Cập nhật mới

Dịch Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1138: C1138: Chương 1138


Kỷ Trường bận rộn chạy đi chạy lại rất lâu, mệt đến mức kiệt sức, khi cục bột nhỏ mềm mại lao vào lòng, sự mệt mỏi trong lòng hắn lập tức bay biến.

“Nhớ ta à?” Hắn mỉm cười trìu mến: “Chắc không phải vì có điều muốn cầu ta đó chứ?”

Hắn chỉ là tùy ý nói đùa, không ngờ Túc Bảo lại cúi đầu ngượng ngùng nói: “Ừm… con có chuyện muốn hỏi sư phụ.”

Kỷ Trường: “…”

Con không thể giữ ấm thế này thêm ba giây nữa sao?

Hắn buồn cười và bất đắc dĩ hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Túc Bảo kể lại chuyện mấy ngày qua, sau đó cầm lấy chiếc cốc có dán da người giấy đặt trên bàn.

Kỷ Trường duỗi tay ra, kẹp lấy tấm da người giấy giữa hai ngón tay, hơi nheo mắt lại, đáy mắt thoáng hiện sự nghiêm trọng.

“Da hồn!” Hắn nói, “Người đàn ông này…quả nhiên lợi hại!” [1].


Túc Bảo lại nghe thấy ‘ có hai cái bàn chải’. [2]

[1], [2]: Có hai cái bàn chải dùng để chỉ sự lợi hại.

Lần này bé thực sự tò mò, loại bàn chải nào mà có sức công phá lớn như vậy?

Bé hỏi: “Da hồn chính xác là gì?”

Kỷ Trường nói: “Thông thường người giấy dùng để hiến tế cho người chết và được người chết sử dụng.”

“Da hồn thì ngược lại, dùng quỷ hồn của người chết để hiến tế người giấy, biến chúng thành những thứ mà con người có thể sử dụng.”

“Loại da hồn này có thể giúp chủ nhân làm được rất nhiều việc, tỷ như nhập thân, mượn vận may, mượn mạng, thậm chí mượn cơ thể.”

Túc Bảo sửng sốt: “Mượn cơ thể?”

Kỷ Trường nói: “Giống như lần này, da hồn dính lên người cậu ba con. Theo thời gian, một người khác đã thay thế cậu ba của con mà thần không biết quỷ chẳng hay.”


Túc Bảo chả hiểu gì.

Tại sao da hồn dán vào cơ thể cậu ba thì cậu ba sẽ biến thành một người khác mà không ai phát hiện ra?

Đổi thành người khác rồi thì bé nhất định sẽ nhận ra.

Đâu phải thần không biết quỷ chẳng hay, ít nhất có bé biết mà.

Nhìn thấy sự bối rối của Túc Bảo, Kỷ Trường giải thích: “Nói như này nhé, một số người đang yên đang lành đột nhiên tính tình của họ thay đổi mạnh mẽ, như thể đổi thành một người khác. Chúng ta thường nói người đó bị ma ám.”

Túc Bảo gật đầu như gà mổ thóc: “Dạ!”

Cái này thì bé hiểu.

Kỷ Trường tiếp tục nói: “Nhưng khi bị da hồn dán lên người thì không bị ma ám, mà bị linh hồn người sống khác lén mượn vỏ bọc cơ thể.”

Túc Bảo: “Ồ…”

Bé vốn tưởng rằng trên thế giới chỉ có ma quỷ, không ngờ rằng còn có người sống nhập thân, quả thực là… mở mang kiến thức!

Bé lập tức nói: “Quả nhiên, sư phụ thật lợi hại, thấy nhiều hiểu rộng quá trời nha!”

Kỷ Trường cười nhéo má Túc Bảo: “Tâng bốc hả?” [3].
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1139: C1139: Chương 1139


Túc Bảo bị nhéo, nói không rõ ràng:”Sao lại gọi là vỗ mông ngựa [4], sư phụ lợi hại thế thì phải là trâu bò [5], con đang vỗ mông bò mà!”

[3],[4]: Người Trung dùng cụm từ vỗ mông ngựa để chỉ sự tâng bốc.

[5]: Khi khen ai đó lợi hại, hay dùng từ trâu bò.

Kỷ Trường dở khóc dở cười.

“Trở lại chủ đề chính.” Hắn nói: “Lần này sư phụ xuống địa phủ điều tra, bộ phận nào cũng không có người cản đường Tô Tử Tích.”

“Tất cả âm quỷ đều bị quản chế và đăng ký, chúng không thể đi vào điện Diêm Vương.”

Túc Bảo vểnh tai lên hỏi: “Vậy kẻ chặn đường là người thật sao?”

Kỷ Trường gật đầu: “Kẻ chặn đường hóa ra lại là con người, điều này rất kỳ quái, là con người mà có thể đi tới điện Diêm Vương…”


Lúc đầu hắn cũng không biết, nhưng khi Túc Bảo nhắc đến da hồn, hai thứ kết hợp với nhau đã đưa ra lời giải thích hợp lý.

“Kẻ chặn người sẽ chọn những hồn phách đã bước một chân vào cửa địa ngục nhưng mệnh chưa hết. Nếu hồn phách của người đi dạo quỷ môn quan kia viết tên mình cho kẻ chặn người thì kẻ đó có thể thay thế đối phương, trở về cơ thể đối phương và sống tiếp.”

Túc Bảo mở to mắt nói: “Cách thức giống da hồn ghê!”

Kỷ Trường: “Đúng vậy, da hồn cũng là người sống muốn chiếm đoạt cơ thể người sống. Kẻ chặn đường trước điện Diêm Vương cũng muốn chiếm lấy th@n thể người sống.”

Nói cách khác, có một kẻ luôn cố gắng hết sức để thử trở thành một người khác và tiếp tục sống trong cơ thể đối phương!

Túc Bảo bối rối: “Tại sao? Kẻ đó đang sống yên lành, tại sao phải trở thành người khác để tiếp tục sống?”

Thế thì cơ thể ban đầu của người đó sẽ chết!

Sau khi từ bỏ cơ thể ban đầu của mình, kẻ đó không cảm thấy con người ban đầu của mình thật đáng thương sao?


Kỷ Trường nói: “Cái này thực ra rất phổ biến. Ví dụ như cư dân mạng thường nói rằng xã hội đã chết và muốn sống ở hành tinh khác.”

“Tương tự như vậy, một số người có thể đã làm gì đó hoặc gặp phải một số thay đổi, không thể sống với thân phận ban đầu nữa nên sẽ nghĩ đến việc thay đổi thân phận.”

Đầu óc Túc Bảo nhanh chóng quay cuồng: “Vậy có thể phẫu thuật thẩm mỹ mà!”

Phẫu thuật thẩm mỹ thì bé biết nha. Bà của bé thường xem một bộ phim truyền hình có tên là Dì Pinru. Dì Pinru đã đi phẫu thuật thẩm mỹ và đã nói như này khi quay lại –

[Lần này tôi muốn lấy lại tất cả những gì thuộc về mình.]

Kỷ Trường nghẹn ngào, cô bé con đã xem bao nhiêu phim truyền hình rồi? Ngày thường hắn có thấy cô bé xem đâu nhỉ.

Hắn nói: “Phẫu thuật thẩm mỹ không thể giải quyết được mọi chuyện. Nói một cách dễ hiểu nhất, chẳng hạn như kẻ này bị bệnh nan y, không còn sống lâu được nữa nhưng kẻ này vẫn muốn sống. Thế là, kẻ này cần cơ thể của người khác. …”

Túc Bảo hiểu ra: “Việc này giống hệt quỷ tìm kẻ chết thay!”

Nhưng đổi lại là con người thì người đó chưa chết và đang tìm kiếm cơ thể mới cho mình.

Kỷ Trường gật đầu: “Đúng vậy.”

Lúc này Túc Bảo mới hoàn toàn vỡ lẽ, nếu thật sự là như vậy, Trần Thương Vũ mà ba bé đang đi bắt có phải kẻ muốn giở trò thế thân không?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1140: C1140: Chương 1140


Kỷ Trường mở cuốn sách và tìm trang của Trần Thương Vũ.

Cuốn sách ghi lại tất cả sự sống và cái chết trên thế gian, nếu có sự bất thường trong số học của Trần Thương Vũ, thì kẻ chuyên làm trò đổi hồn người kia chính là hắn.

“Tìm được rồi.” Ngón tay Kỷ Trường dừng lại ở một trang nào đó, vẻ mặt kinh ngạc. . Truyện Hài Hước

“Không phải hắn ư?”

Chuyện gì đang xảy ra vậy? Lẽ nào còn có người thứ ba à? Chẳng lẽ suy luận vừa rồi của hắn và Túc Bảo là sai sao??

Túc Bảo nhón chân muốn nhìn xem.

Nhưng bé không thể nhìn thấy nó!

Bé hỏi: “Có phải là đổi qua rồi không?”

Kỷ Trường lắc đầu: “Nếu như Trần Thương Vũ đổi hồn, cho dù là vận mệnh của ông ta hay là vận mệnh của người bị thay thế đều sẽ xuất hiện những điều bất thường, có thể thấy được.”


Nói cách khác, Trần Thương Vũ vẫn là Trần Thương Vũ, chưa có đổi hồn.

Lúc này, Mộc Quy Phàm đã trở lại.

Ba Mộc khi trở về không còn vẻ kiêu ngạo và khí chất như trước nữa, nhìn anh hiền lành và có phần ngoan ngoãn như một đứa trẻ ngoan.

“Ba, sao vậy?” Túc Bảo chưa bao giờ nhìn thấy ba mình hiền lành như vậy.

Bị quỷ nhập rồi sao?

Bé vội vàng chạy tới.

Mộc đạo sĩ mím môi, ngồi xổm trước mặt Túc Bảo nói: “Trần Thương Vũ chạy mất rồi, ba không bắt được ông ta.”

Túc Bảo thở phào nhẹ nhõm, chỉ vậy thôi hả?


“Không sao đâu ba, lần này không bắt được thì lần sau chúng ta nhất định sẽ bắt được.” Túc Bảo ôm ba, dùng đôi bàn tay nhỏ nhắn vỗ nhẹ tấm lưng rộng lớn của anh.

Cảm nhận được đôi bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của Túc Bảo vỗ về mình, nhìn khuôn mặt nghiêm túc của bé, trong lòng Mộc Quy Phàm đột nhiên cảm thấy ấm áp.

Người ta nói con gái là một chiếc áo khoác bông nhỏ chu đáo, khi áo khoác bông nhỏ của anh không bị lọt gió vẫn là tốt nhất

Không, kể cả lọt gió vẫn cứ tốt, hở một tí thì anh sẽ thấy mát mẻ…!

Trong lòng Mộc đạo sĩ đang rối bời trở nên mềm nhũn, ôm Túc Bảo lên hỏi: “Vừa rồi con đang nói gì thế?”

Túc Bảo nói: “Sư phụ về rồi, vừa nãy sư phụ với con đang nói…”

Bé lặp lại những lời vừa nói với sư phụ, từng chữ một, đôi lông mày nhỏ nhíu lại, muốn bắt chước bộ dạng đang suy luận và phân tích của ba mình, nhưng bắt chước không ra được.

Mộc Quy Phàm suy nghĩ một chút rồi bỗng nhiên liên tưởng đến Mã Lâm Camille.

Anh đặt Túc Bảo xuống, lấy một tờ giấy ra viết vài cái tên xuống.

“Từ cái này sẽ dễ suy nghĩ hơn.” Mộc Quy Phàm viết lên giấy tên của mấy người: người đàn ông đầu trọc, Trần Thương Vũ, Mã Lâm Camille, sau đó vẽ một vòng tròn rồi đánh một dấu chấm hỏi vào trong vòng tròn đó.

“Vòng tròn này đại diện cho người bí ẩn có thể tồn tại.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1141: C1141: Chương 1141


“Người đàn ông đầu trọc và Trần Thương Vũ rõ ràng có mối quan hệ thân thiết, điều này dễ dàng nhận biết được khi Trần Thương Vũ đưa nữ quỷ áo cưới cho người đàn ông đầu trọc. Mối quan hệ của hai người này có thể là thầy – trò, hoặc quan hệ chủ – tớ, hoặc cũng có thể hai bọn họ là cấp trên và cấp dưới của nhau. Nhưng vẫn nghiêng về phương án nửa thầy – trò, nửa chủ – tớ.”

Điều này có thể đoán được từ phản ứng của người đàn ông đầu trọc sau khi bị bắt.

Nếu là mối quan hệ thầy – trò thì đệ tử sau khi bị bắt không khai ra sư phụ sẽ có thái độ khác, nếu là mối quan hệ chủ – tớ thì cũng sẽ có một thái độ khác.

Nói tóm lại, từ biểu hiện của người đàn ông đầu trọc, có thể suy ra mối quan hệ giữa gã và Trần Thương Vũ – việc này rất đơn giản.

Túc Bảo chăm chú nghe, đầu óc nhỏ bé vận động nhanh.

Khả năng học tập của bé rất mạnh, tuy hiện tại bé vẫn còn nhỏ, chưa hiểu biết được quá nhiều chuyện, nhưng những suy nghĩ logic này sẽ ăn sâu vào trí não của bé, từ đó sau này bé có thể có được một nền tảng vững chắc.

Mộc Quy Phàm tiếp tục: “Vậy thì bùa âm đào hoa mà Mã Lâm Camille có chắc hẳn cũng xin được từ chỗ Trần Thương Vũ, ba đã cho người theo dõi cô… À, không phải, là quan sát Mã Lâm Camille này, cô ta không có bất cứ hành động nào bất thường, cũng hoàn toàn không biết gì về những thứ như bùa chú này.”

Túc Bảo: “Vâng vâng vâng!”


Cái này hôm qua cha cũng có nói một lần rồi, Túc Bảo hiểu ngay.

Mộc Quy Phàm đưa ra kết luận: “Cho nên, vì Trần Thương Vũ chưa bao giờ đổi hồn của mình, cho nên rất có thể là ông ta đã đổi hồn của người khác. Chắc chắn phải có một người thần bí nào đó đã trả giá rất cao cho nên Trần Thương Vũ mới cam tâm tình nguyện bán mạng cho người đó.”

Có lẽ không chỉ là tiền, còn có những thứ khác mà Trần Thương Vũ không thể từ chối, ví dụ như là có thể Trần Thương Vũ cũng đang nghiên cứu về việc trao đổi linh hồn, nhân cơ hội này cũng tìm được người cho ông ta làm thí nghiệm.

“Trần Thương Vũ mấy ngày nay đã đi khắp miền nam Phúc Kiến, rất có thể là ông ta đang tìm kiếm một ứng cử viên thích hợp.”

“Sư phụ của con có nói, đạo sĩ cao thâm có thể tạm thời ly hồn để đi đến địa ngục, cho nên có lẽ vào ngày Tô Tử Tích giải phẫu thì Trần Thương Vũ đã vô tình cản đường ở âm phủ.

Đột nhiên tất cả những điều mơ hồ đều trở nên rõ ràng. Kỷ Trường không thể tin nổi, sau khi nghe Mộc Quy Phàm phân tích xong như vậy sao hắn lại cảm thấy tất cả những chuyện kỳ lạ xảy ra lại có thể giải thích đơn giản như thế?

Nhưng vừa rồi đúng thật là hắn…


Không nghĩ được tới mức này…

Túc Bảo đưa ra nghi vấn: “Có chuyện trùng hợp như vậy sao?”

Ngay đúng lúc anh Tử Tích đến Diêm La điện thì vừa hay Trần Thương Vũ đến cản?

Mộc Quy Phàm nói: “Thoạt nhìn có vẻ quá trùng hợp, nhưng hãy nghĩ xem, nếu Trần Thương Vũ lúc nào cũng ly hồn và xuống âm phủ trong một thời gian nhất định thì sao?”

Ngào nào ông ta cũng dành thời gian xuống âm phủ để cản đường đón những quỷ hồn, còn Tô Tử Tích chẳng qua chỉ là một trong những quỷ hồn ông ta cản đường thôi.

Nếu nói như vậy thì thông rồi.

“Hiểu rồi…” Túc Bảo tóm tắt đơn giản: “Có người trả tiền cho Trần Thương Vũ để đổi linh hồn. Còn Trần Thương Ngọc đang nghiên cứu cách trao đổi linh hồn.”

Mộc Quy Phàm không biết xấu hổ khen ngợi: “Đúng vậy! Đứa nhỏ thông minh như vậy là bé cưng của nhà ai vậy? Ồ, hóa ra là bé nhà ba sinh ra!”

Kỷ Trường “…”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1142: C1142: Chương 1142


Túc Bảo buồn cười nói: “Ba, làm sao có thể có sinh ra con được? Ba là đàn ông, đàn ông không sinh con được đâu!”

Mộc Quy Phàm: “Ừ,… Ý là cũng gần giống nhau.”

Sắc mặt Kỷ Trường tối sầm, sao gần giống được mà gần, khác xa.

Đang nói chuyện, đồng hồ điện thoại của Túc Bảo vang lên.

“Alo, ồ chị Thất Thất?” Túc Bảo sửng sốt một chút, gần đây chị Thất Thất hình như đã đi với cậu tư sang tỉnh bên cạnh để quay phim rồi mà, sao giờ lại gọi điện thoại cho bé.

Khi cuộc gọi được kết nối, giọng nói lo lắng của Cố Thất Thất vang lên: “Túc Bảo, em đến nhà chị được không? Cố Tiểu Bát hình như bị bệnh rồi, hôn mê bất tỉnh!”

Trong lòng Túc Bảo không khỏi thắt lại: “Hả? Chú thím đâu rồi?”

Vừa nói, bé vừa nhanh chóng xỏ giày vào, cầm túi xách nhét Tiểu Ngũ đang ăn vào trong túi thú cưng.


Tiểu Ngũ: “?” . 𝑇𝒓ải‎ 𝓃ghiệ𝑚‎ đọc‎ t𝒓𝓊yệ𝓃‎ số‎ 1‎ tại‎ ~‎ 𝑇𝒓U‎ 𝑚t𝒓𝓊yệ𝓃.Ⅴ𝖭‎ ~

Cố Thất Thất nói: “Ba mẹ chị đang vui vẻ đi du lịch rồi. Cố Tiểu Bát không thích ở nhà tổ tiên để lại, nói không tiện…”

“Bình thường con bé sống chung với chị. Chị ở một phòng trọ nhỏ, bình thường chị có chỉ với con bé…”

Hóa ra trong khoảng thời gian này Cố Thất Thất đang đi đóng phim, vốn là muốn đưa Cố Tiểu Bát về khu nhà cũ của nhà họ Cố do tổ tiên để lại, nhưng Cố Tiểu Bát từ chối.

Dù sao Cố Tiểu Bát cũng chỉ mới hơn sáu tuổi, Cố Thất Thất còn muốn gọi dì từ nhà cũ tới, nhưng cô bé cũng từ chối.

“Trước đó chị cứ kệ nó thích ý kiến gì, cứ gọi dì qua chăm nó. Nhưng con bé càng tức giận hơn nên đi luôn hai ngày không chịu về nhà.”

Giọng Cố Thất Thất bất đắc dĩ: “Cho nên lúc ra ngoài, chị lúc nào cũng quan sát con bé qua camera giám sát, hầu hết thời gian con bé đều có thể tự chăm sóc tốt bản thân. Nhưng hôm nay chị không biết chuyện gì đã xảy ra, chị thấy con bé cứ nằm mãi trên ghế sô pha rất lâu, gọi điện cũng không bắt máy, chị không nhìn được rõ lắm…”


“Chị đã gọi cho người quản lý tài sản, nhưng ông ta không có chìa khóa. Phải mất một thời gian mới liên lạc được với thợ khóa…”

Theo logic thông thường, lẽ ra Cố Thất Thất không nên tìm Túc Bảo giúp, bởi vì Túc Bảo chỉ là một đứa trẻ.

Nếu không được thì gọi quản gia nhà cũ của nhà họ Cố, quản gia có chìa khóa.

Nhưng sâu thẳm bên trong suy nghĩ của cô ấy cảm thấy nên gọi cho Túc Bảo nên cô ấy đã gọi điện mà không suy nghĩ nhiều.

Đồng hồ điện thoại đã tắt, trong lúc Cố Thất Thất giải thích, Mộc Quy Phàm đã lái xe ra khỏi nhà xe, Túc Bảo lao ra ngoài, vội vàng thông báo với bà ngoại một tiếng là mình đến gặp Cố Tiểu Bát, rồi lên xe rời đi.

Bà cụ Tô đeo tạp dề đuổi theo bé ra ngoài, nhìn chằm chằm chiếc xe địa hình lao ra đường như ngựa hoang đứt cương, vô vọng hét với theo: “Lái xe chậm thôi!”

Mộc Quy Phàm luôn tỏ ra ngông cuồng và phóng khoáng khi lái xe, hôm nay anh lại càng được nước lái xe đến thẳng khu nhà Cố Thất Thất nói.

Khi hai ba con đến nơi, thợ khóa do ban quản lý tài sản thuê cũng vừa đến nơi, thợ khóa dùng dụng cụ mò mẫm ổ khóa.

Mộc Quy Phàm nói: “Tránh ra, để tôi.”

Thở khóa vô thức bước sang một bên, người quản lý tài sản hỏi: “Ừm, anh có chìa khóa nhà của cô Cố sao?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1143: C1143: Chương 1143


Mộc Quy Phàm nắm lấy tay nắm cửa, rầm một tiếng, ổ khóa lập tức bị gãy.

Anh nói: “Không, tôi thường mở cửa bằng tay không”.

Thợ mở khóa: “…”

Quản lý tài sản: “…”

Túc Bảo học không được kỹ năng mở cửa bằng tay không!

Sau khi cửa mở, Túc Bảo là người đầu tiên chạy vào. Khi nhìn thấy cảnh tượng trên ghế sofa, bé trợn mắt kinh hãi…

Nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, Kỷ Trường kinh ngạc, vội vàng lấy sách ra.

Vận mệnh của Cố Thịnh Tuyết quả thực đã thay đổi, sinh mệnh của cô bé đã kết thúc.

Không thể nào kiếp này Mạnh Bà lại chết như vậy được???


Cố Tiểu Bát ngơ ngác đứng trước ghế sô pha, nhìn thi thể của mình

Cô bé chết rồi sao?

Chết vậy luôn sao?

Ký ức khi còn sống trôi nhanh qua đầu cô bé như một thước phim điện ảnh, từng cảnh từng cảnh, Cố Tiểu Bát nhanh chóng nhìn lại hết toàn bộ cuộc đời mình…

Sau ba tuổi, mê mê tỉnh tỉnh bắt quỷ, khuôn mặt cô bé tái nhợt khi bị quỷ dọa nhưng vẫn cố chấp không chịu thừa nhận thất bại.

Không ai dạy dỗ cô bé, cô bé cứ bước thấp bước cao đi tiếp, chỉ có một nhiệm vụ không thể giải thích được đã đẩy cô bé về phía trước.

Cô bé phải mất hai năm để luyện được khả năng miễn dịch với ma quỷ và cô bé sẽ không bao giờ bị hù nữa.

Mọi chuyện bắt đầu đi vào quỹ đạo… Nhưng chỉ một năm sau, cô bé đã chết mất rồi…

Sau khi nhìn lại cuộc đời của mình, vẻ mặt Cố Tiểu Bát thay đổi, trong đầu cô bé đột nhiên hiện lên một số ký ức xa lạ, cô bé nhăn mặt đau đớn!


Người thân lần lượt qua đời… Bị người mình yêu thương nhất phản bội… Cốt nhục trong bụng mình chết yểu…

Chuyện gì đang xảy ra vậy, những ký ức kỳ lạ này thuộc về ai?

Cố Tiểu Bát hoàn toàn không kịp phản ứng, lần đầu tiên bị bao vây bởi sự đau khổ và nỗi tuyệt vọng vô tận!

Những nỗi đau xé nát trái tim, đau đến tê tâm liệt phế, tuyệt vọng đến mức chết lặng, tê dại không thể khóc được… Cô bé đau khổ quá, cô bé cảm thấy khó chịu quá!

Cố Tiểu Bát kêu thảm một tiếng, ôm đầu, muốn khóc nhưng không khóc được, giờ phút này thế giới của cô bé cực kỳ tối tăm!

Đúng lúc này, Túc Bảo đột nhiên xuất hiện, đưa tay nắm lấy tóc của cô bé…

“Chị Tiểu Bát, quay lại!”

Túc Bảo dùng hết sức lực như lúc bú sữa mẹ!

Đầu tiên, bé túm tóc Cố Thịnh Tuyết, kéo cô bé lại khi cô bé sắp bay đi!

Sau đó bé ấn đầu cô bé rồi đẩy hồn vào lại trong cơ thể!

“Vào lại thôi chị!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1144: C1144: Chương 1144


Mọi người chỉ thấy bé nhét linh hồn của Cố Tiểu Bát vào trong cơ thể cô bé giống như đang nhét bông vào một cái túi.

Chỗ nào không vào thì kéo ra mạnh ra rồi ép lại cho vào.

Kỷ Trưởng trợn mắt há mồm sửng sốt.

“Túc Bảo không có tác dụng đâu, nếu như vận mệnh đã như vậy, ép quỷ hồn vào cũng vô dụng…”

Chưa kịp nói xong, Túc Bảo đã tát vào mặt Cố Tiểu Bát mấy cái.

“Này, chị Tiểu Bát, dậy đi!”

“Nếu chị không chịu dậy em sẽ “xoẹt xoẹt… xoẹt xoẹt…” cổ chị đấy!”

“Chị còn muốn quỷ nữa không? Em sẽ cho chị vài con quỷ, được không?”

Túc Bảo kẹp cổ Cố Thịnh Tuyết lắc lắc – chủ yếu bé kẹp cổ là để cho hồn phách không thoát ra rồi bay đi mất.


Cố Tiểu Bát cảm giác như mình bị đánh đến mức choáng váng, những ký ức xa lạ trong đầu không thể dung nhập vào trí nhớ của cô bé, lắc lư như nước trong biển,

“Buông ra… Ai cho em… Cho!” Cố Tiểu Bát khó khăn nói.

Cô bé ho dữ dội và đột nhiên mở mắt.

Sống lại rồi!

Kỷ Trường đang định nói “bỏ cuộc đi”, sững sờ ngay tại chỗ.

“Không thể nào, làm vậy cũng được sao? Con người sau khi chết không thể sống lại!”

Kỷ Trường lại mở sách ra, lần này thấy rõ ràng, đường vận mệnh của Cố Thịnh Tuyết quả thực bị chia làm hai phần, nhưng ở giữa có một đường rất mảnh nối hai phần vận mệnh đó lại với nhau.

Làm bừa mà cũng được…

Khóe miệng Kỷ Trường giật giật.


Túc Bảo vuốt v e lưng Cố Tiểu Bát, trên mặt đầy quan tâm: “Chị Tiểu Bát, chị không sao chứ?”

Cố Thịnh Tuyết không nói nên lời cũng không biết tâm trạng hiện tại của mình ra sao, cô bé nhìn Túc Bảo, hốc mắt đột nhiên đỏ lên.

Cô bé nhịn hồi lâu mới nói ra một câu: “Tên tôi không phải là Cố Tiểu Bát…”

Túc Bảo lập tức gật đầu như gà mổ thóc: “Vâng, đúng, đúng, tên của chị không phải là Cố Tiểu Bát, tên chị là Tiểu Tuyết!”

Cố Tiểu Bát chỉ cảm thấy mặt nóng bừng, vừa hay đó là chỗ vừa nãy Túc Bảo tát đấy.

Cảm giác hư ảo chết đi một lần rồi sống lại khiến Cố Tiểu Bát vô cùng choáng váng, trong lòng vẫn còn vương vấn nỗi sợ hãi, đau đớn và tuyệt vọng.

Căn phòng đón ánh sáng mặt trời tốt, rất sáng sủa, khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của Túc Bảo rất rõ ràng, mặc dù bé luôn gọi cô bé là Tiểu Bát nhưng trong mắt bé lại có sự quan tâm và lo lắng chân thành.

Hốc mắt Cố Tiểu Bát càng đỏ hơn, đột nhiên một giọt nước mắt không báo trước rơi xuống, cô bé mạnh miệng nói: “Ai cầu em cứu chị chứ…”

Túc Bảo thấy cô bé khóc, nhất thời quên mất cô bé cần phải khóc mới tốt, vội vàng xua tay nói: “Không phải việc của em, là do tay em tự làm mà thôi!”

“Chị Tiểu Bát, à không phải, chị Tiểu Tuyết, chị đừng khóc!”

Cố Thịnh Tuyết lại bật khóc.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1145: C1145: Chương 1145


Dường như chưa có ai từng nói với cô bé rằng đừng khóc nữa.

Cô bé không biết chuyện gì đang xảy ra, đột nhiên cô bé có một lối thoát để trút bỏ nỗi buồn đang dâng trào, cô bé lập tức trút hết đi không kiềm chế nữa.

Cố Thịnh Tuyết bướng bỉnh nói: “Ai kêu em cứu… Hu hu… Làm như vậy không phải sẽ khiến chị trông rất vô dụng sao… Hu hu… Em tránh ra…”

Túc Bảo: “Có ích, chị là người có ích nhất!”

Cố Thịnh Tuyết: “Hừ… Em còn đánh chị… Em còn tát vào mặt chị nữa!”

Túc Bảo: “Xin lỗi…”

Cố Thịnh Tuyết: “Hừ, chị không chấp nhận… Em tát vào mặt chị, mặt chị sưng hết cả lên rồi.”

Túc Bảo ngây thơ chớp mắt, nhất thời không biết phải làm sao.

“Vậy lần sau em sẽ không tát vào mặt chị nữa mà… à, đánh vào mông chị nhé?”


Cố Tiểu Bát nhịn không được, vừa lau nước mắt, vừa trừng mắt nói: “Em… Em còn muốn đánh mông chị… Hu hu…”

Túc Bảo vội vàng xua tay: “Vậy em đá chị được không?”

Cố Sinh Tuyết “Hu hu…”

Túc Bảo nhìn Mộc Quy Phàm như thể đang cầu cứu.

Ba ơi, giúp với!

Mộc Quy Phàm ngồi xổm xuống bên ghế sô pha, nâng cằm đổi chủ đề: “Ngực của cháu làm sao vậy?”

Cố Thịnh Tuyết mặc dù vẫn còn là một cô bé, nhưng anh cũng không có lỗ m ãng bất ngờ chỉ vào ngực cô bé.

Lúc này mọi người mới chú ý tới ngực Cố Thịnh Tuyết, ở đó đỏ như máu.

Vừa rồi Túc Bảo vô cớ chạy vào tóm lấy Cố Tiểu Bát lẩm bẩm điều gì đó, khi mọi người bình tĩnh lại, người quản lý tài sản nhìn thấy người Cố Thịnh Tuyết đầy máu đã nhanh chóng gọi 120.


Cố Thịnh Tuyết sửng sốt một lát, đau đớn rít lên, đau tới mức phát khóc.

Cô bé đã sống hơn sáu năm mà không rơi một giọt nước mắt nào, nhưng bây giờ nước mắt chảy dữ dội đến mức không thể ngăn được.

Vừa rồi cô bé khóc vì buồn, khi nhìn thấy Túc Bảo không hiểu sao lại muốn khóc, còn giờ thì khóc vì quá đau.

Túc Bảo nằm trên sô pha, nhìn kỹ hơn rồi nói: “Chị đừng cử động!”

Kỷ Trường cau mày nói: “Đây là một loại bùa chú chí mạng, có khả năng điều khiển con người.”

Hơn nữa, khí tức của lá bùa này quá quen thuộc, nó giống như khí tức của hồn da.

Túc Bảo phản ứng: “Chị Tiểu Bát, chị đã gặp Trần Thương Vũ chưa? ông ta là một ông chú trung niên cao gầy.”

Cố Thịnh Tuyết lần này không sửa lại cách bé gọi tên mình, đồng ý để Túc Bảo gọi cô bé là Tiểu Bát, vừa nức nở vừa có vẻ xấu hổ vì mình vừa khóc, quay đi nói: “Tối hôm qua chị có đụng phải một người như thế, ông ta nói là nếu trong vòng mười hai giờ đồng hồ chị không nhận ông ta làm chủ nhân thì sẽ phải chết.”

Túc Bảo và Mộc Quy Phàm nhìn nhau, Trần Thương Vũ này thật sự là quỷ quyệt xảo trá, ông ta có thù tất báo, đã keo kiệt lại còn thâm độc.

“Đừng cử động! Em sẽ xé nó ra.” Túc Bảo nhấc bắp chân lên ghế sô pha, lăn qua, lật người đứng lên hơi loạng choạng.

Sau đó bé ngồi lên người Cố Tiểu Bát, túm lấy quần áo của cô bé, rít lên một tiếng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1146: C1146: Chương 1146


Cố Tiểu Bát sợ hãi ôm ngực, vô thức chống cự: “Đừng tới đây!”

Túc Bảo: “Ngoan, đừng cử động! Nếu không, chị bị đau em sẽ không chịu trách nhiệm đâu!”

Mọi người: “…”

Cái này, cái này, đây là đâu, tôi là ai, trước mặt đang xảy ra chuyện gì thế…

Cố Thịnh Tuyết nhìn chằm chằm vào Túc Bảo, khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận đỏ bừng.

“Em thật không biết xấu hổ!”

Túc Bảo nghi hoặc nói: “Xé bùa thì có lên quan gì với việc không biết xấu hổ?”

Cố Tiểu Bát quay mặt lại nói: “Em… em đi xuống đi! Không xé được đâu!”

Cô bé đã thử rất nhiều lần, còn dùng đủ mọi phương pháp.

Thậm chí còn dùng dao cắt đi một lớp da luôn nhưng vẫn vô dụng.


Đó là lý do tại sao người cô bé đầy máu.

Túc Bảo nhìn máu me hỗn loạn trước mặt, do dự không biết nên bắt đầu từ đâu, thực sự bé sợ sẽ làm Cố Tiểu Bát bị đau.

Nhưng nếu tấm bùa này không được tháo ra, cô bé sẽ luôn bị người khác điều khiển, đợi khi người đó thức dậy thì sẽ có thể tiếp tục hại cô bé.

Mộc Quy Phàm nhìn vẻ mặt phiền muộn của Túc Bảo, hỏi: “Con có cần ba giúp không?”

Túc Bảo lắc đầu: “Ba, ba không giúp được!”

Mộc Quy Phàm “…”

Được rồi, đúng là anh cũng không có cách nào giúp, dù sao Cố Thịnh Tuyết cũng là một bé gái, anh là một người đàn ông cũng không tiện…

Mộc Chiến thần tự an ủi mình.

Kỷ Trường nói: “Để sư phụ nói cho con biết phải làm như thế nào. Loại bùa chú này uống máu ăn thịt bám lên con người cho nên thật sự rất khó để có thể tháo nó ra. Đầu tiên…”


Túc Bảo đột nhiên nắm lấy một góc lá bùa, xé mạnh xuống một cái!

Roẹt…

“Đầu tiên cứ thẳng tay xé nó xuống là được!” Túc Bảo hét lớn, huyết phù lập tức bị loại bỏ, giãy dụa kịch liệt trong tay bé!

“Sau đó thì phong ấn nó lại! Đúng không sư phụ!”

Kỷ Trường không nói nên lời.

Túc Bảo: “Ba ơi, mau mau mau lên! Đưa cốc cho con!”

Mộc Quy Phàm dùng tay trái nắm lấy chiếc cốc trên bàn, nhanh chóng đẩy nó tới nơi chính xác.

Túc Bảo lập tức bịt miệng cốc!

Kỷ Trường giật mình, nhanh chóng giơ tay lên, một luồng ánh sáng bay ra bịt kín miệng cốc!

Hắn mắng: “Lần sau đừng dùng tay che lại, nghe rõ không? Loại này khi bị bóc ra sẽ cắn trả đấy, rất có thể sẽ dính vào tay con.”

Túc Bảo lập tức thu tay lại, chà chà tay lên quần áo, ngoan ngoãn nói: “Sư phụ, con biết rồi.”

Kỷ Trường thực sự là chịu thua bé rồi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1147: C1147: Chương 1147


Bé đúng là rất lợi hại nhưng bé cũng biết sợ.

Bé mà biết sợ á, sợ mà còn dám dùng tay không bịt miệng cốc lại.

Cố Tiểu Bát nhìn chiếc cốc trong tay Túc Bảo, chiếc cốc này vẫn là của cô bé mà…

Đã lột nó ra rồi còn cất vào trong cốc làm gì?

Cố Tiểu Bát ngơ ngác, thậm chí quên cả khóc.

Túc Bảo cúi đầu chợt nhớ tới lời sư phụ đã nói cả đời này chị Tiểu Bát phải khóc nhiều mới tốt, lập tức nói: “Đừng ngừng, khóc tiếp đi! Nhanh lên!”

Cố Tiểu Bát: “…”

Mọi người”...”

Các nhân viên y tế khiêng cáng cứu thương tới, khi đến nơi thì thấy ở trên ghế sô pha có một cô bé đang cưỡi trên người một cô bé khác. Cô bé phía dưới dùng hai tay ôm ngực, cô bé phía trên hung dữ nói: “Khóc nhanh đi, đừng có ngừng lại!”


Họ nhìn vào số phòng và nói: “À… Chúng ta đến nhầm à?”

Không sai mà!

Cuối cùng Cố Tiểu Bát không đến bệnh viện, dù mọi người có thuyết phục thế nào cũng kiên quyết không chịu đi.

Các nhân viên y tế không còn cách nào khác chỉ có thể băng bó vết thương lại cho cô bé.

Cũng may sau khi cắt một miếng da Cố Tiểu Bát phát hiện ra làm vậy cũng không có tác dụng nên không cắt tiếp.

Vết thương không lớn, chỉ là vết thương ngoài da, nhân viên y tế bảo cô bé không được chạm vào nước, hai ngày thay băng một lần, không được cử động quá nhiều… Rồi sau đó họ quay về.

Quản gia nhà họ Cố nhận được điện thoại của Cố Thất Thất lập tức đến đón Cố Tiểu Bát, nhưng Cố Tiểu Bát chỉ nói một câu không đi.

Nhưng ai lại có thể để một đứa bé bị thương ở nhà một mình được chứ, ai cũng lo lắng. Cuối cùng Túc bảo đề nghị để cô bé đến nhà họ Tô đi.

Đồng chí Cố Tiểu Bát cực kỳ không thoải mái, nói quanh co do dự một hồi cuối cùng cũng đồng ý.


Bà cụ Tô đang làm bánh ngọt, pha trà chiều.

Túc Bảo vội vàng đi ra ngoài, sau đó cũng không nghe điện thoại, bà cụ không ngừng cằn nhằn: “Con là một đứa trẻ ngoan như vậy, lại bị người ba không đáng tin cậy của mình dẫn đi hoang.”

Ông cụ Tô ở bên nói: “Thà cứ hoang dã một chút cũng tốt, tránh sau này đi học bị bạn bè bắt nạt trên trường.”

Bà cụ Tô liếc ông một cái, cười lạnh nói: “Ai dám ức hiếp tiểu tổ tiên nhà họ Tô của chúng ta!”

Ông cụ Tô bấm vào màn hình, đọc một trang báo trên màn hình lớn rồi thờ ơ nói: “Nhỡ đâu người bắt nạt con bé không phải là con người thì sao”.

Bà cụ Tô nghẹn họng muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại không nói.

Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng động cơ, chiếc xe địa hình màu đen riêng của Mộc Quy Phàm gầm lên lao vào, tùy ý dừng lại mà không chú ý đến luật lệ, thậm chí còn hất cả đuôi xe lên trời.

Dưới tác dụng của lực quán tính, Cố Tiểu Bát áp mặt vào cửa sổ.

Cố Tiểu Bát: “…”

Mộc Quy Phàm hừ một tiếng: “Ngại quá, chú quen rồi.”

Túc Bảo cũng quen rồi, bé thích nhất chính là cái hất đuôi mỗi khi ba dừng xe, rất vui.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1148: C1148: Chương 1148


Nhưng đột nhiên bé nhớ tới lời dì y tá nói, nhanh chóng kéo Cố Tiểu Bát lại: “Chị Tiểu Bát, chị không sao chứ?”

Cố Tiểu Bát: “…”

Vốn dĩ là không sao đâu…

Em kéo thêm vài cái nữa.

Chị… Chị khóc cho em xem!

Mộc Quy Phàm xuống xe, lái xe chở hai cô bé.

Thật sự là… Không phải con gái mình nên anh trong lúc nhất thời anh đã không suy nghĩ chu đáo.

Nếu người bị thương là Túc Bảo, đừng nói là phải cắt đuôi, anh xuống khiêng xe chạy còn được.

“Cháu không sao chứ?”, anh hỏi: “Chú sơ ý quá.”

Cố Tiểu Bát im lặng mím môi: “Không sao cả…”


Bà cụ Tô chạy ra đón mọi người, thấy hai ba con ra ngoài bắt cóc một đứa trẻ về, bà cụ ngạc nhiên nói: “Đây là…”

Tính tình Cố Tiểu Bát lạnh lùng cô bé nói “chào bà’ một cách không tự nhiên rồi cũng không nói thêm gì nữa.

Túc Bảo giải thích: “Bà ơi… À không phải, bà ngoại, đây là Cố Tiểu Bát… À không phải, là Cố Thịnh Tuyết.”

Bà cụ Tô: “?”

Mộc Quy Phàm đóng cửa xe lại, người gác cửa nhà họ Tô lái xe xuống hầm để xe dưới lòng đất.

Khi bước vào trong, anh giải thích: “Con bé là em gái của đồng nghiệp của cậu tư.”

Bà cụ Tô đột nhiên nói: “Là cô gái nhà họ Cố, em gái của Cố Thất Thất sao?”

Túc Bảo: “Đúng vậy! Bà ngoại, bà thật thông minh! Bà đoán ra được ngay!”

Bà cụ Tô không khỏi buồn cười.


Nghe nói cả hai đều họ Cố, Mộc Quy Phàm còn nói là cô gái họ Tô kia là đồng nghiệp của Tô Lạc, không phải rất dễ đoán sao?

Tuy nhiên, bà cụ vẫn rất vui khi được khen và nói: “Ồ, bà ngoại của ai thông minh thế? Ồ! Bà ấy là người nhà của Túc Bảo đấy!”

Túc Bảo: “Vâng! Là của Túc Bảo!”

Cố Tiểu Bát: “…”

Kỷ Trường đang bay bên cạnh co giật khóe miệng.

Quả đúng là… Không phải người một nhà thì không vào chung cửa.

Ở bên kia.

Trong một cửa hàng sang trọng ở trung tâm mua sắm.

Mã Lâm Camille cầm danh sách hàng tồn kho trong tay, cảm thấy hơi bối rối.

Đã hai ngày rồi, sao cơ trưởng nhà họ Tô vẫn chưa gọi điện cho cô ta vậy?

Cô ta đã dán bùa đào hoa kia lên rồi, còn tận mắt nhìn thấy nó dần biến mất, chắc chắn là không có gì sai sót cả.

Chẳng lẽ anh ấy bận lắm sao

Mã Lâm Camille vươn cổ nhìn ra ngoài, không biết đây là lần thứ mấy trong ngày rồi – cô ta luôn lo lắng mình sẽ không thể phát hiện ra lỡ như cơ trưởng dịu dàng nho nhã kia của nhà họ Tô đến thẳng cửa hàng tìm cô ta thì sao…
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1149: C1149: Chương 1149


Lúc này, một nhân viên hét lên: “Quản lý Camille, có người đang tìm cô!”

Hai mắt Camille sáng lên, lập tức chỉnh lại quần áo, nhẹ giọng nói: “Được rồi, ra ngay đây…”

Mã Lâm Camille hưng phấn, nóng lòng muốn ra ngoài thật nhanh, nhưng cô ta cũng phải cẩn thận kiềm chế để tỏ ra bình tĩnh và không có gì phải vội vàng.

Muốn gặp cơ trưởng anh tuấn lịch lãm của nhà họ Tô ngay bây giờ quá đi!

Liệu anh có đợi cô ta ở trước cửa hàng với một bó hoa hồng lớn không?

Khi tưởng tượng đến cảnh tượng này, Mã Lâm Camille cảm thấy rất tự hào.

Tuy nhiên, khi cô ta bước ra khỏi cửa hàng và nhìn quanh mãi cũng không thấy gì cả.

Không có cơ trưởng tao nhã cũng chẳng có hoa hồng.

Mã Lâm Camille sửng sốt một lúc: “Ai đang tìm tôi vậy?”

Nhân viên vội vàng nói: “Là một người phụ nữ, cô ấy đang ở trong cửa hàng!”


Mã Lâm Camille quay lại cửa hàng và thấy một người phụ nữ đang ngồi trên ghế, mỉm cười nhìn cô ta. .

||||| Truyện đề cử: Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả (Rể Ngoan Giá Đáo) |||||

Người phụ nữ này khoảng ba mươi bốn mươi tuổi, toát lên khí chất xuất thân từ gia đình giàu có, giọng nói dễ chịu nói: “Xin chào, quản lý Camille.”

Mã Lâm Camille vội vàng đi tới, nở nụ cười và hỏi: “Xin chào, thưa cô, cô đang tìm tôi phải không?”

Cô ta không biết người phụ nữ giàu có này.

Người phụ nữ giàu có nói: “Ồ, tôi có chút chuyện liên quan đến cô.”

Thấy chung quanh không có người khác, người phụ nữ hỏi thẳng: “Hai ngày nay cô có gặp Trần đạo trưởng không?”

Mã Lâm Camille sửng sốt một lúc mới nhận ra đối phương đang nói đến ai, cô ta nhanh chóng hạ giọng nói: “Cô cũng biết Trần đạo trưởng sao!”

Người phụ nữ giàu có dường như sức khỏe không tốt, nói được vài câu, giọng nói có chút yếu ớt, trông rất mệt mỏi.


Sau khi uống một ngụm nước, cô ta nói: “Tôi biết, tôi còn biết rằng hai ngày trước cô có đi xin một lá bùa.”

Mã Lâm Camille bị sốc.

Dù sao loại chuyện này thật đáng xấu hổ, nói là bùa hoa đào, nhưng thực chất là âm mưu hãm hại người khác.

Tất nhiên là sợ bị người khác biết đến.

Cô ta thấp giọng nói: “Hai ngày nay tôi không có gặp Trần đạo trưởng… Sau khi lấy bùa về thì tôi không quay lại đó nữa, cũng chưa từng gặp lại.”

Người phụ nữ giàu có gật đầu và hơi cau mày.

Cô ta không tìm được thứ mình cần nên đành phải đứng dậy nói: “Cô cứ làm việc đi, tôi đi trước đây.”

Mã Lâm Camille nhanh chóng đứng dậy, gật đầu nói: “Đi thong thả!”

Nhìn bóng dáng người phụ nữ giàu có rời đi, nhưng chỉ mới đi được hai bước cô ta đã có vẻ rất mệt mỏi, bước chân cũng chậm lại, phải đưa tay vịn chặt một bên lan can để đứng vững.

Dù chỉ mới ba mươi, bốn mươi tuổi nhưng khi bước đi, bóng lưng cô ta trông như một cụ già.

Đôi mắt của Mã Lâm Camille tràn ngập sự bối rối.

Người phụ nữ giàu có này là ai vậy, cô ta đã đưa đồ đến rất nhiều nhà giàu có nhưng lại chưa từng gặp người này trước đây.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1150: C1150: Chương 1150


Đặc biệt là một người có ngoại hình nổi bật như vậy nhưng cơ thể lại yếu ớt không khỏe. Một người đặc biệt như vậy mà cô ta lại chưa từng nghe nói đến bao giờ.

Mã Lâm Camille lắc đầu, lại nghĩ đến cơ trưởng của mình, cô ta khao khát trông mòn con mắt..

Người phụ nữ giàu có nói không tìm thấy Trần đạo trưởng đâu…

Mã Lâm Camille đột nhiên thấy tim đập thình thịch và nhận ra người đó đã mất tích, chẳng lẽ ông ta cuỗm tiền bỏ trốn rồi sao?

Không đời nào...

Trong lòng Mã Lâm có dự cảm không tốt, kiểm kê hàng xong cô ta lập tức vội vàng đi về phía vịnh Ngự Long.

Biệt thự vẫn còn đó. .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Chiều Hư
2. Nụ Hôn Của Phù Châu
3. Phu Quân Xấu Xí
4. Tra Nam Tiện Nữ Trời Sinh Một Cặp

=====================================

Nhưng không còn ai cả!

Đừng nói đến Trần đạo trưởng, ngay cả đệ tử của ông cũng biến đâu mất tắm.

Mã Lâm Camille lo lắng, cô ta đẩy cửa phát hiện cửa không khóa nên vội vàng chạy vào nhìn xem…

Hay lắm đừng nói đến người, đồ đạc trong phòng đổ trái ngã phải, giống như ở đây vừa xảy ra một trận đánh nhau kịch liệt vậy.

Người đâu rồi?

Cô ta bị lừa rồi???

Năm mươi vạn của cô ta… Trần đạo trưởng cuỗm hết tiền xong chạy mất rồi?

Hai chân Mã Lâm Camille mềm nhũn, cô ta nhớ tới những lời tuyên truyền chống lừa đảo, những lời khuyên nhủ cẩn thận bị lừa.

Cô ta thực sự đã bị lừa!


Mã Lâm Camille rất tức giận, không cần suy nghĩ, cô ta lấy điện thoại ra và gọi: “Xin chào… 110 đó phải không? Tôi muốn tố giác tội phạm. Tôi đã bị kẻ lừa đảo lừa mất năm mươi vạn nhân dân tệ!”

Ở một nước ngoài xa xôi.

Trần Thương Vũ bôn ba mấy ngày đã kiệt sức, lúc này mí mắt lại giật lên, cảm giác như đã xảy ra chuyện gì không hay…

Trần Thương Vũ cầm la bàn Bát Quái và bói quẻ, không khỏi cau mày.

Người cũ buộc tội?

Trần Thương Vũ đã sử dụng mạng công cộng của khách sạn để mở mạng bên ngoài – những ngày này, hắn lấy sim điện thoại di động ra để tránh bị định vị.

Sau một phen điều tra, cuối cùng Trần Thương Vũ cũng phát hiện ra rằng hắn thật sự bị liệt vào danh sách tội phạm bị truy nã!

Tội phạm nóng!

[Đối tượng tình nghi Trần Thương Vũ đã lừa bà Mã năm trăm ngàn tệ rồi bỏ trốn cùng số tiền. Vụ án đang được điều tra thêm…]

Tổng cộng có 13 người trong băng nhóm này đã bị bắt…

Trần Thương Vũ: “…”

Mười ba người? Tất cả đệ tử trong biệt thự của hắn đều bị hốt gọn một mẻ rồi ư??
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1151: C1151: Chương 1151


Sắc mặt khó coi vô cùng, hai ngày nay tháo chạy không suôn sẻ, nhưng dù sao hắn vẫn đã thoát thân.

Đương nhiên, hắn nào dám quẹt thẻ của mình để tiêu tiền, mà dùng thẻ của đệ tử.

Hiện tại, hắn bị liệt vào danh sách tội phạm bị truy nã, những tấm thẻ liên quan đến người đệ tử cũng sẽ bị theo dõi và truy tìm… Đồng nghĩa với việc sau này mọi chuyện sẽ càng khó khăn hơn đối với hắn.

Không có tiền quả thực làm gì cũng khó!

Người nước ngoài không tin vào trò bói toán của hắn.

Mã Lâm- người phụ nữ ngu ngốc đáng chết này!

Trần Thương Vũ hết cách, chỉ đành gọi điện thoại.

“Alo, bà Phạm…”

“Tôi đâu có chạy trốn, tôi đã hứa đổi hồn giúp bà thì nhất định sẽ làm được… Đương nhiên tôi đã tìm được thân xác người phù hợp, trước tiên bà tìm người đến đón tôi nhé.”


Sau khi cúp điện thoại, Trần Thương Vũ lại bói thêm một quẻ, lần này quẻ bói cho hay: Một quý nhân sẽ đến cửa nhà hắn.

Trần Thương Vũ lập tức thở phào nhẹ nhõm, quý nhân mà quẻ bói nhắc đến chắc hẳn là người đến đón hắn đây mà.

Trần Thương Vũ bị liệt vào danh sách tội phạm bị truy nã nên đường đi nước bước của Mộc Quy Phàm cũng suôn sẻ hơn rất nhiều. Trước đây anh ấy bị hạn chế đôi chút, nhưng bây giờ…

Mộc Quy Phàm ngậm một cây kẹo m út trong miệng, nhướn mày nói: “Quả nhiên, có nhà nước giúp sẽ tốt hơn…”

Với lệnh truy nã này, đám thuộc hạ ở nước ngoài dễ dàng lục lọi điều tra hơn, cuối cùng một người dân báo cáo rằng họ đã nhìn thấy nghi phạm.

Vị trí của Trần Thương Vũ ngay lập tức bị khoanh vùng. Vạn Đảo nói: “Gia chủ, sau khi nghe điện thoại, chúng tôi phát hiện ra Trần Thương Vũ có liên lạc với nhà họ Phạm ở Trung Quốc, hiện tại hắn đang đợi nhà họ Phạm phái người đến đón.”

Mộc Quy Phàm cười lạnh: “Đích thân gia chủ tôi sẽ đến đón hắn! Hai ngày họp này anh hỗ trợ tôi nhé.”

Vạn Đảo: “??”

Mộc Quy Phàm: “Ồ đúng rồi, Vạn Bát Thực là em trai của anh phải không? Kêu cậu ta mua một lô quần áo trẻ em màu hồng ngọt ngào gửi cho nhà họ Tô.”


“Sau khi đến nhà họ Tô thì đừng quay lại nữa, hãy để mắt tới Túc Bảo, nửa bước không rời.”

Vạn Bát Thực này rất có năng lực, khi Mộc Quy Phàm lệnh cho anh ấy trông chừng không cho gã hói đầu động đậy, Vạn Bát Thực thật sự đã tuân thủ vô cùng nghiêm ngặt.

Ngày hôm đó, gã hói đầu chịu không nổi, đã là con người sao có thể đứng yên không nhúc nhích, kết quả hắn bị Vạn Bát Thực canh chừng đến phát điên và thú nhận hết mọi chuyện.

Đúng như dự đoán, chân tướng sự thật không khác nhiều so với những gì Mộc Quy Phàm đã suy luận.

Vạn Đảo: “…Rõ.”

Nhà họ Tô.

Túc Bảo tò mò nhìn một chú đang đứng thẳng tắp nghiêm túc trước mặt bé.

“Chú ơi, sao chú luôn đi theo con vậy?”

Chú này mang theo bốn năm chiếc bao tải lớn đến, sau khi đặt bao tải xuống liền đi theo bé.

Bé đi đâu chú ấy cũng đi đó.

Khi bé đi ị, chú ấy đòi theo bé vào phòng tắm, cuối cùng thương lượng mãi chú ấy mới đồng ý đứng canh ở cửa – nhưng bé không được phép đóng cửa.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1152: C1152: Chương 1152


Bé ị rất hôi, chú này vẫn đứng ở cửa phòng tắm, quay lưng về phía bé mà không ngại mùi hôi thối.

Túc Bảo chỉ cảm thấy hơi kỳ….

Lúc này, bà cụ Tô kêu người mang mấy túi quần áo ra phía sau, sau đó bảo Hân Hân và Tô Tử Du xuống chuẩn bị thử quần áo.

Bà cụ Tô: “Người ba không đáng tin cậy của Túc Bảo vậy mà cũng được ra phết nha, hôm nay bà còn định dẫn bọn nhỏ đi mua sắm, không ngờ cậu ta lại nhờ người giao quần áo đến tận nhà.”

Bà cụ Tô nhìn logo của một số thương hiệu in trên chiếc túi lớn và gật đầu hài lòng.

Canh chừng đám nhóc khi đi mua sắm là việc rất khó khăn, nhất là để mắt tới Hân Hân.

Nếu nhờ người giao hàng, sẽ luôn có mấy cô gái khiến người ta phiền lòng như ‘Hạt gạo Mã Lâm’ và tiểu Anh Đào năm xưa, vậy thà tự mình đi ra ngoài còn hơn.

Người mà Mộc Quy Phàm gọi là người của anh nên bà cụ không lo lắng chút nào.

Túc Bảo kéo Cố Tiểu Bát, “Chị Tiểu Bát, chúng ta đi chọn quần áo đi!”

Cố Tiểu Bát cười lạnh nói: “Con nít, không đi!”


Túc Bảo: “Đi thôi, đi thôi! Nếu không đi, ở đây một mình sẽ chán lắm đó!”

Cố Tiểu Bát: “Chị chỉ thích ở một mình.”

Ngoài miệng thì nói vậy nhưng đôi chân Cố Tiểu Bát vẫn ‘miễn cưỡng’ đi theo Túc Bảo.

Hân Hân và Tô Tử Du chạy tới, đến Tô Tử Chiến vốn không thích nói chuyện cũng chậm rãi đi xuống lầu.

—Quần áo của cậu quá ngắn rồi, cậu không còn sự lựa chọn nào khác, nếu không thì ai lại chọn quần áo như con gái thế này.

Bà cụ Tô nở nụ cười: “Dì Ngô, kêu bọn họ treo quần áo lên đi. Hai cái túi này hẳn là dành cho con trai, ba túi này chắc là dành cho con gái…”

Các thương hiệu lớn luôn có sự khác biệt khi đóng gói, nhìn vào màu sắc của túi là có thể nhận ra giới tính trang phục.

Kết quả là, khi quần áo xuất hiện, tất cả đều có màu hồng ngọt ngào…

Một biển hồng làm chói mắt Tô Tử Du, cậu kinh ngạc hỏi: “Đều là quần áo con gái sao?”


Vạn Bát Thực nói từng chữ: “Có cả con trai nữa!”

Anh ấy chỉ tay vào túi đồ.

Tô Tử Du nhìn theo hướng đó, áo sơ mi, quần dài của con trai đều màu hồng, đến đồ lót cũng màu hồng…

Khóe miệng cậu khẽ giật.

Túc Bảo sửng sốt: “Sao toàn màu hồng thế ạ!”

Vạn Bát Thực: “Báo cáo tiểu tiểu thư! Gia chủ nói mua một lô quần áo trẻ em đáng yêu màu hồng ngọt ngào gửi đến nhà họ Tô!”

Tất cả đều hồng và ngọt ngào, không sai!

Túc Bảo: “…”

Mọi người: “…”

Bà cụ Tô hỏi: “Cậu tên gì?”

Vạn Bát Thực “Báo cáo lão phu nhân, tôi là Vạn Bát Thực!”

Túc Bảo vểnh tai lên: “Tám mươi?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1153: C1153: Chương 1153


Vạn Bát Thực nói: “Vạn trong ngàn vạn, Bát trong một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy, tám, Thật trong thật sự!”

Mặt bà cụ Tô đen kịt, quả thực rất ‘thật’!

Túc Bảo cảm thấy choáng váng, hỏi: “Sao lại gọi là tám mươi…”

Vạn Bát Thực: “Báo cáo tiểu tiểu thư! Bát Thực chỉ sự trung thực, xác thực, kết thực, tráp thực, đạp thực, xuân hoa thu thực (tay làm hàm nhai)!”

Tô Tử Du sửng sốt: “Xuân hoa thu thực ư?”

Cái gì loạn hết cả lên thế?

Vạn Bát Thực: “Thực ra ba tôi không còn giải thích thêm được nguồn gốc cái tên nên cái gì thực cũng lôi hết ra rồi.”

Tô Tử Du trợn mắt há hốc mồm: “Có thể gọi là Vạn Lục Thực mà!”

Vạn Bát Thực: “Ba tôi nói, bát nghe hay hơn! Bát Bát Bát cả đường phát!”


Mọi người: “…”

Tiểu Ngũ thò đầu nhỏ vào tham gia trò vui, nghe xong lập tức trả lời: “Lục Lục Lục! Đi đường thuận lợi nhé! Bát Bát Bát cả đường phát! Bốn mùa may mắn và bình an, một năm phước lành sẽ không bao giờ rời xa chúng ta. Chúc mọi người năm mới vui vẻ!”

“Chúc phát tài! Đưa bao lì xì đỏ cho tôi!”

Mọi người: “…”

Sau khi Tiểu Ngũ chúc tết sớm xong, không ai nói gì hết.

Tiểu Ngũ nghiêng đầu bắt chước nói: “Chúc phát tài~Chúc phát tài”.

Túc Bảo “Điều tốt đẹp hãy đến, điều xấu hãy rời xa.”

Tiểu Ngũ và Túc Bảo cùng hát: “Ô ô, không ai chê trách các lễ nghi~~”

Khóe miệng bà cụ Tô co giật.


Tô Dĩnh Nhạc bị dán miếng da tới hai lần, mấy ngày nay anh luôn cố gắng hạn chế ra ngoài. Lúc này, vừa xuống lầu đã nghe thấy Túc Bảo và Tiểu Ngũ hát, anh lập tức lấy ra hai bao lì xì màu đỏ.

Một cho Túc Bảo.

Một cho Tiểu Ngũ.

Túc Bảo và Tiểu Ngũ vui như mở cờ trong bụng! . Thử‎ thách‎ tìm‎ trang‎ gốc,‎ géc‎ gô‎ ﹍‎ trùmtr‎ uyện﹒vn‎ ﹍

Túc Bảo nhận lấy bao lì xì đỏ, nói: “Cảm ơn cậu ba!”

Tiểu Ngũ đặt bao lì xì đỏ vào tay Túc Bảo, vui vẻ nói: “Cảm ơn cậu ba!”

Mọi người: “?”

Không phải chứ, còn bốn tháng nữa mới đến Tết Nguyên đán, sao Tô Dĩnh Nhạc lại mang theo bao lì xì bên mình?

Cậu ba mặt không đổi sắc, khẽ mỉm cười: “Tết năm ngoái không mừng tuổi được cho bé nào nên hôm nay tình cờ tìm thấy nó trong túi quần thôi.”

Không ai biết, Tô Dĩnh Nhạc đã lặng lẽ tìm kiếm trên mạng cách tránh tà trong cuộc sống hàng ngày, cư dân mạng cho rằng nhất định phải mang theo một bao lì xì đỏ bên mình, không cần quá to, chỉ cần một phong bì nhỏ màu đỏ là được.

Tô Dĩnh Nhạc … tin vào điều đó.

Nhưng mọi người đều không tin, ai lại tình cờ sờ được hai bao lì xì trong túi cơ chứ, bây giờ Tô Dĩnh Nhạc đang mặc quần mùa hè thay vì quần mùa đông dịp tết năm ngoái.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1154: C1154: Chương 1154


Hơn nữa, còn là quần áo ở nhà!

Bà cụ Tô nói: “Được rồi, chúng ta đi chọn quần áo đi! Ngày mai đi học rồi.”

Túc Bảo và Hân Hân vui vẻ đi thử quần áo.

Vạn Bát Thực theo sát Túc Bảo, Cố Tiểu Bát khoanh tay ngồi ở một bên cũng bị Túc Bảo kéo theo.

Tô Tử Du và Tô Tử Chiến: “…”

Hai anh em đồng thời lấy điện thoại di động ra và chọn mua sắm trực tuyến.

Thực ra, số quần áo trước đó còn có thể mặc thêm được vài ngày…

Buổi chiều.

Tô Dĩnh Nhạc thu dọn đồ đạc, kỳ nghỉ kết thúc, anh chuẩn bị quay lại làm việc.

Anh đi tới cửa phòng Túc Bảo, gõ cửa.


Túc Bảo thò nửa đầu ra ngoài, nhìn thấy Tô Dĩnh Nhạc ăn mặc chỉnh tề, kinh ngạc nói: “Cậu ba, cậu đi làm à?”

Bé và cậu ba chưa thân thiết được mấy ngày!

Ấn tượng sâu sắc nhất là lần đi đến ngôi nhà ma.

Tô Dĩnh Nhạc nói: “Cậu ba hết kỳ nghỉ rồi, cậu phải đi làm thôi.”

Anh ngồi xổm, nhẹ nhàng chạm vào tóc Túc Bảo, nói: “Cậu ba sẽ về vào dịp Tết Nguyên đán.”

Túc Bảo gật đầu: “Dạ!”

Tô Dĩnh Nhạc xấu hổ nói: “Vừa rồi bao lì xì đỏ quá nhỏ, đến Tết Nguyên Đán, cậu ba sẽ cho con một phong bao lớn nha.”

Túc Bảo: “Được ạ, cậu ba mau đi đi!”

Tô Dĩnh Nhạc nghẹn ngào, cô bé con vô tâm này.


Anh bất đắc dĩ mỉm cười nhìn thời gian, tuy chỉ có mấy ngày nhưng có nhiều chuyện còn ly kỳ hơn những gì anh đã trải qua trong nửa đời người trước đó.

Vô hình chung, anh ngày càng không nỡ xa Túc Bảo.

“Cậu ba đi nhé.”

Túc Bảo đột nhiên nói: “Chờ một chút.”

Tô Dĩnh Nhạc: “Hả? ’ Cô bé con không đành lòng rời xa anh ư?

Túc Bảo chạy vào phòng lấy ra một chồng bùa, đắc ý nói: “Cậu ba, cầm đi!”

Tô Dĩnh Nhạc: “Đây là cái gì?”

Túc Bảo nói: “Bùa hộ mệnh! cậu ba, nếu cậu mang theo bên mình, không ai có thể động vào cậu!”

Tô Dĩnh Nhạc giật mình, sau đó mỉm cười: “Được rồi. Cảm ơn Túc Bảo nha!”

Túc Bảo xua tay, nhìn cậu ba đi xuống lầu ra cửa, bé vội vàng đi ra ban công, nhoài người trên bậu cửa sổ nhìn cậu ba rời đi.

Ở nước ngoài.

Trần Thương Vũ ngồi xếp bằng trên giường, nhìn chằm chằm vào quẻ bói trước mặt, đột nhiên phun ra một ngụm máu.

“Chuyện gì đang xảy ra vậy? Chẳng ngờ mình lại không bói được?…”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1155: C1155: Chương 1155


Sau chuyện xảy ra trong nhà ma, Trần Thương Vũ cảm thấy hắn đã gặp phải một đối thủ lợi hại, người thu phục nữ quỷ tân nương quả thực rất giỏi.

Có lẽ đó chính là người đang truy bắt hắn lần này!

Cho nên, hắn muốn biết người đó là ai!

Nhưng hắn không ngờ, bói quẻ cũng không dò xét được chút bí mật nào!

Trần Thương Vũ sửng sốt, người này là ai, lợi hại như vậy sao?

Đang lúc hắn suy nghĩ thì chuông cửa vang lên.

Trần Thương Vũ bước tới cửa và thận trọng hỏi: “Ai?”

Một người phụ nữ nói bằng tiếng Trung bập bẹ: “Cần phục vụ không ạ?”

Trần Thương Vũ cau mày, để tránh người truy đuổi, hắn chọn đi đến nơi xa xôi hẻo lánh, những khách sạn như này luôn có một số phụ nữ phục vụ trong khách sạn mò đến lúc nửa đêm, hắn đã quen với điều đó trong hai ngày qua.


“Không cần!” Trần Thương Vũ nói xong, xoay người chuẩn bị trở về phòng.

Đột nhiên cửa bị đá rầm một tiếng, một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Đừng cử động! Kiểm tra đồng hồ nước!”

Trần Thương Vũ: “…”

Đây là khách sạn. Kiểm tra đồng hồ nước gì hả?

Cái trò đó chỉ có ở Long Quốc thôi.——

Khi bắt tội phạm ở Trung Quốc, để giảm cảnh giác của nghi phạm, cảnh sát thường viện lý do kiểm tra đồng hồ nước, sửa chữa gas hoặc bảo dưỡng gas.

Vì vậy đây là…

Trần Thương Vũ không buồn nghĩ thêm, lập tức quay người bỏ chạy.

Trong phòng có trang bị của hắn, một số lượng lớn bùa chú và một số hình vẽ bằng giấy do đệ tử hói đầu của hắn vẽ ra.


Không thể giết đối phương, nhưng vẫn có thể trốn thoát!

Mộc Quy Phàm cười khẩy, hất tay, một xếp bùa màu vàng bay ra ngoài.

Lá bùa như có mắt, tất cả đều dính vào người Trần Thương Vũ, Mộc Quy Phàm một cước đá ngã hắn, giẫm hắn dưới chân!

Trần Thương Vũ vừa kinh ngạc vừa tức giận: “Sao anh lại bắt tôi?”

Mộc Quy Phàm liếc nhìn cô gái tóc vàng với thân hình nóng bỏng ở cửa, nhướn mày nói: “Truy quét tệ nạn xã hội.”

Trần Thương Vũ: “…”

Mộc Quy Phàm nhìn thời gian, khẽ động ngón tay: “Dẫn đi.”

Trần Thương Vũ không phản kháng mà chỉ nhìn chằm chằm xuống sàn nhà, đôi mắt hắn cụp xuống che đi những toan tính và âm mưu.

“Tôi thừa nhận thất bại, anh có thể cho tôi biết anh là ai không?” Hắn vừa nói vừa lặng lẽ dùng sức xoa cổ tay.

Cổ tay của hắn bị cọ xát rồi bỗng rớt ra một mảnh da to bằng lòng bàn tay, lặng lẽ lướt dọc theo cơ thể hắn hướng về phía gót chân.

Trần Thương Vũ thầm nghĩ: Người đàn ông phía sau đang giẫm lên chân hắn mà hoàn toàn không chú ý đến gót chân của hắn.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1156: C1156: Chương 1156


Đầu tiên hắn sẽ hỏi đôi câu để trì hoãn thời gian, chờ da hồn chạm tới gót chân, hắn sẽ tấn công bất ngờ.

Trước tiên hãy hạ gục người đàn ông cao lớn này!

Trần Thương Vũ không hề biết rằng hành động ẩn giấu của hắn đã lọt vào đôi mắt tinh tường của Mộc Quy Phàm.

Mộc Quy Phàm: Gì thế? Gã này tưởng lá bùa màu vàng mà anh vừa ném ra chẳng có tác dụng gì hả?

Da hồn đột nhiên bộc phát, Mộc Quy Phàm lập tức lấy ‘bùa’ đè người!!! – Anh tùy ý quăng luôn cả xếp bùa vàng ra ngoài!

Trần Thương Vũ: Có nhiều bùa vàng ghê gớm lắm hả?

Chỉ mình anh có bùa chắc?

Mộc Quy Phàm: Tôi là nhà giàu mới phất nắm trong tay bao nhiêu lá bùa, tôi cứ thích kiêu ngạo đấy!

Da hồn trong tay Trần Thương Vũ vừa vùng lên đã bị một xấp bùa vàng ấn xuống đất, ngọn lửa xanh bùng lên kèm theo một tiếng gầm, da hồn phát ra một tiếng kêu chói tai, sau đó hoàn toàn im lìm.


Mộc Quy Phàm nhìn chằm chằm vào đống tro tàn trên mặt đất, da hồn bị đốt cháy quá dễ dàng khiến anh có ảo tưởng rằng mình rất lợi hại.

Trần Thương Vũ bị trói gô cổ rồi mang đi, Mộc Quy Phàm vào phòng nhìn đồ vật trên giường hắn.

Một cái túi vải màu vàng được trải rộng, bên trong lộ ra mấy tấm bùa, còn có mai rùa, dây thừng đỏ, quẻ bói.

Vài lá bùa có màu đỏ sẫm, hơi giống da người.

Mộc Quy Phàm đeo chiếc găng tay đã được nhét sẵn hai lá bùa vàng của Túc Bảo rồi mới thu dọn tất cả đồ đạc của Trần Thương Vũ.

Anh không yên tâm nên bỏ thêm vài lá bùa vàng của Túc Bảo vào chiếc túi vải màu vàng rồi đóng gói, cuối cùng xách túi đi.

Hệt như xách một túi rác.

“Trực tiếp giải hắn về nước!” Mộc Quy Phàm nhìn đồng hồ, lòng không vui lắm.

Anh không kịp về tham dự lễ khai giảng của bảo bối nhà anh rồi!


Trần Thương Vũ nằm mơ cũng chẳng ngờ mình sẽ bị bắt.

Hắn thực sự đã bị bắt!

Không phải hôm qua hắn bắt được quẻ bói có quý nhân đến đón sao?

Lẽ nào người đàn ông cao lớn này chính là quý nhân? . Tra𝓃g gì ⅿà ha𝔂 ha𝔂 thế ﹎ TR u𝗠TR𝑈Ye𝘕﹒𝑣𝓃 ﹎

Thân phận thế nào mà có thể khiến quẻ bói đánh lạc hướng hắn!

“Anh là ai!”

Trần Thương Vũ nhìn chằm chằm vào Mộc Quy Phàm với ánh mắt tà ác.

Mộc Quy Phàm chẳng buồn ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn vào bức ảnh chụp ở trường mầm non – bây giờ đang là mười giờ tối, nhưng ở Long quốc là khoảng chín mười giờ sáng. Trường mẫu giáo đang tổ chức lễ khai giảng, Túc Bảo mặc bộ vest đồng phục học sinh, ngồi trên chiếc ghế nhỏ, khuôn mặt mềm mại toát lên vẻ nghiêm túc càng khiến bé dễ thương hơn ngày thường.

Ôi, mới ra ngoài được một ngày…

Anh nhớ con gái anh quá!

Nghe Trần Thương Vũ hỏi, Mộc Quy Phàm thản nhiên nói: “Quý nhân! Người sẽ đảm bảo cho anh có đủ cơm ăn áo mặc suốt phần đời còn lại.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1157: C1157: Chương 1157


Trần Thương Vũ: “…”

Trần Thương Vũ vẫn chưa bỏ cuộc.

Hắn là một lão đại đã ẩn trốn suốt 35 chương.

Hắn bị bắt như thế này có hợp lý không?

Trần Thương Vũ lặng lẽ chà xát hai ngón chân thật mạnh trong đôi giày của hắn, lần này một mảnh da nhỏ hơn lại rớt ra.

Đây là phương pháp che giấu tài tình nhất của hắn, chỉ để đối phó với những trường hợp khẩn cấp.

Hắn sắp bị áp giải vào ô tô, và đây là cơ hội duy nhất để hắn trốn thoát.

Trần Thương Vũ nhướn mày, da hồn dưới chân hắn lập tức bay ra!

Dù thế nào đi nữa, hắn cũng cá rằng Mộc Quy Phàm không có nhiều bùa như vậy, da hồn của hắn chỉ có thể bị áp chế bởi ít nhất mười tấm bùa!


Giây tiếp theo, bùa vàng bay lên khắp bầu trời.

Ai không rõ còn nghĩ đó là tiền giấy.

‘Tiền giấy’ này bay tới vây quanh da hồn, quấn nó thật chặt rồi bốc cháy.

Trần Thương Vũ bị phản phệ, lập tức phun ra một ngụm máu, vẻ mặt đột nhiên héo úa! . 𝑻ruyệ𝔫 cop từ tra𝔫g ( t r ù m t r u y ệ 𝔫﹒V𝔫 )

“Không thể nào… Sao anh có nhiều bùa như vậy!” Trần Thương Vũ kinh hãi hỏi.

Ngay cả hắn cũng không thể vẽ được nhiều lá bùa như vậy trong nửa năm!

Vẽ bùa không phải vẽ bừa, cũng chẳng phải cứ có tay là vẽ được.

Vậy Mộc Quy Phàm có thể đi đâu để lấy được nhiều lá bùa vàng như vậy?

“Anh là ai!…” Hắn kinh hãi hỏi lại.


Mộc Quy Phàm đạp một cước khiến Trần Thương Vũ văng ra ngoài.

Trần Thương Vũ bay thẳng vào xe và đập mạnh vào cửa.

Độc ác và tàn nhẫn!

Lúc này, Mộc Quy Phàm lại đưa điện thoại lên gần miệng, vô cùng nhẹ nhàng nói: “Bảo bối đi khai giảng rồi à! Tuyệt vời quá!”

Hai sự tương phản làm chấn động tất cả cấp dưới!

“Nhìn gì?” Mộc Quy Phàm lạnh lùng nhìn đám thuộc hạ.

“Gia chủ, anh… anh có sao không?.”

Bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy Mộc Quy Phàm hiền lành dịu dàng như vậy nên lòng họ hơi bất an, luôn cảm thấy Mộc Quy Phàm có tuổi rồi nên thần kinh có chút vấn đề!

Mộc Quy Phàm lười giải thích, chỉ nói: “Có con gái sẽ hiểu!”

Mọi người…

Họ thực sự không muốn hiểu…
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom