Cập nhật mới

Dịch Full Tình Yêu Tác Hợp

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
622,593
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Tình Yêu Tác Hợp

Tình Yêu Tác Hợp
Tác giả: Từng tuần trôi qua
Tình trạng: Đã hoàn thành




(tên thân mật: Em chồng trà xanh) 

Tác giả: Từng tuần trôi qua

Dịch giả: sylvia

Thể loại: Đoản, ngôn tình, HE, 1vs1

Văn án

Tôi và Đoàn Châu kết hôn gần một năm, nhưng quan hệ giữa chúng tôi vẫn lạnh nhạt và xa cách.

Tôi biết anh ấy vốn không thích tôi, trùng hợp ngay lúc này mẹ chồng lại đưa em gái nuôi trà xanh của Đoàn Châu đến nhà chúng tôi.

Vốn định nhân dịp này ly hôn luôn, nhưng tôi không ngờ tới em gái nuôi không phải được cử đến để đu bám Đoàn Châu, mà là tôi.

Đúng lúc Đoàn Châu nhận được chỉ thị cử đi công tác.

Em gái liền thân mật kéo cánh tay tôi, ngọt ngào cười, "Tốt quá, vậy tối nay em sẽ ngủ cùng với chị dâu nhé."

Tôi còn chưa kịp nói chuyện, Đoàn Châu lại hủy bỏ kế hoạch đi công tác, anh tách hai chúng tôi ra, hung dữ nói với em gái, "Đêm nay chị dâu em ngủ cùng anh."
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
622,593
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1


1.

Dưới lầu truyền đến tiếng mở cửa "lách cách", tôi vội vàng nhét giấy ly hôn trong tay vào trong ngăn kéo, làm bộ như không có việc gì xuống lầu.

"Trong phòng bếp có cơm, để em đi hâm nóng lại cho anh?"

Đoàn Châu cởi áo khoác, liếc mắt nói: "Không cần."

Ba chữ, đơn giản lại lạnh lùng.

Cuối cùng anh vẫn nói thêm một câu: "Cám ơn".

Cám ơn cái gì?

Cám ơn tôi mười tháng qua mỗi ngày đều như vắt tranh đợi anh về nhà?

Dù gì trên danh nghĩa chúng tôi vẫn là vợ chồng, không phải đối tác làm ăn, việc chờ đợi này cũng đáng để khách sáo với nhau vậy sao?

Cùng nhau gần một năm, nhưng tôi chưa bao giờ cảm thấy mình thật sự hiểu Đoàn Châu.

"Bội Bội, ngày mai tôi phải đi sớm."

Tôi co quắp đứng ở góc tường phòng ngủ, nhìn Đoàn Châu đem gối đầu, chăn mền của mình chuyển đến phòng khách.

Đó là thói quen của anh.

Đêm trước mỗi chuyến công tác đều ngủ phòng khách.

Anh nói vì không muốn quấy rầy tôi ngủ, nhưng thực tế, vì công việc mà Đoàn Châu thường xuyên không ở nhà, vậy nên bình thường chúng tôi rất ít khi nằm chung một giường.

Tôi mở miệng, định nói với anh rằng tôi không ngại bị quấy rầy.

Nhưng cuối cùng vẫn không mở miệng.

Quên đi, dù sao không lâu sau liền đề nghị ly hôn.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
622,593
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2


2

Tôi và Đoàn Châu cũng tính là quen biết, kỳ thật chúng tôi giống như liên hôn gia tộc vậy.

Dù sao khi xem mắt cũng cần chọn đối tượng tương xứng.

Từ trước khi gặp mặt, tôi đã nghe tên Đoàn Châu rất nhiều lần.

Mọi người truyền tai nhau rằng anh là người đã vực dậy công ty gia đình đã sắp phá sản lên lại top 3 chỉ trong vỏn vẹn ba năm, nổi tiếng là một người cuồng công việc.

Nhưng bù lại vừa nhiều tiền vừa đẹp trai.

Không biết bao nhiêu người muốn bước chân vào cửa nhà họ, bất kể là nam hay nữ.

Tiếc thay, vị trí đó lại được tôi nhặt được.

Mọi người đều khen tôi may mắn, nhưng chỉ có tôi biết, phía sau cuộc hôn nhân này là cảnh hoang tàn.

Đoàn Châu mọi việc coi trọng hiệu suất, cùng anh xem mắt chỉ mất khoảng nửa giờ.

Ngày hôm sau liền gặp cha mẹ đối phương, ngày thứ ba đăng ký kết hôn...

Tôi nghĩ, lúc trước tôi có thể đồng ý kết hôn với anh nhanh như vậy, chắc hẳn là vì thấy sắc nảy lòng tham.

Kết hôn không lâu, tôi liền nếm phải đau khổ của việc kết hôn chớp nhoáng.

Hai chúng tôi thời gian ở cùng nhau thì ít, thời gian xa cách thì nhiều, phần lớn thời gian anh ấy đi công tác ở nước ngoài, còn tôi ở nhà làm vợ toàn thời gian.

Nói là toàn thời gian, nhưng trên thực tế cái gì tôi cũng không cần làm, mỗi tháng trong tài khoản ngân hàng còn có thể có thêm một khoản tiền.

Là sinh hoạt phí mà Đoàn Châu cho tôi.

Nghe như đang mơ giữa ban ngày.

Tôi vừa có tiền, có nhan sắc, lại có thời gian rảnh rỗi.

Nhưng thứ tôi cần nhất, tình yêu, lại không có.

Nhà tôi tuy không giàu có như Đoàn Châu, nhưng từ nhỏ tôi cũng được nuôi lớn trong điều kiện không thiếu thốn gì về vật chất.

Có điều cha mẹ tôi lúc nào cũng bận rộn.

Trong ký ức của mình, tuổi thơ tôi chỉ có một chú gấu bông cao một mét hai làm bạn.

Lần đầu tiên tôi nhìn thấy Đoàn Châu, tôi tinh tường cảm giác được trái tim phủ bụi hơn hai mươi năm kịch liệt đập.

Tôi đã nghĩ rằng cuối cùng mình cũng gặp được bến dừng chân mà tôi tự cho là lãng mạn ấy.

Ai ngờ bản thân chỉ là một người con dâu anh qua loa tìm để đối phó với mẹ mình.

Trong cuộc hôn nhân ngắn ngủi mười tháng này, dường như tôi chỉ có thể cảm nhận được tình yêu từ phía mẹ chồng hài lòng với con dâu.

Với Đoàn Châu chắc tôi không khác gì một đối tác khác của anh.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
622,593
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3


3.

Sáng sớm ngày hôm sau, tôi vừa mở cửa phòng, bất ngờ phát hiện Đoàn Châu vẫn ở nhà, trên bàn thậm chí có bữa sáng nóng hổi mới làm xong.

Không phải anh ấy có chuyến bay lúc sáu giờ sao?

Đoàn Châu biết tôi đã tỉnh, liền nói: "Thời tiết xấu nên chuyến bay hủy rồi. Đào Nhiên cũng mới về nước, mẹ muốn tôi đi ra sân bay đón con bé."

Hơi ngừng một chút, anh nói tiếp: "Mẹ nói con bé sẽ ở nhà chúng ta một thời gian."

Tôi vẫn đứng trên cầu thang, nhìn thấy ánh mắt anh hướng về phía mình, trong lòng thầm thấp thỏm bất an.

Đào Nhiên là em gái nuôi của Đoàn Châu, hai người họ không có chút quan hệ huyết thống nào.

Hơn nữa, cô ấy đối với Đoàn Châu còn có chút tâm tư.

Đoàn Châu trước khi gặp tôi cũng có xem mắt với một số người khác, ai cũng là tiểu thư giàu có gia thế hiển hách.

Tuy nhiên vì Đào Nhiên luôn chen vào giữa gây khó dễ, bại lộ tính cách trà xanh của cô ấy, Đoàn Châu thì hoàn toàn không nhận ra có gì sai sai, vì vậy sau đó mọi cuộc xem mắt của anh đều toang hết.

Nếu phải nói về thủ đoạn của Đào Nhiên, thông qua công nhận của tất cả mọi người, thì hẳn là trăm trận trăm thắng.

Tôi được xem như khá may mắn.

Không biết lý do tại sao Đào Nhiên không xen vào cuộc xem mắt giữa hai chúng tôi, thậm chí đêm trước khi tôi và Đoàn Châu đăng ký kết hôn, mẹ chồng vì phòng ngừa Đào Nhiên lại phá hoại, liền đưa cô ấy ra nước ngoài để du học.

Nhưng hôm nay, mẹ chồng không chỉ không thèm để ý Đào Nhiên trở về, thậm chí còn muốn cô ấy ở lại nhà chúng tôi.

Điều này có nghĩa là mẹ chồng đã cho phép Đào Nhiên cướp Đoàn Châu đi.

Hoặc là nói, bà ấy cũng nhìn không nổi mối quan hệ hôn nhân dị dạng này của chúng tôi, muốn mượn Đào Nhiên để chúng tôi ly hôn.

"Em không thích thì tôi sẽ bảo lại với mẹ cho con bé đi chỗ khác." "Đoàn Châu thấy tôi nhíu mày, liền an ủi.

Tôi lắc đầu, miễn cưỡng cười cười, "Không, không cần, em vẫn rất muốn gặp cô ấy."

Dù sao tôi cũng đã chuẩn bị xong đơn ly hôn, không bằng mượn sự tồn tại của Đào Nhiên thuận nước đẩy thuyền rời đi.

Cuộc hôn nhân này, hình như không được ai mong đợi.

___________________________

T/N: tự nhiên mong ngược thêm cho kết BE đi, mà kết HE mất tiu. đợi xíu sẽ có giải thích cho mấy bà liền nha:)))) tui cũng mệt hai ông bà này lắm, gì cũng giữ trong lòng
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
622,593
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4


4.

Tôi muốn để cho hai người họ có không gian nói chuyện nên sau bữa sáng tôi liền đi tới trung tâm thương mại.

Dù sao cũng là chị dâu, có lẽ tôi cũng nên chuẩn bị chút quà gặp mặt cho Đào Nhiên.

Mối quan hệ mặt ngoài vẫn khá quan trọng mà.

Khi vừa bước chân tới cửa, một bóng đen liền lao vụt tới, còn mang theo mùi thơm đặc trưng của thiếu nữ.

"Đây là chị dâu của em đúng không," Cô ấy không đợi tôi mở miệng, lại nói tiếp, "Chào chị dâu, em là Đào Nhiên."

Cảm giác trên tay nhẹ đi, tôi phát hiện Đào Nhiên không biết từ lúc nào đã cầm túi đồ nặng trịch trên tay tôi.

Tôi gật đầu, muốn bắt tay Đào Nhiên.

Nhưng cô ấy rất nhiệt tình, ôm mặt tôi hôn một cái.

Tôi hiểu, đây là bước đầu tiên của trà xanh: trước tiên phải làm quen với đối thủ.

Tuy nghĩ thế nhưng tôi vẫn thấy ngại ngùng.

Từ nhỏ da mặt tôi đã mỏng, lại chưa từng yêu đương.

Trước mỗi lần tiếp xúc thân mật với Đoàn Châu đều phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.

Đào Nhiên đột ngột làm như vậy, thật sự làm cho tôi có chút chống đỡ không nổi.

Đoàn Châu lộ vẻ không vui, trầm giọng nói: "Nghiêm túc lên, đừng dọa cô ấy."

Đào Nhiên le lưỡi, mang theo biểu tình ngây thơ, tóc dài đến thắt lưng.

Cô ấy không giống như trong tưởng tượng của tôi.

Tôi cho rằng Đào Nhiên sẽ là một đóa hoa trắng nhu nhược, nhưng không nghĩ tới là một cô gái cao 1m7.

Tuy là vẫn rất dễ thương.

Tôi đem quà tặng đã chọn đưa cho cô ấy. Đào Nhiên ngay lập tức đeo lên cổ, cười nói: "Em thích lắm, cám ơn chị dâu."

Giả vờ khách sáo, tôi hiểu.

Thật ra tôi rất chờ mong thủ đoạn của Đào Nhiên, dù sao từ nhỏ đến lớn tôi đều thuận buồm xuôi gió, được người nhà bảo vệ vô cùng tốt, tất cả những gì về Đào Nhiên đều là nghe nói, nếu cô ấy có thể cho tôi thấy thế nào trà xanh trong tiểu thuyết, tôi vẫn rất vui mừng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
622,593
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5


5

Sau đó Đoàn Châu bởi vì có việc ở công ty nên đã rời đi trước.

Biệt thự lớn chỉ còn mình tôi cùng Đào Nhiên.

Tôi im lặng chờ đợi cô ấy ngả bài với mình, nhưng Đào Nhiên vẫn giữ bộ dạng em gái nhỏ ngọt ngào, năn nỉ tôi dẫn cô ấy đi chơi.

Tôi đồng ý, cả quãng đường tôi vẫn âm thầm chờ đợi cô ấy ra chiêu.

Có điều đi cả một ngày cũng không thấy có gì.

Tôi phải thừa nhận là bản thân có chút hụt hẫng.

Buổi tối, khi Đoàn Châu trở về.

Tôi lúc đó vừa tắm xong, Đào Nhiên liền đi tới.

Tôi nhìn cầu thang gần đó, lại nhìn Đào Nhiên.

Ờm, nếu bây giờ cô ấy giữ lấy tay tôi rồi sau đó tự mình ngã xuống cầu thang, sau đó quay lại nói là tôi đẩy cô ấy, chắc hẳn Đoàn Châu sẽ hiểu nhầm rồi trách cứ tôi.

Được, tôi đã chuẩn bị sẵn sàng rồi. Đến đi!

Ngàn tính vạn tính, không ngờ tới Đào Nhiên chỉ đơn giản cầm lấy khăn lông trong tay tôi, nhẹ nhàng lau tóc tôi, còn nói: "Chị dâu tắm xong sao chưa lau khô tóc, cẩn thận bị ốm đó."

Dứt lời, cô ấy còn tăng âm lượng nói với xuống: "Anh trai chỉ biết đi làm cả ngày, không giống với em, em chỉ quan tâm chị dâu thôi."

Mấy chữ này... sao nghe cứ trà xanh thế nào ấy nhỉ?

Đoạn Châu đang giơ tay cởi áo khoác liền khựng lại, sau đó liền bước lên tầng.

"Đưa anh."

Đào Nhiên không biết từ đâu bói ra máy sấy tóc, đưa cho Đoàn Châu.

Có điều Đoàn Châu là cậu ấm nhà giàu, chắc hẳn chưa bao giờ có trải nghiệm sấy tóc hộ người khác như thế này.

"A."

Tóc tôi bị Đoàn Châu hơi thô bạo giật trúng, đau đến rớt nước mắt, không thể chịu được, tôi xoay người lại nhìn anh.

Đào Nhiên đứng cạnh chẹp miệng, "Anh trai cũng không thương chị dâu nhiều như em, hỏng hết mái tóc đẹp của chị dâu rồi."

Đoàn Châu nhíu mày, "Lắm chuyện."

Tuy vậy nhưng động tác của anh vẫn nhẹ nhàng hơn.

Tôi nhìn vào gương, bóng dáng anh lạnh nhạt, vẻ mặt chuyên chú, trên người vẫn mặc âu phục.

Đoàn Châu đi làm bận rộn cả một ngày, về nhà chưa kịp thay quần áo đã phải sấy tóc cho tôi.

Càng nghĩ trong lòng tôi càng thấy áy náy.

Ý định ly hôn cũng không còn mạnh mẽ như trước nữa.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
622,593
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 6


6

Tối đó.

Mẹ chồng gửi tin nhắn tới: "Con dâu đáng yêu, con bé Nhiên Nhiên ở cùng con thế nào?"

Tôi trả lời: "Rất tốt ạ."

Thật ra tôi không hiểu lắm nguyên nhân mẹ chồng bảo cô ấy đến nhà chúng tôi.

Bởi vì Đào Nhiên không giống tin đồn, cô ấy không những không phá hoại tình cảm của chúng tôi, trái lại trông còn giống bà mối hơn mấy dì hàng xóm nữa.

Tôi trả lời xong, liền mở nhật ký trò chuyện ra.

Tin nhắn trên cùng là do tôi gửi /Bé Thu, tớ sắp lấy chồng, một suất phù dâu để dành cho cậu nhé./

Thời gian hiển thị là một năm trước.

Cô ấy không xem, cũng không trả lời tin nhắn.

Hơn hai mươi năm cuộc đời, tôi chưa từng cảm nhận được tình yêu, chỉ có mẹ chồng đối xử tốt với tôi, ngoài bà ấy, thì là bé Thu của tôi.

Chúng tôi là bạn thời trung học.

Hai bọn tôi một người tính cách thẳng thắn bộc trực, một người lại nhường nhịn hiền lành. Cô ấy bảo vệ tôi khỏi bắt nạt, tôi hướng dẫn cô ấy bài tập, vất vả khó khăn lắm mới học lên được cùng một đại học.

Cô ấy là người bạn thân duy nhất và tốt nhất trong cuộc đời tôi, chúng tôi từng hứa hẹn sau này sẽ làm phù dâu trong đám cưới của nhau nữa.

Có điều ngay trước khi hôn lễ của tôi diễn ra, chúng tôi đã cãi nhau.

Lúc ấy Thu vừa nghỉ việc bởi bị ông chủ chèn ép, hoàn cảnh gia đình cô ấy lại đang khó khăn, tôi vừa lúc tiết kiệm được chút tiền.

Vì vậy tôi đã đưa hết số tiền mình tiết kiệm được cho cô ấy.

Nhưng cô ấy không nhận, cô ấy nghĩ tôi lừa gạt cô ấy bao nhiêu năm qua, hiện tại lại dùng tiền để thương hại cô.

Thật ra Thu không thích người giàu, cô ấy chán ghét bộ dáng cao cao tại thượng của bọn họ.

Tôi vốn không biết chuyện đó cho đến khi chúng tôi vào đại học.

Nhưng lúc đấy tôi đã coi cô ấy là người bạn tốt nhất của mình, vì không muốn mất đi cô ấy, tôi đã giấu đi bối cảnh gia đình mình.

Khi ấy tôi không hiểu được vì sao bản thân đã dốc hết sức lực giúp đỡ cô ấy, nhưng lại bị dỗi ngược lại, vậy nên chúng tôi chiến tranh lạnh thật lâu.

Cuối cùng tôi không nhịn được, liền xuống nước với cô ấy trước. Có điều đem muối bỏ biển.

Đoạn Châu sau khi làm việc xong nhìn thấy tôi thẫn thờ nhìn điện thoại, đột nhiên hỏi: "Wechat em cài đặt chức năng ghim tin nhắn kiểu gì?"

Tôi bừng tỉnh, cầm điện thoại hướng dẫn anh ấy.

Đoạn Châu lại hỏi: "Cái này có tác dụng gì?"

Tôi suy nghĩ, "Chắc để chúng ta không bị bỏ lỡ tin nhắn của người quan trọng ấy."

Đoạn Châu đặt điện thoại xuống, giọng nói của anh vẫn lạnh lùng như trước.

"Vậy tại sao em không ghim tin nhắn của tôi?"

Vẻ mặt anh ấy nghiêm túc như đang thảo luận về một hợp đồng lớn nào đó, có điều nội dung có chút ngây thơ.

Hỏi chi zậy?

Làm sếp lớn còn quan tâm tin nhắn của mình có được ghim hay không à?

Tuy nghĩ vậy nhưng tôi vẫn ngoan ngoãn đi tìm tài khoản của Đoàn Châu.

Chỉ là lúc gõ tìm kiếm tôi quên mất không quay đi.

Ba chữ "Tảng băng lớn" vừa xuất hiện, tôi liền nhìn thấy khóe miệng Đoàn Châu co giật một chút.

Còn may, anh không hỏi nhiều.

Tôi lặng lẽ sửa lại biệt hiệu, giả vờ như không có gì xảy ra.

Sau khi tắt đèn, phòng ngủ tối đen, Đoạn Châu nằm xuống ngay cạnh tôi.

Nhiệt độ tỏa ra từ phía anh quá nóng, tôi không tránh khỏi dịch sang bên một chút.

Lại nghe người phía sau lưng buồn bực nói: "Nằm cạnh tôi lạnh lắm à?"

Ấy, tôi không có ý này mà.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
622,593
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 7


7

Vài ngày sau, Đoàn Châu đi công tác, trong biệt thự chỉ còn lại tôi và Đào Nhiên.

Đào Nhiên ở một mình cùng tôi rất hào hứng, mỗi ngày đều gọi "chị dâu, chị dâu".

Buổi sáng tôi bôi kem dưỡng da, Đào Nhiên sát lại nói: "Chị dâu có làn da đẹp quá, trên người chị cũng thơm nữa, mùi hương như quả đào ấy."

Tôi nghe cô ấy tâng bốc vậy cũng cảm thấy ngại ngùng.

Đào Nhiên lại ngạc nhiên hỏi: "Không phải anh trai chưa từng khen chị dâu đấy chứ? Nếu em có người vợ xinh đẹp như chị, công tác em cũng không đi đâu."

...

Buổi trưa trong lúc tôi nấu cơm, Đào Nhiên lại tới, "Hâm mộ anh trai thật, có người vợ chăm chỉ như chị dâu, nấu ăn còn ngon nữa."

"Thực ra anh ấy không ăn cơm chị nấu..." Tôi thở dài.

Đoàn Châu bình thường rất bận rộn, có những lúc cả ngày chúng tôi còn không gặp nhau.

Buổi tối lúc anh ấy về thường là mười hai giờ, không có thời gian ngồi ăn cùng nhau.

"Hả?" Đào Nhiên mở to mắt, "Anh trai đúng thật là, không biết trân trọng, một người vợ tốt như chị dâu phải được nuông chiều mới đúng."

Nuông chiều?

Nhưng nghĩ lại, hình như chỉ cần Đoàn Châu ở nhà, việc bếp núc căn bản không cần tôi đụng vào mà.

...

Đào Nhiên bám theo tôi cả một ngày, cực kỳ vui vẻ luôn miệng gọi tôi "chị dâu".

Đến tối khi tôi chuẩn bị đi ngủ, Đào Nhiên lại ôm chăn gối chặn trước cửa phòng ngủ.

"Chị dâu ơi, nhà to quá em ngủ một mình sợ lắm."

Tôi còn chưa kịp đáp lại, chợt camera trên hành lang truyền đến tiếng gào giận dữ của Đoàn Châu.

"Đào Nhiên, nguyên ngày hôm nay anh thấy em bám vợ anh rồi, tránh xa cô ấy ra."

Gì thế... Anh là tổng giám đốc kiếm tiền tỷ một ngày mà có thời gian soi camera nữa á?

Tuy nhiên đây là lần đầu tôi nghe anh gọi tôi là "vợ".

Đào Nhiên tủi thân nhìn tôi, bĩu môi, "Chị dâu ơi, anh trai đáng sợ quá, tối nay em không thể ngủ một mình được đâu á."

Em gái cao mét bảy vùi đầu vào cổ tôi, tôi chỉ có thể vỗ về cô ấy, dẫn cô ấy về phòng.

Khoảnh khắc cái cửa đóng lại, nghe rất rõ tiếng Đoàn Châu hừ lạnh.

Ây dà.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
622,593
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 8


8

Vốn là Đoàn Châu sẽ đi công tác sáu ngày, giờ không hiểu sao chỉ còn bốn ngày.

Đêm anh ấy trở về, tôi và Đào Nhiên đang nằm trên giường tám chuyện.

"Anh trai em ấy, từ nhỏ đã có cái tính--"

Dưới lầu đột nhiên truyền tới tiếng cửa mở, Đào Nhiên ngay lập tức chui vào trong chăn, tôi ra ngoài xem có chuyện gì, Đoàn Châu về nhà.

Anh đi thẳng lên trên tầng.

Tôi khép cửa phòng ngủ lại, ngạc nhiên: "Không phải lần này anh đi bảy ngày mới về sao?"

"Sợ cháy nhà."

Anh ấy nghiêm túc đáp, khi thấy tôi đang đứng chắn cửa âm lượng của anh có tăng cao.

"Đào Nhiên có ở trong đó không?"

Trời mới biết để tránh khỏi sự theo dõi của Đoàn Châu, chúng tôi đã tốn bao nhiêu công sức chặn hết tất cả camera, nhưng nào ai ngờ được anh trở về sớm như vậy.

"Không có." Tôi che giấu.

Đoàn Châu có chút phê bình kín đáo với Đào Nhiên, nhất là khi biết chúng tôi ngủ chung một phòng.

Tôi im lặng đứng trước cửa phòng ngủ, cố gắng không để ý đến khí lạnh trên người Đoàn Châu. Nhưng cửa đột ngột mở ra.

Đào Nhiên đi chân trần ra, môi tái nhợt, trên mặt còn có hai hàng nước mắt.

"Em biết anh trai không thích em, để em ngủ một mình đi ạ, chị dâu không cần phải khó xử đâu."

Tôi nghe vậy đau lòng muốn chết.

"Sao anh cứ phải bắt nạt con bé vậy?"

Tôi không nhịn được, oán trách nhìn Đoàn Châu, sau đó lại đỡ lấy cánh tay Đào Nhiên, "Chân em lạnh không, chút nữa chị qua phòng em vậy nhé."

Đào Nhiên từ chối, "Không cần đâu chị ơi, đừng vì em mà phá hỏng tình cảm vợ chồng, nếu không em thành tội đồ mất."

Đoàn Châu dường như cảm nhận được trách móc của tôi, tuy rất khó chịu với Đào Nhiên nhưng anh vẫn nói, "Được, em thắng, tôi đi phòng cho khách."

Tôi nghe vậy xong, bởi vì vẫn nhớ tới Đào Nhiên chưa đi dép vào, liền dẫn cô ấy về phòng ngủ, tiện tay đóng luôn cửa phòng lại.

Đoàn Châu vẫn còn hành lý chưa xếp ra, đã bị đóng sầm cửa vào mặt.

Nửa đêm, tôi thức giấc vì bị lạnh, chợt nghĩ tới phòng của khách chỉ có một cái chăn mỏng.

Đoàn Châu liệu có bị lạnh không?

Dù sao cũng là vợ chồng gần một năm, tôi không yên tâm lắm.

Nói thật giữa Đoàn Châu và Đào Nhiên, tôi hy vọng bản thân có thể đối xử công bằng với bọn họ, nhưng thực sự rất khó.

Tôi rón rén bước xuống giường, tới tủ lấy một chiếc chăn dày, đi tới phòng khách.

Đoàn Châu cao hơn mét tám, bởi vì bị lạnh mà nằm co ro lại, trông không hề yên giấc.

Tôi đắp cho anh chăn, lúc quay đi chợt Đoàn Châu mơ màng bắt lấy cổ tay tôi.

Tôi không thoát ra được, bất đắc dĩ nằm xuống.

Lúc đầu định đợi một chút rồi đi, cuối cùng lại ngủ thiếp đi.

Sáng hôm sau tôi bị Đào Nhiên gõ cửa gọi dậy.

"Anh trai thấy chị dâu không, em thức giấc không thấy chị đâu cả."

Đoạn Châu mở cửa, tôi ngại ngùng trốn sau lưng anh.

"Cô ấy nửa đêm sang đây rồi." Giọng anh đều đều, nhưng cẩn thận nghe sẽ thấy một chút đắc ý.

Đào Nhiên cúi đầu, "Chị dâu không sao là được rồi, em chỉ đến ở ké, tất nhiên không sánh được với anh trai."

Tôi chợt nghĩ, từ nhỏ cô ấy đã không có cha mẹ, phải sống nhờ tại nhà Đoàn Châu.

Chắc là không hạnh phúc lắm...

Tôi là chị dâu còn không chăm sóc được cô ấy, đúng là thiếu sót.

Càng nghĩ càng thấy áy náy, tôi không để ý đến khuôn mặt tối đen của Đoàn Châu.

Sau khi ăn xong bữa sáng, không rõ giữa hai người họ đã bàn xong với nhau cái gì, Đào Nhiên rất ngoan ngoãn thu dọn đồ đạc từ phòng ngủ chính về phòng của mình.

Tôi lo lắng Đoàn Châu bắt nạt cô ấy, liền nhỏ giọng hỏi lý do.

Đào Nhiên chỉ lắc đầu, "Em thấy mình không thể không biết điều đi làm bóng đèn như thế, anh chị mới kết hôn, là lúc cần trau dồi tình cảm."

Tôi nghe vậy rất ngạc nhiên, tôi còn nghĩ cô ấy đến đây để phá Đoàn Châu cơ ấy.

Mãi về sau tôi mới biết, lý do Đào Nhiên chủ động đổi phòng là do Đoàn Châu uy hiếp: nếu cô ấy không nghe lời, mẹ chồng tôi sẽ đến mang cô ấy đi ngay lập tức.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
622,593
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 9


9

Từ lần cuối nhắn tin cho Thu, tôi mãi không nhận được phản hồi của cô ấy, trong lòng bỗng nảy lên dự cảm xấu. Thu vốn không phải người giận dỗi lâu.

Tôi nhớ trước đó trong một lần nói chuyện, Thu nói nếu cô ấy biết bản thân không còn sống được bao lâu, nhất định sẽ giấu tôi, vì sợ tôi đau lòng.

Khi ấy tôi còn nói cô ấy đừng nói điều không may mắn.

Nhưng từ một năm trước, tôi đã mơ hồ cảm nhận được.

Tôi cố gắng bỏ qua, khung chat với Thu giống như thí nghiệm con mèo của Schrodinger vậy, tôi không mở lại, cũng không chờ đợi được hồi âm, vậy trạng thái của Thu chính là bất định.

Có điều, mấy ngày trước chính tôi đã phá vỡ sự cân bằng này, tôi không nhịn được gửi tin nhắn cho cô ấy.

Cô ấy không trả lời, có lẽ... trực giác của tôi đã thành hiện thực.

Tôi tùy tiện bịa một lý do cho Đào Nhiên, sau đó liền bước lên tàu cao tốc đi về thành phố Lâm.

Đó là nơi chúng tôi lớn lên.

Sau khi xuống tàu, tôi dựa vào trí nhớ tìm đến nhà Thu.

Nhưng gõ nửa ngày trời, không có ai ra mở cửa.

Bác gái nhà đối diện lại bước ra.

"Cô gái đừng gõ nữa, trong nhà đó không còn ai." Bác gái nói.

"Bác có biết đã xảy ra chuyện gì không ạ?"

Bác gái liền trả lời, "Ôi chao, cô nhóc nhà đó sống khổ lắm, bà nội nương tựa từ nhỏ xuất huyết não qua đời trước, sau đó cô bé đó cũng gặp tai nạn giao thông qua đời, người ta còn nói lúc chết không nhắm mắt."

Tai nạn?

Tôi cố kìm nén sự chua xót, lại hỏi: "Bác có biết cô ấy được chôn cất ở đâu không?"

Bác gái lắc đầu. "Lúc cô bé ấy mới qua đời, có một cô gái đến viếng, cao lắm, lúc ấy tôi thấy xinh xắn còn chụp ảnh, tính giới thiệu cho con trai tôi xem mắt."

Bác ấy rất nhiệt tình, còn lấy ảnh ra cho tôi xem.

Đây... là Đào Nhiên mà?

Tôi sững người.

Bọn họ vốn không sống chung một thành phố, làm sao có thể quen biết nhau.

Không đúng.

Tính cách Đào Nhiên thay đổi quá lớn, lúc trước cô ấy dính Đoàn Châu như sam, vì cớ gì lần này về nước rồi lại dính lấy tôi?

Rốt cuộc là sai ở đâu?

Sau khi tôi trả lại cho bác gái điện thoại bác ấy còn nhiệt tình hỏi tôi: "Cô bé này đã kết hôn chưa, con trai bác cũng đẹp trai lắm đấy."

Tôi miễn cưỡng cười, khéo léo từ chối lời mời xem mắt này, bần thần quay trở về.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
622,593
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 10


10

Chuyện Thu được an táng ở đâu cũng không khó đoán, vì trước đây chúng tôi đã từng nói sau này phải đặt mộ cạnh nhau nhé.

Chỉ là cô ấy xuất phát quá sớm mất rồi.

Tôi dò tìm ở nghĩa trang cả một buổi chiều, cuối cùng tại nơi xa nhất nhìn thấy một cái tên quen thuộc: Thẩm Thu.

Xung quanh bia mộ được dọn dẹp rất cẩn thận, còn có một chút đồ cúng.

Hẳn có người thường xuyên ghé qua viếng mộ.

Nhưng người thân duy nhất của cô ấy đã sớm qua đời, còn ai có thể tới được đây?

Tôi cẩn thận chạm vào nụ cười trên tấm bia của Thu, nhẹ giọng kể cho cô ấy nghe những chuyện đã xảy ra trong suốt một năm nay.

Nói thật lâu thật lâu, cuối cùng không nhịn được vẫn trách móc một câu, "Cậu ghét mình thì ghét đi, tại sao còn không cho mình cơ hội nhìn thấy cậu được nữa vậy."

Tôi ngồi tại đó rất lâu, cho đến khi sắc trời hoàn toàn tối, tôi mới trở lại.

Khi ngồi trên xe taxi tôi đi ngang qua tòa nhà của công ty Đoàn Châu, ánh đèn bên trong vẫn sáng rực, tôi nhịn không được, liền xuống xe, đi thẳng vào văn phòng tổng giám đốc.

Đoàn Châu vẫn đang xử lý tài liệu, anh ngồi trước bàn làm việc, lúc thấy tôi bước vào thì rất ngạc nhiên.

Trước khi anh ấy kịp nói gì, tôi đã ào khóc chạy tới.

Thật kỳ lạ, khi tôi biết Thu đã qua đời không khóc, khi nhìn thấy bia mộ của cô ấy tôi cũng không khóc, nhưng ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Đoàn Châu, nước mắt tôi tuôn trào, khóc đến ruột gan quặn thắt.

Giống như hồi nhỏ khi gấu bông của tôi bị đứa nhóc nhà hàng xóm làm hỏng tôi cũng không khóc, nhưng khi cha mẹ đi làm về tôi cũng không nhịn được ôm họ ấm ức khóc.

Nhưng lúc ấy bọn họ nói gì?

"Cha mẹ đi làm đã mệt lắm rồi, con đừng có khóc lóc làm cha mẹ đau đầu nữa."

Sau đó, đẩy tôi ra xa.

Bây giờ, vì lo sợ Đoàn Châu cũng sẽ đẩy tôi ra, tôi ngồi trên chân anh, dùng sức ôm chặt lấy.

"Sao thế? Đào Nhiên bắt nạt em à?"

Anh ấy chưa từng nhìn thấy tôi khóc, cho nên luống cuống gạt hết giấy tờ sang một bên, vội vàng ôm lấy tôi.

Tôi lắc đầu, khóc nói: "Thu... hức, cô ấy qua đời rồi."

Nhà họ Đoàn trước giờ luôn làm việc cẩn thận, trước khi kết hôn bọn họ chắc đã điều tra qua thân phận của tôi, nên chắc cũng nhận thấy tầm quan trọng của Thu đối với tôi.

Quả nhiên, Đoạn Châu không ngạc nhiên, cũng không hỏi Thu là ai.

Anh chỉ nhẹ nhàng vỗ về tôi, liên tục nói, "Ngoan, đừng khóc."

Vừa nhìn là biết chưa từng an ủi người khác.

Bộ âu phục đắt tiền của anh bị tôi làm cho nhăn lại, phần vai áo cũng ướt một khoảng lớn.

Sau đó tôi cũng không nhớ rõ chuyện gì xảy ra, chỉ biết cuối cùng Đoàn Châu tan tầm sớm, ôm lấy tôi khóc đến ngất xỉu trở về nhà.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
622,593
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 11


11

Ngày hôm sau tỉnh lại, tôi nhớ tới cảnh hôm qua mình khóc lóc thảm thiết, xấu hổ đến không dám mở mắt.

Thật kỳ lạ.

Một tháng trước đây tôi còn cảm thấy cuộc hôn nhân này chỉ tồn tại trên danh nghĩa, đơn ly hôn cũng đã chuẩn bị xong, nhưng tình hình hiện tại càng ngày tôi càng phụ thuộc vào anh hơn.

Tôi vốn là một kẻ cứng đầu.

Đã nhìn trúng thì cả đời cũng không thay đổi.

Từ đầu tôi cho rằng bản thân đã nhìn nhầm, sau đó lại phát hiện không phải.

Lần xem mắt đầu tiên đã biết tôi không quen ăn cơm Tây, lần đầu tiên tôi đến công ty anh có thể thuận lợi tiến thẳng vào văn phòng, người cuồng công việc như anh có thể tan làm trước ba tiếng, tất cả những thứ này, đều đang nói cho tôi biết rằng: Hình như, Đoàn Châu cũng đang lặng lẽ yêu tôi.

Tình yêu của anh quy củ, vụng về, chỉ khi nào bị k1ch thích một chút, cảm giác nguy cơ ập tới, mới bớt đi một chút cứng nhắc.

Giống như Đào Nhiên từng nói: "Anh trai anh ấy rất ngại ngùng."

Sau khi rời giường, cả hai chúng tôi đều ăn ý không nhắc lại chuyện đêm qua.

Anh sợ tôi đau lòng, còn tôi, đang chờ một cơ hội xác định thân phận thật của Đào Nhiên.

Tôi không chắc hôm qua Đào Nhiên có biết nguyên nhân khiến tôi khóc không, vì thế sau khi ăn cơm tôi chủ động dẫn cô ấy về thành phố Lâm chơi.

Đào Nhiên thảo mai đáp lại, "Ấy, ban nãy em mới nghe anh trai nói hôm nay sẽ nghỉ làm để chăm chị dâu, nếu mình đi như vậy anh ấy có khó chịu không chị."

Được rồi, hẳn là cô ấy còn chưa biết gì.

Tôi hỏi ý Đoàn Châu, anh chỉ lắc đầu, nói: "Nếu em muốn thì đi thôi."

Anh ấy nói là "em", không phải "các em".

Anh luôn tôn trọng mong muốn của tôi, chỉ cần tôi yêu cầu, trước nay anh chưa từng từ chối.

Ngoại trừ việc Đào Nhiên cứ bám dính lấy tôi.

Chẳng qua tôi cũng không có nhiều yêu cầu lắm.

Vì vậy nên là, lúc tôi nói Đoàn Châu luôn đối xử khách sáo nhưng vẫn mang chút xa cách, cũng có lý mà?

Đoàn Châu muốn đưa chúng tôi đi, nhưng tôi không đồng ý, tôi muốn anh đến công ty làm việc cho tốt.

Anh không nói gì, cúi thấp đầu, che đi vẻ mặt.

Đoàn Châu vốn rất khó đoán.

Anh luôn mang theo vẻ uy nghiêm của người lãnh đạo, vui buồn cũng không hiện lên trên mặt.

Tôi suy nghĩ một chút, vẫn là tiến lại gần anh, nhân lúc Đào Nhiên còn ở trên lầu soạn đồ, hôn lên mặt Đoàn Châu một cái.

Đôi mắt u ám của anh sáng bừng lên.

Tôi nghĩ quá khứ nhất định tôi sẽ không có cái gan này.

Tôi sợ anh sẽ không thích.

Lúc mới dọn tới nhà mới này, tôi luôn cảm thấy anh và cha mẹ có chút giống nhau.

Họ đều lạnh như băng.

Khi bé tôi muốn vỗ về, họ sẽ đẩy tôi ra, nói tôi là đứa nhỏ không nghe lời.

Bởi vì một ngày đi làm rất vất vả, không còn sức chơi đùa với tôi.

Chính thái độ ấy của cha mẹ đã tạo cho tôi cái nhìn tất cả những người cuồng công việc đều không có tình cảm, hay đúng hơn, họ không cần.

Mà tôi, cũng chỉ là người vợ Đoàn Châu tiện tay cưới về đối phó với cha mẹ anh ấy.

Thế nhưng có một số chuyện, từ sau khi Đào Nhiên chuyển tới đây, đã thay đổi rất rõ rệt.

Buổi tối hôm tôi bị Đoàn Châu nắm tay giữ lại ở phòng cho khách, thật ra tôi biết anh cố ý.

Bởi vì lúc tôi đi ngang qua điện thoại của anh đặt trên tủ đầu giường còn sáng màn hình.

Trên đó hiển thị nhật ký tìm kiếm của trình duyệt, tôi liếc qua là có thể nhìn đầy đủ không sót cái gì.

Làm sao để sống chung với vợ?

Em gái tranh tình cảm của vợ thì phải làm sao?

Cách để tạo sức hấp dẫn cho đàn ông?

Mỹ nam kế có tác dụng không?

Tại sao chồng lại không bằng em gái?

Đêm đó, tôi cười ngủ.

Tuy lỗ tai của Đoàn Châu không đỏ, nhưng sự ảm đạm bao vây anh tiêu tán đi không ít, giọng điệu vẫn nghiêm túc, "Lần sau phải hôn ở đây."

Anh chỉ vào môi.

Tôi phải công nhận, anh ấy học trên mạng cũng ra gì lắm.

Thả thính cũng mượt hơn trước nhiều.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
622,593
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 12


12

Đào Nhiên dọc đường đi đều ríu rít, trong mắt ngập tràn tò mò với thành phố mới.

Không hề sơ hở.

Tôi thiếu chút đã dao động suy đoán trong lòng.

Tôi không dẫn cô ấy tới nhà của Thu, mà chúng tôi đi đường ngược lại ra tới ngoại ô.

Ở đây phong cảnh đẹp, lại ít người.

Rất phù hợp ngắm cảnh, cũng thích hợp để gây án.

Ban ngày ban mặt, đột nhiên có người vọt tới ôm ghì cổ tôi, kéo tôi vào trong bụi cỏ.

Đào Nhiên phản ứng nhanh, trực tiếp đánh.

Tôi thấy rất rõ, cô ấy giơ tay trái trước.

Sau đó là cú đá long trời.

Nhưng người kia né siêu nhanh, Đào Nhiên đá hụt.

Tuy vậy cũng đủ để tôi trốn khỏi tay đối phương.

Tôi muốn kéo Đào Nhiên đi, nhưng cô ấy không chịu, hoàn toàn vứt luôn hình tượng liễu yếu đào tơ của mình, hét to: "Tên nhãi to gan dám động đến chị dâu bà à!"

Tôi cười.

Giống thật.

Tôi còn nhớ hồi trung học, Thu có thói quen gặp chuyện bất bình ra tay tương trợ, vậy nên có nhiều người lén lút trả thù cô ấy, mà chúng tôi lại có quan hệ rất tốt với nhau, cho nên thỉnh thoảng tôi cũng sẽ bị liên lụy.

Nhưng tôi không sợ, vì Thu rất giỏi đánh nhau.

Bình thường luôn là Thu dần cho lũ người kia một trận trong hẻm, tôi thì ngồi gần đó làm bài tập, bên tai thường vọng lên tiếng gào thét.

Có lúc làm bài xong cảm thấy mệt mỏi, tôi còn nhìn bọn họ đang đánh đấm ra sao.

Tất nhiên lúc nào cũng là Thu thắng mà không xây xát gì.

Cô ấy thuận tay phải, nhưng mỗi lúc đánh nhau lại thường dùng tay trái trước.

Sau đó là đá xuống.

Nếu đối thủ còn chưa bị đá ngã thì còn có một chiêu Vô Ảnh Cước nữa.

Tôi nhớ rõ từng chiêu thức của cô ấy.

Cũng nhớ rõ ràng mỗi khi những người kia bị hạ gục nằm bẹp trên đất kêu gào, cô ấy sẽ đi về phía tôi, nắm tay tôi nói: "Đi về nhà thôi."

"Sao cậu đã làm xong bài tập rồi thế!"

"Về nhà phải chỉ lại bài cho mình đấy nhá."

Thời trung học của chúng tôi đã trôi qua như vậy.

Có lẽ việc chỉ dựa vào nắm đấm và cú đá trước đó là chưa đáng tin, nên tôi ngăn Đào Nhiên đang chuẩn bị giơ chân làm Vô Ảnh Cước, giọng điệu chắc chắn: "Đồ ngốc, mình nhận ra cậu rồi nhé."
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
622,593
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 13


13

Đào Nhiên sửng sốt, đứng tại chỗ không nhúc nhích.

Người mới vừa tấn công chúng tôi cũng vậy.

Tôi gọi anh ta tới, đưa một xấp tiền nói: "Cảm ơn, anh diễn được lắm."

"Gì... vậy?"

Đào Nhiên trăn trối chỉ vào bóng lưng người nọ.

Lúc này tôi mới phát hiện, khi cô ấy quay lại, không biết từ lúc nào cô ấy đã lã chã nước mắt.

Tôi gật đầu: "Mình định kiểm tra trình độ của cậu đã bị thụt lùi hay chưa đấy."

Đào Nhiên khóc càng dữ dội hơn: "Oa hu hu... Thế thì cậu cũng đừng lấy tính mạng mình ra đùa giỡn chứ, dọa mình sợ muốn chết."

"Thu ngốc này, vậy thì cậu sớm nói cho mình biết thân phận là được rồi mà."

Cô ấy không cãi lại, chỉ một mực lau nước mắt, nhưng càng lau nước mắt lại càng chảy.

Tôi theo chủ nghĩa vô thần, nhưng khi biết chân tướng vẫn thấy đặc biệt bình tĩnh.

Bởi tôi đã gặp rất nhiều chuyện khó giải thích.

Tỉ như, tại sao cha mẹ không thích gần gũi với tôi, nhưng lại thích ôm hôn em trai?

Tại sao từ bé đến lớn tôi chỉ có gấu bông làm bạn trong khi tuổi thơ của em trai lại có cha mẹ ở bên?

Tại sao em trai có thể mặc quần áo hàng hiệu, học ở trường quý tộc, còn tôi một tháng chỉ có ít tiền tiêu vặt, còn phải dốc sức tự mình thi cử?

"Tại sao linh hồn cậu lại xuyên vào người Đào Nhiên?"

"Mình, mình không biết", Đào Nhiên khịt mũi, tiếp tục nói, "Mình bị tai nạn xe, tưởng chết ai ngờ thức dậy đã thấy ở trong thân Đào Nhiên rồi. Do chuyện Đoàn Châu kết hôn mà cô ấy uống thuốc ngủ rồi tự sát. Sau khi mình có ký ức của cô ấy mới biết, đối tượng của Đoàn Châu là cậu, hơn nữa anh ta còn rất thích cậu nữa."

Tôi nghi hoặc: "Chữ "rất" cậu kết luận từ đâu vậy?"

Hai chúng tôi quen biết do xem mắt, kể có tình cảm sâu đậm gì đó thì cũng phải sau khi kết hôn.

"Mình không biết, chỉ là trong ký ức nói Đoàn Châu luôn nhìn ra thủ đoạn của Đào Nhiên, nhưng trước đó do anh ta chưa muốn kết hôn nên để mặc cô ấy tác quái. Nhưng vào đêm trước khi đi xem mắt với cậu, Đoàn Châu đã đặc biệt cảnh cáo cô ấy không được giở trò."

Cũng đúng, Đoàn Châu từ năm hai mươi tuổi đã dấn thân vào thương trường, ngày ngày đấu trí với những lão hồ ly kia, chút chiêu trò của Đào Nhiên không chắc đã qua mắt được anh.

Chỉ là, giữa hai chúng tôi có duyên phận gì mà tôi không biết sao?

Tôi quyết định sẽ trở lại hỏi anh ấy sau.

Tuy nhiên, việc cần quan tâm hiện tại, là lý do Đào Nhiên không có thừa nhận thân phận của mình với tôi.

Đào Nhiên ấm ức nói: "Làm sao mình dám, vừa cãi nhau to thế mình bị xe tông ngay được, mình sợ cậu còn bực mình, nên nào dám nói."

Tôi chỉ có thể bất lực xoa đầu cô ấy, "Mình còn để riêng váy của phù dâu cho cậu đấy."

Đào Nhiên rất phấn khởi, hào hứng muốn trở về xem bộ váy may riêng cho cô ấy.

Tôi nhìn cô ấy vui vẻ, cảm thấy nhẹ nhõm cực kỳ.

May mắn, cậu vẫn ở đây.

___________________________

T/N: tự dưng t thấy cấn chút xíu đoạn Đào Nhiên thật tự sát, vì tình không cần phải đày bản thân đến vậy đâu các nàng ơi, trên đời thiếu gì trai, cũng không thiếu cả gái, kể cả không có ai thì vẫn còn bản thân mà, yêu bản thân cũng là một kiểu hạnh phúc rồi:")
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
622,593
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 14


14

Từ sau khi biết được bí mật của Đào Nhiên, hai chúng tôi đi đâu cũng dính lấy nhau.

Bởi vậy dẫn đến bất mãn cực lớn từ vị trí của Đoàn Châu.

Nhưng anh ấy vẫn cứng miệng không chịu nói, cứ phải đợi đến lúc uống say khướt mới không nhịn được.

Thư ký của Đoàn Châu gọi điện báo anh lại say ở tiệc rượu, tôi liền cầm theo áo khoác nhanh chóng tới khách sạn đón anh.

Thân hình Đoàn Châu dù đứng ở ven đường cũng sừng sững, ngoại trừ mặt trông hơi đỏ, thì không giống đang say chút nào.

Vừa lên xe liền lộ nguyên hình.

Hai chữ "Vợ ơi" bị anh lặp đi lặp lại vô số lần.

Tôi đỡ anh xuống xe, anh liền dính chặt không buông, gỡ cũng không ra.

Đào Nhiên trên phòng nghe được âm thanh liền xuống hỗ trợ.

Nhưng Đoàn Châu ôm chặt tôi giấu đi, "Tránh ra, không cần cô, cô cướp vợ tôi."

Tôi quả thật dở khóc dở cười, ra hiệu cho Đào Nhiên đi lên trước.

Sau đó tôi vật vã mãi mới đưa được Đoàn Châu tắm rửa sạch sẽ nhét vào trong chăn, anh còn giận dỗi mách lẻo tôi đã lạnh nhạt với anh như nào, Đào Nhiên dùng thủ đoạn gì để lấy hết sự chú ý của tôi đi, vân vân mây mây.

Tôi bất lực, chỉ có thể nói: "Đào Nhiên sắp hết kỳ nghỉ rồi, em ở với cô ấy nhiều hơn một chút, đến lúc cô ấy đi rồi thì em lại ở cùng anh mà."

"Không cần," Đoàn Châu cả người nóng ran, còn không ngừng quấn lấy tôi, "Bây giờ em phải bồi thường cho tôi."

Tôi gật đầu có lệ.

Ai ngờ Đoàn Châu hăng hái hơn hẳn, hai tay chống bên người tôi, trong mắt hoàn toàn tỉnh táo, nào có nửa phần ý say.

Cuối cùng trong đầu tôi chỉ còn lại một ý nghĩ.

Rốt cuộc internet đã đầu độc trang giấy trắng này đến độ nào vậy...
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
622,593
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 15


15

Trước hôm Đào Nhiên chuyển đi một ngày, mẹ chồng gọi cả ba chúng tôi về nhà cũ ăn cơm, bố chồng tôi cũng ở nhà.

Tôi nhìn cách hai ông bà ở chung, vậy mới biết sự khách sáo trên người Đoàn Châu là học từ ai.

Mẹ chồng gắp thức ăn, bố chồng nhận lấy, nói: "Cám ơn em."

Mẹ chồng đưa đ ĩa hoa quả, bố chồng nhận lấy, nói: "Cám ơn em."

Mẹ chồng bật chương trình bố chồng thích, ông vẫn nói: "Cám ơn em."

Đây mới gọi là đỉnh cao của khách sáo này.

Mẹ chồng chăm chút tôi rất kỹ, tôi cũng hy vọng bà sẽ thật vui vẻ.

Bà dường như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng tôi, hào phóng nở nụ cười: "Cha các con là như thế đấy, lúc nào cũng nhẹ nhàng lịch sự, cũng do thương trường rèn nên cái tật xấu này. Nhưng con để ý sẽ thấy, cơm là ông ấy nấu, hoa quả là ông ấy gọt, điều khiển TV cũng luôn để mẹ cầm. Nhất định là cha mấy đứa yêu mẹ muốn xĩu."

Tôi ngưỡng mộ, gặp được một người yêu mình đến mức độ như này thật hiếm có.

Bà ấy còn nói thêm: "Con dâu ngoan, hai đứa gần đây trông cũng không tệ lắm, mẹ nghe Đào Nhiên nói, thằng nhóc Đoàn Châu vừa tan làm là về bám lấy con, cũng không cho Đào Nhiên gặp con hả."

Đào Nhiên ở cách đó không xa nhếch mép cười khinh bỉ.

Bảo sao mẹ chồng yên tâm với Đào Nhiên như vậy, thì ra cô ấy là tay trong chuyên nghiệp.

"Cũng tạm ạ, con không nghĩ cưới lâu vậy rồi mà còn thích nhau lại được nữa."

Mẹ chồng chẹp chẹp hai tiếng, nói tiếp: "Hai đứa con bây giờ đi đâu cũng phải dắt tay này nọ, thích cái nỗi gì, đấy gọi là yêu."

Da mặt tôi mỏng, chỉ đỏ mặt gật đầu, không dám nói thêm.

Đoàn Châu thấy tôi phản ứng, liền nắm chặt tay tôi hơn.

Trên TV đang chiếu một bộ phim hài, cả nhà chúng tôi cất tiếng cười to.

Một nhà hòa thuận vui vẻ với nhau, tôi bỗng thấy bản thân vẫn còn may mắn.

Có một lần trở về nhà cha mẹ ruột, họ thậm chí còn không để lại căn phòng cũ của tôi.

Đêm đó tôi trải qua trong khách sạn.

Vốn ngỡ rằng bị gia đình ruột vứt bỏ tôi chỉ là cây lục bình phiêu du vô định.

Vốn cũng chưa bao giờ có cảm giác về "nhà".

Ấy thế mà, bây giờ tôi cảm thấy mình thuộc về nơi đây.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
622,593
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 16: Hoàn chính văn


16

Ngày Đào Nhiên phải đi, cô ấy đã ôm tôi khóc rất lâu.

Tôi buồn cười, cũng đâu phải sẽ không bao giờ gặp lại, tôi dặn dò cô ấy khi qua đường nhất định phải cẩn thận.

Nhưng cô ấy vừa quay lưng đi, tôi bỗng thấy khóe mắt xót xa.

Haiz, cuối cùng vẫn là không nỡ xa cô ấy.

Đoàn Châu ở bên cạnh tôi giận dỗi, "Đi đi, đi đỡ phải giành vợ ông."

Tôi nhìn theo bóng Đào Nhiên rời đi, đột nhiên nghĩ tới hỏi: "Anh không thấy cô ấy rất khác trước à?"

Một người luôn lấy Đoàn Châu làm trung tâm, giờ không để ý tới anh một chút nào, ngược lại luôn bám chặt lấy tôi.

Tôi không tin nhà bọn họ không nhìn ra sự thay đổi này.

Đoàn Châu nghiêm túc nói: "Cái này không quan trọng, cô ta tên Đào Nhiên, là em nuôi mà chiến hữu của cha anh nhờ cậy nuôi dưỡng, biết vậy là đủ rồi."

Trên đường trở về nhà, Đoàn Châu kể cho tôi rất nhiều chuyện.

Trước đó khi công ty nhà họ Đoàn gần như phá sản, gần như một nửa câu chuyện là do Đào Nhiên gây ra.

Cô ấy bị người khác lợi dụng nên mới tạo ra ảnh hưởng nghiêm trọng đến thế.

Vậy nên nếu từ đầu không có lời hứa với cha của Đào Nhiên, thì cô ấy đã phải khăn gói rời khỏi từ lâu rồi.

Bây giờ cô ấy trở nên trưởng thành hơn cũng tốt.

Còn về phần nguyên nhân, thì đã không quan trọng nữa.

Sau khi về nhà, ngôi biệt thự lớn giờ lại thiếu đi một bóng người, tôi cảm thấy có chút trống trải.

Ấy nhưng ngay lúc đẩy cửa phòng ngủ ra, tôi phát hiện bên trong được bày trí cực kỳ lãng mạn.

Tôi ngơ ngác nhìn Đoàn Châu.

"Vợ yêu, chúc mừng kỷ niệm một năm ngày cưới."

Anh từ sau lưng lấy ra một hộp trang sức, bên trong đặt một sợi dây chuyền ngọc bích.

Tôi nhận ra sợi dây này.

Mới đây còn nổi đình đám trong một cuộc đấu giá, với ngụ ý là "Tình yêu tuyệt đối".

Nghe nói người nào đeo nó sẽ được sống vui vẻ cả đời.

Cuối cùng sợi dây được mua với gia hơn ba mươi triệu, báo đài tin tức đều nói vợ người đàn ông mua được nhất định rất hạnh phúc.

Nhưng tôi chưa hề nghĩ tới người đó vậy lại là mình.

Tôi cảm thấy hơi ngại ngùng, không những quên cả ngày kỷ niệm, mà tôi còn chưa chuẩn bị gì cả.

Đoàn Châu lại nói, món quà tuyệt vời nhất là bản thân tôi.

Tôi và Đoàn Châu thực tế rất giống nhau, một người cố gắng tìm kiếm tình yêu, một người cố gắng, nhưng lại không biết cách yêu.

Từ đây, người tìm kiếm tình yêu có được rất nhiều rất nhiều tình yêu, người không biết yêu cố gắng học cách yêu.

Thật tốt.

[Hoàn chính văn]
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
622,593
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 17: Ngoại Truyện Đoàn Châu (Hoàn toàn văn)


Trong kỳ nghỉ đại học năm đó, khi tôi trở về nhà, Đào Nhiên đã làm ầm ĩ lên rất lâu đòi tôi đón cô ta tan học.

Tôi đồng ý, mỗi lần đứng đợi trước cổng trường tôi đều thấy có bóng dáng đánh nhau trong con hẻm nhỏ gần đó.

Tôi vốn cho rằng đấy là tụ điểm của học sinh cá biệt, nhưng bất ngờ nhìn thấy bóng dáng một nữ sinh trong sáng như gương ngồi trên tảng đá lớn làm bài tập.

Ánh nắng dịu dàng chiếu lên người em ấy, thi thoảng tôi thấy em khẽ nhíu lông mày cắn cắn đầu bút, tôi đoán có đề bài làm khó em rồi.

Ừm, trông rất đáng yêu.

Tôi đã quan sát em suốt mấy hôm nay, phát hiện em luôn đi cùng một cô nhóc tóc ngắn khác.

Mà mỗi lần em ngồi ngoan làm bài tập thì là do đang đợi cô gái kia đánh nhau xong rồi đi về nhà.

Có vẻ hai người họ thân thiết lắm, ngày nào cũng nắm tay nhau.

Em ấy tan học sớm hơn Đào Nhiên hai mươi phút, vậy nên ngày nào tôi cũng tới trường sớm hơn đúng từng ấy thời gian, chỉ vì để nhìn thấy em thêm một chút.

Cuộc sống của tôi vốn cứng nhắc và trầm lắng, nhưng dường như bởi vì gặp được em, nên có thêm vài tia sáng.

Có điều tôi cảm thấy em vẫn còn nhỏ, nên không dám tiến thêm bước nữa.

Một lần chần chờ như vậy, suốt bốn năm năm sau tôi cũng không gặp lại được em.

Vốn tôi cho rằng duyên đã lỡ.

Vậy mà mẹ bởi vì sốt ruột tôi mãi chưa kết hôn, thần Phật phù hộ, cuối cùng tôi và em gặp nhau tại buổi xem mắt.

Sau nhiều năm, cô bé của tôi tốt nghiệp đại  học rồi.

Lần đầu tiên tôi đứng trước mắt em.

"Chào anh, em là Trình Bội."

"Xin chào, tôi là Đoàn Châu."

[Hoàn toàn văn]
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom