Dịch Tiên Võ Truyền Kỳ

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
855,940
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2002: “Tính kế người khác là nghề của ta rồi”.  


Nhưng bây giờ thì khác, hành tung đã bị bại lộ, mục tiêu của đại quân Thị Huyết Điện rất rõ ràng, một khi đã có mục tiêu thì tốc độ của chúng sẽ rất nhanh, Bắc Sở có vô số thành cổ, truyền tống trận có ở khắp nơi, muốn tới đây chỉ là vấn đề thời gian.



Đi!



Advertisement

Khi mọi người đang cân nhắc thì Diệp Thành đã xoay người đi đầu tiên, bay vào truyền tống trận như một tia kinh mang.



Phía sau hắn, nhóm Hạo Thiên Huyền Chấn nhìn về hướng bầu trời phía xa lần nữa rồi cũng bay vào truyền tống trận.



Khốn kiếp! Khốn kiếp!



Bên này, giữa những ngọn núi trập trùng tràn ngập tiếng gào thét của Huyết Khung.



Vừa rồi bọn họ đang dùng truyền tống trận rồi lại gặp phải sự cố thông đạo không gian sụp đổ.



Lại? Tại sao nói là ‘lại’?



Đây không phải lần đầu bọn họ bị bẫy như thế này, trong truyền tống vực môn của Hạo Thiên thế gia, phân điện thứ chín của bọn họ tổn thất nặng nề, hầu như những người có tu vi thấp hơn cảnh giới Không Minh đều chôn vùi trong vết nứt không gian.




Ông ta là điện chủ, chinh chiến sa trường đã lâu nhưng lại phạm phải sai lầm không đáng có thế này hai lần liến tiếp chỉ trong ba ngày, điều này khiến ông ta vốn đã tức giận, thoáng chốc lại như hoá thành ác ma nổi điên.



“Điện chủ, chúng ta đi đường vòng đến thành cổ khác đi!”, một thống lĩnh khập khiễng đi tới: “Truyền tống trận của thành cổ Hoàng Tuyền đã bị phá huỷ, truyền tống trận của thành cổ Chân Long chắc chắn cũng sẽ bị phá huỷ, còn có thành cổ Nam Dương tiếp theo nữa, truyền tống trận cũng sẽ bị phá huỷ như vậy thôi. Chín mươi nghìn dặm nếu bay tới đó thì rất khó đuổi kịp bọn chúng, vậy nên muốn đuổi kịp bọn chúng trong thời gian ngắn, chúng ta phải tìm thành cổ nào có truyền tống trận liên tục dịch chuyển, so với bay tới thì dùng truyền tống trận vẫn nhanh hơn”.



“Ngoài thành cổ Chân Long, còn nơi nào gần đây nữa?”, Huyết Khung hỏi với vẻ mặt gớm ghiếc.



“Thành cổ Thiên Táng cách đây gần sáu mươi nghìn dặm”, thống lĩnh đó lập tức trả lời: “Thuộc hạ đã tra rồi, truyền tống trận ở đó vẫn còn nguyên vẹn”.


“Tập hợp đại quân đi về phía thành cổ Thiên Táng”, Huyết Khung hạ lệnh ngay: “Còn nữa, truyền tin cho trụ sở chính của Thị Huyết Điện, chúng ta cần quân tiếp viện để ngăn chặn Hạo Thiên thế gia ở phía trước”.



“Đã hiểu”.



Bên này, phía Diệp Thành đã tới trước truyền tống trận của thành cổ Nam Dương, người của Hạo Thiên thế gia tới trước đã di chuyển trước theo từng đợt.



Vừa tiếp đất, Diệp Thành đã trải ra một tấm bản đồ cực lớn, nheo mắt nhìn từng nơi trên bản đồ.



“Lão Đại, có chuyện gì huynh cứ giao phó”, đạo thân xoa xoa hai tay bước lại gần: “Tính kế người khác là nghề của ta rồi”.



“Nơi này, thành cổ Thiên Táng”, Diệp Thành chỉ vào một nơi trên bản đồ: “Bằng mọi giá phải phá huỷ được truyền tống trận ở nơi đó cho ta, bây giờ lập tức hành động”.



“Được!”, đạo thân không chút chậm trễ, nháy mắt đã không thấy bóng dáng.



“Ngươi sợ phía Huyết Khung sẽ đi vòng tới thành cổ Thiên Táng để dùng truyền tống trận à?”, các lão tổ đều là người thông minh, ngay lập tức nhìn ra ý đồ của Diệp Thành.

“Đã chịu thiệt một lần, hai lần, lần thứ ba bọn chúng sẽ không phạm phải sai lầm như vậy nữa, so với bay thì dùng truyền tống trận vẫn nhanh hơn”, Diệp Thành nhẹ gật đầu: “Chỉ cần phá huỷ truyền tống trận của thành cổ Thiên Táng, trong thời gian ngắn bọn chúng sẽ không thể đuổi kịp chúng ta, tiếp theo chúng ta chỉ cần xử lý chướng ngại vật phía trước nữa thôi, vượt qua được sẽ là bầu trời rộng lớn”.



 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
855,940
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3230: “Vì ta là đồ nhi của Kiếm Thần”.  


Vừa mở mắt còn chưa kịp nghĩ lại giấc mộng Diệp Thành đã vô thức quay mặt đi, bởi vì thần quang chói loá đập thẳng vào mắt khiến hắn phải quay đi tránh ánh sáng, muốn giơ tay che nhưng phát hiện tay chân hắn đã bị trói.



“Thế… Thế này là thế nào?”



Lúc này Diệp Thành mới nhận ra mình không còn ở dưới lòng đất nữa, xung quanh cũng không tối tăm, chẳng những không tối mà còn cực kỳ sáng, điều kỳ lạ nhất là hắn đang bị trói trên một cây cột đồng.

Advertisement



Diệp Thành sửng sốt, lật đật nhìn xung quanh, chỉ thấy xung quanh có tiên quang chói lọi, là một thế giới mây mù bao phủ, trong mây mù có đạo tắc đan xen, phù văn thấp thoáng như ẩn như hiện.



Lư đồng!



Diệp Thành cau mày, lập tức đoán được mình đang bị phong ấn trong một pháp khí cường đại.



“Sao có thể như vậy?”



Diệp Thành nheo mắt nhìn xung quanh, thầm nói chắc là khi mình đang mơ thì bị tu sĩ cường đại đi ngang qua phát hiện nên mới kéo hắn từ dưới lòng đất lên rồi nhốt trong pháp khí này.



“Ra ngoài trước đã!”



Lòng thầm nghĩ như vậy, Diệp Thành nhẩm niệm thi triển Thiên Đạo.




Nhưng điều khiến hắn bất lực là thi triển không thành công, chỉ vì nhìn bức tranh kia khiến sức mạnh đồng tử của hắn hao tổn quá nhiều, không thể điều khiển được Thiên Đạo, muốn ra ngoài phải chờ đến khi sức mạnh đồng tử khôi phục.



“Ấy?”



Khi Diệp Thành đang bất lực thì có một cái đầu to tròn ngó vào miệng lư đồng, nhìn Diệp Thành ở dưới.



Đó là một lão già rất mập, vả lại còn là Thánh Nhân, râu không có một sợi nhưng vẻ mặt lại rất đáng sợ, cái miệng to đến mức nhét hai quả trứng vào cũng không thành vấn đề.



Diệp Thành hơi ngẩng đầu lên nhìn lão già béo: “Sao tiền bối lại bắt ta?”




“Vì hai ta có duyên”, lão già béo vuốt râu đầy ẩn ý, ồ không, là vuốt lông mày.



“Có thể cho ta ra ngoài được không?”, mặt Diệp Thành hơi đen lại.



“Không thể”.



“Ông bị điên à?”, Diệp Thành mắng luôn: “Lão tử đang ngủ ngon lại bị ông lôi ra, còn nhốt lão tổ trong lư đồng này nữa, có tin ta ra ngoài đạp chết ông không?"



“Ồ, tiểu tử ngươi cũng rất nóng tính đấy chứ”, lão già béo đưa tay vào lư đồng, búng vào trán Diệp Thành, tuy lực không lớn nhưng lại khiến đầu hắn ong ong.



Lúc này Diệp Thành lập tức ngoan ngoãn, vâng lời như một chú cừu nhỏ: “Ta chỉ là cảnh giới Hoàng thôi, ông bắt ta cũng không đáng tiền”.



“Vớ vẩn”, lão già béo lấy một chiếc túi đựng đồ ra lắc lư trước mặt Diệp Thành, đó là túi đựng đồ của hắn: “Cảnh giới Hoàng có thể có nhiều tiền thế này à? Ta chưa thấy hậu bối nào giàu có thế này đâu, không nhìn thì không biết, vừa nhìn đã giật mình! Biết bao nhiêu là bảo bối”.











 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
855,940
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2003: Chỉ là hiểu lầm thôi!  


“Tiểu tử ngươi biết nhiều thật đấy!”, Hạo Thiên Huyền Hải tặc lưỡi.



“Trải qua nhiều cuộc chiến, tự nhiên sẽ biết thôi”, Diệp Thành nói xong thì xoay người rời đi.



Mọi người phía sau đều im lặng, ánh mắt nhìn Diệp Thành đã hơi khác.



Advertisement

Chiến tranh! Đúng là chiến tranh!



Người thanh niên này mới chỉ hai mươi tuổi nhưng lại tuyệt vời hơn nhiều so với tưởng tượng của họ, hắn bày mưu tính kế khiến họ tự thấy xấu hổ, chẳng trách hắn lại có thể thống nhất được Nam Sở trong vòng chưa đầy một năm.







Haiz!



Nhìn bóng lưng Diệp Thành, mọi người đều thầm thở dài.



Đặc biệt là Hạo Thiên Huyền Chấn, bàn tay sau ống tay áo ông nắm chặt, tuy Diệp Thành chỉ nói nhẹ nhàng nhưng sao ông lại không tưởng tượng ra được bao năm qua con mình đã chịu đựng bao nhiêu vất vả, khổ sở.



Diệp Thành dừng bước, tìm một bậc thang đá rồi ngồi xuống, lẳng lặng uống rượu mạnh.



Cách đó không xa, Hạo Thiên Thi Nguyệt tiến lên một bước nhưng lại mím môi dừng lại, không bước tới.


Tuy cô không đi tới nhưng hai muội muội của cô là Hạo Thiên Thi Vũ và Hạo Thiên Thi Tuyết đã cười hì hì bước đến trước mặt Diệp Thành, so với cô, hai cô gái kia tinh nghịch hơn nhiều.



“Tặng ngươi đó”, Hạo Thiên Thi Vũ đưa cho Diệp Thành một lá bùa hình tam giác buộc sợi dây màu đỏ: “Bùa bình an, bảo vệ cho ngươi được bình an”.



“Cảm ơn”, Diệp Thành ngẩn ra nhưng vẫn đưa tay nhận lấy.



“Lúc trước ngươi không như thế này”, Hạo Thiên Thi Tuyết rất tự giác ngồi xuống bên cạnh Diệp Thành, hai tay chống cằm chớp chớp mắt nhìn hắn: “Lần đầu tiên găp ngươi, ngươi rất bình dị gần gũi, nhưng bây giờ ngươi lại rất lãnh đạm”.



“Đó là do cô không hiểu ta”.



“Nhưng sao ta lại nghe nói ngươi lén nhìn tỷ tỷ chúng ta tắm nhỉ?”



“Khụ khụ…”, câu nói này khiến Diệp Thành vừa đưa rượu vào miệng đã sặc hết ra.



“Còn có chuyện này ư?”, Hạo Thiên Thi Vũ giật mình, kỳ quái nhìn Diệp Thành.



“Thi Tuyết, đừng nói linh tinh”, Hạo Thiên Thi Nguyệt lập tức xuất hiện, hai má ửng hồng, không nhiều lời lập tức kéo Hạo Thiên Thi Tuyết đi, cả Hạo Thiên Thi Vũ đang hóng hớt cũng bị lôi đi luôn.



Lại nhìn tới phía Hoa Tư, vẻ mặt họ cũng rất đặc sắc, Hạo Thiên Thi Tuyết không nói, họ cũng không biết còn có chuyện này.



Dưới rất nhiều ánh mắt, dù Diệp Thành da mặt dày cũng không chịu nổi, may mà hắn đeo mặt nạ, nếu không sẽ rất xấu hổ.



Hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm thôi!



Diệp Thành day mạnh đầu mày, tuy hắn không biết xấu hổ nhưng hắn vẫn hiểu luân lý đạo đức cơ bản nhất, còn về phần tại sao đêm ấy lại có chuyện vớ vẩn như vậy thì đó là cả câu chuyện dài.







Đêm khuya, gió lạnh.



Một cơn gió lạnh như băng thổi vào đại điện của Thị Huyết Điện, sau đó hoá thành một bóng người mặc đồ đen, nhìn kỹ lại thì đó chẳng phải Phong Ảnh sao?

“Bái kiến điện chủ!”



 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
855,940
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3231: “Bực bội!” 


“Ông nhìn thấy đồ nhi của Kiếm Thần rồi?”, hơi thở của Diệp Thành trở nên dồn dập.



“Đây, như thế này cơ”, lão già béo lấy ra một bức tranh, trên đó có khắc hình một nữ tử: “Nhìn xem, đây mới là đồ nhi của Kiếm Thần, là nữ”.



“Ông chắc chắn cô ấy là đồ nhi của Kiếm Thần?”, Diệp Thành ho khan.

Advertisement



“Đảm bảo là thật”.



“Vậy thì đúng là…”, Diệp Thành cười gượng, hắn không ngờ đồ nhi của Chư Thiên Kiếm Thần lại là một cô nương, hơn nữa cô nương này thật sự càng nhìn càng thấy đẹp, càng nhìn càng thấy quen, càng nhìn càng…



“Lai lịch của ngươi hẳn là không vừa”, lão già béo lại cất bức tranh vào trong ngực.



“Biết thì tốt, ta là thần tử của Côn Luân Hư”.



“Vừa nãy ngươi còn nói là đồ nhi của Kiếm Thần cơ mà. Nhưng Côn Luân Hư là gì thế?”



“Ông nghe thấy Đại La Chư Thiên bao giờ chưa?”



“Chưa”, lão già béo lắc đầu.



“Cửu Hoang Thiên, Thần Điện, Đại Hạ Hoàng Triều đã nghe chưa?”



“Chưa”.



“Được rồi! Ta là thần tử của Đại La Kiếm Tông”, sau khi hỏi một lượt, Diệp Thành mới nghiêm túc nói: “Nói thật cho ông biết tính tình của sư tôn ta không tốt lắm đâu, đừng rảnh rỗi sinh nông nổi bắt cóc ta”.



“Ngươi là thần tử của Đại La Kiếm Tông?”, lão già mập quan sát Diệp Thành từ trên xuống dưới: “Không thể nào!”



“Không phải ông lại định nói thần tử của Đại La Kiếm Tông là nữ đấy chứ?”, Diệp Thành liếc ông ta.


“Không”, lão già béo lại bắt đầu nghịch lông mày: “Nghe nói thần tử của Đại La Kiếm Tông không phải loại tốt đẹp gì, đi đến đâu cũng có hoạ máu tanh, bây giờ rơi vào tay ta vậy ta không thể để ngươi dễ chịu được, cướp bảo bối của ngươi còn phải thay trời hành đạo nữa”.



“Vậy ta không phải thần tử Đại La Kiếm Tông”, Diệp Thành ho khan.



“Nói như vậy là ngươi lừa ta rồi”, lão già mập cười tủm tỉm nhìn Diệp Thành.



“Ta… Ta đùa thôi”, Diệp Thành cười khà khà.







“Lão tử không có thời gian nói nhảm với ngươi”, lão già béo quay đi: “Đến khi ta tìm được chỗ tốt sẽ xẻo thịt ngươi hầm ăn, huyết mạch của ngươi rất được, ta rất thích”.



“Khốn kiếp, còn có người như ông nữa à”, Diệp Thành lập tức chửi to, chỉ là hắn chửi mắng nhưng không nhận được lời hồi âm.



Bất lực, Diệp Thành đành nhìn chuỗi phù văn đang trói mình, cố gắng vận chuyển khí huyết để giải thoát.



Đáng tiếc là hắn đã bị phong ấn hoàn toàn, không thể phá bỏ giam cầm, huống hồ đây là pháp khí bản mệnh của lão già béo kia, một khi bị pháp khí hút vào rồi phong ấn thì khả năng cao không thể trốn thoát, trừ khi tu vi cao hơn hẳn đối phương, nhưng điều này hiển nhiên không thực tế, bởi ông ta là Thánh Nhân.

“Bực bội!”



 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
855,940
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2004: “Sẵn sàng chuẩn bị đại chiến bất cứ lúc nào”


“Biết vì sao ta gọi ngươi về không?”, Thị Huyết Diêm La nhàn nhạt hỏi.



“Ta có nghe nói một chút, Thần Ảnh đang điều tra rồi”.



“Bên phía Huyết Khung thế nào? Nghe nói các ngươi đã chặn Hạo Thiên thế gia ở núi Hoàng Tuyền?”

Advertisement



“Tin tức bị lộ”, Phong Ảnh hờ hững đáp: “Chắc lúc này Huyết Khung điện chủ đang trên đường truy sát Hạo Thiên thế gia ạ”.



“Ta thực sự đã đánh giá cao Huyết Khung rồi”, sắc mặt Thị Huyết Diêm La đột nhiên sầm lại: “Chuyện nhỏ như vậy mà kéo dài lâu, ta thật sự hoài nghi liệu hắn ta có thể đảm nhận được ngôi vị điện chủ phân điện thứ chín không”.



“Trong chuyện này có rất nhiều biến số, cũng không thể hoàn toàn trách Huyết Khung điện chủ”.



“Được rồi, an tâm điều tra chuyện của ngươi đi”, Thị Huyết Diêm La nhẹ nhàng phất tay: “Bên phía Huyết Khung, ta sẽ phái quân đi hỗ trợ”.







“Nhanh, nhanh, nhanh”, cùng với tiếng thúc giục, toàn bộ thành viên của Hạo Thiên thế gia được dịch chuyển tới nơi lại bay ra từ thành cổ Nam Dương.



Phải nói rằng tuy Hạo Thiên thế gia là bên chạy trốn, nhưng cũng là đại quân tu sĩ nên đội hình rất lớn, nhìn tổng thể trông như một đại dương đen, nghiền ép khiến hư thiên liên tục nổ tung.




“Sẵn sàng chuẩn bị đại chiến bất cứ lúc nào”, Diệp Thành bay ở phía trước ra lệnh cho toàn bộ Hạo Thiên thế gia.



“Chuẩn bị sẵn sàng bất cứ lúc nào”, mắt Hạo Thiên Huyền Hải loé lên, khí thế liên tục tăng lên trong quá trình phi hành.



Không chỉ ông ấy mà khí thế của cả Hạo Thiên thế gia đều tăng lên nhanh chóng, mấy ngày nay họ luôn thận trọng giống như chuột chạy qua đường, không được chiến đấu chỉ có thể bỏ chạy, máu trong người đã sục sôi từ lâu.



Không biết qua bao lâu họ mới nhìn thấy một dãy núi hùng vĩ trải dài ở đằng xa, đó là dãy núi Hành Thiên.



Giống như núi Hoàng Tuyền, núi Hành Thiên cũng là dãy núi ngăn cách giữa thế giới tu sĩ với thế giới phàm trần, điều khác là núi Hành Thiên lớn hơn, khoảng cách Bắc Nam lên đến hơn chín mươi nghìn dặm.


“Qua ngọn núi này là tới thế giới phàm trần rồi”, Hạo Thiên Huyền Hải hít một hơi thật sâu.



Bùm! Rầm!



Lời Hạo Thiên Huyền Hải vừa dứt, dãy núi Hành Thiên liên tục vang lên tiếng nổ, không gian hư vô bị chém mở, đoàn người đông nghịt ập tới, nhìn cờ chiến của bọn chúng thì là phân nhánh quân của phân điện thứ tám Thị Huyết Điện.



“Hạo Thiên thế gia, các ngươi chạy đi đâu!”, sau đó, một người mặc áo giáp huyết sắc trong đại quân hét lớn, âm thanh vang vọng khắp đất trời như tiếng sấm.



“Giết”.



“Giết”.



Giọng của Diệp Thành và Hạo Thiên Huyền Chấn lần lượt vang lên.







Keng! Keng!



Tiếng sát kiếm ngân lên, Diệp Thành và Hạo Thiên Huyền Chấn đi ở phía trước rút sát kiếm ra, hai người như hai ngôi sao chói lọi, trong màn đêm đen, họ chiếu sáng con đường phía trước cho nhà Hạo Thiên.



 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
855,940
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3232: Cũng khá giống Thánh Vương người hoang dã!  


Diệp Thành thầm mắng, cố gắng ngưng tụ sức mạnh đồng tử Tiên Luân, bị phong ấn ở đây, hắn có thể bị đưa đi hầm bất cứ lúc nào.



Lão già béo ở bên ngoài lại khá thoải mái, ngồi trên chiếc hồ lô bay cỡ lớn lớn, uống rượu ngâm nga điệu nhạc, thi thoảng còn có âm thanh “rộp rộp” vọng lại.



Diệp Thành nhìn ra thì thấy ông ta đang ăn nguyên thạch, hơn nữa còn là nguyên thạch trong túi đựng đồ của hắn.

Advertisement



Nhìn cảnh này Diệp Thành không khỏi nhớ đến Tiểu Linh Oa, tên đó cũng chuyên ăn linh thạch, tuy người nhỏ nhưng khẩu vị không nhỏ, cực kỳ giống với lão già béo này.



Dời mắt, Diệp Thành nhắm hờ mắt lại, tiếp tục ngưng tụ sức mạnh đồng tử Tiên Luân.



Ngày đêm luân phiên thay đổi.



Ba ngày lặng lẽ trôi qua trong nháy mắt, nhưng lão già béo vẫn chưa dừng lại, ông ta không còn uống rượu ngâm nga điệu nhạc hay ăn nguyên thạch nữa mà ngủ gật, điều đáng nói là tiếng gáy của ông ta cực kỳ vang.



Mãi cho đến đêm ngày thứ tư ông ta mới đáp xuống một cổ tinh không lớn không nhỏ, dừng lại trên một dãy núi.



Đến lúc này Diệp Thành mới được thả ra, nhưng vẫn bị phong ấn.



Còn lão già béo thì đã bê một cái nồi sắt lớn ra châm lửa, sau đó lấy con dao làm bếp ra, vừa ngâm nga ca khúc khó nghe vừa mài dao.



Ông ta thật sự định xẻo thịt hắn rồi mang đi hầm à?



Khoé miệng Diệp Thành giật giật, có cảm giác sắp bị làm thịt.



Nhưng ngay sau đó Diệp Thành lại thở phào nhẹ nhõm, ông ta lấy một con thú khổng lồ từ trong túi đựng đồ ra, đó là một con giao long màu tím với thân hình cực lớn, là một con giao long Chuẩn Thánh.



Con giao long tím đã chết, nguyên thần cũng đã bị dập tắt.




Lão già tím đi tới, rất thuần thục cầm dao lóc thịt con giao long.



Tiếp đó từng miếng thịt giao long được thả vào trong chiếc nồi sắt, ông ta còn không quên cho vào một ít gia vị kỳ lạ để nước hầm thịt rồng được thơm.



Cũng khá giống Thánh Vương người hoang dã!



Diệp Thành cười toét miệng, thầm nói những người ăn thịt rồng đều là kẻ hung hãn.



Không bao lâu sau, lão già béo đã bắt đầu ăn, thưởng thức cực kỳ say mê, không hề biết xấu hổ.



“Hế?”



Khi đang nhìn, Diệp Thành vô thức ngẩng đầu nhìn lên thiên tiêu, ở đó có một bóng dáng xinh đẹp lướt qua, là một nữ tử mặc áo xanh, là một Thánh Nhân dung mạo tuyệt thế, phong hoa tuyệt đại, tiên hà quấn quanh thân, đến mái tóc cũng được nhuộm thần hoa.



Nữ tử đó vừa đáp xuống, lão già mập đã đứng lên, bôi bàn tay đầy dầu mỡ vào người rồi xoa xoa tay, nở nụ cười thô tục bước tới: “Cô Lam, cô đến rồi”.



 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
855,940
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2005: “Tốc chiến tốc thắng” (2)


Một người là gia chủ Hạo Thiên thế gia, một người là thiếu chủ Hạo Thiên thế gia, họ xông lên phía trước mở đường khiến ý chí chiến đấu của đại quân Hạo Thiên thế gia phía sau cũng hừng hực.



Thấy vậy, người mặc áo giáp huyết sắc đột nhiên biến sắc.



Ông ta chỉ là thống lĩnh đánh tiên phong của phân điện thứ tám Thị Huyết Điện, mà ông ta cũng chỉ dẫn dắt đại quân dọc đường của phân điện thứ tám, so với Hạo Thiên thế gia thì sức chiến đấu của bọn họ kém hơn rất nhiều.

Advertisement



Hơn nữa bọn họ cũng chỉ vừa mới đến, còn chưa kịp bố trí sát trận và bẫy, trận cước còn chưa ổn định thì toàn quân Hạo Thiên thế gia đã xông tới như hồng thuỷ, làm sao bọn họ có thể ngăn được?



So với ông ta, Diệp Thành và Hạo Thiên Huyền Chấn nhìn thấu đáo hơn.



Nếu đối mặt với đại quân cả một điện thì đương nhiên họ sẽ phải cân nhắc, nhưng chỉ là đại quân dọc đường của phân điện thứ tám, Hạo Thiên thế gia có thực lực tuyệt đối để có thể trấn áp, hơn nữa đối phương cũng chỉ vừa mới đến, trận cước còn chưa ổn định nên họ mới tạo được cuộc tấn công dữ dội như thế.



“Phóng… Phóng tên”, dưới tình thế nguy hiểm, thống lĩnh mặc áo giáp huyết sắc vô thức giơ sát kiếm, chỉ về phía đối diện.



Lập tức, mũi tên phóng ra như mưa, mỗi mũi tên đều được linh lực quấn quanh, phóng ra khắp đất trời.



Thấy vậy, Diệp Thành nhẩm niệm, Hỗn Độn Thần Đỉnh và Cửu Châu Thần Đồ lần lượt bay ra từ đầu mày.



Ngoài ra, hắn còn đồng thời gọi ra hàng trăm binh khí, mỗi binh khí đều có uy lực mạnh mẽ, toả ra nhiều thần quang với màu sắc khác nhau, giống như những vì sao chói lọi, soi sáng cả bầu trời tối tăm.



Ngoại đạo pháp tướng, mở!



Sau tiếng hô khẽ của Diệp Thành, toàn thân hắn bùng lên ánh sáng vàng chói mắt.



Sau đó, lấy thân thể hắn làm trung tâm, một thế giới hư ảo rộng lớn được mở ra với kích thước hàng trăm trượng, đây chính là ngoại đạo pháp tướng của đạo mà hắn tu luyện, là một thế giới giống như thật, bên trong có mặt trời mặt trăng, có bầu trời đầy sao, có sông núi nước non…



“Đó… Đó là gì vậy?”, nhìn thấy hình ảnh hùng vĩ đó, toàn thể đại quân Thị Huyết Điện phía đối diện lập tức sững sờ.




Phụt! Phụt! Phụt!



Khi bọn chúng còn đang ngơ ngác thì những mũi tên như mưa trên trời đã hoá thành tro bụi, tất cả đều bị Hỗn Độn Thần Đỉnh, Cửu Châu Thần Đồ cùng rất nhiều binh khí và ngoại đạo pháp tướng của Diệp Thành nghiền nát.



“Giết”, ngăn được làn sóng tấn công đầu tiên của đối phương, đại quân Hạo Thiên thế gia lao tới với khí thế áp đảo.



“Tốc chiến tốc thắng”, Diệp Thành giẫm trên biển hỗn độn lao về phía trước, hắn di chuyển một bước xông vào trận địch, một nhát kiếm quét bay cả đám đại quân Thị Huyết Điện, huyết vụ bay khắp trời.



Phía sau hắn, đại quân Hạo Thiên thế gia cũng xông tới.



Trận chiến lập tức nổ ra.



Lại nhìn đến thống lĩnh của Thị Huyết Điện, thấy đội hình của Hạo Thiên thế gia, sắc mặt ông ta đột ngột tái mét, ông ta đánh tiên phong với nhiệm vụ giữ chân Hạo Thiên thế gia để tranh thủ thời gian cho đại quân phân điện thứ tám tới kịp.



Tuy nhiên điều khiến ông ta không ngờ là hành động của Hạo Thiên thế gia lại nhanh đến vậy, đến mức bọn họ vừa đến đã bị nghênh đánh trở tay không kịp.



 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
855,940
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3233: “Tiểu tử nhà ngươi!”  


Nữ tử áo xanh nhìn lão già béo rồi lại nhìn Diệp Thành đang bị phong ấn.



Mắt cô ta hơi nheo lại, vẻ mặt hơi ngạc nhiên: “Hoang Cổ Thánh Thể”.



“Thế nào? Người ta tìm lần này được chứ?”, lão già béo nói xong lại liếm môi tiến lên một bước, kéo lấy bàn tay ngọc ngà của nữ tử áo xanh nhưng bị cô ta hất ra.

Advertisement



“Tay ngươi còn hèn hạ lần nữa, có tin ta xẻo thịt ngươi không?”, nữ tử áo xanh lườm ông ta.



“Cô… Cô vẫn nóng tính như thế”, lão già béo cười khan.



“Ngươi tìm được hắn ở đâu?”, nữ tử áo xanh lại nhìn Diệp Thành.



“Một cổ tinh không có sự sống”, lão già béo ngoáy mũi: “Hắn đang trốn dưới lòng đất thì bị ta kéo ra, tiểu tử này cũng nóng tính lắm, mắng chửi ta suốt chặng đường”.



“Linh tinh, ta không mắng ông”, Diệp Thành tối sầm mặt.



“Vẫn còn nói không có à?”, ông ta tiến lên búng ngón tay về phía hắn: “Ta nghe thấy hết rồi, ngươi âm thầm hỏi thăm mười tám đời tổ tiên nhà ta, lúc nào cũng muốn xông ra ngoài đá chết ta”.



“Ai bảo ông bắt ta, còn cướp bảo bối của ta nữa”.



“Ta…”



“Đủ rồi”, nữ tử áo xanh ngắt lời ông lão béo, khẽ cười nhìn Diệp Thành: “Tiểu tử, lần này ngươi may mắn lắm đấy, lần này đưa ngươi về sẽ là một cơ hội trời ban cho ngươi”.



“Ta đâu thấy vậy”, Diệp Thành bĩu môi.



“Đến khi có được cơ hội đó, ngươi sẽ cảm ơn ta đấy”, ông lão béo vuốt lông mày.



“Vậy có thể thả ta ra trước không?”


“Đương nhiên là được rồi”, nữ tử áo xanh khẽ cười một tiếng rồi phất tay, giải trừ phong ấn cho Diệp Thành.



“Ấy? Sao cô nương kia lại không mặc quần áo?”, Diệp Thành vừa được giải trừ phong ấn đã nhìn lên hư thiên.



“Không mặc quần áo, có hả?”, lão già béo lập tức quay đầu, không chỉ ông ta mà nữ tử áo xanh cũng nhìn lên hư thiên mà Diệp Thành nhìn.



Chỉ là nơi họ nhìn làm gì có nữ tử nào không mặc quần áo, đến một con chim cũng không có.



Nhận ra mình bị lừa, hai người lập tức quay lại.



“Chết tiệt! Người đâu?”







“Tiểu tử nhà ngươi!”



Ông lão béo quát to rồi phi thẳng lên trời đuổi theo.

Diệp Thành ở nơi đó đang liên tục chạy trốn, tốc độ bỏ chạy của hắn thực sự rất đáng gờm.



 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
855,940
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2006: Phong Thần Quyết!  


“Chặn đi, chặn lại cho ta”, dù vậy ông ta vẫn không ngừng gào thét, hy vọng có thể trụ được đến khi đại quân tới.



Tuy nhiên tiếng gào thét của ông ta khiến Diệp Thành đang xông tới chợt chuyển ánh nhìn về hướng này.



Bắt giặc phải bắt tướng trước!

Advertisement



Diệp Thành vung kiếm mở đường máu, xông về phía thống lĩnh của Thị Huyết Điện, hắn mặc Hỗn Thiên Chiến Giáp giống như chiến thần đánh đâu thắng đó, không ai có thể đỡ được một chiêu trong tay hắn.



“Người đó là ai?”, thống lĩnh Thị Huyết Điện đã thấy Diệp Thành từ xa, thấy sức chiến đấu của hắn thông thiên, bản thân ông ta có tu vi cảnh giới Chuẩn Thiên cũng cảm thấy sợ hãi: “Không ngờ Hạo Thiên thế gia lại có kẻ mạnh đến vậy”.



“Kẻ nào cản ta đều phải chết”, khi ông ta còn đang kinh ngạc sợ hãi thì tiếng hét giống như tiếng sấm của Diệp Thành đã vang lên, mang theo sức mạnh tu vi thần thông, âm thanh quét qua nơi nào đều có đại quân Thị Huyết Điện hoá thành tro bụi.



Ù! Ù! Ù!



Có lẽ đã nhìn ra ý đồ của Diệp Thành, đại quân Thị Huyết Điện vội vàng gọi ra sát trận, tất cả đều nhắm vào Diệp Thành.



Chẳng mấy chốc, sát trận đã khôi phục uy lực, chín đạo thần mang bắn tới liên tục.


Thấy vậy, Diệp Thành cũng không dám chống lại bằng tay không, đó là sát trận do đại quân tu sĩ hợp lực điều khiển, lơ là một chút sẽ bị đánh thịt nát xương tan.



Thiên Đạo, mở!



Khi thần mang sát trận chuẩn bị xuyên qua cơ thể hắn, hắn đã trốn vào hố đen không gian.



Tuy nhiên chín đạo thần mang sát trận không vì hắn biến mất mà dừng lại.



Vậy nên đại quân Thị Huyết Điện đã phải gánh chịu hậu quả, từng nhóm người hoá thành tro bụi dưới thần uy của sát trận.



Chết rồi sao?



Thống lĩnh Thị Huyết Điện nhìn chằm chằm khoảng trời đó, so với những người bị chết dưới thần uy của sát trận, ông ta càng quan tâm Diệp Thành có còn sống hay không.



“Ông nghĩ sao?”, sau đó một giọng nói lạnh như băng vang lên, Diệp Thành xuất hiện từ một vòng xoáy màu đen cách đó mười trượng, hắn cầm sát kiếm trong tay bước ra khỏi hố đen không gian.



“Ngươi…”, hai mắt thống lĩnh Thị Huyết Điện lồi lên, ông ta vô thức lùi lại một bước.



Phong Thần Quyết!



Diệp Thành đã bắt đầu ra tay, hắn nhanh như gió, không thấy bóng dáng, một kiếm Phong Thần bá đạo vô song, dù là hộ vệ của thống lĩnh đó cũng không kịp phản ứng để cứu trợ, bọn chúng lại càng không theo kịp tốc độ của Diệp Thành.



Phụt!



Máu bắn ra, thống lĩnh Thị Huyết Điện còn đang trong trạng thái kinh hoàng, hoang mang đã bị một kiếm của Diệp Thành đâm thẳng vào giữa hai chân mày.

Đến lúc chết trong mắt ông ta vẫn đầy vẻ khó tin, ông ta đường đường là đại thống lĩnh của phân điện, tu sĩ cảnh giới Chuẩn Thiên thực thụ, có rất nhiều cao thủ bảo vệ mà lại bị giết trực diện, có lẽ ông ta không phải thống lĩnh mạnh nhất trong phân điện nhưng lại là người có cái chết kỳ lạ nhất.



 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
855,940
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3234: “Ta không tin!”  


Nữ tử áo xanh tên Cô Lam cũng đuổi theo, cô ta và lão già béo kia bay vụt qua hư thiên như hai đạo tiên mang, hơn nữa vẻ mặt cả hai còn rất kỳ quái, tu đạo bao nhiêu lâu rồi đây là lần đầu tiên hai người bị lừa.



Mặt ông lão béo tối sầm cả lại, ông ta nhìn Cô Lam bên cạnh với vẻ kỳ lạ, ánh mắt như muốn nói: Ta nhìn cô cũng nhìn, cô cũng là nữ nhân, vậy mà cũng tò mò nữ nhân không mặc quần áo hả?



Cô Lam bị ông ta nhìn như vậy rất xấu hổ, ai có thể ngờ được Diệp Thành sẽ chơi chiêu này.

Advertisement



Ở bên kia, Diệp Thành đã bay ra khỏi cổ tinh, đi vào tinh không.



“Cứu với!”



Vừa ra khỏi cổ tinh, Diệp Thành đã nghe thấy tiếng kêu cứu.



Còn chưa dứt lời Diệp Thành đã thấy một bóng mờ vụt qua trước mặt.



Đó là một thanh niên áo trắng, có vẻ như đang bị đuổi giết.



Quả nhiên đúng như Diệp Thành nghĩ, phía sau thanh niên áo trắng thực sự có người đuổi theo, cũng là hai người, một nữ tử tóc tím và một lão già áo đen, hai người họ cũng lướt qua trước mặt hắn.

Điều khác lão già béo và Cô Lam là nữ tử tóc tím và lão già áo đen chỉ là Chuẩn Thánh, điều giống với lão già béo và Cô Lam là khuôn mặt hai người kia cũng tối sầm.



Điều đáng khẳng định là tốc độ chạy trốn của thanh niên áo trắng cũng không phải dạng vừa.



Diệp Thành mặc kệ, lập tức bỏ chạy, bay vụt qua nữ tử tóc tím và lão già áo đen như một tia tiên quang.



Nữ tử tóc tím và lão già áo đen ngây người.



“Tiểu tử kia!”

Khi cả hai đang sững sờ thì ông lão béo và Cô Lam cũng nhanh chóng vụt qua hai người họ.



Nữ tử tóc tím và lão già áo đen ngượng ngùng, đều đuổi theo một người nhưng khoảng cách lại rất lớn, lòng thầm nghĩ như vậy, hai người lại ra sức nâng khí huyết lên cao, tốc độ đột ngột tăng vọt.



Phía trước, Diệp Thành bay đi như lưu quang, lập tức vượt qua thanh niên áo trắng.



“Ai yo, mẹ kiếp!”



Tên thanh niên áo trắng giật mình, hắn ta chưa thấy ai chạy nhanh hơn mình bao giờ.



“Vút!”



Khi hắn ta đang giật mình thì ông lão béo và Cô Lam đã tới nơi, vụt qua bên cạnh hắn ta.



“Ta không tin!”



Thanh niên áo trắng không phục, giữa hai đầu chân mày hiện ra thần văn cổ, tốc độ tăng vọt trong chốc lát, lão mập và Cô Lam vừa mới vượt qua hắn ta lúc này cũng phải ngỡ ngàng.

Phía sau, nữ tử tóc tím và lão già áo đen cũng đã đuổi kịp, bốn người rất ăn ý, đều nghiêng đầu nhìn đối phương.



 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
855,940
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2007: Nhanh quá đi mất!”


Bùm! Đùng! Đoàng!



Núi Hành Thiên liên tục vang lên tiếng nổ rung chuyển đất trời, từng ngọn núi lớn nối nhau đổ xuống.



Đây là chiến tranh tu sĩ cực kỳ tàn khốc, dù Hạo Thiên thế gia chiếm ưu thế tuyệt đối nhưng vẫn có thương vong, liên tục có người xông lên hư thiên, cũng liên tục có người rơi xuống thiên khung.

Advertisement



Nhưng trong trận đại chiến, một bóng dáng đẫm máu bị Diệp Thành ném lên không trung, dưới màn đêm trông cực kỳ choán mắt.



“Đó… Đó là…”, đại quân Thị Huyết Điện vẫn đang chiến đấu vô thức nhìn lên hư thiên, ánh mắt đều tập trung vào bóng người đẫm máu ấy, dù cách rất xa nhưng bọn họ vẫn thấy rõ nơi đầu mày của thống lĩnh Thị Huyết Điện có một lỗ hổng trào máu rất đáng sợ.



“Thống… Thống lĩnh chết… chết rồi?”, tròng mắt đại quân Thị Huyết Điện đồng loạt trố lên.



“Sao… Sao có thể như thế chứ?”, người của Thị Huyết Điện đến nói mà giọng cũng run rẩy.



“Nhanh… Nhanh quá đi mất!”, không chỉ bọn chúng mà người của Hạo Thiên thế gia cũng ngạc nhiên trố mắt.



Ông ta là thống lĩnh đó! Là cảnh giới Chuẩn Thiên thực thụ, ngồi ở vị trí phía sau đại quân, dưới sự bảo vệ của cả đại quân mà cũng bị chém, tốc độ này nhanh đến mức họ cũng không phản ứng kịp.


“Trong vạn quân mà cũng có thể giết được thống soái tam quân một cách trực diện, hắn… hắn thật sự là thần tướng vô song!”, các lão tổ của Hạo Thiên thế gia đều há hốc mồm, thực lực của Diệp Thành lại một lần nữa làm mới giới hạn gây sốc của họ.



Phập!



Dưới sự chú ý của mọi người, thống lĩnh đã chết của Thị Huyết Điện bị một cây chiến mâu màu đen ghim trên hư thiên.



Lần này, lòng quân nguội lạnh, đến thống soái cũng đã bị chém thì còn đánh thế nào.



Giết!



So với bọn chúng, tinh thần chiến đấu của Hạo Thiên thế gia lại rất cao, đánh cho quân lính Thị Huyết Điện tan rã.



Bùm! Rầm!



Trong khoảng thời gian ngắn như vậy, Diệp Thành cũng không nhàn rỗi, hắn giống như một bóng ma, không ngừng lao vào giữa đại quân Thị Huyết Điện, phá tan từng công kích trận pháp của địch.



Thứ có thể gây ra thương vong nặng nề trong chiến tranh tu sĩ là công kích trận pháp, vì sát trận là do đại quân hợp lực điều khiển nên thực lực rất mạnh.



Mà lúc này cũng chỉ có công kích trận pháp uy hiếp đến an nguy của Hạo Thiên thế gia, với sức chiến đấu của Diệp Thành cũng không dám tay không chống lại thần uy của sát trận, chứ đừng nói là những người khác của Hạo Thiên thế gia.



“Đánh nhanh thắng nhanh”, sau khi phá được công kích trận pháp cuối cùng của Thị Huyết Điện, Diệp Thành lại ra lệnh, giọng nói vang vọng khắp đất trời.



Không cần hắn nói, các thành viên của Hạo Thiên thế gia cũng đang anh dũng giết địch, bởi họ đều biết đây chỉ là đại quân tiên phong, mục đích là giữ chân họ, mà đại quân đáng sợ hơn có thể sẽ tới bất cứ lúc nào.



Nhưng đánh mãi đánh mãi, một cảnh tượng kỳ lạ xuất hiện: đại quân Thị Huyết Điện bỏ chạy tán loạn.

Cũng đúng, sức chiến đấu vốn đã bị áp chế, bây giờ thống soái còn bị giết, công kích trận pháp có lực sát thương lớn nhất cũng đã bị phá hỏng hết không còn cái nào, bọn họ không thể ngăn cản công kích áp đảo của Hạo Thiên thế gia.



 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
855,940
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3235: “Thế này là thế nào?”  


Phía trước, thanh niên áo trắng cũng đã đuổi kịp Diệp Thành, hai người cũng liếc mắt, trong lòng lập tức sinh ra cảm giác cùng cảnh ngộ.



“Chạy!”



Nhìn nhau trong chốc lát rồi hai người hét to, bỏ chạy thật nhanh, một người như thần quang, một người như tiên mang, tốc độ không phân cao thấp, cực kỳ cừ khôi.



Advertisement

“Đứng lại!”



Tinh không phía sau, ông lão béo, Cô Lam, nữ tử tóc tím và lão già áo đen cùng đuổi tới, hai nam hai nữ, hai Thánh Nhân hai Chuẩn Thánh, tốc độ của họ cũng đáng kinh ngạc.



Giờ đây tinh không mênh mang đã trở nên náo nhiệt.



Rất nhiều tu sĩ đi qua còn chưa kịp phản ứng đã bị Diệp Thành và thanh niên áo trắng xô ngã, còn chưa đứng vững đã bị bốn người phía ông lão béo va vào lăn quay ra đất.



“Thế này là thế nào?”



“Hai Thánh Nhân, hai Chuẩn Thánh đuổi theo hai cảnh giới Hoàng?”



“Tốc độ của hai cảnh giới Hoàng kia thực sự đáng gờm!”


Các tu sĩ theo dõi từ xa đều tự giác trốn đi thật xa, tiếng bàn tán vang lên không ngớt.



“Ầm! Bùm!”



Không lâu sau, tiếng nổ ầm ĩ vang vọng khắp cả tinh không.



Phía lão béo đã xuất chiêu, như ăn phải thuốc súng, đuổi theo suốt chặng đường.



Diệp Thành và thanh niên áo trắng vừa chạy vừa né tránh như bị hắt máu gà.

Cứ thế, một đuổi một chạy suốt một ngày một đêm.



Mãi cho đến sáng sớm ngày hôm sau Diệp Thành và thanh niên áo trắng mới cùng nhau bay vào một cổ tinh rộng lớn, hai người lần lượt bay vào một toà cổ thành trên cổ tinh.



“Biến!”



Thanh niên áo trắng vừa mới vào cổ thành đã biến thân thành một con chó lớn màu vàng.



“Biến!”



Diệp Thành cũng thi triển thuật biến thân nhưng lại liếc nhìn thanh niên áo trắng, ban đầu hắn định biến thành một ông già nhưng thế nào lại biến thành một con chó lớn màu vàng như thanh niên áo trắng, không để ý một chút là bị lừa ngay.



Hai người co giò chạy tới một gốc cây cổ thụ xiêu vẹo bên đường, rất tự giác nằm xuống đó, che giấu khí tức tu sĩ rồi dùng thần thông huyền bí che giấu bản tướng của mình.



Mọi chuyện diễn ra nhanh như chớp, hai người vừa nằm xuống thì phía ông lão béo và Cô Lam đã đuổi tới nơi, nhưng không thấy bóng dáng Diệp Thành và thanh niên áo trắng đâu.



“Đi đâu rồi!”



Ông lão béo nhìn xung quanh.



 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
855,940
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2008: Đó chính là thần tiên sao?”  


So với mệnh lệnh của cấp trên thì họ thấy mạng mình vẫn quan trọng hơn.



Thế là những bóng dáng vừa bò vừa chạy xuất hiện khắp trời, tốc độ chạy còn nhanh hơn cả thỏ.



Giặc cùng đường chớ đuổi!



Thấy đại quân Hạo Thiên thế gia sắp đuổi tới, Hạo Thiên Huyền Chấn lập tức hô lên.

Advertisement



Đi!



Diệp Thành liếc nhìn Thị Huyết Điện binh tàn tướng bại rồi cũng bước qua dãy núi Hành Thiên.



Sau đó, đại quân của Hạo Thiên thế gia cũng đi theo, bước vào thế giới phàm trần.



Linh khí của đất trời lập tức trở nên vô cùng yếu, hơn nữa càng vào sâu trong thế giới phàm trần, nồng độ linh khí càng thấp, thậm chí một số nơi họ còn không cảm nhận được chút linh khí nào.



Nhưng điều này cũng không ngăn cản được bước chân của Hạo Thiên thế gia.



Tuy số lượng của họ đông nhưng tốc độ lại không hề chậm, thần quang nhiều màu loé lên khiến cho màn đêm trở nên vô cùng lộng lẫy.



“Đó… Đó là gì vậy?”, những thương nhân nghỉ chân ở trong núi thế giới phàm trần bị đánh thức, ngẩng đầu lên kinh ngạc nhìn bầu trời.




“Tiên, là tiên đó”, có ông lão kích động run lên.



“Đó… Đó chính là thần tiên sao?”



“Còn nhìn cái gì nữa? Quỳ xuống đi”, ông lão vội mắng, người của đội buôn đều quỳ xuống đất, trong lòng đều kính nể thần tiên, hy vọng thần tiên có thể mang lại điềm lành cho mình.



Cảnh tượng này khiến cho Diệp Thành đang bay trên trời cảm thấy lòng hơi phức tạp.



Hắn đã từng giống như họ, thậm chí còn không bằng họ, bao nhiêu ngày đêm hắn đã phải ôm bánh bao cướp được rồi ngây ngốc nhìn lên trời, hy vọng thần tiên hạ phàm ban phước.



Chỉ là mong ước tốt đẹp, hiện thực tàn khốc, hắn đã không thể phân được nên buồn vì sự ngu muội của người phàm hay nên hận thế đạo này.




Hắn im lặng dời tầm mắt, tiếp tục tăng tốc.







Khốn kiếp! Khốn kiếp! Khốn kiếp!



Trong thành cổ Thiên Táng liên tục vang lên tiếng gầm thét dữ tợn rung chuyển đất trời, có người đang thét gào như ác ma nổi giận.



Người đó không cần nói cũng biết chính là Huyết Khung – điện chủ phân điện thứ chín của Thị Huyết Điện.



Lúc này ông ta đang đứng trước truyền tống trận của thành cổ Thiên Táng, ừm, nói chính xác hơn là đứng trước truyền tống trận đã bị phá huỷ.



Đúng vậy, truyền tống trận của thành cổ Thiên Táng đã bị phá hỏng, bọn họ vội vàng chạy tới đây đột nhiên chợt nghẹn ngào muốn khóc.



A!



Huyết Khung ngửa mặt lên trời gào thét như một kẻ điên.



Mới chỉ vài ngày thôi! Đầu tiên bọn họ phải chịu thiệt lớn ở truyền tống vực môn của Hạo Thiên thế gia, sau đó bị bẫy ở truyền tống trận của thành cổ Hoàng Tuyền, bây giờ truyền tống trận vất vả lắm mới tìm được cũng đã bị phá hỏng một lần nữa.



Lúc này, dù ông ta là điện chủ phân điện cũng không chịu nổi những cú đả kích liên tiếp như thế.



 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
855,940
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3236: “Hay là chúng ta chơi con chó cái kia đi?”  


Cô Lam và hai người kia cũng vậy, thần thức bao phủ cả cổ thành nhưng không ai chú ý tới Diệp Thành và thanh niên áo trắng dưới gốc cây xiêu vẹo, theo quan điểm của họ ai lại biến thành chó như thế!



Dưới gốc cây, Diệp Thành dùng móng vuốt của chó gãi lông trên đầu.



Bộ dạng này của hắn thật sự rất choán mắt.



Advertisement

Hắn đường đường là Hoang Cổ Thánh Thể, Hoàng đế Đại Sở uy danh lẫy lừng, Thánh chủ Thiên Đình khí thế bát hoang mà lại biến thành một con chó vàng, nếu chuyện này bị truyền ra ngoài thì anh minh một đời của hắn sẽ mất hết!



Nghĩ đến đây, Diệp Thành lại đen mặt nhìn tên thanh niên áo trắng, chính là tên này, biến thành cái gì không được lại biến thành chó, để hắn trong lúc lơ là cũng bị biến thành chó theo.



So với hắn, tên thanh niên áo trắng lại rất bình tĩnh, vừa gãi lông chó vừa nhìn Diệp Thành, nháy mắt hỏi: “Nào, nói cho ca ca biết sao hai Thánh Nhân kia lại đuổi theo ngươi?”



“Ngươi nói trước đi, sao hai Chuẩn Thánh kia lại đuổi theo ngươi?”, Diệp Thành nhìn hắn ta.



“Ta ngủ với thần nữ nhà họ”, tên thanh niên áo trắng nói xong thì lấy móng chó vuốt lông chó trên đầu, tuy trong hình dáng của chó nhưng vẻ mặt lại rất đê tiện.



“Ta thích ngươi rồi đấy”, Diệp Thành nghiêm túc nói.



“Ngươi thôi đi, sao bọn họ lại đuổi theo ngươi?”

“Ta ngủ với thần tử nhà bọn họ”.



“Woa!”, tên thanh niên áo trắng lập tức đưa móng chó ra cầm lấy móng chó của Diệp Thành: “Ngươi còn lợi hại hơn ta nữa”.



“Chia nhau ra tìm”, khi hai người nói chuyện thì phía ông lão béo đã chia nhau ra, Cô Lam đến một cổ thành khác, hai Chuẩn Thánh cũng tới hai cổ thành khác.



Trong cổ thành này chỉ còn lại một mình ông lão béo, đôi mắt to sáng rực đang tia từng tấc đất trong cổ thành.



Diệp Thành vẫn nằm bò trên đất, đôi mắt chó nhìn chằm chằm hông của ông ta, nơi đó có một túi đựng đồ đầy bảo bối, đó là túi đựng đồ của hắn.



May mà Hỗn Độn Thần Đỉnh ở trong thần hải, nếu không đúng là tổn thất lớn.



Dù Diệp Thành rất muốn lao ra cướp, nhưng thực lực của ông ta còn hơn Thị Huyết Lão Ma, huống hồ nữ tử áo xanh tên Cô Lam kia còn ở ngay cổ thành gần đó.



Một đấu hai, hiển nhiên hắn không giải quyết được, không cẩn thận khéo lại bị bắt lần nữa.



“Bất lực thật!”



Diệp Thành vò đầu bứt tai, không thể thi triển Thiên Đạo, đúng là bị hạn chế đủ đường.



Tên thanh niên áo trắng vẫn bình thản, gãi lông chó rất có phí khách, đức hạnh thô bỉ khiến Diệp Thành nhìn mà ngứa tay, nếu không phải đám ông lão béo ở đây thì hắn đã cho hắn ta một trận rồi.



“Hú!”



Khi hai người đang nằm đó thì một con chó đen to lớn chạy tới, trừng mắt phẫn nộ nhìn cả hai.



Bên cạnh con chó đen là con chó trắng to với bộ lông mượt mà, trông có vẻ là một đôi, sở dĩ nó phẫn nộ như vậy là vì hai người đã chiếm địa bàn của chúng.











 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
855,940
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2009: “Càng nhìn càng thấy quen”


Đây vẫn chưa phải điều bực nhất, bực nhất là ông ta nhận lệnh bao vây giải quyết Hạo Thiên thế gia, chạy từ Bắc Chấn Thương Nguyên tới đây mà ngay cả cái bóng của Hạo Thiên thế gia cũng không thấy đâu.



“May mà mình thông minh, chạy nhanh”, trên lầu các cách đó không xa, đạo thân của Diệp Thành thở dốc, hắn cũng chỉ mới hoàn thành nhiệm vụ từ mấy phút trước.



Advertisement

“Lão Đại, cho ta nghỉ một lúc nhé”, đạo thân truyền âm cho Diệp Thành.



“Sao cũng được”, trong thần hải của hắn vang lên giọng nói của Diệp Thành.



“Thế giới bên ngoài thật sống động!”, được Diệp Thành cho phép, đạo thân xoa hai tay vào nhau cười hề hề, là đạo thân, trước nay hắn không bao giờ cách bản thể quá xa, nhưng hắn cũng có suy nghĩ của riêng mình, tràn ngập tò mò với thế giới bên ngoài, muốn được tự mình trải nghiệm.



“Khi nào thiên hạ ổn định, ta sẽ cho ngươi tự do”, có lẽ cảm nhận được tâm tư của đạo thân, Diệp Thành lại truyền âm tới.



“Ta… Ta không có ý đó”, đạo thân vội vàng nói, nhưng không nhận được câu trả lời của Diệp Thành.



“Có phải mình nói sai rồi không? Mình… hế?”, đạo thân Diệp Thành gãi đầu, nhưng còn chưa nói xong đã giật mình, đuôi mắt hắn vừa liếc thấy một bóng dáng xinh đẹp, lúc này bóng dáng ấy đã ra khỏi lầu các.

“Bóng lưng quen thuộc quá”, đạo thân Diệp Thành vội vàng đứng dậy, nhanh nhẹn đuổi theo.



Bước ra khỏi lầu các, hắn bắt đầu lén lút bám theo suốt quãng đường như một cái đuôi.



Phía trước, áo khoác ngoài của bóng dáng xinh đẹp khẽ đung đưa, bước đi nhẹ nhàng, toàn thân được thần hà bảy màu như ẩn như hiện bao quanh, đến mái tóc trắng xoã trên vai cũng được nhuộm thần hoa, cô giống như tiên nữ hạ phàm, không nhiễm bụi trần thế gian.



“Càng nhìn càng thấy quen”, đạo thân Diệp Thành sờ cằm, vô thức đẩy nhanh tốc độ.



Nhưng điều khiến hắn ngạc nhiên là nữ tử tóc trắng phía trước bỗng trở nên rất kỳ lạ, mỗi bước đi thân hình lại trở nên hư ảo một chút rồi biến mất không thấy đâu, khiến cho người đi trên đường đều sững sờ trong giây lát.



“Thần thông thật huyền ảo”, đạo thân Diệp Thành cau mày, đột ngột nhấc chân đuổi theo như một tia thần mang.



Không biết đến lúc nào hắn mới dừng lại ở sâu trong một dãy núi.



Dãy núi này không có gì đáng ngạc nhiên, nhưng điều đáng ngạc nhiên là vẻ mặt kinh ngạc của đạo thân Diệp Thành, hắn đuổi theo cả chặng đường nhưng đến đây lại không thấy bóng dáng nữ tử tóc trắng ấy.



“Đại Sở đúng là nhiều nhân tài!”, hắn gãi đầu, tốc độ của hắn có thể so sánh với bản thể nhưng lại để mất dấu, điều này làm cho hắn phải kinh ngạc cảm thán sự phi thường của nữ tử tóc trắng.



Hửm?



Đang nói, đạo thân Diệp Thành bỗng cau mày, bất chợt quay người lại.



Sau lưng có ánh sáng bảy màu lơ lửng, trước mặt hắn ngưng tụ thành một bóng dáng xinh đẹp như mộng như ảo, nhìn kỹ lại thì chẳng phải nữ tử tóc trắng đó sao? Điều khác với lúc trước là trong tay cô đang cầm một thanh thần kiếm với ánh sáng bảy màu bao quanh.



“Cô…”, nhìn thấy khuôn mặt nữ tử áo trắng, đạo thân Diệp Thành sững sờ tại chỗ.



 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
855,940
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3237: Hoan nghênh quay trở lại! 


Trên con đường phồn hoa của cổ thành, bốn người phía ông lão béo kia không hề rời đi.



Đặc biệt là ông lão béo đứng trên hư thiên, thần thức Thánh Nhân bao trùm khắp cổ thành lục tìm từng tấc một, tìm từng người một, không bỏ qua bất cứ ngóc ngách nào.



Bên dưới, Diệp Thành và người thanh niên áo trắng vẫn đứng dưới gốc cây.

Advertisement



Hai con chó một đen một trắng hằm hè nhìn bọn họ.



Nếu nói về tên thanh niên mặc y phục trắng thì thực sự rất kì lạ vì hắn có thể nói chuyện với cả hai con chó, nói năng nước bọt bắn tứ tung.



Còn Diệp Thành lặng lẽ nằm ườn dưới gốc cây, đôi mắt loé lên tinh quang vì trong cổ thành này có người chuyển kiếp, vả lại không phải chỉ một người, đây là một niềm vui bất ngờ với hắn.



Gâu gâu!



Hai con chó một đen một trắng bị tên thanh niên áo trắng doạ sợ mất mật nên bỏ chạy.



Sau khi đuổi hai con chó kia đi, tên thanh niên áo trắng mới huých Diệp Thành, cười gian giảo: “Xong xuôi cúng ta tới Bích Tiêu Cung chơi đi, thần nữ của nhà đó trông được lắm”.

“Ngươi có biết nếu để cho Mộ Dung Diệu Tâm nghe thấy thì hậu quả sẽ nghiêm trọng thế nào không?”, Diệp Thành quay đầu sang nhìn tên thanh niên áo trắng với vẻ mặt đầy ý tứ.



“Ai là Mộ Dung Diệu Tâm?”, tên thanh niên áo trắng thẫn thờ.



“Là người mà ngươi nằm mơ cũng muốn ngủ cùng đấy”, Diệp Thành đáp lại rồi bất giác nhớ về phân điện thứ chín của Hằng Nhạc Tông cả trăm năm trước, một tên đê tiện đầu trọc thỉnh giáo hắn về mật tịch chơi gái, kết quả bị đánh lên trời, cho tới giờ hắn vẫn còn nhớ tới cái đầu bóng loáng của tên đó.



“Người ta muốn lên giường nhiều lắm”, tên thanh niên áo trắng hắng giọng, mặt mày tỏ ra thản nhiên.



“Xem ra ta cần phải cho ngươi động não thêm rồi”, Diệp Thành tủm tỉm cười, hắn gảy một đạo tiên quang vào trán tên thanh niên áo trắng này.

Hự!



Toàn thân con chó do tên thanh niên áo trắng hoá thành run rẩy, hai bàn chân ôm lấy đầu, gầm gừ rít lên đau đớn.



Diệp Thành cứ thế ngó lơ, thấy tên này gầm gào hắn chợt cảm thấy hả hê.



Không sai, tên thanh niên áo trắng này chính là người chuyển kiếp, đây cũng chính là lý do vì sao mà cả chặng đường bỏ chạy Diệp Thành không tách rời tên này, tên này chạy đi đâu hắn chạy tới đó.



Nếu như không chú ý để lạc mất hắn thì có muốn tìm cũng khó.



Còn tên thanh niên áo trắng là ai chuyển kiếp thì không cần nói cũng biết đó chính là tên đê tiện Long Nhất, một phần tàn hồn của Thái Hư Cổ Long.



Ôi trời!



Không biết qua bao lâu một tiếng gầm gào bá đạo mới vang dội khắp cổ thành, ông lão béo đứng giữa hư thiên giật mình, ông ta muốn đi tìm nhưng lại không biết là giọng của ai.



Long Nhất hồi phục kí ức kiếp trước, đôi mắt chó dàn dụa nước mắt, hắn thẫn thờ nhìn Diệp Thành ở phía đối diện, mặc dù Diệp Thành vẫn đang trong hình thái của một con chó nhưng hắn chỉ cần nhìn là nhận ra.

Hoan nghênh quay trở lại!



 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
855,940
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2010: “Đây là lần đầu tiên ta tới thế giới người phàm”


Trong thế giới người phàm về đêm là không gian yên tĩnh.



Trên bầu hư không vời vợi, phía Diệp Thành vẫn đang nhanh chóng tiến về phía trước.



Cho dù là thế giới người phàm thì bọn họ cũng nhanh chóng lựa chọn hành quân không ngừng nghỉ vì thế giới người phàm không phải không có tu sĩ.

Advertisement



“Đây là lần đầu tiên ta tới thế giới người phàm”, Hạo Thiên Thi Nguyệt và Hạo Thiên Thi Tuyết nhìn bên dưới với vẻ mặt hiếu kì, “ngoài không có linh lực ra thì hình như không khác với thế giới tu sĩ”.



“Bớt nói chuyện đi, nhanh lên thôi”, phía trước, Hạo Thiên Thi Nguyệt trừng mắt nhìn hai người.



“Theo như tốc độ này, nếu không có gì bất ngờ thì ba ngày có thể tới Tây Nguyên Quốc ở thế giới người phàm, “phía trước, Hạo Thiên Huyền Hải liếc nhìn địa đồ, “cái mà chúng ta thiếu là thời gian”.



“Chỉ cần tới được Tây Nguyên Quốc là an toàn rồi”, ở bên, Diệp Thành lên tiếng, “ta đã lệnh cho Viêm Hoàng tạo Truyền Tống Trận từ thế giới người phàm tới đại bàn doanh của viêm Hoàng ở Tây Lăng của Bắc Sở, nhờ vào đại trận hư không ở đó là có thể đi một mạch tới Nam Sở”.



“Lần này may là có tiểu bối, nếu không thì…”



Phụt!

Hạo Thiên Huyền Hải còn chưa nói xong thì Diệp Thành ở bên đã phun ra ngụm máu, cả cơ thể suýt chút nữa ngã nhào giữa hư không.



Trần Dạ!



Hạo Thiên Huyền Hải vội tiến lên trước kéo Diệp Thành đang lảo đảo.



Chỉ trong chốc lát, sắc mặt Diệp Thành tái nhợt thấy rõ, giống như thể hắn bị trọng thương một cách vô hình vậy.



“Ngươi bị thương trước khi đại chiến sao?”, phía Hạo Thiên Cảnh Sơn vội chạy từ phía sau tới.

“Đừng lại gần ta”, Diệp Thành đẩy Hạo Thiên Huyền Chấn ra rồi vội khoanh chân ngồi trên mặt đất, có thể thấy vẻ mặt hắn rất đau đớn.



“Thương nặng thế này…”, thấy vẻ mặt đau đớn đó của Diệp Thành, những tu sĩ mạnh của Hạo Thiên thế gia liền cau mày, mặc dù bọn họ rất muốn tiến lên trước giúp đỡ nhưng vẫn dừng chân ở chỗ cũ vì bọn họ không biết Diệp Thành gặp phải vấn đề ở đâu.



“Đạo thân, là ai trảm đạo thân của ta?”, phía này, cơ thể Diệp Thành run bật lên, đến cả khí tức cũng vô cùng hỗn loạn.



Không ai rõ tình hình của hắn hơn hắn, một luồng sức mạnh vô hình đang xâm nhập cơ thể hắn, mọi thứ cũng vì đạo thân của hắn bị trảm nên mới ảnh hưởng tới bản thể.



“Đạo thân của Diệp Thành do hắn mà sinh ra, trước đó không phải chưa từng gặp nạn nhưng đạo thân mà chết mặc dù có ảnh hưởng tới bản thể nhưng về cơ bản không đáng ngại, đợi tới thời gian thì sẽ lại lần nữa hoá ra đạo thân.



Có điều lần này trước khi đạo thân của hắn chết lại không hề giống với bất cứ lần nào trước đây, nó liên luỵ đến căn cơ của bản thể, còn mang theo cả một luồng sức mạnh thần bí và mạnh mẽ xâm nhập vào cơ thể bản thể.



Còn hắn lại đang bị luồng sức mạnh này làm bị thương.



Vả lại điều khiến hắn không ngờ tới nhất chính là hắn cản bản không biết đạo thân xảy ra chuyện gì, thân là bản thể, vốn dĩ nên có kí ức của đạo thân nhưng đến cả đoạn kí ức đó của đạo thân cũng bị tiêu huỷ.



“Đại thần thông thế này, rốt cục là ai?”, Diệp Thành nheo mắt lại gần như chỉ còn một đường.

“Trần Dạ?”, phía này, Hạo Thiên Huyền Chấn vẻ mặt lo lắng hỉ thăm dò.



 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
855,940
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3238: Ngươi biết nhiều đấy!  


Diệp Thành mỉm cười, trong nụ cười còn mang theo bao nỗi bể dâu.



Thân chó của Long Nhất bất giác run rẩy: “Cuối cùng ngươi cũng không để chín mươi triệu anh hồn của Đại Sở bỏ mạng oan uổng”.



Diệp Thành mỉm cười không nói gì.

Advertisement



Nhưng Long Nhất thân là một phần tàn hồn của Long Đế đã thay đổi cái nhìn với Diệp Thành, một nửa Hoang Cổ Thánh Thể có thể địch lại cả Đại Đế, chiến tích này có thể sánh ngang với Đế Hoang của vạn cổ.



Đế Hoang đã viết nên một đoạn thần thoại độc chiến với Ngũ Đế còn Diệp Thành mở ra tiên hà chu sát Đại Đế.



Khi hắn ta còn đang ngỡ ngàng thì Diệp Thành đã truyền tới một đoạn thần thức, có liên quan tới những việc và người của Đại Sở.



Cơ thể Long Nhất run lên, trong thần thức đó, hắn đã tìm được bóng hình kia, cô tên là Mộ Dung Diệu Tâm, trăm năm trước bỏ mạng trong lòng hắn và hắn đã lập ra lời thề kiếp sau sẽ tới rước cô.



Thấy vậy, Diệp Thành thở dài: “Ta chưa tìm thấy cô ấy, nhưng chắc chắn cô ấy ở Chư Thiên Vạn Vực”.



“Rồi sẽ tìm thấy thôi”, đôi mắt Long Nhất nhoà lệ.



“Nói vào chuyện chính đi”, Diệp Thành nhìn sang Long Nhất, “ngươi là tàn hồn của Long Đế, ngươi có biết Côn Luân Hư, Đại La Chư Tiên, Thần Điện và Đại Hạ Thần Triều không? Ta cần nhanh chóng tìm thấy những nơi này”.




Có điều, điều khiến Diệp Thành phải nuối tiếc đó là Long Nhất vừa nghe đã lắc đầu: “Ta không có những kí ức này, Long Đế chính là chí tôn của thời Thái Cổ, thời đại đó đa phần vẫn chưa có những nơi mà ngươi nói”.



Diệp Thành cau mày, Long Nhất nói có lý, chí tôn dù có mạnh thì cũng khó có thể biết được việc của hàng triệu năm sau.



Đi thôi, bọn họ đi rồi!



Long Nhất ngẩng đầu nhìn hư thiên.



Diệp Thành cũng ngẩng đầu nhìn, ông lão béo kia đã rời đi cùng với Cô Lam, bọn họ bay ra khỏi tinh không mà vẫn không ngừng mắng chửi, nữ tử tóc tím và lão già tóc đen kia cũng tỏ ra bất lực đành quay người rời đi.




Thấy vậy, Long Nhất định quay người đi nhưng bị Diệp Thành kéo lại.



Sự thực chứng minh hành động của Diệp Thành rất chính xác, bốn người vừa rời đi lập tức quay lại.



Ngươi biết nhiều đấy!



Long Nhất bĩu môi, nếu không phải Diệp Thành kéo hắn lại thì lúc này khung cảnh đã rất náo nhiệt rồi.



Đi thôi!



Không tìm được nên tên ông lão béo kia thầm mắng chửi sau đó lại lần nữa rời đi, lần này thì ông ta đi thật.



Sau khi bọn họ đi chưa lâu Diệp Thành và Long Nhất mới lần lượt hoá về hình người ban đầu.



Sau khi hoá thành hình người, cả hai đưa mắt nhìn nhau và bất giác ho hắng, vẻ mặt vô cùng kì quái.



Bọn họ một người là tàn hồn của Thái Hư Long Đế, một người là Hoang Cổ Thánh Thể với huyết mạch có thể sánh ngang Đại Đế, trước đó lại biến thành một con chó, việc này nếu đồn ra ngoài thì không biết Thái Hư Long Đế và các tiền bối Thánh Thể có chui từ quan tài ra mà dẫm chết hai tên này không nữa.



 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
855,940
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2011: “Thời gian ba phút để hồi phục linh lực”


“Ta không sao”, Diệp Thành gạt suy nghĩ qua một bên, hắn cố gắng kiểm soát luồng sức mạnh thần bí kia, dùng căn nguyên thánh thể để tiêu diệt nó sạch sẽ, sắc mặt tái nhợt của hắn dần lấy lại sắc hồng.



Thấy vậy, phía Hạo Thiên Huyền Chấn mới thở phào.



Đi thôi!



Diệp Thành khẽ lau đi dòng máu nơi khoé miệng, hắn là người đầu tiên bay về phía Tây Nguyên Quốc.

Advertisement



Tiếp sau đó, cả chặng đường đi Diệp Thành đều im lặng đến mức khiến người ta phải sợ, ánh mắt chốc chốc lại thâm trầm bất định.



Việc xảy ra đêm nay quá dị thường, hắn là bản thể mà cũng nghĩ không thông, những gì hắn có thể làm chỉ là chờ đợi, đợi tới khi thời khắc đến, lại lần nữa hoá ra đạo thân thì mọi việc đã xảy ra thế nào hắn mới có thể tường tận.



………..



Trong sơn mạch, trời đất như rung chuyển, đại quân đen kịt sát phạt đến, nếu nhìn kĩ thì đó chính là đại quân phân điện thứ tám của Thị Huyết Điện.



Thấy sơn mạch Hành Thiên nhuốm đỏ máu, điện chủ phân điện thứ tám phẫn nộ vì chín phần người nhuốm đỏ máu chính là người của phân điện thứ tám, quan trọng hơn cả đó là cả chặng đường di chuyển, đại quân của ông ta tổn thất nghiêm trọng, vả lại còn để Hạo Thiên thế gia chạy mất.



“Điện chủ, là thống lĩnh ba quân”, có người đưa thống lĩnh ba quân bị ghim trong hư thiên quay về.



“Có lẽ là bị một kiếm đâm chết”, một thống lĩnh trầm ngâm.



“Đúng là không ngờ Hạo Thiên thế gia lại mạnh như vậy”.

“Huyết Khung đâu? Tới chưa?”, điện chủ phân điện thứ tám hắng giọng.



“Vừa có tin báo về, còn…còn đang ở cổ thành Thiên Táng ạ”.



“Khốn khiếp”, điện chủ phân điện thứ tám gằn lên phẫn nộ, “tên Huyết Khung đó được lắm, phân điện thứu tám của ta vì chặn Hạo Thiên thế gia mà tổn thất nghiêm trọng, còn ngươi lại trốn chui lủi ở cổ thành Thiên Táng để xem kịch”.



“Điện chủ, vậy chúng ta…”



“Nhiệm vụ là của phân điện thứ chín, hắn không đuổi theo thì ta dựa vào cái gì mà phải ra mặt”, điện chủ phân điện thứ tám lạnh giọng, “truyền lệnh dọn dẹp chiến trường, quay về phân điện thứ tám”.







“Đây…”, tất cả thống lĩnh đều nhìn sang điện chủ phân điện thứ tám, “cứ rút về như vậy thì rất khó ăn nói với Thị Huyết Điện Chủ”.



“Tên Huyết Khung đó dám ngang nhiên tính kế với ta, ta còn sợ cái gì?”, điện chủ phân điện thứ tám hắng giọng, ông ta lập tức xoay người bước vào hư không.



………



Bên trong một rặng núi lớn của thế giới người phàm, Hạo Thiên thế gia dừng chân.



“Thời gian ba phút để hồi phục linh lực”, giọng Hạo Thiên Huyền Chấn vang vọng khắp Hạo Thiên thế gia.



“Thông tin của do thám báo về”, phía này, Hạo Thiên Huyền Hải bước tới, ông ta đưa ra một miếng ngọc giản.



Hạo Thiên Huyền Chấn nhận lấy khẽ bóp để lấy thông tin bên trong đó.



Ngay sau đó, ông ta chợt cau mày, “không đuổi theo kịp, không phải chứ?”



“Chín điện chủ của Thị Huyết Điện đấu đá lẫn nhau, chuyện phân điện thứ tám bằng mặt nhưng không bằng lòng cũng là chuyện thường tình”, Diệp Thành lên tiếng, “nhiệm vụ là của phân điện thứ chín, dù có không hoàn thành nhiệm vụ thì tội cũng là ở Huyết Khung, hiện giờ phân điện thứ tám phải chịu thiệt nên sẽ không dốc hết sức nữa”.



“Vậy thì lại lợi cho chúng ta rồi”, Hạo Thiên Huyền Hải bất giác bật cười.



“Quân đuổi theo có lẽ không có nhưng phía trước vẫn sẽ có chướng ngại”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, “cho dù ở thế giới người phàm thì bất cứ lúc nào cũng sẽ có khả năng xảy ra biến cố”.



“Vây thì xuất phát thôi”, Hạo Thiên Huyền Chấn lập tức ra lệnh.



Sau đó, đúng như Diệp Thành nghĩ, phân điện thứ tám không đuổi theo.



 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
855,940
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3239: Nhìn thế này vẫn ưng mắt hơn!  


Nhìn mãi nhìn mãi Diệp Thành chợt xoa cằm, hắn liếc nhìn Long Nhất từ đầu tới chân.



Thấy ánh mắt không bình thường của Diệp Thành, Long Nhất chợt cảm thấy không được tự nhiên.



Đi thôi, chúng ta vừa đi vừa nói.



Advertisement

Diệp Thành đặt tay lên vai Long Nhất, cũng không quan tâm xem Long Nhất có đồng ý hay không, hắn cứ thế kéo tên này vào một con hẻm.



Làm gì vậy?



Không lâu sau đó, bên trong con hẻm liền vang lên tiếng hét của Long Nhất.



Không lâu sau đó, hai tên này đi ra khỏi con hẻm.



Khác với lúc đi vào đây ở chỗ Long Nhất bị đánh tới mức bầm dập sưng húp mặt mày.



Quan trọng nhất không phải điểm này mà là mái tóc màu đen phóng khoáng của Long Nhất đã bị cạo sạch, điều đáng nói đó là cái đầu của hắn đã trọc lốc như hàng trăm năm trước.



Nhìn thế này vẫn ưng mắt hơn!

Diệp Thành xoa cằm, cái đầu bóng loáng của hắn trông thế nào cũng thấy vui mắt.



Long Nhất mặt mày tối sầm cả lại.



Đi thôi!



Diệp Thành toét miệng cười, hắn quay người bước vào dòng người đông đúc.



Tiện nhân!



Long Nhất liên miệng mắng chửi đi theo.




Sau khi bọn họ rời đi, hai con chó một đen một trắng ngoái cổ nhìn theo hướng cả hai mà thẫn thờ, chúng không biết bọn họ là người biến thành, trươc đó còn dám cướp địa bàn với chúng nữa.



Phía này, Diệp Thành và Long Nhất đã xuất hiện trong vài góc của cổ thành và đưa người chuyển kiếp đi.



Tìm hết cổ thành này bọn họ lại đi tới cổ thành khác.



Cổ tinh này không hề nhỏ, cũng có đến cả hàng trăm nghìn cổ thành, cũng may Diệp Thành có bí thuật chu thiên diễn hoá, có thể xác định chuẩn xác vị trí của người chuyển kiếp, nếu không thì đi từng cổ tinh lục tìm thì không biết phải tìm tới bao giờ.



Vận may của cả hai người không tồi, bọn họ đã tìm được hàng trăm người chuyển kiếp, tấ cả đều được Diệp Thành đưa vào Hỗn Độn Thần Đỉnh.



Long Nhất nhìn vào Hỗn Độn Thần Đỉnh, mặc dù có tới hàng trăm người nhưng mới chỉ là một góc nhỏ của Đại Sở.



Diệp Thành lại không cảm thấy kì lạ, Đại Sở rộng lớn như vậy, đều là người của Đại Sở, cũng không phải có thể gặp nhau hết, giống như Niệm Vi và Tạ Vân, giống như Tần Vũ và Đông Phương Ngọc Yên vô tình gặp mặt đó thôi.



Đi mãi đi mãi, bọn họ chợt dừng chân trước một cổ thành rộng lớn, đây là cổ thành cuối cùng trong cổ tinh có người chuyển kiếp.



Còn chưa vào cổ thành mà Long Nhất đã chắp hai tay cầu nguyện, hình thái giống như vị hoà thượng: “Xin ông trời thương con, cho người chuyển kiếp là Tiểu Tâm Tâm nhà con”.

“Không biết Tiểu Tâm Tâm nhà ngươi mà biết được người chơi cả thần nữ nhà người ta thì liệu có bạt cho ngươi một cái khóc ròng không?”, Diệp Thành tặc lưỡi.



 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Top Bottom