Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Chương 918: C918: Chương 918


Linh hồn hoàn chỉnh thì lại được đi đầu thai.

Túc Bảo hiểu rồi: “Tức là có người đang lén lút thờ cúng bốn tên ác nhân kia!”

Kỷ Trường khẽ xoa đầu Túc Bảo: “Nói đúng rồi!”

Bốn quỷ hồn này là kẻ thù của tất cả mọi người trong khu chung cư.

Bọn nó làm đủ mọi việc xấu xa, đến người già và trẻ con mà bọn nó cũng thẳng tay giết chết, ấy nhưng lại có người thờ cúng bọn nó!

Người này có ý đồ gì!!

Túc Bảo hỏi: “Là ai thế ạ?”

Kỷ Trường chỉ tay vào bài vị: “Trên này viết tên người thờ 4 bài vị—Bối Thần Vũ thờ cúng.”

Túc Bảo mở to hai mắt: “Là dì đó thờ bài vị ạ?”

Kỷ Trường gật đầu.


Túc Bảo khó hiểu, tại sao lại làm như thế?

Dì kia chẳng phải con cháu của 4 quỷ hồn này, không thân không thích….

Tô Cẩm Ngọc nghĩ tới xấp tiền trong ví Bối Thần Vũ, nói: “Có lẽ cô ta làm thế vì tiền!”

Chuyện này chỉ có Bối Thần Vũ biết.

Túc Bảo giơ tay bẻ gãy 4 tấm bài vị, phá hủy hoàn toàn sự thờ cúng mang ý đồ độc ác và nham hiểm này.

Trong hành lang có rất nhiều ‘người’ già, nữ quỷ và quỷ trẻ con, tất cả đều im lặng. Nhìn thấy Túc Bảo thiêu rụi bốn gương mặt và phá hủy mấy tấm bài vị, có ‘người’ không khỏi rơi nước mắt.

“Chết đi….chết đi!” Đáy mắt các quỷ hồn bùng lên sự căm hận.

Túc Bảo vẫy tay chào họ: “Nào mọi người… lên đường bình an nha!”

Đám ‘người’ lục tục rời đi, có lẽ thù lớn của họ đã được báo, hoặc có lẽ họ đã giải quyết được mối bận tâm và không còn oán hận và chấp niệm nữa.


**

Tiếng hét của mấy đứa nhóc Tô Tử Tích đã thu hút người dân ở 6 tòa nhà tới phòng 602. Một số người đàn ông chiếu đèn pin vào phòng thì trông thấy mấy đứa trẻ.

Mặt họ lập tức sa sầm, họ khiển trách: “Các cháu là con cái nhà ai thế? Làm xằng, khuya rồi còn chạy lung tung tới đây làm gì? Phụ huynh nhà các cháu đâu?”

Tô Nhất Trần bước ra từ căn phòng, thản nhiên gánh tội giúp: “Tôi ở đây.”

Thấy người lớn bước ra, mọi người giật thót, sau đó thì nghẹn họng.

“Anh không phải người của khu chung cư này đúng không? Anh không biết căn phòng này là nơi như thế nào hả?”

Tô Nhất Trần ngắt lời người đang hỏi, nói: “Tôi biết đây là nơi như thế nào. Tôi đến để tìm một thứ.”

Anh đưa một tấm bài vị vỡ ra: “Có người lén lút thờ cúng mấy tên ác nhân kia ở đây.”

Tô Nhất Trần kêu đám đàn ông mới tới tự xem tấm bài vị.

Bọn họ nửa tin nửa ngờ vào phòng xem thử, lửa giận lập tức dâng lên trong mắt họ.

Mấy quả táo trên bàn thờ vẫn còn tươi, có thể thấy táo mới được đặt ở đó hai ngày trước.

Người kia hẳn là rất chu đáo trong việc thay đồ thờ.

“Là đứa đáng chết nào thế?” Một ông chú tức giận đến mức đá văng chiếc ghế trước mặt.
 
Chương 919: C919: Chương 919


Một người khác giẫm lên tấm bài vị, chửi bới “Đứa nào mà ăn cây táo, rào cây sung thế nhỉ? Chẳng ngờ còn dám lén lút đặt bàn thờ ở đây!!”

Nếu trên đời này thực sự có thiên đường và địa ngục.

Chẳng phải những kẻ xấu kia đã được thờ cúng để lên thiên đường rồi ư??

Sự tức giận của mọi người bùng lên, có người đã chụp ảnh những tấm bài vị bị hỏng và đăng lên group chung cư.

Tất cả mọi người đều đang tìm người có tên Bối Thần Vũ!

Bỗng nhiên, một người trong nhóm nói: [Đợi chút, tôi biết cái tên này…..Đây là khách thuê trọ của tôi….]

Trời đã về khuya nhưng người dân khu chung cư vẫn hùng hổ lao về phía tòa nhà số 3.

Bối Thần Vũ kia! Cô chết chắc rồi!

Bối Thần Vũ đang nằm trên giường, xương chân bị gãy khiến cô ta đau muốn chết.


Mẹ cô ta đã gọi xe cấp cứu nhưng không hiểu sao xe cấp cứu vẫn chưa đến!

“Mẹ ơi, chân con đau quá…” Bối Thần Vũ khóc: “Đầu con cũng đau quá.”

Mẹ Bối Thần Vũ sờ tay lên trán cô ta thì phát hiện cô ta đã bị sốt.

Bà ta nhanh chóng đi lấy chiếc khăn ướt và đắp lên trán Bối Thần Vũ.

“Con chịu đau thêm chút nữa, ba con đã gọi điện giục xe cấp cứu rồi.”

Ba của Bối Thần Vũ đang cáu kỉnh ngoài cửa, nói: “Gì mà không điều xe tới được? Tất cả xe cấp cứu đều đi đón bà bầu rồi ư?”

“Gì mà tự đến viện? Gãy xương chân cũng nguy hiểm mà, sao các người có thể nói là không cấp bách….”

Không rõ đầu dây bên kia điện thoại nói những gì.

Ba của Bối Thần Vũ tức giận cúp điện thoại, chửi: “Chắc tại nhà mình nghèo, không có tiền đưa bao lì xì cho họ nên họ mới lề mề không tới đón! Còn nói phải đi đón phụ nữ mang thai, chẳng lẽ đêm nay tất cả bà bầu đều tập trung sinh nở sao?!”


Bối Thần Vũ bật khóc khi nghe những lời này.

Sao cô ta đen đủi thế này?

Gọi cái xe cứu thương cũng gặp phải tình huống không thể điều xe tới??

“Mẹ… Con muốn ăn dưa hấu.” Bối Thần Vũ vừa khóc vừa nói.

Mẹ cô ta vội đáp: “Được, mẹ đi bổ dưa ngay đây!”

Ba Bối Thần Vũ thở than: “Đừng lo lắng, ba sẽ ra ngoài gọi taxi ngay, chúng ta sẽ tự đi.”

Sớm biết vậy thì ông ta đã chẳng đợi xe cứu thương mà bắt taxi đến thẳng bệnh viện còn hơn…

Ngay lúc này, cửa phòng bị đá ra.

Mẹ của Bối Thần Vũ sợ đến mức đứng hình tại chỗ, tay vẫn cầm quả dưa hấu.

“Các người là ai?” Ba của Bối Thần Vũ bước lên trước chặn đường.

Một người đàn ông cười khẩy nói: “Woa, còn đang sắp bổ dưa hấu cơ đấy? Ăn cái gì mà ăn, đi mà ăn cứt đi!”

Anh ta tức giận đến mức đá văng một chiếc ghế đi.
 
Chương 920: C920: Chương 920


Bối Thần Vũ như dự cảm được điều gì, sợ hãi ôm chặt tấm chăn.

Quả nhiên, mọi người nhìn chung quanh rồi ánh mắt đều dừng trên người cô ta, hung dữ nói: “Cô chính là Bối Thần Vũ?!”

Bối Thần Vũ yếu ớt gật đầu.

Một người đàn ông cưởi mỉa mai rồi lấy bài vị ra và ném vào mặt cô ta!

“Mấy tấm bài vị này do cô thờ cúng đúng không??”

Tim Bối Thần Vũ đập thình thịch, cô ta vội vàng lắc đầu, “Không… anh đang nói cái gì thế? Tôi không hiểu anh đang nói gì hết!”

Một bà cụ tức giận đập cây gậy xuống đất, nói: “Cháu còn làm bộ làm tịch cái gì, chính cháu là người đã lén lút thờ cúng mấy tên ác nhân đã giết ‘đồng bào’ của chúng ta đúng không? Có phải cháu không?”

Mọi người trúng mắt nhìn Bối Thần Vũ, miệng chửi rầm trời.


Ba mẹ Bối Thần Vũ phải mất một lúc mới phản ứng lại, họ nhanh chóng nói: “Chắc chắn có hiểu lầm gì rồi… Chúng tôi mới chuyển đến đây vài tháng trước! Chúng tôi thậm chí còn không biết những người mà mọi người đang nói đến là ai!”

“Thần Vũ của chúng tôi rất nhát gan, nhìn thấy gián cũng sợ hãi, không thể nào lén lút lập bài vị thờ cúng được đâu!”

Không một ai nghe lời giải thích của ba mẹ Bối Thần Vũ.

Một ông chú đi lên nắm lấy cánh tay của Bối Thần Vũ rồi kéo cô ta ra khỏi phòng!

“Trên tấm bài vị viết tên người thờ cúng là Bối Thần Vũ cô rồi, còn già mồm cái gì hả?”

Mẹ của Bối Thần Vũ lập tức khóc lóc kêu la, những người này thật xấu xa, thấy bọn họ nghèo khó và không có chỗ dựa nên bắt nạt sao?

Vừa mở miệng ra đã vu oan cho con gái bà ta!!

Mẹ Bối Thần Vũ nói: “Các người làm như này có khác gì bọn cướp không? Có còn vương pháp không thế?”


“Gì mà bài vị viết tên Bối Thần Vũ lên trên! Sao các người có thể chắc chắn cứ viết tên này thì nhất định là con gái tôi chứ? Trên đời này có bao nhiêu người đặt tên Bối Thần Vũ!!”

Không một ai nghe tiếng khóc của mẹ Bối Thần Vũ.

Dù sao thì chuyện này cũng khiến người dân nơi này quá phẫn nộ, nhiều người đã mất đi lý trí.

Có người còn lục tung đồ đạc trong căn hộ của gia đình Bối Thần Vũ để tìm bằng chứng cho thấy cô ta thờ cúng mấy tên ác nhân.

Người khác thì lôi lôi kéo kéo với ba của Bối Thần Vũ.

Căn phòng rất hỗn loạn, có người còn nhân cơ hội giật tóc Bối Thần Vũ.

Bối Thần Vũ bị đánh đến lơ mơ, vừa khóc vừa nói: “Không phải tôi….không phải tôi…”

Cô ta run rẩy giơ hai tay lên, che mặt khóc lớn: “Tôi chỉ là một bệnh nhân ung thư máu! Tôi còn không quen biết họ, sao tôi lại phải làm chuyện đó?”

Mẹ của Bối Thần Vũ tức giận, môi run rẩy nói: “Các người làm như này là tự ý xông vào nhà riêng, tôi sẽ kiện các người…”

Người đang lục lọi ban nãy bỗng nhiên tìm được một tờ chứng chỉ, nói: “Chờ chút!”

Anh ta giơ giấy chứng nhận lên, trong đó ghi rõ Bối Thần Vũ đã được hiến tủy, cô ta là một bệnh nhân mắc bệnh bạch cầu…
 
Chương 921: C921: Chương 921


Mọi người lập tức ngừng lôi kéo và lục lọi, hồ nghi không thôi.

Bối Thần Vũ là một bệnh nhân bị máu trắng thật ư?

Nếu đó là sự thật thì hình như cô ta không có lý do để lập mấy bài vị kia….

Lẽ nào họ hiểu nhầm thật sao?

Nhìn thấy sự do dự của mọi người, Bối Thần Vũ thở dốc: “Tôi, tôi không, thật sự không phải tôi… Mỗi tháng tôi đều đi điều trị. Nhà chúng tôi nghèo đến mức cơm thừa canh cặn cũng ăn tới ba ngày mà không nỡ vứt đi…Ba mẹ dành dụm tiền mua cho tôi một miếng sườn cũng chia làm hai bữa, tôi cũng không nỡ ăn…”

“Những người như chúng tôi nào thừa tiền mà đi thờ cúng người không liên quan!”

Bối Thần Vũ tuyệt vọng đến cùng cực, nước mắt lăn dài xuống gò má, mọi người không khỏi thông cảm khi trông thấy dáng vẻ khóc như hoa lê đẫm mưa của cô ta.

Mẹ của Bối Thần Vũ ôm con gái, nghẹn ngào nói: “Con gái tội nghiệp của tôi… kiếp trước chúng ta đã phạm phải tội ác gì vậy! Sao cuộc đời của con gái tôi lại khốn khổ đến thế!”


Ba của Bối Thần Vũ ngồi xổm sang một bên, vò đầu bứt tóc, không nói nửa lời.

Gặp mạnh tất mạnh, gặp yếu tất yếu! Nếu đối phương là kẻ yếu, ông ta sẽ mạnh mẽ tấn công, nhưng nếu đối phương hùng hổ dọa người thì ông ta chỉ ngồi im lìm một góc tỏ vẻ đáng thương!!

Ngay lúc mọi người đang do dự thì một giọng nói non nớt vang lên: “Các chú các dì ơi, ở đây có camera ạ!”

Túc Bảo cầm ổ USB giơ lên cao.

Tô Tử Du cầm laptop của Tô Nhất Trần trên tay, cắm USB vào máy rồi phát video.

Đoạn video cho thấy Bối Thần Vũ đã lẻn vào tòa nhà số 7 và mang theo trái cây, tiền giấy, nhang đốt.

Cứ dăm ba hôm cô ta lại đi một chuyến, đã được vài tháng kể từ khi cô ta bắt đầu tới thờ cúng lần đầu tiên.


Ngày tháng trên màn hình camera hiển thị rõ ràng, không còn nghi ngờ gì nữa, người bị chụp ảnh là Bối Thần Vũ, giờ giấc cô ta đi vào và đi ra căn phòng thờ cúng kia đều được ghi lại.

Ba mẹ Bối Thần Vũ như chết lặng.

Hồi nãy cãi nhau, ba mẹ cô ta nói không biết mấy ác nhân kia là ai, nhưng đã chuyển tới chung cư này sinh sống thì sao có thể không hay biết gì??

Mà con gái của họ….chẳng ngờ con bé lại lén lút thờ cúng bọn ác nhân khiến cả con người và thần linh phải phẫn nộ kia??

“Không thể nào…” Mẹ của Bối Thần Vũ lẩm bẩm: “Con gái tôi yếu đuối lắm, đi xuống lầu cũng khó khăn…”

Ba của Bối Thần Vũ cũng ngơ ngác nói: “Con gái tôi là người tốt, sẽ không bao giờ làm chuyện như vậy đâu…”

Hai người đều nhìn về phía Bối Thần Vũ.

Bối Thần Vũ sững sờ, cô ta cứ tưởng tòa nhà số 7 không còn người ở thì chẳng có camera, nào ngờ…..

“Tôi… tôi…” Cô ta lắp bắp không nói nên lời, chỉ biết lắc đầu như trống bỏi, hai hàng lệ tuôn rơi, cô ta bày ra bộ dạng xinh đẹp đượm buồn.

Bỗng nhiên, Bối Thần Vũ liếc thấy Tô Nhất Trần đứng ở ngoài đám người.
 
Chương 922: C922: Chương 922


Như nhìn thấy hi vọng, cô ta loạng choạng đứng dậy, khóc nói: “Anh Nhất Trần, không phải em, em cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, giúp em với anh Nhất Trần….”

Túc Bảo thông cảm nhìn Bối Thần Vũ, chắc chắn dì này bị bệnh lâu quá nên não cũng hỏng rồi.

Cô bé là tiểu bảo bối của cậu cả bé, USB cũng do bé mang tới, vậy thì cậu cả nhất định sẽ đứng về phía bé!!

Không hiểu dì này nghĩ gì mà lại cầu xin cậu cả của cô bé giúp đỡ thế này?

Tô Tử Du cười lạnh: “Chứng cứ sờ sờ ra đó, dì ơi dì đừng diễn nữa!”

Hân Hân vươn cổ lên hét to: “Giả dối! Kinh tởm!”

Tô Tử Tích khoanh tay đứng nhìn, mặt lộ vẻ chán ghét.

Bối Thần Vũ chẳng biết làm gì ngoài diễn kịch rơi nước mắt và không ngừng lắc đầu: “Không phải tôi, không phải tôi….”

Thấy Tô Nhất Trần chỉ ngoảnh mặt làm thinh mà chẳng hề có ý giúp đỡ, Bối Thần Vũ cảm thấy trái tim đau đớn vô cùng.


Không phải anh đã giúp cô ta năm năm trước sao?

Chẳng phải anh đã đưa tiền cho cô ta và không nỡ nhìn cô ta chết sao?

Sao bây giờ anh không giúp đỡ cô ta….Lúc này cô ta cũng đáng thương lắm mà!

“Anh Nhất Trần….” Bối Thần Vũ không cam tâm.

Tô Nhất Trần lạnh lùng đáp: “Làm chuyện xấu tất phải chịu quả báo.”

Đừng trách người, có trách thì trách mình tìm đường chết.

Bối Thần Vũ bỗng thấy tuyệt vọng, chỉ một câu nói lạnh lùng của Tô Nhất Trần đã khiến cô ta đau lòng hơn cả mười lời chửi mắng của người khác.

Cô ta nhớ rằng khi Tô Cẩm Ngọc còn ở bệnh viện, dù Tô Cẩm Ngọc nói bất cứ điều gì thì Tô Nhất Trần cũng cưng chiều vô điều kiện.


Dẫu Tô Cẩm Ngọc nghịch ngợm phạm lỗi thì anh cũng luôn bá đạo bảo vệ Tô Cẩm Ngọc.

Sao bây giờ anh không thể cho cô ta một chút sự cưng chiều đó?

Cô ta không hề tham lam, cô ta chỉ muốn có người bảo vệ mình như cách Tô Nhất Trần bảo vệ em gái anh, dù chỉ là một chút thôi cũng đủ rồi…

Đúng, là cô ta phạm sai lầm, nhưng cô ta làm vậy hoàn toàn có thể tha thứ mà!

Thanh xuân của cô ta luôn trải qua trong bệnh viện. Bây giờ sức khỏe ổn hơn chút, cô ta dũng cảm theo đuổi điều mình muốn và yêu thích thì có sai không?

Để xứng đôi với Tô Nhất Trần, cô ta mới muốn cố gắng kiếm chút tiền rồi ăn diện một chút, vậy cũng sai ư?

Mọi người chẳng ai quan tâm Bối Thần Vũ khóc lóc đáng thương dường nào.

Chứng cứ rành rành ra đó, ai mà bận tâm cô ta là người bệnh hay phụ nữ cơ chứ?

Khi vợ con họ bị bọn ác nhân tra tấn và giết chết, có ai nghĩ rằng họ chỉ là phụ nữ, người già và trẻ em không??

“Sao cháu lại làm thế??” Bà cụ tức giận dùng gậy đánh vào đầu Bối Thần Vũ.

Mẹ của Bối Thần Vũ toan bước lên thì bị người khác kéo ra, Bối Thần Vũ chỉ đành một mình chịu đựng, khóc lóc gọi mẹ.
 
Chương 923: C923: Chương 923


Một ông chú tiến tới tát cô ta một cái thật mạnh, hai mắt đỏ hoe: “Năm đó bọn ác ôn kia đã giết mẹ, bà nội và em trai hai tuổi của tôi!”

“Tôi tận mắt nhìn thấy em trai tôi bị bọn chúng xâm hại, mẹ tôi bị bọn chúng làm nhục, bà nội tôi xông tới thì bị bọn chúng giết chết!”

“Cô biết bọn chúng hung ác cỡ nào không? Cô biết chúng đã làm những gì không? Sao cô dám thờ cúng bọn chúng hả??”

Mặt Bối Thần Vũ bị đánh sưng vù, miệng liên tục khóc xin tha thứ.

Bây giờ nếu còn giả vờ không biết chuyện gì thì chẳng ai tin cô ta cả. Chi bằng vờ đáng thương để xin tha thứ.

“Xin lỗi, tôi sai rồi, tôi xin lỗi!”

“Tôi xin lỗi tất cả mọi người và cầu xin sự tha thứ của mọi người…”

Nhìn thấy Bối Thần Vũ thừa nhận, ba mẹ cô ta như bị vắt kiệt hết sức lực, ngơ ngác nhìn cô ta.

Họ chỉ nghĩ rốt cuộc mình đã làm điều ác gì?


Sợi dây gai luôn bị chọn cắt ở chỗ mỏng nhất, vận rủi chỉ đến với những người khốn khổ. Họ sống khổ sở như vậy, dành cả cuộc đời để chữa trị cho cô con gái nhưng cuối cùng lại chẳng nhận được gì…

Bà cụ ban nãy nhìn ba mẹ Bối Thần Vũ rồi lại hỏi Bối Thần Vũ: “Sao cháu phải làm như vậy? Tại sao??”

Chẳng biết Bối Thần Vũ đang nghĩ gì, chỉ cúi đầu, tay nắm chặt góc áo, miệng khóc huhu.

Nhìn thấy mấy ông chú kia lại sắp xông tới đánh người, cô ta vội vàng nói: “Tôi nói, tôi nói…”

Cô ta nghẹn ngào nói: “Đó là một đêm cách đây bốn tháng, sau khi gia đình chúng tôi chuyển đến đây không lâu…”

“Tôi đi dạo trong chung cư và nhìn thấy khuôn mặt của những ác nhân kia trên bảng thông báo trong góc, bị gạch bỏ bằng một cây bút mực đỏ lớn…”

“Tôi hỏi thăm thì mới biết chuyện xảy ra năm ấy. Đêm đó tôi đã gặp ác mộng.”

“Tôi nằm mơ thấy bốn tên ác nhân kia dùng dao giết chết rất nhiều người già và trẻ em, đồng thời làm nhục và giết chết phụ nữ… Bọn chúng thật hung dữ, hu hu…”

“Tôi bị bóng đen tâm lý, đêm nào cũng gặp ác mộng….Thế nên….nên…tôi mới nghĩ ra cách thờ cúng họ để thoát khỏi bể khổ…” .


========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Chiều Hư
2. Cách Một Khoảng Sân
3. Ánh Trăng Lỡ Hẹn
4. Phong Tranh Ngộ
=====================================

Mọi người đều sững sờ.

Cái lý do vớ vẩn gì thế này?

Bọn ác nhân đã giết chết ba mươi người già, phụ nữ và trẻ em vô tội, biến những người dân vô tội thành oan hồn dưới lưỡi dao của chúng.

Bối Thần Vũ thấy bất an trong lòng, lẽ nào không nên đi thờ cúng người bị giết hại ư?? Ai lại đi thờ cúng bọn đao phủ giết người kia??

Người đứng gần Bối Thần Vũ nhất trực tiếp đá một cước vào người cô ta, lúc này lửa giận của mọi người đã vượt qua lý trí, bọn họ không thể kiềm chế được nữa.

Hai đầu chân mày của Túc Bảo nhíu chặt.

Tô Cẩm Ngọc lắc đầu nói: “Chắc chắn không phải vì lý do này, động cơ tiền bạc chỉ là một khía cạnh, còn động cơ khác thì….”

Cô nghĩ ngợi một lát nhưng cuối cùng không nói thêm gì nữa.
 
Chương 924: C924: Chương 924


Lòng người rất phức tạp.

Ai mà biết được vì sao Bối Thần Vũ làm vậy, thật sự chỉ vì tiền thôi ư?

Tô Nhất Trần nắm tay Túc Bảo, nói: “Đi thôi con!”

Túc Bảo không bận tâm tới chuyện này lắm, nghe Tô Nhất Trần nói về, cô bé liền nắm lấy một ngón tay của anh rồi đi theo anh.

Tô Tử Du vội đuổi theo, hỏi: “Ba, cứ vậy bỏ qua chuyện này ạ?”

Tô Nhất Trần ừ một tiếng, hỏi: “Thế con thấy còn có thể làm gì nữa?”

Bất cứ ai vi phạm giới hạn đạo đức sẽ luôn bị người trừng phạt.

Vài chiếc xe cảnh sát đã đậu ở tầng dưới, có người đã đến.


Tô Tử Du hơi lo lắng: “Họ sẽ trừng phạt người phụ nữ ngu ngốc kia ạ?”

Tô Nhất Trần cụp mi nhìn Tô Tử Du, ánh mắt chất chứa sự kiên định, anh nói: “Ừ, hãy tin họ. Những gì chúng ta có thể làm là không quên chuyện này và đề cao cảnh giác – Trên đời này luôn có người muốn vượt qua các giới hạn, chúng ta phải đề phòng những người như vậy.”

Túc Bảo cảm giác như mình đã làm được điều gì đó, vui vẻ nói: “Cậu cả ơi, con hơi đói!”

Tô Tử Du bất đắc dĩ nhìn Túc Bảo, ngưỡng mộ cô bé từ tận đáy lòng.

Không ngờ cô bé vẫn có tâm trạng ăn uống, chẳng như cậu, chưa thấy kết cục của Bối Thần Vũ thì lòng vẫn thấy bất bình không thôi.

Xe hơi của Tô Nhất Trần chở mấy đứa nhóc về nhà.

Trên lầu khu chung cư cũ.

Thấy Tô Nhất Trần rời đi mà chẳng buồn ngoảnh đầu lại, đáy mắt Bối Thần Vũ chất chứa sự tuyệt vọng và không cam tâm.


Cô ta không hiểu tại sao Túc Bảo phải làm vậy, cô ta thờ cúng đám ác nhân kia thì liên quan gì tới Túc Bảo???

Sao Túc Bảo phải cất công tìm kiếm chứng cứ cô ta thờ cúng ác nhân rồi đẩy cô ta vào chỗ chết??

Đúng vậy, đối phương không chỉ cho cô ta tiền mà còn hứa ba năm sau sẽ cho cô ta địa vị xã hội, một căn nhà nhiều tiền hơn nữa——

Từ đầu tới cuối, cô ta làm hết thảy những điều này chỉ vì muốn xứng đôi với Tô Nhất Trần, vì cô ta thật lòng thích anh….

Hơn nữa cô ta cũng hiểu, những ác nhân trong miệng đám người ở chung cư chẳng qua chỉ phạm sai lầm khi đứng trên lập trường của bản thân họ, người cũng chết rồi mà, sao không thể tha thứ cơ chứ?

Còn dùng trận pháp trấn áp để đám ác nhân kia đời đời kiếp kiếp không thể siêu sinh….Chuyện đã qua đi nhiều năm như vậy rồi, có thù hận to lớn cỡ nào cũng nên buông xuống đi chứ….

Bối Thần Vũ chẳng hề cảm thấy chuyện cô ta thờ cúng ác nhân có gì ghê gớm. Người chết cũng chết rồi, đám người này còn so đo tính toán thế làm gì?

Trời cao mây đen che phủ vầng trăng.

Bối Thần Vũ nằm trên giường, mặt mũi bầm dập.

Cô ta bị người dân trong chung cư đánh đập, sau đó cảnh sát đã can thiệp và bắt người hành hung cô ta về đồn, nhưng bà cụ dùng gậy đánh vào đầu cô ta lại không bị đưa đi.

Sau khi cảnh sát rời đi, người trong chung cư lại đến, lần này dẫn theo vài bà cụ dùng nạng đánh vào đầu cô ta.
 
Chương 925: C925: Chương 925


Tô Tử Tích quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào cánh cửa đổ nát, bên trong tối tăm…

Mãi đến lúc này, cậu mới cảm thấy căn phòng trước mắt hơi đáng sợ, lập tức vội vàng bỏ chạy.

Bây giờ đã là khoảng sáu giờ chiều, có rất nhiều bà cụ đang chơi đùa với cháu ở quảng trường nhỏ.

Vừa xuống lầu, một luồng khí nóng ập vào mặt, giống như bước qua hai thế giới, không gian trước mắt sáng bừng lên.

Túc Bảo nhìn lại tòa nhà cũ mờ mịt, càng thêm hồ nghi.

Tô Tử Du căng thẳng hỏi: “Tòa nhà này có quỷ à em?”

Hân Hân: “??”

Quỷ, quỷ gì thế?

Túc Bảo lắc đầu: “Còn chưa biết ạ!”

“Túc Bảo, đi đâu thế?” Tô Cẩm Ngọc cùng quỷ xui xẻo xuống lầu thì vừa hay trông thấy Túc Bảo.


“Mẹ ơi, con phải đi hỏi chút chuyện.” Túc Bảo nói cho Tô Cẩm Ngọc biết căn phòng kỳ lạ ở tầng sáu.

Tô Cẩm Ngọc nói: “Con chỉ là một đứa trẻ, có đi hỏi cũng đâu thể hỏi được thông tin về những chuyện thế này.”

Đâu có người lớn nào đi tán dóc mấy chuyện như vậy với trẻ con bao giờ.

Túc Bảo kéo tay Tô Cẩm Ngọc: “Vậy mẹ đi với con nha!”

Tô Cẩm Ngọc: “Ừm.”

Tô Tử Du và Tô Tử Tích không hỏi han gì mà tự động đi theo Túc Bảo, chỉ có Hân Hân chưa từng có kinh nghiệm gì về chuyện gặp ma quỷ thì ù ù cạc cạc.

“???”

Gì thế? Chuyện gì thế nhỉ??

Khi đến quảng trường nhỏ, Túc Bảo đi về phía một bà cụ mặc váy hoa màu xanh lá cây, thoạt nhìn bà cụ có vẻ là người thích nói nhiều.


“Xin chào cụ!”

Bà cụ nhìn Túc Bảo rồi nhìn Tô Cẩm Ngọc, hỏi: “Có chuyện gì à? Hai đứa là con cái nhà ai thế? Sao bà chưa thấy bao giờ nhỉ?”

Bà cụ hoàn toàn không biết rằng bà đang trông thấy quỷ….

Lúc này Tô Cẩm Ngọc mới ý thức được, bà cụ có thể nhìn thấy cô.

“Woa, trông bà khỏe mạnh thật đó, bà ăn cơm chưa ạ?” Tô Cẩm Ngọc cười híp mắt rồi chỉ tay về phía hai tòa nhà: “Anh cả con đang ở đó.”

Cô cũng không nói dối, đúng là xe của Tô Nhất Trần đang đỗ phía đó.

Bà cụ liếc nhìn một cái, tưởng Túc Bảo và Tô Cẩm Ngọc đến thăm họ hàng nên bắt đầu nói chuyện thân mật: “Ồ, họ hàng của con sống ở đây à, bà ăn rồi, con ăn chưa?”

Túc Bảo ngây thơ gật đầu: “Ăn rồi ạ, cảm ơn cụ ạ!”

Tô Tử Du cũng nói theo: “Cảm ơn cụ..”

Tô Tử Tích: “….”

Hân Hân: “??”

Tô Cẩm Ngọc ngồi xổm rồi bắt đầu tán dóc với bà cụ, chẳng mấy chốc hai người liền như người quen đã lâu.
 
Chương 926: C926: Chương 926


“Đúng rồi bà ơi!” Tô Cẩm Ngọc sáp tới gần, hỏi nhỏ: “Hồi nãy con dẫn con gái con qua bên kia chơi, phát hiện một căn phòng kỳ lạ treo dây đỏ, lá bùa vàng và xương móng gà. Đó là gì ạ?”

Sắc mặt bà cụ hơi thay đổi, bà vỗ đùi nhỏ giọng nói: “Sao con lại chạy tới đó!?”

Tô Cẩm Ngọc tỏ vẻ khó hiểu: “Bên đó xảy ra chuyện gì vậy bà?”

Bà cụ nhìn trái phải rồi lại gần Tô Cẩm Ngọc: “Bà nói cho cháu biết… chỗ đó xui xẻo lắm. Đừng qua bên đó.”

Tô Cẩm Ngọc: “Hả? Có chuyện gì vậy ạ? Bà kể thêm đi?”

Hai người châu đầu ghé tai, miệng mấp máy, vừa bận nói chuyện lại thỉnh thoảng liếc nhìn tòa nhà số 7, trông rất có khí chất của các camera chạy bằng cơm ở đầu thôn, chỉ thiếu ở chỗ trong tay họ không có hạt dưa thôi.

“Tòa nhà đó bây giờ bị coi là toà nhà nguy hiểm, không ai được sống ở đó nữa nên giờ nó rách nát lắm.”

“Chỉ là nguyên nhân thực sự không phải như vậy. Mười mấy năm trước bên đó vẫn có người ở, là ngôi nhà ở tầng sáu…”


Tô Cẩm Ngọc xen ngang: “602 ạ?”

Bà cụ: “Đúng đúng, chính là căn phòng đó đấy, trước đây có mấy người đàn ông sống ở đó nhưng họ không phải người bản địa ở đây.”

“Họ nói giọng vùng khác, là người từ nơi khác đến đây làm ăn, còn mở sạp bán hàng trong khu dân cư. Chủ nhà không cho bày sạp, thế là bọn họ đánh người luôn, thực sự không biết điều tí nào hết.”

Túc Bảo không biết lấy ở đâu ra một nắm hạt dưa, nói chen vào: “Ghế gớm thế cơ à?”

Trạng thái tinh thần của Tô Tử Du lập tức căng thẳng, ghê gớm (hung)? Đất này đại hung rồi!

Đúng là có ma mà!

Bà cụ khịt mũi lạnh lùng nói: “Lại chả không à? Bọn họ không chỉ đánh chủ nhà, mấy đứa thấy quầy bán quà vặt ở tòa nhà số 3 lúc nãy rồi đúng không? Bọn họ còn cướp cả quầy bán quà vặt, đuổi ông chủ cũ đi, tự mình mở hàng đấy.”


“Chúng ta không mua bất cứ thứ gì của bọn họ, thế là bị họ đe dọa.”

Như đang nhớ lại trải nghiệm vô cùng tồi tệ, trong mắt bà cụ hiện lên vẻ căm thù.

Tô Cẩm Ngọc cau mày, những người này thật đúng là đám xấu xa.

Tại sao không có ai đứng ra can thiệp?

Tô Cẩm Ngọc đưa ra nghi vấn của mình: “Quá đáng thế mà không có người đứng ra can thiệp à?”

Giọng điệu của bà cụ có chút kìm nén: “Không có…”

“Bọn họ chiếm đoạt quầy quà vặt, ép mua ép bán, về sau bọn họ không hài lòng khi chỉ kiếm được số tiền ít ỏi đó.”

“Sau đó, bọn họ bắt đầu chiếm đoạt những không gian còn bỏ trống trong khu dân cư. Lúc đó, khi đó nhà chúng ta có xe máy, xe ba bánh các loại, bình thường vẫn hay để miễn phí ở sân bên dưới nhà mình.”

“Bọn họ quy định khoảng đất trống bên dưới nhà không phải của chúng ta, chúng ta phải trả tiền để xe.”

“Sau này còn quá đáng hơn nữa, bọn họ chặn chúng ta ở cửa, nói rằng chúng ta phải chứng minh rằng chúng ta đã sống ở đây đã rồi mới được vào, mà làm thế nào để chứng minh? Mọi người phải nộp đơn xin thẻ cư trú từ họ, bên trên có ghi tên tuổi của mình, còn viết nghề nghiệp của mình để chứng minh rằng mình là một công dân tốt nữa…”
 
Chương 927: C927: Chương 927


Tô Cẩm Ngọc mở to mắt kinh ngạc: “Không phải chứ? Xảy ra chuyện thế này mà không ai gọi cảnh sát ạ?”

Bà cụ giận dữ nói: “Bọn họ là một tập đoàn làm ăn phi pháp, tàn nhẫn lại xảo quyệt… khi ấy không ai làm gì được bọn họ.”

Khu dân cư cứ vậy mà vật lộn để sinh tồn dưới sự áp bức của đám người đó, không ít người đã phải bỏ việc để đi khiếu nại, vì để lật đổ bọn họ.

Để ra oai phủ đầu với những người này, đám đàn ông đó đã bắt nhốt người già, phụ nữ và trẻ em nhà họ.

“Họ bị nhốt ở tòa nhà số 7 kia kìa.” Bà cụ nhìn về phía tòa nhà đó.

Túc Bảo, Hân Hân, Tô Tử Du và Tô Tử Tích không kìm được trở nên căng thẳng, hỏi: “Sau đó thì sao ạ?”

Bà cụ nhìn cô bé, cuối cùng vẫn nói: “Sau đó mọi người bắt đầu đánh nhau với bọn họ… Để răn đe những kẻ dám chống cự, bọn họ… đã giết chết tất cả người già, trẻ em và phụ nữ rồi.”


Ánh mắt bà cụ dần trở nên u ám: “Đến cả trẻ con mà bọn chúng cũng không buông tha, đêm hôm đó đã chết tất thảy ba mươi người!”

Khi chuyện trở nên nghiêm trọng, cuối cùng những người đàn ông đó cũng bị bắt và bỏ tù.

Tô Cẩm Ngọc lẩm bẩm nói: “Không thể nào… chuyện này hơi quá rồi đấy, chết tận ba mươi người… Thật khó mà tin nổi…”

Trên đời sao lại có chuyện bi kịch như vậy chứ?

Bà cụ mím môi: “Lại chả? Vì quá khó tin nên không ai dám tin. Cho đến tận khi ra tòa, bọn họ vẫn còn ngụy biện, nói rằng con số ba mươi này thật vớ vẩn, sao họ có thể giết nhiều người như vậy được?”

“Phải cho đến khi bằng chứng được đưa ra trước mặt bọn họ, những kẻ khốn nạn đó lại nói rằng họ chỉ đang cố gắng giáo dục đứa em trai không vâng lời của mình, nói rằng bọn họ có quan hệ thân nhân với khu dân cư, mà những người khiếu nại kia đều là em trai của bọn họ, bọn họ rất đau lòng vì em trai lầm đường lạc lối, nên mới muốn dạy dỗ chúng ta.”

Bà cụ nói đến đây thì không khỏi cười mỉa mai.


Hạt dưa trong tay Túc Bảo loạch xoạch rơi xuống đất, bé không còn lòng dạ nào mà nhặt lên nữa, khuôn mặt nhỏ vô thức nhăn tít lại.

Tô Cẩm Ngọc hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn: “Sao chuyện lớn như vậy mà cháu chưa nghe ai nói bao giờ nhỉ?”

Bà cụ lắc đầu: “Chuyện qua lâu lắm rồi nên cũng dần bị lãng quên. Thậm chí có mấy đứa con cháu nhà chúng ta còn nghi ngờ liệu đó có phải là sự thật hay không. Dù sao cũng là ba mươi người đã chết chứ không phải ba người.” . truyen bac chien

Sau đó những kẻ ác nhân đó bị xử tử.

Ngược lại, con cái của đám ác nhân đó lại rất tức giận, không những không thừa nhận việc các bậc cha chú nhà mình đã giết người, mà còn cho rằng người trong khu dân cư đã vu oan cho cha chú mình.

Tô Cẩm Ngọc vẫn im lặng, chẳng trách căn nhà số 602, tòa nhà số 7 luôn bị chăng dây đỏ và dán đầy những tấm bùa chú màu vàng.

Trong một khu dân cư náo nhiệt như vậy, nhưng không ai thấy có gì đó không ổn, hóa ra là vì nguyên nhân này.

Sau khi tìm ra sự thật về số 602 tòa nhà số 7, Túc Bảo và Tô Cẩm Ngọc quay về tìm Kỷ Trường.

Thấy trời đã tối, bà cụ khom lưng gọi cháu trai mình về nhà.
 
Chương 928: C928: Chương 928


Có người lấy làm lạ hỏi bà sao thì thầm to nhỏ với mấy đứa trẻ lâu như vậy, bà cụ sửng sốt, đang định nói thì có một chàng trai trẻ đi tới, vui vẻ nói rằng quê hương của bà cụ đã bị phá bỏ để di dời, được đền bù mấy những chục triệu!

Đám người lập tức quên luôn chuyện này, bà cụ cũng vui vẻ vội vã chạy về nhà.

Túc Bảo hỏi: “Sư phụ, chuyện này có liên quan gì đến nhà tù không?”

Kỷ Trường nói: “Nhà tù giam giữ đám quỷ xui xẻo, cũng chính là nhà tù đã giam giữ những kẻ bất lương ở số 602 lúc trước.”

Nhà tù mà đám quỷ xui xẻo không thể rời khỏi có liên quan đến những kẻ ác nhân đó.

“Nhà tù bát phương đã bị ta trấn áp, hẳn là muốn nhốt âm hồn của đám ác nhân đó, để bọn chúng vĩnh viễn không thể đi đầu thai kiếp khác. Đây chính là nguyên nhân quỷ xui xẻo bị nhốt trong nhà tù, không có cách nào rời khỏi.”

Túc Bảo chợt hiểu ra.

“Nhưng bây giờ số 602 lại có âm khí hội tụ, vậy nên chúng ta phải tìm ra nguyên nhân.”


Túc Bảo hỏi: “Sư phụ, người không vào xem thế nào ạ?”

Kỷ Trường không nói gì, cúi đầu nhìn bé, nói: “Sư phụ xem là chuyện của sư phụ, có những thứ con phải tự mình đi xem mới được.”

Túc Bảo đã hiểu rồi.

Vì trời tối rồi nên Tô Nhất Trần tìm tới, nghe Túc Bảo nói muốn đến căn nhà số 602 xem xét thêm, không hỏi han gì đã lập tức đi cùng bé lên đó.

Tòa nhà số 7 nằm ở tận cùng phía tây của cộng đồng, cách tòa nhà số 6 gần đó nhất là một sân chơi nhỏ.

Cỏ dại trên sân chơi mọc um tùm, có thể thấy có rất ít người tới đây.

Trong tòa nhà tối tăm chỉ có tiếng bước chân của Tô Nhất Trần và Túc Bảo, Tô Nhất Trần lấy điện thoại di động, bật đèn flash lên rồi đi lên lầu.

Kẹt…


Không biết cánh cửa nào bị gió thổi tung, nghe thấy tiếng động trong trời đêm tĩnh lặng này mà da đầu muốn tê rần.

Tô Tử Du lơ đãng ngẩng đầu lên nhìn, đồng tử sợ hãi co lại, hét lớn ôm lấy cánh tay Túc Bảo: “Em, em gái ơi!”

Túc Bảo vỗ vỗ Tô Tử Du, nói: “Đừng sợ, có em ở đây rồi.”

Tô Tử Tích đang giơ máy ảnh cũng đứng hình.

Chỉ có Hân Hân vẫn luôn không trong trạng thái là ngơ ngác không hiểu có chuyện gì xảy ra: “?”

Sao thế?

Rốt cuộc ở đây có chuyện gì vậy?

Không phải chỉ là một cánh cửa bị mở thôi sao?

Tô Nhất Trần cau mày, cảm thấy không khí xung quanh trở nên lạnh hơn, thấp giọng nói: “Túc Bảo?”

Túc Bảo nói: “Cậu cả cứ yên tâm, có sư phụ ở đây rồi, sẽ không có chuyện gì đâu.”

Tô Nhất Trần cảm thấy nhẹ nhõm khi nghe tin có Kỷ Trường ở đây, nhưng đột nhiên Tô Tử Tích lại ném máy ảnh trong tay cho anh, lắp bắp nói: “Cậu, cậu cả, cậu cả cầm đi…”
 
Chương 929: C929: Chương 929


Tô Nhất Trần nhận lấy máy ảnh, muốn anh cầm thì anh cầm thôi, dù sao thì đúng là máy ảnh của Tô Tử Du không tầm thường, bởi Tô Tử Tích vẫn còn là trẻ con, anh cũng có thể hiểu được…

Trong khi suy nghĩ, Tô Nhất Trần liếc nhìn hình ảnh, thấy trong máy ảnh chụp được cả đống người.

Bên cạnh cánh cửa vừa bị gió thổi tung, già trẻ lớn bé của cả một gia đình lẳng lặng đứng đó…

Khuôn mặt họ khô héo mà vô hồn, hai tay buông thõng bên hông, mắt nhìn thẳng về phía bên này.

Những ngón tay của anh khẽ run lên…

Thế là đội ngũ đổi thành Túc Bảo dẫn mọi người đi lên, Tô Tử Du nhìn thẳng tắp, biến mình thành mắt lác, dáng đi của Tô Tử Tích trở nên cứng đờ, tay chân lóng ngóng.

Tô Nhất Trần cầm máy ảnh nhưng không dám nhìn vào màn hình, mắt cũng nhìn thẳng tắp.

Chỉ có Hân Hân là than thở: “Túc Bảo, chúng ta phải leo bao lâu nữa thế? Chẳng vui chút nào, cũng chẳng có gì cả. Chị mệt sắp chết rồi, không leo nổi nữa đâu…”

Túc Bảo ngắt lời cô nhóc, nói: “Tới rồi nè!”


Họ lại đến cửa căn nhà số 602 trên tầng sáu lần nữa.

Cánh cửa nhà số 602 không biết đã mở ra từ khi nào, tờ giấy màu vàng treo trên sợi dây đỏ rung lên xào xạc.

Đột nhiên Tô Tử Du nghe thấy tiếng chuông quen thuộc, leng keng.. leng keng…

Túc Bảo nói: “Vào thôi.”

Tô Tử Du sợ tái mặt: “Anh, anh, anh không cần đi vào đúng không?”

Túc Bảo gật đầu: “Được chứ, vậy anh chờ bên ngoài nhé.”

Tô Tử Du liếc nhìn qua, thấy có mấy bóng người bay lơ lửng trên hành lang…

Không biết tại sao, bọn họ đều nhìn thẳng vào cậu, còn có một bà già giọng khàn khàn đang cố gắng nói: “Cô… bé…”

Da đầu Tô Tử Du tê rần, vội vàng nói: “Bỏ đi bỏ đi, anh cũng vào, em gái đi đâu anh theo đó…”


Bên kia, Tô Tử Tích vẫn nín thinh không nói câu nào.

Tô Tử Du không khỏi càng thêm ngưỡng mộ, thế mà lúc này anh họ lại bình tĩnh như vậy, bình thường mình đánh giá thấp anh ấy rồi.

Chỉ có Hân Hân không hề hay biết gì, nói: “Bên trong tối quá, chị sợ có chuột.”

Tô Tử Du nghĩ thầm trong lòng lúc này mà chuột còn là vấn đề hả?

Theo lời bà cụ nói thì những thứ trong nhà này rất có thể là hồn ma của những kẻ ác nhân thất đức đó.

Túc Bảo an ủi nói: “Chị cứ yên tâm, nơi này là đất chết, sẽ không có chuột đâu.”

Hân Hân: “Ồ…!”

Đất chết nghĩa là gì? Đất còn chia ra sống chết nữa hả?

Bước vào nhà, Tô Nhất Trần giơ điện thoại lên soi một vòng thì thấy bàn ghế bên trong đã đổ nát, có vẻ như trước kia ở đây đã từng xảy ra đánh nhau, chân bàn ghế đều gãy hết, mọi thứ rơi lung tung khắp mặt đất.

Cuối phòng khách có một cái bàn vẫn đứng rất vững, không hề bị hư hại gì, mượn ánh đèn có thể nhìn thấy có bốn thứ gì đó đứng bên trên, phía trước mơ hồ có một bóng đen.

Tô Tử Du vội vàng nhìn quanh bốn phía, kỳ lạ là trong phòng này không có ma quỷ gì cả, cậu vừa ném lưới bắt quỷ ra ở cách cửa không xa, thỉnh thoảng lại nghe leng keng một tiếng, nhưng bên trong lại không có cái gì.
 
Chương 930: C930: Chương 930


Có lẽ nào là lưới bắt quỷ của cậu không hoạt động không? Lúc chế tạo ra nó có vấn đề gì hả?

Dù sao thì chỉ cần nơi này không có quỷ là được… Tô Tử Du thoáng thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này thình lình vang lên một tiếng soạt!

Rèm cửa sổ bất ngờ bị kéo ra.

Tô Tử Du sợ hãi nhảy dựng lên: “U hu hu, ba ơi!”

Cậu nhào vào lòng Tô Nhất Trần, đập mạnh đầu vào đúng giữa háng Tô Nhất Trần…

Tô Nhất Trần lập tức rên lên.

Cái thằng quỷ sứ này!

Tô Tử Tích đứng đơ ra ngay tại chỗ, Hân Hân cũng giật mình, mặt mũi tái nhợt nhìn bóng dáng nhỏ bé bên cửa sổ.

Túc Bảo ngây thơ chớp mắt: “Là em nè!”


Mọi người: “…”

Đúng thật là, tự mình dọa mình, sợ chết khiếp đi được…

Tấm rèm mục nát giũ ra rất nhiều bụi, mọi người đều phải che mũi bịt miệng. Xuyên qua ánh sáng lờ mờ bên ngoài, cuối cùng họ cũng nhìn rõ thứ đang đứng thẳng trên bàn là cái gì…

Là bốn tấm bài vị!

Dưới ánh trăng mờ tối, bốn tấm bài vị lặng lẽ dựng thẳng ở đó, phía trước còn bày một đĩa trái cây, những quả táo đỏ tươi khiến cho những tấm bài vị màu đen trông càng lạnh lẽo ghê rợn hơn.

Tô Tử Du dựng tóc gáy, nhìn bốn tấm bài vị trên bàn, sợ đến mức suýt nữa thì tè ra quần.

“Là… là ai làm thế? Ai lại biến thái đến mức đặt bốn tấm bài vị ở đây thế này?” Cậu tức giận nói.

Sắc mặt Hân Hân dần thay đổi, bài vị… chỉ có người chết rồi mới có bài vị!

Cuối cùng Hân đầu to cũng phản ứng lại.


Cô nhóc run rẩy tiến lên mấy bước, nắm lấy cánh tay của Tô Tử Tích ở gần mình nhất.

“Anh ơi, em sợ!” Hân Hân nức nở.

Giọng Tô Tử Tích cũng run run: “Đừng… đừng kéo anh! Anh cũng sợ!”

Kỷ Trường bay đến một bên, nói: “Túc Bảo, đi lấy bốn tấm bài vị kia xuống đi.”

“Dạ!” Túc Bảo chạy tới, kéo một chiếc ghế bị gãy chân qua.

Bé lảo đảo đứng lên ghế, chiếc bàn này là một bàn thờ bằng gỗ mun siêu nặng, cũng rất cao, Túc Bảo không với tới.

Tô Nhất Trần lập tức tiến lên, một tay ôm lấy Túc Bảo, tay kia lấy mấy tấm bài vị xuống.

Đèn flash của điện thoại di động trong tay anh nhấp nháy, chiếu sáng trần nhà, chỉ thấy bốn khuôn mặt dán chặt lên trần nhà…

Khi nhìn thấy mấy người họ, bốn khuôn mặt đều nở nụ cười quỷ dị, thoáng chốc lao về phía họ.

Lần này không chỉ có Tô Tử Du mà Tô Tử Tích và Hân Hân cũng hét lên.

Tô Tử Tích: “Đậu má, aaa! Cái đậu má nó!”

Tô Tử Du: “Ba ơi! Em gái ơi!”
 
Chương 931: C931: Chương 931


Hân Hân: “Hu hu hu… Túc Bảo ơi, cứu chị! Hu hu…”

Dường như Túc Bảo đã chuẩn bị sẵn, bé vung tay lên, một chiếc la bàn bát quái như trăng tròn bay ra, đồng thời lưới Phược Linh cũng nhanh chóng bắn ra.

La bàn bát quái trấn áp hai khuôn mặt, lưới trói buộc linh hồn bắt được một kẻ vừa chạy sang bên trái trong số chúng.

Còn có một kẻ rất gian xảo từ trượt trên mặt đất, chuẩn bị lao ra ngoài cửa.

“Chạy đâu cho thoát!”

Túc Bảo hét lớn, lao tới và giẫm lên cái mặt kia.

“A!”

Cái mặt kia hét lên một tiếng, thoáng chốc đã bị giẫm cho co lại thành một quả bóng.

Túc Bảo hừ một tiếng, hai tay chống nạnh, từ trên cao nhìn xuống nó, nói: “Chạy đi! Có giỏi thì mày chạy tiếp đi!”

Tô Tử Du, Tô Tử Tích, Hân Hân mắt chữ A mồm chữ O.


Đây… đây là em gái của bọn họ ư?

?▽?

Ba đứa nhóc Tô Tử Du, Tô Tử Tích và Hân Hân nhìn Túc Bảo, mắt nhóc nào cũng sáng lấp lánh.

Ngưỡng mộ quá!

Chỉ thấy gương mặt kia bị Túc Bảo giẫm dưới chân, dù vùng vẫy thế nào cũng không thể thoát ra, phát ra một tiếng thét chói tai.

Túc Bảo siết ngón tay, hét lên: “Này, ngọn lửa tinh thần!”

Ngọn lửa tinh thần?

Tô Tử Du ngây người trong giây lát, sau đó lập tức trông thấy một quả cầu lửa bay ra giữa kẽ tay Túc Bảo rồi đốt gương mặt dưới đất thành tro!

Tô Tử Tích: “!!!”


Tô Tử Du: “!!!”

Quả nhiên là ngọn lửa tinh thần…..

Hân Hân trợn mắt há hốc mồm.

Cô bé từng thấy cảnh tượng như này rồi!!

Cô bé nhớ buổi tối mẹ bé bị bà nội đuổi ra khỏi nhà, bé đã ngồi khóc một mình trong phòng.

Bỗng, ngoài cửa sổ có một con quỷ bò vào, cô bé sợ hãi trốn vào chăn, nhưng quỷ hồn kia còn toan vén chăn của bé lên.

Ngay lúc ấy, Túc Bảo đã đến. Miệng Túc Bảo không ngừng niệm chú gì đó, sau đó quăng ra một quả cầu lửa đuổi cho quỷ hồn kia chạy mất….

“Quỷ….là quỷ!” Một tia chớp lóe lên trong đầu Hân Hân, cuối cùng bé cũng ý thức được điều gì đang xảy ra lúc này!!

Những gì bé thấy trước kia không phải ác mộng cũng không phải do bé mộng du, là thấy quỷ thật! Lần này bé cũng vừa trông thấy quỷ rồi!

Hân Hân á lên một tiếng rồi chạy về phía Tô Tử Tích, cưỡi lên cổ cậu.

Tô Tử Tích: “???”

Em gái cậu đã nhảy lên bằng cách nào thế??
 
Chương 932: C932: Chương 932


“Em buông tay ra!” Tô Tử Tích loạng choạng, cổ cậu bị tay Hân Hân siết chặt đến mức cậu phải thè lưỡi ra.

“Anh…sắp…bị em bóp chết rồi!”

Tô Tử Du vừa ngoảnh đầu đã trông thấy Hân Hân cưỡi trên cổ Tô Tử Tích, còn Tô Tử Tích thì đang le lưỡi. Tô Tử Du chỉ cảm thấy cảnh tượng này càng kinh dị hơn, thế là cậu treo luôn trên người Tô Nhất Trần không chịu tụt xuống nữa.

Hiện trường bắt quỷ vô cùng hỗn loạn.

Túc Bảo vung ra mấy quả cầu lửa, thiêu rụi ba khuôn mặt còn lại thành tro bụi, ba khuôn mặt phát ra một tiếng gầm chói tai, tức giận và không cam lòng rồi hoàn toàn biến mất.

“Xong rồi!” Túc Bảo phủi tay, sau đó thu hồi la bàn bát quái cùng lưới trói buộc linh hồn.

Tô Nhất Trần đỡ Tô Tử Tích đang sắp ngã và xách Hân Hân ra khỏi người cậu bé.

Tô Tử Tích ngồi phịch xuống đất. Hân Hân cũng mềm nhũn hai chân, ngồi luôn xuống đất. Tô Tử Tích thì vẫn treo trên người Tô Nhất Trần.


Ba đứa trẻ chưa kịp hoàn hồn đang sững sờ nhìn Túc Bảo.

Em gái của họ…..mạnh mẽ thật đấy!

“Bọn nó….chết hết chưa em?” Tô Tử Du không yên tâm hỏi.

Túc Bảo đáp: “Bọn nó chết từ lâu rồi!”

“Những gương mặt kia là oan hồn của bọn nó tụ tập lại, nếu bài vị kia được thờ cúng thêm vài năm thì linh hồn của bọn nó sẽ hoàn chỉnh rồi!”

Túc Bảo đặt những tấm bài vị ngay ngắn xuống đất rồi hỏi: “Anh ơi, những chữ này đọc như thế nào?”

Tô Tử Du vẫn còn sợ hãi, nhưng em gái đang hỏi cậu.

Cậu chỉ đành bấm bụng bước lên trước, liếc thật nhanh mấy tấm bài vị rồi lại nắm lấy thắt lưng của Tô Nhất Trần.


“Hình như họ là Điền….còn có Cốc, Tùng gì đó….”

Tô Nhất Trần liếc nhìn rồi đọc nhỏ vài cái tên. . Truyện Teen Hay

Túc Bảo dẩu môi: “Tên của mấy tên ác bá này thật kỳ lạ, giống đá với dã thú ấy, nghe thôi cũng thấy chẳng phải người tốt rồi.”

Túc Bảo đi khắp các phòng khác cũng không tìm thấy gì, điều đó có nghĩa là trong nhà này chẳng có gì khác ngoài bốn tấm bài vị được thờ trong phòng khách.

Cô bé nghi ngờ hỏi: “Sư phụ, tại sao lại thờ bài vị ở đây ạ?”

Kỷ Trường nhắc nhở: “Sao người thường phải thờ bài vị?”

Túc Bảo đáp: “Thờ người đã khuất để siêu độ họ?”

Kỷ Trường gật đầu: “Trong nhà tù đã trấn áp 8 hướng. Có người muốn bốn tên ác nhân này sau khi chết không bao giờ được tái sinh – chúng ta cũng không thấy 4 quỷ hồn này trong ngục.”

“Có lẽ linh hồn của bốn con quỷ này đã tiêu tan rồi, hoặc có lẽ chỉ còn sót lại một chút âm khí trên trần gian.”

“Nhưng nếu thờ bài vị ở nơi này thì chính là muốn siêu độ cho 4 quỷ hồn kia, chỉ dẫn cho chúng nó quay trở lại.”
 
Chương 933: C933: Chương 933


Linh hồn hoàn chỉnh thì lại được đi đầu thai.

Túc Bảo hiểu rồi: “Tức là có người đang lén lút thờ cúng bốn tên ác nhân kia!”

Kỷ Trường khẽ xoa đầu Túc Bảo: “Nói đúng rồi!”

Bốn quỷ hồn này là kẻ thù của tất cả mọi người trong khu chung cư.

Bọn nó làm đủ mọi việc xấu xa, đến người già và trẻ con mà bọn nó cũng thẳng tay giết chết, ấy nhưng lại có người thờ cúng bọn nó!

Người này có ý đồ gì!!

Túc Bảo hỏi: “Là ai thế ạ?”

Kỷ Trường chỉ tay vào bài vị: “Trên này viết tên người thờ 4 bài vị—Bối Thần Vũ thờ cúng.”

Túc Bảo mở to hai mắt: “Là dì đó thờ bài vị ạ?”

Kỷ Trường gật đầu.


Túc Bảo khó hiểu, tại sao lại làm như thế?

Dì kia chẳng phải con cháu của 4 quỷ hồn này, không thân không thích….

Tô Cẩm Ngọc nghĩ tới xấp tiền trong ví Bối Thần Vũ, nói: “Có lẽ cô ta làm thế vì tiền!”

Chuyện này chỉ có Bối Thần Vũ biết.

Túc Bảo giơ tay bẻ gãy 4 tấm bài vị, phá hủy hoàn toàn sự thờ cúng mang ý đồ độc ác và nham hiểm này.

Trong hành lang có rất nhiều ‘người’ già, nữ quỷ và quỷ trẻ con, tất cả đều im lặng. Nhìn thấy Túc Bảo thiêu rụi bốn gương mặt và phá hủy mấy tấm bài vị, có ‘người’ không khỏi rơi nước mắt.

“Chết đi….chết đi!” Đáy mắt các quỷ hồn bùng lên sự căm hận.

Túc Bảo vẫy tay chào họ: “Nào mọi người… lên đường bình an nha!”

Đám ‘người’ lục tục rời đi, có lẽ thù lớn của họ đã được báo, hoặc có lẽ họ đã giải quyết được mối bận tâm và không còn oán hận và chấp niệm nữa.


**

Tiếng hét của mấy đứa nhóc Tô Tử Tích đã thu hút người dân ở 6 tòa nhà tới phòng 602. Một số người đàn ông chiếu đèn pin vào phòng thì trông thấy mấy đứa trẻ.

Mặt họ lập tức sa sầm, họ khiển trách: “Các cháu là con cái nhà ai thế? Làm xằng, khuya rồi còn chạy lung tung tới đây làm gì? Phụ huynh nhà các cháu đâu?”

Tô Nhất Trần bước ra từ căn phòng, thản nhiên gánh tội giúp: “Tôi ở đây.”

Thấy người lớn bước ra, mọi người giật thót, sau đó thì nghẹn họng.

“Anh không phải người của khu chung cư này đúng không? Anh không biết căn phòng này là nơi như thế nào hả?”

Tô Nhất Trần ngắt lời người đang hỏi, nói: “Tôi biết đây là nơi như thế nào. Tôi đến để tìm một thứ.”

Anh đưa một tấm bài vị vỡ ra: “Có người lén lút thờ cúng mấy tên ác nhân kia ở đây.”

Tô Nhất Trần kêu đám đàn ông mới tới tự xem tấm bài vị.

Bọn họ nửa tin nửa ngờ vào phòng xem thử, lửa giận lập tức dâng lên trong mắt họ.

Mấy quả táo trên bàn thờ vẫn còn tươi, có thể thấy táo mới được đặt ở đó hai ngày trước.

Người kia hẳn là rất chu đáo trong việc thay đồ thờ.

“Là đứa đáng chết nào thế?” Một ông chú tức giận đến mức đá văng chiếc ghế trước mặt.
 
Chương 934: C934: Chương 934


Một người khác giẫm lên tấm bài vị, chửi bới “Đứa nào mà ăn cây táo, rào cây sung thế nhỉ? Chẳng ngờ còn dám lén lút đặt bàn thờ ở đây!!”

Nếu trên đời này thực sự có thiên đường và địa ngục.

Chẳng phải những kẻ xấu kia đã được thờ cúng để lên thiên đường rồi ư??

Sự tức giận của mọi người bùng lên, có người đã chụp ảnh những tấm bài vị bị hỏng và đăng lên group chung cư.

Tất cả mọi người đều đang tìm người có tên Bối Thần Vũ!

Bỗng nhiên, một người trong nhóm nói: [Đợi chút, tôi biết cái tên này…..Đây là khách thuê trọ của tôi….]

Trời đã về khuya nhưng người dân khu chung cư vẫn hùng hổ lao về phía tòa nhà số 3.

Bối Thần Vũ kia! Cô chết chắc rồi!

Bối Thần Vũ đang nằm trên giường, xương chân bị gãy khiến cô ta đau muốn chết.


Mẹ cô ta đã gọi xe cấp cứu nhưng không hiểu sao xe cấp cứu vẫn chưa đến!

“Mẹ ơi, chân con đau quá…” Bối Thần Vũ khóc: “Đầu con cũng đau quá.”

Mẹ Bối Thần Vũ sờ tay lên trán cô ta thì phát hiện cô ta đã bị sốt.

Bà ta nhanh chóng đi lấy chiếc khăn ướt và đắp lên trán Bối Thần Vũ.

“Con chịu đau thêm chút nữa, ba con đã gọi điện giục xe cấp cứu rồi.”

Ba của Bối Thần Vũ đang cáu kỉnh ngoài cửa, nói: “Gì mà không điều xe tới được? Tất cả xe cấp cứu đều đi đón bà bầu rồi ư?”

“Gì mà tự đến viện? Gãy xương chân cũng nguy hiểm mà, sao các người có thể nói là không cấp bách….”

Không rõ đầu dây bên kia điện thoại nói những gì.

Ba của Bối Thần Vũ tức giận cúp điện thoại, chửi: “Chắc tại nhà mình nghèo, không có tiền đưa bao lì xì cho họ nên họ mới lề mề không tới đón! Còn nói phải đi đón phụ nữ mang thai, chẳng lẽ đêm nay tất cả bà bầu đều tập trung sinh nở sao?!”


Bối Thần Vũ bật khóc khi nghe những lời này.

Sao cô ta đen đủi thế này?

Gọi cái xe cứu thương cũng gặp phải tình huống không thể điều xe tới??

“Mẹ… Con muốn ăn dưa hấu.” Bối Thần Vũ vừa khóc vừa nói.

Mẹ cô ta vội đáp: “Được, mẹ đi bổ dưa ngay đây!”

Ba Bối Thần Vũ thở than: “Đừng lo lắng, ba sẽ ra ngoài gọi taxi ngay, chúng ta sẽ tự đi.”

Sớm biết vậy thì ông ta đã chẳng đợi xe cứu thương mà bắt taxi đến thẳng bệnh viện còn hơn…

Ngay lúc này, cửa phòng bị đá ra.

Mẹ của Bối Thần Vũ sợ đến mức đứng hình tại chỗ, tay vẫn cầm quả dưa hấu.

“Các người là ai?” Ba của Bối Thần Vũ bước lên trước chặn đường.

Một người đàn ông cười khẩy nói: “Woa, còn đang sắp bổ dưa hấu cơ đấy? Ăn cái gì mà ăn, đi mà ăn cứt đi!”

Anh ta tức giận đến mức đá văng một chiếc ghế đi.
 
Chương 935: C935: Chương 935


Bối Thần Vũ như dự cảm được điều gì, sợ hãi ôm chặt tấm chăn.

Quả nhiên, mọi người nhìn chung quanh rồi ánh mắt đều dừng trên người cô ta, hung dữ nói: “Cô chính là Bối Thần Vũ?!”

Bối Thần Vũ yếu ớt gật đầu.

Một người đàn ông cưởi mỉa mai rồi lấy bài vị ra và ném vào mặt cô ta!

“Mấy tấm bài vị này do cô thờ cúng đúng không??”

Tim Bối Thần Vũ đập thình thịch, cô ta vội vàng lắc đầu, “Không… anh đang nói cái gì thế? Tôi không hiểu anh đang nói gì hết!”

Một bà cụ tức giận đập cây gậy xuống đất, nói: “Cháu còn làm bộ làm tịch cái gì, chính cháu là người đã lén lút thờ cúng mấy tên ác nhân đã giết ‘đồng bào’ của chúng ta đúng không? Có phải cháu không?”

Mọi người trúng mắt nhìn Bối Thần Vũ, miệng chửi rầm trời.


Ba mẹ Bối Thần Vũ phải mất một lúc mới phản ứng lại, họ nhanh chóng nói: “Chắc chắn có hiểu lầm gì rồi… Chúng tôi mới chuyển đến đây vài tháng trước! Chúng tôi thậm chí còn không biết những người mà mọi người đang nói đến là ai!”

“Thần Vũ của chúng tôi rất nhát gan, nhìn thấy gián cũng sợ hãi, không thể nào lén lút lập bài vị thờ cúng được đâu!”

Không một ai nghe lời giải thích của ba mẹ Bối Thần Vũ.

Một ông chú đi lên nắm lấy cánh tay của Bối Thần Vũ rồi kéo cô ta ra khỏi phòng!

“Trên tấm bài vị viết tên người thờ cúng là Bối Thần Vũ cô rồi, còn già mồm cái gì hả?”

Mẹ của Bối Thần Vũ lập tức khóc lóc kêu la, những người này thật xấu xa, thấy bọn họ nghèo khó và không có chỗ dựa nên bắt nạt sao?

Vừa mở miệng ra đã vu oan cho con gái bà ta!!

Mẹ Bối Thần Vũ nói: “Các người làm như này có khác gì bọn cướp không? Có còn vương pháp không thế?”


“Gì mà bài vị viết tên Bối Thần Vũ lên trên! Sao các người có thể chắc chắn cứ viết tên này thì nhất định là con gái tôi chứ? Trên đời này có bao nhiêu người đặt tên Bối Thần Vũ!!”

Không một ai nghe tiếng khóc của mẹ Bối Thần Vũ.

Dù sao thì chuyện này cũng khiến người dân nơi này quá phẫn nộ, nhiều người đã mất đi lý trí.

Có người còn lục tung đồ đạc trong căn hộ của gia đình Bối Thần Vũ để tìm bằng chứng cho thấy cô ta thờ cúng mấy tên ác nhân.

Người khác thì lôi lôi kéo kéo với ba của Bối Thần Vũ.

Căn phòng rất hỗn loạn, có người còn nhân cơ hội giật tóc Bối Thần Vũ.

Bối Thần Vũ bị đánh đến lơ mơ, vừa khóc vừa nói: “Không phải tôi….không phải tôi…”

Cô ta run rẩy giơ hai tay lên, che mặt khóc lớn: “Tôi chỉ là một bệnh nhân ung thư máu! Tôi còn không quen biết họ, sao tôi lại phải làm chuyện đó?”

Mẹ của Bối Thần Vũ tức giận, môi run rẩy nói: “Các người làm như này là tự ý xông vào nhà riêng, tôi sẽ kiện các người…”

Người đang lục lọi ban nãy bỗng nhiên tìm được một tờ chứng chỉ, nói: “Chờ chút!”

Anh ta giơ giấy chứng nhận lên, trong đó ghi rõ Bối Thần Vũ đã được hiến tủy, cô ta là một bệnh nhân mắc bệnh bạch cầu…
 
Chương 936: C936: Chương 936


Mọi người lập tức ngừng lôi kéo và lục lọi, hồ nghi không thôi.

Bối Thần Vũ là một bệnh nhân bị máu trắng thật ư?

Nếu đó là sự thật thì hình như cô ta không có lý do để lập mấy bài vị kia….

Lẽ nào họ hiểu nhầm thật sao?

Nhìn thấy sự do dự của mọi người, Bối Thần Vũ thở dốc: “Tôi, tôi không, thật sự không phải tôi… Mỗi tháng tôi đều đi điều trị. Nhà chúng tôi nghèo đến mức cơm thừa canh cặn cũng ăn tới ba ngày mà không nỡ vứt đi…Ba mẹ dành dụm tiền mua cho tôi một miếng sườn cũng chia làm hai bữa, tôi cũng không nỡ ăn…”

“Những người như chúng tôi nào thừa tiền mà đi thờ cúng người không liên quan!”

Bối Thần Vũ tuyệt vọng đến cùng cực, nước mắt lăn dài xuống gò má, mọi người không khỏi thông cảm khi trông thấy dáng vẻ khóc như hoa lê đẫm mưa của cô ta.

Mẹ của Bối Thần Vũ ôm con gái, nghẹn ngào nói: “Con gái tội nghiệp của tôi… kiếp trước chúng ta đã phạm phải tội ác gì vậy! Sao cuộc đời của con gái tôi lại khốn khổ đến thế!”


Ba của Bối Thần Vũ ngồi xổm sang một bên, vò đầu bứt tóc, không nói nửa lời.

Gặp mạnh tất mạnh, gặp yếu tất yếu! Nếu đối phương là kẻ yếu, ông ta sẽ mạnh mẽ tấn công, nhưng nếu đối phương hùng hổ dọa người thì ông ta chỉ ngồi im lìm một góc tỏ vẻ đáng thương!!

Ngay lúc mọi người đang do dự thì một giọng nói non nớt vang lên: “Các chú các dì ơi, ở đây có camera ạ!”

Túc Bảo cầm ổ USB giơ lên cao.

Tô Tử Du cầm laptop của Tô Nhất Trần trên tay, cắm USB vào máy rồi phát video.

Đoạn video cho thấy Bối Thần Vũ đã lẻn vào tòa nhà số 7 và mang theo trái cây, tiền giấy, nhang đốt.

Cứ dăm ba hôm cô ta lại đi một chuyến, đã được vài tháng kể từ khi cô ta bắt đầu tới thờ cúng lần đầu tiên.


Ngày tháng trên màn hình camera hiển thị rõ ràng, không còn nghi ngờ gì nữa, người bị chụp ảnh là Bối Thần Vũ, giờ giấc cô ta đi vào và đi ra căn phòng thờ cúng kia đều được ghi lại.

Ba mẹ Bối Thần Vũ như chết lặng.

Hồi nãy cãi nhau, ba mẹ cô ta nói không biết mấy ác nhân kia là ai, nhưng đã chuyển tới chung cư này sinh sống thì sao có thể không hay biết gì??

Mà con gái của họ….chẳng ngờ con bé lại lén lút thờ cúng bọn ác nhân khiến cả con người và thần linh phải phẫn nộ kia??

“Không thể nào…” Mẹ của Bối Thần Vũ lẩm bẩm: “Con gái tôi yếu đuối lắm, đi xuống lầu cũng khó khăn…”

Ba của Bối Thần Vũ cũng ngơ ngác nói: “Con gái tôi là người tốt, sẽ không bao giờ làm chuyện như vậy đâu…”

Hai người đều nhìn về phía Bối Thần Vũ.

Bối Thần Vũ sững sờ, cô ta cứ tưởng tòa nhà số 7 không còn người ở thì chẳng có camera, nào ngờ…..

“Tôi… tôi…” Cô ta lắp bắp không nói nên lời, chỉ biết lắc đầu như trống bỏi, hai hàng lệ tuôn rơi, cô ta bày ra bộ dạng xinh đẹp đượm buồn.

Bỗng nhiên, Bối Thần Vũ liếc thấy Tô Nhất Trần đứng ở ngoài đám người.
 
Chương 937: C937: Chương 937


Như nhìn thấy hi vọng, cô ta loạng choạng đứng dậy, khóc nói: “Anh Nhất Trần, không phải em, em cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, giúp em với anh Nhất Trần….”

Túc Bảo thông cảm nhìn Bối Thần Vũ, chắc chắn dì này bị bệnh lâu quá nên não cũng hỏng rồi.

Cô bé là tiểu bảo bối của cậu cả bé, USB cũng do bé mang tới, vậy thì cậu cả nhất định sẽ đứng về phía bé!!

Không hiểu dì này nghĩ gì mà lại cầu xin cậu cả của cô bé giúp đỡ thế này?

Tô Tử Du cười lạnh: “Chứng cứ sờ sờ ra đó, dì ơi dì đừng diễn nữa!”

Hân Hân vươn cổ lên hét to: “Giả dối! Kinh tởm!”

Tô Tử Tích khoanh tay đứng nhìn, mặt lộ vẻ chán ghét.

Bối Thần Vũ chẳng biết làm gì ngoài diễn kịch rơi nước mắt và không ngừng lắc đầu: “Không phải tôi, không phải tôi….”

Thấy Tô Nhất Trần chỉ ngoảnh mặt làm thinh mà chẳng hề có ý giúp đỡ, Bối Thần Vũ cảm thấy trái tim đau đớn vô cùng.


Không phải anh đã giúp cô ta năm năm trước sao?

Chẳng phải anh đã đưa tiền cho cô ta và không nỡ nhìn cô ta chết sao?

Sao bây giờ anh không giúp đỡ cô ta….Lúc này cô ta cũng đáng thương lắm mà!

“Anh Nhất Trần….” Bối Thần Vũ không cam tâm.

Tô Nhất Trần lạnh lùng đáp: “Làm chuyện xấu tất phải chịu quả báo.”

Đừng trách người, có trách thì trách mình tìm đường chết.

Bối Thần Vũ bỗng thấy tuyệt vọng, chỉ một câu nói lạnh lùng của Tô Nhất Trần đã khiến cô ta đau lòng hơn cả mười lời chửi mắng của người khác.

Cô ta nhớ rằng khi Tô Cẩm Ngọc còn ở bệnh viện, dù Tô Cẩm Ngọc nói bất cứ điều gì thì Tô Nhất Trần cũng cưng chiều vô điều kiện.


Dẫu Tô Cẩm Ngọc nghịch ngợm phạm lỗi thì anh cũng luôn bá đạo bảo vệ Tô Cẩm Ngọc.

Sao bây giờ anh không thể cho cô ta một chút sự cưng chiều đó?

Cô ta không hề tham lam, cô ta chỉ muốn có người bảo vệ mình như cách Tô Nhất Trần bảo vệ em gái anh, dù chỉ là một chút thôi cũng đủ rồi…

Đúng, là cô ta phạm sai lầm, nhưng cô ta làm vậy hoàn toàn có thể tha thứ mà!

Thanh xuân của cô ta luôn trải qua trong bệnh viện. Bây giờ sức khỏe ổn hơn chút, cô ta dũng cảm theo đuổi điều mình muốn và yêu thích thì có sai không?

Để xứng đôi với Tô Nhất Trần, cô ta mới muốn cố gắng kiếm chút tiền rồi ăn diện một chút, vậy cũng sai ư?

Mọi người chẳng ai quan tâm Bối Thần Vũ khóc lóc đáng thương dường nào.

Chứng cứ rành rành ra đó, ai mà bận tâm cô ta là người bệnh hay phụ nữ cơ chứ?

Khi vợ con họ bị bọn ác nhân tra tấn và giết chết, có ai nghĩ rằng họ chỉ là phụ nữ, người già và trẻ em không??

“Sao cháu lại làm thế??” Bà cụ tức giận dùng gậy đánh vào đầu Bối Thần Vũ.

Mẹ của Bối Thần Vũ toan bước lên thì bị người khác kéo ra, Bối Thần Vũ chỉ đành một mình chịu đựng, khóc lóc gọi mẹ.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top