Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi

Chương 602


Chương 602

Hắn là chủ nhân điều khiển các vì sao, nhưng cô ấy đã không còn thuộc về thiên hà của hắn nữa.

“Vậy cô muốn gì?”

“Tôi đã nói rồi, tôi muốn có một cuộc hôn nhân viên mãn, một gia đình trọn vẹn, một cuộc sống ổn định, yên bình.”

Cô liếc nhìn hắn một cái: “Thứ tôi muốn rất đơn giản, nhưng anh lại không thể cho được!”

Yết hầu của Tiêu Kỳ Nhiên điên cuồng lên xuống vài cái, giống như muốn nói cái gì đó, nhưng lại thôi. Mặt mày âm trầm, nhưng cuối cùng vẫn im lặng.

Tiết An đã tận lực làm chậm tốc độ xe, nhưng vẫn đã lái đến đích nên chỉ còn cách dừng xe ở ven đường.

Trước khi xuống xe, Giang Nguyệt lại hít sâu một hơi: “Sau này xin anh đừng đến đoàn làm phim tìm tôi, càng không cần dây dưa với tôi nữa!”

“Chúc anh hôn nhân hạnh phúc, gia đình mỹ mãn. Mọi sự đều như ý!”

Sau đó, Giang Nguyệt cầm ô trong tay, mở cửa xe và thò người xuống xe.

Mưa lớn không ngừng lại.

Giang Nguyệt bước đi kiên định như vậy, một bước cũng không có dừng lại, bước chân vội vàng, nhưng mỗi bước đều rất vững vàng. Dưới chân dẫm đầy nước, nhưng không hề quay đầu nhìn lại…

Chỉ cần là cô quay đầu lại một lần, anh sẽ ngay lập tức mở cửa, đuổi theo cô, kéo cô trở lại.

Nhưng… không một lần.

Chiếc ô kia từng chút một rời xa, biến mất vào trong màn mưa, đến khi không còn nhận ra hình dáng của nó nữa.

Trước đây, Giang Nguyệt và Tiêu Kỳ Nhiên duy trì một mối quan hệ bao nuôi rõ ràng.

Cô là con chim hoàng yến anh nuôi dưỡng, là bông hoa hồng đỏ anh tưới nước, rõ ràng là cô không có lựa chọn nào khác ngoài thuộc về anh.

Nhưng bây giờ, cô đã thoát khỏi lưới của anh…



Một khoảng thời gian dài tiếp theo, Tiêu Kỳ Nhiên thật sự không xuất hiện trên phim trường nữa, việc quay phim cũng trở nên đặc biệt thuận lợi.

Ứng Thừa Kỳ tuy rằng cảm thấy là chuyện tốt, nhưng lại cảm thấy quá mức khác thường, thật sự nhịn không được vẫn là đi hỏi Giang Nguyệt đã dùng biện pháp gì để có được bình yên như vậy.

“Không có cách nào, chỉ là chọc anh ta không vui, miễn cưỡng chịu đựng sự lạnh nhạt.” Giang Nguyệt lựa lời mà đáp:

“Hơn nữa, Tiêu tổng không đến, không phải chính là hợp ý của anh sao?”

Ứng Thừa Kỳ ngoài mặt gật đầu, trong lòng lại giống như gương sáng.

Tám phần là do chim hoàng yến mổ vào tay kim chủ, khiến kim chủ không vui rồi.

Chỉ cần không có scandal bị phơi bày, trên cơ bản đều là cuộc cãi cọ nhỏ, chờ qua một thời gian là tốt thôi.

Người ngoài khó có thể hiểu được mối quan hệ trong vòng của họ, miễn là việc đứng đắn không chậm trễ là được.

Con người sống một lần, rất nhiều chuyện trong sinh mệnh, thật sự là khó có được hồ đồ.



Một tháng nay, tiến độ quay phim đều cực kỳ suôn sẻ, bầu không khí của cả đoàn làm phim cũng càng ngày càng hòa hợp. Bởi vì mỗi ngày mọi người sớm chiều ở chung, tình cảm cũng tăng lên không ít.
 
Chương 603


Chương 603

Hôm nay đạo diễn Ứng đột nhiên lại nảy ra một ý tưởng, nói là muốn mời mọi người đi thư giãn thả lỏng, đến một nhà hàng bên ngoài ăn một bữa cơm, anh mời hết.

Bận rộn nhiều ngày như vậy, khi nghe được tin này, mọi người đều vui mừng khôn xiết, bắt đầu đề xuất nhà hàng, sau đó cùng nhau biểu quyết.

Hương vị của nhà hàng ở bên bờ sông cũng không tệ, mọi người biểu quyết để chọn một nhà hàng cao cấp nhất, vui mừng nói muốn ‘làm thịt’ đạo ứng Ứng một trần ra trò, Ứng Thừa Kỳ cũng cười đáp lại.

Trong khoảng thời gian quay phim này, Lục Triển Ti và Giang Nguyệt cũng đã trở thành bạn bè. Hai người thỉnh thoảng cũng tán gẫu về những chuyện hằng ngày, lâu lâu còn trêu ghẹo nhau vài câu.

Thời gian lâu dần rồi cũng trở nên thân thiết.

Anh ta mặc một chiếc áo phông dài màu xám đậm, vẻ mặt tươi tắn sảng khoái: “Đạo diễn Ứng trước giờ nổi danh là “hà tiện”, lần này lại chịu đầu tư như thế, xem ra giải thưởng cũng đã nắm chắc trong tay rồi nha.”

Giang Nguyệt bật cười, giọng nói trong trẻo hoạt bát, ngữ điệu cũng nhẹ nhàng tươi tắn, cuốn đi sự bồn chồn lo lắng trong lòng người khác:

“Thật sao? Xem ra ngày ấy cũng sắp đến rồi, Ứng đạo diễn rồi cũng sẽ phải dốc hầu bao thôi.”

Ứng Thừa Kỳ đi tới, đập đầu mỗi người hai cái: “Cứ nói tiếp đi, đợi lát nữa hai người tự trả tiền nhé.”

Vai của Giang Nguyệt run lên vì nhịn cười.

Cô đang có tâm trạng tốt.

Nói chính xác hơn là, trong khoảng thời gian này tâm tình của cô đều rất tốt.

Một phần nguyên nhân là do cô thích quay phim, mỗi lần vào đoàn phim cô đều có thể vạch ra một ranh giới rõ ràng với thế giới bên ngoài, cứ như thể cô có thể thoát khỏi hiện thực trong một khoảng thời gian ngắn ngủi.

Mỗi lần vào đoàn phim là mỗi lần Giang Nguyệt như bước chân vào thế ngoại đào nguyên một lần.



Kết thúc ngày quay phim hôm đó, mọi người ai nấy cũng đều hào hứng, chuẩn bị đến nhà hàng nổi tiếng nhất bên bờ sông để ăn tối.

Giang Nguyệt trước giờ vẫn luôn thờ ơ với các bữa ăn chung như thế này. Thứ nhất là cô không ăn được nhiều, thứ hai là cô không thích không khí xung quanh quá náo nhiệt, điều đó sẽ khiến cô cảm thấy khó chịu.

Nhưng bầu không khí hiện tại rất vui vẻ, hơn nữa người trong đoàn làm phim đều rất nhiệt tình, nên cô cũng không nỡ từ chối, sau đó mỉm cười đi theo.

Ứng Thừa Kỳ lần này rất hào phóng, trực tiếp gọi các món trong thực đơn cao cấp nhất của nhà hàng. Một bàn không đủ nên họ đành đặt thêm ba bốn bàn.

Toàn bộ tầng lầu đã được đặt kín bởi người trong đoàn làm phim bọn họ.

Mấy diễn viên chính thì ngồi cùng một chỗ, Giang Nguyệt đương nhiên nên ngồi cạnh Lục Triển Ti. Nhìn mọi người trò chuyện rất vui vẻ, cô chỉ cười theo, thỉnh thoảng lại nâng ly chúc mừng cùng mọi người.

Nơi này rất ấm áp, mọi người đều đang nói chuyện với nhau, không ai quan tâm quá nhiều đến những điều nhỏ nhặt.

Bề ngoài thoạt nhìn không có gì là không ổn, nhưng nếu quan sát kỹ một chút sẽ nhận ra được, thực chất Giang Nguyệt không hợp với chỗ này.
 
Chương 604


Chương 604

Cô giống như đang lang thang đâu đó, chứ không thực sự hoà nhập vào bữa ăn xã giao này.

Lục Triển Ti phát hiện ra điều này đầu tiên, anh ghé sát vào tai Giang Nguyệt, nhẹ giọng nói: “Có phải cô cảm thấy có chút ngột ngạt, có muốn ra ngoài hóng gió không?”

Giang Nguyệt do dự một lúc, Lục Triển Ti lại tiếp tục nói: “Nhà hàng bên này có thể trực tiếp ngắm nhìn cảnh sông, có hứng thú đi ngắm một chút không?”

“Lúc quay phim cũng đã xem biết bao nhiêu lần rồi.” Giang Nguyệt cười nói, nhưng vẫn đứng dậy đi theo anh ra ngoài.

Đúng như Lục Triển Ti nói, từ hành lang mở của nhà hàng này, có thể nhìn thấy dòng sông dài vô tận ở phía xa.

Đêm nay lại là ngày mười lăm, mặt trăng vừa tròn vừa to, chiếu rọi trên mặt nước sáng bừng cả một khoảng không.

Thỉnh thoảng gió lại thổi mơn man qua mặt nước, khiến cho mặt trăng cũng trở nên nhăn nhúm lại.

Không có động tĩnh náo nhiệt như ở trong phòng, Giang Nguyệt bây giờ chỉ cảm thấy hai bên tai mình đều rất yên tĩnh. Hai tay cô gác lên lan can, lòng bàn tay chống cằm, mắt nhìn xa xăm.

Thật ra cô không có hứng thú ngắm cảnh sông nước cho lắm, chỉ là ở đây yên tĩnh và thanh bình hơn một chút, cũng có thể khiến cho tâm hồn tĩnh lặng trở lại.

Lục Triển Ti đứng cách cô không xa, lưng hắn dựa vào lan can, nghiêng đầu nhìn cô: “Gặp phải chuyện gì à?”

Dù sao anh ta cũng là một vị tiền bối lớn trong làng giải trí này, lớn hơn cô mấy tuổi nên cũng thành thục đôi chút: “Hay là gần đây có tâm sự gì sao? Tôi thấy cô luôn không vui.”

“Anh Lục tinh mắt thật đấy.”

Trong khoảng thời gian này, cô đã thân thiết hơn với Lục Triển Ti. Giang Nguyệt mỉm cười đáp lại:

“Đợi mấy năm nữa, anh sẽ rất thích hợp đi tham gia vào các chương trình tạp kỹ chuyên khai sáng những cô gái mơ mộng đó.”

“Vậy tôi luyện tập với cô trước đi ha.” Lục Triển Ti cười cười: “Nếu đã gọi tôi một tiếng tiền bối, vậy tôi sẽ giúp cô hết sức mình.”

Giang Nguyệt ngước mắt nhìn anh ta, chỉ thuận miệng nói ra một câu rất mơ hồ: “Tôi chỉ cảm thấy nghề này hiện tại nhìn không có chút tương lai gì cả. Hay chắc là do gần đây tôi quá mệt mỏi, có hơi đuối sức một chút.”

Ngoài miệng thì nói ra những lời chán nản, nhưng đôi mắt trong veo như nước của Giang Nguyệt vẫn sáng ngời, toát lên một tình yêu cùng quyến luyến tha thiết không thể che giấu đối với nghề này.

“Là bởi vì cô không nhìn thấy tương lai của mình, hay là không nhìn thấy tương lai của nghề diễn viên? Ý kiến cá nhân không thể đại diện cho tất cả, cô có chút thiên vị rồi.”

Giang Nguyệt cười trừ: “Tôi chỉ cảm thấy dù bản thân có cố gắng đến thế nào cũng không lay chuyển được quyền lực của tiền bạc.”

Yếu đuối như một con kiến, cô dễ dàng bị nó bóp ngạt.

Điều khiến cô mệt mỏi không phải là do quay phim, mà là vì cuộc sống cuộc sống không thể không gặp phải này, đầy rẫy lấy lòng và nịnh hót.

Tháng tám tới khi cô và Giang San chấm dứt hợp đồng, lúc ấy cô sẽ không có chỗ dựa vững chắc nữa, sự nghiệp phải bắt đầu lại từ con số không, lại không tránh khỏi phải đi lấy lòng và xu nịnh người khác.

Giậu đổ bìm leo, cây đổ lũ khỉ tán loạn, hơn nữa lúc trước cô còn đi theo Tiêu Kỳ Nhiên, vì vậy tình thế sau này cũng sẽ càng quẫn bách hơn.
 
Chương 605


Chương 605

Lục Triển Tì rũ mắt, vẻ mặt càng thêm nghiêm túc: “Cô mới hơn hai mươi tuổi, sao lại chán nản với sự nghiệp của mình như vậy?”

“Cô là một nữ diễn viên rất có thực lực, bước chân của cô chắc chắn không chỉ dừng lại ở đây.” Lục Triển Ti nhìn người rất chuẩn xác: “Cứ to gan mà tiến lên phía trước đi, sau này cô sẽ nhận được không ít hơn bây giờ đâu.”

Giang Nguyệt lắng nghe, trầm mặc trong chốc lát.

Sau này cô sẽ nhận được không ít hơn bây giờ?

Điều đó cũng có nghĩa là sau này cô sẽ phải trả giá không ít hơn bây giờ…

Giang Nguyệt chống cằm, cúi đầu nhìn xuống phía dưới nhà hàng: “Nhận được và trả giá tỷ lệ thuận với nhau, trước mặt tôi còn cả một đoạn đường rất dài phải đi…”

Cô nói giữa chừng, bỗng nhiên nhìn thấy một bóng hình rất quen mắt ở tầng một.

Đó là Tần Di Di!

Cô ta mặc một chiếc váy xòe màu hồng, tóc được búi lên cao, trông giống như một con búp bê.

Tần Di Di đột nhiên xuất hiện ở chỗ này, trong mắt Giang Nguyệt hiện lên vài tia kinh ngạc.

Cô ta với khuôn mặt rạng rỡ, đầu dựa vào một người đàn ông trung niên trông khoảng bốn, năm mươi tuổi, gần như bằng tuổi cha cô ta.

Nụ cười ngọt ngào trên mặt Tần Di Di không thua gì bộ dạng lúc trước khi ôm cánh tay Tiêu Kỳ Nhiên.

Người đàn ông trung niên dường như rất thoả mãn, bàn tay thô ráp của hắn đặt ở bên hông Tần Di Di, chốc chốc lại xoa nắn chút da thịt mềm mại.

Giang Nguyệt có chút sững sờ, nhìn đi nhìn lại mấy lần mới có thể chắc chắn người kia là Tần Di Di.

Tiêu Kỳ Nhiên bị cắm sừng rồi?

“Giang Nguyệt, vừa rồi cô còn chưa nói hết lời nhỉ?”

Lục Triển Ti mở miệng, anh không phát hiện ra điều gì bất thường, chẳng qua là muốn thu hút sự chú ý của Giang Nguyệt:

“Cô nói cô còn cả một chặng đường dài phía trước mà, vậy chẳng lẽ định bỏ cuộc sao?”

Ánh mắt Giang Nguyệt đang nhìn hai người dưới lầu kia dần dần thu lại, cô nhẹ nhàng trả lời, có chút thờ ơ:

“Đến đâu hay đến đó đi, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng vậy.”

Câu trả lời như vậy thật sự mơ hồ, Lục Triển Ti cũng không quan tâm, cũng chỉ coi như là cô gái nhỏ nhất thời mệt mỏi thuận miệng lấy lý do để than trách.

Sự nghiệp và năng lực của Giang Nguyệt đều như ánh mặt trời ban trưa, cô lại còn rất trẻ, nếu bỏ cuộc lúc này thực sự là quá đáng tiếc.

“Trở về thôi.” Giang Nguyệt mím môi cười với Lục Triển Ti, ánh mắt vẫn vô thức nhìn dưới lầu.

Hai người đi dọc hành lang, lại trở về căn phòng vừa rồi.



Tần Di Di kéo Đàm Di Tông, người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, thân hình mập mạp. Bọn họ hoàn toàn không biết mình vừa bị Giang Nguyệt nhìn thấy, vẫn tươi cười rạng rỡ:

“Chú Đàm, tối nay chúng ta sẽ đi đâu?”

Đàm Di Tông là người có chức vụ xếp thứ ba của tập đoàn Tiêu thị, ông ta có quyền có thế, và cũng đã sớm có gia đình.
 
Chương 606


Chương 606

Vợ ông ta là người đã cùng ông vất vả những năm tháng đầu đời, nhưng bây giờ bà ấy đã già nua, không thể so sánh với Tần Di Di – một cô gái trẻ ở tuổi đôi mươi.

“Đi Khải Tước đi, em không thích giường ở đó sao?” Đàm Di Tông cười đến nỗi các nếp nhăn trên khuôn mặt đều thu về một chỗ, ôm Tần Di Di vào trong lòng: “Ở đó đều có đầy đủ theo sở thích của chúng ta.”

Hai người ôm nhau rời khỏi nhà hàng. Trước khi lên xe, Tần Di Di đột nhiên nhìn thoáng qua mấy chiếc xe dài màu đen đang đỗ cách đó không xa, hình như là của đoàn làm phim.

“Gần đây bên bờ sông này đang quay phim, rất náo nhiệt, chẳng giống ngày thường.” Đàm Di Tông cũng để ý tới, giọng điệu ngạo mạn: “Nếu em muốn loại tài nguyên như thế, tôi sẽ giúp em có được.”

Tần Di Di chỉ gật đầu đáp lại, nhưng vẫn không thể không quay đầu nhìn lại.

Nhìn một chút thì không sao cả, nhưng đúng lúc cô lại nhìn thấy cửa tầng hai mở ra, một đám người náo nhiệt đi ra ngoài.

Mặc dù người phụ nữ đi theo cuối đám đông cúi đầu, nhưng người ta khó có thể không chú ý đến.

Trong bóng tối nhìn không rõ lắm, nhưng cũng có thể nhận ra khuôn mặt của cô cực kỳ xinh đẹp, một bộ váy dài màu đen, đôi môi chúm chím quyến rũ, sống lưng thẳng tắp, toát ra khí chất lạnh lùng khó gần.

Nếu không phải là Giang Nguyệt thì chẳng thể là ai khác được nữa.

Không biết có phải nhận ra điều gì đó hay không, Giang Nguyệt cũng ngẩng đầu nhìn lướt qua hướng của Tần Di Di, đúng lúc đụng phải ánh mắt của cô ta.

Cái nhìn kia nhàn nhạt không chút dao động, nhưng vẫn khiến cho người ta vô thức cảm thấy lạnh.

Tần Di Di sợ đến mức bước chân dừng lại, cúi đầu như chột dạ, giọng nói ngập ngừng: “Chú Đàm, chúng ta đi nhanh đi.”

Nhìn Tần Di Di rụt rè như vậy, Đàm Di Tông không khỏi tò mò, lấy tay nhéo nhéo hai má cô ta: “Em là đang sợ ai đến mức ra nông nỗi này hả?”

“Giang Nguyệt ở lầu hai, cô ấy nhìn thấy em rồi.” Đàm Di Tông biết Tiêu gia, cũng biết quan hệ giữa mấy người này, Tần Di Di nhỏ giọng nói:

“Em sợ cô ta sẽ nói chuyện này cho Tiêu Kỳ Nhiên.”

“Giang Nguyệt?” Đàm Di Tông nghe được cái tên này càng cười to hơn, giọng điệu cực kỳ khinh miệt: “Chỉ là một con chó cái mà Tiêu Kỳ Nhiên nuôi thôi, em sợ cái gì?”

“Nhưng…”

“Tiêu gia sớm muộn gì cũng vào tay của tôi, em còn sợ Tiêu Kỳ Nhiên đó sao?”

Đàm Di Tông cười khinh bỉ, nói: “Bây giờ hắn ta chẳng khác gì một con chó đi lạc, đến lúc đó có khi hắn ta còn phải nhờ tôi thả cho hắn một con đường sống.”

Nghe đến đây, Tần Di Di cũng không còn bối rối như cũ, cơ thể buông lỏng một chút, sau đó thở phào nhẹ nhõm.

Đúng vậy, mấy ngày nữa Tiêu gia sẽ có thay đổi lật trời rồi.

Tuy mấy ngày nay Tiêu Kỳ Nhiên đã bị Tiêu Viễn Phong khẩn cấp triệu hồi về Tiêu gia, nhưng cũng chỉ còn là một vũng bùn nhão không thể trát tường mà thôi.

Hiện tại tất cả các dự án đều đã dừng lại, đối tác cho vay cũng đã ngừng hợp tác với Tiêu gia. Mọi thứ như bị đóng băng, chứ nói gì đến xoay chuyển tình thế.

Tiêu Kỳ Nhiên bây giờ, dĩ nhiên đã là sức cùng lực cạn, cô không có gì phải sợ hãi cả.

Tần Di Di lại cười.

Một già một trẻ hôn nhau đắm đuối.
 
Chương 607


Chương 607

Ven đường, chiếc Lamborghini phóng nhanh đi trong gió với tiếng động cơ gầm rú.

Trong phòng khách sạn, quần áo bừa bộn khắp nơi, một mùi không thể mô tả tràn ngập căn phòng.

Tần Di Di đắp một chiếc chăn bông mỏng bằng lụa, ngón tay kẹp điếu thuốc nhỏ, vừa nhả khói thuốc vừa nhìn Đàm Di Tông với đôi mắt quyến rũ mị hoặc.

Sự sung sướng về thể xác và tinh thần khiến cô ta thoải mái rên rỉ.

Đó mới chính là Tần Di Di thật sự!

Bề ngoài thì trong sáng đáng yêu, bên trong thì cực kỳ thích hút thuốc và uống rượu.

“Chú Đàm, chú thật lợi hại nha.” Tần Di Di rất biết các nắm bắt đàn ông, chỉ vài câu khen ngợi thôi đã có thể khiến người ta lâng lâng.

“Lợi hại chỗ nào?” Đàm Di Tông cố ý hỏi, lúc hôn Tần Di Di còn không quên dùng tay bóp chỗ nào đó của cô ta hai cái, làm cô ta rên lên vài tiếng.

Tần Di Di chớp mắt mấy cái, thẹn thùng chui vào trong ngực ông ta: “Đương nhiên là chỗ nào cũng lợi hại rồi.”

“Đúng là bảo bối mà.” Đàm Di Tông được hầu hạ thoải mái nên lúc này vô cùng vui vẻ, nhịn không được liền chồm qua hôn thêm một cái: “Gần đây em có muốn thứ gì không?”

Đàm Di Tông luôn luôn giữ lời, trước đây đã giấu trời qua biển giúp cô lừa được Tiêu gia với phiếu kiểm tra mang thai, hoàn toàn không hề có chút sơ hở nào.

“Em muốn chú Đàm giúp em xử lý một người.”

Tần Di Di thò đầu ra khỏi ngực của hắn, cười nói: “Người đó khi dễ em đã lâu, nếu không thể trả lại nỗi hận này, em sẽ rất khổ sở đến phát khóc mất.”

Vừa nói, Tần Di Di vừa bắt đầu nức nở, khoé mắt đều rươm rướm nước mắt.

Một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi sao mà chịu nổi loại làm nũng này, hồn phách đều như bị dắt đi, cũng tức giận theo: “Là ai, để tôi giúp em xử lý.”

Tần Di Di hơi nhếch cằm lên, giọng điệu có chút ngây thơ nói: “Chú Đàm cũng biết rồi mà.”

Đàm Di Tông lập tức hiểu ra, lời nói có chút thờ ơ: “Yên tâm đi, người này sẽ không sống nổi qua tháng sau đâu.”

Nếu Tần Di Di muốn tài sản, Đàm Di Tông ít nhiều còn phải cân nhắc con hổ cái trong nhà. Nhưng nếu để hắn xử lý một người, điều đó quá dễ dàng với hắn ta.

Những chuyện hắn làm trong bóng tối cũng không phải là ít, tay chân hắn sớm đã chẳng còn sạch sẽ, nếu không sao có thể ẩn núp ở Tiêu gia nhiều năm như vậy.

Thấy Đàm Di Tông sảng khoái đáp ứng, Tần Di Di cũng thở phào nhẹ nhõm, ôm eo hắn như muốn lấy lòng.

“Muốn nữa hả?”

Đàm Di Tông cười đến nỗi vai run lên, nửa đẩy, nửa đè người trong lòng xuống giường.



Giang Nguyệt không uống rượu ở bữa tiệc, chỉ uống vài đồ uống khác, khi trở lại khách sạn đầu óc cô vẫn còn rất tỉnh táo.

Tiểu Diệp đang giúp cô sửa soạn lại đồ đạc, thấy cô trở về liền lập tức nghênh đón, tiện thể báo cho cô ấy một tin: Trần Tư Tề đã quang minh chính đại đến mời cô ký hợp đồng với công ty anh ta.
 
Chương 608


Chương 608

Giang Nguyệt dừng lại một chút, đầu tiên có hơi kinh ngạc, sau đó lại cảm thấy bình thường.

Trần Tư Tề muốn mời cô ký hợp đồng đã không phải một hai lần rồi.

Hiện giờ tin tức cô muốn huỷ hợp đồng với Giang San lan truyền khắp nơi, không cần biết là thật hay giả, nhưng người ném cành ô liu trước luôn luôn không sai.

Nếu tin tức là giả, coi như đó là do anh ta đánh giá cao cô. Nếu tin tức là thật, anh ta cũng có thể nắm bắt cơ hội.

Là một thương nhân nói chuyện làm ăn, sẽ luôn không để mình bị thua lỗ.

“Chị Trần đã giúp chị đi thương lượng trước, đoán chắc là có thể thương lượng được đãi ngộ tốt đó.” Tiểu Diệp rất vui mừng đối với tin tức này.

Dù sao mấy người bọn họ cũng cần kiếm cơm từ Giang Nguyệt, nếu như Giang Nguyệt có thể ký được hợp đồng với công ty quản lý tốt, thì tiền lương của bọn họ cũng được ổn định hơn.

Đối với tin này, Giang Nguyệt trong lòng cũng hiểu rõ.

Chỉ cần chị Trần có ý tưởng, với năng lực chuyên môn của chị, hoàn toàn có thể giành lấy được, hơn nữa cũng có thể thương lượng được đãi ngộ vô cùng tốt.

Ở một mức độ nào đó mà nói, Trần Tư Tề cũng là lựa chọn không thể tốt hơn.

Hiện tại trong ngành này, chỉ có Hải Âm trong tay Trần Tư Tề mới có thể đứng ngang hàng với Tiêu Kỳ Nhiên.

Hơn nữa, ngoại trừ Hải Âm có can đảm này ra, không ai dám nhận Giang Nguyệt từ tay Giang San.

Vị trí càng cao thì khả năng rủi ro khi ký hợp đồng với cô cũng càng lớn.

Không phải công ty nào cũng có thể dễ dàng thu nạp được một nghệ sĩ hàng đầu như vậy.

Giang Nguyệt không biết những chuyện xảy ra gần đây của Tiêu Gia, vì vậy cô cũng không biết cục diện hiện tại, cho nên cô chỉ có thể phán đoán và phân tích dựa trên kinh nghiệm của mình.

“Chị Giang Nguyệt, chị đang nghĩ gì vậy?” Tiểu Diệp thấy cô trầm tư, lẩm bẩm nói:

“Dù sao sau khi hủy hợp đồng thì chị vẫn phải làm nghề này, em cảm thấy Trần tổng rất tốt.”

“Chờ sau khi chị sang bên đó, tài nguyên mà Hải Âm dành cho chị nhất định sẽ không tồi, chim khôn chọn cành mà đậu thôi.”

Tiểu Diệp rất hiếm khi dùng tục ngữ, cô ấy nói như vậy khiến Giang Nguyệt không khỏi bật cười.

Nếu như là trước đây, cô cũng sẽ cảm thấy giống như Tiểu Diệp.

Tiền thì vẫn phải kiếm, kiếm được ở ai thì cũng là kiếm!

Thành ý của Trần Tư Tề cũng rất tốt, cô đã từ chối một, hai lần. Nếu như lại tiếp tục từ chối nữa thì anh sẽ nghĩ cô là người không biết tốt xấu.

Đến lúc đó chỉ cần nói về những lợi ích, so với ở Giang San sẽ sạch sẽ và đơn giản hơn rất nhiều.

Nhưng bây giờ, cô thực sự cảm thấy mệt mỏi…

Cô cảm thấy mệt từ trong ra ngoài, sự mệt mỏi khiến cho cô cảm thấy tình yêu đối với diễn xuất không còn đủ để tiếp tục chiến đấu nữa.

“Chị sẽ suy nghĩ.” Khuôn mặt của Giang Nguyệt lộ ra vẻ mệt mỏi, hiện lên cảm xúc chân thật nhất: “Không cần vội, hoàn thành bộ phim này trước đã.”

Khi Giang Nguyệt không muốn đối mặt với một cái gì đó, hoặc đưa ra quyết định, cô luôn luôn muốn trì hoãn nó một thời gian.

Trì hoãn cũng là một cách trốn tránh.
 
Chương 609


Chương 609

Tiểu Diệp nhận ra tâm trạng của Giang Nguyệt không được tốt, thầm nghĩ có thể tối nay cô xã giao quá mệt:

“Để em đi pha nước nóng cho chị. Chị mau đi tắm đi, chuyện sau này thì sau này nói tiếp.”

Giang Nguyệt nhếch môi, cười gật đầu tán thành một câu nói này của Tiểu Diệp.

Lo chuyện hiện tại trước đã.

Chuyện của sau này thì sau này nói vậy.



Trong xe tối tăm không có chút ánh sáng, người đàn ông khoanh hai tay trước ngực, lưng tựa vào ghế, đôi mắt nhắm lại, thoạt nhìn có chút tản mạn, giống như đã chìm vào giấc ngủ sâu.

Gần đây anh rất mệt , mệt đến nỗi hầu như là không thể nghỉ ngơi được.

Tiêu gia dạo gần đây vô cùng hỗn loạn, cho dù anh có trở về kịp thời thì ngọn lửa này cũng đã thiêu rụi nửa bầu trời, muốn dập tắt ngọn lửa thì cũng phải mất thời gian dài.

Những gì Tiêu Viễn Phong đã chỉ trích cũng không sai. Vì ván cờ này, Tiêu Kỳ Nhiên đã liều lĩnh mạo hiểm mà chọn mũi dao hướng vào bên trong, điều đó cũng có nghĩa là đây là một trận chiến khốc liệt.

Nhưng Tiêu Kỳ Nhiên hiểu rõ hơn ai hết, nếu như dọn từ bên ngoài vào thì chắc chắn sẽ không sạch được.

Vì vậy, nhất định phải dọn từ bên trong, vậy thì một số thứ đã bám rễ sâu mới có thể thực sự được nhổ tận gốc.

Có như vậy anh mới có thể có được thực quyền từ Tiêu Viễn Phong.

Trong một số chuyện, anh sẽ cũng có thể tự mình làm chủ.

Bắc Thành mưa không chỉ một ngày, bên ngoài xe mưa rào rào, ngay cả bên ngoài tòa nhà cũng đã được rửa sạch sẽ.

Bắc Thành khô ráo, hiếm có lúc nào cũng sương mù mờ mịt như vậy, giống như đang lạc vào chốn bồng lai tiên cảnh.

Nếu như Giang Nguyệt ở đây thì chắc chắn cô ấy sẽ rất thích.

“Tiêu tổng, có một việc tôi phải báo cáo cho ngài.”

Tiết An vừa điều khiển vô lăng vừa hướng về phía người đàn ông đang ngồi nhắm mắt ở phía sau nói:

“Hợp đồng của chị Giang Nguyệt và Giang San hai tháng sau sẽ hết hạn, Trần Duyệt đã nộp thủ tục chấm dứt hợp đồng. Hiện tại thủ tục này đang được tiến hành.”

Người đàn ông dường như bị những lời này đánh thức, chậm rãi nhấc mí mắt lên, ánh mắt có chút hoảng hốt.

Đôi mắt sâu của anh phủ đầy tơ máu, hoàn toàn không để ý đến việc phải nghỉ ngơi thật tốt.

Anh không đáp lại, chỉ châm một điếu thuốc, hạ kính xe xuống một chút.

Mưa cũng không lớn lắm, nhưng vẫn có những giọt mưa xuyên qua khẽ hở lọt vào bên trong:

“Nói tiếp đi.”

Tiết An nghe không ra ý của anh, chỉ đành tiếp tục nói: “Hợp đồng đã hết hạn, điều khoản cũng đều hợp lý, pháp lý bên kia không có lý do gì để bác bỏ.”

“Ừ.” Tiêu Kỳ Nhiên rít một hơi thuốc, rồi từ từ nhả ra khói.
 
Chương 610


Chương 610

Trong xe rất nhanh có đầy những khói trắng lượn lờ, che khuất khuôn mặt của anh, khiến cho người ta không nhìn thấy rõ cảm xúc trên khuôn mặt anh.

“Còn có một tin tức nữa, Trần Tư Tề đã thương thảo với Trần Duyệt, chắc là định ký hợp đồng với chị Giang Nguyệt, nhưng không biết có phải thật hay không.”

Điều này cũng nằm trong dự đoán của Tiêu Kỳ Nhiên.

Con chim hoàng yến nhỏ mà anh tự tay nuôi có bao nhiêu người yêu quý, không ai rõ hơn anh hết.

Tiết An thấy Tiêu Kỳ Nhiên vẫn không nói lời nào, cũng không nhìn ra thái độ của anh, đành phải nói vài câu an ủi, coi như bữa tiệc vui cũng đến lúc phải tàn, lưu lại chút tình cảm, ngày sau gặp mặt.

Lúc đầu Tiêu Kỳ Nhiên còn kiên nhẫn nghe, đợi sau khi nghe Tiết An nói lảm nhảm phía sau, anh không kiên nhẫn cắn điếu thuốc, lạnh lùng nói: “Cô ấy không đi được.”

Tiết An đột nhiên nhảy dựng lên, lập tức trở nên trầm mặc.

Rõ ràng, Tiêu Kỳ Nhiên không có ý định để Giang Nguyệt đi.

Nhưng là tại sao?

Bỏ qua mối quan hệ với Tần Di Di kia, hiện giờ với tình hình của Tiêu gia thì cũng không cho phép Tiêu Kỳ Nhiên phân tâm và nghĩ về những thứ khác.

Hơn nữa, rõ ràng lúc trước Tiêu tổng đối xử với Giang Nguyệt như vậy, cho dù là có chút tình cảm thì cũng nên tiêu hao hết rồi chứ.

Giang Nguyệt là một người rất niệm tình cũ, huống chi Tiêu tổng còn có ân đối với cô.

Nếu như không phải ép cô đến mức độ nhất định, cô cũng sẽ không dứt khoát chấm dứt hợp đồng như vậy.

Nghe các đồng nghiệp trong bộ phận pháp lý nói, Giang Nguyệt thậm chí không có chút do dự khi ký tên.

Trước mắt hai người bọn họ chia tay mới là sự lựa chọn tốt nhất, vì sao Tiêu tổng còn không có ý định buông tay?

Tiết An chỉ là người làm theo chỉ thị của người ta, cậu thật sự không thể hiểu nổi những lý lẽ của ông chủ mình.

Nhưng vẫn to gan nói: “Tiêu tổng, tình cảm của ngài và chị Giang Nguyệt nhiều năm như vậy. Cho dù là hiện tại có chia tay thì sau này chị ấy thỉnh thoảng cũng sẽ cảm kích lòng tốt của ngài, hoàn toàn không cần phải làm ầm ĩ đến mức…”

Cậu ta muốn nói hoàn toàn không cần phải làm ầm ĩ đến mức sứt đầu mẻ trán như vậy, vô cùng khó coi.

“Không cần phải cảm kích tôi.” Tiêu Kỳ Nhiên nghe xong, chỉ nhíu đuôi mắt, trong ánh mắt rõ ràng mang theo ý châm chọc: “Còn không bằng để cho cô ấy hận tôi, hận đến mức muốn tôi chết cũng được.”

Tiết An im lặng không nói nên lời.

Xong rồi, xong thật rồi, Tiêu tổng điên rồi!

Cậu ta cũng không dám nói nữa, chỉ có thể yên lặng lái xe.

Lái được nửa đường, Tiết An mới nhận ra Tiêu Tổng còn chưa nói là sẽ đi đâu.

“Trở về Thụy Uyển đi.”

Tiêu Kỳ Nhiên nhắm mắt lại, tùy ý mở miệng nói, dường như cuộc đối thoại vừa rồi chưa từng xảy ra, như kiểu anh là người đứng ngoài cuộc tất cả chuyện này.

Xe đi qua một khúc cua, trên bảng quảng cáo vẫn treo hình ảnh quảng cáo trước đó của Giang Nguyệt.

Quyến rũ động lòng người, câu hồn người khác.
 
Chương 601


Chương 601

“Anh cũng thấy rồi, hôm nay tôi đi bệnh viện không phải để lấy thuốc cảm.” Giang Nguyệt khẽ cười, giọng điệu dịu dàng: “Bác sĩ nói tình trạng hiện tại của tôi, phương pháp điều trị tốt nhất là ngừng làm việc.”

Giang Nguyệt nhẹ giọng nói: “Tôi là diễn viên, cần phải xuất hiện trên màn ảnh mọi lúc để tăng nhiệt, chỉ cần tôi biến mất hơn ba tháng, sẽ có diễn viên xuất sắc mới thay thế tôi, hơn nữa khán giả cũng sẽ quên đi tôi.”

“Không phải anh đã nói sao, không có ai là không thể bị thay thế, và tôi cũng giống như vậy.”

Tiêu Kỳ Nhiên lẳng lặng nghe nội dung trong lời nói của cô, lơ đãng hỏi: “Không phải còn có tôi sao, tôi có thể để cho cô bị lãng quên sao?”

Anh nói một cách rất hời hợt.

Ở phương diện này, Tiêu Kỳ Nhiên quả thực là có vốn liếng để làm mưa làm gió. Muốn Giang Nguyệt giữ được danh tiếng, chỉ cần đập tiền là đủ rồi.

Hắn muốn để cho cô nổi hay chìm, một mình hắn có thể quyết định hoàn toàn, chẳng qua chỉ là chuyện ngoắc ngoắc ngón tay.

Những cái gọi là thiên tài cùng nỗ lực, ngày đêm rèn luyện, ở trước mặt những người này, đều là những thứ không đáng nhắc đến.

Chỉ cần bọn họ muốn, cho dù là một người mới đến cái gì cũng không biết, vẫn có thể trở thành một đại minh tinh.

Giang Nguyệt cười cười, có chút bất đắc dĩ: “Đúng vậy, nói đi nói lại thì anh cũng chỉ là muốn tôi nhận thức rõ ràng là chỉ cần Giang Nguyệt tôi rời xa anh, thì cái gì cũng không thể làm được?”

Mi tâm Tiêu Kỳ Nhiên nhíu lại.

“Nhưng nếu tôi không muốn gì nữa thì sao?” Giang Nguyệt bình tĩnh hỏi.

Tiêu Kỳ Nhiên dừng một chút, đột nhiên lại nghĩ tới cái gì: “Vì sao cô lại nói như vậy, là bởi vì Tần Di Di mang thai con của tôi, cho nên cô muốn kết thúc?”

Ánh mắt anh mang theo dò xét, rõ ràng là muốn xác nhận tâm ý của cô, lại giống như là vội vàng muốn lật ngược lại tình cảnh này.

Thật giống như như vậy có thể chứng minh, Giang Nguyệt vẫn còn quan tâm đến anh.

Mà Giang Nguyệt cũng không có tránh né tầm mắt của Tiêu Kỳ Nhiên, chỉ là nghe được chính miệng hắn nói ra ‘Tần Di Di mang thai con của tôi’, liền vội vàng chớp mắt mấy cái, giống như đem hơi nước tích góp trong mắt đè trở về.

Cô nói từng chữ một, bởi vì cảm xúc kích động mà giọng nói run rẩy: “Bây giờ anh biết rồi thì nên bắt đầu xây dựng gia đình của anh, xem xét cuộc sống trong tương lai, lập kế hoạch kết hôn và thậm chí là nuôi con.”

“Tiền tôi nợ anh đã trả hết, nhiều năm như vậy tôi vì Giang San cần cù chăm chỉ, coi như là có thể trả lại ân tình của anh, giữa chúng ta cũng nên kết thúc tại đây.”

“Năm đó cô cũng không phải nói như vậy!” Ánh mắt Tiêu Kỳ Nhiên trầm xuống, dường như đang nghi ngờ những lời Giang Nguyệt đã từng nói:

“Không phải chính miệng cô đã nói, sau này mãi mãi đi theo tôi sao?”

Hắn vẫn luôn như vậy, sắp xếp và lên kế hoạch theo suy nghĩ của mình, không bao giờ thỏa hiệp với bất cứ ai hay bất cứ điều gì, quyền chủ động luôn nằm trong tay hắn.

Giang Nguyệt chưa bao giờ tỉnh táo hơn bây giờ: “Nhưng ‘mãi mãi’ này không bao gồm việc tôi phải làm người tình không thể nhìn thấy ánh sáng của anh, được anh bao nuôi suốt đời.”
 
Chương 602


Chương 602

Hắn là chủ nhân điều khiển các vì sao, nhưng cô ấy đã không còn thuộc về thiên hà của hắn nữa.

“Vậy cô muốn gì?”

“Tôi đã nói rồi, tôi muốn có một cuộc hôn nhân viên mãn, một gia đình trọn vẹn, một cuộc sống ổn định, yên bình.”

Cô liếc nhìn hắn một cái: “Thứ tôi muốn rất đơn giản, nhưng anh lại không thể cho được!”

Yết hầu của Tiêu Kỳ Nhiên điên cuồng lên xuống vài cái, giống như muốn nói cái gì đó, nhưng lại thôi. Mặt mày âm trầm, nhưng cuối cùng vẫn im lặng.

Tiết An đã tận lực làm chậm tốc độ xe, nhưng vẫn đã lái đến đích nên chỉ còn cách dừng xe ở ven đường.

Trước khi xuống xe, Giang Nguyệt lại hít sâu một hơi: “Sau này xin anh đừng đến đoàn làm phim tìm tôi, càng không cần dây dưa với tôi nữa!”

“Chúc anh hôn nhân hạnh phúc, gia đình mỹ mãn. Mọi sự đều như ý!”

Sau đó, Giang Nguyệt cầm ô trong tay, mở cửa xe và thò người xuống xe.

Mưa lớn không ngừng lại.

Giang Nguyệt bước đi kiên định như vậy, một bước cũng không có dừng lại, bước chân vội vàng, nhưng mỗi bước đều rất vững vàng. Dưới chân dẫm đầy nước, nhưng không hề quay đầu nhìn lại…

Chỉ cần là cô quay đầu lại một lần, anh sẽ ngay lập tức mở cửa, đuổi theo cô, kéo cô trở lại.

Nhưng… không một lần.

Chiếc ô kia từng chút một rời xa, biến mất vào trong màn mưa, đến khi không còn nhận ra hình dáng của nó nữa.

Trước đây, Giang Nguyệt và Tiêu Kỳ Nhiên duy trì một mối quan hệ bao nuôi rõ ràng.

Cô là con chim hoàng yến anh nuôi dưỡng, là bông hoa hồng đỏ anh tưới nước, rõ ràng là cô không có lựa chọn nào khác ngoài thuộc về anh.

Nhưng bây giờ, cô đã thoát khỏi lưới của anh…



Một khoảng thời gian dài tiếp theo, Tiêu Kỳ Nhiên thật sự không xuất hiện trên phim trường nữa, việc quay phim cũng trở nên đặc biệt thuận lợi.

Ứng Thừa Kỳ tuy rằng cảm thấy là chuyện tốt, nhưng lại cảm thấy quá mức khác thường, thật sự nhịn không được vẫn là đi hỏi Giang Nguyệt đã dùng biện pháp gì để có được bình yên như vậy.

“Không có cách nào, chỉ là chọc anh ta không vui, miễn cưỡng chịu đựng sự lạnh nhạt.” Giang Nguyệt lựa lời mà đáp:

“Hơn nữa, Tiêu tổng không đến, không phải chính là hợp ý của anh sao?”

Ứng Thừa Kỳ ngoài mặt gật đầu, trong lòng lại giống như gương sáng.

Tám phần là do chim hoàng yến mổ vào tay kim chủ, khiến kim chủ không vui rồi.

Chỉ cần không có scandal bị phơi bày, trên cơ bản đều là cuộc cãi cọ nhỏ, chờ qua một thời gian là tốt thôi.

Người ngoài khó có thể hiểu được mối quan hệ trong vòng của họ, miễn là việc đứng đắn không chậm trễ là được.

Con người sống một lần, rất nhiều chuyện trong sinh mệnh, thật sự là khó có được hồ đồ.



Một tháng nay, tiến độ quay phim đều cực kỳ suôn sẻ, bầu không khí của cả đoàn làm phim cũng càng ngày càng hòa hợp. Bởi vì mỗi ngày mọi người sớm chiều ở chung, tình cảm cũng tăng lên không ít.
 
Chương 603


Chương 603

Hôm nay đạo diễn Ứng đột nhiên lại nảy ra một ý tưởng, nói là muốn mời mọi người đi thư giãn thả lỏng, đến một nhà hàng bên ngoài ăn một bữa cơm, anh mời hết.

Bận rộn nhiều ngày như vậy, khi nghe được tin này, mọi người đều vui mừng khôn xiết, bắt đầu đề xuất nhà hàng, sau đó cùng nhau biểu quyết.

Hương vị của nhà hàng ở bên bờ sông cũng không tệ, mọi người biểu quyết để chọn một nhà hàng cao cấp nhất, vui mừng nói muốn ‘làm thịt’ đạo ứng Ứng một trần ra trò, Ứng Thừa Kỳ cũng cười đáp lại.

Trong khoảng thời gian quay phim này, Lục Triển Ti và Giang Nguyệt cũng đã trở thành bạn bè. Hai người thỉnh thoảng cũng tán gẫu về những chuyện hằng ngày, lâu lâu còn trêu ghẹo nhau vài câu.

Thời gian lâu dần rồi cũng trở nên thân thiết.

Anh ta mặc một chiếc áo phông dài màu xám đậm, vẻ mặt tươi tắn sảng khoái: “Đạo diễn Ứng trước giờ nổi danh là “hà tiện”, lần này lại chịu đầu tư như thế, xem ra giải thưởng cũng đã nắm chắc trong tay rồi nha.”

Giang Nguyệt bật cười, giọng nói trong trẻo hoạt bát, ngữ điệu cũng nhẹ nhàng tươi tắn, cuốn đi sự bồn chồn lo lắng trong lòng người khác:

“Thật sao? Xem ra ngày ấy cũng sắp đến rồi, Ứng đạo diễn rồi cũng sẽ phải dốc hầu bao thôi.”

Ứng Thừa Kỳ đi tới, đập đầu mỗi người hai cái: “Cứ nói tiếp đi, đợi lát nữa hai người tự trả tiền nhé.”

Vai của Giang Nguyệt run lên vì nhịn cười.

Cô đang có tâm trạng tốt.

Nói chính xác hơn là, trong khoảng thời gian này tâm tình của cô đều rất tốt.

Một phần nguyên nhân là do cô thích quay phim, mỗi lần vào đoàn phim cô đều có thể vạch ra một ranh giới rõ ràng với thế giới bên ngoài, cứ như thể cô có thể thoát khỏi hiện thực trong một khoảng thời gian ngắn ngủi.

Mỗi lần vào đoàn phim là mỗi lần Giang Nguyệt như bước chân vào thế ngoại đào nguyên một lần.



Kết thúc ngày quay phim hôm đó, mọi người ai nấy cũng đều hào hứng, chuẩn bị đến nhà hàng nổi tiếng nhất bên bờ sông để ăn tối.

Giang Nguyệt trước giờ vẫn luôn thờ ơ với các bữa ăn chung như thế này. Thứ nhất là cô không ăn được nhiều, thứ hai là cô không thích không khí xung quanh quá náo nhiệt, điều đó sẽ khiến cô cảm thấy khó chịu.

Nhưng bầu không khí hiện tại rất vui vẻ, hơn nữa người trong đoàn làm phim đều rất nhiệt tình, nên cô cũng không nỡ từ chối, sau đó mỉm cười đi theo.

Ứng Thừa Kỳ lần này rất hào phóng, trực tiếp gọi các món trong thực đơn cao cấp nhất của nhà hàng. Một bàn không đủ nên họ đành đặt thêm ba bốn bàn.

Toàn bộ tầng lầu đã được đặt kín bởi người trong đoàn làm phim bọn họ.

Mấy diễn viên chính thì ngồi cùng một chỗ, Giang Nguyệt đương nhiên nên ngồi cạnh Lục Triển Ti. Nhìn mọi người trò chuyện rất vui vẻ, cô chỉ cười theo, thỉnh thoảng lại nâng ly chúc mừng cùng mọi người.

Nơi này rất ấm áp, mọi người đều đang nói chuyện với nhau, không ai quan tâm quá nhiều đến những điều nhỏ nhặt.

Bề ngoài thoạt nhìn không có gì là không ổn, nhưng nếu quan sát kỹ một chút sẽ nhận ra được, thực chất Giang Nguyệt không hợp với chỗ này.
 
Chương 604


Chương 604

Cô giống như đang lang thang đâu đó, chứ không thực sự hoà nhập vào bữa ăn xã giao này.

Lục Triển Ti phát hiện ra điều này đầu tiên, anh ghé sát vào tai Giang Nguyệt, nhẹ giọng nói: “Có phải cô cảm thấy có chút ngột ngạt, có muốn ra ngoài hóng gió không?”

Giang Nguyệt do dự một lúc, Lục Triển Ti lại tiếp tục nói: “Nhà hàng bên này có thể trực tiếp ngắm nhìn cảnh sông, có hứng thú đi ngắm một chút không?”

“Lúc quay phim cũng đã xem biết bao nhiêu lần rồi.” Giang Nguyệt cười nói, nhưng vẫn đứng dậy đi theo anh ra ngoài.

Đúng như Lục Triển Ti nói, từ hành lang mở của nhà hàng này, có thể nhìn thấy dòng sông dài vô tận ở phía xa.

Đêm nay lại là ngày mười lăm, mặt trăng vừa tròn vừa to, chiếu rọi trên mặt nước sáng bừng cả một khoảng không.

Thỉnh thoảng gió lại thổi mơn man qua mặt nước, khiến cho mặt trăng cũng trở nên nhăn nhúm lại.

Không có động tĩnh náo nhiệt như ở trong phòng, Giang Nguyệt bây giờ chỉ cảm thấy hai bên tai mình đều rất yên tĩnh. Hai tay cô gác lên lan can, lòng bàn tay chống cằm, mắt nhìn xa xăm.

Thật ra cô không có hứng thú ngắm cảnh sông nước cho lắm, chỉ là ở đây yên tĩnh và thanh bình hơn một chút, cũng có thể khiến cho tâm hồn tĩnh lặng trở lại.

Lục Triển Ti đứng cách cô không xa, lưng hắn dựa vào lan can, nghiêng đầu nhìn cô: “Gặp phải chuyện gì à?”

Dù sao anh ta cũng là một vị tiền bối lớn trong làng giải trí này, lớn hơn cô mấy tuổi nên cũng thành thục đôi chút: “Hay là gần đây có tâm sự gì sao? Tôi thấy cô luôn không vui.”

“Anh Lục tinh mắt thật đấy.”

Trong khoảng thời gian này, cô đã thân thiết hơn với Lục Triển Ti. Giang Nguyệt mỉm cười đáp lại:

“Đợi mấy năm nữa, anh sẽ rất thích hợp đi tham gia vào các chương trình tạp kỹ chuyên khai sáng những cô gái mơ mộng đó.”

“Vậy tôi luyện tập với cô trước đi ha.” Lục Triển Ti cười cười: “Nếu đã gọi tôi một tiếng tiền bối, vậy tôi sẽ giúp cô hết sức mình.”

Giang Nguyệt ngước mắt nhìn anh ta, chỉ thuận miệng nói ra một câu rất mơ hồ: “Tôi chỉ cảm thấy nghề này hiện tại nhìn không có chút tương lai gì cả. Hay chắc là do gần đây tôi quá mệt mỏi, có hơi đuối sức một chút.”

Ngoài miệng thì nói ra những lời chán nản, nhưng đôi mắt trong veo như nước của Giang Nguyệt vẫn sáng ngời, toát lên một tình yêu cùng quyến luyến tha thiết không thể che giấu đối với nghề này.

“Là bởi vì cô không nhìn thấy tương lai của mình, hay là không nhìn thấy tương lai của nghề diễn viên? Ý kiến cá nhân không thể đại diện cho tất cả, cô có chút thiên vị rồi.”

Giang Nguyệt cười trừ: “Tôi chỉ cảm thấy dù bản thân có cố gắng đến thế nào cũng không lay chuyển được quyền lực của tiền bạc.”

Yếu đuối như một con kiến, cô dễ dàng bị nó bóp ngạt.

Điều khiến cô mệt mỏi không phải là do quay phim, mà là vì cuộc sống cuộc sống không thể không gặp phải này, đầy rẫy lấy lòng và nịnh hót.

Tháng tám tới khi cô và Giang San chấm dứt hợp đồng, lúc ấy cô sẽ không có chỗ dựa vững chắc nữa, sự nghiệp phải bắt đầu lại từ con số không, lại không tránh khỏi phải đi lấy lòng và xu nịnh người khác.

Giậu đổ bìm leo, cây đổ lũ khỉ tán loạn, hơn nữa lúc trước cô còn đi theo Tiêu Kỳ Nhiên, vì vậy tình thế sau này cũng sẽ càng quẫn bách hơn.
 
Chương 605


Chương 605

Lục Triển Tì rũ mắt, vẻ mặt càng thêm nghiêm túc: “Cô mới hơn hai mươi tuổi, sao lại chán nản với sự nghiệp của mình như vậy?”

“Cô là một nữ diễn viên rất có thực lực, bước chân của cô chắc chắn không chỉ dừng lại ở đây.” Lục Triển Ti nhìn người rất chuẩn xác: “Cứ to gan mà tiến lên phía trước đi, sau này cô sẽ nhận được không ít hơn bây giờ đâu.”

Giang Nguyệt lắng nghe, trầm mặc trong chốc lát.

Sau này cô sẽ nhận được không ít hơn bây giờ?

Điều đó cũng có nghĩa là sau này cô sẽ phải trả giá không ít hơn bây giờ…

Giang Nguyệt chống cằm, cúi đầu nhìn xuống phía dưới nhà hàng: “Nhận được và trả giá tỷ lệ thuận với nhau, trước mặt tôi còn cả một đoạn đường rất dài phải đi…”

Cô nói giữa chừng, bỗng nhiên nhìn thấy một bóng hình rất quen mắt ở tầng một.

Đó là Tần Di Di!

Cô ta mặc một chiếc váy xòe màu hồng, tóc được búi lên cao, trông giống như một con búp bê.

Tần Di Di đột nhiên xuất hiện ở chỗ này, trong mắt Giang Nguyệt hiện lên vài tia kinh ngạc.

Cô ta với khuôn mặt rạng rỡ, đầu dựa vào một người đàn ông trung niên trông khoảng bốn, năm mươi tuổi, gần như bằng tuổi cha cô ta.

Nụ cười ngọt ngào trên mặt Tần Di Di không thua gì bộ dạng lúc trước khi ôm cánh tay Tiêu Kỳ Nhiên.

Người đàn ông trung niên dường như rất thoả mãn, bàn tay thô ráp của hắn đặt ở bên hông Tần Di Di, chốc chốc lại xoa nắn chút da thịt mềm mại.

Giang Nguyệt có chút sững sờ, nhìn đi nhìn lại mấy lần mới có thể chắc chắn người kia là Tần Di Di.

Tiêu Kỳ Nhiên bị cắm sừng rồi?

“Giang Nguyệt, vừa rồi cô còn chưa nói hết lời nhỉ?”

Lục Triển Ti mở miệng, anh không phát hiện ra điều gì bất thường, chẳng qua là muốn thu hút sự chú ý của Giang Nguyệt:

“Cô nói cô còn cả một chặng đường dài phía trước mà, vậy chẳng lẽ định bỏ cuộc sao?”

Ánh mắt Giang Nguyệt đang nhìn hai người dưới lầu kia dần dần thu lại, cô nhẹ nhàng trả lời, có chút thờ ơ:

“Đến đâu hay đến đó đi, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng vậy.”

Câu trả lời như vậy thật sự mơ hồ, Lục Triển Ti cũng không quan tâm, cũng chỉ coi như là cô gái nhỏ nhất thời mệt mỏi thuận miệng lấy lý do để than trách.

Sự nghiệp và năng lực của Giang Nguyệt đều như ánh mặt trời ban trưa, cô lại còn rất trẻ, nếu bỏ cuộc lúc này thực sự là quá đáng tiếc.

“Trở về thôi.” Giang Nguyệt mím môi cười với Lục Triển Ti, ánh mắt vẫn vô thức nhìn dưới lầu.

Hai người đi dọc hành lang, lại trở về căn phòng vừa rồi.



Tần Di Di kéo Đàm Di Tông, người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, thân hình mập mạp. Bọn họ hoàn toàn không biết mình vừa bị Giang Nguyệt nhìn thấy, vẫn tươi cười rạng rỡ:

“Chú Đàm, tối nay chúng ta sẽ đi đâu?”

Đàm Di Tông là người có chức vụ xếp thứ ba của tập đoàn Tiêu thị, ông ta có quyền có thế, và cũng đã sớm có gia đình.
 
Chương 606


Chương 606

Vợ ông ta là người đã cùng ông vất vả những năm tháng đầu đời, nhưng bây giờ bà ấy đã già nua, không thể so sánh với Tần Di Di – một cô gái trẻ ở tuổi đôi mươi.

“Đi Khải Tước đi, em không thích giường ở đó sao?” Đàm Di Tông cười đến nỗi các nếp nhăn trên khuôn mặt đều thu về một chỗ, ôm Tần Di Di vào trong lòng: “Ở đó đều có đầy đủ theo sở thích của chúng ta.”

Hai người ôm nhau rời khỏi nhà hàng. Trước khi lên xe, Tần Di Di đột nhiên nhìn thoáng qua mấy chiếc xe dài màu đen đang đỗ cách đó không xa, hình như là của đoàn làm phim.

“Gần đây bên bờ sông này đang quay phim, rất náo nhiệt, chẳng giống ngày thường.” Đàm Di Tông cũng để ý tới, giọng điệu ngạo mạn: “Nếu em muốn loại tài nguyên như thế, tôi sẽ giúp em có được.”

Tần Di Di chỉ gật đầu đáp lại, nhưng vẫn không thể không quay đầu nhìn lại.

Nhìn một chút thì không sao cả, nhưng đúng lúc cô lại nhìn thấy cửa tầng hai mở ra, một đám người náo nhiệt đi ra ngoài.

Mặc dù người phụ nữ đi theo cuối đám đông cúi đầu, nhưng người ta khó có thể không chú ý đến.

Trong bóng tối nhìn không rõ lắm, nhưng cũng có thể nhận ra khuôn mặt của cô cực kỳ xinh đẹp, một bộ váy dài màu đen, đôi môi chúm chím quyến rũ, sống lưng thẳng tắp, toát ra khí chất lạnh lùng khó gần.

Nếu không phải là Giang Nguyệt thì chẳng thể là ai khác được nữa.

Không biết có phải nhận ra điều gì đó hay không, Giang Nguyệt cũng ngẩng đầu nhìn lướt qua hướng của Tần Di Di, đúng lúc đụng phải ánh mắt của cô ta.

Cái nhìn kia nhàn nhạt không chút dao động, nhưng vẫn khiến cho người ta vô thức cảm thấy lạnh.

Tần Di Di sợ đến mức bước chân dừng lại, cúi đầu như chột dạ, giọng nói ngập ngừng: “Chú Đàm, chúng ta đi nhanh đi.”

Nhìn Tần Di Di rụt rè như vậy, Đàm Di Tông không khỏi tò mò, lấy tay nhéo nhéo hai má cô ta: “Em là đang sợ ai đến mức ra nông nỗi này hả?”

“Giang Nguyệt ở lầu hai, cô ấy nhìn thấy em rồi.” Đàm Di Tông biết Tiêu gia, cũng biết quan hệ giữa mấy người này, Tần Di Di nhỏ giọng nói:

“Em sợ cô ta sẽ nói chuyện này cho Tiêu Kỳ Nhiên.”

“Giang Nguyệt?” Đàm Di Tông nghe được cái tên này càng cười to hơn, giọng điệu cực kỳ khinh miệt: “Chỉ là một con chó cái mà Tiêu Kỳ Nhiên nuôi thôi, em sợ cái gì?”

“Nhưng…”

“Tiêu gia sớm muộn gì cũng vào tay của tôi, em còn sợ Tiêu Kỳ Nhiên đó sao?”

Đàm Di Tông cười khinh bỉ, nói: “Bây giờ hắn ta chẳng khác gì một con chó đi lạc, đến lúc đó có khi hắn ta còn phải nhờ tôi thả cho hắn một con đường sống.”

Nghe đến đây, Tần Di Di cũng không còn bối rối như cũ, cơ thể buông lỏng một chút, sau đó thở phào nhẹ nhõm.

Đúng vậy, mấy ngày nữa Tiêu gia sẽ có thay đổi lật trời rồi.

Tuy mấy ngày nay Tiêu Kỳ Nhiên đã bị Tiêu Viễn Phong khẩn cấp triệu hồi về Tiêu gia, nhưng cũng chỉ còn là một vũng bùn nhão không thể trát tường mà thôi.

Hiện tại tất cả các dự án đều đã dừng lại, đối tác cho vay cũng đã ngừng hợp tác với Tiêu gia. Mọi thứ như bị đóng băng, chứ nói gì đến xoay chuyển tình thế.

Tiêu Kỳ Nhiên bây giờ, dĩ nhiên đã là sức cùng lực cạn, cô không có gì phải sợ hãi cả.

Tần Di Di lại cười.

Một già một trẻ hôn nhau đắm đuối.
 
Chương 607


Chương 607

Ven đường, chiếc Lamborghini phóng nhanh đi trong gió với tiếng động cơ gầm rú.

Trong phòng khách sạn, quần áo bừa bộn khắp nơi, một mùi không thể mô tả tràn ngập căn phòng.

Tần Di Di đắp một chiếc chăn bông mỏng bằng lụa, ngón tay kẹp điếu thuốc nhỏ, vừa nhả khói thuốc vừa nhìn Đàm Di Tông với đôi mắt quyến rũ mị hoặc.

Sự sung sướng về thể xác và tinh thần khiến cô ta thoải mái rên rỉ.

Đó mới chính là Tần Di Di thật sự!

Bề ngoài thì trong sáng đáng yêu, bên trong thì cực kỳ thích hút thuốc và uống rượu.

“Chú Đàm, chú thật lợi hại nha.” Tần Di Di rất biết các nắm bắt đàn ông, chỉ vài câu khen ngợi thôi đã có thể khiến người ta lâng lâng.

“Lợi hại chỗ nào?” Đàm Di Tông cố ý hỏi, lúc hôn Tần Di Di còn không quên dùng tay bóp chỗ nào đó của cô ta hai cái, làm cô ta rên lên vài tiếng.

Tần Di Di chớp mắt mấy cái, thẹn thùng chui vào trong ngực ông ta: “Đương nhiên là chỗ nào cũng lợi hại rồi.”

“Đúng là bảo bối mà.” Đàm Di Tông được hầu hạ thoải mái nên lúc này vô cùng vui vẻ, nhịn không được liền chồm qua hôn thêm một cái: “Gần đây em có muốn thứ gì không?”

Đàm Di Tông luôn luôn giữ lời, trước đây đã giấu trời qua biển giúp cô lừa được Tiêu gia với phiếu kiểm tra mang thai, hoàn toàn không hề có chút sơ hở nào.

“Em muốn chú Đàm giúp em xử lý một người.”

Tần Di Di thò đầu ra khỏi ngực của hắn, cười nói: “Người đó khi dễ em đã lâu, nếu không thể trả lại nỗi hận này, em sẽ rất khổ sở đến phát khóc mất.”

Vừa nói, Tần Di Di vừa bắt đầu nức nở, khoé mắt đều rươm rướm nước mắt.

Một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi sao mà chịu nổi loại làm nũng này, hồn phách đều như bị dắt đi, cũng tức giận theo: “Là ai, để tôi giúp em xử lý.”

Tần Di Di hơi nhếch cằm lên, giọng điệu có chút ngây thơ nói: “Chú Đàm cũng biết rồi mà.”

Đàm Di Tông lập tức hiểu ra, lời nói có chút thờ ơ: “Yên tâm đi, người này sẽ không sống nổi qua tháng sau đâu.”

Nếu Tần Di Di muốn tài sản, Đàm Di Tông ít nhiều còn phải cân nhắc con hổ cái trong nhà. Nhưng nếu để hắn xử lý một người, điều đó quá dễ dàng với hắn ta.

Những chuyện hắn làm trong bóng tối cũng không phải là ít, tay chân hắn sớm đã chẳng còn sạch sẽ, nếu không sao có thể ẩn núp ở Tiêu gia nhiều năm như vậy.

Thấy Đàm Di Tông sảng khoái đáp ứng, Tần Di Di cũng thở phào nhẹ nhõm, ôm eo hắn như muốn lấy lòng.

“Muốn nữa hả?”

Đàm Di Tông cười đến nỗi vai run lên, nửa đẩy, nửa đè người trong lòng xuống giường.



Giang Nguyệt không uống rượu ở bữa tiệc, chỉ uống vài đồ uống khác, khi trở lại khách sạn đầu óc cô vẫn còn rất tỉnh táo.

Tiểu Diệp đang giúp cô sửa soạn lại đồ đạc, thấy cô trở về liền lập tức nghênh đón, tiện thể báo cho cô ấy một tin: Trần Tư Tề đã quang minh chính đại đến mời cô ký hợp đồng với công ty anh ta.
 
Chương 608


Chương 608

Giang Nguyệt dừng lại một chút, đầu tiên có hơi kinh ngạc, sau đó lại cảm thấy bình thường.

Trần Tư Tề muốn mời cô ký hợp đồng đã không phải một hai lần rồi.

Hiện giờ tin tức cô muốn huỷ hợp đồng với Giang San lan truyền khắp nơi, không cần biết là thật hay giả, nhưng người ném cành ô liu trước luôn luôn không sai.

Nếu tin tức là giả, coi như đó là do anh ta đánh giá cao cô. Nếu tin tức là thật, anh ta cũng có thể nắm bắt cơ hội.

Là một thương nhân nói chuyện làm ăn, sẽ luôn không để mình bị thua lỗ.

“Chị Trần đã giúp chị đi thương lượng trước, đoán chắc là có thể thương lượng được đãi ngộ tốt đó.” Tiểu Diệp rất vui mừng đối với tin tức này.

Dù sao mấy người bọn họ cũng cần kiếm cơm từ Giang Nguyệt, nếu như Giang Nguyệt có thể ký được hợp đồng với công ty quản lý tốt, thì tiền lương của bọn họ cũng được ổn định hơn.

Đối với tin này, Giang Nguyệt trong lòng cũng hiểu rõ.

Chỉ cần chị Trần có ý tưởng, với năng lực chuyên môn của chị, hoàn toàn có thể giành lấy được, hơn nữa cũng có thể thương lượng được đãi ngộ vô cùng tốt.

Ở một mức độ nào đó mà nói, Trần Tư Tề cũng là lựa chọn không thể tốt hơn.

Hiện tại trong ngành này, chỉ có Hải Âm trong tay Trần Tư Tề mới có thể đứng ngang hàng với Tiêu Kỳ Nhiên.

Hơn nữa, ngoại trừ Hải Âm có can đảm này ra, không ai dám nhận Giang Nguyệt từ tay Giang San.

Vị trí càng cao thì khả năng rủi ro khi ký hợp đồng với cô cũng càng lớn.

Không phải công ty nào cũng có thể dễ dàng thu nạp được một nghệ sĩ hàng đầu như vậy.

Giang Nguyệt không biết những chuyện xảy ra gần đây của Tiêu Gia, vì vậy cô cũng không biết cục diện hiện tại, cho nên cô chỉ có thể phán đoán và phân tích dựa trên kinh nghiệm của mình.

“Chị Giang Nguyệt, chị đang nghĩ gì vậy?” Tiểu Diệp thấy cô trầm tư, lẩm bẩm nói:

“Dù sao sau khi hủy hợp đồng thì chị vẫn phải làm nghề này, em cảm thấy Trần tổng rất tốt.”

“Chờ sau khi chị sang bên đó, tài nguyên mà Hải Âm dành cho chị nhất định sẽ không tồi, chim khôn chọn cành mà đậu thôi.”

Tiểu Diệp rất hiếm khi dùng tục ngữ, cô ấy nói như vậy khiến Giang Nguyệt không khỏi bật cười.

Nếu như là trước đây, cô cũng sẽ cảm thấy giống như Tiểu Diệp.

Tiền thì vẫn phải kiếm, kiếm được ở ai thì cũng là kiếm!

Thành ý của Trần Tư Tề cũng rất tốt, cô đã từ chối một, hai lần. Nếu như lại tiếp tục từ chối nữa thì anh sẽ nghĩ cô là người không biết tốt xấu.

Đến lúc đó chỉ cần nói về những lợi ích, so với ở Giang San sẽ sạch sẽ và đơn giản hơn rất nhiều.

Nhưng bây giờ, cô thực sự cảm thấy mệt mỏi…

Cô cảm thấy mệt từ trong ra ngoài, sự mệt mỏi khiến cho cô cảm thấy tình yêu đối với diễn xuất không còn đủ để tiếp tục chiến đấu nữa.

“Chị sẽ suy nghĩ.” Khuôn mặt của Giang Nguyệt lộ ra vẻ mệt mỏi, hiện lên cảm xúc chân thật nhất: “Không cần vội, hoàn thành bộ phim này trước đã.”

Khi Giang Nguyệt không muốn đối mặt với một cái gì đó, hoặc đưa ra quyết định, cô luôn luôn muốn trì hoãn nó một thời gian.

Trì hoãn cũng là một cách trốn tránh.
 
Chương 609


Chương 609

Tiểu Diệp nhận ra tâm trạng của Giang Nguyệt không được tốt, thầm nghĩ có thể tối nay cô xã giao quá mệt:

“Để em đi pha nước nóng cho chị. Chị mau đi tắm đi, chuyện sau này thì sau này nói tiếp.”

Giang Nguyệt nhếch môi, cười gật đầu tán thành một câu nói này của Tiểu Diệp.

Lo chuyện hiện tại trước đã.

Chuyện của sau này thì sau này nói vậy.



Trong xe tối tăm không có chút ánh sáng, người đàn ông khoanh hai tay trước ngực, lưng tựa vào ghế, đôi mắt nhắm lại, thoạt nhìn có chút tản mạn, giống như đã chìm vào giấc ngủ sâu.

Gần đây anh rất mệt , mệt đến nỗi hầu như là không thể nghỉ ngơi được.

Tiêu gia dạo gần đây vô cùng hỗn loạn, cho dù anh có trở về kịp thời thì ngọn lửa này cũng đã thiêu rụi nửa bầu trời, muốn dập tắt ngọn lửa thì cũng phải mất thời gian dài.

Những gì Tiêu Viễn Phong đã chỉ trích cũng không sai. Vì ván cờ này, Tiêu Kỳ Nhiên đã liều lĩnh mạo hiểm mà chọn mũi dao hướng vào bên trong, điều đó cũng có nghĩa là đây là một trận chiến khốc liệt.

Nhưng Tiêu Kỳ Nhiên hiểu rõ hơn ai hết, nếu như dọn từ bên ngoài vào thì chắc chắn sẽ không sạch được.

Vì vậy, nhất định phải dọn từ bên trong, vậy thì một số thứ đã bám rễ sâu mới có thể thực sự được nhổ tận gốc.

Có như vậy anh mới có thể có được thực quyền từ Tiêu Viễn Phong.

Trong một số chuyện, anh sẽ cũng có thể tự mình làm chủ.

Bắc Thành mưa không chỉ một ngày, bên ngoài xe mưa rào rào, ngay cả bên ngoài tòa nhà cũng đã được rửa sạch sẽ.

Bắc Thành khô ráo, hiếm có lúc nào cũng sương mù mờ mịt như vậy, giống như đang lạc vào chốn bồng lai tiên cảnh.

Nếu như Giang Nguyệt ở đây thì chắc chắn cô ấy sẽ rất thích.

“Tiêu tổng, có một việc tôi phải báo cáo cho ngài.”

Tiết An vừa điều khiển vô lăng vừa hướng về phía người đàn ông đang ngồi nhắm mắt ở phía sau nói:

“Hợp đồng của chị Giang Nguyệt và Giang San hai tháng sau sẽ hết hạn, Trần Duyệt đã nộp thủ tục chấm dứt hợp đồng. Hiện tại thủ tục này đang được tiến hành.”

Người đàn ông dường như bị những lời này đánh thức, chậm rãi nhấc mí mắt lên, ánh mắt có chút hoảng hốt.

Đôi mắt sâu của anh phủ đầy tơ máu, hoàn toàn không để ý đến việc phải nghỉ ngơi thật tốt.

Anh không đáp lại, chỉ châm một điếu thuốc, hạ kính xe xuống một chút.

Mưa cũng không lớn lắm, nhưng vẫn có những giọt mưa xuyên qua khẽ hở lọt vào bên trong:

“Nói tiếp đi.”

Tiết An nghe không ra ý của anh, chỉ đành tiếp tục nói: “Hợp đồng đã hết hạn, điều khoản cũng đều hợp lý, pháp lý bên kia không có lý do gì để bác bỏ.”

“Ừ.” Tiêu Kỳ Nhiên rít một hơi thuốc, rồi từ từ nhả ra khói.
 
Chương 610


Chương 610

Trong xe rất nhanh có đầy những khói trắng lượn lờ, che khuất khuôn mặt của anh, khiến cho người ta không nhìn thấy rõ cảm xúc trên khuôn mặt anh.

“Còn có một tin tức nữa, Trần Tư Tề đã thương thảo với Trần Duyệt, chắc là định ký hợp đồng với chị Giang Nguyệt, nhưng không biết có phải thật hay không.”

Điều này cũng nằm trong dự đoán của Tiêu Kỳ Nhiên.

Con chim hoàng yến nhỏ mà anh tự tay nuôi có bao nhiêu người yêu quý, không ai rõ hơn anh hết.

Tiết An thấy Tiêu Kỳ Nhiên vẫn không nói lời nào, cũng không nhìn ra thái độ của anh, đành phải nói vài câu an ủi, coi như bữa tiệc vui cũng đến lúc phải tàn, lưu lại chút tình cảm, ngày sau gặp mặt.

Lúc đầu Tiêu Kỳ Nhiên còn kiên nhẫn nghe, đợi sau khi nghe Tiết An nói lảm nhảm phía sau, anh không kiên nhẫn cắn điếu thuốc, lạnh lùng nói: “Cô ấy không đi được.”

Tiết An đột nhiên nhảy dựng lên, lập tức trở nên trầm mặc.

Rõ ràng, Tiêu Kỳ Nhiên không có ý định để Giang Nguyệt đi.

Nhưng là tại sao?

Bỏ qua mối quan hệ với Tần Di Di kia, hiện giờ với tình hình của Tiêu gia thì cũng không cho phép Tiêu Kỳ Nhiên phân tâm và nghĩ về những thứ khác.

Hơn nữa, rõ ràng lúc trước Tiêu tổng đối xử với Giang Nguyệt như vậy, cho dù là có chút tình cảm thì cũng nên tiêu hao hết rồi chứ.

Giang Nguyệt là một người rất niệm tình cũ, huống chi Tiêu tổng còn có ân đối với cô.

Nếu như không phải ép cô đến mức độ nhất định, cô cũng sẽ không dứt khoát chấm dứt hợp đồng như vậy.

Nghe các đồng nghiệp trong bộ phận pháp lý nói, Giang Nguyệt thậm chí không có chút do dự khi ký tên.

Trước mắt hai người bọn họ chia tay mới là sự lựa chọn tốt nhất, vì sao Tiêu tổng còn không có ý định buông tay?

Tiết An chỉ là người làm theo chỉ thị của người ta, cậu thật sự không thể hiểu nổi những lý lẽ của ông chủ mình.

Nhưng vẫn to gan nói: “Tiêu tổng, tình cảm của ngài và chị Giang Nguyệt nhiều năm như vậy. Cho dù là hiện tại có chia tay thì sau này chị ấy thỉnh thoảng cũng sẽ cảm kích lòng tốt của ngài, hoàn toàn không cần phải làm ầm ĩ đến mức…”

Cậu ta muốn nói hoàn toàn không cần phải làm ầm ĩ đến mức sứt đầu mẻ trán như vậy, vô cùng khó coi.

“Không cần phải cảm kích tôi.” Tiêu Kỳ Nhiên nghe xong, chỉ nhíu đuôi mắt, trong ánh mắt rõ ràng mang theo ý châm chọc: “Còn không bằng để cho cô ấy hận tôi, hận đến mức muốn tôi chết cũng được.”

Tiết An im lặng không nói nên lời.

Xong rồi, xong thật rồi, Tiêu tổng điên rồi!

Cậu ta cũng không dám nói nữa, chỉ có thể yên lặng lái xe.

Lái được nửa đường, Tiết An mới nhận ra Tiêu Tổng còn chưa nói là sẽ đi đâu.

“Trở về Thụy Uyển đi.”

Tiêu Kỳ Nhiên nhắm mắt lại, tùy ý mở miệng nói, dường như cuộc đối thoại vừa rồi chưa từng xảy ra, như kiểu anh là người đứng ngoài cuộc tất cả chuyện này.

Xe đi qua một khúc cua, trên bảng quảng cáo vẫn treo hình ảnh quảng cáo trước đó của Giang Nguyệt.

Quyến rũ động lòng người, câu hồn người khác.
 
Chương 611


Chương 611

Tiêu Kỳ Nhiên chỉ liếc mắt nhìn thoáng qua, cúi đầu nhếch môi cười nhạt một tiếng.

Cô nợ anh còn chưa trả hết, anh vì cô mà không tiếc gây ra sóng gió lớn như vậy, làm sao có thể để cho cô chạy trốn được?

Đừng nghĩ đến việc sẽ trốn thoát, Giang Nguyệt!

Mấy cảnh cuối cùng của bộ phim đều là cảnh hành động. Một cảnh quay cần phải quay từ rất nhiều góc độ.

Cho dù chỉ là cảnh quay bình thường thì sau khi quay xong, Giang Nguyệt cũng đã mệt đến kiệt sức.

Giang Nguyệt vừa trở về khách sạn, cả người liền mệt mỏi ngã xuống sô pha, ngay cả mí mắt cũng không nhấc lên được, Tiểu Diệp thúc giục cô đi tắm nhiều lần, cô cũng chỉ có thể nâng một cánh tay lên lười biếng đáp lại.

“Chị Giang Nguyệt, chị mau đi tắm đi, đợi nước lạnh rồi mới tắm, lần sau đến kỳ kinh nguyệt chị lại phải chịu đau đấy.”

Tiểu Diệp lẩm bẩm, lỗ tai Giang Nguyệt thật sự không khỏi thấy phiền, cô qua loa trả lời “Chị biết rồi”, rồi liền chống lên ghế sofa đứng dậy.

Đi được một nửa, cô bỗng nhiên dừng chân, không đầu không đuôi hỏi: “Tiểu Diệp, lần cuối chị đến kỳ kinh nguyệt là khi nào?”

Tiểu Diệp lật xem điện thoại di động, đếm từng ngày một, bỗng nhiên thốt lên: “Đã gần hai tháng rồi!”

Hai tháng!

Giang Nguyệt nuốt nước miếng một chút, trong lòng cô dần hình thành một loại dự cảm không tốt.

Cô nhớ lại khoảng thời gian này, cô thường vô cớ muốn nôn mửa, lúc ngủ cũng cũng nặng nề hơn bình thường rất nhiều, công việc quay phim bình thường cũng khiến cô cảm thấy mệt mỏi và mất sức…

Sắc mặt của Giang Nguyệt lập tức thay đổi.

“Chị Giang Nguyệt, có phải chị không thích nghi được? Hay là gần đây làm việc và nghỉ ngơi không đều?” Tiểu Diệp ngược lại không nghĩ đến những thứ khác, cẩn thận phân tích cho Giang Nguyệt: “Cũng không thể là mang thai được đúng không?”

Hai chữ “mang thai” vừa mới thốt ra khỏi từ trong miệng Tiểu Diệp, trái tim Giang Nguyệt trở nên căng thẳng, nội tâm cô có một loại khủng hoảng nguyên thủy nhất, sống lưng của cô nhất thời xuất hiện lớp mồ hôi mỏng.

Những lời vô tình của Tiểu Diệp, cùng với suy nghĩ vừa rồi trong đầu Giang Nguyệt vừa khéo lại trùng khớp.

“Mặc kệ nói như thế nào, kỳ kinh nguyệt bị trì hoãn lâu như vậy, hay là chúng ta đi khám thử đi.” Tiểu Diệp lắc lắc đầu, cầm điện thoại di động nói: “Chiều mai vừa vặn không phải quay phim, em giúp chị hẹn trước.”

Giang Nguyệt dừng một chút, cố gắng bình tĩnh lại, chậm rãi gật đầu:

“Được.”

Trong khi tắm nước nóng, thần kinh của Giang Nguyệt vẫn căng thẳng đến mức cô vẫn không dám thả lỏng trong làn nước. Trong đầu cô nghĩ đến những hậu quả không thể chịu nổi có thể xảy ra.

Trước tiên không nói đến việc chưa lập gia đình mà đã mang thai ảnh hưởng tiêu cực đến một ngôi sao như thế nào, cho dù là một người phụ nữ bình thường, cũng rất là tàn khốc.

Cô càng không dám tưởng tượng, nếu mình thật sự mang thai, hơn nữa tin tức này nếu để cho Tiêu Kỳ Nhiên biết, hắn sẽ có phản ứng gì.

Là mỉa mai, là đổ lỗi, hoặc nói rằng cô cuối cùng đã đạt được mục đích?
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom