Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Chương 1351: C1351: Chương 1351


Bà cụ Tô cũng thuận theo bậc thang này mà đi xuống: “Hừ.”

Không hừ cũng không được, nếu không thì sao giải thích được chuyện bà ấy nói mấy đứa nhỏ đi úp mặt vào tường hối lỗi?

Bà ấy cũng không muốn nói chuyện này cho ông cụ Tô, mỗi lần mấy đứa nhỏ ra ngoài bà ấy đều không ngủ được, bà ấy không muốn ông cụ Tô cũng không ngủ được.

Ông cụ Tô vuốt lưng cho bà ấy: “Yên tâm, nhà họ Tô chúng ta từ đi đến ngồi đều thẳng tắp, cho dù là yêu ma quỷ quái gì đó có đến đây thì chúng ta cũng không sợ.”

“Hơn nữa trời có sập thì còn có lão già tôi đây chống cho bà mà!”

Bà cụ Tô cảm thấy ấm lòng, một giây sau lại nghe thấy ông cụ Tô đắc ý nói:

“Vừa rồi vì không biết tình hình thế nào nên tôi mới cố ý làm ra dáng vẻ không thèm nói đạo lý mà chỉ biết bảo vệ vợ, nói sang chuyện khác để A Trần có thời gian phản ứng. Bà thấy chồng bà thông minh không?”

Bà cụ Tô mỉm cười: “Cố ý hả?”

Ông cụ Tô đang đỡ bà cụ Tô vô thức rụt cổ lại.


Tay bà cụ lập tức bổ xuống.

Tô Nhất Trần nhìn không chớp mắt.

Bà cụ hình như muốn phạt ba đứa nhỏ.

Nhưng thực tế là để tụi nhỏ đi nghỉ ngơi.

“Mau đi đi!” Cậu cả dịu dàng xoa đầu Túc Bảo: “Chuyện khác để cậu cả xử lí.”

Túc Bảo: “Ba con cũng có thể xử lí được!”

Tô Nhất Trần cười cười: “Sáng nay ba con bị gọi đi họp khẩn cấp rồi. Có một số việc cậu ấy không hợp để làm.”

Cũng không biết lần này Mộc chiến thần có xin chuyển thành Mộc đạo sĩ hay không.


Nghe nói anh biến cả một đội huấn luyện thành đội đạo sĩ.

Cuộc họp lần này có khi mất đến hai ba ngày.

Không đi được thì để tất cả mọi người gia nhập.

Cấp trên vốn đã mắt nhắm mắt mở với anh, bây giờ cả đội đều bị anh định hướng sang một ngành khác, cấp trên thấy anh càng ngày càng làm loạn, nhịn không được mà can thiệp vào.

“Đi!” Túc Bảo mang mợ chạy.

Tô Tử Chiến vô thức đuổi theo.

Tô Tử Du vừa chạy vừa nói: “Mau kiểm tra thử xem đầu mẹ anh có phải bị lõm rồi không!”

Đúng lúc đến bậc thang trước cửa, mấy đứa nhỏ đứng trên bậc thang, nói Diêu Linh Nguyệt ngồi xuống.

Diêu Linh Nguyệt ngoan ngoãn ôm đầu ngồi xuống.

“Cmn, thật sự bị móp rồi!” Tô Tử Du đau lòng: “Lần sau mẹ không thể dùng đầu đâm người ta nữa, da đối phương dày hơn thì sao!”

Túc Bảo dỗ dành: “Mợ không đau, xoa xoa đầu, không đau không đau!”
 
Chương 1352: C1352: Chương 1352


Diêu Linh Nguyệt ngoan ngoãn ngồi xổm xuống, không phản kháng chút nào, mặc cho tóc mình bị vò thành một đống rối bù xù.

Cô ấy thật sự không cảm thấy đau, dây thần kinh đau đớn đã sớm bị tê liệt.

Bà cụ Tô được ông cụ Tô đỡ đi, hai ông bà từ từ đi lên, thấy mấy người chắn trước cửa thì tức giận nói: “Còn không mau đi úp mặt hối lỗi?”

Túc Bảo giơ tay: “Bà ngoại, con có thể úp mặt hối lỗi trên giường không?”

Sắc mặt đang căng ra của bà cụ Tô hơi buông lỏng, bà cố nén tiếng cười, hỏi: “Trên giường thì sao con úp mặt hối lỗi được?”

Túc Bảo: “Con hối lỗi với mặt giường.”

Bà cụ Tô: “…”

Túc Bảo: “Con nằm sấp, mặt đối diện với giường cũng là hối lỗi nha!”

Bà cụ Tô: “…”

Túc Bảo và Tô Tử Du đưa Diêu Linh Nguyệt đến phòng khách trên tầng ba.


Dù mợ cả đã về nhưng mợ cả không sống chung phòng với cậu cả.

“Mợ cả ơi, tụi con phải về phòng quay mặt vào tường tự kiểm điểm đây ạ!” Túc Bảo sờ đầu Diêu Linh Nguyệt, nói thêm: “Mợ ngoan ngoãn ở đây, không được chạy lung tung nha!”

Diêu Linh Nguyệt ngoan ngoãn ngồi trên giường, ánh mắt vẫn thẳng tắp, khi nhìn Tô Tử Du, lúc lại nhìn Túc Bảo.

Có vẻ như ngoài nước da chuyển sang màu trắng thì cô không có gì thay đổi so với trước đây.

Tô Tử Du nhoài người ở mép giường, chống cằm hỏi: “Em ơi, mẹ anh có thể quay lại như người thường không?”

Túc Bảo thành thật lắc đầu: “Không biết, sư phụ nói người cũng không chắc.”

Tô Tử Du thầm thở dài.

Thực ra cũng chẳng sao cả.

Chỉ cần mẹ ở đây là tốt lắm rồi, cậu sẽ chăm sóc mẹ thật tốt.


“Chúng ta về phòng quay mặt vào tường để kiểm điểm đi.” Tô Tử Du nắm tay Túc Bảo nhìn ra ngoài, thấy bà cụ Tô không ở gần đó, lập tức hạ giọng nói: “Lát nữa trở về đóng cửa lại rồi lén lút ngủ luôn, biết không?”

Tối qua em gái cậu không ngủ, chắc giờ em ấy buồn ngủ lắm.

Cậu cũng rất buồn ngủ.

Túc Bảo không khỏi hồi hộp như sắp làm chuyện xấu, “Nếu bà ngoại phát hiện thì sao?”

Tô Tử Du lắc đầu: “Không đâu, tin anh đi!”

Túc Bảo: “Dạ!”

Hai đứa nhỏ lẩm bẩm rồi chạy về phòng.

Diêu Linh Nguyệt vểnh tai lên, không ngừng nhìn Tô Tử Du và Túc Bảo thì thầm, sau đó hai đứa bé vẫy tay chào cô và đóng cửa lại.

Cô chỉ cúi đầu nhìn chằm chằm vào tay mình.

Một lúc lâu sau, cô mới ngập ngừng giơ tay phải lên và vẫy rất mạnh, bắt chước Túc Bảo.

Lúc này, ngoài cửa sổ vang lên một tiếng cười: “Ha ha ha ha!”

Diêu Linh Nguyệt ngơ ngác quay đầu lại, nhìn một con vẹt xanh nằm trên cửa sổ.

Tiểu Ngũ khéo léo lách qua khe cửa kính, nghiêng đầu nhìn Diêu Linh Nguyệt.
 
Chương 1353: C1353: Chương 1353


“Con nhìn thấy sự khao khát trong mắt mợ!” Tiểu Ngũ nói. “Hay là con dạy mợ cách nói tiếng người nhé?”

Diêu Linh Nguyệt tiếp tục nhìn chằm chằm Tiểu Ngũ.

Tiểu Ngũ bay tới trước mặt Diêu Linh Nguyệt, nói: “Mợ nói hahahaha đi!”

Diêu Linh Nguyệt: “…”

Tiểu Ngũ rất kiên nhẫn và nói: “Hahahaha!”

Diêu Linh Nguyệt: “…”

Tiểu Ngũ lẩm bẩm: “Mẹ kiếp, có miệng mà không biết nói? Khó dạy hơn cả lão Lục!”

Giọng nói vừa dứt, Cái Chuông vốn ẩn náu bấy lâu đột nhiên chộp xuống từ rèm cửa, bay về phía Tiểu Ngũ!

Tiểu Ngũ sợ đến mức hồn sắp lìa khỏi phách, hét “Mẹ kiếp” rồi bay lên.


Cái Chuông đứng canh ở cửa sổ, chờ bắt ba ba trong rọ.

Căn phòng đột nhiên ồn ào với tiếng gà bay chó chạy…ồ không, vẹt bay mèo nhảy mới đúng chứ.

“Chết tiệt, lão Lục, đủ rồi đó nha… Á——”

“Đuôi của ta!”

“Ôi thượng đế ơi, con thề là con sẽ đá vào mông Cái Chuông bằng bộ móng vuốt cỡ 35 của mình, vâng, con thề!”

Cái Chuông nhanh chóng nhào tới, Tiểu Ngũ hoảng sợ, đột nhiên bay lên đầu Diêu Linh Nguyệt.

Con mèo bỗng phanh lại, vẫy đuôi nhìn chằm chằm con vẹt trên đầu Diêu Linh Nguyệt.

Tiểu Ngũ: “Ha ha… nhào lên, có bản lĩnh thì cứ nhào lên!”

Tiểu Ngũ tìm được chỗ dựa, kiêu ngạo nói: “Ta là Trường Sơn Triệu Tử Long! Mau kẹp lão Lục ra ngoài!”


Cái Chuông gầm nhẹ một tiếng trong cổ họng, dùng sức dẫm mạnh lên lưng ghế, tuy nặng gần tám cân nhưng nó vẫn rất nhanh nhẹn, động tác nhanh chóng và chính xác, nó bay vút qua đầu Diêu Linh Nguyệt rồi tiện chân giẫm lên đầu cô một phát.

Tiểu Ngũ sợ hãi vội vàng bay lên, lúc này Cái Chuông đột nhiên cảm giác được chân sau của mình bị tóm lấy.

Diêu Linh Nguyệt kéo con mèo xuống, cô không biết làm thế nào để nhấc con mèo nên chỉ đành nắm lấy hai chân sau của nó và giữ trước mặt, nhìn nó một cách vô cảm.

Con mèo hoa khó chịu kêu meo meo, cúi xuống cắn vào mu bàn tay của Diêu Linh Nguyệt.

Hầu hết mọi người sẽ sợ hãi khi bị mèo cắn và sẽ nhanh chóng thả mèo ra.

Tiếc thay, Diêu Linh Nguyệt đã không làm vậy.

Cái Chuông cắn mạnh và hung ác hơn.

Diêu Linh Nguyệt ngơ ngác nhìn nơi bị cắn, sau đó bỗng nhiên cúi đầu cắn vào sau gáy Cái Chuông.

Cái Chuông trợn tròn con mắt!

Nó không nhả, Diêu Linh Nguyệt cũng không nhả.

Một người một mèo, ngươi cắn ta, ta cắn ngươi, Cái Chuông dùng hết sức cắn người, Diêu Linh Nguyệt cũng dốc hết sức cắn mèo!
 
Chương 1354: C1354: Chương 1354


Cuối cùng, Cái Chuông bỏ cuộc trước, nó buông Diêu Linh Nguyệt ra.

Trên mu bàn tay của Diêu Linh Nguyệt lộ ra hai vết răng sâu, theo logic mà nói, lẽ ra vết thương sâu như vậy phải chảy máu, nhưng mu bàn tay của cô lại không hề có máu.

Tiểu Ngũ sửng sốt nói: “Lão Lục, ngươi cần tiêm vắc xin phòng dại rồi!”

Cái Chuông: “…”

Nó nhìn Diêu Linh Nguyệt bằng ánh mắt ấm ức và không chịu khuất phục, sau đó kêu meo meo với cô.

Không biết trải qua bao lâu, Diêu Linh Nguyệt mới buông lỏng miệng, buông tha cho Cái Chuông.

Cái Chuông lập tức lao ra ngoài, núp vào góc bàn cảnh giác nhìn Diêu Linh Nguyệt.

Ánh mắt Diêu Linh Nguyệt vẫn bất động, cô nhìn thẳng Cái Chuông khiến tóc gáy nó dựng hết cả lên, sau đó nó nghe thấy cô nói: “Hahahaha.”

Cái Chuông: “…”

Tiểu Ngũ: “Mẹ kiếp, học được rồi! Mợ cả đã học được rồi! Tuyệt vời, tuyệt vời quá!”


Diêu Linh Nguyệt dường như gặp khó khăn trong việc suy nghĩ và nói chuyện, cô chỉ tiếp tục lặp lại: “Hahahaha… cái nĩa… kẹp ra ngoài…”

Tiểu Ngũ: “…”

Đột nhiên nó cảm thấy thật tồi tệ.

Thử tưởng tượng xem…

Sáng sớm, Diêu Linh Nguyệt đứng dậy và nói với bà cụ Tô: “Ha ha ha ha, mẹ kiếp, kẹp ra ngoài!”

Ôi trời, nó sẽ bị bà cụ Tô dùng tay không xẻ đôi phải không?

Tiểu Ngũ nhanh chóng bỏ chạy.

Cái Chuông ngồi xổm một lúc, đảm bảo Diêu Linh Nguyệt sẽ không vồ tới cắn nó rồi cũng tức tốc chạy thoát thân.

Trong phòng chỉ còn lại Diêu Linh Nguyệt, cô ngồi thẳng đơ ở mép giường, môi mấp máy, chăm chỉ củng cố thành tích học tập.


“Mẹ kiếp… mẹ kiếp, mẹ kiếp.”

“Hahahahaha…”

“Nĩa… kẹp ra ngoài.”

“…”

Khi về phòng, Túc Bảo trông thấy đám ác quỷ đều đang nằm bên cửa sổ.

Hóa ra vừa rồi chúng nó đều ở đây xem vở kịch hay của nhà họ Diêu!

Quỷ nhu nhược lập tức bước tới, dịu dàng nói: “Bảo bối, em đã về rồi.”

Túc Bảo: “Dạ anh Phan, em đã nhìn thấy những kẻ xấu mà anh và các chú dì quỷ trừng phạt trong vùng núi hoang vu! Răng cửa của họ đều bị nhổ hết rồi, hihi ~”

Quỷ nhu nhược nhìn Túc Bảo một cách trìu mến, sau đó nghiêm túc dạy dỗ bé: “Bảo yêu, dù đối phương là người xấu, nhưng việc cần trừng phạt thì cứ trừng phạt thích đáng, không nên lấy đó làm niềm vui nha.”

Sau một lúc, quỷ nhu nhược nói thêm: “Phải lương thiện.”

Túc Bảo gật đầu: “Em biết rồi!”

Quỷ đào hoa nằm bên cạnh lẩm bẩm, lương thiện hả, sao lúc nhổ răng cửa người ta không thấy ngươi nói câu này…
 
Chương 1355: C1355: Chương 1355


Quỷ xui xẻo hưng phấn chọc tay: “Bảo, chúng ta làm tốt chứ? Có thưởng gì không? Hehehe…”

Túc Bảo sờ túi nói: “Ồ, lần này con không mua kẹo.”

Bà ngoại không cho bé mua kẹo nên thỉnh thoảng ba bé sẽ bí mật mua về cho bé.

Trong mắt quỷ xui xẻo hiện lên một tia tiếc nuối, nhưng nó lập tức nói: “Không sao đâu, lần sau bù nha!”

Quỷ nhu nhược liếc nhìn nó: “Không biết xấu hổ hay sao mà đòi kẹo của một đứa bé? Không vấn đề gì đâu Bảo yêu, không cần nghe lời quỷ xui xẻo, không có kẹo cũng không sao hết nha.”

Chúng làm việc cho Túc Bảo cũng chẳng phải vì kẹo của bé!

Túc Bảo đột nhiên nhảy xuống giường, đi đến bàn trang điểm nhỏ của mình, mở ngăn kéo ra, tìm thấy dưới đáy một viên kẹo giấu kín.

Sau đó bé chui xuống gầm giường, loay hoay một lúc rồi lôi ra một chiếc khác.

Tiếp theo, bé mở tủ tìm được thêm một chiếc kẹo từ túi chiếc áo khoác nhỏ treo trong tủ.


Chúng quỷ: “…”

Chà, người khác giấu tiền tiêu vặt còn Túc Bảo thì giấu kẹo…

Túc Bảo nhìn kẹo trong tay, có ba viên kẹo… Còn thiếu một viên.

Bé cố gắng nhớ lại rồi chạy ra ngoài ban công, đi vào phòng rừng nhiệt đới của Tiểu Ngũ, moi ra một cái kẹo từ trong đám cỏ.

“Tèng téng teng ~” Túc Bảo cầm bốn viên kẹo trong tay và vui vẻ nói: “Của các quỷ đây!”

Quỷ hồn của bé không thể sống thiếu kẹo!

Đám quỷ sửng sốt, sau đó trong trái tim vốn đã lạnh lẽo bấy lâu nay bỗng len lỏi một hơi ấm.

Tốt quá.……

Khi chúng ở vùng núi hoang vu, cứ mở miệng ra là nhà họ Diêu lại gọi chúng bằng hai từ ‘nô lệ’.


Chúng bán mạng cho Túc Bảo, có lẽ trong mắt người khác chúng đúng là nô lệ.

Chúng cũng từng phạm phải những tội ác tày trời, nhưng chúng không ngờ rằng một ngày nào đó, một đứa bé lại đối xử chân thành với chúng như vậy.

Quỷ nhu nhược ôm Túc Bảo từ phía sau, nhỏ giọng nói: “Bảo bối, cảm ơn…”

Đôi mắt cười của Túc Bảo sáng như cả một dải ngân hà, chói lóa và đẹp đẽ.

Bé vui vẻ nói: “Không có gì!”

Quỷ đào hoa cảm thấy hốc mắt nó ngân ngấn lệ, vội nhận lấy viên kẹo trước tiên rồi nói: “Ta muốn cái màu hồng!”

Quỷ xui xẻo lập tức chộp lấy một chiếc: “Vậy ta lấy chiếc màu xanh lá cây.”

Quỷ nhu nhược lấy viên kẹo màu vàng trong tay Túc Bảo, phần còn lại thuộc về quỷ hồ đồ.

Đám ác quỷ vui vẻ ăn kẹo trong miệng, cảm nhận được vị ngọt mà chỉ có con người mới có thể cảm nhận được.

Tốt quá……

Quỷ đào hoa đổi chủ đề, hỏi: “Đúng rồi quỷ hồ đồ, vừa rồi khi ở trên vùng núi hoang vu, hình ảnh ngươi chết năm xưa có máu chảy ra từ bảy lỗ, rốt cuộc ngươi đã chết như thế nào?”

Sau khi bị bắt quỷ hồ đồ bị ném thẳng vào hồ lô, chịu đòn roi nhiều lần mới ngoan ngoãn như bây giờ.
 
Chương 1356: C1356: Chương 1356


Ngẫm nghĩ kỹ thì đám quỷ chưa bao giờ hỏi quỷ hồ đồ nguyên nhân cái chết của nó.

Quỷ hồ đồ đáp: “Chuyện này… chuyện dài lắm, ta không kể nữa đâu.”

Đám quỷ thúc giục: “Kể đi! Chuyện dài mới hay chứ, dù sao chúng ta cũng có rất nhiều thời gian mà!”

Túc Bảo nằm trên giường, quay mặt vào giường để kiểm điểm, vừa nghe vậy vội quay đầu lại, nói: “Đúng, đúng, chú đã chết như thế nào, con quên chưa hỏi đó!”

Quỷ hồ đồ lẩm bẩm một hồi rồi nói: “Cũng chẳng có gì đặc biệt. Khi tăng ca lúc nửa đêm, ta quên mất việc mình đã trộn paraquat vào Coca trong tủ lạnh nên uống ừng ực một chai rồi bỏ mạng. ”

Đám quỷ: “?”

Túc Bảo: “?”

Bé phát hiện quay mặt vào giường để kiểm điểm khó chịu quá, mặt vùi vào ga trải giường lâu rất khó thở.


Sau đó bé trở mình, hướng mặt lên trần nhà và tiếp tục kiểm điểm – làm vậy không coi là gian lận, phải không?

“Tại sao lại trộn paraquat với coca?” Bé tò mò hỏi.

Qủy hồ đồ thở dài, “Ta bị ép buộc.”

“Ta là một người đàn ông tuổi trung niên. Thị trấn nơi ta ở hơn mười năm trước thực ra khá giàu có, tuy ta không có rất nhiều tiền nhưng vẫn có nhà riêng trong trấn. Nhà ta có tủ lạnh, TV và máy tính.”

Vào thời điểm đó, nhà nào tậu được chiếc máy tính là oách lắm rồi, khi đó hoạt động kinh doanh phổ biến nhất trong trấn là quán cà phê Internet, mỗi con đường, mỗi con ngõ trong toàn trấn đều có một quán cà phê Internet.

Quán cà phê Internet luôn có các thiếu niên thiếu nữ còn đi học tới chơi, họ chơi trò Miracle, khiêu vũ, trò chuyện, v.v.

Con trai quỷ hồ đồ khi ấy đang học lớp 5, cậu bé cũng nghiện máy trò ở quán cà phê Internet, cậu không đến trường mà ngày nào cũng trèo tường đến lướt Internet.

“Vì việc học hành của con trai nên vợ chồng ta rất lo lắng. Vợ ta đi làm, ta cũng đi làm. Mẹ ta là người duy nhất ở nhà với con trai nhưng lại không thể nào quản lý nó”.


“Mối quan hệ giữa vợ ta và mẹ ta chưa bao giờ tốt đẹp. Ban đầu vợ ta không đi làm mà ở nhà chăm con. Mẹ ta suốt ngày ca cẩm ‘không chịu đi làm, chỉ trông mỗi một đứa bé thì mệt mỏi cái gì….’

Quỷ đào hoa khịt mũi: “Ta ghét nhất mấy lời này. Nếu thuê giúp việc thì một tháng phải trả mấy ngàn tệ, đằng này vợ làm giúp việc miễn phí còn gì nữa. Người vợ chịu thương chịu khó việc gì cũng đến tay nhưng lại là người làm những việc vặt không giá trị trong mắt kẻ khác!”

Quỷ hồ đồ cau mày nói: “Mẹ ta nói cũng chẳng sai mà. Ở nhà chăm con thì có gì mà mệt mỏi? Thế nên khi vợ ta nói lời oán trách mẹ chồng, ta đã khuyên cô ấy hãy rộng lượng chút.”

Quỷ đào hoa trợn mắt!

“Chậc chậc, chuyện gì xảy ra tiếp theo?” Quỷ xui xẻo hỏi.

Túc Bảo cảm thấy hơi buồn ngủ, nói: “Chậc chậc, tiếp theo thế nào?”

Quỷ hồ đồ tiếp tục.

“Vì vợ ta dành nhiều thời gian ở nhà nên mối quan hệ với mẹ chồng ngày càng căng thẳng, mẹ ta chán ghét việc con dâu không kiếm tiền mà chỉ biết tiêu tiền, ngày nào hai người họ cũng cãi nhau. Sau khi con trai đi học mẫu giáo, vợ ta quyết định đi làm.”

“Sau khi vợ ta đi làm, việc nhà đổ lên vai mẹ ta. Mẹ ta lại bắt đầu mắng con dâu không quan tâm đ ến việc nhà.”

Quỷ đào hoa nghẹn họng: “Lần này ngươi vẫn bênh vực mẹ ngươi hả?”

Quỷ hồ đồ tỏ vẻ tiếc nuối: “Không, lần này ta nói đỡ cho vợ mình, ta nói mẹ ta ở nhà rảnh rỗi lại chẳng cần đưa cháu đi học thì có thể mệt mỏi tới mức nào mà than vãn?”
 
Chương 1357: C1357: Chương 1357


Lúc vợ nó ở nhà không đi làm, chính mẹ ruột của nó cũng mắng con dâu như vậy đó thôi!

Quỷ hồ đồ cho rằng trước kia vợ nó ở nhà còn bận chuyện chăm con, còn bây giờ mẹ của nó ở nhà không phải làm gì, quần áo giặt bằng máy giặt, buổi trưa chỉ cần nấu cho mình bà ấy ăn, bà ấy chỉ cần đi chợ mua đồ, ấy vậy mà thi thoảng vợ nó đi làm về còn phải vào bếp nấu cơm.

Thế mà mẹ của nó còn than mệt mỏi.

Khi con dâu không đi làm, ngày nào bà ấy cũng ca bài ca con dâu chỉ biết tiêu tiền mà không chịu kiếm tiền.

Khi con dâu đi làm, bà ấy lại phàn nàn rằng con dâu không làm việc nhà, bắt bà mẹ già phải làm hết.

Sau những xích mích chất chồng, mẹ của quỷ hồ đồ nổi điên, ném nồi, bát ra ngoài.

“Mẹ ta làm ầm lên, nói muốn nhảy lầu. Bà ấy nói sau khi ba của ta qua đời thì không có ai quan tâm đ ến bà. Con trai lấy vợ về là bỏ mặc mẹ ruột. Bà ấy còn nói ở nhà phải làm việc vất vả mà còn bị trách ăn không ngồi rồi.”

Một khóc hai quậy ba đòi thắt cổ, cả nhà không ai được yên thân!


Quỷ đào hoa nói: “Mẹ của ngươi thật vô lý!”

Quỷ hồ đồ thở dài: “Đúng vậy, nhưng bà ấy đã già rồi, còn so đo với bà ấy làm cái gì? Thế nên ta đã nhờ vợ ta xin lỗi mẹ.”

Quỷ đào hoa: “…”

Quỷ nhu nhược: “…”

Quỷ xui xẻo: “Ngươi đúng là quỷ hồ đồ, giải quyết chuyện nhà chẳng ra đâu với đâu!”

Quỷ hồ đồ nói: “Vậy thì ta phải làm sao đây? Một người là mẹ ta, một người là vợ ta. Ta thấy phiền muốn chết! Ta thực sự không biết mỗi ngày họ đều kiếm đâu ra lắm chuyện để gây sự thế. Tại sao họ không quan tâm tới cảm nhận của ta?”

“Ta làm vậy chẳng phải vì quan tâm tới gia đình ư? Lẽ nào kêu ta bỏ rơi mẹ mình sao? Mỗi người nhịn một chút là xong thôi.”


Gia đình nào mà không có mối quan hệ phức tạp giữa mẹ chồng và con dâu?

Có gia đình nóng tính, mẹ chồng thậm chí còn dùng dao đuổi theo con dâu, sau đó ai cũng nhịn một chút thì gia đình lại ấm êm thôi.

“Ta dỗ xong mẹ quay ra dỗ vợ, dỗ xong vợ tiếp tục dỗ mẹ. Ta dỗ hai người phụ nữ đó suốt mấy năm trời, tim ta cũng mệt mỏi quá đỗi. Mãi mới tới ngày con trai ta vào tiểu học, khổ nỗi nó không học hành chăm chỉ mà học cách trèo tường để đến quán Internet. Cuối cùng, xung đột đã hoàn toàn bùng phát ”.

Mẹ của quỷ hồ đồ bắc ghế ngồi ở cửa mắng con dâu, nói cô ấy không ra dáng con dâu, ngày nào cũng đi sớm về muộn, công việc quan trọng hơn việc nuôi dạy con cái. Bà ấy chưa bao giờ thấy một người mẹ nào như cô con dâu nhà này.

Lúc đó thị trấn không có nhiều nhà ở thương mại như bây giờ.

Thay vào đó là những tòa nhà tự xây nối tiếp nhau, mọi người trong xóm ngày ngày gặp nhau trò chuyện.

Vợ của quỷ hồ đồ bị hàng xóm chỉ trích, họ đều khuyên cô ấy nên nghỉ việc để về chăm con.

“Mẹ ta nghe vậy càng thấy có lý nên ra lệnh cho vợ ta từ chức. Nếu không từ chức, ngày nào bà ấy cũng sẽ chặn cửa không cho cô ấy đi làm.”

“Tất nhiên là vợ ta không chịu…”
 
Chương 1358: C1358: Chương 1358


“Ta thấy ngày nào cô ấy cũng phàn nàn chuyện đi làm mệt. Thế nên ta dứt khoát kêu cô ấy đừng đi làm nữa mà về tập trung dạy học cho con. Các ngươi nói xem cô ấy có lý do gì mà từ chối, ta thực sự không hiểu được!”

Vợ của quỷ hồ đồ cảm thấy ấm ức, nói chồng không biết thông cảm cho vợ, quỷ hồ đồ lại thấy oan muốn chết, nó không thông cảm cho vợ ở điểm nào thế? Mỗi lần cô ấy nhờ nó làm việc gì ở nhà, chẳng phải nó luôn làm sao?

Nghe con trai cũng yêu cầu vợ từ chức, bà mẹ chồng càng cảm thấy mình có lý hơn, ban đầu bà ấy bắc ghế ra cửa ngồi mắng, sau đó thì túm tóc con dâu đánh đập mỗi ngày khi cô ấy đi ra ngoài.

“Mẹ ta nói một tháng kiếm được chẳng bao nhiêu mà sao đi làm tích cực như vậy. Mẹ ta mắng vợ ta lấy cớ đi làm vì ham chơi thích ra đường, có khi còn chơi với ai đó ở bên ngoài”.

“Hai người họ bắt đầu đánh nhau vào ngày hôm đó…”

Quỷ đào hoa vội vàng hỏi: “Vậy ngươi giúp ai?”

Quỷ hồ đồ nói: “Còn có thể giúp ai? Mẹ ta đã già, vợ ta vẫn trẻ. Cho dù mẹ ta có lỗi thì cũng đâu thể đánh bà ấy. Đương nhiên, ta kéo vợ ta ra.”

“Sau đó vợ ta tức giận đến mức đòi ly hôn. Ta không nhịn được nữa và bắt đầu cãi nhau với cô ấy”.


“Ta nghĩ hoài không ra, ta không hề chỉ trích vợ mình, thậm chí ta còn nói thẳng vào mặt mẹ ta rằng đánh người là sai!”

“Cô ấy có thông cảm cho ta không? Ngày nào cô ấy cũng cãi nhau với mẹ chồng. Những chuyện tầm thường vặt vãnh như vậy thì có gì phải làm ầm lên? Cho nên khi gặp phải những chuyện vặt vãnh đó, ta không buồn giải quyết mà chỉ trốn tránh. Thế mà hai người phụ nữ đó vẫn không ý thức được chính bản thân họ có vấn đề ư?”

Cuối cùng, mẹ của quỷ hồ đồ đã khóc trước cửa vì những gì con trai nói, bà ấy khóc suốt ba ngày liền, quỷ hồ đồ cố gắng dỗ ngọt và xin lỗi nhưng bà ấy không chịu tha thứ.

Vợ của quỷ hồ đồ không về nhà, ba ngày liên tục không nghe điện thoại, không quan tâm tới con trai của vợ chồng nó luôn, khi quỷ hồ đồ đến chỗ làm của vợ tìm cô ấy thì cô ấy chỉ lạnh lùng nhìn chồng.

Sau đó quỷ hồ đồ lại tìm được con trai ở quán internet, nó tức giận đến mức đánh con trai mình ngay ở nơi công cộng, thế là con trai nó đòi từ mặt nó.

“Ta chán quá. Mấy ngày dỗ dành mẹ không ngừng nghỉ. Ngày nào mẹ ta cũng khóc trước cửa. Bà ấy nói thà để bà ấy chết đi, nói con dâu không nhận mẹ chồng, nói con cái chán ghét mẹ….Hàng xóm đều trêu đùa cười nhạo chúng ta.

Mẹ của quỷ hồ đồ không những nói muốn chết mà còn mua ở đâu đó một chai thuốc paraquat, thấy nó đi làm về, bà ấy giả vờ uống paraquat tự tử.


Khi Quỷ hồ đồ tức giận, trong lúc bốc đồng đã đổ paraquat vào chai coca uống dở rồi bỏ vào tủ lạnh.

“Mẹ ta già rồi, bà ấy không thích nhảy ở quảng trường cũng chẳng có sở thích gì ngoài uống coca. Lúc đó, vợ ta quyết tâm đòi ly hôn, ta cũng thấy mẹ ta phiền quá rồi. Thêm vào đó, công ty muốn sa thải nhân viên, gánh nặng cuộc sống gần như đè bẹp ta.”

Quỷ đào hoa không thể tin được: “Vậy nên ngươi muốn giết mẹ của ngươi hả?”

Quỷ hồ đố bất đắc dĩ gật đầu: “Lúc đó ta rất tức giận.”

Không có cách nào giải quyết được mối quan hệ giữa mẹ chồng và con dâu, hơn nữa con trai nó lại nổi loạn không nghe lời, công ty sắp sa thải nhân viên….

Quỷ hồ đồ nghĩ có lẽ mọi chuyện sẽ được giải quyết sau khi mẹ nó qua đời.

Quỷ đào hoa không nói nên lời.

Quan hệ hôn nhân sẽ không bao giờ là một mối quan hệ bình đẳng, phái nữ luôn bốc đồng với tình yêu trước hôn nhân mà không biết rằng gả vào một gia đình hiểu đạo lý mới là điều quan trọng nhất.

Rõ ràng, qủy hồ đồ và mẹ của nó đều chẳng phải người hiểu chuyện.
 
Chương 1359: C1359: Chương 1359


Vợ của quỷ hồ đồ chịu đủ mọi ấm ức và luôn kìm nén, vậy mà nó còn khuyên vợ mình tiếp tục nhịn mẹ chồng.

Khi mẹ của quỷ hồ đồ gây sự, nó không ngăn cản mẹ ruột mà thay vào đó là để mặc bà ấy làm to chuyện tới mức vợ nó đòi ly hôn.

Cuối cùng, không có cách nào giải quyết được mớ hỗn độn trong gia đình, quỷ hồ đồ lại nghĩ chỉ cần mẹ của nó chết là ổn rồi/

Đúng là hồ đồ.

“Vì công ty sắp sa thải nhân viên nên ta phải tăng ca cho kịp tiến độ một dự án để không bị sa thải. Nửa đêm đói khát nên ta cầm chai Coca lên uống luôn.”

Sau khi uống hết coca, quỷ hồ đồ mới nhớ ra mình đã trộn coca với paraquat.

Quỷ xui xẻo kinh ngạc: “Uống vào mà không thấy vị khác lạ à?”

Quỷ hồ đồ lắc đầu: “Nóng quá, đầu óc thức khuya lại lú lẫn nên ta uống liền một hơi gần cả chai coca, lúc đó chỉ thấy sảng khoái.”


Đến khi nó kịp phản ứng thì đã quá muộn!

Quỷ hồ đồ tỏ vẻ tiếc nuối: “Các anh em, đừng uống paraquat nhé! Những người uống paraquat tự tử chắc chắn là người ngu ngốc nhất trên thế giới!”

Nhiều người cho rằng uống paraquat không vấn đề gì.

Nhưng paraquat rất độc, chỉ từ 5 đến 15 ml, tương đương với lượng nắp chai Coca cũng đủ để gây tử vong.

Vậy mà quỷ hồ đồ đã uống hơn nửa chai!

“Thứ độc này không có thuốc giải! Nó sẽ cho người uống thời gian để hối hận, nhưng sẽ không cho người đó cơ hội để hối hận.”

Paraquat là chất độc tự nhiên, có thể tái chế và cơ thể con người không thể đào thải một cách tự nhiên, trong quá trình tuần hoàn chất độc này, các cơ quan sẽ dần suy yếu.


“Khó chịu nhất là xơ phổi.” Quỷ hồ đồ nói: “Nó khiến người bị trúng độc paraquat khó thở, khiến người đó phải kinh hoàng chứng kiến cái chết của chính mình và cuối cùng chết vì ngạt thở.”

“Dạ dày của ta như bị lửa đốt, da ta chuyển sang màu đen và vết loét xuất hiện trong miệng…”

Quá trình chết kéo dài và đau đớn, quỷ hồ đồ cố gắng hết sức rút ống thở ra để tìm kiếm sự giải thoát, nhưng dù vậy, nó vẫn không thể tìm thấy sự giải thoát.

“Lỗ tai ta chảy máu, khuôn mặt ta trở nên gớm ghiếc và ta phải chết trong đau đớn cùng cực… Lúc ta đau đớn nhất, mẹ và vợ ta vẫn đổ lỗi cho nhau bên giường bệnh.” Quỷ hồ đồ cười khổ: “Ta chết trong đau đớn như thế đấy. Ta đã lặp đi lặp lại quá trình chết đau đớn này suốt mười năm, cảm thấy mình ngạt thở, đau đớn hết lần này đến lần khác, đồng thời phải nghe tiếng cãi vã giữa mẹ và vợ.”

Cho đến khi nó trở thành ác quỷ hồ đồ.

Sau khi thành ác quỷ, nó không quay lại đòi mạng mẹ hay vợ nó, nó thực sự rất hồ đồ, nếu không hồ đồ thì nó đã xử lý êm xuôi mối quan hệ giữa mẹ chồng và con dâu từ khi vợ nó vừa mới sinh con và ở nhà chăm con rồi, nào phải chịu kết cục thê thảm như vậy?

“Ta rời khỏi thị trấn rồi tới đây, phát hiện gia đình Vương Gia Gia toàn những kẻ hồ đồ sống với nhau. Ta nhập thân vào ba của Vương Gia Gia, chỉ mong gia đình cô ấy tan nhà nát cửa, bọn họ ngày càng hồ đồ thì ta càng vui!”

Sau khi nghe hết câu chuyện của quỷ hồ đồ, đám quỷ cũng đã ăn xong viên kẹo trong miệng.

Quỷ đào hoa lắc đầu nói: “Không uổng cái tên quỷ hồ đồ, đúng là quá hồ đồ.”
 
Chương 1360: C1360: Chương 1360


Rất nhiều người đàn ông đều như vậy, họ cảm thấy mình đã gánh vác đủ trách nhiệm bằng cách làm việc chăm chỉ bên ngoài và trở thành trụ cột của gia đình.

Họ cho rằng mấy chuyện của phụ nữ trong nhà đều là chuyện vặt, phớt lờ được thì cứ xem như không nghe không thấy, không ngó lơ được thì trốn tránh thật xa. Nhiều người đàn ông luôn nghĩ không đối mặt thì sẽ không có vấn đề gì.

Nhưng họ đâu biết rằng, khi những việc vặt vãnh tích tụ quá nhiều thì chúng có thể biến thành những vấn đề lớn không thể cứu vãn được.

Quỷ nhu nhược bình luận: “Cuối cùng thì bi kịch của ngươi do chính ngươi gây nên. Nói trắng ra, gia đình ngươi thành ra như vậy, vợ và mẹ ngươi thành ra như vậy, đều nhờ công lớn của ngươi”.

Kết hôn không nhất thiết phải tách khỏi ba mẹ chồng, có người đàn ông không đủ khả năng mua nhà nên không còn cách nào khác là cùng vợ sống với ba mẹ anh ta.

Cũng có người nhu nhược như quỷ nhu nhược, lười giải quyết vấn đề, chọn cách lảng tránh, mẹ với vợ cãi nhau thì đã làm sao? Họ không muốn giải quyết mấy chuyện bất đồng đó, hoặc lấy cớ không thể xử lý được mà để mặc cãi vã ngày một lớn.

Nhưng nếu chúng ta thực sự muốn giải quyết thì làm sao có thể không xử lý được?

Quỷ nhu nhược tóm gọn lại bằng câu nói: “Đáng đời nhà ngươi”.

Quỷ đào hoa: “Đáng đời nhà ngươi”.


Quỷ xui xẻo đua đòi theo phong trào: “Đáng đời nhà ngươi”.

Quỷ hồ đồ: “…”

Nó đã bảo không muốn kể, bọn quỷ này cứ nằng nặc kêu nó kể, kết quả bây giờ quỷ nào cũng phun ra câu đáng đời đáng kiếp.

Quỷ hồ đồ trừng mắt nhìn: “Thế cái chết của các ngươi thì không đáng đời hả?”

Quỷ đào hoa cười khúc khích và nói: “Đúng, trước đây ta đáng bị như vậy.”

Quỷ nhu nhược: “Suỵt…”

Không biết từ lúc nào, Túc Bảo đã ngủ quên.

Bé duỗi tay chân thành hình chữ đại, cổ họng phát ra tiếng ngáy như một chú heo con, ngủ rất ngon lành.

Quỷ nhu nhược bay về phía trước, nhoài người cạnh giường và nhìn Túc Bảo với ánh mắt trìu mến.


Nó muốn giơ tay đắp chăn cho Túc Bảo, nhưng lại phát hiện mình không thể chạm vào chăn.

Quỷ đào hoa thở dài: “Ngáy như vậy à, chắc là mệt quá.”

Cô bé con không ngủ suốt đêm qua.

Bảo bối của đám quỷ mệt quá đây mà!

Lúc này, cửa phòng nhẹ nhàng mở ra, bà cụ Tô lặng lẽ bước vào nhìn, đắp chăn cho Túc Bảo rồi thém góc chăn để đảm bảo không có gió lạnh luồn vào.

Sau đó bà ngồi nhìn Túc Bảo một lúc rồi lặng lẽ đi ra ngoài.

Quỷ đào hoa nói: “Bà cụ này cứng miệng nhưng dễ mềm lòng”.

Quỷ xui xẻo gật đầu, nhỏ giọng nói: “Đi thôi, đừng làm phiền Túc Bảo.”

Mấy ác quỷ cẩn thận chui vào trong hồ lô rồi biến mất.

Trong hồ lô, nữ quỷ tân nương háo hức nhìn đám quỷ quay trở lại: “Nô gia có kẹo không?”

Quỷ đào hoa lè lưỡi: “Không có, bọn ta ăn hết rồi, có muốn ta phun ra chút âm khí cho ngươi không?”

Nữ quỷ tân nương chán ghét nói: “Xì!”
 
Chương 1361: C1361: Chương 1361


Quỷ nhu nhược nhìn lệ quỷ nhỏ đang chạy tới, nó duỗi tay xoa đầu lệ quỷ nhỏ rồi nói: “Lần này anh không có kẹo cho em, nhưng lần trước anh để lại cho em một cái.”

Quỷ nhu nhược lấy ra một cây kẹo m út rồi đưa cho lệ quỷ nhỏ, lệ quỷ nhỏ vui vẻ cầm kẹo chạy đi.

Nữ quỷ tân nương thèm thuồng nói: “Thế phần của nô gia đâu?”

Quỷ nhu nhược mỉm cười: “Ta không còn nữa, nhưng quỷ xui xẻo có đấy.”

Nữ quỷ tân nương lập tức chạy tới nói: “Anh cả xui xẻo, anh có kẹo cho nô gia em không?”

Quỷ xui xẻo nói: “Không có, không có!”

Nói xong, nó nhìn quỷ nhu nhược đầy cảnh giác.

Người gì không biết…. à nhầm, quỷ gì không biết.

Lấy kẹo của quỷ khác để mượn hoa cúng phật hả, thật là vô liêm sỉ!


Quỷ nhu nhược hỏi: “Đúng rồi, quỷ ngụy thiện bị nhốt bên trong thế nào rồi?”

Nữ quỷ tân nương lắc đầu, “Nó nói với nô gia, nó biết mình sai, nhưng nô gia nhìn ra nó gạt quỷ, rõ ràng nó không cảm thấy bản thân có lỗi.”

Quỷ đào hoa nhếch môi: “Ta đi xem thử đám cà độc dược ta trồng trong hồ lô thế nào rồi, nếu không đủ dinh dưỡng thì phải tìm thứ gì đó để tưới…”

Quỷ ngụy thiện lắm sát khí như vậy, cạo chút sát khí của nó tưới cho cà độc dược chắc chẳng sao đâu nhỉ?

Quỷ xui xẻo gật đầu, “Ta cũng đi xem xương cốt chôn ở phía sau, khó khăn lắm mới ấp ủ ra đống xương đó, nhất định phải đổ đầy tà khí vào xương, nếu không lần sau chơi mạt chược sẽ không có xương để dùng đâu.”

Đám ác quỷ bước về phía căn phòng nhỏ tối tăm.

Túc Bảo quá lương thiện, chỉ cần ác quỷ thu nạp về không chạm tới giới hạn của bé thì bé sẽ không tiêu diệt.

Nhưng đám quỷ đào hoa đều cảm thấy không thể để quỷ ngụy thiện tiếp tục tồn tại.

Không sợ tiểu nhân chân chính, chỉ sợ ngụy quân tử, câu nói này không phải nói chơi!


Túc Bảo và hai anh em Tô Tử Du ngủ suốt buổi chiều, mãi đến bữa tối mới thấy đói.

Ăn xong, ba đứa trẻ lại nhanh chóng đi ngủ.

Ngày hôm sau.

Bà cụ Tô dậy sớm chuẩn bị bữa sáng, tuy trong nhà có người giúp việc nhưng bà vẫn thích tự mình dậy và bận rộn chăm sóc gia đình.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Thời tiết càng lúc càng lạnh, sau khi ra khỏi phòng, bà cụ thấy gió thổi mạnh nên quay lại mặc áo khoác.

Sau đó ông cụ Tô cởi chiếc áo khoác len kiểu cán bộ cũ của mình khoác lên người vợ.

Hơi ấm truyền tới, bà cụ Tô chỉnh áo rồi cười nói: “Ông không thấy lạnh sao?”

Ông cụ Tô khoanh tay, không buồn suy nghĩ mà nói: “Chính vì thấy quá lạnh… nên tôi chuẩn bị thay áo khoác lông vũ.”

Nói xong ông cụ đi vào lấy chiếc áo khoác mới rồi kéo khóa áo lên tận cổ.

Xong xuôi, ông cụ Tô hài lòng gật đầu: “Phải thế này chứ, không còn lạnh nữa rồi!”

Nụ cười đông cứng trên khuôn mặt bà cụ Tô.
 
Chương 1362: C1362: Chương 1362


Ông chồng tốt của bà!

Chính vì muốn thay áo khoác ấm hơn nên ông mới đưa cho bà chiếc áo khoác này!?

“A, đánh ~” Bà cụ Tô dùng tay không đánh vào đầu chồng, sau đó tức giận bỏ đi.

Ông cụ Tô thảng thốt sờ đầu.

Chuyện gì đã xảy ra thế??

Ông cụ có lòng tốt đưa áo khoác của mình cho vợ, thế đã đủ ân cần chưa?

Vậy mà vẫn bị đánh ư?

Ông cụ Tô xoa đầu lẩm bẩm, vung tay sảng khoái rồi đi ra ngoài.

Khi Tô Nhất Trần ngủ dậy thì nhìn thấy bà cụ Tô đang giận dữ làm bữa sáng, anh đưa mắt nhìn ông cụ Tô đang xem tin tức mà hoàn toàn không biết mình đã phạm lỗi gì.

“Ba lại chọc giận mẹ con nữa à?” Anh hỏi theo thói quen.


Gọng kính của ông cụ Tô treo trên sống mũi, ông liếc nhìn nhà ăn từ dưới ống kính.

“Thời kỳ mãn kinh của mẹ con kéo dài, thỉnh thoảng bà ấy lại đánh người, không có gì, cứ để bà ấy đánh đi, tâm tình không tốt thì phải trút giận mà.”

Tô Nhất Trần nhẹ nhàng nói: “Dạ.”

Ông cụ Tô xem tin tức rồi đột nhiên ngẩng đầu cau mày nói: “Không, ba chỉ muốn hỏi, ba có làm gì sai không? Tại sao mẹ con luôn giận ba không rõ lý do vậy?”

Tô Nhất Trần thầm nghĩ, vừa nãy anh không nói gì sai đâu nhỉ?

Anh bình tĩnh nói: “Ba nghĩ con biết câu trả lời của mấy vấn đề như này ư?”

Ông cụ Tô: “…Đúng vậy, con làm chó độc thân bốn mươi năm rồi, không trách con được.”

Tô Nhất Trần: “…”

Tô Nhất Trần sờ mũi, độc thân thì sao, độc thân nhưng anh có những hai đứa con trai…


Nghĩ vậy hình như cũng ổn.

Anh thấy Tô Tử Chiến, Tô Tử Du và Túc Bảo đều rất tốt, Hân Hân và Tử Tích mặc dù có hơi gập ghềnh nhưng cũng xem như không có gì ảnh hưởng, vẫn đang đi đúng hướng.

Người nhà bình an vui vẻ, kinh tế thoải mái, mặc dù mọi người có hơi bận nhưng thời gian tự do.

Hình như không thiếu gì cả.

Ông cụ Tô cúi đầu xem tin tức, làm như vô tình hỏi: “Đúng rồi, chuyện của “con dâu” con định tính thế nào? Bổ sung giấy kết hôn sao? Còn nữa, có muốn bổ sung hôn lễ không?”

Dù sao Tô Nhất Trần cũng chưa kết hôn, ông cụ Tô cảm thấy kết hôn là việc lớn của đời người, nếu như anh cần thì ông và bà nhà sẽ tổ chức hôn lễ cho anh.

Tô Nhất Trần từ tốn nói: “Không cần.”

Anh dừng một chút rồi nói: “Con sẽ đi lĩnh chứng với cô ấy.”

Sau khi trở về cô ấy đều đi theo Tô Tử Chiến và Tô Tử Du, ít nhất phần lớn thời gian cô ấy đều sẽ ở nhà họ Tô.

Bây giờ cô ấy không có suy nghĩ của bản thân, một thân phận mới có thể giúp cô ấy tránh rất nhiều phiền phức.

Nếu như tương lai cô ấy tỉnh táo lại, không muốn ở lại nhà họ Tô thì lúc nào anh cũng có thể ly hôn với cô ấy.

Trước mắt anh cũng chỉ có thể làm những việc này.

Ông cụ Tô gật đầu: “Cũng được.”
 
Chương 1363: C1363: Chương 1363


Tô Nhất Trần nghĩ đến chuyện gì đó, anh ngẩng đầu nói: “Năm sau chính là sinh nhật năm tuổi của Túc Bảo, đến lúc đó con sẽ đưa con bé đến Nghê Quang.”

Ông cụ Tô lập tức nói: “Cái gì mà con đưa con bé đi, chúng ta không cần đi à?”

Tô Nhất Trần im lặng rồi nói: “…Ý con không phải vậy, chúng ta cùng nhau đi.”

Lúc này ông cụ Tô mới yên tâm tiếp tục xem tin tức.

Tô Nhất Trần nhìn kế hoạch thử nghiệm công viên trò chơi trên màn hình.

Công viên trò chơi đã được xây xong, một thời gian ngắn nữa là có thể thử kinh doanh, một khi công viên trò chơi trên đảo trở nên phổ biến hơn thì đó mới là công viên trò chơi.

Tô Nhất Trần không quá để ý đến việc Túc Bảo nhất định phải là người đầu tiên đến chơi, mấy đứa nhỏ đều thích sự náo nhiệt, dù sao công viên trò chơi ồn ào vẫn tốt hơn công viên trò chơi vắng vẻ.

Đợi đến khi công viên trò chơi có tiếng tăm rồi sẽ bắt đầu bán vé… Như vậy lúc Túc Bảo đến muốn chơi gì cũng được, không xếp hàng cũng không quá vắng vẻ.

Còn có thể lãi được ít tiền trong khoảng thời gian này…


Công viên trò chơi là tài sản đứng tên Túc Bảo, về sau tiền công viên trò chơi kiếm được đều sẽ nằm trong sự quản lý của Túc Bảo.

Một năm một trăm triệu, đến khi cô bé mười tám tuổi thì cũng mười mấy hai mươi tỷ, con gái mà, ít nhiều gì phải có tiền thì mới có tiếng nói!

Thời gian trôi qua thật nhanh, cảm giác như đứa nhỏ mới về nhà họ Tô chưa được bao lâu mà giờ cũng đã sắp năm tuổi rồi.

Lúc vừa đón bé về cũng chỉ mới ba tuổi…

Tô Nhất Trần đang suy nghĩ thì nghe thấy tiếng gõ cửa, anh và ông cụ Tô ngẩng đầu lên nhìn, trái tim nhảy lên một cái.

Trên bậc thang có một người phụ nữ mặc váy trắng, mái tóc đen dài thẳng, cứ như vậy đứng đó nhìn họ chằm chằm.

Chỉ cần vừa nhìn ai cũng sẽ giật mình!

Ông cụ Tô bình tĩnh lại, trong lòng vẫn cảm thấy vi diệu.


Khó trách bà nhà sẽ bị dọa, “con dâu” thế này…

Ông cụ Tô lắc đầu, đúng lúc này bà cụ Tô vừa ra khỏi phòng bếp, bà thấy Diêu Linh Nguyệt đứng trên bậc thang thì bị dọa cho run tay, lúc sau mới xoa tim.

“Dậy rồi sao…” Bà cụ Tô nói: “Con xuống ăn gì đi.”

Diêu Linh Nguyệt bình thường không nhúc nhích đột nhiên đưa tay quơ quơ rồi nói:

“Ha… Ha ha này! Xiên… Ra ngoài!”

Tô Nhất Trần: “…”

Ông cụ Tô: “…”

Bà cụ Tô: “…”

Ai dạy?

Lăn ra đây cho bà!

Bà cụ Tô kinh ngạc hoàn hồn, bà lập tức nghĩ đến Tiểu Ngũ, cmn còn có thể là nghe Tô Tử Du nói rồi cô ấy nhớ.
 
Chương 1364: C1364: Chương 1364


Còn ha ha này chỉ có thể là Tiểu Ngũ dạy!

Bà cụ Tô cười dịu dàng: “Tiểu Ngũ dậy rồi sao?”

Chim dậy rất sớm, trời vừa tối đã ngủ, vừa bình minh đã dậy.

Tiểu Ngũ chắc chắn đã dậy, lúc này nó đang chơi ở ban công tầng hai.

Chỉ có một mình con chim là nó nên nó cảm thấy rất nhàm chán, miệng nó ngậm một quả bóng nhỏ rồi ném rổ… Quả bóng rơi đúng vào cái rổ chỉ cao bằng nó.

Ném bóng xong nó lại chạy qua một bên, giẫm lên ván trượt chỉ bằng nửa người nó, loạng choạng đến “bãi đỗ xe” rồi mới dừng ván trượt lại.

Sau đó nó lại ngậm một đồng xu đặt vào hộp tiền cạnh viên đá mài, phía đá mài có một bộ xương khô nhỏ, sau khi bỏ tiền xu vào đó nó bắt đầu mài.

Tiểu Ngũ ngẩng đầu lên nhìn bộ xương khô.

“Ha… Có tiền có thể sai khiến ma quỷ!”

Tiểu Ngũ vỗ cánh, ngậm một cái xe đạp nhỏ, xe đạp này cũng là đồ chơi chuyên dụng của vẹt, lớn chưa đến nửa bàn tay, Tiểu Ngũ cưỡi hai vòng rồi vỗ cánh, xe đạp tự mình bay ra ngoài.


Sáng sớm một mình nó đã chạy tới chạy lui chạy lên chạy xuống, cắn cái này ngậm cái kia, còn bận hơn cả bà cụ Tô chuẩn bị bữa sáng ở bên dưới.

Lúc này Tiểu Ngũ nghe được hình như có ai đó đang gọi nó.

Giống như giọng của bà cụ…

Tiểu Ngũ ha một tiếng rồi xông vào căn phòng nhiệt đối của mình, ngậm cửa lồ ng sắt đóng lại.

Nó vẫn chưa yên tâm, lại chặn thêm một thanh gỗ nữa vào trước cửa.

Sau đó nó hoảng sợ dán lên trên cửa lồ ng, đôi mắt xanh nhỏ như hạt đậu nhìn chằm chằm ra bên ngoài.

“Lão Lục! Lão Lục!” Tiểu Ngũ gọi: “Mày dậy chưa lão Lục!”

Huyền Linh nằm trên thảm cạnh giường Túc Bảo, mí mắt cũng không thèm nâng lên.

Túc Bảo bị tiếng ồn đánh thức, tối hôm qua cô bé ngủ sớm, cũng đã ngủ đủ, cô bé nghiêng người ngồi dậy.


Cô bé mơ màng nhìn xung quanh, cảm thấy có hơi lành lạnh, bé nhanh chóng ôm lấy chăn nhỏ, co quắp lại như một con sâu róm nằm trên giường.

“Lạnh quá nha!” Túc Bảo nhìn ngoài cửa sổ: “Hôm nay không có mặt trời sao?”

Ngồi một lúc lâu, cô bé thò chân nhỏ ra ngoài thăm dò.

Bên ngoài chăn đúng là có hơi lạnh…

Nhưng bàn chân nhỏ của cô bé đúng lúc đụng phải Huyền Linh, lông mèo mềm mại ấm áp, Túc Bảo hơi động đậy bàn chân.

Huyền Linh nghiêng người để lộ bụng, nó nũng nịu meo meo mấy tiếng. . Truyện Xuyên Không

Sau đó dùng bụng mình làm ấm chân cho Túc Bảo.

Máy sưởi ấm chân thương hiệu con mèo~

Túc Bảo chỉ cảm thấy lòng bàn chân hơi ngứa ngáy, bé không nhịn được mà bật cười, hai chân không ngừng cử động.

“Được rồi, mình phải dậy thôi!”

Túc Bảo vén chăn lên chạy nhanh đến tủ quần áo thay đồ rồi lại chạy đi đánh răng rửa mặt.

Ngủ quá lâu, bụng bé đã đói lắm rồi!
 
Chương 1365: C1365: Chương 1365


“Ô, Tiểu Ngũ đâu?” Trước khi ra khỏi phòng Túc Bảo đột nhiên phát hiện hôm nay có gì đó sai sai.

Trước kia cô bé vừa dậy là Tiểu Ngũ đã chạy lại “thổ lộ tâm tình” với cô bé, sao hôm nay không thấy bóng chim nào nha?

Tiểu Ngũ ở phía xa nói: “Trời rất lạnh, có gì đến ổ chăn của tui nói!”

Túc Bảo: “…”

Cô bé đi ra ngoài ban công, ngồi xổm trước “cửa phòng” Tiểu Ngũ hỏi: “Tiểu Ngũ, cậu làm sao vậy?”

Thời tiết quá lạnh sao?

Anh trai nói vẹt là loài chim nhiệt đới, rất sợ lạnh.

Mùa đông chỉ cần dưới 15 độ là vẹt sẽ rất lạnh, thậm chí còn sẽ chết cóng.

Hiện tại thành phố Kinh đã dưới 15 độ một chút, nhưng gần đây Tiểu Ngũ đều ở trong phòng, cô bé cũng không mang nó ra ngoài mà.


Trong phòng có máy sưởi, ban công cũng được che kín bằng kính lớn nên ngay cả ban công cũng ấm, chắc sẽ không lạnh nha!

Túc Bảo chạm vào mũi Tiểu Ngũ: “Cậu không sao chứ?”

Tiểu Ngũ vô cùng đáng thương: “Trống rỗng, cô đơn, lạnh!”

Túc Bảo: “…”

Huyền Linh ở bên cạnh liếc mắt.

Lúc này Túc Bảo mới yên tâm, bé vui vẻ chạy xuống tầng nhào vào lòng bà cụ Tô.

“Bà ngoại, buổi sáng tốt lành nha!” Túc Bảo ngẩng đầu ôm bà cụ Tô nũng nịu: “Tối qua con úp mặt nhận lỗi rất ngoan nha, con có giỏi không?”

Bà cụ Tô cảm thấy buồn cười, con hối lỗi với Chu Công đấy à?

Bà xoa đầu Túc Bảo nói: “Giỏi! Túc Bảo nhà ta là giỏi nhất, mau đi ăn gì đi!”


“Trời lạnh, nên ăn đồ nóng… Sữa đậu nành vừa nấu xong, vẫn đang còn nóng đó.”

Bữa sáng nhà họ Tô rất ít khi là bữa sáng kiểu Tây như đồ ăn sẵn, salad, sandwich các loại, với bà cụ Tô mà nói, bữa sáng vẫn nên ăn nóng mới tốt, nhất là kiểu của Trung Quốc như sữa đậu nành, bánh bao, cháo, thịt… Những món này mới tốt cho dạ dày.

Túc Bảo chạy đến phòng ăn, ngoan ngoãn chào hỏi: “Ông ngoại buổi sáng tốt lành, cậu cả buổi sáng tốt lành, mợ cả buổi sáng tốt lành!”

Từ lúc Túc Bảo xuất hiện Diêu Linh Nguyệt vẫn luôn nhìn theo cô bé.

Nhìn cô bé chào buổi sáng với bà cụ Tô.

Sau đó lại nhìn cô bé chào buổi sáng với Tô Nhất Trần và ông cụ Tô.

Mọi người gặp mặt đều nói chào buổi sáng…

Diêu Linh Nguyệt nắm chặt đùi gà trong tay, cô ấy cúi đầu nhìn đùi gà, im lặng một lúc lâu.

Sau đó cố gắng nói từng từ ngữ rời rạc: “Chào buổi sáng… tốt… sớm.”

Túc Bảo chỉnh sửa: “Là buổi sáng tốt lành nha.”

Giọng sữa mềm mại còn kéo dài âm cuối.

Diêu Linh Nguyệt nhìn chằm chằm miệng Túc Bảo, khóe môi nhúc nhích, lại lần nữa mở miệng: “Chào buổi sáng… tốt, lành~”
 
Chương 1366: C1366: Chương 1366


Cũng kéo dài âm cuối, cảm giác ngây ngô.

Túc Bảo không chút keo kiệt giơ ngón tay cái lên: “Đúng rồi! Mợ cả thật thông minh, còn thông minh hơn cả Tiểu Ngũ nữa!”

Tay phải Diêu Linh Nguyệt nắm đùi gà, tay trái cầm bánh bao, nhìn nụ cười tươi tắn của Túc Bảo không chớp mắt.

Cô ấy cố gắng cử động khóe miệng nhưng đáng tiếc lại không thể biểu lộ ra gì.

Cô ấy vụng trộm nhớ kĩ mấy từ buổi sáng tốt lành.

Tô Nhất Trần đưa cho Túc Bảo một cốc sữa đậu nành thêm một thìa đường, nhẹ nhàng nói: “Mau ăn đi!”

Túc Bảo cầm cốc lên: “Chu choa~ Ăn ngon thật!”

Trong lòng Diêu Linh Nguyệt không ngừng lặp đi lặp lại từ chu choa… Hình như cái này cô ấy nhớ rồi.

Túc Bảo vừa uống hai ngụm sữa đậu này, quay đầu thấy hai anh trai đang đi xuống, sữa đậu nành trong miệng còn chưa nuốt nên chỉ có thể vẫy vẫy với hai anh trai.

Bên ngoài miệng cô bé còn một vòng sữa đậu này, nhìn rất đáng yêu.


Tô Tử Du thuận tay cầm một tờ giấy lau miệng cho cô bé rồi nói: “Chào buổi sáng! Sao em dậy sớm vậy, không ngủ thêm chút nữa sao?”

Túc Bảo nói: “Em không buồn ngủ.”

Tô Tử Du hạ giọng: “Lần sau còn đi nữa không?”

Nếu ra ngoài muộn hơn thì không được nha!

Trẻ con không ngủ đủ sẽ bị lùn, cậu bé không muốn biến thành Võ Đại Lang đâu!

Túc Bảo lắc đầu: “Lần sau rồi tính!”

Chuyện lần sau thì để lần sau bàn.

Tô Tử Du ngồi xuống cạnh Diêu Linh Nguyệt, nói chào buổi sáng như bình thường rồi bắt đầu ăn bữa sáng.

Diêu Linh Nguyệt im lặng một lúc, cô ấy nhìn Tô Tử Du rồi vụng về nói: “Chào buổi sáng… tốt lành~”


Tô Tử Du sững người, lập tức cảm thấy mừng rỡ không thôi!

Cậu bé lập tức khen ngợi: “Quá giỏi! Mẹ nói được thêm một câu nữa rồi!”

Cmn đương nhiên tính là một câu.

Buổi sáng tốt lành cũng xem như là một câu.

Bây giờ mẹ cậu bé đã nói được hai câu rồi!

Mỗi ngày dạy một câu, một năm sau sẽ được 365 câu.

Từ điển chữ Hán online có tổng cộng 20959 câu, 52 vạn từ ngữ, nhưng từ hay dùng cũng chỉ có 28770 từ.

Một ngày học một từ, 78 năm là có thể học xong hết.

Cậu bé có thể dạy mẹ mình đến già…

Ăn sáng xong mấy đứa bé lập tức đi học.

Sau khi Hân Hân lên tiểu học chỉ còn một mình Túc Bảo đi nhà trẻ.

Túc Bảo không cảm thấy gì, nhưng mỗi lần mọi người đưa cô bé lên xe đều làm như cô bé đang đi đâu rất xa vậy.

Thời gian nhanh chóng trôi qua, thời tiết cũng ngày càng lạnh, bàn ăn nhà họ Tô cũng phong phú hơn.
 
Chương 1367: C1367: Chương 1367


Lẩu, dê nướng nguyên con, bò bít tết, đầu heo hầm, thậm chí cả bún thập cẩm cay.

Nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy người nhà họ Tô béo hơn một size, lúc đầu cậu cả ngày tập thể dục một tiếng, bây giờ lại tăng thêm một tiếng nữa mới có thể miễn cưỡng duy trì được dáng người.

Mợ cả lại càng mập hơn.

Cái gì cô ấy cũng ăn, bà cụ Tô cho ăn cái gì thì ăn cái đấy, nửa tháng từ một mét bảy nặng 70 cân chỉ có da bọc xương, bây giờ đã thành 85 cân.

“Nửa tháng tăng 15 cân!” Bà cụ Tô hài lòng nhìn cân.

Đúng lúc đó Huyền Linh đang li3m lông, nghe vậy đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn cái cân kia.

Nó có thể hiểu được từ 15 cân này!

Một tháng trước nó bị bà cụ đặt trên cân, sau đó bà cụ vui vẻ nói 15 cân, mèo phải béo một chút mới đáng yêu!

“Meo…” Mèo hoa bị dọa cho bỏ chạy.


Tiểu Ngũ ở bên cạnh gật gù đắc ý: “Ăn tốt, béo tốt… Thức ăn cho heo siêu hiệu quả! Heo gầy, heo không tăng cân thì làm sao bây giờ, hãy dùng thức ăn cho heo siêu hiệu quả này!”

Nó đương nhiên là đắc ý nhất, vẹt chỉ ăn thóc, ngô ngũ sắc, thêm chút rau xanh, không còn thêm gì khác nên dáng nó vẫn đẹp, lông ngày càng sáng bóng, không béo thêm chút nào.

Một tiếng vút vang lên, một chiếc dép lê của bà cụ Tô bay qua.

Tiểu Ngũ lập tức quác một tiếng bay lên: “Súng bắn chim đầu đàn!”

Tất cả mọi người không nhịn được mà bật cười.

Trận tuyết đầu đông từ từ đến muộn, khắp nơi đều bao phủ một màu trắng xóa, ánh đèn trong nhà nhìn vô cùng ấm áp.

Sau khi tan học Túc Bảo chạy vào phòng ăn, việc đầu tiên bé làm là tìm bà cụ Tô, cái miệng nhỏ líu ríu không ngừng với bà cụ Tô.

Bà cụ Tô vui vẻ, bà bê đồ ăn giục: “Đi rửa tay ăn cơm.”


Đồ ăn hôm nay có gà xì dầu, phật nhảy tưởng, vây cá hầm, vịt hầm và các đồ ăn vặt.

Tô Nhạc Phi và Tô Tử Lâm từ công trường về nhìn những món này là nhức đầu, hai người chỉ muốn ăn chút rau xanh.

Tô Ý Thâm còn đỡ, một ngày bận rộn chân không chạm đất, ăn cơm cũng không có thời gian để ăn cho tử tế nên rất đói.

Tô Nhất Trần vừa vào cửa đã lại mang cặp tài liệu đi ra ngoài: “Đột nhiên con nhớ ra vẫn còn việc.”

Thật sự không ăn được nữa.

Bà cụ Tô: “Con ngồi xuống!”

Có chuyện gì không thể ăn cơm xong rồi nói?

Tô Tử Du nói nhỏ: “Chậc chậc, đều là món ngon!”

Miệng Túc Bảo đang nhai nấm hoa, cô bé không hiểu: “Không có cứng đâu anh!”

Tô Tử Chiến lạnh nhạt nói: “Món ngon có nghĩa là hình thức rất phong phú.”

Túc Bảo ồ một tiếng: “Món chính thì nói là món chính, vì sao lại gọi là món ngon?”
 
Chương 1368: C1368: Chương 1368


“Rất giỏi thì nói là rất giỏi, vì sao lại phải gọi là có chút tài năng?”

“Vui vẻ cũng là sống, vì sao lại phải nói là sống không vui?”

Tô Tử Du vỗ trán: “Em gái, em ăn đi.”

Tất cả mọi người không ăn được, chỉ có Túc Bảo ăn rất ngon lành… với Diêu Linh Nguyệt.

Hiện tại bà cụ Tô không còn lạ Diêu Linh Nguyệt, bà đưa cái gì cô ấy ăn cái đó, một chút phản đối cũng không có.

“Ăn cái này đi!” Bà cụ Tô gắp cho cô ấy một cái chân vịt: “Cả phật nhảy tường nữa, ăn rất ngon.”

Tay trái Diêu Linh Nguyệt cầm đùi gà, tay phải cầm chân vịt, bát trước mặt cũng chất đầy đồ ăn.

Hai má cũng nhét đầy đồ ăn, lúc này nhìn cô ấy giống như con sóc đang phồng má…

Chẹp chẹp chẹp…

Mợ cả ăn rất nghiêm túc nha.

Mắt thường cũng có thể thấy bụng mợ đang dần to lên.


Túc Bảo lo lắng hỏi: “Bụng mợ cả có khi nào sẽ nứt không?”

Cô bé đưa tay sờ, sau đó lại sờ anh nhỏ Tô Tử Du bên cạnh.

“Mợ cả lạnh!” Túc Bảo ồ lên một tiếng: “Lần trước vẫn còn đóng băng đó!”

Tiểu Ngũ ở trên tầng ló đầu ra nói: “Lành lạnh!”

Khóe miệng mọi người giật một cái.

Tô Tử Du nhanh chóng đưa tay ra sờ: “Không đúng, rõ ràng vẫn còn băng.”

Tô Tử Chiến im lặng không lên tiếng nói một câu: “Ấm.”

Mọi người: “…”

Cuối cùng là lạnh hay là ấm?

“Thằng út, lát nữa ăn cơm xong con kiểm tra qua giúp Tiểu Diêu.” Bà cụ Tô nói.


Túi ăn cơm ngon như vậy… Không phải, gói ăn cơm ngon như vậy, khụ…

“Con dâu” biết điều ngoan ngoãn như vậy, tốt nhất đừng xảy ra chuyện.

Tô Ý Thâm gật đầu: “Được.”

“Chị dâu cả” này của anh… Lần trước kiểm tra đã dọa anh một trận.

Không có nhịp tim, không có nhiệt độ.

Kiểm tra xong cô ấy không khác gì một thi thể, ngoài việc máu trong người vẫn chậm rãi chuyển động thì không còn gì khác.

Nếu tùy tiện mang đến bệnh viện kiểm tra thì sẽ dọa chết một đám chuyên gia già.

Sau khi ăn cơm.

Mọi người vây quanh cửa phòng của Diêu Linh Nguyệt, Tô Tử Du đứng ngoài nhìn.

Tô Ý Thâm đẩy một cái máy đo ra, Túc Bảo nói: “Cậu út, con giúp cậu!”

Tô Ý Thâm nhìn cô bé cười: “Được, Túc Bảo giúp cậu út là tốt nhất!”

Đây là dụng cụ kiểm tra tân tiến nhất trong nước, đối với người bình thường mà nói thì thao tác khá phức tạp, đối với Tô Ý Thâm mà nói đây không phải việc gì khó.

Nhưng dụng cụ này cần dán vào những nơi như tim, ngực, hơn nữa không thể dán qua quần áo.

Nếu là bệnh nhân bình thường thì Tô Ý Thâm sẽ không để ý nhiều, nhưng người trước mắt rất có thể sẽ là chị dâu cả tương lai của anh.
 
Chương 1369: C1369: Chương 1369


Đương nhiên có thể tránh phiền phức thì nên tránh.

Về phần cậu cả… Tạm thời không nhắc đến cậu cả.

(Mộc Quy Phàm không đáng để nhắc đến và anh cả tạm thời không nhắc đến, anh giỏi.)

Cho nên lần đầu tiên kiểm tra, Túc Bảo trở thành trợ lý nhỏ của anh.

Tô Ý Thâm tưởng rằng cô bé sẽ không biết làm, gọi điện thoại cho một nữ đồng nghiệp đến, kết quả thao tác của Túc Bảo lại rất nhanh nhẹn, trên màn hình nhanh chóng hiện lên số liệu.

Đồng nghiệp nữ của anh đến còn khen Túc Bảo dán rất chuẩn.

“Chuẩn bị xong chưa?” Cách một tấm rèm, Tô Ý Thâm hỏi.

Túc Bảo trả lời: “Được rồi! Anh trai nhỏoooo~”

Tô Ý Thâm bị cô bé chọc cười, anh vừa mở máy vừa hỏi: “Ai dạy con?”

Túc Bảo: “Chị Hân Hân nha!”

Tô Ý Thâm: “Ồ? Con bé còn dạy con cái gì nữa?”


Túc Bảo suy nghĩ: “Còn dạy con lấy không nữa!”

Tô Ý Thâm hơi ngạc nhiên: “Lấy không cái gì?”

Túc Bảo nói: “Chuối tiêu nha!”

Khóe miệng Tô Ý Thâm giật một cái: “Cái này nghĩa là…”

Túc Bảo: “Còn nữa còn nữa, mẹ nhà mày!”

Tô Ý Thâm nhíu mày, sao lại còn dạy mắng chửi người nữa?

Cũng đừng để bà cụ nghe được… Nếu không mông Hân Hân kiểu gì cũng bị đánh cho nở hoa.

Tô Ý Thâm hạ giọng nói: “Túc Bảo, mắng người là không văn minh, không thể học!”

Túc Bảo ngạc nhiên: “Chị Hân Hân nói không phải mắng người, là bà nội, cũng chính là bà nha!”

Tô Ý Thâm: “…Cái đó gọi là grandmother.”


Có ai không, kéo đứa nhỏ học hành vớ vẩn Hân Hân này ra ngoài xử bắn năm phút đi!

Lúc này số liệu trên màn hình từ từ tăng lên.

Nhịp tim Diêu Linh Nguyệt vẫn không tăng lên nhưng máu lại lưu thông rất nhanh.

Không thể tin nổi!

“Nhiệt độ cơ thể 15 độ…”

Quá vô lý!

Cũng không thể viết ra được.

Bên ngoài, cách một cánh cửa, Tô Tử Du vội hỏi: “Cậu nh ỏ, đây có nghĩa là gì?”

Tô Ý Thâm im lặng một lúc rồi nói: “Có nghĩa mẹ con là một thi thể ấm áp…” .



Tô Tử Du: “…”

Thi thể ấm áp.

Túc Bảo cảm thấy đây là miêu tả chính xác nhất.

“Nhiệt độ cơ thể cũng là 15 độ, vì sao lần trước lại lạnh như băng còn lần này lại lành lạnh?” Túc Bảo nghi ngờ hỏi.
 
Chương 1370: C1370: Chương 1370


Tô Ý Thâm nói: “Vì trời lạnh, đó là cảm giác ảo thôi.”

“Tay lạnh sờ 15 độ sẽ có cảm giác ấm, tay ấm sờ 15 độ cảm giác lạnh, có lẽ là vậy.”

Túc Bảo hiểu ra vấn đề.

Cho nên anh nhỏ mới nói tay mợ cả lạnh như băng, còn anh cả lại nói tay mợ cả ấm.

“Tay anh cả lạnh!” Túc Bảo làm như thật gật đầu kết luận, trong tay bé còn cầm một quyển vở, bắt chước dáng vẻ Tô Ý Thâm viết viết vẽ vẽ.

Tô Ý Thâm cười: “Đúng.”

Anh nhéo mũi cô bé, trong mắt đều là ý cười: “Bác sĩ Túc Bảo, cất dụng cụ nha.”

Túc Bảo vâng một tiếng rồi bò xuống giường, cô bé giúp mợ cả lấy dụng cụ xuống, cũng nhanh tay kéo quần áo của cô ấy xuống.

Khuôn mặt nhỏ nghiêm túc, vô cùng đàng hoàng chuyên nghiệp.


“Mợ cả đứng lên đi!” Túc Bảo vỗ mu bàn tay Diêu Linh Nguyệt.

Diêu Linh Nguyệt như xác chết vùng dậy, vụt một tiếng đã ngồi thẳng lên.

Tô Ý Thâm vừa hay nhìn thấy cảnh này, anh hơi nheo mắt.

Ồ… chị dâu cả này của anh thật không bình thường.

“Sao rồi?” Tô Nhất Trần nhìn Diêu Linh Nguyệt một cái rồi hỏi.

Tô Ý Thâm lắc đầu: “Vẫn không khác lần trước là bao, không có thay đổi quá nhiều.”

“Không có nhịp tim, không có hơi thở… Nhưng máu vẫn có thể lưu thông, mặc dù cân tăng hơn lần trước nhưng tốc độ lưu thông của máu lại ngày càng chậm hơn.”

Bà cụ Tô không khỏi ngạc nhiên, bà thắc mắc: “Vì sao lại như vậy? Có phải ăn nhiều thịt quá nên bị mỡ trong máu không?”

Mọi người không biết nói gì, Diêu Linh Nguyệt thế này… còn có thể bị mỡ trong máu sao?


Sau khi mọi người rời đi, Kỷ Trường vẫn luôn im lặng mới lên tiếng: “Tốc độ máu lưu thông chậm là vì rời khỏi âm mạch âm khí.”

“Cô ấy đã sớm chết, là âm mạch nuôi thi thể của cô ấy, khiến thi thể của cô ấy không thay đổi, nhìn giống như còn sống.”

“Mà linh hồn cô ấy còn bị giữ trong nhục thể nên mới có trường hợp ngày hôm nay.”

Kỷ Trường thở dài: “Đây chính là người chết sống lại.”

Hắn nhìn sổ mà im lặng, tờ giấy thuộc về Túc Bảo cuối cùng cũng xuất hiện nhắc nhở.

Chỉ có hai chữ lựa chọn.

Thiên thư liên quan đến Túc Bảo, nhắc nhở vô cùng đứt quãng.

Gặp khó khăn, sống lại, tâm ma, thiện ác, lựa chọn.

“Diêu Linh Nguyệt vốn là một người chết, bây giờ đang vi phạm quy tắc của địa ngục mà tồn tại, Túc Bảo, con cảm thấy nên tiếp tục giữ lại cô ấy hay nên tiêu diệt?”

Túc Bảo lập tức ngây người: “Vì sao lại muốn tiêu diệt mợ cả…”

Kỷ Trường nhìn cô bé, ám chỉ nói: “Quy tắc như vậy, cô ấy không có khả năng ở lại.”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom