Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Full Tỏ Vẻ Dịu Dàng

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Full Tỏ Vẻ Dịu Dàng

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Tham gia
11/6/23
Bài viết
917,175
VNĐ
900,499
[Diendantruyen.Com] Tỏ Vẻ Dịu Dàng

Tỏ Vẻ Dịu Dàng
Tác giả: Mạt Trà Bính Càn
Tình trạng: Đã hoàn thành




Tác giả: Mạt Trà Bính Càn.

Editor: Góc Nhỏ Của Saki.

Thể loại: Ngôn tình, Hiện đại, HE, Tình cảm, Ngọt ngào, Còn tem , Nhẹ nhàng, Lấy bối cảnh đô thị, Duyên trời định.

Số chương: 07 chương chính văn + 01 ngoại truyện.

Convert: exothuyenngoc.

GIỚI THIỆU:

Người đẹp sườn xám (thật) gợi cảm xinh đẹp VS Bác sĩ ngoại khoa (giả) ít ham muốn.

“Bác sĩ Kỷ.”

“Hửm?”

“Ôm một cái đi.”



1. Kém nhau ba tuổi.

2. Yêu đương là chính, sự nghiệp là phụ.

3. SC/HE

4. Giới thiệu về sườn xám trong truyện bắt nguồn từ Bách khoa toàn thư Baidu.

Tag: Lấy bối cảnh đô thị, Duyên trời định, Trời xui đất khiến, Ngọt ngào.

Từ khóa tìm kiếm: Nhân vật chính: Hàn Vũ Phi, Kỷ Tụng Niên | Vai phụ: Lâm Tư Nhũng, Trần Điềm, Hàn Dữ.

Một câu tóm tắt: Giả heo ăn thịt hổ.

Lập ý: Mỗi ngày đều muốn đẩy ngã bác sĩ Kỷ.
 
Chương 1: Đầu cậu là đầu gỗ à?


Editor: Saki

Giữa trưa, tia nắng mặt trời từ trên trời chiếu xuống, Hàn Úc Phi mười tuổi với Hàn Dữ mười ba tuổi chơi bóng đá trên tầng thượng của mình, không cẩn thận đá bóng lên tầng thượng của hàng xóm.

Hai anh em liếc mắt nhìn nhau, anh trai Hàn Dữ nói trước: “Em đi đi.”

Hàn Úc Phi không phục mà chống nạnh hai tay: “Anh là anh trai mà, anh đi đi.”

“Là em đá lên mà.”



Đúng là cô không cẩn thận dùng sức đá lên, Hàn Úc Phi bĩu môi chạy xuống lầu rồi gõ cửa nhà hàng xóm.

Tuy là hàng xóm, nhưng bọn họ trước giờ không gặp mặt, ngày thường cũng ít thấy bọn họ ra ngoài.

Cô cẩn thận gõ cửa, hỏi: “Xin chào, có ai ở nhà không?”

Đang suy nghĩ có nên gõ cửa lần thứ hai không thì cánh cửa bất ngờ mở ra, Hàn Úc Phi ngẩng đầu nhìn cậu, có chút ngoài ý muốn. Bản thân cô chưa bao giờ gặp một cậu bé có làn da trắng như vậy, ngũ quan thanh tú, cánh môi hơi mỏng, đuôi mắt phải còn có một nốt ruồi lệ.

Thấy cô gái ngơ ngác nhìn mình chằm chằm, Kỷ Tụng Niên mới mở miệng: “Có việc gì à?”

Âm thanh của cậu vang lên, Hàn Úc Phi mới phục hồi lại tinh thần, cô xấu hổ chỉ lên mái nhà cậu, “Vừa nãy em với anh trai em có chơi đá bóng trên tầng thượng, không cẩn thận đá lên tầng thượng nhà anh. Anh trai, anh có thể giúp em lấy xuống được không?”

Kỷ Tụng Niên gật đầu: “Được.”

Sau khi lấy được bóng, Hàn Úc Phi khao khát được về nhà. Lúc về đến nhà, Hàn Úc Phi lập tức chia sẻ trước mặt anh trai: “Anh trai, anh hàng xóm của chúng ta có ngoại hình trắng trẻo, cũng ưa nhìn quá.”

Hàn Dữ nghe xong trong nháy mắt không hứng thú: “Cậu ta đẹp? Cậu ta có thể đẹp như anh trai em không?”

Hàn Úc Phi nghiêm túc suy nghĩ, sau đó nhẹ nhàng gật đầu: “Có chứ.”

Hàn Dữ bị chọc tức lập tức xoay người về phòng, không để ý đến cô.



Buổi tối lúc ăn cơm, ba Hàn Bách Xuyên thông báo trên bàn cơm: “Hai anh em con tối nay dọn dẹp một chút, ngày mai chúng ta sẽ bắt đầu chuyển nhà.”

Hàn Úc Phi ngẩng đầu: “Không phải nói tháng sau sao ạ?”

Hàn Bách Xuyên kiên nhẫn giải thích: “Nhà bên kia đã sửa sang xong, ba quên nói với các con rằng đêm nay nhanh chóng thu dọn đồ đạc.”

Hàn Úc Phi có chút rầu rĩ không vui mà cúi đầu ăn cơm, “Nhưng hôm nay con vừa mới gặp anh trai lớn kia, sau này sẽ không gặp lại nữa ạ?”

Ngày hôm sau nhìn người ở công ty chuyển nhà tới khiêng hành lý, Hàn Úc Phi đứng ở cửa nhìn sang nhà bên cạnh, lặng lẽ ước nguyện: “Hy vọng anh trai vĩnh viễn không chuyển nhà, như vậy sẽ thuận tiện cho sau này khi em lớn lên sẽ trở về gặp anh.”

——

Mười ba năm sau.

Buổi sáng.

Hàn Úc Phi đi giày cao gót “lịch bịch” vào bệnh viện.

Vốn đang làm người mẫu cho người khác chụp ảnh, Hàn Úc Phi bị Hàn Dữ gọi điện thoại bảo đến bệnh viện, trong điện thoại anh rất lo lắng: “Mười Sáu, em mau đến bệnh viện đi, ba đang làm phẫu thuật.”

Sau khi nghe xong, Hàn Úc Phi lập tức bỏ công việc, quần áo còn chưa kịp thay liền bắt xe vào bệnh viện.

Lúc Hàn Úc Phi hai tuổi, mẹ ruột với ba Hàn ly hôn, cho nên từ nhỏ đến lớn, hai anh em đều được ba Hàn một mình nuôi nấng đến trưởng thành.

Hiện tại ba nằm viện làm phẫu thuật, hai anh em đều rất sốt ruột, trơ mắt nhìn ba bị đẩy mạnh vào phòng mổ, mà mình lại bất lực.

Hai người yên lặng nhưng căng thẳng mà ngồi dựa ở ngoài cửa phòng mổ chờ.

Hàn Úc Phi kéo góc áo của Hàn Dữ, cố nén nước mắt hỏi: “Anh trai, ba sẽ không sao phải không?”

Hàn Dữ ra vẻ kiên cường, vỗ vỗ tay cô: “Sẽ không sao, tuyệt đối sẽ không có việc gì đâu.” 

Nửa tiếng sau khi phẫu thuật cửa phòng mổ bị đẩy ra, hai người đồng thời đứng dậy, tiến lên hỏi: “Bác sĩ, ba của tôi thế nào rồi?”

Bác sĩ tháo khẩu trang xuống, chậm rãi mở miệng: “Ba của hai người bị sỏi thận nên vừa mới mổ cho ông ấy. Hiện tại không có gì đáng ngại, sẽ ở lại bệnh viện theo dõi một tuần, nếu không có gì nữa thì có thể xuất viện.”

Sau khi nghe xong, hai người nghiêm túc gật đầu.

Hai người phân công công việc, anh trai chăm sóc ba, còn Hàn Úc Phi lựa chọn đi mua đồ ăn lỏng.

Khi bước ra cổng bệnh viện, thu hút rất nhiều ánh mắt ở ven đường. Hàn Úc Phi cúi đầu nhìn mình trang điểm, cô mới phản ứng lại là trên người vẫn còn mặc sườn xám và đi giày cao gót.

Mua xong, cô vội chạy về phía phòng bệnh, vừa lúc ngay trước mặt gặp một bác sĩ đang đút tay vào túi áo.

Chờ anh đi qua, Hàn Úc Phi ngừng lại, xoay người nhìn về phía người đàn ông vừa đi ngang qua cô.

Nhìn bóng dáng anh chậm rãi khuất dần, cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ.

Tuy anh đeo khẩu trang nhưng vẫn không ngăn được vẻ ngoài lạnh lùng, Hàn Úc Phi nhìn thấy rõ ràng nốt ruồi lệ ở dưới mắt phải của anh. 

Điều này không khỏi làm cô nhớ đến một người, đó là “anh trai xinh đẹp” mà cô đã từng gặp qua một lần.

Thấy bóng dáng anh chậm rãi khuất xa khỏi tầm mắt, Hàn Úc Phi mới phục hồi lại tinh thần, cô lập tức quay người, đi giày cao gót chạy chậm vội trở về nhanh chóng đưa cháo cho Hàn Bách Xuyên.

Hàn Dữ thấy cô đi vào, nhận cháo được xách trong tay cô. Rồi sau đó để ý tới cách ăn mặc của cô, nhỏ giọng nói: “Em còn công việc nên em đi về trước đi, ở đây có anh rồi.” Nói xong anh đẩy cô ra ngoài.

Hàn Úc Phi lo lắng bước hai bước rồi quay đầu lại nhưng nghĩ đến anh là Hàn Dữ, là con trai của Hàn Bách Xuyên, là anh trai cô, anh vẫn có trách nhiệm của một người đàn ông. Nghĩ vậy cô mới yên tâm rời đi.

Trên đường Hàn Úc Phi vẫn luôn suy nghĩ, thật ra đôi khi cô cũng tỏ lòng biết ơn người phụ nữ đã sinh ra cô và anh trai, biết ơn vì đã sinh ra cô, sinh anh trai cho cô, cho cô trưởng thành trên con đường không chỉ có một mình. Khi một số nguy hiểm ập đến, cô không phải giải quyết một mình mà còn có một người giải quyết vấn đề giúp cô.

Nhưng cô cũng rất hận bà, hận bà bỏ rơi ba, bỏ rơi không quan tâm đ ến cô và anh trai.

Ra đến cổng bệnh viện, cô gọi điện thoại cho taxi. Trước khi xe đến, Hàn Úc Phi ngồi ở ghế trên mặt cỏ bệnh viện. 

Nhìn xung quanh, cô thấy một bóng dáng rất giống bác sĩ vừa mới gặp, lúc này anh không có đeo khẩu trang. Hàn Úc Phi to gan đứng dậy, giả vờ quan sát xung quanh, lấy anh làm trung tâm nhìn một vòng, phát hiện ra anh đang nghe điện thoại. Bởi vì ở cách xa, cô nhìn không thấy đuôi mắt của anh có nốt ruồi lệ không, không xác định được có phải là anh không.

Chuẩn bị lại gần một chút, trùng hợp điện thoại reo lên.

Hàn Úc Phi có chút không nỡ rời đi.

Sau khi cô xoay người rời đi, vừa lúc Kỷ Tụng Niên cúp điện thoại và xoay người lại.

Lúc anh vừa quay lại, Kỷ Tụng Niên rất chú ý đến cô. Trong bệnh viện, bác sĩ mặc áo blouse trắng hoặc người nhà mặc trang phục bình thường, chỉ có cô mặc sườn xám quyến rũ, Kỷ Tụng Niên nhìn chằm chằm vào eo cô, sau đó xoay người rời đi.

Ngày hôm sau vừa vặn không có công việc, Hàn Úc Phi sớm rời khỏi giường, cô nấu một ít cháo với trứng gà mang đến bệnh viện.

Mặc một chiếc yếm jean màu xanh đậm xong, cô gọi taxi đến bệnh viện. 

Ngồi trên xe, Hàn Úc Phi mơ màng, “Không biết hôm nay có thể tình cờ gặp được bác sĩ kia không nhỉ?”

Như cô nghĩ, cô đã gặp ở trong phòng bệnh của Hàn Bách Xuyên.

Đi vào cửa phòng bệnh Hàn Úc Phi sửng sốt, quả nhiên là có bác sĩ ngày hôm qua cô nhìn thấy ở bên trong. Anh vẫn đeo khẩu trang như cũ nhưng Hàn Úc Phi nhận ra đuôi mắt phải của anh có nốt ruồi lệ.

Thấy cô bước vào, Kỷ Tụng Niên được Hàn Dữ gật đầu ý bảo rời đi.

Anh đi rồi, Hàn Úc Phi xách cà mèn trên tay đi tới trên mặt bàn giường bệnh mở ra, đổ đầy một bát cháo rồi đưa cho Hàn Bách Xuyên.

Hàn Bách Xuyên thấy con gái đến thăm, lại còn nấu cháo cho mình, ông mừng rỡ, vội vàng cầm lấy bát cháo mà cô đưa.

Hàn Úc Phi cũng bưng một bát cháo đưa cho Hàn Dữ, nhỏ giọng hỏi: “Anh biết bác sĩ vừa nãy sao?”

Anh nhận lấy, đáp: “Biết chứ, em cũng biết đấy.”

Hàn Úc Phi hơi kinh ngạc: “Sao em có thể biết được, em còn chưa gặp qua anh ấy mà.”

Hàn Dữ nhớ tới điều gì, kỳ quặc nói một câu: “Anh ta chính là người trước kia em nói ngoại hình rất trắng, là anh hàng xóm đẹp trai hơn anh trai em.” Câu cuối cùng anh nghiến răng nghiến lợi.

Hàn Úc Phi lấy một tay che miệng không thể tin được, bước đến bên cạnh anh ngồi xuống, phấn khởi mà hỏi: “Các anh đã sớm nhận ra sao? Tên của anh ấy là gì vậy? Có thể giới thiệu cho em biết không?”

Hàn Dữ bị cô hỏi đến không còn tâm trạng uống cháo, anh chưa uống được một nửa thì buông bát, tức giận đứng dậy đi ra ngoài.

Thấy anh đứng dậy đi ra ngoài, Hàn Úc Phi chào Hàn Bách Xuyên rồi cũng đi theo ra ngoài.

Biết cô đi theo ở phía sau mình, Hàn Dữ tức giận quay đầu lại: “Đi theo anh làm gì?”

Hàn Úc Phi bước tới kéo góc áo anh, lập tức hỏi: “Có thể cho em Wechat của anh ấy không?” 

Hàn Dữ hất tay cô ra: “Không được!”

Hàn Úc Phi tiếp tục duỗi tay kéo góc áo của anh, làm nũng nói với anh: “Anh trai em tốt nhất.”

Thật sự không chịu nổi cô, anh hỏi: “Em muốn Wechat người ta làm gì?”

“Em muốn theo đuổi anh ấy.” Hàn Úc Phi nói.

Nghe sáu chữ đó, Hàn Dữ cố hết sức kiềm nén tính tình, dùng giọng điệu giáo dục nói: “Nữ truy nam cách tầng sa (*), theo đuổi cái gì mà theo đuổi, không được theo đuổi!”

(*) Nữ truy nam cách tầng sa: Ý câu này nghĩa là: Đàn ông theo đuổi phụ nữ khó khăn nhủ phải vượt núi, còn khi phụ nữ theo đuổi đàn ông dễ dàng như xé toạc tờ giấy.

Cô lay lay góc áo anh, tiếp tục làm nũng: “Nhưng từ nhỏ em đã thích anh ấy.”

Đồng tử Hàn Dữ khiếp sợ, lớn tiếng nói: “Em… từ nhỏ em đã nhớ thương rồi sao?”

Bị giọng nói của anh dọa sợ, Hàn Úc Phi lập tức vươn tay che miệng anh lại, “Ở đây là bệnh viện, anh trai, anh nói nhỏ một chút.” 

Hàn Dữ nhìn xung quanh, hất tay cô ra, nói một câu: “Em để anh suy nghĩ đã.” Nói xong anh liền quay đầu đi. 

Lúc này Hàn Úc Phi không theo sau, sững sờ ở tại chỗ: “Vì sao lại suy nghĩ chứ?”

Giữa trưa Hàn Dữ đến phòng làm việc của Kỷ Tụng Niên, anh ấy bực bội đá tung cửa phòng của anh, kéo ghế ở phòng làm việc của anh ngồi xuống.  

Kỷ Tụng Niên vốn đã quen nên không ngước mắt lên, cúi đầu viết như cũ nhưng vẫn theo thói quen hỏi một câu: “Làm sao vậy?”

Hàn Dữ cố nén cơn tức giận: “Cậu nói xem sao ngoại hình cậu lại có sức hấp dẫn như vậy chứ? Thế mà lại trêu hoa ghẹo nguyệt (*).” 

(*) Trêu hoa ghẹo nguyệt: Trêu ghẹo, tán tỉnh phụ nữ (thường không đứng đắn).

Anh như cũ không ngẩng đầu lên, nói: “Cảm ơn đã khen.”

Hàn Dữ dùng sức đập mặt bàn: “Tôi đang mắng cậu đấy.”

Bị dọa đến sợ, lúc này Kỷ Tụng Niên mới ngẩng đầu nhìn anh ấy: “Vậy anh mắng xong chưa? Tôi còn công việc.”

Bình tĩnh một hồi, Hàn Dữ móc điện thoại trong túi ra, đưa mã QR tới trước mặt anh: “Thêm vào đi.”

Anh nhìn thoáng qua màn hình hỏi: “Em gái anh à?”

“Biết còn hỏi.”

“Thêm tôi làm gì?”

“Đầu cậu là đầu gỗ à?”



Kỷ Tụng Niên đẩy điện thoại của anh ấy ra: “Em gái anh thì tôi không nói chuyện.”

Bị đẩy điện thoại ra, Hàn Dữ cũng không tức giận, tiếp tục đưa điện thoại đến trước mặt anh: “Khả năng là con bé nhất thời hứng khởi, huống hồ đây là lần đầu tiên ở trước mặt tôi, con bé nói muốn theo đuổi một người đàn ông nên tôi thỏa mãn con bé một chút. Cậu cứ để con bé theo đuổi nhưng cậu đừng đồng ý, chờ một thời gian con bé cảm thấy theo đuổi không được, đương nhiên con bé sẽ từ bỏ thôi.”

Kỷ Tụng Niên đặt bút xuống, suy nghĩ nhìn anh: “Vậy nếu cô ấy không bỏ cuộc thì sao?”
 
Chương 2: Tôi có thể cưới anh


Editor: Saki 

Anh ấy khẽ “chậc” một tiếng: “Cậu yên tâm, con bé còn nhỏ như vậy, biết cái gì về tình yêu. Chỉ cần cậu vẫn luôn không đồng ý, một khi lòng tự trọng của con bé bị tổn thương, đương nhiên con bé sẽ từ bỏ thôi.”

Kỷ Tụng Niên tiếp tục hỏi: “Anh không sợ tôi khống chế không được, rồi sa vào sao?”

Anh ấy mắng: “Cậu thử sa vào xem?”

Thấy anh không dao động, Hàn Dữ lập tức cầm lấy điện thoại của anh đặt trên mặt bàn, giọng điệu lạnh lùng: “Nếu cậu muốn sa vào, trước tiên nói cho tôi biết một tiếng, tôi sẽ đánh cậu một trận.” Nói xong, ném điện thoại trả cho anh rồi xoay người rời đi.

Kỷ Tụng Niên cầm điện thoại, ý vị thâm trường (*) nhìn chằm chằm vào dòng chữ kia:

(*) Ý vị thâm trường: ý vị sâu xa, ánh mắt có nhiều ý tứ, thường có ý chỉ ánh mắt người nhìn có chút ý trêu chọc.

“Tôi đã phê duyệt yêu cầu xác minh bạn bè của bạn, hiện tại chúng ta có thể bắt đầu nói chuyện.”

Anh tò mò vào vòng kết nối bạn bè xem, phát hiện giới hạn nội dung bạn bè chỉ có thể thấy được ba ngày. Anh không nghĩ nhiều, thoát khỏi vòng kết nối bạn bè với cô, đổi “Mười Sáu” trong ghi chú ban đầu thành một chữ cái tiếng Anh là A.

Sau khi đồng ý kết bạn với anh, Hàn Úc Phi kích động không thôi.

Qua một hồi lâu mới nhắn câu đầu tiên: “Chào anh.”

Năm phút sau: “Chào cô.”

Nhận được phản hồi, Hàn Úc Phi nhanh chóng gõ chữ, lễ phép hỏi: “Tôi tên Hàn Úc Phi, anh trai, anh tên gì vậy, có thể cho tôi ghi ghi chú được không?”

Thấy hai chữ “Anh trai”, Kỷ Tụng Niên cười, nếu để Hàn Dữ thấy điều này, anh ấy sẽ lập tức đánh anh một trận.

Anh trả lời cô ngắn gọn ba chữ: “Kỷ Tụng Niên.”

Thấy anh trả lời lạnh lùng như thế, Hàn Úc Phi không dám buông lời tán gẫu, lễ phép trả lời hai chữ: “Được rồi.” Sau đó không còn nói gì nữa.

Thấy anh không tìm mình nói chuyện, bản thân cô cũng không biết nên tìm chủ đề gì để nói, cho nên lần thứ hai nói chuyện phiếm là một buổi tối hai ngày sau.

Buổi tối hôm nay Hàn Úc Phi mượn rượu để lấy dũng khí, chờ uống gần say, cô cố ý nhắn tin điện thoại cho anh, click mở khung chat của Wechat, tìm được ba chữ “Kỷ Tụng Niên”, gọi Wechat cho anh.

Tiếng chuông điện thoại vang lên vài giây đã được kết nối.

Hàn Úc Phi mở miệng trước, cố ý kêu một tiếng: “Anh trai.”

Không nghe thấy anh nói chuyện, cô nói tiếp: “Anh trai, tôi uống say rồi, anh có thể tới đón tôi được không?”

Lúc này giọng nói dịu dàng của anh mới vang lên: “Cô ở đâu?”

“Tôi ở quán bar xx.”

Nghe cô nói xong anh liền cúp điện thoại, Hàn Úc Phi bị cúp điện thoại còn chưa kịp phản ứng, chuẩn bị gọi lại một lần nữa, kết quả là điện thoại của anh trai cô gọi tới.

Hàn Úc Phi kiên nhẫn lắng nghe, bị anh ấy giành nói trước một bước: “Em ngồi ở đâu, đừng uống nữa, anh lập tức tới liền.”

“Được.” Cô thất vọng đáp.

Thì ra lúc nãy anh cúp điện thoại là để thông báo cho anh trai cô, Hàn Úc Phi nghĩ thầm: “Có mình chủ động quá mức rồi không?”

Hàn Dữ đi vào bên trong, phát hiện cô đã nằm trên quầy bar, anh vội vàng đi tới, hỏi: “Sao đột nhiên em lại uống rượu thế? Có thể đi bộ được không?”

Thấy anh ấy đến, Hàn Úc Phi lộ ra biểu cảm ấm ức: “Anh trai, có phải là em quá chủ động rồi không? Anh ấy đều không phản ứng đến em.”

Nghe cô nói xong, Hàn Dữ mới hiểu ra, nghiêm túc gật đầu: “Đúng vậy, tại vì em quá chủ động, hơn nữa, con người anh ta không dễ theo đuổi, em sớm từ bỏ đi.”

Nói xong còn không quên quát lớn: “Còn nữa, sau này đừng gọi bậy.”

Cô thất thần đáp lại: “Biết rồi, biết rồi.”

Hàn Dữ thở dài, thật sự không có cách nào với cô, anh thấy vẻ mặt say khướt của cô, dịu dàng hỏi: “Có thể đi được không?”

Hàn Úc Phi làm ra vẻ bắt tay đưa đến trước mặt anh ấy: “Không thể đi được, anh trai anh đỡ em đi.”

Không còn biện pháp nào với cô, Hàn Dữ kéo cổ tay của cô, nói: “Đi thôi, anh trai đưa em về nhà.”

Hàn Úc Phi nhìn phía sau lưng anh, không hiểu sao muốn khóc, có lẽ đây chính là ý nghĩa của việc sinh đứa con thứ hai. Khi bạn cần mà ba mẹ không ở bên, lúc này vẫn có thể có một người ở bên, sẽ dịu dàng nói với bạn rằng: “Đi thôi, đưa em về nhà.”

Sau khi trở về nhà tắm rửa sạch sẽ, Hàn Úc Phi ngã xuống giường đi ngủ. Chờ cô chìm vào giấc ngủ, Hàn Dữ mới lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Kỷ Tụng Niên: “An toàn về đến nhà rồi, cảm ơn cậu nhé.”

Còn đang tăng ca, Kỷ Tụng Niên nhìn thấy tin nhắn này mới yên lòng, gõ chữ trả lời anh ấy: “Không có gì.”

Hôm nay ba Hàn xuất viện, Hàn Úc Phi cố ý xin nghỉ đi qua, còn mang theo hai bó hoa, một bó cẩm chướng, một bó cúc non, cẩm chướng cho ba Hàn, cúc non tự nhiên thì cho Kỷ Tụng Niên.

Từ trong miệng anh trai biết được anh là bác sĩ khoa ngoại, Hàn Úc Phi cố ý đến phòng phẫu thuật, cô tìm được phòng làm việc của anh. Khi đi ngang qua, cô thấy trên tường có dán một ít tư liệu về bác sĩ, Hàn Úc Phi dừng lại, ánh mắt nhìn thấy Kỷ Tụng Niên đầu tiên.

Trên ảnh chụp anh không đeo khẩu trang, lông mi thanh tú lại còn sạch sẽ, cô không khỏi nghĩ đến lần đầu tiên thấy anh lúc còn nhỏ.

Không nghĩ đến đã qua nhiều năm như vậy, mình lại có cơ hội được nhìn thấy anh. 

Chờ đến phòng làm việc của anh, Hàn Úc Phi căng thẳng gõ cửa: “Kỷ… Bác sĩ Kỷ.”

Nghe được âm thanh, Kỷ Tụng Niên ngẩng đầu lên, phát hiện là cô nhưng vẫn theo thói quen mà nói: “Vào đi.”

Được cho phép, Hàn Úc Phi căng thẳng lại thẹn thùng đi vào. Cô đặt bó hoa trong tay lên trên mặt bàn anh, không nói nhiều lời liền quay đầu rời đi.

Kỷ Tụng Niên bị dọa ngốc bởi hành động này của cô, anh nhìn bó hoa kia, nhìn bên trong bó hoa có giấy màu hồng nhạt, anh tò mò cầm lấy đọc, trên đó viết: “Bác sĩ Kỷ, tôi thích anh, anh có đồng ý ở bên tôi không?”

Nhìn tờ giấy này, Kỷ Tụng Niên dường như đã biết vì sao cô lại chạy nhanh như vậy, liền lẩm bẩm: “Chạy nhanh như vậy, là bởi vì thẹn thùng sao?”

Anh lấy điện thoại ra từ trong áo blouse trắng, tìm ghi chú “A” rồi gửi tin nhắn cho cô: “Cảm ơn cô Hàn vì bó hoa, còn nữa, chữ viết rất đẹp.”

Nhận được tin nhắn này, Hàn Úc Phi nhất thời không nói nên lời, “Ai bảo anh khen ngợi vậy, tôi muốn hỏi là anh có đồng ý ở bên tôi không mà? Không thể thẳng thắn một chút à?” Nhưng lại không dám gửi cho anh, đành phải xóa lịch sử trò chuyện làm như không thấy được. 

Thấy anh không từ chối cô một cách rõ ràng, Hàn Úc Phi quyết định thử nhiều cách khác xem như nào.

Buổi tối sau khi ăn cơm xong, Hàn Úc Phi đi đến cửa phòng của Hàn Dữ, cô gõ cửa, kêu lên: “Anh trai.”

“Vào đi.”

Nhận được phản hồi, lúc này Hàn Úc Phi mới đẩy cửa ra, thấy anh ấy đang ngồi làm việc với máy tính, cô ngoan ngoãn đi đến bên cạnh Hàn Dữ, nhẹ nhàng hỏi: “Anh trai, anh biết bác sĩ Kỷ khi nào nghỉ ngơi không?” 

“Không biết.”

“Vậy anh hỏi đi.”

“Không hỏi, em tự hỏi đi.”



Hàn Úc Phi không nhịn được xúc động muốn đánh anh ấy, nhéo nhéo bờ vai của Hàn Dữ, bắt đầu làm nũng nói: “Anh trai, cuối cùng thì anh cũng ổn rồi, anh giúp em hỏi một chút đi mà.”

Hàn Dữ không thể chịu đựng được cô làm nũng, bất đắc dĩ đành phải lấy điện thoại ra, ở mục thông tin tìm tên “Kỷ Tụng Niên” này, gửi tin nhắn cho anh: “Khi nào thì cậu nghỉ ngơi vậy?”

Bên kia trả lời rất nhanh: “Ngày kia có nghỉ một ngày, sao vậy?”

“Ra ngoài uống hai ly không?”

“Được.”

Hàn Úc Phi nhìn lịch sử trò chuyện của bọn họ, tự hỏi liệu cuộc trò chuyện giữa những người đàn ông sẽ sảng khoái hơn sao? Hơn nữa lúc Kỷ Tụng Niên ở cùng anh trai cô cũng không mang vẻ lạnh lùng, thế nào mà khi trò chuyện với cô thì chỉ nói ít ỏi vài câu vậy?

Hàn Dữ thấy cô ngẩn người, nhéo nhéo gương mặt cô: “Giúp em, đây là lần cuối cùng, lần này không theo đuổi được cũng đừng theo đuổi nữa, nghe không?”

Hàn Úc Phi tức giận xoa xoa gò má bị anh ấy véo đau, “Nghe rồi.” Còn không quên nói câu: “Cảm ơn anh trai.”

Sau khi Hàn Dữ hẹn thời gian và địa điểm với anh, Hàn Úc Phi ôm “Tin tức tốt” chạy về phòng bắt đầu dưỡng da, suy nghĩ xem ngày kia mình sẽ mặc gì?

Một ngày trôi qua rất nhanh, chờ đến tối hôm nay có hẹn, Hàn Úc Phi đã chọn bộ sườn xám mà mình yêu thích nhất mặc vào, còn trang điểm cho thật đẹp đẽ.

Trước đó nửa tiếng Hàn Úc Phi đã đến quán bar, cô tìm một chỗ khá vắng vẻ để ngồi xuống, giả vờ lát nữa sẽ tình cờ gặp anh. 

Trong lúc chờ đợi, Hàn Úc Phi tùy tiện gọi một ly rượu. Đối với rượu, cô cũng không hiểu lắm, tùy tiện gọi một ly, lập tức uống xuống bụng. 

Không đợi đến lúc anh đến, người cũng đã có chút ngà ngà say, cả người dựa trên sô pha, người say nhưng vẫn không quên nhìn chằm chằm ra cửa, trong miệng còn nhắc mãi: “Sao còn không tới chứ?”

Chịu đựng men say, cô không ngừng nhắc nhở mình phải thật tỉnh táo, “Đây là cơ hội cuối cùng, bởi vì tôi đồng ý với anh trai rồi. Lần này không theo đuổi được thì sẽ không theo đuổi nữa, nhưng tốt xấu gì anh vẫn nên xuất hiện một chút, gặp mặt trực tiếp nói với tôi một tiếng, nếu không tôi sẽ không cam lòng.”

Click mở điện thoại, cô nhìn thoáng qua thời gian, thời gian đã vượt quá mười phút thời gian ước định, Hàn Úc Phi buồn bã nhìn chằm chằm ngoài cửa một lát: “Bác sĩ Kỷ, chúng ta không có duyên sao?”

Chuẩn bị gọi điện thoại cho Hàn Dữ bảo anh ấy tới đón mình, đột nhiên trước mắt xuất hiện hai người đàn ông xa lạ, bọn họ ngồi bên cạnh cô, một người cầm ly rượu hỏi: “Người đẹp, uống với tôi vài ly không?” 

Cô muốn đứng lên nhưng phát hiện mình không còn sức lực, đành phải lảng tránh nói: “Không được, hai người uống đi.”

Người cầm ly rượu đưa cho một người khác, đưa xong, một ánh mắt ám chỉ và một ánh mắt nhận được ám chỉ, anh ta đưa tay ôm chầm eo cô, ghé sát vào hỏi: “Không muốn uống rượu, vậy thì chúng ta đi ra ngoài kia chơi đi?”

Cảm nhận được có người ôm eo mình, trong nháy mắt Hàn Úc Phi cảm thấy ghê tởm, đẩy tay anh ta ra, dùng toàn bộ sức lực để đứng lên: “Không được, tôi còn có việc, đi trước đây.”

Thấy cô phải đi, hai người đồng thời đứng lên, đưa tay ngăn lại nói: “Giả vờ ngây thơ làm gì? Ăn mặc như vậy tới quán bar, còn không phải là để quyến rũ đàn ông sao?”

Chuẩn bị tóm lấy cô thì một bàn tay trước bọn họ một bước, kéo tay Hàn Úc Phi qua. Kỷ Tụng Niên kéo cô bảo vệ ở phía sau, bất mãn nói: “Cô gái ăn mặc như nào, đều không phải là lý do để hai người phạm tội.”

Thấy có người ra che chở, hai người cũng không dám thô lỗ, nói một câu “Đen đủi” rồi chuẩn bị xoay người rời đi.

Kỷ Tụng Niên không quen nhìn, anh nheo mắt, nhấc chân lên liền đạp lên người bọn họ một cước: “Đen đủi là hai người, có mẹ sinh ra nhưng không được mẹ nuôi dưỡng, cú đá này nhắc nhở hai người rằng sau này phải biết tôn trọng phụ nữ.”

Hàn Úc Phi có chút không thể tưởng tượng được nhìn chằm chằm anh, đây là lần đầu tiên cô nghe anh nói nhiều lời như vậy, cũng không dám tin được, nhìn bác sĩ Kỷ ôn nhuận như ngọc (*) mà lại đá người ư? 

(*) Ôn nhuận như ngọc: Ấm áp, dịu dàng như ngọc. 

Sau khi đá xong, Kỷ Tụng Niên kéo cổ tay cô đi ra quán bar, kéo cô vào xe ô tô của mình, anh mở cửa sau để cô ngồi vào, còn mình đi đến cốp xe lấy nước. 

Anh mở nắp chai ra đưa cho cô, ngồi xổm trước mặt cô hỏi: “Hàn Dữ không tới à?”

Hàn Úc Phi nhận lấy chai nước kia, không dám nhìn thẳng anh, chỉ nhìn chằm chằm vào chai nước kia lắc đầu: “Không có, là tôi bảo anh ấy hẹn anh ra đây.” 

Sau khi hiểu được, anh chuẩn bị lấy điện thoại ra gọi.

Hàn Úc Phi thấy anh cầm điện thoại, lập tức vươn tay nắm lấy tay anh: “Chờ một chút, tôi có lời muốn nói.”

Kỷ Tụng Niên ngẩng đầu nhìn cô, cất điện thoại: “Ừm, cô nói đi.”

Chờ tâm trạng tốt hơn, Hàn Úc Phi liền nói một hơi: “Bác sĩ Kỷ, tôi thích anh.”

Anh hờ hững đáp lại: “Tôi biết rồi.”

“Vậy sao anh không đáp lại tôi?”

“Tôi không muốn yêu đương với em gái của bạn mình.”

Nghe câu nói này Hàn Úc Phi ngẩn người, lợi dụng tác dụng của rượu, nghiêm túc nói: 

“Vậy thì đừng nói nữa, chúng ta kết hôn đi.”

Nói xong một tay cô kéo cổ áo anh, nhắm mắt hôn lên khóe miệng anh.

Trong lòng Kỷ Tụng Niên run lên, đặt hai tay ở bên sườn không biết phải làm sao. 

Qua vài giây Hàn Úc Phi buông môi anh ra, cô ném chai nước trong tay ra ngoài, đặt hai tay trên vai anh, tới gần anh thì thầm: 

“Bác sĩ Kỷ, tôi thích anh lâu rồi. Từ nhỏ lần đầu tiên nhìn thấy anh đã thích, anh không muốn yêu tôi cũng không sao, tôi có thể cưới anh.” 

Nghe cô nói xong, Kỷ Tụng Niên không nhịn được cười: “Nếu tôi không đồng ý lấy cô thì sao?”
 
Chương 3: Đăng ký kết hôn


Editor: Saki 

Hàn Úc Phi có chút ấm ức nhìn anh, bỗng nhiên cô nghĩ tới điều gì đó, nói: “Chính anh vừa mới hôn tôi.”

Vẻ mặt Kỷ Tụng Niên bất đắc dĩ: “… Không phải là cô hôn tôi trước sao?”

Anh gỡ tay cô khỏi vai mình: “Bây giờ cô say rồi, không thích hợp nói chuyện này đâu.” 

Hàn Úc Phi không an phận tiếp tục đặt tay lên: “Tôi không có say, bây giờ tôi rất tỉnh.”

Cô gái thâm tình nhìn chằm chằm anh, “Bác sĩ Kỷ, anh thật sự không có cảm giác đối với tôi sao?”

Kỷ Tụng Niên né tránh ánh mắt cô, không trả lời lại vấn đề cô hỏi, chỉ biết bắt lấy tay cô, nói: “Cô uống say rồi, tôi đưa cô về nhà.”

“Không trả lời cũng không từ chối, bác sĩ Kỷ anh là đồ cặn bã sao?” Cô kéo góc áo của anh nói.

Đang chuẩn bị đứng dậy, động tác của Kỷ Tụng Niên dừng lại. Anh bỗng nhiên cười, vài giây sau, anh đứng thẳng lên, sau đó cúi xuống nhìn thẳng vào mắt cô: “Cô Hàn, đối với vấn đề tối nay của cô, tôi sẽ trả lời vào ngày mai, được chứ?”

Nghe anh nói lời này, Hàn Úc Phi thoáng thấy được một tia hi vọng, cô buông góc áo mà tay đang kéo xuống, ngoan ngoãn đáp: “Được.”

Kỷ Tụng Niên đóng lại cửa sổ cho cô, nhặt chai nước bị cô ném xuống. Anh ngồi trên xe, thông qua kính chiếu hậu thấy cô gái đã nhắm mắt ngủ, bỗng nhiên nhớ tới câu nói mà Hàn Dữ đã nói lúc trước:

“Nếu như cậu muốn sa vào, trước tiên nói cho tôi biết, tôi sẽ đánh cậu một trận.”

Hai tay cầm vô lăng siết chặt, anh hít sâu một hơi, “Xem ra tối nay sẽ bị đánh.”

Nửa tiếng sau chạy xe tới nhà Hàn Dữ, Kỷ Tụng Niên nhanh chóng lấy điện thoại ra gọi cho anh.

“Này?”

“Tôi đã đưa cô ấy về.”

Cúp điện thoại Hàn Dữ từ trong phòng chạy xuống dưới, rất thuận tay mở cửa xe sau, anh ấy thấy cô uống say như vậy, bất đắc dĩ ôm cô ra ngoài.

Chuẩn bị bước vào nhà, Kỷ Tụng Niên gọi anh ấy lại: “Hàn Dữ, lát nữa anh ra ngoài một chút, tôi có chuyện muốn nói với anh.”

Anh ấy dừng lại, không nói lời nào, lập tức bước vào trong nhà. 

Một lúc sau, Hàn Dữ từ bên trong bước ra, mở cửa ghế phụ lái ngồi xuống, thuận tay lấy hộp thuốc lá với bật lửa từ trong túi ra: “Nói đi.”

Đây là lần đầu tiên Kỷ Tụng Niên lo lắng nhất từ trước đến nay, anh vuốt v e ngón tay, dùng giọng điệu nhẹ nhàng nhất nói: “Anh trai, tôi lỡ sa vào rồi.”

Hàn Dữ đang định châm điếu thuốc thì dừng lại, quay đầu nhìn anh, trong lòng không ngừng nói phải bình tĩnh lại. Qua một lúc lâu anh ấy mới hỏi: “Tối nay lúc con bé thổ lộ, cậu đồng ý rồi à?”

Anh lắc đầu, thành thật nói: “Không có, nhưng mà chúng tôi hôn rồi.”

“Hôn? Sao cậu đồng ý hôn con bé? Kỷ Tụng Niên, cậu muốn bị đánh đúng không?” Hàn Dữ hoảng sợ hét lớn.

Mắt anh nhìn phía trước, nhẹ nhàng bâng quơ mà nói một câu: “Tôi đã chuẩn bị xong rồi, anh đánh đi.”

Hàn Dữ tức giận ném điếu thuốc và bật lửa lên người anh: “Tôi không đánh bạn bè của mình.”

Anh ấy dựa vào ghế, nhắm hai mắt lại bình tĩnh một lúc, hỏi: “Không phải cậu nói là không nói chuyện của anh trai em gái sao?”

“Nước phù sa không chảy ngoài ruộng, tôi nên là em rể của anh.”

Hàn Dữ không để ý đến anh, xoa xoa lông mày, nói: “Nghe Lâm Tư Nhũng nói gần đây nhà cậu ép cậu đi xem mắt đúng không?”

Một lúc sau anh mới “Ừm” một tiếng, nói: “Anh trai, tôi muốn kết hôn.”

Nghe anh nói những lời này, Hàn Dữ kích động nói: “Con mẹ nó, không phải là cậu muốn kết hôn với em gái tôi chứ?”

“Có thể chứ?” Kỷ Tụng Niên hỏi.



Sáng hôm sau tỉnh lại, cô nhận được tin nhắn của Kỷ Tụng Niên: “Cô Hàn, tối nay cô rảnh không? Tôi có thể mời cô một bữa cơm được không?”

Hàn Úc Phi kích động từ trên giường ngồi dậy, nhanh chóng gõ chữ: “Rảnh chứ rảnh chứ, đương nhiên có thể.”

Sau khi trả lời tin nhắn, Hàn Úc Phi chạy đến phòng của Hàn Dữ hét lớn nói: “Anh trai, anh tỉnh dậy chưa?”

Hàn Dữ mở cửa phòng ra, đen mặt nhìn cô: “Có việc gì à?”

“Tối nay bác sĩ Kỷ hẹn em đi ăn cơm.”

“Ờ.”

Nói xong anh đóng cửa lại “Rầm” một tiếng, vẻ mặt Hàn Úc Phi ngây ngốc nhìn chằm chằm vào cửa, “Ai chọc giận anh ấy vậy?”

Dù sao cũng đã thông báo, vì thế cô vô cùng vui vẻ mà chạy về phòng thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi làm, quyết định buổi chiều tan tầm trở về trang điểm.

––––

Buổi tối Hàn Úc Phi vẫn chọn một bộ sườn xám màu trắng có hoa văn như cũ, dùng cây trâm trên bàn cài lên tóc, trang điểm nhẹ một xíu, xách một chiếc túi xách nhỏ ra ngoài. 

Đến địa điểm đã hẹn, Hàn Úc Phi đã thấy anh ngồi trên ghế. Cô hít sâu một hơi, chậm rãi đi về phía anh, đi tới đối điện anh cẩn thận chào hỏi: “Bác sĩ Kỷ, chào buổi tối.”

Anh đứng lên, gật đầu, “Chào buổi tối.” Sau đó vòng qua chỗ cô, kéo ghế cho cô: “Cô ngồi đi.”

Cô đặt tay ra sau lưng, vuốt phẳng váy rồi ngồi xuống.

Kỷ Tụng Niên đưa thực đơn cho cô, cô nhận lấy, vừa lật qua trang thực đơn thận trọng hỏi: “Bác sĩ Kỷ, vấn đề ngày hôm qua… anh nghĩ thế nào?”

Hai tay Kỷ Tụng Niên đặt dưới gầm bàn không khỏi siết chặt lại nhưng ngoài mặt biểu hiện bình tĩnh: “Cô Hàn, tối qua lúc cô uống say, cô nói muốn cưới tôi còn giữ lời không?”

Tay Hàn Úc Phi lật thực đơn ngừng lại, không thể tin được mà ngẩng đầu nhìn anh: “Bác sĩ Kỷ, anh nghiêm túc sao?” 

Anh nhẹ nhàng gật đầu, nghiêm túc nói: “Tôi nghiêm túc.”

“Vậy anh thích tôi không?” Cô hỏi.

“Vấn đề này quan trọng à?”

“Quan trọng.”

“Thích, tôi thích em.”

––––

Từ ngày hẹn hò trở về qua ngày hôm sau, Kỷ Tụng Niên đến thăm ba của Hàn Úc Phi. Đối với người con rể tương lai chất lượng cao, Hàn Bách Xuyên rất hài lòng, vì thế cũng đồng ý cuộc hôn nhân này.

Tuy Hàn Dữ không quen nhìn Kỷ Tụng Niên “lừa” em gái nhưng nghĩ đến anh là em rể mình, hình như cũng không tệ lắm.

Bởi vì công việc hai người đều khá bận rộn nên họ đi đăng ký kết hôn trước, chưa có tổ chức tiệc rượu.

Tối hôm nay đi đăng ký kết hôn, Hàn Úc Phi thu dọn hành lý, chuyển đến nhà của Kỷ Tụng Niên. Cô vừa mở cửa ra, thấy được xung quanh trang trí đơn giản, trong nhà sạch sẽ. Nhà ở với chủ nhà thật giống nhau, giống ở một điểm là sạch sẽ và lạnh nhạt.

Khi mở cửa, Kỷ Tụng Niên mới nhớ ra, một số đồ dùng hằng ngày chưa mua cho cô, anh ngồi xổm trước tủ giày, từ trong tủ lấy ra một đôi dép lê của anh, đặt trước chân cô, có chút ngượng ngùng nói: “Anh quên mua đồ dùng hằng ngày cho em rồi, em mặc đồ của anh trước đi, bây giờ anh đi mua.”

Lúc anh đứng lên, Hàn Úc Phi kéo cánh tay anh: “Em đi với anh nhé.”

Anh do dự rồi mới gật đầu đồng ý.

Trên xe Hàn Úc Phi to gan hỏi anh một ít vấn đề:

“Bác sĩ Kỷ, trong cuộc sống sinh hoạt hằng ngày có hành vi và thói quen nào mà anh không thích không?”

“Bác sĩ Kỷ, thường ngày anh thích ăn gì vậy?”

“Bác sĩ Kỷ…”

“Dừng lại.” Kỷ Tụng Niên nói.

Hàn Úc Phi lo lắng không dám nhìn anh, hỏi, “Làm sao vậy?” Cô nghĩ thầm: “Có phải mình nói quá nhiều nên anh mới không thích không?”

Giọng nói dịu dàng của anh vang lên: “Sau này em có thể trực tiếp gọi tên anh, không cần phải ngại ngùng như vậy.”

Hàn Úc Phi cúi đầu cười: “Được, em có thể thêm hai chữ phía sau không?”

Kỷ Tụng Niên cười: “Là anh trai sao?”

Trong mắt Hàn Úc Phi chứa đầy hi vọng, hỏi: “Có thể không?”

Trong lòng anh kiềm nén sự vui sướng, nói: “Có thể.”

Đến trung tâm mua sắm, mua giày và đồ dùng vệ sinh cá nhân xong, lúc chuẩn bị đi tính tiền, một âm thanh từ phía sau vang lên: “Tụng Niên?”

Hai người đồng thời quay đầu lại, phát hiện là cô ta, Kỷ Tụng Niên nhíu mày, chuẩn bị khoác vai Hàn Úc Phi rời đi.

Thấy anh sắp rời đi, Tạ Lam Tử kêu lên: “Đã lâu không gặp, cô ấy là bạn gái anh sao?”

Hàn Úc Phi nghi hoặc ngẩng đầu, nhỏ giọng hỏi: “Cô ấy là ai vậy anh?”

Anh cúi đầu nhìn cô trả lời: “Một người bạn cũ thôi.”

Tạ Lam Tử mỉm cười đi tới, vươn tay phải: “Chào cô, tôi tên Tạ Lam Tử, là bạn gái cũ của Kỷ Tụng Niên.”

Hàn Úc Phi nhìn cô ta, trong lòng có chút hụt hẫng, rõ ràng là cô ta đang khiêu khích mình nhưng nghĩ đến mình và Kỷ Tụng Niên đã đăng ký kết hôn, cô nên thể hiện điệu bộ hào phóng chứ không đối mặt với thái độ mất lịch sự.

Cô vươn tay trái, mỉm cười bắt tay cô ta, tràn đầy tự tin giới thiệu nói: “Chào cô, tôi là vợ của Kỷ Tụng Niên tên Hàn Úc Phi.”

Tay Tạ Lam Tử buông thõng giữa không trung, trong mắt tràn đầy không thể tin được, không ngờ vậy mà anh lại kết hôn.

Giọng nói của cô ta có chút tiếc nuối nói: “Chúc mừng nhé.”

Kỷ Tụng Niên đứng bên cạnh đan mười ngón tay vào bàn tay của Hàn Úc Phi, hờ hững nói: “Cảm ơn.” Sau đó kéo tay Hàn Úc Phi xoay người rời đi.

Sau khi lên xe, hai người cũng chưa mở miệng nói chuyện, một người không biết nên mở miệng giải thích như thế nào, một người trong lòng ăn giấm chờ đối phương dỗ mình. 

Đối với bạn gái cũ, bản thân cũng có thể lý giải, một người đã hai mươi sáu tuổi có bạn gái cũ cũng rất bình thường, nhưng nghĩ đến bọn họ có một đoạn hồi ức tốt đẹp, trong lòng cô có chút không thoải mái. Quá khứ của anh, trước giờ mình chưa từng tham dự.

Giờ phút này, Hàn Úc Phi hơi hối hận, vì sao hồi nhỏ cô không mạnh dạn hơn, nếu lúc nhỏ có thể mạnh dạn như hiện tại, có phải bọn họ đã sớm bên nhau rồi không?

Về đến nhà, hai người vẫn như cũ không mở miệng nói chuyện. Lúc cô đi lên cầu thang, Kỷ Tụng Niên cẩn thận kêu lên: “Úc… Phi.”

Hàn Úc Phi dừng chân, quay đầu nhìn anh: “Sao vậy? Bác sĩ Kỷ.”

Nghe được câu “Bác sĩ Kỷ”, Kỷ Tụng Niên xác nhận cô đã thật sự tức giận, nếu không dỗ, tối cô sẽ không ngủ được.

Anh đứng yên không nhúc nhích, ánh mắt nhu tình tự thủy (*) nhìn chằm chằm cô, “Anh với cô ta chỉ ở bên nhau một ngày, cho nên em hãy yên tâm, lãnh thổ của em tuyệt đối hoàn chỉnh.”

(*) Nhu tình tự thủy: Tình cảm ôn nhu như nước.

Nghe anh giải thích xong, trong lòng vỡ òa hạnh phúc nhưng lại có chút không thể tin được, bọn họ vậy mà mới ở bên nhau một ngày. Dù sao anh cũng đã giải thích rồi, chờ tình cảm ổn định, sau này lại hỏi.

Tóm lại lãnh thổ của mình tuyệt đối hoàn chỉnh, sau này cũng chỉ thuộc về mình.

Trong lòng tràn ngập niềm vui nhưng ngoài miệng nói những lời khác với trong lòng nghĩ:

“Thật ra yêu đương cũng bình thường, anh cũng hai mươi sáu tuổi rồi, nếu nói không, em cảm thấy anh…”

Không chờ cô nói xong, anh bước như bay tới, vươn tay ôm chầm lấy eo cô, cúi đầu đối diện cô: “Cảm thấy anh như nào?”

Đây là lần đầu tiên cô tỉnh táo, lại còn ở gần anh như vậy, hô hấp khó tránh khỏi có chút không đều, cô né tránh ánh mắt, ấp úng nói: “Cảm thấy… anh… yếu sinh lý.”

Ba chữ cuối cùng nói rất nhỏ nhưng Kỷ Tụng Niên vẫn nghe thấy, anh ôm chặt eo cô, ôm cô vào lòng, xoa tai cô: “Có phải yếu s1nh lý không, không phải bà Kỷ rõ nhất sao?”

Âm thanh của anh rất nhẹ, cũng rất dịu dàng, thở hơi thở nóng bỏng vào tai cô, tai Hàn Úc Phi hơi mẫn cảm, lúc này tai cũng đã đỏ lên. 

Dù sao đây cũng là cầu thang, cô sợ hãi dùng hai tay đẩy anh ra, nhỏ giọng nói: “Đây là cầu thang.”

Lần đầu tiên thấy được bộ dạng thẹn thùng của cô, Kỷ Tụng Niên không nhịn được muốn bắt nạt cô một chút, tiếp tục thì thầm bên tai cô: “Vậy… chúng ta lên lầu nhé?”

Nghe thế, Hàn Úc Phi thật sự sợ hãi, hiện tại chưa sẵn sàng, vì thế vùi khuôn mặt đang đỏ bừng vào trong ngực anh, cẩn thận với rụt rè hỏi: “Nhưng… có thể… lần sau được không? Em… em chưa sẵn sàng.”

Nghe giọng nói của cô, Kỷ Tụng Niên cảm nhận được cô thật sự sợ hãi, anh nhéo eo cô, cúi người ghé vào tai cô hỏi: “Lần sau còn dám không?”

Hàn Úc Phi nghe xong lắc đầu: “Không dám nữa.”

Không ngờ ngày thường thấy Kỷ Tụng Niên dịu dàng, lịch thiệp như thế, lại sẽ có một mặt khác. Nói chuyện riêng với anh em thẳng thắn và trực tiếp, còn ở trước mặt cô gái mà mình thích, không nhịn được hạ thấp bản thân, muốn trêu chọc cô, muốn được gần gũi với cô hơn.

Hai tay Kỷ Tụng Niên vòng qua người cô, cúi đầu hôn lên tai cô: “Bà Kỷ, tân hôn vui vẻ.” Sau đó anh buông tay ra, đi ra ngoài và trở về phòng.

Để lại một mình Hàn Úc Phi trên cầu thang, thẹn thùng chạm vào vành tai bị anh hôn, trong lòng nói thầm: “Kỷ Tụng Niên ngày hôm nay, liệu có vĩnh viễn thuộc về cô không?”
 
Chương 4: Cắn vào tai


Editor: Saki

“Không phải đột nhiên muốn kết hôn, chẳng qua là vừa gặp đã yêu em, thấy sắc nảy lòng tham, chỉ muốn có em.” —— Kỷ Tụng Niên.

____

Bởi vì bản thân chưa sẵn sàng nên cô không dám ngủ chung phòng với anh, buổi tối sau khi tắm rửa sạch sẽ, Hàn Úc Phi muốn ra phòng khách ngủ.

Dù thế nào đi nữa cũng không thể để cô gái ngủ ngoài phòng khách, vì vậy Kỷ Tụng Niên để phòng ngủ chính cho cô, còn mình thì ngủ ngoài phòng khách.

Buổi sáng hôm sau Hàn Úc Phi tỉnh lại, Kỷ Tụng Niên đã đi làm.

Anh dán một tờ giấy lên nồi cơm điện trong nhà bếp: “Ông Kỷ đi làm, bà Kỷ phải tự chăm sóc mình, nhớ ăn sáng nhé.”

Hàn Úc Phi nhìn thấy tờ giấy này, trong lòng xẹt qua một tia ấm áp, ngoài ba và anh trai, anh là người đàn ông đầu tiên nấu bữa sáng cho cô.

Cô ăn xong cháo bí đỏ mà anh nấu, thay một bộ sườn xám cổ thấp màu hồng nhạt, bắt xe đi tới phòng làm việc, vừa vào cửa đã thấy Trần Điềm đang chỉnh sửa ảnh bằng máy tính.

Nhìn thấy cô ấy, Hàn Úc Phi có chút khiếp sợ, thường ngày cô ấy làm việc ở nhà, rất ít ra ngoài, cũng rất ít khi tới phòng làm việc. 

“Sao hôm nay cậu lại ở đây thế?” Cô kinh ngạc hỏi.

Trần Điềm cúi đầu nhìn máy tính, không dám nhìn cô, ấp úng giải thích: “Ngại quá, tối qua mình ngủ ở đây.”

“Sao cậu lại không về nhà?” Cô hỏi.

“Có một tên bi3n thái ngồi xổm dưới nhà mình, mình không dám về.” Cô ấy cúi đầu nói.

Nghe được hai chữ bi3n thái, Hàn Úc Phi bị dọa sợ, vội vàng lấy điện thoại ra: “Vậy để mình gọi cảnh sát giúp cậu.”

Ba chữ gọi cảnh sát quanh quẩn bên tai Trần Điềm, cô ấy vội đứng lên, quát lớn: “Không cần đâu!”

Hàn Úc Phi bị phản ứng của cô ấy dọa, hỏi: “Tại sao vậy?”

Trần Điềm nhỏ giọng giải thích: “Anh ta không phải là bi3n thái, anh ta là đối tượng cưỡng hôn mình.”

“Cái gì?”



Nghe cô ấy nói xong, Hàn Úc Phi cảm thấy đối tượng cưỡng hôn cô ấy, so với mình còn có thể bức hôn.

Từ trong miệng cô ấy, Trần Điềm với cha mẹ tham gia bữa tiệc tối, vì sợ xã hội, cô ấy đã trốn một mình trong phòng không một bóng người, chờ đến giờ về chuẩn bị ra ngoài thì một người đàn ông uống say từ bên cạnh bước ra, tưởng cô ấy là bạn gái cũ nên cưỡng hôn.

Hơn nữa người này là đối tượng thầm mến của Trần Điềm ở cấp ba, người đàn ông phản ứng lại, phát hiện mình đã hôn nhầm người, vì trách nhiệm với cô gái, sau đó anh ta có một loạt hành động như ngồi xổm trước chung cư của cô ấy.

Hàn Úc Phi cắn ngón trỏ, đen tối nhìn cô ấy: “Không phải là cậu thích anh ta sao? Trước tiên để anh ta theo đuổi cậu một thời gian, xem anh ta có thật lòng không, nếu không thì coi như là thú vui.”

Tuy những lời này nghe không có trách nhiệm cho lắm, nhưng anh ta cũng không phải là người đàn ông tốt, bên cạnh cũng không thiếu phụ nữ, anh ta có thể nhanh chóng bước vào mối quan hệ tiếp theo. 

Nhưng Trần Điềm là cô gái tốt, nếu cô ấy rơi vào vòng xoáy này, cô ấy sẽ không thể bước ra.

Là một người bạn tốt của cô, cô không thể trơ mắt nhìn cô ấy rơi vào vòng xoáy này.

Trần Điềm tiếp nhận đề nghị của cô, quyết định trước tiên để anh ta theo đuổi mình một thời gian.

Bởi vì kết hôn với Kỷ Tụng Niên, sau khi xin phép lãnh đạo, cô có ba ngày nghỉ.

Buổi tối Hàn Úc Phi nằm sấp ở cửa sổ phòng khách, chờ anh về. Hai mươi phút sau thấy bóng dáng anh xuất hiện, cô chạy chậm ra mở cửa cho anh. 

Kỷ Tụng Niên chuẩn bị lấy chìa khóa mở cửa thì chậm một bước, Hàn Úc Phi nhanh một bước mở cửa cho anh, vui vẻ dang rộng vòng tay với anh:    

“Bác sĩ Kỷ.”

“Hửm?” Kỷ Tụng Niên hơi kinh ngạc.

“Ôm một cái đi.”

Để hùa theo cô, Kỷ Tụng Niên dang rộng hai tay ôm cô. Hàn Úc Phi nhón chân, hôn lên má phải anh một cái, “Chào mừng về nhà.”

Nghe câu nói này, Kỷ Tụng Niên có chút ngoài ý muốn, đối với cái từ “nhà” này, anh không có khái niệm gì, cũng không biết ý nghĩa của từ “nhà”.

Từ nhỏ ba mẹ rất bận rộn, bởi vì bận nên bọn họ rất ít về nhà. Khi anh học cấp hai, có buổi họp phụ huynh, chỉ có phụ huynh anh không tới, các bạn học trong lớp đều cười nhạo anh không cha không mẹ, từ đó về sau anh trở nên lạnh nhạt với người khác, không thích nói chuyện.

Nhưng hiện tại, anh thấy được ý nghĩa của từ “nhà” tồn tại, có người chờ anh về nhà, nhà người khác có mùi vị khói lửa, từ nay về sau anh cũng sẽ có, cuộc sống của anh sẽ không cô đơn nữa.

Kỷ Tụng Niên cúi đầu, cố ý khẽ cắn một ngụm ở vành tai cô, tay anh ôm eo cô, không tự giác sờ vào đùi cô dưới lớp xẻ tà sườn xám.

Hàn Úc Phi sợ tới mức run lên, buông ra ôm lấy tay anh, chuẩn bị rời khỏi lòng ngực anh.

Kỷ Tụng Niên kéo eo của cô về phía trước theo bản năng, cô đứng không vững lại ngã vào trong ngực anh, Hàn Úc Phi ngẩng đầu nhìn anh: “Sao vậy anh?”

“Muốn hôn em.” Vừa dứt lời, bàn tay vốn đặt trên eo cô đã di chuyển ra sau gáy, thuận tiện nhẹ nhàng tiến về phía trước, một người ngẩng đầu, một người cúi đầu, môi hai người phát sinh va chạm.

Bốn mắt nhìn nhau, hai người đều không nhúc nhích, hôn một lúc lâu Kỷ Tụng Niên mới từ từ rời khỏi môi cô, sau đó giơ tay “Sờ đầu” cô một cái: “Anh đi tắm trước đây.”

Hàn Úc Phi ngây người gật đầu, chờ bóng dáng anh khuất dần mới sờ môi mình: “Môi bác sĩ Kỷ mềm quá, muốn hôn vài lần.”

Vào toilet Kỷ Tụng Niên dùng nước lạnh rửa mặt, nhìn chằm chằm mình trong gương, “Quả nhiên tình yêu là một loại gia vị rất tốt.”

––––

Chuẩn bị đi vào giấc ngủ, Kỷ Tụng Niên qua phòng ngủ chính gõ cửa: “Em ngủ rồi sao?”

Bên trong truyền đến một âm thanh: “Dạ chưa.”

Giọng nói anh dịu dàng vang lên: “Ngày mai anh đưa em đến hai nơi, em có tiện không?”

“Rất tiện, rất tiện.” Cô nhanh chóng trả lời.

Một lúc sau bên ngoài không có tiếng động, Hàn Úc Phi cho rằng anh đã đi rồi, cô chuẩn bị đi vào giấc ngủ, không ngờ giọng nói của anh lại vang lên: “Tiện thì có thể ra ngoài một chút không em?”

Cô do dự, vén chăn lên, rón rén đi qua mở cửa, từ bên trong thò đầu ra, tâm cơ hỏi: “Anh Tụng Niên có chuyện gì sao?”

Anh ho nhẹ hai tiếng, dùng ngón trỏ ngoắc một cái: “Lại đây.”

Hàn Úc Phi cười, không nhúc nhích.

Thấy cô bất động, bản thân đành phải chịu ấm ức, cong lưng hôn qua trán của cô: “Em Úc Phi ngủ ngon.”

Hàn Úc Phi cố nén cười: “Ngủ ngon, anh Tụng Niên.”

––––

Ngày hôm qua không hỏi anh đi chỗ nào, sáng nay lúc hai người ngồi ăn sáng, cô hỏi: “Hôm nay chúng ta đi đâu vậy anh?”

“Đưa em đi gặp ba mẹ anh.” Kỷ Tụng Niên tao nhã xé một cái bánh quẩy đưa cho cô.

Hàn Úc Phi ngẩn người, tay buông thõng giữa không trung, chuyện gì tới cũng sẽ tới, cô chậm rãi đưa tay về, biểu cảm trên mặt căng thẳng.

Phát hiện cô có gì đó không ổn, Kỷ Tụng Niên lập tức an ủi nói: “Đừng lo lắng, có anh ở đây.”

Nghe được những lời này của anh, trái tim của Hàn Úc Phi đang treo lơ lửng mới buông xuống.

Lần đầu tiên gặp phụ huynh, không biết mặc cái gì, Hàn Úc Phi lục tung tìm kiếm, cũng chưa tìm được một bộ quần áo hay quần nào, tất cả đều là sườn xám.

Cô giống như một khinh khí cầu bị xì hơi, nhụt chí mà ngồi dưới đất, nhìn tủ quần áo với những bộ sườn xám, rơi vào trầm tư.

Kỷ Tụng Niên dựa vào cạnh cửa nhìn cô, nghĩ thầm: “Làm sao lại đáng yêu như vậy chứ?”

Anh đi qua, đưa tay đỡ cô lên: “Đừng ngồi dưới đất, trên mặt đất lạnh.”

Hàn Úc Phi sốt ruột nhìn anh, nói: “Kỷ Tụng Niên, hay là bây giờ anh đưa em đi mua vài bộ quần áo đi?”  

Kỷ Tụng Niên cũng không vội vàng, hai tay ôm lấy gương mặt cô, nghiêm túc nói: “Sườn xám là trang phục truyền thống của người Hoa ở Trung Quốc và thế giới, người nhà anh sẽ không cảm thấy mặc sườn xám là kỳ lạ, cũng sẽ không dùng ánh mắt lạ lùng để nhìn người mặc sườn xám. Em thích mặc cái gì thì cứ mặc cái đó, đây là quyền tự do ăn mặc của em, miễn không phải là thứ cổ súy cho những trào lưu không lành mạnh, mọi thứ đều xứng đáng được tôn trọng.”

Trong mắt Hàn Úc Phi lóe rơm rớm nước mắt: “Kỷ Tụng Niên, cảm ơn anh.”

Anh dùng trán mình nhẹ nhàng cọ vào trán cô: “Chắc là, em biết không, dáng vẻ của em mặc sườn xám thật sự rất đẹp.”

Vì những lời nói của Kỷ Tụng Niên, cuối cùng Hàn Úc Phi lựa chọn mặc sườn xám.

Giờ phút này, cô giống như đã hiểu ra một số đạo lý. Chỉ cần mình thích món đồ nào, nhất định không được vì nửa kia mà nghi ngờ nó, nửa kia tốt sẽ là người duy trì bạn, cổ vũ bạn, bạn thích món đồ nào anh ấy cũng sẽ thích cùng với bạn. 

Cho nên dù ở bất cứ quan hệ gì, trước tiên cũng phải yêu bản thân, người yêu thương bạn sẽ không làm bạn khó xử, càng sẽ không dùng mối quan hệ hay đạo đức ép buộc bạn, cũng càng sẽ không để bạn đánh mất chính mình trong mối quan hệ này.

Giữa trưa, Kỷ Tụng Niên lái xe đến căn nhà đã lâu anh không về. Trước đây anh thường trở về một mình nhưng hôm nay khác biệt, có người anh yêu bên cạnh, những ngày sắp tới sẽ không còn một mình, anh cũng có nhà thuộc về chính mình.

Mười ngón tay anh đan vào tay Hàn Úc Phi bước vào cửa nhà, thấy phòng khách mở TV nhưng không có ai, Kỷ Tụng Niên kéo tay Hàn Úc Phi đi đến nhà bếp, chào hỏi nói: “Ba mẹ, chúng con đã về ạ.” 

Hàn Úc Phi khoanh tay, hơi cúi người, lễ phép kêu lên: “Con chào ba mẹ.”

Hai người đồng thời quay đầu lại, không biết làm sao chỉ nói ba tiếng “Chào các con”, không nghĩ mình còn chưa chuẩn bị xong, người cũng đã tới.

Tống Quý Phân vẫy tay với bọn họ: “Các con đi xem TV trước đi, cơm còn chưa có đâu.”

Kỷ Tụng Niên bước lên nói: “Mẹ, mẹ đưa Úc Phi đi xem TV đi, con ở lại phụ.” Nói xong còn không quên quay đầu cho cô ánh mắt an ủi.

Nhận được tín hiệu, Hàn Úc Phi mới yên lòng, Tống Quý Phân đi tới, nắm lấy tay cô đi ra khỏi nhà bếp.

Tống Quý Phân cầm dâu tây trên mặt bàn đưa cho cô: “Cơm còn chưa có, ăn trước chút trái cây cho lót bụng đi con.”

Hàn Úc Phi nhận lấy, tự nhiên mà nói: “Cảm ơn mẹ ạ.”

Tống Quý Phân ngồi ở đối diện cười nhìn chằm chằm Hàn Úc Phi, con dâu này càng nhìn càng vừa lòng.

Hàn Úc Phi bởi vì nguyên nhân lo lắng nên vẫn luôn ăn trái cây, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên đối diện ánh mắt của mẹ Kỷ, trong lòng kêu r3n: “Sao mẹ cứ nhìn chằm chằm con như thế? Chẳng lẽ trên mặt con có cái gì sao?”

Không bao lâu sau, ba Kỷ tên là Kỷ Niên từ trong nhà bếp cầm đồ ăn ra nói: “Ăn cơm thôi nào.”

Hàn Úc Phi nhanh chóng ngồi dậy khỏi ghế sô pha, đi vào nhà bếp giúp lấy đồ ăn. Khi đi ngang qua, Kỷ Tụng Niên cố ý dùng tay sờ gương mặt cô, cô né tránh theo bản năng, thấy cô né tránh, Kỷ Tụng Niên lại giơ tay nhéo một chút.

Ở đằng sau thấy cảnh tượng như vậy, Tống Quý Phân không khỏi có chút cảm khái. Từ nhỏ con trai nhà mình đã hiểu chuyện, hành động này chỉ có đứa trẻ nhỏ mới biểu hiện, trước nay anh không có biểu hiện trước mặt bọn họ. Trước mặt người lớn, anh luôn biểu hiện mình là người thành thục, cẩn thận, đáng tin cậy, loại hành động trẻ con này, bọn họ chưa từng thấy qua.

Nhưng nhờ có biểu hiện này đều phải cảm ơn một người, đó là cô, để anh có thể ở trước mặt cô vĩnh viễn làm một người đàn ông trẻ con.

Điều này cũng khiến ba mẹ thấy được một mặt khác của anh, mà Kỷ Tụng Niên khác này, chỉ vĩnh viễn thuộc về Hàn Úc Phi.
 
Chương 5: Chẳng lẽ em muốn ở đây à?


Editor: Saki

Giữa trưa ăn cơm xong, Tống Quý Phân rủ Hàn Úc Phi đi hái dâu ở sau vườn hoa.

Cô đồng ý rồi xuống dưới, cầm rổ đi theo Tống Quý Phân, Hàn Úc Phi đang định ngồi xổm xuống hái dâu tây thì bị mẹ Kỷ kéo lên: “Con đứng bên cạnh nói chuyện phiếm với mẹ là được rồi, con không cần hái đâu.” 

Hàn Úc Phi ngoan ngoãn đứng bên cạnh bà, lúc này Tống Quý Phân nói: “Sườn xám đẹp như vậy, là con tự may sao?”

Cô ngượng ngùng vuốt tóc, nói: “Vâng ạ.”

“Nghe Tụng Niên nói, con là nhà thiết kế sườn xám, còn là một nhiếp ảnh gia, có đúng không?” Tống Quý Phân hỏi.

Lúc này Hàn Úc Phi tràn đầy tự tin gật đầu trả lời: “Vâng, mẹ.”

Tống Quý Phân cẩn thận hỏi: “Lần sau con có thể thiết kế cho mẹ một bộ được không? Mẹ cũng muốn mặc.”

“Đương nhiên không thành vấn đề ạ.” Cô thoải mái trả lời.

Bên kia chỉ có Kỷ Tụng Niên và ba Kỷ ở nhà, không khí có vẻ hơi căng thẳng và xấu hổ.

Hai người ngồi ở một bên sô pha, im lặng không lên tiếng. Vì Kỷ Niên muốn phá tan sự xấu hổ nên ho nhẹ hai tiếng, phát ra giọng nói hiền từ: “Công việc thuận lợi không?”

“Rất thuận lợi ạ.” Giọng nói anh nhẹ nhàng.

Kỷ Niên xấu hổ sờ đầu gối, lời nói thấm thía nói: “Công việc của bác sĩ rất bận, nhưng vẫn phải dành thời gian cho người nhà.”

Kỷ Tụng Niên lạnh nhạt mà “Dạ” một tiếng.

Một lát sau, Kỷ Niên nghĩ tới trước kia, nước mắt lưng tròng nhìn anh, “Khi con còn nhỏ, bởi vì công việc của ba với mẹ con rất bận nên rất ít khi quan tâm đ ến con, bỏ lỡ thời gian trưởng thành của con. Hiện tại ba mẹ có thời gian nhưng con cũng đã trưởng thành, ba mẹ cũng già rồi.” Ông móc từ trong túi ra một bao lì xì rồi đưa cho anh: “Một chút tấm lòng, ba với mẹ con hi vọng con với Úc Phi cả đời hạnh phúc, gia đình hòa thuận, mọi thứ đều thuận lợi!”

Kỷ Tụng Niên quay đầu nhìn ông, nhận lấy bao lì xì kia: “Cảm ơn ba.”

Vừa lúc Tống Quý Phân và Hàn Úc Phi hái dâu trở về, Hàn Úc Phi cầm rổ chạy chậm qua, chia sẻ cho anh: “Mẹ hái dâu tây cho em mang về ăn.”

Kỷ Tụng Niên giơ tay nhéo nhẹ lên mặt cô: “Hiểu rồi, chú mèo nhỏ thèm ăn.”

Dọn dẹp đồ đạc, chuẩn bị rời đi, Tống Quý Phân bí mật kéo Hàn Úc Phi sang một bên, Hàn Úc Phi hỏi: “Sao vậy mẹ?”

Tống Quý Phân nắm lấy tay cô: “Úc Phi, cảm ơn con, có con là phúc phận của Tụng Niên, cũng là phúc phận của ba mẹ.”

Hàn Úc Phi dùng tay còn lại bao bọc lấy tay bà: “Đúng vậy ạ, có ba mẹ có anh ấy, cũng là phúc phận của con.”

Nói xong.

Sau khi rời đi, Hàn Úc Phi nghĩ thầm, cô cũng có một gia đình hoàn chỉnh, đó là nhà của cô và Kỷ Tụng Niên. Tương lai bọn họ còn sẽ có con, bọn họ cũng sẽ trở thành cha mẹ, tới lúc ấy, nhà của bọn họ lại càng hoàn chỉnh.

Kỷ Tụng Niên thấy cô ngồi ở trong xe phát ngốc, kêu cũng không nghe, đành phải vươn tay nhéo gương mặt cô: “Em suy nghĩ gì thế?”

Cảm nhận được đau đớn mới hồi phục tinh thần lại, cô xoa mặt, trả lời anh theo bản năng: “Suy nghĩ về anh.”

Anh “Phụt” một tiếng: “Được, xem như em nghĩ về anh rất nhiều nên đưa bà Kỷ đi hẹn hò nhé.”

Trong mắt Hàn Úc Phi tràn ngập mong chờ, “Được”. Nhưng lại không hỏi đi đâu, bởi vì cô muốn xem người đàn ông đã từng “Lạnh nhạt” với cô sẽ đưa mình đi hẹn hò ở đâu.

Sau khi đến nơi, cô không nói nên lời, không ngờ người đàn ông này lại đưa mình đi xem《Hôn lễ của em》.

Nhìn hai vé xem phim trong tay anh, cô hỏi: “Bác sĩ Kỷ, anh xem xong bộ phim này là muốn chia tay với em phải không?”

Kỷ Tụng Niên nhìn vé xem phim trong tay, vốn không cảm thấy có chuyện gì, nhưng khi nghe cô gọi mình là “Bác sĩ Kỷ” lại cảm thấy không ổn, nên đành phải thành thật đổ lỗi, nói: “Là Lâm Tư Nhũng nói với anh rằng phim điện ảnh này rất hay, đề cử cho các cặp đôi đi xem, nên anh mới mua.”

Nói xong biểu cảm còn có chút uất ức, anh vươn tay dùng ngón út ngoéo tay cô một cái: “Nếu em không thích, có thể đổi phim khác.”

Đối mặt với sự làm nũng của anh, Hàn Úc Phi chịu không nổi, mười ngón tay đan vào tay anh, nghiêm túc nói: “Mua rồi thì đừng lãng phí, nhưng mà xem xong anh không được chia tay với em đâu đấy.”

Anh cúi người, nghiêm túc nhìn chằm chằm vào mắt cô, “Em yên tâm, anh sẽ không vì một bộ phim điện ảnh mà chia tay với em, anh chỉ biết càng ngày càng yêu em.” Anh nói xong, vòng tay qua eo cô, nhỏ giọng nói ở bên tai cô: “Cục cưng, em đừng lo lắng, anh sẽ luôn yêu em.”

Đây là lần đầu tiên Kỷ Tụng Niên gọi mình là “Cục cưng”, Hàn Úc Phi có chút mừng thầm, ở trong lòng ngực anh hưng phấn kêu lên: “Kỷ Tụng Niên, anh có thể gọi lại một lần nữa không? Em rất thích nghe.”

Kỷ Tụng Niên vùi đầu vào cổ cô, phát ra âm thanh buồn bực: “Cục cưng.”

Cô “Ừm” một tiếng: “Em đây.”

Sau đó Kỷ Tụng Niên buông cánh tay đang ôm eo cô ra, anh đứng dậy, kéo tay cô qua: “Sắp muộn rồi, đi thôi.”

Hàn Úc Phi đi theo ở phía sau, rõ ràng thấy được lỗ tai anh đỏ một mảng, ngoài miệng chưa nói nhưng trong lòng thầm buồn cười, “Không ngờ Kỷ Tụng Niên cũng biết xấu hổ.”

Khi nhìn thấy Vưu Vịnh Từ mặc váy cưới, Châu Tiêu Tề nói chuyện với cô ấy, Hàn Úc Phi đã bật khóc, đặc biệt là ở câu nói:

“Nếu anh có thể trưởng thành sớm hơn

Có phải là sẽ không đánh mất em không.”

Nghe câu nói này, Hàn Úc Phi nghĩ đến một số điều, trong lòng có chút cảm xúc. Thật may mắn, khi trưởng thành, Hàn Úc Phi gặp lại Kỷ Tụng Niên và kết hôn với anh, bọn họ không bỏ lỡ nhau.

Tuy chưa xuất hiện trong thanh xuân của nhau nhưng tương lai còn dài, chúng ta còn có rất nhiều thời gian để tìm hiểu đối phương, chúng ta cứ từ từ.

Nghe được tiếng nức nở khe khẽ bên cạnh, Kỷ Tụng Niên quay đầu nhìn cô, mới phát hiện là cô khóc, anh lập tức dùng tay lau nước mắt cho cô nhưng càng lau càng nhiều. Cũng may bọn họ ngồi ở hàng cuối cùng, không có người ở đó, Kỷ Tụng Niên nghiêng người, ôm cô vào trong lòng, cúi đầu hôn lên gương mặt cô: “Đừng khóc, có anh đây.”

Một lát sau, Hàn Úc Phi ngừng nức nở, ngẩng đầu nhìn anh: “Kỷ Tụng Niên.”

Anh khẽ đáp lại: “Ừm.”

Nhận được phản hồi, Hàn Úc Phi tìm đến bờ môi anh và hôn lên.

Bởi vì không có kinh nghiệm, không cẩn thận cắn vào đầu lưỡi của anh. Lúc cô chuẩn bị rời khỏi, ngược lại bị anh đảo khách thành chủ (*), xâm chiếm môi mình.

(*) Đảo khách thành chủ (反客为主): Bị động thành chủ động.

Nhận thấy được có phản ứng, Kỷ Tụng Niên lập tức buông ra, vùi mặt vào cổ cô thở nhẹ.

Hàn Úc Phi hôn chưa đủ, nhỏ giọng hỏi bên tai anh: “Kỷ Tụng Niên, không được sao anh?”

Nghe câu nói này, Kỷ Tụng Niên ở phía dưới cổ cô cười xấu xa, nhẹ nhàng cắn trên cổ cô một ngụm: “Chẳng lẽ em muốn ở đây à?”

Hàn Úc Phi lắc đầu, đỏ mặt nói: “Cái đó… chúng ta trở về đi?”

Kỷ Tụng Niên không nói nhiều lời kéo tay cô đi ra ngoài rạp chiếu phim, đến bãi đỗ xe, anh mở cửa xe cho cô trước: “Đi ăn cơm trước.”

Kỷ Tụng Niên lái xe suốt quãng đường, đến nơi mà lần đầu tiên anh hẹn cô đi ăn cơm. Khi đến nơi, anh lập tức xuống xe mở cửa ra cho cô.

Sau khi khóa xe, anh nắm tay cô chạy chậm vào trong.

Hàn Úc Phi theo không kịp, trong lúc chờ thang máy, anh còn nhìn đồng hồ, cô không nhịn được hỏi:

“Kỷ Tụng Niên, sao nhìn anh có vẻ rất sốt ruột thế.”

Lúc này anh mới quay đầu nhìn cô: “Có à?”

Cô kiên định gật đầu: “Có.”

Anh không nói chuyện, chỉ nắm chặt tay cô, nói ở trong lòng mình: “Ừm, khá vội, vội vã cầu hôn để trở về ngủ với em.”

Anh không lạnh lùng lạnh nhạt như cô nghĩ, anh cũng là người có d*c vọng. Đối mặt với người mình yêu, anh cũng muốn chiếm làm của riêng, muốn làm điều xấu với cô.

Nhưng khi làm những việc này, anh muốn bù đắp một nghi lễ cho cô, cô gái của anh không thể thiếu những thứ gì.

Tình yêu, hẹn hò, cầu hôn, hôn lễ, anh sẽ cung cấp cho cô đầy đủ.

Kỷ Tụng Niên đưa cô lên sân thượng, được che kín bởi khí cầu, hoa tươi, đèn treo…

Anh đưa cô tới vị trí trung gian, lúc này Hàn Dữ đi ra, trong tay cầm khăn voan màu trắng, mang đến đội lên đầu cô.

Ba Hàn Bách Xuyên cũng đi ra, trong tay cầm một bó hoa hồng đỏ kiều diễm, trao cho cô.

Đến lúc này, Hàn Úc Phi mới hiểu ra, nước mắt lưng tròng: “Kỷ Tụng Niên, anh là… đang cầu hôn sao?”

Anh không nói, chỉ nhìn cô cười, chân phải anh quỳ xuống đất, đầu gối chân trái gập 90 độ, tay phải lấy từ trong túi quần tây đen ra một hộp nhỏ màu đỏ hình vuông rồi mở ra, giơ lên trước mặt cô.

Mấy ngày hôm trước thảo luận chuyện cầu hôn với Hàn Dữ và Lâm Tư Nhũng, anh còn thề son sắt nói bản thân tuyệt đối sẽ không khóc.

Mà giờ phút hiện tại quỳ trên mặt đất, anh cầm nhẫn trên tay có chút run nhè nhẹ, trong mắt cũng ngân ngấn lệ, chỉ cần chớp mắt thì nước mắt sẽ rơi xuống.

Anh hít sâu một hơi, ngẩng đầu đối diện với cô, chậm rãi mở miệng: “Phi Phi, em biết không, thật ra lần đầu tiên em xuất hiện ở bệnh viện, anh đã thích em rồi. Không biết em có cảm thấy anh “bi3n thái” hay không, thật ra lúc đó anh rất mê eo em, khi đó anh nghĩ rằng sao cô gái này gầy như vậy chứ, sau này ở bên em và được ôm em, quả thật em rất gầy.”

“Em nói với anh rằng từ nhỏ em đã thích anh, đây là điều mà anh không ngờ tới, nhưng vẫn cảm ơn em vì đã thích anh lâu như vậy, vất vả cho em rồi.”

Anh nuốt nước bọt, giọng nói có chút nghẹn ngào: “Em có đồng ý lấy anh, cho anh một cơ hội để chăm sóc em không?”

Tuy câu cuối cùng hơi cũ nhưng đây là anh, chân thật nhất, hứa hẹn nghiêm túc nhất.

Hàn Úc Phi đưa tay lau nước mắt trên khóe mắt, nghiêm túc hỏi hai vấn đề:

“Kỷ Tụng Niên, anh sẽ mãi mãi yêu em chứ?”

Anh trả lời là: “Anh sẽ mãi mãi yêu em.”

Thứ hai, cô hỏi: “Sau khi cưới anh, em sẽ không làm bà chủ gia đình, em phải có công việc và tiền bạc của riêng mình, anh không thể ép em làm những việc em không muốn, việc này, anh có thể đồng ý không?”

Đây là cô chừa cho mình một đường lui, lỡ như sau này anh không cần cô nữa, cô vẫn còn tiền bạc với công việc.

Nhưng Hàn Úc Phi không dự đoán được anh sẽ nói như vậy.

Anh gật đầu nói: “Kết hôn với anh, em vẫn tự do như trước, em mãi mãi là chính mình, em mãi mãi có quyền lựa chọn, anh sẽ không dùng hôn nhân để ép buộc em.”

Hàn Úc Phi đưa tay trái: “Em đồng ý.”

Kỷ Tụng Niên đeo nhẫn lên tay cô, hôn lên mu bàn tay cô.

Ngay khi chiếc nhẫn được đeo vào, có người nhảy ra từ chỗ tối hét lên: “Hôn một cái đi.”

Hàn Úc Phi nhìn thoáng qua xung quanh, nước mắt chảy dài. Có người nhà và bạn bè của bọn họ ở đây, có người nhà và bạn bè chứng kiến, đây cũng chính là một loại hạnh phúc.

Âm thanh xung quanh càng lúc càng lớn, ngón tay Kỷ Tụng Niên nâng cằm cô, cúi đầu hôn lên môi cô.

Khi kết thúc, Hàn Dữ đi tới, đặt tay lên vai Hàn Úc Phi, miễn cưỡng nói:

“Mười Sáu phải thật hạnh phúc nhé.”

Nói xong anh liền rút tay lại rồi rời đi. 

Sau khi về đến nhà, cô nhận được tin nhắn của “Ba” trên điện thoại, Hàn Úc Phi click mở ra xem, xem xong nước mắt không ngăn được mà rơi xuống.

“Lúc trước ba dễ dàng đồng ý cho các con kết hôn, là bởi vì muốn có người thay ba và anh trai chăm sóc con. Dù sao thì ba và anh trai cũng không thể chăm sóc con cả đời, nửa kia của con mới là người chăm sóc con và đi cùng con đến hết cuộc đời. Lúc này, ba thật sự muốn buông tay, con gái nhỏ lớn lên trong tay ba hiện tại đã thật sự lấy chồng, công chúa nhỏ của ba, mãi mãi hạnh phúc nhé.

Gia đình mãi mãi là điểm tựa của con. Nếu cậu ta bắt nạt con, hãy nhớ kỹ, con còn gia đình, con còn có ba và anh trai.”
 
Chương 6: Anh nợ em một hôn lễ, anh về trả nhé


Editor: Saki

Kỷ Tụng Niên từ trong bếp đi ra phát hiện cô ngồi trên ghế sô pha khóc, anh đi tới, ngồi xổm xuống trước mặt cô, lấy khăn giấy trên bàn lau nước mắt cho cô, lo lắng hỏi: “Sao vậy em?”

Hàn Úc Phi vươn tay ôm chầm lấy anh: “Kỷ Tụng Niên, chúng ta có gia đình.”

Anh vỗ lưng cô, dịu dàng an ủi: “Đúng vậy, gia đình thuộc về chúng ta.”

Chờ cô khôi phục cảm xúc bình tĩnh, anh hỏi: “Đói không em?”

Hàn Úc Phi ghé vào trong lòng ngực anh gật đầu: “Có chút ạ.”

Kỷ Tụng Niên đứng dậy đi vào nhà bếp, từ trong mang ra hai bát mì trứng cà chua, đặt ở trước mặt cô.

“Hôm nay hơi muộn, không thể ăn ở bên ngoài được, em ăn tạm cái này đi, lần sau đưa em đi ăn món ngon hơn.”

Hàn Úc Phi nhận lấy, không khách khí mà ăn.

Sau khi ăn xong, hai người dựa lưng vào ghế sô pha, anh mở miệng hỏi: “Ở rạp chiếu phim, lời em nói còn được tính không?”

Cô quay đầu hỏi: “Nói cái gì?”

Anh giữ nguyên, không bớt một chữ mà thuật lại nguyên văn một lần nữa cho cô: “Anh hỏi, chẳng lẽ em muốn ở đây à?”

“Em nói, chúng ta trở về đi.”

Im lặng mấy phút, Hàn Úc Phi ngồi trên đùi anh, ôm cổ anh rồi đặt nụ hôn lên môi anh, ánh mắt lo lắng nhìn anh.

Ngay khi cô ngồi lên đùi, bản thân đã có phản ứng, anh luồn tay trái vào trong sườn xám, tay phải đỡ phần cổ cô, anh đè cô ngã xuống ghế sô pha, bản thân bắt nạt cô, phát ra âm thanh khàn khàn bên tai cô: “Có thể không?”

Cô ngượng ngùng trả lời: “Có thể.”

Được cô đồng ý, Kỷ Tụng Niên chậm rãi hôn cổ cô rồi đến vành tai, đôi mắt, gương mặt, mũi, cuối cùng dừng lại trên môi cô.

Sau khi c ởi quần áo ra, Kỷ Tụng Niên lấy ra một cái “áo mưa” từ túi quần anh.

Nhìn hành động này của anh, Hàn Úc Phi không nhịn được hỏi: “Sao anh lại mang theo thứ tùy thân kia thế?”

Xong việc, Kỷ Tụng Niên mới trả lời vấn đề này của cô, thốt ra hai chữ: “Tiện lợi.”

Hai ngày tiếp theo, hai người đã chán ở nhà. Ngày thứ tư hai người mới đi làm trở lại.

Buổi sáng bị Trần Điềm gọi điện thoại bảo đến phòng làm việc, vốn tưởng công việc xảy ra vấn đề gì, không ngờ là tình cảm cô ấy xảy ra vấn đề.

Hàn Úc Phi vào cửa sau, Trần Điềm kéo cô đến bên mình, sốt ruột hỏi: “Phi Phi, làm sao bây giờ?”

Hàn Úc Phi tò mò hỏi: “Cái gì mà làm sao bây giờ?”

Cô ấy ấp a ấp úng nói: “Mình… mình ngủ với anh ta rồi.”

Hàn Úc Phi khiếp sợ nhất thời không nói nên lời, cô bình tĩnh một lúc, phân tích cho cô ấy: “Sau khi phát sinh chuyện này, phản ứng của anh ta như thế nào?”

Biểu hiện của cô ấy cam chịu, nói chuyện ấp a ấp úng, thậm chí còn không tin chính mình nói ra: “Anh ta… anh ta sẽ cưới mình.”

“Vậy cậu tin không?” Hàn Úc Phi hỏi.

Trần Điềm ngồi xổm xuống, ôm chặt cánh tay của mình: “Mình không biết, hiện tại mình đang rất rối, mình không biết bây giờ phải làm gì cả.”

Hàn Úc Phi ngồi xổm xuống theo Trần Điềm, ôm cô ấy, an ủi nói: “Trần Điềm, một người thật lòng yêu thương cậu, là trước khi kết hôn sẽ không phát sinh quan hệ với cậu, anh ấy sẽ quý trọng cậu, tôn trọng cậu, mà không phải còn chưa xác định mối quan hệ đã phát sinh hành vi tình d*c với cậu.”

Cô ấy có chút hối hận khóc, “Mình biết, chỉ là mình rất yêu anh ấy.”

“Tên của anh ta là gì? Cậu có phương thức liên lạc của anh ta không? Mình đi tâm sự với anh ta.” Hàn Úc Phi hỏi.

Cô ấy vừa khóc vừa lấy từ trong túi ra một tấm bưu thiếp, có bốn chữ lớn được in trên đó: 

“Quán bar Tư Nhũng.”

Góc phải bên dưới còn in tên anh ta bằng phông chữ nhỏ: 

“Lâm Tư Nhũng.”

Nhìn thấy tên này, Hàn Úc Phi cảm thấy hơi quen thuộc, giống như đã từng nghe qua ở đâu rồi, bỗng nhiên trong đầu chợt loé lên một tia sáng, cô nhớ đến là lần trước xem phim, Kỷ Tụng Niên nhắc tới người đề cử phim điện ảnh kia.

Ở phòng làm việc một ngày, buổi tối Hàn Úc Phi thu dọn đồ đạc về nhà. Lúc đẩy cửa ra, một cơn gió lạnh ập vào trước mặt, cô ngẩng đầu nhìn bầu trời, không nghĩ trong chớp mắt đã đến mùa đông.

Đi ngang qua một cửa hàng bán tôm hùm đất, cô ngừng lại, đi vào mua một cân (*) tôm hùm đất, nhân tiện mua thêm hai chai bia.

(*) Một cân của Trung Quốc được tính bằng 0,5968 kg ở Việt Nam.

Sau khi thanh toán, Hàn Dữ gọi điện thoại tới.

“Mười Sáu, em tan tầm chưa? Tan tầm rồi thì đến nhà anh trai ăn cơm.”

Cô nhìn hộp tôm hùm đất bị đóng gói với hai chai bia, cẩn thận hỏi: “Em có thể không đi được không?”

Anh ấy không chút khách khí nói: “Kỷ Tụng Niên đồng ý rồi.”

Cô có chút tiếc nuối thở dài: “Được rồi, bây giờ em qua đây.”

Lúc cô đến nhà Hàn Dữ, Kỷ Tụng Niên còn chưa tới, Hàn Dữ đang bận việc trong nhà bếp, trên ghế sô pha trong phòng khách có một người đang ngồi chơi game. Cô cầm đồ trên tay, đặt ở trên bàn ăn cơm, đi đến ghế sô pha ngồi xuống.

Không khách khí mà cầm lấy quả nho trên bàn ăn, nhìn anh một cái.

Lâm Tư Nhũng nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu nhìn cô, phát hiện là cô, kích động mà kêu một tiếng: “Chào chị dâu.”

Mới bỏ quả nho vào trong miệng chưa kịp cắn, bị anh ta làm cho giật mình, cô gật đầu hai lần: “Chào cậu.”

Anh ta buông điện thoại, đứng lên, nghiêm túc giới thiệu nói: “Chào chị dâu, em tên là Lâm Tư Nhũng, là em họ của Kỷ Tụng Niên, cũng là người anh em tốt của Hàn Dữ.”

Nghe được cái tên “Lâm Tư Nhũng”, trong lòng Hàn Úc Phi run lên, cô mở to đồng tử nhìn anh ta, nhìn khắp người anh ta từ trên xuống dưới, phát hiện bề ngoài của anh ta rất đẹp trai, không ngờ bên trong lại là một trai đểu.

Cô xấu hổ gật đầu nhưng vẫn lịch sự mà giới thiệu bản thân một lần nữa: “Chào cậu, tôi tên Hàn Úc Phi, là vợ của Kỷ Tụng Niên, cũng là em gái của Hàn Dữ.”

Anh ta ngồi xuống, lộ ra vẻ bối rối, giọng nói không đàng hoàng: “Em biết, hồi học đại học, Hàn Dữ luôn khoe với mọi người rằng anh ấy có một cô em gái rất xinh đẹp. Vào ngày hai người đăng ký kết hôn, Kỷ Tụng Niên còn đã gửi ảnh hai người kết hôn để khoe ở trong nhóm gia đình.” 

Nói xong, anh chuẩn bị lấy từ trong túi ra một điếu, nghĩ đến cô còn ở đây, ngượng ngùng nhét điếu thuốc vào túi, rút tay lại, chua xót nói: “Còn em, chỉ là một người cô đơn.”

Cô hái một quả nho trên bàn đưa lên miệng, nhìn anh mỉm cười nói: “Là sao, nghe nói cậu cũng muốn kết hôn, sao lại thành người cô đơn rồi?”

Anh ta ngước mắt, trong mắt tràn đầy vẻ không thể tin được hỏi: “Sao chị biết?”

Lúc này cửa vừa lúc kêu “ken két” một tiếng, Kỷ Tụng Niên đẩy cửa bước vào, trong tay xách theo một cái túi chứa đầy rượu.

Hàn Úc Phi từ sô pha bật dậy, chạy chậm tới ôm anh một cái, kêu một tiếng: “Ông xã.”

Kỷ Tụng Niên có chút kinh ngạc, chuẩn bị cúi đầu hỏi một câu thì Hàn Dữ từ trong nhà bếp bưng mâm ra, nhìn thấy tư thế của bọn họ, sốt ruột kêu lên: “Làm gì thế, làm gì thế? Không thấy còn có người sao?”

Hàn Úc Phi buông lỏng tay ra, đi vào nhà bếp giúp bưng thức ăn, để lại một mình anh đứng tại chỗ.

Sau khi cơm nước xong, Hàn Úc Phi và Lâm Tư Nhũng oẳn tù tì uống rượu, hai người chơi chẳng phân biệt trên dưới, đều uống say khướt, ngồi ở bên cạnh bọn họ là hai người đàn ông, họ có ý định ngăn cản, không ngờ bị Hàn Úc Phi mắng: “Hai người không được ngăn em uống rượu với trai đểu.”

Lâm Tư Nhũng vốn đã uống say nằm trên mặt bàn, nghe câu nói này, đứng dậy một lần nữa, hét lên: “Mấy người mới là đồ đểu, cả nhà mấy người mới là đồ đểu.”

Tay trái Hàn Úc Phi ôm đầu, tay phải chỉ vào gương mặt say khướt của anh ta mắng: “Đúng vậy, cậu không phải là trai đểu, cậu còn không xứng với trai đểu, lừa con gái người ta ngủ với cậu, nói cậu là chó, cũng sỉ nhục chó.”

Lâm Tư Nhũng bị dỗi không nói nên lời, để có thêm can đảm, anh dùng tay vỗ mặt bàn, lời lẽ hùng hồn nói: “Em đã nói là sẽ kết hôn với cô ấy, nếu gọi em là chó, thì cũng là chó thành thật.”

Hai người ăn dưa (*) ở bên cạnh, không nhịn được cười lên tiếng.

(*) “Ăn dưa”, hay “quần chúng ăn dưa” vốn là từ lóng trên mạng xã hội Trung Quốc, được phiên âm sang tiếng Việt. Trong đó, “dưa” ám chỉ những tin đồn. Còn “quần chúng ăn dưa” dùng để chỉ những người thích nghe ngóng thông tin không rõ nguồn gốc về một sự việc nào đó được lan truyền, theo Bách khoa toàn thư Baidu.

Hàn Úc Phi ôm đầu tiếp tục nói thêm: “Cậu thành thật? Nếu cậu muốn thành thật thì sẽ không đề cử các cặp đôi xem 《 Hôn lễ của em 》, cậu không chỉ có đểu, mà còn là trai thẳng nữa.”

Nói xong cô chuẩn bị ngã xuống, may mắn được Kỷ Tụng Niên kịp thời đỡ lấy nên mới không ngã xuống đất. 

Thấy cô ngã xuống, Lâm Tư Nhũng muốn giữ sĩ diện cũng nằm sấp theo.

Kỷ Tụng Niên và Hàn Dữ liếc nhìn nhau, mỗi người kéo một người rời đi.

Đi ra cửa, Kỷ Tụng Niên cõng cô lên, còn kiễng chân hai lần, không ngờ rằng cô không những gầy, mà cõng trên lưng cũng không nặng.

Nhanh chóng đến nơi đỗ xe, Hàn Úc Phi mơ mơ màng màng nỉ non một câu bên tai anh. Kỷ Tụng Niên không nghe rõ, anh dừng bước chân, xoay đầu dịu dàng hỏi: “Cục cưng, em đang nói gì vậy?”

Cô lặp lại một lần, ghé vào bên tai anh, phát ra âm thanh rõ ràng: “Anh trai da trắng.”

Anh có chút ngoài ý muốn, vài giây sau mới định thần lại, đáp lại: “Ừm, anh đây.”

Sau khi về đến nhà, Hàn Úc Phi tỉnh rượu hơn một chút. Khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, cô nhón chân, hai tay ôm lấy cổ anh, lưu luyến hôn lên khóe miệng anh.

Kỷ Tụng Niên không nhận ra được cô hôn, phải mất một lúc để anh phản ứng lại, cuối cùng đảo khách thành chủ (*) cạy môi và răng của cô ra.

(*) Đảo khách thành chủ (反客为主): Bị động trở thành chủ động.

Xong việc, anh ghé vào tai cô khẽ hỏi: “Tại sao Hàn Dữ gọi em là Mười Sáu vậy?”

Cô hôn lên khóe miệng anh một cái, khẽ cười: “Bởi vì chữ “Phi” của em có mười sáu nét.”

Anh có chút ghen trả lời, “Ồ, vậy sau này anh sẽ gọi em là Tiểu Tám, bởi vì “Úc” có tám nét.”

Cô cười xấu xa một tiếng, “Được, anh trai da trắng.”

Anh xoay người ức hiếp, lại làm lần nữa.



––

Ngày đầu của Tết Nguyên Đán, Kỷ Tụng Niên nhận được thông báo đang phát sinh dịch ở một khu vực, nên anh đã tình nguyện tham gia.

Hàn Úc Phi đang đi làm thì nhận được tin nhắn của anh, tuy rằng trong lòng tràn đầy bất an nhưng vẫn ủng hộ sự lựa chọn của anh.

Giờ phút này người khác gặp nạn, quốc gia yêu cầu, bọn họ cần phải lao ra tiền tuyến, vì người khác, vì quốc gia mà cống hiến một phần sức lực của mình, việc làm đó rất có ý nghĩa trong thời điểm này. Thân là người nhà của anh, cô nên ủng hộ sự lựa chọn của anh.

Hi vọng sẽ có một ngày, mọi người đều có thể chiến thắng bóng tối, mở ra ánh sáng, tháo khẩu trang xuống và đi đến các nơi.

Buổi tối sau khi về đến nhà, Hàn Úc Phi nhận được tin nhắn Wechat của anh, nội dung rất ngắn nhưng lại khiến cô bật khóc.

“Chờ anh trở về, sẽ bù đắp cho em một hôn lễ.”

Trên màn hình có vài giọt nước mắt của cô, cô lau khô màn hình, nghiêm túc gõ chữ: “Chờ anh, an toàn trở về.”

Chỉ với sáu từ này, dù thế nào đi nữa, anh phải bình an về nhà, cho cô gái của anh một hôn lễ long trọng.

––

Chủ nhật hai tuần sau, Hàn Dữ sợ cô ở nhà một mình nhàm chán, anh cố ý kéo vali qua ở lại.

Ở một tháng, Hàn Úc Phi đã quen với món cá kho mà anh ấy làm, cô nằm trên sô pha, trêu chọc nói: 

“Anh trai, khi nào thì anh đưa bạn gái về thế?”

Anh vừa thu dọn bát đũa, vừa hỏi một cách kỳ lạ: “Sao thế? Mới có một tháng mà em đã chán anh rồi à? Lúc trước em sống với anh hơn hai mươi năm đó.”

Cô không vội vàng, từ trên sô pha ngồi dậy, lắc đầu, “Không dám không dám, sao em lại chán anh được.”

Một lát sau, anh từ trong nhà bếp đi ra, ngồi trên sô pha đối diện với cô, nở nụ cười: “Nói cho em một bí mật, em muốn nghe không?”

Cô cúi người, cười hỏi: “Anh có bạn gái à?”

Anh đẩy mặt cô ra: “Không phải.”

“Vậy đó là cái gì?” Cô tiếp tục thò lại gần hỏi.

Hàn Dữ ghé sát vào tai cô, giống như đang nói một bí mật của người nào đó.

Anh to giọng nói: “Tên bi3n thái Kỷ Tụng Niên đó, lần đầu thêm Wechat của em đã để ghi chú của em là A, em nói xem có phải cậu ta sớm có ý đồ với em rồi không?”
 
Chương 7: Tối nay chúng ta cùng nhau tắm rửa nhé (Hoàn chính văn)


Editor: Saki

“Kể từ giây phút trái tim rung động, em chính là kế hoạch A và cũng là sự lựa chọn hàng đầu của anh.” ––— Kỷ Tụng Niên

––

Cô ngẩn người, không thể tin được nói: “Sao có thể chứ, là em theo đuổi anh ấy trước, cũng là em thích anh ấy trước mà.”

Hàn Dữ nghiền ngẫm nhìn chằm chằm cô, “Con người của cậu ta, có việc gì luôn giấu trong tận đáy lòng, không chừng cậu ta cũng đã sớm thích thầm em rồi.”

Cô không nói chuyện, lấy điện thoại muốn hỏi anh nhưng lại sợ quấy rầy đến anh, cuối cùng lựa chọn từ bỏ, chuẩn bị chờ anh trở về để hỏi rõ ràng.



Ba tháng trôi qua.

Vào ngày 9 tháng 4, tất cả các nhân viên y tế chi viện đã chiến thắng trở về, Hàn Úc Phi mua một bó hoa hải đường, đứng ở trước cửa chung cư đợi anh về. 

Hàn Dữ đứng ở bên cạnh, bộ dạng giống như chưa tỉnh ngủ, anh ấy dựa vào tường, vẻ mặt thiếu kiên nhẫn, “Đã mười hai giờ trưa rồi, sao còn chưa tới vậy?”

Hàn Úc Phi đá nhẹ vào cẳng chân của anh ấy, “Tối qua anh đi ăn trộm à? Mười hai giờ mà còn buồn ngủ?”

Anh ấy che miệng ngáp một cái, “Tối qua chơi game với Giản Trúc cả đêm, bây giờ buồn ngủ quá.”

Giản Trúc là bạn gái của anh ấy, gặp trên web hẹn hò cách đây một tháng, kém hơn Hàn Dữ bốn tuổi, vừa mới tốt nghiệp đại học, vừa hay lại là thực tập sinh của công ty anh ấy. 

Hàn Úc Phi trêu ghẹo anh trai mình, “Mới có một buổi tối mà anh đã không chịu được sao?” Cô cố nén cười: “Lỡ như sau này kết hôn, anh có chịu nổi không?”

Hàn Dữ có chút tức giận, chỉ vào cô nói: “Sao từ khi em kết hôn với chó Kỷ Tụng Niên, bây giờ đầu óc của em toàn là những thứ đen tối thế? Nhanh chóng bỏ hết những thứ đen tối ấy trong não em ra đi.”

“Đều là người trưởng thành cả rồi, có gì không thể nói chứ?” Cô chớp mắt nhìn anh ấy. 

Vừa định xách cô lên mắng, một giọng nói trong trẻo vang lên: “Hai người là học sinh tiểu học à, lớn như vậy mà còn cãi nhau?”

Hàn Úc Phi nhìn anh có chút kích động, cô chạy về phía anh, cho anh một cái ôm thật lớn: “Chúc mừng bác sĩ Kỷ chiến thắng trở về.”

Nhìn bọn họ cảm thấy nhàm chán, bản thân ngại làm phiền họ, trước khi rời đi anh ấy để lại một câu, “Trở về là được, anh đi về trước để ngủ bù, không cần gọi anh ăn cơm đâu.”

Đợi Hàn Dữ đi xa, Kỷ Tụng Niên mới hỏi: “Sao anh ấy lại ở đây vậy?”

“Anh ấy sợ em ở một mình không yên tâm, nên đã tới đây ở.” Cô trả lời.

Anh nheo mắt, nhìn chằm chằm vào cửa nhà. Chờ ăn cơm trưa xong, anh lên lầu mở cửa phòng cho khách, đi vào vén chăn của anh ấy lên.

Cảm thấy lạnh, Hàn Dữ mở mắt ra, trừng mắt nhìn anh, “Cậu có việc gì sao?”

“Anh có thể về nhà.” Anh nghiêm túc trả lời.

Hàn Dữ không nói nên lời, từ trên giường ngồi dậy, “Kỷ Tụng Niên, cậu là chó, cậu biết không?”

“Lúc trước không biết, bây giờ biết rồi.”



Hai bên im lặng một lúc, Kỷ Tụng Niên chậm rãi mở miệng: “Tôi sợ buổi tối làm phiền đến anh.”



Hàn Dữ tức giận trừng mắt nhìn anh, an phận từ trên giường xuống dưới, vừa mặc quần áo, vừa nhỏ giọng châm chọc: “Kết hôn thật ghê gớm.”

Cho dù anh ấy nói nhỏ nhưng Kỷ Tụng Niên vẫn nghe được, anh đi qua người anh ấy, nói: “Ừm, đúng là ghê gớm, bởi vì có thịt hợp pháp để ăn.”

Tay anh ấy đang mặc quần áo ngừng lại, muốn đấm vào mặt anh hai cái nhưng người trong nhà không thể đánh người trong nhà, anh ấy cố nén xuống nhưng vẫn lớn tiếng mắng một câu, “Kỷ Tụng Niên, con người của cậu, sớm biết lúc trước cậu nói với tôi rằng muốn kết hôn với em gái tôi, lúc đó tôi nên đánh cậu trước một trận.”

Kỷ Tụng Niên đi ra ngoài cửa, cười nói: “Cảm ơn anh trai vì lúc đó đã không đánh.” Nói xong anh lập tức đóng cửa lại, sợ anh ấy sẽ quay lại.



Buổi tối sau khi tắm rửa xong hai người nằm ở trên giường, dùng máy chiếu chiếu phim điện ảnh 《 The Titanic 》. Hàn Úc Phi giả vờ không để ý hỏi: “Kỷ Tụng Niên, em có thể xem điện thoại anh một chút được không?”

Anh không hề nghĩ ngợi, lập tức đưa cho cô. Vừa mở điện thoại của anh ra liền xuất hiện hình ảnh khuôn mặt cô lúc đang ngủ, điện thoại cũng không có mật khẩu, chỉ cần trượt là có thể trực tiếp mở khóa, hình nền bên trong điện thoại là hình ảnh bọn họ lúc cầu hôn. Giao diện điện thoại của anh cũng rất gọn gàng, không có game, không có ứng dụng video, cũng không có ứng dụng giải trí linh tinh các thứ, chỉ có Wechat và ứng dụng nghe nhạc, còn có một ứng dụng mua sắm màu cam khá nổi bật.

Cô mở ứng dụng mua sắm của anh ra trước, ngạc nhiên phát hiện trong giỏ hàng có vài thỏi son và ba chiếc váy hai dây.

Hàn Úc Phi giơ điện thoại lên trước mặt anh, “Mua cho em sao?” Anh liếc nhìn rồi khẽ gật đầu, “Ừm, cảm thấy mấy thứ này dùng trên người em sẽ rất đẹp.”

Cô thở dài: “Tiếc quá, bây giờ còn chưa tới mùa hè, mặc không được.”

“Em có thể ở trong phòng mặc cho anh xem.” Anh nghiêm túc trả lời.

Cô ngẩng đầu hỏi: “Kỷ Tụng Niên, anh cố ý hả?”

“Ừm, bị em đoán được rồi.” Anh hôn lên trán cô.

Từ ứng dụng mua sắm thoát ra, lòng hiếu kỳ click vào Wechat của anh, quả nhiên ở vị trí trên cùng, cô thấy được chữ “A”.

Cô không nhịn được, nước mắt lưng tròng, thì ra được yêu, được lựa chọn kiên định cũng có thể xảy ra với cô. 

Anh không cố ý thông báo chính thức nhưng anh lại có thể cho tất cả mọi người biết bọn họ đã kết hôn.

Cô nhớ rõ bắt đầu từ ngày họ kết hôn, hình nền Wechat của Kỷ Tụng Niên chính là hình bọn họ kết hôn, chữ ký Wechat của anh cũng viết ba chữ “Hàn Úc Phi”. Cô không ngờ anh sẽ làm tất cả như vậy, mối quan hệ với cô và của bọn họ, anh đều lặng lẽ mà không để lộ ra.

Một giọt nước mắt từ trên má cô lăn dài xuống, cô dịu dàng hỏi: “Kỷ Tụng Niên, em có thể sinh con cho anh được không?”

Anh có chút kinh ngạc, cúi đầu nhìn cô, phát hiện cô khóc, anh đưa tay lau khô nước mắt trên mặt cô, hôn lên khóe miệng cô, “Quá trình mang thai rất vất vả, hơn nữa hiện tại công việc của anh khá bận rộn, nếu em mang thai ở nhà một mình, anh sẽ không yên tâm, đợi một hoặc hai năm nữa rồi nói.”

Cô nắm lấy tay anh hỏi: “Kỷ Tụng Niên, anh trai em nói anh đã sớm có ý đồ với em, có thật không vậy?”

Anh do dự một lát, vùi đầu vào xương cổ cô, “Ừm, khi còn nhỏ lần đầu tiên gặp em, nhưng mà lúc đó em còn nhỏ, anh không dám có nhiều ý nghĩ không tốt với em. Hơn nữa Hàn Dữ vẫn “Muội khống” (*), hồi cấp hai anh học chung lớp với anh ấy, bởi vì em nói với anh ấy là anh có ngoại hình đẹp trai, nên anh ấy không nói chuyện với anh một tuần.”

(*) Muội khống: thương yêu cưng chiều em gái đến mức cuồng.

“Sau đó hai anh làm sao hòa giải?” Cô tò mò hỏi.

“Anh ấy nói anh ấy hết giận, không tranh cãi với anh nữa.”



Không ngờ lúc Hàn Dữ học cấp hai là “Trung nhị nam” (*).

(*) Trung nhị nam – Chūnibyō (中二病) là một từ lóng xuất phát từ Nhật Bản, chỉ chứng tâm lý thường xảy ra với các thiếu niên đang trong tuổi dậy thì ở khoảng năm 2 của trung học Nhật Bản (tương đương lớp 8 ở Việt Nam).

Lúc này Kỷ Tụng Niên cắn một ngụm ở trên vai cô, “Cục cưng, anh có thể l.àm t.ình với em không?” Cô rùng mình một cái, không nói chuyện, liền đưa tay vào trong quần áo anh.

Được đền đáp lại, anh vươn tay lấy “áo mưa” trên tủ đầu giường.



Chờ ngày hôm sau cô tỉnh dậy, Kỷ Tụng Niên đã trở lại làm việc trong bệnh viện, cô mở điện thoại ra xem, thấy mười một tin nhắn từ người liên hệ “Bác sĩ Kỷ”.

Cô nhấn vào xem, bên trong có mười tấm ảnh, trong đó có năm tấm là hình ảnh của chiếc váy cưới màu trắng, năm tấm còn lại là hình ảnh trang phục Tú Hòa, bên dưới còn có tin nhắn của anh: “Trong hôn lễ, em muốn mặc váy cưới hay trang phục Tú Hòa, hay mặc cả hai?”

Nhìn thấy tin nhắn này, cô hơi ngừng lại, cố gắng điều chỉnh tâm tình của mình rồi mới nhắn tin cho anh: “Động tác của ông Kỷ nhanh chóng quá.” 

Hai phút sau.

“Nói được thì làm được, hứa với em thì anh sẽ không thất hứa. Một chiếc váy cưới là ước mơ của mỗi công chúa khi còn nhỏ, cho nên công chúa của anh không thể thiếu được.”

Nhìn thấy những lời này, Hàn Úc Phi không cảm động là giả. Cô rất may mắn khi lấy được Kỷ Tụng Niên, con người này có chút lạnh lùng, không nói nhiều như những người đàn ông khác nhưng lại dành hết sự lãng mạn và dịu dàng của mình cho cô. 

Trong khoảng một tháng tới, hai người cùng nhau tham gia lên kế hoạch cho hôn lễ, hôn lễ sẽ được tổ chức vào ngày 14 tháng 5. 

Cô dâu mặc trang phục Tú Hòa, chú rể mặc âu phục đen, hôn lễ được tổ chức theo kiểu Trung Quốc.

Buổi tối sau khi kết thúc, Kỷ Tụng Niên hơi say. Sau khi tiễn khách xong, anh lảo đảo trở về phòng, bộ dạng ngoan ngoãn ngồi trên giường, nhìn vợ ngồi ở trước gương tháo trang sức.

Chờ cô tháo xong, anh từ trên giường đứng dậy, đi theo cô đến phòng tắm, bộ dạng say khướt nhưng cực kỳ nghiêm túc nói: “Vợ ơi, tối nay anh muốn tắm với em.”

Không chờ cô phản ứng, anh đóng cửa lại và bắt đầu c ởi quần áo.

Lần đầu tiên tắm cùng nhau, Hàn Úc Phi có chút không thoải mái, động tác tắm hơi cứng đờ.

Kỷ Tụng Niên rất tự nhiên cầm lấy vòi hoa sen rửa sạch sẽ bọt bóng bóng trên người cô, tắm xong còn cẩn thận dùng khăn lông lau sạch nước trên người cô.

Khi chuẩn bị mặc quần áo, anh ném quần áo sang một bên, cúi người hôn lên môi cô.



Nửa đêm Hàn Úc Phi nằm mơ, trong mơ bọn họ quay lại lần đầu tiên gặp nhau khi còn nhỏ, cô gõ cửa nhà anh, anh mở cửa ra, nhìn cô cười nói: “Em đã đến rồi.”



Hạ đi thu tới, em cũng đi vào tương lai của anh, lúc trước vừa gặp đã yêu, bây giờ cũng được như ý nguyện.

Khi đi gặp em, đường xá tuy xa xôi nhưng khi chạm được đích đến, mọi vất vả đều đáng giá.



Tác giả có lời muốn nói: Kế hoạch A bắt nguồn từ internet.



Ở đời khi gặp người mình yêu, phải nhớ dũng cảm.

Hy vọng tất cả các cô gái đều có thể gặp được một người vô cùng yêu bạn, một nửa lãng mạn và dịu dàng, còn nếu chưa gặp được, bạn nhất định phải yêu bản thân mình trước.

XONG PHẦN CHÍNH TRUYỆN
 
Chương 8: Ngoại truyện 01: Trần Điềm x Lâm Tư Nhũng (Hoàn toàn văn)


Editor: Saki

Trải qua ngày đó bị dỗi ở nhà Hàn Dữ, buổi sáng ngày hôm sau, Lâm Tư Nhũng đã sớm cầm sổ hộ khẩu đi đến nhà cô bấm chuông.

Trần Điềm nhìn thấy anh qua mắt thần gắn cửa, cô che miệng dựa lưng vào cửa, không dám phát ra âm thanh.

“Trần Điềm, anh biết em ở bên trong, nếu em không ra thì anh sẽ đập cửa đấy.”

Cô do dự mở cửa ra, nhìn anh sốt ruột hỏi: “Anh có chuyện gì sao?”

Anh giơ sổ hộ khẩu trong tay lên: “Trần Điềm, chúng ta kết hôn đi.”

Bước ra từ Cục Dân Chính, Trần Điềm còn chưa hoàn hồn, ngơ ngác nhìn giấy chứng nhận kết hôn trong tay, “Chúng ta… cứ như vậy mà kết hôn à? ”

Anh dùng ngón trỏ búng vào trán cô, “Đúng vậy, bà Lâm.”

Cô có chút hoảng hốt chuẩn bị thoát khỏi hiện trường, “Ồ, em về nhà trước đây.”

Lâm Tư Nhũng vươn tay kéo cánh tay của cô, “Đi mua đồ trước đã.”

Anh vừa kéo cô đi vừa nói.

Nhìn đám đông náo nhiệt, cô hơi lo lắng và sợ hãi. Cô cố gắng muốn thoát khỏi tay anh, nói: “Em không muốn đi, một mình anh đi đi, em muốn về nhà.”

Nói xong cô liền chạy đi.

Để lại Lâm Tư Nhũng đứng một mình tại chỗ suy nghĩ, có phải vừa rồi mình quá táo bạo nên làm cô sợ không?

Anh chạy tới cửa hàng trang sức mua một chiếc vòng cổ có hình ngôi sao trên đó, chuẩn bị đi tìm cô.

Trên đường đi còn không quên nhắn tin cho Kỷ Tụng Niên: 

【 Anh trai, anh hỏi chị dâu giúp em một chút, có điều gì mà Trần Điềm chán ghét hoặc không thích làm không? 】

Kỷ Tụng Niên:【 Phi Phi nói cô ấy mắc chứng sợ xã hội nghiêm trọng, không thích ra ngoài.】

【 Được rồi, cảm ơn anh trai!】

Sau khi hiểu rõ tình hình, Lâm Tư Nhũng khởi động xe đi đến nhà Trần Điềm.

Đến trước cửa nhà cô, anh ho nhẹ hai tiếng rồi bấm chuông cửa.

Một lát sau, Trần Điềm mới ra mở cửa, cô thò đầu ra: “Có việc gì sao?”

“Chúng ta đã kết hôn rồi, lúc này mới qua bao lâu mà em quên nhanh như vậy chứ?”

Trần Điềm: “Cho nên…?”

Anh kiên nhẫn nói: “Đương nhiên là vợ chồng phải ở cùng nhau.”

Anh đẩy đầu cô ra, đẩy cửa nhà cô đi vào, sau đó thuận tay đóng cửa lại. Anh lấy chiếc hộp nhỏ từ trong túi ra, giơ lên trước mặt cô nói: ”Vợ của anh, tân hôn vui vẻ!”

Trần Điềm không trả lời, cẩn thận hỏi: “Cái gì thế?”

“Em mở ra xem đi, chắc chắn sẽ biết thôi.” Vẻ mặt anh chiều chuộng nhìn chằm chằm cô.

Lúc này cô mới nhận lấy, chậm rãi mở hộp ra, bên trong là một chiếc vòng cổ ngôi sao màu vàng kim.

Cô nói: “Đẹp quá.”

Lâm Tư Nhũng dịu dàng hỏi: “Có cần anh giúp em đeo lên không?”

Sau khi được cô gật đầu đồng ý, lúc này anh mới lấy vòng cổ trong tay cô giúp cô đeo lên.

Anh vòng ra phía sau cô, vén tóc cô ra phía trước, tháo khoen vòng cổ, đưa vòng cổ vòng qua cằm cô, rồi cài khoen ở sau gáy cô. 

Sau khi buông tay ra, thừa dịp cô không chú ý, anh đặt trên má cô một nụ hôn, “Lần tới cùng nhau ra ngoài, đeo nhẫn lần nữa đi.”

Trong phút chốc, gương mặt Trần Điềm như bị thiêu đốt.

Cô cúi đầu muốn bỏ chạy, không ngờ bị Lâm Tư Nhũng ngăn lại, anh ôm cô từ phía sau, cúi đầu xoa xoa tai cô “Ngại ngùng à?”

Trần Điềm không mở miệng nhưng Lâm Tư Nhũng đã đoán được.

Anh vùi đầu vào cổ cô, cố ý nhỏ giọng hỏi: “Bà Lâm, anh hơi mệt nên muốn ngủ, phòng của em ở đâu vậy?”

Giờ phút này trái tim Trần Điềm đập loạn nhịp, cô điều chỉnh lại hô hấp của mình, nói, “Anh buông ra trước đi, em đưa anh qua.”

Anh “Ồ” một tiếng, buông lỏng tư thế đang ôm cô, đổi thành nắm tay.

“Vậy em dắt anh đi.”

HẾT
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top