Dịch Tiên Võ Truyền Kỳ

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
861,795
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1942: “Càng nghe càng mơ hồ”. 


Mau lên một chút đi!



Trong màn đêm đen, toàn thân Diệp Thành như có ngọn lửa thiêu đốt, thần mang màu vàng kim cứ thế vẽ ra một đường vòng cung tuyệt, tốc độ đạt tới mức đỉnh phong nhất từ khi tu đạo tới nay.



Advertisement

Mặc dù hắn vẫn chưa chuẩn bị chấp nhận Hạo Thiên thế gia nhưng cũng không muốn thấy cảnh Hạo Thiên thế gia vì hắn mà bị Thị Huyết Điện diệt tộc.



Lần này hắn thật sự sợ rồi.



Một kẻ chinh chiến trên chiến trường nhiều năm như hắn thừa hiểu Hạo Thiên thế gia sắp đối mặt với cái gì.



Đại quân của một điện mà Thị Huyết Điện phái đi có thể so với đại quân ba điện của Chính Dương Tông, trận thế khổng lồ như vậy có muốn công phá kết giới hộ sơn của Hạo Thiên thế gia thì cùng lắm chỉ mất ba canh giờ, muốn diệt dược Hạo Thiên thế gia thì chỉ mất nhiều nhất một canh giờ mà thôi.



Diệp Thành hiểu hơn ai hết biến cố này xảy ra quá bất ngờ khiến Thiên Đình và cả thế lực mà Thiên Đình cài cắm ở Bắc Sở căn bản không kịp chi viện.



Thánh Chủ!



Khi Diệp Thành đang cuống thì đột nhiên nghe tiếng gọi từ phía sau.




Lời còn chưa dứt, Diệp Thành đã thấy một bóng hình, nếu nhìn kĩ thì đó chính là lão già mặc đồ giản dị vừa rồi.



Thấy vậy, Diệp Thành vô thức nhìn ông ta, ông ta sao có thể chạy nhanh như vậy chứ.



“Ta nghĩ thông rồi, đội quân tu sĩ của Thị Huyết Điện đang xông tới Hạo Thiên thế gia”, lão già nói với giọng ý tứ, “chẳng trách mà Thánh Chủ lại vội vã như vậy”.



“Ông có thể hiểu ra được thì thật là làm khó cho ông rồi”.


“Thánh Chủ không phải lo lắng”, lão già mặt mày ái ngại, ông ta ho hắng, nói: “Bắc Chấn Thương Nguyên không phải là nơi mà đại quân một điện của Thị Huyết Điện có thể làm loạn, Bắc Chấn Thương Nguyên có thế chân vạc, ngoài Hạo Thiên thế gia thì chẳng phải còn có nhà họ Viên, nhà họ Âm Dương sao? Bọn họ đồng lòng chống lại bên ngoài”.



“Đây mới chính là điểm mấu chốt”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, “ba nhà do thế lực của Thiền Uyên cổ thành cân bằng, mặc dù trên danh nghĩa là đồng lòng chống ngoại xâm nhưng nhà họ Viên và nhà họ Âm Dương đều có âm mưu quỷ kế, bọn họ vẫn luôn muốn thôn tính Hạo Thiên thế gia, hiện giờ đại quân của Thị Huyết Điện sát phạt tới, cả hai nhà này đừng nói là chi viện mà không tát nước theo mưa đã là may lắm rồi”.



“Không phải chứ?”, lão già gãi đầu, “Môi hở răng lạnh, nhà họ Viên và nhà họ Âm Dương chẳng nhẽ lại không hiểu điều này? Một khi Hạo Thiên thế gia bị tiêu diệt thì chẳng bao lâu nữa bọn họ cũng sẽ bước lên vết xe đổ của Hạo Thiên thế gia”.



“Ông cho rằng Thị Huyết Điện bày ra trận thế lớn như vậy thực sự là vì báo thù cho Thương Minh sao?”



“Không…không phải sao?”



“Ông cũng đánh giá cao Thương Minh quá rồi”, Diệp Thành bật cười lạnh lùng, “Thương Minh chỉ là một trưởng lão nhỏ nhoi của Thị Huyết Điện, Thị Huyết Điện sẽ vì cái chết của ông ta mà dùng tới đại quân của một điện? Bọn chúng báo thù cho Thương Minh là giả, mục đích thực sự chính là xuất binh danh chính ngôn thuận tới Bắc Chấn Thương Nguyên mới là thật”.



“Ta không hiểu”, lão già lại gãi đầu, “Thị Huyết Điện chẳng phải nhằm vào Hạo Thiên thế gia sao?”



“Bọn chúng nhằm vào Hạo Thiên thế gia là giả, mục tiêu thực sự là Bắc Chấn Thương Nguyên”.

“Càng nghe càng mơ hồ”.



 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
861,795
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3170: “Ta nói này, tốc độ của ngươi cũng nhanh đấy”


Thấy vậy, Tô Tâm Nhi vội lấy ra một lớp vải trắng che đi.



Ánh mắt của mấy người phía Man Man rất kì quái, bọn họ lại nhìn sang Diệp Thành, đôi mắt viết rõ một câu: Ngươi đã làm gì cô cô chúng ta rồi?



Thấy cái nhìn kì quái đó, khoé miệng Diệp Thành bất giác giật giật.



Advertisement

Trong chốc lát, bầu không khí bên trong đại điện trở nên khác thường, một nhóm lão bối nhà Mộ Dung nhìn chằm chằm Diệp Thành, một nhóm xoa cằm, một nhóm vuốt râu như coi hắn là kẻ khác loài vậy.



Đừng ồn ào!



Diệp Thành ho hắng, hắn cũng giống như Tô Tâm Nhi, đều cảm thấy gượng gạo.



Đến rồi, đến rồi!



Bầu không khí im ắng bên trong đại điện bị tiếng hô bên ngoài phá vỡ, Man Hùng bay vào đại điện như một đạo lưu quang.



Phía sau hắn còn có bóng người cường tráng từ từ xuất hiện, thân hình cao lớn vững chãi như núi, phần bả vai lộ ra ngoài, chân cũng để trần, toàn thân xẹt lên lôi điện, cơ bắp như giao long dồi dào sức mạnh, đôi mắt như chuông đồng lấp lánh thần quang.



Đó là Thánh Vương sao?

Tu sĩ mạnh của nhà Mộ Dung đưa mắt qua nhìn và đồng loạt ngẩng đầu vì Thánh Vương người Man trông rất cao lớn.



Thánh Vương!



Tất cả mọi người có mặt ở đây đều hít vào một hơi thật sâu, bọn họ vội tiến lên, trong ánh mắt rõ vẻ cung kính, Thánh Vương người Man ở phía đối diện như một ngọn núi khổng lồ, khí tức thở ra cũng thật nặng.



Bái kiến tiền bối!



Từng người của nhà Mộ Dung từ già tới trẻ, cho dù là lão tổ hay Thánh Vương hay trưởng lão thì đều cung kính hành lễ.



Thánh Vương người Man mỉm cười, đôi mắt to như chuông đồng liên tiếp liếc nhìn hiện trường, cho tới khi liếc được một vòng thì mới nhìn sang Man Hùng: “Người nào là con dâu ta?”




“Đây, đây”, Man Hùng toét miệng cười, sau đó kéo Man Man tới bên cạnh mình: “Là nha đầu này, trông có xinh không cha?”



“Bái...bái kiến tiền bối”, hôm nay Man Man tỏ ra khá dè dặt, đặc biệt là khi đứng trước Thánh Vương.



“Gọi cha là được rồi”, Thánh Vương người Man mỉm cười để lộ ra hàm răng trắng tinh, càng nhìn càng thích thú, nhìn rồi còn không quên lấy ra một viên thần châu lấp lánh gảy vào trán Man Man, đó là một loại pháp khí bất phàm bảo vệ nguyên thần khiến người nhà Mộ Dung nhìn mà không khỏi bất ngờ.







“Thánh Vương ra tay quả nhiên hào phóng”, Diệp Thành xuýt xoa như nhìn ra sự bất phàm của viên thần châu này.



“Còn không cảm ơn cha đi”, Man Hùng toét miệng cười.



“Cảm...cảm ơn cha”, Man Man càng tỏ ra bất ngờ hơn, đầu óc choáng váng, cô không ngờ lần đầu gặp mặt mà một vị Thánh Vương lại tặng cô thần châu quý giá như vậy khiến cô có phần cảm thấy không chân thực.



“Ta nói này, tốc độ của ngươi cũng nhanh đấy”, Diệp Thành chọc chọc Man Hùng.



“Tốc độ gì chứ, truyền âm vạn lý thôi”, Man Hùng gãi tóc: “Ta từng điều tra thì khoảng cách từ Cực Dương Tông tới đây không phải là gần, ít nhất cần nửa ngày đi đường, chúng ta chỉ việc ôm cây đợi thỏ thôi”.

“Xem ra có thể tìm được bảo bối rồi”, Diệp Thành xoa tay.



 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
861,795
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1943: “Không có quân chi viện thì…thì chỉ có nước chết”.  


“Vậy ông nói cho ta biết là Thiên Đình chúng ta mạnh hay là Thị Huyết Điện mạnh?”, Diệp Thành quay đầu sang nhìn lão già.



“Đương nhiên là Thiên Đình mạnh rồi”, lão già không nghĩ ngợi nhiều lập tức đáp lời, vả lại vẻ mặt vẫn rất tự hào: “Thiên Đình hiện giờ chắc chắn là thế lực mạnh nhất Đại Sở”.



Advertisement

“Vậy thì đúng rồi, vì chúng ta mạnh nên mới khiến Thị Huyết Điện cảm thấy mối uy hiếp lớn rình rập, bọn chúng biết rồi cũng sẽ có một ngày Thiên Đình sẽ đánh Bắc Sở cho nên mới vội vàng tăng nhanh thực lực trong khoảng thời gian ngắn như vậy: Tiêu diệt toàn bộ thế lực chống đối chúng, liên kết với tất cả thế lực quy thuận”.



“Ta hiểu rồi”, lão già như tỉnh ra, “Thị Huyết Điện làm vậy là đang muốn dọn đường nhanh chóng đây”.



“Có thể hiểu như vậy”, Diệp Thành nói tiếp: “Bắc Chấn Thương Nguyên ở phía Bắc, Thiên Đình ở phía Nam, Thị Huyết Điện ở miền Trung, vì để tránh trước sau đều có địch, Bắc Chấn Thương Nguyêtn chắc chắn là đối tượng hàng đầu chúng nhắm tới còn việc giết Thương Minh chính là lý do tốt nhất để Thị Huyết Điện lấy cớ xuất binh.”



“Cho nên nói đêm nay nếu không có gì bất ngờ thì Hạo Thiên thế gia sẽ bị tiêu diệt, còn nhà họ Viên và nhà họ Âm Dương sẽ quy thuận Thị Huyết Điện, những thế lực nhỏ khác ở Bắc Chấn Thương Nguyên cũng sẽ bị Thị Huyết Điện thu nạp trong vòng một đêm, mẹ kiếp, đúng là nước cờ hay”.



“Thế cục của Đại Sở hiện giờ nói thẳng ra thì chính là cuộc tranh đấu giữa Thiên Đình ở phía Nam và Thị Huyết Điện ở phía Bắc. Đêm nay Thị Huyết Điện lấy hành động này để ép Bắc Chấn Thương Nguyên gia nhập vào đội ngũ của mình”.



“Cũng không phải không có khả năng này”, lão già nhìn Diệp Thành hỏi thăm dò, “vậy có nghĩa là Bắc Chấn Thương Nguyên bắt tay nhau đối đầu với Thị Huyết Điện?”




“Khả năng gần như bằng không”, Diệp Thành hít sâu: “Sức mạnh của Thị Huyết Điện đã vượt qua dự liệu của chúng ta, nếu như bọn chúng thực sự muốn dẹp bằng Bắc Chấn Thương Nguyên thì chỉ cần trong một ngày là đủ, kẻ thuận theo thì sống, kẻ làm trái lại thì chết, dưới sự đàn áp của Thị Huyết Điện thì Bắc Chấn Thương nguyên chỉ có thể quy phục”.



“Quả nhiên hiểm độc, thuộc hạ lập tức đi gọi quân chi viện”.



“Không kịp đâu”, Diệp Thành nắm chặt tay vang lên tiếng kêu rắc rắc, “Nam Sở và Bắc Chấn Thương Nguyên cách nhau hơn tám mươi nghìn dặm, đợi đại quân của Thiên Đình tới thì Hạo Thiên thế gia đã bị dẹp bằng lâu rồi, cho dù Hạo Thiên thế gia có thể trụ tới lúc đó thì đại quân của Thiên Đình chưa chắc có thể sát phạt được đến Bắc Chấn Thương Nguyên”.



“Sao có thể?”, lão già vội nói: “Với khả năng chiến đấu hiện giờ của Thiên Đình chúng ta mà Đại Sở còn có thế lực có thể chèn ép chúng ta sao?”




“Ông cho rằng Bắc Sở là nơi thế nào? Thế lực đan xen phức tạp, nội tình vượt qua cả Nam Sở, trên tám phần đều có mối quan hệ tốt đẹp với Thị Huyết Điện, đại quân của Thị Huyết Điện vượt tám mươi nghìn dặm xa xôi chinh chiến mà không hề có lấy cứ điểm, đây chính là điều đại kị của nhà binh, một khi đại quân của Thiên Đình chúng ta bị vây bắt ở Bắc Sở thì bất cứ lúc nào cũng bị nhấn chìm”.



“Không có quân chi viện thì…thì chỉ có nước chết”.



“Không phải còn có chúng ta sao?”, Diệp Thành chậm rãi lên tiếng.



“Thánh….Thánh Chủ người không phải định đưa một mình thuộc hạ đi đánh trận đấy chứ?”, lão già mặt mày đặc sắc nhìn Diệp Thành.



“Ván cờ này chưa vào nước chết”, Diệp Thành hít sâu, “chỉ cần chúng ta đến được Hạo Thiên thế gia trước khi Thị Huyết Điện đến thì thế cục có thể xoay chuyển.



“Nhưng cho dù chúng ta kịp đến Hạo Thiên thế gia trước thì cũng không thể bảo vệ được Hạo Thiên thế gia”, lão già nhìn Diệp Thành: “Đó là đại quân một điện của Thị Huyết Điện, kết giới hộ sơn của Hạo Thiên thế gia cùng lắm chỉ trụ được không nổi ba canh giờ, chúng ta lại không có quân chi viện”.



“Ai nói ta phải bảo vệ Hạo Thiên thế gia?”, Diệp Thành điềm tĩnh nói, “đã không có quân chi viện thì việc chúng ta cần làm chính là trước khi đại quân của Thị Huyết Điện tới, giúp Hạo Thiên thế gia rời đi”.



 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
861,795
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3171: “Bọn chúng đáng chết


“Ta nói này, ta gọi cô là cô cô hay gọi cô là muội muội nhỉ?”, Man Hùng nhìn sang Tô Tâm Nhi.



“Cái này...”, Man Hùng nói rồi khiến Tô Tâm Nhi thẫn thờ.



“Cái gì mà muội muội, gọi là cô cô chứ”, Man Man dẫm chân Man Hùng một cái sau đó không quên liếc nhìn Man Hùng: “Không biết lớn nhỏ”.



Advertisement

“Được rồi, được rồi, cô cô thì cô cô”.



“Được rồi, cứ vậy đi đi, vai vế của hai người nhất định sẽ giảm xuống thôi”, vẻ mặt Diệp Thành tỏ ra kì quái.



“Tiền bối Thánh Vương, mời”, khi mấy người đang nói chuyện thì tu sĩ của nhà Mộ Dung đã mời Thánh Vương người Man vào tiệc rượu.



Điều đáng nói là Thánh Vương người Man kia khoanh chân ngồi xuống còn cao hơn những người người khác vả lại ăn cơm còn không dùng đũa, cứ thế bốc bằng tay, thêm nữa, chén rượu nhà Mộ Dung ông ta cũng không dùng đến, cứ thế dùng cả bình rượu uống hết bình nọ đến bình kia.



Điều quan trọng nhất là lượng cơm của ông ta không hề ít, tiệc rượu của nhà Mộ Dung không bõ dính răng.



Người nhà Mộ Dung nhìn mà thẫn thờ nhưng bọn họ không hề tỏ ra keo kiệt, ông ta ăn hết bàn tiệc thì lại bày thêm bàn mới.



No rồi!



Sau ba lần lên đồ, Thánh Vương người Man mới vỗ bụng lấy ra cây gậy răng sói của mình và liên tục dùng máu màu tím dưỡng cho nó.




Máu rồng!



Diệp Thành nheo mắt nhìn ra xuất thân của dòng máu này.



Còn người nhà Mộ Dung lại kinh ngạc quan sát cây gậy răng sói, đó là binh khí vô cùng hung hãn, nếu giáng xuống thì Thánh Nhân chưa chắc đã trụ được chứ đừng nói là bọn họ.



Rầm!



Khi tất cả mọi người đang đưa mắt nhìn thì từ hư thiên phía xa có tiếng nổ ầm vang vang lên.


Nghe vậy, tất cả mọi người đều đứng dậy nhìn mây và sương từ xa cuộn trào như thể thấy ngàn binh vạn mã lao đến trấn áp cả thương không.



Người của Cực Dương Tông sát phạt đến, trận thế khổng lồ, bóng người rợp trời.



Lúc này, người của Cực Dương Tông đã tới, che lấp cả thiên địa, bao vây kín nhà Mộ Dung, bộ dạng như thể có thể thôn tính nhà Mộ Dung bất cứ lúc nào.



Rầm!



Hư thiên rung chuyển, một tu sĩ Thánh Nhân của Cực Dương Tông tiến lên trước, hắng giọng lạnh lùng: “Nhà Mộ Dung, các ngươi dám to gan giết cả người của Cực Dương Tông chúng ta?”



“Bọn chúng đáng chết”, Tu sĩ Chuẩn Thánh tiến lên trước hắng giọng lạnh lùng, không hề tỏ ra khuất phục, có tu sĩ Thánh Vương trấn thủ, bọn họ chẳng có gì phải sợ.



“Được, được lắm”, Thánh Nhân của Cực Dương Tông phẫn nộ đến mức bật cười.



“Giết cho ta”, một Thánh Nhân khac svung kiếm chấn động thiên địa.



“Giết”, kẻ mạnh của Cực Dương Tông rợp trời xông lên, nào sát trận, thần thông mạnh mẽ, nào pháp khí sát sinh, tất cả đều được tế ra choán lấp cả tiên sơn.



Thế nhưng đúng lúc này, một cây gậy răng sói cỡ lớn xuất hiện quét ngang hư thiên khiến tu sĩ Cực Dương Tông vừa xông lên đã bị tiêu diệt, đến cả cảnh giới Hoàng, cảnh giới Chuẩn Thánh cũng không ngoại lệ, tất cả đều nổ tung hoá thành huyết vụ bay khắp hư thiên.

Đây...!



 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
861,795
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1944: “Ta đương nhiên biết”


“Ta cảm thấy bảo vệ vẫn đáng tin hơn”, lão già gãi đầu, “trong ba canh giờ dù đại quân của Thiên Đình không kịp tới nhưng thế lực của Thiên Đình chúng ta ở Bắc Sở vẫn có tới tầm sáu phần có thể kịp tới, lại thêm Hạo Thiên thế gia cũng không phải không có sức chiến đấu”.



“Bắc Sở không phải là địa bàn của chúng ta, dù đại quân của Thiên Đình có đến thì cũng có khả năng bị thôn tính chứ đừng nói là khả năng chiến đấu không bằng một điện của chúng ta ở Bắc Sở”.



“Vậy Thánh Chủ muốn đưa Hạo Thiên thế gia rời đi đâu? Không phải chỉ có một hai người, bất cứ lúc nào cũng có thể bị phát hiện, bất cứ lúc nào cũng có thể bị bao vây, vả lại lại còn trong tình cảnh không có kết giới hộ sơn nữa”.

Advertisement



“Cho nên cái mà chúng ta cần tranh thủ là thời gian”, Diệp Thành trầm ngâm, “chúng ta cần thời gian để Hạo Thiên thế gia rời đi, chỉ cần có thể an toàn rời khỏi đó thì ta có tám phần tự tin có thể đưa bọn họ về Nam Sở”.



“Thánh Chủ cứ nói cách làm thế nào đi ạ”.



“Thông báo tới Viêm Hoàng ở Bắc Sở để bọn họ đi từ Tây Lăng vượt qua thế giới người phàm, tiếp ứng Hạo Thiên thế gia ở Tây Nguyên”.



“Đợi đã, đi qua thế giới người phàm sao?”, lão già ngỡ ngàng nhìn Diệp Thành, “Thánh Chủ muốn đưa Hạo Thiên thế gia đi qua thế giới người phàm để rời đi?”



“Bất ngờ lắm sao?”, Diệp Thành mỉm cười.



“Đương nhiên rồi ạ”, lão già tặc lưỡi, “có đánh vỡ đầu thuộc hạ cũng không nghĩ ra, thuộc hạ cho rằng Thị Huyết Điện cũng sẽ không nghĩ tới Hạo Thiên thế gia đi qua thế giới người phàm”.



“Đi làm đi”, Diệp Thành lập tức lên tiếng, “còn nữa, dặn dò xuống dưới, kế hoạch trước đó không thay đổi, tiếp tục làm loạn cho ta, động tĩnh càng lớn càng tốt, không được chiến đấu trực diện là được”.



“Vâng, thuộc hạ đã rõ”, lão già vội hành động, roẹt một cái đã biến mất, tốc độ nhanh tới mức khiến Diệp Thành phải bất ngờ.



“Thiên Đình đúng là nhiều nhân tài”, Diệp Thành trầm trồ, hắn lại lần nữa lên đường chạy một mạch về phía Bắc Chấn Thương Nguyên.





Đêm khuya, từng cơn gió lạnh thổi tới.


Địa địa của Bắc Chấn Thương Nguyên phồn hoa trông lại có phần ảm đạm, bầu không khí rất dị thường.



Thế chân vạc ở Bắc Chấn Thương Nguyên, nhà họ Viên, Hạo Thiên thế gia, Âm Dương thế gia chính là ba thế lực lớn mạnh nhất vùng đất này, tổ thượng của ba gia tộc này có nguồn gốc lâu đời, từ xưa tới nay mặc dù không ít lần xung đột nhưng lại gây chiến sự vô cùng to lớn.



Trong đêm tối, một lão già mặc huyết bào bước vào đại điện của Âm Dương thế gia, đôi mắt u ám khiến người ta không dám nhìn thẳng.



“Không biết Huyết Tế đạo hữu đêm hôm tới đây là vì việc gì?”, gia chủ nhà họ Âm Dương Doãn Trọng nằm ngả người trên ghế nhìn lão già mặc huyết bào với vẻ mặt lãnh đạm.



“Không có gì cả, chỉ là ta muốn làm một cuộc giao dịch với Âm Dương thế gia”, người tên Huyết Tế để lộ ra hàm răng trắng bóc.



“Ồ?”, Doãn Trọng nhướng mày, nhìn Huyết Tế với vẻ mặt đầy hứng thú, “ta muốn nghe xem”.



“Diệt Hạo Thiên thế gia”.



“Diệt Hạo Thiên thế gia?”, Doãn Trọng cau mày nhưng vẻ mặt nhanh chóng trở về trạng thái bình thường, ông ta nheo mắt nhìn xuống bên dưới, “Huyết Tế, ông có biết mình đang nói gì không?”

“Ta đương nhiên biết”, Huyết Tế cười u ám.



 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
861,795
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3172: Ông ta là Thánh Vương?  


Tu sĩ Cực Dương Tông mặt mày tái nhợt kinh hãi nhìn tiên sơn nhà Mộ Dung.



Nơi đó, Thánh Vương người Man đã bước ra, mỗi bước đi đều khiến hư thiên rung chuyển.



Ba Thánh Nhân của Cực Dương Tông nhoe mắt nhìn chằm chằm người kia: “Nhà Mộ Dung có Thánh Nhân?”



Advertisement

So với người của Cực Dương Tông thì người nhà Mộ Dung lại phẫn chấn hơn nhiều, Thánh Vương thực thụ là một cự thần, đó là sự mạnh mẽ tới mức nào, không một ai ở đây có thể đối đầu.



Man Hùng cũng bay ra khỏi tiên sơn chạy đến bên cạnh Thánh Vương người Man kia sau đó không quên chỉ vào kẻ mạnh của Cực Dương Tông ở phía đối diện: “Cha, chính là đám nhãi này đánh con dâu của người hôm qua”.



“Vì sao đánh con ta?”, Thánh Vương lên tiếng, ánh mắt rực lửa nhìn ba Thánh Nhân đứng đấu Cực Dương Tông.



“Người Man hoang dã, đừng hống hách”, một Thánh Nhân của Cực Dương Tông hắng giọng lạnh lùng.



“Cha, tên này mắng cha”, Man Hùng gãi tai.



“Ta nghe thấy rồi”.



“Tên người Man ở đâu ra, cút ngay”, một Thánh Nhân của Cực Dương Tông hắng giọng vung tay giáng tới, chưởng ấn khổng lồ rợp trời như ngọn núi giáng xuống mang theo uy lực mạnh mẽ.



Thánh Vương người Man cũng di chuyển, không nói lời nào lập tức vung gậy răng sói.



Rầm!



Hư thiên rung chuyển, chưởng ấn của Thánh Nhân Cực Dương Tông lại đột nhiên nứt lìa, đến cả Thánh Nhân của Cực Dương Tông cũng lập tức bay đi, trong lúc bay trong không trung thì hoá thành huyết vụ.



Đây...!



Kẻ mạnh của Cực Dương Tông lại chấn động, biết Thánh Vương người Man mạnh nhưng không biết vì sao ông ta lại mạnh đến vậy.



Ông ta là Thánh Vương?



Thánh Nhân của Cực Dương Tông kinh ngạc nhìn Thánh Vương người Man kia.




Một câu nói khiến người của Cực Dương Tông nhất loạt lùi về sau, một gậy khiến Thánh Nhân bay đi đã chứng minh mọi thứ, Người Man ở phía đối diện không phải Thánh Nhân mà là Thánh Vương.







“Sao… Sao lại là Thánh Vương?”



Kẻ mạnh của Cực Dương Tông, dù là lão tổ Thánh Nhân hay các hậu bối Chuẩn Thánh cũng như các trưởng lão cảnh giới Hoàng đều tái mặt trong phút chốc, Thánh Vương còn cao hơn Thánh Nhân một bậc, đây không phải người mà bọn họ có thể chống lại.



Trong lúc bọn họ kinh hãi, Thánh Vương người Man lại di chuyển, ông ta ra tay dũng mãnh, cường hãn, một gậy quét sạch cả vùng thiên địa.



Phụt! Phụt! Phụt!



Phía trên hư thiên, những bông hoa máu không ngừng bung nở, nối tiếp nhau nhuộm đỏ cả một vùng trời.



“Chạy đi!”











 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
861,795
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1945: “Ý của nhà họ Viên thì sao?”


“Vậy ông coi ta là kẻ ngốc sao?”, Doãn Trọng bật cười lạnh lùng, “để Bắc Chấn Thương Nguyên ta tàn sát lẫn nhau còn Thị Huyết Điện làm ngư ông đắc lợi sao?”



“Không, không”, Huyết Tế xua tay, “không cần Âm Dương thế gia và nhà họ Viên ra tay, Thị Huyết Điện của ta đích thân ra tay”.

Advertisement



“Đích thân ra tay?”, Doãn Trọng nheo mắt lại.



“Có lẽ Doãn đạo hữu cũng đã nghe nói tối qua Diệp Thành trảm Thương Minh của Thị Huyết Điện chúng ta, mặc dù chúng ta không bắt được Diệp Thành nhưng cũng không thể chịu nhục như vậy”, Huyết Tế cười với vẻ mặt nham hiểm, “không một ai ở Đại Sở không biết Diệp Thành và Hạo Thiên thế gia có mối quan hệ huyết thống, không bắt được Diệp Thành thì chúng ta chỉ có thể khai đao với Hạo Thiên thế gia thôi”.



“Từ trước tới nay Bắc Chấn Thương Nguyên vẫn luôn đồng lòng đối đầu với bên ngoài, Thị Huyết Điện không phải không biết”, Doãn Trọng liếc nhìn Huyết Tế.



“Cho nên đây chính là mục đích mà ta tới đây”, Huyết Tế cười nham hiểm, “đại quân một điện của Thị Huyết Điện đang trên đường, trong vòng hai canh giờ sẽ sát phạt vào Bắc Chấn Thương Nguyên, lúc đó Doãn gia chủ chỉ cần cho chúng ta nửa canh giờ là được”.



“Đại quân một điện?”, lúc này, cho dù là Doãn Trọng thì mặt mày cũng thay đổi, ông ta là gia chủ nhà Âm Dương, ông ta thừa biết đại quân một điện của Thị Huyết Điện có ý nghĩa gì.


“Mục tiêu của chúng ta chỉ là Hạo Thiên thế gia”, Huyết Tế lại lần nữa bật cười u ám, “một khi Hạo Thiên thế gia bi tiêu dệt thì đại quân của Thị Huyết Điện lập tức sẽ rút lui khỏi Bắc Chấn Thương Nguyên, còn các thế lực của Bắc Chấn Thương Nguyên phân chia thế nào thì nhà họ Âm Dương và nhà họ Viên bàn bạc với nhau là được, Thị Huyết Điện của ta không can dự”.



“Thị Huyết Điện đúng là ra nước cờ hay”, Doãn Trọng bật cười, “rốt cục trận chiến này suy cho cùng bên hao tổn vẫn là khả năng chiến đấu của Bắc Chấn Thương Nguyên ta, môi hở thì răng lạnh, một khi Hạo Thiên thế gia bị tiêu diệt, nhà họ Viên và Âm Dương chúng ta không bao lâu sau sẽ bước theo gót bọn họ phải không nào?”



“Doãn đạo hữu đã nói vậy thì chúng ta nói rành rọt hơn”, Huyết Tế nhàn nhã xoay chiếc nhẫn trên tay, “thế cục hiện giờ của Đại Sở nói thẳng ra chính là trận chiến đấu giữa Thị Huyết Điện chúng ta và Thiên Đình ở Nam Sở, thiên hạ tương lai của Địa Sở không phải của Thiên Đình ở Nam Sở thì là của Thị Huyết Điện chúng ta, nếu các vị đứng nhầm đội thì hậu quả không cần ta phải nói chứ?”



“So với Thị Huyết Điện thì Thiên Đình của Nam Sở mạnh hơn”, Doãn Trọng nhìn Huyết Tế với vẻ mặt bỡn cợt.



“Cái này thì ta không phủ nhận”, Huyết Tế nhướng vai, “nhưng ông nên biết rằng Thiên Đình ở Nam Sở liên kết với nhiều thế lực, còn Thị Huyết Điện của chúng ta chỉ có một, nếu Thị Huyết Điện chúng ta ra tay thì khả năng kêu gọi đủ để trấn áp Thiên Đình, ông nên biết thế lực ở Bắc Sở mạnh hơn Nam Sở không phải một chút thôi đâu”.



“Các người đấu với nhau liên quan gì đến chúng ta?”, Doãn Trọng liếc nhìn viên linh châu trên tay.



“Một khi Thị Huyết Điện và Thiên Đình khai chiến thì Bắc Chấn Thương Nguyên còn an toàn sao? Đạo hữu là người thông minh, ông nên biết nếu Thị Huyết Điện muốn dẹp bằng Bắc Chấn Thương Nguyên thì cũng chỉ là việc trong một ngày mà thôi”.



“Đây mới là mục đích thực sự mà ông đến đây phải không?”, Doãn Trọng bật cười lạnh lùng.



“Đạo hữu hà tất phải nói khó nghe như vậy?”, Huyết Tế nhếch miệng cười, “Thị Huyết Điện và Nam Sở bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra chiến tranh, trong tình huống này thì điện chủ đương nhiên không muốn thế lực ở Bắc Sở hướng về Thiên Đình, đặc biệt là Bắc Chấn Thương Nguyên, chúng ta không muốn trước sau có địch cho nên trước khi khai chiến với Nam Sở thì đầu tiên phải giải quyết Bắc Chấn Thương Nguyên đã”.



“Ý của nhà họ Viên thì sao?”, Doãn Trọng hỏi.

“Chúng ta nói chuyện rất vui vẻ”, Huyết Tế nhếch miệng cười.



 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
861,795
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3173: Cảnh tượng này quá mức chấn động


Cao thủ của Cực Dương Tông không dưới hai trăm nghìn tu sĩ, nhưng lại bị một gậy này quét sạch hơn trăm nghìn người.



Tiền bối tha mạng!



Tiền bối tha mạng!



Advertisement

Ba Thánh Nhân của Cực Dương Tông sợ hãi, toàn thân đầy máu, vẻ mặt khiếp sợ, dù ba Thánh Nhân hợp lực cũng không thể ngăn nổi một Thánh Vương, cao hơn một cấp là cả một chênh lệch giữa trời và đất.



Nhưng Thánh Vương người Man lại nhắm mắt làm ngơ.



Khi tới, Man Hùng đã nói tác phong hành sự của Cực Dương Tông này, nếu không diệt trừ bọn chúng thì có trời mới biết ngày nào chúng lại chạy tới nhà Mộ Dung gây chuyện, ông ta làm thế này cũng là thay trời hành đạo.



Phụt! Phụt! Phụt!



Cao thủ của Cực Dương Tông liên tục hoá thành huyết vụ, đến nguyên thần cũng không thoát khỏi tai ương.



“Lão tổ cứu ta!”



Giữa âm thanh thê lương chợt có tiếng hét cực kỳ vang dội.


Đó là một thanh niên tóc tím mặc quần áo trắng, chính là thần tử của Cực Dương Tông, bị dư âm của Thánh Vương người Man ảnh hưởng, lúc này hắn ta đang kêu cứu trong sự hoảng sợ hãi hùng.



Trước đó không lâu hắn ta còn kiêu ngạo muốn tiêu diệt nhà Mộ Dung, bắt Mộ Dung Tiên về để chà đạp, hắn ta nghĩ đó hẳn sẽ là một bức tranh tuyệt đẹp.



Nhưng không ngờ trận chiến những tưởng đã nắm chắc phần thắng lại chọc giận một bậc Thánh Vương, bức tranh tuyệt đẹp ấy đã thành bữa tiệc đẫm máu.



“Lão tổ cứu ta!”



Thần tử Cực Dương vô cùng sợ hãi, toàn thân lạnh lẽo, còn chưa chết mà hắn ta đã có cảm giác như đang ở trong địa ngục.

“Tất cả đều do ngươi!”



Ba Thánh Nhân của Cực Dương Tông nổi giận hét lên, thậm chí còn có ý muốn một chưởng giết chết thần tử Cực Dương, nếu không vì hắn ta thì Cực Dương Tông cũng không rơi vào kết cục này, truyền thừa gần chục nghìn năm, hôm nay lại bị huỷ diệt trong tay hắn ta.



Bị mắng như vậy, lòng thần tử Cực Dương hoàn toàn sụp đổ.



Có lẽ cho tới giờ phút này hắn ta mới biết hối hận, hắn ta không nên chọc giận nhà Mộ Dung, nếu không cũng không gây ra hoạ lớn này cho tông môn.



Ầm!



Một gậy của Thánh Vương người Man hạ xuống, thần tử Cực Dương hoá thành tro bay trong thần uy huỷ thiên diệt địa.



Ba Thánh Nhân của Cực Dương Tông chạy thục mạng nhưng cũng không thoát khỏi kết cục bị tiêu diệt, đến nguyên thần cũng bị Thánh Vương người Man bóp nát, nặn thành Nguyên Thần Châu, dung hợp vào trong cơ thể, đó là bí thuật hấp thu nguyên thần.



Sau khi ba Thánh Nhân của Cực Dương Tông bị tiêu diệt, trận đại chiến này mới kết thúc.











 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
861,795
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1946: “Đều do nhi tử của ngươi gây ra”


“Vậy thì hi vọng trưởng lão có thể về nói vài lời tốt cho ta”, Doãn Trọng bật cười quỷ dị.



“Yên tâm, Thị Huyết Điện chúng ta sẽ không để Âm Dương thế gia chịu thiệt”, Huyết Tế còn chưa dứt lời thì cơ thể đã hoá thành một đạo huyết khí biến mất không thấy tung tích.



Sau khi ông ta rời đi, người bên trong đại điện lần lượt nhìn về Doãn Trọng: “Gia chủ, thật sự hợp tác với Thị Huyết Điện sao?”

Advertisement



“Có gì không được?”, Doãn Trọng ngả người trên ghế, nhàn nhã vuốt vuốt viên linh châu, “bầu trời của Bắc Chấn Thương Nguyên cũng nên thay đổi rồi”.



“Còn Thiên Đình ở Nam Sở…”



“Thuận theo Thị Huyết Điện còn phải sợ Thiên Đình sao? Cho dù cho bọn chúng đến thì bọn chúng có dám đến không?”



Roẹt!



Trong đêm đen, Diệp Thành thông qua một Truyền Tống Trận bước ra ngoài.



Rầm! Rầm!

Không lâu sau đó, hư không từ phía xa vang lên tiếng động đinh tai kéo theo sự chú ý của hắn.



Nhanh vậy sao?



Diệp Thành cau mày nhìn về một hướng. Ở đó, thần quang vạn đạo, sát khí ngút trời, tiếng nổ ầm vang vang dội khắp thiên địa, gần như là ngàn binh vạn mã đang lao tới, chính là đại quân một điện của Thị Huyết Điện, lúc này bọn chúng đang sát phạt tới Bắc Chấn Thương Nguyên.



“Sao…sao thế nhỉ?”, có lẽ vì động tĩnh của Thị Huyết Điện quá lớn nên rất nhiều tu sĩ không ngủ ngon giấc chợt chạy ra ngoài, thần sắc kinh ngạc nhìn về phía xa.



“Là đại quân của Thị Huyết Điện”,


“Trông có vẻ như đi về phía Bắc Chấn Thương Nguyên”, có lão bối vuốt râu lên tiếng: “Tám phần là muốn tìm Hạo Thiên thế gia tính sổ”.



“Xem ra Bắc Chấn Thương Nguyên sắp thay đổi rồi”.



Trong tiếng bàn tán, Diệp Thành đã bước lên một Truyền Tống Trận và biến mất.



Lúc này, bầu không khí bên trong đại điện của Hạo Thiên thế gia vô cùng căng thẳng.



Quan trọng là động tĩnh hôm qua của Diệp Thành quá lớn, Diệp Thành còn là người của Hạo Thiên thế gia, lại khiến Thị Huyết Điện phẫn nộ rất có khả năng bọn họ sẽ trút giận lên đầu Hạo Thiên thế gia, bọn họ ngủ ngon được mới lạ.



“Đều do nhi tử của ngươi gây ra”, cuối cùng, bầu không khí trầm lắng bên trong đại điện cũng bị phá vỡ.



“Tam thúc, ý của người là gì?”, Hạo Thiên Huyền Chấn nhìn Hạo Thiên Cảnh Sơn, khí thế không hề giảm sút.



“Hắn giết Thương Minh, Thị Huyết Điện lẽ nào lại ngó lơ?”, Hạo Thiên Cảnh Sơn hắng giọng, “nếu Thị Huyết Điện không bắt được Diệp Thành thì nhất định sẽ trút lên Hạo Thiên thế gia, hậu quả này ngươi gánh nổi không?”



“Chuyện đã xảy ra rồi, Tam Thúc đang muốn trách tội con sao?”, Hạo Thiên Huyền Chấn vẫn không xuống nước, chỉ cần là vấn đề liên quan đến Diệp Thành thì giọng điệu của ông ta đều cứng rắn, mặc dù Diệp Thành sai nhưng ông ta vẫn bảo vệ con của mình.



 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
861,795
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3174: Đây lại là một hành trình cô đơn khác của hắn.  


Diệp Thành chạy tới, khắp mặt đất đều là pháp khí, tuy đã vỡ nhưng vẫn còn tinh tuý, nhặt về cho Hỗn Độn Thần Đỉnh hấp thụ cũng được rất nhiều dưỡng liệu tốt.



Kẻ mạnh của nhà Mộ Dung cũng tới, bọn họ cực kỳ kích động.



Thánh Vương người Man lại được đón vào tiên sơn nhà Mộ Dung, sau một trận đại chiến, ông ta đã đói bụng.

Advertisement



Tiệc rượu lại được bày ra, hương rượu lan khắp tiên sơn nhà Mộ Dung.



Cho đến khi màn đêm buông xuống, bữa tiệc vẫn chưa kết thúc.



Đang lúc sôi nổi, Diệp Thành lặng lẽ rút lui, bước ra khỏi tiên sơn nhà Mộ Dung.



Hắn lại phải lên đường, còn rất nhiều người cần hắn tìm kiếm.



Phía sau, Tô Tâm Nhi ra theo, nắm lấy ống tay áo Diệp Thành, đôi mắt xinh đẹp trong trẻo hơi đỏ lên, trong mắt đã có lệ nóng đảo quanh, dường như biết lần này hắn đi sẽ rất lâu mới trở lại.







“Một năm nào đó ta sẽ đưa mọi người về nhà!”




Diệp Thành mỉm cười nhưng không quay lại, bóng lưng dần khuất dưới bầu trời đầy sao.



Nhìn bóng lưng ấy, nước mắt Tô Tâm Nhi cuối cùng cũng tuôn rơi, ký ức của cô dừng lại ở hơn một trăm năm trước, khi ấy họ đều đang trong thời kỳ phát triển, một tên lưu manh đã nhìn thấy hết thân thể của cô.



Man Hùng cũng bước ra, nhìn Tô Tâm Nhi rồi không khỏi thở dài.



Tuy hắn ta là một người vạm vỡ thô kệch, vô tư thẳng thắn nhưng không phải không biết yêu, Diệp Thành là người trong cuộc có lẽ không biết, nhưng hắn ta là người ngoài cuộc lại nhìn thấy rõ ràng.



Ở đây, Diệp Thành đã bước vào tinh không, bay vụt đi như một tia tiên quang.




Đây lại là một hành trình cô đơn khác của hắn.



Trong một tháng tiếp theo hắn đều ở Huyền Thiên Tinh Vực, liên tục xuất hiện ở các cổ tinh, cũng tìm được rất nhiều người chuyển kiếp, Nam Sở Bắc Sở đều có, các thế lực lớn cũng có nhưng hắn vẫn không tìm thấy người nào mình thân thuộc.



Lại là một đêm khuya sâu thẳm nữa, hắn ra khỏi Huyền Thiên Tinh Vực, đi vào một tinh vực có tên Hạo Nguyệt.



Sau khi bay chừng hai ba ngày, Diệp Thành mới thấy một cổ tinh có sự sống, cổ tinh này cực kỳ nhỏ, còn chưa bằng một phần một trăm của Chu Tước Tinh nhưng lại có rất nhiều sinh linh.



Điều đáng mừng là hắn đã tìm thấy một người chuyển kiếp, đó là một con yêu thú.



Người chuyển kiếp này Diệp Thành vẫn còn nhớ rất rõ ràng, là người có nghị lực nhất trong thế hệ Huyền Tự của Thiên Đình: Vu Phong.



Diệp Thành mang theo Vu Phong, giúp hắn ta biến thành hình người, tìm về ký ức kiếp trước rồi đưa hắn ta vào Hỗn Độn Thần Đỉnh, dùng rất nhiều linh dược giúp hắn ta tu luyện, mấy ngày sau tu vi của hắn ta đã đạt tới cảnh giới Thiên đỉnh phong.



Khi lên đường lần nữa, vận may của hắn lại không tốt lắm, liên tiếp tìm kiếm hơn mười cổ tinh, đi khắp tinh không trong bán kính hàng triệu dặm cũng không tìm thấy người chuyển kiếp nào nữa, điều này khiến hắn hơi thất vọng.



“Lạ thật”, Diệp Thành gãi đầu gãi tai, cảm thấy khá phiền lòng.



 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
861,795
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1947: “Ta tự có kênh thông tin của mình”.  


“Tam Thúc Công, cho dù không có việc Trần Dạ đệ đệ giết Thương Minh thì Thị Huyết Điện sớm muộn cũng sẽ ra tay với Hạo Thiên thế gia”, Hạo Thiên Thi Nguyệt lên tiếng, vẻ mặt lạnh lùng, cô giống với Hạo Thiên Huyền Chấn, ngữ khí không nhân nhượng, “phong cách hành sự của Thị Huyết Điện người đương nhiên biết rõ”.



“Chí ít thì có thể thương lượng”, Hạo Thiên Cảnh Sơn hắng giọng.



“Thương lượng?”, Hạo Thiên Huyền Chấn bật cười lạnh lùng, “Tam Thúc muốn Hạo Thiên thế gia chúng ta đời đời kiếp kiếp làm nô dịch cho Thị Huyết Điện sao?”



Advertisement

“Các ngươi…”, Hạo Thiên Cảnh Sơn tức tối đến đỏ mặt.



Roẹt!



Khi hai bên còn đang tranh luận thì một đạo thần mang sắc bén bay vào trong đại điện, hoá thành một bóng người toàn thân với kim quang chói lọi, mái tóc bạc trắng.



“Ngươi…”, thấy chân dung của Diệp Thành, Hạo Thiên Cảnh Sơn vô thức lùi về sau.



“Trần…Trần Dạ”, so với ông ta mà nói thì Hạo Thiên Huyền Chấn lại run rẩy.



“Tần…Trần Dạ…”, chỉ có Hạo Thiên Thi Nguyệt vô thức tiến lên trước, cô muốn gọi Tần Vũ nhưng lời nói đến miệng lại hoá thành Trần Dạ.

“Khởi động kết giới hộ sơn”, mọi người trong đại điện còn đang ngỡ ngàng, Diệp Thành đã lên tiếng hạ lệnh.



“Đây là Hạo Thiên thế gia”, lời của Diệp Thành khiến Hạo Thiên Cảnh Sơn nổi trận lôi đình: “Đâu đến lượt ngươi khoa tay múa chân, ngươi còn mặt mũi mà đến à! Mau đi đi, nơi này không hoan nghênh ngươi…”



“Đại quân cả một điện của Thị Huyết Điện đã tấn công về phía Hạo Thiên thế gia”, Diệp Thành thẳng thừng ngắt lời Hạo Thiên Cảnh Sơn, vẻ mặt cực kỳ lãnh đạm.



Đại quân cả một điện?



Lời Diệp Thành vừa dứt, cả đại điện lập tức dậy sóng, vẻ mặt ai cũng biến sắc, họ đều là người đã sống mấy trăm tuổi, sao không biết đại quân cả một điện của Thị Huyết Điện đại diện cho điều gì.



“Trần Dạ, có thật như con nói không?”, Hạo Thiên Huyền Chấn cau mày nhìn Diệp Thành.




“Nhiều nhất là một canh giờ”, Diệp Thành nhẹ giọng đáp.



“Còn không phải vì ngươi!”, Hạo Thiên Cảnh Sơn tức giận hét lên, rung chuyển cả đại điện.



“Khởi động kết giới hộ sơn”, Hạo Thiên Huyền Chấn trực tiếp phớt lờ lời của Hạo Thiên Cảnh Sơn, ông tin tưởng Diệp Thành vô điều kiện, với sự hiểu biết của ông về Diệp Thành, hắn sẽ không lấy chuyện này ra đùa.



Ngay lập tức, khắp các nơi của Hạo Thiên thế gia đều bắn lên những chùm sáng, nối thành một kết giới rộng lớn, nhưng so với kết giới của Thanh Vân Tông thì kết giới này vẫn còn kém xa.



“Thông báo cho nhà họ Viên và nhà Âm Dương”, Hạo Thiên Huyền Chấn lập tức ra lệnh, vẻ mặt cực kỳ nghiêm nghị.



“Không cần”, Diệp Thành lại nói: “Nhà họ Viên và nhà Âm Dương đã đầu hàng Thị Huyết Điện rồi”.



“Cái gì?”, lời của Diệp Thành khiến bầu không khí trong đại điện thoáng chốc đông cứng đến cực điểm, so với tin đại quân một điện của Thị Huyết Điện thì tin này mới thật sự khủng khiếp, không có sự giúp sức của hai nhà này, Hạo Thiên thế gia rất khó chống đỡ.



“Trần Dạ, sao ngươi biết họ đã đầu hàng Thị Huyết Điện?”, Hạo Thiên Thi Nguyệt lo lắng nhìn Diệp Thành.



“Ta tự có kênh thông tin của mình”.

“Ngươi là Thánh chủ của Thiên Đình, ta muốn biết ngươi dẫn theo bao nhiêu người tới đây?”, Hạo Thiên Cảnh Sơn nhìn Diệp Thành bằng đôi mắt đỏ ngầu.



 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
861,795
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3175: “Mong cô hãy trả lời câu hỏi của ta trước”.  


“Thánh chủ, người truyền bí thuật đó cho ta đi, ta tìm cùng người”, trong Hỗn Độn Thần Đỉnh vọng lại tiếng nói của Vu Phong.



“Nâng cao tu vi của ngươi trước đã rồi tính tiếp”, Diệp Thành mỉm cười đáp.



Advertisement

“Ta…”



“Ngăn chúng lại”, Vu Phong còn chưa nói hết lời đã bị tiếng quát từ tinh không phía xa cắt ngang.



Nghe vậy, Diệp Thành ngước mắt nhìn lên thì thấy hai bóng người bay vụt tới từ một hướng trên tinh không.



Đó là một lão già áo tím, một thiếu nữ áo xanh, cả hai người đều rất thảm hại, đặc biệt là lão già áo tím kia, tuy là Chuẩn Thánh nhưng đã bị thương rất nặng, toàn thân đầm đìa máu tươi.



Sau lưng họ có mấy chục bóng người đang đuổi theo, ba Chuẩn Thánh, còn lại đều là cảnh giới Hoàng đỉnh phong.



Diệp Thành hơi híp mắt, liếc nhìn lão già áo tím rồi lại nhìn thiếu nữ áo xanh, khuôn mặt đó khiến hắn cảm thấy ký ức vẫn còn như mới, giống hệt một người của Đại Sở, gương mặt đó vẫn còn trong trí nhớ của hắn, khiến hắn mỗi lần nghĩ tới đều thấy đau lòng.

“Không phải người chuyển kiếp!”



Diệp Thành lẩm nhẩm, khẽ cau mày.



Khi hắn đang thì thầm thì lão già áo tím và thiếu nữ áo xanh đã tới vùng tinh không này, hai người lảo đảo loạng choạng, thương thế rất nặng.



Đám người đuổi giết phía sau cũng đã tới gần, vẻ mặt ai nấy đều dữ tợn, mỗi người đều sát khí ngút trời, hai mắt đỏ như máu, mang theo vẻ hung tàn và gớm ghiếc.



Diệp Thành di chuyển, chặn trước mặt lão già áo tím và thiếu nữ áo xanh, nhìn thẳng vào thiếu nữ rồi hỏi: “Vị nữ đạo hữu này, cô có chị gái song sinh hay em gái song sinh không?”




Câu hỏi của Diệp Thành khiến nét mặt thiếu nữ áo xanh thoáng ngạc nhiên, còn chưa nói gì trong miệng đã trào máu tươi.



Đám người truy sát đã tới, bao vây lão già áo tím, thiếu nữ áo xanh và Diệp Thành tại tinh không này, khoé miệng chúng còn nở nụ cười giễu cợt: “Không ngờ còn có một tên đồng bọn”.



Diệp Thành phớt lờ, vẫn nhìn thiếu nữ áo xanh: “Mong cô hãy trả lời câu hỏi của ta trước”.



“Có”, thiếu nữ áo xanh loạng choạng, mặc dù khó hiểu những cuối cùng vẫn trả lời câu hỏi của Diệp Thành, sau đó cô ta lạnh lùng nhìn đám người đang bao vây, bàn tay ngọc run rẩy nắm chặt sát kiếm.



“Khả năng chính là Lạc Hi”, Diệp Thành hít sâu một hơi, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng.



“Giao ra đây đi! Nếu không các ngươi biết hậu quả rồi đấy”, khi Diệp Thành mỉm cười thì một Chuẩn Thánh tóc đỏ trong đám người kia cười khẩy nhìn nữ tử áo xanh, trong nụ cười còn có vẻ xấu xa.



“Có bản lĩnh thì tới đây mà cướp”, lão già áo tím bảo vệ thiếu nữ áo xanh hừ lạnh, khí huyết hỗn loạn cố gắng cưỡng ép ngưng tụ, đồng thời sử dụng bí thuật khiến thân thể già nua trở nên trẻ trung.

“Thị Huyết Tông, gia gia sẽ không bỏ qua cho các ngươi đâu”, thiếu nữ lạnh lùng nói, cô ta cũng cưỡng ép ngưng tụ khí huyết.



 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
861,795
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1948: Chúng ta cần làm gì?”


“Ông cũng là lão tướng chinh chiến sa trường, với tình hình này, đại quân Thiên Đình tới cứu viện kịp không?”, Diệp Thành vẫn hờ hững nói tiếp: “Cho dù tới kịp thì Hạo Thiên thế gia cũng không trụ được tới lúc đó”.



“Vậy ngươi còn ở đây nói những lời vô nghĩa này làm gì!”, Hạo Thiên Cảnh Sơn đột nhiên nổi giận: “Nếu ngươi không động đến Thị Huyết Điện thì Hạo Thiên thế gia cũng không phải gánh chịu thảm hoạ này, ngươi đúng là đồ xui xẻo”.



Diệp Thành không nói gì chỉ chậm rãi quay đầu, yên lặng nhìn Hạo Thiên Cảnh Sơn.



Advertisement

Một ánh mắt khiến Hạo Thiên Cảnh Sơn vô thức lùi bước, trên mặt lộ vẻ kinh hãi, vì ông ta nhìn thấy một hình ảnh đáng sợ trong mắt Diệp Thành, đó là núi thây và biển máu.



“Trần Dạ, con không nên đến đây”, thấy vậy, Hạo Thiên Huyền Chấn hít sâu một hơi.



“Ông có tin ta không?”, Diệp Thành rời mắt khỏi Hạo Thiên Cảnh Sơn, quay sang nhìn Hạo Thiên Huyền Chấn.



Hạo Thiên Huyền Chấn lại hít vào một hơi rồi lập tức hạ lệnh: “Huyền Hải, xử lý những người kia đi, chỉ phế chứ đừng giết”.



“Đã hiểu”, Hạo Thiên Huyền Hải dẫn quân ra khỏi đại điện, ai nấy đều sát khí ngút ngàn.



A!



Ngay sau đó, tiếng la hét thảm thiết vang lên từ rất nhiều hướng trong Hạo Thiên thế gia, đó là những kẻ nội gián ẩn náu ở đây.

Dù Hạo Thiên Huyền Chấn không nói gì, nhưng hành động của ông đã nói lên tất cả, ông vẫn tin tưởng con mình một cách vô điều kiện.



Đây là sự ăn ý ngầm, là sự ngầm hiểu ý giữa hai cha con. Nếu nhà họ Viên và nhà Âm Dương đã đầu hàng Thị Huyết Điện thì nội gián chúng gài ở Hạo Thiên thế gia không còn lý do gì để giữ lại nữa.



Hơn nữa Hạo Thiên Huyền Chấn rất thông minh, chỉ phế chứ không giết, mục đích là sợ bứt dây động cỏ, giữ tính mạng bọn họ để tạo ảo giác cho nhà họ Viên và nhà Âm Dương, đây là phương pháp phản tình báo thông thường.



“Chúng ta cần làm gì?”, Hạo Thiên Huyền Chấn nhìn Diệp Thành.



“Cho mọi người một khắc để tập hợp người trong gia tộc, chúng ta chỉ có nửa canh giờ để sơ tán”.



“Sơ… Sơ tán?”, mọi người trong đại điện đều bị sốc.




“Nhà họ Viên, nhà Âm Dương đã đầu hàng Thị Huyết Điện, Hạo Thiên thế gia bị cô lập không có cứu viện, muốn sống sót thì phải sơ tán”, Diệp Thành chậm rãi nói: “Một khi bị bao vây thì truyền tống trận cũng sẽ bị chặn, khi đó chỉ còn con đường chết”.



“Vậy nếu rời khỏi Hạo Thiên thế gia rồi bị bao vây thì sao? Không có kết giới hộ sơn sẽ càng chết nhanh hơn”, Hạo Thiên Cảnh Sơn khịt mũi lạnh lùng.



“Ta sẽ đảm bảo cho mọi người sơ tán đến Nam Sở một cách an toàn”, mặc dù giọng điệu Diệp Thành vẫn đều đều nhưng lại rất tự tin và kiên định.



“Đánh trống”, Hạo Thiên Huyền Chấn phớt lờ khuôn mặt âm trầm của Hạo Thiên Cảnh Sơn. Là gia chủ của Hạo Thiên thế gia, ông hiểu rõ tình cảnh hiện tại của gia tộc, ngoan cố ở lại đây sẽ chết chắc, rời khỏi đây mới có đường sống.







Tùng tùng tùng…



Ngay sau đó, tiếng trống trận ngân dài, đánh thức người của Hạo Thiên thế gia còn đang ngủ say.



Lập tức, dù là đỉnh núi, lầu các hay là động phủ tu luyện đều có người di chuyển, giống như suối chảy tụ tập về phía đại điện của Hạo Thiên thế gia, hơn nữa vẻ mặt ai cũng ngơ ngác, thảng thốt.



Tiếng trống trận của Hạo Thiên thế gia chỉ vang lên khi sinh mạng gặp nguy hiểm, bây giờ lại vang lên giữa màn đêm khiến mọi người đều hoang mang.

Tại đây, Hạo Thiên Huyền Chấn đã dẫn Diệp Thành vào Địa Cung.



 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
861,795
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3176: “Rốt cuộc ngươi là ai?”  


“Nếu đã vậy thì ta sẽ tiễn các ngươi lên đường trước”, ánh mắt Chuẩn Thánh tóc đỏ chợt lạnh sau đó ông ta vung ra một chưởng.







Bùm!



Advertisement

Một chưởng của Chuẩn Thánh tóc đỏ rất đáng sợ, dung hợp đạo tắc và rất nhiều thần thông, nặng tựa như núi non.



Thấy vậy, thiếu nữ áo xanh định tiến lên nhưng bị lão già áo tím kéo ra sau, còn ông ta thì vung sát kiếm lao về phía trước.



Nhưng Diệp Thành còn nhanh hơn lão già áo tím, hắn bước ra, trong tay có thêm cây gậy rang sói do Hỗn Độn Thần Đỉnh hoá thành, vừa to vừa nặng, đơn giản tự nhiên, uy nghiêm mà hùng hậu.



Ầm!



Sau một tiếng vang, chưởng ấn của Chuẩn Thánh tóc đỏ bị một gậy của Diệp Thành đập nát, đến Chuẩn Thánh tóc đỏ cũng bị ảnh hưởng, hất văng ra ngoài, trong lúc bay ra, một cánh tay đã hoá thành huyết vụ.



Ồ…



Không chỉ lão già áo tím và thiếu nữ áo xanh ngạc nhiên, đám người truy sát họ cũng ngạc nhiên, một đòn của cảnh giới Hoàng mà lại có thể đánh Chuẩn Thánh hộc máu, cảnh tượng này khiến bọn họ khó lòng tin được.


“Cùng lên đi!”



Hai Chuẩn Thánh còn lại bay tới từ hai hướng, cảnh giới Hoàng đỉnh phong do bọn họ lãnh đạo cũng xông lên.



“Đỡ chiêu lớn hơn này!”



Cây gậy rang sói của Diệp Thành thoáng chốc trở nên to hơn tới mười trượng, hắn hung hãn quay một vòng.



Phụt! Phụt! Phụt!

Đám người xông lên lần lượt bị văng ra ngoài, ngoại trừ hai Chuẩn Thánh thì những cảnh giới Hoàng còn lại đều bị đánh nổ tung, chỉ còn lại nguyên thần, tất cả đều bị một chưởng của Diệp Thành diệt sạch.



“Mạnh… Mạnh vậy!”



Lão già áo tím và thiếu nữ áo xanh sững sờ đứng đó, chỉ một cảnh giới Hoàng mà sức chiến đấu đã mạnh đến thế này.



“Rốt cuộc ngươi là ai?”



Ba Chuẩn Thánh hợp về một chỗ, ai nấy người đã đầy máu tươi, nhìn Diệp Thành với vẻ mặt âm trầm.



“Đoán đi!”



Diệp Thành nở nụ cười để lộ hai hàm răng trắng tinh, ngay sau đó hắn biến mất, thi triển Thúc Địa Thành Thốn thoáng chốc tới trước mặt một Chuẩn Thánh, gậy răng sói trong tay cũng đã hoá thành một cây sát kiếm.



“Ngươi…”



Diệp Thành vọt tới trong nháy mắt khiến Chuẩn Thánh đó đột ngột biến sắc, lùi lại ngay lập tức.



Nhưng Diệp Thành còn nhanh hơn, hắn đuổi theo rồi chém đầu ông ta một cách nhanh chóng, đến nguyên thần cũng không thoát được nạn bị tiêu diệt.



 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
861,795
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1949: Chỉ là mọi thứ đều vô tình biến thành tiếc nuối.  


Đây không phải lần đầu Diệp Thành tới đây, lần trước hắn tới đây dựa vào sự trợ giúp của hư không đại trận, sau đó Bắc Chấn Thương Nguyên mới xảy ra náo loạn.



“Đây là vực môn thoát hiểm do tổ tiên ta để lại”, Hạo Thiên Huyền Chấn nói xong, hai tay tạo kết ấn, đặt lệnh bài được vấy máu mình vào chỗ lõm của một cánh cổng đá.



Ngay sau đó, cánh cổng đá khổng lồ mấy chục trượng rung lên ầm ầm rồi từ từ mở ra.



Advertisement

Ánh sáng bắn ra, Diệp Thành nhìn thấy một thông đạo kỳ dị tương tự thông đạo không gian của truyền tống trận.



Hắn không ngạc nhiên trước điều này, truyền tống vực môn cao cấp hơn truyền tống trận một chút, nhưng đều là thông đạo không gian, điểm khác là thông đạo không gian của truyền tống vực môn kiên cố hơn truyền tống trận một chút.



“Có phải Huyên Nhi đã từng đến Hạo Thiên thế gia không?”, nhìn truyền tống vực môn, Diệp Thành bình thản hỏi.



“Đúng thế”, Hạo Thiên Huyền Chấn khẽ gật đầu: “Chính vào đêm con đến Hạo Thiên thế gia, cô ấy đã đưa cậu nhóc Tử Viêm tới, cô ấy tới Bắc Chấn Thương Nguyên là để tìm con”.



Nói đến đây, Hạo Thiên Huyền Chấn ngập ngừng hỏi Diệp Thành: “Cô ấy… vẫn chưa về?”



“Vẫn chưa về”, vẻ mặt Diệp Thành không có gì khác thường, nhưng trong lòng lại tràn đầy cảm xúc lẫn lộn.



Hắn hơi tự giễu, đúng là tạo hoá trêu người.



Họ đều đã từng ở Hạo Thiên thế gia, gần như vậy nhưng lại không gặp được nhau, nếu khi đó hắn buông bỏ khúc mắc với Hạo Thiên thế gia mà lấy thân phận Diệp Thành tới đây thì lúc này cũng không phải gần trong gang tấc mà biển trời cách mặt với Sở Huyên như thế.




Diệp Thành đột nhiên sinh ra cảm giác đau lòng.



Khi Thiền Uyên Hội Minh, Tử Viêm đã từng nói Sở Huyên đang đi tìm người chồng đã chết của mình, mà lúc đó hắn chỉ là người nghe, sao có thể nghĩ rằng nhân vật chính trong lời nói của Tử Viêm lại chính là mình.



Cổ Tam Thông từng nói đã nhìn thấy Sở Huyên trong bộ dáng tóc trắng ở Bắc Sở, Diệp Thành dường như có thể nhìn thấy cô với mái tóc trắng lang thang trong bóng tối giữa biển người mênh mông, cảnh tượng ấy thật đau lòng.



Ngưu Thập Tam và Thái Ất Chân Nhân cũng từng nói đã thấy Sở Huyên với mái tóc trắng ở Âm Sơn.



Nghĩ đến chuyện này, Diệp Thành luôn vô thức siết chặt hai tay, lúc đó hắn cũng đang ở Âm Sơn! Nhưng trời cao trêu người, cuối cùng họ vẫn không gặp được nhau.


“Sở Huyên, biển người mênh mông, nàng đã gặp bao nhiêu người, tại sao luôn bỏ lỡ Diệp Thành!”, Diệp Thành tự lẩm bẩm một mình với vẻ mặt chua xót, cô đơn.



Haiz!



Nhìn thấy Diệp Thành như vậy, Hạo Thiên Huyền Chấn chỉ thầm thở dài.



Dù không biết Diệp Thành và Sở Huyên có quan hệ gì, nhưng ông có thể nhìn ra được vị trí của Sở Huyên trong lòng Diệp Thành quan trọng như thế nào, thậm chí còn cao hơn cả người cha là ông.



Chỉ là mọi thứ đều vô tình biến thành tiếc nuối.



Nhất thời, cả hai đều chìm vào im lặng, dù là hai cha con nhưng cũng không ai nói gì.



“Dạ Nhi, mẫu thân con…”, cuối cùng Hạo Thiên Huyền Chấn vẫn là người lên tiếng trước phá vỡ sự im lặng trong Địa Cung, ông nhìn Diệp Thành với vẻ đầy hy vọng.



Lúc này ông không còn là gia chủ Hạo Thiên cao ngạo, xa cách nữa mà là một người cha hiền lành nhân hậu, có ông biết lần này có thể sẽ mất mạng nên ông mới lấy hết can đảm hỏi lại chuyện này.



“Ông không cần biết”, giọng điệu Diệp Thành trở nên lãnh đạm hơn, mặc dù hắn cũng muốn nói cho Hạo Thiên Huyền Chấn nhưng hắn cũng không biết mẫu thân mình là ai, trong trí nhớ của hắn không có chút ấn tượng nào.



Lời nói của hắn khiến người Hạo Thiên Huyền Chấn run lên, bóng lưng thẳng tắp hơi gù xuống, trên mặt nở nụ cười cay đắng.

Ông biết Diệp Thành vẫn còn oán hận mình, sở dĩ hôm nay hắn mạo hiểm tới cứu Hạo Thiên thế gia có lẽ chỉ là muốn chịu trách nhiệm vì đã động đến Thị Huyết Điện, ngoài ra không còn lý do gì khác.



 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
861,795
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3177: “Chỉ là tiện tay thôi”


Lần này, hai Chuẩn Thánh còn lại đã hoàn toàn sợ hãi, không nói lời nào lập tức quay đầu bỏ chạy, giết Chuẩn Thánh một cách chính diện, sức chiến đấu và thần thông của Diệp Thành đã vượt ngoài dự đoán của bọn họ.



“Đi đâu!”



Diệp Thành đuổi theo như một tia tiên quang, một kiếm chém một Chuẩn Thánh rơi khỏi tinh không, thân thể của ông ta lập tức bị tiêu diệt.

Advertisement



“Tiền bối tha mạng!”



Nguyên thần của Chuẩn Thánh đó chạy trốn cũng không quên cầu xin tha mạng.



Tuy nhiên thứ chào đón ông ta lại là thần mang Thần Thương, Thần Thương nhắm vào nguyên thần càng trở nên bá đạo hơn trong tay Diệp Thành, nó mang theo sức mạnh huỷ diệt và sức xuyên thấu đáng sợ, nguyên thần của Chuẩn Thánh đó lập tức bị tiêu diệt, chỉ còn lại sức mạnh nguyên thần tinh khiết bị Diệp Thành há miệng hút lấy.



Đến lúc này chỉ còn lại một Chuẩn Thánh cuối cùng, ông ta đã trốn được cả nghìn trượng.



Tên đó chạy rất nhanh, toàn thân lửa cháy hừng hực, dường như đã sử dụng bí thuật mạnh nhất.



“Trốn thoát được không?”



Diệp Thành bước qua tinh không, không ngừng thi triển Súc Địa Thành Thốn đuổi theo Chuẩn Thánh đó.



“Ta liều với ngươi!”



Chuẩn Thánh đó đột nhiên xoay người, đầu mày xuất hiện lưu quang rồi phóng ra cả một vùng tiên quang mang theo hàng trăm pháp khí, chúng lập tức khôi phục thần uy bắn ra từng vùng từng vùng tiên quang, định nhấn chìm Diệp Thành.



Diệp Thành cười khẩy, chém ra một kiếm, vung tay tung một chưởng quét sạch cả trăm pháp khí đó, Bát Hoang Quyền hất bay Chuẩn Thánh kia.



Ù!



Tinh không ầm vang, sát kiếm trong tay Diệp Thành lại biến thành một cây trường mâu, bay vụt về hướng Chuẩn Thánh đang bỏ chạy ấy, còn chưa đáp đất ông ta đã bị ghim chết trên hư thiên.


Lúc này tinh không đã trở nên yên tĩnh, ba Chuẩn Thánh và mười mấy cảnh giới Hoàng đỉnh phong lần lượt bị giết hết trong vòng chưa đầy một phút.



Diệp Thành thu nhặt chiến lợi phẩm, cho các pháp khí vào Hỗn Độn Thần Đỉnh để nó tự hấp thu.



Sau khi làm xong, hắn mới quay trở lại.



Thấy vậy, lão già áo tím và thiếu nữ áo xanh vội tiến lên chắp tay hành lễ: “Đa tạ đạo hữu ra tay cứu giúp”.



“Chỉ là tiện tay thôi”, Diệp Thành mỉm cười, vung ra rất nhiều linh dược, hoà vào cơ thể lão già áo tím và thiếu nữ áo xanh, sau đó Thánh thể bản nguyên tuôn ra, giúp hai người đào thải sát khí trong cơ thể.



“Đa… Đa tạ đạo hữu”, lão già áo tím và thiếu nữ áo xanh lại lên tiếng cảm ơn, thanh niên lạ mặt này sao lại đối xử với họ tốt như thế? Không chỉ giúp họ giải vây mà còn chữa trị vết thương giúp họ.



“Cô tên gì?”, Diệp Thành lại bóp vỡ đan dược, mỉm cười nhìn thiếu nữ áo xanh.



“Cơ Như Tuyết”.



“Cô là chị hay là em?”

“Chị”.



 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
861,795
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1950: Con còn chưa tỉnh ngủ mà”.


Địa Cung lại chìm vào im lặng lần nữa.



Không biết đến khi nào Hạo Thiên Huyền Hải mới hớt hải đi vào, nặng nề gật đầu với Hạo Thiên Huyền Chấn.



“Xếp hàng đi vào, tốc độ nhanh nhưng đừng hoảng loạn”, Hạo Thiên Huyền Chấn nhanh chóng ổn định lại tâm trạng, ông là chủ cả gia tộc, không thể bị bất cứ chuyện gì làm cho u mê vào lúc này, ông cần chịu trách nhiệm với người của cả gia tộc.

Advertisement



“Đã hiểu”, Hạo Thiên Huyền Hải vội vàng đi ra ngoài.



Mà ở đây, Diệp Thành đã phất tay lấy mặt nạ Quỷ Minh ra, nhẹ nhàng đeo lên mặt.



Thấy điều này, Hạo Thiên Huyền Chấn lại nở nụ cười tự giễu, Diệp Thành đeo mặt nạ chứng tỏ hắn không muốn bị nhiều người của Hạo Thiên thế gia biết đến mình, nói thẳng ra là hắn vẫn chưa chấp nhận Hạo Thiên thế gia!



Chẳng mấy chốc, đoàn người như thuỷ triều đã vào Địa Cung, tuy hơi ồn ào nhưng vẫn có trật tự.



“Mau vào vực môn đi”, giọng Hạo Thiên Huyền Chấn vang vọng mang theo uy nghiêm của gia chủ, không cần giải thích nhiều, mà cũng không có thời gian giải thích.



Gia chủ đã hạ lệnh, đương nhiên người của Hạo Thiên thế gia không dám trái lời, lần lượt tiến vào vực môn.



Trước khi đi vào, mọi người đều vô thức quan sát Diệp Thành, thấy hắn tóc trắng ngang vai, đeo mặt nạ thì đều lấy làm lạ rồi gãi đầu.



“Nhanh lên, nhanh lên”, Hạo Thiên Huyền Hải liên tục hô hào, rất nóng ruột, vì đại quân của Thị Huyết Điện có thể tới bất cứ lúc nào, một khi bị nhốt trong kết giới và chặn truyền tống vực môn thì họ sẽ chẳng một ai may mắn thoát khỏi.



May mắn thay, tốc độ của Hạo Thiên thế gia vẫn rất nhanh.



May mà vực môn trốn thoát do tổ tiên của Hạo Thiên thế gia để lại vẫn rất hữu dụng, thông đạo không gian của vực môn cũng rất kiên cố, có thể chịu được trọng tải của họ trong toàn bộ quá trình.



“Thi Nguyệt, đừng bướng bỉnh nữa, mau vào đi”.




“Mọi người vào trước đi”, trong đám người, Hạo Thiên Thi Nguyệt vừa đi tới rìa vực môn lại lùi về, sau đó nắm chặt tay đứng bên cạnh Diệp Thành, muốn nhìn mà không dám nhìn. Lúc này cô hy vọng mình không có quan hệ huyết thống với người thanh niên tóc trắng bên cạnh, như vậy sẽ có thể khoác tay hắn mà không phải lo nghĩ gì.



Nhưng vận mệnh luôn trêu người, người trong lòng cô lại là đệ đệ cùng cha khác mẹ, chỉ riêng chuyện này thôi đã là sự nuối tiếc cả cuộc đời rồi.



“Mau vào đi, đại quân Thị Huyết Điện có thể đánh tới bất cứ lúc nào”, Diệp Thành nhẹ giọng nói.



“Ta… Ta chờ thêm lát nữa”, Hạo Thiên Thi Nguyệt mím môi, vào lúc nguy nan, cô càng cảm thấy người thanh niên tóc trắng bên cạnh mình ấm áp nhường nào.



“Vào đi”, Diệp Thành phất tay áo rồi chợt đẩy Hạo Thiên Thi Nguyệt vào truyền tống vực môn.



“Nhanh, nhanh, nhanh”, ở đây, Hạo Thiên Huyền Hải vẫn đang sốt ruột giục mọi người.



“Thúc tổ, có chuyện gì vậy? Con còn chưa tỉnh ngủ mà”.



“Nhiều lời thế làm gì!”, Hạo Thiên Huyền Hải nhấc chân đá tên tiểu tử mập mạp còn đang dụi mắt ngái ngủ vào trong vực môn.



 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
861,795
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3178: “Lát nữa sẽ giải trừ phong ấn cho các ngươi!”  


“Em gái cô tên gì?”, Diệp Thành nói xong lại bóp vỡ một viên đan dược nữa, dung nhập vào cơ thể Cơ Như Tuyết.



“Cơ Như Yên”, Cơ Như Tuyết vội đáp.



“Cơ Như Yên”, Diệp Thành lặp lại, nghe thấy cái tên này hắn không khỏi nhớ tới một nữ tử khác, cô là người phàm, tên là Liễu Như Yên, hai người họ chỉ khác nhau một chữ.



Advertisement

Chậm rãi thu hồi lại suy nghĩ, Diệp Thành rút tay về, nở nụ cười với Cơ Như Tuyết: “Hai người thuộc cổ tinh nào?”



“Tuyên Nguyệt Tinh”.



“Cách nơi này ba trăm nghìn dặm”, Diệp Thành thầm nói trong lòng, hắn đã nhìn thấy cổ tinh này trên tinh không đồ, đúng là cổ tinh mà hắn chưa từng tới.



“Nhà họ Cơ sẽ không bao giờ quên ân tình của đạo hữu”, sau khi khôi phục thương thế, lão già áo tím lại chắp tay hành lễ.



“Đã nói chỉ là tiện tay thôi mà”, Diệp Thành khẽ cười: “Ta và Cơ Như Yên cô nương là bạn cũ. Lần này đi ngang qua đúng là tình cờ, nếu đã tới rồi thì ta sẽ đến nhà họ Cơ cùng hai người luôn”.



“Bạn cũ?”, Cơ Như Tuyết giật mình, quan sát Diệp Thành từ trên xuống dưới, cô ta chưa nghe em gái nhắc đến bao giờ.



“Sao những người đó lại truy sát hai người?”, Diệp Thành bước lên, vừa đi vừa nhìn lão già áo tím và Cơ Như Tuyết: “Còn nữa, Thị Huyết Tông đó có lai lịch gì, hai nhà có ân oán à?”

“Ân oán giữa hai nhà đã từ lâu đời”, lão già áo tím hít sâu một hơi, trong mắt hiện lên tia lạnh lẽo: “Lão tổ nhà ta bị thương nặng, ta và Tuyết Nhi đi tìm linh dược không ngờ lại để lộ tin tức, vì thế Thị Huyết Tông mới phái người đuổi giết suốt dọc đường, người nhà họ Cơ đã thương vong không ít, may mà tiểu hữu đi qua cứu giúp, nếu không chúng ta cũng khó tránh khỏi cái chết”.



“Vậy thì đi nhanh thôi!”, Diệp Thành nói xong cũng tăng tốc độ.



Lão già áo tím và Cơ Như Tuyết nhìn nhau, không biết Diệp Thành có lai lịch gì nhưng vẫn đi theo.



Ba người như ba tiên quang, bay thẳng về hướng Đông của tinh không.



Không biết qua bao lâu, ba người mới dừng lại.



Ở phía xa có một cổ tinh kích thước không quá nhỏ, chừng như Vọng Cổ Tinh, tinh huy tản ra rực rỡ, là cổ tinh lớn nhất Diệp Thành thấy từ khi đặt chân vào Hạo Nguyệt Tinh Vực.



Đây là Tuyên Nguyệt Tinh, cổ tinh có sự sống của nhà họ Cơ.



Diệp Thành hít sâu một hơi, bay vào trong như một tia tiên quang, lão già áo tím và Cơ Như Tuyết vội vàng theo sau, không biết sao Diệp Thành còn sốt ruột hơn họ, dọc đường đi hắn bay rất nhanh.



Diệp Thành vừa đáp xuống Tuyên Nguyệt Tinh đã bắt đầu bấm đốt tay nhẩm tính.



Đúng như hắn nghĩ, Tuyên Nguyệt Tinh có người chuyển kiếp, khả năng chính là Cơ Như Yên em gái song sinh của Cơ Như Tuyết, cũng chính là đệ tử Lạc Hi của Đan Thần Đan Thành Đại Sở năm xưa.



Điều khiến Diệp Thành vui mừng không phải điều này, mà là trong Tuyên Nguyệt Tinh không chỉ có một người chuyển kiếp, ngoài Lạc Hi còn có người người chuyển kiếp khác của Đại Sở, tuy số lượng không nhiều nhưng cũng tính ra được kha khá.



Không lâu sau, ba người đến một tiên sơn.



Cũng giống như nhà Mộ Dung, Lăng Tiêu Cung và U Đô, nhà họ Cơ cũng là gia tộc tông môn duy nhất trên Tuyên Nguyệt Tinh, là vị vương của vì sao này.



Từ xa, Diệp Thành đã nhìn thấy hai đệ tử đứng thẳng tắp hai bên trái phải trước sơn môn tiên sơn nhà họ Cơ.











 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
861,795
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1951: “Đội quân Thị Huyết Điện hùng mạnh thật”,


Có lẽ vì thấy Hạo Thiên Huyền Hải quá sốt ruột và vẻ mặt phía Hạo Thiên Huyền Chấn đều nghiêm nghị, trịnh trọng nên người của Hạo Thiên thế gia đều có dự cảm không lành, bước chân cũng vô thức tăng nhanh.



“Tam thúc, người có thể nhanh lên được không?”, mọi người đều đang vội vàng di chuyển, Hạo Thiên Huyền Hải đứng bên cạnh Hạo Thiên Cảnh Sơn.



Lúc này Hạo Thiên Cảnh Sơn đang đứng thẳng tắp, vẻ mặt uy nghiêm: “Ta không đi, kết giới hộ sơn cần người điều khiển, có lẽ chúng ta có thể tranh thủ chút thời gian cho mọi người sơ tán”.

Advertisement



“Già rồi, chạy không nổi nữa”, khi nói, sau lưng ông ta lại có thêm hơn chục ông già, hầu hết đều là người cùng thế hệ với ông ta, ai cũng đều đã rất già.



“Chư vị thúc bá, chúng ta sẽ còn có ngày quay lại, mong mọi người vào vực môn càng sớm càng tốt”, Hạo Thiên Huyền Chấn vội vàng nói.



“Không cần nói thêm nữa, chúng ta đã hạ quyết tâm rồi”, Hạo Thiên Cảnh Sơn vuốt râu, coi cái chết nhẹ tựa lông hồng.



Tuy nhiên, ông ta vừa dứt lời đã cảm nhận được một bàn tay đang túm lấy cổ áo mình.



Sau đó chân ông ta rời khỏi mặt đất.



Cuối cùng, toàn bộ cơ thể bị ném vào truyền tống vực môn.


Mẹ kiếp!



Ngay lập tức có tiếng mắng chửi giận dữ vọng ra từ truyền tống vực môn.



Hạo Thiên Huyền Chấn và Hạo Thiên Huyền Hải đều nhìn Diệp Thành với vẻ mặt rất đặc sắc, bởi người ném Hạo Thiên Cảnh Sơn vào truyền tống vực môn chính là hắn.



Diệp Thành chẳng thèm quan tâm đến vẻ mặt mọi người, hắn rất hung hãn, mỗi tay một người, lần lượt ném hết những ông lão định ở lại vào truyền tống vực môn.



Sau khi ném xong, hắn đứng thẳng tắp như một pho tượng, tựa như không có chuyện gì xảy ra.



Sự thật chứng minh, so với nhẹ nhàng khuyên nhủ như Hạo Thiên Huyền Chấn, hành động trực tiếp của hắn vẫn hiệu quả hơn. Các ông lão phía sau đều trở nên tự giác, dù sao tự đi vẫn hơn bị người ném vào!



“Ta nói này Huyền Chấn! Con trai ông hơi hung hãn đấy!”, Hạo Thiên Huyền Hải nhìn Diệp Thành rồi ho khan một tiếng.



“Hiệu… Hiệu quả tốt là được rồi”, Hạo Thiên Huyền Chấn hơi lúng túng, những ông lão bị ném vào đó đều ngang hàng với gia gia của Diệp Thành, vậy mà hắn lại hung hãn như thế khiến ông rất xấu hổ.



“Đến rồi”, khi hai người đang thì thầm nói chuyện với nhau thì Diệp Thành đã ngẩng đầu lên, tựa như hắn có thể từ Địa Cung nhìn thấy đại quân Thị Huyết Điện đang tới.

Chương 1060: Hạo Thiên thế gia cần ông



“Đội quân Thị Huyết Điện hùng mạnh thật”, Hạo Thiên Huyền Chấn lạnh lùng nói.



“Nhanh, nhanh, nhanh”, Hạo Thiên Huyền Hải cũng học theo Diệp Thành, túm hết những người còn lại của Hạo Thiên thế gia ném vào truyền tống vực môn, nhưng ông ta không phát hiện phía sau đã có người đẩy mình, vì thế ông ta cũng vào truyền tống vực môn luôn.



“Trần Dạ, mau vào đi”, Hạo Thiên Huyền Chấn nhìn Diệp Thành.



“Ông đi trước đi, ta sẽ đến sau”, Diệp Thành đẩy Hạo Thiên Huyền Chấn vào.



 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
861,795
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3179: “Trị đạo thương!”  


Sau khi bay vào tiên sơn, Diệp Thành liên tục liếc mắt nhìn trái nhìn phải, rất chuẩn xác tìm ra vị trí của người chuyển kiếp.



Sau khi nhìn một vòng, ánh mắt hắn dừng lại ở phía sâu trong tiên sơn.



Đó là một động phủ đang phong bế, dường như hắn có thể nhìn thấy một thiếu nữ đang khoanh chân ngồi xếp bằng trong đó qua phong ấn và rất nhiều đỉnh núi, khuôn mặt ấy vẫn vô cùng rõ ràng trong trí nhớ của hắn.



Advertisement

Nhìn một lúc, Diệp Thành rời mắt đáp xuống trước một đại điện cùng lão già áo tím và Cơ Như Tuyết.



Người nhà họ Cơ đi ra chào đón, cũng có rất nhiều người bay tới từ các hướng khác, thấy lão già áo tím và Cơ Như Tuyết bình an vô sự, họ đều thở phào nhẹ nhõm: “Hai người có thể bình an trở về thật sự là quá may mắn”.



“Cũng may nhờ có tiểu hữu này cứu giúp”, lão già áo tím cảm kích nhìn Diệp Thành.



“Nhà họ Cơ sẽ không bao giờ quên đại ân của tiểu hữu”, các lão bối chân thành hành lễ với Diệp Thành.



“Chỉ là chuyện nhỏ thôi”.



“Tam thúc công, gia gia thế nào rồi?”, Cơ Như Tuyết sốt ruột hỏi một ông lão trong số đó.



“Đã hoá thành đạo thương”, ông lão đó thở dài bất lực.



“Đạo… Đạo thương”, thân thể Cơ Như Tuyết run lên, khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt, bàn tay nắm chặt: “Vất vả lắm mới tìm được linh chi tạo hoá nhưng vẫn không kịp”.




“Thị Huyết Tông đáng chết”, lão già áo tím nắm chặt tay phát ra tiếng vang răng rắc, trong mắt bắn ra hàn mang: “Nếu chúng không vây giết thì ta và Tuyết Nhi chắc chắn có thể kịp về sớm hơn”.



“Có lẽ đây là số trời đã định”, các lão bối đều thở dài.



“Có lẽ ta có thể thử”, Diệp Thành lên tiếng: “Nếu tiền bối nhà họ Cơ chỉ bị ám thương thì ta nghĩ ta có cách”.



“Ngươi… Ngươi có cách?”, một nhóm người nhà họ Cơ đang sát khí hừng hực đồng loạt đổ dồn ánh mắt vào Diệp Thành, đến Thánh Nhân còn không có cách nào, bọn họ không biết Diệp Thành lấy tự tin ở đâu để nói ra lời này.



“Nếu được thì cứ để ta thử”.


“Chuyện này…”



“Đạo hữu đi theo ta”, Cơ Như Tuyết kéo Diệp Thành bay về một khu rừng trúc trong tiên sơn, các lão bối phía sau cũng đi theo, trong lòng tràn đầy hi vọng.



Chẳng mấy chốc, mọi người lần lượt đáp xuống một khu rừng trúc.



“Hế?”



Sau khi đáp xuống, Diệp Thành khẽ hô lên, ánh mắt dừng trên viên đá tròn nhẵn bên ngoài rừng trúc, trong suốt như pha lê, còn toả ra tiên quang rực rỡ, đó là một viên đá có linh tính.



Thú vị!



Diệp Thành sờ cằm, vẻ mặt hơi kỳ lạ, bởi lẽ viên đá có linh tính này cũng là một người chuyển kiếp, ban đầu hắn không tính ra là vì viên đá này đã tự che giấu khí tức nào đó.



“Đạo hữu?”



Thấy Diệp Thành nhìn chằm chằm viên đá, Cơ Như Tuyết ngập ngừng gọi.



“Trị đạo thương!”

Diệp Thành cười ngượng, theo Cơ Như Tuyết vào rừng trúc, các lão bối cũng theo sau.



 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Top Bottom