Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên

Chương 282


Giờ phút này.  

<

Tử Vân Sơn, Vô Ảnh Tông.  

Advertisement

Đổng Văn Thắng sau khi nhận nhiệm vụ của Tô Thương, hôm qua liền lên đường đi đến Vô Ảnh Tông, đêm đó liền mang theo đầu của "Tô Huyền Thiên" đến Tử Vân Sơn, đề nghị được gặp tông chủ.  

Có điều.  

Lấy thân phận của Đổng Văn Thắng, thì không thể có tư cách để gặp trực tiếp tông chủ được, cần phải có được sự đồng ý của đại trưởng lão.  

Đúng lúc đại trưởng lão không có ở Vô Ảnh Tông, ông ta có việc đã ra ngoài rồi, vì thế nên Đổng Văn Thắng đành phải ở lại trong tông để chờ.  

Trong thời gian này, có người hỏi dò Đổng Văn Thắng, tại sao lại muốn gặp tông chủ, nhưng ông ấy không nói thật, chỉ là thuận miệng trả lời qua loa mà thôi.  

Bởi vì, bây giờ đầu của Tô Huyền Thiên, giá trị là một đóa Tuyết Liên năm ngàn năm, đối với đệ tử và những người quản giáo ở Vô Ảnh Tông, là một sự hấp dẫn quá lớn.  

Những người này nếu như biết trong cái túi mà Đổng Văn Thắng mang theo, có chứa đầu của Tô Huyền Thiên, thì rất khó đảm bảo rằng, ông ấy sẽ không bị người khác ra tay giết người cướp của.  

Vì thế, Đổng Văn Thắng quyết định, chỉ nói rõ với một mình đại trưởng lão, sau đó để đại trưởng lão đưa mình đến gặp tông chủ.  

Con người của đại trưởng lão, trong lòng Đổng Văn Thắng biết rõ, ông ta cũng là một kẻ lòng tham vô đáy.  

Nhưng trưởng lão lại là người coi trọng danh tiếng, ông tavsẽ không tùy tiện cướp đoạt, vì thế cũng coi như giúp ông ấy lại có thêm một tầng bảo vệ nữa.  

Cứ như vậy, Đổng Văn Thắng ở trong Vô Ảnh Tông đợi một đêm, cuối cùng cũng đợi được đại trưởng lão, Hứa Sơn Cư.  

Lúc này, ở tông môn Vô Ảnh Tông, Hứa Sơn Cư đầy vẻ mệt mỏi, gấp gáp từ bên ngoài trở về.  

Đổng Văn Thắng vội vàng nghênh đón, cung kính chào hỏi: "Tiểu nhân Đổng Văn Thắng, kính chào đại trưởng lão."  

Hứa Sơn Cư dừng bước, ánh mắt nhìn lên người Đổng Văn Thắng, thản nhiên nói: "Ông chủ Đổng đây sao, mấy ngày trước không phải ông đã đến đây rồi sao, sao hôm nay lại đến đây nữa, có việc gì sao?"  

"Đại trưởng lão, tiểu nhân có một chuyện lớn, muốn báo cáo với đại trưởng lão, phiền đại trưởng lão nói với tông chủ một tiếng." Đổng Văn Thắng khom người xuống, cung kính nói.  

"Chuyện lớn sao?"  

Hứa Sơn Cư nhíu mày, nghi ngờ nói: "Ông thì có chuyện lớn gì chứ, nói tôi nghe thử xem."  

"Đại trưởng lão, chuyện là thế này." Đổng Văn Thắng bước lên phía trước, nhỏ giọng nói: "Tiểu nhân...Giết Tô Huyền Thiên rồi, hiện tại đầu của cậu ta, đang ở trong cái bao này của tôi."  

"Tô Huyền Thiên?"  

Hứa Sơn Cư liền có hứng thú, dò hỏi: "Ông nói, chính là cái người Tô Huyền Thiên đã giết chết Cát Bình đó sao?"  

"Đúng vậy." Đổng Văn Thắng trả lời.  

"Tứ trưởng lão Lưu Vĩnh Húc, hôm qua mới nhận lệnh xuống núi đi giết Tô Huyền Thiên, không ngờ lại bị ông nhanh hơn một bước rồi."  
 
Chương 283


Sau khi nhận được câu trả lời, Hứa Sơ Cư híp hai mắt lại, nhẹ nhàng cười một tiếng, ngược lại hỏi: "Nghe nói thực lực của Tô Huyền Thiên không phải là yếu, Cát Bình còn không phải là đối thủ của cậu ta, sao ông lại có thể giết được cậu ta chứ?"  

<

"Thưa đại trưởng lão, nhà họ Đổng chúng tôi không có cao thủ gì, nếu trực tiếp đánh nhau thì chắc chắn không thể được, chỉ có thể dùng mưu trí mà thôi."  

Advertisement

Đổng Văn Thắng hai tay chắp lại, trả lời: "Vì thế tôi chủ động lấy lòng Tô Huyền Thiên, nịnh nọt cậu ta, sau đó mời cậu ta đến nhà ăn cơm."  

"Tô Huyền Thiên giết trưởng lão Cát Bình, là kẻ thù của nhà họ Đổng chúng tôi, tôi tất nhiên không thể buông tha cho cậu ta được, vì thế tôi đã hạ thuốc độc vào thức ăn của cậu ta."  

Trong lòng Đổng Văn Thắng cực kỳ sợ hãi, nhưng bên ngoài lại cố giả vờ bình tĩnh, nói tiếp: "Tôi cùng với mấy người cấp cao trong nhà họ Đổng, đã uống thuốc giải độc trước rồi, còn Tô Huyền Thiên thì thảm rồi, trực tiếp trúng độc bỏ mạng."  

"Nhưng Tô Huyền Thiên cực kỳ mạnh mẽ, trước khi chết, còn ra tay giết chết mấy thuộc hạ của tôi."  

Đổng Văn Thắng nói: "Đơn giản chỉ là tấn công bằng chất độc thôi, Tô Huyền Thiên đã là thế suy sức yếu, bị tôi chém một kiếm, liền chấm dứt mạng sống luôn."  

"Tôi nghe nói về chuyện Tô Huyền Thiên đã giết chết trưởng lão Cát Bình, làm mất mặt Vô Ảnh Tông chúng ta, nên đã làm cho tông chủ nổi giận."  

Đổng Văn Thắng cuối cùng nói: "Vì thế, tôi liền lấy đầu Tô Huyền Thiên, cố ý đến đây tặng cho tông chủ."  

"Thì ra là như vậy."  

Hứa Sơn Cư vuốt vuốt sâu, gật đầu tỏ vẻ như đã hiểu được, lập tức nhìn vào cái túi mà Đổng Văn Thắng mang theo, khẽ cười nói: "Ông chủ Đổng, ông chắc là có nhiều chỗ không biết, bây giờ đầu của Tô Huyền Thiên có giá trị không nhỏ đó nha."  

Đổng Văn Thắng giả vờ hồ đồ không hiểu, nghi ngờ nói: "Đại trưởng lão, ông nói vậy là có ý gì chứ, chẳng lẽ giết Tô Huyền Thiên còn được ban thưởng hay sao?"  

"Đó là đương nhiên rồi, tông chủ đã nói, đầu của Tô Huyền Thiên có thể đổi lấy một đóa Tuyết Liên năm ngàn năm đó."  

Trong mắt Hứa Sơn Cư liền hiện ra một sát ý, nhưng kiêng kỵ vì đây là Vô Ảnh Tông, đệ tử tới lui rất đông, nên liền thu hồi lại ý nghĩ giết người cướp của đó.  

Vì ông ta là đại trưởng lão, trên một người dưới vạn người, nên vẫn phải chú ý hình ảnh của mình.  

"Đại trưởng lão."  

Đổng Văn Thắng mơ hồ đã nhận ra sát ý của Hứa Sơn Cư, sau khi vội vàng suy nghĩ, liền nói: "Đóa Tuyết Sơn năm ngàn năm này đối với tôi cũng không có tác dụng gì, nếu như ông muốn thì tôi có thể tặng cho ông."  

Hứa Sơn Cư nghe vậy, nhất thời lộ ra một nụ cười, khen ngợi: "Ha ha, ông chủ Đổng, ông rất được đó nha, nếu đã như vậy, tôi từ chối thì quá vô lễ rồi."  

"Đại trưởng lão khách sáo quá đi, đồ tốt thế này, vào tay tôi cũng chỉ là vô dụng mà thôi, chỉ có ông mới có thể phát huy hết tác dụng thực sự của nó, tôi lại không muốn phung phí của trời."  

Đổng Văn Thắng thở dài một hơi, sau đó chuyển hướng nói: "Có điều đại trưởng lão, tôi không thể ở Vô Ảnh Tông mà đưa đóa Tuyết Liên cho ông được, nếu không thì người khác còn tưởng ông ép buộc tôi, ảnh hưởng đến danh tiếng của ông."  

"Ha ha, đúng, rất đúng, ông chủ Đổng, vẫn là ông suy nghĩ chu đáo."  

Hứa Sơn Cư hài lòng khác thường, vỗ vỗ lên vai Đổng Văn Thắng, lập tức nói: "Ông nói đúng, không thể ở Vô Ảnh Tông mà đưa cho tôi được, đóa Tuyết Liên năm ngàn năm này, không chỉ có mình tứ trưởng lão muốn, đến nhị trưởng lão cũng muốn bỏ túi, chỉ là không tiện tranh cướp với tứ trưởng lão mà thôi." 
 
Chương 284


"Nếu như ông giết Tô Huyền Thiên, lấy đi đóa Tuyết Liên, sợ rằng nhị trưởng lão sẽ để ý đến ông, ông sẽ trở thành tâm điểm chú ý đó."  

<

Hứa Sơn Cư suy nghĩ một chút, sau đó chuyển hướng nói: "Thế này đi, ông chủ Đổng, đợi ông lấy được đóa Tuyết Liên từ tông chủ, ông cứ mang theo nó trở về Giang Bắc, sau đó mấy ngày thì tôi sẽ đến Giang Bắc tìm ông, ông thấy thế nào?"  

Advertisement

"Ý kiến hay."  

Đổng Văn Thắng nghe vậy, nhất thời lộ ra một nụ cười.  

Vốn dĩ ông ấy còn lo lắng, không biết trước khi mình trở về Giang Bắc, đại trưởng lão có đi theo để đòi Tuyết Liên không.  

Nếu như vậy, cậu chủ nếu muốn Tuyết Liên, thì phải đối phó với đại trưởng lão trước rồi.  

Không biết thực lực của cậu chủ, có phải đối thủ của đại trưởng lão hay không, nếu như cậu chủ không đánh được đại trưởng lão thì thật là phiền phức lớn.  

Nhưng bây giờ thì tốt rồi, đại trưởng lão nói mấy ngày sau mới đến Giang Bắc lấy Tuyết Liên, nếu đã như vậy, sẽ để cho cậu chủ có thêm thời gian để chuẩn bị.  

Nếu cậu chủ cảm thấy không phải là đối thủ của ông ta, còn có thể lấy Tuyết Liên, rồi bỏ trốn trước.  

Đến lúc đó, mình sẽ dọn hết của cải, dẫn toàn thể trên dưới nhà họ Đổng, theo cậu chủ rời khỏi Giang Bắc.  

Sau lưng cậu chủ, chắc chắn sẽ có một tông phái cường đại, nói không chừng sau này có thể nhanh chóng thăng quan tiến chức rồi.  

Nghĩ như vậy, trong lòng Đổng Văn Thắng như nở hoa, vội vàng trả lời nói: "Đại trưởng lão, cứ theo sự sắp xếp của ông mà làm, chỉ là, thực lực của tôi thấp kém, nếu như trên đường đi có người ra tay với tôi thì phải làm sao được chứ."  

"Ha ha."  

Hứa Sơn Cư vuốt râu cười nói: "Không cần phải nếu như, chắc chắn sẽ có người ra tay cướp đoạt đóa Tuyết Liên, nhưng ông cứ yên tâm, tôi sẽ bảo vệ ông chu toàn, không ai dám động đến một sợi tóc của ông."  

"Nếu đã như thế, xin cảm ơn đại trưởng lão." Đổng Văn Thắng cảm kích nói.  

"Người phải nói cảm ơn là tôi đây mới đúng, cảm ơn ông đã chịu tặng Tuyết Liên cho tôi."  

Hứa Sơn Cư khen ngợi nói: "Ông chủ Đổng, ông không chỉ chủ động tặng đóa Tuyết Liên cho tôi, còn lo lắng đến danh dự của tôi, chuyện này khiến tôi rất cảm động."  

"Đại trưởng lão khách sáo rồi, đây là chuyện tôi nên làm mà." Đổng Văn Thắng nói, tuy đang được khen ngợi nhưng cảm giác vẫn thấy lo sợ.  

"Ông chủ Đổng, những năm gần đây, tôi đã đòi không ít của cải của ông, ông không trách tôi chứ?" Đột nhiên, Hứa  Sơn Cư nói.  

"Không đâu."  

Đổng Văn Thắng trong lòng sợ hãi, ngoài mặt lại bình tĩnh nói: "Đại trưởng lão, ông đang nói gì vậy chứ, nhà họ Đổng chúng tôi có được thành tựu như bây giờ, toàn dựa vào sự giúp đỡ toàn lực của ông, uống nước nhớ nguồn là điều đương nhiên, những của cái đó vốn dĩ thuộc nên về ông mà."  

"Ha ha, rất tốt." 
 
Chương 285


Hứa Sơn Cư cảm thấy bất ngờ, không nghĩ rằng Đổng Văn Thắng lại biết điều như thế, càng khen thưởng Đổng Văn Thắng hơn.  

<

Sau khi dừng lại một lát, Hứa Sơn Cư khẽ cười nói: "Ông chủ Đổng, đóa Tuyết Liên này, tôi sẽ không nhận không của ông đâu, ông có muốn đồ vật gì, tâm pháp nội công, bí kíp võ công, hoặc là loại vũ khí gì, chỉ cần ông mở miệng, tôi đều có thể cho ông đầy đủ."  

Advertisement

"Thật sao?"  

Đổng Văn Thắng vui vẻ nói, ông ấy biết mình nên tỏ ra tham lam một chút, thế này mớii giảm bớt sự đề phòng của Hứa Sơn Cư, thế là kích động mà nói: "Đại trưởng lão, tôi muốn gì, ông cũng đều cho tôi sao?"  

Hứa Sơn Cư thấy biểu cảm của Đổng Văn Thắng, khóe miệng lộ ra một nụ cười khó thấy.  

Người có tham vọng, rất dễ quản lý, cũng giống như một con chó, chỉ cần cho ăn thì có thể thu phục được.  

Sau đó ông ta muốn nhìn xem, con chó này muốn ăn thịt hay là xương, nếu không dễ để hài lòng nó, ha ha, thế thì tất nhiên cũng đã mất đi giá trị nuôi dưỡng nó rồi.  

"Ừm."  

Hứa Sơn Cư gật đầu, cười nói: "Ông chủ Đổng, ông muốn cái gì?"  

"Đại trưởng lão."  

Đổng Văn Thắng sau khi suy nghĩ một lúc, sau đó lấy hết dũng khí nói: "Tôi nghe nói đeo đá năng lượng, có thể giảm bớt tỷ lệ mang bệnh tật cho người bình thường, người luyện võ đeo, cũng có một chút lợi ích, có thể bồi dưỡng cơ thể."  

"Nhà họ Đổng chúng tôi, không có bối cảnh luyện võ gì, tôi thân là ông chủ, cũng chỉ mới gặp qua đá năng lượng mà thôi, nhưng chưa từng đeo qua."  

Đổng Văn Thắng thận trọng nói: "Vì thế, đại trưởng lão, ông có thể ban thưởng cho tôi một ít đá năng lượng được không, không cần nhiều đâu, ba viên là được, tôi giữ lại một viên, số còn lại chia cho người nhà của tôi mỗi người một chút."  

"Ông chủ Đổng."  

Hứa Sơn Cư nghe vậy, sắc mặt trầm xuống, thản nhiên nói: "Ai nói nhà họ Đổng không có bối cảnh luyện võ chứ, Vô Ảnh Tông chính là bối cảnh của ông, Hứa Sơn Cư tôi, chính là bối cảnh của ông, hiểu chưa hả!"  

Đổng Văn Thắng đột nhiên căng thẳng, trong lòng run lên, vội vàng trả lời: "Hiểu rồi!"  

"Ừm, thế này còn tạm được."  

Hứa Sơn Cư gật gật đầu, cười cười nói: "Còn về đá năng lượng, ha ha, đơn giản thôi, đừng nói là chỉ ba viên thôi, tôi có thể cho ông một trăm viên."  

"Vài ngày trước, tôi tìm thấy được một mỏ đá năng lượng, thứ đồ này muốn bao nhiêu có bấy nhiêu."  

Hứa Sơn Cư hào phóng cười nói: "Tôi sẽ phái người xếp gọn vào trong cái va li cho ông, chờ đúng lúc ông đi về, sẽ dễ dàng cho ông mang theo."  

Nếu như Đổng Văn Thắng muốn những thứ khác, Hứa Sơn Cư ít nhiều gì cũng sẽ rất đau lòng.  

Nhưng còn đá năng lượng thì, ông ta không thèm quan tâm.  

Mấy ngày trước, trong núi sâu ở Giang Nam, ông ta phát hiện một cái mỏ, bên trong rải rác toàn đá năng lượng. 
 
Chương 286


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hứa Sơn Cư vội vàng trở về, nên tiện tay đào một, hai trăm viên.  

<

Ông ta đối với đá năng lượng, cũng không thích lắm, thứ này đối với nguòi luyện võ không có tác dụng gì nhiều.  

Trên thị trường tuy cũng có lưu thông, hơn nữa còn có giá trị không nhỏ, nhưng nhu cầu lại không lớn, cũng không dễ bán.  

Advertisement

Nếu như bán không được, thì đá năng lượng đối với Hứa Sơn Cư mà nói, chẳng qua chỉ là một khối đá mà thôi, ông ta liền không muấn lãng phí ở trên đây.  

Bây giờ Đổng Văn Thắng đưa ra đề nghị muốn đá năng lượng, yêu cầu này không hề quá đáng, Hứa Sơn Cư liền hào phóng hứa hẹn tặng một trăm viên, nhằm muốn lôi kéo Đổng Văn Thắng.  

Dù sao thì mình cũng còn phải qua lại nhiều lần trong thành phố nữa, dùng vũ lực áp chế, thì thà rằng lấy lòng ông ta mà thu phục còn hơn.  

"Một... một trăm viên đá năng lượng!"  

Đổng Văn Thắng nghe nói như vậy, đột nhiên cực kỳ kích động: "Cảm ơn đại trưởng lão!"  

Ông ấy nhắc đến chuyện muốn đá năng lượng, hoàn toàn là vì Tô Thương.  

Đổng Văn Thắng biết cậu chủ đến chợ đen Cửu Môn, là vì muốn mua đá năng lượng.  

Nên mượn cơ hội lần này, ông ấy muốn đòi Hứa Sơn Cư đưa ba viên đá năng lượng, định đưa cho cậu chủ.  

Nhưng ai ngờ, Hứa Sơn Cư lại muốn cho ông ấy một trăm viên, ha ha, đúng là niềm vui bất ngờ quá.  

"Đổng Văn Thắng, ông không cần phải khách sáo."  

Hứa Sơn Cư liếc nhìn Đổng Văn Thắng, ánh mắt hiện lên một vẻ khinh thường, ha ha, dù sao ông ấy cũng là một chủ nhà ở thành phố chưa từng nhìn ra thế giới.  

Có điều, Hứa Sơn Cư không biểu hiện ra bên ngoài, mà là thúc giục nói: "Đi thôi, ông chủ Đổng, tông chủ bây giờ chắc đang ở phòng khách, tôi dẫn ông đi gặp ông ấy."  

"Vâng."  

Đổng Văn Thắng một mực cung kính trả lời, sau đó liền đi theo Hứa Sơn Cư.  

...  

Mười một giờ sáng.  

Giang Bắc, biệt thự bờ sông.  

Vương Phú Quý ngồi khoanh chân ở trên giường, hai mắt khép hờ, hai tay ôm lại như hình mặt trăng, xung quanh tràn ngập linh khí.  

Mấy giờ đồng hồ, Tô Thương đã giúp anh ấy tẩy tinh phạt tủy rồi, đến mức trên quần áo Vương Phú Quý, trên giường, đều là chất màu vàng bẩn thỉu.  

"Thái ly kiếm thể!"  

“Không ngờ rằng Vương đại thiếu gia thế mà có thể lực đặc biệt như vậy, thái ly kiếm thể, dù là ở Huyền Thiên Tiên Đế, cũng thuộc kiểu con trời vạn năm mới có, nếu là bị những lão già tông phái luyện kiếm biết được, chắc chắn sẽ toàn lực nuôi dưỡng mà xem.”  

Lúc này, Tô Thương nhìn Vương Phú Quý, lộ ra một nụ cười vui mừng: "Vương đại thiếu gia này, ngược lại có thể bồi dưỡng cho thật tốt, sau này trở lại Huyền Thiên Tiên Vực, nói không chừng mình có thể được thơm lây.”  

"Bây giờ mình đã đem một chút kiến thức về tu chân, công pháp, kiếm thuật, đều truyền vào não của cậu ấy rồi, cụ thể có thể đi tới đâu, vẫn phải trông vào vận may của cậu ấy."  

Tô Thương cười cười, vẫn rất mong đợi vào Vương Phú Quý, sau này có cơ hội có thể trở thành trợ thủ đắc lực của mình.  

Mấy phút sau.  

Vương Phú Quý thành công bước vào hàng ngũ tu chân, cảnh giới hiện tại, luyện khí tầng thứ nhất, thực lực có thể so với hóa kình trung kỳ.  

[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
 
Chương 287


"???"  

<

Tô Thương thẳng tay đấm vào mặt Vương Phú Quý một cái, tức giận nói: "Khốn kiếp, mày đã làm cái gì vậy, đồ rác rưởi dơ bẩn này!"  

"Có chuyện gì vậy?"  

Advertisement

Vương Phú Quý đơ người, lúc sau mới ngượng ngùng nói: "Cái đó, Tô đại thiếu gia, tôi xin lỗi, là do tôi đã hiểu lầm cậu."  

"Cậu nói gì cơ?" Tô Thương nhíu mày nói.  

"Thực sự xin lỗi."  

"Cậu nhắc lại tôi xem nào?"  

"Thực sự xin lỗi."  

Bùm!  

Bùm!  

Bùm!  

Tô Thương nghe xong không nói lời nào mà túm lấy Vương Phú Quý vật ra, đánh liên tục. Vương Phú Quý vừa la hét và co giật nằm trên mặt đất.  

"Haizz, rốt cuộc thì cũng không thể giữ được. Tình bạn, tình anh em gắn bó với nhau bao nhiêu năm như vậy, cậu chỉ biết nói xin lỗi tôi thôi sao, mất rồi, mất hết rồi."  

Tô Thương lắc đầu nói rồi bước nhanh ra khỏi phòng.  

.. .  

Tuy rằng đánh Vương Phú Quý, nhưng đó chỉ là đùa giỡn mà thôi, Tô Thương ra tay có chừng mực.  

Bây giờ, Vương Phú Quý là một người tu luyện cấp độ luyện khí đầu tiên, cũng đã trải qua việc tẩy rửa và cắt bỏ tủy.  

Không lâu sau, Vương Phú Quý bước xuống từ tầng ba với nụ cười phấn khích.  

"Tô đại thiếu gia, tôi bây giờ có cảm giác mình mạnh hơn, haha, tôi yêu cậu đến chết mất!"  

Vương Phú Quý dang tay muốn ôm Tô Thương.  

"Cút đi, ông đây không muốn ôm ấp một ông già như cậu."  

Tô Thương đẩy Vương Phú Quý ra, sau đó nói: "Xử lí thông tin trong đầu cậu nhanh giùm tôi cái, như vậy mới có lợi cho cậu."  

"Được rồi."  

Vương Phú Quý không nhịn được mà hỏi: "Tô đại thiếu gia, cậu truyền cho tôi Bất Diệt Thiên Công, nó có mạnh không, có lợi hai như tâm pháp nhà họ lý không?"  

"Gì cơ, cậu đang đùa tôi sao?"  

Tô Thương liếc nhìn Vương Phú Quý, nhẹ nhàng nói: "So với Bất Diệt Thiên Công thì nội công Lý gia không đáng kể tí nào. Một cái là dưới đất, một cái trên trời, không thể so sánh với nhau được."  

"Haha, tuyệt vời thật!"  

Vương Phú Quý hồ hứng hỏi: "Thế còn Luân hồi kiếm pháp thì sao, có tuyệt không?"  

"Tất nhiên!"  

Tô Thương không nói chi tiết: "Khi cậu tu luyện đến đỉnh phong, có thể dùng một kiếm cắt xuyên qua hư không, xuyên qua thời đại!"  

"Vương đại thiếu gia, cậu có một thân thể tốt, tương lai là người có thành tựu vô hạn, còn có thể vượt qua cả tôi. Cậu phải chăm chỉ luyện tập đó." Tô Thương nghiêm túc nói.  
 
Chương 288


"Haha!"  

<

"Tuyệt, mặc dù tôi không biết thân thể tôi có thể tốt như thế nào, nhưng Tô đại thiếu gia à, tôi tin lời cậu nói."  

Vương Phú Quý vòng tay ôm cổ Tô Thương vui vẻ hứa: "Tô đại thiếu gia, đừng lo lắng, sau này tôi mạnh lên, tôi sẽ bảo vệ cậu, cậu chỉ xếp sau mấy em chân dài của tôi tôi, chúng ta là anh em tốt, tôi sẽ không bao giờ bỏ mặc cậu đâu."  

Advertisement

"Hừm."  

Tô Thương trợn mắt nhìn Vương Phú Quý, sau đó nói: "Còn chưa làm được gì mà đã lên mặt, cậu sẽ phải choáng váng cho mà xem."  

"Haha."  

Vương Phú Quý thoải mái cười to rồi nói: "Tô đại thiếu gia, tôi bây giờ cũng là người tu luyện. Khi nào cậu cho tôi binh khí gì đó."  

"Chuyện này đơn giản, tôi có thể chế luyện binh khí, có dịp tôi sẽ chế luyện cho cậu một thanh kiếm dài." Tô Thương cười nói.  

"Thanh kiếm sao?"  

"Tôi không có hứng thú với kiếm."  

Vương Phú Quý lắc đầu nghiêm túc nói: "Tô đại thiếu gia, cậu có thể chế luyện cho tôi một cái kèn Xô-na không, kỹ năng thổi kèn của tôi là đỉnh cao đấy, đôi tay này của tôi sinh ra cũng để cầm kèn Xô-na."  

"Kèn Xô-na sao?"  

Tô Thương ngẩn cả người, không thể kết hợp kèn Xô-na với một kiếm đạo tinh anh được.  

"Được, tôi sẽ làm kèn Xô-na."  

Vương Phú Quý nghiêm túc, sau đó nói: "Tôi thật là lợi hại, tôi phải đổi tên mới được,..."  

"Tên của tôi phải bá đạo một chút mới được, Vương Thất Nguyệt? Vương Bắc Huyền? Vương Thương Lan?"  

Vương Phú Quý dò hỏi: "Tô đại thiếu gia, cậu cảm thấy tên nào thì phù hợp với tôi nhất?"  

"Tôi cảm thấy cái tên Vương Bá cũng không tồi, cậu hợp với cái tên đó đây." Tô Thương cười nói.  

"Vương Bá sao?"  

Vương Phú Quý lẩm nhẩm một câu, còn chưa kịp phản ứng lại thì Tô Thương đã rời khỏi phòng khách rồi.  

"Vương đại thiếu gia, tôi đến trang viên Lý gia tìm Lý Nguyệt đây, không rảnh luyên thuyên với cậu đâu. Nhớ kỹ là đừng nói với bất cứ ai là cậu đã trở thành người tu luyện đấy."  

"Mẹ kiếp, Tô đại thiếu gia, cậu dám mắng người sao? Còn không chịu giúp tôi."  

Vương Phú Quý tỉnh táo lại, Tô Thương đã đi xa, anh ấy nói nhỏ: "Không phải là chỉ là tìm con dâu thôi sao, cậu có, tôi cũng có, tôi đi tìm Lưu Sở Điềm của tôi đây."  

"Nha đầu bạo dâm chết tiệt, cô dám đánh tôi, hôm nay tôi sẽ cho cô biết thế nào là lễ hội!"  

Với ý nghĩ này, Vương Phú Quý nghiến răng nghiến lợi rời khỏi biệt thự ven song.  

Khoảng hai mươi phút sau.  

Ở trang viên Lý gia.  
 
Chương 289


Tô Thương lớn tiếng bước vào, đám người ở nhà họ Lý rối rít chào hỏi, kêu anh ấy ở phòng khách đợi.  

<

Ngay sau đó, Lý Thuần Phong đi ra.  

"Cháu chào ông nội Lý ạ." Tô Thương cười chào hỏi.  

Advertisement

"Ừm."  

Lý Thuần Phong gật đầu, sau đó cười nói: "Tô Thương, hôm nay luyện tốt chứ, Thông Thần Đan là bảo bối của nhà họ Lý đấy, cháu đừng để ông phải thất vọng."  

"Ông nội Lý, ông đừng lo lắng, cháu không có lơ là luyện tập đâu. Hôm nay cháu vừa mới đột phá cảnh giới, đã đạt tới hóa kình hậu kỳ rồi."  

Nói xong, Tô Thương liền xuất ra một tia linh khí hóa kình hậu kỳ.  

"Hóa kình hậu kỳ sao?"  

Lý Thuần Phong nhìn Tô Thương, khiếp sợ nói: "Là Hóa kình hậu kỳ!"  

"Haha, tiểu tử thối, được lắm, đúng là thiên phú trời ban, cháu thật là tài giỏi, xứng đáng là cháu rể của Lý gia!" Lý Thuần Phong hết lời khen ngợi.  

"Ông nội Lý quá khen rồi."  

Tô Thương cười cười sau đó nói: "Ông nội Lý, hôm nay cháu đến Lý gia, là vì muốn đón Lý Nguyệt ra ngoài đi chơi. Với lại ông đừng nhốt Lý Nguyệt nữa, thả cô ấy ra đi ạ, để cho cô ấy ra ngoài cho khuây khỏa."  

"Này, Tô Thương, có một số chuyện ông không biết, ông cũng không biết mở miệng như thế nào."  

Lý Thuần Phong nhìn Tô Thương thở dài một hơi, rồi nói: "Lý Nguyệt nhà chúng ta, gần đây có qua lại với cái người thanh niên Tô Huyền Thiên. Chắc cháu biết Tô Huyền Thiên chứ, cháu và Tô Huyền Thiên có liên quan đó."  

Lý Thuần Phong nói tiếp: "Tô Thương, ông đang nhốt Lý Nguyệt vì muốn tốt cho cháu, ông không muốn cháu trở thành người bị... Haizz."  

"Ông nội Lý."  

Nghe vậy, Tô Thương cười nhẹ: "Ông hiểu lầm Lý Nguyệt rồi, cô ấy không có liên quan gì đến Tô Huyền Thiên cả. Hơn nữa, cô ấy không phải loại người như vậy, cho nên ông đừng nhốt cô ấy nữa."  

"Chuyện này.. .Được rồi."  

Lý Thuần Phong gật đầu nói, càng thêm ngưỡng mộ Tô Thương: "Tô Thương, ông không ngờ cháu lại là người rộng rãi như vậy, ông đã đánh giá thấp cháu rồi. Nhưng cháu phải để ý đến Lý Nguyệt nhiều hơn, đừng để người ngoài lừa."  

"Cháu hiểu rồi ạ, cháu cảm ơn ông nội Lý đã nhắc nhwor."  

Tô Thương muốn cười to một tiếng, hẳn là Tô Huyền Thiên tự cắm sừng chính mình sao, mình thật là nhàn rỗi thế sao?"  

Sau khi nói chuyện với ông nội Lý xong, Tô Thương một mình đến phòng của Lý Nguyệt.  

"Anh à, em không tám chuyện với anh nữa, chồng sắp cưới của em sắp đến dẫn em đi ăn lẩu rồi."  

"Anh có muốn đi cùng chúng em không? Được, không sao, miễn là anh không cảm thấy xấu hổ là được."  

"Haha, buổi tối còn muốn ngủ cùng nhau, như vậy không tốt, không tiện."  

"Ai nói là em có chồng sắp cưới sẽ quên anh chứ, anh à, anh đừng buồn, chúng ta ngủ cùng nhau, em sẽ ôm anh ngủ."  
 
Chương 290


Tô Thương vừa mới chuẩn bị gõ cửa thì nghe thấy Lý Nguyệt nói chuyện điện thoại, mặt cứng đơ lại.  

<

Anh sao?  

Ngủ chung?  

Advertisement

Chết tiệt!  

Có lẽ nào mình thực sự bị cắm...  

Không dễ chịu.  

Cái cảm giác này không hề dễ chịu chút nào.  

Tô Thương không thèm gõ cửa nữa, mà trực tiếp đẩy cửa xông vào.  

“A.”  

Lý Nguyệt giật mình một cái, sau khi nhìn rõ là ai thì mới thở phào một hơi, lườm Tô Thương nói: “Tô Thương, anh bị bệnh thần kinh gì vậy, sao vào mà lại không thèm gõ cửa chứ.”  

“Ha ha.”  

Tô Thương vẻ mặt nghiêm nghị, bí hiểm, quái dị nói: “Lý Nguyệt, có phải là em cảm thấy anh đã phá hỏng chuyện tốt gì của em phải không?”  

“Hử?”  

Lý Nguyệt mặt tràn đầy nghi hoặc, nhíu mày nói: “Tô Thương, anh trúng gió hả, sao nói toàn mấy lời kỳ quặc vậy.”  

“Nói chuyện như thế nào thì kệ anh, liên quan gì tới em.” Tô Thương cười nhạo nói: “Lý Nguyệt, có phải là anh không nên xuất hiện ở đây, làm phiền em và anh trai nhỏ* của em nói chuyện tình yêu không?”  

*Nguyên raw là 哥哥, phiên âm hán việt là ca ca nghĩa là anh trai.  

“Khuôn mặt ngọc của Lý Nguyệt lập tức đỏ lên, nghiến răng, nghiến lợi nói: “Anh nói bậy bạ gì vậy, em nói chuyện tình ái với ai chứ!”  

“Ha ha, còn giả bộ nữa.”  

Tô Thương khoanh tay lại, thản nhiên nói: “Anh đều nghe thấy hết rồi, mở miệng cái là anh trai nhỏ, còn đòi ôm người ta ngủ nữa, Lý Nguyệt, không ngờ em là loại người này, em khiến anh quá thất vọng rồi.”  

“Tô! Thương!”  

Lý Nguyệt trong nháy mắt thẹn quá hóa giận, thở hổn hển nhìn Tô Thương, sau đó cô lại nghĩ tới Tô Thương tức giận như vậy, chứng tỏ là anh ấy để ý đến mình.  

Thế là, trong lòng Lý Nguyệt thoải mái hơn một chút, nghiến nghiến răng nói: “Tô Thương, nếu như anh đều nghe thấy hết rồi, vậy thì em cũng không giấu anh nữa, em thật sự có một người anh trai tốt, chúng em thường ngủ với nhau, không có gì không nói cho nhau nghe cả,em ôm anh ấy ngủ, cô ấy ôm em ngủ, chúng em vô cùng thân thiết với nhau.”   

“Lý Nguyệt, em im miệng đi, em muốn anh tức chết phải không!”  

Tô Thương không kìm được tức giận, cảm thấy trên đầu mình dường như có một đồng cỏ, lạnh lùng nói: “Nói cho anh biết tên đó là ai, anh thề anh sẽ không tha cho nó.”  

“Ừm hử,em đói rồi, em muốn đi ăn lẩu, nếu như anh muốn biết anh ấy là ai, thì cứ đi với em, em đã hẹn anh ấy gặp mặt ở tiệm lẩu.”  

Nói xong, Lý Nguyệt lạnh lùng bước nhanh ra khỏi phòng.  

Sắc mặt của Tô Thương cũng khó coi vô cùng, anh nắm chặt nắm tay, đi theo phía sau, quyết định chắc chắn phải giết chết tên đó.  

Dám cắm sừng ông đây, con m* nó không muốn sống nữa rồi mà!  

Ra khỏi trang viên nhà họ Lý, Lý Nguyệt đứng cạnh xe hơi của Tô Thương lạnh giọng nói: “Đồ ngốc, còn đứng ngẩn ra đó làm gì vậy, mở cửa xe cho em, có biết ga lăng tí nào không hả?”  
 
Chương 291


“Được!”  

<

Tô Thương nghiến răng, rồi mở cửa xe cho Lý Nguyệt, sau đó tự mình ngồi vào ghế lái.  

“Đi đến nhà hàng lẩu hương vị Tứ Xuyên!” Lý Nguyệt khó chịu nói, nhìn cũng không thèm nhìn Tô Thương.  

Advertisement

“Ừm, hừ.”  

Tô Thương hừ lạnh một tiếng, sau đó khởi động xe, anh cố ý nhấn ga thật mạnh phóng đi thật nhanh.  

Chiếc xe giật mạnh khiến cho cơ thể của Lý Nguyệt ngã về phía sau, khuôn mặt xinh đẹp như ngọc lộ ra vẻ hoảng sợ.  

“Tô Thương, anh hành hạ vợ đi, rồi sau đó anh sẽ hối hận cho mà xem, anh cứ chờ đó.”  

Lý Nguyệt lườm Tô Thương, nghiến răng nghiến lợi mắng, cùng lúc đó thì cô gửi tin nhắn cho anh trai lúc nãy, báo cho đối phương biết địa điểm gặp mặt.  

…  

Không lâu sao.  

Tô Thương và Lý Nguyệt đã đến nhà hàng hương vị Tứ Xuyên, nhà hàng lẩu này hương vị không tệ, bây giờ rất là đông khách.  

Nhưng mà Tô Thương chỉ cần bỏ ra nhiều tiền một chút, thì vẫn có thể đặt được một phòng ăn riêng.  

Tiếp theo đó, Tô Thương và Lý Nguyệt ngồi ở trong phòng chờ người kia đến.  

Trong thời gian này, bọn họ cũng không gọi món, ai cũng không thèm nhìn mặt ai, trong lòng mỗi người đều có một cục tức riêng.  

Khoảng mười mấy phút sau, một cô gái xinh đẹp mặc một bộ tennis đi vào phòng ăn.  

Người đẹp này có lẽ khoảng hơn 20 tuổi, khuôn mặt trái xoan, các đường nét trên khuôn mặt vô cùng thanh tú, xinh đẹp, làn da thì trắng như tuyết.  

Cô ấy cao khoảng 1,7 mét, đôi chân dài thẳng tắp, thon thả, mang một đôi tất trắng, cô ấy mặc bộ đồ này khiến cô ấy trông vô cùng gợi cảm.  

Người đẹp đó có trang điểm nhưng không trang điểm đậm, chỉ trang điểm nhẹ nhàng, khóe mắt còn đính những viên pha lê nhỏ, trông như những nốt ruồi lệ tạo nên một phong cách độc đáo.  

Lý Nguyệt nhìn thấy cô ấy, lập tức trách mắng: “Ca ca, sao giờ cậu mới tới.”  

“Lý Nguyệt, ngại quá, tớ nhìn thấy tin nhắn liền đến ngay, nhưng mà trên đường thì kẹt xe, chậm chết đi được.” Người đẹp cười trả lời.  

“Được rồi.”  

Lý Nguyệt gật đầu, sau đó lại lườm sang Tô Thương, lạnh nhạt giới thiệu nói: “Tô Thương, làm quen một chút, cô ấy chính là Ca Ca trong lời em nói lúc nãy!”  

Ặc?  

Tô Thương nhất thời sững sờ, nghi hoặc nói: “Không phải là kêu là anh trai sao, sao lại là một cô gái?”  

“Tên của cô ấy là Ngu Ca!”  

“Ngu Ca!”  

Lý Nguyệt nghiến răng nói lớn: “Ngu trong từ Ngu cơ, còn Ca trong từ ca vũ!”  

“Em và cô ấy là bạn học hồi đại học, rất thân thiết với nhau, cho nên em chỉ gọi có tên phía sau thôi, Ca Ca, như vậy có vấn đề gì không??” Lý Nguyệt hỏi ngược lại.  
 
Chương 292


“Thì ra ca ca… không phải là anh trai kia*.”  

<

*Trong tiếng trung hai từ tên Ca Ca của cô gái kia đọc lên giống với từ 哥哥, phiên âm hán việt là ca ca nghĩa là anh trai, cho nên Tô Thương mới nghe hiểu lầm thành anh trai.  

Advertisement

Tô Thương liên tục cười khổ, sau khi phản ứng lại, vội vàng kết thúc cuộc chiến tranh lạnh này, chạy tới ngồi bên cạnh Lý Nguyệt, ôm lấy cánh tay của Lý Nguyệt, nịnh nọt nói: “Vợ à, anh xin lỗi, đều là anh sai, là anh hiểu lầm em rồi.”  

“Ha ha, anh vừa rồi cứng rắn như vậy, làm sao có thể sai được!” Lý Nguyệt học theo điệu bộ của Tô Thương, khoanh cánh tay, cười nhạo nói.  

Đương nhiên, cô chỉ giả bộ mà thôi, kỳ thực trong lòng cô ấy không hề tức giận.  

Bởi vì Tô Thương để ý đến cô, cho nên sau khi xảy ra hiểu lầm mới thẹn quá hóa giận, Lý Nguyệt có thể hiểu được.  

Nhưng mà Tô Thương không tin tưởng mình, chuyện bôi bác như vậy, bắt buộc phải trừng phạt một chút mới được.  

Bây giờ, Lý Nguyệt chính là cố ý làm khó Tô Thương, để cho Tô Thương có thể ghi nhớ kỹ lỗi lầm này.  

“Vợ à, anh thật sự biết sai rồi, em tha lỗi cho anh đi.” Lúc này Tô Thương lay nhẹ cánh tay của Lý Nguyệt.  

Lý Nguyệt nhìn Tô Thương, hừ lạnh một tiếng, rồi hỏi: “Anh sai chỗ nào chứ, nói thử em nghe nào?”  

“Vợ à, là do anh không có hỏi rõ ràng, là anh không nên nổi giận, là anh không nên chất vấn…”  

Tô Thương đang giải thích thì Lý Nguyệt lại đột nhiên bịt hai lỗ tai lại, tức giận nói: “Em không nghe, em không nghe.”  

Tô Thương vội vàng ngậm miệng lại, rồi ngồi sang một bên với nụ cười gượng gạo.  

“Đàn ông mấy anh không có phải là đồ tốt đẹp gì cả, làm sai một cái liền mạnh miệng giải thích, không có chút tí chân thành nào!” Lý Nguyệt tức giận, liếc Tô Thương.  

Tô Thương sống mũi, cười khổ nói: “Vợ à, là em kêu anh giải thích mà.”  

“Ừm hừ, bây giờ lại học được cái kiểu đem trách nhiệm đổ hết lên đầu em rồi đúng không, Tô Thương, anh khiến em quá thất vọng rồi, không ngờ anh là loại người như vậy!” Lý Nguyệt nghiến răng nghiến lợi nói.  

“Được rồi, tùy em muốn nói sao thì nói vậy.”Tô Thương bất lực, giơ hai tay ra nói.  

“Hừ, anh không còn kiên nhẫn được nữa đúng không, thật sự khiến người ta thất vọng mà!” Lý Nguyệt hừ lạnh nói.  

“Vợ à, em đúng là một con nhóc gây chuyện mà, Ca Ca rõ ràng là nữ, sao em lại không nói thẳng cho anh biết, em cố ý đúng không, xem anh làm sao trừng phạt em nhé!”  

Tô Thương dứt khoát không giải thích nữa, trực tiếp ôm lấy Lý Nguyệt, tay chân bắt đầu không ngoan ngoãn:  “Con nhóc gây chuyện, nói, em còn gây chuyện nữa hay không?”  

“Ha ha ha, Tô Thương, anh đừng có chọc lét nữa, em tha thứ cho anh được rồi chứ gì.”  

“Không được, nói cho anh nghe, sau này còn gây chuyện nữa hay không?”  

“Không gây truyện… Cái đó thì không thể được, nếu như anh chọc em nổi giận, em sẽ gây chuyện nữa cho anh xem.”  

“Được thôi, xem ra là anh vẫn còn nhẹ tay đúng không, anh phải mạnh tay thêm chút nữa mới được.” 
 
Chương 293


“A ha ha, được rồi, được rồi, Tô Thương, em sai rồi, em không gây chuyện nữa là được rồi chứ gì.”  

<

“Xem như tạm được.”  

Cuối cùng.  

Advertisement

Lý Nguyệt mềm nhũn rồi thì Tô Thương mới dừng tay lại, ôm chặt lấy vợ mình, hành động của họ vô cùng ngọt ngào.  

“Khụ khụ.”  

Lúc này, người đẹp mặc bộ đồ tennis ho khan hai tiếng, rồi nói: “Lý Nguyệt, cậu kêu tớ qua đây là để  ăn cơm chó* sao?”  

*Ý chỉ cho người khác nhìn thấy cảnh cặp đôi thân mật với nhau.  

Nghe thấy lời nói của người đẹp kia, Lý Nguyệt lập tức cảm thấy ngượng ngùng, khuôn mặt ngọc đỏ bừng lên, cô đẩy Tô Thương ra.  

Tiếp theo đó.  

Cô chỉnh lại quần áo, đỏ mặt cười nói: "Ca Ca, sao vậy, không phải cậu muốn ăn lẩu với chúng tớ sao, nào, nhanh ngồi xuống đi."  

Người đẹp kia mỉm cười rồi ngồi xuống bên cạnh Lý Nguyệt, sau đó lại nhìn sang Tô Thương, nhíu mày nói: “Lý Nguyệt, anh ấy là chồng sắp cưới, đệ nhất công tử bột ở Giang Bắc, Tô Thương sao?”  

“Ừm.” Lý Nguyệt gật gật đầu.  

“Ha ha, tuy rằng anh ấy không xấu xí, nhưng cũng không phải rất đẹp trai, lại là người khét tiếng nữa."  

Người đẹp mặc bộ đồ tennis thoáng chút không hài lòng, sau đó lại nói: “Lý Nguyệt, người như vậy sao xứng là chồng chưa cưới của cậu được chứ, nếu như tớ mà là cậu, cho dù có phải chết thì tớ cũng không thèm gả cho anh ấy!”  

“Đều là sắp đặt của người nhà cả.”  

“Bây giờ là thời đại nào rồi, nước ta đã ban hành lệnh cấm, sớm đã không cho phép sắp đặt hôn nhân rồi.”  

Người đẹp mặc bộ đồ tennis xúi giục nói: "Lý Nguyệt, chống cự lại đi, nếu cậu không kháng cự lại thì cậu sẽ phải chấp nhận số phận bất công này, dựa vào cái gì mà bắt cậu dùng hạnh phúc cả đời làm con bài cho gia đình chứ."  

“Chỉ cần cậu đồng ý, thì tớ sẽ sắp xếp cho cậu rời khỏi Giang Bắc, đi đến Giang Nam, hoặc là ra nước ngoài, thế giới rộng lớn như vậy, chắc chắn sẽ có chỗ cho cậu dung thân.” Người đẹp mặc bộ đồ tennis đưa ra chủ ý.  

“Ha ha, Ca Ca, không có nghiêm trọng vậy đâu, tớ và Tô Thương thật sự là do gia đình hai bên sắp đặt.”  

Lý Nguyệt mỉm cười, rồi nhìn sang Tô Thương, thoáng chút thẹn thùng, sau đó tiếp tục nói: “Nhưng mà bọn tớ là thanh mai trúc mã, có tình cảm với nhau, kỳ thực, con người Tô Thương cũng rất tốt, mấy cái kia đều là tin đồn bên ngoài cả, không phải là thật đâu.”  

“Anh ấy, rất tốt sao?”  

Người đẹp mặc bộ đồ tennis nghe thấy như vậy, khinh thường nói: "Lý Nguyệt, đừng có mà giấu tớ, mặc dù tớ đến từ Giang Nam, nhưng tớ đang học ở Giang Bắc, tớ cũng đã nghe tới một chút về "danh tốt" của Tô đại thiếu gia rồi."  

“Một người cả ngày ở trong quán bar, đêm nào cũng hát hò, đến muỗi cái mà cũng muốn cắn mấy nhát, làm sao có thể tốt được.” Vẻ kinh tởm hiện lên trong mắt người đẹp mặc bộ đồ tennis, không hề che giấu chút nào.  

F*ck!  

Tô Thương nghe thấy như vậy, trong lòng vô cùng khó chịu, con nhỏ này ý gì đây, vậy mà dám ở trước mặt vợ mình nói xấu mình sao.  

Không được, phải xử đẹp cô ta mới được! 
 
Chương 294


Suy nghĩ như vậy, ánh mắt Tô Thương nhìn sang người đẹp mặc bộ đồ tennis, sau đó liền nảy ra một chủ ý.  

<

“Tên thối tha, nhìn gì mà nhìn!” Người đẹp mặc bộ đồ tennis đột nhiên phát hiện ra Tô Thương đang chăm chú nhìn mình, lập tức lạnh giọng nói.  

“Ha ha, Ngu Ca tiểu thư đúng không, cô nói xấu tôi nhiều như vậy, tôi không thèm tính toán với cô.”  

Advertisement

Tô Thương nở một nụ cười nham hiểm, sau đó cười nói: “Nhưng mà, tôi muốn hỏi cô năm câu hỏi, cô có thể trả lời tôi được không?”  

Hừm, tên thối tha, hỏi bậy bạ gì mà hỏi, hỏi đi, tôi không sợ anh đâu! ” Người đẹp mặc bộ đồ tennis lạnh lùng nói.  

“Vậy được, tôi bắt đầu hỏi nhé.”   

Tô Thương nhìn người đẹp mặc bộ đồ tennis, khẽ cười nói: “Câu hỏi thứ nhất, người đẹp, tôi nhìn thấy cô lái xe tới, chắc chắn là có gara xe nhỉ, vậy thì gara xe của cô có bao nhiêu chiếc không cùng thương hiệu?”  

“Hử?”  

Người đẹp kia dừng lại một lúc, cảm thấy hiếu kỳ vì sao Tô Thương lại hỏi vấn đề này, nhưng cô ấy cũng thành thực trả lời: “Tôi có nhà và ở riêng, nhưng thỉnh thoảng gia đình tôi có đến tìm tôi, có khoảng hơn chục chiếc ô tô đậu trong gara."  

“Câu hỏi thứ hai, gara xe nhà cô có màu gì?” Tô Thương hỏi tiếp.  

Người đẹp mặc bộ đồ tennis trả lời: “Anh hỏi màu sơn của gara xe nhỉ, là màu đen.”  

“Đều là màu đen.”  

Tô Thương lẩm bẩm nhỏ một câu rồi lại cười đùa nói: “Câu hỏi thứ ba, đã dọn sạch cỏ dại ở rìa ga ra chưa?"  

“Đây là câu hỏi vớ vẩn gì vậy.” Người đẹp mặc bộ đồ tennis nghi hoặc nhưng sau đó cũng nghiêm túc nói: “Ga ra của tôi không có cỏ dại.”  

“Là không có dài, hay là mọc dài rồi cô dọn sạch rồi?” Tô Thương tiếp tục hỏi.  

“Không có dài.”  

“Vậy thì không thể, sao lại có người không dài chứ.” Tô Thương nhỏ tiếng lẩm bẩm.  

“Của tôi là nhà để xe tiêu chuẩn, làm sao cỏ dại mọc được? Thật là nhàm chán, còn có câu hỏi nào nữa không?" Người đẹp mặc bộ đồ tennis sốt ruột nói.  

“Được rồi, cô nói không dài thì không dài vậy.”  

Tô Dương dang hai tay, sau đó nhìn người đẹp mặc bộ đồ tennis cười đùa nói: "Câu hỏi thứ tư, cô đã từng đậu xe nhập khẩu trong gara của mình chưa?"  

“Đương nhiên là có rồi, và còn thường xuyên nữa."  

“Thì ra là vậy.”  

Tô Thương cong môi chê bai, sau đó nhếch miệng hỏi: "Câu cuối cùng, nếu trời mưa, thì có thể đậu xe ở sân sau nhà cô được không?"  

“Sân sau?”  

“Sân sau gì chứ?”  

“Tôi ở trong một khu cao cấp nhỏ, không phải là biệt thự, không có sân sau...”  

Người đẹp mặc bộ đồ tennis đang nói thì nhìn thấy biểu cảm nham hiểm của Tô Thương liền nghĩ lại năm câu hỏi này, biểu cảm của cô ấy đột nhiên đông cứng lại, và giọng nói của cô ấy đột ngột dừng lại.  

Ga ra trong lời nói của tên này thật sự là ga ra xe sao? 
 
Chương 295


Nhìn cái biểu cảm này của anh ta, chắc chắn không đơn giản như vậy, lẽ nào ga ra mà anh ta nói đến là chỉ…  

<

Quá bỉ ổi mà!  

Advertisement

Người đẹp mặc bộ đồ tennis như bừng tỉnh ngộ, chẳng trách Tô Thương vô duyên vô cớ lại hỏi mình năm câu hỏi này, thì ra là có ý xấu xa khác, nó ám chỉ cái khác mà.  

Sau khi người đẹp mặc bộ đồ tennis phản ứng lại thì khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng lên, thẹn thùng cúi đầu xuống.  

Năm câu hỏi này.  

Câu hỏi thứ nhất, trong ga ra xe có bao nhiêu chiếc xe, rõ ràng là ý hỏi mình có bao nhiêu bạn trai, đã phát sinh quan hệ với bao nhiêu người đàn ông rồi.  

Câu hỏi thứ hai, ga ra xe màu gì.  

Câu hỏi thứ ba, cỏ dại ở hai rìa ga ra xe có được dọn sạch chưa.  

Câu hỏi thứ tư, trong ga ra xe đã từng đậu xe nhập khẩu chưa.  

Câu hỏi thứ năm, nếu như trời mưa, thì sân sau có thể đậu xe không…  

A!  

Cái tên Tô Thương này, thật thâm hiểm mà, không hề đơn giản chút nào!  

Sau khi hiểu rõ ẩn ý của năm câu hỏi, rồi lại nghĩ lại mấy câu trả lời của mình lúc nãy, biểu cảm của người đẹp mặc bộ đồ tennis trở nên vô cùng phức tạp, hận không có một cái lỗ mà chui xuống.  

“Ca Ca.”  

Lúc này, Lý Nguyệt hiếu kỳ hỏi: “Cậu sao vậy, sao sắc mặt xấu quá vậy.”  

“Không…không sao.”  

Người đẹp mặc bộ đồ tennis trả lời Lý Nguyệt sau đó lại nhìn sang Tô Thương, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tô Thương, anh thật là vô lại!”  

“Ngu Ca tiểu thư, cô đang nói gì vậy, tôi chỉ muốn hỏi thăm về nhà cô thôi mà, sao lại vô lại rồi chứ?” Tô Thương cười đùa nói.  

“Anh!”  

Người đẹp mặc bộ đồ tennis biết chuyện này không thể nói rõ ra được, cho dù có nói thẳng ra thì Tô Thương cũng sẽ không thừa nhận là có ý đó, mà sẽ nói là do mình nghĩ nhiều mà thôi.  

Thế là, cô ấy không nói tiếp về vấn đề này nữa, mà lạnh lùng nói: “Tô đại thiếu gia đúng là học bác uyên thâm mà, cả người đầy thủ đoạn, không phục cũng không được.”  

“Ha ha, thường thôi, Ngu tiểu thư cũng rất là lợi hại, ẩn ý như vậy mà cũng có thể hiểu được, xem ra cô không hề nói dối, trong ga ra đúng là đã đậu hơn chục chiếc xe, kinh nghiệm về lĩnh vực này thật phong phú mà.” Tô Thương ra vẻ bất đắc dĩ nói.  

“Bỉ ổi, anh mới kinh nghiệm phong phú!”  

Người đẹp mặc bộ đồ tennis không có sở thích nào khác, cô ấy chỉ hay thích nói vài câu đùa ẩn ý, cho nên khi cô ấy nghe mấy câu hỏi của Tô Thương mới nhanh chóng hiểu ra được ẩn ý bên trong như vậy, chứ trên thực tế, cô ấy là người trong sáng về mặt này.  

Nhưng mà, người đẹp mặc bộ đồ tennis không muốn tiếp tục chủ đề này nữa, thế là chủ động né tránh, lạnh lùng nói: "Tô đại thiếu gia, nói cả buổi trời, ngay cả họ của tôi cậu cũng không biết, ai nói cậu là tôi họ Ngu?" 
 
Chương 296


“Cô tên là Ngu Ca, không là họ Ngu, lẽ nào lại là họ Ca?” Tô Thương cười đùa nói.  

<

“Tô Thương.”  

Lúc này, Lý Nguyệt ở bên cạnh nói: “Ca Ca không phải họ Ngu, cô ấy họ Trương, tên là Ngu Ca.”  

Advertisement

Họ Trương?  

Tô Thương khựng người lại, biểu tình cổ quái nói: “Trương…Ngu Ca?”  

“Trương Ngu Ca sao? Cô có biết SpongeBob và Partrick Star* không?”  

*Là hai nhân vật trong phim hoạt hình SpongeBob, trong phim hoạt hình này có một nhân vật Squidward Tentacles → 章鱼 哥 Zhāngyú gē: Anh bạch tuộc, phát âm gần giống với tên Trương Ngu Ca.  

Trương Ngu Ca.  

Cô ta cũng biết Hải Miên Bảo Bảo và Phái Đại Tinh sao?  

Nghe thấy câu hỏi của Tô Thương, khuôn mặt thiếu nữ của cô ta bỗng sầm lại, nghiến răng nói: “Tô đại thiếu gia, không được gọi tôi là Chương Ngư Ca!”  

“Ha ha, Ngu Ca, Ngu Ca, tên hay đó, vừa nghe thì đã thấy là có văn hóa rồi.”  

Tô Thương tiếp tục trêu chọc, lắc đầu rồi cười nói: “Đáng tiếc, là cô họ Trương.”  

“Anh còn nói nữa!”  

Trương Ngu Ca nghiến răng nghiến lợi, tức giận nói: “Lý Nguyệt, cậu xem kìa, bảo anh ấy đừng nói nữa!”  

“Ừ.”  

Lý Nguyệt an ủi Trương Ngu Ca trước, sau đó nhìn về phía Tô Thương, khuyên nhủ: “Được rồi Tô Thương, đừng chọc giận Ca Ca nữa, cậu ấy không hiểu anh, cho nên mới có thái độ không tốt với anh thôi.”  

“Đổi khía cạnh khác mà nghĩ xem, cậu ấy đều là vì muốn tốt cho em, do đó cậu ấy mới nhằm vào anh thôi mà.” Lý Nguyệt cười nói.  

Tô Thương nghĩ lại, quả thực cũng có lý, nên không trêu chọc Trương Ngu Ca nữa.  

Sau đó, ba người bọn họ bắt đầu gọi món, ăn cùng nồi lẩu đang còn nóng hôi hổi.  

Sau khi ăn xong, bọn liền đi ra khỏi quán lẩu cay vị Tứ Xuyên.  

“Tô Thương, anh về trước đi, em với Ca Ca định đi tìm Thanh Đại, sau đó sẽ đi dạo phố một lát.” Lúc đó, Lý Nguyệt nói với Tô Thương.  

“Ừ được.”  

Tô Thương mỉm cười, rồi nhìn về phía Lý Nguyệt, khẽ nói: “Vợ à, buổi tối có thể đến biệt thự cạnh sông được không, anh sẽ chuẩn bị bữa tối dưới ánh nến cho em, chúng ta sẽ tận hưởng một không gian riêng tư chỉ có hai người thôi.”  

“Không gian riêng tư chỉ có hai người.....”  

Lý Nguyệt nghe thấy vậy, không biết đã nghĩ đến cái gì, mà mặt đỏ ửng lên, gật đầu ngại ngùng nói: “Được.”  

Sau đó, cô ấy vội quay người lại, rời đi cùng với Trương Ngu Ca.  

“Lý Nguyệt, Tô đại thiếu gia rõ ràng là không có ý tốt gì cả, cái gì mà bữa tối dưới ánh nến, đó chính là một cái bẫy nguy hiểm đấy, anh ấy muốn.... ừ, cậu biết rồi đó.”  

“Tớ, tớ biết chứ.”  

“Vậy sao cậu còn đồng ý?” 
 
Chương 297


“Tớ là vợ sắp cưới của anh ấy, bọn tớ cũng có hôn ước rồi, kết hôn cũng chỉ là chuyện sớm muộn thôi, anh ấy cứ nhắc đến mãi, mà tớ lại cứ từ chối thì không thú vị lắm, mấu chốt là, tớ từ chối anh ấy rồi, mà anh ấy lại không đi tìm người con gái khác, vậy tại sao tớ lại phải đem người đàn ông của tớ, đẩy đến tận miệng cho người con gái khác chứ?”  

<

“Lý Nguyệt ơi, cậu có suy nghĩ gì vậy, không thể tin nổi, dưới cái nhìn của người chưa kết hôn, sao cậu có thể làm loại chuyện đó được chứ, còn nữa, cậu phải mạnh mẽ lên, nếu anh ấy dám tìm đến đám phụ nữ không đứng kia, thì cậu phải chia tay, hủy bỏ hôn ước với anh ấy ngay.”  

Advertisement

“Như vậy không được đâu, đàn ông con trai cũng như hạt cát trong tay, càng nắm chặt tay thì càng ít cát, muốn thu được nhiều hơn thì phải nắm vững phương pháp.”  

“Trời ơi, Lý Nguyệt, lần đầu tiên tớ nghe quan điểm về tình yêu của cậu, thật không thể tin nổi, cậu có biết con gái bây giờ mạnh mẽ lắm không hả, nào là phạt đàn ông quỳ xuống bàn phím, giao hết toàn bộ tiền lương, việc nhà cũng vứt hết cho đàn ông, đó mới là hình mẫu của con gái chúng ta, ôi, cậu nghe tớ đi, sau này cậu...”  

..............  

Tô Thương đưa mắt nhìn theo Lý Nguyệt và Trương Ngu Ca đang dần biến mất, mang máng nghe được cuộc trò chuyện của hai người, khóe miệng để lộ ra một nụ cười, càng ngày càng có thiện cảm với Lý Nguyệt.  

Cô gái tên Lý Nguyệt này, không hề tranh đua với đời, rất hiểu chuyện, vô cùng rộng lượng.  

Kiểu vợ như xuất sắc như vậy, cũng rất khó tìm nha.  

“Ai như Trương Ngu Ca cô, đúng là đồ đàn bà xấu xa, không được rồi, sau này phải ngăn không cho Lý Nguyệt tiếp xúc với cô ta, để tránh học hỏi những tật xấu mới được.”   

Tô Thương lẩm bẩm, rồi mở cửa xe, ngồi vào trong, định trở về biệt thự cạnh sông.  

“Ông chủ.”  

Nhưng lúc này, trong đầu Tô Thương, bỗng truyền đến giọng nói mơ hồ của một cô gái trẻ.   

Sau đó, một con chó Teddy liền xuất hiện ở bên cạnh chiếc xe hơi, vẫy vẫy cái đuôi làm ra vẻ tội nghiệp nói: “Ông chủ, tôi nhớ anh chết đi được, anh không cần tôi nữa rồi phải không?”  

“Thục Phân sao?”  

Tô Thương mỉm cười.  

Lúc trước ở trong phòng của Lý Nguyệt, anh ấy đã thấy Thục Phân, có điều lúc đó Tô Thương cứ tưởng mình đã bị cắm sừng, nên tâm trạng cũng không tốt mấy, vì thế cũng không có suy nghĩ nhiều đến như vậy.  

“Thục Phân, sao lại không cần mày được chứ, mày là thuộc hạ tài giỏi của tao mà.”  

Tô Thương khẽ cười nói: “Mày chạy từ trang viên nhà họ Lý đến đây hả?”  

“Ừ ừ, ông chủ, yên tâm đi, tôi rất cẩn thận đấy, không hề làm ảnh hưởng đến người khác đâu.” Thục Phân lễ phép trả lời.  

“Vậy thì tốt.”  

Tô Thương gật đầu, rồi nói: “Hai ngày này tao sẽ cho mày hấp thụ ít tinh huyết của cao thủ, mày biến vào vòng tay chứa đồ, rồi luyện hóa tinh huyết, nâng cao thực lực một chút, sau đó lại về bảo vệ Lý Nguyệt.”  

“Tinh huyết sao?”   

Thục Phân vừa nghe thấy vậy, hai mắt bỗng sáng rực lên, phấn khích nói: “Ừ ừ, tôi biết là ông chủ sẽ không quên tôi mà.”  

“Ha ha.”  

Tô Thương để lộ ra một nụ cười, sau đó động lòng, đem Thục Phân biến vào trong vòng tay chứa đồ.  
 
Chương 298


“Wow, tinh huyết mạnh thật đấy, cảm ơn ông chủ ạ, Thôn Thiên Linh Thú Quyết, cho tôi ăn đi.”   

<

Sau khi Thục Phân cảm kích Tô Thương, ngay lập tức Tô Thương lại truyền công pháp cho nó, tiến hành trạng thái tu luyện.   

“Cái đồ chỉ vì cái lợi trước mắt này.”  

Advertisement

Tô Thương khẽ cười, Tô Thương khởi động xe, nhanh chóng trở về biệt thự cạnh sông.   

Bây giờ.  

Đã trừ khử được nhà họ Nạp Lan.  

Dường như Y Đằng của cảnh giới địa tông nước D, cũng đã bị trừ khử, chắc hẳn trong một thời gian ngắn, sẽ không có cao thủ tông phái nào tới nữa.  

Bây giờ, đối thủ của Tô Thương chỉ có một nhân vật lớn đang ẩn trốn sau lưng các tông phái luyện võ lớn kia thôi.  

Cha đã từng nói, người đó là một thiếu gia trẻ tuổi, không biết tại sao lại muốn hủy diệt nhà họ Tô.   

Nhưng bất kể đó là ai đi chăng nữa, thì người này, cũng buộc phải chết!   

Nhưng địch ở trong tối, Tô Thương đương nhiên không thể hành động thiếu suy nghĩ được, mà buộc phải che giấu thực lực cho tốt.  

Giả heo ăn thịt hổ, thường thì sẽ đạt được hiệu quả hơn bản thân mong đợi.   

Sau khi trở về nhà, Tô Thương bắt đầu sắp xếp lại ký ức ở trong đầu, ôn tập lại một chút kí ức như luyện đan, luyện khí, trận pháp, công pháp, bí thuật, nói không chừng cũng có thể dùng đến mấy thứ đó.  

Đương nhiên, Tô Thương cũng không hề quên cuộc hẹn với Lý Nguyệt, đã nói trước với Quách Ý chuẩn bị các công đoạn cho bữa tối dưới ánh nến, bảo anh ấy mới một đầu bếp nổi tiếng nhất Giang Bắc đến biệt thự, để làm một bữa tối thịnh soạn nhất có thể.  

Thời gian thấm thoát trôi đi, màn đêm đã dần buông xuống.  

“Tiêu tốn mất vài tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng sắp xếp xong rồi.”  

Tô Thương khoanh chân ngồi trên giường, từ từ mở mắt, khóe miệng để lộ ra một nụ cười.  

Sau đó, anh đi xuống từ tầng ba, đến phòng khách.  

“Đại thiếu gia.” Quách Ý lễ phép chào hỏi.  

“Ừ.”  

Tô Thương gật đầu, sau đó lạnh lùng hỏi dò: “Chuyện tôi nhờ cậu làm, thế nào rồi?”  

“Thưa đại thiếu gia, bữa tối đã chuẩn bị ổn thỏa, không gian cũng đã sắp xếp xong rồi ạ.”  

Quách Ý cười nói: “Còn về đầu bếp, tôi cũng đã mời người đó đến rồi ạ, bây giờ biệt thự chỉ có hai người chúng ta, đại thiếu gia, tôi cũng không làm phiền đến nhã hứng của cậu và thiếu phu nhân nữa, xin phép cáo lui trước ạ.”  

“Ừ, cậu làm tốt lắm.”  

Tô Thương gật đầu, sau đó đẩy một luồng linh khí vào trong cơ thể Quách Ý, lạnh lùng nói: “Nếu luyện hóa nó, thì cậu có thể đặt chân đến tông sư hậu kì.”  

Bây giờ, Tô Thương đã đặt chân đến luyện khí tầng thứ sáu, cũng đã có được năng lực giúp đỡ các tông sư khác nâng cao cảnh giới.  

“Cảm ơn đại thiếu gia!”  

Quách Ý vô cùng vui mừng, quỳ một chân xuống đất, chắp tay lại, rồi cảm ơn một cách cung kính lễ phép.  
 
Chương 299


Quách Ý đã rời đi, Tô Thương chuẩn bị gọi điện thoại liên lạc với Lý Nguyệt, thì lúc này, Đổng Văn Thắng đột nhiên gọi điện thoại đến.   

<

“Hử?”  

Tô Thương hơi nhíu mày, liền nghe điện thoại.  

Advertisement

Sau khi nghe điện thoại, Đổng Văn Thắng ở đầu dây bên kia liền khoe khoang như tìm thấy báu vật nói: “Ông chủ, tôi đã thành công lấy được Tuyết Liên năm nghìn năm rồi, bây giờ đã hạ cánh xuống sân bay, tôi đang trên đường đi đến biệt thự ở ven sông, còn nữa, ông chủ, nói cho cậu nghe một thông tin này nữa, tôi đã lấy được một trăm viên.... Á...”  

Đổng Văn Thắng đang nói, đột nhiên thốt lên một tiếng kêu thảm thiết, sau đó điện thoại cũng tắt luôn.  

“Không xong rồi!”  

Ánh mắt Tô Thương sắc lạnh, liền nhận ra Đổng Văn Thắng đã gặp phải chuyện ngoài ý muốn, trong nháy mắt ánh mắt của anh ấy đã tràn ngập sát ý.  

Sau đó.  

Tô Thương nhắm mắt lại, dùng thần thức lục soát mất một hồi, sau đó thi triển Chỉ Xích Thiên Nhai, trong nháy mắt bóng người đã biến mất ngay tại chỗ.  

Giờ phút này.  

Ở bên ngoài Giang Bắc, trên quốc lộ.  

Có một chiếc Range Rover, bị đổ lật ở ven đường, kính ở phía trước xe cũng vỡ nát bét hết, đèn cảnh báo thì nhấp nháy.  

Tài xế của chiếc xe này, chính là Đổng Văn Thắng.  

Hôm nay, Đổng Văn Thắng được đại trưởng lão dẫn đi, gặp được Tông chủ Tông Vô Ảnh Đoàn Tứ Hải.  

Sau khi Đoàn Tứ Hải biết được Đổng Văn Thắng đã giết được Tô Huyền Thiên, thì giữ đúng lời hứa, lấy ngay Tuyết Liên Hoa năm nghìn năm ra, tặng cho Đổng Văn Thắng, đồng thời cũng tặng cho Đổng Văn Thắng một số thuốc trị thương và bí kíp võ công.  

Đại trưởng lão đã nói thì phải giữ lấy lời, ông ta đưa cho Đổng Văn Thắng một cái rương bằng gỗ, trong rương có một trăm viên đá năng lượng.  

Sau khi lấy những đồ này xong, thì Đổng Văn Thắng liền chào tạm biệt đại trưởng lão, ông ấy ôm lấy rương gỗ và Tuyết Liên, ngồi lên máy bay.  

Không lâu sau, ông ta đã an toàn tới Giang Bắc, tự mình lái chiếc xe Range Rover đậu ở sân bay đi trước, ông ta đi thẳng một mạch đến biệt thự ở ven sông, muốn nhanh chóng đưa Tuyết Liên và đá năng lượng cho ông chủ.  

Chính lúc ông ấy gọi điện thoại báo tin mừng cho Tô Thương, thì đột nhiên có một luồng chân khí ập đến, đánh vỡ tan tành tấm kính chắn ở trước xe.  

Đổng Văn Thắng xoay vô lăng sang một bên theo bản năng, đồng thời đạp phanh thật mạnh, kết quả dẫn đến việc lật xe.  

Kính xe bị vỡ tan tành, bắn hết vào mặt ông ấy, lại còn bị va đập mạnh, nên đầu của Đổng Văn Thắng chảy bê bết máu, gần như mất đi ý thức, và bị nhốt lại trong xe.  

“Vèo.”  

Lúc này, Đổng Văn Thắng ôm lấy đầu, thốt lên một tiếng kêu thảm thiết, sau đó ngọ ngoạy như muốn rời khỏi ghế lái.  

“Ha ha.”  

Đột nhiên, có một bóng người xuất hiện bên cạnh xe hơi, cúi người xuống, luồn một tay vào trong xe, kéo Đổng Văn Thắng ra ngoài.  
 
Chương 300


Đổng Văn Thắng lắc lắc đầu, cố gắng giữ lấy sự tỉnh táo của bản thân, rồi ngước đầu lên nhìn về phía người đã kéo mình ra.  

<

Người này là một bà lão, trên khuôn mặt có đầy nếp nhăn, khóe miệng có một cái nốt ruồi to, tuổi tác thì cũng không rõ lắm, nhưng chí ít cũng khoảng tám mươi tuổi trở lên.  

Advertisement

Bà lão chống gậy ba-toong, người thì run rẩy, xem ra cũng rất yếu, như thể một trận gió cũng có thể thổi bay được bà ta vậy.  

Nhưng trên người bà ta, lại phát ra một loại sóng chân khí rất kinh khủng, nó có thể khiến người khác cảm thấy sợ hãi.  

Đổng Văn Thắng ở trước mặt bà lão ấy, căn bản không thể phản kháng lại được, lại còn bị dọa cho sợ run cả người, không ngừng nuốt nước miếng.  

Lúc nãy chính là bà lão này, đã ra tay đánh vỡ cửa kính, rồi lại chắn cho Đổng Văn Thắng.  

“Nhị...Nhị trưởng lão.”  

Dưới sự quan sát tỉ mỉ của mình, Đổng Văn Thắng đã nhận ra bà lão kia, sắc mặt bỗng biến sắc.  

Người này là nhị trưởng lão của Vô Ảnh Tông, Tần Hương Liên, người luyện võ ở cảnh giới địa tông hậu kì.  

“Không sai, chính là tôi.”  

Nhị trưởng lão Tần Hương Liên chống gậy ba-toong, lưng thì bị còng đứng sang một bên, khóe miệng bà ta để lộ ra một nụ cười giễu cợt: “Ông chủ Đổng, sao cậu lại vội vàng rời khỏi Vô Ảnh Tông, mà không chào tạm biệt tôi đây một câu thế.”  

“Nhị trưởng lão.”  

Đổng Văn Thắng sợ hãi, nuốt nước miếng, rồi nhận lỗi: “Là do tôi sơ ý, nhị trưởng lão khoan dung độ lượng, mong bà đừng so đo tính toán với tôi ạ.”  

“Ha ha!”  

Tần Hương Liên mỉm cười, rồi trầm giọng xuống nói: “Thôi được rồi, ông chủ Đổng, mấy lời nói bao biện này không cần phải nói nữa, đưa Tuyết Liên năm nghìn năm ra đây.”  

“Đây...”  

Đổng Văn Thắng gượng cười: “Nhị trưởng lão, lần này tôi đến Vô Ảnh Tông, thực sự là muốn dâng lên đầu của Tô Huyền Thiên, đồng thời muốn lấy được phần thưởng Tuyết Liên do tông chủ ban tặng.”  

“Nhưng, nhưng lúc trước đại trưởng lão đã nói với tôi, ông ta muốn có được đóa Tuyết Liên này, sao tôi dám từ chối được cơ chứ, nên phải đáp ứng theo yêu cầu của ông ta thôi.”  

Đổng Văn Thắng nói ngập ngừng: “Đại trưởng lão bảo tôi đem Tuyết Liên về Giang Bắc trước, rồi để đến vài ngày sau, thì ông ta sẽ đến Giang Bắc lấy lại.”  

“Nhị trưởng lão, tôi không thể đưa Tuyết Liên cho bà được, nếu không sẽ không có cách nào ăn nói với đại trưởng lão.” Đổng Văn Thắng liền chuyển ý sang đại trưởng lão, hi vọng lí do này sẽ chèn ép được nhị trưởng lão.  

“Ha ha.”  

Tần Hương Liên nhìn chằm chằm chằm vào Đổng Văn Thắng, cười lạnh lùng: “Giao hẹn của cậu và đại trưởng lão, tôi đã đoán ra được từ lâu rồi, nếu không sao tôi lại ra mặt làm kinh sợ những người có ý định lấy Tuyết Liên kia.”  

“Nhưng, đám đệ tử và trưởng lão của Vô Ảnh Tông lại rất sợ ông ta, nhưng Tần Hương Liên tôi đây thì không sợ.”  

Trong ánh mắt của Tần Liên Hương thấp thoáng ẩn hiện lên một lòng tham, lạnh lùng nói: “Đợi tôi ăn được Tuyết Liên, không quá ba tháng, thì sẽ đặt chân đến địa tông đỉnh phong, đến lúc đó, vị trí trưởng lão nói không chững sẽ phải đổi người rồi, ha ha!”  

Đổng Văn Thắng nghe thấy vậy, vẻ mặt bỗng trở nên phức tạp, sắc mặt vô cùng khó coi.  
 
Chương 301


“Ông chủ Đổng, Tuyết Liên ở trên xe phải chứ, chờ chút tôi sẽ tự lấy nó.”  

<

Lúc này, Tần Hương Liên nhìn sang Đổng Văn Thắng, trong lòng bàn tay ngưng tụ một luồng chân khí, ánh mắt như muốn sát hại người nào đó, cười nói: “Trước khi tôi đặt chân đến địa tông đỉnh phong, thì chuyện này không thể tiết lộ ra bên ngoài được, ông chủ Đổng, đi chết đi, tôi sẽ cho cậu chết một cách thoải mái nhất có thể.”  

“Nhị trưởng lão, đừng mà, tôi có thể giữ bí mật cho bà, miệng kín như bưng.”  

Advertisement

Đổng Văn Thắng hoảng hốt, vội nói: “Còn nữa, nhị trưởng lão, tôi khá quen thuộc thành phố này, sau này bà đến đây, tôi có thể sắp xếp mọi thứ cho bà.”  

“Ha ha, không cần đâu, dìu dắt một dòng họ, đối với tôi mà nói, đó chẳng qua chỉ là tiện tay mà thôi, huống chi, chỉ có người chết, mới khiến tôi yên tâm được.”  

Tần Thiên Hương vừa nói xong, ánh mắt bỗng sáng lên, bàn tay nhanh chống đẩy luồng chân khí ra.  

Trong nháy mắt, luồng chân khí đã rời khỏi tay bà ta, bay một phát về phía Đổng Văn Thắng.  

Đổng Văn Thắng thấy vậy, hít một hơi thật sâu, trong lòng vô cùng sợ hãi, đồng tử nhanh chóng co lại.  

Có thể thấy thực lực của ông ấy, căn bản không có cơ hội đánh trả lại được, nhất thời vô cùng tuyệt vọng.  

Rầm rầm.  

Nhưng lúc này, đột nhiên có một con rồng khổng lồ được hình thành, phóng tới theo hướng bảy giờ.  

“Ầm!”  

Trong tích tắc, rồng nước đã đánh tan được luồng chân khí của Tần Hương Liên, thậm chí uy lực của nó còn không hề giảm sút, mà còn bay thẳng về phía Tần Hương Liên.”  

“Hả?”  

Tần Hương Liên nhíu mày, trong ánh mắt tràn đầy sự ngạc nhiên, sau đó không dám lơ là một tẹo nào, mà bà ta vội ra tay phản kháng lại, cuối cùng phải thụt lùi xuống nửa bước, mới có thể đánh hạ được rồng nước.   

“Ai đã ra tay vậy?”  

“Cút ra đây, cho tôi!”  

Tần Hương Liên đứng vững người, tức giận quát lớn tiếng.  

Lúc này, có một giọng nói lạnh lùng đột nhiên văng khắp xung quanh: “Muốn giết người của tôi à, vậy thì đã từng hỏi ý kiến của tôi chưa?”  

Ngay sau đó.  

Khuôn mặt của Tô Thương trầm lại, từng bước từng bước, đi ra từ trong bóng tối, trên người tỏa ra một luồng khí tức lạnh đến thấu xương.  

Chỗ này cách biệt thự bên ven sông, một con đường, khoảng chừng hai cây số thì phải.  

Sau khi Tô Thương biết được Đổng Văn Thắng đang gặp nguy hiểm, thì thi triển liên tục một trăm cái Xích Thiên Nhai, do đó mới có thể đến đây nhanh như vậy.  

“Ông chủ.”  

Nhìn thấy Tô Thương, Đổng Văn Thắng liền vô cùng vui  mừng, giống như đã cầm lấy được sợi dây cứu mạng cuối cùng, trong lòng yên tâm hơn nhiều, cảm kích nói: “Cảm ơn ơn cứu mạng của ông chủ.”  

“Ừ.”  

Gánh nặng trong lòng Đổng Văn Thắng cuối cùng cũng trút bỏ hết được rồi, nhưng ông ấy vẫn nhắc nhở ông chủ: “Ông chủ, cậu phải cẩn thận một chút, bà ta nhị trưởng lão Tần Hương Liên của Vô Ảnh Tông, địa tông hậu kì, thực lực đứng trong top 3 ở Vô Ảnh Tông, trừ đại trưởng lão và tông chủ ra, bà ta là người mạnh nhất.”  

“Ừ, tôi biết rồi.”  

Tô Thương gật đầu, ánh mắt bỗng dừng lại trên người Tô Hương Liên, khóe miệng để lộ ra một nụ cười lạnh lùng......  
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom