Cập nhật mới

Dịch Full Hôn Nhân Chắp Vá! Cục Cưng Bảo Bối Của Tổng Tài

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,289
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 60: Em không về.


Vũ Minh Nguyệt ngồi cả đêm bên cạnh Ngôn Ân Ly, chỉ để dỗ dành cô ấy. Cô không biết nên khuyên như thế nào, bởi cô chưa từng trải qua chuyện này, cô còn quá non nớt với thế giới này.

" Ân Ly, xin lỗi chị không thể cho em lời khuyên tốt, nhưng em hãy tự suy nghĩ một chút. Cảm nhận của chính bản thân em, ngay tại nơi này!" Vũ Minh Nguyệt đặt tay ngay trái tim của Ngôn Ân Ly, cô nhẹ giọng nói.

Ngôn Ân Ly ngẩn người ra một chút, cô yên lặng nhìn Vũ Minh Nguyệt, cảm nhận từng nhịp tim đập liên hồi trong lồng ngực.

" Nếu như Ngôn Kiến Hào thật sự kết hôn, em sẽ chịu được sao? Em sẽ cam lòng buông bỏ cảm xúc của mình?" Vũ Minh Nguyệt lại hỏi.

Ngôn Ân Ly thẩn thờ, cô làm sao chịu đựng được chứ? Ngôn Kiến Hào chính là của cô, cô sẽ không để người khác cướp hắn đi.

" Em không làm được!" Ngôn Ân Ly đỏ hoe mắt đáp, giọng có chút nghẹn ngào.


" Đúng vậy! Tại sao em có thể bỏ cuộc trong khi bản thân chưa thực sự cố gắng. Mạnh mẽ lên, đi tìm Ngôn Kiến Hào và nói cho hắn nghe trái tim của em đang muốn điều gì." Vũ Minh Nguyệt ôm Ngôn Ân Ly vào lòng dỗ dành.

" Cảm ơn chị Minh Nguyệt! Em sẽ không chạy trốn nữa, mà sẽ mạnh mẽ đối đầu với cảm xúc thật trong lòng em!" Ngôn Ân Ly thỏ thẻ đáp.

Khóc quá nhiều nên Ngôn Ân Ly cũng mệt nhoài, cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Vũ Minh Nguyệt cẩn thận đắp chăn cho cô, rồi mới trở về phòng.

" Sao anh vẫn chưa ngủ vậy?" Vừa mở cửa đã Lệ Tử Sâm nằm trên giường mở to mắt nhìn mình, Vũ Minh Nguyệt giật mình kêu lên.

" Em nghĩ anh sẽ ngủ được sao? Lần sau sẽ không cho tiểu quỷ kia đến đây nữa!" Lệ Tử Sâm nhíu mày không vui nói.

" Dù gì Ân Ly cũng gọi anh một tiếng đại ca đó, đừng có quá khắt khe với con bé như vậy!" Vũ Minh Nguyệt thở dài đáp, cô vén chăn nằm xuống giường.

" Vợ à, chúng ta tiếp tục chuyện dang dở lúc nãy đi! Mau chóng sản xuất em bé, cho mẹ khỏi mong chờ nữa!" Lệ Tử Sâm ranh mãnh nói, anh vòng tay ôm lấy eo của Vũ Minh Nguyệt, ghé sát vành tai mẫn cảm của cô hôn nhẹ.

" Đừng mà, Ân Ly còn đang ở đây!" Vũ Minh Nguyệt ngại ngùng, cô đưa tay đẩy Lệ Tử Sâm ra.

" Không sao, vách tường cách âm rất tốt, không sợ tiểu quỷ kia nghe được!" Lệ Tử Sâm liêm sỉ mất sạch, anh với tay vào áo ngủ của cô mà làm loạn.

" Tử Sâm, mau bỏ ra! Mai em c..." Vũ Minh Nguyệt chưa nói hết đã bị anh ngăn chặn môi, cuồng nhiệt nóng bỏng mà hôn xuống.

Cuối cùng cô vẫn là thua Lệ Tử Sâm, chỉ còn cách để anh thỏa mãn mà thôi. Hai người lại quấn lấy nhau triền miên cả đêm, gần sáng Lệ Tử Sâm mới chịu buông tha cho cô, Vũ Minh Nguyệt lúc đó cả người đều bủn rủn. Dường như mỗi lần hai người quan hệ, Lệ Tử Sâm càng lúc càng hung mãnh hơn, vắt kiệt sức của cô.


Ngôn Ân Ly buổi sáng dậy sớm, cô đi xuống lầu ăn sáng, không nhìn thấy Vũ Minh Nguyệt và Lệ Tử Sâm, cô chỉ nở một nụ cười đen tối.

" Ân Ly, sao em dậy sớm vậy?" Vũ Minh Nguyệt vừa lúc từ trên lầu đoi xuống, cô lên tiếng hỏi.

" Em muốn dậy đón bình minh, hít thở không khí trong lành một chút!" Ngôn Ân Ly mỉm cười đáp.

" Lát nữa chị với Tử Sâm đi làm rồi, ở nhà thấy chán thì rủ bạn ra ngoài chơi cho khuây khỏa!" Vũ Minh Nguyệt kéo ghế ngồi xuống nói.

" Chị Minh Nguyệt, cổ chị bị làm sao vậy?" Ngôn Ân Ly giọng mờ ám hỏi.

" Không có gì đâu, là muỗi đốt mà thôi!" Vũ Minh Nguyệt vội kéo cổ áo lại, rồi tìm cách giải thích.

" Muỗi nhà chị cũng to thật đấy, em phải nói đại ca phun thuốc diệt côn trùng mới được!" Ngôn Ân Ly cười khúc khích trêu chọc Vũ Minh Nguyệt.

" Con nhỏ kia, tâm trạng cũng tốt quá nhỉ? Nếu như ổn rồi, thì cút về Ngôn Gia ngay đi!" Lệ Tử Sâm từ phía sau đi đến lên tiếng.

" Đại ca, anh đừng như vậy mà" Ngôn Ân Ly vờ khóc lóc nói.

Ở ba người đang dở khóc dở cười, thì Ngôn Kiến Hào từ bên ngoài đi vào, hắn chau mày không vui lên tiếng.

" Ân Ly, đừng nháo nữa! Mau về nhà!"

Ngôn Ân Ly lập tức sững người, cô quay đầu nhìn lại.


" Em không về!" Mất một lúc lâu, cô mới lên tiếng.

" Anh đến đây để bắt em về, chứ không phải đến hỏi ý em!" Ngôn Kiến Hào có vẻ tức giận, hắn gằn giọng nói.

" Có gì bình tĩnh nói, sau cậu lại cáu gắt với con bé như vậy?" Vũ Minh Nguyệt không hài lòng, cô lên tiếng bất bình.

Ngôn Ân Ly không nói tiếng nào, cô tự động lên lầu lấy vali đi xuống, cô biết tính tình của Ngôn Kiến Hào, cô không muốn phiền phức Vũ Minh Nguyệt.

" Chị Minh Nguyệt, cảm ơn chị! Em phải về rồi!" Ngôn Ân Ly đến chỗ Vũ Minh Nguyệt mỉm cười nói.

" Không có gì, sau này không vui có thể đến tìm chị!" Vũ Minh Nguyệt vuốt tóc cô đáp.

Ngôn Ân Ly gật đầu, cô nhanh tay kéo vali đi ra ngoài. Ngôn Kiến Hào lúc này cũng vội chào Lệ Tử Sâm và Vũ Minh Nguyệt, rồi hắn lại bước nhanh đuổi theo Ngôn Ân Ly. Cả quãng đường dài cả hai không nói với nhau câu nào, nhưng thay vì đưa Ngôn Ân Ly về Ngôn Gia, thì hắn lại đưa cô ra ngoại thành.

\_\_\_\_\_\_




 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,289
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 61: Tôi cũng đang muốn tìm cô ta đây.


Xe của Ngôn Kiến Hào nhanh chóng dừng lại trước một nơi vắng vẻ, hắn ngồi trên xe, mặt mày không xúc cảm.

" Em là đang muốn làm loạn đến bao giờ?" Hắn hỏi cô.

Ngôn Ân Ly tâm bỗng trùng xuống, hắn nói cô đang làm loạn sao? Cô như thế này là vì ai cơ chứ?

" Ngôn Kiến Hào, anh vẫn nhất quyết muốn kết hôn với Mộc Tú Linh?" Cô không lòng vòng mất thời gian như hắn, mà nói thẳng luôn vào vấn đề.

" Đúng vậy!" Ngôn Kiến Hào chần chừ một lát, mới thở dài trả lời câu hỏi của cô.


" Vậy chuyện tối hôm đó, anh tính làm thế nào? Anh, ngày hôm đó anh vẫn không hiểu tình cảm của em sao? Em thật sự không muốn làm em gái của anh, em yêu anh!" Ngôn Ân Ly khóe mắt bắt đầu cảm thấy hơi cay, nhưng cô vẫn cố gắng kiềm nén nước mắt mà hỏi hắn.

Ngôn Kiến Hào im lặng, hắn đưa tay cởi dây an toàn, rồi xoay người lại nhìn thẳng vào mắt của cô. Động tác nhanh nhạy, vòng tay ôm cô thật chặt.

" Ân Ly, anh cũng yêu em! Nhưng hãy cho anh thêm thời gian. Tình trạng của Ngôn Gia bây giờ đang rất nguy hiểm, anh cần sự giúp đỡ của Mộc Tú Linh. Nửa năm, chỉ cần nửa năm thôi, anh nhất định sẽ ly hôn với cô ta, cho em một hôn lễ long trọng." Ngôn Kiến Hào vùi mặt vào vai cô nói khẽ, cô còn có thể cảm nhận được cơ thể hắn đang run rẩy.

" Nhưng em không muốn nhìn thấy anh thân mật với cô ta, em không không muốn!" Ngôn Ân Ly bắt đầu bật khóc nói trong ủy khuất.

" Không sao đâu, anh sẽ hạn chế tiếp xúc với cô ta hết sức có thể! Em đừng bận tâm chuyện đó!" Hắn cố gắng trấn an cô.

" Anh sẽ không làm gì cô ta có đúng không? Chuyện hôm đó anh làm với em, nhất định sẽ không làm với cô ta!" Ngôn Ân Ly đau lòng nói.

" Sẽ không, cả cuộc đời này của anh chỉ yêu mình em mà thôi!" Ngôn Kiến Hào ngữ khí kiên định, hắn hôn lên trán cô đáp.

" Được, vậy em sẽ cho anh nửa năm xử lý những chuyện này! Nhưng từ giờ đến lúc đó, em cũng muốn rời khỏi Ngôn Gia, em không muốn tiếp tục ở lại đó nữa!" Cô khó khăn nói.

" Chuyện này anh không quyết được! Em hãy về hỏi lại ba đi!" Ngôn Kiến Hào đau lòng nói.

Sau khi trở về Ngôn Gia, Ngôn Ân Ly đã thuyết phục Ngôn lão gia, và ông ấy đã đồng ý để cô rời khỏi nhà lớn Ngôn Gia. Dù ông ấy rất yêu thương cô, nhưng ông ấy vẫn luôn tôn trọng quyết định của cô. Đối với Ngôn Ân Ly cũng vậy, nhưng vì tình yêu với Ngôn Kiến Hào, cô chỉ có thể lựa chọn ích kỷ.


Ở một nơi khác, trong một nhà hàng lớn. Mộc Tú Linh đang ngồi trong phòng Vip, cùng với một người đàn ông lạ mặt, trên người đầy hình xăm kì dị.

" Anh Bắc Đường, cảm ơn anh đã giúp đỡ! Nếu như không có anh, thì Ngôn Kiến Hào chắc sẽ không đồng ý kết hôn với tôi." Mộc Tú Linh mỉm cười nhìn gã đàn ông bặm trợn trước mặt nói.

Hắn ta là Bắc Đường, cũng là một ông trùm hắc đạo trong giới. Lần này Ngôn Gia bị đưa đến tình thế nguy hiểm, là do hắn ta và Mộc Tú Linh hợp tác mà thành.

" Không có gì, chuyện này tôi cũng hưởng không ít lợi lộc, tôi dĩ nhiên sẽ giúp cô rồi. Cô có được người mình yêu, tôi cũng có được không ít tài nguyên của Ngôn Gia. Lần hợp tác này, đôi bên đều có lợi!" Bắc Đường khóe môi đưa lên cao đáp.

" Lễ đính hôn của chúng tôi tháng sau sẽ tổ chức, đến lúc đó tôi sẽ gửi thiệp mời đến cho anh!" Cô ta nói.

" Dĩ nhiên tôi sẽ đến chúc mừng cô rồi! Tôi sẽ chuẩn bị cho cô một hồng bao thật lớn! Nào, tôi mời cô một ly!" Bắc Đường xởi lởi đáp lời, hắn ta đưa ly rượu lên cao.

Nhìn dáng vẻ Mộc Tú Linh vui vẻ đắc ý như vậy, Bắc Đường khẽ cười lạnh. Cô ta dường như không biết, giao dịch hợp tác trong giới hắc đạo như một con dao hai lưỡi vậy. Một ngày nào đó cô ta sẽ phải trả giá cho sự việc hôm nay.

Lệ Thị tập đoàn.

Sau nhiều ngày được Đường Cẩm Hoa chăm sóc cẩn thận, thì hôm nay Vũ Minh Nguyệt cũng được đến công ty. Được đi làm khiến cô rất thoải mái, bởi vì ở nhà thật sự rất ngột ngạt.

" Bảo bối, nếu cảm thấy không khỏe thì đừng có quá sức!" Lệ Tử Sâm vừa đi vừa nói.


" Nếu như không phải tại anh, thì em cũng sẽ không mệt như vậy!" Vũ Minh Nguyệt trừng mắt nhìn anh đáp.

" Không phải là vì kế hoạch để cho mẹ sớm có cháu bế bồng sao?" Lệ Tử Sâm nháy mắt nói, cứ như bản thân rất vô tội vậy. Vũ Minh Nguyệt chỉ biết gượng cười trước độ vô sỉ của anh, cô không còn ngôn từ nào để nói nữa.

Thấm thoắt lại đến giờ nghỉ trưa, Vũ Minh Nguyệt đang thu xếp chuẩn bị đi ăn trưa, thì Diệp Mộc Trà đã đi vào lên tiếng.

" Minh Nguyệt, Lương tiểu thư đang ngồi trong phòng chờ, cô ấy muốn gặp cô!"

" Ha, tôi cũng đang muốn tìm cô ta đây, cô ta vậy mà đã đến cửa trước rồi! Tôi nhất định phải xử lý cái đồ rắn độc này, phải thay trời hành đạo!" Vũ Minh Nguyệt nghe đến Lương Duy Âm cả người đã đầy sự phẫn nộ.

Lần trước chuyện cô bị bắt lên núi tuyết, Lệ Tử Sâm đã kể hết cho cô nghe rồi. Kẻ nào hãm hại cô, cô nhất định sẽ hoàn trả lại đầy đủ, không thiếu một chút gì.

\_\_\_\_\_\_




 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,289
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 62: Tôi sẽ không tha cho cô đâu.


Vũ Minh Nguyệt nhanh chóng đi đến phòng chờ, vừa mở cửa bước vào trong, cô còn chưa kịp làm gì, thì Lương Duy Âm đã quỳ xuống dập đầu với cô. Trông cô ta thật thảm hại, chỉ mất có mấy ngày, mà cô ta xuống sắc trông thấy rõ.

" Minh Nguyệt, cô làm ơn hãy tha thứ cho tôi! Tôi xin lỗi, thật lòng xin lỗi cô! Tôi là đáng chết, tôi đáng chết!" Lương Duy Âm vừa khóc lóc vừa nói.

" Đúng vậy, cô thật sự rất đáng chết! Loại người lòng dạ rắn rết như cô, thật không nên sống trên đời này, rất chật đất!" Vũ Minh Nguyệt trừng mắt nhìn cô ta đáp.

" Minh Nguyệt, cô hãy tha cho Lương Gia của tôi với, tôi quỳ lạy van xin cô. Lương Thị sắp không xong rồi, nếu còn tiếp tục như thế này ông nội của tôi sẽ không chịu nổi. Cô hãy nói với Lệ phu nhân một tiếng, xin bà ấy giơ cao đánh khẽ, tôi sẽ nhớ ơn của cô suốt đời!" Lương Duy Âm vẫn không dừng lại, cô ta túm lấy chân của Vũ Minh Nguyệt nức nở không ngừng.


Vũ Minh Nguyệt không nghĩ đến Đường Cẩm Hoa đã ra tay với Lương Gia, cô có chút bất ngờ. Nhưng là Lương Duy Âm bị như vậy là đáng đời, cô sẽ không bao giờ tha thứ cho cô ta. Lệ Tử Sâm cũng vì chuyện này mà bị thương, cô sao dễ dàng bỏ qua được.

" Lương Duy Âm, mọi chuyện hôm nay cô nhận được, là do chính nghiệp của cô tạo nên. Tôi sẽ không giúp cô đâu, không cần phải khóc lóc trước mặt của tôi. Chuyện này cũng không phải tôi làm, cô nên đến Lệ Gia cầu xin mẹ của tôi thì hợp lý hơn!" Vũ Minh Nguyệt ánh mắt không một tia thương xót trả lời cô ta.

" Minh Nguyệt, cô không thể nhẫn tâm như vậy được? Đó là mạng người, cô phải giúp tôi!" Lương Duy Âm như phát điên lên, cô ta thét đến chói cả tai.

" Lương Duy Âm, mạng sống người nhà cô quan trọng, còn mạng sống của người khác thì không sao? Tôi không có trách nhiệm với mạng sống người nhà của cô, và hơn hết cô không có quyền ra lệnh cho tôi. Lần này mẹ của tôi đã dạy cho cô một bài học, nên tôi sẽ không tính toán với cô. Còn bây giờ thì về đi, ở đây không hoan nghênh cô nữa rồi!" Vũ Minh Nguyệt lạnh lùng nói, cô xoay người đi ra ngoài.

" Vũ Minh Nguyệt, con tiện nhân này! Nếu như gia đình tao không xong, thì mày cũng phải bồi tán theo. Tao đã đến đường cùng rồi, tao không còn gì phải sợ nữa!" Lương Duy Âm như phát điên lên rồi, cô ta đứng lên tay cầm theo dao nhọn đâm về phía Vũ Minh Nguyệt.

" Bốp!" Vũ Minh Nguyệt nhanh chóng tránh né mũi dao của Lương Duy Âm, cô xoay người đá mạnh vào tay của cô ta.

" Ah..." Lương Duy Âm đau đớn kêu lên, cô ta nhanh chóng buông con dao ra.

" Lương Duy Âm, không đánh cô là nhân từ nhất của tôi rồi! Nhưng có vẻ như cô ngứa người có đúng không hả? Vậy thì tôi sẽ cho cô toại nguyện!" Vũ Minh Nguyệt bóp chặt cằm của cô ta đưa lên cao, tức giận nói.

" Bốp! Bốp!" Vũ Minh Nguyệt vung tay lên thật cao, cô dùng hết sức đánh thật mạnh vào gương mặt hốc hác của cô ta, không một chút nương tay.


" Ah, cô mau dừng lại! Vũ Minh Nguyệt, cô đừng đánh nữa! Đừng đánh nữa mà!" Lương Duy Âm bị đánh đau lập tức kêu lên, nước mắt giàn giụa trên mặt.

Đáp lại lời cầu xin của cô ta, chính là những cái tát đến bỏng rát. Vũ Minh Nguyệt đã tức giận đến cực điểm, cô còn không nghe thấy cô ta lải nhải cái gì.

" Một câu tiện nhân, hai câu cũng tiện nhân! Tôi đánh đến khi cô không còn dám nghĩ đến hai chữ đó nữa mới thôi!" Vũ Minh Nguyệt thở dốc nói.

Mãi một lúc sau, Vũ Minh Nguyệt có lẽ đã mệt cô mới chịu dừng lại, mà Lương Duy Âm hai má đã sưng lên. Cô ta mếu máo khóc không thành tiếng, đây là lần đầu tiên cô ta bị đánh như thế này.

" Minh Nguyệt, em có sao không?" Đột nhiên cửa phòng mở ra, Lệ Tử Sâm chạy vào nắm tay cô hỏi han. Nghe tin Lương Duy Âm đến tìm cô, anh đã lập tức chạy đến đây, vì sợ Vũ Minh Nguyệt bị Lương Duy Âm kia hãm hại.

" Em không sao! Chỉ có tay là hơi đau mà thôi!" Vũ Minh Nguyệt gượng cười nói, cô đưa bàn tay đỏ rần lên cho anh xem.

" Là cô ta đánh em sao? Anh phải cho người phụ nữ này một trận mới được!" Lệ Tử Sâm đau lòng nói, anh bây giờ mới xoay người nhìn đến Lương Duy Âm. Chợt thấy gương mặt sưng to của cô ta, anh có hơi giật mình.

" Cô ta làm sao đánh được em, là em đã đánh cô ta mới đúng!" Vũ Minh Nguyệt mỉm cười lên tiếng.


" Lệ tổng, xin anh hãy giúp tôi! Lương Gia chúng tôi sắp không xong rồi!" Lương Duy Âm nước mắt ngắn dài, nắm chặt cánh tay của Lệ Tử Sâm nói.

" Hừ, mạng sống của vợ tôi bị cô trêu đùa, tôi không trực tiếp giết chết cô là may mắn lắm rồi! Cứ chờ đi, tôi sẽ không tha cho cô đâu!" Lệ Tử Sâm khóe môi đưa lên cao đáp, anh lạnh lùng gạt mạnh tay cô ta ra.

Sau đó Lệ Tử Sâm đã gọi điện cho cảnh sát, bọn họ cũng nhanh chóng có mặt đưa Lương Duy Âm đi. Với tội danh cố tình mưu sát không thành này, thì Lệ Tử Sâm sẽ cho cô ta ăn cơm tù đến hết đời.

" Lần sau phải cẩn thận, nếu như em mà xảy ra chuyện gì, thì anh sẽ ân hận cả đời!" Lệ Tử Sâm ôm Vũ Minh Nguyệt vào lòng nói.

" Không sao mà! Đối phó với những người như Lương Duy Âm thì không làm khó được em đâu!" Cô mỉm cười đáp.

\_\_\_\_\_\_**




 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,289
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 63: Em có hạnh phúc không?


Tại một căn hộ chung cư cao cấp, nơi này là nhà của Mặc Lâm, từ lúc trở về nước, thì hắn đã ở đây.

Mặc Lâm từ khi biết Vũ Minh Nguyệt đã kết hôn, không ngày nào là hắn ta không uống rượu giải sầu. Tình cảm dành cho cô đã là quá lớn, làm cho hắn đau khổ khôn nguôi. Mỗi ngày trôi qua đối với hắn đều là địa ngục. Trên sàn nhà đầy vỏ chai rượu, và dĩ nhiên không thiếu những đầu lọc thuốc lá rơi vãi. Mặc Lâm nằm dài trên ghế sô pha, hắn đưa mắt nhìn lên trần nhà, trong đầu không ngừng nghĩ ngợi về hình ảnh của Vũ Minh Nguyệt.

" Ding Dong!" Chuông cửa đột nhiên vang lên, đánh tan sự tĩnh lặng, Mặc Lâm thở dài thườn thượt, hắn cũng không muốn đứng lên mở cửa. Nhưng tiếng chuông không ngừng reo lên, vì quá ồn ào hắn bắt buộc phải ngồi dậy.

" Là ai vậy hả?" Mặc Lâm đi đến mở cửa ra, hắn kêu lên bằng giọng khá là khó chịu.

" Chào anh, tôi là Lệ Tư Ý! Không phiền nếu tôi vào trong chứ, tôi có chuyện muốn hợp tác với anh!" Lệ Tư Ý xuất hiện ở bên ngoài, cô ta mỉm cười nói.


" Tôi không quen cô, cũng không muốn hợp tác gì cả! Cô đi đi!" Mặc Lâm khó chịu ra mặt đáp, hắn đưa tay đóng cửa.

" Khoan đã, anh thích Vũ Minh Nguyệt có đúng không? Tôi sẽ giúp anh có được cô ta!" Lệ Tư Ý đưa tay ngăn cản, cô ta gấp gáp nói.

Mặc Lâm động tác khựng lại, hắn ta đứng yên đó không cử động, ánh mắt khẽ run run. Lệ Tư Ý nhìn thấy hắn đang bị dao động, cô ta lại nói vào.

" Thật ra Minh Nguyệt và Lệ Tử Sâm không hề yêu nhau, hai người họ kết hôn chỉ là tạm bợ mà thôi. Chúng ta có thể hợp tác, tôi sẽ giúp anh!" Lệ Tư Ý khóe môi thoáng mỉm cười, nếu như cô ta có thêm đồng minh, thì cô ta lại càng có thể mau chóng đá Vũ Minh Nguyệt ra khỏi Lệ Gia.

" Lời cô nói là thật có đúng không? Minh Nguyệt kết hôn với Lệ Tử Sâm không phải là vì yêu?" Mặc Lâm như vớ được cây rơm ngọn cỏ, hắn phấn khích nắm chặt bả vai cô ta kêu lên.

" Nếu có nửa lời dối trá, tôi sẽ bị sét đánh chết!" Lệ Tư Ý ánh mắt kiên định đáp.

" Tôi phải đi tìm cô ấy, hỏi mọi thứ cho ra lẽ!" Mặc Lâm như nhìn thấy ánh sáng mặt trời, hắn ta hạnh phúc nói.

Hắn vội bước đi, nhưng chợt nhớ ra cơ thể của chính mình đầy mùi rượu và thuốc lá, hắn liền dừng lại." Không được, mình không thể như thế này gặp cô ấy, mình phải tắm rửa lại một chút!" Mặc Lâm nói khẽ, rồi hắn lại đi vào trong nhà.

Lệ Tư Ý nhìn dáng vẻ gấp gáp của hắn ta, cô ta biết kế hoạch của mình đã hoàn thành, không thể ở lâu cô ta nhanh chóng rời khỏi đó.

Mặc Lâm tắm rửa xong xuôi, hắn ta thay một bộ vest đen lịch lãm, rồi lấy điện thoại gọi cho ai đó.

" Tiêu Đình, giúp tôi tìm số liên lạc của Minh Nguyệt đi, tôi muốn kết quả ngay bây giờ!" Hắn nói.


" Mặc thiếu tôi đã rõ! Tôi sẽ tra ngay bây giờ!" Đầu dây bên kia kính cẩn đáp.

Một lúc sau, người bên kia đã gửi thông tin qua cho hắn. Mặc Lâm nhanh chóng liên lạc với Vũ Minh Nguyệt, hắn nhấn số gọi cho cô. Sau một vài tiếng chuông, bên kia Vũ Minh Nguyệt mới bắt máy.

" Cho hỏi là ai vậy ạ?" Cô lên tiếng hỏi.

" Minh Nguyệt, anh là Mặc Lâm đây! Anh có thể nói chuyện với em được không? Chiều nay 4 giờ, ở quán cà phê X đối diện Lệ Thị!" Mặc Lâm vội vàng đáp.

" Là anh sao? Em còn tưởng là anh không muốn gặp lại em nữa! Vậy chiều nay hẹn anh ở đó quán cà phê, giờ em bận một chút công việc, em xin phép ngắt máy nhé!" Vũ Minh Nguyệt nói, cô đúng là đang bận thật.

" Được, vậy em tiếp tục làm việc đi! Anh không làm phiền em nữa!" Mặc Lâm mỉm cười trả lời.

Thời gian nhanh chóng trôi qua, thoáng một cái đã 4 giờ chiều. Vũ Minh Nguyệt cũng vừa làm việc xong, cô thu dọn đồ vật, rồi đi nhanh ra ngoài. Diệp Mộc Trà ánh mắt nghi hoặc nhìn theo cô, bình thường Vũ Minh Nguyệt luôn chờ Lệ Tử Sâm về cùng, hôm nay cô đột nhiên về sớm, làm cho Diệp Mộc Trà cảm thấy kì lạ.

" Này, cô ta vội đi đâu vậy?" Lâm Oánh cũng ngạc nhiên không kém, cô ta lên tiếng hỏi.

" Tôi làm sao biết được chứ! Nhưng tôi nghĩ cô ta đang làm chuyện mờ ám!" Diệp Mộc Trà cười khẩy đáp.

Vũ Minh Nguyệt bước vào quán cà phê, thì đã thấy Mặc Lâm ngồi đó rồi, cô nhanh chân đi đến ngồi xuống.

" Mặc Lâm, anh đến đây lâu chưa? Xin lỗi vì công việc của em khá bận rộn, nên đến trễ một chút!" Vũ Minh Nguyệt cười nói.


" Không sao đâu, anh chờ được mà!" Mặc Lâm ánh mắt trìu mến nhìn cô đáp. Đối với Vũ Minh Nguyệt hắn vẫn luôn như vậy, dịu dàng ôn nhu hết sức.

" Em muốn uống gì?" Hắn lại hỏi cô.

" Một ly nước ép bưởi ít đường!" Vũ Minh Nguyệt trả lời.

Mặc Lâm kêu phục vụ đến để gọi nước cho cô, cẩn thận dặn dò theo ý Vũ Minh Nguyệt.

" Mặc Lâm, anh có chuyện gì muốn nói với em vậy?" Vũ Minh Nguyệt ngây ngô hỏi hắn.

Hắn im lặng một lúc, rồi mới lên tiếng.

" Minh Nguyệt, em sống với Lệ Tử Sâm...có hạnh phúc không?" Mặc Lâm ánh mắt mong chờ hỏi cô, hắn phải lấy hết can đảm mới dám hỏi câu này.

\_\_\_\_\_\_**




 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,289
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 64: Rất hạnh phúc!


Vũ Minh Nguyệt thoáng bất ngờ, cô không hiểu tại sao Mặc Lâm lại hỏi cô như vậy. Nhưng câu hỏi này cũng không quá khó đối với cô.

" Rất hạnh phúc!" Vũ Minh Nguyệt mỉm cười trả lời, đây là lời nói thật lòng của cô.

Mặc Lâm khẽ nhíu mày đau lòng, sao hắn có thể vui vẻ khi người con gái hắn yêu hạnh phúc bên người đàn ông khác chứ?

" Minh Nguyệt, em đừng nói dối anh! Anh biết em và Lệ Tử Sâm trước khi kết hôn chưa từng gặp nhau, hai người chỉ là hôn nhân tạm bợ mà thôi!" Mặc Lâm lắc đầu nói, âm thanh mang mác chút thất vọng.

" Mặc Lâm, em không nói dối anh! Những lời anh nói đều đúng, em và Lệ Tử Sâm trước khi kết hôn chưa từng gặp nhau! Nhưng em hạnh phúc cũng là thật. Anh có biết không? Khi em biết Lưu Phi Phàm là tên khốn, em thật sự đã rất tuyệt vọng, em như hoàn toàn sụp đổ. Nhưng Lệ Tử Sâm đã đến, anh ấy đã cứu vớt khi em đang chới với giữa những tổn thương."


" Anh ấy giống như mặt trời ấm áp, dang tay che chở cho em! Anh ấy đã dần cảm hóa được em, kéo em ra khỏi bóng tối cô độc. Lúc đầu em vẫn chưa biết tình cảm mình dành cho anh ấy là gì, nhưng giờ em có thể chắc chắn rằng mình đã yêu anh ấy rồi!" Vũ Minh Nguyệt ánh mắt tràn đầy hạnh phúc trả lời.

Mặc Lâm đầu cúi gầm, những lời nói của Vũ Minh Nguyệt hắn làm sao không cảm nhận được chứ. Hắn thua rồi, đã không còn cơ hội nữa. Đột nhiên dạ dày của hắn cảm thấy đau đớn, chắc là do ăn uống không đều đặn, và uống quá nhiều rượu.

" Mặc Lâm, anh làm sao vậy?" Thấy sắc mặt hắn không ổn, Vũ Minh Nguyệt lo lắng hỏi.

" Không có gì! Dạ dày cảm thấy hơi khó chịu, em không cần lo!" Mặc Lâm gượng cười trả lời cô.

" Anh đau dạ dày sao? Em đi mua thuốc cho anh!" Vũ Minh Nguyệt sốt sắng đáp, cô nắm lấy túi xách đứng lên, thì Mặc Lâm đã giữ tay cô lại.

" Minh Nguyệt, không cần đâu! Ở nhà có thuốc đặc trị riêng, anh về nhà uống là được!" Mặc Lâm sắc mặt bắt đầu trắng bệch nói, mồ hôi đầm đìa trên trán của hắn.

" Để em đưa anh về nhà!" Vũ Minh Nguyệt đáp, cô vội vàng thanh toán rồi đỡ Mặc Lâm lên xe.

Căn hộ của Mặc Lâm cũng không quá xa, chỉ mất 20 phút thì hai người đã đến nơi. Mặc Lâm chân tay bủn rủn, hắn phải nhờ Vũ Minh Nguyệt đỡ mới có thể đi nổi.

Phía sau, một đôi mắt thích thú nhìn chằm hai người bọn họ, đến khi cả hai biến mất sau cánh cửa. Không ai khác, người đó chính là Lệ Tư Ý, cô ta nhếch môi mỉm cười đắc ý.

" Tiểu thư, hình đã chụp được rồi!" Một người đàn ông trẻ đi đến lên tiếng, trên tay hắn ta là một máy chụp ảnh kỹ thuật số.


" Gửi hình cho tôi ngay đi, có chuyện hay để xem rồi! Vũ Minh Nguyệt, cô cứ chờ đó!" Lệ Tư Ý nói, sau đó cô ta rời khỏi tòa nhà.

Lệ Tử Sâm lúc này vẫn còn ở A.D, vì công việc hôm nay khá bận rộn, anh vẫn chưa biết Vũ Minh Nguyệt đi gặp Mặc Lâm. Đang chăm chú xem hồ sơ trên máy, thì một email lạ gửi đến cho anh. Lệ Tử Sâm nhíu mày khó chịu, nhưng anh vẫn nhấn vào xem nội dung.

Hình ảnh Vũ Minh Nguyệt vui vẻ bên Mặc Lâm liền hiện lên rõ nét, vì biết chọn lựa góc chụp cho nên hình ảnh có thể khiến người xem hiểu lầm. Lệ Tử Sâm sắc mặt lập tức trầm xuống, anh lấy điện thoại gọi cho Vũ Minh Nguyệt. Điện thoại đổ chuông rất lâu, trong lòng Lệ Tử Sâm cảm thấy cực kỳ khó chịu. Nhưng sau đó, Vũ Minh Nguyệt cũng nhấc máy.

" Minh Nguyệt, em đang ở đâu vậy?" Lệ Tử Sâm giọng nói trầm thấp hỏi cô.

Lần trước gặp Mặc Lâm, Lệ Tử Sâm trở về nhà tra khảo cô cả buối tối, làm cho cô cảm thấy rất đau đầu. Cho nên lần này cô không muốn nói cho anh biết, để tránh anh lại suy nghĩ nhiều.

" Em đang đi ăn cùng mấy người bạn, lát nữa em sẽ về!" Vũ Minh Nguyệt nhẹ giọng trả lời.

" Anh đến đó có được không? Anh cũng đang rất đói bụng!" Lệ Tử Sâm ánh mắt thoáng chút buồn hỏi.

" Bọn em ăn sắp xong rồi, mọi người đang chuẩn bị đi về! Anh về nhà ăn tối đi, kẻo lại đau dạ dày!" Vũ Minh Nguyệt hốt hoảng, cô vội vàng ngăn chặn ý định của anh.

" Minh Nguyệt, em..."


" Bây giờ em đang lái xe, em cúp máy đây!" Vì muốn lấy thuốc cho Mặc Lâm, nên Vũ Minh Nguyệt cũng vội tắt máy.

Nhìn những bức ảnh tình tứ trên màn hình, lòng anh lại càng đau nhói, anh không hiểu tại sao cô lại phải nói dối? Không thể ngồi yên ở đây được, anh tắt máy tính rồi lấy áo khoác đi nhanh ra ngoài.

Phía Vũ Minh Nguyệt, cô đang cẩn thận chăm sóc cho Mặc Lâm. Cô lấy thuốc cho hắn uống, rồi đỡ hắn nằm xuống giường.

" Minh Nguyệt, làm phiền em quá" Mặc Lâm giọng yếu ớt lên tiếng.

" Không phiền! Lúc nhỏ khi em bị bệnh, ngoài ba mẹ thì anh luôn là người chăm sóc cho em! Bây giờ đến lượt em chăm sóc lại cho anh. Mặc Lâm, anh luôn là người anh trai mà em quý trọng nhất!" Vũ Minh Nguyệt lắc đầu đáp, cô lại lấy khăn nhẹ lau mồ hôi trên trán hắn.

Mà Mặc Lâm nghe đến đó thì tim quặn thắt, hắn lúc nào muốn làm anh trai của cô cơ chứ?

\_\_\_\_\_\_**




 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,289
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 65: Hiểu lầm.


Mặc Lâm trầm mặc một lúc, hắn suy nghĩ rất nhiều, về tất cả mọi thứ. Trong đầu hắn chợt lóe lên một ý nghĩ, Vũ Minh Nguyệt không yêu hắn thì sao? Hắn vẫn muốn nói cho cô nghe, cảm xúc thật sự trong lòng mình.

" Minh Nguyệt, từ trước đến nay anh chưa từng coi em là em gái!" Mặc Lâm gượng cười lên tiếng, giọng đầy đau khổ.

" Ý của anh là sao?" Vũ Minh Nguyệt vẻ mặt thắc mắc hỏi.

" Minh Nguyệt, chẳng lẽ em không nhận ra là anh yêu em sao?" Mặc Lâm chua xót nói.

" Cái gì chứ? Anh yêu em?" Vũ Minh Nguyệt nhíu mày đáp.


" Nếu như anh không theo ba mẹ đến nước M, thì anh đã thổ lộ tình cảm của mình lâu rồi! Biết tin em và Lưu Phi Phàm hủy hôn, anh đã kích động đến nổi không ngủ được! Minh Nguyệt, em có biết khi trở về đây, anh đã có bao nhiêu mong chờ không? 8 tiếng ngồi trên máy bay, không lúc nào dừng nghĩ về em. Khi biết em đã kết hôn với Lệ Tử Sâm, anh thật sự rất đau lòng, đau đến nổi không thể thở được!"

" Anh cứ tưởng rằng ông trời thương xót nên cho anh thêm một cơ hội! Nhưng thật trớ trêu, ông ấy hết lần này đến lần khác trêu ngươi anh. Minh Nguyệt, anh không cam tâm!" Mặc Lâm đem hết tâm tư của mình nói cho cô

nghe.

Vũ Minh Nguyệt bất giác không biết nên nói gì, người cô xem là anh trai đang ở trước mặt cô thổ lộ tình cảm. Nhưng là cô bây giờ là phụ nữ đã có chồng, cô còn rất yêu Lệ Tử Sâm, hai người căn bản không thể đến với nhau được.

" Mặc Lâm, em thật sự không biết những việc này! Nhưng chúng ta không thuộc về nhau, xin hãy xem em như một người em gái của anh. Em đã có Tử Sâm bên cạnh, một ngày nào đó anh cũng sẽ tìm được người yêu thương anh thật lòng. Chuyện hôm nay em xem như chưa từng nghe thấy!" Vũ Minh Nguyệt ánh mắt ủ rũ đáp, trong trái tim cô bây giờ đã có người ngự trị.

" Anh hiểu, chỉ là anh cảm thấy tiếc nuối! Minh Nguyệt, xin lỗi vì đã nói với em những lời này! Anh chỉ xin em một điều, có thể cho anh ôm em một lần cuối được không? Với tư cách là một người anh trai!" Mặc Lâm gượng cười nói.

Vũ Minh Nguyệt có hơi ngập ngừng, nhưng nhìn thấy vẻ mặt mong chờ của Mặc Lâm, cô lại không nở lòng từ chối. Dù gì cũng chỉ là một cái ôm mà thôi, cũng không có gì là quá đáng, cô khẽ gật đầu.

Mặc Lâm đưa tay kéo cô ngã xuống người hắn, hai tay hắn ôm cô thật chặt. Hắn nhắm mắt lại, chậm rãi cảm nhận nhịp tim hơi thở, và mùi hương ngọt ngào trên cơ thể Vũ Minh Nguyệt.

" Cạch!" Cửa phòng đột nhiên mở ra, Lệ Tử Sâm đã đứng trước mặt hai người họ. Nhìn thấy cảnh tượng này, lửa giận của anh bốc lên ngùn ngụt, hai tay siết chặt thành quyền, hơi thở bắt đầu nặng nề hơn.

" Đây là bạn của em sao? Hẳn là em đang bận lái xe?" Lệ Tử Sâm lòng chua xót lên tiếng.


Vũ Minh Nguyệt nghe được giọng nói của anh, cô hoảng hốt ngồi dậy, miệng lắp bắp không biết giải thích thế nào.

" Tử Sâm,...chuyện này không phải như anh nghĩ!"

Lệ Tử Sâm lướt ngang qua người cô, anh bước đến chỗ Mặc Lâm, hung hăng nắm lấy cổ áo của hắn.

" Bốp!!"

" Khốn kiếp!" Lệ Tử Sâm vung tay đấm thật mạnh vào mặt hắn, anh giận dữ rống lên.

Vũ Minh Nguyệt giật mình, cô chưa bao giờ thấy Lệ Tử Sâm như vậy, trông rất đáng sợ. Mặc Lâm đang bị đau dạ dày, hắn căn bản không phải đối thủ của Lệ Tử Sâm.

" Tử Sâm, anh đừng đánh nữa! Anh ấy sẽ không chịu nổi đâu!" Vũ Minh Nguyệt chạy đến nắm cánh tay anh kêu lên, cô biết bây giờ chỉ có mình mới có thể can ngăn anh.

Nghe giọng cô lo lắng cho Mặc Lâm, lại càng làm Lệ Tử Sâm thêm phần phẫn nộ. Mặc kệ lời can ngăn của Vũ Minh Nguyệt, anh lại liên tiếp đánh Mặc Lâm. Chỉ trong phút chốc, mặt mày của hắn đã nhiễm đầy huyết, hắn ngồi đó vô lực, mặc cho Lệ Tử Sâm muốn làm gì thì làm.

" Tử Sâm, đủ rồi! Anh phát điên cái gì vậy?" Vũ Minh Nguyệt nhìn Mặc Lâm bị đánh không chịu nổi, cô hét lớn.

Lệ Tử Sâm như hoàn hồn, anh từ từ buông cổ áo của Mặc Lâm ra, ánh mắt thất vọng tột cùng. Người phụ nữ của anh, lại đang bảo vệ cho người đàn ông khác trước mặt anh.


" Mặc Lâm, anh không sao chứ? Em đưa anh đến bệnh viện!" Vũ Minh Nguyệt sợ hãi chạy đến chỗ Mặc Lâm nói, cô lấy khăn lau đi máu tươi trên mặt hắn.

Sau đó cô đỡ Mặc Lâm đi ra ngoài, hai người lên xe chạy đến bệnh viện, bỏ lại Lệ Tử Sâm đứng một mình trong phòng.

" Sếp, có chuyện gì vậy? Thiếu phu nhân, cô ấy..." A Tự nãy giờ đứng ở bên ngoài cũng chạy vào, hắn sốt sắng hỏi. Nhưng thấy sắc mặt Lệ Tử Sâm không tốt, lời chưa nói ra hết phải nuốt lại vào trong.

" A Tự,...hợp đồng ở nước Y, tôi sẽ tự mình đi ký kết! Chuẩn bị chuyên cơ đi, chúng ta đi ngay bây giờ!" Lệ Tử Sâm như người mất hồn lên tiếng, anh đứng lên rời khỏi chung cư.

A Tự nhìn anh mà lắc đầu thở dài, hắn chưa từng nhìn thấy bộ mặt hèn nhát của Lệ Tử Sâm như thế này bao giờ. Đây là đang muốn trốn tránh a.

Không trở về biệt thự, Lệ Tử Sâm đi thẳng ra sân bay, có thể anh đang muốn tìm một nơi bình ổn lại cảm xúc.

\_\_\_\_\_***




 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,289
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 66: Trốn tránh.


Trong bệnh viên, bác sĩ đang cẩn thận xử lý vết thương cho Mặc Lâm, Vũ Minh Nguyệt đứng bên cạnh cũng thấp thỏm lo lắng.

" Minh Nguyệt, anh không sao! Em không cần

phải lo lắng!" Mặc Lâm cố nở một nụ cười trên gương mặt sưng tím nói với cô.

" Mặc Lâm, Tử Sâm chỉ là nhất thời kích động mà thôi, em sẽ về giải thích với anh ấy!" Vũ Minh Nguyệt rũ đầu xuống thấp đáp, cô cảm thấy có lỗi vô cùng.

" Hôm nay hắn tức giận như vậy, hắn sẽ không làm gì em chứ?" Mặc Lâm có chút lo cho cô, hắn hỏi.


" Không đâu, Tử Sâm sẽ không bao giờ làm tổn thương em! Em hiểu anh ấy mà!" Vũ Minh Nguyệt cười buồn trả lời.

Sau khi bác sĩ xử lý xong xuôi, Vũ Minh Nguyệt lái xe đưa Mặc Lâm trở về nhà của hắn.

" Nếu như anh có chỗ nào không ổn hãy thì hãy đến bệnh viện! Thật xin lỗi vì đã gây ra thương tích cho anh thế này!" Trước khi ra về, Vũ Minh Nguyệt còn căn dặn hắn, cô cũng không quên cúi đầu xin lỗi thay cho Lệ Tử Sâm.

" Không phải lỗi của em, về nhà cẩn thận!" Hắn dịu giọng nói. Vũ Minh Nguyệt gật đầu, cô lên xe và khởi động đi. Nhìn xe cô dần khuất xa, Mặc Lâm cảm thấy bản thân cô quạnh hơn bao giờ hết.

Ở trên xe, Vũ Minh Nguyệt liên tục gọi điện cho Lệ Tử Sâm, nhưng không hề liên lạc được, cô cảm thấy sốt ruột vô cùng. Xe nhanh chóng về đến biệt thự, cô vội xuống xe chạy vào nhà.

" Thiếu phu nhân, cô về rồi! Cô có đói không? Tôi nói người hầu làm bữa khuya cho cô!" Hạ quản gia nhìn thấy cô, ông ấy đi đến hỏi.

" Cảm ơn Hà quản gia, nhưng tôi không đói! Tử Sâm đã trở về chưa? Anh ấy đang ở trên phòng sao?" Vũ Minh Nguyệt gấp gáp hỏi.

" Thiếu gia không có trở về, ngài ấy đã lên máy bay ra nước ngoài rồi! Thiếu gia không có nói với thiếu phu nhân sao?" Hạ quản gia thắc mắc hỏi cô.

" Đi nước ngoài rồi? Tại sao lại không nói cho tôi biết vậy?" Vũ Minh Nguyệt bất ngờ nói.

" Tôi cũng không biết, nhưng hình như thiếu gia rất gấp, cậu ấy còn không mang theo hành lý!" Hạ quản gia lắc đầu đáp.


" Tôi biết rồi! Tôi về phòng nghỉ ngơi đây, cảm ơn Hạ quản gia!" Vũ Minh Nguyệt giọng ỉu xìu nói, cô lê bước chân nặng trĩu trở về phòng. Vừa bước vào phòng, cô đã nằm vật ra giường, đôi mắt mơ hồ nhìn ra ngoài cửa sổ. Trước mắt cô chỉ có một màu đen thăm thẳm, hôm nay trên trời không có sao, cũng chẳng có trăng. Cô thở dài rồi nhắm mắt lại, cô chẳng muốn làm gì, kể cả việc tắm rửa. Nhớ đến ánh mắt lúc nãy của Lệ Tử Sâm, cô lại đau lòng.

" Anh là giận em sao? Nên mới bỏ đi như vậy? Thật sự mọi chuyện không như anh nghĩ, em chỉ có anh thôi!" Cô khẽ nói, âm thanh ấm ức như muốn khóc.

Lệ Tử Sâm bên kia cũng đến nơi, anh đã ngồi trên máy bay suốt 7 tiếng, nhưng tâm trạng vẫn đang rất là tồi tệ. Bước vào phòng tổng thống, anh đưa tay cởi bớt cúc áo sơ mi, rồi lấy một chai rượu vang đi ra ngoài ban công.

Bây giờ đã là 3 giờ sáng, nhưng anh không hề cảm thấy buồn ngủ, nhớ lại cảnh tượng tối hôm qua, anh như muốn phát điên. Lệ Tử Sâm khui chai rượu ra, rồi cầm cả chai để uống.

" Minh Nguyệt, tại sao lại nói dối anh? Tại sao lại ở bên cạnh tên đàn ông khác, em là vợ của anh mà!" Lệ Tử Sâm chua chát nói.

Không gian yên tĩnh, không có ai trả lời câu hỏi của anh, từng ngọn gió cô đơn thổi tới làm anh lạnh buốt. Lệ Tử Sâm cứ ngồi đó uống, cho đến khi bình minh dần lộ diện, thì anh đã chìm vào giấc ngủ say.

Mười giờ sáng, A Tự mở cửa đi vào, nhìn thấy Lệ Tử Sâm nằm lăn lóc ngoài ban công, hắn liền hốt hoảng.

" Sếp, sao anh lại ngủ dưới đất vậy? Lại còn uống nhiều rượu mạnh như thế!" A Tự đỡ anh đứng lên nói. Lệ Tử Sâm ngủ say như chết, anh không biết gì. A Tự đành cho anh nằm lên giường, nghỉ ngơi thêm một chút.

Vũ Minh Nguyệt hôm nay cũng dậy thật trễ, theo thói quen cô đưa tay tìm kiếm người đàn ông của mình. Nhưng hôm nay không có, chỗ trống bên cạnh cô lạnh lẽo. Chợt nhớ ra, cô thu tay lại, rồi đứng lên đi vào nhà vệ sinh.


Vẫn như bình thường, cô thay đồ, ăn sáng rồi đến công ty, chỉ là hôm nay thiếu bóng dáng của Lệ Tử Sâm mà thôi. Cả ngày cô ngồi ngơ ngẩn, không thể làm chuyện gì ra hồn.

" Xem cô ta kìa, làm gì mà cả ngày như người mất hồn? Chả làm nên tích sự gì!" Lâm Oánh nhìn Vũ Minh Nguyệt khó chịu lên tiếng.

Diệp Mộc Trà chỉ nhếch môi cười, cô ta khẽ liếc nhìn Vũ Minh Nguyệt.

Buổi tối trở về nhà, Vũ Minh Nguyệt lại gọi cho Lệ Tử Sâm, nhưng không hề gọi được, hình như anh đã khóa máy rồi. Ngồi nhìn số điện thoại trên màn hình, cô lại cảm thấy khó chịu.

" Lệ Tử Sâm, anh có giỏi thì đi luôn đi!" Vũ Minh Nguyệt hai mắt đỏ hoe kêu lên, cô thật sự tức giận với anh rồi.

" Không cho người ta cơ hội giải thích, liền trốn đi nước ngoài. Anh trốn tránh gì chứ? Em cũng không làm chuyện có lỗi với anh!" Cô ngồi bệt xuống sàn nhà, hai tay gắt gao ôm lấy đầu gối.

\_\_\_\_**




 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,289
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 67: Anh về rồi.


Một tuần ròng rã trôi qua, Lệ Tử Sâm vẫn giữ im lặng với Vũ Minh Nguyệt, dù cho cô có gọi đi bao nhiêu cuộc điện thoại, thì vẫn không thể liên lạc được. Cô gọi cho A Tự thì hắn cũng vội tìm cách tắt máy, vậy nên cô không thể giải thích được gì.

Vũ Minh Nguyệt ngồi bó gối trên ghế sô pha, mấy ngày nay cô ăn uống rất ít, cơ thể hình như gầy đi một chút. Đi làm thì thôi, còn về đến nhà cô lại nhìn chằm chằm vào điện thoại, hi vọng anh sẽ liên lạc với cô.

" Thiếu phu nhân, đến giờ ăn tối rồi!" Hạ quản gia đến trước mặt cô lên tiếng.

" Tôi không đói! Lát nữa sẽ ăn sau vậy!" Vũ Minh Nguyệt gượng cười đáp.

" Thiếu phu nhân, ngày nào cô cũng bỏ bữa tối, để phu nhân và lão gia biết được sẽ trách phạt tôi mất!" Hạ quản gia khuôn mặt đáng thương nói.


" Được rồi, tôi sẽ đi ăn ngay đây!" Vũ Minh Nguyệt sợ ông ấy liên lụy đến chuyện của mình, nên vội đi xuống phòng ăn. Thức ăn trên bàn toàn những món cô thích, nhưng cô ăn lại chẳng thấy ngon, cứ như đang nhai rơm nhai cỏ.

Cô nghĩ người bây giờ có thể liên lạc với Lệ Tử Sâm chính là Đường Cẩm Hoa, nhưng cô không muốn bà ấy biết mình và Lệ Tử Sâm đang bất hòa. Đến đây cô lại thở dài bất lực.

" Minh Nguyệt, sao trông con ốm quá vậy?" Đường Cẩm Hoa bất ngờ từ bên ngoài đi vào lên tiếng.

Là do Hạ quản gia đã gọi cho bà ấy đến, ông ấy nghĩ Vũ Minh Nguyệt đang cô đơn, nên để mẹ chồng đến bầu bạn với cô là tốt nhất.

" Mẹ, sao mẹ lại đến đây vậy ạ?" Vũ Minh Nguyệt thắc mắc hỏi, cô khá là ngạc nhiên khi Đường Cẩm Hoa đến đây.

" Mẹ sợ con buồn nên đến xem thử! Cái thằng quỷ Lệ Tử Sâm này, vậy mà đi hơn cả tuần lễ không chịu về, bỏ con bơ vơ một mình. Hợp đồng đó cũng đâu có quan trọng, vậy mà nó lại tự đích thân đi xử lý. Trở về mẹ nhất định sẽ giáo huấn lại nó!" Đường Cẩm Hoa có vẻ bực bội nói lớn.

Vũ Minh Nguyệt rưng rưng nước mắt, cô không muốn nói cho bà biết mình là nguyên nhân khiến Lệ Tử Sâm đi ra nước ngoài, nhưng cô càng không muôn bà ấy trách anh.

" Mẹ!" Vũ Minh Nguyệt đột nhiên kêu lên, giọng cô run run.

" Minh Nguyệt, con làm sao vậy?" Đường Cẩm Hoa thấy cô khác lạ, bà ấy lo lắng hỏi.

Vũ Minh Nguyệt nhào vào lòng bà ấy ôm thật chặt, mấy ngày qua cô không có ai tâm sự, càng không có ai để dựa dẫm, cô thật sự mệt mỏi.


" Mẹ, là con sai rồi! Con không nên nói dối anh ấy, không nên để anh ấy hiểu lầm! Là tại con hết!" Cô nghẹn ngào nói.

" Minh Nguyệt, đã xảy ra chuyện gì rồi?" Đường Cẩm Hoa nhíu mày không hiểu hỏi cô.

Vũ Minh Nguyệt ngồi ngay ngắn lại, cô đưa tay lau nước mắt, rồi chậm rãi kể lại mọi chuyện cho Đường Cẩm Hoa nghe.

" Minh Nguyệt, mẹ tin con! Ngày mai mẹ sẽ gọi nó về ngay, cho hai đứa ngồi lại nói chuyện rõ ràng. Con đừng khóc nữa!" Đường Cẩm Hoa vuốt tóc cô dịu dàng nói, bà ấy thật sự là một người mẹ tốt.

Trời đã khuya, Vũ Minh Nguyệt cũng trở về phòng ngủ. Đường Cẩm Hoa lúc này lấy điện thoại gọi cho Lệ Tử Sâm, đúng như dự đoán chỉ có bà ấy mới gọi được cho anh.

" Mẹ, khuya như vậy còn gọi cho con làm gì?" Lệ Tử Sâm giọng nói mang mác mệt mỏi lên tiếng.

" Ngày mai quay về nước cho mẹ!" Đường Cẩm Hoa âm thanh bá đạo đáp.

" Con vẫn còn chuyện ở đây, khi nào giải quyết xong con sẽ về!" Lệ Tử Sâm thở dài trả lời bà ấy.

" Lệ Tử Sâm, mẹ cho thời gian từ bây giờ đến chiều mai! Nếu như con không trở về, con tự biết kết cục của mình đi. Minh Nguyệt không đúng, nhưng con chẳng lẽ không muốn nghe con bé giải thích sao? Con muốn trốn tránh đến bao giờ? Mẹ đã dạy con hèn nhát như vậy à?" Đường Cẩm Hoa lạnh giọng nói, nhưng mỗi câu mỗi chữ đều ghim vào tâm can của Lệ Tử Sâm.

Anh vẫn im lặng, không dám lên tiếng nói gì.


" Được, nếu con muốn trốn thì cứ trốn đi! Ngày mai mẹ sẽ cho người mang đơn ly hôn đến cho con! Cảm thấy không đủ tin tưởng, không thể sống được nữa, thì giải thoát cho nhau đi. Mẹ dư sức tìm một mối khác ngon lành cho Minh Nguyệt!" Đường Cẩm Hoa bình tĩnh nói, bà nói xong liền lập tức ngắt máy.

Đầu dây bên kia Lệ Tử Sâm mặt mày đen lại, anh nắm chặt điện thoại, ánh mắt nhìn xa xăm bên ngoài. Anh gọi Du Cảnh vào, căn dặn hắn chuẩn bị chuyên cơ, trở về ngay trong đêm.

Buổi sáng Vũ Minh Nguyệt thức dậy, cô cử động nhẹ để xoay người, nhưng là cơ thể đang bị ai đó ôm chặt, khiến cô không động đậy được. Vũ Minh Nguyệt nheo mày bực bội, cô dụi dụi mắt mở ra, nhìn thẳng người đang ở trên giường với mình.

" Tử Sâm? Anh về rồi?" Nhìn thấy Lệ Tử Sâm đang nằm trên giường, Vũ Minh Nguyệt hai mắt sáng rỡ, cô hạnh phúc kêu lên.

" Em đừng nháo, anh muốn ngủ!" Lệ Tử Sâm giọng ngái ngủ nói, anh vòng tay ôm chặt cô. Cả đêm qua anh ngồi trên chuyên cơ không thể chợp mắt được, anh chỉ mới vừa về đến nơi thôi.

" Thật tốt quá! Anh về rồi!" Vũ Minh Nguyệt mỉm cười nói nhỏ, cô cũng đưa tay ôm lấy anh.

\_\_\_\_\_**




 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,289
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 68: Đừng nói nữa, anh tin em.


Đường Cẩm Hoa buổi sáng ngồi uống trà trong phòng, hay tin Lệ Tử Sâm đã về rồi, bà ấy vô cùng hài lòng. Biết hắn cả đêm không ngủ, bà ấy cũng không hề lên phòng làm phiền hai người.

Ngủ thêm một lúc, Lệ Tử Sâm cũng thức dậy, anh nằm trên giường nhìn ngắm Vũ Minh Nguyệt. Nhớ đến cảnh cô và Mặc Lâm ôm nhau lần trước, tâm anh có chút không vui.

" Tử Sâm, em và Mặc Lâm không có chuyện gì cả! Trong lòng em chỉ có mỗi anh mà thôi, anh nhất định phải tin em! Em xin lỗi vì đã nói dối, là do em sợ anh nghĩ nhiều nên mới nói thế!" Vũ Minh Nguyệt nhìn thấy vẻ mặt buồn bã của Lệ Tử Sâm, cô vội vùi mặt vào cơ ngực rắn chắc của anh mà thanh minh.

Lệ Tử Sâm vẫn trầm ngâm im lặng, điều đó càng làm cho Vũ Minh Nguyệt thêm lo lắng, cô sợ anh vẫn còn hiểu lầm mình.


" Tử Sâm, hôm đó là Mặc Lâm hẹn ra nói chuyện. Sau đó anh ấy bị đau dạ dày, cho nên em mới đưa anh ấy về nhà. Em trước giờ chỉ xem Mặc Lâm là anh trai mà thôi, tuyệt đối không có ý nghĩ gì khác! Em ôm anh ấy cũng là em sai, nhưng mà không phải chuyện như anh nghĩ đâu! Em có thể thề!" Vũ Minh Nguyệt đưa tay lên trời nói, cô muốn thể hiện cho anh thấy những lời mình nói là thật lòng.

" Không cần nói nữa, anh tin em!" Lệ Tử Sâm kéo tay cô xuống lên tiếng, ánh mắt nhu hòa nhìn cô thâm tình.

" Tử Sâm, cảm ơn anh đã chịu tha thứ và tin tưởng em!" Vũ Minh Nguyệt khóe mắt đỏ hoe, cô mỉm cười nói.

Hai người xuống lầu cũng đã là giữa trưa, Đường Cẩm Hoa thì đang loay hoay trong bếp chuẩn bị cơm nước. Nấu ăn là sở thích đặc biệt của bà ấy, dành những hương vị ngon nhất cho gia đình của mình.

" Mẹ, có cần con phụ không?" Vũ Minh Nguyệt vào bếp, cô lên tiếng hỏi Đường Cẩm Hoa.

" Không cần đâu, một mình mẹ là đủ rồi! Con lên trước đi, cơm sắp xong rồi!" Đường Cẩm Hoa xua tay đáp.

Biết tính của bà ấy, Vũ Minh Nguyệt chỉ có thể cười gượng rồi đi lên nhà trên. Mười phút sau, một bàn thức ăn thơm ngon đã được bày ra, trang trí vô cùng đẹp mắt. Để có thể làm những món ăn này, Đường Cẩm Hoa đã học rất nhiều.

" Thật là thơm quá đi!" Vũ Minh Nguyệt ngửi thấy mùi thơm đã không chịu nổi mà lên tiếng cảm thán.

" Thơm thì ăn nhiều một chút! Dạo này con gầy lắm rồi, công sức mẹ chăm sóc mấy bữa nay, về đến tay thằng nhóc này lại đâu vào đấy!" Đường Cẩm Hoa liếc xéo Lệ Tử Sâm nghiêm giọng nói.


" Mẹ, cũng không phải lỗi của anh ấy mà!" Vũ Minh Nguyệt khó xử lên tiếng.

" Tất cả là lỗi của nó, nếu nó không bỏ đi thì con cũng không buồn đến mức nhịn ăn nhịn uống! Thằng nhóc này không dạy dỗ là không được, con đừng bênh vực cho nó!" Đường Cẩm Hoa vẫn đổ hết tội lỗi cho Lệ Tử Sâm.

" Mẹ, lúc nhỏ mẹ nhặt con từ thùng rác về sao? Tại sao mẹ có thể đối xử với con như vậy chứ?" Lệ Tử Sâm nãy giờ ngồi im lặng, vẫn là không chịu nổi mà lên tiếng. Dường như anh rất bức xúc với cách phân biệt đối xử của mẹ mình.

" Minh Nguyệt, con mau ăn cơm đi! Món này mẹ đặc biệt nấu cho con tẩm bổ!" Đáp lại Lệ Tử Sâm chính là thái độ thờ ơ của Đường Cẩm Hoa, bà ấy chỉ lo gắp thức ăn cho Vũ Minh Nguyệt mà thôi. Lệ Tử Sâm nhất thời khóc không ra nước mắt.

Trong một khách sạn lớn, Lệ Tư Ý đang ngồi nhấm nháp đĩa trái cây trên bàn, những ngày này cô ta đều cho người chụp hình Vũ Minh Nguyệt, để xem cô đang đau khổ như thế nào.

" Tiểu thư, thiếu gia đã từ nước Y trở về rồi! Tình cảm của hai người họ vẫn khá bình thường, không có gì là bất ổn!" Người quản gia đặt những tấm ảnh của Vũ Minh Nguyệt xuống bàn, rồi lên tiếng.

" Hừ, sao anh ấy lại chấp nhận thứ tiện nhân thấp kém đó chứ? Sao anh ấy có thể tha thứ cho ả ta được?" Nhìn những tấm ảnh thân mật của Vũ Minh Nguyệt và Lệ Tử Sâm trên bàn, Lệ Tư Ý đưa tay xé nát chúng.

Cô ta như phát điên, tự mình vò đầu bức tóc, làm cho quản gia bên cạnh lo lắng.

" Không thể như vậy được? Cách này không được, ta sẽ tìm cách khác! Cho đến khi Lệ Tử Sâm chịu ly hôn, ta sẽ không dừng lại!" Lệ Tư Ý hai mắt đỏ ngầu, cô ta ném những bức ảnh vào sọt rác.


" Tiểu thư, người hãy quên đi thiếu gia có được không? Hai người là anh em, không thể nào có kết quả tốt được! Cùng tôi ra nước ngoài, quên đi mọi thứ ở nơi này đi. Tôi không thể nhìn tiểu thư càng lúc càng sai trái được!" Người quản gia bên cạnh đau lòng nói.

Cô bé nhỏ nhắn ngày xưa nay đã trở thành ác quỷ mất rồi, ông ấy không thể nhìn cô ta ngày càng lạc lối được.

" Câm miệng!" Lệ Tư Ý trừng mắt nhìn ông ấy, cô ta lạnh lùng ném cái ly thủy tinh về phía quản gia, khiến ông ấy bị thương.

" Ông chỉ là tôi tớ của tôi, ông có tư cách gì mà dạy đời tôi hả? Tôi nhất định sẽ kết hôn với anh Tử Sâm, ông cứ chờ mà xem!" Cô ta gằn giọng nhấn mạnh từng chữ.

Người quản gia tội nghiệp đưa tay giữ vết thương đang rỉ máu trên trán, chưa bao giờ ông ấy cảm thấy bất lực như thế.

\_\_\_\_\_**




 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,289
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 69: Ông ta đến đây làm gì?


Nhờ ơn Lệ Gia, nên chẳng mấy mà Lưu Gia bị phá sản. Bọn họ phải rời khỏi biệt thự, với một món nợ ngân hàng rất lớn, ba người phải sống tạm bợ trong một căn nhà thuê chật chội, và cực kỳ dơ bẩn. Không có tiền, bọn họ sống chui rúc như những con chuột con gián bẩn thỉu.

" Lưu Cao Lãng, tôi không thể chịu nỗi nữa rồi! Ông mau nghĩ cách gì đi chứ!" Bùi Nhược Phi ngồi co ro trong căn phòng chật hẹp, bà ta khó chịu lớn tiếng với chồng.

" Bà nghĩ tôi còn có cách gì sao? Gia đình phá sản, Lệ Gia đã phong sát chúng ta hoàn toàn, tôi lực bất tòng tâm!" Lưu Cao Lãng rít điếu thuốc một hơi, phả ra một làn khói trắng xóa đáp.

" Ở chỗ này ai mà chịu nổi chứ? Vừa hôi vừa bẩn, tôi không sống nổi nữa rồi!" Bà ta bắt đầu gào khóc lớn.

Lưu Cao Lãng đã thật sự thấy phiền lắm rồi, ông ta nhíu mày tức giận." Có im ngay đi không? Nhà này vẫn chưa đủ mạt sao? Mà bà còn ở đó khóc lóc!" Ông ta trừng mắt rống lớn, gương mặt khiến Bùi Nhược Phi sợ hãi.


Bà ta tự biết thân, vội im thin thít, không dám hó hé thêm một tiếng.

Bên ngoài, Lưu Phi Phàm cũng vừa về đến nơi, hắn ta khuôn mặt ủ rũ bước vào phòng, rồi ngồi thụp xuống đất.

" Phi Phàm, cậu con nói thế nào rồi?" Lưu Cao Lãng thấy hắn, liền lên tiếng hỏi.

" Ông ta nói cho dù cả nhà ta ba người chết bờ chết bụi bên ngoài, thì ông ta cũng sẽ không quan tâm. Bọn họ là muốn cắt đứt hoàn toàn với chúng ta!" Lưu Phi Phàm ánh mắt buồn bã trả lời.

" Sao lại như thế được? Dù gì nó cũng là em trai của ta mà, sao nó có thể đối xử với ta như vậy?!" Lưu Cao Lãng tức giận gằn giọng nói.

" Bọn họ nói người chúng ta đắc tội là Lệ Gia, bọn họ sẽ không ngu ngốc mà đâm đầu vào đâu!" Hắn lại thở dài nói.

Cả nhà trong phút chốc đều im lặng, không gian yên tĩnh đến rợn người, chỉ có thể nghe tiếng nước chảy nhỏ giọt bên trong nhà tắm. Nếu như tình trạng như thế này vẫn tiếp diễn, thì bọn họ sẽ trở thành những kẻ ăn mày, không chỗ dung thân.

" Tại sao lại thế này cơ chứ? Đúng rồi, đều do con khốn Vũ Minh Nguyệt gây ra, nếu như không vì nó, thì Lệ Gia làm sao ra tay với chúng ta được!" Lưu Cao Lãng hận thù nói.

Lưu Phi Phàm nghe đến tên Vũ Minh Nguyệt lại hận đến thấu xương, hắn ta không hề cam tâm. Nghĩ đến cảnh gia đình mình đang sống thiếu thốn ở khu ổ chuột này, thì Vũ Minh Nguyệt lại đang hưởng thụ giàu sang sung sướng bên Lệ Tử Sâm, cơn tức giận trong hắn lại cuộn trào.

" Phi Phàm, hay là bây giờ con đi tìm Minh Nguyệt đi, cầu xin nó tha cho gia đình chúng ta. Chờ chúng ta vực dậy rồi thì muốn xử lý nó thế nào cũng được, nhưng trước đó chúng ta phải hạ mình một chút!" Bùi Nhược Phi lên tiếng nói.


" Bà bị điên sao? Chúng ta sẽ không bao giờ cầu xin con khốn đó!" Lưu Cao Lãng không vui nói.

" Mẹ nói rất đúng, chúng ta vẫn là nên đi xin lỗi con tiện nhân đó! Chờ chúng ta lấy lại vị thế, thì muốn xử lý ả ta thế nào cũng được. Quân tử báo thù 10 năm chưa muộn!" Lưu Phi Phàm nhếch môi nói.

Lưu Cao Lãng cũng trầm mặc suy nghĩ một chút, thấy hai vợ con mình nói có lý, ông ta cũng gật đầu tán thành.

Một nhà ba người cùng nhau đến Lệ Thị, bọn họ biết Vũ Minh Nguyệt đang ở đây. Bọn họ cũng cố tình chọn một nơi đông người, để Vũ Minh Nguyệt cảm thấy khó xử mà chịu tha thứ cho bọn họ.

Bên ngoài tòa nhà Lệ Thị, Lưu Phi Phàm ngẩng đầu nhìn lên, tận mắt thấy cơ ngơi của Lệ Gia, hắn ta vô cùng thèm khát. Bọn họ bước vào, cùng lúc Lệ Từ Liêm và trợ lý của ông ta đi ra ngoài. Lưu Cao Lãng nhìn đến tên trợ lý bên cạnh Lệ Từ Liêm, ông ta cảm thấy người này dường như đã gặp qua rồi, nhưng lại không nhớ được đã gặp ở đâu.

Lệ Từ Liêm lên xe ngồi, người trợ lý của ông ta cũng vào ghế lái." Ông chủ, người đàn ông lúc nãy chính là người nhận tiền bồi thường của chúng ta vào năm năm trước!" Hắn ta đột nhiên lên tiếng.

" Cậu chắc chứ?" Lệ Từ Liêm nhíu mày trả lời.

" Chắc chắn! Tôi không nhìn lầm đâu!" Người trợ lý gật đầu đáp.

" Vậy ông ta đến đây làm gì? Cậu mau cho người để mắt đến ông ta đi!" Lệ Từ Liêm trầm tư một chút, ông ấy suy nghĩ gì đó rồi lên tiếng.

" Vâng, tôi biết rồi!" Người trợ lý gật đầu rồi khởi động xe rời đi.


Bên trong Lệ Thị, cả nhà Lệ Tử Sâm đang hỏi chuyện với lễ tân bên ngoài.

" Chào cô! Tôi là bạn thân của Vũ Minh Nguyệt, cô có thể gọi cô ấy ra cho tôi gặp mặt một chút được không? Cứ nói với cô ấy tôi tên Lưu Phi Phàm!" Lưu Phi Phàm nói.

" Anh chờ một chút!" Lễ tân gật đầu đáp, dù cô ấy không có thiện cảm với ba người bọn họ cho lắm.

Vũ Minh Nguyệt chỉ cần nghe đến tên Lưu Phi Phàm, là cô đã cảm thấy buồn nôn, đừng nói chi là gặp mặt hắn. Cô nhanh chóng từ chối.

" Xin lỗi anh, cô ấy nói là không muốn gặp!" Lễ tân nở nụ cười công nghiệp trả lời hắn.

Sắc mặt cả ba người họ lập tức đen lại, trong lòng không ngừng nguyền rủa Vũ Minh Nguyệt.

\_\_\_\_\_**




 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,289
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 70: Cầu xin.


Vũ Minh Nguyệt không chịu gặp bọn họ, thì họ lại ngồi lì ở bên ngoài không đi. Nhân viên và khách hàng ra vào ném ánh mắt ái ngại nhìn ba người, nhưng dường như họ không hề biết xấu hổ.

" Vũ Minh Nguyệt, cứ chờ đó đi!" Lưu Phi Phàm tức giận nghiến răng nói khẽ.

Hôm nay Lệ Tử Sâm không ở công ty, anh bận đi bàn chuyện với đối tác, vì vậy anh đã dặn tài xế đến đón Vũ Minh Nguyệt. Làm xong công việc, cô sắp xếp lại mọi thứ, rồi mới ra về. Vừa bước đến sảnh lớn, cô đã bị gia đình Lưu Phi Phàm chặn lại.

" Minh Nguyệt, anh có chuyện muốn nói với em! Cho anh chút thời gian có được không?" Hắn không một chút liêm sỉ, giữ lấy tay Vũ Minh Nguyệt kêu lên.


" Lưu Phi Phàm, tôi và anh không có gì để nói cả! Đừng đến đây làm phiền cuộc sống của tôi!" Vũ Minh Nguyệt bực bộ, cô nhanh chóng rút tay lại rồi trừng mắt nói.

" Minh Nguyệt, bác biết là Phi Phàm có lỗi với cháu, nhưng xin cháu hãy rộng lượng tha thứ cho nó. Lưu Gia đã bị trả báo, gia đình bác phá sản rồi, không còn lại gì cả. Chỉ cầu xin cháu hãy tha thứ, nể tình quan hệ thân thiết của hai nhà lâu năm, cho chúng ta một con đường sống!" Bùi Nhược Phi nước mắt cá sấu, bà ta rấm rứt lên tiếng.

Vũ Minh Nguyệt nghe những lời bà ta nói mà cảm thấy chói tai, cô quả thật không hiểu sao bọn họ có thể vô liêm sỉ đến mức này.

" Lưu phu nhân, bà đừng làm tôi cảm thấy buồn cười như vậy? Lúc con trai bà hủy hôn với tôi, sao không thấy bà nói đến chuyện này? Lúc hắn ta cướp đoạt công ty của ba tôi, sao không thấy bà nhắc đến tình nghĩa? Các người bất nhân bất nghĩa, bây giờ lại muốn nói đạo lý với tôi?" Vũ Minh Nguyệt tức giận đáp trả.

Bùi Nhược Phi tức khắc câm nín, bà ta còn biết nói thêm gì nữa. Mà Lưu Cao Lãng bên cạnh sắc mặt khó coi đến rồi, nếu không phải bản thân đang thất thế, ông ta chỉ muốn đánh cho Vũ Minh Nguyệt một bạt tay.

" Minh Nguyệt, anh sai rồi! Nhưng cầu xin em hãy tha cho gia đình anh, bọn anh đã đến đường cùng rồi! Cầu xin em!" Lưu Phi Phàm biết Vũ Minh Nguyệt rất dễ mềm lòng, hắn vứt bỏ danh dự quỳ xuống cầu xin cô.

" Lưu Phi Phàm, tôi không còn là con bé ngu ngốc ngày trước nữa rồi! Anh cũng không cần phải diễn kịch trước mặt tôi đâu, tôi sẽ không mềm lòng thêm nữa! Lưu Gia các người tốt nhất hãy tránh xa tôi ra, tôi ngại bẩn!" Vũ Minh Nguyệt nhanh chóng lùi lại, cô quyết tuyệt nói.

Không muốn nhìn những khuôn mặt giả tạo này thêm nữa, Vũ Minh Nguyệt lướt qua bọn họ đi thẳng ra ngoài. Nhìn ba người họ diễn trò hề, mọi người xung quanh liền chỉ trỏ bàn tán xôn xao. Lưu Phi Phàm hai tay siết nắm thằng quyền, hắn nghiến răng phẫn nộ vô cùng.

Vũ Minh Nguyệt trở về biệt thự, cô liền chạy lên lầu, nằm vật ra giường úp mặt xuống gối. Vừa hay Lệ Tử Sâm cũng về đến nhà.


" Thiếu phu nhân đã về chưa?" Anh nhìn nữ hầu đang lau dọn trong nhà hỏi.

" Thiếu gia, thiếu phu nhân đã về rồi ạ! Vừa về đến nhà cô ấy đã chạy ngay lên phòng!" Nữ hầu cung kính trả lời anh.

Lệ Tử Sâm đưa tay cởi áo vest bên ngoài ra, anh bước nhanh lên cầu thang tinh xảo. Mở cửa phòng, anh thấy Vũ Minh Nguyệt nằm dài trên giường, anh vội đến bên cạnh lo lắng hỏi.

" Minh Nguyệt, em không khỏe sao?" Giọng trầm ấm nói, tay anh vuốt nhẹ mái tóc dài của cô.

Vũ Minh Nguyệt cơ thể run run, cô không có trả lời câu hỏi của anh.

" Minh Nguyệt, em sao vậy?" Nhìn cô như vậy, anh lại càng hốt hoảng kêu lên.

Vũ Minh Nguyệt xoay người lại nhìn anh, hóa ra là cô đang cười khúc khích, đến nổi chảy cả nước mắt.

" Em không sao! Chỉ là hôm nay nhìn thấy cả nhà Lưu Phi Phàm đến cầu xin em, em lại thấy vô cùng hả dạ! Gương mặt của ba người họ lúc đó trông rất nực cười!" Cô ngồi dậy tựa vào vai Lệ Tử Sâm trả lời.

" Vui vẻ đến vậy sao? Anh có nên khiến cho bọn họ khó coi hơn chút nữa không? Miễn em vui là được!" Lệ Tử Sâm véo nhẹ vào má cô nói.


" Đồng ý, cho bọn họ cuốn gỏi khỏi nơi này càng tốt! Nhìn bọn họ em lại thấy chướng cả mắt!" Vũ Minh Nguyệt gật đầu đáp. Cô có thể chịu được Lưu Phi Phàm hủy hôn với mình, nhưng cô không thể tha thứ khi hắn cướp lấy công ty của ba cô. Cô nhất định phải khiến hắn trả giá.

" Minh Nguyệt, công ty của ba em anh đã lấy về rồi! Nhưng hiện giờ anh vẫn thấy kinh nghiệm của em chưa đủ, lúc trước có Lưu Cao Lãng giúp đỡ, thì em mới có thể suôn sẻ làm việc được. Nhưng giờ em chỉ có một mình, em cần phải học hỏi thêm nhiều thứ! Một năm, anh sẽ huấn luyện cho em, đến lúc đó anh sẽ chuyển giao hết cổ phần lại cho em!" Lệ Tử Sâm sủng nịch nói.

" Ừm, em thấy mình đúng là còn rất nghiệp dư!" Vũ Minh Nguyệt gật đầu trả lời. Từ lúc cô vào The King, mọi thứ đều do Lưu Cao Lãng làm giúp, cô mang tiếng là Tổng giám đốc, nhưng chẳng làm việc gì đúng chuyên môn cả.

" Em có muốn đi thăm Tử Kỳ không? Lúc nãy mẹ gọi đến, muốn em đến ăn cơm!" Lệ Tử Sâm đổi chủ đề lên tiếng.

" Cơm mẹ nấu là tuyệt nhất! Đi thôi!" Vũ Minh Nguyệt phấn khích gật đầu, cô đứng lên nắm tay Lệ Tử Sâm kéo đi. Cô bây giờ càng lúc càng gần gũi với Đường Cẩm Hoa hơn.

\_\_\_\_\_**




 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,289
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 71: Không ổn.


Không thể cầu xin Vũ Minh Nguyệt, cả nhà Lưu Phi Phàm thất thểu ra về. Nghĩ đến phải trở lại căn phòng trọ tuềnh toàng đầy bụi bẩn, và nhưng con côn trùng xấu xí, lòng bọn họ lại cảm thấy nặng trĩu.

" Cmn, thật tức chết tôi! Con nhỏ Vũ Minh Nguyệt đó, tôi nhất định sẽ không để nó sống yên ổn!" Lưu Cao Lãng tay đấm mạnh vào tường rống lên, ông ta bây giờ không khác gì loại người không ra gì. Dáng vẻ lịch lãm tây trang phẳng phiu, nay chỉ còn là dĩ vãng.

" Không còn cách nào sao? Tôi thật sự sắp không sống nổi rồi!" Bùi Nhược Phi đau khổ lên tiếng.

Bọn họ đi ngang qua một tiệm cà phê nhỏ, bất ngờ trên ti vi thông báo tin tức. Thời sự đang nói về một vụ tai nạn xe kinh hoàng, đã có hơn 10 người tử vong. Lưu Cao Lãng ánh mắt đăm đăm nhìn vào màn hình ti vi, ông ta đang cố nhớ lại điều gì đó.


" Là hắn ta! Tôi nhớ ra rồi!" Đột nhiên ông ta reo lên sung sướng, mặt vui vẻ như được chúa cứu thế.

" Ba đang nói ai vậy? Có giúp gì được cho chúng ta sao?" Lưu Phi Phàm ánh mắt bán tính bán nghi nhìn ông ta hỏi.

" Là cái tên lúc sáng ba gặp ở Lệ Thị! Cuối cùng ba cũng nhớ ra hắn là ai rồi!" Lưu Cao Lãng trả lời hắn.

" Nhưng hắn là ai mới được cơ chứ?" Lưu Phi Phàm bắt đầu mất kiên nhẫn rồi, hắn nhíu mày khó chịu hỏi lại.

Lưu Cao Lãng nhìn tới nhìn lui, nhận thấy nơi mình đang đứng có nhiều người đi lại. Ông ta dùng ánh mắt ra hiệu cho Bùi Nhược Phi và Lưu Phi Phàm, cả ba người nhanh chóng trở về nhà trọ nhỏ. Vào đến nơi an toàn, ông ta cẩn thận khóa cửa lại, rồi mới ngồi bệt xuống sàn nhà cũ kỹ.

" Nhược Phi, bà có nhớ tai nạn xe của vợ chồng Vũ Thế Hào không? Lần đó sau khi hai vợ chồng họ chết đi, người gây ra tai nạn đã đến bồi thường. Mặc dù cả hai bên đều có lỗi sai, nhưng những người giàu vẫn muốn đền bù cho họ, để có thể tránh rắc rối về sau. Mà người đã trao đổi với tôi ngày hôm đó, chính là gã đàn ông ở Lệ Thị sáng nay." Lưu Cao Lãng chậm rãi kể lại câu chuyện.

" Cái gì? Còn có chuyện này sao? Vậy số tiền đó, ai là người được nhận?" Bùi Nhược Phi cả kinh kêu lên, bà ta hỏi. Chuyện này ông ta chưa từng nói cho ai biết, kể cả vợ và con mình.

" Chuyện đó tôi không nói cho tiện nhân Minh Nguyệt kia biết. Số tiền đó tôi đã một mình ôm trọn, con nhỏ ngu ngốc đó chẳng biết gì, tôi nói gì nó cũng đều tin răm rắp. Vụ tai nạn sau đó được xử lý sạch sẽ, không hề để lại một dấu vết nào." Lưu Cao Lãng ra vẻ tự hào nói, ông ta dường như nghĩ bản thân rất thông minh.

Lưu Phi Phàm và Bùi Nhược Phi ngồi im lắng nghe ông ta nói, nhưng cả hai vẫn chưa hiểu ý đồ của Lưu Cao Lãng. Bọn họ không biết người đàn ông đó có thể giúp gì cho gia đình họ.


" Ba, con vẫn không hiểu cho lắm! Điều đó có gì để vui mừng?" Lưu Phi Phàm ngu dốt lên tiếng.

" Phi Phàm, người gây tai nạn lúc đó đã giấu danh tính, nên ba không biết người đó là ai! Nhưng rất có thể, người đó chính là người nhà họ Lệ!" Ông ta trả lời hắn.

" Nếu như vậy, thì con nhỏ đó có thể đã kết hôn với kẻ thù của gia đình mình! Tình hình bây giờ có thể thấy thằng nhóc Lệ Tử Sâm rất để tâm đến nó, chúng ta phải lợi dụng điều này, dùng bí mật đó để lấy lợi ích về tay. Đến lúc đó, Lưu Gia chẳng phải có thể trở mình rồi sao?" Không để Lưu Phi Phàm chờ lâu, ông ta nở nụ cười đắc ý nói.

" Thì ra là như vậy! Ba, suy luận của ba rất tốt, không hổ là Phó giám đốc của The King!" Lưu Phi Phàm lúc này mới ngộ ra, hắn phấn khích lên tiếng.

" Chuyện chúng ta cần làm bây giờ, là phải điều tra xem, cái tên đó đang làm việc dưới trướng của ai! Đến lúc đó, kế hoạch mới có thể bắt đầu được!" Lưu Cao Lãng khóe môi thâm sâu nói. Cả nhà Lưu Phi Phàm cảm thấy như sắp thoát khỏi địa ngục, bọn họ đang có một hi vọng mới, để lật ngược tình thế.

Tối hôm đó, Lệ Từ Liêm trở về nhà lớn của Lệ Gia, ông ta ngồi trên ghế sô pha thở dài. Nghĩ đến chuyện trợ lý nói sáng nay, ông ta lại cảm thấy đau đầu.

" Từ Liêm, anh làm sao vậy? Đau đầu sao?" Đường Cẩm Hoa từ phòng bếp đi ra, thấy ông ta mệt mỏi, bà ấy đến gần hỏi han.

" Cẩm Hoa, có chuyện không tốt rồi!" Lệ Từ Liêm giọng nghiêm trọng đáp.

" Lệ Thị xảy ra chuyện gì à? Nói cho em biết đi, em có thể về Đường Gia nhờ giúp đỡ!" Đường Cẩm Hoa lo lắng nói, đây là lần thứ hai bà ấy thấy sắc mặt này của Lệ Từ Liêm. Bà ấy là người phụ nữ thông minh, liền hiểu chuyện này rất nghiêm trọng.


Lệ Từ Liêm hít một hơi thật sâu, ông ta lấy trong túi ra một tập tài liệu, đẩy đến cho Đường Cẩm Hoa xem.

" Đây là gì chứ?" Bà ấy khó hiểu hỏi.

Đường Cẩm Hoa với tay lấy tài liệu trên bàn, chẳng mất bao lâu, sắc mặt bà ấy cũng vô cùng kinh hãi.

" Chuyện này...chuyện này sao có thể chứ?" Đường Cẩm Hoa hơi căng thẳng, bà ấy nhìn sang Lệ Từ Liêm lên tiếng.

" Minh Nguyệt lại là con gái của bọn họ? Không ổn thật rồi, nếu con bé biết vụ tai nạn liên quan đến Tử Sâm, thì không xong rồi!" Bà ấy lắp bắp nói.

\_\_\_\_\_**




 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,289
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 72: Cứ yên tâm.


Đường Cẩm Hoa cảm thấy đau đầu rồi, bà ấy chưa từng nghĩ đến kịch bản trớ trêu này, chẳng phải những chuyện này đều chỉ có trong phim thôi sao.

" Từ Liêm, chúng ta không thể để Minh Nguyệt biết được! Dù lúc đó Tử Sâm không phải cố ý, nhưng người gây ra tai nạn vẫn là nó! Nếu Minh Nguyệt biết, con bé sẽ không chịu nổi!" Đường Cẩm Hoa thấp giọng lên tiếng.

" Tai nạn đó tôi đã xử lý kỹ càng rồi! Chắc con bé sẽ không biết được đâu!" Lệ Từ Liêm thở dài đáp.

" Chuyện này phải nói cho Tử Sâm biết!" Đường Cẩm Hoa nói, bà ấy đem tài liệu trong tay vứt vào thùng rác.


Buổi tối, Lệ Tử Sâm từ nhà lớn trở về, gương mặt anh mang mác chút gì đó sầu não. Vũ Minh Nguyệt từ ghế sô pha đứng lên, cô đi đến trước mặt anh hỏi." Tử Sâm, sao trông anh mệt mỏi vậy?" Giọng cô trong trẻo nói.

Lệ Tử Sâm đưa đôi mắt mơ hồ nhìn cô, rồi đột nhiên anh ôm chầm lấy Vũ Minh Nguyệt, cả cơ thể run rẩy không thôi. Đường Cẩm Hoa đã nói cho anh biết tất cả rồi. Có nằm mơ anh cũng không tin điều đó, anh cảm thấy có lỗi với cô vô cùng.

" Tử Sâm, anh làm sao vậy?" Vũ Minh Nguyệt lo lắng hỏi.

" Không sao, anh chỉ muốn ôm em một chút mà thôi! Em cứ đứng yên đó, đừng cử động! Chỉ một lát thôi!" Giọng anh trầm xuống nói.

Lệ Tử Sâm muốn trước mặt cô nói ra sự thật, nhưng anh sợ cô sẽ không chịu được, sẽ đau lòng. Và điều anh sợ hãi nhất, chính là cô sẽ rời xa anh, và anh không hề muốn điều đó xảy ra.

Những hình ảnh về tai nạn đó bất chợt ùa về, chiếc xe của anh lao nhanh về phía trước. Không thể làm chủ được tốc độ, anh đã đâm sầm vào chiếc xe của ba mẹ Vũ Minh Nguyệt. Thật ra anh cũng không nhớ, là mình đã đâm vào xe của họ như thế nào. Khi tỉnh dậy, anh đã thấy mình nằm trên giường bệnh rồi.

Mọi việc sau đó đều do Lệ Từ Liêm sai người xử lý, anh không biết nạn nhân của mình là ai nữa?

\[ Minh Nguyệt, hãy tha thứ cho anh! Anh không có can đảm nói ra điều này, anh là một kẻ hèn nhát. Anh sẽ dùng cả cuộc đời của mình chăm sóc em, cho em một gia đình mà em hằng mơ ước!\] Lệ Tử Sâm gục đầu trên vai cô, nội tâm chua xót.

Anh ôm cô rất lâu, nhưng không có ý định buông cô ra. Người hầu trong nhà đi tới đi lui đều lén nhìn họ, rồi khẽ cười nhỏ.


" Tử Sâm, đã được chưa vậy? Ở đây còn có người hầu và Hạ quản gia!" Vũ Minh Nguyệt đỏ bừng mặt lên tiếng.

" Đủ rồi, năng lượng đã nạp đầy!" Lệ Tử Sâm lúc này mới nhẹ nhàng buông cô ra, anh gượng cười đáp. Lệ Tử Sâm không thể nào thay đổi quá khứ, nhưng anh vẫn còn có tương lai. Vì vậy anh sẽ cố gắng bù đắp cho cô, sẽ khiến cho cô trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất thế giới.

" Đi ăn cơm thôi! Em đói lắm rồi!" Vũ Minh Nguyệt mỉm cười nói, cô nắm bàn tay của anh đi vào phòng ăn.

Những ngày sau đó, Lưu Cao Lãng giả làm tài xế taxi, ông ta thường xuyên đậu xe ở Lệ Thị, bí mật theo dõi trợ lý của Lệ Từ Liêm. Chỉ là ông ta đã ở đây gần nửa tháng trời, nhưng chưa từng gặp lại người đàn ông đó.

" Khốn kiếp, hắn ta rốt cuộc lặn ở đâu rồi? Gần hai tuần nay chẳng thấy tăm hơi của hắn!" Ông ta bắt đầu mất kiên nhẫn, lớn tiếng nói.

Nhưng vài giây sau, một chiếc xe hơi sang trọng dừng trước cửa Lệ Thị. Người trợ lý nhanh chóng xuống xe, rồi mở cửa cho Lệ Từ Liêm. Họ mới đi công tác nước ngoài trở về, vừa xuống chuyên cơ, Lệ Từ Liêm đã lên xe trở về Lệ Thị.

Nhìn thấy người đàn ông lịch lãm bước ra từ xe sang, Lưu Cao Lãng nở nụ cười thích thú. Lần trước ông ta không nhìn thấy Lệ Từ Liêm, nhưng bây giờ thì thấy rõ rồi." Hahaha! Mình đoán đúng rồi! Là người nhà họ Lệ, Lưu Gia sắp được cứu rồi!" Ông ta phá lên cười nham nhở, trông chẳng giống ai.

Biết được thông tin quan trọng, ông ta trở về căn nhà trọ, rồi thu thập những chứng cứ còn sót lại. Dù gì cũng hơn 5 năm rồi, để tìm lại giấy tờ đó cũng rất khó khăn. Nhưng Lưu Cao Lãng thì khác, với tham vọng ngút trời, ông ta quyết sẽ không bỏ qua cái đùi lớn Lệ Gia này.

" Ba, ba điều tra được gì rồi có đúng không?" Lưu Phi Phàm thấy ông ta hớn hở liền lên tiếng hỏi.


" Là Lệ Gia! Hắn ta thật sự là người của bọn họ, chúng ta sắp thoát khỏi tình cảnh nghèo mạt này rồi." Lưu Cao Lãng đắc ý trả lời.

" Tiếp theo ba sẽ làm gì?" Lưu Phi Phàm tò mò nói.

" Tìm Lệ Tử Sâm, bắt hắn phải nôn tiền ra, để che đậy bí mật này! Những ngày này ta cũng quan sát hai đứa nó, tên nhóc đó thật sự rất quan tâm đến Vũ Minh Nguyệt. Nếu hắn muốn giữ gìn mái ấm của mình, thì hắn sẽ phải ngoan ngoãn nghe lời của chúng ta!" Lưu Cao Lãng ánh mắt thâm sâu đáp.

" Ba có chắc sẽ thành công không? Tên Lệ Tử Sâm đó cũng không phải là kẻ tầm thường, hắn sẽ ngoan ngoãn nghe lời thật sao?" Lưu Phi Phàm hơi nghi hoặc nói.

" Cứ yên tâm! Ta chắc chắn sẽ khiến cho hắn tự nguyện dâng tiền cho ta, mọi chuyện ta đều có kế hoạch hết cả rồi!" Lưu Cao Lãng nói chắc như đinh đóng cột. Hai cha con họ nhìn nhau, không ngừng nở nụ cười nham hiểm và quỷ quyệt.

\_\_\_\_\_**




 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,289
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 73: Đừng có chọc giận tôi.


Sáng ngày hôm sau, Lưu Cao Lãng đã đến Lệ Thị rất sớm, ông ta đang chờ đợi cái mỏ vàng của mình xuất hiện. Còn đang ngáp ngắn ngáp dài, thì ông ta nhìn thấy xe của Lệ Tử Sâm đã dừng ở cửa lớn.

" Ha, con mồi béo bở đến rồi! Lệ Tử Sâm, hãy chuẩn bị tiền trước đi!" Lão ta nở nụ cười đê tiện lên tiếng.

Chờ cho Lệ Tử Sâm và Vũ Minh Nguyệt đi vào rồi, ông ta mới xuống xe đi vào Lệ Thị. Lễ tân vừa nhìn đã nhận ra ông ta, cô ấy nhíu mày bực bội. Lần trước vì để gia đình Lưu Phi Phàm ngồi đây, mà cô ta đã bị mắng một trận. Bây giờ nhìn thấy Lưu Cao Lãng, hận không thể một cước đạp ông ta văng ra ngoài.

" Chào cô, có thể cho tôi gặp tổng giám đốc Lệ được không? Tôi đang có chuyện gấp cần gặp anh ấy!" Lưu Cao Lãng cười giả tạo hỏi.


" Xin lỗi, Lệ Thị không hoan nghênh ngài! Mời ngài nhanh chóng rời khỏi đây!" Nữ lễ tân không chút khách khí đáp, thẳng thừng đuổi ông ta đi.

" Cô dám đuổi tôi sao?" Lưu Cao Lãng lần đầu tiên bị sỉ nhục như thế này, ông ta trợn mắt nhìn lễ tân gằn giọng nói.

" Đây là quy định mới của công ty, mời ông đi ngay cho!" Nữ lễ tân chỉ làm theo quy định, cô ta có gì phải sợ chứ.

Lưu Cao Lãng hai mắt long sòng sọc. Nếu như là trước đây, hạng nhân viên quèn thế này, làm sao có thể dương oai trước mặt ông ta. Nhưng ông ta biết bây giờ không thể kích động được, ông ta cần phải làm chính sự trước. Nghĩ đến đây, Lưu Cao Lãng hít sâu một hơi, ông ta nén lại cơn tức giận, dịu giọng nói.

" Tôi sẽ đi ngay bây giờ, nhưng cô hãy liên lạc với Tổng giám đốc Lệ giúp tôi. Tôi chỉ muốn nói với anh ta một câu thôi. Nói xong tôi sẽ rời khỏi đây ngay!" Ông ta nài nỉ.

Nữ lễ tân cảm thấy thật phiền phức, cô ta mất kiên nhẫn rồi." Bảo vệ, phiền các anh lôi người đàn ông này ra ngoài đi! Ông ta đang gây rối ở đây!" Cô ta gọi bảo vệ bên ngoài vào.

" Cô..." Lưu Cao Lãng còn chưa nói hết, thì hai tên bảo vệ to con đã đi vào lôi ông ta ra ngoài rồi.

Chỉ là bấy nhiêu sao có thể khiến ông ta bỏ cuộc được. Ông ta trở lại taxi của mình, ngồi yên ở đó chờ thời, ông ta không tin Lệ Tử Sâm sẽ không ra ngoài. Đúng như ông ta dự đoán, 11 giờ trưa, Lệ Tử Sâm từ công ty đi ra ngoài, anh có hẹn với đối tác dùng bữa.


Lưu Cao Lãng nhanh chóng chạy đến, ông ta không ngừng kêu Lệ Tử Sâm." Lệ tổng, tôi có chuyện muốn nói với ngài! Nếu ngài không chịu gặp tôi, ngài nhất định sẽ hối hận đấy!"

Lệ Tử Sâm ánh mắt híp lại, anh khinh thường liếc nhìn ông ta. Dĩ nhiên anh biết ông ta là ai, kẻ làm tổn thương vợ anh cơ mà." Cút!" Lệ Tử Sâm gầm lên một tiếng.

Lưu Cao Lãng bị vệ sĩ giữ lại bên ngoài, ông ta không có cách nào tiếp cận Lệ Tử Sâm đươc." Tai nạn xe hơi 5 năm trước, anh có biết không? Trong tay tôi có tư liệu của vụ tai nạn đó, anh có muốn lấy nó không?" Ông ta hết cách, liền kêu lên thật to.

Lệ Tử Sâm tâm chấn động, anh sững sờ một vài giây, hai tay nắm chặt thành quyền. Anh đã chôn đi ký ức đó rồi, bây giờ anh chỉ muốn sống hạnh phúc với Vũ Minh Nguyệt mà thôi. Nhưng tại sao Lưu Cao Lãng lại biết chuyện này chứ?

Anh nhìn vệ sĩ, ra hiệu cho bọn họ túm Lưu Cao Lãng lại, bỏ ông ta lên một chiếc xe khác, đưa ông ta đến một nơi vắng vẻ hơn.

Xe nhanh chóng đến nơi. Vệ sĩ của Lệ Tử Sâm không thương tiếc lôi ông ta sền sệt vào trong, ném ông ta xuống đất. Lưu Cao Lãng có chút chột dạ, nhưng ông ta vẫn khá là tự tin với kế hoạch của mình.

Lệ Tử Sâm khuôn mặt lãnh khốc, anh đưa mắt nhìn chằm chằm ông ta." Nói, tại sao ông biết chuyện này? Ông muốn cái gì?" Thanh âm lạnh lẽo văng vẳng trong căn nhà trống.

" Chuyện làm sao tôi biết không quan trọng! Còn thứ tôi muốn, chính là tiền!" Lưu Cao Lãng mặt dày vô sỉ đáp.

" Ông cảm thấy tôi sẽ cho ông sao? Dựa vào đâu mà ông tự tin như vậy? Lưu Cao Lãng, đừng có chọc giận tôi! Nếu không, ông sẽ chết khó coi lắm!" Lệ Tử Sâm nhíu chặt mày nói.


" Lệ Tử Sâm, tôi là bị gia đình cậu dồn vào đường cùng rồi, còn cái gì phải sợ nữa đây? Không làm như vậy, tôi cũng sẽ chết dần chết mòn ở cái ổ chuột hôi hám đó. Vậy tội gì mà tôi không thử một phen!"

" Còn nữa, cậu mà giết tôi ở đây, con trai tôi sẽ phát tán những thứ đó lên mạng, và gửi cho các trang báo lớn. Cậu nghĩ thử xem, nếu Vũ Minh Nguyệt nhìn thấy, cô ta có hận Lệ Gia các cậu không?" Lưu Cao Lãng khóe môi đưa lên cao, giọng đầy thách thức.

" Lưu Cao Lãng, ông đúng là con ếch ngu ngốc mà! Ông nghĩ bao nhiêu đó có thể làm khó được tôi sao? Lệ Gia chúng tôi, không phế như vậy!" Lệ Tử Sâm bình tĩnh đáp trả ông ta.

" Cậu đã tự tin như vậy, thì cứ thử hạ thủ với tôi đi! Đến chiều mà tôi không về nhà, thì sẽ có người đưa tài liệu tận tay cho Vũ Minh Nguyệt. Tất nhiên nếu cậu không có tình cảm với cô ta, thì cứ phớt lờ đề nghị của tôi!" Lưu Cao Lãng bộ dáng lười biếng nói.

\_\_\_\_\_**




 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,289
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 74: Coi như là tiền phúng điếu.


Lệ Tử Sâm ánh mắt hung hăng nhìn ông ta, này là muốn tìm chết đi. Người nhà họ Lệ tôn nghiêm ngút trời, làm sao dễ dàng để hạng người như Lưu Cao Lãng tùy ý uy hiếp được. Nhưng anh yêu Vũ Minh Nguyệt, dĩ nhiên anh sẽ không để cô biết chuyện này, tạm thời anh không thể cứng đối cứng với ông ta.

" Bao nhiêu?" Anh lạnh giọng hỏi.

Lưu Cao Lãng biết mình đã đạt được ý đồ, lão ta nở nụ cười xảo quyệt. Cơ hội hiếm có như thế này, tất nhiên ông ta phải đào Lệ Tử Sâm nhiều nhiều một chút. Bởi dù sao cũng đã đắc tội với Lệ Gia rồi, tham thêm một ít cũng chẳng sao. Với lại Lệ Tử Sâm cũng không thiếu tiền, chỉ tính riêng khối tài sản của anh đã hơn 15 tỷ đô la rồi, đấy là còn chưa tính tài sản của Lệ Từ Liêm và Đường Cẩm Hoa.

" Tôi muốn 50 triệu đô, con số đó chắc không làm khó cậu đâu nhỉ?" Ông ta lên tiếng đáp, vẻ mặt vô cùng mong chờ.

" Cmn, lão già chết tiệt này! Một xu cũng đừng mong có, chứ đừng nói đến 50 triệu đô!" A Tự đứng bên cạnh ông ta tức giận kêu lên, hắn thô bạo dùng chân đá vào người Lưu Cao Lãng không thương tiếc.


" Ha, thiếu gia nhà ngươi không nói gì, con chó theo đuôi như ngươi có tư cách gì để lên tiếng?" Lưu Cao Lãng nén cơn đau, ông ta trợn trừng mắt nhìn A Tự gầm lên.

" Ông..." A Tự nghiến răng nghiến lợi nói, hắn cũng chẳng ưa gì cái gia đình thối nát này.

" A Tự!" Lệ Tử Sâm lúc này bát cao âm thanh lên tiếng.

A Tự dù không cam tâm nhưng đành phải im lặng, hắn luôn xem trọng mệnh lệnh của anh. Nhưng Lưu Cao Lãng cũng chớ vội đắc ý, từ trước đến nay, người mà làm A Tự không thích, hắn cũng sẽ có cách dần cho một trận nhớ đời.

" 50 triệu đô? Tham vọng thật không nhỏ! Chỉ là tiền của Lệ Gia trước nay đều rất khó nuốt, vậy nên ăn nhiều quá sẽ nghẹn đấy!" Lệ Tử Sâm đáy mắt xẹt qua một tia chết chóc nói.

" Khó nuốt hay không, tôi biết là được! Lệ Tổng không cần nói nhiều như thế làm gì, rốt cuộc là ngài có muốn giao dịch với tôi không?" Lưu Cao Lãng là điếc nên không sợ súng, ông ta hất hàm hỏi.

" Được, 50 triệu này sẽ cho ông! Nhưng thứ tôi cần ở đâu?" Lệ Tử Sâm lười biếng đứng lên, anh đến trước mặt ông ta nói.

" Chỉ cần có tiền, tôi sẽ đưa nó đến tận tay anh! Lệ tổng không cần phải lo lắng về điều đó!" Lưu Cao Lãng đáp.

" Ngày mai trước 4 giờ chiều, tôi muốn nhìn thấy tiền! Lệ tổng cứ chuẩn bị đi, đến lúc đó chúng ta sẽ trao đổi. Sau khi nhận tiền, tôi sẽ rời khỏi đây, không bao giờ xuất hiện trước mặt anh nữa!" Ông ta ngưng một chút, rồi lại lên tiếng.


" Theo như ý ông đi!" Lệ Tử Sâm nhếch môi cười.

" A Tự, thả ông ta đi!" Anh quay sang nhìn A Tự ra lệnh, dáng vẻ của anh hình như cũng không bận tâm lắm về việc này. A Tự nhìn vệ sĩ ra hiệu, hai người đàn ông cao to lập tức đi đến lôi Lưu Cao Lãng ra ngoài.

Chờ người đi cả rồi, A Tự không nhịn được lại hỏi Lệ Tử Sâm, hắn không đồng tình với việc anh đồng ý đưa tiền cho Lưu Cao Lãng." Sếp, tại sao lại cho ông ta tiền? Ông ta và Lưu Gia vô tình vô nghĩa với thiếu phu nhân như vậy, chỉ là hạng người rác rưởi mà thôi, không xứng cầm tiền của Lệ Gia!"

Đối mặt với sự bất bình của A Tự, Lệ Tử Sâm vẫn ung dung như không có chuyện gì." Không sao, ăn tiền của tôi sẽ không sống thọ!" Anh bình thản lên tiếng.

" Nếu lão già này muốn về với ông bà sớm, vậy thì cứ chiều ý ông ta đi! 50 triệu đó cứ coi như là tiền phúng điếu cho cả nhà ông ta. Cậu biết làm như thế nào mà, có đúng không?" Sắc mặt của Lệ Tử Sâm càng lúc càng phấn khích.

" Sếp, tôi hiểu rồi!" A Tự lúc này mới khởi sắc được một chút.

" Chúng ta cũng đi thôi! Đến nhà lớn tìm ba mẹ tôi, có chuyện cần bàn bạc với bọn họ!" Anh nói, rồi đi nhanh ra ngoài.

Lưu Cao Lãng được vệ sĩ đưa đến đường lớn, rồi hung hăng ném ông ta ra khỏi xe. Dù đau đớn, nhưng ông ta vẫn rất vui vẻ, lấy được tiền của Lệ Tử Sâm rồi ông ta tất nhiên thấy sảng khoái rồi." Tiền ơi, chúng ta chuẩn bị gặp lại nhau rồi!" Ông ta sung sướng mà kêu lên.

Lưu Cao Lãng vui vẻ trở về khu ổ chuột, khác với dáng vẻ cúi đầu u ám những ngày qua, thì bây giờ ông ta có thể ngẩng cao đầu hiên ngang bước đi. Vừa vào đến nhà, Bùi Nhược Phi và Lưu Phi Phàm đã chạy đến hỏi.

" Ba, có thành công không? Hắn sẽ đưa tiền cho chúng ta chứ?" Hắn mong chờ nói.


" Đúng đó, ông mau nói nhanh đi, chúng tôi chờ hết nổi rồi!" Bùi Nhược Phi gấp gáp hơn.

Lưu Cao Lãng không vội trả lời, ông ta ngồi xuống sàn, rồi rót một ly nước lọc, nhanh chóng uống cạn một hơi. Nhìn ông ta nhàn nhã, hai mẹ con lại vô cùng sốt ruột.

" Hai người không cho tôi thở à? Cái gì cũng phải từ từ!" Lưu Cao Lãng lúc này mới lên tiếng.

" Mọi thứ đã thành công rồi! 4 giờ chiều mai hắn sẽ đưa tiền cho chúng ta, hôm nay chúng ta chỉ việc ăn no ngủ kỹ. Ngày mai tiền sẽ vào túi ngay thôi!" Ông ta dương dương tự đắc nói.

Khỏi cần nói cũng biết gương mặt của Lưu Phi Phàm vui đến mức nào, còn Bùi Nhược Phi thì lại tưởng tượng đến những tháng ngày hạnh phúc lúc trước.

\_\_\_\_\_**




 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,289
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 75: Thật vô vị.


Trưa hôm sau, A Tự theo lời của Lệ Tử Sâm mà mang tiền đến chỗ hẹn, Lưu Cao Lãng đã chờ sẵn ở đó. Vừa nhìn thấy những túi tiền dày cộp, hai mắt ông ta đã sáng rực, miệng không ngừng há hốc.

" Lệ Tổng đúng là không làm người ta thất vọng mà! 50 triệu đô mà chuẩn bị cũng nhanh thật đấy, người giàu có khác nhỉ!" Lưu Cao Lãng giọng vui vẻ nói, trong lời nói còn có ý châm chọc Lệ Tử Sâm.

" Tiền đây rồi, vậy còn giấy tờ vụ tai nạn năm đó ở đâu?" A Tự nhíu mày hỏi ông ta, đối với người như Lưu Cao Lãng hắn không có chút kiên nhẫn nào cả.

" Từ từ đã nào! Để cho tôi kiểm tra đã chứ!" Ông ta gương mặt vô sỉ đáp.

" Lưu Cao Lãng, tốt nhất là ông đừng giở trò với chúng tôi, nếu không cả nhà ông sẽ chết không được toàn thây đâu!" A Tự thở mạnh nói.


Bỏ ngoài tai lời đe dọa của A Tự, Lưu Cao Lãng hí hửng kiểm tra từng túi tiền đầy ắp. Vừa mở ra đã khiến ông ta vô cùng thích thú, bên trong là những tờ tiền đô mới tinh, từng cọc tiền được xếp ngay ngắn.

" Hahaha! Đúng là tiền thật này!" Lưu Cao Lãng phá lên cười sảng khoái nói.

" Lệ Gia không thiếu chút tiền đó! Ông mau đem bằng chứng ra đây!" A Tự nhìn dáng vẻ hám lợi của ông ta, hai tay không ngăn được mà siết chặt thành quyền.

Lưu Cao Lãng không trả lời ngay, ông ta cẩn thận kéo khoá túi lại, rồi mới nhìn A Tự lên tiếng." Bây giờ cậu hãy chuẩn bị giúp tôi một chiếc xe đi, rồi cho người mang số tiền này lên xe giùm tôi. Khi nào tôi an toàn rời khỏi nơi đây rồi, tôi sẽ đưa bằng chứng cho cậu!"

" Ông đừng có được voi đòi tiên! Tôi giết ông ngay bây giờ đó!" A Tự không nhịn nữa, hắn đi đến túm lấy cổ áo ông ta nhấc lên nói.

" Tùy cậu, nếu như cậu muốn những thứ đó đến tay Vũ Minh Nguyệt!" Đáp lại sự phẫn nộ của A Tự, là vẻ mặt bình thản của ông ta.

" Cmn, ông cứ chờ đó!" A Tự nghiến răng nói, hắn có vẻ mất bình tĩnh lắm rồi.

Nhưng lúc này vẫn chưa thể lật bài ngửa với ông ta được, mọi chuyện đều phải từ từ. A Tự nhanh chóng điều một chiếc xe tới, rồi cho người mang tiền chất đầy lên xe. Lưu Cao Lãng ngây thơ mà lái xe rời đi, ông ta không biết trên xe đã đặt thiết bị theo dõi, có lẽ tiền đã làm trí thông minh của ông ta giảm sút. Ông ta chỉ chỗ cho A Tự lấy đồ, còn mình khởi động xe chạy đi.

Chờ xe của Lưu Cao Lãng đi xa rồi, A Tự mới lấy điện thoại gọi cho Lệ Tử Sâm." Sếp, ông ta đi rồi! Có lẽ là muốn trốn đi bằng đường thủy, hướng ông ta đến chính là bến tàu!" Hắn nhếch môi nói.


" Mọi việc giao cho cậu đó, phải xử lý cho thật sạch sẽ!" Lệ Tử Sâm giọng trầm thấp đáp.

" Vâng, tôi rõ rồi!" A Tự trả lời anh.

Ngoài bến cảng lớn, Lưu Phi Phàm và Bùi Nhược Phi đã đến trước rồi, bọn họ tạm thời sẽ rút khỏi đây trước. Sau khi gây dựng lại sự nghiệp, lại sẽ trở về tính sổ với Vũ Minh Nguyệt.

Sắp đến giờ thuyền khởi hành nhưng vẫn chưa thấy bóng dáng Lưu Cao Lãng đâu, hai mẹ con cảm thấy hơi sốt ruột rồi." Ông ấy tại sao vẫn chưa đến nhỉ?" Bùi Nhược Phi lo lắng hỏi.

" Chắc là không có chuyện gì đâu! Có thể là do kẹt xe, chúng ta chờ một chút nữa xem sao!" Lưu Phi Phàm vỗ vào vai bà ấy, hắn lên tiếng trấn an.

Bùi Nhược Phi gật đầu nhẹ, bà ấy đưa mắt nhìn ra ngoài tìm kiếm bóng dáng quen thuộc. Quả nhiên không làm hai mẹ con họ phải thất vọng, mười phút sau đã thấy một chiếc xe bán tải màu đen chậm rãi dừng lại. Lưu Cao Lãng từ trong xe bước ra, ông ta vẫy tay với hai người họ, rồi nở nụ cười lớn.

" Phi Phàm, ba con đến rồi!" Bùi Nhược Phi đã thấy ông ta, bà ấy kéo Lưu Phi Phàm kêu lên, tay chỉ về hướng Lưu Cao Lãng đang đứng.

Ông ta lái xe lên thẳng con thuyền lớn, với số tiền này ông ta dư sức mở một công ty và làm lại từ đầu. Chiếc thuyền nhanh chóng nhổ neo, rời khỏi bến cảng.

Trên thuyền, ba người họ ôm nhau cười sung sướng, cuối cùng thì bọn họ cũng không phải sống trong cảnh túng thiếu nữa rồi. Có điều bọn họ không biết được, mình sắp phải tán thân dưới đáy biển rồi, số tiền này và cả số tiền đền bù 5 năm trước, bọn họ có được đều là nhờ tai nạn của ba mẹ Vũ Minh Nguyệt.

Không tính đến chuyện bọn họ uy hiếp Lệ Tử Sâm, chỉ với một lý do này thôi đã đủ để anh kết liễu cuộc đời bọn họ rồi. Lệ Tử Sâm ngay lúc này đang ngồi trong một chiếc Rolls Royce, tay anh chống cằm, đôi mắt đang nhìn về phía chiếc thuyền kia.


" Thật vô vị!" Anh bình thản nói.

Lưu Cao Lãng lúc này cảm thấy rất lạ, từ nãy đến giờ không khí trên thuyền dường như không được thoải mái cho lắm.Ông ta cảm thấy bất an trong lòng, nhưng không biết là vì sao.

" Phi Phàm, con có thấy những người ở trên thuyền rất lạ không?" Ông ta hỏi con trai mình.

" Con chẳng thấy gì cả, chắc là ba nghĩ nhiều thôi!" Lưu Phi Phàm bây giờ nào có tâm trí nghĩ đến chuyện khác, trong mắt hắn chỉ có tiền mà thôi.

Chiếc thuyền dần dần rời xa bến cảng, chẳng bao lâu nó đã di chuyển ra đến giữa biển. Lúc này những người trên thuyền đều hướng ánh mắt về phía gia đình Lưu Phi Phàm.

\_\_\_\_ **




 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,289
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 76: Đến giờ rồi.


Lúc này Lưu Phi Phàm mới chịu chú ý đến bọn họ, những người trên thuyền lúc này đều có khuôn mặt bặm trợn. Bọn họ nhìn qua đã biết không phải người tốt lành gì, cánh tay đều được xăm những hình thù kì dị.

" Phải làm sao đây? Những người này hình như đang nhắm về chúng ta!" Bùi Nhược Phi lo lắng nói, bà ta sợ hãi bám lấy cánh tay của Lưu Phi Phàm.

" Mẹ, người bình tĩnh chút đi! Để xem bọn họ là muốn làm cái gì?" Lưu Phi Phàm ánh mắt đầy phòng bị, nhưng hắn vẫn lên tiếng trấn an bà ấy.

Bất ngờ, từ bên trong đám người hung dữ kia, có một gã đàn ông cao to bước ra. Xem chừng hắn chính là đại ca của những người này, gã bình thản đi đến trước mặt ba người bọn họ lên tiếng.

" Các người là người của Lưu Gia có đúng không?" Giọng hắn ồm ồm hỏi.


" Chính là chúng tôi! Đại ca, xin hỏi anh làm sao mà biết được chúng tôi là ai?" Lưu Phi Phàm nhíu mày hỏi lại hắn ta.

" Nếu đúng thì giao tiền ra đây đi! 50 triệu đô đó đang ở trên chiếc xe kia có đúng không?" Gã đại ca không thích dông dài, hắn ta đi thẳng luôn vào vấn đề.

Nghe đến đó, cả nhà ba người đều tái mặt, số tiền đó là của bọn họ cực khổ mới lấy được, nó cũng chính là tương lai của Lưu Gia, làm sao mà bọn họ giao ra cho được? Lưu Phi Phàm lúc này dường như đã hiểu chuyện gì xảy ra rồi. Ngoài ba người bọn họ, thì cũng chỉ có Lệ Tử Sâm biết bọn họ có tiền mà thôi, vụ này chắc chắn có liên quan đến anh.

" Ba, con nghĩ là Lệ Tử Sâm giở trò rồi! Chúng ta bây giờ e là khó thoát, nếu như không giao số tiền đó ra!" Hắn quay sang nhìn Lưu Cao Lãng nói.

" Thằng nhãi ranh khốn kiếp! Lần này trở về tao nhất định sẽ khiến cho nó và Vũ Minh Nguyệt kia phải tan nát." Lưu Cao Lãng hai mắt đỏ đậm, ông ta tức giận đến cực điểm.

Suy nghĩ một hồi lâu, ông ta phải cắn răng chịu thua, đồng ý đưa tiền cho bọn chúng." Đại ca, chúng tôi sẽ đưa tiền cho anh! Hi vọng anh buông tha cho chúng tôi, không có tiền chúng tôi phải trở về, anh có thể thương lượng với thuyền trưởng cho chúng tôi về lại bến cảng được không?" Ông ta đề xuất yêu cầu của mình với gã.

" Hahaha! Tiền thì ta vẫn sẽ lấy, cho dù ông có muốn đưa hay không. Nhưng các người cũng sẽ không trở về được nữa đâu, bởi vì các người sẽ phải bỏ mạng ở đây!" Gã đàn ông hung tợn kia phá lên cười, giọng cười khiến người khác phải ám ảnh, lời nói sau đó còn khiến cho Lưu Cao Lãng và hai mẹ con lạnh xương sống.

" Ý các anh là sao hả? Là 50 triệu đô đó, các anh có tiền thì phải tha mạng cho chúng tôi chứ!" Lưu Cao Lãng cố gắng nói chuyện với bọn chúng.

Tên đại ca vốn không muốn nhiều lời với ông ấy, hắn nhẹ nhàng rút khẩu súng ra, nhắm thẳng vào chân ông ta mà bóp cò.


" Đoàng!" Âm thanh lớn vang lên, viên đạn như xé gió bay đến ghim thẳng vào đùi của Lưu Cao Lãng." Ahhhh!" Ông ta đau đớn kêu gào, hai tay giữ chặt vết thương trên chân của mình.

Một dòng máu đỏ nóng đổ ra, ướt đẫm ống ống quần màu đen của ông ta. Bùi Nhược Phi cả người run cầm cập, bà ta đứng như trời trồng tại chỗ.

" Ba, ba ổn không?" Lưu Phi Phàm sợ hãi không kém, hắn chạy đến đỡ Lưu Cao Lãng ngồi dậy sốt sắng hỏi han.

" Khốn kiếp! Các người đừng có quá đáng!" Nhìn thấy sắc mặt ba mình tái xanh, hắn ta sừng sỗ gầm lên.

" Bọn anh thích như vậy đấy, chú em làm được gì bọn anh?" Tên đại ca dường như rất vui vẻ, hắn ta đi đến chỗ của Lưu Cao Lãng, mạnh chân giẫm vào vết thương của ông ta.

" Gyaaaaa!" Lưu Cao Lãng đau như chết đi sống lại, ông ta thống khổ rống lên thảm thiết.

" Tụi bây đâu, xử lý bọn chúng đi! Nhớ là phải đặc sắc vào, càng thú vị sẽ càng có nhiều tiền!" Gã nhìn đồng bọn lên tiếng, căn bản hắn ta cũng lười động tay với loại người như Lưu Gia.

Đám đàn em nãy giờ cũng ngứa ngáy tay chân lắm rồi, vừa được cho phép, bọn chúng đã tay đấm chân đá vào cơ thể của hai cha con Lưu Phi Phàm. Bùi Nhược Phi bên cạnh không ngừng khóc lóc đến thê lương, bà ta cũng muốn cứu chồng cứu con, nhưng lực bất tòng tâm.

Tên đại ca lúc này lấy điện thoại gọi cho A Tự, nãy giờ hình ảnh bọn họ bị đánh đều được phát trực tiếp cho Lệ Tử Sâm xem." Không biết anh có hài lòng chưa? Bọn chúng bị đánh sắp phế rồi!" Hắn nở nụ cười ác quỷ nói.

" Rất hài lòng! Đánh xong rồi thì hãy tiễn cả gia đình họ xuống địa ngục! Phải làm cho sạch sẽ, tôi nói anh hiểu chứ? Tiền nhất định sẽ đầy đủ cho các anh!" A Tự lạnh lùng đáp.


" Ok, tôi hiểu mà!" Gã xăm trổ thích thú trả lời, loại người như thế này chỉ cần có tiền, bọn họ chuyện gì cũng có thể làm.

Ba mươi phút trôi qua, Lưu Phi Phàm và Lưu Cao Lãng đã nằm dài trên đất, hai người còn không thể cử động tay chân, cơ thể không còn một chút sức lực. Lúc này tên đại ca mới đứng lên, hắn lên tiếng ra lệnh.

" Đến giờ rồi! Đừng đánh nữa!"

Nghe hắn nói, đám đàn em lập tức dừng tay lại, rồi tránh sang một bên. Bùi Nhược Phi lúc này mới có thể chạy đến ôm lấy chồng con khóc lóc.

" Các người là đồ ác quỷ mà! Ông trời sẽ không tha cho các người đâu!" Bà ta gào đến khản cổ nói.

\_\_\_\_\_**




 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,289
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 77: Không dám!


Lệ Tử Sâm không ở lại xem đến cuối, anh cũng lười nhìn những loại người này chết đi, cảm thấy rất bẩn mắt. Thay vì ở đây, anh nên trở về nhà chăm sóc cho Vũ Minh Nguyệt thì có lý hơn." A Tự, chúng ta đi!" Anh lên tiếng nói.

A Tự gật đầu, hắn nhấn ga rời khỏi bến cảng. Nhìn hoàng hôn màu tím bên ngoài, anh lại cảm thấy có chút trầm lặng. Một đời người cũng thật ngắn ngủi, ai biết mai này mình sẽ ra sao? Chẳng hạn như gia đình của Lưu Cao Lãng, bọn họ chết là bởi vì lòng tham không đáy và dã tâm sâu thẳm. Giá như bọn họ không ngu ngốc đi tống tiền Lệ Tử Sâm, thì bây giờ chắc đã không phải chôn thân dưới đáy biển rồi.

Đang thẩn thờ nhìn ra bên ngoài cửa kính xe, thì điện thoại của anh reo lên, trên màn hình là dãy số quen thuộc." Anh nghe đây! Em bây giờ đang ở đâu?" Lệ Tử Sâm nhanh tay bắt máy, anh dùng giọng nói trầm ấm lên tiếng.

" Đã sắp tối rồi đấy! Em vẫn còn ở công ty chờ anh đây!" Vũ Minh Nguyệt giọng pha một chút hờn dỗi đáp.


Buổi sáng Lệ Tử Sâm đã hứa chiều nay sẽ ghé công ty đưa cô về, nhưng anh lại đến trễ rồi. Vũ Minh Nguyệt trong lòng quả thật đang giận, cô đã chờ anh rất lâu, bụng cũng đói meo luôn rồi.

" Xin lỗi em! Anh sẽ về ngay đây, chờ anh một chút nữa thôi!" Lệ Tử Sâm dịu dàng nói xin lỗi, âm thanh ngọt ngào xoa dịu trái tim của cô.

" Cho anh 30 phút! Anh mà không đến kịp, em sẽ tìm một anh chàng khác để đưa em về đấy!" Vũ Minh Nguyệt dù đã nguôi giận rất nhiều, nhưng cô vẫn cố tình làm khó anh.

Hai người trò chuyện xong, Lệ Tử Sâm vội vàng bảo A Tự chạy nhanh hơn nữa, anh không muốn để cô chờ mình quá lâu.

Tại một căn hộ chung cư cao cấp, Ngôn Ân Ly từ khi rời khỏi Ngôn Gia thì Ngôn Kiến Hào đã sắp xếp cho cô ở đây. Nơi này ngoài việc không rộng lớn bằng Ngôn Gia, thì mọi thứ đều được chuẩn bị rất hoàn hảo. Ngôn Kiến Hào đã cho người trang trí nội thất theo sở thích của cô, bên trong chẳng thiếu một thứ gì.

Vì Ngôn Ân Ly không còn ở Ngôn Gia, nên Ngôn Kiến Hào cũng ít khi trở về nhà lớn. Hắn thường qua đêm ở nơi làm việc, cuối tuần sẽ dành thời gian đến chăm sóc cho cô. Ngay cả Mộc Tú Linh cũng ít khi gặp được hắn, mặc dù cô ta mang tiếng là vị hôn thê của Ngôn Kiến Hào.

Hôm nay là chủ nhật, Ngôn Kiến Hào dĩ nhiên sẽ đến căn hộ của Ngôn Ân Ly, đây chính là ngày mà hắn mong chờ nhất trong tuần. Trên tay hắn là thực phẩm vừa mới mua ở siêu thị về, hắn muốn tự tay nấu cho cô một bữa ăn thịnh soạn.

Ngôn Kiến Hào có mật khẩu, hắn tự nhiên mở cửa đi vào trong. Vì là cuối tuần, nên Ngôn Ân Ly ngủ dậy rất trễ, cô thường nướng đến hơn 10 giờ sáng. Cho nên cô rất hay bỏ bữa.


Ngôn Kiến Hào biết như thế, vừa vào nhà hắn đã rót một ly sữa tươi, và làm nhanh một cái bánh mì sandwich cho cô. Tiếp đến hắn đi vào phòng, nhẹ nhàng gọi cô dậy ăn sáng.

" Ân Ly, em mau dậy đi! Anh chuẩn bị bữa sáng cho em rồi, ăn xong hãy ngủ tiếp!" Giọng của hắn trầm ấm làm cô có chút mê hoặc.

" Là anh à? Cuối tuần không ở bên cạnh vợ sắp cưới của anh, đến tìm em làm gì?" Ngôn Ân Ly cố tình trêu chọc hắn.

" Nếu em không thích, vậy lần sau anh sẽ không đến nữa! Anh sẽ đến chỗ vợ tương lai của mình!" Ngôn Kiến Hào làm sao không hiểu ý cô, nếu cô muốn trêu đùa thì hắn cũng phải góp vui chứ.

" Anh dám sao?" Ngôn Ân Ly hung hăng ngồi dậy, cô trừng mắt nhìn hắn nói.

" Không dám!" Ngôn Kiến Hào thay đổi 360 độ, hắn mỉm cười đáp.

Ngôn Ân Ly lúc này mới dịu xuống một chút, cô với lấy ly sữa uống cạn một hơi, rồi nhanh chóng ăn luôn cái bánh mì còn lại. Ngôn Kiến Hào lúc này an tâm rồi, hắn đi ra ngoài để chuẩn bị làm bữa trưa cho cô.

Từ lúc Ngôn Ân Ly dọn ra ở riêng, thì quan hệ của hắn và cô dường như càng tốt hơn, nhưng đó không còn là tình cảm của anh em nữa rồi. Hắn cảm thấy như thế này rất tốt, chỉ cần có thể giúp Ngôn Gia lấy lại vị thế, có chỗ đứng trong giới hắc đạo, thì hắn sẽ ngay lập tức ly hôn với Mộc Tú Linh.


Mà bên phía Mộc Tú Linh, những ngày này cô ta thấy Ngôn Kiến Hào rất lạ, liền cho người theo dõi hắn ta. Những nơi mà Ngôn Kiến Hào thường hay lui tới, cô ta đều rõ mồn một. Chỉ có điều mà cô ta không ngờ đến, là quan hệ của Ngôn Ân Ly và Ngôn Kiến Hào mà thôi.

" Hôm nay anh ấy lại đến nhà Ngôn Ân Ly sao? Tình anh em đúng là thắm thiết mà!" Cô ta nhìn hình ảnh vừa được gửi đến, nội tâm có chút tức tối.

Bản thân Mộc Tú Linh sắp gả vào Ngôn Gia, nhưng Ngôn Kiến Hào đến bây giờ vẫn luôn lạnh nhạt với cô, còn tránh đụng chạm hết mức có thể. Cô ta xuất thân là con gái cưng của Mộc Gia, luận nhan sắc và tài năng cũng không hề thua kém người khác, vậy mà trong mắt Ngôn Kiến Hào cô ta chẳng là cái thá gì.

" Không thể như vậy được! Mình nhất định phải trói buộc Kiến Hào, để cho anh ta không còn nghĩ đến cô gái nào khác! Kể cả đó là Ngôn Ân Ly!" Mộc Tú Linh siết chặt hai tay kêu lên.

\_\_\_\_\_**




 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,289
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 78: Em phải chờ bao lâu.


Ngày chủ nhật lại trôi qua rất nhanh, thấm thoát đã là buổi tối, mà Ngôn Kiến Hào sẽ trở về, hắn không ở lại căn hộ của Ngôn Ân Ly.

" Khi nào thì anh và cô ấy sẽ đính hôn? Tự nhiên lại có cảm giác, em giống như nữ thứ phản diện trong tiểu thuyết ngôn tình vậy. Kiến Hào, em phải chờ bao lâu?" Ngôn Ân Ly ngồi trên sô pha, cô đột nhiên lên tiếng hỏi.

" Em không phải người như vậy! Anh sẽ cố gắng, chờ anh thêm một chút nữa!" Ngôn Kiến Hào nhìn cô mà đau lòng, vốn dĩ người hắn yêu là cô. Nếu như không có Mộc Tú Linh, và Ngôn Gia không bị người khác chơi xấu, hắn sẽ mặc kệ tất cả mà ở bên cô. Hôn ước vốn dĩ chỉ là câu nói đùa của người lớn mà thôi, đối với Ngôn Kiến Hào nó chẳng là gì cả.

" Em lại suy nghĩ rất nhiều, nếu ba nuôi biết chúng ta yêu nhau, ông ấy liệu có ngăn cản? Giả sử ba nuôi không thích chúng ta như vậy, anh và em phải làm sao bây giờ?" Con gái vốn dĩ rất hay nghĩ nhiều, Ngôn Ân Ly cũng không phải là ngoại lệ, cô cũng chỉ như những người phụ nữ trên thế giới này, lo được lo mất mà thôi.


" Em biết mà! Ba rất thương em, ông ấy nhất định sẽ không trách chúng ta!" Hắn vuốt ve mái tóc dài của cô trả lời.

Ngôn Ân Ly gật đầu, cô tựa vào vai hắn, cô biết mình và Ngôn Kiến Hào đều rất ích kỷ, nhưng cô thật sự yêu hắn và hắn cũng vậy.

" Hôm qua mẹ vừa gọi cho anh! Mẹ nói ông bà rất nhớ em, ngày mai có rảnh hãy ghé về nhà lớn thăm họ!" Hắn trầm tư một chút, thì lên tiếng nói.

" Ừm, ngày mai em sẽ về!" Ngôn Ân Ly ừ nhẹ đáp, cô cũng rất nhớ bọn họ. Dù gì cô cũng ở Ngôn Gia hai mươi mấy năm rồi, cô sớm đã xem họ là gia đình ruột thịt của mình.

" Bây giờ cũng đã trễ lắm rồi! Em ngủ đi, chờ em ngủ say anh sẽ đi về!" Ngôn Kiến Hào bế bổng cô lên nói, rồi đi vào phòng ngủ của Ngôn Ân Ly.

Lúc nhỏ cô vẫn hay có thói quen, mỗi khi đi ngủ sẽ nắm lấy bàn tay của hắn, như vậy thì cô mới yên tâm mà ngủ ngon được. Bây giờ lớn rồi không còn như vậy nữa, nhưng cô vẫn rất thích thói quen này." Em có thể nắm tay anh được không? Giống như lúc nhỏ vậy!" Cô nằm trên giường níu lấy tay áo sơ mi của hắn hỏi.

" Dĩ nhiên là được rồi!" Ngôn Kiến Hào mỉm cười trả lời, hắn ngồi bên cạnh nắm bàn tay nhỏ của cô.

Cứ như thế, Ngôn Ân Ly từ từ chìm vào giấc ngủ, đối với cô Ngôn Kiến Hào tựa như thuốc an thần, bên cạnh hắn cô sẽ ngủ ngon hơn. Một lát sau, nhận thấy hơi thở của cô đã đều dần, hắn mới nhẹ nhàng rút tay ra." Xin lỗi em, khiến em phải chịu uất ức rồi! Yên tâm chờ anh!" Hắn cúi xuống, dịu dàng hôn nhẹ lên trán cô nói khẽ.


Hai giờ sáng, Ngôn Kiến Hào mới rời khỏi căn hộ của Ngôn Ân Ly. Trở về nội bộ của Ngôn Gia, trên mặt hắn lại lộ ra vẻ mệt mỏi, mấy ngày nay vì muốn nhanh chóng lấy lại vị thế cho Ngôn Gia, hắn đã làm miệt mài không nghỉ ngơi.

Lúc Ngôn Ân Ly thức dậy, mặt trời đã lên cao rồi, cô dụi dụi mắt nhìn bên cạnh, chỉ tiếc là người thương đã đi từ lâu rồi. Cô ngồi dậy vào nhà tắm, tranh thủ vệ sinh cá nhân xong, cô lên xe đi đến Ngôn Gia.

Buổi sáng ở biệt thự lớn vẫn như thường lệ, vừa nhìn thấy xe của Ngôn Ân Ly, người hầu trong nhà đã vui vẻ đến mở cửa xe cho cô. Hầu như ở đây ai cũng yêu quý cô, bởi cô vừa hiểu chuyện lại còn hay giúp đỡ cho mọi người.

" Tiểu thư, mừng cô về nhà! Mấy bữa nay ông bà đều mong ngóng tiểu thư!" Nữ hầu lên tiếng nói.

" Để tôi vào nhà thăm mọi người!" Ngôn Ân Ly cầm túi xách đi vào nói.

Vừa đến cửa lớn, cô đã nghe thấy tiếng của Mộc Tú Linh ở bên trong, mọi người dường như rất vui khi cô ta ở đây. Ngôn Ân Ly hít sâu một hơi, cô điều chỉnh lại sắc mặt rồi mới đi vào trong.

" Ông bà nội, Ân Ly về rồi đây!" Cô nhìn họ kêu lên, dáng vẻ như một đứa trẻ vậy.

" Ân Ly về rồi sao? Mau, mau đến đây để bà xem con thế nào rồi!" Nghe thấy tiếng của cô, Ngôn lão phu nhân mừng rỡ lên tiếng, bà ấy dang rộng vòng tay chào đón cô.

" Bà nội, con nhớ người lắm a! Ân Ly ăn uống cũng đầy đủ lắm, bà cứ yên tâm nha! Con rất quý trọng cơ thể của mình mà!" Ngôn Ân Ly nhào vào lòng lão phu nhân, cô tươi cười trả lời bà ấy.


" Đúng rồi, nhìn con vẫn trắng trẻo mập mạp là bà mừng rồi! Ở bên ngoài có khó khăn gì thì trở về đây, bà nội sẽ bảo bọc cho con!" Bà ấy vỗ về cô nói, trong lời nói chỉ có yêu thương và sủng nịch.

" Con biết rồi! Bà đừng lo cho con, khi nào không chịu nổi nữa, con chắc chắn sẽ về đây ăn bám bà nội!" Cô tinh nghịch đáp.

" Đứa trẻ này thật là!" Bà ấy cười phúc hậu nói.

Mà Mộc Tú Linh ngồi bên cạnh phút chốc như biến thành người vô hình, mọi người đều tươi cười nói chuyện với Ngôn Ân Ly, bỏ mặc cô ta ở đó. Mộc Tú Linh lúc này mới nhận ra, Ngôn Ân Ly ở Ngôn Gia chính là bảo bối. Vậy nên bây giờ cô ta lại có thêm một lý do để ghét Ngôn Ân Ly rồi.

\_\_\_\_**




 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,289
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 79: Mộc tú linh biết được sự thật.


Cả ngày hôm đó, sắc mặt của Mộc Tú Linh cứ âm trầm, cô ta cẩn thận quan sát Ngôn Ân Ly, trong đầu như đang suy tình gì đó. Bên ngoài Ngôn Kiến Hào cũng vừa dừng xe đi vào, bởi vì có Ngôn Ân Ly ở đây, nên hắn mới chịu trở về.

" Ông bà nội, ba mẹ, con về rồi!" Ngôn Kiến Hào lên tiếng nói, thay vì đến chỗ vị hôn thê ngồi, hắn lại di chuyển đến chỗ của Ngôn Ân Ly ngồi ngay bên cạnh.

Mộc Tú Linh khẽ nhíu mày khó chịu, cô ta không thích như vậy chút nào, cô ta bây giờ trông chẳng khác gì kẻ thừa thải ở đây.

" Cái thằng nhóc này, cuối cùng cũng chịu về! Sao không đi luôn đi? Còn về đây làm cái gì?" Ngôn lão phu nhân trừng mắt nhìn hắn trách móc.


" Bà nội, là do công việc bân rộn thôi! Chẳng phải con đã về rồi sao? Con mà đi luôn, là bà buồn lắm đấy!" Ngôn Kiến Hào nhẹ giọng đáp.

Cả nhà vui vẻ trò chuyện, chẳng mấy mà đến giờ ăn trưa, mọi người bắt đầu quây quần bên bàn lớn đầy thức ăn. Trong bữa cơm, Ngôn Kiến Hào thay phiên gắp thức ăn cho mọi người, mà Ngôn Ân Ly là người mà hắn quan tâm nhiều nhất, thi thoảng hắn mới gắp vài thứ cho Mộc Tú Linh, chỉ làm cho có lệ mà thôi.

Mọi người không ai để ý, nhưng cô ta lại chăm chú nhìn mọi cử động của Ngôn Kiến Hào. Mộc Tú Linh cảm thấy ánh mắt anh ta nhìn Ngôn Ân Ly rất kỳ lạ, không giống như anh trai nhìn em gái cho lắm, nhưng cô ta cũng chưa hiểu là tại sao.

" Kiến Hào, lễ đính hôn của con và Tú Linh tiến hành đến đâu rồi? Có cần mẹ giúp gì không?" Mạc Y Nhiên, mẹ của Ngôn Kiến Hào lên tiếng hỏi.

Mộc Tú Linh trong lòng không khỏi mừng thầm, cuối cùng cũng có người nhớ đến cô ta rồi. Mà Ngôn Ân Ly nghe đến đây động tác khựng lại, cô cảm thấy rất là khó chịu, cô buông bát cơm xuống, hai tay nắm chặt vào nhau. Lúc này Ngôn Kiến Hào nhìn thấy biểu cảm trầm lặng của cô, hắn đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ đang siết vào nhau của Ngôn Ân Ly trấn an.

" Mẹ, mọi chuyện vẫn đang tiến triển rất tốt, mẹ không cần phải lo lắng!" Hắn nhìn Mạc Y Nhiên trả lời.

" Ừm, vậy là mẹ yên tâm rồi!" Ngôn phu nhân gật đầu nói.


Mộc Tú Linh cảm thấy hắn trả lời rất hời hợt, nhưng cô ta không thể nói gì, chỉ biết im lặng cam chịu. Trong lòng không khỏi oán trách Ngôn Kiến Hào, bởi vì hắn dường như chẳng nhắc gì đến cô ta cả.

Ăn cơm trưa xong, Ngôn Ân Ly trở về phòng của mình, mặc dù cô đã rời khỏi Ngôn Gia, nhưng họ vẫn để dành phòng này riêng cho cô. Ngôn Ân Ly nhốt mình trong phòng, tự bản thân gặm nhấm nổi buồn này. Mặc dù cô biết Ngôn Kiến Hào yêu mình, nhưng cô vẫn cảm thấy khó chịu đến lợi hại.

Ngôn Kiến Hào sau đó cũng đi đến phòng cô, hắn biết Ngôn Ân Ly đang không vui, nên muốn đến an ủi cô một chút. Tiếc là Mộc Tú Linh đã nhìn thấy, cô ta cảm thấy rất kỳ lạ, tại sao Ngôn Kiến Hào lúc nào cũng quan tâm đến Ngôn Ân Ly như thế? Nhìn thấy trên hành lang không có người, cô ta nhẹ nhàng bước đến bên cửa để nghe lén.

" Ân Ly, đừng buồn! Em như vậy anh sẽ rất đau lòng!" Bên trong Ngôn Kiến Hào lên tiếng dỗ dành cô.

" Ngôn Kiến Hào, chuyện này không còn cách nào giải quyết sao? Anh nhất định vẫn phải kết hôn với Mộc Tú Linh? Mặc dù em đã tự dặn lòng mình rất nhiều lần, nhưng trái tim em vẫn không thể chịu nổi! Em rất khó chịu, khi nghe nhắc đến lễ đính hôn của hai người!" Ngôn Ân Ly không thể kiềm nén nổi u uất của mình, mắt cô ngấn lệ nói.

" Anh xin lỗi, nhưng thật sự là hết cách rồi! Sẽ nhanh thôi, anh hứa!" Ngôn Kiến Hào nhìn mắt cô ướt đẫm mà đau lòng muốn mệnh, hắn cũng ước gì có cách khác, nhưng là hắn vô dụng. Hắn lúc này chỉ có thể ôm cô, dùng hết lời để an ủi mà thôi.

" Đôi lúc em cảm thấy tình yêu của chúng ta rất mệt mỏi, em dường như muốn bỏ cuộc rồi!" Ngôn Ân Ly gục đầu lên vai hắn nghẹn giọng nói.

Ở ngoài, Mộc Tú Linh nghe đến đây, cô ta thấy choáng váng đầu óc. Cô ta không ngờ là Ngôn Kiến Hào và Ngôn Ân Ly yêu nhau, đây là chuyện mà cô ta không ngờ đến. Nghe thấy phía sau có tiếng bước chân, Mộc Tú Linh liền nhanh chóng bỏ đi.


Cô ta đi xuống sảnh lớn chào người lớn trong nhà, rồi gấp rút rời khỏi Ngôn Gia, cô ta cần phải bình tĩnh trở lại. Xe khởi động chạy đi mất, Mộc Tú Linh ở trên xe tâm trí rối bời, cô ta đã phải bày mưu tính kế, mới có thể kết hôn với Ngôn Kiến Hào. Vậy mà bây giờ lại biết được tin chấn động thế này, bảo làm sao mà cô ta không phát điên cho được.

" Khốn kiếp, Ngôn Ân Ly!" Trong xe, Mộc Tú Linh tức giận điên cuồng gầm lên dữ dội.

Chẳng bao lâu cô ta dừng lại ở một nơi vắng vẻ, mặt mày đỏ bừng vì phẫn nộ, tay cô ta siết chặt vô lăng đến trắng bệch.

" Tao sẽ không tha thứ cho tiện nhân nào muốn cướp vị hôn phu của tao, kể cả người đó có là Ngôn Ân Ly đi chăng nữa! Mộc Tú Linh tao sẽ khiến mày phải trả giá đắt!" Cô ta nghiến răng nghiến lợi nói.

\_\_\_\_**




 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom