Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Lắng Nghe Từng Hơi Thở Của Anh

Chương 20: 20: Chap 20 Kẻ Lạ Mặt





Tại tầng 24 khu nhà cao tầng nằm giữa lòng trung tâm đô thị xa hoa.
\-Chủ tịch, đây là những tấm ảnh của Diệp Tư Hạ và trợ lý của cô ấy bước ra từ nhà của anh ta.

Người đàn ông kia cầm tấm ảnh bật cười, trong giọng nói chứa đầy âm hiểm:
\-Chụp đẹp lắm, chọn góc rất tốt.

Diệp Tư Hạ, tôi sẽ từng bước khiến cho cô không ngóc đầu dậy nổi ở trong cái xã hội này vì đã hại chết con trai tôi.

Người kia đón những tấm ảnh từ tay người đàn ông trung niên kia:
\-Vậy tôi sẽ gửi luôn những ảnh này dưới dạng ẩn danh cho những toà soạn báo.

Chủ tịch yên tâm, ngay ngày mai mọi chuyện sẽ đúng như kế hoạch.
Người chủ tịch trung niên kia nhấp nhẹ ly rượu rồi bật cười, một nụ cười sởn tóc gáy….
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Ánh đèn chói loá, tiếng nhạc xập xình, từng top trai gái ăn chơi, nhún nhảy là khung cảnh vốn có của quán một quán bar, và trong quán bar Devil cũng không ngoại lệ.

Bạch Kỳ Thiên bước theo sự chỉ dẫn của nhân viên Devil đến phòng VIP.


Bước vào phòng, đập vào mắt anh chính là hình ảnh một người đàn ông mặc chiếc áo sơ mi đen đơn giản, nút cổ áo mở rộng phối cùng chiếc quần jeans đen đơn giản.

Anh ta ngồi giữa hai cô gái nóng bỏng, thân hình như rắn nước quấn chặt vào người.

Một bên thì dâng rượu, một bên thì dâng thuốc lá.

Anh ta nhả khói thuốc ra, qua làn khói, khuôn mặt mờ ảo càng trở nên yêu nghiệt hơn gấp bội.
\-Lâm Ảnh Quân, thấy tôi đến mà vẫn còn ở đấy hưởng thụ sao?
Đúng vậy, anh ta chính là Lâm Ảnh Quân, tên bạn yêu nghiệt của Bạch Kỳ Thiên.
Lâm Ảnh Quân lúc này mới thu hai tay khoác trên vai hai cô gái bên cạnh, cầm ly rượu lên hướng về phía Bạch Kỳ Thiên, nhướng cao đôi mày:
\-Bạch Kỳ Thiên đáng chết, cậu là bố tôi hay sao mà đòi tôi đón tiếp cậu cẩn thận.

Mà có là bố tôi thì tôi cũng cóc đón chào.
Bạch Kỳ Thiên hai tay để trong túi quần thong dong bước về phía Lâm Ảnh Quân, dành cho anh ta một ánh mắt khinh bỉ rồi đón lấy ly rượu ngồi sang góc kia.

Bạch Kỳ Thiên tuy gương mặt không yêu nghiệt như bạn mình nhưng vẫn là một khuôn mặt đủ khiến cho mọi cô gái nhớ mãi không quên.

Lúc này quản lý của Devil bước vào, đi theo sau là thêm vài ba cô gái nữa ăn mặc “khá mát mẻ”.

Lâm Ảnh Quân nhìn về phía người bạn của anh ta đang ngồi, vẫy mấy cô gái mới vào lại gần căn dặn:
\-Mấy cô, ai có thể bồi rượu được cho Bạch thiếu thì tôi trả số tiền gấp đôi cả năm các cô kiếm được.

Nào, giúp cậu ta vui vẻ chút.
Nghe được câu nói đó, mấy cô gái kia nhanh chóng tiến về phía Bạch Kỳ Thiên với khuôn mặt hớn hở vui mừng nhưng khi va phải ánh nhìn như dao sắc đầy lạnh giá của anh thì họ cũng nhanh chóng rụt về.

Mất hứng khi thấy cảnh này, Lâm Ảnh Quân đánh tay về phía cô gái bên phải mình nói:
\-Cô ra kia phục vụ Bạch thiếu, mấy cô gái kia vô dụng chưa gì sợ chết.

Nếu phục vụ tốt, gấp 5 lần số tiền cả năm cô làm việc.
Cô gái đang trong vòng tay Lâm Ảnh Quân là “đắt giá” và “chuyên nghiệp” nhất của Devil.


Cô ta nở nụ cười giảo hoạt đứng dậy đi về phía Bạch Kỳ Thiên.

Cô ta rót rượu vào ly rồi đưa ly đó lên môi Bạch Kỳ Thiên mở giọng nũng nịu:
\-Cậu chủ Bạch, để em phục vụ rượu cho anh nhé.

Bạch Kỳ Thiên ánh mắt vẫn sắc lạnh không nói gì nhưng tay vẫn đưa ra đón ly rượu.

Cô gái kia thấy vậy tưởng thành công lại tiếp tục nói:
\-Rượu ngon như này em cũng muốn uống, hay hai ta cùng uống để em trực tiếp bồi rượu cho anh nhé.
Nói rồi cô ta uống hớp rượu, dần ngả người dính sát vào Bạch Kỳ Thiên, cô ta nhắm vào đôi môi của anh định đưa rượu vào rồi quấn quýt đôi môi đó thì….Bạch Kỳ Thiên vội hất mạnh cô ta ra khiến cô ta lăn xuống đất, sặc rượu ho liên hồi.
Giọng nói của Bạch Kỳ Thiên cất lên đầy lạnh lẽo:
\-Cô bảo muốn uống rượu sao.

Chai Vodka này một hơi uống hết cho tôi, không sót một giọt nào thì đêm nay tôi cho cô phục vụ.

Nhớ kĩ chỉ được phép uống một hơi, nếu không thì….
Bạch Kỳ Thiên cố gắng kéo dài giọng, khuôn mặt lúc sáng lúc tối vì ánh đèn căn phòng, ai nhìn vào thập phần run rẩy.
Cô gái vừa õng ẹo kia mặt tái xanh, vội quỳ xuống cạnh chân của Bạch Kỳ Thiên cầu xin.

Thấy anh không chút lay động, cô ta vội quay mặt sang bên phía Lâm Ảnh Quân túm lấy ống quần của anh ta xin giúp đỡ.
Chứng kiến trò vui vừa nãy, tâm trạng Lâm Ảnh Quân tốt không ít vì lại chọc tức được người bạn của mình, anh ta không để ý đến cô gái đang quỳ dưới chân cầu xin sự giúp đỡ, mặc nhiên vui đùa nói:

\-Kỳ Thiên, không ngờ cậu bụng dạ hẹp hòi vậy, chấp nhặt với một tiếp viên.
Đáp lại anh ta chỉ là ánh mắt cảnh cáo viết rõ cụm từ “cậu dám nói thêm câu nữa xem”.

Lâm Ảnh Quân tiếp tục vẻ bắng nhắng của mình, bỏ ngoài tai tất cả, nhìn quản lí khiển trách:
\-Quản lí Cao, Devil trả lương cho anh để tìm mấy tiếp viên tầm thường không làm hài lòng khách được sao.

Vô dụng, ra ngoài hết đi.
Tâm trạng của quản lí Cao đang căng thẳng như sợi dây chông chênh gánh những vật nặng, lúc này nhanh chóng gập đầu xin lỗi hai vị thiếu gia trong này rồi quát tháo lôi mấy cô tiếp viên ra.
Căn phòng bớt đi cái đắm chìm sa đoạ hồi nãy.

Bạch Kỳ Thiên rót ly rượu cho bạn thân của mình rồi nói một câu đầy bực dọc:
\-Toàn mùi nước hoa nồng nặc, suýt chết ngạt tôi rồi mà cậu vẫn ngửi được.

Hay mũi cậu điếc rồi sao.
Lâm Ảnh Quân vẫn tư thái ngông nghênh cầm ly rượu Bạch Kỳ Thiên rót rồi nói:
\-Với một người suốt ngày được ngửi mùi nước hoa hàng hiệu trên người của Diệp tiểu thư như cậu thì mấy loại nước hoa của bọn họ sao vừa được cái mũi của cậu…..

 
Chương 21: 21: Chap 21 Kế Hoạch B Của Bạch Kỳ Thiên





\-Cút!
Một chữ này gằn lên đầy tức giận, ánh mắt hình viên đạn chăm chăm nhìn kẻ vừa nói ra câu đầy vô sỉ kia.

Bạch Kỳ Thiên tức giận ném thẳng hộp thuốc lá thượng hạng về phía Lâm Ảnh Quân.
Với khả năng của một người được huấn luyện trong tổ chức từ bé, Lâm Ảnh Quân nhanh chóng bắt được bao thuốc lá đặt trở lại lên bàn, giọng nói vẫn đầy vẻ bắng nhắng:
\-Lại không phải đi.

Tối qua tôi ghé qua Time City thăm cậu nhưng sao? Đi đến cửa nhà thì thấy Diệp Tư Hạ đang đứng ấn chuông cửa nhà cậu như sắp phát điên.

Mà lúc đó mấy giờ nhỉ? Chỉ có 8h tối.

Sao vậy, cậu không chịu nổi tới mức công việc đêm khuya phải làm sớm hơn hả? Còn nữa, Bạch thiếu của tôi giỏi ghê ta, để cho con gái người ta đến tận cửa nhà bồi cậu.
Vẻ bất cần, không coi ai ra gì, lúc nào cũng thích chọc cho người khác tức điên của Lâm Ảnh Quân thì người bạn thân như Bạch Kỳ Thiên hiểu rõ.

Nhất là miệng lưỡi ngoa độc của cậu ta, Bạch Kỳ Thiên lần như lần nào gặp mặt cũng đều nếm trải nên anh cũng không tỏ nhiều thái độ với câu nói vừa rồi.

Anh đặt ly rượu trên tay xuống, châm một điếu thuốc đưa lên miệng, lạnh tanh đáp lời Lâm Ảnh Quân:
\-Hôm qua có việc gì đến tìm tôi.


Tôi không tin đang yên đang lành cậu mò tới Time City chỉ để rình xem chuyện của tôi và Diệp Tư Hạ.
Không nhận được câu trả lời như mong muốn, Lâm Ảnh Quân vỗ vào vai bạn hữu, truy hỏi tới cùng:
\-Chuyện của cậu và Diệp Tư Hạ, là ý gì? Hôm qua có chuyện gì đúng không? Cậu cho tôi biết rốt cuộc sếp lớn và trợ lý như cậu đã lăn tới đâu rồi, lăn vào giường luôn chưa?
Có lẽ, không đưa cho tên hóng hớt này một câu trả lời thì Bạch Kỳ Thiên vẫn chưa thể dẹp yên chuyện này:
\-Nếu tôi nói, hôm qua bọn tôi chỉ ăn gà rán, pizza và uống coca cậu tin không?
Lâm Ảnh Quân bật cười to, nghe như điều phi thực tế:
\-Trời ạ, cậu 28 tuổi rồi đó.

Lẽ nào còn ưa chuộng kiểu yêu đương thời đi học hay sao.

Mà chúng nó bây giờ lôi nhau lên giường đầy rồi, ai sống theo kiểu ông già như cậu.
Bạch Kỳ Thiên nghe vậy có chút khó chịu và xấu hổ, quả thật anh đã 28 tuổi rồi mà còn phải ngồi ăn gà rán và pizza như một đứa trẻ với Diệp Tư Hạ.

Để ngăn tiếng cười của tên bên cạnh, anh xiên một miếng bánh to đưa thẳng vào miệng của Lâm Ảnh Quân:
\-Cười nhiều như vậy rất tốn sức, ăn chút bánh đi cho lấy lại sức mà tối nay cậu còn dã chiến tiếp.
Bị đưa nguyên cả miếng bánh to chặn họng, Lâm Ảnh Quân nghẹn cả bánh, phải uống nước liên tục cho xuôi.

Nhưng việc này khiến Bạch Kỳ Thiên vô cùng thoải mái vì chặn được miệng thối lắm lời của bạn mình.
Khi điều chỉnh lại về trạng thái công tử phong lưu, Lâm Ảnh Quân lườm Bạch Kỳ Thiên đến cháy mắt, khuôn mặt viết rõ: “tên tiểu nhân chết tiệt”.

Anh ta im lặng một lúc chỉ nhấm nháp ly rượu của mình.
Bạch Kỳ Thiên lúc này mới mở lời:
\-Ảnh Quân, tài liệu mật bên tập đoàn Ciel quả thật không lấy được.

Hôm nọ tôi đã dùng máy tính của Diệp Tư Hạ để vào nhưng vẫn yêu cầu thêm một tầng mật khẩu nữa.
Lâm Ảnh Quân tuy cũng chẳng nghiêm túc hơn là bao nhưng đã bớt vẻ đùa cợt lúc nãy.

Anh ta tựa dài người về phía sau lưng ghế, miệng vẫn nhâm nhi rượu nói chuyện với bạn mình:
\-Thử bẫy Diệp Tư Hạ đi, biết đâu cô ta lúc không để ý mở mật khẩu trước mặt cậu thì sao.
Ánh mắt Bạch Kỳ Thiên trở nên xa xăm:
\-Đâu phải tôi chưa thử nhưng Diệp Tư Hạ cảnh giác rất cao, dù thấy mọi khi trêu đùa tôi như vậy cứ cho rằng tin tưởng tuyệt đối nhưng hoàn toàn không.


Quả thật rất có khí chất của một tổng tài, biết nhìn trước ngó sau.
Lâm Ảnh Quân đá vào chân bạn mình một cái để Bạch Kỳ Thiên quay đầu lại nhìn anh ta:
\-Không phải cậu mềm lòng chứ.

Một kẻ như cậu lẽ nào không có cách từ chỗ của Diệp Tư Hạ biết mật khẩu chứ.

Hay nhờ hacker đi, đỡ mất công dụ dỗ cô ta để có mật khẩu.
Ánh mắt của Lâm Ảnh Quân mang theo tia thăm dò suy nghĩ của bạn mình:
\-Hacker hả? Cậu đừng quên con trai thứ hai nhà đấy Diệp Hạo Thành cũng được học qua lớp hacker.

Chắc chắn cậu ta sẽ cài mật mã bảo vệ tốt cho phần tài liệu này rồi.
Lâm Ảnh Quân với khuôn mặt khó hiểu:
\-Gì chứ, không phải cậu ta có tình yêu nghệ thuật cái đẹp được di truyền từ mẹ, sao còn biết mấy trò của hacker nữa.
Bạch Kỳ Thiên lắc đầu:
\-Không rõ, nhưng tôi chắc chắn một điều mấy người con Diệp gia không ai tầm thường.

Yêu thích những thứ bình yên chỉ là một góc của họ thôi.

Diệp Tư Hạ cũng vậy.
Lâm Ảnh Quân hiểu được ý đó của bạn mình, anh ta cũng phải ngầm thừa nhận, đừng bao giờ nhìn mặt mà bắt hình dong.


Anh ta hỏi tiếp:
\-Giờ cậu như thế nào đây?
\-Tôi chưa bao giờ cụt đường, kế hoạch B đã sẵn sàng.

Còn nữa nhanh chóng tìm kiếm hộ tôi thông tin về phía bên hắc bang mà Diệp Bác Văn liên kết đi.
Nói xong, Bạch Kỳ Thiên uống nốt rượu trong ly mình, vỗ vai Lâm Ảnh Quân như một lời chào tạm biệt rồi đứng lên ra về.

Đi đến cửa anh nghe thấy câu hỏi của bạn mình:
\-Cậu đã có tình cảm với Diệp Tư Hạ rồi sao nên không muốn dùng quỹ đen của Ciel làm bước đệm cho bước khải hoàn này của cậu?
Dáng vẻ vẫn như một hào hoa công tử, không chút nghiêm túc nhưng nghe trong lời nói là sự quan tâm đối với bạn mình của Lâm Ảnh Quân.

Bạch Kỳ Thiên hiểu được ý của Lâm Ảnh Quân, anh trầm tư một lúc rồi quay lại nhìn người anh em kia của mình:
\-Chuyện của tôi, tự tôi sẽ có chừng mực, cậu yên tâm.

Nhưng tôi là lo lắng cho cậu đấy, hàng đêm sênh ca với bao mỹ nữ cẩn thận “tài nguyên” héo mòn đấy.
Lúc đóng cửa phòng lại hình như Bạch Kỳ Thiên còn nghe thấy tiếng mắng chửi đầy giận dữ:
\-Con mẹ nó, Bạch Kỳ Thiên, ông đây tất cả đều bình thường còn rất khoẻ mạnh nữa.

 
Chương 22: 22: Chap 22 Chạm Mặt Đại Minh Tinh Tử Đằng





Sáng chủ nhật, tại sân bay Nội Bài.
Thời tiết những tháng cuối năm đã se lạnh.

Trong sân bay, người ra người vào, người đi người đến đều mặc một chiếc áo phao hoặc áo da dày để tránh cái lạnh cắt da của tiết trời tháng 11.
Diệp Tư Hạ vì phải dậy sớm đi ra sân bay mà ngồi trên ghế chờ cứ vài phút thì đầu lại gục xuống như bổ củi.

Liễu Huệ Di thấy con gái ngủ gật liên tục như vậy, bà lay nhẹ tay con:
\-Tiểu Hạ, đêm qua xem phim tới khuya hay sao mà bây giờ cứ lơ đơ buồn ngủ thế.
Nghe mẹ nói vậy, Diệp Tư Hạ xoay xoay cái cổ sang hai bên để tỉnh ngủ chút, cô lên tiếng phản đối ngay câu nói của mẹ:
\-Mẹ à, hôm qua con đâu có xem phim tới khuya mà còn ngủ sớm là đằng khác.

Chỉ tại mọi sáng chủ nhật toàn 10h con mới dậy, đồng hồ sinh học của con quen rồi.

Bây giờ có 8h sáng, con buồn ngủ chết đi được.

Đúng là hai anh, về nước thôi mà chọn phải cái giờ hại người như vậy.
Diệp Bác Văn nghe con gái nói vậy vui cười nói:

\-Thế là ai mấy hôm trước hồ hởi đòi đi đón các anh con xong hôm nay thì phàn nàn kêu sớm muộn.

Diệp Tư Hạ bị ba mình nói như vậy chỉ hì hì cười rồi xin phép ra quầy ăn gà rán với lí do ăn uống cho tỉnh ngủ.
Hai vợ chồng Diệp chủ tịch cũng kệ đứa con gái của mình ăn uống thoả thích vì tâm trạng hai ông bà rất vui vì hai đứa con trai của mình sắp về.

Ở tuổi xế chiều, con người ta luôn chỉ có ước vọng nhỏ nhoi là gia đình được đoàn tụ hạnh phúc.
Bên phía quầy ăn, Diệp Tư Hạ gọi xong món gà rán và coca yêu thích của mình rồi ngồi vào bàn ăn.

Nhưng đang đi về phía bàn, mải nhìn điện thoại, cô va phải một người đàn ông.

Người kia nhanh chóng vội vàng xin lỗi, khi cô ngẩng mặt lên thì hai mắt trợn to đầy kinh ngạc:
\-Tử Đằng
Rồi sau đó cùng vang lên câu hỏi: “Sao cô/anh lại ở đây?”
Diệp Tư Hạ thể hiện luôn quyền thế, nhếch cằm lên hỏi:
\-Tôi hỏi trước, anh trả lời đi.
Tử Đằng là đại minh tinh dính tin đồn hẹn hò với cô, đó là chiêu trò Diệp Tư Hạ lúc trước vẫn dùng để quảng bá khách sạn của mình.

Anh ta không bị quyền uy của Diệp Tư Hạ trấn áp, môi nở nụ cười nhếch nhẹ, cúi xuống gần mặt Diệp Tư Hạ:
\-Tiểu Tư Hạ em đây là bạn gái tôi, tôi đi cùng em ra sân bay có gì là sai chứ.

Nào lại đây ôm một cái cho tình cảm đi lên nào.
Nói rồi Tử Đằng vội ôm lấy Diệp Tư Hạ vào lòng.

Diệp Tư Hạ vẫn còn đang quá bất ngờ vì lời nói và hành động của tên này, cô mất một lúc mới phản ứng lại, đẩy tên minh tinh đang ôm cô ra, giận dữ nói:
\-Tử Đằng, anh nói luyên thuyên cái gì vậy? Ai là bạn gái anh? Ai cho anh vô duyên vô cớ ôm tôi như thế hả? Có tin tôi chặt gãy hai tay của anh không?
Đối lập với sự tức giận của Diệp Tư Hạ, Tử Đằng chỉ toàn ét vui đùa trên mặt, cho hai tay vào túi áo dạ.

Dù gì cũng là minh tinh, nhan sắc đương nhiên khỏi bàn, nhất là lúc này đây hai tay anh ta cho vào túi áo với ánh mặt cười đùa nhìn cô thật sự rất thu hút, quả nhiên đẹp trai.

Nhưng trong suy nghĩ của Diệp Tư Hạ chỉ đánh giá anh ta ở mức đẹp trai thôi, còn thu hút dùng cho cô gái khác đi.

Diệp Tư Hạ chăm chú nhìn Tử Đằng nhưng thực chất trong đầu cô đang đánh giá: anh ta dáng dấp, khuôn mặt còn chẳng thu hút bằng anh trợ lý cua cô.

Chợt Diệp Tư Hạ giật mình, tự nhiên từ bao giờ lấy Brian ra làm tiêu chuẩn đánh giá đàn ông vậy.

Một lúc cô không nhận được câu trả lời của Tử Đằng, Diệp Tư Hạ cũng không để ý, tiếp tục đi về phía bàn ăn.
Nhưng Tử Đằng dứt khoát giữ tay cô lại, nói:
\-Diệp Tư Hạ, thay vì tạo những tin đồn giả trên mạng hay chúng ta hẹn hò thật đi.

Tôi thật sự thích tính cách của em đó.
Diệp Tư Hạ không thèm trả lời mà cảnh cáo:
\-Đại minh tinh, nếu anh còn chặn đường tôi là tôi gọi điện cho phóng viên để mọi người ra đây vây lấy anh nhé.

Có vẻ như hôm nay lịch trình anh có vẻ là không được công khai.
Diệp Tư Hạ không cần biết anh ta ra sân bay làm gì, nhưng cô biết chắc tên minh tinh này nổi như cồn mà hôm nay không ai bám theo thì là lịch trình kín.

Quả nhiên cách này hiệu quả, Diệp Tư Hạ an nhiên ngồi vào bàn ăn gà rán của mình
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Tầm 30 phút sau, cô trở lại bên cạnh ba mẹ mình và mua thêm vài cái bánh mì, mấy gói đồ ăn vặt.

Cô đưa cho ba mẹ mình bánh mì rồi chia chút đồ ăn vặt cho các vệ sĩ phía sau, còn lại để dành lát nữa cho các anh.
\-Con ăn hết cả cái sân bay rồi sao mà đi lâu vậy chứ?
Nói vậy nhưng Diệp Bác Văn vẫn vui vẻ nhận chiếc bánh mì từ tay con gái.

Hai vợ chồng ông chờ nãy giờ cũng chán, đúng như Tiểu Hạ nhà họ nói, ăn uống chút cho tâm trạng vui tươi tỉnh táo.

Diệp Tư Hạ miệng vẫn tóp tép nhai bim bim, phàn nàn với ba mẹ mình:
\-Nay con ra đến sân bay xui xẻo chết được, gặp phải tên đại minh tinh Tử Đằng rồi hắn còn chọc con tức giận nữa.

À tên này còn đòi hẹn hò với con, đúng là xinh đẹp như con hoa đào trải khắp nơi mà.
Liễu Huệ Di thấy con gái vừa phàn nàn lại vừa có ý tự kiêu, bà nhắc nhở:
\-Tém tém lại chút, con gái con đứa đi đâu cũng tự khen mình như thế hả.

Với cả hoa đào đầy đường cũng không phải tốt đâu, con phải biết xử lí khôn khéo vào.
Diệp Tư Hạ có lẽ vì ăn uống làm cho vui vẻ hơn nên mọi bực dọc khi Tử Đằng trêu cô đều để ở đằng sau, cô cũng vui mừng nói đùa với ba mẹ mình:
\-Ba mẹ à, con có cảm giác mình là nữ vương thời cổ đại có rất nhiều nam sủng xung quanh đấy.

Nghĩ thôi đã thấy quyền lực.
\-Diệp Tư Hạ, là con gái nói năng phải cẩn thận.
Diệp Bác Văn dù biết đó là câu nói đùa nhưng ông vẫn không hài lòng với câu nói đó, nếu ai nghe được lại dị nghị đứa con gái này của ông.

Đây là điều ông không bao giờ mong muốn.
Diệp Tư Hạ hiểu được ý ba mình, lè lưỡi cười vui rồi thành khẩn xin lỗi.

 
Chương 23: 23: Chap 23 Diệp Hạo Hiên Diệp Hạo Thành





Khi có giọng thông báo: “The flight R246 from America to Vietnam starts landing at 9 a.m….” thì ông bà Diệp và Diệp Tư Hạ chuẩn bị ra cổng A2 chờ đón hai vị thiếu gia kia trở về.

Cũng phải mất một lúc lâu mới thấy hai người anh của Diệp Tư Hạ đi ra.
Khi vừa hai người bước ra khỏi cổng, lập tức Diệp Tư Hạ chạy ào về phía hai anh mình, ôm lấy cổ hai anh rồi hớn hở chào hỏi:
\-Yeah hai ông anh của em cuối cùng cũng về rồi!
Hai người anh này của Diệp Tư Hạ chính là Diệp Hạo Hiên anh cả và Diệp Hạo Thành anh hai.

Hai người họ đều rất yêu quý, cưng chiều đứa em gái này nên khi thấy cái bóng nhỏ nhảy lên chào đón thì rất vui mừng.

Diệp Hạo Thành xoa đầu em gái của mình rồi nói:
\-Dạo này béo lên hả, vừa phi vào người ôm lấy cổ anh thì anh còn tưởng là nhà ai thả heo chạy lung tung, treo lên cổ anh nặng cả người.

Em nói đúng không anh cả.

Diệp Tư Hạ phụng phịu lườm nguýt anh hai mình một cái rồi kéo cả hai về phía ba mẹ đang chờ.
Hai người con trai chờ về vội ôm chặt lấy ba mẹ mình, giọng chứa đầy nhớ thương:
\-Ba mẹ bọn con về rồi, lần này gia đình mình lại tụ họp đầy đủ rồi.
Vợ chồng Diệp chủ tịch khi ôm lấy hai người con trai của mình lòng cũng rưng rưng, bao nỗi nhớ mong hai người con này trở về luôn lan tràn trong lòng họ.

Mà giờ nhìn thấy hai đứa con trở về, tâm trạng háo hức, vui mừng khôn nguôi.
Nhìn thấy cảnh đó, Diệp Tư Hạ lòng cũng ấm áp, hạnh phúc lên nhiều.

Cô biết ba mẹ luôn nhớ hai anh nhưng có những con đường nên bắt buộc phải để hai anh sang nước ngoài tự lập.

Đứng một lúc, Diệp Tư Hạ nhanh nhảu chạy về phía ba mẹ và hai anh trai, có len lách người vào giữa những cái ôm của họ rồi cười hì hì:
\-Bé con cô đơn cũng muốn ôm.
Lúc này bốn người họ mới chợt nhớ ra là vì xúc động quá nên những cái ôm sau những ngày xa cách lâu hơn một chút.

Các vệ sĩ dẫn theo tiến đến gập người chào: “Đại thiếu gia, nhị thiếu gia, hai người đã trở về”.

Rồi họ tiến về phía đống hành lí và mang chúng ra xe chờ sẵn bên ngoài.
Lúc này bỗng xung quanh có tiếng xì xào, bàn tán: “Ôi hai anh kia đẹp trai quá”, “Không ngờ ra sân bay gặp được cực phẩm như vậy, sau này tôi sẽ chăm chỉ đến sân bay”....Toàn là những lời khen có cánh dành cho các anh trai của Diệp Tư Hạ.
Diệp Tư Hạ nhìn lại hai anh mình.

Ừm, đúng thật cực phẩm.

Một người thì áo jacket quần thể thao thoải mái toát lên sức trẻ cuốn hút, một người bộ suit chỉnh tề gương mặt vương chút mệt mỏi.


Khỏi phải bàn luôn tới nhan sắc hai vị Diệp thiếu gia này, đương nhiên cũng được di truyền từ nét đẹp dịu dàng của Liễu Huệ Di và nét phong trần điển trai của Diệp Bác Văn.

Diệp Tư Hạ vờ giương khuôn mặt đau thương lên, buông lời kêu oán:
\-Trời ơi, Diệp Tư Hạ tôi đây cũng là một cực phẩm mà sao không ai để ý vậy.

Đau lòng chết mất.
Trong lúc cô đang than vãn, ba mẹ và hai anh cô đã ngoảnh mặt đi thẳng, trước khi đi để lại ánh mắt “không thể nào hiểu nổi” với cô nữa.

Diệp Tư Hạ phát giác ra mình bị bỏ lại phía xong mới vội vã nhanh chân đuổi theo, vừa chạy cô còn vừa lẩm bẩm:
\-Gì chứ, có gia đình nào đi mà bỏ lại con gái chạy theo sau thế này không…
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Chạy ra đến nơi, Diệp Tư Hạ đã thấy mọi người đang đứng chờ cô.

Anh hai Diệp Hạo Thành phàn nàn:
\-Tiểu Hạ, giờ em béo quá rồi hay sao mà chạy lâu vậy.


Mọi người đứng đợi em nãy giờ định để em lại đây luôn đấy.
Diệp Tư Hạ dậm chân nói:
\-Ai bảo mọi người bỏ lại em mà đi trước chứ.

Lỡ em bị lạc thì sao.
\-Là do em đứng đấy lảm nhảm lâu quá đó.

Giờ anh với anh cả đói rồi phải ra xe về nhanh chứ.

Với cả lần đầu em ra sân bay sao, làm sao mà lạc được chứ….
Màn đấu khẩu của hai anh em bị ngắt bởi tiếng gọi của anh cả Diệp Hạo Hiên:
\-Nếu lần này không lên xe cho hai đứa tự sinh tự diệt tại sân bay đó….

 
Chương 24: 24: Chap 24 Anh Em Vui Đùa





Khi lên xe, Diệp Tư Hạ không vì chuyện bị chạy theo sau ở sân bay mà mất hứng, cô vẫn cứ vui vẻ ăn uống với đống đồ ăn vặt cô mua được.

Ba mẹ Diệp vẫn đang hào hứng ngồi nói chuyện với hai người con trai của mình.

Họ hỏi thăm sức khoẻ, hỏi thăm cuộc sống và hỏi thăm công việc hai người con mới về kìa.

Cuộc nói chuyện luôn vui vẻ, giòn giã với bao nụ cười, với bao câu chuyện vi vu trời Tây.
Bên này Diệp Tư Hạ ăn chán rồi quay ra đã lim dim buồn ngủ, hai mắt dính chặt lại.

Cô phải kiếm chuyện gì đó hỏi cho đỡ lăn ra ngủ mất.
\-Anh hai thân yêu, sao em tưởng anh đang thả hồn mình vào đất trời Thuỵ Sỹ mà sao cuối cùng lại bay về cùng chuyến với anh cả từ Mỹ về đây thế.

Diệp Hạo Thành tưởng cô em gái của mình chỉ chú ý đến ăn uống nãy giờ, lúc này mới ngẩng đầu nói:
\-Anh tưởng em ăn no rồi sẽ lăn ra ngủ, không buồn để ý hai người anh này nữa.\- Dừng một lúc, anh mới trả lời câu hỏi của Diệp Tư Hạ\- Đợt này là do anh hoàn thành chương trình học nhiếp ảnh bên Thuỵ Sỹ trước 2 tháng, cũng nhận được certificate rồi nên bay qua Mỹ với anh cả luôn.


Tiện thể tìm xem chút cảnh đẹp để chụp.
Diệp Tư Hạ bĩu môi:
\-Làm như lần đầu anh sang Mỹ chụp ảnh vậy, lẽ nào ở Mỹ có chỗ nào chưa qua lăng kính của anh.

Hay anh sang Mỹ là vương vấn bóng hình nào bên đó?
Nói rồi, Diệp Tư Hạ với vẻ mặt ranh ma nhìn Diệp Hạo Thành đón chờ câu trả lời.

Nhưng đón nhận lại cô chỉ nhận một cái xua tay và giọng nói trêu chọc:
\-Bóng hình bên Mỹ thì anh không dám nói nhiều, chỉ muốn nói dạo gần đây tin đồn hẹn hò với các minh tinh của em phủ sóng cũng khá đấy.

Sao bây giờ bên cạnh em là vị minh tinh nào?
Diệp Hạo Thành tính tình xởi lởi, vui vẻ, là người rất hay đấu võ mồm với Diệp Tư Hạ nhất nhà, lần nào đấu cũng đều bắt trúng điểm yếu của cô.
Diệp Tư Hạ đã không trêu được anh mình lại còn bị vặn hỏi một câu, đúng là “không trộm được gà còn mất cả nắm gạo”.

Cô lại phụng phịu kệ người anh này quay sang hỏi Diệp Hạo Hiên:
\-Anh cả, sao nay lên máy bay anh còn ăn mặc chỉnh tề như vậy sao? Định lôi kéo cô nào trên máy bay bỏ lại chị Cẩn Y hả?
Diệp Hạo Hiên vừa nói chuyện với ba mẹ xong thì nhắm mắt nghỉ ngơi một chút, mặc kệ hai đứa em kia của mình cãi nhau.

Nhưng nào ngờ anh nằm yên cũng dính đạn.

Chưa kịp trả lời thì lại nghe thấy một giọng nói thêm dầu vào lửa.
\-À, Tiểu Hạ, em nói anh mới nhớ quên chưa kể chuyện này cho em nghe.

Ngay lúc lên máy bay, đã có một cô gái ăn mặc nóng bỏng vô tình ngã vào ngực anh cả.

Xong lúc xuống máy bay làm thủ tục cô ta cũng bị xô đẩy, cả mặt đập thẳng vào lưng anh ấy luôn.


Đúng là lần này Cẩn Y được giải thoát khỏi anh hai rồi.
Cả hai anh em Diệp Hạo Thành và Diệp Tư Hạ giây trước còn đấu võ mồm giây này đã quay ra cùng chọc kháy Diệp Hạo Hiên.

Trên mặt hai người họ đang mừng vui thích thú khi bắt được điểm này của anh cả.
Diệp Hạo Hiên xoa nhẹ hai thái dương, mở mắt ra đánh sang nhìn hai kẻ đang mồm năm miệng cười kia, vẫn từ tốn nói:
\-Anh muốn nghỉ ngơi một chút cũng không yên.

Hai cái đứa này, chỉ giỏi phá.
Diệp Tư Hạ và Diệp Hạo Thành vẫn khúc khích cười nhìn anh cả của họ.

Khí chất không giấu đi đâu được, dù trêu vậy mà vẫn bình thản nói chuyện nhưng chỉ hai anh em họ biết vị anh cả này cứ nghe đến hai chữ “Cẩn Y” là phản xạ lại ngay, chứ không mọi khi trêu làm gì có hồi đáp chứ.
Liễu Huệ Di lúc này lườm hai đứa con đang vui vẻ trêu đùa kia cảnh cáo rồi nắm lấy tay Diệp Hạo Hiên:
\-Hạo Hiên, bên đó nhiều việc quá sao mà trông còn mệt mỏi vậy?
Diệp Hạo Hiên nắm lại bạn tay của mẹ mình, môi cười nhẹ để giúp bà bớt lo lắng:
\-Mẹ à con không sao.

Là do trước khi lên máy bay có một cuộc họp khẩn cấp nên con chưa kịp nghỉ ngơi đã lên máy bay về luôn nước.

Giờ bên đấy cũng ổn rồi, con cũng chỉ thiếu ngủ chút thôi, không sao mà mẹ.

Liễu Huệ Di biết đứa con này của bà luôn quăng mình vào công việc mà ít để ý đến bản thân mình.

Bà cũng xót con nhưng cũng tôn trọng quyết định của con.

Bà chỉ nhẹ dặn hai đứa con kia yên lặng để anh mình nghỉ ngơi.
Nằm nhắm mắt định thần một chút, Diệp Hạo Hiên tự nhiên nhớ ra vấn đề gì lại mở mắt dậy hỏi:
\-Ba, ba đã chuyển Y Y sang bên chỗ con làm việc chưa?
Diệp Bác Văn tưởng việc gì to lớn mà con trai gọi giật ông lại, đôi mày nhăn lại chút khiển trách:
\-Tưởng có việc gì.

Anh chỉ biết lợi dụng ba anh để đem về lợi ích cho mình.

Con với chả cái.
Diệp Hạo Hiên nghe ba mình nói vậy đã biết ông đã giúp mình, chỉ vui mừng nhắm mắt định thần tiếp, trong đầu đầy suy nghĩ: “Y Y, lần này tôi về chắc chắn tóm em được vào gia phải nhà tôi!”

 
Chương 25: 25: Chap 25 Gia Đình Đầm Ấm





Tối hôm đó, bữa cơm Diệp gia càng đầm ấm, hạnh phúc hơn rất nhiều, nhưng không vì thế mà những phép tắc như không cười đùa, nói chuyện trên bàn ăn bị phá vỡ.
Sau bữa cơm, cả gia đình họ Diệp ngồi quây quần ở phòng khách trò chuyện.

Diệp Bác Văn luôn nói về chuyện công ty, chuyện thương trường với Diệp Hạo Hiên để anh có thể nắm bắt rõ nhất tình hình tập đoàn dù bình thường anh vẫn theo dõi đều đều.

Nhưng chuyện này không vì thế mà Diệp Hạo Thành bị bay ra ngoài, anh vẫn làm cây hài bên cạnh hai người họ nên câu chuyện của Diệp Bác Văn và Diệp Hạo Hiên bớt cái khô khốc, ác liệt hơn.
\-Nào ông xã, anh bớt nói về mấy chuyện công ty đi.

Con trai mới về chưa gì đã toàn bàn về công việc, lỡ nó nghe nhiều sợ quá lại chạy luôn sang Mỹ để lại hai ông bà già này đấy.
Diệp Bác Văn thấy vợ mình đi đến còn nói một câu trách móc vui đùa như vậy, ông để lại hai đứa con trai của mình, tiến lên ngồi xuống canh Liễu Huệ Di:
\-Nó dám đi nữa thì lần này anh sang tận đấy túm cổ về.

Nếu anh bận quá không đi được thì tác động chút để bên nước đó trục xuất nó về luôn.

Không phải lo con trai để lại hai vợ chồng mình.

Diệp Hạo Hiên mặt vẫn lanh tanh chẳng thay đổi gì những vẫn mở lời vờ trách móc ba mình:
\-Ba à, dù gì người cũng là ba con.

Ai ác độc khiến cho con trai mình bị trục xuất không chứ.
Bên cạnh khuôn mặt lạnh kia, khi nghe thấy câu nói của ba mình thì có tiếng cười của Diệp Hạo Thành và tiếng nói từ bếp đi ra của Diệp Tư Hạ:
\-Anh yên tâm, không ai nỡ lòng làm thế nhưng em chắc chắn ba sẽ làm thế.

Để khiến cho mẹ vui thì cho anh trục xuất khỏi mấy nước ngoài để trở về nhà là chuyện bình thường.

OK, anh hiểu không?
Nói xong cô đặt đĩa hoa quả xuống rồi xiên cho ba mẹ mỗi người một miếng.

Diệp Tư Hạ cũng xiên một miếng cho vào miệng mình, lè lười trêu lại các anh.

Diệp Hạo Thành biết vậy cũng tự xiên hoa quả, vừa ăn vừa hỏi:
\-Anh cả, ở nhà toàn người thân mặt anh thay đổi chút biểu cảm xem nào.

Cả ngày mặt mũi chỉ một biểu cảm, anh không thấy chán thì người nhìn cũng thấy chán.

Lại vẫn khuôn mặt lạnh tanh đó đáp lại câu trêu chọc kia của em trai kem theo câu nói không rõ cảm xúc vui hay giận:
\-Nhìn thấy chán thì đừng nhìn nữa.
Tiếp sau câu nói đó là khuôn mặt giận tím và tiếng cười không ngớt của ba mẹ Diệp và Diệp Tư Hạ.

Diệp Hạo Hiên điềm tĩnh xiên một miếng hoa quả:
\-Ba mẹ, ngày mai con muốn bắt đầu đi làm luôn để quen dần với tần suất làm việc của công ty đi.
Lời nói này vô cùng khiến Diệp Bác Văn hài lòng, dù ông cũng lo lắng con chưa nghỉ ngơi đủ nhưng ông vẫn thích cách làm việc có quyết định trù tính từ trước của đứa con trai cả này.
Nhưng có người không những không tán thành mà còn vô còn vô cùng bất mãn.


\-Anh nghỉ ở nhà một hôm không được sao? Thôi anh ở nhà dưỡng sức nghỉ ngơi một hôm, để thứ 3 đi làm cũng được.

Em vô cùng lo lắng cho sức khoẻ của anh, anh làm việc cật lực quá sẽ bị giảm tuổi thọ đấy.
Diệp Tư Hạ vừa nói vừa xoa bóp vai cho anh mình, chuẩn mẫu người em gái biết quan tâm lo lắng cho anh trai.

Nhưng Diệp Hạo Hiên như con sâu trong bụng Diệp Tư Hạ, anh mặc kệ lời cô nói mà ánh mắt đầy nghi vấn nhìn ba mẹ mình.
Ông bà Diệp biết tài ăn nói của con gái mình cũng hiểu mức độ chiều em gái của hai đứa con trai nên cũng đang định mở lời giải thích:
\-Tiểu Hạ mới về tổng bộ làm việc, tần suất của công ty vẫn chưa theo kịp nên nó lười biếng đấy.

Hôm thứ 6 đã xin nghỉ với lí do gì mà chuẩn bị tâm lí đón các con về, rồi thứ 7 cũng nghỉ, hứa chờ anh cả là con bao giờ đi làm rồi Tiểu Hạ đi cùng.
Diệp Hạo Thành nghe vậy ngạc nhiên, chỉ về phía Diệp Tư Hạ:
\-Anh biết ngay mà, làm sao em hôm nay có thể tốt tính quan tâm tới sức khoẻ của như cả như thế, hoá ra toàn trù tính cho mình.

Ôi, thật là lươn lẹo mà.

Ngay sau đó Diệp Hạo Thành nhận được một cú đạp của Diệp Tư Hạ vào chân:
\-Anh hai, mai anh cũng đi làm luôn đi.

Em và anh cả đều đi hết rồi, anh không thể lười biếng được.

Diệp Hạo Thành xoa chân của kêu đau.

Liễu Huệ Di cũng băn khoăn về vấn đề công việc của con trai thứ hai này, bà cũng hỏi:
\-Đúng rồi Hạo Thành, công việc con như thế nào rồi?
Đây cũng là câu hỏi của Diệp Bác Văn, ông vẫn nhìn Diệp Hạo Thành chờ đợi câu trả lời.
\-Ba mẹ yên tâm, con về là có một công việc con chuẩn bị rồi.

Lần này con ra nước ngoài cũng tham dự nhiều cuộc thi triển lãm ảnh và cũng được nhiều nhà tài trợ muốn con làm nhiếp ảnh cho họ.

Con về nước lần này đã nhận lời một người rồi, đặc biệt với các giải con nhận được chắc chắn ngồi vào vị trí nhiếp ảnh gia số 1 của công ty đấy luôn.
Diệp Hạo Thành là người được di truyền nhiều nhất tâm hồn phiêu lãng yêu cái đẹp trên từng cảnh vật dù nhỏ bé nhất của người mẹ hoạ sĩ Liễu Huệ Di của mình.

Nhưng có lẽ Diệp Bác Văn vẫn không mấy hài lòng:
\-Như vậy con phải đi làm nhân viên cho bọn họ hay sao? Con trai Diệp Bác Văn phải làm việc dưới trướng kẻ khác hả?

 
Chương 26: 26: Chap 26 Đến Công Ty Làm Việc





Giọng nói của Diệp Bác Văn đã có phần khó chịu.

Đều là những đứa con giỏi giang của ông, khả năng không kém ai bao giờ vậy mà lúc này phải đi làm nhân viên cho kẻ khác ông thật sự rất tức giận.
Nếu đối phương là Diệp Hạo Hiên có lẽ sẽ có trận cãi nhau to với ba mình nhưng đây là Diệp Hạo Thành, người có mồm mép nhất trong nhà nên anh nhanh chóng xoa dịu ba mình:
\-Ba yên tâm đi, dù con có làm nhân viên cho kẻ khác nhưng cũng không ai chèn ép được con đâu.

Con đảm bảo với ba điều này, chỉ cần ai bắt nạt con, con sẽ về ôm chân Diệp chủ tịch đây khóc lóc nhờ ba đòi lại công bằng.
Không khí tưởng chừng căng thẳng bị câu nói của Diệp Hạo Thành làm cho bật cười.

Diệp Bác Văn lắc đầu ngao ngán:
\-Hết thuốc chữa với con mà.

Mấy đứa nhà người làm ba như tôi đây sắp không quản nổi rồi.
Nói vậy thôi chứ Diệp Bác Văn cũng vỗ vai con trai thứ hai của mình như có ý động viên cũng như đồng ý với quyết định của Diệp Hạo Thành.
Diệp Hạo Thành không phụ niềm mong chờ của ba mình, anh nói ngay:

\-Ba cho con hai tháng, khi cuộc triển lãm ảnh toàn quốc diễn ra, con chắc chắn ảnh con sẽ được giải, lúc đó con sẽ đá bay mấy tên trên đầu con rồi thay thế vị trí.
Diệp Bác Văn nghe vậy vui vẻ cười to:
\-Thế mới xứng là con cháu của Diệp gia chứ.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Sáng thứ hai đến công ty làm việc, tất cả đều nghiêm túc như mọi khi.

Nhưng đó chỉ là lúc vào giờ làm, còn trước đó, đâu đâu cũng bàn tán xôn xao về Tổng giám đốc đẹp trai của họ trở về.

Phải nói rằng Đại thiếu gia của Diệp gia là hình mẫu đàn ông lí tưởng trong lòng nhiều người phụ nữ và các nhân viên nữ của tập đoàn Ciel cũng không ngoại lệ.
Dường như họ đã trang điểm, ăn mặc gọn gàng chỉ chờ được nhìn thấy mặt Tổng giám đốc kia sau hơn 1 năm anh đi nước ngoài công tác.

Nhưng khi Diệp Hạo Hiên tới công ty, anh rảo bước nhanh qua sảnh lớn bước thẳng về thang máy tư, khuôn mặt lạnh không chút cảm xúc, ánh mắt chẳng thèm nhìn về phía xung quanh.
Thấy quyền uy đáng sợ của Tổng giám đốc, các nhân viên nữ trước đó hào hứng giờ thì chẳng dám ho he nửa lời, thậm chí còn có chút sợ hãi với vị Tổng giám đốc này.
Ở cửa thang máy, thư ký riêng của Tổng giám đốc đã đứng đó chờ Diệp Hạo Hiên bước vào.

Cô gái này cúi nhẹ đầu chào hỏi rồi giữ khoảng cách với Tổng giám đốc, mặt không chút biến sắc.

Nhưng bên ngoài kia đầy tiếng bàn tán:
\-Cô gái kia đúng là phúc 10 đời nha, được làm thư ký cho Tổng giám đốc đẹp trai của chúng ta.

Ghen tỵ chết mà
\-Các cô có biết sao cô ấy được ngồi vào vị trí đó không? Nghe nói phải là người thực sự giỏi mới làm thư ký cho Tổng giám đốc được?
Rất nhiều lời bàn tán, có lời tán thưởng cũng có lời ghen tỵ.

\-Các cô không biết gì thì thôi.

Đó chính là Từ Cẩn Y, trưởng phòng nhân sự của công ty chúng ta đó.


Cô ấy vừa giỏi lại vừa xinh đẹp nữa.

Nhan sắc bậc nhất mới được ngồi vào vị trí đó chứ.
Đó là giọng nói của Gia Linh\- trợ lý nhỏ của Từ Cẩn Y khi cô còn là trưởng phòng nhân sự.

Gia Linh cố tính nhấn mạnh câu “Nhan sắc bậc nhất mới được ngồi vào vị trí đó chứ” để mọi người xung quanh lên lời bàn tán.

Rồi cô ta bồi thêm câu:
\-Mấy người các cô đều là người mới với cả ít tiếp xúc nên không biết được chị ấy xinh nhường nào đâu.

Ai nhìn cũng thấy mê nói gì tới Tổng giám đốc của chúng ta.
Những nhân viên bàn tán này quả thực toàn nhân viên mới, thêm nữa họ không cùng bộ phận làm việc và vị trí khác nhau nên cũng không biết rõ về Từ Cẩn Y.
\-Tập đoàn Ciel từ bao giờ lại thành cái chợ vậy.

Bàn tán sau lưng người khác đúng thật là niềm vui nhưng bước chân ra khỏi công ty đi rồi muốn buôn chuyện như nào cũng được.
Giọng nói không lớn không nhỏ nhưng lại như có ý cảnh cáo đó của Diệp Tư Hạ đã khiến cho mấy người kia sợ run.

Họ cúi đầu xin lỗi cô rồi nhanh chóng trở về vị trí làm việc.

Cả cuộc nói chuyện vừa nãy, Diệp Tư Hạ tuy chưa nghe hết nhưng nghe đủ mấy câu Gia Linh nói nên khi cô ta bước đi, ánh mắt nghi hoặc, đầy cảnh giác của Diệp Tư Hạ vẫn dính vào lưng cô ta.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
\-Anh cả, anh đang lề mề gì vậy.

Nhanh lên, có cuộc họp cổ đông của công ty kìa.

Hôm nay ba còn phải tuyên bố chính thức anh trở về nhận chức Tổng giám đốc nữa.
Diệp Tư Hạ vừa nói vừa vô tư đẩy cửa phòng Tổng giám đốc bước vào.

Nhưng có lẽ khoảnh khắc này, cô chính là “tội nhân thiên cổ” mất rồi.

Diệp Tư Hạ trợn tròn mắt kinh ngạc nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, giơ hai tay ra hoà hoãn cười vui nói:
\-Hai anh chị cứ tiếp tục, em đi ra ngoài trước.
Diệp Tư Hạ nhanh chóng thu lại tầm mắt quay lưng định bước về phía cửa....

 
Chương 27: 27: Chap 27 Tổng Giám Đốc Tập Đoàn Ciel





Bên phía bàn làm việc kia, vị Tổng giám đốc đang dồn thư ký của mình về phía bàn, hai tay đặt lên mặt bàn làm việc khoá chặt cô lại.

Hương vị mờ ám đang lan toả cả căn phòng thì cửa phòng bật mở, cả hai cùng giật mình nhìn về phía cửa.
Từ Cẩn Y có chút thở phào nhẹ nhõm vì người bước vào là Diệp Tư Hạ nhưng sau khi nghe được câu nói trêu đùa kia của Diệp Tư Hạ, cô chợt đỏ mặt nhanh chóng đẩy người đàn ông đối diện ra.
Từ Cẩn Y chạy về phía cửa kéo lấy tay của Diệp Tư Hạ:
\-Diệp phó tổng, không phải cuộc họp sắp bắt đầu rồi sao? Chúng ta phải nhanh lên không muộn mất.
Theo sau lời nói là cái nháy mắt và khuôn mặt năn nỉ cầu xin của Từ Cẩn Y.

Diệp Tư Hạ thật khó xử khi đối diện với ánh mắt của Từ Cẩn Y và với khuôn mặt đầy cảnh cáo của ông anh mình ở xa.

Cuối cùng, Diệp Tư Hạ hít sâu rồi nói:
\-Tổng giám đốc, cuộc họp sắp diễn ra rồi.

Đây là cuộc họp đầu tiên khi anh mới trở lại công ty, anh không nên đến muộn.

Xong rồi, Diệp Tư Hạ nhanh chóng quay mặt đi, kéo Từ Cẩn Y ra ngoài.

Đi tới cửa, cô vẫn cảm nhận được nguồn sát khí lạnh gáy của anh trai mình.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Trong phòng họp là bầu không khí khá ồn ào khác hẳn với mọi ngày luôn nghiêm túc, yên lặng toàn tiếng báo cáo.

Chủ tịch Diệp Bác Văn bắt đầu đưa tay về phía bên phải mình giới thiệu:
\-Các vị nguyên lão cổ đông, các giám đốc, các phóng viên nhà báo và tất cả những người có mặt ở đây, hôm nay tôi, Diệp Bác Văn Chủ tịch tập đoàn Ciel giới thiệu: đây chính là Tổng giám đốc mới của công ty chúng tôi, anh Diệp Hạo Hiên.
Diệp Hạo Hiên sau khi nghe giới thiệu xong thì đứng dậy cúi chào mọi người.

Tiếng vỗ tay giòn giã cùng tiếng tách tách và ánh đèn flash của máy ảnh.
Rồi Diệp Chủ tịch tiếp tục nói:
\-Vị trí Tổng giám đốc này là do tôi đề xuất nhưng tôi cũng không muốn vì tình riêng xen vào việc công.

Nếu mọi người ai không đồng ý với ý kiến này có thể giơ tay biểu quyết.
Diệp Tư Hạ nhìn một lượt quanh phòng, ai ai cũng lắc đầu nghĩa là không có ý kiến gì cho vị trí Tổng giám đốc mới này.
Nhân vật chính Diệp Hạo Hiên bây giờ mới chính thức lên tiếng:
\-Xin chào mọi người có mặt tại phòng họp ngày hôm nay.

Tôi là Diệp Hạo Hiên, từ hôm nay sẽ chính thức tiếp nhận vị trí Tổng giám đốc của tập đoàn Ciel.

Và về vấn đề biểu quyết vừa nãy, tôi có chút ý kiến muốn nói thẳng….
Diệp Hạo Hiên nói đến đây ngừng lại, ánh mắt nhìn xung quanh căn phòng một lượt, khuôn mặt vẫn không rõ vui buồn nói tiếp:
\-Tôi biết ở đây có một vài vị vẫn không tán thành lắm khi tôi ngồi vào vị trí này.


Nhưng tôi không thể giải thích nhiều hơn với các vị ngay hôm nay.

Tất cả những gì tôi làm trong tương lai cho tập đoàn chắc chắn sẽ là đáp án khiến cho các vị không hối hận vì đã tán thành cho tôi dù có chút dối lòng.
Các phóng viên, nhà báo xì xào bàn tán:
“Anh ấy thẳng thắn thật.”
“Năng lực của Diệp Hạo Hiên rất tốt, anh ta làm từ nhân viên bé của tập đoàn từng bước một lên vị trí này mà.
“Một năm ra nước ngoài quản lý công ty nhánh cũng phát triển tốt.”
“Hơ nữa Diệp Hạo Hiên rất khiêm tốn, không mở họp báo to mà chỉ cuộc họp nhỏ thế này.

Hôm nay mãi tôi mới xin được chân đến đây lấy tin đó.”
Nghe toàn những lời khen có cánh cho Diệp Hạo Hiên thì chủ nhân của buổi thảo luận và Chủ tịch mặt không biến sắc, nhưng các vị cổ đông ngồi trong phòng cũng sôi nổi bàn tán theo.
Diệp Tư Hạ nhếch nhẹ miệng cười, lòng thầm nghĩ có tia đắc ý: “Anh tôi giỏi như nào rồi mấy người sẽ mở rộng tầm mắt.”
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Sau khi cuộc họp kết thúc, Diệp Hạo Hiên trở về phòng mình bắt đầu xem và xử lí cả đống tài liệu.

Mới về làm việc tại công ty, có một vài chỗ anh phải xem xét cẩn thận cộng với lần này việc đấu thầu dự án về khu đất phía thành Đông là giao cho anh nên Diệp Hạo Hiên làm việc quên cả giờ giấc.
Chỉ đến khi có tiếng gõ cửa, thư ký vào nhắc nhở:
\-Tổng giám đốc, đã tới giờ nghỉ trưa.


Tôi nghĩ anh nên nghỉ ngơi một chút rồi ăn cơm để chiều có sức làm tiếp.
Vì là Từ Cẩn Y nên giọng nói của Diệp Hạo Hiên có chút dịu dàng:
\-Em đang lo lắng cho tôi sao?
Từ Cẩn Y môi vẫn nở nụ cười nhìn Tổng giám đốc của mình nhưng tay nắm chặt thành nắm đấm xem chừng rất chịu đựng:
\-Tôi nghĩ lại rồi.

Tổng giám đốc cứ làm việc đi tôi không làm phiền.
Nhưng Diệp Hạo Hiên mặc kệ câu nói đó, cầm áo vest vắt trên tay ghế mặc vào, đi về phía Từ Cẩn Y:
\-Nào bớt nói đi.

Tôi và em đi ăn cơm để chiều có sức làm việc.
Từ Cẩn Y không kịp từ chối thì bóng dáng của Diệp Hạo Hiên đã khuất sau cánh cửa, cô chỉ đành ngậm ngùi đi theo sau không một lời oán thán.

 
Chương 28: 28: Chap 28 Những Tin Đồn Thất Thiệt





Tiết trời đầu tháng 12 trở nên lạnh hơn.

Từng cơn gió Đông Bắc kéo nhau về đem theo cái lạnh giá đặc trưng của mùa đông phương Bắc.
Nhưng giữa cái tiết trời lạnh lẽo này thì con người lại nôn nóng, sục sôi với hot news đầy các trang mạng.
Trong phòng làm việc của Chủ tịch, Diệp Bác Văn giận dữ ném mạnh tờ báo trên tay xuống bàn làm việc.

Ông thật sự đang rất bực mình, các nếp nhăn trên khuôn mặt đã hiện rõ.
\-Diệp Tư Hạ con xem, ba đã bảo con bao nhiêu lần rồi.

Con muốn làm gì thì làm nhưng đừng để báo chí truyền thông đưa những tin tiêu cực như thế này.
Diệp Tư Hạ trong bộ quần áo công sở vẫn cúi nhẹ đầu trước ba mình, mím chặt môi không dám nói gì.

Lúc này cô cũng tức giận, xen vào đó là tâm trạng đầy khó chịu với tin tức trên tờ báo kia.

Dù có là một tổng tài sắt đá thế nào thì Diệp Tư Hạ vẫn là một cô gái, khi thấy những tin tức vấy bẩn danh dự như vậy, trong lòng cũng đầy ấm ức.

Diệp Hạo Hiên ngay lúc này bước vào phòng, thấy bầu không khí giữa ba và em gái mình đầy căng thẳng anh cũng yên lặng không nói gì.

Anh bước tới gần bàn làm việc của ba mình, cầm tờ báo lên xem.
Trên tờ báo có dòng chữ to “Diệp tiểu thư của Diệp gia trăng hoa thành tính, bắt cá hai tay”, bên dưới là hình ảnh Diệp Tư Hạ đứng tại cửa nhà của một người đàn ông, rồi hình ảnh ôm nhau với đại minh tinh Tử Đằng.

“Rõ ràng bức này chỉ chụp góc lưng mà sao họ cũng to gan dám mạnh miệng kết luận là em hẹn hò với hai người khác nhau.”Diệp Tư Hạ từ đầu yên lặng, bây giờ mới lên tiếng phản bác với giọng điệu đầy bức xúc.
Diệp Hạo Hiên tay vẫn lật giở tờ báo như chăm chú đọc từng câu chữ một, anh lạnh nhạt lên tiếng:
\-Em bị sự tức giận làm cho hoa mắt rồi sao? Chỉ nhìn lướt qua thôi cũng biết bóng lưng của người đàn ông này với tên minh tinh kia hoàn toàn khác biệt.

Họ đương nhiên dám thẳng thừng kết luận rồi.
Diệp Tư Hạ thấy mình quả thật giận quá mất khôn, cô hạ thấp giọng xuống mà có chút cầu xin:
\-Ba, anh cả vậy chuyện này phải xử lí thế nào đây?
Diệp Bác Văn cũng đã bớt đi lửa giận, ông chỉ vỗ nhẹ vào vai con gái, rồi nhìn con trai mình nói:
\-Chuyện này là chuyện riêng của gia đình ta, vừa giám đốc truyền thông có mở lời nhưng ba không muốn dính líu tới công ty.

Hạo Hiên trước tiên cho người đi dẹp yên mấy bài báo kia đi đã rồi sẽ đi điều tra rõ ngọn ngành sau.
Diệp Hạo Hiên lấy máy điện thoại trực tiếp liên lạc với một vài mối quan hệ để xử lí việc của em gái mình.
Diệp Tư Hạ lòng cũng bồn chồn muốn làm gì đó giúp nhưng bây giờ cô nên ngồi yên là tốt nhất.

Rồi cô chợt thấy bàn tay của ba xoa nhẹ đầu mình:
\-Tiểu Hạ, vừa nãy là ba tức giận quá nên mới nặng lời với con.

Con yên tâm, ba và anh cả con sẽ xử lí chuyện này, con cứ làm việc của con đi.

Nhưng phải nhớ từ giờ trở đi đừng dây dưa với mấy tên minh tinh kia nữa, họ đối với con chỉ thêm nhiều rắc rối thôi.
Diệp Tư Hạ ngoan ngoãn gật đầu vâng lời ba mình, cảm thấy mình thật có lỗi khi suốt ngày gây chuyện ngược xuôi, rồi để ba và anh giải quyết.

\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Tối đến, sau khi tắm xong Diệp Tư Hạ nằm dài lên giường lướt facebook và instagram một lúc.

Trên mạng giờ đã gần như dẹp yên chuyện hôm nay của cô, tất cả đều là nhờ anh cả thân yêu của cô phải gọi điện đến nổ cả điện thoại.
Lướt một lúc cũng chán, Diệp Tư Hạ lấy laptop ra quyết định ngồi xem phim tí cho giải trí thì điện thoại đổ chuông.

Cô cầm lên, mắt đảo một vòng nghi ngờ, rõ ràng là số lạ, lẽ nào kẻ đăng tin nhảm về mình rồi đòi tống tiền sao.

Diệp Tư Hạ nhếch môi cười, trong đầu đầy suy nghĩ muốn xử chết cái tên đang gọi điện kia:
\-Alo, ai đấy?
Giọng cô vẫn bình thản vừa đủ nhưng nghĩ đến kẻ bôi xấu mình là trong lòng tràn đầy tức giận.
Đầu bên kia chỉ có một tiếng cười nhẹ, lúc sau mới đáp:
\-Tư Hạ nhỏ bé, em không lưu số bạn trai của mình sao?
Nghe thấy câu nói đó, cô biết đối phương là ai, gằn giọng hỏi:
\-Tử Đằng! Anh nói cho cẩn thận, tin tức xấu về tôi vẫn còn chưa hết đâu.

Câu vừa rồi của anh lỡ bị ai nghe lén thấy thì thôi nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không hết tội đâu.
Tử Đằng ở phía bên kia vẫn cười một cách nhẹ nhàng, giọng nói luôn vui đùa:
\-Hoàng Hà rửa không sạch thì tôi rửa sạch giúp em.


Ngày mai tôi công bố chúng ta đang hẹn hò thì toàn bộ tin tức kia sẽ bị đè xuống ngay.

Với cả tôi theo đuổi em lâu như vậy rồi, em không động lòng sao?
Diệp Tư Hạ chắp tay lên trán ra vẻ đến bó tay với vị minh tinh kia.

Cô vẫn nhớ sau cái lúc anh ta up ảnh mình và cô lên mạng xã hội đã liên tục gặp mặt cô tỏ tình, còn nói sẽ kiên trì, mỗi sáng sớm cô đều nhận được bó hoa hồng to được gửi đến văn phòng.

\-Tử Đằng, tôi nói rồi, tôi và anh có thể làm bạn được nhưng làm người yêu là không thể anh hiểu không.

Còn tin tức kia, bên gia đình tôi sẽ có cách xử lí, tôi không dám phiền anh.
Diệp Tư Hạ không muốn nhất là nợ ân tình người khác, đặc biệt là đối với người đang theo đuổi cô như Tử Đằng vì cô không thể nào chấp nhận tình cảm để trả ơn được.
Đầu bên kia giọng đã trầm hơn:
\-Em là vì tên trợ lý của mình mà không muốn đến với tôi sao? Tôi rốt cuộc có gì không bằng anh ta,em nói thử xem….

 
Chương 29: 29: Chap 29 Nửa Tin Nửa Không Tin





“Tử Đằng anh phải hiểu….”
Nhưng Tử Đằng không để Diệp Tư Hạ nói hết câu, anh đã nhanh chóng ngắt lời:
“Em trả lời câu hỏi của tôi đi, đừng nói vòng vo làm gì cả.”
Diệp Tư Hạ thở dài một hơi.

Cuối cùng cô quyết định trả lời thẳng:
“Nếu tôi bảo vì muốn từ chối anh nên tôi mới nói thích trợ lý của mình.

Anh có tin không?”
Tử Đằng sau khi nghe câu trả lời của Diệp Tư Hạ, không kìm nén được tức giận mà bóp mạnh một cái, chiếc ly trong tay vỡ "choang...".
Diệp Tư Hạ ở đầu dây bên kia giật mình thảng thốt, sao cần phải kích động thế chứ.
Tử Đằng nhếch môi, giọng rõ ràng khinh bỉ:
“Tôi sao? Nửa tin nửa không tin.”
Có lẽ biết Diệp Tư Hạ khó hiểu, anh nói tiếp:
“Điều tôi tin chính là em thích anh ta.

Còn điều tôi không tin, chính là em chỉ dùng việc này để từ chối tôi.”
Tử Đằng cụp máy ném điện thoại ra xa.

Ở đầu bên kia, Diệp Tư Hạ chỉ nghe thấy tiếng "tút...tút..." dài.
Diệp Tư Hạ, khuôn mặt tràn đầy khó hiểu nhìn chăm chăm vào chiếc điện thoại.


Cô tự lẩm bẩm:
“Hôm nay ngày gì xui thế không biết.

Sáng thì tin tức xấu bủa vây, đêm về thì bị người khác làm phiền.”
Diệp Tư Hạ thở dài quyết định không quan tâm đến những chuyện đó nữa.

Cô mở laptop tiếp tục xem phim.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
“Thiếu gia tay cậu chảy máu rồi.

Để tôi gọi bác sĩ đến khám cho cậu.”
Quản gia lo lắng nhìn Tử Đằng.

Lúc này anh mới phát giác tay mình bị thương nặng.

Máu lăn dài trên từng kẽ ngón tay, từng giọt từng giọt rơi xuống bàn.

Tử Đằng nhăn mặt.

Hàng lông mày rộng nheo lại vào nhau.

Quả thật anh tức điên đến mức mất cả cảm giác.

Sau khi quản gia lùi ra ngoài gọi bác sĩ, Tử Đằng nhấc máy gọi một cuộc:
"Dave, tôi chấp nhận lời mời hợp tác của anh.

Nhưng với điều kiện, tôi muốn Diệp Tư Hạ thuộc về riêng mình.

Những kẻ khác tôi không muốn quan tâm.”
Sau khi cúp máy, ánh mắt Tử Đằng thâm trầm đầy suy tính.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
“Bạn của tôi ơi, hãy nhìn cậu mà xem.

Dáng người cậu gần đây đẹp lên đấy nhỉ! Cậu đã xem các lượt bình luận bài báo sáng nay chưa.

Dù chỉ chụp bóng lưng thôi mà thiên hạ kêu cậu là soái ca các kiểu rồi này.”
Bạch Kỳ Thiên vốn chẳng quan tâm tới mấy tin tức cỏ trên mạng.

Nhưng nghe Lâm Ảnh Quân nói vậy, anh cũng vội giật điện thoại từ tay bạn mình.


Đôi mắt mở to hết cỡ chăm chú đọc những dòng chữ nhỏ ngay ngắn trên màn hình.

Trên bài báo này toàn là tin tức xấu về Diệp Tư Hạ.

Bức ảnh kia chinh là được chụp vào hôm Diệp Tư Hạ tới nhà của Bạch Kỳ Thiên để xử lí anh vì dám trêu đùa cô ấy.
“Cậu nhìn xem, bức ảnh này chụp tại cửa nhà cậu đó.

Nghe chừng Diệp Tư Hạ bị theo dõi rồi.

Sau này cậu hẹn gặp cô ấy buổi đêm nhớ quan sát cẩn thận chút, không cậu bị liên luỵ đấy.”
Mặc kệ Lâm Ảnh Quân luyên thuyên dông dài, Bạch Kỳ Thiên vẫn lướt đọc bài báo kia.

Mắt nhìn chăm chú vào điện thoại, một lúc sau hỏi:
“Nếu đối tượng là Diệp Tư Hạ, tin tức này sẽ được rất nhiều người săn đón.

Bây giờ tôi mới biết được tin này thì có thể thấy được Diệp gia xử lí thông tin rất nhanh.”
Lâm Ảnh Quân liếc nhìn tên bạn chỉ chăm chăm vào chiếc điện thoại.

Anh ta cũng chẳng để tâm, giọng nhẹ tênh:
“Đúng thật.

Cái tin này lên hẳn hot search luôn trong ngày hôm nay.

Nhưng trong vòng 1 giờ đồng hồ sau đã có người xử lí sạch sẽ.

Hôm nay tôi thấy một người đang đọc tin tức này, ghé mắt qua xem mới biết.

Giờ thì mang về cho cậu, cảm ơn tôi đi.”
Bạch Kỳ Thiên mọi khi lạnh lùng, lãnh đạm với xung quanh thì nay lại cứ chăm chăm với tin tức kia.


Có lẽ anh rất tức giận, bàn tay nắm chặt điện thoại:
“Chắc là Diệp Hạo Hiên xử lí hết rồi, nhưng đó là hôm nay.

Tôi không tin họ đến tận cửa chỉ chụp bóng lưng tôi.

Việc này vẫn chưa dừng lại nên những lần sau cậu chú ý giúp.

Thấy có chút ảnh hay tin tức tung ra thì xử lí liền.”
Nói rồi Bạch Kỳ Thiên ném trả điện thoại cho Lâm Ảnh Quân rồi bước thẳng lên phòng ngủ.

Trước khi đi bỏ lại Lâm Ảnh Quân ở phòng khách, để lại một câu:
“Ngày mai biệt thự Sơn Tiêu.

Mất cái gì tôi tính sổ cậu.”
Lâm Ảnh Quân nghiến răng ken két:
“Bạch Kỳ Thiên, tôi dù gì cũng là một trong những người thừa kế của gia tộc hắc bang đấy.

Thế mà giờ phải đi làm tay chân cho cậu hả.

Tên chết tiệt kia.”

 
Chương 30: 30: Chap 30 Anh Đang Ghen Sao





Bạch Kỳ Thiên trở về phòng ngủ của mình mở laptop ra làm việc.

Trên màn hình chi chít những số liệu thống kê, những bản báo cáo....!Đặc biệt, tâm trạng của Bạch Kỳ Thiên lúc này không tốt chút nào nên những tài liệu này khiến anh thấy chỉ thêm bực mình.

Anh thẳng tay đóng chiếc máy tính lại.
Lòng tràn đầy buồn bực.

Bạch Kỳ Thiên đi đi lại lại trong phòng một lúc lâu.

Trong đầu anh ngổn ngang đầy những suy nghĩ.

Một lúc sau, mái tóc Bạch Kỳ Thiên rối tung vì do anh vò đầu mình liên tục khi đang miên man trong suy nghĩ.

Mấy sợi tóc đã mất đi trật tự của nó nhưng lại giúp cho khuôn mặt anh thêm phần quyến rũ.
Cuối cùng, Bạch Kỳ Thiên quyết định bước về phía giường, cầm chiếc điện thoại lên.

Ngón tay anh lướt nhanh trên màn hình để tìm được một cái tên trong danh bạ.

Thoáng chốc đã tìm được, anh bấm gọi vào số điện thoại của Diệp Tư Hạ.

Trong lòng Bạch Kỳ Thiên có chút bồn chồn, lo lắng khi không biết cô nghe máy không.

Điện thoại đổ chuông một lúc lâu, lúc anh định ngắt cuộc gọi thì đầu dây bên kia chợt bắt máy.
Giọng nói nhỏ nhẹ, khẽ khàng có chút ngái ngủ:
“Alo, ai đấy? Ai lại gọi điện giờ này?”
Bạch Kỳ Thiên nghe thấy giọng nói của Diệp Tư Hạ, lòng anh có chút mềm ra.


Không ngờ được khi cô gái kia tháo lớp vỏ kiêu sa xuống, con người lại trở nên mềm mỏng vậy, giọng điệu cũng trở nên êm tai hơn.
Diệp Tư Hạ mắt nhắm chặt vì chưa tỉnh ngủ hẳn.

Chiếc điện thoại vẫn được cô để bên tai để chờ đợi câu nói từ người gọi.

Đợi một lúc không thấy ai trả lời, cô có chút bực bội, nói:
“Nếu gọi nhầm số thì tôi cúp nhá.

Đêm khuya rồi đừng làm phiền người khác như vậy.”
Khi Diệp Tư Hạ nói vậy Bạch Kỳ Thiên mới choàng tỉnh khỏi suy nghĩ của mình.

Anh nhẹ nhàng cất giọng gọi tên cô:
“Diệp Tư Hạ…”
Do bị đánh thức vào nửa đêm nên Diệp Tư Hạ cũng chẳng còn tâm tình để ý đến sự mềm mỏng trong giọng nói kia.

Cô nâng cao giọng lên như có chút quát mắng:
“Brian, đêm khuya anh phát rồ rồi à.

11 rưỡi đêm rồi đó, anh không ngủ thì cũng phải để cho tôi ngủ chứ.”
Bạch Kỳ Thiên lặng thinh nghe từng lời nói của Diệp Tư Hạ.

Anh không hiểu sao, bây giờ dù cô có nói gì, chỉ cần là giọng nói đấy cũng đủ khiến anh yên lòng.
Nhưng Bạch Kỳ Thiên vẫn nhanh chóng đáp lại Diệp Tư Hạ.

Anh hiểu cô gái này, anh đã phá giấc ngủ của cô mà giờ không nói gì thì chắc chắn cô sẽ rất tức giận.
“Diệp Tư Hạ, hôm nay tôi đã đọc bài báo qua liên quan tới cô.”
Diệp Tư Hạ có lẽ đã mường tượng ra lí do Bạch Kỳ Thiên gọi điện cho cô giờ này.

Cô như tỉnh ngủ hẳn khi anh nhắc đến mấy tin tức hôm nay.

Diệp Tư Hạ thở dài giải thích:
“Vụ việc lần này sẽ không ảnh hưởng tới anh đâu.

Tôi hiểu anh không hề thích lộ mặt trước truyền thông nên chưa bao giờ cùng tôi tới các buổi phỏng vấn hay tiệc rượu.

Lần này chỉ là sơ suất nhỏ, anh tôi đã xử lý ổn thỏa hết rồi.

Brian, đêm nay có thể yên tâm gối cao đầu mà ngủ.”
Bạch Kỳ Thiên cho rằng Diệp Tư Hạ đã hiểu sai ý mình.

Anh gọi điện cho cô vốn không phải yêu cầu Diệp Tư Hạ xử lí thông tin cho tốt để không phiền tới mình.
Bạch Kỳ Thiên thực chất khó chịu vì một việc khác.

Anh đưa tay vuốt nhẹ mái tóc mình ra sau, hít một hơi dài và nói:
“Trên bài báo đó, tôi thấy bức ảnh cô và minh tinh Tử Đằng ôm nhau tại sân bay.

Cô và anh ta hẹn hò sao?”
Từ lúc nhìn thấy bức ảnh đó, Bạch Kỳ Thiên không hiểu sao tâm tình chẳng tốt chút nào.


Có ngọn lửa giận nhem nhói trong lòng anh.

Cũng vì thế, anh mới cau có, bực tức bỏ lại Lâm Ảnh Quân ở sân vườn.
Câu nói của Bạch Kỳ Thiên khiến trái tim của Diệp Tư Hạ đập nhanh hơn.

Cô cắn môi liên tục, lòng như có chút vui mừng, háo hức mà cũng không kém phần lo lắng.

Lẽ nào anh thích cô sao.
Diệp Tư Hạ cố gắng giữ bình tĩnh.

Một lúc sau cô vui cười trêu đùa anh:
“Sao vậy? Anh đang ghen sao? Anh ghen khi tôi ôm Tử Đằng sao? Ảnh hẹn hò của tôi với Tử Đằng đâu phải lần đầu anh thấy.”
Câu cuối cô cố tình nhấc cao giọng lên chút thể hiện sự khiêu khích.

Vui đùa thế này khiến tâm tình Diệp Tư Hạ thoải mái hơn một chút nhưng cô vẫn có một chút gì đó mong chờ câu trả lời từ đầu dây bên kia.
Bạch Kỳ Thiên có chút lúng túng.

Anh không hiểu lúc này mình nghĩ gì, buột miệng nói:
“Những bức ảnh kia là có sắp xếp, dàn dựng còn những bức này….”
Nói đến đây anh chợt khựng lại.

Hình như đã phát giác ra trong câu nói của mình có chút gì đó không phải, anh im lặng hẳn không lên tiếng nữa.
Đúng như Bạch Kỳ Thiên dự đoán.

Ở đầu điện thoại bên kia Diệp Tư Hạ vừa khanh khách cười vừa trêu đùa nói:
“Tôi nghe đâu đây mùi chua nồng nặc quá? Haha...Thôi anh ngủ đi, tôi buồn ngủ lắm rồi.

Lần sau đừng gọi khuya quá như vậy, không người nào biết được tưởng tôi và anh có gian tình.

Ngủ ngon và luôn mơ về tôi nha, moazzzz…”
Sau khi cúp máy, Diệp Tư Hạ đưa tay đặt lên ngực trái của mình.

Trái tim cô đang đập mạnh, nhanh hơn bình thường.


Thực ra lúc nãy khi nghe câu nói kia, cô chẳng thể nào bình tĩnh nổi nhưng vẫn cố tỏ ra vui đùa, nhanh chóng kết thúc cuộc gọi.
Còn Bạch Kỳ Thiên, anh cũng chẳng bình ổn đượctâm trạng của mình.

Trong đầu vẫn rối ren với vấn đề của cô và Tử Đằng, nhưng càng rối ren hơn khi anh không hiểu cảm xúc của mình lúc này.

Tại sao vừa anh lại hỏi Diệp Tư Hạ như vậy chứ?
Bạch Kỳ Thiên đấm mạnh vào tường một cái.

Cú đấm này như để trút đi cơn giận của mình.

Không ngờ Bạch Kỳ Thiên anh đây cũng có ngày bị sự tức giận làm cho mất khôn như vậy.
Anh cố xua tan đi những suy nghĩ đó, bước lên giường đi ngủ.

Nhưng cứ nhắm mắt lại anh chợt nhớ đến câu chúc ngủ ngon của Diệp Tư Hạ rồi cả nụ hôn gió qua chiếc điện thoại nữa.
Tiết trời cuối tháng 11 vốn đã lạnh về đêm càng lạnh hơn.

Nhưng trong đầu Bạch Kỳ thiên cứ nghĩ đến nụ hôn gió của Diệp Tư Hạ, rồi lại nhớ đến bờ môi căng mọng đầy quyến rũ và khuôn mặt xinh đẹp đó, rồi cô còn bảo anh đêm ngủ ngon mơ về cô ấy nữa chứ.

Bất giác người Bạch Kỳ Thiên trở nên nóng hơn.

Hơi thở của Bạch Kỳ thiên đã trở nên nặng nề hơn.

Anh hít sâu một hơi, lật chăn nhìn xuống để thấy được sự biến đổi của chiếc quần, miệng chửi thầm: “Chết tiệt”.
Thế là Bạch Kỳ Thiên lại phải cầm quần áo đi vào nhà tắm xả nước lạnh để dập ngọn lửa trong người.

Vậy là Bạch Kỳ Thiên phải thức gần tới sáng chỉ để ngâm nước lạnh, xua tan đi “cơn đói khát” của bản thân.

 
Chương 31: 31: Chap 31 Học Hỏi Thêm





Bên này Diệp Tư Hạ cũng chẳng khá gì hơn.

Cô cũng trằn trọc mãi chưa ngủ được.

Trong đầu cứ nghĩ tới câu nói của Bạch Kỳ Thiên lúc nãy, rõ ràng câu nói đó đầy ẩn ý mà.

Diệp Tư Hạ nghĩ đến đau đầu, đạp chăn ra quyết định đi xuống bếp ăn uống gì đó để khỏi phải mệt đầu vì việc này.
Nhưng có lẽ đêm nay là một đêm khá dài đối với Bạch Kỳ Thiên và Diệp Tư Hạ vì trong lòng họ ngổn ngang nhiều suy nghĩ về đối phương.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Sáng hôm sau, mọi tin tức kia gần như đã bị dập tắt, không còn một chút dấu vết, cứ như chưa từng xuất hiện vậy.

Mọi việc vẫn quay trở về vòng tuần hoàn của nó.
Diệp Hạo Hiên vẫn đang quay cuồng trong công việc.

Dạo này anh bận hơn hẳn bởi trong tay còn đợt đấu thầu khu đất phía thành Đông sắp tới.


Dự án này cũng được gọi là có vĩ mô vì rất nhiều công ty bất động sản tranh chân đấu đá nhau rất khốc liệt.
Vì mong lần đấu thầu này thành công, Chủ tịch Diệp Bác Văn đã thuyên chuyển cả con gái Diệp Tư Hạ sang, coi như vừa giúp đỡ vừa học tập anh trai.
\-Anh cả…
Ngay khi mở miệng ra, cô nhận lại ngay ánh mắt cảnh cáo của anh mình, Diệp Tư Hạ vội sửa lại xưng hô:
\-Tổng giám đốc, lần đấu thầu này coi như là lần debut của anh tại công ty.

Người làm em gái đây sẽ giúp anh có một màn debut hoành tráng nhất.
Vừa nói, Diệp Tư Hạ vừa vỗ tay vào ngực mình thể hiện sự tự tin tuyệt đối.
Diệp Hạo Hiên mắt vẫn không rời khỏi tài liệu, anh cất giọng:
\-Về mảng này hình như cũng không thuộc chuyên môn với ngành học của em.

Coi như là học tập thử sức thôi đừng căng thẳng, nếu có sơ suất gì anh tính hết cả rồi.
Diệp Tư Hạ giậm chân một cái xuống đất, mặt biểu hiện sự không đồng tình, giọng nói có ý phản đối:
\-Anh à, em hiểu anh luôn tìm cách bao bọc em nhưng ba đã cho em sang đây giúp đỡ anh rồi thì chính là muốn em học hỏi thêm.

Với cả anh đâu có bao bọc em mãi được, em phải học sang mảng khác nữa, nếu em cảm thấy bản thân quá một màu, không biết làm nhiều việc.
Diệp Hạo Hiên đóng tài liệu vào, lúc này mới nhìn em gái mình:
\-Em thấy bản thân mình một màu sao.

Nhưng điều anh muốn là em học chuyên về một thứ và giỏi về một thứ thôi, đừng cái gì cũng ôm hết vào người rồi mỗi cái chỉ biết một ít.
Diệp Tư Hạ nhăn mày phản đối:
\-Ý em không phải là học kiểu số lượng.

Đúng thật em muốn học thêm một chút về bên đấu thầu này, chính vì vậy em sẽ theo anh học hành cẩn thận, chăm chỉ làm việc không gây hại cho anh.
Diệp Hạo Hiên bước lên xoa đầu em gái nhỏ:
\-Cố gắng mà học tập.

Ở đây anh em sếp, em chỉ được nghe lời, không được cãi lại.
Nghe thấy câu nói đầy tính chuyên chế kia, Diệp Tư Hạ đánh mạnh vào tay anh trai mình:
\-Anh tính cách ác liệt như này, chị Cẩn Y đúng thật là không chịu được nổi mà.


Thể nào hôm nọ ra ngồi uống ở quán Starbuck, chị kêu trời kêu đất lên với em về cái tính bá đạo của anh đấy.
Đúng thật cái tên “Cẩn Y” vừa thốt ra đã thu hút toàn bộ sự chú ý của Diệp Hạo Hiên, anh nhanh chóng nhìn thẳng vào mặt em gái một cách nghiêm túc:
\-Y Y còn nói gì nữa, nói cho anh nghe xem.
Diệp Tư Hạ như bắt được thóp anh trai mình, cô cười cười rồi vỗ vai Diệp Hạo Hiên như một người bạn hữu:
\-Thiên cơ bất khả lộ.
Rồi quay người đi luôn.

Nhưng khi đến cửa cô nghe thấy câu nói:
\-Đi ăn Dokki không? Chiều nay tan làm đi luôn đằng nào anh cũng đang rảnh.
Diệp Tư Hạ hào hứng cười toe toét nhảy chân sáo về phía anh trai mình:
\-Thành giao.

Tối cả anh hai cũng đi nữa nhá, lẽ nào để anh ấy ở nhà một mình.
\-Ok, cả hai đứa cùng đi anh bao hết.

Cuộc đời của Diệp Hạo Hiên thật sự trở nên vui nhộn khi có 2 đứa em này.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Ra khỏi phòng Tổng giám đốc, Diệp Tư Hạ nhấc máy gọi:
\-Anh hai, có việc vui nghe không?
Đầu bên kia phải một lúc sau mới trả lời:

\-Anh đang làm việc có gì nói nhanh đi?
Diệp Tư Hạ khó hiểu, sao nay anh hai của cô lại nghiêm túc vậy chứ, nhưng cô vẫn nhanh chóng nói để không tốn thời gian của anh mình:
\-Em vừa nhận được một kèo của anh cả mời đi ăn Dokki.

Anh cả bao cả hai anh em mình luôn, tối nay đi ăn.
Bên kia, Diệp Hạo Thành cũng nhanh chóng trả lời nhưng giọng điệu trở về vẻ vui đùa hơn:
\-Tưởng ai bao chứ đại gia bao thì đi luôn.

Tối về anh xong ba anh em mình đi.
Diệp Tư Hạ thấy anh hai Diệp Hạo Thành lại vui đùa trở lại cô cũng chẳng thắc mắc băn khoăn nhiều.

Chào anh trai rồi cúp máy đi làm luôn.
Trong lòng cô thầm cảm ơn chị Cẩn Y yêu quý của cô, nhờ phúc của chị mà cô có một bữa ăn ngon lành không mất tiền.

Vậy nên Diệp Tư Hạ quyết tâm phải lôi được Từ Cẩn Y về làm chị dâu của mình.

 
Chương 32: 32: Chap 32 Tôi Rất Nhớ Em





Sau bữa tối bỏ một lượng vốn ra bao ăn thì Diệp Hạo Hiên đã được lên lớp với kha khá lời khuyên bổ ích từ hai đứa em mình.

Anh quyết tâm bỏ ra nhiều tâm huyết nhất có thể để đưa cô gái nhỏ mình yêu thương về.
Về đêm khuya, nỗi nhớ đầy vơi trong lòng đã thúc đẩy Diệp Hạo Hiên cầm máy điện thoại gọi điện cho Từ Cẩn Y.

Cũng không phải chờ chuông lâu, bên kia đã bắt máy:
\-Tổng giám đốc, có việc gì sao mà anh gọi tôi giờ này.

Đã hết giờ làm việc rồi đó, anh vẫn muốn giao thêm việc cho tôi sao.
Tâm trạng mong chờ được nghe giọng nói của Từ Cẩn Y trong Diệp Hạo Hiên như bị tạt một gáo nước lạnh khi nghe ba chữ “Tổng giám đốc” từ miệng cô.

Diệp Hạo Hiên lòng chút khó chịu nhưng vẫn nhẹ giọng cảnh cáo:
\-Em cũng biết là hết giờ làm việc rồi mà vẫn gọi tôi là Tổng giám đốc là thế nào?
Anh nghe được một tiếng cười nhẹ như một nụ cười nhếch môi của đầu dây bên kia:
\-Ok, Diệp Hạo Hiên giờ này có việc gì mà anh phải gọi điện cho tôi?
Giọng Diệp Hạo Hiên trầm thấp, nhẹ nhàng trả lời:

\-Y Y bây giờ tôi rất nhớ em, thật sự rất nhớ em.

Sau câu nói là một hồi yên tĩnh, cả hai người đều nghe thấy hơi thở của đối phương.

Rồi Từ Cẩn Y mở lời phá tan sự yên lặng đầy lúng túng này:
\-Diệp Hạo Hiên, đừng bám theo tối nữa được không.

Một người đàn ông có tiền tài, có sự nghiệp, con nhà hào môn, ngoại hình cực phẩm như anh muốn bao nhiêu cô gái chẳng được.

Chỉ cần anh vẫy tay một cái, muốn loại người nào cũng đến tận nơi với cả….
Diệp Hạo Hiên không thể tiếp tục nghe Từ Cẩn Y huyên thuyên nữa, anh ngắt ngang lời cô:
\-Tại sao vậy? Rốt cuộc vì lí do gì mà em không thể chấp nhận tôi? Tôi đã nói em bao nhiêu lần rồi, dù là bất kì cô gái nào tôi cũng không cần.

Tôi chỉ cần em thôi, cần em thôi...Từ Cẩn Y!
Nói đến câu cuối cùng, giọng anh chợt gằn mạnh như một lời tuyên bố, anh nhấn mạnh tên cái tên Từ Cẩn Y như muốn khắc sâu nó vào trái tim, tâm trí mình lần nữa để không bị câu trả lời lúc nãy của cô làm cho nhói lòng.
\-Diệp Hạo Hiên cũng muộn rồi, anh nghỉ ngơi đi.
Khi cúp máy, Diệp Hạo Hiên vứt chiếc điện thoại trở lại bàn.

Anh đi về phía cửa sổ, chống tay xuống thành cửa, đầu cúi xuống.

Anh yên lặng, ngậm ngùi, gặm nhấm nỗi âm ỉ trong tim.

Lời nói của Từ Cẩn Y như một nhát cứa nhẹ vào trái tim Diệp Hạo Hiên.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
\-Chị Cẩn Y, sao mấy hôm nay mặt chị xanh xao vậy, mắt còn có quầng thâm nữa.
Từ Cẩn Y đang miên man trong suy nghĩ của bản thân, cô bỗng giật mình khi nghe thấy câu hỏi của Diệp Tư Hạ.
Như buổi chiều chủ nhật mọi khi, Diệp Tư Hạ luôn hẹn Từ Cẩn Y đi đâu đó cho khuây khoả, thư giãn đầu óc sau một tuần làm việc.

Họ luôn tâm sự, chia sẻ với nhau mọi chuyện nên lúc nào cũng thân thiết như chị em ruột.

\-Tiểu Hạ , chị có sao đâu.

Dạo này nhiều việc nên mất ngủ quá đấy mà.
Diệp Tư Hạ nhìn người đối diện mình bằng ánh mắt khó hiểu:
\-Công việc sao? Nếu nhiều việc quá thì tối nay em bảo anh trai em từ nay giao ít việc thôi cho chị có thời gian nghỉ ngơi.

Bây giờ chị còn trẻ, nghỉ ngơi ăn uống đầy đủ mới giữ vẻ đẹp của mình lâu được.
Thấy Diệp Tư Hạ nói vậy, Từ Cẩn Y vội từ chối ngay.

Bây giờ điều mà cô không mong muốn nhất là dây dưa đến Diệp Hạo Hiên.

Diệp Tư Hạ như bắt được ý, cô vặn hỏi ngay:
\-Chị là ăn không ngon ngủ không yên vì anh trai em sao?
Câu hỏi này cất lên dưới ánh mắt đầy chờ mong câu trả lời của Diệp Tư Hạ.

Cô chớp chớp mắt liên tục nhìn thẳng vào Từ Cẩn Y.
Lúc sau Từ Cẩn Y đành buông vũ khí đầu hàng kể hết cho Diệp Tư Hạ nghe về chuyện tối hôm đó Diệp Hạo Hiên gọi điện cho cô.
\-Mấy ngày nay anh ấy cũng không bám chị như đợt trước nữa.

Làm việc lúc nào cũng nghiêm túc, sắc mặt lạnh tanh, không còn để ai vào trong mắt.
Diệp Tư Hạ nghe vậy, cô muốn cười thật lớn nhưng phải giữ ý một chút.


Không ngờ anh trai mình còn đang giận dỗi con gái người ta.

Cô phải vội an ủi:
\-Chị yên tâm, chắc anh cả em dạo này bận việc quá, thời điểm đấu thầu khu đất kia cũng đang đến gần rồi.
Có vẻ như Từ Cẩn Y không muốn tiếp tục chủ đề nay nên phải nhanh đánh sang vấn đề khác:
\-Đúng rồi Tiểu Hạ, chị nghe nói mấy hôm nay, không tính lần đầu tiên thì đã có thêm hai lần những bài báo nói em bắt cá hai tay lại tiếp tục tung ra.

Nhắc đến chuyện này, Diệp Tư Hạ lại bực mình, cô đặt ly cafe của mình “cạch” một cái xuống đĩa:
\-Thật may là anh cả em xử lí chuyện này tốt.

Tin tức vừa tung ra đã bị dập tắt ngay.

Không biết ai có thù với em như vậy chứ? Mấy hôm nay em cũng ít tiếp xúc với Brian rồi không thì tin tức đó chắc chắn sẽ thúc đẩy nhân viên trong công ty bàn tán xôn xao mất.
Khi nghe câu nói của Diệp Tư Hạ, Từ Cẩn Y vẫn thắc mắc: rõ ràng vài hôm nay Diệp Hạo Hiên gần như tập trung vào việc đấu thầu 100% không có chút thời gian nào để ý đến những bài báo đó nếu hôm qua cô không báo cáo với anh ta.

 
Chương 33: 33: Chap 33 Thạch Thảo - Tiểu Thư Thạch Gia





\-Anh cả, những bài báo tin đồn xấu về Tiểu Hạ đã được tung lên 2 lần trong tuần này, có người đã xoá và che đậy hoàn toàn những thông tin này trong khi đó em còn chưa kịp ra tay.

Cái nghề hacker này nghèo đến chết mà, muốn một lần thử thách mà cũng khó.
Diệp Hạo Thành ngồi đối diện với anh trai Diệp Hạo Hiên của mình làu bàu.

Diệp Hạo Hiên nghe vậy, anh nhăn mày khó hiểu rơi vào trầm tư suy nghĩ.

Một lúc sau anh mố quay ra nói với em trai mình:
\-Cho em đi học hacker đúng là nhiều chuyện mà.

Vì với mấy tin tức này khá dễ dàng đối với em nhưng mà rồi cuối cùng em vẫn không xử lí được kịp thời sao?
Diệp Hạo Thành nhanh nhảu phản đối:
\-Là bên nào đó nhanh chân hơn.

Lần này em định dùng những bài báo bôi nhọ này để hack vài thứ, đưa ra một loạt tin tức tẩy trắng cho Tiểu Hạ luôn nhưng đã kịp làm đâu.


Em còn đang chuẩn bị cắm đầu bắt tay vào làm thì mọi tin tức đều đóng băng sạch.

Anh nghĩ xem ai làm?
Diệp Hạo Hiên cũng khá tò mò về bên đối phương kia, anh xem lại nhưng tin tức mà đứa em trai chụp lại gửi cho mình.

Suy nghĩ đăm chiêu một lát, anh mới cất lời:
\-Người xoá tin tức này chỉ có thể là người trong cuộc.

Và cả hai lần này đều là người đó.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Tại quán cafe:
\-Bạch Kỳ Thiên anh nhìn đi, những bài báo này càng ngày càng lộ rõ khuôn mặt anh đấy.

Anh nhìn bức ảnh này xem, đã chụp đến góc nghiêng rồi đó.
Bạch Kỳ Thiên ngồi đối diện cô gái vừa nói vẫn tỉnh bơ nhâm nhi ly cafe đen của mình.

Chờ đến lúc cô ta nói xong, anh mới cất lời:
\-Nếu họ muốn cứ để họ viết, tôi không sợ.

Lần này cô gọi tôi ra đây có chuyện gì nói nhanh đi, đừng nói là cô chỉ gọi tôi đến để phàn nàn về mấy tin tức này.
Thạch Thảo, cô tiểu thư kiêu kì của Thạch gia, chính là cô gái đang nói chuyện với Bạch Kỳ Thiên.

Thạch Thảo nhấp nhẹ ly nước của mình, nhìn thẳng vào Bạch Kỳ Thiên nói:
\-Lần này em về nước luôn, ba mẹ em cũng đang có dự định tính đến việc đính hôn của chúng ta, dù gì chúng ta cũng đã hứa hôn từ….
“Cạch”.

Ly cafe trong tay Bạch Kỳ Thiên đặt mạnh xuống, giọng nói đầy cảnh cáo:

\-Ai hứa hôn với cô? Cái gì mà thúc đẩy việc đính hôn? Ba mẹ tôi đã gật đầu rồi sao? Tôi đồng ý rồi sao? Thu lại ảo tưởng của cô trước khi nó dẫn đến hậu quả đầy đau đớn.
Thạch Thảo nghe vậy nhếch miệng cười, cô ta là công chúa của Thạch gia cưng phụng, vậy mà người đối diện này lại dám lớn tiếng coi khinh:
\-Bạch Kỳ Thiên, đúng là ba mẹ anh chưa đồng ý nhưng đứng trước lợi ích họ phải suy tính lại.

Ngày nào anh chưa được ngồi vào vị trí chủ tịch của Bạch gia thì anh vẫn cần nhiều mối quan hệ giúp đỡ.

Thạch gia của em chính là lựa chọn không tồi nha, nếu là hào môn thông thường em cũng chẳng so đo nhưng Thạch gia còn có quan hệ với hoàng tộc nữa.

Một miếng mồi ngon củng cố địa vị cho con trai mình, lẽ nào ba mẹ anh không suy tính.
Nói xong cô ta đứng dậy cất bước ngồi xuống vị trí bên cạnh Bạch Kỳ Thiên, khuôn mặt đưa gần lại gần anh, nhưng lướt qua ghé vào tai anh thì thầm:
\-Hơn nữa ngoại hình vóc dáng của em không tệ.

Về làm vợ anh chẳng phải anh được lợi về mọi mặt rồi sao.
Bạch Kỳ Thiên vẫn mặc kệ người bên cạnh thì thầm to nhỏ, đôi tay dần dần quấn vào cánh tay anh, khuôn mặt vẫn lạnh lùng không phản bác.

Chờ khoảng một lúc sau, khi anh đã uống xong tách cafe của mình mới quay ra bên cạnh nói:
\-Cô xong hết rồi đúng không? Lời nói và hành động câu dẫn xong hết rồi hả? Vậy tôi xin phép về, lần sau không có việc gì đừng đến tìm tôi, tôi không rảnh như cô nghĩ đâu.
Bạch Kỳ Thiên thẳng thừng đứng dậy chẳng lưu luyến gì với mỹ nhân vừa rồi.

Đang bước đi, anh nghe thấy tiếng nói từ đằng sau:

\-Là vì cô gái trong bài báo kia sao? Tên là gì nhỉ? Diệp Tư Hạ...tiểu thư Diệp gia.

Anh vì cô ta định từ chối tôi sao?
Bạch Kỳ Thiên nghiêng nửa khuôn mặt không chút cảm xúc của mình lại, giọng lạnh lùng xen chút giá rét:
\-Việc của tôi chưa đến lượt cô quản.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
\-Tiểu thư, cô đang làm gì vậy, chúng ta mau chóng về thôi.
Diệp Tư Hạ đang ở bên phía đối diện quán cafe vừa Bạch Kỳ Thiên bước ra.

Cô muốn tiến lên hỏi anh cho ra nhẽ về mối quan hệ giữa anh và người phụ nữ kia nhưng Cơ Uy đã giữ cô lại.

Lúc này cô mới phát giác ra hành động thấy thố của mình, cô chợt nhận ra mình rốt cuộc đã là gì của anh đâu mà đòi ra đó chất vấn.

Diệp Tư Hạ quay lại vào xe, ngồi tĩnh tâm lại một chút.
\-Cơ Uy, vừa nãy cảm ơn anh.

 
Chương 34: 34: Chap 34 Tâm Trạng Rối Bời Của Diệp Tư Hạ





“Tiểu thư, cô đang làm gì vậy? Chúng ta mau chóng về thôi, Diệp chủ tịch vừa gọi bảo tôi nhanh chóng đưa tiểu thư về.”
Diệp Tư Hạ đang ở bên phía đối diện quán cafe vừa Bạch Kỳ Thiên bước ra.

Cô muốn tiến lên hỏi anh cho ra nhẽ về mối quan hệ giữa anh và người phụ nữ kia nhưng Cơ Uy đã giữ cô lại.
Lúc này Diệp Tư Hạ mới phát giác ra hành động thất thố của mình, cô nhận ra mình rốt cuộc đã là gì của anh đâu mà đòi ra đó chất vấn.

Diệp Tư Hạ quay người ngồi vào trong xe, nhắm mắt tĩnh tâm một chút.
"Cơ Uy, vừa nãy cảm ơn anh."
Vừa nãy nhờ có người vệ sĩ này ngăn lại nên Diệp Tư Hạ mới không đi đến chỗ Bạch Kỳ Thiên chất vấn.

Dù gì cô cũng phải cảm ơn một câu.
Diệp Tư Hạ ngồi trong xe để bình ổn lại tâm trạng rối bời của mình nhưng trong đầu cứ quanh quẩn hình ảnh của Brian và cô gái lạ mặt kia.

Cô lấy máy điện thoại ra soạn một dòng tin nhắn: “Tối nay gặp mặt một chút đi” và định gửi cho trợ lý kia thì chợt nghe thấy giọng nói từ phía ghế lái:
“Tiểu thư mấy ngày nay tin đồn thất thiệt về cô dù đã được xoá đi nhưng tai mắt khắp nơi vẫn hướng về cô.

Tôi nghĩ tiểu thư nên chú ý một chút.”
Diệp Tư Hạ hiểu được hàm ý trong câu nói của Cơ Uy.

Có lẽ anh quan sát và đoán được cô định gửi tin nhắn cho Brian nên mới mở lời nhắc nhở.


Diệp Tư Hạ nhăn mày, khuôn mặt đầy sự khó chịu, nhanh tay xoá tin nhắn kia đi rồi ném chiếc điện thoại sang một bên.
Vì tâm trạng không tốt, ánh mắt cô trở nên sắc lạnh hơn.

Cô nhìn thẳng vào gương chiếu hậu phía trên, lời nói cất lên đầy ý cảnh giác:
“Cơ Uy, anh được ba và anh tôi sai đi quản tôi sao?”
Cơ Uy là một vệ sĩ đương nhiên chỉ làm đúng chức trách của mình là bảo vệ Diệp Tư Hạ.

Đối với việc vừa rồi chính là một cách bảo vệ cô khỏi tin tức xấu lan truyền.

Vậy nên Cơ Uy rất bình tĩnh trả lời trước sự chất vấn của Diệp Tư Hạ:
“Tiểu thư, trách nhiệm của tôi là bảo vệ an toàn cô khỏi những nguy hiểm, kể cả nguy hiểm từ báo chí rình rập.”
Diệp Tư Hạ biết rõ Cơ Uy vốn là do ba và anh cả Diệp Hạo Hiên lựa chọn làm vệ sĩ cho cô nên việc anh ta giám sát chặt chẽ mọi việc làm của Diệp Tư Hạ phần nhiều là ý của ba và anh trai.

Cô nở một nụ cười như có như không, nói thẳng:
“Tôi biết anh nhận lệnh từ ba và anh cả nên cũng chẳng trách anh được.

Bắt đầu từ mai mọi hoạt động của tôi ở bên ngoài, anh đều đến đưa đón như lúc trước đi.

Bây giờ tôi chỉ cần ra khỏi nhà một bước chẳng lường được có bao nhiêu paparazzi và phóng viên rình rập.”
Sau khi nghe câu đáp “Vâng” của Cơ Uy, Diệp Tư Hạ lại chìm vào yên lặng.

Cô nhắm mắt nghỉ ngơi một lát, chợt nhớ tới lời nhắc nhở của anh cả Diệp Hạo Hiên tối qua:
“Em hãy cẩn thận với cậu trợ lý của mình một chút.

Có lẽ cậu ta không đơn giản như vậy đâu.

Hồ sơ lí lịch sạch tới nỗi khiến ai cũng phải nghi ngờ.”
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Tại quán bar Devil
Bạch Kỳ Thiên trầm tư vừa uống rượu vừa chìm vào dòng suy nghĩ của mình.

Anh lặng yên ngồi giữa một phòng toàn âm thanh nhốn nháo của mấy người bạn đang đà đưa câu chuyện.

Chợt có người gọi giật anh lại hỏi han:

“Kỳ Thiên, lần này cậu về nước đã im hơi lặng tiếng không cho bọn tôi biết chút tin tức gì, giờ lại yên lặng ngồi đó à.

Nào ra uống chút với chúng tôi.”
Câu nói kia đã kéo Bạch Kỳ Thiên ra khỏi những suy nghĩ của mình.Trước lời mời của mấy người bạn, Bạch Kỳ Thiên vẫn thản nhiên ngồi đấy, anh nâng ly rượu của mình lên mời và đáp lại vài câu hời hợt cho có lệ.
Đến cuối cùng, khi tất cả giải tán hết, trong phòng chỉ còn lại ba người, Bạch Kỳ Thiên, Lâm Ảnh Quân và Trác Phong\- một người bạn thân khác của Bạch Kỳ Thiên.
Trác Phong ngồi xuống bên cạnh Bạch Kỳ Thiên, vỗ vào vai anh một cái, nhướn nhẹ chân mày lên hỏi:
“Sao vậy, cậu mắc bệnh gì sao? Mai qua bệnh viện, tôi xem có chữa nổi cho cậu không?”
Lâm Ảnh Quân thấy trò vui cũng phải góp mặt.

Anh ta nhìn vào Trác Phong nhưng ý nói lại hướng về Bạch Kỳ Thiên:
“Bệnh người ta là bệnh tương tư.

Bác sĩ khoa ngoại thần kinh như cậu chữa được hả?”
Sau câu nói của Lâm Ảnh Quân là một trận cười lớn của họ, đương nhiên Bạch Kỳ Thiên là ngoại lệ.

Trác Phong nén cười, chỉ tay về phía Bạch Kỳ Thiên hỏi:
“Núi băng ngàn năm cũng mắc bệnh tương tư sao? Nói cho tôi biết cậu đang tương tư ai vậy?”
Nghe được ý trêu đùa của hai người bạn của mình, Bạch Kỳ Thiên cũng không chấp nhặt.

Trong cuộc sống luôn đấu đá tranh giành, chỉ khi họ ngồi uống rượu nói chuyện với nhau mới có thể buông lỏng cảnh giác được.
Bạch Kỳ Thiên thở dài, anh đặt ly rượu xuống bàn, nhìn Trác Phong và Lâm Ảnh Quân, nghiêm túc nói:
“Tôi sắp quay trở về Bạch gia rồi!”
Một câu nói không cao không thấp nhưng đã thu hút sự chú ý của Lâm Ảnh Quân và Trác Phong.

Cả ba người bọn họ đều hiểu, cuộc trở về này của Bạch Kỳ Thiên sẽ gây ra nhiều sóng gió trong Bạch gia.


Điều đó đồng nghĩa với việc phong ba trong giới thương trường sắp sửa ập đến, một cuộc chuyển giao địa vị đầy máu tanh sắp sửa xảy ra.
Lâm Ảnh Quân trước giờ là người đón chào thử thách bằng thái độ dửng dưng.

Khi nghe Bạch Kỳ Thiên nói vậy, anh ta vẫn vui đùa nói:
“Nếu sắp trở về làm thiếu gia rồi thì hãy nhớ trả tôi.

Hai lần vừa rồi tôi đã giúp câu xử lí nhanh tin tức liên quan tới Diệp Tư Hạ.

Số tiền không ít đâu, cậu tốt nhất đừng quỵt.”
Trác Phong nắm được trọng điểm trong câu nói của Lâm Ảnh Quân, anh quay ra hỏi Bạch Kỳ Thiên:
“Tin tức gì cơ, vừa mới về cậu đã dính phốt rồi sao Bạch Kỳ Thiên?”
Bạch Kỳ Thiên chỉ lườm Trác Phong một cái, anh chẳng có tâm tình trả lời những thắc mắc này của bạn mình.

Nhưng Lâm Ảnh Quân thì vô cùng hào hứng, anh ta nhanh nhảu trả lời:
“No no.

Là tin tức bôi xấu của Diệp Tư Hạ, còn cậu ta bị đồn là tình nhân nhỏ của nữ tổng tài thôi.”
Sau câu đó là một tiếng cười không ngớt của Trác Phong và Lâm Ảnh Quân, còn Bạch Kỳ Thiên thì mặt mũi đen sì.

 
Chương 35: 35: Chap 35 Hợp Tác Với Dave





“Dave, cậu bảo tôi không tung ngay một loạt ảnh của tên trợ lý kia là đợi thời cơ.

Thời cơ mà cậu nói đâu? Hai lần vừa rồi chưa kịp để mọi người biết đã bị dập tắt.

Cậu nói xem, cách làm của cậu hiệu quả không?”
Người đàn ông tên Dave đứng canh cửa sổ quay lưng về phía chủ tịch Kha, anh ta lặng im ngắm nhìn khung cảnh thành phố, mặc kệ những lời làu bàu kia.

Một lúc sau, anh ta mới lạnh lẽo cất tiếng:
“Chủ tịch Kha, ông đã hợp tác với tôi thì phải tin tưởng cách làm của tôi.

Những bức ảnh kia sắp được dùng đến rồi, hơn nữa trong tay tôi còn một con át chủ bài chỉ chờ thời cơ thích hợp.”
Chủ tịch Kha dường như vẫn không hài lòng với câu nói của người đàn ông kia.

Ông ta tiến lại gần Dave, gặng hỏi thêm:
“Át chủ bài của cậu là gì? Cậu phải nói ra cho tôi biết, dù gì tôi cũng là đối tác với cậu.”
Chợt một tiếng cười lạnh lẽo vang lên, Dave quay nửa khuôn mặt lại.

Dù chỉ nhìn được góc nghiêng nhưng cũng đủ khiến chủ tịch Kha rùng mình vì vẻ âm hiểm toát ra từ Dave.

Anh ta “hừ” mạnh một tiếng:
“Hai chữ đối tác này, chỉ sợ ông kham không nổi.

Làm tốt việc của ông đi và đừng thắc mắc bất cứ điều gì.”

Giọng nói của Dave dù không cao nhưng cũng đủ khiến chủ tịch Kha phát run.

Dave tiếp tục nói:
“Ông chỉ cần biết thứ đó là tôi có được từ chỗ Tử Đằng, vô cùng hữu ích cho việc sắp tới của chúng ta.”
Nghe đến cái tên này, chủ tịch Kha nhăn mày suy nghĩ giây lát.

Có lẽ ông ta đã nhớ ra người tên Tử Đằng kia, khuôn mặt khó hiểu, thắc mắc hỏi:
“Tử Đằng là tên đại minh tinh dang nổi sao? Tại sao hắn giúp đỡ chúng ta? Hắn có mục đích gì sao?”
Dave cười nhạt trước câu hỏi thừa thãi chẳng mấy khôn ngoan kia.

Anh ta bước về phía quầy rượu, rót một ly, đưa lên miệng nhâm nhi thưởng thức từng chút một.

Mọi động tác đều toát lên khí chất vương giả như đã thấm nhuần trong máu.

Một lúc sau, Dave mới trả lời:
“Mục đích của anh ta và của ông là hoàn toàn trái ngược nhau nhưng đối tượng chỉ có một, đó là Diệp Tư Hạ.

Anh ta thích Diệp Tư Hạ thì liệu đồng tình với việc ông trả thù cô ta hay không? Thứ Tử Đằng muốn là loại bỏ được tên trợ lý và ở bên Diệp Tư Hạ.

Điều chúng ta cần là bắt được lòng đố kị đó giúp ích cho kế hoạch.”
Mọi âm mưu đã được dàn xếp sẵn.

Mục đích của Dave vốn chẳng phải là Diệp Tư Hạ mà chính là Bạch Kỳ Thiên.

Chỉ là tự nhiên có một Diệp Tư Hạ trở thành bàn đạp trên con đường trừ khử Bạch Kỳ Thiên, Dave đương nhiên không thể bỏ qua cho cô.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Cuộc đấu thầu khu đất phía thành Đông đã diễn ra.

Các công ty lớn gay gắt chọi nhau từng con số giá cả.
Tại tập đoàn Ciel, Diệp Hạo Hiên đang căng thẳng quan sát những biến động trên các màn hình xung quanh, bên tai đầy những tiếng báo cáo của các nhân viên đang kiểm soát số liệu.
Diệp Tư Hạ ngồi bên cạnh, lòng lo lắng, bồn chồn không yên.

Khuôn mặt cô đầy căng thẳng, hai bàn tay cô nắm chặt như cầu mong điều gì đó không xảy ra.
Qua hai tiếng đồng hồ “chiến đấu”ác liệt, chỉ còn lại hai đối tượng tranh giành khu đất phía thành Đông.

Đó là tập đoàn Ciel và tập đoàn của Bạch gia.

Trên mặt của Diệp Hạo Hiên tràn đầy mệt mỏi, anh lặng yên quan sát những lần ra giá trước đó của Bạch gia, đăm chiêu suy tính.

Bỗng Từ Cẩn Y cầm theo một tập tài liệu, tiến lên bên cạnh Diệp Hạo Hiên báo cáo:
“Tổng giám đốc, chúng ta không thể nâng giá được nữa nếu không sẽ vượt quá con số liệu tính từ trước.


Việc này dẫn đến thiếu vốn trầm trọng của công ty.”
Từng giây phút trong căn phòng lúc này như ngưng đọng lại.

Cả phòng yên tĩnh, không còn có tiếng gõ “cạch cạch” trên bàn phím hay tiếng báo cáo số liệu.

Tất cả các nhân viên đang chờ đợi quyết định của Diệp Hạo Hiên.

Chợt có một nhân viên báo cáo:
“Tổng giám đốc, Bạch thị đã bắt đầu nâng giá.”
Diệp Hạo Hiên thở dài một hơi đầy tiếc nuối, anh đưa ra quyết định:
“Bỏ đấu thầu.”
Các nhân viên đều khá ngạc nhiên và có chút tiếc nuối với quyết định này nhưng họ biết Tổng giám đốc phải có dự tính về tương lai cho công ty, không thể bỏ quá nhiều vốn vào một cuộc đấu thầu.
Sau khi nghe được quyết định của anh trai mình, Diệp Tư Hạ rời khỏi phòng trong tâm trạng lâng lâng khó nói.

Diệp Hạo Hiên vẫn đứng ở cửa chờ em gái mình ra, anh chỉ vỗ nhẹ lên vai của Diệp Tư Hạ an ủi:
“Suy đoán của anh đã đúng.

Điều gì đến cũng phải đối mặt.

Đừng có ủ rũ như vậy.”
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Quán bar xập xình đầy ánh đèn tiếng nhạc, đây là nơi con người tìm đến giải toả tâm tình.

Lúc này ở quầy bar, Diệp Tư Hạ uống rượu không ngừng nghỉ, cô uống hết từ ly này đến ly khác.

Các ly rượu đã xếp thàh một hàng dài trước mặt Diệp Tư Hạ.
Có rất nhiều người đàn ông lại gần cô mời mọc nhưng Diệp Tư Hạ thẳng thừng để lại một chữ đầy tức giận: “cút”.

Khi đã uống say bí tí, nhân viên phục vụ lại gần hỏi:
“Cô ơi, cô đã say rồi để tôi gọi người thân đón cô về nhé.


Cô đưa số điện thoại để tôi gọi dùm cho.”
Vì Diệp Tư Hạ là người tung tiền hậu hĩnh ở đây nên bên nhân viên cũng tiếp đón chu đáo.

Nhưng cô lắc tay ra hiệu từ chối.

Diệp Tư Hạ lấy máy mình ra, ấn gọi vào một số điện thoại.
Đầu bên kia nhanh chóng bắt máy, giọng nói ấm áp trả lời:
“Alo?”
Khuôn mặt của Diệp Tư Hạ đã mơ màng trong men say.

Cô yên lặng một lúc lâu để cô khắc ghi giọng nói này vào trong lòng mình.

Lúc sau Diệp Tư Hạ chống tay vào cằm nâng mặt lên, giọng nói nhè nhẹ mang theo hơi men:
“Brian tôi uống say rồi, anh đến đón tôi đi.”
“Cô đang ở đâu? Đọc địa chỉ cho tôi?”
Diệp Tư Hạ nhìn xung quanh một lượt, cô lắc đầu nguầy nguậy, nức nở nói:
“Tôi không biết, không biết đây là đâu cả, chỉ biết là một quán bar thôi.”
Bạch Kỳ Thiên ở đầu dây bên kia có vẻ lo lắng nhưng vẫn cố trấn an cô:
“Diệp Tư Hạ, cô bình tĩnh, đưa điện thoại cho nhân viên đi.”
Diệp Tư Hạ nghe lời, đưa điện thoại cho nhân viên gần đó.

Cô ngà ngà say không rõ Bạch Kỳ Thiên nói điều gì với người nhân viên kia nhưng Diệp Tư Hạ vẫn lơ mơ nghe thấy tiếng nói đọc địa chỉ quán bar.

 
Chương 36: 36: Chap 36 Tôi Cõng Cô Về Nhà





Bên phía này, Bạch Kỳ Thiên sau khi nghe xong cuộc gọi đấy, cầm áo đứng lên đi thẳng, bỏ mặc hai người bạn thân của mình đang uống rượu.

Anh cảm thấy thật may khi Diệp Tư Hạ cũng đang ở Devil.
Bạch Kỳ Thiên xuống tầng, nhìn về phía quầy bar đã thấy Diệp Tư Hạ say khướt đang nằm gục đầu trên bàn.

Anh tiến lại gần, quản lí Cao của Devil định tiến lên chào hỏi thì anh đưa tay lên miệng, ra hiệu im lặng.
Bạch Kỳ Thiên đến gần Diệp Tư Hạ đánh thức cô dậy:
“Diệp Tư Hạ tôi đến rồi đây.

Sao cô uống nhiều rượu vậy chứ? Tỉnh dậy nào, bây giờ tôi đưa cô về.”
Bạch Kỳ Thiên nhíu mày khi thấy bàn rượu rải đầy ly, anh đoán chắc đây là chỗ cô uống.

Anh lắc đầu ngao ngán, tự hỏi sao Diệp Tư Hạ uống nhiều như vậy chứ.

Bạch Kỳ Thiên trả tiền rượu thì nhân viên báo Diệp Tư Hạ đã thanh toán đủ trước khi uống.
Diệp Tư Hạ dựa vào vai anh, cô nấc nhẹ lên một tiếng, ngón trỏ khua khua trước mặt Bạch Kỳ Thiên nói:
“Diệp Tư Hạ tôi đây không cần người khác phải trả tiền hộ.”
Bạch Kỳ Thiên biết cô say nên không chấp nhặt.


Anh đáp nhẹ lại vài câu và dìu Diệp Tư Hạ đi ra ngoài.
Diệp Tư Hạ loạng choạng bước đi theo nhịp của Bạch Kỳ Thiên.

Nhưng đi đến cửa cô bất ngờ dừng lại, nhìn Bạch Kỳ Thiên hỏi:
“Sao lại đến đây nhanh vậy? Anh đang ở đây sao? Thôi anh vào chơi tiếp đi tôi tự về được.”
Bạch Kỳ Thiên nhìn con ma men trước mặt bật cười.

Diệp Tư Hạ dù đã say nhưng cô vẫn để ý đến từng điều nhỏ nhặt như vậy.

Trong lúc anh không để ý, Diệp Tư Hạ vùng ra khỏi vòng tay của Bạch Kỳ Thiên, cô vẫy vẫy tay tạm biệt và loạng choạng bước đi tiếp.

Nhưng vì đã say cô đi còn chẳng vững nữa, suýt thì ngã ở bậc thềm bước xuống.

May sao Bạch Kỳ Thiên phản ứng nhanh nhạy, kịp thời đỡ cô dậy:
“Cô như này mà muốn tự về sao? Để tôi đưa cô về cũng được, đằng nào tôi cũng chuẩn bị về rồi.

Với cả cô là con gái đi đêm khuya như này rất nguy hiểm.”
Có vẻ khi say Diệp Tư Hạ tính tình trẻ con hơn.

Cô bĩu môi ngồi sụp xuống đất không chịu đi:
“Nhưng Diệp Tư Hạ tôi không muốn nợ anh.

Với cả anh bảo tôi tự về rất nguy hiểm, thế đi với anh không nguy hiểm à? Lỡ anh không đưa tôi về nhà mà dẫn vào khách sạn thì sao?”
Diệp Tư Hạ nói xong, nhoẻn miệng nụ cười ngây thơ, ngẩng mặt nhìn Bạch Kỳ Thiên.

Hai má cô hây hây hồng vì tác dụng của rượu cộng với biểu cảm trên mặt cô lúc này trông rất đáng yêu.
Bạch Kỳ Thiên lắc đầu bó tay với hoàn cảnh lúc này.

Anh ngồi xuống theo dỗ dành “đứa trẻ” Diệp Tư Hạ này:
“Tôi hứa đưa cô về đến tận nhà vì tôi cũng sợ ba cô và anh trai cô lắm.

Nếu tôi dám làm gì cô chẳng phải họ sẽ xử lí tôi sao?”
Diệp Tư Hạ nghe xong thấy có vẻ hợp lí, cô gật gù đồng ý.

Bạch Kỳ Thiên kéo cô đứng thẳng dậy, đỡ cô đi về phía xe.


Bỗng dưng Diệp Tư Hạ đứng khựng lại, dứt khoát không chịu đi.

Khuôn mặt Bạch Kỳ Thiên tràn đầy bất lực nhưng anh vẫn phải nhẹ giọng hỏi han:
“Diệp tiểu thư của tôi à, bây giờ cô sao nữa đây?”
Bạch Kỳ Thiên có chút đau đầu với một Diệp Tư Hạ như bây giờ nhưng cũng thấy cô rất đáng yêu.

Như một con mèo nhỏ không chịu nghe lời nhưng không ai giận cô nổi.
Diệp Tư Hạ quơ tay, lắc đầu nguầy nguậy.

Ánh mắt long lanh với giọng nói nũng nịu khiến trái tim Bạch Kỳ Thiên mềm nhũn:
“Tôi không muốn đi xe oto về.

Bây giờ tôi muốn anh cõng tôi về nhà cơ.

Nhà tôi gần đây lắm, cõng một tí thôi.”
Dưới ánh trăng, khuôn mặt vì men say của Diệp Tư Hạ dù có chút ngây thơ nhưng vẫn còn nét hấp dẫn đến lạ.

Vài cơn gió thổi qua khiến tóc mai dính lên mặt cô càng tô thêm cho vẻ đẹp dó.

Bạch Kỳ Thiên ân cần tiến đến, anh giơ tay nhẹ nhàng vén sợi tóc mai về phía sau tai cô rồi nhẹ nhàng nói:
“Được, tôi cõng cô về nhà.”
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Trời về khuya càng trở nên lạnh hơn.


Từng cơn gió thổi làm tăng thêm cái giá của mùa đông miền Bắc đầu tháng 12.

Ánh đèn đường vẫn sáng đèn dẫn bước soi đường cho người người đi lại, bởi lẽ vì là trung tâm thành phố nên con đường vẫn có nhiều người đi.
Dưới “lớp trang điểm” của ánh đèn đường có một bóng hình người đàn ông đang cõng một cô gái trên lưng.

Hình ảnh đó trở nên lãng mạn lạ thường dưới ánh đèn quen thuộc của khu đô thị.

Giữa con phố của giới thượng lưu giàu có ta thường thấy được sự xa hoa hào nhoáng nhưng hôm nay cái vẻ ngoài đó chỉ là phông nền cho hình ảnh chàng trai cõng một cô gái lúc này.
Bạch Kỳ Thiên bước đi vẫn vững vàng, hai cánh tay vững chãi đỡ lấy chân Diệp Tư Hạ để không bị tuột ngã xuống.

Anh tham lam muốn thời gian này ngừng lại một chút, để cô gái ngủ trên lưng anh lâu hơn một lúc.
Diệp Tư Hạ yên lặng nằm trên lưng của Bạch Kỳ Thiên, vùi mặt vào một bên vai anh.

Cứ tưởng cô đã say, lim dim vào trong giấc ngủ thì chợt Diệp Tư Hạ cất giọng nhẹ nhàng:
“Hơi thở của anh thật ấm áp.

Nó trầm tĩnh như con người anh vậy, khiến tâm tình tôi cũng trở nên nhẹ nhõm hơn.

Lúc này đây tôi muốn con đường này dài hơn một chút, một chút… để có thể lắng nghe rõ hơn hơi thở của anh, nhịp đập trái tim anh….”

 
Chương 37: 37: Chap 37 “anh Thật Độc Ác Bạch Kỳ Thiên”





Bạch Kỳ Thiên vẫn yên lặng lắng nghe Diệp Tư Hạ nói, anh đoán chắc cô say rồi mới nói như vậy.

Nhưng trong lòng anh thật ra cũng giống cô phần nào….
“Anh biết không hôm nay tôi đã uống rất nhiều rượu, rất nhiều rất nhiều.

Tôi uống vì một người đàn ông, người đó đã lừa dối tôi, lợi dụng tôi…Tôi nhiều khi không hiểu rõ trái tim muốn gì mình nhưng ngay lúc này tôi biết rất rõ nó đang rung động.

Trái tim tôi đã rung động trở lại vì người đó, tôi đã vui vẻ hơn, đã rũ bỏ phần nào những buồn đau trong quá khứ nhưng….”
Gần như toàn bộ tâm trí của Bạch Kỳ Thiên chỉ đặt vào người đàn ông mà Diệp Tư Hạ nhắc đến nên anh đã bỏ qua hoàn toàn những lời nói tiếp theo của cô.

Tay anh nắm chặt lại, bao tức giận dồn nén trong đáy lòng nhưng anh vẫn lặng im bước đi tiếp.
Diệp Tư Hạ chợt đan chặt hai cánh tay vào nhau để ôm chặt cổ Bạch Kỳ Thiên hơn.

Cô nâng nhẹ đầu lên, ghé sát vào tai người đàn ông đang cõng mình nói:
“Dối trá không thể che đậy được sự thật.

Anh thật độc ác, Bạch Kỳ Thiên.”
Sau câu nói đó, Diệp Tư Hạ gục mặt vào vai Bạch Kỳ Thiên khóc nức nở.

Cô đã dùng đến rượu để tê liệt trái tim nhưng khi nhìn thấy Bạch Kỳ Thiên nó lại đau âm ỉ từng chút một.

Khi cái tên “Bạch Kỳ Thiên” thốt ra từ miệng của Diệp Tư Hạ, anh đã khựng lại giây lát.

Bạch Kỳ Thiên cảm nhận được có giọt nước nóng bỏng rơi nhẹ vào cổ mình.

Thì ra đó là nước mắt của cô.

Từng giọt nước mắt như một dòng nước ấm áp len lỏi vào trái tim anh giữa ngày đông lạnh giá.

Trong lòng Bạch Kỳ Thiên có chút gì đó vui mừng khi người mà Diệp Tư Hạ nhắc đến chính là anh.
Diệp Tư Hạ khóc một lúc rồi cô cũng thiếp đi trên vai anh.

Đứng trước căn biệt thự của Diệp gia, Bạch Kỳ Thiên đứng yên một lúc lâu, anh không muốn bấm chuông, anh vẫn muốn thêm chút ít thời gian ở gần Diệp Tư Hạ.
Bạch Kỳ Thiên quay mặt lại nhìn cô gái đã ngủ say trên vai mình, trên mi mắt vẫn vương vài giọt lệ long lanh.

Nhìn một lúc, anh thì thầm nhẹ bên tai cô:
“Xin lỗi, Diệp Tư Hạ.

Từ giờ tôi sẽ đường đường chính chính dùng thân phận của mình đứng bên cạnh em.”
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Trong phòng khách của Diệp gia, Bạch Kỳ Thiên giao Diệp Tư Hạ cho Diệp phu nhân và bác giúp việc đỡ vào trong phòng.

Còn anh trở lại cúi chào Diệp chủ tịch, quay người định ra về.

Thế nhưng vừa mới xoay gót đi, Bạch Kỳ Thiên nghe thấy lời cảnh cáo từ phía sau:
“Cậu đã thành công rồi thì mau quay về Bạch gia của cậu đi.

Đừng ở bên cạnh gây thêm phiền phức cho Tiểu Hạ nữa.”
Bạch Kỳ Thiên quay lại nhìn vào người vừa nói.

Đối diện với Diệp Hạo Hiên, anh đã cất bớt vẻ cung kính mà thay vào đó là chút ngạo nghễ:
“Nếu lần này không nhờ Tổng giám đốc mở đường thì sao tôi có thể thành công quay trở về Bạch gia sớm như vậy.

Dù gì cũng cảm ơn anh vì đã mở lời để Diệp Tư Hạ cố tình tiết lộ thông tin đấu thầu khu đất phía thành Đông cho tôi.

Nhưng cái giá anh phải trả thì quá đắt đấy, dùng một vụ đấu thầu lớn để vạch trần tôi.”
Diệp Hạo Hiên khí thế đương nhiên không kém.


Môi câu một nụ cười khinh khỉnh, ánh mắt anh lạnh giá hơn nhiều so với Bạch Kỳ Thiên:
“Để loại bỏ một mối nguy hại đối với em tôi, một khu đất đó chưa có đáng là gì.”
Bạch Kỳ Thiên không có quá nhiều ác cảm đối với Diệp Hạo Hiên, thậm chí còn có phần nể phục.

Nghĩ đến đây là Diệp gia, còn có Diệp Bác Văn là trưởng bối đang ngồi đây, Bạch Kỳ Thiên không muốn gây sự nhiều, giọng nói có chút hoà hoãn:
“Dù sao cảm ơn anh lần này đồng thời tôi cũng rất kính phục anh vì có thể nhìn ra được vấn đề ở tôi.

Nếu có gì cần giúp thì cứ nhờ tôi.

Dù gì lần này anh đã không thắng vụ đấu thầu, chắc chắn sẽ không yên với nguyên lão cổ đông của Diệp gia đâu.”
Sau khi nói, Bạch Kỳ Thiên lấy lại kính vẻ kính cẩn đối với trưởng bối, quay ra cúi chào Diệp Bác Văn lần nữa, nói:
“Chủ tịch Diệp, mai tôi sẽ nộp đơn từ chức.

Cảm ơn ông thời gian qua.”
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Tất cả đều đúng như dự đoán.

Sáng hôm sau, tại tập đoàn Ciel là một trận phong ba bão táp.

Trong phòng họp, các nguyên lão cổ đông thể hiện rõ thái độ không hài lòng với việc đấu thầu thất bại lần này.
“Tổng giám đốc đây là thành quả anh muốn cho chúng tôi thấy sao? Dự án phía thành Đông lần này nếu thuộc về chúng ta thì công ty sẽ như một đợt thay máu, phát triển hưng thịnh hơn nhưng anh lại để mất nó.

Anh không có gì để giải thích sao, Tổng giám đốc?”
Một cổ đông nói vậy, vài người cũng rôm rả bàn tán theo, một vài người nhìn trông có vẻ rất hả dạ với tình trạng này vì đây là cơ hội hạ bệ Diệp Hạo Hiên.
Diệp chủ tịch vẫn yên lặng ngồi đó lắng nghe, ông muốn quan sát xem cuộc chiến nội bộ này diễn ra như thế nào và cách xử lí của con trai mình.
Diệp Tư Hạ nghe thấy mấy lời bàn tán, nói qua nói lại về anh mình như vậy vô cùng khó chịu.


Gương mặt cô đã trở nên u ám hơn, ánh mặt chứa đầy lửa giận:
“Các vị, anh em chúng tôi và các nhân viên ngày đêm bỏ ra bao nhiêu công sức vào đợt đấu thầu này, khi thất bại ai cũng đều tiếc nuối.

Nhưng tôi xin hỏi trong cuộc chiến lần này các vị tham gia bao nhiêu, giúp đỡ bao nhiêu? Thành công thì các người tung hô còn thất bại thì các người khiển trách.

Đó là thái độ của một tập thể hay sao?”
Nói đến câu cuối cùng, giọng của Diệp Tư Hạ như gằn lên cao một chút.

Có lẽ lửa giận sẽ khiến cô mất kiểm soát hơn nữa nếu Diệp Hạo Hiên không kịp thời giữ tay cô lại.

Đây chính là lí do Diệp Tư Hạ không thích trở về tổng bộ làm việc, vì thế trước đó cô luôn lấy lí do cắm chốt tại khách sạn.

Nhưng cái gì đến thì cô cũng phải học cách đối diện.
Thấy sự phản kháng của Diệp Tư Hạ, một vị cổ đông cười khẩy, ông ta giơ chiếc điện thoại lên rồi nói:
“Diệp phó tổng, nguyên nhân đấu thầu thất bại, cô góp phần không nhỏ đâu.

Cô nhìn xem, tên trợ lý của cô chính là Nhị thiếu của Bạch gia, chính cô đã để lộ thông tin đấu thầu khiến chúng ta thất bại.

Phó tổng giám đốc, cô nên có lời giải thích cho chúng tôi đi.”

 
Chương 38: 38: Chap 38 Đạt Được Mục Đích





Sau câu nói chất vấn của vị cổ đông kia, cả căn phòng xì xào bàn tán nhiều hơn.

Hướng “mũi rìu” bàn luận được thay đổi từ Diệp Hạo Hiên sang Diệp Tư Hạ.

Lúc này trong phòng họp, bỗng có một vị giám đốc giơ chiếc điện thoại lên nói:
“Có bài báo viết về việc Diệp phó tổng bắt cá hai tay và hôm nay nhân vật nam còn lại ngoài minh tinh Tử Đằng đã lộ mặt.

Tin tức này mới đăng lên thôi nhưng rất nhiều người chú ý.

Diệp phó tổng, cô mở điện thoại xem đi.

Không ngờ cô có quan hệ mờ ám với anh ta để rồi bán đứng công ty.”
Mặt của Diệp Tư Hạ trở nên xanh xao hơn, cô vội lấy điện thoại ra xem.

Bên cạnh tin tức Bạch Kỳ Thiên đã đánh thắng vụ đấu thầu phía thành Đông và trở về Bạch gia là một tin tức không kém nóng hổi, Diệp Tư Hạ cô có gian tình với trợ lý của mình.

Đầu của Diệp Tư Hạ bỗng ập đến một trận ong ong, lúc này cô không nghe thấy rõ tiếng của ai nữa.

Diệp Hạo Hiên thấy tình hình đã trở nên căng thẳng hơn hẳn cộng thêm với việc Diệp Tư Hạ bị đả kích bởi mấy vị cổ đông giám đốc, anh không thể ngồi yên.

Diệp Hạo Hiên điềm tĩnh nói nhưng ánh mắt đầy lạnh giá nhìn về phía hội đồng cổ đông:
“Các vị, bây giờ tôi rất hiểu tâm trạng của mọi người.

Nhưng không thể vì việc này mà gay gắt chỉ trích Diệp phó tổng.

Còn về lần đấu thầu thất bại này, tôi sẽ đưa ra cách xử lí phù hợp nhất làm câu trả lời cho mọi người.”
Diệp Bác Văn yên lặng quan sát tất cả mọi người, mọi hành động từ đầu cuộc họp thì lúc này mới lên tiếng tuyên bố kết thúc.


Ông rất tin tưởng vào năng lực của Diệp Hạo Hiên có thể dẹp yên được đám cổ đông, giám đốc của công.

Nhưng Diệp Bác Văn lại lo lắng với đứa con gái Diệp Tư Hạ của mình, lo lắng cô sẽ suy sụp tinh thần vì bị người bên cạnh phản bội.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Tại Kha thị:
Chủ tịch Kha hào hứng ngồi nói chuyện với Dave trước màn hình vi tính.

Mắt ông tràn đầy niềm vui, nhìn lên những bài báo tin tức về Diệp Tư Hạ:
“Dave, cách của cậu thật sự hiệu quả.

Bây giờ để xem Diệp Tư Hạ có ngóc đầu dậy được không.

Tin tức bắt cá hai tay, gian tình với trợ lý rồi để lộ thông tin tuyệt mật với bên Bạch gia thì cô ta có nhảy sông Hoàng Hà cũng không hết tội.”
Dave nhàn nhã ngồi lắng nghe niềm vui mừng của chủ tịch Kha.

Đối với sự việc của Diệp Tư Hạ, hắn vốn chẳng hề quan tâm nên cũng chẳng vui mừng gì cho cam.

Hắn tỉnh bơ đối đáp:
“Việc của ông coi như đã xong nhưng mục đích của tôi chưa đạt được.

Cái tôi cần chính là Diệp Tư Hạ phải kiện Bạch Kỳ Thiên tội gián điệp thương mại, có như vậy dù quay về Bạch gia nhưng anh ta cũng chẳng có cơ hội đứng vững.

Tôi rất mong chờ thời khắc anh ta bị kiện, dù có thoát tội nhưng tiếng xấu đó cũng đủ huỷ hoại Bạch Kỳ Thiên.

Haha…”
Dave bật cười một cách man rợ, tiếng cười sởn gai ốc.

Chủ tịch Kha dường như bị vui mừng che lấp lí trí, ông ta không hài lòng với những gì Dave vừa nói nên thẳng thừng phản bác:
“Nếu Diệp Tư Hạ kiện Bạch Kỳ Thiên thì cô ta chẳng phải thoát tội tiết lộ cơ mật của công ty hay sao.

Nếu như vậy thì….”
Dave đập mạnh tay xuống bàn.

Khuôn mặt u ám cực điểm nhìn thẳng về phía màn hình máy tính, giọng nói lạnh lẽo cất lên:
“Ông đừng tham lam.

Mục đích của ông đã đạt được, giờ thì muốn qua cầu rút ván sao? Ông định chống đối tôi?”
Chủ tịch Kha bực mình giận dữ nhưng không dám phản bác, ông muốn dìm cho Diệp Tư Hạ không thể có cơ hội trở mình vì hại chết đứa con trai Kha Luân của ông ta.

Nhưng ông cũng không dám chống lại Dave vì ông đã từng chứng kiến hắn ta thẳng tay giết chết kẻ dám quay lưng phản bội hắn.

Cuối cùng chủ tịch Kha chỉ dám ngậm bồ hòn nghe lời theo….
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
“Ngài Dave, Tử Đằng thiếu gia gọi điện.”
Dave đón chiếc điện thoại kia từ tay vệ sĩ, vừa đưa chiếc điện thoại lên đã nghe rõ ràng câu chất vấn:
“Tôi đưa đoạn ghi âm cho anh không phải là mục đích để anh dồn hết tin tức xấu lên người Diệp Tư Hạ mà đơn giản chỉ khiến tên trợ lý kia cút khỏi cô ấy.


Giờ thì đây là kết quả anh muốn cho tôi thấy sao?”
Giọng của Tử Đằng đầy vẻ tức giận, hậu quả của việc này đã đi qua xa so với dự tính ban đầu của anh.

Vừa nói, anh vừa đập mạnh tay xuống bàn.

Anh đáng lẽ ra nên suy tính cẩn thận hơn khi kết hợp với Dave.
Đáp trả lại câu hỏi đó, Dave chỉ cười.

Hắn biết Tử Đằng là kẻ nhanh trí hiểu chuyện không ngờ khi vướng vào tình cảm anh ta cũng bị che mờ mắt.

Nhưng Dave vẫn giải thích cho tử Đằng theo một hướng tích cực hơn:
“Anh thông minh như vậy mà không hiểu dụng ý lần này của tôi sao? Giữa những tin đồn bôi xấu cộng thêm sự phản bội của người mà Diệp Tư Hạ thích, cô ta sẽ bị lung lay tinh thần.

Đây chính là thời điểm thích hợp để anh đến bên an ủi Diệp Tư Hạ.

Chẳng phải thành công rồi sao?”
Tử Đằng đâu còn mù mờ để Dave lợi dụng nữa.

Lần trước vì quá tức giận mà không suy nghĩ kĩ đã đồng ý hợp tác với Dave, dẫn đến hậu quả khôn lường như hôm nay.

Anh cười khẩy một cái, giọng lạnh tanh coi thường ý nghĩ vừa rồi của Dave:
“Anh coi thường Diệp Tư Hạ quá rồi.

Cô ấy có thể không ổn định tinh thần trong thời gian này nhưng không ai dám chắc rằng Diệp Tư Hạ sẽ ngả vào vòng tay tôi.

Lần này coi như tôi tìm sai đối tượng hợp tác, hẹn không gặp lại.”
Tử Đằng tức giận cúp thẳng máy.

Anh ta đưa tay vò đầu mình, trong lòng đầy những suy nghĩ rối rắm.

Diệp Tư Hạ chắc chắn sẽ vì việc này mà từ mặt anh luôn, anh phải nhanh chóng nghĩ cách xin cô tha lỗi mới được không thì đến cả nhìn mặt cũng khó.
Còn Dave ở bên này cũng chẳng quan tâm gì đến lời tuyệt giao kia, hắn vẫn nhàn nhã ngồi uống rượu.

Đối với hắn, Tử Đằng chỉ là một con cờ, lợi dụng xong thì hết giá trị.


Một tên thuộc hạ tiến lại gần nói:
“Ngài Dave, ngài có tính xử lí tên Tử Đằng và tên chủ tịch Kha không?”
Tay của Dave lắc lắc nhẹ ly rượu, ngón tay trỏ ra hiệu như không cần:
“Chẳng cần thiết.

Tên minh tinh đó có gia thế phía sau, không nên gây rối thêm.

Còn tên lão già họ Kha kia cứ tạm giữ lại.”
Cánh cửa phòng bật mở, một người phụ nữ đi vào.

Cô ta mặc một chiếc váy cúp ngực màu đỏ bó sát làm tôn lên các đường cong tuyệt mỹ, khuôn mặt xinh đẹp vương đầy sắc tình.

Cô ta tiến lại chỗ Dave đang ngồi, đôi tay như rắn nước quấn vào cổ hắn:
“Dave chúc mừng anh nha.

Lần này anh chỉ cần ngồi yên đã nắm thóp được hai tên kia đưa ra những bằng chứng bất lợi cho Bạch Kỳ Thiên.”
Dave buông ly rượu trong tay xuống, bàn tay đùa nghịch ngón tay của người phụ nữ kia.

Hắn kéo cô ta vào lòng, vuốt nhẹ khuôn mặt kia từng chút một nhưng giọng nói vẫn lạnh lẽo cực độ:
“Chỉ là kế phá hoại tạm thời, muốn loại bỏ Bạch Kỳ Thiên đoạn đường còn dài.”
Sau câu nói đó, hắn kéo mạnh người phụ nữ kia vào hôn ngấu nghiến.

Mấy tên thuộc hạ biết điều bèn lùi ra.

Một lúc lâu sau, trong phòng làm việc của Dave tràn ngập tiếng rên của người phụ nữ và tiếng thở dốc của người đàn ông….

 
Chương 39: 39: Chap 39 Chất Vấn





Hôm nay là một ngày dài với Diệp Tư Hạ.

Tâm trạng của cô lúc này đã tốt hơn nhiều so với lúc sáng.

Sau cuộc họp sáng nay, cô trở về phòng trong tâm trạng khó chịu và ấm ức thập phần.

Trước phong ba của dư luận, cô chỉ là một cô gái nhỏ bé bị xô đẩy trong những lời đồn đại, nói quá.
Trái tim Diệp Tư Hạ có chút gì đó tổn thương vì chuyện của Bạch Kỳ Thiên.

Hoá ra từng khoảnh khắc vui đùa, chuyện trò chỉ là đóng kịch, và khi kịch tàn chỉ để lại cho con người ta sự thật trần trụi đầy đau thương.
Diệp Tư Hạ vẫn mặc trên mình bộ quần áo công sở, tay cầm túi xách, đi dạo hóng gió bên phố đi bộ.

Ngọn gió tối nay thổi khá mạnh.

Những sợi tóc bay theo gió vương lên khuôn mặt cô.

Hôm nay Diệp Tư Hạ muốn dùng những ngọn gió lạnh đêm khuya để xua tan dần đi nỗi lòng nặng nề này.

Bỗng cô giật mình khỏi những suy khi có người gọi tên cô.

Diệp Tư Hạ quay lại thì thấy hoá ra là Tử Đằng.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
“Diệp Tư Hạ, cafe của em đây.”

Nhưng Diệp Tư Hạ không nhận.

Cô ngồi trên ghế đá, phóng tầm mắt ra xa ngắm cảnh thành phố lúc về đêm.

Thấy cô không trả lời cũng không nhận cốc cafe, Tử Đằng cũng yên lặng ngồi xuống bên cạnh cô.
Bầu không khí giữa hai người yên ắng một cách quỷ dị.

Chợt Diệp Tư Hạ lên tiếng phá tan sự yên tĩnh này, giọng nói của cô như mang theo hơi lạnh thời tiết mùa đông:
“Nếu không có việc gì thì tôi về trước đây.

Lát anh về sau.

Không cần tiễn.”
Diệp Tư Hạ cầm túi xách đứng dậy chuẩn bị đi nhưng cánh tay lại bị bàn tay của Tử Đằng giữ lại.

Cô khó hiểu nhìn anh ta, cố rút tay ra nhưng không được.

Bàn tay của Tử Đằng càng nắm chặt hơn đến mức các gân xanh trên bàn tay nổi lên.

Tử Đằng cúi đầu xuống đắn đo.

Cuối cùng anh thở dài một hơi, giọng nói trầm thấp vang lên:
“Tôi xin lỗi.”
Diệp Tư Hạ nhân lúc Tử Đằng buông lỏng đã rút được cánh tay của mình ra.

Cô nhếch miệng cười khinh bỉ:
“Sau bao nhiêu việc anh làm thì chỉ định dùng một lời xin lỗi để giải quyết tất cả sao.”
Tử Đằng đứng lên, giữ chặt lấy vai cô, mặt đối mặt.

Ánh mắt anh đầy tia hối hận nhìn Diệp Tư Hạ:
“Thật ra…”
Nhưng Diệp Tư Hạ không để anh ta nói hết câu, thẳng thừng ngắt lời.

Khuôn mặt cô vẽ lên đầy khinh thường với Tử Đằng và cũng không giấu được vẻ tức giận:
“Tôi tự xem xét lại bản thân rốt cuộc có đắc tội gì với anh không mà đến mức anh đối với tôi như vậy.

Những bức ảnh chụp ở sân bay, có thể là do paparazzi chụp được nhưng đoạn ghi âm kia thì sao? Tử Đằng, anh còn bao biện gì nữa?”
Sau khi nghe đoạn ghi âm kia, Diệp Tư Hạ vô cùng sững sờ.

Cô không ngờ được rằng người hại mình lại là Tử Đằng.

Dù cô từ chối lời tỏ tình anh ta nhưng cô chưa bao giờ coi anh ta là kẻ thù.


Vậy mà Tử Đằng ghi âm và cắt ghép cuộc gọi tối hôm đó để dư luận tưởng rằng chính Diệp Tư Hạ thừa nhận thích trợ lý Brian.

Cô thực sự không thể coi anh ta là bạn được nữa.
Tử Đằng yên lặng đứng đó lắng nghe từng câu, từng chữ chất vấn của Diệp Tư Hạ.

Anh ta làm sai, anh ta không đùn đẩy trách nhiệm.

Chính anh ta đã đưa cho Dave đoạn ghi âm đó để bây giờ bao nhiêu “nước bẩn” đều vẩy lên người cô.

Giọng của Tử Đằng có chút lo lắng khi anh quyết định nói với Diệp Tư Hạ câu này:
“Bây giờ tôi sẽ đứng ra trước công chúng tuyên bố em là bạn gái tôi.

Nếu vậy sẽ không ai dám đàm tiếu về em nữa, mọi tin đồn sẽ được xoá sạch.”
Tử Đằng nắm chặt bàn tay thành quyền, chờ đợi câu trả lời.

Thực ra anh ta đã tính đến việc Diệp Tư Hạ từ chối yêu cầu nhưng Tử Đằng vẫn muốn thử, vẫn muốn nắm lấy một hi vọng mong manh.

Nhưng thực tế lại đúng như Tử Đằng dự đoán.

Diệp Tư Hạ sau khi nghe câu nói kia, cô nhếch miệng cười đầy khinh bỉ, thẳng thừng quay lưng bước đi bỏ lại anh ta ở phía sau.
Nhưng chỉ đi được một đoạn, Diệp Tư Hạ bị kéo giật lại, cả người cô lao vào vòng ôm của một người.

Cô giãy giụa liên tục đẩy Tủ Đằng ra tránh xa cái ôm của anh ta.

Nhưng sức mạnh đàn ông hơn hẳn phụ nữ, cô không thoát khỏi được vòng tay của anh ta.
Tử Đằng ghì chặt Diệp Tư Hạ, anh ta cúi xuống điên cuồng bắt lấy cánh môi của cô mà hôn.

Diệp Tư Hạ liên tục phản kháng, tay cô đánh loạn xạ lên vai, lên mặt của Tử Đằng.


Cô cố dùng sức thoát khỏi nụ hôn và cái ôm của tên đàn ông trước mặt.
“Chát”
Lúc vùng được ra, Diệp Tư Hạ thẳng tay giáng một cái tát thật đau lên mặt của Tử Đằng.

Cô đưa tay chà môi mình liên tục, lau đi mùi vị của nụ hôn lúc nãy.

Môi cô sưng đỏ vì nụ hôn kia giờ lại bị cô chà mạnh như vậy nên nó đã bật máu.

Diệp Tư Hạ bỏ lại hai chữ “Khốn nạn” cho Tử Đằng, nhanh chóng quay lưng rời đi.
Một bên má của Tử Đằng đỏ lên, in đủ năm ngón tay lên mặt.

Chỗ vừa bị đánh đau rát, có chút khó chịu nhưng anh ta chẳng quan tâm.

Ánh mắt Của Tử Đằng vẫn hướng theo bóng lưng đang xa dần của Diệp Tư Hạ.

Cơn giận vẫn còn đó hoà cùng với cái đau rát bên má, anh ta hét to đủ để Diệp Tư Hạ nghe thấy:
“Tên Bạch Kỳ Thiên kia lừa em như vậy mà em vẫn thích hắn, đau lòng vì hắn.

Còn tôi đúng thật đã làm sai nhưng lúc nãy đã thành khẩn xin lỗi em rồi.

Vậy mà em vẫn một chút cũng không muốn bỏ qua cho tôi.

Rốt cuộc tên đó có gì tốt chứ?”

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom