Cập nhật mới

Dịch Tiên Y Ngờ Nghệch

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
613,058
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 80: C80: Có gì đó không ổn


"Hu hu hu! Hu hu hu! Xấu hổ chết đi được." Cô gái trong nhà khóc không ngừng.

"Đáng ghét thật! Mau nghĩ cách thông báo cho chị của cậu, để cô ấy tới lấy mạng chó của tên đàn ông đó đi." Người đang nói là một người phụ nữ trung niên, bà ta rất tức giận.

"Hu hu huI Tôi đã bị người ta thấy hết rồi, hu hu hu! Căn bản là chỗ của chị gái không có điện thoại, hơn nữa ở núi Nam Lạc đóng cửa quanh năm, làm sao đưa tin vào đó được chứ? Hu hu hu."

Cô gái tên là Lưu Thanh, lúc này đang khóc lóc rất thương tâm.

"Chị dâu đây sẽ đích thân đi, em đừng đau lòng nữa." Cô gái vội nói.

Nghe được lời nói của chị dâu, lúc này Lưu Thanh có chút yên tâm, biết chuyện này một khi bị người ở núi Lạc Sơn biết được, thì tên đàn ông đáng chết đó chắc chắn sống không nổi.

Phong cảnh trên triền núi cồn cát rất đẹp, có rất nhiều du khách cưỡi lạc đà đi loanh quanh ở đây để tham quan cảnh sắc diễm lệ này, còn có không ít người ở đoàn phim chọn cảnh ở nơi này.

Cùng với việc Lâm Hoài không ngừng đi vào sâu hơn, nên người cũng thưa dần đi.


Vào đến lúc giữa trưa, xung quanh Lâm Hoài cũng đã vắng tanh, một cọng tóc người cũng không thấy đâu.

Lâm Hoài vừa đi vừa bổ sung thể lực, uống nước ăn thịt bò khô, đồng thời ánh mắt cũng quan sát xung quanh, đến đây điện thoại cũng mất sóng.

Theo như cách nghĩ của Lâm Hoài, chắc chản sẽ kịp đến được nơi trước khi trời tối, đến lúc đó có thể tụ hợp với Minh Nguyệt và nhóm người Vương Manh.

Gió cát mù trời, Lâm Hoài tiếp tục đi về phía trước, tốc độ cũng không suy yếu bao nhiêu.

Ngay khi Lâm Hoài đi bộ gần chín tiếng đồng hồ, đột nhiên hắn thấy một bóng người loạng choạng xuất hiện trên triền núi ở phía xa, điều này nhất thời gợi cho Lâm Hoài một ý nghĩ.

Đã nửa ngày không thấy bóng người rồi, đột nhiên thấy được thì thật sự có chút khác thường.

Bóng người càng lúc càng hiện rõ, đây là một cô gái tóc tai bù xù, trên người mặc một cái áo ba lỗ, bên dưới mặc một chiếc quần bò, một chân mang một chiếc giày, một chân khác chẳng mang gì cả.

"Cứu tôi, nước, cầu xin anh hãy cho tôi nước, nước..." Lúc này cô gái cũng nhìn thấy Lâm Hoài, chủ yếu là còn nhìn thấy túi đeo sau lưng của Lâm Hoài, cô gái lập tức †ăng tốc bước đi loạng choạng của mình.


"Cô gái, có phải là đã gặp chuyện gì phải không? Sao lại làm mất giày rồi?" Lúc này Lâm Hoài ý thức được có gì đó không ổn.

"Nước, cho tôi nước, chỉ cần để tôi uống nước thì làm gì cũng được, uống được nước thì tôi là người của anh, cho tôi nước." Cô gái đột nhiên kích động, lao thẳng vào người Lâm Hoài.

"Đây, đây." Lâm Hoài biết cô gái này khát khô rồi, nên ội vàng mang bình nước mở ra.

Lúc này cô gái mở to đôi mắt, há miệng ngậm chặt túi nước.

ỨC! Ực! Ực! Khụ khụ khụ.

"Uống chậm thôi, càng khát dữ dội thì càng uống chậm thôi, cẩn thận sặc phổi đấy." Lâm Hoài vội vỗ vào lưng của cô gái.

Ức! Ực! Ực! Sau một vài ngụm thì toàn bộ túi nước đã bị cô gái uống hết sạch.

"Cho tôi nước, tôi vẫn còn khát, anh trai, xin anh hãy cho tôi nước." Cô gái đã bị khát làm cho mụ mị đầu óc, lúc này vẫn cảm thấy toàn thân trên dưới đều thiếu nước.

"Đừng vội, ở đây tôi vẫn còn nước, đợi hai phút nữa nhất định tôi sẽ đưa cho cô, bởi vì cô không được uống quá nhiều nước trong một lúc được, cô nhanh nói với tôi tình hình phía trước như thế nào?" Lâm Hoài gấp rút hỏi cô,

"Tình hình gì?" Cô gái sửng sốt khi nghe lời này của Lâm Hoài, cô nhanh chóng trừng mắt lên.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
613,058
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 81: C81: Bọ cạp đen


"Chết rồi, chết hết rồi, những người trên máy bay trực thăng đều chết hết cả rồi, a!" Lúc này cô gái hét lên một tiếng, vội vàng chạy về phía trước, dường như sợ có. thứ gì đó sau lưng đuổi đến.

"Máy bay trực thăng? Đều chết cả rồi? Đứng lại, cô nói lại lần nữa đi." Lúc này Lâm Hoài đột nhiên hoảng hốt, bất ngờ nghĩ đến Minh Nguyệt và Vương Manh đều lái máy bay trực thăng, nên hắn nhanh chóng đuổi theo.

"Nhanh nói đi, tình hình cụ thể là như thế nào?" Lâm Hoài tóm chặt cánh tay của cô gái rồi lay lay hỏi.

"Tôi nhìn thấy quái vật, má ơi, toàn bộ những người trong máy bay đã chết hết rồi, quái vật, phía bên kia có quái vật!" Cô gái nhanh chóng rời đi, ánh mắt hoang mang.

Lâm Hoài biết hiện giờ thần kinh của cô gái này bị kích động, hắn vội cầm lấy bình nước nhét vào trong tay. cô gái, cô gái nhanh chóng chạy trốn rất xa.

Lâm Hoài chạy nhanh như bay về phía trước, bởi vì hướng đó tương tự với vị trí mà Vương Manh thuật lại trước đó.


Tốc độ của Lâm Hoài rất nhanh, lúc này năng lượng bên trong cơ thể vận hành, và nhanh hơn gấp đôi so với lúc trước, tận hai tiếng trôi qua, ngay khi trời sắp tối, Lâm Hoài nhìn thấy một cổ máy bay không hoàn chỉnh, trên thân máy bay còn có in một chữ Minh, đầu óc của Lâm Hoài bỗng chốc nổ vang khi nhìn thấy chữ này.

"Minh Nguyệt! Minh Nguyệt!" Lâm Hoài lo lắng nhất chính là Minh Nguyệt, có thể nói là sau khi trọng sinh lại thì cô gái đầu tiên hắn tiếp xúc chính là Minh Nguyệt, con người này đã khắc sâu trong lòng hắn rồi, giờ đây Lâm Hoài cực kỳ lo sợ.

"Minh Nguyệt! Minh Nguyệt!" Ngay lập tức Lâm Hoài đến phía trước máy bay và nhanh chóng tìm kiếm.

Trước mắt hắn là một mảng dài sa mạc đất bằng với cỏ dại rải rác thưa thớt, Lâm Hoài tìm một hồi lâu ở đây nhưng cũng chẳng thể tìm được nửa cái bóng người, chỉ tìm thấy được hai cái ba lô rách nát, không phát hiện ra thi thể, điều này khiến Lâm Hoài có hơi yên tâm một chút, ít nhất còn có hy vọng.

"Minh Nguyệt! Minh Nguyệt, cô có nghe thấy không?" Lâm Hoài tìm kiếm hai vòng cũng không có phát hiện gì, chỉ là cảm thấy bên dưới có từ trường, có lẽ đây là nguyên nhân rơi máy bay.

Rất nhanh Lâm Hoài tìm về phía xa, hy vọng có thể sớm tìm được Minh Nguyệt.

Màn đêm dần dần buông xuống, lúc này Lâm Hoài lấy đèn pin cực sáng quan sát khắp trên triền núi sa mạc.

Lúc đó, một công trình đổ nát trên một vùng rộng lớn, đây là ốc đảo. lúc trước, nhưng nó đã cạn khô rồi, một cô gái đang hoảng sợ nhìn xung quanh, trong tay đang nắm chặt một cành cây khô.

"Đừng đến đây, đừng đến đây, các ngươi cút xa một chút." Cô gái đầu bù tóc rối, miệng khô nứt nẻ, tinh thần cực kỳ hoảng loạn.

Cách cô gái không xa, có một con bọ cạp ánh sáng đen đang nhấp nháy, nó to cỡ ngón tay cái, lúc này cái đuôi vểnh lên nhìn chằm chằm vào Minh Nguyệt, toàn bộ đống đổ nát đó chỉ có một mình Minh Nguyệt.


Ngay lúc đó, bên cạnh có thêm một tia sáng nhấp nháy nữa, lại một con bọ cạp to xuất hiện ngay cạnh bên Minh Nguyệt, mang theo cái vòi có độc châm thẳng vào. mu bàn tay của Minh Nguyệt.

"Mẹ kiếp! Tôi không muốn chết!" Minh Nguyệt gào khóc thảm thiết, và giật mạnh tay, ngay lập tức con bọ cạp bị ném ra xa.

Đồng thời, cành cây khô trong tay cô đập thẳng lên lưng con bọ cạp, sau đó Minh Nguyệt quay người leo lên sa mạc.

Khi khoảnh khắc Minh Nguyệt rời đi, con bọ cạp bị cành cây đánh chết lại nhảy nhót nhảy ra khỏi cát, đồng thời dùng tốc độ nhanh nhất để đuổi theo.

Minh Nguyệt chỉ mới chạy ra khoảng mười mấy trượng, ngay lập tức lại bị cái vòi đâm vào.

"A, cút đi, cứu tôi với."


Minh Nguyệt nhanh chóng ngã nhào xuống đất, bởi vì một tay và một chân của cô đã bị mất cảm giác, muốn đứng dậy cũng không được.

"Vương Manh, Hồ Khôn, Đại Giang, mọi người đâu hết rồi? Tôi thật sự không muốn chết đâu! Cứu tôi với!" Minh Nguyệt vô cùng tuyệt vọng, từ từ chết đi.

Lâm Hoài đang đứng ở sườn núi quan sát xung quanh, thật sự còn nghe thấy âm thanh loáng thoáng, lúc Lâm Hoài nhìn qua thì vừa hay nhìn thấy một công trình đổ nát, và nhanh chóng bay thật nhanh đến đó.

Khi Lâm Hoài vẫn chưa đến thì đã nhìn thấy Minh Nguyệt, hắn lao nhanh đến gần phía trước.

"Minh Nguyệt! Minh Nguyệt!" Lâm Hoài suýt thì sợ chết khiếp, hắn vội hét lớn.

Vèo! Khi Lâm Hoài vừa muốn đưa tay ra ôm lấy Minh Nguyệt, cùng lúc đó có hai con bọ cạp bay đến và bay thẳng đến Lâm Hoài.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
613,058
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 82: C82: Một hơi uống cạn bình nước


Lâm Hoài cảm giác được có thứ gì đó tấn công nên vội bước lùi hai bước.

Lạch cạch lạch cạch! Hai con bọ cạp rơi xuống trong cát biến mất không thấy đâu.

"Hả?" Lâm Hoài bỗng trừng hai mắt lên và nhanh chóng lấy con dao găm ở bên lưng ra, trước hết phải làm cho rõ đây là cái thứ gì đã rồi tính tiếp.

Khi Lâm Hoài vừa lấy con dao găm ra, thì ngay lập tức ở trong cát có động tĩnh, hai tia sáng đen lộ ra, theo sau đó xuất hiện hai cái vòi màu đen, ngay lập tức con bọ cạp hiện thân lần nữa và bay đến tấn công Lâm Hoài.

"Bọ cạp sao?" Ánh mắt Lâm Hoài lập tức lóe lên ý định muốn giết nó, khi bọ cạp nhảy ra, con dao găm bỗng xoẹt qua, tuy là buổi tối nhưng vẫn rơi trúng trên người hai con bọ cạp một cách chuẩn xác.

Phụt! Lạch cạch lạch cạch, con dao găm đâm lên bụng của nó, thế mà lại rạch ra một tia lửa, bụng của hai con bọ cạp cứng chắc giống như một tấm sắt, chỉ bị đá bay ra ngoài chứ không hề bị vết thương nào.

"Hả?" Lâm Hoài là một người tu tiên, những gì kỳ dị cổ quái mà chẳng từng thấy quá, đột nhiên ý thức được. thứ nhỏ bé này không như vậy.

Lâm Hoài không tiếp tục để ý đến những con bọ cạp. này nữa, mà nhanh chóng bế Minh Nguyệt đang hôn mê lên.


Khi Lâm Hoài kiểm tra tình trạng vết thương của Minh Nguyệt, hắn phát hiện cánh tay và chân của cô đã trở thành màu vàng bóng rồi, có lẽ là trúng độc của bọ cạp.

"Minh Nguyệt, cô tỉnh lại đi. tôi là Lâm Hoài đây!" Lúc này Lâm Hoài gấp rút ngưng tụ một hơi chân khí, và theo đường kinh lạc của cánh tay Minh Nguyệt truyền vào, bắt buộc phải hồi tỉnh trước đã.

Sau khi một luồng chân khí được truyền vào, Lâm Hoài vẫn không thấy Minh Nguyệt tỉnh lại, hắn vội truyền vào thêm một lần nữa.

Ngay tại thời điểm này, cùng một lúc hai con bọ cạp. tấn công từ hai hướng trái phải, cảm nhận của Lâm Hoài vô cùng mạnh mẽ, vào lúc hai con bọ cạp nhảy đến trong chớp mắt, thì hai bàn tay của Lâm Hoài xuất kích cùng một lượt, khi năng lượng gió ở phía trên đập vào hai con bọ cạp đen, thì nó nổ tung ngay lập tức, hai con bọ cạp vô cùng cứng cáp đã bị nổ tung thành hàng chục mảnh.

Lâm Hoài chẳng thèm nhìn lại, mà hắn tiếp tục lo lắng cho Minh Nguyệt.

"Nước, nước nước!" Lúc này Minh Nguyệt có được chút ý thức, trong lúc mơ màng thì bắt đầu khát nước. Truyện Dị Giới

"Có, ở đây có nước." Lâm Hoài vội vàng ôm lấy Minh Nguyệt trong tay và cẩn thận mở bình nước, rồi đưa nó đến miệng của Minh Nguyệt.


Bỗng nhiên lúc này Minh Nguyệt lại sử dụng sức lực. để hút sữa, và nhanh chóng hút sạch.

Ức ực ực! Một hơi uống cạn bình nước.

"Nước, nước, tôi còn muốn uống nữa." Minh Nguyệt tiếp tục mơ màng đòi uống nước.

"Còn, vẫn còn, nhưng cô phải đợi một lúc rồi uống tiếp." Lúc này Lâm Hoài cầm lấy cánh tay trúng độc của Minh Nguyệt, ra sức truyền chân khí vào bên trong cơ thể, chân khí dốc sức bao lấy độc tố.

Ngay sau khi ngăn được chất độc này thì Lâm Hoài nhanh chóng phát lực, giây tiếp theo là chất dính sền sệt màu vàng bóng phun ra từ đầu ngón tay của Minh Nguyệt.

"AI" Minh Nguyệt kêu lên một tiếng rõ ràng.

Lúc này Lâm Hoài cũng toát mồ hôi lạnh, chân khí còn quá ít, bây giờ độc tố trên cánh tay được loại trừ rồi, nhưng chất độc trên cánh bắp đùi phải làm sao đây?

Lâm Hoài mang ra một bình nước để bổ sung thể lực một chút, nhưng khi Lâm Hoài mở túi ra xem mới phát hiện đây đã là bình nước cuối cùng rồi.

Nghĩ đến đây, Lâm Hoài dùng đầu lưỡi nhấp từng ngụm nhỏ, sau đó vội đưa đến miệng của Minh Nguyệt.

Trong lúc mơ màng, Minh Nguyệt cảm nhận được nguồn nước, cô lại uống ừng ực thêm lần nữa, thấy bình nước sắp uống hết rồi, Lâm Hoài nhanh chóng rút ra khỏi miệng Minh Nguyệt, ngụm cuối cùng không thể uống, bởi vì muốn rời khỏi đây phải cân mất nhiều thời gian, không có nước thì chẳng ai sống được cả.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
613,058
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 83: C83: Cô có biết tình hình của bọn họ không


Tiếp theo, Lâm Hoài dùng dao tách ống quần của Minh Nguyệt, vốn dĩ đôi chân dài trắng như ngọc của cô bây giờ đang trở nên vàng bóng vô cùng. Lâm Hoài gắng sức dùng chân khí tiêu độc.

Nhưng lần này không hoàn toàn thành công, vì Lâm Hoài đã làm tiêu hao quá nhiều, hiện giờ khí hải đan điền đã trống rỗng, nếu không bổ sung linh khí thì có khả năng khí hải cũng sẽ sụp đổ.

"Loại độc tố trong đó có chứa hàm lượng lớn độc tố thuộc tính lửa, muốn loại bỏ độc bắt buộc phải tìm thứ có thể chống lại độc tố thuộc tính lửa, cũng chính là năng lượng hệ nước, hoặc là thứ cực kỳ lạnh."

Hiện giờ trên người hắn chẳng có gì cả, chỉ có thể tìm kiếm ở trong sa mạc.

Nghĩ đến đây, Lâm Hoài vội cõng Minh Nguyệt trên lưng đứng dậy, ném ba lô đi, chỉ giữ lại bình nước đó, con dao găm, và viên đá Huyền Thạch ở trong túi.

Bây giờ dưới chân Lâm Hoài đã mất hết chân khí rồi, chỉ có thể lảo đảo tiến về phía trước, hy vọng có thể tìm thấy vật có năng lượng hệ nước.


Trời dần dần tối, nhiệt độ nóng rực nhanh chóng biến mất, Lâm Hoài cảm thấy thoải mái hơn nhiều, chứ không còn khát như chết nữa.

Dựa vào mùi của thiên nhiên, Lâm Hoài cảm thấy có lẽ sẽ tìm được đến ốc đảo.

Vài giờ sau, thể lực của Lâm Hoài đột ngột giảm xuống, nhưng hắn vẫn kiên trì đi vê phía trước, hơn nữa phải giữ vững tỉnh thần và cảm nhận được phương hướng của nguồn nước.

Lúc này Minh Nguyệt mơ màng mở mắt ra, cảm nhận được có người đang cõng mình, là một người đàn ông, mùi của người đàn ông này có chút quen thuộc.

Hiện giờ độc tố trên người Minh Nguyệt đã lan ra khắp toàn thân, đến ngay cả nhịp tim cũng yếu đi hơn nhiều.

"Là Lâm Hoài sao?" Giọng của Minh Nguyệt rất nhỏ.

"Minh Nguyệt, tôi là Lâm Hoài đây, cô tỉnh rồi à?" Lâm Hoài rất vui vì Minh Nguyệt có thể tỉnh lại

"Lâm Hoài, tôi khát nước." Minh Nguyệt muốn uống nước theo bản năng.

"Được, ở đây có nước." Ngay lập tức Lâm Hoài tháo bình nước ở thắt lưng xuống, mở nắp chai và đưa cho. cô.

"Cảm ơn." Minh Nguyệt yếu ớt nhấp hai ngụm, mới chỉ có hai ngụm mà đã hết rồi.


Minh Nguyệt cũng biết nguồn nước quý hiếm, lúc này còn rất khát, nhưng vẫn có thể kiên trì được, vì vậy cũng không đòi Lâm Hoài nữa.

"Lâm Hoài, cảm ơn anh đã cứu tôi, nhưng tôi cảm thấy mình sắp không ổn rồi, độc của bọ cạp trước đó khiến tôi suy yếu, hiện giờ nhịp tim cũng đã yếu đi nhiều lắm, anh đặt tôi xuống đi!" Minh Nguyệt chậm rãi nói.

"Đừng nói lời ngớ ngẩn, tôi sẽ cõng cô ra ngoài rất nhanh, hoặc là tìm được thuốc để trị bệnh cho cô, cô biết đó, y thuật của tôi rất lợi hại mà." Khi Lâm Hoài nói thì đôi chân đột nhiên mềm nhũn, suýt nữa là ngã xuống đất.

"Lâm Hoài, anh mau đặt tôi xuống đi, ngồi xuống nghỉ một chút, uống ngụm nước." Minh Nguyệt vội nói, cô có thể cảm nhận được Lâm hoài rất suy yếu.

"Tôi không sao, tôi không khát." Lâm Hoài tiếp tục bước đi, chứ hắn không hề nói với Minh Nguyệt nước đã hết rồi, bản thân càng không thể dừng chân được, vì sinh mệnh của Minh Nguyệt có thể nguy hiểm vào bất cứ lúc nào.

Ngay khi Lâm Hoài đang đi trên đường, thì một tia sáng lóe lên trong đêm, một cái đuôi bọ cạp vểnh lên nhanh chóng lao đến Lâm Hoài.

Bây giờ Lâm Hoài rất yếu ớt, gần giống như khi nằm viện hồi đó, biết rõ bọ cạp tấn công mình, nhưng chỉ có thể dùng dao găm ngăn lại.


Boong! Bọ cạp đâm trúng con dao nên bật trở ra.

"AI Bọ cạp!" Minh Nguyệt ở sau lưng nhất thời hoảng hốt.

Lâm Hoài không nhìn con bọ cạp đó, hẳn biết nó sẽ không buông tha cho mình, hiện giờ chỉ cần dùng tai nghe là được, vốn dĩ với năng lực của bản thân hiện tại chẳng thể nào giết được con bọ cạp này.

"Minh Nguyệt, những người khác đâu? Cô có biết tình hình của bọn họ không?" Lâm Hoài bình thản hỏi.

"Lâm Hoài, anh phải cẩn thận, những con bọ cạp này rất là lạ kỳ."

"Tôi đến đây cùng với hai người của đội thám hiểm, máy bay rơi xuống đất và bị hư hại, ngày hôm sau khi chúng tôi nhìn thấy bọ cạp, nên đã tản ra vào lúc đó, tôi đã đứng trơ mắt nhìn một người chết vì trúng nọc độc của bọ cạp."
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
613,058
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 84: C84: Cảm giác đắng chát


"Khi tôi nhìn thấy có người chết trước mặt, tôi đã lập tức hoảng sợ, nên đã đánh mất toàn bộ hành lý rồi, cuối cùng rơi vào trong đống đổ nát này, lại bị bọ cạp cắn, nếu như không có sự xuất hiện của anh, e rằng tôi đã chết lâu rồi." Minh Nguyệt tiếp tục yếu ớt nói.

