Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Lắng Nghe Từng Hơi Thở Của Anh

Chương 80: 80: Chap 80 Kẻ Đứng Sau Tất Cả





“Dave, anh phải cứu tôi, tôi và anh là cùng trên một chiến tuyến.”
Người đàn ông đó là Bạch Từ.

Đối diện với hành động của Thạch Thảo, anh ta chẳng tỏ thái độ gì cho cam, vẫn bình tĩnh vắt chân ngồi trên ghế.

“Thạch tiểu thư, cô đang nói gì vậy? Tôi nghe không hiểu.”
Sợi dây cứu mạng cuối cùng bị đứt, cô ta cười lớn như một kẻ điên, lổm ngổm bò dậy từ dưới đất, chỉ tay vào mặt Bạch Từ nói:
“Dave, à không tôi phải gọi anh là Bạch Từ.

Thật sự không thể ngờ được anh lại lật lọng như vậy.

Anh là tên khốn kiếp nhất tôi từng gặp.”
Sau một hồi quan sát, Bạch Kỳ Thiên bước đến chỗ Bạch Từ, anh nhìn thẳng vào mắt Bạch Từ nhưng lời nói lại hướng về Thạch Thảo:
“Thạch tiểu thư, đến giây phút này thì nói ra tất cả sẽ là tình huống có lợi nhất cho cô.” Giọng nói không nhanh không chậm nhưng từng câu chữ lọt vào tai cô ta như một cọng rơm cứu mạng.


Cô ta gật đầu lia lịa, bắt đầu nói ra hết tất cả mọi kế hoạch của cô ta và Dave, cả về việc bọn họ cố tình đánh trọng thương Bạch Kỳ Thiên khiến anh nhập viện rồi thuê một nhà tâm lý học đến thôi miên anh, sắp xếp lại một số kí ức.

Từ đó vừa có thể chia rẽ Bạch Kỳ Thiên và Diệp Tư Hạ, tạo cơ hội cho Thạch Thảo chen chân vào và khi đó cô ta sẽ là người cung cấp mọi hành động hàng ngày của Bạch Kỳ Thiên cho Bạch Từ.

Đặc biệt cách thôi miên của bọn họ dùng còn khiến cho tinh thần của Bạch Kỳ Thiên dễ mệt mỏi dẫn đến lơ là công việc, điều này có thể rõ ràng thấy được trong thời gian gần đây, cổ phiếu của Bạch thị giảm liên tục và Bạch Kỳ Thiên nhận được quá nhiều phản ánh tiêu cực từ các cổ đông.
Kế hoạch tỉ mỉ vừa có thể giúp Thạch Thảo có được Bạch Kỳ Thiên vừa có thể giúp Bạch Từ đánh bại được anh ngồi vào chiếc ghế quyền lực của Bạch gia.

Cô ta nói đến đây, mọi người xung quanh đều chấn động, không ngờ được vì quyền lực, bọn họ lại có thể bất chấp làm nhiều việc như vậy.
Tất cả mọi ánh mắt đều đổ về phía Bạch Từ, họ đang chờ đón hành động phản bác của anh ta.

Nhưng anh ta vẫn ngồi yên ở đó, căn bản chẳng quan tâm tới ánh nhìn của những người xung quanh, mặt đối mặt với Bạch Kỳ Thiên.

Dường như tất cả chỉ là phông nền cho cuộc đối đầu của hai người đàn ông này.

Chợt Bạch Từ bật cười lớn, khuôn mặt tuấn mĩ vì đó càng trở nên yêu nghiệt hơn và khi nụ cười tắt ngấm là ánh mắt hiểm độc nhìn thẳng vào Bạch Kỳ Thiên.

Anh ta đứng dậy ngang với Bạch Kỳ Thiên, giọng nói có chút bất cần nhưng ý nói lại mang bao hiểm hoạ:
“Đáng khen cho khả năng đóng kịch của anh đấy Bạch Kỳ Thiên, tận mắt chứng kiến Diệp Tư Hạ bị chèn ép trong khi đó bản thân phải đứng yên ôm ấp người đàn bà khác.

Khả năng chịu đựng của anh tốt đấy.”
Bạch Kỳ Thiên dù đã đoán được kẻ chủ mưu đứng sau tất cả là Bạch Từ nhưng có một giây phút nào đó anh vẫn có hi vọng mong manh suy đoán của mình là sai.

Nhưng hiện thực tàn khốc, người em họ mà anh lớn lên cùng anh, hết mực yêu thương thì lại là kẻ rắp tâm hãm hại mình.


Đôi mắt anh có chút bất lực và nhiều hơn là tức giận, chất vấn:
“Tại sao? Cho tôi một lí do tại sao chú làm như vậy?”
Bạch Từ nhếch môi cười châm biếm: “Tôi tưởng anh phải rõ hơn ai hết.

Nếu không phải vì ba anh thì ba mẹ tôi có chết không? Vụ tai nạn xe năm đó chính là do ba của anh, Bạch Đăng Kỳ, lên kế hoạch cho người cắt đứt phanh xe khiến ông không kịp trở tay, cả ba và mẹ tôi cùng rơi xuống vực.

Ba tôi chết thì ông ta không còn ai chặn đường, có thể đường đường chính chính ngồi vào chiếc ghế quyền lực của Bạch gia.

Tất cả những gì tôi nói có đúng không, bác cả thân mến?”
Câu nói cuối Bạch Từ nhấn mạnh từng chữ, đưa mắt nhìn về phía Bạch Đăng Kỳ ở phía đằng kia.

Bạch chủ tịch không quá bất ngờ khi Bạch Từ nhắc tới tên mình, ông quay ra nói với thư ký bên cạnh vài câu rồi lại trở về trạng thái ngồi yên xem kịch.
Chỉ tầm 5 phút sau, vị thư ký kia dẫn theo rất nhiều vệ sĩ và các bảo vệ của khách sạn thì Bạch chủ tịch đứng lên nói:
“Chuyện hôm nay đã để các vị phải chê cười nhưng những việc trong nội bộ thì nên để gia đình chúng tôi xử lí thì tốt hơn.

Hôm khác Bạch gia sẽ mở một bữa tiệc chuộc lỗi với các vị còn hôm nay xin thất lễ, mời các vị về trước cho.”
Bạch chủ tịch giơ tay hướng về phía cửa ra hiệu mời.


Nếu Bạch Đăng Kỳ đã mở lời thì quan khách không thể không nể mặt mà ở lại xem trò hay.

Tất cả khách khứa và phóng viên, nhà báo đều được các vệ sĩ, bảo vệ đưa hết ra ngoài, trong phòng chỉ còn những người liên quan tới vụ việc ngày hôm nay.
Bạch Từ chợt cười lớn, “Bác cả sợ ảnh hưởng tới danh tiếng nên đuổi hết bọn họ đi sao?”
“Tôi chính là sợ ảnh hưởng tới danh tiếng của em trai tôi.”
Hai chữ “em trai” từ miệng của Bạch chủ tịch không phải giải thích nhiều cũng biết đó là ba của Bạch Từ.

Ánh mắt anh ta đen hẳn đi khi nghe câu nói đó của Bạch chủ tịch, anh ta hét lên:
“Ông im miệng ngay.

Ông có tư cách gì gọi ba tôi là em trai.

Trên đời này làm gì có người anh nào hại chết em mình chỉ vì quyền lực cơ chứ.”

 
Chương 81: 81: Chap 81 Đại Kết Cục





Chỉ cần đề cập đến chuyện ba của Bạch Từ là anh ta không thể nào bình tĩnh đặc biệt khi nói đến cái chết của ông ấy.

Chủ tịch Bạch Đăng Kỳ lắc đầu ngao ngán, ông không còn hơi sức đâu tranh cãi với thế hệ con cháu nhiều chỉ đành trực tiếp giải thích tất cả:
“Có phải tất cả sự việc đều do ông ngoại cậu kể lại đúng không? Để tôi nói cho cậu biết, tất cả điều đó đều là giả dối.

Mẹ cậu hiện tại vẫn chưa chết mà có khi đã được ở bên cạnh người đàn ông mà mình yêu thương rồi.” Bạch chủ tịch dừng lại một lát quan sát sắc mặt của Bạch Từ, anh ta lắc đầu nguầy nguậy, miệng vẫn nói câu: “Ông đang nói dối.”
Bạch chủ tịch không để ý nữa, ông tiếp tục kể: “Năm xưa, mẹ cậu đã sớm có hôn ước với người mình yêu nhưng không hiểu lí do vì sao, trong một lần vô tình lại lọt vào mắt xanh của em trai tôi, chính là ba của cậu đấy Bạch Từ.

Ba cậu yêu say đắm người phụ nữ không yêu mình, năm lần bảy lượt đều bị từ chối thậm chí có ý định bỏ cuộc.

Nhưng ông trời không tuyệt đường người, công ty nhà đó rơi vào khủng hoảng kinh tế và phải nhờ đến sự giúp đỡ của Bạch gia mà Bạch gia chỉ đồng ý trong mối quan hệ liên hôn giữa hai nhà.

Khi ấy tôi cũng cho rằng mẹ cậu cắt đứt hoàn toàn với tình cũ, an phận làm dâu nhà họ Bạch nhưng không, trước hôm em trai tôi xảy ra tai nạn 3 ngày đã bắt gian vợ mình và người tình cũ.

Ba cậu đã đưa ra quyết định li hôn.

Không biết trùng hợp hay gì, thời điểm đó gia đình nhà ngoại đối diện với nguy cơ phá sản, mẹ cậu khẳng định rằng cho Bạch gia làm nên sinh lòng căm hận, trả thù chồng.


Và sự thật tối hôm đó, người cắt đứt phanh xe không ai khác chính là tên tình cũ của mẹ cậu, bà ta không hề lên chiếc xe đó và sau này nhờ nhà ngoại giúp đỡ, giả chết sang nước ngoài có cuộc sống mới.”
Từng câu từng chữ của Bạch chủ tịch đã làm sáng tỏ những uẩn khúc bao nhiêu năm nay của Bạch Từ nhưng làm sao anh ta có thể tin được chứ.

Kí ức trong tuổi thơ của anh có một gia đình hạnh phúc, ba mẹ đều yêu thương nhau nhưng tại sao sự thật lại tàn nhẫn như thế.

Đáy mắt Bạch Từ đầy ắp đau thương, anh ta nhìn Bạch chủ tịch hét lớn:
“Ông nói dối.

Ông có bằng chứng gì cho tôi tin tất cả những gì ông nói là sự thật chứ.

Mẹ tôi yêu thương tôi như vậy, sao bà có thể làm ra những việc như thế.”
“Nếu chú không tin có thể về hỏi ông ngoại mình nhưng sự thật chính là như vậy.” Bạch Kỳ Thiên lên tiếng, anh tiến lên, một tay giữ lấy vai của Bạch Từ để tránh anh ta mất bình tĩnh xông về phía Bạch chủ tịch.
Trong khoé mắt Bạch Từ chứa vài giọt nước mắt đọng lại, anh ta cười lớn, một nụ cười chứa đầy cô liêu, tuyệt vọng.

Nụ cười đó chợt tắt, đôi mắt lạnh lẽo ghìm chặt vào người Bạch Kỳ Thiên, anh ta nói:
“Có vẻ như điều gì anh đều có thể đoán được, kể cả suy nghĩ hay cảm xúc của tôi…”Nói đến đây, Bạch Từ dừng lại, ánh mắt nhìn về phía Diệp Tư Hạ đang đứng phía đằng kia, anh ta câu lên một nụ cười âm hiểm: “...!có một việc anh không thể lường trước được.”
Chân mày của Bạch Kỳ Thiên nhăn lại, anh khó nắm bắt được ý nghĩ trong câu nói kia của Bạch Từ.

Chỉ khi có tiếng lên nòng súng từ vị trí Diệp Tư Hạ thì anh mới giật mình nhận ra.
“Kane, anh làm cái gì vậy?”
Bạch Thường Hi quá bất ngờ khi chứng kiến hành động kia của Kane.

Kane không biết từ bao giờ đã đứng ở phía sau lưng Diệp Tư Hạ và bây giờ họng súng đặt ở lưng cô chính là do anh ta cầm.

Anh ta dịch chuyển súng nhắm vào đầu Diệp Tư Hạ, đẩy cô bước gần về phía Bạch Kỳ Thiên, sắc mặt không chút biến đổi nhưng nếu ai để ý kĩ khi đi qua Bạch Thường Hi, ánh mắt hắn có gì đó đau xót.
Diệp Tư Hạ ở thế bị động, họng súng dí vào đầu khiến cô lạnh toát cả sống lưng, cô không dám hành động khinh suất, bước đi theo sự chỉ đạo của Kane.

Khi đã đứng ngang với Bạch Từ, anh ta kéo cô lại gần, biến cô trở thành lá chắn để bảo toàn mạng sống cho mình.
“Muốn giữ được mạng sống của cô ta thì hãy để tôi an toàn rời khỏi đây.

Suy nghĩ cho kĩ, trong tay tôi là mạng sống của cả người anh yêu và con anh đấy.”
Vệ sĩ xung quanh theo lệnh của Bạch Kỳ Thiên hạ hết súng xuống, Bạch Từ và Kane được thả đi.


Nhưng khi họ đi gần đến phía xe của mình thì chợt có một bóng đen lao tới bất ngờ khiến cả hai không kịp trở tay nên người kia đã có cơ hội kéo Diệp Tư Hạ lại.

Chỉ có điều do tấn công đột ngột, Kane đã bóp cò và khẩu súng trên tay hướng về phía Diệp Tư Hạ.
Bạch Kỳ Thiên chạy nhanh đến đỡ cô, máu chảy rất nhiều đỏ hết cả một mảng áo.

Anh ra lệnh cho vệ sĩ gọi xe cứu thương còn mình điên cuồng gọi tên Diệp Tư Hạ, vỗ nhẹ vào mặt cô để cô không chìm vào giấc ngủ.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
“Tít…”
Cửa phòng phẫu thuật bật mở, bác sĩ bước ra hỏi: “Ai là người nhà của bệnh nhân?”
Bạch Kỳ Thiên nhanh chóng bước đến, khuôn mặt đầy vẻ lo lắng thậm chí có chút sợ hãi.

“Thưa bác sĩ, tôi là chồng cô ấy.”
Bác sĩ gật đầu nhìn anh: “Cuộc phẫu thuật vô cùng thuận lợi.

Viên đạn chỉ xoẹt qua bả vai đã được chúng tôi lấy ra, bây giờ vợ cậu cần nghỉ ngơi, khoảng một ngày sau mới tỉnh lại.

Sau khi tỉnh nhớ đưa cô ấy tới khoa phụ sản để khám thai.”
Bạch Kỳ Thiên gật đầu lia lịa, anh cúi đầu cảm ơn bác sĩ rối rít.
Từ giây phút Diệp Tư Hạ được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật đưa về phòng hồi sức, Bạch Kỳ Thiên luôn túc trực bên cạnh, chăm sóc cho cô.

Anh cầm lấy tay cô áp vào má mình, thỉnh thoảng lại đưa tay lên bụng cô thì thầm nói chuyện với con.


Thời gian 24h trôi qua thật lâu, anh chỉ muốn Diệp Tư Hạ tỉnh lại thật nhanh, anh muốn được nghe giọng nói của cô, muốn thấy được gương mặt làm nũng của cô.
“Hạ Hạ, em mau tỉnh dậy đi, em ham ngủ quá rồi.

Chúng ta còn phải bước vào lễ đường tổ chức đám cưới nữa.”
Rồi Bạch Kỳ Thiên nhích người lên một chút, đặt một nụ hôn nhẹ nhàng vào trán, vào cánh mũi nhỏ của cô.
“Hơi thở của anh thật ấm áp.”
Câu nói nhỏ nhẹ nhưng khiến Bạch Kỳ Thiên vô cùng chấn động.

Anh nhìn kĩ lại cô một lượt, xoa mắt mình liên tục như muốn biết mình không phải mơ.
“Hạ Hạ em tỉnh lại rồi.”
Diệp Tư Hạ nở một nụ cười nhẹ nhàng, cô gật đầu, nhìn anh đầy hạnh phúc:
“Sao em nỡ bỏ rơi anh và con được chứ.”
HOÀN CHÍNH VĂN
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Mọi người yên tâm nhé, chắc chắn sẽ có ngoại truyện xử lí nốt những vấn đề dang dở và ngoại truyện cho couple phụ nữa.

Không vội nha các bạn.

 
Chương 82: 82: Ngoại Truyện 11 Bạch Kỳ Thiên Và Diệp Tư Hạ





Sau khi tỉnh lại, chỉ tầm một tuần sau Diệp Tư Hạ xuất viện.

Cô biết được tin Thạch Thảo đã vào tù vì tội lợi dụng lỗ hổng tài vụ, bòn rút vài trăm triệu tiền mặt của Bạch thị.

Không quá ngạc nhiên về việc này, cô ta là người lòng tham không đáy, lợi dụng cơ hội bên cạnh Bạch Kỳ Thiên đó rút lõi là chuyện hết sức bình thường.
Do còn một số việc muốn trực tiếp đối chất với Thạch Thảo nên Diệp Tư Hạ nằng nặc đòi Bạch Kỳ Thiên dẫn cô đến gặp cô ta.

Ban đầu anh không đồng ý vì lo cho sức khoẻ của cô và đứa con trong bụng nhưng sau một hồi phụng phịu, cô nói với anh: “Là do anh sợ em làm tổn hại đến tình cũ của anh nên không muốn cho em đi gặp đúng không?”
Đến lúc này Bạch Kỳ Thiên lắc đầu ngao ngán, hết cách đành phải đưa cô đi đến nhà giam gặp Thạch Thảo.
Tại nhà giam, Bạch Kỳ Thiên và Diệp Tư Hạ ngồi đối diện với Thạch Thảo, phía góc phòng còn có hai cảnh sát.

Diệp Tư Hạ nhìn thẳng vào gương mặt của Thạch Thảo, dù rất căm ghét cô ta nhưng cô vẫn phải thừa nhận, cô ta quả thật rất xinh, nét xinh của các tiểu thư kiêu sa quyền quý.

Nhưng giờ đây, vẻ đẹp đó đã không còn mà thay bằng khuôn mặt xanh xao, hốc hác, người gầy sọp đi hẳn.
Cô không muốn dành quá nhiều thời gian để đánh giá kẻ đối diện nên trực tiếp hỏi thẳng:
“Vụ việc gắn bom vào xe là do cô làm hay Bạch Từ sai khiến?”
Đối diện với câu hỏi này, Thạch Thảo tỏ ra như mình không hiểu gì, yên lặng không trả lời.

Trước khi bước vào căn phòng này, Diệp Tư Hạ đã nghe nói qua về việc thẩm vấn cô ta nhưng không thu lại được kết quả gì, vì thế đối với sự im lặng của Thạch Thảo, cô cũng không quá bất ngờ.
“Nếu cô không trả lời được, vậy chúng ta nói sang chuyện khác.

Cô có bao giờ thắc mắc sao tôi có thể an toàn xuất hiện ở đám cưới ngày hôm đó không?”
Đúng như dự đoán, việc này đã thu hút được sự chú ý của cô ta.


Thạch Thảo nhìn chăm chăm vào Diệp Tư Hạ, cô ta gằn mạnh giọng hỏi:
“Rốt cuộc tại sao mày thoát được chứ? Gậy sắt đánh không chỉ đánh vào người mà còn đánh vào đầu, làm sao mày có thể tỉnh lại?”
Diệp Tư Hạ nhếch môi cười châm biếm, cô thích nhìn cái vẻ điên cuồng ngu muội này của Thạch Thảo.

Kẻ thua làm gì có tư cách chất vấn về vấn đề đúng sai với người thắng nhưng coi như có chút nhân từ, cô giải thích cho cô ta:
“Có phải dạo gần đây cô không thấy đứa em gái Thạch An đâu đúng không?”
Thạch Thảo ngỡ ngàng một lúc lục lại trí nhớ, quả thật cô ta không thấy đứa em gái mình đâu nhưng chỉ cho rằng nó giống như những lần trước ăn chơi bay nhảy ở đâu đó nên cô ta chẳng để ý nhiều.

Giật mình nhận ra điểm bất thường, cô ta điên cuồng đứng dậy hét lên nhưng hai tay đã bị khoá lại ở ghế ngồi.
“Việc này có liên quan đến mày đúng không? Diệp Tư Hạ mày nói ngay, em gái tao ở đâu?”
Diệp Tư Hạ không trả lời ngay mà nói thầm gì đó vào tai Bạch Kỳ Thiên.

Anh nhăn mày tỏ ra phản đối với ý kiến đó thì cô lại nói nhỏ: “Không phải còn anh ở đây sao.”
Suy nghĩ một lúc, Bạch Kỳ Thiên bước ra khỏi phòng gọi một cuộc điện thoại, lúc anh đi vào thì hai cảnh sát nhận được lệnh từ cấp trên rời đi.

Trong phòng lúc này chỉ còn ba người, Bạch Kỳ Thiên trở về vị trí ngồi cạnh Diệp Tư Hạ.
Thạch Thảo ngỡ ngàng về chuyện đang xảy ra, cô ta quay lại chất vấn Diệp Tư Hạ:
“Mày làm vậy là có ý gì? Tại sao cảnh sát đều ra ngoài?”
Trái ngược hoàn toàn với vẻ vội vã, lo sợ của cô ta thì Diệp Tư Hạ lại vô cùng bình thản.
“Muốn giải thích một số việc cho cô thôi.

Tôi nói cho cô một bí mật…” Cô liếc nhìn Thạch Thảo, nói ngập ngừng khiến cô ta vô cùng nóng vội.

“...người nằm sống thực vật trong bệnh viện chính là em gái cô, Thạch An.”

Thạch Thảo chợt bật cười lớn, cô ta rõ ràng không tin: “Mày định lừa tao đúng không? Tao không tin.”
Diệp Tư Hạ nhún vai, tỏ ý chẳng quan tâm, bắt cô trả lời câu hỏi, cô đã nói nhưng chính cô ả lựa chọn không tin.
“Tuỳ cô thôi.

Quên mất kể cho cô một chuyện nữa.

Em gái của cô trong buổi tiệc rượu tối hôm trước đó đã cố tình chuốc thuốc mê cho tôi rồi lừa tôi vào phòng nghỉ, định gọi vài tên đàn ông đến dàn dựng thành vở kịch đáng xem.

Nhưng cô ta ngu ngốc ở chỗ, dùng bản thân làm mồi nhử mấy tên kia vào phòng rồi cô ta tiến vào trước, tráo đổi trang phục với tôi.

Hôm đó quả thật hai người chúng tôi tráo đổi trang phục nhưng bọn đàn ông kia vào lập tức bị người của tôi bắt lại.

À quên mất một điều, tôi còn đánh tráo ly nước đó nữa, chắc em gái cô uống mất rồi.

Thật đáng tiếc, cô ta không thể ngờ được hành động tráo váy đó lại dẫn đến hậu quả đầy đau thương.”
Nói xong, Diệp Tư Hạ bật cười đầy khiêu khích với Thạch Thảo khiến cô ta càng tức điên hơn.

Chẳng ngồi yên được nữa, cô ta quên mất rằng tay mình bị còn lại mà đứng bật lên hét lớn nhưng rồi vẫn phải ngồi lại chỗ cũ.
“Chính là mày, mày đã hại nó.

Nó đã làm hại gì mày đâu, sao mày có thể độc ác như vậy?”
Diệp Tư Hạ cất đi nụ cười kia, cô ngồi lại nghiêm túc, đổ người về phía trước nói:
“Để bảo vệ con mình, dù phải trực tiếp cầm dao giết người tôi còn có thể làm được nói gì đến việc hãm hại người khác.


Có trách thì trách cô ra tay với tôi thôi, cô khiến tôi chịu đau một, tôi trả lại cô gấp mười lần, một trăm lần.”
Cô ta dường như cùng đường cuối nước, quay ra nhìn Bạch Kỳ Thiên,
“Anh nhìn xem, người phụ nữ cạnh anh hiểm độc như vậy, anh còn yêu cô ta sao?”
Bạch Kỳ Thiên trước sau không thay đổi sắc mặt, anh nắm lấy tay Diệp Tư Hạ ngay trước mặt cô ta như thể hiện rằng dù có thế nào anh vẫn chỉ yêu mỗi Diệp Tư Hạ.
“Người không vì mình trời chu đất diệt.

Đạo lí này hẳn cô cũng hiểu.”
Đối với anh, tống cô ta vào tù là đã quá nhân từ với cô ta rồi vì anh chẳng thể nào tha thứ cho kẻ rắp tâm làm hại vợ con mình.

Thạch Thảo một lần nữa cười khanh khách như kẻ điên, tiếng cười có phần rợn tóc gáy, “Diệp Tư Hạ, trong phòng này có camera, chắc chắn cảnh sát sẽ biết tội ác mày làm.

Mày nghĩ rằng mày thoát được tội sao? Sớm muộn chúng ta cũng sẽ gặp nhau ở nhà tù này thôi.”
Mục đích của Diệp Tư Hạ tới đây chính là nói ra chuyện liên quan đến Thạch An để khiến cho cô ta điên cuồng tức giận mà tự dằn vặt trong bốn góc tường nhà tù tăm tối này.

Đã đạt được mục đích, cô chẳng cần phải ở lại đây thêm một giây phút nào nữa.

Cô đứng dậy, kéo tay Bạch Kỳ Thiên bước ra ngoài mặc kệ những lời nói điên dại của Thạch Thảo.
Thực chất Diệp Tư Hạ hoàn toàn không cần phải lo sợ cảnh sát sẽ biết những việc cô đã làm vì trước đó Bạch Kỳ Thiên đã nhờ mối quan hệ của mình tắt hết camera trong phòng gặp mặt.

Ra khỏi nơi đó, không khí như thoáng mát hẳn ra, cô hít thở sâu một hơi để cảm nhận cái trong lành của tiết trời ngày xuân.

Chợt lưng cô chạm vào một vòm ngực ấm áp, Bạch Kỳ Thiên từ phía sau tiến tới ôm cô vào lòng, bao quanh cô là hơi thở quen thuộc của anh.

Thật may hai người họ không đứng ở ngay sở cảnh sát để ôm ấp không sẽ vô cùng mất mặt.
Diệp Tư Hạ không giãy giụa để thoát khỏi vòng ôm của anh mà còn tựa nhẹ đầu về phía sau một chút.

“Em có thấy em làm vậy thật độc ác không?”

Bạch Kỳ Thiên biết cô nhắc về việc gì, anh chỉ ôm chặt cô hơn, giọng nói trầm thấp cất lên: “Em làm như vậy rất đúng.

Nếu đổi lại là anh, cô ta sẽ chẳng còn mạng để ngồi tù đâu.”
Anh quay người cô lại, nâng khuôn mặt xinh đẹp lên đối diện với mặt mình, ép cô nhìn thẳng vào mắt anh.
“Đừng suy nghĩ lung tung.

Tất cả mọi việc cứ để anh lo, bây giờ việc của em là luôn vui vẻ để chăm sóc bản thân và đứa nhỏ của chúng ta nữa.”
Dứt lời, anh đặt lên trán cô một nụ hôn.

Đây là nụ hôn thể hiện sự nâng niu, nuông chiều hết mực.

\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Bạch Kỳ Thiên và Diệp Tư Hạ ngồi ở phía sau xe, còn vị trí ghế lái hôm nay do Cơ Uy đảm nhận.

Việc này xuất phát từ sự lo lắng của Bạch Kỳ Thiên, anh sợ cô cảm thấy có chỗ nào không được khoẻ nên khăng khăng phải ngồi cạnh cô canh chừng 24/24.

Nhận được sự yêu chiều của anh, Diệp Tư Hạ hạnh phúc hưởng thụ, cô dựa đầu lên vai anh, đưa mắt ngắm nhìn quang cảnh đường phố bên đường.
Thấy được nét vui vẻ trong ánh mắt cô, Bạch Kỳ Thiên cũng vui lây, anh đưa tay ra ôm lấy bờ vai của cô sát vào mình hơn.

Nhưng chợt Diệp Tư Hạ cựa quậy lại, hình như cô nhớ ra điều gì đó, vội quay lại nhìn anh hỏi:
“Suýt thì quên mất.

Em muốn biết người hôm đó cứu em từ tay Kane là ai vậy?”
Trước câu hỏi của Diệp Tư Hạ, Bạch Kỳ chỉ cười, đưa tay gõ nhẹ vào mũi cô, nói:
“Quên nói cho em mất điều này.

Người hôm đó cứu em chính là Diệp Hạo Hiên.”

 
Chương 83: 83: Ngoại Truyện 12 Bạch Kỳ Thiên Và Diệp Tư Hạ





“Cái gì?” Âm lượng của Diệp Tư Hạ chợt vọt lên cao, đôi mắt cô mở to đầy kinh ngạc.

Biểu cảm của cô chỉ khiến Bạch Kỳ Thiên thấy buồn cười hơn, “Anh không hề biết được giọng em lớn thật đó.”
Nhưng cô nào để anh phân tâm sang chuyện khác, Diệp Tư Hạ liên tục dồn dập tra hỏi anh.

Cuối cùng, Bạch Kỳ Thiên cũng phải giơ tay xin hàng với hành động làm nũng của cô.
Anh ôm cô vào trong lòng, kể cho cô nghe toàn bộ kế hoạch của mình từ lúc bắt đầu bay sang Mỹ.

Ngay từ khi ở sân bay, Bạch Kỳ Thiên đã phát hiện ra có người theo dõi mình nhưng anh vẫn thản nhiên coi như không biết vì không nắm rõ được kế hoạch của đối phương.

Vấn đề của công ty con bên Mỹ chỉ hai ngày là anh đã sắp xếp xử lí ổn thoả nhưng gần đến hôm trở về thì có một biến cố xảy ra, đó là anh bị một nhóm lạ mặt tấn công.
Nghe anh kể, anh bị bọn họ đánh lén từ phía sau nên chưa kịp đánh trả đã hôn mê bất tỉnh.

Quả thật khi tỉnh lại anh đã bị Bạch Từ và Thạch Thảo thuê một nhà tâm lý học về thôi miên và sắp xếp lại kí ức.
Khi nghe anh bị đánh trọng thương, nước mắt của cô không kìm được mà rơi xuống.

Cô chui ra khỏi lòng anh, ngẩng mặt lên nhìn anh đầy thương xót.

Đối diện với đôi mắt rưng rưng đầy nước, Bạch Kỳ Thiên chỉ biết hôn nhẹ lên mắt cô, lau đi những giọt nước mắt kia, an ủi: “Không sao.

Tất cả mọi chuyện đã qua rồi.”
Để cô bình tâm lại một lúc, anh mới tiếp tục kể.


Sau khi bị thôi miên, đầu anh rất hay bị choáng váng, nhiều lúc còn bị tiền đình.

Thời gian đó, gần như anh toàn làm theo sự chỉ đạo của Bạch Từ và Thạch Thảo, hoàn toàn không có một chút ý kiến của bản thân.
Tình trạng này kết thúc khi Lâm Ảnh Quân và Trác Phong tìm đến anh.

Ban đầu hai người họ không nghi ngờ quá nhiều khi gặp anh vì ngoại trừ kí ức về Diệp Tư Hạ, kí ức của những người khác gần như không bị đảo lộn mấy.

Chỉ là khi nhắc đến tên cô, Bạch Kỳ Thiên hoàn toàn không tỏ ra có chút quen thuộc, đến lúc đấy khiến hai người kia mới nghi ngờ, trói anh lại mang đi kiểm tra.

Đến khi “bắt được bệnh” thì Trác Phong đã tìm được một bác sĩ tâm lý khác thôi miên trả lại kí ức cho anh.

Và từ việc này, Bạch Kỳ Thiên đã giả bệnh thuận nước đẩy thuyền theo kế hoạch của bọn Bạch Từ và trở về nước.
Diệp Tư Hạ vừa nghe anh nói vừa mân mê nghịch bàn tay của đặt trên eo mình.

Cô quay mặt lại nhìn anh, hỏi:
“Có nghĩa là bữa tiệc đính hôn đó hoàn toàn nằm trong kế hoạch của anh hết sao?”
“Đúng vậy.” Bạch Kỳ Thiên gật đầu, không phủ nhận ý kiến của cô.
“Thế mà anh nhẫn tâm nhìn em bị đối xử như vậy sao? Một mình đối đầu với hàng vạn lời bàn tán, anh cho rằng em đủ mạnh mẽ tới mức có thể tự chống chọi được sao?”
Trước những lời chất vấn của cô, Bạch Kỳ Thiên đưa tay nâng khuôn mặt nhỏ xinh đang tỏ vẻ dỗi hờn, nói:
“Tối hôm đó chứng kiến em bị đàn áp như vậy, anh rất khó chịu, rất tức giận.

Có lẽ chỉ một phút nữa thôi anh sẽ tiến lên ôm lấy em, tuyên bố rằng người anh yêu là Diệp Tư Hạ mặc kệ cái kế hoạch chết tiệt kia.

Khoảnh khắc em bước ra khỏi cánh cửa chỉ để lại một bóng lưng nhỏ khiến trái tim anh đau đớn vô cùng.

Anh chẳng khác nào một kẻ vô dụng không bảo vệ được người mình yêu mà phải khiến cho cô ấy chịu bao đau thương trong kế hoạch của mình.”
Nói xong, Bạch Kỳ Thiên đặt một nụ hôn ấm áp lên đôi môi Diệp Tư Hạ.

Thời gian đó đối với hai người như một màn tra tấn cực hình, nhớ nhung đối phương nhưng chỉ được phép giả ngơ lạnh nhạt.

Diệp Tư Hạ cũng bị cuốn theo nụ hôn đó, từ nụ hôn nhẹ nhàng dần trở thành nụ hôn sâu nhưng thật may cô vẫn còn đủ lí trí để đẩy anh ra vì trong xe còn có người.
Cuối cùng, Bạch Kỳ Thiên lưu luyến buông môi cô ra, anh bật cười nhẹ khi thấy gương mặt của cô đã ửng đỏ từ bao giờ.

Anh hôn nhẹ một cái lên chóp mũi cô, nói nhỏ:
“Đến lượt anh hỏi.

Sao em biết được anh không hề bị mất trí nhớ?”
Có vẻ việc này là điều đáng tự hào của Diệp Tư Hạ.


Cô hất cằm lên nhìn anh đầy kiêu hãnh:
“Cái này thì phải khen em thông minh rồi.

Ai bảo Thạch Thảo đến trước mặt em khoe khoang anh chuyển biệt thư Sơn Tiêu về dưới tên cô ta, đấy chính là sơ hở.

Em nhớ anh đã từng hứa, căn biệt thư đó ai cũng có thể làm nữ chủ nhân còn anh thì chỉ theo em thôi.

Tất cả chỉ đơn giản như vậy là em bắt ra được hết điểm mấu chốt.”
“Chiếc đuôi của em cao tới tận trời rồi kìa.” Bạch Kỳ Thiên nheo vào mũi cô một cái.

Anh bật cười trước hành động và thái độ hăm hở này của cô.

Quả thật trên đời này, chỉ có cô gái nhỏ của anh là hiểu anh nhất.
Trên đoạn đường còn lại trở về nhà, Bạch Kỳ Thiên kể cho cô nghe rất nhiều bí mật trong kế hoạch này, có liên quan đến anh trai Diệp Hạo Hiên của cô, liên quan đến Kane.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Con đường cưới vợ về nhà của Bạch Kỳ Thiên không hề dễ dàng.

Dù đã giải thích rõ tất cả mọi việc cho Diệp chủ tịch nhưng vì trước đó anh đã khiến cho Diệp Tư Hạ tổn thương rất nhiều nên Diệp Bác Văn hoàn toàn không đồng ý hôn lễ này.

Do đó đêm giao thừa năm nay, anh phải xa vợ con mình vì ba vợ không cho Diệp Tư Hạ ra ngoài ở và anh cũng không được bước chân vào biệt thự Diệp gia nửa bước.

Điều này dẫn đến hậu quả cả đêm hôm đó, Trác Phong và Lâm Ảnh Quân không được ở cạnh vợ yêu của mình mà phải đến nhà Bạch Kỳ Thiên lên kế hoạch giúp anh lấy lòng ba vợ.
Sau đó Bạch Kỳ Thiên đã thử hết tất cả các cách nhưng không thành đành về nhờ vả ba mẹ mình giúp đỡ.

Phải tận đến khi ba mẹ Bạch can dự vào, đến Diệp gia mấy lần, hứa lên hứa xuống rồi xin cưới thì chủ tịch Diệp mới gật đầu đồng ý.


Nhưng đám cưới cũng bị trì hoãn lại hơn nửa năm nữa mới tổ chức vì lí do bụng của Diệp Tư Hạ đã to, cô sợ mặc váy cưới không đẹp.

Bạch Kỳ Thiên đành phải chiều ý vợ nhưng anh vẫn mau chóng đưa cô tới Cục dân chính làm đăng kí kết hôn.
Hơn nửa năm sau, hôn lễ diễn ra linh đình tại bờ biển Bali.

Diệp chủ tịch cầm tay con gái trao cho Bạch Kỳ Thiên và không quên nhắc nhở:
“Sau này chỉ cần một lần cậu làm tổn thương Tiểu Hạ, dù có già yếu tới đâu tôi cũng đến đón con gái tôi về.”
Bạch Kỳ Thiên nắm lấy tay của Diệp Tư Hạ, cúi đầu xuống nói với ba vợ mình: “Ba yên tâm, con chắc chắn sẽ không có ngày đó.”
Dứt lời, anh dắt Diệp Tư Hạ tiến tới người chủ hôn, tuyên bố và hứa hẹn về tình yêu của hai người.

Khi đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út của cô, Bạch Kỳ Thiên tiến sát gần hơn, đặt một nụ hôn nồng thắm lên trán cô và nói: “Giữa dòng người xô bồ vội vã, cảm ơn em vì đã để anh gặp và yêu em một cách trọn vẹn nhất.

Anh yêu em, Hạ Hạ của anh.”
Trái tim Diệp Tư Hạ rung động vì câu nói của anh, cô đưa mắt xuống đứa bé trai đang nằm trong nôi đang giương đôi mắt to tròn nhìn cô và anh, hạnh phúc lại đong đầy.
“Em cũng yêu anh, ông xã.

Yêu cả anh và con của chúng ta.”
Hạnh phúc chỉ đơn giản là thế, là được bên cạnh những người mình yêu thương nhất.
Nhân duyên thật kì diệu, vô tình bắt gặp lại vô tình yêu.

Những cái vô tình mà lại hữu ý đấy đã vẽ lên một câu chuyện tình đẹp như vậy.

 
Chương 84: 84: Ngoại Truyện 21 Kane-bạch Thường Hi





Bạch Thường Hi sau một thời gian bận bịu xử lí việc công ty cùng em trai thì cô quyết định đi sang Mỹ nghỉ ngơi một thời gian.

Lần đi chơi này, cô đi một mình, thoải mái ăn chơi, tiêu pha, mua sắm và cứ đến tối cô lại tìm đến những quán bar uống rượu vui đùa với mục đích tìm gặp được một anh Tây đẹp trai nào đó để hẹn hò cho vui một chút.
Tối nay cũng không ngoại lệ.

Như mọi khi, đúng 9 giờ tối Bạch Thường Hi thướt tha trong bộ váy nóng bỏng bước vào quán bar.

Đêm nay cô khéo léo lựa chọn chiếc váy cúp ngực màu đen truyền ngắn đến tận đầu gối, trên đôi chân đi chiếc giày cao gót tầm 13 phân khiến cô cao hơn hẳn bình thường.

Ở giữa nơi toàn người châu Âu thế này thì chiều cao của cô lúc này chỉ thuộc vào tầm trung bình nhưng vì nét đẹp châu Á rất riêng biệt nên cô không hề bị chìm khuất.

Bạch Thường Hi chọn một chiếc ghế ngay tại quầy bar, cô gọi một ly cocktail không quá nặng để nhâm nhi trươc khi đến với những ly rượu mạnh.

Đây là thói quen từ trước tới giờ của cô và trong những ngày qua cũng vậy.

Ngồi uống một lúc, Bạch Thường Hi đã ngà ngà say, đôi chân trắng nõn vắt lên nhau khiến cho cô càng trở nên hấp dẫn giữa chốn sa đọa này.
Đang nâng ly rượu nên uống tiếp thì có một người đàn ông Tây tiến đến chặn miệng ly lại rồi thì thầm vào tai cô: "Cô em, loại rượu này không hợp với em đâu."
Bạch Thường Hi ngẩng đầu lên nhìn, người đàn ông này có một gương mặt điển trai theo đúng nét của thuần Mỹ.

Đối diện với trai đẹp, cô đương nhiên sẽ bị thu hút mà ngơ ngẩn nhìn vài phút nhưng người kia có vẻ hiểu nhầm ý cô, tưởng cô say đắm hắn mà hắn cúi xuống định hôn cô.

Ngay khi đôi môi kia gần chạm thì cô đưa tay chặn nụ hôn đó lại, một phần vì cô không ngửi được mùi nước hoa nồng nặc của hắn và phần nhiều là cô không thể nào tiếp nhận nụ hôn của một người đàn ông xa lạ.
Người đàn ông kia dù bị từ chối nhưng vẫn tỏ ra vô cùng hào hứng, hắn nói khẽ vào tai Bạch Thường Hi: "Em không thích ở đây sao? Vậy chúng ta chọn chỗ khác, đêm nay anh đây sẽ khiến cô em hài lòng."
Bạch Thường Hi thấy tên này đã bị say rồi, từ nãy tới giờ cô còn chưa hề nói một câu hay tỏ ra ý định cần tìm một bạn tình cho đêm nay vậy mà hắn tự biên tự diễn.

Cô không muốn chấp nhặt nhiều, đẩy hắn ra rồi bước xuống khỏi ghế nhanh chóng rời đi.

Nhưng đi chưa được một bước thì tay cô bị một bàn tay to giữ chặt lại, kéo đi về một hướng khác.
Là tên đàn ông điên kia, hắn cứ giữ chặt tay cô kéo mạnh đi thẳng về phía cầu thang lên tầng.

Dù Bạch Thường Hi giãy giụa điên cuồng như thế nào cũng không thể thoát ra khỏi gọng kìm của hắn vì sức lực nhỏ của cô sao đấu lại nổi với mấy tên cao to người Mỹ được.

Bạch Thường Hi vẫn mong có một tia hi vọng nào đó, cô hét khản cổ kêu cứu nhưng đáp lại cô chỉ là âm nhạc xập xình cùng những tiếng hú hét của mấy kẻ chơi bời.

Lẽ nào đêm nay cô thật sự phải cùng tên này làm những chuyện kia hay sao? Cô không muốn, không muốn một chút nào.

Dù đã nhiều lần có suy nghĩ thỉnh thoảng tìm tình một đêm để cố quên đi Kane nhưng dường như có vẻ rất khó.

Trong tình huống này, một lần nữa cô lại nghĩ tới anh ta, kẻ đã phản bội chị em cô nhưng cũng là kẻ cô lỡ lầm yêu mất rồi.
Dường như nhận ra mình chẳng thể nào thoát khỏi tên người Tây kia, cuối cùng Bạch Thường Hi không phản kháng nữa, cô mặc kệ hắn kéo cô vào trong thang máy đi lên tầng trên.

Thực sự cô rất muốn thử xem một lần như thế nào, thử xem có thể quên được người kia hay không.

Bước vào thang máy thấy Bạch Thường Hi không phản kháng nữa, người đàn ông Tây kia tiến tới dồn cô vào tường và hôn cô.
Quả thật rất khó để tiếp nhận nhưng cô cố không phản kháng.


Chỉ là nụ hôn vừa mới lướt qua môi cô thì chợt cánh cửa thang máy bật mở, một người hùng hổ bước vào kéo tên người Tây ra và giáng cho hắn một quả đấm xuống mặt.

Theo phản xạ tự nhiên khi thấy người bị đánh, Bạch Thường Hi tiến tới xem hắn bị thương có nặng không mà không hề biết rằng hành động của cô rơi vào mắt người vừa bước vào kia khiến anh khó chịu vô cùng.
Anh cúi xuống nắm lấy cổ tay Bạch Thường Hi kéo ra ngoài mặc kệ cho tên người Tây kia bị thương nằm đó vì đằng nào một cú đấm không thể khiến hắn chết được.

Bạch Thường Hi bị anh kéo đi quá nhanh khiến cô khó theo kịp nhịp nên bị hẫng chân suýt ngã.

Anh không nói gì quay lại bế cô lên rồi đi thẳng ra phía cửa.
Đến khi được đặt ngồi vào ghế lái phụ và anh vòng sang bên cạnh ngồi ở vị trí ghế lái thì ngay lập tức Bạch Thường Hi tức giận hỏi: "Kane, cậu bị điên sao?"

 
Chương 85: 85: Ngoại Truyện 22 Kane-bạch Thường Hi





"Kane, cậu bị điên sao?"
Nói xong cô định mở cửa bước xuống nhưng người đàn ông bên cạnh đã khóa cánh cửa lại, ngay khi định quay ra chất vấn thì một bóng người đến gần trước mặt cô.
Đôi môi anh áp vào đôi môi còn tô son đỏ đậm của Bạch Thường Hi.

Nụ hôn không có một chút gì nhẹ nhàng, ngay từ khoảnh khắc hai môi chạm nhau, môi của Kane như chiếm thế thượng phong, điên cuồng gặm cắn môi cô để trừng trị chuyện ban nãy.

Lợi dụng lúc Bạch Thường Hi mở miệng phản kháng, anh nhanh chóng đưa lưỡi tiến quân vào quấn quýt với chiếc lưỡi nhỏ của cô.
Sau một hồi tra tấn trên đôi môi đó, Kane với buông ra, đưa ngón tay cái miết nhẹ đôi môi sung đỏ của cô vì nụ hôn lúc nãy.

Trong khi ánh mắt anh đang say đắm ngắm nhìn gương mặt của Bạch Thường Hi thì cô lại cho anh một cái tát bất ngờ.
"Mẹ kiếp, ai cho cậu hôn tôi?"
"Tại sao em để yên cho tên đó hôn mình.

Tôi mới rời đi có chút việc, quay lại đã không thấy em đâu, chạy đi tìm thì thật không ngờ bắt cảnh em hôn thằng khác."
"Vậy thì cậu nên cảm thấy may mắn vì chưa kịp bắt gặp đươc cảnh giường chiếu đi.


Quả thật đêm nay tôi định cùng với anh ta..."
Nói đến đây Bạch Thường Hi dừng lại vì bàn tay của Kane đặt trên cằm cô bóp quá mạnh khiến cô khó khan khi nói.

Cô cố sức bình sinh đẩy tay anh ra nhưng không được.
"Em nói thêm câu nữa xem."
Giọng nói lạnh lẽo trong không gian nhỏ hẹp này khiến Bạch Thường Hi không lạnh mà run.

Nhìn lên gương mặt đẹp trai tuấn mĩ khiến cô ngày nhớ đêm mong, cô thực sự chỉ muốn lao vào ôm anh nhưng cứ nghĩ đến sự phản bội của anh thì trái tim cô lại nhói đau.

Mi mắt cụp xuống che đi những giọt nước đọng lại nơi khóe mắt, cô cố che giấu nội tâm của mình tránh để anh nhìn thấy.

Cô vẫn cúi mặt xuống, nói nhỏ nhưng vẫn đủ âm lượng để cả hai cùng nghe:
"Kane, tôi không thể ở bên kẻ phản bội."
Bạch Thường Hi cảm nhận được đôi tay đặt trên mặt cô khẽ run.

Anh không nói gì mà ngồi lại ngay ngắn về vị trí ghế lái của mình.

Hành động nãy khiến trái tim cô hụt hẫng một nhịp, sự thật anh đã phản bội lại em trai cô là không thể chối bỏ, làm sao cô có thể yêu được người như vậy chứ.

Ngay cả việc trung thành đối với một công ty còn khó thì lấy đâu ra chắc chắn rằng trong tình yêu anh có thể chung thủy.
Sau khi rời khỏi vòng tay của Kane, Bạch Thường Hi chỉnh lại tư thế ngồi cho thoải mái, quay mặt về phía cửa số để ngắm nhìn thành phố.

Nhưng ngắm nhìn quang cảnh bên ngoài chỉ là cái cớ, thực chất đôi mắt cô dán vào tấm kính ngắm nhìn gương mặt của Kane.

Càng nhìn thì lại càng đau, có vẻ bao cố gắng nỗ lực của cô để quên đi anh nhưng khi gặp lại thì đều vô nghĩa hết.
"Từ nay hãy gọi tôi là Vũ Duy Khang, đó là tên khai sinh của tôi."
Vũ Duy Khang.


Cái tên thật hay, cô sẽ khắc ghi nó trong lòng nhưng chỉ trong lòng thôi, còn trái tim không thể dâng hết cho người đàn ông này được.
Xe đi được một đoạn thì dừng tại một căn biệt thự nhỏ.

Nó chỉ vừa đử, không quá xa hoa như căn biệt thự của Bạch gia ở trong nước.

Bạch Thường Hi ngắm nhìn một lúc rồi quay lại định hỏi Vũ Duy Khang nhưng anh đã bước ra khỏi xe từ lúc nào.
Cánh cửa chỗ cô ngồi bật mở, anh cúi người xuống bế cô đi thẳng vào trong nhà mặc kể sự phản đối của cô.

Đi vào bên trong, không có một bóng người dù chỉ là một người giúp việc khiến không gian giữa hai người đã im lặng càng trở nên im lặng hơn.

Chẳng cần đoán nhiều cũng biết đây là nhà riêng của anh.
Vũ Duy Khang đặt cô lên giường ngồi, giúp cô cởi chiếc giày cao gót trên chân ra và xoa bóp chân cho cô.

Lúc bàn ay anh chạm vào massage thì Bạch Thường Hi mới thấy đau, thì ra vừa nãy do đi nhanh trên chiếc giày 13 cm đã khiến cô bị chẹo chân chỉ là mải đau thương trong lòng mà không để ý đến.
Massage một lúc, chân cô đã đỡ đau hơn, Vũ Duy Khang cầm một chiếc khăn ấm chườm vào hai chân cô vì thời tiết đêm nay thật sự rất lạnh vậy mà Bạch Thường Hi không biết điều mặc một chiếc váy ngắn cũn cỡn.

Anh đặt chiếc khăn ở trên chân cô rồi bước vào nhà vệ sinh một lúc, lúc bước ra có mang theo một chiếc áo sweater đưa cho cô và nói:
"Mau vào tắm nước ấm đi nếu không muốn bị cảm lạnh." Nhưng Bạch Thường hi không nghe lời, cô vẫn ngồi lì đó không động đậy.

Vũ Duy Khang tiến tới bế cô đi thẳng vào trong nhà tắm trong sự ngơ ngác của cô.


"Tôi sẵn lòng tắm cho em nếu em không thể tự mình làm."
"Không cần.

Tôi tự làm được."
Bạch Thường Hi cầm lấy áo rồi bước nhanh vào phòng tắm.
Vì thời tiết mua này rất lạnh cộng thêm nhiệt độ buổi đêm xuống thấp nên Bạch Thường Hi không tắm quá lâu, chỉ ngâm nước nóng một lát rồi bước ra ngoài.

Lúc đi ra, trên người cô mặc mỗi chiếc áo sweater mà Vũ Duy Khang đưa cho.

Chiếc áo vừa với size anh nhưng còn với cô thì nó trùm tới tận đầu gối như một chiếc váy.
Bạch Thường Hi bước ra đã trông thấy Vũ Duy Khang ngồi trên giường, trên tay cầm điện thoại đang làm việc gì đó.

Cô không tiến lại gần mà đứng cách đó một khoảng xa, nói:
"Đêm nay tôi tạm thời nghỉ ngơi ở đây, cậu sắp xếp cho tôi một phòng nghỉ hoặc tôi ra phòng khách ngủ tạm cũng được."

 
Chương 86: 86: Ngoại Truyện 23 Kane-bạch Thường Hi





"Đêm nay tôi tạm thời nghỉ ngơi ở đây, cậu sắp xếp cho tôi một phòng nghỉ hoặc tôi ra phòng khách ngủ tạm cũng được."
Vừa dứt lời cô quay lưng đi luôn chẳng có ý định chờ câu trả lời từ Vũ Duy Khang, dường như câu nói của cô chỉ cho có lệ.

"Em không định biết lí do vì sao tôi phản bội Bạch Kỳ Thiên sao?"
Đúng như ý muốn của anh, câu nói này có thể khiến cho Bạch Thường Hi dừng bước.

Cô quay người lại nhìn người đàn ông đang ngồi trên giường với vẻ mặt hứng thú đang theo dõi từng hành động của cô.
"Thứ nhất, tôi hơn cậu một tuổi nên xưng hô cho cẩn thận.

Thứ hai, chuyện cậu phản bội đã rõ rành rành, không có gì để nói thêm."
Nói xong cô xoay người đi thẳng không muốn ở trong căn phòng này với người kia nữa.


Chỉ là mới đi được mấy bước thì tay cô đã bị kéo mạnh lại về phía sau, Vũ Duy Khang kéo cô lại, bế thẳng cô lên giường.

Anh nằm đè lên người Bạch Thường Hi, dùng hai tay hai chân mình giữ chặt tay chân cô để cô không thể giãy giụa được.
Vũ Duy Khang ánh mắt đỏ au tràn ngập lửa giận, "Không nghe tôi nói thì em cứ hiểu lầm như vậy sao?"
"Hiểu lầm", hai chữ này khiến cho Bạch Thường Hi bật cười trong nước mắt.

Tất cả đều rõ ràng như vậy hiểu lầm sao được.

Cô đã từng mong mọi chuyện chỉ là hiểu lầm nhưng ngày đó chứng cứ đưa ra đã đập tan hi vọng của cô.
Vũ Duy Khang đã bớt vẻ điên cuồng, anh cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô, hôn nhẹ lên khoé mắt lau đi những giọt nước mặt của cô.

Anh từ từ kể cho cô nghe tất cả.
Từ khi Vũ Duy Khang ở nước ngoài, Bạch Từ đã tìm anh với mong muốn được hợp tác loại bỏ Bạch Kỳ Thiên.

Đối với người mới vào nghề lập nghiệp, tiền bạc không đủ trang trải nên đó chính là điều kiện Bạch Từ đưa ra mua chuộc anh.

Nhưng điều mà Bạch Từ không thể ngờ được rằng, Bạch Kỳ Thiên đối với anh không chỉ là cấp trên mà còn là ân nhân cứu giúp anh khi cùng đường cuối ngõ, lúc bị bọn đòi nợ thuê rượt đuổi.
Tất cả những điều này được anh báo lại cho Bạch Kỳ Thiên và từ đó Bạch Kỳ Thiên nảy ra một ý để anh làm gián điệp hai mang, giả vờ cung cấp tin tức cho Bạch Từ đồng thời lấy lại tin tức cho Bạch Kỳ Thiên.

Mọi nước đi đều toàn vẹn trong kế hoạch kể cả việc anh về nước và vào Bạch thị làm việc rồi đến sự việc thôi miên Bạch Kỳ Thiên bên Mỹ cũng vậy.

Lần đó Vũ Duy Khang một mặt báo cáo vị trí của Bạch Kỳ Thiên cho Bạch Từ đồng thời cũng nhanh chóng báo cho Lâm Ảnh Quân và Trác Phong tìm bác sĩ chữa cho Bạch Kỳ Thiên.


Khi về nước một lần nữa, nương theo kế hoạch đó, cho đến hôm đám cưới bị phá thì anh nhận lệnh lộ diện và đưa Bạch Từ chạy trốn.

Gọi là chạy trốn nhưng thực chất lừa Bạch Từ tới một nơi khác và tất cả những chuyện về sau để Bạch Kỳ Thiên xử lí.
Khi nghe xong toàn bộ câu chuyện, Bạch Thường Hi có chút ngơ ngác không tin nhưng cô cũng không phản kháng mạnh mẽ như ban nãy nữa.

Thấy vẻ mặt này của cô , Vũ Duy Khang thở dài, anh gục mặt vào cổ cô nói khẽ bên tai:
"Khi mọi chuyện thành công thì Bạch Kỳ Thiên không có ý định giải thích cho em và để tôi tự sinh tự diệt đi tìm em mà giải thích.

Thời gian em sang Mỹ, dù em đi đâu tôi cũng theo sát em, mỗi tối đều theo em vào quán bar, thấy em uống say bí tí bị mấy tên đàn ông trêu ghẹo nhưng tôi chỉ dám đứng từ xa ra nhờ nhân viên đuổi bọn họ đi.

Nhưng hôm nay khi thấy kẻ kia hôn em, tôi đã không thể chịu đựng một phút giây nào nữa..."
Nói đến đây, Vũ Duy Khang dừng lại, anh sâu mặt mình trong cổ Bạch Thường Hi mà hít hà hương thơm của cô.

Nhưng cô đưa hai tay nâng hai má anh lên, ánh mắt long lanh đọng lạt vài giọt nước:
"Có thật không? Tất cả những chuyện đó có thật không?"
"Để tôi đi lấy điện thoại gọi cho Bạch Kỳ Thiên để cậu ta giải thích cho em." Vũ Duy Khang với tay lấy chiếc điện thoại, bấm một số máy rồi bật loa to đặt bên cạnh giường.


Điện thoại đổ chuông một lúc thì người bên kia mới nhấc máy, đầu dây bên kia còn tiếng vui đùa của hai vợ chồng trẻ.
"Bạch Kỳ Thiên mau nói với chị gái cậu mọi việc tôi làm đều trong kế hoạch của cậu đi."
Giọng điệu ra lệnh rõ ràng, có vẻ anh chẳng chờ đợi được nữa.
"Việc gì cơ? Việc của cậu liên quan gì tới tôi, tự mình xử lí đi." Bạch Kỳ Thiên mặc kệ anh, tắt luôn điện thoại không giải thích gì thêm.

Thấy vẻ mặt bất lực của Vũ Duy Khang, Bạch Thường Hi cười thầm trong lòng.

Anh đã giải thích như vậy cộng thêm cuộc điện thoại vừa nãy dù em trai cô chẳng giải thích gì nhưng cô đã hiểu ra mọi chuyện.

Nhưng Bạch Thường Hi vẫn muốn trêu đùa anh:
"Cậu xưng hô với em trai tôi như vậy sao? Chị em chúng tôi sinh đôi nên cả hai cùng hơn cậu một tuổi đấy, ăn nói phải biết vai vế chút."

 
Chương 87: 87: Ngoại Truyện 24 Kane-bạch Thường Hi H





"Cậu xưng hô với em trai tôi như vậy sao? Chị em chúng tôi sinh đôi nên cả hai cùng hơn cậu một tuổi đấy, ăn nói phải biết vai vế chút."
Khuôn mặt Vũ Duy Khang đã giãn ra nhiều khi nghe thấy câu nói này của Bạch Thường Hi và anh càng biết rõ cô chỉ có ý trêu đùa mình.

Anh hôn lên môi cô một nụ hôn chồn chuồn nước rồi vuốt nhẹ mái tóc cô, nói:
"Sao không thể xưng hô như thế.

Dù gì anh cũng sắp làm anh rể của cậu ta rồi."
"Ai cho cậu cái tự tin đó? Tôi đã đồng đâu?"
"Mặc kệ em có đồng ý hay khôg thì cũng đâu thể thoát khỏi anh.

Hơn anh một tuổi thì sao, chẳng phải đêm hôm đó anh vẫn là người trên em mà lộng hành sao?"
Nhắc tới đêm đầu tiên của họ chính là lần Bạch Thường Hi uống say tại bữa tiệc sinh nhật của Diệp Tư Hạ thế rồi cứ lao vào vòng ôm của Vũ Duy Khang mà cả hai cùng triền miên suốt đêm.

Và chính thời gian sau đó, cô mặt dày liên tục bám lấy anh không rời.
"Nói luyên thuyên cái gì vậy? Đêm nào chứ? Tôi không nhớ gì hết." Bạch Thường Hi cãi cố, cô phải giữ cho mình chút thể diện còn sót lại không thể để người đàn ông này ức hiếp được.
Bàn tay của Vũ Duy Khang không biết từ bao giờ đã đặt ở đùi cô, anh vuốt dọc lên trên nhẹ nhàng tiến vào trong chiếc áo rộng cô đang mặc, nói khẽ vào tai cô:
"Nếu em không nhớ thì anh phải có nhiệm vụ giúp em nhớ lại rồi."
Sau câu nói này là từng nụ hôn nhỏ rải rác trên khuôn mặt nhỏ xinh của Bạch Thường Hi rồi sau đó rơi xuống cổ cô.

Bàn tay anh đương nhiên không an phận, bắt đầu vuốt dọc vào phía trong chiếc áo sweater miết nhẹ vào đùi non của cô rồi từng đầu ngón tay chạm nhẹ vào nơi tư mật.
Vũ Duy Khang chợt bật cười, dừng lại những nụ hôn của mình mà ghé sát vào mặt Bạch Thường Hi nói nhỏ:
"Em không mặc đồ lót, rõ ràng là muốn dụ dỗ anh mà."
Câu nói này khiến cho cả khuôn mặt cô đã đỏ lại càng đỏ hơn.

Vì quá xấu hổ, Bạch Thường Hi lấy hai tay che mặt lại, trong miệng lí nhí nói:
"Không thể mặc lại bộ cũ mà ở đây đâu có bộ đồ lót của phụ nữ chứ."
Vũ Duy Khang gật đầu tán thành với ý kiến của cô.


Đây chính là mong muốn của anh, biết rõ không có đồ lót nhưng vẫn một mực ép cô đi tắm cho bằng được.
"Nếu em ngay từ đầu đã chào đón như vậy mà anh không tiến tới thì có vẻ hơi vô lễ."
Dứt lời, cả hai tay của anh vòng xuống phía dưới cởi chiếc áo sweater to trên người Bạch Thường Hi ra.

Đúng như anh đoán, bên trong cô hoàn toàn không mặc gì, trước đó chỉ có mỗi chiếc áo của anh còn bây giờ trần trụi không một mảnh vải.

Trông cô lúc này thật quyến rũ.
Bản chất trời sinh đã cho Bạch Thường Hi một dáng người chuẩn, nơi cần thịt thì có thịt, nơi không cần thì chắc chắn không có một chút mỡ thừa.

Trời sinh tính tình đàn ông thích chinh phục, nhìn thấy một cô gái trần như nhộng đang e dè nằm dưới mình, đặc biệt đó là người mà anh yêu thì Vũ Duy Khang khó lòng mà kìm nén được.
Hơi thở của anh đã trở nên nặng nề hơn, đôi mắt đen nhánh ẩn chứa dục vọng nguyên thuỷ của người đàn ông.

Anh cúi đầu xuống, tiếp tục dùng đôi môi của mình nhẹ nhàng phác hoạ đôi môi anh đào của Bạch Thường Hi.

Nụ hôn cuồng nhiệt như lấy hết không khí ở khoang phổi của cả hai.

Khi buông nhau ra, Bạch Thường Hi hít thở nhanh lấy lại dưỡng khi còn Vũ Duy Khang chẳng cần bao lâu, anh lại tiếp tục cúi xuống thong dong đôi môi trên làn da mềm mịn của cô.
Nụ hôn nóng bỏng đi từ vai tới xương quai xanh rồi đến ngực cô, mỗi nơi anh đi qua đều để lại dấu hôn đỏ chói như đánh dấu chủ quyền.

Vũ Duy Khang ngậm một bên đẫy đà của cô, đưa lưỡi gẩy nhẹ khiển nụ hoa dựng đứng lên như đang cổ vũ tinh thần anh.

Bên còn lại thì được anh dùng tay xoa nắn tạo thành nhiều hình thù.

Khoái cảm anh mang đến cho cô khiến Bạch Thường Hi khó thể kìm mình được nữa mà bật ra tiếng rên nhỏ nhẹ bên tai anh:
"Kane...đau lắm...!nhẹ thôi..."
Tiếng kêu của cô không chỉ khiến Vũ Duy Khang dừng lại mà còn thôi thúc anh hơn.


Anh đưa bàn tay thảnh thơi còn lại xuống phía dưới, chạm nhẹ vào đó khiến cánh hoa nhỏ run rẩy.

Anh tiếp tục trêu đùa cô, đưa một ngón tay vào miết nhẹ, rướn người lên thì thầm vào tai Bạch Thường Hi:
"Gọi anh là Khang."
Đây là mệnh lệnh, anh muốn cô gọi tên thật của anh chứ không phải tên tiếng Anh thường sử dụng.

Thấy cô cứng đầu không lên tiếng, Vũ Duy Khang tiếp tục đưa đẩy ngón tay của mình tại nơi đó.

Cuối cùng Bạch Thường Hi phải đầu hàng mà gọi tên anh:
"Khang...!nhẹ một chút..."
Biết cô gái trong lòng đã động tình, anh không chờ thêm giây phút nào nữa mà cởi hết bộ quần áo trên người mình ra.

Cậu nhỏ bên dưới đã dựng đứng lên chỉ chờ cơ hội này tiến quân vào.

Nhưng Vũ Duy Khang vẫn muốn trêu đùa, anh chỉ đặt thứ đó tại nơi tư mật của cô mà miết đi miết lại nhẹ nhàng mà không vào hẳn.
"Đêm nay em định tình một đêm với gã người Tây kia sao?"
Đến lúc nào rồi mà anh hỏi chất vấn cô những điều này chứ.

Bạch Thường Hi khó chịu vì cơ thể đang ham muốn thứ gì đó một cách mãnh liệt nhưng người đàn ông trên mình lại cứ liên tục đặt ra câu hỏi.

Cô đành nhanh chóng lắc đầu nguầy nguậy cho anh câu trả lời rồi giương cặp mặt long lanh lên nhìn anh, mong muốn anh làm nhanh hơn một chút.
Nhưng Bạch Thường Hi đâu biết được rằng càng như vậy thì càng kích thích Vũ Duy Khang.

Anh nhìn cô động tình dưới thân mà không hề có ý định cứu giúp mà chỉ liên tục trêu đùa phía dưới của cô.
Dường như đã vượt qua giới hạn chịu đựng, Bạch Thường Hi đưa tay lên giữ vai anh rồi vật anh nằm xuống phía dưới còn cô trèo lên phía trên ngồi.

"Ai cho anh cái gan lớn như vậy? Dám trêu đùa chị đây?"
Đối với hành động của Bạch Thường Hi, Vũ Duy Khang thật sự quá bất ngờ, không thể ngờ được cô lại bạo gan như thế.

Với tư thế hiện tại của cả hai, anh có thể dễ dàng nhìn thấy nơi giao hợp của hai người và cả cơ thể tuyệt mỹ ở trên.

Đêm nay nếu làm ở tư thế này cũng không bị coi là nhầm chán.
"Nếu em đã muốn chơi trò này thì nhường em.

Trước hết ngồi đúng vị trí đã."
Đây là lần đầu tiên Bạch Thường Hi bạo gan như vậy nhưng đã đến nước này rồi cô không thể tỏ ra mình bị yếu thế hơn.

Cô điều chỉnh lại một chút, nhún nhẹ người ngồi xuống, cả con quái vật kia đã nằm sâu trong và có chút trướng to khiến cô cảm thấy không thích ứng kịp.
"Thả lỏng rồi di chuyển nhẹ nhàng."
Vũ Duy Khang không thể chờ được nữa không anh sẽ hỏng mất.

Anh đành phải mở lời hướng dẫn cô từng chút một.
Một lúc sau khi đã quen dần với nhịp điệu, cả hai đều hết sức hoà mình vào cuộc chơi.

Trên bức tường còn in lại rõ hình bóng một cô gái mạnh mẽ đang cưỡi trên con ngựa của mình.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Những vệt sáng xuyên qua tấm rèm mỏng đậu nhẹ lên vai cặp nam nữ còn quấn quýt lấy nhau.

Bạch Thường Hi cố nâng mí mắt của mình lên xem giờ.

Định với tay qua đầu bàn bên kia lấy điện thoại thì bên ngực cô chợt cảm thấy ướt ướt, cúi xuống thì thấy người bên cạnh đã dậy và nhân cơ hội cô vươn người lên mà ngậm lấy nụ hoa nhỏ của cô gặm nhấm.
Bạch Thường Hi vội đẩy Vũ Duy Khang ra, đánh một cái vào vai anh và trừng mắt cảnh cáo.

Ai ngờ được anh dở trò làm nũng khóc lóc sướt mướt.
"Tại sao chị lại quá đáng như vậy? Đêm qua cậy mình lớn tuổi mà bắt nạt em nhỏ, cả đêm ở trên rong ruổi hại em không thể nào ngủ yên giấc."
Khuôn mặt của Bạch Thường Hi đen sì, cái tên này hôm qua còn ngọt sớt anh anh em em với cô giờ lại dở giọng gọi cô bằng chị.
"Vũ Duy Khang anh im miệng ngay.


Tối qua là ai điên cuồng làm loạn."
"Hoá ra là em vẫn nhớ như in.

Không uổng công anh ra sức cày cấy."
Lúc này cô mới giật mình nhận ra mình trúng kế tên này.

Giận dữ dâng tràn, cô đẩy anh ra định bước xuống giường nhưng Vũ Duy Khang ôm chặt cô lại, nói thầm vào tai:
"Em có chắc mình tự đi được?"
Khỏi cần phải nói, có lẽ cô không thể tự mình đi được vì bên dưới vẫn còn rất đau.

Nằm yên trong lòng anh một lúc, như nhớ ra điều gì đó Bạch Thường Hi vội chui ra khỏi tay anh, ngẩng khuôn mặt đầy lo lắng lên nói:
"Chết rồi, đêm qua chúng ta không dùng biện pháp phòng tránh nào?"
Vũ Duy Khang bật cười nhìn cô gái trong lòng mình, anh hôn nhẹ lên đôi mắt của cô lau đi vợi nỗi lo lắng:
"Có con thì sinh.

Em đã 28 rồi còn không định lấy chồng sao?"
"28 tuổi thì sao, anh chê em già? Con em sinh đừng hòng đến đòi."
Bạch Thường Hi ra chiều hậm hực quay mặt đi chỗ khác thì chợt bên ngón tay trái có chút lạnh.

Nâng tay lên mới biết có một chiếc nhẫn sáng chói nằm ở đó.

Vũ Duy Khang cầm lấy bàn tay cô hôn nhẹ lên chiếc nhẫn rồi hôn lên từng ngón tay mảnh nhỏ, dựa đầu vào vai cô mà nói:
"Lấy anh nhé.

Anh yêu em và yêu cả con của chúng ta nữa, nó không thể thiếu bố hay mẹ."
Đôi mắt Bạch Thường Hi rưng rưng vài giọt lệ.

Cuối cùng hạnh phúc của cô cũng đến, người đàn ông cô yêu cuối cùng cũng có thể ở bên cạnh cô và cả hai cùng nhau vẽ lên những chặng đường hạnh phúc.
"Em đồng ý, đồng ý làm vợ anh."
Ps: Cho mình ít like và cmt để có động lực viết nốt cp Diệp Hạo Hiên và Từ Cẩn Y nhé

 
Chương 88: 88: Ngoại Truyện 31 Diệp Hạo Hiên - Từ Cẩn Y





Từ Cẩn Y sau khi nhận được tin Diệp Hạo Hiên còn sống từ phía Diệp Tư Hạ, cô đã chạy nhanh ra gara lấy xe phi thẳng đến Diệp gia.

Không bao lâu sau, xe dừng ở trước cổng Diệp gia, người làm chắc được Diệp Tư Hạ nhắc trước nên khi nhìn thấy Từ Cẩn Y là họ mở cổng cho cô vào luôn.
Suốt quãng đường đến đây trái tim cô luôn thấp thỏm lo âu, chỉ cố lái xe thật nhanh để đến được Diệp gia gặp Diệp Hạo Hiên nhưng đi đến cửa thì lại không đủ dũng khí bước vào nhà.

Cô sợ tất cả những gì mình nghe là sai, cô rất sợ nên không dám mạnh mẽ bước vào tong nhà đối diện với sự thật.
"Từ tiểu thư, mời cô vào nhà.

Tiểu thư chúng tôi đang ở phòng khách đợi cô rồi."
Tiếng nói của người quản gia đã đánh thức cô khỏi những miên man suy nghĩ trong lòng.

Từ Cẩn Y gật đầu đáp: "Vâng, cảm ơn bác."
Từ Cẩn Y bước vào nhà, cô đã nhìn thấy Diệp Tư Hạ ngồi ở trên ghế sopha đang đọc báo, thấy Từ Cẩn Y đi vào thì cô gấp tờ báo lại, niềm nở nói:
"Chị đến rồi sao? Vào đây ngồi đi chị."
Diệp Tư Hạ đi đến kéo Từ Cẩn Y ngồi xuống cạnh mình.

Cô rót một ly trà còn nóng mời chị Cẩn Y.


Nhưng lúc này, Từ Cẩn Y làm gì còn tâm trạng để mà ngồi uống trà tâm sự nữa.

Cô nhận ly trà của Diệp Tư Hạ, nhấp một hớp nhỏ rồi đặt xuống bàn, Từ Cẩn Y vội vội vàng vàng hỏi Diệp Tư Hạ:
"Tiểu Hạ, chuyện em nói trong điện thoại là thế nào vậy? Lẽ nào anh ấy..."
Nói đến đây, Từ Cẩn Y không nói thêm nữa vì cô muốn người đưa ra đáp án là Diệp Tư Hạ.

Cô cần một đáp án chính xác, cô không muốn mình nhầm lẫn ở đâu để rồi bao hi vọng mong chờ lại hoá thành bọt biển.
Diệp Tư Hạ thấy được sự khẩn trương từ trên gương mặt của Từ Cẩn Y, cô cũng không lâu la dài dòng thêm nữa mà nói thẳng vào vấn đề luôn:
"Anh cả của em đang ở trên phòng đó, nếu không tin chị lên đấy mà xem."
"Thật sao?" Từ Cẩn Y vẫn không thôi lo lắng.
"Chị à, chuyện gì đùa được thì đùa chứ chuyện này sao em dám trêu chị chứ.

Vì một vài lí do riêng mà anh cả em mới phải giả chết, chị cứ lên phòng gặp rồi kiểu gì anh em cũng sẽ giải thích rõ ràng cho chị."
"Được rồi, để chị lên gác gặp anh ấy xem sao."
Từ Cẩn Y bước lên cầu thang đi lên gác.
Lúc này Bạch Kỳ Thiên từ trong bếp đi ra, anh nhìn thấy Diệp Tư Hạ cứ nhìn lên cầu thang, miệng nở nụ cười tươi rói.

Anh tiến lại gần, ngồi xuống cạnh vợ mình, tò mò hỏi:
"Có chuyện gì mà em vui thế? Cười toe toét nãy giờ." "Em đang làm bà mối nối lại duyên cho anh cả và chị Cẩn Y."
Diệp Tư Hạ thở dài một hơi.

"Anh xem, kế hoạch của anh ảnh hưởng tới bao cuộc tình còn chưa kịp chớm nở nên giờ vợ anh phải đi đan lại dây tơ hồng cho người ta đấy.

Thật may chị gái anh và Kane đã về bên nhau, giờ còn mỗi chị Cẩn Y và anh cả thôi."
Bạch Kỳ Thiên đặt cốc sữa vào tay Diệp Tư Hạ rồi xiên một miếng hoa quả cầm cho cô ăn.

Anh bình thản nói: "Chuyện của họ thì để họ tự giải quyết đi.

Giờ việc quan trọng hàng đầu của em là chú ý tới sức khoẻ và bảo bối nằm trong bụng mình đó."

Diệp Tư Hạ đón lấy cốc sữa trong tay anh, cô cầm lên uống một ngụm rồi đặt xuống bàn.

Cô tựa vào người Bạch Kỳ Thiên, để hai tay anh vòng qua ôm trọn lấy cô vào lòng.
"Kỳ Thiên em thực sự rất hạnh phúc với những gì mình đang có nên em cũng mong những nguời bạn, người thân xung quanh chúng ta cũng được hạnh phúc như vậy."
"Em yên tâm đi, chỉ cần họ có duyên thì chắc chắn sẽ trở về bên nhau thôi mà."
[...]
Từ Cẩn Y đi lên đến cửa phòng của Diệp Hạo Hiên, cô đứng ngoài cửa một lúc băn khoăn không biết nên gõ cửa hay trực tiếp bước vào luôn.

Nghĩ đi nghĩ lại cô thấy mình nên chọn cách thứ nhất tốt hơn vì nói gì đi chăng nữa quan hệ giữa cô và Diệp Hạo Hiên hiện giờ chỉ là cấp trên cấp dưới với nhau.
Từ Cẩn Y đứng ngoài gõ cửa, cô gõ tầm bốn, năm lần bên trong không thấy ai trả lời.

Lúc cô định quay lưng đi xuống nhà thì cánh cửa phòng bật mở.
"Y Y? Sao em ở đây vậy?"
Diệp Hạo Hiên bất ngờ trước sự xuất hiện của Từ Cẩn Y nhưng mau chóng thu lại ánh mắt bất ngờ đó, anh vui mừng, phấn khởi rõ ra mặt, vươn tay kéo tay Từ Cẩn Y lôi cô vào trong phòng rồi đóng cửa.

Ngay khi cánh cửa đóng lại, Từ Cẩn Y bị Diệp Hạo Hiên ép lên cửa, hai tay anh kìm chặt lấy hai vai cô, đôi mắt anh nhìn thẳng vào mắt cô như cố tìm xem suy nghĩ trong lòng cô lúc này là gì.
"Sao em đến đây tìm anh vậy?" Diệp Hạo Hiên lặp lại câu hỏi này, dường như anh muốn bám chặt lấy câu hỏi này đến khi có câu trả lời thì mới thôi.
Suốt quá trình từ lúc đứng ở cửa phòng đến khi bị Diệp Hạo kéo vào trong rồi giờ bị nhốt chặt trong vòng tay với câu hỏi kia, tấ cả mọi chuyện diễn ra chưa đến năm phút, nó khiến Từ Cẩn Y bối rối chẳng biết trả lời anh ra sao.

Phía trước là lồng ngực của Diệp Hạo Hiên, phía sau là cánh cửa, cô gần như không có cơ hội thoát ngoại trừ việc phải trả lời câu hỏi của anh.
Trong lúc đầu óc rối ren, tâm trạng bối rối không thôi thì Từ Cẩn Y trả lời bừa một câu: "Có một vài tài liệu...ưm..."
Không để cô nói hết câu, Diệp Hạo Hiên giữ lấy cằm Từ Cẩn Y, dùng môi mình để chặn lại những chữ phía sau của cô.


Từ trước tới nay, Diệp Hạo Hiên không dám làm vậy với cô vì như vậy là vượt quá giới hạn của cô.

Ngày học đại học, một lần anh đã to gan hôn trộm cô một lần mà sau đó Từ Cẩn Y từ mặt anh luôn, không gặp, không nói chuyện.

Lần đó cô giận anh một thời gian dài, mặc anh xin lỗi, làm bao việc để chuộc lỗi nhưng không được.

Mãi về sau nếu không nhờ chú Từ nói giúp vài câu thì có khi Diêp Hạo Hiên cũng không được Từ Cẩn Y tha lỗi.

Nhưng cô tha lỗi cho anh với một yêu cầu từ nay trở đi không được làm những việc quá giới hạn như vậy nữa.
Sau đó, dù gặp mặt, tiếp xúc nói chuyện nhưng Diệp Hạo Hiên chẳng dám đi quá giới hạn vì anh sợ Từ Cẩn Y sẽ giận anh, đẩy anh ra xa thì Diệp Hạo Hiên thực sự không còn cơ hội nào để theo đuổi cô nữa.

Nhưng lần này, một lần nữa anh vượt quá giới hạn đấy, điều anh vui mừng là khi anh hôn cô nhưng cô không phản kháng kịch liệt như lần đầu anh cưỡng hôn cô nữa.
Khi Diệp Hạo Hiên buông cô ra, nụ cười trên môi chưa được bao lâu thì ngay lập tức bên má trái của anh bị giáng xuống một cái tát, khuôn mặt anh lệch sang một bên.

"Anh là cái thá gì mà dám làm như vậy với tôi?".

 
Chương 89: 89: Ngoại Truyện 32 Diệp Hạo Hiên - Từ Cẩn Y





"Anh là cái thá gì mà dám làm như vậy với tôi?"
Quả như Diệp Hạo Hiên dự đoán, phản ứng của Từ Cẩn Y vẫn như vậy, vẫn bài xích ghét bỏ anh.
"Anh rốt cuộc coi tôi là gì chứ? Giả chết để khiến tôi đau lòng, thương tâm rồi giờ quay lại gặp tôi để ban phát sự thương hại hay sao.

Anh có biết khi nghe được tin anh bị tai nạn xe không qua khỏi tôi đã đau khổ thế nào không? Mỗi ngày tôi đều tự nhủ nếu biết trước mọi chuyện như vậy tôi đã nói yêu anh từ lâu để không phải hối hận tự mình gặm nhấm nỗi đau về một người đã chết.

Anh độc ác lắm, bước vào cuộc đời tôi làm náo loạn tất cả, khiến cho tôi rung động rồi cứ thế mà bước ra, bỏ mặc tôi một mình."
Từ Cẩn Y nói rất nhiều, cô nói trong tiếng nấc nghẹn ngào.

Hai cánh tay cô đánh mạnh lên ngực Diệp Hạo Hiên như để trút hết bao đau khổ, mệt mỏi thời gian qua.
Ngay cả Diệp Hạo Hiên cũng bất ngờ với những gì mình nghe được, thâm chí anh còn không tin vào tai mình.


Cô đây là đang nói cô yêu anh sao, cô nói cô đã đau lòng vì anh sao? Nhìn khuôn mặt ướt đẫm nước mắt của cô, anh đau lòng khôn xiết.

Anh luôn mong cô luôn quan tâm, lo lắng cho anh nhưng khi nhìn thấy cô đau khổ vì anh như vậy, Diệp Hạo Hiên thực lòng không nỡ.
Diệp Hạo Hiên nâng cằm cô lên, anh cúi đầu xuống, hôn lên nững giọt nước mắt của Từ Cẩn y, hôn lên má, hôn lên chóp mũi cô.

Anh thì thầm nói nhỏ vào tai cô: "Xin lỗi vì đã khiến em phải lo lắng như vậy."
Nói xong, anh hôn lên môi cô, đây là nụ hôn nhớ nhung, nụ hôn nhẹ nhàng, trân trọng của anh dành cho cô.

Nhưng dần dần nụ hôn đó càng thêm sâu, nụ hôn càng thể hiện sự khát khao, mong muốn nhiều hơn thế.
Diệp Hạo Hiên bế thốc cô lên, tiến về phía giường lớn.

Anh nhanh chóng, chuẩn xác bắt lấy môi cô lần nữa, nụ hôn cuồng nhiệt nóng bỏng cùng với đó là bàn tay linh hoạt trượt trên da thịt mềm mại của Từ Cẩn Y.
Bị động chạm như vậy, Từ Cẩn Y xấu hổ, hai tai đỏ lừ nhưng cũng không vì thế mà đẩy Diệp Hạo Hiên ra.

Đến khi bàn tay của anh luồn vào phía trong váy cô, tiến tới chạm vào nơi đó, theo phản ứng tự nhiên, Từ Cẩn Y vội khép chặt hai chân lại, hai tay chống lên ngực anh kéo khoảng cách cả hai.
"Anh...định làm gì?"
Diệp Hạo Hiên tựa trán anh vào trán cô, nở nụ cười tà mị.

Giọng nói khàn khàn cất lên đầy quyến rũ: "Anh định làm gì lẽ nào em không biết.

Anh chờ đến ngày này lâu lắm rồi, chờ ngày em nói yêu anh rồi sau đó cả hai chúng ta cùng quyện vào làm một.
"Sao đầu anh toàn nghĩ những thứ xấu xa vậy?" Từ Cẩn Y e thẹn né tránh.

"Từ lúc anh hiểu thế nào về sinh lý của bản thân thì lúc nào anh cũng chỉ nghĩ đến em và anh làm việc đó.

Đàn ông đầu óc đen tối là rất bình thường đặc biệt là đối với người mình yêu.

Em biết không, mỗi ngày nhìn thấy em lượn lờ trước mặt trong bộ quần áo công sở mà anh muốn kéo em vào phòng làm việc cùng nhau làm chuyện đó." Diệp Hạo Hiên không hề che giấu ham muốn của bản thân đối với cô.
Từ Cẩn Y nhìn người đàn ông trước mặt mà bật cười.

Chẳng thể ngờ tổng giám đốc lạnh lùng của Diệp thị lúc nào cũng có suy nghĩ đen tối như vậy với cô.
"Thật may em là thư kí của anh chứ không với cái tính háo sắc này không biết đã xơi bao nhiêu em thư kí rồi." Từ Cẩn Y chọc chọc vào ngực anh cảnh cáo.
"Thư kí và trợ lý của anh trước giờ đều là nam, chỉ có em là ngoại lệ.

Bị em hiểu nhầm mình là sếp hay vụng trộm với thư kí như vậy, anh thực sự rất đau lòng nên sẽ không để em hiểu nhầm nữa.

Đêm nay anh sẽ chén sạch em."
[...]

Sau một hồi hoan ái, Diệp Hạo Hiên để Từ Cẩn Y gối lên tay mình ngủ.

Cô cũng không từ chối cái ôm của anh, vòng tay qua thắt lưng ôm chặt lấy anh không để chừa một khoảng cách.

Từ trong lòng Diệp Hạo Hiên, Từ Cẩn Y nhẹ nhàng cất lên lời nói:
"Hạo Hiên, cảm ơn anh đã chờ đợi em lâu như vậy."
"Em nói gì vậy, là anh phải cảm ơn em mới đúng.

Cảm ơn em vì đã yêu anh."
Diệp Hạo Hiên vuốt mái tóc cô, anh cúi xuống đặt lên môi Từ Cẩn Y một nụ hôn như cách trực tiếp nhất thể hiện tình yêu của mình.
END..

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom