Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Tình Đầu Là Em

Chương 20: Không Xài Được Thì Cứ Thẳng Tay Tiêu Diệt


"Nếu không trả được, vậy thì ném vào thùng rác đi!"

Lão nói nhưng mà tay lão vẫn như cũ mà đánh bàn phím, mắt cũng chả buồn mà nhìn tôi

"Ném vào thùng rác??"

Haha Lâm Dục Thần, anh có ý nghĩ giống em đấy!

"Ừa... ném đi"

"Nhưng tại sao, anh thật là phí của mà!"

"Anh không thích đồ người khác tặng!"

Cầm hộp quà trong tay, tôi mở miệng cười chuẩn bị ném vào thùng rác. Nhưng mà tôi lại suy nghĩ, nhìn hộp quà to như vậy không biết ở trong đó có gì? Hay là...

"Haha... Lâm Dục Thần! Anh xem, hộp quà to như vậy mà ném vào thùng rác thì phí lắm. Hay là... hay là cho em đi?"

"Em thích thì cứ lấy đi! Anh không có ý kiến"

Lâm Dục Thần khẽ nhúng vai tỏ ra mình không quan tâm lắm

"Thật??"

"Ừa"

"A! Lâm Dục Thần.... chị ta tặng cho anh cái áo sơ mi. Cái áo này thì làm sao mà em lấy?"

Tôi mở hộp quà ra đập vào mắt tôi là một cái áo sơ mi nam màu đen tuyền rất đẹp

Nhưng mà nhìn kĩ lại thì cũng cảm thấy rất vừa người lão nha

"Giờ cái áo này tính làm sao đây? Anh lấy không?"

Tôi nhìn cái áo, nếu bỏ thì phí thật, áo đẹp thế mà

"Cho em"

"Lâm Dục Thần anh có bị gì không vậy? Áo này là áo sơ mi nam, thì làm sao mà em mặc?"

Tôi liếc nhìn lão nói

"Không biết! Còn nếu em không thích thì cứ vứt vào thùng rác đi! Dầu gì anh cũng không cần"

Lâm Dục Thần vừa uống nước vừa liếc nhìn cái áo, cười nói

"Lâm Dục Thần! Anh... anh..!"

Tôi chỉ tay vào mặt lão. Ba từ *làm rất tốt* tôi chỉ nói thầm trong lòng

Tôi nhếch mép cười, không hiểu sao lại vui như vậy. Tại vì lão cho tôi cái áo đó hay là lão không nhận quà của bà chị thối kia?

Bà chị Vương Hinh gì đó ơi? Không phải là tôi không đưa quà mà là tại có người không nhận thôi. Chỉ có thể trách do số phận là chị lỡ tặng quà nhầm người rồi! Haha...

"Em cười cái gì đấy?"

"À... không có gì! Vậy cái áo này em lấy. Bây giờ em về lớp đây!"

Tôi hắng giọng lại, nhìn lão nói sau đó cầm hộp quà chạy về lớp

Vừa vào lớp, tôi chưa kịp nói gì thì con Minh Anh nó đã chặn họng tôi rồi

"Hồi nảy Thẩm Kình có đến tìm mày đấy"

"Tìm tao làm gì?"

Tôi liếc nó hỏi lại

"Thì cậu ta đến hỏi mày xem đã hết bệnh chưa? Hôm qua tụi tao đến thăm mày mà lúc đấy mày đã ngủ rồi. Bây giờ cậu ta lại hỏi thử xem thôi! Nhưng mày yên tâm tao đã báo cáo ngọn ngành cặn kẽ, từng chi tiết của mày cho cậu ta rồi!"

"Hôm qua Thẩm Kình cậu ta có đến thăm tao à?"

Haha biết ngay mà, Lâm Dục Thần miệng lưỡi của anh ngày càng xảo trá quá rồi đấy

Chuyện có mà đi nói thành không có

"Đúng vậy! Có chuyện gì à?"

Tôi lắc lắc cái đầu, tỏ ý không có gì Rồi ngồi ngẩn người nhìn hộp quà, cái áo đó bây giờ làm thế nào đây?

"An Di, chẳng phải là mày đưa hộp quà cho thầy Lâm à? Sao nó còn ở đây? Bộ thầy Lâm không có ở văn phòng à?!"

Minh Anh cầm hộp quà lên lắc lắc, khó hiểu hỏi

"Lão có ở đó! Nhưng mà... haha! Lão không những không lấy mà còn đòi ném vào thùng rác luôn ấy chứ!"

"Vậy sao giờ nó nằm trên tay mày rồi? Cơ mà trong đó là cái gì vậy?"

"Mày có biết trong đó có cái gì không? Là một cái áo sơ mi nam đen rất đẹp nha, lại rất vừa người lão nữa. Nhưng mà lão cũng chưa sờ qua thì đã tuyên bố ném vào thùng rác rồi. Tao... tao thấy phí quá nên xin lão cái áo này! Haha..."

Tôi vừa cười vừa nói vì hành động lúc nảy của lão

"Xin? Thế cái áo này mày định làm gì?"

"Ầy... Tao cũng không biết nên làm gì với cái áo này! Dầu gì là đồ nam tao cũng chả mặc được. Hay là tao cắt đi làm nùi giẻ lau nhà??"

Tôi nhìn nhìn cái áo buông ra lời cay độc!

Hừ, đồ đã không xài được thì cứ thẳng tay mà tiêu diệt

"Đồ khùng! Áo đẹp thế mà bỏ?"

"Chứ! Cái áo này..."

Nó liếc nhìn tôi nói, ánh mắt đầy tiếc nuối nhìn cái áo, nhưng sau đó lại bật chế độ ánh mắt gian manh nhìn tôi

"Áo đó để tối mày mặc ngủ đi! Và... cũng rất thích hợp để mày quyến rũ thầy Lâm"
 
Chương 21: Em Cứ Thử Đi Rồi Sẽ Biết


"Áo đó để tối mày mặc ngủ! Và cũng rất thích hợp để quyến rũ thầy Lâm"

Lời chưa nói hết thì đã bị con Phương Thảo chen ngang rồi

"Mặc... Mặc ngủ? Quyến rũ?"

"Đúng vậy! Da mày trắng mà áo lại màu đen nữa. Mày mặc vào chắc sẽ rất hấp dẫn... Haha"

Tôi ngáo ngơ nhìn Phương Thảo, trong đầu tôi bây giờ đang hiện lên mấy cô gái mà mặc đồ đi quyến rũ đàn ông

Ôi chu choa..!!!

Haha, tôi nhìn cái áo rồi lại nhìn chính bản thân mình. Thật là tôi đã bình thường rồi cho dù mặc cái áo đó vào thì cũng chả thay đổi được g

"Đi! Đi về chổ của mày đi. Đừng có phá tao"

"Hừ! An Di tao đang chỉ cách cho mày đấy"

"Tao với lão có gì đâu mà phải đi quyến rũ này nọ?"

Tôi nhỏ giọng nói, chuyện này nói phải cẩn thận. Trong lớp tôi bà tám rất nhiều, sơ sẩy một chút là chết

"Quan hệ bí mật!"

Phương Thảo và Minh Anh cùng nhau lên tiếng

"Tao thấy con Thảo nó nói đúng đấy! Đàn ông ai mà chả có thú tính? Haha... tao nghĩ thầy Lâm chắc cũng không ngoại lệ đâu nhỉ?"

Minh Anh cười nham hiểm nhìn tôi

Lâm Dục Thần nếu mà nhìn thấy thì sẽ ra sao?

"Mày nghĩ lão sẽ như vậy à? Nếu lão mà nổi thú tính thì lão đã không là Lâm Dục Thần rồi!"

Tôi liếc hai đứa nó, nhẹ giọng mà phản bác

Nói về việc gì thì tôi không giám chắc chắn, nhưng sống với lão từ nhỏ, riêng về việc này thì tôi chắc chắn

Là lão có tính tự chủ rất cao à nha

"Mày có dám thử hay không?"

"Đúng đấy! Mày chưa thử thì làm sao mà biết?"

"Cút về chổ ngồi hết cho bà!!!"

Tôi nhăn mặt ngồi nhìn hai đứa chúng nó, kẻ lăn người xê, làm tôi muốn nổi đóa cả lên

Trong lòng thầm nghĩ, hay là thử xem sao nhỉ?

Và thế là đến tối, khi cả nhà ăn cơm đã xong. Ba mẹ tôi thì đi về phòng, còn tôi đang chuẩn bị rửa chén thì bị lão ngăn lại

"Em lên phòng tắm đi! Chén này để anh rửa cho. Trời nay lạnh lắm nếu không tắm sớm thì sẽ dễ bị cảm lắm đấy!"

Lâm Dục Thần tiến lại bồn rửa chén, vừa nói tay vừa động thủ

"Ok! Ok! Vậy cái đống chén này giao cho anh"

Tôi nói rồi liền đi lên phòng, cầm cái áo sơ mi đen hồi sáng, một cái quần đùi và khăn, đi vào nhà tắm

Khoảng 15 phút sau, tôi mở cửa bước ra, đứng trước gương ngắm ngía. Đúng là như hai đứa đó nói, mặc vào đúng là làm nổi bậc làn da của tôi

Thân tôi thì ốm mà cái áo thì rộng thùng thình, do chiều cao của tôi có 1m66, nên khi mặc áo vào thì nó rất dài mà che lấp cả cái quần đùi tôi đang mặc

Đấy! Tôi thấy vẫn rất bình thôi. Đúng là có thể mặc ngủ. Chứ có cái gì gọi là quyến rũ đâu?

Đúng lúc này Lâm Dục Thần cũng mở cửa bước vào. Tôi thấy lão đứng hình ở cửa mà nhìn chầm chầm vào tôi

"Thấy sao? Cái áo này rất đẹp mà đúng không? Nếu bỏ thì chẳng phải là phí rồi?"

Tôi cầm lược vừa chải đầu vừa nói

"Hừm... Đúng là rất đẹp! Lại... rất quyến rũ!"

Lâm Dục Thần hắng giọng, như có như không liếc nhìn tôi cười nói

Tôi đứng hình khi nghe lão nói, lão nói tôi rất quyến rũ?

Đột nhiên mặt nóng lên, vội định thần lại, sau đó thì đi đến bàn học ngồi xuống

Lâm Dục Thần ơi là Lâm Dục Thần! Anh đừng có khiến em thất vọng!!

"Lâm Dục Thần! Anh còn đứng thừ lừ ở cửa làm gì? Mau lại đây dạy em học!"

Tôi khó chịu quay lại nhìn lão nói

Qua 1 tiếng sau, khi lão đang giảng bài. Tôi thấy không có chuyện gì sảy ra cả, thì âm thầm thở phào nhẹ nhõm

Tôi vội cố gắng tập trung lại mà nghe lão giảng. Nhưng mà không tập trung được bởi vì hai cái chữ quyến rũ của lão nói, nó cứ bay lòng vòng quanh đầu!

Tôi ngó xuống nhìn toàn thân mình, đôi chân trắng, rồi lại nhìn... lại nhìn

Đột nhiên không nghe thấy tiếng lão nói nửa, tôi ngẩn mặt lên nhìn. Thì thấy lão đang nhìn chằm chằm tôi bằng một ánh mắt rất là nóng rực

Lão nhìn tôi như thế là ý gì?

"Em... em đi xuống nhà lấy... lấy nước uống!"

Tôi hốt hoảng bật dậy, mặt đỏ, miệng lắp bắp nói, nhưng vì đi vội quá mà tôi lại vấp phải chân ghế

Tôi la lên một tiếng, thì thấy Lâm Dục Thần đưa tay ra, vội vàng nắm lấy tay lão để lão kéo lên. Nhưng ai ngờ lão không kéo lại mà lão còn bị tôi kéo xuống, cả hai nằm la lết dưới đất

"Sao chân tay anh lại yếu xìu vậy? Có cái kéo lên cũng kéo không được? Lâm Dục Thần rốt cuộc anh có phải là đàn ông hay không vậy?"

Tôi nằm ở trên người lão, một tay chống lên người, liếc nhìn lão tức giận lên tiếng

"Anh có phải là đàn ông hay không? Thì em cứ thử đi rồi sẽ biết!"
 
Chương 22: Anh Cũng Chỉ Là Người Bình Thường


"Anh có phải là đàn ông hay không? Thì em cứ thử đi rồi sẽ biết!"

Lâm Dục Thần khàn khàn giọng nhìn tôi cười nói

Gì? Lão vừa nói cái gì thế? Lão... lão kêu tôi thử... thử đi?

"Lâm Dục Thần, anh... anh đúng là đồ biến thái mà"

Mặt tôi bây giờ nóng ran, lắp bắp chửi lão, sau đó thì lòm còm ngồi dậy

Nhưng mà lão lại nắm lấy tay tôi kéo trở lại

"Anh làm cái gì vậy? Mau! Anh mau bỏ tay em ra nhanh lên"

Bị lão giữ tay, mặt tôi càng đỏ hơn, vừa giãy giụa tay vừa hậm hực nhìn lão lên tiếng

"Anh"

"Chẳng phải em muốn biết anh có phải là đàn ông hay không sao?"

Lâm Dục Thần lật người, chống hai tay xuống đất, từ trên cao nhìn xuống tôi trầm thấp nói

"Ha! Ha... Lâm Dục Thần chẳng... chẳng phải tính tự chủ của anh rất cao hay sao? Anh, anh đừng có..."

"An Di! Anh cùng lắm chỉ là một người đàn ông bình thường mà thôi! Em đã đánh giá anh quá cao rồi đấy!"

Lâm Dục Thần cắt ngang lời tôi đang nói. Sau đó từ từ cúi đầu xuống

Tôi nhìn mặt lão đang từ từ cúi xuống, tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Lão cúi xuống ngày một càng gần, tôi vội vàng nhắm tịt hai con mắt lại, hồi hộp chờ đợi nụ hôn rơi xuống

Nhưng mà, chờ mãi mà chả thấy môi của lão áp xuống? Tôi mở mắt ra nhìn thì thấy lão đang mỉm cười nhìn tôi

"LÂM DỤC THẦN! Anh đang đùa giỡn với em đấy à?"

Tôi co co khóe miệng, trợn mắt nhìn, đẩy người lão ra!

"Em nhắm mắt làm gì thế? Chẳng lẽ em"

Lâm Dục Thần nhếch khóe miệng, giả ngu cười hỏi tôi

"Cút! Lâm Dục Thần! Anh mau cút về phòng anh đi!"

Tôi thẹn quá hóa giận. Thật là nhục vãi chưởng

"Được rồi! Hôm nay chúng ta học đến đây thôi! Anh về phòng đây. Em ngủ sớm đi..."

Nói rồi lão cúi người xuống nhè nhẹ hôn lên trán của tôi. Sau đó kéo tôi đứng dậy, rồi mới đi về phòng

Aa! Tôi hai tay ôm lấy mặt của mình, thầm hét trong lòng

Dường như trên trán tôi ngay chổ lão vừa hôn nó vẫn còn dư âm lại hơi nóng của lão

Tôi thề là sau này tôi sẽ không có ngu mà đi chơi cái trò thử thách tính tự chủ của lão nữa đâu!

Suốt một đêm không ngủ được, là sáng ra tôi mang đôi mắt gấu trúc xuống nhà

Gặp lão, tôi cũng chả dám nhìn lão. Mà lão thì cũng xem như không có chuyện gì mà vẫn chở tôi đi học bình thường

Lúc đến trường, lão đi trước tôi thì lẽo đẽo theo sau. Bỗng nhiên có người chạy đến, tôi ngó nhìn thì ra là bà chị thối Vương Hinh

"Hôm... hôm qua em có tặng cho thầy cái áo sơ mi. Thầy... thầy có đẹp không? Có thấy nó vừa với thầy không ạ? Nếu... nếu không vừa thì để em đi đổi lại ạ"

Vương Hinh, mặt đỏ ửng nhìn lão lắp bắp nói chuyện

"Ừm rất đẹp! Lại rất vừa nữa. Không cần đổi lại đâu!"

Mỗi một câu nói của lão là mỗi một lần lão liếc nhìn tôi

Tuy là nói chuyện với bà chị Vương Hinh, nhưng thật ra là lão cố ý nói cho tôi nghe đấy

Nhìn lão và bà chị thối kia vừa đi vừa nói chuyện. Mà tôi chôn chân tại chổ căm tức nhìn...

Nghe Lâm Dục Thần nhắc lại làm bây mặt tôi lại đỏ nữa rồi

Bỗng một cái vỗ vào vai tôi. Tôi nhìn lại là Thẩm Kình

"Đi... đi! Cậu đi ra chổ khác đi. Đừng có ở đây chọc tôi!"

Tôi liếc nhìn cậu ta nói sau đó thì đi về phía lớp

"Này! Tôi chưa có nói gì hết. Mà cậu nở lòng nào đuổi tôi rồi?"

Cậu ta chạy theo sau tôi cười nói

"Lúc nào gặp cậu thì cũng sẽ có chuyện xấu xảy ra! Đi... đi!"

Thấy cậu ta đi theo thì tôi lại càng đi nhanh hơn

"Mà này! Tôi có cái này cho..."

"Đã nói là cậu đừng có đi theo tôi nữa mà! Cậu có hiểu tôi đang nói..."

Tôi ngắt lời, đứng lại tức giận quát cậu ta.

Nhưng lời chưa nói hết thì mắt tôi đã nhìn thấy cậu ta lấy từ trong ba lô, toàn là những đồ ăn vặt mà tôi thích

"Cho... cho cậu"

Thẩm Kình lắp bắp, chìa ra một túi bánh, cười cười nói

Sau đó tôi thấy nụ cười của cậu ta dần dần tắt lại, nhìn tôi thấp giọng hỏi

"Lâm An Di! Cậu ghét tôi lắm đúng không?"
 
Chương 23: Đòi Quà


"Lâm An Di! Cậu ghét tôi lắm đúng không???"

Tôi ngớ người nhìn cậu ta, đây là lần thứ 2 trong đời tôi bị người ta là có ghét người ta không?

"Cũng không hẳn là ghét! Chỉ là tôi đang có chuyện bực mình, nên mới lớn tiếng thôi"

Tuy tính tình cậu ta nhây, lại hay cà rỡn. Có lúc làm tôi rất ghét, nhưng cũng phải thật lòng nói cậu ta là người tốt

"Không ghét tôi là được rồi! Bánh này cho cậu"

Thẩm Kình thở phào, cười chìa ra đưa cho tôi túi bánh

Tôi ngó ngó nhìn thì thấy lão đã đi mất dạng rồi, nên đưa tay ra lấy

Đừng tưởng tôi quên cái vụ mà lão đã ném túi bánh của tôi vào thùng rác

Hại tôi chả ăn được miếng nào cả

"À... cậu ôn thi thế nào rồi?"

"Tàm tạm à! Tôi đang cố gắng ôn lại môn Anh Văn đây. Ôi trời, cái môn bán nước đó, làm tôi mấy hôm nay muốn sức đầu mẻ trán đây"

"Thẩm Kình!"

Tôi và cậu ta vừa đi vừa nói chuyện thì có người gọi, nhìn lại hóa ra là Trương Huy và Hàn Ngọc.

Tôi nhìn chằm chằm Trương Huy, hình như anh ấy càng đẹp trai hơn thì phải?

Nhưg sao mà bây giờ tôi nhìn Trương Huy thì tâm tình đã không còn căng thẳng, khẩn trương nữa rồi, mà chỉ còn lại cái cảm giác như là gặp bạn bè bình thường thôi?

Lại nhìn qua Hàn Ngọc. Dẹp! Dẹp! Dẹp đi... tôi không muốn nói gì đến cậu ta cả

"Thẩm Kình! Sau khi học xong ra sau sân trường chơi bóng nhé? Dạo này thấy cậu ít ra lắm đấy!"

Trương Huy, cười cười vỗ bả Thẩm Kình cười nói

"Dạo này em bận quá, không ra chơi với mọi người được. Sau giờ học em ra..."

Thẩm Kình khẽ liếc nhìn tôi

Tôi lại làm như không có chuyện gì mà nói

"Được rồi! Mọi người nói chuyện đi, tôi đi về lớp trước"

Ở lại cũng chả có cái gì hay ho, thôi thì về lớp cho sướng

Tôi nói rồi liền đi về lớp

"An Di! Chờ tớ với..."

Hàn Ngọc chạy theo gọi.

"Cậu làm gì đi nhanh thế?"

"Sắp đến giờ học rồi!"

Tôi nhìn Hàn Ngọc nói, tôi và cậu ta có thân gì đâu mà hỏi nhanh với chả chậm?

"À... tớ thấy cậu với Thẩm Kình rất thân thì phải? Sao! Cậu và cậu ấy đang hẹn hò à?"

"Không phải! Tôi và cậu ta chỉ là bạn bè bình thường thôi!"

Tôi và cậu ta tính tình chả hợp nhau, vậy mà nghĩ sao nói tôi và cậu ta hẹn hò vậy?

"Cậu đừng có nói năng bậy bạ!"

Cứ thế nghi án tôi và Thẩm Kình hẹn hò, đã được tôi bãi bỏ nhanh chống

Ngày ngày đi học, rồi về nhà, tối tối thì học bài cùng lão, sáng ra lại cùng nhau đi học

Và cũng rất mau đã đến ngày thi cuối kì, cái ngày định mệnh đó, cái ngày mà toàn trường phải thở ra bằng khí nóng

Hôm đó buổi tối trước khi thi, tôi ngồi ôn bài lại với lão. Mà lòng tôi nó rối như tơ vò

Cái nhà trường chết tiệt! Tại sao lại để môn bán nước này vào cái ngày thi đầu tiên?

"Làm sao bây giờ? Lâm Dục Thần! Lỡ ngày mai em thi không được thì làm sao???"

Tôi ngồi nhăn mặt, cắn bút thản thở...

"Đừng tụ hù bản thân! Em chỉ cần nhớ lại những gì anh đã giảng trong thời gian qua, chỉ cần có sự tự tin là được. Yên tâm, anh tin em nhất định sẽ thi tốt!"

Lâm Dục Thần nghiêng đầu nhìn tôi cười khẽ

"Nhưng mà"

"Nếu ngày mai em thi tốt. Thì em sẽ có thưởng!"

"Thưởng cái gì? Nói nghe thử?"

Tôi quay đầu liếc nhìn lão tò mò hỏi

"Thì ngày mai em sẽ biết! Bây giờ thì học tiếp!"

Hừ, còn làm ra vẻ thần thần bí bí nữa chứ?

Qua hôm sau, quả nhiên là y như lời lão nói. Tôi đã qua khỏi cái môn bán nước ấy rồi, cầm tờ đề thi trên tay mà tui vui đến run đùi

Trúng tủ! Haha toàn là những câu mà tôi miệt mài ôn. Tôi vui sướng, chạy tung tăng về nhà

Thoát khỏi cái môn bán nước đó, thì còn mấy môn khác tôi điều có đủ sức để vượt qua an toàn

Bây giờ tôi chỉ đi đòi quà mà thôi Haha!

Và thế là đến tối sau khi ăn xong, rửa chén xong. Rồi tôi vội chạy lên lầu, vào phòng của lão để đòi quà

Vào phòng lão, chỉ thấy lão đầu tóc ướt nhẹp. Những giọt nước lăn tăn, chạy nhảy, múa may, bay lượn, rồi sau đó thì thấm vào cổ áo

Soái ca từ trong phòng tắm bước ra

Tôi nuốt nước miếng cái ực, định thần lại

"Lâm Dục Thần! Em thi được rồi, bây giờ thì quà của em đâu?"

"Rồi! Quà của em đây này!"

Lâm Dục Thần, tay vừa lau tóc tay cầm hộp quà đưa cho tôi cười nói

"LÂM DỤC THẦN! Tại sao anh lại tặng cho em cái đồng hồ?"

Tôi mở hộp quà ra

Trời ơi, lão đã biết tôi rất ghét đeo đồng hồ, vậy mà lão lại vẫn cứ tặng cho tôi?

"Lâm Dục Thần! Sao lại tặng đồng hồ? Anh không thể tặng quà khác cho em à?"

Tôi liếc nhìn lão nói

Lâm Dục Thần khẽ cười, rồi sau đó bắt đầu, từ từ tiến lại về phía tôi

"Được!"
 
Chương 24: Không Phải Nụ Hôn Đầu


"Được"

Tôi cứ tưởng lão thật sự sẽ tặng quà khác cho tôi. Nên trong lòng háo hức lắm, vội vàng xòe hai tay ra, chân nhón lên nhón xuống, miệng cười toe tét...

"Đâu? Quà của..."

Nhưng là!

Lời của tôi chưa kịp nói hết, thì bỗng nhiên đã bị lão kéo lại sát người. Một tay ôm lấy eo, một tay giữ chặt lấy gáy, sau đó môi lão áp vào môi tôi

WHAT??

Tôi... tôi môi!

Môi... môi lão?

Là... là hôn???

HÔN!

Là hôn đó!!

Là lão hôn tôi?

Trời ạ! Tôi và Lâm Dục Thần đang hôn nhau!

Tôi cứng đờ người, mắt mở thật to ra nhìn thẳng vào gương mặt đang kề sát bên

Hơi thở đàn ông của Lâm Dục Thần tiến tới bao quanh chớp mũi

Đôi mắt phượng khép lại, để lộ ra hàng lông mi dài, sóng mũi cao ép lên sóng mũi nhỏ nhắn của tôi

Môi lão rất ấm, áp nhẹ vào bờ môi lạnh của tôi mà khẽ cọ qua cọ lại. Đầu lưỡi của lão khẽ liếm cánh môi, rồi nhẹ nhàng di chuyển dọc theo đường môi

Rồi sau đó, rồi sau đó...

Lâm Dục Thần tiến sâu vào đùa giỡn với cái lưỡi, khẽ cắn cắn cánh môi

Một trận tê rần truyền khắp người, cứ y như bị điện dựt, làm cho tôi run người

Không hiểu sao tim tôi bây giờ nó đập rất nhanh, rất mạnh, cứ y như muốn bay ra ngoài vậy

Trong vô thức tôi đã lạc vào cái nụ hôn này của lão, từ từ đưa tay lên nắm vạc áo của lão, mặc cho lão làm gì thì làm

Tay ôm eo tôi kéo sát dính vào người lão, nụ hôn càng lúc càng sâu hơn, càng làm cho tôi thấy phấn khích

Là tại nụ hôn của lão hay sao?

Nhưng...

Làm sao bây giờ? Tôi dứt ra không được rồi

Qua một lúc sau, Lâm Dục Thần mới thả tôi ra, một tay vuốt tóc, môi áp vào trán, dịu dàng nói

"Đây là phần thưởng khác anh dành cho em! Có thích không?"

Nghe thấy tiếng lão nói tôi mới bừng tỉnh là nụ hôn đã kết thúc rồi

Định thần đẩy lão ra, một tay che miệng, mặt nóng ran, lắp bắp nhìn lão

"Lâm... Lâm Dục Thần! Đây là nụ... nụ hôn đầu tiên của em đấy!"

Nụ hôn đầu tiên của tôi cứ thế mà bị mất đi rồi

"Đây không phải là nụ hôn đầu! Nụ hôn đầu tiên của em mất lâu lắm rồi!!!"

Lâm Dục Thần hơi nhướng mi nhìn tôi cười cười

"Lâm Dục Thần tại sao lại mất? Sao em không biết? Nói em nghe đi???"

Tại sao lại không phải nụ hôn đầu? Tôi liếc nhìn lão hỏi

Nhưng là, lão chỉ lắc lắc cái đầu, tỏ ý mình không thể nói

Tôi nhìn lão hồi lâu, lại nghĩ đến nụ hôn lúc nảy. Hai tay ôm lấy cái mặt đỏ, bỏ lại một câu

"Em về phòng đây!"

Rồi vội vàng, lật đật chạy nhanh về phòng

Cả một đêm tôi không thể ngủ được, mỗi khi chuẩn bị đi vào giấc ngủ thì tôi cứ lại bị nụ hôn của lão làm cho thức giấc

Lại còn không phải là nụ hôn đầu nữa chứ? Tôi làm mất nó từ bao giờ thế???

Thật là ám ảnh mà

Đến tờ mờ sáng, tôi nhìn đồng hồ chỉ mới có 5 giờ 45 phút. Tôi vội vàng lật đật dậy làm vệ sinh cá nhân, thay đồ

Sau đó lại chạy xuống nhà chuẩn bị xách xe đạp ra đi đến trường.

Bởi vì hôm nay tôi không thể gặp lão, tôi... tôi... vẫn còn mắc cỡ về nụ hôn đó nha

Nhưng là... hình như ông trời ổng không có thương tôi thì phải?

Vừa đẩy chiếc xe đạp ra tôi liền thấy một người, quần áo chỉnh tề, ngay ngắn đứng ngay ở trước cổng chờ tôi rồi

Vâng không ai khác chính là lão, là Lâm Dục Thần, là cái người mà bây giờ tôi cũng chả dám nhìn thẳng vào mặt

Tại sao lão lại dậy sớm đến thế?

"Anh đã biết hôm nay em sẽ đi đến trường sớm mà!"

Lâm Dục Thần vừa tiến lại vừa cười

Tôi ngớ mặt nhìn lão đang chuẩn bị dắt xe đạp của tôi qua một bên

"Em.... em...! Hôm nay em muốn đi xe đạp"

Tôi ú ớ vội vàng ngăn lại

Khỏi nói bây giờ tôi cũng biết mặt tôi đỏ như trái cà chua rồi

"Tại sao?"

Lâm Dục Thần dừng lại động tác, khuôn mặt dường như rất vui vẻ, ánh mắt lấp lánh nhìn tôi

"À..! Haha... là vậy! Mấy hôm rài toàn được anh chở đi học! Em cảm thấy hình như mình hơi mập ra? Cho... cho nên hôm nay em muốn đạp xe đạp để giảm cân ấy mà"

Tôi cười ngu nhìn lão nói, rồi giành lại chiếc xe từ tay lão, hồi hộp đẩy xe đi

"Không sao! Mập mạp thì ôm nó mới thoải mái! Anh không chê em mập là được rồi"

Lâm Dục Thần gật gật đầu nói, rồi sau đó giành lại chiếc xe đẩy lại vào trong nhà

Tôi đứng hình tại chổ, giật giật khóe miệng cười khổ

Lâm Dục Thần, anh muốn em phải sống trong sự xấu hổ mà anh đã tạo ra như vậy hay sao???

Lâm Dục Thần đưa tay vuốt tóc tôi, rồi lại nắm lấy bàn tay tôi kéo đi

"Đi thôi, anh đưa em đến trường"
 
Chương 25: Lỡ Yêu Anh Rồi


Từng ngày rồi lại từng ngày trôi qua, rốt cục tôi cũng đã thi xong học kì

Kì thi đã xong, và lại sắp được nghỉ, nên cả trường rất là vui mừng

Còn tôi thì uể oải nằm lăn dài ra bàn

Từ sau khi vụ việc tôi và lão hôn môi, tôi cảm thấy mình như bị điên vậy? Hể mà gặp Lâm Dục Thần là tôi lại đỏ mặt? Không đỏ mặt thì tim cũng đập loạn xạ lên?

Còn có nhiều lúc, thấy lão thì tôi lại né đi! Nhưng mà khi không thấy lão thì lòng tôi lại bắt đầu thấy nhớ, lại bắt đầu tìm kiếm lão?

Cái cảm giác chết tiệt này!

Trời ạ! Có phải tôi bị điên rồi không?

"An Di, mày sao vậy? Lại có chuyện gì à?"

"Ừa... ừa! Tao đang rối não đây này"

Tôi liếc nhìn Minh Anh mà than thở

"Kể nghe? Hựm... Bà đây sẽ tư vấn cho!"

Minh Anh hắng giọng, ngồi đang hoàng lại, mắt lé lên lấp lánh nhìn

Tôi nhìn nó háo hức hóng chuyện liền nghỉ lại là không nói. Nhưng mà thật sự không nói thì không được, vì ngoài nó ra thì không có ai giỏi hơn chúng tôi về việc chuyên gia tư vấn tình cảm cả

"Minh Anh, có phải tao bị điên rồi không?"

Kể xong rồi, tôi nhăn nhăn mặt nhìn nó mếu máo

"Không phải, mày không có bị điên, mà là mày đã biết yêu!"

Minh Anh vỗ vỗ trán, khinh thường nhìn tôi

"Vậy chứ tao..."

Hả?

Yêu??

Tôi yêu Lâm Dục Thần???

"Đùa à! Rõ ràng cái cảm giác hiện giờ khác hẳn so với lúc trước tao và Trương Huy..."

Tôi trợn mắt, lắc đầu, lắp bắp nói, không thể nào! Sao tôi có thể yêu Lâm Dục Thần được?

"Lâm An Di! Về việc của Trương Huy, đó chỉ là mày cảm nắng, mày thích anh ấy mà thôi. Còn cái cảm giác này nó không phải là thích, mà là yêu"

Minh Anh vừa sửa sửa móng tay vừa nói, rồi lại nhìn cái mặt đơ của tôi mà cười lớn

"Haha... An Di, bây giờ mày đã biết yêu rồi con à! Chúc mừng mày đã đến với con đường yêu đương"

Tôi nghệch mặt nghe nó phân tích. Bây giờ lòng tôi có thể nói là... rối loạn đến cực điểm

Chỉ còn vài dòng suy nghĩ mơ hồ bay trong đầu

Tôi thật sự đã yêu Lâm Dục Thần rồi sao?

Sau khi thi xong, thì nhà trường cho tất cả học sinh được nghỉ ba ngày

Mà ba ngày này tôi đều ở nhà làm trạch nữ. Tất tần tật các cuộc hẹn, tôi đều nói không

Tôi muốn bù lại những ngày gian khổ mà tôi đã ôn thì vừa rồi

Ở nhà, tôi hết ôm điện thoại, rồi lại đến lap top. Hết lap top rồi lại đến tivi, hết ăn rồi lại lăn ra ngủ

Ba ngày này cũng rất nhanh trôi qua, nhưng trong ba ngày này cũng đủ để tôi ngẫm nghĩ thật kĩ về vụ việc đó

Lâm Dục Thần! Em lỡ yêu anh rồi thì phải làm sao bây giờ?

Tôi tự hỏi chính mình!

Nhưng...

Nhưng là tôi sẽ không nói cho lão biết đâu

Bởi vì tôi không biết phải nói với lão như thế nào. Chẳng lẽ, tôi đột nhiên chạy đến trước mặt lão, e dè mắc cở hay lớn tiếng tuyên bố, nói ba từ:

Em yêu anh?

Quan trọng hơn hết! Tôi... tôi cũng không biết là lão có yêu tôi hay không?

Mặc dù hôn thì đã hôn rồi nhưng lỡ nếu như tối hôm đó vì lão muốn thưởng hay lão lên cơn động kinh mà đi hôn tôi thì thế nào?

Cho nên tôi vẫn cứ y như những ngày bình thường, sáng đi học rồi trưa lại về nhà thôi

"Lâm Dục Thần! Anh có biết sắp tới là ngày gì không?"

Tôi ngồi ở phòng khách cầm lấy miếng dưa hấu mà lão mới vừa đem ra ăn

"Làm sao anh quên ngày đó được!"

Lâm Dục Thần ngồi xuống, đưa tay nhéo nhẹ mặt tôi cười cười

"Thế anh định tặng quà gì cho em?"

Gần đây lão rất hay nhéo mặt tôi à nha

"Quà thì đương nhiên là sẽ có. Tới hôm đó, sáng anh sẽ dẫn em đi chơi rồi tối sẽ tạo cho em một bất ngờ"

Nghe lão nói vậy, tôi lại càng mong sinh nhật mau mau đến thật nhanh

Nhưng ông trời cũng không phụ lòng kì vọng của tôi

Trước ngày sinh nhật, đêm đó tôi ngủ nằm mơ thấy một khung cảnh. Tôi và lão ngồi trên bàn ăn lãng mạng dưới ánh nến lấp lánh

Tôi cười e thẹn nhìn lão cầm hộp quà bước đến gần chổ tôi

Rồi sau đó! Rồi sau đó!

Tôi giật mình tỉnh mộng, thật là phá hỏng làm mất giấc mơ đẹp của bà

Nhìn lại là điện thoại tôi đang reo vang khắp phòng. Mắt nhắm mắt mở ngó nhìn thì thấy tên lão đập ngay vào mắt

Kì lạ sao lão lại điện thoại cho tôi? Chẳng phải lão ở phòng kế bên tôi hay sao?

Đang định áp lên tai nghe nhưng điện thoại lại im lặng. Tôi tính điện lại cho lão nhưng máy lại báo có tin nhắn mới

"An Di! Anh bây giờ có việc đột xuất phải ra ngoài gấp. Em ở nhà chờ anh, một lát nửa anh về rồi mình cùng đi! Có được không?"
 
Chương 26: Chị Gái Xinh Đẹp


"An Di! Anh bây giờ có việc đột xuất phải ra ngoài gấp. Em ở nhà chờ anh, một lát nửa anh về rồi mình cùng đi! Có được không?"

"Ok"

Tôi nhắn lại cho lão, ngáp ngắn ngáp dài bước vào nhà vệ sinh rửa mặt. Rồi lại bước đến trước tủ đồ mà ngắm nghía

Mắt láo lia, rồi nhìn chầm chầm vào cái váy màu xanh lam gần tới đầu gối, mà mẹ tôi mua hồi sinh nhật năm rồi

Vậy là tôi quyết định mặc nó! Có trời mới biết, từ sau khi lên học cấp 3, đây là lần đầu tiên tôi mặc lại váy đấy

Nhưng là...

Hôm nay sinh nhật tôi mà? Tôi phải mặc cái gì cho nó hợp không khí đúng không?

Ấy vậy tôi còn lấy cái đồng hồ mà lão tặng hôm bửa ra đeo vào nửa chứ?

Chuẩn bị xong hết rồi tôi đứng trước gương nhìn, khóe miệng vươn lên, hài lòng gật gật đầu, lòng thầm tự kỉ

Lâm An Di! Hôm nay sao mày lại đẹp quá vậy nè trời...

"Mẹ! Lâm Dục Thần anh ấy có nói là đi đâu không vậy?"

Tôi ngồi ở phòng khách xem tivi, bâng quơ hỏi

"Dục Thần nó nói là đi rướt bạn nó hay gì đó! Sao vậy mới xa có mấy tiếng đồng hồ mà đã nhớ nó rồi à?"

"Nào có! Mắc mớ gì con phải nhớ Lâm Dục Thần? Tại anh lâu về cho nên con mới hỏi thôi"

Tôi hơi nhột, mặt không được tự nhiên trả lời

Từ 8 giờ đến 9 giờ 30 phút, tôi đã ngồi ở đây được 1 tiếng rưỡi đồng hồ rồi mà chả thấy tăm hơi của lão đâu cả

"Ráng đợi nó một chút nữa đi! Đây là quà của ba mẹ cho con!"

Ba tôi nói rồi đưa cho tôi bao lì xì cười nói

Tiền!

Hai mắt liền sáng lên, tôi cầm bao lì xì mà cười tủm tỉm

Có tiền xài rồi! Haha..

Lại ngồi chờ thêm 15 phút cũng chẳng thấy lão về. Cầm cái gối ôm, mặt ỉu xìu mà xem tivi

Đi rướt bạn gì mà lâu vậy? Bạn gì mà quan trọng hơn cả tôi nữa?

Điện thoại thì cũng không bắt máy nữa

Đúng lúc này có tiếng chuông cửa vang lên

Là Lâm Dục Thần về?

Suy nghĩ vậy tôi vội đi tới mở cửa, nhưng đập vào mắt tôi không phải lão mà là một nhân vật mấy hôm nay tôi chẳng thấy

Thẩm Kình

"Chào!"

"Thẩm Kình? Sao cậu lại ở đây?"

Tôi ngờ vực nhìn cậu ta, không lẽ...

"Chẳng phải hôm nay sinh nhật cậu à? Tôi đến tặng cho cậu một bất ngờ"

Thẩm Kình nhe răng ra cười nhìn tôi

Quả nhiên là vậy mà

"Nhưng là hôm nay..."

Đang nói nửa chừng thì có hai bóng dáng lọt vào mắt tôi

Là Lâm Dục Thần, trên tay lão đang cầm một cái vali vừa đi vừa cười nói với chị gái đi kế bên

Vừa tới cổng thì lão liền dừng lại, đứng ở đó mà nhìn tôi và Thẩm Kình

Đột nhiên một trận khó chịu dội thẳng lên người, tôi nhìn chầm chầm lão nghiến răng kèn kẹt.

"Thầy Lâm!"

Thẩm Kình quay lại nhìn theo tầm mắt của tôi, rồi sau đó nhẹ giọng lên tiếng

"An Di! Bạn con đến tìm à? Sao không mau mời bạn vào nhà ngồi mà còn đứng cửa làm gì?"

Mẹ tôi bước ra ngó nhìn cái cục diện trước mặt, lại lia về phía lão.

"Dục Thần con về rồi à? Sau không vào nhà?"

Tiếng nói của mẹ làm tôi bừng tỉnh, tôi vội vào nhà lấy túi rồi mang giày vào

"Bây giờ con với bạn con phải ra ngoài đi chơi đây!"

Nói rồi tôi kéo Thẩm Kình đi

Lúc đi ngang qua lão tôi cũng chả thèm nhìn, chỉ tập trung nhìn chị gái đứng kế bên

Một từ bay vòng quanh trong đầu

Đẹp

Bà chị gái này còn đẹp hơn cả Hàn Ngọc nữa

Bỗng tay bị lão nắm lại

"An Di em định đi đâu vậy? Chẳng phải..."

"Hôm nay sinh nhật em! Em đi chơi với Thẩm Kình đây"

Tôi liếc lão khó chịu nói

"Không được đi! Anh không cho phép. Chẳng phải lúc sáng anh đã nói là chờ anh hay sao?"

Lâm Dục Thần nắm chặt tay lại, trong mắt phản ánh tia khó chịu nhìn chằm tôi đang nắm tay Thẩm Kình

"Em Không biết"

"Thầy bỏ tay ra khỏi tay An Di đi"

Thẩm Kình nhíu mày nhìn Lâm Dục Thần

"Im! Ở đây không có chuyện của em! An Di, đi vào nhà với anh"

"Em không vào! Đi thôi Thẩm Kình"

Tôi tức giận nói rồi hất tay lão ra, lôi Thẩm Kình bỏ đi

Chết tiệt!

Lão để tôi chờ gần 2 tiếng đồng hồ chỉ vì đi rướt bà chị gái xinh đẹp đó? Lại còn nói cười trước mặt tôi nữa chứ?

Thật là nóng máu, thật là khó chịu mà

Đây là cái cảm giác ghen mà người ta thường nói hay sao?
 
Chương 27: Tôi Đã Ước


Suốt một ngày tôi và Thẩm Kình đi chơi ở công viên. Chơi hết trò này rồi đến trò khác, làm cái cục tức của tôi nó tan theo mây khói

"Hôm nay đi chơi có vui không?"

"Ừa... vui!"

Tôi cầm chai nước nói rồi uống

"Vậy bây giờ, cậu đói chưa? Chúng ta đi kiếm gì đó ăn?"

"Ừm!"

Không nhắc thì thôi chứ mà nhắc là bây giờ bụng tôi nó kêu lên rồi

Tôi ngó nhìn đồng hồ trên tay, mắt mở to. Thật không ngờ bây giờ đã 5 giờ chiều rồi

Tôi mở điện thoại lên xem Lâm Dục Thần có gọi cho tôi không. Nhưng là thật xui xẻo điện thoại lại mang một màu đen thui

Hết pin rồi

Nhưng...

Mắc mớ gì tôi lại suy nghĩ đến Lâm Dục Thần làm gì? Chẳng phải lão đã có bà chị xinh đẹp đó ở bên cạnh hay sao?

Hừ!

Sau khi đi ăn xong, tôi và Thẩm Kình lại đi dạo vòng vòng trong công viên

"Đây quà cho cậu này! Mở ra xem coi có thích không?"

"Là dây chuyền sao?"

Tôi cầm hộp quà màu trắng, mở ra đập vào mắt tôi là một sợi dây chuyền bạc, mặt là hình cá heo ngộ nghĩnh

"Sao đẹp không?"

"Oa! Rất là đẹp nha... haha, cảm ơn cậu"

Tôi cười tít cả hai con mắt cười nói

"Ừm... cậu thích là được rồi! Bây giờ cậu còn muốn đi đâu chơi nữa không?"

"Thôi! Đi chơi nhiều rồi. Bây giờ mình về đi"

Tôi nhìn trời đã đen thui rồi nói

Bỗng có một đứa bé chạy lại cười nói

"Anh gì ơi! Anh mua hoa tặng bạn gái đi?"

Bạn... bạn gái?

"Hahaha... anh ấy không phải là..."

"Được! Bán cho anh đi! Tiền của em này..."

Thẩm Kình cắt ngang lời tôi cười nói với bé gái

"Này cậu mua làm gì cho tốn kém?"

"Tặng cậu này..."

"Được rồi tới nhà tôi rồi! Hôm nay đi chơi vui lắm... cảm ơn cậu"

"Không có gì! Cậu vào nhà đi... tôi về đây!"

Đến nhà

Tôi bước vào trong, lòng hồi hộp vì không biết có lão ở nhà không

Lúc đi ngang qua phòng khách tôi chào ba mẹ một tiếng sau đó chuẩn bị đi lên lầu

"An Di! Sao mẹ điện thoại cho con không được?"

"Điện thoại con hết pin cho nên nó tắt nguồn! Mẹ điện con có chuyện gì à?"

"Dục Thần nó điện cho con mà...."

"Con khát nước... con vào bếp uống nước đây!"

Nghe nhắc đến lão là tôi lại nóng máu rồi, cần phải dập tắt...

Nhưng mà khi vừa vào bếp tôi lại trợn tròn mắt nhìn

Gì đây?

Một bàn ăn thịnh soạn, toàn những món tôi thích không. Có bánh kem, lại... lại còn có nến nữa?

Cái gì thế này?

Đây là lão chuẩn bị cho tôi hết à?

"Mẹ! Bàn ăn ở trong bếp là... là sao ạ?"

Tôi vội chạy ra hỏi. Bửa ăn lãng mạng dưới ánh nến lung linh cứ thế mà bị hủy đi à?

Nếu như hồi sáng tôi biết kiềm chế lại là được rồi

"Con nha đầu chết tiệt! Lời mẹ nói chưa xong mà đã bỏ đi à? Mày có biết cả cái bàn ăn ở trong bếp là do Dục Thần một mình nó chuẩn bị hay không? Vậy mà điện thoại mày lại không bắt máy... thật là!"

Mẹ tôi tức giận nói

"Thế Lâm Dục Thần đâu rồi ạ?"

"Dục Thần nó đưa bạn đi về rồi"

"Con lên phòng đây!"

Tôi tức giận bỏ lên lầu

Vốn tôi định sẽ làm hòa lại với lão. Ai ngờ lão lại đưa cái bà chị gái kia đi về

Lão và bà chị gái đó...

Rầm!

Tôi đóng cửa, sau đó đi tắm rửa rồi lại leo lên giường nằm đó trùm chăn lại, suy nghĩ...

18 tuổi tôi đã biết yêu! 18 tuổi tôi đã biết ghen!

Tôi đã ước...

Sinh nhật 18 tuổi, tôi muốn ở cùng với người mình yêu

Nhưng là...

Điều ước đó của tôi đã không thành sự thật

Bỗng có tiếng gõ cửa vang lên...

"An Di! Mở cửa cho anh"

"An Di! Em nghe thấy không?"

"An Di..."

"Gì vậy?"

Tôi khó chịu nhìn lão. Bây giờ lão dám vác mặt đến gặp tôi nửa đấy

"Quà sinh nhật! Tặng em!"

Lâm Dục Thần vừa nói vừa lôi sợi dây chuyền có mặt hình trái tim ra vừa tiến tới đeo lên cổ tôi

Vốn là tôi không muốn nhận nhưng không biết thế nào tôi lại im re đứng yên để cho lão đeo vào

"Xong chưa? Em vào ngủ đây"

"An Di! Tại sao anh điện thoại cho em mà không bắt máy?"

Lâm Dục Thần trầm giọng hỏi

"Điện thoại hết pin, tắt nguồn!"

"Tại sao lúc sáng em thất hứa?"

"Thất hứa? Lâm Dục Thần anh có lầm hay không? Anh để em chờ suốt 2 tiếng đồng hồ chỉ vì...."

"Do chuyến máy bay của Yên Ninh đến chậm nên anh mới về trể! Em vì vậy mà giận anh?"

"Yên Ninh này nọ? Chị ta là gì của anh vậy?"

"Cô ấy chỉ là bạn của anh thôi! Do cô ấy đến đây đột ngột, với lại lúc đó chẳng phải chúng ta đã hẹn với nhau rồi sao? Nên anh chỉ có thể đưa cô ấy về nhà mình rồi đến tối cô ấy về ngủ ở khách sạn!"

À... là bạn...

"Còn em nữa... tại sao em lại nắm tay Thẩm Kình? Em có biết anh rất khó chịu hay không?"

Lâm Dục Thần hỏi

"Anh lại ghen? Thì cũng chỉ vì là tại anh... tại... chỉ vì tại anh để em chờ 2 tiếng đồng hồ hay sao?"

Mém tí xíu nửa tôi đã nói là tại lão và bà chị gái đó rồi

"Là tại vì để em chờ lâu hay là tại em ghen cho nên mới..."

Lâm Dục Thần nghi ngờ nhìn tôi

"Không! Ghen cái đầu thối nhà anh... Em đi ngủ đây!"
 
Chương 28: Cây Kẹo Ngon


Thế là cái vụ sinh nhật đó cứ thế mà trôi qua trong một cách bình lặng nhất có thể

Tuy nói là hòa nhưng mà tôi vẫn ứ thèm nói chuyện, làm mặt lạnh với lão

Cuộc cách mạng chiến tranh lạnh với nhau kéo dài tới 1 tuần sau

"Vậy là đã 1 tuần rồi mày và thầy Lâm vẫn chưa nói chuyện với nhau?"

"Cũng không phải là hoàn toàn không nói chuyện với nhau. Chỉ là tao nói chuyện ít lại với lão thôi!"

Tôi nằm bẹp ra bàn nhìn hai đứa chúng nó

"À... thế còn cái bà chị gái đó có đẹp không?"

Phương Thảo ngồi trên bàn hai cái chân đung đưa qua lại

"Dĩ nhiên là đẹp rồi! Mày nhìn Hàn Ngọc đi. Hàn Ngọc đẹp 10 thì bà chị gái đó đẹp tới 100 đấy!"

"Chậc... chậc.... Tiểu tam xuất hiện rồi. An Di mày phải cẩn thận đấy!"

Minh Anh nó chép chép miệng khinh khỉnh nhìn

"Mà tao thấy, mày đừng có làm giá nữa. Nên nói chuyện lại với thầy Lâm đi"

"Là con gái mà phải làm giá một chút chứ? Đúng không? Phương Thảo mày nhăn nhăn cái mặt làm gì? Là lão sai trước chứ có phải tại tao?"

Tôi liếc nhìn nó

"Rồi... rồi... là lỗi tại thầy Lâm! Cơ mà tiểu tam đó tên gì?"

"Nhã Yên Ninh"

Tôi nói, do có lần tôi lén lấy điện thoại của lão xem trộm nên mới biết đấy

"Tên rất đẹp nha~"

"Sắp nghỉ hè rồi, mày có định đi chơi không?"

"Không! Tao phải ở nhà canh chừng lão"

Đúng vậy, do sắp phải nghỉ hè. Tôi phải đặc biệt mà canh chừng lão. Không cho lão có cơ hội tiếp xúc với bà chị gái đó

Cuộc nghỉ hè của tôi chính thức bắt đầu! Và diễn ra như sau

"Lâm Dục Thần! Lấy nước cho em uống"

"Nước của em đây!"

"Lâm Dục Thần! Gọt trái cây cho em ăn"

"Trái cây của em nè! Ăn đi"

"Lâm Dục Thần! Anh đi đâu đó, cho em đi với"

"Anh... anh muốn đi vệ sinh. Em... em có chắc là muốn đi theo không?"

"Không! Cái đồ biến thái này...!"

"Lâm Dục Thần! Chỉ cho em bài tập này, nó khó quá"

"Đâu? Để anh xem!"

"Lâm Dục Thần! Anh đang làm gì đấy? Sao cái trò chơi này nó khó quá vậy? Anh lại đây xem coi! Mau..."

"Con nha đầu chết tiệt! La lối om sòm cái gì đấy? Không thấy Dục Thần nó đang có điện thoại hay sao? Đừng có mà phá nó!"

Mẹ tôi cầm cái xẻn trên tay gõ lên đầu tôi một phát, hung dữ mà quát lên

Thì chẳng phải là lão đang nói chuyện điện tôi mới hối hả gọi lão sao? Nhỡ đâu lão đang nói chuyện với bà chị gái đó thì sao?

"Lâm...."

Tôi định gọi lão nhưng trực nhớ đến mẹ già, nên đành im hơi lặng tiếng đi tới

"Lâm Dục Thần! Anh đang nói chuyện với ai đấy?"

"Là Yên Ninh! Cô ấy nói muốn đến nhà chúng ta chơi!"

What????

"Giờ này chiều tối rồi chị ta đến đây làm gì? Nhà này có ai hoan nghênh chị...."

"Dục Thần! Con nói Yên Ninh đến đây chơi à?"

"Vâng! Cô ấy nói một lát nữa sẽ đến"

"Thế à... để sẵn tiện mẹ làm mấy món ngon để tiếp đãi con bé! Con bé nó hiền lành, dễ thương lại tốt tính"

Nói rồi mẹ dừng lại liếc nhìn tôi

"Không như An Di nhà mình, thật không biết chừng nào nó mới lớn lên được! Đúng là con nhà người ta có khác"

Gì?? Tôi có nghe lầm không vậy?

Tiếp đãi? Lại còn chê tôi nữa?

Mẹ à! Sao mẹ nở lòng nào mà bán đứng người nhà mình vậy?

"Cháu chào hai bác!"

Yên Ninh thân thiện chào hỏi, sau đó quay sang tôi cười nói

"Chào em An Di! Chị tên Nhã Yên Ninh, rất vui được làm quen em"

Giả tạo!

"Chào chị!"

Tuy không thích nhưng cũng phải chào hỏi chị ta

"Được rồi đừng chào hỏi nưa! Đồ ăn còn nóng, mau vào ăn đi"

Bửa ăn diễn ra trong tiếng cười nói vui vẻ. Chị ta khen tay nghề mẹ tôi nấu ăn ngon, làm bà cười vui vẻ cả lên

Hừ... còn bày đặc nịnh nọt này nọ

Một tiếng đồng hồ sau, bửa ăn kết thúc. Tất cả đều ra ngoài phòng khách ngồi nói chuyện

Chỉ có tôi, chỉ có một mình tôi là phải ở lại ăn một đống chén. Vốn là Lâm Dục Thần rửa nhưng tôi lại đẩy lão ra ngoài

Tuyên bố nói không cần lão quan tâm

Dọn xong tôi lia về phía bàn xem còn gì dẹp không. Không còn cái gì cả nhưng tôi lại nhìn trúng chai rượu đang để trên bàn

Và thế là trong lòng nổi lên một tầng run run, tôi bước đến cầm chai rượu không chần chờ gì nữa mà đưa vào miệng tu như nước lả

Uống...

Uống......

Và uống........

Rất nhanh đã xong chai rượu, nhưng là con mắt của tôi nó hơi chập chờn rồi đấy

Đột nhiên tôi lại nhớ đến một câu nói của Minh Anh nó nói là

Thường thường người con gái khi yêu một người đàn ông nào đó. Thì ít nhất cũng phải niếm được mùi vị *cây kẹo* của người mình yêu ra sao

Nếu không sẽ không còn cơ hội

"An Di! Em sao vậy? Sao mặt em đỏ thế này?"

"Haha... Lâm Dục Thần! Em muốn ăn kẹo. Anh mau cho em ăn đi!"

Tôi cũng muốn nếm thử a

"An Di! Ai cho em uống rượu? Mau đưa đây cho anh. Hết... hết rồi? Lâm An Di! Em giám uống hết cả chai rượu này?"

"Ợ... Lâm Dục Thần sao anh nói nhiều vậy? Kẹo của em đâu? Khốn kiếp anh có kẹo ngon vậy mà suốt 18 năm qua anh lại giấu em?"

"Anh hiện giờ không có kẹo. Bây giờ em say đi lên phòng ngủ rồi ngày mai anh mua cho! Được không? Đi thôi anh đở em lên phòng"

"Không! Anh nói xạo... không phải người ta nói đàn ông ai ai cũng có một cây kẹo to lại rất ngon nữa, được giấu rất kĩ càng hay sao??? Hay... hay là anh muốn để giành cho bà chị Yên Ninh kia ăn mà không muốn cho em ăn hả?"
 
Chương 29: Giáo Viên Mới


Sáng ra, cũng vẫn là thân ảnh tóc tai bù xù, miệng ngáp dài ngáp ngắn. Nhưng có điều là đầu hôm nay lại đau lên từng cơn

Uống rượu lần nào cũng vậy. Đúng là hại não thật

Làm vệ sinh cá nhân xong, tôi mang theo cơn đau đầu bước xuống nhà

"Ba, mẹ!"

Gì vậy? Sao ba me lại nhìn tôi bằng ánh mắt rất trìu mến? Tôi chỉ chào hỏi họ một câu thôi mà?

Không khí nhà này hôm nay hơi u ám à nha

"Lâm Dục Thần anh ấy đi đâu rồi ạ?"

Tôi ngồi xuống, không thấy lão đâu hết. Hay là lão lại đi gặp Nhã Yên Ninh kia rồi?

Tôi nhìn ba mẹ hỏi. Nhưng là kì quái họ lại nhíu mày nhìn tôi? Mẹ thì thở dài lắc đầu ngao ngán, ba thì nhìn nhìn tôi như muốn nói gì đó nhưng rồi cũng chỉ lắc đầu mà thở dài

Lòng tôi nổi lên một tầng hồi hộp

Xong rồi! Xong rồi! Nhất định là tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì rồi!

Mà cái chuyện đó chắc chắn là có liên quan đến tôi rồi! Hôm qua tôi say có làm cái gì bậy bạ không vậy trời?

Hay là lão và bà chị kia đã... hai người đã... với nhau...

"Ba! Mẹ! Lâm Dục Thần đâu rồi? Có phải là anh và bà chị...."

"An... Di! Con không nhớ tối hôm qua đã... đã xảy ra chuyện gì à?"

"Dạ không! Hôm qua con say quá nên không nhớ chuyện gì cả. Mà tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì à?"

"À... thôi! Nếu con không nhớ thì đừng có cố nhớ nữa. Vào bếp ăn sáng đi"

"Không! Con muốn biết rốt cục tối hôm qua khi con say đã xảy ra chuyện gì?"

"Được! Nếu như con muốn biết thì đi theo mẹ vào bếp!"

Tôi đứng dậy đi theo mẹ, thì thấy Lâm Dục Thần từ trên lầu đang đi xuống.

Haha thì ra là lão ở nhà, lão không đi với bà chị đó rồi

Tôi nhìn lão, nhưng kì quái là lão thấy tôi rồi lại đứng chửng ở đó, mặt bắt đầu đỏ lên

Trời ạ! Tối hôm qua tôi đã làm cái gì mà ngay cả lão cũng như vậy?

"An Di! Mẹ hỏi con lại lần nữa... Con thật sự muốn biết chuyện tối hôm qua?"

"Vâng!"

"Con tối hôm qua con... con muốn ăn *cây kẹo* của... của Dục Thần!"

"Hả? Lâm Dục Thần anh ấy có kẹo à?"

Tôi hỏi rồi cầm chai nước uống

"Không... không phải! Mà là con... con muốn ăn *cái đó đó* của Dục Thần!"

"Phụtttttt.. khụ... khụ..."

What????? Tôi đã làm cái gì vậy trời??

"Con? Ý... ý mẹ nói là... là con? Cái, cái đó đó của Lâm Dục Thần???"

Đau lòng nhìn mẹ tôi gật đầu. Trời ơi nhục quá, tôi thật sự không thể tưởng tượng được là tôi lại đi đòi cái đó của lão???

Tôi chạy lại trước bếp cầm con dao lên...

Làm sao mà nhìn mặt lão đây? Thà chết quách đi cho xong...

"An Di! Con làm gì vậy??? An Thành! Dục Thần!!! Mau... mau vào đây nhanh lên!"

"Xảy ra chuyện gì vậy? Hả? An Di... con mau bỏ dao xuống!!!"

Ba tôi hét lên

"Lâm An Di! Em đang làm cái gì vậy? Nhanh... mau bỏ dao xuống! Có gì rồi từ từ mình nói. Có được không?"

Tôi nhìn ba người đứng trước mặt xanh lét đang khuyên ngăn. Tôi mặt cũng xanh lét, vội ném con dao xuống

Chết vì chuyện này thật không đáng tí nào! Bình tĩnh như không có chuyện gì cười ha hả

"Con đùa đấy! Tại sao con phải chết vì cái chuyện cỏn con này được? Haha.. ha..."

Tuy cười như vậy! Nhưng có trời mới biết lòng tôi đang xấu hổ đến thế nào

Sau khi cái sự kiện *ăn kẹo* kia trôi qua đi. Đến cả một tuần tôi cũng không dám gặp lão

Loay hoay một cái, cũng đã đến ngày tôi phải đi học rồi

Ngày nhập học, tôi nhìn cả lớp. Có người thì mập ra, có người thì cao lên

Còn tôi thì hình như vẫn cứ như vậy, không cao cũng không mập ra

Ngồi ngồi nghe đám bà tám bàn tán nói rằng hình như có giáo viên mới đến trường chúng tôi thì phải

Lúc này thì Lâm Dục Thần bước vào lại còn dắt theo một người nữa. Mà người đó lại là nữ

Cả lớp đột nhiên hít không khí. Bởi vì sao? Bởi vì nhìn từ ở dưới lên thì hai người đứng trên bục giảng rất là xứng đôi

Tôi thì há hốc mồm, trợn tròn mắt nhìn lên bảng. Tại sao chị ta lại xuất hiện ở đây?

"Cả lớp! Nghỉ hè kì vừa qua có vui không?"

"Có ạ!"

"Tôi muốn thông báo đến các em một chuyện. Bởi vì cô Liên dạy môn ngữ văn của trường hiện đang có một chút chuyện cần giải quyết, tạm thời sẽ ngưng dạy học. Nên từ nay lớp chúng ta sẽ có giáo viên mới dạy thay môn này! Đây là giáo viên mới"

"Chào các em! Cô tên Nhã Yên Ninh, là giáo viên mới đến. Từ nay sẽ dạy các em môn ngữ văn. Mong được các em giúp đở!"
 
Chương 30: Không Xong Rồi


Ngày hôm nay phải nói là một ngày tồi tệ đối với tôi

Bởi vì tiểu tam... À không! Bởi vì chị ta lại đến đây làm cô giáo của tôi

Chỉ sau mấy tiếng đồng hồ thôi mà cả trường đã đồn rần rần lên. Nào là...

Loa! Loa! Loa

Trường mình có giáo viên mới về là mỹ nữ nha....

Hoặc là...

Ôi chao! Nhìn thầy Lâm và cô Nhã sao lại xứng đôi thế này?

Vâng vâng và mây mây...

Thật là, nếu nói bà chị gái đó đẹp thì tôi ok, còn chấp nhận được. Chứ mà nói lão và chị ta xứng đôi? Hừ... xin lỗi. Bà đây không chấp nhận được

Giờ ra chơi, ra khỏi lớp đi tới đâu hay kể cả khi ngồi trong lớp tôi cũng phải nghe những bà tám đó bàn tán

"An Di! Tình hình này gây go rồi! Chậc... chậc, không ngờ tiểu tam lại hiên ngang chạy lại đây làm cô giáo của mày?"

Minh Anh nhếch mép khinh khỉnh nhìn

"Cơ mà! Đúng như lời mầy nói. Bà cô giáo đó rất là đẹp. Còn đẹp hơn cả Hàn Ngọc! Mày bây giờ tính sao đây An Di?"

"Còn làm thế nào đây? Bây giờ tao phải đi giám sát lão thôi!"

Nói rồi tôi phi một đường thẳng lên văn phòng. Vừa bước tới cửa đập vào mắt tôi là một màn rất là đặc sắc

Lão đang ngồi nói chuyện cười đùa vui vẻ với Nhã Yên Ninh

Lâm Dục Thần! Anh đã quên rằng mình đã có hôn ước rồi hả? Sao lại còn đi trêu hoa ghẹo huyệt thế kia?

Cơ mà còn một điều nữa! Tại sao lại sắp xếp cho chị ta ngồi kế bên bàn làm việc của Lâm Dục Thần??

Tôi đứng đó... ngớ người, mặt đen thui nhìn vào trong. Cảm giác khó chịu dâng lên, lòng thầm nghĩ...

Thật không biết tôi có nên mua xăng, để tối đến đi vào đốt cái trường chết tiệt này không?

"Võ Minh Anh! Bà đây ra lệnh cho mày. Ngày mai đi học nhớ mang theo cuốn truyện bảo bối của mày cho tao mượn đấy!"

Tôi đập bàn một cái tuyên bố nói

"An... An Di! Mày có biết cuốn truyện đó là nói về cái gì không? Mà mày đòi mượn?"

Tôi đỏ mặt nhìn nó, còn nó thì đang nhăn nhăn mặt nhìn lại tôi

"Biết... biết chứ! Tao đã từng đọc nó rồi. Biết nó nói về cái gì cho nên mới kêu mày cho tao mượn!"

"Được! Mà mày mượn cái đó làm gì? Chẳng phải mày cũng có à, sao lại mượn tao?"

"Tao định phá chị ta thôi! Có nhưng mà..."

"Cái gì? À... Haha! Cao kiến...cao kiến. Tao chắc chắn mặt của chị ta ngày mai...! Mà khoan... không được. Tao không cho mày mượn đâu"

"Tại sao?"

Rõ ràng nó đang cười bỗng nhiên nhăn mặt lại, tôi thắc mắc hỏi

"Lỡ chị ta tịch thu cuốn truyện đó luôn, mà không trả lại thì sao làm sao?"

"Xời! Tưởng gì... Tao nói với Lâm Dục Thần lấy lại cuốn truyên là được chứ gì? Yên tâm đi, hehe...."

Qua hôm sau, vào giờ học tiết của chị ta. Tôi cảm thấy hình như có người vào lớp, rồi tiếng sột soạt đứng dậy...

Tôi cứ tưởng là chị ta đã vào lớp, nên cứ một mực nhìn chăm chăm vào cuốn truyện

Không nhìn thì thôi chứ mà nhìn vào thì mặt tôi đỏ bừng cả lên...

"An... An Di..."

Con Minh Anh khều tay tôi làm gì vậy? A... hay là nó khều tay tôi làm cho giống. Haha, xem ra con này cũng chịu hợp tác ghê

Tôi nhăn mặt làm ngơ hành động của nó, mắt vẫn dán vào cuốn truyện

"An Di?"

Tiếng của Nhã Yên Ninh vang lên. Gọi? Gọi tôi làm cái quái gì? Càng gọi tôi lại càng làm ngơ hơn

1 giây

2 giây

3 giây

Tiếng bước chân càng gần hơn

Bỗng cuốn truyện trên tay đang cầm bị người nào đó lấy mất

Dính rồi? Lòng hò hét... không biết chị ta nhìn thấy cái mặt đó sẽ ra sao đây?

Tôi nhẹ nhếch môi, ngước mặt lên...

Why???

Cái quái gì đang xảy ra trong lớp thế này? Tại... tại sao Lâm Dục Thần lại xuất hiện ở đây??

Tôi ngơ ngác nhìn lão đang đứng trước mặt trên tay cầm cuốn truyện, mắt lia lên bục giảng, Nhã Yên Ninh thì đứng ở đó

Tôi mang dấu chấm hỏi to đùng, lại ngó nhìn Minh Anh. Chỉ thấy nó tay bóp trán lắc đầu ngao ngán

Tôi giật giật khóe miệng, mắt thấy lão mở cuốn truyện ra đọc. Lòng tôi nổi lên từng trận hồi hộp

Vội vàng đứng bật dậy đưa tay ra cướp lấy cuốn truyện

Nhưng là...

Tôi lại chụp hụt, Lâm Dục Thần đã né sang một bên

Một tay chống lên bàn, một tay giơ ra không trung. Mắt mở to ra, trong đầu hiện lên ba từ

Không xong rồi

Quả nhiên... Một tiếng giận dữ vang lên khắp cả lớp

"Lâm An Di! Ai cho em đang trong giờ học mà lại đi đọc mấy cái thể loại bậy bạ này hả???"

Tôi thấy mặt lão ửng đỏ lên...

Nhưng là

"Thầy không thấy trên bìa nó có để à? Là thể loại 18+ đấy! Chứ không phải là thể loại bậy bạ đâu"
 
Chương 31: Chỉ Là Tôi Ghét


"Thầy Không thấy trên bìa nó có để à? Là thể loại 18+ đấy! Chứ không phải là thể loại bậy bạ đâu!"

Lời vừa phát ra cổ họng, tôi liền cứng đờ người, cảm thấy có mấy chục con mắt đang nhìn chằm chằm vào tôi

Lâm An Di! Mày vừa thốt ra câu nói gì thế này?

Tại sao lại đi cải lý với lão chứ??

Tôi nhìn lão, khóc không ra nước mắt, cúi mặt xuống, bắt đầu mặt niệm

"LÂM AN DI! Đi theo tôi lên văn phòng"

Rồi rồi và thế là tôi được lên văn phòng uống trà rồi

Bịch...!

"Lâm An Di! Em có biết vừa rồi em đã làm gì không?"

Lâm Dục Thần để cuốn truyện lên bàn. Mặt bình thản, giọng điệu ngao ngán hỏi

"Biết! Em... em đọc truyện..."

"Vậy tại sao lại đọc mấy cái thể loại đó trong giờ học?"

Giọng điệu trầm thấp bay bổng khắp cả phòng

"Em... em..!"

Chẳng lẽ tôi lại nói vì muốn chọc tức chị ta nên tôi mới đọc?

"Thế tại sao anh lại xuất hiện ở lớp? Giờ đó đâu phải là giờ của anh?"

"Anh đến lớp! Vì có một số chuyện cần thông báo với lớp. Ai ngờ lại thấy..."

"Nếu như anh không đến thì bây giờ em cũng đâu có đứng ở đây?"

"Em còn nói? Nếu như anh không đến! Thì chắc có lẽ bây giờ người thấy quyển truyện đó không phải là anh mà là Yên Ninh rồi!"

Yên Ninh! Yên Ninh! Suốt ngày cứ Yên Ninh này nọ...

"Anh cấm em mai mốt không được đọc mấy thể loại đó nữa! Có nghe không?"

"Rồi... rồi! Em nghe rồi. Bây giờ em về lớp được rồi phải không?"

"Em phải làm tờ kiểm điểm này nữa!"

Lâm Dục Thần nói rồi lôi tờ giấy ra đưa trước mặt tôi

"Tại sao em phải làm? Anh bỏ qua cho em lần này không được à?"

"Em nghĩ tất cả mọi người ở trong lớp họ không thấy và sẽ không nói chuyện này ra ngoài à?" 

Lâm Dục Thần mặt bình tĩnh thấp giọng nói

"Em làm là được chứ gì? Hừ..."

Một lúc sau...

"Em viết xong rồi! Bây giờ trả lại cho em cuốn truyện, để em còn đi về lớp"

"Không! Cuốn truyện này anh sẽ tịch thu"

"Tại sao lại.... À! Haha... Lâm Dục Thần hay anh giữ cuốn truyện này để học hỏi thêm kinh nghiệm à?"

Tôi lại nói ra một câu ngu ngốc nữa rồi!

Ngay lập tức...

"A...! Sao anh lại ném vào thùng rác?"

"Không có ai sử dụng! Để lại chỉ làm chật thêm không khí mà thôi. Được rồi, em về lớp đi!"

Lâm Dục Thần chớp chớp mắt xem như không có chuyện gì mà ra lệnh

Tôi hậm hực nhìn lão, bỏ đi về lớp, lòng tràn đầy tội lỗi

Nếu mà tôi biết cuốn truyện nó không thể quay về nữa. Thì nói thật hôm qua tôi cũng đã không hùng hồn tuyên bố với nó

Haizzz!!!

Sau cái vụ quậy phá đó, nhờ cái lớp của tôi. Mà bây giờ tôi lại nổi tiếng một lần nữa

Đi tới đâu cũng có người nhìn, cũng có người hỏi. Thậm chí còn có người tìm tới tôi hỏi xem chỉ cho họ một chút kinh nghiệm nữa

Thật là toàn quái thai

"Mới vừa vào năm học mới mà cậu đã lại gây ra sự chú ý kinh khủng như thế à?"

"Bà đây cũng không muốn nổi tiếng đâu. Chỉ tại là do lỗi của định mệnh thôi! Haizz..."

Tôi liếc Thẩm Kình xem nhẹ sự trêu chọc của cậu ta, thở dài nói

"Hahaha..."

Thẩm Kình lắc đầu ngao ngán nhìn tôi cười sảng khoái

Nói thật cậu ta cười rất đẹp, lại soái ca nữa chứ

Nhưng mà

Sao tôi chẳng có cảm giác gì cả?

Tôi và cậu ta vừa đi vừa cười nói. Thầm suy nghĩ đôi khi ở cùng cậu ta cũng có lợi ấy chứ

"Mà tại sao cậu lại đi đọc mấy cái thứ đó trong giờ học? Rồi để cho bị bắt vậy?"

"Tôi cố ý đọc đấy!"

"Hả? Tại sao lại cố ý? Mà cậu cũng gan thật đấy!"

"Chỉ là đơn giản, tôi ghét Nhã Yên Ninh!"
 
Chương 32: Chị Yêu Thầm Anh Trai Của Em


"Chỉ là đơn giản, tôi ghét Nhã Yên Ninh"

Tôi nhìn về phía văn phòng, nơi mà lão và chị ta đang làm việc

"Tại sao lại ghét?"

"Ách, haha, tại vì chị ta xinh đẹp hơn tôi"

Tôi chớp chớp mắt nhìn cậu ta, cười ngu nói

"Ừa... tôi cũng thấy hình như là vậy!"

"Này! Cậu khen tôi một câu thì cậu sẽ chết à?"

"Tôi chưa có nói hết mà!"

Thẩm kình đứng thẳng người lại, hai tai đút vào túi quần, nghiêm túc nhìn tôi nhẹ nhàng nói...

"Cho dù cậu không đẹp... Nhưng trong mắt tôi, cậu của hiện tại, là một người con gái mà không ai có thể sánh bằng được!"

Đột nhiên lòng tôi cảm thấy sao sao ấy, khi mà nghe cậu ta nói ra những lời này

"Thẩm Kình! Cậu bây giờ là đang tán tỉnh tôi à?"

Tôi liếc nhìn cậu ta cười hỏi

"Haha... Cứ cho là vậy đi!"

Thẩm kình khôi phục lại vẻ lười biếng, cười nhây nhìn tôi...

"Mà này! Tôi có chuyện muốn hỏi"

"Hả? Cậu muốn hỏi chuyện gì?"

Gì vậy? Cậu ta mới vừa cười mà? Sao giờ lại là cái trạng thái nghiêm túc rồi?

"Cậu và thầy Lâm....."

"Lâm An Di!"

Thẩm Kình đang nói thì bỗng có tiếng gọi cắt ngang

Tôi quay người, nhăn mặt lại, là Minh Anh

"Tao chưa tính sổ mày, mà mày đã chuồn đi rồi?"

"Hehe...! Minh Anh à! Tha cho tao đi? Để khi nào tao mua cuốn khác trả lại cho mày nha?"

"Hừ... Thế thì còn được"

"À mà... Thẩm Kình! Lúc nảy cậu muốn hỏi tôi chuyện gì thế?"

"À... thôi! Để lần sau rồi nói. Tôi về lớp trước đây!"

Nói rồi cậu ta cười đi về lớp

"Này! Tao có phải đã làm bóng đèn cản trở hai người rồi không?"

Minh Anh cười nham nhở hỏi

Tôi liếc nó, không trả lời. Nhìn theo bóng lưng của Thẩm Kình, thầm nghĩ

Không biết cậu ta định nói với tôi chuyện gì đây?

"Lâm Dục Thần! Sao anh lại mua nhiều đồ như vậy?"

Buổi chiều tôi ngồi ở phòng khách, nhìn thấy lão xách quá trời đồ đi vào bếp

"Đâu phải là do anh mua! Anh chỉ là người đi khuân vác thôi"

Lâm Dục Thần uống nước, khẽ cười nói...

"Hôm nay nhà chúng ta có khách!"

Mẹ tôi bước vào, ngồi xuống nhâm nhi trà

"Khách?"

Đừng! Đừng có nói với tôi là Nhã Yên Ninh nha..

"Đúng vậy! Một hồi Yên Ninh, con bé nó đến chơi"

Quả nhiên...

"Chị ta lại đến đây làm cái gì nữa? Có ai mời chị ta tới đâu??"

Tôi khó chịu nói

Ở trường ngắm lão còn không đủ hay sao mà bây giờ còn chạy tới nhà ngắm nữa chứ??

"Con nhỏ này! Nói cái gì đó? Là mẹ mời con bé đến đấy?"

Gì??

Mẹ tôi và chị ta lại thân nhau từ bao giờ vậy? Sao tôi không biết?

"Sao vậy? Cảm thấy khó chịu à?"

Hả?? Sao... sao mẹ tôi lại

Tôi vội nhìn quanh, may mắn là lão đã lên phòng rồi, thở phào một cái.

"Con có khó chịu cái gì đâu? Ha.. haha"

"An Di! Đây là quà cho em!"

Nhã Yên Ninh cười đưa ra túi quà cho tôi

"Em không lấy!" Tôi cũng chả nhìn cái túi quà đó đã thẳng thừng từ chối

"Haha... con cứ để trên bàn đi. An Di nó còn nhỏ nó thích nói gì thì nói. Yên Ninh con đừng bận tâm! Mau... mau vào bếp với bác!"

Mẹ tôi đứng kế bên cười trừ nói

"Vâng ạ! Không có sao đâu...!"

Nhã Yên Ninh vừa mới khuất bóng, thì bên hông của tôi đã dâng lên một trận đau rồi...

"Ui....! Mẹ? Mẹ làm cái gì vậy? Sao lại nhéo con??"

Đau lắm đấy

Tôi khóc không ra nước mắt, nhìn mẹ tôi lên án...

"Mày còn hỏi tại sao? Không biết tí lịch sự nào hả? Nói năng cho đàng hoàng lại một tí"

Nói rồi mẹ ném ánh mắt cảnh cáo nhìn tôi rồi đi vào bếp

A... trời ơi

Ahuhu! Bất công quá...

"An Di! Em có thấy Dục Thần ở đâu không?"

Tôi đang ngồi xem tivi thì Nhã Yên Ninh từ trong bếp bước ra cười hiền nhìn tôi hỏi

"Không biết! Chắc anh ở trên phòng hay gì đấy!"

"À..."

Chị ta ngồi ở đó uống nước, tôi ngồi ở đây mắt thì xem tivi

"An Di! Chị em mình nói chuyện một chút nhé?"

Nói chuyện?

Có thân thích gì đâu mà nói chuyện?

Nhưng mà tôi vẫn im lặng không có trả lời chị ta

"Ưm... chị muốn hỏi. Trước, trước khi anh em qua nước ngoài! Có... có phải anh ấy đã có người yêu rồi đúng không?"

Nhã Yên Ninh, xoắn xoắn hai ngón tay, lắp bắp nói

Gì? Người yêu?

"Hình như là không! Cơ mà chị hỏi làm gì?"

Tôi liếc nhìn chị ta, không biết chị ta hỏi vậy là có ý gì

"À... thì ra là vậy"

Tôi nhìn chị ta mặt vui tươi y như hoa mới được tưới nước vậy, nghi ngờ hỏi lại

"Sao? Chị hỏi chuyện đó để làm gì?"

"À... thật... thật ra... Ừm! Chị nói nhỏ cho em nghe một chuyện này nhé? Em phải nhớ giấu kín giùm chị đấy! Chuyện này là một bí mật mà chị đã giấu kĩ rất lâu rồi! Đó, đó là..."

Đột nhiên lòng tôi dâng lên một cảm giác chẳng lành, hồi hộp chờ đợi chị ta nói

"Chị yêu thầm anh trai của em! Lâm Dục Thần!"
 
Chương 33: Lòng Dạ Con Gái


"Chị yêu thầm anh trai của em! Lâm Dục Thần!"

Tôi nhìn chị ta vừa nói xong câu đó, liền thở phào nở nụ cười nhìn tôi

Cảm giác giống như chị ta được trút ra bầu tâm sự đã giấu kín bấy lâu nay vậy

Đúng vậy, chị ta cảm thấy nhẹ nhõm, vậy còn tôi?

Lòng thật là khó chịu

"Hai người đang nói chuyện gì vậy?"

Tiếng của Lâm Dục Thần vang lên

Nghe tiếng, tôi đứng phắt dậy. Căm tức nhìn lão, bỏ đi

"An Di sao vậy?"

Lâm Dục Thần kéo tay tôi lại

"Bỏ tay em ra!"

Tôi hắt tay lão ra rồi đi lên phòng, bỏ lại giọng nói khó hiểu của lão đang hỏi chị ta

Rầm!!

Tôi đóng cửa, bước lại giường cầm con gấu bông, tưởng tượng nó là Nhã Yên Ninh hay là Lâm Dục Thần

Mà cấu xé mặt nó, đánh thụt thụt vào mặt nó

Qua một lúc sau

Thấm mệt tôi ngã xuống giường, ôm con gấu bông thầm nghĩ

Đúng thật là chị ta yêu lão

Còn mày? Mày cũng yêu lão mà?

Lâm An Di! Mày bây giờ phải làm thế nào đây?

Có nên nghĩ cách khiến cho chị ta từ bỏ không??

Tôi mang cục tức ra khỏi phòng, lúc đi ngang qua phòng khách thấy lão, mẹ và chị ta đang ngồi đó nói nói cái gì đấy

Tôi bước vào bếp lấy nước uống

Đang uống nước thì bỗng nhiên dưới chân tôi nhột nhột, hình có cái gì đó đang ngọ nguậy thì phải

Ngó xuống nhìn, thì ra là con gián, tôi lại tiếp tục uống nước, và rồi...

What??

Gián??

Ahuhu! Là gián a... tôi, tôi sợ gián a

Lòng hò hét mắt trợn to nhìn nó. Tôi hốt hoảng vội nhảy nhảy vài cái

Sau đó nhắm mắt lại, liều mạng dùng chân đạp, đạp, đạp lên nó nhiều cái

Và thế là chú gián đã hi sinh một cách oanh oanh liệt liệt dưới sự chà đạp thể xác của tôi

Tôi ngắm cái xác của nó.... lại ngó lên bếp. Một nồi chè đang được nấu...

......

...........

Đột nhiên một ý tưởng thật hấp dẫn, thật điên rồ xuất hiện trong đầu tôi

"Mẹ! Cái nồi trong bếp là cái gì vậy?"

Tôi đi ra hỏi mẹ, trước tiên phải xem là ai nấu cái đã

"À... là chè đấy! Yên Ninh nghe nói là con thích ăn. Nên con bé đã nấu cho con!"

Chè?

Tôi cười lạnh trong lòng

À há! Đúng là có lòng tốt! Nhưng có lẽ là tôi đây sẽ không dám nhận

Tôi cầm con gián đưa lên trước cái nồi chè đang sôi ùn ụt, thầm nghĩ

Gián ơi! Mày đừng trách tao, chỉ tại do mày xấu số thôi

Nhã Yên Ninh chị cũng đừng trách tôi! Chỉ trách do tại chị đã chọc phải một đứa đang ghen như tôi

Không phải người ta nói, lòng dạ con gái đáng sợ nhất, ác độc nhất, chính là khi con gái đang ghen hay sao???

Ha ha ha

"An Di! Em đang làm cái gì đấy?"

Giọng trầm ổn của Lâm Dục Thần cất lên

Tiếng nói bất thình lình vang lên, làm tôi giật bắn mình, tay run run khiến con gián trong tay rơi thẳng vào nồi

Được được, xong nhiệm vụ rồi

Ha...! Ha...!

Nhưng là

Tôi từ từ quay đầu lại nhìn lão, hai tay giấu sau lưng lấp bấp nói

"Em... em có làm gì đâu? Ha... ha"

"Anh thấy rõ ràng! Em còn chối? Em xem cái này là cái gì?"

Tôi nhìn theo tay của lão chỉ vào cái nồi

Cái xác đỏ đỏ của con gián nổi lềnh bềnh trong biển chè màu trắng

Ám ảnh

Tôi rùng mình, tạch lưỡi

Nhìn đúng là ghớm thật

"Em..."

"Có chuyện gì thế? Hai đứa lại cãi nhau à?"

Mẹ và Nhã Yên Ninh bước vào bếp

Chị ta bước lại gần cái nồi, rồi hốt hoảng nói

"Sao... sao lại...?"

"Tại sao lại có con gián ở trong đó?"

Mẹ tôi đen mặt lại hỏi

"Chắc là con gián nó bò trên tường rồi trượt chân té vào nồi chè ấy mà?"

"Thật không?"

"Thật... thật mà! Không tin mẹ hỏi Lâm Dục Thần thử đi?"

Tôi một bên khều khều tay lão, mắt long lanh nhìn

"Dục Thần?"

Lâm Dục Thần liếc tôi sau đó nhẹ gật đầu

"Bây giờ phải làm thế nào?"

"Haizz... Còn biết làm thế nào? Đem đổ đi! Yên Ninh... con đừng buồn!"

Ngoài mặt thì tôi không cảm xúc, còn trong lòng thì hò hét dữ dội

Nhã Yên Ninh! Chừng nào chị mới chịu trở về hành tinh của mình đây??
 
Chương 34: Cắt Chức


Cái vụ nồi chè đó tôi cứ tưởng đã yên lặng trôi qua rồi

Nhưng là...

Ngay từ đầu mẹ tôi đã biết thủ phạm là tôi rồi. Vì vậy tôi bị giáo huấn một trận

Đứng đó nghe mắng, trong lòng cảm thán. Thật sự không có chuyện gì có thể qua nổi mắt nhãn của mẹ tôi

Còn vụ việc sau khi biết chuyện Nhã Yên Ninh yêu Lâm Dục Thần

Trong giờ học của chị ta, tôi thường gây mất trật tự, càng không chú tâm vào lời giảng của chị ta

Có lần tôi còn bị Lâm Dục Thần bắt gặp khi đang ngủ ở trong giờ của chị ta nữa

Thế là tôi bị ăn mắng

"An Di! Hình như anh thấy dạo này em không chú tâm vào việc học?"

"Ai nói em không có? Không phải môn Anh Văn vừa rồi kiểm tra 1 tiết em làm được hay sao?"

"Không phải môn Anh Văn, mà là Ngữ Văn. Anh nghe Yên Ninh nói lại là em rất lơ là, lại còn gây mất trật tự trong môn của cô ấy?"

"Đúng là... em có lơ là một chút! Nhưng em vẫn theo kịp mà?"

Gì? Chị ta lại còn đi mách lẽo lão nữa chứ?

"Đúng là vậy! Nhưng bây giờ đã là cuối cấp rồi em mà lơ sẽ không có lợi cho em đâu!"

Lâm Dục Thần ngừng lại, sau đó nhìn tôi rồi nói tiếp

"Có khi còn làm luyên lụy tới các bạn khác, kéo cả lớp tuột hạng nữa!"

"Ý anh nói là em không noi gương cho lớp? A... đúng vậy! Em chỉ là người bình thường, học lực cũng bình thường không bằng được ai nên không quản lí tốt được cái lớp. Vậy thì anh cắt chức lớp phó của em đi?"

Tôi tức giận xả một tràn, lão bây giờ lại chê tôi không làm gương tốt cho lớp nữa đấy...

"An Di! Ý anh không phải vậy! Anh chỉ lo..."

"Ý của anh đã quá rõ ràng rồi còn gì? Anh còn nói là không phải? Kể từ khi Nhã Yên Ninh xuất hiện, em thấy anh lúc nào cũng càu nhàu em hết?"

"Anh có à?"

Lâm Dục Thần nghe xong, ánh mắt thẳng tấp nhìn vào mắt tôi cười hỏi

"Mới vừa rồi đấy thôi! Anh..."

"An Di! Nói thật cho anh biết. Có phải em rất ghét Nhã Yên Ninh? Có phải là em ghen với cô ấy không?"

Lâm Dục Thần một tay chống lên bàn, nghiêng mình về phía tôi hỏi

"Đúng đấy! Em rất ghét chị ta. Em đang ghen với chị ta đó! Thì sao?"

"Em? Em thật sự ghen với cô ấy?"

"Đúng vậy! Ai kêu chị ta xinh đẹp hơn em làm gì?"

"Chỉ có vậy?"

"Đúng! Chỉ có vậy thôi..."

Tôi nhìn mặt lão nhăn nhăn lại, cười thầm trong lòng, chơi khâm lão được một vố thật là đã quá đi mất

Cứ thế tôi từ người có chức ở lớp, trong một chốc mà tôi trở thành người bình thường nhất trong lớp

Như vậy cũng tốt, tôi có thể thoải mái mà quậy, không mang theo gánh nặng nào nữa

"Nghe nói cậu bị cắt chức lớp phó rồi?"

"Đúng vậy! Cậu cũng thu thập thông tin nhanh thật? Chắc cậu cũng là bà tám rồi?"

Tôi liếc nhìn Thẩm Kình cười chọc

"Hừ... tôi làm gì bằng trình độ bà tám của cậu?"

"Haha..."

"Mà này....!"

"Sao hả?"

"Sắp tới trường tổ chức một đợt thi bóng rổ với trường kế bên! Cậu... cậu có thể tới xem tôi chơi không?"

Thẩm Kình thấp giọng hỏi...

"Thi bóng rổ?"

"Ừa... cậu có thể tới không?"

"Dĩ nhiên là được rồi! Trường mình thi mà? Yên tâm... bà đây sẽ kéo bè kéo lũ đến cổ vũ cho cậu!"

Tôi vỗ vai cậu ta một cái cười nói

"Cậu hứa rồi đấy?"

"Ok... ok! Bà đây sẽ không nuốt lời đâu"

"Cơ mà... sắp sinh nhật tôi! Cậu định tặng gì cho tôi đây?"

"Hả? Sắp sinh nhật cậu rồi à?"

"Ừa... đúng vậy!"

"Vậy cậu muốn tôi tặng cái gì đây? Giày? Hay là đồng hồ?"

"Tôi mới là người hỏi cậu đấy? Mà cậu tặng cho tôi cái gì tôi cũng lấy hết!"

"Vậy! Tôi tặng cho cậu một cái quần sịp được không?"

"Lâm An Di!!!"

Thẩm Kình đen mặt lại tức giận nhìn tôi

"Haha! Tôi... tôi đùa ấy mà!"
 
Chương 35: Triệu Chứng Sợ Ma


Sáng đến trường đụng độ với Nhã Yên Ninh, học xong rồi lại một đường thẳng tấp về nhà

Ngày ngày cứ thế mà trôi qua

Hôm nay cũng vậy, tôi xách xe đạp vào nhà, chạy lên phòng thay đồ

Rồi đi xuống nhà

Ba mẹ tôi thì đã đi du lịch từ hôm qua đến giờ rồi. Còn Lâm Dục Thần thì phải ở lại trường họp hành bàn luận cái gì đấy

Nên bây giờ chỉ có một mình tôi ở nhà

Trong nhà không có cái gì để ăn hết. Với lại tôi cũng không biết nấu ăn, mà chờ lão về thì lâu lắm

Thế là tôi đành phải nấu mì gói mà ăn, tạm thời giải quyết cái bụng đang sôi ùng ụt lên đã

Đánh chén xong mà lão vẫn chưa về nữa, thầm nghĩ...

Không biết lão và Nhã Yên Ninh ở trường đang làm cái gì mà tới bây giờ vẫn chưa thấy xác của lão

Tôi ngồi ở phòng khách xem tivi, bắt hết bộ này đến bộ khác

Nhăn nhăn mặt, toàn là phim chán phèo, không có hấp dẫn gì cả

Cái tôi cần là phim hấp dẫn, kịch tính a.

Sau đó chạy lên phòng lấy lap top, bim bim. Rồi lại chạy xuống bếp lấy nước hoa quả đem ra ngồi ở phòng khách

Tay rà rà tìm kiếm phim hay, một lúc sau không biết thế quái nào mà tôi lại lọt vào top phim dành cho người lớn

Trời ạ! Là phim 18+ đấy

Ahiuhiu... tay tiếp tục kéo xuống. Kịch tính, hấp dẫn, toàn là những cái mà tôi đang cần

Nhưng là... là loại phim đó thì làm sao bây giờ?

Ahuhu! Nhìn bìa ảnh thôi mà tôi đã nóng máu lắm rồi

Tôi ngó ra cửa, nghĩ thầm trong lòng

Bây giờ lão cũng chưa có về! Hay, hay là xem thử đi? Chắc cũng không có chết người đâu nhỉ?

Tôi cười hắc hắc, tay tiếp tục rà tìm kiếm phim

Thế là tôi tìm được một bộ phim có cái ảnh bìa rất là trong sáng

Lòng hồi hợp, mở ra xem. Tôi cứ nghĩ ảnh bìa trong sáng thì nội dung phim cũng sẽ hơi hơi sáng một tí xíu

Nhưng là, tôi đã tính sai rồi..!

"Ưm.... ưm.... A~~! Hự... mau, mau nhanh lên... A đau..."

Tiếng thở dốc của phụ nữ, tiếng thở gấp của đàn ông. Cứ thế mà hòa trộn vào không khí

Hừ! Đồ lừa đảo

Dám để cái ảnh bìa trong sáng đó, làm cứ tưởng sẽ nhẹ hơn một chút! Ai ngờ... cái nội dung thì lại nặng, mà làm cho người ta xem rồi dứt ra không được

Ahuhu

Tôi mặt đỏ lựng, hay tay che kín mặt, chỉ chừa lại hai con mắt mà ngó nhìn

Tuy tôi đã bắt âm nhỏ lại rồi, nhưng mà tiếng ngâm vang của phụ nữ nó vẫn cứ thế dạt dào truyền vào lỗ tai tôi

Người phụ nữ và người đàn ông trong phim cứ thế mà quấn quýt vào nhau, nhấp nhô lên xuống

Tôi nuốt nước bọt cái ực, lòng rạo rực cả lên

"Anh về rồi đây!"

Tôi bị tiếng nói của lão làm hoảng hồn, vội vàng tắt phim. Nhưng mà là vì hoảng quá mà tay của tôi lại di đến chổ âm thanh

"Ưmm.... A~~... ưmm.. ưa~~~"

Một cái nháy mắt, âm thanh lại phát ra lớn hơn gấp bội

Tôi đơ người, quay mặt lại nhìn lão

Lâm Dục Thần, nhíu mày nhìn vào cái lap top, rồi mặt đỏ lên vội chuyển tầm mắt nhìn tôi gầm nhẹ lên

"Lâm An Di!!! Em... em lại dám đi xem mấy cái bậy bạ này?"

"Em... em!"

Trời ơi sao xui vậy? Tại sao lại để lão bắt gặp chứ??

Nhìn hai thân ảnh trong phim, mà mặt tôi nóng như lửa đốt

"Mau tắt ngay cho anh!"

Vội vàng tắt phim đi, sau đó cúi đầu xuống lí nhí nói

"Em tắt rồi! Em biết lỗi rồi! Sau này sẽ không xem lại nữa!!"

"Lâm An Di! Em nay gan lắm rồi đấy? Hết truyện rồi lại giờ tới cái này??"

Truyện thì còn đở, bây gì thì xem người thật cũng bị lão bắt nữa

Kì này chết chắt rồi...

"Em... em! Ha...!!! A... Đúng rồi... em xem để... để sau này lấy chồng em còn biết đường mà ứng phó! Ha... ha!!"

"Hừm? An Di... em yên tâm đi, anh sẽ không đối xử tệ bạc với em đâu. Đừng lo!"

"Hả??"

Tôi chưa kịp thông não lời lão nói, qua một lúc lâu tôi mới hiểu được ý của lão, cúi đầu xuống mặt tôi đỏ bừng cả lên

"Haizz! Em đã ăn gì chưa?"

Lâm Dục Thần bước đến xoa đầu tôi, mặt vẫn còn đỏ, giọng khàn khàn hỏi.

"Em... em ăn mì rồi! Ha! Ha... Lâm Dục Thần trời nóng như thế này, anh mau lên phòng thay đồ đi?"

"Ừm... anh lên phòng đây!"

Sau khi đuổi Lâm Dục Thần đi, tôi thở phào nhẹ nhõm

Ngồi xuống tiếp tục xem phim, nhưng mà cái tôi xem lại là phim ma nha

Từ trưa cho đến chiều tối, tôi đã xem được hai bộ phim ma rồi.

Xem với tôi còn có Lâm Dục Thần nữa. Mặc dù thấy lão là tôi vẫn còn ngượng ngập về vụ lúc nảy

Nhưng trong phim có những lúc gê rợn nhất, tôi lại không khách khí mà ôm lấy cánh tay của lão cấu xé cho đỡ sợ

Tối thì lão nấu ăn, ăn xong thì tôi đi lên phòng, bỏ cho lão rửa chén

Học bài xong, tôi đi ngủ. Nhưng không hiểu ông trời dở chứng gì mà bây giờ lại mưa ào ào, gió thì to, sấm chớp ầm đùng

Tôi vốn cũng không để ý cho lắm

Nhưng là

Bây giờ nằm trên giường, không thể ngủ được, trong đầu lại suy nghĩ lung tung

Nếu... nếu lỡ như đang nằm mà có một cánh tay kéo lấy chân thì làm sao?

Mới vừa nghĩ vậy thôi mà chân tôi đã bắt đầu lạnh lại rồi

A...!

Thật sự không thể chịu đựng được nữa, tôi hốt hoảng tung chăn, mở cửa

Chạy nhanh đến trước phòng của Lâm Dục Thần mà đập cửa

"Lâm Dục Thần! Mở cửa! Mau mở cửa nhanh lên.."

Lâm Dục Thần vừa mở cửa ra, tôi như thấy được cứu tinh

Vội vàng lao vào ngực ôm lão hô to

"Huhu! Lâm Dục Thần! Em sợ ma, em không ngủ được! Làm sao bây giờ?"
 
Chương 36: Ngủ Chung


"Huhu! Lâm Dục Thần! Em sợ ma, em không ngủ được! Làm sao bây giờ??"

"An Di? Có chuyện gì vậy? Từ từ bình tĩnh nói anh nghe!"

Lâm Dục Thần kéo người tôi ra, một tay vuốt tóc, nhẹ nhàng nói

"Em... em sợ ma...."

"Sợ ma? Hừ! Cho em chừa cái tội, đã biết mình sợ ma rồi mà còn ham xem!"

"Àiiii... anh còn nói nữa?"

Nghe nhắc tới chữ ma thôi là tôi lạnh cả sống lưng rồi

"Này! Lâm Dục Thần, tối hôm nay em ngủ ở lại phòng của anh nha!"

"Hửm?"

"Hửm? Anh như vậy là có ý gì? Không cho em ở lại ngủ à?"

"An Di! Em muốn ở lại đây ngủ?"

"Đúng vậy!"

Lão tưởng tôi nói đùa à? Bây giờ mà có cho tôi tiền, tôi cũng không dám ngủ một mình

"Nhưng mà chỉ có một cái giường thôi đấy!"

Tôi nhìn mặt lão đang mang nét cười, không khách khí mà buông lời.

"Đơn giản thôi! Anh ngủ dưới đất, em ngủ trên giường"

"Nhưng đây là phòng của anh!"

Lâm Dục Thần một tay xoa xoa má của tôi nói

"Không lẽ anh định cho em ngủ dưới đất à?"

Tôi trợn mắt lên nhìn, lão không biết nhường nhịn con gái à

"Đơn giản thôi! Anh và em cùng nhau ngủ trên giường"

"Không! Nam nữ thụ thụ bất tương thân. Anh ngủ ở dưới đất đi!"

Tôi đỏ mặt, tuy là tôi yêu lão nhưng là kêu tôi và lão ngủ cùng thì có hơi hơi không ổn tí

Tôi... tôi sợ tôi sẽ không kìm lòng được mà nổi máu sắc lên đi ăn đậu hủ của lão như hôm đó nữa

"Haizz...rồi, rồi... em ngủ trên giường, anh ngủ dưới đất! em ở đây đi. Anh qua phòng em lấy thêm gối và chăn!"

Và thế là tôi và lão mỗi người ở một nơi. Tôi trên giường, lão dưới đất

Nhưng là...

Có một vấn đề rất to lớn, rất nan giải

Đó là trời đang mưa, không khí thì lạnh như vậy, mà lão lại đang nằm dưới đất nữa

Tôi vẫn là sợ lão bị cảm a

"Lâm Dục Thần! Anh ngủ chưa?"

"Chưa, em chưa ngủ nữa à?"

Trong không gian yên lặng, giọng của Lâm Dục Thần rất trầm thấp dễ nghe

"Chưa! Này Lâm Dục Thần. Có phải ngủ ở dưới rất lạnh phải không?"

"Ừm! Có một chút. Sao vậy?"

"Vậy... vậy anh lên giường ngủ đi!"

"Hả? Không phải em không cho anh lên giường ngủ mà?"

"Bây giờ anh có lên đây ngủ không thì nói một tiếng?"

"Được!"

Tôi nằm đối mặt với bức tường, cảm giác sau lưng nệm bắt đầu lúng xuống

Lòng tôi hồi hộp hẳn lên, cố gắng nhắm mắt lại ngủ

Đột nhiên một cánh tay ôm lấy eo tôi, rồi sau lưng lại dính chặt vào vòm ngực rắn chắc

Tôi đơ người, mơ to mắt, hốt hoảng quay lại, hơi thở của lão phả quanh chớp mũi

"Lâm Dục Thần! Anh đang làm cái gì đấy?"

"Ôm em ngủ!"

"Hả? Mau... mau bỏ tay ra đi"

"Không! Em mau ngủ đi"

Lâm Dục Thần nói rồi nhắm mắt lại, tay ôm chặt tôi hơn

"Này! Lâm Dục Thần... biết vậy cho anh ngủ dưới đất luôn cho rồi!"

"Hở! Em nở sao?"

"Lâm Dục Thần anh mau bỏ..."

"Không phải em sợ anh nằm dưới đất sẽ bị cảm. Nên em mới kêu anh lên đây nằm ngủ chung với em à"

"No! Không hề! Em đây chỉ sợ anh nằm ở dưới đất lạnh quá sẽ chết cống mà thôi!"

Tôi thật là! Dối lòng ghê hồn

"Này..."

Không ai trả lời, lão ngủ rồi à?

"Lâm Dục Thần! Này... anh ngủ rồi... ưm..."

Lời chưa nói hết đã bị môi lão chặn lại ngay cổ họng rồi

Tôi trợn mắt nhìn

Lão... lão lại hôn tôi rồi

Kể từ nụ hôn lần trước cho đến bây giờ, hai chúng tôi chưa từng hôn lại

Đây là lần thứ 2 lão hôn tôi

"Em ồn quá!"

Dám chê tôi ồn?

"Này..."

Lâm Dục Thần lật người lại nằm lên người tôi tiếp tục mà hôn

Còn tôi..

Tim bắt đầu đập liên hồi, nằm yên ở đó hưởng thụ mặc cho lão làm gì thì làm

Nụ hôn này nhẹ nhàng có lúc thì mạnh mẽ. Tôi và lão cứ thế mà triền miên

Tôi cảm thấy tay lão lần mò vào vạc áo, chạm đến da thịt làm tôi run người

Đột nhiên lão ngừng lại, rời khỏi môi tôi, lật người xuống ôm tôi vào lòng, khàn khàn giọng nói

"Ngủ đi!"

Tôi ngơ ngác chưa kịp định hình, cứ như vậy mà kết thúc à?

Trời ạ!!!

Tôi nằm đó nghe nhịp tim đang đập của lão mà nhắm mắt lại, cố gắng đi ngủ

Một đêm này tôi lại nằm mơ.

Giấc mơ đó tôi thấy Lâm Dục Thần và Nhã Yên Ninh hai người đó đang ôm lấy nhau mà cười nói vui vẻ

Tôi định tiến đến phá, nhưng rồi đột nhiên từ đâu xuất hiện một chú chó bay lại người tôi lè lưỡi ra mà liếm mặt tôi

Chó???

Tôi giật mình choàng tỉnh, nhìn lại thì thấy Lâm Dục Thần đang nhìn tôi

"Buổi sáng vui vẻ! Hình như em vừa nằm mơ?"

"Đúng vậy a! Em nằm mơ thấy có con chó nó đang liếm mặt của em!"
 
Chương 37: Cổ Vũ


"Đúng vậy a! Em nằm mơ thấy có con chó nó đang liếm mặt của em!"

Tôi mắt nhắm mắt mở nhìn lão nói

"Chó?"

Lâm Dục Thần giật giật khóe miệng

"A? Lâm Dục Thần, sao mặt anh đen như đít nồi vậy? Anh bị gì à?"

"Không có gì!"

Tôi nhìn lão không được tự nhiên mà đứng lên nói

Lão bị cái quái gì thế?

Sáng sớm bị động kinh à?

Tôi ngồi trên giường, tỉnh táo lại vài phần, suy nghĩ về giấc mơ lúc nảy...

Lão và Nhã Yên Ninh đang ôm nhau cười nói..

Và còn một điều nữa

Tôi không biết rằng, rốt cục là lão có yêu tôi hay không?

"An Di! Sao còn ngồi đây? Em định không đi học à?"

"À... có chứ!"

"An Di! Chu choa nhìn mặt mày xem, vui phơi phới. Sao tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì rồi?"

Tôi vừa mới vào lớp đã nghe tiếng chòng ghẹo của Minh Anh rồi

"Làm gì có cái gì xảy ra?"

"Hả? Thật không?"

"Tin hay không là tùy mày. À mà ngày mai trường mình thi bóng rổ, hai đứa bây đi cổ vũ với tao đi!"

"Xời! Năm nào mà mày không rủ tụi tao đi?"

"Vậy bây giờ mày có đi không?"

"Đương nhiên là đi rồi, náo nhiệt thế mà"

"Này... này! Hình như có Thẩm Kình thi đấu nửa mà phải không?"

"Ừa! Thì bởi vậy tao mới rủ tụi mày đi đấy!"

"Hết Trương Huy giờ lại đến Thẩm Kình? Chậc... chậc!"

"Tụi mày quá đáng lắm luôn á! Tao... tao lỡ hứa với cậu ta rồi! Sao? Bây giờ hai đứa bây có đi không?"

Tôi nhăn mặt nhìn hai đứa nó

Lại còn khui ra cái chuyện hồi đó tôi thích Trương Huy nữa

"Có! Dĩ nhiên là có rồi! Hehe...."

"Này! Lâm Dục Thần. Ngày mai trường mình thi bóng rổ với trường kế bên á. Anh có đi xem không?"

Buổi tối, tôi ngồi ở phòng khách cầm gói bim bim ăn

Miệng nhai nhai mà hỏi lão

"Chắc là không được!"

"Sao thế? Anh thân là thầy giáo mà? Sao lại không đi?"

"Em đi à?"

Lâm Dục Thần không trả lời mà ngược lại đi hỏi tôi

"Đúng vậy! Trường mình thi mà!"

Tôi liếc nhìn lão rồi sau đó nài nỉ tiếp

"Thế ngày mai anh bận việc gì mà không đi?"

"Không có bận việc gì hết!"

"Hả? Anh không bận việc gì? Vậy tại sao lại không đi?"

Kì lạ, lão không bận việc gì hết vậy mà lại không đi cỗ vũ cho trường của mình.

Hừ! Không có trách nhiệm gì cả...

"Hai đứa đang nói chuyện gì đó?"

Mẹ tôi đi ngang đưa mắt nhìn nhìn hỏi

"Không có gì ạ! Chỉ là trường con tổ chức thi đấu bóng rổ. Vậy mà Lâm Dục Thần lại không chịu đi xem!"

"Dục Thần! Mẹ thấy An Di nói đúng đấy. Con làm việc tối ngày như vậy, ngày mai đến trường tham gia cho đầu óc nó thoải mái xíu đi?"

Mẹ nói rồi sau đó thì liền đi vào bếp

"Đấy! Thấy chưa? Đến mẹ mà cũng ủng hộ anh đi mà!"

"Này! Lâm Dục Thần sao anh không nói gì hết vậy?"

"Này!"

"Này... này. Đi đi mà....!"

Tôi cứ ngồi đó mà lảm nhảm một mình

Cho đến khi...

"Anh nghe nói! Tham gia thi bóng rổ lần này hình như có Thẩm Kình nữa phải không?"

"Đúng vậy a! Thẩm Kình là thành viên của đội bóng rổ mà! Lâm Dục Thần đi nha?"

Tôi nhìn lão đang mím môi lại. Thầm nghĩ lão lại sao nữa vậy???

"Vậy! Em đi cổ vũ cho cậu ta à?"

"À... ừm! Em lỡ hứa với cậu ta rồi!"

"Vậy thì anh không đi!"

Lâm Duc Thần liếc nhìn tôi nói sau đó bỏ đi lên phòng

What???

"Lâm Dục Thần! Anh thật sự không đi à?"

Nhưng đáp lại tôi chỉ là tiếng của không khí...

Hôm nay trường tôi vô cùng đông người, lại vô cùng náo nhiệt nha...

Tôi, Minh Anh và Phương Thảo, ngồi ngay ngắn ở ghế dành cho khán giả, lòng vui hẳn lên vì cái bầu không khí sôi động này

Giờ bắt đầu thi đấu, hai đội tuyển bước ra

Thẩm Kình thì ngó nghiêng, sau đó nhìn tôi cười tươi

Mắt thấy Thẩm Kình, tôi cười cười đưa hai tay lên, làm động tác cố lên với cậu ta

Một lúc sau đó

Trận đấu giữa hai bên đang rất là gây cấn thì....

"An Di! Kia không phải là chồng mày và tiểu tam à?"
 
Chương 38: Về Nhà Với Anh


"An Di! Kia không phải là chồng mày và tiểu tam à?"

Tôi đang ngồi hét to cổ vũ, thì đột nhiên Minh Anh chỉ tay về phía hành lang

Mắt vội lia theo tay của nó, mặt đen lại...

Quả nhiên không sai vào đâu được!

Chính là Lâm Dục Thần và Nhã Yên Ninh

Không phải lão nói là sẽ không đi xem sao? Vậy sao bây giờ lão lại ở đây?

Lại còn đi chung với chị ta nữa?

Cả một buổi tối hôm qua tôi nài nỉ lão, Đến cả mẹ nói mà lão cũng không chịu đi

Vậy mà...

Chỉ một lời nói của Nhã Yên Ninh! Là lão đã te te đi đến đây

Hừ..!

"Chồng cái gì mà chồng? Mày đừng có nói bậy bạ!"

"Trời ạ! Ghen rồi kìa, haha"

"......"

Tôi thấy lão cũng đang nhìn chằm chằm tôi. Bèn vội liếc lão một cái rồi nhìn vào sàn đấu, càng hét to cổ vũ hơn

"Thẩm Kình! Cố lên!"

"Thẩm Kình! Cố lên!"

"Thẩm Kình! Cố lên!"

Biết bao nhiêu ánh mắt đều dồn về tôi...

Rồi sau đó hình như họ cũng bị kích thích tiếng cổ vũ của tôi mà bắt đầu hò hét dữ dội

Suốt quá trình thi đấu, mấy đứa con gái cứ hò hét nào là

"A.... Thẩm kình đẹp trai quá!"

"A~ Thẩm Kình chơi bóng giỏi quá...!"

Nghe mà nhức não ghê

Nhưng

Có trời mới biết, tuy mắt tôi nhìn vào sàn đấu nhưng mà lòng thì lại đặt ở chỗ của Lão và Nhã Yên Ninh rồi

Kết thúc trận đấu, trường tôi thắng. Ai ai cũng hò hét

Thẩm Kình chạy lại chổ tôi cười nói

"Cậu ở đây chờ tôi một chút nhé! Tôi đi thay đồ rồi quay lại"

"Hả? Để làm gì?"

"Cậu không định khao tôi cái gì à?"

"Khao? Không phải là cậu cùng với đội bóng của mình nên đi ăn mừng chiến thắng à?"

"Không! Tóm lại là cậu ở đây chờ tôi là được"

Nói rồi cậu ta chạy vụt đi

"Ây nha! Mày có người hẹn rồi, vậy hai đứa tao đi về trước nha? Hehe..."

"Im đi!"

Tôi liếc nhìn, rồi kéo hai đứa nó đi về phía của lão và chị ta

"Thầy Lâm! Cô Nhã!"

"À... ba đứa em cũng đến xem trường thi đấu nữa à?"

"Vâng ạ!"

Tôi liếc Minh Anh và Phương Thảo đang líu rít nói chuyện, quay lại nhìn lão hỏi

"Lâm Dục Thần! Không phải anh nói là sẽ không đi xem mà?"

"Anh vốn là không muốn đi! Nhưng..."

"Vậy sao bây giờ anh lại ở đây?"

"À! An Di... đó là do chị nài nỉ Dục Thần giữ lắm, anh ấy mới chịu đi đấy!"

"Nài nỉ?..."

Tôi nài nỉ thì lão không đi? Chị nài nỉ thì lão đi liền?

"Ahaha! Em trực nhớ là hai đứa em có việc bận. Nên bọn em xin phép đi trước ạ!"

Minh Anh và Phương Thảo vừa run run người nói, sau đó thì bỏ chạy

Tôi khó chịu liếc lão...

"An Di! Bây giờ chị và Dục Thần định đi ăn. Em có muốn đi cùng không?"

"Không! Em có hẹn với bạn rồi!"

"Bạn? Là Thẩm Kình à?"

Giọng điệu của Lâm Dục Thần hơi khó chịu vang lên

"Đúng đấy! Em có hẹn với Thẩm Kình rồi!"

"Hửm...? Anh không cho, An Di! Đi về nhà với anh!"

"Không! Tại sao lại phải về?"

"Ơ!...."

Nhã Yên Ninh ngơ ngác lên tiếng

"Không lí do gì cả! Đi về nhà với anh!"

"Em không về đấy!"

"Bây giờ anh nói lại! Em! Có về nhà hay là không?"

"Không!"

Tôi trợn mắt lại nhìn lão

"Bây giờ em muốn là đi chơi với Thẩm Kình! Cũng không chịu về nhà với anh?"

"Đúng!"

"Yên Ninh, mình đi thôi!"

Lâm Dục Thần tức giận nói rồi sau đó bỏ đi

Lão cứ thế mà bỏ đi vậy à?

Nếu... nếu mà lão hỏi tôi lại một lần nửa. Chắc có lẽ tôi sẽ theo lão về nhà mất

Nhưng là lão không có hỏi nữa

Tôi đứng đó cả buổi, trong lòng thì đang bực bội về vụ của lão

"Này! Cậu đợi tôi có lâu không?"

"Cậu nghĩ tôi đợi có lâu hay không?"

"Hì hì... mà bây giờ cậu định khao tôi cái gì đây?"

"Ưm... tôi khao cái gì cũng được phải không?"

"Ừa! Sao nào???"

Tôi vỗ tay vào vai cậu ta một cái cười nói...

"Bây giờ tôi và cậu đi nhậu đi? Tôi đang thèm! Coi như tôi khao cậu chầu này?"
 
Chương 39: Điện Thoại


"Bây giờ tôi và cậu đi nhậu đi? Tôi đang thèm! Coi như tôi khao cậu chầu này?"

"Hả? Con gái con lứa sao lại đòi đi uống rượu?"

Thẩm Kình nhăn nhăn mặt lại

"Con gái thì không thể uống rượu à! Bây giờ cậu có đi hay không?"

"Haizz... thì là được! Nhưng mà bây giờ là buổi trưa rồi, hay mình đi đâu đó cho thoáng rồi chìu chìu mình đi?"

"Ừm sao cũng được! Miễn là có rượu là được rồi!"

Và thế là tôi và Thẩm Kình đi vài vòng ở trường, sau đó lại dạo vòng vòng ở công viên

Rồi cuối cùng tôi cũng đụng đến rượu, cái thứ nước mà tôi đang them khát dữ giội

"Này! Nhớ uống ít lại đấy!"

"Ừm! Biết rồi... biết rồi. Nói mãi, cậu và Lâm Dục Thần cũng y chan như nhau! Đều hay lảm nhảm bên tai của tôi"

Tôi cầm chai rượu rót ra ly uống, rồi vừa nói vừa cầm bim bim ăn

"Này Thẩm Kình! Cậu không uống à?"

"Không! Tôi ở đây canh cậu"

"Canh cái gì? Cậu sợ tôi say à?"

"Ừm! Cậu cứ uống thoải mái đi, có say tôi sẽ đưa cậu về nhà!"

Thẩm Kình gật gật đầu cười nói...

"Cậu yên tâm đi! Hôm nay chỉ là tôi muốn có chút men thôi! Sẽ không đến nổi say bất tỉnh nhân sự đâu"

Tôi nghĩ thầm trong bụng, đã mấy lần say rượu và lần nào cũng gây ra tai họa

Tôi không muốn lần này lại phạm sai lầm nữa a

"Mà này! Hình như cậu có tâm sự à?"

"Ừa... tôi có tâm sự rất là nặng nề nha!"

"Tâm sự nghe thử xem nào! Xem tôi có giúp gì được không?"

Thẩm Kình ngồi đối diện nhìn chằm chằm tôi, một tay chống càm, một tay để lên bàn gõ gõ, cười nói

"Ưm... Nếu như cậu yêu một người con gái, mà lại xuất hiện thêm một người con trai đến phá đám! Thì cậu sẽ làm thế nào?"

"Đơn giản, tôi chỉ cần đến phá đám mỗi khi hai người đó gần nhau thôi!"

"A...!"

Phá đám nhiều lần rồi đấy chứ? Nhưng là vẫn không có tác dụng gì với chị ta hết

"Sao vậy?"

"Ưm... không có gì! Này cậu cũng uống đi! Uống một chút thôi rồi mình về"

Tôi lắc lắc đầu, nài nỉ cậu ta cùng uống

"Rồi... rồi! Uống thì uống"

Hai chúng tôi cứ thế uống qua uống lại cười nói cho đến tối

Về đến nhà, tôi chào tạm biệt cậu ta, sau đó thì đi lên phòng

Lúc đi ngang qua phòng của Lâm Dục Thần, tôi vội vàng đi nhanh hơn thì đột nhiên cửa phòng mở ra

Gương mặt cương nghị của Lâm Dục Thần hiện trong mắt tôi

Ây nha..

Cứ y như có thần giao cách cảm vậy

Vừa thấy lão, tôi liền quay đầu định đi về phòng, nhưng mà lão lại kéo tôi vào phòng đóng cửa lại

"Lâm Dục Thần! Anh làm cái quái gì vậy?"

"Lâm An Di! Em lại chạy đi uống rượu?"

Lâm Dục Thần bước đến gần hỏi

"Đúng đấy! Em uống rượu thì sao? Luật pháp cũng đâu có cấm con gái là không được uống rượu?"

"An Di! Là Thẩm Kình kéo em đi uống rượu?"

"Liên quan gì đến Thẩm Kình? Là em kéo cậu ta đi đấy!"

"Haizzz.. bây giờ em cảm thấy có nhức đầu hay không?"

Lâm Dục Thần thở dài, một tay khẽ đưa lên xoa đầu tôi

"A...? Có một chút! Nhưng... nhưng cũng không có liên quan đến anh! Em đi về phòng đây"

Bây giờ còn quan tâm tôi nữa? Tôi né bàn tay, liếc nhìn lão nói rồi định xoay người ra cửa

"Ở yên đây chờ anh! Anh đi lấy khăn cho em lau mặt để tỉnh táo lại!"

Lâm Dục Thần kéo tôi lại, nói rồi liền đi vào nhà tắm lấy khăn

Lão vừa đi khuất, điện thoại của lão liền vang lên

Tôi ngó nhìn, mặt đen lại.

Là Nhã Yên Ninh gọi!

Đã nửa đêm rồi chị ta gọi giờ này để làm cái quái gì?

Máu nóng bắt đầu sôi lên..

"Lâm Dục Thần! Anh có điện thoại này!"

"Hả? Em nghe giùm anh đi!"

Cầm điện thoại của lão, suy nghĩ một chút, tôi cười đê tiện

Vội vàng đều chỉnh giọng lại sao cho nó ngọt rồi nhấn nút nghe nói

"Dục Thần! Lấy cho em cái quần...!"
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom