Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Tổng Tài: Anh Sai Rồi

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
699,339
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Tổng Tài: Anh Sai Rồi

Tổng Tài: Anh Sai Rồi
Tác giả: Bạc Hà
Tình trạng: Đã hoàn thành




Bạn đang đọc truyện Tổng Tài: Anh Sai Rồi của tác giả Bạc Hà. Cách Cổ Lạp xuyên vào thân thể đã chết của thiên kim nhà Nghị Viên cấp cao, thân phận tôn quý, lại trở thành vợ của người đàn ông giàu nhất Đế Đô. Cô tận hưởng cuộc sống mà bao người mơ ước. Nhưng, ai biết được rằng lúc nào cô cũng phải trốn thoát bởi sự truy sát của chồng mình. Bao kẻ thù, cũng không bằng nguy hiểm mà hắn đem đến cho cô.

- Tại sao? Sao anh lại làm vậy? Rốt cuộc trong mắt anh, tôi là người như thế nào hả?

- Trong mắt tôi, cô đáng chết!!!
 
Chương 1: phu nhân nhà đại gia


- Cách Cổ Lạp, cô chết đi, người phụ nữ ác độc như cô phải chết!

Người đàn ông mang một bộ mặt hung tợn đang cố gắng siết cổ cô lại. Mà cô chỉ còn cách vùng vẫy trong vô vọng.

Cô vừa mới chết trong vụ đắm thuyền. Tuy không hiểu sao bản thân lại có thể sống lại nhưng vừa mở mắt đã bị bóp cổ...

Số của cô sao lại đen như vậy?

Chu mi a... Cứu tôi với... Có ai không...

Đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên mở ra, rất nhiều người mặc đồ đen xộc vào lôi cái tên đang bóp cổ cô, ấn hắn xuống đất.


Lấy lại được không khí hít thở, cô có cảm giác như bản thân vừa mới thoát khỏi tay Thần Chết trở về.

\- Thiếu phu nhân, cô có sao không?

\- Không sao, không sao...

Cô vừa thở dốc vừa nói.

Đột nhiên, cô khựng lại. Có cái gì đó không đúng nha? Anh trai này gọi cô là thiếu phu nhân? Cô vốn là sinh viên đại học, còn chưa có tốt nghiệp. Đã vậy còn chưa có bạn trai, gia cảnh lại không phải giàu có. Gọi phu nhân thì đúng là hơi quá...

\- Anh, vừa gọi tôi là gì? Gọi lại coi?

Cô chỉ tay vào cái tên vừa gọi cô là thiếu phu nhân. Lần này, chỉ biết anh ta lập tức quỳ xuống như sắp chết tới nơi mà run rẩy cúi đầu trước cô.

\- Phu nhân, xin cô hãy tha cho chúng tôi. Tại phu nhân cứ bắt chúng tôi ở ngoài nên không thể vào để bảo vệ phu nhân ngay được. Tôi xin lỗi...

Rốt cuộc là cái chuyện quái quỷ gì thế này?

Đầu óc của cô có chút quay cuồng.

Chợt, Cách Cổ Lạp nhìn vào trong tấm gương lớn bên tay trái. Lúc này, cô mới phát hiện quần áo trên người mình có chút khác lạ, hình như... Toàn đồ hàng hiệu đắt tiền???

Gương mặt thì đúng là của cô, vóc dáng cũng đúng nhưng thân phận bây giờ đã khác rồi chăng?


Phải mất vài phút, cô mới định thần lại được chuyện gì đang xảy ra. Sau đó, Cách Cổ Lạp đuổi hết đám áo đen này ra ngoài, tiện tay túm người đàn ông ở lại để cô lấy thông tin.

Cả một quá trình diễn ra rất nhanh, đến khi cô cho tên áo đen kia ra ngoài. Bản thân ở trong phòng tịnh tâm suy nghĩ liên kết các sự việc.

Vị tiểu thư này là Cách Cổ Lạp, giống tên cô, người cũng giống nốt. Là cháu gái duy nhất trong 5 người cháu nội của Nghị Viên cấp cao, thân phận tôn quý. Cách Cổ Lạp thường ỷ vào gia thế mà ăn chơi vô độ, tiêu tiền hoang phí, hãm hại những người không vừa mắt. Chỉ vì là cháu gái duy nhất nên ông nội lúc nào cũng bao che cho những hành vi của Cách Cổ Lạp.

Lần đó, sau cơn say với đám bạn, Cách Cổ Lạp đã quấy rối vị tổng tài cao lãnh của Đông Gia. Chính vì không muốn dư luận bàn tán, Cách lão gia đã đe doạ Đông Thần lấy Cách Cổ Lạp. Cho dù Đông Gia có giàu tới cỡ nào nhưng liên quan tới chính trị thì cũng chẳng yên ổn. Vì vậy, Đông Thần đành miễn cưỡng lấy Cách Cổ Lạp, cho cô thân phận thiếu phu nhân Đông Gia - Gia tộc giàu nhất Đế Đô.

Nghĩ đến đây, Cách Cổ Lạp có hơi bàng hoàng xoa xoa lên gương mặt mình.

Từng hình ảnh của cái thân thể này đã trải qua đều hiện lên trong đầu cô.

Phóng hoả, có!

Đánh người, có!

Ăn chơi, có!

Tóm lại, những tội danh này có kể ra cũng không hết. Hình bóng của người chồng dần dần hiện lên tiếp theo. Đông Thần có nói rằng, hắn căm ghét cô!

Hiện tại ngoại trừ ông nội và ba mẹ ra thì chẳng có ai quý mến cô cả? Rốt cuộc cô đã làm cái gì sai mà phải đi dọn dẹp cho những gì cái vị tiểu thư này làm vậy???

\_\_\_\_\_\_\_


\- Thiếu phu nhân, thuyền cập bến rồi. Chúng ta mau lên bờ thôi...

Tiếng gõ cửa bên ngoài khiến cho Cách Cổ Lạp giật mình. Dù sao bây giờ việc cũng đã lỡ rồi, cô không còn cách nào khác phải sống đúng với bản thân mình thôi. Cứ cho là cô đen đủi nên bây giờ đi làm việc thiện để bù tội cho vị tiểu thư này đi...

Vừa bước chân lên bờ, Cách Cổ Lạp vươn tay hít thở bầu không khí của thiên nhiên. Theo sau cô là 1 hàng vệ sĩ bảo vệ, đi đâu cũng thu hút sự chú ý của mọi người.

Đi được mấy bước, đột nhiên có một chiếc xe đen dừng lại ngay trước mặt của cô. Cách Cổ Lạp đứng hình khi thấy một người đàn ông mặc vest đen tao nhã bước từ trên xe xuống.

Là một mĩ nam...

Gương mặt góc cạnh, chiều cao quá chuẩn, thần thái quá hoàn hảo...

Còn mải trố mắt nhìn người đàn ông đó mà cô không biết rằng hắn đã đứng trước mặt cô từ bao giờ.

Cái giọng nói âm u ấy, cứ thế vang lên, làm cô bừng tỉnh khỏi sự ảo tưởng.

\- Chưa chết sao? Tôi cứ tưởng cô bị tên đó giết rồi nên đến đây nhặt xác.




 
Chương 2: người chồng máu lạnh


Lại nguyền rủa cô chết?

Tại sao lúc nào trong đầu bọn họ lại có những suy nghĩ như vậy chứ?

Giống như kiểu Cách Cổ Lạp cô chết thì sẽ khiến bọn họ hạnh phúc lắm vậy!

Mĩ nam trước mặt không phải nói, trong trí nhớ của cô. Hắn là Đông Thần, người thừa kế duy nhất của Đông Gia, cũng là chồng hờ của cô.

Vừa nãy cô còn khen hắn đẹp trai, giờ đúng là xui gặm phải cứt mất hứng mà!

\- Anh biết tên đó lên thuyền mà không nói cho tôi biết?

Đông Thần đeo kính mắt đen nên cô không thể nhìn rõ đôi mắt của hắn. Hai tay hắn đường hoàng xỏ vào túi quần, thản nhiên nói.


\- Biết thì sao? Dù sao trên đời này không chỉ có mỗi tôi căm ghét cô.

Hắn nói đúng. Cách Cổ Lạp trước kia gây ra bao nhiêu chuyện. Cái chuyện bị kẻ khác báo thù đối với cô như là ăn cơm từng bữa vậy.

Bàn tay của cô nắm chặt lại. Đó là trước kia, vị tiểu thư xấu xa chết rồi. Hiện tại, cô chính là chủ nhân của thân thể này.

Tức quá!!!

Cách Cổ Lạp không thèm nói nữa, cô đi về phía chiếc xe định mở cửa ra. Ai ngờ, hai chân vấp vào nhau ngã về phía trước. Mà Đông Thần ở cạnh đó, vốn dĩ hắn có thể vươn tay kéo cô lại, nhưng không...

Thế là Cách Cổ Lạp đập đầu vào thành xe.

Ngay lập tức, cô hoa mắt chóng mặt, một chất lỏng màu đỏ từ trên trán cô chảy xuống mặt.

Đám thuộc hạ thấy vậy hốt hoảng, vội vã tiến lên đỡ lấy cô. Phải mất một lúc, Cách Cổ Lạp mới cảm thấy đỡ hơn. Lúc này, cô chống tay vào cánh tay của một tên thuộc hạ để đứng cho vững. Còn Đông Thầnh vẫn đứng đó như đang xem kịch hay.

Hắn đúng là một tên máu lạnh.

\- Anh vốn dĩ có thể đỡ được tôi, tại sao?

\- Tôi sợ bẩn tay!

Câu nói này của hắn khiến cô cảm thấy đau lòng thật sự.

Nếu là trước kia, Cách Cổ Lạp sẽ nổi giận, lập tức gọi điện cho ông nội, khiến Đông Thần phải chịu phạt nặng. Nhưng, cô hiện tại không phải là vị tiểu thư đó. Cuộc sống của cô, dù người khác có đối xử tệ với cô như thế nào, cô cũng sẽ tự mình giải quyết.


Cách Cổ Lạp không nói, cô bảo tên vệ sĩ tránh ra rồi tự mình ngồi vào trong xe, mặc cho vết thương trên trán vẫn đang chảy máu.

Hành động này của cô khiến Đông Thần như không tin vào mắt mình. Hắn cứ tưởng cô sẽ như mọi khi mà làm ầm ĩ lên. Thật không ngờ, lại im lặng chịu đựng?

Bất giác Đông Thần nắm chặt tay lại thành nắm đấm.

Cách Cổ Lạp sẽ không bao giờ thay đổi. Sẽ không đâu! Hắn muốn cô phải trả giá với những hành động mà cô đã làm! Nhất định!

Ngồi trong xe, Cách Cổ Lạp mở hộp y tế mà tài xế đưa cho cô rồi sát trùng vết thương. Soi đi soi lại mãi mới dán được cố định cái băng cá nhân. Ngồi bên cạnh, nhìn các thao tác thuần thục của cô, Đông Thần cũng không dám tin rằng có ngày Cách Cổ Lạp sẽ tự làm mấy việc như vậy.

\- Tôi ghét nhất là ai nhìn chằm tôi! Anh cũng không ngoại lệ!

Cho dù cô có mê trai như thế nào nhưng với người suốt ngày chỉ muốn cô chết như hắn, cô cũng chẳng phải kiêng nể gì.

\- Ông nội có gọi tới, bảo tôi và cô qua đó dùng bữa.

Ánh mắt của Đông Thần dần chuyển ra phía ngoài cửa xe.

Cô không trả lời, lại là sự im lặng lạ lùng trong xe...

Quả thật, ngôi biệt thự của ông nội cô chính là tuyệt tác nhân gian. Kiến trúc, thiết kế theo phong cách hoàng gia, cổ kính, làm cho người ta cảm giác có cái gì đó cao sang quyền quí.

Sau một hồi kiểm tra nghiêm ngặt chặt chẽ, cô và Đông Thần đi theo quản gia đến phòng ăn. Bây giờ là 19 giờ tối, tất cả các thành viên trong gia đình đều có mặt đông đủ cả.

Bước vào phòng ăn rộng lớn, ngoài ông nội và ba mẹ ra, các anh trai đều nhìn cô bằng ánh mắt như thù địch.


Dù sao cũng đúng thôi, Cách Cổ Lạp đã hại các của mình quá thê thảm. Trêu anh cả, khiến cho anh ấy ngã gãy chân. Làm cho anh hai mất quyền thi đấu giải đua xe. Hớt tay trên cổ phần của anh ba và khiến cho bạn gái anh tư bị hủy dung.

Tuy bức xúc nhưng ông nội vẫn đứng về phe của Cách Cổ Lạp khiến cho không ai chịu đựng nổi cục tức này.

Thấy ông nội đang cười, cô vội chạy đến xà vào lòng ôm ông. Cách Lão Gia nhẹ nhàng vuốt mái tóc của Cách Cổ Lạp.

\- Đứa bé này, nên đến thăm ông thường xuyên hơn. Ông nội rất nhớ cháu đấy.

\- Sức khoẻ của ông nội có tốt không?

Một câu nói khiến cho cả nhà bất ngờ. Lần đầu tiên Cách Cổ Lạp lại quan tâm tới sức khoẻ của người khác.

\- Tốt, Lạp Lạp của ông lớn rồi. Mà... Sao trán cháu bị thương thế kia?

Đến lúc này, cô mới chợt giật mình, không biết giải thích thế nào. Cách lão gia bỗng thay đổi sắc mặt nhìn về phía của Đông Thần tức giận.

\- Tôi giao Lạp Lạp cho cậu để cậu có thể bảo vệ nó. Bây giờ nó bị thương, cậu định chịu phạt mấy côn của tôi?






 
Chương 3: trong mắt tôi, cô đáng chết!


- Ông nội, là do cháu sơ suất khiến cô ấy bị thương. Cháu... Xin nhận phạt...

Đông Thần lập tức quỳ xuống không chối cãi. Nhìn bộ dạng này của hắn khiến cho cô cảm thấy hả hê. Nhưng, nghĩ đi cũng nghĩ lại, là do cô tự ngã, hắn cũng không có đẩy cô. Vậy mà giờ lại chịu phạt, quả thật có chút nghịch lí.

\- Lạp Lạp, cháu xem... Nên phạt chồng cháu như thế nào?

Cả nhà đều đưa mắt nhìn cô. Ai cũng cho rằng Đông Thần lần này đắc tội với ông nội, kết quả vô cùng bi thảm. Đột nhiên, Cách Cổ Lạp bình tĩnh đứng dậy ngồi vào chỗ của mình rồi kéo chiếc ghế bên cạnh ra.

\- Chồng à, anh ngồi xuống đây đi. Anh không có lỗi gì.


\- Lạp Lạp, có phải cháu chịu uất ức gì không? Cứ nói với ông nội.

\- Không có ạ, vết thương này là do cháu bất cẩn ngã. Ông xem, anh ấy đã xử lí vết thương giúp cháu cẩn thận rồi.

Vừa nói cô vừa chỉ vào miếng băng dán trên trán. Sau đó, cô đi tới kéo Đông Thần vào ngồi cùng ghế. Là cô đang nói dối để cứu hắn lần này.

Không khí lúc này có chút kì quái. Ánh mắt của Cách lão gia dường như biến đổi. Ông cảm nhận được con người bên trong cháu gái của ông dần trở nên tốt đẹp.

Sau bữa ăn, Cách Cổ Lạp theo Cách lão gia đến thư phòng. Sau khi căn dặn quản gia canh bên ngoài, Cách lão gia để cho cô ngồi xuống ghế mới đi vào vấn đề.

\- Cháu không phải Lạp Lạp, rốt cuộc cháu là ai?

\- Ông nội, ông nói gì vậy? Cháu là cháu gái ông mà?

Cách lão gia rót một tách trà đưa đến trước mặt cô. Vừa nãy ông không có vạch trần cô là có ý cả.

Năm nay Cách lão gia cũng đã ngoài 70 tuổi, mái tóc tuy đã bạc nhưng sự phong độ và tầm nhìn của ông không hề suy giảm. Chỉ cần liếc qua thôi, ông cũng đã biết cô không phải cháu gái của ông trước kia.

\- Cháu gái của ta trước kia cầm đũa tay trái, cháu lại cầm tay phải. Con bé sẽ không bao giờ hạ mình tha thứ cho ai, con bé cũng chưa bao giờ hỏi thăm sức khoẻ của ta. Quan trọng nhất, con bé bị dị ứng với hương thơm của trà.

Nói đến đây, Cách lão gia dễ dàng vạch trần Cách Cổ Lạp. Đã đến nước này, cô chỉ thở dài giải thích.


\- Cháu cũng tên là Cách Cổ Lạp, chủ nhân thân thể này đã chết rồi... Cháu là người thay thế cho cô ấy.

Nghe cô nói vậy, Cách lão gia cũng không có gì ngạc nhiên. Có vẻ, ông đã sớm đoán ra được kết cục này rồi.

\- Cháu gái ta gây nên đầy tội lỗi. Tuy ta biết vậy nhưng... Nó quá giống với vợ ta. Bà ấy đã mất được hơn 20 chục năm nay rồi. Ta chiều chuộng Lạp Lạp, dung túng cho nó chỉ vì ta thương nó. Ta biết sớm muộn gì nó sẽ gặp hoạ không qua khỏi, nên mới khiến cho nó có khoảng thời gian hạnh phúc mà sống. Vậy mà.... Nó đi sớm quá....

Giọng của Cách lão gia có chút nghẹn nào.

\- Cháu, xin lỗi!

\- Không phải lỗi của cháu. Dù sao chuyện đã đến nước này rồi, ta sẽ không nói bí mật này với bất kì ai. Chỉ mong cháu có thể thay Lạp Lạp làm việc thiện nhiều một chút, coi như giúp nó. Ta rất cảm kích.

\- Cháu sẽ làm cho cô ấy nhưng...

\- Ta vẫn coi cháu như là Lạp Lạp! Cháu sẽ là cháu nội ta, kể từ giờ...

Mất nửa tiếng đồng hồ nói chuyện với ông nội. Cách Cổ Lạp mở cửa ra với tâm trạng mệt mỏi. Cô định đi gọi Đông Thần muốn cùng hắn trở về. Thật không ngờ, đi đến chỗ ban công, cô lại vô tình nghe được cuộc trò chuyện của Đông Thần với ai đó.

Giọng của hắn lạnh lẽo đến đáng sợ.


\- Sắp xếp ổn thoả đi. Tôi muốn cô ta chết!

\- Vụ tai nạn hoàn hảo chút, đừng để bên Cách gia phát hiện gì.

Những lời này như sét đánh ngang tai của cô. Vốn cô có lòng tốt cứu Đông Thần, vậy mà hắn vẫn muốn hại cô chết. Rốt cuộc, cô đã đắc tội gì với hắn chứ? Tại sao lại như vậy?

Cho tới khi Đông Thần cúp máy, hắn quay người lại, vô tình phát hiện ra Cách Cổ Lạp đứng đó. Ban đầu có chút ngạc nhiên, sau đó lại là sự khinh bỉ.

\- Nghe thấy rồi? Cô tưởng cô giúp tôi trước mặt ông nội là tôi có thể tha cho cô sao?

\- Tại sao? Sao anh lại làm vậy? Rốt cuộc trong mắt anh, tôi là người như thế nào hả?

\- Trong mắt tôi, cô đáng chết!




 
Chương 4: cách cổ lạp lặng thing


- Ỏ? Trong mắt anh tôi đáng chết? Vậy thì trong mắt tôi anh chẳng bằng một con muỗi!

Đông Thần cũng chẳng buồn phản bác lại. Dù gì đây cũng là Cách Gia, ít nhất hắn biết rằng không nên làm điều gì quá ở đây.

Phải nói, trong mấy năm nay, nền kinh tế bị chính phủ thâu tóm. Chính vì vậy, những thương nhân như Đông Gia cũng phải nhường đến 3 phần với những nhân vật lớn trong giới chính trị. Việc kết hôn với Cách Cổ Lạp nằm ngoài dự tính của Đông Thần. Ba hắn đã nói rằng Đông Gia không nên chọc tới chính trị gia, lấy Cách Cổ Lạp về cũng chỉ vì đôi bên cùng có lợi.

\- Anh muốn hại tôi sao? Được, hôm nay tôi đổi ý, muốn ở lại đây qua đêm.

Đông Thần nhìn bóng lưng của cô quay đi, trong mắt tràn ngập hận ý. Nếu không phải vì cô thì đứa em mà hắn yêu thương nhất không bị mù hai mắt. Món nợ này, hắn sẽ từng chút một đòi hết!


Đêm hôm đó, Cách Cổ Lạp nằm mơ thấy một vụ tai nạn. Người đàn ông đó có gương mặt khá giống với Đông Thần. Rõ ràng là cô muốn cứu anh ta ra khỏi xe nhưng... Anh ta lại đẩy người cô ra bảo cô chạy đi. Chiếc xe bị nổ, người đàn ông kia văng đến bên chân của cô, hai mắt chảy máu, khắp người bị thương nghiêm trọng...

Đúng lúc này, cô giật mình tỉnh giấc. Cả người ướt đẫm mồ hôi.

Chợt, đầu bắt đầu nhức nhối, từng hình ảnh trong giấc mơ gợi cho cô nhớ ra một phần kí ức.

Lần đó, Cách Cổ Lạp và một người đàn ông cùng nhau đi chơi. Không may trên đường, hai người bị kẻ thù tập kích. Chiếc xe bị lật ngửa trên đường, xăng bắt đầu rò rỉ. Lúc ấy, cô đã cố gắng đưa người đàn ông đó ra khỏi xe, nhưng chân anh ta bị kẹt, làm cách nào cũng không thể di chuyển. Khi xe bắt đầu bắt lửa, anh ta đã đẩy cô ra xa, rồi... Bản thân bị đánh bay lên trời, toàn thân bị thương nghiêm trọng. Khi cứu thương tới nơi, Cách Cổ Lạp vẫn ngồi im không nhúc nhích, có lẽ, sự việc đó đã ảnh hưởng tới cô rất nặng.

Lần đầu tiên có người hi sinh cứu cô như vậy.

Hình ảnh đó đến nay Cách Cổ Lạp vẫn nhớ. Tên của anh ta... Hình như là... Đông Tư Hạo...

Đông Thần?

Cách Cổ Lạp giật mình suy đoán.

Đông Tư Hạo, Đông Thần? Chẳng phải bọn họ có liên quan đến nhau sao?

Khi đó, cảnh sát có thẩm vấn cô về vụ án nhưng Cách Cổ Lạp không nói gì. Vì tưởng cô gây ra tai nạn, ông nội mới bảo lãnh cho cô ra ngoài. Còn Đông Tư Hạo nghe nói bị thương, hôn mê không tỉnh lại, hai mắt bị mù do mảnh vỡ thủy tinh cứa vào.

Xâu chuỗi hết lại sự việc, cô chắc chắn rằng là Đông Thần đang trả thù cô về chuyện này.


Bảo sao hắn lúc nào cũng nói toàn mấy câu độc địa, trăm phương ngàn kế khiến cho cô chết. Có thể thấy rằng hắn có tình thương mãnh liệt với Đông Tư Hạo kia.

Mà, Cách Cổ Lạp vốn chua ngoa, làm sao lại có thể cứu Đông Tư Hạo được chứ? Nghĩ đi cũng nghĩ lại, có lẽ, vị tiểu thư Cách Cổ Lạp trước kia cũng chưa mất hết nhân tính.

Đêm càng ngày càng lạnh. Cách Cổ Lạp không thể ngủ tiếp được nữa. Cô xuống giường, muốn ra khỏi phòng đi dạo một chút.

Vô tình đi ngang qua nhà bếp, thấy đèn vẫn bật liền đi vào xem sao. Một đám giúp việc đang túm tụ ăn đêm, một trong số họ vừa trông thấy cô, chiếc đũa trên tay lập tức rơi xuống đất. Rồi ai cũng quay lại, trông thấy Cách Cổ Lạp đều sợ hãi quỳ rạp xuống đất.

\- Tiểu thư, xin tha cho chúng tôi. Chúng tôi không muốn ăn vụng đâu. Chẳng qua do chúng tôi đói quá....

Cách Cổ Lạp thở dài. Lúc trước vị tiểu thư này ghét nhất là nhìn thấy người khác ăn vụng. Cũng vì vậy tất cả người giúp việc nhìn thấy cô như nhìn thấy thú dữ.

Có ăn vụng thôi, dù sao bọn họ cũng đói, cô không nên gây miễn cưỡng.

\- Ăn xong nhớ dọn dẹp sạch sẽ cẩn thận.

Nói rồi, cô quay người ra ngoài, để đám giúp việc ngơ ngác ngồi đó.

Bọn họ biết rằng... Vị tiểu thư này thay đổi rồi...

Đi ngang qua phòng của anh Cả, Cách Cổ Lạp thấy cửa không đóng thì cố nhìn vào bên trong.


Đêm khuya như vậy, Cách Nam vẫn chưa ngủ, anh ngồi xe lăn nhìn ra ngoài cửa sổ. Nghe nói đôi chân bị gãy này phải mấy tuần nữa mới hồi phục.

\- Em đứng đó làm gì? Đêm khuya còn muốn đến đây hại người anh này cái gì nữa?

Thì ra Cách Nam phát hiện ra cô rồi.

Cách Cổ Lạp hít một hơi sâu mở cửa đi vào. Cô đi đến phía sau của Cách Nam, miệng có chút khó nói, không dám mở lời.

\- Khiến anh bị gãy chân... Bây giờ em muốn lấy đi đôi tay của anh à?

\- Không có, nếu chân anh không bị gãy phải ở nhà thì... chặng đường chạy điền kinh, em sợ anh đã bị vùi lấp trong ngọn núi đó rồi...

\- Em... Vừa nói cái gì?

\- Nếu anh muốn, em có thể tự đánh gãy chân mình, coi như công bằng cho chúng ta!




 
Chương 5: không nên mạnh miệng


Sau vụ Cách Cổ Lạp khiến cho đôi chân của mình bị gãy, Cách Nam hoàn toàn nhốt mình ở trong phòng không ra ngoài. Mọi liên lạc đều bị cắt đứt nên không biết cuộc thi đó xảy ra sự cố.

Vừa nãy may sao trí nhớ ùa về, Cách Cổ Lạp mới có thể ứng xử nhanh như vậy. Thì ra vị tiểu thư đó quả thực biết suy nghĩ cho Cách Nam. Nhưng, việc gây ra cho ba người anh còn lại cô chưa nhớ ra được lí do.

Cũng phải thôi, cô vừa mới xuyên đến thân thể này nên cần một khoảng thời gian để hồi phục kí ức của chủ cũ.

\- Em... Có thật là nghĩ cho anh sao?

Cách Nam không ngờ thì ra mọi chuyện lại như vậy. Anh nhanh chóng lấy chiếc Ipad bên cạnh mở tin tức ra xem. Đúng như lời của Cách Cổ Lạp nói, nếu anh tham gia cuộc thi đó, chắc chắn sẽ nằm trong số những người bị nạn.

Cô quay ngang quay ngửa, phát hiện ra một cây gậy bóng chày góc phòng. Cô nhanh chóng tiến tới cầm lấy nó, định giơ lên đánh vào chân mình, đột nhiên Cách Nam quát to lên.

\- Em làm gì vậy? Dừng lại!


\- Chẳng phải anh muốn công bằng sao? Chân em mà gãy giống anh chính là công bằng.

\- Anh không trách em! Đừng....

Một suy nghĩ hiện lên trong đầu cô. Cách Cổ Lạp hít một hơi sâu mới khó khăn thở ra. Cô buông cây gậy xuống đất.

\- Cách Cổ Lạp em chưa từng muốn mọi người xa lánh. Bản thân em tuy đã làm sai, nhưng em chưa mất hết nhân tính, đến nỗi cả người nhà mình cũng hại...

Cô quay người bỏ đi. Cách Nam cứng họng không thể nói gì hơn. Anh biết bản thân đã hiểu nhầm đứa em gái này rồi...

Sáng hôm sau, Cách Cổ Lạp cùng Đông Thần tạm biệt mọi người trở về. Trước khi đi, anh cả còn tặng cô chiếc khăn quàng tự đan. Điều này khiến ai cũng kinh ngạc, ngoại trừ ông nội chỉ gật đầu vui vẻ.

Khi Cách Cổ Lạp và Đông Thần đi rồi, Cách Lâm không nhịn được tiến lên.

\- Anh, anh quên nó đã hại anh ra sao hả? Giờ lại tốt xử tốt với nó? Chúng ta không nên có loại em gái như vậy!

Đáp lại Cách Lâm, Cách Nam chỉ chẹ nhàng.

\- Đến bây giờ anh mới hiểu con bé!

\- Anh...

\- Thôi đi! Mấy đứa chỉ biết bắt nạt cháu gái ta! Đừng để ta nghe những điều không hay ho về Lạp Lạp!

Ông nội quý Cách Cổ Lạp ai cũng biết. Nhưng cả Cách Nam lại dần quý cô khiến cho anh hai Cách Hiên, anh ba Cách Lâm và anh tư Cách Khải đều không cam lòng. Có vẻ, sự căm ghét của bọn họ với Cách Cổ Lạp dần tăng lên.


Ngồi trong chiếc siêu xe êm ái, Cách Cổ Lạp chỉ tựa đầu về phía sau nhắm mắt dưỡng thần. Não bộ của cô đang hoạt động với công suất lớn. Từng mảnh kí ức chợt ùa về. Mà, cái kí ức của thân thể này khác xa với những gì cô tưởng tượng. Cách tiểu thư này từ nhỏ ngoại trừ ông nội và ba mẹ ra, cô không có một người bạn nào. Đến anh chị em họ hàng cũng tránh xa cô như tránh xa quỷ vậy. Bảo sao, cái bản tính phá phách này ngày càng ác liệt.

"Kít"..... Chiếc ô tô chợt phanh một tiếng gõ kêu trên đường. Cách Cổ Lạp chợt mở mắt ra, giữ chặt thành ghế phía trước.

\- Thưa ngài, chúng ta có tập kích.

Tài xế toát mồ hôi thông báo. Mà lúc này, đám vệ sĩ đi phía sau cũng xuống xe. Tiếng súng bắt đầu vang lên. Cách Cổ Lạp ngồi sụp xuống, ánh mắt đầy lửa giận nhìn chằm Đông Thần.

\- Anh muốn giết tôi đến vậy sao?

Đông Thần cũng chẳng thèm nói. Theo như hắn phán đoán, đám người đang tấn công bọn họ chính là kẻ thù của cô hoặc là hắn gây ra. Đêm qua, hắn đã gọi cho thuộc hạ hủy bỏ nhiệm vụ truy sát cô rồi.

Cách Cổ Lạp không thể chịu nổi nữa. Nhìn qua cửa kính xe, cô thấy vệ sĩ của mình đã ngã xuống. Cô vươn tay nắm chặt lấy cổ tay của Đông Thần.

\- Tại sao? Anh lại không thể tha chết cho tôi? Tôi là vợ anh!

\- Vợ? Cô tưởng tôi coi cô là vợ sao?

Cơ thể Cách Cổ Lạp cứng ngắt, cô chợt nhếch miệng, từ từ buông tay của Đông Thần ra. Nhân tiện nhanh như cắt lấy khẩu súng từ tay của tài xế phía trước.

\- Đông Tư Hạo, có quan hệ huyết thống với anh đúng không? Theo như tôi đoán, anh ta là anh trai hoặc em trai của anh. Anh không hiểu gì đến vụ tai nạn đó, đừng có mà đổ thừa cho người khác! Vả lại, anh cho là vì sao tôi biết hết mọi chuyện rồi mà vẫn cứ kết hôn với anh?

Ngừng một lúc, Cách Cổ Lạp nói tiếp.

\- Anh đánh giá thấp tôi rồi! Tôi... Không dễ chết đâu!


Nói rồi, cô mở cửa xe, lao về phía bom đạn bên ngoài.

Đông Thần chấn động, hắn đan hai tay vào nhau suy nghĩ.

Thì ra cô ta đã biết, biết tất cả. Vậy mà Cách Cổ Lạp vẫn lấy hắn là vì cái gì?

Trong đầu của Đông Thần đang đấu tranh dữ dội. Hắn không sai, hắn chỉ trả thù cho em trai hắn thôi. Em trai hắn bị mù hai mắt, sống nửa đời còn lại là người thực vật. Hắn không cam lòng tha kẻ có tội đó!

Cách Cổ Lạp cầm súng chạy ngay nấp vào gốc cây to ven đường.

Vừa nãy là cô thể hiện thôi chứ cô sợ chết khiếp. Súng không biết bắn, lại mạo hiểm xông ra ngoài chỉ vì lên mặt với Đông Thần.

OMG!!! Ai cứu cô với!!

Đang cảm thán, đột nhiên có một viên đạn sượt qua mặt cô. Gương mặt của Cách Cổ Lạp tái xanh, suýt nữa ngất xỉu.

Từ giờ cô rút ra bài học rằng không nên mạnh miệng nói với người khác... Cô chừa rồi....




 
Chương 6: mẹ chồng và nàng dâu


Tiếng súng ngày một gần, tim Cách Cổ Lạp đập liên hồi. Tay vẫn run run cầm chặt lấy khẩu súng.

Sao đám vệ sĩ kia cùi bắp thế. Có bảo vệ cô thôi cũng chẳng làm xong...

Trước đây cô là sinh viên đại học, chỉ có học qua võ thuật chứ không có học qua súng đạn như này. Cầm khẩu súng cô còn không vững chứ đừng nói là bắn.

\- Đại ca, chúng ta có nên xông đến không?

Có tiếng bọn địch nói với nhau, mà Cách Cổ Lạp nấp ở cây to gần đó nên mới nghe rõ.

\- Bắt sống Đông Thần, còn vợ của hắn... Giết đi...

\- Nghe nói đó là thiên kim nhà Nghị Viên cấp cao, chúng ta...


\- Cô ta là cháu gái của Cách Gia?

\- Dạ đúng!

\- Vậy thì phải bắt sống cô ta thôi. Quan trọng là nếu phản kháng, giết không tha!

Cuộc nói chuyện của hai bọn chúng khiến cho cô lạnh cả sống lưng. Nếu họ muốn bắt Đông Thần thì chẳng phải việc này không liên quan tới hắn sao?

Đùa à? Vậy cô xuống xe liều chết là vì cái gì? Biết vậy thà ở lại trên xe sẽ an toàn hơn.

Tiếng bước chân ngày càng gần, Cách Cổ Lạp nhắm chặt mắt lại. Ngay khi bọn chúng gần tới, một cánh tay vươn ra kéo cô sang bên trái rồi nấp xuống một bụi cây gần đó.

Cô có thể nghe rõ được tiếng tim mình đập thình thịch từng nhịp. Đông Thần đưa tay qua bịt chặt miệng cô lại, kéo khoảng cách của hai người gần nhau hơn.

\- Ưm.... Anh....

\- Suỵt! Nếu cô muốn bọn chúng phát hiện thì cứ việc la to!

Nghe hắn nói vậy, cô cũng chẳng dám lên tiếng nữa.

Cô không ngờ rằng Đông Thần lại cứu mình ngay lúc nguy cấp. Suy nghĩ của cô đối với hắn dần chuyển sang một hướng khác.

\- Tôi chỉ là muốn tự tay giết cô thôi...

Cách Cổ Lạp bĩu môi.


\- Giảo biện!

Rất nhanh, đám người truy sát kia đã bao vây quanh chiếc xe đen của cô và Đông Thần. Lúc này, Đông Thần đưa tay lên nhìn đồng hồ. Miệng hắn lẩm bẩm đếm ngược. Vừa dứt lời, một tiếng nổ lớn vang lên rung chuyển mọi thứ. Cách Cổ Lạp theo bản năng ôm lấy đầu của mình.

Đám người kia cũng không thoát khỏi vụ nỏi nên nằm la liệt dưới đất. Xe cứu viện từ xa vọng tiếng lại.

Hai người đã an toàn.

Khi trở lại căn biệt thự xa hoa trước kia, trong đầu Cách Cổ Lạp lại hiện thêm mấy phần kí ức nữa.

Ba mẹ của Đông Thần sau khi biết chuyện cũng lập tức đến đây xem xét tình hình. Trong trí nhớ của Cách Cổ Lạp, mẹ của Đông Thần rất dịu dàng. Quả nhiên, tính cách khó ưa của hắn là do di truyền từ ba hắn mà ra.

\- Cổ Lạp, Đông Thần, hai con không có sao chứ? Mẹ nghe nói hai con bị tập kích trên đường.

Tiêu Huệ nắm lấy tay của cô rồi xem xét qua một lượt khiến cho Cách Cổ Lạp suýt nữa bật cười.

Mẹ của Đông Thần quả nhiên thú vị hơn cô tưởng.

\- Con và cô ấy không sao. Chắc là người của Lam Hội gây ra.

Lam Hội là một tổ chức phi chính phủ. Lúc trước, người của Lan Hội đến muốn Đông Thần ra nhập liên bang. Nhưng thật không ngờ rằng bọn họ đã chậm một bước. Đông Thần lại đi kết hôn với Cách Cổ Lạp, đứng về phe chính phủ. Không thể đạt được ý đồ, bọn chúng liền ám sát hắn diệt trừ hậu hoạ về sau.

Đông Quốc Huy cũng nghĩ tới vấn đề này. Đông Gia đang dần gỡ rối được vấn đề tài chính. Chỉ mấy năm nữa thôi sẽ có thể vươn ra khỏi phạm vi Đế Đô. Từ giờ tới lúc đó, nhất định Cách Cổ Lạp và Đông Thần sẽ không thể hy hôn được. Đông Gia muốn vững mạnh thì cần phải có Cách Gia chống lưng.

\- Mẹ, tay mẹ bị thương rồi. Có sao không?


Đông gia và Đông phu nhân giật mình trước câu hỏi tử tế của Cách Cổ Lạp. Từ khi về làm dâu, Cách Cổ Lạp còn chưa nói chuyện với họ quá 5 lần. Tai tiếng của cô bên ngoài họ cũng đã nghe qua, chẳng tốt đẹp gì.

Được con dâu quan tâm khiến cho Đông phu nhân mừng suýt rơi nước mắt.

\- Cổ Lạp, con đúng là con dâu ngoan.

\- Mẹ, mẹ vào đây con xử lí vết thương cho mẹ.

Hai người cứ thế đi vào bên trong. Lúc này, hai ba con Đông Thần nhìn theo không chớp mắt.

\- Cổ Lạp thay đổi rồi sao? Đông Thần, con làm thế nào được vậy?

\- Do cô ta đập đầu nên thần kinh có vấn đề thôi. Đợi tập đoàn Đông Gia thoát xác khỏi Đế Đô, con sẽ lập tức ly hôn cô ta...

\- Ta mong là như vậy. Kẻ hại Tư Hạo em con đến lúc ấy sẽ phải trả giá. Hiện tại, chúng ta cần giữ bình tĩnh cho mọi chuyện.

Ánh mắt Đông Thần dần biến đổi. Hắn sẽ chống mắt lên xem Cách Cổ Lạp sẽ sống được tới khi nào.




 
Chương 7: em họ tới thăm


Cách Cổ Lạp đã thành công lấy lòng của mẹ chồng. Khi tiễn ba mẹ ra về, mẹ chồng còn đặc biệt dặn dò người làm mỗi ngày phải làm những món đủ dinh dưỡng cho cô.

Còn chưa yên ổn quá một ngày, tối hôm đó, căn biệt thự lạnh lẽo này lại đón thêm một người không mời mà tới.

Cách Cổ Lạp ngồi trên chiếc ghế sopha xem tivi, bỗng người giúp việc dẫn vào một cô gái khá xinh đẹp. Cách Cổ Lạp có đưa mắt nhìn liếc qua, phát hiện thì ra khách không mời mà đến là em họ cô, Quả Như Hinh.

Ấn tượng về cô em gái này đối bới cô chỉ có 3 điều:

Thứ 1, rất cáo già

Thứ 2, rất hai mặt

Thứ 3, là kẻ giả tạo, lăng nhăng.


Quả Như Hinh cao ngạo đi tới liếc mắt với cô làm như bản thân chính là nữ chủ nhân ở đây. Lúc này, Đông Thần từ trên tầng đi xuống. Cô thấy rõ ràng ánh mắt của Quả Như Hinh sáng bừng lên cao hứng.

Ồ, thì ra muốn tới đây cướp chồng cô à?

\- Anh Đông Thần, may quá, anh có nhà...

Cách Cổ Lạp chợt bĩu môi. Diễn xuất của Quả tinh tinh thật sự khiến cô bái phục.

\- Sao cô tới đây?

\- Dạ, em muốn đem tài liệu qua cho anh nhưng vừa đến cổng thì trời mưa to. Anh... Có thể cho em ở lại đây 1 đêm không?

Nghe tới đây, trực giác của phụ nữ cho cô biết rằng em họ cô đã sắp xếp kế hoạch hết rồi. Dù sao, sau này cô và Đông Thần ly hôn, cũng chẳng liên quan tới nhau. Anh ta muốn làm gì thì tùy, miễn là không chọc tới cô là được.

Đông Thần đi tới lấy tài liệu trên tay của Quả Như Hinh rồi quay người đi bước lên tầng.

\- Cổ Lạp, tùy cô sắp xếp.

Nhìn bóng dáng của Đông Thần khuất dạng, lúc này, nụ cười trên môi của Quả Như Hinh tắt ngấm. Cô ta quay sang Cách Cổ Lạp đang ngồi đó bắt đầu tỏ thái độ.

\- Chị còn ngồi đó à? Mau sắp xếp phòng cho tôi!

Cô coi như không nghe thấy gì, tiện tay chuyển sang một bộ phim hành động gay cấn.

\- Này, Cách Cổ Lạp! Chị có nghe thấy tôi nói không? Chị bị điếc à?

Mẹ của Quả Như Hinh chính là em gái của Cách Cổ Lạp. Do cô ta mang thân phận cháu ngoại nên không được Cách lão gia cưng chiều như Cách Cổ Lạp. Chính vì vậy Quả Như Hinh rất ghen tị, coi Cách Cổ Lạp như cái gai trong mắt. Thường thì trước mặt mọi người ngoan ngoãn, lễ phép. Còn khi không có ai, bộ mặt thật của cô ta mới khiến cho cô mở rộng tầm mắt.

\- Suỵt! Ở đây là địa bàn của tôi, nhờ vả phải có thành ý.


\- Chị có ý gì?

Cách Cổ Lạp nhếch miệng.

\- Quỳ xuống, cầu xin tôi cho cô ở lại!

Gương mặt của Quả Như Hinh dần trở lên xám xịt. Cô ta không thể chịu đựng được nữa, định tiến lên tát cô. Ai ngờ, đám vệ sĩ từ đâu xuất hiện, bẻ tay Quả Như Hinh về phía sau ấn cô ta xuống đất. Cách Cổ Lạp thấy bộ dạng thảm hại của Quả Như Hinh tức khắc phì cười vui vẻ.

\- Quên nói cho em họ thân yêu của chị biết, khắp biệt thự đều là vệ sĩ. Em mà có hành vi không đúng đắn với chị.... Chị chỉ sợ em sẽ gãy tay chân thôi...

\- Cách Cổ Lạp! Chị đừng tưởng rằng chị gả cho Đông Thần thì có quyền muốn làm gì thì làm! Tại sao lúc nào chị cũng hơn tôi? Chị là cái thá gì mà ông nội cưng chiều hơn tôi?

\- Lí do sao? Hình như em họ không có đầu óc tính toán bằng chị...

Lời nói của Cách Cổ Lạp thành công khiến cho Quả Như Hinh giận sôi máu. Tiếc là cả người cô ta bị vệ sĩ của cô giữ chặt không thể nhúc nhích.

Nhìn đồng hồ đã 10 giờ đêm, Cách Cổ Lạp cũng khá buồn ngủ.

Cô gọi người giúp việc sắp xếp phòng cho Quả Như Hinh rồi cho đám vệ sĩ thả cô ta ra.

\- Chơi chán rồi, chị đi ngủ đây em họ!

\- Cách Cổ Lạp! Chị đợi đó cho tôi!!!

Đêm nay cô lại mất ngủ, rõ vừa buồn ngủ giờ lại không ngủ được. Không hiểu sao cô chỉ thích ngủ ban ngày chứ không thích ngủ ban đêm nữa. Theo như kinh nghiệm của mẹ truyền lại, hễ mất ngủ buổi đêm thì nên uống chút sữa nóng. Giờ này chắc người giúp việc cũng đi ngủ rồi, tốt nhất cô nên tự thân vận động đi pha sữa uống.

Đi ngang qua hành lang, Cách Cổ Lạp thấy phòng của Đông Thần vẫn còn sáng đèn. Cô đoán chắc hắn cũng chưa ngủ. Định bỏ qua xuống phòng bếp, ai ngờ... Lại nghe thấy giọng của Quả Như Hinh từ trong vọng ra.


\- Đông Thần... Sao anh lại chưa ngủ vậy? Người ta buồn ngủ rồi nha...

Thì ra là đứa em họ của cô chọn cái chết.

Cách Cổ Lạp lắc đầu thở dài. Đông Thần là kẻ cuồng công việc. Hễ lúc nào hắn đang làm việc mà bị người khác quấy rầy, y như rằng kẻ đó đang động tới miệng sư tử.

Vừa mới định quay người bỏ đi, một tiếng la thất thanh từ bên trong phòng vọng ra. Sau đó, Quả Như Hinh bị Đông Thần ném ra ngoài, ngã xuống ngay chân của Cách Cổ Lạp.

\- Chao ôi, muộn như vậy sao em họ lại muốn ôm đất thế?

Quả Như Hinh thấy Đông Thần lạnh lùng đóng cửa lại, cô ta vừa bẽ mặt lại vừa thẹn.

\- Chị đừng có mà đắc ý! Có ngày tôi sẽ ngồi vào vị trí của chị!

\- Haiz... Bây giờ chị mới biết em không những thần kinh có vấn đề mà ngay cả bệnh ảo tưởng cũng nghiêm trọng quá rồi.

Bị cô khiêu khích, Quả Như Hinh tái mặt lại định xông tới chỗ của cô. Ai ngờ vệ sĩ lại từ đâu xuất hiện ấn cả người Quả Như Hinh xuống đất.

\- Lại là chiêu này! Cách Cổ Lạp... Chị có giỏi thì đấu tay đôi với tôi!

\- Hử? Đấu tay đôi? Xin lỗi... Tôi sợ bẩn tay!




 
Chương 8: người mang tội [1]


Sáng sớm hôm sau, khi Cách Cổ Lạp còn ngái ngủ bước vào phòng ăn. Mọi thứ đã được chuẩn bị sẵn sàng rồi.

Đông Thần và Quả Như Hinh đang dùng bữa sáng trong sự yên tĩnh. Có lẽ, chính vì cô xuất hiện nên căn phòng mới trở lên có tiếng động hơn.

\- Cả ngày chỉ biết ăn chơi! Rốt cuộc cô còn có tác dụng gì nữa?

Đông Thần không giấu được sự tức giận mà nhìn chằm Cách Cổ Lạp. Đương nhiên, cô không thèm để hắn vào trong mắt mà đi tới kéo chiếc ghế ra ngồi cạnh hắn.

Nhìn thần sắc của Quả Như Hinh, Cách Cổ Lạp đoán chắc rằng đêm qua cô ta mất ngủ trắng một đêm. Hai mắt thâm như con gấu trúc, tuy đã trang điểm kĩ càng nhưng vẫn không giấu nổi thần sắc tiền tụy.


\- Em họ, hôm qua em mất ngủ sao mà hai mắt thâm thế kia? Vả lại còn....

Cách Cổ Lạp dừng lại, tầm nhìn của cô di chuyển tới bộ váy mà Quả Như Hinh đang mặc. Đó chẳng phải là chiếc váy hàng chục triệu của cô sao?

Bàn tay siết chặt dường như muốn bẻ cong cái dĩa trên tay. Cô không chấp nhận kẻ khác tự tiện lấy đồ của cô mà không xin phép. Đặc biệt là chiếc váy xa xỉ kia.

\- Cởi ra!

Đám giúp việc phía sau cũng giật bắn mình bằng hoàng. Còn Đông Thần và Quả Như Hinh lại khó hiểu khi Cách Cổ Lạp quát to.

\- Chị họ? Chị sao vậy?

\- Cởi chiếc váy của tôi ra! Cô xứng để mặc sao? Ai cho cô được phép mặc chiếc váy đó?

\- Em xin lỗi, hôm qua em không có mang theo quần áo nên em mới mượn một bộ đồ của chị. Dù sao... Chị có nhiều quần áo như vậy chắc không để ý chứ?

Ngoài thì nói nhỏ nhẹ nhưng trong lòng Quả Như Hinh đang thầm chửi Cách Cổ Lạp. Cô ta phải giữ hình tượng trước mặt của Đông Thần.

Nhưng Cách Cổ Lạp không quan tâm. Cô để ý chiếc váy đó! Đấy mà món quà trong trí nhớ mà ông nội tặng cho cô. Dù có mất mấy bộ đồ hàng tỉ cô cũng sẽ giữ lại những món đồ mà người nhà tặng.

Lần này, Cách Cổ Lạp đứng dậy, đi về phía của Quả Như Hinh tát cô ta một cái. Sau đó, cô nắm tay cô ta kéo dậy, muốn cởi chiếc váy trên người cô ta ra. Quả Như Hinh làm gì có sức lực bằng Cách Cổ Lạp, cô ta la lên rồi cố gắng không để cho cô cởi đồ trước mặt nhiều người.


Vệ sĩ và giúp việc thấy tình hình rắc rối như vậy không dám lên can ngăn. Họ biết rằng không nên động đến vị thiếu phu nhân này.

Một màn hỗn lộn xảy ra ngay trước mắt Đông Thần. Cách Cổ Lạp không thể chịu nổi nữa tát cho Quả Như Hinh một cái bạt tai nữa rồi buông tay khiến cô ta ngã xuống đất.

\- Đủ rồi! Cô dừng lại được rồi!

Hắn muốn một buổi sáng yên lành thôi cũng không thể nữa.

\- Thì sao? Tôi muốn lấy lại chiếc váy này đấy!

Anh định làm gì tôi?

Đông Thần bị cô coi thường thì lập tức đứng dậy giơ tay định tát Cách Cổ Lạp. Nhưng, tay hắn dừng lại ở giữa không trung, không tát cô. Cách Cổ Lạp hơi cười, tức giận giơ chân đạp chiếc ghế bên cạnh.

\- Định đánh tôi sao? Tôi và anh lấy nhau hai bên đều có mục đích cả. Nhưng... Chính anh mới là người sai trước! Anh năm lần bảy lượt muốn tôi chết chỉ vì rửa hận cho Đông Tư Hạo! Anh có thử nghĩ xem bản thân anh có xứng để thay anh ta báo thù không? Anh chỉ là kẻ họi hòi, là một thằng chồng tồi mà thôi!

" Chát" cái tát vang lên khiến ai cũng hít một ngụm khí lạnh. Quả Như Hinh ôm mặt, cười thầm trong lòng khi thấy sự xung đột giữa Cách Cổ Lạp và Đông Thần.

Vốn hắn không định tát cô nhưng cô lại động tới em trai hắn. Chính vì vậy, cơn giận giữ lấn át lí trí mà tát cô.

\- Được, cô muốn biết nguyên nhân sao? Hôm nay tôi sẽ cho cô biết!


Đông Thần nắm tay của Cách Cổ Lạp đi thẳng ra bãi đỗ xe. Hắn thô lỗ ấn cô vào bên trong rồi bản thân cũng ngồi vào ghế lái. Chiếc xe vừa khởi động đã lao nhanh trên đường. Đông Thần đạp chân ga, phóng với tốc độ cao nhất đi đến bệnh viện Đế Đô.

Cách Cổ Lạp còn đang sợ xanh mặt, mấy phút sau, chiếc xe dừng lại. Đông Thần xuống xe, nhân tiện lôi cô vào trong bệnh viện. Hắn đi vào thang máy lên tầng cao nhất.

Cửa thang máy vừa mở ra, Đông Thần lôi Cách Cổ Lạp đi vào. Các bác sĩ đang bàn luận bên trong phòng bệnh cũng bị Đông Thần đuổi ra ngoài hết. Hắn hất người cô đến bên giường bệnh của một người đàn ông.

Cách Cổ Lạp thở dốc, từ từ ngẩng đầu lên. Người đàn ông trên giường bệnh không ai khác chính là Đông Tư Hạo. Bộ dạng của anh ta trông rất thê thảm. Cả cánh tay chằng chịt ống tiêm truyền dịch, ngay cả thở cũng cần máy hỗ trợ. Đã vậy, hai mắt còn bị quấn băng trắng, còn có ít máu chảy ra.

Một người ra nông nỗi này... Cách Cổ Lạp càng nhìn càng cảm thấy đau lòng...

Đông Thần đứng phía sau, cúi xuống nắm chặt hai vai cô ấn xuống, bắt cô nhìn vào Đông Tư Hạo.

\- Cô nhìn rõ chưa! Đó là em trai tôi! Nó cũng chỉ bằng tuổi cô, nhưng tương lai đã mất rồi. Nó bị mù hai mắt, sống cả đời là người thực vật! Tính mạng rất mong manh, chỉ sợ vài phút nào đó sẽ tắt thở! Năm đó, nếu không phải cô rủ nó đi thì nó đã không thành ra như vậy. Cô có cứu nó thì sao? Cô có lòng muốn giúp nó thoát khỏi cái xe sắp phát nổ thì sao? Nếu không phải nguyên nhân bắt đầu từ cô, Tư Hạo sẽ không thành ra thế này! Đứa em trai tôi yêu thương nhất, tự hào nhất bị cô hủy hoại rồi. Cách Cổ Lạp, bản tính của cô mãi không thể nào thay đổi được. Tôi căm ghét cô, hận cô tới tận xương tủy! Chỉ khi nào cô chết đi mới có thể rửa sạch tội lỗi của cô!




 
Chương 9: người mang tội [ 2]


Đến bây giờ trí nhớ của thân thể này mới ùa về.

Đầu óc của cô choáng váng, nước mắt không ngừng chảy ra.

Cô và Đông Tư Hạo lúc trước yêu nhau. Hôm ấy chính là sinh nhật của Cách Cổ Lạp, cô đã nằng nặc bắt Đông Tư Hạo phải đi lên núi ngắm sao băng với mình. Ai ngờ, trên đường đi, kẻ thù tập kích khiến chiếc xe của hai người lăn xuống dốc vực. Cảnh sau đó, Đông Tư Hạo đẩy cô ra khỏi chiếc xe, vụ nổ đó khiến cho tim của Cách Cổ Lạp như thắt lại.

Cô có ý định cứu Đông Tư Hạo là đúng, nhưng... Chính vì cô mà anh ấy mới thành như vậy.

\- Tôi, tôi... Thật sự không muốn chuyện này xảy ra...

Cách Cổ Lạp hoảng loạn đẩy Đông Thần ra xa. Tuy sự việc này là do vị Cách tiểu thư quá cố gây nên nhưng những kí ức này nó hiện hữu trong đầu của cô không thể nào xoá bot được.

Đông Thần dường như bị cô làm cho bức điên. Hắn tiến lại túm chặt hai bả vai của Cách Cổ Lạp nắm chặt lấy đối diện với mình.

\- Cô là người mang tội! Em trai của tôi đã vì cô mà làm bao nhiêu chuyện. Vậy mà, cô lại đi hại nó! Cô là kẻ mang tội!


\- Đừng nói nữa... Anh đừng nói nữa....

Cách Cổ Lạp đau đầu hét lớn.

\- Tôi có muốn như vậy sao? Tôi không biết sự việc lại xảy ra như vậy...

Từng dòng nước mắt rơi xuống, Cách Cổ Lạp kích động cố gắng thoát khỏi bàn tay rắn chắc của Đông Thần.

Không ngờ, bất thình lình Đông Thần buông tay, Cách Cổ Lạp ngã xuống bên cạnh giường bệnh của Đông Tư Hạo. Cô gục đầu xuống, đầu óc quay cuồng cả lên. Hai mắt ướt đẫm bị nhoà đi không còn nhìn rõ.

Thân thể cô không hiểu sao run bần bật. Trong lúc suy sụp đó, đột nhiên có thứ gì đó đang chuyển động chạm vào tay của cô. Cách Cổ Lạp nhìn xuống, là... Tay của Tư Hạo đang động đậy sao?

Có vẻ như Đông Thần cũng nhìn thấy, hắn lập tức chạy đến ấn nút chuông báo gần cạnh giường bệnh.

\- Bác sĩ! Mau vào đây, Tư Hạo có chuyển biến rồi!

......

Cách Cổ Lạp tựa lưng vào tường, đối diện cô là Đông Thần đang đi đi lại lại bồn chồn.

Cô không thể ngờ rằng bản thân lại may mắn tới như vậy. Cư nhiên bị Đông Thần đẩy ngã mà lại khiến cho Đông Tư Hạo tỉnh dậy. Đúng là... Trên đời có nhiều thứ quá vĩ diệu!

Đến khi bác sĩ vừa đi ra khỏi phòng bệnh, Đông Thần lập tức đi đến hỏi dồn.

\- Em trai tôi sao rồi?

\- Chúc mừng ngài, Tư Hạo thiếu gia đang dần dần hồi phục trong trạng thái tốt. Tuy nhiên, cơ thể của cậu ấy vẫn còn rất yếu, mỗi ngày cần bồi bổ thêm. Đợi sức khoẻ của cậu ấy khá hơn, chúng tôi sẽ kiểm tra xét nghiệm lại toàn bộ một lần nữa.

\- Tư Hạo tỉnh rồi?


\- Ngài có thể vào thăm cậu ấy.

Cách Cổ Lạp thấy trên mặt của Đông Thần hiện lên tia vui mừng hiếm có. Bộ dạng vui vẻ của hắn hình như cô chưa bao giờ thấy cả. Đến cả một nụ cười của Đông Thần, đối với cô chính là điều không thể nhìn thấy.

Đông Thần đi vào bên trong, lúc này Đông Tư Hạo đã tỉnh. Anh ta được y tá đỡ dậy, dựa lưng vào chiếc gối êm ái phía sau. Ống thở được tháo xuống, các dây truyền dịch cũng được gỡ ra, duy chỉ có băng gạc trên mắt vẫn giữ nguyên như vậy.

\- Tư Hạo, em cảm thấy thế nào rồi?

\- Anh hai?

\- Ừ.

Ngồi xuống bên cạnh của Đông Tư Hạo, Đông Thần giơ tay ra hiệu cho nữ y tá ra ngoài.

\- Bác sĩ nói sức khoẻ của em cần tĩnh dưỡng, anh sẽ mời đầu bếp nổi tiếng nhất đến đây để lên thực đơn cho em. Còn đôi mắt, không cần phải lo, anh sẽ tìm giác mạc phù hợp để em có thể nhìn lại được.

\- Anh hai... Thời gian em hôn mê... Cổ Lạp ra sao rồi?

Nụ cười trên môi của Đông Thần cứng đơ lại. Hắn không ngờ người đầu tiên em trai hắn mở miệng hỏi lại là Cách Cổ Lạp.

Đúng lúc này, Cách Cổ Lạp đi vào. Cô định lên tiếng nhưng lại ứa nghẹn ở cổ không thể cất lời.

Đông Tư Hạo tuy không nhìn thấy nhưng anh vẫn có thể nghe thấy. Đặc biệt, hương thơm trên người của Cách Cổ Lạp rất đặc biệt. Chính vì vậy, Đông Tư Hạo biết là cô đang có mặt ở trong phòng.

\- Cổ Lạp, em ở đây sao? Em có sao không? Bị thương ở đâu không?

Cô đi về phía của Đông Tư Hạo, ánh mắt thì vẫn dè chừng nhìn chằm Đông Thần.

Hắn nhìm chằm cô, dường như cơn tức giận có thể bùng phát bất cứ lúc nào.

Đông Tư Hạo vươn tay ra, Cách Cổ Lạp bất đắc dĩ nắm lấy tay của anh. Gương mặt của Đông Tư Hạo nhợt nhạt, khiến sắc đẹp của anh xuống sắc nghiêm trọng. Bàn tay với những ngón tay gầy gộc khiến cô cảm thấy có chút lạnh lẽo.


\- Em khỏi lâu rồi. Anh đấy, tỉnh lại rồi phải chăm sóc tốt cho bản thân một chút.

Thấy Đông Tư Hạo bất động, Cách Cổ Lạp có chút hốt hoảng.

\- Anh sao vậy?

\- Không, anh đang vui! Lần đầu tiên được em quan tâm nên anh có chút hơi bất ngờ thôi.

Ngừng một chút, Đông Tư Hạo lúc này mới nhớ ra nói với Đông Thần.

\- À, đúng rồi. Anh hai, chắc anh cũng biết, đây là Cách Cổ Lạp - bạn gái của em. Chắc trong thời gian em hôn mê, hai người cũng gặp nhau rồi chứ.

Cả cô và Đông Thần đều nhìn Đông Tư Hạo rồi lại nhìn nhau. Cách Cổ Lạp định mở miệng giải thích nhưng Đông Thần cắt ngang cô nói trước.

\- Vừa quen! Hôm nay anh mới gặp cô ta!

Cách Cổ Lạp muốn mở miệng nhưng Đông Thần dùng ánh mắt đe doạ cô không được nói ra sự thật. Cách Cổ Lạp bất đắc dĩ hùa theo hắn.

\- Em và anh hai của anh... Quả thật, vừa mới gặp nhau... Đúng là vừa nãy gặp nhau....






 
Chương 10: bạn gái của em trai - vợ của anh trai


- Đông Thần, rốt cuộc anh muốn cái gì hả? Tại sao lại không nói sự thật cho Đông Tư Hạo biết chúng ta là vợ chồng?

Cách Cổ Lạp bức xúc nói.

Vừa nãy, đợi cho Đông Tư Hạo nghỉ ngơi, Đông Thần liền lôi Cách Cổ Lạp ra hành lang nói chuyện.

Tuy cô biết Đông Thần muốn tốt cho Đông Tư Hạo nhưng cô không chấp nhận cái thân phận vừa là chị dâu lại vừa là bạn gái của Đông Tư Hạo.

\- Tôi cảnh cáo cô không được phép nói cho Tư Hạo biết chúng ta là vợ chồng. Sức khoẻ của nó mới ổn định, không thể chịu đựng cú sốc nào cả.

\- Vậy anh muốn lừa dối em trai mình sao? Thà bây giờ nói rõ ra còn hơn để sau này Đông Tư Hạo căm ghét anh.

\- Cô tưởng tôi muốn sao? Nếu không phải cô khiến nó yêu cô thì mọi chuyện đâu ra nông nỗi này? Cô thấy đấy, Tư Hạo yêu cô, nếu nó biết được anh trai mình lại cưới bạn gái mình, cô nghĩ nó sẽ phản ứng ra sao?


\- Vậy anh nghĩ tôi là trò chơi của anh à?

\- Cô tốt nhất an phận cho tôi!

Cách Cổ Lạp không chịu khuất phục. Cô nghiếng răng rồi vươn tay nắm lấy cánh tay của Đông Thần đưa lên miệng cắn mạnh.

Bị cô cắn bất ngờ, Đông Thần chỉ bất động mặc cho cô cắn mình. Hắn không hề nhăn mày, thậm chí không chút phản ứng.

Có lẽ, hắn đã quen với hành động ngang ngược của cô rồi.

Cắn đã răng, Cách Cổ Lạp mới thoả mãn buông tay của Đông Thần ra thở phào nhẹ nhõm.

\- Cô tuổi chó?

\- Thì sao?

\- Cắn người thấy vui lắm à?

\- Tại anh khiến cho tôi bực!

Dù sao cách giải toả cơn giận này là cô mới nghĩ ra.

Đông Thần vừa bực lại vừa mắc cười. Nếu là trước đây, hắn đã chứng kiến nếu Cách Cổ Lạp tức giận thì sẽ đập phá đồ đạc, đánh người xả giận. Nhưng cách xả giận hiện tại lại có chút đổi mới, chính là lấy cánh tay của hắn cắn đến khi nào thoả mãn thì thôi.

Một lúc sau, Đông Thần ống tay áo lên, vết răng của cô khá sâu, ghim vào da của hắn. Không hiểu sao hắn lại có cảm giác rộn ràng là lạ, vô thức sờ lên vết thương.

Nếu cô không hại Tư Hạo thì có lẽ, hắn đã có chút tình cảm với cô.

Nghĩ tới đây, Đông Thần dứt khoát lấy một chiếc khăn trong túi ra, lau qua vết thương trên tay rồi ném vào thùng rác.


Cô và hắn, vốn không cùng một thế giới.

\_\_\_\_\_\_\_\_\_

Mấy ngày sau, Cách Cổ Lạp không còn tới bệnh viện thăm Đông Tư Hạo nữa. Thời ngày rảnh rỗi, cô thường đi mua sắm, nếu buồn chán thì cô thở thẩn một mình ngồi trên du thuyền thưởng thức phong cảnh.

Đông Thần thì trái lại, hắn vô cùng bận rộn, công việc không hết. Khi thì đi đến công ty xử lí công chuyện, khi thì đến bệnh viện thăm em trai.

Còn ba mẹ chồng cô khi biết được Đông Tư Hạo đã tỉnh thì vui mừng thái quá. Nghe nói họ ở bệnh viện 24/24 không rời nửa bước.

Vốn cô cũng định đi thăm Đông Tư Hạo nhưng cô lại không dám gặp anh. Về chuyện của cô và Đông Thần, cô hiện tại cũng chẳng dám mở miệng.

Tối đó, Cách Cổ Lạp vừa ngồi xem ti vi vừa suy nghĩ ngẩn ngơ. Đột nhiên, có hai tên vệ sĩ đỡ Đông Thần đi vào. Cách Cổ Lạp có hơi kinh ngạc bởi vì cô chưa bao giờ thấy Đông Thần say tệ hại như vậy.

Cô đứng dậy, đi đến phía của hai tên vệ sĩ.

\- Anh ấy sao lại say như vậy?

\- Dạ thiếu phu nhân, hôm nay ngài ấy tiếp đón khách quý nên phải quá chén.

\- Đưa anh ấy lên phòng giúp tôi.

\- Dạ!

Cô đi theo phía sau.

Đến khi, hai người vệ sĩ để Đông Thần xuống giường đi ra ngoài, Cách Cổ Lạp mới rón rén đi tới gần bên giường.


Cô nhìn bộ dạng say sỉn bất tỉnh này của Đông Thân thì hơi tò mò. Cả người nhích lại gần, mùi rượu thoang thoảng cùng với mùi hương nam tính trên người hắn toả ra rất đễ ngửi.

Cô lay lay người của Đông Thần.

\- Này, anh dậy đi. Đi tắm rồi hãy vào ngủ.... Này...

Ánh mắt Đông Thần đột nhiên mở ra khiến Cách Cổ Lạp sợ chết khiếp. Hắn nhìn cô hồi lâu rồi vươn tay kéo cô ôm vào lòng. Cho dù say nhưng sức lực của hắn không hề tuyên giảm. Cách Cổ Lạp cố gắng đẩy hắn ra nhưng vô ích.

\- Năm lần bảy lượt muốn tôi chết, giờ lại ôm người anh ghét nhất vào lòng. Đông Thần, đầu óc anh tỉnh táo lại cho tôi!

\- Thật phiền!

\- Này... Tên kia...

Chính vì Cách Cổ Lạp cứ lải nhải bên tai khiến Đông Thần thấy khó chịu. Hắn đang trong trạng thái mơ màng, đơn giản chỉ theo bản năng muốn chặn tiếng ồn kia lại.

Thế là, khi Cách Cổ Lạp không kịp phòng bị, Đông Thần cúi xuống hôn vào môi cô.

Một dòng điện chảy qua khiến chân tay của Cách Cổ Lạp cứng ngắt.

Hôn rồi... Nụ hôn đầu của cô... Mất rồi...




 
Chương 11: tình yêu bị dập tắt


Sáng hôm sau, Cách Cổ Lạp ở lì trong phòng không ra ăn sáng.

Đông Thần thì đã đi ra ngoài từ lâu. Có lẽ hắn không nhớ gì về việc đêm qua. Chỉ có mỗi Cách Cổ Lạp vẫn không thể nào quên được việc đó.

Nếu như Đông Thần không phải là anh của Đông Tư Hạo, có lẽ Cách Cổ Lạp sẽ xem hắn là một người chồng thật sự. Cô yêu thích bộ dạng đẹp trai của hắn ngay từ lần đầu tiên gặp mặt. Chắc vị Cách tiểu thư quá cố kia cũng giống cô nên mới đồng ý lấy Đông Thần.

Cô phải công nhận Đông Thần là một người quá hoàn hảo.

Điều này khiến cho cô bắt đầu thích hắn. Nếu như, Đông Tư Hạo đã tỉnh lại rồi, cô sẽ hiến giác mạc cho anh ta. Như vậy, chẳng phải sẽ bù đắp được lỗi lầm của cô sao?

Đông Thần, hắn cũng sẽ không ghét cô. Vậy thì cô sẽ mạnh dạn tỏ tình với hắn.


Nghĩ đến đây, Cách Cổ Lạp vui vẻ. Lần đầu tiên thích một người khiến cho cô cảm thấy hưng phấn lạ thường.

Cô mở cửa phòng, chạy xuống bếp định phân phó đầu bếp tối nay làm mấy món ngon mà Đông Thần thích ăn. Nhưng vừa bước vào phòng bếp, Cách Cổ Lạp cảm thấy buồn nôn, bụng cồn cào đến khó chịu.

Gương mặt cô lập tức tái xanh, chạy vào nhà vệ sinh nôn khan.

Mãi lúc lâu, Cách Cổ Lạp khó chịu lết người ra bên ngoài. Cô trở về phòng thay quần áo rồi ôm bụng tự lái xe đến bệnh viện kiểm tra sức khoẻ. Dù sao, cô đã trải qua sự sống và cái chết, nên phải quý trọng bản thân hơn.

\_\_\_\_\_\_\_\_\_

\- Thưa cô, đây là phiếu xét nghiệm của cô. Cô xuống tầng thứ 3 theo đơn này lấy thuốc.

Cách Cổ Lạp cầm lấy phiếu xét nghiệm rồi cảm ơn bác sĩ. Cô vừa đi vừa mở tờ giấy ra xem.

Đọc dòng chữ trên tờ giấy cùng kết quả siêu âm, Cách Cổ Lạp lập tức đứng hình.

Cô... Có thai?

Sao có thể! Trong kí ức của Cách Cổ Lạp chưa từng có lên giường với người đàn ông nào cả. Làm sao mà có thai được? Chuyện này cô phải làm rõ ràng mới được!

Cô nắm chặt tờ giấy rồi nhét vào túi bỏ đi. Ai biết được, Quả Như Hinh đang đứng phía sau cô đang mỉm cười.

Hôm nay, vô tình cô ta đi khám, biết được bản thân đang mang thai. Mà ba của đứa bé này chính là của bạn trai cũ cô ta.

Vì để tiếp cận Đông Thần, Quả Như Hinh quyết định phá thai. Đang ngồi đợi kết quả, cô ta thấy tập giấy xét nghiệm vẫn còn giang dở của Cách Cổ Lạp. Một suy nghĩ loé lên trong đầu của Quả Như Hinh, cô ta đã tráo đổi hai kết quả cho nhau. Cô ta biết, Đông Thần và Cách Cổ Lạp chưa từng lên giường nên mới bày ra kế hoạch khiến cho hai người xảy ra xích mích.


\- Nếu tôi không có được Đông Thần thì... Chị đừng hòng mà có được...

Ngồi trên chiếc ghế đá bên cạnh bờ hồ rộng lớn, Cách Cổ Lạp cảm thấy yên tĩnh đến lạ thường mặc dù xung quanh có rất nhiều người qua lại.

Cô vẫn nghi ngờ tờ xét nghiệm đó có vấn đề. Chắc mai cô sẽ đến một bệnh viện khác kiểm tra lại lần nữa cho chắc. Chưa bao giờ lên giường với đàn ông mà có thai thì đúng là chuyện lạ.

Điện thoại của Cách Cổ Lạp chợt đổ chuông. Cô chán nản mở túi xách ra lấy điện thoại nghe. Ai ngờ, phía bên kia, giọng nói của Đông Thần lạnh lẽo vang lên.

\- Đang ở đâu?

\- Tôi đang đi dạo hóng gió, có chuyện gì không?

\- Lập tức trở về, tôi có chuyện muốn nói với cô!

\- Biết rồi!

Cô định muốn làm cái gì đó để lấy lòng Đông Thần. Nghe giọng hắn nói có chút vấn đề, chắc phải tìm một ngày nào đẹp trời cô sẽ làm cho hắn một bất ngờ lớn.

Vừa bước chân vào trong đại sảnh, Đông Thần đã ngồi trên ghế lớn. Hai chân hắn vắt chéo, gương mặt u ám tới đáng sợ. Hắn đưa mắt nhìn Cách Cổ Lạp khiến cô lạnh cả sống lưng. Tuy cô không biết tại sao hắn lại nhìn cô như vậy nhưng... Chuyện hắn tức giận có lẽ liên quan đến cô?

\- Còn biết đường về sao?

\- Đông Thần, hiện tại đầu tôi rất đau, không muốn cùng anh nói chuyện.


Cách Cổ Lạp định bước lên bậc thang, Đông Thần đứng dậy nhanh chóng đi tới chắn trước mặt cô.

\- Cô vừa đến bệnh viện khám thai?

\- Tuy tôi không biết vì sao anh lại rõ chuyện đó nhưng... Không liên quan đến anh! Phiền tránh ra...

\- Không liên quan? Cô là vợ hợp pháp của tôi, đương nhiên tôi có quyền biết rằng đứa con ttong bụng cô chính là nghiệt chủng!

Cách Cổ Lạp quá mệt mỏi nên cũng chẳng thèm phản bác. Cô muốn quay đi nhưng túi xách của cô bị Đông Thần nắm lại. Tất cả đồ trong túi xách đều rơi ra, bao gồm cả giấy xét nghiệm.

Đông Thần từ từ cúi xuống nhặt tờ giấy lên xem. Hắn cười lạnh, ném tờ giấy vào mặt của Cách Cổ Lạp.

\- Cô... Chính là loại phụ nữ không biết xấu hổ! Cô chơi đùa cả hai anh em tôi vui lắm sao?

\- Nếu tôi nói tôi không có thai, anh tin không?

\- Tôi chỉ tin những gì chính mắt tôi thấy! Cô... Lập tức theo tôi đến bệnh viện phá bỏ nghiệt chủng này ngay!




 
Chương 12: sự ác và độc của cách cổ lạp


Cách Cổ Lạp mỉn cười. Nụ cười này vừa có chút quỷ dị vừa lại thê lương.

Cô vốn muốn giành một sự băt ngờ để tỏ tình với Đông Thần. Cô thực sự rung động với hắn chỉ sau 1 nụ hôn.

Chắc do bản thân cô quá ảo tưởng, lại đi tin vào cái thứ tình yêu hư ảo này. Hắn không tin cô, thì ra.. chỉ toàn là cô chủ động suy nghĩ.

Cô sai rồi, sai thật rồi!

Không hiểu sao, nước mắt cô lại chảy xuống. Lạ thật, sao cô lại khóc nhỉ? Có đáng không?

\- Được, tôi sẽ đến bệnh viện kiểm tra lại. Nếu tôi có thai thật, tôi sẽ chủ động quỳ xuống dập đầu xin lỗi anh. Còn nếu tôi không có thai... Anh phải làm theo những gì tôi nói!


Đông Thần thật sự bất ngờ khi cô đưa ra quyết định này.

Hắn chỉ nhất thời tức giận mà bị che mờ mắt. Nhưng, hắn chắc chắn rằng cô mang thai. Từ trước tới nay, hư danh của cô hắn đã quá quen thuộc rồi. Làm gì có chuyện một người phụ nữ ăn chơi, qua tay mấy đời bạn trai mà còn nguyên vẹn? Thời buổi bây giờ các cô gái đều không thèm để ý đến trinh tiết.

Hắn cũng không phải cổ hủ mà phải bắt vợ mình thủ thân như ngọc nhưng hắn không chấp nhận vợ mình lại mang thai con của người khác.

\- Được thôi, theo ý cô muốn. Tốt nhất đừng có giở trò!

Vậy là, Đông Thần đưa Cách Cổ Lạp đến bệnh viện mà hắn rót vốn đầu tư vào. Ở đây các bác sĩ đều là người hắn tin tưởng nên hắn có chút yên tâm.

Sau một hồi làm đủ kiểu xét nghiệm kiểm tra, cuối cùng cũng có kết quả.

\- Tình trạng của thiếu phu nhân vẫn ổn, màng trinh chưa có dấu hiệu bị rách nên việc mang thai là không thể. Còn nữa, dạ dày có chút yếu, nên tránh ăn những đồ cay, uống đồ uống có ga...

Đông Thần như chết lặng sau khi nghe kết quả từ bác sĩ. Lúc này, Cách Cổ Lạp không thèm liếc nhìn hắn. Cô đứng dậy cầm lấy túi xách của mình định bỏ đi, nhưng tay cô bị hắn nắm lại.

\- Tôi... Không cố ý... Tôi...

Người cao ngạo tại thượng như Đông Thần cũng có ngày mắc một sai lầm nghiêm trọng như vậy.

Lần đầu tiên hắn thảm hại trước một người phụ nữ. Đã vậy lại còn bị bẽ mặt không nói lên lời.


Chẳng là hôm nay hắn nhận được một tin nhắn nặc danh, người lạ mặt gửi ảnh và cả xét nghiệm của Cách Cổ Lạp cho hắn.

Trong đầu lúc đó sự tức giận đánh mất lí trí nên Đông Thần mới mắc sai lầm nghiêm trọng như vậy.

\- Cứ thế mà làm! Từ giờ anh phải nghe theo tôi. Nếu anh không giữ đúng lời hứa thì đừng có trách.

Hết cách, Đông Thần cúi mặt xuống gật đầu.

Cách Cổ Lạp biết bản thân không mang thai chiếm 98% nên mới cố ý cá cược với Đông Thần. Dù sao, sau này cô lại có thêm người sai vặt...

Nhưng, trước khi trả đũa Đông Thần, cô phải tìm ra xem kẻ nào dánh tráo giấy xét nghiệm của cô đã.

\_\_\_\_\_\_\_

Mấy hôm sau, quả nhiên tất cả tai hoạ đều ập xuống kẻ đã chọc phải Cách Cổ Lạp.

Cô cho người điều tra và xem camera phòng khám, phát hiện người đánh tráo giấy xét nghiệm của cô là Quả Như Hinh.

Cách Cổ Lạp liền thuê thám tử, tìm kiếm những bức ảnh mây mưa của Quả Như Hinh cùng với đám bạn trai cũ của cô ta. Sau đó, cô lại phát hiện thêm rằng để được vào tập đoàn Đông Đô, Quả Như Hinh đã lên giường với khá nhiều lãnh đạo cấp cao. Cứ như vậy, Cách Cổ Lạp cho in ra hàng trăm tấm ảnh của cô ta. Một mặt cô gửi về gia đình của Quả Như Hinh, mặt khác cô phân phát khắp nơi cô ta đang làm việc.

Sau đúng 24 giờ, sự việc này bùng lên nhanh chóng. Quả Như Hinh bị đuổi việc, về nhà lại bị ba mẹ cô ta nhốt vào phòng. Đặc biệt là ông nội cô khi biết được những việc này thì cấm cửa cả nhà Quả Như Hinh không cho vào Cách Gia nửa bước.


Nói Cách Cổ Lạp cô ác thì khá đúng, nhưng bản chất của cô lại là độc hơn. Vốn cô định tha cho Quả Như Hinh nhưng do cô ta thích chọn cái chết nên cô toàn thành luôn.

Giải quyết xong đâu đấy, Cách Cổ Lạp vui vẻ cầm túi xách đi tới Đông Đô gặp Đông Thần.

Hắn chính là không tin cô, lần này cô nhất định sẽ khiến hắn thảm bại thì thôi!

Cách Cổ Lạp thản nhiên đi vào trong phòng của Tổng giám đốc. Lúc này, Đông Thần đang làm việc. Cô đi tới ngang nhiên ngồi xuống chiếc ghế da êm ái giữ phòng, tiện tay rót một cốc nước đưa lên miệng uống cạn.

\- Ông xã, hôm nay em muốn đi ngắm cảnh nhưng hành lí khá nhiều, cần có người theo sau bê đồ giúp.

\- Có thể sai quản gia đi cùng cũng được!

Cách Cổ Lạp nhấn mạnh giọng, đe doạ.

\- Quản gia không bằng anh! Tốt nhất anh nên nghe lời em như đã hứa!




 
Chương 13: sự rung động nhẹ nhàng


- Đông Thần, em muốn uống nước cam.

\- Đợi một lúc tôi lấy cho cô!

Từ sau khi lên du thuyền trăm triệu, Cách Cổ Lạp chỉ ngồi một chỗ ngắm cảnh còn Đông Thần chính thức trở thành một người hầu chính hiệu.

Không một lúc nào hắn được nghỉ ngơi. Hễ động một tý là Cách Cổ Lạp lại ngáp ngắn ngáp dài sai vặt.

Nhưng vì hắn là người luôn giữ quy tắc nên bắt buộc phải làm theo những gì cô nói không một lời phản kháng.

\- A... Đút cho em ăn hoa quả chứ?


Đông Thần từ tốn ngồi xuống bóc vỏ nho rồi bỏ vào miệng của Cách Cổ Lạp.

Những tên vệ sĩ theo sau ai nấy cũng muốn phì cười lắm nhưng vì chủ nhân ở trước mặt nên phải cố gắng nhịn cười.

Bọn họ lần đầu tiên nhìn thấy bộ dạng thảm hại chật vật này của Đông Tổng. Đường đường là tỷ phú giàu nhất Đế Đô, bây giờ lại quỳ gối hầu hạ vợ.

Cách Cổ Lạp muốn nghe nhạc, Đông Thần liền đeo tai nghe vào cho cô.

Khi xuống du thuyền, Cách Cổ Lạp muốn đi mua sắm, Đông Thần đi bên cạnh xách đồ cho cô.

Vào một nhà hàng sang trọng, Cách Cổ Lạp gọi mấy món Á. Cô cúi xuống ăn, nhưng mái tóc dài xoã xuống, Đông Thần biết ý lấy từ trong túi ra một chiếc dây buộc tóc cột lên cho cô.

Điều này khiến cho những vị khách nữ ở đây đều đồng loạt ồ lên ngưỡng mộ.

Nếu Cách Cổ Lạp ngại bóc vỏ tôm, Đông Thân kiên nhẫn ngồi bóc cho cô.

Hai tay chống cằm, nhìn vẻ đẹp cuốn hút này của Đông Thần. Bất giác, Cách Cổ Lạp rất cao hứng. Mắt nhìn của cô quả nhiên là chuẩn. Đông Thần chính là cực phẩm trong vô số đàn ông.

Đáng tiếc hắn dám chọc tới cô, vì vậy cô sẽ hành hắn một thời gian để bù đắp đã.

Bỗng Cách Cổ Lạp ngoài người ra hôn nhẹ vào bên má của Đông Thần. Động tác của hắn dừng lại, hàng lông mày nhíu chặt, thần thái có chút bàng hoàng.

\- Bóc tiếp đi, khi nào em rảnh lại thưởng cho anh một nụ hôn.

Đông Thần ho nhẹ, nhưng nhanh chóng chăm chú bóc vỏ tôm cho cô. Bên ngoài tuy bình tĩnh như vậy nhưng bên trong tim đập loạn cả lên.


Ăn no xong trời cũng xế chiều, Cách Cổ Lạp cùng Đông Thần ngồi trên chiếc xe sang trọng trở về. Vừa ngồi cô vừa giơ bàn tay ra ngắm chiếc nhẫn lấp lánh trên ngón áp út. Nếu để ý kĩ thì thấy Đông Thần cũng đeo một chiếc giống hệt của cô.

Đây là nhẫn cặp nhẫn đôi phiên bản giới hạn. Vô tình nó lọt vào mắt xanh của Cách Cổ Lạp, cô đã quẹt thẻ mua chúng rồi đeo nhẫn cho Đông Thần.

Ban đầu hắn cảm thấy khó chịu nhưng vì Cách Cổ Lạp bắt đeo nên hắn đành miễn cưỡng.

Tiếc là trên đường là giờ cao điểm. Ô tô tắc đường xếp một hàng dài mãi mới nhích lên được một ít. Cách Cổ Lạp thấy khó chịu trong người liền quay sang nói với Đông Thần.

\- Em xuống đi bộ trên vỉa hè hít thở không khí một chút. Lát em quay lại.

\- Nhớ nhanh lên.

\- Biết rồi!

Cô lại không nhịn được vươn người hôn vào bên má của Đông Thần. Sau đó nhanh chóng xuống xe. Thâý bóng dáng của Cách Cổ Lạp khuất dạng, khoé miệng của Đông Thần chợt cong lên một đường cong đẹp đẽ. Hắn chạm vào bên má vừa được cô hôn tủm tỉm.

\- Cảm giác này... Không tệ...

Cách Cổ Lạp vươn vai đi được một đoạn đường. Đột nhiên có ai đó chạm nhẹ vào vai cô. Cách Cổ Lạp theo bản năng giơ chân đá cho đối phương một cái, ai ngờ đòn của cô bị phá giải một cách dễ dàng.

\- Cô biết karate sao?

\- Hả?

\- Xin lỗi, chiếc khăn tay của cô rơi dưới đất. Tôi chỉ muốn trả lại cho cô thôi!


\- A....

Cách Cổ Lạp xấu hổ thu chân lại cúi xuống xin lỗi rối rít đối phương. Khi cô nhận lấy chiếc khăn, ngẩng đầu lên phát hiện ra trước mặt cô là một người đàn ông.

Chính xác là một... Một mĩ nam...

Làn da trắng bóc, gương mặt góc cạnh với mái tóc đen cuốn hút. Thân hình cao lớn khoẻ mạnh kết hợp với bộ đồ thể thao trên người.

Suýt chút nữa Cách Cổ Lạp chảy nước miếng, ánh mắt chăm chú nhìn mĩ nam trước mặt.

\- Cô à? Cô không sao chứ?

\- À, không sao, không sao đâu soái ca. Thật sự rất cảm ơn anh nhiều...

Cô lúng túng cúi xuống cảm ơn. Ai ngờ đầu lại đập vào trước bờ ngực rắn chắc của đối phương. Đã vậy, số lại đen hai chân đi kiểu gì mắc vào nhau... Vậy là... Cô ngã vào lòng của soái ca trước mắt...

Bây giờ cô xấu hổ không có lỗ chui. Thật là, cái tính mê trai này đầu thai cũng không hết...




 
Chương 14: ghen


Vừa mới xấu hổ một phen, còn chưa kịp xin lỗi người ta, độ nhiên cả người Cách Cổ Lạp bị kéo lại vào cái ôm của ai đó.

Gương mặt Đông Thần xám xịt, ôm cô chặt đến nỗi Cách Cổ Lạp không dám lên tiếng nữa.

\- Lạp Lạp, tôi đợi em rất lâu đấy. Sao lại ở đây dây dưa với loại người này?

\- Loại người nào? Không phải như anh nghĩ đâu. Là em không may va vào người của anh ấy nên...

Cô chưa nói xong, mĩ nam đối diện nhìn chằm Đông Thần. Bọn họ có vẻ quen biết nhau?

Đông Thần ôm lấy cô vẫn không có ý định buôn tay. Một tay ôm cô, một tay đút túi quần. Hắn là đang muốn chứng tỏ cho đối phương biết cô là người của hắn.


\- Phương tiên sinh, ngại quá! Bà xã của tôi xui nên mới đụng trúng anh.

Phương Tiên sinh? Trong đầu của Cách Cổ Lạp lại hiện lên máy móc những thông tin dạo này cô hay đọc được. Phương tiên sinh này chẳng lẽ là Phương Kỷ trong truyền thuyết? Nghe nói anh ta là người thừa kế tập đoàn kim cương, là chiến thần trong lĩnh vực kinh doanh bất động sản. Đặc biệt hơn chính là đối thủ không đội trời chung của Đông Thần.

Theo như bảng xếp hạng nam thần toàn Đế Đô thì người đứng đầu là Đông Thần, đối thủ thứ hai chính là vị Phương tiên sinh này. Số phiếu của hai người đang xấp xỉ nhau, Đông Thần hơn có 0,5% nên vẫn giữ vị trí đứng đầu.

\- Đông Thần, lâu quá chúng ta mới gặp trực tiếp như vậy. Sắp tới chính thức lên sàn đấu giá, mong anh giơ cao đánh khẽ.

\- Phương tiên sinh cứ nói đùa, đương nhiên tôi sẽ không nhẹ tay rồi. Anh... Có bao giờ đánh bại đuợc tôi sao?

Với lời nói khiêu khích của Đông Thần, Phương Kỷ chỉ cười nhẹ rồi nhìn về phía của Cách Cổ Lạp.

Mắt anh ta rất tinh khi thấy trên ngón áp út hai người đeo cặp nhẫn lấp lánh.

Trước đây, Phương Kỷ có nghe nói Đông Thần kết hôn với cháu gái của Nghị Viên cấp cao trong giới chính trị. Vị tiểu thư này ăn chơi phách lối, coi trời đằng vung. Hôm nay mới có cơ hội gặp mặt, anh ta thấy lời đồn có chút không đáng tin.

Nhìn bộ dang của Đông Thần là không muốn vợ mình chạm vào người anh ta. Quen biết Đông Thần bao nhiêu năm nay, Phương Kỷ không ngờ tảng băng ngàn năm Đông Thần này cũng có ngày tan chảy.

Phương Kỷ giơ tay ra muốn bắt tay với cô.

\- Xin chào, tôi tên là Phương Kỷ. Rất vui khi được làm quen với quý cô!

Ôi cái vẻ đẹp này... Cách Cổ Lạp nuốt nước bọt ừng ực. Cô không nhịn được giơ tay của mình ra bắt tay với Phương Kỷ.


\- Chào, tôi tên là Cách Cổ Lạp. Anh cứ gọi tôi là Cổ Lạp là được rồi.

Đông Thần nhìn dáng vẻ mê trai của cô thì máu dồn lên não. Hắn nắm lấy cổ tay của cô kéo lại cho vào túi áo của mình.

Cái hành động đáng yêu này của Đông Thần khiến Cách Cổ Lạp buồn cười.

\- Thương trường như chiến trường. Mong Phương tiên sinh hiểu rõ, chính vì vậy mà cách xa bảo bối nhà tôi ra.

Càng nhìn cô Phương Kỷ càng cảm thấy hứng thú. Anh ta muốn xem xem rốt cuộc trên người cô có gì mà Đông Thần lại thích cô tới vậy.

Không muốn cho Phương Kỷ nhìn cô quá lâu, Đông Thần kéo Cách Cổ Lạp về phía sau, bản thân chắn trước mặt cô.

Tuy hơi tiếc nhưng Cách Cổ Lạp nhủ thầm là mình đã có chồng là soái ca rồi nên phải kiềm chế mức độ háo sắc của bản thân lại.

Phương Kỷ thấy cô bị che khuất đành thở dài quay người lại. Trước khi đi, anh ta còn để lại một câu.

\- Cách tiểu thư, tôi rất tò mò về cô. Sau này chúng ta có thể gặp lại nhau. Lúc ấy, tôi và cô sẽ có cơ hội trò chuyện nhiều hơn.

Đông Thần hừ lạnh nhìn bóng lưng của Phương Kỷ.

\- Đúng là đồ sói khôn lỏi!

\- Anh ta là sói, anh thì chẳng khác gì báo cả. Tóm lại vẫn như nhau thôi.


Lúc này Cách Cổ Lạp mới vươn tay ôm lấy cổ của Đông Thần, nhảy lên lưng của hắn.

\- Em mệt rồi, anh cõng em về xe.

Đông Thần nghe lời cõng cô. Cách Cổ Lạp lại thì thào bên tai hắn.

\- Anh vừa nãy là ghen hả?

\- Ai nói tôi ghen?

\- Nhìn bản mặt của anh ghen đáng yêu chết mất.

"Chụt" Cách Cổ Lạp lại hôn lên má của Đông Thần. Lần này, gương mặt hắn đỏ bừng, biểu cảm của sự thẹn thùng. Thế là rung động rồi à?






 
Chương 15: vô tâm


- Cổ Lạp, anh rất nhớ em. Sao em không đến thăm anh?

Cách Cổ Lạp lại gần giường bệnh của Đông Tư Hạo. Tay anh ta vươn ra nắm lấy tay của cô. Còn Đông Thần ngồi trên chiếc ghế phía bên kia thì cau mày, ánh mắt khó chịu khi nhìn em trai mình nắm tay vợ mình.

Nhưng vì sức khoẻ của em trai, hắn phải cố gắng bình tĩnh lại.

Vốn hôm nay cô định dẫn Đông Thần đi du lịch nhưng khi hai người vừa ra đến sân bay, người của bệnh viện gọi tới nói rằng Đông Tư Hạo muốn gặp cô.

Đông Thần đành nhanh chóng hủy chuyến bay đưa Cách Cổ Lạp quay lại bệnh viện.


Tuy rằng cô không biết trước đây vị Cách tiểu thư quá cố thật lòng hay chỉ chơi đùa với Đông Tư Hạo, nhưng hiện tại cô không có thích anh ta. Mặc dù, gương mặt của Đông Tư Hạo khá giống với Đông Thần, tuy nhiên cô muốn có một người tình đặc biệt duy nhất mà thôi.

\- Đông Tư Hạo... Thật ra...em và anh không có khả năng... Anh...

Cô còn chưa nói xong, Đông Tư Hạo siết chặt lấy tay của cô.

\- Đừng bỏ anh! Lúc trước, em có nói rằng sẽ không bỏ rơi anh. Khi anh chỉ là người bị cả thế giới cô lập, cũng chỉ có mỗi em quan tâm anh. Năm đó, anh bị tai nạn bị hủy dung, cũng chỉ có mỗi em làm bạn với anh... Bây giờ gương mặt anh đã lành lại rồi... Anh đối với em là thật lòng... Nếu như, em bỏ rơi anh... Chắc anh sẽ không còn động lực mà sống tiếp mất... Anh tỉnh lại sau cơn hôn mê cũng là vì em...

Khi nghe được những lời này, cả Đông Thần và Cách Cổ Lạp đều sững sờ.

Cách Cổ Lạp còn muốn nói, Đông Thần nhanh chóng cướp lấy lời của cô, đánh trống lảng sang chuyện khác.

\- Anh đã cho người tìm thấy được giác mạc phù hợp với em rồi. Sang tuần sau, sức khoẻ của em hồi phục hoàn toàn, sẽ lập tức tiến hành phẫu thuật.

Đông Tư Hạo lập tức vui mừng. Anh ta không kìm được ôm Cách Cổ Lạp vào trong lòng mình.

\- Tốt quá, vậy anh sắp có thể nhìn thấy em rồi. Nếu anh nhìn thấy ánh sáng, người đầu tiên anh nhìn chính là em...

Cách Cổ Lạp rất khó xử không thể nói lên lời. Tóm lại, đợi sau khi Đông Tư Hạo phẫu thuật xong, cô sẽ nói tất cả mọi chuyện cho anh ta biết rằng cô chính là chị dâu của anh ta.


Đứng ở ngoài hành lang bệnh viện, Cách Cổ Lạp đối mặt với Đông Thần. Hai người nhìn nhau chằm chằm, tỏ ý không hài lòng với đối phương.

\- Để em trai ôm vợ mình trước mặt mình? Anh vẫn có thể chấp nhận?

\- Tôi là vì nghĩ cho Tư Hạo, nó sẽ không chịu được khi biết chúng ta đã kết hôn.

Nếu hắn quan tâm cho em trai, cô không ngăn cản, nhưng cái gì cũng phải có giới hạn của nó.

\- Anh nghĩ cho em trai anh, sao không nghĩ cho tôi? Rốt cuộc anh đối với tôi như thế nào?

Đông Thần nắm chặt tay lại. Nếu nói cảm giác hiện tại thì hắn phải thừa nhận chính hắn đã rung động với cô. Nhưng, điều đó chưa đủ để hắn bất chấp tính mạng của em trai mình.

Tình thế này, đến hắn cũng rất khó xử.

\- Anh không trả lời? Anh mau trả lời cho tôi!

Cách Cổ Lạp kích động nắm lấy bả vai của Đông Thần. Hắn vẫn bần thần như vậy khiến cô cảm thấy nhụt trí. Cô muốn biết đáp án hắn giành cho cô là gì? Rốt cuộc hắn có thích cô hay không?

\- Đủ rồi.. tôi đối với cô chưa phải là yêu. Mà... Cảm xúc nhất thời của tôi chỉ là rung động, tôi sẽ cố gắng để bình ổn bản thân trở lại.


Đến lúc này, Cách Cổ Lạp không còn lời gì để nói. Trong đầu hắn không có ý định thích cô sao?

\- Tôi chỉ muốn gần anh một chút... Tại sao?

Bản thân cô hiện tại trông rất thê thảm. Cô... Vốn dĩ không nên hi vọng vào tình cảm của hắn.

Hi vọng càng nhiều, thất vọng càng đau hơn gấp mấy lần.

\- Tôi, Cách Cổ Lạp sẽ không bao giờ thích anh nữa. Đông Thần, kẻ vô tâm như anh... Không xứng...

Cô quay người bỏ đi, Đông Thần muốn tiến lên ngăn cô lại nhưng lại thôi.

Hắn cũng không biết rốt cuộc bản thân nghĩ gì nữa. Có lẽ, ngực hắn có chút đau, nỗi đau này rất khó tả...




 
Chương 16: tranh chấp [1]


Tối đó, Cách Cổ Lạp không về biệt thự. Đông Thân có gọi cho cô rất nhiều cuộc nhưng vô dụng.

Sau một hồi kiên trì của hắn, cuối cùng Cách Cổ Lạp cầm chiếc điện thoại lập tức vứt xuống sông lớn.

Cô đứng trên chiếc cầu đông người qua lại, bản thân hít thở không khí lành lạnh của gió. Mọi thứ luôn tất bật bận rộn, duy chỉ có cô là vẫn như vậy, không có thay đổi. Nhiều lúc, Cách Cổ Lạp đặt ra câu hỏi tại sao ông trời lại để cho cô trọng sinh sống tiếp?

Cô cúi đầu xuống xem dòng nước đang chảy xiết bên dưới, đột nhiên một cánh tay vươn ra ôm lấy eo của cô. Cách Cổ Lạp bất thình lình bị ai đó kéo lại phía sau đến chỗ an toàn.

\- Dù có suy sụp cũng đừng tự tử chứ?

Giọng nói này có chút quen thuộc, lúc này Cách Cổ Lạp mới quay người lại.


Người vừa tưởng cô nhảy cầu tự tử không ai khác chính là Phương Kỷ.

\- Phương tiên sinh? Sao anh lại ở đây?

\- Tôi vô tình đi ngang qua, thấy có người định nhảy cầu nên mới xuống xe ngăn cản.

\- Anh tốt thật, nhưng rất tiếc... Tôi không có ý định tự tử.

Cô chỉ muốn cúi xuống xem dòng nước bên dưới chảy mạnh ra sao thôi. Chứ cô làm gì có can đảm để nhảy cầu tự tử chứ.

Bị Đông Thần từ chối cô cũng không đau lòng quá mà chỉ buồn thôi. Chẳng thể vì lí do nhảm nhí ấy kết liễu cuộc đời.

\- Tôi thấy tâm trạng cô không tốt, cô đói chưa?

Cái bụng của cô đúng là réo đúng lúc. Phương Kỷ chỉ cười rồi nắm lấy tay của Cách Cổ Lạp dẫn lên chiếc xe đang đỗ gần đó.

Phương Kỷ để cho Cách Cổ Lạp chọn địa điểm ăn, cô không chọn nhà hàng cao cấp mà chọn một quá ăn nhỏ. Bước vào trong quán, Cách Cổ Lạp làm như thông thuộc mà gọi món ngay.

1 phần cháo gà, 1 bát phở bò thơm lừng được đưa lên. Mùi vị quả là giống với lúc trước. Cô nhớ hồi cô còn là sinh viên, cô hay cùng bạn vào những quán ăn như vậy thưởng thức đồ ăn. Tuy những quán ăn như vậy không bằng nhà hàng đắt tiền nhưng lại khiến cho người ta cảm giác ấm cũng giản dị.

Nhìn bát phở trước mặt, Phương Kỷ bày ra bộ dạng suy tư trầm lắng nghiên cứu.


\- Ăn cái này cần phải dùng đũa. Mà... Anh có biết dùng đũa không?

\- Tôi... Lần đầu tiên ăn món này...

Quả đúng là như vậy. Phương Kỷ xuất thân từ gia đình quyền thế. Những món ăn bình dân như vậy anh ta chưa bao giờ ăn cả chứ chưa có nói đến việc cầm đũa. Thường thì khi ăn, Phương Kỷ thường dùng dao và dĩa cắt thịt...

Cách Cổ Lạp thở dài, cô đứng dậy vòng qua cầm lấy tay của Phương Kỷ dạy anh ta cách cầm, từ từ điều khiển đũa bằng tay phải. Gắp một ít phở lên cho vào thìa cầm tay trái rồi đưa lên miệng.

Gương mặt của cô gần ngay sát mặt của Phương Kỷ khiến anh ta có chút bối rối.

Xong xuôi đâu đấy, cô trở lại chỗ ngồi của mình.

\- Anh, cho vào miệng thử xem.

Phương Kỷ nghe lời, đưa thìa vào miệng. Vị mềm mềm của phở cùng với hương vị đậm đà khiến anh có cảm xúc rất lạ.

\- Ngon quá, thật không ngờ lại có món ăn ngon như vậy!

\- Vậy thì lát anh trả tiền nha?

Cách Cổ Lạp không quên lợi dụng Khương Kỷ. Vừa nãy cô đánh rơi mất túi xách ở đâu không nhớ, hiện tại không có tiền nên đành mặt dày đi ăn ké soái ca.

\- Được!


Hai người vui vẻ dùng bữa mà không biết phía bên kia đường rất nhiều ống kính của máy ảnh đang chụp liên tục.

Tại biệt thự của Đông Thần.

\- Thưa ngài, chúng tôi có nhặt được túi xách của phu nhân và chụp được những bức hình này.

Đông Thần cầm lấy túi xách của Cách Cổ Lạp. Tiện tay nhận lấy những tấm hình chụp được từ tay của thuộc hạ. Trong tấm hình, cô vui vẻ cười nói với Phương Kỷ, khác xa với vẻ mặt lúc ở gần hắn.

Bàn tay của Đông Thần vò chặt những tấm hình trong tay rồi ném thẳng vào thùng rác.

Hắn vốn còn cảm thấy có lỗi với cô. Hắn không tìm được cô thì trong lòng hết sức lo lắng. Vậy mà, cô lại dám dây dưa với người đàn ông khác sau lưng hắn!

\- Tốt, Cách Cổ Lạp... Rất tốt...

Phương Kỷ sao? Giỏi lắm... rất biết nhắm mục tiêu...




 
Chương 17: tranh chấp [2]


- Cổ Lạp, cô có muốn tham gia vũ hội đấu giá không?

\- Hả?

Vừa dùng bữa tối xong, Phương Kỷ cho cô một đề nghị tham gia đấu giá. Cách Cổ Lạp nhìn đồng hồ đeo tay. Bây giờ là 10 giờ đêm, cô cũng chẳng có hứng thú về biệt thự nữa. Cách Cổ Lạp cũng rất tò mò về vũ hội đấu giá theo lời Phương Kỷ nói.

\- Đó là nơi nào vậy?

Phương Kỷ lắc nhẹ đầu đành giải thích cho cô.

\- Vũ hội đấu giá chỉ dành cho những vị khách trong giới thượng lưu tham gia. Những món đồ ở đó bao gồm cả con người, cả đồ vật quý hiếm... Duy chỉ ở vũ hội đó, ta mới có thể tìm thấy những thứ đồ mà trên đời này không có cái thứ hai.

\- Nghe hấp dẫn đấy. Tôi cũng muốn đến đó...


Cô rất muốn tìm cho mình một món đồ đặc biệt. Phương Kỷ nhanh chóng gọi ông chủ đến thanh toán rồi đưa Cách Cổ Lạp đến vũ hội đấu giá.

Vũ hội đấu giá chính là một lâu đài xa hoa, đêm nay rata nhiều quan khách tới tham gia. Mà ai nấy cũng mặc đồ lễ phục rất chỉnh chu. Từ cửa kính xe, Cách Cổ Lạp đưa mắt nhìn chiếc váy đang mặc trên người mình thì bật ra một ý tưởng.

Cô quay sang hỏi Phương Kỷ.

\- Phương tiên sinh, anh có kéo hay không? Cho tôi mượn chút.

Tuy không biết cô muốn làm gì nhưng Phương Kỷ vẫn mở kệ xe ra lấy chiếc kéo nhỏ trong đó đưa cho cô.

Chiếc váy cô đang mặc hơi dài, Cách Cổ Lạp hít một hơi rồi cầm kéo thành thục cắt bớt một đoạn đi. Sau đó, cô luồn kéo qua cắt hai bên vai nhẹ nhàng làm vai xẻ. Cuốn cùng, mắt cô nhìn ra ghế sau xe, thấy trên ghế có một chiếc khăn choàng to. Cô xin phép Phương Kỷ rồi lấy chiếc khăn đó gấp thành một cái áo mỏng phủ lên bờ vai. Cuối cùng, cô xoã mái tóc hơi xoăn ra rồi vuốt vuốt lại.

Cả quá trình khiến Phương Kỷ ngồi bên cạnh như là pho tượng. Anh ta không ngờ, chiếc váy bình thường trên người cô chỉ cần sửa qua cũng có thể trở thành lễ phục?

Rốt cuộc... Cô gái này còn bao nhiêu khả năng gì nữa?

Càng quen biết với Cách Cổ Lạp, Phương Kỷ lại càng cảm thấy tò mò về con người cô.

\- Không ngờ cô lại khéo tay như vậy... Thật đẹp!

Cách Cổ Lạp chỉ nở nụ cười nhìn Phương Kỷ.

\- Do hoàn cảnh thôi. Mọi người đều mặc lễ phục, tôi không thể xuềnh xoàng được. Nghĩ ra kiểu váy này vừa nãy tôi cũng khá đau đầu lắm.

Phương Kỷ như bị hút hồn, anh ta chợt vô thức vươn tay ra muốn chạm vào mái tóc của cô. Nhưng Cách Cổ Lạp lại quay người mở cửa xe ra ngoài. Bấy giờ, Đông Thần mới sực tỉnh. Anh ta chỉ cười trừ rồi xuống xe.


Thật là...

Cách Cổ Lạp cùng Phương Kỷ bước vào lâu đài lấp lánh ánh đèn. Mọi thứ xung quanh đều tuyệt tới nỗi lòng cô cũng nhộn nhạo theo. Cả hội trường rộng lớn với tất cả các doanh nhân triệu phú, tỷ phú đều có mặt. Chỗ ngồi đặc biệt cũng tùy theo cấp bậc của tài sản. Càng ở hàng ghế đầu chứng tỏ tài sản của họ lớn lớn.

Cô đoán không sai chút nào, quả nhiên là Phương Kỷ dẫn cô lên hàng ghế đầu ngồi.

Một người quản lí nhận ra Phương Kỷ thì nhanh chóng tiến lại gần tỏ vẻ mặt xu nịnh.

\- Phương tiên sinh, hôm nay lại có nhã hứng đến đây thật vinh dự cho chúng tôi quá...

Quản lí nói thế cũng không phải quá. Mỗi lần Phương Kỷ tham gia vũ hội là anh ta phải tiêu tốn mấy triệu USD. Chính vì vậy, Phương Kỷ chính là khách quý được chào đón nhắt ở đây.

\- Hôm nay tôi dẫn bạn tới. Lát có món đồ nào tốt thì phiền quản lí chiếu cố cho tôi.

\- Gì chứ việc này ngài cứ yên tâm. Tôi sẽ chu toàn tất cả.

Quản lí nói xong quay lại nói gì đó với nhân viên, sau đó quay người rời đi. Cách Cổ Lạp ngồi xuống chiếc ghế êm bên cạnh Phương Kỷ. Đúng lúc này, tiếng chuông lớn vang lên. Một hàng vệ sĩ lần lượt đi đến canh gác ở phía cửa lớn. Buổi đấu giá chính thức bắt đầu.

Ở hội trường hơn trăm người nhưng không khí lại im ắng đến lạ thường. Cách Cổ Lạp ngồi đó, để tay lên bàn chống cằm xem MC bắt đầu mang từng bảo vật lên.

Rất nhiều người phía sau đều ra giá, mà mức giá tăng khá nhanh. Qua mấy lần đấu giá, Cách Cổ Lạp vẫn chưa thấy Phương Kỷ giơ bảng giá lên thì hơi thắc mắc.

\- Anh không định mua thứ gì à?

Phương Kỷ nhoài người, nói nhỏ vào bên cạnh tai của cô.


\- Mấy món đồ đầu đều vô dụng, bảo bối có giá trị thực sự còn ở phía sau.

Cách Cổ Lạp nghe vậy thì gật gù. Lúc này, MC chuyển đề tài, giới thiệu một cực phẩm là con người trên sân khấu.

Tất cả mọi người đều ngước lên trên, một chiếc thánh giá lớn từ từ được hạ xuống, nổi bật nhất chính là một thiếu niên bị cột chặt trên chiếc thánh giá ấy.

Ánh mắt của Cách Cổ Lạp dường như biến đổi. Thiếu niên trên sàn đấu giá chỉ cùng lắm là 18 tuổi, đang độ phát triển nên cơ thể rắn chắc. Đặc biệt là làn da trắng nõn, tiếc là cơ thể đầy dấu vết roi da, chắc là bị đánh khá nhiều nên vẫn còn rướm máu.

Thanh niên kia bị ánh sáng của đèn chiếu làm cho chói mắt. Anh ta từ từ ngẩng đầu lên nhìn xuống khán đài. Rất nhiều quý bà động lòng khi nhìn vào đôi mắt màu tím đặc biệt của thanh niên này. Cách Cổ Lạp cũng không ngoại lệ. Đôi mắt màu tím... Đẹp quá!

\- Thưa tất cả các quý ông, quý bà. Trên sân khấu chính là Nhiếp Lạc Dật, tiểu thiếu gia thuộc dòng họ ngoại chủng Raima. Năm nay mới chỉ có 18 tuổi, một cực phẩm nhan sắc hiếm có, giá khởi điểm là... 1triệu USD.

Ngay lập tức, tất cả mọi người rầm rộ ra giá, nhất là những quý cô, quý bà.

Cách Cổ Lạp cũng chẳng có hứng thú gì, đột nhiên, thiếu niên kia di chuyển tầm nhìn về phía của cô.

Hai mắt đối nhau, khiến cho Cách Cổ Lạp hoang mang. Đột nhiên, bên cạnh cô, Phương Kỷ cầm bảng giá cao ngất giơ lên, giọng nói có chút uy nghiêm.

\- 2 triệu USD! Tôi muốn mua thằng nhóc kia!




 
Chương 18: sói giả dạng cừu non [1]


Không khí xung quanh buổi đấu giá chợt lặng thing. Phải nói, cái hía mà Phương Kỷ đặt ra quá cao. Chẳng ai ngu mà đem gần hết gia sản chỉ để mua một thằng nhóc cả.

\- Phương tiên sinh, sao anh lại có hứng mua thằng nhóc đó vậy?

\- Chẳng phải nó đang nhìn cô, muốn cô mua nó sao?

\- Tôi mua nó thì liên quan gì đến anh?

\- Tôi tặng cô, cô như là quà gặp mặt của chúng ta.

\- Món quà khổng lồ như vậy, anh... Hình như hào phóng quá đấy....

\- Miễn là cô vui là được.

Vui cái con khỉ!


Cách Cổ Lạp suýt nữa sặc nước bọt. Phương Kỷ chắc chắn muốn cô làm điều gì cho anh ta. Chính vì vậy mới tặng cô một thằng nhóc hàng tỷ như vậy. Mà... Kệ thằng nhóc đó thì liên quan gì tới cô? Cho dù nó có nhìn cô thì cô cũng chẳng hứng thú mua nó.

MC vui mừng cầm chiếc búa gỗ, cao hứng vì sắp được gõ xuống chốt cho vị đại gia này.

\- 2 triệu USD lần 1....

\- 2 triệu USD lần 2...

Cách Cổ Lạp không còn bình tĩnh được nữa. Cô muốn lên tiếng bảo Phương Kỷ dừng lại. Tuy nhiên, ngay phía bên cạnh cô đột nhiên vang lên một giọng nói quen thuộc.

\- 2,1 triệu USD!

Cách Cổ Lạp hơi tò mò vì vừa nãy cô vào thì bên cạnh không có một ai, chắc là người vừa đến buổi đấu giá.

Vừa quay người sang muốn xem nhân vật tầm cỡ nào mà dám đấu với Phương Kỷ, ai ngờ... Đập vào mắt cô chính là gương mặt tiêu soái của... Đông Thần....

Hắn đeo một chiếc kính đen che gần nửa gương mặt, bộ vest đen trên người hoàn toàn đối lập với bộ vest trắng của Phương Kỷ. Thần thái thì khỏi bàn, vẫn là bản mặt lạnh như tảng băng ngàn năm.

Máy quay trực tiếp hiện lên trên màn hình lớn. Cách Cổ Lạp trực tiếp ngồi giữa hai vị đại gia, đặc biệt chính là hai đại mĩ nam đang làm mưa làm gió ở Đế Đô này.

\- Đông... Đông Tổng đã ngả giá là 2,1 triệu USD để mua...

Cả khán đài dần trở lên rầm rộ. Mà Phương Kỷ và Đông Thần vô tình cùng lúc quay lại, hai ánh mắt nhìn nhau như sắp bắn ra lửa...

\- 2,1 triệu USD lần 1...

\- 2,5 triệu USD!

Phương Kỷ bắt đầu ra giá cao hơn. Mà đặc biệt, Đông Thần mỗi lần mở lời thì chỉ hơn có một ít, dường như hắn đang trêu đùa với Phương Kỷ.


\- Đông Thần, chỗ quen biết lâu năm, anh lại đi tranh mua 1 thằng nhãi với tôi. Điều này không giống với tác phong của anh cho lắm?

\- Vợ tôi để mắt tới thằng nhóc đó, tôi muốn mua tặng vợ tôi có gì sai sao?

Cách Cổ Lạp ngồi giữa mà hoang mang tột độ. Mắt nào của hai người đó thấy cô để ý tới thằng nhóc da trắng kia? Cô còn chưa lên tiếng mà tranh nhau mua cho cô? Thà với số tiền đó để cô ăn chơi cho đã, mua cái thằng nhóc kia tặng cô thì được cái quái gì!

\- 3 triệu USD!

Cuối cùng Phương Kỷ đưa ra một câu nói khiến cho ai nấy đều nổi gia gà. Số tiền lớn như vậy... Chỉ để mua 1 thằng nhóc mang dòng máu ngoại chủng Raima...

\- 3 triệu USD lần 1!

\- 3 triệu USD lần 2!

\- 3 triệu USD lần 3!

Lần này Đông Thần không có ra giá nữa. Phương Kỷ bây giờ mới biết bản thân bị chơi 1 vố đau.

\- Xin chúc mừng Phương tiên sinh đã thành công đấu giá. Lát nữa xin ngài đến phía sau toà nhà kí giấy nhận người ạ.

Cách Cổ Lạp có hơi choáng đầu bởi vì số tiền lớn đó. Đúng là suy nghĩ của bọn nhà giàu rất khác người. Cô thật không hiểu hiểu nổi bọn họ!

Nửa tiếng sau, Cách Cổ Lạp đi theo Phương Kỷ đi đến phía sau toà nhà lớn. Ở đó, giám đốc buổi đấu giá đã chuẩn bị sẵn mọi thứ. Phương Kỷ lấy một chiếc thẻ đen trong túi ra đưa cho nhân viên quẹt thẻ. Xong xuôi đâu đấy, lão giám đốc kia vui vẻ kêu người đưa Nhiếp Lạc Dật đi đến, quỳ trước mặt Phương Kỷ.

\- Phương tiên sinh, gia đình thằng nhóc này phá sản, cả nhà nó bị truy sát nên tính tình hơi lạnh lùng ngang bướng. Ngài nên cẩn thận.

Bây giờ, Nhiếp Lạc Dật đã được thay một chiếc áo sơ mi trắng khác. Do cơ thể của thằng nhóc đó khá gầy nên chiếc áo sơ mi mặc trên người nó rộng thùng thình.

Cách Cổ Lạp vẫn tò mò, cô cúi xuống muốn xem đôi mắt của thằng nhóc này có đeo kính áp tròng hay không mà lại có màu tím. Ai ngờ, thằng nhóc ngẩng đầu lên nhìn chằm cô khiến cô hơi giật mình.


Phương Kỷ nhìn Cách Cổ Lạp rồi đặt tay lên vai cô nói.

\- Cô mang thằng nhóc này về tùy ý sử dụng nó. Như đã hứa, tôi tặng cô.

\- Ha? Phương tiên sinh, có ai đã nói rằng anh là một người đàn ông phóng khoáng quá không?

\- Chưa từng, cô là người đầu tiên.

Phương Kỷ muốn để lại ấn tượng tốt trong lòng của Cách Cổ Lạp. Nhưng rất tiếc, trong suy nghĩ của cô đơn thuần chỉ thấy anh ta hơi ngu ngốc tặng quà quá lớn cho cô mà thôi.

Cách Cổ Lạp hết nói, cô định vươn tay kéo Nhiếp Lạc Dật đứng dậy. Ai ngờ, Đông Thần bất thình lình xuất hiện nắm chặt tay cô kéo vào lòng.

Cô định phản bác nhưng ánh mắt hắn quá đáng sợ nên lại thôi, miễn cưỡng im lặng.

\- Ngại quá, để Phương tiên sinh tặng vợ tôi món quà lớn như vậy. Lần sau trên thương trường, tôi sẽ rộng lòng phải lấy thêm của anh một khoản nữa.

Bên ngoài Phương Kỷ cố tỏ ra bình tĩnh nhưng bên trong vô cùng tức giận vì bị Đông Thần lừa mua 1 thằng nhãi với mức giá cắt cổ. Đã vậy, anh ta đã hứa là tặng cho Cách Cổ Lạp nên không thể đòi lại.

\- Đông Thần, anh... Thật là rộng lượng....

Phương Kỷ thầm tự nhủ nhất định trên sàn chứng khoán sắp tới, anh ta phải lấy cả gốc lẫn lãi về vụ việc này.




 
Chương 19: sói giả dạng cừu non [2]


- Đêm hôm khuya khoắt, cô lại cùng tên Phương Kỷ đó lượn lờ đi chơi? Rốt cuộc cô có coi tôi là chồng của cô không?

Vừa dắt Cách Cổ Lạp đi ra đến chỗ để xe, Đông Thần không kìm chế được mà tức giận.

Cách Cổ Lạp thì không để tâm, cô lờ đi định mở cửa xe thì bị Đông Thần chặn lại.

Cô ngẩng đầu lên, từ cái chiều cao 1m7 của cô so với Đông Thần không là gì nhưng vai vế của hai người trong mắt cô chính là ngang bằng nhau.

\- Coi là chồng? Đông Thần, anh muốn tôi coi anh là chồng thì trước tiên hãy mở mắt ra xem tôi là vợ đi! Một mặt thì đẩy tôi đóng kịch cho Đông Tư Hạo, mặt khác lại muốn tôi phải ngoãn làm vợ anh? Xin lỗi, Cách Cổ Lạp tôi không có thiểu năng mà cam chịu!

\- Cách Cổ Lạp, cô nghĩ cô là ai hả?

\- Đương nhiên tôi nghĩ tôi là vợ anh, nhưng chỉ là trên danh nghĩa. Thực tế, tôi và anh chẳng có cái gì liên quan đến nhau cả!

Đông Thần hoàn toàn sững sờ khi nghe những lời này của Cách Cổ Lạp. Vốn hắn định đến đây để xin lỗi cô nhưng khi tận mắt thấy cô và Phương Kỷ cùng nhau ngồi xem đấu giá thì hắn không nhịn được.


Hắn ý thức rằng bản thân lúc trước hơi quá lời. Hắn muốn nói chuyện rõ ràng với cô mọi việc. Tuy nhiên, sự cố gắng của hắn lại bị cô coi như là không khí. Dù sao cô vẫn là vợ hắn, hai người chừng nào chưa ly hôn thì hắn không chấp nhận cô trêu ghẹo ong bướm bên ngoài.

\- Trở về biệt thự ngay cho tôi!

\- Tại sao tôi phải nghe lời anh...

Cách Cổ Lạp không đời nào nghe theo, nhưng cô còn chưa kịp dứt lời, Đông Thần đã mở cửa xe tống cô vào bên trong. Ngay khi hắn định đóng cửa lại, Cách Cổ Lạp liều chết giơ tay chặn đứng, mặc cho cánh tay mình bị kẹp đến đau buốt.

\- Bỏ tay ra!

\- Không bỏ, tôi không muốn về cùng anh!

\- Tôi nói cô có bỏ tay ra không?

Với lời đe doạ như này, Cách Cổ Lạp vẫn kiên quyết.

\- Không bỏ!

\- Vậy thì đừng trách tôi kẹp đứt tay cô...

Ngay tức khắc, Cách Cổ Lạp bị Đông Thần không kiêng ép chặt cửa xe. Tay cô cảm giác như sắp đứt tới nơi rồi.

\- Đông Thần... Anh là đồ khốn... Tôi mà gãy tay... Tôi sẽ khiến anh liệt tổ liệt tông...a....a.a.....

Tiếng hét của Cách Cổ Lạp vang vọng cả bãi đỗ xe. Rất nhiều người qua lại đều đưa mắt nhìn về phía của hai người. Tuy rất tiếc cho cô nhưng chẳng ai dám ngu ngốc tiến lên ngăn cản. Ở đây không ai không biết mặt của vị tổng tài nổi tiếng này.

Còn Đông Thần thì điều khiển sức lực của bản thân. Hắn chỉ định dạy cô một bài học nhớ đời chứ không định kẹp đứt tay của cô, nếu cô chịu mở miệng xin hắn thì hắn sẽ thả tay cô ra.

Nhưng cái người phụ nữ chết tiệt này đau đớn như vậy cũng không chịu xin lỗi hắn!

Tài xế cùng đám vệ sĩ đứng phía sau chỉ bất đắc dĩ quay mặt đi mà không dám can ngăn.


Cách Cổ Lạp đau tới mức chảy nước mắt. Khi cô sắp sửa không chịu được nữa thì một bóng trắng nhanh chóng chạy lại đẩy Đông Thần ra. Lúc này, Cách Cổ Lạp thở phào, nhanh chóng rút tay lại.

Ôi, cánh tay của cô một mảng đỏ ửng như sắp chảy máu tới nơi rồi!

\- Chị... Chị không sao chứ?

Cách Cổ Lạp ngẩng đầu lên phát hiện người vừa mới cứu cô lại là Nhiếp Lạc Dật.

Thằng nhóc này mang một vẻ mặt lo lắng nhìn cô. Thấy tay cô bị thương, theo bản năng, Nhiếp Lạc Dật nâng tay của Cách Cổ Lạp lên thổi nhẹ lên vết thương của cô.

Trong lòng của cô bồn chồn. Quả nhiên, cô cảm thấy trời đất như đang có sát khí. Nhìn về phía trước, cô thấy gương mặt của Đông Thần đen tới nỗi như sắp giết người tới nơi rồi. Cô còn chưa kịp nhắc nhở Nhiếp Lạc Dật, Đông Thần liền đi tới, vung nắm đấm lên giáng cho thằng nhóc một cú ngã lăn trên đất.

Đông Thần định tiến lên tiếp thì Cách Cổ Lạp hốt hoảng chạy lại che chắn ngăn hắn lại.

\- Anh bị điên à? Nó chỉ là một đứa bé...

\- Thằng nhóc này 18 tuổi rồi!

\- Thì anh cũng không nên đánh nó như vậy. Nó là người của tôi!

\- Người của cô?

Cơn tức giận còn chưa giảm xuống thì lại bị cô làm gia tăng. Cách Cổ Lạp thấy thằng nhóc kia sắp nguy đến tính mạng tới nơi thì miễn cưỡng lên tiếng.

\- Xin... Lỗi... Tôi theo anh về là được chứ gì...

Quả nhiên, nắm đấm của Đông Thần dừng lại giữa không trung. Hắn buông tay xuống, một tên vệ sĩ biết điều cầm lấy chiếc kính đen đi tới đưa cho hắn. Đông Thần quay người đi tới chiếc xe phía sau, đuổi tài xế xuống rồi tự mình lái xe về trước.

Một tên thuộc hạ đi tới mở cửa xe cho Cách Cổ Lạp cung kính.


\- Thiếu phu nhân, mời lên xe.

Cô hết cách đành đỡ Nhiếp Lạc Dật đứng dậy cô cùng lên xe trở về.

Ngồi trong xe, cô nhận hộp y tế từ tay tài xế rồi mở ra sơ cứu vế thương cho Nhiếp Lạc Dật. Nắm đấm của Đông Thần quả nhiên là khủng bố, đấm một cái khiến một bên má của thằng bé bị sưng, đã vậy khoé miệng lại còn chảy máu nữa.

\- Chịu đau một chút, để chị sơ cứu cho nhóc.

Nhiếp Lạc Dật ngồi im, nhìn chằm làm cô mất tập trung.

Xong xuôi đâu đấy, Cách Cổ Lạp để hộp y tế sang bên cạnh. Lúc này, Nhiếp Lạc Dật dường như muốn bật khóc ôm chầm lấy cô.

\- Cảm ơn chị...

\- Hả? Vì sao?

\- Vì có chị, em mới thoát khỏi sàn đấu giá. Ở nơi đó đáng sợ lắm, ngày nào em cũng bị đánh đập, lại bị quấy rối nữa,... Cuộc sống chẳng khác gì địa ngục cả...

Cách Cổ Lạp nhớ tới lời nói của lão giám đốc nói rằng nhóc này lạnh lùng ngang bướng. Nhìn bộ dạng hiện tại này của nó cô thấy lời nói này của ông ta không đáng tin.

Cánh tay Nhiếp Lạc Dật ôm cô chặt hơn.

\- Chị à, lần đầu nhìn thấy chị... Em thực sự thích chị... Em muốn đi theo chị...




 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom