua.

 

“Sau này cô còn dám ôm ấp với thằng khác thì thu dọn đồ đạc cút đi.” Bạch Thế Trạch tức giận nói.

 

“Em không dám, em không dám. Hôm đó cũng không phải do em, là giày của em khó đi, bạn cấp ba của em chỉ tiện tay dìu em một cái. Em không lừa anh.” Diệp Giai Mị nghĩ ra lý do rồi.

 

Bạch Thế Trạch không tin, bây giờ ông không muốn tranh cãi với bà ta. Với ông mà nói, vì con, ông có thể tiếp tục quay lại gia đình thế nhưng tình cảm vợ chồng ngày càng miễn cưỡng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1994


Chỗ này là nơi ông và bọn trẻ giao lưu, Diệp Giai Mị chỉ cần làm người vợ người mẹ trách nhiệm thôi.

 

Diệp Giai Mị cẩn thận rót nước cho ông ta: “Chồng, em sai rồi. Em không dám nữa, anh tha thứ cho em đi.”

 

Bạch Thế Trạch nhìn bà ta, đột nhiên thấy thật xa lạ, thậm chí không thấy chút tình cảm. Thế nhưng ông còn trách nhiệm vì vậy ông sẽ không bỏ đi.

 

Cả đêm, Bạch Thé Trạch vì muốn hôm sau đưa con trai đi học mà vẫn ở lại trong nhà, có điều ông ngủ phòng khách.

 

Diệp Giai Mị thở phào nhẹ nhõm, bà ta kiểm tra thái độ của ông, quả nhiên không còn như trước, chuyện này có nghĩa ông đã dừng điều tra bà ta và Hồ Thắng rồi.

 

Xem ra năm đó Hồ Thắng cũng bảo mật kĩ càng, máy năm nay bà và Hồ Thắng, hầu như cuối tuần nào cũng ra ngoài sống như vợ chồng.

 

Diệp Giai Mị mang đôi mắt ác như rắn độc trong đêm tối, bây giờ bà ta nghĩ mọi thứ đều tại Bạch Hạ, hận không thể bóp chết cô.

 

Bây giờ chồng đã quay lại bên cạnh bà ta rồi, Bạch Hạ không thể hại bà ta nữa thì bà ta phải có chút thủ đoạn, tốt nhất Bạch Hạ biến mắt trong đời này thì bà ta vĩnh viễn an bình.

 

Trong đầu Diệp Giai Mị nảy ra chút âm mưu, chỉ cần Bạch Hạ im hơi lặng tiếng là được. Hôm sau, Bạch Thế Trạch để gặp các con đã dậy từ sớm. Ông đi xuống lầu trông thấy con gái Bạch Oánh đang ăn sáng, con trai Bạch Vinh đang dọn cặp sách. Cậu đã 19 rồi, bởi vì tiền của ông mà cậu được học trường đại học tốt nhát.

 

Con gái ngồi bên cạnh cũng học trường cấp ba cho quý tộc.

 

“Tiểu Vinh, Tiểu Oánh.” Bạch Thế Trạch gọi hai con.

 

Bạch Oánh thân thiết gọi ông một tiếng: “Ba, hôm qua ba về ạ?”

 

Bạch Vinh ở cạnh không nhìn ông, dọn cặp thì chuẩn bị lên lớp, Bạch Thế Trạch liền gọi cậu lại: “Chờ lát ba đưa đi.”

 

Bạch Vinh lập tức hừ lạnh: “Không cần ba đưa, nếu đã thích ra ngoài còn về làm gì?”

 

Bạch Vinh là một đứa con trai nên muốn bênh mẹ, máy hôm nay hôm nào Diệp Giai Mị cũng chờ tới đêm khuya, cậu ta thấy được vì vậy có hơi hận ba.

 

“Vinh Vinh, sao con lại ăn nói với ba thế, mau xin lỗi.” Diệp Giai Mị bê bát mì ra, lập tức dạy dỗ con.

 

Bạch Vinh lập tức giận dữ lườm ông: “Ông căn bản không xứng làm ba bọn tôi, ông không cần cái nhà này, còn cần hai đứa con này làm gì?” D iệp Giai Mị ở cạnh sắp bị chọc điên rồi, khó lắm mới giữ chồng lại được, lẽ nào để con trai đuổi đi? Bà đi tới, để con trai nghe lời, bà ta đánh một cái thật mạnh lên mặt Bạch Vinh: “Con nói linh tinh gì đấy? Ai bảo ba không cần các con?”

 

Bạch Vinh bị mẹ đánh ngơ người, mà Bạch Thế Trạch cũng trầm xuống, lời của con làm ông tổn thương, ông gọi to Diệp Giai Mị: “Đừng đánh con.”

 

Bạch Vinh lại không cảm kích, cầm cặp hung hăng mở cửa đi.

 

Bạch Oánh ở cạnh đặt đũa, có hơi sợ, lấy cặp sách nói: “Bố mẹ con đi học.”

 

Nói xong, hai đứa rời đi, Bạch Thế Trạch có hơi tức giận nói với Diệp Giai Mị: “Vừa nãy sao cô lại đánh con? Tôi không trách Vinh Vinh.”

 

Diệp Giai Mị giờ có hơi hối, thế nhưng bà tuyệt đối không cho con trai phá hoại quan hệ của họ. Vì vậy dù bà ta yêu con trai cũng muốn làm ra vẻ mẹ nghiêm.

 

“Con trai nói vậy, anh đừng bận tâm, nó chỉ vô tâm.”

 

“Tôi không trách con, đó là vấn đề của chúng ta. Khiến bọn nhỏ chịu tội, tôi rất tự trách.” Bạch Thé Trạch ngồi trên ghế sofa, thở dài một hơi.

 

Bây giò gia đình và công việc làm ông có hơi đau đầu vì vậy ông thấy áp lực rất lớn.

 

Diệp Giai Mị nghĩ tới lời con trai vừa nói, trong lòng bà ta rất chột dạ. Con trai vốn không biết cuộc sống thoải mái mà giờ họ có là làm sao có được.

 

Cái khác Bạch Thế Trạch không bàn nhưng từ nhỏ tới bé đều rất quan tâm hai đứa con này. Nhất là rất chiều con trai lớn, muốn gì đều cho, còn dùng tiền cho cậu ta đi học trường tốt nhát.

 

Chuyện này có nghĩa cả đời cậu ta đều sung sướng.

 

“Thế Trạch anh xem bọn nhỏ đều mong anh về nhà. Sau này anh hãy về nhà đi. Nếu anh còn giận em thì cứ nhắm vào em. Bọn nhỏ muốn gặp anh.” Diệp Giai Mị lấy các con ra khuyên nhủ ông.

 

Bạch Thế Trạch vừa thấy thái độ con trai thì tự trách. Vì vậy vì cái nhà này, vì con trai, ông vẫn thỏa hiệp.

 

“Nhà thìtôi sẽ về nhưng đừng để tôi thấy cô và tên đó làm bậy nữa.”

 

“Em luôn chung tình với anh, sao lại dây vào tên đàn ông khác? Em không dám đâu, sau này em đưa con đi học xong là về, xử lý việc trong nhà mình.” Diệp Giai Mị lập tức thể hiện quyết tâm.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1995


Bạch Thế Trạch nhìn bữa sáng, cũng không muốn ăn, cầm luôn cặp tài liệu đi ra ngoài. Sau khi chồng đi rồi, Diệp Giai Mị dựa vào cửa lớn, miệng nhếch lên nụ cười thắng lợi.

 

Lần này Bạch Hạ nghĩ dựa vào vài bức ảnh chia rẽ gia đình bà ta. Hừ, làm gì dễ thế, dù Bạch Hạ là con gái của Bạch Thế Trạch nhưng cũng chỉ là con gái, sau này phải gả đi, nào có như con trai bà có địa vị vững chắc.

 

Sáng sớm, Bùi Nguyệt Hoàng lái xe ra ngoài, ở bên đường cô thấy một chiếc thể thao màu xanh vút qua, chính là Lam Thiên Thần. Cô chạy xe tới gần anh, trông thấy cửa kính xe hạ xuống Lam Thiên Thần ngồi bên trong.

 

Mặt trời chiếu lên gương mặt đẹp trai của anh, anh vươn ra cửa, lộ nụ cười mê người: “Chào. buổi sáng.”

 

Đôi mắt như đá đen, lắp lánh dịu dàng, dường như khiến mọi thứ đều mất sắc, khiến trong mát Bùi Nguyệt Hoàng chỉ có nụ cười anh.

 

Bùi Nguyệt Hoàng bình tĩnh nhìn anh vài giây, vì không khiến bản thân thành mê trai, cô mạnh mẽ trừng mắt, nhanh chóng nói: “Tôi đi trước đây.”

 

Lúc cô đạp ga, cô có hơi hồi hận, tại sao không dừng lâu một tí, nhìn thêm một lát?

 

Lam Thiên Thần nhìn xe thể thao của cô, anh lập tức đạp ga đuổi theo, đi ngay sau xe của cô.

 

Sáng sớm ở đường đi, hai cái xe thể thao một đỏ một xanh rất gây chú ý.

 

Màu đỏ nổi bật, màu xanh tao nhã, như thể hiện sức hút của hai vị chủ nhân.

 

Bùi Nguyệt Hoàng liếc nhìn phía sau, khóe miệng hiện nét cười, sáng sớm tâm trạng của cô đã vui vẻ ngọt ngào.

 

Chắc do anh có mê lực, khiến cô nhìn đã thích, đây là duyên phận sao?

 

Lúc đi đường, xe Bùi Nguyệt Hoàng đi tới biệt thự Bùi gia, Lam Thiên Thần lại tới công ty cô nên tách nhau ra.

 

Bùi Nguyệt Hoàng không thấy xe anh nên hơi thất vọng.

 

Xe của cô không tới biệt thự mà tới một bệnh viện, ông cô vẫn nằm viện.

 

Bùi Nguyệt Hoàng tới cửa viện, y tá đã nhận ra cô, dẫn cô tới phòng bệnh của ông Bùi.

 

Trông thấy ông Bùi ngồi trên ghé sofa, trong tay cầm một bát canh để uống, đang xem tin tức, rất là tự nhiên.

 

Ông cụ bị cháu gái đột ngột đẩy của vào dọa hét hồn, ông nhìn Bùi Nguyệt Hoàng lập tức đặt canh xuống.

 

“Nguyệt Hoàng, sao cháu tới đây?”

 

“Cháu tới thăm ông. Ông có gì không thoải mái ạ?” Bùi Nguyệt Hoàng ngồi bên cạnh, cẩn thận quan sát ông cụ.

 

Chẳng qua là Ông Bùi có chút bệnh nhỏ, chẳng có gì đáng ngại: “Chỉ là huyết áp có hơi cao, đầu óc hơi choáng thôi.”

 

Ông Bùi đỡ trán bảo.

 

Bùi Nguyệt Hoàng cười: “Ông, chiêu này ông dùng mãi rồi, cháu không tin, cháu không còn là trẻ con nữa.”

 

Ông Bùi có hơi giận nhìn cô: “Đã biết ông lừa cháu, sao không dẫn bạn trai về thăm hỏi ông. Cháu có phải chờ.

 

ngày ông vào viện ở thật, sức khỏe không ra sao cả mới đưa về phải không?”

 

Bùi Nguyệt Hoàng không cười, nghiêm túc nói: “Ông, ông phải sống lâu trăm tuổi. Ông còn phải nhìn chất lớn nữa.”

 

“Ông đã 78 rồi, một nửa người đã không ổn rồi, cháu còn không mau lên.”

 

“Ông à, thật ra cháu muốn tìm bạn trai cũng gấp lắm rồi.

 

Nhưng cái điều kiện ở rể làm bao anh chạy mát rồi. Ông xem có thể không ở rễ không?” Bùi Nguyệt Hoàng khẩn cầu ông.

 

Sắc mặt ông lập tức tối lại, rất chắc chắn nói: “Không được, họ Bùi ta phải ở rể, tài sản hàng trăm triệu, ông không thể cho người ngoài, dù cậu ta không phải người ngoài nhưng cậu ta cũng phải bảo đảm dùng thân phận người họ Bùi kế thừa tài sản.”

 

Bùi Nguyệt Hoàng nhìn dáng vẻ cố chấp của ông, quả nhiên không khuyên được, cô đành nói: “Ông, vậy ông giữ sức khỏe, cháu tới công ty trước.”

 

“Con nhóc chờ đã. Lần trước cậu thiếu gia họ Lam kia không tệ, lúc nào dắt về xem thử?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1996


Chương 1996:

 

“Không đưa, còn nhỏ tuổi quá, không vừa mắt cháu.” Bùi Nguyệt Hoàng từ chối.

 

“Có gì mà nhỏ hay không, ông tháy rất là ổn.”

 

Bùi Nguyệt Hoàng xót xa trong lòng, nếu như ông không kiên trì với việc ở rể, khả năng cô sẽ đưa về. Nhưng cô không dám, cô sợ điều kiện ở rẻ này sẽ dọa anh chạy.

 

Dù sao Lam gia còn giàu hơn Bùi gia, nhà anh chắc chắn không để con trai ở rễ để cưới cô, đó là sự bất kính với Lam gia.

 

Đúng lúc này, điện thoại cô vang lên, cô cầm lên xem: “Ông, cháu đi trước, công ty có việc.”

 

Ông Bùi không nỡ để cháu gái đi nhanh vậy, muốn cô ở cùng ông già cô đơn này thêm lát. Nhưng công ty cần cô, ông vẫn phát tay : “Đi đi.”

 

Bùi Nguyệt Hoàng có không nỡ để lại ông, quay đầu bảo: “Tối cháu về nhà ăn cơm.”

 

“Được, về đi.”

 

Bùi Nguyệt Hoàng ra ngoài, ngồi vào ghế lái, xoay vô lăng, an tĩnh suy nghĩ một lát. Không thể trách ông, tập đoàn Bùi thị là cả giang sơn một mình ông dựng lên, còn quan trọng hơn cả mạng sống của ông. Bùi Nguyệt Hoàng thở dài một hơi, với cô mà nói, tương lai gả cho người thế nào, cô cũng sẽ cùng anh ta vun đắp công ty này, nhưng mà ông nội lại muốn một cháu rễ cam nguyện ở rẻ.

 

Như thể có gì nghẹn ở ngực, cũng ngăn trở mối quan hệ của hai người. Thậm chí chẳng thể có nhiều mong muốn hơn nữa.

 

Lam Thiên Thần xử xong một phần tư liệu, anh đứng dậy tới phòng trà nước bên cạnh rót ly cà phê. Vừa tới cửa đã nghe thấy tiếng càu nhàu ở bên trong.

 

“Mọi người bảo Bùi tổng có ý gì thế? Cô ta không muốn thăng chức cho tôi thì nói thẳng, lại bê thằng nhóc chưa thôi sữa tới đây để chèn ép tôi.”

 

“Anh Lý, đừng có nóng, cậu ta vừa tới, anh có gì mà sợ?”

 

“Không phải sợ hay không, mọi người không thấy tướng mạo thằng nhóc đó thế nào. Trắng trẻo nõn nà vậy tôi thấy.

 

cậu ta vào đây được là nhờ quan hệ.”

 

“Nói thật, máy đứa con gái trong phòng chúng ta, thấy cậu ta là vây lấy, Lam Thiên Thần này đúng là có vẻ ngoài hút mắt.”

 

“Hừ, tôi thấy chắc Bùi tổngcũng thích. Biết đâu thằng nhóc này dựa vào quan hệ gì đó để xin vào. Theo tôi thấy Bùi tổng đã 29 rồi, còn là đàn bà, đàn bà nói chung đều muốn đàn ông làm cho sung sướng. Thằng nhóc này chắc bò lên giường Bùi tổng của chúng ta rồi.”

 

“Anh Lưu sao anh biết?”

 

“Sao tôi biết? Hôm qua tôi thấy thằng nhóc này lên xe Bùi tổng, xem ra là bám váy đàn bà vào đây. Đàn ông trẻ bây giờ chẳng có bản lĩnh gì, chỉ dựa vào đàn bà, hừ tôi thấy khinh. Có điều tôi muốn xem thử dáng vẻ Bùi tổng ở trên giường, chắc dâm lắm.”

 

Trong giọng nói của anh Lưu này có vẻ dâm d*c.

 

Đúng lúc này hai người đàn ông đứng trước mặt anh ta, sợ tới mức hít sâu một hơi, lùi sau hai bước.

 

Anh Lưu này hoàn toàn không biết có một đôi mắt lạnh lẽo giận dữ đang nhìn anh ta từ sau. Anh ta còn đắc ý thì một nắm đắm đã đập lên đầu anh ta, khiến đầu anh ta bộp một tiếng đập lên trên tường.

 

Gương mặt đẹp của Lam Thiên Thần lầm lì khó coi, hai đôi mắt đầy vẻ tức giận. Anh Lưu đau tới mức gào lên một câu, hết nắm đắm này tới nắm đấm khác khiến anh ta lùi sau, ngã xuống đất.

 

Hai nam nhân viên ở sau thấy vậy vội lại cứu. Một người nói với Lam Thiên Thần: “Lam Thiên Thần đừng đánh nữa, chết người giờ.”

 

Lam Thiên Thần cắn răng hừ lạnh một câu: “Tôi phải đánh loại khốn này.”

 

Trán của anh Lưu đã sưng đỏ lên, răng chảy máu, khó khăn bò dậy, chỉ vào Lam Thiên Thần nói: “Thằng ranh, mày dám đánh tao.”

 

Một người đàn ông khác vội ôm lấy anh ta: “Anh Lưu anh Lưu, thôi đi thôi đi.”

 

Dù sao vừa nãy bọn họ cũng góp lời vào, nếu làm to chuyện Bùi Nguyệt Hoàng hỏi tới, bọn họ cũng liên quan.

 

“Anh thử nói thêm câu nữa về Bùi tổng xem.” Lam Thiên Thần lạnh lùng nhắc nhở.

 

“Tao nói mày đấy, thằng ranh bám váy đàn bà, đừng tưởng đẹp trai thì bò được lên giường Bùi tổng.” Anh Lưu cho rằng Lam Thiên Thần vào được công ty là do Bùi Nguyệt Hoàng yêu chiều.

 

Có một nữ trợ lý ở cạnh đi qua, cô sợ hét hồn, thấy anh Lưu chảy máu. Cô nghĩ việc này chỉ có một người can được.

 

Cô vội quay lại phòng làm việc, gọi tới số Bùi Nguyệt Hoàng. Lúc này Bùi Nguyệt Hoàng vừa tới công ty, đang chuẩn bị uống cốc cafe rồi làm việc.

 

Điện thoại bàn của cô vang lên, cô đưa tay bắt tay: “Alo.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1997


“Bùi tổng không hay rồi, Lam Thiên Thần và anh Lưu của phòng pháp lý đánh nhau, chị mau tới xem thử đi ạ.”

 

“Cái gì?” Bùi Nguyệt Hoàng run rẫy hỏi một câu, cô lập tức đặt máy xuống, đi ra ngoài, bước nhanh về phía thang máy.

 

“Bùi tổng, sao thế ạ?” Hứa Mẫn và Khúc Hạo lập tức đi ra từ phòng làm việc, bởi họ thấy cô lo lắng rời đi.

 

Đứng trong thang máy, hai vị trợ lý đi theo ngay, Bùi Nguyệt Hoàng hát tóc rồi bảo: “Vừa nãy có trợ lý nói, Lam Thiên Thần và Lưu Trung ở phòng pháp lý đánh nhau.”

 

Đang nói thì cửa thang máy “ding” một cái rồi mở, bóng dáng mê người của Bùi Nguyệt Hoàng bước tới phòng trà nước. Lúc này tất cả đều tới xem kịch hay. Trong phòng trà, Lam Thiên Thần và Lưu Trung kia nhìn nhau. Gương mặt Lam Thiên Thần lạnh lùng, tức giận chưa nguôi. Trán của Lưu Trung thì sưng, dấu đấm hiện rõ ở nửa mặt, khóe miệng chưa khô máu, néu không phải bị hai người kéo thì lúc này anh ta cũng muốn đánh lại.

 

Lúc này đám nhân viên đang hóng chuyện thấy cô tới rồi, lập tức nhường đường. Bùi Nguyệt Hoàng mắt thấy hai người giương cung bạt kiếm, ánh mắt cô lập tức nhìn về Lam Thiên Thần, xem anh có bị thương không.

 

“Có chuyện gì?” Bùi Nguyệt Hoàng lạnh mặt, nhìn Lưu Trung, dường như cô đã nhận định, Lam Thiên Thần không làm gì sai.

 

“Bùi tổng, cô phải phân xử cho chúng tôi, chúng tôi đang tán chuyện tử tế, tên nhóc này đột nhiên đánh tôi một đấm. Cô xem trên mặt tôi sưng, miệng còn chảy máu.”

 

Lưu Trung ở trước Bùi Nguyệt Hoàng lúng túng như đứa trẻ, hơn nữa đổ hết tội lên người Lam Thiên Thần.

 

Lam Thiên Thần híp mắt, im lặng không đáp.

 

Bùi Nguyệt Hoàng quay người, đôi mắt đẹp nhìn anh, bình tĩnh hỏi: “Có chuyện gì?”

 

“Anh ta nói năng xúc phạm, tôi dạy dỗ một lát.” Lam Thiên Thần bình tĩnh đáp, ánh mắt còn chưa hết giận.

 

Bùi Nguyệt Hoàng dường như đoán ra được. Anh Lưu này làm ở bộ phận pháp lý, ỷ mình là nhân viên lâu năm, đương nhiên xem thường Lam Thiên Thần là người mới.

 

“Hai người về văn phòng nói rõ cho tôi nghe.” Khí thế làm chủ của Bùi Nguyệt Hoàng lập tức hiện rõ, ánh mắt lạnh lùng nhìn quanh đám nhân viên ở ngoài hành lang: “Quay.

 

lại làm việc.”

 

Nói xong, cô đi lên trước, Lưu Trung thì thở phì phò nhìn Lam Thiên Thần, đuổi theo cô, Lam Thiên Thần bước dài theo sau.

 

Trong thang máy, Bùi Nguyệt Hoàng nói với Khúc Hạo: “ANh đưa Lưu Trung đi thang máy bên cạnh.”

 

Khúc Hạo đưa Lưu Trung lên, Hứa Mẫn cũng thức thời đi cùng. Thang máy bên cạnh Bùi Nguyệt Hoàng vừa mở, cô đi vào, nói với Lam Thiên Thần ở sau: “Vào đi.”

 

Lam Thiên Thần bước vào, cửa thang máy đóng lại, ánh mắt tò mò của đám nhân viên đều bị che kín.

 

“Cậu không sao chứ?” Ánh mắt Bùi Nguyệt Hoàng lập tức quan tâm.

 

Lam Thiên Thần lắc đầu một cái, Bùi Nguyệt Hoàng nhìn vài lần, cửa thang máy mở ra.

 

Bên cạnh vang lên tiếng than vãn của Lưu Trung với Khúc Hạo: “Cậu bảo tôi làm sai gì. Tôi đắc tội gì nó, nó lại đánh tôi vậy.”

 

“Khúc Hạo, anh cùng vào đi.” Bùi Nguyệt Hoàng nói với Khúc Hạo một câu, cô đẩy cửa phòng làm việc ra. Lưu Trung ở sau bất bình nhìn Lam Thiên Thần, rồi đi vào cùng.

 

Lưu Trung tự thấy bản thân là nhân viên lâu năm, đã làm ở đây bảy tám năm, không có công lao cũng có khổ lao.

 

Bùi Nguyệt Hoàng sẽ không làm gì anh ta, dù sao ở phòng tư pháp cũng đang thiếu người.

 

“Bùi tổng, cô phải làm chủ cho tôi, tôi oan quá.” Lưu Trung lập tức tố khổ.

 

Bùi Nguyệt Hoàng ngồi trên sofa, ánh mắt nhìn Lưu Trung chằm chằm, lại nhìn sang Lam Thiên Thần: “Thiên Thần, cậu nói xem có chuyện gì?”

 

Lam Thiên Thần siết nắm đấm, lạnh nhạt nói: “Anh ta bảo tôi có thể vào công ty là đổi bằng cách ngủ với cô.”

 

Sắc mặt cô cứng đờ, nhìn Lưu Trung với vẻ phức tạp, đầy sự nghỉ ngờ.

 

“Tôi… tôi nói đùa tôi, tôi không có ý đó.” Lưu Trung cũng sợ, không dám nhìn vào ánh mắt lạnh lẽo của cô.

 

“Tôi và cậu ấy trong sạch. Cậu ấy vào được công ty hoàn toàn dựa vào thực lực bản thân. Cậu ấy nắm giữ mấy án kiện của ngân hàng tài chính quốc tế, kinh nghiệm thành công rất nhiều. Tôi thấy mười năm của anh cũng không bằng.” Bùi Nguyệt Hoàng lạnh mặt, phê phán Lưu Trung.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1998


Lưu Trung xanh mắt, rõ ràng không tin, anh ta hỏi ngay: “Bùi tổng, xin lỗi đều do tôi thối mồm. Bây giờ công ty đang cần người, tôi nhất định sẽ làm việc tử tế không nhiều lời.”

 

Trong mắt Bùi Nguyệt Hoàng lộ vẻ lạnh lùng: “Anh dọn đồ đi. Từ ngày mai anh không cần tới công ty nữa.”

 

“Không Bùi tổng, sao lại đuỏi tôi. Không công bằng.”

 

“Anh sống từng này tuổi rồi còn không hiểu xã hội bất công sao? Anh đã thừa nước đục thả câu ở công ty tôi bao năm, hôm nay sa thải anh đã là nhân từ rồi.” Bùi Nguyệt Hoàng đứng dậy nói với Khúc Hạo: “Dẫn anh ta xuống thu đồ.”

 

Lưu Trung dĩ nhiên không cam tâm, lớn tiếng nói: “Tôi có thể kiện công ty các người, các người đuổi người phi pháp, tôi phải kiện.”

 

Khúc Hạo lập tức kéo mạnh anh ta ra ngoài, vừa đóng cửa, Lam Thiên Thần nói với cô gái ngồi trên sofa: “Xin lỗi, anh làm phiền em rồi.”

 

Bùi Nguyệt Hoàng đứng dậy, đi tới cạnh anh, đưa tay vỗ vai anh: “Lần sau nhớ đánh mạnh vào, tiếng thuốc thang tôi trả.”

 

Lam Thiên Thần nhìn cô gái bên cạnh, anh cong môi cười: “Em biết sao anh giận vậy không?”

 

“Tại sao?” Ánh mắt cô tò mò nhìn anh.

 

“Cho dù họ nói anh bám váy đàn bà bò lên giường em, anh cũng nhịn.” Lam Thiên Thần cười bảo: “Dù sao cũng là vinh hạnh của anh.”

 

Bùi Nguyệt Hoàng không khỏi bật cười: “Cậu còn cần bám váy đàn bà sao?”

 

“Cần chứ, Bùi tổng muốn bao nuôi anh không?” Giọng của Lam Thiên Thần có vẻ mong chờ.

 

Ánh mắt Bùi Nguyệt Hoàng lấp lánh: “Nhưng tôi không nuôi nỗi.”

 

“Anh dễ nuôi lắm.” Lam Thiên Thần tới trước bàn làm việc của cô, hai cánh tay dài chống trên mặt bàn, nghiêng người nhìn cô.

 

Bùi Nguyệt Hoàng vờ xem tư liệu nhưng trong lòng biết Lam Thiên Thần đang ám chỉ gì.

 

“Cậu vẫn nên nói xem sao cậu lại tức giận đánh người thôi.” Bùi Nguyệt Hoàng ngẳng đầu lộ ra vẻ mong đợi nhìn anh.

 

Đáy mắt Lam Thiên Thần có vẻ thất vọng, sau đó lại có sự tức giận: “Bọn họ nói tới em.”

 

Bùi Nguyệt Hoàng ngắn ra, nhân viên nam âm thầm bàn luận cô, cô đều biết. Nhưng mà chỉ cần họ không nói trước mặt cô thì cô chẳng sao cả.

 

“Cậu đánh nhau vì tôi?” Trái tím cô bỗng thấy ám áp.

 

“Anh tuyệt đối không cho phép thằng khác nói xấu em.

 

Cho dù là nói đùa cũng không.” Lam Thiên Thần hừ lạnh một câu.

 

Bùi Nguyệt Hoàng mím môi cười: “Cảm ơn cậu bảo vệ tôi vậy.

 

Lưu Trung thở phì phò bị Khúc Hạo đưa tới cửa phòng làm việc của anh ta, hai bảo vệ cũng đi tới.

 

Lưu Trung còn quát to: “Dựa vào đâu đuổi tôi? Chỉ vì thằng ranh đấy?”

 

Một đám người gần đó hóng chuyện, thoáng cái hiểu ra gì đó, hóa ra Bùi tổng vẫn thiên vị Lam Thiên Thần, xem ra sự mập mờ giữa họ là không thể chối cãi. Điều này khiến không ít nhân viên nữ thầm thất vọng, người đàn ông đẹp trai mê người vậy hóa ra là mục tiêu của Bùi tổng.

 

“Hóa ra là con cún nhỏ của chủ tịch.” Có một nữ nhân viên nhỏ giọng nói.

 

“Ánh mắt của chủ tịch không tệ.”

 

“Vậy chúng ta còn hi vọng gì. Tôi còn chuẩn bị quà sinh nhật cho anh ấy cơ.”

 

Khúc Hạo nhắc một câu với Lưu Trung: “Lưu Trung đừng không thức thời, mau đi đi.”

 

“Tôi đã làm ở đây bảy tám năm. Lúc Bùi Nguyệt Hoàng mới lên chức tôi đã làm rồi. Giờ lại vì một thằng nhóc mà đuổi tôi, cô ta thì là sếp gì? Tập đoàn Bùi thị giao vào tay cô ta sớm muộn cũng tàn.” Lưu Trung không khỏi cạy già lên mặt,nói lời nguyền rủa.

 

“Lưu Trung ăn nói cho cần thận.” Khúc Hạo trầm mặt.

 

“Khúc Hạo, cậu thất sủng rồi còn đắc ý gì vậy? Năm đó Bùi Nguyệt Hoàng tuyển cậu không phải vì cậu đẹp trai sao? Bây giờ cô ta lại nhìn trúng thằng họ Lam, bỏ cậu rồi, cậu xem cô ta là đức hạnh gì, kiểu đứng núi này trông núi nọ, thay đi thất thường.”

 

“Có phải anh lại muốn bị đánh nữa? Bùi tổng là sếp tốt nhất tôi gặp, giữa tôi và cô ấy trong sạch, chỉ là quan hệ cấp trên bình thường. Anh còn linh tinh tôi sẽ đưa anh tới đồn uống trà.” Khúc Hạo nhắc nhở.

 

Lưu Trung cuối cùng vẫn không cam tâm rời đi, bị hai bảo vệ hộ tống tới cửa.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1999


Lưu Trung nhìn cửa tập đoàn Bùi thị ở sau, nói: “Hừ, tôi không dễ chịu thì các người cũng đừng hòng yên. Bùi Nguyệt Hoàng, Lam Thiên Thần hai con chó bọn mày chờ đất, tao nhất định không thôi đâu.”

 

Lưu Trung cũng là một tên không ra gì, tuy rằng anh ta chẳng có máy bản lĩnh, thế nhưng chuyện thù giai thì anh ta là số một.

 

Lam Thiên Thần đi ra từ phòng làm việc của Bùi Nguyệt Hoàng, anh xuống hành lang của phòng tư pháp. Ánh mắt bốn phía đều nhìn sang, mang theo nét quái dị, trong mắt đám nhân viên nam còn có sự đồ kị và trào phúng.

 

Bùi Nguyệt Hoàng là nữ thần trong lòng họ. Bây giờ Lam Thiên Thần lại chiếm được, tuy anh bám váy đàn bà nhưng lại là Bùi Nguyệt Hoàng.

 

Ánh mắt lạnh lẽo của Lam Thiên Thần đảo qua, anh hoàn toàn không xem là chuyện gì to tát, đi thẳng tới phòng làm việc của anh.

 

Hình Nhất Phàm cũng theo thường lệ tới tập đoàn Hình thị, xử lý vài tài liệu cần thiết mỗi ngày. Bây giờ anh đang ngồi ở vị trí của Hình Liệt Hàn, video thoại mở trên máy.

 

tính. Đầu còn lại của video là gương mặt béo tròn đang chiếm nửa màn hình. Hóa ra là Hình Vũ Điềm đang khoe mấy vỏ sò mà cô bé mới lấy được: “Chú ơi nhìn đi, đây là vỏ sò xanh cháu thích nhát, lúc về cháu tặng cho chú.”

 

Hình Nhất Phàm nhìn qua màn hình, không khỏi thấy ngứa tay, thật muốn xuyên qua màn hình bóp cái mặt nhỏ ú nu của cháu gái.

 

“Được, vậy chú chờ cháu về đưa cho chú.”

 

“Chú, thím xinh gái có ở đó không? Cho cháu gặp tí đi?”

 

Cô nhóc rõ ràng bị người khác ám thị.

 

“Cô ấy không ở đây, chờ lần này cháu về là có thể gặp rồi.” Hình Nhất Phàm không cần nghĩ cũng biết là ý của mẹ, muốn xem thử bạn gái anh.

 

“À, vậy được. Chờ chúng ta gặp ở nhà nha. Cháu đi chơi đây.” Cô nhóc cầm theo cái xô nhỏ của mình rồi đi.

 

Hình Nhất Phàm đã gọi video hơn nửa tiếng. Anh còn phải làm việc. Lúc này Tưởng Lam xuất hiện trong màn hình, ánh mắt nghiêm túc: “Nhất Phàm, nói rồi đấy, chờ mẹ về con phải đưa bạn gái về nhà.”

 

“Mẹ, yên tâm đi, trước giờ con đều giữ lời.” Hình Nhất Phàm cong môi cười.

 

“Được, vậy mẹ tắt máy.” Tưởng Lam nói xong thì tắt. Hình Nhất Phàm xoa trán, lúc này cửa phòng làm việc vang lên, là nam trợ lý Trần Bằng được anh sai điều tra vụ Diệp Giai MI.

 

“Nhị thiếu, chuyện cậu bảo điều tra, tôi có chút manh mối, báo cáo cho cậu trước.”

 

Hình Nhất Phàm lập tức gật đầu: “Được, anh nói tôi nghe thử.”

 

“Cậu dặn tôi điều tra Diệp Giai Mị, bà ta và Hồ Thắng là quan hệ bạn học. Hồ Thắng lên đại học thì Diệp Giai Mị đi làm công. Thế nhưng hai người liên tục liên lạc, sau đó Diệp Giai Mị gả làm vợ Bạch Thế Trạch.”

 

“Thế nên quan hệ của họ đứt mát?” Hình Nhất Phàm nhíu mày hỏi.

 

“Nhìn như đứt đoạn thế nhưng thực thế là không. Bởi vì thông qua vài đầu mối nên tôi biết được số điện thoại mà Diệp Giai Mị liên lạc nhiều nhát là Hồ Thắng, có điều trên điện thoại của Diệp Glai Mị thì lại hiện tên một người phụ nữ.”

 

Hình Nhất Phàm hừ nhẹ: “Xem ra họ bảo mật rất tốt.”

 

“Bây giờ tôi điều tra tới đây, nều thêm được gì, có lẽ sẽ tra được nhiều chuyện liên quan hơn. Có cần tiếp tục đào sâu không?”

 

tuy Hình Nhất Phàm đã hét hứng với chuyện của Diệp Giai Mị thế nhưng biết thêm chuyện của bà ta cũng giúp Bạch Hạ. Anh híp mắt nói: “Anh tiếp tục điều tra quan hệ của họ, nếu có chứng cứ là tốt nhát.”

 

“Vâng, tôi sẽ tiếp tục điều tra.” Trần Bằng nói xong thì đặt hai phần tài liệu xuống: “Hình tổng đây là tư liệu tôi tìm được, cậu có thời gian hãy xem qua.”

 

“Được.” Hình Nhát Phàm gật gù, Trần Bằng rời đi. Hình Nhất Phàm mở ra, chỉ thấy ở trang đầu là bức ảnh của Diệp Giai Mị và Hồ Thắng. Trông dáng vẻ ông ta Hình Nhất Phàm không khỏi cau mày, phải chăng từng gặp ông ta ở đâu?

 

Tại sao gương mặt này quen vậy. Hình Nhất Phàm có trí nhớ trời sinh, năng lực quan sát cũng tốt.

 

Lúc Hình Nhất Phàm nhìn tới trang hai là bức ảnh của Bạch Thế Trạch và hai đứa con. Hình Nhất Phàm dặn dò trợ lý là anh ta phải tìm hiểu sâu, vì vậy cũng có tin của Bạch Thế Trạch. Ánh mắt anh nhìn Bạch Thế Trạch, lúc đảo qua hai đứa trẻ đôi mắt anh co rút nhanh. Dù Bạch Thế Trạch có tuổi nhưng tướng mạo nho nhã, ngũ quan là người đàn ông đẹp tiêu chuẩn, nhưng hai đứa con so với ông ta thì lại chẳng có tí gen nào cả.

 

Hình Nhất Phàm đã hiểu tại sao trông thấy Hồ Thắng lại quen, ảo giác như từng gặp gương mặt này. Hóa ra, điều khiến anh nảy sinh ảo giác là đứa con trai của Bạch Thế Trạch – Bạch Vinh.

 

Bạch Vinh có mặt lớn, lông mày rậm, sống mũi ngắn, môi dày, cằm vuông.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2000


Mà em gái Bạch Oánh cũng giống vậy. Hình Nhất Phàm cười gắn, anh phát hiện ra bí mật lớn rồi. Xem ra bí mật trên người Diệp Giai Mị cũng không chỉ có một. Người phụ nữ này ỷ vào việc sinh đứa con trai cho Bạch Thế Trạch mà bắt nạt Bạch Hạ đủ kiểu, giờ nhìn lại bà ta cũng khổ tâm một phen rồi.

 

Anh không khỏi đồng tình nhìn Bạch Thế Trạch, tuy cũng do lúc trẻ ông sống không tốt nên mới vậy. Nhưng từ đó tới nay vẫn phải nuôi con người à?

 

Hình Nhất Phàm xem thêm một lát thì thu hết tư liệu lại, anh đang nghĩ có nên thương lượng chuyện này với Bạch Hạ không. Hay là anh điều tra hết rồi mới nói cho cô biết.

 

Anh nghĩ nếu như nói với Bạch Hạ, liệu cô có kích động chạy tới hỏi Diệp Giai Mị không? Cách tốt nhất là anh tìm đủ hết chứng cứ, lúc đối mặt với Diệp Giai Mị thì có chứng cứ để bà ta không chốn dung thân, không thể lươn lẹo.

 

Lúc này Bạch Hạ cũng đồng ý với yêu cầu của chủ biên là ra ngoài uống trà chiều, chủ biên của cô là một cô gái vô cùng có sức sống, tên Thẩm Hiểu, chưa đầy 30,cũng rất quan tâm Bạch Hạ, có điều dạo này ít gặp.

 

“Tiểu Hạ, lần đầu tiên cô hot như vậy, nếu mà để cơ hội vụt mất thì đáng tiếc quá, lần này chúng ta tổ chức buỏi họp hằng năm, trước buổi họp, chúng ta sẽ ký một bản tiêu thụ. Sau này truyện của cô đều được tái bản 20 ngàn cuốn, tới lúc đó ở trên mạng cũng sẽ hợp tác buôn bán.”

 

Bạch Hạ cắn đôi môi đỏ, cô cũng đang buồn rầu. Tuy là phương diện bản quyền phim rất cuốn hút cô, nhưng mà câu chuyện yêu đương hàng ngày của cô và Hình Nhất Phàm nếu như bị diễn lại thì cô rất không thoải mái.

 

“ETôim thật sự không có ý định ký phim truyền hình, truyện của tôi cũng sắp hết rồi, tôi có thể nghỉ ngơi một thời gian không?” Bạch Hạ rất áy náy nói.

 

Thẳm Hiểu cũng không cưỡng ép, dù sao bản quyền trong tay cô, cô có quyền quyết định.

 

“Vậy buổi ký tiêu thụ cô phải tới, còn cả buổi họp thường niên đã định sẽ tổ chức ở ngoài, cô cũng đừng bỏ qua, công ty bao đấy.”

 

Bạch Hạ mím môi cười: “Vâng, tôi sẽ tham gia, họp thường niên cũng đi.”

 

Bạch Hạ đã làm ở công ty truyện tranh này 5 năm, cũng có không ít tác phẩm, đương nhiên cô sẽ nghe theo lời gọi mời của công ty.

 

“À, buổi họp thường niên của công ty, không tính theo đầu người, nếu có bạn trai bạn gái gì chỉ cần nói một tiếng, thì có thể sắp xếp tham gia cùng.”

 

“Được ạ?” Ánh mắt Bạch Hạ sáng ngời.

 

Thẩm Hiểu thấy cô vui như vậy, không khỏi vui hộ cô: “Chắc cô có bạn trai rồi.”

 

Trong mắt Bạch Hạ có một nét ngọt ngào, cô gật gù: “Vâng, tôi có rồi.”

 

“Cô gái xinh như cô, không ít người theo đuồi, có máy anh trai kỹ thuật ở công ty mình còn hỏi dò cô. Xem ra họ không có cơ hội rồi.”

 

Bạch Hạ nở nụ cười: “Thật ạ?”

 

“Được, vậy lần họp thường niên này tôi sẽ báo danh hộ cô, cô nhớ sắp xếp với bạn trai.”

 

“Cứ chờ trước đã, tôi hỏi xem anh áy đi không?” Bạch Hạ cười nói.

 

“Vậy tôi chờ tin của côem.” Lại tám thêm một lát về việc công, Bạch Hạ và Thẩm Hiểu ra ngoài. Bạch Hạ lái xe, là một tác giả nữ vẽ truyện tranh chỉ ở nhà, cô thật sự chẳng có bạn bè gì, lại còn 3 năm du học ở nước ngoài, vòng tròn xã hội của cô càng hẹp.

 

Có điều trong 3 năm ở nước ngoài, cô có hai người bạn tri âm, đều là cùng học vẽ tranh, có điều là người nước ngoài.

 

Bạch Hạ đang lái xe, điện thoại của cô vang lên, cô nhìn lên thử màn hình là một số lạ, cô nghe máy.

 

“Alo, xin chào.”

 

“Hi, Hạ, là mình. Mình đến nước của cậu rồi, bất ngờ không?” Chỉ nghe thấy một giọng nam dễ nghe vang lên, là ngôn ngữ nước K.

 

Bạch Hạ lập tức kinh ngạc đỗ xe ở bên ven đường, hỏi lại một câu: “Nozawa, là cậu à?”

 

Giọng nam vui vẻ vang lên: “Đúng, là mình, mình tới nước của cậu rồi, vừa xuống máy bay, mình tới đây du lịch.”

 

“Một mình cậu hay đi với đoàn?”

 

“Một mình mình. Mình còn nhớ lúc cậu về nước bảo mình tới quốc gia của cậu thì cậu đưa mình đi chơi. Cậu còn nhớ không?”

 

Nozawa mang vẻ mong đợi nói. Đương nhiên là Bạch Hạ nhớ bởi vì lúc cô ở nước K, Nozawa giúp cô rất nhiều, còn dạy cô tiếng nước K, giúp cô vượt qua nhiều khó khăn.

 

Mỗi một ngày ở nơi đất khách, đều có một người thật lòng giúp đỡ, Bạch Hạ rất cảm ơn.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2001


“Cậu đang ở sân bay à, để mình tới đón cậu.” Bạch Hạ biết cậu ấy không giỏi ngôn ngữ, chắc chắn rất mơ hò.

 

Đương nhiên cô không thể đề cậu ấy ở sân bay.

 

“Tốt quá rồi, mình đang không biết đi đường nào đây. Vậy mình ở trong quán cà phê đợi cậu nhé.”

 

“Được, cậu đừng chạy linh tinh đây.

 

câu.

 

Bạch Hạ căn dặn một “Không chạy linh tinh, mình chờ cậu.” Nozawa rất nghe lời chờ cô.

 

Bạch Hạ cũng hơi luống cuống tay chân, Nozawa tới tìm cô, cũng không nói trước một tiếng nên cô rất lo cho cậu ây.

 

Xe Bạch Hạ tới sân bay, sau khi cô đỗ lại thì vào tìm người luôn. Bạch Hạ còn đang tìm thì đột nhiên có người vỗ sau lưng cô. Cô sợ hết hồn xoay người thì thấy Nozawa cười hi hi nhìn cô: “Hi Bạch Hạ, mình đây.”

 

Nozawa 25 tuỏi, tính cách rộng lượng, rất trẻ con, là một cậu thiêu gia nhà giàu.

 

Bạch Hạ nhìn cậu ấy cũng rất kích động, vì hai người đã hơn nửa năm không gặp: “Sao tự nhiên cậu lại tới?” Bạch Hạ cười hỏi.

 

“Mình muốn tới đây du lịch, tiện thể thăm cậu luôn, một tuần sau mình về.” Trong mắt Nozawa đầy vẻ chờ mong.

 

Bạch Hạ kéo vali giúp cậu ây: “Hoan nghênh cậu tới nước của mình chơi, đi thôi.”

 

Nozawa gật gù, đưa tay cầm một cái túi khác rồi đi theo cô. Bầu trời có những ráng hồng, đảo mắt đã năm giờ rồi.

 

Nozawa kích động nói về những gì cậu ấy thấy được cả đường đi, cả thành tựu nửa năm qua. Bạch Hạ vui thay cho cậu ấy, hai người trao đổi bằng tiếng nước K.

 

Bạch Hạ ngồi vào xe, Nozawa ngồi vào ghé phụ, cậu rất mong đợi vào chuyên du lịch nước ngoài này, cậu và Bạch Hạ là bạn bè tốt, tình cảm bạn bè đơn thuần.

 

“Bạch Hạ, nghe nói chỗ các cậu rất thích ăn cay, mình rất muốn thử.”

 

“Vậy thì cậu chịu không nồi đâu.” Bạch Hạ cười nói.

 

“Mình chịu được, mình đã không chờ được muốn thử rồi.”

 

Nozawa vừa nói, vừa thưởng thức phong cảnh khác hẳn nước mình, cậu cười nói: “Quốc gia của cậu náo nhiệt ghê.”

 

Bạch Hạ gật gù, lúc này điện thoại của Bạch Hạ vang lên, cô xem qua màn hình là Hình Nhất Phàm.

 

Bạch Hạ nhắn nghe: “Alo, Nhất Phàm.”

 

“Anh đặt bữa tối rồi, anh tới đón em.” Giọng trầm thấp dễ nghe của Hình Nhất Phàm vang lên.

 

Bạch Hạ không khỏi quay đầu nhìn Nozawa cô nở nụ cười: “Ừ… chuyện đó Nhất Phàm, có thẻ đặt thêm một chỗ không? Hôm nay em có khách.”

 

“Khách nào?”

 

“Bạn ở nước K của em.” Bạch Hạ nói.

 

Hình Nhất Phàm lập tức căng thẳng: “Nam hay nữ?”

 

“Nam.” Bạch Hạ đáp.

 

Hình Nhất Phàm im lặng vài giây, thoải mái đáp lại: “Được, anh ở công ty.”

 

“Vừa hay em đã tới công ty anh rồi, một lát nữa gặp dưới tầng nhé.” Nói xong cô tắt máy. Hình Nhát Phàm cầm điện thoại ngồi trong phòng xa hoa của tập đoàn Hình thị, gương mặt đẹp trai căng thẳng.

 

Anh quên mất người bạn ở nước K khi cô đi du học 3 năm, chắc chắn có giao du với cô, giờ cậu ta lại đột nhiên xuất hiện tìm cô.

 

Rốt cuộc có quan hệ như thế nào?

 

Hình Nhất Phàm tự tin về tình cảm của cô, nghĩ tới 3 năm Bạch Hạ du học ở nước ngoài là thời gian anh không có mặt, anh có hơi hối hận sao không sớm quen cô.

 

Nozawa ngồi ở cạnh ghế lái của cô, có hơi ngạc nhiên quay đầu nhìn cô: “Người vừa gọi điện là ai thế, bạn trai cậu à?”

 

Bạch Hạ gật gù: “Đúng bạn trai mình, lát anh ấy mời chúng ta ăn cơm.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2002


Nozawa có hơi kinh ngạc: “Cậu có bạn trai nhanh thê, anh ta tốt không?”

 

“Anh ấy rất tốt…” Bạch Hạ cười đáp, nói với cậu: “Cậu thì sao, có bạn gái chưa?”

 

Nozawa không nói rõ: “Thật ra thì mình trốn hôn đi đấy, người nhà mình sắp đặt mối hôn nhân cho mình. Mình thấy quá đột ngột nên tìm cậu để giải sầu.”

 

Bạch Hạ không khỏi kinh ngạc: “Cậu trốn hôn?”

 

Nozawa ung dung cười: “Yên tâm, mình chỉ kháng nghị quyết định của ba mẹ một thời gian. Tuần sau mình sẽ về, nghe nói cô gái đó không tệ, biết đâu bọn mình sẽ tiếp tục phát triển, để cô ấy trở thành vợ mình.”

 

Bạch Hạ biết Nozawa là người dễ sống chung, ai ở cùng cũng thấy ung dung. Hình Nhát Phàm lập tức cầm điện thoại, chìa khóa xe ra ngoài cửa công ty, nghĩ tới lúc này trong xe cô còn có một tên đàn ông, tâm trạng của anh không bình tĩnh nỗi.

 

Bạch Hạ và Nozawa vừa nói vừa cười đi đến tập đoàn Hình gia, Nozawa vẫn là một người rất hài hước, nhìn không ra kiểu người nam tính như vậy, ngược lại còn có vài phần nữ tính, dịu dàng, màu nâu sẫm tóc hơi dài che đi vằng trán trắng nõn, các đường nét trên khuôn mặt dung hợp lại tạo thành một khuôn mặt thanh tú xinh đẹp.

 

Cậu cao 1,78 mét và là một chàng trai rất đẹp trai, tất nhiên trong lòng Bạch Hạ, Nozawa là mẫu bạn thân nam của cô, nếu có chuyện gì muốn nói thì cậu sẽ giúp đỡ, còn nếu không sẽ không cần gọi điện thoại báo, cô cũng không phải kiểu con gái mà Nozawa thích, cậu thích loại ngự tỷ hơn.

 

Đang nói chuyện cười nói, Bạch Hạ nhìn thấy Hình Nhát Phàm đứng trước cửa công ty tập đoàn Hình gia, xe của cô lập tức chạy tới và dừng lại trước mặt anh.

 

Hình Nhất Phàm đang muốn nhìn mặt người bạn ngoại quốc này của Bạch Hạ, lúc này cửa kính xe đã rơi xuống, Nozawa đang ngồi bên cạnh Bạch Hạ, một gương mặt trắng nõn thanh tú trực tiếp đe dọa đến anh.

 

Hình Nhất Phàm đột nhiên thấy căng thẳng trong lòng, từ lúc kết giao với Bạch Hạ đến giờ, bên cạnh cô toàn là những người không nam tính, khiến anh cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng lúc này, tín hiệu nguy hiểm lại lóe lên.

 

“Hi, chào anh.”

 

Nozawa đưa tay ra và chào hỏi bằng vốn tiếng Trung Quốc nghèo nàn của mình.

 

“Chào!”

 

Hình Nhất Phàm kìm nén ý muốn kéo cậu ra khỏi xe và duy trì sự lịch sự trên mặt.

 

Lúc này, Nozawa lập tức ngạc nhiên nói với Bạch Hạ: “Bạch Hạ này, bạn trai của cậu thật cao và đẹp trai! Tên anh ấy là gì vậy?”

 

Hình Nhất Phàm không thể hiểu cậu đang nói gì, dù sao vốn ngôn ngữ của anh, không bao gồm ngôn ngữ của nước K.

 

Bạch Hạ cười đáp: “Anh ấy tên là Hình Nhất Phàm.”

 

Hình Nhất Phàm vốn dĩ muốn lái xe, nhưng đột nhiên anh a không muốn lái nữa, anh vươn tay mở cửa ghế sau của Bạch Hạ: “Em lái xe đi!”

 

Bạch Hạ cười: “Được rồi! Vị trí ở đâu?”

 

“Nhà hàng chúng ta hay ăn đó.”

 

Hình Nhất Phàm nhẹ nhàng đáp lại rồi ngồi về hướng ghé sau ghế lái của Bạch Hạ, ánh mắt anh đang ngầm dò xét Nozawa.

 

Hình Nhất Phàm mặc dù soái khí mê người, ngũ quan anh tuấn phi phàm, toàn thân trên dưới không có một tia khuyết điểm, thế nhưng Nozawa cũng đâu kém, hai người có hai khí chất khác nhau.

 

Hình Nhất Phàm tràn đầy khí chất nam tính, còn Nozawa là loại xinh đẹp có chút quá đáng, loại khí chất khác biệt này, nếu đem ra đấu, ưu thê của Hình Nhất Phàm yếu đi không ít.

 

Bởi vì có rất nhiều phụ nữ thích loại đàn ông giống như Nozawa, vừa dính người lại ngoan ngoãn.

 

Bạch Hạ cũng thích sao?

 

Nội tâm của Hình Nhất Phàm như đang đánh nhau, phỏng đoán, lại phủ nhận.

 

Nói tóm lại, dưới vẻ ngoài có vẻ điềm tĩnh của anh, có một trái tim đã bị bao vây bởi sự ghen tị.

 

Nozawa ở phía trước tò mò đủ thứ, không khỏi chỉ vào câu này hỏi kia, giọng nói Bạch Hạ ngọt ngào, ngôn ngữ nước K cũng rất điêu luyện, điều này làm Hình Nhất Phàm có chút xúc động.

 

Học ngôn ngữ K.

 

Bạch Hạ cùng Nozawa nói tới cái gì luôn rồi, không nhịn được cười vui vẻ, ánh mắt hai người giao nhau cùng mỉm cười trong lúc chờ đèn giao thông.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2003


Điều này khiến cho một anh chàng đẹp trai nào đó phía sau có tâm trạng bị bỏ rơi, thậm chí còn cảm thấy đau lòng vì bị Bạch Hạ vô tình bỏ bê.

 

Vào một khoảnh khắc nào đó, cuối cùng Bạch Hạ cũng nghĩ đến Hình Nhất Phàm đang ngồi sau mình cô quay đầu lại, cười hỏi: “Sao anh không nói?”

 

“Anh có hiểu hai người đang nói cái gì đâu.”

 

Hình Nhất Phàm trằm thấp trả lời một câu.

 

Bạch Hạ cũng bừng tỉnh đại ngộ, cười lên: “Nozawa mới tới đây, mọi chuyện đều rất tò mò, em muốn giải thích cho cậu ấy hiểu, cậu ấy là bạn thân nhất của em ở nước K.”

 

Hình Nhất Phàm không khỏi chẹn họng một chút, bạn thân nhất là bạn gì?

 

Hình Nhất Phàm đột nhiên rất muốn lập tức tra tất cả các tư liệu về Nozawa.

 

Lúc này, Nozawa không nhịn được quay đầu nhìn Hình Nhất Phàm, nhìn anh đang uễể oải ngồi ở băng ghế sau, lập tức tò mò hỏi: “Bạch Hạ, bạn trai của cậu có phải là người mẫu không?”

 

Bạch Hạ cười tủm tỉm cười: “Anh ấy không phải là người mẫu, anh ấy là luật sư.”

 

“Wow, anh ấy thật tuyệt, mình ngưỡng mộ luật sư.”

 

Nozawa kinh hỉ nói, đối với đất nước của họ, luật sư là một cái trình độ khá khoa trương.

 

Hình Nhất Phàm ở ghế sau lắng nghe tiếng cười không ngớt của Nozawa lại nghe thấy tiếng cười ngọt ngào của Bạch Hạ, anh không khỏi cảm thấy ghen tị và bùng cháy, anh cảm thấy kể từ khi ở bên nhau anh chưa làm cô cười vui vẻ như vậy. Nozawa đào đâu ra năng lực đó vậy?

 

Cuối cùng, xe của Bạch Hạ cũng lái vào bãi đậu xe của một nhà hàng, ngay khi xe dừng lại, Hình Nhất Phàm đẩy cửa bước xuống ngay, chiếc xe nhỏ này của Bạch Hạ đối với chân dài của anh mà nói, thật sự trở ngại.

 

“Cảm ơn anh đã mời bạn em đi ăn.”

 

Bạch Hạ quay đầu lại, ngọt ngào cảm ơn.

 

Hình Nhất Phàm nhìn nụ cười của cô, không nhịn được mỉm cười cúi xuống hôn cô nói: “Vậy thì tối nay phải cảm ơn cho tốt vào.”

 

Nụ cười của Bạch Hạ trực tiếp bị anh làm cho cứng đờ, cô ngượng ngùng cười một tiếng: “Đừng có như vậy mà, bạn em còn đang ở đây đó.”

 

“Cậu ta đâu có nghe hiểu đâu.”

 

Hình Nhất Phàm đối với Nozawa phảng phất mang theo một loại địch ý.

 

Bạch Hạ nghe vậy lập tức vươn tay an ủi: “Đừng làm thế này! Nozawa ở nước K giúp em rất nhiều, là bạn tốt nhất của em đó, em muốn anh cũng tôn trọng cậu ấy.”

 

Hình Nhất Phàm nghe xong, anh lập tức mở miệng cười nói: “Được rôi.”

 

Nozawa hiếu kỳ đứng ở một bên nghe một hồi, Bạch Hạ nói với anh: “Đi thôi! Đi lên đi.”

 

Nozawa lập tức gật đầu cười, Bạch Hạ cũng rời bỏ Hình Nhất Phàm, cùng anh sóng vai vào nhà hàng, trong mắt người ngoài, họ dường như đã trở thành một cặp.

 

Điều này làm Hình Nhất Phàm cảm thấy trong lòng rất khó chịu, từ nhỏ đến lớn anh ít khi bị bỏ lại như thế này.

 

Anh lười biếng đút tay vào túi quần, và nhìn chằm chằm vào lưng Nozawa với ánh mắt không máy thiện cảm.

 

Bạch Hạ đang giải thích điều gì đó với Nozawa, khi bước vào thang máy, Nozawa dường như cảm thấy có một đôi mắt sắc bén đang nhìn chằm chằm vào mình phía sau, khi quay lại thì Hình Nhất Phàm đã nhìn đi chỗ khác.

 

Cho dù không thích Nozawa nhưng vì mặt mũi của Bạch Hạ, anh cũng không thể biểu hiện ra ngoài, lỡ may Bạch Hạ vì thế mà tức giận, anh sẽ thua thiệt.

 

Thang máy dẫn thẳng lên phong ăn, Nozawa thật sự rất vinh hạnh có thể thưởng thức đãi ngộ của một nhà hàng cao cấp như vậy, cậu vẫn tò mò với mọi thứ, lúc nãy cậu và Bạch Hạ còn đang nói chuyện phiếm, cho nên, một người không hiểu tiếng nước K, lại chẳng thể chen lời vào, Hình Nhất Phàm khỏi nói cũng biết có bao nhiêu phiền muộn.

 

Khi gọi đồ ăn, Bạch Hạ biết Nozawa luôn muốn ăn thứ gì đó, vì vậy cô đã gọi món đó cho cậu, nhưng cô quyết định hai hôm nữa đưa Nozawa đi ăn những món lề đường không có trong nhà hàng, để cậu có thể thưởng thức vị cay dân dã.

 

“Bạch Hạ, cậu có thể nói chuyện phiếm với bạn trai của mình! Chúng ta đã để anh ấy ở ngoài cuộc trò chuyện nãy giờ rồi.”

 

Nozawa cũng nhận thấy hoàn cảnh của Hình Nhất Phàm, có chút đồng tình với anh.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2004


Bạch Hạ nhìn Hình Nhất Phàm ở đối diện, cười nói với Nozawa: “Đừng lo lắng, quan hệ chúng ta rất tốt, anh ấy sẽ không quan tâm đâu mà.”

 

Hình Nhất Phàm tò mò về câu này, nheo mắt cười hỏi Bạch Hạ: “Em đang nói gì về anh vậy?”

 

“Không! Đó là Nozawa sợ anh bị bỏ ngoài cuộc, muốn em nói gì đó với anh ấy mà.”

 

Bạch Hạ giải thích.

 

Hình Nhất Phàm khẽ giật mình, đối diện với đôi mắt cười của Nozawa anh không thể tiếp tục giả bộ lạnh lùng nữa, anh cũng cười đáp lại.

 

Nozawa thấy tâm tình anh cũng không tệ, không bởi vì cậu và Bạch Hạ có chút “bỏ rơi” anh mà bắt mãn, cậu cũng cảm tháy vui lây.

 

Hình Nhất Phàm cũng tìm được thú vui của mình, đó là nghe tiếng K của Bạch Hạ, trong ngọt ngào có một loại khác lạ, không thể không khiến anh cảm thấy toàn thân mình giòn giã.

 

Anh không ngờ tài năng ngoại ngữ của cô cũng khá.

 

Hình Nhất Phàm hỏi Nozawa ở phía sau bằng tiếng Anh: “Tiếng Anh của cậu được không?”

 

Nozawa nghe hiểu, cậu lắc đầu: “Tôi không nói được nhiều tiếng Anh.”

 

Bạch Hạ nói với Hình Nhất Phàm: “Tiếng Anh của cậu ấy không tốt. Nếu anh muốn nói chuyện với cậu ấy, em có thể phiên dịch cho anh.”

 

Hình Nhất Phàm nghe xong, lắc đầu: “Hai người trò chuyện tiếp đi!”

 

Nozawa đột nhiên nghĩ tới một vấn đề, anh hỏi Bạch Hạ: “Bạch Hạ, mình không muốn ở khách sạn một mình, có chút sợ hãi, nhà cậu có thêm phòng cho khách không?”

 

Bạch Hạ nghe xong, dĩ nhiên có phòng cho khách chứ! Cô gật đầu: “Được, qua nhà mình ở đi!”

 

Nghe thấy giọng điệu của Nozawa, Hình Nhất Phàm ngồi phía đối diện hỏi Bạch Hạ: “Vừa rồi cậu ta hỏi em cái gì vậy?”

 

“Nozawa nói cậu ấy không muốn ở khách sạn, muốn ở nhà nên em bảo dọn một phòng cho cậu ấy.”

 

Bạch Hạ rất tin tưởng Nozawa.

 

Nhưng Hình Nhất Phàm ngồi phía đối diện mặt mày tối sầm xuống, cô thực sự cho phép một người đàn ông sống trong nhà của mình?

 

Cô không có ý thức an toàn à?

 

Thấy sắc mặt của anh không tốt, Bạch Hạ nhanh chóng giải thích: “Em và Nozawa là người bạn rất đáng tin, anh đừng lo lắng.”

 

“Được! Anh cho phép cậu ta ngủ ở phòng khách nhà em, nhưng anh có một điều kiện.”

 

Hình Nhất Phàm nheo mắt, dựa vào và nhìn cô chằm chằm.

 

Bạch Hạ chớp mắt hỏi: “Điều kiện gì?”

 

“Em nhất định phải ngủ phòng của anh.”

 

Hình Nhất Phàm nói một câu.

 

Vẻ mặt Bạch Hạ xấu hổ đơ mát vài giây, do dự nói: “Tại sao?”

 

VI cái gì?

 

“Vì em là bạn gái của anh, em nghĩ anh có thể yên tâm để người phụ nữ của mình sống chung nhà với một người đàn ông sao?”

 

Hình Nhất Phàm trực tiếp bày tỏ sự bất mãn: “Cho dù trước đây cậu ta và em là bạn tốt, nhưng mà lòng người khó lường, anh không yên tâm, nếu không, anh sẽ trực tiếp cho cậu ta ngủ khách sạn.”

 

Bạch Hạ vội vàng nói: “Được, em ngủ phòng anh, đừng đắc tội bạn của em mà.

 

Hình Nhất Phàm vòng tay qua, sau đó nở nụ cười hài lòng, có vẻ như sự xuất hiện của Nozawa đã giúp anh một chút, anh trực tiếp ép Bạch Hạ lên giường của anh.

 

Nozawa vừa rồi cũng cảm giác bầu không khí có chút không đúng, cậu lo lắng hỏi Bạch Hạ: “Bạn trai của cậu có ghen không? Có phải vì chuyện mình muốn ở nhà cậu?”

 

“Không sao! Anh ấy và em vừa vặn cũng là hàng xóm, cậu ở nhà mình còn mình và anh ấy ngủ chung.”

 

Bạch Hạ cười giải thích.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2005


“ÁP Nozawa hơi ngạc nhiên, hóa ra họ sống bên cạnh!

 

Nozawa nhìn về phía Hình Nhất Phàm, Hình Nhát Phàm cười thân thiện, Nozawa lập tức an tâm mỉm cười đáp lại.

 

Nozawa không để ý đến vẻ mặt ngượng ngùng của Bạch Hạ bên cạnh mình, cô cắn đôi môi đỏ mọng nhìn Hình Nhất Phàm đang ở phía đối diện, ánh mắt của anh có một loại cười không rõ ý vị.

 

Các món ăn được dọn ra, Nozawa cùng Bạch Hạ tiếp tục thảo luận về đồ ăn, Hình Nhát Phàm an tĩnh làm một thính giả, bởi vì anh cũng yêu thích âm thanh của Bạch Hạ, nó có một hương vị hắp dẫn khác.

 

Nhưng mà, lúc này trong đầu Hình Nhất Phàm toàn là chuyện tối nay cô ngủ nhà anh, nghĩ về điều đó, anh tràn đầy mong đợi.

 

Bạch Hạ thỉnh thoảng liếc nhìn anh, trong đầu đã có kế hoạch, Hình Nhất Phàm cũng có một phòng khách ở nhà!

 

Để tránh cho anh hiểu lầm, cô ngủ nhà anh, để Nozawa ngủ phòng khách của cô.

 

Ăn tối xong, Hình Nhất Phàm lái xe, Bạch Hạ ngồi ghế phụ, Nozawa ngồi phía sau, bởi vì tương đối mệt mỏi ăn xong cũng không đi dạo, về nhà đi nghỉ ngơi.

 

Bạch Hạ mua ít trái cây ở tầng dưới và lên lầu, cô dọn phòng cho Nozawa, tất nhiên Hình Nhất Phàm cũng có ở đây, anh tiếp đón Nozawa một cách niềm nở và thỉnh thoảng nói chuyện bằng tiếng Anh đơn giản.

 

Bạch Hạ thu dọn giường trong phòng khách, Nozawa xách ba lô và hộp quà đi vào.

 

Hình Nhất Phàm ngồi trên ghế sofa, nheo mắt hỏi: “Cậu ta sẽ ở đây bao lâu?”

 

“Khoảng một tuần! Tuần này có thể em sẽ đi chơi với cậu ấy mấy ngày.”

 

Bạch Hạ xin phép anh.

 

Hình Nhất Phàm có chút không vui, nhưng dù sao cô là người phụ nữ của anh, đi với một người đàn ông, đương nhiên anh không vui vẻ gì.

 

“Nếu xong việc, anh đi với em.”

 

Hình Nhất Phàm vẫn muốn dành thời gian để chơi với họ.

 

Chỉ cần một tuần để đạp Nozawa về lại nước thôi mà.

 

Bạch Hạ vui vẻ gật đầu: “Ừm. Được đó!”

 

“Tuần này em ngủ nhà anh đi! Chỉ như vậy anh mới không ghen.”

 

Hình Nhật Phàm nhíu mày lên tiêng.

 

Bạch Hạ không muốn anh hiểu lầm, cô ngoan ngoãn gật đầu: “Được rồi! Em ngủ bên anh.”

 

Bạch Hạ nói xong, cười hỏi anh: “Anh bận việc à? Em đi tám chuyện với Nozawa một lúc rồi qua.”

 

Hình Nhất Phàm hơi nhướng mày: “Em có tin tưởng cậu ta không? Cậu ta sẽ không gây nguy hiểm cho em chứ?”

 

“Đừng lo lắng, em quen cậu ấy ba năm ở nước K rồi, em cực kì tin tưởng nhân phẩm của cậu ấy.”

 

Bạch Hạ cam đoan.

 

Hình Nhất Phàm nhìn thoáng qua thời gian: “Anh cho em thêm mười lăm phút nữa. Mười lăm phút nữa, thu dọn đồ đạc qua chỗ anh.”

 

Bạch Hạ trả lời: “Được rồi! Em nói với cậu ấy vài câu nữa sẽ qua.”

 

Lúc Hình Nhất Phàm đứng dậy, đến cửa phòng khách, gõ cửa liền vươn tay, áo sơ mi gấp lại, lộ ra hai cánh tay cường tráng, khiến người ta nhìn thấy mà cảm thấy bức bách sợ hãi.

 

Anh còn cố tình khoe cơ bắp của mình với Nozawa, nếu dám làm bậy với bạn gái của anh thì chắc chắn xong đời.

 

Bạch Hạ ngược lại không phát giác được tâm tư này của anh, Nozawa nghe thấy tiếng gõ cửa nên mở ra, nhìn thấy Hình Nhất Phàm đứng bên ngoài, cùng lúc đó, là một người đàn ông gây, anh nhìn thấy thân hình cao lớn rắn chắc của Hình Nhát Phàm, có chút sợ hãi.

 

Bạch Hạ đi tới, nói: “Anh ấy về phòng trước, muốn cùng cậu chào hỏi.”

 

Nozawa lập tức cười phất phát tay, cùng anh nói ngủ ngon.

 

Bạch Hạ dịch cho Hình Nhất Phàm: “Cậu ấy nói lời chúc ngủ ngon với anh đó.”

 

Hình Nhất Phàm gật đầu và đi về phía cửa với đôi chân dài.

 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom