Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 1524


Chương 1524


Cũng may là mình không có phát sinh quan hệ gì với Cố Thành Trung giả này, nếu không mình cũng đã có suy nghĩ muốn chết rồi.


Cô không trách dì khi biết tình hình thực tế lại không nói cho cô biết, mà cô lại càng lo lắng cho kế hoạch của bà hơn, rốt cuộc là dự định làm gì, có thể đánh bại được Hắc Ảnh không đây nữa.


“Vậy, vậy thì dì chắc chắn được bao nhiêu phần trăm, có thể đánh bại được Hắc Ảnh”


“Không chắc chắn, hơn nữa đây là chuyện mà đàn ông phải làm, liên quan gì đến dì chứ?”


“Vậy dì tra tra anh ta làm gì?”


“Bảo vệ người nhà của mình đói Trúc Linh, hiện tại là thời khắc mấu chốt. Tuy rằng cháu và Cố Thành Trung chưa thực sự ly hôn, nhưng thế giới bên ngoài đều biết cháu độc thân cả rồi. Cố Thành Trung dữ nhiều lành ít, cháu có thể nhân cơ hội này cắt đứt sạch sẽ với cậu ta, rồi trở về nhà họ Quý, dì có thể bả vệ cháu. Thế lực của Hắc Ảnh đã xâm nhập vào trong tầng lớp cấp cao, của tập đoàn Cố Linh rồi, không còn cơ hội để lật ngược tình thế đâu.”


“Nếu hôm nay cháu không tìm dì, thì dì cũng sẽ tìm cách mang cháu trở về, tách ra rõ ràng với nhà họ Cố. Trúc Linh, chúng ta mới là một gia đình, cháu và nhà họ Gố chẳng có mấy năm tình nghĩa, cho dù cháu lại yêu người này một lần nữa, thì khi cậu ta chết, cháu cũng sẽ hết hi vọng mà thôi, và cháu sẽ lại gặp một người tốt hơn tiếp theo, Trúc Linh, hãy tin dì.”


Quý Thiên Kim khuyên can đến hết nước hết cái.


Hứa Trúc Linh nghe thấy vậy, thì bật ra một tiếng cười lạnh.


Lần đầu tiên, vô lễ với trưởng bối của mình như vậy.


“Sao cháu lại cười?”


Sắc mặt của Quý Thiên Kim thoáng cái trở nên lạnh lùng, bất mãn mà nhìn cô.


“Dì à, có phải khi chú Ảnh Họa Bì đi rồi, thì dì cũng sẽ nhanh chóng tìm được người thay thế bổ sung phải không?”


“Cháu đang nói nhảm nhí gì vậy?”


Quý Thiên Kim không ngờ rằng cô vậy mà lại lấy mình ra so sánh.


Bà ta tức giận đến mức ném chén trà trong tay qua, nhưng không nghĩ đến Hứa Trúc Linh cũng là người có tính tình mạnh mẽ, thậm chí còn không tránh qua.


Chén trà đập vào trán cô, ửng đỏ một mảng lớn, thậm chí còn có máu chảy ra.


Máu tươi nóng bỏng, chảy đầy xuống mắt, cơn đau cũng làm cho cô tỉnh táo lạ thường.


“Trúc Linh!” Quý Thiên Kim khiếp sợ mà nhìn cô, ngay lập tức bước tới để kiểm tra vết thương. | “Cháu… con nhóc này sao không né qua chứ, dì cũng tức tời điên rồi mới có thể làm vậy, để dì đưa mày đi bôi thuốc, gọi liền cho bác sĩ, xử lý càng sớm càng tốt, con gái không được để lại sẹo đâu…”


Bà ta kéo Hứa Trúc Linh, nhưng cô vân không nhúc nhích tí nào, đứng yên tại chỗ.


“Trúc Linh?”


“Dì, chuyện mà dì không làm được, tại sao lại phải ép cháu làm chứ?”


“Cháu… cháu và Cố Thành Trung chỉ mới có mấy năm tình cảm mà thôi, còn giữa dì và chú của cháu có biết bao năm tình cảm rồi, sao có thể so sánh được chứ? Cháu còn trẻ, còn nhiều thời gian để quên được người này, sao cháu cứng đầu vậy chứ, giống y như mẹ cháu và chị cháu vậy!”


“Nhưng, cháu cũng giống dì mài”


Cô nghẹn ngào nói, nước mắt lưng tròng: “Lúc trước dì rời xa chú Ảnh Họa Bì, không phải cũng có hơn hai mươi năm không đi tìm sao? Chẳng lẽ không có ai khuyên dì như vậy sao? Nếu dì không làm được, thì tại sao lại yêu cầu cháu chứ. Phụ nữ của nhà họ Quý, đều luôn rất bướng bỉnh mà. Hồi đó, mẹ bất chấp nguy hiểm mà chọn Dạ Lang, còn chï thì lựa chọn Phó Minh Tước, còn dì thì sao? Cho đến tận bây giờ, không phải dì cũng không nhớ thương một người đàn ông nào sao?”
 
Chương 1525


Chương 1525


“Đầu không làm được, thì tại sao phải bức ép cháu? Hứa Trúc Linh cháu, sinh ra là người của nhà họ Gố, thì khi chết đi cũng vẫn là ma nhà họ Gố, từ lúc cháu quyết định gả cho anh ấy, thì cháu đã theo họ Cố và Hứa rồi!”


“Hiện tại anh ấy đang gặp nguy hiểm, nếu cháu bỏ rơi anh ấy, thì cháu còn là con người nữa sao?”


“Hứa Trúc Linh, cháu không biết mình nặng nhẹ ra sao à? Cháu lấy gì để chống lại chứ. Đây là Phó Minh Nam trả thù nhà họ Cố, dì chỉ có thể bảo vệ nhà họ Quý mà thôi, không rảnh để mà quan tâm đến thứ khác. Cháu cho rằng cháu có thể bảo vệ được ai chứ, ai cháu cũng không bảo vệ được cải!”


“Dù không bảo vệ được ai, thì cháu cũng muốn tiến lùi cùng chồng mình.


Dù anh ấy có ngã quy, cháu cũng phải chống đỡ thay anh ấy, mà cho dù chết đi nữa, cháu cũng vần sẽ không vứt bỏ đâu. Nhà họ Quý, là gia đình của cháu, thì nhà họ Cố cũng vậy. Nhà của anh ấy thì cũng chính là nhà của cháu, mà nhà của cháu thì cũng là nhà của anh ấy.


Nếu nhà họ Quý gặp khó khăn, thì cháu | tin Cố Thành Trung chắc chắn cũng sẽ không do dự lưỡng lự, mà dốc hết sức lực để giúp đỡ dì.”


“Bởi vì, anh ấy không nghĩ tới lợi ích, hay là nói so với lợi ích thì cháu vẫn là quan trọng nhất. Chỉ cần là chuyện của cháu, anh ấy có thể liều mạng, bất chấp hậu quả. Dì, sau này dì đừng nói như vậy nữa, thật sự.. quá đáng lắm.”


“Cháu…”


Quý Thiên Kim chỉ tay vào mặt của cô, tức đến mức cả người cũng run lên.


“Cháu, cháu nói như vậy, ý muốn nói †a nhân tâm không có tình nghĩa, không để ý đến sống chết của nhà họ Cố, phải không?”


Bàn tay bỗng giơ lên cao, rồi hạ xuống mang theo chút gió…


Hứa Trúc Linh không né tránh, đôi mắt ươn ướt nhìn bà ta, rơm rớm nước mắt.


Tay của dì đã đến bên mặt của cô, song dù có thế nào cũng không hạ xuống được.


Cuối cùng, Quý Thiên Kim nghiến răng siết chặt nắm tay, quay lưng lại, sợ nếu mình nhìn tiếp, thì sẽ bị tức chết.


Đúng, cô nói đúng rồi, phụ nữ nhà họ Quý đều rất cứng đầu, từ trong xương cốt mà ra.


Đã nhận định người đàn ông nào, thì cả đời này cũng sẽ không bao giờ thay đổi.


Mà cái giá phải trả… cũng đều rất lớn.


Bạch Nhược Minh Lan đã mất, mà Ngọc Diệp cũng đã mất, còn mình thì sao chứ? Không thể sinh con, lãng phí hai mươi năm thanh xuân một cách vô ích, dùng để giận dõi với Tân Nhâm Thành.


Mà bà ta nhìn thấy Hứa Trúc Linh như vậy, dù sao thì cũng muốn làm điều gì đó, không muốn để cô phải giãm lên vết xe đổ.


Nhưng dường như bà ta đã sai rồi, Hứa Trúc Linh căn bản không biết ơn chút nào, mà còn khăng khăng muốn cùng tiến cùng lùi với Cố Thành Trung nữa.


Cô rốt cuộc có biết, cái giá phải trả sẽ lớn bao nhiêu không?


Bà ta thở dài thườn thượt, nới lỏng nắm tay ra.


“Được, đây là sự lựa chọn của cháu, dì tôn trọng cháu. Sau này, ít đi đến nhà họ Quý một chút, để tránh bị truyền ra tin tức liên quan đến bám váy gì đó.”


“Cháu biết rồi, cảm ơn dì đã đồng ý.”
 
Chương 1526


Chương 1526


“Chính cháu muốn đi tìm đường chết, thì không ai có thể ngăn cản được, cháu cũng không quan tâm đến mạng sống của mình, thì ta hao phí tỉnh thân vì cháu để làm gì?”


Quý Thiên Kim buộc mình phải tàn nhãn, nói những lời lạnh lùng dứt khoát.


Từ đầu đến cuối, bà ta cũng không dám quay đầu lại nhìn cô, sợ mình không đủ nhãn tâm, giây sau sẽ mềm lòng.


Khuôn mặt của cô ướt đâm, trong mắt đong đầy nước mắt.


Cô đóng cửa lại rồi rời đi, Hứa Trúc Linh đã kiệt quệ cả về thể chất lân tỉnh thần, dường như tất cả sức lực của cô đều bị rút cạn, cả người rất mệt mỏi và kiệt sức.


Tình cảm gia đình quan trọng, nhưng Cố Thành Trung còn quan trọng hơn.


Cô gặp Cố Thành Trung trước, và sau đó mới về nhà họ Quý.


Cho nên, muốn sống muốn chết, cũng phải vì Cố Thành Trung trước mới đúng.


_ Mục đích cô đến đây đã đạt được, và tất cả những gì cần phải biết cũng đều đã biết.


Cô ra khỏi cửa nhà họ Quý, quay đầu nhìn chằm chằm vào cánh cửa đã đóng chặt, tuy có hơi luyến tiếc, nhưng cô không hối hận chút nào.


Lúc này, Quý Thiên Kim đứng bên cửa sổ phòng làm việc trên lầu hai, nhìn xuống lầu qua màn cửa.


Quý Mặc Nhiên về thứ ba đứng sau, vẻ mặt nghiêm trọng, tận lực mà khuyên bảo: “Em gái, sao em phải khổ như vậy chứ, rõ ràng em quan tâm đến con bé nhất, vậy mà lại phải nói ra lời tổn thương người mới được sao, tính tình ương ngạnh của em sao vân không thay đổi chút nào vậy? Không thể nói uyển chuyển hơn chút nữa sao?”


“Đi ra ngoài!”


“Em gái.”


“Đi ra ngoài cho em.”


Quý Thiên Kim hét lên, cả hai nhìn lẫn nhau một hồi, rồi cùng lùi lại.


Mười phút sau, Quý Cảnh An mở cửa đi vào, rót một tách trà nóng.


“Hồng trà làm ấm bụng, thích hợp cho phụ nữ, nếm thử xem.”


“Tại sao cháu không khuyên ta?”


“Khách quan mà nói, bao năm qua dì không có làm gì sai cả.”


“Còn chủ quan thì sao?”


Quý Thiên Kim đảo mắt, nhìn chăm chú vào cậu ta.


Quý Cảnh An im lặng một lúc, mấp máy môi mỏng, một lúc lâu sau mới mở miệng: “Nhưng mà mỗi người đều có suy nghĩ của riêng mình, không thể sống theo ý dì được, giống như… năm đó dì không làm theo ý ông nội vậy, bây giờ Hứa Trúc Linh cũng không làm theo lời dì”


_ Khi Quý Thiên Kim nghe thấy điều này, thì khóe miệng cong lên một nụ cười cay đắng.


“Thật ra ta rất hối hận, nếu lúc trước ngoan ngoãn ở nhà, nghe lời ông nội của cháu, thì có lẽ bây giờ ta thật sẽ sống rất hạnh phúc rồi.”


“Cho nên, dì hối hận rồi?”


Quý Thiên Kim chọn im lặng.


_ Quý Cảnh An đã hiểu.


Về tình yêu dành cho Tần Nhâm Thành, bà ta chưa bao giờ thấy hối hận, và sẽ không thay đổi cho đến khi chết.
 
Chương 1527


Dì và Trúc Linh rất giống nhau, cháu dường như đã biết tính cách của cô Bạch mà mình chưa gặp mặt ra sao rôi.”


“Ừm, tuy từng người chúng ta đều lớn lên bên cạnh cha mẹ, nhưng tính cách của chúng ta rất giống nhau. Chủ yếu là bởi vì, tính khí bố mẹ của chúng †a cũng là như thế, ai cũng không thể nhường nhịn nhau cả, mạnh mẽ tùy hứng, thích trói buộc người khác băng suy nghĩ của bản thân, với cái cớ là vì muốn tốt cho đối phương. Cuối cùng, không ai chịu được ai nữa, sau đó cũng là mỗi người mỗi ngả rồi.”


“Tính hai anh cháu cũng không phải như vậy mà là chúng ta đã học theo những thói hư tật xấu của chúng nó. Rốt cuộc là sai ở đâu, hay là không sai ở đâu cả? Cảnh An, có phải cháu cảm thấy cô rất tuyệt tình khi không đồng ý giúp tập đoàn Cố Linh không?”


“Giới thương trường và chính trị vốn dĩ đều rất phức tạp, những chuyện tưởng không liên quan gì tới nhau lại có trăm ngàn mối liên kết. Hiện giờ nhà họ Quý cây cao đón gió lớn, bố cũng đang trong giai đoạn cạnh tranh bầu cử, cô làm vậy cũng chỉ là bất đắc dĩ thôi. Từ trước đến nay cô chưa từng tàn nhân với ai. Cô là người mềm lòng nhất mà cháu từng gặp.”


“Chỉ có mình cháu thấy cô là người mềm lòng.”


“Có cả chú nữa ạ. Chú ấy và cháu có mấy lần nói chuyện riêng với nhau có nhắc đến cô, chú ấy nói cô là con nhím có gai. Trông cả người có vẻ toàn là gai nhưng thật ra trong lòng lại rất mềm yếu. Cô, gia đình này không thiếu đàn ông, có một số chuyện nên để đàn ông làm, cô vất vả quá rồi.”


` Quý Cảnh An đau lòng nói.


“Đầu là người một nhà, mọi người đều cố gắng. Cô chỉ muốn làm chút chuyện cho Tần Nhâm Thành thôi. Cháu đi xuống dưới đi, cô muốn ngồi yên tĩnh một mình.”


Quý Thiên Kim xoa bóp huyệt thái dương đau nhức, bà †a tức ngực, thở dốc, thậm chí còn có lúc cảm giác không thở nổi.


Lúc này Quý Cảnh An mới quay người đi, trong thoáng chốc thư phòng chỉ còn lại một mình Quý Thiên Kim.


Mặt trời ngả bóng về tây, bóng hoàng hôn im lên khung cửa sổ.


Ánh mắt Quý Thiên Kim sáng lên, bà ta nói thâm trong lòng: “Tần Nhâm Thành, rốt cuộc bây giờ tôi nên làm gì?


Đúng hơn thì bây giờ tôi còn làm được gì nữa?”


Sau khi Hứa Trúc Linh trở về, ông chủ của tiệm hoa là Ngụy Ảnh cũng đã rời đÌ.


Ngụy Ảnh, Hắc Ảnh, hai cái tên từa tựa nhau.


Châu Vũ cứ bàn bạc về người tên Ngụy Ảnh kia vì anh ta có rất nhiều điểm giống với Dương Việt, có nhiều khi cô tưởng nhầm Ngụy Ảnh là Dương Việt.


Cô luôn cảm thấy linh hồn của Dương Việt ở trên cao đang cho cô một chút an ủi.


Hứa Trúc Linh cũng không biết giải thích với cô thế nào về chuyện Dương Việt và Ngụy Ảnh chính là một người nên đương nhiên cô sẽ cảm thấy quen thuộc.


Cô không thể giương mắt đứng nhìn Châu Vũ bị người ta nhắm tới.


Cô suy nghĩ rất lâu mới nghĩ ra được một lý do, cô bảo Châu Vũ đi London học một tháng, về phía bố của cô ấy Hứa Trúc Linh có thể nói giúp một tiếng.


Châu Vũ rất kinh ngạc khi nghe thấy thông tin này, ai cũng muốn đi theo đầu bếp Gordon để học hỏi và đương nhiên cô cũng không phải là ngoại lên.


Nhưng… cô phải rời khỏi Đà Nẵng một tháng. Lớn như vậy rồi nhưng cô chưa lần nào ra nước ngoài lâu như vậy.


“Có thể đợi tới kỳ nghỉ Tết không ạ?


Còn mấy ngày nữa là được nghỉ rồi.”
 
Chương 1528


Chương 1528


“Chúng ta không quyết định được chuyện thời gian. Nếu bây giờ em không đi, bỏ mất cơ hội này thì về sau không còn có nữa đâu. Hiện giờ nhà hàng đang tuyển người học việc, chị đã lập tức đăng ký cho em rồi. Hai đầu bếp lớp, một chuyên gia dinh dưỡng học hàng đầu, cơ hội rất hiếm có đấy.”


Châu Vũ nghe vậy cắn răng gật đầu thật mạnh, cô cũng không nỡ bỏ qua cơ hội lần này.


Thấy cô gật đầu, Hứa Trúc Linh cũng cảm thấy yên tâm hơn.


Cô đặt máy bay, rồi tự đưa Châu Vũ ra sân bay trong đêm, toàn bộ quá trình cô không để Châu Vũ có cơ hội tiếp xúc với Ngụy Ảnh.


Cô rất cảm ơn hai vị đầu bếp kia có thể vì cô mà mở riêng một lớp đào tạo thực tập sinh chiêu sinh vào mấy ngày hôm nay. | Làm như vậy thì Hắc Ảnh mới không | nghỉ ngờ. | Cô sợ Hắc Ảnh muốn lợi dụng Châu Vũ để tiếp cận cô. Châu Vũ ngây thơ vô tội, cô đã bị lừa chuyện tình cảm, không thể tiếp tục bị lừa như vậy được nữa.


. Cô đã dặn dò bếp phó nhất định phải là hình thức đào tạo khép kín, cách ly hoàn toàn người học với thế giới bên ngoài.


Nếu như Hắc Ảnh chỉ muốn lợi dụng Châu Vũ để tiếp cận cô thì còn may.


Nếu như anh ta nhắm được Châu Vũ, muốn lừa gạt tình cảm của cô gái này thì coi như xong.


Cô đột nhiên hiểu ra tâm trạng của Cố Thành Trung khi bảo vệ cô, đúng là không thể chấp nhận được một chút sai sót nào.


Dù sao đối phương đều là những người mà hai người rất quan tâm.


Thậm chí cô còn có vai trò rất quan trọng trong lòng Cố Thành Trung, sao em có thể lơ là không để ý tới chuyện bảo vệ cô được?


Đưa Châu Vũ đi trong đêm xong, Hứa Trúc Linh mới thở phào nhẹ nhõm.


Cô âm thầm dặn dò Khương Anh Tùng phải tiếp tục quan sát nhất cử nhất động của Hắc Ảnh và mọi chuyện nhất định phải tiến hành bí mật. Lần này Khương Anh Tùng làm việc cho cô và chỉ được nghe lệnh của một mình cô.


`Gô đề phòng Hắc Ảnh có thể điều tra ra những điểm sơ hở.


Mấy ngày hôm nay, cô đều giả vờ không có chuyện gì, tối nào cũng gọi video nói chuyện vui vẻ với Cố Thành Trung giả.


Cô nhìn khuôn mặt đó nhưng cũng không tìm ra được bất cứ sai sót nào, thâm chí cả trong ánh mắt. Dáng vẻ vẫn vô cùng bình tĩnh và dịu dàng.


Nếu không phải đã biết được chân tướng, cô sợ mình sẽ chìm đắm trong sự dịu dàng đó.


Rốt cuộc anh ta là một diễn viên như thế nào để có thể diễn một cách tự nhiên, chân thật như thế?


Cố Thành Trung đã mất tích được một tháng, cô cũng không biết bao giờ anh mới trở về và có được bình an khỏe mạnh không.


Trong khoảng thời gian này, cô nhất định phải vạch trần thân phận thật của Hắc Ảnh rồi công khai chuyện đó trong cuộc họp hội đồng quản trị.


Ba ngày sau, Hắc Ảnh giả vờ từ London về. Anh ta vẫn định dùng thân phận của Ngụy Ảnh để tận hưởng chút cảm giác chân thực thuộc về bản thân.


Nhưng không ngờ Châu Vũ đã rời đi, anh ta đột nhiên cảm thấy chán nên kết thúc sớm trò chơi này.


Hơn nữa chuyện quan trọng hiện giờ của anh ta là làm thế nào lấy được mật khẩu của két bảo hiểm trong ngân hàng. Thời gian Phó Minh Nam cho anh ta cũng không còn nhiều nữa.


Nếu thứ đồ trong két bảo hiểm được công khai ra bên ngoài thì không phải mọi công sức của anh ta sẽ đổ xuống sâu xuống biển sao?


Đúng lúc đó có người tới tìm Hứa Trúc Linh, là người bên phía luật sư công chứng.
 
Chương 1529


Chương 1529


“Cô là cô Hứa Trúc Linh sao?”


“Vâng là tôi.”


“Lúc trước cô và anh Cố Thành | Trung có ký một hợp đồng tài sản, cô còn nhớ không? Tôi là người được ủy quyền của vụ án lần này. Ba giờ chiều nay, màn hình LED ở trung tâm tòa nhà thương mại sẽ chiếu đoạn video anh Cố Thành Trung để lại, công bố cô chính thức trở thành chủ tịch mới của tập đoàn Cố Linh, quản lý 55% cổ phần đứng tên của anh ấy.”


“Được, tôi biết rồi.”


Hứa Trúc Linh nghe xong những lời đó, trong lòng cảm thấy hơi run lên.


Bất cứ chuyện gì Cố Thành Trung làm cũng là kết quả của việc anh đã suy nghĩ và đắn đo rất kỹ.


Anh tính toán tới tất cả mọi khả năng có thể xảy ra, thậm chí anh đoán đúng cả chuyện Hắc Ảnh sẽ thay thế anh.


Nếu chuyện gì anh cũng biết vậy thì tại sao lại để chuyện này đi tới bước đường như hôm nay?


“Được, vậy thì ba giờ chiều này chúng ta đi tới trụ sở của tập đoàn Cố Linh. Đúng rồi, đây là thứ mà anh Cố Thành Trung nhờ tôi đưa lại cho cô.”


Luật sư lấy một lá thư ra.


Hứa Trúc Linh nhận lấy bức thư, cô từ từ mở nó ra, bên trong là bức thư Cố Thành Trung viết tay.


“Trúc Linh, cuối cùng anh cũng đợi được đến ngày này. Bây giờ anh đang không ở cạnh em, một mình em phải gánh vác tập đoàn Gố Linh. Đây cũng là lần đầu tiên anh đặt em vào một tình huống thế này nhưng chỉ mình em mới có đủ năng lực để cứu vớt tập đoàn Cố Linh.”


Hứa Trúc Linh đọc dòng đầu tiên của bức thư, trong lòng không khỏi cảm thấy hơi đắc ý.


Cuối cùng Cố Thành Trung cũng tính cả cô vào trong những kế hoạch của cô, nếu anh cứ tiếp tục để cô đứng ngoài mọi chuyện chắc cô sẽ phát điên mất.


Khóe miệng cô hơi cong lên, cô tiếp tục đọc phần sau.


“Anh nghĩ người đang mạo xưng anh có lẽ là Hắc Ảnh, con nuôi của Phó Minh Nam. Sở trường mạnh nhất của người này chính là diễn kịch. Mấy năm nay anh ta đến rất nhiều nước, có khi giả dạng thành nguyên thủ quốc gia, có khi là những người làm từ thiện. Mục đích không gì khác ngoài củng cố quyền lực và tiên tài, khiến anh ta trở nên mạnh hơn để làm việc giúp Phó Minh Nam. Anh ta có được mặt nạ của rất nhiều người, có thể sẽ biến hóa thành những người có thân phận khác nhầu, xuất hiện trước mặt em. Anh không thể ở bên cạnh để bảo vệ em.


Nhưng nếu em đọc được bức thư này nghĩa là anh vẫn bình an vô sự, anh đã thoát khỏi nguy hiểm rồi.


“Trúc Linh, luật sư sẽ ở cạnh em, anh cũng sẽ ở cạnh em. Anh biết Trúc Linh của anh đã rất mạnh mẽ. Lần này anh sẽ không đi một mình nữa, vợ chồng chúng ta là một, cùng nhau đối mặt với khó khăn. Trúc Linh, cho dù mọi chuyện thành công hay thất bại, em cũng phải bảo vệ tốt cho mình. Anh luôn cảm thấy tự hào về em.”


“Hứa Trúc Linh, Cố Thành Trung anh có thể lấy được em làm vợ là niềm hạnh phúc ba kiếp này của anh.”


Đọc xong thư, khóe môi của Hứa Trúc Linh không kìm được cong lên, nở thành một nụ cười.


Cô cẩn thận ghi nhớ nội dung bức thư vào trong lòng, nụ cười vì thế cũng vô cùng vui vẻ.


Vị luật sư đứng bên cạnh thấy vậy, nói: “Cô Hứa Trúc Linh, bao giờ chúng †a có thể xuất phát đi tới tập đoàn…”


“Anh đừng làm phiền tôi, để cho tôi cười một lát đã, anh không nhìn thấy sao?”


.. Hứa Trúc Linh không buồn tức giận, liếc nhìn vị luật sư đứng bên cạnh. Đúng là đàn ông, không hiểu lãng mạn.


Vị luật sư kia định lên tiếng nhưng rồi lại ngơ ngác nhìn cô.
 
Chương 1530


Chương 1530


Hứa Trúc Linh đọc đi đọc lại bức thư mấy lần rồi mới gấp nó lại để vào trong túi áo.


Đây có được coi là thư tình không?


Cô nhất định phải giữ nó thật kỹ.


Luật sư vẫn ở chỗ cô, lấy ra đưa cho cô xem bản thỏa thuận mà lúc đầu Cố Thành Trung đã bảo cô ký.


Thông tin mà Hắc Ảnh biết là giả, mọi người đều nói nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất. Nhất định Hắc Ảnh không thể ngờ rằng thỏa thuận về cổ phần tài sản lại nằm trong tay Hứa Trúc Linh.


Anh ta thông minh và cũng biết rõ Cố Thành Tung không phải là người đơn giản. Một người thông minh như vậy nhất định phải giấu kỹ những thứ quan trọng như thế này đi, không thể để nó ở Đà Nẵng được.


Có thể là ở ngân hàng nước ngoài hoặc do tư nhân quản lý.


Anh ta nhất định không thể ngờ được, ngày nào anh ta cũng gặp mặt Hứa Trúc Linh nhưng không biết chuyện bản thỏa thuận đang nằm ở chỗ cô.


Đây chính là thông minh quá sẽ bị thông minh hại mà người ta thường nói.


Cô và luật sư tới tập đoàn rồi đợi đến 3h chiều.


Hắc Ảnh vẫn đang ở trong phòng làm việc, đột nhiên nghe thấy âm thanh từ bên ngoài truyền vào.


Tập đoàn Gố Linh năm ở trong một tòa nhà thương mại lớn , bên ngoài đều là màn hình LED.


Nghe thấy âm thanh, Hắc Ảnh nhướn mày bởi vì anh ta nghe thấy ba chữ Cố Thành Trung.


“Tôi Cố Thành Trung, đã mời tới đây luật sư Chu của văn phòng công chứng để làm chứng giúp tôi. Tôi tự nguyện từ bỏ cổ phần của tập đoàn Cố Linh và giao hết chỗ cổ phần đó cho vợ tôi. Cô ấy toàn quyền xử lý vấn đề này.”


Hắc Ảnh nghe xong câu này, lập tức đứng bật dậy khỏi ghế.


Đúng lúc đó, Hứa Trúc Linh và luật sư Chu đẩy cửa bước vào.


ˆ Hắc Ảnh nhìn cô, anh ta nheo mắt lại, ánh mắt thâm sâu u ám.


“Hứa Trúc Linh.”


“Ừm, tôi ở đây.”


Đôi môi đỏ của cô cong lên, ánh mắt lấp lánh như phát sáng.


Cô đã thay sang một bộ vest kiểu nữ màu đen, tóc được búi cao đuôi ngựa.


Vầng trán lộ ra, khuôn mặt nhỏ trắng trẻo, thông minh.


Cô trang điểm tỉnh tế, nhìn qua trông có vẻ non nớt nhưng đôi mắt lại vô cùng kiên cường và mạnh mẽ. Ngọn lửa bùng cháy trong ánh mắt cô, đó chính là quyết tâm bảo vệ bằng được nhà họ Cố.


Cô phải bảo vệ người đàn ông cô, không để cho ai được phép bắt nạt.


Cô đi một đôi giày cao gót gót nhọn, cô đi tới trước mặt anh ta và nói: “Tôi thật sự rất muốn nhìn thấy sau lớp mặt nạ này của anh là gì?”


Cô đưa tay ra nhưng Hắc Ảnh đã lùi lại đằng sau một bước để tránh đi.


_ “Dựa vào một mình cô mà cũng muốn thấy gương mặt thật của tôi sao?”


Hắc Ảnh siết chặt hai nắm đấm: “Cô phát hiện ra tôi là giả từ khi nào?”


“Tôi và Cố Thành Trung từ trước tới giờ chỉ giả vờ ly hôn. Anh không biết chuyện này sao?”


“Hóa ra là chuyện này, xem ra tôi sơ sót rồi.”


“Không chỉ có vậy, cảm giác của con người không thể sai được đâu. Anh tạo cho tôi cảm giác rất xa lạ vậy nên tôi không thể có hành động gì thân mật với anh. Nhưng tôi lại không tìm thấy điểm gì đáng nghi.
 
Chương 1531


Chương 1531


Mãi đến khi anh rời khỏi Đà Nẵng, nói là phải tới London nhưng lại biến thành Ngụy Ảnh xuất hiện bên cạnh tôi. Tôi nhìn thấy bóng lưng của anh nên mới bắt đầu nghi ngờ anh.”


“Bóng lưng của tôi?”


“Đúng, bóng lưng anh bắt chước theo Cố Thành Trung.”


“À?” Anh ta như phát hiện ra chuyện gì đó, cười: “Vậy cô có biết chuyện mấy hôm đó tôi không hề dùng tới thân phận của Cố Thành Trung không?”


s oandi 2, Hứa Trúc Linh kinh ngạc, nhìn anh †a trân trân.


“Như thế có nghĩa là, người mà cô nhìn thấy là Cố Thành Trung chứ không phải là tôi. Anh ta bí mật theo Nguyên Doanh đi điều trị, không thể về lại Đà Nẵng nhưng cô lại nhìn thấy anh ta. Vậy thì tôi thật sự không dám tưởng tượng anh ta điều trị bệnh tới mức độ nào hoặc là không hề chữa bệnh hẳn hoi, cố gắng sống cầm hơi trên cái thân xác bệnh tật đó?”


“Chuyện này… không thể xảy ra chuyện này được, anh ấy nhất định không xảy ra chuyện gì.”


“Vậy sao? Dù sao tập đoàn Cố Linh sớm muộn gì cũng là của tôi, nhà họ Cố từ trên xuống dưới nhất định không ai có kết cục tốt đẹp. Trò chơi cứ chậm rãi thế này mọi người mới cảm thấy hay ho, chứ một mẻ bắt sạch thì còn ý gì vui nữa? Nếu như vậy thì chúng ta cứ từ từ mà chơi thôi.”


“Anh tưởng mình sẽ chạy thoát được sao?”


“Cô tưởng cô bắt được tôi sao?”


ˆ Anh ta cười lạnh.


Sắc mặt Hứa Trúc Linh trâm xuống, cô võ tay, Khương Anh Tùng dẫn người từ bên ngoài vào, vây quanh Hắc Ảnh.


Nhưng cánh cửa vừa được mở ra..một đám người đang chỉ trỏ vào hai người đứng giữa.


Cảnh tượng Lâm Thanh Huyền dí súng vào đầu Khương Anh Tùng từ từ xuất hiện trước mặt mọi người.


“Lâm Thanh Huyền!”


Hứa Trúc Linh cau mày, vội vàng hét lên tên của cô ta.


Cô biết Lâm Thanh Huyền là nội gián nhưng cô cảm thấy con người là động vật có tình cảm, cho dù máu lạnh thế nào cũng có thể bị cảm hóa.


Khương Anh Tùng thật sự yêu cô ta, cô ta cũng sinh một đưa con cho anh ta. Hai người đồng tâm hiệp lực, cùng nhau cố gắng trong công việc.


Vì sao bây giờ mọi thứ lại thay đổi?


Đôi mắt Khương Anh Tùng đỏ au, sương mù bao trùm cả khuôn mặt.


Anh ta tức giận hét lên: “Mọi người ra tay giết đồ khốn này đi! Đừng quan †âm đến tôi, mạng của tôi có đáng gì đâu.”


“Thư ký Tùng!”


Bảo vệ cầm vũ khí vào trong nhưng hai bên do dự nhìn nhau.


Bọn họ cầm súng điện trên tay nhưng trong túi đã cất sẵn súng. Một tay bọn họ đã để hờ vào đó, sẵn sàng nhận lệnh bất cứ lúc nào.


“Tha cho anh ta đi, nếu không Khương Anh Tùng sẽ phải chết.”


Lâm Thanh Huyền lạnh lùng nhìn xung quanh.


Cô chưa từng nhìn thấy một Lâm Thanh Huyền nào như thế này.


Đôi môi đỏ rực, thân hình quyến rũ.
 
Chương 1532


Chương 1532


Dáng vẻ dám chém dám giết, lạnh lùng vô tình đó của Lâm Thanh Huyền khiến cô cảm thấy vô cùng xa lạ.


Lâm Thanh Huyền thông minh nhưng chưa từng thiếu sự dịu dàng, sự hấp dẫn của người phụ nữ.


Hiện giờ, cô ta không khác gì một sát thủ chuyện nghiệp, không hề có một chút tình cảm nào cả.


-_ Ánh mắt nhìn Khương Anh Tùng cũng vô cùng xa lạ, người ta đều nói một ngày vợ chồng ân nghĩa trăm năm.


Nhưng ánh mắt cô ta nhìn Khương Anh Tùng không có một chút tình cảm, giống như hai người chưa từng gặp mặt.


“Cô có gan thì giết tôi đi còn anh ta bắt buộc phải ở lại đây. Hứa Trúc Linh, người này làm hại tới chủ tịch, không thể giữ lại anh ta. Tôi có chết cũng không liên quan gì tới cô, cô không cần phải tự trách mình.”


Khương Anh Tùng nói gắn từng chữ một, dáng vẻ thâm trầm.


Hai mắt anh ta trợn trừng như sắp nứt cả ra, tất cả cũng vì quá tức giận và đau thương.


Bị người mình yêu phản bội, cảm giác này đúng là đau đến tận xương tủy.


Hứa Trúc Linh nhìn Khương Anh Tùng trân trân. Từ trước tới giờ anh ta đều rất tôn trọng cô, trước sau gọi đều gọi cô là mợ chủ, vậy mà lần này… anh †a gọi thẳng tên của oô.


Có thể thấy Khương Anh Tùng quyết liệt như thế nào.


. Nhưng cô không làm được!


“Hắc Ảnh, tôi không động vào anh, anh cũng bảo Lâm Thanh Huyền không được manh động.”


“Được, Lâm Thanh Huyền, sau khi tôi đi rồi cô buông súng xuống, để cho bọn họ tùy ý xử lý. Cô hiểu không?”


Lâm Thanh Huyền nghe vậy, đôi mắt không chút tình cảm kia chuyển động qua lại một lát nhưng cô ta không suy nghĩ quá lâu mà nhanh chóng trả lời lại: “Đàn em đã biết.”


Cảm giác này giống như máy móc vậy, cô ta chỉ biết phục tùng mệnh lệnh.


“Không ngờ có một ngày, cái mạng nhỏ của cô cũng ngang giá với mạng tôi. Lâm Thanh Huyền, kiếp này cô sống coi như cũng không uổng phí.”


Hắc Ảnh chỉnh trang lại quần áo rồi nở một nụ cười lạnh lùng ghê người.


Anh ta liếc mắt nhìn Hứa Trúc Linh, giống như chứng minh câu nói vừa rồi.


Rằng cô chẳng thể làm gì được anh 1a.


Anh ta quỷ kế đa đoan nên từ lâu đã sắp xếp tai mắt trong cả tập đoàn Cố Linh.


Hắc Ảnh cứ thế nghênh ngang đi ra, mũi súng đen ngòm cứ nhắm vào đầu anh ta nhưng từ đầu đến cuối anh ta không thèm liếc mắt nhìn một lần.


Hắc Ảnh cứ thế bỏ đi, Hứa Trúc Linh không hề đuổi theo, cô lo lắng cho Khương Anh Tùng.


Lâm Thanh Huyền nói được làm được, cô †a từ từ buông súng xuống.


Khẩu súng rơi xuống đất, tất cả mọi người đứng đó đều thở phào nhẹ nhõm.


Khương Anh Tùng cũng phản ứng lại được. Hai tay anh ta siết chặt lấy cổ áo của Lâm Thanh Huyền rồi quảng cô †a ra ghế sofa.


-_ Bị ngã từ trên cao xuống, đầu cô ta đập vào một góc của bàn trà, trong chốc lát máu tươi tuôn ra.


Máu rơi xuống chiếc thảm màu xanh, nhuộm đỏ cả một khoảng lớn.


“Tại sao, tại sao cô lại phản bội tôi?”
 
Chương 1533


Chương 1533


Khương Anh Tùng hét lên giận dữ, âm thanh chấn động khiến người khác kinh hãi.


Cả tầng lầu đều nghe thấy tiếng hét đứt gan đứt ruột của Khương Anh Tùng, âm thanh như khi bị người khác đẩy xuống vực sâu.


Cảm giác bị người mình yêu kê súng vào đầu còn khó chịu hơn cả khi bị giết.


“Anh giết tôi đi.”


Lâm Thanh Huyền cố gắng ngẩng đầu lên, sắc đẹp của cô ta có thể nói là tuyệt mỹ.


Máu chảy quanh trán Lâm Thanh Huyền, một vẻ đẹp khiến người khác kinh ngạc.


“Nói cho tôi biết đáp án, nói cho tôi biết đáp án!”


Khương Anh Tùng chỉ muốn biết lý do: “Có phải cô có chuyện gì khó nói không? Cô nói cho tôi biết, tôi cầu xin cô, cô nói cho tôi biết.”


Anh ta la hét giống như bị điên nhưng trong lòng vẫn ấp ủ một hy vọng xa vời.


“Tôi chẳng có gì khó nói cả, thực ra từ trước tới giờ tôi vân luôn lừa anh.


Xuất thân của tôi tất cả mọi thứ đều là giả, tất cả đều là được bịa ra. Tôi là con cờ được nhà họ Phó nuôi, Phó Thiết Ảnh là cậu chủ của tôi, tôi lớn lên cùng với cậu ấy. Nhiệm vụ duy nhất của tôi là phục tùng mệnh lệnh của cậu chủ.”


“Lúc đầu khi Cố Thành Trung mới về nước, không có bất cứ thông tin gì liên quan tới anh ta cả. Bên cạnh anh ta đã có Khương Anh Tùng, nếu tôi xuất hiện đương nhiên sẽ rất đáng nghỉ, vậy nên tôi ra tay với Cố Triệt trước. Cố Triệt ngu dốt, không nhìn ra được mục đích thật của tôi. Chẳng bao lâu tôi đã trở thành trợ thủ đắc lực của anh ta. Lấy được tập đoàn Cố Linh thì sẽ rất có tiếng nói. Thứ mà cậu chủ cần chính là tập đoàn Cố Linh và… mạng của Cố Thành Trung.


“Nhưng không ngờ về sau Cố Thành Trung lại phát triển nhanh như vậy, trở thành người điều hành của tập đoàn Cố Linh. Chính vì thế nên tôi mới chạy tới đây. Gả cho anh cũng chỉ vì muốn lấy được càng nhiều thông tin của anh ta 221) mà thôi.


“Chỉ… chỉ vì chuyện đó thôi sao?”


“Đúng, chỉ có thế mà thôi. Tôi không yêu anh, cũng không yêu đứa con kia.


Tôi chỉ đang hoàn thành nhiệm vụ thôi.”


Lâm Thanh Huyền chống hai tay xuống đất, năm chặt lấy những sợi lông trên tấm thảm.


Lâm Thanh Huyền cố gắng chống đỡ, khuôn mặt cô ta đã rất nhợt nhạt.


“Khương Anh Tùng, anh đúng là rất ngu ngốc. Tôi đối xử thật lòng với anh hay không mà anh cũng không nhìn ra được sao? Đàn ông đúng là dễ bị lừa!”


“AI”


Khương Anh Tùng nghe được câu này không kiềm chế được tâm trạng của mình, một cái tát giáng mạnh vào mặt Lâm Thanh Huyền.


Cái tát rất vang và cũng rất mạnh.


Lâm Thanh Huyền gục hẳn xuống đất, tai cô ta kêu ù ù, đầu cũng trở nên rất nặng, nhất thời không ngồi dậy được.


Mũi và miệng cô ta đều đang chảy máu, dấu tay trên mặt càng lúc càng rõ ràng, người khác nhìn vào không khỏi cảm thấy kinh hãi.


Khương Anh Tùng cầm lấy khẩu súng, trái tim Hứa Trúc Linh như nhảy ra khỏi lồng ngực. Cô tưởng anh ta định giết Lâm Thanh Huyền nhưng không ngờ anh ta quỳ rạp xuống trước mặt cô.
 
Chương 1534


Chương 1534


“Khương Anh Tùng, anh đang làm gì vậy?”


Trái tim của cô như bị ai nắm lấy.


“Cô Trúc Linh, tôi biết lân này tội của Lâm Thanh Huyên là rất lớn, cô ta vẫn luôn giúp đỡ kẻ địch làm chuyện xấu.


Cô ta có chết cũng không đáng tiếc, nhưng không thể cứu vấn lại thương tích của chủ tịch. Nhưng… nhưng tôi là chồng của cô ta, vợ làm sai thì phải trách người làm chồng như tôi quản lý không nghiêm. Tôi đã dạy dỗ cô ta rồi, tất cả mọi tội lỗi của cô ta sẽ do tôi gánh vác.”


“Trong một tuần, tôi sẽ điều tra tập đoàn từ trên xuống dưới một lượt, tìm ra tất cả nội gián. Một tuần sau, Khương Anh Tùng tôi xin dùng cái chết để tạ lôi.”


“Khương Anh Tùng, chuyện này không phải là lỗi của anh. Anh đừng làm vậy!”


Hứa Trúc Linh định đỡ Khương Anh Tùng dậy nhưng đầu gối của anh ta giống như dính chặt lên sàn, làm thế nào cũng không động đậy.


“Gô làm vậy có phải là không tin tưởng quyết tâm của tôi không?”


Khương Anh Tùng vừa nói xong câu đó, không ngờ lại cầm súng bắn thẳng vào ngực phải của mình.


Trong giây lát, máu thịt lẫn lộn, máu tươi ồng ộc chảy ra, làm ướt cả quần áo.


. Sắc mặt của Khương Anh Tùng cũng nhanh chóng trở nên trắng bệch, mồ hôi trên trán cũng túa ra.


Sự đau đớn này không phải ai cũng chịu được.


“Khương Anh Tùng!”


Hứa Trúc Linh bị hành động của anh ta làm cho giật mình.


Còn Lâm Thanh Huyền thì trợn mắt kinh ngạc.


“Khương Anh Tùng, anh điên rồi.


Đây là chuyện của tôi, không liên quan gì tới anh. Anh là đồ ngu ngốc, anh vân còn không hiểu sao? Tôi không yêu anhI Anh không đáng phải làm vậy!


“Cô im mồm đi cho tôi, đây là chuyện của đàn ông, đàn bà không có quyền được lên tiếng.”


Khương Anh Tùng quay đầu lại hét lên: “Mấy người còn đứng ngây ra đó làm gì, mau đưa cô ta vào trong xe, một lát nữa tôi sẽ tự xử lý.”


“Không cần, mấy người bỏ tôi ra.


Hứa Trúc Linh, cô có thể giết tôi, có chuyện gì cô cứ nhằm vào tôi.”


Lâm Thanh Huyền bị đem đi, nhưng trong lòng vẫn không cam tâm nên vấn hét lên với Hứa Trúc Linh.


Cô ta đi tới cửa, nghe thấy phía sau Khương Anh Tùng nói sáu chữ.


“Vợ làm sai, lỗi của chồng.”


Cô ta định quay đầu lại nhưng đã không kịp, cánh đăng sau đã lập tức đóng lại.


Giây phút cánh cửa được khép lại, nước mắt cô ta ùa ra như con đê vỡ.


Ở trong phòng, Khương Anh Tùng vẫn tiếp tục quỳ.


“Tội lỗi cô ấy phạm phải là không thể tha thứ nhưng tôi bằng lòng chịu trách nhiệm. Tôi chỉ cầu xin cô nói đỡ với chủ tịch, tha cho cô ấy một con đường sống. Tôi bảo đảm về sau cô ấy không làm những chuyện sai trái đó nữa. Cầu… cầu xin cô tha cho cô ấy một con đường sống. Khương Anh Tùng tôi… bằng lòng lấy mạng đổi mạng.”


“Khương Anh Tùng…”


“Mong cô giúp đỡ, cô Trúc Linh, mong cô giúp đỡ.”
 
Chương 1535


Chương 1535


Khương Anh Tùng chống hai tay xuống đất, anh ta… dập đầu lạy Hứa Trúc Linh.


Hứa Trúc Linh không thể chịu được nên cùng quỳ xuống đất, nói: “Anh không cần chết Lâm Thanh Huyền cũng sẽ được tha. Cả tôi và Cố Thành Trung đều không động vào cô ta. Tôi hiểu tấm lòng của anh nên đồng ý cho anh một cơ hội. Anh đừng là vậy, Cố Thành Trung nhìn thấy cũng không bằng lòng.


Anh đứng dậy trước đỉ.”


“Cảm ơn ân tình của chủ tịch và cô, Khương Anh Tú tôi cả đời này cũng sẽ không quên.”


Khương Anh Tùng không nghe lời khuyên của cô, nhất quyết muốn dập đầu lạy cô ba cái, coi như cảm ơn ân tình của hai người bọn họ vì đã không truy cứu tội lỗi của Lâm Thanh Huyền.


Hứa Trúc Linh thấy anh ta như vậy, trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu.


Cả thân thể và trái tim của Khương Anh Tùng đều chịu đau đớn nhưng anh ta vẫn không thể từ bỏ được đoạn tình cảm này, thậm chí còn dùng mạng sống của mình để đền tội thay cho Lâm Thanh Huyền.


Đàn ông vốn dĩ sỉ tình, vậy mà tạo hóa còn làm trò trêu ngươi.


Dập đầu xong, Khương Anh Tùng ôm vết thương, lổm ngổm đứng dậy.


“Vậy tôi đi dạy lại vợ mình trước, chào cô.


“Anh phải đi bệnh viện.”


“Tôi vẫn chưa chết được đâu. Món nợ của tôi và cô ấy còn phải tính toán rõ ràng từng khoản một, nếu không tôi sẽ thấy có lỗi với lòng mình.”


Khương Anh Tùng nghiến răng rồi kéo từng bước nặng nề ra ngoài.


Nền gạch trắng trên sàn đều có vết máu.


Đoạn đường trắc trở, máu tươi vương vãi.


Chuyện công việc, bắt được nội gián là xong. Vậy còn cuộc đời, biết tính làm sao?


Cô thậm chí còn không dám nghĩ, chuyện này cô phải đợi Cố Thành Trung về để anh giải quyết.


Mi mắt cô giật giật liên tục, cô không biết tình hình hiện giờ của Cố Thành Trung ra sao?


Nếu như những lời Hắc Ảnh nói là thật, Cố Thành Trung đi chữa bệnh. Vậy thì tại sao cô còn nhìn thấy bóng dáng của anh ở Đà Nẵng, tại sao lại như thế?


Trong lúc cô đang suy nghĩ miên man, vị luật sư đứng bên cạnh nhắc nhở cô sau đó vẫn còn một buổi họp báo.


Dù sao chuyển nhượng cổ phần cũng là một chuyện lớn, sớm muộn gì sóng gió bên ngoài cũng nổi lên. Chẳng nói gì đâu xa, cánh phóng viên đã ồn ào, hỗn loạn hết cả lên.


Hứa Trúc Linh gật đầu, cô lấy lại tỉnh thân. Mỗi một bước tiếp theo cô đều phải vô cùng thận trọng.


Cô đến nơi tổ chức buổi họp báo, đám phóng viên đuổi theo hỏi cô.


“Có phải hai người chỉ giả vờ ly hôn không?”


“Tất cả tài sản anh Cố Thành Trung đứng tên đều được chuyển sang cho cô, chị nghĩ như thế nào về chuyện này?”


“Cô có thể chia sẻ một chút về tâm trạng hiện giờ của mình không?”


“Cô Hứa Trúc Linh, xin hỏi có phải hai người đang cố tình tạo scandal để thu hút một lượng lớn người tiêu dùng là cư dân mạng không?”


“Tình cảm của cô và anh Cố Thành Trung có thật sự là rạn nứt không?”


“Đúng là chúng tôi đã định ly hôn.


Nhưng đến ủy ban, cả hai đều hối hận nên thôi.
 
Chương 1536


Chương 1536


Hứa Trúc Linh nghiêng đầu, cô không biết nói gì hơn.


“Còn tôi có nghĩ gì về chuyện anh ấy chuyển hết tài sản cho tôi sao? Tôi không có suy nghĩ gì cả, tôi không phấn khích, cũng không vui mừng. Những gì anh ấy cho tôi, dù là kim cương lấp lánh hay lưỡi dao sắc bén, tôi cũng đều nhận hết. Chỉ cần là thứ anh ấy đưa cho tôi, tôi đều dám nhận. Tôi nhận hết được những thứ đó vì tôi không làm gì có có lỗi với lương tâm của mình.”


“Cho dù là tập đoàn Cố Linh, hay là năm mươi mấy phần trăm cổ phần. Anh đưa giao cho tôi, tôi dám nhận hết những thứ đó. Anh ấy đưa cho tôi, tôi sẽ giữ gìn cẩn thận. Anh ấy không đưa cho tôi, tôi cũng không cưỡng cầu.”


“Tôi và anh ấy vân là vợ chồng, tình cảm và mối quan hệ này đều không thay đổi. Chúng tôi cũng không thay đổi!”


Cô nói một chút rồi lại ngừng lại, âm thanh mặc dù không lớn nhưng rõ ràng rành mạch, đám đông xung quanh đều nghe thấy rõ ràng.


Sự thay đổi của cô trước báo chí thật sự là rất lớn. Trước đây khi mới công khai, cô sợ hãi không tự tin, chuyện gì cũng để Cố Thành Trung trả lời thay.


Về sau hai người kết hôn, cô lại càng giống một cô gái nhỏ hạnh phúc, chuyện gì cũng cần chồng bảo vệ.


Kể từ khi hai người tuyên bố ly hôn, cô gái nhỏ trong người cô đã hoàn toàn thay đổi.


Cho dù không có đàn ông nhưng cô có thể là mẫu người lý tưởng của chính mình. Hình ảnh của cô không biết đã tiếp thêm dũng khí cho bao nhiêu người phụ nữ khác cùng sống tự chủ và độc lập.


Sự tồn tại của Hứa Trúc Linh đã là một sự chứng minh. Có đàn ông bên cạnh, cô sống rất tốt; không có đàn ông bên cạnh, cô còn có thể sống tốt hơn nữa.


Doanh thu của cửa hàng cô tự kinh doanh tăng trưởng rất tốt, nhận được nhiều đánh giá tích cực của người trong ngành, tài năng nấu nướng của cô thì càng không có gì phải bàn nữa.


Sự nghiệp và hôn nhân của cô đều rất thành công nhưng không khiến người khác đố ky mà ngược lại luôn nhận được sự chúc mừng của người khác.


Vì có bọn họ nên những người khác mới tin vào tình yêu nên đương nhiên ai cũng muốn nhìn thấy một đôi vợ chồng hình mẫu này có thể hạnh phúc viên mãn đi tới cuối cùng.


Đúng lúc đó, không biết trong đám đông có ai đó hét lên một câu.


“Anh Trung tới rồi!”


Hứa Trúc Linh nghe thấy âm thanh đó trong lòng không khỏi run lên, thậm chí có giây phút nào đó cô còn nghi ngờ không biết mình có nghe nhầm hay không.


– Cô nhìn theo tâm nhìn của đám đông nhìn về phía sau, dáng người cao lớn vững chắc của Cố Thành Trung xuất hiện trước mắt cô.


Ngay từ giây phút đầu tiên cô đã có thể cảm nhận được người trước mặt có phải là chồng mình hay không.


Cảm giác…


Cố Thành Trung luôn đem lại cảm giác thân thiết cho oô.


Ánh mắt hai người gặp nhau, không cần lời nói chỉ cần một ánh mắt, hai người cũng có thể hiểu được nỗi niềm mong nhớ trong mắt của đối phương.


Ánh mắt Cố Thành Trung dần trở nên dịu dàng, anh nhìn cô, trong mắt anh hình như không còn chứa đựng được hình bóng của người khác nữa.


Cố Thành Trung bước vào giữa tấm thảm đỏ, phóng viên tự động nhường đường để anh bước qua.


Đám đông đều yên lặng.


Tất cả mọi người đều thầm hiểu, khoảnh khắc này không nên làm phiền hai người.
 
Chương 1537


Chương 1537


Cố Thành Trung đi đến trước mặt Hứa Trúc Linh, anh không nói gì, mà là…một cái ôm.


Một… cái hôn.


Lúc đó, phóng viên nhanh chóng phản ứng lại, đèn flash của máy ảnh không ngừng sáng lên.


Nụ hôn này miên man tỉnh tế, lại bá đạo chiếm đoạt.


Nụ hôn mang theo hương vị đặc trưng của anh, cứ thể len lỏi vào sâu bên trong người cô.


-_ Cả người cô không kìm được mà mềm cả ra. Cô đứng sát gần vào lồng ngực rắn chắc, nóng bỏng của anh, tham lam hút hết hương vị riêng có trên người anh.


Hắc Ảnh bắt chước Cố Thành Trung rất giống, có thể nói là vô cùng xuất sắc.


Nhưng không giống chính là không giống, cô không thể làm được bất cứ hành động thân mật nào với anh ta. Cho dù là nắm tay cô cũng muốn tránh đi.


Nhưng lúc đó cô không hiểu vì sao lại như vậy, dù sao kết quả kiểm tra Cố Ngọc Vy đưa cho cô cũng không thể sai được.


. 6ô khách quan tin vào bản báo cáo đó mà bỏ qua ý kiến chủ quan của mình.


Bây giờ nghĩ là mới thấy, có lẽ trái tim tỉnh tường hơn bộ não, biết được ai phải ai không phải.


Nụ hôn này rất sâu và rất dài, anh để cho cô đủ thời gian để lấy hơi lại nên không muốn kết thúc sớm.


Đã một tháng nạy anh không được ôm và hôn cô, cảm giác này giống như lên cơn thèm ma túy.


Trên thế gian có vạn nỗi khổ.


Nhưng chỉ có tương tư là khổ nhất.


Giờ phút này, anh không quan tâm được tới người khác, không quan tâm được đây là đâu. Anh chỉ muốn nói cho cô hết tất cả mọi thứ mà không phải kiêng dè gì.


Muốn…


Mong muốn bỏng cháy từ tận xương TỦY.


Từng giây từng phút một trôi qua.


Đúng vào lúc đó, trong ý thức hỗn loạn của cô đột nhiên vang lên một giọng nói rất nhỏ.


“Hai người… hai người như vậy cũng tạm ổn rồi nhỉ? Màn hình LED bên ngoài vân đang phát trực tiếp đấy.”


Hứa Trúc Linh nghe được câu này, một tiếng động lớn phát ra trong đầu cô, giống như một khối chì vừa rơi xuống, đập vào đầu cô khiến cô đau đầu chóng mặt.


Cô lập tức đẩy người đàn ông trước mặt mình ra. Cô hoảng hốt nhìn đám đông xung quanh, phát hiện người nói chuyện là giám đốc Triệu.


._ Dù sao chuyện này cũng liên quan đến vấn đề thay thế chủ tịch của tập đoàn Gố Linh, có rất nhiều thành phần cốt cán của tập đoàn cũng xuất hiện trong buổi họp báo.


Những người đó hầu hết đã 50, 60 tuổi? Thấy hai người trẻ tuổi làm những chuyện thân mật như vậy trước mặt nhiều người như vậy không khỏi đỏ mặt và nói xen vào một câu.


Hứa Trúc Linh vô cùng xấu hổ, khuôn mặt cô đỏ ửng lên.


Cố Thành Trung bị cô đẩy ra nên vô cùng không vui.


“Giám đốc Triệu, ông lớn tuổi rồi, có phải muốn nghỉ hưu rồi không?”
 
Chương 1538


Chương 1538


“Chuyện này, chủ tịch..” Giám đốc Triệu lắp ba lắp bắp định giải thích gì đó.


Nhưng ông ấy chưa kịp nói gì thì Hứa Trúc Linh đã ra mặt nói đỡ.


“Sao anh lại ăn nói với người lớn như thế? Mặc dù địa vị của anh trong công ty là cao nhất, nhưng xét về tuổi tác chúng ta vẫn là người nhỏ hơn.”


Hứa Trúc Linh không buồn tức giận liếc mắt nhìn anh.


Trên người Cố Thành Trung có thứ uy nghiêm của người đứng đầu, không tức giận nhưng cũng khiến người khác phải sợ hãi. Một ánh mắt của anh cũng đủ khiến đối phương e dè.


Cố Thành Trung nghe vậy lập tức thay đổi: “Giám đốc Triệu nói rất đúng, lần sau tôi sẽ chú ý hơn.”


“Chủ tịch… chủ tịch khách sáo rồi…”


Giám đốc Triệu sợ hãi khi thấy Cố Thành Trung khách sáo như vậy.


Đám phóng viên vừa rồi còn rất khí thế đột nhiên im bặt không một ai lên tiếng. Thấy cảnh tượng này tất cả mới thở phào nhẹ nhốm.


Đây mới là hình ảnh quen thuộc, cảm giác quen thuộc về Cố Thành Trung.


Hình tượng thê nô của Cố Thành Trung đã ăn sâu vào trí nhớ của mọi người, đây mới là hình ảnh quen thuộc của anh.


“Ngoài ra, tôi đã từ chức khỏi vị trí chủ tịch tập đoàn, sau khi các thủ tục pháp luật hoàn thành, Hứa Trúc Linh sẽ trở thành chủ tịch mới của tập đoàn Cố Linh.”


“Vậy… còn anh?”


Phóng viên nhìn anh tò mò.


“Tôi là một người thất nghiệp, không biết có được may mắn làm việc cho vợ, dựa dẫm vào vợ rồi quyến rũ cấp trên, diễn mối tình chốn công sở.”


Lúc Cố Thành Trung nói câu này, khóe miệng anh cong lên dịu dàng, giống như mặt trời sáng sớm mới hé, người khác trông thấy đều vô cùng kích động.


Cố Thành Trung chia tay với vợ, bên ngoài lúc nào cũng là hình ảnh lạnh lùng ít nói, giống như một núi băng di động Vậy.


.Nhưng đến khi gặp Hứa Trúc Linh.


Gió xuân thổi qua, phong tình đằm thăm.


Trong ánh mắt của người đàn ông này ngập tràn như lãng mạn và ngọt ngào, núi băng kia cũng vì thế mà phải †an chảy.


Trên thế giới này làm gì có những người đàn ông lạnh lùng, chỉ là anh ấy không ấm áp với bạn mà thôi.


Hứa Trúc Linh nghe thấy câu này, khuôn mặt đỏ ửng lên.


Những lời này không thể để về nhà rồi mới nói sao? Đứng nói trước mặt nhiều người như vậy, anh không cảm thấy xấu hổ sao?


“Vậy… vậy thì phải xem biểu hiện của anh. Nếu anh làm gì không hợp ý em thì anh về nhà làm nội trợ, trông „ con: “Được, vậy mời nữ vương đại nhân kiểm tra anh.”


Anh mỉm cười nhạt rồi nói, sau đó giao lại cho hội đồng quản trị xử lý chuyện này.


Cố Thành Trung nắm tay Hứa Trúc Linh rời đi, nhưng còn chưa qua khỏi †âm mắt của mọi người, anh đã bế cô lên.


“Anh làm gì vậy?”


Cô giật mình, cô định nhảy xuống nhưng sợ bị ngã nên chỉ có thể nằm yên ôm chặt lấy cổ anh.


“Nắm tay vẫn chưa đủ, anh muốn ôm em, anh không đợi được nữa rồi.”
 
Chương 1539


Chương 1539


“Anh không đợi được gì?”


“Yêu em.”


Cố Thành Trung cúi người xuống, không hề e ngại nói ra hai chữ đó.


Hứa Trúc Linh ngây người ra một lát,mãi một lúc sau cô mới nghĩ ra hai từ này có nghĩa là gì.


Văn hóa Việt Nam đúng là bác đại tinh thâm.


Cô xấu hổ vùi mặt xuống. Đã một tháng cô và Cố Thành Trung không gặp nhau, cô và Hắc Ảnh không có hành động gì thân mật nên cô hoàn toàn không nghĩ tới chuyện này.


Thời gian lâu dần, cô cũng quên mất chuyện này. Không ngờ vừa mới về. Cố Thành Trung đã muốn làm chuyện xấu, đúng là xấu hổ.


Hai người đi lên văn phòng chủ tịch ở tâng trên, Hứa Trúc Linh bị anh đặt thắng lên giường.


Cô chưa kịp phản ứng, Cố Thành Trung đã bắt đầu xé quần áo của hai người ra.


Cô vấn còn lo lắng kết quả điều trị của anh, không biết cơ thể của anh đã hồi phục hoàn toàn chưa. Nhưng cô vẫn chưa kịp hỏi thì đã bị anh dùng miệng bịt chặt.


Mới đầu, Hứa Trúc Linh vẫn còn cảm thấy ngại ngùng, cô không biết để tay chân ở đâu và cả người thì cứng đờ.


Cô cứ để mặc cho anh thoải mái xâm chiếm, cả người cô căng cứng.


“Em cứ giao người mình cho anh là được.”


Đôi môi mỏng của anh kề sát vào tai cô, phả vào tai cô dòng không khí nóng rực.


Hứa Trúc Linh nghe được câu đó cả người không khỏi run lên, cũng tê dại đi rất nhiều.


Cô cố gắng mở to mắt để không bị anh mê hoặc.


“Cố Thành Trung, em vấn còn rất nhiều chuyện vẫn chưa hỏi anh. Anh phải giải thích rõ ràng cho em biết.”


“Đợi mọi chuyện xong xuôi, anh sẽ từ từ nói cho anh biết.”


“Không được! Anh là đồ xấu xa, không nói năng gì cứ thế bỏ đi lâu như vậy, lại còn nói cái gì mà cùng em chiến đấu. Đến cuối cùng cũng chỉ để cho em ra mặt. Bây giờ nghĩ lại em thật sự không biết trước đây mình đắc ý cái gì.”


Hứa Trúc Linh tức giận nói.


“Được, anh nói cho em biết đáp án.”


– Giọng anh trầm thấp, trong đó có cả một chút bất lực không biết làm sao, anh thật sự không thắng nổi sự kiên cường của người cô gái nhỏ trước mặt.


Cô cúi sát xuống cạnh tai cô và thì †hâm.


“Anh yêu em.”


“Cái gì?”


Hứa Trúc Linh cảm thấy cả linh hồn của mình cũng đang run lên.


“Em… em muốn anh nói cho em biết câu trả lời, anh nói với em cái này làm gì?”


Cô nói chuyện bắt đầu lắp ba lắp bắp.


“Câu trả lời chính là anh yêu em, anh thương em, anh nhớ em. Anh nhớ em đến phát điên, anh muốn thơm lên trán em, muốn kéo tay em đi, muốn hôn lên tóc, lên trán, lên mắt, lên môi em.


“Anh muốn ôm em, bế bổng em lên cao. Cống em, cùng em cưỡi ngựa về nhà. Anh muốn thấy em cười, thấy em đùa nghịch. Thấy em vô lo vô nghĩ như trẻ con. Thấy em ăn vụng, thấy em ngủ, thấy dáng vẻ em làm nũng, không nói đạo lý”
 
Chương 1540


Chương 1540


“Hứa Trúc Linh, anh nhớ em, nhớ em đến mức phát điên, anh muốn tiếp xúc da thịt mình với em. Anh muốn nói với em anh nhớ em nhiều như thế nào.”


Hứa Trúc Linh chìm đắm trong những lời nói ngọt ngào đó, nhất thời không bình tính lại được.


“Anh yêu em.”


Anh nói từng chữ ra một.


“Nói dối…” Giọng cô mảnh mai yếu ớt: “Những gì đàn ông nói lúc ở trên giường đều là dối trá.”


“Vậy chúng ta xuống dưới đất nói.”


Cố Thành Trung ôm cô xuống đất.


Hả?


Tim gan Hứa Trúc Linh run lên, tự nhiên cô cảm thấy sợ hãi.


“Anh, em sai rồi, em thật sự sai rồi.


Em tin rồi, em tin rồi được chưa?”


“Con người của em ấy à, đúng là quá dễ tin người, em cũng không còn nhỏ nữa, sao lại dễ tức giận như vậy?”


“Anh… anh tha cho em đi.”


“Gọi anh gì chứ, gọi ông xã.”


“Em gọi rồi thì anh có tha cho em không?”


“Có thể xem xét.”


“Ông xã, anh tha cho em đi, ông xã, cầu xin anh đấy..”


Cô lập tức chịu thua, giọng nói mềm mại, đáng thương gọi “ông xã”, hi vọng có thể lấy được chút thương hại của Cố Thành Trung.


Cố Thành Trung nghe thấy giọng nói nũng nịu của cô, tim gan lập tức mềm cả ra.


– Trong nháy mắt, anh không còn biết lý trí là gì.


Anh chỉ biết đến cô gái mà anh yêu vô cùng này.


Tiếp sau đó càng mãnh liệt hơn.


Đến cuối cùng cô mệt mỏi rã rời, giống như một người suýt chết đuổi trên biển.


Cách duy nhất để có thể sống sót, chính là dựa vào tấm gỗ trôi nổi Cố Thành Trung kia.


“Em… em cũng rất yêu anh… Cố Thành Trung… rất yêu, rất yêu anh…”


Anh đã nói nhiều như thế, cô cũng nên có chút đáp lại.


-Cho dù cô chỉ nói vài chữ ngắn ngủi, nhưng đối với anh đó đã là niềm hạnh phúc vô bờ.


Giữa ban ngày, tấm rèm được kéo xuống, che đi cảnh phong tình trong phòng.


Ý thức của Hứa Trúc Linh chỉ còn nhớ tới sau khi mọi chuyện kết thúc, Cố Thành Trung ôm cô vào trong phòng tắm để tắm cho cô.


Anh tắm cho cô, còn cô ngủ từ lúc nào không biết, đây là tình trạng trước nay chưa từng có/ Cố Thành Trung cũng hơi nhíu mày, trước đây cô luôn ồn ào kêu đau, kể cả có mệt mỏi thế nào, cô cũng cố chịu đến sau khi tắm xong, lên giường rồi mới ngủ thiếp đi trong lòng của anh.


Có lẽ thật sự là do quá mệt, anh thương xót đặt cô xuống dưới rồi nhìn khuôn mặt đỏ ửng của cô. Da thịt trên người cô sau khi được tắm nước nóng có một màu hồng nhạt rất quyến rũ.
 
Chương 1541


Chương 1541


Cố Hoài Trung ôm cô vào trong lòng, trong chốc lát anh cảm thấy khoảng trống trong lòng mình cuối cùng cũng được bù đắp, bản thân anh cũng đã sống lại.


Mấy ngày trước anh đều bị nhốt trong bệnh viện quân y, không thể liên lạc được với bên ngoài, thậm chí còn không gặp được Nguyên Doanh.


Hàng ngày ngoài chuyện chỉ được gặp bác sĩ Quế Anh y, uống thuốc, truyên nước anh còn phải chịu đựng đau đớn khi tắm rửa bằng dụng cụ.


Anh chỉ muốn phối hợp điều trị, nghe lời cô phải sống sót trở về.


Mỗi ngày anh đều lo lắng cho tình hình hiện tại của cô nhưng lại không thể làm được gì.


Anh muốn bình tĩnh lại nhưng phải đau khổ đến phát điên.


Lần này, anh cuối cùng cũng được trở về, có thể đường đường chính chính xuất hiện trước mặt cô. Cảm giác này…thật tốt.


Cố Thành Trung xoa tóc cô rồi nói nhỏ: “Hứa Trúc Linh, anh thật sự rất yêu em.


“Chúng ta sẽ bình yên đi nốt quãng đời còn lại.”


Hứa Trúc Linh mơ mơ màng màng ngủ tới chiều tối, cô phát hiện ra mình không ở công ty mà đã về nhà.


Cô xoa huyệt thái dương, thời gian gần đây hình như cô dễ ngủ gật.


Có lẽ cô cần ngủ đông, cô tự thấy buồn cười với suy nghĩ của mình.


Không nhìn thấy Cố Thành Trung đâu, trong lòng cô thấy hơi lo lắng, cô đi xuống dưới tìm.


Vừa xuống dưới cô đã ngửi thấy mùi lẩu quen thuộc.


Bước vào phòng bếp, cô đã thấy nồi lẩu đôi đang sôi sùng sục, bên cạnh là những món ăn kèm, chỉ riêng thịt bò đã có mấy đĩa lớn.


Chỉ có những lúc ăn lẩu, cô mới không cảm thấy chiếc bàn này to.


Trong phòng vô cùng ấm áp còn bên ngoài mưa gió tiêu điều.


Bên ngoài… trời đang mưa.


Cô nghe thấy mấy giọng nói quen thuộc bên trong nhà bếp, có Ngọc Vy, Nguyên Doanh và có cả Cố Thành Trung.


“Anh, sao anh biết em thích ăn tôm hùm Boston vậy? Anh chu đáo chuẩn bị xong hết cho em rồi sao?”


Ngọc Vy định bước tới lấy nhưng đã bị Cố Thành Trung ngăn cản.


“Em thích ăn sao? Anh không biết đâu. Nhưng Trúc Linh thích ăn. Nếu em thích ăn thì tự bảo với chồng em đi, đừng gọi chồng người khác.


Cố Thành Trung đối xử rất “tuyệt tình” với em gái của mình.


Cố Ngọc Vy nghe xong câu đó, cảm thấy mình bị đả kích nặng nề.


“Anh, anh làm vậy cũng quá đáng quá rồi đấy? Dù gì em cũng là em gái của anh, anh làm như vậy không cảm thấy là đang làm tổn thương em sao?”


“Ngoan, em lấy chồng rồi thì bảo chồng em chiều em, bây giờ anh là chồng người khác rồi.”


Câu này Cố Ngọc Vy không thể nào phản bác được, những gì anh nói cũng có mấy phần là có lý.


“Được rồi, được rồi, hai người bao nhiêu tuổi rồi mà còn tranh nhau như vậy. Ngọc Vy, anh làm xong tôm cho em rồi, còn có cả cua hoàng đế nữa?”


“Anh chê em già sao?”
 
Chương 1542


Chương 1542


Nguyên Doanh không nói gì còn không sao, vừa lên tiếng đã bị “mũi súng” của Cố Ngọc Vy nhắm tới.


Nguyên Doanh vô tội rụt cổ lại, anh ngồi không cũng bị trúng đạn nữa.


Hai người đứng trong phòng bếp tranh cãi với nhau còn Cố Thành Trung đã bê đồ ra ngoài.


– Vừa ra khỏi cửa, mắt anh đã bắt gặp đôi mắt trong veo như mây.


Ánh mắt cô lấp lánh, nhìn anh dịu dàng, bên trong chất chứa đầy tình yêu.


Cố Thành Trung hơi nhíu mày, anh bước nhanh về phía trước. Một tay anh bưng đĩa, một tay ôm eo cô. Anh dùng lực của một cánh tay để nhấc cả người cô lên.


Cô tiện thế dựa vào trong lòng anh, cánh tay nhỏ ôm lấy cổ anh để chắc chăn mình sẽ không bị rơi xuống.


“Sao em không đi dép vậy? Trong phòng có máy sưởi nhưng nên đất vẫn lạnh, không tốt cho sức khỏe của em.”


Hứa Trúc Linh cũng không phát hiện ra điều này, vừa nãy cô vội vàng đi xuống đây nên quên mất không đi dép.


Cô không nhớ nhưng người đàn ông này vừa nhìn đã nhận ra.


Có lẽ… là ánh mắt tinh tường anh dành riêng cho người trong lòng.


“Em còn tưởng là anh lại bỏ em đi.”


Cô vươn vai thoải mái, cô vẫn cảm thấy cơ thể mình nhức mỏi.


“Không đâu, lần này anh không đi đâu cả.”


“Vậy thì tốt.”


Cô mỉm cười rạng rỡ.


Bốn người cùng ngồi vào chỗ, cả một bàn thức ăn thịnh soạn.


Hứa Trúc Linh không nhìn thấy chú An đâu định hỏi nhưng cuối cùng cô vân kìm lại được.


Cô đại khái đoán được câu trả lời nhưng… không dám hỏi. Cô sợ hỏi ra kết quả sẽ làm cô thất vọng.


ˆ. Hắc Ảnh biết rõ mọi chuyện như vậy, nhất định là có cả người giúp đỡ trong công việc và cuộc sống hàng ngày.


Người biết chuyện công việc rõ nhất chính là Khương Anh Tùng và Lâm Thanh Huyền lại là đàn em ruột của anh †a. Còn trong cuộc sống…


Chú An…


Chỉ có chú ấy là người phục vụ Cố Thành Trung hàng ngày, tất cả mọi chuyện dù là nhỏ nhất chú ấy cũng đều nhớ rõ.


Cô thật sự không tưởng tượng được, một người hiền lành như chú An lại là tai mắt của Hắc Ảnh bên cạnh Cố Thành Trung.


Cô nghĩ nhất định chú ấy có điều gì khó nói.


Hứa Trúc Linh đã đói từ lâu, cô nhìn chăm chú miếng thịt bò cuộn đang đổi màu.


Cố Thành Trung nhúng thịt giúp cô, còn mình lại chưa ăn được miếng nào.


Anh không thích ăn những thứ linh tỉnh thế này, mặc dù anh thích chuẩn bị nhưng đó là vì Hứa Trúc Linh thích.


Nhìn thấy cô ăn vui vẻ như vậy, trong lòng anh cũng thấy mãn nguyện.
 
Chương 1543


Chương 1543


Ăn xong, Hứa Trúc Linh thấy hơi no, cô và Cố Ngọc Vy đi dạo trong sân cho tiêu cơm và uống một chút hồng trà.


Cố Ngọc Vy nói: “Chị có biết khoảng thời gian này anh em trải qua như thế nào không?”


“Trải qua như thế nào? Đến bây giờ chị vẫn chưa biết anh ấy đi những đâu mà lại biến mất những một tháng.”


“Anh em đoán rằng có người đứng đằng sau Tạ Quế Anh chỉ đạo cô ta nên muốn đích thân kiểm tra và để chị ở ngoài. Tạ Quế Anh vì muốn có được anh ấy nên tiêm lượng lớn thuốc độc cho anh ấy. Mặc dù sau này đã dùng thuốc giải độc nhưng trong người anh em vẫn có một lượng lớn độc tố chưa được bài trừ hết ra ngoài. Hơn nữa mức độ càng lúc càng nghiêm trọng, làm anh ấy sắp gục hẳn”


“Nguyên Doanh đã liên hệ với bệnh viện quân y, nơi có đầy đủ các thiết bị hiện đại nhất. Người ngoài không biết đến chỗ đó, là cơ quan tồn tại cơ mật.


Bởi vì nhà họ Bạch nhiều thế hệ đều phục vụ trong quân đội, chức vụ không nhỏ, đều hi sinh thân mình vì nước nên mới nhận được đãi ngộ đặc biệt như vậy.”


“Mọi người không được mang bất cứ thiết bị liên lạc vào trong bệnh viện quân y nên cuộc sống hoàn toàn cách biệt với bên ngoài. Anh em không nhận được bất cứ tin tức nào của chị. Mỗi ngày anh ấy làm hồi phục chức năng đến phát điên. Ngoài chuyện uống thuốc, truyền nước anh còn phải tập theo dụng cụ. Người nhanh nhất cũng phải mất một tuần mới có thể thích ứng được, những người bình thường phải mất đến nửa tháng vậy mà anh ấy chỉ dùng ba ngày để thích ứng.


“Tia hồng ngoại của máy kia quét qua cơ thể sẽ khiến người ta có cảm giác như có hàng trăm con kiến đang không ngừng gặm nhấm cơ thể, đau đớn không chịu nổi. Nhưng anh ấy gần như không kêu một tiếng nào. Những lúc anh ấy không chịu được cũng chỉ kêu lên ba chữ. Chị có biết ba chữ ấy là gì không?”


Những chuyện này Cố Ngọc Vy đều nghe được ở chỗ của Nguyên Doanh, sau đó cô lại kể lại không sai một chữ cho Hứa Trúc Linh nghe.


Cô quay đầu lại nhìn Hứa Trúc Linh, lời nói thâm trầm.


Hứa Trúc Linh nghe thấy cô nói thế, trong lòng không khỏi xóc nảy.


“Anh ấy… anh ấy nói những gì?”


Cô hít một hơi thật sâu, điều chỉnh lại tâm trạng nhưng vẫn cảm thấy căng thẳng.


“Anh ấy nói tên của chị. Mỗi lần khi anh ấy sắp không chịu được nữa đều kêu tên của chị. Thời gian hồi phục của anh ấy ngăn hơi người khác khoảng 10 ngày, anh ấy làm vậy cũng là vì lo lắng cho chị. Con người anh ấy khi làm việc gì cũng đều tập trung hết sức lực vào đó, có thể bỏ ra 120% sức lực.”


“Hiện giờ anh ấy coi việc hồi phục cũng giống như công việc nên có thể dồn vào đó 100% sức lực. Chuyện gì cũng vậy, anh ấy đã không làm thì thôi nhưng nếu đã làm thì đều quyết tâm làm đến cùng, người khác không tìm ra được chút sai sót nào. Anh ấy rất cố gắng, cố gắng gấp nhiều lần người khác, thật sự rất đáng sợ. Thực ra… nếu buông lỏng ra, anh ấy có thể sống thoải hơn nhưng tính cách anh ấy như vậy, không ai có thể khuyên được.”


“Anh ấy dành hết tâm trí để yêu chỉ.


Sau khi gặp được chị, lấy chị làm vợ, anh ấy cố gắng hết sức để yêu chị.”


Câu nói cuối cùng xuyên vào tai cô, không ngừng vang lên trong đầu cô.


Anh ấy dành hết tâm trí để yêu chị…


Anh ấy cố gắng hết sức để yêu chị…


Làm chuyện gì anh cũng làm đến cực điểm bao gồm cả chuyện yêu cô.


“Trúc Linh, em thật sự hy vọng chị và anh em có thể bình yên đi hết quãng đường còn lại, không có sóng gió gì nữa. Nhìn thấy hai người như vậy em thật sự cảm thấy rất đau lòng.”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom