Cập nhật mới

Dịch Full Có Câu Chuyện Nào Siêu Ngọt Ngào Không?

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
600,735
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Có Câu Chuyện Nào Siêu Ngọt Ngào Không?

Có Câu Chuyện Nào Siêu Ngọt Ngào Không?
Tác giả: zhihu
Tình trạng: Đã hoàn thành




Thể loại: Hiện đại, truyện ngắn, ngọt sủng, HE, 1vs1, nhẹ nhàng, tình cảm, ngôn tình, showbiz

Người người đều nói thái tử trong giới Bắc Kinh là người lạnh lùng, cao quý khó gần.

Nhưng chỉ có tôi mới biết.

Bản chất anh chỉ như một đứa trẻ hay khóc nhè mà thôi.

Chỉ cần tôi không ôm hoặc hôn anh, anh liền khóc đến tận nửa đêm.

Chỉ cần tôi không công khai mối quan hệ với anh, anh liền ầm ĩ đến nghiêng trời lệch đất.

Chỉ cần tôi bị người đàn ông khác nhìn dù chỉ một chút, anh liền cầm lấy tấm lụa trắng ra đe dọa tôi...

"Em không được phép trả lời tin nhắn của anh ta!"

"Bằng không anh sẽ c.h.ế.t cho em xem! Huhu~"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
600,735
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1


1.

Phó Yến lại muốn treo cổ t.ự t.ử.

Tháng mười còn chưa qua được một nửa, anh đã đòi t.ự s.á.t tận hai mươi lần.

Vừa mới bước vào cửa, tôi đã nhìn thấy cảnh này.

Một bữa tối dưới ánh nến đầy tinh tế được bày ra trên bàn ăn.

Mà Phó Yến đang ngồi bên cửa sổ, trên tay cầm mảnh lụa trắng, ánh mắt hờn tủi nhìn tôi.

"Tống Vũ Thư, em không quan tâm đến anh!"

Tôi có chút bất lực, khoanh tay nhìn anh.

"Tại sao em lại không quan tâm đến anh?"

Anh hừ một tiếng, quay mặt đi...

Nhưng quay đi lại không thấy được vẻ mặt của tôi, thế nên Phó Yến giãy giụa một lúc, lại lật đật quay mặt lại.

Mắt anh rưng rưng: "Chúng ta đã không gặp nhau một thời gian rồi, hôm nay gặp lại, em không nhớ anh một chút nào! Thậm chí còn không muốn nói chuyện với anh!"

"Anh là một người đáng ghét đến vậy sao?"

Tình huống mà Phó Yến đang nói đến, chính là cuộc gặp gỡ tình cờ hồi sáng của chúng tôi.

Đoàn làm phim đang quay ở dưới công ty anh, Phó Yến tình cờ đi ngang qua với một ai đó.

Ngay khi nhìn thấy tôi, thái độ của anh liền quay ngoắt từ lạnh lùng sang ôn hòa hơn.

Vì vui quá nên anh nhiệt tình chạy đến định bắt chuyện.

Tôi sợ anh mất kiểm soát, làm bại lộ mối quan hệ của chúng tôi, bèn lấy lý do đi vệ sinh để tránh né.

"A Yến," tôi thở dài, bước tới an ủi anh, "Không phải chúng ta đã thống nhất với nhau rồi sao? Ở bên ngoài chúng ta chỉ giả vờ không quen biết nhau thôi, đợi đến thời điểm thích hợp mới công khai mà."

"Đợi đợi đợi! Anh đã đợi em ba năm rồi! Rốt cuộc thì khi nào em mới chịu cho anh một danh phận đây?"

Khóe mắt anh ửng đỏ, tràn đầy uất ức.

Nghĩ đến điều gì đó, lập tức trở nên cảnh giác.

"Hay là em không muốn chịu trách nhiệm với anh?"

"Thôi được rồi, Tống Vũ Thư! Anh biết rồi!"

"Em chỉ đang chơi đùa với anh mà thôi!"

"Vì sao lại không chịu công khai với anh? Anh là người không đáng để dựa dẫm đến vậy sao?"

"Anh là tình nhân của em à?"

"Được lắm, anh sống cũng không còn ý nghĩa gì nữa, anh đi cho rồiiii"

"Sau này lễ tình nhân nhớ đốt giấy cho anh nhé, anh không thích lễ Thanh Minh đâu."

"Đêm Thất Tịch cũng nhớ đốt nhé."

...

Phó Yến nói liên tục, khiến tôi cảm thấy bối rối.

Tôi cúi xuống, hôn lên môi anh.

"Em xin lỗi, vì em đã xin lỗi anh rồi, cho nên anh sống thêm vài ngày nữa được không?"

Phó Yến khẽ khịt mũi.

Anh ôm chặt eo tôi bằng tay trái, kéo tôi vào lòng anh.

"Hôn anh thêm vài lần nữa đi, anh sẽ suy nghĩ lại."

2.

Tôi và Phó Yến bắt đầu một mối quan hệ với nhau, thật ra là chuyện ngoài ý muốn.

Một cuộc gặp gỡ cực kỳ bình thường.

Trong một buổi tiệc mừng tôi lỡ uống quá chén, vô tình vào nhầm phòng khách sạn.

Ngày hôm sau bị tiếng khóc của Phó Yến đánh thức.

Anh kéo chặt chăn, khóc đến mức khó thở.

Thấy tôi tỉnh lại, câu đầu tiên anh nói chính là muốn tôi phải chịu trách nhiệm.

"Em đã lấy đi sự trong sạch của anh rồi! Em phải chịu trách nhiệm với anh!"

"Tại sao em lại không nói gì hết?"

"Em muốn bỏ chạy sau khi chơi anh phải không?"

"Hu hu hu thật là nghiệt ngã mà, đất rau cải mát mẻ quá, người ta ngủ đã đời xong rồi không muốn chịu trách nhiệm nữa..."

(*) Đất rau cải mát mẻ (小白菜地里涼): có thể ám chỉ một nơi thoáng đãng, mát mẻ, thuận lợi cho việc nghỉ ngơi hoặc ngủ.

Tôi bị tiếng khóc của anh làm cho choáng váng.

Lại nhìn anh quả thật rất giống bó rau cải tôi vừa ăn xong.

Lúc này mới nhất thời mềm lòng, đồng ý với anh.

Trong ngày hôm đó, Phó Yến hào hứng chuyển đến nhà tôi.

Đến tận nửa đêm, tôi mới biết được.

Đêm hôm trước tôi uống say.

Phó Yến chỉ chăm sóc cho tôi suốt đêm mà thôi.

Cái gì chúng tôi cũng chưa có làm.

Ôi s.h.i.t.

Tôi vẫn phải chịu trách nhiệm.

3.

Phó Yến thỏa mãn.

Tôi kiệt sức.

Ngày hôm sau khi tôi thức dậy, tinh thần anh phấn chấn, dưới mắt tôi thì có hai quầng thâm lớn.

"Chúng ta đã thống nhất với nhau rồi đấy," trong bữa ăn sáng, tôi nói với anh, "Hôm nay đoàn làm phim vẫn đang quay phim ở đây, anh không được phép đến nói chuyện với em đâu đấy."

Phó Yến đang cười ngây ngô, khi nghe thấy lời tôi nói, môi lập tức xệ xuống.

Anh cúi đầu ăn với vẻ mặt u ám, vẻ không vui hiện rõ trên mặt.

Khiến tôi cảm thấy hơi mềm lòng.

"Thôi mà,"

Tôi véo mặt anh, nhẹ nhàng dỗ dành, "A Yến nhà ta đẹp trai như thế này, vừa nhìn thấy là em liền mất tập trung, đến lúc đó lại bị đạo diễn mắng, anh có chịu được không?"

Khóe môi anh vô thức cong lên, nhưng cố ý nén lại.

Sau đó anh cau mày nói: "Đạo diễn thường xuyên mắng em? Ông ta là ai, để anh đi tính sổ với ông ta!"

Tôi vội vàng lắc đầu.

"Em chỉ là ví dụ mà thôi, đạo diễn rất tốt với em, anh đừng xúc động như vậy!"

Nói xong, tôi giơ ngón út ra.

"Chúng ta đã thống nhất rồi, trong giờ làm việc sẽ không gặp nhau, ngoéo tay nè."

Phó Yến lại không vui nữa.

Anh không tình nguyện ngoéo tay với tôi, miệng vẫn than thở.

"Quá nhiều lần rồi, chúng ta đã lâu không gặp, anh lại không thể nói chuyện với em!"

"Bạn gái của tôi muốn ở riêng, lại không muốn giữ liên lạc với tôi, ôi số phận bi thảm của tôiiii ^-^"

Tôi:...

Có chuyện như vậy hả, không phải ngày nào chúng ta cũng ngủ chung với nhau hay sao?

Tại sao lại nói là ở riêng?!!

4.

Phó Yến rất nghe lời.

Không đến trường quay để tìm tôi nữa.

Nhưng không biết tại sao.

Cứ một tiếng đồng hồ anh lại chạy xuống một lần.

Khiến cho nhân viên lễ tân đều sợ hãi.

"Tổng giám đốc Phó hôm nay tâm trạng không tốt hay sao á? Sao cứ đi lên đi xuống liên tục vậy?

"Trời ơi, em còn không dám cầm điện thoại nữa, sợ bị tổng giám đốc nhìn thấy em đang chơi câu cá."

"Tổng giám đốc Phó hôm nay cư xử rất kỳ lạ, có khi nào là đang yêu thầm nữ diễn viên nào đó trong đoàn làm phim hay không..."

Tôi đang nghỉ ngơi, nghe thấy được, xém chút nữa phun ra ngụm cà phê đang uống.

Quả nhiên.

Chỉ có Phó Yến mới không nhận ra ánh mắt kỳ lạ của mọi người!

Tôi cầm điện thoại gửi tin nhắn cho Phó Yến.

[Anh đang làm gì thế?]

Anh trả lời ngay lập tức: [Anh đang nghĩ đến em! Em có nhớ anh không? Có phải em đang muốn gặp anh không? Anh đang xuống gặp em đây!]

Tôi choáng váng.

Trước khi tin nhắn từ chối được gửi đi, cửa thang máy đã mở ra.

Tôi:...

Tôi nghi ngờ Phó Yến đang ở trong thang máy nãy giờ.

Nhưng tôi không có bằng chứng.

5.

Phó Yến bước nhanh ra ngoài, trên mặt tràn đầy gió xuân.

Khoảnh khắc tiếng tin nhắn Wechat vang lên, nụ cười lập tức tắt ngấm.

Anh nhìn tôi một cách đáng thương, thấy tôi trừng mắt nhìn anh, liền tỏ vẻ thương tâm bước vào lại thang máy.

Cả quầy lễ tân bị sốc.

"Mọi người có thấy gì không? Tổng giám đốc Phó vừa mới đi xuống!"

"Nhưng không hiểu sao lại đi lên rồi?"

"Trời ơi, tôi có cảm giác như đã bỏ lỡ một bí mật kinh hoàng nào đó!"

Đến cảnh của tôi, tôi không nghe nữa, liền đứng dậy rời khỏi.

Mà lời cảnh báo của tôi dành cho Phó Yến trở nên có tác dụng.

Trong ba giờ tiếp theo, Phó Yến chỉ xuống có một lần.

Không bị Phó Yến quấy nhiễu, tôi diễn một cách ổn định, hoàn thành tốt vai diễn của mình.

Đạo diễn rất hài lòng.

Trước khi đoàn làm phim kết thúc công việc ngày hôm nay, trợ lý của Phó Yến đã bước xuống.

Nhìn anh ta thì thầm với đạo diễn mấy câu, đạo diễn nhịn không được cười toe toét, trong lòng tôi có một dự cảm chẳng lành.

Quả nhiên.

Sau khi anh ta đi, đạo diễn vỗ tay phấn khích.

"Tổng giám đốc Phó nói hôm nay mọi người đã vất vả rồi, buổi tối hôm nay anh ấy sẽ chủ trì, chiêu đãi đoàn chúng ta một bữa tối!"

Tôi nghiến răng.

Phó Yến, anh được lắm!

Mọi người trong đoàn cũng trở nên phấn khích.

"Chẳng phải tổng giám đốc Phó rất lạnh lùng, luôn sợ phiền phức hay sao? Không ngờ lại anh ấy lại khá tốt bụng, còn sẵn lòng đãi chúng ta một bữa tối nữa chứ!

"Đúng vậy, tin đồn quả thật chỉ là tin đồn."

"Trước đây tôi từng nghe nói, vị tổng giám đốc này tính tình rất khó chịu, hơn nữa người ta cũng có địa vị nữa! Hôm nay thế mà lại chủ động mời chúng ta đi ăn, có phải là đã phải lòng ai đó trong đoàn làm phim của chúng ta không?"

"Cũng có thể! Tổng giám đốc Phó hôm nay đi xuống nhìn chằm chằm đoàn chúng ta rất nhiều lần! Hôm qua cũng đến tìm người, nhưng lại không biết anh ấy muốn tìm ai..."

Tôi đang xin phép đạo diễn vắng mặt bữa tối hôm nay.

Sau lưng lại vang lên tiếng cười.

"Ai da, mọi người đừng đoán nữa! A Yến là một người rất dễ tính, anh chỉ muốn làm hết sức với cương vị là chủ nhà mà thôi, mọi người không cần khẩn trương đến thế."

Tôi quay lại nhìn.

Người đang nói chính là nữ diễn viên Đường Nghệ, luôn đối đầu với tôi.

Khi bốn mắt nhìn nhau, cô ta liền nở một nụ cười khiêu khích.

Mà những người khác bỗng nhiên hiểu ra.

"Trời ạ! Chị Nghệ, chị có biết tổng giám đốc Phó không?"

"Khó trách tổng giám đốc Phó hôm nay lại xuống đây nhiều lần như vậy, chắc là muốn gặp chị phải không?"

"Chị Nghệ, tất cả mọi người đều được hưởng phúc từ chị hết đấy!"

"Đã nghe đồn từ lâu rằng bạn trai của chị Nghệ là người ngoài ngành giải trí, không phải là tổng giám đốc Phó đấy chứ!"

Đường Nghệ càng cười vui vẻ hơn: "Ai da, mọi người đừng đoán nữa, cứ ăn uống thoải mái là được!"

Câu trả lời mơ hồ của cô ta, càng khiến mọi người chắc chắn hơn, liền khen ngợi không ngừng.

Mà cô ta lại liếc nhìn tôi.

Giọng điệu chế nhạo, "Đêm nay Vũ Thư đừng trốn nha, người như A Yến, không phải muốn gặp là gặp được đâu, trân trọng cơ hội hôm nay đi. nói không chừng đây chính là cơ hội duy nhất cả cuộc đời cô đấy, ha ha."

Tôi mỉm cười lại với cô ta.

Nhìn thấy tin nhắn từ Phó Yến, tôi liền chất vấn: "Ai nói với cô rằng Phó Yến sẽ đến?"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
600,735
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2


6.

Đường Nghệ sửng sốt, trong mắt tràn đầy giễu cợt.

"Đạo diễn đã nói, tối nay A Yến sẽ đãi chúng ta bữa tối, Vũ Thư, năng lực nghe hiểu của cô còn không có ư?"

Những người khác tụ tập lại đây.

"Vũ Thư, ý của cô là, tổng giám đốc Phó sẽ đến đây vì chị Nghệ đúng không? Sao câu hỏi của cô chẳng có ý nghĩa gì vậy.”

"Hay là! Cô đang ghen tị với tình yêu thắm thiết mà tổng giám đốc Phó dành cho chị Nghệ?"

"Có người thật sự ăn không được liền nói nho chua sao!"

Tôi liếc xuống điện thoại của mình.

Wechat tràn ngập biểu tượng cảm xúc khóc lóc do Phó Yến gửi.

Cùng với đó là một tràn tin nhắn nối tiếp nhau.

[Em yêu, em phải tin anh! Anh không có liên quan gì đến người phụ nữ này!]

[Anh với cô ta chỉ gặp nhau một lần tại một bữa tiệc tối, thậm chí còn không nói với nhau một câu nào! Ở bên ngoài anh rất giữ mình, không bao giờ nói chuyện với những người phụ nữ khác!]

[Chờ anh! Anh đến ngay đây!]

Khóe môi tôi giật giật cười.

Đường Nghệ vẻ mặt bình tĩnh, đang định nói chuyện, khóe mắt liền thấy thang máy chuyên dùng của Phó Yến mở ra, lập tức mỉm cười ngọt ngào bước tới.

"A Yến..."

Nhưng chưa kịp đến gần, Phó Yến đã lùi lại vài bước.

Đường Nghệ sững sờ tại chỗ.

"A Yến, em..."

"Không phải cô thì là ai? Phó Yến như đang đối diện với kẻ thù truyền kiếp, "Gọi thân thiết như vậy, làm như tôi với cô có mối quan hệ gì với nhau thế, tôi là người đã có bạn gái, phá hoại hạnh phúc của người khác sẽ bị sét đánh cô có biết hay không?"

Nói xong, Phó Yến lùi lại vài bước, xác định được khoảng cách an toàn giữa mình và Đường Nghệ, chắp tay trước ngực, cung kính nhắm mắt lại.

"Em yêu em thấy rồi đấy, anh với cô ta không có quan hệ gì cả, anh luôn biết giữ mình, cả đời chỉ yêu mình em! Người đàn ông một lòng với bạn gái là ngôi sao tương lai, trụ cột của đất nước, ông trùm kinh doanh trong tiểu thuyết đô thị, là người luôn tự kiểm tra bản thân ba lần một ngày, là vua của rừng rậm tự nhiên, là người khinh miệt mọi điều xấu xa trên thế giới, đồng thời là người tạo ra vẻ đẹp và điều tốt đẹp cho thế giới này, đàn ông thương bạn gái thì không bao giờ xấu, em yêu, một tiếng em yêu, cả đời em yêu."

Bầu không khí trở nên khó xử.

Nhân viên lễ tân đều trợn tròn mắt, nhất thời không thể kiểm soát được âm lượng.

"Trời ạ! Tổng giám đốc Phó còn có bộ dạng này sao?"

"Không phải mọi người đều nói tổng giám đốc Phó đang độc thân hay sao?"

"Không nha, tôi thường nhìn thấy tổng giám đốc Phó đến công ty mà không đeo cà vạt, cổ đầy vết son, cứ tưởng tổng giám đốc chỉ chơi vui mà thôi..."

"Nhìn bộ dạng tổng giám đốc Phó như thế này, có vẻ như bạn gái tổng giám đốc không còn nữa thì phải..."

Tôi:?

Phó Yến dính tôi như sam, mỗi buổi sáng đều phải để tôi thắt cà vạt cho anh mới chịu.

Cho nên, cà vạt tôi thắt đâu rồi?

Sau khi tuyên thệ xong, Phó Yến lại tự mình đến tìm đạo diễn, lớn tiếng nói: "Đạo diễn, buổi liên hoan hôm nay tôi sẽ không đi, em yêu của tôi có tính chiếm hữu cao, không thích tôi giao lưu ở bên ngoài!"

Trước khi rời đi, còn nháy mắt với tôi nữa chứ.

Tôi lặng im, còn chưa hết choáng váng.

7.

Khi tôi mở cửa, Phó Yến đã chuẩn bị xong bữa tối.

Thấy tôi bước vào, anh vội vàng lao đến, như thể muốn đòi phần thưởng.

"Em yêu, biểu hiện của anh hôm nay như thế nào? Có giỏi không?"

"Anh đã làm đúng như những gì em nói! Không gặp mặt, không nói chuyện, giữ mình trong sạch! Lại còn để cho người khác biết bản thân đã có bạn gái!"

Tôi ngước nhìn anh.

Mái tóc đen thấm mồ hôi dính trên trán, ánh mắt tràn đầy mong đợi, lấp lánh ánh sao, khiến người ta vô thức mê mẩn.

Tôi cảm thấy có chút áy náy.

Địa vị của tôi và Phó Yến quá chênh lệch, vì không muốn người khác bàn luận, cho nên sau khi quen nhau, tôi vẫn luôn không muốn công khai.

Phó Yến làm ầm ĩ chuyện này rất nhiều lần.

Cuối cùng đành miễn cưỡng thỏa hiệp, sẽ không công khai mối quan hệ, nhưng sẽ cho mọi người biết rằng, anh là người đã có bạn gái.

Sau khi lại bị tôi từ chối chuyện này, vài ngày liên tiếp anh đều buồn bực không vui.

Có lần tôi tỉnh dậy lúc nửa đêm, thấy Phó Yến đang quay lưng về phía tôi, phòng chỉ bật một ngọn đèn nhỏ, chiếu lên đôi vai không ngừng run rẩy.

Khi quay lại nhìn tôi, khuôn mặt anh đẫm nước mắt.

"Tống Vũ Thư, thật ra em không muốn có tương lai với anh!"

"Không muốn công khai với anh, cũng không cho phép anh nói về việc bản thân đã có bạn gái!"

"Em có biết bên ngoài có bao nhiêu người đang để mắt đến anh không?"

"Em không biết đâu, có rất nhiều người đang nhăm nhe đến người của em đấy..."

"Em là đang có phúc nhưng không biết hưởng..."

"Không phải là em đang sở hữu một ao cá khổng lồ? Còn anh chỉ là một con cá bé nhỏ trong đấy thôi chứ?"

"Với vẻ ngoài của anh nhất định sẽ là vua cá, em phải cân nhắc anh trước."

Càng nói anh càng suy sụp, cuối cùng bật khóc.

"Vì sao lại không muốn anh nói ra, không phải là em muốn chia tay với anh từ lâu rồi, không còn muốn quen anh nữa..."

Tôi vội dỗ dành anh, dỗ đến tận bình minh anh mới chịu nín.

Mà hiện giờ, Phó Yến đang cực kỳ hào hứng.

"Thật tốt quá, cuối cùng mọi người cũng biết anh đã có bạn gái!"

"Để anh chóng mắt xem còn ai dám cười nhạo anh độc thân nữa không!"

"Em yêu mãi đỉnh!"

Thậm chí anh còn đăng bài lên Weibo.

[Tôi đã có bạn gái (chỉ là việc cá nhân của tôi, không muốn gây phản cảm, cũng không có ý định cười nhạo hay mỉa mai ai, nếu lời lẽ của tôi hơi khó nghe thì tôi xin lỗi, nếu có từ ngữ nào xúc phạm cũng thật xin lỗi, tôi chỉ muốn chia sẻ với mọi người rằng tôi và bạn gái đã ở bên nhau được ba năm, không có ý đồ tranh cãi, cũng không muốn làm tổn thương ai, càng không có ý gây thù địch, bạn có thể chọn yêu hay không, không liên quan gì đến tôi, nếu bạn vẫn cảm thấy bị xúc phạm, tôi chỉ có thể nói là đừng ghen tị, không có bạn gái không phải là một điều tồi tệ.)~]

Anh quay lại nhìn tôi vài lần, sau đó dường như nghĩ đến điều gì đó, nghiêm túc giơ bốn ngón tay lên.

"Em yêu, anh thề, hôm nay là do hoàn cảnh ép buộc, anh không hề có ý định làm trái lời em!"

Tôi bật cười.

Tiến tới ôm chặt lấy anh.

"Trước đây đã khiến A Yến nhà ta phải chịu tủi thân rồi, đợi thêm một chút nữa, đợi đến khi em giành được giải Nữ diễn viên chính xuất sắc đầu tiên, chúng ta liền công khai, được không?"

Phó Yến giật mình.

Thiếu chút nữa nhảy lên trời.

"Em đã nói rồi! Không được nuốt lời đâu đấy!"

8.

Tôi biết Phó Yến đã bắt đầu ngo ngoe rục rịch.

Nhưng tôi không nghĩ đến.

Sáng sớm hôm sau, những lời mời đóng phim liên tiếp ập đến với tôi.

Sau khi cúp điện thoại, tôi nhìn tên đầu sỏ: "Nói đi, chuyện gì đã xảy ra?"

Phó Yến giơ hai tay, hô to oan uổng.

"Em yêu, em hãy tin anh, anh thật sự không có nhúng tay vào!"

Tôi nghi ngờ, nhìn chằm chằm Phó Yến.

Tôi vào nghề đã năm năm, bởi vì không có chống lưng, những vai tôi nhận được đều là những vai phụ không đáng kể.

Mà người vừa mới gọi cho tôi, chính là đạo diễn thiên tài Bùi Giang.

Ông đã đạt được vô số giải thưởng trong suốt cuộc đời mình, tạo ra vô số nhân vật kinh điển, đề bạt vô số người vô danh lên những vị trí hàng đầu.

Người ta thường nói Bùi Giang là một người vui buồn thất thường, luôn có những tiêu chuẩn riêng.

Nhưng tôi vào nghề mấy năm vẫn chưa có danh tiếng, nếu không có Phó Yến nhúng tay vào, làm sao tôi có thể lọt vào mắt của Bùi Giang?

Bị tôi nhìn chằm chằm một lúc lâu, Phó Yến cúi đầu với lương tâm cắn rứt.

"Anh thật sự không có nhúng tay vào, anh không biết Bùi Giang là ai hết!"

"Không tin em có thể xem điện thoại của anh, ngay cả tài khoản Wechat của Bùi Giang anh còn không có!"

"Được rồi, anh có nhúng tay vào một chút, nhưng không liên quan đến công việc của em!"

Tôi cười bất lực.

Không liên quan?

Không liên quan thì Bùi Giang có chủ động tìm đến tôi không?

Thật sự lúc mới bắt đầu quen nhau, tôi vẫn luôn không muốn dính dáng nhiều đến chuyện tiền bạc của Phó Yến.

Một mặt thì cũng vì lòng tự trọng còn sót lại của tôi.

Mặt khác...

Phó Yến thật sự đã cho đi quá nhiều!

Trong vòng một tuần kể từ khi xác nhận mối quan hệ, anh đã tặng tôi bảy căn biệt thự, tám chiếc ô tô sang trọng.

Người khác một năm có một ngày kỷ niệm, Phó Yến là một năm có ba trăm sáu mươi lăm ngày, mỗi ngày đều phải ăn mừng.

Ở bên nhau được một ngày là phải ăn mừng.

Ở bên nhau được hai ngày là phải ăn mừng.

Ở bên nhau được một tuần, một tháng, một năm...

Thậm chí khi hai chúng tôi đến tận năm giờ sáng mới được đi ngủ, cũng phải ăn mừng cho bằng được.

Thời gian trôi qua, tôi trở nên tê liệt.

Đồng tiền của nhà tư bản, không lãng phí là không phải tiền.

Tôi không tiêu, sau này không chừng cũng phải tiêu cho người khác.

"Anh có đầu tư tiền cho Bùi Giang không?"

Phó Yến vội vàng lắc đầu, vẻ mặt chính trực: "Em yêu, em đang nói bậy cái gì vậy? Anh đã từng thề trước mặt em rồi, sẽ không nhúng tay vào công việc của em mà!"

"Chứ chuyện gì đang xảy ra? Bùi Giang không sớm không muộn, lại chọn hôm nay tìm đến em diễn vai nữ chính?"

Phó Yến im lặng một lúc, sau đó thều thào: "Anh...anh đã mua cho em mấy cái hot search..."

9.

Khi nhìn thấy "mấy cái" hot search của Phó Yến, tôi gần như hít thở không thông.

Có tổng cộng năm mươi hot search trên một nền tảng, mà tên của tôi chiếm 49 cái trong số đó.

Còn lại là một cái Phó Yến mua cho bản thân.

#Phó Yến có bạn gái.

Tôi run run mở phần bình luận.

[Ủa, Tống Vũ Thư này là ai đây? Sao lại mua nhiều hot search đến như vậy?]

[Cô này đã tiến vào giới giải trí chưa?]

[Có người nói diễn xuất khá tốt.]

[Mặc dù kỹ năng diễn xuất tốt, trông cũng xinh đẹp, nhưng cũng không cần phải mua hot search về việc đã có bạn trai chứ...]

["Cậu bé mắt to" hôm nay kiếm được rất nhiều tiền, phú quý đến với anh ta như mưa xuống.]

[Không chỉ có "Cậu bé mắt to", hiện giờ toàn bộ mạng xã hội đều là Tống Vũ Thư...]

[Cái kiểu lăng xê mới này buồn cười quá đi, cảm giác như chúng ta đang gặp lừa đảo vậy.]

Tôi tuyệt vọng nhắm mắt lại.

Anh thì thiếu điều như muốn kêu meo meo.

Tôi biết Phó Yến là một tên ngốc lắm tiền, chuyện này có lẽ sẽ được giải quyết bằng tiền, nhưng có thế nào thì tôi cũng không bao giờ nghĩ đến, tên Phó Yến ngốc nghếch này lại nhiều tiền đến mức này.

Năm mươi cái hot search!

Nó chỉ là một nền tảng mạng xã hội mà thôi!

Nhìn thấy vẻ mặt bi thương của tôi, Phó Yến cho rằng tôi không vui, lập tức trở nên căng thẳng.

"Em yêu, em đều thấy rồi đấy! Anh chỉ mới mua mấy cái hot search mà thôi, Bùi Giang tự mình phát hiện ra tiềm năng của em, không liên quan đến anh!"

"Em đừng tức giận!"

Tôi thở dài, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.

Phó Yến quả thật là không trực tiếp liên hệ với Bùi Giang.

Nhưng mấy cái hot search khắp màn hình này bỗng nhiên khiến tôi từ một người vô danh trong ngành giải trí trở thành trung tâm để bàn tán, Bùi Giang khó có thể không nhìn thấy!

Tim tôi đang rỉ máu.

Thật sự.

10.

Ngày hôm sau khi vừa đến trường quay, tôi đã trở thành tâm điểm của sự chú ý.

Hot search của tôi đã hạ nhiệt sau 24 giờ.

Cư dân mạng đào bới ra toàn bộ vai diễn trước đó của tôi, ngay cả bộ phim tôi đang quay, cũng nhờ chuyện này mà độ nổi tiếng tăng gấp bốn lần.

Đạo diễn vui mừng không nhịn được nữa: "Ai da con bé Vũ Thư này, đoàn làm phim chúng ta phải cảm ơn con đấy! Nếu không nhờ con, chúng ta làm sao có thêm nhiều tài trợ như thế này!"

Những người khác cũng gật gật đầu.

"Chị Vũ Thư lợi hại quá nha, hot search bắt đầu hạ nhiệt rồi, chị phải nắm bắt thời cơ đấy!"

"Nhiều hot search đến như vậy, tốn không ít tiền đâu phải không? Công ty của chị thật là hào phóng mà..."

"Số tiền ít ỏi này có là gì đâu? Chờ chị Vũ Thư trở nên nổi tiếng liền kiếm lại được vô tư ấy mà!"

Đường Nghệ vốn chưa bao giờ đến góp vui, nghe thấy liền cười nhạo một tiếng, cầm ly cà phê đi tới.

"Mọi người đang nói nhảm gì vậy?"

"Tôi có người quen ở công ty của Vũ Thư, công ty của cô ta, vốn rất ghét mấy trò như thế này!"

Cô ta cố tình nhấn mạnh những chữ cuối với ánh mắt chế nhạo đầy ẩn ý, "Làm sao lại có thể vung tiền mua hot search được? Đúng không, Vũ Thư?"

Không đợi tôi trả lời, lại phủi phủi tay.

"Ai da quên đi quên đi, chúng ta đều là người trong ngành, những chuyện này sao có thể không hiểu được? Vũ Thư thật sự rất may mắn, chỉ là lần này quá rầm rộ, không biết bạn trai của cô ở nhà có ổn không nữa, ha ha."

Đường Nghệ độc thoại một lúc, khiến mọi người không nói nên lời.

Bầu không khí trở nên khó xử.

Rất nhiều ánh mắt ác ý đổ dồn về phía tôi, những người khác tuy không nói gì, nhưng ánh mắt của họ đã nói lên tất cả.

Tôi cười khúc khích.

Đường Nghệ khẽ cau mày: "Cô cười cái gì?"

"Tôi cười cô mắt mù, mù đến mức miệng nhổ ra toàn phân, không khác gì đống giòi trong toilet."

Có người không nhịn được, bật cười ra tiếng.

Đường Nghệ sửng sốt hai giây, sắc mặt tái nhợt: "Tống Vũ Thư, cô đang nhục mạ tôi ư? Cô tưởng cô bây giờ có xí nhiệt liền có thể giẫm lên đầu của tôi luôn sao? Không phải chỉ dựa vào đàn ông thôi sao? Một diễn viên tuyến mười tám mà có bệnh công chúa, tưởng bản thân cao quý đến thế? Không còn đàn ông thì cô là cái thá gì?"

Tôi bịt mũi, thở dài buồn bã.

"Chị Đường Nghệ, nước hoa chị xịt hôm nay là giấm chua 82 năm tuổi à? Thật ngại quá, bạn trai tôi còn trẻ lại đẹp trai, thích tiêu tiền cho tôi, còn khóc lóc đòi kết hôn với tôi, đợi đến khi đó chị hẳn đau khổ, không cần phải vội vàng đâu!"

Đường Nghệ tức giận đến mức bật cười: "Tống Vũ Thư, cô có bệnh à? Ai đau khổ vì cô, cô tưởng bạn trai của cô là Phó Yến à?"

Tôi chớp chớp mắt, nụ cười càng ngày càng rạng rỡ.

"Hừm...Tại sao không?"

Có lẽ không ngờ tôi lại thừa nhận, Đường Nghệ sửng sốt, vẻ mặt khó tin.

"Tống Vũ Thư, cô thật sự có bệnh ư?" Cô ta nhìn tôi với ánh mắt thương hại, "Cô cho rằng bản thân là ai? Thân phận của Phó Yến là gì? Thân phận của cô là gì?"

Những người khác cũng bắt đầu khuyên tôi.

"Quên đi quên đi, chị Vũ Thư, vị kia cũng không phải là người dễ chọc vào đâu, ngày đó anh ấy đối xử với chị Đường Nghệ như vậy, còn khiến chị ấy xấu hổ một thời gian dài rồi đấy chị còn nhớ không..."

Những lời này nhằm khuyên tôi, nhưng người bị xúc phạm chính là Đường Nghệ.

Dù sao thì mọi người đều thấy rằng, cô ta gần như bị vả mặt trong khi đang cố gắng lôi kéo làm quen với Phó Yến.

Sắc mặt Đường Nghệ ngày càng đen hơn.

"Được, Tống Vũ Thư, cô cứ giả vờ đi! Tôi chóng mắt xem kết cục của cô sẽ như thế nào!"

Tôi nhún vai.

Kết cục như thế nào?

Dù sao Phó Yến vì muốn công khai mà mỗi ngày đều gây ầm ĩ với tôi, nếu không được lại tìm cách khác.

Cũng tốt, chuyện này sẽ khiến anh an tâm hơn.

Trong lòng chỉ mới nghĩ vậy thôi, chứ tôi không ngờ là, chuyện tình cảm lại được công khai nhanh đến như vậy.

Có người đã bí mật quay clip cuộc cãi vã giữa tôi và Đường Nghệ, đăng lên.

Lần này, tôi lại lên hot search nhưng bằng thực lực của mình. 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
600,735
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3


11.

Video vừa được đăng tải, phần bình luận liền bùng nổ.

[Bạn trai của Tống Vũ Thư là Phó Yến? Tôi nói không sai phải không?]

[Chuyện gì đã xảy ra giữa Phó Yến và Đường Nghệ? Cái gì mà xấu hổ một thời gian dài?]

[Người trong cuộc đến đây, mấy ngày trước đoàn làm phim của họ đang quay dưới tập đoàn nhà họ Phó, Đường Nghệ tỏ ra rất thân thiết với Phó Yến, kết quả lại bị Phó Yến vả thẳng mặt quê luôn.]

[Ngày hôm qua không phải cũng có hot search về Phó Yến hay sao? Anh ấy nói mình đã có bạn gái, cho nên người bạn gái này chính là Tống Vũ Thư?]

[Chuyện gì đang xảy ra vậy?]

[Mọi người có thể đừng đoán mò nữa được không? Người như Phó Yến, sau này nhất định là sẽ liên hôn thương mại, làm sao có thể cặp kè với một nữ diễn viên, lại còn là diễn viên tuyến mười tám nữa chứ?]

[Có phải Tống Vũ Thư cố tình lăng xê để bản thân nổi tiếng hay không?]

[Có điều phải nói, cái miệng của cô Tống Vũ Thư này khá lợi hại đấy ha ha ha.]

Tôi run rẩy đọc bình luận, cảm thấy tuyệt vọng.

Ôi s.h.i.t.

Phải làm sao đây?

Hôm qua lên hot search, hôm nay lại chễm chệ ngồi lên một lần nữa...

Tôi quả thật cũng muốn công khai.

Nhưng không nghĩ là sẽ công khai như thế này!

Không khí ở phim trường đầy căng thẳng, đạo diễn im lặng hồi lâu, run giọng nói: "Vũ Thư à, chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Tổng giám đốc Phó...Tổng giám đốc Phó là một người cuồng bạn gái đấy! Vị kia cũng không phải là người dễ tính đâu! Nếu vấn đề trở nên rắc rối hơn, đoàn làm phim của chúng ta sẽ xong đời m.ấ.t..."

Đạo diễn gần như muốn khóc.

Ông ngồi bệt xuống đất, vẻ mặt đầy đau đớn.

"Nói đi, các cô cãi nhau thì cãi đi, tại sao lại nhắc đến Phó Yến?"

"Nhất là cô, Đường Nghệ! Tôi phát hiện cô là kẻ thường xuyên gây rắc rối nhất! Mấy ngày trước cô gây chuyện, đêm đó trợ lý của tổng giám đốc Phó đến tìm tôi! Hôm nay cô lại còn dám nhắc đến cậu ấy nữa!"

Đạo diễn càng nói càng buồn bã, tức giận, thậm chí cảm xúc dâng trào đến ứa nước mắt.

"Cậu ấy đã nói rồi! Nếu chuyện này lại xảy ra một lần nữa, bộ phim của chúng ta sẽ không bao giờ được công chiếu!"

"Tôi chỉ muốn làm phim một cách lặng lẽ, tại sao lại đối xử với tôi như vậy?"

"Rốt cuộc tôi đã tạo nghiệp gì để phải chịu như thế này!"

"Ông trời ơi, con không bao giờ... gọi ông là ông nữa, bởi vì ông hoàn toàn không coi con là cháu trai của mình..."

Tôi:...

"Đạo diễn," tôi thở dài, chân thành nói, "Con biết chú đang hoảng sợ, nhưng chú đừng lo, bộ phim của chúng ta sẽ không bị cấm chiếu đâu."

"Tống Vũ Thư, đừng giả vờ nữa."

Đường Nghệ cười khinh nói, "Nếu không phải cô vô liêm sỉ, mọi chuyện sẽ đâu thành ra thế này! Tôi nghi ngờ cô là người đã đăng video này lên đấy!"

Mọi chuyện lại đổ dồn về phía tôi, khiến ánh mắt mọi người cũng dần thay đổi.

Ngay cả đạo diễn cũng tỏ ra nghi ngờ: "Vũ Thư, chú thấy con bình thường là một người khá trầm tĩnh, sẽ không làm như vậy đâu phải không?"

Tôi đang định trả lời, lại bị Đường Nghệ ngắt lời.

"Tại sao lại không? Có một số người lúc nào cũng tỏ vẻ chững chạc đàng hoàng, sau lưng họ lại mưu mô hơn bất kỳ ai khác!"

Tôi không thể chịu đựng được nữa, tát thẳng vào mặt Đường Nghệ.

"Cô đã súc miệng chưa? Sao miệng cô thở ra câu nào câu nấy đều kinh tởm thế?"

Đường Nghệ che má, kinh ngạc nói: "Tống Vũ Thư, cô điên rồi sao? Cô dám đánh tôi?"

"Sao, một cái còn chưa đủ, để tôi tát thêm một cái nữa cho cô tỉnh táo lại nhé?"

Tôi trợn mắt nhìn Đường Nghệ, sau đó nhìn về phía đạo diễn: "Đạo diễn, chú đừng hoảng sợ, Phó Yến chính là bạn trai của con, con chính là vị kia trong miệng anh ấy đấy."

Mọi người nhìn nhau ngơ ngác.

Một sự trầm lặng diễn ra, khiến giọng nói của Đường Nghệ trở nên gay gắt: "Tống Vũ Thư! Cô điên thật rồi! Diễn đến nghiện luôn à?"

Tôi im lặng.

Vào lúc này, tôi cảm giác bản thân như đang xuyên vào một quyển truyện.

Đường Nghệ chính là nhân vật nữ phụ phản diện trong đó.

Ngu xuẩn và độc ác.

Rất hợp lý.

Mà đúng lúc này, trợ lý của Phó Yến chạy tới.

Anh ta đi thẳng đến chỗ Đường Nghệ, khom người chào cô một cách vui vẻ.

"Cô Đường, tổng giám đốc Phó của chúng tôi phái tôi đến đây là để cảm ơn cô!"

Đường Nghệ giật mình, sau đó chuyển sang vui mừng: "A Yến đã biết rồi đúng không? Anh ấy biết con khốn Tống Vũ Thư này đang bịa chuyện, cho nên muốn cảm ơn tôi vì đã vạch trần chuyện này phải không?"

Trợ lý gãi đầu, cất giọng nói thật to.

"À không phải vậy đâu, tổng giám đốc Phó của chúng tôi bảo tôi đến cảm ơn cô vì đã cãi nhau với cô Tống, nếu không bị cô làm cho tức giận đến mức ấy, không biết đến khi nào tổng giám đốc Phó mới được công khai nữa! Làm tốt lắm, tổng giám đốc cuối cùng cũng có được một danh phận, he he."

"Nhân tiện..., tổng giám đốc Phó còn nói, để cảm ơn cô Đường, khoản đầu tư vào một số bộ phim cô chuẩn bị đóng đều đã được rút lại!"

Sắc mặt Đường Nghệ trở nên vặn vẹo.

"Các anh gọi đây là cảm ơn?"

"Tại sao không?" Trợ lý liếc nhìn cô ta, nghiêm túc nói, "Tổng giám đốc Phó của chúng tôi đã nói rồi! Khi ông trời sắp giao cho ai đó một trọng trách lớn, trước tiên người đó phải cố gắng hết sức, rèn luyện cơ bắp, nhịn đói đến suy nhược cơ thể, trống rỗng đến từng ngọn nguồn, khiến cho mọi thứ trở nên hỗn loạn. Như vậy, mới có thể rèn luyện được tinh thần, nâng cao khả năng của bản thân. Tổng giám đốc Phó đang tạo cơ hội cho cô Đường tự rèn luyện mình, cô Đường đừng nghĩ xấu về tổng giám đốc nhé!"

Tôi bất lực.

Đây quả thật là chuyện mà Phó Yến có thể làm ra được.

Mỗi một bộ phim trước khi khai máy đều phải mất rất nhiều thời gian, tiêu tốn vô số nhân lực và tài chính, việc Phó Yến rút đầu tư dưới danh nghĩa cảm ơn Đường Nghệ, thực chất chỉ là một hình thức gây áp lực trá hình.

Đương nhiên, nhà sản xuất sẽ không loại bỏ bộ phim, mà người duy nhất bị loại bỏ, chỉ có thể là Đường Nghệ.

Nhưng tôi không hề cảm thấy thương hại cô ta một chút nào.

Làm chuyện xấu, sẽ phải trả giá đắt.

Đây là đạo lý ngay cả học sinh tiểu học đều hiểu.

12.

"Tại sao Phó Yến lại không đến?"

Khi tôi hỏi, anh trợ lý có vẻ hơi ngượng ngùng.

Anh ta do dự, ấp úng nói: "Cô Tống, tổng giám đốc Phó hiện đang có việc bận, muốn tôi đưa cô về..."

Có việc bận?

Nghe không giống tác phong của Phó Yến cho lắm.

Trước kia khi chưa công khai, mỗi ngày anh đều phải lén lút đến gặp tôi, bây giờ công khai rồi, lại có việc bận?

Có cái gì đó không đúng.

"Nói thật đi, Phó Yến rốt cuộc đang làm cái gì?

"Cô Tống, cô...cô nên vào Weibo tự xem thì tốt hơn..."

Khi nghe thấy hai chữ Weibo, nhịp tim của tôi đột nhiên tăng tốc.

Phó Yến.

Đừng có mà gây rắc rối!

13.

Phó Yến đã dùng thực lực của bản thân, tranh cãi với cư dân mạng ở phần bình luận.

Cư dân mạng A: [Cười c.h.ế.t, chỉ là lăng xê mà thôi, Phó Yến sao có thể có người bạn gái như Tống Vũ Thư cơ chứ?]

Phó Yến: [Cười đi cười đi, não cô chỉ to bằng hạt đậu mà cô còn cười! Bạn gái của tôi không phải em yêu nhà tôi thì còn là ai nữa? Là cô à? Cô nghĩ cô đẹp chắc!]

Cư dân mạng B: [Tống Vũ Thư nói chuyện thô lỗ quá, cô ấy là một diễn viên có nhân phẩm như vậy luôn à?]

Phó Yến: [Cô nói chuyện có lý một xíu, đi học cô có được dạy những điều này không vậy? Em yêu của tôi bị sỉ nhục, không thể tỏ thái độ lại à? Huống chi cô ta còn đang nhục mạ đến nhân cách của em yêu tôi? Đó gọi là nói rõ sự thật!]

Cư dân mạng C: [Buồn cười quá ha ha ha, không ngờ thái tử Bắc Kinh lại cuồng người yêu đến như vậy, có thể tìm được bạn trai tốt như thế, chắc phần mộ tổ tiên của Tống Vũ Thư khói bay nghi ngút lắm đây!]

(*) trong một số nền văn hóa, việc phần mộ tổ tiên có khói bay lên thường được coi là một dấu hiệu của sự có phúc, sự tôn trọng và sự kính trọng đối với tổ tiên. Điều này thường được xem là một điềm báo tốt và mang lại may mắn cho gia đình.

Phó Yến: [Cô sai rồi, em yêu nhà tôi có thể nhìn trúng tôi, là do phần mộ tổ tiên nhà tôi nghi ngút khói mới đúng, cô ấy ở bên tôi chẳng có lợi ích gì, bây giờ lại bị cư dân mạng chửi mắng, là do tôi chưa đủ tốt, thậm chí tôi còn không có đủ tiền để mua vương miện, là tôi nợ cô ấy!]

Việc này đã tạo nên một cuộc thảo luận sôi nổi giữa cư dân mạng.

[Trời ạ, loại vương miệng nào mà ngay cả Phó Yến cũng không mua được?]

[...Lướt lên bài biết trước đây trên Weibo của Phó Yến đi, chính là cái trên đầu của Nữ hoàng nước Y!]

[Tình yêu thường khiến con người ta cảm thấy thiếu thốn, nhưng phải để bản thân mình không thiếu thốn trước đã.]

[Chính xác, tình yêu thường khiến cho chúng ta cảm thấy thiếu thốn, nhưng trông Tống Vũ Thư không có vẻ như thiếu thốn cho lắm.]

[Ai biết được, Tống Vũ Thư thường ngày đều mặc quần áo hàng hiệu, bông tai nào cũng có giá trên trời, người anh em này còn cảm thấy thiếu thốn sao?]

[Nữ hoàng nước Y: Sao tự nhiên sống lưng tôi lại lạnh thế này?]

[Nếu vẫn cảm thấy thiếu thốn, hãy đưa cô ấy đến buổi triển lãm trang sức.]

[Từ từ khoan hãy nói đã, tổng giám đốc của tôi không có vấn đề gì đúng không?]

Rất nhanh, một số cụm từ mới lại lên hot search.

#Của hồi môn tốt nhất dành cho người đàn ông chỉ có não yêu đương

#Người đàn ông chỉ có não yêu đương battle với những người ăn dưa

14.

Khi tôi về đến nhà, Phó Yến vừa mới đặt điện thoại xuống.

Vừa nhìn thấy tôi, mắt anh sáng lên, lao tới ôm tôi thật chặt.

Đầu anh cọ vào cổ tôi, miệng không ngừng lẩm bẩm.

"Em yêu, anh hạnh phúc quá, anh hạnh phúc quá..."

Tôi nhẹ nhàng ôm lại anh.

Anh cứng đờ người, bả vai hơi run lên.

Những giọt nước mắt ấm áp rơi xuống cổ tôi, vốn muốn giúp anh lau nước mắt, Phó Yến lại ôm tôi chặt hơn, nói bằng giọng nghèn nghẹn.

"Cuối cùng anh cũng chờ được ngày này, ba năm rồi, anh thật sự, thật sự rất hạnh phúc."

Mũi tôi chua xót.

Trong lòng tràn ngập sự tiếc nuối.

Sớm muộn gì cũng sẽ công khai, nhưng nếu công khai sớm hơn một ngày, anh sẽ bớt thất vọng một ngày.

Cho đến bây giờ tôi mới nhận ra.

Anh đã chờ đợi suốt ba năm trong vô vọng.

Trong mối quan hệ này, người duy nhất bị mắc nợ, cho đến bây giờ chỉ có Phó Yến.

Giá như tôi nhận ra điều đó sớm hơn.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
600,735
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4


15.

Một tuần sau khi bộ phim đóng máy, tôi gia nhập đoàn làm phim mới.

Trước đây các vai diễn tôi đóng đều là những vai phụ nhỏ, rất ít cảnh đóng chung với diễn viên nam.

Nhưng lần này thì khác.

Thậm chí còn có hai cảnh hôn nhau.

Vì thế, từ lúc đoàn làm phim khai máy, Phó Yến có điều gì đó rất kỳ lạ.

Anh vẫn luôn tôn trọng công việc và sự lựa chọn của tôi, không yêu cầu xóa cảnh hôn, chỉ là mỗi ngày đều nhìn tôi với vẻ mặt oán hận và chua chát.

"Hôm nay em nói chuyện hơi nhiều với anh ta."

"Anh ta có đẹp trai không? Dẫu sao anh ta cũng không đẹp trai lắm đâu, cảm giác cũng chỉ có thế thôi."

"Thật ra vai nam chính này chỉ ở mức trung bình, nhìn không có gì đặc biệt cho lắm."

"Ha ha anh ta trông thật giả tạo."

"Anh không có ghen đâu, anh tuyệt đối không bao giờ ghen mấy chuyện này, dù sao em cũng là bạn gái của anh, còn anh ta là cái thá gì, sao có thể ghen với anh ta được?"

"Ngày mai anh có thể đến thăm em được không? À anh cũng không muốn đi lắm, nhưng dù sao cũng là bạn trai của em, nên mời mọi người một bữa ăn vẫn là hợp tình hợp lý. Hừ, anh không có ý định gặp anh ta đâu, anh chẳng muốn gặp anh ta chút nào, không hề có ý định tuyên bố chủ quyền luôn."

"Nhưng mà anh ta trông thật giả tạo mà."

...

Phó Yến ăn giấm chua quá nhiều, vì để dỗ anh, ngày nào tôi cũng bị kiệt sức về mặt thể chất lẫn tinh thần.

Máaa.

16.

Buổi quay phim diễn ra vô cùng suôn sẻ.

Đây là vai nữ chính đầu tiên của tôi, mỗi một cử chỉ, lời thoại tôi đã nghiền ngẫm không biết bao nhiêu lần.

Để có thể miêu tả hoàn hảo nhất nhân vật nữ chính trong tâm trí tôi.

Ngay cả người luôn nghiêm khắc và ít cười như Bùi Giang, cũng trở nên thân thiện một cách bất ngờ.

Đang quay phim, Bùi Giang mỉm cười nói: "Thật ra chú đã biết con từ lâu rồi."

Tôi bất ngờ.

"Con là bạn gái của Phó Yến đúng không?" Bùi Giang ngập ngừng, "Chú đã biết chuyện này trước khi tụi con công khai rồi."

Tôi sửng sốt, nhất thời không biết nên nói gì.

Cho nên là, Phó Yến đã tìm đến Bùi Giang sao?

Ông nhìn ra được tôi đang nghĩ gì, lắc đầu nói: "Con yên tâm, Phó Yến chưa từng vì con mà tìm đến chú, con có thể nhận được vai diễn này, chính là nhờ kỹ năng diễn xuất của bản thân, không liên quan gì đến Phó Yến."

"Chỉ là lần đầu chú biết đến con là nhờ Phó Yến mà thôi"

"Hai năm trước, Phó Yến bắt đầu điên cuồng đầu tư vào các đạo diễn lớn, nhưng điều kiện tiên quyết là ký hợp đồng độc quyền với tập đoàn nhà họ Phó, chú cũng nằm trong số đó."

"Con có thể không biết, Phó Yến đã lắp đặt tivi trong mọi thang máy ở tất cả tòa nhà văn phòng dưới trướng tập đoàn nhà họ Phó, chiếu liên tục mọi bộ phim có con đóng, thậm chí còn đặt thời gian phát sóng chính xác vào giờ cao điểm của thang máy và thời gian đi ký hợp đồng của chúng tôi, tất cả đều là cảnh của con."

"Cậu ấy chưa bao giờ nhắc đến tên con, chỉ là dùng thủ đoạn ngu ngốc này, cho mọi người có cơ hội biết đến con."

Tôi đứng tại chỗ, nước mắt chảy dài trên má."

Tên ngốc này.

Chỉ có tên ngốc như anh, mới có thể làm ra những chuyện như thế này.

Trước đó tôi vẫn luôn muốn giữ khoảng cách với anh trước mặt người ngoài, mãi đến bây giờ, tôi mới biết được tình yêu vụng về của anh từ miệng của người khác.

"Cậu ấy thật sự rất yêu con."

Tôi gật đầu, bật khóc.

"Dạ con biết."

Tôi luôn biết điều đó,

Anh yêu tôi rất nhiều.

Yêu tôi cực kỳ nhiều.

17.

Phó Yến lại định t.r.e.o cổ t.ự t.ử.

Chỉ vì nam chính Liễu Độ đã gửi cho tôi một tin nhắn Wechat.

"Em không được phép trả lời tin nhắn của anh ta! Bằng không anh sẽ c.h.ế.t cho em xem!"

Tôi dở khóc dở cười.

"Ngày mai em phải tham gia lễ trao giải, anh ấy chỉ chào hỏi em một câu thôi, không có ý gì khác."

Phó Yến hừ một tiếng, vẻ mặt không cam lòng.

"Có gì để chào hỏi, anh nghĩ anh ta đang có ý đồ xấu! Trong buổi tiệc mừng anh ta nói chuyện với anh với thái độ rất khó chịu, anh là đàn ông, đàn ông hiểu đàn ông nhất!"

Tôi cười khúc khích.

Làm sao bây giờ.

Dáng vẻ đanh đá này của Phó Yến, trông đáng yêu c.h.ế.t mất!

"A Yến, ngày mai anh nhất định phải đến nha."

Vừa nói xong, Phó Yến liền hừ một tiếng.

"Đương nhiên là phải đến rồi! Anh muốn tuyên bố chủ quyền của mình! Anh muốn cho anh ta biết, Phó Yến này mới là bạn trai của em!"

Quả nhiên, sáng sớm hôm sau, Phó Yến đã mời nhà tạo mẫu nổi tiếng cho chúng tôi.

Sau khi tạo kiểu xong, anh nhìn trái nhìn phải trước gương.

Rồi anh ghé sát mặt vào mặt tôi.

"Em yêu, em thấy anh đẹp trai không? Hôm nay anh nhất định phải áp đảo anh ta! Cho anh ta nhìn thấy khí thế của chính cung là như thế nào!"

Tôi kiễng chân, hôn lên môi anh.

"A Yến nhà ta vẫn luôn đẹp trai nhất, không ai có thể sánh bằng."

18.

Khi được gọi tên lên nhận giải, tôi không ngạc nhiên cho lắm.

Dù sao bộ phim này đã tốn rất nhiều tâm huyết của chúng tôi, từ kịch bản đến diễn viên, thậm chí đến cả lồng tiếng và hiệu ứng ánh sáng, mọi thứ đều rất hoàn hảo.

Chiếc cúp rất nặng.

MC chủ động nói: "Cô Tống nay đã giành được giải thưởng lớn cho vai nữ chính đầu tiên của mình, cô có muốn phát biểu gì không?"

Tôi gật đầu.

"Tôi có vài điều muốn nói."

"Để có thể giành được giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất này, không thể không kể đến sự chỉ dẫn tận tình của đàn anh đàn chị, sự ủng hộ nhiệt tình của khán giả. Đương nhiên, cũng không thể không nói đến sự cố gắng không ngừng của tôi..."

"Nhưng hơn thế nữa, tôi chỉ muốn hỏi bạn trai tôi một câu."

"Phó Yến, ở bên nhau lâu như vậy, anh không có ý định kết hôn với em sao?"

19.

Sau lễ trao giải, Phó Yến lại hờn dỗi một thời gian dài.

Anh bật khóc trước sự chứng kiến của khán giả, toàn bộ sự việc đã được phát sóng trực tiếp.

Phó Yến lại một lần nữa leo lên hot search bằng thực lực.

#Não yêu đương

#Thái tử Bắc Kinh hóa ra chỉ là một đứa trẻ hay khóc nhè

Cư dân mạng thậm chí còn tạo ra nhiều meme, chúng trở nên phổ biến khắp mạng xã hội.

Phó Yến nghiến răng nghiến lợi: "Những người này thật quá đáng mà! Anh bực mình chịu không nổi hic hic hic..."

Mấy ngày sau đó, anh liên tục nói công ty có rất nhiều việc, mấy ngày liền không về nhà.

Nửa tháng trôi qua.

Cuối cùng anh cũng lôi kéo tôi nói: "Em yêu, ra ngoài thư giãn đầu óc với anh nào."

Tôi biết anh đang âm mưu cái gì.

Làm như tôi còn chưa hiểu rõ anh quá.

Anh luôn cảm thấy việc cầu hôn là việc một người đàn ông nên làm, chưa thể cho tôi một hôn lễ hoành tráng, nên anh luôn cảm thấy mắc nợ tôi.

Đáng nói hơn.

Anh lại mời người hâm hộ của tôi đến xem, thông tin chi tiết được thảo luận trong nhóm người hâm mộ.

Chắc anh không nghĩ đến, tài khoản phụ của tôi cũng nằm trong nhóm đó...

Nhưng tôi không muốn quấy nhiễu anh, đành phải giả vờ như không biết gì cả.

Hiện trường được trang trí rất đẹp, đúng phong cách tôi thích.

Nhưng trong mắt tôi chỉ có mỗi Phó Yến mà thôi.

Không có chỗ cho bất cứ cái gì khác.

"Vũ Thư, em có bằng lòng kết hôn với..."

Phó Yến quỳ một chân xuống, chưa kịp nói xong thì tôi đã đưa tay ra.

"Em đồng ý!"

"Hoàn toàn đồng ý!"

- HOÀN TOÀN VĂN -
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom