Dịch Tiên Võ Truyền Kỳ

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
855,940
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1982: “Không có là tốt nhất”


Thị Huyết Điện chìm trong biển khói.



Bên ngoài Thị Huyết Điện, cờ chiến bay phấp phới, đại quân tu sĩ đông nghịt xếp thành từng hàng ngay ngắn giống như chín tấm thảm choán lấp đại địa.



Bên trong đại điện của Thị Huyết Điện, bầu không khí vô cùng căng thẳng.



Advertisement

Thị Huyết Diêm La ngồi ở vị trí trên cao, sắc mặt tím tái, đôi mắt ông ta đỏ ngầu nhìn xuống bên dưới.



Lại nhìn xuống bên dưới lúc này, tám người đừng nghiêm trang, người nào người nấy thân khoác chiến giáp, chỉ cần nhìn là biết sắp đi đánh trận, có điều bọn họ lại bị Thị Huyết Diêm La nhìn chằm chằm nên vô thức cúi đầu.



Và đó chính là điện chủ phân điện thứ nhất tới thứ tám của Thị Huyết Điện.



Nhận được tin Thị Huyết Diêm La chết, bọn họ đều ngầm toan tính, lần lượt quay về Thị Huyết Điện, chẳng phải vì muốn xác nhận xem Thị Huyết Diêm La có phải đã chết hay không sao?



Đương nhiên mục đích thực sự của bọn họ vẫn là vị trí điện chủ.



Do vậy bọn họ không chỉ tới đây một mình mà đều dẫn theo cả đại quân tu sĩ với.



Có điều mọi thứ đều khiến bọn họ thất vọng.

Giây phút bọn họ bước chân vào trong đại điện của Thị Huyết Điện và nhìn thấy Thị Huyết Diêm La đang ngồi trên vị trí tối cao kia thì tất cả đều thẫn thờ.



“Có phải thất vọng lắm không?”, Thị Huyết Diêm La lên tiếng bật cười lạnh lùng nhìn tám điện chủ bên dưới.



“Xin…xin điện chủ minh xét, thuộc hạ chỉ về đây để xác nhận thông tin thôi”, điện chủ phân điện thứ nhất vội chắp tay hành lễ, “hiện giờ biết được điện chủ bình an vô sự thì thuộc hạ cũng có thể yên…yên tâm được rồi”.



“Huyết Táng, lòng trung thành của ngươi thật khiến bổn điện chủ đây phải cảm động đấy”, Thị Huyết Diêm La bật cười nhưng đôi mắt ông ta lại hiện lên u quang dị thường khiến điện chủ phân điện thứ nhất rợn người.



“Điện chủ”, ngay lập tức, một người mặc y phục đen bước tới, quỳ dưới đất, “điện chủ phân điện thứ chín quay về rồi”.



“Bảo hắn ta vào đây”, Thị Huyết Diêm La nói rồi nheo mắt lại, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Huyết Táng.




Không lâu sau đó, Huyết Khung mặc chiến giáp bước vào.



Khi nhìn thấy tám điện chủ đều đang cúi đầu và Thị Huyết Diêm La đang ngồi trên cao thì vẻ mặt ông ta cũng trở nên gượng gạo, sự thực hình như đã nằm ngoài kế hoạch của ông ta.



“Bái…bái kiến điện chủ”, sau vài giây thẫn thờ, Huyết Khung mới vội hành lễ với Thị Huyết Diêm La.



“Huyết Khung, không phải ta lệnh cho ngươi đi đuổi theo Hạo Thiên thế gia sao? Ngươi về làm gì?”, Thị Huyết Diêm La nhìn Huyết Khung với vẻ mặt hứng thú.



“Bẩm…bẩm điện chủ, thuộc hạ đang trên đường truy đuổi thì nghe tin điện chủ bị ám sát nên…nên mới vội vàng quay về”.



“Ồ?”, Thị Huyết Diêm La bật cười to hơn, “vậy ngươi nói cho ta nghe ngươi vội vàng quay về như vậy là vì vội về chịu tang ta sao?



“Điện chủ minh xét, thuộc hạ tuyệt đối không có ý này”, Huyết Khung vội quỳ xuống đất.



“Không có là tốt nhất”, Thị Huyết Diêm La vỗ vào long kỉ đứng dậy, ông ta gằn lên như sấm rền chấn động cả đại điện, đôi mắt đỏ ngầu sắc lạnh nhìn xuống chín người bên dưới, “đừng cho rằng ta không biết các ngươi đang mưu tính điều gì, ta còn chưa chết thì các ngươi vẫn là thần”.



“Điện chủ dạy phải ạ”, bên dưới, các điện chủ vội quỳ xuống.

“Cút”, Thị Huyết Diêm La gằn lên.



 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
855,940
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3210: Cứ quyết định như vậy đi! 


Đột nhiên hắn dời mắt, lấy gương ra soi.



“Ôi…”



Nhìn vào gương, Hạo Thiên Thi Nguyệt và phía Thiếu Vũ đều sững sờ, bởi vì tuy Diệp Thành đang soi gương nhưng trong gương lại không có hắn, như thể Diệp Thành bên cạnh họ không hề tồn tại.



Advertisement

“Sao… Sao lại thế này?”



Bốn người cùng nhìn Diệp Thành rồi cùng cau mày.



“Không sao!”



Diệp Thành cười nhẹ, lấy tay lau vết máu bên khoé miệng và khoé mắt, gương trong tay cũng dần hoá thành tro bay.



“Đi thôi!”



Diệp Thành lãnh đạm nói rồi cất bước đi đầu tiên.



Nhóm Hạo Thiên Thi Nguyệt theo sau hắn nhưng vẻ mặt không được tốt lắm.



Vào đêm ngày thứ năm mọi người mới quay về Huyên Nguyệt Tinh của nhà họ Cơ.



Ấy?



Vừa đáp xuống, Diệp Thành đã khẽ giọng lên tiếng.



Sao vậy?



Phía Hạo Thiên Thi Nguyệt ngơ ngác nhìn Diệp Thành.



Niềm vui bất ngờ!




Diệp Thành vừa cười vừa bay lên thiên tiêu, cứ thế hướng về phía tiên sơn nhà họ Cơ, phía Hạo Thiên Thi Nguyệt không hiểu chuyện gì đang xảy ra, bọn họ lần lượt bay lên hư thiên đuổi theo Diệp Thành.



Lúc này, đại điện ở tiên sơn nhà họ Cơ có thể coi là nườm nượp bóng người, đó đều là các tu sĩ nhà họ Cơ.



Ngoài người nhà họ Cơ ra thì còn có ba lão tu sĩ mặc áo tím và một thanh niên mặc áo trắng.



Bốn người này có lai lịch không vừa, chính là người của nhà họ Sở ở Võ Huyền Tinh, cả ba lão già mặc áo tím đều là Chuẩn Thánh của nhà họ Sở, còn người thanh niên mặc áo trắng là thần tử của nhà họ Sở: Sở Dương.



Lần này bọn họ tới Võ Huyền Tinh là vì một chuyện đáng mừng.



Nói chính xác hơn chính là để hỏi cưới, đối tượng hỏi cưới là Cơ Như Tuyết, một trong những thần nữ của nhà họ Cơ.



Cơ Như Tuyết cũng có mặt ở đây, bộ dạng thiếu nữ xinh đẹp dè dặt, chốc chốc lại liếc nhìn Sở Dương, khuôn mặt đỏ lựng.



Sở Dương mỉm cười như ngọn gió xuân, không hề mang chút phong cách của một thần tử.











 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
855,940
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1983: “Nghe thì có vẻ đơn giản”


“Thuộc hạ xin cáo lui”, chín người vội đứng dậy, vừa lau đi mồ hôi lạnh toát vừa cáo từ với Thị Huyết Diêm La.



“Huyết Khung, ngươi ở lại”, Thị Huyết Diêm La lên tiếng.



Advertisement

Nghe vậy, Huyết Khung vừa định quay người ra khỏi đại điện thì vội quay lại, đứng đó thẫn thờ, không dám thở mạnh.



“Tìm ra được tung tích của Hạo Thiên thế gia chưa?”, Thị Huyết Diêm La nhìn Huyết Khung với ánh mắt sắc lạnh.



“Tạm…tạm thời chưa ạ”, Huyết Khung nói rồi vô thức lau đi mồ hôi.



“Ngươi ăn phải cái gì thế hả?”, Thị Huyết Diêm La hắng giọng, “Thị Huyết Thần Ảnh ta đã giao cho ngươi rồi mà còn không tìm ra tung tích của bọn chúng?”



“Điện chủ bớt giận, thuộc hạ lập tức đi làm, nhất định sẽ không để điện chủ thất vọng”.



“Vậy còn không cút?”



Nghe vậy, Huyết Khung như được đại xá, vội vàng quay người rời khỏi đại điện của Thị Huyết Điện.




Sau khi ông ta rời đi, Thị Huyết Diêm La thở dài, khuôn mặt đỏ lên, không biết vì tức giận hay phẫn nộ.



Việc ngày hôm nay có lẽ là chuyện nực cười nhất từ khi Thị Huyết Điện lập phái đến nay, chỉ vì một lời đồn mà chín điện chủ của Thị Huyết Điện đều quay về, còn ông ta lại tận mắt chứng kiến trò cười ấy.



“Xem ra Thị Huyết Điện cũng khôgn hề hoà hợp như bên ngoài”, không lâu sau đó, tiếng cười u ám vang vọng, bóng người mặc hắc bào huyễn hoá trong đại điện.



“Phệ Hồn Vương, ông đang cảm thấy trong hoạ có phúc sao?”, Thị Huyết Diêm La bật cười lạnh lùng.


“Ta lại không rảnh như vậy”, Phệ Hồn Vương lên tiếng, “ta chỉ muốn ngươi hiểu một điều, điểm quan trọng nhất của thống soái ba quân cần có không phải là thực lực mà là khả năng chống cự, đến điểm này còn không làm được thì lấy gì để đối đầu với Thiên Đình của Nam Sở”.



“Về điểm này thì không cần ông phải nói nhiều”, Thị Huyết Diêm La bật cười lạnh lùng ,”chỉ có ông, vị vương cái thế như vậy mà phải chui lủi biết bao”.



“Đừng ngông cuồng như vậy”, Phệ Hồn Vương nói với giọng không mấy dễ chịu, “tám Đại Thần Huyền Hoàng giống như hình với bóng chặn vổn vương hơn tám trăm năm, ngươi cho rằng bọn họ không có việc gì làm sao? Chúng ta xuất thế bọn họ cũng xuất thế, về bản chất không có gì khác nhau, hiện giờ nơi duy nhất không bị liên luỵ là Ma Vực cho nên điểm mấu chốt quyết định thắng lợi giữa Thị Huyết Điện và Thiên Đình không nằm ở chỗ chúng ta mà nằm ở Ma Vực, nếu lôi kéo được bọn họ thì đại sự dễ thành”.



“Nghe thì có vẻ đơn giản”, Thị Huyết Diêm La tái mặt, “Thị Huyết Điện chúng ta đã phái không biết bao nhiêu sứ giả đi nhưng có kẻ nào sống sót quay về không?”



“Đó là thành ý của ngươi chưa đủ”, Phệ Hồn Vương liếc nhìn Thị Huyết Diêm La, “nếu ngươi dâng nửa viên Thiên Tịch Đan trong tay ngươi thì chuyện lại khác”.



“Ông còn biết nửa viên Thiên Tịch Đan trong tay ta?”, Thị Huyết Diêm La nheo mắt nhìn Phệ Hồn Vương.



“Có gì có thể thoát qua được pháp nhãn của ta sao?”, Phệ Hồn Vương cười u ám, “ngươi thực sự cho rằng đêm đó chỉ có các ngươi cướp Thiên Tịch Đan sao? Nếu không phải ta bị lũ Hoàng kia kiểm soát thì Thị Huyết Điện của ngươi sẽ dễ dàng đoạt được Thiên Tịch Đan sao?”



“Vậy ông nói xem nửa viên Thiên Tịch Đan còn lại trong tay ai?”, Thị Huyết Diêm La nói rồi liếc nhìn sang Phệ Hồn Vương.

“Ta nói trong tay ta thì ngươi có tin không?”, Phệ Hồn Vương bật cười để lộ ra hai hàm răng trắng bóc, đến cả điệu cười cũng u ám.



 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
855,940
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3211: “Đương nhiên có thể rồi”,


Trưởng lão hai bên lần lượt mỉm cười, nhà họ Sở ở Võ Huyền Tinh cũng có Thánh Nhân trấn thủ, lại thêm thân phận của Sở Dương, có thể coi là môn đăng hộ đối với Cơ Như Tuyết, điều quan trọng hơn cả đó là cả hai rất tâm đầu ý hợp.



Diệp Thành đến rồi, hắn bước vào trong đại điện và ánh mắt dừng lại ở Sở Dương.



Diệp Thành cũng đưa mắt nhìn qua bên này, khi nhìn thấy Diệp Thành ngay từ lần đầu tiên Sở Dương đã tỏ ra khác thường.

Advertisement



Ba Chuẩn Thánh của nhà họ Sở cũng đã tới, bọn họ nhìn Diệp Thành từ đầu tới chân, “vị đạo hữu này là...”



“Khách quý của nhà họ Cơ”, trưởng lão của nhà họ Cơ vội mỉm cười đáp lời, sau đó còn không quên truyền âm cho Chuẩn Thánh của nhà họ Sở: “Tiểu hữu này vô cùng hung hãn, có thể sánh ngang bằng Thánh Nhân”.



“Sánh...sánh ngang Thánh Nhân?”, Chuẩn Thánh của nhà họ Sở kinh ngạc.



“Tiểu hữu, đây chính là ba trưởng lão của nhà họ Sở ở Võ Huyền Tinh”, khi Chuẩn Thánh của nhà họ Sở còn đang kinh ngạc thì Chuẩn Thánh của nhà họ Cơ đã lên tiếng giới thiệu.



“Vãn bối Diệp Thành bái kiến chư vị tiền bối”, Diệp Thành mỉm cười, lập tức tiến lên trước, tỏ ra rất hiểu lễ nghĩa.



“Được...được lắm”, Chuẩn Thánh của nhà họ Sở mỉm cười, ba cặp mắt nhìn Diệp Thành mãi không thôi, cho tới giờ bọn họ cũng không dám tin một người với tu vi cảnh giới Hoàng lại có thể sánh ngang với Thánh Nhân.


“Vị tiểu hữu áo trắng nhà họ Sở này chính là thần tử Sở Dương của nhà họ Sở”, Chuẩn Thánh của nhà họ Cơ lại chỉ về phía Sở Dương, cười ôn hoà: “Qua vài ngày nữa con chính là con dâu của nhà họ Cơ ta rồi”.



“Nói vậy thì ta vẫn còn kịp uống chén rượu mừng rồi”, Diệp Thành mỉm cười nhìn sang Sở Dương và Cơ Như Tuyết.



“Đạo hữu phải uống thêm vài chén nữa mới phải”, Sở Dương mỉm cười, chỉ có Cơ Như Tuyết ở bên là đỏ lựng mặt.



“Gặp nhau là duyên, chúng ta co thể nói chuyện chút không?”, Diệp Thành vẫn nhìn Sở Dương.



“Đương nhiên có thể rồi”, Sở Dương không từ chối.



“Được”, Diệp Thành là người đầu tiên quay người, trông tâm trạng hắn có vẻ không tồi, Sở Dương thì lại có phần phân vân nhưng rồi cũng đi theo, chỉ có Cơ Như Tuyết sau hồi băn khoăn thì quyết định không đi cùng.



Cả hai người lần lượt đi ra ngoài.



Trong đại điện, các trưởng lão của nhà họ Cơ và Chuẩn Thánh của nhà họ Sở đều tỏ ra khó hiểu, không biết Diệp Thành gọi Sở Dương đi làm gì.



Phía này, Diệp Thành và Sở Dương đã ra khỏi đại điện.



Ấy?



Hạo Thiên Thi Nguyệt và phía Thiếu Vũ bên ngoài đại điện sững sờ, bọn họ nhất loạt nhìn về phía Diệp Thành.



Đặc biệt là Hạo Thiên Thi Nguyệt, vẻ mặt nhìn Diệp Thành thật sự rất khó hiểu.



Diệp Thành ho hắng như nhớ lại chuyện của hàng trăm năm trước, hắn từng mạo danh thân phận một người gây ra không ít chuyện đáng xấu hổ ở tứ phương của Đại Sở khiến nhân vật chính rơi vào tình thế ái ngại.

Thấy vẻ mặt mọi người như vậy, sắc mặt Sở Dương cũng trở nên hết sức kì quái, không biết nhóm người này định làm gì.



 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
855,940
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1984: Tôn Hạo cũng bị bắt đi rồi”.  


Nghe vậy, đôi mắt Thị Huyết Diêm La nheo lại chỉ còn một đường, trong giây phút đó, ông ta suýt chút nữa hạ lệnh giết Phệ Hồn Vương. Nơi này là Thị Huyết Điện, Bát Vương dù có đến cũng chưa chắc có thể sống sót ra ngoài huống hồ chỉ là một Phệ Hồn Vương.



Thế nhưng hình thế hiện giờ không cho phép ông ta làm vậy, ông ta cần sự hỗ trợ từ Phệ Hồn Vương để kiểm soát những con cháu của Huyền Hoàng.



Trong đại điện, vì câu nói của Phệ Hồn Vương mà chợt trở nên yên tĩnh, bầu không khí càng nặng nề hơn.

Advertisement



“Báo”, không biết từ bao giờ, bầu không khí im ắng trong đại điện mới bị phá vỡ, một người mặc y phục đen chạy vào, quỳ gối: “Điện chủ, người bắt Tiết Lâm đi truyền lời bảo chúng ta chuẩn bị tiền chuộc”.



“Thông báo Thương Lăng đi chuộc người”, Thị Huyết Diêm La hắng giọng, “cho dù là ai thì phải đưa được kẻ đó về cho ta, không màng sống hay chết”.



“Rõ”, kẻ mặc y phục đen gật đầu nhưng không định rời đi luôn, “Điện…điện chủ, vừa có tin Tôn …Tôn Hạo cũng bị bắt đi rồi”.



“Khốn khiếp”, Thị Huyết Diêm La nổi trận lôi đình.







Màn đêm dần buông xuống.



Nhưng vùng đất Bắc Sở vốn nên yên bình lại càng trở nên náo nhiệt hơn, vì có người đang đòi tiền chuộc từ Thị Huyết Điện.



Nhìn từ trên xuống thấy từng đoàn người như những dòng suối đang hội tụ về một ngọn núi nguy nga, hùng vĩ, hầu như ai cũng muốn xem mặt mũi kẻ bắt cóc, bao nhiêu năm rồi, đây là lần đầu tiên có người dám bắt cóc đệ tử của Thị Huyết Điện.



Lúc này, đạo thân của Diệp Thành đang ung dung vắt chân ngồi trên một tảng đá, chẳng hề để tâm đến ánh mắt ngạc nhiên khác thường của mọi người xây xem.



Bên cạnh hắn là Tiết Lâm đang bị trói gô, trong miệng vẫn bị nhét chiếc tất thối đó, nước mắt rưng rưng, làm gì còn dáng vẻ đệ tử chân truyền thứ tư của Thị Huyết Điện nữa, ai nhìn thấy cũng chỉ biết tặc lưỡi thở dài.



Trong phút chốc, cục diện thay đổi, mây mù cuộn trào từ hướng Tây Nam, sát khí ngút trời, trong lúc đó còn thấy cả sấm chớp rền vang, cao thủ của Thị Huyết Điện đã ùn ùn kéo đến.



Khi bầu không khí bên này đang nóng lên thì Diệp Thành ở nơi khác đã dừng chân trước một thung lũng.


Thung lũng này rất kỳ lạ, ngay miệng thung lũng có một tấm bia đá lớn hình chữ Vô, trên tấm bia còn có máu thấm ra ngoài.



“Phong ấn lợi hại thật”, Diệp Thành khởi động Tiên Luân Nhãn, nhìn thấu manh mối của tấm bia đá, đó là trung tâm trận của đại trận phong ấn, phong ấn đại trận vừa có thể công vừa có thể thủ, dù là hắn cũng không dám tuỳ tiện bước vào.



“Tư Đồ Minh, ngươi thật biết chọn địa điểm”, Diệp Thành nheo mắt nhìn thung lũng, nhưng tầm nhìn đã bị mây mù che khuất.



Tư Đồ Minh mà hắn nói chính là đệ tử chân truyền thứ hai của Thị Huyết Điện, theo tin tức truyền đến từ Nhân Hoàng thì Tư Đồ Minh đang lịch luyện ở thung lũng này, rất ít người của Đại Sở biết, nếu mạng lưới tình báo của Nhân Hoàng không lợi hại thì cũng không tìm được nơi bí mật này.



“Muốn vào thung lũng trước tiên phải phá được tấm bia này”, Diệp Thành thu hồi tầm mắt rồi lại nhìn tấm bia đá.



Nhưng hắn vừa định bước lên thì tấm bia đá chợt rung mạnh.



Đột nhiên một đạo thần mang vô song bắn ra từ trong bia đá, mang theo sức mạnh xuyên thấu huỷ diệt nhắm thẳng về phía Diệp Thành.



Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, Diệp Thành trở tay lấy ra một thanh trọng kiếm chắn ngang trước người.



Bang! Rắc! Phụt!

Mỗi âm thanh vang lên cách nhau chừng một phần ba giây, thần mang bắn chuẩn vào trọng kiếm khiến nó bị đâm xuyên, vai Diệp Thành cũng bị đâm trúng tạo thành một lỗ máu.



 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
855,940
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3212: Không biết từ bao giờ Cơ Như Tuyết mới tới.  


Đi thôi!



Diệp Thành cười trừ, hắn là người đầu tiên đi về một hướng.



Vìa người tới hoa viên của nhà họ Cơ.



Advertisement

Vào Hoa Viên, Diệp Thành lập tức tạo ra kết giới.



Sở Dương nhìn kết giới tỏ ra khó hiểu.



Diệp Thành không lên tiếng, hắn chỉ gảy ra một đạo tiên quang bay vào trán Sở Dương.



Đột nhiên, cơ thể Sở Dương run lên, thần hải bắt đầu rung chuyển.



Hự!



Tiếng gằn giọng vang lên, nét mặt Sở Dương đau đớn, hắn ôm chặt lấy đầu.



Phía này, phía Thiếu Vũ cũng xoa cằm.



Đều là người chuyển kiếp của Đại Sở mà nhìn người ta, có thần tử, có thần nữ, có hoàng tử, công chúa, còn nhìn lại mình thì đến việc muốn chơi gái cũng phải gom góp từng đồng một, nghĩ thôi cũng đủ thấy tức rồi.




Hự!



Tần Vũ ôm đầu rít lên, kí ức kiếp trước mở ra, mọi kí ức ùa về xối vào thần hải, đan xen với kí ức kiếp này của hắn, hắn nhớ được cái tên của mình trong kiếp trước: Tần Vũ.



Nhìn Tần Vũ, Cung Tiểu Thiên Nhi kéo kéo vạt áo Thi Nguyệt: “Sư nương, người chyển kiếp trông giống hệt với kiếp trước sao?”



Nghe vậy, Hạo Thiên Thi Nguyệt vốn không muốn quan tâm tới tên này nhưng nghe từ sư nương thì trong lòng chợt dâng lên nhiều cảm xúc, cô mỉm cười: “Cũng không hẳn”.



“Vậy có khả năng nam nhân chuyển kiếp thàn nữ không, hoặc là nữ chuyển kiếp thành nam không?”


“Cái này ấy à?”, Hạo Thiên Thi Nguyệt ho hắng nhìn Diệp Thành.



“Cái này ấy à?”, Diệp Thành cũng ho hắng, việc này hắn thực sự chưa từng nghĩ đến nên không biết là có khả năng này hay không.



“Mọi...mọi người...”, khi tất cả đang trò chuyện thì cơ thể của Tần Vũ thôi run rẩy, hắn đưa mắt nhìn tất cả mọi người, từng bóng người, từng khuôn mặt đều hiện lên rõ ràng trong tâm trí hắn.



“Hoan nghênh quay trở lại”, Diệp Thành mỉm cười.



“Một trăm năm rồi, Tần Vũ dừng chân, hắn ôm chầm lấy Diệp Thành, đường đường là nam nhi nhưng lại nước mắt dàn dụa, niềm vui đột nhiên đến khiến người ta không kịp trở tay.



Không lâu sau đó, người chuyển kiếp của nhà họ Cơ được gọi tới nhưng không thấy Lạc Hi đâu, cô vẫn đang bế quan.



Được gặp nhau nơi đất khách quê người khiến người ta vô cùng cảm khái, mùi rượu thơm nồng lan toả khắp hoa viên.



Không biết từ bao giờ Cơ Như Tuyết mới tới.



Thế nhưng khi thấy một nhóm người cầm theo hũ rượu và mặt mày ai nấy đều dàn dụa nước mắt thì cô không khỏi ngỡ ngàng, cũng như lần đầu tiên, chỉ cần là những người tới đây cùng Diệp Thành thì đều như vậy.



Thấy Cơ Như Tuyết tới, Tần Vũ như nhớ ra gì đó, hắn vội nhìn Diệp Thành thăm dò: “Đây...đây không phải là Lạc Hi chứ?”

“Lạc Hi vẫn đang bế quan và chưa được mở kí ức kiếp trước”, Diệp Thành mỉm cười đáp lời.



 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
855,940
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1985: “Tốc độ nhanh thật”


Mẹ kiếp! Sai lầm!



Diệp Thành thầm mắng, hắn quên mất kiếm Thiên Khuyết đã bị Long Đằng lấy đi nên mới trúng chiêu một cách ngớ ngẩn thế này.



“Đây không phải nơi ngươi nên đến, cút!”, bia đá lại rung lên, bên trong còn vọng ra một giọng nói lạnh lùng chết chóc, một điều có thể khẳng định là người ẩn trong bia đá chắc chắn là một cao thủ thông thiên.

Advertisement



“Thật sự cho rằng đánh trúng một chiêu vào người lão tử là đã giỏi lắm hả?”, Diệp Thành cười khẩy, thản nhiên ném thanh trọng kiếm đã gãy đi.



Nếu là trước đây có thể hắn sẽ giật mình lùi lại phía sau, nhưng bây giờ tu vi của hắn đã là cảnh giới Chuẩn Thiên, ngoại trừ cao thủ cái thế cấp bậc như tám vị Vương, chứ không nếu chỉ đánh đơn thì hắn chẳng sợ bất cứ kẻ nào.



“Là do ngươi tự tìm đấy nhé”, lại là giọng nói lạnh lùng chết chóc đó, một ông lão mặc áo gai bước ra từ trong bia đá.



Nhìn từ xa, ông lão này rất kỳ lạ, quanh thân tràn đầy tử khí, trên vai còn có bụi, làn da nhăn nheo, già nua, nhìn lần đầu người ta còn bất giác tưởng rằng ông ta vừa bò ra từ trong mộ!



Đôi mắt ông ta đục ngầu, không nhìn thấy rõ.



“Ông lão này ít nhất cũng phải tám trăm tuổi rồi”, Diệp Thành thầm tặc lưỡi: “Xem ra còn hơn các tiền bối Đao Hoàng một bậc vai vế”.



“Chẳng trách nơi này không có cao thủ khác canh giữ, bảo vệ”, Diệp Thành dành thời gian nhìn quanh một lượt, cuối cùng đưa mắt nhìn về phía ông lão áo gai ở nơi cách đó không xa: “Có ông ta ở đây, ít ai có thể lay chuyển được phong ấn đại trận”.




“Máu thật thuần khiết!”, khi Diệp Thành đang suy nghĩ thì ông lão đã lên tiếng, giọng nói lạnh như băng còn khàn vô cùng, trong đôi mắt già nua đục ngầu kia hiện lên một tia sắc bén hiếm thấy.



“Nhìn ông thế này là định nuốt chửng ta à?”, Diệp Thành xoay khớp cổ, trong tay có thêm một thanh đoản đao màu vàng.



“Vậy ngươi nghĩ ngươi có thể trốn thoát sao?”, ông lão áo gai lạnh lùng giễu cợt sau đó bỗng dưng biến mất, khi xuất hiện lần nữa thì đã ở trước mặt Diệp Thành, bàn tay gầy khô vươn về phía hắn, giữa lòng bàn tay và ngón tay còn có dòng triện văn cổ lưu chuyển, một chưởng nặng như núi, có sức mạnh rung chuyển bầu trời.



“Ta đã từng chiến với cửu Hoàng, ông cũng coi thường năng lực thực chiến của ta quá đó”, Diệp Thành cười nhạt, lùi lại một bước di chuyển ra ngoài, tránh được đòn tấn công của ông lão.



“Tốc độ nhanh thật”, ông lão áo gai hơi híp mắt.




“Nhận một đao của ta đây”, Diệp Thành vừa lùi ra ngoài đã bay vụt lên trời, đao mang màu vàng vô song chém nứt bầu trời.



Thấy vậy, ông lão cau mày, trở tay lấy thanh thiết kiếm đã gỉ ra, vung một kiếm đỡ lại đòn Bát Hoang Trảm của Diệp Thành.



Không vội! Vẫn còn!



Diệp Thành nở nụ cười, tám đạo Bát Hoang thoáng chốc hợp thành một, vẫn chém từ trên cao xuống.



Lần này ông lão áo gai cũng không dám đỡ bằng tay không, ông ta lùi ra một bước tránh được đòn nguy hiểm này.



“Với sức chiến đấu này, ngươi không phải kẻ vô danh tiểu tốt, nói đi, ngươi là ai?”, ông lão hừ lạnh, đôi mắt già nua đục ngầu bắt đầu trở nên rõ ràng, nhìn chằm chằm vào Diệp Thành, hoặc có thể nói là ông ta đã bắt đầu nhìn thẳng vào hắn.



“Ông đoán xem”, Diệp Thành ung dung mỉm cười, chầm chậm bước tới, một bước đi ra tách thành một đạo thân Nhất Khí Hoá Tam Thanh, trong tay đạo thân cầm thanh kiếm Xích Tiêu, hai người kề vai bước đi, mỗi bước đi đều khiến mặt đất rung chuyển dữ dội.



“Nhất Khí Hoá Tam Thanh”, ông lão hơi nheo mắt.



“Ông biết cũng nhiều đấy chứ!”, tốc độ Diệp Thành không giảm, lại tiến thêm một bước, tiên hoả đạo thân xuất hiện, trong tay cầm chiến mâu Vu Hoàng, Diệp Thành bước ra bước thứ tư thì thiên lôi đạo thân xuất hiện, trong tay cầm roi Đả Thần Tiên.



 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
855,940
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3213: Chơi gái!  


“Vậy...vậy thì tốt ròi”, Tần Vũ mỉm cười ái ngại, ở Đại Sở này có ai không biết mối quan hệ giữa Lạc Hi và Diệp Thành, nếu như kiếp này côa áy mà ở bên hắn thì thật mới lạ.



“Nào, lại đây”, Hạo Thiên Thi Nguyệt kéo Cơ Như Tuyết tới sau đó đưa ra một vò rượu.



“Mọi người biết nhau sao?”, Cơ Như Tuyết nhận lấy vò rượu, nhìn mọi người mà không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Advertisement



“Rất quen thuộc là đằng khác”, Cung Tiểu Thiên Nhi toét miệng cười, có lẽ vì uống chếnh choáng say nên cô liền cầm tay Cơ Như Tuyết cười có phần giảo hoạt: “Tiểu cô nương này trông thật xinh đẹp, như tiên nữ vậy”.



“Ngươi cút cho ta”, Tần Vũ đạp luôn cho Cung Tiểu Thiên Nhi một cái bay đi.



“Huynh còn hung hãn hơn cả trong tưởng tượng của ta nữa”, Cơ Như Tuyết cười trừ.



“Ta ở trên giường còn hung hãn hơn nữa”, Tần Vũ vấn vấn tóc, mỉm cười lộ ra hàm răng trắng tinh.



“Giường...”, Cơ Như Tuyết nhất thời á khẩu, khuôn mặt đỏ lựng lên, cô không ngờ Tần Vũ lại nói với mình câu này, vả lại còn trước mặt người nhà họ Cơ, bọn họ còn chưa thành thân, sao mới chớp mắt mà tên này có thể thay đổi nhanh đến vậy.



“Hay là chúng ta đi thôi, để bọn họ còn động phòng”?, Vương Bưu nấc lên một cái.



“Ta thấy được đấy”.




“Quen là tốt, phong cách của Đại Sở đều như vậy”, Hạo Thiên Thi Nguyệt mỉm cười nắm tay Cơ Tuyết Băng.



“Đại...Đại Sở là nơi nào?”



“Là một nơi rất đẹp”.







Cho tới đêm khuya, mọi người mới tản đi.




Trong nhóm người này cũng có từng đôi từng cặp một, Triệu Tử Vũ và Nam Cung Tử Nguyệt là một cặp, Tần Vũ và Cơ Như Tuyết là một cặp, nhà Mộ vân và nhà Tư Đồ có một cặp, Thanh Vân Tông và Cực Dương Tông cũng có một cặp.



Kì lạ nhất vẫn là Thiếu Vũ, hắn rất nhanh chóng kéo ra một người trong nhóm người chuyển kiếp của Đại Sở.



Đó là một nữ đệ tử của nhà Bắc Thần ở Bắc Sở, cũng từng tham gia vào trận so tài tam tông của lớp Huyền Tự ở Thiên Đình, năm xưa cô đã tạo ra không ít bất ngờ, ngay vòng đầu tiên đã bị loại, cũng rất xứng với Tần Vũ.



Chỉ có Cung Tiểu Thiên Nhi và Vương Bưu là có phần xót xa, Thiếu Vũ có tư cách chơi gái vì hắn đẹp trai, không giống bọn họ, một tên mặt mày béo phệ, một tên to cao thô kệch.



Chơi gái!



Cả hai tên lẩm bẩm, sóng vai nhau bước đi, chuồn ra khỏi tiên sơn nhà họ Cơ, cứ thế tới gần một cổ tinh.



Bóng người tản đi nhưng khung cảnh bên trong hoa viên vẫn vô cùng rực rỡ.











 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
855,940
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1986: “Cửu Châu Huyền Thiên Đồ”


“Chân hoả, thiên lôi”, lần này hai mắt ông lão áo gai gần như híp thành một đường.



“Lão tổ, hắn là Diệp Thành”, trong thung lũng vang lên một giọng nói, có lẽ Tư Đồ Minh đang bế quan đã bị ảnh hưởng, từ vài bí pháp Diệp Thành thi triển, hắn ta đã đoán được là ai.



“Diệp Thành?”, điều khiến Diệp Thành ngạc nhiên là ông lão này lại không biết hắn.

Advertisement



“Mẹ kiếp, đã bao năm ông không ra ngoài rồi? Ở Đại Sở này có mỗi ông là chưa nghe đến tên Diệp Thành thôi đấy”, Diệp Thành lẩm bẩm trong lòng.



“Dù là ai thì hôm nay cũng đừng hòng rời khỏi đây”, giọng ông lão vô cùng uy nghiêm, giống như đang tuyên bố cái chết cho Diệp Thành.



Lời vừa dứt mặt đất liền rung chuyển, lấy chân ông lão làm trung tâm, đại trận huyết sắc xuất hiện rồi lan ra với tốc độ nhanh chóng, Diệp Thành vẫn đang chậm rãi bước đi cũng bị kéo vào trong đại trận này.



Ầm ầm ầm!



Ngay sau đó có tiếng xích sắt va chạm với nhau, Diệp Thành đứng trong đại trận huyết sắc, chuỗi phù văn huyết sắc xuất hiện, khoá chặt hai tay, hai chân, trói hắn tại chỗ.



Ngoài ra còn có phù văn huyết sắc không ngừng bò khắp toàn thân dọc theo chân hắn, mang theo lực phong ấn và thôn phệ.



“Chỉ có mình ông điều khiển đại trận mà cũng muốn phong ấn được ta, ông suy nghĩ ngây thơ quá đó”, Diệp Thành cười giễu.




Lời còn chưa dứt, nơi đầu mày của hắn đã bắn ra một chùm thần quang, lơ lửng trên đầu hắn rồi nhanh chóng trở nên khổng lồ, trông như một dòng sông toả ra thần quang chói lọi.



“Cửu Châu Huyền Thiên Đồ”, ông lão áo gai biến sắc, dường như ông ta cũng nhận ra Diệp Thành vừa gọi ra bảo vật gì.



“Phá!”, khi ông ta còn đang ngạc nhiên thì Diệp Thành đã khẽ hô, Cửu Châu Thần Đồ chợt rung lên, bắn ra từng chùm sáng đánh tan chuỗi phù văn đang trói chặt trên người hắn, ngay cả đại trận huyết sắc dưới chân hắn cũng bị nứt ra.



Thấy vậy, ông lão vội vàng há miệng, phun ra chín thanh sát kiếm huyết sắc.



Chín thanh sát kiếm rất kỳ lạ, chúng tự xếp hàng rồi tạo thành kiếm trận, không ngờ thần uy hung hãn lại ngăn được công kích của Cửu Châu Thần Đồ.




Sau đó ông lão còn cứa vào đầu ngón tay, lấy máu bôi vào giữa hai chân mày.



Ngay lập tức, khí tức trên người ông ta thay đổi, khuôn mặt già nua trẻ lại với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, mái tóc hoa râm cũng trở thành màu đen, lưng còng cũng trở nên thẳng tắp, đôi mắt đục ngầu trở nên sâu thẳm.



Chỉ trong ba giây, ông ta từ một người già biến thành một người trẻ, thần mang trên người bắn ra, ánh sáng mưa phun, khí huyết dồi dào, sau lưng còn xuất hiện rất nhiều dị tượng.



Điều quan trọng nhất là khí tức của ông ta tăng vọt khiến Diệp Thành không thể không chú ý.



“Sống tới tám trăm tuổi quả nhiên không phải chuyện đùa”, Diệp Thành vừa cảm thán vừa khởi động sức mạnh ma đạo, muốn đánh nhanh thắng nhanh, hắn cần phải dùng đến sức mạnh ma đạo.



Hai người gần như hành động cùng lúc, một người như thần vương, một người như chiến thần, ra tay đều là thần thông cái thế.



Bùm! Rầm! Đoàng!



Vừa giao đấu đã xảy ra cảnh tượng núi sụp đất lìa, dù thung lũng có đại trận bảo vệ nhưng cũng bị chấn động mà rung lắc.



“Không… Không ngờ hắn đã trở nên mạnh như vậy”, Tư Đồ Minh vẫn đang ở trong thung lũng sửng sốt nhìn hư thiên, cuối cùng ánh mắt rơi vào Diệp Thành.



 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
855,940
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3214: “Có quỷ mới tin”. 


“Nói thực thì ta đánh giá cao suy nghĩ kì lạ này đó”.



“Vậy thì coi ta là bọn họ đi”, Hạo Thiên Thi Nguyệt cười ngây dại, đôi mắt long lanh như nước chợt nheo lại, tầm nhìn mơ hồ hẳn đi, cô ngả vào lòng Diệp Thành và chìm trong giấc ngủ, trong giấc mộng còn khẽ gọi lên: “Diệp Thành, ta muốn sinh con cho chàng”.



Sau khi cô chìm vào giấc ngủ thì màn đêm cũng trở nên yên tĩnh.

Advertisement



Tiểu viên với cánh hoa bay rợp trời, ánh trăng sáng trong ánh lên trong màn đêm u tịch khiến khung cảnh đẹp như mộng như ảo.



Diệp Thành đứng dậy, hắn đặt Hạo Thiên Thi Nguyệt lên vân đoàn mềm mại, dưới ánh trăng chiếu rọi, cô ngủ thật say, chốc chốc còn nói mơ, và nói đến nhiều nhất là cái tên của một người.



Diệp Thành mỉm cười, hắn lấy ra một lớp áo chắn gió đắp lên người cô.



Khung cảnh đêm khuya thật thơ mộng và lãng mạn, nữ tử si tình chìm trong giấc ngủ sâu nhưng hắn lại không làm thêm chuyện gì đi quá giới hạn.



Trong lúc này, khoé miệng Diệp Thành chợt trào máu, cơ thể lảo đảo.



Dưới ánh trăng, hắn lại lần nữa lấy gương ra đặt trước mặt mình.



Thế nhưng bên trong gương không hề xuất hiện khuôn mặt hắn, khác với hai lần trước đó là bên trong gương hiện lên một mớ hỗn độn.



Cơn gió nhẹ khẽ thổi tới, cái gương trong tay Diệp Thành hoá thành hư vô.



Diệp Thành mỉm cười thê lương, hắn khẽ lau đi vệt máu nơi khoé miệng và hướng ánh mắt ảm đạm nhìn hư thiên, bầu tinh không vời vợi kia, từng ánh sao lấp lánh kia trở nên mơ hồ hơn bao giờ hết.



Một đêm yên tĩnh, chớp mắt đã tới sáng.



Sáng sớm, ánh nắng chiếu rọi khắp mặt đất như khiến khung cảnh nơi đây khoác lên lớp áo khoác xinh đẹp.



Hạo Thiên Thi Nguyệt đã tỉnh lại, cô nhìn lớp áo đắp trên người mình rồi lại nhìn y phục chỉnh tề trên cơ thể sau đó mới nhìn xuống gốc cây cách đó không xa, Diệp Thành đang ôm một bộ cổ thư ngồi đó lật giở.


Tỉnh rồi sao?



Diệp Thành gập cổ thư lại, hắn đứng dậy vươn vai.



Hạo Thiên Thi Nguyệt nhảy xuống khỏi vân đoàn, liếc nhìn Diệp Thành: “Ngươi đúng là chính nhân quân tử”.



“Việc này thì không thể trách ta được”, Diệp Thành bĩu môi, “một đêm cảnh đẹp như vậy mà cô cứ ngủ như thế khiến ta chẳng tiện ra tay, có điều, đôi bồng đào cũng mềm đấy, ta cũng đã sờ được vài lần, còn cô thì cũng rất biết phối hợp, rên rỉ nghe rất đã tai”.



“Chết đi”, Hạo Thiên Thi Nguyệt lấy ra một hòn đá đập tới, mặt mày đỏ lên.



“Cô nhìn mình kìa, lại vội rồi”, Diệp Thành nghiêng đầu khẽ lướt qua hòn đá, mặc dù hắn đã né qua được nhưng một người đi vào hoa viên lại gặp phải nghiệp, vô tình bị ném trúng.



“A!”, Cung Tiểu Thiên Nhi ôm đầu chạy vào, bên cạnh còn có Vương Bưu nữa.



“Lại đi chơi gái rồi?”, Diệp Thành cười ý tứ nhìn hai tên.



“Người nói gì thế chứ, chúng con là chính nhân quân tử mà”.

“Có quỷ mới tin”.



 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
855,940
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1987: Nghịch chuyển càn khôn!  


Không phải hắn ta chưa từng đấu với Diệp Thành, mặc dù lúc đó cả chín đại đệ tử chân truyền của Thị Huyết Điện đều bại trong tay Diệp Thành, nhưng lúc đó Diệp Thành cũng không mang lại cho người ta cảm giác nghẹt thở khiếp sợ như bây giờ.



Mới bao lâu không gặp mà bây giờ người thanh niên đó đã có sức chiến đấu sánh ngang với lão tổ của hắn ta, điều này khiến cho kẻ kiêu ngạo không kém như hắn ta cũng thấy rất sốc, hắn ta đã định sẵn sẽ chỉ làm nền cho người khác trong thời đại này.



Advertisement

Đương nhiên người cảm nhận sâu sắc nhất vẫn là ông lão áo gai.



Càng chiến ông ta càng sợ hãi, thực lực của Diệp Thành vượt xa dự đoán của ông ta, khiến ông ta có cảm giác không phải đang chiến đấu với người mà là với rồng, khí huyết của hắn quá mãnh liệt.



“Là do ta ở ẩn quá lâu sao?”, vẻ mặt ông lão áo gai dữ tợn: “Không ngờ hậu thế còn có người mạnh thế này”.



“Đánh với ta mà vẫn còn thời gian nghĩ việc khác, ông muốn lên đường sớm à?”, Diệp Thành ở phía đối diện quét hỗn độn thần hải tới, cầm Bá Long Đao trong tay, hắn là Thánh là ma là Phật, sức chiến đấu mạnh vô biên, mỗi lần ra tay đều là đại thần thông kinh thiên động địa.



Hắn là người tấn công chính, ba đạo thân trở thành trợ thủ, đánh cho ông lão áo gai liên tục lùi lại.



“Ngông cuồng”, ông lão áo gai đùng đùng nổi giận, tuy ông ta kinh ngạc trước sức chiến đấu của Diệp Thành nhưng không có nghĩa Diệp Thành được phép xúc phạm uy nghiêm của ông ta.



Lập tức, hai tay ông ta di chuyển theo quỹ đạo trong mắt, diễn hoá ra Âm Dương Thái Cực, phía sau còn xuất hiện đại dương huyết sắc, trong huyết hải còn có tiếng gào thét thê lương, không biết đã chôn vùi bao nhiêu sinh linh, dù Diệp Thành nhìn vào cũng thấy da đầu tê dại.




Âm Dương nghịch chuyển!



Sau tiếng hét lớn của ông lão áo gai, huyết hải được Âm Dương luyện hoá thành Thái Cực rồi lại được Thái Cực nghịch chuyển thành Âm Dương, thần thông Diệp Thành đánh ra đều bị hoá giải lần lượt.



Nghịch chuyển càn khôn!



Diệp Thành cũng tung ra chiêu lớn, huyết hải của ông lão áo gai là Thái Cực Âm Dương, mà tinh thần hải của hắn cũng là hỗn độn càn khôn, hai bí pháp thông thiên va chạm vào nhau trên hư thiên.


Đột nhiên bầu trời rộng lớn vì cuộc đối đầu giữa hai người mà phân thành hai thế giới, một bên ánh sáng vàng rực rỡ như thiên cung, một bên huyết hải như địa ngục trần gian, hình thành một sự tương phản rõ rệt.



Giết!



Chiến!



Sau một chiêu đối kháng bằng thần thông nghịch thiên, hai người đồng thời lao về phía đối phương từ hai hướng Đông và Tây của hư thiên.



Trận chiến càng lúc càng ác liệt, trời sập đất lìa, cảnh tượng vô cùng hùng vĩ, máu tươi trút xuống như mưa.



Đây là lần đầu tiên Diệp Thành thực sự chiến đấu bằng toàn bộ sức lực kể từ khi tiến đến cảnh giới Chuẩn Thiên, thực lực của ông lão áo gai vượt xa dự đoán của hắn, dù hắn có khả năng hồi phục kinh người nhưng cũng không chống đỡ nổi đòn tấn công của ông ta.



Ở phía đối diện, ông lão áo gai còn ngạc nhiên hơn.



Ông ta đâu chỉ là đánh giá thấp Diệp Thành mà là đánh giá hắn quá thấp, với sức chiến đấu của ông ta mà chỉ khiến hắn bị thương chứ không bị thương nặng, điều này khiến ông ta cảm thấy lực bất tòng tâm.

“Lão tổ đã hấp thu quá nhiều sinh linh, chiến đấu lâu chắc chắn sẽ phải hứng chịu phản phệ”, trong thung lũng, vẻ mặt Tư Đồ Minh cực kỳ nghiêm trọng.



 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
855,940
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3215: “Người đẹp trai đều như vậy cả”.  


“Người không tin chúng con cũng đành chịu”, Cung Tiểu Thiên Nhi toét miệng cười, vặn vặn thân hình béo múp tiến lên trước, hắn dùng tay chọc chọc Diệp Thành rồi lại liếc Hạo Thiên Thi Nguyệt ở cách đó không xa, nhíu mày, cười gian giảo: “Chắc tối qua sư thúc sướng lắm”.



“Sướng, sướng muốn lên trời”, Diệp Thành nói rồi liền mở cổ thư ra.



Advertisement

“Ta nói mà”, Vương Bưu bày ra bộ mặt ý tứ: “Sư thúc làm việc đều chấn động thiên địa”.



“Đừng nói những thứ vô dụng đó với ta”, Diệp Thành đạp Vương Bưu một cái, “gọi người chuyển kiếp tới đây để ta tẩy luyện huyết mạch cho bọn họ”.



“Được rồi”, Cung Tiểu Thiên Nhi và Vương Bưu toét miệng cười, quay người chạy ra ngoài.







Sau khi cả hai người rời đi, Hạo Thiên Thi Nguyệt mới đi tới nhìn Diệp Thành hỏi thăm dò: “Vết thương hôm qua của ngươi...”.



“Không sao cả”, Diệp Thành nhướng vai.

“Vậy vì sao cái gương đó lại không soi ra được khuôn mặt ngươi?”, Hạo Thiên Thi Nguyệt lo lắng nhìn Diệp Thành.



“Người đẹp trai đều như vậy cả”.



“Hừ”, Hạo Thiên Thi Nguyệt liếc nhìn Diệp Thành, mặc dù vẻ mặt không thể hiện điều gì nhưng lòng cô lại nặng trĩu, cô rất hiểu Diệp Thành, Diệp Thành càng như vậy càng thể hiện sự việc không hề đơn giản.



Bên ngoài hoa viên, Cung Tiểu Thiên Nhi và Vương Bưu đã dẫn người chuyển kiếp tới.



Lúc này Diệp Thành mới bỏ cổ thư xuống, đưa mắt nhìn, tất cả mọi người đều phấn chấn hào hứng, đặc biệt là từng cặp phu thê kia mặt mày tươi tỉnh, có lẽ chuyện giường chiếu đêm qua đã làm không ít lần.



Tất cả khoanh chân ngồi xuống, bao gồm cả Hạo Thiên Thi Nguyệt, còn Sở Dương thì không có mặt ở đây.



Diệp Thành lập tức tế ra tiên hoả, hoá thành biển lửa bao quanh mọi người.



Tiếp đó là thiên lôi và Đan Tổ Long Hồn mở ra đan hải, thần hải, thiên lôi tẩy luyện cơ thể cho bọn họ còn Đan Tổ Long Hồn tôi luyện nguyên thần cho chọ.



Thế rồi căn nguyên thánh thể và thánh huyết của Diệp Thành đan xen với nhau hoà vào tiên hoả.



Hự! Hự!



Hiện trường vang lên những tiếng rên rỉ đau đớn, tất cả đều nghiến răng chịu đựng vì bọn họ biết Diệp Thành đang giúp mình đầu thai hoán cốt.



Vút! Vút!



Sau loạt âm thanh này vang lên, rất nhiều người đang đột phá vu vi trong khi thoát biến.



 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
855,940
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1988: Phong ấn!  


Trong lòng thầm nghĩ như vậy, hắn ta lập tức gọi linh hồn ra hoá thành phù văn rồi bay thẳng lên trời, có vẻ đang định gọi quân viện binh.



Tuy nhiên khi hồn hắn ta vừa bay ra khỏi thung lũng đã bị một chiếc đại đỉnh khổng lồ nghiền thành tro bụi, đại đỉnh đó không cần nói cũng biết chính là Hỗn Độn Thần Đỉnh của Diệp Thành.



Nếu đã đến đây vì Tư Đồ Minh thì đương nhiên Diệp Thành sẽ không cho bọn họ bất kỳ cơ hội nào, bao gồm cả việc Tư Đồ Minh âm thầm tìm cứu viện.



Đáng chết!



Advertisement

Khuôn mặt Tư Đồ Minh trở nên dữ tợn hơn nhiều khi thấy linh hồn đi cầu cứu của mình bị chặn lại.



Hắn ta lại trở tay lấy sát kiếm ra rồi trốn vào không gian hư vô, di chuyển trong không gian đó đi về phía Diệp Thành.



“Định đánh lén à?”, Diệp Thành hừ lạnh, một chưởng xẹt qua bầu trời, nghiền nát khiến hư không sụp đổ tại chỗ.



Phụt!



Tư Đồ Minh đang di chuyển trong không gian hư vô còn chưa kịp ra tay đã bị một chưởng của Diệp Thành đánh lùi, vừa đứng vững đã bị Hỗn Độn Thần Đỉnh hút vào, trấn áp bên trong.



“Ngươi thật đáng chết”, thấy Tư Đồ Minh bị trấn áp, ông lão áo gai càng tức giận, tiếng hét như tiếng sấm.



“Trong tay ông và ta đều dính máu của người vô tội, không có ai đáng chết hay không đáng chết cả”, giọng Diệp Thành vang vọng, đòn tấn công lại càng thêm bá đạo, hắn chỉ muốn đánh nhanh thắng nhanh, vì hắn không rảnh để lãng phí thời gian ở đây.



So với hắn, ông lão áo gai liên tục bị đẩy lùi.



Tuy ông ta đã sử dụng cấm thuật để quay lại tuổi xuân, nhưng dù sao thọ nguyên đã cạn kiệt, lại chiến đấu thời gian dài với Diệp Thành nên ông ta cũng dần rơi vào thế yếu, đến bây giờ thì đã hoàn toàn bị áp chế.

“Ta sẽ còn quay lại”, cuối cùng ông lão áo gai lựa chọn rút lui, một chưởng đẩy lùi Diệp Thành rồi xoay người chạy trốn.



“Sao? Ông còn muốn chạy à?”, Diệp Thành cười khẩy, bước ra một bước chắn trước mặt ông ta, một đao chém ông ta bay ra ngoài.



Phong Thần Quyết!



Phía sau hắn, nhất khí hoá tam thanh đạo thân xông lên, một kiếm Phong Thần nhanh như chớp.



Sắc mặt ông lão áo gai thay đổi đáng kể, ông ta vội vàng di chuyển bước chân.



Chặn!



Cùng lúc đó, Diệp Thành sử dụng bí pháp cấm chế, chặn lại bước chân của ông lão áo gai, tuy chỉ ngăn được không đến một phần ba giây nhưng cũng đủ để đạo thân tuyệt sát.


“Không… không… không…”, ông ta biến sắc, hai mắt lồi lên.



Tuy nhiên dù ông ta có gào thét thế nào thì đạo thân vẫn không chút thương hại.



Phụt!



Máu bắn tung toé, đan hải của ông lão áo gai bị một kiếm của đạo thân đâm xuyên.



A!



Tiếng hét của ông ta thê lương, đan hải đã bị phế, linh lực như nước tràn bờ đê, điên cuồng trút ra ngoài.



Không chỉ vậy, linh lực và tu vi đều bị phế nên khuôn mặt trẻ trung của ông ta cũng già đi nhanh chóng, không còn bí pháp hỗ trợ, ông ta lại trở về hình dáng ban đầu.



Phù!



Thấy ông lão áo gai đã bị phế, Diệp Thành mới thở phào nhẹ nhõm, hắn phất tay giam giữ ông ta trên hư thiên.



Sưu thần!



Không cần suy nghĩ nhiều, Diệp Thành lập tức sử dụng thuật sưu thần, phá vỡ cấm chế trên linh hồn rồi cướp đi toàn bộ ký ức của ông ta.



Phong ấn!



Sau khi lấy được trí nhớ của ông lão áo gai, Diệp Thành phong ấn ông ta ngay tức khắc.



 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
855,940
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3216: Thật không hề đơn giản!  


Diệp Thành đương nhiên sẽ không tiếc đan dược, từng lớp đan dược bay ra hoá thành tinh nguyên dồi dào làm vật dưỡng cho những người chuyển kiếp đột phá, giúp bọn họ qua ải dễ dàng.



Đây là một quá trình hết sức lâu dài.



Không lâu sau đó, Tần Vũ và Cơ Như Tuyết cũng tới, đôi phu thê mặt mày rạng rỡ, một người còn ửng đỏ khuôn mặt, xem ra cảnh động phòng đêm qua cũng thật mùi mẫn.

Advertisement



Đây...!



Nhìn tiên hoả và thiên lôi cũng như thánh huyết bá đạo của Diệp Thành, Cơ Như Tuyết không khỏi kinh ngạc.



Đúng là nhân tài!



Tần Vũ hiểu Diệp Thành nên bất giác mỉm cười, mặc dù huyết mạch kiếp này bá đạo, tu vi của hắn cũng vượt qua Diệp Thành nhưng áp lực mà Diệp Thành mang tới cho hắn vẫn rất nặng nề khiến hắn chợt run người.



Một cặp!



Diệp Thành nhìn hai người mà mỉm cười.

Hiểu rồi!



Tần Vũ kéo Cơ Như Tuyết ngồi xuống, bọn họ cũng thoát biết dưới sự tôi luyện của tiên hoả thiên lôi, đan tổ long hồn và căn nguyên thánh huyết.



Thật không hề đơn giản!



Ở nơi phía sâu trong tiên sơ nhà họ Cơ, lão tổ nhà họ Cơ nhìn về bên này mà bất giác tặc lưỡi.



Đôi mắt ông ta rõ ẩn ý như thể ngửi thấy khí tức huyết mạch của Diệp Thành, đó là một loại huyết mạch nghịch thiên, mặc dù chỉ là một nửa Hoang Cổ Thánh Thể nhưng cũng đủ để sánh ngang với Đại Đế.

Màn đêm dần buông xuống.



Bên trong hoa viên, Diệp Thành từ từ thu lại thần thông, sắc mặt có phần tái nhợt, miệng chợt trào máu.



Người chuyển kiếp vẫn đang khoanh chân ngồi đó để nhận được cơ duyên trong lúc tôi luyện huyết mạch.



Diệp Thành lau đi mồ hôi, hắn lấy ra vò rượu uống một ngụm thật đã.



Ừm?



Cả vò rượu đã uống cạn, Diệp Thành liếc nhìn đỉnh núi, ánh mắt hắn dừng lại ở một động phủ trên đỉnh núi này, đó là động phủ nơi Lạc Hi đang bế quan, lúc này cô đã xuất quan rồi.



Diệp Thành mỉm cười, hắn bay lên trời đáp xuống đỉnh núi đó.



Ập vào mắt hắn là Lạc Hi đang vươn vai đi ra khỏi động phủ.



Lạc Hi trong hình thái thiếu nữ trông giống hệt năm xưa, thậm chí trông còn bất phàm hơn năm xưa, toàn thân tiên hà rực rỡ, từng lọn tóc nhuốm tiên quang, dưới ánh trăng trông vô cùng thánh khiết.

Ấy?



 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
855,940
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1989: “Sức mạnh kỳ lạ?”


Ông ta vẫn chưa thể chết, người có vai vế như ông ta chắc chắn có ngọc bài linh hồn ở Thị Huyết Điện, nếu ông ta chết khẳng định Thị Huyết Điện sẽ náo loạn, đây không phải điều hắn muôn thấy, hắn còn đang định mượn thân phận tôn quý của ông ta để chơi lớn một phen đây.



“Không ngờ lại ngang hàng vai vế với Thái thượng lão tổ của Thị Huyết Điện”, chừng năm giây sau, Diệp Thành đã tiêu hoá hết ký ức của ông lão áo gai, hắn chầm chậm mở mắt nhưng vẻ mặt vẫn còn thảng thốt.



“Hôm nay thật sự đã làm một chuyện lớn kinh thiên động địa”, Diệp Thành cảm thấy không chân thực lắm, một ông lão tám trăm tuổi bị hắn phế, nếu tin này truyền ra ngoài đa phần mọi người đều sẽ không tin.



Advertisement

“Thánh chủ”, khi Diệp Thành còn đang cảm thán thì Lưu Năng đã lại chạy tới.



“Mẹ kiếp!”, ông ta vừa xuất hiện, còn chưa kịp nói câu thứ hai đã không nhịn được bật thốt tiếng chửi thề, bởi vì ông ta đã nhìn thấy ông lão áo gai vừa bị Diệp Thành phế.



“Ông biết ông ta?”, Diệp Thành thản nhiên ném ông lão áo gai vào trong đại đỉnh.



“Có thể không biết sao?”, Lưu Năng tặc lưỡi: “Ông ta là Diêm tôn của Thị Huyết Điện! Năm xưa khi ta còn ở cảnh giới Nhân Nguyên thì ông ta đã cảnh giới Chuẩn Thiên rồi. Thánh chủ có cần lợi hại đến vậy không?”



“May mắn, may mắn thôi”, Diệp Thành ho khan.



“Đây không phải may mắn”, Lưu Năng vẫn không thể bình tĩnh được, vẻ mặt cũng thay đổi. Thế giới này làm sao vậy, thanh niên trước mặt ông mới chỉ hai mươi tuổi thôi!



“Ông chạy từ xa tới đây không phải chỉ để khen ta đấy chứ?”



“Suýt thì quên mất chuyện chính”, Lưu Năng ngượng ngùng ho khan một tiếng: “Điện chủ chín đại phân điện của Thị Huyết Điện đều bị Thị Huyết Diêm La đánh rồi, tám đại điện chủ khác đều đã về nhà, còn Huyết Khung thì đương nhiên lại tiếp tục truy tìm tung tích của Hạo Thiên thế gia”.

“Hạo Thiên thế gia đến đâu rồi?”, Diệp Thành vừa xé chiếc áo dính máu xuống vừa hỏi.



“Vừa ra khỏi Long Khê Cổ Địa, họ thật sự rất thận trọng, để tránh một thành cổ nhỏ mà đi vòng hơn tám mươi nghìn dặm, nhưng cũng may đoạn đường này họ không gặp nguy hiểm gì, vào được thế giới phàm trần chỉ là vấn đề thời gian thôi”.



“Vẫn chưa thể yên tâm được!”, Diệp Thành hít sâu một hơi: “Thị Huyết Điện rất nhiều nhân tài, không ít người hiểu binh pháp, muốn đoán ra hướng đi của Hạo Thiên thế gia cũng chỉ là vấn đề thời gian”.



“Chẳng phải còn có chúng ta sao? Tiếp tục gây rối thôi”, Lưu Năng cười toét miệng: “Một khắc trước, chúng ta vừa mới phá huỷ một phân các của Thị Huyết Điện, cướp được rất nhiều bảo bối tốt”.



“Lưu Năng à, thật ra có chuyện này ta vẫn luôn muốn hỏi ông”, Diệp Thành sờ cằm nhìn Lưu Năng: “Sao lần nào ông cũng có thể chuẩn xác tìm được vị trí của ta vậy?”



“Thánh chủ đã nghe nói đến nhất mạch Tầm Long bao giờ chưa?”, Lưu Năng mỉm cười nhìn Diệp Thành.


“Nhất mạch Tầm Long”, Diệp Thành nhướng mày nhìn Lưu Năng: “Cũng là một nhánh của Long tộc à?”



“Không phải”, Lưu Năng ho khan: “Không giấu gì Thánh chủ, tổ tiên nhà ta chuyên đi trộm mộ, nhưng gọi một cách hoa mỹ là tầm long, tìm người tìm mộ là thiên phú thần thông của gia tộc chúng ta, còn về huyền cơ của thần thông này thì thứ cho thuộc hạ không thể nói, điều này trước nay chúng ta không truyền ra ngoài”.



“Đại Sở đúng là nhiều nhân tài!”, Diệp Thành cảm thán: “Nghề này của gia tộc các ông cũng không tệ”.



“Trộm mộ tổn hại âm đức, thế mạnh được truyền thừa cho ta là tìm người, còn về nhất mạch Tầm Long tìm mộ đã bị coi là cấm kỵ từ đời thái tổ của ta, bởi vì chuyện này thật sự quá thất đức”.



“Kỳ lạ, hai ta đều không kém, tại sao tìm sư phụ ta lại khó như vậy?”



“Thánh chủ, thứ cho lão phu nói thẳng, sư phụ người không đơn giản!”, Lưu Năng vuốt râu: “Không phải ta không tìm được cô ấy, mà là hình như trên người cô ấy có một sức mạnh kỳ lạ che giấu hành tung, mà sức mạnh kỳ lạ ấy lại vượt xa thiên phú thần thông của gia tộc ta, nói thẳng ra là nằm ngoài phạm vi khả năng của ta”.



“Sức mạnh kỳ lạ?”, Diệp Thành cau mày.



“Đợi xong chuyện ở Bắc Sở ta sẽ nghiên cứu chuyên sâu, nhưng Thánh chủ hãy cho ta thời gian”.



“Ông làm việc đi! Chú ý an toàn”, Diệp Thành còn đang trầm tư suy nghĩ, nhẹ nhàng phất tay.



Lưu Năng không nói thêm gì nữa chỉ lặng lẽ thở dài rồi xoay người biến mất.



“Sức mạnh kỳ lạ”, sau khi Lưu Năng đi, Diệp Thành vẫn đứng ở đó, ánh mắt loé lên tia sáng bất định: “Sư phụ, quả nhiên người có cất giấu bí mật, là đồ nhi đã đánh giá thấp người”.



 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
855,940
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3217: Chào mừng muội quay trở lại!  


Vừa ra ngoài, Lạc Hi đã trông thấy Diệp Thành, cô thẫn thờ một lát, đôi mắt loé lên ánh nhìn khác thường.



Diệp Thành mỉm cười tế ra kết giới.



Advertisement

Ngay sau đó, một đạo tiên quang bay đi từ phía Diệp Thành, bay vào trán Lạc Hi.







Tiên quang bay vào, cơ thể Lạc Hi run lên.



Giây phút sau đó, cô liền ôm đầu, vẻ mặt đau đớn.



Diệp Thành đứng nguyên tại chỗ, hắn vô thức ôm ngực, mỗi một lần tim đập, hắn đều cảm thấy đau nhói.



Trăm năm trước hắn đã nuốt Thiên Tịch Đan, cũng nuốt theo linh hồn của Lạc Hi, chính bởi cô gái ấy và Huyền Nữ đã giúp Đan Thành luyện ra Thiên Tịch Đan, cũng nhờ có họ mà thánh thể của hắn mới đại thành, nếu không thì hắn cũng không thể đánh lùi Thiên Ma.



Trong không gian như có một luồng tiên quang bay ra khỏi cơ thể Diệp Thành, dung hoà vào trong cơ thể Lạc Hi.




Đó là linh hồn của Lạc Hi trong kiếp trước, hiện giờ Lạc Hi sắp quy vị, nó cũng quay trở về, đi theo Diệp Thành cả trăm năm cuối cùng nó cũng tìm được chủ nhân thực thụ của mình.



Hự!



Kí ức kiếp trước và kiếp này dần quay về khiến Lạc Hi đau đớn rên lên.



Mặc dù không nỡ nhưng Diệp Thành vẫn đứng im bất động, lúc này hắn không thể giúp gì hơn, người chuyển kiếp mở ra kí ức kiếp trước nên đau đớn là đương nhiên, đây chính là kiếp nhân quả của mỗi người, hắn không thể nhúng tay vào.


Không biết mất bao lâu cơ thể Lạc Hi mới thôi run rẩy.



Huynh...!



Nhìn Diệp Thành dưới ánh sao, Lạc Hi thẫn thờ, đôi mắt ngấn nước kết lại thành sương dưới ánh trăng.



Chào mừng muội quay trở lại!



Diệp Thành mỉm cười mang theo bao nỗi niềm chôn dấu.



Diệp Thành!



Lạc Hi cuối cùng cũng không thể kiểm soát cảm xúc của mình, cô chạy đến lao vào lòng Diệp Thành như năm xưa, nước mắt dàn dụa chảy dài trên khuôn mặt, thấm đẫm áo Diệp Thành, cô nấc nghẹn, nói không thành lời.



Trời đã vè khuya.

Hai người ngồi trên đỉnh núi, Lạc Hi nghiêng đầu sang nhìn Diệp Thành, cô lặng lẽ nhìn tinh không rộng lớn.



 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
855,940
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1990: Bên trong là một thế giới riêng!  


Rầm!



Sau một tiếng nổ lớn, thung lũng kỳ lạ bị san bằng bởi một chưởng của Diệp Thành.



Sau đó hắn lau vết máu giữa hai chân mày của ông lão áo gai.



Advertisement

Tiếp nữa hắn khẽ lắc mình hoá thành diện mạo của ông ta, bắt chước từng lời nói, hành động giống y như đúc.



Mục đích của hắn rất rõ ràng, đó là dùng thân phận của ông lão áo gai để làm một số việc không mấy vẻ vang.



Ông lão áo gai là người ngang vai vế với Thái thượng lão tổ của Thị Huyết Điện, được xưng là Diêm tôn, tuy không có quyền lớn như Thị Huyết Diêm La, không nắm lực lượng quân đội hùng hậu trong tay như điện chủ chín phân điện lớn nhưng đôi khi mệnh lệnh của ông ta vẫn rất có tác dụng.



“Thị Huyết Điện, lần này đủ cho các ngươi uống một chầu rồi”, Diệp Thành cười khẩy rồi bay thẳng về một hướng.



Mười lăm phút sau, hắn đáp xuống một toà thành cổ rộng lớn.



“Đã nghe gì chưa? Kẻ bắt cóc Tiết Lâm đòi Thị Huyết Điện hơn chín mươi triệu linh thạch đó”, vẫn như lúc trước, vừa đi vào thành cổ hắn đã nghe thấy rất nhiều tiếng bàn tán.



“Tên đó cũng thật tàn nhẫn”, có người tặc lưỡi cảm thán: “Chín mươi triệu linh thạch đó! Cả đời này lão tử cũng chưa từng thấy nhiều tiền như thế”.

“Kẻ đòi tiền chuộc là phân thân của người đó, có vẻ như hắn là một tay bắt cóc chuyên nghiệp”, có người thở dài: “Thị Huyết Điện có bao nhiêu cao thủ nhưng cũng chẳng tìm thấy bản thể của người đó ở đâu”.



“Không biết sao vụ bắt cóc này lại khiến ta nhớ đến một người”, có người sờ cằm trầm ngâm.



“Ngươi đang nói đến Diệp Thành của Nam Sở đúng không?”, có người khẽ vuốt râu nói: “Kể ra thì phong cách làm việc của họ rất giống nhau, nhưng không có khả năng đó đâu, bởi vì Diệp Thành đã chết rồi”.



Nghe mọi người bàn luận suốt dọc đường, người mặc áo choàng đen đã nhấc chân đi vào một căn lầu các.



Bên trong là một thế giới riêng!



Vừa bước vào, Diệp Thành đã nhìn thấu huyền cơ của nơi này, tuy mặt ngoài nhỏ nhưng bên trong lại cực kỳ rộng, diện tích cả chục nghìn trượng khiến hắn bất giác cảm thấy Thị Huyết Điện thật giàu có.




Thấy Diệp Thành đi vào, một ông lão đang ngồi xếp bằng ở một góc lầu các chậm rãi mở mắt, liếc nhìn hắn rồi hờ hững cất lời: “Hôm nay bản các không tiếp khách, mau đi đi”.



Diệp Thành chẳng thèm quan tâm đến lời của ông lão đó mà nhấc chân đi thẳng đến phòng bên trong của lầu các.



“Ngươi…”, sắc mặt ông lão chợt lạnh hẳn lại, ông ta lập tức huyễn hoá ra một bàn tay to vươn về phía Diệp Thành.



“Cút!”, Diệp Thành trở tay vung ra một chưởng, đánh cho ông ta hộc máu lùi lại phía sau.



“Kẻ nào đang gây rối ở đây?”, luồng khí tức cường đại xuất hiện, một ông lão mặc huyết bào hiện ra như bóng ma, lạnh lùng nhìn chằm chằm Diệp Thành đang mặc áo choàng đen.



Không chỉ có ông ta mà trong phân các lập tức có hơn trăm bóng người xông ra, tu vi thấp nhất cũng là cảnh giới Linh Hư tầng thứ năm.



“Các hạ, nơi này là trọng địa của Thị Huyết Các, có phải ngươi quá ngông cuồng rồi không?”, ông lão mặc huyết bào lạnh lùng nhìn chằm chằm Diệp Thành.



“Thương Mộ, ngươi uy phong thật đấy!”, Diệp Thành lên tiếng, giọng nói lạnh lùng chết người mang theo uy nghiêm vô thượng.



Lời vừa dứt, hắn kéo áo choàng đen trên người xuống, lộ ra diện mạo của ông lão áo gai.

“Người…”, nhìn thấy khuôn mặt Diệp Thành, ông lão huyết bào tên Thương Mộ sững sờ một giây, một giây sau, ông ta quỳ một chân xuống đất: “Đệ tử Thương Mộ bái kiến Diêm sư thúc”.



 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
855,940
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3218: “Dùng tinh không vực đài”


Trải qua cả trăm năm dài đằng đẵng cô không ngờ còn có thể gặp lại Diệp Thành.



Đây chính là món quà mà trời cao ban tặng, mọi nuối tiếc của kiếp trước được kéo dài tới kiếp này, ban tặng hi vọng mà người ta hằng mong ước cho mối tình duyên đầy đau khổ, mặc dù mang theo bao thăng trầm của thời gian nhưng lại rất hoàn hảo.



Dưới ánh trăng, Lạc Hi khoanh chân ngồi trên đỉnh núi.

Advertisement



Diệp Thành lại lần nữa thi pháp tôi luyện huyết mạch cho cô, và từ đây cô bắt đầu bước đi trên hành trình mới của mình.



Một đêm yên tĩnh, chớp mắt đã tới sáng.



Lạc Hi tỉnh dậy, cô gặp mặt những người chuyển kiếp, lại là một cảnh tượng khiến người ta cảm khái



Sắc mặt cả ba người tối sầm, thậm chí là khó coi.



Tần Vũ đứng dậy cau mày nhìn ba người: “Ba vị trưởng lão, không phải có chuyện gì xảy ra chứ?”



“Vừa rồi gia tộc báo tin tới Tâm Nhi bị bắt đi rồi”.



“Có biết hung thủ là ai không?”, trong đôi mắt Tần Vũ loé lên hàn mang lạnh lẽo, giọng nói cũng lạnh lùng hơn.



“Không rõ”, ba Chuẩn Thánh của nhà họ Sở vội đáp lời: “Có thể bắt cóc Tâm Nhi ngay trước sự trấn thủ của lão tổ thì chắc chắn là Thánh Nhân, vả lại không phải là Thánh Nhân tầm thường, ắt hẳn thâm sâu khó dò”.



“Không phải là Thị Huyết Lão Ma chứ?”, Diệp Thành thầm nhủ, Thị Huyết Tinh cách Võ Huyền Tinh chỉ năm trăm dặm, quả thực có khả năng này, nếu đúng là ông ta thì thật đau đầu.



“Không thể chậm trễ, ta phải nhanh chóng quay về”, Tần Vũ nói rồi bay vào hư thiên.



“Năm trăm nghìn dặm, phi hành như vậy thì bao giờ mới quay về được?”, giọng nói thâm trầm vang lên, lão tổ nhà họ Cơ hiện thân lôi Tần Vũ và ba Chuẩn Thánh của nhà họ Sở đang bay vào hư thiên quay lại.




“Nhưng chúng ta không thể cứ ở đây chờ đợi mãi được”, Chuẩn Thánh nhà họ Sở vội đáp lời.



“Dùng tinh không vực đài”, lão tổ nhà họ Cơ điềm tĩnh đáp.



“Nhà họ Cơ có tinh không vực đài sao?”, không chỉ Tần Vũ mà cả ba Chuẩn Thánh của nhà họ Sở và cả Diệp Thành đều tỏ ra kinh ngạc, tinh không vực đài chính là vực đài truyền tống giữa các cổ tinh với nhau, bớt được thêm vài trăm nghìn dặm di chuyển, đó chính là bảo vật vô giá.



“Đi theo ta”, lão tổ nhà họ Cơ không giải thích nhiều, bay về phía sâu trong tiên sơn nhà họ Cơ, vốn dĩ ông ta không muốn nói chuyện bí mật này ra nhưng hiện giờ gia tộc gặp nạn, ông ta sao có thể không giúp.



“Mau, mau”, ba Chuẩn Thánh lần lượt đi theo, Tần Vũ cũng vậy.



“Mấy ngày gần đây mọi người đừng đi lung tung”, trước khi đi Diệp Thành còn căn dặn với người chuyển kiếp sau đó không quên để lại rất nhiều túi đựng đồ, đó là nhưng bí pháp tu luyện.











 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
855,940
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1991: Là thuộc hạ ngu dốt”.  


“Diêm sư… sư thúc? Ông… Ông ấy là Diêm tôn?”, thấy Thương Mộ hành lễ, những người khác của Thị Huyết Điện đều nhìn Diệp Thành. Bọn họ có vai vế thấp hơn Thương Mộ, người mà ông ta còn phải gọi là sư thúc thì chính là sư thúc tổ của bọn họ!



Giờ phút này, ông lão vừa ra tay với Diệp Thành sắc mặt thoáng chốc tái nhợt, vai vế của ông ta quá thấp, chưa từng được thấy Diêm tôn của Thị Huyết Điện, bây giờ biết thân phận của Diệp Thành thì suýt tiểu ra quần.



“Các ngươi muốn chết à? Còn không mau quỳ xuống?”, thấy mọi người vẫn đứng ngây ra đó, Thương Mộ nổi giận quát lớn.



Nghe thấy tiếng mắng, hàng trăm người mới bừng tỉnh, đồng loạt quỳ xuống trước mặt Diệp Thành: “Bái… Bái kiến sư thúc tổ”.

Advertisement



“Đứng dậy đi!”, Diệp Thành bước đến long toạ trong phòng, diễn cực kỳ giống thật.



Thương Mộ đứng dậy, ổn định lại cảm xúc rồi mới ngập ngừng nhìn Diệp Thành dò hỏi: “Sư thúc, nghe nói người đang bế quan nhập đạo, sao lại xuất quan rồi ạ?”



“Ta không xuất quan để Thị Huyết Điện bại trong tay các ngươi à?”, Diệp Thành hừ lạnh một tiếng doạ Thương Mộ rùng mình, ngay cả ông ta cũng vậy huống chi là những người khác trong phòng.



“Sư thúc dạy phải”.



“Giết hết những người trong danh sách này”, Diệp Thành ném ra một tập giấy, bên trên viết đầy tên người, số lượng lên đến hơn một nghìn.



Nghe vậy, Thương Mộ vội vàng nhìn thử nhưng lông mày lại đồng thời nhíu chặt.



Sau ba đến năm giây, ông ta mới hỏi Diệp Thành: “Sư thúc, thứ cho sư điệt ngu ngốc, nhưng những người trong danh sách này hầu như đều là thế tử của các thế gia lớn ở Bắc Sở, hơn nữa đều là gia tộc liên thủ với Thị Huyết Điện, nếu giết họ sợ rằng sẽ ảnh hưởng đến chuyện liên minh đó ạ!”



“Ngươi đang chất vấn ta?”, Diệp Thành lạnh lùng nói, trong đôi mắt già nua đục ngầu còn loé lên một tia sắc bén.

“Sư…Sư điệt không dám”.



“Không dám thì làm theo đi”, giọng Diệp Thành tràn đầy uy nghiêm không thể cãi lại: “Ai là địch, ai là bạn cũng không phân biệt được, sớm muộn gì Thị Huyết Điện cũng sẽ bại trong tay các ngươi”.







“Sư… Sư điệt đã hiểu”, Thương Mộ lau mồ hôi lạnh rồi lại nhìn Diệp Thành: “Vậy chuyện này có cần bẩm báo cho điện chủ không ạ?”



Nhưng nói xong lời này ông ta lập tức hối hận, Diêm tôn đích thân đến phân các vậy chắc chắn là mang theo mệnh lệnh của điện chủ, lời này của ông ta rõ ràng là đang chất vấn sư thúc, nói thẳng ra là xúc phạm đến uy nghiêm của sư thúc.



Diệp Thành diễn thật sự rất giống, nghe câu hỏi này của Thương Mộ, hắn vẫn luôn giữ im lặng, chỉ lạnh lùng nhìn ông ta.



Một ánh mắt nói lên tất cả, đây chính là chỗ cao minh của Diệp Thành.




Sau khi im lặng, Diệp Thành từ tốn đứng dậy, đi từng bước ra ngoài, mỗi bước đi thân thể lại trở nên hư ảo một chút: “Đánh nhanh thắng nhanh, còn nữa, ta không muốn để họ biết chuyện này có liên quan đến Thị Huyết Điện”.



“Sư… Sư điệt quyết không phụ sứ mệnh”, Thương Mộ lật đật cung kính tiễn Diệp Thành đi.



Sau khi Diệp Thành đi, ông ta mới lau mồi hôi lạnh, cảm giác như vừa dạo chốn Quỷ môn quan.



“Các chủ, thật sự không cần bẩm báo ạ?”, bên cạnh có một ông lão áo tím nhìn Thương Mộ hỏi thử.



“Báo cái gì mà báo, muốn chết à?”, Thương Mộ lập tức mắng.



“Là… Là thuộc hạ ngu dốt”.



“Truyền lệnh xuống, tập hợp tất cả mọi người”.



Ở bên này, Diệp Thành đã đi thẳng tới toà thành cổ tiếp theo.



Cũng như lúc nãy, hắn lặp lại chiêu cũ, hù doạ người trong phân các của Thị Huyết Điện sợ hãi, sửng sốt một phen.



Tiếp theo hắn đi hết toà thành này tới toà thành khác, diễn hết vở kịch này tới vở kịch khác.



Nhưng lần này hắn toàn làm chuyện lớn khuấy động phong ba.

Đến khi màn đêm buông xuống, hắn mới dừng lại trong một ngọn núi sâu, cởi bỏ chiếc áo khoác nguỵ trang một cách tiêu sái.



 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
855,940
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3219: “Còn chưa truyền tới”.  


Phía này, Diệp Thành, Tần Vũ và ba Chuẩn Thánh đã lần lượt cùng lão tổ nhà họ Cơ hiện thân bên trong địa cung.



Địa cung rộng lớn, bên trong địa cung chính là tế đàn khổng lồ rộng cả hàng vạn trượng, trụ đá tiên quang sừng sững khắc đầy phù văn, đó là một tinh không truyền tống vực đài.



Phía Diệp Thành tặc lưỡi, bọn họ không biết nhà họ Cơ còn có tinh không vực đài quý giá thế này.

Advertisement



Đứng vào trong đó đi!



Lão tổ nhà họ Cơ vừa khắc hoạ không gian vừa lên tiếng nói.



Tất cả mọi người không ai dám chậm trễ, bọn họ lần lượt bước vào tinh không vực đài, cảm nhận được sức mạnh bên trong này, đó là luồng sức mạnh thần bí huyền diệu mà dồi dào, đứng bên trên đó như đứng trên tinh không vời vợi.



Mở!



Lão tổ nhà họ Cơ dùng một tay kết ấn đẩy tinh nguyên vào và cũng bước vào trong tinh không vực đài.



Tinh không vực đài rung lên, tiếp đó là nhanh chóng vận chuyển, tất cả mọi người thoáng chốc biến mất.



Sau một khắc, bọn họ hiện thân ở tinh không.



Không ai ngờ rằng chỉ trong một khắc mà bọn họ đã di chuyển được hơn bốn triệu dặm.



Đi!



Lão tổ nhà họ Cơ là người đầu tiên bước đi, phía Diệp Thành đi theo, tất cả đều như những đạo tiên quang vẽ ra từng màu sắc tuyệt đẹp trong tinh không vời vợi, tốc độ nhanh vô cùng.



Nơi này cách Võ Huyền Tinh ít nhất cũng phải năm trăm nghìn dặm.



Có điều, tốc độ của tất cả mọi người quá nhanh, thời gian di chuyển không mất một khắc.


Ở phía xa, một vì sao khổng lồ đã xuất hiện trong tầm mắt, kích thước cũng gần như Huyên Tinh Nguyệt lấp lánh thần huy, trông vô cùng choán mắt giữa tinh không.



Mọi người không nghĩ gì nhiều, lần lượt khoác lên tấm áo bào màu đen, ẩn đi khí tức và lặng lẽ bay vào Võ Huyền Tinh.



Có người chuyển kiếp!



Vừa vào Võ Huyền Tinh Diệp Thành liền lẩm bẩm.



Có điều lúc này không phải thời cơ, hắn đương nhiên sẽ không đi tìm người chuyển kiếp vì việc bắt người này không thể thiếu hắn.



Khi mọi người tới thì lão tổ nhà họ Sở đã ở đó chờ đợi, vả lại vẻ mặt còn vô cùng lạnh lùng, đó là cháu gái của ông ta, hiện giờ cô bị bắt đi, ông ta sao có thể không phẫn nộ được, đây là nhà hành động chèn ép nhà họ Sở.



Thấy Tần Vũ tới, lão tổ nhà họ Sở giật mình: “Nửa canh giờ trước còn đang ở Huyên Nguyệt Tinh, sao lại nhanh đến vậy?”



“Việc này để sau hãy nói”, lão tổ nhà họ Cơ mỉm cười: “Kẻ đó từng báo tin cần tiền chuộc”.



“Còn chưa truyền tới”.

“Nếu tên đó đến, hai vị tiền bối đừng ra hỏi Võ Huyền Tinh”, Diệp Thành nhìn sang lão tổ nhà họ Cơ và lão tổ nhà họ Sở.



 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Top Bottom