Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Tôi Là Một Nữ Quỷ - Nhất Chi Hoa

Tôi Là Một Nữ Quỷ - Nhất Chi Hoa

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Tham gia
11/6/23
Bài viết
915,403
VNĐ
900,499
[Diendantruyen.Com] Tôi Là Một Nữ Quỷ - Nhất Chi Hoa

Tôi Là Một Nữ Quỷ - Nhất Chi Hoa
Tác giả: Nhất Chi Hoa
Tình trạng: Đã hoàn thành




Tác giả: Nhất Chi Hoa

Nhóm dịch: An Hồng Đậu Team

Thể loại: 1vs1, ĐOẢN VĂN, HE, Hiện đại, Linh dị, Sủng

Văn án

Tôi là một nữ quỷ.

Rảnh rỗi không có việc gì thì lén ăn trộm kem của người ta.

Tháng trước vì phạm tội hôn người nằm trong chăn mà bị bắt về Minh giới tạm giam một tháng.

*Minh giới: thế giới của người chết

Nhưng tôi không phục, cho nên sau khi được thả ra tôi vẫn muốn hôn anh ấy.

Bởi vì Đậu Thanh quá đẹp.

Bị giam một tháng đổi lại được hôn anh ấy một cái, tôi cảm thấy rất đáng giá.
 
Chương 1


1.

Tôi là một nữ quỷ.

Rảnh rỗi không có việc gì thì lén ăn trộm kem của người ta.

Tháng trước vì phạm tội hôn người nằm trong chăn mà bị bắt về Minh giới tạm giam một tháng.

*Minh giới: thế giới của người chết

Nhưng tôi không phục, cho nên sau khi được thả ra tôi vẫn muốn hôn anh ấy.

Bởi vì Đậu Thanh quá đẹp.

Bị giam một tháng đổi lại được hôn anh ấy một cái, tôi cảm thấy rất đáng giá.

2.

Đậu Thanh nằm co ro ngủ trên sô pha, trên người chỉ đắp một tấm thảm.

Minh giới quy định không được chạm vào người nằm trong chăn, nhưng đâu nói là không được chạm vào người nằm trong thảm.

Tôi nghĩ lần này chắc mình sẽ không bị giam đâu.

3.

Tôi vừa mới đưa miệng đến gần, thì Đậu Thanh bất ngờ tỉnh dậy.

Anh gào thét chạy qua một bên.

Tôi vội tàng hình trốn đi.

4.

Đậu Thanh ngây ra tại chỗ, mạnh mẽ dụi mắt mấy lần.

Cho đến khi xác nhận đúng là không thấy tung tích của tôi nữa, mới thở phào một hơi.

Có lẽ anh tưởng rằng mình ngủ mê nên hoa mắt nhìn nhầm, hoặc mơ thấy ác mộng mà thôi.

Nhưng có vẻ như anh vẫn chưa yên tâm lắm, nhìn ngó khắp bốn phía.

5.

Tôi lặng lẽ xuất hiện phía sau anh.

“Anh đang tìm tôi à?”

6.

Đậu Thanh rít gào khoảng chừng 30 giây.

7.

Sau đó anh thò tay chọt chọt hai má lạnh băng của tôi:

“Xin hỏi, cô là quỷ hả?”

Tôi gật gật đầu.

8.

Đậu Thanh đàng hoàng chững chạc cãi lại: “Không, cô chắc chắn không phải là quỷ.”

Vừa nói anh vừa lấy một quyển tư tưởng Mác ra, giảng giải chủ nghĩa duy vật cho tôi

2 tiếng đồng hồ.

Anh nói, thanh niên thời đại mới như chúng ta nên là những người kiên định với chủ nghĩa duy vật, ma quỷ chỉ là ý thức, ý thức không thể độc lập bên ngoài vật chất, cho nên tôi là thứ không tồn tại.

9.

Tôi tát Đậu Thanh một cái thật mạnh, để chứng minh là tôi tồn tại.

Sau đó, anh ấy vừa khóc vừa vứt sách vào thùng rác.

10.

“Bây giờ anh tin tôi là quỷ chưa?”

Đậu Thanh gạt nước mắt, mạnh mẽ gật đầu.

11.

Anh quỳ xin tôi rời đi, nhưng tôi từ chối.

12.

Ngày hôm sau, anh ôm về một cái thùng lớn đựng mấy thứ đồ kỳ kỳ quái quái.

Đầu tiên là anh soạn bàn thờ, rồi đốt cho tôi ba cây nhang.

Sau đó treo một vòng củ hành lên khung cửa, trên cổng mắc một giá chữ thập cỡ lớn, cổ đeo một miếng ngọc, lại dúi cho tôi một nắp gạo nếp và hai cái móng lừa đen.

Còn vẽ cả bát quái trận trên nền nhà, anh tự mặc áo đạo sĩ, trong miệng lẩm bà lẩm bẩm, đi mấy vòng xung quanh tôi.

Cuối cùng anh bưng một cái bình tanh mùi máu trông rất nặng:

“Tiên lễ hậu binh, nếu cô vẫn không chịu đi, thì không thể trách tôi được.”

* Tiên lễ hậu binh: Trước dùng lễ nghĩa, nếu không được mới dùng vũ lực

Nói xong, anh mở bình ra hắt lên người tôi.

May mà tôi trốn nhanh, nếu không cái bình máu chó mực đó sẽ giội hết lên người tôi.

13.

Thấy mọi thứ đều không có tác dụng, Đậu Thanh trông như sắp khóc tới nơi.Anh rụng rời ngồi xuống đất, tự nói một mình: “Đạo trưởng rõ ràng bảo rằng sẽ có tác dụng cơ mà~”

14.

Tôi vỗ vỗ vai anh, an ủi nói: “Chi bằng anh mua hai hộp kem còn tốt hơn đấy.”

Hai mắt Đậu Thanh lập tức sáng lên, bò dậy chạy ra ngoài.

15.

Nửa tiếng sau, Đậu Thanh lại ôm về một thùng kem lớn.

Anh lấy kem ra ném lên người tôi:

“Này thì cho cô ỳ ra không đi này, tôi đánh chết cô!”

16.

Tôi nhặt một hộp kem lên, vừa ăn vừa nhặt hết kem mà anh ném bỏ vào tủ lạnh:

“Kem thì phải bỏ vào tủ lạnh, anh mà ném đầy đất như vậy, lát nữa nó chảy ra hết, vậy ăn không ngon đâu.”

17.

Cái tay đang ném kem của Đậu Thanh cứng đờ giữa không trung, “Cô không sợ kem hả?”

Tôi giơ lên hộp kem còn một nửa trong tay: “Không sợ á, bảo anh mua là vì tôi thích ăn kem mà thôi.”

18.

Đậu Thanh rốt cuộc chấp nhận hiện thực, từ bỏ đấu tranh.

“Quỷ, có thể ăn đồ nhân gian à?”

Tôi múc một miếng kem to cho vào miệng: “Tất nhiên là không thể rồi, đồ ăn nhân gian đều có nhiệt lượng, quỷ không có nhiệt độ cơ thể, nên không được ăn những thứ có nhiệt lượng.”

Anh chỉ vào trong miệng tôi: “Thế nhưng, bây giờ cô đang ăn kem kìa.”

Tôi lại ăn thêm một miếng: “Kem là băng mà, làm sao có nhiệt lượng chứ.”

19.

Tôi hợp (mặt) tình (dày) hợp (mày) lý (dạn) ở lại trong nhà Đậu Thanh.

Có thể nhìn ra, so với mùa đông thì mùa hè anh ấy sẽ thích tôi hơn.

Thời điểm mùa hè, anh nói: “May mà có cô, giúp tôi tiết kiệm được tiền máy lạnh.”

Thời điểm mùa đông, anh nói: “Đều do cô cả, phí hết cả tiền điều hoà của tôi.”
 
Chương 2


20.

Tôi cảm thấy Đậu Thanh đang nói dối, bởi cho dù là mùa đông, thì mỗi lần tôi gặp anh đều thấy mặt anh đỏ bừng bừng.

Chắc chắn là vì độ ấm trong phòng cao quá, làm anh thấy nóng.

Thật đáng tiếc, tôi là quỷ, nên không có cảm giác với nhiệt độ nhân gian.

21.

Đậu Thanh dần quen thuộc và chấp nhận sự tồn tại của tôi.

Anh đưa tôi đi xem phim, cùng nhau đi dạo phố, du lịch……

Anh bảo lợi ích to lớn nhất khi đi chơi cùng tôi là tiết kiệm tiền, bởi vì tôi không cần mua vé, lại có thế xuất hiện bất cứ lúc nào.

Chúng tôi còn đi chơi nhà ma, ở trong đó tôi có thể không kiêng nể gì mà dùng thân phận ma quỷ của mình để dọa người khác.

Anh chụp cho tôi rất nhiều ảnh, nhưng cuối cùng phát hiện tấm nào cũng không có bóng dáng tôi, nên sau đó anh đổi sang vẽ chân dung cho tôi.

Anh nói, trước giờ anh vẫn không biết mình năm đó nổi khùng cái gì mà lại đi học vẽ, sau khi gặp được tôi thì mới hiểu ra, đó là vì để gặp gỡ tôi.

22.

Đậu Thanh đang cùng bạn thân Tô Tư Duệ làm tổ trên sô pha xem phim “Chuông dữ lúc nửa đêm”.

Tôi quyết định tặng cho bọn họ một bất ngờ vui vẻ.

Khi Sadako trèo từ trong miệng giếng ra, thì tôi chui vào tivi rồi bắt đầu bò ra.

“Thật không ngờ, tivi nhà mày lại là loại 3D đó nha!” Tô Tư Duệ cực kỳ vừa lòng với hiệu ứng chân thực này.

Đậu Thanh đã nhận ra là tôi đang bày trò: “Mày nói xem, nếu nữ quỷ này thật sự bò ra đây, thì chúng ta phải làm sao?”

Tô Tư Duệ rốt cuộc cũng nhận ra cái hiệu ứng chân thật này không phải do tivi 3D, mà chính là tôi đang bò ra ngoài.

Hắn ta ghì chặt Đậu Thanh:

“Mày nghe anh bảo nè, tuổi mày còn nhỏ, bắt không được đâu, nữ quỷ này mày cứ để anh lo!”

Nói xong, hắn vừa tháo nịt cởi quần, vừa vọt về phía tivi.

23.

Ối mẹ ơi, nữ quỷ gặp sắc quỷ rồi!

Tôi vội vã bò về, nhưng đã không kịp nữa, Tô Tư Duệ túm lấy tóc tôi, cứng rắn kéo tôi ra lại.

24.

Tình huống lúc đó cực kỳ xấu hổ.

Tô Tư Duệ nhìn tôi, rồi quay sang nhìn Đậu Thanh, giọng nói đã bắt đầu run rẩy: “Cô ta……cô ta hình như thực sự là nữ quỷ á~”

Đậu Thanh giải thích hết nửa ngày, làm hắn tin rằng tôi chỉ là một ảo thuật gia cực kỳ điêu luyện mà thôi.

25.

Sau khi biết tôi không phải nữ quỷ, Tô Tư Duệ thở phào nhẹ nhõm.

Hắn lau mồ hôi trong lòng bàn tay lên quần áo, rồi duỗi tay về phía tôi:

“Chào em gái, anh tên là Tô Tư Duệ, là bạn thân của Đậu Thanh.”

*trong raw là tiểu tỷ tỷ 小姐姐, nhưng xét thấy không khớp với tuổi tác phần sau truyện nên mạn phép sửa thành em gái nha.

Hắn ta lớn lên nhìn cũng rất đẹp, tuy đầu óc không tốt lắm, nhưng tôi không ghét hắn.

“Tôi tên Phiêu Phiêu, là ……bạn thuê chung nhà của Đậu Thanh.”

Tôi duỗi tay định bắt tay với Tô Tư Duệ, nhưng bị Đậu Thanh chen người vào chắn ở giữa:

“Phải rồi Tư Duệ, mày không phải còn có việc chưa làm xong à, mau về làm đi.”

“Công việc không gấp, tao còn muốn cùng bạn cùng phòng của mày nói……”

Chưa nói xong lời, hắn đã bị Đậu Thanh đẩy ra ngoài cửa, còn nhẫn tâm đóng sập cửa lại.

26.

Đậu Thanh quay người nhìn tôi, sắc mặt không được tốt lắm.

“Thì ra trong lòng em, chúng ta chỉ là bạn thuê chung nhà thôi phải không?”

Tôi ngẫm nghĩ, trả lời anh: “Tất nhiên là không, em chưa từng đưa tiền nhà, nên không thể tính là thuê chung được, chúng là chỉ là bạn cùng phòng thôi.”

“Vậy mà anh tưởng rằng……” Giọng Đậu Thanh nhỏ dần, “Tưởng rằng chúng ta sớm là bạn trai bạn gái của nhau rồi chứ.”

Không biết độ ấm trong phòng tăng cao từ bao giờ, mặt Đậu Thanh lại đỏ bừng lên.

“Nhưng anh chưa tỏ tình với em mà~”

27.

Đậu Thanh nghĩ ngợi rồi chạy vào phòng ngủ thay một bộ lễ phục, sau đó ôm chậu cây mọng nước duy nhất trong nhà ra.

Anh hắng hắng giọng, mặt còn đỏ hơn cả lúc nãy:

“Phiêu Phiêu, anh thích em, em có thể làm bạn gái anh không?”

Tôi hơi mù mờ: “Sao anh tỏ tình mà lại phải mặc lễ phục?”

“Bởi vì anh muốn em biết rằng, đây là lần tỏ tình vô cùng chính thức, chứ không phải vui đùa.”

“Vậy mắc gì anh phải ôm chậu cây mọng nước hở?”

Đậu Thanh gãi gãi đầu, có chút ngại ngùng: “Anh cảm thấy tỏ tình ít nhất phải có hoa tươi, nhưng trong nhà không có, mà anh lại sốt ruột muốn nghe đáp án của em, nếu biết sớm thì có lẽ anh đã trồng một chậu hoa hồng trong nhà rồi.”

“Ra là vậy.”

“Vậy nên, đáp án của em là gì?”

Tôi nhận lấy chậu cây mọng nước: “Em đồng ý.”

28.

Đậu Thanh xúc động hôn tôi một cái, sau đó tông cửa xông ra ngoài.

“Anh đi đâu thế?”

“Anh đi mua bó hoa——”

29.

Nơi Đậu Thanh hôn trên má tôi truyền đến từng cơn nóng bỏng, tôi mới nhớ ra mình là quỷ, không phải người.

Ở cùng Đậu Thanh lâu như vậy, tôi cũng sắp quên mất mình là quỷ rồi.

Quỷ người không chung đường, chúng tôi làm sao có thể ở bên nhau đây.

30.

Tôi còn chưa sám hối xong thì đã bị quỷ sai bắt về Minh giới.

Quỷ sai đến bắt tôi cũng xem như là người quen cũ, lần trước cũng chính là hắn bắt tôi.

“Anh quỷ sai à, tại sao lại bắt tôi thế?”

“Cô còn mặt mũi mà hỏi tại sao à, lần này cô gặp phiền phức lớn rồi, Minh vương đại nhân đích thân hạ lệnh bắt cô đó.”

“Chủ nhân Dương Sóc?!”

Oh nô, lần này toi rồi.

*Oh nô: raw gốc là 芜湖(wúhú), vì đồng âm với 呜呼(wūhū) nghĩa là Woo-hoo nên người ta thường chơi chữ.
 
Chương 3


31.

Minh vương Dương Sóc, là chủ nhân của tôi.

Quan hệ giữa tôi và Minh vương, không giống với quan hệ giữa quỷ sai và Minh vương.

Bọn họ là quan hệ thuê mướn, còn Minh vương và tôi là quan hệ chủ tớ.

Từ khi tôi có ký ức đến nay, Minh vương Dương Sóc chính là chủ nhân của tôi.

32.

“Minh vương đại nhân xuất quan rồi hả?”

“Đúng vậy.”

Tôi bị doạ tới nỗi chân đi không vững, nơm nớp lo sợ hỏi: “Vậy chuyện tôi đi khắp nơi nói anh ta là gay, anh ta biết chưa?”

“Biết rồi.”

“Vậy còn chuyện tôi tuồn ra tiểu thuyết và truyện tranh đồng nhân của anh ta để kiếm tiền thì sao?”

“Cũng biết luôn rồi.”

Tôi lập tức bị dọa tới mềm chân.

“Không phải đã dặn dò các anh phải cẩn thận một chút hả, sao lại bị Minh vương đại nhân biết được thế?!”

“Nghe đồn, có một người lúc đính file chia sẻ bản điện tử, gửi nhóm mà không để ý nên kéo luôn cả Minh vương đại nhân vào.

2vn5m6bc84 —-Cái nhóm ngu X này! Tôi **cái tên đại **bọn họ!! Thế này không phải là muốn lấy mạng tôi à!

33.

Tôi đến đứng cũng không vững, theo bản năng níu chặt tay áo quỷ sai:

“Anh quỷ sai, anh nói xem bây giờ tôi phải làm sao hả?”

Quỷ sai hất tay tôi ra: “Theo tôi thấy, bây giờ có lẽ cô nên nhảy vào sông Vong Xuyên hồn phi phách tán đi, thì may ra có thể thoải mái hơn chút.”

Tôi lại nắm chặt tay áo quỷ sai lần nữa: “Không được đâu anh quỷ sai, còn cách nào khác không?”

Quỷ sai lại đập rớt tay tôi lần nữa, vẻ mặt sốt sắng: “Cô cũng bớt nói chuyện với tôi đi, lỡ như để Minh vương đại nhân nhìn thấy, sẽ hiểu lầm tôi là đồng bọn của cô mất!”

34.

Tôi vẫn còn nhớ 3 năm trước, có một người sống ăn mặc như đạo sĩ, không biết đã dùng thủ đoạn gì mà xông được vào Minh giới, còn tự xưng là hậu nhân của Chung Quỳ.

*Thần Chung Quỳ (vị thần có thể đánh quỷ trong truyền thuyết, dân gian xưa thường trưng ảnh của Thần, cho rằng có thể trừ được tà ma.)

Cả đường đều gào to bắt giặc bắt vua trước, phải chém chết Minh vương đại nhân đầu tiên.

Tuy là sau đó đạo sĩ đã chết, nhưng Minh vương đại nhân cũng bị thương nặng.

Đương nhiên rồi, chỉ là phàm nhân chắc chắn không thể tổn thương được chủ nhân tôi chút nào.

Nhưng tên đạo sĩ này nham hiểm vô cùng.

Hắn ta biết mình không đấu lại được Minh vương đại nhân, thế là bắt tôi làm con tin, sau khi lừa Minh vương lại gần, hắn vậy mà……vậy mà lại hôn Minh vương đại nhân một cái!

Minh vương đại nhân nổi điên ngay tại chỗ, đem tên đạo sĩ không biết sống chết này nghiền xương thành tro, đánh đến hồn phi phách tán.

Nhưng mà chuyện này vẫn khiến tâm hồn Minh vương đại nhân tổn thương nặng nề, cho nên đi bế quan luôn.

35.

Minh vương đại nhân tóc dài như thác, dung mạo so với ba năm trước càng thêm tinh xảo.

Tôi dè dè dặt dặt hành lễ: “Cung chúc chủ nhân xuất quan.”

*cung chúc: cung kính chúc mừng.

Không khí yên tĩnh một phút đồng hồ, một phút thôi mà tôi tưởng như dài đến một thế kỷ.

Để phá tan yên lặng, tôi giả vờ ung dung: “Ba năm không gặp chủ nhân, làm cho em nhớ nhung gấp bội, hôm nay có thể gặp lại chủ nhân, thật khiến em vô cùng vui vẻ.”

Minh vương đại nhân rốt cuộc cũng mở miệng: “Sau khi ta bế quan, nghe đồn cô rêu rao khắp nơi với mọi người là ta đi làm 0 nhỉ?”

Hai chân tôi nhũn ra, nhưng vẫn cố giả vờ bình thản: “Đồn nhảm! Chắc chắn là đồn nhảm! Nhất định là có kẻ thấy quan hệ chủ tớ hoà thuận giữa chủ nhân và em, sinh lòng đố kị, cho nên mới bịa đặt tin đồn này định chia rẽ ly gián, chủ nhân tuyệt đối đừng để bị tiểu nhân lừa gạt!”

“Nói ta bỏ nhà theo trai cũng không phải là cô?”

“Đương…… đương nhiên không phải.”

“Nói như vậy, mấy cái tiểu thuyết và truyện tranh cũng không phải cô làm đâu nhỉ?”

Minh vương đại nhân phất tay một cái, một đống sách tiểu thuyết và truyện tranh ném tới dưới chân tôi.

《Minh vương tự truyện: những năm ấy tôi làm 0》《Vài chuyện của Minh vương và đạo sĩ nhỏ》《Shock! Minh vương đại nhân cao không thể với lại là tiểu thụ! 》《Bí mật không thể không nói của tôi và Minh vương》……

Mỗi một quyển đều viết tên tôi ngay vị trí nổi bật nhất trên trang bìa.

Tôi lật lật, có mấy quyển bìa trong còn có chữ ký của tôi.

Không thể không nói, nội dung bên trong thật đúng là khiến người ta mặt đỏ tim đập, truyện tranh nhìn còn cay mắt hơn.

Không hổ là tôi.

36.

Nhưng tôi sẽ không thừa nhận đâu.

“……Mấy tên tiểu nhân này vì muốn vu oan giá hoạ mà còn chuẩn bị nhiều đến vậy, chủ nhân tuyệt đối không được để bọn tiểu nhân dễ dàng thực hiện được gian kế nha!”

Thấy tôi vẫn còn già mồm, một cái iPad bay tới trước mặt tôi.

Tôi cúi đầu nhìn, bên trong đang phát video, mà nhân vật chính trong video chính là tôi.

Ngày đó có lẽ tôi uống say rồi, mặt đỏ bừng bừng, nói chuyện còn bị líu lưỡi.

“Tôi nói cho mấy người nhá, bình thường mấy người không thân cận với Minh vương đại nhân, cho nên mấy người đều không biết, kỳ thực Minh vương đại nhân của chúng ta nhìn thì cao lãnh, chứ thực ra nội tâm lại là một bé thụ đấy.”

*cao lãnh: cao quý lạnh lùng.

Tôi ra vẻ thần bí ngoắc ngoắc bọn họ đến bên cạnh, đè thấp giọng tiếp tục nói: “Minh vương đại nhân lần này bảo là bế quan, thực ra là bỏ trốn cùng đạo sĩ nhỏ rồi, mấy người đừng tin, chính mắt tôi nhìn thấy bọn họ hôn môi á……”

Video phát tới chỗ này liền dừng, mồ hôi lạnh của tôi sắp thấm ướt cả áo.

Tôi quỳ phịch xuống:

“Phiêu Phiêu uống say nói bậy, mong chủ nhân trách phạt.”

37.

Không khí lại rơi vào im lặng đáng sợ.

Trong đại điện vắng vẻ, vang vọng âm thanh mồ hôi lạnh của tôi rơi xuống mặt đất.

38.

Rất lâu sau, Minh vương đại nhân đột nhiên mở mắt ra, đôi mắt đen kịt như vực sâu.

“Nghe nói, cô đến nhân gian tìm được một người bạn trai?”

Lòng tôi lộp bộp một tiếng.

Thời điểm này mà lại nhắc đến chuyện đó, chỉ sợ là muốn để Đậu Thanh chôn theo tôi đây mà.

“Quỷ người không chung đường, sao có thể vượt qua khuôn phép, chẳng qua chỉ là bạn mà thôi.”

Minh vương đại nhân chuyển chủ đề: “Cô còn nhớ lúc trước ta có mấy nô bộc không?”

“Năm……năm người.”

39.

Còn nhớ lúc ban đầu, Minh vương đại nhân có tổng cộng 5 nô bộc.

Tôi không phải người lợi hại nhất, không phải người đẹp nhất, không phải người thông minh nhất, cũng không có vóc dáng tốt nhất, nhưng tôi lại là kẻ vô dụng nhất.

Mấy năm nay, bốn người kia đã lần lượt hiến thân cho tu vi của Minh vương đại nhân.

Không hẳn là chủ nhân tôi khát máu, mà là bọn họ có lòng bất trung.

Minh vương đại nhân thường khen tôi: “Tuy rằng cô vừa ngốc vừa vô dụng, nhưng tốt ở chỗ cô trung thành.”

40.

“Vậy cô còn nhớ tại sao bọn họ biến mất không?”

Nghe Minh vương đại nhân hỏi như vậy, tôi đã đoán được đại khái kết cục của mình.

Ra đi thì cũng phải có thể diện.

Lòng tôi vừa quyết, mắt nhắm lại: “Nếu chủ nhân cần đến, Phiêu Phiêu sẵn lòng chết để báo đáp một phần vạn ân tình của chủ nhân.”
 
Chương 4


41.

Đợi thật lâu, không thấy động tĩnh gì.

Tôi lặng lẽ ngẩng đầu nhìn trộm, phát hiện trước mặt có một bong bóng trong suốt đường kính cỡ một mét.

42.

Đây là nhà tù bong bóng mà chủ nhân làm riêng cho tôi.

Mỗi lần tôi phạm lỗi, Minh vương đại nhân đều sẽ cho tôi một bong bóng lớn, để tôi chui vào đó tự kiểm điểm.

Bong bóng này chỉ có thể vào, không thể ra, đến khi nào Minh vương đại nhân muốn thả tôi ra, thì tôi mới có thể ra.

Nhưng nhà tù bong bóng có một cái bug.

Chính là tôi phải ở bên trong, nhưng bong bóng đi đâu cũng được.

Lần trước tôi mang theo bong bóng, trốn trong nhà chơi điện thoại hơn một tháng, không phải nói chứ cực kỳ phê.

43.

“Lăn ra ngoài tự kiểm điểm đi.”

“Vâng.”

Tôi như được đại xá, ôm bong bóng bỏ chạy.

“Ta bảo cô lăn ra ngoài.”

“Oh.”

Tôi chui vào trong bong bóng, từ bên trong đẩy bong bóng lăn ra ngoài.

44.

Lúc vừa ra tới cửa, Minh vương đại nhân đột nhiên gọi tôi lại:

“Đợi đã.”

Độ ấm trong đại điện rõ ràng không cao, nhưng không biết vì sao mặt Minh vương đại nhân lại đỏ bừng.

“Cô……người bạn ở nhân gian đó so với ta thì thế nào?”

Đậu Thanh là người phàm, tất nhiên cái gì cũng không bì được với chủ nhân tôi.

Tôi lắc lắc đầu, trung thực trả lời.

“Vậy tại sao cô không ở yên tại Minh giới với ta, ngược lại  ngày nào cũng dính bên nhau với hắn?”

Tôi cẩn thận ngẫm nghĩ, hỏi: “Chủ nhân có thể cho em hôn không?”

Minh vương đại nhân sững sờ: “Tất nhiên không thể.”

Tôi tiếp tục hỏi: “Vậy chủ nhân có thể hôn em không?”

“Lăn ra ngoài.”

“Ok luôn.”

45.

Tôi lăn bong bóng, lăn đến đầu cầu Nại Hà.

Đầu cầu có một hắc điếm, bán canh Mạnh Bà.

*hắc điếm: ý chỉ những tiệm, quán làm ăn buôn bán không đường hoàng, cướp của giết người.

Minh giới có một câu: “Có tiền không qua cầu Nại Hà.”

Nghĩa là, Mạnh Bà sẽ lừa sạch tiền của mi, rồi mới cho mi qua cầu Nại Hà.

46.

Thực ra trước kia Mạnh Bà không phải là như vậy.

Mười mấy năm trước, Mạnh Bà nhất quyết đòi từ chức, Minh vương đại nhân liền tìm một con robot biết nấu canh để thay thế vị trí của bà ấy.

Từ đó về sau, canh Mạnh Bà thực hiện quy mô hoá sản xuất hàng loạt, hiệu quả tăng cao rất nhiều.

Nhưng Mạnh Bà đã từ chức, sau khi tìm hết một lượt cũng không tìm được công việc nào tốt, lại nhất quyết đòi quay về.

Thế nhưng vị trí của bà ấy đã bị robot thay thế.

Sau này bà ấy thương lượng với Minh vương đại nhân, bà ấy có thể thực hiện chế độ chia phần trăm không lương cơ bản, hơn nữa còn bảo đảm có thể tăng hơn mười lần lợi nhuận của canh Mạnh Bà, Minh vương đại nhân mới đồng ý cho bà ấy quay trở về tiếp tục làm việc.

Tuy nhiên bà ấy chỉ có thể đảm nhiệm công việc tiêu thụ.

47.

Tôi trơ mắt nhìn một con quỷ giàu có ưa tò mò lại còn thích ăn hàng đã ăn hơn 100 chén canh Mạnh Bà.

“Ủa? Đây là canh gì, nghe mùi thơm quá, tui phải mua một chén ăn thử.”

Trả tiền, bưng canh, húp một lèo cạn sạch, mất trí nhớ.

“Ủa? Đây là canh gì, nghe mùi thơm quá, tui phải mua một chén ăn thử.”

Trả tiền, bưng canh, húp một lèo cạn sạch, mất trí nhớ.

“Ủa? Đây là canh gì, nghe mùi thơm quá, tui phải mua một chén ăn thử.”

……

Đã lặp đi lặp lại hơn 100 lần rồi, thế mà vẫn có thể móc ra được tiền, cũng không biết người nhà con quỷ này đã đốt bao nhiêu tiền nữa.

48.

Tôi tiếp tục chờ ở đầu cầu Nại Hà một tuần, Mạnh Bà rốt cuộc nhịn không nổi đi qua bắt chuyện:

“Cô cứ luôn chờ ở đây làm gì?”

Tôi nằm trong bong bóng đổi sang tư thế khác, lười chảy thây trả lời: “Đợi người.”

“Đợi hắn đầu thai?”

“Đợi hắn chết.”

Mạnh Bà bĩu môi: “Chậc chậc chậc, không biết là thâm cừu đại hận tới mức nào đây.”

Tôi lắc đầu: “Sai hoàn toàn, tôi là vì thích hắn mới chờ hắn chết đấy.”

“Quan niệm tình yêu của người trẻ tuổi ây~”

Mạnh Bà lắc đầu bỏ đi.

49.

Không ngờ tới, tôi thế mà thực sự chờ được Đậu Thanh tới.

Trong ngực anh còn ôm một bó hoa hồng, nhìn thấy tôi thì hết sức kích động.

“Thật tốt quá Phiêu Phiêu, anh cuối cùng đã tìm được em rồi!”

Tôi hơi kinh ngạc: “Sao anh tới đây nhanh thế?”

Đậu Thanh khá là đắc ý: “Em là quỷ, anh nghĩ nếu anh chết cũng sẽ biến thành quỷ, vậy thì nhất định có thể gặp được em rồi, cho nên anh uống hết nữa lọ thuốc ngủ tự tử, quả nhiên đã tìm được em, anh rất thông minh phải không nè!”

50.

Đậu Thanh đang muốn đưa hoa hồng cho tôi, thì Minh vương đại nhân không biết từ đâu nhảy ra, trực tiếp phi tới một đá:

“Chó ở đâu tới đây, biến mịa mày đi!”

Đậu Thanh bị đá bay luôn.

Nhìn cái điệu bộ này, chắc lại bị đá bay về lại nhân gian rồi.

51.

Tôi nhìn hướng Đậu Thanh biến mất, đờ ra nửa ngày.

“Chủ nhân, hình như ngài đá bay bạn em rồi.”

“Ồ, phải không?”

Chủ nhân tôi sửa sang lại vạt áo, vẫn tao nhã như xưa: “Trượt chân mà thôi.”

Sau đó quay người đạp tôi một cái, đạp tôi đến vị trí cách sông Vong Xuyên xa chút.

“Đừng có mà rơi xuống sông đấy.”

52.

Cứ như thế, tôi bị Minh vương đại nhân nhốt trong nhà tù bong bóng một tháng.

Trong thời gian này tôi nhiều lần thử lăn bong bóng đến nhân gian, nhưng đều bị Minh vương đại nhân bắt được, còn đá về lại.

53.

Minh vương đại nhân đột nhiên gọi tôi đến, giao cho tôi một nhiệm vụ quan trọng.

“Tên đạo sĩ biến thái ba năm trước ở nhân gian vẫn còn một sư phụ, cô đi tìm ông ta sau đó mang đến gặp ta.”

Mang ông ta đến gặp chủ nhân tôi?

Vậy nghĩa là muốn ông ta chết nhỉ.

Chỉ là giết chết một phàm nhân thôi, đối với con quỷ tu vi vạn năm như tôi mà nói, tất nhiên dễ như trở bàn tay.

Tôi nhận lệnh đang muốn rời đi thì bị Minh vương đại nhân gọi lại:

“Đợi đã, cô tìm thấy ông ta thì báo với ta là được, đừng nên xung đột trực diện với ông ta.”

Tôi lập tức không phục: “Chủ nhân là thấy em đối phó không nổi một người phàm sao?”

Minh vương đại nhân chả buồn ngẩng đầu: “Cô nói xem?”

Ta ** mi cái đồ đại **.
 
Chương 5


54.

Rốt cuộc đã có thể về lại nhân gian, tôi ngay lập tức chạy đến nhà Đậu Thanh.

Thế nhưng tìm khắp các phòng đều không thấy bóng dáng Đậu Thanh đâu, ngược lại lại thấy Tô Tư Duệ đi ra từ phòng ngủ của Đậu Thanh, ôm theo một cái túi căng phồng.

Ngoài mặt là bạn thân, thế mà sau lưng lại là một tên trộm?

Tôi lặng lẽ xuất hiện phía sau hắn: “Anh ôm gì thế?”

“Á!”

Tô Tư Duệ hoảng hồn, cái túi trong ngực rơi xuống đất, quần lót rơi lả tả trên đất.

Lại càng kích thích hơn này.

Ngoài mặt là bạn thân, sau lưng là biến thái?

Nhìn thấy là tôi, Tô Tư Duệ mới bình tĩnh lại:

“Phiêu Phiêu em đang ở nhà à, anh còn tưởng là em đi vắng chứ.”

Nhìn quần lót rơi rụng đầy đất, tôi ghét bỏ lườm hắn: “Anh dạo này túng quẩn lắm hả, đến cả quần lót mà cũng phải trộm đồ second hand?”

Tô Tư Duệ mặt đầy xấu hổ, vội vàng nhét quần lót vào trong túi.

“Em nói gì thế, anh lấy quần áo sạch mang đến bệnh viện cho Đậu Thanh.”

“Bệnh viện?”

Tô Tư Duệ dọn đồ xong đứng lên: “Đúng vậy, em vẫn chưa biết à? Tên ngốc đó chẳng biết sao lại nghĩ không thông, tự uống hết nữa lọ thuốc ngủ to để tự sát. Nói chứ mạng nó cũng lớn, uống thuốc ngủ rồi ở trong nhà ngủ tới 3 ngày, vậy mà chẳng bị gì.”

Chuyện này phải cảm ơn một đá của Minh vương đại nhân.

Chủ nhân tôi đúng là tay thần, à không, chân thần hồi xuân.

*nguồn gốc từ câu diệu thủ hồi xuân妙手回春: nghĩa là bàn tay thần diệu có thể hồi phục tuổi trẻ, thường để khen tay nghề các bác sĩ cao siêu.

“Vậy nếu không bị gì, sao anh ấy còn phải đến bệnh viện?”

“Ba ngày còn chưa tỉnh, lúc anh đến tìm nó thì phát hiện ra, nên đưa đến bệnh viện cấp cứu.”

Nói đến chỗ này, Tô Tư Duệ đột nhiên lộ ra vẻ mặt bà tám, thì thầm nói: “Anh kể em nghe nha, anh thấy Đậu Thanh tám phần là thích cô ý tá ở bệnh viện rồi, sau khi súc dạ dày xong, cứ nhất quyết bảo là mình bị đau lưng, sống chết ăn vạ không chịu xuất viện, súc dạ dày thôi mà có thể đau lưng à? Anh thấy nó là muốn ở lại bệnh viện để rù quến y tá nhỏ nhà người ta thôi.”

Chuyện này…… chắc vẫn là vì cú đá kia của Minh vương đại nhân.

Thấy tôi không nói gì, Tô Tư Duệ càng hóng hớt sáp lại gần: “Tên nhóc Đậu Thanh này chính là đồ củ cải lăng nhăng, em thuê phòng chung với nó cực kỳ không an toàn, hay là em cứ chuyển qua thuê chung với anh đi, chỗ anh cũng có phòng trống. Hơn nữa, anh nghe Đậu Thanh nói trong căn phòng này hình như có quỷ ám đấy, em ở một mình cũng thấy sợ, đúng không.”

Nghe hắn ta nói xấu sau lưng Đậu Thanh như thế, tôi có hơi không vui.

Tôi lặng lẽ cười: “Thế anh có sợ quỷ không?”

Tô Tư Duệ chẳng rõ đầu đuôi, nhưng vẫn làm bộ làm tịch vỗ ngực: “Đương nhiên là không sợ nhé, anh sẽ bảo vệ em.”

Ngay giây sau, tôi biến mất ngay trước mặt hắn.

Sau đó, trong phòng vang lên tiếng gào thét thảm thiết của Tô Tư Duệ, vang mãi không dừng.

55.

Tô Tư Duệ cũng xem là một người có tình có nghĩa, sau khi lăn lê bò trườn ra khỏi nhà Đậu Thanh, vẫn đưa quần áo đến bệnh viện.

Tôi đi theo hắn ta suốt đường đến bệnh viện.

Còn thấy hắn ta thả thính y tá nhỏ nhà người ta.

Chẳng qua nhìn vẻ mặt, có lẽ là đụng phải vách tường rồi.

56.

Trên giường bệnh, Đậu Thanh nằm đó sắc mặt trắng bệch, hai mắt vô hồn.

Tô Tư Duệ hào hứng bừng bừng đi vào phòng:

“Mới nãy có một y tá hỏi tao phương thức liên lạc của mày đấy, nhưng mà tao từ chối giúp mày rồi.”

Đậu Thanh thậm chí còn lười quay đầu nhìn hắn ta, mặt không cảm xúc nói cho xong chuyện: “Tại sao thế?”

“Anh em tốt là phải độc thân cùng nhau nha.”

57.

Đậu Thanh bỗng quay đầu, ánh mắt băng qua Tô Tư Duệ, nhìn về phía tôi.

Trong đôi mắt vô hồn lại bừng lên ánh sáng:

“Phiêu Phiêu? Em cuối cùng đã về gặp anh rồi!”

“Phiêu……Phiêu Phiêu?” Tô Tư Duệ cứng đờ quay đầu.

Tôi thân thiện vẫy tay chào hỏi hắn.

“Quỷ a——”

Hắn thét chói tai chạy khỏi bệnh viện.

58.

Đậu Thanh gặp được tôi, thần sắc đã tốt lên nhiều.

Nhưng thấy anh như vậy, tôi rất đau lòng.

“Sao phải như vậy chứ.”

“Anh vốn nghĩ rằng, nếu em đã là quỷ, đợi sau khi anh chết đi cũng sẽ thành quỷ, vậy thì có thể gặp em rồi, kết quả cũng chỉ là mơ một giấc mà thôi, có điều trong mơ anh thực sự đã gặp được em.”

Đậu Thanh gian nan nhích người ngồi dậy.

“Sau khi tỉnh dậy, lưng của anh đau không chịu nổi, anh nghi ngờ là do các bác sĩ lúc súc dạ dày xảy ra sơ sót nên mới bị vậy, nhưng bọn họ có chết cũng không nhận, anh đã liên hệ luật sư chuẩn bị khởi kiện bọn họ rồi.”

Tôi mím mím môi, không dám khai ra Minh vương đại nhân.

Sau một hồi lặng im, Đậu Thanh nhìn vào mắt tôi, cẩn thận từng li từng tí mà hỏi: “Chuyện đó, chuyện em đồng ý làm bạn gái anh, có còn giữ lời không?”

Tôi không dám trả lời.

Tôi sợ Minh vương đại nhân sẽ bắt anh đi ngay trong đêm.

59.

Tuy rằng tôi lén lút sau lưng Minh vương đại nhân đến gặp Đậu Thanh, nhưng tôi cũng không dám chậm trễ nhiệm vụ.

Minh vương đại nhân chẳng cho tôi chút manh mối nào, khiến tôi phải mò kim đáy biển, đau đầu nhức óc.

Sau khi tôi kể cho Đậu Thanh sơ qua về nhiệm vụ lần này, anh lại vỗ đùi một cái nói: “Này mà còn phải tìm à, Trị Trượng đạo trưởng trong Sát Bích Quan ở phố đi bộ ấy, lần trước mấy thứ máu chó mực và móng lừa đen đều là ông ta bán cho anh đấy.”

Vừa nghe đã biết ông ta chính là một tên lừa bịp giả thần giả quỷ rồi, làm sao mà dạy ra được đồ đệ có thể dựa vào xác phàm xông vào Minh giới cơ chứ.

“Sao anh chắc chắn đó là đạo sĩ mà em muốn tìm?”

“Bởi vì những chuyện lúc nãy em kể đều được ông ta viết thành áp phích chữ to dán ở cửa đó.”

Thế mà dám đem nỗi ô nhục của chủ nhân tôi công bố đại chúng?

Tôi phải lập tức đi tới Sát Bích Quan tìm tên đạo sĩ kia lý luận một phen.

Nhưng Đậu Thanh kêu tôi lại:

“Em đi một mình thì không được, Trị Trượng đạo trưởng có quy tắc, không gặp riêng tín đồ nữ.”

Đậu Thanh xuống giường còn không nổi, e là không trông chờ được.

Ở nhân gian, tôi chỉ còn quen mỗi Tô Tư Duệ là đàn ông thôi.

60.

Thấy tôi xuất hiện trong nhà anh ta, Tô Tư Duệ la thất thanh ôm chăn nhỏ rúc vào trong xó:

“Chị quỷ ơi, ban ngày là em vô ý mạo phạm, chị đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, cứ xem em như cái rắm mà thả đi ạ.”

Tô Tư Duệ trùm chăn kín mít, thậm chí tôi còn không dám đến gần, sợ lỡ không cẩn thận chạm vào hắn thì lại bị quỷ sai bắt về tạm giam.

Tôi híp mắt cười lấy ra một quyển tư tưởng Mác, giảng giải cho anh ta 4 tiếng đồng hồ về chủ nghĩa duy vật.

Giảng đến cuối cùng, tôi thậm chí bắt đầu hoài nghi bản thân là giả luôn.

“Vậy sao cô có thể làm được chuyện đột nhiên biến mất?”  Tô Tư Duệ ở trong chăn ló đầu ra hỏi.

Tôi đang lo không biết giải thích làm sao, chợt nghĩ đến lần đầu tiên gặp hắn ta, Đậu Thanh từng bảo tôi là ảo thuật gia kia mà.

“Ảo thuật cận cảnh, sống động như thật đấy, anh chưa từng xem tivi à?”

Tô Tư Duệ bán tín bán nghi, nhưng vẫn không chịu ở một mình với tôi, cuối cùng tôi đành tìm chiếc xe lăn đẩy Đậu Thanh trốn ra khỏi bệnh viện.

61.

Tôi nghĩ, cú đá kia của Minh vương đại nhân nhất định là rất mạnh.

Suốt cả đường đi, Đậu Thanh đều nhíu chặt lông mày ứa mồ hôi lạnh, vạt áo tôi cũng bị anh nắm nhăn dúm dó.

62.

Sát Bích Quan thế mà thật sự nằm trên đoạn đường náo nhiệt của phố đi bộ.

Đạo quán không lớn, nhưng đông như trẩy hội, tín đồ lui tới nườm nượp không dứt.

Đáng ghét nhất là, tên đạo sĩ thối tha đó không những viết ba tấm áp phích lớn chuyện đồ đệ ông ta xông vào Minh giới hôn chủ nhân tôi rồi dán trên tường cổng, thậm chí còn treo cả bảng Led chạy chữ.

63.

“Cái đạo quán rách nát vậy mà còn dám xây ở phố đi bộ!”

Tôi đang muốn xông vào đập bỏ đạo quán rách của ông ta, bất ngờ bên trong có một người đi ra.

“Đại ẩn ẩn vu thị mà.”

* Đại ẩn ẩn vu thị 大隐隐于市: Nguyên văn: “Đại ẩn ẩn vu thị” (大隐隐于市), xuất phát từ câu “Tiểu ẩn ẩn vu dã, trung ẩn ẩn vu thị, đại ẩn ẩn vu triều” (小隐隐于野,中隐隐于市,大隐隐于朝) có nghĩa là: Những người có năng lực muốn nhờ vào hoàn cảnh mà quên đi thế sự, lánh đời ở nơi thế ngoại đào nguyên, đây là “tiểu ẩn”, còn những người có năng lực thực sự lại giấu mình nơi phố thị, ở những nơi ấy là đất ngọa hổ tàng long, đây là “trung ẩn”, và đạt tới trình độ cao nhất là những người giấu mình nơi triều đình, họ âm thầm lặng lẽ, không nổi bật nhưng lại là “đại trí giả ngu”, hững hờ với thế sự, đó mới là ẩn sĩ chân chính. 

Người kia mặc đồ y hệt đạo sĩ trong phim truyền hình, tóc và râu đã trắng như tuyết, ưỡn cái bụng lớn tròn vo, ai không biết còn tưởng là bà bầu.

Mặt thì có hơi xấu, nếp nhăn đầy mặt, nhìn rất đáng khinh.

Nhưng hành động ông ta rất nhanh nhẹn, có sự uyển chuyển không phù hợp với vẻ ngoài.

Trong tay ông ta cầm một cây phất trần, phía trên tản ra ánh sáng vàng kim mờ ảo.

Đây là đồ vật chuyên dùng để đối phó ma quỷ bọn tôi.

Ánh mắt ông ta dừng trên người tôi một lúc: “Ba vị không vào thắp nhang sao?”
 
Chương 6


64.

Không biết là vì quá đau hay là sợ tôi gây sự, Đậu Thanh vẫn luôn túm chặt vạt áo tôi.

65.

Bên trên cửa treo một tấm gương đồng vàng rực rỡ, chiếu xuống một chùm sáng vàng kim.

Hơi lại gần chút thôi, đã cảm thấy nóng cháy không chịu nổi.

Tôi chỉ có thể vòng qua chùm sáng mà đi.

66.

Sau khi vào trong đạo quán, Tô Tư Duệ khá là thành kính, quả quyết phải thắp một nén nhang cầu nhân duyên cho mình.

Nhưng tôi nghe rõ ràng trong miệng hắn ta lẩm bẩm nói: “Ngọc hoàng đại đế Thái thượng lão quân Như lai phật tổ Đấu chiến thắng phật phù hộ, mau mau bắt nữ quỷ bên cạnh con đi ạ.”

Tôi giật hương trong tay anh ta ném xuống đất:

“Đốt nhang cái khỉ mốc, tôi thấy lão đạo sĩ này căn bản chỉ là một tên giả thần giả quỷ gạt người!”

Trị Trượng đạo sĩ lập tức bất mãn cãi lại: “Cô dựa vào đâu mà bảo là tôi gạt người!”

“Ông bán cho Đậu Thanh đống đồ trừ quỷ đuổi tà đó hoàn toàn vô dụng, ông không phải lừa gạt thì là gì!”

“Mấy thứ đó của tôi đều là đối phó với quỷ bình thường, ai mà biết quấn lấy cậu ta lại là con quỷ già vạn năm như cô!”

Nghe ông ta nói vậy, tôi lập tức bùng nổ: “Ông nói ai già đấy!”

Tôi ghét nhất là người khác nói tôi già!

Cảm xúc của Trị Trượng đạo sĩ cũng theo đó kích động lên: “Tất nhiên là nói cô! Đồ bà già mấy vạn tuổi, cô không già thì ai già!”

Đồ xấu xí này cũng có chút bản lĩnh, thế mà còn có thể nhìn ra thân phận và tuổi tác của tôi.

Nhưng khí thế không thể thua.

Cãi nhau cũng không thể.

“Lão già khốn kiếp như ông nếp nhăn trên mặt cũng có thể kẹp chết ruồi rồi, ông còn có mặt mũi nói tôi già á!”

“Mặt tôi có nhăn nhiều hơn nữa thì cũng không tới trăm tuổi, cô còn già hơn tôi mấy trăm lần đấy!”

Tiêu rồi, hình như ông ta nói có lý.

“Tên giả thần giả quỷ chết tiệt nhà ông, còn nói vớ nói vẩn thì có tin tôi đốt luôn cái đạo quán nát của ông không!”

Ai dè Trị Trượng đạo sĩ chẳng những không giận, ngược lại cười to: “Có bản lĩnh thì cô đốt thử xem nào, đồ trong đạo quán này của tôi đều đã khai quang rồi, đề phòng chính là Minh hoả của Minh giới các người!”

“Thử thì thử!”

Tôi lật tay móc ra một cái bật lửa trong túi bật lửa đốt khăn bàn của ông ta.

Có thể phòng được Minh hoả, nhưng tôi không tin còn có thể phòng được cả lửa nhân gian.

67.

Chất lượng khăn bàn khá tốt, mới có mấy giây đã bén lửa lên bàn.

Ánh lửa chiếu lên mặt Trị Trượng đạo sĩ, làm mặt ông ta càng xấu hơn.

“Đờ mờ, cô không ra bài theo kịch bản à!”

Ông ta vừa vứt vài thứ đồ linh tinh vào lửa, vừa hét to: “Chữa cháy đi! Mau chữa cháy đi!”

Tôi khoanh tay đứng một bên hóng chuyện.

Dù sao tôi cũng không sợ lửa nhân gian.

68.

Đậu Thanh ngồi trên xe lăn ôm một cái hũ đưa cho Tô Tư Duệ:

“Trong hũ này có nước, mau dập lửa đi!”

Tô Tư Duệ nhận lấy, không nghĩ ngợi gì trực tiếp hắt vào đám lửa.

Chỉ nghe “Ầm” một tiếng, cái bàn lập tức nổ banh.

Trong phòng nồng nặc mùi rượu.

Trị Trượng đạo sĩ tức điên gào lên: “Mấy người quả nhiên là cùng một giuộc, một người đốt lửa, hai người hắt rượu!”

Đậu Thanh lại ôm một cái hũ đưa cho Tô Tư Duệ:

“Trong hũ này là bột vôi, cái này nhất định có thể dập lửa!”

Tô Tư Duệ nhận lấy, lại không chút do dự hắt vào đám lửa lần nữa.

May mà lần này thực sự thành công dập lửa.

Trị Trượng đạo sĩ vừa mới nhẹ nhõm thở phào, còn chưa kịp phủi đi bụi vôi đầy người, đột nhiên để ý cái hũ trong tay Tô Tư Duệ, hai mắt trợn tròn.

“Đợi chút, các cậu lúc nãy dùng cái gì dập lửa?”

“Bột vôi đó.”

“Lấy bột vôi ở đâu?” 

Đậu Thanh chỉ qua cái bàn bên cạnh.

Chỉ thấy trên đó còn có một tấm bài vị, viết là “Bài vị của mẹ hiền Lưu thị”

“Đó là tro cốt của mẹ tôi đó!!”

Trị Trượng đạo sĩ quỳ phịch xuống trước đám bột phấn, khóc than: “Là con bất hiếu a!”

Đậu Thanh mặt đầy hổ thẹn: “Thật sự xin lỗi ạ, vừa nãy gấp quá, cháu cũng không nhìn cẩn thận, hay là ngài xem thử bây giờ còn có thể làm gì để cứu vãn lại chút không ạ.”

Tô Tư Duệ cũng theo đó nhận lỗi: “Không thì chúng cháu thắp nhang xin lỗi cụ bà nhé?”

Trị Trượng đạo sĩ khóc lóc chẳng ngừng, không hơi đâu để ý bọn họ.

Đậu Thanh lấy một cái máy hút bụi trong góc ra:

“Có cách rồi, chúng ta hút tro cốt của cụ bà lại là được rồi.”

“Đừng ——”

Trị Trượng đạo sĩ gào to định ngăn lại, nhưng mà đã không kịp rồi.

Đậu Thanh và Tô Tư Duệ một tên cắm điện, một tên hút tro cốt, phối hợp nhịp nhàng.

Nhưng ngay khoảnh khắc mở máy hút bụi ra, tro cốt bị hút vào liền bay múa đầy trời.

Bọn họ lập tức đóng máy hút bụi lại.

Nhưng đã không kịp nữa.

Mẹ Trị Trượng đạo sĩ bị thổi bay khắp nơi.

Trị Trượng đạo sĩ tê liệt ngồi trên đất, yếu ớt mà nói: “Máy hút bụi, hư rồi~”

69.

Trị Trượng đạo sĩ đỏ mắt nhìn tôi, nghiến răng nói: “Đều tại cô!”

Tôi hít drama thôi mà cũng trúng đạn?

“Tro cốt của mẹ ông là do hai người kia tung vào, tại sao trách tôi?”

“Tôi không quan tâm!”

Trị Trượng đạo sĩ đột nhiên nâng phất trần lên, hung tợn quất về phía tôi.

Tôi vội lùi về sau định trốn đi, nhưng lại vướng phải cột nhà, hết đường thối lui.

Ngay lúc tôi cho rằng mình chỉ có thể ngồi chờ bị đánh, một bóng đen nhào đến phía trước tôi, thay tôi chắn lại cú đánh này.

Tôi không biết Đậu Thanh ngay cả ngồi xe lăn cũng đau đến ướt mồ hôi lạnh,vậy mà lấy đâu ra can đảm đứng lên nhào đến phía trước người tôi, nhưng tôi đã nghe thấy được âm thanh của xương cốt vỡ nát.

Tô Tư Duệ nhào tới kiềm chặt Trị Trượng đạo sĩ, tôi vội vàng mang Đậu Thanh đã ngất vì đau rời đi.

70.

Ngày hôm sau, tôi dẫn Minh vương đại nhân đến trước cửa Sát Bích Quan, chỉ vào Trị Trượng đạo sĩ mà méc với Minh vương đại nhân: “Chủ nhân, chính là lão bắt nạt em!”

Gương đồng trước cửa Sát Bích Quan đã từ một biến thành ba cái, tôi không dám đi vào.

Minh vương đại nhân tựa như chẳng thấy gương đồng, đi thẳng vào trong chùm sáng.

Chưa tới 3 giây sau, gương đồng bắt đầu xuất hiện vết nứt, tiếp đó vỡ thành từng mảnh rơi xuống.

“Chủ nhân của em lợi hại quá!”

Tôi theo sau chủ nhân đi vào đạo quán.

Đạo quán trải qua trận dày vò ngày hôm qua, bên trong giống y như bãi rác.

Khắp cả sân viện đều là mẹ Trị Trượng đạo sĩ, ông ta đang ngồi xổm trên đất nhặt từng chút bỏ vào hũ.

71.

“Ngươi chính là người bắt nạt nô bộc của ta?”

Động tác nhặt mẹ của Trị Trượng đạo sĩ ngừng lại, đứng dậy nhìn thẳng vào chủ nhân tôi:

“Minh vương đại nhân, lâu rồi không gặp nhỉ.”

Sau đó liền leo tường bỏ chạy.

Minh vương đại nhân lại chẳng nhúc nhích gì.

Tôi đứng bên cạnh lo suông: “Chủ nhân, sao ngài không đuổi theo đi?”

Minh vương đại nhân híp mắt nhìn hướng Trị Trượng đạo sĩ bỏ chạy: “Sẽ còn gặp lại.”

72.

Đậu Thanh vẫn hôn mê nằm trên giường bệnh.

Tôi nắm chặt tay áo Minh vương đại nhân, dè dặt cầu xin: “Chủ nhân, lưng của Đậu Thanh……”

Một lần là do chủ nhân đá, một lần là vì cứu tôi mà bị đánh, tôi quả thực không thể khoanh tay đứng nhìn.

Chủ nhân tôi khẽ thở dài: “Lần này xem như nể mặt ngươi.”

Nói xong, Minh vương đại nhân đặt tay lên lưng Đậu Thanh.

Đậu Thanh đang ngủ mơ rên rỉ một tiếng, hoàn toàn ngất đi.

73.

Thấy phản ứng lần trước của Trị Trượng đạo sĩ, tôi hoài nghi ông ta là người quen cũ, nên cố ý quay về Minh giới dò la.

Mạnh Bà nói với tôi, đó là chuyện trước đây khi tôi còn kiêm chức quỷ sai.

Khoảng 100 năm trước, chủ nhân thấy tôi mỗi ngày đều quá rảnh rỗi, nên để tôi kiêm thêm chức quỷ sai, trùng hợp sao tôi lại là người áp giải Trị Trượng đạo sĩ.

Thế nhưng tên Trị Trượng đạo sĩ này chẳng biết xảy ra chuyện gì, liên tục uống mấy chén canh Mạnh Bà cũng không mất ký ức.

Tôi nghi ngờ canh Mạnh Bà có vấn đề, thế là tự mình uống một chén xem sao.

Sau đó tôi liền mất trí nhớ, Trị Trượng đạo sĩ tranh thủ lúc tôi không biết mình là ai mà chạy mất.

Lúc sau bọn họ làm tôi nôn ra, rồi lại súc dạ dày, tôi mới khôi phục được phần lớn ký ức, nhưng vẫn còn một phần ký ức bị khuyết thiếu.

Chuyện qua đi Mạnh Bà mới kiểm tra lại camera, phát hiện tên Trị Trượng đạo sĩ này căn bản chẳng uống một ngụm canh Mạnh Bà nào, toàn bộ đều đổ lên quần áo.

Thì ra đúng thật là người quen cũ, thảo nào ông ta biết rõ thân phận và tuổi tác của tôi.
 
Chương 7: Hoàn chính văn


74.

Mạnh Bà còn nói với tôi, có lẽ tôi sắp thất nghiệp rồi.

“Tôi chính là nô bộc duy nhất của Minh vương đại nhân, nếu tôi mà thất nghiệp thì chủ nhân tôi phải làm sao?”

Mạnh Bà trề môi, ra dấu bảo tôi nhìn phía trước:

“Nữ quỷ đó gần đây vô cùng ân cần với Minh vương đại nhân.”

Tôi ngẩng đầu nhìn, thấy một cô gái dáng người thon dài, trang điểm lòe loẹt, từ rất xa cũng có thể ngửi thấy mùi lẳng lơ.

Nhìn thấy tôi, cô ta liền đi thẳng đến:

“Phiêu Phiêu?”

Sau khi nhìn rõ khuôn mặt cô ta, tôi bị dọa giật cả mình.

Đây đích thực là phiên bản cao cấp của tôi.

Cô ta gần như là tôi sau khi đi sửa mặt nâng ngực.

Giống như dựa trên hình dáng của tôi mà kéo chân, cắt mí, chống mũi, gọt cằm, nâng ngực.

Ngoại trừ trang điểm lòe loẹt, phong cách ăn mặc của cô ta cũng khác tôi hoàn toàn.

Cô ta mặc một bộ sườn xám đỏ rực, cổ áo khoét sâu tới rốn, đường xẻ tà cao đến eo, cả người trông chả khác gì khoả thân.

Tôi bóp chặt mũi, mặt đầy chán ghét: “Hồ ly dâm đãng từ đâu tới, mà nồng nặc mùi lẳng lơ.”

Con hồ ly lẳng lơ kia không giận mà còn cười: “Có thời gian đứng đây nói chuyện, còn không bằng cô đi ngắm Minh vương đại nhân thêm mấy lần đi, sau này sợ là cô không còn cơ hội ngắm nữa đâu.”

Nói xong, cô ta uốn éo mông đi về phía chỗ ở của Minh vương đại nhân.

“Minh vương đại nhân sẽ không thích loại hình này đâu nhỉ?”

75.

Cho dù tôi cảm thấy phẩm vị của chủ nhân không sa đoạ đến mức độ này, nhưng tôi vẫn cho rằng không thể khoanh tay chờ chết được.

Tôi gọi vài quỷ sai tới, tranh thủ lúc con hồ ly lẳng lơ này không chú ý, liền trói cô ta lại.

Kết quả hơi sơ ý một chút, đồ đê tiện này thế mà lại dùng cằm đâm thủng ngực, sau khi dây thừng lỏng ra thì chạy mất tiêu.

Tại chỗ đó chỉ lưu lại một đống silicon.

76.

Minh vương đại nhân bỗng nhiên gọi tôi đến, dọa tôi sợ hết hồn.

Tưởng đâu là hỏi tội chuyện tôi trói con hồ ly lẳng lơ kia, làm tôi sợ tới nỗi xém chút bỏ trốn.

“Cô run cái gì?”

Tôi vội vàng ổn định cơ thể: “Em……em không có run.”

Minh vương đại nhân cũng không hỏi nhiều: “Nên đi gặp cố nhân rồi.”

Sau đó lại mang tôi đến Sát Bích Quan.

77.

Sát Bích Quan trông rất khác thường, cổng lớn đóng chặt.

Sau khi đi vào, người tôi nhìn thấy càng khiến tôi bất ngờ hơn.

Trị Trượng đạo sĩ, hồ ly lẳng lơ, Tô Tư Duệ, còn cả Đậu Thanh.

Bốn người ngồi quanh một bàn.

Nhìn thấy chúng tôi đến, dường như họ không hề bất ngờ.

“Minh vương đại nhân rốt cuộc đã đến.”

Minh vương đại nhân cười khẽ: “Chư vị đã lâu không gặp nhỉ.”

Nói xong, hắn phất tay, cơ thể Trị Trượng đạo sĩ, Tô Tư Duệ và Đậu Thanh giống như bị hút rỗng mà nằm sấp lên bàn.

Mà trong thân thể bọn họ, chui ra ba con quỷ.

Lần lượt là Đại ca, Tứ ca và Tam ca.

Bọn họ chính là mấy nô bộc đã biến mất của Minh vương đại nhân.

Nhìn sang con hồ ly lẳng lơ kia, tôi cảm giác như mình ăn phải cứt ruồi: “Đây chắc sẽ không phải là Nhị tỷ chứ?”

Hồ ly lẳng lơ cười lạnh: “Là tôi.”

Cô ta khoe ra một tư thế lả lơi, cười yểu điệu: “Khoảng thời gian trước, tôi đi một chuyến sang Hàn Quốc.”

Tôi không nhịn được rùng mình một cái.

Minh vương đại nhân lại không hề bất ngờ: “Xưa kia ta giữ lại một hồn của các ngươi, là niệm tình chủ tớ nhiều năm, các ngươi chẳng những không biết ơn, lại còn dám gây chuyện.”

“Bớt nói nhảm đi, hôm nay không phải ta chết thì là ngươi sống!”

“Ồ? Hình như không đúng lắm nhỉ?”

“Mặc kệ hắn, lên!”

Bọn chúng cùng nhau xông lên, nhào về phía Minh vương đại nhân.

Để tránh bị ngộ thương, tôi trốn ra đằng sau cột nhà, lại phát hiện Nhị tỷ cũng đang đứng một bên quan sát.

“Nhị tỷ, sao cô không lên hở?”

“Lên cái gì?”

“Lên đánh hội đồng chủ nhân kìa.”

Ánh mắt Nhị tỷ lạnh lẽo: “Tôi là đặc biệt đến đối phó với cô!”

Sau đó cô ta trong chớp mắt vọt đến trước mặt tôi, bóp chặt cổ tôi tỳ vào trên cột nhà.

“Nhị tỷ, cô nhầm rồi hả? Cô phải đi đánh chủ nhân chứ, đánh tôi làm cái gì?”

Trong mắt Nhị tỷ đầy thù hận: “Để giành được sự yêu thích của chủ nhân, cô không biết tôi đã phải chịu bao nhiêu nhát dao đâu! Nhưng trong lòng chủ nhân chỉ có cô, tôi phải bóp chết cô!”

Nhị tỷ thích chủ nhân?

Thế mà tôi vẫn một mực không biết?

Tin bên lề của Minh vương đại nhân lại tăng thêm một cái rồi.

“Nhưng mà, Nhị tỷ, cô bóp chết tôi cũng vô dụng thôi, chúng ta là quỷ, không cần hít thở đâu.”

“Oh.”

Nhị tỷ lấy ra một thanh dao găm, chĩa vào lồng ngực tôi:

“Vậy để tôi mổ ngực cô ra, xem xem chúng ta đến cùng khác nhau chỗ nào!”

“Đờ mờ tên biến thái chết tiệt!”

*gốc là nhân yêu人妖: ý chỉ người bất nam bất nữ, nam giả nữ.

Tứ ca đá một cú làm Nhị tỷ lăn ra đất.

Ờ thì……trước kia Nhị tỷ quả thực là Nhị ca đấy, sau này đi Hàn Quốc một chuyến, thì đã biến thành Nhị tỷ.

Tứ ca giật lấy dao găm của Nhị tỷ, nhét vào tay tôi:

“Phiêu Phiêu, chủ nhân chắc chắn không đề phòng cô, cô vòng đến phía sau lưng hắn, đâm hắn một dao.”

Tam ca lại đến đây ngăn cản hắn: “Mày điên rồi, nguy hiểm như vậy, sao có thể để Phiêu Phiêu đi được!”

“Trừ Phiêu Phiêu ra, còn ai có thể chạm đến thân thể chủ nhân hả! Không để cô ta đi, thì mày đi à?”

Đại ca cũng sáp lại gần: “Tao cũng thấy nhiệm vụ này chỉ có Phiêu Phiêu làm được.”

Tôi cầm dao găm, tay khẽ run cầm cập:

“Tại sao các người lại phải giết chủ nhân hả?”

“Đương nhiên là để vùng lên làm chủ!” Bọn chúng trăm miệng một lời.

“Vậy đến lúc đó vị trí Minh vương sẽ do ai làm?”

“Đương nhiên là tôi!” Bọn chúng lại đồng thanh trả lời.

Sau đó đưa mắt nhìn nhau.

“Tao làm!”

“Tao làm!”

“Tao làm!”

……

Sau đó nữa bọn chúng xông vào đánh nhau.

Đang lúc tôi không biết mình nên làm gì, một quả bong bóng lăn đến cuốn tôi vào bên trong.

Bong bóng mang tôi bay đến một bên.

“Đồ tiện nhân mày, đừng hòng chạy!”

Nhị tỷ bò dậy túm chặt chân tôi.

“Đừng làm hại Phiêu Phiêu!”

Tam ca ôm chặt eo Nhị tỷ.

“Đừng quan tâm đồ biến thái chết tiệt đó!”

Tứ ca tóm chặt cánh tay Tam ca.

“Đánh nhau kìa, bọn mày đừng để tao solo một mình với chủ nhân chứ!”

Đại ca ôm chặt đùi Tứ ca.

“Dám tổn thương Phiêu Phiêu thì ta bắt các ngươi hồn phi phách tán!”

Minh vương đại nhân hét lên từ phía sau.

Bong bóng càng bay càng cao, bọn Nhị tỷ như đám châu chấu treo phía dưới bong bóng.

Bong bóng này chỉ vào được mà không ra được, cánh tay Nhị tỷ bị kẹt lại trong bong bóng.

Tôi chợt nảy ra một ý hay.

Tôi nắm chặt cánh tay Nhị tỷ, dùng hết sức kéo tất cả bọn họ vào trong bong bóng.

Còn chưa đợi tôi đứng vững, đột nhiên dưới chân trống rỗng, tôi rớt ra khỏi bong bóng.

Tôi vốn nghĩ chắc mình sẽ ngã cái rầm, lại bất ngờ rơi vào trong lòng chủ nhân.

“Cô không sao chứ?”

Tôi lắc lắc đầu.

78.

Bong bóng co lại càng lúc càng nhỏ, dồn ép bọn họ đến nỗi la hét loạn lên.

“Biến thái chết tiệt, cách xa tao chút!”

“Chỗ chỉ nhỏ bằng đấy, tao làm sao cách mày xa chút được!”

……

Sau khi quay về Minh giới, bọn chúng lại bị ném vào sông Vong Xuyên lần nữa.

79.

Đầu đuôi câu chuyện đại khái là như vầy.

Sau khi bốn người Đại ca nảy sinh lòng mưu phản, chủ nhân tôi niệm tình xưa, giữ lại một hồn cho bọn họ, rồi ném vào sông Vong Xuyên.

Sau khi Trị Trượng đạo sĩ chạy thoát khỏi tôi, thì du đãng khắp Minh giới.

Tình cờ gặp được bọn Đại ca đang giãy giũa trốn khỏi trói buộc.

Bọn họ đã mượn hồn phách của Trị Trượng đạo sĩ để chuyển thế đến nhân gian.

Nhưng vì Nhị tỷ muốn gặp Minh vương đại nhân, thường sẽ mượn hồn phách của người khác để trở về Minh giới.

Đạo sĩ nhỏ lần trước là do bị Nhị tỷ đoạt hồn nên mới hôn Minh vương đại nhân.

Hừm……lại càng thêm ghê tởm.

80.

“Nhị tỷ nói, trong lòng chủ nhân chỉ có em?”

Tôi chợt nghĩ đến trước đó Nhị tỷ đã từng nói một câu như thế, bèn tìm Minh vương đại nhân xác nhận.

“Không……không có, cô ta nói linh tinh đấy!”

Trong đại điện rõ ràng vô cùng âm u lạnh lẽo, thế nhưng Minh vương đại nhân lại đỏ bừng mặt mày.

81.

Minh vương đại nhân chỉ biết tôi nhìn không thấu một hồn của tam ca trong thân thể Đậu Thanh, nhưng lại không biết rằng ngay từ đầu tôi đã nhận ra một hồn của Minh vương đại nhân trong thân thể anh ta.

Kết chính văn
 
Chương 8: Ngoại truyện (Hoàn toàn văn)


Ta là Minh vương, ta cảm thấy nô bộc của mình hình như đầu óc có vấn đề.

Tên nô bộc này là do ta nhặt được.

Tình huống khi đó là như vầy:

Có một hôm, ta đang đi dạo bên bờ sông Vong Xuyên. Từ đằng xa, ta trông thấy một cô gái nhỏ ôm bảy, tám cái bánh bao trong ngực, trên tay còn cầm hai cái bánh bao đang đổi tư thế nhét vào miệng.

Hình như là đang xem thử tư thế nào có thể một ngụm mà nhét vào được hai cái bánh bao to bằng nắm tay.

Cô gái đó trong hơi quen mắt, hình như là quỷ hồn bỏ trốn không qua cầu Nại Hà mà quỷ sai báo cáo lên đợt trước.

Ta đi mấy bước lại gần, phát hiện đúng thật là cô ấy.

Ta cẩn thận quan sát cô ấy một lượt, khuôn mặt vậy mà trông rất đẹp, nhưng cả người ăn mặc rách rưới, nhìn không giống như người có thể mua một lần nhiều bánh bao như thế.

Ta bước đến chất vấn: “Bánh bao của cô là từ đâu mà có?”

Cô gái nhìn thấy ta, ngừng lại động tác nhét vào miệng, toét miệng cười ngây ngô với ta: “Anh trai, trông anh thật sự rất đẹp.”

Nông cạn, ta mỗi ngày đều soi gương, lẽ nào không biết mình đẹp hay sao?

Mấy người phụ nữ nông cạn này chỉ biết thèm thuồng vẻ ngoài tuấn tú của ta, đều chẳng biết thưởng thức sự ưu tú bên trong ta.

Cô ấy dùng hai ngón tay gắp một cái bánh bao đưa cho ta.

“Anh trai, ăn bánh bao không?”

Ta ghét bỏ lùi về sau một bước.

Cái bánh bao đó còn sáng óng ánh nước miếng của cô ta kìa.

“Ta hỏi cô lấy bánh bao này ở đâu?”

Cô ấy vừa nhét bánh bao vào miệng, vừa chỉ về tiệm bánh bao cách đó không xa, miệng nhồm nhoàm không rõ: “Trộm trong tiệm bánh bao kia kìa.”

“Trộm?”

Ta kinh ngạc nói: “Cô trộm bánh bao mà không ai bắt cô à?”

Cô ấy lại nhét bánh bao vào miệng, chà qua loa vệt dầu dính trên miệng.

“Không sao cả, chủ tiệm bánh bao đó là đồ ngốc, tôi trộm hơn nữa tháng rồi mà bọn họ chẳng phát hiện ra.”

Nói rồi lại cầm một cái bánh bao lên hỏi ta: “Anh trai, anh ăn bánh bao không? Ăn hết em lại đi trộm về cho anh.”

Tiệm bánh bao đó, là ta mở đấy.

Ta nghiến răng ken két nói: “Ta chính là ông chủ tiệm bánh bao đó.”

Cô ấy ồ lên một tiếng, nhét cái bánh bao ban nãy vào miệng mình, lại cầm lên một cái tiếp tục hỏi ta: “Vậy thì, anh trai, anh ăn bánh bao không?”

Lí nào lại như vậy, cô ấy quá không tôn trọng ta rồi.

Ta đang muốn nổi nóng, chợt phát hiện ra cơ thể cô ấy đang bắt đầu nhẹ đi và trong suốt.

Cô hồn dã quỷ không đi vào luân hồi, thời gian lâu rồi sẽ hồn phi phách tán.

Đây là cái giá phải trả cho việc không ngoan ngoãn đi qua cầu Nại Hà.

Huống hồ cô ấy còn trộm bánh bao của ta nữa, đây là trừng phạt cô ấy đáng phải nhận.

Ta chất vấn: “Tại sao cô không qua cầu Nại Hà?”

Cô ấy vừa ăn từng ngụm bánh bao lớn, vừa nói: “Em phải chờ người.”

Cô ấy cũng đã tự phát hiện ra biến đổi của cơ thể, sốt ruột sắp khóc.

“Anh trai, anh rốt cuộc có ăn bánh bao không nè!”

Cuối cùng, ta cứu cô ấy về.

Ta cũng không muốn cứu đâu, nhưng mà cô ấy gọi ta là anh trai, hầy.

Sau đó, vì để cô ấy bồi thường tiền trộm bánh bao, ta bảo cô ấy làm nô bộc của ta.

Đương nhiên là không có tiền lương gì đâu.

Ai bảo cô ấy nợ tiền ta chứ.

Nhưng mà hình như cô ấy rất vui vẻ, mỗi ngày ngoại trừ sau khi ngồi ngây người ở đầu cầu Nại Hà, thì đều vây xung quanh ta gọi “Chủ nhưn”

Cô ấy như kiểu đầu lưỡi duỗi không thẳng, lần nào cũng gọi “Chủ nhân” thành “Chủ nhưn”

Sau khi uốn nắn vài lần đều vô ích, ta cũng quen luôn rồi.

Ta đang ngồi thiền, cô ấy đột nhiên gào to chạy vào trong điện của ta.

“Chủ nhưn chủ nhưn, đã hơn nữa tháng không có mặt trời rồi!”

Ta nhẫn nại giải thích: “Minh giới sẽ không có mặt trời đâu.”

“Ồ.”

“Chủ nhưn chủ nhưn, chúng ta có thể ăn đồ của nhân gian không?”

Ta: “Không thể.”

Cô ấy: “Tại sao?”

Ta: “Bởi vì đồ ăn nhân gian đều có nhiệt lượng, cơ thể quỷ không có độ ấm, cho nên không thể ăn đồ ăn nhân gian.”

Cô ấy: “Nhưng mà chủ nhưn, ngài đang ăn dưa hấu ướp lạnh kìa.”

Ta: “Dưa hấu ướp lạnh rồi, không có nhiệt lượng.”

Cô ấy: “Ồ.”

Kể từ sau khi tuyển cô ấy vào, ta thường hay hoài nghi nhân sinh: cô ấy có phải là do ông trời phái xuống trừng phạt ta không vậy?

Ngoại trừ mỗi ngày giống như em bé hiếu kì vây quanh ta hỏi mấy cái vấn đề kì kì quái quái, thì cô ấy còn trộm đồ ăn của ta.

Đồ ăn trong tiệm của ta đều bị cô ấy trộm qua một lần, bị ta phát hiện lại còn không có tiền trả.

Quá đáng hơn là, ngay cả canh Mạnh Bà cô ấy cũng không tha.

May mà Mạnh Bà phát hiện sớm, nếu không thì nguyên cả nồi lớn cũng bị cô ấy ăn hết.

Không biết rốt cuộc cô ấy đã ăn bao nhiêu, nhưng lúc bị phát hiện thì chẳng còn nhớ được gì.

Vừa thấy ta thì bắt đầu chảy nước miếng: “Anh trai trông anh thật sự rất đẹp, có thời gian thì cùng đi ăn cơm nhé.”

Ta chỉ đành nhẫn nhịn giải thích cho cô ấy, ta là chủ nhân, còn cô ấy là nô bộc của ta.

Ta gằn mạnh hai chữ “Chủ nhân”, hi vọng cô ấy có thể duỗi thẳng lưỡi mà gọi ta.

Kết quả cô ấy vẫn “chủ nhưn chủ nhưn” gọi ta mỗi ngày, thậm chí còn hỏi lại mấy vấn đề kì kì quái quái lúc trước lần nữa.

Ta cũng sắp đau đầu mà chết rồi.

Năm tên nô bộc của ta đều rất thú vị, bọn chúng chưa bao giờ che giấu ham muốn trắng trợn trong mắt.

Tiểu Ngũ mỗi ngày đều nhìn chằm chằm vào đồ ăn vặt của ta, lão đại thì nhìn chằm chằm vào địa vị của ta, lão tam lại nhìn chằm chằm vào tiểu Ngũ của ta, lão Tứ thì dòm ngó tiền của ta.

Ta luôn không thể hiểu được lão Nhị, hắn ngày nào cũng nhìn chằm chằm ta, không biết là muốn làm gì.

Hai hôm trước còn xin nghỉ phép dài ngày, bảo là muốn đi Thái Lan du lịch.

Đợi chút, lão Tam nhìn chằm chằm tiểu Ngũ của ta?!

“Lão Tam, ngươi đi tuần tra quanh sông Vong Xuyên đi.”

Lão Tam mới thu về ánh mắt như muốn mọc luôn trên người tiểu Ngũ: “Chủ nhân, tuần tra không phải vẫn luôn là…”

Hắn còn muốn dạy ta làm việc à?

Ta cắt ngang lời hắn: “Bảo ngươi đi thì ngươi cứ đi.”

“Vâng.”

Lúc này hắn mới lưu luyến không đành mà rời đi.

Vẫn là tiểu Ngũ của ta ngoan ngoãn, mỗi ngày chỉ biết nhìn đồ ăn chảy nước miếng.

Có lần ta vừa nằm xuống, thì cô ấy rón ra rón rén đi vào phòng ta.

“Chủ nhưn chủ nhưn?”

Cô ấy khẽ gọi vài tiếng.

Ta sợ cô ấy lại muốn hỏi ta mấy chuyện kì kì quái quái, nên bèn giả vờ ngủ không lên tiếng.

Kết quả cô ấy thế mà sáp lại gần, hôn ta cái chụt.

Sau đó luôn tiện thó luôn đồ ăn vặt ta để trên đầu giường.

Quá đáng lắm rồi!

Đúng là quá đáng lắm rồi!

Con gái con đứa, sao chẳng dè dặt chút nào vậy!

Càng quá đáng hơn là, cô ấy vào đây thế mà không phải vì đặc biệt đến hôn ta, mà lại vì trộm đồ ăn vặt của ta!

Ngày hôm sau, trước khi ngủ ta lại đặt mấy loại trái cây cô ấy thích ăn trên đầu giường.

Ta không phải muốn dung túng hành vi trộm đồ của cô ấy.

Ta chỉ là cảm thấy, để cô ấy làm nô bộc của ta, nhưng lại không phát tiền lương, làm cô ấy muốn ăn chút đồ ngon cũng không có tiền mua, rất đáng thương.

Ta đường đường là Minh vương, thế mà nô bộc ngay cả cơm cũng ăn không nổi, vậy có nghe được không?

Ừm, nguyên nhân là như vậy đấy, ta tuyệt đối không phải vì để cô ấy mỗi tối đến hôn ta đâu.

Ta đường đường là Minh vương, phụ nữ muốn hôn ta sắp hàng từ Minh giới cho tới nhân gian, ta muốn được hôn mà còn phải tốn sức bày mưu thế à?

Quả nhiên, từ đó về sau, cô ấy tối nào cũng len lén chuồn vào phòng ta, hôn ta một cái, sau đó luôn tiện lấy đi đồ ăn vặt của ta.

An ổn kéo dài như thế chừng mười mấy năm.

Ngày nào đó của mười mấy năm sau, có một con quỷ kêu gào ở trước cầu Nại Hà, nhất quyết không chịu thành thành thật thật uống canh Mạnh Bà để qua cầu.

Cô ấy một hai phải kéo ta đi hóng drama.

Chuyện như thế ngày nào cũng có, biết bao người chết rồi vẫn không chịu nhìn nhận hiện thực, cứ luôn nhớ nhung chuyện cũ ngày xưa.

Kết cục cuối cùng nếu không bị chuốc canh Mạnh Bà rồi ném qua cầu Nại Hà, thì cũng biến thành cô hồn dã quỷ sau đó hồn phi phách tán.

Chuyện nhỏ như vậy, quỷ sai bên dưới xử lý là được rồi.

Không biết vì sao, ta vậy mà thật sự cùng cô ấy đi hóng chuyện.

Đây là chuyện mà ta hối hận nhất từ trước đến giờ, nếu sớm biết thì ta đã nhốt cô ấy trong đại điện, cho dù cô ấy làm nũng cỡ nào ta cũng sẽ không nhân nhượng.

Từ phía xa xa, chúng ta nhìn thấy một nam quỷ xô ngã một đám quỷ sai, đang đứng bên đó gào to.

“Phiêu Phiêu! Phiêu Phiêu! Em ở đâu! Anh đến tìm em rồi nè!”

Kiểu người si tình như vậy, trước cầu Nại Hà đã gặp không biết bao nhiêu mà kể, ta đã sớm quen rồi.

Nhưng sau khi cô ấy nghe xong lại sững sờ tại chỗ.

Đôi mắt cô ấy mịt mờ hơi nước, kiên định mà nói: “Anh ấy đang gọi tên em.”

Nhận cô ấy làm nô bộc lâu như vậy. nhưng hình như ta chưa từng hỏi tên của cô ấy.

Trừ cô ấy ra, ta còn có bốn tên nô bộc, ta chỉ gọi bọn họ là lão Đại, lão Nhị, lão Tam, lão Tứ, còn cô ấy là tiểu Ngũ.

Huống hồ, rõ ràng cô ấy đã từng uống canh Mạnh Bà, tại sao có thể nhớ lại tên của mình cơ chứ?

Sớm không nhớ, muộn không nhớ, sao cứ nhằm lúc nghe được nam quỷ kia kêu gào thì cô ấy liền nhớ lại?

Ta đột nhiên có một dự cảm chẳng lành, ta cảm thấy không thể để cô ấy và nam quỷ kia gặp nhau được.

Ta bước lên trước một bước, chắn phía trước người cô ấy.

“Cô nghe nhầm rồi đó, cô tên là tiểu Ngũ.”

Cô ấy như biến thành một người khác, vẻ mặt bi thương mà kiên định: “Tôi không tên tiểu Ngũ, tôi tên là Phiêu Phiêu! Anh ấy đến rồi, tôi phải đi tìm anh ấy!”

Sau khi nói xong, cô ấy đột nhiên chạy về phía cầu Nại Hà.

Ta chợt nghĩ đến, lần đầu tiên khi gặp cô ấy, cô ấy bảo mình không qua cầu Nại Hà là bởi vì phải chờ người.

Ta vẫn cứ quên hỏi người cô ấy chờ là ai.

Cô ấy chỉ cần có thời gian thì sẽ chạy đến đầu cầu Nại Hà, ngẩn người nhìn quỷ đến quỷ đi.

Kể cả lần trước cô ấy uống canh Mạnh Bà, cái gì cũng quên hết, thế nhưng vẫn chứng nào tật nấy thường xuyên đến cầu Nại Hà ngẩn ngơ.

Lúc ta hỏi, cô ấy bảo rằng mình cũng không nhớ nổi tại sao phải đến đó, chỉ là cảm thấy cần phải thường đến đó chờ đợi mà thôi.

Cô ấy đang chờ một người mà dù có uống canh Mạnh Bà thì ngay giây phút nghe thấy âm thanh của hắn cũng sẽ nhớ lại được.

Ta không biết người này đã từng khắc sâu vào tâm khảm cô ấy bao nhiêu, ta chỉ biết dựa vào bản năng mà cảm giác không thể để bọn họ gặp lại nhau.

Ta chặn ngang lưng cô ấy, lạnh lùng quát mắng mấy tên quỷ sai đầu cầu: “Đồ vô dụng các ngươi, chỉ một con quỷ cũng đối phó không nổi, còn không mau xử lý hắn đi!”

Mấy tên quỷ sai cùng xông lên.

Lần đầu tiên ta thấy sức lực cô ấy mạnh đến vậy, vừa giãy giụa vừa hét to: “Đậu lang! Đậu lang! Em ở đây này!”

*lang là cách xưng hô thời xưa, nghĩa là chàng, anh,…

Nam quỷ đó chẳng biết lấy sức lực đâu ra, thế mà lại mạnh mẽ phá vỡ vòng vây của quỷ sai, hét to tên của cô ấy rồi chạy về phía này.

Nếu như ta để cho bọn họ gặp lại nhau, tác thành cho bọn họ, vậy thì mười mấy năm nay mỗi ngày ta đều phí hết tâm tư chuẩn bị đồ ăn cô ấy thích, giờ vờ ngủ say, chỉ để được cô ấy hôn một cái, chẳng phải biến thành một trò cười sao.

Phân tâm trong giây lát, không ngờ cô ấy giãy khỏi ta, chạy về phía nam quỷ kia.

Không còn cách nào, ta chỉ đành đánh ngất cô ấy, sau đó đích thân ra tay chuốc canh Mạnh Bà cho nam quỷ đó, rồi đá hắn qua cầu Nại Hà.

Đưa nam quỷ đó đi luân hồi xong, ta mới thở phào nhẹ nhõm.

Thế nhưng cô ấy vừa tỉnh lại, đã la hét đòi đi tìm Đậu lang gì đó.

Lần đầu tiên ta nổi giận với cô ấy.

“Đậu lang cái gì! Nam quỷ đó sớm đã đi vào luân hồi rồi!”

Cô ấy khóc la chạy ra ngoài, nói rằng cũng muốn vào luân hồi, đi tìm Đậu lang của cô ấy.

Ta bố trí kết giới, nhốt cô ấy ở trong phòng.

Mỗi ngày cô ấy vừa khóc vừa ầm ĩ, đập phá đồ đạc trong phòng.

Mỗi ngày ta thay đổi đa dạng các món ăn cô ấy thích rồi sai người đưa vào, cô đều đập nát tất cả.

Ta đường đường là Minh vương, vậy mà lúc này thật giống một trò cười.

Có lẽ sẽ có người mắng ta chia ương rẽ thuý, nhưng ta không thấy mình sai cái gì.

Là cô ấy trêu chọc ta trước, dựa vào đâu ta vừa quay đi thì cô ấy lại mọc ra một tên người yêu, mà ta còn phải tác thành cho bọn họ?

Khoảng thời gian này tâm trạng ta cũng suy sụp vô cùng, mỗi ngày đều tự nhốt mình trong phòng mượn rượu giải sầu.

Bốn tên nô bộc nhân lúc trạng thái ta không tốt để làm phản.

Xử lý bọn chúng đương nhiên chỉ là chuyện nhỏ nhặt, chỉ là lão Nhị tranh thủ lúc ta say mà bò lên giường ta.

Từ lần trước khi hắn du lịch Thái Lan trở về thì đã biến thành bộ dạng nam không ra nam nữ không ra nữ, trông thấy là mắc ói.

Hắn trèo lên giường giở trò với ta càng khiến ta ghê tởm không thôi.

Bọn chúng là loại không biết tự lượng sức mình, nhưng ta vẫn niệm tình xưa, để lại cho chúng một hồn, chỉ ném chúng vào đáy sông Vong Xuyên.

Sau khi xử lý mọi thứ ổn thoả, ta mới phát hiện, lão Tam vậy mà nhân lúc hỗn loạn đã cứu tiểu Ngũ ra khỏi kết giới.

Lúc ta tìm thấy cô ấy, cô ấy đã uống canh Mạnh Bà, còn đang ồn ào đòi đi qua cầu Nại Hà, nhưng đã bị quỷ sai cản lại.

Nhìn thấy ta, cô ấy mới yên tĩnh lại.

“Anh trai trông anh đẹp thật đấy, anh giúp em chặn bọn họ lại, để em qua cầu Nại Hà được không?”

Cô ấy đã rất lâu không nói chuyện ôn hoà với ta như vậy, cũng lâu lắm rồi mới bình tĩnh như vậy.

“Tại sao cô phải qua cầu Nại Hà?”

Cô ấy lắc lắc đầu: “Em đã quên rồi.”

Giống hệt như bộ dáng ngây ngây ngốc ngốc trong ký ức ta.

Ta xoa xoa đầu cô ấy, nhẫn nại giải thích cho cô ấy những chuyện đã qua.

Ta nói với cô ấy, cô tên là Phiêu Phiêu, kể cho cô ấy nghe ta làm sao nhặt được cô ấy ở Minh giới, chuyện ta nhận cô ấy làm nô bộc, rồi cả chuyện bọn lão Đại vì sao bị ném vào đáy sông Vong Xuyên.

Cô ấy vừa nhét đồ ăn vào miệng, vừa gật đầu cái hiểu cái không.

Có lẽ không nhớ được gì mới tốt, như thế này thật tốt.

TOÀN VĂN HOÀN
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top