Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 1138


Chương 1138

“Sao có thể là giả vờ được? Chủ nhân là người đàn ông tốt nhất trên đời, ngài ấy ân cần, dịu dàng và chu đáo. Ai cũng muốn lấy ngài ấy làm chồng, đáng tiếc, thân phận của chúng tôi quá thấp kém nên chỉ cần có thể ở bên cạnh ngài ấy thì chúng tôi đã hài lòng rồi, không dám đòi hỏi gì thêm”

Khi Hứa Trúc Linh nghe thấy điều này thì cô dường như cảm thấy rằng mình đã nhìn thấy quỷ.

Gương mặt bọn họ chậm rãi hiện lên khao khát mãnh liệt, phảng phất như có thể được ở lại đây phục vụ cho anh ta cả đời là niềm hạnh phúc to lớn.

Lúc đầu cô nghĩ rằng William là một người đàn ông phong lưu lãng tử, đã từng qua tay vô số phụ nữ, hơn nữa còn có rất nhiều cô giúp việc xinh đẹp trong biệt thự hẳn là đã bị anh ta hạ độc thủ rồi, cho nên vô cùng phản cảm với anh ta.

Nhưng bây giờ có vẻ như không phải như vậy.

“William… đã kết hôn?”

“Không có, chúng tôi không có bà chủ, nhưng mà có một cô chủ nhỏ, đó là em gái của chủ nhân”

“Em gái?”

“Đúng vậy, nhưng thật đáng tiếc…

Người giúp việc đó muốn nói lại thôi, cuối cùng mím môi, không tiếp tục nói nữa.

“Nói tóm lại, cô cứ việc sống ở đây, chủ nhân của chúng tôi không bao giờ nổi giận với phụ nữ, nhưng mà cô cũng không nên chọc tức chủ nhân hết lần này đến lần khác. Chủ nhân biết phân rõ phải trái, biết mình đang làm gì, cái gì là đúng cái gì là sai. Hơn nữa, chủ nhân không phải là người lưu manh, ngài ấy rất dịu dàng với phụ nữ, cô gái nào mà đã từng ở bên chủ nhân thì cũng chưa từng phàn nàn về chủ nhân bao giờ”

“Thật… thần kỳ như vậy sao?”

Các bạn chọn truyen1. one đọc để ủng hộ team ra chương mới nhé!

“Đây cũng không phải là thần kỳ, đây là mị lực của chủ nhân”

Hứa Trúc Linh muốn tiếp tục hỏi gì đó, nhưng mà người giúp việc đột nhiên ngậm miệng không nói chuyện, dường như đã đụng phải kiêng ky gì đó.

Sau khi cô tảm xong thì những người đó liền lui ra ngoài.

Cô trăn trọc cả đêm, trăn trọc mãi cũng không ngủ được, ngồi trên ban công, mới chợt nhận ra mình đang ở trên một hòn đảo.

Gió đêm đang thổi, mang theo hơi thở của biển.

Đây không phải là một hòn đảo biệt lập, xa xa phía trước vô cùng tối tăm, to to lớn lớn kia hẳn là mấy hòn đảo nhỏ.

Trên đảo có nhiều khu rừng rậm rạp khiến người ta khó phát hiện ra đảo này rốt cuộc có cư dân sinh sống không.

Đây… có phải là khu căn cứ của họ không?

Cố Thành Trung có thể tìm thấy chính mình sao?

Cô không biết rằng Cố Thành Trung đã đến vùng biển này rồi, vào.

ban đêm sương mù quá dày đặc, đá ngầm phía dưới tràn ngập khắp nơi khiến con tàu không thể vào sâu được.

Họ đã thử định vị vệ tinh và để dân địa phương đi tìm đường nhưng mà vẫn không vào được.

Vùng biển này có một cái tên đặc biệt trong cộng đồng dân cư địa phương.

Đảo Sương Mù chết chóc.

Một ngày hai mươi bốn giờ thì đã có hai mươi ba giờ đầy sương mù dày đặc, chỉ có thể nhìn thấy mười mét xung quanh.

Chỉ khi mặt trời chiếu thẳng vào điểm cao nhất thì họ mới có thể nhìn rõ xung quanh.

Ngay cả khi có thể nhìn rõ đường đi thì cũng không thể tránh khỏi những rạn đá ngầm dưới đáy biển, tàu du lịch lớn cũng không thể đi vào được nên chỉ có thể chọn cano mà thôi.
 
Chương 1139


Chương 1139

Vì vậy, đây cũng là lý do khiến cho việc đối phó các tổ chức khủng bố trở nên khó khăn trong những năm gần đây, bởi vì các khu căn cứ quá khó đánh chiếm.

Vốn là có lực lượng lớn tới, nhưng mà lại bị môi trường địa lý bẻ thành những nhánh nhỏ, rất dễ bị chúng tiêu diệt từng cái một.

Vì vậy, hoàng gia không thể làm gì được họ. Mà họ cũng không thể hoàn toàn lật đổ thế lực này.

Hai phe thế lực đều bế tắc, không ai giúp được nhau.

Cố Thành Trung đã đến đây hơn một giờ trước, nhưng mà đã bị mắc kẹt bởi sương mù và dừng lại.

Tổng cộng có ba tàu lớn, nhưng mà hai trong số đó đã va phải đá ngầm nên họ đã bắt đầu hành trình quay trở lại.

Họ định đợi đến trưa mai rồi sẽ lái cano đến.

Mà những tin tức này đều lọt vào tai William.

Cố Thành Trung đến nhanh hơn anh ta nghĩ, nhưng vậy thì làm sao.

chứ, dù có băng qua sương mù và rừng đá ngầm thì cũng phải mất vài ngày mới tìm được vị trí của họ giữa bao nhiêu hòn đảo.

Anh ta có sự kiên nhãn chờ, chậm rãi chơi với họ.

Anh đã ra lệnh không ai làm khó tàu của Cố Thành Trung, anh ta cũng không muốn kết thù với một kẻ mạnh như vậy.

Anh ta đi xuống tầng hầm và nhìn trạng trái không được tốt lắm của Diên.

Cho dù nhiệt độ tăng lên nhưng mà cơn đau vừa rồi đối với anh ta vẫn khiến anh ta lãnh đủ.

“Thế nào rồi, anh có thích chỗ của tôi không? Ngày mai tôi sẽ dẫn anh đi xem một vòng.”

“Không có hứng thú, tôi sẽ không hợp tác với anh” Diên ngước mắt lên, lạnh giọng từ chối anh ta.

“Đừng nói chuyện quá tuyệt tình. Không có kẻ thù vĩnh viễn, cũng không có bằng hữu tuyệt đối. Anh muốn lật đổ vương triều này mà tôi cũng muốn, tại sao anh không làm?”

“Tôi không có dã tâm như anh, tôi sẽ không dùng gia nghiệp nhiều năm của Kettering để đánh cuộc”

“Theo tôi biết thì Kettring từng là thành viên của hoàng gia, nhưng vì tranh giành quyền lực đế quốc không thành cho nên buộc phải đổi tên ẩn giấu sức mạnh, ngủ đông trong nhiều năm. Tổ tiên của anh đã mang đi hầu hết các báu vật của hoàng gia và làm nên nhiều tài sản như vậy cũng chỉ để phục thù thôi. Nếu đất nước này không có vấn đề gì và mọi người đều yêu mến vua mới thì chúng tôi cũng sẽ không than trời trách đất và chúng tôi cũng sẽ không tìm kiếm công lý theo cách của mình”

“Trước kia anh bị ép ngồi vị trí gia chủ, hiện tại cũng coi như là đã nếm trải tư vị của quyền lực. Vậy tôi sẽ giúp anh trở thành vua mới, cả nước đều phải cúi đầu trước anh. Như thế nào?”

“Không cần”

Trước sự cám dỗ đó, Diên lạnh lùng lên tiếng từ chối không chút do dự.

Anh ta không thèm khát thiên hạ này!

Điều mà anh ta muốn…

Từ đầu đến cuối đều chỉ là cô mà thôi.

William rất ngạc nhiên khi nghe điều này, anh ta nhìn Diên một cách khó hiểu.

Mối quan hệ giữa Kettering và hoàng gia vốn căng thẳng nhưng nước với lửa.

Dù Lucia là người thân của anh ta, nhưng mà anh ta cũng không hề niệm tình cũ, làm khó dễ khắp nơi.

Anh ta nghĩ rằng Diên sẽ trở nên trầm trọng hơn khi anh ta có được mọi thứ, và muốn nhận được nhiều hơn nữa.

Nhưng bây giờ… anh ta vậy mà anh ta không thèm suy nghĩ đã từ chối ngay lập tức.

“Anh muốn đế quốc này?”

“Chưa bao giờ hứng thú.”

Diên nhàn nhạt nhướng mày, giọng nói nhẹ nhàng bay bổng, không một chút cảm xúc.

William lắng nghe giọng nói và gần như nghĩ rằng anh ta là một người không có ham muốn.
 
Chương 1140


Chương 1140

Nhưng mà…

“Từ xưa đến nay người làm việc lớn nếu không yêu giang sơn thì phải thích… mỹ nhân? Anh thích… người phụ nữ tôi đem về sao? Phụ nữ đã có gia đình?”

“Anh đối xử với cô ấy như thế nào rồi? Nếu anh dám động vào một sợi tóc của cô ấy thì tôi sẽ không đội trời chung với anh!”

Nhắc đến Hứa Trúc Linh, Diên cuối cùng cũng thay đổi sắc mặt.

William biết rằng mình đã đúng, cũng không khó để đoán được, dù sao thì anh ta cũng đã vì cô gái kia mà đặt mình vào nguy hiểm.

William nhàn nhã ngồi bên cạnh Diên, cười nhẹ nói: “Đừng lo lắng, tuy William tôi làm nhiều chuyện xấu, nhưng mà tôi cũng có nguyên tắc của riêng mình. Tôi sẽ không động vào trẻ em, phụ nữ, và người già, cô ấy tốt hơn anh nhiều, được ăn ngon ngủ ấm”

“Vậy thì tốt” Diên không khỏi thở phào nhẹ nhõm khi nghe điều này.

“Cậu đã khốn khổ như thế này rồi mà còn lo lắng cho cô ta sao?

Anh không sợ tôi làm cái gì với anh sao? Tôi đúng là không giết được anh nhưng mà cho anh ăn chút khổ thì cũng dễ dàng”

“Nếu anh đụng đến tôi thì nợ của chúng ta vẫn còn có thể hóa thành hư không. Nhưng mà nếu anh đụng vào cô ấy thì tôi sẽ khiến anh thậm chí không biết mình chết như thế nào”

Anh ta u ám nói, không ai dám nghỉ vấn về độ thật giả của câu này.

William cau mày khi nghe điều này, anh ta nói: “Anh coi trọng cô ta như thế này cô ta có biết không?”

“Cô ấy không cần biết”

“Điều đó cho thấy rằng, cô ấy thậm chí không biết tình cảm của anh”

“Rốt cuộc là anh muốn nói cái gì?”

“Diên, anh là thánh sao? Anh là chúa .Jesus sống, là đấng cứu thế sao? Anh hao tâm tổn sức để đối xử tốt với một cô gái như vậy nhưng rồi anh lại không nói cho cô ta biết, những thứ anh làm mà cũng không dám cho cô ấy. Cuối cùng thì người mà cô ta dựa vào cung không phải là vòng tay của anh, là của một người đàn ông khác. Anh không muốn tranh giành cho chính mình?”

“Đây là việc của tôi, không liên quan gì đến anh”

Những lời nói của William có thể nói là đã đánh trúng trái tim anh ta.

Anh ta đã nghĩ về điều đó và muốn tranh giành cho chính mình.

Lúc đầu, chân anh ta bị tật, anh ta không muốn liên lụy cô, vì sợ cô ghét bỏ anh ta.

Anh ta tự tỉ!

Sau đó, anh ta đứng dậy được và cuối cùng đã lấy lại được sự tự tin của mình, nhưng mà anh ta đã… bị những người đó hủy hoại.

Hơn nữa, đó là một người đàn ông!

Anh ta như vậy rồi thì làm sao còn có thể đứng trước mặt cô được chứ, đây đúng là trào phúng, là một chuyện cười!

Anh ta giống như một tờ giấy trắng rơi vào thùng thuốc nhuộm, anh ta đã không còn có thể tìm lại được hình dáng ban đầu của mình.

Tim của anh ta là màu đen, cho nên thủ đoạn của anh ta cũng nham hiểm vô cùng.

Anh biết Hứa Trúc Linh không thích anh ta như thế này, nhưng mà anh ta… đã không thể quay đầu lại được nữa.

Cô sẽ không biết rốt cuộc là anh ta đã từ bỏ cái gì.

Từ bỏ một tình cảm chân thành.

Nỗi oán niệm trong lòng chỉ có thể trút bỏ qua việc trả thù.

Vì vậy, bất cứ ai cản trở anh ta sẽ không có kết cục tốt đẹp.
 
Chương 1141


Chương 1141

Những người đã làm tổn thương anh ta trong quá khứ sẽ phải trả lại bằng máu huyết.

Chỉ là… nợ thì dễ lấy, nhưng tình thì khó xóa.

Anh ta mím chặt đôi môi mỏng, sóng trào dâng trong đôi mắt xanh mờ ảo, như thể lọ mực đã bị đánh đổ.

Nắm tay im hơi lặng tiếng mà siết thật mạnh.

Khi thấy anh ta im lặng hồi lâu thì William càng tò mò hơn.

Chuyện gì đã xảy ra khiến anh ta trở nên độc đoán như vậy.

“Nếu là tôi thì tôi sẽ đoạt cô ta về và buộc chặt cô ta ở bên mình, tự tôi xót cho cô ấy tự tôi yêu cô ấy, sẽ không cần bất cứ ai nhúng tay vào.

Yêu mà không có được, cầu mà không có thì có ích lợi gì? Nếu anh không tranh thủ cho mình, chưa gì hết đã từ bỏ, ở phía sau im hơi lặng tiếng hy sinh cho cô ta, đó có phải là điều một người đàn ông nên làm?”

“Câm miệng!”

Giọng nói của Diên sắc lạnh, âm thanh gấp gáp và có chút bực bội.

William sờ sờ cái mũi của mình, cười đầy ẩn ý: “Thẹn quá hóa giận?

Xem ra là tôi đã chọc trúng chỗ đau của anh rồi, tôi không tin anh chưa từng nghĩ tới việc có được Hứa Trúc Linh? Chỉ cần anh còn có ý này thì sau này anh sẽ không áp chế được! Dục vọng trong người anh sẽ ngày.

càng nhiều hơn, anh cũng sẽ không thể quay đầu!”

“Anh có thể chịu đựng một hoặc hai năm và trong lòng không ngừng tiếp tục thuyết phục bản thân mình, nhưng mà theo thời gian thì hạt giống này sẽ trở nên ăn sâu bén rễ. Một khi nó bùng phát thì anh sẽ không thể quay đầu lại”

Ngay khi William nói xong thì Diên đã đấm mạnh vào cửa.

Tốc độ nhanh đến mức có gió lớn.

William mạnh mẽ cau mày, thân thủ tốt, tốc độ nhanh đến chóng mặt.

Anh ta không ngờ động tác tiếp theo của Diên lại đến nhanh như vậy, ngay lập tức một chân anh ta quét tới.

William vội vàng lùi lại phía sau mấy bước, ổn định lại thân người.

“Đừng tưởng rằng tôi ở đây thì tôi sẽ không làm gì được anh! Người khác không thể tìm thấy anh ở trong đảo này nhưng mà người của tôi thì có thể”

“Tôi đúng là đã quên mất, anh có nuôi một đám hải tặc liều mạng, có cái gì mà không dám làm? Xem ra mấy năm nay Phó Minh Nam đã giúp anh quản lý rất tốt”

“Anh biết là tốt rồi!”

“Người mà tôi không thể lôi kéo được lại bị anh thu về dễ dàng như vậy, tôi thật sự không nên đánh giá thấp anh. Tôi tưởng rằng anh ngồi trên xe lăn nhiều năm nên tay sẽ không còn sức nữa, hôm nay gặp anh như vậy cũng là một bất ngờ thú vị. Tôi cũng không muốn làm khó dễ anh, mấy lời hôm nay anh nghe cũng được, không nghe cũng tốt, tôi chỉ muốn trở thành bạn của anh, không muốn làm kẻ thù của anh. Trong tương lai, tôi cũng hy vọng chúng ta có thể cùng nhau hợp tác và lật đổ vương triều tàn ác này”

“Để tỏ lòng thành, tôi sẽ tặng cho anh một chút quà, xin anh vui lòng nhận lấy”

“Món quà nhỏ?”

Diên cau mày khó hiểu, nhìn thấy nụ cười nhếch mép nơi khóe miệng William thì anh ta cảm thấy rất không thích .

Ngoài vai trò là thủ lĩnh của tổ chức, William còn có một thân phận khác là người đàn ông lãng tử đào hoa.

Anh ta thích chọn những ngôi sao, người mẫu trẻ để ra tay, và mỗi người phụ nữ đều hết lòng vì anh ta.

Một lần Phó Minh Nam cử một điệp viên đến, sau này thì người đó đã trở thành người hâm mộ thiếu não của anh ta, không chỉ giúp anh ta làm gián điệp ngược lại mà còn muốn gả cho anh ta làm vợ.
 
Chương 1142


Chương 1142

Thậm chí sau khi bị anh ta từ chối thì cô ta cũng không làm gián điệp nữa, hơn nữa còn biến mất không tăm tích.

Anh ta luôn đặc biệt cưng chiều phụ nữ, cho nên Diên cũng không lo lắng cho tình hình của Hứa Trúc Linh, nhưng mà… William này không chính không tà, hận đất nước này vô cùng.

Anh ta vốn là thủ lĩnh của quân đội hoàng gia, huấn luyện lực lượng đặc biệt, và là rường cột quốc gia.

Nhưng mà có một khi trở về sau một chuyến ra quân, anh ta đột nhiên phản bội đất nước, đứng về phe đối lập với hoàng gia, kể từ đó không chết không thôi.

Chính vì đã quá quen thuộc với tình hình bên trong của hoàng gia và các thế lực của quân khu nên càng khó đối phó hơn.

Nếu như anh ta thật sự muốn đất nước này thì anh sẽ hợp tác với William, nhưng mà anh ta không có tâm tư đó.

Không lâu sau khi William rời đi thì anh ta lại bị trói và bị ép buộc cho uống thuốc.

Sau đó, anh ta bị ném đến một nơi, lạnh lẽo, ẩm ướt và đây sương mù.

Đảo Sương Mù chết chóc này xứng với cái tên của nó.

Tác dụng của thuốc bùng lên, anh ta nặng nề ngất đi.

Khi tỉnh dậy lần nữa thì cơn đau trên người cũng đã không thể kiềm chế được.

Môi trường ẩm ướt khiến vết thương cũ trên đầu gối của anh tái phát, đau nhức.

Đúng lúc này thì bên tai vang lên tiếng bước chân, họ giãm lên đám lá héo ẩm ướt đi đến, phát ra âm thanh kỳ quái.

“Ai?”

Anh ta lập tức tỉnh táo lại muốn đứng dậy, nhưng mà lại phát hiện bản thân mình vô cùng yếu ớt, không thể đứng lên nổi.

Sao anh ta lại có thể suy yếu như vậy? William đã cho mình uống loại thuốc gì?

“Cậu tỉnh rồi!”

Hứa Trúc Linh rất vui khi thấy anh ta tỉnh lại, cô nhanh chóng bước tới đỡ anh ta lên.

Khoảnh khắc nhìn thấy Hứa Trúc Linh thì anh ta cũng thở phào nhẹ nhõm.

“Đây là đâu? Sao cô lại ở đây?”

“Cậu cũng đừng gấp gáp, tôi cũng không biết chuyện gì đang xảy ra.

tôi nhìn thấy những người đó lén lén lút lút khiêng cậu ra ngoài, tôi thấy không có ai theo dõi tôi nên tôi cũng đi theo. Hóa ra là họ muốn bỏ cậu ở lại đây tự mình chống đỡ, đừng lo lắng, tôi sẽ không để cho cậu gặp tai nạn, cậu vì tôi mà tới nơi ma quỷ này nên nếu có chuyện gì thì tôi sẽ gánh cho cậu”

Dù cả hai không còn như xưa nhưng cô không thể bỏ mặc anh ta một mình để trốn chạy vào thời khắc sinh tử này.

Nếu không phải do chính mình thì anh ta cũng sẽ không ở lại nơi ma quái này.

Diên nhíu mày thật chặt sau khi nghe thấy cô nói như vậy, cuối cùng cũng hiểu được cái gọi là món quà của William là gì.

Anh ta tạo ra thời gian để họ ở một mình với nhau.

Bây giờ là chạng vạng, mặt trời đã sắp lặn, có vẻ như vì sương mù quá dày đặc nên ở đây cũng tối tăm hơn.

Cô đã đi một quãng đường dài, mới chỉ tìm được vài cành khô, nhưng mà nó cũng quá đủ để nhóm lửa.

Cô dìu anh ta dựa vào thân cây bên cạnh sau đó bắt đầu nhóm lửa.

May mắn thay, lúc cô chạy trốn trong tự nhiên với Phó Minh Tước đã học được một số kỹ năng sinh tồn.
 
Chương 1143


Chương 1143

Cô đang đá làm lửa, lòng bàn tay gần như bong tróc, cuối cùng thì cũng có thể thắp sáng được.

Ngọn lửa lập tức bốc lên xua tan màn sương ẩm ướt, trời bỗng ấm áp hơn rất nhiều.

Cô mừng đến phát điên vội vã tiếp tục bỏ củi vào.

Bây giờ vẫn là mùa hè, nhưng mà nhiệt độ trên hòn đảo này dường như đã vào cuối thu, cực kỳ lạnh vào ban đêm.

Cô có thể chịu được, nhưng mà Diên thì không thể.

Anh ta mạnh mẽ cau chặt mày, trán lấm tấm mồ hôi lạnh, nắm đấm bóp mạnh, khớp xương trắng bệch đến đáng sợ.

Cô thực sự sợ rằng anh ta sẽ bóp nát xương ngón tay của mình.

Cô do dự sau đó xé bỏ chiếc váy nặng nề của mình.

Nó đã bị xước bởi mấy cành cây nên rất dễ xé.

Khoảnh khắc lộ ra đôi chân trắng nõn thì cô rùng mình vì lạnh.

Nhưng mà ở thời điểm này thì cô cũng không cần biết nhiều như vậy.

Cô khoác quần áo vào người anh ta, nhìn đống lửa, nghiến răng nghiến lợi.

Không được, cô còn phải tìm kiếm củi.

Cô đứng dậy định rời đi, nhưng mà Diên đã siết chặt cổ tay cô.

“Cô đi đâu?”

Giọng nói của Diên rất nhỏ, anh ta đã không có sức lực, mà cơ thể của anh ta cũng đang rất yếu.

“Chúng ta không thể cứ tiếp tục như thế này. Nhiệt độ trong rừng quá thấp, tôi sẽ tìm thêm một số cành cây, nếu không thì ngày mai ngọn lửa sẽ không còn nữa”

“Đừng đi, cô đang bị thương.”

Anh ta chật vật nhấc mắt lên, ánh mắt nhẹ nhàng rơi vào cánh tay và mắt cá chân của cô.

Lúc trước khi cô đi tìm cành cây khô nên cả người đều bị trầy xước, nếu lần này lại đi thì hai cái chân lộ ra kia chắc chắn cũng sẽ bị thương.

“Tôi… tôi không sao, cậu nghiêm trọng hơn tôi. Tuy răng, chúng ta là người xa lạ, nhưng tôi không thể thấy chết mà không cứu. Hơn nữa cậu vì tôi nên mới đến nơi ma quái này, tôi không thể bỏ mặc cậu được”

“Tôi không chết được, cô không được đi đâu cả, ngoan ngoãn ở đây đi. Nếu không lúc cô trở về nhất định sẽ không gặp tôi”

“Cậu… dùng mình để uy hiếp tôi? Thú vị lắm sao?” Hứa Trúc Linh tức đến nổ phổi nói.

“Nó chứng tỏ rằng cô vẫn còn quan tâm đến tôi, vì vậy lời đe dọa của tôi là hữu ích phải không?”

“Chuyện này không liên quan đến cậu, đây là chuyện của chính tôi, cho dù bây giờ là con chó con mèo đứng trước mặt tôi thì tôi cũng không thể không để ý được”

Cô mím môi và mạnh mẽ nói.

Thực ra thì trong lòng cô vẫn coi anh ta là bạn bè, hơn nữa cô vẫn luôn tự trách mình. Nếu lúc trước cô không đồng ý với Dracula là được.

rồi, nếu không phải vậy thì anh ta cũng sẽ không đợi mình ở bãi biển Huỳnh Quang một mình.

Anh ta lòng đầy mong đợi, nhưng mà cũng không đợi được cô, mà là một đám người xấu xa.

Anh ta vốn cũng không mạnh mẽ bài xích thế giới này như vậy, cho dù ở Kettering gặp khó khăn thì anh ta vẫn tốt đẹp như cũ.

Anh ta không giỏi âm mưu, không biết đấu đá.

Ngay cả khi anh ta trở lại thành một người đàn ông thì cũng trước sau như một.

Trái tim anh ta… là thứ trong sáng nhất trên đời, không ai có thể so sánh được.

Nhưng mà lòng người trong sáng như pha lê ngày xưa đã dần dân trở nên u ám tối tăm, tâm tư âm trầm, lòng dạ ác độc dọa người.
 
Chương 1144


Chương 1144

Nếu thời gian có thể quay ngược lại thì cô sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ anh ta, sẽ không để những điều dơ bẩn của thế tục chạm vào anh ta.

Đáng tiếc, trên đời này không có thuốc hối hận.

“Vậy thì cô cứ thể hiện sự thông cảm và chăm sóc tôi như mèo hay.

chó, đừng bỏ rơi tôi.”

Anh ta nở nụ cười, khó khăn thốt ra những lời này.

“Nhưng mà… anh sẽ không chịu được, anh bây giờ còn yếu, anh cần ấm áp!”

“Ở với tôi, đừng đi đâu cả, chỉ ở đây thôi”

Ở chỗ này nơi tôi có thể nhìn thấy, cơ thể tôi băng giá, nhưng mà trái tim tôi thì lại ấm áp.

Điều này anh đã chôn sâu trong lòng, không dám nói ra.

Tình yêu của anh ta vẫn luôn dẫn lại, anh ta xấu hổ mở miệng nói ra, thậm chí còn không có dũng khí để nói ra điều đó.

Lúc bắt đầu thì anh ta không miễn cưỡng mở miệng bởi vì biết mình không thể chiếm được, thậm chí anh ta cũng không muốn tạo gánh nặng cho cô.

Theo thời gian… những lời này đã trở thành rượu ngon nhất, nói không ra, nuốt cũng không xong, chỉ có thể ấp ủ ở đáy lòng, chỉ có thể tự mình say.

Thấy anh ta cứ khăng khăng thì Hứa Trúc Linh cũng sợ, cô sợ rằng tính khí anh ta thẳng thắn, sau khi cô đi thì anh cũng sẽ đi thật.

Cô đành phải tìm một số lá khô gần đó, hơi ẩm làm khói xanh bốc lên rất nhiều.

Cô liều mạng quạt lửa sự hun đến chỗ anh ta.

Nước mắt cô suýt nữa đã rơi xuống, nhưng mà động tác trên tay vân liên tục không dừng lại.

Anh ta đang đau thấu xương nhưng mà trái tim anh ta lúc này lại rất thỏa mãn, thỏa mãn với khoảng thời gian này.

Yên tĩnh, chỉ có hai người họ thật tốt.

Thời gian trôi qua, sắc mặt của Diên ngày càng xấu đi, người tái nhợt không còn chút máu, mồ hôi lấm tấm trên trán.

Cô đã cởi hết quần áo ra, quấn lên đầu gối anh ta để tránh cái lạnh xâm nhập vào cơ thể.

Bản thân cô cũng đang rùng mình vì lạnh, cuối cùng thì nước mũi của cô cũng xuất hiện.

“Hắc xì!”

Cô hắt hơi một cái, rùng mình vì lạnh.

Lúc này thì Diên lấy quần áo đang choàng trên đôi chân của mình xuống.

“Cậu.”

“Tôi sợ rằng tôi chưa chết vì vết thương cũ tái phát thì cô đã chết cóng. Dù sao tôi cũng là đàn ông, tôi mạnh mẽ hơn cô một chút. Còn tật ở chân là vấn đề cũ, tôi không thể chết được, chỉ cần chống đỡ một chút sẽ qua”

“Tôi…tôi sẽ không chết cóng, tôi còn sống muốn đi ra ngoài.”

Cô xoa xoa mũi, giận dữ nói.

Cô đến gần anh ta hơn một chút, cơ thể cũng ghé sát vào nhau, cùng nhau sưởi ấm.

Mặc dù gió lạnh cũng sẽ lọt vào, nhưng mà tốt hơn là không có gì.

Không ai có thể chịu được việc nhìn người kia chịu lạnh, vậy thì hãy để hai người cùng nhau chịu đựng đi đi, ít nhất thì trái tim họ cũng ấm ấp.

Anh ta có rất nhiều đường nét sắc bén, giống như một thanh kiếm không vỏ, với những cạnh sắc bén, ánh mắt của anh ta rất dữ tợn và hung ác, khiến người ta sợ hãi khi nhìn trực diện.

“Diên, điều tôi sợ nhất là nợ ân tình của cậu”
 
Chương 1145


Chương 1145

“Tại sao?”

“Bởi vì ân tình của cậu quá nặng”

Cô nói khẽ, đôi mắt lim dim.

“Tôi vẫn cảm thấy thật xin lỗi, nếu không phải tại tôi, cậu cũng sẽ không biến thành bộ dạng này. Tôi vĩnh viễn nhớ rõ bộ dạng cậu mặc váy công chúa, không nói lời nào, cũng không cười nữa. Nhưng nếu cậu vẫn nghiêm túc dõi theo tôi, sẽ là một bông hoa ở trong lòng bàn tay tôi”

“Lúc đó tôi cảm thấy trên thế giới này sao lại có người tốt đẹp đến mức này, cho dù ông trời sẽ tàn nhẫn bẻ gãy một cánh chim của cậu, biến cậu trở thành một con hoàng yến nhốt trong lồng thì cậu vẫn tốt đẹp như cũ. Sạch sẽ mà tinh khiết, như một cô công chúa đích thực.

trong câu chuyện cổ tích xưa, rất cần sự bảo vệ của hoàng tử và ky sĩ”

“Cậu luôn mang đến cảm giác đơn thuần tinh khiết, không chứa một tia tạp chất nào, tôi thích làm bạn với cậu, không bao giờ phải mệt mỏi.

Thật ra tôi biết cậu có bí mật, cậu cũng rất khổ sở, nhưng cậu chưa bao giờ nói ra, chưa bao giờ đem đau khổ của mình trút lên người người khác. Cậu không cầu người khác cùng nhau chia sẻ nỗi đau của cậu, luôn tự mình gánh chịu nó. Không phải cậu không tin tưởng bất kỳ người nào, nhưng chính vì cậu quá lương thiện nên không muốn bất kỳ ai phải chịu đựng đau khổ như vậy”

“Trong mắt tôi, Diên luôn luôn cho tới tận lúc này đều là người tốt nhất, cho dù trong hình hài bé trai hay bé gái. Trở thành bạn của cậu, tôi luôn muốn đem tất cả những thứ tốt nhất chia sẻ với cậu. Cậu chưa bao giờ được trải qua lễ mừng năm mới của phương Đông, tôi liền tỉ mỉ chụp từng tấm ảnh thật đẹp rồi gửi sang cho cậu. Cậu muốn ăn bánh ngọt, tôi liền đi học cách làm. Cậu muốn đi chơi, tôi liền mang cậu đi.

Cậu muốn ăn lẩu, tôi liền hâm nước xương heo cho cậu”

“Gậu có thể khiến người ta cam tâm tình nguyện trả giá mọi thứ, chỉ muốn giữ lại điều tốt nhất trên đời cho cậu. Nhưng mà tôi đã đánh mất một Diên tốt như vậy, tôi không dám tìm kiếm tin tức của cậu, không dám nghe người khác bàn luận về cậu, vì mỗi lần nghe được đều là những điều không tốt.”