Vùi! Vùi Lúc này hai con bọ cạp bay lên cùng lúc tấn công Lâm Hoài.

Lâm Hoài vội vàng tránh đi, và nhanh chóng đặt Minh Nguyệt xuống, hắn nắm chặt con dao găm bắt đầu vật lộn với bọ cạp.

"Lâm Hoài cẩn thận!" Minh Nguyệt đau lòng hét lớn.

Sột soạt! Ánh mắt Lâm Hoài nỗi lên tia máu đỏ ngầu, hắn tấn công hai con bọ cạp không ngừng trong đêm tối, đáng tiếc là vỏ ngoài của con bọ cạp quá cứng, không dùng chân khí thì khó mà đâm chết được.

Lâm Hoài liên tục công kích hàng chục lần nhưng đều không thể chém chết được hai con bọ cạp, cuối cùng chỉ có thể chọn cách trốn chạy.

"Khụ khụ khụ! Khụ khụ khụ!" Khi Lâm Hoài cõng Minh Nguyệt trên lưng, trong cổ họng hắn đã nóng rát, khát khô cả cổ, khắp miệng đều khô ran.

"Lâm Hoài, anh mau uống chút nước đi!" Minh Nguyệt đau lòng nói, cô biết anh đã chịu nhiều cực khổ vì mình.

"Khu khụ khụ! Tôi, tôi không khát." Lâm Hoài bước. nhanh về phía trước, lúc này cơ thể đã bắt đầu chao đảo, Lâm Hoài rất rõ, trời sắp sáng rồi, bản thân kiên trì không bao lâu nữa có thể sẽ ngã xuống, niềm hy vọng duy nhất đó là tìm được nguồn nước.


"Không được, nhất định anh phải uống chút nước." Minh Nguyệt vội vàng mò lấy bình nước, mò lui mò tới mới phát vốn dĩ không có nước, vật phẩm duy nhất trên người của hai người đó là con dao găm của Lâm Hoài.

Sự việc đã quá rõ ràng, chắc chắn nước trên người của Lâm Hoài đã bị mình uống hết rồi, trong cơn mơ màng bản thân còn nhớ được hôm qua đã uống một hơi hết sạch bình nước.

"Lâm Hoài, đều là do tôi không tốt, là tôi đã uống hết nước của anh, tôi chỉ là vật thừa thãi thôi, anh bỏ tôi xuống đi! hiện giờ đã hết nước rồi, nếu cứ tiếp tục như vậy thì anh không sống được đâu, nhanh bỏ tôi xuống đi." Đôi mắt của Minh Nguyệt lúc này đã ướt đẫm.

"Khụ khụ khụ! Tôi không khát, cũng không mệt, cô không cần nói gì cả." Lâm Hoài tăng tốc đi về phía trước, hy vọng có thể tránh xa hai con bọ cạp sa mạc đó càng sớm càng tốt.

Thời gian trôi qua từng chút một, mặt trời cũng từ từ nhô lên, thời tiết càng lúc càng nóng, Lâm Hoài có cảm giác mệt mỏi muốn ngủ.

Ngay lúc này có một cơn gió nóng thổi đến, đột nhiên Lâm Hoài cảm giác trong không khí mang một chút ẩm ướt, cũng tức là có khả năng ở phía trước thật sự xuất hiện ốc đảo.

Bỗng chốc Lâm Hoài có một niềm tin phải tiếp tục kiên trì tiến về phía trước, giờ đây Minh Nguyệt khi mê khi tỉnh.

Ngay lúc này, Lâm Hoài đột ngột phát hiện hai cây thực vật xanh ngắt, hình dáng tương tự với bụi gai, Lâm Hoài đi nhanh đến đó.

Có lẽ vì đã quá mệt mỏi, nên hai người ngã lăn xuống cồn cát.


Sau khi Lâm Hoài nhìn rõ đây là cỏ gai thì hắn trở nên phấn khích, bên trong cỏ này thật sự còn có một hàm lượng lớn thuốc hệ nước, cũng tức là Minh Nguyệt được cứu rồi.

Lâm Hoài nhanh chóng ngắt mười mấy ngọn lá to bằng hạt đậu xanh, và cho thẳng vào trong miệng mình nhai nát, sau đó nhả ra cho vào miệng của Minh Nguyệt.

Làm xong điều này, Lâm Hoài lại nhai thêm một ít nữa, hắn dùng dao rạch một vết nhỏ trên chân Minh Nguyệt, sau đó lấy ngọn lá đã nhai nát đắp lên trên.

"Minh Nguyệt, cố chịu một chút, tôi tin là không bao. xa nữa sẽ có nguồn nước, khụ khụ khụ! Khụ khụ khụ”" Lúc nói chuyện thì cổ họng của Lâm Hoài đã nóng ran, nên hắn vội ngắt một ngọn lá cây cho vào miệng.

Khi Lâm Hoài đang nhai ngọn cỏ đắng chát thì ba con bọ cạp lao đến từ ba hướng cùng một lúc.

"Hả? Tìm cái chết sao?" Lúc này Lâm Hoài thật sự nóng ruột, cũng biết rằng bản thân có thể biến mất ở nơi đây, nhưng cho dù có chết thì cũng phải giết hai con bọ cạp đáng chết này.

Hai con bọ cạp đậu thẳng lên vai của Lâm Hoài, hắn không thèm quan tâm, đưa tay ra tóm chặt lấy con bọ cạp đang lao đến trước mặt, hắn không hề sợ hãi mà †óm lấy trong tay.

Ngay vào lúc này, ba con bọ cạp đâm gai độc dài ngoằng vào trong da thịt của Lâm Hoài cùng một lúc, không có linh lực chống đỡ thì Lâm Hoài chẳng khác gì với người bình thường, đột nhiên vết đau như kim châm truyền đến.

Lúc này Lâm Hoài đột nhiên cắn răng, đâm con dao. găm thật mạnh vào bên trong cơ thể bọ cạp bị hắn nắm chặt.


Xi xì! Bỗng chốc một dòng nước đen chảy ra, Lâm Hoài tiện tay ném nó ra xa

Cơ thể Lâm Hoài bất ngờ rung mạnh hất bay hai con bọ cạp khác, đồng thời hắn nhấc con dao hăm lên liều mạng với hai con bọ cạp.

Cho dù động tác lúc này của Lâm Hoài rất vụng về, nhưng Lâm Hoài có một niềm tin kiên định rằng, đó là trước khi sụp đổ cũng phải giết chết hai con bọ cạp đáng ghét này.

Đâm liên tục năm nhát, tất cả đều vô vọng, dường như hai con bọ cạp này biết Lâm Hoài đang liều mạng nên lúc này càng hung dữ hơn.

"Lâm Hoài, Lâm Hoài!" Minh Nguyệt đang mở mắt, mặc dầu cô vẫn khát khô như vậy, nhưng cảm thấy nhịp tim đã bình thường hơn nhiều, hình như độc tố trước đó đã được hóa giải rồi.

Cảm thấy có gì đó trong miệng và lá cỏ đã khô ở trên chân, nên cô đoán có lẽ Lâm Hoài đã giúp mình tìm được thảo dược.

"Gô trốn ra xa một chút, đừng đến đây!" Lâm Hoài rất vui vì Minh Nguyệt đã sống lại, lúc này hắn càng hăng hái để đâm chết con bọ cạp.

Hắn lại không ngừng tấn công nhiều lần, cuối cùng cũng không tóm được bọ cạp, hắn hoa mắt một hồi, cuối cùng trước mắt Lâm Hoài tối sầm lại và ngã nhào xuống. đất.

"Lâm Hoài, Lâm Hoài." Minh Nguyệt đột nhiên kêu lên thất thanh khi nhìn thấy Lâm Hoài ngất đi, đồng thời cô bò đến gần Lâm Hoài, lúc này Minh Nguyệt vốn dĩ không hề quan tâm đến hai con bọ cạp đáng sợ đó nữa.

Sau khi Lâm Hoài ngã xuống đất, thì hai con bọ cạp đó lập tức đậu lên trán của Lâm Hoài, chiếc kìm chắc cứng nhắm vào giữa hàng chân mày của Lâm Hoài để ra tay, bên trong nơi đây là Tử Phủ quy tụ, mọi tỉnh huyết cũng lưu trữ ở nơi đây, đây mới chính là thứ mà bọ cạp muốn ăn nhất.


Đột nhiên lúc này Lâm Hoài có ý thức, đây chính là năng lượng mạnh nhất của hồn phách mang đến, Lâm Hoài bất ngờ tóm chặt bọ cạp, lần này bọ cạp đã thật sự hết đường trốn chạy.

Sau khi tóm được bọ cạp, Lâm Hoài siết chặt nắm đấm và để mặt gai con bọ cạp đâm vào trong tay mình, cho dù đau chết đi được vẫn không buông tay ra, mãi cho đến khi Lâm Hoài ngất đi lần nữa nhưng vẫn không buông tay ra

"Lâm Hoài, Lâm Hoài!" Tiếng khóc thút thít của Minh Nguyệt truyền đến bên tai, dần dần hắn chẳng còn biết gì cả.

"Lâm Hoài, anh không được chết! Tôi không để anh chết đâu, tôi ra lệnh cho anh mau sống lại, hu hu hu!" Minh Nguyệt ôm lấy Lâm Hoài khóc không thành tiếng, chất chứa tuyệt vọng, cô đã mất đi dũng khí sống tiếp.

Khi tách đôi tay của Lâm Hoài ra, hai con bọ cạp ghê tởm đã chết nghẻo rồi, còn cánh tay của Lâm Hoài cũng bị rách toạc tàn tạ, máu chảy ra cũng đã khô cạn.

"Ồ? Mạch vẫn còn đập." Minh Nguyệt bất ngờ phát hiện mạch của Lâm Hoài vẫn còn đập, đột nhiên thắp. lên cho cô tia hy vọng.

Tuy Lâm Hoài đã bất tỉnh, nhưng sức sống bên trong cơ thể vẫn chưa hoàn toàn tiêu tan, thứ mà hắn thiếu nhất bây giờ chính là nguồn nước.

Sự hôn mê của Lâm Hoài giống như là một giấc. mộng dài, trong cơn mơ hắn khát khô cổ, và không ngừng đi tìm nguồn nước, có khi nhìn thấy nguồn nước rồi nhưng uống không được, nên lại đi tìm ở nơi khác, có khi vấp ngã, có khi lại khóc lóc, tóm lại là cho dù như thế nào cũng không tìm ra được nguồn nước.

Cũng không biết trôi qua bao lâu, Lâm Hoài chỉ cảm thấy vị đắng chát ở trong miệng, đây chính là nguồn nước, vốn dĩ Lâm Hoài đã nhụt chí nhưng bất ngờ lại dấy lên tia hy vọng.

Hắn há miệng hút lấy hút để, cảm thấy thời khắc này vô cùng khát vọng, cho dù là đắng chát vẫn thấy vô cùng ngọt ngào.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
613,058
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 85: C85: Linh khí


Sau khi hút được hai hơi thì Lâm Hoài cảm thấy không hút được nữa, hắn muốn tiếp tục hút nữa nhưng cần phải đợi, có lẽ vì sốt ruột quá nên Lâm Hoài mở mắt ra, vật đầu tiên nhìn thấy là một cổ tay trắng nõn, bên trên bị rạch một đường lõm màu đỏ máu.

"Máu?" Lâm Hoài bỗng chốc kinh hãi, nghĩ đến cái gì đó theo bản năng.

Lâm Hoài gắng sức đứng thẳng người dậy, vẻ mặt lúc này của Minh Nguyệt rất kiệt sức, nhưng trên gương mặt lại mang theo nụ cười nhìn mình.

Vậy mà thứ bản thân lại nuốt xuống vừa rồi chính là máu tươi trên cánh tay của Minh Nguyệt.

"Lâm Hoài, anh tỉnh rồi thì tốt." Sau khi Minh Nguyệt thốt lên được một câu rồi đột nhiên ngã quy bất tỉnh.

"Minh Nguyệt, Minh Nguyệt, sao cô lại ngốc như vậy chứ?" Trong giây phút này, Lâm Hoài đau lòng tột độ, hắn vội vàng xé chiếc áo cộc, sau đó băng bó vết thương cho Minh Nguyệt, vì để cho mình sống lại mà cô nhóc này lại cho mình uống máu, có cần mạng nữa hay không vậy?

Ban đầu Lâm Hoài không có chút sức lực nào, chỉ là sau khi thấy tính hình của Minh Nguyệt thì không thể không đứng dậy, lúc này là cảm giác đau lòng buốt nhói con tim, mới có chút sức lực.

"Minh Nguyệt, cô tỉnh lại đi, cô đừng ngủ, chúng ta không ai được chết cả, một cái sa mạc nhỏ bé rách nát này mà chúng ta không thoát khỏi đây sao? Không thể nào, ông đây khỏe mạnh còn có thể bay lên trời trốn xuống đất."

Khi Lâm Hoài nói thì hắn lại cống Minh Nguyệt lên lưng một lần nữa.


Độc bọ cạp lúc trước cũng không gây ra tổn hại nào. quá nghiêm trọng cho Lâm Hoài, có lẽ có liên quan đến máu của Minh Nguyệt, dù sao Minh Nguyệt đã ăn lá cỏ đó.

Lần này Lâm Hoài loạng choạng trèo lên sa mạc chơi vơi, có thể ngã xuống bất tỉnh vào bất cứ lúc nào.

Nhưng lần này Lâm Hoài bụm chặt miệng lại, bản thân không thể chết lần nữa, lần trước là bị người khác hãm hại, còn lần này là bản thân cam tâm tình nguyện. Ngoài ra cho dù mình chết đi cũng không thể phụ lòng Minh Nguyệt được, những ngụm máu kia không thể uống không được.

Hắn lảo đảo bước đi nhưng cũng không biết là đã đi bao lâu, ngay khi Lâm Hoài mệt mỏi buồn ngủ thì đột nhiên một nguồn năng lượng khổng lồ hệ hỏa bị Lâm Hoài tóm được, hắn nhất thời ngơ ngác.

Ở trong vùng sa mạc rộng lớn này, bản thân mặt trời nóng rực chính là một loại năng lượng hệ hỏa khổng lồ rồi, hiện giờ lại xuất hiện năng lượng hệ hỏa càng khí thế hơn nữa, điều này khiến Lâm Hoài rất khó hiểu.

Cách đó không xa là một bãi đất cát bằng phẳng, loáng thoáng có một vài bụi cỏ, quan sát tỉ mỉ thì có rất nhiều xương cốt ở trên đất.

Trên lý thuyết, ở đây không thể tập hợp năng lượng hệ hỏa được, vì có rất nhiều bụi cây, bụi cây là đại diện cho hệ mộc và hệ thủy, căn bản năng lượng hệ hỏa quá mạnh không thể có bụi cây được.

Nhưng có bụi cây thì cũng có hy vọng, đó có nghĩa là rất có khả năng sẽ có nguồn nước.

Nghĩ đến đây, Lâm Hoài bắt đầu lao xuống phía dưới, hắn cõng Minh Nguyệt trên lưng trượt xuống.


Cảm giác ngồi dậy rất thoải mái, có lúc còn không muốn hít thở, chỉ muốn ngủ một giấc thật tuyệt, bởi vì thực sự quá mệt, nhưng Lâm Hoài càng hiểu rằng, một khi bản thân nhắm mắt lại, e là không mở ra được nữa, vậy há chăng Minh Nguyệt cũng phải chết cùng với mình sao?

Nghĩ vậy, Lâm Hoài bỗng chốc lấy lại tinh thần, và biết rằng bản thân nên kiên trì tiếp.

Lúc trượt xuống bên dưới, Lâm Hoài cắn răng đứng dậy, vừa đi về phía trước vừa tìm nguồn nước.

Ngay vào lúc này, Lâm Hoài phát hiện trong bụi cây trước mặt lấp lánh một vài viên đá màu đen, đó chính là Huyền Thạch đã thấy ở trong nhà Vương Manh trước đó, Lâm Hoài bỗng chốc ngạc nhiên vui mừng, hắn vội vàng. lại đi thêm vài bước nữa để tìm xem có cỏ răng cưa hay không.

Dưới chân là một lớp xương trắng khô đét, mỗi bước. đi đều có thể dẫm phải xương cốt. Nhưng Lâm Hoài không quan tâm đến những chuyện này và tiếp tục quan sát tình hình phía trước.

"Ö? Vậy mà ở đây có bảy viên Huyền Thạch sao? Không đúng, nhìn vào thứ tự sắp xếp của Huyền Thạch thì có lẽ đây là một trận pháp, chỉ là trận pháp này chưa hoàn chỉnh." Mặc dù Lâm Hoài không hiểu trận pháp gì cả, nhưng đã từng nhìn thấy ở giới tu chân.

"Còn có linh khí sao?" Khi Lâm Hoài còn đang chấn động về trận pháp ở đây, thì giây tiếp theo đã cảm nhận được một luồng linh khí hệ hỏa tỉnh chất, cùng với rất nhiều linh khí Kim Mộc Thủy Thổ, chỉ là các linh khí khác. tương đối yếu hơn, là một người tu chân, Lâm Hoài đột nhiên lấy lại tinh thần, cái này còn dinh dưỡng hơn cả nước đấy.

Có lẽ linh khí này không tách khỏi trận pháp được, đồ tốt, đồ tốt đấy!


Lúc này Lâm Hoài nở nụ cười chưa từng có trong hai ngày qua, môi khô gần như nứt nẻ ra.

Soạt soạt soạt! Lâm Hoài đang vui mừng thì bên trong Huyền Thạch ở phía trước đột nhiên xuất hiện một đám bọ cạp đen, con nào con nấy đều vểnh đuôi và rít lên rồi bay về phía Lâm Hoài.

"Hả?" Đối diện với hơn ba mươi con bọ cạp bất ngờ xuất hiện, Lâm Hoài suýt chút bị dọa chết khiếp, vì để Minh Nguyệt không phải chịu những tổn hại khác, nên hắn nhanh chóng đặt cô xuống, rồi lập tức xông vào. trong đám bọ cạp.

Tay năm dao găm, hắn bắt đầu tấn công loạn xạ, giây tiếp theo có một vài con bọ cạp leo lên đỉnh đầu của hắn, thể lực quá kém, hoàn toàn không thể chế ngự được.

Tiêu rồi, hôm nay hoàn toàn tiêu rồi, mất gần hai ngày đi đường lại chuẩn bị làm thức ăn cho mấy con bọ cạp ở đây.

Lâm Hoài tuyệt vọng tùy tiện lắc mạnh mấy con bọ cạp ở trên người, toàn bộ các vòi cong đều đâm vào bên trong cơ thể của Lâm Hoài, vốn dĩ cơ thể đã loạng choạng nay càng suy yếu hơn.

Bọ cạp càng lúc càng đông, cả thảy năm mươi con, †ất cả đều vểnh đuôi bổ nhào vào người Lâm Hoài.

Ánh sáng trước mặt càng lúc càng yếu, Lâm Hoài biết bản thân sắp ngã xuống, lần này ngã xuống thì không thể nào sống sót thêm lần nữa.

Khi Lâm Hoài sắp sửa ngã xuống, đột nhiên trong đầu nhớ đến một loại trận pháp Bát Phương, trước mắt là bảy viên Huyền Thạch, viên thứ tám không phải là đang ở trên người mình sao?

Nghĩ vậy, Lâm Hoài nhanh chóng móc viên đá ra và ném thẳng đến đó, vừa hay nó rơi vào chỗ trống của trận Bát Phương


Ngay lúc này một nguồn năng lượng vô hình bao trùm nơi đây, trong mơ màng Lâm Hoài cũng không biết là gì, nhưng lúc này mấy con bọ cạp trên người Lâm Hoài hoảng hốt bay đi tới tấp, lao đến trong những viên đá Huyền Thạch biến mất không thấy, tựa như là đã xảy ra chuyện gì đáng sợ lắm.

Cơ thể Lâm Hoài bất chợt tê dại ngồi xuống trên đất.

Để đấu tranh với Thần chết, Lâm Hoài nghiến răng ngồi khoanh chân lại, sau khi nhắm mắt, hắn bắt đầu hấp thụ từng ngụm lớn linh khí, và nghĩ cách để thúc đẩy hoạt động của khí hải đan điền bên trong cơ thể.

Tiếp tục như vậy mười mấy ngụm, Lâm Hoài cảm nhận được vận hành của đan điền, lúc này hắn bắt đầu không ngừng hấp thụ nhiều cường độ, tranh thủ đào thải chất độc ra bên ngoài khi nó tấn công vào tim.

Trong đống Huyền Thạch của trận pháp, năm mươi con bọ cạp đen cung kính bò rạp xuống trên đất, giống như đang vái lạy thứ gì đó.

Có một cái hang động ở phía chính diện, bên trong có một cái bàn đá, có một thứ gì đó to tướng đang ngồi trên bàn đá, cũng là một con bọ cạp, chỉ là hình dáng con bọ cạp này to như con chó hoang, cái gai vểnh lên ở đằng sau còn dài hơn cả cánh tay.

Rì rì rì! Rì rì rì! Con bò cạp kêu rì rì vài tiếng, sau đó bắt đầu yên lặng trở lại, ở miệng hang động tuôn ra nguồn năng lượng tỉnh khiết khiến con bọ cạp chúa rất thoải mái.

Lâm Hoài thiết lập vòng tuần hoàn trong cơ thể sau năm phút, ngay khi khối chân khí được sản sinh trong chốc lát, thì Lâm Hoài lập tức ép chất độc ra ngoài, sau đó bắt đầu tăng tốc hấp thụ linh khí.

Lại thêm mười phút trôi qua, Lâm Hoài cảm thấy †oàn thân trên dưới tràn đầy sức mạnh, so với lúc tu luyện ở bên trong núi sâu nhanh gấp trăm lần, quả thật là sảng khoái chết đi được.

Vốn dĩ lúc này Lâm Hoài có thể đi cứu Minh Nguyệt trước, nhưng Lâm Hoài không dừng lại, chỉ cần cho bản thân thêm mười phút nữa, thì năng lượng đan điền có thể khuếch trướng lên gấp đôi, chỉ cần có đầy đủ chân khí, bản thân có thể phát huy pháp thuật Vân Vũ, và trong vòng vài trượng còn có thể hấp thụ một gáo nước.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
613,058
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 86: C86: Ngọt ngào


Mười mấy phút nhanh chóng trôi qua, khí hải của Lâm Hoài thực sự khuếch trươngng lên gấp đôi, đã đi đến bước khí hải đan điền bình thường rồi.

Lúc này Lâm Hoài rảo bước đi đến gần Minh Nguyệt, và truyền một luồng chân khí vào trong người của Minh Nguyệt, lưồng chân khí này có thể bảo vệ Minh Nguyệt kiên trì đến một ngày, cũng không có nguy hiểm đến tính mạng.

Làm xong mấy chuyện này, Lâm Hoài cũng không vội đi thi triển pháp thuật, linh khí hiện giờ đúng là ngàn năm có một, vừa hay có thể khiến bản thân đạt đến cấp Luyện Khí Kỳ tầng thứ nhất, tiến vào Luyện Khí Kỳ cũng giống như tiến vào giai đoạn tu chân.

Cùng với hơi thở của Lâm Hoài càng lúc càng mạnh, năng lượng hấp thụ cũng càng lúc càng ảo, lúc này linh khí thuần chất trong trận pháp Huyền Thạch đều bị Lâm Hoài hấp thụ.

Bọ cạp chúa cũng cảm nhận được điều này, nhưng nó cho rằng lại xuất hiện việc ngoài ý muốn, nên cũng không quan tâm.

Sau khi Lâm Hoài mất một giờ để hấp thụ, chân khí tụ họp lại bên trong cơ thể đạt đến nồng độ trước nay chưa từng có, lúc này kinh lạc của tứ chỉ trăm cốt bỗng chốc tràn đầy linh lực, sự khó khăn bị cản trở trước mặt đột nhiên được bẻ gãy, thành công tiến và Luyện Khí Kỳ tầng một.

Khoảnh khắc tiếp theo, nhìn thấy toàn thân Lâm Hoài tiết ra một lớp mồ hôi thối màu đen, đây là tạp chất bên trong cơ thể bài tiết ra.

Sau khi tiến vào Luyện Khí Kỳ, cường độ hấp thụ của Lâm Hoài lập tức tăng lên hai lần, hơn nữa lúc này hắn đang hấp thụ từng ngụm lớn linh khí ở đây.

Trong vài giờ ngắn ngủi trôi qua, thế mà Lâm Hoài đã đạt đến phần cuối cùng của Luyện Khí Kỳ tâng một, năng lượng trong cơ thể sắp tràn đầy một lần nữa, chỉ cần cho bản thân hơn mười phút nữa là đủ.

Có đôi lúc nghĩ cũng không tệ, nhưng sự thật lại là một trời một vực, ngay sau khi Lâm Hoài chưa hít được mấy hơi, linh khí lập tức hoàn toàn biến mất giống như dứt sữa.

"Có chuyện gì vậy? Cho thêm một ít nữa được không?" Sau khi mở mắt, Lâm Hoài lập tức đứng dậy, thầm tiếc nuối.


Có vẻ như trong Huyền Thạch đúng là có một vài bụi cây và cỏ, cũng không nhìn thấy gì cả, nhưng Lâm Hoài rất rõ, đây chính là hiệu ứng ảo giác do trận pháp mang đến, bên trong còn có năm sáu mươi con bọ cạp lớn.

Lâm Hoài không quan tâm đến những con bọ cạp. này nữa, mà là cấp tốc đến bên cạnh Minh Nguyệt.

"Minh Nguyệt, Minh Nguyệt, cô tỉnh lại đi! Tôi là Lâm Hoài đây." Lâm Hoài vội hét lớn, trong khi vừa hét lớn, Lâm Hoài bắt đầu dùng chân khí chữa lành vết thương cho Minh Nguyệt.

"Minh Nguyệt, cô tỉnh lại đi, tôi là Lâm Hoài đi."

Sau khi Lâm Hoài hét lên vài lần, Minh Nguyệt dần dần mở mắt ra, nhìn thấy một Lâm Hoài có sinh lực sung mãn, chứ không phải một Lâm Hoài có da thịt khô quắp như trước.

"Lâm Hoài, chúng ta đang ở địa ngục hay sao? Chúng ta đều chết rồi à? Sao tôi vẫn còn muốn uống nước nhỉ?" Sau khi Minh Nguyệt mở mắt thì cô thản nhiên hỏi.

"Chưa chết, chúng ta đều chưa chết. Lâm Hoài cười nói.

"Hả? Vẫn chưa chết à? Tôi thật sự rất mệt, nếu như: chết rồi mà vẫn có thể uống no một bụng nước, như vậy cũng mãn nguyện rồi." Minh Nguyệt nói xong, cô mím bờ. môi khô khốc của mình.

Lâm Hoài suýt khóc khi nghe Minh Nguyệt nói như vậy, nhớ đến cảm nhận khác như chết của mình trước. đó, đích thật hắn có nghĩ đến cái chết.

"Minh Nguyệt, bây giờ tôi sẽ cho cô một trận mưa được không?" Lâm Hoài nghẹn ngào nói.


"Một trận mưa? Khụ khụ khụ! Khụ khụ khụ! Được thôi!" Minh Nguyệt biết Lâm Hoài đang đùa mình, cô cứ cười.

"Được, bây giờ tôi sẽ cho cô một trận mưa!" Lâm Hoài nén nước mắt lưng tròng nói.

Lúc này Lâm Hoài đứng lên, múa may đôi tay, bỗng chốc chân khí bên trong người dồn vào mười ngón tay, lại thấy Lâm Hoài lầm bầm trong miệng rồi ngẩng mặt lên trời, đôi tay đột nhiên tách ra.

Minh Nguyệt ngồi trên đất khẽ cười, lúc này cô từ từ khép mắt lại.

Sau đó lại thấy từng dòng chân khí bất ngờ hướng lên hư không, cùng lúc với dòng chân khí tỏa ra, từng phần tử hạt nước nhanh chóng ngưng tụ, hơi nước trong phạm vi mười mấy trượng lập tức tụ lại với nhau, cuối cùng không chịu nỗi năng lượng trôi nổi nên lập tức rơi xuống.

Lâm Hoài bỗng nắm tay lại, xuất hiện một nắm tay đầy nước, Lâm Hoài quay người đến gần miệng Minh Nguyệt.

"Minh Nguyệt, nước đến rồi, há miệng đi." Khuôn mặt Lâm Hoài nở một nụ cười và nói.

Có lẽ nghe được chữ nước, nên Minh Nguyệt nhất thời thật sự cử động yết hầu.

ỨC ực! Từng giọt nước tuồn vào miệng, giây tiếp theo, Minh Nguyệt gia tăng lực nuốt nước, nhanh chóng uống hai hớp, mãi cho đến khi nước trong tay Lâm Hoài đã hết.


"Nước, nước." Minh Nguyệt ngồi thẳng dậy, nhìn đôi tay ướt nhẹp của Lâm Hoài, và vội vàng liếm nó.

"Nước, nước." Minh Nguyệt đầy khao khát.

"Còn, vẫn còn, hôm nay tôi có thể để cho cô uống một bữa no nê." Lâm Hoài giơ tay lên làm phép một lần nữa.

Sau một vài lần thì một nắm nước mát lạnh lại xuất hiện trong tay của Lâm Hoài thêm lần nữa, hắn nâng đến gần Minh Nguyệt, đồng thời trên bâu trời cũng xuất hiện những giọt nước chấm nhỏ li tỉ rơi xuống trên mặt Minh Nguyệt.

"Hả? Lâm Hoài, điều này cũng thần kỳ quá nhỉ? Không phải tôi đang mơ đấy chứ? Nước này ở đâu mà có vậy? Mưa rồi, trời ơi! Vậy mà tôi cảm giác được giọt mưa rồi." Minh Nguyệt với vẻ mặt sửng sốt gào lên, thật sự lần này cô cảm thấy có chỗ kỳ dị.

"Dĩ nhiên là do tôi biến ra đấy, mau uống đi." Lâm Hoài khế cười.

“Anh uống đi, tôi không còn khát nữa." Minh Nguyệt biết Lâm Hoài vẫn chưa được uống nên vội nói.

"Uống đi! Tôi đã uống rồi, cô xem bây giờ có phải tôi tràn đây sinh lực hay không?" Lâm Hoài cười nói.

"Tôi không tin, anh uống một hớp để tôi xem." Minh Nguyệt sợ Lâm Hoài lại lừa mình nữa, cô nói.

"Được, tôi uống một hớp rồi đến cô uống." Lâm Hoài mỉm cười há miệng ra uống một ngụm, quả thật rất ngọt, hắn rất hưởng thụ loại mỹ vị này.

Khi Lâm Hoài lại đưa nước đến gần Minh Nguyệt thì lần này Minh Nguyệt không hề kiêng dè mà nhấp một ngụm, nó vẫn vô cùng ngọt ngào như vậy.

"Lâm Hoài, có phải anh tìm được nguồn nước rồi phải không? Có phải ở đây không?"


"Ôi? Thế mấy chục con bọ cạp lớn? Bọn chúng đi đâu rồi? Anh có bị thương không?" Lúc này Minh Nguyệt mới nhớ đến chuyện trước đó, cô đột nhiên kiểm tra thân thể của Lâm Hoài, chỉ có điều là chẳng hề thấy bất cứ vết thương nào cả.

"Được rồi, tôi không sao đâu, nguồn nước ở đây thật, bây giờ cô đi sang một bên chờ tôi, tôi lại nghĩ cách kiếm thêm một chút nước nữa." Lâm Hoài lo lắng Minh Nguyệt bị thương nên muốn để cô tránh xa một chút.

Mặc dù Lâm Hoài tin rằng bản thân có thể dễ dàng tiêu diệt những con bọ cạp đó, nhưng sinh mạng của Minh Nguyệt rất quan trọng, vậy nên tốt hơn tất cả cứ cẩn thận.

"Ừm! Tôi đợi anh." Minh Nguyệt nói xong thì rất ngoan ngoãn lùi về sau mấy bước.

Lúc này Lâm Hoài lôi con dao găm ra cẩn thận đi tiếp cận, muốn mở trận pháp này ra thì bắt buộc phải mang hết những viên Huyền Thạch trước đó đi, mang hết đi thì những con bọ cạp đó sẽ lũ lượt bò ra.

Lúc này bên trong hang động cực kỳ hỗn loạn, bọ cạp chúa không ngừng chui vào rồi lại đi ra, ra ra vào vào rất nhiều lân, từ đâu đến cuối nó không hiểu sao linh khí không còn nữa.

Những con bọ cạp nhỏ ở bên dưới cứ nằm rạp xuống trên mặt đất, không dám thở mạnh một hơi nào, sợ con bọ cạp chúa tức giận sẽ nuốt sống mình.

Ngay tại lúc này, trận pháp đóng kín đột nhiên mở rộng ra, một luồng hơi nóng xâm nhập vào bên trong sơn động, tất cả những con bọ cạp đều ngơ ngác, ngay sau đó bọn bọ cạp điên cuồng lao đến chỗ Lâm Hoài.

Đầu tiên là mười mấy con bọ cạp nhảy lên, Lâm Hoài nhanh tay lẹ mắt cầm dao găm chém tới tấp.

Hiệu quả lần này hoàn toàn khác hẳn lần trước, những con bọ cạp cứng như gang thép đó lại giống như vũng bùn, sau khi gặp phải dao găm của Lâm Hoài bỗng nhiên bị chặn ngang và cắt đứt.

Vốn dĩ những con bọ cạp nhỏ vẫn còn đang điên cuồng tấn công Lâm Hoài, dường như nó phát hiện sự Tồn tại của chân khí, nên lập tức quay đầu bỏ chạy.

Minh Nguyệt ở bên cạnh sợ đến mức căng thẳng, không thốt nên lời, nhưng sau khi nhìn thấy những con bọ cạp đó chết đi, trong lòng Minh Nguyệt yên tâm hơn nhiều, và bắt đầu ngầm bái phục tài năng của Lâm Hoài.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
613,058
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 87: C87: Cây thước trận


"Minh Nguyệt, đừng sợ, tôi có thể đối phó được với mấy thứ linh tỉnh này, bây giờ tỉnh lực của tôi vô cùng đồi dào." Lâm Hoài cười nói để Minh Nguyệt không phải lo lắng.

"Anh phải cẩn thận đấy! Nếu như anh mà có mệnh hệ gì tôi cũng sống không nỗi." Minh Nguyệt nghiêm túc. nói. Nghe thấy Minh Nguyệt nói câu này, trong lòng Lâm Hoài rất ấm áp, hắn quay người lấy đi một viên Huyền Thạch, ngay khi Huyền Thạch được di chuyển đi thì toàn bộ trận pháp nhất thời đều biến mất, trước mắt xuất hiện một sơn động cao bằng một con người, ở cửa sơn động có một cái bàn đá cực lớn, bên trên có một con bọ cạp †o cỡ con chó hung ác đang nằm.

"Ơ?" Lần đầu tiên Lâm Hoài nhìn thấy con bọ cạp to. như thế này, hắn sửng sốt, đây rõ ràng là một con bọ cạp thành tỉnh.

"Lâm Hoài, có chuyện gì xảy ra vậy? Có cần tôi giúp. gì không?" Minh Nguyệt cảm nhận được sự kinh ngạc của Lâm Hoài nên cô dò hỏi.

"Nhanh nhắm mắt lại, tôi nhìn thấy một thứ rất kinh †ởm, nhanh lên!" Lâm Hoài hét lớn, chỉ sợ sau khi Minh Nguyệt nhìn thấy nó sẽ lập tức bị dọa chết p-

Lúc này Lâm Hoài nghĩ đến một kiểu tình huống, cô gái mà hắn gặp ở trên đường trước đó, rất có thể là nhìn thấy cái thứ này mới bị dọa sợ đến phát điên.

"Hả? ờ ờ!" Minh Nguyệt rất nghe lời, cô nhanh chóng nhắm mắt lại.

Lúc này tất cả các con bọ cạp nhỏ đều vểnh đuôi lên rút về phía sau, còn bọ cạp chúa đột nhiên nhe răng múa vuốt. hai cái càng to tướng kêu lên cạch cạch, chiếc đuôi cũng đã vểnh lên trời.

Soạt! nhiên lúc này đuôi bọ cạp rung lên một hồi, bỗng một mũi tên nhọn màu đen lao thẳng về phía Lâm Hoài, bên trên còn mang theo một luồng linh lực cực lớn và chất độc, còn mạnh hơn cả năng lượng trên người của Lâm Hoài, lại một lần nữa Lâm Hoài kinh ngạc vội vàng tránh ra.

Bụp! Một tiếng ngột ngạt vang lên, nó lập tức nổ vang bên trong cồn cát bên cạnh, và bất ngờ tạo thành một cái hố cực to, lực sát thương này có thể so sánh với pháo đạn loại nhỏ.


Lúc này Lâm Hoài nhanh tay lẹ mắt từ bên cạnh lủi nhanh đến, con dao găm trong tay đã được truyền lượng lớn chân khí.

Bọ cạp chúa cũng có chút ngạc nhiên, không ngờ tốc độ của tên nhóc này lại nhanh như vậy, nó vội nhấc. gọng càng to lớn lên chặn lại.

Rắc! Ngay sau đó chiếc gọng kìm đó kẹp chặt con dao găm của Lâm Hoài, phát ra âm thanh sắt thép va chạm lẫn nhau, lúc này cái đuôi đằng sau mang theo một cái gai dài đâm đến, Lâm Hoài không thể không tránh lần nữa.

May mà tốc độ của Lâm Hoài đủ nhanh, tí nữa là bị cái thứ này đâm trúng.

Lâm Hoài nhảy ra thì con dao cũng mất tiêu luôn, còn bọ cạp chúa ở phía đối diện vẫn còn đang nhe nanh múa vuốt nhìn Lâm Hoài.

Lâm Hoài hiểu rõ rằng chắc chắn hôm nay không liều mạng không được, bắt buộc phải mang bản lĩnh thực sự ra.

Nghĩ vậy Lâm Hoài nhanh chóng phát huy một bộ pháp thuật tiến công, đồng thời hai tay gom chân khí và bất ngờ xuất kích.

Vèo vèo! Hai luồng chân khí này uốn trái uốn phải lao thẳng đến bọ cạp chúa.

Cạch cạch! Hai dòng năng lượng rơi chuẩn xác không sai vào chiếc kìm của bọ cạp chúa, bỗng chúc nổ vang, năng lượng của nó không mạnh hơn đòn tấn công trước đó của bọ cạp chúa.


Nhưng sau khi nổ tung, chiếc kìm của đối phương lại lắc lư lên xuống, căn bản là không bị thương.

VùiI Lúc này con bọ cạp lớn cấp tốc kéo hai chiếc càng to lao về phía Lâm Hoài.

"Hả?" Lâm Hoài cảm thấy sự việc có chút mất kiểm soát, nên hắn nhanh chóng tránh đi, lúc trốn đi thì không dám đến gần Minh Nguyệt, mà chạy theo hướng ngược. lại.

Sau khi bọ cạp chúa vồ trượt thì bỗng chốc quay đầu lại tấn công, hiện giờ Lâm Hoài có thế nhảy một bước xa ba trượng, hắn vút bay lên trời rồi lộn ngược hai cái bay ra Xa.

Bọ cạp chúa cũng không thua kém, nó lập tức nhảy tót lên, năng lực nhảy của nó còn mạnh hơn cả Lâm Hoài.

Ngay khi Lâm Hoài nhảy lên lần thứ hai, để chuẩn bị ngưng tụ một luồng chân khí càng mạnh hơn, cái đuôi to lớn của bọ cạp chúa lập tự quét đến, một tiếng bùm đánh trúng người của Lâm Hoài, cái đuôi cực độc đó sượt vào da thịt của Lâm Hoài.

Lâm Hoài bị đánh bất ngờ ngã nhào rơi thẳng xuống miệng hang.

Lúc này khí huyết trong ngực của Lâm Hoài cuồn cuộn lên, hắn phun ra một ngụm máu tươi, trong lòng thầm kêu lên thôi xong rồi.


Tiếp theo đó bọ cạp chúa đến trước miệng hang, Lâm Hoài suýt bị dọa chết, giờ đây chẳng còn đường nào để chạy nên hắn nhanh chóng chui vào trong hang.

Sau khi lủi về phía trước ba cái thì Lâm Hoài vào đến bên trong cùng, hắn vội dùng chân khí làm tiêu độc, không gian trước mắt rất rộng lớn, trước mặt là một cái bàn đá, bên dưới bàn đá là một vũng nước mát, trong vũng nước mát được cắm một cây thước dẹt, và lờ mờ còn tỏa ra một loại linh lực.

Nhưng lúc này Lâm Hoài chẳng còn tâm tư nào mà quan sát nữa, hắn phi thân bay đến trên chiếc bàn đá ở trước mặt, và quay người lại chuẩn bị liều mạng với bọ cập.

Soatl Chiếc đuôi của bọ cạp lúc này lại nổ ra thêm một dòng năng lượng nữa, vang lên một tiếng bùm, và rơi ngay xuống nơi Phong Dương đang đứng.

Phong Dương có chút lo lắng vội trốn đi, giây tiếp theo liền rơi vào trong vũng nước suối này.

"AI" Lâm Hoài vội vã đứng dậy tiện tay bắt lấy cây thước, hắn quay người lại đập vào cái càng to tướng đang hướng đến phía mình.

Bùm! vang lên một tiếng, sau khi cây thước đập vào cái càng của bọ cạp chúa, bất ngờ con bọ cạp to lớn ngông cuồng này liền co rúm lại, tựa như bị đánh rất đau.

"Ôi? Lại còn có hiệu quả như thế này ư?" Lâm Hoài chợt nhận ra cây thước này không bình thường, hắn bỗng có chút tự tin, dễ dàng đánh tiếp.

Xi xì xì! Bọ cạp nhanh chóng lùi lại về phía sau bốn năm trượng, có vẻ như rất sợ cây thước này.

Lâm Hoài cực kỳ khoái trá khi đối diện với tình huống kiểu như vậy, nên hắn lao nhanh về phía trước.

Bùm! Tốc độ của Lâm Hoài thật sự rất nhanh, ngay khi bọ cạp chúa vừa lao đến cửa hang đã bị cây thước của Lâm Hoài đánh cho ngã lộn nhào.


Lâm Hoài thuận thế lủi ra ngoài rồi quay người lại đánh cho một thước nữa.

Xì xì xì! Xì xì xì! Khi bọ cạp chúa vội lùi lại hoảng loạn chui thẳng vào bên trong hang bọ cạp, mấy chục con bọ cạp con lập tức run rẩy, lúc này cũng lũ lượt chui vào bên trong hang.

Biểu cảm lúc này của Lâm Hoài cũng bừng sáng, cảm thấy vô cùng kỳ diệu, hắn mỉm cười và quan sát cây thước thần kỳ này.

Cây thước này không bắt mắt nhưng rất mềm, bên trên có khắc một hoa văn màu trắng bạc, sau khi tỉ mỉ nhận định, Lâm Hoài đoán có lẽ đây là đồ liên quan đến Trận Hoa Văn, Lâm Hoài không rõ về những đồ quá phức tạp, nhưng trận pháp Bát Phương thì Lâm Hoài rất hiểu, vì đã thấy quá trước đó rồi.

Sau khi nhìn tường tận một hồi, Lâm Hoài nhìn thấy chữ khốn, đây có lẽ là Trận Khốn trong truyền thuyết, Lâm Hoài đột nhiên thấy hứng thú.

Cấp độ của giới Tu Chân đại khái được chia thành chín loại: Kỳ luyện khí, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh, bình thường giao diện Nguyên Anh đã là ở trình độ lão tổ rồi, nhưng ở giao diện mức cao hơn còn có Hóa Thần, Ngưng Thần, Niệm Thần, Tụ Đỉnh, Hóa Vũ, đến được Hóa Vũ có nghĩa là hóa thành lông vũ bay lên trời, cũng được gọi là có một nửa cốt tiên rồi.

Có tin đồn về một Trận Sư vừa ở cấp Trúc Cơ đi xa du lịch, kết quả là sau khi về nhà thì bạn đồng đạo bị một vị lão tổ Hóa Thần chiếm giữ.

Sau khi vị tu sĩ Trúc Cơ này biết được thì cực kỳ tức giận, nhưng kiểu tức giận này chỉ dám giận chứ không dám tin, rất nhiều người cho rằng ông ta chỉ có thể chọn cách nuốt giận vào trong, nhưng vào một dịp tình cờ hai năm sau đó, vị tu sĩ Trúc Cơ này bố trí một Trận Khốn, và bao vây vị lão tổ Hóa Thần này lại trong một trang viên siêu cấp.

Cuối cùng vị tu sĩ Nguyên Anh cùng với người nhà bị vây hãm trong vài năm, khi trận pháp được mở ra thì toàn bộ người nhà đều hóa điên, cuối cùng vị Trận Sư Trúc Cơ này đã dễ dàng giết chết.

Lâm Hoài mải mê nhìn vào hướng đi của đường hoa văn, trong đầu hắn rất nhanh nảy sinh ra một suy nghĩ, nếu như nhốt những con bọ cạp lớn này vào bên trong thì không phải rất thú vị sao?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
613,058
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 88: C88: Nhận chủ


Nghĩ vậy, Lâm Hoài nhanh chóng thu lại tám viên đá Huyền Thạch trên đất, sau đó, sắp xếp thứ tự theo như Trận Khôn, ngay sau khi ném tất cả các viên đá đi, Lâm Hoài phát hiện ra vẫn chưa đủ.

Lúc này Lâm Hoài vội vàng tìm những viên đá chứa linh khí ném qua, tuy trận pháp như thế này rất mỏng manh, nhưng lại có tác dụng với Trận Khôn.

Sau khi mười lăm viên đá rớt xuống, Lâm Hoài cảm nhận được rất rõ ràng một dòng di chuyển qua lại lẫn nhau của Trận Hoa Văn, và hoàn toàn phong kín toàn bộ không gian.

Lúc này Lâm Hoài dựa theo phương pháp trên cây thước tìm ra lối vào cửa của đại trận, hắn lách người chui vào bên trong.

"Bọ cạp đáng chết, ông đây vào tìm bọn mày đây, không muốn chết thì lập tức chui ra đây cho tao." Lúc này Lâm Hoài cao giọng giống như thầy dạy học, hắn cầm cây thước trong tay không ngừng áng chừng, và cười híp mắt chờ đứa trẻ tinh nghịch xuất hiện.

Giọng nói của Lâm Hoài khiến những con bọ cạp bên trong liên tục run rẩy, không phải là sợ Lâm Hoài, mà là sợ cây thước đó.

Ngay vào lúc Lâm Hoài vừa bước vào trong hang, bên trong xuất hiện một chuỗi âm thanh xì xì, tiếp theo là một mũi tên nhọn mang chất độc được bản ra.

"Muốn chết sao?" Lâm Hoài bỗng dùng cây thước ngăn lại.

Bùm! Một tiếng vang lên, giây tiếp theo nọc độc đó bay ra tới tấp, nhưng lại không hề bắn trúng người Lâm Hoài.

Lâm Hoài phi thân lên lủi qua, đập mạnh cây thước trong tay xuống.

Con bò cạp chúa trước mặt không thể không đưa gọng càng lên chống đỡ, nếu không, đập trúng người sẽ lập tức đánh chết chính nó.


Bùm! Sau khi Trận Thước giáng xuống, đột nhiên bò cạp khổng lồ thu nhỏ lại cỡ chú mèo, đây giống như là một biến cố đột ngột khiến lâm Hoài sửng sốt, không ngờ cái thứ này còn có thể học thuật biến hình, quả thật rất mới lạ.

Nghĩ đến đây, Lâm Hoài lại nện thêm một lần nữa, để xem rốt cuộc nó to cỡ nào.

Một tiếng nổ vang lên, khi cây thước đập xuống thêm một lần nữa, con bọ cạp chúa ngay trước mặt lập tức biến thành bọ cạp nhỏ bằng ngón tay út, so với bọ cạp bình thường còn nhỏ hơn một chút.

Vèo! Sau khi con bọ cạp chúa biến nhỏ lại, thì giây tiếp theo nó lủi ra bên ngoài, cùng với lúc đó, mười mấy con bọ cạp ở phía sau cũng trở nên hỗn loạn nháo nhác. hoảng hốt chạy trốn.

Lần này lâm Hoài không lo lắng nữa mà chậm rãi quay người đi.

Sau khi ra bên ngoài, những con bọ cạp này đang lúng túng va đập vào đại trận, và lối thoát đã không còn nữa rồi.

Bây giờ bọn bọ cạp giống như kiến trên chảo nóng, va đập loạn xạ, cực kỳ hốt hoảng.

"Chạy à! Chạy tiếp đi, ông đây xem chúng mày phách lối cỡ nào." Lâm Hoài vung mạnh cây thước trận đập tiếp vào.

"Bùm! Sau khi cây thước trận giáng xuống, bỗng có vài con bọ cạp chết ngay trên mặt đất.

Xi xì xì! Xĩ xì xì! Bọn bò cạp lúc này càng hoảng loạn hơn, điên cuồng va đập vào cái thành chắn, một vài con nhỏ bé cứ bò lui bò tới không ngừng, tỉnh thần cực kỳ sụp đổ.


"Đi chết đi! Đây chính là kết cục xứng đáng của bọn mày." Lâm Hoài lại nâng cây thước trận lên thêm lần nữa và nhắm trúng vào bọ cạp chúa.

"Xì xì xì! Xì xì xì!" Ngay vào lúc này, bọ cạp chúa đột nhiên nhanh chóng quay người lại đến trước mặt Lâm Hoài, hai cái gọng kìm to tướng không ngừng cúi lạy, đồng thời trên não của của bọ cạp xuất hiện một luồng ánh sáng huỳnh quang.

Lâm Hoài bỗng nhiên ngơ ngác, hành động này quá rõ ràng, bọ cạp chúa này muốn nhận chủ để hộ mệnh, và làm khế ước nô bộc cho mình.

Năm đó Lâm Hoài cũng chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ, chưa hề thu phục được linh thú nào, nhưng đã nhìn thấy linh thú của tiểu sư muội và linh thú của những cao nhân khác, ai ai cũng đều vô cùng thu hút.

"Được thôi! Nếu mày đã như vậy rồi thì tao cũng không nhất thiết phải đuổi cùng giết tận." Lâm Hoài nói rồi trích ra một giọt máu tươi giữa hàng chân mày, rồi giọt thẳng lên trán của bọ cạp, sau đó biến mất không thấy đâu.

"Xì xì xì! Xì xì xì!" Lúc này bọ cạp bắt đầu vui vẻ khấu đầu.

Giờ đây Lâm Hoài đã nghe hiểu lời của bọ cạp chúa, nghĩa là bái kiến chủ nhân, ngày tháng sau này xin tuân theo chỉ lệnh của chủ nhân.

Ngoài ra Lâm Hoài có thể cảm nhận được bất cứ suy nghĩ nào của bọ cạp chúa, đồng thời cũng biết được lai lịch của nó, vốn dĩ nó chỉ là con bọ cạp bình thường trong sa mạc, bị sấm sét của Cửu Thiên Huyền bên ngoài đánh trúng, nên mới phát sinh đột biến.

Tiếp đến là tìm ra được cái hang này, và bắt đầu tu luyện, tất cả linh khí đều đến từ cây thước trận này, bao gồm cả bọ cạp nhỏ thường xuyên đến đây nên mới có kiểu biến hóa này.


Tiếp theo đó, bọ cạp nhỏ nhảy lên tay của Lâm Hoài, những con bọ cạp bình thường khác ở bên dưới nhao nhao dập đầu bái lạy kính sợ.

"Được rồi! Nếu như đã nhận chủ rồi, tao sẽ không làm khó thuật hạ nữa, bây giờ tao sẽ tha cho chúng mày, chỉ là sau này không được làm những việc tổn thương người khác nữa. nếu không, tao không ta cho bọn mày đâu." Lâm Hoài nghiêm nghị nói.

Những con bọ cạp bên dưới dập đầu tới tấp, xì xì xì nói cái gì đó.

Tiếp theo, Lâm Hoài đưa tay lấy tám viên Huyền Thạch ở trên đất lên, cảnh tượng mênh mông thoáng đãng, đám bọ cạp bên dưới bỗng chốc giải tán, Lâm Hoài đang lo Minh Nguyệt sợ bọ cạp, nên hắn cho bọ cạp chúa vào trong túi áo.

"Lâm Hoài, Lâm Hoài, bây giờ anh thế nào rồi? Sao. tôi nghe được rất nhiều tiếng nổ, anh không sao chứ?"

"Lâm Hoài, anh đừng dọa tôi, tôi thật sự rất sợ." Minh Nguyệt vẫn nhắm mắt hỏi.

Ợ ¡ đã tìm được nguồn nước rồi, đó là một ao nước đấy, cô có cần vào tắm không?" Lâm Hoài cười rồi đi đến gần Minh Nguyệt.

"Hả? Không phải tôi nằm mơ đấy chứ?" Minh Nguyệt nhất thời kích động đứng lên.

"Dĩ nhiên là không phải, để tôi dẫn cô vào xem!" Lâm Hoài vừa nói vừa kéo Minh Nguyệt vào trong hang động.

Không lâu sau đã nhìn thấy một vũng suối mát ở cuối hang động, toàn bộ động đều tràn ngập sự mát mẻ.

"Nước, thật sự có rất nhiều nước! Lâm Hoài, điều này thần kỳ quá đi mất." Minh Nguyệt không quan tâm đến gì khác, cô vội vàng vốc một nắm suối mát lên uống, quả là cực kỳ sảng khoái.

"Lâm Hoài, anh cũng uống mấy ngụm đi, rất ngọt." Nụ cười của Minh Nguyệt bỗng trở nên rực rỡ.


"Được, tôi uống với cô." Lâm Hoài khẽ cười.

Sau khi hai người uống rất nhiều nước ở đây thì mới đi ra khỏi sơn động, nụ cười trên khuôn mặt vô cùng xán lạn, lúc này mới cảm thấy được sự ấm áp của sự sống.

"Minh Nguyệt, đây là cỏ răng cưa, Tiểu Đậu Đậu được cứu rồi." Lâm Hoài chỉ vào cỏ răng cưa và nói.

"Tốt quá rồi, tốt quá rồi, chắc chắn chị Vương Manh sẽ rất phấn khích." Minh Nguyệt cũng phấn khích một hồi.

"Đúng rồi, sau khi cô đến đây đã không gặp được Vương Manh và những người khác sao?" Lâm Hoài vừa hỏi thu thập thảo dược.

"Không, nhưng bọn họ không thể nào gặp nguy hiểm được, bởi vì điều động một lần năm chiếc máy bay, dù cho gặp vấn đề cũng có thể tiếp ứng, lần sau chắc chắn tôi sẽ không mạo hiểm với một chiếc máy bay đâu, nếu không phải là gặp được anh thì chắc là tôi đã biến thành bộ xương khô rồi."

Nhớ đến tình cảnh nguy hiểm trước đó, bây giờ Minh Nguyệt vẫn còn run lên vì sợ hãi.

"Nếu bọn họ đã như vậy thì chúng ta quay về đi! Để trị bệnh cho Tiểu Đậu Đậu càng sớm càng tốt." Lâm Hoài cười nói.

"Lâm Hoài, trước khi chúng ta đi thì tìm cách mang một ít nước, đường quay về lần này vẫn còn rất dài đấy." Minh Nguyệt vội nói.

"Không cần đâu, uống no rồi thì chúng ta đi thôi, trời sắp tối rồi, chắc chắn ngày mai chúng ta sẽ ra được bên ngoài." Nếu như Lâm Hoài đi một mình thì chắc chắn sẽ ra khỏi sa mạc trong một giờ, nhưng bây giờ Lâm hoài vẫn không muốn để Minh Nguyệt biết thân phận của mình, như vậy rất dễ dọa chết cô.

"Thôi vậy, ai bảo chúng ta không có đồ chứa làm gì." Minh Nguyệt cũng chỉ có thể tin lời Lâm Hoài.

Sau khi hai người uống thêm mấy ngụm nữa thì bắt đầu đi ra bên ngoài.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
613,058
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 89: C89: Khách sạn tân dương


Đi đường ban đêm không có nóng bức như thế, thêm vào đó là không gặp phải bọ cạp, nên trong lòng Minh Nguyệt rất vui.

Trạng thái hai người đều cực kỳ tốt, hôm sau khi trời tờ mờ sáng đã nhìn thấy thành phố ở bên dưới sa mạc, Minh Nguyệt kích động suýt bật khóc, dù sao cũng được sống tiếp rồi.

Sau khi hai người đi xuống sườn núi, các tiểu thương ở trên đường bắt đầu trở nên bận rộn, trong đó có vài ánh mắt phát hiện ra Lâm Hoài, mặc dù lúc này áo ba lỗ của Lâm Hoài chỉ còn lại một nữa, nhưng hình dáng không hề thay đổi, những người này nhanh chóng lan truyền tin tức này đến nhà họ Lưu.

Lâm Hoài lại không hay biết ở hắc điếm này có nhiều tai mắt như thế, hắn vốn không để ý, dĩ nhiên lâm Hoài cũng có thể đoán được, có khả năng sẽ gặp những người này ở hắc điếm, nhưng điều này không quan trọng, đến thì đã làm sao chứ?

"Lâm Hoài, thật sự tôi rất kích động, nhưng cũng rất muốn ngủ một giấc thật ngon, khách sạn Tân Dương ở thành phố Cửu Khúc rất ổn, bây giờ chúng ta đến đó đi." Nghĩ đến việc có thể tắm nước nóng, sau đó ngủ thoải mái một giấc nên Minh Nguyệt bỗng nhiên bật cười.

"Được, tôi ở khách sạn nào cũng được hết, để cho cô đỡ sợ, tiền ở khách sạn tôi sẽ trả, hiện giờ trong thẻ của tôi còn có hơn một triệu đấy." Lâm Hoài cười nói.

"Hả? Ờ! Để anh trả, anh trả."

Minh Nguyệt có chút ngạc nhiên, nhưng đã nhanh chóng hiểu ra, Lâm Hoài vẫn chưa biết thẻ Rồng Vàng đại diện cho cái gì, những khách sạn cao cấp ở trên trái đất này, thì không có nơi nào mà thẻ Rồng Vàng không thể vào ở được, hơn nữa lại không cần trả tiền.

Nhà họ Minh không chỉ có mỗi loại kinh doanh này, căn bản bây giờ Lâm Hoài không tưởng tượng ra được.


Không lâu sau đó hai người đã gọi một chiếc taxi đi thẳng đến khách sạn ở trong thành phố, bất giác phía sau có hai chiếc xe con màu trắng bám theo họ trên đường.

Hai người đều không hay biết gì, một lúc sau đã dừng lại phía trước khách sạn Tân Dương.

Lâm Hoài và Minh Nguyệt sải bước đi vào bên trong, có một vài cô gái cười tươi chào đón ở cửa, chỉ có điều bộ dạng của Minh Nguyệt và Lâm Hoài có hơi nhếch nhác, áo ba lỗ của Lâm Hoài chỉ còn lại một nửa, còn Minh Nguyệt ở bên cạnh thì tóc tai bù xù, toàn thân trên dưới đều rất dơ dáy, ống quần còn một nữa, không tránh được việc khiến cho người khác nghỉ ngờ về thân phận của hai người này.

"Quý anh, quý chị kính mến, xin hai người xuất trình giấy chứng minh để đăng ký nhận phòng." Bàn lễ tân có sáu cô gái, khi nói chuyện rất lịch sự.

Nghe những người này nói như vậy thì Lâm Hoài vội vàng lấy giấy chứng minh và thẻ ngân hàng ra.

"Tôi là Minh Nguyệt, anh ấy là Lâm Hoài, tôi đặt hai phòng liền kề nhau." Minh Nguyệt vừa nói chuyện vừa móc thẻ Rồng Vàng óng ánh trong túi ra và đưa cho họ, giống hệt với thẻ mà Lâm Hoài đang sở hữu.

Trưởng nhóm dẫn đầu bỗng kinh ngạc khi nghe đến hai chữ Minh Nguyệt, và lại liếc nhìn lần nữa vào tấm thẻ màu vàng có con rồng trên đó, đột nhiên khom lưng xuống.

"Xin mời hai vị, phòng Tổng thống số một, và phòng tổng thống số hai ở khu Vip." Trưởng nhóm nói không hề do dự.

Sắc mặt của những nhân viên ở bên cạnh nhất thời thay đổi, vội vàng cúi đầu tỏ ý hoan nghênh, đồng thời hai cô gái nhanh chóng đi theo bên cạnh Minh Nguyệt và Lâm Hoài cẩn thận dẫn đường.


"Hai vị khách quý đi thang máy bên này, xin cẩn thận bậc thềm, khách sạn của chúng tôi thật vinh hạnh khi được hai vị ghé đến, khu vực dùng bữa ở tầng hai, hoặc là bấm chuông để chúng tôi mang đến, thực đơn ở trong phòng của quý khách, chúng tôi có thể giúp quý khách giải thích hoặc quý khách cũng có thể tự đọc." Cô gái thao thao bất tuyệt giới thiệu, phục vụ rất chu đáo.

"Được rồi, không cần nói nữa, tôi hiểu rồi." Chưa kịp đợi đối phương nói xong thì Minh Nguyệt đã ngắt lời người này.

Lần trước Lâm Hoài đã ở trong phòng Tổng thống một lần rồi, cũng biết được tác dụng của thẻ vàng, lần này chỉ cảm thấy phạm vi của thẻ vàng quá lớn, hắn không có cảm giác cụ thể gì với những thứ khác.

Sau khi Minh Nguyệt đi vào phòng thì lập tức thay áo. quần đi tắm, sau đó là chuẩn bị ngủ, buồn ngủ chết đi được.

Lâm Hoài cũng đi tắm, nhưng không ngủ, hắn mặc áo ngủ rồi mang tám viên Huyền Thạch màu đen ra, đây cũng là đồ vật tốt để luyện chế nhãn không gian đấy, có được nhãn không gian rồi thì quá tiện.

Nhưng muốn luyện chế cái này còn cần phải có ngọn lửa, không biết trên trái đất này còn có ngọn lửa biến dị nào có thể sử dụng hay không, hy vọng có thể †ìm thấy được.

Sau khi lâm Hoài bày ra rồi lại thu mấy thứ này vào, sau đó cầm cây thước trận ra.

"Ở giới Tu Chân, chiếc nhẫn không gian chỉ có thể được xem như là một bảo vật bình thường, chỉ cần người có thế lực lớn đều có thể có được, nhưng cây thước trận quá vô lý, không được, nhất định phải nghiên cứu kỷ một chút."


Nói rồi Lâm Hoài ngồi xếp bàn lại, bắt đầu tập trung tỉnh thần để xem xét kỹ hoa văn ở bên trên, để xem được rõ ràng hơn nên linh lực của Lâm Hoài đều truyền vào trong đôi mắt, rất nhanh sau đó một đường vân của trận pháp xuất hiện ngay trước mặt Lâm Hoài, bỗng chốc lực chú ý của toàn thân đều nhập tâm vào trong.

Lúc này năm người đàn ông đi vào khách sạn, và đứng thành một hàng trong sảnh khách sạn, người dẫn đầu chính là anh cả nhà họ Lưu, là người muốn gài bẫy Lâm Hoài vào ngày hôm đó.

"Nói cho tôi biết một đôi nam nữ đi vào trước đó ở phòng nào?" Lâm Đại Phong hờ hững nói.

"Thưa anh, ở đây chúng tôi là một chuỗi khách sạn quốc tế, trong khách sạn có quy tắc, không được tiết lộ bất cứ thông tin nào của khách hàng, xin anh hãy thứ lỗi chúng tôi không thể nói cho anh được." Trưởng nhóm vội vàng ăn nói lịch sự.

"Không thể tiết lộ thông tin? Lẽ nào bao gồm cả người của nhà họ Lưu sao?" Lưu Đại Phong lạnh lùng hỏi.

"Nhà họ Lưu? Nhà họ Lưu nào?" Trưởng nhóm cực kỳ ngạc nhiên hỏi.

"Gọi Giám đốc của mấy người ra đây, đừng để tôi nhiều lời." Sau khi nhóm người của Lưu Đại Phong nói xong liền ngồi xuống sofa ở đại sảnh, lúc này người phục vụ ở bên cạnh bắt đầu pha trà cho khách như thường lệ.

Người trưởng nhóm cũng có thể nghe ra được thân phận của những người này trong lời nói của họ, có lẽ là không đơn giản, cô ấy vội vàng đi thông báo cho Tổng giám đốc.

Khi Tổng giám đốc nghe được người bên ngoài mang họ Lưu, sắc mặt ông ta đột nhiên khó coi, ban đầu khi đến Cửu Khúc, cấp trên đã nói qua, nhà họ Lưu là một sự tồn tại khác thường ở bản địa, đừng dính vào cũng đừng tiếp xúc, người nhà này rất thần bí.

Không ngờ hôm nay người nhà họ Lưu lại tìm đến cửa, đúng thật là nguy hiểm. Điều mấu chốt là ở một bên khác là Trưởng môn nhân của nhà họ Minh ở Liễu Thành, nói ra thì còn được xem là chủ nhân của mình nữa, tất cả đều không thể đắc tội được.


Nghĩ vậy, Tổng giám đốc Toàn gọi điện đến phòng của Minh Nguyệt để báo báo cáo trước rồi tính sau.

Nhưng lúc này Minh Nguyệt vẫn còn đang tắm, nên không thể bắt máy, tiếng chuông điện thoại vang lên liên hồi, gấp đến nỗi Tổng giám đốc rất sốt ruột.

Lâm Hoài đang ở phòng bên cạnh của Minh Nguyệt, mặc dù cách âm rất tốt, nhưng Lâm Hoài là người không bình thường, nghe thấy tiếng chuông liên tục như vậy tự nhiên sẽ nhận ra có chuyện gì đó.

Lâm Hoài vội bỏ cây thước trận xuống, mặc áo ngủ đi ra ngoài, quan trọng là không mặc áo ngủ cũng không được, áo quần của mình quá dơ rồi, chẳng thể nào mặc được,

"Ting tinh, ting ting! Minh Nguyệt, điện thoại phòng cô reo kìa, có nghe thấy không vậy?" Lâm Hoài cẩn thận nhấn chuông cửa.

"Minh Nguyêt. Minh Nguyêt, cô có ở đó không?"Lâm Hoài gõ cửa liên tục, vào khách sạn chưa lâu, nên không thể nào ngủ như chết vậy được.

Liên tục gọi cửa mấy lần đều không mở, Lâm Hoài thầm nghĩ không xong, sẽ không xảy ra chuyện gì đó chứ? Nghĩ vậy lâm Hoài dùng chân khí mở khóa cửa phòng, đẩy cửa bước vào.

Phòng Tổng thống rộng quá, hiện giờ Minh Nguyệt đang trong bồn tắm, thoải mái chết đi được, mấu chốt là Minh Nguyệt phát hiện vết thương trên cánh tay lúc này đã biến mất, thậm chí chẳng thấy tí sẹo nào cả, điều này thần kỳ quá, sau này nhất định phải hỏi Lâm Hoài thật kỹ.

Sau khi lâm Hoài vào trong phòng đã nghe thấy tiếng ở trong phòng tắm, vội vàng đi đến.

Lúc này Minh Nguyệt bắt đầu lau khô thân thể trắng ngần của mình, đồng thời dùng khăn tắm quấn người lại, cô nghe thấy dường như bên ngoài có tiếng chuông điện thoại, nên cô vội đẩy cửa bước ra.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom