Cập nhật mới

Dịch Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,338
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1018: C1018: Chương 1018


Vì vậy, có người còn than thở thời đại bây giờ, chết cũng không đủ khả năng để chết….

Lần đầu tiên Túc Bảo biết có chuyện như vậy, bé còn tưởng rằng phần mộ tổ tiên đều được phân chia ở trên núi hết cơ.

“Vậy thì của nhà chúng ta đâu ạ?” Túc Bảo giống như một đứa bé tò mò, chỉ cần bắt được một vấn đề là sẽ hỏi tới cùng mới thôi

“Nhà của chúng ta có mấy huyệt ạ?”

“Ông bà tổ tiên có đủ chỗ ở không ạ?”

“Nếu không đủ chỗ ở, có thể nhồi nhét vào cùng một chỗ được không?”

“Ông bà tổ tiên thích nghĩa trang Thanh Sơn không ạ?”

“Nếu Tiểu Ngũ chết, nó cũng có thể sống ở đó ạ? Vậy còn cụ rùa thì sao?”

“Nếu sau này Túc Bảo cũng tới đó sống, có thể xây mộ của con thành một cái nơ bươm bướm được không?”


Mọi người: “…!!”

Chuyện này, chuyện này, chuyện này…

Khóe miệng Mộc Quy Phàm giật giật.

Anh cầm lấy một cái giò heo ướp muối tiêu, nhét vào trong miệng Túc Bảo: “Trẻ con thì nên ăn nhiều nói ít.”

Bà cụ Tô thì cứ lèm bèm mãi: “Trẻ con nói chuyện không biết kiêng kỵ, không biết kiêng kỵ, không biết kiêng kỵ…”

Túc Bảo: “…”

Gì vậy nè?

Người lớn vẫn chưa trả lời câu hỏi của bé mà!

Bé hỏi cũng đâu có khó lắm đâu trời?


Đáy mắt Tô Nhất Trần hiện lên ý cười, trả lời từng câu một:

“Phần mộ gia tộc của nhà họ Tô không chia theo huyệt mà chia theo mét vuông, hiện tại thì chúng ta đang có một trăm mét vuông.”

Mỗi huyệt mộ có diện tích tối thiểu là ba mét vuông, có lẽ các nghĩa trang khác đều theo quy chuẩn này.

Đối với diện tích nghĩa trang phổ biến thì một trăm mét vuông khá là lớn.

Lại còn có vườn hoa ở đằng trước với đằng sau nữa… Cái này thì không cần phải nhắc.

“Ông bà tổ tiên đủ chỗ để ở… Ít nhất trong vòng trăm năm tới, không cần thêm chỗ nữa.”

Ông cụ Tô bị sặc một ngụm cơm: “Khụ khụ… Khụ…” . ngôn tình hài

Đề tài này, sao cứ kỳ kỳ kiểu gì ấy nhỉ!

“Chắc là ông bà tổ tiên cũng thích nghĩa trang Thanh Sơn đấy!” Cuối cùng Tô Nhất Trần quay lại hỏi bé một câu: “Túc Bảo thích nơ bươm bướm à?”

Túc Bảo gật đầu: “Dạ dạ, như vậy thì mộ của con sẽ khác với các ngôi mộ khác ạ!”

Mọi người: “…”

Dù sao thì bọn họ cũng chưa từng nhìn thấy bia mộ có hình nơ bươm bướm bao giờ…
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,338
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1019: C1019: Chương 1019


Có lẽ là vì không giống người thường, trong thế giới quan của Túc Bảo, cái chết và sự chia ly đã dần dần trở nên dễ tiếp nhận hơn, cũng có thể đối diện bằng một trái tim bình lặng.

Bé cũng lạc quan cho rằng, chết không phải là sự chia ly vĩnh viễn, một ngày nào đó sẽ lại gặp nhau… Chỉ là bằng một hình thức khác thôi.

Tô Cẩm Ngọc chậm rãi ăn thức ăn, ánh mắt dịu dàng nhìn Túc Bảo.

Nhìn gia đình của mình.

Sắp đến ngày mười bốn tháng bảy rồi…

Sắp đến ngày cô phải rời đi.

Quả thật rất luyến tiếc.

Thời gian sẽ lặng lẽ trôi đi trong lúc con người ta đang lơ đãng.

Trong khoảng thời gian qua, Tô Tử Du vẫn luôn cải tiến lưới bắt quỷ của mình, lo lắng và sợ hãi định đợi đến ngày mười bốn tháng bảy sẽ dùng thử tấm lưới này.


Đến bây giờ cậu ấy vẫn chưa hiểu được, tối hôm đó lưới bắt quỷ của cậu ấy cũng đâu có bắt được quỷ, tại sao lại kêu leng keng nhỉ?

Túc Bảo đã kiểm tra giúp cậu ấy mấy lần, nhưng bé cũng không phát hiện ra điều gì cả.

“Có thể đã nó bắt được quỷ mặt người?” Túc Bảo suy nghĩ một chút: “Ngày đó trước khi chúng ta tiến vào, quỷ mặt người đã ở bên trong.”

Tô Tử Du nghĩ đến bốn cái mặt người đáng sợ dán ở trên trần nhà, đến bây giờ vẫn còn bóng ma tâm lý.

“Không bắt được quỷ mặt người hả?”

Túc Bảo chỉ vào mấy cái lỗ trên lưới đánh cá: “Quỷ có thể biến lớn biến nhỏ á, cái lưới đánh cá này của anh không có pháp thuật, lỗ thì quá to, có thể là mấy khuôn mặt đó quá nhỏ cũng nên?”

Bé giơ tay lên khoa tay múa chân: “Biến đổi thành như thế này nè, sau đó cuốn thành một nhúm, vèo một phát lăn ra khỏi lỗ hổng á!”

Tô Tử Du trầm ngâm: “Có khả năng!”

Chung quy thì cái cậu ấy làm ra không được như Túc Bảo… Tại vì sau khi phược linh võng của Túc Bảo bắt được quỷ, mấy con quỷ đó sẽ kêu thảm thiết, sau đó không nhúc nhích được nữa.


Đoán chừng còn chẳng nghĩ được đến việc biến to biến nhỏ luôn ấy chứ.

Thế nên tấm lưới này của cậy ấy không giống vậy, cậu ấy phải tính toán kích thước nhỏ nhất của quỷ…

Tô Tử Du lập tức đi lấy bút, bắt đầu vẽ đủ loại hình thù đồ hoạ vào sách.

“Giả sử kích thước nhỏ nhất của quỷ là… Vậy thì kích thước mắt lưới là…”

Túc Bảo ngồi xổm bên cạnh nhìn một hồi, cảm thấy chẳng có gì thú vị, lại chạy ra ngoài chơi.

Bên ngoài nhà họ Tô.

Có một cô bé mặc áo thun màu đen, bên ngoài choàng thêm một cái áo chống nắng có mũ đi ngang qua.

Cô bé đứng ở trước cửa nhà họ Tô, giương mắt nhìn một lúc, cặp mắt có màu hổ phách nhàn nhạt khiến cô bé trông có vẻ khá là lãnh đạm.

Cô bé giơ tay lên nhìn chiếc la bàn trong tay mình, kim la bàn quay lia lịa.

“Hừ…”

Miệng cô bé phát ra một tiếng hừ nhẹ, có vẻ hơi khinh thường, sau đó cô bé cất la bàn vào trong túi, chậm rãi rời đi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,338
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1020: C1020: Chương 1020


Có lẽ là vì không giống người thường, trong thế giới quan của Túc Bảo, cái chết và sự chia ly đã dần dần trở nên dễ tiếp nhận hơn, cũng có thể đối diện bằng một trái tim bình lặng.

Bé cũng lạc quan cho rằng, chết không phải là sự chia ly vĩnh viễn, một ngày nào đó sẽ lại gặp nhau… Chỉ là bằng một hình thức khác thôi.

Tô Cẩm Ngọc chậm rãi ăn thức ăn, ánh mắt dịu dàng nhìn Túc Bảo.

Nhìn gia đình của mình.

Sắp đến ngày mười bốn tháng bảy rồi…

Sắp đến ngày cô phải rời đi.

Quả thật rất luyến tiếc.

Thời gian sẽ lặng lẽ trôi đi trong lúc con người ta đang lơ đãng.

Trong khoảng thời gian qua, Tô Tử Du vẫn luôn cải tiến lưới bắt quỷ của mình, lo lắng và sợ hãi định đợi đến ngày mười bốn tháng bảy sẽ dùng thử tấm lưới này.


Đến bây giờ cậu ấy vẫn chưa hiểu được, tối hôm đó lưới bắt quỷ của cậu ấy cũng đâu có bắt được quỷ, tại sao lại kêu leng keng nhỉ?

Túc Bảo đã kiểm tra giúp cậu ấy mấy lần, nhưng bé cũng không phát hiện ra điều gì cả.

“Có thể đã nó bắt được quỷ mặt người?” Túc Bảo suy nghĩ một chút: “Ngày đó trước khi chúng ta tiến vào, quỷ mặt người đã ở bên trong.”

Tô Tử Du nghĩ đến bốn cái mặt người đáng sợ dán ở trên trần nhà, đến bây giờ vẫn còn bóng ma tâm lý.

“Không bắt được quỷ mặt người hả?”

Túc Bảo chỉ vào mấy cái lỗ trên lưới đánh cá: “Quỷ có thể biến lớn biến nhỏ á, cái lưới đánh cá này của anh không có pháp thuật, lỗ thì quá to, có thể là mấy khuôn mặt đó quá nhỏ cũng nên?”

Bé giơ tay lên khoa tay múa chân: “Biến đổi thành như thế này nè, sau đó cuốn thành một nhúm, vèo một phát lăn ra khỏi lỗ hổng á!”

Tô Tử Du trầm ngâm: “Có khả năng!”

Chung quy thì cái cậu ấy làm ra không được như Túc Bảo… Tại vì sau khi phược linh võng của Túc Bảo bắt được quỷ, mấy con quỷ đó sẽ kêu thảm thiết, sau đó không nhúc nhích được nữa.


Đoán chừng còn chẳng nghĩ được đến việc biến to biến nhỏ luôn ấy chứ.

Thế nên tấm lưới này của cậy ấy không giống vậy, cậu ấy phải tính toán kích thước nhỏ nhất của quỷ…

Tô Tử Du lập tức đi lấy bút, bắt đầu vẽ đủ loại hình thù đồ hoạ vào sách.

“Giả sử kích thước nhỏ nhất của quỷ là… Vậy thì kích thước mắt lưới là…”

Túc Bảo ngồi xổm bên cạnh nhìn một hồi, cảm thấy chẳng có gì thú vị, lại chạy ra ngoài chơi.

Bên ngoài nhà họ Tô.

Có một cô bé mặc áo thun màu đen, bên ngoài choàng thêm một cái áo chống nắng có mũ đi ngang qua.

Cô bé đứng ở trước cửa nhà họ Tô, giương mắt nhìn một lúc, cặp mắt có màu hổ phách nhàn nhạt khiến cô bé trông có vẻ khá là lãnh đạm.

Cô bé giơ tay lên nhìn chiếc la bàn trong tay mình, kim la bàn quay lia lịa.

“Hừ…”

Miệng cô bé phát ra một tiếng hừ nhẹ, có vẻ hơi khinh thường, sau đó cô bé cất la bàn vào trong túi, chậm rãi rời đi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,338
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1021: C1021: Chương 1021


Trên đường trở về Tô Nhất Trần nhìn thấy một cô bé đang đi bộ một mình, bởi vì có chút kỳ quặc nên anh ấy có nhìn lâu một chút.

Đứa trẻ này sống ở quanh đây à, trông mới có sáu bảy tuổi, Tô Nhất Trần tưởng là đứa nhỏ tự chạy ra ngoài chơi nên cũng không quá để ý.

Nghỉ hè, rất nhiều trẻ con ở xung quanh đây sẽ túm tụm lại chơi với nhau, đa phần là mấy đứa trẻ đã đi học tiểu học, mà cũng có cả mấy đứa trẻ chỉ thích chơi một mình nữa.

Anh ấy vừa mới về đến nhà, chợt thấy Túc Bảo chạy ra.

“Ồ, là cậu cả đấy à!”

Túc Bảo bấm ngón tay, tính thử.

Tại sao bé lại tính ra được có một người cực kỳ ghê gớm đã tới đây nhỉ.

“Có chút kỳ quặc, phải tính lại lần nữa mới được.”

Túc Bảo tóm lấy cụ rùa rồi tung lên.


Cụ rùa lập tức xoay vòng vòng tại chỗ… lắc lư lắc lư…

Nó rất bình tĩnh.

Thời xưa người ta dùng mai rùa để bói toán như thế nào?

Là ném rùa đen vào trong lửa, thiêu sống, đợi tắt lửa thì quan sát hình dạng mai rùa bị nứt, dùng thứ đó để bói toán.

Có thể nói mỗi một lần gieo quẻ, đều sẽ có một con rùa đen phải bỏ mạng.

Hiện tại Túc Bảo chỉ tung nó lên mà thôi, không thiêu sống nó, là một con rùa đen thì phải biết hài lòng với những gì mình đang có.

Ừm…

Cụ rùa vươn đầu ra, thuần thục ngậm lấy cọng cỏ ở gần mình nhất, lật người lại.

Túc Bảo nhìn chằm chằm cụ rùa, nhìn hồi lâu.


Tô Nhất Trần ngồi xổm xuống, hỏi: “Sao thế?”

Túc Bảo chỉ vào rùa đen: “Bên trên có nói, có người muốn thi xây mộ với Túc Bảo.”

Tô Nhất Trần: “…”

Chủ đề này vẫn chưa dừng lại hả?

Giây tiếp theo, lại thấy Túc Bảo cất cụ rùa đi, sung sướng chạy về.

Chuyện gì sẽ xảy ra trong tương lai thì kiểu gì cũng sẽ xảy ra thôi, bé con vẫn rất lạc quan, trước thế nào thì giờ vẫn là thế đó.

“Cậu cả mau lên, bà ngoại đang chờ cậu về uống trà chiều đó!”

Tô Nhất Trần: “…”

Ngày mười bốn tháng bảy đang tới gần, sau khi qua Thất Tịch, tháng bảy âm lịch luôn mang đến cho người ta một cảm giác khó tả.

Túc Bảo làm túi ngải cứu tặng cho tất cả mọi người, Tô Nhất Trần là hình thoi, ba là hình vuông, bà ngoại là hình trái tim, đám Hân Hân thì lại là hình ngôi sao.

Còn những người khác, Túc Bảo đã nhờ Tô Nhất Trần gửi qua cho mấy người Tô Việt Phi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,338
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1022: C1022: Chương 1022


“Còn cậu tư nữa hầy…”

Túc Bảo cầm một cái túi thơm hình tròn, hai chân thoăn thoắt chạy đến phòng của bà cụ Tô: “Bà ngoại bà ngoại, chúng ta tới đoàn phim thăm cậu tư đi?”

Mấy ngày trước cậu tư có báo là đã trở về, đoàn phim đang ở trong thành phố.

Bà cụ Tô xem đồng hồ, hôm nay cũng không có việc gì, vì vậy gật đầu nói: “Được.”

Nói chứ, bà ấy cũng chưa tới đoàn phim của con trai nhà mình để tham ban bao giờ!

Bà cụ Tô đột nhiên thấy hưng phấn, nói: “Con chờ bà ngoại một chút, bà ngoại đi thay quần áo, chúng ta không thể để cậu tư của con bị mất mặt được!”

Bà ấy là mẹ của Tô đại ảnh đế hẳn hoi.

Phải trang điểm ăn bận như một nữ hoàng quý phái mới được.

Túc Bảo lại chạy về phòng mình: “Ừm ừm, không thể để cậu tư bị mất mặt được!”

Bé con chạy về phòng, kéo tủ quần áo ra, nhìn từng hàng váy công chúa.


“Cái này, cái này, hay là cái này đây!”

“Tiểu Ngũ mày nói xem, cái váy nào đẹp?”

Tiểu Ngũ bay đến trước một cái váy nhỏ màu xanh lục, dùng mỏ ngậm ngậm: “Muốn cuộc sống không có khó khăn, trên đầu phải có chút xanh! Màu xanh lục, màu xanh lục!”

Túc Bảo: “Được!”

Bé cầm lấy cái váy nhỏ màu xanh lục kia.

Sau khi mặc xong, lại lục lọi trong tủ trang điểm, tìm thấy một cặp kẹp tóc hình mầm cây màu xanh lá.

Xiêu xiêu vẹo vẹo cài lêns đầu.

“Không thể để cậu tư bị mất mặt, không thể để cậu tư bị mất mặt được ~” Bé con vừa lẩm bẩm vừa đi tìm một đôi giày màu xanh lục.

Bấy giờ mới hài lòng nhìn vào gương, nhưng bé lại cảm thấy thiếu cái gì đó.


“Tiểu Ngũ, đi ~”

Tiểu Ngũ cũng là màu xanh lục nè!

Một người một chim vui vẻ đi ra ngoài, chợt thấy Hân Hân đang vội vàng chạy ra.

Túc Bảo hỏi: “Chị Hân Hân, chị làm bài tập xong chưa?”

Hân Hân vội vàng bịt miệng Túc Bảo lại: “Ba của chị đang đi ị! Chạy mau!”

Túc Bảo: “Hở?”

Như vậy có ổn không?

Hai cô bé đang lo lắng căng thẳng định chạy trốn, chợt thấy Tô Tử Du đi ra.

“Hai đứa định đi đâu đó? Anh cũng muốn đi!”

Tô Tử Du không thèm hỏi thêm gì, vừa thấy em gái ra ngoài, vậy thì cậu ấy chắc chắn cũng phải mang theo lưới bắt quỷ của mình!

Bất chấp tất cả, cứ mang theo phòng hờ trước, nhỡ đâu cần dùng đến thật thì sao!

Tô Tử Du chạy vào phòng, nhét lưới bắt quỷ, chậu sắt và cả máy ảnh vân vân vào trong túi.

Phát hiện chậu sắt quá lớn, nên đành phải bỏ ra ngoài.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,338
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1023: C1023: Chương 1023


Bà cụ Tô mặc một chiếc váy đen sang trọng, trên đầu đội mũ dạ vành rộng, cầm theo túi cầm tay ra ngoài.

Ưu nhã, quý phái.

Từ sau khi ngồi xe lăn, bà ấy không còn mặc váy nữa, cũng không trang điểm.

Hiện giờ trong lòng cực kỳ hưng phấn, rất muốn gọi đám chị em bạn dì đi dạo phố.

“Đi.”

Nhìn thấy Tô Tử Du và Hân Hân, bà cụ Tô dứt khoát dẫn đi cùng luôn.

Dù sao đều là trẻ con, Túc Bảo có thể đi ra ngoài chơi thì tại sao mấy đứa nhóc khác lại không được đi.

Còn về phần bài tập của Hân Hân?


Bà cụ quyết định để cô bé cảm nhận thử cái gì gọi là “đi chơi nhất thời sảng, làm bài tập hỏa táng tràng”*…

(*) chế từ câu “Ngược thê nhất thời sảng, truy thê hỏa táng tràng”, ý là giờ sướng nhưng đợi sau là ăn đủ luôn

Tô Lạc vừa mới quay xong một cảnh diễn, mở chai nước ra uống một ngụm.

Bộ phim này là một bộ phim truyền hình về chủ đề dân quốc, tên là [Rằm Tháng Bảy]. Anh ta mặc một bộ quân phục màu xanh lá cây kín mít, bởi vì quá nóng nên anh ta đưa tay lên cởi một cái cúc ra, kéo rộng.

Bên cạnh, diễn viên đóng vai nữ chính nhìn chằm chằm anh ta không chớp mắt.

Ui chao, một tay cởi cúc áo, yếu hầu kìa, đây là thứ mà cô ấy có thể xem miễn phí hả???

Đang nghĩ ngợi thì một diễn viên đóng vai nữ phụ nhỏ trong phim đi tới, vừa mở miệng là quả giọng dẹo* mười phần: “Chị Thất Thất, chị có muốn uống trà sữa không ạ? Em mời mọi người uống trà sữa ó!”

(*) Nguyên văn 夹子音: một từ phổ biến trên internet, dùng để chỉ việc làm cho giọng nói một người trở nên rất mỏng, rất ỏn ẻn, khiến người nghe cảm thấy khó chịu, kiểu mấy anh zai giả giọng loli ấy.


Người này chính là Chu Vũ, nữ minh tinh tuyến mười tám muốn cưỡng ép lập nhóm C với Tô Lạc lúc trước, giọng nói giống như bị kẹt cái gì đó ở trong cổ họng vậy, mở miệng là “ui chao chong chóng nhỏ”.

Tô Lạc liếc mắt một cái, gần như không nhớ ra được người phụ nữ này là ai, nhưng mà điều đó không quan trọng.

Cố Thất Thất đóng vai nữ chính lại nở một nụ cười giả dối, nói bằng giọng điệu trà xanh: “Ui, em Tiểu Vũ muốn mời anh chị uống trà sữa ấy hả, không cần đâu, hôm qua chị vừa mới cân thử, chín mươi cân rồi, lại tăng thêm năm cân lận, béo lắm, chị không uống đâu.”

Chu Vũ ngượng ngùng nói: “Vậy được rồi… Thế thì, thầy Tô thì sao ạ?”

Tô Lạc không thèm nhấc mí mắt: “Không cần.”

Chu Vũ cắn môi, đang định nói gì đó.

Cố Thất Thất chỉ vào kịch bản, kinh ngạc nói: “Ui chao, thầy Tô, suất diễn tiếp theo thầy bị cắm sừng ó! Làm sao bây giờ, em không biết diễn đoạn này ó!”

Cô ấy rướn người qua: “Thầy Tô, thầy dạy em nha, thầy xem, em chẳng biết cái gì hết! Thật là ngốc mà!”

Tô Lạc: “…”

Chu Vũ đành phải né đi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,338
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1024: C1024: Chương 1024


Cùng lúc đó sắc mặt của Cố Thất Thất thay đổi, mắt trợn trắng.

“Này thì dẹo à! Hừ!”

Tô Lạc: “…”

Tốc độ thay đổi sắc mặt của phụ nữ đều nhanh như vậy hả?

Lúc này, trợ lý tiến vào nói có người tới tham ban.

Tô Lạc còn chưa kịp phản ứng, chợt thấy một cục bột nhỏ màu xanh lục phi vào trong, nhào thẳng vào lòng ngực mình.

“Cậu tư!” Túc Bảo vui vẻ giơ túi thơm lên: “Túc Bảo tới tặng túi thơm cho cậu nè!”

Tô Lạc nhìn toàn thân Túc Bảo xanh lè xanh lét, ngay cả kẹp tóc với giày cũng là màu xanh… Mà túi thơm cũng là màu xanh nốt.

Trên vai còn có con vẹt màu xanh lục đang đứng, hót một tiếng: “Yo yo, check it out, cho tui một suất bánh xèo trái cây!”


Tô Lạc: “…”

Đang ám chỉ cái gì đấy hả??

Anh ta bị cắm sừng thật ư…?

Không đúng, anh ta còn chưa có bạn gái, cắm sừng cái cục kít…

Túc Bảo thấy Tô Lạc cầm lấy túi thơm không có động tác gì tiếp theo, nói: “Cậu tư, cậu đeo túi thơm này vào cổ đi!”

Nói xong, bé dùng hết sức nhón chân, cố gắng đeo túi thơm đó vào cổ Tô Lạc.

Tô Lạc khóe miệng giật giật: “Cám ơn Túc Bảo, nhưng cậu tư đang phải quay phim, không tiện đeo nó vào.”

Món đồ chơi xanh lè xanh lét như vậy không thể nào đeo lên cổ được, cùng lắm là bỏ nó vào trong túi xách mang theo bên người thôi.

Tô Lạc đưa túi thơm này cho trợ lý, bảo anh ta bỏ vào trong túi.


Túc Bảo gật đầu: “Được rồi! Nhưng sau khi cậu tư quay phim xong nhớ phải đeo nó lên nhé!”

“Rằm tháng bảy sẽ mở cửa quỷ môn, hiện tại đã đến gần đến rằm tháng bảy rồi, ma quỷ đi trên đường phố càng ngày càng nhiều. Cái túi thơm này do Túc Bảo làm có thể xua đuổi tà ma.”

Tô Lạc: “Anh mập, quay lại đây… Đưa túi thơm cho em.”

Trợ lý anh mập của Tô Lạc: “?”

Tô Lạc không thay đổi sắc mặt, treo túi thơm vào thắt lưng, buộc hai vòng lại để chắc chắn nó không rơi mất.

Thấy mọi người nhìn mình, Tô Lạc khoác lác không biết ngượng mồm: “Bảo bối ngoan của nhà tôi làm đấy, còn đặc biệt tới tận đây đưa cho tôi, tôi không thể để bé thất vọng được.”

Khóe miệng bà cụ Tô co giật.

Mọi người nhất thời không nói nên lời.

Thầy Tô, hình như lúc nãy anh không hề nói như vậy đâu!

Ban nãy còn nói rằng đang quay phim nên không tiện đeo đấy!

Tô Tử Du nhìn cậu tư của mình, như thể cậu đã nhìn thấu hoàn toàn người này rồi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,338
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1025: C1025: Chương 1025


Tiểu Ngũ thậm chí còn lắc đầu: “Sợ thì cứ nói thẳng là sợ đi ~ Kiếm cớ tung tin đồn về số lần đá phạt cũng chẳng ích gì ~ Nếu sợ thì cứ nói thẳng ra đi, ngày mai tôi có thể thay bạn nói cho Augusto biết…”

Khóe miệng Tô Lạc giật giật.

Chu Vũ nhân cơ hội lập tức bưng ly trà sữa tới: “Ôi chao, là Túc Bảo đây sao! Chị là chị Chu Vũ nè, Túc Bảo còn nhớ chị không?”

“Túc Bảo, em có muốn uống trà sữa không? Cái này uống ngon lắm đó!”

Túc Bảo vừa nghe thấy giọng nói này, lập tức nhớ tới – đây không phải là cái dì bị kẹt chiếc dép lê trong cổ họng sao?

Bé từ chối và nói: “Không ạ, bà ngoại cháu nói trẻ con không được uống trà sữa! Dì không biết chuyện này sao?”

Chu Vũ lúng túng cười ngượng ngùng, liếc mắt nhìn bà cụ Tô, cổ họng nghèn nghẹn: “A… Chuyện này chị cũng không biết nữa, thật sự xin lỗi.”

Túc Bảo: “Dì ơi, dì vẫn chưa khạc được chiếc dép lê trong cổ họng ra sao?”


Mặc dù cô ta không biết vì sao chiếc dép lại mắc kẹt trong cổ họng mình.

Nhưng nếu anh Tử Du nói có thì chắc chắn là như vậy.

Chu Vũ cắn môi: “A cái này… Giọng của chị vốn là như thía nì ó (*)…”

(*) như thế này đó, nhưng do nhân vật nói giọng dẹo quá

Cố Thất Thất trợn tròn mắt, cái kẹp vừa nãy cũng không hỏng nặng như vậy, sao bây giờ lại nghiêm trọng thế này rồi?

Cô ấy bẽn lẽn đi tới, ngượng ngùng nói: “Thầy Tô ~ Đây là cháu gái của thầy sao? Ôi chao, cháu gái của thầy đáng yêu thật đó! Khiến người ta hâm mộ quá đi! Tôi cũng muốn có một bé cháu vừa xinh đẹp dễ thương lại ngoan ngoãn như vậy!”

Tô Lạc “…”

Cố Thất Thất nhìn chằm chằm vào Túc Bảo, đôi mắt sáng ngời.


Đúng là rất dễ thương!

Muốn vuốt ve!

Mục tiêu trà xanh của Chu Vũ là Tô Lạc.

Mục tiêu trà xanh của Cố Thất Thất là Túc Bảo…

Túc Bảo nhìn Cố Thất Thất nghi hoặc hỏi: “Chị ơi, chiếc dép cũng mắc vào cổ họng chị à?”

Cố Thất Thất xua tay nói: “Không, không, vừa nãy chị uống trà sữa nhiều quá thôi.”

Cô ấy nhìn chằm chằm vào hai búi tóc nhỏ lắc lư trên đầu Túc Bảo, nhịn không được muốn bóp bóp chúng.

Túc Bảo gật đầu: “Quả nhiên bà nội nói không sai chút nào, trà sữa không tốt cho sức khỏe, sau này chị đừng uống nữa nhé!”

Cố Thất Thất sững sờ, ha ha?

Vẻ mặt nghiêm túc của bánh bao nhỏ cũng đáng yêu thật đó nhỉ?!

“Được, được!” Cố Thất Thất vui vẻ đáp lại, cuối cùng không nhịn được bóp bóp một bên búi tóc nhỏ trên đầu Túc Bảo.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,338
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1026: C1026: Chương 1026


Túc Bảo có rất nhiều thắc mắc, lại hỏi tiếp: “Chị ơi, mọi người đang quay TV hả? Quay như thế nào vậy?”

Cô ấy liếc nhìn xung quanh trường quay, dừng lại một chút rồi hỏi: “Mọi người đang quay phim ma sao?”

Cố Thất Thất tiện thể ngồi sang một bên, ôm Túc Bảo vào lòng. “Đúng vậy, chúng tôi đang quay phim truyền hình, nhưng không phải là phim ma đâu, là phim thời kỳ chống Nhật.”

Túc Bảo ngơ ngác: “Phim thời kỳ chống Nhật nghĩa là gì?”

Cố Thất Thất khua tay múa chân một cái: “Chính là phim… Dùng tay xé nát bọn quỷ xâm lược (*), em biết điều đó phải không?”

(*) Quỷ tử là một từ lóng dùng để mỉa mai quân xâm lược, thường là quân Nhật. Nhưng có phát âm giống với ma quỷ nên Túc Bảo nghe thành ma quỷ

Bà cụ Tô: “Khụ khụ…”

Cố Thất Thất nhanh chóng che miệng lại, toang rồi, lại đưa mồm đi chơi xa rồi!

Tuy nhiên, Túc Bảo bị thu hút bởi những gì Cố Thất Thất nói về việc “dùng tay xé xác quỷ”, bé hào hứng nói: “Vậy chị ơi, chị cũng là người đồng đạo sao? Chị cũng bắt quỷ à?”


Cố Thất Thất: “Hả?”

Chẳng lẽ thầy Tô đã kể cho bé con này một phần phim [Rằm Tháng Bảy] sao?

Cô ấy gật đầu liên tục: “Ừ, đúng rồi, đúng vậy!”

Xua đuổi tà ma hẳn là cũng có ý nghĩa tương tự như bắt quỷ mà nhóc con này nói đúng không?

Mặc dù bộ phim truyền hình này không có nhiều cảnh xua đuổi tà ma lắm…

Túc Bảo mở to mắt, ồ, thật tuyệt vời!

Bé chỉ vào trường quay với đôi mắt sáng ngời: “Tất cả những con quỷ kia đều là do chị mời tới sao?”

Bối cảnh trường quay khá rộng, các tòa nhà lầu theo phong cách kiến trúc dân quốc, nhiều cửa hàng khác nhau và hai phòng tương đối đặc biệt, một phòng là phòng ở bình thường và phòng còn lại trông giống như một căn phòng giam, bên trong treo đủ loại dây xích, lò than, kẹp, kìm,…


Bầu trời u ám, trong số các nhóm diễn viễn tới lui có một vài “người” đặc biệt – là quỷ hồn.

Họ bám sát phía sau nhóm diễn viên, đi nhón chân, thỉnh thoảng lại thò một mắt ra đảo tới đảo lui một cách kỳ lạ, nhìn chằm chằm vào những người đi ngang qua.

Cố Thất Thất nhìn dàn diễn viên đóng vai tiểu quỷ cách đó không xa, nói: “Không phải, là đạo diễn mời bọn họ đấy.”

Túc Bảo chân thành khen ngợi: “Đạo diễn thật lợi hại!”

Hóa ra quay phim truyền hình đỉnh như vậy, đạo diễn cũng xuất sắc đến thế, còn có thể chuẩn bị quỷ chân thật đến như vậy!

Bằng cách này, Túc Bảo đã trở nên thân quen với Cố Thất Thất hơn…

Hai người đang thì thầm, hai cái đầu to chạm vào nhau, Cố Thất Thất hài lòng siết chặt bàn tay nhỏ bé của Túc Bảo.

Bà cụ Tô ở bên cạnh đang nói chuyện gì đó với Tô Lạc, Tô Lạc gật đầu.

Chu Vũ nhìn Cố Thất Thất đang trò chuyện với Túc Bảo, trong lòng cảm thấy rất khó chịu.

Cô ta nịnh nọt bằng trà sữa nhưng nhóc con này không những gọi cô ta là dì, lại còn không thèm để ý đến cô ta nữa.

Cô ta bằng tuổi Cố Thất Thất, nhóc con đó lại gọi là chị Thất Thất!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,338
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1027: C1027: Chương 1027


Có phải nó cố ý không?

Chu Vũ cố chịu đựng sự bất mãn trong lòng, cuối cùng cũng không dám đi lên ép buộc…

Khi lễ cắt băng khánh thành đưa Đường Minh Thịnh Thế ra thị trường, cô ta đã từng bị Đường Minh Thịnh Thế hủy bỏ hợp đồng vì xúc phạm Tô Lạc và Túc Bảo rồi!

Bây giờ để nhận được vai diễn này cô ta đã phải cùng nhiều tên đàn ông đầy mỡ… mới có được đấy.

Tô Lạc đứng dậy nói: “Được rồi, bây giờ cậu tư phải chuẩn bị quay phim rồi, cháu yêu cứ ngoan ngoãn ngồi yên bên kia, đừng chạy lung tung được không?”

Anh ta xoa cái đầu nhỏ của Túc Bảo.

Túc Bảo hưng phấn gật đầu: “Được, được ạ!”

Bé muốn xem chị Thất Thất dùng tay xé xác quỷ!

Tô Lạc có vẻ bối rối, không biết vì sao bé con này lại hưng phấn như vậy.

Bà cụ Tô vốn muốn quay về, đồ đã đưa tới nơi, bà cũng đã nói cho Tô Lạc biết bà muốn đi cúng bái tổ tiên vào ngày mười bốn tháng bảy, cũng không còn việc gì nữa.


Nhưng Túc Bảo lại cầu xin: “Bà ngoại ơi, con muốn xem cậu tư quay phim.”

Bà cụ Tô tưởng bé chỉ đang tò mò về những chuyện mới lạ, bà gật đầu nói: “Được.”

Trên trường quay đang bận rộn chuẩn bị, cảnh này là cảnh quay có nội thất, bối cảnh là ở trong một căn phòng, trong phòng có một chiếc giường lớn.

Đạo diễn hét lên “Được rồi, một, hai, ba… Action!”

Đạo diễn vừa dứt lời, “xoẹt” một tiếng, Cố Thất Thất, người đóng vai nữ chính, đã xé quần áo của cô ấy thành từng mảnh!

Sau đó, cô ấy tóm lấy một người đàn ông mặc bộ âu phục cổ điển bên cạnh rồi đè anh ta xuống giường!

Túc Bảo mở to mắt.

Bà cụ Tô “…” Hối hận tại chỗ!!!

Đây có phải là thứ mà trẻ em có thể xem không? Bà rất sốt ruột muốn đưa Túc Bảo đi ngay lập tức.


Tuy nhiên, vào lúc này, Tô Lạc đóng vai thiếu soái với ánh mắt lạnh lùng, anh ta đá một cước văng cửa phòng.

Chỉ nghe một tiếng “rầm”, cánh cửa bị đá bay xa ba mét!

Túc Bảo “Ô quao!”

Tiểu Ngũ vỗ cánh: “Xanh, mũ xanh! Quạc quạc, anh ta bị cắm sừng rồi!”

Bà cụ Tô: “…”

Đây là loại cốt truyện có nội dung máu chó gì vậy…

Ngay khi Tô Lạc đã chuẩn bị trạng thái rất tốt, kết quả Tiểu Ngũ kia kêu om sòm bên kia hô “Xanh, mũ xanh! Quạc quạc, anh ta bị cắm sừng rồi!”

Mọi người không nhịn được, tất cả cùng cười lớn.

Tâm trạng của Tô Lạc cũng bị khựng lại.

Cố Thất Thất bật cười, ôm chăn cười ha ha.

Đạo diễn “Tạch…!”

Ông ấy quay lại và liếc nhìn con vẹt xanh lòe loẹt không nói nên lời.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,338
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1028: C1028: Chương 1028


Tiểu Ngũ nhanh chóng ngậm chiếc kẹp tóc của Túc Bảo vào mỏ rồi nói: “Đặt nó vào miệng ngươi! Kẹp vào miệng ngươi!”

Túc Bảo im lặng, đưa tay nắm lấy mỏ Tiểu Ngũ.

“Tiểu Ngũ, đừng làm ồn!”

Tiểu Ngũ ngoan ngoãn để Túc Bảo nắm mỏ chim, tự động ngậm miệng.

Trường quay lại bận rộn, Cố Thất Thất thay quần áo, đội đạo cụ khôi phục lại tấm cửa…

Vừa trang điểm, Túc Bảo vừa hỏi: “Chị Thất Thất, sao chị lại đè anh trai đó lên giường như thế này? Này… hai người định đánh nhau à? Tại sao khi đánh nhau lại phải xé quần áo?”

Bà cụ Tô “…”

Trẻ con là tò mò nhất, trong lòng bé không hề có bất kỳ tạp niệm gì, bé chỉ đơn giản muốn biết tại sao mà thôi.


Nhưng điều này đã đủ khủng khiếp rồi…

Cố Thất Thất: “Chậc.”

Cô ấy phải giải thích chuyện này thế nào đây?

Phim truyền hình [Rằm Tháng Bảy] xét về mặt định vị thì không được coi là phim điệp viên chiến tranh, nói chính xác hơn thì nên xem nó là một bộ phim tình cảm lãng mạn máu chó thời dân quốc.

Chuyển thể truyện “Một đêm thâm tình với thiếu soái, Ngũ di nương cắm sừng anh rồi.”.

Nhân vật nam chính Lăng Vân Tề là một thiếu soái quân phiệt, trong khi nhân vật nữ chính Mộc Tư Hoa là kẻ giả thần giả quỷ trên giang hồ chuyên lừa đảo, bịp bợm.

Vị thiếu soái đặc biệt bị nữ nhân vật chính hấp dẫn, anh đã ngang ngược ép cô không nơi nương tựa phải gả cho anh ta làm Ngũ di thái.


Nhân vật nữ chính không kiêu ngạo cũng không xu nịnh, nhưng dù sao cô cũng cảm thấy nam nhân vật chính đáng ghét, nam chính bệnh hoạn, hống hách… Nói tóm lại, cô muốn thoát khỏi nam chính…

Trong phim có một cảnh nhân vật nữ chính giả thần giả quỷ, dùng thủ đoạn giả trang để hù ma dọa quỷ quân xâm lược, bày ra những thủ đoạn thông minh để khiến nhân vật nam chính phải kinh ngạc, thậm chí còn dựa vào hào quang của nhân vật chính để cứu các đặc vụ tình báo hoạt động ngầm hết lần này đến lần khác…

Ngay từ đầu, chẳng qua nam chính chỉ có hứng thú với nữ chính, nhưng anh từng chút một bị thu hút bởi sự tốt bụng, trí tuệ, sự dễ thương của nữ chính. Nữ chính cũng dần dần phát hiện ra lòng yêu nước và hoài bão của nam chính…

Cuối cùng, cả hai yêu nhau, cùng nhau oanh oanh liệt liệt dẹp tan quân xâm lược.

Rằm tháng bảy không chỉ là tháng tốt nhất để nhân vật nữ chính hóa trang giả thần giả quỷ, đây cũng là tháng các đặc vụ tình báo ngầm đang chạy đua trên con đường hoàn thành sứ mạnh để thành lập lên một tổ chức vĩ đại.

Cảnh vừa rồi là về một đặc vụ tình báo ngầm bị lính Nhật bao vây, để bảo vệ điệp viên này, nữ chính đã giả vờ lăn giường với anh ta.

Nam chính rất tức giận, nhưng anh cũng biết kỹ năng diễn xuất kém cỏi của nữ chính không thể lừa được người Nhật, nên anh đã quyết định tương kế tựu kế diễn một vở kịch bắt gian hai kẻ thông dâm.

Nghĩ tới đây, Cố Thất Thất không khỏi bắt đầu phàn nàn lần thứ một tram bảy mươi tám. Nữ chính đúng là có trí tuệ của quỷ nha, nếu không có hào quang của nữ chính thì cô đã chết một trăm tám mươi lần rồi.

“Chỉ, chỉ là… ừm, chỉ như vậy thôi!” Cố Thất Thất giải thích một cách đại khái.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,338
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1029: C1029: Chương 1029


Túc Bảo đánh vỡ nồi đất hỏi đến đáy: “Chỉ là sao?”

Cố Thất Thất: “Chỉ… đánh quân Nhật thôi. Mục đích chúng ta làm là đánh quân Nhật.”

Túc Bảo vẫn không hiểu.

Tô Lạc bên cạnh giải thích: “Người anh trai đó sắp bị quỷ bắt mất. Để bảo vệ anh ấy, chị Thất Thất định giấu anh ấy trên giường và giả vờ ngủ. Nhưng khi ngủ thì phải mặc đồ ngủ. Chị Thất Thất không có thời gian thay đồ ngủ, nên chỉ đang vội vàng thay quần áo thôi.”

Túc Bảo chợt nhận ra, nhìn người lính nhỏ đội mũ bảo hiểm màu xanh lá cây, phía sau người đó quả nhiên có một con quỷ.

Thì ra con quỷ này sẽ đóng vai quỷ xấu xa!

“Cháu hiểu rồi! Vậy cậu tư, sao cậu lại phải đạp cửa ra? Trông lại còn rất tức giận nữa? “Túc Bảo lại hỏi tiếp.

Giọng điệu Tô Lạc nhàn nhạt thản nhiên “Bởi vì cậu tư thích chị Thất Thất cháu, nhưng lại hiểu lầm là cô ấy thích anh trai kia, cho nên tức giận đá tung cửa.”


Túc Bảo tỏ vẻ lần này bé đã hiểu hết hoàn toàn rồi!

Cố Thất Thất mỉm cười cũng cảm thấy lời nói của Tô lạc không có vấn đề gì.

Chỉ là để cho Túc Bảo dễ hiểu hơn và tiện cho việc giải thích nội dung cốt truyện, anh ta đã thay tên thật của hai người vào.

Để ngăn Túc Bảo hỏi lại, ‘Lăng vân Tề là ai?’ ‘Ngũ di thái là cái gì?’ ‘Tại sao không gọi chị Thất Thất là chị Thất Thất mà lại phải gọi là Mộc Tư Hoa?’…

Cả hai đều không nghĩ đến những khía cạnh khác, tất cả chỉ là nội dung cốt truyện.

Nhưng Chu Vũ đứng bên cạnh lại không giống như vậy, nghe Tô Lạc nói như vậy, sự ghen tị dâng lên chiếm lấy đầu óc cô ta.

Thầy Tô mà cô ta thích lại công khai nói trước mặt mọi người rằng thích Cố Thất Thất!


Chết tiệt, Cố Thất Thất chỉ mới quen Tô Lạc khi đóng phim này

Hơn nữa, Cố Thất Thất là người mới chỉ vừa được đề cử, lúc trước toàn đóng mấy phim truyền hình xuyên không máu chó đấy.

Còn cô ta từ trước tới nay lúc nào cũng chung công ty với Tô Lạc, Tô Lạc đổi công ty, ký hợp đồng với Đường Minh Thịnh Thế, cô ta cũng đi theo ký hợp đồng với Đường Minh Thịnh Thế.

Khi cô ta ký hợp đồng, người đại diện đã nói rằng cô ta là người có tiềm năng nhất…

Cô ta đã rất nỗ lực để theo đuổi Tô Lạc, nhưng Cố Thất Thất lại chen ngang giành lấy tình yêu của cô ta, thật là phô trương!

Trong khoảng thời gian này, cô ta đã rất nhân nhượng, giảm đi cái tôi vì Cố Thất Thất là nữ chính, nhưng cô ta không ngờ rằng Cố Thất Thất thấy cô ta lùi một bước lại muốn tiến thêm một bước?

Chu Vũ nắm chặt nắm đấm, chờ đó, cô ta nhất định sẽ báo thù.

Cảnh tiếp theo được quay rất suôn sẻ, nữ chính không ngần ngại hủy hoại sự trong trắng của mình để bảo vệ điệp viên tình báo, nam chính giả vờ bắt được hai kẻ thông dâm nhưng thực chất là đang bảo vệ nữ chính.

Nhưng anh thực sự tức giận nên không những bắt nữ chính về mà còn bắt theo cả đặc vụ tình báo ngầm.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,338
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1030: C1030: Chương 1030


Anh cho thông báo với bên ngoài nhân viên tình báo đã bị anh giết và cho chó ăn rồi.

Nữ chính tin chuyện đó là thật, cô chửi bới nam chính là đồ Hán gian, nam chính làm tất cả chỉ là diễn cho bên ngoài xem, nhưng đồng thời anh cũng thực sự tức giận khi nữ chính từng tiếp xúc với đặc vụ tình báo.

Anh đích thân dùng roi đánh nữ chính, sau đó đích thân bôi thuốc cho cô khi cô bất tỉnh.

Tam di thái ghen tị với nữ chính đến mức đặc biệt chọn thời điểm nữ chính không thể ra khỏi giường để đến lập lại quy củ và tát nữ chính hai cái.

Phân đoạn tiếp theo chính là diễn cảnh Tham di thái đánh nhân vật nữ chính.

Đúng vậy, Tam di thái do Chu Vũ thủ vai.

Đạo diễn nhìn màn hình, ngạc nhiên nói: “Sức mạnh của Chu Vũ bùng nộ rất mạnh. Cảnh báo thù ghen tuông này được thực hiện rất tốt! Cảm xúc rất đúng!”

“Này… Kéo máy quay, quay cận vào túi hương Tô Lạc đeo bên hông.”

Một vị thiếu soái cương quyết nhưng lại lặng lẽ đeo một cái túi hương trên thắt lưng.

Còn như sợ làm rơi mất nên buộc chặt lại hai lần.


Từ chi tiết này có thể thấy được sự quan tâm và tình cảm của anh… Đạo diễn quá khâm phục Tô Lạc, anh ta lại còn có thể nghĩ đến chi tiết này

Túc Bảo “…”

Không thể hiểu những chuyện của người lớn.

Tại sao cậu tư trên TV lại có nhiều dì quá vậy? Thích sao không nói thẳng ra luôn đi? Vì sao phải đánh người ta nữa?

Bé con lắc đầu nói: “Trông không ổn lắm, con muốn nhìn thấy xé quỷ bằng tay.” .

||||| Truyện đề cử: Mượn Danh Nghĩa Hôn Nhân |||||

Đạo diễn nhịn không được cười lớn, không khỏi nhìn Túc Bảo đang ngồi trên chiếc ghế nhỏ.

Bé con thật là dễ thương, thậm chí cả người còn mặc đồ màu xanh lá cây.

Mặc dù cả người mặc toàn đồ xanh lá nhưng vẫn rất đáng yêu, không hề có chút cảm giác không ổn nào.


Ông ấy lật qua kịch bản và nói với người bên cạnh: “Chuẩn bị đi. Cảnh tiếp theo, chúng ta sẽ quay cảnh xé tan quân xâm lược.”

Túc Bảo đột nhiên trở nên tràn đầy sinh lực!

Tuyệt vời!

Cuối cùng cũng đến phân cảnh đám quỷ diễn rồi!

Thời tiết càng ngày càng âm u.

Gần bốn, năm giờ sáng, bầu trời đã bị mây đen bao phủ hoàn toàn, bắt đầu có gió giật từng cơn.

Mấy quỷ hồn vốn đang bám lên người nhóm diễn viên quần chúng, mạnh dạn rướn nửa người ra ngoài.

Nhóm diễn viên quần chúng ngồi xổm trên mặt đất nhìn Chu Vũ trên phim trường bằng cặp mắt sâu thẳm.

Chu Vũ đóng vai tam di thái đang đánh nữ chính, đáy mắt cô ta hiện lên khói mù, cười lạnh một tiếng.

Lúc đánh ra cái tát đầu tiên, cô ta dùng sức lực của bản thân, không mượn lực từ bên ngoài.

Chỉ nghe “bốp” một tiếng, Cố Thất Thất bị đánh đến choáng váng.

Nhưng cô ấy nhanh chóng nhớ lại suất diễn của mình, lập tức đỏ bừng mắt, gắng nhịn đau đớn bò dậy khỏi giường.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,338
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1031: C1031: Chương 1031


Đạo diễn nhíu mày, vốn dĩ đang định kêu “cắt”, nhưng thấy Cố Thất Thất vẫn đang diễn tiếp, chỉ có thể tiếp tục bấm máy.

Tam di thái cao ngạo nói về phép tắc cho cô ấy, còn muốn dạy dỗ người phụ nữ không có liêm sỉ, không biết lễ nghĩa là cô ấy nữa.

Lại tát thêm một cái nữa.

Trong cảnh diễn, nữ chính bị đánh đến kiệt sức những vẫn bất khuất trừng mắt tam di thái, còn mắng tam di thái một lèo.

Nam chính chạy tới, anh hùng cứu mỹ nhân, bảo vệ nữ chính trong lòng ngực.

Nhưng hiện tại Cố Thất Thất đang nén giận trong lòng, cái thứ dẹo chảy nước này, lại dám chơi đểu cô ấy hả?

Cô ấy là người chỉ biết ngậm bồ hòn làm ngọt à?

Cố Thất Thất không làm theo kịch bản, mà giãy giụa đứng lên, dùng hết sức bình sinh, cũng hung hăng đánh cho tam di thái một cái tát.


Bốp!!!

Cực kỳ vang dội.

Cái tát này tới đột nhiên không kịp phòng ngừa, tam di thái bị đánh đến lui về phía sau vài bước, tất cả mọi người đều ngơ ngác.

Chu Vũ thầm than sai rồi, kịch bản không phải như thế này!

Tô Lạc vừa định đi từ ngoài cửa vào: “?”

Nhưng mà năng lực ứng biến của anh ta rất mạnh, lập tức lên sân khấu.

Tam di thái chảy nước mắt, lập tức mách lẻo, nam chính bảo cô ta cút ra ngoài, tam di thái đầy mặt không cam lòng rời đi.

Nam chính lạnh lùng nói: “Gan to lớn mất rồi hả? Còn dám đánh người?”


Cố Thất Thất nghẹn, đột nhiên oà khóc thật to, chỉ vào cửa khóc đến thở hổn hển: “Anh đi đi! Anh cút ra ngoài cho em!”

Hai mắt nam chính tối sầm lại, nhíu mày muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn phất tay áo đi ra ngoài.

Cuối cùng đạo diễn cũng nắm được cơ hội, hét lên: “Cắt! Xuất sắc, cảm xúc của ba người đều bùng nổ lên hết!”

“Cảnh diễn mà Thất Thất thêm vào vừa rồi rất hay! Dựa theo tính cách của nữ chính thì phải là như thế!”

Cố Thất Thất cười lạnh một tiếng, ban nãy đang diễn nên cô ấy phải giả vờ bị đánh đau đến không động đậy nổi, nên mới không phát huy hết khả năng được.

Hiện giờ đạo diễn hô cắt rồi, nghĩ cô ấy nhẫn nhịn được chắc?

Cố Thất Thất đang nghĩ xem mình nên lấy lý do gì để trả lại một cái tát đây, ban nãy Chu Vũ tát cô ấy hai phát, thiếu một cái tát này khiến cô ấy không thể chịu được.

Nhưng Chu Vũ lại cứ giả vờ giả vịt tới tạo cớ thay cho cô ấy: “A… chị Thất Thất, ban nãy có lỗi quá! Em nhập diễn, hoàn toàn không thể khống chế được…”

Cố Thất Thất tiến lên vài bước, vung tay lên tát cho cô ta một cái thật mạnh.

Lại một tiếng “bốp” vang lên!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,338
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1032: C1032: Chương 1032


Lúc này, Túc Bảo đang đợi cảnh dùng tay xé xác quỷ cũng phải sợ ngây người.

Chu Vũ ôm mặt, nước mắt lưng tròng: “Chị Thất Thất, chị, tại sao chị lại đánh em… Ban nãy em không phải cố ý thật… chị Thất Thất giận rồi phải không? Xin lỗi chị, là do em nhập diễn quá sâu…”

Cố Thất Thất cũng giả vờ sửng sốt một chút, ngây ra một lúc mới tỏ vẻ hồi thần lại.

Sau đó hoảng sợ giật mình nói: “A… Trời ơi, chị vừa làm gì vậy? Sao chị lại đánh em vậy!”

“Chị xin lỗi! Ban nãy chị vẫn còn đang đắm chìm trong cốt truyện! Chị vẫn chưa thoát diễn được! Chị nhìn thấy em cứ nghĩ em là tam di thái, chị, chị nhập diễn quá sâu hu hu hu! Chị xin lỗi, chị xin lỗi hu hu hu!”

Cố Thất Thất hoảng loạn duỗi tay ra “sờ” mặt Chu Vũ: “Không sao đúng không, không có vấn đề gì đâu phải không? Em có ổn không?”

Mặt Chu Vũ vốn dĩ đã bị đánh sưng lên, lại bị cô ấy nhấn một cái như vậy, đau chết người.

Cô ta kinh hãi kêu lên: “A, đau quá!”

Cố Thất Thất: “A… Chị xin lỗi, chị xin lỗi! Chị không cố ý, hu hu hu! Là do chị quá lo lắng cho em…”


Cô ấy luống cuống hoảng loạn, liên tục gọi trợ lý, gọi bác sĩ, gọi thầy Tô, gọi đạo diễn.

Tô Lạc: “…”

Mọi người: “…?”

Hình như… Không có gì sai cả?

Túc Bảo: Quào, chị Thất Thất đúng là một diễn viên giỏi!

Bé vui vẻ nhìn về phía bà cụ Tô: “Bà ngoại, chị Thất Thất thật là lợi hại! Con quên mất từ đó rồi, gọi là rất chuyên gì ấy nhỉ.”

Bà cụ Tô: “Ừm… Rất chuyên nghiệp.”

Túc Bảo gật đầu như gà con mổ thóc: “Ừm ừm, đúng đúng đúng!”

Bà cụ Tô rất mệt tim.


Có một Mộc Quy Phàm không đáng tin cậy, có một Tô Nhất Trần con dám hỏi thì cậu cũng dám đáp, có một Tô Nhạc Phi một lời không hợp là vung nắm đấm luôn.

Bây giờ còn có một Cố Thất Thất diễn xuất xuất thần…

Rất khó để biết, liệu sau này nhóc con nhà bà ấy có đi chệch hướng hay không đây?

Bà cụ Tô lo lắng, nhưng chẳng bao lâu sau lại trở nên thoải mái — không sợ, nếu mà đi chệch hướng, bà ấy sẽ dùng tay không bẻ thẳng bé con!

Ở một đầu khác.

Chu Vũ ăn một cục tức, cô ta còn có thể nói gì được nữa chứ?

Chỉ cho phép cô ta nhập diễn quá sâu, chẳng lẽ không cho phép Cố Thất Thất được nhập diễn quá sâu à?

Nếu nghi ngờ Cố Thất Thất nhập diễn quá sâu là giả, vậy chẳng phải chứng tỏ rằng ban nãy cô ta cũng đang giả vờ à?

Đúng là trêu chọc trúng kẻ tiểu nhân, Chu Vũ tức chết đi được…

Cô ta chỉ có thể ôm mặt, cực kỳ không cam lòng ngồi sang bên cạnh.

Cô ta híp mắt.

Đợi tới cảnh diễn tiếp theo của Cố Thất Thất, trong cốt truyện nữ chính phải giả thần giả quỷ, vẩy dầu đốt lửa giả làm ma trơi hù hoạ kẻ địch.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,338
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1033: C1033: Chương 1033


Vì vậy, có người còn than thở thời đại bây giờ, chết cũng không đủ khả năng để chết….

Lần đầu tiên Túc Bảo biết có chuyện như vậy, bé còn tưởng rằng phần mộ tổ tiên đều được phân chia ở trên núi hết cơ.

“Vậy thì của nhà chúng ta đâu ạ?” Túc Bảo giống như một đứa bé tò mò, chỉ cần bắt được một vấn đề là sẽ hỏi tới cùng mới thôi

“Nhà của chúng ta có mấy huyệt ạ?”

“Ông bà tổ tiên có đủ chỗ ở không ạ?”

“Nếu không đủ chỗ ở, có thể nhồi nhét vào cùng một chỗ được không?”

“Ông bà tổ tiên thích nghĩa trang Thanh Sơn không ạ?”

“Nếu Tiểu Ngũ chết, nó cũng có thể sống ở đó ạ? Vậy còn cụ rùa thì sao?”

“Nếu sau này Túc Bảo cũng tới đó sống, có thể xây mộ của con thành một cái nơ bươm bướm được không?”


Mọi người: “…!!”

Chuyện này, chuyện này, chuyện này…

Khóe miệng Mộc Quy Phàm giật giật.

Anh cầm lấy một cái giò heo ướp muối tiêu, nhét vào trong miệng Túc Bảo: “Trẻ con thì nên ăn nhiều nói ít.”

Bà cụ Tô thì cứ lèm bèm mãi: “Trẻ con nói chuyện không biết kiêng kỵ, không biết kiêng kỵ, không biết kiêng kỵ…”

Túc Bảo: “…”

Gì vậy nè?

Người lớn vẫn chưa trả lời câu hỏi của bé mà!

Bé hỏi cũng đâu có khó lắm đâu trời?


Đáy mắt Tô Nhất Trần hiện lên ý cười, trả lời từng câu một:

“Phần mộ gia tộc của nhà họ Tô không chia theo huyệt mà chia theo mét vuông, hiện tại thì chúng ta đang có một trăm mét vuông.”

Mỗi huyệt mộ có diện tích tối thiểu là ba mét vuông, có lẽ các nghĩa trang khác đều theo quy chuẩn này.

Đối với diện tích nghĩa trang phổ biến thì một trăm mét vuông khá là lớn.

Lại còn có vườn hoa ở đằng trước với đằng sau nữa… Cái này thì không cần phải nhắc.

“Ông bà tổ tiên đủ chỗ để ở… Ít nhất trong vòng trăm năm tới, không cần thêm chỗ nữa.”

Ông cụ Tô bị sặc một ngụm cơm: “Khụ khụ… Khụ…”

Đề tài này, sao cứ kỳ kỳ kiểu gì ấy nhỉ!

“Chắc là ông bà tổ tiên cũng thích nghĩa trang Thanh Sơn đấy!” Cuối cùng Tô Nhất Trần quay lại hỏi bé một câu: “Túc Bảo thích nơ bươm bướm à?”

Túc Bảo gật đầu: “Dạ dạ, như vậy thì mộ của con sẽ khác với các ngôi mộ khác ạ!”

Mọi người: “…”

Dù sao thì bọn họ cũng chưa từng nhìn thấy bia mộ có hình nơ bươm bướm bao giờ…
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,338
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1034: C1034: Chương 1034


Có lẽ là vì không giống người thường, trong thế giới quan của Túc Bảo, cái chết và sự chia ly đã dần dần trở nên dễ tiếp nhận hơn, cũng có thể đối diện bằng một trái tim bình lặng.

Bé cũng lạc quan cho rằng, chết không phải là sự chia ly vĩnh viễn, một ngày nào đó sẽ lại gặp nhau… Chỉ là bằng một hình thức khác thôi.

Tô Cẩm Ngọc chậm rãi ăn thức ăn, ánh mắt dịu dàng nhìn Túc Bảo.

Nhìn gia đình của mình.

Sắp đến ngày mười bốn tháng bảy rồi…

Sắp đến ngày cô phải rời đi.

Quả thật rất luyến tiếc.

Thời gian sẽ lặng lẽ trôi đi trong lúc con người ta đang lơ đãng.

Trong khoảng thời gian qua, Tô Tử Du vẫn luôn cải tiến lưới bắt quỷ của mình, lo lắng và sợ hãi định đợi đến ngày mười bốn tháng bảy sẽ dùng thử tấm lưới này.


Đến bây giờ cậu ấy vẫn chưa hiểu được, tối hôm đó lưới bắt quỷ của cậu ấy cũng đâu có bắt được quỷ, tại sao lại kêu leng keng nhỉ?

Túc Bảo đã kiểm tra giúp cậu ấy mấy lần, nhưng bé cũng không phát hiện ra điều gì cả.

“Có thể đã nó bắt được quỷ mặt người?” Túc Bảo suy nghĩ một chút: “Ngày đó trước khi chúng ta tiến vào, quỷ mặt người đã ở bên trong.”

Tô Tử Du nghĩ đến bốn cái mặt người đáng sợ dán ở trên trần nhà, đến bây giờ vẫn còn bóng ma tâm lý.

“Không bắt được quỷ mặt người hả?”

Túc Bảo chỉ vào mấy cái lỗ trên lưới đánh cá: “Quỷ có thể biến lớn biến nhỏ á, cái lưới đánh cá này của anh không có pháp thuật, lỗ thì quá to, có thể là mấy khuôn mặt đó quá nhỏ cũng nên?”

Bé giơ tay lên khoa tay múa chân: “Biến đổi thành như thế này nè, sau đó cuốn thành một nhúm, vèo một phát lăn ra khỏi lỗ hổng á!”

Tô Tử Du trầm ngâm: “Có khả năng!”

Chung quy thì cái cậu ấy làm ra không được như Túc Bảo… Tại vì sau khi phược linh võng của Túc Bảo bắt được quỷ, mấy con quỷ đó sẽ kêu thảm thiết, sau đó không nhúc nhích được nữa.


Đoán chừng còn chẳng nghĩ được đến việc biến to biến nhỏ luôn ấy chứ.

Thế nên tấm lưới này của cậy ấy không giống vậy, cậu ấy phải tính toán kích thước nhỏ nhất của quỷ…

Tô Tử Du lập tức đi lấy bút, bắt đầu vẽ đủ loại hình thù đồ hoạ vào sách.

“Giả sử kích thước nhỏ nhất của quỷ là… Vậy thì kích thước mắt lưới là…”

Túc Bảo ngồi xổm bên cạnh nhìn một hồi, cảm thấy chẳng có gì thú vị, lại chạy ra ngoài chơi.

Bên ngoài nhà họ Tô.

Có một cô bé mặc áo thun màu đen, bên ngoài choàng thêm một cái áo chống nắng có mũ đi ngang qua.

Cô bé đứng ở trước cửa nhà họ Tô, giương mắt nhìn một lúc, cặp mắt có màu hổ phách nhàn nhạt khiến cô bé trông có vẻ khá là lãnh đạm.

Cô bé giơ tay lên nhìn chiếc la bàn trong tay mình, kim la bàn quay lia lịa.

“Hừ…”

Miệng cô bé phát ra một tiếng hừ nhẹ, có vẻ hơi khinh thường, sau đó cô bé cất la bàn vào trong túi, chậm rãi rời đi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,338
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1035: C1035: Chương 1035


Có lẽ là vì không giống người thường, trong thế giới quan của Túc Bảo, cái chết và sự chia ly đã dần dần trở nên dễ tiếp nhận hơn, cũng có thể đối diện bằng một trái tim bình lặng.

Bé cũng lạc quan cho rằng, chết không phải là sự chia ly vĩnh viễn, một ngày nào đó sẽ lại gặp nhau… Chỉ là bằng một hình thức khác thôi.

Tô Cẩm Ngọc chậm rãi ăn thức ăn, ánh mắt dịu dàng nhìn Túc Bảo.

Nhìn gia đình của mình.

Sắp đến ngày mười bốn tháng bảy rồi…

Sắp đến ngày cô phải rời đi.

Quả thật rất luyến tiếc.

Thời gian sẽ lặng lẽ trôi đi trong lúc con người ta đang lơ đãng.

Trong khoảng thời gian qua, Tô Tử Du vẫn luôn cải tiến lưới bắt quỷ của mình, lo lắng và sợ hãi định đợi đến ngày mười bốn tháng bảy sẽ dùng thử tấm lưới này.


Đến bây giờ cậu ấy vẫn chưa hiểu được, tối hôm đó lưới bắt quỷ của cậu ấy cũng đâu có bắt được quỷ, tại sao lại kêu leng keng nhỉ?

Túc Bảo đã kiểm tra giúp cậu ấy mấy lần, nhưng bé cũng không phát hiện ra điều gì cả.

“Có thể đã nó bắt được quỷ mặt người?” Túc Bảo suy nghĩ một chút: “Ngày đó trước khi chúng ta tiến vào, quỷ mặt người đã ở bên trong.”

Tô Tử Du nghĩ đến bốn cái mặt người đáng sợ dán ở trên trần nhà, đến bây giờ vẫn còn bóng ma tâm lý.

“Không bắt được quỷ mặt người hả?”

Túc Bảo chỉ vào mấy cái lỗ trên lưới đánh cá: “Quỷ có thể biến lớn biến nhỏ á, cái lưới đánh cá này của anh không có pháp thuật, lỗ thì quá to, có thể là mấy khuôn mặt đó quá nhỏ cũng nên?”

Bé giơ tay lên khoa tay múa chân: “Biến đổi thành như thế này nè, sau đó cuốn thành một nhúm, vèo một phát lăn ra khỏi lỗ hổng á!”

Tô Tử Du trầm ngâm: “Có khả năng!”

Chung quy thì cái cậu ấy làm ra không được như Túc Bảo… Tại vì sau khi phược linh võng của Túc Bảo bắt được quỷ, mấy con quỷ đó sẽ kêu thảm thiết, sau đó không nhúc nhích được nữa.


Đoán chừng còn chẳng nghĩ được đến việc biến to biến nhỏ luôn ấy chứ.

Thế nên tấm lưới này của cậy ấy không giống vậy, cậu ấy phải tính toán kích thước nhỏ nhất của quỷ…

Tô Tử Du lập tức đi lấy bút, bắt đầu vẽ đủ loại hình thù đồ hoạ vào sách.

“Giả sử kích thước nhỏ nhất của quỷ là… Vậy thì kích thước mắt lưới là…”

Túc Bảo ngồi xổm bên cạnh nhìn một hồi, cảm thấy chẳng có gì thú vị, lại chạy ra ngoài chơi.

Bên ngoài nhà họ Tô.

Có một cô bé mặc áo thun màu đen, bên ngoài choàng thêm một cái áo chống nắng có mũ đi ngang qua.

Cô bé đứng ở trước cửa nhà họ Tô, giương mắt nhìn một lúc, cặp mắt có màu hổ phách nhàn nhạt khiến cô bé trông có vẻ khá là lãnh đạm.

Cô bé giơ tay lên nhìn chiếc la bàn trong tay mình, kim la bàn quay lia lịa.

“Hừ…”

Miệng cô bé phát ra một tiếng hừ nhẹ, có vẻ hơi khinh thường, sau đó cô bé cất la bàn vào trong túi, chậm rãi rời đi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,338
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1036: C1036: Chương 1036


Trên đường trở về Tô Nhất Trần nhìn thấy một cô bé đang đi bộ một mình, bởi vì có chút kỳ quặc nên anh ấy có nhìn lâu một chút.

Đứa trẻ này sống ở quanh đây à, trông mới có sáu bảy tuổi, Tô Nhất Trần tưởng là đứa nhỏ tự chạy ra ngoài chơi nên cũng không quá để ý.

Nghỉ hè, rất nhiều trẻ con ở xung quanh đây sẽ túm tụm lại chơi với nhau, đa phần là mấy đứa trẻ đã đi học tiểu học, mà cũng có cả mấy đứa trẻ chỉ thích chơi một mình nữa.

Anh ấy vừa mới về đến nhà, chợt thấy Túc Bảo chạy ra.

“Ồ, là cậu cả đấy à!”

Túc Bảo bấm ngón tay, tính thử.

Tại sao bé lại tính ra được có một người cực kỳ ghê gớm đã tới đây nhỉ.

“Có chút kỳ quặc, phải tính lại lần nữa mới được.”

Túc Bảo tóm lấy cụ rùa rồi tung lên.


Cụ rùa lập tức xoay vòng vòng tại chỗ… lắc lư lắc lư…

Nó rất bình tĩnh.

Thời xưa người ta dùng mai rùa để bói toán như thế nào?

Là ném rùa đen vào trong lửa, thiêu sống, đợi tắt lửa thì quan sát hình dạng mai rùa bị nứt, dùng thứ đó để bói toán.

Có thể nói mỗi một lần gieo quẻ, đều sẽ có một con rùa đen phải bỏ mạng.

Hiện tại Túc Bảo chỉ tung nó lên mà thôi, không thiêu sống nó, là một con rùa đen thì phải biết hài lòng với những gì mình đang có.

Ừm…

Cụ rùa vươn đầu ra, thuần thục ngậm lấy cọng cỏ ở gần mình nhất, lật người lại.

Túc Bảo nhìn chằm chằm cụ rùa, nhìn hồi lâu.


Tô Nhất Trần ngồi xổm xuống, hỏi: “Sao thế?”

Túc Bảo chỉ vào rùa đen: “Bên trên có nói, có người muốn thi xây mộ với Túc Bảo.”

Tô Nhất Trần: “…”

Chủ đề này vẫn chưa dừng lại hả?

Giây tiếp theo, lại thấy Túc Bảo cất cụ rùa đi, sung sướng chạy về.

Chuyện gì sẽ xảy ra trong tương lai thì kiểu gì cũng sẽ xảy ra thôi, bé con vẫn rất lạc quan, trước thế nào thì giờ vẫn là thế đó.

“Cậu cả mau lên, bà ngoại đang chờ cậu về uống trà chiều đó!”

Tô Nhất Trần: “…”

Ngày mười bốn tháng bảy đang tới gần, sau khi qua Thất Tịch, tháng bảy âm lịch luôn mang đến cho người ta một cảm giác khó tả.

Túc Bảo làm túi ngải cứu tặng cho tất cả mọi người, Tô Nhất Trần là hình thoi, ba là hình vuông, bà ngoại là hình trái tim, đám Hân Hân thì lại là hình ngôi sao.

Còn những người khác, Túc Bảo đã nhờ Tô Nhất Trần gửi qua cho mấy người Tô Việt Phi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,338
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1037: C1037: Chương 1037


“Còn cậu tư nữa hầy…”

Túc Bảo cầm một cái túi thơm hình tròn, hai chân thoăn thoắt chạy đến phòng của bà cụ Tô: “Bà ngoại bà ngoại, chúng ta tới đoàn phim thăm cậu tư đi?”

Mấy ngày trước cậu tư có báo là đã trở về, đoàn phim đang ở trong thành phố.

Bà cụ Tô xem đồng hồ, hôm nay cũng không có việc gì, vì vậy gật đầu nói: “Được.”

Nói chứ, bà ấy cũng chưa tới đoàn phim của con trai nhà mình để tham ban bao giờ!

Bà cụ Tô đột nhiên thấy hưng phấn, nói: “Con chờ bà ngoại một chút, bà ngoại đi thay quần áo, chúng ta không thể để cậu tư của con bị mất mặt được!”

Bà ấy là mẹ của Tô đại ảnh đế hẳn hoi.

Phải trang điểm ăn bận như một nữ hoàng quý phái mới được.

Túc Bảo lại chạy về phòng mình: “Ừm ừm, không thể để cậu tư bị mất mặt được!”

Bé con chạy về phòng, kéo tủ quần áo ra, nhìn từng hàng váy công chúa.


“Cái này, cái này, hay là cái này đây!”

“Tiểu Ngũ mày nói xem, cái váy nào đẹp?”

Tiểu Ngũ bay đến trước một cái váy nhỏ màu xanh lục, dùng mỏ ngậm ngậm: “Muốn cuộc sống không có khó khăn, trên đầu phải có chút xanh! Màu xanh lục, màu xanh lục!”

Túc Bảo: “Được!”

Bé cầm lấy cái váy nhỏ màu xanh lục kia.

Sau khi mặc xong, lại lục lọi trong tủ trang điểm, tìm thấy một cặp kẹp tóc hình mầm cây màu xanh lá.

Xiêu xiêu vẹo vẹo cài lêns đầu.

“Không thể để cậu tư bị mất mặt, không thể để cậu tư bị mất mặt được ~” Bé con vừa lẩm bẩm vừa đi tìm một đôi giày màu xanh lục.

Bấy giờ mới hài lòng nhìn vào gương, nhưng bé lại cảm thấy thiếu cái gì đó.


“Tiểu Ngũ, đi ~”

Tiểu Ngũ cũng là màu xanh lục nè!

Một người một chim vui vẻ đi ra ngoài, chợt thấy Hân Hân đang vội vàng chạy ra.

Túc Bảo hỏi: “Chị Hân Hân, chị làm bài tập xong chưa?”

Hân Hân vội vàng bịt miệng Túc Bảo lại: “Ba của chị đang đi ị! Chạy mau!”

Túc Bảo: “Hở?”

Như vậy có ổn không?

Hai cô bé đang lo lắng căng thẳng định chạy trốn, chợt thấy Tô Tử Du đi ra.

“Hai đứa định đi đâu đó? Anh cũng muốn đi!”

Tô Tử Du không thèm hỏi thêm gì, vừa thấy em gái ra ngoài, vậy thì cậu ấy chắc chắn cũng phải mang theo lưới bắt quỷ của mình!

Bất chấp tất cả, cứ mang theo phòng hờ trước, nhỡ đâu cần dùng đến thật thì sao!

Tô Tử Du chạy vào phòng, nhét lưới bắt quỷ, chậu sắt và cả máy ảnh vân vân vào trong túi.

Phát hiện chậu sắt quá lớn, nên đành phải bỏ ra ngoài.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom