Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Tình Sắc Dụ Hoặc - Túy Phong Lưu

Tình Sắc Dụ Hoặc - Túy Phong Lưu
Chương 161: Cầu th*o trên hoang đảo 2


"A..." Đau!

Tiếu Dao thật sự không biết, Quân Dạ Huyền vì cái gì lại muốn gặm cổ cô, lại còn dùng sức như vậy.

Nhưng nhanh chóng sau đó cô liền cảm giác được sự bất thường của hắn, bởi vì trên bụng nhỏ bị vật gì đó đụng đụng.

"Tứ, Tứ thiếu... Ưm..."

Nam nhân gặm loạn xạ trên cổ của cô như đang thưởng thức một món ăn, giống như đang phát tiết sự khó chịu trong lòng hắn.

Nhưng Tiếu Dao cũng không biết chính mình là chọc phải chỗ nào của hắn đây, chẳng lẽ hắn cho rằng cô cố ý cởi sạch câu dẫn hắn sao?

Ở đây một mảng đen nhánh, cô không nghĩ tới việc hắn sẽ nhìn thấy, chỉ muốn tắm rửa cho đỡ nhớp nháp.

"Tứ thiếu, đừng... Không cần như vậy..." Tiếu Dao dùng sức đẩy hắn, lại đẩy kiểu gì hắn cũng không thả ra.

Cô không quên nhiệm vụ của mình, cũng không từ chối việc mình tìm tới nơi này là vì tinh dịch của Quân tứ thiếu.

Chỉ là, đêm nay cô thật sự không có ý nghĩ câu dẫn hắn, càng không nghĩ đem tinh dịch của hắn giao cho tổ chức, ít nhất thì đêm nay không cần.

Quân Dạ Huyền cũng không có để ý tới Tiếu Dao, hắn bắt lấy hai tay của cô đẩy sang hai bên, bàn tay lại lần nữa chụp trên vú của cô, dùng sức xoa nắn.

"Ưm..." đầu v* bị lòng bàn tay nam nhân cọ xát, Tiếu Dao không tự giác ngẩng đầu rên rỉ.

"Tứ... A... Không cần!"

Lời đến miệng còn chưa nói xong, đầu v* bị hung hăng nhéo, chân Tiếu Dao đều mềm nhũn cả rồi.

Quân Dạ Huyền dùng một tay đỡ thân thể cô đang ngả nghiêng, cúi đầu, ngậm nhũ hoa, dùng sức mút vào.

"A... Tứ thiếu... Không cần... Ư..."

đầu v* bị hắn ngậm ở trong miệng, liếm láp, Tiếu Dao muốn đứng vững hai chân đều tìm không thấy điểm tựa.

Quân Dạ Huyền dùng sức mút vào đầu v* đang đứng thẳng, tay kia giơ ra, bắt lấy vú, muốn gặm thêm nhiều thịt vú.

"Ưm... A... A ha... Tứ thiếu... Đừng như vậy... Tôi... Tôi sẽ chịu không nổi......Ư..."

Đến lúc cô không nhịn nổi nữa, đừng nói mình câu dẫn hắn!

Bụng vẫn như cũ bị một vật nóng đụng chạm, Tiếu Dao ngẩng đầu, hoa huy*t sớm đã tê dại.

Để thuận tiện cho việc đùa giỡn thân thể này, Quân Dạ Huyền ôm Tiếu Dao, đi về phía trước hai bước, tìm chỗ thích hợp, hắn đem cô đặt ở trên mặt cỏ bên cạnh hồ.

Nửa người dưới còn ở trong hồ nước, nửa người trên đã ở trên mặt hồ rồi.

Tiếu Dao so với Quân Dạ Huyền còn thấp hơn nhiều, tư thế hiện tại, chỉ có hai vú được ra khỏi mặt hồ, phần từ hai vú đi xuống, còn ngâm mình ở trong nước.

Quân Dạ Huyền đem nữ hài đè ở trên khối đá mọc đầy cỏ xanh, đôi tay bắt lấy hai vú cô, dùng sức xoa ra đủ loại hình dạng.


"Ưm... A... Tứ thiếu... Không cần... A... Không cần như vậy..."

Vừa cựa quậy thân thể, một bên vú khác lại bị hắn ngậm vào.

"A..."

Đầu lưỡi Quân Dạ Huyền liếm láp, làm Tiếu Dao ngẩng đầu lớn tiếng kêu lên.

Mỗi khi đầu v* bị ăn, khoái cảm sẽ tới rất nhanh, Tiếu Dao biết, nếu hắn cứ tiếp tục, rất nhanh cô sẽ cầu hắn thao.

Nhưng rõ rang lúc nãy bản thân đã nói ít nhất qua đêm nay không câu dẫn hắn, đêm nay, không có khả năng.

"Tứ thiếu... A... Buông, buông ra... Ưm a..."

Từng dòng điện từ đầu lưỡi đang liếm láp đầu v* của hắn truyền khắp người, tiếng rên rỉ của Tiếu Dao cũng càng lúc càng lớn.

Tiểu huyệt từng đợt co rút lại, không biết đã chảy ra bao nhiêu d*m thủy.

Đôi tay rõ ràng là đang bắt lấy hai tay hắn, muốn cho người kia buông tha mình.

Lại không biết từ khi nào, hai bàn tay kia lại càng đem hắn kéo về phía mình, muốn hắn tiếp tục hút, dùng sức liếm láp đầu v* cô.

"Ưm... Tứ thiếu... Tiểu huyệt... A... Khó chịu... ư..."

"Tứ thiếu, dùng sức... Nhanh, mạnh mẽ một chút... aaa..."

Lúc này trong đầu óc cô trống rỗng, thả ra cánh tay của Quân Dạ Huyền, buông tay.

Khi bàn tay chạm đến vật đang phồng lên như núi cao kia, Tiếu Dao lại ưm a, một tràng d*m thủy từ trong góc nào đó của âm đ*o nhanh chóng trào ra.

"Ưm... Tứ thiếu... A... Tôi thật sự chịu không nổi... Xin anh... Thao tôi... Ư... Thao tôi..."
 
Chương 162: Cầu th*o trên hoang đảo 3


"Cô đã nói, không câu dẫn?" Quân Dạ Huyền nhíu mi, âm thanh trầm thấp mang theo khàn khàn.

Ở trên hoang đảo không hề có dân cư, ở dưới ánh trăng mập mờ, hành động của một người, đã không thể lấy lúc bình thường làm tiêu chuẩn.

Thao cô! Thao cô!

Tế bào toàn thân hắn đều đang kêu gào, loại ham muốn tình dục này trước nay chưa bao giờ nồng nhiệt như vậy.

Hắn đẩy tay cô ra, ngón tay lấy tốc độ cực nhanh đẩy ra môi âm hộ, tìm được tiểu huyệt kia, dùng sức thọc vào.

"A..." Tiếu Dao ngẩng đầu dâm đãng kêu một tiếng, dù có muốn trả lời cũng nói không thành tiếng.

Tiểu huyệt vừa thu lại, ngón tay hắn tựa như bị vô số cái miệng nhỏ mút vào, cảm giác khẩn trất này, làm côn th*t hắn lại lớn thêm một vòng.

Quân Dạ Huyền ngậm đầu v* nâng nâng đầu, mới mở miệng ra, đem vật nhỏ bị lôi kéo cực hạn buông ra.

"Ưm..."

đầu v* tê dại vừa mới được thả ra, ngón tay bên trong tiểu huyệt lại bắt đầu hành động.

"A, a, a... Tứ thiếu, chậm một chút! A, ư, a... Đau... Chậm, chậm một chút... ưm..."

Thân thể được phóng thích, Tiếu Dao hơi hơi nâng lên thân trên, nhìn Quân Dạ Huyền.

Lại không đoán trước được vì động tác nho nhỏ này làm tiểu huyệt trở nên chật hơn.

Quân Dạ Huyền nhăn nhăn mày, nhẹ nhàng rút tay ra, lại hung hăng mà thọc vào.


"Không phải muốn tôi cắm sao? Thật sự muốn chậm hơn?"

Chỗ này, chỉ cần một ngón tay đều cuốn chặt như vậy, nếu là côn th*t của hắn đi vào...

Không tưởng tượng được, thân hình Quân Dạ Huyền càng thêm cứng rắn.

Hơi thở toàn thân tập trung đến chỗ nào đó, làm hắn ở ranh giới bùng nổ, phi thường không dễ chịu.

Câu dẫn hắn, là nhiệm vụ ưu tiên số một của cô, Quân Dạ Huyền vẫn nhịn xuống xúc động muốn cắm huyệt, ngón tay lại dùng tốc độ nhanh hơn thọc vào rút ra.

"A, a ư, a... Tứ thiếu, quá nhanh... ưm, a, chịu, chịu không nổi..."

"Tứ thiếu, muốn, hỏng rồi, chậm một chút... A, a, chậm một chút..."


Tiếu Dao mới vừa xin tha trong chốc lát, âm đ*o đột nhiên lại bị ngón tay thứ hai chen vào.

"A..." Cô ngẩng đầu, thân thể đều mềm đi xuống, lại lần nữa ngã trên mặt cỏ.

"F*ck!" Quân Dạ Huyền nhíu nhíu mày, trong miệng không tự giác thốt ra một từ thô tục.

Quả nhiên là vưu vật trời sinh, chắc ngay cả một bàn tay vẫn có thể hoàn toàn cắm vào cô ta đi, ngón tay vẫn có cảm giác như cũ, ra vào linh hoạt, lửa nóng bao trùm, nhưng cũng càng thêm khẩn trí.

"A... A... Không được... Tứ thiếu... Tôi không được... ưm...". Lúc ngón tay thứ ba cắm vào, toàn thân Tiếu Dao lại thêm một lần co rút.

Nữ nhân ngã trên cỏ, toàn thân cứng đờ, đôi tay bắt lấy cỏ dại, giật từng nắm từng nắm.

"Tứ thiếu, dùng sức... A... Tôi sắp tới rồi... Dùng sức thao đi... Ưm..."

"A, a... Tứ thiếu, ha... Dùng sức... Tôi, tôi... Tới rồi... A, a..."

Nhìn thân thể toàn thân phấn hồng một mảng, hai tròng mắt Quân Dạ Huyền cũng càng thêm tối tăm.

Đột nhiên, hắn dùng sức đem ba ngón tay sắp bị ngắt đứt ra, đứng ở trong nước, móc ra dương v*t của bản thân.

Dưới ánh trăng, toàn thân nữ hài lỏa lồ, ngã trên mặt cỏ, hắn một tay bắt lấy côn th*t của mình, loát động trên dưới.

Ngón tay là từ trong nước lấy ra, nhưng, lòng bàn tay sớm cũng dính đầy d*m thủy của nữ nhân này, có tác dụng bôi trơn.

Trong tầm mắt, thân thể nữ nhân hoàn mỹ, không ngừng vặn vẹo, hai vú tuyết trắng giương cao, bị cô nhào nặn ra đủ loại hình dạng.

Được thủ dâm dưới tình huống như vậy, tựa hồ so với phía trước còn thoải mái hơn rất nhiều!
 
Chương 163: Cầu th*o trên hoang đảo 4


Cao trào bị cắt đứt, thân thể Tiếu Dao thật sự không dễ chịu.

Cô muốn côn th*t lớn, rất muốn, cực kì muốn! Loại cảm giác này, giống như, nếu bây giờ tiểu huyệt không chiếm được côn th*t lớn, Tiếu Dao sẽ chết.

Cô không biết trên thế giới này, có thể xuất hiện nữ nhân vì dục cầu bất mãn mà chết hay không, nhưng cô tin, mình sắp chết rồi.

Nghe thấy tiếng rên của hắn, Tiếu Dao nâng lên thân mình, ở trên mặt cỏ bên hồ gian nan mà ngồi dậy.

Không nhìn được thì tốt, vừa thấy, toàn bộ thân thể cô lại lần nữa run rẩy lên.

"Tứ thiếu... Ưm..."

Tiếu Dao đem hai chân còn ngâm ở trong nước lôi ra, đặt ở trên mặt cỏ, tự mình mở ra hình chữ M.

"Tứ thiếu, thao tôi! Khó chịu!"

Tiếu Dao còn đắm chìm trong tình dục mãnh liệt, vươn ngón trỏ đặt ở trong miệng liếm liếm, tay phải đi xuống, rất nhanh liền chạm đến vùng cỏ ướt át.

"A..." Học theo động tác bị thao huyệt, ngón tay thon dài kia bắt đầu ở bên trong tiểu huyệt thọc vào rút ra.

"Tứ thiếu... A... Xin anh... Thao tôi... Ưm..."

Đưa thêm vào bên trong một ngón tay nữa, tay trái cô lại lần vào âm đế, lập tức bắt được vật nhỏ đang đĩnh lên.

Tay phải vẫn như cũ thọc vào rút ra theo quy luật, tay trái đắn đo để ở âm đế không ngừng cọ xát, Tiếu Dao ngẩng đầu, nhắm lại hai mắt.

"Tứ thiếu, rất sâu! Ưm... Thao tôi... A, a... Cắm đến tiểu huyệt của Dao Dao rất sướng nha... Ư..."

"Tứ thiếu dùng sức... ha... Lại dùng lực một chút..."


Quân Dạ Huyền không muốn chạm vào chính mình, Tiếu Dao cầu thao không thành, chỉ có thể thủ dâm rồi tưởng tượng thấy mình đang bị hắn thao huyệt.

"Ha... Quá nhanh! A... Đừng, đừng... Sâu quá! Tứ thiếu, quá...sâu... Ưm..."

"Dùng sức... A... Thao tôi... Tứ thiếu... A... Dao Dao sắp tới rồi... Ưm... A..."

Tốc độ ở tay cô nhanh hơn, cũng tăng thêm lực đạo, thoạt nhìn thực nhanh là có thể đạt tới cao trào.

Sauk hi Tiếu Dao bắt đầu tự an ủi, tay của hắn bất quá là lại loát thêm vài cái, liền không động tĩnh.

Hắn không hề chớp mắt mà nhìn tiểu huyệt kia lúc đóng lúc mở, khi thì tiết ra một bãi d*m thủy, hai tròng mắt so với sắc trời bây giờ còn muốn đen hơn.

Đột nhiên Quân Dạ Huyền bước về phía trước một bước, đem hai chân Tiếu Dao khép lại, bàn tay dừng ở trên đùi cô, dùng sức.

"Kẹp chặt!"

Hừ lạnh một tiếng, hắn đỡ dương v*t, để ở bên đùi cô, dùng sức đi vào.

"Ưm..." Huyệt thịt cùng âm đế đồng thời bị căn lửa nóng cứng rắn kia ma sát, Tiếu Dao không khỏi rên rỉ.

Thân thể run rẩy không kiểm soát, tiểu huyệt không ngừng thu hồi, mỗi một tế bào đều giống như được chích điện.

"A..."

"Bang" Tiếu Dao vừa mới kêu thành tiếng, đùi lại bị bàn tay hắn hung hăng in dấu năm ngón tay.

"Nếu không kẹp chặt, tôi nhất định sẽ đâm hỏng tao huyệt của cô!"

Sau khi cảnh cáo, Quân Dạ Huyền nắm chặt hai chân Tiếu Dao, ở sát cửa mình dùng sức thọc vào rút ra.

Cho dù không đi vào, chỉ lướt qua huyệt khẩu, loại cảm giác này còn sướng hơn cmn gấp nhiều lần tự mình dùng tay.

Người đàn bà này, trời sinh chính là để được thao sao? Tại sao có thể làm hắn thoải mái như vậy?

Đặc biệt là mỗi một cái thần kinh ở tiểu huyệt khi hắn đưa vào, tựa như Tiếu Dao đang há mồm, dùng sức mút vào côn th*t, cảm giác sướng như thần tiên.

Nếu không phải chút lý trí đáng chết, làm Quân Dạ Huyền còn nhớ tới đây là đàn bà của cậu nhỏ, hắn căn bản sẽ không để ý tới cmn nhiệm vụ gì, mục tiêu chó đẻ gì, trước tiên đem tao huyệt này thao lạn rồi tính sau.

"Ưm... Tứ thiếu... A... Dùng sức... A, a... Dùng sức thao tôi... A..."

Tuy rằng côn th*t lớn chưa tiến vào, nhưng ở dưới là âm đế nhận được kích thích nóng bỏng, khoái cảm được sinh ra cũng cuồn cuộn không ngừng.

"Ha... Tứ thiếu... Sâu quá! Thao đến... ưm a... Thao đến Dao Dao... A... Thoải mái... A ha, a...".
 
Chương 164: Cầu th*o trên hoang đảo 5


Tiếu Dao dùng sức kẹp chặt hai chân, đồng thời hai tay dùng sức xoa cặp vú đang nảy lên trong không trung.

Hai ngón tay bắt lấy đầu v*, xoa bóp trên dưới, kích thích thần kinh toàn thân.

côn th*t lớn mạnh mẽ cọ xát âm đế cùng miệng huyệt, khoái cảm đã bị cô ép xuống, lại trỗi dậy một lần nữa.

"A... Tứ thiếu... Tôi muốn tới...ưm..." Khi chuẩn bị cao trào, Tiếu Dao dùng sức bắt lấy hai vú.

Thịt vú trắng tuyết tràn đầy kẽ hở của ngón tay Tiếu Dao đã lọt vào tầm mắt Quân Dạ Huyền, hắn hơi chau mày, động tác dưới thân nhanh hơn.

"A, a, a... A ha, a a... Tứ thiếu, tôi sắp tới... ưm, a a ha ha...ư..."

Tiếu Dao không ngừng vặn vẹo thân thể, sau một tràng rên rỉ, đạt tới cao trào.

"A..."

Âm thanh của cô trong nháy mắt cứng đờ, hai chân cũng kẹp càng chặt.

Quân Dạ Huyền dùng sức thọc vào rút ra, thần kinh cả người cũng nhảy lên hùng hục.

Miệng huyệt co rút càng mạnh, côn th*t lớn của hắn càng dùng sức.

Hung hăng thọc vào rút ra mấy chục cái cọ xát trước tiểu huyệt, một dòng t*ng trùng nóng hổi bắn ra.

Quân Dạ Huyền kêu rên, dùng sức nắm chặt hai chân cô.

Tinh dịch một đợt một đợt mà bắn ra, phun tới hai vú của Tiếu Dao, trên mặt, trên tóc, ngay cả trên mặt dây chuyền trước cổ.

Toàn thân phủ kín tinh dịch nóng bỏng, Tiếu Dao từ trong dư âm cao trào tỉnh táo lại.

Cô vươn tay, tùy tiện xoa xoa trên người, là một màu trắng của nùng tinh.

Lúc này, nếu như bản thân trộm xoay người, mở rộng hai chân, bỏ vào một chút tinh dịch của hắn, có lẽ ngay cả hắn cũng không phát hiện được?

Bây giờ trời rất tối, hơn nữa hắn cũng vừa bắn tinh, chắc chắn sẽ không cảnh giác như thường ngày được.

Đây nhất định là cơ hội tốt nhất.

Nâng người, nhìn nam nhân đang đứng trước mặt mình, Tiếu Dao nhẹ nhàng ngồi dậy.

Buông ra thân thể của cô, Quân Dạ Huyền chỉ đảo mắt qua gương mặt của Tiếu Dao, hắn xoay người nhảy, hướng về phía sâu bên trong mà bơi vào.

Bởi vì hành động của hắn, mặt hồ khơi dậy tầng tầng cuộn sóng, rất nhanh, trong tầm mắt của Tiếu Dao, đã không thấy Quân Dạ Huyền.


"Tứ thiếu". Bốn phía tối đen như mực, lại lạnh cóng, cô khẽ gọi.

Nhưng Quân Dạ Huyền giống như hư không vậy, không thấy bóng dáng.

"Tứ thiếu, anh ở đâu?" Tiếu Dao lại kêu một tiếng, chỉ hy vọng có thể nhìn thấy hắn nhanh chóng trồi lên mặt nước.

Sóng cuồn cuộn trên mặt hồ đang chậm rãi bình phục, vẫn không có bất kì động tĩnh mới nào.

Tiếu Dao cúi đầu nhìn trên người mình, tất cả đều là tinh dịch còn mang theo độ ấm, hít sâu một hơi.

Nếu bây giờ mình lưu trữ tinh dịch, Tứ thiếu chắc chắn sẽ không biết, mà nhiệm vụ của cô cũng coi như là đã hoàn thành.

Nhưng trong đầu lại hiện lên hình ảnh Tứ thiếu ôm cô trôi nổi trên biển gần mười tiếng đồng hồ, Tiếu Dao lại do dự lần nữa.

Ngón tay vươn ra lấy một chút tinh dịch, Tiếu Dao cúi đầu nhìn một hồi lâu.

Đột nhiên nhớ tới vừa rồi hắn mới nhảy vào trong hồ, cô lập tức ngước mắt nhìn vị trí giữa hồ.

Tiếu Dao không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, nhưng điều rõ ràng trước mắt chính là mặt hồ đã bình tĩnh trở lại.

"Tứ thiếu". Khẽ gọi tên hắn, Tiếu Dao quên đi dự định, trực tiếp nhảy xuống nước, hướng về phía của Quân Dạ Huyền mà nhào tới.

Có phải vì mới bắn tinh xong nên chân bị chuột rút đứng dậy không nổi? Hoặc là bị rong rêu dưới đáy hồ quấn lên chân? Chẳng lẽ là trong hồ này còn có quái vật?

Trong lòng Tiếu Dao rối thành một đoàn, không những quên mất là trên người mình đang có thứ tổ chức cần, ngay cả việc bản thân không biết bơi đều nhớ không nổi.

Chỉ nhớ rõ, hắn đã cứu mình một mạng, cô không thể mặc kệ hắn sống chết không rõ.
 
Chương 165: Sau khi tắm lại bị châm lửa lần nữa!


Rất nhanh, Tiếu Dao phát hiện hai chân của cô đã không chấm đất.

"Tứ thiếu, tứ..." Thật vất vả mới có thể ngoi lên hít thở không khí, cô vẫn không quên gọi Quân Dạ Huyền.

Bốn phía đen như mực, Tiếu Dao không ngừng dùng cả hai tay hai chân vẫy vùng ở trong nước, vẫn không bắt lấy được đồ vật nào, bao gồm cả hắn.

Cô rất sợ, không phải sợ mình bị chết đuối, mà là sợ cuối cùng vẫn không tìm thấy được nam nhân kia.

Thật ra hắn không hề xấu xa, mỗi một lần câu dẫn hắn đều rất khó khăn, có thể kết luận rằng Quân Dạ Huyền là kiểu người không dễ lạm dụng tình dục.

Hắn chỉ cho người ta có cảm giác "người đi lại trong giang hồ, sao khó tránh khỏi ướt giày"* mà thôi.

*Ý chỉ: đã là người thuộc thế giới ngầm không thể tránh khỏi những việc này (tình dục).

Quân tứ thiếu kỳ thật cũng rất đáng thương, từ nhỏ đã không có mẹ, Tiếu Dao nhớ rõ Tần Mặc từng nói qua, rất nhiều cô gái muốn trèo cao đã phẫu thuật chỉnh hình giống như người mẹ quá cố để tới gần hắn.

Quân Dạ Huyền, rốt cuộc là anh đang ở đâu? Trăm vạn nghìn vạn không thể xảy ra chuyện!

Sức lực càng ngày càng yếu, từ lúc bắt đầu tán loạn ở trong nước, lúc sau lại trở thành giãy giụa.

Sauk hi uống được thêm vài ngụm nước, Tiếu Dao đã ý thức được tình huống đang dần trở nên nghiêm trọng.

Dưỡng khí còn lại trong cơ thể càng ngày càng không đủ, cô không ngừng kiễng chân hướng lên trên, chỉ muốn trước tiên rời khỏi mặt nước, hít thở một hơi.

Đáng tiếc, mặc kệ bản thân nỗ lực như thế nào, cơ thể vẫn như cũ, ngày một chìm xuống.

Tiếu Dao trăm vạn nghìn vạn cũng chưa nghĩ tới chỉ trong vòng một ngày, cô đã sắp chết đuối hai lần. . ngôn tình hay

Trong nháy mắt, cảm giác sợ hãi lúc sáng lại lần nữa chiếm đóng ý thức của cô, chỉ có một điều, bên cạnh mình bây giờ không còn hai cánh tay rắn chắc hữu lực kia nữa.

Tứ thiếu, anh ở đâu? Anh không thể gặp nguy hiểm! Tiếu Dao không ngừng uống từng ngụm nước to, trong lòng vẫn đang nhớ thương ân nhân cứu mạng mình.

Mỗi lần phát sinh sự việc không thể khống chế, Quân Dạ Huyền đều thích ngâm mình ở trong nước, thói quen này, từ sau khi hắn mất đi mẹ ruột, đã chậm rãi hình thành.

Dần dà, khả năng nín thở của hắn so với người bình thường vượt trội hơn rất nhiều.

Ngâm mình ở đáy nước không lâu, Quân Dạ Huyền đã nhìn thấy bóng dáng của Tiếu Dao.

Đáy hồ tối tăm, hắn không thể nhìn thấy rõ ràng dáng người của Tiếu Dao, ít nhất hắn cũng biết, đó là cô.

Quân Dạ Huyền vẫn yên yên tĩnh tĩnh mà nhìn Tiếu Dao đang dần dần chìm xuống, cho đến khi thấy cô sặc nước, hắn mới phản ứng lại.

Làm sao hắn có thể quên được, nữ nhân này sẽ không bao giờ bơi lội?

Chỉ bằng hai ba lần đạp nước, Quân Dạ Huyền đã nhanh chóng đem thân thể mềm mại kia ôm vào trong ngực.

Tiếu Dao sắp chết ngất lại lần nữa cảm nhận được tiếng tim đập của hắn, cô còn tưởng rằng, tất cả đều chỉ là ảo giác.

Vừa rồi, chỉ trong một khoảnh khắc, cô thậm chí cảm thấy bản thân chết chắc rồi.

"Xôn xao" một tiếng, nam nhân cường tráng ôm một dáng người mềm mại không xương, bước ra khỏi mặt nước.

Thân thể nổi lên cảm giác khác thường, làm dục vọng Quân Dạ Huyền thật vất vả áp xuống, lại lần nữa bốc cháy lên.

Nhưng nhìn thấy người trong ngực mình đang hôn mê, hắn chỉ có thể tạm thời khống chế bản thân.

"Nè!" Quân Dạ Huyền lắc lắc Tiếu Dao: "Tỉnh lại!"

Sau lần lay thứ hai, Tiếu Dao phun ra một ngụm nước, chậm rãi mở mắt.

Nhìn thấy người trước mặt, cô chớp chớp mắt, thấp giọng kêu lên: "Tứ thiếu, anh không có chuyện gì? Anh thật sự không có chuyện gì sao?"

Vừa nói, Tiếu Dao vươn tay, gắt gao ôm cổ hắn.

Bởi vì vậy, cặp vú mềm mại của cô liền ép chặt ở trên ngực hắn.

Quân Dạ Huyền bị hành động của Tiếu Dao làm cho không được tự nhiên, hắn ho nhẹ, muốn đẩy cô ra, bàn tay lại ngưng ở giữa không trung.

"Tôi, có thể có chuyện gì?" Âm thanh lãnh đạm vang lên.

Tiếu Dao buông cổ Quân Dạ Huyền ra, lại xoa xoa đầu hắn, tươi cười bên khóe miệng tràn đầy chân thành.

"Anh vẫn chưa ngoi lên, tôi cho rằng anh đã chết, đi vào tìm, lại tìm không thấy, anh không biết tôi có bao nhiêu lo lắng đâu".

Lời nói vừa ra, Tiếu Dao mới sực nhớ, tư thế này, có phải quá ám muội hay không?

Hơn nữa, hai người bọn họ vốn dĩ không có thân thiết đến vậy, cả hai còn đang trần trụi...
 
Chương 166: Tiểu huy*t bị tập kích


"Xin, xin lỗi!" Tiếu Dao buông tay Quân Dạ Huyền ra, muốn từ trên người hắn nhảy xuống dưới.

Lại không nghĩ đến, cả người vừa mới tuột xuống một chút, cô lại hét lên, một lần nữa dùng sức ôm chặt cổ hắn.

"Tứ thiếu, này, này..." Tiếu Dao nhìn xuống dưới.

Vừa rồi tiểu huyệt đột nhiên giống như bị cái gì tập kích, vì đột nhiên chạm vào đồ vật đáng sợ kia, Tiếu Dao nhích từng chút từng chút lên trên, gắt gao ôm Quân Dạ Huyền.

Cô vừa xoay người lại nhìn về phía sau, hai vú đang run rẩy vô tình xẹt qua cằm của hắn.

Đầu vú bị chùm râu lởm chởm chọc vào, cả người Tiếu Dao run lên, giật mình lập tức quay đầu.

Nhìn cặp vú của mình lại chạm vào hầu kết đang lăn lộn của hắn, Tiếu Dao lại một lần nữa buông Quân Dạ Huyền ra.

"Xin lỗi! Tứ thiếu, tôi..."

"Cô cố ý!" Âm thanh khàn khàn của Quân Dạ Huyền, ở trên hoang đảo yên tĩnh này, có vẻ đặc biệt chói tai.

"Không phải." Tiếu Dao vẫy vẫy tay: "Vừa rồi..."

Cô lại quay đầu lại nhìn thoáng qua, trong đáy mắt vẫn có điểm hoảng hốt.

"Vừa rồi có thứ gì, chọc, chọc tới,..."

Chớp chớp mắt, Tiếu Dao quay đầu lại nhìn hắn lần nữa, lại ngượng ngùng cúi đầu.

"Nó... Chọc tới tôi... Tôi..."

"Tôi đã nhìn kĩ rồi, ở trong nước không có cái gì cả."

Quân Dạ Huyền hừ lạnh một tiếng, kéo ra cặp chân đang cuốn lấy eo mình, tùy ý nắm cô kéo lên bờ.

Ở trong nước cái gì cũng không có... Tiếu Dao ôm bả vai hắn, trầm ngâm.

Mặc kệ Tiếu Dao đang thẩn thơ suy nghĩ, Quân Dạ Huyền trực tiếp đem cô ném xuống hồ, sau đó lên bờ.

Khuôn mặt nhỏ trong nháy mắt hồng thành màu gan heo, Tiếu Dao thật vất vả mới đứng vững bước chân, người trên bờ đã xoay người rời đi.

Ở dưới ánh trăng, cô vẫn có thể thấy rõ ràng dáng người tuyệt mỹ của Tứ thiếu.

Thân hình chuẩn tam giác ngược, vô cùng xứng với đôi chân thon dài cường tráng, giống như là thần tiên vậy, tản ra hơi thở nồng đậm hormone nam tính.

"Không biết bơi thì đừng học người khác ỷ ta đây mạnh mẽ!"

Ném xuống một câu không nóng không lạnh, Quân Dạ Huyền cơ hồ biến mất ở trong tầm mắt của Tiếu Dao.

Nữ nhân sửng sốt, giây trước còn đứng trân dưới hồ, lập tức bò lên trên, tìm được áo sơ mi nam của hắn mặc vào, vội vội vàng vàng mà chạy theo phương hướng hắn vừa rời đi.

Trời quá tối, Tiếu Dao cũng không dám đi quá nhanh.

Tuy rằng Tứ thiếu nói ở trong nước không có đồ vật gì, cô cũng không xác định được trên bờ có hay không.

Nhớ tới lời nói mới vừa rồi của hắn, Tiếu Dao nhăn nhăn khuôn mặt đang đỏ như gấc.

Trong nước không có cái gì cả, nói cách khác thứ mà tiểu huyệt cô đụng tới chính là dương vật của hắn, nhưng không phải vừa rồi hắn mới bắn tinh sao? Như thế nào lập tức lại...

"A..."

Lại thất thần, Tiếu Dao dẫm một nhánh cây, thiếu chút nữa té ngã xuống dưới.

Ngẩng đầu nhìn đống lửa bên cạnh, liếc mắt nhìn hắn, cô mím môi, tiếp tục đi về phía trước.

Không có tinh dịch của hắn, tất cả đều ở dưới hồ, không dễ gì lại có cơ hội tốt như vậy, cô không quý trọng, cũng không biết khi nào mới có cơ hội.

Nhưng cho dù là như thế này, Tiếu Dao cũng không có mất hứng, ít nhất, đêm nay cô nói được thì làm được.

Tiếu Dao đã đến gần đống lửa, Quân Dạ Huyền đã mặc quần xong, ngồi ở bên đống lửa nướng cá.

"Hả, cả ở đây vậy?" Đợi lát nữa mới có để ăn, Tiếu Dao cũng liền đem việc vừa nãy vứt ở sau đầu.

Muốn đến thì cứ đến đi, tốt xấu gì hắn cũng từng cứu cô hai lần.

"Quần áo đâu, mau đi thay." Quân Dạ Huyền lạnh lùng nói, đều không có nhìn qua cô.

"Vâng." Tiếu Dao ngoan ngoãn gật gật đầu, đi qua, lấy quần áo được treo ở trên giá.

Nhìn thoáng qua bốn phía, xoay người hướng Quân Dạ Huyền đi đến.

"Tứ thiếu, tôi muốn thay đồ ở phía sau anh, tôi... Sợ bóng tối, không dám đi quá xa, anh đừng quay đầu lại là được."

Lời nói vừa ra, Tiếu Dao đã đi ra phía sau Quân Dạ Huyền.

Nhìn tấm lưng rộng lớn của hắn, cô thừa nhận căn bản chính bản thân mình cũng không lo lắng hắn sẽ quay đầu lại nhìn trộm.

Chắc chắn là vậy, Quân tứ thiếu chính là chính nhân quân tử!

1

~~~
 
Chương 167: Bị chính mình làm bẩn


Quân Dạ Huyền không đáp lại, đem cá trong tay đưa lại đây.

Người đứng phía sau tựa hồ bắt đầu có động tĩnh, hơi thở cũng có chút loạn.

Trong đầu, hiện lên hình ảnh Tiếu Dao đang dần chìm xuống nước, giữa mày hắn chau lại.

Rõ ràng là không biết bơi, lại còn muốn xuống nước cứu người, không phải bổn, là cái gì?

Tiếu Dao nhanh chóng cởϊ áσ sơ mi, đem quần áo đã được hong khô mang vào.

Cho đến khi mặc xong quần áo, tâm trạng cô mới yên ổn một chút, cũng không phải lo lắng bị nhìn lén, chắc chắn là không ai thích cảm giác bị nhìn lén, trừ phi bất đắc dĩ.

Mặc chỉnh tề nữ hài, cầm lấy một bên áo sơmi, chụp đánh hạ, về phía trước hai bước, phủ thêm nam nhân rộng lớn trên vai.

"Tứ thiếu, đưa tay."

Không đợi Quân Dạ Huyền đáp lại, tay nhỏ mang theo độ ấm đã bắt được cánh tay to lớn của hắn.
Tay cô không thể hoàn toàn chụp được, chỉ có thể bắt được một góc, lôi kéo hắn về phía sau.

Quân Dạ Huyền cũng không cự tuyệt, dưới sự hầu hạ của cô, mặc áo sơ mi vào.

"Nút áo kia, tự anh cài lại đi." Tiếu Dao không nghĩ muốn chọc giận hắn, ít nhất đêm nay không cần.

Ném xuống một câu, Tiếu Dao đi qua cầm một ít cỏ khô, đặt ở bên đống lửa, ngồi xuống.

"Tứ thiếu, cá của anh xong chưa? Tôi sắp chết đói tới nơi rồi."

Ôm hai chân đung đưa, Tiếu Dao ngước mắt nhìn Quân Dạ Huyền.

"Chờ một chút." Quân Dạ Huyền nhàn nhạt nói, sắc mặt không mừng không giận.

"Haizz." Tiếu Dao vẫn như cũ ôm hai chân, tầm mắt chuyển qua cá đang được nướng trên đống lửa.

"Đó là cá trong hồ sao? Nhìn qua có vẻ chắc thịt, Tứ thiếu còn nói trong hồ không có đồ vật, thì ra là gạt người."
Nhớ tới "đồ vật" đã chọc vào tiểu huyệt mình, Tiếu Dao nhấp môi, hơi hơi mỉm cười.

Con cá không có khả năng to gan như vậy, mà thôi, trai đẹp ở phía trước, cô lại nhịn không được muốn trêu chọc.

Ai mượn hắn thường ngày cho người ta cảm giác xinh đẹp, lại không phải như thế.

Các gia tộc lớn thường dạy dỗ con cháu nghiêm khắc như vậy sao? Tiếu Dao như thế nào cũng cảm thấy giống như tất cả bọn họ đều đơn thuần giống nhau.

Mặc thiếu, cảnh sát Quân, Quân tứ thiếu, A Tịch cũng vậy, đều không tệ, Tiếu Dao thậm chí cảm thấy bọn họ như bị chính mình làm bẩn vậy.

Vì cái gì tiên sinh nhất định phải lấy được tϊиɦ ŧяùиɠ của bọn họ? Hơn nữa đều là đàn ông của đại gia tộc.

Tϊиɦ ŧяùиɠ, Tiếu Dao chỉ nghĩ đến "em bé", tϊиɦ ŧяùиɠ có thể làm phụ nữ mang thai, chẳng lẽ tiên sinh muốn cho đủ loại đàn bà mang con của bọn hắn, sau đó dùng để uy hϊếp?

Ngẫm lại, chuyện này thật sự rất nghiêm trọng.

Đáng tiếc, hiện tại chính mình ngay cả năng lực tự bảo vệ bản thân đều không có, còn có cái tư cách gì để được suy nghĩ nhiều như vậy.

Anh Tử, cậu có khỏe không?

"Này."

Quân Dạ Huyền nhắc nhở lần thứ hai, mới làm Tiếu Dao phản ứng lại.

Nhìn gương mặt quen thuộc kia, hơi thở Quân Dạ Huyền có điểm trầm lại, rất tự nhiên dời đi ánh mắt.

"Hả?" Tiếu Dao đột nhiên kéo về ý thức, đứng lên.

Ăn hai con cá nướng, bầu trời tối sầm, tựa hồ sáng sủa lên một chút, nhìn nhìn trời, đêm nay trời sẽ không mưa.

Quân Dạ Huyền thu thập chút cỏ khô, đặt ở bên trên đống lửa, cũng đem tới rất nhiều bó củi.

Tiếu Dao cũng không khách khí, ăn uống no đủ, ở trên cỏ khô nằm xuống.

"Tứ thiếu, cùng nhau ngủ đi, tôi nghiêng người một bên là được, tuyệt đối sẽ không quấy rầy đến anh."
Nghiêng mình, đưa lưng về phía đống lửa, Tiếu Dao nhắm lại hai tròng mắt.

Hôm nay, hai lần tìm được đường sống trong chỗ chết, đã sớm mệt chết mình, chỉ trong vòng hai phút ngắn ngủi, hô hấp liền đều đều rồi.

Không biết khi nào, vị trí ở bên cạnh, Quân Dạ Huyền cũng nằm xuống.

Đêm càng ngày càng đen, đống lửa cũng chậm rãi yếu bớt, gió nhẹ thổi qua có chút lạnh, Tiếu Dao xoay người, hướng về nơi ấm áp chui vào...

~~~

 
Chương 168: Đứa trẻ bị thương


Khi Tần Mặc vừa tìm tới, chân trời đã sáng trưng.

Đống lửa đã sớm tắt, trên cỏ, có hai người ngủ.

Hoang đảo rất lớn, Tần Mặc cùng mấy tên cấp dưới tìm tới nơi này, mọi người phân công nhau đi tìm, tạm thời ở đây chỉ có một người là hắn.

Trên cỏ có hai người ngủ say, gắt gao ôm nhau.

Nhưng tư thế kia tựa hồ có điểm đặc biệt.

Quân Dạ Huyền ôm eo thon nhỏ của Tiếu Dao, đầu dán ở trước ngực cô, bộ dáng thực ngoan ngoãn.

Tiếu Dao lại ôm đầu hắn, như đang an ủi một đứa trẻ bị thương.

Cảm giác này, chính là không khí mẹ ôm con ngủ một cách ấm áp, cũng không có nửa điểm tìиɦ ɖu͙ƈ.

Gia tộc họ Quân, có bốn thiếu gia, Quân Dạ Huyền đứng thứ tư, vai vế thấp nhất trong nhà.

Quân phu nhân đã sớm không còn nữa, các thiếu gia nhìn xuống còn có em trai, cũng tương đối không thể làm ra vẻ với em mình.
Cho nên, rất nhiều người đều biết, Quân tứ thiếu rất tưởng niệm mẹ ruột của hắn, các thiếu gia còn lại và người ngoài cũng không nói thêm điều gì.

Mà trên thực tế, ba người kia không phải không nghĩ đến, chỉ là sau khi bị áp lực lại không rõ ràng nữa thôi.

Tần Mặc ho nhẹ, Quân Dạ Huyền đột nhiên tỉnh táo lại, đẩy ra người trước mặt, ngồi dậy.

"Cậu nhỏ." Lúc nói chuyện, Quân Dạ Huyền đã đứng dậy.

Lấy năng lực hiện tại của hắn, ngay cả việc có người tới gần cũng không biết, điều này đối với Quân Dạ Huyền mà nói là sỉ nhục.

Thói quen ngủ nông của hắn, cho dù có người tới gần trong vòng mấy chục mét, hắn đều sẽ nhận ra được.

Hôm nay đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì? Quân Dạ Huyền cũng không rõ ràng lắm.

"Cậu nhỏ, thực xin lỗi! Là sơ sót của con."
Quân Dạ Huyền trước nay đều không muốn làm Tần Mặc thất vọng, đây là lý do hắn luôn luôn có những yêu cầu khắt khe đối với bản thân mình.

Trên mặt đất, Tiếu Dao bị đẩy một chút, cũng chậm rãi tỉnh lại.

Nhìn hai người đang đứng trước mặt, cô đột nhiên ngồi dậy, cúi đầu giống như đang kiểm tra cái gì.

May quá, tối hôm qua mình cùng Tứ thiếu cũng không có phát sinh loại chuyện kia.

Tiếu Dao rất sợ Tần Mặc, thật lòng sợ hãi, đặc biệt là sau buổi tối hôm đó, loại cảm giác này, cô giải thích không được, dù sao, sớm đã thành thói quen.

"Mặc thiếu." Mím môi, Tiếu Dao cũng từ trên cỏ đứng lên.

Quần áo chỉnh tề, cũng nhờ có Tứ thiếu hôm qua không động tay động chân, bằng không bị Mặc thiếu nhìn đến mình không có mặc quần áo, hoặc là bộ dáng quần áo hỗn độn, nhất định sẽ nổi trận lôi đình.
Nhìn người đàn ông trước mặt, trong lòng Tiếu Dao tuy rằng rất sợ, nhưng đột nhiên cũng có chút ấm áp.

Tứ thiếu thật sự là một người không tồi, ngay cả so với A Tịch còn muốn quy củ hơn, thật làm người khác ấm lòng.


Mà bỏ qua đi, người ta đối với chính mình vốn dĩ không có cái ý tứ kia, tối hôm qua chỉ là xúc động mà thôi, là chính mình nghĩ nhiều.

"Đi, trở về rồi lại nói."

Tần Mặc ném xuống một câu, xoay người rời đi.

Tiếu Dao nhìn Quân Dạ Huyền một cái, thấy hắn đi rồi, cô mới đuổi theo.

"Tứ thiếu, anh có thể giúp tôi cứu Anh Tử ra được không? Tôi thiếu anh một ân tình, được không?"

"Chỉ cần không phải việc liên quan đến tổ chức, về sau anh có cái gì cần hỗ trợ cứ việc nói, việc tôi có thể làm nhất định sẽ làm được, có thể chứ?"

Quân Dạ Huyền bước chân thật nhanh, Tiếu Dao phải chạy mới có thể đuổi theo hắn.
"Tứ thiếu, tôi xin anh, trước tiên giúp tôi cứu Anh Tử, được không? Tôi nhất định sẽ không nuốt lời."

Mắt thấy sắp đến bờ biển, Tiếu Dao cũng thực cấp bách.

Có Mặc thiếu ở đây, những lời này cô không dám nói, tên xấu xa kia, đừng nói hắn giúp cô cứu người, không đem mình tra tấn đến chết, xem như là phúc lớn.

"Tứ thiếu, tôi cầu xin anh!" Tiếu Dao vòng đến trước mặt Quân Dạ Huyền, chắn đường đi, "Hiện tại người có thể cứu Anh Tử cũng chỉ có anh."

"Tôi xin anh, có thể chứ? Cầu xin anh."

Tiếu Dao thật sự rất sốt ruột, cũng chỉ thiếu nước quỳ xuống tới.

Một khi lên thuyền, đại khái cũng không có cơ hội được ở một mình với Tứ thiếu.

"Tứ thiếu, mặc kệ việc gì, tôi đều sẽ chấp nhận, anh cứu Anh Tử đi, có thể chứ?"

~~~

 
Chương 169: Tỉnh lại! Tôi muốn th*o cô


Sắc mặt Quân Dạ Huyền rất kém, đơn giản là vì chuyện vừa rồi, hắn chưa từng có sai lầm như vậy.

Đặc biệt người đó là Tần Mặc, trong lòng hắn càng không dễ chịu.

Cậu nhỏ luôn luôn kì vọng hắn rất cao, hôm nay, thật sự làm cậu nhỏ thất vọng rồi.

Lại nhìn người đang đứng trước mặt, mày rậm của Quân Dạ Huyền hơi chau, gật gật đầu.

"Được."

Gần như ném ra một chữ, lại bước dài sải chân, tiếp tục đi về phía trước.

Biết được đáp án từ Quân Dạ Huyền, Tiếu Dao không biết có bao nhiêu cao hứng.

Cô biết, chỉ cần Tứ thiếu đồng ý, Anh Tử tám chín phần có thể được cứu.

Nghĩ đến đồng đội tốt của mình, không phải chịu đựng những loại tra tấn đó, tâm tình Tiếu Dao lập tức vui vẻ, mỗi bước chân đều không tự giác nhẹ nhàng lên.

Quả nhiên không ngoài dự đoán của Tiếu Dao, sau khi lên du thuyền, đừng nói là Quân tứ thiếu, ngay cả Mặc thiếu cũng chưa từng thấy qua.

Một vị hầu gái mang cô trở về phòng, tắm rửa, ăn qua bữa sáng, sau đó Tiếu Dao vẫn không thấy được hai người bọn họ.

Du thuyền rất lớn, trước khi lên du thuyền phải đi qua một chiếc ca nô nhỏ.

Tiếu Dao ăn không ngồi rồi, ngã vào trên giường, chỉ chốc lát sau liền ngủ rồi.

Lúc Tần Mặc đi vào, trong phòng thực an tĩnh, chỉ thấy thân ảnh nho nhỏ kia đang nằm ở trên giường.

Thân thể Tiếu Dao thật sự rất nhỏ, chỉ cần một cái chăn, thiếu chút nữa đều tìm không thấy người.

Tần Mặc cũng không bước qua trước, mà là ở bàn làm việc bên cạnh bắt đầu làm việc.

Người trên giường, ngay cả ngủ cũng không kiên định.

Lần này cùng tối hôm qua không giống nhau, Tiếu Dao mỗi khi mơ thấy chính mình đang chìm dần xuống đáy hồ, đều có thể bắt được một cánh tay ấm áp hữu lực.

"A, không..."

Tiếu Dao nghiêng người, ôm chăn, thân thể đều lộ ra hơn phân nửa.

Còn may chán, mình có mặc quần áo, cùng lắm chỉ là bị nhìn thấy tấm lưng bóng loáng.

"Tứ thiếu, anh ở đâu? Tứ thiếu... Cứu mạng..."

Chân dài dùng sức đạp, váy ngủ lại bị vén lên, phong cảnh tốt đẹp bị phơi bày.

Tần Mặc sai người chuẩn bị váy ngủ cho Tiếu Dao chắc chắn không có khả năng sẽ lịch sự quy củ, váy màu đen gợi cảm làm nền cho làn da trắng nõn hoàn mỹ không tì vết.

Hơn nữa, vải dệt cũng không nhiều, chỉ đủ che chắn nơi cần được che.

"Tứ thiếu, anh ở đâu? Cứu tôi, cứu tôi..."

Nhìn bộ dạng người trên giường càng lúc càng sợ hãi, Tần Mặc nhăn nhăn mày, bước qua.

Hắn vừa mới vươn cánh tay lay lay thân thể nhỏ xinh kia một chút, Tiếu Dao xoay người một cái, dùng sức ôm chặt lấy cánh tay hắn, không ngừng áp ngực về phía Tần Mặc.

Bộ dáng hoảng sợ của cô một chút cũng không giống đang diễn trò.

"Không có việc gì." Tần Mặc nằm xuống, một bàn tay khác khẽ vuốt lưng của Tiếu Dao.

Tiếu Dao cũng không biết có nghe được hắn nói hay không, đột nhiên dang hai tay tùy ý ôm loạn.

Cuối cùng, khi đã ôm đến eo của hắn, đem hai thân thể gắt gao dán ở bên nhau, cô mới chậm rãi an tĩnh lại.

Người là yên tĩnh nhưng tựa hồ trong lòng không hẳn là vậy, thân thể vẫn run rẩy như cũ.

Ôm lấy thân hình mềm mại như vậy, lòng bàn tay, trước ngực, nơi giữa hai chân bắt đầu có cảm giác khác lạ, làm hô hấp Tần Mặc thật nhanh liền nặng nề.

Hắn cúi đầu nhìn thoáng qua, đem Tiếu Dao từ trong lòng ngực mình đẩy ra, xoay người, đè ở trên người cô.

"Tỉnh lại! Tôi muốn thao cô." Lời nói được hạ xuống thấp nhất, hơi thở cực nóng đánh tới trên mặt cô.

"Ưm", Tiếu Dao chậm rãi mở mắt, lại nhắm lại.

Mơ mơ màng màng, cô chỉ cảm thấy có người kêu mình, nhưng lại không biết đó là thật, hay vẫn là cảnh trong mơ.

Tần Mặc hơi chau mày lại, bàn tay đi xuống, nắm lấy đầu vú của cô.

"A..." Đầu vú mới vừa bị hai tay của hắn kẹp lấy, Tiếu Dao không tự giác được ưm lên.

Cái miệng nhỏ làu bàu tựa hồ có điều gì muốn oán giận.

Tần Mặc dùng sức xoa vú đang co dãn mười phần trong bàn tay, vào lần rên rỉ thứ hai của Tiếu Dao, hắn lại cúi đầu ngậm lấy môi cô.

~~~
 
Chương 170: Tỉnh lại! Tôi muốn th*o cô 2


"Ưm..." Tiếu Dao bị hao hụt không khí, ý thức quay trở lại, mở mắt.

Đầu lưỡi bị người đàn ông tàn nhẫn quấn lấy, đột nhiên phản ứng lại, biết nó đang bị khi dễ.

Đôi tay đặt ở hai bên bắt được vai của hắn, muốn đẩy ra.

Nhưng tên xấu xa này giống như được dán keo, mặc kệ bản thân lôi kéo như thế nào, đều kéo không ra được nửa phần.

Tiếu Dao không ngừng tìm cơ hội cố gắng hô hấp, từ kỹ thuật hôn của người kia phân biệt được đó là Mặc thiếu.

Hai người dán sát đến mức thân cận, cơ hồ rất khó để thấy rõ ràng hình dáng của hắn, chẳng qua là bá đạo như vậy, lại hôn một cách dã man, không phải Mặc thiếu thì sẽ là ai?

"Ưm...Ưm..."

Biết là Tần Mặc, Tiếu Dao đương nhiên không dám phản kháng, nhưng lực tay của hắn quá lớn, sắp bao trùm cả vú của cô rồi.

Hắn lại nổi giận rồi có phải hay không? Ô ô... Đau chết tôi rồi!

"A... Mặc thiếu... Ưm... Đau... A... Nhẹ, nhẹ... chút!"

Quần áo trên người bị xé ra, "Roẹt" một tiếng, áo ngủ mỏng đến đáng thương, trực tiếp bị dập nát.

"Đau... A..."

Tiếu Dao rất muốn tức giận, đương nhiên cũng không phải vì đau lòng đống quần áo kia, quần áo mỏng, chất lượng không tồi, lại bị kéo xuống trực tiếp từ trên người mình, hỏi thử có đau không?

Nhưng bản thân đã biết rõ, khi bị hắn mang về tới, chắc chắn sẽ không thoát khỏi vận mệnh bị thao, Tiếu Dao cũng bất lực hỏi trời xanh!

Khi nào chờ nguồn lực của cô đủ mạnh, nhất định phải đem tên này bắt được trở về, lăng nhục một phen cho thỏa.

Thao hắn, cưỡng gian hắn, làm hắn...Rửa hận cho bản thân đã bị hắn sỉ nhục trong khỏng thời gian này!

"A..."

Không chờ Tiếu Dao phản ứng lại, căn thô to cứng rắn lại nóng bỏng kia trực tiếp để ngay huyệt khẩu của cô.

Tần Mặc buông tha cho môi trên của Tiếu Dao ôi, nâng người lên, đem hai chân cô mở ra hình chữ M.

"Mặc thiếu! Từ từ, từ từ được không?"

Trời biết đất biết, lấy tình trạng không đủ ướt át của tiểu huyệt bây giờ, muốn tiếp nhận côn thịt lớn như thế này, có phải là chết chắc rồi không?

Tần Mặc cúi đầu nhìn nơi kết hợp của hai người, bàn tay bắt lấy dương vật, giống như tìm không thấy tiểu huyệt, bắt đầu thọc thọc.

Vật nhỏ kia lại có thể nhỏ như vậy, mềm như vậy, nhìn huyệt khẩu bị căng ra, da đầu hắn tê rần cả lên.

"A... Mặc thiếu, không được! Hiện tại...Ưm... Không được." Tiếu Dao sợ tới mất mật.

Cô thử ngồi dậy, lại bởi vì hai bên đùi đều bị khống chế, chỉ có thể nâng lên thân trên.

Lại không nghĩ đến vừa rồi bởi vì nâng lên một ít, côn thịt của hắn từ trong huyệt khẩu câu ra một tia dâm thủy, đánh vào trên âm đế phấn hồng.

"A..." Tiếu Dao rên rỉ, trong nháy mắt mềm mại ngã xuống ở trên giường.

Côn thịt lớn lại lần nữa thọc thọc huyệt khẩu, mang theo dâm thủy hướng lên trên, khiêu khích âm đế.

"Ưm... Mặc thiếu... Ưm..."

Mỗi lần âm đế bị côn thịt lửa nóng đánh trúng, tiểu huyệt đều co rút lại một trận.

"Mặc thiếu, tôi không có... Tối hôm qua cũng không có... A... Câu dẫn Tứ thiếu... Thật sự... A... Không có..."

Tiếu Dao không biết hắn muốn trừng phạt mình như thế nào, vì cảm nhận của cơ thể, cô vẫn cảm thấy cần phải giải thích một chút.

Huống chi tối hôm qua cô thật sự không câu dẫn Quân tứ thiếu, cũng không cùng hắn phát sinh quan hệ 'thật sự'.

Dương vật mỗi lần thọc vào trong đều gia tăng lực đạo, mỗi một lần đi vào, lúc sau lập tức liền lấy ra, tiện đà khiêu khích âm đế mẫn cảm.

"A..." Côn thịt lại lần nữa cắm vào, Tiếu Dao không tránh khỏi, khẽ rên.

Dựa theo cảm giác, chắc là đã nhét vào một nửa quy đầu, tuy rằng không có dừng lại, vẫn làm cô cảm thấy rất đau!

"Mặc thiếu, xin anh... Ưm... Tôi thật sự không có! A..."

~~~

Tối qua nhà mình bị mất wifi giữa chừng huhu ??
 
Chương 171: Tỉnh lại! Tôi muốn th*o cô 3


"Tối hôm qua, hai người đã làm chuyện gì?" Tần Mặc nhăn mày, đem dương vật của mình lấp đầy Tiếu Dao lần nữa.

Có một số việc, Tần Mặc cũng không cảm thấy cần thiết phải hỏi, hắn luôn luôn tin tưởng vào hai mắt của mình.

Nhìn tiểu huyệt phấn hồng nõn nà, cũng không có vết sưng đỏ, hơi thở hắn đã ổn định hơn ban nãy.

Tất nhiên cháu ngoại trai của hắn sẽ không vô dụng như vậy, nếu đã động vào nhất định sẽ lưu lại dấu vết.

Lúc này, Tần Mặc có chút hài lòng với mắt nhìn người của mình.

Trong lòng như vậy nhưng ngoài mặt vẫn âm trầm như cũ, làm người khác hoàn toàn đoán không ra.

Có thể cho rằng đây là câu nói đầu tiên của Mặc thiếu sau khi mình tỉnh lại, Tiếu Dao đương nhiên không thể nào bỏ qua.

"Chúng tôi..." Cô nuốt một ngụm nước miếng, huyệt khẩu lại bị quy đầu người đàn ông căng ra lần nữa: "A... Đau, đau!"

Nếu nói hai người cởi sạch đồ nhảy vào hồ bắt cá, chuyện gì cũng chưa từng phát sinh, Mặc thiếu sẽ tin tưởng sao?

Sau khi quy đầu đi vào, Tiếu Dao còn chưa có cơ hội để thở, trong miệng lại phát ra tiếng kêu ái muội.

"Ưm..."

Quy đầu nóng như lửa mang theo từng sợi chỉ dâm thủy lướt qua trên âm đế, chỉ là cảm giác trong một cái chớp mắt, lại làm người khác hoàn toàn không thể xem nhẹ.

"Chúng tôi... Không có, ưm... Mặc thiếu, chúng tôi thật sự không có..."

Tiếu Dao vươn tay đi xuống, không biết là muốn ngăn cản tầm mắt của hắn, hay là muốn bảo vệ nơi riêng tư không bị xâm phạm.

"Bỏ tay ra!" Thanh âm lạnh lẽo âm trì của hắn vang lên, đang phát tiết bất mãn của bản thân.

Lời nói vừa dứt, Tần Mặc lại đem dương vật đỉnh sâu vào trong tiểu huyệt của cô.

"Phụt" một tiếng, nguyên căn hoàn toàn đi vào.

1

"A..."

Đôi tay Tiếu Dao nhoáng lên, bắt được khăn trải giường hai bên, hai chân ngón chân cong lại, ngẩng cổ, ngay cả mạch máu trên ngực đều có thể nhìn thấy được.

Sau khi cắm vào, Tần Mặc cũng không có tiếp tục mà là nhìn người ở dưới thân mình, tựa như đang ngắm nhìn phong cảnh đẹp đẽ vậy.

Tiếu Dao cắn môi, hít sâu vài ngụm mới phản ứng lại đây.

Cô ngước mắt, hốc mắt hồng nhuận, dùng vẻ mặt đáng thương nhìn người đàn ông trước mặt.

"Mặc thiếu... Tôi... A..." Cảm giác được côn thịt bên trong âm đạo giật giật, Tiếu Dao không tự giác ưm a.

Nhìn hắn xụ mặt, sẽ không có ai nghĩ đến hắn đang cố ý.

"Mặc thiếu, ngày hôm qua du thuyền của bọn tôi đã bị tập kích, rầm, rầm, sau đó Quân tứ thiếu đã cứu tôi, không có làm thêm cái gì hết."

"Hơn nữa, a..." Côn thịt lại động đậy giống như trừng phạt bên trong âm đạo, Tiếu Dao khẽ rên lên.

Mỗi khi côn thịt vừa động, tiểu huyệt đều bởi vì không thích hợp mà run rẩy, Tần Mặc đã có chút phân biệt không rõ là đang trừng phạt nha đầu này hay là đang tự hủy.

Mày rậm của hắn hơi chau lại, thoạt nhìn qua vẫn là bộ dáng thực âm trầm, không có giống như đang động tình.

"Mặc thiếu, anh, vừa rồi không phải anh cũng thấy sao? Tôi có hay không, anh cũng không phân biệt được sao?"

Tiếu Dao không ngừng hít sâu, rất muốn nhanh chóng thích ứng vật khổng lồ bên trong tiểu huyệt.

"Ưm..." Đôi tay bắt lấy hai vú, nhẹ nhàng xoa nắn.

Mặc kệ Mặc thiếu có muốn trừng phạt mình hay không, cô cũng không trốn được số phận bị thao huyệt, trước tiên làm cho nó ướt một chút cũng có lợi với cô.

"A... A..."

Tiếu Dao xoa vú của mình, nhắm hai mắt lại.

Thịt vú tuyết trắng, tràn đầy đầu ngón tay mảnh khảnh, lòng bàn tay ngẫu nhiên xẹt qua trên đầu vú, thân thể cũng không tự giác hơi hơi nâng lên.

"A..." Phía dưới vừa nhấc, nhất định sẽ làm côn thịt càng tới gần sâu trong âm đạo: "Thật lớn! Ưm... Sâu quá!"

~~~
 
Chương 172: Tỉnh lại! Tôi muốn th*o cô 4


"Mặc thiếu, anh cảm nhận được sao? Tiểu huyệt vẫn còn rất mẫn cảm, nếu, nếu tối hôm qua... A..."

"Ngày đó bị anh... A... Sau khi bị trừng phạt, đau... Ưm... Cảm giác đau kéo dài rất lâu... Hơn nữa, vừa rồi anh cũng xem, ưm... Thấy... A ha..."

"Tiểu huyệt... Không có bị thương... Khô khô, vả lại, điều này cũng... A... Chứng minh... Tối hôm qua... A!"

Tiếu Dao nói còn chưa nói xong, Tần Mặc cúi người đè xuống, dương vật trướng to dựa theo tốc độ của hắn, thọc vào cổ tử cung.

"A..." Khẽ gọi, khuôn mặt nhỏ của Tiếu Dao trong nháy mắt đều đỏ cả lên.

Thật lớn! Quá sâu!

"Mặc thiếu, từ từ, chờ một chút cũng được." Tiếu Dao cắn môi, miễn cưỡng nâng đầu.

Tần Mặc cũng không có để ý tới lời nói của cô, thân hình cường hãn tiếp tục đi xuống, thẳng đến mức chóp mũi hai người chạm vào nhau, hắn mới ngừng lại.

Tiếu Dao trừng lớn hai tròng mắt, nhìn khuôn mặt đẹp trai được phóng đại, có cảm giác sợ hãi hắn sẽ đột nhiên hoạt động.

Có thể cho mình chút thời gian dạo đầu được không? Hoặc là cho cô thêm thời gian để thích ứng trong chốc lát?

Khuôn mặt Tiếu dao đáng thương hề hề, tràn mắt đều tràn ngập ý xin tha mạng.

Nhưng mà hình ảnh động lòng người trước mặt chỉ làm hắn càng thêm muốn đi thao hư cái tiểu huyệt này.

"Chờ không kịp." Hắn tung ra một câu bố thí, Rút dương vật từ trong tiểu huyệt ra lại dùng sức hướng vào bên trong thọc mạnh.

"A..." Tiếu Dao ngẩng đầu khẽ gọi, ngay cả nước mắt đều trực trào ra.

Quá lớn! Cô thật sự chịu không nổi.

"Mặc thiếu, tôi làm, để cho tôi làm được không? A... Mặc thiếu... A, a..."

Mặc kệ người dưới thân xin tha như thế nào, Tần Mặc vẫn hung hăng thọc vào rút ra có tiết tấu ở trong tiểu huyệt ướt át.

"A, a, a... Mặc thiếu... Từ từ... Ưm, a ha... Tôi, chịu... Chịu không nổi... A..."

"Mặc thiếu... Chậm một chút! A... Chậm, chậm một chút! Ân a... Xin, xin anh... Chậm một chút..."

Tiếu Dao nắm chặt hai vai Tần Mặc, chỉ hy vọng trước tiên hắn có thể chậm lại, cho dù là một phút, hoặc là mười giây, trì hoãn một chút.

"A, a... Mặc thiếu... Ưm..."

Tiểu huyệt đúng là có ướt, nhưng không đủ, đồ vật lớn như vậy, nhét đầy bên trong trong khoảng thời gian ngắn, Tiếu Dao căn bản không có khả năng thích ứng.

Ngoại trừ đau, cảm giác tê dại cũng từ từ xâm lấn, nhưng đau đớn vẫn chiếm phần lớn.

"Mặc thiếu, xin anh... Để cho tôi chủ động, a... Được không? A, a..."

Tần Mặc đè nặng người dưới thân, hung hăng thọc vào rút ra khoảng trăm cái, đột nhiên chống người dậy.

"Ba" một tiếng vang lớn, hơi thở có mùi tanh tưởi trong phòng có vẻ đặc biệt chói tai.

"A..." Khi Tần Mặc rời đi, Tiếu Dao vẫn còn nhỏ giọng kêu.

Thân thể được giải phóng, cô nhanh chóng vùng dậy vì sợ hắn lại bất chấp xâm nhập bên trong một lần nữa.

Tiểu huyệt ma sát qua lại nhưng vẫn thích nghi được, vừa tách khỏi côn thịt lớn, nơi đó không ngừng run rẩy cùng co rút lại.

Chỉ là nhìn thoáng qua, Tần Mặc dùng hai tay bế Tiếu Dao lên, đặt lại ở vị trí ban đầu.

"A... Mặc thiếu, từ từ, cầu xin anh, từ từ."

Tần Mặc nhìn người phụ nữ trước mặt, nhăn nhăn mày, đột nhiên, cúi đầu ngậm lên đỉnh vú đang run rẩy của cô.

"Ưm..." Đầu vú bị liếm, Tiếu Dao thoải mái đến mức nhắm lại hai mắt, rên rỉ.

Buông eo của cô ra, bàn tay của hắn lại bắt được bên còn lại, nhẹ nhàng xoa nắn.

~~~
 
Chương 173: Tỉnh lại! Tôi muốn thao cô 5


Rất nhanh, âm thanh ăn vú "Tấm tắc" truyền tới từng góc trong phòng.

Tiếu Dao thường cong người rên rỉ vài tiếng, đôi tay ôm cổ Tần Mặc, thuận tiện cho hắn ăn vú mình.

Không thể phủ nhận kỹ thuật liếm mút của hắn càng ngày càng tiến bộ.

Trong vòng một phút ngắn ngủn, thân thể Tiếu Dao đã bắt đầu khô nóng lên, cũng không quá kháng cự chuyện vừa rồi.

Từng đợt tê dại từ đầu vú truyền đi khắp toàn thân, tiểu huyệt bắt đầu chảy ra dâm thủy róc rách.

"Ưm..." Lại một đợt dâm thủy chảy ra, Tiếu Dao càng nâng người lên rên rỉ.

Hai chân kẹp chặt, chậm rãi cọ xát, giống như muốn tìm kiếm nhiều thứ hơn.

Tần Mặc phun ra một bên vú phấn hồng, vươn đầu lưỡi liếm lên, mới dời đi mục tiêu, cắn lên một bên khác.

"A... A..." Hai bên vú đều bị hắn bắt lấy xoa nắn, Tiếu Dao chỉ có thể nắm lấy bả vai Tần Mặc.

Khi động tình, hai bàn tay cô bấu víu sau lưng hắn để lại dấu tay màu hồng nhạt.

"Mặc thiếu, thoải mái! Ưm... Mặc thiếu ăn vú làm Dao Dao thật thoải mái! A..."

Tình dục dâng lên, khuôn mặt nhỏ vừa rồi trắng bệch vì bị 'anh em' của hắn dọa chậm rãi hồng nhuận lên.

"A... Mặc thiếu, Dao Dao rất thích anh... A..." Tiếu Dao còn chưa nói xong, vú phải lại bị hắn cắn mạnh một cái làm cô bị đau phải kêu to lên một tiếng.

Tiếu Dao ngơ ngác không biết đã xảy ra chuyện gì liền ngẩng lên đầu nhìn thoáng qua.

Người ở bên trên vẫn đang ăn vú như cũ, hai tay cũng dùng lực giống lúc nãy, không có gì bất đồng.

Tiếu Dao hít sâu một hơi, nằm lại trên giường, nhìn trần nhà.

Vừa rồi, mình có nói sai cái gì sao? Ban nãy rõ rang là cắn để trừng phạt cô mà, cho dù là động tình, cũng không thể mạnh mẽ được như vậy.

Nhớ tới lời mình vừa nói ban nãy, Tiếu Dao ho nhẹ.

"A..."

Khi cô vẫn đang suy nghĩ lại chuyện vừa rồi, vú phải lại bị cắn một ngụm, đau!

Biết mình phân tâm, đã chọc giận hắn, Tiếu Dao đột nhiên phản ứng lại, tiếp tục bắt lấy đầu vai đầu.

Nhưng Tần Mặc giống như không muốn tha thứ cho cô vậy, đột nhiên đỡ côn thịt, lại lần nữa để ở trước hoa huyệt, không dừng lại một giây, động tác liền mạch dứt khoát, dùng sức đỉnh vào.

"A..." Quá sâu!

Cảm giác tê rần này, Tiếu Dao hoàn toàn không có cách nào để miêu tả.

Cúng có chút muốn, nhưng sự tình tới quá đột nhiên, kích cỡ của côn thịt lớn và tiểu huyệt không phù hợp với nhau, vẫn có chút không thích ứng được.

Tiếu Dao bắt được bờ vai của hắn, chuẩn bị tốt để đưa vào trong.

Cô lo sợ nhắm mắt lại, rên rỉ, hít thở sâu, đợi vài giây, không cảm nhận được động tác của hắn, chậm rãi mở mắt.

Đối diện với ánh mắt không rõ hỉ nộ ái ố của Tần Mặc, Tiếu Dao luống cuống hoảng loạn, tiểu huyệt run rẩy từng đợt.

"Muốn cho tôi bắn nhanh đến như vậy?" Đè nén cảm xúc, hắn lạnh lùng hỏi.

"Không phải, đương nhiên không phải!" Tiếu Dao thật sự khổng hiểu nổi người trước mặt, chỉ có thể dùng sức lắc đầu.

Muốn thao huyệt liền thao đi, dù sao cô cũng không ngăn cản, nhưng vấn đề là mình muốn việc đó xảy ra một cách bình thường, không sát khí, không mạnh bạo.

Giống như lúc nãy hắn giúp cô ăn vú, cũng có thể ôn nhu đúng không?

"Hơn nữa, tôi còn muốn nói, vừa rồi không phải là muốn nói thích anh, mà là nói thích anh ăn..."

"Ý cô là không thích?" Tần Mặc trầm giọng đánh gãy lời nói của Tiếu Dao.

Hắn nhăn nhăn mày, cũng không biết vì cái gì cô lại muốn để ý loại chuyện cỏn con này, không phải cứ cắm rồi lên đỉnh là được, không phải sao?

Lúc này trong mắt Tiếu Dao, Tần Mặc còn khó đoán hơn nữa.

"Thích, thích nha! Sao có thể không thích?" Chỉ là trong nháy mắt, cô đột nhiên gật đầu.

~~~
 
Chương 174: Tỉnh lại! Tôi muốn th*o cô 6


Chương 174: Tỉnh lại! Tôi muốn thao cô 6

Bỗng nhiên Tiếu Dao giống như đã nghĩ tới cái gì đó, ngơ ngác hỏi câu ngay cả chính mình còn cảm thấy không thể nói ra.

"Mặc thiếu, anh... Không phải anh đã thích tôi rồi?"

Tiếu Dao thề chỉ có mấy người nóng đầu mới dám hỏi những câu như vậy.

Một câu nghe qua mang theo chút ý đùa, lại làm cô phải trả cái giá cực đắt.

Tần Mặc sẽ không đáp lại lời của cô, chỉ biết dùng hành động thực tế để trừng phạt người không biết nặng nhẹ.

Hắn nhăn mày, rút ra côn thịt, dùng hết một phần ba lực toàn thân thọc sâu vào bên trong âm đạo.

"A..."

Tiếu Dao còn chưa kịp phản ứng, lần thứ hai, lần thứ ba, lần thứ tư tập kích đua nhau mà đến, hơn nữa có thể nói giữa các lần ra vào đều không có khoảng cách.

"A, a, a...Mặc thiếu, a... Tôi, tôi không nói giỡn với...A..."

"Tôi không phải...Ưm...Ý là...A, a ha.. Chịu không nổi,...A..."

"Mặc thiếu...A...Chậm một chút...Sau này...Ưm a...A... Đều không...A...Không dám...Xin anh, chậm một chút! A..."

Mỗi một lần đều cắm đến cổ tử cung, Tiếu Dao thật sự sắp hỏng rồi.

Cô cũng không dám nói lung tung, Mặc thiếu là ai chứ, sao có thể thích mình? Cô đúng là thiếu thao mới có thể chọc giận hắn lúc này?

Tiếu Dao biết mình thật là thiếu thao.

"A... Ưm a... A, a... Ư..."

Tiểu huyệt hung hăng run rẩy vài cái, một dòng dâm thủy chảy ra, cuối cùng cơ thể đã chậm rãi thích ứng được một tí.

"A...Mặc thiếu...A ha...Thao tôi... Ưm... Làm tôi...Mặc thiếu...Sướng quá! Ưm...A, a..."

Tiếu Dao phát hiện mỗi một lần tình dục dâng lên, cô liền thích nói lời thô tục, hơn nữa nếu càng nói thêm, hình như dần dần sẽ có nhiều cảm giác thoải mái hơn.

"Nóng quá! A... Côn thịt lớn nóng bỏng quá! A, a... Làm cho Dao Dao... Ưm a... Tiểu huyệt sướng quá... A..."

Tần Mặc tách hai bàn tay đang nắm lấy vú của Tiếu Dao, tay hắn vươn lại đây, một bàn tay cũng không thể phủ toàn bộ vú, cúi đầu ngậm lên phấn môi, dùng sức liếm mút trong khoang miệng của cô.

Côn thịt đang hung hăng thao huyệt, tay to đem vú xoa ra đủ loại hình dạng, đầu lưỡi cũng không buông tha bất kì chỗ nào.

Dưới sự tác động ướt át của hắn, Tiếu Dao rất nhanh liền đạt tới cao trào lần đầu tiên.


"A...A...A..." Vừa run rẩy rên rỉ, dâm thủy từ trong tiểu huyệt từng đợt chảy ra.

Theo động tác thọc vào rút ra của dương vật, dâm thủy đã làm ướt khăn trải giường.

"Ưm..." Tiếu Dao cuộn ngón chân, bấu víu đầu vai của Tần Mặc, ngẩng đầu khẽ gọi, toàn thân cứng đờ.

Tần Mặc dùng sức đỉnh vào, dâm thủy trong nháy mắt trào ra cọ rửa bên trong âm đạo.

Tiểu huyệt gắt gao bao vây lấy dương vật lớn, một chút khe hở đều không có.

Đột nhiên xảy ra tắc nghẽn, âm đạo vừa qua cao trào liền bị trướng làm cho Tiếu Dao hoảng sợ.

"Mặc, Mặc thiếu, ưm..."

Vốn đang cho rằng hắn muốn bắn, không nghĩ tới côn thịt lớn để nguyên ở nơi đó, một chút động tĩnh cũng không có.

Tiếu Dao mới vừa đình trệ hơi thở, Tần Mặc lại buông cô ra, "Ba" một tiếng, rút dương vật ra từ bên trong âm đạo.

"A..." Tiểu huyệt từng đợt co rút lại, đem toàn bộ dâm thủy bên trong lấy ra.

Ánh mắt dừng lại một lát trên tiểu huyệt lúc đóng lúc mở, hắn lại đỡ côn thịt thọc đi vào lần nữa.

"A ha..." Cao trào vừa qua khỏi, âm đạo cũng đủ ướt át nhưng Tiếu Dao lại cảm thấy côn thịt lại trướng thêm không ít.

Cúi đầu nhìn dương vật của mình đang dần thay đổi hình dạng ở trong bụng nhỏ của cô, ánh mắt của hắn lại nhuốm đen lần nữa.

~~~
 
Chương 175: Không phải trực tiếp c*m vào là xong việc sao?


Tiếu Dao thề, từ nay về sau cô sẽ không nói năng lung tung.

Mặc thiếu chính là ác ma, sau một lần bắn tinh hắn chỉ bố thí cô 40 phút, sau đó lại lăn lộn thêm ít nhất một tiếng rưỡi.

Mà người trên giường đã bị lăn lộn hơn một giờ hắn mới ôm chặt cô, đem toàn bộ tϊиɦ ɖϊƈh͙ bắn ở bên trong.

Không biết sau vài lần cao trào, Tiếu Dao đã sớm chết lặng, bên dưới lại trướng, không phân biệt được gì nữa.

Toàn thân không có chút sức lực, ngay cả việc đẩy hắn ra Tiếu Dao cũng không có hơi để làm.

Cô vẫn luôn bị hắn đè nặng như vậy, cho đến khi sắp tắt thở hắn mới rời đi.

Toàn thân Tiếu Dao được giải phóng giống như được sống lại lần nữa, nhắm mắt hít thở từng ngụm lớn.

Đột nhiên cảm giác cơ thể như đang bay trên không, cô lại mở mắt ra.

"Mặc, Mặc thiếu." Giọng nói khàn khàn vừa ra chưa được bao lâu, cả người lại bị ném vào bồn tắm.
Ngay sau đó hắn cầm lấy vòi sen, cúi xuống giúp mình rửa sạch bên dưới.

Tình huống như vậy Tiếu Dao đã sớm lường trước được, Mặc thiếu là một người đàn ông khôn khéo ranh mãnh, hắn sẽ không bao giờ cho phép mình mang thai con của hắn.

Mà từ trước đến nay Tiếu Dao cũng không nghĩ tới muốn mang thai con của ai, bất quá là muốn tϊиɦ ɖϊƈh͙ của bọn họ sau đó nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ thôi.

Không có biện pháp cự tuyệt, cũng không đủ sức để cự tuyệt, Tiếu Dao mềm mại ghé vào trên bồn tắm tùy ý hắn hành động.

"Ưʍ... A..."


Mặc thiếu dùng miệng, cảm giác này tuyệt đối không thể so với tao huyệt được, nhưng Tiếu Dao thật sự không còn chút sức lực, chỉ có thể theo thói quen tính mà tiếp thu tất cả.

Còn may, Mặc thiếu phục vụ chỉ có đỉnh, xong việc hắn giúp cô lau sạch người, lau khô, còn tự mình ôm cô quay lại trên giường.
Đôi khi Tiếu Dao cũng có suy nghĩ, nếu không có màn tra tấn vừa rồi, nếu hai người bọn họ là một cặp, chắc cô sẽ cảm thấy rất hạnh phúc.

Khi Tần Mặc vừa xoay người rời đi, Tiếu Dao đột nhiên thấp giọng kêu một tiếng.

"Mặc thiếu." Cô chậm rãi mở hai mắt.

Tần Mặc xoay người nhìn người trên giường, hiện tại trên dưới toàn thân của hắn chỉ vây quanh một cái khăn tắm.

Dưới khăn tắm còn phồng lên một cái lều lớn, Tiếu Dao vừa mới phát hiện ra.

Cô ho nhẹ, bị dọa đến không dám nói thêm nữa.

"Cô chỉ có nửa tiếng để nghỉ ngơi!" Tần Mặc phát hiện Tiếu Dao không ổn, nhàn nhạt nói, lại lần nữa xoay người rời đi.

Chỉ có nửa giờ nghỉ ngơi? Tiếu Dao nhíu mày, tỏ vẻ hoàn toàn nghe không hiểu.

Mặc thiếu không phải lại muốn tra tấn mình đi? Vừa rồi cô còn muốn nói tiếng cảm ơn với hắn, tuy rằng hắn làm cho tiểu huyệt bị thao đến sung đau nhưng cô vẫn cảm nhận được sự ôn nhu trong lòng bàn tay của hắn.
Nếu là một kẻ không xem cô là con người, hắn không có khả năng giúp cô lau mình cẩn thận, còn bế mình vào lại bên trong ổ chăn ấm áp.

Tiếu Dao không nghĩ tới lời cảm ơn còn chưa ra khỏi miệng lại cảm thấy sợ hãi lần nữa.

Muốn bò dậy hỏi một chút, nhưng nửa tiếng sau không biết rốt cuộc mình sẽ bị trừng phạt như thế nào, ít nhất khi biết trước cô cũng có thể chuẩn bị tâm lí.

Ngoại trừ tiếng nước chảy từ trong nhà tắm, bên trong phòng rất an tĩnh.

Có thể là câu nói cuối cùng của hắn đã làm cho Tiêu Dao vốn dĩ rất mệt rất muốn ngủ lập tức tỉnh như sáo.

Ông trời ơi! Có thể nói cho cô biết lát nữa sẽ gặp phải loại chuyện gì không?

Nếu còn muốn thao cô Mặc thiếu cũng không cần đi tắm rửa, côn ŧɦịŧ đã cứng như vậy chi bằng trực tiếp cắm vào đi không phải xong việc sao?
Tiếu Dao cũng không cho rằng lúc này hắn sẽ lựa chọn thương tiếc mình, cho cô nửa tiếng để nghỉ ngơi.

Vậy điều gì sẽ chờ đợi mình đây?

~~~
 
Chương 176: Dán chặt vào tiểu tao huy*t!


Trong phòng tắm vẫn luôn truyền ra tiếng nước không ngừng, thời gian chậm rãi qua đi, Tiếu Dao cũng càng thêm khẩn trương.

Đúng nửa tiếng sau, cô vẫn luôn lăn qua lộn lại, mở to mắt, ngay cả nằm cũng trong tâm thế bất an, lí do chính là trong lòng không yên ổn.

Cửa phòng tắm rốt cuộc cũng mở ra, Tần Mặc lại xuất hiện ở trước mặt Tiếu Dao lần nữa.

"Thay quần áo, hai phút sau lên boong tàu tìm tôi."

Đi đến bên cạnh tủ quần áo, hắn tùy tiện lấy một cái quần đùi, đem trang phục trong tay ném lên trên giường liền xoay người rời đi.

Tiếu Dao đột nhiên ngồi dậy, cô hiểu "hai phút sau" của hắn nghĩa là gì, bỗng nhiên phát hiện điều gì không ổn.

Tại sao lại cảm thấy kì quái khi hắn mang quần đùi? Là... Quần bơi sao?

Cúi đầu nhặt lên hai mảnh vải trên giường, Tiếu Dao không hề hoài nghi trực giác của mình.

Áo tắm? Mặc thiếu chuẩn bị áo tắm cho cô là muốn hai người đi bơi sao?

Trong lòng ẩn ẩn cảm thấy không ổn, nhưng mệnh lệnh "hai phút" của hắn làm cho Tiếu Dao không muốn chậm trễ dù chỉ một giây.

Từ bên trong chăn chui ra, cô vội vội vàng vàng lấy hai mảnh vải mang kiểu gì cũng không xong, nhanh chóng chạy đi ra ngoài.

Du thuyền rất lớn, Tiếu Dao cũng biết vị trí mình đang đứng, còn có thể đoán được boong tàu ở đâu.

Nhưng mà tính trước tính sau cũng phải dùng ít nhất sáu bảy phút, hai phút ngay cả mặc quần áo cũng không đủ, đừng nói là chạy tới.

Dọc theo đường đi, Tiếu Dao không nhìn thấy bất kì một người nào, cho đến đi vào trong boong tàu chỉ thấy bóng dáng cao lớn kia ngồi ở trên ghế dài.

"Mặc thiếu." Tiếu Dao thở phì phò, dừng lại bên cạnh Tần Mặc.

Quay đầu lại nhìn người đứng phía sau bể bơi, Tiếu Dao ngẩn người, không tự giác bước về phía trước nửa bước.

Việc xảy ra vào ngày hôm qua vẫn còn rõ ràng ở trước mắt, bây giờ cô vẫn còn chứng sợ nước.

Người đàn ông tay cầm ly rượu nhìn vào biển rộng xa xăm, nâng nâng cái ly trong tay, nhấp nhẹ một ngụm rượu vang đỏ.

Không thể phủ nhận Tần Mặc là soái ca hiếm có, mặc kệ nhìn từ góc độ nào đều chỉ có hai chữ ĐẸP TRAI!

Đẹp đến đất trời đảo điên, thần tiên ghen tị, người đời ngước nhìn! Thậm chí có thể nói là "Tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả"*.

*Để tán dương một người tài năng, hoàn hảo toàn vẹn: Đời trước không có ai, đời sau cũng sẽ như vậy.

Dù sao Tần Mặc chính là người đẹp trai nhất mà Tiếu Dao từng gặp.

Đương nhiên cũng có người không cho rằng như vậy bởi vì một đám cháu trai bên ngoại của hắn đều đẹp đến xuất chúng, đặc sắc đủ loại.

Ngay cả Nhất Phi luôn ở bên cạnh mình cũng đều rất tuấn tú, không thể bắt bẻ được.

Nhưng mà Tiếu Dao vẫn cảm thấy Tần Mặc đẹp trai nhất, chỉ là cảm giác thôi, không giải thích được.

Làn da trắng nõn, ngũ quan hoàn mỹ, thân hình cao lớn cường tráng, chỉ cần nhìn cặp chân kia cũng để cho người khác suy nghĩ bậy bạ.

Đặc biệt là bây giờ Mặc thiếu không có mang áo, cả người phát ra hơi thở tràn đầy hormone nam tính làm cho Tiếu Dao đang đứng ở bên cạnh đã mềm thành một vũng nước, phía dưới ướt đẫm.

Nghĩ đến thân thể cường tráng này đang rong ruổi ở trên người mình, tiểu huyệt không ướt mới là lạ!

"Ui..." Tiếu Dao nuốt một ngụm nước miếng, lập tức duỗi tay lau miệng.

Nhìn thấy hắn chau mày, cô mới đột nhiên phản ứng lại.

"Thực xin lỗi! Tôi không có cố ý." Hắn vừa xoay người lại Tiếu Dao liền lập tức cúi đầu.

Chưa bao giờ cô dám nghĩ đến việc mình đứng ở bên người hắn còn chưa đến ba phút, quần bơi đã ướt không ngừng, lại còn chảy nước miếng?

Dao Dao tự nhìn lại bản thân đi, mày còn có chút tiền đồ sao? Tiếu Dao bất đắc dĩ tự hỏi chính mình.

"Việc gì phải xin lỗi?" Tần Mặc nhăn mày, thanh âm trầm thấp vang lên.

Nhìn thân hình nhỏ nhắn trước mặt đang sợ hãi rụt rè, máu trên người hắn lại không khống chế được lẫn lộn vào nhau.

Người phụ nữ này chính là độc dược, nhưng hắn càng cảm thấy mình không nên rời đi.

Chỉ muốn xé nát hai miếng vải trên người cô, sau đó lại dán chặt vào tiểu tao huyệt!

~~~
 
Chương 177: Bể bơi PLAY 1


Việc gì phải xin lỗi? Tiếu Dao cũng bị đơ người bởi câu hỏi này.

Đúng rồi, vì sao mình phải xin lỗi? Bởi vì nhìn thấy hắn liền ướt tiểu huyệt, hay là bởi vì ngắm hắn đến chảy nước miếng?

"Cái kia..." Tiếu Dao lại nuốt nuốt nước miếng mới tiếp tục nói: "Mặc thiếu, rất xin lỗi! Tôi đến muộn, hai phút thật sự không đủ, hơn nữa..."

"Du thuyền lớn như vậy, để tìm tới đây cũng cần chút thời gian."

Tiếu Dao vẫn luôn cúi đầu không dám nhìn Tần Mặc, bởi vì cô nói dối.

Vừa rồi câu nói "Thực xin lỗi" kia là vì mình nhìn trộm người khác mới buột miệng thốt ra, nhưng muốn cô thành thật đến vậy sao? Đương nhiên không có khả năng.

"Mặc thiếu, xin hỏi anh muốn tôi đến đây làm...Cái gì?" Mới vừa ngước mắt, Tiếu Dao đã bị ánh mắt Tần Mặc dọa tới rồi.

Cặp mắt kia giống như có khả năng nhìn xuyên thấu vậy, làm cô không được tự nhiên.

Cúi đầu nhìn phía dưới của mình đang lộ ra một nửa "hình cầu", Tiếu Dao ho nhẹ, đứng thẳng người.

Đây là áo tắm hắn chuẩn bị cho cô, ngoại trừ ba nơi quan trọng nhất, chỗ khác cơ bản không che chắn tới.

Tiếu Dao biết thân hình của mình chính là thứ cô luôn kiêu ngạo, còn mặc thành như vậy, cong eo, quá câu hồn!

Tình huống không có gì đặc biệt, tạm thời cô còn không có ý câu dẫn hắn, dù sao cũng không hoàn thành được nhiệm vụ.

Ngẫm lại cũng buồn bực, bị thao nhiều lần như vậy nhưng một chút cơ hội đều không có, thật mệt mỏi!

Vẫn còn may, Mặc thiếu lớn lên rất đẹp trai, điều này còn có chút an ủi với cô.

"Mặc thiếu." Tiếu Dao lại kêu một tiếng, khóe miệng hơi nâng lên: "Chẳng lẽ nói anh muốn tôi đến đây để phơi nắng sao?"


"Cô đã đến muộn vài phút, nhớ không?" Tần Mặc thu hồi tầm mắt, lại cầm lấy cốc nhấp môi thêm một ngụm nữa.

"Đến muộn..." Tiếu Dao nhíu mày: "Năm phút, chỉ được phơi nắng 5 phút."

Muốn phơi nắng năm phút sao? Cũng không phải vấn đề, dù sao cô cũng không thể nào đen hơn chỉ trong năm phút.

"Được, trước tiên tập 50 phút." Giọng nói âm trì của hắn lại vang lên.

"Tập 50 phút? Tập cái gì?" Tiếu Dao cúi đầu nhìn quần áo của mình, hoảng sợ: "Mặc thiếu, không phải anh muốn cho tôi tập... bơi lội hả?"

"Còn gì nữa? Hay là muốn luyện tửu lượng?" Tần Mặc nghiêng đầu nhìn Tiếu Dao, nhướng mày nhẹ.

Ánh mắt kia dường như còn có thêm một tầng hàm nghĩa sâu bên trong.

"Tôi không uống rượu!" Tiếu Dao đột nhiên lắc đầu.

Cô còn muốn nói mình không cần bị thao, ít nhất thì hôm nay không được, cơ thể này sẽ chịu không nổi.

Khi Tiếu Dao kịp phản ứng lại, người đàn ông trước mặt đang nhìn trời xanh biển rộng, trong con ngươi thâm thúy của hắn cũng không có việc cô vừa nghĩ.

Được rồi, Tiếu Dao thừa nhận mình suy nghĩ nhiều, là cô muốn bị thao mới có thể nghĩ đến việc hắn thao mình cả ngày sao?

"Xuống nước, trước tiên tự mình luyện tập." Tần Mặc lại nhắc nhở lần nữa, uy lực không thể kháng cự.

Tiếu Dao quay qua nhìn góc nghiêng của hắn, cắn môi, xoay người đi đến bể bơi ở trước mặt.

Tiếu Dao có thể ở dưới đáy nước trong một lát nhưng không biết ngoi lên để thở, cho nên nín thở một hơi sâu chính là khả năng của cô.

Quay đầu lại nhìn Tần Mặc đang đứng phía sau, Tiếu Dao bất đắc dĩ bắt lấy tay cầm cầu thang dẫn xuống bể bơi, đi xuống từng bước một.

Tại sao Mặc thiếu lại muốn cho cô học bơi? Bởi vì xém chút nữa mình đã chết đuối sao.

Nhưng cô có chết đuối hay có mệnh hệ gì cũng không liên quan đến hắn, tại sao lại bắt cô học bơi?

Không phải là hắn thích thao mình, không muốn đánh mất mình sao?

Tiếu Dao sẽ không bao giờ quên, bởi vì những lời này, cô đã bị thao hơn một giờ, cho nên hiện tại nào dám suy nghĩ miên man?

Học đi học đi, có huấn luyện viên đẹp trai như hắn cũng không tệ, dù sao cô cũng không từ chối được.

~~~

 
Chương 178: Bể bơi PLAY 2


Hai chân mới vừa chạm tới nước, Tiếu Dao vui mừng phát hiện được thì ra bể bơi này có hệ thống tự giữ ấm, chỉ hơi nóng một chút, ấm áp, rất thoải mái.

Nhìn hung thần đứng trước mặt, Tiếu Dao mím môi tiếp tục đi xuống.

Tắm suối nước nóng là ý kiến không tệ, chỉ tiếc rằng bể bơi này quá sâu, cô căn bản không thể chạm tới đáy.

Hắn vẫn đưa lưng về phía cô không nhúc nhích, giống như tượng điêu khắc.

Tiếu Dao lo lắng mình sẽ bị trừng phạt, bấu víu lấy tay cầm inox từng bước xuống hồ, cơ thể bắt đầu chìm xuống, chân loạng quạng đạp lung tung trên mặt nước.

Nhìn qua cũng không tệ, nhưng mà tập qua loa như vậy thật sự có thể qua mặt hắn được sao?

Biết rõ tập luyện kiểu này sẽ không đạt được yêu cầu của Tần Mặc nhưng Tiếu Dao vẫn không dám buông tay.
Nhìn quanh bốn phía cũng chỉ có tay cầm này là gần nhất, các thang cuộn cách xa nhau như vậy, cô cũng không tin tưởng vào việc mình có thể bơi qua bên kia.

Tiếu Dao rất muốn nói "Huấn luyện viên, mau tới đây đi, nếu muốn tôi thật sự nghiêm túc tập bơi, đừng nói là 50 phút, năm phút cũng không nổi".

Tần Mặc ngồi ở chỗ kia, không có một chút động tác dư thừa, thật lạnh lùng.

Cho đến khi uống hết hai ly rượu vang đỏ, hắn mới đứng lên.

Tiếu Dao vẫn luôn theo dõi hành động của hắn, nhìn thấy hắn có động tĩnh liền lập tức buông thang cuộn ra.

Chết thì chết, ít nhất cô cũng có thể bơi tới thang cuộn đối diện, bằng không nếu vẫn luôn ngồi xổm ở đây, không chết đuối cũng bị hắn trừng phạt mà chết.

Lúc Tần Mặc quay đầu lại, cơ thể nhỏ nhắn kia đang ở trong nước, bơi về phía trước.
Không cần quay đầu lại hắn cũng biết vừa rồi cô vẫn luôn ở yên một chỗ, nghe âm thanh có thể đoán được.

Tiếu Dao vùi đầu về phía trước, trong lòng thầm cầu nguyện, chỉ dùng một hơi đã có thể bơi qua cầu thang đối diện.

May quá, trời cao phù hộ, cô lại có thể bắt được tay cầm một cách chính xác.

Tiếu Dao ngoi đầu lên tham lam hút từng ngụm khí.

Một lát sau, rốt cuộc hắn cũng đi đến đây.

"Mặc thiếu thấy tôi tập như thế nào?" Tiếu Dao có chút đắc ý cười nói.

Thật ra cô có rất nhiều sở trường đặc biệt, chẳng qua chỉ là không am hiểu về bơi lội thôi.

Dáng người đó mặc đồ bơi chính là tuyệt đối mê người, tình huống này Tần Mặc cũng không lường trước được.

Bên trong hồ, Tiếu Dao mang mũ bơi, cả khuôn mặt hoàn toàn lộ ra, ngũ quan tinh xảo, làn da trắng nõn, rất thanh thuần, thực mê người.

Dáng người no đủ có da có thịt, quyến rũ như yêu tinh dưới sự bao bọc của áo tắm.

Tiếu Dao lớn lên rất xinh đẹp, đẹp một cách tự nhiên, không cần phải chỉnh thêm bộ phận nào, riêng việc này đã ăn đứt không ít mỹ nữ ngoài kia.

Đặc biệt cô cho người khác cảm giác thanh thuần nhưng diễm lệ, nhưng lại trong sáng như viên ngọc quý, thục nữ như thiên kim tiểu thư danh giá, dễ dàng làm cho đàn ông muốn ngừng mà không được.

"Tiếp tục." Tần Mặc chỉ tùy ý đảo mắt ở trên người Tiếu Dao, đạm mạc nói.

Tiếp tục? Chỉ có hai chữ đơn giản, làm cho tươi cười trên mặt cô tức khắc biến mất.

Thật vất vả mới qua được bên đây, lại muốn mình liều mạng bơi trở về?

Nhìn bộ dạng một chút cũng không có ý nói giỡn của hắn, Tiếu Dao không dám từ chối.

Hít sâu một hơi, buông ra ống thép trong tay, ngâm mình xuống nước nhanh chóng bơi qua bên kia.
Nhìn thân thể nhỏ xinh linh động dưới nước, hai tròng mắt của hắn đã đen thui.

Lần này lại không may mắn như ban nãy, Tiếu Dao đã sờ được vách bể bơi, lại không bắt được lan can trong tưởng tượng.

"Mặc... Mặc thiếu." Cái đầu nhỏ đã ngoi lên mặt nước, dùng sức trừng mắt.

Còn không chờ Tiếu Dao phân tích được tình huống lúc này, cả người lại tiếp tục chìm xuống.

"Mặc..." Nói thêm một chữ sẽ uống nước đến no, cô thức thời ngậm miệng lại, cơ thể dần dần đi xuống đáy.

~~~

 
Chương 179: Bể bơi PLAY 3


Sau khi ngoi lên ngụp xuống vài lần, Tiếu Dao vẫn không tìm thấy thang cuốn chỉ cách cô hai mét đổ lại.

Có lẽ nếu không phải vì việc xảy ra ngày hôm qua, hôm nay cô sẽ không hoảng loạn như vậy.

Hôm qua xém chút nữa đã bị chết đuối hai lần, hôm nay nếu không phải Tần Mặc tự mình ra lệnh, có đánh chết cô cũng không xuống nước.

Trong lòng hoảng hốt, bây giờ dù muốn bơi cũng không có cách nào làm được.

"Mặc thiếu..." Trong đầu giờ chỉ nhớ rõ trên bờ vẫn còn Tần Mặc đang đứng, Tiếu Dao không quên kêu cứu.

Mau tới cứu người, cô thật sự chịu không nổi nữa.

"Ào ào" một tiếng, khi Tiếu Dao lại bị sặc nước lần nữa, Tần Mặc thả người nhảy vào trong nước.

Mặc thiếu, cứu mạng!

Cảm giác cái chết đã gần kề làm cho trong lòng Tiếu Dao thực hoảng sợ, tình huống lúc này lại quay về giống như hôm qua.
Nhưng Mặc thiếu không phải đang giám sát mình sao? Tại sao hắn còn chưa bơi tới đây?

"Mặc..." Cô mới vừa mở miệng kêu lên, dưới nước lại vang lên tiếng uống nước "ục ục".

Hai tay hai chân vùng vẫy lung tung, đạp tứ phía, Tiếu Dao đang giãy giụa lần cuối.

Đột nhiên mọi việc xảy ra giống như trong mơ, cô bắt được một cánh tay rắn chắc hữu lực.

Tiếu Dao dùng toàn bộ sức lực bắt lấy cánh tay kia, không ngừng rướn người lên, muốn tìm kiếm không khí mới mẻ, đồng thời bảo vệ được cái mạng nhỏ của mình.

Lực tay của phụ nữ luôn yếu ớt như vậy, Tần Mặc tựa hồ có thể cảm nhận được sợ hãi trong lòng cô.

Trong một khoảng thời gian ngắn như vậy, hắn cũng không nghĩ tới cô đã hoảng sợ đến mức này.

Tay hắn ôm eo nhỏ của Tiếu Dao, tùy ý để cho cô ôm cổ mình bò hướng lên trên.
Bắt được cánh tay của hắn, cô không ngừng hướng lên trên ôm chặt cổ muốn vươn lên khỏi mặt nước.

"Ha." Rốt cuộc có thể tiếp xúc với không khí, Tiếu Dao liều mạng hô hấp.

Trong tầm mắt của hắn, hai con thỏ kia đang phập phồng lên xuống theo từng lần hô hấp của cô, luồng khí nóng bỏng áp bức từ lồng ngực lên đến não.

Hắn nhăn mày, hơi thở ngày càng nặng nề.

Tiếu Dao hít thở dồn dập, nhịp tim mới chậm rãi khôi phục lại như bình thường.

Cảm giác được có hơi thở cực nóng đang phả vào trước ngực mình, cô cúi đầu nhìn lướt qua.

Tiếu Dao ho nhẹ, vươn tay nhỏ ôm ngực, hít một hơi sâu.

"Mặc thiếu, tôi nghĩ bản thân không có năng khiếu cho việc bơi lội, chúng ta có thể chuyển qua học cái khác được không?"


Nghĩ đến việc Nhất Phi từng nói ham muốn của Tần Mặc rất lớn, chút tâm tình buồn bực của cô cũng theo đó mà biến mất.
Rõ ràng hắn chính là con sói háo sắc, chỉ là đẹp trai hơn người khác một chút thôi, tại sao ham muốn lại nhiều như vậy? Vừa nãy xém tí nữa cô đã chết đuối ở trong nước, hắn còn có thể nhìn ngực của mình phát ngốc.

Tiếu Dao nhăn mày, thả hai tay đang ôm ngực ra, nhướn người lại ôm cổ hắn, cơ thể dần dần chìm xuống nước.

Cho đến khi chỉ còn lộ mỗi khuôn mặt, cô mới ngừng lại được, nhìn người đàn ông trước mặt.

"Mặc thiếu."

Tiếu Dao còn chưa kịp nói xong hắn đã cắt ngang lời.

"Tôi dạy cho cô."

Lạnh lùng phun ra ba chữ, Tần Mặc đã bắt được cánh tay của cô.

"Không, tôi không cần!" Tiếu Dao đột nhiên lắc đầu.

Nếu không phải do mải mê ngắm hắn, cô còn tưởng nãy giờ đều là do hắn cố ý.

Đợi cô uống nước no hắn mới lại đây cứu, là muốn dạy mình bơi lội hay là trừng phạt, Tiếu Dao cũng không hiểu rõ lắm.
Sợ lại bị bỏ rơi ở trong nước, Tiếu Dao ôm Tần Mặc gắt gao, ngay cả việc hai vú đã kề sát cằm của hắn cô cũng không phát hiện ra.

"Mặc thiếu, tôi không biết tại sao anh lại muốn tôi học bơi, nhưng tôi khẳng định với anh hôm nay không học được."

"Xin anh buông tha tôi được không? Hoặc là... Ngày mai tôi lại ra đây học, anh nói... Được không?"

Tiếu Dao trừng lớn đôi mắt tròn xoe nhìn Tần Mặc, một bộ dạng chỉ muốn cầu xin.

~~~

 
Chương 180: Bể bơi PLAY 4


Cảm giác hơi thở của hắn càng ngày càng kỳ quái, Tiếu Dao mới phản ứng lại, cúi đầu nhìn thật cẩn thận.

"Xin, xin lỗi! Tôi không cố ý." Cơ thể lại trượt xuống lần nữa nhưng cô lại không có dũng khí để ôm hắn.

Tiếu Dao thật sự không nghĩ tới hai vú của mình đã chặn đường hô hấp của hắn...

Đây là dụ hoặc quyến rũ trần trụi, còn nói xin lỗi hắn, nghe có chút thật trân nào không?

Nhưng mà lời nói đã ra khỏi miệng cũng không có cách nào thu lại được, như bát nước đổ đi.

Tiếu Dao ôm cánh tay hắn, thân thể trầm ở trong nước, chỉ dám trồi cái đầu nhỏ ra khỏi mặt nước, không dám nhìn hắn một cái.

"Muốn học hay không?" Hắn lại buông ra một câu nói không lạnh không nóng.

"Tại sao lại muốn tôi học?" Tiếu Dao lẩm bẩm trong miệng.

Không biết bơi thì cứ mặc kệ cô tự sinh tự diệt đi, quan tâm như vậy, không phải là đã yêu mình rồi?

Trong lòng có oán giận, cũng có hoài nghi, dù có đánh chết Tiếu Dao cũng không dám nhìn người này bởi vì ánh mắt của hắn thật là đáng sợ.

Tần Mặc cũng không thèm đáp lại câu hỏi vừa rồi, chỉ dùng một tay nâng người cô sau đó ném lên bờ.

Là ném đó, N É M, không có ai giải thích được một khi hắn dùng toàn bộ sức lực sẽ mạnh như vậy.

"A!" Tiếu Dao khẽ gọi, đã bắt được tay cầm của thang cuốn, cuối cùng cũng có chút an tâm.

Nhưng không lường trước được giây tiếp theo, người đàn ông phía sau lại kéo xuống quần bơi hình chữ Đinh (丁) của cô .

"Mặc thiếu." Tiếu Dao giật mình, muốn kéo quần về vị trí cũ, xoay người lại nhìn hắn: "Anh muốn làm gì?"

Ở đây chính là ngoài trời, trên du thuyền đâu chỉ có mình bọn họ, còn có Quân tứ thiếu, ít nhất cũng có thêm vài người cấp dướii.

"Nếu có thời gian rãnh như vậy thì làm cái khác đi."

Lời nói vừa dứt, ngón tay thon dài của hắn đã bao trùm lên vải dệt che chắn nơi riêng tư, một ngón tay khác mượn sự hỗ trợ của nước thọc vào.

"A..." Tiểu huyệt lại bị tập kích lần nữa, Tiếu Dao rên rỉ thống khổ.

"Không!" Cô thử xoay người tránh khỏi đụng chạm của hắn, lại phát hiện ra sức của mình căn bản không thấm tháp vào đâu: "Mặc thiếu, không cần!"

Ngón tay đã vào được bên trong chậm rãi luật động, thọc vào rút ra làm cho cô dâm đãng rên lên hai tiếng.

"Ưm... Không cần!" Tiếu Dao dùng sức vặn vẹo cặp mông nhằm đẩy ra ngón tay của hắn.

Nếu không phải sợ mình sẽ chìm xuống lần nữa, cô đã dùng hai tay đẩy người hắn ra.

"Mặc thiếu, không cần! Xin anh đó... Ưm... A... Đau... Không cần!"

Tiếu Dao xin tha cũng không chạm được đến chút lòng thương tiếc của hắn.

Tần Mặc đã sớm không quen nhìn phong cảnh tốt đẹp bị che bởi mảnh vải xấu xí kia, vừa rút ngón tay ra, huyệt thịt no đủ liền hiện ra trong tầm mắt hắn, không tệ.

"Mặc thiếu, xin anh! Dừng... Dừng lại... Ưm... Đợi lát nữa có người... A... đến đây... Làm sao bây giờ?"

Tiếu Dao mới vừa rút bàn tay ra muốn đẩy hắn ra phía sau, Tần Mặc đã lanh tay lẹ mắt bắt được, giữ chặt hai tay cô.

Tốc độ thọc vào rút ra của hắn còn nhanh hơn.

"Tôi học...ưm...Mặc thiếu... Đột nhiên tôi muốn học bơi lội... A... Ít nhất sau khi học xong cũng sẽ không... A... Liên lụy đến Tứ thiếu."

"A... Là do tôi không ngoan... A ha... sẽ học thật chăm mà... Xin anh... Dạy tôi đi... Mặc thiếu... ưm..."

Tiểu huyệt sắp lên đỉnh dưới tác động của ngón tay hắn nhưng Tiếu Dao không nghĩ nhiều đến như vậy.

Nếu như bị rất nhiều người nhìn cảnh mình bị thao, cô không còn mặt mũi nào sinh hoạt bình thường những ngày sau nữa.

Một cái tay khác cũng buông tay cầm thép ra, bắt được cánh tay của Tần Mặc, cô nhẹ nhàng xoay người lại.

Cũng may hắn không ngăn cản hành động của cô, ngón tay đã trượt khỏi tiểu huyệt từ lúc Tiếu Dao lật người.

~~~
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top