Dịch Tiên Võ Truyền Kỳ

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
856,213
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1952: Lý do này đã đủ chưa?”


Sau đó hắn phân thành đạo thân Nhất Khí Hoá Tam Thanh rồi ném ra hàng trăm lá linh phù, xong xuôi mới xoay người đi vào truyền tống vực môn.



Bùm!



Advertisement

Hắn vừa vào, bên ngoài đã vang lên tiếng nổ kinh thiên động địa.



Đại quân Thị Huyết Điện đã đến bên ngoài kết giới của Hạo Thiên thế gia, đoàn người đông nghịt như thuỷ triều cấp tốc bao vây Hạo Thiên thế gia, chín hư không công kích trận pháp đã xuất hiện trên hư thiên, nhanh chóng phục hồi năng lực.



“Bố trí kết giới, đừng để chúng chạy thoát bằng truyền tống trận”, sau đó có giọng nói lạnh lẽo vang vọng khắp đất trời.



Nhìn từ xa thì thấy đó là một người mặc chiến giáp màu máu, mái tóc cũng màu máu, trông rất đáng sợ.



Lai lịch của người này cũng không vừa, ông ta là điện chủ phân điện thứ chín của Thị Huyết Điện – Huyết Khung, nắm giữ trong tay đại quân cả một điện của Thị Huyết Điện, có thể coi là chư hầu một phương, quyền lực rất lớn.



Ù! Ù! Ù!


Lời Huyết Khung vừa dứt, chín chùm sáng màu đen đã bắn lên trời từ mọi hướng ở Hạo Thiên thế gia, tập hợp lại thành một kết giới khổng lồ, kết giới này chuyên nhắm vào truyền tống trận, một khi khởi động sẽ làm hỗn loạn không gian xung quanh, cô lập thông đạo truyền tống, đây là thủ đoạn thường thấy khi đánh công kiên.



“Điện chủ, hình như bên trong không có người!”, một thống lĩnh của Thị Huyết Điện bàng hoàng thốt lên.



“Cách kết giới hộ sơn, ngươi nhìn thấy được mới lạ”, Huyết Khung lạnh giọng quát.



“Điện chủ dạy phải”.

“Thị Huyết Điện, các ngươi có ý gì?", trong Hạo Thiên thế gia, đạo thân của Diệp Thành xuất hiện, hắn dùng giọng của Hạo Thiên Huyền Chấn giận dữ hét vọng ra ngoài, đương nhiên mục đích là kéo dài thời gian.



“Ý gì?”, Huyết Khung cười khẩy: “Hạo Thiên Huyền Chấn, đã đến lúc này rồi ngươi còn giả vờ hồ đồ với ta à? Diệp Thành giết trưởng lão của Thị Huyết Điện, lý do này đã đủ chưa?”



“Người hắn giết không liên quan gì đến Hạo Thiên thế gia ta”, đạo thân của Diệp Thành lại tức giận nói.



“Người ở Đại Sở đều biết Diệp Thành là con trai ngươi, con làm cha chịu, ngươi nên hiểu đạo lý này chứ!”, Huyết Khung cười âm u: “Hạo Thiên Huyền Chấn, thức thời thì mở kết giới hộ sơn rồi đầu hàng đi, có lẽ ta còn có thể nhân từ cho các ngươi chết nhanh một chút, nếu không, hừ…”



“Đây là Bắc Chấn Thương Nguyên, không phải Trung Thông Đại Địa của các ngươi”, đạo thân Diệp Thành hừ lạnh: “Nếu phải đánh, ai chết vào tay ai còn chưa biết đâu”.



“Ồ?”, Huyết Khung nằm ngả người trên vương toạ, hứng thú nhìn về phía Hạo Thiên thế gia: “Chắc ngươi vẫn chưa biết nhỉ! Nhà họ Viên và nhà Âm Dương đã đầu hàng Thị Huyết Điện rồi, vậy nên ngươi đừng hòng họ có thể cứu viện”.



“Khốn kiếp!”, đạo thân Diệp Thành giả vờ tức giận, diễn cực kỳ xuất thần.



“Thế nào? Các ngươi tự đầu hàng hay để chúng ta đánh vào?”, Huyết Khung cười xấu xa, trong mắt còn hiện lên vẻ phóng túng: “Nghe nói ba cô con gái của ngươi đều xinh đẹp như tiên, nếu hôm nay họ hầu hạ bản điện chủ thì chuyện gì cũng dễ nói”.



 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
856,213
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3180: “Diệp Thành, một cái tên hay”


Rừng trúc rất yên tĩnh, linh lực dồi dào, là một nơi tốt để tu luyện.



Nơi sâu khuất sau rặng trúc có một dãy nhà trúc, trước nhà trúc là một chiếc bàn đá, nơi đó có một lão già tóc bạc đang ngồi, ông chính là lão tổ của nhà họ Cơ, cũng là Thánh Nhân duy nhất của nhà họ Cơ.



“Bái kiến lão tổ”, Cơ Như Tuyết và người nhà họ Cơ đều hành lễ, trên mặt là vẻ lo lắng.



Advertisement

“Ta không sao”, thấy mọi người lo lắng, lão tổ nhà họ Cơ mỉm cười an ủi, nụ cười ôn hoà nhân hậu, nhưng nét mặt bệnh tật lại bán đứng ông, sắc mặt tái nhợt không còn chút máu, khí tức cũng hỗn loạn, khi nói khoé miệng còn rỉ ra một giọt máu.



“Vị tiểu hữu này là…”, lão tổ nhà họ Cơ có đôi mắt già nua hơi vẩn đục, ông nhìn vào Diệp Thành.



“Vãn bối Diệp Thành bái kiến tiền bối”, Diệp Thành tiến lên, cung kính hành lễ.



“Diệp Thành, một cái tên hay”, lão tổ nhà họ Cơ cười nhã nhặn, trong mắt lại loé lên tia sáng sâu xa, dường như đã nhìn ra huyết mạch bất phàm của Diệp Thành, còn đó là huyết mạch gì thì ông chưa nhìn ra.



“Gia gia, hắn nói hắn có thể trị được đạo thương cho ông”, Cơ Như Tuyết nhanh chóng bước lên.



“Ồ?”, lão tổ nhà họ Cơ ngạc nhiên nhìn Diệp Thành: “Tiểu hữu, có thật không?”



“Để vãn bối xem thử”, Diệp Thành mỉm cười, cầm cổ tay lão tổ nhà họ Cơ như thầy lang bắt mạch, nhưng thật ra là đang dùng Tiên Nhãn nhìn thấu nguyên thần bản mệnh của ông lão.


Lão tổ nhà họ Cơ vẫn không tin, nhưng vẫn để cho Diệp Thành bắt mạch.



Cơ Như Tuyết và những người khác cũng nhìn Diệp Thành với vẻ mặt đầy hy vọng, mong rằng người thanh niên phi thường này có thể cho họ một điều bất ngờ.



Tại đây, Diệp Thành khẽ nheo mắt, nhìn thấy vết thương trên nguyên thần của lão tổ nhà họ Cơ, có lẽ không lâu trước đó mới phát triển thành đạo thương nên vết thương không khó giải quyết như trong tưởng tượng.



Tuy nhiên điều khiến hắn cau mày không phải đạo thương của lão tổ nhà họ Cơ, mà là một vết thương đáng sợ khác.

Không biết bao lâu sau Diệp Thành mới rút tay về.



“Thế nào?”



Cơ Như Tuyết và kẻ mạnh của nhà họ Cơ đều nhìn Diệp Thành.



Còn Diệp Thành lại nhìn lão tổ nhà họ Cơ: “Tiền bối, có phải người đã đụng đến sự tồn tại nào không nên đụng không?”



Ngay khi lời này vừa dứt, lão tổ nhà họ Cơ khẽ nhíu mày, nhưng lại bình thường rất nhanh, ông thở dài lắc đầu, không giấu giếm: “Như tiểu hữu đã nói, nhìn phải thứ không nên nhìn để rồi bị phản phệ, lại thêm ám thương lâu năm nên mới phát triển thành đạo thương”.



“Có lẽ là một Chuẩn Đế, hơn nữa còn không phải một Chuẩn Đế bình thường”, Diệp Thành sờ cằm.



“Tiểu hữu, ngươi khiến ta rất bất ngờ đấy”, lão tổ nhà họ Cơ mỉm cười nhìn Diệp Thành.



“Tiền bối quá lời rồi”.



“Vậy tiểu hữu có cách nào không?”, các kẻ mạnh của nhà họ Cơ vội hỏi ngay.



“Ta có thể chữa được đạo thương, nhưng phản phệ của Chuẩn Đế thì ta không giúp gì được”, Diệp Thành lắc đầu bất lực.



 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
856,213
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1953: “Huyền Hải, đưa mọi người rời đi


Nghe vậy, trong mắt đạo thân Diệp Thành loé lên một tia lạnh lùng sắc bén.



Nhưng vì diễn kịch, hắn vẫn hạ mình: “Đạo hữu, có thể cho chúng ta thời gian suy nghĩ không?”



Advertisement

“Hạo Thiên Huyền Chấn, hình như ngươi không có tư cách nói điều kiện với ta thì phải”, Huyết Khung ung dung xoay chiếc nhẫn trên ngón tay cái, tiếng cười âm u và hung tàn.



“Ta cũng phải cho người trong gia tộc một lời giải thích chứ, hơn nữa Hạo Thiên thế gia đã bị bao vây rồi, lẽ nào điện chủ còn sợ chúng ta bỏ chạy?”



“Chạy? Đúng là nực cười”, Huyết Khung cười bỡn cợt: “Cho ngươi ba phút thuyết phục bọn họ”.



“Đó là đương nhiên”, đạo thân Diệp Thành nở nụ cười nhạt.



Mà lúc này, trong một dãy núi dài, người của Hạo Thiên thế gia đã ra khỏi truyền tống vực môn.



“Từ đây đi về phía Tây, đến thế giới phàm trần”, Diệp Thành đưa bản đồ cho Hạo Thiên Huyền Chấn: “Ở nước Tây Nguyên sẽ có người của Viêm Hoàng tiếp ứng, mọi người hãy âm thầm đi từ trong núi, nhớ kỹ, cố gắng tránh thành cổ tập trung tu sĩ, tuyệt đối không được sử dụng truyền tống trận trong thành cổ”.



“Thế giới phàm trần?”, người của Hạo Thiên thế gia nhất thời đều sửng sốt.




“Mặc dù chúng ta đã sơ tán nhưng không có nghĩa đã qua khỏi nguy hiểm”, Diệp Thành từ tốn giải thích: “Thị Huyết Điện thống trị Bắc Sở gần một nghìn năm, căn cơ vững chắc, muốn tránh khỏi tai mắt của chúng chỉ có thể nương nhờ thế giới phàm trần”.



“Tới thế giới phàm trần à! Thế mà ngươi cũng nghĩ ra được”, Hạo Thiên Huyền Hải không khỏi thở dài: “Chắc người của Thị Huyết Điện nghĩ nát óc cũng không ngờ chúng ta sẽ sơ tán đến đó”.



“Con không đi cùng chúng ta sao?”, Hạo Thiên Huyền Chấn lo lắng nhìn Diệp Thành.



“Mọi người đi trước, ta sẽ theo sau”.


“Nhưng…”



“Tin tưởng ta thì mau đi đi”, Diệp Thành hiếm khi nở nụ cười: “Không có mối bận tâm ta mới có thể hành động thoải mái, hơn nữa ta đã chuẩn bị một bữa tiệc thịnh soạn cho Thị Huyết Điện rồi”.



Dù Diệp Thành đang cười nhưng Hạo Thiên Huyền Chấn vẫn lo lắng nắm chặt hai tay.



Sao ông không biết Diệp Thành đang nghĩ gì, hắn định một mình ở lại tranh thủ thời gian cho họ! Dù sức chiến đấu của Diệp Thành mạnh mẽ, nhưng đó là đại quân cả một điện của Thị Huyết Điện, có thể tưởng tượng được sẽ nguy hiểm thế nào.



“Huyền Hải, đưa mọi người rời đi”, Hạo Thiên Huyền Chấn hạ lệnh.



“Như vậy…”



“Ông là gia chủ thì phải có trách nhiệm với mọi người”, không đợi Hạo Thiên Huyền Hải lên tiếng, Diệp Thành đã ngắt lời, hắn nhìn Hạo Thiên Huyền Chấn: “Ông phải hiểu con đường phía trước cũng vô cùng nguy hiểm, Hạo Thiên thế gia cần ông dẫn dắt để bước qua con đường đẫm máu này”.



Nghe vậy, Hạo Thiên Huyền Chấn vô thức nhìn quanh một lượt, trong đó có rất nhiều người già yếu, phụ nữ và trẻ nhỏ, cũng không thiếu người phàm, lúc này họ đều hoang mang, sợ hãi, ai cũng đều nhìn ông với ánh mắt đầy hy vọng.

Đúng! Ông là gia chủ của Hạo Thiên thế gia, mạng của ông thuộc về gia tộc, ông phải chịu trách nhiệm với người tộc mình.



 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
856,213
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3181: “Bà ấy là thần nữ của Côn Luân Hư”.  


“Tiểu hữu thật sự có thể chữa được đạo thương?”, lão tổ nhà họ Cơ ngập ngừng hỏi thử.



“Chuyện nhỏ”, Diệp Thành nở nụ cười: “Ta đã chữa đạo thương cho không dưới mười người rồi”.



Advertisement

“Không… Không dưới mười người?”, một câu nói của Diệp Thành khiến cho tất cả mọi người bao gồm cả lão tổ nhà họ Cơ đều sửng sốt, từ bao giờ đạo thương lại dễ chữa được như vậy? Sao ngươi nói dễ dàng thế?



“Mọi người ra ngoài chờ trước đi”, lão tổ nhà họ Cơ phản ứng lại trước tiên, vẫy tay nói với mọi người.



“Vâng vâng”, cao thủ của nhà họ Cơ lật đật xoay người, lần lượt ra khỏi rừng trúc nhỏ, trước khi đi lại nhìn Diệp Thành với vẻ đầy hy vọng.



Sau khi ra khỏi rừng trúc, mọi người đều nhìn lão già áo tím: “Lão Lục, tiểu tử kia có lai lịch gì vậy?”



“Hắn nói hắn là bạn cũ của Yên Nhi”, lão già áo tím đáp: “Các ngươi đừng coi thường hắn, Thánh Nhân còn không thể áp chế được sức chiến đấu của hắn, chưa đầy một phút hắn đã tiêu diệt được ba Chuẩn Thánh và hơn mười cảnh giới Hoàng đỉnh phong của Thị Huyết Tông, ta tu luyện hai nghìn năm cũng chưa thấy hậu bối nào bá đạo như hắn”.



“Ba Chuẩn Thánh, hơn mười cảnh giới Hoàng đỉnh phong, hắn?”


“Các ngươi thấy ta có giống đang nói đùa không?”, lão già áo tím hít sâu một hơi: “Hắn còn mạnh hơn chúng ta tưởng tượng”.



“Điều ta quan tâm bây giờ là hắn có thật sự chữa được đạo thương cho lão tổ không?”, có trưởng lão lo âu nói: “Nếu không chữa được thì lão tổ sẽ xuống khỏi cảnh giới Thánh Nhân, Thị Huyết Tông chắc chắn sẽ tấn công ồ ạt”.



Khi mọi người đang nói chuyện thì Diệp Thành trong rừng trúc đã tế thiên lôi ra.



Nhìn thấy thiên lôi trong tay Diệp Thành, lão tổ nhà họ Cơ lại nheo mắt, dường như đã nhìn ra lai lịch của thiên lôi, thiên lôi này mang theo uy áp của thần phạt, hẳn là lôi đình trong thiên kiếp.

“Tiền bối, vãn bối muốn hỏi người vài chuyện”, Diệp Thành vừa nói vừa truyền thiên lôi màu đen vào cơ thể lão tổ nhà họ Cơ, bao quanh nguyên thần của ông, rất chính xác tìm thấy vị trí đạo thương.



Lão tổ nhà họ Cơ rên lên một tiếng, khuôn mặt hiện lên vẻ đau đớn: “Tiểu hữu cứ hỏi”.



“Đại Sở, Chư Thiên Môn, Đại La Chư Thiên, Cửu Hoang Thiên, Côn Luân Hư, Đại Hạ Hoàng Triều, Thần Điện, Huyền Hoang Đại Lục, Sở Hoàng, Nguyệt Hoàng, Viêm Hoàng, Thiên Táng Hoàng, Đông Hoàng, Huyền Hoàng, Thần Hoàng, Chiến Vương, Thái Vương, Chư Thiên Kiếm Thần, Đan Tôn, Đông Hoàng Thái Tâm…”, Diệp Thành nói ra rất nhiều cái tên một lúc, nói xong mới nhìn lão tổ nhà họ Cơ: “Tiền bối đã từng nghe những tên vãn bối vừa nói chưa?”



“Đã nghe Chư Thiên Kiếm Thần, đó là thần thoại của Chư Thiên”, lão tổ nhà họ Cơ vuốt râu: “Đông Hoàng cũng đã nghe, là tổ tiên của Thiên Phủ Thần Triều, Đan Tôn cũng chỉ biết một chút, là sự tồn tại thông thần thuật luyện đan, còn Đông Hoàng Thái Tâm mà ngươi nói…”



Lão tổ nhà họ Cơ nói rồi không khỏi day đầu mày: “Cái tên này khá quen, hình như đã từng nghe tổ tiên ta nói đến”.



“Bà ấy là thần nữ của Côn Luân Hư”.











 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
856,213
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1954: “Ta biết rồi”.  


“Con trai, làm những điều trong khả năng thôi, đừng miễn cưỡng”, Hạo Thiên Huyền Chấn nặng nề vỗ vai Diệp Thành.



“Ta biết rồi”.



Advertisement

“Đi”, Hạo Thiên Huyền Chấn đột ngột quay lại, hơn nữa còn rất nóng vội, điều ông phải làm là đưa thành viên của Hạo Thiên thế gia đến một nơi an toàn, như vậy ông mới có thể quay lại mà không do dự.



Chẳng bao lâu, người của Hạo Thiên thế gia đều đi theo ông.



Nhưng khi Hạo Thiên Thi Nguyệt đi, cô ta lại nhìn Diệp Thành với đôi mắt ngấn nước: “Tần Vũ, ta đợi ngươi ở phía trước”.



Diệp Thành sửng sốt một chút, không phản ứng kịp.



Khi hắn nhìn lại lần nữa thì Hạo Thiên Thi Nguyệt đã biến mất trong bóng tối của màn đêm.



Bùm! Đùng! Đoàng!


Ở đây, bên ngoài Hạo Thiên thế gia, bốn phương tám hướng đều vang lên tiếng ầm không ngớt, có lẽ bởi vì uy thế của đại quân một điện quá mạnh khiến cho hư thiên rung lên bần bật.



Nhìn từ xa, đó là một màn đen cực lớn bao phủ cả bầu trời đêm, trận chiến còn chưa bắt đầu nhưng mùi máu tanh đã lan tràn khắp nơi, trong mắt mọi người đều là tia sáng dữ tợn, thậm chí là hung ác.



“Hạo Thiên Huyền Chấn, thời gian đã hết, mở kết giới đi!”, trên vương toạ, Huyết Khung ung dung lên tiếng.



“Điện chủ, hay là chúng ta làm một giao dịch đi”, đạo thân của Diệp Thành truyền âm tới, cả chiến trường chỉ Huyết Khung mới có thể nghe thấy.

“Ta nói rồi, ngươi không có tư cách bàn điều kiện với ta”, Huyết Khung lạnh lùng trả lời, dường như đã bắt đầu mất kiên nhẫn, ông ta vung tay lên chuẩn bị hạ lệnh tấn công.



“Ngươi không muốn làm điện chủ của Thị Huyết Điện à?”, đạo thân Diệp Thành chậm rãi nói.



Nghe vậy, Huyết Khung hơi nheo mắt, sát kiếm đang giơ lên cuối cùng dừng lại giữa không trung, phải nói rằng lời đạo thân của Diệp Thành nói thật sự đã chạm đến điểm yếu trong lòng ông ta.



Trong mắt người ngoài, ông ta là điện chủ phân điện tôn quý của Thị Huyết Điện, nhưng sự thật thì sao? Ông ta bị điện chủ những phân điện lớn khác bắt tay nhau chèn ép, đừng nói là tranh chức điện chủ Thị Huyết Điện, đến bảo vệ vị trí điện chủ phân điện còn khó.



Không ai hiểu rõ tình hình hiện tại hơn bản thân ông ta, đều là điện chủ phân điện của Thị Huyết Điện, nhưng thế lực của ông ta lại kém xa tám điện chủ còn lại, có thể bị lật đổ bất cứ lúc nào.



Lúc này, đạo thân Diệp Thành đột nhiên nói ra câu này, sao ông ta có thể không động lòng.



“Hạo Thiên thế gia có thể giúp ngươi ngồi lên vị trí điện chủ Thị Huyết Điện”, trước đại điện Hạo Thiên thế gia, đạo thân của Diệp Thành ung dung ngồi trên một phiến đá, vừa cắn hạt dưa vừa từ tốn nói.



Biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng, hắn đang đánh trận tâm lý.



 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
856,213
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3182: “Đến chết không quên”


“Đa tạ tiền bối đã cho vãn bối biết”, Diệp Thành nói xong thì lấy ra một bức tranh, chính là bức tranh vẽ Sở Huyên: “Tiền bối đã nhìn thấy nữ tử trong tranh bao giờ chưa?”



Lão tổ nhà họ Cơ quan sát một lượt, đặc biệt là nhìn chiếc nhẫn tiên ngọc trên tay Sở Huyên, sau đó vẻ mặt ông lão trở nên kỳ lạ: “Tiểu hữu, ngươi có quan hệ gì với nữ tử trong tranh này?”



“Nàng là thê tử của vãn bối”, Diệp Thành trả lời ngay.

Advertisement



“Thê tử của ngươi?”, vẻ mặt của lão tổ nhà họ Cơ càng trở nên kỳ lạ hơn.



“Tiền bối đã thấy nàng rồi đúng không?”, Diệp Thành cố kìm nén sự kích động, nhìn ông lão không chớp mắt.



“Thấy… Thấy rồi”, lão tổ nhà họ Cơ ho khan một tiếng, nở nụ cười gượng gạo rồi vô thức sờ khuôn mặt già của mình: “Tính tình sư tôn của cô ấy không tốt chút nào, năm xưa lão hủ đã từng bị đánh một trận”.







“Tiền bối, người gặp thê tử của vãn bối lúc nào, ở đâu vậy?”, Diệp Thành run lên, kích động nhìn lão tổ nhà họ Cơ.



“Sáu mươi năm trước, tại thành Vô Lệ”.



“Thành Vô Lệ ở tinh vực nào?”, Diệp Thành vội vàng hỏi, có lẽ là quá kích động nên hắn không chú ý lực tay, dù với tu vi Thánh Nhân của lão tổ nhà họ Cơ mà ông cũng không chịu nổi đau đớn.



“Ta không biết”, lão tổ nhà họ Cơ khẽ lắc đầu, nhẹ nhàng lau vết máu trên khóe miệng: “Thành Vô Lệ không phải là một sự tồn tại nhất định, nó là một cổ thành di chuyển bất cứ lúc nào, không ai biết giây tiếp theo nó sẽ xuất hiện ở tinh vực nào, cũng chẳng ai biết nó sẽ ở lại một tinh vực trong bao lâu, có lẽ là một thoáng, có lẽ là một ngày, một năm, ba năm, mười năm, trăm nghìn năm đều có thể”.



“Thế này…”



“Sáu mươi năm trước lão hủ cũng chỉ tình cờ gặp được thành Vô Lệ thôi”, lão tổ nhà họ Cơ kể về chuyện quá khứ: “Đó là một tiên thành như mộng như ảo, rất huyền duyện”.



“Di chuyển bất cứ lúc nào”, Diệp Thành nhíu mày thật chặt, Chư Thiên Vạn Vực lớn thế này, hắn phải đi đâu để tìm?



“Tiểu hữu, ngươi chắc chắn nàng là thê tử của ngươi?”, lão tổ nhà họ Cơ nhìn Diệp Thành bằng ánh mắt thâm thúy.


“Hậu bối không dám nói dối tiền bối”.



“Ngươi có biết vì sao tiên thành đó lại tên là thành Vô Lệ không?”, lão tổ nhà họ Cơ nhàn nhạt hỏi: “Người ở trong đó đều tu luyện một loại tiên pháp tên là Thái Thượng Vong Tình, vô lệ là vô tình, lão hủ rất khó có thể tin được nữ tử vô tình sao có thể làm vợ ngươi?”



“Thái Thượng Vong Tình”, Diệp Thành lẩm bẩm lặp lại, không ngờ trên đời còn có tiên pháp này.



“Tiểu hữu, thứ cho lão hủ nói thẳng, quên nữ tử đó đi!”, giọng lão tổ nhà họ Cơ đều đều: “Thành Vô Lệ không đơn giản như ngươi tưởng tượng đâu, đó là một sự tồn tại đến thần thoại Chư Thiên cũng không dám đụng đến, dù ngươi tìm được toà thành đó cũng không thể đưa thê tử ngươi đi”.



“Đến chết không quên”, giọng Diệp Thành khàn khàn mà thăng trầm.



“Hỏi thế gian tình là gì!”, lão tổ nhà họ Cơ thở dài, từ từ nhắm đôi mắt già nua đục ngầu lại.



Lão tổ nhà họ Cơ không nói nữa.



Diệp Thành cũng im lặng, rừng trúc nhỏ cũng chìm vào im lặng, chỉ có âm thanh roẹt roẹt từ lôi đình thỉnh thoảng vang lên.



Khí tức của lão tổ nhà họ Cơ đã trở nên ổn định, vết thương trên nguyên thần đã lành lại dưới sự tẩy luyện của thiên lôi.

Cho đến khi màn đêm buông xuống, Diệp Thành mới chậm rãi rút tay về.



 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
856,213
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1955: “Rốt cuộc ngươi muốn nói gì?”


Nội gián của Nhân Hoàng gài ở Thị Huyết Điện không phải kẻ vô dụng, hắn đã nghiên cứu kỹ lưỡng tình hình thông qua tin tình báo. Ngoài mặt chín phân điện lớn của Thị Huyết Điện đoàn kết một lòng, nhưng thực tế mỗi người đều có ý đồ riêng, không ngừng tranh giành đấu đá lẫn nhau, đây chính là trọng điểm hắn cần đột phá để kéo dài thời gian.



Advertisement

Sự thật chứng minh quyết định của hắn rất đúng, bởi vì điện chủ phân điện thứ chín của Thị Huyết Điện đã do dự.



“Đổi lại, hãy buông tha cho Hạo Thiên thế gia của ta”, thấy chiến lược bước đầu thành công, đạo thân của Diệp Thành lại nói.



“Ngươi chắc chắn ta sẽ đồng ý vậy sao?”, Huyết Khung cười khẩy: “Sau ngày hôm nay, cả Bắc Chấn Thương Nguyên này đều là của Thị Huyết Điện ta, nhà họ Viên và nhà Âm Dương đều sẽ trung thành với Thị Huyết Điện, sao ta phải nghe ngươi ăn nói bừa bãi!”



“Điện chủ, có vẻ ngươi vẫn chưa rõ tình hình lắm!”, đạo thân Diệp Thành cười nhạt: “Ngươi khẳng định nhà họ Viên và nhà Âm Dương trung thành với Thị Huyết Điện sao? Vậy thì ngươi ngây thơ quá đó! Ta có thể nói cho ngươi biết nhà họ Viên chỉ trung thành với phân điện thứ tám của Thị Huyết Điện, mà nhà Âm Dương lại trung thành với phân điện thứ năm của Thị Huyết Điện, còn có một vài thế lực nhỏ ở Bắc Chấn Thương Nguyên nữa, bọn họ sớm đã bị các điện chủ phân điện lớn khác của Thị Huyết Điện lôi kéo, mua chuộc rồi”.



Nghe những lời này của đạo thân Diệp Thành, hai mắt Huyết Khung gần như híp lại thành một đường, không cần hắn nói, có vẻ ông ta cũng đã biết.



“Người khác đang bận mở rộng khả năng chiến đấu, chỉ có ngươi đến liều mình với Hạo Thiên thế gia của ta, không thể mở rộng khả năng chiến đấu không nói, còn tiêu hao thực lực của mình. Sao phải vậy chứ?”



Đôi mắt Huyết Khung lại nheo lại, nhưng ông ta vẫn không nói gì.



Thấy vậy, Diệp Thành vội đổ thêm dầu vào lửa: “Phân điện thứ ba của Thị Huyết Điện gần Bắc Chấn Thương Nguyên nhất, phân điện thứ chín cách Bắc Chấn Thương Nguyên xa nhất, nhưng Thị Huyết Điện lại phái phân điện thứ chín đến tiêu diệt Hạo Thiên thế gia của ta, lẽ nào ngươi chưa từng nghĩ có người đang âm mưu chống lại ngươi sao?”






“Rốt cuộc ngươi muốn nói gì?”, Huyết Khung hừ lạnh.



“Điện chủ đã biết, sao còn phải hỏi thêm”, đạo thân Diệp Thành cười đùa: “Tình cảnh của ngươi rất bất lợi, có thể bị bãi miễn bất cứ lúc nào, nhưng nếu có Hạo Thiên thế gia ta trợ giúp thì tình hình sẽ khác, muốn ngồi lên bảo toạ điện chủ Thị Huyết Điện, ngươi cần phải mở rộng thực lực của mình”.



“Hạo Thiên Huyền Chấn, ngươi cho rằng ta là kẻ ngốc sao?”, Huyết Khung chế nhạo: “Con trai ngươi là Thánh chủ Thiên Đình ở Nam Sở, thế lực Thiên Đình hơn hẳn Thị Huyết Điện, ngươi sẽ lựa chọn trung thành với ta sao?”



“Vậy ngươi nghĩ xem tại sao Diệp Thành lại muốn giết Thương Minh?”, đạo thân Diệp Thành hứng thú nhìn điện chủ phân điện thứ chín của Thị Huyết Điện ở phía xa.

“Chuyện này cả Đại Sở đều biết, ngươi còn nói nhảm làm gì!”



 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
856,213
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3183: Diệp Thành đang tìm kiếm người chuyển kiếp.  


Lão tổ nhà họ Cơ vẫn ngồi xếp bằng, đạo thương ở nguyên thần đã được chữa, cái mà ông phải chống lại bây giờ là phản phệ của Chuẩn Đế, nó không phải một sớm một chiều là có thể xoá sạch, rất nhiều năm nay ông đều không thể thi triển sức chiến đấu đỉnh phong quá nhiều, một khi suy yếu hay lại bị ám thương thì pháp tắc Chuẩn Đế vẫn sẽ phản phệ.



Nhìn lướt qua lão tổ nhà họ Cơ một lần nữa rồi Diệp Thành xoay người bước ra khỏi rừng trúc nhỏ.



Bên ngoài rừng trúc, Cơ Như Tuyết và kẻ mạnh nhà họ Cơ vẫn đang chờ đợi.

Advertisement



Thấy Diệp Thành đi ra, họ vội vàng tiến lên hỏi: “Tiểu hữu, đạo thương của lão tổ nhà ta đã được chữa khỏi chưa?”



“Đương nhiên rồi”, Diệp Thành mỉm cười gật đầu.



“Nhà họ Cơ sẽ không bao giờ quên đại ân của tiểu hữu”, các lão bối vui mừng khôn xiết, đồng loạt hành đại lễ với Diệp Thành.



“Chuyện nhỏ thôi”.



“Nhà họ Cơ đã chuẩn bị tiệc rượu, mời tiểu hữu đến Thanh Loan Điện”.



“Tiền bối không cần như vậy”, Diệp Thành nở nụ cười nhìn Cơ Như Tuyết rồi hỏi: “Như Tuyết cô nương, có thể dẫn tại hạ đi dạo nhà họ Cơ được không?”



“Tất nhiên là được”, Cơ Như Tuyết ngạc nhiên nhưng sau đó lại cười nhẹ.




“Vậy vãn bối xin cáo từ”, Diệp Thành cười chắp tay, xoay người rời đi cùng Cơ Như Tuyết, trước khi đi hắn còn không quên cầm theo viên đá trong suốt bên ngoài rừng trúc nhỏ.



Đương nhiên các lão bối nhà họ Cơ sẽ không nói gì, tuy viên đá đó bất phàm, nhưng so với hai đại ân của Diệp Thành thì cũng không là gì.



Bên này, Cơ Như Tuyết nhìn Diệp Thành cầm viên đá thì không khỏi ngạc nhiên, thầm nói thanh niên này thật kỳ lạ, hắn hoàn toàn có thể đòi nhiều bảo vật quý giá hơn nhưng lại chỉ yêu cầu mỗi viên đá này.



Diệp Thành chỉ mỉm cười vuốt ve viên đá, vì đây là người chuyển kiếp của Đại Sở cơ mà.



Tiếp đó cả hai liên tục xuất hiện ở khắp ngóc ngách trong nhà họ Cơ.




Nhưng không phải Cơ Như Tuyết dẫn Diệp Thành đi dạo mà là Diệp Thành dẫn Cơ Như Tuyết chạy tới chạy lui trong nhà họ Cơ, dường như Cơ Như Tuyết là người ngoài còn Diệp Thành mới là con cháu của nhà họ Cơ vậy.



Diệp Thành đang tìm kiếm người chuyển kiếp.



Ngay từ khi bước vào nhà họ Cơ, hắn đã tìm được chuẩn xác vị trí của từng người chuyển kiếp, sở dĩ hắn dẫn Cơ Như Tuyết theo cũng là vì tránh những rắc rối không đáng có, Cơ Như Tuyết chính là lệnh bài thông hành.



Lúc này không chỉ Diệp Thành và Cơ Như Tuyết đang đi dạo mà phía sau họ còn có hơn mười người của nhà họ Cơ.



Cơ Như Tuyết thỉnh thoảng lại nhìn những con cháu nhà họ Cơ phía sau, vẻ mặt rất khó hiểu.



Mà những người ở phía sau ấy cũng đều ngơ ngác, không hiểu sao Cơ Như Tuyết lại bảo mình đi theo, cô muốn họ làm thị vệ sao?



Khi mọi người đang ngỡ ngàng thì Diệp Thành đã dừng lại, chỉ vào một đệ tử đang ngồi xếp bằng tu luyện trên tảng đá cách đó không xa: “Ngươi, lại đây”.











 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
856,213
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1956: “Đây mới chỉ là bước đầu tiên”,


“Điện chủ chỉ biết một phần câu chuyện thôi!”, Diệp Thành lại lấy một nắm dưa khác ra, vừa nhấm nháp nhịp nhàng vừa mặt dày nói tiếp: “Diệp Thành muốn mượn tay Thị Huyết Điện để tiêu diệt Hạo Thiên thế gia của ta”.



Advertisement

“Có phải lý do của ngươi quá buồn cười không?”, Huyết Khung cười nhạo: “Hắn là con trai ngươi, cho dù không muốn nhận ngươi cũng không cần dùng cách này để hại cả Hạo Thiên thế gia”.



“Nếu ta giết mẹ hắn thì sao?”, đạo thân Diệp Thành nhẹ nhàng nói, thao thao bất tuyệt cả tràng những lời đã chuẩn bị từ trước.



Ngay khi lời này vừa cất lên, một tia sáng u tối loé lên trong mắt Huyết Khung.



“Đều là chuyện hoang đường năm đó”, đạo thân Diệp Thành lại nói tiếp.



“Hạo Thiên Huyền Chấn, ngươi thật sự khiến ta bất ngờ đấy”, Huyết Khung cười nhạo báng.



“Bây giờ chúng ta có thể nói chuyện giao dịch được chưa?”, Diệp Thành nói xong lại lấy một nắm dưa từ trong túi áo ra, nhịp nhàng cắn vỏ.



“Ta muốn nghe thử xem Hạo Thiên thế gia định giúp ta có được vị trí điện chủ thế nào”, Huyết Khung nhìn chằm chằm kết giới hộ sơn, mặc dù không nhìn thấy bóng dáng Diệp Thành nhưng ánh mắt ông ta vẫn rất sắc bén.



“Nếu Hạo Thiên thế gia đã định giúp điện chủ ngươi thì đương nhiên sẽ nỗ lực hết sức, ta sẽ đích thân ra mặt giúp ngươi lôi kéo Thiền Uyên Cổ Thành”.


“Thiền Uyên Cổ Thành”, nghe thấy bốn chữ này, với khả năng của Huyết Khung mà trong mắt cũng loé lên một tia lửa nóng rực, đó là thế lực rất mạnh cân bằng Bắc Chấn Thương Nguyên này! Nền tảng vững chắc, khó có thể suy đoán, nếu lôi kéo về dưới quyền thì thực lực của ông ta sẽ tăng lên đáng kể.



“Đây mới chỉ là bước đầu tiên”, đạo thân Diệp Thành lại tiếp tục: “Chúng ta sẽ hợp lực cùng Thiền Uyên Cổ Thành để lôi kéo nhà họ Viên và nhà Âm Dương, không bao lâu cả Bắc Chấn Thương Nguyên sẽ là của ngươi, mà điều ngươi cần làm là im lặng, ngươi nên hiểu đạo lý hợp tung liên hoành, chỉ cần để các điện chủ khác biết ngươi không phải là mối uy hiếp thì mũi nhọn của họ sẽ không chĩa vào ngươi, đến khi ngươi đủ lông đủ cánh, lúc đó đi tranh chức điện chủ Thị Huyết Điện cũng chưa muộn”.



“Dường như ngươi đã bỏ qua một vấn đề rất quan trọng”, Huyết Khung cười u ám: “Ý của bên trên là đêm nay sẽ loại Hạo Thiên thế gia của ngươi ra khỏi danh sách, dù ta muốn cho các ngươi được sống thì cũng khó ngăn được miệng lưỡi mọi người. Ta cần ngươi cho ta lý do tại sao Hạo Thiên thế gia phải tồn tại”.



“Ta đã nghĩ thay điều này cho điện chủ rồi”, đạo thân Diệp Thành vươn vai duỗi eo thật dài: “Ngươi về chỉ cần nói với Thị Huyết Diêm La rằng sở dĩ giữ Hạo Thiên thế gia lại mục đích là muốn lợi dụng Hạo Thiên thế gia để ép Diệp Thành tới. Ta nghĩ lý do này Thị Huyết Điện sẽ không từ chối đâu”.



“Hạo Thiên Huyền Chấn, ta thật sự đã đánh giá thấp ngươi”, khoé miệng Huyết Khung nở nụ cười: “Ngươi có thể làm gia chủ của Hạo Thiên thế gia, xem ra cũng không phải không có lý do”.

“Điện chủ quá khen rồi, tất cả đều vì gia tộc thôi”.



 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
856,213
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3184: “Đa tạ tiền bối!”  


Cuối cùng, Cơ Như Tuyết không nhịn được nữa bèn ngập ngừng hỏi Diệp Thành: “Đạo hữu, ngươi đang…”



“Ta có duyên với họ”, Diệp Thành cười thản nhiên.



“Có… Có duyên?”



Advertisement





“À đúng rồi, ta quên hỏi đạo hữu”, Diệp Thành dường như nhớ ra điều gì, quay đầu cười nhìn Cơ Như Tuyết: “Cô nương đã một trăm tuổi rồi sao vẫn trong hình dáng của thiếu nữ vậy? Có hơi kỳ lạ”.



“Là do công pháp của nhà họ Cơ”, Cơ Như Tuyết cười nhẹ: “Nữ đệ tử nhà họ Cơ tu luyện công pháp đặc biệt, công pháp này sẽ kéo dài sự phát triển, đến hai trăm tuổi mới dần trở lại bình thường”.



“Ồ, mới lạ thật”, Diệp Thành cười cảm thán, khi dừng lại lần nữa, hắn lẳng lặng nhìn về nơi cách đó không xa.



Nơi đó là một động phủ, hai bên động phủ có mấy vị cảnh giới Hoàng đỉnh phong đang ngồi xếp bằng như đang canh giữ, một khi có người lại gần họ sẽ đứng dậy đuổi đi không chút do dự.



Diệp Thành mỉm cười nhìn động phủ ấy từ xa, dường như có thể trông thấy Lạc Hi đang khoanh chân ngồi bên trong qua cửa đá phong ấn.



Một trăm năm sau khi gặp lại cô gái nhỏ đó, trái tim hắn vẫn âm ỉ đau, giống như năm xưa khi hắn nuốt Thiên Tịch Đan, hắn có thể nhìn thấy rõ ràng bóng lưng kiên quyết của Huyền Nữ và Lạc Hi đi vào lư luyện đan.


“Đạo hữu?”



Thấy Diệp Thành nhìn động phủ thất thần, Cơ Như Tuyết khẽ gọi.



Suy nghĩ bị gián đoạn, Diệp Thành nở nụ cười, nhưng rồi cũng không làm phiền Lạc Hi: “Như Tuyết cô nương, đi dạo lâu cô cũng mệt rồi, đi nghỉ ngơi đi! Ta muốn nói chuyện với những đệ tử của nhà họ Cơ”.



“Vậy mọi người trò chuyện vui vẻ nhé”, Cơ Như Tuyết cười nhẹ nhàng, xoay người biến mất ở đây.



Sau khi cô ta đi, Diệp Thành mới nhìn hai mươi ba đệ tử của nhà họ Cơ, họ vẫn đang ngẩn người nhìn nhau không hiểu gì, đến giờ vẫn không biết mình đang làm gì.

“Đi theo ta!”



Diệp Thành khẽ cười, xoay người đi trước.



Hai mươi ba đệ tử nhà họ Cơ gãi đầu đi theo.



Mọi người dừng chân ở một khu rừng trúc sâu trong nhà họ Cơ, rừng trúc này cũng là nơi ở nhà họ Cơ chuẩn bị cho Diệp Thành.



Vừa mới vào rừng trúc, Diệp Thành đã phong ấn toàn bộ khu rừng, sau đó mỉm cười nhìn mọi người.



Đám đông cung kính, đứng thẳng tắp.



Diệp Thành lại cười, giơ tay phất ra tiên quang, một tia tiên quang lập tức hóa thành hai mươi ba tia, bay vào đầu mày của hai mươi ba người, dung hợp vào thần đài bản mệnh của họ.



Hai mươi ba người cùng run lên, ôm đầu, vẻ mặt cũng trở nên vô cùng đau đớn.



Diệp Thành rời mắt, lấy viên đá và tiên thảo màu tím ra, thi triển đại thần thông biến họ thành hình người, viên đá hoá thành một thiếu niên, tiên thảo hoá thành một thiếu nữ.



“Đa tạ tiền bối!”



 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
856,213
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1957: “Điện chủ tự có suy tính của điện chủ


“Ta đồng ý với yêu cầu của ngươi, mở kết giới đi!”



“Đừng vội, ta còn một chuyện muốn hỏi”, Diệp Thành lại đưa ra chiến lược mới để trì hoãn thời gian.

Advertisement



“Đừng được nước lấn tới”, một tia sáng lạnh như băng bắn ra từ đôi mắt điện chủ phân điện thứ chín của Thị Huyết Điện.



“Sao có thể chứ! Chỉ là một chuyện nhỏ thôi”.



“Nói”.



“Điện chủ đừng nóng vội, nghe ta nói đã”, Diệp Thành hắng giọng, chỉnh lại quần áo, chuẩn bị lừa điện chủ phân điện thứ chín thành một tên ngốc.



Khoảng thời gian rất dài sau đó cả hai đều dùng thần thức truyền âm cho nhau.

Phải nói rằng khả năng lừa người của Diệp Thành thật sự không phải dạng vừa, đánh đòn tâm lý, dắt mũi Huyết Khung đi vòng vòng.



Bên này hắn đang ba hoa chích choè thì đại quân phân điện thứ chín của Thị Huyết Điện bên ngoài đã hơi mờ mịt.



“Điện chủ làm sao vậy?”, mọi người rỉ tai nhau xì xào bàn tán, ai cũng gãi đầu tự hỏi tại sao.



“Điện chủ tự có suy tính của điện chủ, vội cái gì?”


“Yên tâm chờ đi, Hạo Thiên thế gia có thể chạy được chắc?”, mấy đại thống lĩnh lạnh giọng quát.



Tuy nhiên dù vậy, thân là thống lĩnh, bọn họ cũng hơi khó hiểu, đưa mắt nhìn nhau rồi lại nhìn Huyết Khung.



Từ lúc bao vây Hạo Thiên thế gia, điện chủ của họ vẫn ngồi yên đó chứ không hạ lệnh tấn công khiến họ thấy rất khó hiểu. Đang đánh trận mà, điện chủ ngồi đó là có ý gì? Rốt cuộc có đánh không? Người nói một câu cho chúng ta còn biết chứ!



Lúc này, bản thể Diệp Thành đang ở nơi cách xa ngàn dặm ung dung ngồi trên một phiến đá.



Phía trước hắn vẫn có truyền tống vực môn, mà hắn trông như tên gác cổng.



Có điều hắn ở đây không phải vì chờ đạo thân quay lại, mà là chuẩn bị cho Thị Huyết Điện một món quà lớn, đó là bữa tiệc thịnh soạn dành riêng cho Thị Huyết Điện, nếu đạo thân không gắng gượng được thì tới lượt hắn lên sàn.



“Thị Huyết Điện, chắc chắn các ngươi sẽ thích món quà của ta”, Diệp Thành vừa lau Bá Long Đao vừa tự cười mỉa, khoé miệng mang theo vòng cung bỡn cợt, trong mắt cũng hiện lên tia lạnh lùng sắc bén.



 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
856,213
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3185: Đôi phu thê trẻ đang tựa vào nhau âu yếm.  


Thiếu niên và thiếu nữ kính cẩn hành lễ, dường như đã nhận ra sự cường đại của Diệp Thành.



“Triệu Tử Vân, Nam Cung Tử Nguyệt, trở lại!”



Diệp Thành cười nhẹ, hai đạo tiên quang bay ra, nhập vào đầu mày của họ.



Advertisement

Đúng vậy, viên đá chính là Triệu Tử Vân thiếu chủ nhà họ Triệu của Đại Sở, tiên thảo màu tím chính là Nam Cung Tử Nguyệt thánh nữ của nhà Nam Cung.



Năm xưa, trong cuộc thi tam tông của thế hệ Huyền Tự, hai người họ đã để lại giai thoại nhân duyên trên chiến đài, nếu không vì Thiên Ma xâm lược thì họ đã là một cặp thần tiên quyến lữ rất đẹp đôi.



Nhưng họ vẫn may mắn vì được chuyển kiếp tới cùng một nơi, có thể tiếp tục bù đắp những tiếc nuối của kiếp trước.



Ưm!



Ưm!



Vẻ mặt của Triệu Tử Vân và Nam Cung Tử Nguyệt cũng trở nên đau đớn, thi thoảng họ lại rên lên một tiếng.



Cũng như họ, hai mươi ba đệ tử của nhà họ Cơ cũng thế, ký ức kiếp trước đang ùa về trong thần hải của họ.



Không biết bao lâu sau mọi người mới ngừng run rẩy, tất cả đều sững sờ nhìn Diệp Thành, mà Triệu Tử Vân và Nam Cung Tử Nguyệt cũng rưng rưng nhìn nhau rồi cả hai lại nhìn Diệp Thành.



“Thánh chủ!”



Khoảnh khắc tiếp theo, hai mươi lăm người đều quỳ rạp trên đất, khóc không thành tiếng.



“Đứng lên đi!”



Diệp Thành vội tiến lên, tế ra sức mạnh dịu nhẹ nâng họ dậy, cười trong nước mắt, họ đều là người của Đại Sở, là cố hương gặp lại sau một trăm năm.



Đêm dần khuya.



Nhưng trong rừng trúc nhỏ lại có hương rượu lan toả, như mấy lần trước, mọi người đều cầm bình rượu lẳng lặng nhìn lên trời sao, dường như có thể nhìn thấy núi sông rộng lớn qua vô số tinh vực.




Diệp Thành nhìn mà lòng ấm áp, khi nhìn lên trời hắn cũng không quên liếc nhìn Triệu Tử Vân và Nam Cung Tử Nguyệt.



Đôi phu thê trẻ đang tựa vào nhau âu yếm.



Khung cảnh rất ấm áp, Nam Cung Tử Nguyệt tinh nghịch năm xưa lúc này cũng đã khóc sướt mướt.



Trong rừng trúc không ngừng vang lên tiếng nói, mặc dù hai mươi lăm người đến từ các thế lực khác nhau của Đại Sở, rất nhiều người không quen biết nhưng lại có chung một chủ đề, điều được nói đến nhiều nhất vẫn là quê hương.



Khi bình minh dần đến, mọi người vẫn ở đó.



Cơ Như Tuyết tới, nhưng sau khi vào rừng trúc thì lại sững sờ, ngơ ngác nhìn mọi người, nhất là thấy nước mắt trên mặt họ, cô lại càng khó hiểu.



“Các ngươi…”



Cơ Như Tuyết nhìn quanh một vòng rồi nhìn Diệp Thành.







Diệp Thành mỉm cười, hắn từ từ đứng dậy.



 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
856,213
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1958: “Ngươi chơi xỏ ta”


Sáng sớm, ánh mặt trời chiếu rọi khắp mặt đất.



Bầu không khí nặng nề và u tịch tại Bắc Chấn Thương Nguyên vẫn còn tồn tại, nhưng trong bầu không khí nặng nề đó vẫn còn hiện hữu nét hiểm nguy.



“Huyết Khung làm gì vậy?”, trên một đnh núi cách xa Hạo Thiên thế gia, Doãn Trọng và Viên Sinh Thái khoác trên mình tấm hắc bào chốc chốc lại cau mày.

Advertisement



Vốn dĩ bọn họ phải cất công từ xa chạy tới đây. Có điều từ khi tới đây cũng đã hơn ba canh giờ mà đại quân của Thị Huyết Điện vẫn không hề có hành động.



Vậy cũng chưa là gì, điều khiến bọn họ khó hiểu nhất chính là điện chủ phân điện thứ chín Huyết Khung lại ngồi đó làm gì, căn bản không hề có ý định ra lệnh tấn công.



“Không phải xảy ra biến cố gì đó rồi chứ?”, Viên Sinh Thái vuốt râu.



“Sao có thể xảy ra chuyện gì được?”, Diệp Thành cười u ám, “cả Hạo Thiên thế gia đều bị bao vây, đại quân một điện của Thị Huyết Điện hùng hậu như vậy thì bọn họ có chắp thêm cánh cũng không thể bay đi được”.



Khi cả hai đang nói chuyện thì đại quân của phân điện thứ chín bắt đầu dịch chuyển.



Nhìn từ xa, rất nhiều người đang ngáp, rất nhiều ánh mắt đỏ ngầu, sự việc vốn dĩ chỉ cần giải quyết trong một canh giờ thì bọn họ lại lừng khừng kéo dài lên đến hơn ba canh giờ.



Lại nhìn sang Huyết Khung, đôi mắt ông ta cũng đỏ ngầu, trong ánh mắt còn hằn lên tia máu đỏ.



Thân là điện chủ phân điện của Thị Huyết Điện, ông ta lại có phần mơ hồ, đúng là lạ thường. Ông ta đột nhiên lại mất thời gian với Hạo Thiên Huyền Chấn hơn ba canh giờ, cho tới bây giờ cũng không biết ông ta đang nói gì với người ở trong kia.



Cuối cùng vẫn có một thống lĩnh gật đầu chạy ra.



Thế nhưng người này còn chưa lên tiếng thì Huyết Khung giây phút trước đang ngồi trên vương toạ đột nhiên đứng dậy: “Hạo Thiên Huyền Chấn, ngươi khiến ta mất đi nhẫn nại rồi, mở kết giới ngay cho ta”.



Có lẽ tiếng gằn giọng quá đột ngột nên thống lĩnh vừa xông lên còn chưa kịp lên tiếng đã suýt chút nữa bị tiếng gằn kia dội tới đến mức suýt quỳ xuống đất.



Có điều cái họng của Huyết Khung quá khủng khiếp, không chỉ mình người này mà đến cả đại quân của phân điện thứ chín cùng Doãn Trọng và Viên Sinh Thái ở trên đỉnh núi cách xa đó vẻ mặt cũng hết sức thú vị.


Hiện giờ bọn họ cuối cùng cũng hiểu ra Huyết Khung làm gì suốt khoảng thời gian này, mẹ kiếp, đó là đang đợi Hạo Thiên thế gia chủ động mở kết giới!



“Điện chủ có phải rảnh quá rồi không?”, đã có thống lĩnh ngầm mắng chửi, “với thực lực của chúng ta mà muốn công phá kết giới hộ sơn của Thiên Tông thế gia thì cùng lắm không quá một canh giờ, cứ đánh vào trong chẳng phải là được sao. Vậy mà điện chủ lại đợi bọn họ chủ động mở kết giới, não có phải có vấn đề rồi không?”



“Đừng vội”, khi tất cả mọi người bày ra vẻ mặt đặc sắc thì đạo thân của Diệp Thành lại lần nữa lên tiếng, “lần này là cuối cùng”.



“Ngươi chơi xỏ ta”, Huyết Khung phẫn nộ.



“Điện chủ quá lời rồi, ta…”



“Tiến công”, không đợi đạo thân của Diệp Thành nói xong, Huyết Khung đã vung sát kiếm, “giết cho ta, không để bất cứ kẻ nào sống sót”.



Đột nhiên, đại quân như nước thuỷ triều lên lập tức ra tay, có cả trận pháp công kích, có binh khí bản mệnh, bí thuật thần thông, từng đòn thần thông cái thế dội vào kết giới hộ sơn của Hạo Thiên thế gia.



Rầm! Đoàng!



Ngay sau đó, âm thanh kinh thiên động địa vang vọng khắp đất trời, có lẽ vì quá chấn động nên đỉnh núi và các điện của Hạo Thiên thế gia đều sụp đổ.

Thế nhưng điều khiến đạo thân của Diệp Thành cảm thấy yên tâm đó là mặc dù đòn công kích của phân điện thứ chín đều rất dữ dội nhưng muốn phá bỏ kết giới hộ sơn đó cũng cần thời gian.



 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
856,213
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3186: Không tồi!  


Hai mươi lăm người lần lượt đứng dậ theo, bọn họ cung kính hành lễ với Cơ Như Tuyết.



Không cần đa lễ!



Cơ Như Tuyết mỉm cười, cảm giác có phần lạ kì.

Advertisement



Diệp Thành bước tới nhìn tất cả mọi người một lượt rồi mới nhìn sang Cơ Như Tuyết: “Cơ cô nương, những người này đều là cố hữu của ta, sau này mong cô quan tâm hơn, Diệp Thành vô cùng cảm kích”.



“Đương nhiên rồi”, Cơ Như Tuyết lập tức mỉm cười.



“Diệp Thành cảm ơn”, Diệp Thành nói rồi vẫy tay với phía Triệu Tử Vân sau đó khoát tay, mọi người hiểu ý lần lượt đứng dậy lau nước mắt rồi bước ra khỏi rừng trúc.



“Ta vẫn luôn cảm thấy có gì đó không đúng cho lắm”, Cơ Như Tuyết khẽ giọng nói.



“Muội muội của cô bao giờ xuất quan?”, Diệp Thành mỉm cười, hỏi.



“Còn ba tới năm ngày nữa”, Cơ Như Tuyết khẽ đáp, “công pháp của muội muội và đạo tắc gặp vấn đề”.



“Vậy thì ta ra ngoài đi dạo chút”.



“Đạo hữu rời đi sao”?



“Ba tới năm ngày sau ta quay lại”, Diệp Thành mỉm cười quay người bay ra khỏi tiên sơn.



“Đúng là một người kì lạ”, nhìn bóng lưng Diệp Thành rời đi, Cơ Như Tuyết khẽ lẩm bẩm.



Phía này, Diệp Thành đã bay ra khỏi Huyên Nguyệt Tinh như một đạo tiên mang.



Hôm nay hắn luôn cầm tinh không đồ trong tay, liên tiếp đi mười mấy cổ tinh và chẳng tìm thấy người chuyển kiếp nào.


Có điều, mặc dù không tìm được người chuyển kiếp nhưng hắn lại tìm được không ít bảo bối, hắn luôn cảm thấy có những người đi lại lai vãng trong tinh không chuyên đi chặn đường cướp của.



Ấy thế mà tình cờ rằng cả chặng đường đi Diệp Thành lại gặp không ít người.



Hậu quả không cần nghĩ cũng biết.



Người ta vẫn nói rằng gậy ông đập lưng ông cũng rất có lý, vả lại còn ứng với những tên chặn đường cướp bóc này, tên nào xông lên đều bị Diệp Thành giáng cho một bạt bay tứ phía, những bảo bối cướp được đều bị cuỗm đi sạch, vả lại còn bị Diệp Thành lột sạch đồ, tạo nên một cảnh tượng hết sức sinh động.



Không tồi!



Trong tinh không, Diệp Thành lấy ra một viên thần châu lật đi lật lại xem, đó chính là viên thần châu mà hắn cướp được.



Nếu nói về viên thần châu này thì thật sự bất phàm, tiên quang chiếu rọi, rất choán mắt.



Đó không phải là điều quan trọng, quan trọng nhất đó là trên viên thần châu này lạc ấn một chữ cổ, đó chính là độn giáp thiên tự bị Diệp Thành đoạt về, cứ thế lạc ấn trên Hỗn Độn Thần Đỉnh.



Phía trước lại có một vì sao hiện lên trong tầm mắt, cổ tinh này không to lắm, chỉ bằng một phần ba Chu Tước Tinh.

Diệp Thành thu lại thần châu sau đó bay đi như một đạo tiên mang.



 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
856,213
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1959: Người…người đâu? 


“Giết, giết cho ta”, Huyết Khung phẫn nộ gằn nên như con chó điên.



Mãi tới vừa nãy, có lẽ ông ta mới nhận ra rằng hơn ba canh giờ này ông ta bị người ta dắt mũi chơi xỏ. Cảm giác bị chơi xỏ thật sự rất đáng hận, cơn phẫn nộ khiến ông ta không thể kiềm chế lửa giận.



“Ngu ngốc, thật là ngu ngốc”, trong kết giới hộ sơn, đạo thân của Diệp Thành cũng không nhàn rỗi, hắn tìm một vị trí trên cao hắng giọng, dù sao cũng đã lộ chân tướng rồi, hắn cũng không phải giả bộ ở đây nữa.



Advertisement

A…!



Tiếng gằn phẫn nộ của Huyết Khung giống như tiếng sấm rền, ông ta đã không thể kiềm chế nổi sát khí, cứ thế một bước lên trời, đích thân kiểm soát hư không công kích trận.



Ôi trời!



Đạo thân của Diệp Thành bên trong kết giới bất giác tặc lưỡi, hắn tự bạt cho mình cái bạt, tự trách mình không nên chọc tức Huyết Khung. Nên biết rằng Huyết Khung đích thân điều khiển trận pháp công kích thì sức mạnh vô cùng khủng khiếp.



Rầm! Đoàng!



Đúng như đạo thân của Diệp Thành dự đoán, đòn công kích của phân điện thứ chín ở Thị Huyết Điện thật sự rất khủng khiếp, khắp nơi trong kết giới hộ sơn của Hạo Thiên thế gia đều xuất hiện vết nứt.



“Làm theo kế hoạch”, phía này, bản thể Diệp Thành đã truyền âm, “kéo dài thời gian cũng đủ rồi”.


Đạo thân của Diệp Thành toét miệng cười rồi lập tức nhảy xuống khỏi núi, chuồn vào bên trong địa cung của Hạo Thiên thế gia sau đó tự giác nhảy vào bên trong truyền tống vực môn.



Thế nhưng hắn không truyền tống đi mà nép mình bên rìa truyền tống vực môn, trong tay còn cầm một cái đao chặt rất lớn.



Còn vì sao hắn lại nép ở đây thì đương nhiên là để chuẩn bị chơi sau lưng người khác rồi. Kế hoạch của Diệp Thành là không bỏ qua bất cứ thời gian kéo dài nào. Mặc dù hắn không thể chặn lại được đại quân của một điện nhưng lại có thể chặn được bao lâu và chặn được đến đâu tốt đến đó.







Rầm!

Không biết từ bao giờ cả kết giới hộ sơn của Hạo Thiên thế gia chợt bùng nổ, tiếng động rầm trời vang vọng khắp cửu tiêu, kéo dài tới vô tận.



Còn lúc này, Hạo Thiên Huyền Chấn vẫn đang ở trong rặng núi tiến về phía trước đột nhiên dừng bước, ngoảnh đầu nhìn về phía Hạo Thiên thế gia, ông ta thầm nhủ: “Kết giới hộ sơn bị phá rồi”.



“Thiếp rất bất ngờ Trần Dạ làm cách nào mà kéo dài được thời gian của một điện trong hơn ba canh giờ như vậy?”, ở bên, Hoa Tư hít vào một hơi thật sâu.



Không chỉ mình bà ta mà những lão bối có mặt ở đây đều cảm thấy bất ngờ.



Đặc biệt là Hạo Thiên Cảnh Sơn, trong mắt ông ta hiện lên vẻ kinh ngạc vì ông ta biết nếu như là ông ta thì cho dù thế nào cũng không thể kéo dài nổi tới ba canh giờ.



“Đi”, Hạo Thiên Huyền Chấn cuối cùng cũng liếc nhìn về một hướng rồi lại quay người nhanh chóng di chuyển.



“Nhất định phải bình an vô sự”, Hạo Thiên Thi Nguyệt lại dừng bước chân nhưng sau đó bị Hoa Tư kéo đi.



“Giết, giết cho ta, không để kẻ nào sống sót”, phía này, đại quân của phân điện thứ chín đã lao vào Hạo Thiên thế gia như nước lũ cuốn, giữa đất trời vang vọng tiếng thét của Huyết Khung.



Thế nhưng khi bọn chúng sát phạt vào trong thì lại vô cùng sững sờ.



Người…người đâu?



 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
856,213
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3187: “Tiểu gia ta cao số lắm”


Đợi tới khi đáp xuống đỉnh núi thì Diệp Thành mới bắt đầu bấm tay tính toán, niềm hi vọng trong ánh mắt dần tan biến sau khi hắn liên tục tính toán.



Không có!



Advertisement

Diệp Thành gãi đầu tỏ ra nuối tiếc, nói rồi hắn rời khỏi cổ tinh này.



Thế nhưng hắn vừa bước đi thì lại bất giác quay lại cau mày nhìn về phía rặng núi phía xa.



Thật trùng hợp!



Diệp Thành bật cười lạnh lùng, hắn quay người bay vào không gian hư vô và cứ thế bay về rặng núi phía xa.



Hồi lâu hắn mới dừng chân nheo mắt nhìn một dỉnh núi, trên đỉnh núi có một bóng người đang khoanh chân ngồi đó, đó chính là một lão già mặc áo bào trắng.



Nếu nói về người này thì Diệp Thành chắc chắn sẽ không thể quên.



Trước kia, ba Thánh Nhân chặn đường giết hắn cùng Đông Dương và Thanh Nguyệt, một người mặc hắc bào, một người mặc áo bào bạc, một người mặc áo bào trắng, còn lúc này người đang khoanh chân ngồi trên đỉnh núi kia là Thánh Nhân mặc áo bào trắng.




Thánh Nhân mặc áo bào bạc đã bị Diệp Thành tiêu diệt, Thánh Nhân mặc hắc bào bị Thánh Vương người Man đánh chết, cũng chỉ còn lại Thánh Nhân mặc áo bào trắng này.



Lúc này trạng thái của người này không ra sao, trên người đẫm máu, toàn thân không thiếu vết thương, rất nhiều vị trí bị trọng thương sau trận đại chiến vời người ta nên mới phải núp ở nơi này để trị thương.



Diệp Thành bật cười lạnh lùng, hắn đã lấy ra một thanh sát kiếm được hoá ra từ Hỗn Độn Thần Đỉnh và lặng lẽ sát phạt qua.



Nếu như có Thánh Nhân ở trạng thái bình thường thì Diệp Thành có lẽ còn kiêng dè vài phần nhưng kẻ mặc ào bào trắng lúc này lại đang ở trạng thái trọng thương, cơ hội ngàn năm có một như vậy, đạo lý nhân lúc ngươi bệnh đoạt luôn mạng ngươi hắn đương nhiên vẫn hiểu.


Kẻ nào?



Thánh Nhân mặc áo bào trắng phát hiện ra có gì đó bất thường lập tức hắng giọng giơ tay giáng một chưởng vào không gian hư vô.



Diệp Thành đã có sự chuẩn bị từ trước, hắn thi triển Thúc Địa Thành Thốn né qua chưởng ấn kia và sát phạt tới phía trước Thánh Nhân mặc áo bào trắng.



Ngươi...!



Thánh Nhân mặc áo bào trắng biến sắc, ông ta đã đánh giá thấp người tới nên lập tức đứng dậy lùi về sau.



Có điều Diệp Thành lại nhanh hơn, hắn nhanh chóng đuổi theo, một kiếm bá đạo được tung ra, Thánh Nhân mặc áo bào trắng bị trảm nửa phần người, trên người còn nhiều vết thương nặng, sau khi di chuyển thì liền phun ra cả miệng máu.



Sau khi đứng vững lại, ông ta mới nhìn chằm chằm Diệp Thành, đôi mắt già nua nheo lại chỉ còn một đường như nhận ra Diệp Thành, ông ta nghiến răng rít lên: “Ngươi còn chưa chết?”



“Tiểu gia ta cao số lắm”, Diệp Thành vặn cổ.

“Được, được lắm”, Thánh Nhân mặc áo bào trắng bật cười tôi độc, khí huyết sục sôi, ông ta cố gắng lấy hết sức bình sinh bước ra một bước tung chưởng rợp trời choán lấp tinh không, thánh uy vẫn mạnh như trước đó.



 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
856,213
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1960: “Đuổi theo cho ta”,


Vẻ mặt ai nấy đều hết sức bất ngờ. Bọn chúng cho rằng bọn họ sẽ gặp phải sự đối kháng kịch liệt đến chết của Hạo Thiên thế gia.



Bọn chúng cho rằng bọn chúng sẽ cho Hạo Thiên thế gia tắm trong biển máu.



Thế nhưng mọi dự đoán chỉ là dự đoán, Hạo Thiên thế gia trống không. Đừng nói là người mà đến cả một con chim cũng không có khiến tất cả ngỡ ngàng hồi lâu.



Advertisement

“Không phải là đã bỏ trốn đi từ trước đó rồi chứ?”, sau hồi im ắng, có người lên tiếng.



“Lục, lục soát cho ta”, Huyết Khung gằn lên phẫn nộ, ông ta như con sư tử phát điên, mặc dù biết sự thực nhưng ông ta vẫn tự lừa dối mình, muốn tìm Hạo Thiên Huyền Chấn tính sổ.



Thấy Huyết Khung tức tối, các đại thống lĩnh nào dám chậm trễ, bọn họ đã phân ra mười mấy đường tiến hành lục soát.



“Cho các ngươi nếm mùi”, lúc này, Diệp Thành vẫn nép mình bên trong Vực Môn bật cười lạnh lùng.



Lời vừa dứt, hắn khẽ bóp nát một tấm lệnh bài.



Roẹt! Rầm!



Ngay sau đó, bên ngoài chợt vang lên tiếng động mạnh.

Tiếp đó chính là tiếng kêu gào thảm thiết.



Không sai, Diệp Thành đã khởi động cấm chế của Hạo Thiên thế gia, nói thẳng ra thì chính là sát trận bí ẩn, thông thường dùng để đối phó với kẻ xâm lược từ bên ngoài. Hiện giờ toàn bộ người của Hạo Thiên thế gia đã rời đi, cấm chế này cuối cùng cũng được dùng đến.



Rầm! Đoàng!



Sau khi âm thanh đầu tiên vang lên, tiếng nổ ầm vang vang lên không ngớt vả lại còn nối nhau liên tiếp, cả Hạo Thiên thế gia bùng nổ, khắp nơi đều loé sáng.



Vì không kịp đề phòng nên đại quân của Thị Huyết Điện lập tức trúng chiêu, vả lại còn bị trúng chiêu nặng nề, mỗi một lần cấm chế bùng nổ thì đều có bóng người hoá thành huyết vụ, thiên địa nhuốm màu đỏ máu.



“Dẹp bằng Hạo Thiên thế gia cho ta”, cuối cùng có thống lĩnh hạ lệnh.




Ngay sau đó, chín sát trận hư không lần lượt ngắm chuẩn vào Hạo Thiên thế gia, hàng vạn luồng ánh sáng sáng rực, Hạo Thiên thế gia bị đánh sập thê thảm, bao nhiêu cấm chế bên trong về cơ bản cũng đã bị huỷ hoại.



Hạo Thiên thế gia bị dẹp bằng nhưng Huyết Khung vẫn không thấy một bóng người nào, khuôn mặt ông ta méo xệch hẳn đi.



Lúc này ông ta mới chắc chắn rằng mình bị chơi khăm, vả lại còn bị người ta dắt mũi hơn ba canh giờ, nỗi sỉ nhục này chính là nỗi sỉ nhục lớn nhất của ông ta từ khi tu đạo tới nay.



“Điện chủ, phát hiện một địa cung”, khi Huyết Khung đang phẫn nộ thì một thống lĩnh bay tới, “bên trong có không gian xao động, chắc chắn rằng có truyền tống vực môn, Hạo Thiên thế gia có lẽ đã rút đi từ con đường này”.



Huyết Khung không nói gì, ông ta tức đến mức run bật người, cứ thế cầm sát kiếm xông về phía địa cung.



Đợi tới khi cánh cửa địa cung bị đánh sập, ông ta đưa mắt nhìn vào truyền tống vực môn khổng lồ ở phía xa, lúc này bên trong còn hiện lên thần hoa chói mắt.



“Truyền tống vực môn đang rung lên, có lẽ bọn chúng vừa đi khỏi chưa lâu”, một thống lĩnh vội nói.



“Đuổi theo cho ta”, Huyết Khung tức tối ra lệnh.



Không cần ông ta hạ lệnh thì những bóng người đen kịt đã xông vào trong truyền tống vực môn rồi.

Rầm! Rầm!



 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
856,213
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3188: Ông chạy nổi không?  


Diệp Thành hắng giọng lạnh lùng, hắn tiến lên trước trảm ra thần mang cái thế, chém lìa chưởng ấn kia.



Thánh Nhân mặc áo bào trắng bị đánh lùi thì đột nhiên phun ra cả miệng máu, vết thương cũ tái phát khiến khí tức của ông ta giảm sút.



Ngươi...!



Thánh Nhân áo bào trắng lảo đảo, nhìn Diệp Thành bằng con mắt khó tin, mới chưa được bao lâu, Chuẩn Hoàng năm xưa bị bọn họ truy sát lại có khả năng chiến đấu có thể đối đầu trực diện với Thánh Nhân như vậy.

Advertisement



Ông ta là Thánh Nhân, mặc dù trọng thương nhưng một chưởng đủ để có thể đánh tàn phế một Chuẩn Thánh.



Nhưng hiện giờ ông ta đường đường là Thánh Nhân nhưng lại bị một cảnh giới Hoàng đánh lùi, ông ta không thể chấp nhận sự thực này.



Giết!



Thánh Nhân mặc áo bào trắng phẫn nộ, tung ra một chưởng tạo ra huyết hải, bên trong đó còn có vô số oán linh thét gào, dung hợp cả đạo tắc của ông ta, là thần thông, cũng là đại trận phong ấn vô cùng mạnh mẽ.



Diệp Thành nheo mắt, đôi mắt loé lên hàn quang, hắn không lùi mà tiến, lại là một kiếm bá đạo trảm ra huyết hải.



Tiếp đó, hắn thi triển Thúc Địa Thành Thốn và sát phạt tới trước Thánh Nhân mặc áo bào trắng.



Thánh Nhân áo bào trắng mặt mày tôi độc, lập tức triệu gọi ra binh khí bản mệnh.



Thần thương!




Diệp Thành không cho ông ta thêm cơ hội, thần mang thần thương bắn ra, đánh thẳng vào nguyên thần của Thánh Nhân mặc áo bào trắng.



Thánh Nhân áo bào trắng bị trọng thương lại lần nữa phun ra máu, còn chưa tế ra binh khí bản mệnh nhưng lại bị đánh bay đi, vết thương cũ lại tái phát, cơ thể ông ta rụng rời, nguyên thần cũng theo đó mà trở nên bất ổn.



Cho ông chiêu chí mạng nữa này!



Diệp Thành hắng giọng, sát kiếm trong tay hoá thành Hỗn Độn Thần Đỉnh biến to lên cả trăm trượng.



Uy lực của Hỗn Độn Thần Đỉnh hồi phục, Thánh Nhân mặc áo bào trắng lập tức bị đánh lảo đảo.



Mở cho ta!




Thánh Nhân kia mặt mày tôi độc, cứ thế địch lại với uy lực của Hỗn Độn Thần Đỉnh.



Đừng vội, còn nữa!



Diệp Thành mỉm cười u ám, luồng khí hỗn độn bên trong Hỗn Độn Thần Đỉnh giống như thuỷ triều tuôn ra ngoài, đó là nguyên khí thiên địa đến từ hố đen không gian, mỗi một luồng khí nặng tựa núi non lập tức nhấn chìm lão già mặc áo bào trắng.



Đây là...!



Lão già mặc áo bào trắng tái mặt như nhìn ra lai lịch của luồng khí hỗn độn kia, như biết được nó đáng sợ thế nào.



Lão ta không nghĩ gì nhiều lập tức quay người bỏ chạy.



Đi đâu?



Diệp Thành bay từ trên trời xuống, hắn tung ra một đạp đạp ông ta quay về, biển hỗn độn do luồng khí hỗn độn ngưng tụ tuôn trào lại lần nữa nhấn chìm lão già kia, cơ thể Thánh Nhân mạnh mẽ bị xối vào tan thành mây khói.



A....!











 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
856,213
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1961: “Cái này thì ta hiểu”


Ngay sau đó, những người xông vào bên trong liền bay ra ngoài, người nào người nấy thân xác máu me be bét, đều bị Thiên Lôi Chú của Diệp Thành làm cho nổ tung, đó không phải là Thiên Lôi Chú bình thường mà là loại sát khí được tế luyện đặc thù, còn mạnh hơn cả Thiên Lôi Chú của Hằng Nhạc Tông không biết bao nhiêu lần.



“Kĩ năng quèn thôi”, mấy đại thống lĩnh hắng giọng lần lượt sát phạt vào trong.



Rầm! Đoàng!

Advertisement



Không lâu sau đó, bên trong chợt vang lên tiếng nổ dữ dội, thống lĩnh đầu tiên sát phạt vào trong bị một đao của Diệp Thành chém bay đi, nhưng dù sao số lượng người đông nên đạo thân của Diệp Thành nhất thời không thể giải quyết được toàn bộ.



“Diệp Thành…Diệp Thành ở bên trong”, thống lĩnh bị đánh bay ra ngoài run rẩy chỉ vào truyền tống vực môn.



Diệp Thành?



Nghe cái tên này, đôi mắt Huyết Khung chợt bắn ra kinh mang, ông ta không nghĩ ngợi gì nhiều cứ thế sát phạt tới.



Hiện giờ, toàn bộ Hạo Thiên thế gia đều đã rời khỏi đây có nghĩa là ông ta không hoàn thành nhiệm vụ, lần này quay về nhất định sẽ bị trách tội, việc bị tước đi chức điện chủ cũng không phải không thể xảy ra.



Có điều nếu như diệt được Diệp Thành thì sự việc lại khác, hắn là Thánh Chủ của Thiên Đình ở Nam Sở, có thể lấy công chuộc tội, cũng chính vì vậy mà ông ta mới gấp gáp như vậy.


Vì rất nhiều kẻ mạnh như Huyết Khung xông vào nên áp lực của Diệp Thành tăng lên gấp bội.



“Lão tử không có thời gian mà chơi với các ngươi”, sau khi tung ra một đại chiêu, đạo thân của Diệp Thành không nghĩ gì nhiều cứ thế chuồn thẳng, hắn chạy vào một đoạn khác của truyền tống vực môn.







Đi đâu?



Huyết Khung sao có thể bỏ qua cho Diệp Thành, ông ta sát phạt về phía trước, ông ta thề rằng phải bắt sống Diệp Thành hoặc là giết chết hắn, có như vậy thì ông ta mới bảo toàn được tính mạng.



Ông ta đã sát phạt tới rồi thì những thống lĩnh khác đương nhiên cũng sát phạt theo. Sau thống lĩnh chính là đô uý, sau đô uý chính là đại quân Thị Huyết Điện như nước lũ khiến truyền tống thông quan vốn dĩ kiên cố bỗng chốc nổ ầm vang không ngớt.



“Lão đại, ta tới rồi”, Diệp Thành bỏ chạy ở phía trước, đạo thân của hắn bắt đầu gọi bản thể Diệp Thành.



“Không vội, đợi tất cả bọn chúng vào đây rồi tính”, Diệp Thành thầm nhủ.



“Cái này thì ta hiểu”, đạo thân của Diệp Thành toét miệng cười, tốc độ tăng lên nhanh chóng.



“Đứng lại”, Huyết Khung phẫn nộ thiêu đốt tinh nguyên, tốc độ truy sát nhanh chóng, người ta nói tốc độ bỏ trốn vô địch thiên hạ, hôm nay cuối cùng ông ta cũng được tận mắt chứng kiến, nhanh tới mức kinh người.



“Ngu ngốc, đúng là ngu ngốc”, đạo thân của Diệp Thành chạy rất nhanh, miệng cũng nói những lời đê tiện, nó vừa bỏ chạy vừa không quên quay đầu lại lớn lối lên tiếng.



A…!



Huyết Khung mặt mày tức tối, ông ta không phát hiện ra rằng mình đang dẫn theo đại quân vào cái bẫy nguy hiểm.

Điện chủ!



 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
856,213
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3189: Khốn khiếp!  


Rầm! Rầm!



Tinh không về đêm vì Diệp Thành và Thánh Nhân áo trắng mà trở nên không hề yên bình.



Thánh Nhân kia bị thương thảm hại, trạng thái nguyên thần thậm chí còn không ổn định, đường đường là Thánh Nhân nhưng lại không dám đối đầu với Diệp Thành trực diện.



Advertisement

So với ông ta mà nói thì Diệp Thành lại hung hãn hơn nhiều, hắn truy sát lên trước, không nói thêm lời nào cứ thế tung ra đại chiêu rợp trời khiến tinh không rúng động.



Ngươi muốn không chết không nghỉ sao?



Thánh Nhân bị ép đến mức phát điên, mặt mày tôi độc, rít lên như tiếng sấm rền.



Diệp Thành không nói lời nào, hắn lấy đòn công phá mạnh nhất thay cho câu trả lời, vạn kiếm triều tông bay rợp trời.



Thánh Nhân kia rít lên điên cuồng nhưng không dám quay đầu đại chiến, ông ta thiêu đốt sức mạnh nguyên thần và bay qua bầu trời như một đạo tiên mang.



Đi đâu?



Diệp Thành không chịu buông tha, Thánh Nhân áo trắng chạy đi đâu hắn truy sát theo đó, bộ dạng không chết không nghỉ.



Rầm! Rầm!

Động tĩnh trên tinh không mỗi lúc một lớn dần kéo theo sự chú ý của các tu sĩ đi ngang qua.



Ta không nhìn nhầm chứ?



Nguyền thần Thánh Nhân bị truy sát?



Hay là cảnh giới Hoàng?



Rất nhiều người thẫn thờ, bọn họ nhất thời không kịp phản ứng lại.



Thánh Nhân nào mà lại trở nên yếu đuối như vậy, từ bao giờ cảnh giới Hoàng lại trở nên mạnh như vậy.


Đi xem xem!



Có người lập tức đuổi theo muốn tận mắt chứng kiến trận đại chiến khốc liệt.



Khốn khiếp!



Diệp Thành giống như lôi chớp chấn động cửu tiêu khiến những người kia kinh hãi không dám tiến lên trước.



Không một ai dám tiến lên trước vì sợ khiến Diệp Thành nổi giận, đó là một tên dã man, cái thế, đến cả Thánh Nhân còn bị đánh tới mức này, đụng vào hắn thì hậu quả khôn lường.



Diệp Thành tiếp tục thi triển Thúc Địa Thành Thốn, hắn trảm ra một đạo thần mang.



Thánh Nhân áo trắng nghiến răng di chuyển né qua từng đòn hiểm hóc rồi lại như một đạo tiên mang rẽ ngang qua bầu trời, tốc độ của ông ta đúng là kinh người, cho dù là Diệp Thành cũng phải tặc lưỡi.



Ép ta!



Diệp Thành thầm mắng chửi, hăn thiêu đốt thánh nguyên, tốc độ tăng nhanh chóng mặt, rút ngắn khoảng cách với Thánh Nhân áo trắng.



Thấy vậy, Thánh Nhân áo trắng kia cũng không chịu thua, ông ta thiêu đốt sức mạnh nguyên thần, tốc độ tăng lên nhanh chóng, Diệp Thành vừa rút ngắn được cả nghìn trược đã bị ông ta bỏ xa nghìn trượng.



Ta không tin!



 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Top Bottom