Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Chương 818: C818: Chương 818


“Bỏ đi….” Tô Cẩm Ngọc xem như mình gặp xui xẻo, cứ coi như đang hành thiện tích đức vậy.

Bối Thần Vũ lại khăng khăng một mực: “Không được, để chị đi lục xem chị còn đồng nào không, nhà chị nợ tiền thuê nhà quá nhiều rồi….”

Cô ta lục lọi ví hồi lâu, lấy ra 10 tệ….

Tô Tiểu Ngọc nói: “Ôi….bỏ đi…”

Tô Cẩm Ngọc nheo mắt nhìn, ví của Bối Thần Vũ phồng lên thế kia mà cô ta tìm hồi lâu vẫn không chịu mở ngăn bên trong?

“Em trai xui xẻo, lên!”

Quỷ xui xẻo nghẹn họng, hóa ra nó chính là một công cụ.

Nó cam chịu số phận bò lên đầu Bối Thần Vũ.

Bối Thần Vũ đang lấy mấy đồng xu trong ví ra thì sợi dây cao su trên tay dùng để buộc tóc vô tình vướng vào khóa kéo của túi…

Xoẹt một tiếng, Bối Thần Vũ còn chưa kịp phản ứng thì xấp tiền trong ngăn khóa của ví đã rơi ra ngoài!


Bối Thần Vũ lóng ngóng tay chân.

Mọi người sững sờ, mẹ của Bối Thần Vũ không thể ngờ con gái bà ta lại có nhiều tiền tới vậy.

Bối Thần Vũ hết cách, chỉ đành làm bộ kinh ngạc: “A, số tiền này…sao lại ở đây?”

“Con biết rồi…Hôm qua con tới bệnh viện kiểm tra, có một dì cứ lôi kéo con mãi…. Nhất định là dì ấy lén nhét vào ví của con…. ”

Tô Cẩm Ngọc câm nín.

Diễn như thật ấy nhỉ!!

Dù sao thì tiền cũng rơi ra rồi, Bối Thần Vũ chỉ đành trả tiền thuê phòng mấy tháng và tiền điện nước.

Đến khi ra khỏi cửa, Tô Tiểu Ngọc vẫn lơ mơ!!

Mấy tháng tiền thuê nhà cứ vậy mà thu được rồi ư?


Thuận lợi quá lại khiến cô ấy hơi bất an….

Tô Cẩm Ngọc khẽ ho một tiếng: “Thu được rồi thì cầm tiền rồi về đi!”

Nói rồi Tô Cẩm Ngọc lại xoa đầu Tô Tiểu Ngọc.

Tô Tiểu Ngọc mù mờ rời đi.

Trong phòng.

Tim Bối Thần Vũ đau như muốn rỉ máu, khó khăn lắm cô ta mới kiếm được từng ấy tiền…

Vốn định dùng số tiền đó mua quần áo đẹp, mỹ phẩm chăm sóc da….

Cô ta khổ quá nhiều năm rồi, bây giờ muốn được ăn diện xinh đẹp như những cô gái khỏe mạnh khác, cũng muốn xứng đôi với Tô Nhất Trần…..

Mẹ Bối Thần Vũ hỏi: “Con ơi, số tiền kia là người khác cho con thật sao?”

Bối Thần Vũ cụp mi, che đi ánh mắt hoảng loạn, nói: “Dạ….Là một dì giàu có cho con..”

Đáy mắt mẹ Bối Thần Vũ chất chứa sự vui mừng, thật tốt….Nếu lần nào tới viện kiểm tra cũng gặp được những người như vậy thì tốt biết bao…

Bà ta vui vẻ tiếp tục việc trong bếp.
 
Chương 819: C819: Chương 819


Bối Thần Vũ lại không có tinh thần, uể oải ngồi một chỗ. Nhưng chẳng biết tại sao, chiếc ghế bỗng bị lật, cô ta ngã phịch xuống đất, đau đến độ chảy nước mắt.

Mẹ Bối Thần Vũ vội vàng chạy tới đỡ cô ta nhưng lại vô tình làm đổ bát súp sườn heo lên đầu cô ta.

Ba Bối Thần Vũ chau mày, trách vợ quá bất cẩn. Kết quả, ông ta cũng vô tình giẫm phải cột đỡ quần áo, rơi mạnh vào mặt Bối Thần Vũ.

Mặt Bối Thần Vũ lập tức đỏ lên.

Mặt Bối Thần Vũ sưng lên, cô ta vội ôm mặt, nước mắt lại rơi lã chã.

Ba mẹ cô ta cuống quýt đi tới, lóng ngóng tay chân lau mặt và tóc cho cô ta.

“Sao bà lại bất cẩn thế hả, đổ cả súp lên đầu con gái mình!” Ba Bối Thần Vũ tức giận mắng vợ.

“Ông còn nói tôi nữa à? Không phải ông cũng lỡ đá cột quần áo đập vào mặt con gái mình sao? Mặt nó đỏ bừng rồi kìa!” Mẹ Bối Thần Vũ cũng tức giận nói.


Bối Thần Vũ vừa lau nước mắt vừa nói: “Ba mẹ đừng cãi nhau nữa… Con đi tắm đây.”

Ba mẹ cô ta nhanh chóng đỡ cô ta dậy, nhưng nước súp đổ dưới nền ban nãy khiế nền trơn nên cả ba người đều té dập mông.

Bối Thần Vũ chỉ cảm thấy xương cụt như sắp nứt ra, thấy ba mẹ vẫn muốn dìu cô ta đứng dậy, cô ta vội vàng nói: “Ba mẹ, con tự làm được!”

Bối Thần Vũ vịn bàn ghế đi vào phòng tắm, càng nghĩ càng tủi thân, vừa phải chịu ấm ức ở nhà họ Tô xong thì về đến nhà mất luôn tiền cho khoản thuê phòng, bây giờ còn xui xẻo như vậy.

Bối Thần Vũ vừa mở vòi sen vừa suy nghĩ, nhưng vòi hoa sen bỗng như gầm lên, đuổi theo cô ta một cách quái dị!

Cô ta sợ hãi hét lên và trượt chân, lần này cô ta rơi vào nhà vệ sinh.

Chân Bối Thần Vũ giẫm vào hố của bồn ngồi xổm, rắc một tiếng, chân gãy xương luôn.

Nghe thấy tiếng hét của Bối Thần Vũ, mẹ cô ta nhanh chóng mở cửa bước vào.


Nhà tắm bừa bộn khủng khiếp, vòi hoa sen nhảy múa như một con rắn Ai Cập, Bối Thần Vũ thì nằm cạnh bồn cầu ngồi xổm.

“Cái này, cái này, cái này, chuyện gì đã xảy ra thế!”

Mẹ của Bối Thần Vũ vội đỡ cô ta dậy.

Ba của Bối Thần Vũ lơ mơ: “Không phải con luôn nói áp lực nước trong vòi sen quá nhỏ sao? Sáng nay ba… đã đổi sang vòi sen tăng áp lực nước…”

Mẹ của Bối Thần Vũ: “…”

Bối Thần Vũ: “…”

Cuối cùng, Bối Thần Vũ không nhớ cô ta đã về phòng như thế nào. Lúc gội đầu ban nãy, cô ta bị nước tràn vào mũi, bọt dầu gội cũng bắn vào mắt, bây giờ vừa nằm xuống giường đã bị cụng đầu.

Bối Thần Vũ thực sự hoài nghi cuộc đời!!

Cô ta nằm trên giường, xương cụt đau, chân bị trật khớp đau, vừa sờ tay lên trán thì phát hiện ra mình đang bị sốt.

Bối Thần Vũ không khỏi rơi lệ, chỉ cảm thấy mình quá thảm hại. Sao Tô Cẩm Ngọc có thể sinh ra trong gia đình giàu có như thế, đã chết rồi còn bá chiếm vị trí tốt dường ấy, còn nhà cô ta thì nghèo khổ quá đỗi, cô ta cố gắng vượt qua bệnh tật để sống sót nhưng chẳng hề thấy cầu vồng sau giông tố!!

Tại sao thế giới này lại bất công như vậy, tại sao khoảng cách giữa con người lại lớn dường ấy, tại sao ông trời lại đối xử với cô ta như này….
 
Chương 820: C820: Chương 820


Bối Thần Vũ càng nghĩ càng đau lòng, bật khóc.

Điều cô ta không biết là, có hai quỷ hồn đang lơ lửng bên cạnh cô ta..

Tô Cẩm Ngọc thở dài cảm khái: “Chị phục em thật đấy! Sau khi kiểm chứng khoa học, chị rút ra kết luận là, em thực sự là cái đồ xui xẻo, hễ đụng vào ai thì người đó chỉ có nước xui tận mạng!!”

Quỷ xui xẻo ai oán: “Nếu không thì sao em lại có cái tên quỷ xui xẻo chứ?”

Tô Cẩm Ngọc cười híp mắt: “Thế nên lúc đầu em muốn tiếp cận với chị vì dòm ngó tới vận khí may mắn của chị đúng không?”

Quỷ xui xẻo: “…”

Nó dám nói đúng ư?

Vận may của Tô Cẩm Ngọc đè bẹp vận rủi của nó, nó chỉ có nước bị Tô Cẩm Ngọc trấn áp, đừng nói tới chuyện hi vọng được Tô Cẩm Ngọc chia cho một chút vận khí may mắn, chỉ cần nó đừng đen đủi hơn là tốt lắm rồi.

“Đi, đi tìm tiểu Túc Bảo của chị!” Tô Cẩm Ngọc thoải mái bay đi.


Ở một tòa nhà khác trong chung cư.

Tòa nhà này nằm ở một vị trí hẻo lánh, tồi tàn và thấp hơn những tòa nhà khác, có một căn phòng đổ nát ở góc Tây Bắc của tầng sáu, dường như đã bị bỏ hoang từ lâu. Trên ô cửa có một cái lỗ lớn được quấn bằng những sợi chỉ đỏ lộn xộn, trên những sợi chỉ đỏ treo rất nhiều lá bùa màu vàng, mũi dao, xương gà…

Ngay từ cái nhìn đầu tiên đã trông thấy nhiều xương trắng và lưỡi dao sắc lạnh, khó có thể tưởng tượng trong khu chung cư này lại có một căn phòng như vậy.

Trước căn phòng có mấy đứa trẻ đang đứng, chính là Túc Bảo, Hân Hân, Tô Tử Du và Tô Tử Tích.

Ba nhóc kia theo Túc Bảo và Kỷ Trường tới đây.

Hân Hân tưởng có gì thú vị nên đòi đi theo, nào ngờ xe dừng ở một chung cư cũ nát, cô bé chỉ cảm thấy khó hiểu.

“Đây là đâu?” Hân Hân hỏi.

Tô Tử Du hồi hộp cầm một tấm lưới trong tay.


Tay Tô Tử Tích đang cầm cái máy quay có thể nhìn thấy quỷ của Tô Tử Du, cậu chán nản đứng nhìn.

“Sư phụ ơi, đây là đâu?” Túc Bảo tò mò nhìn cảnh vật trước mắt.

Tô Tử Du nhìn số nhà phía trên rồi thì thầm: “Tòa nhà 7, phòng 602…”

“Con đi kiểm tra thử xem!” Kỷ Trường nói.

Tuy hắn có thể điều tra rất nhanh, nhưng điều hắn cần bây giờ là để Túc Bảo tự mình làm việc đó.

Túc Bảo nói “Được” rồi chạy nhanh xuống lầu.

Tô Tử Du: “Hả? Đi đâu rồi?” Cậu mới bắt đầu mà.

Tô Tử Du nhìn theo Túc Bảo rồi lại nhìn lưới bắt quỷ trong tay mình, để nghiệm chứng khả năng bắt quỷ của tấm lưới, cậu nghiến răng nghiến lợi quăng lưới vào trong căn phòng bí ẩn rồi hét lên: “Chạy mau!”

Tô Tử Du chạy theo Túc Bảo xuống dưới lầu.

Hân Hân chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ thấy mình bỗng vô cớ hồi hộp và lo lắng.

Hân Hân nói: “Chờ em với!”
 
Chương 821: C821: Chương 821


Túc Bảo ngước mắt lên nhìn bà ấy: “Bà ngoại, bà có muốn gặp lại mẹ con không?”

Vẻ mặt bà cụ Tô hiền từ, không nói mình có muốn gặp không mà chỉ nói: “Ngủ đi.”

Bà ấy đã bảy, tám mươi tuổi rồi.

Đợi bà ấy sống nốt quãng đời còn lại, là có thể gặp lại Ngọc Nhi của bà rồi nhỉ?

Bởi vậy, gặp hay không gặp đều không quan trọng, điều quan trọng hơn là Túc Bảo của bà ấy phải sống thật tốt.

Túc Bảo mím môi, mẹ sắp phải đi đầu thai rồi, sau này sẽ chẳng còn ai nhìn thấy mẹ nữa.

Nhưng mẹ cũng chỉ mới gặp lại cậu cả thôi, hình như cả mẹ và bà ngoại đều rất sợ găp lại nhau…

Vì sao lại vậy chứ?

Túc Bảo bé nhỏ không thể hiểu được những cảm xúc phức tạp này của người lớn, bé dần dần nhắm mắt lại và chìm vào giấc ngủ.


Hân Hân nằm bên cạnh lật mình ngáy khò… khò… khò…

Bà cụ Tô khẽ cười, đắp chăn mỏng lên cho hai nhóc con xong, lại điều chỉnh nhiệt độ trên điều hòa, bấy giờ mới đi ra ngoài.

Tô Cẩm Ngọc đứng ở trước cửa, không nhịn được thấp giọng nói: “Mẹ…”

Bà cụ Tô không nhìn thấy gì cả, chỉ cảm thấy đáy lòng chợt xuất hiện một cảm giác kỳ diệu.

Bà ấy lẩm bẩm nói: “Ngọc Nhi à, mẹ biết con chắc chắn đang ở đây, con vẫn luôn ở đây có đúng không?”

“Chỉ cần mẹ biết điều này, là đủ rồi.”

Bà ấy không mong sẽ được gặp lại nhau, chỉ hy vọng mọi người đều sống tốt, Túc Bảo sống tốt, Ngọc Nhi sống tốt, bọn nhỏ đều sống tốt… như vậy là đủ rồi.

Tô Cẩm Ngọc nhìn bà cụ Tô tập tễnh rời đi, đột nhiên suy nghĩ thông suốt.

Có gặp hay không chỉ là một sự lựa chọn, không phải là kết quả…


Sắc trời tối đen như mực, nhà tù về đêm dường như bị bao phủ bởi một tầng kết giới trong suốt vậy.

Kỷ Trường kiểm tra đi kiểm tra lại, cau mày.

Quỷ xui xẻo là ác quỷ, nhưng nơi này lại có thể giam giữ ác quỷ… quả thật có chút không thể tưởng tượng nổi.

“Có người đang lén lút làm gì sau lưng à?” Kỷ Trường trầm tư.

Hắn nhìn nhà tù giống như đang bị bao phủ bởi một hình bán nguyệt, tìm thấy mấy tấm thẻ bài bị chôn ở tám hướng, chứng minh có người đang sử dụng nhà tù này để trấn áp thứ gì đó.

Nhưng hắn vẫn chưa tìm được người đó nên không biết là ai động tay động chân, hiện tại chỉ có thể chờ đợi mà thôi.

Hôm nay thứ bảy, Tô Nhất Trần không tới công ty, ngồi ở trong phòng ăn ăn sáng.

Sáng sớm Mộc Quy Phàm đã đi chạy bộ, ngoài việc chạy bộ thì bình thường anh còn hay tới quân bộ một chuyến, năm giờ sáng đã ra khỏi nhà thì tới tầm khoảng hơn chín giờ sẽ quay trở về.

Tô Nhạc Phi với Tô Tử Lâm thì cần phải đi giám sát công trình, Tô Ý Thâm là bác sĩ, gần như không có ngày nghỉ cuối tuần, thời gian bay trên trời của Tô Việt Phi thì càng không có quy luật hơn, Tô Lạc vào đoàn phim thì sẽ thường sẽ biến mất trong khoảng từ mấy tháng đến nửa năm…

Thế nên hiện tại thời gian Tô Nhất Trần và Mộc Quy Phàm ở nhà cũng nhiều hơn.

Đám nhóc con được nghỉ hè là vui vẻ nhất, cả đám đều ngủ nướng, tám giờ sáng cũng chưa thấy đứa nào dậy.
 
Chương 822: C822: Chương 822


Ông cụ Tô phàn nàn.

“Bọn trẻ nên được hình thành thói quen đi ngủ sớm và dậy sớm ngay từ khi còn nhỏ, không thì lớn lên sẽ lười biếng đấy. Cả đám đều ngủ đến tám giờ, ra thể thống gì chứ! Không có kỷ luật tự giác chút nào!”

Tô Nhất Trần giả vờ như không nghe thấy.

Bà cụ Tô liếc ông cụ Tô một cái: “Ngủ nướng thì sao? Ông già rồi nên không ngủ nhiều được, nhưng chúng nó là trẻ con, trẻ con thì cần phải được ngủ nhiều! Hơn nữa, không phải mấy đứa nó đều đã đi ngủ sớm rồi à?”

“Tuy rằng bọn nhỏ dậy muộn, nhưng mấy đứa nó đều đi ngủ rõ sớm nhé!”

Ông cụ Tô: “…”

Bà cụ Tô tiếp tục nói: “Trẻ con phải được ngủ ngon thì mới có thể cao lớn được! Ông bớt nói về tính tự giác cho tôi đi, trẻ con cao lớn mới là quan trọng nhất.”

Ngủ nướng vào ngày nghỉ, là chuyện hết sức bình thường.


Không được ngủ nướng thì còn gọi gì là cuộc sống hoàn nữa nữa chứ?

Lúc đi học đám nhóc chưa bao giờ đi học muộn, vậy thì được nghỉ ngủ thêm một chút thì đã làm sao?

Bà cụ Tô cảm thấy lúc nên nghiêm khắc thì nên nghiêm khắc, lúc nên bao dung thì nên bao dung, dù sao thì bà ấy vẫn luôn thấy yên tâm về mấy đứa nhỏ nhà mình.

Ông cụ Tô rung nhẹ tờ báo, nếp nhăn trên giương mặt già nua giãn hết ra, lầu bầu nói: “Bà nói đến thế rồi thì tôi còn nói được cái gì nữa chứ.”

Bà cụ Tô không nghe rõ: “Ông nói cái gì?”

Ông cụ Tô sờ mũi: “Không có gì.”

Dừng một chút, ông ấy lại nói thêm: “Tôi nói là bọn nhỏ được nghỉ mà chẳng học hành gì cả, cả đám ở nhà lười biếng như vậy quá phí phạm cuộc sống, cho mấy đứa nó đi học thêm đi.”

Bà cụ Tô lập tức trợn trắng mắt: “Tô Tử Chiến với Tô Tử Du cần phải đi học thêm à?”


Ông cụ Tô: “…” Không cần.

Bà cụ Tô lại hỏi: “Như Tô Tử Tích với Hân Hân, đi học thêm có ích không?”

Ông cụ Tô: “…” Hình như vô ích thật.

Cuối cùng bà cụ Tô nói: “Túc Bảo mấy tuổi rồi, cần phải đi học thêm hả?”

Ông cụ Tô: “…”

Thôi, ông ấy không nói nữa là được chứ gì.

Tô Nhất Trần rất thông minh, ngay từ đầu không hề xen mồm vào…

Bà cụ Tô lải nhải: “Lý Đại Chiêu từng nói, lúc học thì phải ra học mà lúc chơi thì phải ra chơi. Trẻ con ham chơi là điều đương nhiên, nhưng lúc chơi cũng là lúc động não nữa…”

Đột nhiên bà ấy nhớ đến chuyện cái giường nước vào tối hôm qua, nhất thời im lặng.

Nhưng mà tuy rằng làm đến gà bay chó sủa, sửa chữa mạch điện cho toàn bộ nhà họ Tô cũng phải tốn một khoản phí không nhỏ.

Nhưng mà cuối cùng bọn nhỏ cũng biết đưa ra kết luận và rút kinh nghiệm, nhà họ Tô có tiền, cứ cho bọn trẻ thoải mái sáng tạo đi.
 
Chương 823: C823: Chương 823


Nghĩ như vậy, bà cụ Tô lại thấy lạc quan, ngâm nga mấy câu hát rồi đi ra ngoài, chuẩn bị đi nhảy quảng trường.

Túc Bảo dụi dụi mắt, mơ mơ màng màng đi xuống tầng.

“Bà ngoại, con đói bụng rồi!” Bé nói.

Tóc của bé con rối tung, ôm một con thỏ ở trong lòng ngực, trên đỉnh đầu còn có một nhúm tóc ngốc nghếch dựng dứng, mềm mại đáng yêu.

Bà cụ Tô lập tức gọi người mang bữa sáng ra.

“Sao Túc Bảo lại dậy sớm vậy?” Bà cụ Tô vừa rót sữa bò ra cho bé, vừa múc non nửa chén cháo.

Túc Bảo nói: “Dạ… con ngủ đủ tự tỉnh thôi ạ.”

Sư phụ vừa trở về, nghe nói lại tới nhà tù canh cả buổi tối, Túc Bảo cảm thấy mình nên giúp sư phụ cùng đi điều tra.

Sau khi cơm nước xong xuôi, bé muốn đi nghiên cứu cùng với sư phụ…

Đang nghĩ ngợi, chợt có người gọi điện thoại tới, bà cụ Tô tiếp điện thoại, hình như có chút ngoài ý muốn, nhưng sau đó lập tức mỉm cười gật đầu: “Được, có thể.”


Túc Bảo thắc mắc: “Bà ngoại, là ai vậy ạ?”

Bà cụ Tô nói: “Là một dì, lát nữa dì đó sẽ tới thăm nhà của chúng ta.”

Dứt lời, bà ấy nhìn về phía Tô Nhất Trần: “Cô gái từng trị liệu chung với Ngọc Nhi trước đây, tên là Bối Thần Vũ, con có còn nhớ không?”

Tô Nhất Trần suy nghĩ một chút, gật đầu: “Sao thế ạ?” .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cách Một Khoảng Sân
2. Không Hẹn Mà Đến
3. Xuyên Thành Nữ Chính Bị Bắt Nạt
4. Khoe Vợ Hằng Ngày
=====================================

Bà cụ Tô cảm thán: “Con bé đã kết thúc đợt trị liệu rồi, vừa về nước…”

Lúc trước cô gái cũng giống như Ngọc Nhi, đều mắc bệnh bạch cầu.


Tô Cẩm Ngọc không đợi được đến lúc có tuỷ phù hợp, nhưng Bối Thần Vũ lại đợi được rồi.

Nhưng mà nhà của Bối Thần Vũ rất nghèo, cũng không biết cô ta đã quen biết với Ngọc Nhi như thế nào, Ngọc Nhi rất mừng cho cô ta, còn xin Tô Nhất Trần giúp trả tiền thuốc men thay cho Bối Thần Vũ.

Sao Tô Nhất Trần có thể nhẫn tâm từ chối được cơ chứ? Hơn nữa, anh ấy hoàn toàn có thể trả được mấy trăm vạn tiền phí trị liệu đó, đối với nhà họ Tô thì chút tiền ấy chẳng là gì hết.

Sau thì Bối Thần Vũ dưới sự giúp đỡ của nhà họ Tô, ra nước ngoài chữa bệnh.

Sau đó Ngọc Nhi mất tích, nhà họ Tô đều tập trung tìm kiếm Ngọc Nhi, vì chuyện này mà cả tinh thần lẫn thể xác đều mệt mỏi, cuối cùng không còn ai nhớ tới Bối Thần Vũ nữa ——

Rốt cuộc thì đối với nhà họ Tô gia mà nói, Bối Thần Vũ chỉ có thể được coi là một người xa lạ mà bọn họ có chút quen thuộc mà thôi.

Túc Bảo vừa ăn vừa chơi quay trứng gà, đột nhiên quả trứng đứng yên.

Chợt “bộp” một tiếng, đổ rạp, chỉ về phía Tô Nhất Trần.

Túc Bảo “ồ” lên một tiếng.

Khoảng mười giờ sáng, có khách tới chơi nhà, là một cô gái ăn mặc giản dị, nhìn qua khoảng hai ba hai tư tuổi.

“Con chào bác Tô… Con là Bối Thần Vũ, bác có còn nhớ con không ạ?” Bối Thần Vũ đầy mặt căng thẳng, nắm chặt quần áo của mình.

Bà cụ Tô rất dễ nói chuyện, cười nói: “Nhớ chứ, ngồi đi!”

Bối Thần Vũ bất an liếc nhìn sô pha một cái, nói: “Ừm thì, thôi con không ngồi đâu ạ, sô pha này trông đắt tiền quá… Con, con không xứng…”
 
Chương 824: C824: Chương 824


Bà cụ Tô: “…”

Túc Bảo: “?”

Bối Thần Vũ nói mình không xứng, không dám ngẩng đầu lên nhìn người khác, lại nhìn về phía Tô Nhất Trần.

“Anh Nhất Trần, hôm nay em tới là để cảm ơn anh, nếu không phải năm đó anh đã cho em tiền trị liệu, có lẽ em đã chết từ lâu rồi… Nhưng em cũng không biết phải báo đáp anh như thế nào, em, nhà em… rất nghèo, không biết có thể tặng anh cái gì…”

Bối Thần Vũ cắn môi, bất an vặn góc áo.

Túc Bảo…

Túc Bảo khó hiểu nhìn Bối Thần Vũ. Chỉ cảm thấy lời nói và hành động của dì này thật kỳ lạ.

Tô Cẩm Ngọc đứng bên cạnh kinh ngạc nói: “Là Bối Thần Vũ à….”


Túc Bảo hỏi nhỏ: “Mẹ ơi, dì này là bạn của mẹ à?”

Tô Cẩm Ngọc nhớ lại chuyện trước đây, nói: “Có lẽ gọi là bạn cùng bệnh viện đấy.”

“Ngày trước mẹ trị liệu trong viện, khi có thể rời giường thì mẹ sẽ đi dạo trong vườn hoa.”

Tô Cẩm Ngọc đã gặp Bối Thần Vũ vào lúc ấy.

Trong lúc trò chuyện, Tô Cẩm Ngọc biết được Bối Thần Vũ cũng mắc bệnh bạch cầu. Cô ta buồn bã nói với Tô Cẩm Ngọc rằng cô ta sắp ngừng trị liệu.

“Mẹ đã hỏi Bối Thần Vũ tại sao không tiếp tục trị liệu, rồi động viên cô ta đừng từ bỏ hi vọng. Bối Thần Vũ nói rằng gia đình cô ta đã bán xe và nhà để chữa bệnh cho cô ta. Bối Thần Vũ vốn là một người bình thường ở thị trấn nhỏ, nhưng một căn bệnh đã làm cạn kiệt toàn bộ tài sản của gia đình cô ta…”

Tô Cẩm Ngọc nghe Bối Thần Vũ nói sẽ từ bỏ việc điều trị và lựa chọn xuất viện. Tô Cẩm Ngọc cũng trông thấy ba Bối Thần Vũ ngồi xổm sang một bên không nói gì, mẹ cô ta thì im lặng lau nước mắt cho cô ta.


Đồng cảm với Bối Thần Vũ, Tô Cẩm Ngọc nhất thời mềm lòng nên đã quyết định cho gia đình Bối Thần Vũ chi phí trị liệu.

“Lần thứ hai mẹ gặp lại cô ta đã là một tháng sau. Lần điều trị trước đó kết thúc nên Bối Thần Vũ về quê nghỉ ngơi, sau đó lại đến lúc phải hóa trị tiếp.”

“Bối Thần Vũ nói cô ta làm ầm ĩ lên vì không chịu đi điều trị tiếp, nhưng ba cô ta đã bán máu để có tiền viện phí, mẹ cô ta cũng quỳ xuống xin cô ta đừng từ bỏ….”

Ngày ấy, Bối Thần Vũ kể xong mọi chuyện rồi nhìn Tô Cẩm Ngọc với ánh mắt đong đầy sự ngưỡng mộ. Tô Cẩm Ngọc được điều trị trong điều kiện tốt nhất, cũng không bao giờ phải đau đầu vì chuyện tiền nong. Nhưng cô ta thì khác, cô ta luôn sẵn sàng chờ đợi cái chết, thậm chí còn định nhảy lầu tự kết liễu đời mình để giải thoát cho ba mẹ cô ta.

“Mẹ cảm thấy gia đình Bối Thần Vũ thật sự rất đáng thương, cứ như vậy mẹ và cô ta dần trở thành bạn bè. Sau đó, mỗi lần cô ta nhập viện điều trị, mẹ đều trả tiền”.

Dù sao thì khi ấy, tiền bạc với Tô Cẩm Ngọc hoàn toàn không có ý nghĩa gì.

Cô không phải thánh mẫu, nhưng cô thấy được Bối Thần Vũ cũng trải qua nỗi tuyệt vọng như cô. Cô hi vọng người khác và cô đều khỏe mạnh, dường như nhìn thấy những người khác khỏe mạnh thì cô lại có thêm một tia hi vọng.

Túc Bảo vỡ lẽ, hóa ra là vậy.

“Lần cuối cùng có lẽ là lúc mẹ nằm trên giường bệnh không dậy nổi.Bối Thần Vũ đã tự mình tìm đến phòng bệnh của mẹ, khóc để từ biệt mẹ”.
 
Chương 825: C825: Chương 825


“Mẹ hỏi Bối Thần Vũ bị sao thì cô ta nói đã tìm được tủy phù hợp, nhưng toàn bộ quá trình thay tủy và hóa trị sẽ tốn mấy triệu tệ, gia đình không đủ khả năng chi trả.”

Tại sao ông trời lại tàn nhẫn như vậy? Mang đến cho chúng tôi hy vọng nhưng lại khiến chúng tôi thất vọng hết lần này đến lần khác. Tôi thà không nghe được tin này còn hơn…

Đây là những gì Bối Thần Vũ đã nói vào thời điểm đó.

Lúc ấy Tô Cẩm Ngọc cũng đang chờ đợi người hiến tủy thích hợp, cô hiểu cảm giác đợi chờ tia hy vọng trong tuyệt vọng này là như thế nào.

Có bao nhiêu bệnh nhân ung thư máu giai đoạn cuối đã chết trong khi chờ tủy tương thích?

Mà cô cũng đang chết dần chết mòn trong đợi chờ….

Lời nói của một người trên giường bệnh luôn xuất phát từ trái tim, Tô Cẩm Ngọc không có ý nghĩ gì khác, chỉ hy vọng có thêm một người có thể sống sót.

Thật tiếc nếu tìm được người hiến tủy thích hợp nhưng lại phải từ bỏ vì không có tiền.


Vì vậy Tô Cẩm Ngọc đã nhờ anh cả của cô giúp đỡ.



Tô Cẩm Ngọc nhìn Bối Thần Vũ đứng trước mặt. Hình như bây giờ cô ta đã hoàn toàn bình phục, nhưng người này hơi khác với người bạn trong kí ức của cô.

Có lẽ khi trở thành quỷ hồn, nhìn những chuyện ở đời cũng rõ ràng hơn chăng?

…..

Nghe Bối Thần Vũ nói muốn tạ ơn, Tô Nhất Trần chỉ thờ ơ đáp: “Không cần. Cô sống tốt cuộc đời của cô là được rồi!”

Anh gần như đã quên béng chuyện này rồi, sở dĩ ngày ấy anh đưa tiền cho Bối Thần Vũ là để làm việc thiện và tích đức, hy vọng em gái mình cũng sẽ sớm tìm được tủy tương thích mà thôi.

Bối Thần Vũ lại bám chặt không buông, bất an túm chặt góc áo, lắp bắp nói: “Anh Nhất Trần, anh đừng như vậy….Em….em thật lòng muốn cảm ơn mọi người, kêu em làm trâu làm ngựa cũng được….Thật đấy, em cảm ơn ông trời đã cho em gặp được một người bạn như Cẩm Ngọc, bây giờ em khỏi bệnh rồi nhưng Cẩm Ngọc lại…”


Hai mắt Bối Thần Vũ đỏ hoe, cô ta lại cầu xin: “Thế nên em chỉ muốn làm những gì trong khả năng của mình, không báo đáp ân tình của mọi người thì em thực sự áy náy trong lòng….”

Bà cụ Tô đứng dậy, thờ ơ nói: “Cô muốn báo đáp thế nào? Muốn làm con nuôi của tôi và thay thế Ngọc Nhi hả?”

Nhà họ Tô cho cô ta tiền trị liệu còn chưa đủ sao, cô ta còn muốn làm con gái nhà họ Tô à?

Bối Thần Vũ lập tức kinh hãi, quỳ xuống nói: “Không phải không phải đâu, lão phu nhân hiểu lầm rồi, con chưa bao giờ có ý nghĩ như vậy!!”

“Con, con thật lòng muốn thay Cẩm Ngọc hiếu kính với bác, chăm sóc bác…Mọi người đồng ý cho con vào nhà họ Tô làm người giúp việc cũng được…Con làm trâu làm ngựa báo đáp mọi người!”

“Cầu xin mọi người….”

Thái độ của Bối Thần Vũ vô cùng hèn mọn, liên tục cầu xin.

Túc Bảo bỗng nói xen vào: “Dì này, rốt cuộc dì muốn chăm sóc cho bà ngoại con hay cậu cả của con thế ạ?”

“Sao dì luôn lén liếc nhìn cậu cả của con?”

Tuy Bối Thần Vũ cụp mi nhưng thi thoảng lại lén nhìn Tô Nhất Trần.
 
Chương 826: C826: Chương 826


Người lớn khá cao nên không trông thấy, nhưng cô bé là trẻ con nên tầm mắt cô bé ngang với tầm mắt của Bối Thần Vũ đang quỳ.

Ánh mắt của dì này không thành thật chút nào.

Bà cụ Tô nghẹn họng, muốn làm con gái nhà họ Tô đã đành, lại còn dòm ngó con trai của bà?

Cô ta đang mộng tưởng hão huyền cái gì thế??

Bối Thần Vũ sửng sốt, vội phủ nhận: “Không, con….con không…Con liếc nhìn vì sợ anh Nhất Trần không vui….”

Túc Bảo tốt bụng nhắc nhở: “Nhưng ở nhà con, bà ngoại con mới là người có quyền to nhất nha!”

Mọi người “…”

Tô Nhất Trần: “…”


Bối Thần Vũ bất an cắn môi: “A…xin lỗi, con sai rồi….con là người đến từ huyện nhỏ, không hiểu những quy tắc này, con đã làm trò cười cho bác và mọi người rồi.”

Cô ta dập đầu: “Xin lỗi lão phu nhân, xin lỗi!”

Bà cụ Tô câm nín bước sang một bên, đây là thời đại nào rồi mà hở ra là quỳ với dập đầu thế này…

Làm như thể nhà họ Tô bắt nạt người khác không bằng.

Bà hối hận muốn chết, ngày ấy tất cả mọi người trong nhà họ Tô đều mải lo đến việc chữa trị cho Ngọc Nhi nên không để ý đến Bối Thần Vũ này, hơn nữa cô ta luôn tìm Ngọc Nhi lúc Ngọc Nhi ở một mình.

Bà cụ Tô không ngờ Bối Thần Vũ là loại người như này, nếu biết thì ban nãy bà nhất định không đồng ý cho cô ta tới nhà.

“Bối Thần Vũ, cô đứng dậy đi, ngồi xuống nói chuyện.” Bà cụ Tô nói nhưng vẫn đưa mắt nhìn chú Nhiếp để ra hiệu cho chú ấy nhanh chóng tiễn khách.

Bối Thần Vũ lắc đầu: “Không ạ, con không ngồi đâu, quần áo trên người con vừa cũ vừa bẩn, đừng để con làm bẩn ghế sofa…”


Nói xong, cô ta nhìn xung quanh rồi nói nhỏ: “Hóa ra nhà của Cẩm Ngọc như thế này…Hình như giống với trên TV…Không như nhà của con….nhà con vừa nhỏ vừa bẩn….”

Bà cụ Tô: “…”

Cô ta chỉ đang nói bâng quơ thôi hả???

Túc Bảo bỗng nhiên thốt lên: “Dì ơi, có phải nhà dì rất mất vệ sinh không? Quần áo bẩn sao không giặt mà vẫn mặc? Tại sao nhà bẩn không dọn dẹp?”

Bối Thần Vũ: “…”

Túc Bảo: “Quần áo dì mười ngày rồi không giặt hay sao mà ngồi lên sofa lại có thể làm sofa bẩn?”

Bối Thần Vũ: “…”

Túc Bảo bừng tỉnh ngộ: “Con biết rồi, nhà dì không có thói quen tắm và giặt đồ đúng không? Con nói nè, đây không phải thói quen tốt đâu dì, cứ vậy thì trên đầu sẽ có con chí đó nha!! Nhà dì vẫn nên thay đổi thói quen này đi….”

Bối Thần Vũ: “….”

Mọi người cố nhịn cười, trẻ con đúng là nghĩ sao nói vậy, làm trẻ con thật tốt biết bao!

Chú Nhiếp mỉm cười: “Cô Bối, các cụ có câu chó không chê chủ nghèo, con không chê mẹ xấu. Không thể lấy gia cảnh gia để so sánh được. Lát nữa lão phu nhân của chúng tôi có việc phải ra ngoài, tôi tiễn cô về trước nhé!”
 
Chương 827: C827: Chương 827


Bối Thần Vũ lập tức cắn môi, mặt trắng bệch, nói: “Bác ơi, con sai rồi….con không nên tới làm phiền gia đình bác, con thật đáng chết, xin lỗi…”

Lời thì nói với bà cụ Tô nhưng dứt lời cô ta lại nước mắt lưng tròng nhìn về phía Tô Nhất Trần một cái, sau đó lập tức cúi đầu như thỏ con đang sợ hãi.

“Anh Nhất Trần, em đã khiến mọi người chán ghét rồi, xin lỗi…”

Nghe Bối Thần Vũ năm lần bảy lượt nói xin lỗi, vừa xin lỗi vừa hạ thấp bản thân, bà cụ Tô chỉ thấy trái tim bà vô cùng mệt mỏi.

Loại người này phải đuổi thẳng khỏi nhà bà!

Sau này nếu Bối Thần Vũ có thể bước chân vào nhà họ Tô lần nữa thì coi như bà là người thua cuộc!!

Bối Thần Vũ cúi đầu, túm góc áo đến độ sắp rách cả áo.

Theo lẽ thường, mọi người nghe được câu nói ban nãy của cô ta nhất định sẽ khách sáo đáp, chúng tôi không ghét cô…..

Sau đó, để chứng tỏ họ không ghét cô ta, họ sẽ giữ cô ta ngồi lại nói chuyện…


Bà cụ Tô nói thẳng: “Chú Nhiếp, ‘mời’ cô ta ra ngoài!”

Nhìn thôi cũng phiền muốn chết.

Chú Nhiếp không nể nang nói: “Mời cô Bối!”

Bối Thần Vũ lại như không nghe thấy lời đuổi khách, liên tục dập đầu: “Xin lỗi, xin lỗi….”

“Con biết con không xứng bước chân vào nhà bác….Nhưng con thật sự muốn cảm ơn bác và mọi người, nếu anh Nhất Trần không cho con tiền điều trị thì con chẳng thể sống tới hôm nay! Xin lão phu nhân cho con một cơ hội báo đáp, nếu không thì lòng con vô cùng áy náy!”

Hai đầu chân mày của Túc Bảo nhíu chặt, rõ ràng dì này tới cảm ơn nhưng sao lại khiến người khác cảm thấy không thoải mái nhỉ?

“Dì ơi, vậy dì trả lại tiền đi ạ!” Túc Bảo ngẫm nghĩ rồi nói: “Dì luôn nói không biết báo đáp thế nào, còn nói không báo đáp thì trong lòng sẽ áy náy và bất an, vậy dì trả lại tiền đi! Trả xong tiền thì chẳng còn gì phải nghĩ ngợi nữa!”

Cô bé con nghiêm túc trình bày cách giải quyết vấn đề mà bé đã cân nhắc.

Hơn nữa, bé chợt nghĩ ra—-Bao nhiêu là tiền như vậy!!!


Mấy trăm vạn tệ đó nha!! Nhiều hơn bao lì xì của bé rất nhiều…

Trả lại tiền, nhất định phải trả lại tiền!

Người nhà họ Tô đều sửng sốt, sao họ….không nghĩ ra cách giải quyết theo hướng này nhỉ??

Mọi người đều trầm mặc, bà cụ Tô nháy mắt ra hiệu chú Nhiếp để Túc Bảo nói hết.

Bối Thần Vũ tròn mắt ngỡ ngàng.

Cô ta tới để cảm ơn nhà họ Tô, không phải để trả tiền nha!

Còn nữa, cô ta biết đi đâu để kiếm được nhiều tiền như vậy?

“Dì…” Bối Thần Vũ siết chặt góc áo, nói: “Dì không có tiền…..Nhà dì bán sạch nhà cửa và xe để chữa bệnh cho dì rồi….”

Túc Bảo kinh ngạc: “Ồ, thế dì tới nhà con để tìm việc à?”

Nghe vậy, Bối Thần Vũ vội đáp: “Nếu nhà họ Tô không chê thì…thì dì nguyện làm trâu làm ngựa cho nhà họ Tô…”

Cô ta lại bày ra bộ dạng hèn mọn của mình.
 
Chương 828: C828: Chương 828


Bối Thần Vũ thầm nghĩ: Hình như nhà họ Tô cực kỳ cưng chiều cô bé Túc Bảo này. Trẻ con rất dễ dỗ ngọt, chưa biết chừng cô ta khóc lóc cầu xin một lát thì cô bé này sẽ nhận cô ta vào nhà….

Nghe Bối Thần Vũ đòi làm trâu làm ngựa đền ơn mấy lần, Túc Bảo càng cau chặt mày.

“Dì ơi, dì tìm việc thì cứ tìm việc, sao phải làm trâu làm ngựa? Nhà con không thiếu trâu ngựa nha!”

Bối Thần Vũ: “…”

Cô ta thầm hít sâu một hơi, sau đó nói: “Dì không có trình độ học vấn cao, cũng không được lên đại học, dì, dì thực sự chỉ xứng làm trâu làm ngựa….”

Gương mặt nhỏ của Túc Bảo nhuốm vẻ nghiêm túc, bé nói: “Dì đến làm trâu ngựa nhà con, thế nhà con có phải trả lương cho dì không? Nhưng nếu như vậy thì chẳng phải dì dùng tiền của nhà con để trả ơn cho nhà con ư?”

Tính toán như thế thì hình như nhà cô bé chịu thiệt rồi!!

Nhà họ Tô đâu có việc gì để trâu ngựa làm, thành ra trâu ngựa chỉ biết ăn không biết làm à??

Thiệt muốn chết!!


Bối Thần Vũ: “…”

Cô ta sắp hộc máu rồi!

Con nhóc khỉ gió này, năng lực hiểu vấn đề gì không biết!!

Theo lẽ thường, chẳng phải nên nói: “Dì ơi dì thật đáng thương, dì ở lại đi, nhà con sẽ không đối xử tệ với dì đâu…”

Bối Thần Vũ vội nói: “Không cần, không cần, cho dì miếng cơm là được rồi…..”

Hai đầu chân mày Túc Bảo nhíu lại thành hình chữ xuyên, bé nói: “Vậy ý dì là muốn nhà con nuôi dì cả đời à?”

Bối Thần Vũ: “…”

Túc Bảo lắc đầu: “Dì ơi dì không trả lại tiền đã đành, còn muốn nhà con nuôi dì cả đời, dì đến đây không phải để báo ơn đúng không? Dì như này gọi là…”


Tiểu Ngũ đứng bên cạnh bồi thêm một câu: “Cảm ơn mọi người! Ngày sau tôi sẽ báo thù mọi người!”

Túc Bảo: “À đúng, dì ơi dì tới để báo thù nhà con đúng không?”

Bối Thần Vũ: “….”

Cô ta như chết lặng, sao nói thế nào lại đến mức báo thù thế này?

“Dì không có ý đó…”

Túc Bảo hồ nghi: “Thế dì có ý gì?”

Bối Thần Vũ nhất thời nghẹn họng, chỉ đành nhìn về phía Tô Nhất Trần: “Anh Nhất Trần….”

Tô Nhất Trần chỉ trưng ra bản mặt tê tiệt cảm xúc, nói: “Chú Nhiếp, đuổi cô ta ra ngoài! Còn nữa, năm đó cô ta vay 500 vạn tệ, chú theo dõi sát sao và yêu cầu cô ta trả tiền nhé!”

Chú Nhiếp: “Được!”

Bối Thần Vũ hoảng sợ: “Anh Nhất Trần, em không, em…”

Chú Nhiếp dứt khoát nắm cánh tay Bối Thần Vũ rồi lôi cô ta ra ngoài: “Cô thế nào chúng tôi không quan tâm, nhớ trả tiền!”
 
Chương 829: C829: Chương 829


Nước mắt Bối Thần Vũ rơi lã chã, cô ta nói với chú Nhiếp: “Nhưng, nhưng tôi mới vừa bình phục, tôi không thể làm công việc gì…Tôi không cách nào kiếm tiền để trả cho nhà họ Tô…”

Chú Nhiếp: “Thế nên cô tìm đến tận cửa để nhà họ Tô nuôi cô và xem cô như đại tiểu thư hả?”

Bối Thần Vũ cuống lên: “Tôi không có ý đó….”

Chú Nhiếp cười lạnh, ban nãy vừa nói đến để làm trâu ngựa báo đáp, bây giờ lại nói mới khỏi bệnh không có sức làm việc.

Cô gái này muốn có người nuôi cô ta, tốt nhất là hầu hạ cô ta như phu nhân của cậu cả đúng không?

Trời còn chưa tối mà đã mơ giấc mơ đẹp rồi hả??

Chú Nhiếp lười phải đôi co với Bối Thần Vũ mà giao cô ta cho bảo vệ. Đám bảo vệ nào quan tâm cô ta là bệnh nhân mới khỏi bệnh, dứt khoát ném cô ta ra ngoài một cách chuyên nghiệp.

Bối Thần Vũ ngã nhào ra đất, nước mắt nhạt nhòa.

Số cô ta khổ quá.


Ở độ tuổi đẹp nhất của người con gái thì mắc bệnh máu trắng, vì chữa bệnh cho cô ta mà nhà cô ta nghèo xác xơ.

Mãi mới chữa khỏi bệnh trở về thì không làm được công việc gì, chỉ đành liên lụy tới ba mẹ.

Nhìn ba mẹ vất vả mỗi ngày, cô ta thực sự rất buồn!

Thế nên, cô ta mới đến nhà họ Tô….

Hơn nữa, vào thời điểm tăm tối nhất trong cuộc đời, chính Tô Nhất Trần đã cho cô ta một tấm séc, từ đó trở đi, cô ta thề sẽ trả ơn anh!

Việc điều trị ở nước ngoài rất đau đớn, cô ta đã dựa vào niềm tin này để kiên trì… nhưng họ lại không cần cô ta.

Càng nghĩ Bối Thần Vũ càng khóc dữ hơn, chỉ cảm thấy bản thân vô cùng đáng thương. Sau đó, cô ta vừa khóc vừa bỏ đi.

Trong nhà họ Tô.


Túc Bảo dặn dò: “Cậu cả, nhớ kêu dì kia trả tiền nha!”

Cô bé không yên tâm nên bồi thêm một câu: “Ngoại ơi, Túc Bảo thấy dì kia không phải người tốt gì đâu, ham ăn biếng làm, quần áo chẳng thèm giặt, còn muốn chúng ta nuôi dì ấy và cho dì ấy tiền…Ngoại ơi, ngàn vạn lần không được thuê dì ấy về làm ở nhà chúng ta nha!”

Bà cụ Tô buồn cười nói: “Yên tâm đi con, chúng ta sẽ không thuê cô ta!”

Chỉ trách năm xưa họ bao bọc Ngọc Nhi quá nên cô mới dễ bị người khác lừa gạt….

Tô Cẩm Ngọc đứng bên cạnh lẩm bẩm: “Sao ngày đó mẹ lại mù mắt thế nhỉ….”

Thấy Bối Thần Vũ khóc lóc, lại nghĩ tới hoàn cảnh tương tự của mình nên cô đã mềm lòng….

Nếu bây giờ cô không phải quỷ hồn mang đến may mắn như u Hoàng thì cô đã nhập thân lên Bối Thần Vũ để hù dọa cô ta một chút rồi.

Giờ cô chỉ cảm thấy khó chịu trong người….

Chợt, Tô Cẩm Ngọc nhớ ra điều gì đó, nói: “Túc Bảo, có thể cho quỷ xui xẻo ra ngoài đi dạo với mẹ không?”

Tô Cẩm Ngọc thầm nghĩ: Không phải do cô nhỏ mọn đâu, tuyệt đối không phải.

Chỉ đơn thuần vì tò mò, cô muốn xem thử quỷ xui xẻo có lợi hại như nó vẫn khoe hay không?
 
Chương 830: C830: Chương 830


Ai đụng trúng nó cũng sẽ gặp xui xẻo ư?

Cô không tin, nên cô muốn kiểm chứng khoa học chút thôi.

Túc Bảo vô cùng tin tưởng mẹ của bé, nói: “Được ạ!”

Tô Cẩm Ngọc: “He he.”

Thấy trời vẫn còn sáng, Tô Cẩm Ngọc nóng lòng muốn trời nhanh tối đi.

Chợt thấy Kỷ Trường bay tới, nghiêm mặt nói: “Túc Bảo, đi nào, bám theo Bối Thần Vũ.”

Bối Thần Vũ này có chút vấn đề.

Bối Thần Vũ về đến nhà – Bây giờ nơi họ sống là một căn phòng thuê trong một chung cư, chỉ có hai phòng ngủ và một phòng khách, rất nhỏ.

Vừa bước vào cửa, cô ta đã cảm thấy ngột ngạt, không khỏi ôm ngực.


Mới vừa trông thấy nhà họ Tô rộng lớn dường ấy, giờ nhìn lại nơi ở của mình vừa nhỏ bé vừa cũ kỹ như này…Khoảng cách lớn đến mức cô ta chưa kịp thích nghi.

Mẹ của Bối Thần Vũ vừa từ nhà bếp đi ra đã trông thấy dáng vẻ ôm ngực của con gái, vội nói: “Con ơi, con không khỏe chỗ nào à, mau ngồi xuống….”

Bối Thần Vũ lập tức khóc tức tưởi: “Mẹ ơi, nhà họ Tô coi thường con, đuổi con ra khỏi nhà họ, còn kêu con trả nợ 500 vạn tệ!”

“Đều tại con làm liên lụy tới ba mẹ, con quá vô dụng, giờ con biết đi đâu để có 500 vạn đây….”

Bối Thần Vũ khóc đến mức thở không ra hơi.

Mẹ của Bối Thần Vũ như chết lặng, gì cơ?? Con gái bà ta luôn cảm thấy áy náy trong lòng nên mới tới nhà họ Tô cảm ơn, nhà họ Tô không thèm nhận lời cảm ơn của con gái bà đã đành, còn muốn nhà bà ta trả 500 vạn ư?

Mẹ Bối Thần Vũ bỗng cảm thấy chua xót, sao người nghèo sống vất vả khó khăn thế này?

Ông trời luôn thích bắt nạt người nghèo!


Mẹ Bối Thần Vũ lau nước mắt và nói: “Ừ, người nghèo là vậy. Làm sao chúng ta có thể mong đợi những người giàu xem trọng chúng ta?”

“Bỏ đi, chúng ta làm trâu làm ngựa cả đời để trả tiền cho họ vậy! Ai bảo mẹ bất tài….Nhưng chỉ cần con sống khỏe mạnh là mẹ thỏa nguyện rồi!”

Hai mẹ con ôm nhau khóc!

Tô Cẩm Ngọc dẫn quỷ xui xẻo tìm đến khu chung cư, ồ lên một tiếng: “Đây chẳng phải chung cư mà ba mẹ Tô Tiểu Ngọc để lại cho cô ấy sao?”

Tuy chẳng phải chung cư cao cấp nhưng cũng tách biệt khỏi khu ổ chuột, là loại chung cư lâu đời phải đi cầu thang bộ lên các lầu trên.

“Túc Bảo, con ở yên trong xe chờ, mẹ giúp con đi trông chừng!” Tô Cẩm Ngọc khẽ vỗ vai Túc Bảo.

Túc Bảo nở nụ cười dễ thương và mềm mại: “Vâng ạ!”

Kỷ Trường nhìn đăm đăm vào tòa nhà trước mặt, chỉ cảm thấy hơi quỷ dị—

Khu chung cư này đã lâu đời, nhưng chỉ có tòa nhà trước mặt ma quái, xung quanh có âm khí trôi nổi…

“Tôi đi kiểm tra một chút, cô đừng làm loạn nhé Tô Cẩm Ngọc!”

Tô Cẩm Ngọc đáp: “Anh, anh yên tâm đi, em là người như thế nào mà anh còn không tin tưởng em?”
 
Chương 831: C831: Chương 831


Khóe miệng Kỷ Trường khẽ giật.

Tô Cẩm Ngọc lập tức dẫn quỷ xui xẻo bay lên lầu.

“Nào em trai, chị dẫn em đi chơi!” Tô Cẩm Ngọc nói.

Quỷ xui xẻo: “Chị, chị đừng có hại em!”

Tô Cẩm Ngọc: “Nào có chuyện đó? Chị là loại quỷ như vậy ư?”

Trên mặt quỷ xui xẻo viết rõ mấy chữ ‘chị chính là loại quỷ như thế.’

Tô Cẩm Ngọc vừa toan nói tiếp thì trông thấy một bóng người quen thuộc ở cửa phòng trước mặt.

“Ồ, là bà chủ nhà Tô Tiểu Ngọc.”

Tô Cẩm Ngọc bay lên trước, tự nhiên xoa đầu Tô Tiểu Ngọc.

“Ta thấy vận khí may mắn trên người ngươi sắp hết rồi, cho ngươi thêm một chút, không cần cảm ơn nha!” Tô Cẩm Ngọc yêu thương nâng cằm Tô Tiểu Ngọc lên.


Tô Tiểu Ngọc hắt xì một cái, lẩm bẩm: “Gì thế nhỉ….Tự dưng thấy lạnh cả người…Xem ra hôm nay lại không thu được tiền thuê nhà rồi.”

Tô Tiểu Ngọc gõ cửa, chẳng mấy chốc mẹ của Bối Thần Vũ đã ra mở cửa.

Thấy Tô Tiểu Ngọc, bà ta vừa khom người vừa cười phụ họa: “Chủ nhà đến rồi à, mau vào đi, nhà dì vừa toan dùng cơm này!”

Tô Tiểu Ngọc không thể cưỡng lại sự nhiệt tình của mẹ Bối Thần Vũ, chỉ đành vào nhà. Kết quả trông thấy trên bàn chỉ có một đĩa rau xanh và một bát canh sườn heo nhỏ đặt trước mặt Bối Thần Vũ.

Thật thảm hại.

Bối Thần Vũ nói giọng yếu ớt như Lâm muội muội [1]: “Tiểu Ngọc, em đến rồi à?”

” Lâm Đại Ngọc.

Tô Tiểu Ngọc nói: “Hai người đang ăn cơm à….Chẳng phải em mới bình phục ư, sao lại ăn ít như này…”

Mẹ Bối Thần Vũ cười khổ: “Đều tại dì vô dụng nên không kiếm được tiền, bác sĩ dặn phải bồi bổ dinh dưỡng, nhưng dì lại…”


Vừa nói bà ta vừa lau nước mắt.

Bối Thần Vũ nói: “Mẹ ơi mẹ đang làm gì vậy! Hôm nay Tiểu Ngọc tới để thu tiền trọ mà?”

Mẹ Bối Thần Vũ vội đáp: “Đúng rồi, mẹ đi lấy tiền…”

Bà ta lấy ví ra lục lọi nhưng chỉ có một tờ 100 tệ…

Ngay lúc này, ba của Bối Thần Vũ trở về. Thấy Tô Tiểu Ngọc đến thu tiền trọ, ông ta lặng lẽ lục túi và lấy ra hai trăm tệ…

Mẹ Bối Thần Vũ cười khổ: “Xin lỗi chủ nhà, hay là dì đưa trước 300 tệ nhé…”

Hai mắt Bối Thần Vũ lại ngấn lệ, cô ta nói: “Xin lỗi, đều tại con làm liên lụy tới ba mẹ….Hay là con không uống thuốc ức chế miễn dịch nữa…”

Mẹ Bối Thần Vũ siết chặt góc áo, mặt lộ vẻ bất an. Ba Bối Thần Vũ ngồi xổm trong góc và im lặng hút thuốc…

Tô Tiểu Ngọc: “…”

Gia đình này đã nợ cô ấy vài tháng tiền thuê nhà và cô ấy cũng phải trả hộ họ tiền điện nước luôn.

Nhưng cô ấy biết Bối Thần Vũ là bệnh nhân ung thư máu vừa mới được ghép tủy, sao dám để cô ta ngừng uống thuốc.

Lỡ xảy ra chuyện gì, há chẳng phải cô ấy ép gia đình này đến chết ư??
 
Chương 832: C832: Chương 832


“Bỏ đi….” Tô Cẩm Ngọc xem như mình gặp xui xẻo, cứ coi như đang hành thiện tích đức vậy.

Bối Thần Vũ lại khăng khăng một mực: “Không được, để chị đi lục xem chị còn đồng nào không, nhà chị nợ tiền thuê nhà quá nhiều rồi….” .

||||| Truyện đề cử: Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần |||||

Cô ta lục lọi ví hồi lâu, lấy ra 10 tệ….

Tô Tiểu Ngọc nói: “Ôi….bỏ đi…”

Tô Cẩm Ngọc nheo mắt nhìn, ví của Bối Thần Vũ phồng lên thế kia mà cô ta tìm hồi lâu vẫn không chịu mở ngăn bên trong?

“Em trai xui xẻo, lên!”

Quỷ xui xẻo nghẹn họng, hóa ra nó chính là một công cụ.

Nó cam chịu số phận bò lên đầu Bối Thần Vũ.

Bối Thần Vũ đang lấy mấy đồng xu trong ví ra thì sợi dây cao su trên tay dùng để buộc tóc vô tình vướng vào khóa kéo của túi…


Xoẹt một tiếng, Bối Thần Vũ còn chưa kịp phản ứng thì xấp tiền trong ngăn khóa của ví đã rơi ra ngoài!

Bối Thần Vũ lóng ngóng tay chân.

Mọi người sững sờ, mẹ của Bối Thần Vũ không thể ngờ con gái bà ta lại có nhiều tiền tới vậy.

Bối Thần Vũ hết cách, chỉ đành làm bộ kinh ngạc: “A, số tiền này…sao lại ở đây?”

“Con biết rồi…Hôm qua con tới bệnh viện kiểm tra, có một dì cứ lôi kéo con mãi…. Nhất định là dì ấy lén nhét vào ví của con…. ”

Tô Cẩm Ngọc câm nín.

Diễn như thật ấy nhỉ!!

Dù sao thì tiền cũng rơi ra rồi, Bối Thần Vũ chỉ đành trả tiền thuê phòng mấy tháng và tiền điện nước.

Đến khi ra khỏi cửa, Tô Tiểu Ngọc vẫn lơ mơ!!


Mấy tháng tiền thuê nhà cứ vậy mà thu được rồi ư?

Thuận lợi quá lại khiến cô ấy hơi bất an….

Tô Cẩm Ngọc khẽ ho một tiếng: “Thu được rồi thì cầm tiền rồi về đi!”

Nói rồi Tô Cẩm Ngọc lại xoa đầu Tô Tiểu Ngọc.

Tô Tiểu Ngọc mù mờ rời đi.

Trong phòng.

Tim Bối Thần Vũ đau như muốn rỉ máu, khó khăn lắm cô ta mới kiếm được từng ấy tiền…

Vốn định dùng số tiền đó mua quần áo đẹp, mỹ phẩm chăm sóc da….

Cô ta khổ quá nhiều năm rồi, bây giờ muốn được ăn diện xinh đẹp như những cô gái khỏe mạnh khác, cũng muốn xứng đôi với Tô Nhất Trần…..

Mẹ Bối Thần Vũ hỏi: “Con ơi, số tiền kia là người khác cho con thật sao?”

Bối Thần Vũ cụp mi, che đi ánh mắt hoảng loạn, nói: “Dạ….Là một dì giàu có cho con..”

Đáy mắt mẹ Bối Thần Vũ chất chứa sự vui mừng, thật tốt….Nếu lần nào tới viện kiểm tra cũng gặp được những người như vậy thì tốt biết bao…

Bà ta vui vẻ tiếp tục việc trong bếp.
 
Chương 833: C833: Chương 833


Bối Thần Vũ lại không có tinh thần, uể oải ngồi một chỗ. Nhưng chẳng biết tại sao, chiếc ghế bỗng bị lật, cô ta ngã phịch xuống đất, đau đến độ chảy nước mắt.

Mẹ Bối Thần Vũ vội vàng chạy tới đỡ cô ta nhưng lại vô tình làm đổ bát súp sườn heo lên đầu cô ta.

Ba Bối Thần Vũ chau mày, trách vợ quá bất cẩn. Kết quả, ông ta cũng vô tình giẫm phải cột đỡ quần áo, rơi mạnh vào mặt Bối Thần Vũ.

Mặt Bối Thần Vũ lập tức đỏ lên.

Mặt Bối Thần Vũ sưng lên, cô ta vội ôm mặt, nước mắt lại rơi lã chã.

Ba mẹ cô ta cuống quýt đi tới, lóng ngóng tay chân lau mặt và tóc cho cô ta.

“Sao bà lại bất cẩn thế hả, đổ cả súp lên đầu con gái mình!” Ba Bối Thần Vũ tức giận mắng vợ.

“Ông còn nói tôi nữa à? Không phải ông cũng lỡ đá cột quần áo đập vào mặt con gái mình sao? Mặt nó đỏ bừng rồi kìa!” Mẹ Bối Thần Vũ cũng tức giận nói.


Bối Thần Vũ vừa lau nước mắt vừa nói: “Ba mẹ đừng cãi nhau nữa… Con đi tắm đây.”

Ba mẹ cô ta nhanh chóng đỡ cô ta dậy, nhưng nước súp đổ dưới nền ban nãy khiế nền trơn nên cả ba người đều té dập mông.

Bối Thần Vũ chỉ cảm thấy xương cụt như sắp nứt ra, thấy ba mẹ vẫn muốn dìu cô ta đứng dậy, cô ta vội vàng nói: “Ba mẹ, con tự làm được!”

Bối Thần Vũ vịn bàn ghế đi vào phòng tắm, càng nghĩ càng tủi thân, vừa phải chịu ấm ức ở nhà họ Tô xong thì về đến nhà mất luôn tiền cho khoản thuê phòng, bây giờ còn xui xẻo như vậy.

Bối Thần Vũ vừa mở vòi sen vừa suy nghĩ, nhưng vòi hoa sen bỗng như gầm lên, đuổi theo cô ta một cách quái dị!

Cô ta sợ hãi hét lên và trượt chân, lần này cô ta rơi vào nhà vệ sinh.

Chân Bối Thần Vũ giẫm vào hố của bồn ngồi xổm, rắc một tiếng, chân gãy xương luôn.

Nghe thấy tiếng hét của Bối Thần Vũ, mẹ cô ta nhanh chóng mở cửa bước vào.


Nhà tắm bừa bộn khủng khiếp, vòi hoa sen nhảy múa như một con rắn Ai Cập, Bối Thần Vũ thì nằm cạnh bồn cầu ngồi xổm.

“Cái này, cái này, cái này, chuyện gì đã xảy ra thế!”

Mẹ của Bối Thần Vũ vội đỡ cô ta dậy.

Ba của Bối Thần Vũ lơ mơ: “Không phải con luôn nói áp lực nước trong vòi sen quá nhỏ sao? Sáng nay ba… đã đổi sang vòi sen tăng áp lực nước…”

Mẹ của Bối Thần Vũ: “…”

Bối Thần Vũ: “…”

Cuối cùng, Bối Thần Vũ không nhớ cô ta đã về phòng như thế nào. Lúc gội đầu ban nãy, cô ta bị nước tràn vào mũi, bọt dầu gội cũng bắn vào mắt, bây giờ vừa nằm xuống giường đã bị cụng đầu.

Bối Thần Vũ thực sự hoài nghi cuộc đời!!

Cô ta nằm trên giường, xương cụt đau, chân bị trật khớp đau, vừa sờ tay lên trán thì phát hiện ra mình đang bị sốt.

Bối Thần Vũ không khỏi rơi lệ, chỉ cảm thấy mình quá thảm hại. Sao Tô Cẩm Ngọc có thể sinh ra trong gia đình giàu có như thế, đã chết rồi còn bá chiếm vị trí tốt dường ấy, còn nhà cô ta thì nghèo khổ quá đỗi, cô ta cố gắng vượt qua bệnh tật để sống sót nhưng chẳng hề thấy cầu vồng sau giông tố!!

Tại sao thế giới này lại bất công như vậy, tại sao khoảng cách giữa con người lại lớn dường ấy, tại sao ông trời lại đối xử với cô ta như này….
 
Chương 834: C834: Chương 834


Bối Thần Vũ càng nghĩ càng đau lòng, bật khóc.

Điều cô ta không biết là, có hai quỷ hồn đang lơ lửng bên cạnh cô ta..

Tô Cẩm Ngọc thở dài cảm khái: “Chị phục em thật đấy! Sau khi kiểm chứng khoa học, chị rút ra kết luận là, em thực sự là cái đồ xui xẻo, hễ đụng vào ai thì người đó chỉ có nước xui tận mạng!!”

Quỷ xui xẻo ai oán: “Nếu không thì sao em lại có cái tên quỷ xui xẻo chứ?”

Tô Cẩm Ngọc cười híp mắt: “Thế nên lúc đầu em muốn tiếp cận với chị vì dòm ngó tới vận khí may mắn của chị đúng không?”

Quỷ xui xẻo: “…”

Nó dám nói đúng ư?

Vận may của Tô Cẩm Ngọc đè bẹp vận rủi của nó, nó chỉ có nước bị Tô Cẩm Ngọc trấn áp, đừng nói tới chuyện hi vọng được Tô Cẩm Ngọc chia cho một chút vận khí may mắn, chỉ cần nó đừng đen đủi hơn là tốt lắm rồi.

“Đi, đi tìm tiểu Túc Bảo của chị!” Tô Cẩm Ngọc thoải mái bay đi.


Ở một tòa nhà khác trong chung cư.

Tòa nhà này nằm ở một vị trí hẻo lánh, tồi tàn và thấp hơn những tòa nhà khác, có một căn phòng đổ nát ở góc Tây Bắc của tầng sáu, dường như đã bị bỏ hoang từ lâu. Trên ô cửa có một cái lỗ lớn được quấn bằng những sợi chỉ đỏ lộn xộn, trên những sợi chỉ đỏ treo rất nhiều lá bùa màu vàng, mũi dao, xương gà…

Ngay từ cái nhìn đầu tiên đã trông thấy nhiều xương trắng và lưỡi dao sắc lạnh, khó có thể tưởng tượng trong khu chung cư này lại có một căn phòng như vậy.

Trước căn phòng có mấy đứa trẻ đang đứng, chính là Túc Bảo, Hân Hân, Tô Tử Du và Tô Tử Tích.

Ba nhóc kia theo Túc Bảo và Kỷ Trường tới đây.

Hân Hân tưởng có gì thú vị nên đòi đi theo, nào ngờ xe dừng ở một chung cư cũ nát, cô bé chỉ cảm thấy khó hiểu.

“Đây là đâu?” Hân Hân hỏi.

Tô Tử Du hồi hộp cầm một tấm lưới trong tay.


Tay Tô Tử Tích đang cầm cái máy quay có thể nhìn thấy quỷ của Tô Tử Du, cậu chán nản đứng nhìn.

“Sư phụ ơi, đây là đâu?” Túc Bảo tò mò nhìn cảnh vật trước mắt.

Tô Tử Du nhìn số nhà phía trên rồi thì thầm: “Tòa nhà 7, phòng 602…”

“Con đi kiểm tra thử xem!” Kỷ Trường nói.

Tuy hắn có thể điều tra rất nhanh, nhưng điều hắn cần bây giờ là để Túc Bảo tự mình làm việc đó.

Túc Bảo nói “Được” rồi chạy nhanh xuống lầu.

Tô Tử Du: “Hả? Đi đâu rồi?” Cậu mới bắt đầu mà.

Tô Tử Du nhìn theo Túc Bảo rồi lại nhìn lưới bắt quỷ trong tay mình, để nghiệm chứng khả năng bắt quỷ của tấm lưới, cậu nghiến răng nghiến lợi quăng lưới vào trong căn phòng bí ẩn rồi hét lên: “Chạy mau!”

Tô Tử Du chạy theo Túc Bảo xuống dưới lầu.

Hân Hân chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ thấy mình bỗng vô cớ hồi hộp và lo lắng.

Hân Hân nói: “Chờ em với!”
 
Chương 835: C835: Chương 835


Tô Cẩm Ngọc mở to mắt kinh ngạc: “Không phải chứ? Xảy ra chuyện thế này mà không ai gọi cảnh sát ạ?”

Bà cụ giận dữ nói: “Bọn họ là một tập đoàn làm ăn phi pháp, tàn nhẫn lại xảo quyệt… khi ấy không ai làm gì được bọn họ.”

Khu dân cư cứ vậy mà vật lộn để sinh tồn dưới sự áp bức của đám người đó, không ít người đã phải bỏ việc để đi khiếu nại, vì để lật đổ bọn họ.

Để ra oai phủ đầu với những người này, đám đàn ông đó đã bắt nhốt người già, phụ nữ và trẻ em nhà họ.

“Họ bị nhốt ở tòa nhà số 7 kia kìa.” Bà cụ nhìn về phía tòa nhà đó.

Túc Bảo, Hân Hân, Tô Tử Du và Tô Tử Tích không kìm được trở nên căng thẳng, hỏi: “Sau đó thì sao ạ?”

Bà cụ nhìn cô bé, cuối cùng vẫn nói: “Sau đó mọi người bắt đầu đánh nhau với bọn họ… Để răn đe những kẻ dám chống cự, bọn họ… đã giết chết tất cả người già, trẻ em và phụ nữ rồi.”


Ánh mắt bà cụ dần trở nên u ám: “Đến cả trẻ con mà bọn chúng cũng không buông tha, đêm hôm đó đã chết tất thảy ba mươi người!”

Khi chuyện trở nên nghiêm trọng, cuối cùng những người đàn ông đó cũng bị bắt và bỏ tù.

Tô Cẩm Ngọc lẩm bẩm nói: “Không thể nào… chuyện này hơi quá rồi đấy, chết tận ba mươi người… Thật khó mà tin nổi…”

Trên đời sao lại có chuyện bi kịch như vậy chứ?

Bà cụ mím môi: “Lại chả? Vì quá khó tin nên không ai dám tin. Cho đến tận khi ra tòa, bọn họ vẫn còn ngụy biện, nói rằng con số ba mươi này thật vớ vẩn, sao họ có thể giết nhiều người như vậy được?”

“Phải cho đến khi bằng chứng được đưa ra trước mặt bọn họ, những kẻ khốn nạn đó lại nói rằng họ chỉ đang cố gắng giáo dục đứa em trai không vâng lời của mình, nói rằng bọn họ có quan hệ thân nhân với khu dân cư, mà những người khiếu nại kia đều là em trai của bọn họ, bọn họ rất đau lòng vì em trai lầm đường lạc lối, nên mới muốn dạy dỗ chúng ta.”

Bà cụ nói đến đây thì không khỏi cười mỉa mai.


Hạt dưa trong tay Túc Bảo loạch xoạch rơi xuống đất, bé không còn lòng dạ nào mà nhặt lên nữa, khuôn mặt nhỏ vô thức nhăn tít lại.

Tô Cẩm Ngọc hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn: “Sao chuyện lớn như vậy mà cháu chưa nghe ai nói bao giờ nhỉ?”

Bà cụ lắc đầu: “Chuyện qua lâu lắm rồi nên cũng dần bị lãng quên. Thậm chí có mấy đứa con cháu nhà chúng ta còn nghi ngờ liệu đó có phải là sự thật hay không. Dù sao cũng là ba mươi người đã chết chứ không phải ba người.”

Sau đó những kẻ ác nhân đó bị xử tử.

Ngược lại, con cái của đám ác nhân đó lại rất tức giận, không những không thừa nhận việc các bậc cha chú nhà mình đã giết người, mà còn cho rằng người trong khu dân cư đã vu oan cho cha chú mình.

Tô Cẩm Ngọc vẫn im lặng, chẳng trách căn nhà số 602, tòa nhà số 7 luôn bị chăng dây đỏ và dán đầy những tấm bùa chú màu vàng.

Trong một khu dân cư náo nhiệt như vậy, nhưng không ai thấy có gì đó không ổn, hóa ra là vì nguyên nhân này.

Sau khi tìm ra sự thật về số 602 tòa nhà số 7, Túc Bảo và Tô Cẩm Ngọc quay về tìm Kỷ Trường.

Thấy trời đã tối, bà cụ khom lưng gọi cháu trai mình về nhà.
 
Chương 836: C836: Chương 836


Túc Bảo ngước mắt lên nhìn bà ấy: “Bà ngoại, bà có muốn gặp lại mẹ con không?”

Vẻ mặt bà cụ Tô hiền từ, không nói mình có muốn gặp không mà chỉ nói: “Ngủ đi.”

Bà ấy đã bảy, tám mươi tuổi rồi.

Đợi bà ấy sống nốt quãng đời còn lại, là có thể gặp lại Ngọc Nhi của bà rồi nhỉ?

Bởi vậy, gặp hay không gặp đều không quan trọng, điều quan trọng hơn là Túc Bảo của bà ấy phải sống thật tốt.

Túc Bảo mím môi, mẹ sắp phải đi đầu thai rồi, sau này sẽ chẳng còn ai nhìn thấy mẹ nữa.

Nhưng mẹ cũng chỉ mới gặp lại cậu cả thôi, hình như cả mẹ và bà ngoại đều rất sợ găp lại nhau…

Vì sao lại vậy chứ?

Túc Bảo bé nhỏ không thể hiểu được những cảm xúc phức tạp này của người lớn, bé dần dần nhắm mắt lại và chìm vào giấc ngủ.


Hân Hân nằm bên cạnh lật mình ngáy khò… khò… khò…

Bà cụ Tô khẽ cười, đắp chăn mỏng lên cho hai nhóc con xong, lại điều chỉnh nhiệt độ trên điều hòa, bấy giờ mới đi ra ngoài.

Tô Cẩm Ngọc đứng ở trước cửa, không nhịn được thấp giọng nói: “Mẹ…”

Bà cụ Tô không nhìn thấy gì cả, chỉ cảm thấy đáy lòng chợt xuất hiện một cảm giác kỳ diệu.

Bà ấy lẩm bẩm nói: “Ngọc Nhi à, mẹ biết con chắc chắn đang ở đây, con vẫn luôn ở đây có đúng không?”

“Chỉ cần mẹ biết điều này, là đủ rồi.”

Bà ấy không mong sẽ được gặp lại nhau, chỉ hy vọng mọi người đều sống tốt, Túc Bảo sống tốt, Ngọc Nhi sống tốt, bọn nhỏ đều sống tốt… như vậy là đủ rồi.

Tô Cẩm Ngọc nhìn bà cụ Tô tập tễnh rời đi, đột nhiên suy nghĩ thông suốt.

Có gặp hay không chỉ là một sự lựa chọn, không phải là kết quả…


Sắc trời tối đen như mực, nhà tù về đêm dường như bị bao phủ bởi một tầng kết giới trong suốt vậy.

Kỷ Trường kiểm tra đi kiểm tra lại, cau mày.

Quỷ xui xẻo là ác quỷ, nhưng nơi này lại có thể giam giữ ác quỷ… quả thật có chút không thể tưởng tượng nổi.

“Có người đang lén lút làm gì sau lưng à?” Kỷ Trường trầm tư.

Hắn nhìn nhà tù giống như đang bị bao phủ bởi một hình bán nguyệt, tìm thấy mấy tấm thẻ bài bị chôn ở tám hướng, chứng minh có người đang sử dụng nhà tù này để trấn áp thứ gì đó.

Nhưng hắn vẫn chưa tìm được người đó nên không biết là ai động tay động chân, hiện tại chỉ có thể chờ đợi mà thôi.

Hôm nay thứ bảy, Tô Nhất Trần không tới công ty, ngồi ở trong phòng ăn ăn sáng.

Sáng sớm Mộc Quy Phàm đã đi chạy bộ, ngoài việc chạy bộ thì bình thường anh còn hay tới quân bộ một chuyến, năm giờ sáng đã ra khỏi nhà thì tới tầm khoảng hơn chín giờ sẽ quay trở về.

Tô Nhạc Phi với Tô Tử Lâm thì cần phải đi giám sát công trình, Tô Ý Thâm là bác sĩ, gần như không có ngày nghỉ cuối tuần, thời gian bay trên trời của Tô Việt Phi thì càng không có quy luật hơn, Tô Lạc vào đoàn phim thì sẽ thường sẽ biến mất trong khoảng từ mấy tháng đến nửa năm…

Thế nên hiện tại thời gian Tô Nhất Trần và Mộc Quy Phàm ở nhà cũng nhiều hơn.

Đám nhóc con được nghỉ hè là vui vẻ nhất, cả đám đều ngủ nướng, tám giờ sáng cũng chưa thấy đứa nào dậy.
 
Chương 837: C837: Chương 837


Ông cụ Tô phàn nàn.

“Bọn trẻ nên được hình thành thói quen đi ngủ sớm và dậy sớm ngay từ khi còn nhỏ, không thì lớn lên sẽ lười biếng đấy. Cả đám đều ngủ đến tám giờ, ra thể thống gì chứ! Không có kỷ luật tự giác chút nào!”

Tô Nhất Trần giả vờ như không nghe thấy.

Bà cụ Tô liếc ông cụ Tô một cái: “Ngủ nướng thì sao? Ông già rồi nên không ngủ nhiều được, nhưng chúng nó là trẻ con, trẻ con thì cần phải được ngủ nhiều! Hơn nữa, không phải mấy đứa nó đều đã đi ngủ sớm rồi à?”

“Tuy rằng bọn nhỏ dậy muộn, nhưng mấy đứa nó đều đi ngủ rõ sớm nhé!”

Ông cụ Tô: “…”

Bà cụ Tô tiếp tục nói: “Trẻ con phải được ngủ ngon thì mới có thể cao lớn được! Ông bớt nói về tính tự giác cho tôi đi, trẻ con cao lớn mới là quan trọng nhất.”

Ngủ nướng vào ngày nghỉ, là chuyện hết sức bình thường.


Không được ngủ nướng thì còn gọi gì là cuộc sống hoàn nữa nữa chứ?

Lúc đi học đám nhóc chưa bao giờ đi học muộn, vậy thì được nghỉ ngủ thêm một chút thì đã làm sao?

Bà cụ Tô cảm thấy lúc nên nghiêm khắc thì nên nghiêm khắc, lúc nên bao dung thì nên bao dung, dù sao thì bà ấy vẫn luôn thấy yên tâm về mấy đứa nhỏ nhà mình.

Ông cụ Tô rung nhẹ tờ báo, nếp nhăn trên giương mặt già nua giãn hết ra, lầu bầu nói: “Bà nói đến thế rồi thì tôi còn nói được cái gì nữa chứ.”

Bà cụ Tô không nghe rõ: “Ông nói cái gì?”

Ông cụ Tô sờ mũi: “Không có gì.”

Dừng một chút, ông ấy lại nói thêm: “Tôi nói là bọn nhỏ được nghỉ mà chẳng học hành gì cả, cả đám ở nhà lười biếng như vậy quá phí phạm cuộc sống, cho mấy đứa nó đi học thêm đi.”

Bà cụ Tô lập tức trợn trắng mắt: “Tô Tử Chiến với Tô Tử Du cần phải đi học thêm à?”


Ông cụ Tô: “…” Không cần.

Bà cụ Tô lại hỏi: “Như Tô Tử Tích với Hân Hân, đi học thêm có ích không?”

Ông cụ Tô: “…” Hình như vô ích thật.

Cuối cùng bà cụ Tô nói: “Túc Bảo mấy tuổi rồi, cần phải đi học thêm hả?”

Ông cụ Tô: “…”

Thôi, ông ấy không nói nữa là được chứ gì.

Tô Nhất Trần rất thông minh, ngay từ đầu không hề xen mồm vào…

Bà cụ Tô lải nhải: “Lý Đại Chiêu từng nói, lúc học thì phải ra học mà lúc chơi thì phải ra chơi. Trẻ con ham chơi là điều đương nhiên, nhưng lúc chơi cũng là lúc động não nữa…”

Đột nhiên bà ấy nhớ đến chuyện cái giường nước vào tối hôm qua, nhất thời im lặng.

Nhưng mà tuy rằng làm đến gà bay chó sủa, sửa chữa mạch điện cho toàn bộ nhà họ Tô cũng phải tốn một khoản phí không nhỏ.

Nhưng mà cuối cùng bọn nhỏ cũng biết đưa ra kết luận và rút kinh nghiệm, nhà họ Tô có tiền, cứ cho bọn trẻ thoải mái sáng tạo đi.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top