Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Tiên Võ Truyền Kỳ

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Tiên Võ Truyền Kỳ
Chương 560: 560: Tiếng Ác Quỷ Gào Thét


Cảnh này khiến Diệp Thành thẫn thờ tại chỗ, hắn cứ thế trân trân nhìn lên phong tướng đài, cảnh tượng đẫm máu đó thật sự choán mắt, mọi thứ đều hiện lên rõ nét trong đôi mắt Diệp Thành.

“Diệp Thành, kết quả này có khiến ngươi hài lòng không?”, trên phong tướng đài vang lên điệu cười không chút kiêng dè của Doãn Chí Bình, khuôn mặt tôi độc đó của hắn trông càng hung tợn hơn, lúc này, hắn chẳng khác gì ác quỷ.

Rầm!  
Sau tiếng động mạnh đó, trụ đá trên phong tướng dài sụp đổ, còn Tịch Nhan bị trói bên trên đó cũng ngã xuống.

Tịch Nhan!.


Hãy tìm đọc trang chính ở ( Tг ùмTruyện.

м E )
Diệp Thành tiến lên trước ôm Tịch Nhan vào lòng, hắn điên cuồng đẩy linh lực vào trong cơ thể Tịch Nhan với mong muốn giúp cô giữ được tâm mạch sắp ngừng đập của mình.

“Sư…sư phụ”, Tịch Nhan mỉm cười đau đớn, cô vừa lên tiếng nói một câu, máu tươi trào ra khỏi miệng, bàn tay đẫm máu của cô bé cố gắng giơ lên xoa vào khuôn mặt Diệp Thành như muốn giúp hắn lau đi giọt nước mắt.

“Tịch Nhan, đừng nói gì, đừng nói gì cả, sư phụ sẽ cứu con, ta sẽ không để con phải chết”, Diệp Thành điên cuồng đẩy linh lực vào cơ thể Tịch Nhan, nhưng cho dù hắn cố gắng thế nào cũng không thể khiến tâm mạch kia ổn định.

“Sư phụ, Tịch…Tịch Nhan không hối hận đi…đi trên con đường này”, Tịch Nhan vẫn mỉm cười nhưng đôi mắt cô bé lại bắt đầu run lên, linh quang trong đôi mắt dần dần tan biến, đôi mắt mà Diệp Thành không mong muốn nhắm lại cuối cùng cũng từ từ nhắm lại, còn đôi bàn tay nhỏ bé đặt trên má Diệp Thành cũng buông thõng.


“Tịch Nhan…”, Diệp Thành gào thét nhưng tiểu nha đầu ngoan ngoãn kia lại không hề trả lời hắn.

ma khí cuồn cuộn lấy hắn làm trung tâm hình thành nên vòng xoáy khổng lồ cuốn bay cát bụi.

Cuối cùng, Diệp Thành cũng đặt Tịch Nhan nằm xuống, hắn từ từ đứng dậy, một đôi mắt bạo tàn và khát máu nhìn chằm chằm vào Doãn Chí Bình trên phong tướng đài, sát khí ngút trời khiến cát vàng trên mặt đất nhanh chóng kết thành hàn băng.

Giết!  
Sau tiếng hô của Diệp Thành, hắn điên cuồng lao về phía Doãn Chí Bình, khí thế ác ma cuộn trào trong lòng bàn tay, hắn tung ra một chưởng Bát Hoang vào không gian.

.

 
Chương 561: 561: Ta Lấy Mạng Ngươi


Doãn Chí Bình đang cười tôi độc, hắn không lùi mà tiến, tay đánh ra Thái Hư Cổ Long ấn địch lại với Diệp Thành.

Rầm!  
Đột nhiên nơi trung tâm giữa hai người hình thành nên quầng sáng nhanh chóng lan ra tứ phương, phong tướng đài cũ nát trong chốc lát bị đánh vào hư vô.

Rầm! Bịch!  
Sau một chưởng vừa rồi, cả hai người đều lùi về sau.


Diệp Thành mở trạng thái ma đạo, khả năng chiến đấu của hắn tăng lên gấp bội nhưng Doãn Chí Bình cũng đã hoàn thành việc dung hoà với Thái Hư Cổ Long hồn, khả năng chiến đấu không hề kém cạnh.

Giết!  
Sau tiếng hô, Diệp Thành lại lần nữa xông lên, trong tay hắn không hề có binh khí, Bát Hoang Chưởng mang theo chiến ý vô địch cùng ma khí ngút trời, uy lực bá đạo vô cùng, cuối cùng là sát khí của hắn đã chiếm hết phần lí trí.

“Ngươi không giết ta chết được đâu”, Doãn Chí Bình cười giữ tợn, hắn lại lần nữa sát phạt tới!  
Rầm! Đùng! Rầm!  
Cảnh tượng này khiến hư không như vỡ tan, trời đất bùng nổ, trận đại chiến của cả hai hết sức khốc liệt.


Một bên, Doãn Chí Bình thân mang áo giáp Thái Hư Long, phần trán có long văn, mỗi lần ra tay đều mang theo tiếng gầm của rồng, toàn thân hắn có ánh vàng kim chiếu rọi giống như vì sao rực rỡ, khí thế ngút trời như vị Thần Vương từ Cửu Thiên.

Phía sau, Diệp Thành gào lên tức tối, ma khí cuồn cuộn, hắn điên cuồng đuổi theo.

Bịch! Rầm! Rầm!  
Ngay sau đó, bầu trời vang lên tiếng nổ ầm vang, trên trời như có tiếng sầm sét vang lên chói tai.

.

 
Chương 562: 562: Diệp Thành Sao Có Thể Thành Ma Được


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Phía trước, Doãn Chí Bình di chuyển với tốc độ quá nhanh nhưng càng chiến hắn càng chạy, những nơi mà hắn đi qua, núi non sụp đổ, sông ngòi chảy ngược, mặt đất nứt lìa, hư không như méo xệch.

Không biết tới lúc nào cả hai một đuổi một chạy ra khỏi nước Yên, chúng vượt qua nước Tần, nước Nguỵ, cuối cùng tới phạm vi của nước Sở.

Giết!  
Tiếng gào thét của Diệp Thành không hề ngừng lại, đôi mắt hắn cứ thế nhìn chằm chằm vào Doãn Chí Bình ở phía trước.

Mặc dù tâm trí của hắn bị che lấp nhưng hắn có mục tiêu phải giết chết bằng được và phải giết giết Doãn Chí Bình không từ cái giá nào.

Phía trước là một thôn bản toàn người phàm sinh sống nhưng Diệp Thành đã mất đi lí trí không hề phát hiện từng thôn bản đều đã nhuốm máu.

“Cứu với, Diệp Thành thành ma rồi, Diệp Thành hoá ma rồi”, ngay sau đó, Doãn Chí Bình ở phía trước bắt đầu hô hào kêu cứu, nhưng đó không phải là lời kêu cứu thực thụ, giọng nói của hắn vang vọng khắp nơi.


“Cái gì? Diệp Thành hoá ma?”, một số tản tu tu luyện ở nơi thâm sâu cùng cốc xuất hiện.

“Là Diệp Thành của Hằng Nhạc Tông sao?”  
“Không tu chính đạo lại đi theo con đường ma đạo”.

“Hừ, tu sĩ chính phái như chúng ta phỉ trừ khử ma”, rất nhiều người bay lên trời nhìn về phía ma khí sục sôi.

Diệp Thành thành ma!  
Bốn từ này như được chắp thêm đôi cánh, truyền khắp Nam Sở.

“Cái gì? Thành ma?”, tại nhà Thượng Quan ở Đông Nhạc, khi nghe thấy tin này, mặt mày ai nấy đều tối sầm cả lại.


“Phụ thân, Diệp Thành không thể thành ma được”, sắc mặt Thượng Quan Ngọc Nhi tái nhợt nhìn người đàn ông trung tuổi mặc mãng bào.

“Phái người đi xem”.

“Cái gì? Diệp Thành thành ma?”, người của nhà họ Tư Đồ ở Tây Vực nghe tin này thì cũng hoang mang: “Sao vậy chứ? Sao lại thành ma được?”  
“Diệp Thành thành ma?”, trong Vạn Hoa Cốc, Gia Cát Vũ nghe được tin này xong thì mặt mày khó coi tới cực điểm.

“Gia gia, người mau đi cứu hắn”, Bích Du tái mặt nhìn Gia Cát Vũ.

“Yên tâm, ta sẽ ra tay”, Gia Cát Vũ bay vào hư không.

“Thành ma? Diệp Thành sao có thể thành ma?”, trong hư không, mặt mày Sở Huyên tái nhợt, tốc độ di chuyển của cô nhanh chóng mặt, sau khi nói với Tiêu Phong cô bèn bay ra ngoài nhưng không thấy bóng dáng Diệp Thành đâu, mới chỉ nửa ngày lại nghe được tin về Diệp Thành như vậy.

[Diendantruyen.Com] Tiên Võ Truyền Kỳ
.

 
Chương 563: 563: Trừ Ma!


Rầm! Bịch! Đùng!  
Âm thanh ầm vang vang lên không ngớt, Doãn Chí Bình vẫn đang nhanh chân bỏ trốn, khoé miệng mang theo nụ cười tôi độc.

Phía sau, Diệp Thành phẫn nộ, khí thế sục sôi, hắn thật sự giống như vị Ma Vương cái thế.

“Diệp Thành thành ma rồi, Diệp Thành thành ma rồi”, phía trước, Doãn Chí Bình vẫn đang dùng bí pháp truyền đi câu nói này.

“Giết”, mắt Diệp Thành đỏ ngầu, hắn điên cuồng sát phạt lên phía trước, một chưởng đánh vào hư không.


Thế nhưng đúng vào lúc này, một đạo kiếm mang sắc bén chém xuống.

Phụt!  
Một bên cánh tay của Diệp Thành bị chém đứt.

“Nghiệt súc, còn không chết đi”, phía đông vang lên giọng nói giận dữ, hư không như nổ tung, hàng trăm bóng hình lần lượt xông ra, người nào người nấy cưỡi linh thú, khí thế sục sôi, sát khí ngút trời, nếu nhìn kĩ thì đây chính là người nhà họ Tề ở Nam Cương.

“Không tu chính đạo, dám đi theo con đường tà ma, hôm nay ta phải giết ngươi”, phía tây, mây mù bao phủ, hàng trăm bóng hình cưỡi mây đạp gió bay tới, nếu nhìn kĩ thì đây chính là người nhà họ Vương ở Bắc Xuyên.


“Cả đời tu sĩ của ta không thể dung tha cho ma đạo làm loạn chính đạo được”, phía nam, mấy trăm đạo thần hồng bay ra, các thế lực hùng hồn, trong mắt tất cả đều mang theo cái nhìn lạnh lùng, nếu nhìn kĩ thì đây chính là người của Thanh Vân Tông.

“Tu ma đạo, không giết ngươi thì trời đất khó dung”, phía Bắc, hàng trăm đạo thần kiếm vung ra, trên mỗi thanh phi kiếm đều có một người đứng đó, nếu nhìn kĩ thì đây chính là người của Chính Dương Tông, đi đầu là Ngô Trường Thanh.

Ở một bên khác, thấy Diệp Thành như vậy, Doãn Chí Bình nhếch miệng cười để lộ ra hàm răng trắng bóc, mắt hắn mang theo cái nhìn tôi độc.

Diệp Thành ôm vai cố gắng đứng vững, hắn đảo mắt nhìn tứ phía, chỉ có một phần tỉnh táo khiến hắn hiểu ra rằng sự việc ngày hôm nay chính là âm mưu nhằm vào hắn.

“Nghiệt súc, còn không chịu chết đi”, Ngô Trường Thanh cao cao tại thượng đột nhiên gằn giọng.

.

 
Chương 564: 564: Ngươi Đúng Là Đáng Chết


“Ta phạm tội gì, mà ông đòi giết ta?”, Diệp Thành hơi ngẩng đầu, hắn nhìn vào hư không bằng con mắt phẫn nộ.

“Ngươi tu ma đạo, lẽ nào còn không đáng bị trừ khử?”, không đợi Ngô Trường Thanh lên tiếng, một giọng nói lạnh lùng vang vọng khắp tứ phương.

Đợi tới khi mọi người đưa mắt nhìn thì mới giật mình, vội chắp tay hành lễ: “Bái kiếm Linh Chân Thượng Nhân”.

Linh Chân Thượng Nhân khẽ hắng giọng, ông ta phất cây phất trần, từ từ bay xuống đứng vững trong hư không, bộ dạng cao cao tại thượng nhìn Diệp Thành, uy thế mạnh mẽ khiến người ta phải ngộp thở.


Phụt!  
Diệp Thành phun ra cả miệng máu, cơ thể sừng sững của hắn cũng bị ép đến mức khom người, hắn còn có thể nghe thấy tiếng xương cốt trong cơ thể mình gãy rời.

Thấy Diệp Thành không hề có ý ngoan ngoãn nghe lời, Linh Chân Thượng Nhân lạnh giọng, uy thế lại mạnh hơn một phần.

Ngay lập tức, Diệp Thành liền bị uy thế kia của Linh Chân Thượng Nhân đè nén đến mức quỳ xuống đất.

“Chính phái như ta sao có thể dung tha cho ma đạo”, giọng nói lạnh lùng của Linh Chân Thượng Nhân như sấm rền mang theo uy nghiêm không thể làm trái.


“Thế nào là chính, thế nào là ma?”, cơ thể Diệp Thành run lên, hắn cố gắng địch lại với uy thế kia, cứ thế đứng dậy, hắn ngẩng khuôn mặt nhơ nhuốc máu nhìn vào Linh Chân Thượng Nhân trên trời.

“Ta là chính, ngươi là ma”, Linh Chân Thượng Nhân phất cây phất trần, ông ta đứng sừng sững trong hư không như một vị vua nhìn xuống muôn dân từ trên cao.

“Ngươi đúng là đáng chết”, Diệp Thành phẫn nộ, hắn bước một bước đạp tan mặt đất và lao về phía Doãn Chí Bình.

Hừ.

Thấy Diệp Thành như vậy, Linh Chân Thượng Nhân đứng trên vân đoan hắng giọng, ông ta lập tức phất vạt áo, trong vạt áo có luồng sáng bay ra, nếu nhìn kĩ thì đây chính là cây trường thuẫn đang bay về phía Diệp Thành.

Phụt!.

 
Chương 565: Chương 565


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Sau khi máu tươi bắn ra, phần ngực của Diệp Thành lập tức bị đâm xuyên, cả cơ thể hắn bị cây trường thuẫn kia găm vào trên sườn núi.

“Loại ác ma như vậy buộc phải giết”, trong đám người, Doãn Chí Bình đã thay đổi dung mạo càng tỏ vẻ phẫn nộ để kích động.

“Giết”, một câu nói của Doãn Chí Bình tạo thành làn sóng kéo theo phản ứng hô hào từ tứ phương.

“Chính phái chúng ta không dung tha cho ma đạo, giết”.

“Giết hắn”, rất nhiều người đã giơ sát kiếm trong tay lên, người nào người nấy khí thế sục sôi.


Làn sóng phẫn nộ cứ thế nhấn chìm Diệp Thành đang bị găm trên vách đá, như thể hắn chính là đại ác ma tội ác tày trời, trước từng lớp người dày đặc, bóng hình hắn càng trở nên nhỏ bé và cô đơn.

Diệp Thành khó khăn ngẩng mặt lên nhìn, hắn nhìn vào những bóng người dày đặc, đó là những tu sĩ tự nhận chính phái nhưng lại chỉ ra vẻ đạo mạo, khuôn mặt và miệng nói độc ác đó đều in sâu trong đôi mắt hắn.

Giết!  
Lại là Doãn Chí Bình, hắn cố gắng kích động đám đông, mặt mày tỏ vẻ bất bình, hắn giương cung kéo tiễn chĩa về phía Diệp Thành.

Vút!  

Sau khi sát tiễn bay đi, cơ thể Diệp Thành lập tức bị đâm xuyên, có điều hắn như thể không biết đau, không hề kêu gào mà im lặng đến đáng sợ.

Giết!  
Ngay sau đó lại có người nhảy ra, cũng học Doãn Chí Bình giương cung kéo tiễn bắn về phía Diệp Thành.

Sau người này, người ta bắt đầu cùng giương cung lên: “Trừ khử ác ma, ta phải dốc sức”.

Vút! Vút! Vút! Vút!  
Cũng giống như hắn, Ngô Trường Thanh của Chính Dương Tông, Triệu Thanh của Thanh Vân Tông, Tề Chấn Thiên của nhà họ Tề ở Nam Cương, Vương Nguyên Hoá của nhà họ Vương ở Bắc Xuyên lần lượt nở nụ cười tôi độc, âm mưu của bọn họ đã thành công.

[Diendantruyen.Com] Tiên Võ Truyền Kỳ
.

 
Chương 566: 566: Chết Trong Vòng Tay Người Thật Tốt


Phía sau đám người, một lão già của nhà họ Thượng Quan bịt lấy miệng Thượng Quan Ngọc Nhi, cho dù cô có vùng vẫy thế nào cũng không thể thoát ra khỏi sự kìm kẹp đó: “Ngọc Nhi, kể cả có dùng hết tất cả mọi sức mạnh của nhà Thượng Quan cũng không cứu nổi hắn đâu”.

Hu hu hu…!  
Thượng Quan Ngọc Nhi vẫn cố gắng vùng vẫy, nơi khoé mắt cô không phải có dòng nước mắt chảy ra nữa mà là máu, giống như thể cô có thể nhìn thông qua vách đá dày dặn kia và thấy được Diệp Thành đang bị từng mũi tên đâm xuyên vào cơ thể.

Phụt! Phụt! Phụt!  
Giữa đất trời, ngoài tiếng hắng giọng ra thì còn có tiếng máu bắn vọt.


Nhìn từ phía xa, vách đá tung toé máu, Diệp Thành bị găm trên đó toàn thân cắm đầy sát tiễn, mái tóc buông xoã, máu tươi ướt đẫm giống như ác ma bị trấn áp trogn Cửu U.

Vẫn như trước đó, hắn không hề kêu gào lấy một tiếng, không biết mất bao lâu mới thấy hắn ngẩng đầu dậy, thần quang trong đôi mắt nhoà dần, máu cũng khô cạn.

“Nếu có kiếp sau hãy để ta làm một Ma Vương cái thế, từ từ chinh phạt, dùng huyết cốt để trải đường cho ta”, vào thời khắc sinh tử, giọng nói yếu ớt của Diệp Thành vang lên.

Hừ!  
Thấy vậy, Linh Chân Thượng Nhân mới hắng giọng, ông ta phất tay cất đi cây trường thuẫn của mình còn Diệp Thành toàn thân đầy sát tiễn rơi từ không trung xuống.


Phía này, những giọt nước mắt và máu hoà lẫn làm giảm tầm nhìn của Diệp Thành, đôi mắt hắn mơ hồ nhìn Sở Huyên, giọng nói mỏi mệt: “Chết trong vòng tay người, thật tốt”.

“Con không thể chết, con không thể chết”, Sở Huyên nước mắt dàn dụa, cô điên cuồng đẩy linh lực dồi dào vào cơ thể Diệp Thành, cô muốn dùng linh nguyên mạnh mẽ bảo vệ tâm mạch của Diệp Thành nhưng tất cả cũng như muối bỏ biển, đồ đệ của cô mang trăm nghìn vết thương, thật sự đã đi tới bước cuối cùng của con đường sinh mệnh trong kiếp này rồi.

“Người…người cuối cùng cũng cài trâm Phượng Ngọc Châu rồi”, mắt Diệp Thành rưng rưng, hắn nhìn chiếc trâm cài trên đầu Sở Huyên mà đôi mắt loé sáng, miệng nở nụ cười nhẹ nhàng.

“Con không thể chết, ta còn chưa làm tân nương của con mà”, Sở Huyên nước mắt dàn dụa, cô vẫn không buông tay, cô không dám buông tay, chỉ sợ lỡ buông tay thì người trong lòng mình sẽ biến thành cát bụi, hoặc có lẽ lúc này Diệp Thành trong mắt cô không còn là đồ đệ nữa mà chính là một nửa trong mối nhân duyên của cô.

.

 
Chương 567: 567: Cho Dù Chết Cũng Không Thể Giữ Lại Trên Đời


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


“Con…con người đều phải chết”, Diệp Thành mỉm cười, máu trào ra khỏi miệng, bàn tay nhuốm máu của hắn khó khăn lắm mới có thể giơ lên, hắn xoa nhẹ khuôn mặt Sở Huyên như muốn lau đi dòng nước mắt trên khuôn mặt cô.

“Không…không…”  
“Sở Huyên, con là Diệp Thành, hãy nhớ lấy con, có lẽ, rồi sẽ có một ngày chúng ta sẽ lại tương ngộ nơi hồng trần…”  
Cuối cùng khoé mi Diệp Thành rưng rưng, đôi mắt không muốn nhắm lại rồi cũng mất đi chút ánh sáng cuối cùng, bàn tay nhuốm máu không còn đặt trên khuôn mặt Sở Huyên nữa, hắn đã kiệt sức rồi, chỉ còn hai hàng lệ chảy qua khuôn mặt mỏi mệt đó.

Lúc này như có khúc ai oán cho người chết trẻ vang lên, thương tiếc cho một đoạn duyên trần buồn thê thảm.

Một kì tài cái thế cứ thế mà bỏ mạng.


A….

!  
Sở Huyên mặt mày nhoà nước mắt, tiếng gào thét vang lên chín tầng mây, Sở Huyên  ôm chặt Diệp Thành đang dần mất đi hơi ấm.

Xung quanh yên tĩnh, bốn phương tám hướng đều có bóng người dày đặc, ánh mắt ai cũng đều tập trung ở chính giữa.

Ở nơi đó, Sở Huyên như bị quỷ ám, cô ôm chặt Diệp Thành đã không còn hơi thở.


Không biết đến khi nào cô mới đứng dậy, cõng Diệp Thành trên lưng: “Sư phụ đưa con về nhà”.

Nhưng cô vừa cất bước, Linh Chân Thượng Nhân đã hờ hững bảo: “Ngươi có thể đi, nhưng hắn phải ở lại”.

Sở Huyên không trả lời, vẫn cất bước rời đi.

Thấy thế, Linh Chân Thượng Nhân nheo mắt, lập tức giơ bàn tay ra túm lấy Sở Huyên.

“Tưởng chết là xong chuyện sao? Đâu có dễ thế”, trưởng lão Triệu Thanh của Thanh Vân Tông hừ lạnh.

[Diendantruyen.Com] Tiên Võ Truyền Kỳ
.

 
Chương 568: 568: Ngươi Nghĩ Ta Sợ Ngươi Chắc


“Hắn là ma thì thi thể cũng không được giữ lại trên đời”.

“Ma cái quái gì!”, lão già Gia Cát Vũ nổi đoá, gầm lên như sấm, tiếng gầm này mang theo sức mạnh của tu vi cùng với bí pháp linh hồn, lão vừa gầm một tiếng, người trong hư không ở bốn phương tám hướng đều ngã xuống.

“Gia Cát Vũ, lẽ nào ngươi định phạm lỗi sai tày trời?”, Linh Chân Thượng Nhân lạnh lùng khịt mũi.

“Đúng thế, vậy thì sao? Không phục thì tới đây đánh nhau!”, lão già Gia Cát Vũ lạnh lùng nhìn chằm chằm Linh Chân Thượng Nhân.

“Trừ ma vệ đạo là trách nhiệm lớn nhất của Chính Khí Điện ta, ai ngăn cản, giết!”, giọng điệu của Linh Chân Thượng Nhân càng lúc càng lạnh, khí thế của cảnh giới Chuẩn Thiên cũng lên tới đỉnh điểm, chèn ép khiến hư không nổ ầm.


“Ngươi nghĩ ta sợ ngươi chắc?”, khí thế của lão già Gia Cát Vũ cũng lập tức xuất hiện, dường như còn trấn áp được Linh Chân Thượng Nhân.

Mấy người phía Dương Đỉnh Thiên, Tiêu Phong cũng lần lượt thể hiện khí thế.

Thấy vậy, Ngô Trường Thanh, Tề Chấn Thiên, Triệu Thanh, Vương Thiên Nguyên cũng lấy binh khí ra, người từ khắp mọi hướng cũng thể hiện khí thế, bầu không khí lập tức ngột ngạt đến cực điểm.

Lúc này, Đan Thần vẫn luôn bất động bắt đầu đưa mắt nhìn quanh: “Đan Thành ta muốn đưa Diệp Thành đi, có ai phản đối không?”  
Lời này vừa dứt, tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn nhau, Đan Thần can thiệp rồi! Ông ta can thiệp vào nghĩa là cả Đan Thành can thiệp vào, vậy thì phải cân nhắc thật kỹ.


Đan Thành là nơi nào? Là nơi tập trung hơn một nửa số luyện đan sư của Đại Sở, sức kêu gọi của luyện đan sư cực kỳ lớn, đụng đến ai chứ không đụng đến luyện đan sư! Đụng đến ai chứ không động đến Đan Thành!  
Phía sau ông là Sở Huyên đang cõng Diệp Thành, mấy người phía Dương Đỉnh Thiên cũng đi theo, trước khi đi họ còn nhìn một lượt những người trong hư không, trong mắt còn bắn ra tia sáng lạnh lẽo.

“Lão tử nhớ mặt từng người các ngươi rồi đấy”, khi lão già Gia Cát Vũ rời đi, ông ta cũng nhìn một lượt đám người.

Sau khi mọi người đi, Linh Chân Thượng Nhân khịt mũi, xoay người bỏ đi.

Mà những bóng người trên hư không cũng bắt đầu giải tán.

.

 
Chương 569: Chương 569


Ngô Trường Thanh, Tề Chấn Thiên, Triệu Thanh và Vương Thiên Nguyên khi rời đi nhìn nhau đầy ẩn ý, khoé miệng ai cũng nở nụ cười giễu cợt, bọn họ không quan tâm đến thi thể, dù sao Diệp Thành cũng đã chết rồi.

Sung sướng! Cực kỳ sung sướng!  
Nhìn đám người rời đi, Doãn Chí Bình lại nở nụ cười man rợ và hả hê, để lộ hàm răng trắng bóc: “Thái Hư Cổ Long, cách này của ngươi thật hay!”  
A!  
Ở dưới mặt đất, Thượng Quan Ngọc Nhi ngã nhào vào vòng tay một trưởng lão của nhà họ Quan, nước mắt dàn dụa: “Thúc tổ, tim Ngọc Nhi đau quá!”  
“Sao huynh có thể…”, ở bên kia khoảng không, Cơ Tuyết Băng ngây dại đứng đó, ngơ ngác nhìn về hướng Dương Đỉnh Thiên và những người khác rời đi, không biết cách bao xa nhưng dường như cô ta vẫn có thể nhìn thấy bóng dáng toàn thân đẫm máu trên lưng Sở Huyên.


Đột nhiên, trong mắt Cơ Tuyết Băng trào nước mắt, ngưng tụ thành sương giá dưới ánh trăng.

“Bà ơi, hắn chết rồi!”, trong Vạn Hoa Cốc, Bích Du run rẩy, hai tay ôm gối, mặt đầy nước mắt.

“Sao… Sao lại chết rồi?”, trong phân điện thứ chín của Hằng Nhạc, Lăng Tiêu và Tiêu Tương đang chăm chỉ tu luyện, sau khi nghe thấy tin này đều im lặng, Lăng Tiêu giang hai tay ôm Tiêu Tương vào lòng.

“Sư tỷ, sao huynh ấy có thể chết chứ? Sao huynh ấy có thể chết chứ?”, trong Đan Thành, Lạc Hi nhào vào lòng Huyền Nữ, khóc nức nở.


“Một nam tử hán rắn rỏi bị găm trên vách Quan Thiên, sau đó bị bắn từng mũi tên vào người cho đến chết, từ đầu đến cuối hắn đều không kêu một tiếng, chậc chậc…”  
“Trời ơi, ác vậy!”  
“Vậy vẫn chưa là gì”, có người tiếp lời: “Nghe nói sau khi Diệp Thành chết, sư phụ hắn định đưa thi thể hắn đi, nhưng thế lực tứ phương không chịu! Họ muốn ngũ mã phanh thây thi thể hắn, suýt nữa đã đánh nhau rồi ấy chứ.

Cuối cùng tiền bối Đan Thần của Đan Thành can thiệp vào mới không đánh nữa”.

“Đúng là không thể tin được! Sao Diệp Thành lại thành ma chứ? Thiên phú của hắn yêu nghiệt như vậy mà, chậc chậc”.

.

 
Chương 570: 570: Có Lẽ Đây Là Tạo Hoá Của Hắn!


“Thật đáng tiếc”, có người thầm thở dài: “Nhân tài biết bao nhiêu thế lực muốn lôi kéo, cuối cùng lại gặp chuyện ở Hằng Nhạc Tông, nếu Diệp Thành rời khỏi Hằng Nhạc sớm, chưa biết chừng sẽ không có chuyện này”.

“Mẹ nó chứ”, ở Chú Kiếm Thành, sau khi nghe thấy tin này, Trần Vinh Vân đá văng bàn: “Diệp Thành thành ma? Lừa ai đấy? Một đám nguỵ quân tử ra vẻ đạo mạo”.

“Phụ thân, con dẫn người đến Nam Sở đánh nhau nhé!”, ở Bắc Hải thế gia, Ly Chương hỏi ý kiến người đàn ông trung niên bên cạnh.

“Cút”.


“Biết trước sẽ thế này thì hôm đó lão tử đã cưỡng ép đưa hắn về rồi”, ở Huyền Thiên thế gia, Vi Văn Trác thầm chửi: “Vớ vẩn, thật sự vớ vẩn!”  
“Nhân tài không ai sánh bằng!”, ở Thất Tịch Cung, Từ Nặc Nghiên thở dài bất lực.

“Không thể nào, không thể nào”, khi Hạo Thiên Huyền Chấn nghe thấy tin này thì lập tức ngã quỵ trên đất, sắc mặt tái nhợt, ông ta vừa tìm được nhi tử, mới mấy ngày mà đã nghe tin hắn chết.

“Bao nhiêu năm rồi, đây là lần đầu tiên ta thấy đau lòng thế này”, trong đại điện Thiên Huyền Môn, Đông Hoàng Thái Tâm bất giác ôm ngực.

“Có lẽ đây là tạo hoá của hắn!”, Phục Nhai ở bên cạnh thầm thở dài.


Tại Ngọc Nữ Phong của Hằng Nhạc Tông.

Trong Ngọc Nữ Các, Diệp Thành nằm trên giường ngọc băng, không chút hơi thở, không có nhịp tim, không có dấu hiệu của sự sống, giống như một tác phẩm điêu khắc bằng băng hình người, nằm im bất động.

“Biết trước thì ngày hôm đó ta đã cưỡng ép đưa hắn đi”, lão già Gia Cát Vũ siết chặt tay.

“Hạo Thiên Trần Dạ, Đan Trung Chi Thánh”, Đan Thần nhẹ giọng lên tiếng, quay đầu nhìn Dương Đỉnh Thiên: “Dương Đỉnh Thiên, ta mời hắn ba lần đều bị từ chối, hắn không chịu rời khỏi Hằng Nhạc, vậy mà Hằng Nhạc ông bảo vệ hắn thế này sao?”  
Trước những lời trách móc của Đan Thần, Dương Đỉnh Thiên chỉ im lặng, máu đã thấm đẫm nắm tay trong ống tay áo, sự áy náy và tự trách như từng mũi dao cứa vào tâm hồn vốn đã vụn vỡ.

Hừ!.

 
Chương 571: 571: Chết Tiệt Lão Tử Vẫn Sống Tốt


Đan Thần hừ lạnh rồi đột ngột quay người đi, trước khi đi còn nhìn Diệp Thành trên giường băng ngọc, đôi mắt tinh tường bỗng trở nên đục ngầu khiến ông thoáng chốc già đi rất nhiều.

“Chết tiệt, thật sự khiến lòng người nguội lạnh”, lão già Gia Cát Vũ lạnh lùng liếc Dương Đỉnh Thiên, sau đó cũng xoay người biến mất.

Sau khi họ đi, Dương Đỉnh Thiên cũng nhìn Diệp Thành lần cuối rồi đi ra ngoài, sau khi ra khỏi Ngọc Nữ Các, sát khí lạnh lẽo trên người ông mới xuất hiện: “Điều tra, điều tra thật kỹ cho ta”.

…  
Ở Chính Dương Tông, Thành Côn nở nụ cười gằn, trong mắt còn le lói tia sáng u ám: “Đây là kết cục của việc đụng đến Chính Dương Tông”.

“Truyền tin cho Hư Viêm, dù bằng giá nào cũng phải cướp được thi thể của Diệp Thành”, ngay sau đó một giọng nói truyền ra từ nơi sâu trong Địa Cung.


“Pháp lão, người đã chết rồi, lấy thi thể hắn thì có ích gì?”  
“Thứ ta muốn… là mắt trái của hắn”.

…  
Diệp Thành cảm thấy thân thể nhẹ bẫng, đung đưa qua lại theo làn gió.

Trong vô thức, hắn từ từ mở mắt.

Đập vào mắt là một thế giới trắng xoá, mây mù bay lượn, không nhìn thấy tận cùng.


“Đây… Đây là đâu?”, Diệp Thành ngơ ngác.

Chẳng mấy chốc, vẻ ngơ ngác trong mắt hắn dần biến mất, lý trí hỗn loạn khôi phục, lúc này hắn mới nhớ lại chuyện xảy ra lúc trước: Đến Tề Lỗ cứu Tịch Nhan, phẫn nộ thành ma, bị thế lực tứ phương giết chết…  
Nghĩ đến đây, hắn mới bất giác nhìn cơ thể mình từ trên xuống dưới, hắn phát hiện cơ thể mình là hư ảo, nói chính xác hơn là trạng thái của thể linh hồn, nhưng thể linh hồn lại mờ nhạt gần như trong suốt.

“Nói nhảm”, tiếng mắng này vẫn hùng hồn, nhưng đã khẳng định được suy đoán của Diệp Thành, giọng nói ấy chính là của Thái Hư Cổ Long.

“Ngươi… Ngươi cũng chết rồi?”, Diệp Thành sửng sốt.

“Chết tiệt, lão tử vẫn sống tốt”, Thái Hư Cổ Long lại mắng hắn.

“Không đúng!”, Diệp Thành thảng thốt: “Ta đã chết rồi sao ngươi vẫn nói chuyện được với ta? Lẽ nào ngươi còn biết tiên thuật truyền âm từ trần gian đến âm phủ?”.

 
Chương 572: Chương 572


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


“Vớ vẩn, trần gian và âm phủ không ở cùng một nơi, lão tử làm gì có thần thông vượt qua âm dương? Ta thông qua chín phân thân của ngươi làm phương tiện thi triển bí pháp, truyền âm cho ngươi”.

“Thì ra là vậy, ta… chờ đã…”, Diệp Thành nói được một nửa lại dừng, dường như nghĩ ra điều gì, hắn hỏi dò: “Vừa nãy ngươi dùng chín phân thân của ta làm phương tiện truyền âm?”
“Đúng!”
Đột nhiên Diệp Thành sững người: “Ta… Không phải ta đã chết rồi sao? Bản thể đã chết, theo lý mà nói phân thân của ta cũng sẽ tiêu tán theo chứ!”
“Vấn đề là ngươi vẫn chưa chết”.


“Chưa… Chưa chết”.

“Người truyền Tiên Luân Nhãn cho ngươi không cảnh báo ngươi không được sử dụng Tiên Luân Nhãn vào đêm trăng tròn à?”, Thái Hư Cổ Long lườm chín phân thân của Diệp Thành, giọng nói mơ hồ ẩn chứa nhiều ý tứ sâu xa.

Nghe vậy, Diệp Thành gãi đầu, lúc này mới nhớ tới lời cảnh cáo của Khương Thái Hư khi truyền Tiên Luân Nhãn cho mình, đó là vào đêm trăng tròn không được sử dụng Tiên Luân Nhãn, còn lý do tại sao thì ông ta không kịp nói.

Chỉ là lúc đó tình thế nguy cấp, hắn còn không có ý định giữ mạng sống thì sao còn quan tâm đến việc có phải đêm trăng tròn hay không?

“Đêm trăng tròn không được sử dụng Tiên Luân Nhãn là vì có cấm kỵ gì sao?”, Diệp Thành ngừng suy nghĩ miên man, hỏi Thái Hư Cổ Long điều mình thắc mắc.

“Tất nhiên có cấm kỵ”, Thái Hư Cổ Long trả lời một cách chắc chắn, hơn nữa trong từng chữ đều có ẩn ý khiến Diệp Thành bất giác cảm thấy Thái Hư Cổ Long còn hiểu về Lục Đạo Tiên Luân Nhãn nhiều hơn cả mình.

“Xem ra ta cần phải phổ cập lịch sử huy hoàng của Tiên Luân Nhãn cho ngươi”, Thái Hư Cổ Long nói tiếp: “Tiên Luân Nhãn tên đầy đủ là Lục Đạo Tiên Luân Nhãn, là loại mắt nghịch thiên hàng nghìn năm mới gặp của Tiên, sở dĩ gọi là nghịch thiên vì nó liên quan đến quá nhiều sức mạnh nghịch thiên…”
Đây vốn là chuyện xấu, nhưng cũng chính lời nguyền này đã kích thích sức mạnh nghịch thiên nào đó của Tiên Luân Nhãn, cũng chính sức mạnh nghịch thiên này đã giúp ngươi tránh được một kiếp”.

[Diendantruyen.Com] Tiên Võ Truyền Kỳ
.

 
Chương 573: Chương 573


“Thời không?”, nghe hai từ này, Diệp Thành thẫn thờ, đó là lĩnh vực huyền diệu đến thế nào chứ, cho tới bây giờ hắn cũng không dám tin Tiên Luân Nhãn còn có sức mạnh nghịch thiên thế này.  

“Ngươi quả thực đã chết”, khi Diệp Thành còn đang bất ngờ thì giọng nói của Thái Hư Cổ Long lại vang lên: “Nhưng vào giây phút ngươi chết, Tiên Luân Nhãn nghịch chuyển thời không đưa linh hồn trước khi thành ma của ngươi vào thế giới mà cơ thể ngươi đang ở, còn thế giới hiện tại cơ thể ngươi đang ở chính là Ý Thức Giới của Tiên Luân Nhãn, người của Tiên tộc gọi nó là Tiên Hư Giới.  

“Ta không hiểu, ta của hiện tại đã là ta của trước khi thành ma thì tại sao ta lại có kí ức về sau: Truy sát Doãn Chí Bình, bị người của tứ phương vây giết, bị găm trên vách đá Quan Thiên, ta còn nhớ rất rõ ta chết trong lòng sư phụ giống như là một người khi mới hai mươi tuổi, tuyệt đối không có kí ức của năm ba mươi tuổi vậy”, Diệp Thành thắc mắc: “Lẽ nào trước sau có mâu thuẫn?”  

“Quả thực là mâu thuẫn”, nghe Diệp Thành nói vậy, Thái Hư Cổ Long không hề phản bác mà từ từ lên tiếng: “Ngươi là Diệp Thành trước khi thành ma, đương nhiên sẽ không có kí ức sau khi thành ma. Mặc dù ngươi không có nhưng Tiên Luân Nhãn có, Tiên Hư Giới là Ý Thức Giới của Tiên Luân Nhãn, thời không là do nó nghịch chuyển, cũng là nó đưa ngươi tới đây, những kí ức có liên quan sau khi thành ma đều tồn tại trong Ý Thức Giới của Tiên Luân Nhãn còn chủ nhân của Tiên Luân Nhãn như ngươi đương nhiên sẽ tiếp tục kế thừa phần kí ức này, ta nói như vậy ngươi có hiểu không?”  


Thái Hư Cổ Long từ từ giải thích nhưng Diệp Thành mộng mị đầu óc.  

Có lẽ vì biết Diệp Thành nhất thời chưa thể hiểu được nên Thái Hư Cổ Long im lặng, dù sao thì những sức mạnh cấm kị đó quá huyền diệu, đối với một tu sĩ ở cảnh giới hiện tại như Diệp Thành mà nói thì rất khó có thể hiểu tường tận.  

Hồi lâu không thấy Diệp Thành nói gì, cũng không thấy Thái Hư Cổ Long nói gì.  


“Hiểu rồi sao?”, thấy Diệp Thành không còn cau mày nữa, Thái Hư Cổ Long mới cười nói.  

“Ta hiểu rồi”, Diệp Thành vẫn không thể tin nổi chuyện đi ngược lại với nhận thức nhưng hắn vẫn gật đầu tặc lưỡi.  

“Đã hiểu rồi thì nói xem giờ tình trạng của ngươi hiện tại thế nào?”, Thái Hư Cổ Long nói: “Mặc dù Tiên Luân Nhãn nghịch chuyển thời không cứu ngươi nhưng nó cũng bị trúng lời nguyền cho nên ngươi vẫn phải ở Tiên Hư Giới một thời gian”.  

“Đợi một thời gian, vậy bao giờ ta có thể ra ngoài?” 
 
Chương 574: C574: Thế nào là chính thế nào là ma


“Đợi thôi, đợi tới ngày Tết trùng dương, Tiên Luân Nhãn tự khắc sẽ mở phong ấn”, Thái Hư Cổ Long thản nhiên nói, sợ Diệp Thành nghe không hiểu nó lại giải thích tiếp: “Tiên Luân Nhãn bị trúng lời nguyền nên sức mạnh huyền dương mà nó mang theo đã thôn tính nó, vào ngày tết trùng dương, cũng chính là ngày khí thế chí cương chí dương của trời đất mạnh mẽ nhất và cũng là ngày mà sức mạnh huyền dương yếu nhất, Tiên Luân Nhãn bị khống chế có linh tính, nó sẽ chọn ngày này để giải trừ phong ấn, tận dụng luồng khí chí cương chí dương loại trừ sức mạnh huyền dương”.  

“Tết trùng dương, nói vậy là còn một tháng nữa?”, Diệp Thành thầm tính, hắn không quên khẩn cầu: “Sư phụ của con ơi, người phải trông chừng cơ thể xác thịt của con đấy, đừng để người khác cướp đi, người cũng đừng chôn con, con không muốn lúc linh hồn trở lại, cơ thể đã biến thành cái xác mục nát đâu”.  

“Chưa biết chừng cô ta sẽ đốt xác ngươi cũng nên”, nghe Diệp Thành lẩm bẩm khẩn cầu, Thái Hư Cổ Long không quên chọc hắn.  

“Ngươi còn nói nữa, rất có khả năng này đấy”, Diệp Thành cắn đầu ngón tay, nên biết rằng trong mắt mấy người phía Sở Huyên, Diệp Thành đã chết rồi, nếu như đốt xác hắn thì đúng là rắc rối to.  


Tiếp sau đó, Thái Hư Cổ Long lại chìm vào im lặng, cũng vì sự im lặng của nó nên mới khiến Diệp Thành nghĩ tới một người khác: Tịch Nhan.  

“Tịch Nhan, không biết sư phụ có phái người đi tìm con không, nơi đó nhất định rất lạnh lẽo”, nghĩ tới Tịch Nhan, Diệp Thành bất giác ngồi phịch xuống đất, khuôn mặt tái nhợt, hắn còn sống nhưng Tịch Nhan lại mất rồi. Một kẻ làm sư phụ như hắn cuối cùng cũng không thể cứu được đồ đệ của mình.  

“Là ta không nên dẫn dắt con đi theo con đường tu tiên”, Diệp Thành lẩm bẩm, đôi mắt hiện lên vẻ áy náy tự trách, nếu không phải hôm đó hắn để lại vài lời nói ở Hoàng cung nước triệu thì tiểu nha đầu quật cường Tịch Nhan cũng sẽ không vượt qua quãng đường xa xôi cả hàng chục nghìn dặm tới Hằng Nhạc Tông tìm hắn và càng không trở thành đồ đệ của hắn.  

Lúc này hắn vẫn nhớ như in dáng vẻ hoạt bát đáng yêu, ngây thơ lãng mạn của Tịch Nhan, hắn cũng nhớ rõ mồn một cảnh tượng Tịch Nhan nằm trong lòng hắn.  


“Ta sẽ báo thù cho con”, Diệp Thành vô thức nắm chặt tay, trong đôi mắt hiện lên cái nhìn lạnh lùng: “Doãn Chí Bình, mạng của Tịch Nhan, mạng của tám nghìn người phàm ta sẽ tính từng món nợ với ngươi, ta sẽ dùng đầu ngươi để tế bái cho linh hồn của bọn họ trên trời cao”.  

Thế nào là chính? Thế nào là ma?  

Thế gian này phân chính và ma thế nào? Có thì cũng chỉ là phân mạnh và yếu, quy tắc do kẻ mạnh đặt ra, ngươi mạnh thì ngươi là chính, ngươi yếu thì ngươi là tà ma, đừng oán trách vì sao ngươi lại bị coi là ma, vì ngươi quá yếu mà thôi.  

“Nắm đấm chính là vương đạo”, trong đôi mắt Diệp Thành thoáng qua ánh nhìn lạnh lùng: “Chỉ cần ta đủ mạnh thì là người, là thần tiên hay ma quỷ đều do ta đặt ra hết”.  

Tí tách! Tí tách! 
 
Chương 575: C575: Ngươi coi như ta không tồn tại sao


Đột nhiên bên tai Diệp Thành vang lên âm thành này khiến hắn bất giác ngẩng đầu nhìn về phía trước.  

Mặc dù linh hồn bị phong ấn trong Tiên Luân Nhãn nhưng hắn vẫn có thể trông thấy cảnh tượng bên ngoài: “Sở Huyên và Sở Huyên ở bên thi thể hắn, một người lặng lẽ vuốt mái tóc bạc trắng rối bời của hắn, một người khẽ lau khuôn mặt hắn, có một điểm giống nhau đó là trên khuôn mặt bọn họ đều có dòng nước mắt tuôn rơi, điểm giống nhau đó là bọn họ đều cài trâm Phượng Ngọc Châu…  

“Huyên Nhi, Linh Nhi”, nhìn khuôn mặt tuyệt sắc đó, Diệp Thành vô tức giơ bàn tay hư ảo muốn chạm vào nhưng hắn chỉ có thể quờ tay trong mây mờ.  

“Đợi ta một tháng”, Diệp Thành lẩm nhẩm, khuôn mặt dịu hẳn lại.

Trong màn đêm đen, Hằng Nhạc Tông lại không hề yên bình, có quá nhiều người biết tin Diệp Thành đã chết thì không thể nào chấp nhận nổi.  


“Sao hắn lại có thể thành ma?”, mấy người phía Tư Đồ Ngọc tụ tập lại dưới chân Ngọc Nữ Phong, người nào người nấy nắm chặt tay, đôi mắt đỏ ngầu.  

“Cho dù hắn thành ma cũng là ma lành”, Tạ Vân hít vào một hơi thật sâu, đường đường là nam nhi nhưng trong đôi mắt lại ngấn lệ.  

“Cả đám chó má”, Hùng Nhị nghiến răng, đôi mắt hiện lên cái nhìn lạnh lùng.  

“Không ngờ trước ngươi khi đi lại có thể uống với ngươi một bữa no say, cho dù đó là lần cuối cùng chúng ta uống cùng nhau”, Nhiếp Phong trước nay vốn rất kiệm lời cũng lên tiếng, nói rồi hắn không quên trút rượu trên mảnh đất của Ngọc Nữ Phong.  

“Không thể gặp lại ngươi được nữa rồi”, Tề Nguyệt ngẩng đầu nhìn Ngọc Nữ Phong, đôi mắt nhoà lệ, dưới ánh trăng kết thành sương.  


Lần này Diệp Thành thật sự đã chết, tin tức này là chắc chắn vì xác của hắn ở Ngọc Nữ Các trong Ngọc Nữ Phong, bọn họ rất muốn thấy kì tích giống như lần trước khi Diệp Thành có thể thoát khỏi vòng sinh tử từ tay Đan Hồn.  

Có điều, mọi thứ dường như là không thể. Đương nhiên, không phải tất cả mọi người đều giống như bọn họ, những kẻ có thù với Diệp Thành như Cát Hồng, Triệu Chí Kính, Thanh Dương Chân Nhân, Tử Sam người nào người nấy đều cảm thấy sảng khoái.  

“Sư tôn, người nên hỏi hắn xem hôm nay hắn đã làm gì”, Dương Đỉnh Thiên sải bước về phía trước, mặt vẫn lạnh tanh.  

“Con làm gì, con không hề làm gì cả”, Doãn Chí Bình cố ra vẻ sợ hãi: “Con vẫn luôn ở trong địa cung của Hằng Nhạc Tông, rất nhiều đệ tử và trưởng lão chứng kiến, lẽ nào như vậy là sai?”  

“Ngươi nói dối”, Dương Đỉnh Thiên nạt nộ, sát khí lạnh lùng lại lần nữa hiển hiện.  

“Dương Đỉnh Thiên, ngươi coi như ta không tồn tại sao?”, Thông Huyền Chân Nhân nạt nộ làm chấn động cả đất trời. 
 
Chương 576: 576: Chúng Ta Sẽ Bảo Vệ Con


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


“Con coi người tồn tại nên mới lật khuôn mặt giả tạo ác ma của hắn”, Dương Đỉnh Thiên gằn lên: “Hắn dùng thủ đoạn tàn độc hãm hại Diệp Thành, hại đệ tử Hằng Nhạc Tông chết thảm”.

“Đừng nhắc tới Diệp Thành với ta”, Thông Huyền Chân Nhân tức tối, vả lại cơn phẫn nộ còn khiến ông ta lớn giọng nghiến răng: “Hắn tu ma đạo, hắn là ma, hắn chết thì tốt, nếu hắn còn sống thì ta sẽ dùng một chưởng giết chết hắn.

Chính phái như chúng ta sao lại có thể có tên đệ tử như vậy, đúng là nỗi ô nhục.

Trước đây các ngươi còn muốn đưa hắn lên làm Thánh Tử, đúng là nực cười, thật nực cười”.

“Hắn không phải ma”, Dương Đỉnh Thiên nói bằng giọng kiên quyết, đôi mắt đỏ ngầu nhìn Thông Huyền Chân Nhân.


“Không phải ma?”, Thông Huyền Chân Nhân phẫn nộ nhưng lại bật cười: “Ngươi coi ta là kẻ ngốc sao? Tám nghìn mạng dân thường ở nước Sở là do ai giết? Đến cả những người phàm không chút sức mạnh cũng nỡ ra tay, không phải ma thì là gì?”  
“Đó là do có người hại hắn, những người phàm đó căn bản không phải do Diệp Thành giết…”  
“Được rồi, Dương Đỉnh Thiên”, Thông Huyền Chân Nhân cứ thế ngắt lời, ông ta bật cười lạnh lùng nhìn Dương Đỉnh Thiên: “Ngươi không cần giảo biện cho hắn nữa, là ma thì chính là ma, không ai có thể thay đổi được sự thật này.

Bình Nhi, chúng ta đi”.

Nói rồi, Thông Huyền Chân Nhân cứ thế quay người vả lại còn kéo theo cả Doãn Chí Bình, giây phút bọn họ bước ra khỏi đại điện, ông ta không quên nghiêng đầu hắng giọng: “Dương Đỉnh Thiên, ta dạy ra một đồ đệ như con thật khiến ta phải thất vọng, xem ra ta nên suy nghĩ lại xem con có thể làm chưởng giáo của Hằng Nhạc nữa hay không”.

Hừ!  
Nói rồi, Thông Huyền Chân Nhân hắng giọng phất áo bước ra khỏi đại điện.


Còn Doãn Chí Bình, giây phút bước ra khỏi đại điện, khoé miệng hắn nhếch lên tỏ vẻ giễu cợt.

Sau khi bọn họ rời đi, Dương Đỉnh Thiên nắm chặt tay đứng sừng sững trên đại điện, ông ta phun ra một ngụm máu, lảo đảo lùi về sau mấy bước, cố gắng gượng đứng vững và cười một cách thê lương: “Hằng Nhạc à, sớm muộn mày cũng bị huỷ trong tay bọn họ thôi”.

………  
Đêm khuya, dưới bầu trời đầy sao.

………  
Phía trước chiếc giường Băng Ngọc ở Ngọc Nữ Phong, Sở Huyên và Sở Linh vẫn đứng đó thẫn thờ, mới qua một đêm mà mái tóc của bọn họ đã điểm thêm vài sợi bạc, khuôn mặt xinh đẹp thêm phần tiều tuỵ.

[Diendantruyen.Com] Tiên Võ Truyền Kỳ
.

 
Chương 577: Chương 577


Cô vẫn còn nhớ trước khi Diệp Thành chết, bàn tay nhuốm đầy máu của hắn vẫn cố gắng dốc hết chút sức mọn cuối cùng muốn lau đi giọt nước mắt trên khuôn mặt cô, ngặt nỗi trời xanh không nhân từ, bàn tay đó cuối cùng cũng buông thõng trong bất lực.

Không biết nếu lúc này Diệp Thành mở mắt ra thì có khiến bọn họ sợ mất hồn không nữa.

Trong Tiên Hư Giới, Diệp Thành lại lần nữa khua tay muốn sờ vào khuôn mặt của hai người nhưng những gì hắn nắm được chỉ là đám mây mù.

“Tiểu tử, ngươi cũng đang nhàn rỗi, ta cho ngươi chút việc để làm nhé”, Thái Hư Cổ Long trầm ngâm hồi lâu cuối cùng cũng lên tiếng như nhìn ra tâm tư của Diệp Thành: “Ta truyền cho ngươi một bộ bí pháp linh hồn giết thời gian”.

Bí pháp?  
Diệp Thành nghe hai từ này thì chợt sáng mắt lên.


Bí pháp mà Thái Hư Cổ Long dạy đương nhiên khác thường, vả lại còn là bí pháp về phương diện linh hồn, đối với tu sĩ mà nói đó chính là bảo bối giá trị.

“Bí thuật gì cơ?”, Diệp Thành tỏ vẻ khó hiểu.

“Man Hoang Luyện Hồn, một bộ bí pháp luyện hồn”.

“Man Hoang Luyện Hồn?”, nghe cái tên này, Diệp Thành bất giác gãi đầu, đôi mắt hắn đảo qua đảo lại, hắn lẩm bẩm: “Cái tên này sao nghe quen thế nhỉ?”  
“Quen sao?”, nghe vậy, Thái Hư Cổ Long cười nói: “Không sai, nó cũng có nguồn gốc như bí pháp Man Hoang Luyện Thể của ngươi, nói chính xác hơn thì có liên quan đến Hồn tộc và Man tộc”.


“Ta nói mà, Man Hoang Luyện Thể và Man Hoang Luyện Hồn chỉ khác nhau một từ, có điều Hồn tộc có lai lịch thế nào?”  
“Hồn tộc chính là tộc người mạnh mẽ sau thời kì Thái Cổ”, tâm trạng của Thái Hư Cổ Long hôm nay không tồi, nó nhẫn nại giải thích cho Diệp Thành: “Thực lực của tộc này không hề yếu nhưng sau thời kì Thái Cổ dần dần lụi tàn, và lúc đó tộc người Man lại trỗi dậy, hai tộc có ân oán với nhau, đánh từ thời Thái Cổ tới thời Viễn Cổ cả hàng trăm nghìn năm chiến tranh liên miên không nghỉ, cuối cùng tộc người Man chiến thắng, còn Man Hoang Luyện Thể của tộc người Man và Man Hoang Luyện Hồn của Hồn tộc là bí pháp được hai bên sáng tạo ra khi giao chiến với nhau và mang theo sự kì diệu vô cùng”.

Ngay sau đó, thần lực khổng lồ của Thái Hư Cổ Long len vào đầu Diệp Thành, nó tận dụng chín phần phân thân của Diệp Thành để truyền cho hắn.

Có được bí pháp, Diệp Thành lập tức khoanh chân ngồi trên mặt đất, hắn chìm vào trạng thái lĩnh hội bí pháp luyện hồn.

Sau khi lĩnh hội, Diệp Thành mới phát hiện ra Man Hoang Luyện Hồn và Man Hoang Luyện Thể quả thực có sự kì diệu như nhau.

Man Hoang Luyện Thể là bí pháp vô thượng tôi luyện cơ thể, luyện chí đại thành, kim cương bất hoại, tiền đề là người tu luyện bí pháp này cần có hoả diệm, hoả diệm này có thể là thú hoả, địa hoả, chân hoả, như vậy mới có thể khơi dậy bí thuật vận chuyển.

.

 
Chương 578: 578: Bí Pháp Này Quả Không Tồi


Còn Man Hoang Luyện Hồn chính là bí pháp vô thượng tôi luyện linh hồn, luyện chí đại thành, cương hồn thiết phách, điều kiện tu luyện nó chính là người tu luyện cần có lôi điện trong cơ thể, lôi điện này có thể là âm lôi, dương lôi, thiên lôi, thần lôi, như vậy mới có thể thành công khơi dậy sự vận chuyển của bí thuật.

Thái Hư Cổ Long truyền thuật luyện hồn này cho Diệp Thành thì nhất định đã nhìn ra Diệp Thành có thiên lôi, nếu không có thiên lôi thì cũng không có tác dụng.

“Man Hoang Luyện Hồn, thật hay”, mặc dù ở trạng thái nhắm mắt nhưng Diệp Thành vẫn tỏ vẻ bất ngờ, khoé miệng hắn khẽ mỉm cười.

“Bắt đầu”, sau khi Diệp Thành lẩm bẩm, linh hồn của hắn định thần trở lại, bí pháp vô thượng Man Hoang Luyện Hồn trong chốc lát được vận chuyển.

Tiếp đó, thiên lôi màu đen xuất hiện, từng đạo lôi điện giao nhau lướt trên linh hồn Diệp Thành, tiếng roẹt roẹt bá đạo của lôi điện cứ thế tôi luyện linh hồn Diệp Thành.


Hự…!  
Ngay lập tức, trong Tiên Hư Giới vang lên tiếng rên rỉ đau đớn của Diệp Thành, linh hồn hắn méo đi, bị thiên lôi bá đạo tàn phá.

Mặc dù hắn đã dự đoán từ trước cơn đau đớn về linh hồn nhưng hắn đã coi nhẹ sự đau đớn này, nó thật sự khiến hắn phải mất sức hơn khi dùng Man Hoang Luyện Thể.

Có điều trải qua đau đớn cũng có thể nhận được món quá mà tạo hoá ban tặng.

Thiên lôi như lưỡi đao cứa vào linh hồn Diệp Thành, nó lại càng giống với cái búa sắt tôi luyện linh hồn Diệp Thành.

Linh hồn hắn hết lần này tới lần khác được niết bàn trùng sinh và càng trở nên thuần tuý hơn.


“Tốt lắm”, mặc dù đau đớn khôn cùng nhưng Diệp Thành vẫn bật cười như thể đã quen với cơn đau này rồi, và cũng chính vì cơn đau đớn như vậy nên mới tôi luyện ý chí kiên định không chịu khuất phục của hắn.

Sau chín canh giờ, Diệp Thành mới từ từ mở mắt, lần đầu tiên luyện hồn thật sự khó khăn, hắn dùng chín canh giờ mới vận chuyển được một chu kì.

Có điều, cơn đau đớn mà Diệp Thành phải trải qua không phải không có thu hoạch gì, linh hồn hư ảo của hắn đã được tinh luyện và mạnh mẽ hơn rất nhiều, đặc biệt là sức mạnh linh hồn, sau một vòng luyện hồn, sức mạnh được tăng lên đáng kể.

“Bí pháp này quả không tồi”, Diệp Thành xoay cổ đứng dậy, mặc dù ở trạng thái thể linh hồn nhưng thần thái của hắn tốt lên trông thấy.

“Diệp Thành”, bên ngoài chợt vang lên âm thanh khiến Diệp Thành bất giác đưa mắt nhìn, hắn nhìn thấy Thượng Quan Ngọc Nhi đang quỳ bên cạnh hắn khóc lóc, nước mắt ướt đẫm y phục của hắn.

.

 
Chương 579: 579: Đúng Là Cảm Động Thật Sự


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


“Không ngờ trong lòng cô, ta quan trọng đến vậy”, Diệp Thành bất giác mỉm cười, hắn nhìn thấy Thượng Quan Ngọc Nhi bưng mặt khóc nức nở vì hắn khiến hắn chợt cảm thấy ấm lòng.

Ngoài Thượng Quan Ngọc Nhi ra thì Diệp Thành còn nhìn thấy Bích Du, khuôn mặt Bích Du trông có phần buồn đau, cô đứng trước giường Băng Ngọc, trong đôi mắt ngấn nước, sắc mặt tiều tuỵ vô cùng.

Lần này, Diệp Thành không thấy Gia Cát Vũ, người tới đây cùng Bích Du là nữ tiền bối tên Phục Linh.

Ngay sau đó, Đan Nhất của Đan Thành cũng đến vả lại còn dẫn theo hai người, một người là Lạc Hi, một người đương nhiên là Huyền Nữ.

Vừa đi vào, Diệp Thành đã thấy đôi mắt đỏ ngầu của Lạc Hi, nước mắt tuôn rơi trên khuôn mặt nhỏ bé đang tái nhợt, cô bé thật sự rất tình cảm, không hề che đậy gì, cứ thế quỳ trước giường Băng Ngọc mà khóc lóc: “Diệp Thành ca ca, huynh nói lời không giữ lời, huynh nói tới Đan Thành thăm Lạc Hi mà, huynh là đồ dối trá”.

So với Lạc Hi thì Huyền Nữ trầm ngâm hơn nhiều, cô cũng giống Bích Du đứng đó thẫn thờ nhìn chiêc giường, bất giác lại mím môi, trong đôi mắt rõ vẻ phức tạp.


“Hạo Thiên Trần Dạ, Đan Trung Chi Thánh, một đứa trẻ thật ngoan ngoãn”, Đan Nhất ở bên thở dài: “Ta thật hối hận vì hôm đó không bắt con đi, thật hối hận”.

Không biết mất bao lâu, Thượng Quan Ngọc Nhi và Lạc Hi mới ngừng khóc, bọn họ ngồi trước chiếc giường, ngây dại nhìn Diệp Thành.

Trong thời gian này, Sở Huyên cũng đi ra ngoài như thể tới vùng đất Tề Lỗ của nước Yên tìm Tịch Nhan, cô đi ba ngày mới quay về nhưng điều khiến Diệp Thành thất vọng đó là cô không hề mang theo xác Tịch Nhan quay về.

“Không tìm thấy sao?”, Diệp Thành cau mày: “Không thể nào”.

Phía này, Thượng Quan Ngọc Nhi và Lạc Hi dựa vào chiếc giường mà thiếp đi.


Haiz!
Mấy người phía Phục Linh và Đan Nhất ở bên thở dài dẫn bọn họ rời đi.

Sau đó, Diệp Thành trông thấy bốn bóng hình quen thuộc, thiếu thành chủ của Chú Kiếm Phong ở Bắc Sở, thiếu chủ của Bắc Hải thế gia, thiếu chủ của Huyền Thiên thế gia và thánh nữ Từ Nặc Nghiên của Thất Tịch Cung.

Haiz!
Bốn người đi tới trước giường của Diệp Thành mà thở dài.

“Hai vị tiền bối xin nén đau buồn”, khi bốn người đi còn không quên hành lễ với Sở Huyên và Sở Linh đang đứng trước chiếc giường Băng Ngọc rồi mới rời khỏi Ngọc Nữ Các.

Sau khi bọn họ rời đi, bên trong Ngọc Nữ Các lại lần nữa chìm vào yên tĩnh.

[Diendantruyen.Com] Tiên Võ Truyền Kỳ
.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top