“Tôi trước sau vẫn cảm thấy bản thân đã biến một người cực tốt thành người xấu, mà cái kẻ xấu xa này thân mang tội ác ngập trời, có thể thẳng tay làm hại bất cứ kẻ nào, lại chỉ buông tha cho một mình tôi.

Cậu nói con người cậu sao lại nặng tình như vậy chứ? Ép tôi đến mức sắp không thở nổi nữa rồi, Diên”

“Tôi hối hận, thực sự hối hận. Vì sao mọi chuyện lại biến thành thế này? Cậu luôn miệng nói không liên quan gì đến tôi, tôi cũng rất muốn tin tưởng vào điều đó, nhưng tôi biết đây đều là tự lừa mình dối người.

Tôi chính là chất xúc tác đẩy cậu vào vực sâu vạn trượng”

“Cậu… có phải sẽ không về được nữa, phải không?”

Cô rơi lệ đầy mặt, rốt cuộc cũng đem những lời nói chôn sâu trong đáy lòng nói ra.

Sảng khoái, thích thú, tràn đầy vui vẻ.

Những lời này, khiến cho cô hít thở không thông.

Đây là lần đầu tiên Diên nghe cô nói nhiều như thế, trong lòng vô cùng xúc động, nhưng nội tâm lại tràn đầy thống khổ cô quạnh.

Chuyện kia quả thật là chất xúc tác.

Cắt đứt tất cả khả năng tự yêu quý bản thân của cậu.

Cậu cũng có dục vọng, có dã tâm, cũng muốn vì tình yêu nhỏ bé mà hèn mọn của mình giãy dụa, muốn vì nó tranh thủ một chút cơ hội.

Cho dù cô ấy là phụ nữ có chồng, cho dù trong lòng cô ấy có nơi thuộc về nhưng cậu không đến kịp, ông trời lại bắt cậu gia nhập vào.

một trò đùa thật nực cười.

Cậu bị đàn ông vấy bẩn, không chỉ một người mà là mấy tên cầm thú thay nhau ra trận.

Một đêm đó chính là ác mộng, là địa ngục, là chiến trường.

Khoảnh khắc thân thể cậu bị xé rách, cũng đã đem tất cả thiện lương tốt đẹp trong thế giới của cậu xé thành từng mảnh nhỏ.
 
Chương 1146


Chương 1146

Cậu trở nên điên cuồng, trở nên thật đáng sợ.

Nguyện ý hy sinh tất cả để thay đổi càn khôn, vì chính mình đòi lại công bằng.

Rõ ràng cậu không thèm tranh giành cái gì, vì sao vẫn bị đẩy lên đầu ngọn sóng, trở thành vật hy sinh đáng thương như vậy?

Hiện tại, cậu không hề cảm thấy vui vẻ chút nào, trong lòng chất chứa đầy rẫy phẫn nộ và oán hận.

“Trúc Linh, thật ra tôi đã biết từ trước, tôi chỉ có thể làm người lương thiện hoặc là người xấu tội ác tày trời. Tôi không có con đường thứ ba”

Giọng nói của cậu có chút mờ mịt, chút mệt mỏi, nhưng càng nhiều khổ sở.

“Từ khi tôi bắt đầu có trí nhớ thì biết được người muốn hại tôi là anh trai tôi. Mặc dù có mẹ và anh hai hết mực che chở, nhưng tôi vẫn không có may mắn tránh thoát. Tôi muốn sống sót thì buộc phải tiếp nhận những thứ kiến thức không dành cho độ tuổi đó. Cuối cùng tôi cũng không phụ sự kỳ vọng của mẹ, tôi rất thông minh, có thể học một suy ba”

“Tô¡ thành thạo Internet, có nghiên cứu rất lớn với tài chính, nhưng chỉ có thể giấu dốt. Thời điểm đó chỉ có một mình tôi biết rõ có rất nhiều người đang bán mạng cho tôi, trừ khi tất cả bọn họ đều chết hết thì tôi mới có thể lộ diện trước mặt người khác. Tôi không muốn bọn họ chết nên tôi phải trở nên mạnh mẽ, đủ khả năng để bảo vệ bọn họ”

“Mẹ tôi bồi dưỡng tôi rất vui mừng, bà ấy cảm thấy tôi là thiên tài khó có được. Tâm tư của tôi thực chất rất sâu, tôi đã sớm đề phòng chu đáo, để lại cho mình một đường lui. Nhưng đường lui này tôi tình nguyện cả đời không cần dùng đến. Tôi mượn sức Phó Minh Nam, phát triển thế lực của bản thân, đương nhiên giấu cả bà chủ”

“Tôi dùng tất cả khả năng đối đãi với mọi người, tôi sẵn lòng đem tất cả tâm tư đề phòng đều giấu đi, tôi không muốn làm người xấu. Cho dù ngay từ đầu thế giới này không công bằng với tôi, Tôi không thích cô lừa gạt tôi, cũng không thích Lucia. Có lúc tôi thậm chí đã nghĩ, nếu tôi không được sinh ra trong cái gia đình này thì hạnh phúc biết bao.”

“Mỗi ngày tôi đều cố gắng khuyên mẹ lựa chọn anh hai, tôi không cần danh lợi, nhưng mẹ lại hung ác trách cứ tôi, măng tôi không có tiền đồ, không biết báo thâm cừu đại hận”

“Nhưng báo thù được thì thế nào? Thời điểm đó chúng tôi người không ra người quỷ không ra quỷ, chỉ vì sống sót mà vốn dĩ là đàn ông phải cải trang thành phụ nữ. Như vậy còn mặt mũi nào mà sống nữa?

Sở dĩ tôi chưa chết đi chỉ vì tôi yêu mẹ, yêu anh hai. Nhưng mẹ lại không chút nhân nhượng từng chút đẩy tôi vào đường cùng”

“Sau này xảy ra chuyện như vậy, tôi chỉ biết tôi phải đứng ở nơi cao.

nhất, khiến những người từng tổn thương tôi phải trả giá đắt. Sau đó, lúc anh hai chết đi đã khiến tôi hoàn toàn tỉnh ngộ. Có lẽ cho dù không có chuyện kia, tôi cũng không thể chạy thoát khỏi vận mệnh của mình được”

“Bọn họ đều là vật hy sinh của tôi, lúc bọn họ chết đã định tôi sẽ trở nên như bây giờ. Chuyện kia quả thật đả kích tôi rất nhiều, nhưng anh hai… cái chết của Josh mới là đòn trí mạng. Mục đích của mẹ chính là như vậy, để một đám bọn họ trở thành đệm lót cho tôi, trở thành đá kê chân của tôi, để cho tôi một bước lên mây, đứng ở nơi cao nhất quan sát hết thảy”

“Hiện tại tôi làm được rồi, nhưng mà rất cô độc, rất tịch mịch, cũng rất lạnh lẽo”

Cậu nhắm mắt lại.

Các bạn chọn truyen1. one đọc để ủng hộ team ra chương mới nhé!

Những lời này cậu đã nghẹn trong lòng rất lâu, hôm nay cuối cùng cũng có thể nói ra.

Cậu là người bị bạn bè xa lánh.

Hứa Trúc Linh nghe được lời nói của cậu, nước mắt không kiềm được tuôn trào.

Căn bản không phải là một việc hai việc kích thích cậu, cậu giống như một con lạc đà, tích lũy dân dần, đến cuối cùng bi chèn ép đến sụp đổ, không thể đứng lên nổi nữa.

Ngày tháng phải duy trì lương thiện quá khó khăn, không một ai trân trọng, vậy cậu phải làm người xấu xa nhất trên đời, để những kẻ đó tự mình nếm chút hậu quả.
 
Chương 1147


Chương 1147

Làm cho họ hiểu được, cái gì gọi là tự làm tự chịu.

Lance, cha, mẹ, Lucia,…

Lúc này chỉ vừa mới bắt đầu thôi.

“Làm người xấu không mệt sao?”

Cô đau lòng hỏi, đỏ hoe mắt nhìn cậu.

Lúc này cậu vô cùng yếu ớt, lại vẫn cố gắng giương khóe miệng, lộ ra một nụ cười thật tươi tắn.

“So với làm người tốt thì thoải mái hơn nhiều, cô tin không?”

“Tại… Tại sao?”

Hứa Trúc Linh khó hiểu hỏi.

Người đều có lương tri, nhưng cậu ấy lại lựa chọn chôn vùi tất cả sự lương thiện của mình, thành thạo trở thành một người cực kỳ xấu xa.

Thật ra cô hoàn toàn có thể cảm nhận được khổ sở trong thâm tâm cậu, nhưng tại sao cậu vẫn còn cảm thấy làm người xấu sẽ tốt chứ?

“Cô xem tôi làm người tốt, sau đó rơi vào kết cục thế nào? Tôi không nỡ gây tổn thương cho bất cứ kẻ nào, cuối cùng lại tự đẩy mình vào địa ngục sâu thẳm. Từ nay về sau tôi chỉ yêu thương chính mình, tôi nghĩ tôi phải sống thoải mái một chút. Nếu làm người tốt, tôi sẽ phải hy sinh rất nhiều, nhưng làm người xấu, tôi chỉ không bỏ được duy nhất mình cô. Cho nên tôi chỉ muốn làm người xấu, cho dù có đi ngược lối với cô, càng chạy càng xa thì thế nào chứ?”

“Nếu làm người tốt, tôi còn không thể bảo vệ chính mình, cũng không bảo vệ được cô. Nhưng hôm nay, tôi có thể hy sinh tất cả mà bảo vệ cô chu toàn.”

Cậu cong môi cười, trên mặt mang theo đầy vẻ thỏa mãn.

Ánh mắt màu lam sâu thẳm lóe lên tia sáng khác thường.

Dừng ở trên người cô lại trở nên cực kỳ rực rỡ.

Cô kinh ngạc nghe câu nói này, sâu trong đầu nổ từng hồi sấm vang dội.

Cậu ấy… Cậu ấy trở thành người xấu chỉ vì muốn bảo vệ cô?

Điều cô sợ nhất chính là mắc nợ ân tình của người khác, nhưng hiện tại khoản nợ này càng ngày càng lớn, dường như vĩnh viễn cũng không thể bù đắp được.

“Cô không cần phải cảm thấy áp lực tâm lý, ít nhất cô là lý do khiến tôi giữ lại chút lương thiện cuối cùng, làm cho tôi không đánh mất tính người”

Cô nghe những lời nói như thế, cười chua xót: “Nói như vậy tôi hẳn là nên vui vẻ phải không?”

“Phải” Cậu nói như chém đỉnh chặt sắt.

“Cậu không trách tôi sao? Nếu cậu không quen biết tôi, cậu của hôm nay có lẽ sẽ sống dễ chịu hơn nhiều”

“Tôi không biết một khả năng khác sẽ như thế nào, tôi chỉ biết kết cục của hiện tại, chúng ta đã thật sự gặp nhau. Chẳng qua tôi gặp cô không đúng thời điểm, nếu mà có thể gặp lúc cô chưa thích Cố Thành Trung, tôi thề, tôi nhất định sẽ dùng mọi cách để có được cô”

Cậu nói chắc như đỉnh đóng cột.

Nếu thời gian có thể quay lại, cậu nhất định sẽ tìm được Hứa Trúc Linh sớm hơn Cố Thành Trung một bước.

Cậu chấp nhận ở thời điểm đó trở thành người xấu, dùng mọi thủ đoạn tâm cơ để bắt lấy cô, trói chặt ở bên người, bất kỳ kẻ nào cũng không được phép tranh giành.

“Thật xin lỗi”

Cô mím môi, suy nghĩ cả nửa ngày cũng không biết nên nói gì.

Cuối cùng chỉ có thể buông ra ba chữ yếu ớt mà bất lực này.

Cô có đức hạnh gì để gặp được Diên, để được cậu ấy đối xử với mình tốt đến như thế chứ?

Diên nghe được ba chữ đó, khóe miệng tăng thêm mấy phần chua SóT.
 
Chương 1148


Chương 1148

Cậu cố kiềm nén, cố lấy hết can đảm đưa tay lau nước mắt vương trên khóe mắt cô.

Tay cậu rất lạnh.

Cuối cùng, hai người đều không nói câu nào nữa, màn đêm sâu thẩm như biển khơi.

Sau đó, cô chống đỡ không nổi nữa liền nặng nề chìm vào giấc ngủ, còn cậu thì đau đến mức không ngủ nổi, cũng không dám nói cho cô biết, cố nhịn đau giả vờ không sao.

Cậu nhìn bộ dạng mệt mỏi của cô vô cùng đau lòng, khó khăn di chuyển vị trí để cô có thể nằm trên đùi mình thoải mái một chút.

“Diên… thật xin lỗi Cô nỉ non trong mộng.

Cậu cười cười, bàn tay to lớn chậm rãi vuốt ve mái tóc cô.

“Cô cần gì phải nói xin lỗi với tôi chứ, rõ ràng cô chẳng làm gì cả, một đầu ngón tay cũng chưa từng đụng đến, tôi còn mong đến mòn mắt. Cho đến tận bây giờ mọi chuyện đều là do tôi cam tâm tình nguyện, đâu có liên quan gì đến cô chứ?”

Cô giống như một ngọn hải đăng giữa biển đen mênh mông, là phương hướng duy nhất giúp cậu giữ lại sơ tâm thuở ban đầu, không đến mức đánh mất chính mình.

Thậm chí cậu không cần cô báo đáp, chỉ cần cô vẫn còn sống tốt, để cậu vẫn có thể nghe được tin tức tốt đẹp của cô, vậy là đủ.

“Ngủ đi, tôi sẽ canh cho cô.”

Bọn họ không biết, một màn này đều được người khác thu vào mắt.

William nhìn hai người trong rừng dựa sát vào nhau sưởi ấm, nhịn không được vuốt cằm suy nghĩ.

Đúng lúc này có người gõ cửa bẩm báo.

“Thưa ngài, Jane De Kettering chủ nhà họ Lâm và bà chủ tập đoàn Cố Linh đều đã xuất hiện rồi”

Anh ta thản nhiên mở miệng nói, nhưng đối phương vẫn chưa có ý định rời đi.

“Thế nào? Còn có việc gì?”

“Tôi điều tra được một số tin đồn”

“Tin đồn gì?”

“Tại London có một thầy trừ tà, chuyên trừ khử những thứ không.

sạch sẽ gì đó trong nhà, từng có lời tiên đoán rằng bọn họ mới là một đôi trời đất tạo nên, mà Cố Thành Trung chỉ là kẻ chen chân. Nói cách khác, giữa bọn họ mới là duyên phận chân chính, nhưng bị người khác cứng rắn chặt đứt”

“Còn có chuyện này sao? Bắt cái tên thầy trừ tà đó đến đây cho tôi, tôi sẽ thẩm vấn cho tốt”

Sắc mặt William nháy mắt trở nên nghiêm túc.

“Đối phương là một cô gái”

“Mời người đến cho tôi, cẩn thận một chút, tránh dùng vũ lực, hiểu không? Đàn ông đối xử với phụ nữ và trẻ con không thể thô lỗ, phải có giáo dưỡng”

William lại thay đổi sắc mặt, trước sau quả thật như hai người khác nhau.

Thuộc hạ của anh ta tập mãi thành quen, ngài ấy từ trước đến giờ là người quyết đoán, nhưng luôn đối xử rất tốt với phụ nữ, không cần biết người ta có quan hệ gì với mình hay không.

Từng có người thay đắc tội với ngày ấy, vì thế đành phải đi thay đổi giới tính, nhờ vậy mà thoát được một kiếp.

Nhất định phải mời được thầy kia để tính toán tốt giúp ngài ấy, có phải đời này ngài ấy sẽ không có phụ nữ hay không.

Chờ đến lúc Hứa Trúc Linh tỉnh lại lần nữa cô đã trở về lâu đài.

Phản ứng đầu tiên của cô chính là tìm kiếm Diên, nhưng cô chợt nhận ra mình bị người làm đặt trên giường, gióng trống khua chiêng bôi thuốc lên đùi cho cô.

 
 
Chương 1149


Chương 1149

“Diên đâu? Người đàn ông đi cùng tôi đâu?”

“Tôi không biết, cả tòa biệt thự này ngoại trừ ông chủ ra thì tất cả đàn ông đều là kẻ thấp kém”

“Cái quy định chó má gì vậy chứ? Tôi phải tìm William…”

Cô còn chưa kịp ra khỏi cửa thì William đã xuất hiện.

“Ông chủ, chúng tôi không cản được cô Hứa” Trên mặt bọn họ hiện lên vẻ tự trách.

“Không sao, lui xuống đi, người này cứ giao cho tôi. Cô đừng lo lắng, đi tìm quản gia lấy chút tiền rồi mua một ít mỹ phẩm dưỡng da về đây dưỡng cho tốt đi. Con gái tuyệt đối không thể lo lắng đến mức có nếp nhăn được, không thì sẽ không đẹp.”

“Cảm ơn ông chủ”

“Ngoan, đi xuống đi”

Hứa Trúc Linh nhìn anh ta trêu ghẹo người làm, vô cùng bất đắc dĩ.

Cô đã làm gì để gặp phải loại boss phản diện thế này chứ?

Phong cách rất có chủ đích, hoàn toàn khác với phim truyền hình hoặc truyện tranh.

“William, Diên đâu?”

“Ngoan nào, trước tiên bôi thuốc vào đã. Cô xem vết thương trên đùi và cánh tay của mình kìa, nếu không chăm sóc cho tốt chắc chắn sẽ để lại sẹo đấy”

“Nhưng…

“Nghe lời nào, thật khó cho tôi khi nói lời từ chối, tôi không thể dễ dàng tha thứ cho những cô gái không coi trọng khuôn mặt và thân thể của họ. Vẻ đẹp của các cô là cho chính cô, mọi người hẳn là nên cảm ơn tôi mới phải”

Anh ta vô cùng nghiêm túc nói.

Hứa Trúc Linh trừng lớn mắt, trong lòng vô cùng muốn rống to một câu.

Cảm ơn cái đầu nhà anh.

Sao trên đời này có thể tồn tại một tên nhân vật phản diện kỳ cục như thế?

Anh ta ngồi xổm xuống, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc bôi thuốc cho cô.

Không hề có chút mập mờ nào, anh ta cho người ta cảm giác rằng anh ta không thể không tinh tế với một người phụ nữ được.

Vất vả mãi mới bôi thuốc xong, cô rốt cuộc cũng có thể hỏi: “Bây giờ có thể nói cho tôi biết Diên ở đâu rồi chứ?”

“Phòng của người làm dưới lầu”

“Phòng của người làm? Anh dám để cậu ấy trong phòng của người làm?”

“Tôi không quăng cậu ta vào tầng hầm u ám ở dưới là tốt lắm rồi, ở trong phòng của người hầu chính là đãi ngộ cao nhất của bất kỳ vị khách nam nào. Cậu ta hiện tại chẳng có việc gì to tát về cả người lẫn tỉnh thần. Cô phải cơm nước xong xuôi mới có thể đi tìm, nếu không thì không được phép”

“William, tôi có thể hỏi một vấn đề cực nhỏ được không? Vì sao anh lại đối xử với nam nữ chênh lệch lớn như vậy?” Rốt cuộc Hứa Trúc Linh không nhịn được cố lấy can đảm hỏi.

William nghe thấy vậy thì sắc mặt có chút tối sầm lại, động tác đặt bình thuốc xuống của tay có chút chậm trễ.

Anh ta im lặng một lúc lâu, bầu không khí cũng có chút ngột ngạt.

Không biết vì sao hình như cô nhìn thấy anh ta đang siết chặt bình thuốc, khớp xương dày đặc, gân xanh nổi lên.

Chẳng lẽ còn có điều bí ẩn gì hay sao?

Cô nhớ người hầu đã từng nói, anh ta có một người em gái.

“Thật xin lỗi” Cô không nhịn được nói.

William khẽ nhíu mày: “Tôi còn chưa nói cái gì mà, cô xin lỗi cái gì chứ?”
 
Chương 1150


Chương 1150

“Nhất định là có chuyện không tiện nói ra nên mới khiến anh khó xử như vậy. Đây là phong cách làm việc của anh, tôi và anh không thân lắm, cũng không nên mạo muội hỏi nhiều như vậy. Mặc dù anh đối với Diên rất nghiêm khắc, nhưng đối với tôi thật sự không có gì để nói. Chỉ có điều tôi cũng sẽ không cảm kích anh, xem anh như bạn bè được, vì dù sao cũng là do anh đưa tôi đến nơi này”

“Trái lại cô nhận rõ tình thế nhỉ? Tốt hơn mấy cô gái hung hăng làm “Vậy có phải t “Không cần, tôi cũng không phải là loại người tốt lành gì. Chồng của cô đang ở xung quanh đảo Sương Mù, chỉ là không tìm được tâm đảo ở đâu, chắc là còn phải bị nhốt mấy ngày nữa. Bây giờ cô cứ ở lại chỗ này vài ngày, sau đó tôi sẽ thả cô ra.”

“Anh muốn bắt tôi để uy hiếp Diên làm gì đó sao?”

“Muốn biết hả? Không nói cho cô biết. Nghỉ ngơi cho thật tốt đi, tôi sẽ không làm khó Diên, cũng sẽ không làm hại chồng của cô. Tôi cũng sẽ chiêu đãi thật tốt, sẽ không trọng nữ khinh nam”

William thản nhiên nói rồi lập tức quay người rời đi.

Vừa ra khỏi cửa thì thuộc hạ báo cáo tình hình.

¡ nên cảm ơn anh đã khen tôi không nhỉ?”

Đã tìm được thầy trừ tà kia, cũng đã đưa người đến phòng sách rồi.

William gật đầu, sau đó đi đến phòng sách.

Kỷ Nguyệt Trâm bị trói Cô cổ và chéo hai tay ra sau lưng, mắt cũng bị bịt lại, chỉ còn nghe được tiếng bước chân.

Có người đi vào đây.

Cô ta đang lười biếng ngủ thật ngon trong nhà, không ngờ lại bị người ta bắt đến đây. Cô ta đã trêu chọc trúng ai rồi?

“Anh… Anh là ai? Tại sao lại muốn bắt tôi?”

Đối phương không lên tiếng, nhưng cô ta có thể cảm nhận được hơi thở của người kia cách mình không xa, ánh mắt mạnh mẽ tìm tòi nhìn chăm chăm quanh khắp người cô ta, vướng víu thành đường, khiến cho.

cả người cô ta đều không được tự nhiên.

Ánh mắt này giống như báo săn nhìn trúng con mồi mà nó thích, giống như đang suy nghĩ nên cắn từ chỗ nào.

Bầu không khí nặng nề một lúc lâu thì cô ta mới nghe được giọng nói của người kia có chút khàn khàn, là điển hình của giọng trầm, lộ ra hơi thở bi thương, dường như đã từng trải rất nhiều.

“Cô có thể nhìn thấy quỷ thật sao?”

“Anh… Anh là khách cũ của tôi sao? Công việc của tôi làm đều rất trong sạch, tôi không có dọa dẫm vơ vét của ai. Mỗi một tòa nhà đã được tôi đuổi quỷ thì những linh hồn ác kia sẽ không quấy rầy con người nữa. Thật đấy”

“Người xấu sẽ biến thành ác quỷ, vậy người tốt thì sao? Người tốt cũng biến thành quỷ sao?”

“Thưa ngài.”

Thuộc hạ có chút kinh ngạc nhìn William, không phải là đến hỏi chuyện giữa Diên và Hứa Trúc Linh sao?

Sao lại lạc đề rồi?

Anh ta còn chưa nói xong thì sắc mặt của William đã lạnh đi, trực tiếp liếc mắt nhìn một cái, tất cả trong đó đều là sự lạnh lùng.

Thuộc hạ lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng lại, không dám nói thêm gì nữa.

“Nếu như… Nếu như người tốt có chấp niệm, khó mà xóa bỏ được thì cũng sẽ biến thành trạng thái như trên. Có lẽ người đó tồn tại không phải là để hại người, mà là vì để cho người khác biết mình còn tồn tại”

“Vậy cô thấy tòa nhà này có quỷ không?”

“Tôi không biết, bây giờ tôi đang rất hoảng rất loạn, tôi không cảm nhận được”
 
Chương 1151


Chương 1151

Anh trai à, rốt cuộc anh là ai vậy?

Tìm cô ta bắt quỷ mà trói như thế này, sao mà làm được?

William nghe vậy thì im lặng một lúc rồi lập tức sai người cởi trói.

Cuối cùng cô ta cũng được nhìn thấy ánh sáng lần nữa, đập vào mắt là một người đàn ông.

Trang phục quân nhân màu xanh sẫm và đôi ủng chiến, dáng ngồi uy phong bệ vệ, cắt tóc húi cua, dáng vẻ đường đường, ánh mắt sắc bén.

Tràn đây hơi thở dương cương của đàn ông, cũng tràn ngập sự tàn nhẫn và uy hiếp.

Không khó để nhận ra anh ta thường xuyên liếm máu trên đầu lưỡi đao, trải qua ngày tháng chém chém giết giết.

“Anh… Anh muốn tìm tôi để bắt quỷ sao?” Cô ta yếu ớt hỏi.

“Tôi muốn biết cô ấy có còn ở đó không? Tôi có thể cảm nhận được hơi thở của cô ấy, tôi cảm thấy cô ấy vẫn còn ở nơi này, nhưng tôi lại không nhìn thấy cô ấy. Cô có cách nào để tôi kết nối được với cô ấy không?”

“Cô ấy”

Kỷ Nguyệt Trâm chìm vào sự im lặng, đối phương cũng không giống như là người không có tiền, còn bắt cóc mình đến nơi này, thủ đoạn quá đen tối rồi.

Cô ta phải nhanh chóng rời đi, nếu không có khi chết rồi cũng không biết mình chết như thế nào.

“Tôi không có công cụ, tôi không nhìn thấy những linh hồn kia, cho nên bây giờ tôi không nhận định được”

“Cô cần cái gì, tôi sai người đi lấy cho cô. Mấy ngày nay cô cứ ngoan ngoãn ở lại đây. Đúng lúc, bạn của cô cũng đang ở nơi này”

“Bạn tôi?” Kỷ Nguyệt Trâm ngơ ngác.

“Hứa Trúc Linh”

“Hả? Anh là… Anh chính là thủ lĩnh của đám phần tử khủng bố sao?”

Tin tức lần này được truyền đi không có video hay ảnh chụp, nhưng tin tức vợ của tổng giám đốc tập đoàn Cố Linh bị bắt cóc đã gây huyên náo xôn xao.

Cô ta khiếp sợ nhìn người trước mắt, vừa mới đứng lên cả người đã mềm nhũn nặng nề đập mông ngã ngồi xuống dưới, đau đến nhe răng trợn mắt.

William gật đầu: “Nhân tiện tôi còn muốn xin chỉ bảo một vài vấn “Vấn…Vấn đề gì?”

Cô ta siết tay vịn ghế thật chặt, cảm thấy bản thân đã không thể nói chuyện một cách dễ dàng.

Cô ta biết anh trai của mình lăn lộn trong giới xã hội đen bây giờ đã càng ngày càng kinh khủng hơn, cô ta vô cùng không có tiền đồ mà run chân.

“Chuyện của Hứa Trúc Linh và Diên”

Diên được bố trí ở phòng của người làm, cơn đau ở chân đã dịu hơn nhiều.

Từ khi cậu trở về, cả ngày không nhìn thấy William, không biết anh ta đang giở trò quỷ gì nữa.

Lúc hoàng hôn buông xuống thì William mới đến.

“Lời tôi nói trước đó, cậu thật sự không suy nghĩ một chút sao?”

“Tôi đã nói rồi, tôi không có hứng thú với Đế quốc này”

Cậu không suy nghĩ chút nào đã từ chối, không có một chút do dự.

Trái tim của cậu như một cây gỗ khô, khó gặp mùa xuân, thế giới này thay đổi như thế nào cũng không có liên quan gì đến cậu.

Bây giờ cậu chỉ muốn báo thù, sau đó bảo vệ an ủi Hứa Trúc Linh, không cho phép bất cứ ai tổn thương cô.

“Chậc chậc chậc”

William liên tục lắc đầu, bộ dạng dường như vô cùng tiếc nuối.

“Đáng tiếc, thật quá đáng tiếc. Vừa rồi tôi còn mới biết được một bí mật, định nói cho cậu biết đó”
 
Chương 1152


Chương 1152

“Tôi không có hứng thú.”

“Chuyện có liên quan đến cậu và Hứa Trúc Linh, cậu cũng không muốn nghe sao?”

Anh ta nhíu mày nhìn sang, nhìn thấy con ngươi yên tĩnh của Diên có một chút mãnh liệ Quả nhiên chỉ có chuyện của Hứa Trúc Linh mới khiến cậu đặc biệt quan tâm.

“Lời này của anh là có ý gì?”

William cũng không vội, ngồi xuống ghế sô pha, hai chân tao nhã gác lên nhau, trên người có một loại khí phách ngạo nghễ.

Trước kia anh ta là một quân nhân, bây giờ cũng giữ lại tính máu lửa của quân nhân.

Một tay anh ta thảnh thơi gác lên trên tay vịn ghế, chống lên huyệt Thái Dương, tư thế hào hoa lười biếng.

“Duyên phận của cậu và Hứa Trúc Linh đúng là không cạn, đáng ra các người đã ở bên nhau, nhưng năm lần bảy lượt lại bị Cố Thành Trung chia cắt. Nói cách khác, các người mới là một đôi do trời đất tạo thành, còn anh ta chẳng qua chỉ là kẻ đến sau đoạt lấy duyên phận của cậu mà thôi”

Lời này vừa được nói ra, trong căn phòng lại hoàn toàn chìm vào sự im lặng.

Khóe môi của anh ta mỉm cười, nhìn Diên, chờ mong vẻ mặt lúc xanh lúc trắng trên mặt cậu.

Quả nhiên sắc mặt của cậu vô cùng khó coi, con ngươi co rút mạnh.

Cậu bước dài xông về phía trước, cũng không để ý đến hai chân đau đớn của mình.

Cậu nắm chặt lấy cổ áo của William một cái, trực tiếp ra sức nhấc bổng anh ta từ ghế sô pha lên.

“Anh nói cái gì? Anh lặp lại lần nữa”

“Tôi nói, lúc đầu cậu với Hứa Trúc Linh mới là một đôi, nhưng mà lại bị Cố Thành Trung chia cắt”

“William” Diên ép buộc bản thân mình tỉnh táo lại, không thể mất đi lý trí mà trúng kế của William.

Sở dĩ anh ta nói như vậy, chắc chắn là mong muốn cậu sẽ đồng ý.

hợp tác mà thôi.

“Anh cho rằng tôi sẽ tin vào lời nói từ một phía của anh sao? Muốn thuyết phục tôi chỉ bằng những lời hoa mỹ hoang đường đó sao? Anh không cảm thấy buồn cười lắm sao?”

“Tôi cũng biết cậu sẽ không tin cho nên tôi đã tìm cả nhân chứng đến đây cho cậu”

William vỗ tay một cái, Constantine lập tức áp giải Kỷ Nguyệt Trâm đến.

“Tôi không đi. Tôi không vào đó, anh buông ra, anh làm tôi đau…”

Bây giờ Kỷ Nguyệt Trâm hối hận đến phát điên, đối phương vừa mang tính mạng của Kỷ Thiên Minh ra, bản thân mình đã lập tức không có chút nguyên tắc nào khai hết tất cả.

Bây giờ lại kéo cô ta đến đối chất với Diên thì sẽ xảy ra án mạng.

William nghe thấy Kỷ Nguyệt Trâm kêu đau thì không có ý tốt nhìn Constantine một cái, dọa cho anh ta vội vàng buông tay ra.

“Thưa ngài, tôi thật sự không mạnh tay”

Kỷ Nguyệt Trâm thấy mình không có bị trói lại nữa thì quay người muốn bỏ chạy, nhưng mà tốc độ của Constantine lại nhanh hơn một chút, trực tiếp đóng cửa lại một cái rầm.

Cô ta không thể không lui lại.

William đẩy Diên ra, sửa sang cổ áo lại một chút, động tác đẹp trai bức người, rất có phong độ mà cười với cô ta.

“Cô Nguyệt, nói một chút xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Diên híp mắt lại, cũng lạnh lùng mà nhìn cô ta.

Cô ta là ai, cậu đã sớm điều tra rồi.

Dù sao Kỷ Thiên Minh cũng là người của Sói Đêm, đối nghịch với Phó Minh Tước ở khắp nơi.
 
Chương 1153


Chương 1153

Kỷ Nguyệt Trâm là em gái của anh ta, rất thân thiết với Hứa Trúc Linh, tất nhiên là hiểu rõ.

Cô ta là một thầy phong thủy, ngẫu nhiên cũng có chút danh tiếng ở London, chuyên tránh quỷ đuổi tà, đảm bảo cho nhà của người ta được bình yên.

“Tôi… Tôi không biết gì cả, anh hỏi nhầm người rồi “Xem ra cô không cần mạng của anh trai cô nữa rồi phải không? Tôi muốn giết một người đều dễ như trở lòng bàn tay”

“Đừng, đừng làm hại anh trai của tôi”

Trong phút chốc Kỷ Nguyệt Trâm cuống lên.

“Vậy cô nói hết những chuyện mà mình biết ra, tôi sẽ thả cô đi”

“Tôi..”

Kỷ Nguyệt Trâm ấp a ấp úng, sợ hãi liếc mắt nhìn Diên, cuối cùng mới nói ra: “Thật… Thật ra cậu và Hứa Trúc Linh… Thật sự đã được số mệnh sắp đặt sẽ ở bên nhau. Nhưng tôi cũng không biết vì sao lại xuất hiện sai lầm. Lúc tôi gặp được Trúc Linh, giúp cô ấy tính toán thì lúc đó tất cả đều đã sai lệch rồi. Cậu và cô ấy đã càng ngày càng xa, nhưng vẫn còn có cơ hội biến đổi lại thành như cũ”

“Nhưng Cố Thành Trung không muốn từ bỏ, cho dù bản thân có chết cũng muốn cố chấp ở bên cạnh Hứa Trúc Linh. Cho nên từ trường của bọn họ càng ngày càng ăn khớp với nhau, cho nên… Cho nên mới bỏ lỡ với cậu”

Cô ta run rẩy nói xong, cảm thấy mình sắp mất luôn nửa cái mạng.

“Cô có biết là sai lệch ở chỗ nào không? Không phải cô biết tính toán phong thủy số mệnh hay sao?”

Diên kích động tiến lên phía trước, bóp chặt bả vai của cô ta một cái.

Thân thể yếu đuối của cô ta sao có thể chịu được sức mạnh của Diên.

Cô ta bị nắm chặt đau đớn, thiếu chút nữa đã ngất đi rồi.

Cũng may có William ra mặt, kéo cô ta ra sau lưng.

Vẻ mặt của William u ám: “Phụ nữ ở trong nhà của tôi, cho dù có quan hệ như thế nào với tôi thì cũng không cho phép cậu ra tay.”

“Đúng đúng đúng, là anh bắt cóc tôi đến đây, anh phải bảo vệ tôi, tôi còn phải giúp anh thăm dò linh hồn người chết nữa”

Kỷ Nguyệt Trâm nhìn thấy William giống như nhìn thấy một cọng cỏ cứu mạng, thiếu chút nữa lóe lên ngôi sao trong mắt.

Diên siết chặt nắm đấm lại, móng tay cũng đâm thật sâu vào trong da thịt.

“Nói, cô nói tiếp đi”

“Tôi… Tôi còn phải nói gì nữa, những thứ nên nói tôi đều đã nói hết rồi: “Đó là chuyện xảy ra khi nào?”

“Hơn một năm trước, lúc bọn họ sắp kết hôn. Thật ra tôi… Tôi vẫn luôn giúp Hứa Trúc Linh xem vận mệnh, cả đời này của cô ấy vốn nên thuận buồm xuôi gió. Còn Cố Thành Trung chỉ là một bước ngoặt, cô ấy sẽ gặp được Cố Thành Trung trước, sau đó mới quen biết cậu thông qua anh ta thì chuyện cũ của hai người mới bắt đầu có chỗ để phát triển. Nhưng… Nhưng không hiểu sao, bọn họ càng ngày càng kịch liệt”

“Còn gì nữa không?”

“Không… Không có, thật sự không còn. Cậu còn muốn tôi nói cái gì nữa chứ?”

Kỷ Nguyệt Trâm bị dọa đến thiếu chút nữa bật khóc, rốt cuộc cô ta đã chọc đến ai vậy?

“Vậy cô ấy thì sao? Cô ấy có biết không?”

“Biết”

“Đều biết hết… Vậy mà đều biết hết sao?”

Trong giây lát này, cậu bị đả kích vô cùng lớn.

Nếu như chỉ có một mình Cố Thành Trung biết rồi thay đổi hết tất cả thì cậu có thể dễ dàng tha thứ.

Nhưng vậy mà cô cũng biết, biết rõ là sai, nhưng vẫn bằng lòng mắc thêm lỗi lâm với anh.
 
Chương 1154


Chương 1154

Bản thân mình vốn nên có một cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn, cùng bên nhau đến bạc đầu với người yêu, nhưng bây giờ…

Nếu như ngay từ lúc đầu, cậu nhận mệnh cảm thấy đây chính là cuộc sống của cậu và Hứa Trúc Linh, cậu tự nhận là xui xẻo.

Nhưng vậy mà bây giờ lại biết được, đây không phải là số mệnh của cậu.

Số mệnh ban đầu của cậu là nắm tay cả đời cùng với người yêu thương.

Sao cậu có thể tiếp nhận chuyện này được.

Trong phút chốc, trời đất quay cuồng, vậy mà cậu không thể chống đỡ được, nặng nề ngã xuống đất một cái bịch.

Hai mắt của cậu trống rỗng nhìn lên trên trần nhà, chịu đựng lâu như vậy, cũng chưa từng nghĩ sẽ khóc lóc.

Nhưng mà giờ phút này, nước mắt vốn không thể kiềm chế được chảy ra khỏi khóe mắt, rơi ướt trên thảm rồi biến mất không còn thấy gì nữa.

Sắc mặt của cậu trắng bệch, cánh môi khô khốc, dường như đã mất hết tất cả sức sống.

“Cậu ta… Cậu ta làm sao vậy?”

Kỷ Nguyệt Trâm núp ở sau lưng William, đưa đầu ra thăm dò cẩn thận hỏi.

William mím môi không nói gì, vậy mà giờ phút này lại vô cùng đồng tình với Diên.

Anh ta kéo Kỷ Nguyệt Trâm ra ngoài, để Constantine lại trông coi Diên.

Anh ta biết cậu sẽ không chết, sẽ chỉ trở nên càng điên cuồng hơn.

Trên đường đi, William không nói một câu nào.

Kỷ Nguyệt Trâm cũng không biết là mình cần đi đến nơi nào nên đành phải đi theo anh ta.

Hơn nữa, lúc ra khỏi cửa cô ta mới phát hiện, vậy mà hai người vẫn đang nắm tay.

Cô ta đã thử vùng vãy nhiều lần, nhưng vẫn không rút ra được, gọi tên của anh ta thì anh ta cũng không để ý đến.

Diên giống như mất đi linh hồn, cô ta có thể hiểu được, dù sao lượng thông tin to lớn như vậy cũng thật sự đả kích người ta.

Nhưng… Vì sao William cũng trở nên im lặng như vậy chứ?

Chẳng lẽ là cảm động lây sao?

William nhìn thấy Diên lúc nãy giây phút ấy giống như nhìn thấy bản thân năm đó, bị quốc gia thân yêu phản bội, bị quân nhân mà mình ngưỡng mộ phản bội.

Trong lúc anh ta mất đi tất cả, còn phải trơ mắt nhìn người mà mình yêu thương nhất chết ngay trước mặt.

Vào giây phút đó dường như anh ta đã bị toàn thế giới vứt bỏ.

Cho nên, anh ta căm hận quốc gia này.

Anh ta trở lại phòng sách ngồi xuống, mới phát hiện ra phía sau lưng còn có một người khác.

“Sao cô lại đến đây?”

Lông mày của anh ta có chút nhíu lại, tâm trạng không tốt.

Tính cách của anh ta đối xử với phụ nữ luôn rất tốt, nhưng bây giờ tâm trạng của anh ta rất nặng nề, không thể tốt được.

“Cái đó… Anh nắm tay tôi cả đoạn đường, bao giờ mới buông ra, nắm chặt tôi đau quá”

Cô ta có chút thẹn thùng, cũng rất tội nghiệp mà nói.
 
Chương 1155


Chương 1155

Lúc này William mới chú ý đến tay của hai người đang nắm chặt vào nhau, sửng sốt một chút mới nhớ đến cái gì đó, đột nhiên buông ra.

Vừa nấy cứu người trong tình thế cấp bách, trực tiếp kéo cô ta ra phía sau, vậy mà lại quên buông tay ra.

Bởi vì nắm tay quá lâu nên lòng bàn tay đã thấm ra một lớp mồ hôi mỏng, cũng không biết là của mình hay là của cô ta.

“Bây giờ cô có thể đi ra ngoài được rồi”

“Nhưng anh vẫn chưa nói cho tôi biết Hứa Trúc Linh ở phòng nào?”

“Đi ra ngoài, rẽ trái, phòng thứ hai”

Kỷ Nguyệt Trâm nghe vậy thì lập tức co giò rời đi, giống như một con mèo bị dẫm phải đuôi.

Hứa Trúc Linh nghỉ ngơi ở trong phòng, nghe được giọng nói quen thuộc thì cũng nghỉ ngờ là mình nghe lầm rồi.

Cho đến khi Kỷ Nguyệt Trâm xô cửa tiến vào, thật sự ôm lấy cô thì cô mới tin tất cả những thứ này đều là sự thật.

“Chờ chút đã. Sao cô lại ở chỗ này? Vì sao cô cũng bị bắt đến đây?”

“Xong thật rồi, hình như tôi đã gây chuyện rồi. Trúc Linh, cô đừng đánh tôi, tôi cảm giác mình sống không được bao lâu nữa đâu.”

Kỷ Nguyệt Trâm vội vàng thừa nhận lỗi lâm, nắm chặt hai tay của cô.

“Sao vậy?”

“Chuyện là… Không phải trước đó tôi đã xem số mệnh cho cô hay sao? Cô và Cố Thành Trung vốn không phải là một đôi do trời đất tạo thành, chồng của cô phải là .Jane Da Kettering mới đúng. Lúc trước tôi không biết Diên là con trai, tôi còn tưởng rằng đó là .Josh. Cố Thành Trung bất chấp ở bên cạnh cô, sau này cô cũng biết chuyện đó, thuận lợi vượt qua mọi khó khăn ở bên cạnh nhau, cũng không còn chuyện gì nữa”

“Nhưng tôi không biết sao tin tức lại bị rò rỉ ra bên ngoài, tôi nghi ngờ là do anh trai ngu xuẩn kia của tớ lỡ miệng. Kết quả là William cũng chính là thủ lĩnh của đám khủng bố kia tìm được tôi, lấy tính mạng của anh trai tôi uy hiếp tôi, nên tôi không thể không thành thật nói ra hết”

“Bây giờ Diên đã biết rồi”

“Cái gì?”

Hứa Trúc Linh nghe thấy như vậy thì trái tim run mạnh một cái.

Vất vả lắm Diên mới buông bỏ được, biết được chuyện này có khi nào sẽ kích động không?

“Gậu ta thế nào? Có phản ứng gì?”

“Không có phản ứng gì, ngã xuống đất một cái bịch, không nhúc nhích. Không có phản ứng gì mới làm tôi thấy sợ hãi đó, bây giờ tôi rất hoảng, tôi cảm thấy mình chết chắc rồi”

Kỷ Nguyệt Trâm ảo não vò đầu bứt tóc, gấp đến giống như kiến bò xung quanh chảo dầu vậy.

Trong lòng của Hứa Trúc Linh cũng trở nên vô cùng nặng nề, nếu như đã sai rồi, bây giờ bản thân cô rất hạnh phúc thì nên tiếp tục mắc lỗi sai.

Hơn nữa, cô không cho răng đó là sai, bây giờ cô rất hạnh phúc, rất yêu Cố Thành Trung.

Cô không biết là mình có xứng với Diên hay không, dù sao đó cũng là một chuyện mà mình chưa từng trải qua.

Lúc cô biết được chuyện này thì đã lựa chọn xong rồi, dù cho con đường sau này có khó khăn đến mức nào thì cô cũng sẽ kiên định không thay đổi đi tiếp với Cố Thành Trung.

Khi đó, dù con đường này có đặt ở trước mắt mình thì cô cũng sẽ không đi.

Cô không biết Diên có phải là người bị hại hay không, cho nên cô không thẹn với lương tâm.

Dù sao thì chuyện tình cảm cũng không có đúng sai, thời gian cũng không thể quay lại được.

“Cô cũng là bị ép buộc không còn cách nào, tôi không trách cô, cũng sẽ không ai trách cô. Đừng lo lắng, nhất định sẽ có cách giải quyết chuyện này thôi.”
 
Chương 1156


Chương 1156

“Thật sự không trách tôi sao? Nếu như tôi khiến cho các người sinh ra con thiêu thân gì đó thì tôi sẽ áy náy cả đời.”

Kỷ Nguyệt Trâm vô cùng khổ sở nói.

Nếu như đối phương lấy mạng của cô ta ra để uy hiếp thì chắc chắn xương cốt của cô ta sẽ rất cứng.

Nhưng năm lần bảy lượt lại là Kỷ Thiên Minh, cô ta không có người thân, chỉ có duy nhất Kỷ Thiên Minh.

Cô ta có thể chết, nhưng lại không thể để cho Kỷ Thiên Minh bị liên lụy xảy ra chuyện được.

Hứa Trúc Linh hiểu được tâm trạng của cô ta, nếu như có người lấy tính mạng của Cố Thành Trung để uy hiếp cô, buộc cô phải nói ra một chút chuyện thì đoán chừng cô cũng không thể nào chống đỡ được.

Cô an ủi Kỷ Nguyệt Trâm, chuyện cấp bách bây giờ là phải làm sao.

để Diên hết hy vọng.

Cô không đi sai đường, mỗi bước đi của cô đều không hối hận, cảm thấy là đúng.

Cảm thấy sai… Chỉ có một mình cậu ta mà thôi.

Hứa Trúc Linh đứng ngồi không yên, muốn đi tìm Diên nói chuyện một chút, nhưng lại bị Constantine từ chối ở ngoài cửa.

Diên không muốn gặp ai cả.

Hứa Trúc Linh thất vọng rời đi, trong giây phút quay người đi, lại nghe được tiếng mở cửa truyền đến từ phía sau lưng.

Cô vội vàng quay người lại, đối mặt với một cặp mắt màu xanh lam kia.

Trong đó, giống như đổ đầy mực, là hoàn toàn tĩnh lặng.

Không có mạch nước ngầm, không có sóng trào, giống như là sương mù, không nhìn rõ được bất cứ thứ gì.

Cô chưa từng nhìn thấy ánh mắt như vậy bao giờ, vậy mà cô lại cảm thấy sợ hãi.

Rõ ràng đang là ngày mùa hè nắng chói chang, cô lại cảm thấy lạnh như rơi vào trong hầm băng, lạnh run lẩy bẩy.

Cô muốn tiến lên đuổi theo, nhưng không biết tại sao, hai chân giống như bị rót chì, đứng yên tại chỗ, làm thế nào cũng không động đậy được.

Cô trơ mắt nhìn Diên quay người rời đi, ánh mắt trước khi quay người kia, tĩnh mịch sâu lắng, có một luồng ánh sáng mờ mịt khó hiểu chảy trong đó.

Bóng lưng của Diên rất lạnh lùng.

Đợi cơ thể cô có phản ứng lại, lúc cô có thể bước đi được thì Diên đã biến mất không thấy đâu.

Trong phòng sách, William không có chút bất ngờ nào khi thấy cậu đến.

“Nghĩ kỹ rồi sao?”

“Tôi muốn Cố Thành Trung chết, chỉ cần anh ta chết, chuyện gì tôi cũng đồng ý với anh”

Lời này từng chữ được phát ra từ giữa hàm răng đều mang theo sự.

tàn nhẫn hung tợn chết chóc.

Trước kia, cậu có thể tình nguyện để bản thân mình bị tổn thương, liếm láp vết thương một mình, cũng có thể chân thành chúc phúc cho họ ở bên nhau.

Cậu ghen ghét với Cố Thành Trung, nhưng chưa từng nghĩ sẽ làm hại anh.

Bởi vì cậu biết, Cố Thành Trung có chút bất trắc gì thì người đau lòng nhất chính là Hứa Trúc Linh.

Yêu ai yêu cả đường đi lối về, ngay cả tình địch của mình cũng bằng lòng không động đến.

Nếu như anh xảy ra chuyện gì, chỉ cần cậu có đủ khả năng, thì cũng sẽ không làm khó làm dễ thêm.

Tình yêu của cậu đã hiến dâng một cách không vụ lợi như vậy.

Nhưng lại đổi về cái gì?

Anh cướp mất người con gái mà cậu yêu nhất, để cậu biến thành một kẻ đáng thương nhất thảm hại nhất.
 
Chương 1157


Chương 1157

Vậy tất cả cố gắng của cậu, là cái gì?

Rốt cuộc được xem là gì?

Ông trời không cho được câu trả lời, cô cũng không cho được câu trả lời, vậy cậu sẽ tự đi tìm câu trả lời.

Chỉ cần Cố Thành Trung chết đi thì trên thế gian này sẽ không còn ai cản trở bọn họ ở bên nhau nữa, bọn họ sẽ có thể thuận lợi quay trở lại quỹ đạo của cuộc sống hạnh phúc ban đầu.

Đây mới là cuộc sống mà cậu nên có, đây là do Cố Thành Trung nợ cậu, anh phải dùng mạng của mình để trả lại.

William nghe thấy như vậy thì trong lòng chấn động.

Anh ta không ngờ Diên sẽ trở nên kinh khủng như vậy.

Anh ta hung hăng nhíu mày, suy nghĩ một lát rồi mới nói: “Trước mắt tôi sẽ không ra tay với Cố Thành Trung, dù sao tôi cũng thế đơn lực lượng mỏng. Khi nào tiêu diệt được hoàng thất, đưa cậu lên làm Vua mới, tôi sẽ sẵn lòng nghe lệnh của cậu. Đến lúc đó, người cậu muốn cưới chính là Vương phi, đối với Hứa Trúc Linh mà nói cũng là vinh hạnh cao nhất”

“Được, hợp tác vui vẻ Ánh mắt của cậu kiên định nói ra từng câu từng chữ.

Ở chỗ sâu nhất trong mắt lóe lên tia khát máu.

Cậu không nói thêm gì nữa, quay người rời đi, William nhìn bóng lưng của cậu rồi lâm vào im lặng.

Kỷ Nguyệt Trâm giống như là một cọng rơm rạ cuối cùng ép chết con lạc đà.

Dục vọng của một người là thứ khó mà kiềm chế, nhưng mà tư tưởng của Diên lại khác hẳn với người thường.

Bụng dạ của cậu rất sâu, có thể sắp đặt chuyện của mấy chục năm sau, tỉnh táo bình tĩnh.

Cậu đã quen kiềm chế cảm xúc của mình, ngấm ngầm chịu đựng, nhưng một khi bộc phát thì sẽ rất khó để quay đầu lại.

Giống như chuyện cậu leo lên vị trí đứng đầu của nhà Kettering, những kẻ còn lại chết thì chết, cầm tù thì bị cầm tù.

Thế như chẻ tre, như mặt trời ban trưa, không ai có thể ngăn cản.

Cậu không muốn Hứa Trúc Linh vậy thì cô có thể hạnh phúc cả đời.

Nhưng một khi đã quyết định muốn thì cho dù là ai cũng không cách nào ngăn cản được bước chân điên cuồng của cậu.

Diên là một người rất dễ cực đoan, hoặc là không làm, hoặc là phải làm đến đuổi cùng giết tận.

William sờ lên mũi, cuối cùng cũng quyết định xong chuyện này, vậy thì mình cũng có thể đánh cược một lần rồi.

Đúng lúc này, Constantine gõ cửa tiến vào.

“Thưa ngài, những thứ mà cô Nguyệt cần đều đã chuẩn bị xong”

“Ừ, đưa cho tôi, tôi sẽ tự đi tìm cô ấy”

“Trên đường còn gặp chút phiền toái nữa, Kỷ Thiên Minh đuổi theo người của chúng ta đến tận cùng, đang bị vây ở bên ngoài Đảo Sương Mù”

“Nói cho anh ta biết, tôi sẽ không làm hại em gái của anh ta, chỉ mời đến đây làm khách mà thôi. Anh ta có bằng lòng rời đi hay không là chuyện của anh ta, không cần phải để ý đến anh ta”

“Vậy Cố Thành Trung phải tính sao bây giờ? Đối phương đã bắt đầu lên đảo rồi, chỉ có điều là chưa tìm được tâm đảo thôi”

“Hứa Trúc Linh đã không còn giá trị lợi dụng nữa, có thể thả ra. Lần này thu hoạch không nhỏ”

Khóe miệng của anh ta giương lên, lại tiến thêm một bước về mục tiêu của mình.

Trước khi Hứa Trúc Linh nhìn thấy Diên đã bị người bịt mắt đưa ra ngoài.

Cuối cùng, cô được đưa lên mặt biển, nhìn thấy con tàu của Cố Thành Trung, còn có Kỷ Thiên Minh.

“Cố Thành Trung?”

Cô sững người một lúc, suýt chút nữa tưởng rằng mình đang mơ.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom