Cập nhật mới

Dịch Tình Yêu Sủng Nghiện Của Tổng Giám Đốc Lâm

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 361: Chương 361


“Xin chào, xin hỏi chị có cần gì không ạ?”
Giản Nghệ Hân vội vàng đặt bút xuống, ngón tay cọ lên trên váy, lúc cô ra ngoài thì chợt sững sờ khi nhìn thấy người tới.

Là Tào Nguyệt Hằng.
Sao cô †a cứ như âm hồn không tan thế?
Bên cạnh Tào Nguyệt Hằng còn có một người phụ nữ khác, mà người này trông cũng có vẻ sang trọng, vừa nhìn đã biết là người giàu.

Nhưng cô ta quen biết người như vậy từ khi nào thế?
Giản Nghệ Hân bĩnh tĩnh bước tới, lịch sự hỏi: “Xin hỏi hai người muốn xem gì ạ?”
Cô không định dây dưa quá nhiều với Tào Nguyệt Hằng, nhưng không có nghĩa là cô ta sẽ bỏ qua cho cô một cách dễ dàng như vậy.

Hôm nay cô ta tới đây là đã lên kế hoạch từ trước rồi.

Tên Ngô Triết chết tiệt ngay cả Giản Nghệ Hân cũng không xử lý nổi, đúng là đồ vô dụng.

“Ô, chẳng phải Nghệ Hân đây sao? Nghệ Hân, sao cô lại ở đây thế?”
Tào Nguyệt Hằng buông tay người phụ nữ kia ra, bỗng bước tới chỗ Giản Nghệ Hân.

Cô không ngờ cô ta lại tỏ ra thân thiết với mình như vậy, hơi lơ là một chút đã bị cô ta túm lấy Tay.
Tào Nguyệt Hằng nhiệt tình kéo tay Giản Nghệ Hân rồi vuốt ve: “Nghệ Hân, chúng ta đã lâu rồi không gặp nhỉ? Sao cô không nói cho tôi biết cô đi làm ở đây thế?”
“Hai người quen nhau à?”
Người phụ nữ trông có vẻ giàu sang này thoạt nhìn khoảng hơn ba mươi tuổi.

Cô ta đi dạo khắp nơi, thưởng thức các tác phẩm xung quanh.

Tào Nguyệt Hằng vội nói: “Tất nhiên là quen rồi.

Chị Hà, để em giới thiệu với chị, đây là Giản Nghệ Hân, bạn học cấp hai với em, nhưng mà...!Ôi, nói ra cũng thật đáng tiếc, từ nhỏ nhà Nghệ Hân đã rất nghèo.

Tuy thành tích cấp ba rất tốt, nhưng lại không có tiền học đại học, đành bỏ dở việc học cấp ba giữa chừng ra ngoài thêm, cho nên bây giờ...!bây giờ ngay cả bằng cấp ba cũng không có”

Tào Nguyệt Hằng nói xong còn giả bộ định lau nước mắt, Giản Nghệ Hân nghe mà chỉ cảm thấy phải Lâm nén lửa giận trong lòng.
Chuyện cô bỏ dở việc học cấp ba giữa chừng gần như là nỗi đau cả đời này của cô.
Nếu như không phải do bà nội ốm yếu thì với thành tích học.

tập tốt, cộng thêm sự ham học của Giản Nghệ Hân, nói không chừng bây giờ cô đã thi đậu đại học rồi, chứ không phải lăn lộn làm thuê nhiều năm như vậy.
Nghĩ tới đây, sao trong lòng cô không cảm thấy mất mát cho.

được?
Nhưng Tào Nguyệt Hằng lại làm như không biết, còn nói: “Chị Hà ơi, chị không biết đấy chứ, tuy nhà Nghệ Hân nghèo.

nhưng cô ấy lại cưới được một ông chồng rất giàu đấy.

Chúng ta phải học tập cô ấy, đúng rồi, sao chồng cô lại nỡ lòng nào để cô ra ngoài đi làm thuê thế này?”
Câu nào của Tào Nguyệt Hằng cũng đều mang gai.
Nếu đến tận bây giờ, Giản Nghệ Hân vẫn còn chưa hiểu ý định cô ta tới đây là gì thì cô chính là kẻ ngốc đến cùng cực.

Cô bình tĩnh rút tay mình khỏi tay của Tào Nguyệt Hằng: “Cô không nói tôi cũng quên mất đấy? Nguyệt Hằng, cô và Hà Thuyết đã ly hôn chưa thế? Lúc tôi và anh ta yêu nhau, anh †a có nói rằng sau này sau khi kết hôn sẽ viết tên tôi lên giấy tờ nhà đấy? Sau khi hai người ly hôn, dù thế nào cô cũng phải được một căn nhà chứ nhỉ.

À đúng rồi! Suýt chút nữa tôi quên mất...!dù sao bản lĩnh giật bạn trai người khác của cô rất lợi hại, thật ra cũng chẳng thiếu một căn nhà đâu nhỉ?".

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 362: Chương 362


Giản Nghệ Hân hài lòng nhìn mặt Tào Nguyệt Hằng biến sắc.

Lúc này cô cười tủm tỉm đi tới chỗ người phụ nữ kia rồi nói: “Thưa cô, xin hỏi cô muốn mua thứ gì không? Nếu cô muốn mua, tôi có thể giới thiệu tỉ mỉ cho cô.

Nhưng mà nếu.

cô có bạn trai rồi thì nhất định phải canh chừng cẩn thận đấy.

Dù sao chăng nữa...!người nào đó cũng rất thích đập chậu của người khác để cướp hoa”
“Giản Nghệ Hân, cô nói bậy nói bạ gì thế?”
Tào Nguyệt Hằng vừa nghe thấy thế đã tỏ ra nóng nảy, vội vàng chỉ vào Giản Nghệ Hân rồi hét lên.
Giản Nghệ Hân nhướng mày: “Tôi nói rất rõ ràng mà, cô dám nói cô không cướp Hà Thuyết bên cạnh tôi đi không?”
“Đó, đó là tại cô không hấp dẫn, Hà Thuyết nói rằng ở bên cô quá nhạt nhẽo.

Cô không lãng mạn chút nào hết!” Tào.


Nguyệt Hằng mặt đỏ tía tai.
Giản Nghệ Hân thì lại bình tĩnh nhìn cô ta: “Là vậy ư? Vậy dù sao tôi cũng đã nhường Hà Thuyết cho cô rồi, bây giờ cô còn tới tìm tôi để làm gì? Để xem tôi sống thê thảm đến mức nào ư? Vậy có lẽ phải khiến cô thất vọng rồi”
Tào Nguyệt Hằng tức đến ngứa răng trước đòn phản công nhẹ nhàng của Giản Nghệ Hân.
Cô ta trở nên ghê gớm từ khi nào thế?
Không phải Giản Nghệ Hân là kẻ luôn mặc cho người khác.

nhào nặn hay sao?
“Chị Hà, chị đừng nghe cô ta nói linh tinh, sao em có thể chứ..” Tào Nguyệt Häng lập tức giả bộ đau khổ dỗ dành chị Hà kia.

Giản Nghệ Hân lạnh lùng hừ một tiếng, băn khoăn không biết làm thế nào cô ta bám được người này vậy chứ? Chị Hà nghi ngờ liếc nhìn Giản Nghệ Hân, cuối cùng ánh mắt đặt lên Tào Nguyệt Hằng: “Em còn có chuyện như vậy nữa cơ à?”
“Chuyện này, chuyện này đều là do Giản Nghệ Hân nói bậy bạ đấy!”
“Không phải tôi nói bậy.

Chị Hà ạ, chị cứ thử đi hỏi thì sẽ biết” Giản Nghệ Hân dễ thương chớp mắt rồi nói.

Chị Hà tức giận trừng mắt với Tào Nguyệt Hãng, xoay người lập tức bỏ đi.
“Giản Nghệ Hân, cô cứ chờ đấy cho tôi!" Tào Nguyệt Hằng vứt lại một câu rồi tức giận chạy mất.
Cô ta khó khăn lắm mới bám được một người có tiền như vậy, vốn muốn tới đây hạ thấp Giản Nghệ Hân một chút, sao lại bị chọc tức phải chạy mất thế này? Tào Nguyệt Hằng cảm thấy cuộc đời thật tuyệt vọng...
Vừa tiễn Tào Nguyệt Hằng cùng chị Hà đi khỏi, cô lau tay vào tạp dề lần nữa.

Lát nữa cô phải đi khử trùng bàn tay đã bị cô ta nắm lấy kia.
Tuy nhiên, Giản Nghệ Hân còn chưa kịp xoay người đã nghe thấy tiếng vỗ tay “bốp bốp bốp” vang lên phía sau, tiếp theo đó, Mộ Long đi vào.
“Khá lắm, dáng vẻ khua môi múa mép của cô bây giờ thật sự xinh đẹp.”
“Thôi đi, anh ít bêu xấu tôi vài câu là tốt lắm rồi” Giản Nghệ
Hân nói.
Mộ Long xách theo sâm panh và bánh gato bước vào.

Anh ta mở hộp bánh gato ra cho Giản Nghệ Hân, hai mắt cô lập tức phát sáng: “Sao anh lại nghĩ ra mua bánh gato thế?”
“Ờm, sinh nhật tôi”
Đôi mắt Giản Nghệ Hân vốn đang sáng ngời nhìn chiếc bánh gato, nhưng vừa nghe thấy câu này, cô hơi xấu hổ nhìn Mộ Long.

Hôm nay anh ta vẫn mặc bộ.đồ thoải mái theo phong.

cách ngày thường, mang lại cho người ta một cảm giác cà lơ phất phơ..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 363: Chương 363


Mộ Long bị Giản Nghệ Hân nhìn chằm chằm như vậy có hơi ngượng ngùng, anh ta nói: “Nhìn cái gì thế, ăn đi chứ?”
“Xin lỗi nhé Mộ Long.

Tôi không biết hôm nay là sinh nhật anh, cho nên cũng không chuẩn bị quà gì” Giản Nghệ Hân cúi đầu buồn bã nói.

đam mỹ hài
Cô cũng thật sự không nên...
Mộ Long đột nhiên ghé sát lại gần, quan sát Giản Nghệ Hân Kĩ càng một lúc rồi mới nói: “Thật ra có một thứ có thể dùng làm quà tặng đấy”
“Hả?” Không lẽ muốn nói là cô ư? Giản Nghệ Hân cảnh giác lùi lại phía sau hai bước.

Đối với kiểu người như Mộ Long, anh ta thật sự rất có thể sẽ thốt ra những lời cợt nhả gì đó.
Chẳng qua lần này Giản Nghệ Hân đã nghĩ sai rồi: “Bức tranh kia của cô rất đẹp, tặng cho tôi nhé?”

“Được chứ, chỉ cần anh không chê thôi”
Không ngờ Mộ Long lại muốn có bức tranh kia, chẳng phải đây là chuyện phút mốt à? Mua quà tặng thì cần tiêu tốn một số tiền lớn.

Bây giờ đã tiết kiệm được số tiền này, không cần phải nói cũng biết Giản Nghệ Hân vui vẻ biết chừng nào.

Hai người ăn bánh gato xong, Giản Nghệ Hân còn chu đáo thu dọn đồ đạc, sau đó trở về phòng tiếp tục vẽ tranh.
Ngày hôm nay cũng coi như bình yên vô sự, nhưng đến tối, đột nhiên một chiếc Ferrari lại đậu ngay trước cửa.

Giản Nghệ Hân nghe thấy tiếng động bèn đi ra ngoài, lập tức đã trông thấy Mộ Long hạ cửa kính xe xuống: “Đi thôi!”
“Đi đâu cơ?” Vẻ mặt cô sững sờ.

Chiếc xe này cũng bắt mắt quá đi.

“Cô quên mất hôm nay là sinh nhật tôi à? Sao sinh nhật cậu đây lại có thể trôi qua như vậy chứ? Dĩ nhiên phải ra ngoài vui vẻ rồi” Mộ Long tinh nghịch nháy mắt với Giản Nghệ Hân.
Khu ngoại ô xa hoa trụy lạc vẫn luôn là nơi lóa mắt nhất trong thành phố.
Bao nhiên trai gái đêm tối không về nhà đều chìm đắm trong thành phố không có màn đêm này...
Một chiếc Ferrari chất chơi vụt qua, lưu lại cái bóng xinh đẹp, dừng lại trước cửa một quán bar, dọa cho Giản Nghệ Hân phải vội vàng nắm chặt dây an toàn, mắt đầy giận dữ liếc nhìn đầu sỏ gây nên bên cạnh: “Mộ Long, anh muốn chết đấy hả? Anh lái xe nhanh thế, có phải không muốn sống nữa không?”
“Cô không tin kỹ thuật lái xe của cậu đây à? Mười bốn tuổi tôi đã bắt đầu lái xe rồi đấy!”
“Anh tự lái thì liên quan gì tới tôi, vấn đề quan trọng là tôi không muốn chết..."
“Im im im, chết gì mà chết? Giản Nghệ Hân, cô giữ mồm giữ miệng sạch sẽ một chút cho t‹ Hai người lằng nhằng lôi kéo nhau xuống xe, Giản Nghệ Hân vừa nhìn biển quán bar đã thấy hơi đau đầu.

Cô không có chút hứng thú nào với những nơi thế này cả.
Nhưng mà dù sao hôm nay cũng là sinh nhật của Mộ Long, cô cũng không muốn làm anh ta mất hứng.
Hai người vừa mới vào cửa đã nghe thấy nhân viên tạp vụ hỏi: “Cậu Mộ, vẫn là vị trí cũ ạ? Mọi người đã đợi cậu rất lâu rồi!"
“Ừ:
Giản Nghệ Hân cảm thấy tai mình như sắp nổ tung đến nơi, nhạc trong quán bar này vô cùng ồn ào.

Nhưng cô vẫn ngoan ngoãn đi theo sau Mộ Long, trông như con gái nhà lành bị lừa bán..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 364: Chương 364


Không lâu sau, cửa phòng bao được đẩy ra, sóng nhiệt ùa tới, những người đang có mặt lập tức reo hò chúc mừng nhân vật chính ngày hôm nay - Mộ Long.
Mộ Long kéo Giản Nghệ Hân giới thiệu với mọi người, Giản Nghệ Hân cũng không phải là người không biết chơi bời, rất nhanh đã hòa nhập với đám người.
Cô cảm nhận được bầu không khí giữa mọi người, cũng tham gia chơi trò chơi với mọi người cho náo nhiệt.
Mộ Long nhìn Giản Nghệ Hân hòa nhập như thế thì thở phào nhẹ nhõm.

Anh ta biết chuyện của Lâm Thế Kiệt và Giản Thúy Vy nhất định sẽ khiến cô nhóc này buồn bực trong lòng, vì thế nên liền mượn cơ hội này để cô thả lỏng một chút.
Ai bảo anh ta là một ông chủ vô cùng tốt bụng chứ?
“Tới đây, cạn ly!”
“Cạn ly!”
Giờ khắc này còn có một chiếc Porsche trông rất khiêm tốn đậu trước cửa quán bar, ngay sau đó Lâm Thế Kiệt bước.

Xuống xe.

Lâm Thế Kiệt thấy hơi đau đầu.

Anh nhìn về phía Chu Loan bên cạnh: “Chuyện gì?”
“Chuyện này...!hình như cậu Thẩm thất tình, anh ta nói anh †a đã ở trong đó rồi” Chu Loan nói.

Truyện Nữ Cường
Hôm nay, lúc sắp tan làm, Lâm Thế Kiệt vốn muốn về tìm Giản Nghệ Hân cùng trải qua một đêm vui vẻ, nhưng Thẩm Quan Lâm lại gọi điện tới gọi anh ra ngoài, bị Lâm Thế Kiệt từ chối.
Nhưng rồi không lâu sau người của quán bar lại gọi điện bảo Lâm Thế Kiệt tới đây xem, nói là Thẩm Quan Lâm mượn rượu làm càn.
Anh ta là thái tử nhà họ Thẩm, ai ngăn cho nổi?
Chỉ có thể nhờ Lâm Thế Kiệt tới mà thôi.
Lâm Thế vừa bước vào phòng bao liền nhìn thấy Thẩm Quan Lâm nằm chổng bốn vó trên sofa, tay chân anh ta vốn đã dài, giờ nhìn thế này cả người trông càng thanh mảnh tuấn tú, chỉ là.
“Này, đừng có giả chết nữa”
Lâm Thế Kiệt ghét bỏ đi tới đá anh ta một cái, Thẩm Quan Lâm lập tức bừng tỉnh, chiếc khăn đang phủ trên đầu cũng rơi xuống, đầu tóc rối tung lòa xòa trước trán, có lẽ bởi uống quá nhiều nên lúc này hai má đều ửng hồng.

“Sao thế sao thế?”
Thẩm Quan Lâm vừa bò dậy liền nhìn thấy Lâm Thế Kiệt, anh ta cười cợt nói: “Không phải cậu không tới sao? Sao giờ lại tới rồi?”
“Tôi không đến chẳng lẽ trơ mắt nhìn cậu chết ở đây luôn sao?”
Lâm Thế Kiệt cáu kỉnh nói.

Nếu không phải là Thẩm Quan Lâm, sợ là bây giờ anh đã ôm người đẹp trong vòng tay rồi.

Hai người chơi với nhau thế này đã rất lâu rồi, Thẩm Quan Lâm “xùy một tiếng, không nói gì nữa.

Lâm Thế Kiệt đi vào, lại đá anh ta cái nữa: “Ngồi lui ra kia”
Trên chiếc bàn nhỏ trong phòng để đầy các loại rượu, đa số đều đã được mở ra, vừa nhìn là biết vừa nãy Thẩm Quan Lâm đã uống không ít.

Lâm Thế Kiệt liếc anh ta một cái, anh cầm ấm trà bên cạnh tự rót cho mình một ly, chuẩn bị từ tốn uống trà, ai ngờ vừa mới đưa đến bên miệng đã bị Thẩm Quan Lâm giật mất.

“Uống nước làm gì, uống rượu đi”.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 365: Chương 365


Anh ta nói xong liền đưa rượu cho Lâm Thế Kiệt, Lâm Thế Kiệt cười khẩy một tiếng rồi giành tách trà của mình lại, sau đó uống một hớp: “Cậu nghĩ rằng tôi giống cậu hả? Uống say chỉ vì một cô gái?”
Ý đùa cợt trong giọng Lâm Thế Kiệt không cần nói rõ cũng biết.
Thẩm Quan Lâm lập tức cụt hứng.
Nhưng mà anh ta cũng biết điều Lâm Thế Kiệt nói là sự thật.

Thật ra gia đình Lâm Thế Kiệt rất nghiêm nên mới nuôi dưỡng được tính cách nghiêm túc, cẩn thận và không biết hưởng lạc của Lâm Thế Kiệt, mỗi lần nhìn thấy anh đều là khuôn mặt lạnh như băng, giống như không chút cảm xúc vậy.
Hoàn cảnh sống của Thẩm Quan Lâm hoàn toàn khác với Lâm Thế Kiệt, nhà anh ta xưa nay nuôi thả tự do, từ nhỏ đã dạy anh ta rằng trong nhà có tiền thì nên làm theo ý mình, nên Thẩm Quan Lâm mới ăn chơi rất nhiệt tình như vậy.

“Này này này, anh em cậu thất tình rồi đấy, cậu uống với tôi mấy ly thì đã sao?” Thẩm Quan Lâm cũng không cam lòng đá Lâm Thế Kiệt hai cái, nhưng Lâm Thế Kiệt lại không thèm quan tâm đến anh ta.
Thẩm Quan Lâm thấy vô vị, sau đấy nghe Lâm Thế Kiệt nói: “Tôi không thể uống rượu.”
“Hả?” không thể uống rượu?

Thẩm Quan Lâm lập tức tỉnh hơn nửa, anh ta nhìn Lâm Thế Kiệt bäng ánh mắt xâu xa, đôi mắt đen láo liên: “Sao lại không thể uống rượu? Lẽ nào cậu chuẩn bị có con?”
Ngay khi Thẩm Quan Lâm cảm thấy đắc ý vì mình đùa được Lâm Thế Kiệt thì tên nhóc này lại gật đầu.
“Đậu xanh!” Thẩm Quan Lâm kinh ngạc nhìn Lâm Thế Kiệt.

Không phải chứ?
Cây vạn tuế cũng sắp nở hoa rồi à?
Anh †a cảm thấy nhất định là tai mình có vấn đề, nhưng nhìn dáng vẻ Lâm Thế Kiệt, rõ ràng là không hề có ý đùa cho vui, anh ta dần dần tiếp nhận sự thật này: “Cậu chơi thật à?” Lâm Thế Kiệt liếc xéo anh ta, Thẩm Quan Lâm loạng choạng.

đứng dậy, chỉ cảm thấy dạ dày mình cuộn trào: “Khụ khụ khu, tôi vào nhà vệ sinh trước đã”
Anh ta nói xong liền đẩy cửa phòng bao ra.
Chỉ để lại một mình Lâm Thế Kiệt...

Giản Nghệ Hân uống hai ly rượu, trên mặt lập tức đỏ hây hây.

Cô nhìn mấy khuôn mặt trước mặt mình: “Không được rồi, không được nữa rồi, tôi thật sự không thể chơi nữa” “Đừng mà, chúng ta đang chơi vui mà” Có người không vui, nói.
Mọi người ra ngoài chơi không phải chính là vì muốn chơi cho đã sao?
Ngay lập tức có người đứng dậy hùa theo: “Chơi một ván cuối cùng nữa thôi, thật hay thách?”
Dù sao người ta cũng đã nói tới mức này rồi, Giản Nghệ Hân thật sự không thể vả mặt người ta được.

Nhất là hôm nay.

còn là sinh nhật Mộ Long, Giản Nghệ Hân gật đầu, bắt đầu chơi với mọi người.

Nhưng mà, vừa mới ván đầu tiên Giản Nghệ Hân liền thua thảm.
Miệng bình thủy tinh vẫn thẳng tắp chỉ vào Giản Nghệ Hân, cô lập tức xụ mặt: “Không phải chứ? Lại là tôi à?”.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 366: Chương 366


“Ha ha ha có chơi có chịu nhá, nếu cô đã thua rồi thì phải chịu phạt.

Thật hay thách?”
Anh chàng ngồi đối diện cười nói.
Khóe miệng Giản Nghệ Hân giật giật, lần trước cô chọn thật lòng, trong khi Giản Nghệ Hân lại là một người không biết nói dối, bởi vậy khi bọn họ hỏi cô mặc quần lót màu gì, cô cũng nói thật hết.
Nếu lần này lại chọn nói thật, cô sợ mình sẽ xấu hổ chết mất.
Vì thế, Giản Nghệ Hân chỉ đành chịu: “Tôi chọn thách”
Cô vừa dứt lời liền có người bắt đầu ồn ào, Giản Nghệ Hân không rõ ra sao, chỉ thấy có một cậu trai tóc vàng cầm một cái bình đi tới: “Chọn một cái đi, hãy chọn một mảnh giấy nhỏ trong này để thực hiện thử thách”
Giản Nghệ Hân hơi do dự, bởi vì cô luôn cảm thấy mắt tên †óc vàng này toát lên vẻ không có ý đồ tốt.
Nhưng tên tóc vàng trước mặt nhìn có vẻ rất trẻ tuổi ngây Thơ, nhìn như một minh tinh đang nổi tiếng.
“Tới nào, có chơi có chịu, cô chọn một cái đi!”
Giờ khắc này Giản Nghệ Hân đã ngà ngà say nên có hơi mơ: hồ, nhưng cô cũng biết chơi là chơi, không thể phá hỏng quy tắc, nên liền vươn tay lấy một mảnh giấy nhỏ đưa cho tên tóc vàng.


Tên tóc vàng chỉ nhìn một cái, liền đây hàm ý cười rộ lên.
“Ha ha, cái này thật sự là...!Cô may mắn quá đấy”
Tên tóc vàng đột nhiên cười đầy mập mờ.

Giản Nghệ Hân chỉ cảm thấy một loại dự cảm không lành:
“Là cái gì th ừa rồi cô chỉ đưa mảnh giấy cho tên tóc.

vàng, không hề nhìn thử.

Vừa nghe thấy Giản Nghệ Hân hỏi thể, Mộ Long ở bên cạnh đã vươn tay, trực tiếp giành mất mảnh giấy, sau khi nhìn thử thì sắc mặt liền thay đổi: “Cái này không tính, hôm nay cô mệt rồi, tôi đưa cô về nghỉ ngơi” Mộ Long vừa muốn vứt mảnh giấy đi, tên tóc vàng đã lập tức làm loạn: “Dựa vào cái gì chứ? Mộ Long, anh cũng không cần phải bảo vệ con nhóc này như thế, tôi thấy cô ta cũng chỉ là...”
“Là gì?” Giản Nghệ Hân hơi tò mò.
Thật ra cô cũng không muốn rời đi như vậy, sẽ khiến Mộ Long khó xử trước mặt bạn bè anh ta, cũng ảnh hưởng tới thanh danh của mình.

Tuy nhiên, lời tên tóc vàng nói ra khiến Giản Nghệ Hân phải hối hận: “Thử thách chính là, bây giờ cô phải hôn bạn nam gần cô nhất”
Gần cô nhất?
Giản Nghệ Hân vô thức nhìn về phía bên trái mình, bởi vì bên phải cô đều là nữ giới, cho nên...
Ánh mắt cô rơi trên người Mộ Long.
Không phải chứ...!Giản Nghệ Hân hơi hối hận.
“Trò chơi này không vui chút nào, tôi mệt rồi, chúng ta về đi” Đương nhiên là Mộ Long biết thân phận của Giản Nghệ Hân, hơn nữa cũng biết rõ tình cảm giữa cô và Lâm Thế Kiệt.

Nhưng mà, ở đây đều là tay chơi lõi đời
Sao có thể dễ dàng bỏ qua cho bọn họ được?
“Không thể đi được, Mộ Long, không phải trước đó anh chơi hăng nhất sao? Sao bây giờ lại đổi tính thế này”
“Đúng vậy đấy Mộ Long.

Mặc dù hôm nay là sinh nhật anh,
nhưng anh cũng không thể bao che cho cô ấy rõ ràng như vậy được...”
“Giản Nghệ Hân đúng không? Có phải cô nên chủ động không...”.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 367: Chương 367


Tất cả những người đang có mặt đều làm loạn cả lên, ra ngoài chơi không phải là vì muốn vui vẻ à?
Bây giờ Giản Nghệ Hân thua, Mộ Long liền muốn ngang nhiên dẫn cô đi, sao bọn họ chịu bỏ qua cho được? Vì thế, mọi người lập tức bắt đầu nhằm vào Giản Nghệ Hân.
Giản Nghệ Hân khẽ nhíu mày.

Cô và Lâm Thế Kiệt đã kết hôn rồi, hơn nữa bây giờ vừa mới xác định quan hệ yêu đương, sao có thể hôn một người đàn ông khác được chứ? Hơn nữa, đối phương còn là Mộ Long.
Ngay lúc Giản Nghệ Hân còn do dự, trước mắt cô đột nhiên tối sâm, sau đó cô đã bị kéo tới, từ trước đến nay Mộ Long không phải là người không dám chơi, càng nói chỉ là bị coi thường.

Vì thế, gần như chỉ trong chớp mắt, anh ta đã kéo.


Giản Nghệ Hân vào lòng, hôn cô.
Mọi người lập tức trợn mắt há hốc mồm, ngay sau đó liền điên cuồng vỗ tay như sấm.
“A a a, Mộ Long hôn cô ấy thật kìa, hai người có quan hệ gì vậy?”
“AP"
Bỗng một tiếng thét chói tai vang lên, hấp dẫn ánh mắt tất cả mọi người, chỉ thấy không biết cửa phòng bao đã bị đẩy ra từ lúc nào, mà trên mặt người đàn ông đang đứng trước
cửa đã đầy sương lạnh, đôi mắt sáng quắc nhìn Giản Nghệ Hân và Mộ Long.
Đẹp trai quát
Sao lại có một người đàn ông đẹp đến thế được chứ?
Phái nữ trong phòng bao đều há hốc mồm, nam giới thì không vui nhìn Lâm Thế Kiệt.
Sao người này lại đột nhiên xuất hiện?

“Lâm, Lâm Thế Kiệt, sao anh tới đây?” Giản Nghệ Hân gần như đẩy Mộ Long ra ngay lập tức, theo bản năng vươn tay chùi môi mình.
Dáng vẻ đó mặc dù không nói là ghét bỏ, nhưng trong mắt Mộ Long, nó đã đủ khiến anh ta bị tổn thương.
“Sao anh lại tới đây? Lẽ nào anh không nên tới sao?” Lâm Thế Kiệt cười khẩy.
Vốn dĩ anh tới để tìm Thẩm Quan Lâm, từ sau khi ra ngoài Thẩm Quan Lâm vẫn chưa về phòng, cũng chẳng phải trước đây chưa từng gặp chuyện anh ta hôn mê trong nhà vệ sinh, Lâm Thế Kiệt sợ có chuyện, ai mà ngờ...!đúng lúc nhìn thấy cảnh vừa rồi trong căn phòng không đóng chặt.
Được lắm, Giản Nghệ Hân hôn Mộ Long cơ à?
“Ý em không phải như thế” Giản Nghệ Hân hơi nhíu mày, cô iết Lâm Thế Kiệt thật ra cô có hơi có tật giật mình nên vội vàng giải thích: “Là thế này, hôm nay là sinh nhật Mộ.
Long, cho nên bọn em đến đây chúc mừng sinh nhật anh ấy: Nhưng cho dù cô đã giải thích như thế, Lâm Thế Kiệt vẫn lạnh mặt: “Ö? Cho nên món quà sinh nhật em tặng cho anh †a là một nụ hôn? Giản Nghệ Hân, có phải em quá tùy tiện rồi không?”
Thế này nghĩa là gì?
Giản Nghệ Hân nhìn Lâm Th: lạnh lùng châm chọc mình, lửa giận trong lòng cũng dần bùng lên, vừa rồi cô và Mộ Long căn bản không phải ý đó...!Thật ra cô biết, tình cảnh đã náo nhiệt đến mức này, thật ra Mộ Long cũng không muốn mất mặt.
Mặc dù, mặc dù thật sự cô cũng rất không muốn để Mộ Long hôn!
Nhưng thái độ chất vấn cô bất chấp đúng sai thế này là thế nào?.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 368: Chương 368


“Lâm Thế Kiệt, em...”
“Đi theo anh” Lâm Thế Kiệt nhìn cô một cái, trực tiếp muốn cô đi cùng mình.

Thân là một người đàn ông, anh thật sự không cách nào chấp nhận được người phụ nữ của mình hôn thằng đàn ông khác ngay trước mặt mình!
Huống chỉ, tên đàn ông này còn ngấp nghé vợ mình nữa.

Lâm Thế Kiệt như đang tuyên bố chủ quyš Nghệ Hân vào lòng: “Giản Nghệ Hân, nhớ lấy, anh mới là chồng em”
“Nhưng mà...”
Nhìn hai người liếc mắt đưa tình, sắc mặt Mộ Long vô cùng khó coi.

Anh ta cũng không biết tại sao mình lại như bị ma xui quỷ khiến mà hôn Giản Nghệ Hân, nhưng anh ta biết rằng, bây giờ khi nhìn thấy hai người ân ái, trong lòng anh ta không thoải mái.
“Sao tổng giám đốc Lâm lại quản chặt thế? Tôi nghe nói hôn nhân của giới nhà giàu đều là ai chơi phần người nấy, thật không nhận ra tổng giám đốc Lâm là người nặng tình vậy đấy?” Cảnh hai người ôm nhau làm mắt Mộ Long đau nhói, anh ta đứng dậy, châm chọc nói: “Hôn một cái thôi mà, cũng chẳng phải lên giường, anh căng thẳng thế làm gì?”

“Mộ Long, anh đang nói bậy gì thế?”
Giản Nghệ Hân nhìn dáng vẻ cà lơ phất phơ của Mộ Long, chỉ cảm thấy anh ta có hơi xa lạ.
Tôi không nói bậy mà” Mộ Long cười cười, tự mở cho mình một chai rượu: “Giản Nghệ Hân, là cô đồng ý tham gia sinh nhật tôi, giữa chừng muốn đi thì không hay lắm đâu nhỉ?”
Nói xong, Mộ Long đã vươn tay ôm một cô gái, cô gái kia thì lại thẹn thùng dựa lên người Mộ Long, nhìn cảnh này, trong lòng Giản Nghệ Hân có hơi bức bối.
Cô biết rõ thật ra Mộ Long không cà lơ phất phơ như vẻ bề ngoài...
“ĐĨ.

truyện tiên hiệp hay
Lúc này bình giấm của Lâm Thế Kiệt đã đổ lênh láng ra cả rồi, nhưng anh không muốn gây hấn trước mặt bao người, mà vừa nhìn là thấy ngay Giản Nghệ Hân đã ngấm hơi men, anh chỉ muốn nhanh nhanh đưa cô về nhà thôi.
Mộ Long không lên tiếng ngăn cản nữa.

Nhưng Mộ Long bỏ qua cho thái độ này được, không đồng nghĩa người khác cũng nuốt được.
Tên tóc vàng kia chính là kẻ không nhịn được trước nhất! Vừa dợm thấy Lâm Thế Kiệt ôm Giản Nghệ Hân rời khỏi là tên đó lập tức bước ra.

“Tính đi à? Đâu có dễ vậy” Tên tóc vàng lớn lối vươn tay cản đường họ.

Đúng là cậu ta có biết Lâm Thế Kiệt là ai, nhưng trong suy nghĩ của cậu ta thì cùng lắm Lâm Thế Kiệt cũng chỉ là một thẳng có tí của cải thôi.
“ồ? Thế cậu muốn gì?” Lâm Thế Kiệt một tay ngăn trước người Giản Nghệ Hân, một tay chỉ tên tóc vàng.
Anh vốn là con nhà quyền quý, cung cách nói năng nghiêm.

túc khiến anh luôn được bao trùm bởi sự lạnh lùng, cùng với cơn bực dọc lúc này, khiến anh trông càng thêm giống một ác quỷ tàn ác.
Khiến ai nấy đều run rẩy.
Nhưng tên tóc vàng này lại khác biệt hản.

Cậu ta nhìn Lâm Thế Kiệt như thế mà chỉ nghĩ anh đang làm màu: “Mày là cái thá gì hả? Nghĩ gì mà nói đến là đến, đi là đi? Tao chấm con nhỏ này trước rồi”
“Cậu?”
Lâm Thế Kiệt thấy tên này đúng là chán sống rồi.

Anh chưa từng thấy có kẻ nào dám nghênh ngang đụng vào họng súng như vậy..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 369: Chương 369


Đôi mắt anh lóe lên tia hung bạo khiến tên tóc vàng sợ sun vòi.

Nhưng cũng chỉ trong chốc lát, cậu ta đã nói: “Mày dữ với ai? Ra vẻ ta đây thì hay lắm chắc? Bọn này đang chơi vui vẻ, mày vừa xuất hiện là...!A a a!”
Tên tóc vàng chỉ trích Lâm Thế Kiệt, nhưng còn chưa nói hết †hì Lâm Thế Kiệt bỗng nắm lấy mấy đầu ngón tay của cậu †a.
Chỉ trong nháy mắt, cậu ta đã thét lên như heo bị chọc tiết.

“Lâm Thế Kiệt, buông cậu ta ral”
Vốn dĩ Mộ Long định để Giản Nghệ Hân tự chọn lựa, vì dù sao anh ta cũng có chút cảm giác với cô nhân viên chăm chỉ này của mình.

Nếu như Giản Nghệ Hân rời đi thì anh ta cũng...!đành thôi.

Nhưng hiện tại Lâm Thế Kiệt đang bắt chẹt bạn bè của anh ta, sao Mộ Long mà để yên được.
Anh ta bước ra, lạnh lùng nhìn Lâm Thế Kiệt.
ệt, đừng làm loạn.”
Giản Nghệ Hân thấy ánh mắt ấy cũng đang nhằm vào mình thì nhíu mày.


Vốn dĩ tên tóc vàng cũng không có ác ý gì, nhưng Lâm Thế Kiệt chẳng những không buông ra mà còn ngày một siết chặt thêm, trên mặt tên tóc vàng đã rịn ra một lớp mồ hôi lạnh.
Lâm Thế Kiệt nhìn Mộ Long: “Nếu tôi không buông thì sao?” Vừa dứt lời, quả nhiên trông thấy sắc mặt Mộ Long thoát đổi
“Chậc.

Không phải là anh định dẫn Giản Nghệ Hân rời đi à? Được thôi, vậy chúng ta đánh cược một phen.

Anh thăng thì được phép dẫn cô ấy đi” Đây là nơi mà Mộ Long đã lăn lộn từ thuở thiếu thời, là chỗ mà cho đến tận bây giờ vẫn chưa ai dám kiếm chuyện với anh ta.
Làm gì có chuyện cậu ấm này lại chịu để cho Lâm Thế Kiệt tát vào mặt mình trước bao người như vậy.
“Được thôi.

Anh nói luật đi”
ần này đến lượt Giản Nghệ Hân mất bình
Từ khi nào mà cô biến thành tiền cược giữa hai người vậy? Cô là một con người còn sống sờ sờ đấy!
Trong phòng bao, một vài người bắt đầu xì xào bàn tán, nhất là cậu chàng tóc vàng đang vừa ôm lấy đầu ngón tay mình vừa giận dữ nhìn Lâm Thế Kiệt kia.


Tính ra tên tóc vàng này cũng là người tốt, ban nãy cậu ta còn Lâm cản bớt rượu giúp.

Giản Nghệ Hân nữa.
Chỉ là cậu ta ngả ngớn quá thôi.
“Lâm Th chúng mình về thôi.

Em mệt rồi” Giản Nghệ Hân nói mà gần như là cầu xin.
Cô vừa mới xác định quan hệ yêu đương với Lâm Thế Kiệt thôi mà, sao chẳng mấy hồi đã cãi nhau mất rồi.

Mà hơn nữa, Lâm Thế còn đang mang bệnh đấy.
Lâm Thế Kiệt nhìn Giản Nghệ Hân, đôi mắt không khỏi dịu dàng hơn.
Nhưng ngay khi anh vừa định cất lời thì Mộ Long đã bật dậy: “Sao hả? Không dám à?”
“Hừ” Lâm Thế Kiệt không tin Mộ Long sẽ thắng được mình.

Vì trong từ điển của anh, trước giờ chưa từng có hai chữ “thua cuộc”!
Lâm Thế Kiệt nhìn sang Giản Nghệ Hân, bảo: “Ngoan nào, đứng qua một bên, chờ anh”
“Lâm Thế Kiệt...”
“Chờ anh nhé”
Nghe Lâm Thế Kiệt nói đến vậy, vẻ mặt Giản Nghệ Hân thoắt cái xấu đi..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 370: Chương 370


Đây là tiệc sinh nhật của người ta đấy, sao bây giờ lại thành thế này rồi?
Giản Nghệ Hân thấy sao mình không dẫn Lâm Thế Kiệt đi quách cho rồi, nhưng ý Lâm Thế Kiệt đã quyết như thế.

Lâm Thế Kiệt và Mộ Long đứng mặt đối mặt, ai đứng xung quanh cũng cảm nhận được sự lạnh lẽo toát ra từ họ.
Nhạc trong phòng bao đã tắt, đèn treo trên trần vừa được.

bật lên, căn phòng tức thì sáng như ban ngày.
Một vài người tự động nhường vị trí, Mộ Long phách lối gác một chân lên bàn trà nhỏ: “Chơi thế nào?”
“Theo luật cũ”
Lâm Thế Kiệt chỉ liếc Mộ Long một cái rồi lạnh lẽo đáp.

Giản Nghệ Hân nhìn hai người nói thế mà chẳng hiểu gì.

Cô muốn bước lên khuyên can, nhưng vốn dĩ là không cách nào.


khuyên nổi...
Huống chỉ, cuộc chiến giữa hai gã đàn ông, một cô gái làm sao nhúng tay vào được?
Mà “theo luật cũ”, “luật cũ” ấy là gì?
Trong khi Giản Nghệ Hân còn đang xoắn xuýt thì tên tóc vàng đã cất tiếng cười nhạo: “Tao bảo chứ, mày còn định đấu bằng quy tắc cũ với cậu Mộ đấy hả? Đừng nói là mày.

không biết cậu ấy “ngàn ly không say” đấy nhé!”
“Hử? Tôi chơi hay cậu chơi vậy?” Lâm Thế Kiệt lạnh lùng liếc.

†ên tóc vàng, ý bảo cậu ta câm miệng.
Tiếng cười của cậu ta ngưng bặt, vốn còn định nói thêm gì đó thì giờ đã ngoan ngoan ngậm miệng lại.
Bởi vì áp lực mà Lâm Thế Kiệt mang đến thực sự rất đáng sợ...
“Được thôi” Mộ Long bật cười, sai người kêu phục vụ đến.

Nhân viên phục vụ chẳng mất bao lâu đã đưa đến vài bình rượu.
Còn là loại mạnh nhất.
Giản Nghệ Hân nhìn thôi đã nghẹn trân trối.

Chỉ trong chốc lát, người xung quanh đã làm nóng bầu không khí lên.

Trên bàn xếp tổng cộng bốn mươi ly rượu, phân thành hai hàng, liếc nhìn thôi cũng đủ khiến dạ dày nổi axit
Giản Nghệ Hân kéo lấy tay áo Lâm Thế Kiệt: “Lâm Thế Kiệt, anh đừng gây hấn nữa được không? Anh mới xuất viện, không thể uống như vậy được đâu..”
Giọng nói Giản Nghệ Hân nhuốm ý cầu khẩn.

Lâm Thế Kiệt chỉ mới xuất viện có một ngày, làm sao mà chịu đau chịu khổ như thế được.
“Lâm Thế Kiệt, em không cho phép anh hành hạ cơ thể mình như thết” Lần này Giản Nghệ Hân đã nổi giận thật rồi.

Cô biết trong chuyện này là cô đã sai, nhưng Lâm Thế Kiệt đâu thể cứ thế hành hạ bản thân mình?
Lỡ như lại nhập viện thì tính sao?
“Nghệ Hân, em không tin anh sẽ thắng à?” Lâm Thế Kiệt nhếch môi cười, đột ngột hỏi.
Chuyện vốn đâu phải là thế này chứ...
Giản Nghệ Hân khóc không ra nước mắt, nhưng ánh mắt Lâm Thế Kiệt nhìn cô dường như có đôi chút mong đợi, khiến cô chẳng biết làm gì hơn ngoài đáp lại: “Em tin anh mà, em tin anh có thể thắng.

nên bây giờ hai chúng mình về nhà nhé?”
Lâm Thế Kiệt từ chối, tên tóc vàng bên kia đã không nhịn được bảo: “Cù cưa đủ chưa vậy? Muốn nói chuyện yêu đương với nhau thì về nhà nói cũng không muộn đâu.

Không có chuyện gì nữa thì bắt đầu!”.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 371: Chương 371


Lâm Thế Kiệt gật đầu, sau đấy, có hai người mạnh bạo lôi Giản Nghệ Hân lùi về sau, hoàn toàn không cho cô lại gần.

Đứng bên bàn trà chỉ còn lại Lâm Thế Kiệt và Mộ Long.

Lâm Thế Kiệt cầm ly rượu lên đầu tiên, nhìn Mộ Long bằng nửa con mắt: “Mộ Long, không phải đồ của mình thì không thể chạm vào, anh có biết đạo lý này không thế?”
“H á?” Mộ Long cười giêu cợt: “Không lẽ trong mắt anh, cô ấy chỉ là một món đồ thôi Những lời này của Mộ Long khiến sát ý trong mắt Lâm Thế Kiệt hằn rõ mồn một.
Lửa giận giữa cả hai chừng như chỉ chạm một cái là sẽ nổ tung.
Tên tóc vàng đi đến trước mặt hai người họ, trong tay còn cầm một chiếc đồng hồ bấm gi
“Quy tắc không cần tôi nói nhiều nữa chứ? Trong vòng một phút phải uống hết chỗ rượu này.


Ai uống hết trước mà không say thì người đó thắng” Tên tóc vàng giải thích.

Lâm Thế Kiệt và Mộ Long đều không có ý kí Còn Giản Nghệ Hân thì tròn mắt, trong vòng một phút uống hết sạch chỗ rượu này ư?
Thế...!chẳng phải là đòi mạng người ta à?
Giản Nghệ Hân vẫn còn đang thương xót, tên tóc vàng đã hô khẩu lệnh, hai người bắt đầu uống rượu.
Lâm Thế Kiệt nâng Lâmc rượu lên, một tay cởi cúc áo vest.

Anh từ công ty đi thẳng tới đây, trên người vẫn mặc vest, nhìn theo động tác của anh, mọi người đều được chiêm ngưỡng ngón tay thon dài cùng yết hầu đẹp đẽ, không ít người cảm thán thốt lên.
Đẹp thật đấy.
Muốn leo núi trên yết hầu của anh ghê!
Lâm Thế Kiệt vốn dĩ xuất thân từ gia đình danh giá, trên người ắt sẽ mang khí chất của một cậu ấm cao sang, thế nên bất kỳ động tác nào của anh cũng như đang quyến rũ người khác, thậm chí ngay cả Giản Nghệ Hân cũng không kìm lòng mà suy nghĩ mơ mộng.


Tuy nhiên, điều bây giờ cô lo lắng hơn cả đó là sức khỏe của Lâm Thế Kiệt!
“Mộ Long, Lâm lên, Lâm lên!”
Tên tóc vàng rõ ràng thiên vị Mộ Long hơn, theo sau tiếng hô của cậu ta, một đám người sau lưng Giản Nghệ Hân cũng bắt đầu hô tên Mộ Long, nhưng có mấy cô gái đã bị vẻ đẹp của Lâm Thế Kiệt hớp hồn.
Mộ Long cũng điềm tĩnh uống hết Lâmc này đến Lâmc khác, trong phút chốc bầu không khí nóng lên.
Mồ hôi bắt đầu men theo gương mặt người đàn ông rơi xuống.
Khi đang đọ sức giữa chừng, Giản Nghệ Hân thấy rõ tay Lâm Thế Kiệt đè vào phần bụng theo bản năng, mày anh cũng nhíu chặt lại.
Không được rồi!
Anh vừng mới bị viêm dạ dày một trận, làm sao có thể uống nhiều rượu như vậy?
“Lâm Thế Kiệt, chúng ta không chơi nữa, không chơi nữa, anh về đây cho em...”
Giản Nghệ Hân hét lên, nhưng Lâm Thế Kiệt như thể hoàn toàn không nghe thấy, vẫn đang chống đỡ, năm ngón tay mở ra đặt trên bụng, khăng khăng uống thêm năm Lâmc nữa.

Mới đầu, tốc độ của anh nhanh hơn, nhưng vì bụng quặn đau đã tạo cơ hội cho Mộ Long đuổi kịp..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 372: Chương 372


Mộ Long nhìn vẻ mặt gắng gượng của Lâm Thế Kiệt mà không khỏi tán dương một câu, đúng là đàn ông đích thực! Đã đến giai đoạn gay cấn nhất, đúng lúc này, cơ thể Lâm Thế Kiệt bỗng nhiên chao đảo.
“Lâm Thế Kiệt!”
Giản Nghệ Hân không kìm được mà gọi lớn.

Một tay anh chống xuống bàn, chỉ còn lại ba Lâmc cuối cùng.

Thế nhưng bụng anh lúc này giống như có hàng ngàn con kiến đang châm chích, khiến anh rất khó chịu.
Trên trán Lâm Thế Kiệt đã lấm tấm mồ hôi hột, anh nhìn về phía Giản Nghệ Hân, mỉm cười, vẫn tiếp tục uống.
“Tôi uống xong rồi”
Phía bên kia chợt vang lên giọng nói của Mộ Long.

Vào lúc.


này, Lâm Thế Kiệt chỉ còn lại nửa Lâmc, anh nhíu mày thật chặt, đang định nói gì đó thì bỗng ngã xuống...
Vốn dĩ bệnh viêm dạ dày còn chưa khỏi, bây giờ lại uống nhiều rượu như vậy!
“Anh thẳng rồi.

Tôi có thăng cũng không thẳng đẹp”
Mộ Long nói trước khi Lâm Thế Kiệt ngất đi.
Anh ta nói xong liền quay đầu, không muốn tiếp tục nhìn bọn họ nữa.

Giản Nghệ Hân lao ra ôm lấy Lâm Thế Kiệt: “Lâm Thế Kiệt, sao anh ngốc thế? Anh không biết mình bị bệnh hả? Anh...!Ai đó...!ai gọi xe cấp cứu với..."
“Anh không sao”
Lâm Thế Kiệt nâng mí mắt, muốn nặn ra một nụ cười để Giản Nghệ Hân yên lòng, nhưng anh không thể.
Giản Nghệ Hân thấy Lâm Thế Kiệt như vậy, trong lòng ngổn ngang bao mối cảm xúc: “Sao anh lại ngốc thế chứ...”

Trong bệnh viện đâu đâu cũng một màu trắng xóa, Giản Nghệ Hân nhìn Lâm Thế Kiệt nằm trên giường bệnh, trong lòng rất khó chịu.
Bên ngoài bầu trời đã tối mịt, sắc mặt Lâm Thế Kiệt tái nhợt, trên cánh tay có kim tiêm, ngay cả khi ngủ say mà đầu mày.

anh vẫn nhíu chặt.
“Lâm Thế Kiệt, anh bị ngốc có phải không? Rõ ràng biết mình bị bệnh nhưng lại cứ phải uống rượu, anh thật sự xem sức khỏe như trò đùa đó hả?”
Giản Nghệ Hân nhìn anh, không thể không trách mắng.
Chỉ là bây giờ Lâm Thế Kiệt không nghe thấy được.
Cô thở dài, nhẹ nhàng xoay người đi về phía văn phòng của bệnh viện.

Vì là buổi tối nên không có nhiều bác sĩ trực ban, bác sĩ thăm khám cho Lâm Thế Kiệt xong thì bị người nhà của một bệnh nhân đang phát bệnh ở phòng bên gọi đi.
“Cô làm sao thế? Cô là người nhà của bệnh nhân đúng không? Chẳng phải anh ta vừa mới xuất viện à, cô có biết suýt chút nữa là xảy ra chuyện lớn rồi không? Uống rượu mà như uống nước vậy, có còn muốn sống không thế?”
Bác sĩ vừa xử lý xong chuyện của người nhà bệnh nhân kia, đang đi trên hành lang thì gặp Giản Nghệ Hân, vừa thấy Giản Nghệ Hân đã luôn miệng chỉ trích.
Anh ta là bác sĩ trẻ của bệnh viện này nên không biết nhiều về thân phận của Giản Nghệ Hân và Lâm Thế Kiệt.
Lúc này gặp được Giản Nghệ Hân, anh ta cảm thấy rất bực.

bội: “Một người phụ nữ như cô thì sao mà làm vợ được? Tôi thấy anh kia mặc toàn đồ hiệu, chắc hẳn cuộc sống của hai người cũng khá giả, cô bỏ mặc chồng mình đi nhậu nhẹt thế mà coi được à? Hay là cãi nhau rồi?” “Khụ khụ...!Bác sĩ, tôi muốn hỏi tình trạng bệnh của anh ấy thế nào?”.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 373: Chương 373


Giản Nghệ Hân có hơi ngượng ngùng, cô cũng biết chuyện này là do cô không đúng, nhưng cô vẫn lo lắng cho Lâm Thế Kiệt hơn.

Bác sĩ thấy cô có thái độ thành khẩn nhận lỗi, lúc này mới nói ngắn gọn cho cô biết.
Bệnh viêm dạ dày của Lâm Thế Kiệt vẫn chưa khỏi hẳn, bây giờ lại uống rượu, thế này có khi phải nằm trên giường nửa tháng.
Giản Nghệ Hân nghe vậy liền cảm thấy rất ân hận.
“Mợ chủ! Tổng giám đốc đâu rồi? Tôi nghe nói tổng giám đốc nhập viện, rốt cuộc có chuyện gì vậy?” Bỗng một người đàn ông chạy tới từ phía cuối hành lang, Giản Nghệ Hân nhìn kỹ mới nhận ra là Chu Loan.
Cúc áo vest trên người Chu Loan bung ra, có thể nói là trông lôi thôi lếch thếch.
Vốn dĩ anh ta cùng với Lâm Thế Kiệt đi gặp Thẩm Quan Lâm, nhưng giữa chừng công ty xảy ra chút vấn đề nên phải quay về.

Nào ngờ anh ta vừa trở lại đã nghe nói tổng giám đốc gặp chuyệi Tin này khiến Chu Loan sợ mất hồn.
“Anh ấy ở trong đó, tôi xin lỗi” Giản Nghệ Hân biết Chu Loan và Lâm Thế Kiệt ngoài mối quan hệ cấp trên và cấp dưới ra còn là bạn bè với nhau.

Trông thấy vẻ sốt sắng của Chu Loan, trong lòng Giản Nghệ Hân cũng rất áy náy.
Chu Loan lại xác nhận với bác sĩ về tình trạng của Lâm Thế Kiệt, cuối cùng an ủi Giản Nghệ Hân mấy câu.

Chu Loan vừa mới đi khỏi thì Giản Nghệ Hân lại nhận được cuộc gọi từ Mộ Long: “Chết chưa?”
“Mộ Long!”
Giản Nghệ Hân không kìm chế nổi mà hét lên.
Tên Mộ Long này ăn nói thật quá đáng.
Hốc mắt cô cay cay, nhưng Mộ Long là người ngoài lạnh trong nóng, anh ta gọi điện tới chứng tỏ có quan tâm, Giản Nghệ Hân cũng nói thật với anh ta.
Cô vừa cúp điện thoại xong thì ngoài cửa bỗng vang lên tiếng cãi nhau, nghe kỹ thì dường như là Chu Loan đang nói chuyện với ai đó.

Giản Nghệ Hân khép kín cửa, lúc này mới chuẩn bị ra ngoài xem, ai ngờ cô vừa đi ra thì trông thấy Lâm Hàn Tình đang làm ầm ïĩ.

“Chu Loan, anh dựa vào đâu mà không cho tôi vào? Tôi là em gái của anh Thế Kiệt, cũng là một thành viên của nhà họ Lâm, vì cớ gì không cho tôi đến gần anh mình chứ?”
“Anh ơi! Anh ơi, anh sao rồi?”
“Anh ơi!”
Lâm Hàn Tình gân cổ lên, bắt đầu la hét.
Sắc mặt Chu Loan cứng ngắc lại lại, Giản Nghệ Hân nghe tiếng kêu gào của Lâm Hàn Tình, trong lòng cũng thấy buồn bực.
“Đừng có gào nữa được hay không hả? Cô Lâm, cô có thể xem xem mấy giờ rồi không?”
Bây giờ đã là nửa đêm, mặc dù chỗ này là phòng bệnh VIP, giường bệnh trống cũng khá nhiều, nhưng vẫn có một số người nằm ở đây, nhỡ đánh thức người khác dậy thật thì cũng không hay.
“Không gọi nữa? Sao tôi không được gọi nữa được, Giản Nghệ Hân, là cô hại anh trai tôi phải nhập viện đấy.

Cô đúng là đồ sao chổi, loại đốn mạt.

Sao anh tôi lại vừa ý người phụ nữ như cô chứ?
Nhất định là do anh ấy nhất thời bị cô mê hoặc đến choáng váng đầu óc” Lâm Hàn Tình vừa nhớ tới là vô cùng tức giận.
Mặc dù trước đây Lâm Thế Kiệt đối xử với mình cũng không gọi là tốt đẹp gì nhiều, nhưng tốt xấu gì cũng coi như là gặp mặt thì sẽ gật đầu chào, nhưng bây giờ Lâm Thế Kiệt gần như chán ghét mình đến tận xương tủy rồi..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 374: Chương 374


Nhớ lại ánh mắt anh Thế Kiệt nhìn mình lúc trước, Lâm Hàn Tình chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống Giản Nghệ Hân.

Dựa vào đâu chứ?
“Giản Nghệ Hân, tôi khuyên cô nên nhanh chóng ly hôn với anh ấy đi thì hơn, nếu không thì để ông và ba biết anh Thế Kiệt vì cô mà phải nhập viện, thì đến lúc đó chắc chắn cô không chịu nổi đâu” Một cô gái trẻ chơi thân với Mộ Long cũng là bạn thân của Lâm Hàn Tình, lúc ấy nhìn thấy Lâm Thế Kiệt ban đầu còn kinh ngạc vì vẻ ngoài như thần tiên của anh, về sau Lâm Thế Kiệt ngã xuống, cô ta mới vội vàng thông báo cho Lâm Hàn Tình.
“Ly hôn?” Giản Nghệ Hân sắp bị Lâm Hàn Tình chọc cho tức quá hóa cười.
Sao chỗ nào cũng có cô ta thế?
Ngày ngày lẽo đếo theo sau anh trai mình, cô ta không ngại mất mặt à?
“Lâm Hàn Tình, có phải cô đề cao bản thân mình quá rồi hay không.

Chưa nói đến chuyện tôi mới là vợ của Lâm Thế Kiệt, còn chưa tới lượt cô đến đây chỉ chỉ trỏ trỏ gì đó, cho dù cô muốn quan tâm thì cô lấy thân phận gì để quan tâm? Là em gái hay là đối tượng thầm mến?”
Giản Nghệ Hân khịt mũi coi thường tình cảm của Lâm Hàn.

Tình, hiện tại cô nói lời này như lấy kim chọc vào tim Lâm Hàn Tình, ngay lập tức Lâm Hàn Tình như mèo bị giẫm phải đuôi: “Giản Nghệ Hân, cô nói xăng bậy cái gì đó?”

“Tôi nói xäng nói bậy...!Ừ đúng, tôi nói xäng nói bậy đấy.

Trợ lý Chu, chồng tôi cần nghỉ ngơi, xin anh bảo cô Lâm này rời khỏi đây đi”
Giản Nghệ Hân cười khẩy, dặn dò Chu Loan.
Nói xong, cô đã quay người đi vào phòng, đương nhiên Lâm Hàn Tình không chịu rời đi, nhưng ngặt nỗi vóc người Chu Loan cao lớn, hơn nữa còn từng học võ.
Mặc dù bên ngoài vẫn thỉnh thoảng có tiếng của Lâm Hàn Tình vọng vào nhưng đã càng lúc càng xa.
Giản Nghệ Hân biết Lâm Hàn Tình đã bị kéo đi.
Đêm nay nhất định là một đêm đầy sóng gió.
Giản Nghệ Hân túc trực trông nom Lâm Thế Kiệt, đến sau nửa đêm thực sự rất bưồn ngủ, không biết sao cô lại ngủ thiếp đi.

Ngay trong giấc ngủ, lông mày cô cũng vẫn nhíu chặt lại.
Ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào khiến cả phòng được bao phủ một màu ấm sực, Lâm Thế Kiệt mở mắt ra đã nhìn thấy Giản Nghệ Hân ghé người vào mép giường, mặt đã bị hẳn lên vết đỏ, nước bọt sắp rớt cả xuống.
Tối hôm qua, cô ấy đã trông ở đây cả đêm sao?
“Ưm...!Lâm Thế Kiệt, anh tỉnh rồi à? Để em đi gọi bác sĩ!” Giản Nghệ Hân chậc chậc chép miệng, mới mở mắt ra đã nhìn thấy Lâm Thế Kiệt tỉnh lại, cô vội vàng lau khóe miệng, mắt ánh lên vẻ mừng rỡ.


Cô chưa kịp đi thì Lâm Thế Kiệt đã gọi lại.
Em ở đây cả đêm ư?”
“Ừ.

Chuyện ngày hôm qua...”
“Anh không muốn nhắc tới chuyện ngày hôm qua nữa” Lâm Thế Kiệt đanh mặt lại.

Tối qua dù anh và Giản Nghệ Hân đã rời đi, nhưng từ trước đến nay Lâm Thế Kiệt chưa bao giờ mất mặt, anh cảm thấy chuyện tối qua không đáng được nhớ lại.

Hai người ở chung trong cùng một không gian có hơi bối rối, tay Giản Nghệ Hân cũng không biết nên để ở chỗ nào, Lâm Thế Kiệt lại là một người quá nghiêm túc, anh bày.

ra gương mặt lạnh lùng không nói lời nào.
Cả ngày Giản Nghệ Hân đều ở bên cạnh Lâm Thế Kiệt, vừa.

bưng trà rót nước, rồi lại hỏi han ân cần, để Lâm Thế Kiệt thoải mái hưởng thụ sự chăm sóc mà một bệnh nhân nên có.
Anh đột nhiên cảm thấy, thật ra lần này anh vẫn lời chán..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 375: Chương 375


Nếu mà Giản Nghệ Hân có thể luôn nghe lời như thế thì tốt biết mất Nhưng rồi, tới chiều bỗng nhiên có một người khách không mời mà đến tới đây.
“Hu hu hu...!Anh Thế Kiệt, anh thế nào rồi? Em vừa nghe nói anh lại xảy ra chuyện là vội vàng tới đây luôn, sao có thể như vậy chứ?”
Giản Thúy Vy vừa vào cửa đã bắt đầu rơi nước mắt, Giản Nghệ Hân nhìn thấy thì hơi sửng sốt.
Trời! Cái con người này mà không đi đóng phim thì thật sự là tổn thất của ngành điện ảnh mà!
Giản Nghệ Hân đang sửng sốt thì bị Giản Thúy Vy đẩy ra, cô đứng bên cạnh cầm táo trên tay chuẩn bị gọt cho Lâm Thế Kiệt, lắng lặng xem màn biểu diễn của Giản Thúy Vy.
“Anh Thế Kiệt, bây giờ anh cảm thấy thế nào rồi? Em đi gọi
bác sĩ tới Giản Thúy Vy vừa nói xong đã muốn cầm tay Lâm Thế Kiệt, Lâm Thế Kiệt chỉ cảm thấy đau đầu, huyệt thái dương giật dữ dội.
Anh vốn dĩ đang yên ổn.
Nhưng bị Giản Thúy Vy kêu gào như thế, dù không sao thì cũng thành có sao.
“Thúy Vy, vết thương trên tay cô còn chưa khỏi phải không?” “Dạ, vẫn chưa khỏi, nhưng em đã có thể xuất viện rồi!” Giản Thúy Vy vừa nghe thấy Lâm Thế Kiệt quan tâm mình, lập tức thôi thút thít nữa, nhìn anh với nụ cười trên mặt.
Tốt quá, anh Thế Kiệt cũng đã biết quan tâm đến mình rồi.


Nhất định là tối hôm qua Giản Nghệ Hân đã làm anh ấy quá bưồn
Nghĩ như vậy, Giản Thúy Vy lại Lâm ý nũng nịu chen lấn đẩy Giản Nghệ Hân bên cạnh.

Vốn dĩ tối hôm qua ngủ không ngon nên hôn nay tinh thân Giản Nghệ Hân hơi uể oải, bị Giản Thúy Vy đẩy như thế xém chút nữa ngã xuống, nhưng bây giờ cô cũng không muốn cãi nhau với cô ta.
“Xin lỗi, có thể nhường một chút không?” Giản Thúy Vy nói, sau đó lại nhìn về phía Lâm Thế Kiệt: “Anh Thế Kiệt..”
“Đừng gọi tôi”
Lâm Thế Kiệt vừa nhìn thấy hành động kia của cô ta thì trong lòng đã dấy lên sự bực bội.

Anh ngẩng đầu lên nhìn Giản Thúy Vy, nói ra một câu khiến Giản Thúy Vy lúng túng: “Nếu vết thương trên tay cô vẫn chưa khỏi, vậy thì mau trở về nghỉ ngơi đi.


Đừng lãng phí thời gian ở đây nữa”
“Chuyện này sao có thể là lãng phí thời gian chứ...”
“Tôi muốn nghỉ ngơi” Lâm Thế Kiệt miễn cưỡng nói.
Xưa nay anh không biết Giản Thúy Vy lại có ý nghĩ đó với mình, nhưng nếu bây giờ đã biết rồi, anh sẽ phải tránh xa.

Giản Nghệ Hân nhìn dáng vẻ kinh ngạc kia của Giản Thúy Vy, không nhịn nổi mà cười ra tiếng.
Lâm Thế Kiệt liếc nhìn cô: “Nghệ Hân, tiền khách”
“OkI”
Giản Nghệ Hân cũng xem như xả được cơn giận, có hơi cảm động nhìn Lâm Thế sau đó giơ tay lên nói với Giản Thúy Vy: “Cô Giản, chồng tôi phải nghỉ ngơi rồi, hay là hôm khác cô lại đến nhé”
Giản Nghệ Hân nói xong thì chặn luôn ánh mắt Giản Thúy.

Vy.

Giản Thúy Vy cũng sắp tức chết, nhưng cô ta lại không thể làm gì..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 376: Chương 376


Sau khi tiễn Giản Thúy Vy đi, Giản Nghệ Hân quay người trở về, lúc về đã nhìn thấy Lâm Thế Kiệt nở nụ cười nhẹ nhàng dựa vào giường bệnh: “Biểu hiện của anh thế nào hả?” “Phụt”
Giản Nghệ Hân không nhịn được mà bật cười ra tiếng, hài lòng nhếch môi gật đầu, sau đấy bổ quả trong tay ra, đưa cho Lâm Thế Kiệt một nửa: “Cũng khá tốt đấy, cái này xem như phần thưởng của anh”
“Ừ, anh là người đã có vợ rồi” Lâm Thế Kiệt nói.

Tập đoàn Đế Quốc có rất nhiều chuyện cần tổng giám đốc xử lý, dù sao cũng có nhiều người cần nuôi như vậy mà, Lâm Thế Kiệt hầu như không có bao nhiêu thời gian nghỉ ngơi.

Sau khi ăn trưa xong, anh lại tập trung tinh thần vào công việc bận rộn.

Giản Nghệ Hân một mình ở đây có phần nhàm chán, vậy là dứt khoát định đi xuống dưới lầu thăm thú rồi mua chút hoa quả, ai ngờ vừa mới xuống đã nhìn thấy từ xa hai người khách không mời mà đến.

“Mẹ, Giản Nghệ Hân ở kia! Chính là cô ta, nếu như không phải vì cô ta thì anh Thế Kiệt sẽ không bị thương”
Tối hôm qua, sau khi về nhà, Lâm Hàn Tình càng nghĩ càng tức giận, cô ta bèn kể chuyện Lâm Thế Kiệt uống say vì Giản Nghệ Hân cho Giản Thúy Vy, càng quá đáng hơn nữa là sáng sớm nay cô ta vừa thức dậy đã liền lớn tiếng kể khổ với Ân Khiết.


Mặc dù Ân Khiết không phải là mẹ ruột của Lâm Thế Kiệt nhưng tốt xấu gì thì bà ta cũng là mẹ kế mà?
Con gái mình chịu uất ức, đương nhiên Ân Khiết sẽ không chịu bỏ qua.

“Giản Nghệ Hân, cô đứng lại đó cho tôi!”
Ân Khiết đi thẳng qua hùng hùng hổ hổ, bây giờ đúng lúc trong giờ nghỉ trưa, đại sảnh cũng không có nhiều người, nhưng vì tiếng gọi này của Ân Khiết mà tất cả mọi người đều nhìn qua.

“Dì, dì tìm cháu sao?” Giản Nghệ Hân trông thấy Ân Khiết đi tới là biết ngay việc lớn không tốt, nhưng xưa nay cô không phải là người sợ phiền phức, nên cứ thế đi qua.

Cùng lắm thì binh đến tướng ngăn, nước đến đất chặn thôi chứ sao.

“Cô còn không biết xấu hổ hay sao? Tôi nghe Hàn Tình nói, Thế Kiệt vì cô mà uống rượu với người ta, say đến nỗi nhập.

viện? Có phải có chuyện như thế hay không hả?”
Sắc mặt Ân Khiết khó coi vô cùng.


Mặc dù bà ta cũng rất muốn con trai mình từ nước ngoài về thừa kế chức tổng giám đốc tập đoàn Đế Quốc, nhưng dù sao thì bây giờ chức tổng giám đốc của tập đoàn Đế Quốc cũng nằm trong tay Lâm Thế Kiệt, bà ta vẫn phải dựa vào Lâm Thế Kiệt để mà kiếm tiền.

Nhỡ Lâm Thế Kiệt mà gặp bất trắc gì, tập đoàn Đế Quốc xảy ra vấn đề, đến lúc đó lấy cái gì cho con trai bà ta?
Cho nên, Ân Khiết càng nhìn Giản Nghệ Hân càng thấy giống như cái gai trong mắt.

“Vâng”
“Hay lắm, quả nhiên là như vậy, cô là ngữ đàn bà trắc nết.

Hôm nay tôi phải thay Thế Kiệt dạy dỗ cô một chút mới được!”
“Dạy dỗ cháu? Dì à, dì là quý bà nhà giàu, chẳng lẽ dì muốn khiến nhà họ Lâm nổi tiếng sao? Hay là dì định đánh nhau trước mặt mọi người ở nơi công cộng rồi vào cục cảnh sát?” Giản Nghệ Hân thấy tay Ân Khiết vung lên, lặng lẽ nói cho Ân Khiết nghe.

Dĩ nhiên cô biết bây giờ Ân Khiết hận mình tới tận xương tủy, nhưng cô cũng không chìa mặt mình ra để bị đánh: “Nếu như dì muốn nhà họ Lâm nổi tiếng lên thẳng trang nhất, vậy dì cứ đánh đi”
“Cô, cô! ”
Bỗng chốc Ân Khiết á khẩu không trả lời được.

.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 377: Chương 377


“Nếu như dì không muốn đánh, vậy thì cháu đi trước nhé.

Ở nơi đông người làm như vậy vẫn rất khó coi” Giản Nghệ Hân nói lời trào phúng xong, quay người định đi, Lâm Hàn Tình lập tức liếc mắt ra hiệu cho Ân Khiết, Ân Khiết bỗng nhiên ôm đầu: “Ôi...!Cái đầu tôi, cô làm tôi tức chết rồi.

Cô, ôi..” “Mẹ, mẹ đừng tức giận nữa mà, cũng không phải chị dâu Lâm ý chơi bời với người đàn ông khác đâu...”
Lâm Hàn Tình lập tức đỡ Ân Khiết, hai người nghiễm nhiên là muốn ăn vạ.
Lúc này đã có rất nhiều người tự tập chỗ này, Giản Nghệ Hân chỉ cảm thấy đau đầu lắm rồi.
“Cô nói rõ cho tôi, rốt cuộc tên gian phu kia là ai? Nhà họ Lâm chúng tôi tuyệt đối không thể chấp nhận loại phụ nữ lăng loàn như cô!” Ân Khiết hùng hùng hổ hổ hỏi.

Thật ra bà ta không ngại lên trang nhất gì đó, dù sao thì chỉ cần có thể hạ gục Giản Nghệ Hân là bà ta đã báo được thù cho con gái rồi!
Ân Khiết và Lâm Hàn Tình tính toán đâu vào đấy, sao Giản Nghệ Hân lại không nhìn ra cơ chứ?
Thấy quần chúng vây quanh ngày càng đông, hơn nữa còn bắt đầu chỉ trỏ Giản Nghệ Hân.
“Sao cô bé này lại như thế chứ? Đã lập gia đình rồi thì làm vợ nhà người ta cho tốt đi, sao còn có thể vượt quá giới hạn chứ?”
“Nhìn xem, khiến mẹ chồng tức đến mức nào rồi kìa?...!Thật đúng là tạo nghiệp mà”
“Chị gì đó ơi, tôi thấy chị nên mau mau khuyên con trai chị ly hôn với cô ta đi thì hơn”
Lời đàm tiếu từ những người xung quanh phát ra nhiều hơn, Giản Nghệ Hân bó tay toàn tập, cho dù Ân Khiết làm như vậy không gây ra hậu quả gì nhưng vẫn khiến cô buồn nôn.
Giản Nghệ Hân hít vào một hơi thật sâu, tự nói với mình rằng phải tỉnh táo, lập tức giả vờ thành dáng vẻ tủi thân lắm.
Cô mếu máo chực khóc: “Dì à, lời gì nói là ý gì vậy? Cháu trong sạch thật mà, dì không thể vì mình không phải là mẹ ruột của Thế Kiệt, muốn gả con gái mình cho anh ấy thì luôn muốn chia rẽ chúng cháu chứ? Dì, nếu như có chỗ nào cháu không phải thì dì nói ra đi, cháu sẽ thay đổi mà”

“Cô, cô, cô..”
Ân Khiết hoàn toàn không ngờ vừa rồi Giản Nghệ Hân vẫn bình tĩnh, sau bây giờ thái độ lại thay đổi nhanh như vậy?
Bà ta lắp ba lắp bắp nói không lên lời, Giản Nghệ Hân thì thân thiết nắm tay Ân Khiết, hai giọt nước mắt tuôn rơi: “Dì à, cháu biết, Thế Kiệt rất tài năng, bởi vì có anh ấy nên địa vị của dì ở trong nhà xưa nay vẫn không được người khác thừa nhận.

Nhưng bây giờ cháu đã về làm dâu rồi, cháu sẽ sống hạnh phúc với Thế Kiệt, dì có thể đừng chen vào chuyện của chúng cháu không? Hay là dì muốn Lâm Hàn Tình cưới anh ấy thật?”
Từ nhỏ Giản Nghệ Hân đã quanh quẩn ở khu ổ chuột, chút kỹ năng diễn xuất này đối với cô quả thực chỉ là chuyện nhỏ.

Giản Nghệ Hân bên này vừa nói xong thì phía đối diện sắc mặt Ân Khiết chợt trở nên xanh tím
“Người này là mẹ kế à? Con trai vất vả lắm mới cưới được cô vợ trẻ, vậy mà lại nghĩ trăm phương ngàn kế đuổi người ta đi..."
“Đúng vậy đấy, tục ngữ nói lòng dạ đàn bà là độc địa nhất” “Mẹ chồng độc ác như vậy thật sự đáng ghét nhất!”
Con mắt của người qua đường sáng như gương, chỉ chốc lát sau đã bắt đầu chỉ trích Ân Khiết, hai mẹ con Ân Khiết và Lâm Hàn Tình thực sự bị người người chỉ trích, họ hung dữ trừng mắt nhìn Giản Nghệ Hân, quay người chạy trốn rời khỏi đây..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 378: Chương 378


Nhưng trong nháy mắt này, Lâm Hàn Tình lại đụng mạnh vào người cô một cái, chỉ nghe thấy một tiếng “keng keng”, dây chuyền có mặt ngọc trên cổ Giản Nghệ Hân rơi xuống! Trái tim cô giật nảy, vội vàng nhặt vòng ngọc lên.
Thế nhưng mặt dây chuyền đã vỡ rồi.
Vỡ rồi ư?
Ngay lập tức, mắt cô cay xè.

Đây là vật duy nhất bà để lại cho cô.
“Sao có thể như vậy chứ...”
Giản Nghệ Hân nhìn mặt dây chuyền đã vỡ thành hai mảnh trong tay mà không thể tin nổi, mặt dây chuyền này giống như bùa hộ thân của cô vậy.

Thế mà bây giờ...
“Cháu gái à, đừng nóng giận, có bà mẹ chồng xấu xa như này cũng là cháu đáng thương, cháu vẫn nên Lâm gắng sống cho tốt với chồng cháu đi.”
Có người tưởng Giản Nghệ Hân vì vừa bị Ân Khiết ức hiếp.


nên hốc mắt mới đỏ hoe, có lòng tốt tiến lên an ủi.
Giản Nghệ Hân cười cười, thế nhưng ngón tay nắm mặt ngọc dây chuyền nắm chặt lại.
Tối hôm qua mình vừa mới hung dữ với Lâm Hàn Tình thôi mà hôm nay Ân Khiết đã dẫn Lâm Hàn Tình quay lại đòi thể diện rồi.

Mặc dù Giản Nghệ Hân rất ghét Ân Khiết và Lâm Hàn Tình, nhưng...!cô cũng rất hâm mộ!
Hâm mộ Lâm Hàn Tình, cũng hâm mộ Giản Thúy Vy, vì bên cạnh bọn họ đều có người nhà bảo vệ và ủng hộ họ vô điều kiện, nhưng mình lại không có.
Dù cũng đã nhiều năm trôi qua, một mình cô đều đã chống chọi được, nhưng cô vẫn rất muốn có người nhà.

Một tuần sau đó, cũng không có người đến làm trò nữa.
Dù sao Giản Nghệ Hân cũng đang làm việc ở chỗ Mộ Long, còn bên Lâm Thế Kiệt cũng có y tá và Chu Loan, hoàn toàn không cần đến cô.
Vào ngày thứ bảy, cô vừa đến phòng làm việc đã nhìn thấy bên trong vô cùng bừa bộn, mấy người đều ủ rũ cúi đầu.


“Sao lại thế này?”
Giản Nghệ Hân rảo bước vội vã đi vào, thật ra người trong phòng làm việc cũng không nhiều, hiện tại có ba người, một người là cô quét dọn vệ sinh, một người là đàn em trong trường, tên Kiều My, học ở đại học S, một anh chàng nghiên cứu sinh nhã nhặn, tên Triệu Đình.

Hai người đều là sinh viên tài giỏi khoa mỹ thuật, đã bao giờ thấy qua chiến trường như này? Cô gái trẻ thấy Giản Nghệ Hân đã tới, vội vàng nói: “Chúng em cũng không biết, tự dưng xuất hiện mấy người đến đập phá lung tung đồ đạc trong tiệm, rồi thành ra như thế này ạ” Hốc mắt Kiều My ầng ậc nước mắt, cô ấy ôm một bức họa bị đập hỏng, trông vô cùng tủi thân.

Giản Nghệ Hân biết, cô ấy chuẩn bị bức họa kia ròng rã một tháng trời mới xong.

Triệu Đình thì càng buồn hơn, anh ta vẫn cứ ngồi bên cạnh im lặng, ngẩn người không nói năng gì, nhưng có thể nhìn ra được cảm xúc đau buồn trong mắt.
Với một người làm nghệ thuật, không có gì quan trọng bằng.

Tác phẩm tự mình làm ra
“Cô Giản, thật ra...!Tôi biết mấy người đó”
Lúc này cô quét dọn đi tới, rụt rè nhìn Giản Nghệ Hân.
Giản Nghệ Hân chỉ cảm thấy máu trong người đều sôi lên, những người này thật quá đáng! Giản Nghệ Hân cũng không phải là người dễ ức hiếp nhé!.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 379: Chương 379


“Cô à, cô nói đi, rốt cuộc là ai làm?” Giản Nghệ Hân đỡ bà ấy dậy, vừa rồi bà ấy đang quét những mảnh vụn thủy tinh trên đất.
“Là, là cái cô ngày đó tới đây, nói cháu cướp bạn trai cô ta đó"
“Ầm ầm”
Giản Nghệ Hân chỉ cảm thấy máu trong người sôi lên như sắp tuôn ra.
Là Trương Kỳ Kỳ?
“Cô, Kiều My, mọi người yên tâm đi, chuyện này cháu nhất định sẽ cho mọi người một câu trả lời thỏa đáng” Giản Nghệ Hân bình tĩnh lại, lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Ngô Triết Ngô Triết đang ăn với Trương Kỳ Kỳ, họ vừa kết thúc một tiết học dài.

Vì chuyện lần trước mà Ngô Triết đã rất có thành kiến với Trương Kỳ Kỳ, nhưng vì không chịu nổi Trương Kỳ Kỳ hết lần này đến lần khác lấy lòng cầu hòa, anh ta đành phải đồng ý.
Nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên, Ngô Triết tách cánh tay Trương Kỳ Kỳ đang năm mình ra: “Kỳ Kỳ, em đợi anh một chút, anh nhận điện thoại đã”
“Vâng” Trương Kỳ Kỳ không mấy hài lòng.
Nhưng Ngô Triết vẫn rảo bước đi tới cạnh bồn hoa, lấy điện thoại ra.


Vừa nhìn thấy là Giản Nghệ Hân gọi tới, ánh mắt lập.

tức sáng lên: “Nghệ Hân, sao em nhớ tới anh mà gọi điện thoại cho anh thế?” Anh ta còn tưởng rằng trải qua chuyện lần trước, Giản Nghệ Hân đã không còn ấn tượng tốt với mình nữa.

Đương nhiên Trương Kỳ Kỳ không chịu để Ngô Triết trốn mình gọi điện thoại, thế là cô ta lặng lẽ đi tới phía sau Ngô.

Triết.

Vừa nghe thấy hai chữ Nghệ Hân, sắc mặt của cô ta lập tức trở nên cứng ngắc.
Giản Nghệ Hân, cô giỏi, giỏi lắm! Sao cô cứ như âm hồn không tan thế hả?
“Kỳ Kỳ, anh bỗng nhớ ra anh có một số chuyện phải làm, hay là hôm nào khác chúng ta đi ăn nh Ngô Triết cúp điện thoại xong thì nói luôn với Trương Kỳ Kỳ.


Trương Kỳ Kỳ chợt giả bộ ngồi sụp xuống trước mặt Ngô Triết: “Ôi...!Em đau bụng quá, hay anh dìu em tới phòng y tế khám qua đi?”
“Bây giờ ư?”
“Anh không muốn à?”
Ngô Triết nhìn bộ dạng Trương Kỳ Kỳ, có phần khó xử, cuối cùng vẫn bằng lòng: “Được rồi”
Trong phòng y tế, Ngô Triết đi theo bác sĩ ra ngoài lấy thuốc, Trương Kỳ Kỳ vội vàng lấy điện thoại từ trong túi áo Ngô Triết ra, tìm được nhật ký cuộc gọi gần nhất, gọi đi.
“Ngô Triết?”
Lúc Giản Nghệ Hân nhận điện thoại có chút buồn bực.
Cô và Ngô Triết đã hẹn gặp ở cổng trường, lúc này cô đang chuẩn bị đi qua đó, sao Ngô Triết lại gọi điện thoại tới?
“Là tôi.

Giản Nghệ Hân, chắc cô vẫn nhớ tôi chứ” Trương Kỳ Kỳ cười khẩy, chỉ cần vừa nhớ tới chuyện Giản Nghệ Hân quyến rũ Ngô Triết, trong lòng cô ta đã bùng cơn giận mà không có chỗ giải tỏa: “Cô tìm Ngô Triết không có ý nghĩa gì đâu, chuyện do tôi làm, nếu như cô muốn giải quyết thì đến hộp đêm Kim Tôn đi” “..

Được” Giản Nghệ Hân nhìn mặt trời nóng nực trên đỉnh đầu, thời tiết tháng bảy rất nóng..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 380: Chương 380


Đương nhiên cô biết Trương Kỳ Kỳ liên lạc với mình không có chuyện tốt lành gì, nhưng cô cũng không thể mặc kệ phòng làm việc bị ức hiếp được.

Nghĩ như vậy, Giản Nghệ Hân chỉ có thể đồng ý.
Trương Kỳ Kỳ cúp điện thoại rồi nhanh chóng xóa nhật ký cuộc gọi.
Lấy thuốc xong, cô ta đưa mắt nhìn Ngô Triết rời đi.

Sau đó trở về nhà.
Gia đình Trương Kỳ Kỳ cũng có chút máu mặt, cô ta sống ở khu biệt thự phía tây thành phố, vừa về đến nhà đã nhìn thấy mẹ của mình là Trương Quế Chi đang xem phim truyền hình, ngồi trên ghế sô pha cười nghiêng ngả.
Trên bàn thì bày một số đồ bổ đắt tiền.
Thoáng nhìn thì là mấy thứ như tuyết yến, tổ yến các loại.

“Về rồi đấy à? Không phải con nói hôm nay đi theo cậu bạn trai của con sao? Sao lại cúi đầu ủ rũ thế?”

Trương Quế Chỉ nhìn thấy mặt Trương Kỳ Kỳ đen lại, vội vàng bảo cô ta ngồi xuống, đưa đồ bổ trên bàn cho cô ta, mặt lộ rõ vẻ tự hào: “Nhìn xem, nhìn xem, mấy thứ này đều là đồ tốt đấy!"
“Chị ta lại tới ạ?”
Trương Kỳ Kỳ không vui nói.
Cô ta tùy ý gạt đống đồ trên bàn ra.

Không phải chỉ là chút đồ bổ thôi sao? Dùng những thứ này lấy lòng người khác, đúng là trò mèo!
“Sao lại gọi là chị ta? Chị ta là chị của con đấy!”
“Chị? Mẹ à, mẹ thực tế lên chút được hay không vậy? Bây giờ người ta là cô Giản, thiên kim nhà họ Giản, mẹ bắn đại bác cũng không tới đâu.

Mẹ xem xem lần nào sang đây mà chị ta không phải trang bị kín cổng cao tường, sợ bị người khác nhìn ra”
Trương Kỳ Kỳ khịt mũi coi thường.
Trương Quế Chỉ nghe cô ta nói như vậy, vẻ mặt cũng cứng ngắc lại, nhưng rất nhanh bà ta lại vơ đống đồ bổ kia về: “Con nói bậy bạ gì đấy? Nó làm vậy không phải đều vì tốt cho chúng ta hay sao? Kỳ Kỳ à, mẹ đã nói với con rồi, mấy.


lời này nói bâng quơ trong nhà thì được, còn lúc đi ra ngoài đừng có nói lung tung.”
“Vâng”
Vốn dĩ Trương Kỳ Kỳ muốn cãi lại nhưng nhìn thấy người đi xuống từ trên cầu thang xoắn ốc, cô ta lập tức ngậm miệng.

Người đi xuống là anh trai cô ta, là con trai của Trương Quế Chi và Trương Quốc Hùng.

Trương Kỳ Kỳ và Trương Chí Bảo là một cặp sinh đôi.

Thành tích học tập của Trương Kỳ Kỳ tốt, học ở đại học S, nhưng thành tích Trương Chí Bảo lại rất kém cỏi, từ nhỏ đã đi theo Trương Quốc Hùng làm xã hội đen, hiện tại cũng là một tay anh chị, đã ngồi vào cái ghế quản lý ở khách sạn Kim Tôn, bên dưới có một đám đàn em đi theo, rất ra dáng.
Ôi trời ơi, ai đây thế này? Kỳ Kỳ, sao em lại quay về thế?” Trương Chí Bảo cười ngả ngớn đi xuống lầu, trông thấy đống đồ bổ trên bàn, cười đê tiện sờ lên chúng: “Mẹ, cho con hai hộp đi, đúng lúc đi lấy lòng cô gái nhỏ”
“Tao nhổ vào, mày lấy đồ của mẹ mày đi lấy lòng con gái nhà người ta?”
“Mẹ đừng nhỏ mọn như vậy chứ, nói không chừng đó chính là con dâu tương lai đấy”
Trương Chí Bảo lấy hai hộp tổ yến, Trương Kỳ Kỳ vội vàng đi tới, nhỏ giọng nói: “Anh, em có chuyện nói với anh” “Chuyện gì hả?”
Trương Chí Bảo hiếu kỳ.

Cô em gái này của anh ta bình thường vô cùng thanh cao, rất xem thường anh ta..

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom