Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Chương 730


Chương 730

Nó suýt chút nữa là cười ra tiếng, đây là lần đầu tiên nó may mắn như vậy trong mười bảy năm qua, quả nhiên tìm mọi cách tiếp cận Tô Cẩm Ngọc rất có ích!!

Tô Cẩm Ngọc đúng là một con quỷ may mắn, u hoàng* đó!

(*) dân chơi game hay có thuật ngữ châu u = người may mắn và châu Phi = người xui xẻo; u hoàng là chỉ một người cực kỳ may mắn

Quỷ xui xẻo nằm trên đầu người đàn ông, hung hăng hít một hơi.

“A ~ đây là mùi của ký chủ… Nói…”

Quỷ xui xẻo đột nhiên ngửi thấy một mùi phân thum thủm.

“…”

Người đàn ông ngồi xổm trong nhà vệ sinh lau mồ hôi trên mặt, nhấn nút xả nước rồi nhanh chóng gửi tin nanh ta trong điện thoại.

[Sếp, hiện tại tôi sẽ trả phòng, lát nữa hai giờ sẽ lên máy bay, đến sáu giờ chiều là có thể tới thành phố A rồi!]

Bên kia gửi lại tin nanh ta: Buổi tối tôi phải đi xã giao, cậu đến nơi thì tới khách sạn xxx đặt phòng trước đi.

Quỷ xui xẻo nhìn thoáng qua điện thoại của người đàn ông.

“Cao Viễn Hàng… Ồ, ngươi tên là Cao Viễn Hàng hả… He he.” Quỷ xui xẻo sờ đầu Cao Viễn Hàng.

Cao Viễn Hàng nanh ta lại một câu được, không biết tại sao cổ lại chợt thấy lạnh buốt.

Anh ta xem đồng hồ, lập tức đứng dậy, sau đó nháo nhào thu dọn đồ đạc trong phòng, vội vàng đi trả phòng.

Quỷ xui xẻo cứ nằm trên đầu Cao Viễn Hàng như vậy, cuối cùng rời khỏi nhà vệ sinh, rời khỏi căn phòng kia, nó thở phào nhẹ nhõm.

Cao Viễn Hàng kéo va li đi dọc theo hành lang của khách sạn, lúc sắp đi đến trước cửa thang máy lại đột nhiên vấp phải tấm thảm, bổ nhào xuống đất.

Điện thoại của anh ta bay ra ngoài, thật trùng hợp, điện thoại đã bay thẳng tới lối thoát khẩn cấp — bay ra theo lối vào của thang bộ.

Bùm bùm…

Điện thoại lăn thẳng một đường xuống dưới, con Iphone 13 mà anh ta mới mua đã vỡ màn hình như vậy đó.

Cao Viễn Hàng đuổi theo nhặt lên điện thoại lên, suýt chút nữa đau đến chết đi sống lại: “Mẹ nó!”

Nhưng anh ta không biết, đây mới chỉ là khởi đầu cho xui xẻo của anh ta mà thôi.

Cao Viễn Hàng tự coi như mình xui xẻo, cầm theo điện thoại đi trả phòng, kết quả điện thoại bị hỏng màn hình, không thể bật lên để trả tiền phòng được.

Lăn lộn một hồi mới giải quyết xong, kết quả đến trễ giờ bay.

Bất đắc dĩ phải lên vội chuyến tiếp theo, lúc tới được thành phố mà anh ta đi công tác, đã là mười hai giờ đêm rồi!

Gọi điện thoại hỏi thì khách sạn mà mình đã nhờ người đặt phòng trước khi lên máy bay vẫn chưa được đặt xong.
 
Chương 731


Chương 731

Anh ta chạy vội tới khách sạn mà sếp nhà mình đã chỉ định, nhân viên lễ tân nói: “Xin lỗi anh, chỉ còn lại một phòng…”

Cao Viễn Hàng vội vàng nói: “Đặt giúp tôi luôn.”

Lễ tân khựng lại: “Thưa anh, gian phòng này không thích hợp cho lắm…”

Điện thoại của Cao Viễn Hàng vang lên, nhưng anh ta không có cách nào bắt máy được, chỉ vội vàng nói: “Không có gì thích hợp hay không thích hợp, bảo cô đặt thì cô đặt đi!”

Ngoài việc đặt gian phòng này ra thì anh ta còn có thể làm gì khác nữa chứ.

Khách sạn mà sếp chỉ định là khách sạn hạng sang bậc nhất, dù là phòng tiêu chuẩn cũng tốt hơn phòng hạng sang của khách sạn quanh đây.

Lát nữa anh ta sẽ ra ngoài tìm khách sạn khác vậy.

Lúc đang nghĩ như vậy, một tia sét bỗng nhiên xẹt qua bầu trời, ầm ầm ầm không dứt bên tai, gió mạnh gào thét… trong phút chốc trời chợt đổ cơn mưa to.

Cao Viễn Hàng: “…”

Anh ta hết chỗ nói rồi, mượn điện thoại của lễ tân gọi cho sếp, giải thích nguyên nhân.

Buổi tối.

Sếp nheo mắt nhìn căn phòng trước mặt và cậu trợ lý mà mình mới tuyển vào làm.

Trong phòng chỉ có một chiếc giường.

Còn là loại giường nước, hình trái tim, trang trí rất khéo léo, không chỉ có một tấm rèm như ẩn như hiện mà ở trên đầu giường còn treo một bộ… còng tay nữa.

Đèn là ánh sáng màu hồng đào mập mờ, trên sàn nhà trải cánh hoa hồng lãng mạn, trên bàn đặt một cái khay đồ nhỏ, đựng cái thứ được gọi là dầu bôi trơn.

Cao Viễn Hàng như bị sét đánh giữa trời quang.

Lễ tân nói không thích hợp là cái kiểu không thích hợp này ấy hả???!

Anh ta vội vàng xua tay: “Sếp, anh hãy nghe tôi giải thích!”

“Tôi cũng không biết sao hôm nay lại xui xẻo như vậy nữa, điện thoại bị rơi hỏng, lỡ chuyến bay, gọi nhờ người đặt trước khách sạn thì đối phương đặt nhầm mất…”

“Hỏi mượn điện thoại của mấy người trên sân bay mà không mượn được, muốn bắt xe taxi rồi mượn điện thoại của tài xế, nhưng không ngờ rằng điện thoại của tài xế lại hết pin…”

“Ban nãy lễ tân nói chỉ còn lại một gian phòng, tôi chỉ muốn đặt nhanh cho xong thì điện thoại lại vang lên…”

“Thật ra tôi đang chuẩn bị ra ngoài tìm khách sạn khác rồi, nhưng trời lại đột nhiên đổ cơn mưa to, ban nãy ngài cũng nghe thấy rồi đó, tôi gọi điện thoại hỏi một vòng, khách sạn ở quanh đây đều kín người cả rồi…”

Sếp không có biểu cảm gì: “Được rồi. Thời tiết này tôi cũng không thể để cậu ngủ ngoài sảnh khách sạn được, cậu…”

Vốn dĩ sếp định nói, hai người tạm ngủ một đêm.

Nhưng nhìn cái giường kia, một lời khó nói hết.

Cao Viễn Hàng lập tức nói: “Sếp, tôi ngủ sô pha!”

Sếp liếc nhìn chiếc sô pha đơn kia một cái, không nói thêm gì.

 
 
Chương 732


Chương 732

Cao Viễn Hàng sợ đến toát mồ hôi, thấy sếp lạnh mặt bật máy tính lên bắt đầu xử lý công việc, mà anh ta ngồi trong phòng cảm thấy mình như kẻ thừa, giống như đang đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than vậy.

Anh ta khụ một tiếng: “S-sếp, anh còn chuyện gì cần tôi làm nữa không?”

Sếp cũng không ngẩng đầu lên: “Hết rồi.”

Cao Viễn Hàng: “Vậy, tôi đi tắm trước nhé?”

Động tác của sếp khựng lại một chút.

Cao Viễn Hàng hận không thể cho tát cho mình hai phát!

Gì mà đi tắm chứ! Sao lại bảo là đi tắm!

Cũng may sếp rất biết thông cảm, mặt lạnh như tiền nói: “Ừ.”

Cao Viễn Hàng lập tức chạy vào phòng tắm như đi trốn, hơn nữa không bao giờ muốn ra ngoài nữa.

Quỷ xui xẻo nằm trên đầu Cao Viễn Hàng.

Ở trong tù nhiều năm như vậy, nó đã chán ngán vô cùng.

Lúc này nó chỉ cảm thấy cực kỳ thú vị!

“He he, ông đây xui xẻo nhiều năm như vậy, không thể để một mình ta xui xẻo được…”

Quỷ xui xẻo nhìn về phía tấm rèm trước cửa phòng tắm…

Cao Viễn Hàng vừa mới cởi sạch, bật vòi sen lên, xoa xà phòng khắp người.

Bỗng nhiên bàn chân giẫm trượt, đập thẳng đầu lên tường kính phòng tắm, đau đến mức anh ta phải đỡ tường hít hà.

Kết quả tay không cẩn thận nhấn trúng công tắc mở rèm.

Chỉ nghe mấy tiếng “rè rè rè rè” vang lên…

Tấm rèm mở ra hai bên một cách lãng mạn.

Tường kính trong suốt, đã để lộ cơ thể anh ta không sót một chút gì.

Sếp theo bản năng ngẩng đầu lên, nhìn thấy hai tay Cao Viễn Hàng đang chống trên tường kính, tóc đang nhỏ nước tí tách, cặp mắt “ngơ như nai tơ” đang nhìn về phía mình, ánh mắt mờ mịt trống rỗng.

Sếp: “…”

Cao Viễn Hàng: “…”

Thấy mặt sếp đen sì, Cao Viễn Hàng suýt chút nữa quỳ xuống —

Không phải, sếp, anh hãy nghe tôi giải thích!!!

Cuộc sống trong hai ngày đi công tác, đối với Cao Viễn Hàng mà nói thì giống như một cơn ác mộng vậy.

Anh ta cũng không biết tại sao mình lại có thể xui xẻo như vậy?

Sau sự cố xấu hổ trong phòng tắm, một trận gà bay chó sủa, khó khăn lắm mới được nằm xuống nghỉ ngơi.

Kết quả anh ta vừa đặt chân lên sô pha định lật người lại, “uỳnh” một tiếng, đá vỡ cả sô pha.

Gân xanh trên trán sếp giật giật, nói thôi bỏ đi, tôi biết cậu không có ý gì khác, lên giường ngủ đi!

Anh ta nơm nớp lo sợ nằm sát mép giường… Sếp lấy hai cái gối đầu kê vào giữa… nhưng đây chỉ là case nhỏ thôi.
 
Chương 733


Chương 733

Anh ta cũng hiểu chuyện cố gắng nằm sát mép giường, hay lắm, anh ta lại không cẩn thận đụng vào công tắc ngầm nào đó ——

Giường lập tức biến thành giường mát xa, bắt đầu di chuyển!

Nước bên dưới lắc lư!

Mặt của sếp xanh mét!

Anh ta lập tức lăn xuống sàn nhà ngủ, dùng chuyện đó để chứng tỏ mình quả thật không có ý gì cả…

Ngày hôm sau, lúc trả phòng bởi vì ghế sô pha bị hỏng, lễ tân khách sạn nở một nụ cười như mẹ hiền nhìn anh ta và sếp…

Hiện tại, Cao Viễn Hàng nhìn đơn xin từ chức trong tay mình… Do dự không biết mình có nên từ chức hay không đây?!

Không từ chức, chắc chắn sếp sẽ hiểu lầm anh ta.

Từ chức… Đây là công việc lương cao mà anh ta vừa mới được nhận!

Cao Viễn Hàng bực bội vò tóc, thôi vậy, giữ được mạng mới quan trọng, từ chức đi!

Anh ta kiên định dứt khoát cầm đơn xin từ chức đến văn phòng của sếp, vừa mới đi vào, đã mắt đối mắt với sếp nhà mình.

“…”

“…”

Cao Viễn Hàng vội vàng giơ đơn xin từ chức lên: “Sếp, tôi đến xin từ chức! Xin lỗi! Hai ngày trước đúng là tôi đã không hoàn thành tốt công việc!”

Sếp vừa nghe anh ta nhắc tới chuyện hai ngày trước, gương mặt lập tức tái mét, không thèm nói gì cả, chỉ gõ gõ mặt bàn, ý bảo anh ta đặt đơn xin từ chức lên trên bàn.

Quỷ xui xẻo thấy vậy: “He he! Không phải cơ hội đã tới rồi sao? Tiểu Cao Cao, ông đây sẽ không để ngươi mất việc đâu!”

Cao Viễn Hàng vừa mới đặt đơn xin từ chức lên trên bàn.

Đột nhiên, không biết một cơn gió quỷ quái từ đâu thổi tới, thổi bay đơn xin từ chức, rơi xuống sàn nhà!

Cao Viễn Hàng vội vàng đi nhặt, gió lại thổi tiếp, Cao Viễn Hàng vội vàng chộp lấy đơn xin từ chức, bò thẳng xuống gầm bàn của sếp.

Vừa ngẩng đầu lên…

Sếp: “…”

Cao Viễn Hàng: “…”

Lúc này cửa phòng của sếp bị đẩy ra, vị hôn thê của sếp cầm theo hộp thức ăn tiến vào: “Anh yêu, anh…”

“!!!”

Trong đầu Cao Viễn Hàng chỉ còn lại một suy nghĩ duy nhất, thôi toang rồi…

Ngày hôm ấy, một công ty nọ đã trở nên nổi tiếng trong giới bạn bè bởi vì chuyện vị hôn thê của sếp tổng nào đó tới bắt gian tại hiện trường.

Sếp tổng của công ty nọ bị bắt gặp đang ngoại tình với trợ lý mới tới, không chỉ ngủ tại khách sạn tình nhân khi đi công tác.

Còn làm ra những chuyện mờ ám ngay trong văn phòng.

Còn không đóng cửa nữa.
 
Chương 734


Chương 734

Còn bị vị hôn thê bắt tại trận…

Điều quan trọng nhất chính là, trợ lý mới tới là nam!

Vị hôn thê tức giận đến ngất ngay tại chỗ, lúc tỉnh lại không nói hai lời lập tức giải trừ hôn ước.

Sếp tổng khốn khổ đuổi theo vị hôn thê, giải thích đến sứt đầu mẻ trán.

Trợ lý mới tới bị sa thải một cách bi thảm…

Cao Viễn Hàng bê thùng giấy, mờ mịt đứng trước tòa nhà công ty.

Hu hu hu, không phải, mọi người hãy nghe tôi giải thích đi mà!

Vèo một tiếng, một chiếc xe chạy vụt qua, một tờ giấy đập thẳng vào mặt Cao Viễn Hàng, cuối cùng Cao Viễn Hàng oà khóc.

Quá thảm!

Tại sao anh ta lại xui xẻo như vậy chứ!

Quỷ xui xẻo nằm trên đầu Cao Viễn Hàng, sung sướng hút một ngụm khí xui xẻo của Cao Viễn Hàng.

Cuộc sống này, thật là sung sướng thoải mái!

Thì ra có ký chủ với không có ký chủ lại khác biệt đến vậy, nó đã ở trong nhà tù mười bảy năm mà vẫn không tìm được một ký chủ nào khớp với bát tự của mình, hiện tại cuối cùng nó cũng tìm được một người phù hợp.

Cảm nhận được mình càng ngày càng mạnh hơn, quỷ xui xẻo trở nên hưng phấn hơn!

Vốn dĩ nó chỉ muốn tiếp cận Tô Cẩm Ngọc, ké chút u khí, để mình không còn xui xẻo như vậy nữa.

Nhưng hiện tại nó bám lên người ký chủ, toàn bộ xui xẻo đều do ký chủ hưởng hết, mà nó lại có thể hút “chất dinh dưỡng” từ sự xui xẻo của ký chủ, tăng cường sức mạnh cho mình…

Cần gì phải tìm Tô Cẩm Ngọc nữa chứ!

Quỷ xui xẻo chỉ hy vọng mình cách Túc Bảo và Tô Cẩm Ngọc thật xa, nếu đã thoát khỏi nhà tù rồi, vậy đừng gặp lại là tốt nhất!

“Cuối cùng ngày lành của ta cũng tới rồi…” Quỷ xui xẻo vui sướng.

Túc Bảo ngồi trên ghế sô pha trong phòng, đôi tay nhỏ nhắn múa may quay cuồng.

“Ha!”

“Ha!”

Bé uể oải nói: “Sư phụ, sao con lại không thể kết xuất ra được la bàn bát quái phát sáng vậy!”

Thỉnh thoảng, nàng vẫn thấy sư phụ biến ra được một quyển sách từ trong không khí.

Sư phụ nói quyển sách kia là sách sinh mệnh trong tay phán quan, đừng thấy nó chỉ là một quyển sách mỏng, nhưng khi mở ra, bên trong ghi lại cuộc đời của tất cả mọi người trên đời này cùng với phán quyết đối với những gì bọn họ đã làm khi còn sống.

Sau đó, hai ngày trước khi đi tìm quỷ xui xẻo, Túc Bảo lại nhìn thấy sư phụ biến ra một cái la bàn bát quái.

Cái la bàn này, cao cấp hơn cái khay sắt mà anh nhỏ đã làm nhiều, có thể phát sáng, tròn trịa, chậm rãi chuyển động, giống như mặt trăng vậy.

Sư phụ không chỉ giơ tay biến ra được một quyển sách nhỏ.

Còn có thể vung tay biến ra được một cái la bàn bát quái nhấp nháy.
 
Chương 735


Chương 735

Túc Bảo nhìn bằng mắt trông mong, bé cũng muốn học…

Nhưng bé đã thử suốt hai ngày, vẫn không thể biến ra được.

Kỷ Trường cũng không ngẩng đầu lên: “Luyện nhiều một chút. Ta từng thấy thiên tài có tư chất tốt nhất…”

Thôi bỏ đi, những lời này không cần phải nói làm gì.

Kỷ Trường thu quyển sách trong tay lại, đi tới chỗ Túc Bảo, ngồi xuống bên cạnh bé.

Hắn vươn tay, nắm lấy bàn tay nhỏ của Túc Bảo.

Ở nhà họ Tô, bé con ăn đến trắng trẻo mập mạp, tay nhỏ mềm mại núng nính giống như củ sen… Kỷ Trường cảm thấy thú vị, lắc lắc tay của bé.

Túc Bảo khó hiểu nói: “Hở, cần phải lắc như vậy ạ?”

Kỷ Trường khụ một tiếng: “À, đúng, cần phải lắc.”

Hắn nắm lấy tay Túc Bảo, vẽ một nửa vòng tròn, sau đó lại vẽ ra phù văn phức tạp giữa không trung, chẳng mấy chốc một chiếc la bàn bát quái sáng ngời hiện lên.

“Học được chưa?” Hắn hỏi.

Túc Bảo trợn trừng hai mắt, chỉ thấy la bàn ở trước mắt mình giống ngân hà vậy, thật xinh đẹp.

“Làm lại lần nữa đi ạ!” Bé hưng phấn nói.

Kỷ Trường cưng chiều sờ đầu của bé, nắm lấy tay bé, lại lặp lại một lần.

“Nhớ chưa?” Hắn hỏi, dừng một chút lại nói: “Không nhớ được cũng không sao hết, phù văn quả thật rất phức…”

Lại thấy Túc Bảo nhanh chóng vẽ ra một vòng tròn: “Lắc lắc như thế này… hây da, hơ hơ hơ… Còn như vậy nữa!”

Bé vẽ loạn cả lên.

“Sư phụ, người nhìn nè!”

Một cái la bàn bát quái xinh đẹp thắt nơ bướm xuất hiện ở trước mặt hai người.

Khóe miệng Kỷ Trường giật giật.

Tiểu Ngũ đứng ở trên bàn, “cục cục cục” mổ mai của cụ rùa.

“Hello? Anybody ho?”

Cụ rùa không thèm để ý đến nó.

Tiểu Ngũ nhàm chán lại chuyển tầm mắt lên người Túc Bảo, thấy hai tay bé chợt lóe, biến ra một cái la bàn lấp lánh ánh sáng giống như một vì sao.

Nó cực kỳ phối hợp kêu lên một tiếng: “Thiên tài kinh thiên động địa! Ý chí nuốt trọn núi sông! Một người siêu phàm thoát tục! Túc Bảo quả thực không phải là người, cô chính là —— thần —— của tui!”

Khóe miệng Kỷ Trường lại giật giật…

Kỷ Trường nhìn chiếc la bàn bát quái mini đáng yêu trong tay Túc Bảo, nghiêm túc dạy dỗ: “Túc Bảo, cái nơ bướm này không phù hợp với thân phận của con đâu.”

Tiểu Diêm Vương + Nơ bướm, nhìn thế nào cũng không ăn khớp!

Túc Bảo nhìn chiếc la bàn bát quái do mình tạo ra với đôi mắt lấp lánh, nói: “Phù hợp mà, sư phụ ơi người nhìn xem nè!”

Cô bé đặt la bàn bát quái lên đầu.
 
Chương 736


Chương 736

Cục bột nhỏ với hai bím tóc trên đầu, ở giữa còn kẹp cái nơ bướm sáng nhỏ cỡ bàn tay.

Chiếc nơ bướm màu hồng hơi lệch khiến cô bé càng đáng yêu hơn.

Tô Cẩm Ngọc ồ lên: “Đáng yêu quá! Trời ơi, tôi thật biết sinh con mà!”

Kỷ Trường: “…”

Hình như rất hợp thì phải….

Tiểu Ngũ bay tới đậu trên vai Túc Bảo, dùng miệng mổ nhẹ vào tóc cô bé, xuýt xoa khen ngợi: “Thật sự quá tuyệt vời!”

Túc Bảo cầm la bàn bát quái chạy nhanh ra ngoài: “Mẹ, đi thôi, chúng ta đi tìm quỷ xui xẻo! Đi thôi, sư phụ!”

Ngày quỷ xui xẻo ra khỏi nhà tù, Túc Bảo bấm ngón tay để theo dõi hành tung của nó suốt cả một ngày.

Kết quả thật kỳ lạ, một khắc trước cô bé bói quẻ quỷ xui xẻo đang ở trong thành phố này. Nhưng chỉ một khắc sau, nó đã không còn ở trong thành phố.

Không biết có phải do quỷ xui xẻo chạy đi quá xa hay không mà sau đó Túc Bảo không tìm được nó nữa.

Còn không rõ sư phụ vào trong tù điều tra gì mà không cho cô bé được chạy lung tung, thế nên mới trì hoãn hẳn hai ngày không tìm quỷ xui xẻo.

Tô Cẩm Ngọc là quỷ hồn đầu tiên bay theo Túc Bảo.

Kỷ Trường nghĩ tới chuyện trong tù giam, vô thức bay theo hai mẹ con Túc Bảo.

“Sư phụ ơi, xem la bàn như thế nào ạ?” Túc Bảo cầm chiếc la bàn bằng cả hai tay, hỏi.

Kỷ Trường hoàn hồn, giơ tay phóng ra một tia sáng, chiếu vào la bàn bát quái của Túc Bảo.

“Ta đã đánh dấu kẻ xui xẻo, hãy đi theo hướng dẫn của kim chỉ nam.”

“La bàn bát quái bao trùm toàn vũ trụ, muốn tìm người hay quỷ, trước tiên phải biết ngày sinh của kẻ đó, hoặc đánh dấu nếu đã nhìn thấy kẻ đó. Nếu không có thì chỉ có thể dùng quẻ để bói toán.”

Túc Bảo gật đầu: “Sư phụ, con hiểu rồi!”

Ngoài cửa truyền tới tiếng động cơ xe, Mộc Quy Phàm đi họp mấy ngày hôm nay mới về. Vừa tới trang viên nhà họ Tô, anh đã thấy Túc Bảo chạy ra ngoài.

“Ba ơi!” Túc Bảo vui mừng nhào lên trước, nhưng động tác cầm la bàn vẫn không hề thay đổi.

Mộc Quy Phàm vừa bước xuống xe thì trông thấy cục bột nhỏ như đang cầm thứ gì đó trên tay, cả người nhào về phía anh.

Anh lập tức đưa tay ra bế cô bé lên.

Mộc Quy Phàm cụp mi nhìn, hai tay Túc Bảo đang uốn cong thành hình vòng cung, xem ra vật mà bé đang cầm là một món đồ hình tròn.

Anh hỏi: “Con đang cầm cái đầu của quỷ hồn nào thế?”

Túc Bảo giơ chiếc la bàn trong tay lên: “Không phải, là la bàn bát quái ạ!”

Mộc Quy Phàm: “Ba không nhìn thấy!”

Túc Bảo đưa tay mở một bên mí mắt của Mộc Quy Phàm.

Mộc Quy Phàm: ??

“Thấy chưa ba?” Túc Bảo hỏi.

 
 
Chương 737


Chương 737

Mộc Quy Phàm: “Ờ…”

Thấy rồi, anh nhìn thấy một chiếc la bàn tròn màu bạc trông hơi giống mặt trăng.

“Con chuẩn bị đi đâu thế?” Mộc Quy Phàm nhìn chằm chằm vào chiếc la bàn. Nó còn chân thực hơn hình ảnh 3D, kim chỉ nam chậm rãi chuyển động đầy bí ẩn.

Túc Bảo: “Ba ơi, tụi con phải đi tìm quỷ xui xẻo. Không biết anh đó đi đâu rồi, lỡ có người bị bám thân thì chắc chắn sẽ gặp đen đủi!”

Tô Cẩm Ngọc nói: “Nó xui xẻo như thế thì chắc không tìm nổi người để làm hại đâu nhỉ…”

Mộc Quy Phàm lập tức ôm Túc Bảo đi ra ngoài: “Đi thôi!”

Bà cụ Tô đuổi theo, lo lắng hỏi: “Đi đâu đi đâu? Còn chưa ăn mà!”

Túc Bảo vội nói: “Ngoại ơi, chúng con vừa ăn xong cơm trưa rồi ạ!”

Bà cụ Tô: “Giờ là lúc ăn bữa xế chiều! Bà ngoại làm canh nấm đậu xanh, nước dưa hấu đá, cơm nếp hấp, bánh nhỏ không đường, còn có một đĩa hoa quả lớn…”

Mộc Quy Phàm và Túc Bảo đồng thời nói nhỏ: “Đi nhanh, đi nhanh nào!”

Tô Cẩm Ngọc quay đầu nhìn bà cụ Tô đang tức giận, không khỏi mỉm cười.

“Mẹ ơi, con đi ra ngoài đã, lát nữa lúc về họ mà không ăn thì còn có con ăn nha!”

Bà cụ Tô hơi ngẩn người, khó hiểu nhìn sang bên cạnh. Bà cảm thấy hình như vừa nghe được giọng nói của Tô Cẩm Ngọc.

Bà không thể giải thích rõ ràng cảm giác này, hình như không thực sự nghe thấy bên tai, mà trong lòng bà có một sự cộng hưởng kỳ lạ…

Bà cụ Tô nhìn chiếc xe việt dã của Mộc Quy Phàm nghênh ngang phóng đi, bất đắc dĩ lẩm bẩm: “Đứa lớn đứa nhỏ đều giống nhau.”

Tập đoàn Tô Thị.

Mộc Quy Phàm ôm Túc Bảo đi vào thang máy rồi đi thẳng lên tầng cao nhất.

“Túc Bảo, con chắc chắn quỷ xui xẻo ở chỗ này à?” Tô Cẩm Ngọc hỏi.

Túc Bảo cầm la bàn bát quái nhìn chung quanh: “Ở đây ạ!”

Nhưng tại sao quỷ xui xẻo lại ở công ty của cậu cả nhỉ?

Ngay lúc này, Tô Cẩm Ngọc ồ lên một tiếng, nhìn về phía phòng họp.

Một bức tường của phòng họp là vách kính nên có thể nhìn thấy những người bên trong.

“Nhìn kìa, đằng kia!” Tô Cẩm Ngọc kéo tay Túc Bảo, núp sau cây cột, lặng lẽ nhìn xung quanh.

Nhìn thấy Túc Bảo trốn sau cây cột, Mộc Quy Phàm cũng vô thức trốn theo rồi thò đầu ra ngoài.

Ồ.…Đang nhìn trộm gì thế này?

Túc Bảo: “Woa, không ngờ quỷ xui xẻo lại tìm được kí chủ!”

Trong phòng họp, người đàn ông bị quỷ xui xẻo nhập thân đang lo lắng bấm bút bi và cúi đầu nhìn thứ gì đó.

Đột nhiên lò xo của bút bi bật ra đập vào mắt anh ta.

Anh ta lập tức bịt mắt lại, trong lúc hoảng loạn bất cẩn đụng tay vào ly nước dùng một lần trước mặt, ly nước lập tức đổ ra.

Có lẽ nước trong ly rất nóng nên anh ta bỗng nhảy cẫng lên.
 
Chương 726


Chương 726

Giống như vừa bị sét đánh giữa trời quang, nó mơ màng hồ đồ trở về giường chung trong nhà tù…

“Ta đâu có biết là không được ngủ ở giữa giường chung chứ…” Quỷ xui xẻo khóc: “Kết quả ta ngủ!”

Nó còn chưa kịp thở được một hơi nữa đó!

“Ta đi khiếu nại, kết quả trở về còn thảm hơn.”

“Ta co rúm trong góc tường, kết quả lại bị điện giật do công tắc bị rò rỉ, hét lên một tiếng lao thẳng lên người trùm tù. Lại…”

“Ta chịu không nổi nữa nên đã chạy trốn, kết quả bị chó đuổi theo chạy ba mươi vòng, còn bị dùi cui điện thụi liên tiếp lên người.”

“Ta xin đổi nhà tù, hay lắm, mỗi lần xin được rồi, lại không thể rời đi vì lý do này đến lý do khác!”

“Lần đầu tiên xin thành công, ta cho rằng cuối cùng mình cũng có thể thoát khỏi biển khổ, kết quả ngày đó có người vượt ngục đốt trụi hộp phối điện, chuyện này cũng bị trì hoãn, sau đó lãnh đạo bên trên bị truy cứu trách nhiệm, thay đổi lãnh đạo, đơn xin của ta cũng theo đó mà bay.”

“Lần thứ hai ta lại xin thành công, kết quả đồ ăn trong nhà tù xảy ra vấn đề, có rất nhiều người miệng nôn thốc nôn tháo, bên trên cũng bị truy cứu trách nhiệm… Thay đổi lãnh đạo, ta lại bị giữ lại.”

“Lần thứ ba ta lại xin, lần này là các phạm nhân đánh nhau, quá ầm ĩ náo loạn, bên trên bị truy cứu trách nhiệm… Thay đổi lãnh đạo… Ta lại…”

“Lần thứ tư là dây chuyền sản xuất của nhà tù sản xuất cháy… Truy cứu trách nhiệm… Đổi lãnh đạo… Ta lại không đi được.”

“Lần thứ năm… Lần thứ sáu…”

Dù sao nó xin bao nhiêu lần, nhà tù xảy ra chuyện bấy lần, cũng đổi lãnh đạo ngần đó lần.

Sau thì bên trên không bao giờ cho nó xin nữa, quả thật rất tà môn, bọn họ biết làm sao được, chỉ có thể giả vờ bận rộn công việc quá nên quên mất đơn xin của quỷ xui xẻo.

Tô Cẩm Ngọc chậc một tiếng: “Lãnh đạo thật xui xẻo.”

Quỷ xui xẻo cứ như vậy, vẫn luôn không thể rời khỏi nhà tù.

“Vậy sao ngươi lại bị gà mổ chết? Trong nhà tù có gà hả?” Túc Bảo tò mò.

Vẻ mặt quỷ xui xẻo kiểu “một lời khó nói hết”.

Tô Cẩm Ngọc và Túc Bảo nghe đến say sưa.

Túc Bảo không ngờ trên đời này lại có người xui xẻo như vậy!

Hiện tại bé tò mò không biết quỷ xui xẻo đã chết như thế nào, nó nói mình đã bị gà mổ chết, hơn nữa sau khi chết còn rất sợ gà trống, chuyện này là sao vậy ta?

Bé con chống má: “Sau đó thì sao, sau đó thì sao?”

Tô Cẩm Ngọc: “Trong nhà tù không được nuôi gà mà phải không? Sao ngươi lại bị gà mổ chết thế?”

Hai người nhìn quỷ xui xẻo bằng ánh mắt trông mong.

Quỷ xui xẻo lập tức có cảm giác như mình đang kể chuyện trước khi đi ngủ cho đám trẻ con mẫu giáo, một lời khó nói hết…

Nó nói thầm: “Trong nhà tù đúng là không có gà…”

Sau mấy lần xin chuyển nhà tù mà không có kết quả, quỷ xui xẻo không cam lòng, chỉ có thể tiếp tục nghĩ đến việc trốn thoát.

“Thật ra ta chỉ bị kết án ba năm tù, ta đã nộp đơn xin được hơn một năm… Chỉ cần ngồi tù thêm hơn một năm nữa là ta có thể ra ngoài rồi.”
 
Chương 727


Chương 727

Nhưng cuộc sống nhặt xà phòng khiến nó không thể chịu đựng nổi!

Nếu không trốn đi, nó sẽ trở thành “bé cưng đầu quả tim” của trùm tù mất.

Thế là vào một buổi chiều mưa phùn, nó đã tìm được cơ hội trốn thoát!

Trùng hợp hôm đó có người nhà tới thăm tù, là một đôi phu thê trung niên.

Ngày đó bọn họ mang theo đám gà nhà mình vào thành phố để bán, còn dư lại một con gà trống vẫn chưa bán được.

Lúc vào thăm tù, đồ của bọn họ được đặt trong phòng kiểm tra, cũng không biết con gà trống đã chạy ra ngoài bằng cách nào nữa.

“Ngày đó ta rất thuận lợi, thật đó, xui xẻo lâu như vậy, lần đầu tiên ta lại thuận lợi đến thế!”

“Thuận lợi chuồn khỏi nhà tù, thuận lợi tìm được lối ra… Vài lần nguy hiểm đều tránh được nhân viên đi tuần, lại trùng hợp phát hiện một cánh cửa không khóa nữa!”

“Ta đã sống trong nhà tù lâu như vậy, ta cũng lờ mờ nhớ được bản đồ địa hình của nhà tù, giữa phòng kiểm tra và phòng điều khiển có khoảng trống, chỉ cần đi qua cánh cửa đó, sau đó lặng lẽ lách qua khe hở là có thể đi thẳng tới bãi đậu xe ở ngoài cửa rồi, sau đó bám dưới gầm xe giống như trong TV rồi rời đi với xe luôn…”

“Ai biết ta mới chạm vào cửa phòng kiểm tra, đột nhiên có một con gà trống từ trên trời giáng xuống, “cục tác” một tiếng!”

Quỷ xui xẻo sợ tới mức suýt chút nữa là linh hồn bay ra khỏi cơ thể, nhìn thì thấy là gà trống, tức chết đi được.

Nó chỉ muốn mau chóng lách ra ngoài, nhưng con gà trống kia giống như có thù oán với nó, nhằm vào nó mổ lia lịa.

“Con gà trống kia chắc chắn đã được nuôi lâu rồi, móng vuốt cực kỳ sắc bén, mỏ cũng rất cứng, cứ mổ lia lịa vào đầu ta!”

“Tóc của ta cũng bị nó mổ rớt mất một mảng!”

Quỷ xui xẻo đổi kiểu tóc, lộ ra mái tóc hói Địa Trung Hải.

Tô Cẩm Ngọc bừng tỉnh: “Bảo sao ngươi lại để kiểu đầu cây chổi như vậy, thì ra là thiếu cái gì bổ cái đó.”

Quỷ xui xẻo: “…”

Quỷ có thể tự khống chế ngoại hình của mình, có thể biến thành dáng vẻ mình thích nhất lúc còn sống, cũng có thể là dáng vẻ lúc nhập liệm, đương nhiên, cũng có thể biến ra — dáng vẻ thảm thiết của mình lúc chết.

Tuỳ thuộc hết vào suy nghĩ riêng của mình thôi.

Quỷ xui xẻo lại biến trở về kiểu tóc cây chổi màu sắc sặc sỡ, nói: “Ta đã đánh nhau với con gà đó.”

“Lúc ta chạy trốn đã tưởng tượng ra vô số hậu quả, nào là bị cảnh ngục bắt được, bị camera an ninh phát hiện, bị đạn bắn trúng, bị hàng rào điện giật điện, thậm chí còn bị sét đánh…”

“Nhưng ta chưa bao giờ nghĩ rằng, ta lại đánh nhau với một con gà giữa khe hở của hai toà nhà!”

“Động tĩnh này đã kéo theo các cai ngục tới.”

“Lúc ấy ta đã chó cùng rứt giậu, biết chắc mình sẽ bị bắt lại, nhưng trước khi bị bắt lại, Long Ngạo Thiên ta nhất định phải vặn gãy cổ của con gà này mới được!”

Nói tới đây quỷ xui xẻo lại dừng lại, môi run run, vẻ mặt căm hận uất ức.

Tô Cẩm Ngọc: “Sau đó ngươi bị gà vặn gãy cổ?”

Quỷ xui xẻo: “…”
 
Chương 728


Chương 728

Thấy vẻ mặt “một lời khó nói hết” của nó, Túc Bảo mở to hai mắt: “Không phải vậy chứ?”

Tô Cẩm Ngọc cũng kinh ngạc đến rớt cằm, cô chỉ thuận miệng nói vậy thôi, thế là bị cô nói trúng thật ư?

Quỷ xui xẻo nghiến răng nghiến lợi nói: “Chứ còn sao nữa!”

“Khe hở giữa hai toà nhà vốn dĩ đã hẹp rồi, ta phải nghiêng người lách qua. Lúc ấy cai ngục đang càng ngày càng gần, lòng ta như lửa đốt, chỉ muốn giết chết con gà kia trước rồi tính tiếp.”

Khe hẹp gà bay chó sủa… Gà trống là gà, mà nó thì lại là “chó”.

Gà trống đột nhiên nhảy lên, nó muốn giết tới đỏ mắt, cũng nhảy lên theo, xoay người đi bắt nó.

“Ai biết đầu ta bỗng nhiên bị một phần khe hở nhô lên chặn lại, nhưng cơ thể của ta lại không bị kẹt…”

“Ngươi có thể tưởng tượng được hình ảnh đó không? Chỉ nghe thấy một tiếng “răng rắc”, đầu ta không còn nhúc nhích được nữa, ta đã tự vặn mình thành một trăm tám mươi độ!”

“…Nhưng ta cảm thấy mình vẫn có thể tự cứu một chút!”

Bởi vì khi đó nó vẫn còn có ý thức…

“Ai biết lúc này cai ngục lại đuổi tới, gà trống chuẩn bị chạy đi bị giật mình, lập tức bay về phía ta, một chân đạp lên mắt ta.”

“Pặc” một tiếng… Lúc này cổ của nó đã hoàn toàn đứt lìa.

“Ta đã uất ức chết đi như vậy đó.” Quỷ xui xẻo khóc không ra nước mắt: “Ta không cam lòng, ta không phục! Sao ta lại chết đi như thế chứ?”

Vào thời khắc có hy vọng trốn thoát được nhất, bị một con gà trống giết chết.

Dưới sự uất ức và không cam lòng, sau khi chết nó đã lặp lại việc đánh nhau với thâu đêm suốt sáng.

Lặp lại cảnh bị gà trống giẫm gãy cổ.

Cho đến khi mình biến thành ác quỷ.

Cuối cùng quỷ xui xẻo cũng đã nói xong, uất ức chất chứa trong nhiều năm đã được giãi bày hết, trong lòng cũng thấy thoải mái hơn chút.

“Vận xui của ta bắt đầu từ việc bị gà trống mổ, và cũng kết thúc bằng việc bị gà trống mổ chết…”

Quả thật là xui xẻo đến chết.

Túc Bảo đồng tình sửa đúng: “Không, vận xui của ngươi đến chết cũng chưa kết thúc đâu!”

Quỷ xui xẻo: “…”

Đúng vậy, vẫn chưa kết thúc.

Nó vốn tưởng rằng biến thành ác quỷ là có thể rời khỏi nơi mình đã chết, nhưng nó lại xui xẻo bị mắc kẹt, không thể rời khỏi nhà tù này.

Túc Bảo đang muốn hỏi tại sao lại như vậy, đột nhiên có một giọng nói vang lên: “Mấy người đang làm gì đó? Không được tụ tập trước cửa nhà tù!”

Cửa lớn nhà tù, Tô Nhất Trần đứng ở sau lưng Túc Bảo, Túc Bảo ngồi xổm trước cửa lớn. (Trước cửa lớn của nhà tù trong hiện thực thường sẽ có người đứng gác, trong truyện không theo logic này nhé, đừng ném đá… )

Người bên trong phát hiện Tô Nhất Trần và Túc Bảo vẫn chưa đi, Túc Bảo còn ngồi xổm trước cửa.

Anh ta lại nói thêm một câu: “Muốn đi tiểu thì bên trong có WC! Đừng có đại tiểu tiện bậy bạ đấy nhé!”

Túc Bảo: “…”

 
 
Chương 729


Chương 729

Bé không có, bé không hề nha!

“Đi mau đi mau ~” Túc Bảo nắm tay Tô Cẩm Ngọc, vội vàng chạy đi.

Quỷ xui xẻo lập tức sốt ruột: “Dẫn ta đi, dẫn ta đi chứ!”

Túc Bảo thuận thế nắm lấy tay nó: “Đi đi đi!”

Nhưng không biết chuyện gì đang xảy ra, quỷ xui xẻo dường như đang bị thứ gì đó giữ lại.

Túc Bảo cảm thấy quá sức, không khỏi buông Tô Cẩm Ngọc ra, hai tay kéo mạnh quỷ xui xẻo: “Đi… Đi nào!”

Đột nhiên, dây tơ hồng trên cổ tay Túc Bảo phát ra ánh sáng đen tối.

“Pặc” một tiếng.

Giống như vừa bứt một cái nút chai từ trong miệng chai ra vậy.

Túc Bảo lảo đảo một cái, ngồi phệt xuống đất, quỷ xui xẻo trong tay lập tức bay vèo ra ngoài…

“A a a…” Quỷ xui xẻo bay giữa không trung vui đến phát khóc: “Ta đã ra được rồi, lần này ta đã ra được thật rồi!”

Từ từ… Sao nó không dừng lại được vậy!?

Hai chân quỷ xui xẻo quơ loạn, nhưng tốc độ của nó quá nhanh, lập tức biến mất giống như một viên đạn đại bác.

“???”

Túc Bảo trợn trừng hai mắt: “Mau đuổi theo!”

Tô Nhất Trần bế Túc Bảo lên, rảo bước lên xe.

Túc Bảo ghé vào hàng ghế điều khiển phía trước, ngón tay nhỏ chỉ về một hướng: “Bên kia, bên kia!”

Tô Cẩm Ngọc không thể di chuyển trực tiếp dưới ánh mặt trời, vậy nên Kỷ Trường đã đuổi theo trước.

Lần đầu tiên quỷ xui xẻo cảm thấy mình lại nhẹ nhàng đến vậy, cũng không biết là do sức lực của Túc Bảo quá lớn hay là do nguyên nhân khác nữa?

Nó đâm thẳng vào tầng cao của một khách sạn nào đó giống như một quả pháo.

Xuyên qua lớp kính sát sàn của khách sạn, “ruỳnh” một phát đập thẳng vào cái bồn cầu trong một căn phòng của khách sạn.

Có một người đàn ông đang ngồi trên bồn cầu, anh ta cầm điện thoại, đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng, lập tức bắn phân ào ạt.

“Phù… Phê quá.”

Quỷ xui xẻo: “…”

Con mẹ nó chứ!

Ngươi phê, nhưng ông đây xui xẻo chết mất!

Tuy rằng nó là quỷ, không đến mức sẽ bị dính phân của người sống.

Nhưng quả thật rất đen đủi!

Quỷ xui xẻo hùng hùng hổ hổ bò dậy đang định rời đi, lúc này bỗng nhiên phát hiện —

Nó chợt cúi người dí sát vào người của người đàn ông đang ngồi xổm trên bồn cầu này, không đi nổi nữa.

“Hở?” Quỷ xui xẻo sửng sốt trong giây lát: “Khớp với bát tự của ta ư?!”
 
Chương 730


Chương 730

Nó suýt chút nữa là cười ra tiếng, đây là lần đầu tiên nó may mắn như vậy trong mười bảy năm qua, quả nhiên tìm mọi cách tiếp cận Tô Cẩm Ngọc rất có ích!!

Tô Cẩm Ngọc đúng là một con quỷ may mắn, u hoàng* đó!

(*) dân chơi game hay có thuật ngữ châu u = người may mắn và châu Phi = người xui xẻo; u hoàng là chỉ một người cực kỳ may mắn

Quỷ xui xẻo nằm trên đầu người đàn ông, hung hăng hít một hơi.

“A ~ đây là mùi của ký chủ… Nói…”

Quỷ xui xẻo đột nhiên ngửi thấy một mùi phân thum thủm.

“…”

Người đàn ông ngồi xổm trong nhà vệ sinh lau mồ hôi trên mặt, nhấn nút xả nước rồi nhanh chóng gửi tin nanh ta trong điện thoại.

[Sếp, hiện tại tôi sẽ trả phòng, lát nữa hai giờ sẽ lên máy bay, đến sáu giờ chiều là có thể tới thành phố A rồi!]

Bên kia gửi lại tin nanh ta: Buổi tối tôi phải đi xã giao, cậu đến nơi thì tới khách sạn xxx đặt phòng trước đi.

Quỷ xui xẻo nhìn thoáng qua điện thoại của người đàn ông.

“Cao Viễn Hàng… Ồ, ngươi tên là Cao Viễn Hàng hả… He he.” Quỷ xui xẻo sờ đầu Cao Viễn Hàng.

Cao Viễn Hàng nanh ta lại một câu được, không biết tại sao cổ lại chợt thấy lạnh buốt.

Anh ta xem đồng hồ, lập tức đứng dậy, sau đó nháo nhào thu dọn đồ đạc trong phòng, vội vàng đi trả phòng.

Quỷ xui xẻo cứ nằm trên đầu Cao Viễn Hàng như vậy, cuối cùng rời khỏi nhà vệ sinh, rời khỏi căn phòng kia, nó thở phào nhẹ nhõm.

Cao Viễn Hàng kéo va li đi dọc theo hành lang của khách sạn, lúc sắp đi đến trước cửa thang máy lại đột nhiên vấp phải tấm thảm, bổ nhào xuống đất.

Điện thoại của anh ta bay ra ngoài, thật trùng hợp, điện thoại đã bay thẳng tới lối thoát khẩn cấp — bay ra theo lối vào của thang bộ.

Bùm bùm…

Điện thoại lăn thẳng một đường xuống dưới, con Iphone 13 mà anh ta mới mua đã vỡ màn hình như vậy đó.

Cao Viễn Hàng đuổi theo nhặt lên điện thoại lên, suýt chút nữa đau đến chết đi sống lại: “Mẹ nó!”

Nhưng anh ta không biết, đây mới chỉ là khởi đầu cho xui xẻo của anh ta mà thôi.

Cao Viễn Hàng tự coi như mình xui xẻo, cầm theo điện thoại đi trả phòng, kết quả điện thoại bị hỏng màn hình, không thể bật lên để trả tiền phòng được.

Lăn lộn một hồi mới giải quyết xong, kết quả đến trễ giờ bay.

Bất đắc dĩ phải lên vội chuyến tiếp theo, lúc tới được thành phố mà anh ta đi công tác, đã là mười hai giờ đêm rồi!

Gọi điện thoại hỏi thì khách sạn mà mình đã nhờ người đặt phòng trước khi lên máy bay vẫn chưa được đặt xong.
 
Chương 731


Chương 731

Anh ta chạy vội tới khách sạn mà sếp nhà mình đã chỉ định, nhân viên lễ tân nói: “Xin lỗi anh, chỉ còn lại một phòng…”

Cao Viễn Hàng vội vàng nói: “Đặt giúp tôi luôn.”

Lễ tân khựng lại: “Thưa anh, gian phòng này không thích hợp cho lắm…”

Điện thoại của Cao Viễn Hàng vang lên, nhưng anh ta không có cách nào bắt máy được, chỉ vội vàng nói: “Không có gì thích hợp hay không thích hợp, bảo cô đặt thì cô đặt đi!”

Ngoài việc đặt gian phòng này ra thì anh ta còn có thể làm gì khác nữa chứ.

Khách sạn mà sếp chỉ định là khách sạn hạng sang bậc nhất, dù là phòng tiêu chuẩn cũng tốt hơn phòng hạng sang của khách sạn quanh đây.

Lát nữa anh ta sẽ ra ngoài tìm khách sạn khác vậy.

Lúc đang nghĩ như vậy, một tia sét bỗng nhiên xẹt qua bầu trời, ầm ầm ầm không dứt bên tai, gió mạnh gào thét… trong phút chốc trời chợt đổ cơn mưa to.

Cao Viễn Hàng: “…”

Anh ta hết chỗ nói rồi, mượn điện thoại của lễ tân gọi cho sếp, giải thích nguyên nhân.

Buổi tối.

Sếp nheo mắt nhìn căn phòng trước mặt và cậu trợ lý mà mình mới tuyển vào làm.

Trong phòng chỉ có một chiếc giường.

Còn là loại giường nước, hình trái tim, trang trí rất khéo léo, không chỉ có một tấm rèm như ẩn như hiện mà ở trên đầu giường còn treo một bộ… còng tay nữa.

Đèn là ánh sáng màu hồng đào mập mờ, trên sàn nhà trải cánh hoa hồng lãng mạn, trên bàn đặt một cái khay đồ nhỏ, đựng cái thứ được gọi là dầu bôi trơn.

Cao Viễn Hàng như bị sét đánh giữa trời quang.

Lễ tân nói không thích hợp là cái kiểu không thích hợp này ấy hả???!

Anh ta vội vàng xua tay: “Sếp, anh hãy nghe tôi giải thích!”

“Tôi cũng không biết sao hôm nay lại xui xẻo như vậy nữa, điện thoại bị rơi hỏng, lỡ chuyến bay, gọi nhờ người đặt trước khách sạn thì đối phương đặt nhầm mất…”

“Hỏi mượn điện thoại của mấy người trên sân bay mà không mượn được, muốn bắt xe taxi rồi mượn điện thoại của tài xế, nhưng không ngờ rằng điện thoại của tài xế lại hết pin…”

“Ban nãy lễ tân nói chỉ còn lại một gian phòng, tôi chỉ muốn đặt nhanh cho xong thì điện thoại lại vang lên…”

“Thật ra tôi đang chuẩn bị ra ngoài tìm khách sạn khác rồi, nhưng trời lại đột nhiên đổ cơn mưa to, ban nãy ngài cũng nghe thấy rồi đó, tôi gọi điện thoại hỏi một vòng, khách sạn ở quanh đây đều kín người cả rồi…”

Sếp không có biểu cảm gì: “Được rồi. Thời tiết này tôi cũng không thể để cậu ngủ ngoài sảnh khách sạn được, cậu…”

Vốn dĩ sếp định nói, hai người tạm ngủ một đêm.

Nhưng nhìn cái giường kia, một lời khó nói hết.

Cao Viễn Hàng lập tức nói: “Sếp, tôi ngủ sô pha!”

Sếp liếc nhìn chiếc sô pha đơn kia một cái, không nói thêm gì.

 
 
Chương 732


Chương 732

Cao Viễn Hàng sợ đến toát mồ hôi, thấy sếp lạnh mặt bật máy tính lên bắt đầu xử lý công việc, mà anh ta ngồi trong phòng cảm thấy mình như kẻ thừa, giống như đang đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than vậy.

Anh ta khụ một tiếng: “S-sếp, anh còn chuyện gì cần tôi làm nữa không?”

Sếp cũng không ngẩng đầu lên: “Hết rồi.”

Cao Viễn Hàng: “Vậy, tôi đi tắm trước nhé?”

Động tác của sếp khựng lại một chút.

Cao Viễn Hàng hận không thể cho tát cho mình hai phát!

Gì mà đi tắm chứ! Sao lại bảo là đi tắm!

Cũng may sếp rất biết thông cảm, mặt lạnh như tiền nói: “Ừ.”

Cao Viễn Hàng lập tức chạy vào phòng tắm như đi trốn, hơn nữa không bao giờ muốn ra ngoài nữa.

Quỷ xui xẻo nằm trên đầu Cao Viễn Hàng.

Ở trong tù nhiều năm như vậy, nó đã chán ngán vô cùng.

Lúc này nó chỉ cảm thấy cực kỳ thú vị!

“He he, ông đây xui xẻo nhiều năm như vậy, không thể để một mình ta xui xẻo được…”

Quỷ xui xẻo nhìn về phía tấm rèm trước cửa phòng tắm…

Cao Viễn Hàng vừa mới cởi sạch, bật vòi sen lên, xoa xà phòng khắp người.

Bỗng nhiên bàn chân giẫm trượt, đập thẳng đầu lên tường kính phòng tắm, đau đến mức anh ta phải đỡ tường hít hà.

Kết quả tay không cẩn thận nhấn trúng công tắc mở rèm.

Chỉ nghe mấy tiếng “rè rè rè rè” vang lên…

Tấm rèm mở ra hai bên một cách lãng mạn.

Tường kính trong suốt, đã để lộ cơ thể anh ta không sót một chút gì.

Sếp theo bản năng ngẩng đầu lên, nhìn thấy hai tay Cao Viễn Hàng đang chống trên tường kính, tóc đang nhỏ nước tí tách, cặp mắt “ngơ như nai tơ” đang nhìn về phía mình, ánh mắt mờ mịt trống rỗng.

Sếp: “…”

Cao Viễn Hàng: “…”

Thấy mặt sếp đen sì, Cao Viễn Hàng suýt chút nữa quỳ xuống —

Không phải, sếp, anh hãy nghe tôi giải thích!!!

Cuộc sống trong hai ngày đi công tác, đối với Cao Viễn Hàng mà nói thì giống như một cơn ác mộng vậy.

Anh ta cũng không biết tại sao mình lại có thể xui xẻo như vậy?

Sau sự cố xấu hổ trong phòng tắm, một trận gà bay chó sủa, khó khăn lắm mới được nằm xuống nghỉ ngơi.

Kết quả anh ta vừa đặt chân lên sô pha định lật người lại, “uỳnh” một tiếng, đá vỡ cả sô pha.

Gân xanh trên trán sếp giật giật, nói thôi bỏ đi, tôi biết cậu không có ý gì khác, lên giường ngủ đi!

Anh ta nơm nớp lo sợ nằm sát mép giường… Sếp lấy hai cái gối đầu kê vào giữa… nhưng đây chỉ là case nhỏ thôi.
 
Chương 733


Chương 733

Anh ta cũng hiểu chuyện cố gắng nằm sát mép giường, hay lắm, anh ta lại không cẩn thận đụng vào công tắc ngầm nào đó ——

Giường lập tức biến thành giường mát xa, bắt đầu di chuyển!

Nước bên dưới lắc lư!

Mặt của sếp xanh mét!

Anh ta lập tức lăn xuống sàn nhà ngủ, dùng chuyện đó để chứng tỏ mình quả thật không có ý gì cả…

Ngày hôm sau, lúc trả phòng bởi vì ghế sô pha bị hỏng, lễ tân khách sạn nở một nụ cười như mẹ hiền nhìn anh ta và sếp…

Hiện tại, Cao Viễn Hàng nhìn đơn xin từ chức trong tay mình… Do dự không biết mình có nên từ chức hay không đây?!

Không từ chức, chắc chắn sếp sẽ hiểu lầm anh ta.

Từ chức… Đây là công việc lương cao mà anh ta vừa mới được nhận!

Cao Viễn Hàng bực bội vò tóc, thôi vậy, giữ được mạng mới quan trọng, từ chức đi!

Anh ta kiên định dứt khoát cầm đơn xin từ chức đến văn phòng của sếp, vừa mới đi vào, đã mắt đối mắt với sếp nhà mình.

“…”

“…”

Cao Viễn Hàng vội vàng giơ đơn xin từ chức lên: “Sếp, tôi đến xin từ chức! Xin lỗi! Hai ngày trước đúng là tôi đã không hoàn thành tốt công việc!”

Sếp vừa nghe anh ta nhắc tới chuyện hai ngày trước, gương mặt lập tức tái mét, không thèm nói gì cả, chỉ gõ gõ mặt bàn, ý bảo anh ta đặt đơn xin từ chức lên trên bàn.

Quỷ xui xẻo thấy vậy: “He he! Không phải cơ hội đã tới rồi sao? Tiểu Cao Cao, ông đây sẽ không để ngươi mất việc đâu!”

Cao Viễn Hàng vừa mới đặt đơn xin từ chức lên trên bàn.

Đột nhiên, không biết một cơn gió quỷ quái từ đâu thổi tới, thổi bay đơn xin từ chức, rơi xuống sàn nhà!

Cao Viễn Hàng vội vàng đi nhặt, gió lại thổi tiếp, Cao Viễn Hàng vội vàng chộp lấy đơn xin từ chức, bò thẳng xuống gầm bàn của sếp.

Vừa ngẩng đầu lên…

Sếp: “…”

Cao Viễn Hàng: “…”

Lúc này cửa phòng của sếp bị đẩy ra, vị hôn thê của sếp cầm theo hộp thức ăn tiến vào: “Anh yêu, anh…”

“!!!”

Trong đầu Cao Viễn Hàng chỉ còn lại một suy nghĩ duy nhất, thôi toang rồi…

Ngày hôm ấy, một công ty nọ đã trở nên nổi tiếng trong giới bạn bè bởi vì chuyện vị hôn thê của sếp tổng nào đó tới bắt gian tại hiện trường.

Sếp tổng của công ty nọ bị bắt gặp đang ngoại tình với trợ lý mới tới, không chỉ ngủ tại khách sạn tình nhân khi đi công tác.

Còn làm ra những chuyện mờ ám ngay trong văn phòng.

Còn không đóng cửa nữa.
 
Chương 734


Chương 734

Còn bị vị hôn thê bắt tại trận…

Điều quan trọng nhất chính là, trợ lý mới tới là nam!

Vị hôn thê tức giận đến ngất ngay tại chỗ, lúc tỉnh lại không nói hai lời lập tức giải trừ hôn ước.

Sếp tổng khốn khổ đuổi theo vị hôn thê, giải thích đến sứt đầu mẻ trán.

Trợ lý mới tới bị sa thải một cách bi thảm…

Cao Viễn Hàng bê thùng giấy, mờ mịt đứng trước tòa nhà công ty.

Hu hu hu, không phải, mọi người hãy nghe tôi giải thích đi mà!

Vèo một tiếng, một chiếc xe chạy vụt qua, một tờ giấy đập thẳng vào mặt Cao Viễn Hàng, cuối cùng Cao Viễn Hàng oà khóc.

Quá thảm!

Tại sao anh ta lại xui xẻo như vậy chứ!

Quỷ xui xẻo nằm trên đầu Cao Viễn Hàng, sung sướng hút một ngụm khí xui xẻo của Cao Viễn Hàng.

Cuộc sống này, thật là sung sướng thoải mái!

Thì ra có ký chủ với không có ký chủ lại khác biệt đến vậy, nó đã ở trong nhà tù mười bảy năm mà vẫn không tìm được một ký chủ nào khớp với bát tự của mình, hiện tại cuối cùng nó cũng tìm được một người phù hợp.

Cảm nhận được mình càng ngày càng mạnh hơn, quỷ xui xẻo trở nên hưng phấn hơn!

Vốn dĩ nó chỉ muốn tiếp cận Tô Cẩm Ngọc, ké chút u khí, để mình không còn xui xẻo như vậy nữa.

Nhưng hiện tại nó bám lên người ký chủ, toàn bộ xui xẻo đều do ký chủ hưởng hết, mà nó lại có thể hút “chất dinh dưỡng” từ sự xui xẻo của ký chủ, tăng cường sức mạnh cho mình…

Cần gì phải tìm Tô Cẩm Ngọc nữa chứ!

Quỷ xui xẻo chỉ hy vọng mình cách Túc Bảo và Tô Cẩm Ngọc thật xa, nếu đã thoát khỏi nhà tù rồi, vậy đừng gặp lại là tốt nhất!

“Cuối cùng ngày lành của ta cũng tới rồi…” Quỷ xui xẻo vui sướng.

Túc Bảo ngồi trên ghế sô pha trong phòng, đôi tay nhỏ nhắn múa may quay cuồng.

“Ha!”

“Ha!”

Bé uể oải nói: “Sư phụ, sao con lại không thể kết xuất ra được la bàn bát quái phát sáng vậy!”

Thỉnh thoảng, nàng vẫn thấy sư phụ biến ra được một quyển sách từ trong không khí.

Sư phụ nói quyển sách kia là sách sinh mệnh trong tay phán quan, đừng thấy nó chỉ là một quyển sách mỏng, nhưng khi mở ra, bên trong ghi lại cuộc đời của tất cả mọi người trên đời này cùng với phán quyết đối với những gì bọn họ đã làm khi còn sống.

Sau đó, hai ngày trước khi đi tìm quỷ xui xẻo, Túc Bảo lại nhìn thấy sư phụ biến ra một cái la bàn bát quái.

Cái la bàn này, cao cấp hơn cái khay sắt mà anh nhỏ đã làm nhiều, có thể phát sáng, tròn trịa, chậm rãi chuyển động, giống như mặt trăng vậy.

Sư phụ không chỉ giơ tay biến ra được một quyển sách nhỏ.

Còn có thể vung tay biến ra được một cái la bàn bát quái nhấp nháy.
 
Chương 735


Chương 735

Túc Bảo nhìn bằng mắt trông mong, bé cũng muốn học…

Nhưng bé đã thử suốt hai ngày, vẫn không thể biến ra được.

Kỷ Trường cũng không ngẩng đầu lên: “Luyện nhiều một chút. Ta từng thấy thiên tài có tư chất tốt nhất…”

Thôi bỏ đi, những lời này không cần phải nói làm gì.

Kỷ Trường thu quyển sách trong tay lại, đi tới chỗ Túc Bảo, ngồi xuống bên cạnh bé.

Hắn vươn tay, nắm lấy bàn tay nhỏ của Túc Bảo.

Ở nhà họ Tô, bé con ăn đến trắng trẻo mập mạp, tay nhỏ mềm mại núng nính giống như củ sen… Kỷ Trường cảm thấy thú vị, lắc lắc tay của bé.

Túc Bảo khó hiểu nói: “Hở, cần phải lắc như vậy ạ?”

Kỷ Trường khụ một tiếng: “À, đúng, cần phải lắc.”

Hắn nắm lấy tay Túc Bảo, vẽ một nửa vòng tròn, sau đó lại vẽ ra phù văn phức tạp giữa không trung, chẳng mấy chốc một chiếc la bàn bát quái sáng ngời hiện lên.

“Học được chưa?” Hắn hỏi.

Túc Bảo trợn trừng hai mắt, chỉ thấy la bàn ở trước mắt mình giống ngân hà vậy, thật xinh đẹp.

“Làm lại lần nữa đi ạ!” Bé hưng phấn nói.

Kỷ Trường cưng chiều sờ đầu của bé, nắm lấy tay bé, lại lặp lại một lần.

“Nhớ chưa?” Hắn hỏi, dừng một chút lại nói: “Không nhớ được cũng không sao hết, phù văn quả thật rất phức…”

Lại thấy Túc Bảo nhanh chóng vẽ ra một vòng tròn: “Lắc lắc như thế này… hây da, hơ hơ hơ… Còn như vậy nữa!”

Bé vẽ loạn cả lên.

“Sư phụ, người nhìn nè!”

Một cái la bàn bát quái xinh đẹp thắt nơ bướm xuất hiện ở trước mặt hai người.

Khóe miệng Kỷ Trường giật giật.

Tiểu Ngũ đứng ở trên bàn, “cục cục cục” mổ mai của cụ rùa.

“Hello? Anybody ho?”

Cụ rùa không thèm để ý đến nó.

Tiểu Ngũ nhàm chán lại chuyển tầm mắt lên người Túc Bảo, thấy hai tay bé chợt lóe, biến ra một cái la bàn lấp lánh ánh sáng giống như một vì sao.

Nó cực kỳ phối hợp kêu lên một tiếng: “Thiên tài kinh thiên động địa! Ý chí nuốt trọn núi sông! Một người siêu phàm thoát tục! Túc Bảo quả thực không phải là người, cô chính là —— thần —— của tui!”

Khóe miệng Kỷ Trường lại giật giật…

Kỷ Trường nhìn chiếc la bàn bát quái mini đáng yêu trong tay Túc Bảo, nghiêm túc dạy dỗ: “Túc Bảo, cái nơ bướm này không phù hợp với thân phận của con đâu.”

Tiểu Diêm Vương + Nơ bướm, nhìn thế nào cũng không ăn khớp!

Túc Bảo nhìn chiếc la bàn bát quái do mình tạo ra với đôi mắt lấp lánh, nói: “Phù hợp mà, sư phụ ơi người nhìn xem nè!”

Cô bé đặt la bàn bát quái lên đầu.
 
Chương 736


Chương 736

Cục bột nhỏ với hai bím tóc trên đầu, ở giữa còn kẹp cái nơ bướm sáng nhỏ cỡ bàn tay.

Chiếc nơ bướm màu hồng hơi lệch khiến cô bé càng đáng yêu hơn.

Tô Cẩm Ngọc ồ lên: “Đáng yêu quá! Trời ơi, tôi thật biết sinh con mà!”

Kỷ Trường: “…”

Hình như rất hợp thì phải….

Tiểu Ngũ bay tới đậu trên vai Túc Bảo, dùng miệng mổ nhẹ vào tóc cô bé, xuýt xoa khen ngợi: “Thật sự quá tuyệt vời!”

Túc Bảo cầm la bàn bát quái chạy nhanh ra ngoài: “Mẹ, đi thôi, chúng ta đi tìm quỷ xui xẻo! Đi thôi, sư phụ!”

Ngày quỷ xui xẻo ra khỏi nhà tù, Túc Bảo bấm ngón tay để theo dõi hành tung của nó suốt cả một ngày.

Kết quả thật kỳ lạ, một khắc trước cô bé bói quẻ quỷ xui xẻo đang ở trong thành phố này. Nhưng chỉ một khắc sau, nó đã không còn ở trong thành phố.

Không biết có phải do quỷ xui xẻo chạy đi quá xa hay không mà sau đó Túc Bảo không tìm được nó nữa.

Còn không rõ sư phụ vào trong tù điều tra gì mà không cho cô bé được chạy lung tung, thế nên mới trì hoãn hẳn hai ngày không tìm quỷ xui xẻo.

Tô Cẩm Ngọc là quỷ hồn đầu tiên bay theo Túc Bảo.

Kỷ Trường nghĩ tới chuyện trong tù giam, vô thức bay theo hai mẹ con Túc Bảo.

“Sư phụ ơi, xem la bàn như thế nào ạ?” Túc Bảo cầm chiếc la bàn bằng cả hai tay, hỏi.

Kỷ Trường hoàn hồn, giơ tay phóng ra một tia sáng, chiếu vào la bàn bát quái của Túc Bảo.

“Ta đã đánh dấu kẻ xui xẻo, hãy đi theo hướng dẫn của kim chỉ nam.”

“La bàn bát quái bao trùm toàn vũ trụ, muốn tìm người hay quỷ, trước tiên phải biết ngày sinh của kẻ đó, hoặc đánh dấu nếu đã nhìn thấy kẻ đó. Nếu không có thì chỉ có thể dùng quẻ để bói toán.”

Túc Bảo gật đầu: “Sư phụ, con hiểu rồi!”

Ngoài cửa truyền tới tiếng động cơ xe, Mộc Quy Phàm đi họp mấy ngày hôm nay mới về. Vừa tới trang viên nhà họ Tô, anh đã thấy Túc Bảo chạy ra ngoài.

“Ba ơi!” Túc Bảo vui mừng nhào lên trước, nhưng động tác cầm la bàn vẫn không hề thay đổi.

Mộc Quy Phàm vừa bước xuống xe thì trông thấy cục bột nhỏ như đang cầm thứ gì đó trên tay, cả người nhào về phía anh.

Anh lập tức đưa tay ra bế cô bé lên.

Mộc Quy Phàm cụp mi nhìn, hai tay Túc Bảo đang uốn cong thành hình vòng cung, xem ra vật mà bé đang cầm là một món đồ hình tròn.

Anh hỏi: “Con đang cầm cái đầu của quỷ hồn nào thế?”

Túc Bảo giơ chiếc la bàn trong tay lên: “Không phải, là la bàn bát quái ạ!”

Mộc Quy Phàm: “Ba không nhìn thấy!”

Túc Bảo đưa tay mở một bên mí mắt của Mộc Quy Phàm.

Mộc Quy Phàm: ??

“Thấy chưa ba?” Túc Bảo hỏi.

 
 
Chương 737


Chương 737

Mộc Quy Phàm: “Ờ…”

Thấy rồi, anh nhìn thấy một chiếc la bàn tròn màu bạc trông hơi giống mặt trăng.

“Con chuẩn bị đi đâu thế?” Mộc Quy Phàm nhìn chằm chằm vào chiếc la bàn. Nó còn chân thực hơn hình ảnh 3D, kim chỉ nam chậm rãi chuyển động đầy bí ẩn.

Túc Bảo: “Ba ơi, tụi con phải đi tìm quỷ xui xẻo. Không biết anh đó đi đâu rồi, lỡ có người bị bám thân thì chắc chắn sẽ gặp đen đủi!”

Tô Cẩm Ngọc nói: “Nó xui xẻo như thế thì chắc không tìm nổi người để làm hại đâu nhỉ…”

Mộc Quy Phàm lập tức ôm Túc Bảo đi ra ngoài: “Đi thôi!”

Bà cụ Tô đuổi theo, lo lắng hỏi: “Đi đâu đi đâu? Còn chưa ăn mà!”

Túc Bảo vội nói: “Ngoại ơi, chúng con vừa ăn xong cơm trưa rồi ạ!”

Bà cụ Tô: “Giờ là lúc ăn bữa xế chiều! Bà ngoại làm canh nấm đậu xanh, nước dưa hấu đá, cơm nếp hấp, bánh nhỏ không đường, còn có một đĩa hoa quả lớn…”

Mộc Quy Phàm và Túc Bảo đồng thời nói nhỏ: “Đi nhanh, đi nhanh nào!”

Tô Cẩm Ngọc quay đầu nhìn bà cụ Tô đang tức giận, không khỏi mỉm cười.

“Mẹ ơi, con đi ra ngoài đã, lát nữa lúc về họ mà không ăn thì còn có con ăn nha!”

Bà cụ Tô hơi ngẩn người, khó hiểu nhìn sang bên cạnh. Bà cảm thấy hình như vừa nghe được giọng nói của Tô Cẩm Ngọc.

Bà không thể giải thích rõ ràng cảm giác này, hình như không thực sự nghe thấy bên tai, mà trong lòng bà có một sự cộng hưởng kỳ lạ…

Bà cụ Tô nhìn chiếc xe việt dã của Mộc Quy Phàm nghênh ngang phóng đi, bất đắc dĩ lẩm bẩm: “Đứa lớn đứa nhỏ đều giống nhau.”

Tập đoàn Tô Thị.

Mộc Quy Phàm ôm Túc Bảo đi vào thang máy rồi đi thẳng lên tầng cao nhất.

“Túc Bảo, con chắc chắn quỷ xui xẻo ở chỗ này à?” Tô Cẩm Ngọc hỏi.

Túc Bảo cầm la bàn bát quái nhìn chung quanh: “Ở đây ạ!”

Nhưng tại sao quỷ xui xẻo lại ở công ty của cậu cả nhỉ?

Ngay lúc này, Tô Cẩm Ngọc ồ lên một tiếng, nhìn về phía phòng họp.

Một bức tường của phòng họp là vách kính nên có thể nhìn thấy những người bên trong.

“Nhìn kìa, đằng kia!” Tô Cẩm Ngọc kéo tay Túc Bảo, núp sau cây cột, lặng lẽ nhìn xung quanh.

Nhìn thấy Túc Bảo trốn sau cây cột, Mộc Quy Phàm cũng vô thức trốn theo rồi thò đầu ra ngoài.

Ồ.…Đang nhìn trộm gì thế này?

Túc Bảo: “Woa, không ngờ quỷ xui xẻo lại tìm được kí chủ!”

Trong phòng họp, người đàn ông bị quỷ xui xẻo nhập thân đang lo lắng bấm bút bi và cúi đầu nhìn thứ gì đó.

Đột nhiên lò xo của bút bi bật ra đập vào mắt anh ta.

Anh ta lập tức bịt mắt lại, trong lúc hoảng loạn bất cẩn đụng tay vào ly nước dùng một lần trước mặt, ly nước lập tức đổ ra.

Có lẽ nước trong ly rất nóng nên anh ta bỗng nhảy cẫng lên.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top