Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Tình Cảm Sâu Lắng - Bạch Trần

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Tình Cảm Sâu Lắng - Bạch Trần
Chương 80: Ngoại truyện 1: “Đây không phải là sữa đấy chứ…”


Mùa đông ở nước Z rất lạnh, vì lo cho sức khỏe con gái nên một tuần sau lễ cưới, Kiều Uyển Ninh đã “đuổi” con rể và con gái đi.

Sau khi trở về Thái Lan, bụng của Kiều Tri Niệm bắt đầu to lên đến mức ngạc nhiên, cứ như đang bù lại cho những ngày không phát triển trước đó.

Một ngày nọ trong tháng thứ năm, buổi sáng thức dậy, Kiều Tri Niệm phát hiện có vết bẩn trên phần ngực áo ngủ.

“Chạm vào chỗ nào bẩn à?”

Cô tự lẩm bẩm, sau đó kiểm tra chăn và ga trải giường cũng không thấy gì.

Tần Dập rửa mặt xong bước ra, anh trông thấy cô gái nhỏ đang đứng cạnh giường, hai tay ôm ngực, đôi mắt xinh đẹp đảo xung quanh.

“Có chuyện gì vậy?”

Kiều Tri Niệm xấu hổ di chuyển cánh tay, để lộ vết bẩn.

“Đây không phải là sữa đấy chứ…”

Người đàn ông nghe thế thì ánh mắt lóe sáng, lập tức kéo người ngồi xuống giường, cơ thể cao lớn đứng phía trước, một tay vén áo ngủ của cô lên.

“Làm gì thế!” Người phụ nữ vừa kêu to vừa đẩy ra, nhưng không hề có tác dụng. Bàn tay to lớn của người đàn ông chạm vào hai bầu ngực của Kiều Tri Niệm rồi bóp nhẹ, ngay tức khắc có một ít chất lỏng màu trắng đục chảy ra từ hai quả anh đào.

Cô chưa kịp phản ứng, người đàn ông đã ngậm vào miệng, học theo dáng vẻ của trẻ con mà mút lấy.

“Tần Dập!”

Con mèo sữa nổi điên, tay cào lung tung trên lưng người đàn ông. Mỗi nơi đầu ngón tay lướt qua đều để lại những vết đỏ tươi, sức của Kiều Tri Niệm chỉ như đang gãi ngứa cho Tần Dập. Chờ đến khi người đàn ông thưởng thức đủ vị sữa tiết ra từ nơi mềm mại ấy thì mới từ từ ngẩng đầu lên.

Đôi mắt màu đen sáng rực, đối diện với gương mặt xinh đẹp đang tức giận của Kiều Tri Niệm là dáng vẻ vừa không biết hổ vừa có chút trẻ con.



“Anh bao nhiêu tuổi rồi hả?”

“Bao nhiêu tuổi cũng vậy thôi, anh không cai được sữa của em”

Hai mắt cô mở to, không ngờ anh lại nói ra lời ngây thơ đến vậy.

Tần Dập hiếm khi phơi bày tính tình trẻ con, cô thấy vậy cũng hết biết nói gì.

“Mặc kệ anh, em đi rửa mặt đây!”

Cuối cùng người đàn ông cũng thả con mèo nhỏ đang nổi bão ra. Nhìn dáng vẻ chạy trối của cô, Tần Dập liếm môi, vật giữa hai chân đã ngẩng cao đầu, làm cho cái quần rộng thùng thình bị căng chặt.

Người trong phòng tắm đi ra liền nhìn thấy thứ đang hào hứng giữa hai chân anh, nó đứng thẳng không hề che đậy.

Kiều Tri Niệm muốn lờ đi cũng khó, nhưng cô không muốn lại gần làm phiền.

Cánh tay dài của anh kéo cô đến rồi đặt cô ngồi lên đùi. Côn thịt nóng bỏng chạm vào thân dưới của cô, cách một lớp vải cọ xát vào môi âm hộ. Bên dưới của cô trở nên ngứa ngáy rồi tự nhiên nóng lên.

Tần Dập đặt cô ngồi bên cạnh, sau đó nắm tay cô đặt lên lưng quần, nhướng mày nhìn cô.

Kiều Tri Niệm sờ lên những khối cơ bụng mạnh mẽ, sau đó anh lại đưa tay cô vào bên trong, nắm lấy vật đang sưng tấy. “A…” Yết hầu của người đàn ông chuyển động, khẽ bật ra tiếng rên. Bàn tay Kiều Tri Niệm vừa mới rửa nên có chút lạnh, côn thịt nóng bỏng như được giải thoát, càng muốn nhiều hơn.

Áo ngủ mới thay đã bị cởi ra, quần lót ẩm ướt cũng ném sang một bên. Toàn bộ cơ thể trắng nõn của người yeutruyen.net phụ nữ hiện ra trước mắt, bụng căng phồng chứa đựng hạt giống Tần Dập đã gieo vào, anh đưa tay vuốt ve, ánh mắt bỗng chốc trở nên mềm mại. Lòng bàn tay chai sạn của người đàn ông chậm rãi lướt trên từng tấc da thịt, cuối cùng dừng trên bộ ngực anh đã thưởng thức trước đó không lâu.

Người phụ nữ nhanh chóng thở dốc, hòa cùng với hơi thở mãnh mẽ của người đàn ông, ngay sau đó bờ môi của cô bị chiếm lấy.

Kiều Tri Niệm không còn bỡ ngỡ như xưa nữa, cô đã bắt đầu đáp lại sự tấn công. Đầu lưỡi thơm tho đi qua hàm răng Tần Dập, hai người triền miên dây dưa. Cơ thể cô gái tỏa ra hương vị ngọt ngào, người đàn ông như đang uống mật, nhận hết tất cả hồi đáp của cô.

Ngón tay di chuyển đến hoa huyệt của Kiều Tri Niệm, bàn tay dính đầy nước.

Lúc này gương mặt lạnh lùng thường ngày của người đàn ông đã trở nên nhiệt tình mãnh liệt, đầu lưỡi duỗi ra liếm những ngón tay.



“Rất ngọt.”

Cô gái nhỏ bên dưới nhìn dáng vẻ biến thái của người đàn ông, gương mặt đỏ bừng bừng, bàn tay nắm chặt ga giường rồi quay mặt đi không dám nhìn anh.

“Sao vậy? Hửm?” Tần Dập áp mặt lên má cô, âm cuối còn ngập tràn giọng mũi.

Cô gái nhỏ nghiêng yeutruyen.net đầu, hơi thở của anh phả lên mặt làm cô ngứa ngáy.

Kiều Tri Niệm hít mũi, cảm thấy không thể để người đàn ông này đắc ý được. Thế là cô quay đầu lại, ép bản thân nhìn thẳng vào cặp mắt đen láy của anh, sau đó dùng hết sức chồm người dậy cắn một cái vào yết hầu của Tần Dập.

“Hừ! A…” Người đàn ông và thứ bên dưới đều run lên, dục vọng xông thẳng lên trời.

Phản ứng của anh đã cổ vũ cô, đầu lưỡi nhỏ ác ý liếm một cái, người đàn ông vội nghiến chặt răng nắm lấy bả vai Kiều Tri Niệm.

“Em muốn lấy mạng của anh đúng không? Yêu tinh nhỏ!”

Tần Dập nắm lấy eo cô, vật to lớn bên dưới nhanh chóng đâm vào. Sự nhẫn nại của lý trí lập tức bay đi mất, người phụ nữ mềm mại run lên.

“Chậm một chút, chậm một chút đi.”

Tròng mắt anh đỏ bừng, tốc độ bên dưới không hề giảm đi.

“Đồ hư hỏng, dám khiêu khích anh.”

“Không dám, sau này em sẽ không dám nữa…”

Người phụ nữ khóc nức nở.

Đến khi người đàn ông thả chậm tốc độ thì trong đầu cô hiện lên một câu: Không dám mới lạ.
 
Chương 81: Ngoại truyện 2: “Con nó cử động.”


Những rạng san hô trên biển còn lưu lại độ ấm của ánh mặt trời, hai bóng hình trẻ tuổi đang nằm trên bờ ngắm nhìn bầu trời đêm.

Áo sơ mi của người đàn ông chỉ cài mấy nút bên dưới, để lộ vòm ngực màu nâu cường tráng.

Hai tay người phụ nữ ôm lấy vòng eo mạnh mẽ, dựa cả cơ thể vào người anh. Tai trái vang lên từng nhịp đập của trái tim Tần Dập, tai phải thì được tiếng sóng biển vây quanh.

Trải qua chuyện trên tàu, Kiều Tri Niệm đã hình thành thói quen lắng nghe nhịp tim của anh.

Bụng của cô ngày càng lớn, cơ thể nhỏ nhắn không chịu nổi gánh nặng này. Mặc dù cảm thấy mệt mỏi, buồn bực và tủi thân, nhưng chỉ cần nằm trên người anh, tất cả những cảm giác này đều vơi bớt đi.

Ngoài cái việc an ủi trìu mến thì cơ thể anh còn tốt hơn bất kỳ loại thuốc nào.

Người đàn ông sợ vợ mình thấy mệt , quay sang nhìn cô: “Em muốn về chưa?”

“Em muốn nằm thêm chút nữa. Thời tiết tối nay thật tốt, có cảm giác như đang chìm trong dải ngân hà.” Kiều Tri Niệm nhìn bầu trời, lông mi chớp chớp.

Trên đỉnh đầu là hàng vạn các vì tinh tú, dưới chân là những gợn sóng biển lăn tăn.

Người đàn ông nghe thấy thế thì cúi người xuống, gối đầu lên đùi cô, lỗ tai chăm chú dán lên bụng cô, rồi đưa mắt nhìn bầu trời đêm.

Sau khi trở về từ nước Z, Tần Dập thông báo với thuộc hạ rằng bà chủ đang mang thai, trong nhà có chuyện gì thì đi tìm Tống Hoài Cẩn giải quyết.

Người đàn ông luôn suy nghĩ chu đáo, là vì anh không muốn đang mặn nồng cùng cô gái nhỏ mà bị quấy rầy. Nhưng người khôn nghĩ nhiều, tất phải có sơ suất, khung cảnh yên bình này bỗng nhiên bị phá vỡ bởi kẻ không ngờ đến.

Người đàn ông híp mắt, đang thoải mái hưởng thụ sự dịu dàng như nước, gương mặt tuấn tú bỗng nhiên bị một sức mạnh yeutruyen.net nhỏ bé tấn công.

Sức mạnh đó được tạo ra thừ trong chiếc bụng tròn vo của Kiều Tri Niệm, rõ ràng là rất mềm mại, nhưng lại mạnh mẽ đánh sâu vào lòng người. Đầu sỏ gây chuyện xong lại bỏ chạy, chỉ để lại cảm xúc khác thường trên gò má anh, nơi bị chạm vào dần trở nên nóng lên.



Cảm giá kỳ lạ chưa từng có làm cơ thể của hai người cứng lại, ánh mắt trống rỗng từ từ nhìn xuống.

“A Dập…”

“Niệm Niệm…”

Sau đó hai người đồng thanh: “Con nó cử động.”

Kiều Tri Niệm cảm thấy trong bụng như có một bàn chải nhỏ quét qua, lần đầu tiên cô thật sự cảm nhận được bên trong đang chứa đựng một sinh linh, kích động hơn cả lúc người đàn ông nghe thấy tim thai.

Mặc dù đang nằm trong cơ thể cô, nhưng con nó đã là một cá thể độc lập.

Kiều Tri Niệm nghĩ đến dáng vẻ của con thì tim bắt đầu đập mạnh.

Cô vén áo lên, phía trên bên phải bụng gồ lên một nhúm như đang chào hỏi với cô. Cứ phồng lên rồi xẹp xuống, phồng lên xẹp xuống.

Người “cãi lời” này lại nằm ngoài dự tính của người đàn ông. Tần Dập nhìn chằm chằm, yết hầu lên xuống, anh nín thở, bàn tay to lớn, khớp xương rõ ràng từ từ đưa về trước, cẩn thận sờ chỗ đang nhô lên.

Đứa bé bên trong lần đầu tiên cảm nhận được ngoại lực, hình như bị dọa sợ, thế là chỗ nhô lên lập tức xẹp xuống.

Bàn tay của Tần Dập vẫn giữ nguyên nơi đó, kiên nhẫn chờ đợi, người phụ nữ liếc mắt nhìn anh, hai người ngồi dựa vào nhau không cử động.

Không lâu sau, có lẽ do bé con tò mò, không biết vươn tay hay vẫn là bàn chân nhỏ xíu, ngay ở vị trí vừa nãy nhắm chuẩn đá một phát vào lòng bàn tay to lớn đang chờ bên ngoài.

Cả người Tần Dập cứng đờ, cái đụng chạm yếu ớt nhỏ xíu làm tim anh mềm nhũn, bàn tay đặt lên mặt, ngay cả thở cũng không dám.

Lần đầu tiên chạm vào bé con, đây là loại cảm giác anh chưa thể nào hình dung được. Máu thịt tương thông, cách một lớp da mỏng trên bụng, dùng sức mạnh nhỏ bé để chào hỏi anh.



Đứa nhỏ có thể là con trai, cũng có thể là con gái. Có lẽ sẽ giống anh hơn, nhưng có thể sẽ rất giống cô.

Dù cho thế nào thì ngay tại lúc này, anh thật sự rất yêu con mình.

Nhưng nếu giống Niệm Niệm yeutruyen.net thì anh sẽ yêu thương nhiều hơn…



Kiều Tri Niệm chăm chú nhìn người đàn ông thất thần trước mặt, sau đó cặp má lúm nở rộ trên hai gò má.

Đứa bé đã im lặng từ lâu, nhưng bố nó vẫn còn tiếc nuối vỗ về.

Người đàn ông như vậy trông rất đáng yêu, Kiều Tri Niệm nhịn không được muốn trêu chọc anh.

“Anh Tần, anh đã bị đá.”

Người đàn ông thu hồi bàn tay lưu luyến không rời, sau đó ôm chầm lấy cô gái nhỏ. Cằm của anh đặt trên vai cô, không biết là có ăn kẹo hay không mà giọng nói đều mang hương vị ngọt ngào.

“Ừ, bị đá rồi, mất mặt quá.”

Kiều Tri Niệm tựa vào đầu anh: “Đúng vậy, giờ phải làm sao đây?”

Người đàn ông cong môi, nụ cười không thể kiềm chế được nữa.

“Nhân tài của đất nước sắp được sinh ra, không đắc tội nổi, chỉ đành chấp nhận thôi. Hơn thế nữa, chờ sau khi con ra đời, anh còn muốn chăm sóc con, cùng con lớn lên, một ngày nào đó trong tương lai, anh muốn giao lại sự nghiệp gia đình cho con.”

Cho nên nghĩ đến thôi sự tốt đẹp đã thấm tận vào lòng.
 
Chương 82: Ngoại truyện 3: Sinh nhật và đoàn viên


Hôm nay ở nhà ăn, tất cả mọi người đều cho đã được giải tán, ngay cả Tống Hoài Cẩn và Lục Duy cũng ra ngoài nghỉ ngơi.

Trên chiếc bàn ăn nhỏ được trải một cái khăn màu trắng, điểm xuyến hình những chiếc lá màu xanh, đặt cách xa chiếc bàn ăn lớn màu đen lúc trước.

Một sáng, một tối.

So với phong cách rộng rãi tráng lệ của nhà họ Tần thì Kiều Tri Niệm lại thích kiểu nhỏ nhắn tinh xảo. Loại đồ dùng dành cho hai người mang đến cho cô cảm giác gia đình.

Giờ phút này, trên chiếc bàn trắng vừa đặt cách đây không lâu đang bày một chiếc bánh kem mới ra lò.

Người đầu bếp với vóc dáng cao lớn đeo chiếc tạp dề cùng màu với khăn trải bàn, đứng cạnh bàn, cầm hai cây nến hình số cắm lên trên.

Cô gái nhỏ ngồi bên cạnh, một tay nâng mặt, yên tĩnh nhìn người đàn ông làm việc.

Kiều Tri Niệm không thích đồ ngọt, chưa không bao giờ ăn đồ mua bên ngoài, cho nên anh đã đích thân làm cho cô một cái bánh kem.

Không ngọt, cũng không có bơ hay chocolate, chỉ có một khối bánh nướng màu vàng óng.

“Vậy là được rồi à?”

Khối bánh không quá bắt mắt, ngay cả người đàn ông cũng không nhìn nỗi.

“Ừ! Ăn ngon là được.”

Cô hiểu bản thân mình thật sự thích cái gì.

Người đàn ông khẽ hôn lên má cô rồi tắt công tắc điện, xung quanh lập tức tối đen.

“Tách” Tiếng bật lửa vang lên, Tần Dập thắp nến dưới ánh sáng lập lòe, sau đó có hai chữ số “19” đang phát sáng trong bóng tối.

Ánh sáng mờ nhạt soi lên gương mặt xinh đẹp của người phụ nữ, anh ngắm nhìn người đẹp dưới ánh nến. Gương mặt cô đẹp như một bức tranh, anh nhịn không được đành phải vươn tay ra sờ.

Đầu ngón tay thô ráp lướt một đường từ trán xuống cằm rồi nhẹ nhàng xoa mặt cô. Cái cảm giác mềm mại ấy khiến anh không muốn buông tay.

“Sinh nhật vui vẻ.” Anh nhẹ giọng nói.



“Cảm ơn anh.” Kiều Tri Niệm nở rộ lên trong lòng bàn tay anh, sau đó nhắm mắt, chắp hai tay lại thầm nguyện ước.

Độ cong bên môi chưa từng giảm đi, cười đến mức lông mi cũng run lên.

“Xong rồi!”

“Phù.”

Cô chu môi thổi nến. Người đàn ông bật đèn lên, cắt bánh kem thành từng miếng nhỏ.

Người phụ nữ bỗng nhớ đến chuyện quan trọng.

“A Dập, sinh nhật của anh định tổ chức như thế nào?”

Người ngồi đối diện nghe Kiều Tri Niệm nhắc thì chợt nhớ mình sắp đứng tuổi rồi.

Nhìn dáng vẻ tràn đầy sức sống tuổi trẻ của cô gái nhỏ, miếng bánh mềm xốp trở nên vô vị.

“Có điều tuổi ngày càng lớn.”

Cô gái nhỏ mở to mắt, trước lúc cô lên tiếng, Tần Dập còn tưởng rằng cô muốn an ủi mình.

Nhưng cái cô nói chính là: “Trước sau gì cũng lớn mà.”

Đôi mắt anh sáng lên, khóe miệng cong cong.

“Lên lầu đi, anh cho em xem thứ lớn hơn.”



Cuối tháng tư, Kiều Tri Niệm đứng yeutruyen.net ở cửa sổ sát đất trong phòng khách, ngắm nhìn cảnh sắc luôn tươi tốt sum suê, than thở phía Bắc thành phố Z đã sắp kết thúc mùa xuân.

Ngày nay năm trước, cô đang ở trường chuẩn bị chiến đấu với kỳ thi đại học, nhưng mọi chuyện không thể lường trước được.

“Niệm Niệm.”

Bàn tay Kiều Tri Niệm cứng lại, nhìn về giọng nói quen thuộc. Bố mẹ và anh trai vốn đang ở nước Z không biết từ khi nào đã lặng lẽ đứng phía sau mình, bọn họ đang nhìn cô bằng ánh mắt ngập tràn yêu thương.



“Mọi người đến hồi nào vậy? Không phải đã nói cuối tuần mới đến sao?”

Cô gái yeutruyen.net nhỏ như một đứa bé mới tan học từ nhà trẻ, vội nhào vào lòng mẹ. Kiều Uyển Ninh bật cười, đưa tay sờ gáy con gái: “Bản thân cũng đã làm mẹ rồi, sao vẫn thích làm nũng thế chứ?”

“Con nhớ mọi người mà…”

Một nhà bốn ngườ gặp gỡ hỏi thăm nhau, người đàn ông là người bước vào nhà cuối cùng, trong tay còn cầm túi xách của Kiều Uyển Ninh và túi đựng tài liệu của Hoắc Chính Kỳ.

“Muốn tạo bất ngờ cho em nên bố mẹ mới đến sớm.”

Vì có thuộc hạ đứng một góc trong phòng khách, lúc này anh đã khôi phục dáng vẻ ít nói cười thường ngày, nhưng đôi mắt nhu tình vẫn không thể nào che giấu được.

Chưa đến tháng nữa là đến ngày dự sinh, cơ thể cô gái nhỏ càng lúc càng lớn, lúc ngủ phải kê một cái gối mềm dưới bụng. Tần suất thai động cũng ngày nhiều hơn, có khi cả đêm cũng không thể yên giấc.

Người đàn ông vô cùng đau lòng, ngoại việc ở cạnh bầu bạn và mát xa cơ thể cho cô thì cũng không thể làm gì khác, cho nên anh luôn cố gắng làm những chuyện khiến cô cảm thấy vui vẻ.

Kiều Tri Niệm rầu rĩ nói: “Anh chẳng nói với em.”

Ngón tay anh quệt lên mũi cô, giọng điệu vô cùng dịu dàng cưng chiều: “Nói cho em biết thì còn gọi là bất ngờ nữa.”



Tần Dập và Hoắc Tri Hành đi ra sân sau, để lại không gian cho bố mẹ và con gái.

Hai chiếc ghế đặt cạnh nhau, Hoắc Tri Hành nghiêng đầu đánh giá em rể của mình.

Lần cuối gặp nhau là lúc đón năm mới ở nước Z, hơn hai tháng, dáng vẻ Tần Dập không thay đổi gì, nhưng trong mắt lại chằng chịt tơ máu.

“Cậu cũng nghỉ ngơi không tốt?”

Tần Dập liếc mắt nhìn anh: “Đau lòng cô ấy còn không hết, còn đâu tâm trạng để ngủ.”

Sau đó anh nhăn mặt.

“Sau này không bao giờ sinh nữa.”
 
Chương 83: Ngoại truyện 4: Nghe được tiếng cô thì anh đau lòng


Vì chuyện bác sĩ ở lần trước cho nên Tần Dập không cho Kiều Tri Niệm nhập viện. Anh đã sớm đưa thiết bị hỗ trợ sinh sản và bác sĩ về nhà họ Tần.

Hôm đó trời còn chưa sáng, trong lúc mơ ngủ, đột nhiên Kiều Tri Niệm bị những cơn đau có quy luật đánh thức.

Người đàn ông nằm bên cạnh ngủ rất nông, gần như lập tức nhận ra cô đang không ổn.

“Sao thế?” Người đàn ông xoay người đứng dậy, căng thẳng nhìn cô.

Kiều Tri Niệm ôm bụng, cả người đổ đầy mồ hôi.

“Em đau bụng…”

Trong đầu Tần Dập ong ong, nhanh chóng bế cô chạy xuống lầu.

Phòng sinh được anh sắp xếp ở tầng năm, chân dài sải bước, chớp mắt đã đến nơi.

Các bác sĩ của nhà họ Tần đang ngủ say thì bị đánh thức, chuẩn bị tiến vào trạng thái chiến đấu. Ba người nhà họ Hoắc và Lục Duy vội chạy đến, người nào người nấy đều mặc đồ ngủ, vẻ mặt lo lắng, đầu tóc lộn xộn.

Trong phòng, người đàn ông ngồi trên giường lau mồ hôi cho cô gái nhỏ.

“Anh Tần, anh, anh hãy ra ngoài trước đi.”

Dựa vào đạo đức nghề nghiệp của một bác sĩ, người phụ nữ trung niên không thể không nhìn thẳng vào cặp mắt đỏ au của người đàn ông.

Tần Dập nhìn khuôn mặt nhỏ đang nhăn nhó vì đau đớn của Kiều Tri Niệm thì nhíu chặt mày không nói gì.

Ngay lúc này, Kiều Uyển Ninh mở cửa bước vào, trên mặt vô cùng nghiêm túc và căng thẳng.

“Bồi sản chẳng phải ký ức đẹp đẽ gì đâu, con nên ra ngoài chờ đi.”

Người phụ nữ nằm trên giường bị mấy cơn đau tra tấn, sắc mặt tái nhợt, nhưng cô vẫn cố ổn định tinh thần, giữ cho bản thân được tỉnh táo. Kiều Tri Niệm thoáng thấy mẹ mình bước vào, duỗi tay kéo nhẹ tay áo của người đàn ông.

“A Dập…” Giọng nói yếu ớt vô lực.

“Anh ra ngoài đi, lát nữa là nhìn thấy bé cưng rồi.”

Nụ cười miễn cưỡng khiến Tần Dập đau lòng, anh lại lau mồ hôi trên trán cô, sau đó đặt một nụ hôn lên môi cô.



“Được, anh chờ em. Em nhất định phải bình an.” Giọng anh run rẩy.



Mỗi một bước đi của kim giây đều giống như có lưỡi dao nhỏ chậm rãi cứa lên da thịt. Cái sức nặng này, anh không thể gồng gánh được. Quả thật so với giờ phút này, những năm chém giết, tranh giành thế lực trở nên rất đơn giản.

Khuỷu tay anh đặt trên khung cửa sổ, ngón tay túm lấy tóc, ánh mắt vô hồn nhìn ra bên ngoài.

Mặt trời mới nhô lên từ phía Đông, nay đã mọc trên đỉnh đầu, hơi lạnh của sớm mai được nắng hè chói thay thế. Mặc dù giữ một tư thế suốt mấy tiếng liền, thế nhưng anh lại không cảm thấy mệt.

Vừa mới bắt đầu còn nghe yeutruyen.net thấy tiếng rên la từ bên trong, sau đó là nhỏ dần rồi không còn nghe gì nữa.

Nghe được tiếng cô thì anh đau lòng, còn không nghe được thì lại bất an.

Trên hành lang bày lung tung ghế dựa lưng, được lấy từ mấy căn phòng gần đấy, tất cả mọi người đều ngồi yên chờ đợi.

Cánh cửa được mở ra, bản lề màu vàng kim đã bị anh đá hỏng trong lúc gấp gáp ôm cô gái nhỏ vào phòng. Bây giờ nó chỉ có thể lắc lư, phát ra những tiếng động chói tai.

Đôi mắt của Kiều Uyển Ninh đỏ ửng, chứng tỏ bà đã khóc.

Bà giải thích với mọi người: “Đau quá nên ngủ rồi.”

Tần Dập gộp hai bước thành một bước đến trước mặt mẹ vợ: “Chưa sinh hả mẹ?”

Bà thở dài: “Sao nhanh như vậy được. Lúc mẹ sinh Tri Hành, phải mất đến tận hai ngày đó, còn Niệm Niệm thì nhanh hơn một chút.”

Người đàn ông nghe xong, giống như bị dội chậu nước lạnh vào người, cảm giác lạnh lẽo lan tràn từ đầu đến chân.

Chân Tần Dập mềm nhũn, Tống Hoài Cẩn đứng bên cạnh nhanh tay lấy ghế đặt sau lưng để anh không bị ngã xuống đất.

Tống Hoài Cẩn khẽ lắc đầu.

Anh hai của anh oai phong một cõi, khống chế tất cả súng ống đạn dược của xã hội đen vùng Đông Nam Á, trong tay còn có vô số các sòng bạc. Hầu hết những thế lực từng va chạm với anh đều đã rớt đài, người như vậy chưa từng có dáng vẻ nản lòng bất lực.

Nhìn người đàn ông đang mất hồn, Tống Hoài Cẩn cảm thấy mình không đến an ủi là đúng.

Sáu người cứ ngồi ngơ ngác ngoài cửa, chờ đến tận lúc trời tối cũng không ai rời đi để uống miếng nước.



Mái tóc đen của cô gái nhỏ bị mồ hôi làm cho ướt nhẹp dán chặt lên mặt, môi dưới tái nhợt bị cắn đến chảy máu cũng không biết. Tất cả sự đau đớn đều không bằng một phần nghìn của việc đau đẻ.

Không biết qua bao lâu, Kiều Tri Niệm cảm giác được cơ thể run lên, tiếp đó nghe thấy tiếng khóc vang dội của đứa trẻ. Cô mệt mỏi cong môi, sau đó từ từ chìm vào giấc ngủ…

Người đàn ông bên ngoài bỗng đứng bật dậy, gần như anh là người nghe thấy tiếng khóc đầu tiên.

Nữ bác sĩ ôm bé con được quấn trong khăn, chúc mừng anh: “Chúc mừng anh Tần, là một bé trai.”

Bác sĩ đưa đứa bé cho anh, tiếng khóc nỉ non không dứt, cơ thể được bao bọc để lộ khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ rực.

Tần Dập không ôm đứa bé, chỉ nhìn thoáng qua rồi hỏi bằng chất giọng khàn đặc: “Niệm Niệm đâu?”

“Bà chủ kiệt sức nên đã ngủ thiếp đi.”

“Tôi vào trong được không?” Người đàn ông như đang thỉnh cầu, dè dặt hỏi.

Nữ bác sĩ không quen với dáng vẻ này của anh, đưa đứa bé cho Kiều Uyển Ninh đã đứng bên cạnh từ lâu: “Được, nhưng anh không được đánh thức .”

“Sẽ không đâu…” Người đàn ông thì thào, bàn tay run rẩy mở cửa bước vào.

Vợ chồng nhà họ Hoắc cố nén lại ý nghĩ vào thăm con gái, để khoảng thời gian quý báu này lại cho anh.

Đôi môi của người phụ nữ trong phòng trắng bệch như tờ giấy, hô hấp đều đều, yên tĩnh ngủ say.

Bàn tay to lớn của anh đặt lên đỉnh đầu cô, giống như bảo vệ búp bê thuỷ tinh dễ vỡ.

“Bé cưng, em vất vả rồi.”

Hơi nóng trong hốc mắt đã chực trào được mấy tiếng, ngay lúc này lại mạnh mẽ tuôn ra. Những giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống giường, bất chấp có người ở bên ngoài, anh cứ vậy mà khóc thành tiếng.

Cánh cửa chỉ khép hờ, người ở ngoài đang thay phiên nhau ôm đứa bé lúc nghe thấy tiếng khóc, ai cũng trở nên yên lặng.

Qua khe cửa nhìn vào trong, không ai là không ngạc nhiên.

Người đàn ông cao lớn như núi nửa quỳ ở mép giường, bả vai run run, mu bàn tay thường xuyên đưa lên dụi mắt.

Hành lang yên tĩnh, chỉ còn tiếng khóc của trẻ con và tiếng nức nở của người đàn ông.
 
Chương 84: Ngoại truyện 5: Chào con, Tần Lệ Hành


Kiều Tri Niệm hôn mê hơn hai tiếng, khuôn mặt của cô vẫn trắng bệch như trước, đau đớn suốt một ngày khiến cô bị hạ đường huyết. Người vừa lên chức bố cứ như vậy mà nắm lấy tay cô, lẳng lặng ngồi cạnh giường nhìn vợ mình.

Đứa bé đang say giấc ngay chiếc nôi sát cạnh anh, không khóc cũng không quậy, chỉ cần dỗ một lát là ngủ ngay.

Đến bây giờ, Tần Dập vẫn không thể tin được chuyện mình đã có con. Sau hơn một tiếng khuyên mọi người đi về, anh đã vô số lần áp sát vào khuôn mặt non nớt mềm mại, giống như muốn nhìn kỹ từng sợi lông tơ, sau đó lại đưa tay sờ sờ cậu nhóc, để xác nhận đây không phải là mơ.

Cậu nhóc nhỏ xíu, chỉ cần bàn tay to lớn của người đàn ông xòe ra là có thể che lấp cơ thể non nớt.

Tần Dập có hơi lo lắng, nhóc con nhỏ nhắn như vậy, không biết lớn lên bằng cách nào?

“A Dập…”

Cô gái nằm bên cạnh cất tiếng nói, cô còn chưa tỉnh yeutruyen.net táo hẳn, hoàn toàn là theo bản năng.

“Anh đây.” Khuôn mặt Tần Dập lộ rõ vẻ vui mừng, vội vàng chạy đến.

Sau khi ngửi được mùi hương quen thuộc, Kiều Tri Niệm mở mắt ra, trông thấy người đàn ông đầu tóc rối bời, đôi mắt đỏ ửng nắm lấy tay mình. Cái nôi được đặt cạnh tường, từ vị trí của cô có thể nhìn thấy đầu nhỏ đang đội mũ em bé.

“Niệm Niệm…” Đôi mắt hoảng hốt của người đàn ông khi đối diện với cô đã khôi phục lại ánh sáng.

Kiều Tri Niệm vươn tay muốn sờ vào anh. Tần Dập nhanh chóng phối hợp, anh cúi người xuống áp mặt vào lòng bàn tay yeutruyen.net cô.

”Mọi người mới vừa về không lâu, anh bảo mọi người về nghỉ ngơi.” Giọng của anh còn khàn đặc hơn người phụ nữ đã khóc hơn một ngày.

Cô chớp mắt, sau đó nhẹ nhàng thốt lên mấy chữ: “Anh được làm bố rồi.”

“Ừ.” Anh kéo tay cô rồi lên in một nụ hôn lên đó.

Giọng mũi hơi nghẹt: “Cảm ơn em.”

“Em muốn nhìn con.” Kiều Tri Niệm chống tay muốn ngồi dậy, người đàn ông nhắn mày vội vàng ngăn cô.

“Đừng nhúc nhích, để anh bế đến cho em.”

Động tác của Tần Dập vừa cẩn thận vừa vụng về, nhẹ nhàng ẵm nhóc con ra khỏi nôi đưa đến trước mặt cô.



Đứa nhỏ trong lòng người đàn ông đội chiếc mũ màu vàng nhạt, hai mắt nhắm nghiền, cái miệng trong lúc mơ ngủ hơi chu lên.

Chính là người có quan hệ mật thiết với cả hai.

Cô mới nhìn thoáng qua thôi mà trong lòng đã mềm nhũn.

Người đàn ông cong môi: “Là con trai, cho nên em vẫn là cô gái nhỏ duy nhất của anh.”

“Anh thật là…” Người phụ nữ bị chọc cười, đưa tay chạm nhẹ vài khuôn mặt nhỏ nhắn ấy. Bé con có làn da mượt mà, không hề giống bố nó chút nào.

“Em đói chưa?”

Anh đặt đứa nhỏ vào khuỷu tay của cô, lấy điện thoại ra chụp vài tấm.

“Ừm…” Khuôn mặt cô ửng đỏ: “Khi nào em được cho con bú?”

Người đàn ông cưng chiều xoa đầu cô: “Đến khi nào em tự mình ăn được.”



Lúc Kiều Uyển Ninh đi vào, Tần Dập đang đút Kiều Tri Niệm ăn canh.

“Anh trai con nói nghe thấy bên trong có tiếng nói chuyện, đúng là con đã tỉnh.”

Người làm mẹ luôn đau lòng cho con gái mình, bà mới ngồi xuống cạnh cô mà hai mắt đã đỏ lên.

Tần Dập nhận ra Kiều Uyển Ninh có chuyện muốn nói nên chủ động đưa chén canh cho bà. Nhìn vợ rồi lại nhìn con, quyến luyến rời khỏi phòng.

“Mẹ đừng khóc, bây giờ con đã khỏe rồi.”

Kiều Tri Niệm muốn lau nước mắt cho mẹ, nhưng Kiều Uyển Ninh xua tay, quay đầu sang chỗ khác để kiềm nén chua xót trong mũi.

“Không sao, con chưa thấy dáng vẻ khóc lóc của con rể khi mới bước vào đâu.”

Cô nghe vậy thì ngẩn người hai giây: “Anh ấy khóc?”

“Ừ, ai cũng thấy.” Kiều Uyển Ninh lau nước mắt rồi đút cho cô một muỗng canh, nhìn con gái mơ màng nuốt xuống.



Sau đó bà lại nói tiếp, trong giọng nói mang theo vui mừng và tràn đầy yêu thương: “Niệm Niệm, nó đối xử với con rất tốt, cuối cùng bố mẹ đã có thể yên tâm rồi.”

Không thể trách Kiều Uyển Ninh đến bây giờ mới nói ra những lời này.

Chuyện xảy vào nửa năm trước, hai vợ chồng nhà họ Hoắc cũng không hề biết. Trong lòng bọn họ luôn tồn tại một nút thắt, lúc trước nguyên lớn nhất để con gái đi theo Tần Dập là vì suy xét đến tâm trạng của cô, bây giờ nhìn thấy con rể toàn tâm toàn ý đối xử tốt với con gái của mình xem như nút thắt mới được tháo gỡ.



Kiều Tri Niệm và bé con được Tần Dập bế về phòng của mình.

Nhóc Tần sau khi bú sữa xong thì từ từ chìm vào giấc ngủ, cô nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ đang say giấc.

“A Dập, anh đặt tên cho con chưa?”

Cô ôm đứa bé, người đàn ông ôm cô, một nhà ba người ở cạnh nhau.

Nghe thế, anh cúi xuống nhìn vợ mình: “Em chọn tên đi.”

Kiều Tri Niệm bĩu môi lắc đầu: “Em muốn anh đặt à, được không anh?”

Ánh mắt của người đàn ông vô cùng dịu dàng.

Lời cô nói không có cái gì không được cả. Tuyệt đối không có.

“Được.”

Buổi tối đầu tiên sau khi nhóc con Tần được sinh ra, cuối cùng Kiều Tri Niệm cũng có một đêm ngon giấc, còn Tần Dập thì ngược lại. Anh không hề cảm thấy buồn ngủ, mãi đến lúc trời sáng, mắt anh còn mở thao láo.

Thật ra anh nghĩ xong từ lâu rồi, sở dĩ mất ngủ là do nhớ về khoảng thời gian ở bên Kiều Tri Niệm.

Trong bóng đêm, đôi mắt chớp chớp, khóe miệng cong lên.

Anh nhẹ nhàng bước xuống đất đi đến chỗ nôi em bé, cơ thể cao lớn cúi xuống hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của con.

Tần Dập đặt một ngón tay vào trong bàn tay nhỏ bé, nhẹ nhàng đung đưa hai cái: “Chào con, Tần Lệ Hành.”
 
Chương 85: Ngoại truyện 6: “Con rất nhớ anh, không nhìn thấy anh là khóc.”


Kiều Tri Niệm ôm cậu nhóc mập mạp ngồi trên tấm thảm ngoài ban công để phơi nắng. Tần Lệ Hành chưa đầy bốn tháng nhưng nét mặt đã rất giống Tần Dập. Cậu nhóc ngồi không yên trong lòng mẹ, thỉnh thoảng cứ nhích tới nhích lui, bàn tay nhỏ bé bắt lấy những hạt bụi được chiếu sáng trong không khí, vừa khua tay vừa kêu ê a.

Tần Dập mở cửa lập tức nhìn thấy cảnh tượng yên bình này.

Kiều Tri Niệm nhìn chồng nở nụ cười ngọt ngào, sau đó xoay người con trai về phía anh.

Tròng mắt của cậu nhóc xoay tròn, vừa nhìn thấy ông bố đã mấy ngày không gặp, thế là vươn hai tay đến trước mặt anh, lẩm bẩm muốn anh bế.

Người đàn ông tiến lên hai bước, đôi mắt đen láy tràn ngập tình yêu, nhưng lại không chạm vào bàn tay nhỏ bé đang dang rộng.

“Con ngoan, người bố bẩn lắm, đợi bố tắm xong sẽ ôm con nhé.“

Sắp tới Kiều Tri Niệm sẽ về nước, vì muốn có nhiều thời gian ở nước Z với cô, cho nên mấy ngày nay anh dồn hết đống công việc ở tất cả các nơi lại để giải quyết cho xong, đã ba ngày hai đêm rồi chưa ngủ. Tròng mắt đỏ ửng và quầng thâm màu xanh nhạt như đang tố cáo sự mỏi mệt của anh.

“Anh không nghỉ ngơi đầy đủ rồi.”

Người phụ nữ đau lòng, nhưng cũng phải trách anh. Bàn tay mềm mại xoa huyệt thái dương cho anh.

“Anh mau đi tắm đi, lát nữa em sẽ xoa bóp đầu cho anh.”

Người đàn ông cúi người hít một hơi thật sâu, học theo giọng điệu cung kính.

“Tuân lệnh, bà Tần.”

Tần Dập cởi quần áo, bước vào phòng tắm, còn đứa nhóc chưa hiểu nghe lập tức cảm thấy buồn bã. Bé chỉ biết là bố không ôm mình mà bỏ đi mất. Khuôn mặt nhỏ nhăn lại, cái miệng chu ra thành hình số 8, nhìn về phòng tắm bật khóc.

“Cục cưng ngoan, không khóc không khóc nha.” Kiều Tri Niệm vội vàng dỗ dành cậu.



Cậu nhóc quẹt miệng, trên chiếc cằm tròn trịa có một trũn sâu, dáng vẻ không khóc còn đáng thương hơn.

Tần Dập vừa bước vào phòng tắm không để ý đến tiếng cửa mở, nào ngờ mấy giây sau, một cánh tay trắng nõn đã chạm đến cửa phòng tắm, nhẹ nhàng kéo ra một khe hở.

Người phụ nữ rụt tay về, sau đó cái đầu nhỏ thò vào.

“A ê ê a a!”

Cậu nhóc vui mừng nhìn người đàn ông kêu to:

“Ha…”

Anh bật cười thành tiếng, lau khô nước trên người, lấy quần ngủ để bên cạnh mặc vào rồi đón lấy cậu nhóc.

Cậu nhóc mũm mĩm vui vẻ nhào vào lòng anh, cọ cọ gương mặt béo vào lồng ngực cứng rắn. Gương mặt đỏ ửng cả lên, không biết là do cọ xát hay do phấn khích.

Xem hai bố con đi ra, trên ngực của người đàn ông còn dính cả nước bọt, cô gái nhỏ xấu hổ le lưỡi với anh.

“Con rất nhớ anh, không nhìn thấy anh là khóc.”

Người đàn ông cong môi, ôm lấy cả cô.

Tay trái đứa nhỏ, tay phải người lớn, ôm cả hai người lên giường.

Có lẽ vì mấy ngày yeutruyen.net không gặp nên cậu nhóc rất nhớ bố. Nằm trên giường rồi mà cũng không chịu buông, cơ thể nho nhỏ chứ nhích tới nhích lui trên bụng Tần Dập.



Một tay anh đỡ lấy bé con đang nằm trên người, ánh mắt bình tĩnh nhìn vợ mình, tay còn lại ôm chặt vòng eo của cô.

Dáng người mảnh mai, gương mặt rạng ngời của Kiều Tri Niệm vẫn như trước. Sau khi sinh nhóc con Lệ Hành, cô chỉ tăng thêm vài phần thành thục, còn nhiêu vẫn không thay đổi.

Người phụ nữ vòng tay qua cổ chồng mình, bàn tay đặt trên huyệt thái dương rồi xoa nhẹ.

Cô dịu dàng hỏi: “Anh có muốn ngủ một lát không?”

“Chút nữa đi.” Anh đặt lên môi Kiều Tri Niệm một nụ hôn. Cậu nhóc nằm trên người không còn ngọ nguậy nữa mà ngây ngốc nhìn hai người.

“Con đang nhìn kìa.”

Cô liếm dư vị còn vươn trên môi, cánh môi màu hồng nhạt trở nên trong suốt, sáng óng ánh.

“Ừ, làm lại cho con xem.” Thế là anh lại hôn thêm cái nữa.

Một lát sau, nhóc con bò lên ôm lấy mặt Tần Dập.

Có vẻ bé không hiểu hôn là gì, cho nên chỉ dùng cái miệng bé xíu ướt nhẹp chạm nhẹ vào cằm của anh.

Tần Dập sửng sốt, bàn tay to luồng qua nách của cậu nhóc rồi bế lên cao. Nhìn cặp chân ngắn ngủn đang ngoe nguẩy trên không, tim anh mềm nhũn ra.

Kiều Tri Niệm cảm thấy hơi ghen tị. Cô nhéo nhéo cánh tay mập mạp đầy thịt kia.

“Chờ đến lúc mẹ nhập học, xem con có nhớ mẹ không.”

Người đàn ông nghe thấy thế thì quay đầu qua, đưa cậu nhóc đến trước mặt vợ. Con của anh rất tận tâm, cũng đã gặm lên mặt mẹ nó một miếng. “Vậy còn tạm được.” Người phụ nữ hài lòng, đôi mắt cong như vầng trăng khuyết, đầu tựa vào vai người đàn ông. Cậu nhóc được đặt giữa hai người, một nhà ấm áp.
 
Chương 86: Ngoại truyện 7: “Sao có nhiều người thích em đến vậy chứ?”


Đầu tháng tám, lần đầu tiên, Tần Dập và Kiều tri Niệm dẫn con về nước Z.

Sau mười ngày về nước cũng là ngày cô đến trường báo danh.

Bé Lệ Hành không quen với ông bà ngoại, cho nên khi cô rời nhà vào buổi sáng, nhóc con luôn quấy khóc, Tần Dập chỉ có thể ở nhà dỗ dành cu cậu.

Lúc cô bắt đầu bước yeutruyen.net vào cổng trường thì đoàn người nối đuôi không dứt. Cô cảm thấy rất là phiền, cô nhớ cục cưng và anh chồng của mình.

“Bên kia là nhà ăn số ba, đồ ăn ngon lắm, vì vậy khá đông người. Em có thể đến nhà ăn số bảy, cách ký túc xá của em rất gần.”

Một bạn nam dẫn Kiều Tri Niệm đến khoa âm nhạc, vừa đi vừa giới thiệu trường học cho cô.

Trước anh ta còn mấy người muốn đi theo nhưng đều bị cô từ chối, chỉ có duy nhất người này, dù cô lạnh nhạt thế nào thì vẫn kiên trì không ngừng.

“Anh tên Nghiêm Gia Thần, chính là ba chữ này.”

Anh ta lấy điện thoại mở mã QR, trên màn hình hiển thị một cái tên.

“Có việc gì thì cứ tìm anh, đừng khách sáo với anh.”

“Không cần.”

Giọng nói trầm thấp quen thuộc vang lên từ phía sau, cô gái nhỏ lập tức vui vẻ, xoay người chạy đến người đàn ông đang đứng dưới tán cây.

“Sao anh lại đến đây?”

Đôi môi mỏng của người đàn ông khẽ mở: “Đến đón em.”

Cánh tay mạnh mẽ ôm lấy vòng eo của cô, đôi mắt sâu thẳm bắn ra luồng khí lạnh.



Cậu bạn cầm điện thoại không hề cảm thấy xấu hổ.

Người đàn ông kia cao lớn mạnh mẽ, cao hơn anh ta một cái đầu, khí chất lại trầm ổn, nhìn thế nào cũng không giống bạn trai của cô bạn xinh đẹp này, chắc là gặp phải phụ huynh thôi, anh ta không sợ.

Sau khi cân nhắc kỹ càng, anh ta lên tiếng: “Em là sinh viên năm hai chuyên ngành mỹ thuật tạo hình, chỉ muốn kết bạn với cậu ấy thôi, anh đừng hiểu lầm.”

Vẻ mặt của người đàn ông đen như đáy nồi, thế mà vẫn còn lằng nhằng, thằng nhóc này đang tìm đường chết đấy à.

Kiều Tri Niệm cảm tưởng giây tiếp theo Tần Dập sẽ rút súng ra.

Thật ra không phải cô nghĩ nhiều, nếu không phải đang ở nước Z thì anh đã sớm làm như vậy rồi.

Lúc này, người phụ nữ bỗng dựa vào ngực anh, sự va chạm cơ thể khiến sắc mặt của anh dịu đi đôi chút. Giọng điệu nói chuyện lạnh nhạt không giống với cô ngày thường.

“Anh ấy là chồng của tôi, hôm nay cảm ơn đàn anh.” Sau đó cô lại trở về giọng điệu mềm mại nhỏ nhẹ: “Mình về nhà thôi anh.”

Khóe miệng Tần Dập hơi cong lên: “Được.”

Nhìn bóng dáng hai người cầm tay nhau rời đi, chàng trai ngây người một lúc lâu, màn hình điện thoại cũng tắt ngúm.



Sau khi báo danh ở đại học T xong, người đàn ông ngồi trên ghế lái im lặng không nói tiếng nào. Gương mặt anh ương ngạnh, vốn đã lạnh lùng sẵn nên dáng vẻ xụ mặt khi nãy đã dọa một đám sinh viên trong trường.

Kiều Tri Niệm thoáng đưa mắt nhìn anh, chân mày của người đàn ông vẫn luôn nhíu lại.

Sống với Tần Dập lâu, cô càng phát hiện ra người đàn ông có vẻ ngoài cứng rắn mạnh mẽ này cũng có một mặt yếu đuối, đồng thời lại cực kỳ ngây thơ, đáng ghét, hay ghen, nhõng nhẽo, chuyện gì cũng có thể làm được.



Lúc này, Tần Dập như một đứa trẻ đang thèm khát món đồ chơi, cảm giác tủi thân này còn hơn cả việc bị người khác cướp đi.

Cách khu biệt thự nhà họ Hoắc khoảng hai con đường, vốn dĩ nên đi thẳng, nhưng anh lại đánh tay lái, quẹo vào một con đường mòn không người.

Tần Dập dẫm thắng, mở dây an toàn của cả hai rồi đột nhiên ôm người đang ngồi ở ghế phụ lên đùi mình.

“Niệm Niệm.” Anh cụp mắt nhìn cô có mục đích, giọng điệu nghiêm túc: “Sao có nhiều người thích em đến vậy chứ?”

Cô vội vàng lay lay cánh tay anh, giọng nói mềm mại: “Rất nhiều à?”

“Tên nhóc nhà họ Chu, còn cả nhóm người hôm nay nữa.”

Tay Tần Dập đặt trên bộ ngực căng tròn của Kiều Tri Niệm rồi gục đầu vào sâu.

“Sau khi sinh Lệ Hành, em đã trở nên quyến rũ hơn, anh thật sự muốn giấu em đi, ngày nào cũng chôn vùi trong cơ thể của em.”



Hai người trần truồng quấn lấy nhau trên ghế sau.

Cây côn thịt khổng lồ đặt giữa hai chân người phụ nữ, sắc mặt của cô đỏ ửng như son, bị dục vọng làm cho không ngừng run rẩy.

“Đừng mà anh! Sẽ chảy ra mất.”

Quy đầu đặt trước cửa động, bàn tay thì nắm lấy hai bên vú.

Cặp vú đầy đặn còn vươn mùi sữa, mỗi tối anh đều phải ụp mặt vào âu yếm thật lâu.

Sữa đã được tiết ra, hình ảnh đó đập vào đôi mắt đen láy của Tần Dập. Anh kẹp ngón trỏ và ngón giữa lại, quẹt lấy sữa đưa vào miệng: “Uống bao nhiêu cũng không đủ là sao vậy nhỉ?”
 
Chương 87: Ngoại truyện 8: Tiếp chương trước H


Từ ngày bắt đầu có sữa, hầu như đêm nào anh cũng hút lấy, thế nên sữa của cô ngày càng nhiều đến nỗi nếu không đặt miếng lót trước ngực thì không dám ra ngoài.

“Đều là do anh làm đó!”

Ngực của cô có màu trắng sữa, Tần Dập không thỏa mãn với hai viên anh đào bên trên nữa, anh bắt đầu liếm láp cả bầu ngực như muốn nuốt trọn nó.

Cấm dục đã được mấy tháng, bởi vì cơn đau sau sinh nên lâu rồi anh không chạm vào cô. Người phụ nữ cũng thế, phía trên bị mút đến khó chịu, phía dưới lại bị cọ xát, dâm thuỷ chảy ra ròng ròng, nhưng anh lại cố tình không đút vào. Vừa yeutruyen.net tra tấn cô, cũng như tra tấn chính mình.

Kiều Tri Niệm nhéo cánh tay vạm vỡ, đau hay không thì anh không biết, nhưng chỉ cảm thấy vô cùng tê dại.

“Da anh dày!”

Cô vừa giận vừa xấu hổ, đôi tay nhỏ cào cáu lên người chồng mình trong tuyệt vọng.

Dục vọng dâng trào trong ánh mắt Tần Dập, tác dụng duy nhất của bàn tay đang gây rối chính là tăng thêm tình thú. Côn thịt to lớn giữa háng sưng lên, mạch máu bên trên đập thình thịch, nhìn thoáng qua đã thấy dữ tợn và dũng mãnh.

Dù cô gái nhỏ đã sinh con, nhưng vẫn khít chặt như trước, về điểm này thì vừa nãy tay và lưỡi của anh đã cảm nhận qua. Anh cố nén dục vọng để không nhào tới, bởi vì muốn cô phải cầu xin mình.

“Niệm Niệm, nói em muốn đi. Em nói đi, anh sẽ chiều em.” Giọng nói của anh trầm khàn, từng bước dụ dỗ Kiều Tri Niệm.

Cô cô gắng giữ lại tia lý trí cuối cùng, thậm chí giọng nói còn có chút van nài.

“Em không nói được.”

“Cô bé hư hỏng.” Nhìn thấy khóe mắt vợ vươn vãi những giọt nước trong suốt, dưới thân thì nhầy nhụa nước, người đàn ông nhịn không nổi nữa, cuối cùng cũng đầu hàng.

”Gọi chồng đi nào, khi nãy em gọi thế nào thì bây giờ gọi giống vậy.”

Cô nghe yeutruyen.net xong như được ân xá, đôi môi hồng hào mấp máy, từng chữ được thốt ra.



“Chồng ơi, anh là tốt nhất.”

Người đàn ông thở ra một hơi, giây tiếp theo, gậy thịt được đặt trước cửa huyệt đã lâu lập tức chui vào trong, mở ra một con đường tiến thẳng đến tử cung.

“Ưm.”

Cơ thể trống rỗng của người phụ nữ bị cự vật lấp đầy, kết hợp chặt chẽ chớp nhoáng làm cô sung sướng đến mức không thốt nên lời, chỉ có thể nghe thấy tiếng gầm của người đàn ông.

Lần nào Tần Dập cũng mạnh bạo đâm vào nơi sâu nhất, tinh hoàn liên tục đánh vào vùng xương chậu, còn phát ra cả tiếng nước tách tách. Trong xe bịt bùng im lặng nên âm thanh vô cùng rõ ràng.

Hai cơ thể đã lâu không gặp nhau, giờ như củi khô bốc lửa, cứ lặp đi lặp lại một động tác đơn giản, trao cho nhau những khoái cảm.

Ra vào được một lúc, anh nghiêng người cô sang một bên rồi nâng một chân của cô lên, sau đó lại tiếp tục thực hiện động tác đâm chọt.

Tư thế vào này không được xem là sâu nhất nhưng lại khiến cho em bé nhỏ hẹp của cô càng thêm khít chặt, khó có thể dung hoà nổi quái vật khổng lồ, mỗi lần đều phải gắng sức nuốt vào nhả ra.

“A ưm a, anh chậm chút…”

Huyệt thịt hồng hào bị kéo ra theo động tác, Kiều Tri Niệm rên một tiếng yêu kiều, sau đó lại bị đẩy vào trong làm cô hoảng sợ phải hét lên.

Chiếc xe có rèm che màu đen liên tục rung lắc trên con đường vắng.

Sau khi Kiều Tri Niệm lên đỉnh vài lần, cuối cùng Tần Dập cũng đâm chọc mấy chục cái rồi rút ra, tinh dịch nóng hổi như nham thạch phun lên ngực cô, mùi tanh xộc vào mũi.

Lâu lắm rồi mới được kết hợp về tinh thần lẫn thể xác, cho nên thời gian làm tình cũng khá dài, chờ hai người bình tĩnh lại đã qua hơn mấy tiếng.

Ghế sau bê bết không nỡ nhìn.

Người đàn ông giúp cô lau đi chất lỏng màu trắng đục, rồi chỉnh lại quần áo cho cô.

Cô gái nhỏ nhìn những vết tích loang lổ trên ghế liền cảm thấy đau đầu.



“Đây là xe của anh em.”

Tần Dập gài thắt lưng lại, trên mặt vô cùng thỏa mãn đắc ý.

“Để anh rửa cho anh ấy.”

“Còn nữa…” Anh nâng tay trái Kiều Tri Niệm lên, từ trong túi lấy ra chiếc nhẫn cưới rồi đeo lên ngón áp út của cô: “Không được tháo.”

“Nhưng em còn phải đi học.”

Tần Dập nhướng mày, khóe miệng cong lên, nụ cười bí ẩn này khiến cả người Kiều Tri Niệm run rẩy, quả nhiên…

“Không đeo thì bây giờ anh sẽ chạy xe đến trước mặt Hoắc Tri Hành, để anh ấy tự rửa.”

Cô nghe xong chỉ biết cúi đầu im lặng, trong lòng nhe răng muốn cắn người trước mặt.

Người đàn ông thật là xấu xa.

Nhưng Kiều Tri Niệm biết Tần Dập sẽ làm thật, không có chuyện gì mà anh không dám làm.

Hoắc Tri Hành đang đưa Điền Noãn đi báo danh ở đại học T, cô không muốn sau này nhìn anh trai chỉ có thể che mặt.

“Em chắc chắn sẽ luôn đeo nó.”

Cô lập tức biến thành một chú mèo ngoan ngoãn, hai tay đặt trên đùi, mở to mắt nhìn anh.

“Ngoan.”

Bàn tay to lớn của Tần Dập vuốt ve gáy của cô, vuốt lại mái tóc rối tung, tâm trạng bực bội được cảm giác no bụng hóa giải.
 
Chương 88: Ngoại truyện 9: “Em ôm con của anh, còn anh ôm vợ của mình.”


Trong phòng luyện yeutruyen.net đàn, đôi tay thon dài trắng nõn lướt trên những phím đàn, tấu lên một bản nhạc trôi chảy. Bỗng nhiên, những bông tuyết rơi xuống bên ngoài cửa sổ của toà nhà cao tầng, như thể tạo ra tiếng động quẫy nhiễu đến cô gái đang chơi đàn.

Kiều Tri Niệm ngạc nhiên nhìn bông tuyết đang rơi ngoài ô cửa thủy tinh, cô vội vàng đứng dậy mở cửa sổ ra, đưa tay đón lấy.

Một đóa hoa sáu cánh rơi xuống lòng bàn tay, lập tức hoá thành vũng nước.

Cô lấy điện thoại chụp lại cảnh bầu trời, sau đó gửi cho người đầu tiên trong danh sách bạn bè.

“A Dập, tuyết rơi rồi.”

Đinh…

Màn hình điện thoại sáng lên làm cho bạn nhỏ Tần Lệ Hành đang bò chú ý đến.

“Me mẹ!” Cậu muốn cầm lên, nhưng chưa kịp chạm đến góc điện thoại thì đã bị một bàn tay to lớn ở phía sau lấy đi.

Người đàn ông nhìn ảnh chụp bông tuyết trên màn hình, bỗng nhớ đến lời nói của cô gái nhỏ trong đêm giao thừa. Khóe môi anh cong lên, bê nhóc con đang tự chơi một mình từ dưới đất lên, đầu ngón tay chạm lên cái mũi nhỏ xíu.

“Muốn đi gặp mẹ không?”

Cái miệng chúm chím mở ra: “Mẹ.”



Lúc Kiều Tri Niệm ra khỏi phòng luyện đàn, sắc trời đã tối đen, đèn đường bật sáng chiếu lên mặt đất trắng xóa. Tuyết vẫn đang rơi, bước khỏi mái vòm bằng thủy tinh, những bông tuyết không ngừng rơi xuống vai cô.

Từ nhỏ Kiều Tri Niệm đã thích chơi tuyết, vì đã ở một nơi bốn mùa đều như mùa hè nên cô cực kỳ quý trọng đợt tuyết do ông trời ban tặng.

Đôi giày da màu nâu xinh xẻo dẫm lên tuyết, phát ra những tiếng loẹt xoẹt.

Tần Dập đứng cách đó không xa nhìn cô gái nhỏ đang khoác chiếc áo măng tô màu vàng. Đầu tiên, cô đi vòng vòng trên nền tuyết, sau đó mỗi bước chân đều cố ý hất tuyết lên.

Giống hệt một đứa trẻ.



“Niệm Niệm.”

Cô gái nhỏ dừng hành động của mình lại, dao dác tìm nơi phát ra tiếng nói. Phía bên kia có một người đàn ông mặc bộ đồ màu đen đứng dưới đèn đường, trên cánh tay yeutruyen.net còn bế đứa nhóc được trùm kín mít.

Hai bố con đều đen thui.

Kiều Tri Niệm cười rộ lên, vội vàng chạy đến nhào vào lòng người đàn ông, hít thật sâu để thưởng thức mùi hương của anh, sau đó hôn lên gương mặt nhỏ nhắn của bé cưng.

“Sao anh lại đến đây? Cũng không nói với em tiếng nào.” Giọng nói nũng nịu vang lên, nhưng trong lòng lại nghĩ lần sau anh cũng đừng nói, bởi vì cô thích bất ngờ.

“Không phải em thích tuyết à?” Ánh mắt ấm áp của anh đủ để xua đi cái lạnh giá, người đàn ông ước lượng đứa nhóc ngày càng nặng trong lòng: “Bố con anh xem với em.”

Kiều Tri Niệm ngẩn người một lúc. Năm trước cô đã từng nói muốn xem tuyết rơi, không ngờ anh vẫn còn nhớ.

Đôi mắt to tròn của cô chớp liên tục, sau đó duỗi tay che đi đôi mắt của Tần Dập, tay còn lại thì xoay người bé cưng sang hướng khác.

“Nhắm mắt lại.”

Người đàn ông nghe lời, biết cô muốn làm gì, còn cố ý cúi đầu xuống để phối hợp. Quả nhiên giây tiếp theo, đôi môi mềm mại áp tới, tuy có hơi lạnh, nhưng anh cảm thấy rất ấm áp.

Tuyết phản chiếu lại tất cả ánh sáng làm ban đêm không còn tối như trước nữa, có thể nhìn thấy rõ cảnh vật xung quanh, bầu trời có chút sắc đỏ.

Dưới ánh đèn đường mờ nhạt, cô gái nhón chân hôn môi người đàn ông, trên khuỷu tay của anh còn ôm cục vàng của hai người. Sau khi thân mật một lúc lâu, Kiều Tri Niệm buông môi ra. Tình ý chưa tan hết, anh liếm láp bờ môi chưa đã thèm, đôi mắt đen láy chan chứa tình yêu như muốn nhấn chìm cô vào trong đó.



Hai người nắm tay nhau đi trong sân trường, Tần Dập đã từng đến đây, nhưng cảm xúc lúc này lại không giống trước.

Hàng cây mai được trồng trên con đường nhỏ dẫn đến khu dạy học, những đóa mai đỏ nở rộ trên cành. Cả gia đình chậm rãi tản bộ, mùi hoa nhẹ nhàng thanh mát bao phủ cả người.

“A! A!” Đây là mùa đông đầu tiên trong cuộc đời Tần Lệ Hành, cậu bé phấn kích bắt lấy bông tuyết trên trời.



Bông tuyết vừa vặn đáp xuống cái miệng nhỏ nhắn đang hé mở, nhóc con hút mạnh vài cái rồi thè lưỡi ra liếm.

Kiều Tri Niệm thấy thế thì phong bế cái miệng nhỏ vào trong khăn choàng, đánh gãy ý định của tên nhóc.

“Tuy rằng khi còn nhỏ mẹ cũng từng nếm thử tuyết, nhưng con không được ăn đâu.”

Lệ Hành là đứa trẻ ngoan, thấy mẹ không cho thì ngoan ngoãn bò lên đầu vai của bố.

Đối diện có một cặp tình nhân đang đi đến, chàng trai ôm lấy cô gái, còn bàn tay của cô gái thì đút vào túi áo của chàng trai. Hai người vừa đi vừa nói chuyện với nhau, thân mật khắng khít.

Sau khi bọn họ đi ngang qua, người đàn ông dừng chân, nhìn hai bóng dáng cầm tay nhau từ từ đi xa.

“Nếu không gặp anh, có phải em cũng sẽ giống với cô gái kia?”

Kiều Tri Niệm nghe xong thì bắt chước bỏ tay vào túi áo Tần Dập. Cơ thể người đàn ông nóng như lửa đốt, cho nên bên trong lúc nào cũng ấm áp.

“Em đã từng nghĩ thế, ở trường đại học sẽ quen một người bạn trai, có thể là bạn học, cũng có thể là đàn anh, sau đó bọn em sẽ cùng nhau đi học, cùng nhau đến thư viện đọc sách, cùng nhau ôn tập cuối kỳ, ăn xong cơm chiều sẽ tản bộ cùng nhau. Thỉnh thoảng sẽ có cãi nhau, nhưng chỉ được tức giận trong chốc lát thôi, tuyệt đối không thể kéo dài qua đêm, cũng không thể để hiểu lầm xảy ra.”

Cô bỗng nhiên bật cười: “Dù sao tất cả cũng chỉ là ước muốn.”

Người đàn ông nhướng mày nhìn cô: “Đúng là em không thể thực hiện, cũng không có cơ hội để thực hiện.”

Ngón trỏ của Kiều Tri Niệm đặt lên môi anh, đôi mắt phản chiếu những bông tuyết trắng.

“Ai nói em không thể thực hiện được, lúc trước chỉ là mơ tưởng, hiện tại mới là tốt nhất.”

Cô bế nhóc con chưa hiểu chuyện đang phá hỏng bầu không khí từ tay Tần Dập, sau đó học theo dáng vẻ ra lệnh cho đàn em của anh.

“Em ôm con của anh, còn anh ôm em.”

Khóe môi của người đàn ông cong lên, giây tiếp theo, hai chân của cô rời khỏi mặt đất, đối diện với cặp mắt màu nâu.

“Em ôm con của anh, còn anh ôm vợ của mình.”
 
Chương 89: Ngoại truyện 10: Đây là sinh ra một Tần Dập nhỏ


Người phụ nữ nở nụ cười, lẳng lặng nhìn cảnh đẹp bên ngoài cửa sổ đến mất hồn.

Căn nhà bọn họ đang ở là mua lúc Tần Lệ Hành được một tuổi, trên tường treo đầy ảnh chụp gia đình ba người.

Một năm bốn mùa, sóng yên biển lặng, ngày đêm có nhau.

Bốn năm trôi qua, con trai ngày một lớn, từ lúc biết bò đến lúc biết đi, bây giờ đã có thể chạy nhảy trên đất. Vẻ ngây ngô của Kiều Tri Niệm cũng biến mất, nhiều thêm nét quyến rũ của một người phụ nữ trưởng thành.

Phía sau vang lên tiếng bước chân thình thịch.

“Mẹ ơi!”

Cậu nhóc chạy đến, Kiều Tri Niệm ngồi xổm đón lấy con rồi ôm vào lòng.

Mới bốn tuổi nhưng Tần Lệ Hành đã cao hơn các bạn cùng trang lứa, vẻ yeutruyen.net ngoài cực kỳ giống bố, rất khó để tìm thấy bóng dáng của Kiều Tri Niệm trên khuôn mặt lạnh lùng kia.

Cô không buồn, ngược lại còn cảm thấy tự hào.

Đây là sinh ra một Tần Dập nhỏ, đã thế còn gọi cô là mẹ.

Kiều Tri Niệm phủi phủi mấy vết bẩn không biết cậu nhóc chui ở đâu mà lấm lem, cô cố hết sức bế cậu lên.

“Nhóc con hư, có thể ngoan một chút được không hả? Con lại đi đánh nhau với ai rồi?”

Kể từ khi Tần Lệ Hành lên ba, lúc bắt đầu đi nhà trẻ, cậu nhóc đã trở thành đại ca trong lớp. Ở đâu cũng có các bạn học lớn tuổi bị cậu đánh cho khóc nhè.

Tần Lệ Hành chớp đôi mắt đen láy, lắc đầu nói: “Lần này con không có đánh nhau.”



“Được, mẹ tin con một lần.”

Thấy con trai nói chuyện rất chân thành, Kiều Tri Niệm hôn lên mặt con một cái rồi chải chuốt lại cho tên siêu quậy.

Cậu nhóc ngồi trên cửa sổ, hai chân đong đưa qua lại.

“Mẹ ơi, sau khi mẹ tốt nghiệp thì chúng ta sẽ quay về Thái Lan phải không?”

“Ừ.” Kiều Tri Niệm mở tủ quần áo ra, vừa dọn dẹp vừa hỏi cậu bé: “Không phải không muốn về à?”

“Sau khi suy nghĩ lại thì con muốn về!” Tần Lệ Hành nhảy xuống chạy đến rồi đưa tay ôm lấy đùi của mẹ: “Con muốn về.”

Người phụ nữ lấy ra một bộ đồ cho bé trai rồi xoay người lại trêu cậu: “Sao lại suy nghĩ lại? Không phải chính con khóc lóc nói không muốn đi à?”

“Bố nói về bên đó bố sẽ cho con xem súng.” Trong ánh mắt trong veo của cậu chứa đầy những ngôi sao nhỏ: “Là súng thật yeutruyen.net đấy, không phải nhựa đâu mẹ.”

Kiều Tri Niệm nhịn không được mà bật cười, tên đàn ông xấu xa này tự nhiên lại dỗ con nít như thế.

Cô thay cho bé bộ đồ sạch sẽ, trêu chọc đổi lâu rồi mới thả người đi.

Tần Lệ Hành đi được một lúc, dưới nhà lại vang lên tiếng đùa giỡn của đám trẻ con. Cô suy nghĩ rồi cầm lấy điện thoại, gửi cho người đàn ông một tin nhắn.

Gần đây Tần Dập rất bận, đã hơn một tháng anh không đến nước Z, mỗi ngày chỉ có thể nhìn hình để giải tỏa nỗi nhớ.

Ngón tay cô linh hoạt gõ một hàng chữ trên màn hình, Kiều Tri Niệm bật cười để lộ hai lúm đồng tiền.



“Anh Tần à, con của anh càng lớn càng giống anh, ngay cả tính cách cũng giống nốt, em ghen rồi, phải làm sao đây?”



Tần Dập đang ngồi trong văn phòng xem sổ sách.

Mấy người phía đối diện ngồi ngay ngắn, ngay cả cái chớp mắt hay thở đều phải có nhịp điệu. Mỗi lần ông chủ đi kiểm tra định kỳ đều là loại hình phạt độc đáo, nó không phải ở trên da, mà đục thẳng vào tim.

Thật ra Tần Dập không hề hung dữ với đàn em, chỉ là cổ khí thế áp người và thủ đoạn tàn nhẫn với người ngoài khiến ai nhìn vào anh cũng đổ mồ hôi lạnh.

Anh đang tập trung xem sổ sách thì điện thoại trong túi bỗng run lên.

Người đàn ông vô thức nhíu mày lại, trái tim của vài người tức khắc nhảy lên tận cổ, chỉ đợi Tần Dập mở miệng là có thể nhổ ra ngoài.

Tần Dập từ từ lấy điện thoại ra, cái tên quen thuộc khiến khuôn mặt bất biến đã có sự thay đổi.

Trong cái nhìn chăm chú đầy hoảng loạn của đám người, Tần Dập chỉ nhẹ nhàng cong môi, ánh mắt lạnh lẽo bỗng trở nên dịu dàng.

Tần Thịnh không ngạc nhiên lắm, bình tĩnh nhìn mọi người đang há mồm rớt cằm.

Suốt ngày hôm đó, bọn họ không chỉ nhìn thấy người đàn ông luôn lạnh lùng vô cảm lại nở nụ cười, mà lúc sắp đi, anh còn vỗ vai một số người.

Chờ Tần Dập đi xa, có người giữ chặt Tần Thịnh hỏi thăm: “Có chuyện gì mà anh Tần vui vẻ đến vậy?”

Tần Thịnh cười, tất nhiên anh sẽ không nói, xua tay đuổi theo người đàn ông phía trước.

Còn chuyện gì nữa, chắc là bà chủ hoặc cậu chủ nhỏ nói mấy lời linh tinh hoặc nói nhớ ông chủ thôi ấy mà.
 
Chương 90: Ngoại truyện 11: Người đàn ông tốt như vậy, là người đàn ông của em


Kiều Tri Niệm mặc áo cử nhân chụp xong bộ ảnh tốt nghiệp, vừa quay đầu đã nhìn thấy Tần Dập và bé con đứng chờ mình ở chỗ cũ gần cổng.

Một lớn một nhỏ đứng dưới tán cây. Ánh nắng chiếu xuyên qua những chiếc lá làm trên người hai bố con loang lổ những vệt sáng màu vàng.

Ánh mắt của cô đong đầy sự dịu dàng, cô nâng vạt áo rồi chạy đến, mái tóc tung bay trên không.

Lúc sắp đến gần, ánh mắt sáng ngời của cô bỗng sững lại.

“Phụt…” Kiều Tri Niệm ôm ngực thở dốc, sau đó bật cười nhìn hai người.

Hai khuôn mặt gần giống nhau bị ánh mặt trời chói chang làm cho híp mắt lại, ngay cả cái nhíu mày và động tác đút một tay vào túi cũng y chang. Dù đã thấy nhiều lần, nhưng cô vẫn cảm thấy rất thú vị.

“Hai bố con có biết mình giống búp bê Nga lắm không?” Nói xong cô đưa tay lên làm động tác hợp lại làm một.

Thời tiết nóng bức, gò má Kiều Tri Niệm đỏ ửng, lộ ra hai lúm đồng tiền. Hơn một tháng không gặp, dáng vẻ đáng yêu xinh đẹp làm người đàn ông rung động.

Tần Dập ôm lấy Tần Lệ Hành, hôn lên khuôn mặt đỏ ửng của của cô: “Còn không phải do em sinh à?”

Sinh viên tốt nghiệp của các ngành đều đang đứng xung quanh, anh không xem ai ra gì mà cứ thân mật làm cô rất là ngượng. Cậu nhóc đã quen với việc bố mẹ nó có thể thân mật ở bất cứ nơi đâu, thế là cậu không thèm để ý nữa, quay đầu không nhìn, trong lòng lẩm nhẩm bảng cửu chương.

Máy ảnh cài chế độ hẹn giờ, mỗi ngóc ngách trong trường gần như đều lưu lại bóng dáng một nhà ba người.

Cuối cùng là con đường nhỏ dẫn đến tòa nhà dạy học.

“Con tự chơi đi, bố không gọi thì con không được về.”

Vừa đến nơi này, Tần Lệ Hành đã bị bố ném sang một bên, đôi mắt của cậu đen nhánh, bất mãn cất bước đi về phía xa.

“A Dập, đây là nơi chúng ta dẫn Lệ Hành cùng nhau đi dạo lần đầu tiên.” Ký ức hiện về, vẻ mặt cô gái nhỏ hiện lên nét cô đơn.

“Ở chỗ này, chúng ta đã gặp một cặp tình nhân, không biết bọn họ còn ở bên nhau không… Bốn năm rồi, rất nhiều thứ đã thay đổi. Trước kia nơi đây không có trồng hoa hướng dương.”

Hai hàng mai vẫn còn, cơ mà mùa này lại không thấy được hoa, thay vào đó là nhưng những bông hoa hướng dương vàng óng đang nở rộ.

“Nếu em muốn, chúng ta có thể đến đây bất cứ khi nào.”

Người đàn ông vươn cánh tay dài ôm cô vào lòng, ánh mặt trời ấm áp, hoa lá xum xuê, bầu trời mùa hạ sáng ngời thay cho đêm tuyết trắng. Nếu bắt buộc phải dùng một mùi hương để thay thế cho hương thơm của hoa mai lúc yeutruyen.net trước thì có lẽ là mùi hương trên người anh.

“Anh Tần thật tốt.”

Giọng nói của người phụ nữ mềm mại như suối róc rách chảy vào tai Tần Dập, anh nhướng mày, bàn tay nắm chặt: “Sao nữa? Nói hai câu dễ nghe xem nào.”

“Còn nha.” Kiều Tri Niệm nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong mắt anh, từ từ bước đến gần.

“Em may mắn ba đời mới có thể gặp được một người đàn ông tốt như anh Tần đây. Lớn lên cao ráo đẹp trai, dịu dàng, có tiền, quan trọng nhất là…”

Đôi môi anh đào như muốn dán lên tai anh, âm thanh chỉ có hai người nghe thấy: “Người đàn ông tốt như thế, là người đàn ông của em.”

Con ngươi của Tần Dập co lại, anh không thể chịu được người phụ nữ dùng giọng nói nũng nịu nói lời âu yếm. Máu nóng dâng trào, anh bước về trước, bàn tay to chế trụ chiếc gáy rồi hôn lên môi cô.

Dịu dàng tương giao, triền miên không ngớt.



Thỉnh thoảng có những cặp tình nhân vừa mới tốt nghiệp đi ngang qua con đường này, ôn lại kỷ niệm trước khi chia xa.

Cách đó không xa có cậu nhóc bị mọi người xem nhẹ. Trong tay cầm bông hoa hướng dương vừa hái xuống, nhìn hai người đang hôn nhau cuồng nhiệt, cậu quẹt cái miệng nhỏ thì thầm nói.

“Bố… Mẹ… Con còn ở đây này…”



“Được rồi, đừng giận nữa được không?”

Tần Thịnh lái xe, một nhà ba người ngồi ở ghế sau. Tần Lệ Hành nghiêm mặt ngồi ở giữa, mặc cho Kiều Tri Niệm có nói thế nào thì cậu cũng chỉ liếc mắt nhìn chứ không hề phản ứng lại.

Tần Dập chưa bao giờ nuông chiều tính tình bướng bỉnh của con: “Con là đàn ông, không được giận dỗi như thế!”

Lời nói này đã khiến cậu nhóc xù lông. Cậu học theo giọng điệu của bố: “Bố cũng là đàn ông, bố đừng có dính người nữa!”

Xe hơi đảo tay lái, có trời mới biết Tần Thịnh phải nhịn cười lắm mới được.

Hai bố con giương cung bạt kiếm, nếu xét về thực lực, Tần Lệ Hành không có cửa thắng Tần Dập.

Nghĩ vậy, Kiều Tri Niệm quơ tay trước mặt hai người, chặt đứt ánh mắt đang nhìn nhau chằm chằm.

“Bây giờ chúng ta đến thăm thím và các em, cậu mợ cũng đi cùng, con không được xụ mặt nữa.”

Dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ, Tần Lệ Hành vừa nghe thấy em trai em gái thì khuôn mặt nhỏ nhắn đã tươi vui lại.

“Dạ, nể mặt em gái nên con tha thứ cho hai người.”

Kiều Tri Niệm nhướng mày: “Em gái? Vậy em trai thì sao?”

Môi và mắt của cậu nhóc đều cong lên, cười vô cùng đắc ý: “Thím đồng ý với con rồi, sau này em gái sẽ làm vợ của con, vì thế con không thể dọa vợ của mình được.”

Ánh mắt của hai người lớn chợt trở nên phức tạp.

Kiều Tri Niệm: Con trai đã tìm được vợ rồi.

Tần Dập: Rất tốt, đừng giống như bố đến hai mươi tám yeutruyen.net tuổi mới kết hôn.



Tống Hoài Cẩn và Lục Duy vốn đến nước Z để tham dự lễ tốt nghiệp của Kiều Tri Niệm, ai ngờ vừa đến nơi thì bụng của cô bắt đầu đau nhói. Tình huống đột ngột làm vỡ kế hoạch của hai người chuẩn bị lên chức bố mẹ, thời gian dự sinh còn khoảng một tháng, theo như kế hoạch ban đầu thì khi đó bọn họ đã quay về Thái Lan rồi.

Nhà họ Hoắc luống cuống tay chân đưa Lục Duy vào bệnh viện nhà mình. Vào buổi tối trước hôm Kiều Tri Niệm làm lễ tốt nghiệp, Lục Duy thuận lợi sinh được một đôi long phượng.

Mục đích đến đây không thành, lại còn gặp được con của mình sớm hơn dự kiến. Tống Hoài Cẩn- người vừa thăng chức lên làm bố, tay trái ôm đứa lớn, tay phải cô gái nhỏ, đôi mắt đỏ hơn cả anh trai của mình.

Cửa phòng bệnh được mở ra, cậu bé có vẻ ngoài đẹp trai bước vào, đằng sau còn có bốn người lớn đi theo.

“Chú, thím.”



Tinh thần của Lục Duy không tệ lắm, nhìn thấy Tần Lệ Hành thì lập tức ngoắc cậu bé lại: “Mau đến đây xem em trai và em gái.”

Cơ thể nhỏ bé được Tống Hoài Cẩn bế lên cao, để sát vào nôi em bé. Cậu nhóc cúi đầu nhìn kỹ hai bé đang say giấc.

Hai bé mặc quần áo giống nhau, khuôn mặt hồng hào, bàn tay nhỏ bé khẽ cong lại đặt bên người.

Tần Lệ Hành nhỏ giọng hỏi: “Bên phải là em gái đúng không chú?”

“Sao con biết?” Tống Hoài Cẩn nhìn thoáng qua, hai đứa bé được đặt cạnh nhau, rõ ràng là giống nhau như đúc.

“Bởi vì em ấy là vợ của con nên con phải biết rồi.”

Tống Hoài Cẩn lập tức ném cậu xuống, đen mặt đứng che chắn trước nôi em bé.

“Đừng có mơ!”

Lục Duy ở bên cạnh vỗ anh: “Anh làm gì vậy? Em đã đồng ý với cháu nó rồi.”

Người vừa lên chức bố cắn chặt răng: “Bất luận là ai cũng không được nhớ thương cục cưng của anh.”

Cậu nhóc tủi thân chạy ra sau lưng Tần Dập.

Dáng vẻ phẫn nộ của Tống Hoài Cẩn chọc cho năm người lớn ở đây bật cười ha hả.



“Em đi xem mấy đứa nhỏ.”

“Ừ.” Hoắc Tri Hành gật đầu, buông lỏng bàn tay đang nắm lấy Điền Noãn.

Cô đi đến cạnh chiếc nôi, ngây ngốc nhìn đứa trẻ hồng hào, nơi mềm mại nhất trong tim đã bị đánh thức.

“Em thích à?”

Không biết người đàn ông đã đứng phía sau từ lúc nào.

“Chúng ta cũng sinh một đứa nhé?”

Một quả đấm nhỏ đập lên vai Hoắc Tri Hành, không hề đau, lại còn mang theo ý tứ làm nũng. Câu nói kia đều bị mọi người nghe thấy, Điền Noãn xấu hổ cúi đầu không dám ngẩng lên.

Hoắc Tri Hành nhìn cô bật cười, sau đó dẫn cô gái với gương mặt ửng đỏ đi ra ngoài, lúc cánh cửa đóng lại hình như còn hôn người ta một cái.

Kiều Tri Niệm nhìn theo hướng hai người rời đi, rồi lại nhìn hai người vừa mới có thêm hai đứa trẻ bầu bạn.

Tống Hoài Cẩn đang tựa vào đầu giường xoa bóp toàn thân cho Lục Duy, giống như Tần Dập từng làm lúc trước.

“Tốt quá rồi.” Cô quay sang nhìn vào mắt của người đàn ông, sau đó nắm lấy tay anh.

Người đàn ông đáp lại cô: “Ừ, thật tốt.”

Tần Lệ Hành thừa dịp Tống Hoài Cảnh ở cạnh Lục Duy, lén lút đến gần chiếc nôi, cậu đặt xuống bông hoa hướng dương tốn công lắm mình mới hái được, rồi dùng âm lượng nhỏ nhất để nói với đứa bé đang nằm trong nôi: “Cho em đó, phải giữ cho thật kỹ nha.”
 
Chương 91: Ngoại truyện 12: “Tần Vũ Mộc, con nhóc xấu xa…”


Tần Vũ Mộc là cô con gái ngoài ý muốn của Tần Dập lúc “tuổi già”. Năm đó, sau khi Tần Lệ Hành ra đời, anh đã thề sẽ không sinh đứa nữa, nếu không phải Kiều Tri Niệm kiên quyết giữ lại thì rất có thể đứa bé chưa tròn một tháng đã bị phá bỏ.

Người phụ nữ nằm trên giường nhìn mọi người vây quanh bé gái, lại nhìn vẻ mặt dịu dàng và dào dạt ý cười của người đàn ông cao lớn, sau đó cô xoay đầu cong môi cười.

Người nói không cần là anh, yêu thích không muốn buông tay cũng là anh. Đúng là nói một đằng làm một nẻo mà.

“A a.”

Chiếc nôi kiểu dáng mới dành cho em bé cao cấp hơn cái năm đó của Tần Lệ Hành. Màu trắng thuần, trên đầu giường được mọi người treo lên một chiếc vương miện màu vàng.

Bé con mềm mại đáng yêu vừa ra đời đang nằm trên giường gặm gót chân của mình, vừa gặm vừa phát ra tiếng ngâm nga non nớt.

Cô bé có làn da trắng như tuyết, đôi mắt to tròn phân rõ trắng đen cực kỳ giống mẹ, khác hẳn với anh trai đen thui lúc mới sinh.

Vợ chồng già nhà họ Hoắc được làm ông bà ngoại thêm một lần nữa, hai người đương nhiên rất thích đứa cháu do con gái nhà mình sinh. Từ khi bắt đầu bước chân vào nhà họ Tần, tất cả tình yêu thương của Tần Lệ Hành đều bị em gái cướp đi, ngay cả cậu mợ cũng yeutruyen.net ở bên trong xúm quanh con nhóc.

Tần Lệ Hành đứng bên ngoài không vào, cậu nhìn thấy mọi người cười ngoắc mồm, còn khen con nhóc kia trắng trẻo xinh đẹp và không giống cậu chút nào. Cậu càng nghe càng thấy tức. Cậu cả sống mười năm, tung hoành ngang dọc ở nhà họ Tần, ngay cả đi tiểu cũng phải ngửa mặt lên trời, chưa khi nào phải chịu uất ức như bây giờ.

Tần Lệ Hành bĩu môi, không phục: “Tần Vũ Mộc, con nhóc xấu xa.” Sau đó cậu đi tới đi lui, cố ý dẫm chân thật mạnh ý muốn nói cho mọi người biết là cậu đi đây. Nhưng khi đến cửa, ngoảnh lại thì phát hiện ra không ai chú ý đến mình cả.

“Rầm!” Cậu nhóc đút tay vào quần bỏ đi, lúc đi ngang qua sảnh lớn dưới lầu thì đụng phải Lục Oanh Nhân.

“Anh ơi… Đi gặp em gái nào.” Lục Oanh Nhân ôm món đồ chơi mình thích nhất chạy lên lầu, mới leo được hai bậc đã bị anh trai kéo về.



“Xem cái gì mà xem, trẻ con mới sinh có đẹp đẽ gì đâu.” Cậu liếc mắt nhìn lên lầu rồi lại nhìn khắp nơi, sau khi xác nhận người đứng gần hai người không nghe thấy tiếng nói chuyện của cậu, lúc này cậu mới ghé sát vào cô bé hỏi: “Này, nó đẹp hay anh đẹp.”

“Ừm… em gái vừa trắng vừa mềm lại vừa thơm.” Cô nhóc đang đếm số trên đầu ngón tay thì bị anh trai túm lấy.

“Được rồi, anh quyết định sẽ bỏ nhà ra đi, em đi báo với người lớn một tiếng.”

Tần Lệ Hành bước ra cửa, sau đó quay lại bổ sung thêm một câu: “Đừng bảo là anh nói.”

“Bác cả.”

Tần Dập đang dựa vào tường thì bị Lục Oanh Nhân lôi đi: “Bác cả, anh trai nói muốn bỏ nhà ra đi.”

“Hửm?” Anh nhướng mày, đôi chân dài đi đến cửa sổ bên cạnh, vừa vặn nhìn thấy bóng dáng nhỏ quật cường đang mang trên mình ánh nắng mặt trời bước về phía trước.

Tần Dập cong môi: “Tần Thịnh – nói với người trông cửa, cậu cả muốn đi thì không cần ngăn, sau khi ra ngoài rồi thì khóa cửa lại, không được cho nó vào nhà.”

Người gác cổng nhận được mệnh lệnh nên để Tần Lệ Hành ra cửa. Thời tiết tháng bảy hanh khô khó chịu, cậu nhóc đi được mấy trăm mét đã không chịu nổi.

Mỗi yeutruyen.net bước đi đều ngoảnh đầu ra sau, nhưng không một ai đến tìm cậu. Tâm hồn nhỏ nhắn bị đả kích, cậu nhớ lại những ngày mình còn là con một, từng được ngồi trên vai bố, ấy vậy mà giờ lại rơi vào kết cục thế này.

Điều quan trọng là khi nãy chỉ lo trốn đi nên cậu vẫn chưa ăn cơm trưa.

Tần Lệ Hành ngồi xuống gốc cây, nhìn những căn nhà lớn ở phía xa xa. Cậu dịch sang bên cạnh theo ánh nắng đang chuyển động, lúc thật sự không chịu nổi nữa, cậu mới quyết tâm đi về.

Người gác cửa nhìn thấy đầu tóc cậu chủ đổ đầy mồ hôi thì vô cùng đau lòng, nhưng anh ta không được phép mở cửa, dù sao chủ nhân căn nhà này vẫn là Tần Dập.



Tần Lệ Hành bất lực. Cậu không thể tìm gặp người lớn để năn nỉ khóc lóc, chỉ đành đạn ngồi xuống góc tường.

“Để cu cậu vào nhà đi, trời nóng thế này, đừng để phơi nắng rồi bệnh.” Tống Hoài Cẩn theo hướng mắt của Tần Dập nhìn thấy cơ thể nhỏ bé đang ngồi xổm ở góc tường, bàn tay liên tục lau mồ hôi.

Người đàn ông lắc đầu: “Không nên cưng chiều nó quá.”

Lục Oanh Nhân từ trong phòng của bác gái đi ra, chợt nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người.

Cô bé bò lên cửa sổ, nhìn thấy anh trai vẫn còn ở ngoài nên không đành lòng, thế là cô bé đi vào nhà bếp lấy trộm đồ ăn rồi đi dọc theo bờ tường, vừa đi vừa né tránh ánh mắt của người lớn.

“Anh ơi, cho anh nè…” Bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn cầm một đĩa chân giò xông khói đưa qua hàng rào.

Tần Lệ Hành quay đầu lại thì nhìn thấy một gương mặt nhăn nhó, cô nhóc thấy cậu không chịu nhận, bèn dáo dác nhìn tứ phía: “Anh ăn nhanh đi, bọn họ không biết đâu, hồi trưa anh chưa ăn cơm mà. Lát nữa em sẽ nói anh bị ngất, sau đó bảo bác cả bế anh vào.”

Tần Lệ Hành nhận lấy chân giò hun khói, tay còn lại nắm lấy bàn tay nhỏ bé chưa kịp hạ xuống của em gái.

“Oanh Nhân, lại gần chút.”

Cô bé nghe lời áp sát vào cậu, sau đó cậu nhóc mím môi hôn lên má trái của bé con một cái.

“Vẫn là vợ của anh tốt nhất.”

Lục Oanh Nhân ôm mặt bối rối, sau đó mặt cô bé còn đỏ ửng cả lên.
 
Chương 92: Ngoại truyện 13: Thật ra anh đâu có thoả hiệp.


Kiều Tri Niệm đang chơi đùa với chiếc lá, miệng sắp vểnh lên trời: “Anh Tần ơi.”

Tần Dập đặt món đồ trong tay xuống rồi nhìn cô. Khuôn mặt nhỏ nhăn lại, không biết đang nghĩ gì.

Anh rất muốn nhìn thấu suy nghĩ của cô thông qua nét mặt. Mỗi lần Kiều Tri Niệm gọi “anh Tần ơi” là có chuyện hoặc đã gây ra chuyện.

“Bây yeutruyen.net giờ nước Z vào đông rồi, em nhớ tuyết ở quê nhà, nó đẹp lắm.”

Cô không thích phong cảnh xứ nóng, cảm giác như đang sống trong một chậu hoa lớn vậy, đúng là không bằng một năm bốn mùa ở cố hương.

Đôi mắt trong veo mùa thu loé lên tia sáng, nhất định phải bắt anh trả lời mới được.

Người đàn ông không chịu được lạnh, chưa từng nhìn thấy tuyết rơi bao giờ. Đó là cái gì? Ôm được không? Có thể hôn không? Đẹp hơn cô gái nhỏ của anh à?



Anh nhắm mắt lại rồi hít thật sâu, bàn tay rắn chắc vuốt ve bụng của cô. Từ khi bé con biết đạp, nếu như rảnh rỗi, anh sẽ sờ như vậy một lúc lâu.

Sau khi sờ soạn xong, anh thỏa hiệp: “Được, sang năm dẫn bé con đi chung nhé?”

Người phụ nữ cuối cùng cũng được vừa ý, đôi bàn tay nhỏ bé ôm lấy mặt anh, lướt ngang qua sườn mặt rồi hôn lên môi anh, nhỏ giọng nói: “Anh Tần thật là tốt.”

“Tại sao lại thì thầm? Ở đây đâu có ai khác?” Người đàn ông khó hiểu, nhướng đuôi lông mày.

Cô khẽ cười, áp cái bụng tròn vo của mình vào người anh: “Có, có bé con. Để con nghe thấy thì xấu hổ quá.”

Tần Dập cong môi, banh quai hàm, ngước đầu lên để cô tuỳ ý nắn bóp.

Thật ra anh đâu có thoả hiệp, bởi vì trước đến giờ, anh đều không thể từ chối được.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top