Cập nhật mới

Dịch Tình Yêu Sủng Nghiện Của Tổng Giám Đốc Lâm

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 381: Chương 381


Sao lúc này lại đến tìm anh ta thế?
Trương Kỳ Kỳ thấy Trương Quế Chỉ lại chìm đắm vào phim truyền hình, lúc này mới hạ giọng xuống nói nhỏ: “Anh, đêm nay em sẽ dẫn một người qua hộp đêm Kim Tôn, đến lúc đó anh..”
Kim Tôn là một câu lạc bộ rất lớn, nghe nói ông chủ cực kỳ có thế lực ở thành phố S, nhưng Giản Nghệ Hân không biết những điều này.

Cô cứ đến đúng giờ hẹn mà thôi.

Đến cổng, Giản Nghệ Hân không nhịn được phải tặc lưỡi khen ngợi.
Quả nhiên rất xa hoa khí phái, cô vừa mới đi vào đã bị bảo vệ ở ngoài cửa ngăn lại: “Thưa cô, mời cô xuất trình thư mời”
“Thư mời?”
Chỗ này không phải khách sạn sao? Còn cần thư mời gì nữa...
Giản Nghệ Hân có chút không vui, ngay lúc này ngoài cửa bỗng có một người đàn ông mặc vest đi tới đây, nhìn Giản Nghệ Hân, hỏi: “Cô là Giản Nghệ Hân sao?”
“Là tôi”

Hai bảo vệ gật đầu chào hỏi với người đàn ông, Giản Nghệ Hân nhíu mày, nhưng vẫn đi vào theo.

Cô vừa đi vào, người đàn ông chủ động nói: “Tôi là anh trai Kỳ Kỳ, tôi tên là Trương Chí Bảo”
“Trương Kỳ Kỳ đâu rồi?”
“Nó đang đợi cô ở phòng bao” Trương Chí Bảo cười cười.

Giản Nghệ Hân có đôi chút nghi ngờ, lúc này cô đang lo lăng, mình cứ liều lĩnh đi đến chỗ hẹn như vậy, có phải có phần quá không cân nhắc rồi hay không.
Cô nên nghĩ tới, nếu Trương Kỳ Kỳ có thể cử được người đến đập phá phòng làm việc, như vậy chắc chắn cô ta không đơn giản chỉ là một sinh viên nhỏ nhoi...
Thế nhưng, lúc này hối hận cũng đã muộn.
Giản Nghệ Hân dựa theo chỉ dẫn của Trương Chí Bảo, đẩy cửa phòng bao ra.

Vừa bước vào đã sặc sụa với mùi thuốc lá, cô che mũi đi qua, nhìn thấy Trương Kỳ Kỳ ngồi trên ghế sô pha: “Tôi không biết một sinh viên trong sáng như cô mà cũng biết hút thuốc đấ “Ha ha, chuyện cô không biết còn nhiều lắm”
Trương Kỳ Kỳ dập tắt điều thuốc lá, hôm nay cô ta trang điểm tông màu khói, trông hoàn toàn không hề giống một đàn em ngoan ngoãn, mà giống người thường xuyên chơi bời ở hộp đêm.

Giản Nghệ Hân nhìn mà không nhịn được tỏ ra xem thường.
“Giản Nghệ Hân, cô có biết hôm nay tôi hẹn cô tới đây vì chuyện gì không?”
“À, phải là tôi tìm cô mới đúng chứ” Giản Nghệ Hân đi qua, từ trên cao nhìn xuống Trương Kỳ Kỳ ngồi dựa vào.

ghế sô pha: “Có phải cô đập phá phòng làm việc của tôi đúng không?”
“6ì?”
“Có phải cô hay không?” Lần này Giản Nghệ Hân cất cao.

giọng hơn, xưa nay cô không phải là người sợ phiền phức.

Nhất là lần này Trương Kỳ Kỳ lại dám động vào đồ đạc phòng làm việc.

Những thứ đó đều là tâm huyết của mọi người.

Vốn dĩ Trương Kỳ Kỹ đã ngà ngà say rồi, trước khi Giản Nghệ Hân đến, cô ta vừa mới uống rượu, lại bắt đầu hút thuốc, lúc này bị Giản Nghệ Hân lôi dậy, cô ta hít mạnh một hơi: “Cho dù là tôi đấy thì cô có thể làm gì chứ? Giản Nghệ Hân, có bản lĩnh thì cô cứ đánh tôi đi, bây giờ tôi sẽ nói cho cô biết, chỉ cần có Trương Kỳ Kỳ này ở đây một ngày thì cô cũng đừng nghĩ đến chuyện sống yên lành”.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 382: Chương 382


Dám tranh bạn trai với cô ta à, đúng là chán sống!
“Sống yên lành?” Giản Nghệ Hân như nghe được chuyện gì đó rất buồn cười.
Lúc này, Trương Kỳ Kỳ vốn nên vênh váo tự đắc, nhưng nhìn thấy trong ánh mắt Giản Nghệ Hân có lộ vẻ lạnh lùng, cô ta bỗng thấy hơi sợ hãi.
Sao cô gái này lại có ánh mắt đáng sợ như vậy chứ?
“Tôi cho cô thêm một cơ hội, chỉ cần cô bồi thường đồ đạc trong phòng làm việc theo giá gốc, đồng thời xin lỗi, tôi sẽ tha cho cô đi”
Tha cho cô ta?
Nói chuyện gì buồn cười vậy?
Trương Kỳ Kỳ cười khẩy, gương mặt đầy vẻ khinh thường: “Giản Nghệ Hân, cô cho răng cô là ai hả? Còn dám uy hiếp tôi? Tôi nói cho cô biết, chỗ này là địa bàn của tôi, nếu như cô muốn sống sót ra ngoài thì tốt nhất đừng...! A! “Sao hả, cô còn có thể khiến tôi không sống sót ra ngoài sao?”
Trương Kỳ Kỳ còn chưa nói xong, Giản Nghệ Hân đã vươn †ay, nhanh nhẹn túm cổ tay cô ta rất chuẩn xác, cảm giác đau đớn trên cổ tay khiến mặt Trương Kỳ Kỳ trắng bệch trong nháy mắt.
“Có bồi thường không?”
Từ nhỏ Giản Nghệ Hân đã lăn lộn trong khu ổ chuột, đương nhiên học được không ít.


Bây giờ muốn chế ngự cô gái trước mặt này còn không phải là chuyện dễ sao?
“Tôi không”.

“Có bồi thường không?
Cổ tay Giản Nghệ Hân lại bóp mạnh hơn, Trương Kỳ Kỳ kêu lên thành tiếng đau đớn, nước mắt cũng chảy ra, cô †a bỗng khóc rống lên: “Hu hu hu...! Giản Nghệ Hân cô là đồ khốn kiếp, cô là đứa khốn nạn.

Dựa vào đâu chứ? Tôi và Ngô Triết đang yêu đương rất tốt đẹp, dựa vào đâu mà cô vừa xuất hiện đã cướp bạn trai của tôi? Cô là đồ khốn nạn! Hu hu..”
Nghe tiếng gào thét của Trương Kỳ Kỳ, Giản Nghệ Hân bó †ay toàn tập, đang chuẩn bị động thủ thì bỗng nhiên cửa phòng bao bị đá bay.

Đúng lúc này Trương Chí Bảo xông vào, anh ta xót xa đi tới đỡ Trương Kỳ Kỳ, hung hăng trừng mắt nhìn Giản Nghệ Hân: “Cô làm cái gì vậy hả?”

“Hu hu, anh ơi, cô ta bắt nạt em”
Thấy Trương Kỳ Kỳ mách với Trương Chí Bảo, Giản Nghệ Hân thật sự sắp tức quá hóa cười.
Kẻ ức hiếp người khác rõ ràng là Trương Kỳ Kỳ cơ mà? Giản Nghệ Hân chẳng thèm so đo với bọn họ, vươn tay ra: “Cô Trương, tôi cảnh cáo cô, phòng làm việc của chúng tôi có trang bị camera, nếu như bây giờ cô có thể giao ra tiền bồi thường đồng thời cho nhân viên của phòng làm việc chúng tôi một câu xin lỗi, tôi còn có thể coi như chuyện này chưa từng xảy ra.

Nhưng nếu như cô nhất định không chịu, vậy thì chỉ có thể gặp nhau ở cục cảnh sát thôi”
Giản Nghệ Hân không kiêu ngạo cũng không tự ti.
Thật ra video giám sát gì đó đều chỉ là dọa người khác.

Quả nhiên, Trương Kỳ Kỳ nghe xong, sắc mặt lập tức thay đổi: “Cô nói láo! Cô đừng nghĩ rằng gạt được tôi, tôi sẽ không bồi thường đâu!”
“À há, vậy chúng ta cứ gặp nhau ở cục cảnh sát đi”
Giản Nghệ Hân vừa dứt lời đã định rời đi, nhưng lại bị Trương Chí Bảo gọi lại.

Trương Chí Bảo nhíu chặt mày: “Trưa nay em dẫn đám anh em của anh ra ngoài đập phá quán người ta à? Kỳ Kỳ, có phải em bị ngốc hay không hả, những người kia đều là đàn em của anh, người ta chỉ cần điều tra một cái là ra anh ngay”.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 383: Chương 383


“Anh!”
“Đừng nói nữa”
Trương Chí Bảo chặn đứng lời Trương Kỳ Kỳ định nói, cười nhìn Giản Nghệ Hân: “Cái gì ấy nhỉ, em gái à, anh trông em cũng hiền lành, hay là để bọn anh bồi thường chuyện này nhé?”
“Anh!”
Trương Kỳ Kỳ quả thực không chịu nổi điệu bộ xun xoe này của anh trai mình, bảo sao ba lại chướng mắt với anh tai
Thế nhưng Trương Chí Bảo lại quay đầu hung dữ nhìn Trương Kỳ Kỳ, nói một câu: “Em câm miệng lại cho anh!” Nói xong, anh ta lại nhìn về phía Giản Nghệ Hân: “Cô nói đi, cần bồi thường bao nhiêu tiền?”
“...!Khoảng, tôi vẫn chưa tính toán rõ ràng, trước hết bồi thường khoảng trăm bảy hay trăm tám chục triệu đi” Giản Nghệ Hân hơi bối rối trước sự thay đổi đột nhiên xuất hiện này.
Nhưng xem ra, Trương Chí Bảo thuận mắt hơn cô em gái của anh ta nhiều.
Cuối cùng, Trương Chí Bảo lấy từ trong túi ra một tấm thẻ, giao cho Giản Nghệ Hân: “Trong này có một trăm tám mươi triệu, không cần thối lại, đi thong thả không tiễn!” Giản Nghệ Hân lấy được tiền, lại nhìn Trương Kỳ Kỳ: “Còn chuyện xin lỗi nữa”

“Hôm nào đó tôi sẽ dẫn nó tới tận nơi xin lỗi”
Mãi đến khi ra khỏi khách sạn Kim Tôn, Giản Nghệ Hân cảm giác như một giấc mơ.
Trời đã tối, cô nhìn tấm thẻ ngân hàng Trương Chí Bảo.

đưa cho mình, ngày mai cô sẽ đưa tấm thẻ này cho Khả Như để cô ấy xem đã đủ để bù vào tổn thất của studio hay chưa.
Như vậy, trong lòng Giản Nghệ Hân mới thoải mái hơn một chút.
“Rừ rừ rừ..."
Chuông điện thoại đột nhiên vang lên, Giản Nghệ Hân lấy điện thoại ra, không ngờ lại là Lâm Thế Kiệt gọi tới.

“Alo?”

“Đi đâu rồi?” Lâm Thế Kiệt lạnh giọng, cả ngày hôm nay.

Giản Nghệ Hân không tới bệnh viện, điều này khiến anh rất khó chịu!
Vô cùng khó chịu!
Chồng nhập viện, lễ nào vợ không nên ân cần hỏi han, bưng trà rót nước sao?
Giản Nghệ Hân tỏ ý mình đã làm mẹ già một tuần rồi, bây giờ ra ngoài một lát đã bị Lâm Thế Kiệt trách mắng.
“Em đang ở ngoài, lát nữa sẽ về” Giản Nghệ Hân giải thích: “Lâm Thế Kiệt, em...”
Cô đang định nói tiếp, bỗng nhiên nghe thấy phía sau có động tĩnh bèn vội vàng nói vào điện thoại: “Em có chút việc gấp, lát nữa sẽ gọi cho anh, em về ngay đây”
Cúp điện thoại xong, Giản Nghệ Hân nhìn Trương Chí Bảo đang vội vàng chạy về phía mình.
Cô nắm chặt thẻ ngân hàng trong tay.

Không phải anh ta hối rồi đấy chứ! Tiền cô đã cầm trong tay rồi, không có lý nào lại phải trả về!.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 384: Chương 384


Nghĩ như vậy Giản Nghệ Hân quay người định đi, Trương Chí Bảo giật mình, mãi anh ta mới đuổi kịp cô, sao cô còn định đi nữa?
Anh ta vội gọi tên Giản Nghệ Hân vài lân, Giản Nghệ Hân hết cách, sợ bị người khác chú ý bèn dừng lại: “Anh Trương, anh còn có việc gì à?”
“Khụ khụ, đương nhiên là có việc.

Cô Giản à, vừa nấy tôi nhìn thấy mặt dây chuyền bằng ngọc trong túi cô, cô có thể cho tôi nhìn lại được không?”
“Hả?”
Giản Nghệ Hân vô thức cho rằng Trương Chí Bảo đến để bắt chuyện, nhưng cách bắt chuyện này hơi kỳ lạ nhỉ? Nhưng cô nhìn theo ánh mắt Trương Chí Bảo, quả nhiên nhìn thấy mặt dây chuyền bằng ngọc trong túi xách mình.

Hôm nay cô đeo chiếc túi nhỏ rẻ tiên mua trên Shopee với giá hơn một trăm đang rất thịnh hành gần đây, bên ngoài trong suốt có thể nhìn thấy điện thoại, móc chìa khoá và mặt dây chuyền bằng ngọc bên trong.
“Xin lỗi, tôi không thể cho anh xem thứ này được.


Nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi đi đây”
Mặt dây chuyền này là thứ duy nhất bà nội để lại cho cô, sao cô có thể dễ dàng cho người khác xem như thế được?
Lúc này, Trương Chí Bảo lại ngăn cô: “Nếu tôi có cách sửa giúp cô thì sao?”
Tim Giản Nghệ Hân lỡ một nhịp.

Thật ra lúc trước cô cũng định nhờ Lâm Thế Kiệt giúp, nhưng sau đó lại nghĩ anh đã giúp cô rất nhiều lần rồi nên cô hơi ngại.
Bây giờ Trương Chí Bảo chủ động đề nghị, Giản Nghệ Hân chỉ hơi do dự một lát: “Anh thật sự có thể giúp tôi?” “Đúng thế, tôi lừa cô làm gì?”
“Vậy..”
“Cô yên tâm, tôi chỉ không hy vọng cô đến đồn cảnh sát báo cáo em gái tôi thôi, dù sao em gái tôi cũng còn nhỏ, cuộc đời nó còn dài.”
Trương Chí Bảo cũng không phải không có lý.
Giản Nghệ Hân và Trương Chí Bảo hẹn một tiếng, anh ta sẽ đưa cô đi sửa mặt dây chuyền.

Không biết vì sao trong lòng Giản Nghệ Hân không thấy nhẹ nhõm chút nào, ngược lại còn thấy hơi nặng nề.
Cảm giác này đến từ Lâm Thế Kiệt hay ghen, vì khi Giản Nghệ Hân trở về đã là rất muộn, Lâm Thế Kiệt đang sầm mặt ngồi trên sofa.
“Chơi vui không?”
Giản Nghệ Hân vừa đẩy cửa vào, Lâm Thế Kiệt đã lạnh lùng nhìn ra.
Anh lo lắng cả ngày mà cô nhóc này lại về muộn như thế? Còn dám cúp điện thoại của anh nữa! Hờ hời Có triển vọng lắm.
“Có phải anh vẫn chưa ăn tối không? Có cần em hâm lại cho nóng không? Thời tiết bên ngoài hôm nay đẹp lắm, em kể anh nghe..”
Giản Nghệ Hân nhìn đồ ăn trên bàn, dì Liễu đã chuẩn bị cẩn thận, nhưng đồ ăn vẫn còn nguyên.

Trong lòng cô thấy hơi áy náy.
Lâm Thế Kiệt đang chờ cô sao?.

||||| Truyện đề cử: Thầy Bạch! Đừng Làm Loạn |||||
“Nói đi, sao không nói tiếp?”.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 385: Chương 385


“.* Giản Nghệ Hân bị anh làm cho nghẹn họng, cô dịu giọng bảo: “Em ra ngoài hâm nóng cho anh trước đã” “Quay lại!" Giản Nghệ Hân vừa nói xong đã bị Lâm Thế lòng, một nụ hôn bất chợt rơi xuống mặt cô, mang theo hơi thở nóng rực khiến Giản Nghệ Hân choáng váng.

Thế, thế này là..
Lâm Thế Kiệt dần hôn sâu hơn, cảm giác Giản Nghệ Hân trong lòng mình dần thả lỏng người hơn, một số bộ phận trên cơ thể anh cũng đang kêu gào.
Đôi mắt đen láy như được phủ thêm một lớp sương mù.

“Lâm Thế Kiệt...”
“Hôn anh”
Hơi thở của Lâm Thế Kiệt dần trở nên hỗn loạn, anh rời khỏi đôi môi mềm mại như kẹo bông gòn khến người ta không cưỡng lại được của cô, cúi xuống nhìn vào mắt cô rồi nói.

Mặt Giản Nghệ Hân thoắt cái đỏ lên.
Trong mắt Lâm Thế Kiệt còn phủ thêm một tầng sương †ức giận mỏng, Giản Nghệ Hân biết vì chuyện mình cúp điện thoại hôm nay khiến anh không vui.

Cô ôm lấy cổ anh, nhắm mắt lại rồi hôn.
ệt kéo vào
Chiến tranh chạm vào một cái là nổ ra.
Khi tỉnh lại vào ngày hôm sau, cơ thể Giản Nghệ Hân như được vớt lên từ dưới biển, cô đẩy Lâm Thế Kiệt, cảm thấy xương mình như sắp vỡ.

Nhưng còn chưa đẩy được Lâm Thế Kiệt thì cô đã bị anh ôm vào lòng.
Giản Nghệ Hân mở mắt, đúng lúc nhìn thấy ngoài cửa có mấy bóng người, còn có tiếng trò chuyện: “Bác sĩ, sức khoẻ tổng giám đốc Lâm thế nào rồi?”

“Đừng lo lắng, tôi nhất định sẽ chăm sóc tốt cho tổng giám đốc Lâm, không để xảy ra chuyện như thế này nữa!” “Thân thị g giám đốc Lâm quý hơn vàng, nhất định phải chú ý kỹ”
Cuộc trò chuyện của bác sĩ và Chu Loan vọng lại, đầu Giản Nghệ Hân vốn đang hơi mơ hồ, lúc này thì đã trở nên trống rỗng.
Họ chuẩn bị vào ư?
Vậy chẳng phải họ sắp nhìn thấy cảnh tượng hiện tại của
cô sao?
Giản Nghệ Hân gần như bật dậy, nhưng vì không để ý đến Lâm Thế Kiệt nên giây tiếp theo, một tiếng hét vang lên, đỉnh đầu Giản Nghệ Hân đụng vào cằm Lâm Thế Kiệt.
Tổng giám đốc, tổng giám đốc, anh sao thế.
Giản Nghệ Hân chỉ cảm thấy cằm Lâm Thế Kiệt quá cứng, cô đập vào mà hai mắt đẫm lệ.

Lâm Thế Kiệt cũng không khá hơn là bao, anh nhìn Giản Nghệ Hân trong mơ, đang định hôn, ai ngờ...
Bất ngờ nhất đương nhiên là Chu Loan và bác sĩ đột
nhiên đi vào, họ nhìn Giản Nghệ Hân đang nằm trên giường, lại nhìn quần áo vương vãi trên sàn, đều là người lớn, còn có gì không hiểu nữa? Nhất thời ánh mắt của bác sĩ và Chu Loan nhìn Giản Nghệ Hân đều thay đổi..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 386: Chương 386


“Ra ngoài.”
Lâm Thế Kiệt phản ứng lại đầu tiên, anh ôm Giản Nghệ Hân vào lòng không để cho Chu Loan và bác sĩ nhìn thấy cô.
Chu Loan vội vàng kéo bác sĩ đi ra, trong lòng thâm nghĩ †ình cảm của tổng giám đốc và phu nhân tốt như vậy từ bao giờ thế? Sao anh ta không biết?
Vậy cũng phải chú ý ảnh hưởng một chút chứ.
Trong khách sạn Kim Tôn, khi Trương Chí Bảo về thì Trương Kỳ Kỳ đã say bí tỉ.
Anh ta che mặt, kéo Trương Kỳ Kỳ dậy: “Về nhà cho anh” “Em không về! Anh, sao anh lại giúp người phụ nữ đó? Có phải anh thích cô ta rồi không? Anh là đồ xấu xa!” Trương Kỳ Kỳ mắng mỏ định đẩy Trương Chí Bảo ra, Trương Chí Bảo bị tát vào mặt trong lòng không vui lắm, nhưng ai bảo cô nhóc này lại là em gái mà anh ta yêu nhất chứ?
Anh ta bất lực kéo Trương Kỳ Kỳ dậy, giao cho người anh em của mình, để họ dìu cô ta đi nghỉ ngơi.
Sau khi bình tĩnh lại, Trương Chí Bảo rít vài điếu thuốc.

Sau khi dập thuốc, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, một người bước vào.

Người đó đội mũ lưỡi trai, mặc nguyên cây đen, không nhìn rõ mặt.

“Thế nào rồi?”
“Đã làm theo dặn dò của anh, xoa dịu được rồi” Trương
Chí Bảo nói xong người đàn ông mới ngồi xuống ghế sofa, có vẻ rất mệt mỏi.

Anh ta mở lon bia tu ừng ực, lúc này mới nhìn thấy khuôn mặt anh ta, không ngờ lại là Lâm Thích Phi biến mất đã lâu!
“Thích Phi, tôi vẫn không hiểu tại sao anh lại bảo tôi tiếp cận Giản Nghệ Hân?”
Rất đơn giản mà.

Tôi bảo anh làm thì anh cứ làm theo thôi”
Nhắc đến Giản Nghệ Hân, trong mắt Lâm Thích Phi hiện lên tia hận thù.

Thật ra Giản Nghệ Hân xinh đẹp lại thông minh, khác hoàn toàn những người phụ nữ lắng lơ anh ta chơi bời bên ngoài, biết đâu ngủ cùng sẽ rất thích.

Chỉ là Lâm Thế Kiệt lại vì Giản Nghệ Hân mà đầy anh ta tới biên cương?
Điều này khiến Lâm Thích Phi gần như tức chết.
May mà anh ta đã về được.
Lần này anh ta sẽ chơi thoải mái.
Giản Nghệ Hân ăn sáng với Lâm Thế Kiệt xong thì nhận được điện thoại của Mộ Long, đầu bên kia hơi sốt ruột: Cô tìm những người kia chưa “Những người kia” đương nhiên là người đã đập phá studio.
Mấy ngày trước Mộ Long ra nước ngoài nên sáng nay về anh ta mới biết chuyện ở studio.

Giản Nghệ Hân nói ngắn gọn vài câu, hai người quyết định đến studio rồi nói.
“Em vẫn định đến studio? Giản Nghệ Hân, có phải cánh em đã cứng rồi không?”
Nghe thấy cuộc đối thoại giữa Mộ Long và Giản Nghệ Hân, Lâm Thế Kiệt sầm mặt.
Anh mới là chồng của Giản Nghệ Hân!
Tại sao người phụ nữ của anh suốt ngày đi gặp những người đàn ông khác thế?
“Đó là việc của em mà.

Anh ăn xong chưa? Ăn xong để em đi rửa bát!”.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 387: Chương 387


Tối qua hai người vừa mới làm chuyện đó, sáng nay ngồi cùng Lâm Thế Kiệt mà Giản Nghệ Hân cảm thấy như ngồi bàn chông, cô nhanh chóng nhân cơ hội chạy trốn.

Nhưng cô vừa rửa bát về đã thấy Lâm Thế Kiệt ngồi trên giường chờ mình như thể định hỏi tội.
Da đầu Giản Nghệ Hân tê dại.
“Lại đây” Lâm Thế Kiệt nói.
Giản Nghệ Hân do dự một lát, cùng lắm thì binh đến tướng chặn, dù sao cô cũng đã bị anh ăn sạch đến mảnh xương cũng không còn rồi!
“Lâm Thế Kiệt, em phải đến studio, em cần công việc này”
Giản Nghệ Hân ăn nói đường hoàng.
Cô cũng không thể ăn của Lâm Thế Kiệt, ở của Lâm Thế Kiệt được.
Lâm Thế Kiệt nhướng mày, vẫn bình tĩnh trước lời này của Giản Nghệ Hân: “Đi cũng được, nhưng em phải đồng ý với anh vài điều”
“Được, anh nói đi, đừng nói là vài điều, dù một trăm điều thì em cũng đồng ý!”

Vẽ là ước mơ của Giản Nghệ Hân, hơn nữa lúc trước cô đã đồng ý làm trợ lý cho Mộ Long, chắc hôm nay Mộ Long về cũng là vì chuyện triển lãm tranh của ông cụ Trình.
Giản Nghệ Hân đồng ý nhanh chóng, nhưng lại nhìn thấy một tia toan tính trong mắt Lâm Thế Kiệt.

Cô lập tức phản ứng lại, không phải cô đã nhảy vào bẫy của anh rồi chứ?
“Lâm Thế Kiệt, không phải anh định bắt em đáp ứng những yêu cầu vô lý của anh đấy chứ?”
Giản Nghệ Hân cảnh giác hỏi.

Lâm Thế Kiệt mặc đồng phục bệnh nhân sọc xanh trắng, khuôn mặt xanh xao ốm yếu nhưng đôi mắt lại đen láy sáng như sao.
Anh khoanh chân ngồi trên giường, ngón tay gõ nhẹ trên đầu gối.
“Em nghĩ anh là loại người như vậy à?”
“." Phải nói thế nào đây, thật sự rất giống mà.
Không phải mọi người đều nói thương nhân không làm việc không có lợi nhuận, không gian không phải thương nhân sao? Vậy nên Giản Nghệ Hân luôn cảm thấy Lâm Thế Kiệt đang đào hố cho mình nhảy xuống.

“Vậy anh nói thẳng đi, anh muốn em đồng ý yêu cầu gì?” Bây giờ đã là tám giờ sáng, nếu không đến studio thì sẽ trễ giờ.
Vì Lâm Thế Kiệt bị ốm nhập viện, cô đã phải xin nghỉ một tuần, vốn đã nghèo, xin nghỉ còn bị trừ lương, tim Giản Nghệ Hân rỉ máu!
Lâm Thế Kiệt nhìn bộ dạng sốt sắng của cô thì không vui lắm.

Người phụ nữ này muốn đi gặp Mộ Long đến thế à? Rốt cuộc Mộ Long có gì tốt?
“Lâm Thế Kiệt, em sắp muộn giờ làm rồi, em đi trước đây.

Nếu anh có yêu cầu gì thì chờ em về rồi nói nhé!”
Thấy sắp muộn, Giản Nghệ Hân co giò bỏ chạy.

Bỏ lại Lâm Thế Kiệt ngồi một mình trên giường, giống như chiếc máy điều hoà không khí.

Anh gần như suýt bóp.

nát ngón tay mình, bao năm nay anh luôn tự hào vì khả năng tự chủ của mình, lúc này dường như sụp đổ trong phút chốc..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 388: Chương 388


“Tổng giám đốc, anh không sao chứ, anh đừng doạ tôi mà..”
Lúc Chu Loan bước vào nhìn thấy dáng vẻ này của Lâm Thế Kiệt thì sợ đến mức muốn bỏ chạy.

Ánh mắt đằng đẳng sát khí của anh là định làm gì?
“Có chuyện gì?”
Lâm Thế Kiệt nguôi giận.
Xem ra tối qua anh vẫn chưa đủ Lâm gắng nên hôm nay Giản Nghệ Hân vẫn còn có tâm tư đi làm.
“Là về Lâm Thích Phi ạ”
Chu Loan bước tới đưa máy tính bảng cho Lâm Thế Kiệt, nói tiếp: “Người của chúng ta điều tra được Lâm Thích Phi đã đi thuyền lén về nước vào sáng hôm qua, bây giờ đã tới thành phố S.

Tối qua có người chụp được cậu ta xuất hiện trên đường ở thành phố S”
Chu Loan nhíu mày thật chặt.
Cậu hai làm gì không làm?

Lại lén vượt biển về nước, không sợ nửa đêm bị giết à? “Người đâu?” Lâm Thế Kiệt nói.

Từ nhỏ anh đã được ông nội và ba dạy, phần lớn thời gian đều học tập và tiến bộ, vậy nên anh đối xử khá nhạt với người thân.
Nhưng dù sao Lâm Thích Phi cũng là máu mủ ruột già của chú hai.
“Không thấy đâu nữa rồi...!Xin lỗi tổng giám đốc, người của chúng ta đã để mất dấu.

Nhưng dựa theo hiểu biết của chúng ta thì tối qua cậu ta đã vào khách sạn Kim Tôn!”
“Vậy thì điều tra cho tôi” Lâm Thế Kiệt nói xong thì bỗng nhớ tới điều gì: “Chuyện mặt dây chuyền là thế nào?”
Lúc trước trong quá trình điều tra, Lâm Thế Kiệt phát hiện mặt dây chuyền của Giản Nghệ Hân và Giản Thuý Vy giống nhau như đúc, trên đời làm sao có thể có chuyện trùng hợp như vậy được? Trực giác nhạy bén mách bảo.

anh rằng trong chuyện này chắc chắn có vấn đề.
Lâm Thế Kiệt biết nếu mặt dây chuyền của Giản Nghệ Hân là thật thì chắc chẵn cô sẽ có liên quan đến ông cụ Trình.
“Tôi đã phái người theo dõi cô Giản rồi, chúng tôi phát hiện thi thoảng cô Giản sẽ đến căn nhà ở phía Đông thành phố, chỉ là cô ấy rất bí mật nên chưa ai phát hiện ra, chúng ta có nên tiếp tục lần theo manh mối này không?” Khi Giản Thuý Vy bị gọi tới thì rất khó chịu.

Bình thường cô ta đi Ferrari màu đỏ, nhưng lần này lại đi taxi, dừng ở cửa.

Cô ta đội mũ chống nắng, đeo kính râm, đeo khẩu trang kín mít.
Sau khi xuống xe, cô ta chậm rãi đi vào biệt thự, vừa vào Trương Quỳnh Chỉ đã nhiệt tình chào đón: “Ôi chao cô cả của mẹ, cuối cùng con cũng tới.

Lần này con phải giúp em gái con đó.”
“Giúp? Nó làm sao?”
Giản Thuý Vy nhướng mày không kiên nhẫn, đẩy bàn tay nhiệt tình của Trương Quỳnh Chi ra.

Em gái của cô ta...!thật ra cũng không được coi là em gái.
Năm xưa Trương Quỳnh Chỉ đánh tráo đưa cô ta tới nhà họ Giản, trở thành cô cả được nhà họ Giản yêu quý nhất, mà Trương Quỳnh Chi thì cưới Trương Quốc Hùng có chút danh tiếng lúc bấy giờ.

Trương Quốc Hùng là một tay xã hội đen, nhưng khi đó cũng kiếm được vài cửa hàng bắt đầu kinh doanh, mấy năm nay cũng coi như làm ăn phát đạt.
Trương Kỳ Kỳ và Trương Chí Bảo coi như là em trai, em gái cùng mẹ khác cha của cô ta.
“ôi...!đứa bé đó sổ khổ”
Trương Quỳnh Chỉ vừa nói vừa lau nước mắt..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 389: Chương 389


Hoá ra đêm qua Trương Kỳ Kỳ được người của Trương Chí Bảo đưa về, nhưng Trương Kỳ Kỳ lại nói tốt xấu gì cô †a cũng là cô chủ, bình thường đều được thương yêu nhưng bây giờ lại bị Giản Nghệ Hân bắt nạt?
Sáng nay tỉnh rượu thức dậy, Trương Kỳ Kỳ bắt đầu khóc la om sòm đòi nhảy lầu, làm Trương Quỳnh Chi sốt ruột muốn chết.

Sau khi Trương Quỳnh Chỉ kể lại mọi chuyện cho Giản Thuý Vy, ban đầu Giản Thuý Vy không muốn quan tâm nhưng khi nghe thấy cái tên Giản Nghệ Hân, cô ta bỗng nhiên có hứng thú.

“Bà nói gì? Giản Nghệ Hân?”
“Đúng thế, người phụ nữ quyến rũ bạn trai của em gái con tên là Giản Nghệ Hân”
“Bà chắc chắn chuyện này không lừa tôi chứ?”
Trương Quỳnh Chỉ nhướng mày: “Sao thế được? Thuý Vy à, em gái con cũng là máu mủ của mẹ, chuyện này con phải giúp nó đấy”
“Biết rồi”

Giản Thuý Vy nói chuyện với Trương Quỳnh Chỉ xong thì rời đi, chỉ là cô ta không phát hiện ra rằng có người đàn ông trốn trong bụi cây phía sau biệt thự đã giơ ống kính ra chụp toàn bộ việc làm của cô ta lại.

Khi Giản Nghệ Hân đến studio thì đã gần chín giờ, cô gần như phải chạy tới đây, vừa tới cửa đã thấy Mộ Long đang đứng cùng Khả Như và Triệu Thỉnh, khi cô bước vào thì nghe Khả Như nói: “Xin lỗi sếp Mộ, là chúng tôi không làm tốt.


“Chờ đã”
Giản Nghệ Hân bước vào, ổn định hơi thở rồi nói: “Trong thẻ ngân hàng này có một trăm năm mươi triệu, là tiền đền bù cho những thứ bọn họ đã phá hỏng trong cửa hàng ngày hôm qua”
Giản Nghệ Hân lấy tấm thẻ ngân hàng từ trong túi ra “Thẻ này ở đâu ra?” Mộ Long nhíu mày.

Khả Như và Triệu Thỉnh rất ngạc nhiên, trong ngạc nhiên còn có vui mừng: “Chị Thuỷ Nhi, chị thật sự đi tìm lũ khốn kia để đòi tiền đền bù đấy à? Bọn họ không bắt nạt chị chứ?”

“Lũ khốn gì? Đền bù gì?” Mộ Long hỏi.

“Hôm qua khi chị Thuỷ Nhi về thì thấy studio bị đập phá hỗn loạn, chị ấy nói biết là ai làm, vậy nên đã đi tìm để nói chuyện” Khả Như nói rồi bỗng dần nhỏ giọng, bởi vì mặt Mộ Long đã tối đến đáng sợ.

“Gô vào đây với tôi”
Mộ Long lạnh lùng bỏ lại câu đó rồi đi vào.

Giản Nghệ Hân nhìn sắc mặt anh ta mà lòng bất an, cô cho rằng Mộ Long vì chuyện của studio mà nổi giận.

Giản Nghệ Hân vừa đi vào, Khả Như và Triệu Thỉnh đều nhìn cô bằng ánh mắt thân thiện và chúc cô tự cầu phúc: “Chị Thuỷ Nhi Lâm lên nhé:
Giản Nghệ Hân hơi sợ hãi.

Khi cô đi vào thì cửa đã mở, thực ra bên trong bày đầy các bức tranh khác nhau chứ không hẳn là văn phòng, nhưng cô vừa vào đã nghe Mộ Long nói: “Đóng cửa lại”.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 390: Chương 390


Giản Nghệ Hân lo lắng, vừa đóng cửa vừa nghĩ xem nên giải thích thế nào.

Đóng cửa xong cô vội nói: “Mộ Long, chuyện này là lỗi của tôi.

Lần trước Trương Kỳ Kỳ đã tới tìm tôi.

Bạn trai cô ấy là bạn học cấp hai của tôi, cô ấy hiểu lầm giữa chúng tôi có gì đó nên hôm qua mới dẫn người tới đập phá, nhưng chuyện này đã được giải thích rõ ràng rồi “Tôi đang nói đến chuyện này sao?”
“Hả?”
Mộ Long sầm mặt, anh ta là một tên cà lơ phất phơ, khi cười thì rất vô tâm, nhưng khi không cười thì hơi đáng sợ.

Mộ Long nhìn bộ dạng này của Giản Nghệ Hân mà cảm thấy trong lòng có lửa giận mà không trút ra được.

Trương Kỳ Kỳ là ai?
Chỉ nghe tên thôi anh ta đã biết.

Trương Chí Bảo từng lăn lộn ngoài xã hội cùng anh ta.


Giản Nghệ Hân mất trí hay sao mà dám đến một mình?
“Tối qua họ không làm gì cô chứ?”
“Không”
Giản Nghệ Hân mất tự nhiên xoa xoa tay.
Bởi vì chuyện tiệc sinh nhật lần trước nên giữa hai người vẫn có một chút khoảng cách.

Hơn nữa Giản Nghệ Hân cũng không dám lại gần Mộ Long quá, tuy Lâm Thế Kiệt không ở đây nhưng cô luôn cảm thấy nếu anh...!biết cô đến gần Mộ Long sẽ giận.
“Thật sự không làm gì?”
Mộ Long không cam tâm hỏi lại.

Anh ta biết quá rõ Trương Chí Bảo là người thế nào, tên đó chơi còn không có giới hạn hơn cả mình.

Mộ Long
nhíu chặt mày, khuôn mặt tuấn tú phủ thêm một tầng băng giá.
Anh ta vừa định kéo Giản Nghệ Hân lại để kiểm tra kỹ thì bị cô đẩy ra.

Cô làm vậy gần như là trong vô thức.
“Thật sự không sao đâu, tôi xin lỗi” Nhận ra hành động của mình hơi đột ngột, Giản Nghệ Hân cười ngượng ngùng.

Trong mắt Mộ Long lướt qua một tia châm chọc.

Anh ta cũng không biết mình làm sao, đường đường là cậu chủ Mộ mà lại có ý với một cô nhóc...!Không đúng, Giản Nghệ Hân đã là thiếu phụ rồi.
“Mộ Long, đây là tiền bồi thường, tôi đảm bảo sẽ không để chuyện thế này xảy ra nữa”
Giản Nghệ Hân nói xong thì đặt thẻ ngân hàng lên bàn bên cạnh, sau đó xoay người đi ra ngoài.
Tấm thẻ ngân hàng nằm yên trên bàn.
..

Thật nực cười.
Anh ta đường đường là cậu chủ Mộ, từ khi nào mà lại thiếu 150 triệu như thế?
“Chị Thuỷ Nhị, sao rồi Giản Nghệ Hân vừa đi ra, Khả Như đã chạy tới hỏi han.

Giản Nghệ Hân mỉm cười tỏ ý đã giải quyết xong, Khả
Như vừa nói vừa lau nước mắt: “Lần này thật sự cảm ơn chị nhiều lắm, nếu không em không biết cậu Mộ sẽ giận đến thế nào nữa..”
“Anh ấy rất nóng tính à?”
“Đúng thế, chị không biết đâu, lúc trước có lần có một người tới mua tranh, rõ ràng trả giá rất cao nhưng thật ra lại là một kẻ thô lỗ không biết gì về nghệ thuật, còn khinh thường tác phẩm của chúng ta, lúc đó cậu Mộ đã ném hẳn ra ngoài luôn.

Lần này nhiều tranh bị huỷ như thế, chắc chăn cậu Mộ rất tức giận”.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 391: Chương 391


Nghe Khả Như kể lại, lòng Giản Nghệ Hân lại càng áy náy.

Những tác phẩm này với Mộ Long đều rất quý giá, không phải thứ mà tiền bạc có thể bù đắp.
“Chị Thuỷ Nhi, em nói vậy chị đừng để ý nhé, nhưng em thật sự thấy có phải cậu Mộ thích chị không?”
“Phụt!”
Giản Nghệ Hân sững người: “Đừng nói linh tỉnh”
Khả Như còn muốn nói gì đó, nhưng Mộ Long đã đi ra ngoài, cô vội ngậm miệng lại, đi tới bên cạnh thu dọn đồ đạc cần thiết cho hôm nay.
“Giản Nghệ Hân, cô...
“Hôm nay có cần tôi chuẩn bị gì không?” Giản Nghệ Hân ngắt lời Mộ Long.
Triển lãm tranh cho ông cụ Trình sắp sửa bắt đầu rồi, nên bọn họ nhất định phải chuẩn bị trước.

Lúc đó Giản Nghệ Hân bị ông cụ Trình xem thường, nên giờ cô không muốn phá hỏng mọi chuyện.
Mắt Mộ Long thoáng qua tia giữ kín như bưng, nhưng nhanh chóng biến mất.
“Ừm, hôm nay tôi sẽ dẫn cô tới nhà ông cụ để xem tác phẩm của ông ấy, tiện thể chuyển ra ngoài luôn” Mộ Long giải thích.
Vì tác phẩm cần phải trưng bày trong phòng triển lãm, nhưng trước khi trưng bày phải kiểm tra xem tác phẩm có bị hư hại hay không, rồi mới đóng khung từng bức, ghi vào danh sách.


.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.

Toàn Cầu Xâm Nhập
2.

Cô Dâu Bảy Tuổi: Làm Dâu Âm Phủ
3.

Tài Khoản Yêu Đương Não Tàn Của Ông Xã Tổng Tài
4.

Người Lạ Từng Thương

=====================================
Trước đây mấy chuyện này đều do Khả Như làm, nhưng Mộ Long lại tranh thủ cơ hội lần này cho Giản Nghệ Hân.

“Chúng ta tới nhà ông cụ Trình ư?” Tim Giản Nghệ Hân nhất thời đập mạnh.
Không biết tại sao cô lại bắt đầu căng thẳng.
Lần trước cô ra về chẳng vui với ông cụ Trình, thậm chí ông ta còn nghi ngờ cô âm mưu tiếp cận ông ta...
“Cô không muốn đi?”
Mộ Long cảm nhận được Giản Nghệ Hân không muốn đi, cô vội xua tay ni ngưỡng tác phẩm hội họa của ông cụ là chuyện rất may mắn, chừng nào chúng ta xuất phát?”
“Giờ chúng ta sẽ đi luôn”
Dứt lời, Mộ Long liền căn dặn Khả Như và Giản Nghệ Hân mấy chuyện, thật ra mấy thứ cần phải học vẫn còn lộn
Không có, không có, có thể chiêm
xôn, dù cô có trí nhớ tốt, cũng hơi vất vả khi nhất thời ghi nhớ nhiều thứ như vậy.
Cô không khỏi nài nỉ: “Khả Như, cô có thể đi cùng chúng tôi không?”
Dù gì nhiêu người cũng đỡ hơn.
Đôi mắt hổ phách của Giản Nghệ Hân phủ sương mù, cực kỳ có hồn như biết nói, bất kỳ người nào nhìn thấy đều không khỏi động lòng.

Nhưng Khả Như lại khóc lóc: “Không được đâu chị, em sắp đi thi lại “Thôi được rồi”
Giản Nghệ Hân chào tạm biệt Khả Như, rồi cực kỳ “không tình nguyện" ngồi lên xe Mộ Long.
Vẫn là chiếc xe mui trần, vừa ngồi xuống đã cảm thấy khí lạnh ập tới, Giản Nghệ Hân vô thức xoa cánh tay mình, như thể trên cánh tay đã nổi da gà chằng chịt, Mộ Long thấy thế thì đưa một tấm thảm cho cô, Giản Nghệ Hân vội nhận lấy: “Cảm ơn anh”.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 392: Chương 392


“Cảm ơn gì chứ? Sao trước đây không thấy cô khách sáo như vậy?”
*À...
“Triển lãm tranh lần này không phải là chuyện nhỏ, nên cô tuyệt đối không được làm loạn, biết chưa?” Mộ Long nhắc nhở.
Giản Nghệ Hân nhìn gương mặt nghiêng với đường nét sắc sảo của Mộ Long, rồi lặng lẽ gật đầu.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.

Toàn Cầu Xâm Nhập
2.

Cô Dâu Bảy Tuổi: Làm Dâu Âm Phủ
3.


Tài Khoản Yêu Đương Não Tàn Của Ông Xã Tổng Tài
4.

Người Lạ Từng Thương
=====================================
Không ngờ Mộ Long trở nên nghiêm túc cũng rất đẹp trai.

“Này, cô đừng để bụng chuyện bữa tiệc sinh nhật” Thoáng chốc, xe đã chạy lên đường cao tốc, Mộ Long bỗng lên tiếng, Giản Nghệ Hân sửng sốt, mơ màng nhìn anh.
Mộ Long bị cô nhìn đến mức xấu hổ.
Anh đường đường là cậu Mộ, từ bao giờ lại đi xin lỗi người khác?
“Khụ khụ khụ, ý tôi là lúc đó mọi người đều uống rượu, nên đầu óc hơi choáng váng”
*À ha ha, anh nói gì thế? Tôi đã quên hết ri Tất nhiên Giản Nghệ Hân hiểu ý của Mộ Long, bảo người
cợt nhả như anh xin lỗi thật không dễ dàng gì, mà cô cũng không muốn truy cứu, nên cười ha hả cho qua.

Nhưng trong đầu bỗng nhớ tới gương mặt của Lâm Thế Kiệt.

Không biết giờ anh đã ăn cơm chưa? Liệu có nhớ cô không? Bọn họ chỉ mới xa nhau có mấy tiếng, sao lại giống như lâu rồi không gặp mặt?
Lúc xe ngừng trước cửa nhà ông cụ Trình, Giản Nghệ Hân vẫn hơi căng thẳng.
Nhưng cũng may có Mộ Long lắm lời ở đây.
“Tôi nói này ông già, gần đây ông đang làm gì mà chẳng có tin tức gì thế?” Vừa bước vào nhà, Mộ Long đã bắt đầu ồn ào, vì anh cũng được xem là học trò cuối cùng của ông cụ Trình, nên rất quen cửa quen nẻo nhà ông cụ.
Cộng thêm tính cách của anh, hoàn toàn không xem ông cụ là thầy.
“Tôi làm gì còn phải báo cáo với thằng nhãi như cậu à? Sao nào, tôi nghe nói lần này cậu đi Italy tham dự triển lãm thiết kế gì đấy, thế nào rồi?”
Ông cụ đang ngồi đọc báo trong phòng khách, còn đeo một cặp kính lão, nhìn từ xa trông chẳng khác gì nghệ thuật gia vừa có đức vừa có tài.
“Ha, còn thế nào nữa, tôi đã giành được giải bạc”
Mộ Long hàn huyên với ông cụ về chuyện triển lãm ở Italy, Giản Nghệ Hân không hiểu mấy thứ này cho lắm, nên lặng lẽ tìm một chỗ ngồi xuống, cách xa ông cụ.
Bởi vì cô sợ ông cụ có ý kiến với mình.
Hai người dần hàn huyên xong, ánh mắt ông cụ Trình dừng trên người Giản Nghệ Hân.

Thật ra ông đã lăn lộn trên giang hồ nhiều năm như vậy, nên mắt nhìn người rất chuẩn xác.

Theo ông thấy, cô không giống hạng người biết lừa bịp, vậy cô muốn mạo nhận làm gì?
“Ông già, chúng ta đừng nói chuyện này nữa, lần này tôi tới đây là đế kiếm kê tác phẩm lúc trước giúp ông, chẳng phải ông muốn mở triển lãm à? Cứ để tôi lo, tôi nhất định sẽ khiến ông hài lòng”
“Cậu cũng mạnh miệng đấy”
Mộ Long cười hì hì, rồi chỉ Giản Nghệ Hân nói: “Ông già, ông để cô ấy tới phòng sưu tâm xem thử đi, rồi lát nữa tôi sẽ gọi mấy người tới chuyển đồ, vẫn là quy tắc cũ, tác phẩm cần trưng bày phải để ở chỗ của tôi trước để giữ lại cho ông”
“Ừm”.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 393: Chương 393


Lúc Mộ Long nhắc đến mình, trong lòng Giản Nghệ Hân hơi căng thẳng, không biết tại sao lòng bàn tay đều là mồ hôi.

Nhưng thấy ông cụ Trình không phản đối, cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Chẳng mấy chốc, ông cụ Trình đã đưa danh sách cho Giản Nghệ Hân: “Đồ đạc đều ở trong phòng, cháu đi kiểm kê đi, ông và Mộ Long vẫn còn chuyện để nói”
Giọng điệu ông cụ Trình lạnh nhạt, khiến Giản Nghệ Hân không khỏi khó chịu.

“Vâng ạI”
Cô đáp lại rồi mở cửa ra.

Nhưng vừa bước vào, Giản Nghệ Hân bỗng bị cảnh tượng trước mắt làm cho sửng sốt.

Trên tường treo đầy tranh sưu tập lớn nhỏ, mặc dù cô chưa từng học qua mỹ thuật chính thống, nhưng vẫn có ánh mắt phân biệt cơ bản, có mấy tác phẩm hội họa mang phong cách nhẹ nhàng, nhưng cũng có tác phẩm mang màu sắc nổi bật.


Có thể nhìn ra chúng được vẽ từ các thời kỳ khác nhau.

Không ngờ ông cụ lại duy trì ngòi vẽ lâu như vậ: Giản Nghệ Hân bỗng cảm thấy, ông cụ Trình chính là tấm gương của cô.

Cô cầm tờ danh sách mà ông cụ đưa cho mình, nhưng không bắt tay vào làm ngay, mà đứng trước tường, quan sát tỉ mỉ từng bức tranh.

Hình như cô có thể nhìn thấy dáng vẻ của ông cụ khi vẽ những tác phẩm hội họa này.

Ông khòm lưng, vẽ một cách tỈ mi!
Nghĩ đi nghĩ lại, vành mắt cô hơi ươn ướt.

Ông cụ này là người thế nào mà có thể năm giữ thành tựu như vậy? Giản Nghệ Hân điều chỉnh xong cảm xúc của mình, lúc định bắt tay vào làm thì chợt ngẩn người.


Bởi vì, bức tranh trước mắt cô có một bóng dáng quen thuộc.

Chuyện này sao có thể chứ?
“Bà nội! ”
Giản Nghệ Hân nhìn thấy bà nội đã khuất của mình trong tác phẩm hội họa của ông cụ Trình, nên ngạc nhiên đến mức làm rơi bút máy trong tay.

Bức tranh đó trông có vẻ hơi cũ, dù đã được đóng khung, nhưng đường viền kim loại của khung đã bị rỉ sét, ít nhất cũng phải 20 năm rồi.

Chẳng phải bà nội luôn sống cùng mình ở khu ổ chuột ư? Sao lại quen danh môn vọng tộc như ông cụ Trình? “Cháu đang làm gì đấy? Ngừng tay!”
Ngoài cửa bỗng vang lên một giọng nói già nua dọa Giản Nghệ Hân giật mình, cô vừa vô thức vươn tay sờ bà nội ở trong tranh, mặc dù là vẽ ra, nhưng vì kỹ thuật người vẽ quá cao siêu, nên gần như giống hệt bức ảnh.

Là bà nội hồi còn trẻ.

“Thầy Trình, tôi! ”
“Ai cho cháu động vào tấm này?”
Ông cụ Trình chống gậy sải bước đi vào, trên mặt không hề che giấu vẻ giận dữ, lúc nãy ông chỉ muốn vào trong để nhắc nhở Giản Nghệ Hân cách để bảo quản tác phẩm hội họa, ai ngờ vừa bước vào đã nhìn thấy cô muốn động tay: “Cháu chỉ có thể động vào bức tranh trong tờ danh sách mà ông đã đưa cho cháu, còn mấy cái khác thì không, ngay cả đạo lý mà cháu cũng không hiểu à?”.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 394: Chương 394


€ó lẽ là vì quá sốt sắng, nên nói xong ông cụ liền thở hồng hộc.
Giản Nghệ Hân đã bình ổn lại tâm trạng căng thẳng: “Cháu xin lỗi, cháu không có ý gì khác, chỉ l “Nghệ Hân, cô đừng nói nữa” Mộ Long bỗng thò đầu ra từ phía sau: “Ông già, ông cũng thật kỳ lạ.

Người ta chỉ thấy kỹ thuật vẽ tranh của ông quá thâm hậu, nên muốn chiêm ngưỡng một chút thôi, ông cần gì phải kích động như vậy?”
Dứt lời, Mộ Long còn trợn mắt, kéo Giản Nghệ Hân ra sau lưng mình để che chở.
Giản Nghệ Hân hơi cảm kích.
Nhưng đồng thời cũng ngạc nhiên tại sao ông cụ Trình lại kích động như vậy, ông cụ được Mộ Long an ủi, mới đi ra ngoài, Giản Nghệ Hân chủ động rót hai ly nước, lúc đi tới sofa thì nghe ông cụ nói: “Haizzz, bức tranh đó...!mấy người trẻ tuổi như các cậu không hiểu đâu, thật ra nó rất quan trọng với Lúc đó, một tuần trước sinh nhật của cháu gái tôi, cả nhà chúng tôi đều có mặt đông đủ, nên †ôi đã vẽ một bức tranh cho bọn họ, còn định đóng khung nữa.

Ai ngờ vẽ xong còn chưa kịp đóng khung, thì cháu gái tôi đã mất tích, nên đó là bức tranh duy nhất của con bé trước khi mất tích”
“Nhưng chẳng phải Giản Thúy Vy đã được tìm thấy rồi à?” Mộ Long buồn bực hỏi.


Truyện Bách Hợp
Anh cũng nghe qua chuyện ông cụ kể, nghe nói năm đó hôn lễ của Trình Quyên và Giản Chung Vân gần như đã chấn động cả thành phố S, nhưng con gái bọn họ vừa chào đời chưa được một tháng đã mất tích.
Mặc dù sau đó đã tìm lại được, hơn nữa chuyện này cũng đã được đè xuống, nhưng vẫn có người bàn tán về nó.

“Thúy Vy...!Không nói nữa, không nói nữa, dù gì bức tranh đó cũng rất quan trọng đối với tôi”
Ông cụ bày ra dáng vẻ không muốn nói chuyện nữa, nhưng Giản Nghệ Hân lại bất cẩn làm rơi tách trà.
“Sao cháu lại vụng về như vậy?”
Ông cụ hơi tức giận, bởi vì người ông quan tâm nhất là cháu gái mình, nhưng cô gái ở trước mặt này lại muốn mạo nhận làm cháu gái ông, sao ông có thể không tức giận cơ chứ?
Nhưng Giản Nghệ Hân lại không khỏi cay mắt: “Thầy Trình, dì trong bức tranh đó là bà nội cháu, nên cháu...!cháu hơi kích động, xin lỗi ông”
“Bà nội cháu?” Mộ Long ngạc nhiên.
“Dạ vâng”

Ông cụ và Mộ Long cùng nhìn về phía cô, Giản Nghệ Hân biết, có lẽ ông cụ sẽ hơi chống đối mình, nhưng cô không muốn bỏ lỡ cơ hội này.

Cô không muốn biết ân oán trong nhà quyền thế, cũng chẳng muốn tham gia, mà cô chỉ muốn tìm ra thân thế của mình.
“Thầy Trình, cháu có thể hỏi ông một câu không?” Giản Nghệ Hân nhìn thẳng vào mắt ông cụ: “Bà nội trong bức tranh đó là người giúp việc của nhà họ Trình ạ?”
Thật ra trong lòng Giản Nghệ Hân đã có suy nghĩ...!
“Chuyện đã qua rồi, cháu còn nhắc đến bà ấy làm gì?”
Sự che giấu của ông cụ càng khiến Giản Nghệ Hân nghi ngờ hơn.

Thật ra trên bức tranh đó còn có một em bé vẫn đang bọc †ã, nhưng lúc này toàn bộ ánh mắt của cô đều bị bà nội thu hút, nên hoàn toàn không chú ý tới.

Giờ nhớ lại, trong bức tranh đó, ngoài bà nội ra, thì còn có một cặp vợ chồng mới cưới và một đứa bé.
Mộ Long ho khan mấy tiếng, rồi cười ha hả: “Ông già, đây là tình cờ gặp người quen à, tôi cũng rất tò mò đấy: Dứt lời, Mộ Long đã tự ý gỡ bức tranh đó xuống, ông cụ rất tức giận, nhưng không nỡ xuống tay đánh học trò mà mình tâm đắc này.
“Chính là người này, bà ấy là bà nội cháu - người đã nuôi cháu lớn khôn” Giản Nghệ Hân bình tĩnh nói..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 395: Chương 395


Giờ ba người đang ngồi cùng nhau, còn bức tranh cả gia đình kia thì lặng lẽ nằm trên bàn trà.
“Cháu nói Thái thật sự là bà nội của cháu?” Vẻ mặt ông cụ hơi phức tạp.
Giản Nghệ Hân gật đầu, vì cô biết bà Thái mà ông cụ nói chính là bà nội cô.

Tên đầy đủ của bà nội là Thái Anh Mai, nếu năm nay còn sống đã gần 70 tuổi.
“Bà ấy là bà nội cháu, là người đã nuôi lớn cháu”
Lòng bàn tay của Giản Nghệ Hân đều là mồ hôi.

Cô đoán, có lẽ bà nội từng là bảo mẫu nhà quyền thế, vì phạm phải sai lầm, nên mới...
Chẳng lẽ mặt ngọc của mình là do bà nội lấy trộm? Không, không thể nào!

Giản Nghệ Hân lại nhìn bức tranh đó, lần này ánh mắt của cô nhìn chằm chằm đứa bé đang quấn tã kia.

Bởi vì lòng bàn tay đứa bé đó đang năm chặt một mặt ngọc.
Từ kích cỡ đến hoa văn của miếng ngọc, rõ ràng đó là cái của mình.
Lần này Giản Nghệ Hân kinh hãi rồi.
Chẳng phải nó đang chứng minh suy đoán của cô ư? “Thầy Trình! Nếu lúc đó bà nội thật sự đã lấy mặt ngọc đi, vậy...!vậy thì cháu thay mặt bà nội xin lỗi ông, cháu thật sự không có ý muốn thay thế cô Giản, cháu xin lỗi!”
Giản Nghệ Hân kích động, nên nhất thời ăn nói bốc đồng, †âm trạng cũng hơi phức tạp: “Bà nội cháu không phải hạng người đó, bà sẽ không làm ra chuyện trộm cắp như thế, có lẽ đây chỉ là hiểu lâm, nếu mặt ngọc trên người cháu thật sự là của cháu gái ông, vậy thì giờ cháu sẽ trả lại cho ông, nhưng...!nhưng mặt ngọc đã vỡ mất rồi” Giản Nghệ Hân lấy mặt ngọc ra, nhưng nó đã vỡ thành hai mảnh.
“Ông không biết tại sao trong tay cháu lại có thứ này, quả thật Thái là bảo mẫu nhà chúng ta, nhưng năm đó vì trong nhà bà ấy có chuyện, đã chủ động xin nghỉ với ông, nên bà ấy không có bất kỳ quan hệ gì với nhà họ Trình.

Cô Giản, mong cháu đừng quấy rầy cuộc sống của chúng ta nữa”

Rõ ràng sắc mặt ông cụ Trình đã trầm xuống, nhưng thấy Giản Nghệ Hân tủi thân cầm miếng ngọc bội, lại hơi áy náy.
Ông cụ nhớ lại cảm nhận khi lần đầu tiên gặp Giản Nghệ Hân, lúc đó vì cô mà cháu gái ông ầm ï đòi tự sát, đó là cháu gái mà ông cụ Trình thương nhất, tất nhiên sẽ rất thù địch với cô.

Nhưng giờ xem ra, thật ra cô gái này rất lương thiện...
“Cháu xin lỗi vì đã quấy rầy ông”
Giản Nghệ Hân nhìn ra, tâm trạng ông cụ Trình đang rối bời, có lẽ chuyện năm đó đã khiến ông buồn bực, cho dù cô vẫn muốn làm rõ rất nhiều chuyện, nhưng cô cũng biết mình không nên tiếp tục nữa, đành phải đợi sau này có cơ hội sẽ từ từ thăm dò, dù gì ông cụ Trình cũng có thành kiến với cô.

Thế là cô lặng lẽ đứng dậy, định rời đi.
Nhưng lại bị Mộ Long giữ chặt vai: “Cô đi gấp thế làm gì? Chẳng phải chuyện này vẫn chưa làm rõ à?”
Mộ Long luôn cợt nhả, nhưng giờ bỗng trở nên nghiêm túc: “Thây Trình, từ nhỏ Nghệ Hân đã lớn lên cùng bà nội Thái, cuộc sống rất vất vả, cô ấy chỉ muốn tìm ba mẹ ruột của mình, nếu ông biết chuyện gì, thì có thể nói cho cô ấy biết được không? Nếu ông tình nguyện giúp cô ấy, thì tôi sẽ thay mặt cô ấy cảm ơn ông”
Giản Nghệ Hân ngạc nhiên nhìn Mộ Long, cô chưa từng nhìn thấy anh nghiêm túc như vậy, giờ thấy anh cz thương tình cho mình, thì trong lòng không khỏi ấm áp, thầm cảm kích anh.

Trong khoảng thời gian tìm kiếm ba mẹ, so với việc dẫn vặt nội tâm, thì có thể kết bạn với người như vậy, dù tương lai không tìm được ba mẹ, Giản Nghệ Hân cũng không cảm thấy tiếc nuối..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 396: Chương 396


Trên mặt Mộ Long vẫn nở nụ cười vô lại, nhưng trong lòng Giản Nghệ Hân lại cảm thấy ấm áp.
Ông Trình khó xử.

Thật ra năm đó, ông cũng nghỉ ngờ chuyện Thái Anh Mai đột ngột rời đi, nhưng lúc đó cháu gái bỗng mất tích, nên ông không tiếp tục truy hỏi nữa.

Giờ ngẫm lại...
Mắt thấy ông cụ đã hơi dao động, Mộ Long vội đẩy Giản Nghệ Hân: “Cô có bị ngốc không, chẳng phải cô luôn
muốn tìm người nhà à? Mau cầu xin ông cụ giúp đỡ đi” Giản Nghệ Hân nhất thời do dự, Mộ Long đứng xem náo nhiệt không ngại làm to chuyện, xúi giục: “Ông già, tôi nhớ có lần vô tình nghe ông nhắc đến, lúc Giản Thúy Vy được đón về vẫn chưa làm giám định thân phận, ông nói thử
xem liệu có khả năng này không, thật ra Giản Nghệ Hân mới là cháu gái ông?” Anh đã sớm không ưa Giản Thúy Vy rồi, cộng thêm việc anh đã xem qua tranh của Giản Nghệ Hân, cảm thấy cô
thật sự có phong độ của ông cụ hồi còn trẻ...
Ông cụ thầm ngẫm nghĩ, cô nhóc này là cháu gái mình? Nhưng suy nghĩ to gan này vừa lóe lên trong đầu, đã bị ông cụ Trình từ chối: “Cậu nói lung tung gì đấy? Quan hệ máu mủ sao có thể ẩu tả như vậy được? Bỏ đi, hôm nay tôi cũng mệt rồi, nên hai cô cậu về đi”
Ông cụ đã hạ lệnh đuổi khách, Giản Nghệ Hân và Mộ Long liếc nhìn nhau, anh nhìn thấy rất rõ tia mất mát trong mắt cô.


Anh vỗ vai Giản Nghệ Hân: “Được rồi, vậy hôm khác tôi sẽ gọi người tới chuyển mấy tác phẩm đó tới chỗ của tôi, chúng tôi về đây”
Dứt lời, Mộ Long đã nắm tay Giản Nghệ Hân rời đi...!Nhưng Mộ Long không lái xe đến phòng làm việc, mà đi tới bệnh viện tư nhân rất có tính bảo mật.
“Mộ Long, sao chúng ta lại tới đây?”
“Cô đúng là đầu gỗ mà!” Mộ Long kéo Giản Nghệ Hân xuống xe, rồi lấy một thứ trong túi ra: “Hì hì, tóc của ông cụ đấy, lão già đó bị rụng tóc nghiêm trọng, nên tôi Lâm ý.

nhặt lên từ trên sofa”
“Anh đang..."
“Chẳng phải đi làm giám định người thân là sáng tỏ mọi chuyện à?”
Giản Nghệ Hân vốn không muốn làm chuyện lén lút như vậy, nhưng cô nóng lòng muốn biết thân thế của mình, nên gật đầu.
Hai người ngồi đợi rất lâu, thì y tá mới tới lấy máu của Giản Nghệ Hân.
Giản Nghệ Hân hơi căng thẳng ngồi trên ghế ngoài hành lang.


Cô vừa mới xét nghiệm máu, nên đang dùng bông gòn bịt lỗ kim lại, sắc mặt hơi trắng bệch.
Bởi vì Giản Nghệ Hân vốn mặc váy sát nách nên cực kỳ
thuận tiện.

Mộ Long thấy dáng vẻ điềm đạm đáng yêu của cô thì ánh mắt hơi rung động: “Nghệ Hân, dù gì chúng ta cũng rảnh rỗi, liệu cô có thể nói cho tôi biết trước đây cô sống như thế nào không?”
“Anh muốn nghe quá khứ của tôi làm gì?” Giản Nghệ Hân không tình nguyện.
“Để cung cấp tư liệu sống cho nghệ thuật ấy mà.

Cô có nói hay không? Nếu cô nói thì tôi có thể dạy vẽ cho cô” “Anh nói thật?” Giản Nghệ Hân nhất thời sáng mắt, sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn của Mộ Long, cô mới lên tiếng: “Từ nhỏ bà nội luôn cho những thứ tốt nhất, mặc dù chúng tôi nghèo, nhưng bà nội chưa từng bạc đãi
tôi.

Mấy bạn nhỏ khác đi học, thì bà nội cũng Lâm gắng nhờ vả quan hệ để tôi được đi học...”
Mặc dù cuối cùng cô vẫn chưa học xong.
Nhưng Giản Nghệ Hân luôn cảm kích bà nội.

Nếu không có bà nội, sẽ không có cô ngày hôm nay..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 397: Chương 397


Hơn nữa bà nội biết cô thích tranh, nên Lâm gắng kiếm tiền để cho cô học, còn nói với cô rằng: “Cuộc đời con người không có nhiều thứ để thích, cũng có ít thứ để theo đuổi, nên cháu thích gì thì cứ yên tâm dũng cảm mà làm” Nhớ đến bà nội, vành mắt Giản Nghệ Hân không khỏi ươn ướt.
Trước giờ đều là bà nội dạy dỗ đạo lý cho cô, giáo dục cô, để cô lớn lên một cách khỏe mạnh vui vẻ.
“Này này này, cô đừng khóc mà...” Mộ Long nghe xong chỉ cảm thấy lông ngực hơi khó chịu, không ngờ cô nhóc này lại chịu đựng nhiều như vậy.
Thật ra là do Giản Nghệ Hân căng thẳng.

Cô chỉ là một con nhóc nhà quê, chẳng lẽ cô thật sự có quan hệ với ông cụ Trình?
Nếu không thì tại sao, cô lại cảm thấy thân thiết khi nhìn thấy ông cụ như vậy...
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, mỗi giây đều giống như đang lăng trì, một lát sau, bác sĩ mới sải bước đi tới, tay đang cầm một tờ tài liệu.
“Sao rồi?”
Giản Nghệ Hân kích động.


mẫu tóc mà hai người cung cấp đã chiết xuất thất bại, nên không thành công”
Câu nói của bác sĩ nhất thời đẩy Giản Nghệ Hân xuống địa ngục, Mộ Long còn bám theo bác sĩ hỏi tại sao không thể kiểm chứng, bác sĩ chỉ bảo là do vấn đề kỹ thuật, cô vội ngăn anh lại: “Bỏ đi, chúng ta về thôi”
Thấy tâm trạng Giản Nghệ Hân sa sút như vậy, Mộ Long liền quơ nắm đấm, đành phải lựa chọn dẫn cô đi.

Lúc anh lái xe ra thấy cô đang cúi đầu ngồi trên ghế phụ không biết đang nghĩ gì, anh biết chắc rằng tâm trạng Giản Nghệ Hân đang vô cùng rối rằm.
“Cô vẫn không vui à? Không bằng tôi dẫn cô ra ngoài để khuây khỏa nhé?”
“Không cần đâu”
Giản Nghệ Hân nhớ tới trận khuây khỏa lần trước thì không khỏi rùng mình, cô nhìn Mộ Long băng ánh mắt hơi van nài, nhưng anh lại hào phóng xua tay: “Được rồi, cô đừng mặt mày ủ rũ nữa, tôi cho cô nghỉ phép nửa ngày, cô muốn đi đâu?”
“Anh có thể chở tôi tới bệnh viện không?”
Qua trận mong đợi và thất vọng này, cả người Giản Nghệ Hân đã ở trong trạng thái ngẩn ngơ.

Nếu nói lúc trước cô một lòng muốn tìm người thân của mình, nhưng giờ hình như cô đã xem Lâm Thế Kiệt là người thân của cô.

Hôm nay xảy ra nhiều chuyện như vậy, không ngờ suy nghĩ đầu tiên của cô là muốn tới tìm anh.

“Ừm”
Xe chạy về phía bệnh viện, Giản Nghệ Hân cứ năm chặt cổ tay mình.
Đến khi Ferrari mui trần ngừng trước cổng bệnh viện, rồi Mộ Long rời đi, Giản Nghệ Hân bỗng hơi căng thẳng.

Cô đi vòng vòng dưới lầu, đúng lúc gặp dì Liễu tới đưa cơm: “Mợ chủ, sao cô lại ở đây?”
“Tôi...!đang đi dạo”
“Được rồi, đây là bữa trưa hôm nay, tôi đã nấu thịt dê xào hành, cháo tôm và mao huyết vượng”
“Hả?”
Giản Nghệ Hân ngạc nhiên nhìn vẻ mặt nhiệt tình của dì Liễu: “Chẳng phải Lâm Thế Kiệt đang bị bệnh à? Sao anh ấy có thể ăn món này cơ chứ?” Rõ ràng mấy món này đều không phù hợp với người bệnh..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 398: Chương 398


Hơn nữa Lâm Thế Kiệt còn bị thương ở dạ dày.
Dì Liễu nhìn Giản Nghệ Hân như người bị thiểu năng: “Ai bảo tôi cho cậu chủ ăn mấy món này? Cậu chủ chỉ ăn cháo thôi, mấy món còn lại đều chuẩn bị cho mợ chủ đấy”
“Dì chuẩn bị cho tôi ư?”
“Đúng vậy, cậu chủ sợ đồ ăn trong bệnh viện không có chất béo, mợ chủ ăn không quen, nên Lâm ý bảo tôi chuẩn bị.

Do đó cậu chủ thật sự rất để tâm đến cô”
Giản Nghệ Hân nhất thời cảm động, đây đều là những món mà tối qua cô vô tình nhắc đến, không ngờ Lâm Thế Kiệt lại nhớ hết.
Lúc Giản Nghệ Hân xách cơm lên lầu, đúng lúc nghe thấy tiếng cười nói vọng ra từ trong phòng bệnh.
Tiếng cười trong trẻo của cô gái khiến cô ngừng bước.

“Anh Thế Kiệt, anh có cảm thấy buồn cười không? Đúng rồi, tháng sau là sinh nhật mẹ em, anh có tới không? Mẹ em Lâm ý bảo em tới mời anh đấy”
Tiếng cười ở bên trong thật sự quá ngọt ngào.

Trong lòng Giản Nghệ Hân không khỏi đố ky.

Cười cái gì? Cười thoải mái với chồng người khác như thế, không sợ rách miệng à?
“Ơ...!mợ chủ, cô tới rồi à?...!Cô đừng để bụng, cô Giản tới để đưa thiệp mời thôi, bảo tháng sau là sinh nhật bà Giản”
Chu Loan vừa ra khỏi phòng bệnh, đã nhìn thấy Giản Nghệ Hân đang lườm vào phòng bằng ánh mắt ai oán, Anh vội nhường đường cho cô.
“Hừi”
Giản Nghệ Hân vốn định đưa đồ ăn cho Chu Loan, nhưng ngẫm lại, dựa vào cái gì mà chính thất như cô lại không được đi vào?
Cô vừa đi vào phòng bệnh, tiếng cười ở trong phòng nhất thời im bặt, Giản Thúy Vy nhìn Giản Nghệ Hân, rồi nói với Lâm Thế Kiệt: “Anh Thế Kiệt, đến lúc đó anh nhất định phải dẫn chị dâu tới dự đấy.

Không bằng để em dẫn chị dâu đi mua mấy đầm dạ hội được không?”
“Không cần đâu.


Tôi sẽ chuẩn bị đồ cho cô ấy”
Dứt lời, Lâm Thế Kiệt liền ngoắc hai ngón tay về phía Giản Nghệ Hân, bảo cô tới đây.
Giản Nghệ Hân đi thẳng tới đầu giường, rồi đặt hộp cơm xuống, chẳng thèm đi qua đó.
Sao anh lại dùng động tác gọi cún cưng để gọi cô thế? “Tôi nói tôi muốn đi à?”
Giản Nghệ Hân xoay người, nhìn Lâm Thế Kiệt.

Anh không biết tại sao cô gái nhỏ này lại giận, nhưng dáng vẻ giận dữ của cô vẫn rất đáng yêu.

Anh nhịn cười nói: “Được rồi, em nói không đi thì thôi”
Giản Thúy Vy gần như nghiến nát răng.
Mắt cô ta nhất thời ngập nước n ghệ Hân, cô thật sự không muốn đi à? Chắc chắn mẹ tôi rất hy vọng...”
“Tôi đi”
Giản Nghệ Hân bỗng lên tiếng.

Không phải chỉ là một bữa tiệc thôi à? Còn sợ bọn họ ăn mình hay sao? Gô chính là không ưa dáng vẻ này của Giản Thúy Vy, nên muốn dập tắt uy phong của cô ta..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 399: Chương 399


"Cô muốn đi ư?" Giản Thúy Vy sững sờ.

Giản Nghệ Hân này thay đổi cũng quá nhanh đi!
Giản Nghệ Hân gật đầu, mở hộp cơm ra, mùi thơm lập tức tràn ngập trong không khí, cô nói với Lâm Thế Kiệt phía sau Giản Thúy Vy: "Ông xã, dì Liễu nấu cháo cho anh này, nhân lúc còn nóng anh hãy ăn chút đi.

".

truyện tiên hiệp hay
"Được"
Nghe thấy hai chữ "ông xã", lông mày Lâm Thế Kiệt vốn hơi nhíu lại lập tức giãn ra.

Đôi mắt khẽ ánh lên ý cười, anh nhận lấy cháo Giản Nghệ Hân đưa tới.

Hai người đều coi Giản Thúy Vy như không khí.

Nhìn hành động qua lại của hai người, Giản Thúy Vy gần như nghiến răng nghiến lợi.


Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì mà loại tép riu như Giản Nghệ Hân lại có thể giành được tình yêu của anh Thế Kiệt chứ?
"Ái chà, Nghệ Hân, sao cô lại chuẩn bị cho anh Thế Kiệt đồ ăn dầu mỡ như thế chứ? Hiện dạ dày của anh Thế Kiệt đã bị tổn thương, cô sao có thể! "
Giản Thúy Vy chợt chỉ vào cặp lồng cơm nói.

Giản Nghệ Hân nhíu mày, Giản Thúy Vy lại thêm mắm †hêm muối nói: "Anh Thế Kiệt, có thể bình thường Nghệ Hân không để tâm đến mấy thứ như đồ ăn này, không bằng em bảo đầu bếp nhà em nấu cho anh đồ ăn mới nhé.

"
Cô ta thầm cảm thấy hết sức xem thường Giản Nghệ Hân, biết rõ Lâm Thế Kiệt đang bị bệnh mà lại làm cái gì thịt dê cuốn hành tây và tiết canh vịt cay, người phụ nữ này đầu óc bị úng nước hả?
Đây đúng là tạo cơ hội cho mình biểu hiện mà.

"Không cần.

Nếu cô Giản cũng đói rồi thì không bằng về nhà ăn cơm đi" Lâm Thế Kiệt lại lạnh lùng nói.

Giản Thúy Vy nghẹn lời, chỉ thấy khóe miệng Giản Nghệ Hân nhếch lên nụ cười giảo hoạt.

"Ông xã, sao anh lại bảo dì Liễu chuẩn bị cho em tiết canh vịt cay chứ? Em chỉ thuận miệng nói là muốn ăn mà thôi, hơn nữa đây là bệnh viện đấy, ăn thứ có mùi vị như vậy không hay lắm đâu"
"Có gì không hay chứ? Em muốn ăn thì cứ ăn thôi, còn lại cứ giao anh”

"Ông xã, anh đối với em thật tốt!"
Thấy hai người ngọt ngào, ân ái như vậy khiến Giản Thúy Vy gần như sắp suy sụp.

Tại sao cô ta có thể, tại sao có thể ôm anh Thế Kiệt thân mật như vậy? Đó vốn nên là vị trí của mình.

Cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của Lâm Thế Kiệt, dái tai Giản Nghệ Hân hơi nóng lên, cô rời khỏi ngực Lâm Thế Kiệt, nhìn về phía Giản Thúy Vy: "Cô Giản, cô cùng ăn một chút nhé?"
"Không cần, tôi không có hứng thú.

"
Nhìn mấy thứ dầu mỡ đó, Giản Thúy Vy không hề có cảm giác muốn ăn.

Chỉ loại người đẳng cấp thấp như Giản Nghệ Hân mới có thể ăn loại thức ăn như thế.

"Cô Giản, xin mời.

"
Bị Lâm Thế Kiệt liếc nhìn, Chu Loan lập tức nói.

Giản Thúy Vy tức giận giậm chân: "Anh Thế Kiệt! "
"À đúng rồi, cô Giản, vừa nãy cô mới nói sẽ cùng đi với tôi mua lễ phục dùng trong bữa tiệc sinh nhật phải không? Vậy đến lúc đó phải làm phiền cô rồi.

".

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom