Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Chương 1098: C1098: Chương 1098


Tô Dĩnh Nhạc cố ép bản thân không nhìn vào nữ quỷ, đưa mắt nhìn xung quanh——

Trên bàn có một ngọn đèn dầu và đôi nến đỏ, anh phải làm sao để đánh rơi một ngọn nến, dập tắt ba ngọn lửa?

Túc Bảo chắp hai tay nói: “Cậu ba, dứt khoát đập đi!”

Tô Dĩnh Nhạc nghiến răng nghiến lợi, nắm lấy ngọn nến và ngọn đèn trên bàn ném xuống đất!

Toàn bộ ánh sáng trong căn phòng lập tức tắt phụt.

Đột nhiên trước mắt tối sầm lại, Tô Dĩnh Nhạc nhất thời không thích ứng được, anh cảm giác toàn thân bỗng trở nên lạnh lẽo.

Sau đó một tiếng hét thảm vang lên từ phía sau anh, là giọng nói của một người đàn ông, sau đó, thứ gì đó nhanh chóng áp vào lưng anh!

Tiếp theo là tiếng hét của tân nương.

Tô Dĩnh Nhạc không thể giữ hình tượng thêm nữa, chàng trai dịu dàng ôn hòa với đôi chân dài 1,8 mét chui tọt xuống gầm giường, anh gọi: “Túc Bảo!”

“Tới đây!”


“Hey, ngọn lửa tinh thần!”

Túc Bảo quăng một quả cầu lửa, tiếng gầm vang lên, căn phòng đột nhiên bị ngọn lửa xanh chiếu sáng.

Một người giấy đang dán sau lưng Tô Dĩnh Nhạc!

Dưới ánh lửa, sắc mặt người giấy tái nhợt, đôi mắt mở to, nó mặc một bộ đồ cưới màu đỏ tươi, mắt nó đang nhìn chằm chằm mọi người…

Hân đầu to sợ đến bật khóc, cô bé đứng dậy đột ngột nên đập mạnh vào giường, đầu sưng u.

Tô Tử Du sợ đến tái mặt, ôm chầm lấy người bên cạnh mà không để ý người đó là ai, kết quả ôm phải anh trai cậu.

Tô Tử Chiến muốn đẩy Tô Tử Du ra, nhưng chẳng rõ có phải do cậu quá sợ hãi hay không mà cuối cùng cũng không đẩy ra nữa.

Thảm nhất là Tô Dĩnh Nhạc.

Anh vừa quay đầu lại đã nhìn thấy một người đàn ông tái nhợt cứng đờ ngay bên cạnh, người chưa từng chửi thề là anh lập tức nói: “Mẹ kiếp!”


Túc Bảo đã lao ra khỏi gầm giường từ lâu, bé như một kẻ liều mạng liên tục ném vài quả cầu lửa vào người giấy.

Người giấy hét lên thảm thiết, một lúc sau đã bị đốt thành tro tàn.

Sau đó cửa sổ kêu răng rắc, sợi dây đỏ đứt, một chiếc xương móng gà rơi xuống.

Túc Bảo quăng quỷ xui xẻo, quỷ đào hoa, quỷ nhu nhược, quỷ hồ đồ…. và cả dì xấu xí ra ngoài.

“Bắt nó!” Cục bột nhỏ hét lên: “Ai bắt được nó sẽ được thưởng một que kẹo m út!”

“Không, mười que kẹo! Chúng con không thiếu tiền!” Túc Bảo nói: “Con giàu lắm”.

Chúng quỷ: “…”

Giàu có không thiếu tiền mà chỉ thưởng mười que kẹo m út?

“Ai mà thèm…” Quỷ hồ đồ nói.

Quỷ nhu nhược bay đi làm nhiệm vụ trước, ánh mắt nó sắc bén, hạ giọng nói: “Anh thích phần thưởng đó!”

Quỷ xui xẻo nói: “Chết tiệt, đừng cướp kẹo của ta!”

Quỷ đào hoa giẫm lên đầu quỷ xui xẻo rồi hét lên: “Ngươi ở đây chờ đi!”
 
Chương 1099: C1099: Chương 1099


Quỷ hồ đồ: “??” Vô thức bay theo đám ác quỷ.

Bốn con ác quỷ bắn lên không trung như bốn mũi tên đen sắc nhọn.

Bản mặt cười nhăn nhở của chúng đều trở nên nghiêm trọng ——

Điều chúng không biết là, trận chiến này sẽ chính thức thay đổi thân phận của chúng thành âm binh quỷ tướng!

Dì xấu xí không đuổi kịp, hét lên từ phía sau: “Này… này…đợi ta với… những lúc như thế này ta chỉ hóng hớt chuyện vui và vẫy cờ thôi đúng không?”

Người giấy bị đốt thành tro, căn phòng lại chìm vào bóng tối.

Túc Bảo bận rộn dùng ngọn lửa tinh thần thắp lại những cây nến.

Chẳng mấy chốc căn phòng sáng lên, một cái bóng bám theo sau Túc Bảo…

Tô Tử Du vô thức nhìn lên, chỉ trông thấy tân nương đang treo trên xà nhà, chiếc váy cưới trống rỗng, chỉ còn cái đầu.

Cậu sợ đến độ suýt tè ra quần.


“Ta chết thảm quá…” Tân nương thút thít, chiếc váy cưới màu đỏ tung bay trong gió: “Cứu ta…cứu ta…”

Mọi người: “…”

Túc Bảo: “Tự mình xuống đi.”

Nữ quỷ im lặng rồi tự mình trôi xuống.

“Ta nhớ ra rồi.” Nó nhìn chằm chằm đống tro tàn trên mặt đất: “Trong đám cưới, phu quân của ta vô tình chạm vào ngọn nến, người chàng lập tức bị bỏng…”

Tô Tử Du căng thẳng, vừa rồi nữ quỷ đã nói lời này, nhưng lúc đó cậu không để ý.

“Thoáng chốc, phu quân ta đã bốc cháy, chàng tức giận ném cây nến xuống”.

“Nhưng rất nhanh, thân thể chàng đã bị thiêu đốt rồi hóa thành một người giấy tái nhợt…”

Bị ngọn lửa thiêu rụi, tân lang kêu thảm thiết, kèm theo đó là tiếng tanh tách, rất nhiều người giấy đột nhiên xuất hiện xung quanh chàng ta.


Tân nương bị người giấy gặm và ăn mất, cuối cùng chỉ còn lại cái đầu treo trên xà nhà.

Nghe xong lời miêu tả này, mọi người chỉ cảm thấy lạnh buốt, da đầu cũng tê dại.

“Người giấy…” Tô Tử Du nghĩ tới căn phòng có người giấy ở sân sau.

Vậy là ban nãy trong bóng tối vừa rồi, những người giấy kia đang muốn ăn thịt người ư?

Quan phủ, nhà gái và tất cả người giúp việc đến điều tra cũng đều biến mất, chẳng lẽ họ cũng bị ăn thịt sao…

Túc Bảo nhìn chân gà mới nằm trên mặt đất.

“Sư phụ nói, quỷ ăn thịt người không đáng sợ, người ăn thịt người mới đáng sợ.”

Tô Dĩnh Nhạc bế Hân Hân từ trên mặt đất lên, môi anh hơi run rẩy: “Vậy… rốt cuộc có chuyện gì?”

Túc Bảo chỉ vào đống tro tàn mới trên mặt đất: “Kẻ bái đường cùng tân nương không phải người, mà là người giấy.”

“Tức là không có tân lang, cho nên khi mọi người đến nơi mới phát hiện tân lang đã biến mất.”

Tô Tử Du chỉ cảm thấy quỷ dị và đáng sợ, cậu hỏi: “Nhưng người giấy vừa rồi cũng là tân lang…”

Túc Bảo lắc đầu: “Không biết chuyện gì xảy ra, chúng ta phải đợi sư phụ trở về.”
 
Chương 1100: C1100: Chương 1100


Dù sao thì cô bé cũng chỉ mới bốn tuổi thôi!

Khi lên năm tuổi, chắc chắn bé sẽ biết nhiều hơn.

“Nhưng người giấy sẽ không tự mình di chuyển, nhất định phải có người thao túng thì người giấy mới có thể di chuyển. Vì vậy, ngoài chúng ta ra, vừa rồi nhất định có người đã ẩn nấp ở đây.”

Thật kỳ lạ, sao người lại trốn được?

Họ đã tìm kiếm khắp các phòng mà vẫn không thể tìm thấy người này.

Tô Dĩnh Nhạc cau mày, hóa ra hết tất thảy đều là do con người tạo ra!

Là người thì dễ giải quyết hơn rồi.

Đáy mắt cậu ba lóe lên sự lạnh lùng, nhưng anh vẫn hơi xấu hổ, trước giờ anh chưa bao giờ bị hù dọa đến độ chật vật như này.

Bắt được kẻ kia, nhất định phải bắt được!

Tô Tử Du hỏi: “Bây giờ chúng ta ra ngoài à?”


Túc Bảo gật đầu: “Dạ, ra ngoài thôi.”

Nữ quỷ mặc váy cưới được Túc Bảo thu vào hồ lô linh hồn.

Không biết tân nương này mới đến nhà ma hay luôn ngủ quên ở nhà ma, hay trước đó chưa có ai kích hoạt điều cấm kỵ.

Tuy là lệ quỷ, nhưng nữ quỷ tân nương chưa bao giờ làm hại ai, nếu không, tin tức về ngôi nhà ma khiến mọi người sợ hãi sẽ lan truyền khắp nơi.

“Đi thôi!” Tô Dĩnh Nhạc ôm Túc Bảo, bước nhanh đi ra ngoài.

Cuối cùng cũng nhìn thấy ánh sáng bên ngoài, tiếng la hét vui vẻ của đám trẻ trong khu vui chơi bỗng xua tan đi sự âm u lạnh lẽo và cái im lặng.

Tô Dĩnh Nhạc luôn có cảm giác không chân thực, anh hơi lơ mơ.

Trước khi bước vào ngôi nhà ma, thế giới quan của anh vẫn còn đó.

Sau khi ra khỏi ngôi nhà ma, thế giới quan đã sụp đổ…

Tô Dĩnh Nhạc đột nhiên gọi: “Túc Bảo…”


Những quỷ hồn mà Túc Bảo vừa quăng ra ban nãy có phải thật không?

Nếu là quỷ thật thì chúng có thể đi lại giữa ban ngày được ư?

Túc Bảo nói: “Sao vậy cậu ba?”

Vừa nói, đôi bàn tay nhỏ của bé vừa vỗ nhẹ vào lưng Tô Dĩnh Nhạc, lặng lẽ xua đi âm khí trên cơ thể cậu ba.

Tô Dĩnh Nhạc nói: “Mấy kẻ đuổi theo kia… có bắt được ai không?”

Nghĩ thế nào cũng thấy không chân thật…

Túc Bảo cũng không chắc chắn, nhưng bé tin đám quỷ, có bốn ác quỷ cơ mà!

Siêu hung dữ.

“Chắc chắn bắt được!”

Quỷ xui xẻo cùng ác quỷ khác đuổi theo một bóng người ra khỏi sân.

“Nhìn thấy rồi!” Quỷ nhu nhược hét lên.

Quỷ xui xẻo: “Nó bị hói!”

Quỷ đào hoa: “Khom lưng và mông phẳng. Nhìn thoáng qua cũng biết chỉ cần 3,5 giây đã tóm gọn!”
 
Chương 1101: C1101: Chương 1101


Dù sao thì cô bé cũng chỉ mới bốn tuổi thôi!

Khi lên năm tuổi, chắc chắn bé sẽ biết nhiều hơn.

“Nhưng người giấy sẽ không tự mình di chuyển, nhất định phải có người thao túng thì người giấy mới có thể di chuyển. Vì vậy, ngoài chúng ta ra, vừa rồi nhất định có người đã ẩn nấp ở đây.”

Thật kỳ lạ, sao người lại trốn được?

Họ đã tìm kiếm khắp các phòng mà vẫn không thể tìm thấy người này.

Tô Dĩnh Nhạc cau mày, hóa ra hết tất thảy đều là do con người tạo ra!

Là người thì dễ giải quyết hơn rồi.

Đáy mắt cậu ba lóe lên sự lạnh lùng, nhưng anh vẫn hơi xấu hổ, trước giờ anh chưa bao giờ bị hù dọa đến độ chật vật như này.

Bắt được kẻ kia, nhất định phải bắt được!

Tô Tử Du hỏi: “Bây giờ chúng ta ra ngoài à?”


Túc Bảo gật đầu: “Dạ, ra ngoài thôi.”

Nữ quỷ mặc váy cưới được Túc Bảo thu vào hồ lô linh hồn.

Không biết tân nương này mới đến nhà ma hay luôn ngủ quên ở nhà ma, hay trước đó chưa có ai kích hoạt điều cấm kỵ.

Tuy là lệ quỷ, nhưng nữ quỷ tân nương chưa bao giờ làm hại ai, nếu không, tin tức về ngôi nhà ma khiến mọi người sợ hãi sẽ lan truyền khắp nơi.

“Đi thôi!” Tô Dĩnh Nhạc ôm Túc Bảo, bước nhanh đi ra ngoài.

Cuối cùng cũng nhìn thấy ánh sáng bên ngoài, tiếng la hét vui vẻ của đám trẻ trong khu vui chơi bỗng xua tan đi sự âm u lạnh lẽo và cái im lặng.

Tô Dĩnh Nhạc luôn có cảm giác không chân thực, anh hơi lơ mơ.

Trước khi bước vào ngôi nhà ma, thế giới quan của anh vẫn còn đó.

Sau khi ra khỏi ngôi nhà ma, thế giới quan đã sụp đổ…

Tô Dĩnh Nhạc đột nhiên gọi: “Túc Bảo…”


Những quỷ hồn mà Túc Bảo vừa quăng ra ban nãy có phải thật không?

Nếu là quỷ thật thì chúng có thể đi lại giữa ban ngày được ư?

Túc Bảo nói: “Sao vậy cậu ba?”

Vừa nói, đôi bàn tay nhỏ của bé vừa vỗ nhẹ vào lưng Tô Dĩnh Nhạc, lặng lẽ xua đi âm khí trên cơ thể cậu ba.

Tô Dĩnh Nhạc nói: “Mấy kẻ đuổi theo kia… có bắt được ai không?”

Nghĩ thế nào cũng thấy không chân thật…

Túc Bảo cũng không chắc chắn, nhưng bé tin đám quỷ, có bốn ác quỷ cơ mà!

Siêu hung dữ.

“Chắc chắn bắt được!”

Quỷ xui xẻo cùng ác quỷ khác đuổi theo một bóng người ra khỏi sân.

“Nhìn thấy rồi!” Quỷ nhu nhược hét lên.

Quỷ xui xẻo: “Nó bị hói!”

Quỷ đào hoa: “Khom lưng và mông phẳng. Nhìn thoáng qua cũng biết chỉ cần 3,5 giây đã tóm gọn!”
 
Chương 1102: C1102: Chương 1102


Quỷ xui xẻo nói: “Phải giải thích thế nào với Túc Bảo?”

Quỷ đào hoa và quỷ nhu nhược mặt ủ mày chau.

Chúng cũng chẳng thích làm việc đâu.

Nhưng nhóc Túc Bảo gọi chúng là anh chị.

Túc Bảo tin tưởng chúng nên mới thả chúng ra mà không hề lo sợ chúng sẽ nhân cơ hội trốn thoát.

Quỷ hồ đồ đảo mắt, hạ giọng nói: “Các anh em, có cơ hội tốt như vậy sao chúng ta không chạy?”

Quỷ đào hoa nhìn quỷ hồ đồ, nghẹn họng: “Chạy đi, sau này đừng hối hận.”

Quỷ xui xẻo cười lạnh nói: “Không hổ là quỷ hồ đồ.”

Quỷ nhu nhược nói giọng nhẹ nhàng: “Không tồn tại khả năng ta bỏ chạy đâu, chỉ không biết khi về Túc Bảo có cho chúng ta kẹo nữ không.”


Quỷ hồ đồ tỏ ra khinh thường.

“Nhìn dáng vẻ vô dụng của các ngươi đi! Mấy cái kẹo m út đã mua chuộc được các ngươi rồi, cốt khí của các ngươi đâu?”

Quỷ đào hoa bay lên, lẩm bẩm: “Ta là quỷ chứ không phải người, cần quái gì cốt khí?”

Quỷ nhu nhược tốt bụng nhắc nhở: “Hãy suy nghĩ thật kỹ xem, Túc Bảo có phải là người bình thường không? Cơ hội không phải lúc nào cũng đến đâu.”

Sống trong hồ lô lâu chừng đó mà vẫn chưa rõ tình hình hả?

Tuy chưa thể xác định rõ thân phận của Túc Bảo nhưng chúng quỷ đều lờ mờ nhận ra, đi theo Túc Bảo chắc chắn tốt hơn làm một ác quỷ hại người.

Tiền đồ sẽ khác…

Quỷ nhu nhược nhắc nhở xong bèn rời đi.

Quỷ hồ đồ chậm rãi đi theo, lẩm bẩm: “Cơ hội nào? Con bé đó chỉ là một đạo sĩ khá lợi hại thôi… Cơ hội nào chứ…”


Quỷ hồ đồ thầm nghĩ: Cùng lắm thì Túc Bảo cũng chỉ có thiên phú hơn đạo sĩ khác, ngày sau cô bé sẽ làm đạo sĩ nức danh một phương.

Nhưng dù giỏi giang đến đâu thì Túc Bảo vẫn chỉ là đạo sĩ, có sinh tử bệnh lão, nếu đám ác quỷ sợ sau khi trốn thoát bị Túc Bảo đuổi theo thì chúng có thể tìm một chỗ ẩn trốn. Đợi khi Túc Bảo chết già đám ác quỷ mới mò mặt ra tiếp tục lộng hành là được!

Dù sao bọn chúng cũng là ác quỷ, sống tạm bợ ẩn trốn mấy chục năm chẳng thành vấn đề.

Quỷ hồ đồ nghĩ hoài không ra, nhưng nó sợ cây búa tạ của Túc Bảo nên chỉ do dự một chút rồi cuối cùng vẫn ngoan ngoãn quay trở lại.

Sau khi rời khỏi nhà ma, Tô Dĩnh Nhạc gọi điện thoại cho anh trai mình.

Anh hạ giọng: “Anh ơi, lúc trước anh đã kêu người dọn dẹp nhà ma chưa?”

Tô Dĩnh Nhạc vẫn không dám tin vào những gì mình vừa trải qua.

Tô Nhất Trần lạnh lùng đáp: “Rồi nhé, tất cả nhân viên đã dọn dẹp theo yêu cầu của anh.”

Để bảo vệ Túc Bảo, để người khác không nhìn thấy khả năng của bé. Tô Nhất Trần đã yêu cầu nhân viên tắt camera và chặn tín hiệu.

Thậm chí còn có nhiễu điện tử – theo cách này, ngay cả khi có ai đó lén nhìn và chụp ảnh thì cũng chẳng chụp được gì.

Tô Dĩnh Nhạc đứng dưới ánh nắng chói chang, tay chân vẫn lạnh buốt.
 
Chương 1103: C1103: Chương 1103


Quả nhiên đã dọn dẹp sạch sẽ từ trước khi họ vào nhà ma.

“Không có một nhân viên nào sao?” Tô Dĩnh Nhạc vẫn gặng hỏi.

Tô Nhất Trần: “Không.”

Tô Dĩnh Nhạc: “Đạo cụ cũng không có ư?”

Tô Nhất Trần: “Không.”

Tô Dĩnh Nhạc: “…”

Anh há hốc miệng, không thể không thừa nhận thế giới quan đã bị lật đổ.

“Anh cả, tụi em vừa thấy quỷ trong nhà ma.” Tô Dĩnh Nhạc đi tới một chỗ ít người, nghiêm túc nói.

Tô Nhất Trần: “Bình thường mà.”


Tô Dĩnh Nhạc nghẹn họng.

Gặp quỷ đấy, thế mà cũng bình thường hả?

Tô Dĩnh Nhạc còn muốn nói gì nữa, nhưng Tô Nhất Trần phải họp nên chỉ dặn về nhà nói chuyện rồi cúp điện thoại.

Tô Dĩnh Nhạc cầm điện thoại di động ngơ ngẩn.

Ở phía xa, Túc Bảo đang đứng trước vòng quay ngựa gỗ, hỏi Tô Tử Chiến: “Anh, anh không muốn chơi phải không?”

Cô bé đưa tiền lẻ đưa cho người soát vé, không yên tâm xác nhận lại: “Vậy em sẽ không mua vé của anh!”

Tô Tử Chiến: “…”

Trước khi vào nhà ma cậu đã kiên quyết không chơi vòng quay ngựa gỗ – loại trò chơi màu hồng dịu dàng của con gái.

Bây giờ cậu lại cảm thấy đây là thứ mà con trai nên chơi…


Tô Tử Chiến ho khan, lạnh lùng nói: “Em không cần mua vé, anh tự mua.”

Cậu lấy chiếc ví trong tay Túc Bảo nhét vào ngực bé, sau đó giơ điện thoại lên nói: “Bốn vé.”

Túc Bảo, Hân Hân, Tô Tử Du: “??”

Chẳng phải anh ấy không muốn chơi ư?

Tô Tử Chiến mặt không đổi sắc: “Anh mua cho chú ba.”

Cậu thầm nghĩ: Chú ba là người lớn, chắc chắn không chơi.

Đợi chú ba từ chối, cậu sẽ ‘miễn cưỡng’ đi chơi cùng đám Túc Bảo.

Túc Bảo ồ một tiếng, nói với Tô Dĩnh Nhạc: “Cậu ba, chúng ta cùng chơi vòng quay ngựa gỗ nhé! Anh cả đã mua vé rồi!”

Tô Dĩnh Nhạc tao nhã gật đầu: “Được.”

Anh cần bay trên vòng quay ngựa gỗ để bình ổn lại nội tâm sau khi chứng kiến cảnh tượng trong nhà ma.

Thế là, cậu ba ôm Túc Bảo ngồi lên con ngựa lớn nhất, Tô Tử Du và Hân Hân ngồi con ngựa bên cạnh và ngựa phía sau.

Khi ngựa gỗ quay và tiếng nhạc nổi lên, tiếng cười vui vẻ của Túc Bảo vang lên, Tô Dĩnh Nhạc dần thả lỏng và mỉm cười, Tô Tử Du và Hân Hân cũng rất vẻ.
 
Chương 1104: C1104: Chương 1104


Tô Tử Chiến đang cầm điện thoại di động: “…”

Cậu chi tiền mua sự cô đơn hả?

Tại sao cốt truyện không phát triển như cậu mong muốn??

Túc Bảo chơi xong hai vòng đu quay rồi quay về, lúc này đám quỷ xui xẻo cũng đã quay về.

Thấy hai tay bọn họ trống trơn, Túc Bảo ồ lên một tiếng: “Hắn chạy rồi sao?”

Quỷ nhu nhược mím môi rồi nói: “Bảo bối, khiến ngươi thất vọng rồi.”

Quỷ đào hoa ngượng ngùng: “Người kia có chút tài năng, chúng ta đã chặn lại rồi mà vẫn có thể bỏ chạy.”

Quỷ xui xẻo khóc thút thít: “Chúng ta cũng không muốn như vậy!”

Không ngờ Túc Bảo lại an ủi chúng: “Không sao nha!” .




Nhưng thứ gì mà lại lợi hại đến mức đánh bại cả bốn ác quỷ thế này?

Trong lòng Túc Bảo âm thầm ghi nhớ, sau này gặp người kia cô bé phải nhất định chú ý đến mới được, có chút tài năng.

Trên đường trở về, Túc Bảo mua một túi kẹo m út lớn, thấy có người bán kẹo cầu vồng, cô bé lại mua thêm mười cái nữa.

Bốn ác quỷ mỗi người một cái, dì xấu xí một cái, chị Hàm Hàm, anh lớn và anh nhỏ, cậu ba và cô bé, mỗi người một cái.

Bọn quỷ đào hoa mừng rỡ không thôi, lại còn có cả phần của chúng nữa?

Chúng chưa bắt được người kia nha…

Quỷ không thể ăn được đồ ăn của nhân gian.

Tất cả thờ cúng, nghe được là ăn được, nhưng đồ Túc Bảo cho lại không giống vậy…

Quỷ đào hoa cắn một miếng, vẻ mặt mê mẩn: “A… Ta đã không nhớ rõ bao lâu rồi chưa được ăn thứ này nữa…”

Việc quỷ nhu nhược làm đầu tiên là cẩn thận cầm kẹo m út Túc Bảo phát bỏ vào túi rồi mới khẽ khàng cầm lên cắn một miếng.


Kẹo thật ngọt…

Khuôn mặt thiếu niên ngây thơ hiện lên sự chưa thỏa mãn.

Quay về nhà họ Tô, bà cụ Tô vội vàng ôm lấy Túc Bảo thơm mạnh một cái.

Ra ngoài lâu như vậy, cảm giác như bà ấy và bé yêu đã xa nhau rất lâu rồi vậy.

“Đi chơi những gì?” Bà cụ Tô cưng chiều hỏi.

Túc Bảo suy nghĩ: “Chúng con đi chơi nhà ma, cậu ba và anh chị rất dính người!”

Bà cụ Tô nhíu mày: “Nhà ma?”

Trái tim Tô Dĩnh Nhạc xiết lại, anh lập tức giải thích: “Anh cả đã gọi điện từ trước, tất cả đều được dọn dẹp sạch sẽ.”

Chỉ là không gặp quỷ giả mà gặp quỷ thật…

Lúc này bà cụ Tô mới gật đầu, nhưng bà ấy vẫn cằn nhằn một câu: “Sau này đừng có đi chơi những thứ như vậy nữa, không tốt với mấy đứa nhỏ!”

Mặc dù đã dọn những thứ dọa người đi rồi nhưng nếu bị đen đủi thì cũng không hay.

Tô Tử Du và Túc Bảo gật đầu như giã tỏi: “Vâng vâng!”

Hôm nay Tô Nhất Trần tan làm sớm, cả nhà vừa chuẩn bị ăn cơm thì anh về.
 
Chương 1105: C1105: Chương 1105


Anh theo thường lệ hỏi vài câu công viên trò chơi có vui hay không, Túc Bảo hưng phấn nói: “Chơi rất vui ạ! Nhưng quá nhiều người, thời gian tụi con xếp hàng ngồi đu quay ngựa còn lâu hơn cả thời gian đi chơi đó!”

Vốn còn muốn chơi những trò khác nhưng trò nào cũng có rất nhiều người.

Phải xếp hàng nhưng lúc đó lại không còn sớm nên họ đành quay về.

Tô Nhất Trần gật đầu: “Con thích công viên trò chơi sao?”

Túc Bảo đói bụng, cô bé vừa gặm đùi gà vừa nói: “Thích ạ~”

Tô Nhất Trần: “Được.”

Hòn đảo muốn mua tặng em gái Tô Cẩm Ngọc nhưng rồi lại bỏ qua một bên.

Bây giờ có thể bắt đầu lại, mua rồi tạo một công viên trò chơi cho Túc Bảo.

Túc Bảo muốn chơi lúc nào thì sẽ tập trung vào cô bé, chỉ mở bán một số lượng vé vào cửa nhất định.

Lúc Túc Bảo không chơi có thể mở cửa đón khách, thuận tiện kiếm tiền.


Cậu cả Tô tổng lập tức tính toán rõ ràng hạng mục công viên trò chơi này.

Túc Bảo không biết cậu cả vì một câu của mình mà tập đoàn Tô thị sẽ có thêm một hạng mục lớn, bé vẫn vui vẻ chia sẻ với cậu cả những thứ mình thấy chơi vui ở công viên trò chơi.

Cô bé đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó: “Cậu cả, cậu có thể giúp con tìm người không?”

Tô Nhất Trần gật đầu: “Được.”

Bà cụ Tô hỏi: “Tìm ai?”

Vẻ mặt Túc Bảo thần bí: “Suỵt, đây là bí mật của chúng con!”

Bà cụ Tô chỉ có thể cười, bà ấy cũng không tiếp tục hỏi.

Ngoài cửa lại vang lên một giọng nói, Mộc Quy Phàm hỏi: “Cậu cả của con không biết tìm đâu, sao không tìm ba, quên ba làm gì rồi sao?”

Ánh mắt Túc Bảo sáng lên, bé cất tiếng nói giòn giã: “Ba!”


Cô bé cầm một cái chân giò muối tiêu, vừa chạy về phía Mộc Quy Phàm vừa nói: “Không có quên nha! Ba quá bận, bà ngoại nói không thể quấy rầy ba, công việc của ba rất quan trọng!”

Mộc Quy Phàm không nhịn nổi mà bật cười.

Anh nhìn chân giò muối tiêu đứa nhỏ đang cầm trong tay: “Ba cắn một miếng rồi đi rửa tay nha!”

Mộc Quy Phàm cúi người, đang chuẩn bị nhận đồ từ tay con gái mình thì thấy Túc Bảo chân trái vấp chân phải, té ngã rầm một cái, chân giò muối tiêu cũng bay xa nửa mét.

Mọi người giật mình, bà cụ Tô vội vàng đứng lên muốn ôm cô bé.

Túc Bảo lồm cồm bò dậy, bé nhanh nhẹn nói: “Không sao không sao!”

Sau đó còn không quên cái chân giò kia của mình, bé nhặt chân giò lên thổi phù phù mấy cái.

“Còn chưa đến ba giây, nhặt lên vẫn ăn được!” Đứa nhỏ giơ chân giò đến trước miệng Mộc Quy Phàm, ánh mắt vừa chân thành vừa vui vẻ: “Ba, ba ăn đi!”

Mộc Quy Phàm: “…”

Khóe miệng anh giật giật, nên ăn hay không ăn đây?

Bà cụ Tô không nhịn được mà bật cười, nên ăn!!!

Cho anh dạy đứa nhỏ mấy thứ linh tinh, bây giờ báo ứng đến rồi đấy.
 
Chương 1106: C1106: Chương 1106


Mộc Quy Phàm nhìn chân giò trước mặt, cuối cùng vẫn cắn một miếng rồi nhận lấy.

“Đồ bé cưng cho, rơi trên mặt đất thì có sao đâu.” Mộc Quy Phàm mỉm cười, thuận tay xoa cằm Túc Bảo: “Rất ngon.”

Ánh mắt anh vô cùng cưng chiều, rơi xuống đất thì có làm sao.

Trước kia ở tiền tuyết, lúc khó khăn nhất bọn họ còn từng ăn cả rắn chuột.

Mộc Quy Phàm cắn chân giò rồi đi rửa tay, sau đó gia nhập đại gia đình, trong bếp tràn ngập tiếng cười nói vui vẻ.

Sau bữa ăn.

Mộc Quy Phàm nghe Túc Bảo nói hôm nay đi nhà ma thì thầm nghĩ hóa ra còn có thể tập luyện ở nhà ma thế này.

Mấy đứa nhãi con trong đội vất vả như thế, hôm nào dẫn mấy người họ đi chơi.

Trong đầu Mộc chiến thần xuất hiện một suy nghĩ, quyết định một thời gian dài sau này từng căn nhà ma trong từng công viên trò chơi sẽ không thể bình yên…


“Ba, có thể tìm được sao?” Túc Bảo ngồi trong lòng Mộc Quy Phàm cựa quậy, bé làm như người lớn, khuôn mặt nhỏ nghiêm túc nhìn những kí tự trên màn hình mà bé không hiểu được.

Mộc Quy Phàm hack camera của công viên trò chơi, cười khẽ một tiếng: “Ba ra tay còn có thể không được sao?”

Túc Bảo cổ vũ vô cùng nhiệt tình: “Không thể!

Ánh mắt Mộc Quy Phàm mang theo ý cười rực rỡ, anh không kìm được lòng mà hôn lên đ ỉnh đầu đứa nhỏ.Lúc này màn hình lóe lên một cái, tất cả camera theo dõi ở công viên giải trí hiển thị trên màn hình.

Camera bên trong của nhà ma đã bị khóa, chỉ có thể xem camera giám sát bên ngoài. Mặc dù nhân viên nhà ma đã bị Tô Nhất Trần dẹp hết nhưng vẫn có nhân viên công tác ra vào như cũ.

Mộc Quy Phàm nhanh chóng thấy một người đàn ông chạy ra.

Có rất nhiều trẻ con chạy qua chạy lại trong công viên trò chơi, người lớn đuổi theo trẻ con cũng có, nhưng trong camera có thể thấy rõ cách chạy của người này có chút vấn đề, giống như bị quỷ đuổi theo vậy.

“Là người này sao?” Mộc Quy Phàm phóng to hình ảnh.


Một người đàn ông đầu trọc cứ như vậy xuất hiện trên màn ảnh.

Túc Bảo móc hồ lô linh hồn ra: “Chờ chút, con hỏi thử đã.”

Quỷ đào hoa, quỷ hồ đồ, quỷ xui xẻo và quỷ nhu nhược đang đánh mạt chược cứ như vậy bị quăng ra ngoài.

Trên mặt quỷ xui xẻo vẫn còn dán mấy cái hóa đơn.

Đám quỷ: “???”

Túc Bảo không biết ác quỷ trong hồ lô linh hồn đang đánh mạt chược, người nào thua sẽ mất một viên kẹo.

Quỷ xui xẻo đã thua mất mười viên, thậm chí còn nợ mấy viên… Trên mặt dán bao nhiêu hóa đơn thì chính là nợ bấy nhiêu viên kẹo.

Sau khi bị Túc Bảo đột nhiên kéo ra, nó chớp mắt một cái rồi quăng mạt chược trong tay đi, vô cùng vui vẻ tích cực hỏi: “Túc Bảo, sao vậy? Có nhiệm vụ sao? Ta đi ta đi!”

Bầy quỷ cạn lời, đây không phải là chơi xấu sao? Bọn họ còn đang muốn dựa vào quỷ xui xẻo để phát tài đấy!

Túc Bảo chỉ vào màn hình hỏi: “Người hôm nay chạy trốn là hắn sao?”

Quỷ xui xẻo lại gần, nó ghé sát vào đỉnh đầu Mộc Quy Phàm.
 
Chương 1107: C1107: Chương 1107


“Đúng đúng, chính là hắn!” Nó lập tức nói: “Tên nhóc này có chút tài năng, vung giấy vàng là có thể biến thành người giấy, không biết hắn làm kiểu gì.”

Quỷ xui xẻo vô cùng tích cực, nó nhanh chóng thuật lại chuyện xảy ra lúc đó, sau đó hưng phấn xoa tay: “Bảo~ nhiệm vụ lần này có thưởng gì không?”

Nó vừa dứt lời đã bị quỷ đào hoa mắng: “Có còn mặt mũi nữa không vậy? Trả lời một câu mà ngươi đã đòi thưởng rồi!”

Quỷ xui xẻo đang định nói gì đó thì đột nhiên một nắm đấm vung mạnh về phía nó!

Quỷ xui xẻo thảm thiết kêu lên một tiếng bay ra ngoài…

Mộc Quy Phàm thu nắm đấm về, sát khí lạnh lẽo trong mắt vẫn không biến mặt, vẻ mặt lạnh như băng.

“Cmn?” Quỷ xui xẻo ngẩn người.

Chuyện gì thế này, nó bị một người phàm đánh bay? Chuyện này không khoa học!

Quỷ đào hoa há to miệng, sững sờ nói: “…Ra đòn rất chuẩn! Sao hắn làm được vậy? Thật đẹp trai!”

Hai mắt nó sáng lên nhìn về phía Mộc Quy Phàm, tay ôm lấy ngực, vẻ mặt ngây ngốc.


Quỷ nhu nhược lặng lẽ lùi về sau hai bước.

Túc Bảo đang ngẩn ra cũng hoàn hồn, bé sợ hãi nói: “Oa oa, ba thật lợi hại!”

Mộc Quy Phàm nghĩ rằng bé sẽ hỏi vì sao anh có thể đánh được quỷ.

Không ngờ cái gì bé cũng không hỏi, khuôn mặt nhỏ bừng sáng, không che giấu sự sùng bái chút nào.

Mộc Quy Phàm véo nhẹ khuôn mặt tròn trịa của cô bé, nhẹ nhàng nói: “Đương nhiên, ba không thể khiến bé cưng mất mặt được.”

Túc Bảo không nhịn được mà ôm mặt Mộc Quy Phàm hôn một cái lên má anh.

Chuyện này làm quỷ đào hoa hâm mộ đến hỏng người rồi!

Mộc Quy Phàm mỉm cười nói: “Con về phòng chơi một lúc, nửa tiếng sau ba sẽ bắt người con đến cho con.”

Túc Bảo gật đầu: “Vâng vâng! Ba cố lên~”


Đứa nhỏ nhanh chóng bò ra khỏi lòng Mộc Quy Phàm, bé còn vô cùng hiểu chuyện mà đóng cửa phòng lại cho anh, lúc đi không quên giục: “Anh Phan, chị đào hoa, đi nào đi nào!”

Quỷ xui xẻo đứng lên hét: “Ta đây ta đây!”

Đúng lúc này Túc Bảo đóng cửa lại một cái rầm.

Quỷ xui xẻo: “…”

Nó oán hận xuyên qua cửa thì thấy Túc Bảo đang chuẩn bị mở cửa lần nữa, thấy nó đi ra mới dừng động tác, bé áy náy nói: “Thật xin lỗi, ta quên ngươi mất!”

Quỷ xui xẻo nhân cơ hội dọa dẫm: “Ta đau lòng, cho ta kẹo.”

Túc Bảo sờ túi trái, không có gì.

Bé lại sờ sang túi phải… Đưa viên kẹo đã giấu kĩ cho nó.

Hai mắt quỷ xui xẻo sáng lên, nó lập tức lao đến.

“A, cho ngươi!” Túc Bảo sợ nắm đấm của ba mình làm con quỷ này bị ngốc: “Sau này đừng có ngồi lên đầu ba ta nữa nha!”

Sẽ bị đánh đó.

Ba bây giờ rất lợi hại, ba là một đạo sĩ rồi!
 
Chương 1108: C1108: Chương 1108


Quỷ xui xẻo vui mừng cầm kẹo nói: “Ừm ừm, lần sau nhất định ta sẽ cách hắn thật xa!”

Sự không vui khi mới bị đánh đã tan thành mây khói khi cầm được viên kẹo này.

Nhưng…

Đường trong tay nó còn chưa kịp ấm lên đã bị quỷ đào hoa cướp mất!

Quỷ xui xẻo tức giận: “Ngươi là đồ ăn cướp!”

Quỷ đào hoa nắm hóa đơn trong tay, vẻ mặt khinh thường: “Quên ban nãy ngươi nợ ta mấy viên kẹo rồi sao? Trả viên này còn thiếu ba viên nữa đấy.”

Nói xong tung tăng bay vào hồ lô.

Quỷ nhu nhược vỗ vai nó, nhắc nhở: “Ngươi cũng nợ ta ba viên.”

Quỷ xui xẻo: “…”

Đột nhiên thành quỷ mắc nợ.


Túc Bảo chạy chậm về phòng, trong miệng không ngừng nói: “Tiểu Ngũ, Tiểu Ngũ, cô ở đâu rồi?”

Thật kì lạ, hôm nay lúc bé về cũng không thấy Tiểu Ngũ.

Cũng không thấy Huyền Linh.

Chẳng lẽ… Tiểu Ngũ dọa Huyền Linh chạy rồi sao?

Túc Bảo vừa nghĩ đến đây đã thấy Huyền Linh và Tiểu Ngũ đang mắt to mắt nhỏ trừng nhau trên bệ cửa sổ.

“ y… Hai đứa làm gì thế?” Túc Bảo dựa vào bệ cửa sổ tò mò nhìn chúng nó.

Cánh Tiểu Ngũ run rẩy.

“Tê tê!” Tiểu Ngũ kêu to.

Túc Bảo đưa tay giữ lấy mỏ nói: “Không thể nói tục đâu! Thế là không văn minh!”

Hai mắt Tiểu Ngũ rưng rưng, giọng nói có chút r3n rỉ: “Tê, thật là tê, chân tê…”


Nó ngồi xổm từ nãy đến giờ rồi!

Túc Bảo: “…”

Cô bé nhìn Tiểu Ngũ bằng ánh mắt kì lạ rồi lại nhìn Huyền Linh.

Vì sao chân lại tê?

Hóa ra hai đứa này đã ngồi xổm cả một ngày.

Huyền Linh còn đỡ, mèo có bản năng đi săn, có đôi khi ngồi chờ con mồi mà ngồi im một chỗ không nhúc nhích cả một buổi, đây là chuyện bình thường.

Còn Tiểu Ngũ thì thảm rồi.

Khi con người thả lỏng thì phần cơ bắp tay cũng thả lỏng, nhưng khi chim vào trạng thái thả lỏng thì phần cơ ở móng vuốt lại ở trạng thái cuộn chặt.

Nói cách khác, móng vuốt của chim phải nắm vào đồ vật có hình dạng của nhánh cây thì mới gọi là nghỉ ngơi, lúc ngủ cũng phải luôn quắp vào cành cây mới dễ chịu như con người nằm trên giường.

Còn kiểu đứng trên bệ cửa sổ này tương đương với tư thế đứng hành quân trong huấn luyện quân sự cả một ngày, không tê mới là lạ.

Tiểu Ngũ bi phẫn kêu ta: “Cái *! Thật cảm ơn quá mà! Thật bái phục lão Lục này!”

Túc Bảo không hiểu gì, bé chỉ biết thật lợi hại, mặc dù không hiểu hai con vật này đang chơi trò gì nhưng cô bé vẫn bế Tiểu Ngũ xuống.

Cơ thể Tiểu Ngũ thả lỏng, nó ngã bịch xuống lòng bàn tay Túc Bảo.
 
Chương 1109: C1109: Chương 1109


Huyền Linh nhảy xuống khỏi bệ cửa sổ, nó meo meo cọ cọ vào chân Túc Bảo, âm thanh vừa mềm mại vừa êm tai, giống như đang làm nũng vậy.

Túc Bảo hỏi: “Em chưa ăn cơm sao? Vừa rồi bà ngoại làm cho em cơm cá tuyết đó nhưng không thấy em đâu!”

Lỗ tai Huyền Linh dựng lên.

Cá tuyết?

Nó lập tức chạy ra ngoài.

Ngồi xổm cả ngày nó đã rất đói rồi, thiếu chút nữa nó không nhịn được mà ăn luôn Tiểu Ngũ.

Tiểu Ngũ run rẩy đứng trên nhánh cây của mình, mặt chim đần thối.

Túc Bảo ngồi xổm bên cạnh nó hỏi: “Tiểu Ngũ, cô không đói bụng sao? Cô ăn gì chưa?”

Tiểu Ngũ lại nhắc lại: “Tê, tê!”


Nó muốn từ từ.

Túc Bảo thấy dáng vẻ run rẩy không ngừng của nó thì cầm một nắm thóc lên để trong lòng bàn tay để Tiểu Ngũ ăn.

Tiểu Ngũ vừa run rẩy vừa mổ thóc ăn.

Sau này nó không tiếp tục so tư thế hành quân với con mèo chết tiệt kia nữa đâu!

Nó phải bay lên cây, cho con mèo kia chịu chết!

Túc Bảo vừa cho Tiểu Ngũ ăn thì nghe thấy tiếng gõ cửa phòng, Tô Dĩnh Nhạc bước vào.

“Cậu ba?” Túc Bảo thắc mắc: “Sao thế ạ?”

Tô Dĩnh Nhạc đã tắm rửa chuyển sang đồ ở nhà, không ai thấy sau cổ anh có một ấn kí người giấy mờ mờ…

Mắt anh hiện lên một tia sáng xanh nhưng nhanh chóng biến mất.


Tay Tô Dĩnh Nhạc cầm một cốc nước trái cây, dịu dàng nói: “Bà ngoại làm cho con một cốc nước trái cây, cậu ba mang lên cho con.”

Anh đặt nước trái cây lên bàn.

Túc Bảo vui vẻ chạy từng bước nhỏ lại gần, mặc dù bụng của bé đã no đến hơi căng rồi, nhưng uống thêm ly nước trái cây nữa chắc cũng không sao.

Tô Dĩnh Nhạc nhìn bé uống nước trái cây ừng ực, dáng vẻ chuyên chú cầm ly nước thật sự rất giống với Ngọc Nhi hồi nhỏ.

Anh ngồi một bên, khó hiểu hỏi: “Túc Bảo à, trên đời này thật sự có nhiều quỷ như vậy sao?”

Ngày mười bốn tháng bảy, anh gặp lại người em gái Tô Cẩm Ngọc đã chết của mình. Cô và hắn tâm sự với nhau hồi lâu, nhưng còn chưa đến được nửa đêm đã phải trơ mắt nhìn cô từ từ biến mất…

Hồi đó, anh cảm thấy, chỉ cần được nhìn thấy em gái, dù thế giới quan có vỡ nát cũng chẳng sao, thậm chí, mấy hôm nay, cứ lúc nào rảnh là anh lại điên cuồng tìm đọc những quyển sách nói về huyền học.

Nhưng cuộc sống cứ thế trôi qua, ngày nào anh cũng bay trên bầu trời cách mặt đất mười nghìn mét, cảnh tượng hôm mười bốn tháng bảy đó càng khiến anh thấy hoảng, thậm chí ngày sau anh cứ nghi răng đó chỉ là một giấc mơ.

Tới tận hôm nay…

Hệt như những giấc mộng lúc trước bỗng chốc hóa thành sự thật.

Túc Bảo trả lời: “Trên đời này quỷ nhiều giống như người vậy á, nhưng quỷ ở nhân gian thì không nhiều tới thế đâu ạ.”
 
Chương 1110: C1110: Chương 1110


Tô Dĩnh Nhạc hiếu học hỏi: “Thế sau khi người chết đầu thai thì còn tìm lại được người đó nữa không?”

Túc Bảo bưng ly, hút một ngụm nước trái cây, sau đó lắc đầu như một bà cụ non: “Chàng trai trẻ à… cậu nghĩ dễ quá rồi! Su phụ bảo trên đời này có nhiều người lắm, tìm không nổi đâu.”

Tô Dĩnh Nhạc khó tránh khỏi cảm thấy hơi mất mát. Anh ngồi ngẩn ngơ trên ghế, biểu cảm trông có vẻ không ổn lắm.

Bây giờ Túc Bảo giỏi lắm rồi đó nha, đã học được cách giữ bình tĩnh rồi đó. Bé bưng ly nước trái cây, uống hết, rồi nhẹ nhàng đặt ly xuống bàn…

Không khí trong phòng tĩnh lặng như tờ…

Tiểu Ngũ ngẩng đầu, khó hiểu nhìn Túc Bảo…

Đúng lúc này, Túc Bảo đột ngột vươn tay, tóm lấy cổ Tô Dĩnh Nhạc, cất giọng non nớt quát khẽ: “Bắt được mi rồi!”

Tiểu Ngũ bị hành động này của bé dọa sợ nảy mình, vội đập cánh bay lên, tránh sang một bên.

“Kéc! Hù chết ông đây! Hù chết ông đây rồi!” Tiểu Ngũ vẫn chưa hoàn hồn, sợ hãi nói.

Tô Dĩnh Nhạc như ngừng thở, ngạc nhiên hỏi: “Túc Bảo à, sao thế?”

Có vẻ lúc này anh đã thất thần, nhưng sao tự nhiên Túc Bảo lại tóm cổ anh thế này?


Túc Bảo nắm lấy cổ Tô Dĩnh Nhạc, sau đó cử động tay còn lại, tựa như muốn bắt lấy thứ gì, rồi dùng sức kéo mạnh ra ngoài.

Bé còn không quên an ủi anh: “Cậu ba cứ yên tâm, không đau chút nào đâu ạ, nhanh lắm!”

Cậu ba: “???”

Đừng nói với anh là… lại có quỷ xuất hiện nữa đấy nhé?

Anh… anh… anh bị quỷ ám hả?

Đương lúc nghỉ ngợi, sau cổ bỗng truyền tới cảm giác đau nhói, hô hấp của anh như ngừng lại, đau tới độ cảnh vật trước mắt như biến thành màu đen.

Hay quá, vầy mà con bảo không đau á hả?

Tô Dĩnh Nhạc có cảm giác linh hồn của mình sắp bị lôi ra ngoài luôn rồi. Anh bấu chặt tay vào cạnh bàn, mu bàn tay nổi đầy gân xanh…

Một tay Túc Bảo đè lại cổ cậu ba, tay kia như đang kéo thứ gì đó ra ngoài. Lúc Mộc Quy Phàm bước vào cửa, đập vào mắt là cảnh… “da” gáy của Tô Dĩnh Nhạc đang bị bé xé xuống, còn là xé một đống!

Giống hệt như đang lột da vậy!

Con ngươi đạo sĩ Mộc co lại, nếu không phải người có tâm trí kiên cường thì hẳn đã bị khung cảnh kh ủng bố này hù chết khiếp rồi.


Anh vội vàng đóng cửa lại, đề phòng bà cụ bất cẩn nhìn thấy, rồi nhanh chóng tiến lại gần Túc Bảo, không chút do dự mà giúp bé giữ chặt Tô Dĩnh Nhạc.

“Nhóc con giỏi lắm, tới nhà ma có một chuyến thôi đã vác được quỷ về rồi hả?” Mộc Quy Phàm nhỏ giọng hỏi.

Tay của Túc Bảo vốn ngắn, kéo cả nửa ngày mà tấm “da” kia chỉ ngày càng dài ra thôi chứ không thể nào lôi hết ra được.

Thấy ba đã tới, bé như gặp được vị cứu tinh, vội hô lớn: “Ba ơi… ba… ba mau đạp cậu ba đi!”

Mộc Quy Phàm đáp: “Không thành vấn đề.”

Sau đó nhấc chân đạp một phát vào lưng Tô Dĩnh Nhạc.

Tô Dĩnh Nhạc: “…”

Nè, anh chỉ không cử động được thôi, chứ vẫn còn tỉnh táo kia mà!

Đạp mạnh như vậy có phải hơi quá đáng rồi không hả?!

Mộc Quy Phàm đạp Tô Dĩnh Nhạc, Túc Bảo kéo “da”, có điều tấm da này giống như kẹo kéo vậy, càng kéo càng dài, càng kéo càng dài…

Cuối cùng, một tiếng “phựt” vang lên, tấm da kia tách ra khỏi người Tô Dĩnh Nhạc, sau đó bắn ngược về phía Túc Bảo như sợi chun!

Mộc Quy Phàm thấy hơi hoảng, nhưng Túc Bảo lại vô cùng bình tĩnh giơ bàn tay nhỏ bé lên, tát cho nó một cái dính tường.

“…”

Vì căng thẳng quá nên anh đã bất cẩn dồn hơi nhiều sức xuống chân.
 
Chương 1111: C1111: Chương 1111


Tô Dĩnh Nhạc bị anh dẫm đến không cử động nổi, mặt ép dát vào nền đất.

“Có thể… buông ra… không?” Cậu ba khó khăn hỏi.

Mộc Quy Phàm lập tức dời chân xuống khỏi lưng anh, kèm thêm một câu: “À, xin lỗi, quên mất cậu.”

Tô Dĩnh Nhạc cạn lời.

Thế nãy giờ thứ anh đang dẫm là một viên gạch hay gì hả?!

Tô Dĩnh Nhạc chống bàn đứng dậy, lúc này sau lưng anh nóng hừng hực, đặc biệt là phần gáy, hệt như bị lột một lớp da vậy.

“Sao thế này?” Tô Dĩnh Nhạc cảm giác đầu óc tỉnh táo hơn một chút: “Quỷ… bám lên người ư?”

Đúng là lúc quay về anh thấy hơi mệt, nhưng chẳng có gì khác thường xảy ra cả, vậy tại sao lại bị quỷ nhập nữa thế?

Túc Bảo lắc đầu đáp: “Không phải quỷ nhập đâu, đó là một người giấy.”

Bé liếc nhìn tấm “da” dính trên tường.

Tấm da kia vẫn còn đang ra sức giãy dụa, Túc Bảo cầm lá bùa lên, dán lên tường, thế là nó không cử động được nữa.

Tô Dĩnh Nhạc thấy rợn cả sống lưng: “Đó là thứ gì…”


Đừng bảo thứ này… đã dính vào cổ anh suốt quãng đường từ đó về đây đấy nhé?!

Túc Bảo cau chặt mày.

Tiêu rồi.

Đụng độ trùm cuối rồi.

Thứ này dính vào cổ cậu ba lâu như vậy mà lại không bị cô phát hiện.

Lúc còn ở nhà ma, bé thấy sau gáy cậu ba có âm khí nên đã xua đi giúp anh, không ngờ…

Túc Bảo tự trách nói: “Là do con kém cỏi.”

Bé đúng là quá cùi bắp mà.

Sao ban nãy lại không nghĩ đến chứ?

Rõ ràng sau lưng hai anh Tử Chiến, Tử Du và chị Hân Hân không hề có âm khí, chỉ mình cậu ba mới có…

Nhưng bé lại không lường tới trường hợp này…

Mặt mày Túc Bảo cau lại, cảm thấy mình quá cùi bắp nên có chút không vui…


Thấy bé con không vui, cậu ba vội vàng an ủi: “Không sao, không phải cậu ba vẫn rất tốt à?”

Còn không phải chỉ là lột một lớp da thôi à…

Mộc Quy Phàm nhìn chằm chằm tấm da dính trên tường, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy đồ thật một cách rõ ràng như thế.

“Đây là người giấy?”

Trong khoảng thời gian này được học hỏi một phen, anh xem như khá hiểu biết về người giấy.

Hầu hết được làm từ giấy, một số ít cắt thành hình người kèm theo công dụng khác, tỷ như dẫm, dán, đâm…

Cái thứ dính trên tường trông y hệt da người như đúc từ một khuôn, không hề nhìn ra bóng dáng của người giấy!

Túc Bảo: “Là người giấy, rất lợi hại, nhưng làm thế nào thì con không biết.”

Bé quá cùi bắp, hiện tại cũng chỉ có thể nhìn ra nó là một người giấy thôi.

Mộc Quy Phàm lẩm bẩm: “Đồ vật lợi hại như vậy nhất định không dễ thu thập.”

Theo suy nghĩ của anh, nhất định phải dùng một cái pháp khí gì đó mới giải quyết được.

“Túc Bảo, cần ba giúp…”

Lời này nói còn chưa nói hết, chỉ thấy Túc Bảo quay đầu ngó nghiêng, sau đó cầm một cái ly trên bàn lên.

Cốp một tiếng, chụp lên tường, sau đó thu tấm ‘da’ kia vào.

Mộc Quy Phàm: “…”

Tô Dĩnh Nhạc: “…”
 
Chương 1112: C1112: Chương 1112


Mộc Quy Phàm và Tô Dĩnh Nhạc thấy Túc Bảo không vui, định mở miệng an ủi.

Còn nhóc con thì vừa tự trách, vừa tiện tay cầm cái ly trên bàn lên, áp vào tường, thu lấy tấm “da” kia.

Giây trước đạo sĩ Mộc còn nghĩ với kinh nghiệm bao năm của mình, nhất định phải cần tới pháp khí cao cấp mới thu được người giấy da người này…

Vậy mà giây sau…

Thế cũng được nữa hả?

Có chắc là không phải đang chiếu phim khoa học viễn tưởng không thế?

Con ngoan của ta, lúc bắt quỷ đừng tùy tiện như vậy mà, không thì để ba ra tay cũng được…

Túc Bảo bịt miệng ly lại, tấm “da” kia ra sức giãy dụa, muốn thoát khỏi cái ly, nhưng có vùng vẫy cỡ nào cũng trốn không nổi.

Vì không yên tâm, bé còn dán thêm một tầng bùa bên ngoài, xong xuôi ngẩng đầu lên lại thấy ba và cậu ba ngây ra như phỗng.


Túc Bảo nhỏ bé khó hiểu hỏi: “Ba ơi, ban nãy ba vừa nói gì thế ạ?”

Khóe miệng Mộc Quy Phàm giật giật: “Không có gì, ba hỏi… con có cần ba lấy đồ ăn giúp không thôi.”

Túc Bảo tiện tay đặt ly về lại bàn, sờ bụng nhỏ, rồi lắc đầu đáp: “Thôi ạ.”

Bé cùi bắp như vậy, ăn cái gì mà ăn chứ.

Phạt bé không được phép ăn nữa. O一 ︿ 一 +o

Mộc Quy Phàm sờ đầu Túc Bảo, tuổi có chút xíu mà đã biết tự trách bản thân kém cỏi, nghĩ thôi đã thấy buồn cười.

“Con như vậy là lợi hại lắm rồi đó.” Mộc Quy Phàm ôm bé vào lòng, gãi cằm bé như đang chơi với mèo con.

Túc Bảo không nhịn được, bật cười khanh khách vì ngứa.


“Ba ơi, ba đã tìm được tên xấu xa kia rồi hả?” Túc Bảo nói: “Tên đó lợi hại lắm, còn thích hại người nữa, phải bắt gã lại trước, rồi chờ sư phụ về xử lý sau.”

Trong mắt Mộc Quy Phàm thoáng hiện vẻ tán dương, còn biết cả đánh không lại thì chờ sư phụ về nữa, đúng là ranh mãnh mà.

“Tìm thấy rồi, đêm nay ba sẽ bắt gã về giúp con.”

Nghe vậy, Tô Dĩnh Nhạc trầm ngâm vài giây, nói: “Muốn bắt sống gã, còn nhốt tận mấy ngày thì phải tìm lý do nào hợp lý mới được.”

Mộc Quy Phàm nhướng mày, ngang ngược hỏi: “Tôi bắt người mà cũng cần lý do hả?”

Tô Dĩnh Nhạc cạn lời: “… Chú không sợ sẽ bị mang tiếng xấu sao?

Mộc Quy Phàm trưng ra vẻ mặt thờ ơ, làm như không thèm để ý, nói: “Người bắt gã là gia chủ Mộc đấy, có gì mà ảnh hưởng chứ?”

Tô Dĩnh Nhạc: “… ”

Cuối cùng anh cũng biết em rể kiêu ngạo tới cỡ nào, rõ ràng bình thường trông nghiêm chỉnh lắm mà…

Thấy Túc Bảo dỏng tai lắng nghe, trên mặt còn hiện rõ vẻ tò mò, cuối cùng Mộc Quy Phàm vẫn giải thích một câu: “Yên tâm đi, ba sẽ không làm ra chuyện gì vi phạm pháp luật đâu, muốn bắt người tất phải có lý do rồi.”

Túc Bảo gật đầu lia lịa, tóm lại bé tin tưởng ba tuyệt đối, không chút nghi ngờ.
 
Chương 1113: C1113: Chương 1113


Mộc Quy Phàm lại hỏi: “Đúng rồi, sư phụ của con đi đâu thế?”

Túc Bảo đáp: “Lần trước anh Tử Tích từng xuống điện Diêm Vương một chuyến, không may bị người cản đường, còn viết tên anh ấy lên sổ, muốn hãm hại anh ấy, nên sư phụ đã đi điều tra người kia rồi.”

Mộc Quy Phàm ồ một tiếng, hóa ra là vậy.

Anh nhìn đồng hồ, bế Túc Bảo đặt lên ghế salon, dặn: “Ba có việc ra ngoài một lát, sẽ trở về sớm thôi.”

Túc Bảo gật đầu: “Vâng, ba đi cẩn thận nhé.”

Hai mắt Mộc Quy Phàm lóe lên, khóe môi khẽ cong để lộ ý cười: “Bé ngoan à, cho ba thêm vài lá bùa nữa đi.”

Túc Bảo không chút do dự mà nhảy xuống ghế, chạy đi lấy ba lô nhỏ của mình, rồi lôi từ bên trong ra một xấp bùa.

“Ba ơi, đủ chưa ạ?” Nhóc con vô cùng hào phóng nói: “Nếu chưa đủ thì để con vẽ thêm cho.”

Mộc Quy Phàm không nhịn được mà bật cười, véo nhẹ hai má múp míp, đầy thịt của cô: “Đủ rồi.”


Anh bước ra ngoài, sau đó lại nghe thấy Tô Dĩnh Nhạc có chút do dự hỏi: “Túc Bảo à, tối nào con cũng ngủ một mình hả? Đêm nay có muốn nghe cậu ba kể chuyện xưa cho con không?”

Giọng anh vô cùng dịu dàng, hệt như chỉ đang lo lắng cho Túc Bảo thôi.

Mộc Quy Phàm bật cười chế giễu: “Anh ba à, có phải anh sợ rồi không?”

Đây không phải là lần đầu tiên Tô Dĩnh Nhạc bị hỏi như vậy, thật đúng là: “…”

Túc Bảo chớp mắt mấy cái, rồi vô tình bồi thêm một dao: “Cậu ba ơi, con đã tự ngủ một mình từ lâu rồi ạ! Cũng không cần nghe kể chuyện đâu. Nhưng nếu cậu ba sợ, vậy Túc Bảo có thể kể chuyện cho cậu ba nghe.”

Tô Dĩnh Nhạc nghẹn lời, sau một hồi im lặng thì yếu ớt mở miệng: “Không cần đâu…”

Giữa thành phố ồn ào, náo nhiệt, xa hoa trụy lạc, trong một con hẻm nhỏ, hai bên đường treo đầy các bảng hiệu sặc sỡ đủ màu sắc, trước mặt tiền cửa hàng nào đó, có một người đã đã hết thời đứng vẫy tay.

Lúc phát hiện cách đó không xa có một người đàn ông dáng người cao ráo, mặt mày anh tuấn, phong thái phi phàm, cô gái vốn đang chán muốn chết lập tức sống lại, hai mắt sáng rực như đèn pha! . Thách thá𝑛h tì𝘮 được { TrU 𝘮Tr𝘶y𝖊𝑛.V𝑛 }


“Nè, anh đẹp trai kia ơi, đến chơi với em đi!”

“Anh à, uống trà không? Chỗ em trà gì cũng có đấy!”

“Ông chủ à, cùng đi gội đầu không nè?”

Các cô gái chen chúc nhau xông lên, ra sức chào mời.

Mộc Quy Phàm đứng trước một cửa hàng gội đầu, miệng ngậm cây tăm, nhướng mày hỏi: “Gội đầu tốn bao nhiêu tiền thế?”

Cô gái đứng trước cửa như sắp chết ngất vì hạnh phúc, trong lòng liên tục hét lớn:

Không cần tiền! Không cần tiền đâu!

Để tôi trả, cho anh thêm một trăm đồng luôn!

Trái tim cô gái nảy lên liên hồi, hai mắt mơ màng, lúc này, Mộc Quy Phàm đã tiến vào trong cửa hàng, ngồi thẳng xuống ghế.

Cô gái vội vàng nuốt ực một tiêng, kéo cửa cuốn xuống, bình thường nếu có mối làm ăn cũng sẽ làm y như vậy.

Cô ta uốn éo mông, xấu hổ nói: “Ông chủ à, muốn gội đầu kiểu gì nào, chỗ này của bọn tôi có gói một trăm đồng, gói năm trăm đồng, tất nhiên cũng có dịch vụ bao trọn gói, có thể thỏa mãi toàn bộ yêu cầu của khách hàng…”
 
Chương 1114: C1114: Chương 1114


Mộc Quy Phàm quan sát một vòng, sau đó hướng mắt về phía cầu thang đi thẳng lên tầng hai, làm như vô tình hỏi: “Chỉ có mình cô thôi hả?”

Cô gái liếc mắt đưa tình với anh: “Đêm nay chỉ có mình em thôi, các chị em khác ra ngoài ăn đồ nướng rồi, nếu ông chủ thấy không đủ thì em có thể gọi họ quay về.”

Mộc Quy Phàm gật đầu: “Có các loại dịch vụ gì?”

Cô gái vội vàng tiến lại gần Mộc Quy Phàm, chỉ hận không thể nhào lên người anh, nhưng chẳng hiểu tại sao tuy nhìn bề ngoài của anh trông có vẻ rất giống lưu manh, nhưng lại tỏa ra thứ khí thế khiến người khác không dám đến gần.

Cô cẩn trọng ngồi xuống bên cạnh, vừa cười, vừa nháy mắt đầy ái muội: “Đương nhiên là dịch vụ đó rồi, ông chủ muốn được phục vụ thế nào cũng không thành vấn đề.”

Mộc Quy Phàm lại đáp: “Nói rõ ràng chút đi, ông đây không thích úp mở vậy đâu.”

Cô gái đành trả lời: “Thì là… lên giường đó!”

Cuối cùng Mộc Quy Phàm cũng chịu liếc nhìn cô ta, sau đó hỏi lại để xác nhận: “Dịch vụ tình d*c đúng không?”


Cô gái vươn tay, vừa cười duyên vừa định sờ người Mộc Quy Phàm, còn nói: “Ôi chao, ông chủ à, nói thẳng toẹt như vậy…”

Còn chưa dứt lời, trên cổ tay đã xuất hiện một chiếc còng tay.

“Cô đã bị bắt.” Mộc Quy Phàm đứng dậy, chỉnh sửa lại quần áo, phủi đi thứ bụi bặm không hề tồn tại: “Đàng hoàng xíu đi.”

Cô gái: “…”

Tôi thật lòng muốn chơi với anh, thế mà anh lại cho tôi chơi còng tay, hu hu hu!

Mộc Quy Phàm khóa một đầu còn lại của còng tay vào ghế, tiện đường cầm cuộn băng keo trong để bên cạnh lên, dán hai vòng quanh miệng cô ta, rồi thuận tay kéo đứt.

“Suỵt.” Mộc Quy Phàm nhỏ giọng: “Im lặng nào.”

Cô gái: “…”


Được được được, cho anh bắt đấy, tống vào tù ngồi nửa năm cũng được luôn!

Lúc này, Mộc Quy Phàm đã leo lên cầu thang.

Dù gì cũng đã hứa với bé là anh sẽ không làm ra chuyện gì vi phạm pháp luật rồi, và muốn bắt người thì phải cần lý do, đúng chứ?

Thế nên đội trưởng Mộc lại lâm thời đổi nghề, hóa thân thành đội phòng chống tệ nạn.

Trên lầu hai.

Một tên đàn ông đầu trọc để trần nửa người trên đang ngồi xếp bằng trên giường, đau đớn kéo một đống “da” từ phía sau lưng xuống…

Hắn ta thật không ngờ vừa nhắm trúng được một thí sinh phù hợp thì lại đá ngay ván sắt.

“Con nhóc kia cũng có chút ghê gớm đấy!” Gã đàn ông nghiến răng nghiến lợi mắng.

Mỗi lần nhớ tới bốn con ác quỷ dí theo mình là lòng lại thấy hoảng loạn.

Cũng còn may là hắn ta đã trốn thoát thành công…

Vừa nghĩ đến đây, cửa phòng bỗng bị người khác đá văng!
 
Chương 1115: C1115: Chương 1115


Hắn ta còn chưa kịp hoàn hồn thì đã bị người kia đè bẹp xuống đất, trên trán với sau lưng bị dán một lá bùa!

Lá bùa bốc chảy, tạo thành ngọn lửa xanh lá cây, đốt hắn ta đến độ kêu oai oái!

“Anh… anh là ai!” Gã đàn ông sợ sệt hỏi.

Mộc Quy Phàm quơ quào giấy chứng nhận trong tay, cười khẩy bảo: “Đi theo tôi một chuyến.”

Hắn ta ngạc nhiên lắm, vội hét lớn: “Dựa vào đâu mà bắt tôi!”

Mộc Quy Phàm “Sa vào tệ nạn.”

Gã đàn ông: “…”

Trần đời hắn ta chưa từng thấy cảnh sát phòng chống tệ nạn nào mà lại dán bùa lên trán người ta hết á…

Mộc Quy Phàm còng tay người đàn ông hói đầu và trói thật chặt. Đặc biệt, đôi tay của hắn bị trói chặt đến độ ngón tay hắn cũng không thể cử động được.


Người đàn ông không cam tâm, nhìn chằm chằm vào Mộc Quy Phàm.

“Mày là đạo sĩ hả?” Hắn hung hăng hỏi.

Mộc Quy Phàm vô cùng hài lòng với thân phận này, anh gật đầu: “Không tệ.”

Người đàn ông: “……”

Mộc Quy Phàm thừa nhận nhanh như vậy lại khiến hắn không tin!

Nhưng nếu không phải đạo sĩ, sao có thể dán bùa?

“Sao mày tìm được tao?” Người đàn ông hỏi.

Không thể nào, hắn đã ở đây lâu như vậy, hắn vô cùng quen thuộc với toàn bộ con hẻm này, chỉ có gió lay cỏ động hắn sẽ lập tức biết ngay.

Sau khi rời khỏi công viên vui chơi, hắn tránh xa camera, cải trang hai lần, bước vào một trung tâm mua sắm đông đúc người rồi rời đi bằng tàu điện ngầm.


Hơn nữa hắn còn có khả năng gấp người giấy, hắn dám đảm bảo ngay cả những người thuộc bộ phận đặc biệt cũng không thể tìm thấy hắn.

Mộc Quy Phàm đeo găng tay vào, nhìn xung quanh rồi trả lời cho có lệ: “Anh đoán xem.”

Người đàn ông: “……”

Hắn nghiến răng nghiến lợi nhìn Mộc Quy Phàm đang lục lọi trong nhà, đáy mắt hắn chất chứa sự lạnh lùng.

Tên hói đầu thầm nghĩ: Gã đạo sĩ này quả thực rất lợi hại, nhất là lá bùa trong tay gã- thứ mà đạo sĩ bình thường không thể vẽ được!

Không ai biết rõ hơn hắn rằng: Dù thế gian này có rất nhiều đạo sĩ, nhưng rất ít đạo sĩ có thể vẽ được bùa thật, và càng ít người có thể vẽ được lá bùa lợi hại.

Hắn đoán Mộc Quy Phàm không còn nhiều lá bùa lợi hại như ban nãy——

Lần trước hắn gặp phải một người thần bí cực kỳ lợi hại, thế nhưng trong tay người đó cũng chỉ có mười lá bùa thường dùng mà thôi!

Vì vậy, hắn nhất định sẽ thành công đánh lén Mộc Quy Phàm!

Người giấy mà hắn đè ở đầu lưỡi có liên hệ với vận mệnh của hắn, nếu đạo sĩ không có mười lá bùa thì không thể trấn áp được, gã đạo sĩ khốn kiếp này dám giẫm lên mặt hắn, gã chết chắc rồi! …

Người đàn ông hói đầu lặng lẽ đẩy đầu lưỡi, đè người giấy trong miệng rồi nhổ thật mạnh ra ngoài!
 
Chương 1116: C1116: Chương 1116


Một người giấy chỉ cỡ hai ngón tay bay ra như một miếng da rồi đâm vào tấm lưng không phòng bị của Mộc Quy Phàm!

Nào ngờ, một cây tăm nhỏ bay lên, ghim người giấy vào tủ quần áo bên cạnh, Mộc Quy Phàm siết tấm bùa màu vàng trên tay rồi phóng ra ngoài!

Hơn chục lá bùa màu vàng như vũ khí ma thuật, dán chặt vào người giấy vừa trốn thoát, một tiếng thét chói tai vang lên, người giấy bị lá bùa đốt thành tro.

Người đàn ông hói đầu phun ra một ngụm máu, mặt lộ vẻ kinh hãi: “Mày… Sao mày có nhiều bùa như vậy!”

Mộc Quy Phàm lấy một tập lá bùa trong ngực ra, nói: “Anh nói cái này hả?”

Một tập bùa vàng được đùa nghịch trong tay Mộc Quy Phàm, hệt như đại gia dùng tiền châm điếu thuốc lá.

Mộc Quy Phàm: “Tôi có đầy!”

Nói xong, anh ôm xấp bùa vào lòng rồi trưng ra bản mặt ‘Anh tiếp tục đi, tôi chơi đến cùng’, tên hói đầu hoàn toàn hết cách.


Hắn nghiến răng nghiến lợi, không cam lòng hỏi: “Mày là bằng hữu của môn phái nào? Tao có thể biết thêm chút thông tin không?”

Mộc Quy Phàm đốt người giấy trong tủ, sau đó kéo tên hói đầu xuống lầu rồi nói: “Cần gì môn phái mới có mấy loại bùa này? Có thể anh không tin, nhưng tôi là một quân nhân đã rời quân ngũ.”

Người đàn ông hói đầu: “…”

Cái quái gì vậy…

Quân nhân giải ngũ còn chơi mấy lá bùa này ư?

Gã quân nhân này tưởng mình đang tu tiên hả?

Tức chết mất thôi.

Người phụ nữ đang bị còng ở tầng dưới sửng sốt giây lát khi thấy Mộc Quy Phàm đang kéo ai đó xuống lầu.


Đây là người thuê nhà của cô ta mà, nghe nói hắn đang chuyển gạch ở công trường, để tiết kiệm tiền, hắn thuê phòng tạp vụ ở cầu thang với giá ba trăm năm mươi tệ một tháng.

Ban đầu, ông chủ của họ không đồng ý, nhưng sau đó không hiểu sao ông chủ lại nói người đàn ông hói đầu đáng thương nên quyết định cho hắn thuê nhà.

Nhưng sao bây giờ hắn cũng bị bắt?

Thấy Mộc Quy Phàm kéo tên hói đầu đi ra ngoài mà chẳng buồn quay đầu, người phụ nữ vội vàng nói: “Á á!…”

Chẳng phải anh ta muốn bắt cô ấy sao?

Mộc Quy Phàm không quay đầu lại, xua tay: “Lát nữa đồng nghiệp của tôi sẽ tới xử lý.”

Người phụ nữ: “……”

Mộc Quy Phàm đưa tên hói đầu về biệt thự nhà họ Mộc, anh không yên tâm nên giữ hắn ở nhà của anh luôn.

Khi thuộc hạ nhà họ Mộc nhìn thấy gia chủ kéo một người đàn ông bị trói chặt về nhà thì không khỏi chuẩn bị tinh thần – Gia chủ của họ chưa bao giờ trói ai như thế này, nên tên này chắc chắn là một nhân vật lợi hại. . truyện teen hay

Người đàn ông hói đầu bị tống vào một phòng giam giống như một căn hầm, xung quanh là những bức tường trơ trụi và hàng rào sắt cao quá đầu.
 
Chương 1117: C1117: Chương 1117


Mộc Quy Phàm nói: “Theo dõi anh ta 24/24. Hãy cảnh giác và chĩa súng vào anh ta.”

“Chỉ cần anh ta cử động, lập tức đánh đòn. Không đánh chết là được.”

Người đàn ông hói đầu: “…”

Mộc Quy Phàm ngồi xổm phía trên hầm và nhìn người đàn ông hói đầu.

Hắn tầm bốn mươi tuổi, gương mặt dầu mỡ và dung mạo bình thường, không hiểu sao hắn lại là ông chủ lớn.

“Anh bày trò tân nương trong nhà ma à?” Mộc Quy Phàm hỏi.

Người đàn ông hói đầu sửng sốt giây lát, sau đó nhanh chóng ngẩng đầu lên: “Mày là đồng bọn với con nhóc đó à!?”

Hắn vừa dứt lời thì có tiếng súng nổ, một hạt đậu phộng bay ngang mặt hắn.

Mộc Quy Phàm ngạc nhiên ngẩng đầu lên: “Hả? Làm gì vậy?”

Thuộc hạ của anh nghiêm túc đáp: “Báo cáo gia chủ! Gia chủ căn dặn chỉ cần tên hói đầu động đậy thì lập tức ra đòn!”


Mộc Quy Phàm: “…”

Người đàn ông hói đầu: “…”

Tức chết mất thôi, đây là lời mà con người có thể nói ra ư?

Hắn giận dữ nói: “Tao đang trả lời những gì gia chủ chúng mày hỏi!”

Tên thuộc hạ đầu gỗ kia lại nói: “Liên quan quái gì tới tôi! Tôi chỉ làm theo mệnh lệnh của gia chủ!”

Thuộc hạ thầm nghĩ: Nói thì cứ nói, sao lại ngẩng đầu lên?

Động tác lớn như vậy, không đánh anh thì đánh ai?

Mộc Quy Phàm im lặng giơ ngón tay cái lên: “Làm tốt lắm.”

Người đàn ông hói đầu nghẹn họng, lần này hắn thực sự không dám cử động, cố gắng cứng cổ để trả lời câu hỏi của Mộc Quy Phàm.


“Tao đã thả nữ quỷ tân nương trong nhà ma…”

Mộc Quy Phàm nheo mắt lại, tên này thả ra sao?

Nữ quỷ đã bị Túc Bảo thu phục, với tính cách quỷ quyệt của tên hói đầu này thì nữ quỷ kia….

Mộc Quy Phàm lạnh lùng hỏi: “Nữ quỷ kia đến từ thời cổ đại, chắc chắn cách xa thời đại này mấy trăm năm, sao anh khống chế được nó?”

Người đàn ông hói đầu không dám lỗ m ãng, dù người giấy có lợi hại đến đâu cũng không thể chống lại hàng chục người thật đang đứng trên đầu.

Ánh mắt hắn hơi lảng tránh, hắn nói: “Trong một lần ra ngoài, tao vô tình trông thấy rồi dẫn về.”

“Tân nương ở trong một ngôi miếu cổ bỏ hoang ở vùng hoang vu, vốn dĩ nó đã bị trấn áp… nên tao mới dễ dàng khống chế được nó.”

Mộc Quy Phàm cau mày, chưa kịp nghĩ gì thì lại nghe thấy một tiếng súng khác, bụp!

Thuộc hạ: “Báo cáo gia chủ! Hắn lại di chuyển! Không chỉ cử động cổ, còn chớp mắt!”

Mộc Quy Phàm: “…” Cậu thật đúng là đồ ngốc.

Tên hói đầu: “…” Cảm ơn mày và đám thuộc hạ của mày!

Vừa rồi hắn ngẩng đầu lên bị bắn một phát nên không dám cử động nữa, ấy nhưng cứng cổ quá lâu rất mỏi, hắn bèn cúi đầu xuống, nào biết mình sẽ bị đánh như thế này?

Tênhói đầu sửng sốt, không dám ngẩng đầu, khóc không ra nước mắt cầu xin: “Cao thủ ơi, có thể nói với thuộc hạ của mày, cử động nhỏ không tính là cử động không?”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Back
Top Bottom