Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Chương 610


Chương 610

Nhưng, cánh cửa chỉ vừa hé mở đã bị một người đàn ông cao to lực lưỡng đá vào đóng sập lại, người đàn ông này trừng mắt rồi thản nhiên đấm vào cửa kính xe anh ta.

Tài xế sợ tới mức không dám phát ra tiếng, rụt cổ lại.

Túc Bảo kéo vali tiếp tục đi về phía trước, một chiếc xe taxi bỗng tấp vào ven đường.

Túc Bảo hỏi: “Chú ơi tới Đào Hoa Túc gần trường đại học bao nhiêu tiền?”

Tài xế nói: “Chúng tôi có đồng hồ chính quy đo đường, đi bao nhiêu thì thu bấy nhiêu tiền, thông thường không quá 100 tệ.”

Hai mắt Túc Bảo sáng lấp lánh, đúng đúng, phải tính theo đồng hồ chứ.

Ba cô bé dặn rồi, ra đường phải đi xe đàng hoàng, xe có đồng hồ tính tiền mới là xe đàng hoàng.

Túc Bảo mở cửa, phát hiện tài xế đã xuống xe, giúp cô bé nhấc vali bỏ vào cốp xe.

Túc Bảo lập tức cười híp mắt, “Chú, chú thật tốt bụng! Con bói quẻ rồi, chú sắp gặp vận may đó! Thăng chức phát tài, cưới được nàng dâu!”

Tài xế: “….”

Cô bé con nhà thủ trưởng Mộc thật biết nói chuyện mà.

Sau khi Túc Bảo lên xe rời đi, người đàn ông mặt đen cao lớn cường tráng cũng nhanh chóng đi theo.

Tài xế taxi nhìn chiếc taxi chở Túc Bảo ở phía trước, mắng: “Đúng là đứa bé khiến người ta chán ghét mà, cháu mới gặp quỷ, cả nhà cháu đều gặp quỷ!”

Tài xế taxi nhổ nước bọt ra khỏi cửa sổ xe rồi tiếp tục đi mời chào khách hàng.

Trong xe, Túc Bảo lấy một cái ví lớn từ túi của mình ra.

Trong ví đầy ắp bao lì xì.

Tô Tử Tích cố gắng hồi lâu vẫn không kết nối được game, tức giận cất di động luôn.

Vừa nghiêng đầu, Tô Tử Tích đã trông thấy Túc Bảo đang đếm bao lì xì, cậu nghẹn họng nói: “Thời đại nào rồi còn dùng tiền?”

Túc Bảo kinh ngạc: “Anh không cần dùng tiền à?”

Tô Tử Tích mất kiên nhẫn nói: “Ý anh là bây giờ đều thanh toán bằng di động, chẳng mấy ai dùng tiền mặt.”

Túc Bảo lắc đầu: “Em không thích thanh toán bằng điện thoại, em thích dùng tiền mặt vì tiền vơi đi bao nhiêu em đều nhìn rõ.”

Ví tiền bớt phồng, cô bé sẽ đau lòng, có đau lòng mới biết cột ví tiền cho thật chặt, không tiêu xài hoang phí.

Dần dà, cô bé sẽ tiết kiệm được rất nhiều tiền và ngày càng giàu có hơn!

Tô Tử Tích dẩu môi coi thường, duỗi tay lấy một bao lì xì của Túc Bảo rồi đánh giá: “Thế em cũng không cần thiết giữ nguyên bao lì xì không bóc vỏ chứ?”

Dù thích dùng tiền mặt để thanh toán cũng chẳng có ai nhét luôn bao lì xì vào ví.

Túc Bảo nhìn đăm đăm vào bao lì xì trên tay Tô Tử Tích, nói: “Anh ơi vậy là anh không hiểu rồi, bao lì xì có thể đựng tiền và tiết kiệm tiền, cất bao lì xì vào ví thì em sẽ ngày càng giàu có!”

Tô Tử Tích cười giễu: “Đúng là mê tín dị đoan!”

Túc Bảo duỗi bàn tay trắng hồng ra lấy lại bao lì xì, nói: “Hết nói nổi, anh vẫn không hiểu!”

Tô Tử Tích không có tâm trạng tranh luận với Túc Bảo, lười phải lên tiếng.

Túc Bảo nhoài người lên vị trí chính giữa ghế lái và ghế phụ, nhìn chằm chằm đồng hồ đo, chỉ thấy trên đồng hồ hiển thị 89… trong nháy mắt đã chuyển thành 96.

“Đến rồi!” Tài xế nói.
 
Chương 611


Chương 611

Gương mặt nhỏ của Túc Bảo lập tức nhăn lại, cô bé đau lòng quá đỗi, xe mới nhích lên trước một đoạn mà đồng hồ đã nhảy từ 89 lên 96 rồi?

Tăng thêm 7 tệ đó nha!

Biết vậy cô bé đi bộ đoạn đường ngắn này là được rồi!

Túc Bảo nhìn bao lì xì trong tay, mặt lộ vẻ khó xử: “Chú ơi, chú có thể lùi xe về phía sau một chút không ạ?”

Tài xế ‘a’ một tiếng, anh ấy đi quá địa chỉ rồi à?

Đâu có nhỉ? Đến ngay đúng địa chỉ mà! Hồi trong quân đội, anh ấy còn không đỗ xe chuẩn như này đâu đấy!

Tài xế vội hỏi: “Chú lái xe quá địa chỉ à? Không được lùi xe chỗ này con ạ, nếu bị chụp hình lại sẽ bị phạt!”

Đây không phải xe của anh ấy, xe của anh có bị phạt cũng chẳng sao, nhưng không thể để người tài xế cho mượn xe phải chịu phạt.

Túc Bảo lắc đầu: “Không ạ, do con không có nhiều tiền để trả, hồi nãy 89 tệ là vừa đúng số tiền con có!”

Tài xế: “….”

“Cô bé đáng yêu, lùi xe về sau cũng phải trả thêm phí xe đó!”

Túc Bảo lơ mơ: “Ồ!”

Sao lùi xe lại còn phải trả thêm tiền? Cái đồng hồ này không coi trọng đạo đức nghề nghiệp gì hết!!!

Tài xế nhìn cô bé con đáng yêu trước mặt, mới tí tuổi đầu mà đã biết mặc cả rồi đấy.

“Thôi, chú lấy con 85 tệ là được rồi.” Tài xế mềm lòng nói.

Hai mắt Túc Bảo lấp lánh: “Cảm ơn chú ạ!”

Dứt lời, cô bé lấy ra tờ 100 tệ màu đỏ từ bao lì xì.

Khóe miệng tài xế khẽ giật, anh ấy nói: “Đây chẳng phải có tiền sao?”

Túc Bảo hơi ngại, nói nhỏ: “Ba con nói, tiết kiệm được đồng nào hay đồng đó!”

Mặt tài xế nhuốm vẻ hồ nghi, thủ trưởng Mộc của họ….từng nói lời như này thật ư?

**

Mộc Quy Phàm nhìn hình ảnh trên màn hình máy tính, khóe miệng khẽ giật, không hề, anh không hề nói vậy nha!

Tài xế giúp Túc Bảo lấy vali xuống rồi nhấc lồng vẹt ra, vừa liếc mắt anh ấy đã thấy Tô Tử Tích vẫn đang cố gắng kết nối với trò chơi trên di động.

Tài xế nhét vali vào tay Tô Tử Tích rồi treo tất cả túi xách và lồng chim lên tay cầm của chiếc vali.

Tô Tử Tích vừa ngẩng đầu đã phát hiện ra tay mình có thêm bao nhiêu đồ đạc.

“.…”

Sau giây phút muộn màng, Tô Tử Tích mới sực nhớ ra, từ nãy đến giờ Túc Bảo luôn là người xách đồ.

Túc Bảo duỗi tay qua, nói: “Anh, để em cầm cho, em khỏe lắm!”

Túc Bảo chẳng hề thấy việc xách đồ có vấn đề gì.

Tô Tử Tích hất tay Túc Bảo ra, nghiêm túc nói: “Được rồi, để em xách đồ rồi đến lúc mệt quá lại khóc lóc mách tội anh với ông bà hả?”
 
Chương 612


Chương 612

Tô Tử Tích nói rồi kéo hành lý về phía cổng khách sạn.

Túc Bảo vui vẻ đi theo sau, ríu rít nói: “Đây là Đào Hoa Túc rồi! Hai ngày tới chúng ta sẽ ở lại đây!”

Tô Tử Tích: “Ừm.”

Đào Hoa Túc…..

Sao nghe quen quen nhỉ.

Túc Bảo nói tiếp: “Trước khi đến đây, em đã nhờ ba em đặt trước phòng 34008 ở khách sạn xxx, có hai phòng ngủ và một phòng khách! Ngay cạnh phòng của chị gái nhảy lầu.”

Bước chân của Tô Tử Tích khựng lại.

“Mẹ kiếp!”

Túc Bảo mù mờ hỏi: “Không thì anh nghĩ chúng ta tới đây làm gì?”

Vốn dĩ tới đây là để bắt nữ quỷ mà!

Anh Tử Tích chỉ nhìn ảnh khi tử vong của chị gái kia mà đã bị quỷ hồn chị ấy bám vào người.

Cô bé đương nhiên phải bắt chị gái kia rồi.

Túc Bảo thấy sắc mặt Tô Tử Tích trắng bệch, hỏi: “Anh ơi, anh sợ à?”

Tô Tử Tích: “Nói bậy….”

Túc Bảo: “Thế đi thôi~”

Cậu ngẩng đầu, chỉ thấy hai tòa nhà cao đối diện nhau, trên tầng cao nhất có ba ký tự lớn.

Đào Hoa Túc.

Túc Bảo kiễng chân lên để đăng ký thông tin tại quầy lễ tân.

Xong xuôi, cô bé kéo Tô Tử Tích vào thang máy: “Đi thôi.”

Thang máy đi thẳng lên tầng 34.

Tòa nhà này thực sự rất cao, phòng ốc dày đặc, hành lang dài gần như không có điểm kết thúc.

Tô Tử Tích chỉ nhìn lướt qua, chẳng rõ tại sao, cả người cậu đổ mồ hôi lạnh.

Túc Bảo nhìn tới nhìn lui, phân tích nói: “Hành lang quá hẹp lại quá dài, dễ dàng trở thành nơi để nuôi dưỡng quỷ hồn!”

Tô Tử Tích: “….”

Giải thích hay lắm, nhưng lần sau đừng giải thích nữa.

Nơi này không phải khách sạn hạng sang, hơn nữa tầng này giống nơi ở công cộng hỗn loạn, có cả hình thức thuê ngắn hạn và dài hạn, vì vậy hành lang không được trải thảm.

Khi chiếc vali được kéo qua, cả hành lang đều vang vọng tiếng lạch cạch.

Hai bên hành lang, thỉnh thoảng có một gian phòng mở cửa, người thuê ngồi ở cửa hóng gió mát, vừa nhìn thấy hai đứa bé đi qua đã ngẩn người.

Tô Tử Tích cảm thấy hành lang mà cậu đang đi quá dài, cuối cùng cũng đến 34008.

Túc Bảo quẹt thẻ phòng mở cửa.

Khi cửa bị đẩy ra, một cơn gió mát thổi qua, cánh cửa phòng bên cạnh bỗng đóng sầm lại, da đầu Tô Tử Tích như tê dại.

Tiểu Ngũ bên cạnh còn hét to một cách bất ngờ: “Ai ui, mát quá nha~”

Trái tim của Tô Tử Tích như vọt lên cổ họng.
 
Chương 613


Chương 613

“Mau vào đi!” Cậu muốn vào phòng ngay lập tức, chẳng ngờ gió quá lớn, cửa bị đẩy rầm một tiếng.

Túc Bảo vào trong phòng rồi, còn cậu vẫn ở ngoài cửa.

Gió lượn vòng trong hành lang, tiếng gió ù ù, cánh cửa phòng kế bên cũng đóng chặt, nhưng Tô Tử Tích luôn cảm thấy chỉ một giây sau cánh cửa đó sẽ bật mở.

Mẹ kiếp! Như này còn kinh dị hơn vào phòng!

“Túc Bảo! Mở cửa!” Tô Tử Tích vội đập cửa.

Người thuê nhà đang hóng gió ở cửa nhà ban nãy thò đầu ra nhìn, kết hợp với tiếng gió rít gào, Tô Tử Tích chỉ thấy kinh hãi.

Đúng lúc này, cửa lạch cạch một tiếng, Tô Tử Tích vui mừng khôn xiết, vội đẩy cửa toan bước vào phòng.

Nhưng…

Khi vặn nắm cửa cậu mới phát hiện ra cửa chưa mở!

Có nghĩa là…

Tiếng mở cửa không phải từ phòng của bọn họ, mà là từ phòng bên cạnh…

Tô Tử Tích quay đầu lại theo bản năng, nhìn về phía cửa phòng bên cạnh.

Cung phản xạ của cậu bé rất dài, trơ mắt nhìn cửa phòng “kẹt” một tiếng, “kẽo cà kẽo kẹt” mở dần ra sau.

Gió đối lưu mạnh đến nỗi ban nãy cánh cửa phòng của bọn họ đã bị gió đóng sầm lại.

Nhưng cửa phòng bên cạnh lại từ từ mở ra, cảm giác cứ như có người nào đó đang đứng đằng sau chầm chậm mở cửa ra vậy.

Cánh cửa mở đến một phần ba, lại không di chuyển nữa.

Tô Tử Tích cứng đờ người, cánh cửa kia cũng không nhúc nhích chút nào.

Cứ như có một người vô hình đang nắm lấy tay nắm cửa, dựa vào cạnh cửa nhìn chằm chằm cậu bé vậy.

Da đầu Tô Tử Tích run rẩy, lại dùng sức đẩy cửa: “Túc Bảo, mở cửa…”

Mẹ nó, mẹ nó, đùa quá trớn rồi đó!

Cửa phòng bên cạnh vẫn không di chuyển chút nào, tiếng gió rít gào, cảm giác bên tai có tiếng cười của ai đó ——

Là tiếng cười mà không phải là tiếng khóc.

Không sợ quỷ khóc, chỉ sợ quỷ cười.

Tô Tử Tích đẩy càng mạnh hơn, con nhóc Túc Bảo này! Cố ý hả?

Đúng lúc này, cửa phòng bị mở ra một cách khó khăn, Túc Bảo thở hồng hộc, không nói nên lời: “Anh trai, cửa mở ra ngoài mà!”

Cậu bé dùng sức đẩy mạnh vào trong như vậy, suýt chút nữa là bé không mở ra được rồi!

“Anh trai, anh khoẻ quá rồi đó…” Túc Bảo nói.

Tô Tử Tích không quan tâm được nhiều như vậy, vội vàng bước vào trong.

Có lẽ khi con người ta rơi vào trạng thái sợ hãi cực độ thì đều sẽ bùng nổ tiềm năng, Tô Tử Tích cũng không biết ban nãy mình đã đẩy cửa mạnh đến mức nào nữa.

Vào phòng, khuôn mặt căng thẳng của cậu bé cuối cùng cũng thả lỏng, cảm thấy cực kỳ khó hiểu bắt đầu mắng chửi: “Khách sạn này thiết kế cái kiểu gì vậy, sao cửa lại mở ra ngoài chứ?”
 
Chương 614


Chương 614

Hành lang hẹp như vậy, mọi người đều mở cửa ra ngoài, vậy chẳng phải những người muốn đi ngang qua sẽ không đi được à.

Túc Bảo gật đầu: “Ừm ừm, thiết kế rất không hợp lý.”

Hành lang hẹp dài trảm tâm sát*, cửa mở ngược, còn đối nghịch.

(*) Trong phong thuỷ, một hành lang quá dài hoặc quá hẹp lại chạy thẳng tắp sẽ biến sinh khí thành sát khí, nói chung là điềm xấu

Cứ như ban đầu toà nhà này được thiết kế không phải để cho người ở vậy…

Tô Tử Tích quan sát không gian trong phòng một chút, liếc qua thấy trang trí khá đẹp, mặt tường trắng ngần, trong phòng khách nhỏ đặt một chiếc ghế sô pha màu trắng gạo, rèm cửa là loại hai lớp, lúc này mành vải chính đã được cuộn lên, chỉ để lại một lớp vải thưa màu trắng.

Vải thưa trắng nhẹ nhàng đong đưa theo gió, bên cạnh chiếc ghế sô pha hình đám mây có đặt một cái bàn cà phê hình tròn, khiến thiết kế màu kem chủ đạo này càng có vẻ sạch sẽ và mềm mại hơn nhiều.

Nhưng Tô Tử Tích nhìn lại cảm thấy rất khó chịu.

Cậu bé tùy ý ngồi xuống sô pha, lập tức bị lún xuống.

Cậu bé oán giận nói: “Trông thì thế thôi chứ thực chất trang trí kiểu này giả vãi.”

Một chiếc sô pha chất lượng thì sẽ là kiểu mềm mại nhưng khi ngồi lên không bị xẹp lún, có độ đàn hồi tốt, chất vải thân thiện với da, tạo cảm giác thoải mái.

Nhưng chiếc sô pha này vừa ngồi xuống đã bị lún rồi, bề mặt vải cũng có cảm giác khó chịu không thể tả, nhìn kỹ chiếc bàn cà phê tròn ở trước mặt, thậm chí có thể thấy được nó đã được quét qua bằng loại lớp sơn kém chất lượng.

Đây là một loại “ảnh ảo” vô cùng điển hình, xem ảnh thì thấy cũng ổn, nhưng khi vào ở rồi mới biết được nơi này cực kỳ không thoải mái.

Túc Bảo lôi đồ trong va li ra, đầu tiên thì bé lấy một đôi dép vịt nhỏ màu vàng đáng yêu ra rồi xỏ vào chân.

Sau đó bé lấy dép lê của Tô Tử Tích ra, lôi hai bọc ga trải giường với chăn bông ra ngoài, lại lấy hai túi quần áo, một túi “trang bị”, một túi đồ dùng sinh hoạt gồm khăn mặt, bàn chải đánh răng, vân vân, rồi tiếp tục lấy ra một gói đồ ăn vặt lớn ra…

Tô Tử Tích nhìn đến trợn mắt há hốc mồm, một cái va li bé tí xíu như vậy, sao có thể nhét nhiều đồ vào như vậy chứ?

Túc Bảo lê dép chạy tới chạy lui, bày biện đồ dùng xong xuôi, còn bớt thời gian đi an ủi cậu bé:

“Anh trai, kiên trì một chút nha! Nếu anh cảm thấy quá chậm, vậy lát nữa chúng ta sẽ qua phòng bên cạnh để kiểm tra xem sao.”

Tô Tử Tích: “…”

Còn muốn sang phòng bên cạnh để kiểm tra nữa hả?

“Tại sao?” Cậu bé cực kỳ khó hiểu.

Có nữ quỷ liền nhất định phải trảo sao?

Tại sao cậu bé lại không thể yên phận ở lại nhà họ Tô, lấy mười tám là bùa trừ tà để dùng chứ? Tại sao lại cứ nằng nặc đòi tới bắt quỷ?

Túc Bảo nói: “Nếu không bắt thì nó vẫn sẽ luôn quấn lấy anh, anh sẽ liên tục gặp ác mộng, từ từ yếu dần yếu mòn, thậm chí còn mắc bệnh, tinh thần hoảng hốt, bị bệnh tâm thần, lang ben, động kinh, thận hư, nấm móng…”

Bé giơ ngón tay liệt kê một đống.

Tô Tử Tích: “Dừng lại @#T¥…!”
 
Chương 615


Chương 615

Mớ hỗn độn gì thế hả!

Túc Bảo: “Tóm lại, dựa theo lời sư phụ nói, như này gọi là tránh được mùng một nhưng không tránh được mười lăm, trị ngọn không trị được gốc.”

Tô Tử Tích: “Vậy thì sao? Tại sao lại phải lặn lội đường xa đến đây để bắt quỷ vậy? Sao không gọi nó ra rồi bắt lấy nó ở ngay trong thủ đô chứ?”

Túc Bảo “ồ” một tiếng: “Sao em không nghĩ ra nhỉ?”

Tô Tử Tích: “Vậy nên hiện tại chúng ta lập tức trở về.”

Túc Bảo lắc đầu: “Không được.”

Tô Tử Tích che mặt gãi tóc: “Tại sao lại không được?”

Túc Bảo: “Tiền phòng không hoàn lại, không ở thì sẽ rất lãng phí.”

Tô Tử Tích: “…”

Cậu thiếu chút tiền đó chắc!

“Anh sẽ cho em tiền!” Tô Tử Tích quật tính tình lên đây.

Túc Bảo vẫn lắc đầu nói không được: “Anh trai cho tiền là tiền của anh trai, ba cho tiền là tiền của ba, nếu lấy tiền của anh trai nhưng không ở lại khách sạn mà ba đã đặt trước, vậy tiền của ba sẽ bị lãng phí.”

Mỗi lần gặp tình huống như vậy, logic của cục bột nhỏ cực kỳ rõ ràng.

Vả lại, hôm đó khi bé xoay cụ rùa, quẻ tượng nói rằng bọn họ cần phải tới đây — tuy rằng bé cũng không biết vì sao lại vậy.

Tô Tử Tích hộc máu.

Tiểu công chúa của nhà họ Tô được cả nhà cưng chiều lại tính toán chi li chỉ vì tiền thuê phòng hai ngày…

Thôi, tính ra thì tiền thuê phòng hai ngày cũng tốn mất một ngàn tệ.

Cậu bé phải bồi luyện* mãi mới kiếm được một ngàn tệ một ngày…

(*) Bồi luyện ý chỉ việc cùng chơi game online với khách hàng, cung cấp dịch vụ trò chuyện bằng văn bản hoặc giọng nói với khách, từ đó nhận được phí chơi game cụ thể.

Tô Tử Tích đã kiếm được tiền và tự nuôi sống bản thân từ sớm biết rõ kiếm tiền không dễ, không ngờ cậu bé lại vì một ngàn tệ này mà đạt chung nhận thức với Túc Bảo.

Dù sao, tới cũng tới rồi…

Thấy Túc Bảo bận bịu qua lại, cậu bé tức giận đi tới, nắm lấy cổ áo của bé, vẻ mặt ghét bỏ: “Đi qua một bên, anh dọn cho. Nhìn cái mớ hỗn độn mà em vừa bày ra kìa.”

Túc Bảo: “Đâu có lộn xộn đâu!”

Tô Tử Tích hừ một tiếng: “Anh không thích người khác chạm vào đồ của mình.”

Cậu bé lấy đồ của mình ra, “tiện thể” cũng sắp xếp đồ của Túc Bảo luôn.

Túc Bảo không có việc gì làm, đành phải chạy tới chơi với Tiểu Ngũ.

“Vậy thì anh trai, buổi tối chúng ta qua phòng bên cạnh xem thử nha?” Túc Bảo vừa mở lồng chim ra, vừa hỏi.

Tô Tử Tích xị mặt: “Sao không phải là ngày mai, lúc mặt trời lên cao chứ?”

Túc Bảo lắc đầu: “Buổi tối quỷ mới ra ngoài á!”
 
Chương 616


Chương 616

Tô Tử Tích: “…”

Được rồi, chết sớm đầu thai sớm vậy.

Tiểu Ngũ bay ra khỏi lồng sắt, đi theo hình chữ bát, đi qua bên này rồi lại lượn sang bên kia.

“Ôi chao, mát quá đi…” Nó vẫn lặp lại câu nói đó, chẳng qua lần này có nói thêm được mấy câu phía sau:

“Nơi này có người, nơi này cũng có người, gầm giường có người… Ôi chao, trên điều hòa có hai người!”

Tô Tử Tích đang định trải ga giường, lập tức rợn tóc gáy.

Cậu bé lui về phía sau một bước, rồi lập tức kìm lại dưới ánh mắt khó hiểu của Túc Bảo, cầm lấy đồ đánh răng rửa mặt đi vào phòng tắm.

Tiểu Ngũ: “A — phòng tắm có một bà dì!”

Tô Tử Tích không thể nhịn được nữa: “Câm miệng!”

Túc Bảo khó hiểu nhìn cậu bé, quay lại hỏi Tiểu Ngũ: “Làm gì có người ở trên điều hòa?”

Tiểu Ngũ: “Hai người không biết xấu hổ chỉ mặc quần lót kìa!”

Tô Tử Tích: “…”

Đó là anh em Hải Nhĩ*!

(*) Hai nhân vật hoạt hình cho trẻ con mặc quần lót

Túc Bảo lại hỏi: “Dưới gầm giường cũng đâu có đâu!”

Tiểu Ngũ bay xuống dưới, ngậm một tấm danh thiếp từ gầm giường ra, trên danh thiếp ghi là rửa chân, rửa chân cả một đêm, còn in hình một chị gái ăn mặc mát mẻ.

“Quác quác, có người, có người!”

Tô Tử Tích: “…”

Đó là… loại danh thiếp không biết xấu hổ!

Quá đủ rồi.

Cậu bé cầm bàn chải đánh răng với khăn mặt đi vào phòng tắm, nhìn thoáng qua tờ quảng cáo dán trên cửa phòng.

Có một bà dì cười tủm tỉm, hiền hoà nhắc nhở hãy chú ý đến an toàn phòng chống cháy nổ.

Vậy nên bà dì trong phòng tắm mà nó nhắc tới, ý là cái này hả?

Lại không trông thấy Túc Bảo bỗng nhiên chớp mắt, tập trung nhìn qua, “ồ” lên một tiếng.

“Quả thật có dì nào đó mà…”

Tô Tử Tích đang định vào phòng tắm cất khăn mặt, nghe thấy Túc Bảo nói vậy thì lập tức dừng lại, xoay người đi trở về.

Túc Bảo khó hiểu hỏi: “Anh trai, không phải anh định cất khăn mặt à?”

Tô Tử Tích không đổi sắc mặt: “Anh nghĩ mình vẫn nên trải ga giường trước!”

Túc Bảo: “Ồ…”

Bé nhìn dì nữ quỷ mặc áo ngủ, vắt một cái khăn lau trên vai chậm rãi đi vào trong phòng, ngồi xuống mép giường.

“Hơ, lại có khách mới tới thuê phòng à? Sao lại là hai nhóc con vậy.” Dì quỷ nói chuyện phiếm.

 
 
Chương 617


Chương 617

Túc Bảo nhìn về phía giường, ngoan ngoãn đáp lại: “Quấy rầy mọi người rồi ạ! Bọn con chỉ ở lại hai ngày thôi, sẽ rời đi sớm ạ!”

Tô Tử Tích đang bước đến cạnh giường lại đột nhiên dừng lại, xoay người đi về phía phòng tắm cất khăn mặt trước!

Tiểu Ngũ nghiêng đầu, dáng vẻ vô cùng khó hiểu: “Quác quác, sao anh lại về vậy?”

Tô Tử Tích mặc kệ nó.

Tiểu Ngũ: “Tui biết rồi, anh sợ quỷ.”

Tô Tử Tích cười lạnh: “Trên đời này không có quỷ.”

Tuy rằng cậu bé đã bị cơn ác mộng doạ sợ.

Tuy rằng cậu bé và Túc Bảo đã tới nơi này —

Nhưng mà, cậu bé chỉ giữ thái độ “thà rằng tin vào một cái hữu hình hơn là một cái vô hình”, về bản chất cậu bé vẫn tin rằng trên đời không có…

Vừa nghĩ đến đây, một ông chú bước ra từ trong phòng tắm.

Tô Tử Tích!!!

A a a…

Cậu bé đang nằm mơ hả? Ảo giác đúng không???

Nếu người nhìn thấy ông chú vào giờ phút này là Tô Tử Du, cậu ấy chắc chắn sẽ nhảy cao ba thước rồi lao tới sau lưng Túc Bảo.

Nhưng Tô Tử Tích vẫn đứng im tại chỗ, giống như đã hoá đá, sắc mặt dại ra.

Ngoại trừ ông chú này, cậu bé còn thấy được một bà dì đang ngồi ở cạnh giường.

Rõ ràng ban nãy trong phòng không có ai cả, hai người bọn họ từ đâu tới vậy???

Nếu là quỷ, thế tại sao cậu bé lại nhìn thấy được bọn họ?

Cung phản xạ của Tô Tử Tích hoàn toàn chưa kịp phản ứng lại…

Ông chú kia liếc nhìn cậu bé một cái, bất mãn oán giận: “Lại có khách mới tới thuê phòng à? Đúng là hết nói, ngày nào cũng có người đến người đi, ồn chết đi được, đã không trả tiền rồi còn làm đông làm tây nữa!”

Túc Bảo vội vàng chạy đến cạnh va li, lấy trang bị mà cậu cả đã chuẩn bị cho bé ra, cực kỳ hào phóng lấy ra một xấp tiền giấy.

“Xin lỗi ạ, đã quấy rầy rồi! Bọn con sẽ cho hai người tiền!”

Bé cầm tiền, dùng chu sa vẽ một vòng tròn ở trên mặt đất, để lại một khoảng trống ở phía tây bắc của vòng tròn.

Sau đó bé đốt tiền giấy, miệng lẩm bẩm.

Thấy Túc Bảo đốt tiền giấy, cuối cùng Tô Tử Tích cũng có phản ứng.

Cậu bé lập tức rùng mình, lông tơ khắp người dựng đứng hết cả lên.

“Em, em đang làm gì thế!” Trong lòng cậu bé run sợ.

Túc Bảo nói: “Đốt tiền giấy cho chú với dì, mượn phòng của bọn họ để ở vài hôm.”
 
Chương 618


Chương 618

Sống lưng Tô Tử Tích cứng đờ, tay chân khua đều bước tới, ngồi ở bên cạnh Túc Bảo giống như robot.

Thấy hai con quỷ đang nhìn chằm chằm mình, Tô Tử Tích vội vàng cúi đầu nhìn về phía Túc Bảo.

“Tại, tại sao lại phải vẽ vòng tròn?” Cậu bé cố tìm chủ đề để nói chuyện.

Túc Bảo giải thích: “Phải vẽ vòng tròn thì bọn họ mới có thể lấy được tiền á, không thì tiền sẽ bay đi mất theo chiều gió!”

Tô Tử Tích: “…”

“Anh trai anh phải nhớ nha, trước khi đốt tiền giấy cho người khác thì nhất định phải vẽ vòng tròn, nếu đối phương không có mặt ở đó vậy thì phải viết tên và ngày tháng năm sinh của đối phương lên… Không thì đối phương không nhận được đâu.”

Tô Tử Tích: “… Vậy những người đốt tiền ở ngã tư đường vào ngày mười bốn tháng bảy thì sao? Bọn họ đâu có vẽ vòng tròn.”

Cậu bé đã từng nhìn thấy, nhưng mà người ta không vẽ cái gì cả.

Túc Bảo nói: “Vậy nên phần lớn tiền giấy mà bọn họ đốt đều không đến được tay của người thân nhà họ, nhưng mà khi bọn họ đốt tiền giấy thì xung quanh sẽ có rất nhiều cô hồn dã quỷ, tiền có thể rơi vào tay đám cô hồn dã quỷ đó.”

“Anh đã học được chưa?” Cuối cùng Túc Bảo không yên tâm hỏi lại.

Tô Tử Tích: “…”

Khoan đã, cậu bé học cái này để làm gì chứ?

Đợi khi ánh lửa đã đốt rụi một góc tiền giấy cuối cùng, Túc Bảo lấy kiếm gỗ đào ra gẩy tàn tro.

“Được rồi, chú và dì, đây là tiền thuê nhà cho hai người đó!”

Sắc mặt của dì quỷ trở nên vui vẻ, nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng có một khách thuê hiểu chuyện!

Cô hồn dã quỷ giống như bọn họ thường không có người thân thờ cúng, sau khi chết cũng không có ai đốt tiền cho bọn họ. Vì vậy bọn họ chỉ có thể lang thang khắp các ngã tư đường vào ngày mười bốn tháng bảy để nhặt ít tiền gian nan sống qua ngày…

Nhưng vào thời buổi này, rất hiểm có người đến ngã tư đường để đốt tiền giấy.

Dì quỷ và chú quỷ bước vào vòng tròn thông qua khoảng trống ở phía tây bắc, vui vẻ nhặt tiền.

“Ái chà, đúng là một cô bé hiểu chuyện mà! Đây đây đây, nơi này cho hai đứa ở, dì với chú sẽ qua nhà hàng xóm ở nhờ hai ngày!” Bà dì cười đến hai mắt cong cong.

Tâm trạng của ông chú cũng tốt, vui tươi hớn hở hỏi: “Có gì cần giúp thì hai đứa cứ nói nhé!”

Tô Tử Tích…

Mở rộng tầm mắt.

Cánh cửa đến thế giới mới đã mở ra…

Cậu bé đực mặt ra.

Túc Bảo suy nghĩ một chút, hỏi: “Hiện tại ai đang sống ở bên cạnh thế ạ?”

Bà dì và ông chú đã nhận tiền đều rất phối hợp, nói: “Bên cạnh ấy à, ý con là âm hồn có từ ban đầu hay là khách tới thuê phòng?”

Túc Bảo khó hiểu nói: “ m hồn có từ ban đầu?”

Quả nhiên toà nhà này không dành cho người sống ở mà.

Ông chú nói: “Ngày xưa khu này là bãi tha ma… Sau thì nơi này đã được quy hoạch lại mà đúng không?”

Túc Bảo gật đầu.
 
Chương 619


Chương 619

Bà dì nói: “Trước khi đào móng bọn họ đã mời một tên đạo sĩ tới, mấy trăm năm qua không biết ở bãi tha ma này đã chôn cất bao nhiêu người nữa, dần dà có tới hơn một nghìn linh hồn ở tại đây, rời khỏi đây thì nào có biết đi đâu.”

“ m hồn thì không thể rời đi, đạo sĩ kia cũng không có năng lực thu phục toàn bộ bọn ta, nhưng lão ta lại muốn có tiền, cho nên lão ta đã đề xuất ý kiến cho ông chủ lớn của toà nhà này.”

“Nói cái gì mà cân bằng âm dương, ý là sau khi xây nhà xong, chia cho cho đám âm quỷ vốn dĩ đang ở nơi này như bọn ta một gian phòng, cánh cửa mở ngược ra bên ngoài, hàng lang thông từ đầu đến cuối, thông âm khí, phòng cũng làm theo tiêu chuẩn âm phủ… Vậy nên phần lớn phòng ở nơi này đều rất nhỏ.”

Túc Bảo nghe đến ngây người: “Vậy thì sẽ ảnh hưởng đến người sống! Hơn nữa nơi này có nhiều quỷ như vậy, ông chủ lớn cũng đồng ý à?”

Dì quỷ nói: “Chỉ cần người sống không ở lại thường xuyên và lâu dài là được, toà nhà này người đến người đi, ở lại không lâu, không ảnh hưởng được. Đám cô hồn dã quỷ bọn ta cũng không thể ‘tồn tại’ mãi mãi, lâu dần sẽ tiêu tán thôi, ông chủ lớn cũng không ở nơi này, thì sao ông ta lại không đồng ý cho được.”

“Trái lại có mấy người trẻ tuổi vừa mới tốt nghiệp ra trường, ghét bỏ hoàn cảnh sống ở làng quê, lại không trả nổi tiền thuê chung cư… Cho nên đã chọn đến sống ở đây mấy năm liền, ừm, cô gái sống ở bên cạnh là như vậy đó.”

Khi Túc Bảo nghe thấy câu chuyện mà bé muốn nghe, hai cái tai nhỏ lập tức dựng lên, chống cằm nghiêm túc nghe kể chuyện.

Dì quỷ thấy bé đáng yêu, không nhịn được chầm chậm kể: “Cô gái kia đã sống ở đây ba năm rồi, sống lâu tinh thần cũng có chút vấn đề.”

Túc Bảo gật đầu: “Trước khi tới đây ba của con đã điều tra qua giúp con, Đào Hoa Túc có rất nhiều người nhảy lầu tự tử.”

Nói cách khác, nữ quỷ bám lấy anh Tử Tích cũng không phải là người đầu tiên.

Dì quỷ gật đầu: “Đúng vậy, sống ở đây lâu rồi, mạng mà không đủ cứng thì sẽ hay rơi vào trạng thái mê man, u uất, trầm cảm vân vân…”

Người có kẻ xấu thì quỷ cũng có, rất nhiều con quỷ đã nhân cơ hội lấy mạng người khác.

“Sau khi khách thuê chết, nếu gặp phải quỷ sai không thạo việc, lúc đến đón người chết lại đón trật hoặc đón sót, linh hồn người chết bị mắc kẹt ở đây, vậy sẽ trở thành người hầu cho âm hồn đã ở đây từ ban đầu.”

Túc Bảo chợt hiểu ra: “Vậy bây giờ người đang sống ở bên cạnh là âm hồn có từ ban đầu và chị gái nhảy lầu bị mắc kẹt ạ?”

Dì quỷ và ông chú kinh ngạc, sao bé lại biết được vậy?

Dì quỷ nói: “Bình thường cô gái ở phòng bên không thích ra ngoài, sau khi đi làm trở về thì chỉ thích ở nhà chơi game thôi, nghe nói còn thường nối mic với một streamer chuyên bồi luyện game gì đó thì phải…”

Tô Tử Tích: “…”

Mẹ nó, bồi luyện game…

Người này, không phải là chỉ cậu bé đó chứ!?

Tô Tử Tích bỗng vô cớ túa mồ hôi lạnh.

Túc Bảo hỏi: “Hướng dẫn chơi game ư? Anh của con cũng làm cái này nha!”

Tô Tử Tích: Đừng nhớ tới anh! Cảm ơn em gái!!

 
 
Chương 620


Chương 620

Dì quỷ nhìn Tô Tử Tích một cái, nói: “Thế à…..”

“Cô gái kia không có bạn bè nào cả. Cô ấy thuê chung nhà với một cô gái khác, nhưng quan hệ giữa họ cũng không tốt lắm.”

“Cô gái sống cùng nhà đó thi thoảng lại đưa bạn trai về ngủ qua đêm, vì thế hai cô gái sống chung thường có xích mích.”

Tô Tử Tích: “…”

Tình tiết này hơi quen nha….

Dạo trước, cậu thường nhận được đơn yêu cầu hướng dẫn chơi game vào các buổi tối, đối phương hay càm ràm chuyện bạn cùng phòng dẫn bạn trai về ngủ qua đêm….

“Sau đó thì sao?” Tô Tử Tích kìm lòng không đặng hỏi.

Dì quỷ nói: “Sau đó thì không còn sau đó nữa!”

Tô Tử Tích: “….”

Tô Tử Tích: “….”

Cậu mới vừa muốn hóng chuyện thì không còn gì để kể nữa ư?

Dì quỷ nói tiếp: “Khi nhảy lầu, cô gái đó làm náo động cả phòng nên cô bạn cùng nhà không dám quay về nữa.”

“Nghe đâu cô gái đó thích chàng trai hay chơi game cùng, trước khi nhảy lầu, cô ấy mặc áo cưới màu đỏ và viết tên chàng trai kia……Có điều cô gái và chàng trai kia chưa bao giờ gặp mặt, chuyện sau đó thì ta không biết gì thêm.”

Dì quỷ ngẫm nghĩ rồi bồi thêm một câu: “À đúng rồi, chàng trai trong game kia có tên là Mộc Tân Nhật Mộc Cấn, tôi đã trông thấy cuốn sổ đỏ mà cô gái kia viết tên người muốn nối âm duyên, chính là tên này….”

Tô Tử Tích: “??!!”

Mẹ kiếp, không phải chứ, không trùng hợp thế đâu nhỉ….

Thế giới này rộng lớn như vậy, sao cứ đè trúng cậu thế??

Tô Tử Tích như bị sét đánh giữa trời quang, đứng chôn chân tại chỗ.

Túc Bảo cảm ơn chú quỷ và dì quỷ rồi tiễn hai quỷ hồn ra cửa, nhìn họ bay đi.

Cô bé nói: “Được rồi, anh ơi chúng ta sang phòng kế bên xem thử nha!”

Hồi nãy dì quỷ nói phòng kế bên hiện giờ không có người sống.

Tô Tử Tích kinh hồn bạt vía: “Hay là thôi đi em…”

Túc Bảo khó hiểu hỏi: “Anh ơi từ lúc mới vào phòng anh đã rất kỳ lạ rồi, sao thế ạ?”

Ánh mắt Tô Tử Tích hơi né tránh, nhưng cuối cùng cậu vẫn thẳng thắn thừa nhận: “Hồi nãy lúc anh đứng bên ngoài, cửa phòng cách vách đã mở ra.”

Túc Bảo mở to đôi mắt: “Sao ban nãy anh không nói gì?”

Tô Tử Tích dẩu môi, quay phắt đầu đi.

Có gì đáng nói đâu, nói ra để Túc Bảo cười nhạo cậu là đồ thỏ đế à?

Nhưng….nhưng bây giờ hoàn toàn khác, giờ cậu gặp quỷ thật rồi!

Khóc to ┬_┬ .

Túc Bảo: “Anh ơi rốt cuộc có chuyện gì thế, giờ anh càng kỳ lạ hơn đó!”

Cô bé nhìn Tô Tử Tích đăm đăm, cảm thấy anh trai vẫn còn điều giấu bé.
 
Chương 611


Chương 611

Gương mặt nhỏ của Túc Bảo lập tức nhăn lại, cô bé đau lòng quá đỗi, xe mới nhích lên trước một đoạn mà đồng hồ đã nhảy từ 89 lên 96 rồi?

Tăng thêm 7 tệ đó nha!

Biết vậy cô bé đi bộ đoạn đường ngắn này là được rồi!

Túc Bảo nhìn bao lì xì trong tay, mặt lộ vẻ khó xử: “Chú ơi, chú có thể lùi xe về phía sau một chút không ạ?”

Tài xế ‘a’ một tiếng, anh ấy đi quá địa chỉ rồi à?

Đâu có nhỉ? Đến ngay đúng địa chỉ mà! Hồi trong quân đội, anh ấy còn không đỗ xe chuẩn như này đâu đấy!

Tài xế vội hỏi: “Chú lái xe quá địa chỉ à? Không được lùi xe chỗ này con ạ, nếu bị chụp hình lại sẽ bị phạt!”

Đây không phải xe của anh ấy, xe của anh có bị phạt cũng chẳng sao, nhưng không thể để người tài xế cho mượn xe phải chịu phạt.

Túc Bảo lắc đầu: “Không ạ, do con không có nhiều tiền để trả, hồi nãy 89 tệ là vừa đúng số tiền con có!”

Tài xế: “….”

“Cô bé đáng yêu, lùi xe về sau cũng phải trả thêm phí xe đó!”

Túc Bảo lơ mơ: “Ồ!”

Sao lùi xe lại còn phải trả thêm tiền? Cái đồng hồ này không coi trọng đạo đức nghề nghiệp gì hết!!!

Tài xế nhìn cô bé con đáng yêu trước mặt, mới tí tuổi đầu mà đã biết mặc cả rồi đấy.

“Thôi, chú lấy con 85 tệ là được rồi.” Tài xế mềm lòng nói.

Hai mắt Túc Bảo lấp lánh: “Cảm ơn chú ạ!”

Dứt lời, cô bé lấy ra tờ 100 tệ màu đỏ từ bao lì xì.

Khóe miệng tài xế khẽ giật, anh ấy nói: “Đây chẳng phải có tiền sao?”

Túc Bảo hơi ngại, nói nhỏ: “Ba con nói, tiết kiệm được đồng nào hay đồng đó!”

Mặt tài xế nhuốm vẻ hồ nghi, thủ trưởng Mộc của họ….từng nói lời như này thật ư?

**

Mộc Quy Phàm nhìn hình ảnh trên màn hình máy tính, khóe miệng khẽ giật, không hề, anh không hề nói vậy nha!

Tài xế giúp Túc Bảo lấy vali xuống rồi nhấc lồng vẹt ra, vừa liếc mắt anh ấy đã thấy Tô Tử Tích vẫn đang cố gắng kết nối với trò chơi trên di động.

Tài xế nhét vali vào tay Tô Tử Tích rồi treo tất cả túi xách và lồng chim lên tay cầm của chiếc vali.

Tô Tử Tích vừa ngẩng đầu đã phát hiện ra tay mình có thêm bao nhiêu đồ đạc.

“.…”

Sau giây phút muộn màng, Tô Tử Tích mới sực nhớ ra, từ nãy đến giờ Túc Bảo luôn là người xách đồ.

Túc Bảo duỗi tay qua, nói: “Anh, để em cầm cho, em khỏe lắm!”

Túc Bảo chẳng hề thấy việc xách đồ có vấn đề gì.

Tô Tử Tích hất tay Túc Bảo ra, nghiêm túc nói: “Được rồi, để em xách đồ rồi đến lúc mệt quá lại khóc lóc mách tội anh với ông bà hả?”
 
Chương 612


Chương 612

Tô Tử Tích nói rồi kéo hành lý về phía cổng khách sạn.

Túc Bảo vui vẻ đi theo sau, ríu rít nói: “Đây là Đào Hoa Túc rồi! Hai ngày tới chúng ta sẽ ở lại đây!”

Tô Tử Tích: “Ừm.”

Đào Hoa Túc…..

Sao nghe quen quen nhỉ.

Túc Bảo nói tiếp: “Trước khi đến đây, em đã nhờ ba em đặt trước phòng 34008 ở khách sạn xxx, có hai phòng ngủ và một phòng khách! Ngay cạnh phòng của chị gái nhảy lầu.”

Bước chân của Tô Tử Tích khựng lại.

“Mẹ kiếp!”

Túc Bảo mù mờ hỏi: “Không thì anh nghĩ chúng ta tới đây làm gì?”

Vốn dĩ tới đây là để bắt nữ quỷ mà!

Anh Tử Tích chỉ nhìn ảnh khi tử vong của chị gái kia mà đã bị quỷ hồn chị ấy bám vào người.

Cô bé đương nhiên phải bắt chị gái kia rồi.

Túc Bảo thấy sắc mặt Tô Tử Tích trắng bệch, hỏi: “Anh ơi, anh sợ à?”

Tô Tử Tích: “Nói bậy….”

Túc Bảo: “Thế đi thôi~”

Cậu ngẩng đầu, chỉ thấy hai tòa nhà cao đối diện nhau, trên tầng cao nhất có ba ký tự lớn.

Đào Hoa Túc.

Túc Bảo kiễng chân lên để đăng ký thông tin tại quầy lễ tân.

Xong xuôi, cô bé kéo Tô Tử Tích vào thang máy: “Đi thôi.”

Thang máy đi thẳng lên tầng 34.

Tòa nhà này thực sự rất cao, phòng ốc dày đặc, hành lang dài gần như không có điểm kết thúc.

Tô Tử Tích chỉ nhìn lướt qua, chẳng rõ tại sao, cả người cậu đổ mồ hôi lạnh.

Túc Bảo nhìn tới nhìn lui, phân tích nói: “Hành lang quá hẹp lại quá dài, dễ dàng trở thành nơi để nuôi dưỡng quỷ hồn!”

Tô Tử Tích: “….”

Giải thích hay lắm, nhưng lần sau đừng giải thích nữa.

Nơi này không phải khách sạn hạng sang, hơn nữa tầng này giống nơi ở công cộng hỗn loạn, có cả hình thức thuê ngắn hạn và dài hạn, vì vậy hành lang không được trải thảm.

Khi chiếc vali được kéo qua, cả hành lang đều vang vọng tiếng lạch cạch.

Hai bên hành lang, thỉnh thoảng có một gian phòng mở cửa, người thuê ngồi ở cửa hóng gió mát, vừa nhìn thấy hai đứa bé đi qua đã ngẩn người.

Tô Tử Tích cảm thấy hành lang mà cậu đang đi quá dài, cuối cùng cũng đến 34008.

Túc Bảo quẹt thẻ phòng mở cửa.

Khi cửa bị đẩy ra, một cơn gió mát thổi qua, cánh cửa phòng bên cạnh bỗng đóng sầm lại, da đầu Tô Tử Tích như tê dại.

Tiểu Ngũ bên cạnh còn hét to một cách bất ngờ: “Ai ui, mát quá nha~”

Trái tim của Tô Tử Tích như vọt lên cổ họng.
 
Chương 613


Chương 613

“Mau vào đi!” Cậu muốn vào phòng ngay lập tức, chẳng ngờ gió quá lớn, cửa bị đẩy rầm một tiếng.

Túc Bảo vào trong phòng rồi, còn cậu vẫn ở ngoài cửa.

Gió lượn vòng trong hành lang, tiếng gió ù ù, cánh cửa phòng kế bên cũng đóng chặt, nhưng Tô Tử Tích luôn cảm thấy chỉ một giây sau cánh cửa đó sẽ bật mở.

Mẹ kiếp! Như này còn kinh dị hơn vào phòng!

“Túc Bảo! Mở cửa!” Tô Tử Tích vội đập cửa.

Người thuê nhà đang hóng gió ở cửa nhà ban nãy thò đầu ra nhìn, kết hợp với tiếng gió rít gào, Tô Tử Tích chỉ thấy kinh hãi.

Đúng lúc này, cửa lạch cạch một tiếng, Tô Tử Tích vui mừng khôn xiết, vội đẩy cửa toan bước vào phòng.

Nhưng…

Khi vặn nắm cửa cậu mới phát hiện ra cửa chưa mở!

Có nghĩa là…

Tiếng mở cửa không phải từ phòng của bọn họ, mà là từ phòng bên cạnh…

Tô Tử Tích quay đầu lại theo bản năng, nhìn về phía cửa phòng bên cạnh.

Cung phản xạ của cậu bé rất dài, trơ mắt nhìn cửa phòng “kẹt” một tiếng, “kẽo cà kẽo kẹt” mở dần ra sau.

Gió đối lưu mạnh đến nỗi ban nãy cánh cửa phòng của bọn họ đã bị gió đóng sầm lại.

Nhưng cửa phòng bên cạnh lại từ từ mở ra, cảm giác cứ như có người nào đó đang đứng đằng sau chầm chậm mở cửa ra vậy.

Cánh cửa mở đến một phần ba, lại không di chuyển nữa.

Tô Tử Tích cứng đờ người, cánh cửa kia cũng không nhúc nhích chút nào.

Cứ như có một người vô hình đang nắm lấy tay nắm cửa, dựa vào cạnh cửa nhìn chằm chằm cậu bé vậy.

Da đầu Tô Tử Tích run rẩy, lại dùng sức đẩy cửa: “Túc Bảo, mở cửa…”

Mẹ nó, mẹ nó, đùa quá trớn rồi đó!

Cửa phòng bên cạnh vẫn không di chuyển chút nào, tiếng gió rít gào, cảm giác bên tai có tiếng cười của ai đó ——

Là tiếng cười mà không phải là tiếng khóc.

Không sợ quỷ khóc, chỉ sợ quỷ cười.

Tô Tử Tích đẩy càng mạnh hơn, con nhóc Túc Bảo này! Cố ý hả?

Đúng lúc này, cửa phòng bị mở ra một cách khó khăn, Túc Bảo thở hồng hộc, không nói nên lời: “Anh trai, cửa mở ra ngoài mà!”

Cậu bé dùng sức đẩy mạnh vào trong như vậy, suýt chút nữa là bé không mở ra được rồi!

“Anh trai, anh khoẻ quá rồi đó…” Túc Bảo nói.

Tô Tử Tích không quan tâm được nhiều như vậy, vội vàng bước vào trong.

Có lẽ khi con người ta rơi vào trạng thái sợ hãi cực độ thì đều sẽ bùng nổ tiềm năng, Tô Tử Tích cũng không biết ban nãy mình đã đẩy cửa mạnh đến mức nào nữa.

Vào phòng, khuôn mặt căng thẳng của cậu bé cuối cùng cũng thả lỏng, cảm thấy cực kỳ khó hiểu bắt đầu mắng chửi: “Khách sạn này thiết kế cái kiểu gì vậy, sao cửa lại mở ra ngoài chứ?”
 
Chương 614


Chương 614

Hành lang hẹp như vậy, mọi người đều mở cửa ra ngoài, vậy chẳng phải những người muốn đi ngang qua sẽ không đi được à.

Túc Bảo gật đầu: “Ừm ừm, thiết kế rất không hợp lý.”

Hành lang hẹp dài trảm tâm sát*, cửa mở ngược, còn đối nghịch.

(*) Trong phong thuỷ, một hành lang quá dài hoặc quá hẹp lại chạy thẳng tắp sẽ biến sinh khí thành sát khí, nói chung là điềm xấu

Cứ như ban đầu toà nhà này được thiết kế không phải để cho người ở vậy…

Tô Tử Tích quan sát không gian trong phòng một chút, liếc qua thấy trang trí khá đẹp, mặt tường trắng ngần, trong phòng khách nhỏ đặt một chiếc ghế sô pha màu trắng gạo, rèm cửa là loại hai lớp, lúc này mành vải chính đã được cuộn lên, chỉ để lại một lớp vải thưa màu trắng.

Vải thưa trắng nhẹ nhàng đong đưa theo gió, bên cạnh chiếc ghế sô pha hình đám mây có đặt một cái bàn cà phê hình tròn, khiến thiết kế màu kem chủ đạo này càng có vẻ sạch sẽ và mềm mại hơn nhiều.

Nhưng Tô Tử Tích nhìn lại cảm thấy rất khó chịu.

Cậu bé tùy ý ngồi xuống sô pha, lập tức bị lún xuống.

Cậu bé oán giận nói: “Trông thì thế thôi chứ thực chất trang trí kiểu này giả vãi.”

Một chiếc sô pha chất lượng thì sẽ là kiểu mềm mại nhưng khi ngồi lên không bị xẹp lún, có độ đàn hồi tốt, chất vải thân thiện với da, tạo cảm giác thoải mái.

Nhưng chiếc sô pha này vừa ngồi xuống đã bị lún rồi, bề mặt vải cũng có cảm giác khó chịu không thể tả, nhìn kỹ chiếc bàn cà phê tròn ở trước mặt, thậm chí có thể thấy được nó đã được quét qua bằng loại lớp sơn kém chất lượng.

Đây là một loại “ảnh ảo” vô cùng điển hình, xem ảnh thì thấy cũng ổn, nhưng khi vào ở rồi mới biết được nơi này cực kỳ không thoải mái.

Túc Bảo lôi đồ trong va li ra, đầu tiên thì bé lấy một đôi dép vịt nhỏ màu vàng đáng yêu ra rồi xỏ vào chân.

Sau đó bé lấy dép lê của Tô Tử Tích ra, lôi hai bọc ga trải giường với chăn bông ra ngoài, lại lấy hai túi quần áo, một túi “trang bị”, một túi đồ dùng sinh hoạt gồm khăn mặt, bàn chải đánh răng, vân vân, rồi tiếp tục lấy ra một gói đồ ăn vặt lớn ra…

Tô Tử Tích nhìn đến trợn mắt há hốc mồm, một cái va li bé tí xíu như vậy, sao có thể nhét nhiều đồ vào như vậy chứ?

Túc Bảo lê dép chạy tới chạy lui, bày biện đồ dùng xong xuôi, còn bớt thời gian đi an ủi cậu bé:

“Anh trai, kiên trì một chút nha! Nếu anh cảm thấy quá chậm, vậy lát nữa chúng ta sẽ qua phòng bên cạnh để kiểm tra xem sao.”

Tô Tử Tích: “…”

Còn muốn sang phòng bên cạnh để kiểm tra nữa hả?

“Tại sao?” Cậu bé cực kỳ khó hiểu.

Có nữ quỷ liền nhất định phải trảo sao?

Tại sao cậu bé lại không thể yên phận ở lại nhà họ Tô, lấy mười tám là bùa trừ tà để dùng chứ? Tại sao lại cứ nằng nặc đòi tới bắt quỷ?

Túc Bảo nói: “Nếu không bắt thì nó vẫn sẽ luôn quấn lấy anh, anh sẽ liên tục gặp ác mộng, từ từ yếu dần yếu mòn, thậm chí còn mắc bệnh, tinh thần hoảng hốt, bị bệnh tâm thần, lang ben, động kinh, thận hư, nấm móng…”

Bé giơ ngón tay liệt kê một đống.

Tô Tử Tích: “Dừng lại @#T¥…!”
 
Chương 615


Chương 615

Mớ hỗn độn gì thế hả!

Túc Bảo: “Tóm lại, dựa theo lời sư phụ nói, như này gọi là tránh được mùng một nhưng không tránh được mười lăm, trị ngọn không trị được gốc.”

Tô Tử Tích: “Vậy thì sao? Tại sao lại phải lặn lội đường xa đến đây để bắt quỷ vậy? Sao không gọi nó ra rồi bắt lấy nó ở ngay trong thủ đô chứ?”

Túc Bảo “ồ” một tiếng: “Sao em không nghĩ ra nhỉ?”

Tô Tử Tích: “Vậy nên hiện tại chúng ta lập tức trở về.”

Túc Bảo lắc đầu: “Không được.”

Tô Tử Tích che mặt gãi tóc: “Tại sao lại không được?”

Túc Bảo: “Tiền phòng không hoàn lại, không ở thì sẽ rất lãng phí.”

Tô Tử Tích: “…”

Cậu thiếu chút tiền đó chắc!

“Anh sẽ cho em tiền!” Tô Tử Tích quật tính tình lên đây.

Túc Bảo vẫn lắc đầu nói không được: “Anh trai cho tiền là tiền của anh trai, ba cho tiền là tiền của ba, nếu lấy tiền của anh trai nhưng không ở lại khách sạn mà ba đã đặt trước, vậy tiền của ba sẽ bị lãng phí.”

Mỗi lần gặp tình huống như vậy, logic của cục bột nhỏ cực kỳ rõ ràng.

Vả lại, hôm đó khi bé xoay cụ rùa, quẻ tượng nói rằng bọn họ cần phải tới đây — tuy rằng bé cũng không biết vì sao lại vậy.

Tô Tử Tích hộc máu.

Tiểu công chúa của nhà họ Tô được cả nhà cưng chiều lại tính toán chi li chỉ vì tiền thuê phòng hai ngày…

Thôi, tính ra thì tiền thuê phòng hai ngày cũng tốn mất một ngàn tệ.

Cậu bé phải bồi luyện* mãi mới kiếm được một ngàn tệ một ngày…

(*) Bồi luyện ý chỉ việc cùng chơi game online với khách hàng, cung cấp dịch vụ trò chuyện bằng văn bản hoặc giọng nói với khách, từ đó nhận được phí chơi game cụ thể.

Tô Tử Tích đã kiếm được tiền và tự nuôi sống bản thân từ sớm biết rõ kiếm tiền không dễ, không ngờ cậu bé lại vì một ngàn tệ này mà đạt chung nhận thức với Túc Bảo.

Dù sao, tới cũng tới rồi…

Thấy Túc Bảo bận bịu qua lại, cậu bé tức giận đi tới, nắm lấy cổ áo của bé, vẻ mặt ghét bỏ: “Đi qua một bên, anh dọn cho. Nhìn cái mớ hỗn độn mà em vừa bày ra kìa.”

Túc Bảo: “Đâu có lộn xộn đâu!”

Tô Tử Tích hừ một tiếng: “Anh không thích người khác chạm vào đồ của mình.”

Cậu bé lấy đồ của mình ra, “tiện thể” cũng sắp xếp đồ của Túc Bảo luôn.

Túc Bảo không có việc gì làm, đành phải chạy tới chơi với Tiểu Ngũ.

“Vậy thì anh trai, buổi tối chúng ta qua phòng bên cạnh xem thử nha?” Túc Bảo vừa mở lồng chim ra, vừa hỏi.

Tô Tử Tích xị mặt: “Sao không phải là ngày mai, lúc mặt trời lên cao chứ?”

Túc Bảo lắc đầu: “Buổi tối quỷ mới ra ngoài á!”
 
Chương 616


Chương 616

Tô Tử Tích: “…”

Được rồi, chết sớm đầu thai sớm vậy.

Tiểu Ngũ bay ra khỏi lồng sắt, đi theo hình chữ bát, đi qua bên này rồi lại lượn sang bên kia.

“Ôi chao, mát quá đi…” Nó vẫn lặp lại câu nói đó, chẳng qua lần này có nói thêm được mấy câu phía sau:

“Nơi này có người, nơi này cũng có người, gầm giường có người… Ôi chao, trên điều hòa có hai người!”

Tô Tử Tích đang định trải ga giường, lập tức rợn tóc gáy.

Cậu bé lui về phía sau một bước, rồi lập tức kìm lại dưới ánh mắt khó hiểu của Túc Bảo, cầm lấy đồ đánh răng rửa mặt đi vào phòng tắm.

Tiểu Ngũ: “A — phòng tắm có một bà dì!”

Tô Tử Tích không thể nhịn được nữa: “Câm miệng!”

Túc Bảo khó hiểu nhìn cậu bé, quay lại hỏi Tiểu Ngũ: “Làm gì có người ở trên điều hòa?”

Tiểu Ngũ: “Hai người không biết xấu hổ chỉ mặc quần lót kìa!”

Tô Tử Tích: “…”

Đó là anh em Hải Nhĩ*!

(*) Hai nhân vật hoạt hình cho trẻ con mặc quần lót

Túc Bảo lại hỏi: “Dưới gầm giường cũng đâu có đâu!”

Tiểu Ngũ bay xuống dưới, ngậm một tấm danh thiếp từ gầm giường ra, trên danh thiếp ghi là rửa chân, rửa chân cả một đêm, còn in hình một chị gái ăn mặc mát mẻ.

“Quác quác, có người, có người!”

Tô Tử Tích: “…”

Đó là… loại danh thiếp không biết xấu hổ!

Quá đủ rồi.

Cậu bé cầm bàn chải đánh răng với khăn mặt đi vào phòng tắm, nhìn thoáng qua tờ quảng cáo dán trên cửa phòng.

Có một bà dì cười tủm tỉm, hiền hoà nhắc nhở hãy chú ý đến an toàn phòng chống cháy nổ.

Vậy nên bà dì trong phòng tắm mà nó nhắc tới, ý là cái này hả?

Lại không trông thấy Túc Bảo bỗng nhiên chớp mắt, tập trung nhìn qua, “ồ” lên một tiếng.

“Quả thật có dì nào đó mà…”

Tô Tử Tích đang định vào phòng tắm cất khăn mặt, nghe thấy Túc Bảo nói vậy thì lập tức dừng lại, xoay người đi trở về.

Túc Bảo khó hiểu hỏi: “Anh trai, không phải anh định cất khăn mặt à?”

Tô Tử Tích không đổi sắc mặt: “Anh nghĩ mình vẫn nên trải ga giường trước!”

Túc Bảo: “Ồ…”

Bé nhìn dì nữ quỷ mặc áo ngủ, vắt một cái khăn lau trên vai chậm rãi đi vào trong phòng, ngồi xuống mép giường.

“Hơ, lại có khách mới tới thuê phòng à? Sao lại là hai nhóc con vậy.” Dì quỷ nói chuyện phiếm.

 
 
Chương 617


Chương 617

Túc Bảo nhìn về phía giường, ngoan ngoãn đáp lại: “Quấy rầy mọi người rồi ạ! Bọn con chỉ ở lại hai ngày thôi, sẽ rời đi sớm ạ!”

Tô Tử Tích đang bước đến cạnh giường lại đột nhiên dừng lại, xoay người đi về phía phòng tắm cất khăn mặt trước!

Tiểu Ngũ nghiêng đầu, dáng vẻ vô cùng khó hiểu: “Quác quác, sao anh lại về vậy?”

Tô Tử Tích mặc kệ nó.

Tiểu Ngũ: “Tui biết rồi, anh sợ quỷ.”

Tô Tử Tích cười lạnh: “Trên đời này không có quỷ.”

Tuy rằng cậu bé đã bị cơn ác mộng doạ sợ.

Tuy rằng cậu bé và Túc Bảo đã tới nơi này —

Nhưng mà, cậu bé chỉ giữ thái độ “thà rằng tin vào một cái hữu hình hơn là một cái vô hình”, về bản chất cậu bé vẫn tin rằng trên đời không có…

Vừa nghĩ đến đây, một ông chú bước ra từ trong phòng tắm.

Tô Tử Tích!!!

A a a…

Cậu bé đang nằm mơ hả? Ảo giác đúng không???

Nếu người nhìn thấy ông chú vào giờ phút này là Tô Tử Du, cậu ấy chắc chắn sẽ nhảy cao ba thước rồi lao tới sau lưng Túc Bảo.

Nhưng Tô Tử Tích vẫn đứng im tại chỗ, giống như đã hoá đá, sắc mặt dại ra.

Ngoại trừ ông chú này, cậu bé còn thấy được một bà dì đang ngồi ở cạnh giường.

Rõ ràng ban nãy trong phòng không có ai cả, hai người bọn họ từ đâu tới vậy???

Nếu là quỷ, thế tại sao cậu bé lại nhìn thấy được bọn họ?

Cung phản xạ của Tô Tử Tích hoàn toàn chưa kịp phản ứng lại…

Ông chú kia liếc nhìn cậu bé một cái, bất mãn oán giận: “Lại có khách mới tới thuê phòng à? Đúng là hết nói, ngày nào cũng có người đến người đi, ồn chết đi được, đã không trả tiền rồi còn làm đông làm tây nữa!”

Túc Bảo vội vàng chạy đến cạnh va li, lấy trang bị mà cậu cả đã chuẩn bị cho bé ra, cực kỳ hào phóng lấy ra một xấp tiền giấy.

“Xin lỗi ạ, đã quấy rầy rồi! Bọn con sẽ cho hai người tiền!”

Bé cầm tiền, dùng chu sa vẽ một vòng tròn ở trên mặt đất, để lại một khoảng trống ở phía tây bắc của vòng tròn.

Sau đó bé đốt tiền giấy, miệng lẩm bẩm.

Thấy Túc Bảo đốt tiền giấy, cuối cùng Tô Tử Tích cũng có phản ứng.

Cậu bé lập tức rùng mình, lông tơ khắp người dựng đứng hết cả lên.

“Em, em đang làm gì thế!” Trong lòng cậu bé run sợ.

Túc Bảo nói: “Đốt tiền giấy cho chú với dì, mượn phòng của bọn họ để ở vài hôm.”
 
Chương 618


Chương 618

Sống lưng Tô Tử Tích cứng đờ, tay chân khua đều bước tới, ngồi ở bên cạnh Túc Bảo giống như robot.

Thấy hai con quỷ đang nhìn chằm chằm mình, Tô Tử Tích vội vàng cúi đầu nhìn về phía Túc Bảo.

“Tại, tại sao lại phải vẽ vòng tròn?” Cậu bé cố tìm chủ đề để nói chuyện.

Túc Bảo giải thích: “Phải vẽ vòng tròn thì bọn họ mới có thể lấy được tiền á, không thì tiền sẽ bay đi mất theo chiều gió!”

Tô Tử Tích: “…”

“Anh trai anh phải nhớ nha, trước khi đốt tiền giấy cho người khác thì nhất định phải vẽ vòng tròn, nếu đối phương không có mặt ở đó vậy thì phải viết tên và ngày tháng năm sinh của đối phương lên… Không thì đối phương không nhận được đâu.”

Tô Tử Tích: “… Vậy những người đốt tiền ở ngã tư đường vào ngày mười bốn tháng bảy thì sao? Bọn họ đâu có vẽ vòng tròn.”

Cậu bé đã từng nhìn thấy, nhưng mà người ta không vẽ cái gì cả.

Túc Bảo nói: “Vậy nên phần lớn tiền giấy mà bọn họ đốt đều không đến được tay của người thân nhà họ, nhưng mà khi bọn họ đốt tiền giấy thì xung quanh sẽ có rất nhiều cô hồn dã quỷ, tiền có thể rơi vào tay đám cô hồn dã quỷ đó.”

“Anh đã học được chưa?” Cuối cùng Túc Bảo không yên tâm hỏi lại.

Tô Tử Tích: “…”

Khoan đã, cậu bé học cái này để làm gì chứ?

Đợi khi ánh lửa đã đốt rụi một góc tiền giấy cuối cùng, Túc Bảo lấy kiếm gỗ đào ra gẩy tàn tro.

“Được rồi, chú và dì, đây là tiền thuê nhà cho hai người đó!”

Sắc mặt của dì quỷ trở nên vui vẻ, nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng có một khách thuê hiểu chuyện!

Cô hồn dã quỷ giống như bọn họ thường không có người thân thờ cúng, sau khi chết cũng không có ai đốt tiền cho bọn họ. Vì vậy bọn họ chỉ có thể lang thang khắp các ngã tư đường vào ngày mười bốn tháng bảy để nhặt ít tiền gian nan sống qua ngày…

Nhưng vào thời buổi này, rất hiểm có người đến ngã tư đường để đốt tiền giấy.

Dì quỷ và chú quỷ bước vào vòng tròn thông qua khoảng trống ở phía tây bắc, vui vẻ nhặt tiền.

“Ái chà, đúng là một cô bé hiểu chuyện mà! Đây đây đây, nơi này cho hai đứa ở, dì với chú sẽ qua nhà hàng xóm ở nhờ hai ngày!” Bà dì cười đến hai mắt cong cong.

Tâm trạng của ông chú cũng tốt, vui tươi hớn hở hỏi: “Có gì cần giúp thì hai đứa cứ nói nhé!”

Tô Tử Tích…

Mở rộng tầm mắt.

Cánh cửa đến thế giới mới đã mở ra…

Cậu bé đực mặt ra.

Túc Bảo suy nghĩ một chút, hỏi: “Hiện tại ai đang sống ở bên cạnh thế ạ?”

Bà dì và ông chú đã nhận tiền đều rất phối hợp, nói: “Bên cạnh ấy à, ý con là âm hồn có từ ban đầu hay là khách tới thuê phòng?”

Túc Bảo khó hiểu nói: “ m hồn có từ ban đầu?”

Quả nhiên toà nhà này không dành cho người sống ở mà.

Ông chú nói: “Ngày xưa khu này là bãi tha ma… Sau thì nơi này đã được quy hoạch lại mà đúng không?”

Túc Bảo gật đầu.
 
Chương 619


Chương 619

Bà dì nói: “Trước khi đào móng bọn họ đã mời một tên đạo sĩ tới, mấy trăm năm qua không biết ở bãi tha ma này đã chôn cất bao nhiêu người nữa, dần dà có tới hơn một nghìn linh hồn ở tại đây, rời khỏi đây thì nào có biết đi đâu.”

“ m hồn thì không thể rời đi, đạo sĩ kia cũng không có năng lực thu phục toàn bộ bọn ta, nhưng lão ta lại muốn có tiền, cho nên lão ta đã đề xuất ý kiến cho ông chủ lớn của toà nhà này.”

“Nói cái gì mà cân bằng âm dương, ý là sau khi xây nhà xong, chia cho cho đám âm quỷ vốn dĩ đang ở nơi này như bọn ta một gian phòng, cánh cửa mở ngược ra bên ngoài, hàng lang thông từ đầu đến cuối, thông âm khí, phòng cũng làm theo tiêu chuẩn âm phủ… Vậy nên phần lớn phòng ở nơi này đều rất nhỏ.”

Túc Bảo nghe đến ngây người: “Vậy thì sẽ ảnh hưởng đến người sống! Hơn nữa nơi này có nhiều quỷ như vậy, ông chủ lớn cũng đồng ý à?”

Dì quỷ nói: “Chỉ cần người sống không ở lại thường xuyên và lâu dài là được, toà nhà này người đến người đi, ở lại không lâu, không ảnh hưởng được. Đám cô hồn dã quỷ bọn ta cũng không thể ‘tồn tại’ mãi mãi, lâu dần sẽ tiêu tán thôi, ông chủ lớn cũng không ở nơi này, thì sao ông ta lại không đồng ý cho được.”

“Trái lại có mấy người trẻ tuổi vừa mới tốt nghiệp ra trường, ghét bỏ hoàn cảnh sống ở làng quê, lại không trả nổi tiền thuê chung cư… Cho nên đã chọn đến sống ở đây mấy năm liền, ừm, cô gái sống ở bên cạnh là như vậy đó.”

Khi Túc Bảo nghe thấy câu chuyện mà bé muốn nghe, hai cái tai nhỏ lập tức dựng lên, chống cằm nghiêm túc nghe kể chuyện.

Dì quỷ thấy bé đáng yêu, không nhịn được chầm chậm kể: “Cô gái kia đã sống ở đây ba năm rồi, sống lâu tinh thần cũng có chút vấn đề.”

Túc Bảo gật đầu: “Trước khi tới đây ba của con đã điều tra qua giúp con, Đào Hoa Túc có rất nhiều người nhảy lầu tự tử.”

Nói cách khác, nữ quỷ bám lấy anh Tử Tích cũng không phải là người đầu tiên.

Dì quỷ gật đầu: “Đúng vậy, sống ở đây lâu rồi, mạng mà không đủ cứng thì sẽ hay rơi vào trạng thái mê man, u uất, trầm cảm vân vân…”

Người có kẻ xấu thì quỷ cũng có, rất nhiều con quỷ đã nhân cơ hội lấy mạng người khác.

“Sau khi khách thuê chết, nếu gặp phải quỷ sai không thạo việc, lúc đến đón người chết lại đón trật hoặc đón sót, linh hồn người chết bị mắc kẹt ở đây, vậy sẽ trở thành người hầu cho âm hồn đã ở đây từ ban đầu.”

Túc Bảo chợt hiểu ra: “Vậy bây giờ người đang sống ở bên cạnh là âm hồn có từ ban đầu và chị gái nhảy lầu bị mắc kẹt ạ?”

Dì quỷ và ông chú kinh ngạc, sao bé lại biết được vậy?

Dì quỷ nói: “Bình thường cô gái ở phòng bên không thích ra ngoài, sau khi đi làm trở về thì chỉ thích ở nhà chơi game thôi, nghe nói còn thường nối mic với một streamer chuyên bồi luyện game gì đó thì phải…”

Tô Tử Tích: “…”

Mẹ nó, bồi luyện game…

Người này, không phải là chỉ cậu bé đó chứ!?

Tô Tử Tích bỗng vô cớ túa mồ hôi lạnh.

Túc Bảo hỏi: “Hướng dẫn chơi game ư? Anh của con cũng làm cái này nha!”

Tô Tử Tích: Đừng nhớ tới anh! Cảm ơn em gái!!

 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top