Cập nhật mới

Dịch Tiên Y Ngờ Nghệch

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
613,058
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 40: C40: Ngay bây giờ


“Ý anh là gì? Anh đang coi thường ai vậy?” Lâm Hoài cũng tức giận, giọng điệu đã lạnh đi rất nhiều.

“A? Được rồi, được rồi! Coi như tao nể mày, đừng nói hai trăm vạn, chỉ cần mày có thể đưa cho tao một trắm vạn ngay. tại chỗ, không, năm mươi vạn, chỉ cần mày có thể ngay lập tức đưa tao năm mươi vạn, tao sẽ không tính toán chuyện này nữa. Lấy ra đi, ngay bây giờ!”

Vương Lục tức đến bật cười, chỉ vào mũi Lâm Hoài. “Bỏ bàn tay hôi hám của anh ra!” Lâm Hoài hất tay gã ra.

Sau đó, hắn lấy ra một tấm thẻ, hai ngón tay kẹp nó rồi giơ lên.

“Tiền ở trong thẻ, cầm đi! Mật khẩu ở trên.” Lâm Hoài ném tấm thẻ lên cổ áo Vương mập mạp.

“Ha ha ha! Đồ ngốc, mày cho răng làm vậy thì có thể giấu trời qua biển sao?”

Vương Lục vừa nói vừa lấy thẻ ngân hàng từ trên người xuống với vẻ khinh thường.

“Người tới, phục vụ bằng máy PS” Vương Lục cười bảo.

“Ngay bây giờ!” Lúc này, một tên đàn em ở hành lang nhanh chóng mở gói hàng, lấy máy PS ra nhanh nhất có thể.

“Nếu đúng như mày nói, tao sẽ không tính toán chuyện này nữa, nhưng nếu không có tiền, tao chỉ có thể cho rằng mày đang trêu chọc tao, có đánh chết mày cũng là hợp lý” Vương Lục vừa nói vừa ném tấm thẻ cho tên đàn em của mình.


“Quẹt năm mươi vạn!” Vương Lục bình tĩnh nói. Lữ Diệp thầm lo lắng, mặc dù Lâm Hoài hơi ngu ngốc, nhưng nếu vì mình mà hắn bị đánh chết, cô sẽ cảm thấy vô cùng áy náy.

Tích! Tên đàn em quẹt nhanh thẻ ngân hàng, nhập năm mươi vạn rồi bắt đầu bấm mật khẩu.

Tích, giao dịch thành công.

“Đại ca, năm mươi vạn đã được chuyển vào tài khoản của chúng ta rồi” Tên đàn em vừa nói vừa đưa thẻ ngân hàng bằng cả hai tay cho Vương Lục.

Khi nghe những lời này, chân của Vương Lục đột nhiên nhữũn ra, suýt nữa ngã xuống đất, đôi mắt gã lập tức mở to.

Hạ Linh Linh và Lữ Diệp lập tức ngơ ngác, hoàn toàn không thể tin được mà nhìn Lâm Hoài. Họ không thể tin đây là sự thật, hắn không có khả năng có nhiều tiền như vậy, cũng không thể bình thường như vậy.

Bất ngờ thì bất ngờ nhưng cuối cùng lại là một niềm vui lớn, chuyện này cuối cùng cũng kết thúc, hai người vừa thầm mừng vừa hưng phấn.

Những người đang hóng hớt xung quanh cũng nhìn Lâm Hoài bằng ánh mắt khác, một lúc lấy ra năm mươi vạn thật là giỏi. Trần Minh hoàn toàn ngơ ngác, dù sao anh ta cũng không thể tin được Lâm Hoài lại có thể tiêu nhiều tiền như vậy, mặt anh ta còn đang mờ mịt.

“Được, được rồi! Tao giữ lời, sau này tao sẽ không bao giờ nhắc đến chuyện này nữa” Vương Lục bị vả mặt, đưa thẻ ngân hàng lại cho Lâm Hoài.


Lâm Hoài nhận lấy không hề khách khí.

Vương Lục xoay người rời đi, chuẩn bị sang một bên uống rượu.

Đối mặt tình huống này, Hạ Linh Linh và Lữ Diệp cùng thở phào nhẹ nhõm!

“Đứng lại!" Lúc này đến lượt Lâm Hoài lên tiếng.

Nghe Lâm Hoài gọi, hai người Hạ Linh Linh lại lần nữa căng thẳng, những người xung quanh cũng nhìn về phía hẳn.

“Mày nói chuyện với tao đó hả?” Vương mập mạp quay người hỏi.

“Đúng vậy, em gái tôi đã trả tiền cho anh rồi, bây giờ anh có phải nên bồi thường cho em gái tôi không?” Lâm Hoài lạnh nhạt nói.

“Tao bồi thường cho em gái mày? Ha ha hai” cười lớn, trên mặt gã mang theo vẻ giễu cợt.

Vương Lục

“Đúng vậy, là chuyện anh đổ rượu lên người Lữ Diệp! Chuyện này nhất định phải giải quyết rõ ràng.” Lâm Hoài nhàn nhạt nói.

“Được! Mày tính thế nào? Tao rất muốn nghe đó.” Lúc này Vương Lục không vội rời đi, gã đứng đó nở nụ cười, muốn nghe xem Lâm Hoài sẽ nói gì.

“Cá nhân tôi thích nói đạo lý, quần áo một trăm vạn, phí tổn tinh thần là hai trăm vạn, tổng cộng là ba trăm vạn.” Lâm Hoài thản nhiên nói.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
613,058
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 41: C41: Vương lục khinh bỉ nhìn hắn


Khi nghe Lâm Hoài nói tới ba trăm vạn, mọi người xung quanh đều thổn thức, ngay cả Hạ Linh Linh và Lữ Diệp cũng cảm thấy nói lời này không có ý nghĩa gì. Đây là tập đoàn Tam Cương đó! Lâm Hoài không cẩn thận sẽ phải chịu thiệt.

Hạ Linh Linh và Lữ Diệp đều nhẹ nhàng kéo vạt áo Lâm Hoài

“Ba trăm vạn, ha ha ha! Có phải mày nghèo điên rồi không? Tao mặc kệ trước đó sao mày lôi ra được năm mươi vạn, trộm được,cướp được, hay toàn bộ tiền tiết kiệm mày định mua nhà mua xe,tao đều đã nhận rồi. Nhưng bây giờ mày muốn tao bồi thường, tao chỉ có thể tính giá thực tệ, bộ váy này giá một trăm đồng, còn tiền tổn thất tinh thần, tao có thể cho thêm một trăm, tổng cộng là hai trăm đồng. Mày muốn lấy thì lấy, không muốn lấy thì tao cho bảo vệ đuổi chúng mày ra ngoài, loại thấp kém chúng mày không thích hợp ở lại đây.”

Vương Lục khinh bỉ nhìn hắn.

Ha ha! Người xung quanh đều cười nhạo, cũng xem như cổ vũ cho Vương mập mạp.

Hạ Linh Linh và Lữ Diệp, hôm nay nhất định không ngóc đầu lên được, Lâm Hoài làm như thế rất dễ mất hết mặt mũi.


“Đó là ý của anh, ý của tôi là anh phải bồi thường ba trăm vạn, rồi xin lỗi, nếu không anh sẽ bị xui xẻo đấy.” Lâm Hoài lạnh giọng nói, lần này hắn muốn đánh thật.

“Được, mày nói thế tao thích, rất khí phách.” Vương mập mạp suýt chút nữa bị Lâm Hoài chọc giận mà cười, gã vẫy tay với đàn em đẳng sau.

“Lập tức ném cái thằng nhà quê không biết trời cao đất dày này ra ngoài, tìm một phòng không người chỉnh nó đi, nhớ lấy, hôm nay là sinh nhật cậu Lương, đừng có giết người ở đây, ít nhiều gì cũng phải sống.” Vương Lục cười nói.

“Dạ, dạ! Giám đốc Vương yên tâm!” Vương Lục vừa dứt lời, hai tên đàn ông cơ bắp lực lưỡng đã đi tới chỗ Lâm Hoài.

“Mạnh miệng thật đấy, mày to gan dám trả treo với giám đốc Vương, hôm nay mày sẽ phải chết đó biết không?” Trần Minh lập tức kêu gào, trợ uy cho Vương mập mạp.

Lâm Hoài rất không thích loại tay sai như Trần Minh, anh ta vừa nói xong, hắn đã đạp một cái qua. Cái đạp này tốc độ rất nhanh, Trần Minh chưa kịp phản ứng lại đã bị hắn đã bay.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Ở Trọ Cùng Nhà
2. Bé Alpha Này Có Chút Ngọt Ngào
3. Ma Thần Trời Sinh
4. Mùa Xuân Của Tiểu Đào
=====================================

Bộp! Trần Minh rơi xuống đất như chó chết, suýt chút nữa trợn trắng mắt.


Đúng lúc đó, hai tên đàn ông cơ bắp vung nắm đấm đến, kết hợp với nhau, đấm thẳng về phía đầu của Lâm Hoài.

Lâm Hoài nhanh chóng né người, không trực tiếp đánh trả. Vù vù! Hai nắm đấm rơi vào không trung. Hai tên côn đồ thấy mình đấm hụt, lại xoay người công kích tiếp.

Lần này Lâm Hoài đứng yên tại chỗ, bàn tay đánh về phía đầu của một tên, đồng thời chân phải nhắm vào đáy quần của tên phía sau.

Nói thì chậm nhưng xảy ra thì nhanh. Râm!

Hai người kia, một người bị quật ngã ra đất, người khác dùng tay che hạ bộ, trợn trắng mắt.

Dù vậy, Lâm Hoài cũng không dừng tay, đi lên đá hai người đó bay vào góc.

Quá trình hắn ra tay sạch sẽ gọn gàng, khiến tất cả mọi người đang xem náo nhiệt đều phải hít một hơi sâu. Đám người thanh cao đó đều lần lượt nhìn về phía bên này, có nhiều cô gái lộ ra ánh mắt sùng bái.

Hạ Linh Linh và Lữ Diệp nhìn thấy thì ngây người. Ôi trời ơi, đây là lâm Hoài sao? Động tác này ngầu quá đi? Sao hắn có năng lực này chứ? Không phải đầu óc hắn có vấn đề hay sao? Chuyện gì thế này?


Vương Lục sợ hãi lùi về phía sau mấy bước, mặt đầy kinh hoàng, rất sợ lâm Hoài sẽ đánh mình.

Ánh mắt Lâm Hoài quét qua Vương Lục, khiến gã run lên, vội vàng hô to:

“Người đâu, người đâu... Bảo vệ.”

Đương nhiên Lâm Hoài không để người này tiếp tục kêu được, hắn nhanh chóng đi lên, kết hợp cả hai tay.

Chát chát chát! Chát chát chát! Lâm Hoài đánh liên tiếp mấy cái, khiến Vương Lục hoa cả mắt, thịt trên người đều run lên.

Ngay sau đó, hắn túm lấy tóc Vương mập mạp, dùng sức xách lên.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
613,058
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 42: C42: Chúng ta thân lắm à


“Tôi hỏi anh, có bồi thường không?” Lâm Hoài lạnh giọng hỏi.

Bây giờ Vương mập mạp vẫn còn đang choáng váng, căn bản không nghe được gì.

Những người giàu có, nhân vật nổi tiếng, ngôi sao ở xung quanh đều cười tươi nhìn về phía đó. Có lẽ những người có quan hệ kinh doanh như Trần Minh, Hạ Linh Linh còn nể Vương mập mạp, nhưng những người khác thì chẳng thèm nhòm ngó gì đến gã.

Đúng lúc đó, một cô gái mặc váy đen xuất hiện trong đám người, khi cô ấy đi còn phát ra tiếng leng keng.

Cô gái này nghe có tiếng đánh nhau mới thấy có hứng thú, thầm nghĩ: bà đây là bà tổ nghề đánh người, hôm nay lại có ai to gan dám đánh người ở đây, đúng là thú vị.

Cô gái đi lại gần nhìn thử, ánh mắt nhìn tới Lâm Hoài đang mặc quần ngắn áo lót. Ngay lập tức, cô gái trợn to mắt, vẻ nghiền ngẫm chuyển sang hưng phấn, vội vàng đi tới gần một người đàn ông hỏi chuyện đã xảy ra.

Người này chính là nữ sát thần Mia của bang Tam Hồ, ngày trước Mia còn từng đưa cho Lâm Hoài một điếu xì gà.

“Tôi hỏi anh lần nữa, cho bồi thường hay không?” Lúc nói chuyện, Lâm Hoài lại giơ tay lên, đập chát chát vào đầu Vương mập mạp.


“Dừng tay! Cho, tôi cho! Lập tức chuyển ba trăm vạn qua, mau lên!”

Đầu óc Vương mập mạp vẫn còn ù ù, căn bản không nghe hiểu Lâm Hoài nói gì, nhưng cũng biết đưa tiền là giải quyết được vấn đề.

Thấy gã đã đồng ý, Lâm Hoài đá vào bụng gã, khiến cơ thể hơn một trăm cân đụng vào bờ tường bên cạnh.

Mọi người xôn xao hẳn lên, một tên đàn em vội vàng sợ sệt đi đến gần Lâm Hoài.

“Tôi tôi tôi tôi, tôi lập tức chuyển ba trăm vạn vào tài khoản của anh!” Người đàn ông lắp bắp cầm điện thoại di động chuyển tiền.

Cảnh này khiến tất cả mọi người thầm giật mình, nhưng Hạ Linh Linh vẫn hết sức lo lắng. Mặc dù Lâm Hoài ngang ngược chỉnh tên Vương mập mạp, nhưng sau này người xui xẻo nhất định là nhà họ Hạ, cuối cùng người chịu thiệt cũng là nhà họ Hạ.

“Lâm Hoài, tha được thì tha đi, huống hồ nhà chúng tôi còn có làm ăn qua lại với tập đoàn Tam Cương, anh đừng lấy số tiền đó nữa!” Hạ Linh Linh nhỏ giọng nói.

Nghe cô nói vậy, Lâm Hoài hơi nghiêng đầu nhìn qua,


“Chúng ta thân lắm à?” Lâm Hoài lạnh nhạt nói một câu rồi không để ý đến Hạ Linh Linh nữa.

“Tôi?” Hạ Linh Linh lập tức nghẹn lời, căn bản không nói được gì.

“Anh à, tôi đã chuyển ba trăm vạn vào tài khoản của anh rồi, anh xem thông báo đi!” Tên đàn em bên cạnh chuyển tiền xong thì vội vàng nói.

“Không cần xem! Tôi không lo mấy người chơi xấu!” Lâm Hoài thản nhiên nói.

“Bảo vệ đâu! Bảo vệ chết hết cả rồi à? Người đâu!” Đúng lúc đó, tên mập mạp nằm trong xó đột nhiên hô to, cổ họng gã khàn khàn nhưng tiếng nói lại vô cùng rõ ràng.

Ngay lập tức, năm tên bảo vệ nhanh chóng chạy vào, tay đều cầm côn điện đen thui.

“Không được cử động, có chuyện gì xảy ra ở đây vậy?” Đội trưởng đội bảo vệ đi đầu lớn tiếng hỏi.

“Bắt người này lại, hắn hành hung làm bị thương người khác, cố ý làm loạn sinh nhật của cậu Vương.” Khóe miệng Vương mập mạp vẫn còn chảy máu, nhưng thấy bảo vệ tới thì lớn tiếng kêu lên. . Đọc‎ 𝑡𝙧u𝓎ện‎ chuẩn‎ không‎ quảng‎ cáo‎ ﹎‎ 𝗧𝙧𝑼‎ 𝐦𝑡𝙧u𝓎ện.𝙑n‎ ﹎

Nghe Vương mập mạp nói thế, các nhân viên bảo vệ định ra tay bắt Lâm Hoài ngay.

“Dừng tay!” Mia lên tiếng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
613,058
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 43: C43: Đi xuống đi


Giọng Mia rất lớn, nháy mắt đã hấp dẫn sự chú ý của tất cả mọi người.

“Chị Mia! Chị Mia!” Rất nhiều người nhìn thấy Mia đều khách khí chào hỏi.

Đối mặt với lời chào của những người đó, Mia chỉ khẽ gật đầu, ánh mắt liếc qua đám bảo vệ.

“Mấy bảo vệ các anh phải bảo vệ an toàn cho các vị khách quý ở đây, bao gồm tôi, Vương mập mạp và mọi người, cả vị trước mắt này nữa. Mọi người ở đây đều là khách quý, không phân biệt được lẫn nhau. Đây là chuyện riêng của khách, nên bảo vệ mấy anh không cần nhúng tay vào. Đi xuống đi!"

Mia thản nhiên nói, giọng điệu cũng rất bình thản.

Có vẻ mấy bảo vệ đều biết cô gái này là ai, đây chính là chị đại của bang Tam Hồi Lời cô ấy nói rất có đạo lý, mà dù không có đạo lý thì họ cũng phải nghe, không nghe chính là tự tìm chết.

Lúc này Lâm Hoài cũng nhìn sang Mia, biết cô ấy đang giúp mình.

“Không được, bảo vệ không thể đi. Hôm nay là sinh nhật của cậu Lương, loại nhà quê này không xứng ở lại đây, lập tức đuổi chúng ra ngoài!” Vương mập mạp hô lớn.


Vốn dĩ mấy bảo vệ đã định đi, nhưng nghe giám đốc Vương nói thì lại sững sờ.

“Cút!” Mia khó chịu quát.

Mấy bảo vệ đang do dự lập tức lui xuống, họ biết kết cục của việc đắc tội với chị đại Mia là gì.

Thấy bảo vệ rời đi, Vương mập mạp nhanh chóng bám bờ tường cách xa Lâm Hoài. Bây giờ Mia đã nói thay hắn, gã không thể lấy cứng đối cứng được, nhưng chuyện này chưa xong đâu, nhà họ Hạ cứ đợi xui xẻo đi!

Hạ Linh Linh cũng không nhận ra Mia, bên trong lòng rất thấp thỏm, đang lo lắng cho gia tộc. Cô biết tập đoàn Tam Cương sẽ không dễ buông tha.

Mia cầm lấy hai ly rượu, uốn éo cơ thể liễu yếu đào tơ đi tới cạnh Lâm Hoài, tao nhã đưa cho hắn một ly.

“Anh trai, em kính anh!” Mia mỉm cười với Lâm Hoài.


Vốn dĩ Lâm Hoài cũng có chuyện tìm Mia, bây giờ thấy cô ấy đương nhiên phải tranh thủ cơ hội.

“Chúng ta ngồi bên này đi!” Lâm Hoài nhận lấy ly rượu rồi khế mỉm cười.

Hai người nhanh chóng đi đến sofa, những người đang hóng chuyện đều giải tán hết, những người nằm trên đất cũng ôm bụng rời đi.

Hạ Linh Linh và Lữ Diệp dè dặt ngồi xuống, ngạc nhiên vì cô gái xinh đẹp kia biết Lâm Hoài, mà nhìn hai người còn có vẻ rất thân thiết.

Ngoài ra, trông cô gái này có vẻ rất lợi hại, rất nhiều người ở đây đều nể cô ấy. Lâm Hoài hôm nay khác trước rất nhiều, như đã đổi thành người khác.

Đúng lúc đó, một cô gái mặc bộ đồ lấp lánh xuất hiện trong hành lang. Cô ấy đeo đôi bông tai to, đôi môi tô son đỏ, trên đầu tết đuôi sam nhỏ, rất thời thượng. Người này chính lá Hứa Chân.

Hứa Chân vốn đang bàn chuyện với người khác ở dưới lầu, nhưng nghe nói bên trên có người đánh nhau nên mới đi lên hóng hớt. Cô ấy nghe nói Mia đang nói chuyện với người đàn ông vừa đánh nhau, bây giờ nhìn thấy Lâm Hoài, cô hơi ngạc nhiên.

Một sinh viên lấy đâu ra dũng khí tới đây quấy rối vậy? Hứa Chân không nói chuyện, mỉm cười nhìn Lâm Hoài.

“Cô tên Mia đúng không?” Lâm Hoài cười nói.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
613,058
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 44: C44: Dừng tay


“Anh Lâm biết tên em à? Em may mắn quá, em mời anh.” Mia nhất thời có chút được yêu thương mà vừa mừng vừa lo. Được dạng sát thần này nhớ tên, đúng là may mắn mà.

“Cạn ly!” Lâm Hoài khẽ mỉm cười.

“Cạn ly!” Mia cảm thấy vô cùng vinh hạnh.

“Mia, thật ra hôm nay tôi tới đây chủ yếu là tìm cô. Nghe nói máy đào làm hỏng mộ tổ tiên nhà cô, có chuyện này không?” Lâm Hoài hỏi thẳng.

“Đúng là có chuyện đó, sao vậy? Có người nhờ quan hệ †ìm tới anh sao?” Mia lập tức đoán được điểm đó.

“Đúng vậy! Cho nên tôi xin cô nương tay cho!” Lâm Hoài cười nói.


“Anh Lâm nói đùa rồi, tôi lập tức gọi điện thoại báo cho đàn em, công trường có thể thi công trở lại.” Lúc nói chuyện, Mia đứng lên, điện thoại nằm trong túi xách.

“Dù sao cũng là mộ tổ tiên nhà cô, thế này đi, tôi kêu họ sửa sang lại, chuyện bồi thường cũng phải làm.” Lâm Hoài vội vàng nói.

“Không cần bồi thường gì đâu, sửa sang lại phần mộ thì được, anh Lâm đừng khách khí.” Mia chân thành nói.

“Được!” Lâm Hoài cũng không khách khí nữa, mỉm cười uống một hơi cạn sạch rượu trong ly.

Mia nhanh chóng rời đi, ra ngoài gọi điện thoại. Hứa Chân rất muốn qua chào Lâm Hoài, nhân tiện hỏi sao hắn có thể mèo mù vớ được cá rán, chữa khỏi bệnh cho bố mình.

Đúng lúc đó, bỗng có mười mấy bảo vệ từ ngoài đi vào, dẫn tới sự chú ý của rất nhiều người, thậm chí có người sinh ra chán ghét.

Hai tên bảo vệ cầm dùi cui điện vừa đi vừa nhìn khắp nơi, như đang tìm kĩ cái gì đó.

Khi Lâm Hoài nhìn thấy hai người đó thì khế mỉm cười, đây không phải hai bảo vệ lúc trước vị dùi cui điện làm ngất hay sao? Tỉnh dậy nhanh vậy?

“Chính là hắn, cái thằng nghèo đó không có thẻ VỊIP cũng không có vé mời, hắn đánh chúng tôi hôn mê ngoài cửa rồi xông vào." Hai tên bảo vệ đi đầu nhìn thấy Lâm Hoài, vội vàng lớn tiếng xác nhận.

“Lên.” Nghe anh bảo vệ kia nói vậy, đội trưởng xông lên đầu tiên, mười mấy bảo vệ lập tức vây quanh Lâm Hoài.

Đối mặt với tình huống này, Lâm Hoài lần nữa trở thành tiêu điểm của tất cả mọi người. Ban nãy rất nhiều người đã chú ý thấy thái độ của Mia, dù sao đó cũng là một cô gái điên cuồng, nhưng Mia không có ở đây, quan trọng là thằng nhãi này đã đánh ngất bảo vệ rồi chui vào, cậu Lương không cho phép chuyện này xảy ra.


Lâm Hoài không thấy có gì cả, dù sao hắn cũng làm xong chuyện của mình rồi, đi thì đi thôi!

“Các vị, không cần mấy người ra tay, tôi tự đi!” Lâm Hoài cười nói.

“Không thể để hắn đi, hắn không có vé mời và thẻ VỊP, lại cố ý tới đây gây chuyện, nhất định hắn có âm mưu làm loạn tiệc sinh nhật của cậu Lương, hãy dùng dùi cui điện giật cho hắn ngất đi rồi từ từ xử lý.”

Lúc này, Vương mập mạp tỉnh táo lại, vội vàng hô to.

Hứa Chân bị lời nói của Vương mập mạp làm cho sợ hết hồn. Cô ấy biết rõ hậu quả của việc bị mười mấy cây dùi cui điện giật cùng lúc, không cẩn thận sẽ bị giật chết.

“Dừng tay!” Hứa Chân vội vàng hô to.

Rẹt rẹt! Tiếng nói của Hứa Chân bị tiếng điện xẹt che lấp, mười mấy cây dùi cui điện cùng lúc đụng vào người Lâm Hoài. Tất cả mọi người ở đây đều nhìn hắn, Hứa Chân thì trợn mắt, ngây người.


Hạ Linh Linh và Lữ Diệp cũng sợ hãi, run rẩy. Vừa rồi cô còn nghĩ sao Lâm Hoài có thể mạnh thế, nhưng giờ mới biết đó chỉ là phù dung sớm nở tối tàn, một kẻ không ra gì sao lại dễ trở mình thế chứ?

Đúng lúc mọi người đều cho rằng Lâm Hoài chết rồi, nhìn lại thì thấy hắn đưa tay ta tát một tên bảo vệ, thân thủ nhạy bén.

Chát! Một tiếng bạt tai giòn dã truyền tới, ngay lập tức, người đàn ông đó bị tát ngã ra đất.

“Cút!” Lâm Hoài không dừng lại, nhấc chân đạp thêm một cú, khiến một người nữa bay ra.

Lâm Hoài đi nhanh đến gần tên mập chết tiệt, không nói lời nào mà đạp gã ngay, còn tay đấm chân đá.

“Tên mập chết tiệt, xem ra tao quá nhân từ với mày rồi!” Bịch bịch! Lâm Hoài đá hết cú này đến cú khách, rất đã nghiền.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
613,058
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 45: C45: Cứu tôi với


Lúc này mấy bảo vệ phía sau đều nhìn dùi cui điện của mình mà ngẩn người, không hiểu sao mười mấy cây dùi cui điện cùng lúc giật chàng trai này mà đối phương lại không có chút cảm giác nào.

Ban đầu Hứa Chân còn khiếp đảm, nhưng lúc này lại không lo lắng nữa, anh trai này quá mạnh.

“Dừng tay!” Hứa Chân lo lắng sau đó đám bảo vệ này sẽ cùng nhau đánh Lâm Hoài, nên vội vàng quát lên I rồi đi tới gần.

“Người này do tôi mang vào, sao không phải là khách chứ?” Lúc nói chuyện, Hứa Chân đã đến bên cạnh 4_ Lâm Hoài.

Các bảo vệ vốn muốn động thủ, bây giờ lại không dám hành động nữa, vì mỗi một vị khách ở đây đều có bối cảnh phi phàm, không ai đắc tội nổi.

“A A Cứu tôi với! Đau chết mất!” Tên Vương mập mạp vẫn còn đang gào khóc.

“Bộp!" Lâm Hoài chưa hết giận, lại đạp một cước.

Lâm Hoài nghiêng đầu nhìn về phía Hứa Chân, không ngờ người phụ nữ này cũng đến đây. Hắn gật đầu với cô ấy, coi như lời cảm ơn.

Trước đó Hứa Chân mới cho mình một trăm vạn, đủ để chứng minh cô ấy không phải người tầm thường.


“Bảo vệ các anh đi xuống hết đi! Lần sau đừng lỗ mãng thế nữa, hỏi rõ rồi tính sau.” Hứa Chân cao giọng nói.

Mặc dù các bảo vệ không muốn từ bỏ ý đồ, nhưng cũng biết đắc tội với khách chắc chắn sẽ bị đuổi, vì chén cơm, họ chỉ có thể nghe lời, vội vàng gật đầu rồi rút lui.

Hạ Linh Linh và Lữ Diệp lại lần nữa lâm vào sợ hãi, sợ vì Lâm Hoài không bị điện giật, lại càng sợ khi thấy hắn quen một cô gái của xã hội thượng lưu. Đây rốt cuộc là chuyện gì thế? Chẳng lẽ những cô gái này đều thấy động tác của hắn quá ngầu sao?

“Ừm! Rất có khả năng, dù sao xưa nay mỹ nhân đều yêu anh hùng, quả thực, động tác của Lâm Hoài rất đẹp. trai.

Đúng như Hạ Linh Linh suy nghĩ, rất nhiều phụ nữ trong phòng đều chú ý đến Lâm Hoài, dù là ngôi sao Linh Ngọc thì cũng không rời mắt của hắn được, luôn cảm thấy trên người chàng trai này có thứ không tầm thường.

Tỉng tỉng! Ting ting!

Đúng lúc đó, chuông điện thoại của Lâm Hoài vang lên.

Lâm Hoài thuận tay lấy điện thoại ra, màn hình hiện ra dãy số của Minh Nguyệt. Nghĩ đến người phụ nữ xinh đẹp đó, Lâm Hoài lại nhớ tới em trai cô, thầm nghĩ: không phải đã xảy ra chuyện gì rồi đó chứ? Hắn vội vàng bắt máy.

Ha ha! Khi Lâm Hoài móc điện thoại ra, mọi người lại bắt đầu bàn tán xôn xao, rất nhiêu người che miệng lại cười. Đã là thời nào rồi mà còn có người dùng loại điện thoại này?


Rất nhiều người ôm bụng đi qua một bên, mọi người không hiểu vì sao Lâm Hoài không có điện thoại thông minh.

“A lô! Lâm Hoài nói.

“Lâm Hoài, anh có thời gian không? Tôi có chuyện cần anh giúp.” Minh Nguyệt khách khí nói.

“Là chuyện của em trai cô sao? Tôi đang rảnh.” “Em trai tôi rất tốt, là chuyện của người khác, chúng ta gặp mặt rồi nói chuyện! Tôi lập tức tới trường đón anh!” Minh Nguyệt cười nói.

“Cô tới cửa câu lạc bộ thành Minh Nguyệt đi! Tôi đang ở đó!" Lâm Hoài thản nhiên nói.

“hả? Anh đi tới chỗ đó à? Thẻ tôi đưa anh có dùng được không?” Minh Nguyệt cười hỏi.

“Thẻ gì?” Lâm Hoài không hiểu lắm. “Thôi, không nói nữa, tôi tới thành Minh Nguyệt đón anh ngay, mười lăm phút nữa đến.” Nói xong, Minh

Nguyệt cúp điện thoại.

Lâm Hoài không nghĩ nhiều, quay lại nhìn Hứa Chân, khẽ gật đầu, rồi xoay người nhìn Lữ Diệp. Giờ hắn không yên lòng về cô gái này nhất.

cậu về nhà trước đi! Lát nữa tôi cũng đi.” Lâm Hoài nhìn Lữ Diệp, thản nhiên nói, nhưng không để ý đến Hạ Linh Linh.

“A, được, được!" Lữ Diệp đã muốn đi từ lâu rồi, vội vàng nhân cơ hội đứng lên.

Dù Hạ Linh Linh không nói chuyện, nhưng cũng đứng lên theo. Tâm trạng của cô hôm nay rất tệ, cô đang lo lắng cho chuyện làm ăn sau này của nhà họ Hạ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
613,058
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 46: C46: Cô im đi


“Các cậu đi trước đi, tôi nói chuyện với người này mấy câu, không cần chờ tôi đâu, lát có người đón tôi.” Lâm Hoài thản nhiên nói.

“Ừ!” Lữ Diệp vội vàng gật đầu, rồi nhanh chóng rời đi cùng Hạ Linh Linh.

“Cảm ơn cô, cô Hứa." Lúc này Lâm Hoài mỉm cười nói cảm hơn Hứa Chân.

“Lâm Hoài, không ngờ anh lại lợi hại vậy đấy. Khoan hãng đi, chúng ta qua bên kai uống trà đã!” Hứa Chân thật sự đã sinh ra hứng thú cực lớn với Lâm Hoài, kéo hắn qua một bên ngồi.

“Để lần sau đi! Tôi còn có chuyện phải làm, bên ngoài có người đón tôi.” Lâm Hoài thuận thế khoát tay.

“Vậy thôi”! Hứa Chân hơi mất mát, nhưng cũng khoát tay.

Đúng lúc này, có ba người xuất hiện ở hành lang, một nam hai nữ.

“Có phải chỗ này của tôi không quan tâm chu đáo không? Sao tôi nghe nói có người đánh nhau ở đây chứ?” Người đàn ông kia cao giọng hỏi.

Mọi người đều nhìn về phía đó, ánh mắt lập tức sáng lên.


“Cậu Lương, giám đốc Lương! Giám đốc Lương sinh nhật vui vẻ!”

“Giám đốc Lương sinh nhật vui vẻ!”

“Cậu Lương, sinh nhật vui vẻ!” Mọi người đều lần lượt nở nụ cười, chúc mừng sinh nhật anh ta.

“Cảm ơn, cảm ơn!” Cậu Lương mỉm cười đáp lời, giơ tay lên, có cảm giác cao cao tại thượng.

“Cậu Lương, giám đốc Lương, hu hu hu! Cậu nhất định phải làm chủ cho tôi!” Đúng lúc đó, Vương mập mạp tập tễnh bò đậy, lập tức than vãn khóc lớn.

Trần Minh phía sau cũng đứng lên, mặt như đưa đám đi theo sau lưng Vương mập mạp, phía sau nữa là mấy tên đàn em bị đánh, cũng cúi đầu, ra vẻ không còn mặt mũi gặp ai.

Thấy cảnh này, sắc mặt cậu Lương lập tức sa sầm xuống.

“Từ từ nói, đã xảy ra chuyện gì? Ai dám láo xược như thế?” Giọng nói của cậu Lương mang vẻ căm hận.


“Cậu Lương, hu hu hu! Hu hu hu! Là hắn, hắn không có thẻ Vip, chui vào đây, ỷ vào mình biết đánh nhau, đã đánh chúng tôi thành thế này. Hắn đâu có đánh chúng tôi, là đánh vào mặt cậu đó!” Vương mập mạp khóc lóc có vẻ rất đau lòng.

“Đúng vậy! Cậu Lương, thằng nhãi này giật điện hôn mệ bảo vệ ở ngoài cửa rồi xông vào, mục đích của hắn chính là làm loạn tiệc sinh nhật của cậu! Hắn có rắp tâm khó dò.” Trần Minh cũng vội vàng phụ họa.

Những người đó khóc lóc tỉ tê xong, Lương Vân lập tức nhìn về phía Lâm Hoài.

“Cậu Lương, Lâm Hoài do tôi mang tới, sở dĩ anh ấy ra tay là vì có người ức hiếp bạn học của anh ấy, chỉ thế mà thôi!” Hứa Chân cũng nhận ra có điều không ổn, nên ra sức bảo vệ Lâm Hoài.

“Chân Chân, cô đừng nói thế, tôi đã gặp người này ngoài cửa rồi, hắn còn nói đi chung với tôi nhỉ?” Chợt, cô gái bên cạnh Lương Vân nói chuyện, người này chính là người Lâm Hoài gặp ở cửa.

Nghe vậy, Hứa Chân cứng miệng không trả lời được, biết chuyện phía sau đã khó làm rồi.

“Lâm Hoài hả? Mày không chỉ tự ý xông vào đây, còn đánh bị thương người của tao, cố ý làm loạn tiệc sinh nhật của tao. Về công về tư, mày đều phải bị nghiêm trị.” Lương Vân cao giọng nói.

“Cậu Lương, Lâm Hoài còn là sinh viên, không hiểu chuyện!” Hứa Chân vội vàng nói.

“Cô im đi!” Lương Vân không đợi Hứa Chân nói hết đã cắt lời cô.

“Lâm Hoài, giờ tao cho mày hai con đường, một là tự tát mình một trăm cái, sau đó quỳ xuống dập đầu với tất cả mọi người, nếu họ chịu để mày đi thì tao không cản. Thứ hai là mày đánh với hai mươi bảo vệ ở đây của tao, nếu mày đánh được thì coi như mày có bản lĩnh, đánh không được thì là mày xui xẻo. Mày thấy sao?”

Ý của Lương Vân rất rõ ràng, chính là muốn giế,t chết Lâm Hoài.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
613,058
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 47: C47: Có phải là thẻ rồng thật hay không


Lương Vân vừa nói xong, đám người Vương mập. mạp, Trần Minh đều trở nên kích động, bọn họ biết hôm nay Lâm Hoài chết chắc rồi.

Ngay lúc này, một người phụ nữ cao gầy bước vào. đám đông, chính là Mia vừa gọi điện thoại xong.

“Tôi đoán Lâm Hoài chắc chăn sẽ chọn cách thứ hai, dù sao anh ấy cũng là một người cứng rắn. Không biết tôi đoán có đúng không?” Mia cười nói.

Sự xuất hiện của Mia ngay lập tức thu hút sự chú ý. của hầu hết mọi người, dù sao thì chị đại của bang Tam Hồ này vẫn rất có uy.

Lúc này Lâm Hoài chợt nhớ tới lời Minh Nguyệt nói. Trước đó cô đã cho hắn một tấm thẻ vàng, là loại rồng bay phượng múa, cô cũng nói rằng hầu hết các giao dịch mua hàng đều có thể được miễn hoặc giảm giá, có thể đây là một loại thẻ VỊP nào đó!

“Đã đến đây thì tôi là khách ở đây, đây là thẻ VỊP của tôi.


Lâm Hoài nói, hắn lấy ra một tấm thẻ rồng vàng, kẹp nó giữa hai ngón tay rồi hơi giơ lên.

Lúc này mọi người đều nhìn sang bằng ánh mắt đầy khinh thường, muốn xem Lâm Hoài đang giở trò gì.

Tấm thẻ này trông rất đẹp, trên đó có khắc hình rồng, rất chỉ tiết, nhưng đây chắc chắn không phải là thẻ VIP của thành Minh Nguyệt.

“Tùy tiện lấy một tấm thẻ nhìn đẹp mắt để lừa dối cho qua? Mày đang nằm mơ à, có biết người trước mặt cậu là ai không? Là cậu Lương đó, cậu không lừa được. cậu ấy đâu.”

Người đầu tiên lên tiếng là Vương Lục, không cần nhìn rõ gã cũng biết đó chắc chắn là đồ giả.

“Nói nhảm nhiều quá!” Lâm Hoài bỗng nhiên trừng mắt nhìn Vương mập mạp. Gã nhìn thấy ánh mắt Lâm Hoài thì run rẩy, nhanh chóng lùi về phía sau, sợ lại bị đá nữa.

Trong mắt những người xung quanh hình như không có chút dao động nào, Lâm Hoài đoán thẻ này không thể tiêu ở đây, nên cất nó đi.

Lúc này Lâm Hoài không nói gì, hắn trực tiếp đi ra ngoài.

Lúc này, hai bảo vệ nhanh chóng lao tới, chuẩn bị bắt giữ Lâm Hoài. Tuy nhiên, hai người này đưa tay ra quá chậm, chưa kịp vung dùi cui điện lên đã bị Lâm Hoài đá ra ngoài.


“Bốp bốp!" Hai bảo vệ lập tức bị đá văng ra ngoài. AI Lúc này, những người đứng trực tiếp trước mặt Lâm Hoài đều thay đổi sắc mặt, nhanh chóng bỏ chạy, sợ sẽ trúng đạn lạc.

Lâm Hoài tiếp tục nghênh ngang tiến về phía trước, rất nhanh, mấy tên bảo vệ đã xuất hiện ở hành lang và tiếp tục tấn công hắn. Tuy nhiên, đây đều là một đám ngốc, bị Lâm Hoài đấm đều lăn ra rê,n rỉ, bị đánh cho. người ngã ngựa đỏ.

“Bắt hắn lại, dùi cui điện trong tay mấy người chỉ để trang trí thôi hả? Dùng dùi cui điện ấy! Đừng thả hắn chạy!” Trần Minh vội vàng hét lên.

“Tên này lấy thẻ rồng giả đến đây lừa gạt, mau bắt hắn lại” Vương mập mạp lúc này cũng hét lớn, bởi vì gã không muốn Lâm Hoài rời đi dễ dàng.

Lương Vân vốn định tự mình ra tay, nhưng nghe thấy hai chữ “thẻ rồng”, anh ta bắt đầu gào thét trong lòng.

Trưởng bối trong gia tộc đã dặn đi dặn lại rất nhiều lần, hễ gặp những người sở hữu thẻ rồng thì nhất định phải kết bạn, dù không thể làm bạn thì cũng phải phục vụ cho lịch sự, tuyệt đối không được đắc tội.

Thẻ rồng được chia thành vàng, bạc, lục, tím và trắng, mỗi màu tượng trưng cho danh tính của các đại lão khác nhau.


Người trước mặt anh ta đang cầm thẻ rồng vàng, ôi trời ơi! Một người nắm giữ thẻ rồng vàng là một nhân vật lớn trong cả nước. Vậy chẳng phải tập đoàn Lương thị đã gặp rắc rối rồi sao?

“Dừng lại! Dừng lại ngay, tất cả tránh ra hết cho tôi.” Cậu Lương chưa bao giờ mất bình tĩnh như lúc này, anh †a vội vàng hô to, chợt cảm thấy cả người mệt mỏi đến mức suýt nữa thì ngồi bệt xuống đất.

Nghe cậu Lương nói xong, đám bảo vệ lần lượt lùi sang một bên, đương nhiên, cho dù không lùi lại, bọn họ cũng nhất định sẽ bị Lâm Hoài đá ra ngoài, hiện tại mệnh lệnh lùi lại đều thỏa mãn mong muốn của cả hai bên.

Lâm Hoài lười để ý tới những người này, sải bước đi ra ngoài.

“Dừng lại, Lâm Hoài, cậu dừng lại cho tôi!” Cậu Lương nhanh chóng đuổi theo, anh ta phải nhìn rõ xem đây có phải là thẻ rồng thật hay không.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
613,058
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 48: C48: Anh thấy thành minh nguyệt thế nào


Trên thực tế, ở chỗ này cũng có mấy người từng nghe nói tới thẻ rồng, nhưng thẻ rồng vàng này là vật chí tôn, tuyệt đối không thể xuất hiện trong tay tên nhãi ranh này, cho nên mọi người đều không đi kiểm chứng thẻ rồng.

Lâm Hoài sao có thể nghe lời người này? Hắn tiếp tục sải bước ra ngoài.

“Không thể thả tên này đi, giúp cậu Lương chặn Lâm Hoài lại, dùng dùi cui điện.” Vương mập mạp là người lo lắng nhất, gã vội vàng hét lên.

“Mau câm miệng đi cái tên mập này!” Cậu Lương nghe Vương Lục nói vậy thì tức giận, lập tức đá vào đùi gã.

“A?” Sắc mặt Vương Lục thay đổi, gã sợ hãi lùi về phía sau, không hiểu tại sao.

Lương Vân không tiếp tục nhiều lời vô nghĩa với Vương Lục, nhanh chóng đuổi theo ra ngoài.

“Lâm Hoài, cậu đứng lại đã đã, mau cho tôi xem tấm thẻ trong tay cậu. Đây thật sự là thẻ rồng sao?” Lương Vân vừa đuổi theo vừa hét lên!

Nhưng lúc này Lâm Hoài đã theo thang máy đi xuống lầu, rất nhanh hắn đã xuất hiện trong sân.


“Dừng lại, Lâm Hoài, xin hãy dừng lại một chút đã, để tôi xem tấm thẻ trên tay cậu.” Mặc dù cách nhau khá xa nhưng cậu Lương vẫn còn cố chấp hét lên.

Lâm Hoài có nghe anh ta gọi, nhưng không hề dừng lại.

Hai bảo vệ cổng nhìn thấy Lâm Hoài thì bất an, vội vàng lùi lại.

Lâm Hoài vừa mới ra khỏi cổng, chiếc xe thể thao. màu đỏ đã xuất hiện bên ngoài, người ngồi trên đó là một người phụ nữ xinh đẹp có mái tóc dài buông xõa, mặc váy lụa có dây đeo, chính là Minh Nguyệt.

“Lên xe đi.” Minh Nguyệt mỉm cười, vươn cánh tay trắng nõn ra chào Lâm Hoài.

Lâm Hoài cũng không khách khí, ngồi lên xe luôn.

Vùi! Chiếc xe thể thao màu đỏ lập tức gia tốc, nhanh chóng biến mất.

Hai bảo vệ nhìn thấy cảnh này đều choáng váng. Hai người nhìn nhau, chết điếng người. Người đàn ông mà ai cũng tưởng là nhà quê này lại lên một chiếc xe hơi sang trọng trị giá hàng ngàn vạn, quan trọng là trên xe còn có. một người phụ nữ da trắng, xinh đẹp, chân dài. Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?


Trên xe thể thao, từng cơn gió mát thổi qua, Lâm Hoài có thể ngửi thấy mùi thơm từ trên người Minh Nguyệt.

Trước đây hắn không nhìn kỹ Minh Nguyệt, hôm nay cô mặc váy lụa có dây đeo, đôi chân dài xinh đẹp đang ở ngay trước mặt hắn, thẳng tắp, khiến hắn không thể rời mắt.

Còn có chỗ đầy đặn ở thân trên nữa, tuy lần này cô không mặc áo sơ mi nhưng nơi đó vẫn thấp thoáng dưới ảnh hưởng của gió. Lâm Hoài chỉ liếc nhìn hai lần rồi nhanh chóng thu hồi ánh mắt, hắn vô thức nuốt một ngụm nước miếng, cảm thấy mình miệng khô khốc.

“Lâm Hoài, cảm giác hôm nay thế nào?” Minh Nguyệt vừa lái xe vừa hỏi.

“Rất đẹp, cô mặc bộ này rất đẹp.” Lâm Hoài vội vàng nói.

“Ha ha ha, tôi đâu có hỏi anh về trang phục của tôi? Anh thấy thành Minh Nguyệt thế nào?” Minh Nguyệt cười khúc khích, phần thân trên hơi run, khiến đôi mắt của Lâm Hoài kích động.

“Khu khụ!” Minh Nguyệt vừa nói, Lâm Hoài lập tức quay mặt đi, mặt hắn đỏ lên, thật xấu hổ. Từ khi nào mà hắn trở thành một tên mê gái vậy? Hay sức hấp dẫn của Minh Nguyệt có hơi khó để chống cự?

“Thành Minh Nguyệt thế nào á? Đâu đâu cũng thấy người giàu giãm đạp người nghèo, nhàm chán!” Lâm Hoài nhàn nhạt nói.

“Đúng vậy! Cá lớn nuốt cá bé! Nhân tiện, anh cũng sẽ không bị giãm đạp đâu nhỉ?" Minh Nguyệt đột nhiên nhận ra điều gì đó.

“Tôi vẫn ổn, người giẫm đạp tôi đều bị tôi đánh, đánh xong rồi thì tôi đi ra ngoài.” Lâm Hoài cười nói.

“Cái gì? Chẳng lế anh không dùng thẻ VỊP sao?” Minh Nguyệt kinh ngạc quay đầu lại, khuôn mặt xinh đẹp nhìn Lâm Hoài.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
613,058
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 49: C49: Đi mua quần áo


“Đúng rồi, cô cho tôi thẻ gì thế? Tôi lấy ra nhưng không ai để ý tới.” Lâm Hoài không biết nói gì cho phải.

“Không ai biết á? Cũng đúng, chỗ đó toàn là đám con nhà giàu, không mấy ai có mắt cả.” Minh Nguyệt không nói nữa, tiếp tục lái xe.

“Đã trễ thế này rồi, chúng ta đi đâu vậy? Cô tìm tôi có chuyện gì?” Lâm Hoài không nhìn Minh Nguyệt nữa, sợ mình lại ngẩn người, hắn vừa nhìn phía trước vừa hỏi.

“Không có chuyện gì thì không thể tìm anh à? Anh cứu em trai tôi, chuyện lớn như thế, dù sao tôi cũng phải thể hiện chút chứ!” Minh Nguyệt cười nói.

“Thể hiện thì không cần, gặp người khác tôi cũng sẽ cứu y như thế. Cô nói muốn tôi giúp, không biết là chuyện gì?” Lâm Hoài lạnh nhạt hỏi.

“Anh đã ăn no chưa?” Minh Nguyệt hỏi tiếp.

“Tối nay tôi ăn no nhất đấy, một tô mì.” Bây giờ Lâm Hoài đã có tiền, không cần phiền não vì trên người không có một cắc nào nữa.

“Vậy thì tốt, tôi đưa anh đi mua mấy bộ quần áo trước, chuyện của tôi để ngày mai nói sau.” Minh Nguyệt cười nói.


“Tôi mặc cái này cũng rất tốt mà, mua quần áo làm gì. Hơn nữa, đã trễ thế này rồi, còn ai bán quần áo à?” Lâm Hoài thản nhiên nói.

“Anh nhất định phải mua mấy bộ quần áo, không vì chính anh, quan trọng là bất cứ lúc nào anh cũng có thể tới công ty tôi làm phó giám đốc, đúng không? Sao có thể làm mất mặt công ty chúng tôi được? Dù bây giờ khá trễ rồi, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc anh chọn quần áo.” Minh Nguyệt cười nói.

“Tạm thời đừng nhắc đến chuyện phó giám đốc, có phải nhà cô có cửa hành chuyên bán quần áo không?” Lâm Hoài biết nhà Minh Nguyệt có tiền, nếu không trước kia cũng không thể lái máy bay trực thăng đi săn thú.

“Anh đoán đúng rồi.” Minh Nguyệt cười nói.

Tốc độ của Maserati rất nhanh, không bao lâu sau, hai người đã đến dưới một tòa nhà cao chọc trời. Minh Nguyệt xuống xe, đôi chân dài bước chậm đi vào.

Nhìn đôi chân dài trắng tinh và dáng người bốc lửa yêu kiều của Minh Nguyệt, Lâm Hoài chỉ có thể làm như không thấy, nhìn lâu một chút là ngây người ngay.

Trước cửa tòa nhà đồ sộ này đã không còn một bóng người nào nữa, Minh Nguyệt bấm điều khiển từ xa, mở cửa ra, Lâm Hoài nhanh chóng đi theo vào.


Cả tòa cao ốc chỉ có tiếng bước chân và tiếng hít thở của hai người. Lâm Hoài nhìn bóng dáng xinh đẹp trước mặt, luôn hơi ngây ngẩn. Đúng là một tiên nữ hiếm co, dù là lúc ở Tu Chân giới, hắn cũng chưa từng gặp ai xuất chúng thế này, dù là tiểu sư muội thanh mai trúc mã của hắn thì cũng không bằng cô.

Đường đi không dài, Lâm Hoài cũng lộ ra chút chưa thỏa mãi. Rất nhanh, hai người đi vào một đại sảnh đèn đuốc sáng choang, cả đại sảnh chỉ có hai người.

Đẩy một cánh cửa kính ra, nháy mắt, trăm bộ đồ nam thời thượng xuất hiện trước mắt hai người.

“Lâm Hoài, tôi cảm thấy bộ đồ này rất xứng với khí chất của anh, đàn ông nên thế này.” Minh Nguyệt cầm một bộ âu phục Armani tuyệt đẹp.

“Cái này sao? Tôi không có kinh nghiệm, cô thấy hợp là được." Lâm Hoài đỏ mặt lên. Trước kia hắn cũng không mặc đồ quá tốt, nên không có ý kiến gì cả.

Ngoài ra, đây là quần áo Minh Nguyệt chọn, Lâm Hoài cũng không tiện từ chối. Thế nên, hắn không quan tâm nữa.

“Thế thì lấy đi, anh qua xem bộ này, tôi cảm thấy anh mặc hằng ngày rất hợp, anh thử đi!” Minh Nguyệt nhanh chóng lấy ra bộ khác.

“Ừm!" Lâm Hoài cũng không biết phải làm sao, tóm lại, Minh Nguyệt nói gì, hắn làm theo đó.

Minh Nguyệt cũng không thích cái kiểu thật thà này của Lâm Hoài lắm, chọn một bộ xong thì nhanh chóng lấy bộ khác.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
613,058
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 50: C50: Ở khách sạn


“Mấy bộ này đủ rồi, hơn nữa, tôi cảm thấy đi giày da không quen lắm.” Bản thân Lâm Hoài là người của Tu Chân giới, luôn mặc Hán Phục, đi ủng vải, chú trọng nhẹ nhàng, bây giờ đi giày da quả thực không thích lắm.

“Vậy không được, ít nhất phải lấy mười bộ, nếu không chẳng phải là tới uổng sao?” Minh Nguyệt cười nói, nhưng lời nói ra lại vô cùng nghiêm túc.

“Thôi được!" Lâm Hoài chỉ có thể tuân lệnh, không thể nào phản bác được cái gì.

Minh Nguyệt nhanh chóng chọn mười bộ quần áo. cho Lâm Hoài, gói lại.

Nhìn cái vẻ hài lòng của Minh Nguyệt, Lâm Hoài cũng cảm thấy rất thoải mái.

“Được rồi, chuyện này hôm nay đến đây thôi, lát nữa tôi mang anh đến một khách sạn ở qua đêm, sáng mai sẽ tới đón anh. Nhớ lấy, phải mặc quần áo tôi mua.” Minh Nguyệt cười nói.


“Nhiều quần áo thế này tốn bao nhiêu tiền? Để tôi trả đi!" Lâm Hoài vội vàng nói.

“Mấy cái này đáng bao nhiêu đâu, mười mấy vạn một bộ, nhiều lắm cũng tầm một trăm vạn thôi.” Minh Nguyệt cười nói.

Khi nghe đến một trăm vạn, Lâm Hoài nhất thời sửng sốt. Ban đầu hắn còn định trả tiền, nhưng đến bây. giờ lại không còn ý đó nữa.

Trên người hắn chỉ có hơn ba trăm vạn, quan trọng là hắn còn phải trả cho Lữ Diệp một ít nữa, sau đó thì hắn chẳng còn lại bao nhiêu. -

Đắt quá đi! Quần áo gì thế này? Cũng đâu khác mấy cái hai mươi tệ một món trên người mình mấy đâu?

Minh Nguyệt nhìn thấy biểu hiện của Lâm Hoài, nhanh chóng cầm quần áo đi ra ngoài.

Hắn biết không thể để con gái xách đồ, vội vàng nhận lấy.

Sau khi ra khỏi cao ốc, Minh Nguyệt đưa Lâm Hoài đến một khách sạn hoa lệ. Cô cũng không để ý tới chuyện thuê phòng mà đi luôn, còn để lại một bộ quần áo cho Lâm Hoài.

“Chào anh, mời vào!” Hai cô gái mặc váy ngắn đứng ngoài cửa nhìn thấy Lâm Hoài xách hai cái túi thì vội vàng tiến lên giúp đỡ.

Hai người rất khách khí, nhưng ngay khi tiếp xúc với cơ thể Lâm Hoài lại giữ khoảng cách thích hợp. Rất đơn giản, quần áo Lâm Hoài đang mặc căn bản không phù hợp với người ở trong khách sạn này, quá quê mùa! Nhìn qua đã biết là một tên nhà quê.


“Cảm ơn, cho tôi thuê một phòng.” Lâm Hoài thản nhiên nói.

“Được ạ! Chỗ chúng tôi có phòng từ năm ngàn năm trăm năm mươi lăm đến tám ngàn tám trăm tám mươi tám, anh muốn đặt phòng nào?”

Mặc dù cô gái rất lịch sự, nhưng cũng biết người này có lẽ không ở nổi, chỉ có thể nói là người ta đi nhầm chỗ. Hai người họ không hy vọng người này sẽ đặt phòng.

Lâm Hoài nghe thấy giá thì sửng sốt, thầm nghĩ: phòng tốt ở cổng trường cũng chỉ một trăm rưỡi thôi, tới đây lại tới mấy ngàn, người bình thường ai ở nổi chứ? Sơ sẩy là mất một năm học phí.

“Đắt quá đi! Khách sạn gì mà đắt thế?” Lâm Hoài cau mày lại, quả thực hơi đau lòng.

“Đây là khách sạn cao cấp, người bình thường không thể nào ở! Nếu anh không có tiền thì có thể ra khu dân cư bên ngoài tìm xem! Có lẽ ở đó có chỗ thích hợp!” Cô gái thản nhiên nói, rồi không nhìn Lâm Hoài nữa.


Lâm Hoài rất muốn đi luôn, nhưng nghĩ tới việc sáng mai Minh Nguyệt sẽ tới đón mình, nếu mình đi, sao cô ấy †ìm mình được? Vậy sẽ khiến cô ấy đi một chuyến không công, thôi vậy! Tùy tiện đặt một phòng đi! Dù sao cũng chỉ có một liền, mất chút máu đi!

“Chọn giúp tôi một phòng đi, phòng nào cũng được!” Lâm Hoài thản nhiên nói.

“Anh muốn đặt một phòng sao?” Cô gái nhất thời sửng sốt, như thể nghe lầm.

“Có vấn đề gì không?” “Được, xin hỏi anh có thẻ VỊP không? Nếu có có lẽ sẽ bớt được.” Ở quầy lễ tân có năm cô gái, người dẫn đầu lịch sự nói, nhưng vẻ mặt lại là muốn xem người này trả tiền thế nào cho được, nếu muốn bùng tiền thì lập tức gọi bảo vệ.

Mấy cô gái bên cạnh đã chuẩn bị tâm lý gọi bảo vệ bất cứ lúc nào.

“Có!" Lâm Hoài vô thức nói, bỗng nhớ tới thẻ vàng mà Minh Nguyệt cho mình, hắn muốn thử xem có thể dùng không.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
613,058
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 51: C51: Sao khách sạn lại có loại người thế này


Nghe anh trai nhà quê này nói thế, mấy cô gái rất ngạc nhiên, đều nhìn Lâm Hoài, thầm nghĩ: người này không cố ý chọc cười chúng ta đó chứ?

Lâm Hoài không để ý bọn họ, móc tấm thẻ rồng vàng ra, tùy ý đưa qua.

Đúng lúc đó, hai cô gái đi vào cửa, người đi trước trang điểm kĩ càng, mặc sườn xám, người phía sau mặc đồ công sở, có lẽ là trợ lý.

“Cho tôi đặt một phòng tiêu chuẩn, mệt quá.” Cô gái phía trước rất mệt mỏi nói.

“Ấy? Sao khách sạn lại có loại người thế này? Từ khi nào mà khách sạn này chứa chấp rác rưởi thế?” Cô gái mặc sườn xám đi phía trước nhíu mày lại.

“Thưa cô, mời cô qua bên này, anh đây chỉ tình cờ đến đây thôi. Cô cần phòng thế nào, giờ tôi đặt cho cô ạ!” Cô lễ tân nói chuyện mà không nhận thẻ rồng vàng trong tay Lâm Hoài.

“Hừm! Ô nhiễm không khí quá, mau mau kêu bảo vệ đuổi ra ngoài đi!" Lúc nói chuyện, cô gái đó cố ý bịt mũi, như sợ ngửi phải mùi hôi.

Không chỉ cô ta, trợ lý bên cạnh cô ta cũng tỏ ra chán ghét.


Thấy biểu hiện của hai người đó, Lâm Hoài vô thức né tránh, không nói gì, nhưng thầm nghĩ: Loại bị bao nuôi như cô mà cũng có quyền chê người khác à? Vô vị.

Dù ông đây cũng thường thôi, nhưng cơ thể đã được thanh †ẩy, không biết sạch hơn các người bao nhiêu lần, cô cách xa tôi là đúng đấy.

“Một phòng năm ngàn năm trăm năm mươi lăm tiêu chuẩn, cô có muốn chọn căn có ánh sáng mặt trời không?” Cô lễ tân lịch sự hỏi.

“Được! Chọn phòng đó đi! Hy vọng lần sau đừng để tôi thấy loại rác rưởi này nữa, ảnh hưởng đến khẩu vị." Cô gái mặc sườn xám nói rồi đi luôn.

Lâm Hoài không nói gì nhiều, lười nói nhảm với những người này.

“Cô Kim Tú, đây là thẻ căn cước của cô.” Cô lễ tân vội vàng kêu lên.

Cô gái mặc sườn xám nghe xong thì xoay người lại, cầm lấy thẻ căn cước, nhân tiện trợn mắt ghét bỏ nhìn Lâm Hoài.

Sau khi hai người Kim Tú rời đi, mấy cô lễ tên lại nhìn Lâm Hoài, nụ cười ban nấy đã mất tung mất tích.


“Anh à, anh xác nhận muốn thuê phòng, xác nhận có thẻ VỊP sao?” Cô gái thâm nghĩ: ban nấy anh rời đi luôn thì tốt rồi, lại còn bị hai cô gái kia chê nữa.

“Đây là thẻ VỊP của tôi” Lâm Hoài cũng không thèm nói nhảm với những người này, tiện tay ném thẻ VỊP qua.

Nhìn thấy thẻ VỊP Lâm Hoài ném qua, cô gái kia nghỉ ngờ cầm lên.

Khi nhìn thấy thẻ vàng có hoa văn rồng, cô gái cười xòa, lật tới lật lui nhìn thử.

“Này là thẻ gì thế? Nhìn giống như thẻ vàng, sao còn có hoa văn rồng chứ?” Cô gái dùng hai ngón tay kẹp tấm thẻ, lật qua lật lại, chuẩn bị ném trả cho Lâm Hoài.

“Ha ha ha! Tự đặt phòng đi! Ha ha ha!” Cô gái bên cạnh cũng cười to.

“Thẻ rồng?” Lúc này, cô gái bên cạnh sửng sốt, vội vươn †ay ra cầm lấy tấm thẻ.

Cô gái ấy nghiêm túc quan sát, càng xem càng ngạc nhiên. Như nghĩ tới điều gì đó, cô ấy nhanh chóng nhập dãy số trên thẻ vào máy tính.

Dãy số được nhập vào, ID VỊP hiện ra. Đây là thẻ rồng vàng thật, áp đảo các loại thẻ rồng khác.

Năm ngoái có một người mang thẻ rồng trắng tới thuê phòng, giám đốc và quản lý đích thân tiếp đón, sau đó ông chủ cũng tới đây.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
613,058
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 52: C52: Chào buổi sáng


Đây chính là thẻ rồng vàng đó! Vàng, bạc, xanh, tím, trắng. Ôi trời đất ơi! Rốt cuộc là nhân vật lớn nào chứ? Đúng là một ông lớn giả heo ăn thịt hổ mà!

“Thưa anh, anh là khách VỊIP nhất chỗ chúng tôi, chúng tôi sẽ chuẩn bị cho anh một phòng tổng thống sang trọng giá tám ngàn tám trăm tám mươi tám, mời anh ở miễn phí. Xin cho chúng tôi xem thẻ căn cước của anh”

Lúc nói chuyện, cô gái khom người hành lẽ, hai tay cung kính dâng thẻ lên cho Lâm Hoài.

Mấy cô gái xung quanh đều mờ mịt. Người nào mà được ở miễn phí thế? Đây chính là khách VỊP cao cấp thâm tàng bất lộ. Chuyện gì thế này? Người trước mắt là khách VỊP cao cấp sao?

“Miễn phí?” Lâm Hoài cũng trợn tròn mắt, cảm thấy đây là chuyện không thể nào, vô thức nhận thẻ lại, đồng thời lấy thẻ căn cước của mình ra.

“Đúng vậy, anh chính là khách hàng cao quý nhất của chúng tôi, tất cả đều miễn phí.”

Cô gái tiếp tục khách khí nó, thật ra lúc này cô ấy cũng vô cùng kích động. Trước kia cô ấy chỉ nghe nói đến thẻ rồng vàng thôi, nó thuộc về một nhân vật thần bí trong truyền thuyết, nhưng bây giờ mình lại tận mắt thấy nó rồi, có thể không kích động được sao?”

“Tôi không có yêu cầu gì cả, phòng thoải mái là được!” Lâm Hoài cũng không ngờ tới tấm thẻ này lại tiện dụng như thế, trong lòng rất vui.

“Thưa anh, phòng đã được chuẩn bị rồi, chúng tôi đưa anh lên” Cô gái nhanh chóng đi ra khỏi quầy lễ tân, giúp Lâm Hoài xách túi.


Mặc dù những người khác còn chưa hiểu, nhưng cũng nhận ra chuyện đã thay đổi rồi, vội vàng theo sau cô gái đó.

Cứ thế, Lâm Hoài theo mấy người đi vào một căn phòng hoa lệ. Tròng tổng thống được trang trí rất cao cấp, cho người †a cảm giác độc đáo, mới mẻ, dù là thảm dưới chân hay ga trải giường đều được chú trọng.

Tuy nhiên, những thứ này không có gì hấp dẫn Lâm Hoài. Sau khi bước vào phòng, hắn đi mở cửa sổ rồi tìm một vị trí thông gió để ngồi.

Mấy cô lễ tân nói chuyện với nhau, sau đó đều trợn to mắt, thầm kêu trời! Người đàn ông ban nấy lại là người có thẻ rồng vàng, đúng là không bình thường.

Bọn họ đều tự trách vì sự láo xược của mình, nhất định đã để lại ấn tượng xấu trong lòng Lâm Hoài rồi. Đây là một chàng rể vàng mài Hôm nay đã mấy cơ hội tới gần luôn rồi, các cô gái đều thầm thở dài.

Lâm Hoài ngồi xếp bằng một đêm, tuy thu hoạch không được nhiều, nhưng lại có tinh thần hơn cả đi ngủ.

Sau khi tắm rửa, mặt bộ trang phục Armani lên, hắn bước ra khỏi phòng, lại nhận được điện thoại của Minh Nguyệt, cô đã tới cửa rồi.

“Chào buổi sáng, thưa anh!”

“Chào buổi sáng, thưa anh!”


Mặc bộ quần áo này vào, Lâm Hoài lập tức biến thành một người đàn ông cao ráo, đẹp trai, giàu có. Vóc dáng Lâm Hoài vốn cao, lại trải qua mấy ngày thải độc, hắn mang cho người ta cảm giác hắn đang tỏa sáng.



Khi Lâm Hoài xuống đại sảnh, mấy cô gái suýt chút nữa đã phải trợn mắt nhìn. Quả nhiên là con nhà giàu đẹp trai mà, sáng chói quá? So với đêm qua thì đúng là một trời một vực, cậu ấm này cố ý giả heo ăn thịt hổ à?”

“Chào buổi sáng thưa anh, anh định đi đâu ạ?”

“Thưa anh, anh có cần giúp gì không ạ?” Mấy cô gái nhìn Lâm Hoài bằng ánh mắt si mê, trong mắt đều là vẻ mong đợi và sùng bái.

“Trả phòng.” Lâm Hoài vừa nói vừa đi ra ngoài.

Năm sáu cô gái lần lượt đi theo Lâm Hoài, muốn tiễn hắn.

Mới đến cửa, mấy cô gái đã thấy một chiếc Maserati màu đỏ sáng loáng dừng bên ngoài, một cô gái trắng trẻo xinh đẹp đã chờ từ lâu.

Sau khi hắn lên xe, chiếc xe nhanh chóng lao vút đi mất.

“Tiếc qua! Sao tôi quên mất không hỏi số điện thoại chứ?”

“Đúng vậy! Đẹp trai quá đi! Sao đêm qua hắn lại giả heo ăn thịt hổ chứ? Tức chết tôi rồi!” Mấy cô gái đều tức giận giậm chân.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
613,058
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 53: C53: Em tới nhanh thế


Lâm Hoài chưa đi được bao lâu, có hai người phụ nữ trên lầu đi xuống, chính là Kim Tú và trợ lý.

“Trả phòng!” Kim Tú thản nhiên nói.

“Được, tôi lập tức xử lý cho cô ạ.” Lúc này mấy cô gái kia mới khôi phục trạng thái làm việc.

“Tên nhà quê hôm qua đi lúc nào thế? Quần áo trên người khiến người ta buồn nôn. Tôi thấy anh ta có mùi.” Kim Tú vừa đợi vừa nói.

“Chúng tôi không biết chuyện đó, hôm qua đặt phòng cho cô xong chúng tôi tan ca luôn!” Cô gái không muốn giải thích gì cả, mấu chốt là phải bảo vệ quyền riêng tư của khách hàng.

“Lần sau đừng để loại người đó vào cửa." Sau khi nói xong, Kim Tú cũng rời khỏi khách sạn.

Đối với biểu hiện của Kim Tú, mọi người đều không nói gì nhiều. Tối qua bọn họ đều nghĩ không khác gì cô †a cả, nhưng sau đó đã bị vả mặt.


Trên xe thể thao, Minh Nguyệt nở nụ cười.

“Thật không ngờ được! Bộ quần áo này mặc lên người anh rất hợp, lập tức biến anh thành con nhà giàu đẹp trai!” Minh Nguyệt cười nói, quả thực rất hài lòng với bộ quần áo của Lâm Hoài.

“Mắt cô tốt mới đúng, à, có phải giờ cô có thể nói cho tôi chúng ta đi đâu không?” Lâm Hoài khẽ hỏi, ánh mắt luôn quan sát Minh Nguyệt.

Hôm nay cô mặc váy đen, làm tóc gợn sóng nhỏ, kết hợp với làn da trắng và dung mạo xinh đẹp, đã biến thành báu vật nhân gian.

“Hôm nay chủ yếu là để anh khám bệnh cho con một người bạn của tôi. Đứa trẻ này bị bệnh lạ, trước kia rất bình thường, giờ lại gầy như que củi, đi nhiều nước chữa rồi mà không được. Giờ vợ chồng họ rất lo lắng, không màng tới chuyện kinh doanh nữa luôn.” Nói tới đó, đột nhiên Minh Nguyệt rất đau lòng.

“Có chuyện thế sao? Sao cô không nói sớm.” Dù Lâm Hoài không biết tình hình cụ thể, nhưng hắn tin mình chữa được.

“Trước kia có người khám cho nó rồi, nên cũng không dám để anh qua, lo người ta không vui.”.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Ở Trọ Cùng Nhà
2. Bé Alpha Này Có Chút Ngọt Ngào
3. Ma Thần Trời Sinh
4. Mùa Xuân Của Tiểu Đào
=====================================


“Được, chúng ta qua luôn đi!” Nghĩ đến đứa trẻ mắc. bệnh, Lâm Hoài rất lo lắng.

“Cũng được, nhân tiện tới nhà họ sớm chút. Đúng rồi, xong chuyện chúng ta đến chỉ nhánh công ty tôi nhé, không chừng bố vợ tương lai và vợ anh vẫn còn ở đó đấy.” Minh Nguyệt cười nói.

“Bố vợ tương lai á? Tôi đâu có bố vợ gì đâu?” Lâm Hoài cười nói, có thể đoán được Minh Nguyệt đang nói đến Hạ Quân.

“Anh không có bố vợ sao? Trước đó tôi nể mặt anh nên mới giao một số công trình cho Hạ Quân, hôm nay sẽ ký hợp đồng. Hạ Linh Linh không phải là vị hôn thê của anh sao?” Minh Nguyệt nghiêm túc hỏi.

“Trước kia có hôn ước từ nhỏ, nhưng mấy ngày trước tôi bị nhà họ Hạ gọi đến nhà, đã giải bỏ hôn ước rồi. Tôi cũng coi như một nửa đồ bỏ đi, nhắc tới thật xấu hổ!” Lâm Hoài cười nói.

“Hả? Bọn họ không có mắt thế à?” Minh Nguyệt ngạc nhiên hỏi.

“Thật ra cũng chỉ là hôn ước từ nhỏ thôi, giải bỏ đi, tôi còn có rất nhiều thời gian để làm chuyện cần làm.” Lâm Hoài lại cười nói.

“Cũng được, đi học trước đi!” Minh Nguyệt khẽ mỉm cười.


“Đúng rồi, Minh Nguyệt, tôi thường xuyên nghiên cứu y thuật, chuyện này cô cũng biết. Giờ tôi cần hai loại thảo dược, cô có thể nhờ quan hệ kiếm giúp tôi không?” Lâm Hoài bỗng nhớ ra điều này, muốn nhờ Minh Nguyệt dùng thế lực giúp mình tìm thảo dược ngưng thụ khí hải đan điền.

“Được chứ! Không thành vấn đề, nói tên và đặc tính của thảo dược cho tôi, giờ tôi đi tìm ngay.” Minh Nguyệt cười nói.

“Được, xuống xe tôi viết cho cô.” Thấy Minh Nguyệt đồng ý nhanh như thế, Lâm Hoài vô cùng vui vẻ.

Không bao lâu sau, hai người rời khỏi trung tâm thành phố, đến một khu biệt thựu trên núi. Nơi này không chỉ có phong cảnh tuyệt đẹp, còn là khu nhà giàu chính cống.

Xe hơi trực tiếp lái vào một căn biệt thự. Căn này rộng hơn nhà Hạ Linh Linh nhiều, phong cách thiết kế cũng cao cấp hơn.

“Em à, em tới nhanh thế?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
613,058
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 54: C54: Linh thảo thôn phệ


Xe vừa lái vào trong, một người phụ nữ, trông rất xinh đẹp, dù không bằng Minh Nguyệt, nhưng cũng tính là một đại mĩ nữ. Tuy nhiên, giữa chân mày người phụ nữ này hơi sa sầm, có lẽ con bị bệnh sẽ tâm bệnh của cô †a tăng thêm.

“Chị Vương! Đây chính là thần y mà em nói, anh ấy đã cứu Minh Thần hai lần đó.” Xuống xe, Minh Nguyệt vội vàng giới thiệu.

“Trẻ quá! Chào cậu, tôi là Vương Manh.” Vương Manh vội vàng tiến lên bắt tay.

“Chào chị Vương, chúng ta mau đi xem đứa bé đi!” Lâm Hoài vội vàng nói.

“Được được!" Nghĩ đến con mình, Vương Manh vội vàng gật đầu.

Vương Manh đi trước, Minh Nguyệt và Lâm Hoài theo sau.

Lâm Hoài mới đi được hai bước, một mùi thơm kì dị đã chui vào mũi hắn.

“Ấy?” Lâm Hoài cảm nhận được chút quen thuộc. trong mùi hương đó, vội vàng ngó nghiêng nhìn quanh.


Lâm Hoài lập tức nhìn thấy một tảng đá trên núi giả. Tòa núi giả này dùng đá Giang Nam bình thường làm nền móng, bên trên là đá hút nước, để cấp nước cho cỏ cây bên trên.

Tuy nhiên, bên trên đá hút nước lại có một khối đá đen xì được bao quanh. Khi nhìn thấy tảng đá đó, hai mắt Lâm Hoài lập tức sáng lên, mùi thơm này giống y như mùi đá màu.

Đá đen là loại đá còn cứng hơn cả kim cương, được coi như bảo bối ở Tu chân giới, rất nhiều người đánh nhau đầu rơi máu chảy chỉ vì hòn đá này.

Vì sao vậy? Vì tác dụng của đá đen là dùng để chế tạo nhẫn không gian, có thể gặp không thể cầu.

Đè nén lại cảm giác mừng như điên trong lòng, Lâm Hoài đi theo hai người phụ nữ vào nhà. Bên trong nhà được trang trí rất xa hoa, nhưng mọi người cũng không chú ý, đi thẳng vào phòng đứa bé luôn.

Khi họ vào, người giúp việc đứng dậy, trên chiếc giường trẻ con có một bé gái đầu trọc đang ngồi, hốc mắt sâu hoắm lộ rõ trên gương mặt nhỏ, nhìn trên dưới cả người không được hai lạng thịt, câu “gây như que củi” cũng không đủ để hình dung thân hình của đứa bé này.

Một đứa bé năm tuổi lại không nặng bằng đứa bé một tuổi, chỉ có thể miêu tả vậy thôi.


“Mẹ ơi, mẹ!” Giọng đứa bé rất yếu, nhưng nó liếc mắt là nhận ra mẹ ngay.

“Tiểu Đậu! Tiểu Đậu!” Nghe tiếng con gọi, Vương Manh lập tức rưng rưng nước mắt, vội vàng ôm lấy con, mặt đầy đau lòng.

“Chị Vương, chị để con xuống trước đi! Tôi xem đã” Lâm Hoài thản nhiên nói.

“Được, được! Làm phiền thần ý.” Vương Manh khách khí gật đầu.

Lâm Hoài cũng gật đầu, nhưng lại không nói gì nữa. Thật ra hắn đã tìm được gốc bệnh của đứa trẻ, nhưng vẫn cần quan sát kĩ hơn.

“Tiểu Đậu, cho chú xem cánh tay cháu đi! Lát chú cho cháu ăn đồ ngon." Lâm Hoài vừa nói vừa cầm cánh tay đứa bé lên.

Đứa bé muốn giãy giụa, nhưng Lâm Hoài không buông tay, dùng tốc độ nhanh nhất truyền chân khí vào cơ thể nó.

Khi chân khí của Lâm Hoài tiến vào cơ thể nó, một luồng sức mạnh thôn phệ sinh cơ đã đánh vào luồng chân khí đó, định cắn nuốt nó, nhưng Lâm Hoài không phải người bình thường, đã lập tức chặn luồng sức mạnh đó lại.

Mấy phút sau, Lâm Hoài xác định được độc tới tới từ một loại linh thảo Thôn Phệ, mà loại linh thảo đó chỉ có thể sinh trưởng ở cạnh đá đen, điều kiện sinh trưởng vô cùng khắc nghiệt.

Muốn chữa bệnh thì chỉ có thể lấy độc trị độc, tìm được loại linh thảo đó, nhưng khả năng làm được không lớn.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
613,058
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 55: C55: Cỏ răng cưa


Sau vài phút, Lâm Hoài buông tay ra rồi đứng dậy, †âm trạng hắn hơi nặng nề.

"Lâm Hoài, thế nào rồi? Bệnh tình của Tiểu Đậu Đậu thế nào rồi? Có giải pháp nào không?" Minh Nguyệt vội vàng hỏi.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Ở Trọ Cùng Nhà
2. Bé Alpha Này Có Chút Ngọt Ngào
3. Ma Thần Trời Sinh
4. Mùa Xuân Của Tiểu Đào
=====================================

"Lâm Hoài, anh cứ việc nói, chúng tôi đã chuẩn bị tinh thần rồi!" Vương Manh biết rằng việc này rất khó giải quyết, nhưng cô ta vẫn hy vọng Lâm Hoài có cách.


"Có thể cứu đứa bé hay không, tôi không thể nói trước được. Điều này phụ thuộc vào việc có tìm được loại thảo dược đó hay không. Nếu tìm ra được, tôi cam đoan có thể chữa khỏi bệnh cho con bé! Nhưng nếu không tìm được, tôi chỉ có thể giúp mọi người duy trì mạng sống của nó thôi." Chân khí của Lâm Hoài đương nhiên có thể duy trì sinh mệnh, nhưng cụ thể duy trì được bao lâu còn tùy thuộc vào việc hắn có thể sớm tạo ra được đan điền và khí hải hay không.

"Thảo dược gì? Cậu cứ nói đi, chỉ cần là thứ có trên đời này, tôi chắc chắn sẽ tìm ra được."

Vương Manh bỗng nhiên trở nên kích động, lời cô ta vừa nói cũng là sự thật. Trên thực tế, nhà Vương Manh đang điều hành một ngân hàng có nhiều chỉ nhánh trải dài trên khắp cả nước, thậm chí còn mở rộng ra cả nước. ngoài.

Có mấy ai mở ngân hàng mà không có tiền? Dù có lấy ra 180 tỷ thì tiền vẫn còn ở đó.

"Lâm Hoài, anh mau nói đi!" Minh Nguyệt cũng rất sốt ruột, vội vàng hỏi.

"Hai người các cô ra đây một lát!" Lâm Hoài không nói thêm gì nữa, đi thẳng ra ngoài sân. Sau khi ra khỏi cửa, hắn nhanh chóng đi tới bên cạnh hòn non bộ.

Vương Manh và Minh Nguyệt không biết Lâm Hoài muốn hỏi gì, chỉ đoán anh có điều gì khó nói, nên phải tránh mặt đứa bé và bảo mẫu.

"Khối đá hút nước này và hòn đá đen khảm bên trên được vận chuyển từ đâu tới?" Lâm Hoài thản nhiên hỏi. Hắn vừa nói vừa bước lên hòn non bộ, dùng sức cạy hòn đá đen ra.

Minh Nguyệt không biết Lâm Hoài có ý gì, nên quay đầu lại nhìn Vương Manh.

"Khối đá hút nước này được tìm thấy ở sa mạc Đại Cương. Lúc chúng tôi đang đi tìm ngọc sa mạc, thì bất ngờ tìm thấy. Mặc dù lúc đó tôi rất thích, nhưng chúng tôi cũng biết rằng đường xá xa xôi, không thể nào vận chuyển đi được, nên đã không mang về. Thế nhưng, hai tháng sau, một vị khách hàng lớn đã gửi nó thẳng đến nhà chúng tôi. Cụ thể tốn bao nhiêu tiền bạc và nhân lực thì chúng tôi không biết, nhưng chuyện này có liên quan gì đến bệnh của Tiểu Đậu sao?"


Vương Manh vội vàng hỏi.

"Đúng vậy! Nếu tôi đoán không lâm, có phải lúc đó trên hòn đá đen này có một loại cỏ màu vàng hình răng cưa, còn tỏa ra hương thơm nồng nữa đúng không?” Lâm Hoài tiếp tục hỏi.

"Đúng, đúng, năm ngoái mấy ngọn cỏ vẫn năm ở đó, nhưng sau này chúng khô héo, nên đã bị vứt vào thùng rác. Khi chúng tôi tìm thấy khối đá hút nước này, cũng ngửi thấy mùi thơm." Vương Manh tiếp tục nói.

"Vậy thì đúng rồi! Giờ tôi đang tìm một loại cỏ non, có hình răng cưa. Có nó rồi, bệnh của đứa bé chắc chắn sẽ được chữa khỏi. Không chỉ chữa khỏi bệnh, tôi còn có thể khiến con cô khỏe mạnh hơn những đứa trẻ khác."

Lâm Hoài nói như vậy không phải là không có căn cứ, sau khi đứa bé khỏi bệnh, trong cơ thể nó cũng sẽ tự động hình thành kháng thể, khiến nó khỏe mạnh hơn những đứa trẻ bình thường.

"Thật sao? Tìm được cỏ răng cưa là có thể chữa khỏi bệnh cho con gái tôi thật sao?" Vương Manh kích động nói.

"Chắc chản rồi." Lâm Hoài quả quyết gật đầu.


"Tôi sẽ lập tức gọi trực thăng, đi tìm loại cỏ đó ngay!" Vương Manh vội vàng gật đầu.

"Được, tôi cũng muốn giúp một tay, nhưng hai ngày. sau tôi mới có thể đến đó, tôi cần thu xếp một số việc trước, gặp lại mọi người sau nhé."

Lâm Hoài đương nhiên cũng muốn đi đến đó xem thử, bởi vì hòn đá đen trong tay hắn bây giờ không đủ để luyện chế một chiếc nhãn không gian. Hắn cần phải có ít nhất ba hòn đá cỡ này thì mới miễn cưỡng tạo ra được.

"Sau khi giải quyết xong công việc của công ty, tôi cũng sẽ đến đó. Mấy việc thám hiểm thế này, tôi là người giỏi nhất đấy!" Minh Nguyệt vội nói.

"Được, cảm ơn hai người. Tôi sẽ cho anh số điện thoại của tôi và chồng tôi. Chúng ta hãy giữ trao đổi xong, cậu cứ gọi bất kỳ lúc nào." Bây giờ Vương Manh đang rất kích động, bởi vì cuối cùng cũng có một tia hy Vọng.

Ngay sau đó, hai bên trao đổi số điện thoại với nhau. Tiếp theo, Lâm Hoài và Minh Nguyệt lái xe ra khỏi căn biệt thự.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
613,058
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 56: C56: Ngân hàng toàn dân


Hồ Khôn, chồng của Vương Manh, là tổng giám đốc. của ngân hàng Toàn Dân, chủ tịch hiện tại của ngân hàng này chính là bố của Hồ Khôn, nhưng vì tuổi cao nên vị chủ tịch này đã giao lại nhiều công việc cho con trai mình từ sớm.

Ngoài ra Vương Manh còn có một cậu con trai tám tuổi.

Hiện tại, công việc duy nhất của vị chủ tịch này là ngày ngày chú ý đến tình hình học tập của cháu trai.

Hồ Khôn đang họp thì nhận được điện thoại của vợ. Sau khi nghe rõ nội dung, anh ta lập tức sắp xếp công việc những ngày tiếp theo, đồng thời liên lạc ngay với bên máy bay tư nhân.

Ngay ngày hôm đó, họ tập hợp nhân lực, vội vã bay thẳng đến sa mạc Đại Cương, không hề dừng lại dù chỉ một giây.

Bình thường khi tìm bác sĩ, họ sẽ điều tra rất cẩn thận, nhưng vì độ tin cậy của nhà họ Minh ở Liễu Thành quá cao, thậm chí còn vang danh tới ngoài quốc tế, nên Hồ Khôn mới quyết định dứt khoát như vậy.

Trên xe, Lâm Hoài thích viên đá đen đó đến mức không nỡ buông tay, trong lòng càng ngày càng kích động. Hắn chưa bao giờ nghĩ mình có thể tìm thấy nguyên liệu như vậy trên trái đất. Đây đúng là một niềm vui bất ngờ.

Sau này nếu như luyện chế được nhẫn không gian thì tốt quá, cho dù làm gì cũng tiện hơn rất nhiều.


Buổi sáng, khi mặt trời đã lên cao, Lâm Hoài theo Minh Nguyệt đi đến một chi nhánh. Những người đi vào đây đều là tinh anh trong ngành, họ nhìn thấy Minh Nguyệt, đều lịch sự chào hỏi:

"Chào giám đốc Minh, chào giám đốc Minh ạ.”

“Giám đốc Minh, cô đến rồi!" Những người này đều là nhân vật có học vấn và IQ cao, được Minh Nguyệt trả lương cao để mời đến, cũng coi như trợ thủ đắc lực của nhà họ Minh ở Liễu Thành.

"Đây là bạn của tôi Lâm Hoài, sau này anh ấy có thể sẽ trở thành phó giám đốc của công ty chúng ta. Mọi người làm quen với nhau nhé." Minh Nguyệt mỉm cười nói.

Sau khi nghe lời giới thiệu của giám đốc Minh, mọi người có mặt lập tức nhìn chàng trai trẻ tuổi đẹp trai này, rồi vội vàng nở nụ cười chào hỏi.

"Xin chào, anh Lâm. Rất vui được gặp anh!

"Chào anh Lâm, chào anh Lâm!” Mọi người chào hỏi vô cùng khách sáo.

hào mọi người! Mọi người đừng khách sáo như vậy, tôi và Minh Nguyệt là bạn, còn về chuyện phó giám đốc, tôi chưa từng nghĩ đến. Mọi người cứ làm việc của mình đi!” Lâm Hoài nhanh chóng mỉm cười đáp lại.


"Mọi người làm việc của mình đi, tôi và Lâm Hoài vào trong ăn chút gì đó đây. Việc ký kết hợp đồng, mọi người cứ xem rồi tự mình xử lý!" Minh Nguyệt nói xong thì đi thẳng vào trong.

"Vâng, giám đốc MinhI Xin cô cứ yên tâm." Bọn họ vội vàng đáp lời.

Chẳng bao lâu sau, Lâm Hoài và Minh Nguyệt đã bước vào một văn phòng rộng lớn, hai cô thư ký trẻ đi theo sau đã mang bữa sáng và món tráng miệng tới sẵn. Căn phòng này được sắp xếp vô cùng gọn gàng, đặc biệt là thông qua tấm kính trong suốt, có thể nhìn thấy mọi thứ đang diễn ra bên ngoài.

"Thử bữa sáng của công ty chúng tôi xem! Tôi đã cho người đặc biệt chuẩn bị riêng cho anh đó.” Minh Nguyệt cười nói, bắt đầu dùng thìa múc canh.

"Cám ơn cô, mùi rất thơm." Lâm Hoài cũng bắt đầu

"Ừm! Vừa thơm lại vừa ngon.” Lâm Hoài ăn miếng đầu tiên đã cảm thấy rất ngon, vội vàng ăn thêm mấy miếng nữa,. Truyện BJYX

"Ngon thì ăn nhiều một chút, ăn no vào!” Thấy vẻ mặt thỏa mãn của Lâm Hoài, Minh Nguyệt rất hài lòng.

Trong lúc hai người dùng bữa, có vài người bước vào phòng họp ở bên ngoài. Người đi đầu là Hạ Quân, Lâm Hoài cũng thấy được.

Hạ Quân vừa đi vào, Hạ Linh Linh cũng lập tức bước vào theo.

"Hôm nay bọn họ tới đây để ký hợp đồng, anh có muốn ra ngoài chào hỏi không?” Minh Nguyệt cười nói.

"Không cần đâu, gặp nhau cũng không có gì để nói." Lâm Hoài vẫn tiếp tục ăn.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
613,058
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 57: C57: Thật trùng hợp cô cũng ở đây à


"Dù sao đó cũng là hôn thê và bố vợ tương lai của anh, chào hỏi nhau một tiếng cũng không sao!" Minh Hiên cười nói.

"Ăn trước đã! Chờ xem lát nữa tâm trạng thế nào." Lâm Hoài nói một cách thản nhiên, không hề hứng thú với người ở bên ngoài.

Ăn xong, Lâm Hoài lấy giấy bút ra để mô tả hình dáng và đặc điểm của hai loại thảo dược mình cần, kế bên còn kèm theo hình vẽ minh họa!

"Minh Nguyệt, hai loại thảo dược này rất quan trọng với tôi. Chúng ta cần phải nhanh chóng tìm được chúng, tất cả trông cậy vào cô đó!" Lâm Hoài nói xong thì giao bản mô tả ra.

"Kỹ năng hội họa của anh cũng được đó! Bản phác thảo này còn đẹp hơn của những họa sĩ bình thường. Đừng lo lăng! Tôi sẽ lập tức sắp xếp này!"

Minh Nguyệt vừa nói vừa ấn giữ số nội bộ của phòng làm việc bên cạnh.

“Vào đi!" Minh Nguyệt nói xong liền buông tay ra.

Ngay sau đó, một thư ký nhanh chóng bước vào. phòng làm việc.

"Giám đốc Minh, anh Lâm." Người phụ nữ này biết Lâm Hoài là bạn tốt của giám đốc Minh, vậy nên không dám xem thường hắn.


"Lập tức gửi cái này đến bộ phận thu mua, bảo họ mua gấp, đừng sợ tốn kém. Mua càng nhanh càng tốt, tôi đang cần gấp." Minh Nguyệt nói với giọng điệu nghiêm túc.

“Giám đốc Minh yên tâm, tôi sẽ chuyển lời ngay!" Thư ký nhanh chóng nhận lấy rồi bước ra ngoài.

Lâm Hoài lúc này cảm thấy thoải mái hơn không ít. Hai ngày nay hắn đã tăng cường tu luyện, nếu như kết hợp những loại thảo dược này lại, hắn có thể ngưng tụ ra khí hải, mà khí hải chính là trạng thái ban đầu của đan điền.

Sau khi có thứ này, hắn có đến sa mạc Tân Cương thì cũng thoải mái hơn rất nhiều. Người bình thường có thể chịu đựng nửa ngày, nhưng hắn có thể chịu đựng hai ngày với năng lượng trong khí hải. Đây cũng là nguyên nhân Lâm Hoài biết huyền thạch quý giá, nhưng vẫn chấp nhận đi muộn hơn hai ngày.

"Lâm Hoài, chuyến đi tiếp theo đến sa mạc Đại Cương sẽ kéo dài khá lâu. Việc học của anh phải giải quyết thế nào?" Minh Nguyệt đột nhiên nghĩ đến điều này.

"Yên tâm đi! Tôi đã đọc xong tất cả kiến thức trong mấy quyển sách đó rồi. Tôi đang đợi nghỉ hè xong để lên năm ba đây!" Lâm Hoài nói một cách nhẹ nhàng.

"Ừm! Y thuật của anh rất tốt, tận dụng thời gian này để nâng cao y thuật cũng là một ý kiến hay." Minh Nguyệt khẽ mỉm cười.

"Được rồi, tôi về trước đây. Hai ngày này tôi còn rất

nhiều việc phải làm, khi nào xong tôi sẽ gọi điện cho cô." Lâm Hoài đứng dậy nói.


"Chờ tôi một lát, tôi có mấy văn kiện cần ký. Ký xong J_ tôi sẽ đưa anh về trường." "Được thôi! Tôi đợi cô ở bên ngoài, sẵn tiện coi chỗ

của cô trồng hoa cỏ." Lâm Hoài vừa nói vừa bước ra ngoài.

Sau khi nhìn Lâm Hoài rời đi, Minh Nguyệt ngồi vào. bàn làm việc và bắt đâu xem tài liệu.

Lâm Hoài sau khi rời khỏi văn phòng cũng không

j_ đến gặp Hạ Linh Linh và Hạ Quân, thay vào đó lại đi thẳng ra ngoài ngắm hoa cỏ trong đại sảnh để giết thời gian.

Cửa phòng tiếp khách mở ra, hiện tại ba công ty đã có mặt, nhưng vẫn phải đợi hai công ty còn lại, vậy nên mọi người bên trong cứ đi đi lại lại mà không có việc gì làm.

Lúc này, Hạ Linh Linh bất chợt nhìn thấy Lâm Hoài, nói chính xác là cô nhìn thấy một người rất giống Lâm Hoài. Ngoại trừ cách ăn mặc và khí chất như thiếu gia giàu có kia, thì những thứ khác đều giống Lâm Hoài.

"Này! Tiểu Hoài?" Hạ Linh Linh đi tới cửa, hỏi một cách thăm dò.

Lâm Hoài nghe thấy giọng nói của Hạ Linh Linh thì bình thản quay đầu lại nhìn cô với vẻ mặt vô cảm.

"Thật trùng hợp! Cô cũng ở đây à?" Lâm Hoài hỏi một cách thản nhiên. Biết rõ không thể giữ im lặng, vậy nên Lâm Hoài chậm rãi bước tới.

"Có thật là anh không? Anh đến đây làm gì vậy?" Hạ Linh Linh vô cùng ngạc nhiên, vậy nên cũng đi về phía Lâm Hoài.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
613,058
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 58: C58: Cái tên bán hoa như cậu đi vào đó để làm gì


Lúc này Hạ Linh Linh lại nghĩ đến chuyện Lâm Hoài giả làm bác sĩ ở bệnh viện trước đó, không phải hôm nay hắn cố ý đến đây để xin lỗi chứ? Nếu không cũng không cần phải mua bộ đồ nhái cao cấp như vậy, dù sao thì đồ nhái cao cấp cũng có giá rất cao, có lẽ tên này đã bỏ ra rất nhiều tiền.

Chẳng qua là thân thủ của Lâm Hoài cũng thuộc top đầu, chắc cũng không bị ai bắt nạt ở đây đâu nhỉ.

“Tôi tới đây để ngắm hoa cỏ." Lâm Hoài bình thản nói.

"Anh? Anh bắt đầu kiếm sống bằng cách bán hoa sao? Cũng tốt, nhưng anh đâu nhất thiết phải ăn mặc thế này. Không ai quan tâm người bán hoa mặc gì đâu." Hạ Linh Linh cười nói.

“Linh Linh!” Đúng lúc này, giọng nói nghiêm nghị của Hạ Quân truyền đến.


Hạ Quân cũng nhìn thấy Lâm Hoài, trong lòng lập. tức sinh ra cảm giác chán ghét. Ông ta nghĩ thầm trong bụng, sao tên thấp kém này lại đánh hơi được chỗ này? Đã vậy còn mặc bộ đồ nhái cao cấp thế kia chỉ để gặp. con gái mình.

"Bố! Lâm Hoài đang ở đây. Hắn tới đây để bán hoa." Hạ Linh Linh cười nói.

"Hắn bán cái gì không liên quan đến con. Hôm nay chúng ta phải ký hợp đồng, con đừng gây rắc rối nữa được không." Hạ Quân vô cùng tức giận, thỉnh thoảng còn trừng mắt với Lâm Hoài.

"Tiểu Hoài! Không phải chú hợm hĩnh hay gì. Hôm nay chú có một hợp đồng rất quan trọng cần phải ký lỡ như vì cháu mà việc ký hợp đồng bị trì hoãn, lúc đó sẽ gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến gia đình của chú! Vậy nên cháu hãy giữ khoảng cách với Linh Linh một chút!"

Hạ Quân vừa nói vừa đưa tay kéo Hạ Linh Linh. "Bố! Bố đừng nói nữa. Chuyện này có nghiêm trọng đến vậy không?" Hạ Linh Linh cũng cảm thấy bố mình đang làm quá mọi chuyện.

"Tất nhiên là có rồi. Nếu người ở đây biết bạn của con có vấn đề về thần kinh, trong lòng nhất định sẽ có suy nghĩ khác. Vào thời điểm quan trọng thế này, con vẫn nên trở về chỗ cũ!" Hạ Quân tóm lấy con gái mình, kéo cô quay trở lại.

"Phải đó, đầu óc của tôi thực sự có vấn đề, về sau xin hãy tránh xa tôi ra." Lâm Hoài trước đây còn có một chút ấn tượng tốt với Hạ Quân, nhưng hiện tại thì phần hảo cảm còn sót lại cũng đã biến mất.

Đúng lúc này, một người phụ nữ bước vào từ ngoài cửa, đó là mẹ của Hạ Linh Linh.


Sở dĩ Văn Tuệ đến đây là để tận mắt chứng kiến hợp đồng được ký kết. Chỉ có như vậy, bà ta mới cảm thấy an tâm, chia sẻ niềm vui này với gia đình.

Tuy nhiên, Văn Tuệ vừa bước vào cửa đã nhìn thấy Lâm Hoài ở dưới tòa nhà. Có lẽ vì bản năng bác bỏ Lâm Hoài đã khiến Văn Tuệ đột nhiên nổi giận.

"Lâm Hoài, trước đây chúng ta đã thỏa thuận với nhau rồi mà. Cậu đi đường của cậu, chúng tôi đi đường của chúng tôi, nhà họ Hạ không liên quan gì đến cậu nữa. Tại sao cậu còn đuổi theo chúng tôi đến đây? Chúng tôi không để ý đến việc đầu óc cậu bất ổn, nhưng cậu hãy tránh xa chúng tôi ra một chút, và cút khỏi nơi này ngay lập tức."

Tính tình Văn Tuệ nóng nảy, lập tức lao về phía trước chửi bới không thương tiếc.

"Mẹ! Mẹ đang làm gì vậy? Lâm Hoài đến đây bán hoa, bọn con chỉ tình cờ gặp nhau mà thôi." Hạ Linh Linh cảm thấy mẹ mình điên quá rồi. Lớn tiếng mắng mỏ Lâm Hoài như vậy, sau này làm sao Lâm Hoài có thể nhìn mặt người khác? Đúng là thời khắc mấu chốt đã khơi dậy suy nghĩ bên trong của con người.


"Tình cờ cái gì? Mẹ thấy tên ngốc này đã có âm mưu từ trước, phải đuổi hắn ra khỏi đây ngay lập tức!" Văn Tuệ tiếp tục hét lớn với ý định dọa Lâm Hoài bỏ chạy.

Lâm Hoài lúc này đã hoàn toàn tức giận. Hắn nghĩ thầm trong lòng: Mụ yêu tinh này, bà thực sự coi tôi là quả hồng mềm sao? Bà nói tôi là kẻ ngốc, làm nhục tôi ở nơi đông người như vậy, bà nghĩ bà là cái thá gì? Vợ chồng các người đúng là cá mè một lứa.

Lâm Hoài không nói gì, quay người đi đến phòng tiếp khách, thậm chí còn không thèm nhìn người đàn bà chanh chua đó một cái.

"Đứng lại, cậu đi đến phòng tiếp khách để làm gì? Đó là nơi cậu có thể đi vào sao? Cái tên bán hoa như cậu đi vào đó để làm gì?" Văn Tuệ vội vàng hét lên. Bà ta lo rằng Lâm Hoài mà làm loạn ở trong đó, cả nhà họ Hạ cũng sẽ gặp xui xẻo.

Lâm Hoài không hề để ý tới Văn Tuệ, trực tiếp đi vào trong phòng tiếp khách.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
613,058
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 59: C59: Coi như là bài học cho bọn họ


"Xin chào anh Lâm! Xin chào anh Lâm!" Sau khi nhìn thấy Lâm Hoài, mọi người lần lượt lên tiếng chào hỏi.

"Chào mọi người." Lâm Hoài không nói gì, tiếp tục đi vào trong.

Lúc này, Văn Tuệ và Hạ Quân vội vã xông vào trong phòng, Hạ Linh Linh có muốn cản cũng không thể cản được.

"Lâm Hoài, nơi này không phải là nơi cậu có thể đến, mau đi ra ngoài!" Hạ Quân thấp giọng nói.

Lúc này, Văn Tuệ nói vội vào tai Hạ Linh Linh. Bà ta ra lệnh cho Hạ Linh Linh đưa Lâm Hoài ra ngoài, vì sợ rằng Lâm Hoài ở đây sẽ gây rắc rối, ảnh hưởng đến việc ký kết hợp đồng.

Lâm Hoài sao không hiểu được đôi vợ chồng già này đang nghĩ gì chứ. Hắn không đáp lại lời Hạ Quân, mà chỉ thờ ơ nhìn nhân viên ở đây.

"Mọi người, hôm nay hãy hủy bỏ việc ký kết với nhà họ Hạ! Chúng ta cần phải cân nhắc lại việc hợp tác." Lâm Hoài nói xong thì sải bước đi ra ngoài. Lâm Hoài biết Minh Nguyệt lúc này đang nhìn hắn, vậy nên cô biết chính xác phải làm gì tiếp theo.


"Vâng, anh Lâm!"

"Vâng thưa anh Lâm!" Hơn chục nhân viên vội vàng gật đầu.

Lâm Hoài cũng không thèm nhìn những người này, trực tiếp đi ra khỏi phòng khách.

Vợ chồng Hạ Quân lập tức sững sờ. Lâm Hoài vậy. mà lại chào hỏi tất cả nhân viên ở đây, quan trọng là những người này còn lịch sự gọi Lâm Hoài là anh Lâm. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Lâm Hoài trở thành khách của nhà họ Minh từ khi nào?

Không đúng, chắc chắn Lâm Hoài đã giở trò, cố ý nói một câu không đầu không đuôi như vậy với nhân viên, chứ thật ra nhân viên cũng không biết Lâm Hoài là ai.

"Quản lý Vương, giám đốc Lưu, người vừa ra ngoài có vấn đề về thần kinh, các anh đừng để ý làm gì." Hạ Quân vội vàng giải thích.

"Việc ký kết đừng nhắc đến nữa. Mọi người nếu muốn uống nước thì cứ ngồi xuống uống đi, còn không thì mời về cho! Tiếp theo còn có người của các công ty khác đến, mời các vị ra ngoài!"

Quản lý Lưu là nữ quản lý dày dặn kinh nghiệm. Cô nói với vẻ mặt thờ ơ, không hề giải thích gì thêm.

"Hả?..." Nghe xong lời này của quản lý, sắc mặt của Văn Tuệ và Hạ Quân lập tức đổi sắc, cả người giống như bị rút cạn sức lực. Nếu không phải để ý tới mặt mũi, bọn họ đã ngã gục ở chỗ này.

Hạ Linh Linh cũng trở nên bối rối. Cô không bao giờ nghĩ rằng sự việc lại ồn ào đến mức này, chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?


"Công trình này là do giám đốc Minh đích thân giao cho, sao có thể nói không ký hợp đồng là không ký? Người vừa rồi tên là Lâm Hoài, đầu óc của hắn đang có vấn đề. Không phải mọi người nghe hắn nói xong mới đưa ra quyết định này đâu nhỉ?"

Hạ Quân vội vàng yêu cầu giải thích.

"Ông Hạ, xin hãy chú ý lời nói của mình. Đầu óc của người khác có vấn đề không liên quan gì đến ông, chỉ cần đầu óc của ông bình thường là được rồi. Các người mau về đi!" Quản lý Lưu thờ ơ nói.

"Hả?..." Câu này đã quá rõ ràng. Những người này ra lệnh đuổi khách là vì mình nói Lâm Hoài có vấn đề về đầu óc, khiến cho bọn họ không vui.

Chuyện gì đang diễn ra ở đây vậy? Mối quan hệ của Lâm Hoài với những người này là gì? Trong phút chốc, cả gia đình ba người đều sững sờ.

"Mời về cho! Nhà họ Minh có thể giao công trình này cho các người được, tất nhiên cũng có thể lấy lại được." Quản lý Lưu lại ra lệnh đuổi khách.

Đối mặt với câu nói của quản lý Lưu, Hạ Quân hoàn toàn tuyệt vọng, vội vàng nhìn về phía Hạ Linh Linh.

"Linh Linh, con lập tức đi tìm Lâm Hoài, xem thử hắn có quan hệ gì với nơi này? Mau đi hỏi xem." Hạ Quân đã hoàn toàn hoảng loạn, vội vàng nói với Hạ.


"Được, để con đi hỏi." Hạ Linh Linh vội vàng đi ra khỏi phòng tiếp khách.

Hạ Quân và Văn Tuệ lúc này cũng không còn mặt mũi để nán lại bên trong. Hai người nhanh chóng đi đến cửa với sắc mặt rất khó coi, giống như cha của bọn họ đã chết vậy.

Hạ Linh Linh muốn đi đến phía sau để tìm Lâm Hoài, nhưng hoàn toàn không thể vào được. Điều này khiến cô sốt ruột không thôi.

Lâm Hoài lúc này đang ngồi trong phòng làm việc của Minh Nguyệt với vẻ mặt không vui.

"Lâm Hoài, vừa rồi tôi đã nghe thấy anh và nhà họ Hạ nói chuyện ở bên ngoài. Anh làm như vậy là rất đúng. Người nhà này đúng là cà mè một lứa, sao lại coi thường người khác như vậy chứ? Vừa mở miệng đã nói người ta là đồ ngốc, có vấn đề về đầu óc. Đầu óc có vấn đề phải là người nhà này mới đúng.

Làm như vậy cũng tốt, coi như là bài học cho bọn họ!" Minh Nguyệt cười nói.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom