Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Chương 680


Chương 680

Hân Hân vừa nói vừa chạy ra ngoài: “Em bấm ngón tay bói một quẻ, Túc Bảo sắp về rồi.”

Câu này Hân Hân học theo Túc Bảo, đương nhiên cô bé không biết đoán mệnh bói quẻ như Túc Bảo rồi.

Nhưng, Hân Hân vừa chạy qua bãi cỏ thì nhìn thấy bên ngoài có mấy chiếc ô tô đang chạy tới, quả nhiên Túc Bảo đã về.

Túc Bảo xuống xe, đập ngay vào mắt cô bé là Tiểu Ngũ đang lao tới: “Cứu với, có tên lưu manh muốn lột tr@n em.”

Sau đó Túc Bảo trông thấy một chiếc đùi gà được đưa đến tận miệng: “Cho em nè, ăn đi.”

Túc Bảo lơ mơ.

Cô bé còn chưa hiểu ra chuyện gì thì trên đầu bé đã có thêm một con vẹt, trong miệng bé thì có thêm một cái đùi gà.

Túc Bảo vô thức cầm đùi gà ngoạm một miếng: “Woa, thơm quá.”

Hân Hân tự hào nói: “Đương nhiên, chị ướp muối rồi nướng đó nha.”

Tô Tử Tích làm bộ đuổi theo Tiểu Ngũ, chạy tới nói: “Con vẹt chết tiệt đứng lại cho tao….Ơ, Túc Bảo về rồi à?”

Túc Bảo: “Dạ, anh ơi anh làm gì ở đây thế?”

Tô Tử Tích chỉ tay vào Tiểu Ngũ trên đầu Túc Bảo: “Anh đang bắt nó.”

Túc Bảo, Tô Tử Tích và Hân Hân lập tức tíu ta tíu tít trò chuyện.

Túc Bảo vẫy tay nói: “Nào, đi theo em.”

Bây giờ cô bé con đã có thêm hai tiểu lâu la, mà hai lâu la này lại là anh chị của bé…

Ba đứa nhóc chạy vào nhà chính.

Tô Tử Du đút một tay vào túi, mất tự nhiên bước ra ngoài.

Cậu vừa toan lên tiếng nói gì đó thì chợt thấy Tô Cẩm Ngọc nhào vào nhà, cảm khái: “Ôi….nhà mình vẫn là tốt nhất.”

Thấy Tô Tử Du, Tô Cẩm Ngọc tiện tay xoa đầu cậu: “Xin chào Tử Du nhỏ bé.”

Sau đó, Tô Cẩm Ngọc xuyên qua mặt của Tô Tử Du rồi bay vào nhà.

Tô Tử Du: Bàn tay của cô Tô Cẩm Ngọc như băng, như sương, lại như đao.

Tô Tử Du không khỏi run rẩy.

Cứu với.

Người cô đã chết của cậu bỗng nhiên tấn công cậu.

Sau khi bà cụ Tô xuất viện, trong nhà lại tràn ngập niềm vui, đâu đâu cũng ngửi thấy mùi gà cắt trắng.

“Chuẩn bị ăn cơm nha.” Mộc Quy Phàm nói.

Túc Bảo chạy sang một bên, thắp một nén nhang c ắm vào bùn bên ngoài, đối diện với lối vào nhà chính.

Sau đó, cô bé cùng dì Ngô lấy con gà đã chặt sẵn ra đặt lên bàn để cúng tổ tiên trước.

Trong sân lập tức tràn ngập mùi gà luộc và đàn hương, cảm giác hệt như Tết Nguyên Đán!

Túc Bảo tiếc nuối nói: “Còn thiếu một dây pháo, nếu có thì hoàn hảo rồi.”

Có tiếng pháo nổ mới giống đón tết nha.

Bỗng một dây pháo được ném tới, sau đó là tiếng nổ đùng đoàng.
 
Chương 681


Chương 681

Mấy đứa nhỏ giật mình chạy tứ tung.

Tô Nhạc Phi cười ha ha: “Cậu năm tới rồi đây, có pháo rồi, cậu năm sẽ giúp mỗi đứa bé dễ thương hoàn thành ước mơ của mình.”

Túc Bảo tức giận: “Cậu năm chơi ăn gian nha!”

Tô Nhạc Phi cười híp mắt, bế Túc Bảo lên rồi vác trên vai.

Trên bàn ăn, Túc Bảo vẫn xới một bát cơm rồi sắp rau thịt vào bát trước.

Sau đó đặt đũa lên trên cơm trắng.

“Mẹ ơi, mẹ ăn đi!” Túc Bảo đặt bát cơm sang một bên.

Bà cụ Tô lo lắng nhìn, Túc Bảo lại nhớ mẹ rồi ư?

Chẳng ngờ lại thấy Tô Nhạc Phi cũng gắp thêm đồ ăn cho vào cái bát mà Túc Bảo đặt riêng ban nãy, nói: “Ăn nhiều vào, ăn nhiều vào nha!”

Tô Nhất Trần bỗng gắp rau thơm được nhồi trong thịt gà ra— Ngọc Nhi không ăn rau thơm.

Bà cụ Tô trừng mắt với Tô Nhất Trần và Tô Nhạc Phi.

Trẻ con làm xằng đã đành, hai người lớn bọn họ cũng hùa theo.

Tô Cẩm Ngọc ở bên cạnh như chẳng nghe thấy điều gì, chỉ cắm cúi ăn.

Bát cơm nhanh chóng mất đi hương vị…

Túc Bảo nhăn nhó mặt mũi, lặng lẽ nhìn ví tiền của mình.

Cô bé nhanh chóng kéo bát cơm đã mất hết hương vị kia về trước mặt mình rồi đẩy bát cơm ngon của cô bé cho Tô Cẩm Ngọc, sau đó cắm đũa vào cơm trắng.

Tô Cẩm Ngọc: “Ồ, vẫn còn nè!”

Chẳng mấy chốc, Tô Cẩm Ngọc lại ăn xong.

Túc Bảo rối rắm, siết ngón tay thầm tính toán.

Một bữa cơm mẹ bé phải ăn một con gà, như vậy một ngày ít nhất cần 200 tệ, một tháng sẽ là…Một năm sẽ là…

Á, cô bé không thể nuôi nổi mẹ mình nữa rồi!

Thấy Tô Cẩm Ngọc đã ăn hết những thứ có thể ăn, Túc Bảo đau lòng mở ví nhỏ ra, trong này chỉ còn một bao lì xì đựng 200 tệ thôi!

Những quỷ hồn khác chỉ được ăn khi người ta thắp hương dịp tết hoặc ngày lễ, thậm chí có quỷ hồn không ăn gì cả năm.

Mẹ cô bé thì sao…..Hu hu hu, khó nuôi quá….

Trên bàn ăn, mấy người lớn đang nói về việc ba của một người bạn nào đó nhập viện, chờ ông cụ xuất viện, Tô Nhất Trần sẽ thay mặt nhà họ Tô đi thăm.

Chẳng ngờ, Túc Bảo lại háo hức nhìn Tô Nhất Trần, nói: “Cậu cả, con cũng muốn đi.”

Tô Nhất Trần vốn định từ chối, nhưng miệng anh lại thốt ra một chữ ‘được.’

Vì tiểu Túc Bảo, anh vứt bỏ mọi nguyên tắc của mình.

Chớp mắt đã ba ngày trôi qua, hôm nay đến ngày bà cụ Tô châm cứu.
 
Chương 682


Chương 682

Không biết có phải ảo giác không, lần này bà cụ Tô cảm thấy đau hơn lần châm cứu trước.

Nhưng Túc Bảo nói mọi thứ vẫn bình thường nên bà cụ Tô đành im lặng.

Đến ngày thứ tư, Túc Bảo tiếp tục châm cứu, đầu kim bạc phát ra ánh sáng lạnh lẽo dưới ánh mặt trời.

Cuối cùng bà cụ Tô cũng biết sợ—-Mấy ngày nay tiến hành châm cứu, đôi chân của bà ngày càng trở nên vô dụng, lúc đầu bà còn đứng được nhưng bây giờ chỉ có thể nằm trên giường, toàn thân đau nhức.

Túc Bảo châm cứu rất vất vả, trên trán bé lấm tấm mồ hôi, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.

“Túc Bảo, nếu không được thì bỏ đi con.” Bà cụ Tô nói.

Túc Bảo lập tức ngẩng đầu: “Ai bảo con không chữa được thì đứng ra đây con xem nào!”

Bà cụ Tô: “….”

Thấy gương mặt đáng yêu của Túc Bảo đang lộ vẻ tức giận, bà cụ Tô chỉ tỏ ý bà không thể đứng dậy.

Sau đó, Túc Bảo bắt đầu dồn sức đâm mạnh hơn, tốc độ cũng mỗi lúc một nhanh.

Bà cụ Tô lập tức hối hận.

Bà cụ không nên nhắc đến hai từ ‘không được.’

Năm phút sau, hai chân bà cụ Tô đã đầy những chiếc kim bạc.

Túc Bảo hài lòng ngắm nghía: “Bà ngoại xem đi, con siêu lợi hại nha.”

Ông cụ Tô cầm tờ báo vờ đọc tin tức, môi mím thành một đường thẳng.

Bà cụ Tô quệt mồ hôi, môi run rẩy: “Lợi hại quá….Túc Bảo của chúng ta lợi hại nhất trên đời.”

Vậy sau lần châm cứu mạnh tay này, ngày mai bà có thể đứng dậy không nhỉ?

Chẳng ngờ, Túc Bảo châm cứu xong đã nằm nhoài sang bên cạnh, ngủ ngon lành.

Bà cụ Tô: “???”

Cứ…cứ vậy mà bỏ mặc bà ư?

Đôi chân cắm đầy kim bạc này thật sự không có vấn đề gì à?

Thực ra mọi người đều không biết, Tô Cẩm Ngọc đang lặng lẽ đứng bên cạnh trông coi tình hình.

Hôm nay Túc Bảo đã nói với Tô Nhất Trần, lần châm cứu này phải để kim bạc cắm hơn một tiếng, cô bé tin mẹ và cậu cả sẽ gọi bé dậy nên mới yên tâm ngủ ngon lành như vậy.

Bà cụ Tô: “Túc Bảo….”

Túc Bảo chỉ lật người.

Bà cụ Tô lại gọi: “Túc Bảo….”

Túc Bảo mơ màng vớ cái gối lăn qua một bên, gương mặt say giấc viết rõ 4 chữ ‘đừng làm phiền con.’

Ông cụ Tô: “Túc Bảo châm cứu mệt quá đó mà, bà để con bé ngủ một lát nha.”

Bà cụ Tô không có chỗ phát ti3t, lập tức lôi ông cụ Tô ra mắng: “Chỉ có ông là giỏi thôi, ngoài việc ngồi một bên nhìn thì ông còn biết làm cái gì hả?”

Ông cụ Tô: “??”

Không phải chứ, lần này ông cụ có nói gì đâu, sao vẫn bị mắng thế này?

Ông cụ cũng đâu biết châm cứu, ngoài việc ngồi một bên nhìn thì làm được gì khác đâu.

Tô Nhất Trần bưng thuốc đi vào, nhỏ giọng nói: “Túc Bảo dặn con là kim bạc cần phải giữ trong một giờ.”

Anh nhìn đồng hồ rồi nói: “Con đã đặt báo thức rồi.”
 
Chương 683


Chương 683

Bà cụ Tô: “!!”

Một giờ đồng hồ!

Bà phải nhìn đôi chân cắm đầy kim bạc suốt một giờ ư?

Hai chân đau nhức của bà cụ Tô cứ run lên từng chặp, đống kim bạc trên chân cũng rung lên theo, bà cụ nhìn mà hoa mắt chóng mặt.

Bà cụ Tô nhắm mắt lại và ngất đi…

Trái tim Tô Nhất Trần thắt lại.

Nhưng tiếng gáy nhẹ của bà cụ Tô nhanh chóng vang lên.

Tô Nhất Trần: “…”

Ông cụ Tô: “…”

Năm mươi phút sau, Túc Bảo bị Tô Cẩm Ngọc và Tô Nhất Trần gọi dậy.

Cô bé ngáp một cái, hai mắt mơ màng, vẫn chưa hoàn hồn.

Tô Nhất Trần bất đắc dĩ nhìn Túc Bảo, anh biết cô bé con sẽ ngẩn người khi ngủ dậy nên mới gọi trước mấy phút để bé dần tỉnh táo.

Gần sát thời gian, Tô Nhất Trần nói: “Túc Bảo, đến lúc rút kim bạc rồi con.”

Túc Bảo: “Dạ dạ.”

Cô bé liếc nhìn, chẳng ngờ bà ngoại vẫn còn ngủ.

Hai mắt cô bé sáng lấp lánh: “Hay quá, nhân lúc ngoại ngủ say, con phải thu kim mới được.”

Như vậy thì bà ngoại sẽ không hồi hộp và lo lắng.

Túc Bảo chăm chú rút kim bạc ra, Tô Nhất Trần cũng nhìn đăm đăm vào động tác của cô bé.

Tờ báo của ông cụ Tô đã sớm bị đặt xuống từ lâu.

Không ai để ý tới, Tiểu Ngũ cũng ló đầu đi vào.

Thấy bầu không khí hơi căng thẳng, nó nghiêng đầu quan sát.

Túc Bảo vừa rút cây kim cuối cùng ra, Tiểu Ngũ lập tức hét lên: “Cháy rồi, cháy rồi.”

Bà cụ Tô mở choàng hai mắt, xoay người chạy ra ngoài: “Chỗ nào cháy thế?”

Tô Nhất Trần và ông cụ Tô kinh ngạc nhìn bà cụ Tô chạy ra ngoài.

Túc Bảo cũng thảng thốt!!!

Ban nãy trước khi châm cứu, cô bé đã hỏi sư phụ: “Sau lần châm cứu này, ngày mai bà ngoại con có đứng dậy được không?”

Sư phụ khinh miệt đáp: “Cần gì tới ngày mai, châm cứu xong lần này là bà ngoại con có thể bước đi như bay rồi.”

Bây giờ Túc Bảo đã tin lời sư phụ mình, còn biết thế nào là bước đi như bay.

Bà cụ Tô phát hiện ra bị lừa gạt, tức giận nhìn Tiểu Ngũ: “Tiểu Ngũ, còn kêu linh tinh là tao hầm thịt mày đấy.”

Tiểu Ngũ run rẩy bay đến vai Túc Bảo: “Đừng hầm ta, đừng hầm ta. Ta xuống được nhà bếp lên được đại sảnh, đánh được lưu manh đối phó được tiểu tam, chịu được cô quạnh và có thể tạo ra vinh quang, sửa được máy tính và trèo được tường.”

Bà cụ Tô: “….”

 
 
Chương 684


Chương 684

Giờ bà sẽ lập tức cho Tiểu Ngũ vào bếp.

Túc Bảo chỉ tay vào chân bà cụ Tô: “Ngoại ơi ngoại nhìn xem.”

Bà cụ Tô cúi đầu nhìn thì sửng sốt, sau đó lập tức duỗi tay nói: “Đỡ, đỡ tôi chút nào, bỗng nhiên tôi hơi sợ độ cao.”

Cuối cùng thì bà cũng đứng dậy được, là đứng vững vàng chứ không phải cảm giác chân như giẫm lên nệm bông khi trước…..

Bà cụ Tô bỗng cảm thấy mọi chuyện trước mắt không thực tế….

Ông cụ Tô đen mặt đỡ vợ, nói: “Túc Bảo, bà ngoại con có thể đứng và đi vài bước được không?”

Dạo trước, Túc Bảo và viện trưởng Vu tranh cãi, ông cụ nhớ rõ Túc Bảo từng nói trong lúc trị liệu chân không thể tập thể dục.

Túc Bảo cất kim bạc, nói: “Được ạ, từ tối nay bà ngoại có thể đi lại rồi.”

Nếu không có vụ ngã lần trước thì giờ bà ngoại còn có thể nhảy quảng trường rồi đó!.

Ông cụ Tô thầm thở phào nhẹ nhõm, sau đó lập tức buông bà cụ Tô ra: “Túc Bảo nói bà có thể đi được rồi, không sao đâu, đi vài bước tôi xem nào.”

Ông cụ Tô thề rằng khi nói ra lời này, toàn bộ tâm tư của ông đều dồn vào đôi chân của bà cụ Tô.

Chẳng ngờ ông cụ Tô lại bị vợ mắng tiếp: “Ông mới không sao, ông mới đi vài bước.”

Ông cụ Tô: “??”

Dưới sự theo dõi sát sao của người nhà, bà cụ Tô dè dặt đi thử vài bước.

Sau đó, bà bước đi ngày càng nhanh hơn, lòng rạo rực như nở hoa.

“Tôi đi được thật rồi ư?” Bà cụ Tô vui mừng nói: “Đi được thật rồi này.”

Mấy ngày trước, bà cụ cũng có thể đi lại, nhưng luôn phải vịn vào thứ gì đó. Nếu không vịn thì bước đi vô cùng chậm chạp, khi ấy bà chỉ cảm thấy bất lực khó tả.

Bây giờ thì khác, bà cụ cảm thấy mình đang đứng rất vững, thậm chí chạy luôn mấy cây số cũng không thành vấn đề!

Tô Nhạc Phi kinh ngạc đến độ miệng há thành hình chữ O. Tuy Túc Bảo nói châm cứu có thể giúp bà cụ Tô đứng dậy, nhưng anh không tin tưởng cho lắm.

Chẳng ngờ, bà cụ Tô lại đi lại được thật.

Ăn tối xong, bà cụ Tô lấy một đôi quạt đỏ rồi háo hức dẫn cả nhà ra ngoài.

“Đừng hòng có ai chạy thoát được, mau cùng tôi đi nhảy quảng trường.”

Bà cụ Tô vui đến mức không biết diễn đạt niềm vui như thế nào nữa, bà quyết định đến quảng trường Giang Tân để nhảy bài “Good Days”, “Good Luck Comes” và “Better and Better” cùng mọi người. !

Nếu điều kiện cho phép, bà sẽ nhảy thêm hai bài “Above the Moon” và “Fly Free”…

Người nhà họ Tô: °ー°〃

Công viên Giang Tân.

Bà cụ Tô nhảy múa vui vẻ với chiếc quạt, còn bắt ông cụ Tô phải quay một đoạn video nhỏ ghi lại toàn bộ quá trình rồi gửi cho group nhà họ Tô.

Thế là….

Vừa hoàn thành nhiệm vụ bay xong, Tô Dĩnh Nhạc mở điện thoại lên thì điện thoại rung không ngừng, anh nhanh chóng mở ra xem.

Chết lặng ngay tại chỗ.
 
Chương 685


Chương 685

Người nhảy cùng hai chiếc quạt đỏ trong loạt hơn chục video ngắn này là mẹ anh ư??

Tô Lạc đang chợp mắt để chuẩn bị quay phim buổi tối thì bị tiếng rung điện thoại làm tỉnh giấc. Trong lúc nghỉ ngơi, anh luôn chặn tin nhắn và cuộc gọi của mọi người, ngoại trừ người nhà——

Tô Lạc mở group gia đình ra xem, cơn buồn ngủ lập tức bay biến, anh ngồi bật dậy.

Bà cụ mặt hồng hào đang cầm quạt nhảy múa lấn át cả đám đông này là mẹ anh đó ư???

Vừa cứu xong một bệnh nhân, Tô Ý Thâm mệt mỏi ngồi xuống, lấy điện thoại di động ra để xem tin nhắn chưa kịp đọc ban nãy——

Kết quả, anh trông thấy bà cụ Tô cầm hai chiếc quạt đỏ và nhảy liên tiếp mười tám đoạn video ngắn.

Tít một tiếng, ông cụ Tô lại gửi thêm một video mới.

Tất cả mọi người trong group đều im lặng.

Đoạn video mới nhất ghi lại hình ảnh bà cụ Tô đang uống nước trong lúc tạm nghỉ và rạng rỡ nói: “Nhìn thấy chưa? Mẹ có thể đứng dậy được, còn có thể nhảy múa! Hết tất thảy đều là công lao của Túc Bảo!”

Đáy mắt bà cụ Tô đong đầy vẻ đắc ý: “Túc Bảo châm cứu chữa khỏi chân cho mẹ rồi, Túc Bảo nhà chúng ta đúng là bảo bối nhỏ mang phúc lành tới.”

Túc Bảo châm cứu ư??

Túc Bảo giúp bà cụ Tô đứng dậy sao??

Mấy anh em nhà họ Tô chỉ thấy kinh ngạc và không thể tin được.

Các anh em, còn ngây ra đó làm gì, khen ngợi đi thôi!

Mộc Quy Phàm: [666—-Ai mà nghịch thiên đến mức có thể chữa khỏi cho bà cụ thế? À, hóa ra là con gái của ba à, vậy thì yên tâm rồi.]

Mọi người: “…”

Dứt khoát phớt lờ Mộc- không – đáng- được- nhắc -tới- Quy – Phàm.

Tô Nhất Trần: like.

Tô Tử Lâm: like.

Tô Dĩnh Nhạc: [Mẹ ơi, lợi hại quá, Túc Bảo luôn đem đến niềm vui bất ngờ cho người khác nha!]

Tô Lạc: [Tuyệt—-Chẳng ngờ Túc Bảo nhà chúng ta còn là thần y nhỏ!]

Tô Nhạc Phi: Hôm nay ăn đêm, ngũ công tử sẽ bao bữa tối ở buổi biểu diễn tối tại Giang Tân!

Tô Ý Thâm: [Chúc mừng phát tài! Nhân thể ấn like luôn giúp lão lục và lão thất. Xin gửi lời khen tới tiểu bảo bối nhà chúng ta….Túc Bảo ơi, hay là con tham gia cuộc thi giành vị trí trưởng khoa với cậu út luôn nha?

Mọi người xem xong: Ngã lăn.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Ông cụ Tô lại đăng thêm một video mới (tiếp tục quay 360 độ không góc chết).

Túc Bảo cầm điện thoại lên, tìm được một biểu tượng cảm xúc.

o?▽?o

Mọi người! !

Đáng yêu ! ! ?′ ?`??

Cô bé con của họ biết gửi tin nhắn rồi ư??

Ánh mắt Tô Nhất Trần chan chứa sự dịu dàng, anh quay một video bà cụ Tô nhảy múa, đồng thời còn có mấy người nhà họ Tô đang đứng ở quảng trường rồi đăng video lên vòng bạn bè.
 
Chương 686


Chương 686

Chưa đầy hai giây đã có rất nhiều người phản hồi.

? ? ?

? ? ? ?

? ? ? ? ?

Bà cụ Tô đã ngồi xe lăn được 5 năm, mấy ngày trước còn nghe nói bà vừa xuất viện.

Vậy mà bây giờ có thể đứng lên và nhảy ở quảng trường sao??

Cầu xin xem mặt thần y!!

Tô tổng, người nhà tôi mới hái được ít nấm rừng ở núi Trường Bạch, tôi gửi ít nấm tới cho anh được không?

Rốt cuộc là lão thần y nào thế, đúng là y thuật hơn người và nghịch thiên mà!

Xin hãy giới thiệu +1.

Xin hãy giới thiệu +2.

Nhà họ Trần vừa đón ông cụ Trần từ viện về, ai nấy đều mặt ủ mày chau vì lo lắng.

Ông cụ Trần chắc chắn đã bị mắc chứng Alzheimer, thần trí không tỉnh táo, hai mắt đờ đẫn, thậm chí còn quên cách ăn cơm, uống nước, đi vệ sinh.

Sau vài ngày điều trị, ông cụ Trần đã được ra viện, hiện tại ông cụ có thể ăn, ngồi, nhưng hai chân không thể đứng dậy.

Vừa hay, con trai cả của nhà họ Trần đang lướt vòng bạn bè thì đột nhiên nhìn thấy những bài đăng mới của Tô Nhất Trần.

Anh ấy mở to hai mắt, vô thức đứng dậy.

Chẳng ngờ bà cụ Tô lại đứng dậy được??

Anh ấy vội lấy di động ra, toan gọi cho Tô Nhất Trần thì nhìn thấy tin nhắn Tô Nhất Trần gửi tới.

[Nghe nói ba anh xuất viện, tôi định ngày mai sẽ đến thăm, anh có thời gian không?]

Con trai cả nhà họ Trần run tay trả lời tin nhắn: [Có thời gian, chỉ cần Tô tổng tới thì lúc nào tôi cũng rảnh.]

Trước đây ông cụ Tô và ông cụ Trần ở cùng một đội sản xuất, hai người họ có chút giao tình. Nhà họ Tô và nhà họ Trần cũng có quan hệ hợp tác nên Tô Nhất Trần và con cả nhà họ Trần có thể xem như bạn lâu năm.

Lúc này, con cả nhà họ Trần – Trần Gia Khang chỉ hận không thể đưa ba mình bay tới nhà họ Tô, có điều xét thấy ông cụ Trần mới xuất viện nên anh ấy chỉ đành bấm bụng chờ đợi.

Ngày hôm sau.

Tô Nhất Trần dẫn Túc Bảo đến thăm nhà họ Trần.

Trần Gia Khang đã sớm đứng chờ ngoài cửa, không ngờ Tô Nhất Trần còn dẫn theo một cô nhóc.

Trần Gia Khang chỉ gặp Túc Bảo một lần vào ngày sinh nhật của cô bé. Thấy Túc Bảo tới, anh ấy vội dặn người nhà tiếp đãi bé rồi nhanh chóng dẫn Tô Nhất Trần vào thư phòng.

Túc Bảo ngoan ngoãn ngồi trên sô pha, tò mò đánh giá nhà họ Trần.

Tô Cẩm Ngọc đứng bên cạnh nói: “Ông cụ Trần và ông ngoại con là bạn bè, khi trước hai người họ cùng cưỡi trâu tham gia sản xuất ở quê.”

Túc Bảo ồ một tiếng, tạm thời chưa hiểu tham gia sản xuất là cái gì nhưng có thể cưỡi trâu thì thật lợi hại.
 
Chương 687


Chương 687

Túc Bảo lập tức thấy ngưỡng mộ ông cụ Trần.

Cô bé lên tiếng hỏi: “Dì ơi, Túc Bảo có thể gặp ông cụ nhà mình không ạ?”

Người tiếp đãi Túc Bảo là Lô Thù Văn – vợ Trần Gia Khang.

Thấy Túc Bảo ngoan ngoãn, cô ấy rất yêu thích.

Rất nhiều bé tới nhà người lạ thường nhìn chỗ này chỗ kia, thậm chí còn phá hoại đồ đạc, nhưng Túc Bảo chỉ ngồi yên một chỗ, hai tay còn đặt ngay ngắn trên đầu gối, ai nhìn mà không yêu thích cho được!!

“Được nha con!” Lô Thù Văn nói: “Có điều ban nãy dì giúp việc mới đẩy xe lăn cho ông cụ tới vườn hoa thư giãn, chúng ta đi tới đó nhé!”

Túc Bảo gật đầu đáp: “Dạ.”

Lô Thù Văn nghe giọng nói non nớt của Túc Bảo mà trái tim như tan chảy, nỗi mệt mỏi chất chứa bao ngày qua đều hoàn toàn tan biến.

Trong vườn hoa.

Y tá biết nhà họ Trần có khách tới chơi, nghe nói là Tô tổng của nhà họ Tô.

Trần Gia Khang kêu chị ta đưa ông cụ Trần ra vườn thư giãn, chắc muốn dành thời gian nói chuyện với Tô tổng đây mà!!

Y tá chắc mẫm tạm thời sẽ không có người tới tìm mình.

Y tá cắn hạt dưa rồi tự tin vứt vỏ vào túi áo của mình, tay chị ta liên tục vuốt tin trên màn hình điện thoại, hoàn toàn không để ý tới ông cụ Trần.

Ông cụ Trần ngơ ngẩn như một đứa trẻ, hình như ông cụ cũng muốn ăn hạt dưa, duỗi tay huơ loạn xạ và nói gì đó không rõ ràng.

“Dưa….dưa…”

Y tá trừng mắt: “Cụ thế này rồi còn muốn ăn hạt dưa gì hả? Đi mà uống thuốc đi!”

Chị ta đùa dai, bốc vỏ hạt dưa trong túi rồi quăng lên đầu ông cụ Trần.

Ông cụ sợ hãi vội nhắm mắt lại.

Y tá cười híp mắt, vừa chơi điện thoại vừa cắn hạt dưa rồi nhổ vỏ ra: “Nào, cụ già rồi răng không còn khỏe nữa, để tôi cắn vỡ giúp cụ nha.”

Chị ta nhổ một ngụm lớn nhân hạt dưa lên dép lê, thậm chí còn rắc ít cát lên.

“Đó, còn thêm ít muối cho cụ đó, ăn đi!”

Hiện giờ ông cụ Trần mắc bệnh suy giảm trí nhớ nên nào biết cái gì sạch cái gì bẩn.

Thấy y tá cho hạt dưa, ông cụ run rẩy nhận, còn vui mừng hớn hở như trẻ con.

Y tá cười nhạo rồi lấy di động ra chụp: “Mọi người nhìn ông già này đi, già rồi mất trí rồi nên chẳng hiểu gì cả, còn muốn ăn hạt dưa tôi nhổ ra đây này.”

“Ông già này quả nhiên vừa bẩn vừa buồn nôn mà.”

“Ôi, tôi vẫn còn quá tốt bụng. Đáng lẽ nên tè ra đống hạt dưa này mới phải.”

“Ha ha ha….”

Đáy mắt y tá chất chứa ác ý, chị ta nhìn ông cụ Trần bốc nắm hạt dưa chuẩn bị cho vào miệng…

Ngay khi nắm hạt dưa sắp bị nhét vào miệng ông cụ Trần thì một vật màu đen bỗng nhiên bay tới từ bên cạnh, bộp một tiếng đánh vào cổ tay ông cụ.

 
 
Chương 688


Chương 688

Những hạt dưa bẩn thỉu trên tay ông cụ Trần lập tức rơi xuống, vương vãi khắp người.

Ông cụ sợ hãi đến mức hét lên.

Vật đen như mực rơi xuống thảm cỏ mềm trong luống hoa và lăn tròn hai vòng… hóa ra là một con rùa.

Hình như con rùa đã quen với những pha hành động ‘phóng’ đi như này, nó lật người một cách điêu luyện rồi nằm bất động.

Tô Cẩm Ngọc: “Mẹ kiếp…..Túc Bảo 666!”

Tiểu Ngũ ló đầu ra khỏi túi thú cưng bằng bông, cao giọng hét lên: “Ta cứ ngỡ Lữ Bố là kẻ vô địch thiên hạ, nhưng không ngờ người này còn dũng mãnh hơn Lữ Bố, đúng là chẳng thèm nói lý lẽ gì hết! . .. Đại uy thiên long!”

..

Khóe miệng Kỷ Trường khẽ giật.

Lô Thù Văn ngẩn người, hết nhìn Túc Bảo và Tiểu Ngũ rồi lại nhìn con rùa đang nằm yên, nhưng cô ấy vẫn chưa nhận ra chuyện gì.

Khi ánh mắt dừng lại trên người ông cụ Trần, Lô Thù Văn kinh hãi, vội chạy tới.

Chỉ thấy khắp người ông cụ dính vỏ hạt dưa và thứ gì đó rất bẩn.

Lô Thù Văn cuống quýt phủi người giúp ông cụ Trần, nói: “Ba, ba không sao chứ?”

Một tay ông cụ Trần nắm lấy cổ tay còn lại của mình, ông cụ ấm ức nhìn Lô Thù Văn, miệng ú ớ nói gì đó.

Y tá sợ đến ngây người, Lô Thù Văn đến từ lúc nào thế này? Sao chị ta không hề phát hiện ra!!

Chị ta không kịp tắt di động mà nhét luôn vào túi, hoảng loạn đi lên trước để phủi quần áo ông cụ Trần.

“Ôi….Xin lỗi phu nhân, ban nãy tôi vội vào nhà vệ sinh quá, còn số hạt dưa này là do tôi lén cho ông cụ Trần vì thấy ông cụ muốn ăn từ lâu rồi….”

“Tôi hoàn toàn không ngờ tới ông cụ Trần lại bị dính vỏ hạt dưa khắp người như này….”

Y tá trưng ra bản mặt áy náy.

Ấn tượng ban đầu luôn giữ vai trò chủ đạo, ngay từ đầu nhà họ Trần đã cảm thấy y tá này tốt nên mới chọn chị ta, hơn nữa chị ta còn ngầm ám chỉ việc mình thương ông cụ Trần nên mới lén đem quà vặt cho ông cụ—–Thông thường người thuê sẽ không bao giờ nghi ngờ điều gì.

Ngàn vạn lần không ngờ tới, một giọng nói non nớt bỗng vang lên: “Dì ơi, dì đang nói dối!”

Y tá ngẩn người, nhìn Túc Bảo đứng bên cạnh.

Con nhóc này chui từ xó xỉnh nào ra thế?? Thích lo chuyện bao đồng nhỉ!!

Y tá bày ra bộ dạng mù mờ: “Đâu có….cô nhóc ơi, cháu đừng ăn nói tùy tiện nha!”

Hồi nãy y tá chọn ngồi ở một góc trong vườn hoa – Nơi mà chị ta yên tâm rằng Lô Thù Văn sẽ không nhìn thấy.

Dẫu chết cũng không chịu thừa nhận thì mọi chuyện sẽ ổn thôi!

Còn lời của một con nhóc thì ai mà tin được cơ chứ!!

Sắc mặt Lô Thù Văn rất khó coi, nghe Túc Bảo nói vậy, cô ấy lại thấy lời giải thích của y tá không ổn lắm.

Lô Thù Văn chỉ đành nói: “Tinh thần ông cụ không tỉnh táo, chẳng phải đã dặn cô khi nào muốn đi vệ sinh thì đẩy ông cụ về rồi hẵng đi sau! Mỗi lần cô vào nhà vệ sinh ít nhất cũng mất 10 phút, lỡ như ông cụ xảy ra vấn đề gì thì phải làm thế nào?”

Mặt y tá lộ vẻ xót xa ân hận: “Vâng vâng! Là sơ suất của tôi, xin lỗi phu nhân, lần sau tôi nhất định sẽ chú ý….Không không, tuyệt đối không có lần sau nữa ạ!”

Túc Bảo nhìn y tá chằm chằm, nói rõ từng chữ: “Hồi nãy dì không hề vào nhà vệ sinh, dì đang cầm đồ gì đó đút cho ông cụ Trần ăn.”
 
Chương 689


Chương 689

Tuy cô bé không nhìn rõ, nhưng mẹ bé và sư phụ đều nhìn thấy rõ mồn một nha.

Mẹ và sư phụ của cô bé kêu bé lập tức ngăn động tác của ông cụ Trần nên bé mới quăng ngay cụ rùa ra.

Hơn nữa, bé nhìn thấy rõ con quỷ trên đầu dì này.

Sư phụ nói quỷ hồn này tên là quỷ ác tâm, nếu bị quỷ này bám thân thì —-dì này cũng chẳng phải người tốt đẹp gì cho cam.

Vừa trông thấy Kỷ Trường, phản ứng đầu tiên của quỷ ác tâm là tháo chạy, nhưng nó đã bị Kỷ Trường ấn cố định trên đầu y tá.

Y tá hối hận trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ mù mờ: “Ơ, ông cụ đang ăn hạt dưa mà….Đâu phải ăn gì khác…”

Túc Bảo chỉ tay vào dép lê dưới chân ông cụ Trần: “Thứ nhất, một chiếc dép lê của dì đang ở dưới chân ông cụ Trần, lẽ nào dì chỉ đeo một chiếc dép vào nhà vệ sinh sao?”

Y tá: “…”

Túc Bảo lại chỉ tay vào đống vỏ dưa vương vãi khắp mặt đất: “Thứ hai, ông cụ Trần không biết cắn hạt dưa, nhưng đống vỏ hạt dưa này rất nhiều và cũng rất sạch.”

Y tá: “…”

Túc Bảo lại chỉ vào một đống hạt dưa nhão nhoét trên mặt đất: “Thứ ba, nếu ông cụ Trần tự ăn hạt dưa thì đáng lý ra không thể vừa cắn hết một lượt để tách vỏ hạt sạch sẽ vừa nhổ hết nhân hạt dưa ra rồi ăn lại đâu nhỉ? Hơn nữa trong đống nhân hạt dưa này còn bị lẫn với cát nữa.”

Túc Bảo nói lại nguyên văn lời giải thích của Tô Cẩm Ngọc, đồng thời cũng thể hiện mình đã học được những kiến thức phân tích từ mẹ mình….

Y tá bày ra bộ dạng bị đổ oan, lắp bắp nói như một người vô cùng thành thật: “Cái này, dì cũng không rõ sao lại thế! Chẳng phải ban nãy dì vội vào nhà vệ sinh quá nên một chiếc dép bị bay luôn về phía chân ông cụ Trần ư…..”

“Ban đầu dì tách vỏ hạt dưa giúp ông cụ Trần nên vỏ hạt dưa mới sạch sẽ như vậy….Có thể lúc dì vào nhà vệ sinh, ông cụ nóng lòng muốn ăn nhân hạt dưa nên mới vớ cả nắm bỏ vào miệng chăng?”

Lô Thù Văn chau mày: “Thế cô giải thích thế nào về việc nhân hạt dưa bị lẫn cát?”

Y tá mấp máy miệng: “Chắc nhân hạt dưa rơi xuống đất rồi ông cụ Trần lại nhặt lên…”

Túc Bảo lắc đầu, nói nghiêm túc như người lớn: “Dì ơi dì nhìn đi? Nói dối ắt sẽ lộ sơ hở, ông cụ Trần ngồi trên xe lăn thì làm sao nhặt được đồ rơi trên đất? Người ngồi xe lăn không thể nào khom lưng nhặt đồ được.”

Ngày trước bà ngoại của cô bé cũng vậy nha, hễ rơi đồ là không sao nhặt được, luôn cần người khác nhặt giúp.

Cho nên lời giải thích ông cụ Trần làm rơi nhân hạt dưa xuống đất rồi bốc lên là không hợp lý.

Túc Bảo nhìn Tô Cẩm Ngọc, đôi mắt của cô bé như biết nói ‘đúng không, mẹ?’

Tô Cẩm Ngọc giơ ngón tay cái: “Bảo bối của mẹ thông minh quá, học rất nhanh nha!”

Lô Thù Văn chau mày nói: “Không sai, ông cụ tuyệt đối không thể khom lưng nhặt đồ được.”

Lần này y tá không tìm được lý do gì nữa.

Chị ta lại trưng ra bản mặt ‘tôi có lý nhưng tôi không có cách nào giải thích rõ ràng’, nóng ruột nói: “Ai ôi, cái này thì tôi thực sự không biết, cái này….Rốt cuộc có chuyện gì vậy nhỉ, hay là chúng ta kiểm tra camera?”

Y tá dám nói thế vì mấy ngày ở nhà họ Trần, chị ta đã biết rõ khu vực nào camera không thể ghi hình.
 
Chương 690


 

Chương 690

Lô Thù Văn cười lạnh: “Được thôi, đi kiểm tra camera.”

Trần Gia Khang và Tô Nhất Trần nghe thấy tiếng tranh cãi ngoài vườn, lúc hai người ra xem thì Lô Thù Văn đã quyết định xong xuôi chuyện kiểm tra camera.

Trần Gia Khang chau mày: “Có hiểu nhầm gì chăng?”

Y tá này do anh ấy lựa chọn kỹ càng từ công ty lớn chuyên nghiệp, chị ta nhận được rất nhiều lời khen ngợi và cũng là một trong ba y tá giỏi nhất được đóng dấu và chứng nhận trong ngành.

Lô Thù Văn nói: “Nếu là hiểu lầm, chỉ cần nhìn camera giám sát sẽ biết!”

Tô Nhất Trần kiên định đứng về phía Túc Bảo, nói: “Túc Bảo nhà chúng tôi sẽ không nói dối.”

Trần Gia Khang nghe vậy thì không nói gì thêm.

Kết quả kiểm tra là, camera không ghi được hình ảnh nơi y tá và ông cụ Trần ngồi ban nãy….

Hốc mắt y tá đỏ hoe, chị ta ấm ức nói: “Bỏ đi, người làm công việc chăm sóc như chúng tôi đây vẫn thường bị chủ nhà hiểu nhầm, chúng tôi đã quen rồi…”

Chị ta nhìn Túc Bảo, bất đắc dĩ nói: “Chắc cô nhóc này nhìn nhầm rồi, nhưng không sao, sau vụ việc lần này tôi cũng phải tự kiểm điểm bản thân, quả thực tôi đã quá bất cẩn, là lỗi của tôi.”

Túc Bảo: “…”

Tô Cẩm Ngọc bất bình: “Ta nhổ vào! Cũng tầm 40-50 tuổi rồi nhỉ, còn ra cái vẻ bạch liên hoa này! Đúng là xúi quẩy mà!”

Kỷ Trường híp mắt, nói: “Túc Bảo, kiểm tra di động của y tá.”

Túc Bảo lập tức quay đầu nhìn Tô Nhất Trần: “Cậu cả, kiểm tra di động của dì ấy.”

Tim y tá hẫng mất một nhịp, chị ta lập tức hoang mang….

Y tá vô thức giơ tay cầm lấy chiếc điện thoại di động trong túi quần, trong lúc hoảng loạn chị ta chợt nhớ ra mình đang quay video…

Video này không hề bị ngắt, vẫn đang tiếp tục quay.

Chị ta nhanh chóng xóa video đi.

Tô Cẩm Ngọc cà khịa: “Ồ? Còn muốn xóa video cơ à?”

Cô ấy đưa tay bắt lấy ngón tay của y tá.

Trần Gia Khang cũng quả quyết, giơ tay nói: “Y tá Lý, cho chúng tôi kiểm tra điện thoại chắc không có vấn đề gì chứ?”

Ngón trỏ của y tá hơi run, càng căng thẳng thì tay càng trơn, không hiểu sao ngón tay bấm sắp chuột rút đến nơi rồi mà vẫn không mở được album ảnh ra.

Cuối cùng trong mắt chị ta cũng xuất hiện vẻ hoảng sợ: “À, cái này có lẽ không tiện lắm, bình thường tôi thích chụp ảnh tự sướng…”

Túc Bảo kỳ quái hỏi: “Chỉ là chụp ảnh tự sướng thôi, có gì mà bất tiện chứ? Chẳng lẽ lúc chụp ảnh tự sướng dì không mặc quần áo hả?”

Mọi người: “…”

Ặc, trẻ con đúng là thẳng thắn, cái gì cũng dám nói…

Không ngờ, y tá lại thuận theo lời Túc Bảo, tỏ vẻ xấu hổ: “Cái này… quả đúng là như vậy…”

Mọi người: “…”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Túc Bảo nghiêm nghị, trực tiếp vạch trần: “Không phải vậy đâu, dì chỉ muốn lén lút xóa video đi thôi, video này chắc chắn không thể để người khác thấy.”

 
 
Chương 691


Chương 691

Sắc mặt Lô Thù Văn rất khó coi, dứt khoát giành lấy điện thoại di động của y tá, lạnh lùng nói: “Người khác không tiện, tôi nghĩ mình sẽ tiện. Chúng ta đều là phụ nữ cả, tôi sốt ruột lo cho ba chồng, chắc là y tá Lý cũng hiểu mà phải không?”

Y tá Lý: “…” Không, chị ta không muốn hiểu.

Chị ta định giật lại điện thoại nhưng lại bị người khác ngăn cản.

Lô Thù Văn bấm mở album ảnh, thứ đầu tiên cô ấy nhìn thấy là một đoạn video, cô trực tiếp bấm mở.

Chỉ nghe giọng nói độc ác của y tá vang lên.

“Mọi người nhìn xem lão già ngu ngốc này, già rồi quẫn trí có biết cái gì đâu, đến hạt dưa tôi nhổ ra mà cũng muốn ăn.”

“Lão già này đúng là vừa bẩn thỉu vừa buồn nôn.”

“Ôi chao, tôi vẫn còn tốt bụng chán, lẽ ra tôi nên đi tiểu nhiều hơn chút nữa. ”

Sau đó là tiếng cười ha ha của y tá Lý, đầy ác ý và sỉ nhục.

Trên màn hình, y tá Lý nhổ hạt dưa đã nhai nát vào dép của mình, còn trộn thêm một nắm cát.

Trong lời nói còn tỏ ý dép của mình bị bẩn rồi, lát nữa sẽ bắt ông già kia liếm sạch.

Lô Thù Văn giận run người, Trần Gia Khang thì đầu óc ong ong, cơn giận xông thẳng lên đỉnh đầu.

Ngoài video này ra, còn có rất nhiều video khác bên dưới.

Khi ông cụ đang tắm, y tá Lý còn trắng trợn quay video ông cụ, vừa quay vừa giễu cợt, bảo mọi người ra xem ông già này xấu xí đến mức nào…

Khi cho ông cụ ăn, y tá Lý còn cố tình đổ cháo cháo vào mũi ông cụ, vừa cười ha hả vừa quay lại cảnh ông già bị sặc, ho rũ rượi.

Ban đêm, ông cụ không được phép ngủ, cứ vừa nhắm mắt đã bị tát cho tỉnh lại, ông cụ bị tra tấn đến khi kiệt sức mới được tha cho.

Lô Thù Văn càng xem càng thấy không thể nào xem tiếp được nữa, người bình thường đều không xem nổi những video ngược đãi người lớn tuổi như vậy, nhưng chị ta lại lấy đó ra là niềm vui.

Mọi người trong nhà họ Trần đều sửng sốt, đặc biệt là những người giúp việc, bình thường họ ở chung với y tá Lý cả ngày, luôn cho rằng chị ta là người hiền lành tốt bụng, có khi còn chăm sóc ông cụ giúp chị ta, khuyên bảo chị ta đi nghỉ ngơi.

Không ngờ rằng ma quỷ lại ở ngay bên cạnh họ.

“Chị… chị! Chị được lắm y tá Lý.” Lô Thù Văn vô cùng tức giận.

Chẳng trách lúc đầu khi nhìn thấy y tá Lý, ông cụ lại sợ hãi tới vậy, lẩm bẩm không muốn để y tá Lý chăm sóc mình.

Họ cho rằng mọi người đều không hiểu ông cụ muốn gì nên ông cụ mới nổi giận, thế mà họ còn khuyên ông cụ nên nghe lời người y tá.

Thậm chí vì không biết phải làm sao, họ còn đe dọa ông cụ, nói rằng nếu ông cụ còn gây sự nữa thì sẽ không để ý đến ông nữa.

Lúc này Lô Thù Văn vô cùng hối hận.

Trần Gia Khang giận dữ tát vào mặt y tá, khiến chị ta văng ra ngoài.

“Báo cảnh sát đi. Chú Trần, báo cảnh sát ngay cho tôi!” Ngực anh phập phồng tức giận.

Y tá Lý che mặt, hét lên: “Anh Trần, tôi, tôi không cố ý đâu, thực đấy, tôi không có ác ý gì cả, tôi…”
 
Chương 692


Chương 692

Túc Bảo khẽ giọng thở dài.

Tại sao cả dì y tá này và dì y tá gọi là chị Quyên trước đây đều nói rằng họ không có ác ý gì vậy?

Họ có hiểu sai nghĩa của từ ác ý không?

Lô Thù Văn tức giận đến mức hét lên: “Bằng chứng video rõ rành rành ra đấy, chị còn dám nói với tôi là mình không cố ý, không có có ác ý hả?”

Trần Gia Khang cũng giận ngút trời: “Mẹ kiếp con mụ này đúng là trợn mắt nói điêu mà, chị cứ chờ ăn cơm tù đi.”

Trần Gia Khang giận đến nỗi không giữ được bình tĩnh nữa, chỉ mong mình có thể tự mình đánh cho y tá Lý một trận.

Cuối cùng y tá Lý cũng biết sợ rồi.

Trong điện thoại di động của chị ta không chỉ có video của mỗi ông già cụ thôi đâu.

Còn nhiều người khác nữa…

Nói trắng ra là, mấy đoạn video này của ông cụ cùng lắm cũng chỉ coi như là ngược đãi, không gây ra tổn hại gì về thể chất, cùng lắm chị ta chỉ mất việc thôi, có tệ hơn nữa thì cũng chỉ bị giam hai ba năm thôi.

Nhưng những video khác thì không.

Ngoài một số video trước kia chị ta quay, chị ta còn lưu lại một số video được gửi trong group chat của y tá.

Những video này là “thú vui tao nhã” của bọn họ, nếu rơi vào tay cảnh sát, chị ta và bạn bè trong group sẽ bị bắn chết luôn.

Y tá Lý hoảng hốt, không giả vờ nổi nữa, vội quỳ sụp xuống xin tha: “Anh Trần ơi, tôi sai rồi, tôi sai thật rồi, tôi, tôi chỉ bị người khác xúi giục thôi, vốn dĩ tôi không như thế, cầu xin anh tha cho tôi một mạng đi.”

“Anh Trần, xin anh tha thứ cho tôi… Nhà tôi còn có hai con nhỏ với ba mẹ già, chồng tôi không đi làm, cả nhà đều chờ tôi nuôi. Ông Trần, tôi, tôi, và tôi đáng lẽ phải chết. Nhưng cha mẹ của các con tôi đều vô tội…”

“Xin hãy thương cho hai đứa bé nhà tôi…”

Trần Gia Khang tức giận cười nói: “Thương cho hai đứa bé nhà chị hả? Có một người mẹ như chị chẳng phải càng đáng thương hơn sao?”

“Nhà chị cũng có ba mẹ già, sao chị có thể làm ra chuyện táng tận lương tâm như vậy?”

Y tá Lý tỏ vẻ hối hận: “Tôi sai rồi, tôi thật sự biết sai rồi, tôi cũng bị người ta xúi dại thôi, nói một đoạn video sẽ cho tôi mười ngàn tệ, tôi là nhất thời bị ma xui quỷ khiến…”

Trong cơn tuyệt vọng, chị ta vội bịa ra một cái cớ.

Lô Thù Văn nghiến răng nghiến lợi nói: “Nhà họ Trần chúng tôi cho chị còn chưa đủ nhiều hả? Người ta làm điều dưỡng viên tại gia giá cao nhất mới được năm mươi ngàn tệ một tháng thôi, một tháng nhà chúng tôi trả cho chị những một trăm ngàn.”

Y tá Lý làm vẻ cam chịu mặc người mắng chửi, ánh mắt đầy vẻ hối hận, khóc lóc thảm thiết: “Bà chủ ơi, mọi người đối xử với tôi rất tốt. Là do tôi không phải con người, tôi bị đồng tiền che mờ mắt, thấy tiền là nảy lòng tham, nhưng tôi thực sự không phải loại người biến thái như vậy, tất cả đều là do yêu cầu của người mua video thôi…”

Tuy nhiên, dù cô có khóc lóc hay kể khổ thế nào đi nữa, người nhà họ Trần cũng không hề có dấu hiệu mềm lòng, xem ra bọn họ đã quyết tâm phải di chết chị ta rồi.

Tiếng còi xe cảnh sát bên ngoài vang lên, cảnh sát đến rồi.

Y tá Lý biết mình mà bị bắt thì chết chắc rồi, chó cùng rứt giậu, đột nhiên nhìn chằm chằm Túc Bảo, thoáng cái lao về phía Túc Bảo.
 
Chương 693


Chương 693

Bất chấp đi, chị ta có chết cũng phải kéo thêm người khác làm đệm lưng, chị ta phải bắt được con nhóc chết tiệt này, lấy nó ra uy hiếp, bắt bọn họ phải thả chị ta đi.

Nhưng chị ta không nhìn thấy Kỷ Trường lơ lửng bên cạnh Tô Cẩm Ngọc đang nhìn chị ta với vẻ thương cảm…

Trong mắt y tá Lý hiện lên ánh nhìn tàn nhẫn, nhóc con mềm mại đáng yêu như vậy, một tay là có thể bóp chết…

Thế nhưng, khi tay chị ta vừa chạm vào Túc Bảo, liền nghe thấy một tiếng “ha”…

Sau đó chị ta bỗng thấy trời đất đảo lộn, rầm một tiếng bay ra ngoài.

“???”

Y tá Lý sửng sốt, không hiểu tại sao mình lại bay ra ngoài, chỉ cảm thấy lưng sắp gãy, đau đớn cuộn tròn thành một quả bóng…

“A…”

Lô Thù Văn và Trần Gia Khang đều sợ ngây người.

Miệng mọi người đều há hốc thành hình chữ o, thế này… thế này?

Tô Nhất Trần mím môi, chuẩn bị gửi tin nhắn cho Khúc Hưởng chuẩn bị phí bịt miệng.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, dù đưa phí bịt miệng, nếu người nhà và bạn bè của những người giúp việc này hỏi tại sao tự dưng bọn họ lắm tiền thế, rồi họ vẫn sẽ ngồi lê đôi mách chuyện Túc Bảo rất khỏe.

Chi bằng chẳng biết thì hơn.

Sau khi cậu cả suy nghĩ kỹ càng, chớp mắt đã tiết kiệm được mấy trăm triệu tệ.

Trần Gia Khang phải mất một lúc mới hoàn hồn lại, anh ấy nhìn Tô Nhất Trần với ánh mắt ngạc nhiên và thắc mắc.

Tô Nhất Trần thản nhiên nói: “Sức mạnh của Túc Bảo cũng chỉ lớn hơn người thường có… ‘chút xíu’ thôi mà, đợt này con bé còn tập võ với ba nó nữa, có thiên phú lắm.”

Khóe miệng Trần Gia Khang giật giật.

Đây đâu phải chỉ là có chút xíu đâu?

Nhưng nghĩ lại, Trần Gia Khang cũng có thể miễn cưỡng hiểu được, anh ấy biết ba Túc Bảo là ai… Nếu ba bé là vị chiến thần đó, Túc Bảo có thể quăng người ra ngoài cũng không có gì đáng ngạc nhiên.

Hổ phụ vô khuyển tử, vả lại hành động ném qua vai yêu cầu kỹ thuật hơn là sức mạnh, mà y tá Lý cũng tương đối gầy…

Đang lúc suy nghĩ, anh ấy thấy Túc Bảo đang hét lên rồi lao tới, hai chân ngắn giẫm lên người y tá Lý.

“Bé đạp nè, đạp đạp đạp nè.”

Biểu cảm trông đến là hung hăng mà lại đáng yêu.

Khóe miệng Trần Gia Khang giật giật, được rồi, nhìn bé như vậy hình như cũng không khác gì những đứa trẻ bình thường…

Bên kia, đúng lúc Túc Bảo lao tới thì Tiểu Ngũ cũng bay ra ngoài, đứng trên lưng ông nội rùa ngâm nga hát: “Nhổ cải lên, nhổ cải lên, ái chà chà, ái chà chà. Nhổ mãi, nhổ mãi, mà không được! Ông cụ, ông mau qua đây, qua nhổ cải lên đi.”

Ông cụ ngồi trên xe lăn: “Hò dô ta nào… nhổ…”

Mọi người: “…”
 
Chương 694


Chương 694

Đây là cảnh tượng cảnh sát khi nhìn thấy khi đến nơi, không khỏi giật giật khóe miệng.

Đây là khung cảnh gì vậy?

Trần Gia Khang giải thích đầu đuôi câu chuyện, viên cảnh sát mở điện thoại di động ra kiểm tra, da đầu đột nhiên tê rần.

Album ảnh trên điện thoại di động của y tá Lý không chỉ chứa đầy cảnh hành hạ người già, thậm chí còn có một số video ghi lại cảnh những người già do chị ta chăm sóc chết ngạt.

Chị ta không hề tôn trọng mạng sống, mà ngược lại chị ta còn cười quỷ dị cho tất cả mọi người xem, hôm nay lại làm một pha nữa.

[Đã mấy ngày rồi lão già kia không được ngủ ngon, tôi còn không cho lão ăn uống đầy đủ nên lão yếu lắm rồi.]

[Hài chết đi được, mấy hôm nay người nhà đều cảm thấy lão già này sắp đi đời nhà ma rồi, vậy tôi sẽ tiễn lão một đoạn… Mọi người nhìn xem, bây giờ ông ta có chết, người nhà cũng sẽ không nghi ngờ gì tôi, ha ha.]

Hình ảnh trong video được làm mờ, một đoạn được thêm vào là y tá Lý quay lén cảnh người nhà khóc lóc, chị ta cũng giả vờ khóc bên cạnh nhưng người xem video lại có cảm giác rằng chị ta giống như đang cười hơn…

“Đáng sợ quá đi mất.” Mấy người giúp việc của nhà họ Trần đều dời sự chú ý khỏi sức mạnh to lớn của Túc Bảo, ai nấy nghe đến đó đều dựng tóc gáy.

Không chỉ có một video như vậy mà còn có rất nhiều video khác tương tự.

Những thường thấy nhất là dùng gối đè làm ngạt thở hoặc ấn đầu các cụ già vào chậu nước dìm chết, vì theo y tá Lý, cách này không dễ bị phát hiện…

Ngoài video của chính mình ra, y tá Lý còn lưu video của nhiều người khác, nội dung gồm ngược đãi giết từ mèo cho đến con người… cái gì cũng có.

Viên cảnh sát lần theo manh mối, dễ dàng tìm ra group chat mà y tá Lý tham gia, không quá lời khi nói rằng trong group có một trăm người, thì ít nhất một nửa trong số họ là kẻ giết người.

Bọn họ đã nhận nhiều vụ án nhưng đây là lần đầu tiên họ cảm nhận được góc khuất và sự đáng sợ của bản chất con người.

“Chị còn gì để nói nữa không?” Viên cảnh sát nghiêm nghị hỏi.

Đầu óc y tá Lý ong ong, chỉ có một suy nghĩ tiêu tùng rồi.

Chi ta hối hận lắm, nhưng chị ta không hối hận vì đã giết nhiều người như vậy, chị ta chỉ hối hận vì sao lần này mình lại sơ suất như thế, để người ta bắt ngay tại trận.

Y tá Lý khóc lóc xin tha: “Tha cho tôi đi anh cảnh sát ơi… Tôi thực sự không cố ý đâu, tôi không biết tại sao mình lại quay những video thế này, tôi, tinh thần của tôi không bình thường…”

Đúng rồi, chị ta có bệnh tâm thần.

Bệnh nhân tâm thần sẽ không bị kết án.

Y tá Lý lập tức cười toe toét, giả điên giả dại: “Ha ha, ha ha ha, đến bắt tôi đi, đến bắt tôi đi. Mẹ ơi, con muốn ăn kẹo… Ư ư!”

Cảnh sát trực tiếp ấn đầu chị ta và đưa đi: “Chị có bị bệnh tâm thần hay không, không phải chị nói là được.”

Anh cảnh sát cười khẩy: “Vả lại chị đã quay lại hành vi ác độc của mình từ đầu đến cuối. Từ video này có thể kết luận rằng chị không hề mất đi khả năng nhận biết và kiểm soát bản thân. Cho dù chị có bị tâm thần thật, chị có tin là kiểu gì chúng tôi cũng có thể kết án tử hình cho chị không?”

Y tá Lý: “…”
 
Chương 695


Chương 695

Không, chị ta không hiểu, sao tự dưng chị ta lại xui xẻo như vậy chứ?

Ngay cả bằng chứng kết tội mình cũng do chính bản thân chị ta quay lại?

“Anh Trần ơi cứu tôi với! Tôi xin anh, xin anh hãy tha thứ cho tôi… Tôi còn hai đứa con nhỏ…” Y tá Lý hoảng sợ, vội vàng cầu xin Trần Gia Khang tha cho mình.

Chị ta lấy việc giết người ra để mua vui cho mình nhưng tới khi cái chết thực sự sắp đến với mình rồi, chị ta mới biết sợ.

Mặt mày Trần Gia Khang lạnh tanh.

Anh ấy sẽ theo vụ này đến cùng, cho đến khi những kẻ cặn bã này bị kết án tử hình mới thôi.

Cảnh sát tịch thu điện thoại di động của y tá Lý, nhanh chóng vừa thu thập bằng chứng vừa báo cáo lên cấp trên.

Đây là một vụ án cực lớn.

Để ngăn chặn càng có thêm nhiều người bị đe dọa tính mạng hơn, bọn họ phải nhanh chóng hành động trong bí mật để hốt gọn cả mẻ nhóm người này.

Giờ phút này, mọi người trong group chat của y tá Lý đâu có ngờ được chị ta lại tự tay đưa bọn họ lên máy chém…

Mọi người nhìn y tá Lý bị bắt đi, trong lòng đầy suy nghĩ kinh hãi, phức tạp và ghê sợ, thật lâu sau mới lấy lại tinh thần.

Có vẻ Túc Bảo đang kéo một thứ gì đó rất khó khăn.

Kỷ Trường nhận lấy lưới phược linh trong tay bé, nói: “Để ta làm cho.”

Hắn cử động ngón tay, lưới phược linh tự động bay lên, Kỷ Trường cười lạnh nói: “Bổn đại nhân đích thân ra tay đấy, ngươi có cảm động không?”

Con quỷ bụng dạ xấu xa đang giãy dụa kịch liệt: “…”

Không dám cử động nữa…

Xảy ra chuyện như vậy, nhà họ Trần không có lòng dạ nào để chiêu đãi Tô Nhất Trần và Túc Bảo nữa, Túc Bảo cũng bắt được con quỷ bụng dạ xấu xa rồi nên coi như đã hoàn thành nhiệm vụ.

Túc Bảo bế cụ rùa trên bãi cỏ lên, vỗ nhẹ rồi lẩm bẩm: “Ông nội rùa ới, lúc nãy con xin lỗi nhé. Túc Bảo vội quá, con thực sự không tìm được gì cả…”

Bé dừng một chút rồi lập tức bổ sung: “Nhưng con vừa nghĩ ra rồi. Nếu còn có lần sau nữa, Túc Bảo sẽ cởi giày, cũng sẽ không làm rơi ông nữa.”

Rùa đen: “…”

Nói thật không đấy?

Nó nheo mắt, thở và ngậm cổ họng, như thể nó chẳng thèm quan tâm gì cả.

Tiểu Ngũ thấy Túc Bảo nhặt con rùa đen lên, không hiểu ra làm sao lại huýt sáo: “Ồ, ông nội, ông về rồi đấy à?”

Rùa đen: “…”

Nó lập tức rụt đầu vào trong.

Sau khi Tô Nhất Trần và Trần Gia Khang nói thêm vài câu thì hai người tạm biệt ở cửa lớn.

Trước khi rời đi, Túc Bảo nhoài người trên cửa kính ô tô, vẫy tay với ông cụ Trần: “Ông ơi, ông mau chóng khỏe lại nha!”
 
Chương 686


Chương 686

Chưa đầy hai giây đã có rất nhiều người phản hồi.

? ? ?

? ? ? ?

? ? ? ? ?

Bà cụ Tô đã ngồi xe lăn được 5 năm, mấy ngày trước còn nghe nói bà vừa xuất viện.

Vậy mà bây giờ có thể đứng lên và nhảy ở quảng trường sao??

Cầu xin xem mặt thần y!!

Tô tổng, người nhà tôi mới hái được ít nấm rừng ở núi Trường Bạch, tôi gửi ít nấm tới cho anh được không?

Rốt cuộc là lão thần y nào thế, đúng là y thuật hơn người và nghịch thiên mà!

Xin hãy giới thiệu +1.

Xin hãy giới thiệu +2.

Nhà họ Trần vừa đón ông cụ Trần từ viện về, ai nấy đều mặt ủ mày chau vì lo lắng.

Ông cụ Trần chắc chắn đã bị mắc chứng Alzheimer, thần trí không tỉnh táo, hai mắt đờ đẫn, thậm chí còn quên cách ăn cơm, uống nước, đi vệ sinh.

Sau vài ngày điều trị, ông cụ Trần đã được ra viện, hiện tại ông cụ có thể ăn, ngồi, nhưng hai chân không thể đứng dậy.

Vừa hay, con trai cả của nhà họ Trần đang lướt vòng bạn bè thì đột nhiên nhìn thấy những bài đăng mới của Tô Nhất Trần.

Anh ấy mở to hai mắt, vô thức đứng dậy.

Chẳng ngờ bà cụ Tô lại đứng dậy được??

Anh ấy vội lấy di động ra, toan gọi cho Tô Nhất Trần thì nhìn thấy tin nhắn Tô Nhất Trần gửi tới.

[Nghe nói ba anh xuất viện, tôi định ngày mai sẽ đến thăm, anh có thời gian không?]

Con trai cả nhà họ Trần run tay trả lời tin nhắn: [Có thời gian, chỉ cần Tô tổng tới thì lúc nào tôi cũng rảnh.]

Trước đây ông cụ Tô và ông cụ Trần ở cùng một đội sản xuất, hai người họ có chút giao tình. Nhà họ Tô và nhà họ Trần cũng có quan hệ hợp tác nên Tô Nhất Trần và con cả nhà họ Trần có thể xem như bạn lâu năm.

Lúc này, con cả nhà họ Trần – Trần Gia Khang chỉ hận không thể đưa ba mình bay tới nhà họ Tô, có điều xét thấy ông cụ Trần mới xuất viện nên anh ấy chỉ đành bấm bụng chờ đợi.

Ngày hôm sau.

Tô Nhất Trần dẫn Túc Bảo đến thăm nhà họ Trần.

Trần Gia Khang đã sớm đứng chờ ngoài cửa, không ngờ Tô Nhất Trần còn dẫn theo một cô nhóc.

Trần Gia Khang chỉ gặp Túc Bảo một lần vào ngày sinh nhật của cô bé. Thấy Túc Bảo tới, anh ấy vội dặn người nhà tiếp đãi bé rồi nhanh chóng dẫn Tô Nhất Trần vào thư phòng.

Túc Bảo ngoan ngoãn ngồi trên sô pha, tò mò đánh giá nhà họ Trần.

Tô Cẩm Ngọc đứng bên cạnh nói: “Ông cụ Trần và ông ngoại con là bạn bè, khi trước hai người họ cùng cưỡi trâu tham gia sản xuất ở quê.”

Túc Bảo ồ một tiếng, tạm thời chưa hiểu tham gia sản xuất là cái gì nhưng có thể cưỡi trâu thì thật lợi hại.
 
Chương 687


Chương 687

Túc Bảo lập tức thấy ngưỡng mộ ông cụ Trần.

Cô bé lên tiếng hỏi: “Dì ơi, Túc Bảo có thể gặp ông cụ nhà mình không ạ?”

Người tiếp đãi Túc Bảo là Lô Thù Văn – vợ Trần Gia Khang.

Thấy Túc Bảo ngoan ngoãn, cô ấy rất yêu thích.

Rất nhiều bé tới nhà người lạ thường nhìn chỗ này chỗ kia, thậm chí còn phá hoại đồ đạc, nhưng Túc Bảo chỉ ngồi yên một chỗ, hai tay còn đặt ngay ngắn trên đầu gối, ai nhìn mà không yêu thích cho được!!

“Được nha con!” Lô Thù Văn nói: “Có điều ban nãy dì giúp việc mới đẩy xe lăn cho ông cụ tới vườn hoa thư giãn, chúng ta đi tới đó nhé!”

Túc Bảo gật đầu đáp: “Dạ.”

Lô Thù Văn nghe giọng nói non nớt của Túc Bảo mà trái tim như tan chảy, nỗi mệt mỏi chất chứa bao ngày qua đều hoàn toàn tan biến.

Trong vườn hoa.

Y tá biết nhà họ Trần có khách tới chơi, nghe nói là Tô tổng của nhà họ Tô.

Trần Gia Khang kêu chị ta đưa ông cụ Trần ra vườn thư giãn, chắc muốn dành thời gian nói chuyện với Tô tổng đây mà!!

Y tá chắc mẫm tạm thời sẽ không có người tới tìm mình.

Y tá cắn hạt dưa rồi tự tin vứt vỏ vào túi áo của mình, tay chị ta liên tục vuốt tin trên màn hình điện thoại, hoàn toàn không để ý tới ông cụ Trần.

Ông cụ Trần ngơ ngẩn như một đứa trẻ, hình như ông cụ cũng muốn ăn hạt dưa, duỗi tay huơ loạn xạ và nói gì đó không rõ ràng.

“Dưa….dưa…”

Y tá trừng mắt: “Cụ thế này rồi còn muốn ăn hạt dưa gì hả? Đi mà uống thuốc đi!”

Chị ta đùa dai, bốc vỏ hạt dưa trong túi rồi quăng lên đầu ông cụ Trần.

Ông cụ sợ hãi vội nhắm mắt lại.

Y tá cười híp mắt, vừa chơi điện thoại vừa cắn hạt dưa rồi nhổ vỏ ra: “Nào, cụ già rồi răng không còn khỏe nữa, để tôi cắn vỡ giúp cụ nha.”

Chị ta nhổ một ngụm lớn nhân hạt dưa lên dép lê, thậm chí còn rắc ít cát lên.

“Đó, còn thêm ít muối cho cụ đó, ăn đi!”

Hiện giờ ông cụ Trần mắc bệnh suy giảm trí nhớ nên nào biết cái gì sạch cái gì bẩn.

Thấy y tá cho hạt dưa, ông cụ run rẩy nhận, còn vui mừng hớn hở như trẻ con.

Y tá cười nhạo rồi lấy di động ra chụp: “Mọi người nhìn ông già này đi, già rồi mất trí rồi nên chẳng hiểu gì cả, còn muốn ăn hạt dưa tôi nhổ ra đây này.”

“Ông già này quả nhiên vừa bẩn vừa buồn nôn mà.”

“Ôi, tôi vẫn còn quá tốt bụng. Đáng lẽ nên tè ra đống hạt dưa này mới phải.”

“Ha ha ha….”

Đáy mắt y tá chất chứa ác ý, chị ta nhìn ông cụ Trần bốc nắm hạt dưa chuẩn bị cho vào miệng…

Ngay khi nắm hạt dưa sắp bị nhét vào miệng ông cụ Trần thì một vật màu đen bỗng nhiên bay tới từ bên cạnh, bộp một tiếng đánh vào cổ tay ông cụ.

 
 
Chương 688


Chương 688

Những hạt dưa bẩn thỉu trên tay ông cụ Trần lập tức rơi xuống, vương vãi khắp người.

Ông cụ sợ hãi đến mức hét lên.

Vật đen như mực rơi xuống thảm cỏ mềm trong luống hoa và lăn tròn hai vòng… hóa ra là một con rùa.

Hình như con rùa đã quen với những pha hành động ‘phóng’ đi như này, nó lật người một cách điêu luyện rồi nằm bất động.

Tô Cẩm Ngọc: “Mẹ kiếp…..Túc Bảo 666!”

Tiểu Ngũ ló đầu ra khỏi túi thú cưng bằng bông, cao giọng hét lên: “Ta cứ ngỡ Lữ Bố là kẻ vô địch thiên hạ, nhưng không ngờ người này còn dũng mãnh hơn Lữ Bố, đúng là chẳng thèm nói lý lẽ gì hết! . .. Đại uy thiên long!”

..

Khóe miệng Kỷ Trường khẽ giật.

Lô Thù Văn ngẩn người, hết nhìn Túc Bảo và Tiểu Ngũ rồi lại nhìn con rùa đang nằm yên, nhưng cô ấy vẫn chưa nhận ra chuyện gì.

Khi ánh mắt dừng lại trên người ông cụ Trần, Lô Thù Văn kinh hãi, vội chạy tới.

Chỉ thấy khắp người ông cụ dính vỏ hạt dưa và thứ gì đó rất bẩn.

Lô Thù Văn cuống quýt phủi người giúp ông cụ Trần, nói: “Ba, ba không sao chứ?”

Một tay ông cụ Trần nắm lấy cổ tay còn lại của mình, ông cụ ấm ức nhìn Lô Thù Văn, miệng ú ớ nói gì đó.

Y tá sợ đến ngây người, Lô Thù Văn đến từ lúc nào thế này? Sao chị ta không hề phát hiện ra!!

Chị ta không kịp tắt di động mà nhét luôn vào túi, hoảng loạn đi lên trước để phủi quần áo ông cụ Trần.

“Ôi….Xin lỗi phu nhân, ban nãy tôi vội vào nhà vệ sinh quá, còn số hạt dưa này là do tôi lén cho ông cụ Trần vì thấy ông cụ muốn ăn từ lâu rồi….”

“Tôi hoàn toàn không ngờ tới ông cụ Trần lại bị dính vỏ hạt dưa khắp người như này….”

Y tá trưng ra bản mặt áy náy.

Ấn tượng ban đầu luôn giữ vai trò chủ đạo, ngay từ đầu nhà họ Trần đã cảm thấy y tá này tốt nên mới chọn chị ta, hơn nữa chị ta còn ngầm ám chỉ việc mình thương ông cụ Trần nên mới lén đem quà vặt cho ông cụ—–Thông thường người thuê sẽ không bao giờ nghi ngờ điều gì.

Ngàn vạn lần không ngờ tới, một giọng nói non nớt bỗng vang lên: “Dì ơi, dì đang nói dối!”

Y tá ngẩn người, nhìn Túc Bảo đứng bên cạnh.

Con nhóc này chui từ xó xỉnh nào ra thế?? Thích lo chuyện bao đồng nhỉ!!

Y tá bày ra bộ dạng mù mờ: “Đâu có….cô nhóc ơi, cháu đừng ăn nói tùy tiện nha!”

Hồi nãy y tá chọn ngồi ở một góc trong vườn hoa – Nơi mà chị ta yên tâm rằng Lô Thù Văn sẽ không nhìn thấy.

Dẫu chết cũng không chịu thừa nhận thì mọi chuyện sẽ ổn thôi!

Còn lời của một con nhóc thì ai mà tin được cơ chứ!!

Sắc mặt Lô Thù Văn rất khó coi, nghe Túc Bảo nói vậy, cô ấy lại thấy lời giải thích của y tá không ổn lắm.

Lô Thù Văn chỉ đành nói: “Tinh thần ông cụ không tỉnh táo, chẳng phải đã dặn cô khi nào muốn đi vệ sinh thì đẩy ông cụ về rồi hẵng đi sau! Mỗi lần cô vào nhà vệ sinh ít nhất cũng mất 10 phút, lỡ như ông cụ xảy ra vấn đề gì thì phải làm thế nào?”

Mặt y tá lộ vẻ xót xa ân hận: “Vâng vâng! Là sơ suất của tôi, xin lỗi phu nhân, lần sau tôi nhất định sẽ chú ý….Không không, tuyệt đối không có lần sau nữa ạ!”

Túc Bảo nhìn y tá chằm chằm, nói rõ từng chữ: “Hồi nãy dì không hề vào nhà vệ sinh, dì đang cầm đồ gì đó đút cho ông cụ Trần ăn.”
 
Chương 689


Chương 689

Tuy cô bé không nhìn rõ, nhưng mẹ bé và sư phụ đều nhìn thấy rõ mồn một nha.

Mẹ và sư phụ của cô bé kêu bé lập tức ngăn động tác của ông cụ Trần nên bé mới quăng ngay cụ rùa ra.

Hơn nữa, bé nhìn thấy rõ con quỷ trên đầu dì này.

Sư phụ nói quỷ hồn này tên là quỷ ác tâm, nếu bị quỷ này bám thân thì —-dì này cũng chẳng phải người tốt đẹp gì cho cam.

Vừa trông thấy Kỷ Trường, phản ứng đầu tiên của quỷ ác tâm là tháo chạy, nhưng nó đã bị Kỷ Trường ấn cố định trên đầu y tá.

Y tá hối hận trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ mù mờ: “Ơ, ông cụ đang ăn hạt dưa mà….Đâu phải ăn gì khác…”

Túc Bảo chỉ tay vào dép lê dưới chân ông cụ Trần: “Thứ nhất, một chiếc dép lê của dì đang ở dưới chân ông cụ Trần, lẽ nào dì chỉ đeo một chiếc dép vào nhà vệ sinh sao?”

Y tá: “…”

Túc Bảo lại chỉ tay vào đống vỏ dưa vương vãi khắp mặt đất: “Thứ hai, ông cụ Trần không biết cắn hạt dưa, nhưng đống vỏ hạt dưa này rất nhiều và cũng rất sạch.”

Y tá: “…”

Túc Bảo lại chỉ vào một đống hạt dưa nhão nhoét trên mặt đất: “Thứ ba, nếu ông cụ Trần tự ăn hạt dưa thì đáng lý ra không thể vừa cắn hết một lượt để tách vỏ hạt sạch sẽ vừa nhổ hết nhân hạt dưa ra rồi ăn lại đâu nhỉ? Hơn nữa trong đống nhân hạt dưa này còn bị lẫn với cát nữa.”

Túc Bảo nói lại nguyên văn lời giải thích của Tô Cẩm Ngọc, đồng thời cũng thể hiện mình đã học được những kiến thức phân tích từ mẹ mình….

Y tá bày ra bộ dạng bị đổ oan, lắp bắp nói như một người vô cùng thành thật: “Cái này, dì cũng không rõ sao lại thế! Chẳng phải ban nãy dì vội vào nhà vệ sinh quá nên một chiếc dép bị bay luôn về phía chân ông cụ Trần ư…..”

“Ban đầu dì tách vỏ hạt dưa giúp ông cụ Trần nên vỏ hạt dưa mới sạch sẽ như vậy….Có thể lúc dì vào nhà vệ sinh, ông cụ nóng lòng muốn ăn nhân hạt dưa nên mới vớ cả nắm bỏ vào miệng chăng?”

Lô Thù Văn chau mày: “Thế cô giải thích thế nào về việc nhân hạt dưa bị lẫn cát?”

Y tá mấp máy miệng: “Chắc nhân hạt dưa rơi xuống đất rồi ông cụ Trần lại nhặt lên…”

Túc Bảo lắc đầu, nói nghiêm túc như người lớn: “Dì ơi dì nhìn đi? Nói dối ắt sẽ lộ sơ hở, ông cụ Trần ngồi trên xe lăn thì làm sao nhặt được đồ rơi trên đất? Người ngồi xe lăn không thể nào khom lưng nhặt đồ được.”

Ngày trước bà ngoại của cô bé cũng vậy nha, hễ rơi đồ là không sao nhặt được, luôn cần người khác nhặt giúp.

Cho nên lời giải thích ông cụ Trần làm rơi nhân hạt dưa xuống đất rồi bốc lên là không hợp lý.

Túc Bảo nhìn Tô Cẩm Ngọc, đôi mắt của cô bé như biết nói ‘đúng không, mẹ?’

Tô Cẩm Ngọc giơ ngón tay cái: “Bảo bối của mẹ thông minh quá, học rất nhanh nha!”

Lô Thù Văn chau mày nói: “Không sai, ông cụ tuyệt đối không thể khom lưng nhặt đồ được.”

Lần này y tá không tìm được lý do gì nữa.

Chị ta lại trưng ra bản mặt ‘tôi có lý nhưng tôi không có cách nào giải thích rõ ràng’, nóng ruột nói: “Ai ôi, cái này thì tôi thực sự không biết, cái này….Rốt cuộc có chuyện gì vậy nhỉ, hay là chúng ta kiểm tra camera?”

Y tá dám nói thế vì mấy ngày ở nhà họ Trần, chị ta đã biết rõ khu vực nào camera không thể ghi hình.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top