Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 1708


Vân là chồng mình trông vừa nhìn và lại dễ mến hơn.

Còn một bên khác thì..

Đồ đáng ghét, đồ xấu xa!

Cố Thành Trung cô ấy lo lắng cho mình, anh sờ đầu cô, nói với giọng cưng chiều, “Đây là địa bàn của anh, anh ấy sẽ không là gì được đâu, em về phòng trước đi, kẻo bị cảm đó.”

“Vậy em đợi anh về rồi ngủ chung đó, đừng có lâu quá.”

“Ừm.”

Cố Thành Trung nhìn Hứa Trúc Linh đang rời đi lên trên lầu rồi bất mãn quay sang nhìn Phó Thiết Ảnh: “Trễ vậy anh tìm tôi để làm gì?”

“Không thoải mái, muốn tìm anh tâm sự”

“Nhưng tôi muốn nghỉ ngơi, hơn nữa vợ tôi đang đợi tôi, con gái không được thức khuya như vậy, thức khuya không tốt cho da. Gần đây cô ấy lại hay bị mất ngủ, anh có chuyện gì thì nói nhanh đi, đừng có lằng nhăng.”

“Cố Thành Trung, ngày thường anh không dùng thái độ này để tiếp đón tôi!”

Phó Thiết Ảnh nhăn mặt, mặt trở nên u ám và khó coi hơn.

“Ngày thường, chỉ có hai người chúng ta, anh như người em trai của tôi vậy, tôi không trách. Nhưng bây giờ là ba người, là ba người đó, vợ tôi to nhất, tôi chỉ và chỉ chọn vợ tôi.”

“Hừ, đồ nô lệ của vợ, không có gì đặc sắc. Tôi thường coi anh như một đối thủ, nhưng đến một đòn anh còn không chịu được, bị phụ nữ kiểm soát như nô lệ vậy…”

“Anh nói xong chưa?” Trước khi đợi anh ta nói xong, Cố Thành Trung đã cố tình ngắt lời: “Anh đến tìm tôi là chỉ để như vậy sao, vậy thì anh có thể rời đi rồi đó. Tôi là người cuồng vợ như vậy đó, tôi cảm thấy tự hào. Người đàn ông cả cuộc đời có vô vàn phụ nữ, sống như thế có ra gì đâu. Cả một đời chung thuỷ với một người phụ nữ, sẽ không vì ngoại hình cô ấy sẽ già đi theo năm tháng, nhan sắc thay đổi mà lòng người đổi thay, đó mới là bản lĩnh.”

Phó Thiết Ảnh nghe thấy những điều này, hai cặp chân mày bắt đầu nhăn lại hình thành từng mảng như ngọn núi.

Người đàn ông cả cuộc đời có vô vàn phụ nữ, sống như thế có ra gì đâu.

Cả một đời chung thuỷ với một người phụ nữ, sẽ không vì ngoại hình cô ấy sẽ già đi theo năm tháng, nhan sắc thay đổi mà lòng người đổi thay, đó mới là bản lĩnh.

“Vậy…không phải là rất nhàm chán sao?” Một người phụ nữ, nhìn từ ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác, không phải vô cùng chán ngắt sao? Làm thế nào có thể yêu được chỉ một người, lại còn trong nhiêu năm như vậy?

“Sẽ không bao giờ nhàm chán, bởi vì mỗi lần tôi nhìn thấy cô ấy, đều sẽ như có một cảm giác mới lạ khiến tôi yêu cô ấy hơn, và mỗi lần đều cảm thấy yêu như vậy, thì làm sao mà có thể nhàm chán được? Hơn nữa, khi anh hỏi câu này với một người đàn ông, anh có bao giờ nghĩ rằng họ cũng gặp vấn đề tương tự vậy không? Có bao giờ Trúc Linh không bao giờ cảm thấy thấy nhàm chán không? Làm thế nào để quyết định một cuộc hôn nhân, chính là khi cho dù là thói quan nhưng vẫn yêu được những thói quen đó, đây mới là tình yêu, anh có hiểu không.”

Phó Thiết Ảnh nghe như vậy xong, không trả lời câu nào, chỉ nhìn chằm chăm vào anh.

Anh ta thực sự không hiểu…

Có lẽ anh ta chỉ có thể hiểu được một chút mà thôi, anh ta hoàn toàn không hiểu hết được.

Cố Thành Trung cũng đã hiểu được suy nghĩ trong lòng anh ta, anh ta chỉ không muốn nảy sinh mối quan hệ với Châu Vũ, không biết gọi nó là gì, vì vậy nên mới đến đây.
 
Chương 1709


Anh ta không thể định hình cảm xúc của mình, cũng không biết đây có phải cảm giác thích một ai đó hay không, có phải là tình yêu hay không, anh ta giờ đây đang bị cuốn vào đống chỉ rối.

“Anh đang muốn điều gì, cứ nói đi, đến cũng đến rồi, đừng có làm phí phạm thời gian của cả hai chứ.”

“Tôi nghĩ, anh là người có đủ tư cách để trả lời câu hỏi của tôi.” Anh ta mím môi nói khẽ: “Tôi…tình cảm của tôi đối với Châu Vũ như vậy, có được tính là thích không? Cự li giữa Thích và yêu phân biệt như thế nào cơ chứ?”

“Tôi không trả lời câu hỏi này được.”

Cố Thành Trung nói thẳng thắn.

“Cái gì cơ?”

Sắc mặt của Phó Thiết Ảnh bây giờ trở nên cực kì khó coi, thậm chí còn nghĩ rằng Cố Thành Trung cố tình làm bẽ mặt mình.

Anh ta là chuyên gia tình yêu cơ mà, trong chuyện tình cảm không phải anh †a cũng là một người rất tuyệt vời đó sao? Giờ lại nói không trả lời được?

“Chuyện tình cảm của anh, tôi mà nói ra rồi không có ý nghĩa gì, phải để chính anh nói ra mới có ý nghĩa. Nếu như anh đến chỗ của tôi, chỉ là nghe tôi nói thay quyết định của anh, để anh tự xác định tình cảm của mình, rồi để người khác nhận định tình cảm của của mình, thì nó đâu còn tính là thuần khiết nữa. Khi anh yêu một người nào đó, tình cảm là từ sâu bên trong tim anh sản sinh ra, không cần một ai đó phải quyết định thay anh.”

“Khi anh có được câu trả lời, trái tim anh sẽ làm chủ anh.”

“Nhưng mà…trái tim tôi trước giờ chưa trải qua loại cảm giác này, không biết loại cảm giác này là gì, có phải tất cả gọi chúng là loại cảm giác thích hay không…”

Đây mới là điều khiến cho Phó Thiết Ảnh sầu não.

“Anh nghĩ rằng nó được tính không?” Cố Thành Trung phản ứng lại.

“Tôi… tôi không biết.”

“Anh càng chống cự, anh sợ chính anh thực sự trở nên thích rồi, sợ phải gánh chịu hậu quả. Anh sợ rằng người yêu anh, sẽ là gánh nặng của anh, phải làm anh đau khổ cả đời. Anh chịu không được và cũng không muốn bản thân anh chịu đựng vì người khác.”

“Đúng! Tôi rất sợ, tôi không hề cam tâm, tôi không muốn trở nên giống như anh, chỉ vì một người phụ nữ, mà kiềm chế bản thân, lo trước phòng sau, không thể vung chân tự do thoải mái được.

“Vậy là anh không yêu rồi, đi về đi, tôi phải ngủ với vợ tôi rồi, anh thật sự làm tôi thất vọng, nhà họ Cố đúng là nhiều thể loại người thật, anh là thuộc loại người nào của nhà họ Gố đấy hả.”

“Anh đứng lại đó, câu nói của anh có ý gì? Từ trước tới giờ nhà họ Cố đối với tôi chẳng là cái gì cả, giờ anh nói tôi không xứng làm người nhà họ Cố?”

Phó Thiết Ảnh không thể kìm được cơn tức giận của mình, nổi giận đùng đùng nói.

Cố Thành Trung đưa lưng về phía anh ta dừng bước, không cố ý quay đầu lại.

“Không đứng, anh hoàn toàn không được tình là đàn ông, càng không xứng làm người nhà họ Cố”

“Anh nói lại cho tôi nghe một lần nữa xeml” ; Phó Thiết Ảnh gắn từng chữ một nói.

Cố Thành Trung quay người lại nhìn anh ta nói: “Mỗi người điều có một điểm mấu chốt, mà anh lại không có điểm mấu chốt đó. Hứa Trúc Linh chính là giới hạn cuối cùng của tôi, anh dám đem cô ấy đến để uy hiếp tôi, để cho người khác lợi dụng cơ hội, tôi sẽ bảo vệ cô ấy, bảo vệ gia đình này của chúng Aa1 Tôi.

“Anh không dám thừa nhận yêu một cô gái, anh sợ tay chân bị trói buộc anh sợ bị liên lụy, đó là do anh hoàn toàn không có cách nào để bảo vệ cô ấy, cho nên cũng đừng khách cô ấy làm liên lụy anh. Một người đàn ông không có cách nào để bảo vệ cô gái của mình thì còn được gọi là đàn ông sao?”

“Trên người của anh ngoại trừ giông tôi ra thì còn chút gì đó để giống nữa.
 
Chương 1710


Anh và tôi dáng vẻ giống nhau, tôi cũng không thể làm gì được. Đi ra bên ngoài, nói cho người khác biết anh là ai, đừng có giả danh của tôi lấy đó là cái cớ để lừa gạt, tôi không gánh nổi người đó đâu.”

Cố Thành Trung không chút khách khí nào mà nói, nói chuyện hoàn toàn không chừa cho anh ta một chút mặt mũi.

Nghe vậy toàn thân Phó Thiết Ảnh tức giận đến mức run rẩy, khuôn mặt lạnh đi.

Hai người bọn họ bốn mắt nhìn nhau, bầu không khi rất căng thẳng.

Không khí tràn ngập mùi thuốc súng, như thể……sắp nổ ra rồi.

Cố Thành Trung đã sẵn sàng đánh một trận với anh ta rồi, thật không ngờ Phó Thiết Ảnh lại tự động buông nắm đấm ra.

“Anh bị thương, tôi sẽ không đánh nhau với cậu, huống hồ tôi nợ cậu nhiều ân tình. Anh cứ chờ đó, những lời hôm nay của cậu tôi sẽ khiến cậu trả giá.”

“Được lắm, trông vậy mà còn biết nhượng bộ.”

Ánh mắt của Gố Thành Trung khen ngợi.

Phó Thiết Ảnh nhìn anh thật sâu, lập tức quay người rời đi.

Mà ngay lúc này, ở trên lầu hai Hứa Trúc Linh thò đầu ra.

Cô hoàn toàn không đi ra, cứ núp ở chỗ tối để quan sát, sợ Phó Thiết Ảnh sẽ động thủ.

Trái tim từ căng thẳng từ đầu đến cuối muốn nhảy ra khỏi cổ họng.

Thấy Phó Thiết Ảnh rời đi cô lập tức nhảy xuống.

“Làm em sợ muốn chết, tốt quá anh không sao cả.”

Cô tiến lên nhẹ nhàng ôm lấy anh, không ngừng thở dài.

“Em không nghe lời, không chịu ngoan ngoãn đi ngủ.”

“Em nào đâu có dám ngủ, làm em sợ chết đi được! Vừa mới nấy em tưởng anh ta sẽ động thủ, thật không ngờ anh ta lại có thể nhẫn nhịn.”

“Chuyện này anh cũng rất bất ngờ, anh ta có vẻ nhân đạo hơn nhiều rồi.”

Cố Thành Trung sờ lên cái mũi, có chút suy nghĩ nói.

“Sau này anh đừng có kích động anh ta, hù em chết mất.”

“Anh tin tưởng cậu ấy rất nhanh sẽ trở thành của người nhà họ Cố, anh rất mong chờ điều này. Anh cũng không nghĩ đến, đến cái tuổi này vẫn còn những điều bất ngờ ở khắp mọi nơi, thậm chí anh còn có một người anh em ruột.”

“Mỗi lần nhìn cậu ấy giống như là anh đang soi gương, xuyên thấu qua cậu ấy nhìn thấy mình của lúc trước.

Anh càng cảm thấy mình rất may mắn vì đã gặp được em, sớm đem tình yêu này đơm hoa kết trái.”

“Quả thật…..em cũng muốn biết, lúc trước có nhiều người phụ nữ ưu tú như vậy, tại sao anh lần này đến lần khác lại vừa ý em? Tuy nhiên anh đã cho em đáp án, nhưng…..vân như cũ em cảm thấy rất thần kì, thẩm mỹ của anh có vấn đề có phải hay không?”

Hứa Trúc Linh tức giận nhìn anh, lúc trước anh dĩ nhiên cho mình đáp án là bởi vì không rời mình nửa bước, lại để cho lòng anh sinh cảm giác tốt, từ từ tiếp xúc sau đó mới thật sự yêu sâu đậm.

Nhưng chắc chắc cô không phải là cô gái tốt bụng duy nhất, nếu anh nói muốn, tất nhiên sẽ có rất nhiều, tại sao lại đối với mình bằng một con mắt khác?
 
Chương 1711


“Bởi vì em thiếu trái tim.”

Anh mím môi vừa cười vừa nói.

“Cái gì?”

“Trúc Linh, em biết em thiếu cái gì không?”

“Tiền? Quyền lực? Sắc đẹp?”

“Không phải, là tính hết cả người.

Bên cạnh của anh cũng không thiếu người tính toán, mỗi người đều khôn ngoan tài giỏi. Khi em ở bên cạnh anh, lúc nào cũng lo lắng anh đối với em có phải thật lòng, thật đúng là không cần băn khoăn như vậy.”

“Thành thật mà nói, lừa em không có cảm giác thành tựu, bởi vì em thật sự không có thông minh, thậm chí… Có chút ngốc nghếch.”

“Nhưng hiện tại, anh rất có cảm giác thành tựu.”

“Vì cái gì?”

“Bởi vì anh đã lừa em đến cuối cuộc đời, thân là đàn ông, anh rất kiêu ngạo và tự hào. Có thể lừa gạt được một người phụ nữ cùng mình đồng cam cộng khổ, sinh con cho anh, vất vả quản lí công việc nhà cho anh, anh cảm thấy mình rất lợi hại. Cả cuộc đời này cũng không muốn lại đi lừa gạt người khác, bởi vì… anh chỉ có một trái tim, cũng chỉ có thể lừa gạt một người, hiểu chưa?”

“Cho nên, sự đơn thuần của em đã hấp dẫn anh?”

Cô nháy mắt, rất nghiêm túc nhìn anh.

“Người khác cũng có.”

“Có thể chạm vào trái tim của anh, chỉ có em.”

“Chính bởi vì bên cạnh của anh có quá nhiều người khôn khéo, anh lại càng muốn bảo vệ em, sợ em bị người khác gạt đi, sợ em không hiểu nhân gian hiểm ác, sợ em đi nhầm đường, cho nên…….Cả đời này anh muốn chịu trách nhiệm với em đến cùng.”

“Anh không muốn mình băng nhau, anh chỉ muốn bổ sung cho em, giống như âm dương thái cực, trong em có anh, trong anh có em, như vậy là đủ.”

Nghe vậy Hứa Trúc Linh như rơi vào trong sương mù, nhưng rốt cuộc cô vẫn hiểu.

Anh giỏi về tính toán, mà cỡ thì giỏi ngốc.

Năng lực của anh rất siêu phàm, còn cô thì sai lâm chồng chất.

Anh ấy chính là bóng tối, cô chính là ánh sáng.

Tất cả đều vừa vặn.

“Vậy anh cảm thấy Phó Thiết Ảnh và Châu Vũ cuối cùng có thể đi cùng nhau sao?”

“Phải xem chính bọn họ, có được thì hạnh phúc. Mất đi chỉ là do số phận.”

“Aizz, anh nói rất mơ hồ, em rất | muốn mời Dương Nguyệt đến để cô ấy bói cho một quẻ.”

“Tốt rồi, tất cả đều thuận theo tự nhiên, em cũng đừng quan tâm nữa.”

“Vậy không được, một người là em gái mà em coi trọng, một người là em trai của anh, sau này nói không chừng là người một nhà đói”

“Em cũng bắt đầu nhận người thân?”“Anh gõ đầu của cô, tức giận cười cười.

“Tất cả chính là người một nhà, cùng vui vẻ hòa thuận, rất là tốt, dáng vẻ suốt ngày chém chém giết giết, gặp mặt như kẻ thù, hết sức chướng mắt.”

Miệng cô lẩm bẩm, bất đắc dĩ nói.

Nếu như Phó Thiết Ảnh có thể quay đầu lại sớm một chút, thì tốt biết mấy.
 
Chương 1712


Chương 1712

Ngược lại Cố Thành Trung không có phiền não như vậy, anh chỉ cần tất cả thuận theo tự nhiên.

Anh có khả năng giúp đỡ, nhưng là chuyện tình cảm, Phó Thiết Ảnh có thể giữ được Châu Vũ hay không, vậy thật sự còn xem lại chính bản thân anh ta.

“Đừng suy nghĩ nữa, đầu vốn dĩ không thông minh nếu còn nghĩ nữa nó sẽ chết cơ đó. Vợ à, chúng ta đi ngủ thôi.”

“Đi thôi đi thôi, em cũng muốn ngủ.”

Cô ngáp ngắn ngáp dài tội nghiệp nói, ôm lấy cánh tay của anh, từng bước tung tăng đi lên lâu.

Mà Phó Thiết Ảnh lại đi vào quán bar, xung quanh rất ôn ào náo nhiệt, mà anh chỉ có một mình, lộ ra vẻ cô đơn.

Tửu lượng của anh rất tốt, đêm nay càng uống càng tỉnh.

Một ly lại một ly. : Không có ít cô gái đến gần, nhưng đều bị ánh mắt của anh dọa mà rời đi.

Một bình rượu uống đến thấy đáy, đúng lúc này, sau lưng truyên đến một giọng nói: “Tiểu tử, nếu không ngại tôi ngồi bên cạnh, thật sự không có chỗ ngồi”

Nghe vậy Phó Thiết Ảnh vòng con mắt nhìn lại, là một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi rất chững chạc, chân thì chống gậy.

Bộ âu phục màu xám nhạt, đội mũi, trên mặt còn có một cặp mắt kính vàng.

Trong túi áo của âu phục còn căm một cái khăn vuông, thể hiện là một người nhã nhặn.

Anh ta nhìn về Phó Thiết Ảnh mà mỉm cười, lộ ra vẻ. là một người rất hiên lành.

“Tùy tiện.”

Phó Thiết Ảnh nhàn nhàn nói một câu, sau đó không thèm để ý tới nữa.

Người đàn ông trung niên cười tràn đầy ôn hòa, bỏ cây gậy qua một bên, bởi vì chân bị thọt nên lúc ngồi xuống có hơi phí sức.

Hai người ngồi xuống đối diện nhau, người đàn ông lại gọi một ly nước ép trái cây, nhưng phục vụ bảo không có.

Không ngờ người đàn ông lại tự móc từ trong túi mình ra hai quả cam, bảo bọn họ trực tiếp ép.

Phục vụ trừng lớn mắt, nghiêm trọng hoài nghi ông ta là tới để gây chuyện.

“Quý ngài, nếu ngài muốn uống nước ép thì có thể đến tiệm nước ép, nơi này là quán bar.”

“Nhưng tôi thích bầu không khí thế này, nhưng lại không muốn uống rượu, cậu ép nó giúp tôi, cứ nói giá, bao nhiêu tiền tôi trả là được.”

“Một triệu rưỡi?”

Người phục vụ thăm dò báo một cái giá, một triệu rưỡi, chỉ cân đè máy ép nước một lát, có thể nói là rất không đáng.

Trừ phi đối phương là người ngu, nếu không bây giờ sẽ lập tức nhấc chân rời đi.

Không ngờ người đàn ông lại cười, sau đó lấy từ trong túi ra ba triệu.

“Đi mua giúp tôi hai ly nước cam ép, cần hai ly, rồi ba triệu này sẽ là của cậu.”

Ánh mắt người phục vụ nhìn ông ta rất kỳ quái, cứ như đang nhìn một tên bệnh thần kinh, nhưng lại không thể từ chối được, Sự mê hoặc của kim tiền là rất lớn.

Người phục vụ cầm tiền rời đi, người đàn ông còn nghiêm túc chờ đợi, không hề có ý nói chuyện với Phó Thiết Ảnh.
 
Chương 1713


Chương 1713

Mười phút sau, phục vụ bê hai ly nước ép trái cây tới, người đàn ông đem ly nước còn lại đưa đến trước mặt Phó Thiết Ảnh, chọc cho anh ta nhăn mày lại.

Ánh mắt anh ta tràn đầy ác liệt nhìn lên người người đàn ông, nói: “Ông muốn làm gì?”

“Chàng trai, đừng căng thẳng, tôi chỉ là thấy cậu uống nhiều rượu dễ có hại cho thân thể, nên uống chút nước ép hòa hoãn lại đì.”

“Ông cũng thật kỳ quái, đến quán bar uống nước ép, số tiên mà ông có đã có thể mua rất nhiều nước ép rồi.”

“Cách này của tôi đúng là vụng về, tôi hoàn toàn có thể mua nước ép rồi qua đây uống. Vậy nên, một chuyện có thể có rất nhiều cách giải quyết, tại sao con người lại muốn đi vào một con đường không có lối thoát chứ?”

“Tôi thích uống nước ép, lại thích không khí của quán bar, cậu xem, chẳng phải tôi đã giải quyết ổn thỏa rồi sao?

Có lúc lớn tuổi rồi cũng là một loại trí tuệ, qua thêm nửa năm nữa tôi đã năm mươi tuổi, đến lúc đó tôi lại thông minh hơn chút nữa.”

Ông ta cười tràn đầy hiền từ, phảng phất đang nói đến vấn đề của nước ép và quán bar, nhưng Phó Thiết Ảnh lại nghe cực kỳ quái dị.

Dường như, lời này có ý khác, những lời này cứ như nói bóng nói gió cho mình nghe.

“Ông biết tôi?”

“Tôi và cậu chưa từng quen nhau, cũng không biết cậu là ai, chỉ là khuôn mặt này của cậu khiến tôi cảm thấy rất quen thuộc, cậu có phải người nổi tiếng không, hay là diễn viên người mẫu gì đó?”

“Không phải.”

Anh ta lạnh lẽo nói, nghĩ đến chuyện tất cả mọi người đều biết Cố Thành Trung nhưng không một ai biết anh ta, thì trong lòng liên có hơi không thoải mái.

Cho dù anh ta không muốn làm cái bóng của người khác, nhưng anh ta cũng không nhảy ra khỏi cái vòng tròn này được.

“Uống thử đi, nước ép rất ngon đó.”

Người đàn ông tiếp tục dùng ánh mắt ra hiệu, nhưng Phó Thiết Ảnh lại không thèm nhấp môi.

Ông ta không khuyên nữa, tính cảnh giác của Phó Thiết Ảnh rất cao, sẽ không uống đồ uống do người lạ đưa qua.

Người đàn ông uống nước ép xong liền thật sự rời khỏi quán bar, ngay cả đầu cũng không quay lại.

Lúc đi trong miệng còn không ngừng lảm nhảm.

“Làm người đừng quá cứng nhắc, bất cứ chuyện gì cũng phải nghĩ thêm vài con đường. Chuyện gì rồi cũng sẽ có cách giải quyết. Cá và tay gấu có lúc cũng có thể có được cả hai, nhưng phải xem xem cậu làm thế nào rồi.”

“Nhìn tôi đi, nước ép và quán bar, chẳng phải cũng có thể hoàn mĩ dung hợp sao? Không đúng, sau này tôi có thể đi tìm một quán bar yên tĩnh, có nước ép uống, tôi đúng là thông minh.”

Phó Thiết Ảnh nghe thấy những lời lảm nhảm kỳ quái của ông ta thì hàng mày càng cau chặt thêm.

Cá và tay gấu, có lúc cũng có thể có được cả hai, phải xem xem cậu làm như thế nào.

Nước ép và quán bar, cũng có thể hoàn mĩ dung hợp.

Vậy anh ta và Châu Vũ…

Có phải cũng sẽ có thể giống như Cố Thành Trung và Hứa Trúc Linh.

Chuyện gì rồi cũng sẽ có cách giải quyết, cần phải động não suy nghĩ.

Anh ta trầm tư suy nghĩ, bàn tay bất giác bóp chặt ly rượu, không ngừng dùng sức.
 
Chương 1714


Chương 1714

Muốn có được Châu Vũ, bước đầu tiên bắt buộc phải đánh bại Phó Minh Nam.

Nhưng anh ta…vẫn chưa đủ sức.

Cách duy nhất chính là mượn sức của Cố Thành Trung, mượn sức tập đoàn Gố Linh. : Vừa nghĩ tới đây, đôi mắt đen của anh ta không khỏi càng trở nên sâu thẳm.

Nhà họ Cố…

Mấy ngày tiếp theo, Cố Thành Trung thay thế Phó Thiết Ảnh, ngoài mặt bắt đầu chuẩn bị chuyện hôn lẽ.

Chọn lễ đường, chọn áo cưới, nhãn, thiệp mời, quà lưu niệm…

Không chỉ mời người trong hắc đạo mà còn phải mời một số người trong bạch đạo, trong nhất thời số khách cần phải mời cũng không phải số lượng nhỏ.

Phó Minh Nam rất vừa lòng với chuyện này, ít nhất Phó Thiết Ảnh mà thời gian gần đây ông ta nhìn thấy đã không rảnh đã lo đến chuyện trong tổ chức, một lòng chuẩn bị hôn lễ.

Ông ta có thể nhân cơ hội này cắm người của mình vào, từ từ làm suy yếu thế lực của anh ta, đợi sau khi hôn lễ kết thúc thì ông ta liền có thể lập tức thu lại tất cả quyền lực của mình, sau đó khống chế anh ta.

Vậy ông ta sẽ không cần phải sợ con chó này sẽ căn ngược lại chủ nữa!

Nhưng trên thực tế, Phó Thiết Ảnh đang ở trong tập đoàn Cố Linh, anh ta hoàn toàn không ngờ Cố Thành Trung lại không hề có ý che giấu gì với mình, tất cả văn kiện quan trọng anh ta đều có thể đọc được.

Thế lực của tập đoàn Cố Linh rốt cuộc hùng hậu tới mức nào, bây giờ anh †a mới coi như tiếp xúc tới được.

Trước đây nhìn thấy cũng chỉ là chút da lông bên ngoài mà thôi.

Đối với mười hai phần tín nhiệm của Cố Thành Trung, anh ta cũng không biết mình đang có tâm trạng gì.

Chỉ cần anh ta nuốt lời, thì liền có thể lập tức tướng anh một nước, khiến anh mất hết tất cả, thậm chí còn có khả năng mất cả mạng.

Anh ta rất muốn biết, rốt cuộc Cố Thành Trung lấy đâu ra dũng khí mà đem hết tất cả đều giao cho anh ta.

Bởi vì hai người đổi thân phận cho nhau, vậy nên anh ta và Châu Vũ gặp nhau thì ít xa cách thì nhiều, ngay cả nhắn tin cũng không được.

Anh ta rất ít khi quay về gặp cô ấy, mỗi lần gặp được cũng không biết phải nói gì, cứ luôn cảm thấy quan hệ giữa hai người có hơi quái lạ.

Gần đây Hứa Trúc Linh có tham gia một chương trình phỏng vấn, nếu anh ta đã giả làm Cố Thành Trung thì đương nhiên cũng phải đi cùng.

Vốn dĩ tổ chương trình yêu cầu hai người cùng đi nhưng Phó Thiết Ảnh đã từ chối.

Âm thầm giả vờ thì còn được, chứ lên chương trình, ở trước mặt người xem cả nước thể hiện tình yêu, anh ta làm không nổi.

Hứa Trúc Linh cũng không muốn, dù sao anh ta cũng không phải chông mình, nên cuối cùng đành tìm cái cớ từ chối.

Chẳng qua Phó Thiết Ảnh vẫn luôn ngồi dưới đài, ống kính cũng thường quay đến anh ta.

Giữa chừng anh ta có đi toilet một lần, sau khi quay về thì người dẫn chương trình liên bắt đầu nhịn không được đặt câu hỏi.

“Anh Trung, ngày thường hai người đều là cùng nhau lên chương trình, sao lần này anh chỉ làm người xem thôi?”
 
Chương 1715


Chương 1715

“Bởi vì… Anh ta nhìn Hứa Trúc Linh, Hứa Trúc Linh cũng nghi hoặc nhìn anh ta.

Cứ cảm thấy, dường như anh ta đi tolet về thì cảm giác đã không còn như †rước nữa.

Anh ta… anh ta không phải Phó Thiết Ảnh, mà là Cố Thành Trung.

Sau khi xác định, cô khiếp sợ ngồi dậy khỏi sô pha.

Cố Thành Trung vội vàng chạy đến, thấy cô có dáng vẻ này liền biến mình đã bị lộ rồi.

Anh nhếch khóe môi, tiếp tục nói.

“Bởi vì đây là chương trình của vợ tôi, tôi không thể lên đó giành ống kính của cô ấy được. Tất cả những thứ này đều là do cô ấy vất vả đạt được, mọi người không cần phải lo tới cuộc sống của hai vợ chồng chúng tôi, chỉ cần biết vợ tôi đã nỗ lực từng bước để đi tới hôm nay là được rồi.”

“Hôm nay, cô ấy là vai chính của chương trình, cũng là vai chính trong lòng tôi. Tôi muốn làm khán giả trung thành nhất của cô ấy, cũng muốn ngước nhìn nữ thần của mình.”

“Woa…”

Một phen lời nói này đã khiến bên dưới khán đài không ngừng vang lên tiếng thét chói tai.

Hứa Trúc Linh cũng bịt chặt miệng mình, nước mắt không tiếng động chảy xuống.

Nhưng khóe mất cô lại cong lên, đây là vui tới mức rơi lệ.

Về sau người dân chương trình có hỏi cô gì đó cô cũng không biết nữa.

Cô chỉ mơ mơ hồ hồ trà lời, tâm mắt vẫn luôn nhìn thẳng về phía hàng ghế khán giả.

Cô chỉ mong mau chóng kết thúc để có thể cùng anh ở bên nhau.

Cuối cùng buổi phỏng vấn cũng kết thúc, người dẫn chương trình nói ra câu thoại cuối cùng.

“Rất cảm ơn bà Gố đã tham gia buổi phỏng vấn này của chúng tôi…”

Vốn đang định bắt tay Hứa Trúc Linh, không ngờ cô đã không kịp chờ nổi mà chạy về phía hàng ghế khán giả.

Cô gấp tới nỗi không muốn chạy xuống hai bậc thang mà là trực tiếp cởi giày cao gót nhảy xuống từ giữa sân khấu.

Cố Thành Trung đã sớm nhận ra, anh bước nhanh về phía trước, ngay vào lúc cô rơi xuống đã ôm chặt cô vào lòng.

“Anh tới rồi.”

Cô đè nhỏ giọng, ngọt ngào nói bên †ai anh.

Rõ ràng hai người đã ở bên nhau mấy năm rồi, nhưng chẳng chán chút nào.

Y hệt mỗi ngày mở mắt, đều như là vừa yêu lại một người đàn ông khác, không dứt ra được.

Tình yêu này sẽ chỉ càng ngày càng sâu, gần như vĩnh viễn đều sẽ không giảm bớt.

“Ừm, anh tới rồi.”

Giọng nói của anh khàn khàn gợi cảm, trầm thấp vang lên bên tai cô.

Vào khoảnh khắc đó, cô liền cảm thấy trong lòng tràn đầy mãn nguyện.

Cô dùng má áp vào má anh, cảm nhận hàng râu của anh chọc vào mặt mình.

Loại cảm giác này thật tốt.

Thợ ánh sáng, thợ chụp ảnh đều dồn dập nhìn qua.

Trên hàng ghế khán giả có một vòng sáng còn những nơi khác đều chìm trong bóng tối.

Phảng phất như vật vạn trong trời đất chỉ còn lại hai người bọn họ thôi vậy.

Những người khác đều rất ăn ý không lên tiếng, để cho vợ chồng bọn họ ấm áp bên nhau.
 
Chương 1716


Chương 1716

Ôm một lúc lâu, cô lắc lắc chân nói: “Được rồi được rồi, ngày mai lại lên hot search cho xem, mau về nhà thôi.”

“Ừm”

“Thả xem xuống.”

“Không thả, cứ ôm thế đấy.”

Hai tay hai chân của cô đều vắt lên người anh, bàn tay lớn của anh nâng bờ mông cô, vững vàng giữ cho cô treo trên người mình.

Anh còn cong eo nhặt giày cao gót của cô lên.

Một tay ôm cô, một tay cầm giày cao gót, sau đó sải bước chân dài rời khỏi, thế này…manly quá chừng luôn.

Hai gò má của cô đã đỏ rực, cảm thấy có hơi khó xử nên liền vùi cái đầu nhỏ của mình vào hõm vai anh, lén liếc trộm phóng viên.

“Rất nhiều người đang nhìn chúng ta đó, khó xử lắm…” Cô nhỏ giọng nói.

“Ừm, bọn họ đang hâm mộ đấy.”

“Hâm mộ em có chồng tốt như vậy sao?”

“Rõ ràng là đang hâm mộ anh đã cưới được một cô vợ nhỏ hiền lương thục đức thế này.”

Hứa Trúc Linh nghe được lời này, trong lòng liền tràn đây ngọt ngào.

Cho dù cô có cố gắng tới mức nào thì khi đứng bên Cố Thành Trung cô vẫn luôn nhỏ bé.

Mọi người càng hâm mộ cô nhiều hơn, vì cô có được một người chống tốt đến vậy.

Thật ra bọn họ đều biết, nhưng Cố Thành Trung vấn nói như vậy.

Dưới mắt nhìn của một đám người, hai người cứ thế lên xe, cô lập tức nói: “Sao anh lại đến đây, cũng không nói trước với em một tiếng, nhìn thấy anh em còn bị dọa cho giật mình.”

“Nếu nói cho em thì còn gì là bất ngờ nữa?”

“Em mới không thèm bất ngờ, em chỉ muốn anh được bình an, đừng khiến em bị hoảng sợ là được.”

“Hôm nay nữ vương đại nhân của anh rất đẹp, rất xuất sắc, một mình ở dưới ánh đèn cũng có thể phát ra vâng sáng xinh đẹp.”

Cố Thành Trung không keo kiệt khen ngợi.

“Nhưng anh vấn có chút buồn nho nhỏ, em càng xuất sắc chói mắt thì sẽ càng có nhiều đàn ông để ý tới em, điều này khiến anh cảm thấy có nguy cơ rất mãnh liệt.”

“Có ai không biết em là vợ anh đâu chứ, ai dám có ý đồ với em?”

Hứa Trúc Linh không vui nói.

“Cho dù là vậy, anh vẫn luôn lo có người không có mắt.”

Anh năm chặt lấy tay cô, nói: “Tuy buồn nhưng anh vẫn thích dáng vẻ lúc này của em. Tự tin xinh đẹp, hào phóng đoan trang. So với trước kia thì cứ như con vịt xấu xí biến thành thiên nga vậy.”

“Linh, anh cảm thấy kiêu ngạo vì em, em là niềm tự hào của anh.”

“Cho dù là vịt con xấu xí hay thiên nga thì cũng là của anh, anh không phủi bỏ được đâu!”

“Anh đều thích, khi là vịt con xấu xí, em chỉ là của anh. Mà khi là thiên nga…sẽ càng ngày càng có nhiều sự chú ý, tuy không thích nhưng cũng không thể không thừa nhận, ánh mắt của bọn họ rất tốt.”
 
Chương 1717


Chương 1717

“Tuy ghen tị, nhưng…anh cũng sẽ khoan dung. Chỉ có người ưu tú mới có thể hấp dẫn được ánh mắt của người khác. Em vẫn luôn rất ưu tú, chỉ là mỗi lần ưu tú đều không giống nhau. Trước kia em ngây thơ lương thiện khiến người khác động lòng. Bây giờ em vẫn giữ được ước nguyện ban đầu, lại có thêm sự kiên nghị dũng cảm, đủ để một mình gánh vác một phía rồi.”

“Cố Thành Trung, em có từng nói rằng anh rất dẻo miệng chưa, bởi vì trước giờ anh đêu chưa phủ định em, vần luôn ủng hộ tán thưởng em.”

“Mỗi một chuyện em làm, anh đều chưa từng ngăn cản.”

Hứa Trúc Linh đột nhiên phát hiện ra, một đường bọn họ ở bên nhau, Cố Thành Trung chưa từng phủ định cô, mà vẫn luôn cho cô sự khẳng định.

Cô cũng là từ sự không tự tin ban đầu mà bây giờ đã có thể hào phóng đoan trang đứng trước ánh đèn sân khấu.

Không sợ tất cả những lời đồn đãi, không sợ những bất cứ thủ đoạn nào.

Cô cứ như đã mặc áo giáp vào người, mà áo giáp của cô là do chính tay Cố Thành Trung mặc lên giúp.

“Chuyện em muốn làm anh sẽ không ngăn cản, anh sẽ phân tích giúp em. Nếu em muốn dương buồm ra khơi, anh sẽ không nói em biết biển lớn ngoài kia nguy hiểm tới mức nào. Mà là giúp em chọn một con thuyền tốt nhất, chuẩn bị tốt lộ tuyến, sau đó thu dọn hành lý cho em. Cuối cùng, cùng em xuất phát.”

“Mỗi chuyện đều có tính hai mặt, anh dùng hết khả năng của mình để giúp em tránh khỏi mặt xấu kia, nếu thật sự xuất hiện rồi thì vẫn còn có anh, anh sẽ gánh vác thay em.”

“Tuy anh không thích em được người người nhìn vào, khiến anh rất không có cảm giác an toàn.

Nhưng…dáng vẻ tự tin của một người phụ nữ thật sự rất đẹp, Linh, bản thân em chưa từng phát hiện, bây giờ em thật sự rất xuất sắc. Không cần người khác khẳng định với em điều gì, em đã rất tốt rồi.”

Cố Thành Trung nghiêm túc nhìn vào mắt oô, nói ra từng câu từng chữ.

Hứa Trúc Linh nghe thấy một phen lời nói dài ngoằng này, trong lòng cảm thấy ấm áp, hốc mắt cũng nóng cháy lên.

“Cố Thành Trung, chỉ có anh mới sẽ đối xử với em như vậy.”

“Anh sẽ không để người khác có tư cách này đâu, anh sẽ luôn chiếm lấy vị trí ghế phụ bên cạnh em, không ai có thể giành với anh”

“Được, ai dám leo lên thuyền giặc của em, em liền trực tiếp đạp xuống!”

Cô cũng hùa theo nói, nước mắt đã không kiềm được mà chảy xuống.

Đời này gặp được Cố Thành Trung là may mắn tới mức nào rồi chứ.

Cô băng lòng dùng hết may mắn của kiếp sau, kiếp sau sau nữa chỉ để cầu kiếp này được sống tốt bên anh.

Hai người lái xe về lại tập đoàn Cố Linh, ở trong gara trao đổi thân phận với Phó Thiết Ảnh.

Cố Thành Trung đeo mặt nạ da người khác lên rồi rời khỏi nơi này, tất cả mọi thứ đều kín kẽ, khiến người ta không tra được bất cứ sơ sót nào.

Lên lầu, hốc mắt Hứa Trúc Linh vẫn còn đang đỏ, mà Phó Thiết Ảnh thì lại tiếp tục xử lý công việc.

Sau khi anh ta làm xong tất cả, nhìn về hướng Hứa Trúc Linh thì phát hiện cô đang ngơ ngác ngồi trên sô pha, khóe môi nhếch lên, cười như một cô ngốc.

“Chẳng phải chỉ là xuất hiện một lần thôi sao? Có cần vui vẻ tới mức đó không? Cũng đâu phải chưa từng gặp qua?”

Phó Thiết Ảnh nhịn không được nói.

Hứa Trúc Linh nghe thấy tiếng liền sực tỉnh lại, không vui mà liếc anh ta một cái.

“Anh hiểu gì chứ, bởi vì ngày nào cũng gặp nhưng vẫn có được bất ngờ thế này nên mới càng cảm động hơn đó! Tất cả tiết mục, ngày kỷ niệm trên thế giới này đều không có ý nghĩa là vì người mình thích ở bên, bởi vì anh ấy, mới càng cảm thấy nó quan trọng hơn, không muốn để lỡ bất cứ ngày nào!”
 
Chương 1718


Chương 1718

“Có gì khác sao?”

“Đương nhiên có, cái này gọi là cảm giác nghi thức hiểu không? Cuộc sống cần phải có bất ngờ và lãng mạn mới cảm thấy mình khác với mọi người!”

“Ăn nói vớ vẩn, mỗi ngày đều phải sống, đối với tôi mà nói thì đều giống nhau.”

“Anh…chắc không phải giữa anh và Châu Vũ không hề có cảm giác nghi thức đấy chứ? Anh…Anh có tặng quà gì cho Châu Vũ không?” ụ “Không có.”

“Hai người có ngày kỷ niệm gì đặc biệt không?”

“Không có.”

“Vậy gặp nhau sẽ ôm ấp hôn hít, tặng một bó hoa chứ?”

“Không có.”

“Ha! Đồ đàn ông thối thai”

Hứa Trúc Linh khinh bỉ mà nhìn anh ta một cái, má nó EQ của tên này sao thấp quá vậy?

Đây quả thật là một con heo!

“Con heo? Cô đang mắng tôi đấy à?”

Phó Thiết Ảnh không hiểu ngôn ngữ mạng, nhưng có thể nghe ra giọng điệu của cô, lập tức nhíu mày.

“Đúng thế, tôi chính là đang mắng anh.

“Hứa Trúc Linh, đừng tưởng rằng có Cố Thành Trung chống lưng, thì nghĩ là cô muốn làm gì cũng được!”

“Vậy được thôi, tôi vốn dĩ muốn nói cho anh, làm cách nào để dỗ con gái.

Nhưng bây giờ xem ra anh căn bản không cần, Cố Thành Trung đi theo anh chắc sẽ chán lắm, tôi sẽ khuyên em ấy bỏ anh, kết hôn làm gì!”

“Hứa Trúc LinhI”

Phó Thiết Ảnh nghe thấy câu này, lập tức giận dữ, rời khỏi chỗ ngồi đi đến | chỗ cô.

“Cô đừng hòng khiêu khích li gián!”

“Anh cảm thấy tôi cần phải khiêu khích li gián hay sao? Tôi hỏi anh, có phải hai người đang chiến tranh lạnh hay không, có phải tình cảm không hòa thuận không, có phải là gặp nhau nhưng không biết nói gì hay không?”

“Cô… sao cô lại biết? Chẳng lẽ Cố Thành Trung nói với cô? Cái tên lắm chuyện này!”

Phó Thiết Ảnh mặt khinh bỉ, cực kì chán ghét Cố Thành Trung.

“Cái này còn cần anh ấy nói à? Tôi dùng tóc, đầu móng tay cũng nghĩ ra được? Cái đồ não lợn nhà anh! Anh còn mắng chồng tôi là kẻ lắm chuyện, bọn tôi vì chuyện của anh, bôn ba mệt mỏi, mệt chết đi sống lại, còn nguy hiểm đến tính mạng, anh lại còn không nhớ ơn.

Anh…anh là đồ móng heo, đồ không có mặt mũil”

Hứa Trúc Linh tức giận, trực tiếp dùng gối đập anh ta.

Phó Thiết Ảnh nhíu mày giận dữ, vừa định đánh trả, lại bị Hứa Trúc Linh quát cho dừng tay.

“Tôi nói anh nghe, đôi tay này của “Cô đừng hòng khiêu khích li gián!”

“Anh cảm thấy tôi cần phải khiêu khích li gián hay sao? Tôi hỏi anh, có phải hai người đang chiến tranh lạnh hay không, có phải tình cảm không hòa thuận không, có phải là gặp nhau nhưng không biết nói gì hay không?”
 
Chương 1719


Chương 1719

“Cô… sao cô lại biết? Chẳng lẽ Cố Thành Trung nói với cô? Cái tên lắm chuyện này!”

Phó Thiết Ảnh mặt khinh bỉ, cực kì chán ghét Cố Thành Trung.

“Cái này còn cần anh ấy nói à? Tôi dùng tóc, đầu móng tay cũng nghĩ ra được? Gái đồ não lợn nhà anhl Anh còn mắng chồng tôi là kẻ lắm chuyện, bọn tôi vì chuyện của anh, bôn ba mệt mỏi, mệt chết đi sống lại, còn nguy hiểm đến tính mạng, anh lại còn không nhớ ơn.

Anh…anh là đồ móng heo, đồ không có mặt mũil”

Hứa Trúc Linh tức giận, trực tiếp dùng gối đập anh ta.

Phó Thiết Ảnh nhíu mày giận dữ, vừa định đánh trả, lại bị Hứa Trúc Linh quát cho dừng tay.

“Tôi nói anh nghe, đôi tay này của anh có thể đánh đàn ông, nhưng không thể đánh phụ nữ!”

“Nhưng cô đang đánh tôi mài”

“Đúng thế, đúng là tôi đang đánh anh, nhưng tôi không hề đánh thật. Còn anh có cách giải quyết tốt hơn, mà không phải là dùng nắm đấm của mình.

Anh có thể ngăn tôi lại, nhưng không được đánh trả. Đây là vấn đề về tu dưỡng và thái độ. Tôi làm như vậy đích thực không đúng, nhưng không đến nỗi anh phải đánh trả, hiểu chưa?”

“Cô đang dạy dỗ tôi đấy à?” Phó Thiết Ảnh nhíu mày, cứ cảm thấy giọng điệu của Hứa Trúc Linh rất giống với Châu Vũ, khiến anh cảm thấy rất khó ý, nhưng lại không nhịn được nghe thật kĩ.

Anh… hình như từng chút một bị đồng hóa rồi.

“Tôi hi vọng anh sẽ trở nên tốt hơn, tôi không muốn giúp anh, nhưng tôi không thể nhìn Châu Vũ chịu khổ cùng anh. Có lúc, phụ nữ chỉ là đang đùa anh mà thôi. Hoặc là thực sự khiến anh tức giận, nhưng anh có thể áp dụng cách khác. Anh giận quá, động thủ đánh phụ nữ, có phải là đồng nghĩa với, nếu sau này vợ anh khiến anh tức giận, anh cũng sẽ bạo hành vợ mình?”

“Đánh phụ nữ, chỉ có sự khác biệt giữa không lần nào hoặc vô số lần. Tôi biết, dựa vào tính khí của anh bây giờ, nam nữ đều giết không cần biết là ai, nhưng nếu anh thật sự muốn lấy Châu Vũ, muốn sống một cuộc sống bình thường, vậy thì hãy nghe tôi, tôi sẽ không hại anh.”

“Còn nữa, giữa anh và Châu Vũ thật sự quá tệ rồi, con gái đêu cần được chiều chuộng. Có những lúc, con trai phải chủ động, chủ động rồi khéo khi hai người đến con cũng có rồi, không chủ động thì chẳng có gì hết?”

“Cô là đang bảo tôi quay vê.chủ động ngủ em ấy?” Phó Thiết Ảnh bộ dáng như không có gì hỏi.

Hứa Trúc Linh nghe xong, tức đến cả người phát run, suýt nữa phun ra máu.

Cô rất muốn hét một tiếng.

Anh bị thần kinh à! Chủ động mà cô nói là làm chuyện đó à?

Đồ đàn ông thối, không biết lãng mạn.

“Chủ động ôm ấp, hôn, nói lời tình cảm… Hiểu chưa?”

“Vậy tôi…nên làm thế nào?”

Phó Thiết Ảnh yên lặng, ngồi một bên, nắm lấy cái gối mà nấy cô đập qua, ánh mắt phát sáng nhìn cô.

Lúc này giống như một học sinh đang nghe giảng.

“Anh biết khi Cố Thành Trung xuất hiện, tại sao tôi lại kích động như vậy không?”

“Tại sao?”

“Bởi vì hôm nay là lần đầu tiên tôi phỏng vấn một mình, là một ngày có ý nghĩa không tầm thường đối với tôi. Bây giờ là lúc đặc biệt, các người thay đổi thân phận nhiều lần như vậy, rất dễ bị nhận ra, nhưng anh ấy vẫn đến.”

“Rõ ràng là anh ấy muốn liên lụy tôi.”

Phó Thiết Ảnh sờ cằm, suy nghĩ một lúc rồi nói.
 
Chương 1720


Chương 1720

NIôI Tôi đánh tim gan tì phổi thận anh!

Heo àI Hứa Trúc Linh bị sặc đến mức một câu cũng không nói được, rất muốn rút dao gang dài bốn mươi mét của mình ra, trực tiếp đâm anh ta.

“Một người đàn ông không màng nguy hiểm tính mạng, xuất hiện trước mặt anh, đây chính là sự bất ngờ.”

“Đương nhiên, bất ngờ như vậy tôi rất cảm động, nhưng tôi không cần, cái tôi càng quan tâm hơn là sự an ủi của anh ấy.

“Nếu lần sau anh quay về, mua một bó hoa mà em ấy thích, hoặc là ở trên đường mua chút đồ ăn cho em ấy, một chiếc khăn choàng, đều được.”

“Con gái không đòi hỏi anh phải tặng thứ gì đắt tiền, chỉ hi vọng trong lòng các anh nhớ đến cô ấy. Nếu anh không làm gì cả, sao có thể khiến người ta tin rằng anh thích cô ấy?”

“Tôi…tôi thích cô ấy.”

Phó Thiết Ảnh ngập ngừng lặp lại câu này.

“Anh vân chưa hiểu à?”

Anh ta lựa chọn im lặng.

Có những lời, rốt cuộc là không muốn nói, hay là không dám nói.

“Vậy được, nếu lần này anh trở về, trên đường đừng lái xe, đi bộ nhiều một chút, lưu ý xem những đồ ven đường.”

‘Vì sao?”

“Cố Thành Trung không cho anh đáp án, tôi sẽ cho anh đáp án.”

“Thật sao?”

“Thật, tôi cho anh đáp án, anh cứ làm theo lời tôi.”

“Được.”

Phó Thiết Ảnh vội vàng muốn thử, anh cần một đáp án để khẳng định bản thân.

Ngày hôm sau, Phó Minh Nam muốn anh trở về ăn cơm, bảo anh ở lại một tối.

Cả một đường anh đều nhớ kĩ lời của Hứa Trúc Linh, không lái xe, phải đi bộ bốn mươi phút mới đến biệt thự.

Anh rất dụng tâm lưu ý đồ ở hai bên đường.

Anh đi qua một trung tâm thương mại cao cấp, trên màn hình led ở trên tường đang chạy quảng cáo mỹ phẩm.

Một thỏi son màu hồng phấn, màu sắc rất thiếu nữ, hợp với độ tuổi hiện giờ của Châu Vũ.

Anh không nhịn được ngừng chân rất lâu, càng nhìn càng thấy hợp, không kìm được lòng đi vào cửa hàng.

Nhân viên thấy anh mặc đồ tây, vừa nhìn là biết người có tiên, lập tức hỏi anh muốn mua gì.

“Chào anh, anh ơi, có phải anh muốn chọn quà cho bạn gái không?”

“Bạn gái?” Anh ngây ra một lát, đáp: “Là vợ của tôi.”

Lúc nói ra nửa câu sau, anh đột nhiên rất tự hào rất vui vẻ.
 
Chương 1721


Nhân viên càng cười tươi hơn, nói: “Vậy chắc hẳn anh rất yêu vợ mình rồiI Anh nhìn bên này, tiệm chúng tôi vừa đưa ra đồ dưỡng da chiết xuất từ quả lựu, rất hợp để con gái dưỡng da vào mùa đông. Từ mười tám đến hai mươi tư tuổi, là thích hợp nhất.”

“Cầm lấy, tôi muốn thỏi son ở trên quảng cáo.”

“Bên này!”

Đi ra khỏi trung tâm thương mại, Phó Thiết Ảnh xách theo mấy túi đồ.

Sau khi mua xong, anh cảm thấy có chút thần kì, anh đến cả quần áo, giày dép, cà vạt đồng hồ của mình trước nay còn chưa từng để ý, đều giao cho Nhạc Tư chuẩn bị.

Nhưng vừa nấy anh lại vì đồ mỹ phẩm của phụ nữ, mà hỏi cả nửa ngày.

Loại hành động này, quả thực lấng phí thời gian lãng phí sinh mệnh, nhưng anh vấn làm.

Quả thật là gặp quỷ rồi, anh còn nghi ngờ Hứa Trúc Linh đã bỏ bùa mình.

Anh một mặt oán thâm, một mặt tiếp tục đi.

Nhìn thấy cửa hàng quần áo, nghĩ đến Châu Vũ đã rất lâu rồi không có quần áo mới, không nhịn được mua áo khoác và khăn choàng.

Đi qua tiệm hoa, nghĩ đến Hứa Trúc Linh nói phải tặng một bó hoa, phải có cảm giác trang trọng, lại không nhịn được chọn một bó hoa tường vy màu hồng.

Lúc trước đóng giả làm Dương Việt đi tặng hoa, trong lòng không có cảm giác gì.

Nhưng bây giờ, nhìn bó hoa lại chờ mong biểu cảm của Châu Vũ sau khi nhận hoa.

Cả quãng đường, phát hiện có quá nhiều thứ muốn tặng cô ấy, đến ngay cả anh cũng cảm thấy bất ngờ.

Rõ ràng bước ra khỏi của hàng trước đó, còn đang cảnh cáo bản thân, không được kích động nữa.

Nhưng, thấy ở cửa hàng tiếp theo có một đôi găng tay hình thỏ trắng, lại nghĩ đến mùa đông trời lạnh, cô ấy cần một đôi găng tay, lại không nhịn được đi vào.

Đến cuối cùng, đồ đạc thực sự không thể xách nổi nữa, chỉ có thể gọi điện bảo Nhạc Tư lái xe đến.

Cứ như vậy, Nhạc Tư lái xe ở bên cạnh, còn Phó Thiết Ảnh cả quãng đường hết đi lại dừng.

Đợi đến lúc đến biệt thự, cốp xe đã nhét đầy đồ.

Một con thú đồ chơi cao bằng người, một bó hoa tường vy màu hồng thật tổ, một hòm đồ ăn vặt, còn có quần áo giày dép, trang sức.

Anh trực tiếp bảo người làm mang lên tâng hai.

Động tĩnh quá lớn, kinh động đến cả Phó Minh Nam đang nghỉ ngơi.

Phó Minh Nam nhìn thấy trước cửa phòng chất đầy đồ, nói: “Còn đây là định làm gì?”

“Mua ít đồ cho vị hôn thê của con.”

“Một ít?”

Sau khi Phó Minh Nam nhìn qua bèn nhíu mày thật sâu.

“Bố nuôi ăn trước đi, con đã đặt nhà hàng tây, lát nữa sẽ đưa cô ấy đi ăn.”

“Con trai bố trưởng thành thật rồi, cũng biết thích người ta phải mua đồ cho người ta rồi, rất tốt rất tốt.”

Phó Minh Nam hài lòng cười, võ mạnh lên vai của anh.

Ông không phải cảm thấy vui, càng nhìn thấy Phó Thiết Ảnh quan tâm người phụ nữ này, vậy thì ông càng có thể nắm lấy điểm này, lợi dụng thật tốt.
 
Chương 1722


Phó Minh Nam không làm phiền nữa, quay người rời đi.

Còn Phó Thiết Ảnh gõ cửa cả nửa ngày, bên trong không có động tĩnh gì, không kìm được nhíu mày.

Chẳng lẽ… xảy ra chuyện gì rồi.

Lòng anh trầm xuống, trực tiếp dùng lực đẩy cửa ra.

“Châu Vũ…”

Châu Vũ vừa tắm xong, quấn lên khăn tắm và khăn đầu từ nhà vệ sinh đi ra, thì thấy ở cửa đã đứng vài người.

Tuy cô không mặc quá lộ liễu, nhưng cũng hở vai lộ chân, bị người khác nhìn thấy, cô bị dọa không nhẹ, vội vàng nấp sau cửa nhà tắm.

“Mấy người… mấy người muốn làm gì?

Phó Thiết Ảnh thấy cô cả người không thương tổn gì, không kìm được thở ra một hơi.

Hơi này của anh còn chưa thở xong, bèn cảm nhận được ánh mắt tham lam của người giúp việc nam đăng sau.

Anh trực tiếp quay người, một đạp đá mạnh qua.

“Cút, người phụ nữ của tao là thứ mắt chó như mày có thể nhìn à?”

Người giúp việc ngã qục trên đất, vội vàng bò dậy rời khỏi.

Nhạc Tư rất biết ý, sớm đã cúi đầu thật thấp.

Anh ta vội vàng rời đi, cuối cùng trước cửa chỉ còn lại Phó Thiết Ảnh, còn có một đống đồ trên mặt đất, còn có cánh cửa đáng thương kêu kẽo kẹt.

Châu Vũ thấy những người khác đã rời đi, từ sau cửa bước ra, nói: “Anh định làm gì? Anh đập cửa làm gì? Định phá cửa phòng à?”

“Không phải…”

Phó Thiết Ảnh bối rối nắm lấy tóc, nói: “Anh gõ cửa rất lâu, không nghe thấy động tĩnh gì, anh còn tưởng em…tưởng em…”

Châu Vũ nghe thấy câu này, trong lòng ấm áp.

Anh ấy đang lo cho mình.

“Không nói cái này nữa, em không sao thì tốt, qua đây nhìn xem.”

“Gái gì?”

Cô đi qua, Phó Thiết Ảnh một mực đưa hết đống đồ nhét vào tay cô.

“Em nhìn xem, có thích không!”

“Những thứ này là gì vậy?”

Cô ngập trong đống đồ, mang từng thứ một ra xem.

Càng xem càng bất ngờ: “Anh mua những thứ này làm gì?”

“Quà tặng.”

“Gái gì?”

“Không đúng, là bất ngờ. Đi cả một quấng đường nhìn cả một quãng đường, phát hiện… rất nhiều thứ đều hợp với em, liền muốn mua cho em.

Không cẩn thận, đã mua nhiều thứ rồi.”
 
Chương 1723


“Ai dạy anh?”

Cô dám khẳng định, đây chắc chắn không phải là chủ ý của anh, không thì dựa vào cái não của anh ấy, tự mình nghiền ngâm tám trăm năm. cũng không thể nghĩ ra.

“Hứa Trúc Linh.”

“Chị Trúc Linh?”

Cô chuyển suy nghĩ, cũng chỉ có chị Trúc Linh hiểu suy nghĩ của con gái.

Chỉ là…chỗ này cũng quá nhiều rồi?

Không thể mỗi ngày tặng một thứ hay sao?

Còn nữa…

Áo lót quần lót là cái quỷ gì? Viên ren trắng, nhìn như ngây thơ, nhưng lại…lộ ra kiểu gợi cảm phong tình, quá gợi cảm rồi.

“Em không thích à?”

Anh chốc chốc lại nhìn cô, dưới sự ngập tràn mong đợi, nhưng lại không thấy dáng vẻ trong mắt cô ngập tràn niềm vui, ngược lại rất bình thản.

Bình tĩnh lướt qua đống đồ này, rõ ràng giá trị không hề rẻ, nhưng trong mắt cô, hình như lại giống như đống rác bị người ta vứt bỏ.

Loại ánh mắt bình tĩnh này, khiến anh hơi tức giận.

Đột nhiên cảm thấy bản thân rất nực cười, không nên mua những thứ này!

“Không phải, chỉ là…có chút bất ngờ, bị dọa mất rồi.”

Cô nhẹ nhàng lắc đầu, cũng không biết phải hình dung tâm trạng lúc này ra Sao.

Là có chút vui vẻ, nhưng… càng nhiều hơn là không có chút gợn sóng nào.

Thứ cô muốn không phải những vật ngoài thân này, mà là một câu nói thật lòng của anh mà thôi.

Anh tặng cô đồ, cô sẽ mỉm cười tiếp nhận, cẩn thận giữ gìn. : Nếu anh không tặng, cô cũng sẽ không thất vọng, vì anh vốn dĩ là người như vậy.

Trong lòng không thể không so đo, nhưng… so với câu nói thật lòng đó, những thứ đồ ngoài thân này lại không có trọng lượng.

Cô nhìn thấy một bao đồ ăn vặt thật †o, phát hiện bên trong có kẹo ô mai mà mình thích, mắt sáng lên.

“Em thích cái này.”

Cô lật kẹo ra, bóc ra cho vào miệng, nghĩ ngợi, đưa cho anh một viên: “Cho anh, không quá ngọt, hơi chua nhưng ăn rất ngon.”

Anh không thích những thứ này,nhưng… nhìn cô ăn,anh hình như cũng hơi động tâm rồi.

Kẹo chua chua ngọt ngọt, vị rất kích thích.

“Cảm ơn anh đã tặng quà cho em, những thứ này có rất nhiều thứ em không dùng đến, nhưng em sẽ giữ gìn cẩn thận. Còn nữa, đây không phải là phong cách của em, đây cũng không phải size của em, làm phiền anh lần sau đưa em đi mua được không? Quang minh chính đại đưa em đi, nói với nhân viên, anh đang mua đồ cho vị hôn thê của anh, có được không?”

Mắt cô rất sáng, vô cùng nghiêm túc nhìn anh, giống như là ngôi sao chói lọi.

Khoảnh khắc đó, não anh quên mất phải suy nghĩ, chỉ có một chữ không tự chủ được nói ra.

“Được.”

Châu Vũ thu dọn đồ đạc ổn thỏa, đã đổ đầy mồ hôi rồi.
 
Chương 1724


Chương 1724

Cô vừa tắm xong, giờ khác gì chưa tắm, lại chuẩn bị đi tắm lần nữa.

Cửa phòng tắm vừa đóng lại, bản thân còn chưa kịp cởi quần áo, không ngờ Phó Thiết Ảnh đã đẩy cửa bước vào.

Cô bị dọa giật mình, nói: “Anh làm gì đấy?”

“Không phải là em muốn đi tắm à?

Cùng nhau tắm.”

Tối nay, tuyệt đối là lần hai người nói nhiều nhất, trong những ngày gần đây.

Xem ra cách của Hứa Trúc Linh vẫn rất hữu dụng, con gái phải tặng quà, phải sắp xếp bất ngờ.

Châu Vũ nghe xong, mặt đỏ lên.

Cô kết hôn không chút minh bạch thế này, đến cả giấy chứng nhận kết hôn cũng không có, cũng không dám nói với người nhà, bản thân đã gả cho lão đại xã hội đen.

Cô lại không có cách nào phản kháng, cô không sợ liên lụy Phó Thiết Ảnh, mà sợ sẽ liên lụy Cố Thành Trung.

Những ngày này, trong lòng cô cảnh giác, chưa từng buông xuống, căn bản không thể đối xử thật lòng với anh.

“Cái đó… sau này lại nói đi, em tắm một lát là xong. Em mở sẵn nước trong bồn cho anh, anh ngâm mình đi…”

Cô quay người đi mở nước, nhưng lại bị tay anh ngăn lại.

“Anh chỉ muốn tắm cùng em, anh không thích bị từ chối.”

“Cho nên, cho dù em không nguyện ý, em cũng muốn tiếp tục cưỡng ép em phải không?”

Cô hít sâu một hơi, trầm lặng nhìn anh. : Sóng mắt vừa chuyển, trong mắt hơi ướt, ánh mắt ngập nước nhìn anh.

“Nếu như…anh cứ muốn cưỡng ép em thì sao?”

“Em đánh không lại anh, đây lại là ổ cướp, em sẽ không phản kháng, em không muốn phải chịu khổ. Anh muốn em làm thế nào? Hầu hạ anh tắm rửa, thỏa mãn dục vọng của anh?”

Cô thở ra, quay người dựa gần vào anh, cởi quần áo anh ra.

“Nếu anh thích em làm như vậy, vậy | được…em sẽ thỏa mãn anh.”

Giọng cô bình tĩnh, không có chút tình cảm nào.

Thực ra là có tình cảm…là thất vọng.

Anh nhíu mày, trực tiếp ấn cô lên thành của bồn tắm, đưa tay ra.

Nhưng cô…không có biểu cảm gì, không có tiếng động, giống như một con búp bê và mất đi sức sống, tùy người khác sắp đặt.

Vô vị…

Anh tức giận đứng lên, nói: “Em nhất định phải âm dương quái khí với anh sao?” Ẹ “Là anh đang ép em làm việc mà em không muốn làm!”

“Là chị Trúc Linh tốt bụng của của em dạy anh đấy, chủ động có con, tại sao anh chủ động em lại không vui?”

Phó Thiết Ảnh nhíu chặt mi, nắm tay lẳng lặng siết chặt.

Tính tình của anh hiện giờ rất kiềm chế, cho dù vô cùng tức giận cũng không ra tay.
 
Chương 1725


Chương 1725

Anh chớp mắt thâm sâu nhìn cô, vô cùng khó hiểu. : “Nói cho anh biết, thứ mà phụ nữ các em muốn rốt cuộc là gì? Danh phận anh cũng đã cho em, em còn muốn gì nữa?”

“Tôi muốn trái tim của anh, anh có cho không? Cho tôi trái tim của anh trước, rồi cho tôi danh phận, như vậy mới hợp lệ. Cuộc hôn nhân này vốn là không minh bạch, anh cho tôi danh phận gì?”

“Phó Thiết Ảnh, anh nghĩ rằng tôi muốn gả cho anh sao? Anh nghĩ rằng em yêu thích danh phận này sao? Tôi nói cho anh biết, ngay cả người anh tôi cũng không thíchI”

Cô tức giận đến run cả người, theo bản năng cầm được thứ gì đó, hung hăng đánh vào anh.

Đó là chiếc đèn xông tinh dầu, giống một chén thủy tinh, bên trong.có nến thơm.

Anh không né tránh, ở yên đấy bị đánh một cái, đánh mạnh một cái ở vai.

Ngọn đèn lăn xuống đất, vỡ tan tành.

Người kia, nhất định rất đau.

Trong lòng cô có chút rối loạn, ngầm giận bản thân đã kích động.

Nhưng mà muốn tiến đến hỏi anh như thế nào, lại già mồm nói không nên lời.

Hai người giăng co như vậy, anh nhìn tôi tôi nhìn anh.

Châu Vũ bị anh nhìn thấy cả người không thoải mái, liền lướt qua anh, đi ra khỏi phòng tắm.

Không gian ở đây thật sự rất hẹp, cô áp lực đến không thở nổi.

Nhưng… Cô vừa đến bên anh, còn chưa kịp ra khỏi cửa, đã bị anh ôm chặt vào lòng.

Cằm anh nhẹ nhàng đặt lên bờ vai thơm tho của cô, tham lam hít lấy mùi thơm thoang thoảng của cô sau khi tắm.

“Châu Vũ, anh không muốn cãi nhau với em.”

“Anh muốn cùng em nói chuyện tử tế, nhưng mà… lời vừa ra khỏi miệng liền thay đổi.”

Giọng anh trầm thấp khàn khàn, vậy mà… lại giống như một đứa trẻ mắc lỗi.

Cô lập tức mềm lòng, cứng ngắc tại chỗ, không giấy dụa rời đi, cũng không nói nửa lời. ộ Phó Thiết Ảnh mím chặt môi, có vài lời đã đến miệng, nhưng không biết nói ra thế nào.

Tuổi của mình đã không còn nhỏ, thật sự không thể theo cách của Cố Thành Trung, nói những lời nũng nịu, cũng không làm được những chuyện khác người.

Anh ngạt thở rồi, nhưng ngay cả khớp hàm cũng không mở.

Anh…. Làm không được, có liên quan đến tính cách.

“Ờm… Anh ăn nói vụng về.”

Anh nói trong nghẹn ngào.

“Ừm?”

Cô nghi vấn hỏi bằng giọng mũi.

“Kỳ thật hôm nay Cố Thành Trung không thể phân thân cùng anh hoán đổi, nhưng anh ta vẫn mạo hiểm đến đây.

Anh ở phía sau khán đài nhìn rất lâu, thật ra anh không hiểu, Hứa Trúc Linh có gì mà vui đến thế. Cô ấy nói, đây là niềm vui, là lãng mạn, là cảm động.”

“Cô ấy chất vấn anh, có tặng quà cho em không, có thường xuyên ôm hôn em nồng nhiệt hay không, những chuyện này…. hình như anh chưa từng làm qua với em. Cô ấy không cho anh lái xe về, để tôi chú ý xung quanh, để anh tìm ra đáp án.”
 
Chương 1726


“Đáp án gì?”

Châu Vũ tò mò hỏi, hơi thở khẩn trương, trái tim dường như đã nhảy đến cuống họng.

“Tình cảm anh đối với em rốt cuộc là gì? Thích như thế nào, yêu như thế nào. Anh vốn lạnh lùng, nhưng…. dù sao em cũng nhiệt tình, từng chút sưởi ấm cho anh.

“Trên đoạn đường này, anh nghĩ bản thân anh đã tìm được đáp án rồi.”

“Đáp án là gì?”

“Anh nghĩ…… Anh vùi sâu vào vai cô, đôi môi mỏng áp lên làn da trắng sáng vừa tắm xong của cô.

Anh thở nhẹ, giọng nói tuy não nề nhưng vô cùng chắc nịch.

“Anh nghĩ, anh thật sự đã yêu em rồi. Cho dù, em sẽ trở thành gánh nặng, điểm yếu, vũ khí chí mạng làm anh bị thương, nhưng anh…. không muốn quan tâm đến nữa. Anh muốn cưới hỏi đàng hoàng, anh muốn nâng tám kiệu lớn, anh muốn em gả cho anh một cách xa hoa, trở thành vợ của Phó Thiết Ảnh.”

“Cho dù… cả đời bị Phó Minh Nam quản, anh cũng cam tâm tình nguyện.”

“Trước kia anh lưỡng lự, bởi vì…. anh không có cách nào tự do như Cố Thành Trung. Anh vốn không có gì cả, cho nên đối với bất kỳ ai anh cũng không để ý.

Chỉ khi có được rồi, anh sẽ… không đánh mất đi.”

“Châu Vũ, anh… anh không biết nói như vậy có đúng hay không, nhưng, đây là những gì anh muốn nói.”

Châu Vũ nghe nói như thế, mũi chua xót, nước mắt rơi xuống.

Cuối cùng cũng… Đợi được rồi.

Cô không nói gì, mà xoay người kiễng mũi chân, trực tiếp ôm lấy cổ anh, hôn anh thật sâu.

Anh cúi người, ôm chặt lấy cô.

Hai người ở trong phòng tắm không biết từ lúc nào đã ra tới giường rồi, quần áo trên người cũng vứt trên sàn nhà.

Bên trong căn phòng đẹp đế, anh áp người vào lưng cô, vuốt ve làn da như tơ lụa của cô.

“Nói yêu em đi.”

“Anh yêu em.”

Anh căn vào vành tai cô, do dự nói.

Tuy rằng lời nói của người đàn ông trên giường là không thể tin, nhưng..

thật sự rất êm tai.

Âm thanh trầm thấp khàn khàn, mang theo hơi thở thô ráp, từ mang tai đến trái tim, tất cả đều là trêu ghẹo sự tồn tại của linh hồn con người.

“Vậy anh có lừa dối em không?”

Âm thanh của cô, mang theo run rẩy, sớm đã càn rỡ, vỡ vụn.

“Anh lừa người trong thiên hạ, nhưng từ nay về sau tuyệt đối không lừa em.

Anh nói từng chữ một.

“Vậy thì tốt…”

Cô không ngừng lặp lại ba chữ này.

Đêm nay, nhất định sẽ vô cùng kiều diễm.

Hôm sau, Phó Thiết Ảnh về tập đoàn Gố Linh, cũng không có tâm trạng làm việc, hợp đồng đều cầm ngược.
 
Chương 1727


Cứ luôn mân mê miệng, khóe mắt ánh lên nét cười.

Hứa Trúc Linh nhìn thấy anh, nghiêm túc nghi ngờ mặt trời hôm nay có phải mọc từ phía Tây.

Bộ dạng này của anh, giống như anh chàng có mối tình đầu?

Rõ ràng là có khuôn mặt giống hệt Cố Thành Trung, nhưng… tính cách hai người khác nhau, rất dễ phân biệt.

“Anh… hồi xuân rồi? à”

Cô cẩn thận hỏi.

Phó Thiết Ảnh lấy lại tinh thần, lập tức chấn chỉnh bản thân, điều chỉnh sắc mặt.

“Không có.”

“Chậc chậc chậc, xem ra đêm qua cũng hòa thuận nha? Không cãi nhau?

Không chiến tranh lạnh? Hòa hợp như lúc ban đầu rồi?”

“Ừm”

“Nói nghe xem, anh đã làm gì rồi?”

Khi Hứa Trúc Linh nghe anh mua rất nhiều đồ vật này nọ để tặng, sắc mặt liền tái xanh.

Trẻ con không được dạy!

Lần này tính đem hết món quà một năm tặng hết rồi, sau này phải làm sao?

Tên đại ngốc này sao lại không kiềm chế một chút?

Sau đó Phó Thiết Ảnh đột nhiên nghiêm túc nói: “Hứa Trúc Linh, Phó Thiết Ảnh tôi chưa từng cảm ơn người khác, nhưng tôi phải cảm ơn cô và Cố Thành Trung.”

“Anh ta giúp tôi hỗ trợ Phó Minh Nam, còn cô… giúp tôi thắng được vợ, ân tình của hai người tôi sẽ nhớ kỹ. Nếu như, sau này chúng ta trở thành kẻ thù, tôi cam đoan sẽ cho hai người đi và không lấy mạng hai người.”

“Cái này…. mà tính là cảm ơn?”

Lời cảm ơn này nghe rất đáng sợ nha.

“Tôi cùng Cố Thành Trung…. được định sẵn là thành viên của hai phe.”

“Tại sao…”

“Trả giá, nhận thức được mỗi một chuyện đều phải trả giá.”

Phó Thiết Ảnh nói xa xăm.

Bàn tay to giấu sau tay áo, lắng lặng nắm chặt, móng tay đều đâm vào da thịt.

Hứa Trúc Linh nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của anh, trong lòng có chút hồi hộp, có một loại linh cảm không tốt.

Anh ta…. Rốt cuộc muốn làm gì?

Hôn lễ của Phó Thiết Ảnh cùng Châu Vũ ngày càng gần, không khí ở Đà Nẵng càng áp lực.

Hôn lễ này không chỉ là chuyện của Hắc đạo, càng kinh động đến Bạch đạo, cũng có mời đến điểm hẹn.

Địa điểm tổ chức hôn lễ là một nhà thờ lớn nhất Đà Nẵng, tất cả đều theo phong cách kiến trúc nước Pháp, phong cách cố xưa sang trọng. : Trước hôn lễ vài ngày vô cùng náo nhiệt, trang trí lễ đường, chuẩn bị linh mục.

Cố Thành Trung lo liệu chỉ tiết của hôn lễ, còn Phó Thiết Ảnh thì an phận ở tập đoàn Cố Linh làm tổng giám đốc.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom