Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Tình Đầu Là Em

Chương 40: Tôi Được Tỏ Tình


"Dục Thần! Lấy cho em cái quần...!"

Nói xong sau đó, tôi vội áp vào tai để nghe động tỉnh bên đó

Nhưng là ngoài tiếng thở khe khẽ của chị ta thì tôi không nghe được gì cả

Mắt thấy Lâm Dục Thần bước ra, tôi vội vàng lên tiếng

"A lô?... a lô??"

"Sao vậy? Là ai điện thế?"

"Là Nhã Yên Ninh! Kì lạ... điện thoại sao mà không chịu nói chuyện gì hết!"

Tôi đưa điện thoại cho lão, cười sung sướng rồi cầm lấy khăn của lão đưa để lau mặt.

"Sao? Chị ta nói gì thế?"

"Cô ấy tắt máy rồi!"

Tắt máy?

Haha! Chắc chị ta nghe được câu của tôi nói rồi?

Ahihi! Vui quá đi mất

Vừa cười vừa lau mặt, đột nhiên trực nhớ đến lão vẫn còn ở đây. Tôi vội ngưng cười lại ném cái khăn vào tay của lão nói

"Lau xong rồi! Em về phòng đây"

"Anh chưa có cho em về mà?"

"Lâm Dục Thần! Anh còn muốn cái gì nữa đây?"

Tôi tức giận trừng mắt nhìn lão nói. Rõ ràng hồi sáng là lão hung dữ trước với tôi mà, là lão bỏ đi trước mắt tôi mà?

Bây giờ lão lại vậy?

"Anh chỉ muốn hỏi! Tại sao lúc sáng em lại không chịu theo anh về nhà? Mà lại còn cãi lời của anh?"

Lâm Dục Thần một tay nắm chặt lấy tay tôi, tay còn lại đưa lên xoa đầu, mắt nhìn thẳng tôi, trầm thấp nói

"Thì cũng không phải là tại anh hay sao?"

"Hửm?"

"Thì là tại... tại, rõ ràng là anh nói ở nhà sẽ không đến xem trận đấu! Thế tại sao hôm nay anh lại đến cùng Nhã Yên Ninh?"

"Lí do chỉ có vậy?"

"À...ừm!"

"Chỉ là anh muốn đến xem em làm gì thôi!"

"Lâm Dục Thần! Anh có bị hâm không vậy? Em đến để cổ vũ cho đội bóng rổ của trường thôi!"

"Vậy tại sao cổ vũ xong rồi em lại đi với Thẩm Kình?"

"Là tại anh! Ngay từ đầu không phải em đã nói là em rất ghét Nhã Yên Ninh hay sao? Vậy mà anh lại đi với chị ta đến trường, lại còn đi ăn này nọ?"

"Lâm An Di! Em đang ghen?"

"Không phải ghen! Rõ ràng hôm qua em đã nài nỉ anh như vậy mà anh lại không đi, còn Nhã Yên Ninh chỉ nói vài câu thôi là anh đã đi rồi? Em, em chỉ là hơi tức giận thôi"

Tôi né tránh ánh mắt của lão lắp bắp nói

"Thật sự là anh chỉ muốn đến xem em thôi! Còn về Nhã Yên Ninh cũng là do đúng lúc cô ấy điện thoại rũ anh cùng đi, và nói là đã chờ sẵn ở trường rồi! Vì vậy anh và cô ấy mới xuất hiện cùng nhau!"

Lâm Dục Thần cười, khổ sở nói

"Chỉ có vậy?"

"Hử? Chứ em còn muốn anh nói thế nào nữa đây?"

"Hừ...! Tạm tha cho anh! Bây giờ em về phòng đây!"

"Thật sự là em không ghen?"

"Không!"

"Này! Không phải em nên bồi thường tinh thần cho anh hay sao?"

Cái quái gì bồi thường? Không phải tôi mới là người hao tổn tinh thần nhiều hay sao?

Tôi nghệch mặt nhìn mặt lão càng ngày càng gần, thì...

"An Di? Con ở trong phòng của Dục Thần à? Sao bây giờ còn chưa về phòng mình mà ngủ?"

Một tiếng cắt đứt không khí lãng mạng

"Vâng! Bây giờ con về phòng liền!"

Tôi thầm cười trong lòng...

Mẹ ơi! Con yêu mẹ quá đi!

Tôi bỏ lại gương mặt đen thui ở sau lưng, quay đầu đi về phòng

Tôi vừa đi vừa nghĩ

Nếu tôi nói là tôi ghen! Nếu tôi nói là tôi yêu lão! Nhưng mà nếu lão từ chối thì thế nào?

Khỏi nói cũng đã biết kết quả...

Nhục!

Có khi còn phá vỡ cái tình cảnh hiện giờ....

Hôm sau đến trường, nhìn thấy Nhã Yên Ninh

Mắt thì đen như gấu trúc, sắc mặt thì tiều tụy. Không còn là Nhã Yên Ninh xinh đẹp ngày nào

Haha! Thật sự là lòng tôi vui sướng biết bao...

Sau cuộc cãi vả với lão rồi lại làm hòa, ngày ngày cứ thế trôi qua

Đến ngày sinh nhật của Thẩm Kình! Tôi tặng cho cậu ta một chiếc đồng hồ rất đẹp

"Tặng cho cậu! Chúc cậu sinh nhật vui vẻ!!"

Kèm theo là nụ cười tươi tắn của tôi

"Cảm ơn cậu! Cảm ơn cậu đã đến sinh nhật của tôi!"

"Haha! Khách sáo quá rồi đấy! Mà này, sinh nhật của cậu, cậu không có mời ai nữa à?"

"Ừm! Tôi mời chỉ có một mình cậu...!"

"Thật á? Vậy... vậy bây giờ chúng ta đi đâu đây?"

"Đi ăn! Tôi đã đặt chổ rồi!"

Sau khi đến nơi, chổ mà cậu ta đã đặt

Tôi liền không khách khí mà gọi món, không khách khí mà chiến đấu với các món ăn

"Cậu đúng là heo mà!"

"Heo cái đầu cậu! Mới ăn có một chút mà đã nói tôi là heo rồi?"

Chiến đấu xong thì tôi và cậu ta đi dạo vòng vòng ở công viên

"Này! Lâm An Di!"

Đột nhiên Thẩm Kình ngừng bước lại, nhẹ giọng nói

"Hả?"

"Tôi có chuyện này muốn nói với cậu!"

"Chuyện gì vậy?"

Thẩm Kình hít một hơi thật sâu, sau đó thấp giọng nói

"Tôi... tôi thích cậu! Cậu có thể làm bạn gái của tôi không?"
 
Chương 41: Bại Lộ


"Tôi... tôi thích cậu! Cậu có thể làm bạn gái của tôi không?"

Lời vừa phát ra, tôi lập tức đơ người, cậu ta tỏ tình với tôi?

Trời ạ

Quả thật là cậu ta thích tôi

Nhưng là, bây giờ tôi rất là rối bời, trong đầu thì đang sắp xếp lại từ ngữ để từ chối cậu ta

"Thật xin lỗi! Thẩm Kình. Tôi chỉ xem cậu như bạn bè mà thôi"

Tôi chớp chớp mắt nhìn cậu ta nhẹ giọng nói

"Tại sao? Cậu không thích tôi à?"

Lúc này, giọng của Thẩm Kình đã không còn vẻ hay đùa cợt nữa, mà thay vào đó một chút bình tĩnh pha lẫn một chút khó hiểu

"Đúng vậy! Tôi không thích cậu. Tôi đã thích người khác rồi, à mà không"

Tôi ngước mặt nhìn cậu ta, nhẹ cười

Không hiểu sao nghĩ tới Lâm Dục Thần, bây giờ lòng tôi đã trở lại bình thường. Không còn cảm giác khó xử nữa, mặc dù biết, nói ra lời này sẽ làm người con trai trước mắt tổn thương

"Không phải là thích nữa! Mà là, tôi thật sự đã yêu người đó rồi"

"Ra là vậy"

Thầm Kình khẽ cười, nhìn về phía trước không nói gì

Cậu ta không nói, tôi cũng không nói

Qua một lúc lâu

"Lâm An Di! Cậu có thể cho tôi biết, người cậu yêu là ai không?"

Hả?

"Chuyện này"

Tôi khó xử nhìn cậu ta, bây giờ nên nói thế nào đây?

"Sao? Không nói được à? Hay là để tôi nói ra giùm cậu nhé? Người cậu yêu có phải là Lâm Dục Thần hay không?"

"Cậu? Sao, sao cậu lại.."

Tôi mở to mắt nhìn Thẩm Kình. Sao cậu ta lại biết người tôi yêu là Lâm Dục Thần?

"Lâm An Di! Bây giờ tôi có một câu hỏi muốn hỏi cậu. Lâm Dục Thần và cậu vốn không phải là anh em ruột, có đúng không?"

Tôi lại tiếp tục đơ người mà nhìn thẳng vào mắt cậu ta, qua một lúc sau mới thấp giọng nói

"Đúng vậy! Tôi và Lâm Dục Thần không phải là anh em ruột. Và đương nhiên người tôi yêu cũng là Lâm Dục Thần!"

"Quả nhiên đúng như dự đoán của tôi!"

"Cậu, cậu biết chuyện này từ khi nào thế?"

Tôi thấp giọng hỏi

"À, là lúc cậu bị bệnh tôi đưa cậu lên phòng y tế"

"Hả? Từ lúc đó cậu đã nghi ngờ rồi à?"

"Ừ! Khi đó tôi đã thấy trong ánh mắt của thầy Lâm rất là tức giận khi mà tôi và cậu ở chung. Lúc đầu tôi cứ tưởng là mình đã nghi ngờ bậy bạ nhưng là bây giờ thì tôi đã rõ rồi"

"À vậy, vậy bây giờ tôi và cậu vẫn là bạn bè chứ?"

Cái khó nhất chính là đây

Tôi thật sự không muốn mất người bạn như cậu ta nha

"Đồ ngốc! Đương nhiên chúng ta vẫn là bạn rồi, chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng được. Tôi biết, chỉ có thể là trách tôi đã đến chậm một bước thôi"

"Cậu, thích tôi từ lúc nào vậy?"

"Chắc có lẽ là từ khi cậu lén lúc đến xem trộm Trương Huy chơi bóng rổ. Hoặc có thể là khi cậu vừa đi vừa cười với bạn xém tí nữa là trượt té cầu thang. Hoặc là khi cậu đứng ở hành lang cùng bạn, còn nhiều lắm, nhiều lắm, nhiều đến nổi tôi cũng không nhớ rõ nữa..."

Tôi bất động lẵng lặng nghe cậu ta nói, lẵng lặng đứng đó nhìn cậu ta

"Đi thôi! Tôi đưa cậu về nhà"

Đôi khi tình yêu nó đến bất chợt, cũng lạ lắm nhưng cũng lại rất có ý nghĩa

Tối đó tôi ngồi trong phòng suy nghĩ về những lời nói của Thẩm Kình

Bỗng tiếng của Lâm Dục Thần kéo tôi về hiện tại

"An Di! Bây giờ em chưa ngủ nữa à?"

Lâm Dục Thần bước vào phòng hướng mắt nhìn tôi hỏi

"Ừ chưa, em đang suy nghĩ một số việc"

"Việc gì? Nói anh nghe được không?"

"Anh thật sự muốn nghe?"

"Ừ"

Tôi nhìn thấy lão gật đầu sau đó thì hắng giọng nói...

"À, hôm nay em được Thẩm Kình tỏ tình"

"Vậy? Bây giờ là em đang ngồi đây suy nghĩ nên trả lời cho cậu ta thế nào à?"

Lâm Dục Thần đen mặt lại, thấp giọng hỏi

"Nhưng là..."

"Lâm An Di! Em đã đồng ý rồi?"

"Em không đồng ý, há! Lâm Dục Thần sao mặt anh lại đen như đít nồi rồi?"

"Em đã từ chối cậu ta rồi à?"

"Đúng vậy"

Lâm Dục Thần đột ngột bước đến, hai tay bê má tôi lên, hôn chụt một cái, rồi cười khen tôi

"Em làm tốt lắm"

"Mà này! Cậu ta biết em và anh không phải là em ruột rồi"

"Kệ đi! Cậu ta không đáng quan tâm"

"Hả? Không đáng quan tâm là sao?"

Tôi khó hiểu nhìn lão

"À, không có gì, vậy thôi, em ngủ đi. Anh về phòng đây!"

Lâm Dục Thần đưa tay xoa xoa đầu cười nói, rồi quay ra cửa

Tôi sửa lại mái tóc bị Lâm Dục Thần làm rối tung lên, tức giận hét với cái bóng lưng

"Này Lâm Dục Thần! Anh đừng có xoa đầu em nữa được không? Cái hành động này làm em cứ liên tưởng đến em là chó không bằng vậy?"
 
Chương 42: Tôi Không Phải Là Em Gái Ruột Của Lâm Dục Thần


"An Di, vậy là mày đã từ chối Thẩm Kình rồi à?"

"Ừ, tao không thích cậu ta, thì đương nhiên là phải từ chối rồi"

Giờ ra chơi tôi, Minh Anh và Phương Thảo ngồi trong lớp bà tám với nhau

"Chậc chậc, mày ác quá, tội Thẩm Kình quá đi"

"Ác cái đầu mày, thấy tội mà đi an ủi cậu ta đi?"

Tôi khinh thường liếc con Minh Anh

Tụi nó mà lâm vào tình cảnh như tôi đi rồi biết, hừ, còn ở đó mà còn chê này chê nọ nữa chứ

"Còn Nhã Yên Ninh? Sao mày không nói thẳng ra..."

"Lâm An Di!"

"Ôi, ôi, mới vừa nhắc là đã tới rồi kìa."

Nghe tiếng gọi, tôi quay đầu ngước nhìn, là Thẩm Kình

Không chấp nhất tiếng cười gê rợn của hai con bạn, tôi nhanh chóng bước ra khỏi lớp

Kể từ khi lần tỏ tình đó, đúng như cậu ta nói. Tôi và cậu ta vẫn là bạn, vẫn cứ trêu chọc, cười nói với nhau

"Đi thôi"

"Hả, đi đâu?"

"Không phải cậu muốn đến thư viện tìm sách để chuẩn bị cho kì thi sắp tới à?"

"À ừ, tôi quên mất, đi... mình đi thôi"

Thời gian đúng là trôi qua rất mau, chỉ còn ba tháng mấy nữa là đến thi học kì một rồi

Mà qua kì thi thì chính là thời điểm quan trọng nhất

Chính là sinh nhật của lão nha. Tới, tới lúc đó tôi sẽ thành thật mà thổ lộ tình cảm của mình với lão

Ha... Ha

"Này, cậu làm gì mà cười như con điên vậy?"

"Điên cái đầu cậu! Mà... này, cậu dự định sẽ học đại học nào?"

Tôi mò mò mấy cuốn sách, hiếu kì hỏi cậu ta

"Chưa có dự định, thời gian còn dài mà!"

"À..."

"Còn cậu thì sao? Chuyện đó, cậu đã nói với thầy Lâm chưa?"

"Tôi chưa nói, nhưng có lẽ một ngày không xa nữa thôi, haha"

"Chưa à, vậy còn cô Nhã thì sao? Đối thủ nặng kí của cậu đấy!"

Thẩm Kình khinh khỉnh cười

"Tôi sẽ tiếp tục tìm cách phá chị ta thôi"

Miệng thì nói vậy, lòng thì thầm nghĩ cầu trời cho tới đó không sảy ra chuyện gì nữa

Sau đó tôi và cậu ta đều im lặng mà tiếp tục tìm kiếm sách ôn thi

Buổi chiều

"Lâm Dục Thần! Anh bị sao vậy?"

Tôi ngồi ở phòng khách xem tivi, mắt thấy lão ngồi đó cứ nhăn nhăn mặt, rồi lại lấy tay xoa xoa mi tâm, bèn vội ngó hỏi

"Anh thấy hơi nhức đầu!"

"Hả? Anh bệnh rồi à?"

Mấy năm trời mà lão vẫn đầu trâu mặt ngựa không thấy hề hấn gì, trời đất, vậy mà ai ngờ bây giờ lão lại đổ bệnh rồi

"Ừ, nhưng không sao đâu"

"Không sao cái gì? Anh ngồi đây đi, em đi mua thuốc cho anh"

Tôi nói rồi đứng dậy chuẩn bị đi ra ngoài mua thuốc và đồ ăn

Bởi vì ba mẹ đã ra ngoài ăn với đồng nghiệp nên hiện giờ, trong nhà không có gì ăn cả, mà Lâm Dục Thần bị bệnh lại không thể nấu ăn được

"Không cần đâu, An Di hay là em xoa trán giúp anh đi?"

Lâm Dục Thần nhẹ giọng nói

"Được, được, anh nằm xuống đi, em xoa cho"

Và thế là, lão nằm đó, tôi ngồi ở dưới đất đưa hai tay lên mà xoa bóp trán cho lão

Đang xoa thì đột nhiên chuông cửa vang lên, ngó thấy lão vẫn đang nhắm mắt

Tôi đứng lên đi ra mở cửa, đập vào mắt tôi là một gương mặt dịu dàng tười cười

"Chị đến đây làm gì?"

"Chị có thể vào nhà không?"

Tôi nhìn Nhã Yên Ninh cười nhìn tôi nói, khó chịu né qua một bên nhường cho chị ta vào

"Dục Thần! Lúc sáng thấy anh không khỏe, em nghĩ anh bị bệnh nên bây giờ em đến xem sao"

Gì?

Ngay cả chuyện lão bị bệnh mà chị ta cũng biết trước tôi nữa à?

Quá thất bại mà

"Lâm Dục Thần, anh bị bệnh thì lên phòng nằm nghỉ trước đi, để em nấu cháo cho anh ăn"

Tôi đứng đó nhìn chị ta ân cần hỏi lão, nhíu mày lên tiếng

"An Di, em có nấu được không đấy?"

Lâm Dục Thần nghe vậy liền khẽ cười hỏi

"Em không biết nấu thì đừng vào, nếu không mẹ mà biết. Lúc đó em sẽ bị ăn mắng đấy"

"À, chắc hai anh em anh cũng chưa có gì ăn phải không? Hay là để em nấu gì đó cho nhé?"

Tôi đựt mặt, đứng đó nhìn lão đi lên phòng

Hừ, Lâm Dục Thần anh lại dám chê bai em trước mắt chị ta à?

Tôi buồn bực ngồi ở phòng khách, một lòng ấm ức, một lòng khó chịu

Nhìn Nhã Yên Ninh nấu cháo rồi đem lên cho lão ăn cả một buổi

Sau đó thì xuống ngồi ở phòng khách với tôi

"An Di! Anh trai em bị bệnh cũng nhẹ. Em không cần phải lo lắng quá"

Tôi không trả lời chị ta, mà nhìn chằm chằm vào tivi

Nhã Yên Ninh thấy tôi không trả lời, liền xấu hổ cười cười

"An Di, em có thể cho chị biết Dục Thần thích nhất là cái gì không?"

"Chị hỏi làm gì vậy?"

"Sắp đến sinh nhật của Dục Thần, mà em lại là em gái của Dục Thần, chắc sẽ biết anh ấy thích cái gì. Nên, nên chị muốn hỏi em là"

Em gái! Em gái!

Hai từ này thật sự nghe mà nhức tai

Tôi tức giận đứng lên, ngắt lời chị ta

"Bây giờ tôi nói cho chị biết! Nhã Yên Ninh. Tôi thật sự không phải là em gái ruột của Lâm Dục Thần"
 
Chương 43: Cạnh Tranh


"Bây giờ tôi nói cho chị biết! Nhã Yên Ninh. Tôi thật sự không phải là em gái ruột của Lâm Dục Thần!"

Nói ra rồi

Chuyện này đến cả Thẩm Kình cũng biết rồi, tôi còn sợ chị ta gì nữa?

Nhưng là, nhìn vẻ mặt ngơ ngác, mắt mở to ra hết cở của chị ta

Tôi nở một nụ cười khó coi, mở miệng hỏi

"Lâm Dục Thần chưa nói chuyện này cho chị biết đúng không?"

"Đúng vậy, hai... hai người thật sự không phải là anh em ruột?"

Quả nhiên

Lâm Dục Thần thì ra anh không nói cho Nhã Yên Ninh biết, cúng ta không phải là anh em ruột

"Đúng! Ba mẹ của Lâm Dục Thần là hàng xóm với nhà tôi, nhưng không may là ba mẹ anh ấy mất. Cho nên ba mẹ tôi mới nhận Lâm Dục Thần làm con"

"Vậy còn cái họ thì sao?"

Nhã Yên Ninh nhẹ giọng hỏi

"Đó là do hai nhà của chúng tôi trùng hợp đều mang họ Lâm, chỉ thế thôi"

Tôi nói rồi, bình tĩnh lại ngồi nhìn chị ta

Qua một lúc lâu

"Hóa ra mọi chuyện là như vậy!"

Tôi nhìn chị ta đang cười, khó hiểu nhìn lên tiếng hỏi

"Hả?"

"Ngay từ đầu khi gặp mặt, em đã không thích chị. Chị biết, nhưng chị cứ nghĩ, em không thích chị là do về tính cách. Còn bây giờ thì chị đã rõ... An Di, em yêu anh ấy phải không?"

Nhã Yên Ninh khẳng định cười nhìn tôi hỏi

"Đúng đấy! Tôi yêu Lâm Dục Thần thì thế nào?"

"Nhưng là, Dục Thần đâu có..."

"Quên nói với chị, tôi và Lâm Dục Thần vốn đã có hôn ước với nhau từ nhỏ rồi, cho nên chị không có cơ hội nữa đâu"

Tôi ngắt lời, mở miệng cười thách thức nhìn chị ta

Nhã Yên Ninh cứng người lại, sau đó khẽ thả lỏng, nụ cười thông minh lại xuất hiện trên môi

"Cho dù đã có hôn ước thì sao? Đồng ý là em yêu anh ấy. Nhưng mà Dục Thần có yêu em hay không? Chỉ riêng ở điểm này, thì chị vẫn sẽ còn cơ hội"

Tôi đơ mặt nhìn chị ta

"Có đúng không?"

Đúng vậy

Tay thì đã nắm rồi, hôn môi thì cũng đã hôn rồi

Nhưng là, lão có yêu tôi hay không thì có trời mới biết a

"Lúc nảy bác gái có gọi điện về cho Dục Thần, chắc có lẽ họ sắp về. Được rồi, không nói chuyện với em nữa, bây giờ chị cũng phải về nhà đây"

Nhã Yên Ninh cười nhẹ rồi đứng dậy ra về

Tôi đứng đó khó chịu, buồn bực, tức giận

Nhã Yên Ninh! Tôi và chị từ bây giờ sẽ cùng nhau cạch tranh công bằng

Tuyên bố xong, tôi đi vào phòng vốn là muốn xem Lâm Dục Thần đã thế nào rồi

Vậy mà nào ngờ lão đã ngủ mất tiêu rồi

Tôi buồn phiền ngồi ở mép giường, một tay chống lên càm, một tay chọt chọt má của Lâm Dục Thần

Thở dài, lòng thầm nghĩ

Lâm Dục Thần rốt cục thì là anh có yêu em hay không vậy?

Hay là...

Lâm Dục Thần anh đã yêu Nhã Yên Ninh rồi??

Hành động chọt má của tôi đột nhiên bị một cánh tay bắt lại

"An Di! Sao lại thở dài? Có chuyện gì vậy?"

"Không phải anh đã ngủ rồi à? Trong người anh thấy thế nào rồi?"

"Bị em chọc nên mới thức, nằm nghỉ một chút, anh thấy cũng đỡ rồi"

"Ách... em xin lỗi. Vậy anh ngủ tiếp đi, bây giờ em về phòng nhé"

"Này, này! Đang nói chuyện mà, anh hỏi em sao lại thở dài?"

Lâm Dục Thần ngồi dậy, kéo tay tôi lại cười hỏi

"Hả? À...ừ, cháo của Nhã Yên Ninh nấu ăn có ngon không?"

"Ừ rất ngon!"

"Này, Lâm Dục Thần tại sao lúc nảy em nấu mà anh lại không cho?"

Tôi khó chịu mở miệng

"Em không biết nấu, lại là lần đầu vào bếp, động vào tay chân sẽ luống cuống, rồi nếu lỡ bị cái gì thì sao đây?"

"Là vì vậy, nên anh không cho em nấu?"

Cho dù là lão sợ tôi bị gì đi nữa, nhưng là lão lại chê tôi trước mặt của chị ta

Tôi vẫn rất khó chịu a

Nhất định có ngày tôi sẽ chứng minh cho lão thấy, tôi nấu ăn còn ngon hơn Nhã Yên Ninh

"Ừm,  hưng là chỉ có chuyện đó thôi mà em phải thở dài"

Lâm Dục Thần, một tay nhéo nhéo má tôi, miệng khẽ nở nụ cười

"Không, còn một chuyện nữa"

"Hử? Chuyện gì?"

"Ưm... Lâm Dục Thần, anh có yêu Nhã Yên Ninh không vậy?"
 
Chương 44: Không Cần Lo Lắng


"Ưm... Lâm Dục Thần! Anh có yêu Nhã Yên Ninh không vậy?"

Hỏi xong, tôi hồi hộp ngước mắt lên nhìn lão chờ đợi câu trả lời

Lâm Dục Thần nghe xong, đầu tiên là hơi ngạc nhiên sau đó lại khẽ cười

"Anh đã..."

"Dục Thần! Con bị bệnh à, sao rồi, đã đở hơn chút nào chưa?"

Nhưng là lời của lão chưa nói hết thì đã bị tiếng nói của mẹ tôi chặn lại rồi

"Mẹ? Sao mẹ lại ở đây"

Tôi nghệch mặt nhìn mẹ từ đâu bước đến ân cần hỏi han

"Con không sao, đầu đã hết đau rồi!"

Lâm Dục Thần cười cười trấn an bà

"Con nhỏ này! Hỏi thừa, đây là nhà mẹ, mẹ không ở đây thì ở đâu?"

Mẹ liếc nhìn tôi một cái sau đó lại quay qua hỏi lão

"Dục Thần con đã ăn gì chưa?"

"Dạ con ăn cháo rồi"

"Cháo? Ai nấu?"

Mẹ tôi đột nhiên quay sang nhìn tôi nghi ngờ hỏi

"Là Nhã Yên Ninh nấu đấy. Khi không chị ta..."

"Hả? Là Yên Ninh à, cũng đúng Yên Ninh nấu thì mẹ yên tâm rồi. Chứ nếu mà để An Di nấu thì thực sự có lẽ sẽ làm bệnh của con thêm nặng hơn!"

Trời đất! Mẹ ơi, Sao nở lòng nào mà đối xử với con như thế?

Nghe xong câu nói của mẹ tôi càng ảm đạm hơn

Mắt thấy lão ngồi đó nhìn tôi cười, trợn mắt lên hung hăng liếc lão, ý tứ như muốn nói rằng

Anh mà con cười nữa, em sẽ nhào lên xé da mặt của anh ra đấy

Vậy mà có người nào đó làm ngơ ánh mắt của tôi vẫn cứ ngồi đó cười

"Được rồi! Mẹ và An Di về phòng đây. Con nằm xuống nghỉ ngơi tiếp đi!"

"Hả? Về phòng? Nhưng con còn có chuyện muốn..."

Tôi còn chưa nghe câu trả lời của lão làm sao mà về?

"Con nhỏ này! Không thấy Dục Thần nó đang bệnh hay sao, phải để cho nó nghỉ ngơi chứ?"

"Nhưng..."

"Không có nhưng nhị gì hết. Có chuyện gì muốn biết, muốn hỏi thì để sau đi. Bây giờ thì mau đi về phòng"

Tôi méo mó mặt, ấm ức, cứ thế mà bị mẹ kéo ra khỏi phòng của lão

Không nói được câu nào, lòng oai oán

Bất công! Tại sao mẹ lại về ngay lúc này chứ?

Có lẽ

Kể từ khi biết tôi không em gái ruột của lão. Nhã Yên Ninh chị ta dường như đến nhà tôi ngày càng nhiều hơn trước

Còn ở trường thì khỏi phải nói, hai người họ càng thân thiết hơn

Có lúc tôi đột ngột đến văn phòng tìm lão, thì a...ư đập vào mắt tôi là màng cười nói của chị ta và lão

Và thế là một ngày đó tôi không thèm điếm xỉa gì tới lão luôn

Ngày qua ngày tôi vẫn canh chừng kè kè theo lão, thậm chí vào mấy ngày ôn thi mịt mù, rồi thi học kì này mà tôi cũng không lơ là

Nhưng không sao, hôm nay là ngày thi cuối cùng rồi

Khỏe rồi

Tôi tung tăng đi trên hành lang đến văn phòng của lão thì lại gặp Thẩm Kình

"Sao rồi! Cậu thi được không?"

"Ha ha! Được. Mấy môn này đối với tôi dễ như trở bàn tay vậy, còn cậu thì sao?"

Tôi vỗ vai cậu ta cái bộp, rồi cười nói

"Dĩ nhiên là được! Cậu cũng biết thành tích học tập của tôi luôn luôn giỏi hơn cậu mà!"

Thẩm Kình nhếch khóe miệng nhìn tôi cười

"Tính tự kỷ của cậu lại tái phát nữa rồi à?"

"Ha ha! Mà bây giờ cậu không về nhà à?"

"Không! Tôi lên gặp Lâm Dục Thần, hôm tôi đi nhờ xe của lão"

"À ra là thế, mà này..."

"An Di!"

Tôi ngước lên nhìn hóa ra là Lâm Dục Thần, còn có chị ta nữa

"Hử? Lâm Dục Thần đi về nhà được chưa?"

"Em về nhà trước được không? Hôm nay là ngay thi cuối cùng, mấy thầy cô trong trường tổ chức đi ăn. Cho nên..."

Lâm Dục Thần khẽ nhíu mày, lãnh đạm nhìn Thẩm Kình sau đó quay sang nhìn tôi nói

"Giề?? Lâm Dục Thần anh định bỏ em bơ vơ giữa chợ à?"

Tôi tức giận lên tiếng

"Dục Thần! Đi thôi, mấy thầy cô khác đang chờ anh tới đấy"

"An Di! Anh..."

"Được rồi! Anh với chị ta đi đi"

"An Di... chị đi nha!"

Nhã Yên Ninh cười nhẹ nói

Đi! Đi! Cái con khỉ! Có thân với nhau đâu mà chào với hỏi

"Lâm An Di! Cậu có cần làm quá không vậy? Bây giờ sao, tôi chở cậu về nhé?"

"Cậu không có gì làm à?"

"Không! Sao vậy?"

"À... thì"

Mặc dù tôi đã từ chối cậu ta, nhưng mà để cậu ta chở tôi vẫn cảm thấy sao sao ấy nhỉ

Thẩm Kình nghe vậy thì môi khẽ nở nụ cười

"Yên tâm đi. Tôi đã chết tâm với cậu từ lâu rồi! Nên cậu không cần lo lắng. Được rồi, đi thôi. Tôi sẽ làm tài xế miễn phí mà chở cậu về nhà"
 
Chương 45: Kế Hoạch


Buổi tối tôi ngồi ở phòng khách xem phim, ăn bim bim

Lão từ phòng bước ra ngồi xuống bên cạnh, đưa tay lên nhéo má tôi hỏi

"An Di! Em có biết sắp đến ngày gì rồi không?"

"Hả? Ngày gì vậy?"

Mặc dù biết là sinh nhật lão, nhưng vẫn ấm ức vụ hồi trưa nên giả ngây hỏi lại

"Em hật sự không biết?"

"Không"

Tôi thấy mặt lão đã đen lại rồi, nhưng vẫn như cũ nói không

"Tuần sau là sinh nhật của anh! Em đã nhớ chưa?"

Lâm Dục Thần khẽ thở dài nói

"À, thì ra là vậy! Nhưng mà..."

"Nhưng mà sao?"

Tôi nhìn mặt lão càng đen hơn thầm cười trong lòng, ngoài mặt thì tỏ ra ngây thơ

"Nhưng... nhưng mà vào ngày đó em đã hẹn với Thẩm Kình đi chơi rồi"

"An Di! Em nói lại một lần nữa cho anh nghe xem?"

Lâm Dục Thần đứng lên tức giận gầm nhẹ hỏi lại

"Em nói là vào ngày đó em bận đi chơi với Thẩm Kình rồi, không mừng sinh nhật với anh được. Anh có nghe rõ chưa?"

"Hai đứa lại cãi nhau nữa à?"

Mẹ tôi từ bếp bước ra thở dài nói, lắc đầu ngao ngán sau đó thì quay trở lại bếp

"Dạ không có gì"

Lâm Dục Thần vẫn nhìn tôi, đèn nén lại âm lượng rồi lên tiếng, sau đó thì quay lưng đi bỏ lên phòng

Tôi nhìn lão tức giận bỏ đi, trong bụng thầm cười hả hê

Haha! Lão giận rồi...

Thật ra tôi nào có hẹn với Thẩm Kình, chỉ là tức giận lão nên nói như vậy

Tới lúc sinh nhật của Lâm Dục Thần tôi sẽ nói ra tình cảm của mình, sẽ làm cho lão một bất ngờ lớn! Haha...

Mỗi ngày lại trôi qua, không khí trong nhà cũng không được tốt cho lắm

Bởi vì sao?

Là vì lão vẫn dùng cái mặt lạnh như băng mà đối đãi tôi

Cho dù tôi có nói gì với lão, lão cũng không thèm đáp trả lại tôi một từ nào

Công cuộc chiến tranh đó cứ thế kéo dài cho tới trước ngày sinh nhật của lão

Lúc đấy tôi đang ngồi ở phòng ôm mấy cuốn sách dạy nấu ăn, thì có tiếng gõ cửa

"An Di! Mở cửa cho anh!"

Là Lâm Dục Thần

Tôi bước đến mở cửa ra, nhìn thẳng vào gương mặt trầm tĩnh của lão hỏi

"Có chuyện gì vậy?"

"Em nói với anh là ngày mai phải đi chơi với Thẩm Kình?"

"Đúng!"

"Em nói với anh là ngày mai sẽ không mừng sinh nhật với anh?"

"Đúng!"

"Em... ngày mai có thể không đi không?"

Tim của tôi đột nhiên khẽ run lên, giọng của lão lúc này hoàn toàn là cầu xin...

Vừa nghe lão nói vậy tôi dường như liền muốn gật đầu ngay tức khắc và nói với lão

Được, em sẽ không đi, em sẽ ở nhà mừng sinh nhật với anh!!

Nhưng là...

"Không được! Em đã lỡ hẹn với cậu ta rồi"

Đã muốn tạo bất ngờ thì phải làm giả bộ cho thật là giống mới được

"Sao? Anh không cho em đi à?"

"Nếu anh không cho em đi thì em sẽ không đi à?"

Lâm Dục Thần mặt thống khổ khẽ lắc đầu cười, sau đó thở hắt ra một hơi rồi nói

"Lâm An Di! Bây giờ anh hỏi lại lần cuối. Ngày mai em có thể ở nhà hay không?"

"Không"

"Được! Tốt lắm..."

Tôi nhìn lão lạnh lùng bỏ đi, âm thầm tạch lưỡi, có vẻ tôi làm hơi quá tay thì phải?

Sáng hôm sau khi thức dậy tôi liền làm vệ sinh cá nhân. Sau đó liền qua phòng của Lâm Dục Thần tìm lão

Nhưng là Lâm Dục Thần không có ở trong phòng

Đến ngay cả ở bếp cũng không thấy bóng dáng đâu

"Mẹ! Lâm Dục Thần anh ấy đi đâu rồi?"

"Dục Thần nó mới vừa đi ra ngoài đấy!"

"À... như vậy cũng tốt"

Nếu lão đã không có ở nhà vậy thì tôi có thể nấu nướng thoải mái rồi

"Mẹ! Hôm nay cho con mượn bếp nhé?"

"Mượn? Mượn làm gì? Tính mượn bếp của tôi phá hả?"

"Hừ, mẹ đừng khinh thường con. Hôm nay không phải là sinh nhật của Lâm Dục Thần à? Nên con con..."

"Con nhỏ ngốc này! Vì muốn tạo bất ngờ cho nó mà cố ý cãi nhau với nó à?"

"Ha ha, mắt của mẹ tinh ý ghê..."

"Chừng nào con mới thổ lộ tình cảm với nó đây?"

"Hả? Mẹ, mẹ nói cái gì vậy?"

Tôi đỏ mặt ấp úng nói, mẹ tôi đã biết cái gì rồi sao??

"Hừ, còn giả vờ. Đừng tưởng là mẹ không biết con đã yêu Dục Thần nó rồi"

"Con con..."

"Sao? Có phải hay không?"

"D... dạ!"

Không nói cũng biết mặt tôi bây giờ đỏ như trái gất rồi

"Haha! Biết ngay là con đã yêu nó rồi mà. Được, con làm tốt lắm"

Mẹ liếc nhìn tôi cười mờ ám nói rồi đi ra khỏi nhà, bỏ lại câu nói ở sau lưng

"Mẹ cho con quản cái bếp ngày hôm nay đấy"

Tôi đơ người đứng đó, mẹ, mẹ của tôi biết chuyện đó từ bao giờ vậy?
 
Chương 46: Chờ Đợi


Nhưng rồi tôi cũng dẹp bỏ qua ý nghĩ tại sao mẹ lại biết chuyện đó

Quan trọng là

Nhà hiện giờ không còn ai, ba mẹ thì đi sang nhà thăm bà con, lão thì đi từ sáng, hiện giờ chỉ có một mình tôi

Sau khi chiếm được bếp, đối với người lần đầu tiên vào bếp như tôi thì...

Tôi đã phải quằng qoại, mần mò cách làm từ cuốn sách dạy nấu ăn

Mồ hôi đọng từng giọt trên trán

Làm cá, cắt thịt, vân vân và mây mây

Rồi nào là nêm nếm

Đường nà, muối nà, nước mắm nà...

Cứ thế tôi hăng hái làm theo cuốn sách chỉ

Trong lúc chờ đợi nồi thịt hầm, tôi lấy điện thoại ra điện cho lão nhưng không được

Nên đành phải nhắn tin nói với nội dung như sau

"Đúng 6 giờ chiều là anh phải có mặt tại nhà đấy! Không xuất hiện là em ăn hết đồ ăn đấy"

Sau đó tôi hí ha hí hửng tiếp tục công việc nấu nướng của mình

Mần mò trong bếp, cả một ngày trời của tôi, cuối cùng thì một bàn ăn hấp dẫn cũng đã được làm xong

Ngó nhìn đã 5 giờ chiều rồi, tôi vội vàng lên phòng thay đồ, rồi đi mua bánh kem

Làm tất cả xong xuôi mọi chuyện, tôi ngồi ở đó chỉ việc chờ lão về sẽ cho lão một bất ngờ

Vậy mà...

1 tiếng

2 tiếng

Tôi ngồi đó, cầm điện thoại trong tay liên tục gọi cho lão nhưng vẫn như cũ đều không gọi được

Không biết chừng nào lão mới về

Đồ ăn đã nguội hết rồi, tôi lấy đi hăm nóng, rồi lại ngồi chờ thêm

Và bây giờ đã gần 10 giờ tối rồi mà vẫn chưa thấy xác của lão

Tôi đen mặt

Lâm Dục Thần sao bây giờ anh còn không chịu về?

Hay...

Hay là anh lại đi với Nhã Yên Ninh rồi?

Vừa nghĩ như vậy, máu nóng tôi bắt sôi sục lên nhưng lại đột nhiên cảm thấy uất ức

Đúng lúc này, tiếng cửa sột soạt mở ra, một bóng dáng cao lớn bước vào nhà, sau đó lại đi vào bếp liền lập tức đứng hình tại chổ

"An Di? Em..."

Lâm Dục Thần lắc lắc đầu, nhìn xung quanh bếp ngạc nhiên lên tiếng

Tôi ngước lên nhìn lão, quần áo vẫn ngay ngắn, trên tay lão thì cầm điện thoại, trong không khí còn có thoang thoảng đâu đó mùi rượu

Điện thoại?

Lòng liền càng thêm chắc chắn ý nghĩ của tôi là đúng, một cổ tức giận dâng trào lên

Tôi đứng dậy, trong sự ngơ ngác của Lâm Dục Thần. Cầm lấy bánh kem ném vào thùng rác, rồi lại cầm từng đĩa thức ăn cũng đổ vào thùng rác luôn

Trong khi tôi làm tiệc và ở nhà ngồi chờ lão gần 4 tiếng đồng hồ. Vậy mà lão lại ra ngoài đi chơi uống rượu này nọ với Nhã Yên Ninh

Haha! Tôi đây là đang làm cái hành động ngu ngốc hết mứt

Nực cười

Quá là nực cười mà...

"An Di! Ngừng lại. Không phải là em nói..."

"Bỏ tay ra"

Tôi tức giận, mắt đỏ hoe nhìn lão gằng nói

Cầm cái đĩa trong tay vứt vào bồn rửa, hắt tay lão ra quay đầu chạy lên phòng

Ngu ngơ ngồi chờ, bây giờ thì hay rồi

Bửa tiệc không có, đến cả những lời tôi chuẩn bị cả một ngày để thổ lộ với lão bây giờ cũng không có

Uất ức thật

Tôi cảm thấy uất ức bao nhiêu thì nước mắt cũng từ từ chảy ra bấy nhiêu

Tôi chạy về phòng, nghe tiếng bước chân gấp rút ở phía sau càng gần hơn

Tôi vội đóng cửa lại, nhưng...

Lâm Dục Thần đã kịp thời chặn lại, lão đẩy cửa vào, một tay đóng lại cửa một tay kéo lấy tay tôi, thở dồn dập hỏi

"An Di! Trả lời cho anh biết. Không phải em đã nói là đi chơi với Thẩm Kình hay sao? Bây giờ tại sao lại... An Di? Em bị đứt tay?"

"Cút! Lâm Dục Thần, anh mau cút ra khỏi phòng cho tôi mau!"

"Không! Anh không cút! An Di... những thứ đó có phải là dành cho anh hay không?"

"Đúng vậy! Những thứ đó do cả một ngày tôi chuẩn bị cho anh. Tôi vốn là muốn dành cho anh một bất ngờ mới bịa ra chuyện đi chơi với Thẩm Kình. Tôi cũng có điện thoại và nhắn tin cho anh! Vậy mà..."

Tôi hít một hơi thật sâu, khịt khịt mũi, nước mắt càng trào ra thêm, tôi cố bình tĩnh lại, lạnh lùng nói tiếp

"Vậy mà anh lại không trả lời lại tôi một câu nào, chạy đi chơi uống rượu này nọ với Nhã Yên Ninh. Anh bỏ qua công sức của tôi, anh bỏ qua phần tình cảm của tôi dành cho anh!"

"Em... An Di! Em có biết vừa rồi em nói cái gì không?"

Lâm Dục Thần bước lại gần hơn, bàn tay cũng nắm chặt lấy bả vai cô hơn

"Nói gì? Không phải tôi đã nói quá rõ rồi còn gì? Anh đi chơi với Nhã..."

"Không phải ý đó. Cái anh muốn hỏi là tình cảm, em nói em dành tình cảm cho anh? Vậy cái thứ đó là tình cảm nam nữ hay chỉ là tình cảm anh em mà thôi??"

Lâm Dục Thần ngắt lời, bàn tay nắm lấy tay tôi chặt hơn. Điệu bộ có chút vui mừng có chút hồi hộp

Tôi quệt đi nước mắt, nhìn thẳng vào mắt lão

"A, tình cảm nam nữ. Đúng vậy! Là tình cảm nam nữ. Tôi nói cho anh biết, Lâm Dục Thần tôi yêu anh rồi đấy! Vậy còn anh thì sao? Anh có yêu tôi không?"
 
Chương 47: Anh Đói


"A, tnh cảm nam nữ. Đúng vậy, là tình cảm nam nữ. Tôi nói cho anh biết, Lâm Dục Thần tôi yêu anh rồi đấy! Vậy còn anh thì sao? Anh có yêu tôi không??"

Tôi cười khẽ nói ra lòng mình, mắt ngấn nước, hồi hộp nhìn lão chờ đợi lão trả lời lại

Nhưng không có lời đáp trả

Lâm Dục Thần đột ngột nắm lấy tay đẩy tôi về phía sau cửa, nhốt vào trong lòng của mình, cúi đầu xuống mà hôn

Môi lão rất ấm, áp nhẹ vào môi lạnh của tôi

Một giây sau môi lão bắt đầu từ từ chuyển động, khẽ cắn, khẽ mút lấy môi tôi

Cứ thế môi và răng dây dưa

Lâm Dục Thần di chuyển môi lên khóe mắt, dịu dàng đưa đầu lưỡi ra liếm sạch những giọt nước mắt còn động lại

Lòng tôi run lên từng đợt, một chữ to xuất hiện trong đầu

Hôn

Lão chưa có trả lời câu hỏi của tôi vậy mà lão lại hôn tôi?

Vội đẩy người lão ra, đưa tay lau nước mắt tức giận nói

"Lâm Dục Thần ai cho anh hôn tôi? Anh hôn được một lần là anh đòi hôn quài à? Anh còn chưa trả lời câu hỏi của tôi đấy?"

"Anh muốn thì anh làm! Không cần ai cho phép"

Lâm Dục Thần nhếch mép cười nói, rồi lại tiến lên cúi xuống hôn tôi một cái

"Anh?"

Lại hôn một cái nữa

"Lâm Dục Thần anh!"

Và cứ thế môi lão lại giáng xuống môi tôi thêm một cái

Tôi tức giận đến run cả người, một tay chỉ vào mặt lão

"Lâm Dục Thần! Anh cứ thích đùa giỡn như vậy với tôi lắm à? Tôi hỏi lại anh một lần nữa. Rốt cục anh có yêu tôi không vậy?"

Lâm Dục Thần nghe vậy khẽ cười, bước đến ôm tôi vào lòng đưa tay lên xoa xoa đầu tôi, dịu dàng nói

"Hành động bao lâu nay của anh cũng không đủ chứng minh cho em thấy là anh yêu em à?"

"Hả? Ý của anh là?"

"Đúng vậy! Di ngốc! Anh yêu em!!!"

Di ngốc! Anh yêu em!!!

5 chữ này cứ bay vòng vòng quanh đầu, niềm vui sướng từ từ lan tỏa trong lòng

Thì ra là lão cũng có yêu mình

Nhưng là...

"Nếu anh đã yêu em! Vậy thì còn Nhã Yên Ninh thì sao? Không phải ngày hôm nay anh và chị ta..."

"Ghen rồi à?"

"Ghen đấy thì sao? Anh phải nói rõ ràng chuyện này cho em biết"

"Rồi, rồi anh nói. Anh chỉ xem cô ấy là bạn, là em gái mà thôi"

"Còn cả ngày hôm nay anh đã đi đâu? Có đi với chị ta hay không? Tại sao em nhắn tin, điện thoại cho anh mà không được?"

"Em đang hỏi cung anh à?"

"Nói mau"

"Cả ngày hôm nay một mình anh đi dạo, sau đó thì ghé vào quán uống rượu cho đến bây giờ. Còn về điện thoại là do hết pin nên nó tắt nguồn"

Ra là vậy

Hóa ra chỉ là do mình hiểu lầm lão

"Sao? Em đã hết ghen chưa?"

Tôi cúi đầu cười khúc khích, nhưng lại còn một điều quan trọng

"Nhưng là, Lâm Dục Thần! Anh, anh có biết chị ta yêu anh không?"

"Anh biết!"

"Hả? Anh biết? Vậy, vậy sao anh..."

"Không phải anh đã nói với em rồi sao? Anh chỉ xem cô ấy như em gái mà đối xử thôi!"

Lâm Dục Thần lắc lắc đầu cười, sau đó nhìn thẳng vào mặt tôi trầm giọng nói

"Anh đã khai báo hết rồi, bây giờ anh có thể làm tiếp chuyện lúc nảy bị ngưng không?"

"Hả? Chuyện lúc nảy bị ngưng? Là chuyện..."

Lời tôi chưa nói hết ngay lập tức bị môi của lão chặn lại, cả người cũng bị ép sát vào cửa

Chuyện bị ngưng mà Lâm Dục Thần nói lại chính là cái chuyện này sao?

Tôi đỏ mặt, tay từ từ đưa lên nắm chặt áo của lão, môi vụng về đáp trả lại nụ hôn

"Ưm... Lâm..."

"Gọi là Dục Thần!"

Lâm Dục Thần trầm thấp nói, môi trượt xuống cổ tôi khẽ gặm cắn

Tay thì từ từ luồng vào vạc áo nhẹ nhàng di chuyển...

Tôi cứ đứng đó mặc cho lão làm gì thì làm

Nhưng khi bàn tay nóng hỏi của lão đụng chạm da thịt lạnh băng lại khiến tôi chợt bừng tỉnh

Vội đẩy người lão ra, mặt đỏ lừ thở dồn dập, lắp bắp nói

"Dừng... Lâm Dục Thần biến thái! Anh... anh đang làm cái gì đấy? Mau... ngừng lại đi"

Lâm Dục Thần thở hắt ra, chớp chớp mắt, nhếch khóe miệng cười tiến lên áp sát. Giọng nói khàn khàn khó chịu khẽ vang lên bên ta

"An Di! Anh đói!"
 
Chương 48: Chúc Mừng Cậu


"An Di! Anh đói!"

"Hả? Lâm Dục Thần, anh cái đồ biến thái này, anh, anh đừng có làm bậy đấy"

Nghe lão nói đói, mặt tôi càng đỏ bừng hơn

Đói à??

Đùa

Không phải lão định... định làm cái cái...

"Hả? Anh có làm gì đâu?"

Hô hấp nóng hổi của lão bay quanh tai càng khiến tôi khẩn trương hơn, nhìn vào mặt lão, lắp bắp nói

"Em... em bây giờ đang còn đi học Lâm Dục Thần anh, anh không được làm bậy đâu đấy! Có gì thì tới lúc kết..."

"An Di! Từ nảy em nói cái gì vậy? Anh nói đói là bây giờ anh rất đói bụng, em có thể nấu cái gì cho anh ăn không? Chứ em, a... Hay là em nghĩ anh sẽ..?"

Lâm Dục Thần nhẹ giọng giải thích, hai tay đưa lên nhéo hai bên má tôi, mờ ám cười hỏi.

"Đói? Lâm Dục Thần khốn kiếp. Anh có đói, có muốn ăn cái gì thì tự mà lăn vào bếp đi, nói với em làm gì?"

Thẹn quá hóa giận, tôi đứng đó mặt đỏ lừ, trợn mắt liếc nhìn lão

Nhục

Trời ơi! Nhục vãi chưởng

Nghe lão nói vậy mà tôi khóc không ra nước mắt. Bây giờ mà có cái lỗ nào đó cho tôi chui vào thì hay biết mấy

Hóa ra chỉ là do mình tưởng tượng ra thôi

An Di à, đầu óc mày thật sự không trong sáng rồi đấy

"Bất quá! Nếu em thật sự muốn thì anh đây cũng đâu có ngại? Nào, tới đây với anh!"

"Cút! Lâm Dục Thần anh mau cút đi"

Lâm Dục Thần cười lớn, cho thấy tâm tình bây giờ rất là tốt. Sau đó khẽ chớp chớp mắt nhìn tôi nài nỉ

"Rồi, rồi anh không giỡn nữa! An Di, anh nói thật. Bây giờ anh rất đói, em nấu cho anh cái gì ăn đi?"

Nghe vậy bụng tôi cũng bắt đầu cồn cào lên

"Ăn cái gì? Còn cái gì đâu mà ăn? Đồ ăn đã bị em ném hết vào thùng rác rồi. Bất quá bây giờ nhà chỉ còn có mì gói thôi!"

"Cái gì cũng được! Miễn là em nấu được rồi!"

Có đồ ăn ngon không chịu hưởng thụ, lại phải đi hưởng thụ cái thứ được gọi là mì gói...

Haizz! Chỉ cái tội ngu, một phút hành động thiếu suy nghĩ của tôi mà bây giờ lại hại cái bao tử của mình

Sau đêm đó, tôi và lão có thể nói là chính thức triển khai quan hệ yêu đương

Dĩ nhiên, lão cũng đã nói ra chuyện này cho ba mẹ tôi biết luôn rồi

Ưm... biểu hiện của họ cũng không có gì là ngạc nhiên mấy. Cứ y như là đã biết trước mọi chuyện vậy

Ba mẹ biết, thì đến lũ bạn của tôi cũng sẽ biết thôi. Tụi nó chúc mừng rồi còn hí ha hí hửng mà đòi tôi bao một chầu kem nữa đấy

"Tụi bây có giúp tao được cái gì đâu, mà lại đòi đi ăn kem này nọ?"

"Lâm An Di! Mày tính qua cầu rút ván à? Ít ra tao và con Thảo cũng có góp một chút công sức vào chuyện tình của mày và thầy Lâm mà?"

"Con Anh nói đúng đấy! À... hehe, bao tụi tao chầu kem này. Coi như là ăn để chúc mừng mày và thầy Lâm đến với nhau đi?"

Phương Thảo ngồi trên bàn cắn móng tay, đung đưa hai chân nhìn tôi cười nham nhở

"Hết giờ học rồi đi. Tao bao được chưa? Bây giờ thì...."

"An Di"

Nghe tiếng tôi ngó ra là Thẩm Kình Tôi bước ra cười nhìn cậu ta

"Cậu tới rồi à?"

"Ừm... mới từ thư viện về thì nghe bạn nói lại là cậu đến tìm tôi? Có chuyện gì à?"

"Hà hà... đi. Vừa đi mình vừa nói"

Tôi và Thẩm Kình dạo vòng đi đến sân thể dục nói chuyện. Tôi vốn là muốn thông báo chuyện của tôi và lão cho cậu ta biết a

Ai kêu tôi và cậu ta là bạn chứ

"Sao nào? Có thể nói chuyện được chưa? Mà nhìn điệu bộ của cậu chắc có lẽ là chuyện vui?"

"Haha... Không hổ danh là bạn thân của tôi. Đúng vậy tôi có chuyện này muốn thông báo đến cậu"

"Nếu tôi đoán không lầm thì là cậu và thầy Lâm có tiến triển mới..?"

"Ủa, tôi chưa nói sao cậu lại biết thế?"

Tôi ngạc nhiên nhìn Thẩm Kình, chưa nói gì sao cậu ta lại biết hết rồi

"Hừ, chuyện gì của cậu mà tôi lại không biết chứ?"

"Haha... tôi nói ra tình cảm của mình cho lão biết rồi! Và hiện giờ có thể nói tôi và lão đang tiến triển đến quan hệ yêu đương rồi a"

"Nhìn cậu vui như vậy là được rồi"

Thầm Kình nói, sau đó thì khẽ nở nụ cười

"Cuối cùng cũng thành công rồi. Chúc mừng cậu nhé"

"Ừ... ừ!"

Nghe cậu ta chúc mừng mà tôi cười tít cả con mắt

"Mà này cô Nhã đã biết chuyện chưa?"

"Hừ... chị ta có biết thì cũng không làm gì được tôi đâu"

"Tôi biết mà, đồ hung dữ"

"Hung dữ? Haha... tôi đang vui nên sẽ không chấp nhất cậu!"

Tôi và cậu ta cười nói, trên đường trở về lớp. Thế nào lại xui xẻo gặp phải Nhã Yên Ninh.

Tôi vốn không muốn gặp chị ta nên định lướt qua. Ai ngờ chị ta lại cất tiếng nhẹ nhàng gọi tôi lại

"An Di! Có thể nói chuyện một chút với em được không?"
 
Chương 49: Quên Đi Quá Khứ


"An Di! Có thể nói chuyện một chút với em được không?"

Nói chuyện?

Tôi và chị ta có chuyện gì mà nói?

Hay là chuyện của tôi và lão chị ta đã biết rồi??

"An Di! Vậy tôi đi về lớp trước đây"

Thẩm Kình nói sau đó thì đi về lớp

"Ừ.. cậu về lớp đi"

"An Di! Mình tới chổ kia nói chuyện được không?"

Tôi không nói gì, im lặng đi theo chị ta đến gế đá ngồi

"Sao? Chị có chuyện gì muốn nói?"

"Chị đã biết chuyện của em và Dục Thần rồi"

Nhã Yên Ninh nở nụ cười buồn nhìn tôi nhẹ giọng nói

"Rồi sao?"

"Không có gì! Chỉ là chị muốn nói với em là chị đã thua cuộc mà thôi!"

"Vốn là ngay từ đầu chị đã thua cuộc rồi!"

Tôi khinh khỉnh nhìn chị ta, đã nói trước là chị ta không có cơ hội rồi mà

"Chị cứ nghĩ theo Dục Thần về đây thì mình sẽ có được một cơ hội. Nhưng không, trong chuyện tình cảm này ngay từ đầu đã không có chổ đứng cho chị rồi"

"Có phải chị rất yêu Lâm Dục Thần?"

"Đúng vậy! Chị rất yêu anh ấy"

Nhã Yên Ninh nhìn về phía xa, cứ y như là đang nhớ lại chuyện của quá khứ

"Lúc còn đi học, Dục Thần có thể được coi là soái ca nhất trường, khiến biết bao cô gái phải ngó nhìn. Trong đó cũng có chị, nhưng chị lại cảm thấy thật sự mình rất may mắn vì có thể là một trong số những người bạn thân của anh ấy"

Nói thừa

Dĩ nhiên đã là soái ca thì con gái nó phải bu lại tấp nập rồi

"Em biết không! Chị yêu Dục Thần có thể nói là yêu từ cái nhìn đầu tiên đấy. Ừ, đây cũng có thể được xem là mối tình đầu của chị! Cứ tưởng mối tình này sẽ được đơm hoa nảy nở. Nhưng ai ngờ..."

Tôi ngồi đó, tâm tình lênh đênh, im lặng lắng nghe chị ta kể ra nổi lòng của mình

"An Di! Chị thật sự rất hâm mộ em"

Nhã Yên Ninh nói

"Hâm mộ, hâm mộ về cái gì?"

"Chị hâm mộ em vì có thể sống chung với Dục Thần từ nhỏ đến lớn. Luôn luôn được nhìn anh ấy mỗi lúc, mỗi nơi, được anh ấy cưng chiều, quan tâm"

Nghe vậy, tôi chỉ biết lắc đầu cười trừ

Nếu chị ta mà biết lúc trước tôi ghét cay ghét đắng Lâm Dục Thần, thì thật sự không biết chị ta sẽ nghĩ thế nào

"An Di! Cuối tuần này chị sẽ bay trở về Mỹ"

"Hả? Về Mỹ?"

"Đúng vậy, tuần sau chị sẽ trở về. Ở đây đã không còn gì cho chị luyến tiếc nữa rồi"

"Chị đã nói cho Lâm Dục Thần biết chưa?"

"Chưa! Ý nghĩ này chỉ mới vừa xuất hiện trong đầu vài giây trước thôi. Để lúc nào rảnh chị sẽ nói cho Dục Thần biết"

"Về rồi chị có dự định gì không?"

"Chị sẽ quên đi quá khứ, sống một cuộc sống mới. Tìm cho mình một anh chàng soái và tốt hơn Dục Thần"

"Ừm...!"

Hai chúng tôi không nói gì nữa, chỉ ngồi yên lặng ở đó

"Được rồi! Chuyện chị muốn nói với em chỉ có nhiêu đây thôi. Cũng sắp đến giờ học rồi, chị đi trước đây"

Nhã Yên Ninh khôi phục lại bộ dáng buồn bã, trở về một Nhã Yên Ninh xinh đẹp, thông minh

"An Di! Thật sự rất vui khi được quen biết em. Chị chúc em luôn luôn hạnh phúc ở bên cạnh bên Dục Thần!"

Nhìn Nhã Yên Ninh bỏ đi, tôi thầm nghĩ

Mong ước bấy lâu nay rốt cục cũng đã thành sự thật rồi

Nhưng mà khi nhìn nụ cười của chị ta lòng tồi lại cảm thấy hơi hơi tội.

Người ta nói khi yêu thì trên môi luôn luôn nở nụ cười

Quả nhiên là đúng như vậy

Chẳng hạn như, tôi đang ngồi trong lớp học không kiên nể gì mà công khai ngắm nhìn lão đứng trên bục giảng một cách đắm đuối

Lâm Dục Thần thì cứ y như kiểu hưởng thụ vậy, vừa giảng lâu lâu lại quét mắt ngó nhìn tôi

Buổi chiều tôi ngồi ở phòng khách để cho lão ngồi kế bên cắt móng tay

"Này Lâm Dục Thần"

"Hả"

"Em và anh bây giờ đã là người yêu rồi, cũng phải làm những chuyện mà các cặp tình nhân khác thường làm chứ đúng không?"

"Ví như?"

"Ví dụ như mình đi hẹn hò, xem phim nè"

"Vậy em muốn xem phim gì?"

Lâm Dục Thần gật gật đầu cười hỏi

"Ưm, anh thấy phim gì thì được. Tôn ngộn không, phim viễn tưởng?"

"Em thích cái nào thì mình xem cái đó"

"Hay là phim ma nha?"

"Lại là phim ma, em không sợ à?"

"Hay phim truy lùng quái yêu?"

"Tùy em! Em thích phim đó à?"

Tôi ngồi đó, trên tay cầm điện thoại nhăn nhăn cái mặt lại nhìn lão

Nhưng rồi đột nhiên lòng nổi hứng lên muốn chọc lão

"Được, xem phim gì cũng được đúng không?"

"Ừ"

Lâm Dục Thần gật đầu, tùy ý trả lời rồi chăm chú vào cắt móng

"Em bảo đảm xem phim này là anh nhất định sẽ thích"

"Phim gì?"

Tôi cúi đầu xuống ghé sát bên tay lão nói nhỏ

"Hay là mình xem phim người lớn nhé?"
 
Chương 50: Tạm Biệt


"Hay là mình xem phim người lớn nhé?"

Tôi chớp chớp mắt nhìn vẻ mặt của lão thầm cười trong bụng

"Được!"

Lâm Dục Thần vẫn không ngừng tay, mỉm cười gật đầu nói

"Hả?"

Lão... lão nói được?

"Nhưng là không xem, mình sẽ thực hành luôn đi?"

Lần này, Lâm Dục Thần chính thức bỏ đồ cắt xuống, đôi mắt mê ly nhìn gương mặt cô

"Thực... thực hành?"

"Ừ ừ, Đúng vậy! Là thực hành!"

Lâm Dục Thần nhếch mép cười gật đầu nói

Trời đất ơi! Tôi chọc nhầm thứ dữ rồi

Tôi vội lắc lắc đầu, cười khan hai tiếng

"Ha... Ha, không, em không muốn xem cái đó nữa đâu, để... để em tìm kiếm phim khác hay hơn"

"Không phải...."

"A, có rồi. Lâm Dục Thần mình đi xem phim giải mã mê cung nha?"

Nghe tên như vậy chắc là hay lắm đây!

Ahuhu háo hức tới ngày đó quá

"An Di! Em không muốn xem phim đó nữa à?"

"Không muốn"

"Thật sự không muốn?"

"Không"

"Không muốn xem cũng không muốn thực hành luôn à?"

"Không! Anh là đồ bệnh hoạn, đồ biến thái. Đã nói là không muốn mà! Sao anh cứ hỏi quài vậy?"

"Ừ! Anh là đồ bệnh hoạn, là đồ biến thái. Vậy mà lại cũng có người yêu anh thôi"

Hự!

Tôi nghệch mặt nhìn lão rồi lại thở dài

Đúng vậy ai kêu tôi lỡ yêu lão bây giờ còn trách được ai?

Đến ngày đi xem phim, tôi thức dậy thật sớm để sửa soạn

Bởi vì hôm nay là ngày đầu tiên hẹn hò của tôi và lão kể từ khi chính thức yêu nhau a

Đứng trước gương hài lòng gật gật đầu rồi đi ra thì thấy lão đã ngồi ở phòng khách chờ tôi rồi

Ăn sáng xong thì hai chúng tôi đi đến rạp chiếu phim

Mua vé, nước uống, bắp rang

Sau đó thì vào xem phim

Cả quá trình xem phim tôi chỉ biết ngồi đó hưng phấn có lúc lại còn lay lay cái tay của Lâm Dục Thần mà cười khúc khích

Đây là lần đầu tiên đi xem phim mà tôi không buồn ngủ đấy

Khi xem phim xong, bước ra khỏi rạp tôi mới cảm thán

"Phim này đúng là hay thật không chê vào đâu được. Vừa có đánh nhau lại vừa hài nữa, Lâm Dục Thần mai mốt mình đi xem nữa nha?"

"Được! Bất kể khi nào em muốn xem nữa thì mình cùng đi"

Lâm Dục Thần xoa đầu tôi mỉm cười nói

Tôi và lão hết xem phim lại đi chơi trò chơi, rồi đi đây đi đó, đi tùm lum chỗ...

Cứ thế cuộc hẹn hò của tôi cứ như vậy mà trôi qua.

Một tuần sau

Hôm nay là cuối tuần cũng chính là ngày Nhã Yên Ninh trở về Mỹ

Tôi và Lâm Dục Thần ra tiễn

"Hai người tiễn đến đây là được rồi. Không cần phải tiễn đi nữa đâu"

"Yên Ninh về bên đó nhớ gửi lời hỏi thăm đến mọi người giúp anh nhé?"

"Em sẽ nói với mọi người. Anh và An Di cũng mau sớm kết hôn đi? Em đang chờ thiệp cưới từ hai người đấy!"

Vừa nghe chị ta nói vậy, mặt tôi lập tức đỏ lên lắp bắp nói

"Cưới... cưới cái gì? Này em còn đi học đấy!"

Kể từ sau khi nói chuyện với Nhã Yên Ninh tôi đã không còn ghét chị ta nữa mà thay vào đó là một chút thiện cảm

"Yên tâm! Rất nhanh sẽ có thiệp cho em thôi. Đúng không vợ"

"Này Lâm Dục Thần anh nói bậy cái gì đấy? Em đồng ý làm vợ anh từ khi nào thế?"

Vợ??

A.. mắc cỡ chết đi được

"Hử? Bây giờ không đồng ý thì mai mốt cũng phải đồng ý thôi"

Lâm Dục Thần lắc lắc đầu nở nụ cười nói

"Anh..."

Đúng lúc này tiếng thông báo máy bay chuẩn bị cất cánh

"Hì Hì, được rồi bây giờ em phải đi! Dục Thần cho em gửi lời hỏi thăm đến hai bác nhé? An Di chúc em thi tốt ở kì thi cuối kì này! Tạm biệt, tạm biệt mọi người"

Nhã Yên Ninh nở nụ cười nhẹ sau đó quay lưng kéo va li đi

"Nhã Yên Ninh! Nếu có rảnh thì về đây chơi nhé?"

Tôi đứng đó hét

Chắc có lẽ cho đến già tôi mãi mãi vẫn sẽ nhớ đến nụ cười đẹp khi đó của Nhã Yên Ninh

Ngày ngày lại trôi qua...

Cũng đã sắp hết năm học rồi, bài vở lại bắt đầu càng nhiều hơn trước

Khiến cho tôi bù đầu bù cổ, cứ y như thở không nổi vậy

Nếu như hôm nay không phải Thẩm Kình đến tìm tôi thì tôi cũng không nhận ra

Đã mấy tuần rồi tôi chưa gặp cậu ta luôn đấy

"Há Há... Dạo này bài vở nhiều quá, làm tôi mệt muốn chết. Thẩm Kình bài vở cậu thì sao rồi?"

"An Di! Tôi có chuyện này muốn nói với cậu!"

"Hả, là chuyện gì?"

Tôi cầm chai sữa trên tay nhìn cậu ta

Thẩm Kình nhìn tôi thật lâu sau đó khẽ nói

"Tôi sắp phải đi du học rồi!"
 
Chương 51: Lâm Dục Thần! Em Yêu Anh


"Tôi sắp phải đi du học rồi!"

"Hả? Du học?"

Tôi trợn to mắt ra nhìn cậu ta, một Nhã Yên Ninh đi rồi bây giờ lại thêm một Thẩm Kình

"Ừ! Đúng vậy, du học"

"Cậu định du học ở đâu?"

"Ở Mỹ"

"Vậy! Cậu... cậu chừng nào đi thế?"

Tôi di di ngón chân qua lại, nhìn cậu ta

"Hai ngày nữa"

"Hả, sao lại nhanh như vậy? Không phải sắp đến thi tốt nghiệp rồi sao?"

Như vậy đi có hơi gấp rút không?

"Tôi biết! Vốn là tôi đợt thi xong rồi sẽ đi. Nhưng là gia đình đã sắp xếp cho tôi hết rồi... nên"

"Ra là vậy..."

"Sao? Cậu không nở để tôi đi à?"

Thẩm Kình nhướng mày nhìn tôi, bàn tay đưa lên xoa lấy tóc của tôi

"Ừ... hơi buồn! Cậu là bạn tôi mà bây giờ lại đi du học. Này, tôi sẽ nhớ cậu lắm á"

"Đồ ngốc! Tôi đi rồi sẽ về mà chứ có đi luôn đâu"

Thẩm Kình cười cười nói

"Thẩm Kình"

"Hả?"

"Xin lỗi vì đã làm cậu buồn trong thời gian qua"

Tôi nhìn cậu ta nhè nhẹ nói, tuy cậu ta hay cười trước mặt tôi nhưng tôi biết trong lòng cậu ta rất cô đơn

Thẩm Kình ngớ người ra chớp mắt, sau đó khẽ cười

"Hừ! Cậu biết là tốt rồi. Nếu như cậu không muốn tôi buồn thì hãy sống hạnh phúc bên người cậu yêu là được rồi"

"Hứ, mà cậu tính học chừng nào thì trở về đây?"

"Chưa biết nữa, khi nào về tôi sẽ báo trước cho cậu"

"Ừa... ừa. Tới khi đó cậu đi tôi sẽ ra tiễn"

"Không cần đâu! Cứ để tôi như vậy là được. An Di này..."

"Hả?"

"Tôi đi rồi, cậu ở lại phải sống thật tốt vào đấy"

Nghe vậy, tôi đưa mắt nhìn cậu ta, không biết phải đáp thế nào, chỉ đành cười trừ

"Được được, cậu cũng vậy đấu. Qua đó nhớ quen cô nào xinh xinh dẫn về đây để còn ra mắt tôi nữa nhé... Haha!"

"Thật là... được rồi tôi đến đây thông báo cho cậu chuyện này thôi. Bây giờ tôi về lớp trước đây"

Thẩm Kình cười nói rồi quay lưng đi về lớp học

Tôi nhìn bóng lưng cô đơn của cậu ta, thì thầm nói

"Ừ... bye"

Thẩm Kình! Hy vọng cậu qua đó rồi sẽ tìm được một cô gái tốt toàn tâm toàn ý mà yêu cậu

Tôi thành tâm chúc phúc cho cậu

[.....]

Sau khi Thẩm Kình đi cuộc sống của tôi cũng không có gì thay đổi cho lắm

Sáng dậy được lão đưa đi học, trưa chiều được lão đưa về nhà, tối thì cùng lão ôn bài chuẩn bị cho kì thi tốt nghiệp sắp đến

Ngoài ra thì còn có những lúc tôi và lão hay tình tứ ngọt ngào, thì tất cả mọi chuyện đều diễn ra bình thường

Không khí trong trường lúc này có thể nói là ngột ngạt

Tôi, Minh Anh và Phương Thảo cũng ngưng tất cả mọi hoạt động vui chơi lại

Chẳm chỉ ôn bài, cố gắng mà vượt qua kì thi này

Tôi cầm cuốn sách dựa vào bức tường kế bên cửa sổ nhìn xung quanh lớp thầm thở dài

Cả lớp tôi bây giờ đều trở thành gấu trúc hết rồi

Đấy

Kể cả lớp trưởng xinh đẹp luôn luôn chú trọng vẻ bề ngoài như Hàn Ngọc. Mà bây giờ đến đôi mắt cũng thành gấu trúc thì phải hiểu kì thi này gây áp lực cho chúng tôi như thế nào a...

"An Di! Em căng thẳng à???"

Trước đêm thi, tôi nằm xụi lơ ra bàn, nghe tiếng lão hỏi tôi cũng không buồn ngẩn đầu lên, lầm lì nói

"Làm sao mà không căng thẳng đây? Ngày mai là thi rồi! Anh nghĩ xem nếu lỡ không thi được thì làm sao bây giờ?"

"Hử? Nếu lỡ không thi được thì cùng lắm em sẽ lại làm học sinh của anh thêm một năm nữa thôi!"

"Này Lâm Dục Thần! Anh muốn chết à?"

"Anh tin em làm được mà! Hay là... nếu em thi được thì anh sẽ tặng cho em một món quà?"

"Không! Không... em không cần quà! Ngày mai em nhất định sẽ thi tốt!"

Nghe lão nói tôi lập tức nhớ đến lần trước lão đột ngột hôn tôi

Liền vội vàng lắc đầu

Đùa!

Tưởng tôi dễ bị dụ lắm à?

"Tại sao lại không chịu?"

"Không phải năm ngoái anh cũng tặng quà cho em rồi sau đó anh lại chơi xấu đi hôn em à?"

"Hôn? À...nhớ rồi. Nhưng mà em nhắc làm anh mới nhớ. Đã lâu rồi mình không có hôn! Hay bây giờ mình làm đi?"

Lâm Dục Thần chớp chớp mắt cuời tà sau đó từ từ tiến lại

"Không! Đồ biến thái! Khốn kiếp, Lâm Dục Thần anh mau cút đi cho em..."

Khi bước vào phòng thi, tôi ngồi ở đầu bàn nhìn chung quanh

Thật sự cái bầu không khí này nó làm tôi đến cả thở cũng thấy khó khăn

Đột nhiên mắt lia thấy Lâm Dục Thần đứng ở phía cửa lớp nhìn tôi

Lão cười trấn an sau đó thì khẽ làm động tác cố lên sau đó thi quay đi mất

Dù đang mím môi nhưng khi nhìn thấy động tác của lão cũng đã làm cho tôi bật cười rồi

Đúng như lão nói tôi đã thuận lợi qua được kì thi tốt nghiệp này.

Tuy tôi nói là không cần quà nhưng mà lão vẫn tặng cho tôi một con gấu bông to đùng

Haha, đây là quà cho tôi đấy.

Cấp 3 đã trãi qua xong, bây giờ đến giai đoạn mà tôi sắp sửa trưởng thành

Đó chính là đại học

Nơi tôi chọn là một đại học nổi tiếng nhất tỉnh

Nơi đó có môi trường tốt, sinh hoạt đầy đủ

"An Di! Em đến đó học phải nhớ không được dòm ngó anh chàng nào đấy"

Lâm Dục Thần ngồi trên giường vừa sắp xếp đồ lại cho vào vali giúp tôi, vừa nhăn nhăn mặt nhìn tôi

"Máu ghen của anh lại nổi lên à?"

"Ừ... lại nổi lên rồi! Hay là anh đến đó dạy học nhé?"

"Không! Đừng... đừng! Lâm Dục Thần anh đừng có chạy đến đó làm thầy giáo"

"Tại sao? Nếu anh đến đó dạy thì anh có thể canh chừng em rồi"

"Không! Đã nói là đừng có đến! Em không muốn làm học sinh của anh nữa đâu!"

Tôi đứng bên cửa sổ, trên tay cầm mấy cuốn sách xem xét có nên ném đi không

"Hả? Tại sao lại không muốn?"

"Không muốn thì không muốn thôi!"

Thật ra là vì trường đại học đó tôi nghe đồn là có rất nhiều mỹ nữ. Nếu như lão đến đó thì không phải sẽ có nhiều người để ý lão hơn sao?

Lúc đó tôi sẽ phải mệt lắm đấy

"Em không sợ anh ở lại đây sẽ để ý tới người khác à?"

Lâm Dục Thần bước đến ôm tôi vào lòng, khẽ nhíu mày nhìn tôi

"Hừ! Lâm Dục Thần anh dám? Nếu em mà biết anh dám lén phén với con nào thì em sẽ *thiến* anh đấy!"

Tôi nghiến răng trợn mắt nhìn lão tức giận nói

"Lâm An Di, em nở sao?"

"Nở! Cái gì không nở chứ riêng chuyện này thì em nở đấy! Anh cứ thử đi?"

"Rồi... rồi! Anh chỉ ghẹo em thôi. Đừng tức giận nữa? Bây giờ nói anh nghe tại sao lại không muốn anh đến đó?"

"Tại em nghe ở đó có rất nhiều mỹ nữ. Nếu anh mà đến thì không phải em lại có thêm tình địch à?"

"Em ghen à? Nếu em đã sợ như vậy thì mình kết hôn sớm đi?"

Lâm Dục Thần cười khanh khách nói

"Không! Đợi khi em học xong đại học đi nhé? Sau đó thì mình kết hôn cũng chưa muộn mà?"

"Được! Chiều theo ý của em"

Lâm Dục Thần một tay ôm, một tay vuốt tóc tôi cười dịu dàng nói

"Lâm Dục Thần cảm ơn anh!"

Tôi nghe lão nói như vậy, liền ngước nhìn lão khẽ cười sau đó vòng hai tay ôm lấy lão

Mặt áp vào lồng ngực bên tay vang lên tiếng trầm thấp cưng chiều

"Đồ ngốc! Còn nói lời cảm ơn gì ở đây? Sau này không được nói nữa. Biết không?"

"Dạ"

Lâm Dục Thần càng ôm chặt tôi hơn, nhìn ra khung cửa sổ khẽ mỉm cười

"An Di! Anh Yêu Em!"

Nghe lời lão nói tôi nở nụ cười, nhắm mắt lại ôm càng chặt lão, mặt càng dán sát vào ngực nghe nhịp tim của lão...

Lâm Dục Thần!

Em không ngờ mọi chuyện lại vượt qua tầm kiểm soát như vậy

Em không ngờ anh lại về nước

Từ một người anh trai lại trở thành thầy giáo của chính mình

Từ đó mọi rất rối cứ liên tục xảy ra

Khi em phát hiện ra anh không phải anh ruột của em

Em đã rất sốc

Nhưng em lại càng sốc hơn khi phát hiện ra em yêu anh

Yêu chính người mà mình đã gọi một tiếng anh suốt 17 năm trời

Anh thấy không?

Cuộc sống nó lại biến hóa một cách kì diệu như vậy

Nó làm cho con người ta không thể nào lường trước được mọi việc

Cuộc sống này

Có vui, có buồn, có chia ly

Có lúc lại bình yên, tĩnh lặng...

Em không cần gì nữa

Em chỉ muốn nói với anh

Lâm Dục Thần! Em yêu anh!

Em chỉ muốn hai chúng ta cứ như vậy sống với nhau cho tới già

Phải

Đối với em như vậy là được rồi...

Chỉ là một việc đơn giản như thế này thôi!

                           _END_
 
Chương 52: Ngoại Truyện1: Đêm Động Phòng


Trải qua 4 năm đại học, tôi đã là một cô gái trưởng thành

Bây giờ so với trước kia thì tôi cảm thấy tôi không có gì thay đổi cho lắm, vẫn rất là bình thường

Chỉ ngoại trừ...

Tôi đã cao hơn trước, tóc cũng đã dài đến ngang lưng

Ựm... không khí trong nhà tôi bây giờ có thể nói là vui như tết ấy

Đặc biệt là Lâm Dục Thần! Há há, bởi vì hai chúng tôi. À ừ bởi vì hai chúng tôi sắp kết hôn a...

Tôi đã thông báo cho Phương Thảo, Minh Anh và Thẩm Kình

Điều này phải nói Minh Anh. Thật không biết nó có xem tôi là bạn hay không

Mà khi kết thúc kì thi tốt nghiệp nó lại chạy đi qua Mỹ du học. Qua 1 tuần sau nó mới thông báo cho chúng tôi biết

Đến nay đã 4 năm rồi... nó nói với tôi sẽ về đúng ngày đám cưới mà lại còn dẫn theo bạn trai về ra mắt nữa

Phương Thảo nó cũng có bạn trai rồi

Haha

Bộ 3 chúng tôi cuối cùng cũng đã là hoa có chủ...

Hôm nay

Là ngày đám cưới của tôi và Lâm Dục Thần

Khách khứa cũng không đông, chỉ có người thân họ hàng và một số bạn bè thân thiết của tôi và lão mà thôi

Nhã Yên Ninh cũng đến dự đám cưới ngoài ra còn dẫn theo bạn trai đến nữa

Mặc trên người bộ váy cưới trắng tinh, đứng kế bên chú rể Lâm Dục Thần đẹp trai

Tôi không kiên nể gì mà trợn to mắt nhìn hai người đang nắm tay đứng trước mắt

"Minh Anh... Thẩm Kình?"

"Cô dâu xinh đẹp! Có cần phải làm quá lên như vậy không? Nào lại đây tao ôm một cái... Ahuheo An Di à! Tao nhớ mày lắm á!"

"An Di! Cậu vẫn không thay đổi gì cho lắm"

Thẩm Kình nói rồi bước lên ôm nhẹ tôi sau đó trở về nắm lấy chặt tay của Minh Anh trên môi nở nụ cười hạnh phúc

"Lâm An Di tôi đã tìm ra được người con gái cùng tôi đi đến suốt cuộc đời này rồi!"

Tôi ngớ người qua một lúc được Lâm Dục Thần nhè nhẹ vỗ vai tôi mới hoàng hồn, nhìn lão nở nụ cười

Tốt quá rồi

Ai ai cũng đều tìm được hạnh phúc cho riêng mình rồi

[.....]

Người ta nói sau khi kết thúc đám cưới đó chính là thời khắc quan trọng, thiêng liêng nhất

Đó chính là đêm động phòng...

Tôi ngồi trên giường, hai tay xoắn vào nhau lòng hồi hộp dữ dội. Bởi vì tôi nghe nói làm... làm cái đó rất là đau a

Tôi... tôi sợ đau!

Lâm Dục Thần từ phòng tắm bước ra. Trên người chỉ quấn một cái khăn tắm, để lộ khuôn ngực săn chắc

Vừa thấy một màng này tôi liền nuốt nước miếng cái ực, chớp chớp mắt nhìn lão từ từ đến gần

Lâm Dục Thần ngồi xuống giường quay người tôi lại để tôi đối mặt với lão

Bốn mắt nhìn nhau, không biết là lão sáp vào tôi trước hay là tôi sáp vào lão trước nửa.

Mà tôi chỉ biết là hiện tại bây giờ, lão nằm trên tôi nằm ở dưới rồi

Kể cả quần áo tôi cũng không biết từ khi nào đã bị lão lột sạch không còn một mảnh vãi

Mà... mà cái khăn tắm của lão cũng bị ném xuống đất, hiện ra trước mắt tôi là... là *cậu em* của lão

Mặt bắt đầu đỏ lên, quay đầu đi không dám nhìn lão, cánh môi run run đang định lên tiếng thì lão bất ngờ cuối xuống chặn môi tôi lại

Nụ hôn từ nhẹ nhàng, bắt đầu chuyển sang mạnh mẽ, táo bạo, đưa đầu lưỡi vào chơi đùa với cái lưỡi của tôi

Lâm Dục Thần khẽ di chuyển tay vuốt ve từ eo lên sau đó áp bàn tay lên bầu ngực khẽ nhấn xuống

"Ư... đau đấy!"

Tôi thở khó nhọc, vặn vẹo người nhăn nhăn mặt nhìn lão

Lâm Dục Thần không nói gì chỉ nặng nề khẽ cười sau đó thì cuối xuống ngặm lấy đỉnh ngực dịu dàng gặm cắn, mút vào

"Ưa...."

Gì đây? Sao lại cảm giác khó chịu thế này??

Tôi vòng tay ôm lấy cổ của lão thở hắt ra

"Này! Thật là khó chịu! Anh có biết không?"

Nghe vậy Lâm Dục Thần ngước lên trầm tĩnh, đôi mắt lấp lánh nhìn tôi, nhẹ giọng nói

"Anh vào nhé!"

"Khoan! Khoan! Lâm Dục Thần... em, em nghe nói lần đầu tiên làm... làm chuyện này rất đau lắm phải không?"

Mặt mài đổ đầy mồ hôi, tôi lí nhí hỏi lão

"Sẽ không có đau đâu!"

"Thật không?"

"Ừm..!"

"Thật???"

"Thật! Vậy anh vào nhé?"

Lâm Dục Thần người cũng đầy mồ hôi, khẽ hắng giọng chớp mắt kiêng nhẫn nhìn tôi nói

"Ừ... không đau thì anh mau vào đi!"

Một phút sau...

"Á... Đau! Khốn kiếp... Lâm Dục Thần anh dám lừa tôi?? Mau... anh mau cút ra cho tôi"

Nước mắt chảy ra, tôi tức giận hét lên

Mẹ kiếp! Đau đến muốn chết vậy mà lại nói không đau

Đồ lừa đảo

"Không! Anh bây giờ không cút ra được. An Di em ráng chịu thêm một chút nữa nhé?"

"Không cút được cũng phải được! Ahuhu mẹ ơi cứu con"

"Thật sự là anh cút không được mà! Ngoan! Một lát nữa sẽ không đau nữa đâu"

Lâm Dục Thần thở hắt ra, rồi bất đầu từ từ khẽ luân động...

Hai cơ thể đầy mồ hôi quấn quýt bên nhau

Cũng rất nhanh trong căn phòng đó vang lên tiếng thở gắp, tiếng thở dốc đầy mị hoặc...
 
Chương 53: Ngoại Truyện 2: Biến Thái Từ Nhỏ


Có thể nói những chuyện xảy ra đã lâu thì người ta sẽ quên sẽ không còn nhớ nữa...

Nhưng đối với tôi thì không bao giờ nhé!

Sau khi đám cưới rồi tôi vẫn không thể bỏ được cái tính trẻ con của mình

"Này! Lâm Dục Thần anh mau nói cho em biết. Rốt cuộc là em đã mất nụ hôn đầu từ khi nào vậy?"

Tôi ngồi ở phòng khách ôm lấy tay lão mà mè nheo

"Hử? Em biết để làm gì?"

Lâm Dục Thần trên tay cầm quyển sách liếc nhìn tôi nói

"Ngộ đời! Rõ ràng là nụ hôn đầu của em bị mất. Ít nhất em cũng phải biết nó mất từ khi nào chứ?"

"Vậy tại sao nụ hôn đầu của em mất mà em lại không biết? Sao lại đi hỏi anh"

"Lâm Dục Thần! Anh chính là thủ phạm đấy"

"Ờ! Cứ cho anh là thủ phạm đi!"

Gì đây? Hôm nay lão lại nhây với tôi à?

"Lâm Dục Thần! Rốt cuộc anh có nói hay là không?"

"..."

Trợn mắt tức giận nhìn lão. Hay lắm anh dám bơ tôi sao?

Được nếu đã vậy...

"Lâm Dục Thần! Nếu như anh nói thì em sẽ khoan hồng độ lượng tối nay sẽ cho anh..."

Tôi ghé sát tai lão nói. Thật ra tính cho đến hôm nay đã là 3 ngày lão không đụng vào tôi rồi

Đơn giản vì lí do mỗi lần làm chuyện đó xong là tôi y như sắp chết

Cho nên tôi cấm triệt để

"Hả? Em nói có thật không?"

"Thật... thật mà! Mau... mau nói em nghe đi?"

Tôi gật đầu lia lịa

"Rồi... rồi"

Lâm Dục Thần hắng giọng không được tự nhiên mở miệng bắt đầu kể

"Vào lúc em được 2 tuổi. Lúc đấy anh vừa mới đi học về nên liền chạy qua thăm em. Nhưng mà em đã ngủ anh lại không có gì làm nên ngồi đó"

"Ngồi đó làm gì?"

"Ngắm"

"Ngắm... ngắm em?"

"Ừ! Chính là ngồi đó ngắm em ngủ. Nhưng rồi càng ngắm trong lòng càng lại ngứa ngáy! Vì thế trong một phút không suy nghĩ anh đã cuối xuống. Đến khi định thần lại là hai môi đã chạm vào nhau rồi"

"Cho nên...?"

"Ừ... cho nên nụ hôn đầu của em đã mất từ lúc đó!"

Tôi đen mặt chưa kịp tiêu hóa hết những lời lão nói. Mãi cho đến một lúc sau tôi mới khinh khỉnh nhìn lão

"Lâm Dục Thần! Hóa ra bệnh biến thái của anh đã có từ hồi nhỏ rồi"

"Nếu em đã nói anh biến thái! Vậy thì anh đây ngay bây giờ sẽ cho em biết biến thái là như thế nào!"

Lâm Dục Thần nhếch môi nói rồi bỏ cuốn sách xuống, đứng dậy bế tôi đi về phòng...

"Khốn kiếp! Biến thái. Lâm Dục Thần anh là đồ biến thái! Á..."

Không ngờ tôi lại mất nụ hôn đầu khi còn chưa biết gì...

A! Trời ơi!

Nụ hôn đầu của tôi! Trả lại nụ hôn đầu cho tôi!
 
Chương 54: Ngoại Truyện 3: Năm Người Một Nhà Hạnh Phúc


Ông trời ơi! Ông có hiểu cho con không?

Tại sao lại bắt con có thai vào lúc này?

Con chỉ mới có 23 tuổi thôi mà?

Tôi nằm trên giường bệnh, mệt mỏi nhắm mắt lại suy nghĩ về lúc khi được đưa vào phòng sinh, khóc không ra nước mắt, trong lòng thì oai oán kêu gào

Thật sự là cái cảm giác đó nó như là muốn lấy đi cái mạng nhỏ của tôi vậy

Nhưng là khi nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu đang được Lâm Dục Thần bế trên tay

Thì mọi mệt mỏi liền tan biến...

"An Di! Nhìn xem là con trai đấy!"

"Lâm Dục Thần! Có chết em cũng không sinh con cho anh nữa đâu!"

Một bên đùa nghịch với con, một bên tôi nhăn mặt nói

"Được! Được! Không sinh nữa là được. An Di em vất vả rồi"

"Hừ! Mà bây giờ đặt tên cho con là gì đây?"

"Anh và ba mẹ đã thống nhất tên cho con rồi"

"Tên gì vậy?"

"Lâm Hạo Ân"

"Hạo Ân! Lâm Hạo Ân! Cái tên rất hay"

Tôi ngước nhìn xuống đứa bé

Hạo Ân ngoan! Sau này mẹ sẽ yêu thương con thật tốt!

[....]

5 năm sau...

"Tôi không có đứa con như cậu! Cậu đi ra khỏi nhà này đi!"

Một đứa nhóc 5 tuổi, khuôn mặt lém lĩnh thông minh đứng đó khoanh hai tay lại mếu máo nói

"Hạo Ân sai rồi! Hạo Ân xin lỗi mẹ! Mẹ đừng đuổi con đi mà? Ba... ông, bà nói với mẹ giúp con đi! Huhu..."

Thằng bé khẽ nhìn qua ba người đang đứng đó hóng chuyện cầu xin

Nhưng chỉ nhận lại cái lắc đầu

"Không xin xỏ! Lâm Hạo Ân con có biết con đã gây ra chuyện gì không?"

Tôi tức giận cầm lấy roi quất vào chân thằng bé vừa nói

"Hu du... dạ con biết"

"Nói"

"Con... con lấy kéo cắt đi chùm tóc của bạn Hoa"

"Tại sao con lại cắt tóc của bạn Hoa?"

"Tại bạn ấy ngồi trước con mà cứ loây hoây quài làm cho chùm tóc cứ chọt chọt vào mắt của con. Nên..."

"Nói thật cho mẹ biết! Con mà nói dối là ăn cây đấy"

"Tại... tại con thấy chùm tóc đó rất là ngứa mắt. Nên..."

"Này thì ngứa mắt này"

Tôi quất một roi vào chân thằng bé

Thật không biết nó giống ai mà quậy như vậy

"Hu Hu... mẹ đừng đánh con nữa. Không phải mẹ kêu con nói thật là sẽ không đánh nữa mà. Hic... con nói thật rồi hic... vậy mà mẹ lại đánh con, hic..."

Thằng bé chạy nhào vào lòng tôi, khóc bù lu bù loa lên

"Đánh cho con chừa! Con là con trai mà lại đi xử sự như vậy à?"

"Hic... dạ biết! Sau này Hạo Ân sẽ không tái phạm nữa"

"Còn có lần sau nữa à?"

"Không có, không có! Hạo Ân thương mẹ nhất"

Lâm Hạo Ân nín khóc, mở miệng cười tươi

"Haizz! Lại nịnh nửa rồi!"

Tôi nhìn Lâm Hạo Ân chạy đến chổ của ông bà và ba nó mà đùa giỡn

Con nít là vậy mới một phút trước khóc nhưng một phút sau thì lại cười toe toét

Nhìn cảnh này tôi khẽ nở nụ cười hạnh phúc

Gia đình như vậy, không phải đối với tôi đã là mãn nguyện lắm rồi hay sao?
 
Chương 55: Ngoại Truyện 4: Buôn Bỏ Quá Khứ Tìm Đến Tương Lai


Tôi Thẩm Kình!

Suốt ngày chỉ biết làm bạn với sách và bóng rổ

Không màng tới những chuyện vô vị, những chuyện không liên quan đến mình

Có thể là vì tính lạnh lùng nên tôi chỉ có được vài người bạn tốt. Trong số người bạn tốt đó có cả Trương Huy

Có lần đang chơi bóng rổ

Một thân toàn đầy mồ hôi, trong lúc lơ đãng tôi nhìn thấy một cô gái tóc ngắn ngang vai, thân hình ốm gầy, đôi mắt tinh nghịch đang lén lúc núp ngoài cửa mà ngó về phía này

Nhìn kĩ theo ánh mắt đó hóa ra là đang ngắm nhìn Trương Huy

Tôi và Trương Huy là hai người đối lập hoàn toàn

Tôi thì lạnh lùng khó gần

Trương Huy thì hòa nhã dễ gần, lúc nào cũng mang theo nụ cười tỏa nắng, khiến biết bao cô gái si mê

Tôi nghĩ thoáng chắc cô gái này cũng vậy. Rồi không quan tâm nữa

Nhưng là lúc nào khi tập bóng rổ tôi cũng thấy cô ấy đều lén lúc ở đó mà ngắm nhìn

Đột nhiên

Tôi bắt đầu thích thú, tìm hiểu cô ấy...

Lâm An Di! Lớp 11A1, làm lớp phó, học lực bình thường. Tính tình thì đi điên điên khùng khùng

Hỏi thăm thì tôi biết được như vậy. Dần dần tôi lại càng chú ý cô ấy hơn

Chú ý cô ấy cười nói ở hành lang

Chú ý cô ấy hay nhìn trộm Trương Huy khi đang chơi bóng rổ

Để rồi tôi chợt nhận ra...

Lần đầu tiên trong suốt 17 năm qua tôi biết để ý, tôi biết thích một cô gái là như thế nào

Khi nghe tin Trương Huy có bạn gái, tôi nghĩ chắc cô ấy buồn lắm

Nên tôi bắt đầu từ từ tiếp cận Lâm An Di

Không may cuộc gặp gỡ đầu tiên tôi lại đi chọc giận cô ấy, nên liền vội vàng đến lớp xin lỗi

Nhưng là lại bị thầy Lâm cắt ngang

Thầy Lâm đó chính là Lâm Dục Thần anh trai của cô ấy

Lúc biết Lâm An Di bị bệnh, đột nhiên lòng rất hoảng rất lo lắng. Tôi không biết làm gì chỉ còn cách kéo cô ấy đến phòng y tế

May mắn chỉ là cảm nhẹ, tôi liền thở phào

Cô ấy mắng tôi là lo thừa, tôi chỉ cười cười

Biết làm sao được? Lúc đó tôi rất lo mà...

Chưa nói chuyện được bao lâu thì tôi lại bị thầy Lâm một lần nửa cắt ngang

Nhưng lần này có gì đó khác khác. Lần đầu tiên tôi thấy Lâm Dục Thần tức giận

Kể từ đó tôi cảm thấy hình như tôi thường xuyên bị thầy Lâm đày vậy...

Cảm thấy có cái gì đó không đúng cho lắm

Tôi và Lâm An Di bắt đầu tiến thêm một bước mới đó là trở thành bạn thân

Sinh nhật của cô ấy, tôi đã phải mất mấy tiếng đồng hồ để chuẩn bị quà.

Đến nhà đón cô ấy đi chơi tôi lại nhìn thấy thầy Lâm và Lâm An Di cải nhau, giằng co. Chỉ vì Lâm Dục Thần nói chuyện cười nói với một chị gái xinh đẹp

Lòng nổi lên từng đợt nghi vấn, nhưng rồi tôi lại bác bỏ đi

Trải qua một thời gian dài, cùng nói cùng cười. Tôi nghĩ đã tới lúc tôi nên thổ lộ tình cảm của mình rồi

Nhưng là...

"Thẩm Kình! Xin lỗi... tôi không thích cậu! Tôi đã thích người khác rồi!"

Kết quả tôi nhận lại chính là câu trả lời này

Đối với người khác thì tôi không biết!

Nhưng đối với tôi khi nghe câu trả lời này tôi chỉ cảm thấy thật là thất bại

"Cậu và Lâm Dục Thần vốn không phải là anh em ruột?"

Tôi hỏi lên nghi vấn trong lòng bấy lâu nay. Nhìn thấy Lâm An Di gật đầu tôi như đã hiểu

Hóa ra suy đoán của tôi là đúng, người cô ấy thích chính là Lâm Dục Thần

Mặc dù rất đau, nhưng tôi chỉ khẽ cười

Có trách là trách mình đã đến chậm một bước mà thôi

Sau lần đó tôi làm như không có gì xảy ra mà vẫn cười nói với Lâm An Di

Cô ấy cười tôi cười, cô ấy buồn muốn uống rượu tôi sẽ làm bạn ngồi bên cạnh an ủi cô ấy

Đúng vậy! Một tình bạn không hơn không kém

Biết cô ấy đã thật sự hạnh phúc, tôi quyết định qua Mỹ du học

Tôi một mình bước vào sân bay, trên tay kéo vali, khẽ mỉm cười nhẹ nhàng nói

"Tạm biệt cậu! Người con gái tôi yêu!"

[.....]

Sau khi qua đó được một thời gian, khi đang đi trên đường tôi đột nhiên lại nghe thấy có người gọi mình

"Thẩm Kình! Thẩm Kình!!!"

Giọng nói nhí nhố mừng rỡ, tôi nhìn lại hóa ra là Võ Minh Anh

Là bạn thân của Lâm An Di lúc trước

Sau khi trò chuyện tôi mới biết thì ra là Minh Anh cô ấy cũng qua đây để du học

Chắc có lẽ do sống trong một nơi mà hàng nghìn người không quen biết. Bây giờ lại gặp được người quen duy nhất ở nơi đây

Vì thế, trong 4 năm qua tôi và Võ Minh Anh càng thân với nhau hơn, cùng chia sẽ tâm sự cùng nhau

Tôi bệnh, cô ấy thức đêm lo lắng chăm sóc cho tôi

Cái cảm giác lo lắng đó, tôi đã trải qua một lần rồi

Tôi trốn chạy Lâm An Di! Ông trời lại cho tôi gặp Võ Minh Anh!

4 năm qua! Cái cảm giác thích đó mà tôi dành cho Lâm An Di, có lẽ tôi đã buôn bỏ thật rồi

Tôi nghĩ bây giờ tôi có thể nắm tay của cô gái tương lai mà đứng trước quá khứ tự tin nói rằng

Tôi đã tìm được cho mình một cô gái sẽ cùng tôi đi đến suốt cuộc đời này rồi!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom