Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi

Chương 562


Chương 562

Nếu lão tiêu Tổng muốn ra tay với con trai của mình, vậy thì Giang San do một tay Tiêu Kỳ Nhiên gầy dựng cũng sẽ khó sống sót nổi.

Là kiểu tổ mất trứng cũng chẳng còn.

Giang Nguyệt đang suy nghĩ miên man thì chị Trần đã đi về phía cô: “Nguyệt Nguyệt, Tiêu Tổng tối hôm qua tìm chị để lấy chiếc vòng cổ trước đó, chị vẫn chưa kịp nói với em một tiếng.”

Nói xong, chị Trần lại nhìn thấy chiếc vòng cổ trên cổ Giang Nguyệt liền kinh ngạc hỏi: “Anh ta đưa lại cho em rồi à?”

Giang Nguyệt gật đầu: “Tối hôm qua anh ta đeo nó cho em.”

Chị Trần rất bối rối: “Tiêu Tổng,làm vậy là có ý gì?”

“Quỷ mới biết hắn có ý gì.” Giang Nguyệt hất tóc, nhấc chân đi vào phòng tắm, lười biếng bỏ lại một câu:

“Chị Trần, thứ hai tuần sau vẫn tham gia đoàn phim bình thường chứ?”

Đối với những chuyện khác, cô không quan tâm!

Chị Trần biết Giang Nguyệt không muốn lo lắng quá nhiều về những điều này, vì vậy liền trả lời: “Ừ, mọi việc vẫn bình thường, em chỉ cần làm theo kế hoạch trước đó là được rồi.”



Tiêu gia bên này đã náo loạn lật trời.

Tô Gia Lan trước giờ luôn trong trạng thái đoan trang nghiêm túc cũng phải nổi giận:

“Sao ông lại bãi bỏ các chức vụ của A Nhiên tại Tiêu gia? Cái này có khác gì nói với bên ngoài là hai cha con ông đang đấu đá lẫn nhau chứ?”

Tiêu Viễn Phong chống gậy, lạnh lùng nhìn bà: “Cũng là bà nuông chiều đứa con trai này, để cho nó làm Tiêu gia rối tung lên, bà còn chưa hài lòng sao?”

Ngực Tô Gia Lan phập phồng vì tức giận, bà ngồi trên xe lăn cũng không vững, một lúc lâu cũng không nói được lời nào.

Chuyện ở tiệc đính hôn, bà đã được nghe nói lại.

Đêm đó đúng lúc tim bà không thoải mái nên tạm thời đến bệnh viện kiểm tra, không ngờ lại xảy ra chuyện lớn như vậy.

Chính vì lúc đó bà đang ở trong bệnh viện nên mới miễn cưỡng lấy lý do sức khỏe để hoãn tiệc đính hôn lại.

Nhưng hoãn lại là hoãn lại, không thể nào hủy bỏ luôn được.

“Tần Di Di đâu?” Tô Gia Lan hít sâu vài hơi mới bình tĩnh lại: “Cô ta còn đang mang thai, không thể bị ảnh hưởng, phải nhanh chóng để A Nhiên cùng cô ta kết hôn.”

Trì hoãn tiệc đính hôn là chuyện nhỏ, nhưng nếu đợi đến khi bụng lớn lên sẽ thực sự xấu hổ và nhục nhã.

Đứa trẻ của Tiêu gia tuyệt đối không thể để cho vô danh vô phận.

“Chuyện mang thai, nghịch tử kia có biết không?” Tiêu Viễn Phong khẽ nhướng mi: “Bà phải cẩn thận nó hạ thủ với đứa bé.”

Tiêu Kỳ Nhiên kế thừa phong cách làm việc của Tiêu Viễn Phong, luôn luôn tàn nhẫn và quyết đoán. Nếu hắn biết rằng mình có một con ngoài ý muốn như vậy, sẽ dẫn Tần Di Di đi phá bỏ cũng là chuyện có thể xảy ra.

Nhưng, đứa trẻ của Tiêu gia làm sao có thể bỏ đi được?

 
 
Chương 563


Chương 563

Đã sớm đoán trước được điều này, Tô Gia Lan lo lắng xoa xoa lông mày: “Tôi biết, cho nên tôi cố ý giấu chuyện Tần Di Di mang thai.”

“Đợi đến khi lớn tháng hơn một chút mới thông báo cho nó biết. Đến lúc đó phá thai cũng đã muộn.”

Tần Di Di không xứng bước vào nhà họ Tiêu, nhưng vì đứa bé trong bụng cô ta, cuộc hôn nhân này vẫn phải diễn ra.

Chờ khi đứa nhỏ được sinh ra, tìm lý do để ly hôn, cho một khoản tiền bồi thường là được rồi.

Đến lúc đấy để đứa trẻ ở Tiêu Gia, Tiêu Kỳ Nhiên lại tìm một đối tượng môn đăng hộ đối hơn để kết hôn. Đây có thể được coi là một sự lựa chọn thỏa đáng.

Quy tắc của hào môn vốn lạnh lùng, không nói nhân tình, bỏ mẹ giữ con dường như là chuyện hết sức bình thường.



Tần Di Di vốn đã bất an vì tiệc đính hôn bị hoãn, đến khi biết Tiêu Kỳ Nhiên bị bãi miễn mọi chức vụ ở Tiêu gia thì lại càng đứng ngồi không yên hơn.

Nếu sau này Tiêu Kỳ Nhiên thực sự không còn gì, chỉ còn lại Giang San nho nhỏ, vậy cô ta phải làm sao bây giờ?

Tần Di Di tự biết tình cảm của mình với Tiêu Kỳ Nhiên không có đến mức không thể cắt đứt, đến lúc bất đắc dĩ, khi xảy ra chuyện thì mạnh ai nấy bay thôi.

Cô ta thực sự không biết phải làm gì, đành phải tìm Bạch Hạc xin lời khuyên.

Nhưng lần này, Bạch Hạc không còn nhiệt tình tìm giải pháp cho cô ta như trước, ngược lại có chút lơ đễnh:

“Cậu không cần lo lắng, anh họ tớ nhất định sẽ xử lý tốt.”

Tần Di Di có chút không cam lòng, lại thăm dò hỏi: “Bác trai sẽ không thật sự nhẫn tâm như vậy chứ? Dù sao A Nhiên cũng là con ruột của bác ấy mà.”

“Không nhất định.” Bạch Hạc lắc đầu, nghiêm túc trả lời: “Bác và anh họ luôn luôn không hợp nhay. Hơn nữa anh họ hai năm nay liên tục làm phản, tiếp theo như thế nào cũng khó nói.”

“Trước đây khi anh họ làm loạn muốn ra lập công ty riêng đã cãi nhau rất lớn với bác. Hai năm sau tình cảm cha con mới bớt căng thẳng. Khi ấy, bác tớ nói sẽ không có lần sau, nếu không sẽ đuổi anh ấy ra khỏi Tiêu gia đó.”

Nghe vậy, ánh mắt Tần Di Di khẽ biến.

Bạch Hạc nhận ra Tần Di Di đang lo lắng, nhẹ giọng hỏi: “Di Di, cậu có hối hận không?”

“Tớ làm sao có thể hối hận?” Tần Di Di lo lắng Bạch Hạc suy nghĩ nhiều, lập tức phủ nhận:

“Tớ thật lòng thích A Nhiên, chỉ là lo lắng anh ấy với cha quan hệ không vui vẻ hòa thuận, sẽ ảnh hưởng đến hòa khí trong gia đình thôi.”

Bạch Hạc cũng không hoài nghi tính chân thật trong lời này, chỉ là trong lòng nghĩ đến một chuyện khác.

Anh họ đột nhiên lại vắng mặt trong tiệc đính hôn, còn không ngại cùng cha ruột công khai trở mặt, rốt cuộc là vì cái gì?

Có thể là vì chị Ngu Vãn hay không?

Sau khi chia tay Tần Di Di, Bạch Hạc lấy điện thoại ra, suy nghĩ một chút rồi gọi cho Ngu Vãn đang ở nước ngoài xa xôi.

…..

Trước khi gia nhập đoàn phim, Giang Nguyệt trịnh trọng đem tấm vải thuê mà cô được Trình Nghênh Xuân tặng giao cho Tĩnh Nghi, kích thước, kiểu dáng gì đó cũng được giải thích rõ ràng.

“Chị Giang Nguyệt yên tâm, đợi chị quay xong, chiếc váy này khẳng định cũng sẽ được may xong.”
 
Chương 564


Chương 564

Nghe vậy, Giang Nguyệt thoải mái gật đầu: “Được, vậy thì nhờ em vậy.”

Chị Trần vẫn đang thu dọn hành lý để cho Giang Nguyệt nhập đoàn, liếc nhìn hai người đang nói chuyện trên sofa trong phòng khách, rồi nhìn chiếc vòng cổ mà Giang Nguyệt tinh cờ đặt cạnh giường.

Không biết vì sao, chị Trần có một linh cảm mơ hồ rằng Tiêu Kỳ Nhiên đã lên một kế hoạch làm gì đó trong tiệc đính hôn kia.

Nếu không đã không tự mình chạy đến chỗ mình để lấy chiếc vòng cổ vào đêm muộn như vậy.

Tuy nhiên, ngoại trừ tiệc đính hôn tạm thời bị hoãn lại, quan hệ cha con Tiêu gia một đêm rơi xuống điểm đóng băng ra, thì cũng không có chuyện gì xảy ra cả.

Chị Trần suy nghĩ một lúc rồi giúp Giang Nguyệt cẩn thận đặt chiếc vòng cổ vào đáy hành lý.

Đồ vật quý giá như vậy, vẫn là mang theo bên người mới là tốt nhất.

Sau khi thu xếp xong xuôi mọi việc, chị Trần gọi điện thoại hẹn tài xế đến đón.

Trong khi chờ đợi, Kiều Cẩn Nhuận lại gọi cho Giang Nguyệt, hỏi thăm về tình trạng sức khoẻ của cô.

Hai người nói chuyện phiếm một hồi, Kiều Cẩn Nhuận biết được Giang Nguyệt sắp gia nhập đoàn làm phim, có chút kinh ngạc hỏi: “Đi khoảng bao lâu?”

“Quay phim cần chuyên tâm, chắc phải bế quan hai tháng đó.” Giang Nguyệt cầm điện thoại từng bước đi đến bên cửa sổ, giọng điệu có chút đùa giỡn:

“Bác sĩ Kiều sẽ nhớ tôi chứ?”

“Bác sĩ Kiều sẽ nhớ tôi chứ?”

Đầu bên kia khựng lại hai giây, ngay cả trong giọng nói cũng nhiễm ý cười: “Hẳn là sẽ.”

Kiều Cẩn Nhuận rất ít khi đùa giỡn như vậy, nhất thời bầu không khí trở nên có chút vi diệu. Sau đóphải nhờ mấy tiếng ho khan mất tự nhiên của anh mà phá vỡ sự im lặng:

“Gặp tôi một lần được chứ? Tôi có thứ này cho cô.”

Giang Nguyệt tính toán thời gian một chút, tài xế đến đón cô đại khái chắc còn khoảng hai đến ba tiếng nữa mới tới, thời gian vẫn còn kịp:

“Gặp ở đâu?”

“Cô chắc là sẽ không tiện để đi lại khắp nơi, đưa địa chỉ của cô cho tôi đi.” Kiều Cẩn Nhuận nói ngắn gọn:

“Tôi sẽ không quấy rầy nhiều thời gian đâu, đưa cho cô một thứ xong tôi sẽ đi.”

Giang Nguyệt sảng khoái đáp ứng.

Bởi vì phải chạy về Bắc Thành để tham gia tiệc đính hôn, nên đoàn người tham gia tạm thời phải ở trong khách sạn.

Kiều Cẩn Nhuận cũng không để cô đợi quá lâu, tầm hơn hai mươi phút sau anh đã tới.

Hai người gặp nhau tại khách sạn, Kiều Cẩn Nhuận còn hỏi cô là có thuận tiện không, liệu cô có bị paparazzi chụp được hay không.

Sau khi xác nhận là anh sẽ không gây phiền phức gì cho cô, Kiều Cẩn Nhuận mới lấy từ trong túi ra một vật trang trí chạm khắc gỗ nhỏ, đó là một con chim xanh mỏ đỏ.

Thoạt nhìn nó giống như với mới được chạm khắc xong không bao lâu, nước sơn ở trên con chim vẫn còn rất sáng bóng.

“Cho cô.”

Giang Nguyệt rũ mắt, nhìn con chim trong lòng bàn tay anh, chớp chớp mắt: “Đây là loài chim gì vậy?”

 
 
Chương 565


 

Chương 565

“Blue bird.” Kiều Cẩn Nhuận gật đầu, thoải mái nói: “Tuy rằng màu sắc của nó rất tươi sáng, nhưng nó có cá tính riêng của mình, không dễ bị người khác thuần phục.”

Nói xong, anh ngước mắt lên nhìn Giang Nguyệt: “Giống như cô vậy.”

Xinh đẹp quyến rũ, nhưng lại cao ngạo khó thuần hoá.

“Giống như tôi?” Giang Nguyệt nhẹ nhàng lặp lại, chăm chú nhìn vào con chim trong lòng bàn tay anh.

Kiều Cẩn Nhuận gật gật đầu, đưa con chim gỗ cho Giang Nguyệt: “Mấy ngày trước lúc trực đêm tôi đã chạm khắc nó, hy vọng cô sẽ không ghét bỏ nó.”

Con chim màu xanh này rất có trọng lượng, nó được đặt nặng trĩu trong tay của Giang Nguyệt.

Đây là lần đầu tiên, Giang Nguyệt nhận được một món quà như vậy, có có chút chấn động, hai mắt trở nên sáng ngời:

“Tại sao lại tặng cho tôi cái này?”

Kiều Cẩn Nhuận nhẹ nhàng dùng ngón tay gõ nhẹ vào con chim: “Xem như là một lời chúc phúc đi.”

“Chúc cô sau này có thể giống như con chim này, tự do vui vẻ, không bị chói buộc hay giam cầm, có thể tự do bay lượn trên bầu trời thuộc về cô.”

Giọng nói của Kiều Cẩn Nhuận rất ấm áp, Giang Nguyệt nghe xong hốc mắt nóng lên.

Anh ấy mong cô được tự do.

“Cám ơn.” Cô cẩn thận nắm lấy con chim gỗ, giọng điệu vừa trịnh trọng lại vừa nghiêm túc: “Tôi sẽ trân trọng nó.”

Kiều Cẩn Nhuận hài lòng cười cười: “Cô có thể mang theo nó bên người chứ, con chim chạm khắc gỗ này có linh tính, cô mang theo nó càng lâu, nó sẽ càng thân thiết với cô.”

“Thật sao?” Biểu cảm trên mặt Giang Nguyệt rất phong phú, còn có chút trẻ con:

“Vậy mỗi ngày tôi đều sẽ mang theo nó, nó có thể tâm linh tương thông với tôi sao?”

“Nói không chừng có thể đó.” Kiều Cẩn Nhuận hiếm khi nói theo cô ngây thơ như vậy:

“Giống như con gấu nhỏ mà cô đưa cho Như Như, cái này cũng có thể bảo vệ cô.”

Nhắc tới Như Như, trong lòng Giang Nguyệt không hiểu sao lại trở nên chua xót.

Cô phải cố gắng sống một cách tươi sáng, để những người yêu quý cô cảm thấy thoải mái.

Thu hồi lại cảm xúc, Giang Nguyệt ngẩng mặt lên cười với Kiều Cẩn Nhuận: “Không nghĩ tới bác sĩ Kiều còn có thể chạm khắc gỗ, anh dùng dao phẫu thuật để chạm khắc sao?”

“Cô tha cho tôi đi.” Kiều Cẩn Nhuận bất đắc dĩ cười cười: “Nếu tôi mà dùng dao phẫu thuật để chạm khắc, thì chắc bây giờ hai bàn tay này của tôi đã phế mất rồi.”

Chạm khắc phải sử dụng các loại dao có hình dạng, đây là một bài kiểm tra tính kiên nhẫn và cẩn thận, đồng thời cũng rất cần có sự tập trung, tuyệt đối không được phân tâm, nếu không tay sẽ bị trầy xước.

Đôi bàn tay cầm dao mổ của Kiều Cẩn Nhuận quá quý giá.

Điểm này trong lòng Giang Nguyệt hiểu rõ, cũng chính là bởi vì như thế, cô mới cảm thấy món quà này đặc biệt trân trọng.

“Bác sĩ Kiều có thể dạy tôi chạm khắc không?” Giang Nguyệt hỏi anh.

Kiều Cẩn Nhuận ngước mắt lên, vừa vặn nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của cô, trong mắt anh hiện lên một tia cưng chiều: “Chờ cô quay phim xong, tôi có thể dạy cô.”

“Anh đã hứa rồi nhé.”

Kiều Cẩn Nhuận nhìn cô vài lần, nhớ đến lần đầu tiên khi anh gặp cô.
 
Chương 566


Chương 566

Hôm đó Tống Du gọi anh, nói là muốn anh tiếp nhận một ca cấp cứu.

Giang Nguyệt cuộn người trên giường, cả người đều sốt cao, mồ hôi lạnh ướt hết lưng, nhưng vẫn cắn chặt răng, không phát ra nửa câu cầu cứu.

Loại người này có một sự bướng bỉnh đến cố chấp từ trong xương cốt.

Ánh mắt Kiều Cẩn Nhuận trở nên thâm trầm, hỏi Giang Nguyệt: “Quay phim có vất vả không?”

“Có.” Giang Nguyệt ngẩng đầu lên, thành khẩn nói: “Một cảnh quay phải quay đi quay lại rất nhiều lần. Nếu thời tiết và hoàn cảnh không phù hợp, thì còn phải chọn thời gian và địa điểm khác.”

“Quan trọng nhất là, sau khi tiến vào ở trong đoàn sẽ rất nhàm chán, hơn nữa tôi phải cắt đứt hoàn toàn liên lạc với bên ngoài, không thể bị ảnh hưởng.”

Giang Nguyệt chớp mắt: “Nếu tiết lộ cảnh phim, là vi phạm hợp đồng, phải đền tiền đó.”

“Hơn nữa, đoàn làm phim mỗi ngày đều phải cùng nhau sinh hoạt, một số thói quen làm việc cũng như nghỉ ngơi sẽ bị xáo trộn.”

Ngoài miệng nói những lời phàn nàn, nhưng ánh mắt Giang Nguyệt lại sáng lấp lánh.

“Nhưng cô vẫn rất thích.” Kiều Cẩn Nhuận dừng lại một chút, mới nói ra tiếng lòng của Giang Nguyệt:

“Cô thích quay phim, cho dù có khó khăn đến đâu, cô cũng rất vui vẻ với nó.”

Kiều Cẩn Nhuận nói ra một câu chắc chắn!

Giang Nguyệt im lặng hồi lâu, dường như cô không ngờ Kiều Cẩn Nhuận sẽ nhìn thấu cô như vậy.

Một lát sau, cô mới ngẩng mặt lên, chợt nở một nụ cười, rơi vào đáy mắt Kiều Cẩn Nhuận:

“Bác sĩ Kiều, chưa từng có ai nói với tôi như vậy cả.”

“Bọn họ đều cảm thấy tôi vì tiền mới quay phim.” Giang Nguyệt quay mặt lại:

“Vì tiền, tôi có thể quay phim gì cũng được, phát ngôn gì cũng nhận, công việc gì cũng có thể làm.”

Câu “bọn họ” này, mơ hồ như muốn ám chỉ.

Kiều Cẩn Nhuận nhìn thấy sự cô đơn trên khuôn mặt Giang Nguyệt, rất có chừng mực mà nhẹ nhàng vỗ đầu cô:

“Ý kiến của những người đó không quan trọng.”

“Cô là loại người gì, không cần bọn họ đến định nghĩa.” Anh dịu dàng nói.

Giang Nguyệt cũng không nán lại quá lâu, cũng sắp đến giờ tài xế tới đón cô, Kiều Cẩn Nhuận cũng không ở lại nữa, sau khi tạm biệt cô liền rời đi.

Trước khi đi, Kiều Cẩn Nhuận nói với Giang Nguyệt: “Nếu quay phim quá nhàm chán, cô có thể nhắn tin cho tôi.”

Giang Nguyệt mỉm cười đáp ứng.

Sau khi trở về khách sạn, cô đặt con chim gỗ kia vào vali.



Tối hôm đó, tài xế lái xe chở theo ba người họ đến đoàn làm phim, cùng đạo diễn Ứng ăn một bữa cơm, coi như là gặp mặt.

Ứng Thừa Kỳ trong hàng ngũ đạo diễn hiện nay cũng xem như là tương đối trẻ, mới hơn ba mươi tuổi, nhưng đã có không ít tác phẩm điện ảnh và truyền hình xuất sắc.

Nhiều diễn viên đổ xô tìm đến anh ta, muốn trở thành ‘nữ diễn diên của đạo diễn Ứng’, từ đó mà trở nên nổi tiếng.
 
Chương 567


Chương 567

Không có diễn viên nào ở trong tay anh ta mà không nổi tiếng.

Nhưng lần này, anh ta lại lựa chọn Giang Nguyệt.

Cả đoàn làm phim đều khá nhiệt tình, mấy diễn viên chính đều ngồi ở cùng một chỗ nói chuyện, rất nhanh đều đã quen thuộc.

Nam diễn viên chính có việc trì hoãn, nên nói phải một ngày nữa mới tới.

Đoàn làm phim thuê khách sạn ở gần địa điểm quay phim, phân chia cho đoàn người thẻ phòng xong, thì mọi người đều lục tục trở về phòng của mình.

Giang Nguyệt vừa bước vào khách sạn, liền tình cờ nhìn thấy một người đàn ông đang nhận phòng ở quầy lễ tân.

Chỉ cần nhìn bóng lưng phía sau, Giang Nguyệt cũng có thể biết đó là ai.

Người nọ một thân tây trang màu đen, quần áo chỉnh tề, tư thế hiên ngang.

Trên cổ tay hắn đeo một chiếc đồng hồ, phong thái và khí chất rất dễ để nhận ra.

Ngoại trừ Tiêu Kỳ Nhiên, sẽ không ai khác có khí chất quen thuộc như vậy.

Tại sao anh ta lại ở đây?

Giang Nguyệt khẽ nhíu mày, sau đó chuẩn bị nhanh chóng rời đi, không muốn cùng anh đối diện.

Nhưng cô không ngờ tới, đối phương giống như là cảm giác được cái gì đó, từng chút từng chút xoay người lại, tầm mắt hai người giao nhau trên không trung.

Giang Nguyệt là người đầu tiên ngoảnh mặt đi, nghiêng người muốn đi về phía thang máy.

“Không chào hỏi nhau sao?”

Giọng nói của người đàn ông từ phía sau lưng chậm rãi truyền đến, mang theo vẻ lười biếng không vui.

Có mấy diễn viên xung quanh đã chú ý đến Tiêu Kỳ Nhiên từ lâu, mà vào lúc này lời nói của hắn rõ ràng là đang nói chuyện với Giang Nguyệt. Trong khoảng thời gian ngắn ánh mắt hóng chuyện của mấy người đang di chuyển qua lại giữa hai người họ.

“Xin lỗi, mọi người lên trước đi tôi có chút chuyện.”

Vì không muốn mang đến ảnh hưởng và thu hút sự chú ý của nhiều người hơn, Giang Nguyệt đành phải xin lỗi rồi để những diễn viên khác vốn cùng đi với mình lên thang máy trước.

Chờ người trong đại sảnh đi gần hết, Giang Nguyệt mới đi về phía Tiêu Kỳ Nhiên, đứng trước mặt anh mà nói:

“Tiêu tổng, chào buổi tối.”

Giọng điệu máy móc đơn giản, không có một chút nhiệt độ hay cảm xúc.

Tiêu Kỷ Nhiên đút hai tay vào túi quần, rũ mắt nhìn cô: “Nói xong rồi?”

Cô thậm chí còn không hỏi tại sao anh lại xuất hiện ở đây và đặt cùng một khách sạn với cô?

Sự nóng nảy và không kiên nhẫn hiện lên trên lông mày của Tiêu Kỳ Nhiên, hắn tùy ý kéo đường viền cổ áo, vô tình để lộ ra một phần cổ tay phải.

Chỉ là trong nháy mắt như vậy, chiếc dây cột tóc màu đen mà phụ nữ dùng để buộc tóc chợt lướt qua, rất nhanh lại theo động tác của hắn, giấu vào trong ống tay áo.

Trước đó Giang Nguyệt cũng từng bị mất một chiếc tương tự như vậy ở bệnh viện.

Giang Nguyệt chỉ coi như là mình hoa mắt, mí mắt không chớp lấy một cái, bình tĩnh quay đầu trở về:

“Tiêu tổng, ngày mai tôi còn phải quay phim, tôi về nghỉ ngơi trước.”
 
Chương 568


Chương 568

Không đợi hắn trả lời, Giang Nguyệt đã cung kính cúi đầu chào hắn rồi nói: “Chúc ngủ ngon.”

Một hành động không thể xa cách hơn.

Tiêu Kỳ Nhiên nhìn cô từng bước xuyên qua hành lang ngắn ngủi, dừng lại trước thang máy ở tầng lầu, lưng thẳng tắp, chờ bóng dáng cô biến mất sau cửa thang máy, cũng không quay đầu lại nhìn hắn một cái.

Ánh mắt của hắn trở nên tối tăm thâm trầm.

“Thưa ngài, đây là thẻ phòng của ngài.” Nhân viên phục vụ ở quầy lễ tân đã gọi Tiêu Kỳ Nhiên nhiều lần, đợi mãi đến lần cuối cùng, đối phương mới phục hồi tinh thần lại.

“Cảm ơn.” Thanh âm của Tiêu Kỳ Nhiên không mặn không nhạt, đáp lại ngắn gọn một câu, ngón tay đặt trên quầy lễ tân, ngón tay thon dài kẹp lấy thẻ phòng.

Chỉ là một động tác cầm thẻ phòng như vậy, hắn cũng có thể làm tao nhã và thong dong đến như thế.

Cô gái lễ tân ở trong lòng nhịn không được âm thầm cảm thán, người đàn ông như vậy nên ở trong khách sạn cao cấp, sao có thể xuất hiện ở loại khách sạn bình thường như của bọn họ?

Đó là một sự hạ mình.

Giang Nguyệt trở về căn phòng do đoàn làm phim sắp xếp, Tiểu Diệp ở lại chăm sóc sinh hoạt hàng ngày của cô, trong khi chị Trần và Tĩnh Nghi thì theo tài xế đến một nơi ở khác.

Tiểu Diệp đã nói chuyện không ngừng từ lúc Giang Nguyệt vừa bước vào, điều này ngay lập tức làm dịu đi sự không vui vừa rồi của Giang Nguyệt.

Địa điểm chụp được đặt ở bên bờ sông và có thể nhìn thấy cảnh sông tuyệt đẹp bên ngoài cửa sổ.

Kịch bản lần này, Giang Nguyệt cũng đã sớm quen thuộc, là một thiết lập về bối cảnh tương tự như “Tỳ Bà Hành”, nữ chính phải canh giữ bên bờ sông, ngày đêm nhớ nhung người chồng đã lâu không về.

Vị trí quay theo hướng dẫn được lựa chọn rất tốt, bầu không khí ở đây rất đầy đủ.

“Chị Giang Nguyệt, hành lý chị Trần thu dọn cho chị đã để sẵn trong phòng rồi.”

Giang Nguyệt gật đầu cảm ơn. Chờ tắm rửa xong trở về phòng, cô giống như bình thường mở hành lý ra, từ bên trong lấy ra các sản phẩm chăm sóc da của mình.

Giang Nguyệt nhìn thấy con chim gỗ mà Kiều Cẩn Nhuận đã tặng cô, đưa tay lấy nó ra khỏi rương hành lý và đặt nó ở đầu giường.

Màu sắc của chú chim rất tươi sáng, các chi tiết chạm khắc cũng được xử lý tốt và trông rất sống động.

Càng nhìn cô càng thấy vui vẻ, vì thế liền lấy điện thoại di động ra chụp một tấm rồi thản nhiên đăng nó lên trang cá nhân.

Kèm theo dòng chữ: [Just like it.]

Giang Nguyệt có thói quen ngắt kết nối internet ngay khi vào đoàn, để có thể tập trung đắm mình vào cốt truyện mà không bị thế giới bên ngoài ảnh hưởng.

Sau khi cô đăng xong bài này lên thì liền trực tiếp tắt máy.

Một phòng khác bên trong khách sạn.

Tiêu Kỳ Nhiên dùng đầu ngón tay bóp điếu thuốc, cầm điện thoại di động nhìn thấy trạng thái do Giang Nguyệt mới đăng, trầm tư trong hai giây.

Con chim này đến từ đâu?

Hắn phun ra một ngụm khói, chụp ảnh màn hình gửi cho Tiết An mà không nói rõ ý của mình.
 
Chương 569


Chương 569

Thời gian qua một phút đồng hồ, Tiết An ngay lập tức tra được phân tích về bức ảnh này, gọi điện thoại báo cáo cho Tiêu Kỳ Nhiên.

Tiết An: “Tiêu tổng, tôi điều tra được, đây là bluebird, là một loại chim có bản tính cực kỳ kiêu ngạo, lông vũ xinh đẹp mà kêu lên lại rất êm tai, thích tự do, không dễ bị thuần phục.”

Tiêu Kỳ Nhiên nhíu mày, trả lời hắn một câu: “Tôi bảo cậu nói cái này?”

Tiết An toát mồ hôi lạnh, lại suy tư một chút rồi nói: “Ý chị Giang Nguyệt chắc là nói bản thân chị ấy giống với loài chim bluebird này, khao khát được tự do, không muốn bị trói buộc?”

Mặt mày Tiêu Kỳ Nhiên lãnh đạm, điếu thuốc bị hắn bóp có chút nhăn nheo: “Chỉ có như vậy?”

Nghe được ông chủ cũng không hài lòng với những lời hoa mỹ này, Tiết An lại vội vàng tra tư liệu, bỗng nhiên hai mắt sáng ngời:

“Có một loại cây gọi là bạch đàn xanh, có kịch độc, chỉ có chim bluebird mới có thể đậu trên nó.”

Tiết An nói xong, trong lòng lại có một tia linh cảm: “Tiêu tổng, có thể là chị Giang Nguyệt đang ám chỉ mình là chim bluebird này không?”

Tiêu Kỳ Nhiên hơi trầm ngâm vài giây, , bỗng nhiên bắt được trọng điểm: “Vậy bạch đàn xanh là ai?”

Lần này Tiết An cũng thông minh ra mà nói: “Có phải là ngài hay không?”

Tiêu Kỳ Nhiên: …

Trực giác nói cho hắn biết, tuyệt đối không có khả năng là hắn.

Tối nay ở trong đại sảnh, bộ dáng Giang Nguyệt đối với hắn là nhượng bộ trốn tránh, căn bản không giống như đang có ám chỉ gì với hắn.

Nghe đầu dây bên kia nửa ngày không có động tĩnh gì, Tiết An không dám thở mạnh một tiếng:

“Hay là… tôi giúp ngài điều tra động thái hành tung gần đây của chị Giang Nguyệt nhé?”

Im lặng hồi lâu, Tiêu Kỳ Nhiên mới nặng nề mở miệng: “Không cần.”

Hắn hiện tại đang ở cùng một khách sạn với cô, hành tung sau này của cô hắn đều có thể quan sát được.

Không có gì phải vội.

Nghe được giọng điệu cùng thái độ của Tiêu Kỳ Nhiên thay đổi, Tiết An trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm, lại như có như không nhắc nhở:

“Tiêu tổng, hai ngày nay tính tình Tiêu lão gia không được tốt lắm, hơn nữa còn nói muốn soạn thảo hợp đồng chuyển nhượng tài sản, chắc là thật sự tức giận rồi, ngài xem…”

“Ông ta muốn làm gì thì làm.” Giọng điệu của Tiêu Kỳ Nhiên hời hợt: “Chỉ cần ông ta có thể tìm được người thừa kế thích hợp, tôi liền có thể từ bỏ bất cứ lúc nào.”

Quan hệ của hai cha con nhà này, không có một ngày nào là hòa hoãn.

Biết rõ Tiêu Viễn Phong đang nổi trận lôi đình, Tiêu Kỳ Nhiên vẫn không quan tâm chút nào, lấy lý do đã bị cách chức, trực tiếp quăng việc mà chạy.

Bàn về năng lực chịu áp lực tâm lý, không ai lợi hại hơn Tiêu Kỳ Nhiên.

Nói chuyện với Tiết An xong, Tiêu Kỳ Nhiên ngậm điếu thuốc, mở lại bài đăng của Giang Nguyệt, tìm xem có cái gì khác không.

Đúng lúc này, bên dưới bài đăng về chim gỗ có thêm một lượt thích, kèm theo một bình luận.

[Chỉ cần cô thích nó là được.]

Nhìn thấy dòng bình luận này, ánh mắt Tiêu Kỳ Nhiên trở nên trầm xuống.

Lúc trước khi nói chuyện phiếm với Kiều Cẩn Nhuận ở hành lang bệnh viện, Tiêu Kỳ Nhiên thuận tay thêm bạn, mà bình luận này vừa vặn là do Kiều Cẩn Nhuận bình luận.
 
Chương 570


Chương 570

Giang Nguyệt rất ít khi thoải mái đăng ảnh đời tư trên trang cá nhân. Ngoại trừ quay phim hàng ngày thì chính là một số ảnh đoạt giải, bài đăng gần nhất của cô là lần trao giải trước đó.

Tiêu Kỳ Nhiên đang dùng ngón tay bóp điếu thuốc, giấy cuốn thuốc đã bị bóp đến nhàu nát, có những mẩu thuốc lá rơi ra từ chỗ rách, hắn không hề phát hiện mà vẫn châm lửa, đôi mắt dán chặt vào màn hình.

Ma xui quỷ khiến, hắn nhấp vào ảnh đại diện của Kiều Cẩn Nhuận một chút, thấy được tên nick chat của anh ta là ‘Bạch Đàn’.

Hắn nhớ tới những gì Tiết An nói, bạch đàn xanh chỉ dành cho chim bluebird đậu ở trên nó.

Không biết vì cái gì, Tiêu Kỳ Nhiên cảm thấy cổ họng có chút nghẹn lại, hắn mở hai nút cổ áo ra mới có thể thả lỏng.

Mở hộp thoại của Kiều Cẩn Nhuận ra, hai người họ cũng không có lịch sử trò chuyện.

Anh vốn định xem qua danh sách bạn bè của Kiều Cẩn Nhuận, kết quả không cẩn thận nhấn hai cái và một dòng chữ hiện lên trên màn hình ngay lập tức: [Bạn đang vẫy tay chào Kiều Cẩn Nhuận.]

Tiêu Kỳ Nhiên: …

Chết tiệt!

Sắc mặt hắn đột nhiên thay đổi, đang tự hỏi nên giải quyết việc này như thế nào, thì đầu dây bên kia ngay lập tức gửi tin nhắn tới.

[Kiều Cẩn Nhuận: Tiêu tổng, tìm tôi có việc sao?]

Mặc dù mỗi từ trong một câu đơn giản đều nằm trong phạm vi lịch sự, nhưng Tiêu Kỳ Nhiên chỉ cảm thấy rằng câu nói này chứa đầy sự ngang ngược.

Dưới ánh đèn trong phòng khách sạn, người đàn ông từ trước đến nay luôn thành thạo, giờ phút này lại có vài phần đứng ngồi không yên.

Chim bluebird và Bạch đàn xanh? Giang Nguyệt và Kiều Cẩn Nhuận.

Họ đã phát triển đến bước nào mà hắn lại không biết?

Hắn bỗng nhiên cảm thấy miệng lưỡi khô khan, tâm thần bồn chồn không yên.

Phải mất một lúc sau, Tiêu Kỳ Nhiên mới trả lời tin nhắn.

[Kỹ thuật điêu khắc của bác sĩ Kiều quả thật không tệ.]

Đây chắc chắn là một chủ đề đột ngột!

Ở phòng khám, Kiều Cẩn Nhuận nhìn thấy dòng chữ này không khỏi cảm thấy ngạc nhiên, nghĩ đến Tiêu Kỳ Nhiên chắc hẳn là nhìn thấy chim gỗ bluebird của Giang Nguyệt, lúc này mới trả lời:

[Đó chỉ là sở thích bình thường, cũng không tính là hoàn mỹ, khiến anh chê cười rồi.]

Đây xem như gián tiếp thừa nhận con chim bluebird trong bài đăng của Giang Nguyệt là do anh ta tặng.

Tiêu Kỳ Nhiên trực tiếp bóp nát điếu thuốc, điện thoại di động cũng ném sang một bên kia giường, mệt mỏi ấn vào giữa hai lông mày.

Lần đầu tiên hắn cảm thấy hụt hẫng như vậy.

Anh giống như một kẻ rình mò nhìn trộm sự riêng tư của người khác, lén lút quan sát nhất cử nhất động của Giang Nguyệt và Kiều Cẩn Nhuận, muốn hỏi cái gì đó nhưng lại lo lắng bị người ta đoán trúng tâm tư của mình.

Loại cảm giác này không nằm trong sự chắc chắn tự tin thường ngày của anh, làm anh cảm thấy khó chịu lạ thường.
 
Chương 571


Chương 571

Giống như anh thật sự cảm nhận được, có thứ gì đó vô tình, từ từ thoát khỏi lòng bàn tay của anh.

Gần như không có dấu vết.



Sáng sớm hôm sau, lịch quay phim bắt đầu gấp rút, vì phải trang điểm cho phim nên Giang Nguyệt chỉ tắm rửa trong khách sạn và dưỡng da cơ bản.

Trước khi ra khỏi cửa, cô nhận lấy ly cà phê Americano đá từ tay Tiểu Diệp, nhấp từng ngụm nhỏ.

Đây là thói quen của Giang Nguyệt để giảm phù nề do dậy sớm và để đạt được cảm giác trước máy quay tốt hơn.

“Chị Giang Nguyệt, em muốn nhắc nhở chị rằng kỳ kinh nguyệt của chị sắp tới.”

Tiểu Diệp lật lịch và nghiêm túc nói: “Gần đây, em luôn mang theo cho chị mấy miếng ‘bánh’, lúc nào cần thì nhớ lấy. Chị hãy chú ý, đừng đề bản thân mệt mỏi quá đó.”

“Địa điểm quay phim là ở bên bờ sông, em đã mang cho chị một chiếc áo choàng.”

Giang Nguyệt gật gật đầu: “Cảm ơn em.”

Kỳ kinh nguyệt của cô vẫn rất đều đặn, mấy ngày này vốn là phải đến rồi. Nhưng không biết có phải do cảm xúc vẫn luôn không ổn hay không mà tháng này của cô lại bị chậm.

Giang Nguyệt cũng không nghĩ nhiều về chuyện này, chờ đến khi cô chạy tới địa điểm quay phim, nam chính của bộ phim cũng đã đúng giờ gia nhập đoàn làm phim, đang chào hỏi lẫn nhau.

“Giang Nguyệt, nơi này.” Ứng Thừa Kỳ thấy Giang Nguyệt tới, lập tức vẫy tay với cô: “Đến làm quen với bạn diễn của cô đi.”

Giang Nguyệt ở trong nghề này nhiều năm như vậy, mỗi ngày đều có thể nghe nói về những người nổi tiếng trong ngành, theo thời gian dần dà cô cũng vô hình ghi nhớ không ít diễn viên và minh tinh.

Cô nhìn khuôn mặt người đàn ông trước mặt, trong đầu nhanh chóng chọn lọc ra cái tên tương ứng, sau đó mỉm cười đưa tay ra:

“Xin chào, anh Lục.”

Lục Triển Ti thân hình cao lớn, đôi mắt đen láy như sao sáng, ngũ quan ba chiều như được gọt dũa. Trên người có một loại hương thơm tươi mát sau cơn mưa, là hình tượng mà các cô gái trẻ tuổi sẽ thích.

Anh nở một nụ cười rạng rỡ, rất cởi mởi đáp: “Xin chào, ảnh hậu tương lai.”

Nghe được câu này, Giang Nguyệt và anh ta nhìn nhau, biết anh ta nói đùa, cũng nhịn không được cười theo:

“Cám ơn anh Lục đã đề cao, tôi còn kém xa.”

“Chờ quay xong bộ phim này sẽ không còn xa nữa.” Lục Triển Ti cười hào phóng:

“Tôi tin rằng những nỗ lực của cô sẽ có kết quả tốt trong tương lai.”

“Tôi xin nhận lời tốt của anh nha.”



Hai người ở chung rất ăn ý với nhau, hơn nữa đều là diễn viên trong giới giải trí, có rất nhiều đề tài để nói, không tính là quá xa lạ, rất nhanh liền trò chuyện cùng một chỗ.

Ứng Thừa Kỳ đứng cách đó không xa nhìn hai người nói chuyện rất vui vẻ, vô cùng hài lòng gật đầu.

Trong bộ phim này của anh, cảm giác hòa hợp giữa nam và nữ chính là điểm mấu chốt. Nếu hai người không có sự ăn ý ngầm, khi quay phim sẽ rất cứng ngắc.

Nói tóm lại, hai người họ quen thuộc và thân thiết hơn là một điều tốt.
 
Chương 572


Chương 572

Đến lúc đó, nếu như quan hệ giữa hai người không tệ, thậm chí còn có thể mượn nhân vật trong phim, thổi phồng một làn sóng Couple, vậy thì sẽ có thể làm tăng thêm lượng truy cập và độ nổi tiếng.

Tất nhiên, đây là những điều dành cho sau này.

Bây giờ tất cả những gì họ phải làm là làm cho bộ phim này trở nên hoàn hảo đến mức tối đa.

Miễn là bộ phim này được quay xong, tất cả mọi thứ sẽ điều hiển nhiên.

Cảnh đầu tiên cần quay hôm nay, chính là cảnh hôn tạm biệt.

Trong thời đại chiến tranh loạn lạc đó, người dân bình thường ngay cả ăn một miếng cơm nóng hổi cũng là xa xỉ, chứ đừng nói là theo đuổi cái gì khác.

Nữ chính Chu Nhược Oánh tuy rằng có kỹ năng thêu thùa tốt, nhưng cô ấy không có nơi nào để thể hiện nó, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào bờ sông và lo lắng.

Đối mặt với hoàn cảnh khó khăn trong nhà, nam chính Tông Trì không còn lựa chọn nào khác là phải xuống phía Nam để làm ăn.

Cảnh đầu tiên, chính là cảnh hai nhân vật chính chia tay bên bờ sông.

Tuy rằng đạo diễn nói là sẽ mượn vị trí, nhưng cảnh hôn thật sự quả thật sẽ làm cho hai diễn viên mới quen biết không bao lâu có chút xấu hổ.

Nhưng kịch bản là kịch bản, sẽ không thay đổi vì bất kỳ lý do nào khác.

Vừa vặn hôm nay trên sông có sương mù, rất thích hợp cho bầu không khí chia tay.

“Có phải có chút xấu hổ không?” Lục Triển Ti bất đắc dĩ cười cười, rất khách sáo nói với Giang Nguyệt:

“Lát nữa chúng ta cố gắng hết sức vượt qua nhé.”

“Không sao.” Giang Nguyệt lắc đầu: “Anh Lục yên tâm, tôi quay phim rất chuyên nghiệp.”

Giang Nguyệt cũng không có nhiều quan ngại như vậy, cô chưa bao giờ có bất kỳ sự phân tâm hay suy nghĩ kỳ lạ nào khi quay phim.

“Thật trùng hợp, tôi cũng rất chuyên nghiệp.” Lục Triển Ti thấy cô không ngại ngùng, cũng không quan tâm đến cảnh hôn sắp tới, tảng đá trong lòng cũng hạ xuống một chút, tiếp theo dí dỏm đùa vài câu.

Chờ bố trí xong cảnh quay, hai người cùng nhau đứng bên bờ sông, một người đứng ở mũi thuyền, người còn lại đứng ở đầu cầu, hai người thâm tình nhìn nhau.

Bầu không khí đang rất tốt, đạo diễn đưa ra tín hiệu, ý bảo đã bắt đầu quay.

Cảm giác diễn xuất của hai người đã bắt đầu dâng lên, ngay từ vài câu thoại đầu đều rất ăn ý, đạo diễn rất hài lòng, không có hô ngừng, sắp nối tiếp đến cảnh hôn, ống kính bắt đầu kéo dài ra.

Một màn này cần phải hòa hợp giữa khung cảnh dòng sông với khung cảnh con người. Nó sẽ được sử dụng trực tiếp làm cảnh mở đầu cho cả bộ phim.

Mặc dù chỉ là mượn vị trí, nhưng cả hai người vẫn rất gần gũi.

Giang Nguyệt nhẹ nhàng chớp mắt, lông mi khẽ rung động làm cho trên mặt Lục Triển Ti có chút ngứa ngáy, anh hơi cụp mắt xuống, ánh mắt dừng trên cánh môi của cô.

Nói đúng ra thì phải là trên cánh môi Chu Nhược Oánh.

Lục Triển Ti là diễn viên phái thực lực, loại cảnh quay này anh quay cũng không ít. Lẽ ra anh có thể bình tĩnh, nhưng vào một thời khắc nào đó, nhịp tim của anh vẫn tăng nhanh hơn.

Không phải do anh không đủ tập trung, mà là Giang Nguyệt thật sự quá đẹp.
 
Chương 573


Chương 573

Nếu thực sự có thể làm tâm bất động, đó là sự thiếu tôn trọng đối với vẻ đẹp của cô ấy.

Trong cảnh quay này, Tông Trì muốn ôm lấy Chu Nhược Oánh, sau đó hai người sẽ mượn vị trí để thể hiện hôn môi, bộc lộ sự không nỡ cùng khó nhịn cho cuộc chia tay sắp tới.

Lục Triển Ti vươn hai tay ra, ngay khi anh vừa đặt tay lên lưng Giang Nguyệt, bỗng nhiên cách đó không xa hô lên một tiếng:

“Cắt!”

Hai người mờ mịt quay đầu lại.

Trong nháy mắt ánh mắt Giang Nguyệt đảo qua, khi nhìn thấy khuôn mặt không chút cảm xúc bên bờ sông, Giang Nguyệt liền hít vào một hơi.

Không khí rét lạnh bên bờ sông, quả nhiên rất nặng nề.

Giang Nguyệt đi theo Lục Triển Ti dọc theo cầu trở về bờ, Tiêu Kỳ Nhiên đang khoanh tay trước ngực, nhìn chằm chằm vào hai người bọn họ.

Không có chút cảm xúc nào.

“Tại sao lại tạm dừng?” Lục Triển Ti coi như là sắc mặt vẫn tốt: “Cảnh vừa rồi còn chưa quay xong, sao lại kêu dừng lại?”

Một khi diễn viên đã nhập vai, việc cưỡng ép sẽ ảnh hưởng rất lớn đến trạng thái diễn xuất sau này.

Ứng Thừa Kỳ cũng có một biểu cảm phức tạp trên khuôn mặt, anh ta liếc mắt nhìn Tiêu Kỳ Nhiên, cố gắng cười một cách bất đắc dĩ:

“Đã đến giờ ăn cơm trưa, vừa vặn Tiêu tổng đến thăm đoàn phim, mời chúng ta bữa trưa.”

“Ăn cơm trưa trước, sau đó tiếp tục quay phim đi.”

Nói xong câu này, Ứng Thừa Kỳ đến gần Giang Nguyệt, nhẹ nhànng kề sát vào cô thì thầm:

“Tiêu tổng đối với kịch bản của phân đoạn này không quá hài lòng.”

Giang Nguyệt ngay lập tức hiểu ra.

Đơn giản chỉ là dục vọng chiếm hữu của hắn phát tác, không muốn nhìn thấy chim hoàng yến thuộc về mình cùng với người đàn ông khác ân ân ái ái.

Cho dù là quay phim cũng không được.

Tiêu Kỳ Nhiên ra tay hào phóng, trực tiếp để cho đầu bếp khách sạn năm sao đến nấu ăn tại chỗ bên bờ sông. Một đống người lập tức tụ tập xung quanh để xem náo nhiệt, không gian bên này trong nháy mắt trở nên thoáng đãng vắng vẻ.

Tiêu Kỳ Nhiên nhàn nhã đi tới trước mặt Giang Nguyệt, biết rõ nhưng vẫn cố ý hỏi: “Sao không đi ăn cơm?”

Ăn cơm? Cô sắp tức đến no luôn rồi!

Nghĩ đến vừa rồi Tiêu Kỳ Nhiên cố ý đứng ở trên bờ quan sát toàn bộ cảnh quay, còn đặc biệt chọn đúng thời điểm mượn vị trí cảnh hôn mà bảo đạo diễn hô ngừng lại, Giang Nguyệt vừa xấu hổ vừa phẫn nộ:

“Vì sao phải đến quấy rầy việc quay phim của tôi?”

Tiêu Kỳ Nhiên mặt không chút thay đổi, chỉ nhìn chằm chằm cô, lãnh đạm hỏi: “Tôi không thể đến sao?”

“Không thể!” Giang Nguyệt mím môi: “Tôi đang làm việc, xin Tiêu tổng đừng quấy rầy tôi, cũng đừng làm chậm trễ cả đoàn làm phim.”

“Quấy rầy cô cái gì? Quấy rầy cô và người đàn ông khác hôn môi sao?”

Giang Nguyệt nhíu mày, chỉ cảm thấy hắn nói chuyện thật chói tai: “Không phải như anh nghĩ, chỉ là một tình tiết bình thường, hơn nữa là mượn…”
 
Chương 574


Chương 574

“Tình tiết bình thường?” Tiêu Kỳ Nhiên tiến về phía trước một bước, hơi thở lạnh như băng, trực tiếp ôm cô vào trong ngực: “Bình thường như thế này?”

Giang Nguyệt còn chưa kịp phản ứng, sững sờ hai giây, lập tức muốn đẩy hắn ra: “Anh buông tôi ra, nơi này nhiều người như vậy!”

Nhưng Tiêu Kỳ Nhiên vẫn ôm cô rất chặt, không có ý định buông ra.

“Cô cho rằng bọn họ không biết tôi tới thăm đoàn phim, là đang thăm ai à?”

Nói cách khác, quan hệ giữa anh và Giang Nguyệt không cần phải che giấu, trong lòng mọi người đều biết rõ, chẳng qua không có gan nói lung tung mà thôi.

Trong giới giải trí, việc các nhà đầu tư đến thăm đoàn làm phim rất nhiều, sớm đã thấy không còn gì để ngạc nhiên.

Giang Nguyệt nghẹn một chút: “Anh liền không có việc gì làm, nhàm chán cho nên mới tới thăm đoàn phim sao?”

“Cô nói xem?” Tiêu Kỳ Nhiên liếc Giang Nguyệt một cái, chú ý tới cô mặc quần áo rất mỏng, bên bờ sông lạnh lẽo do thủy triều không ngừng dâng lên, khiến bả vai cô khẽ run rẩy.

Khi cô thở, xương quai xanh ở cổ cũng rất rõ ràng.

Vì vậy, anh càng ôm cô chặt hơn.

“Tôi không chỉ nhàm chán đến thăm, mà trong một đoạn thời gian sắp tới, tôi đều sẽ ở chỗ này!”

Giang Nguyệt nhớ tới, Tiêu Viễn Phong đã bãi miễn chức vụ của Tiêu Kỳ Nhiên ở các phương diện khác của Tiêu gia, hiện tại trong tay hắn chỉ có Giang San là có thể kiểm soát.

Dù vậy, hắn cũng không nên đi theo cô tới nơi này!

Giang Nguyệt im lặng một lúc, không muốn tiếp tục ở đây cò kè mặc cả với hắn liền nói:

“Anh cứ làm theo ý anh đi, nhưng xin đừng làm ảnh hưởng đến quá trình quay phim của chúng tôi.”

“Quá trình nào, quá trình hôn à?” Tiêu Kỳ Nhiên lạnh lùng hỏi: “Muốn tiến hành quay đến bước nào, có cần dùng tới lưỡi hay không, muốn hôn bao nhiêu phút?”

Giang Nguyệt: “…”

Những gì Tiêu Kỳ Nhiên hỏi thật sự là quá mức tỉ mỉ, mặt Giang Nguyệt lập tức nóng lên, chỉ cảm thấy khó chịu.

“Đỏ mặt cái gì? Chờ mong à?” Tiêu Kỳ Nhiên tùy ý hỏi cô.

Giang Nguyệt cảm thấy Tiêu Kỳ Nhiên nhàm chán đến cùng cực!

“Cô có biết, bộ phim này của Ứng Thừa Kỳ có một nửa số tiền đầu tư là của tôi không? Chỉ cần tôi vui vẻ, bộ phim này có thể trong sáng suốt toàn bộ quá trình, ngay cả mượn vị trí hôn cũng không có khả năng.”

“Không thể được!” Giang Nguyệt thốt lên: “Bản thân bộ phim này chính là tràn đầy cảm xúc, làm sao có thể một chút cảnh mập mờ cũng không có!”

“Vậy thì nghe lời một chút.” Tiêu Kỳ Nhiên không nhanh không chậm, vẫn ôm Giang Nguyệt như trước:

“Cảnh hôn này có thể, nhưng trước tiên phải cùng tôi luyện tập một lần.”

Lòng bàn tay ấm áp của Tiêu Kỳ Nhiên giữ chặt lưng cô, kéo cô kề sát gần hắn, ôm cô vào trong ngực anh.

Không biết hôm nay cô ấy dùng loại nước hoa gì, cả người ngập tràn hương hoa hồng.
 
Chương 575


Chương 575

Tiêu Kỳ Nhiên nghĩ đến vừa rồi Giang Nguyệt và Ứng Thừa Kỳ dựa vào nhau gần như vậy, cũng sẽ ngửi thấy mùi hương trên người cô. Sự cáu kỉnh của tối hôm qua và sự thiếu kiên nhẫn của ngày hôm nay liền kết hợp lại với nhau.

Cuối cùng hắn cũng không kiềm chế được nữa, cúi đầu hôn cô một cách mãnh liệt.

Giang Nguyệt mở to hai mắt, ánh mắt sợ hãi muốn nhìn về phía đám người trong đoàn phim. Thân hình cao lớn của người đàn ông lại trực tiếp đem tất cả mọi thứ che kín hoàn toàn.

Hắn siết chặt eo cô, cực kỳ ác liệt mà thấp giọng nói: “Sau này khi quay cảnh hôn với anh ta, cô chỉ có thể nhớ lại trải nghiệm mà tôi đã cho cô.”

Giang Nguyệt bị hôn đến không thể đứng vững được, nghe được câu này, cô mới giật mình, lập tức phản bác:

“Hôm nay không hôn, chỉ là mượn vị trí!”

“Ồ? Vậy càng không thể tốt hơn.”

“…”

Chờ tất cả mọi người ăn cơm xong, liền đi tới chào hỏi hai người bọn họ, có người thậm chí còn chủ động hỏi Tiêu Kỳ Nhiên: “Tiêu tổng không đi ăn cơm sao?”

“Ăn no rồi.” Hắn trả lời rất thản nhiên, ánh mắt nhìn thoáng qua Giang Nguyệt một cái.

Cô đang súc miệng bằng nước lạnh.

Liên tục súc miệng ba bốn lần, giống như vừa rồi ăn phải cái gì đó không sạch sẽ.

Tiêu Kỳ Nhiên vốn còn đang vui vẻ nhìn thấy vậy thì biểu tình lập tức tối sầm lại, mí mắt không khống chế được giật giật:

“Giang Nguyệt, cô đang làm cái gì?”

“Súc miệng.”

Giang Nguyệt trịnh trọng trả lời, đi tới bên cạnh Tiểu Diệp, nhận lấy áo choàng cùng salad rau củ trong tay cô bé, ngữ khí bình tĩnh nói:

“Rửa miệng sạch sẽ rồi mới có thể ăn cơm, Tiêu tổng chẳng lẽ không biết sao?”

Tiêu Kỳ Nhiên mặt mũi đen thui, quay lưng bỏ đi.

Xác định anh sẽ không tới quấy rầy quá trình quay phim nữa, Giang Nguyệt thở phào nhẹ nhõm.

Ứng Thừa Kỳ chắp tay sau lưng đi tới, nhìn chiếc xe Maybach mui trần vội vàng rời đi, còn có chút khó tin:

“Tiêu tổng đi rồi sao?”

Vừa rồi làm anh sợ tới kinh hồn bạt vía.

Cho dù đạo diễn có tài giỏi đến đâu, nếu đắc tội với đơn vị tài trợ, có thể thuận lợi quay tiếp hay không đã là chuyện khó nói, còn nói cái gì đến tài hoa chó má gì đây.

Giang Nguyệt khẽ mỉm cười: “Ừ, đã đi rồi, sẽ không đến quấy rầy công việc quay phim của chúng ta nữa.”

“Vẫn là cô có cách giải quyết.” Ứng Thừa Kỳ giơ ngón tay cái về phía Giang Nguyệt.

Nhiều năm như vậy, Giang Nguyệt vẫn luôn là một dòng suối trong vắt trong giới nghệ sĩ. Tuy rằng đi theo con đường gợi cảm quyến rũ, nhưng từ lâu tính cách thanh cao kiên quyết, khiến cho người ta đứng nhìn từ xa cũng không dám trêu ghẹo nửa lời.

Những người khác thì không nói, chỉ là không nghĩ tới ngay cả Tiêu Kỳ Nhiên cũng phải ngoan ngoãn nghe lời cô.

Đối mặt với sự kính nể của Ứng Thừa Kỳ, Giang Nguyệt chỉ mỉm cười mà không nói gì.
 
Chương 576


Chương 576

Tiêu Kỳ Nhiên ở vị trí cao đã lâu, đương nhiên đã quen với việc mắt cao hơn đỉnh, vừa rồi lại bị cô làm ra hành động xúc miệng đầy xúc phạm như vậy, lại thêm hành vi châm chọc khiêu khích không thôi, tuyệt đối đã chọc giận đến anh.

Tiêu Kỳ Nhiên không phải là loại người tính tình ôn hòa gì. Anh ta không có thể hiện sự tức giận ngay tại chỗ đã là hành động tốt đẹp nhất của anh rồi.

Tiêu Kỳ Nhiên rời đi dứt khoát như vậy, điều này cũng minh chứng chính xác cho dự đoán của Giang Nguyệt.

Đoán chừng trong một khoảng thời gian tới hắn sẽ không xuất hiện nữa.

Sau khi ăn cơm trưa xong, không có Tiêu Kỳ Nhiên nên việc quay phim cực kỳ thuận lợi.

Lục Triển Ti là một diễn viên có kỹ thuật tốt trong giới, diễn xuất của anh cũng không thua kém Giang Nguyệt, hai người đóng phim với nhau rất ăn ý, hiệu quả quay phim rất tốt, số lần quay hỏng cũng rất ít.

Hoàng hôn buông xuống, mọi người reo hò bắt đầu kết thúc công việc, kết thúc buổi quay ngày hôm nay, chuẩn bị ăn cơm tối nghỉ ngơi.

Tiểu Diệp đi tới khoác khăn quàng lên cho Giang Nguyệt, hỏi cô buổi tối muốn ăn gì để cô ấy chuẩn bị trước.

“Chị không đói.”

Mỗi lần quay phim đều tương đối đắm chìm vào nhân vật, bởi vì não bộ nhập vai quá hưng phấn, đến nỗi Giang Nguyệt luôn quên đi những cảm giác khác trên cơ thể mình.

Tiểu Diệp hiểu được thói quen làm việc và nghỉ ngơi của Giang Nguyệt, cũng không ép buộc cô, chỉ tự mình nói:

“Vậy em sẽ mua salad cho chị nhé, chị có muốn ăn thêm chút hoa quả gì không?”

Giang Nguyệt đối với vóc dáng của mình từ trước đến nay hà khắc, bữa tối cũng thiên về thanh đạm, lúc quay phim, lại càng kiên trì tự kỷ luật, sẽ không đụng vào một chút dầu mỡ.

Trở lại khách sạn, Lục Triển Ti chủ động đến tìm Giang Nguyệt, hỏi cô buổi tối có muốn cùng nhau đi tản bộ hay không.

Quay phim cả một ngày, Giang Nguyệt cũng không cảm thấy mệt mỏi.

Nghĩ đến sau này hai người còn phải cùng nhau ở chung một tháng, bình thường nên tăng cường tình cảm, cũng có lợi cho việc tăng lên sự ăn ý khi quay phim, cho nên liền đáp ứng.

Sau khi chào hỏi Tiểu Diệp, cô thay quần áo giản dị nhẹ nhàng, tóc buộc đuôi ngựa, trang điểm vừa rồi cũng đã được tẩy đi, làm lộ ra trên người có vài phần trẻ con.

Nhìn thấy Giang Nguyệt có khí chất hoàn toàn bất đồng với ban ngày, Lục Triển Ti có chút ngạc nhiên, không khỏi nhìn cô thêm vài lần.

“Tẩy trang rồi thì không nhận ra tôi luôn à?” Giang Nguyệt nhếch khóe môi dưới, trong lời nói mang theo đùa giỡn:

“Tôi trước khi trang điểm và sau khi trang điểm khác nhau rất nhiều sao?”

Lục Triển Ti lắc đầu, cười theo, vô cùng thẳng thắn trả lời: “Đều rất đẹp, nhưng khí chất không giống nhau.”

Ngũ quan trên mặt Giang Nguyệt vẫn tươi sáng như trước, chỉ là gương mặt thuần khiết này so với sau khi trang điểm cành nhìn lại càng thấy trong sáng hơn, càng có cảm giác sạch sẽ xinh đẹp không màn thế sự.

Tuy rằng công ty chủ yếu tạo cho cô hình tượng của mỹ nhân gợi cảm, nhưng nếu cô đi theo con đường là một bông hoa trắng thuần khiết cũng không phải là không thể, không chừng phản ứng sẽ càng nhiệt liệt hơn.
 
Chương 577


Chương 577

Cảm giác tương phản này, không ai có thể từ chối.

Buổi tối trên đại lộ ven sông, có không ít người đi dạo, hơn nữa có cư dân phụ cận biết nơi này vào ban ngày được đoàn phim đến quay, vì vậy cũng muốn đến góp vui, cho nên người đến cũng nhiều hơn lúc bình thường.

Hai bên đại lộ trồng liễu, liễu rủ xuống theo gió sông thỉnh thoảng thổi qua cũng lay động theo, trông rất có hơi thở của không khí đầu mùa hạ.

Giang Nguyệt đeo khẩu trang, tóc dài buông xuống trước ngực, cả khuôn mặt ẩn nấp trong ánh chiều hoàng hôn.

Không ai nhận ra cô, cho dù là lưu ý nhìn cô nhiều hơn một cái, cũng chỉ coi như là một mỹ nữ khí chất không thích lộ diện.

So với sự cẩn thận của Giang Nguyệt, Lục Triển Ti ngược lại không quá để ý, chỉ mang theo mũ lưỡi trai, nhẹ nhàng ra trận.

“Anh không sợ bị chụp sao?” Giang Nguyệt hỏi một câu.

“Không sợ, cứ tùy ý bọn họ chụp.” Lục Triển Ti hiển nhiên có lý luận của riêng mình:

“Tôi không phải là người giải trí cho đại chúng, cho nên cũng không để ý những tin đồn kia.”

“Scandal cũng tốt, bát quái cũng được, chỉ cần không phải nhân phẩm của tôi xảy ra vấn đề, liền tùy ý để bọn họ đi viết bài vẽ chuyện, bọn họ dù sao cũng chỉ có chén cơm này để sống qua ngày.”

Lục Triển Ti lớn hơn Giang Nguyệt mấy tuổi, một tay để trong túi quần, giọng nói hàm chứa ý cười:

“Tôi là diễn viên quay phim, cũng không phải thần tượng ngôi sao, để ý nhiều quan điểm như vậy làm gì?”

Giang Nguyệt cảm thấy có vài phần hợp lý.

Nhưng cô lại không có biện pháp lạc quan thoải mái giống như Lục Triển Ti.

Trong bất kỳ ngành công nghiệp nào, phụ nữ cũng đều có một chút yếu thế hơn cánh đàn ông. Đàn ông có thể chỉ biết tập trung vào sự nghiệp và bỏ qua những người khác, trong khi phụ nữ thì cần phải chú ý đến “sự trinh tiết” của họ.

Trong quan hệ giữa người với người, ít nhiệt tình một phần liền bị người ta gọi là quái gỡ, nhiều thêm một phần nhiệt tình lại bị gọi là xu nịnh.

Càng không cần phải nói đến giới giải trí giống như một thùng thuốc nhuộm, có thể không để ý ánh mắt của người khác thật sự là một điều quá mức xa xỉ.

Phụ nữ muốn mọi thứ được cân bằng, đồng thời phải làm tất cả mọi thứ trở nên hoàn hảo, tóm lại là điều rất khó khăn.

Bất kể là trường hợp nào, cũng đều áp dụng như nhau vậy thôi.

Tuy rằng nói như vậy, Lục Triển Ti vẫn từ trong túi áo lấy ra một cái khẩu trang màu đen, đeo lên mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt cười:

“Nhưng mà, tôi cũng vẫn nên che mặt tuấn tú của tôi đi, để tránh có cô gái nhỏ nào đó tìm tôi muốn xin phương thức liên lạc, sẽ rất phiền phức.”

Lục Triển Ti EQ rất cao, việc đeo khẩu trang anh cũng không có nói thẳng ra là vì chiếu cố Giang Nguyệt.

Giang Nguyệt trong lòng vô cùng cảm kích điều này.

Cảnh sông lúc chạng vạng đẹp hơn ban ngày, bóng đêm và màu nước đan xen với nhau, cách đó không xa còn có kiến trúc đèn treo màu, ánh đèn đầy màu sắc chiếu rọi trên mặt nước, lấp lánh.
 
Chương 578


Chương 578

Hai người đi dạo cũng thường xuyên dừng lại, thỉnh thoảng nhìn phong cảnh trên sông, đề tài nói chuyện bắt đầu từ quay phim cho đến kinh nghiệm sống của mình, biết được Giang Nguyệt trước đó còn diễn kịch, Lục Triển Ti không khỏi khen ngợi.

“Kịch nói vẫn là lĩnh vực tôi không dám đặt chân vào, cô thật sự rất ưu tú.”

Giang Nguyệt mỉm cười một chút: “Chỉ là tạm thời đến xem sân khấu mà thôi, công phu mèo cào, lỗ hổng nhiều đến mức khiến người ta chê cười.”

Giang Nguyệt chính là luôn khiêm tốn ở khắp mọi nơi như vậy.

Hai người đi tới trước một quầy hàng nhỏ, một ông lão đang bày sạp bán hạt dẻ xào đường vừa mới xào ra, mùi caramel ngọt ngào quyện vào trong gió sông tạo thành hương vị rất mê người.

Bước chân Giang Nguyệt nhất thời không đi được.

“Muốn ăn không?” Lục Triển Ti tiến lại gần hỏi cô, Giang Nguyệt khẽ mím môi.

Giang Nguyệt muốn ăn.

Lúc đi học có một bà lão ở cổng trường cũng đang bày sạp, lúc tan học luôn có thể ngửi thấy vị ngọt của hạt dẻ, nhưng cô chỉ có thể túm chặt dây đeo vai của cặp sách, bước nhanh qua, cũng không dám dừng lại một giây.

“Ông chủ, lấy cho tôi một túi hạt dẻ.”

Giang Nguyệt nói xong, cúi đầu sờ túi, nhưng trong túi không có gì, không phát hiện được gì cả.

Không xong rồi, khi ra ngoài quá gấp, cô quên đem theo tiền rồi, điện thoại cũng quên luôn.

Tiêu Kỳ Nhiên mặt mũi đen thui, quay lưng bỏ đi.

Xác định anh sẽ không tới quấy rầy quá trình quay phim nữa, Giang Nguyệt thở phào nhẹ nhõm.

Ứng Thừa Kỳ chắp tay sau lưng đi tới, nhìn chiếc xe Maybach mui trần vội vàng rời đi, còn có chút khó tin:

“Tiêu tổng đi rồi sao?”

Vừa rồi làm anh sợ tới kinh hồn bạt vía.

Cho dù đạo diễn có tài giỏi đến đâu, nếu đắc tội với đơn vị tài trợ, có thể thuận lợi quay tiếp hay không đã là chuyện khó nói, còn nói cái gì đến tài hoa chó má gì đây.

Giang Nguyệt khẽ mỉm cười: “Ừ, đã đi rồi, sẽ không đến quấy rầy công việc quay phim của chúng ta nữa.”

“Vẫn là cô có cách giải quyết.” Ứng Thừa Kỳ giơ ngón tay cái về phía Giang Nguyệt.

Nhiều năm như vậy, Giang Nguyệt vẫn luôn là một dòng suối trong vắt trong giới nghệ sĩ. Tuy rằng đi theo con đường gợi cảm quyến rũ, nhưng từ lâu tính cách thanh cao kiên quyết, khiến cho người ta đứng nhìn từ xa cũng không dám trêu ghẹo nửa lời.

Những người khác thì không nói, chỉ là không nghĩ tới ngay cả Tiêu Kỳ Nhiên cũng phải ngoan ngoãn nghe lời cô.

Đối mặt với sự kính nể của Ứng Thừa Kỳ, Giang Nguyệt chỉ mỉm cười mà không nói gì.

Tiêu Kỳ Nhiên ở vị trí cao đã lâu, đương nhiên đã quen với việc mắt cao hơn đỉnh, vừa rồi lại bị cô làm ra hành động xúc miệng đầy xúc phạm như vậy, lại thêm hành vi châm chọc khiêu khích không thôi, tuyệt đối đã chọc giận đến anh.

Tiêu Kỳ Nhiên không phải là loại người tính tình ôn hòa gì. Anh ta không có thể hiện sự tức giận ngay tại chỗ đã là hành động tốt đẹp nhất của anh rồi.

Tiêu Kỳ Nhiên rời đi dứt khoát như vậy, điều này cũng minh chứng chính xác cho dự đoán của Giang Nguyệt.
 
Chương 579


Chương 579

Đoán chừng trong một khoảng thời gian tới hắn sẽ không xuất hiện nữa.

Sau khi ăn cơm trưa xong, không có Tiêu Kỳ Nhiên nên việc quay phim cực kỳ thuận lợi.

Lục Triển Ti là một diễn viên có kỹ thuật tốt trong giới, diễn xuất của anh cũng không thua kém Giang Nguyệt, hai người đóng phim với nhau rất ăn ý, hiệu quả quay phim rất tốt, số lần quay hỏng cũng rất ít.

Hoàng hôn buông xuống, mọi người reo hò bắt đầu kết thúc công việc, kết thúc buổi quay ngày hôm nay, chuẩn bị ăn cơm tối nghỉ ngơi.

Tiểu Diệp đi tới khoác khăn quàng lên cho Giang Nguyệt, hỏi cô buổi tối muốn ăn gì để cô ấy chuẩn bị trước.

“Chị không đói.”

Mỗi lần quay phim đều tương đối đắm chìm vào nhân vật, bởi vì não bộ nhập vai quá hưng phấn, đến nỗi Giang Nguyệt luôn quên đi những cảm giác khác trên cơ thể mình.

Tiểu Diệp hiểu được thói quen làm việc và nghỉ ngơi của Giang Nguyệt, cũng không ép buộc cô, chỉ tự mình nói:

“Vậy em sẽ mua salad cho chị nhé, chị có muốn ăn thêm chút hoa quả gì không?”

Giang Nguyệt đối với vóc dáng của mình từ trước đến nay hà khắc, bữa tối cũng thiên về thanh đạm, lúc quay phim, lại càng kiên trì tự kỷ luật, sẽ không đụng vào một chút dầu mỡ.

Trở lại khách sạn, Lục Triển Ti chủ động đến tìm Giang Nguyệt, hỏi cô buổi tối có muốn cùng nhau đi tản bộ hay không.

Quay phim cả một ngày, Giang Nguyệt cũng không cảm thấy mệt mỏi.

Nghĩ đến sau này hai người còn phải cùng nhau ở chung một tháng, bình thường nên tăng cường tình cảm, cũng có lợi cho việc tăng lên sự ăn ý khi quay phim, cho nên liền đáp ứng.

Sau khi chào hỏi Tiểu Diệp, cô thay quần áo giản dị nhẹ nhàng, tóc buộc đuôi ngựa, trang điểm vừa rồi cũng đã được tẩy đi, làm lộ ra trên người có vài phần trẻ con.

Nhìn thấy Giang Nguyệt có khí chất hoàn toàn bất đồng với ban ngày, Lục Triển Ti có chút ngạc nhiên, không khỏi nhìn cô thêm vài lần.

“Tẩy trang rồi thì không nhận ra tôi luôn à?” Giang Nguyệt nhếch khóe môi dưới, trong lời nói mang theo đùa giỡn:

“Tôi trước khi trang điểm và sau khi trang điểm khác nhau rất nhiều sao?”

Lục Triển Ti lắc đầu, cười theo, vô cùng thẳng thắn trả lời: “Đều rất đẹp, nhưng khí chất không giống nhau.”

Ngũ quan trên mặt Giang Nguyệt vẫn tươi sáng như trước, chỉ là gương mặt thuần khiết này so với sau khi trang điểm cành nhìn lại càng thấy trong sáng hơn, càng có cảm giác sạch sẽ xinh đẹp không màn thế sự.

Tuy rằng công ty chủ yếu tạo cho cô hình tượng của mỹ nhân gợi cảm, nhưng nếu cô đi theo con đường là một bông hoa trắng thuần khiết cũng không phải là không thể, không chừng phản ứng sẽ càng nhiệt liệt hơn.

Cảm giác tương phản này, không ai có thể từ chối.

Buổi tối trên đại lộ ven sông, có không ít người đi dạo, hơn nữa có cư dân phụ cận biết nơi này vào ban ngày được đoàn phim đến quay, vì vậy cũng muốn đến góp vui, cho nên người đến cũng nhiều hơn lúc bình thường.

Hai bên đại lộ trồng liễu, liễu rủ xuống theo gió sông thỉnh thoảng thổi qua cũng lay động theo, trông rất có hơi thở của không khí đầu mùa hạ.
 
Chương 580


Chương 580

Giang Nguyệt đeo khẩu trang, tóc dài buông xuống trước ngực, cả khuôn mặt ẩn nấp trong ánh chiều hoàng hôn.

Không ai nhận ra cô, cho dù là lưu ý nhìn cô nhiều hơn một cái, cũng chỉ coi như là một mỹ nữ khí chất không thích lộ diện.

So với sự cẩn thận của Giang Nguyệt, Lục Triển Ti ngược lại không quá để ý, chỉ mang theo mũ lưỡi trai, nhẹ nhàng ra trận.

“Anh không sợ bị chụp sao?” Giang Nguyệt hỏi một câu.

“Không sợ, cứ tùy ý bọn họ chụp.” Lục Triển Ti hiển nhiên có lý luận của riêng mình:

“Tôi không phải là người giải trí cho đại chúng, cho nên cũng không để ý những tin đồn kia.”

“Scandal cũng tốt, bát quái cũng được, chỉ cần không phải nhân phẩm của tôi xảy ra vấn đề, liền tùy ý để bọn họ đi viết bài vẽ chuyện, bọn họ dù sao cũng chỉ có chén cơm này để sống qua ngày.”

Lục Triển Ti lớn hơn Giang Nguyệt mấy tuổi, một tay để trong túi quần, giọng nói hàm chứa ý cười:

“Tôi là diễn viên quay phim, cũng không phải thần tượng ngôi sao, để ý nhiều quan điểm như vậy làm gì?”

Giang Nguyệt cảm thấy có vài phần hợp lý.

Nhưng cô lại không có biện pháp lạc quan thoải mái giống như Lục Triển Ti.

Trong bất kỳ ngành công nghiệp nào, phụ nữ cũng đều có một chút yếu thế hơn cánh đàn ông. Đàn ông có thể chỉ biết tập trung vào sự nghiệp và bỏ qua những người khác, trong khi phụ nữ thì cần phải chú ý đến “sự trinh tiết” của họ.

Trong quan hệ giữa người với người, ít nhiệt tình một phần liền bị người ta gọi là quái gỡ, nhiều thêm một phần nhiệt tình lại bị gọi là xu nịnh.

Càng không cần phải nói đến giới giải trí giống như một thùng thuốc nhuộm, có thể không để ý ánh mắt của người khác thật sự là một điều quá mức xa xỉ.

Phụ nữ muốn mọi thứ được cân bằng, đồng thời phải làm tất cả mọi thứ trở nên hoàn hảo, tóm lại là điều rất khó khăn.

Bất kể là trường hợp nào, cũng đều áp dụng như nhau vậy thôi.

Tuy rằng nói như vậy, Lục Triển Ti vẫn từ trong túi áo lấy ra một cái khẩu trang màu đen, đeo lên mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt cười:

“Nhưng mà, tôi cũng vẫn nên che mặt tuấn tú của tôi đi, để tránh có cô gái nhỏ nào đó tìm tôi muốn xin phương thức liên lạc, sẽ rất phiền phức.”

Lục Triển Ti EQ rất cao, việc đeo khẩu trang anh cũng không có nói thẳng ra là vì chiếu cố Giang Nguyệt.

Giang Nguyệt trong lòng vô cùng cảm kích điều này.

Cảnh sông lúc chạng vạng đẹp hơn ban ngày, bóng đêm và màu nước đan xen với nhau, cách đó không xa còn có kiến trúc đèn treo màu, ánh đèn đầy màu sắc chiếu rọi trên mặt nước, lấp lánh.

Hai người đi dạo cũng thường xuyên dừng lại, thỉnh thoảng nhìn phong cảnh trên sông, đề tài nói chuyện bắt đầu từ quay phim cho đến kinh nghiệm sống của mình, biết được Giang Nguyệt trước đó còn diễn kịch, Lục Triển Ti không khỏi khen ngợi.

“Kịch nói vẫn là lĩnh vực tôi không dám đặt chân vào, cô thật sự rất ưu tú.”

Giang Nguyệt mỉm cười một chút: “Chỉ là tạm thời đến xem sân khấu mà thôi, công phu mèo cào, lỗ hổng nhiều đến mức khiến người ta chê cười.”
 
Chương 581


Chương 581

Giang Nguyệt chính là luôn khiêm tốn ở khắp mọi nơi như vậy.

Hai người đi tới trước một quầy hàng nhỏ, một ông lão đang bày sạp bán hạt dẻ xào đường vừa mới xào ra, mùi caramel ngọt ngào quyện vào trong gió sông tạo thành hương vị rất mê người.

Bước chân Giang Nguyệt nhất thời không đi được.

“Muốn ăn không?” Lục Triển Ti tiến lại gần hỏi cô, Giang Nguyệt khẽ mím môi.

Giang Nguyệt muốn ăn.

Lúc đi học có một bà lão ở cổng trường cũng đang bày sạp, lúc tan học luôn có thể ngửi thấy vị ngọt của hạt dẻ, nhưng cô chỉ có thể túm chặt dây đeo vai của cặp sách, bước nhanh qua, cũng không dám dừng lại một giây.

“Ông chủ, lấy cho tôi một túi hạt dẻ.”

Giang Nguyệt nói xong, cúi đầu sờ túi, nhưng trong túi không có gì, không phát hiện được gì cả.

Không xong rồi, khi ra ngoài quá gấp, cô quên đem theo tiền rồi, điện thoại cũng quên luôn.

Giang Nguyệt xấu hổ đưa tay ra, lúc vừa muốn nói “Tôi không mua nữa”, Lục Triển Ti đã trả tiền giúp cô.

“Tôi mời cô ăn.”

Giang Nguyệt liền nói cảm ơn, nhiệt độ từ hạt dẻ cách một lớp túi giấy vẫn còn truyền ra hơi nóng bỏng tay, cô vô thức nắm chặt hơn một chút.

Nóng!

“Vừa đi vừa bóc hạt dẻ đâu được nhỉ? Đi qua kia ngồi ăn đi.” Lục Triển Ti chỉ một cái ghế dài vừa được một đôi tình nhân nhỏ rời đi ở bên bờ sông.

Giang Nguyệt gật đầu, hai người đi nhanh vài bước, tiến đến ngồi trên băng ghế dài.

Trong nháy mắt mở túi giấy ra, hương thơm ngọt ngào từ mùi hạt dẻ bay ra, theo gió xông thẳng vào lỗ mũi người.

Ngay cả đôi mắt của Giang Nguyệt cũng cong cong hai phần.

Thừa dịp xung quanh không có nhiều người, cô tháo khẩu trang xuống, đưa tay muốn sờ vào, kết quả nóng đến mức khiến cô không thể không rụt tay về, thổi hơi vào ngón tay để hạ nhiệt.

Lục Triển Ti nhìn thấy toàn bộ quá trình, nhịn không được cười ra tiếng:

“Không phải chứ, cô bao nhiêu tuổi rồi? Sao còn giống như một đứa trẻ vậy, không cần vội, không ai tranh giành với cô cả.”

Sau khi bị anh trêu chọc, Giang Nguyệt liền trở nên không được tự nhiên, luống cuống véo ngón trỏ vừa bị nóng, nhất thời biểu tình có hơi xấu hổ: “… Tôi cũng không nghĩ sẽ nóng như vậy.”

“Đợi nguội sẽ dễ bóc hơn, một chút nữa là sẽ ăn được thôi.”

Lục Triển Ti thuận miệng nói: “Người ta là ‘nóng lòng không ăn được đậu phụ nóng’, còn cô là ‘nóng lòng không ăn được hạt dẻ nóng’, đừng lúc nào cũng căng thẳng lo âu như vậy, hãy để cho mọi thứ tự nhiên đơn giản đi, sẽ dễ dàng hơn.”

Giang Nguyệt trầm mặc lắng nghe, hồi lâu mới lên tiếng: “Anh Lục, có ai nói anh rất giống một triết gia không?”

“Tôi chỉ là đang nói chuyện bóc hạt dẻ.” Lục Triển Ti thản nhiên cười với cô: “Chẳng lẽ bình thường cô đối đãi với cuộc sống cũng như vậy?”

Giang Nguyệt không trả lời.

Đợi một lát sau cô lại thăm dò sờ túi hạt dẻ, xác định không còn nóng như vừa rồi, cô mới chậm rãi bắt đầu bóc hạt dẻ ăn.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom