Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Tiến Vào Bóng Đêm - Sát Liễu Giá Cá Thần

Tiến Vào Bóng Đêm - Sát Liễu Giá Cá Thần
Chương 60: Nhan Phóng biến mất, không để lại chút dấu vết


Sau đó, Ôn Nguyệt và Sầm Triều đi bệnh viện lấy giấy chứng nhận chẩn đoán và đệ đơn tố cáo đám người Tề Duyệt và Ngô Xu ra tòa.

Tề Duyệt đã thành niên, bị kết án 5 năm tù vì tội cố ý gây thương tích. Ngô Xu vẫn là vị thành niên, cảnh sát đã tổ chức hòa giải và tham vấn, Ôn Nguyệt và Sầm Triều từ chối nhưng cuối cùng Viện Kiểm Sát đã ra quyết định là miễn chấp hành hình phạt tù có điều kiện.

Án treo: Theo tác giả Đinh Văn Quế, nguyên Chánh tòa Hình sự – Tòa án nhân dân tối cao thì: “Án treo là biện pháp miễn chấp hành hình phạt tù có điều kiện, được áp dụng đối với người bị phạt không quá ba năm tù, căn cứ vào nhân thân của người phạm tội và các tình tiết giảm nhẹ, nếu xét thấy không cần bắt họ phải chấp hành hình phạt tù –Theo quan điểm của GS.TS Lê Văn Cảm: “Án

treo là biện pháp miễn chấp hành hình phạt tù kèm theo một thời gian thử thách nhất định đối với người bị coi là có lỗi trong việc thực hiện tội phạm khi có đủ căn cứ và những điều kiện do pháp luật hình sự quy định”.

Cô ta tránh được một kiếp, nhưng trong thời gian theo dõi, nếu Ngô Xu tái phạm thì Viện Kiểm Sát sẽ ra quyết định khởi tố, phán 2 năm tù

Những người khác thuộc diện đồng phạm, bị phê bình nhắc nhở, nhà trường sẽ đưa ra biện pháp xử lý.

Đang giữa mùa đông, việc Ôn Nguyệt nhận được phán quyết thật sự là ngoài dự đoán của cô, cô đã nộp bằng chứng là một bản ghi âm, nhưng Sầm Triều đưa ra một video càng có sức thuyết phục hơn.

Cô hỏi có chuyện gì đang xảy ra giữa Sầm Triều và Thẩm duy Ngọc.

Ngày hôm đó, tin đồn Sầm Triều cưỡng hôn Thẩm duy Ngọc lan truyền khắp toàn trường gây náo loạn.

Lúc sau, thái độ của Thẩm duy Ngọc với mọi người đều nhẹ nhàng, hòa nhã, nhưng lại rất lạnh lùng với Sầm Triều, điều này rất lạ.

Ôn Nguyệt hỏi: “Cậu… Cậu cưỡng hôn Thẩm duy Ngọc thật à?”

Cô ấy không chút để ý mà xua tay, cười không nói gì làm Ôn Nguyệt khó hiểu.

Không chỉ cưỡng hôn cậu ta, cô ấy còn lợi dụng lúc cậu ta và Liễu Từ cãi nhau, trực tiếp “cưỡng ngủ” luôn.

Sầm Triều đẩy đẩy cô, nhìn Nhan Phóng đang đứng chờ ở cửa, thúc giục: “Cậu đi mau đi, bạn trai nhỏ đợi đến mức nóng hết cả ruột rồi kia kìa.

Ôn Nguyệt đánh yêu cô ấy, không phản bác.

Ai cũng biết hai người là một đôi, còn khiến người khác ghen tị nữa.

Tan học rồi, Ôn Nguyệt sóng vai đi cùng cậu, mười ngón tay đan vào nhau.

Đi được nửa đường thì bị một đám người bao vây, tên cầm đầu có hình xăm trên nửa khuôn mặt, vai vác gậy sắt, miệng ngậm thuốc lá hỏi: “Chính chúng mày tống em gái tao vào tù đúng không?”

“Đợt trước mày đánh đàn em của tao, tao còn chưa tìm mày tính sổ đâu, vừa lúc báo thù mới hận cũ một thể nhỉ!”

Hắn ta phun ra một làn khói, không dài dòng, ra lệnh cho đám đàn em động thủ. Nhan Phóng đỡ lấy cây gây, vừa bảo vệ Ôn Nguyệt vừa ngăn cản công kích.

Cô cảm thấy mình quá vướng bận nên cứ nấp vào góc tường, Nhan Phóng che chở cô gắt gao, không để cô bị thương một cọng lông.

Nhan Phóng thành thạo đối phó, ra tay vừa chuẩn vừa tàn nhẫn. Đám người thấy nhất thời không đối phó được anh, chuyển qua đối phó Ôn Nguyệt.

Cậu vì Ôn Nguyệt mà ăn mấy gậy, Ôn Nguyệt cảm giác như đau trên người mình, nước mắt chảy ra.

Nhan Phóng nhặt một cây gậy lên, ngăn cản vài người rồi kéo Ôn Nguyệt chạy về phía trước.

Bọn kia đuổi theo không bỏ, Nhan Phóng đẩy Ôn Nguyệt: “Chạy mau!”

Ôn Nguyệt nghe lời cậu cắm đầu chạy, vài thằng muốn đuổi theo cô nhưng bị Nhan Phóng chặn lại, bởi vậy mà cậu bị chém hai nhát vào lưng, máu tươi nhanh chóng túa ra.

Đột nhiên cậu mỉm cười, dùng toàn lực đánh khiến đối thủ khó có thể ứng phó. Một người không địch nổi một đám, hơn nữa đối phương còn có gậy có dao khiến cậu bị thương vài chỗ.

Tuy lưỡng bại câu thương* nhưng cậu cũng không khá hơn chỗ nào.

(*“Lưỡng bại câu thương” là thành ngữ dùng để chỉ hai đối tượng có năng lực ngang nhau tranh đấu lẫn nhau, đều sẽ nhận lấy tổn thất, ai cũng không có được lợi ích gì.)

Tên cầm đầu nhìn thiếu niên ngã ra đất dựa vào tường, cầm dao từng bước tới gần, giễu cợt: “Không phải mày đánh nhau rất giỏi à?”

Nói rồi, hắn ta giơ dao lên muốn đâm anh.

Kết quả bị ai đó đập mạnh vào đầu, hắn ta loạng choạng nhưng không ngã xuống đất, sờ đầu nhìn đống máu trên tay.

Hắn ta lộ ra ánh mắt hung tợn xoay người lại, Ôn Nguyệt cầm cục gạch muốn bổ cho hắn ta một phát nữa nhưng bị đàn em của hắn ta giật lấy ném qua một bên.

Nhan Phóng nhìn Ôn Nguyệt, đôi mắt ngưng trọng: “Em quay lại làm gì?”

Cậu thấy cô bị thương, cau mày, chật vật đứng lên, lại lao vào đánh nhau với lũ kia.

Trận đánh bị ngăn lại bởi một số người dân nhiệt tình được Ôn Nguyệt gọi tới và cảnh sát cũng theo đằng sau. Những người đó giống như những con chuột, chạy trốn tan tác khắp nơi.

Ôn Nguyệt đứng dậy, khóc lóc hỏi Nhan Phóng: “Anh có sao không?”

Cậu giả vờ thoải mái: “Thường thôi, nếu em ôm anh một cái thì anh càng không sao.”

“Anh còn nói nữa!” Ôn Nguyệt nhìn máu chảy đầy đất, khóc đến thở không ra hơi, cậu được đưa lên xe cứu thương.

Cậu nắm lấy tay cô, nhẹ giọng an ủi: “Em đừng khóc mà, anh không sao đâu.” Vừa dứt lời, cậu lập tức rơi vào hôn mê.

Ôn Nguyệt nhìn thấy cảnh này thì cảm giác như trời sụp xuống, cô ngồi yên ngoài phòng cấp cứu, vài tiếng đồng hồ dài như mấy mùa xuân thu.

Cửa vừa mở ra, cô hồi hồn, chỉ nghe thấy tin không còn nguy hiểm gì nữa.

Bác sĩ nói cậu bị thương rất nghiêm trọng, một nhát dao trên vai làm tổn thương tới động mạch, mất máu quá nhiều gây sốc. Tuy nhiên thể chất của bệnh nhân khá tốt, tỉnh lại là không có gì đáng ngại, nhưng phải ở lại bệnh viện để theo dõi.

Ôn Nguyệt không ngủ không nghỉ mà chăm sóc cậu suốt đêm, ngay cả trong giấc mơ, cậu vẫn luôn miệng lẩm bẩm: “Đừng sợ, anh ở đây.”

Cô khóc cả đêm, đôi mắt sưng như hạch đào, sợ cậu tỉnh dậy lại quở trách cô nên nhân lúc trời còn chưa sáng, cô về nhà vệ sinh cá nhân rồi chườm mắt cho bớt sưng.

Cô vội vàng, sợ nếu muộn một giây, lỡ cậu tỉnh dậy không thấy cô lại cáu kỉnh thì sao. Nếu thế thì cô lại phải tìm cách dỗ dành rồi.

Lúc cậu cáu kỉnh giống như một đứa trẻ vậy, Ôn Nguyệt nở một nụ cười dịu dàng.

Cô đi vào phòng bệnh thì phát hiện giường đệm phẳng phiu, cô sửng sốt tự cười mình quá nhập tâm, đến phòng bệnh còn đi nhầm.

Kết quả, cô ngẩng đầu nhìn, thấy mình không hề đi nhầm phòng. Mặt cô cắt không còn một giọt máu.

Cô điên cuồng gọi điện cho Nhan Phóng nhưng cậu đã tắt máy. Cô ra quầy lễ tân hỏi thì nghe tin có người đã làm thủ tục xuất viện cho cậu.

Điều này đối với Ôn Nguyệt mà nói như sét đánh giữa trời quang.

Vào một ngày đông lạnh giá, Nhan Phóng biến mất, không để lại chút dấu vết.

- -----oOo------
 
Chương 61: Là bị hắn hại chết


Đã một năm kể từ ngày Nhan Phóng biến mất, Ôn Nguyệt vẫn dừng chân tại nơi cậu rời đi. Thay vì trở nên chán chường bởi vì đánh mất tình yêu, cô ngày càng trở nên vui vẻ, cởi mở hơn.

Nhưng thỉnh thoảng cô sẽ ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ mà chẳng nói năng gì, đôi lúc cô sẽ đờ người ngắm sân bóng rổ.

Cô im lặng không muốn nhắc đến, nhưng bên tai luôn có người châm chọc, cô chỉ đành cười nhạt.

Sầm Triều là người thấy rõ nhất, giờ đây cô như người máy được lập trình sẵn, ngày nào cô cũng trông vô cùng vui vẻ, nhưng nội tâm hoàn toàn trống rỗng, tất cả những cảm xúc của cô đều tan biến vào ngày Nhan Phóng biến mất.

Cô ấy an ủi: “Đàn ông ấy mà, không thích thì đổi, đừng nên treo cổ trên một cái cây.”

Ôn Nguyệt biết dạo này cô ấy đang hẹn hò với một cậu học sinh học lớp thể dục, ngoại trừ Thẩm duy Ngọc thì đây là người bạn trai tai tiếng thứ ba rồi.

Thẩm duy Ngọc đi ngang qua nghe vậy thì rùng mình, đáy mắt đen như mực, ẩn giấu tức giận trở lại chỗ ngồi.

Ôn Nguyệt tự nhận mình không phải là người hào phóng, chỉ cần đừng nói lời chia ly, đôi ta mãi mãi bên nhau.

Anh nói anh sẽ trở về. Cô bằng lòng chờ anh.

Mỗi ngày có chuyện gì cô đều chia sẻ với cậu qua Wechat, cô chẳng rõ cậu có đọc được không, hay chỉ do cô lải nhải một mình.

Cô đã rất tiến bộ, kết quả học tập sắp đuổi kịp cậu, còn được hẳn học sinh xuất sắc nữa.

Đám Triệu Thác toàn gọi cô là chị dâu, cô dặn bọn họ hãy học hành chăm chỉ. Cô đi con đường anh từng đi, làm đề anh từng làm, điểm cao hơn hẳn trước kia.

Khi hạ về, cô cũng chống má ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ như cậu, mặt mày nhuộm vẻ lười biếng.

Có đôi phần giống anh.

Lúc điền đơn thi đại học, cô điền Kinh Thành.

Thế nhưng Kinh Thành quá lớn, cô tìm anh một năm trời, cũng chẳng thể gặp một người như anh.

Sầm Triều không khuyên cô buông bỏ khúc mắc nữa, mà thi thoảng sẽ đi uống rượu cùng cô.

Ôn Nguyệt thích cảm giác lâng lâng khi say, hương rượu quanh quẩn bốn bề, bởi vì chỉ như vậy Nhan Phóng mới ôm cô.

Rõ ràng là chung một thành phố, cớ sao chẳng thể gặp nhau. Cô không biết, lần đầu tiên cô tới thành phố có anh.

Hóa ra thành phố lớn cũng có tuyết rơi.

Cô nhìn Sầm Triều sau lưng Thẩm duy Ngọc, Ôn Nguyệt hốt hoảng.

Theo bản năng đi tìm anh.

Cô lại nhớ những năm cấp ba, hai người này đã dính nhau như hình với bóng.

Nhưng sau khi cãi nhau lại chẳng quan tâm. Quá khứ đã qua, nhưng Ôn Nguyệt không có quá khứ.

Vì cô đã chờ anh ở quá khứ.

Nhìn Thẩm duy Ngọc như tùy tùng đi theo Sầm Triều, đúng là phong thủy luân chuyển.

Trước kia, Sầm Triều xoay xung quanh cậu ta, nay cậu ta xí xớn quanh Sầm Triều.

“Cậu có thấy phiền không vậy?” Sầm Triều không kiên nhẫn quát cậu ta.

“Cậu đừng uống nhiều quá.” Cậu ta im lặng chớp chớp mắt: “Cơ thể cậu không tốt.”

Ôn Nguyệt thấy một màn như vậy, giống như đã từng nhìn thấy, nước mắt hâm mộ rơi xuống.

Sau khi cậu rời đi, đã lâu rồi cô chưa khóc, nhưng cô thật sự không kìm chế được.

Ôn Nguyệt vào trung tâm pháp luật viện trợ để thực tập, cô đi cùng những người giữ nhà giam, cô sợ có một ngày cô nghe được tên Nhan Phóng trong nhà giam này.

Họ Nhan rất ít, hôm nay khi cô nhìn thấy tên Nhan Vũ trong danh sách, tim cô như muốn ngừng đập.

May mà không phải.

Cô ra khỏi nhà giam, tuyết phủ lên vai, khi đi tới giao lộ, tuyết rơi ngày càng nhỏ.

Cô ngẩng đầu, nhìn đến đỉnh của cây dù, lấy tay chắn gió và tuyết lại. Hốc mắt cô nóng lên, quay đầu lại.

Nhan Phóng mặc áo khoác đen, bên trong là một bộ tây trang màu đen, trên người toát ra vẻ trầm ổn và cứng cỏi hơn, nhưng khi anh nghiêng đầu cười, Ôn Nguyệt giống như nhìn thấy một chàng trai hung hăng lúc đó.

Cô muốn nhào vào lòng ngực anh, nhưng lại có cảm giác đây chỉ là mơ.

Anh duỗi tay ôm chặt lấy cô, trong miệng không ngừng nói xin lỗi: “Thực xin lỗi, thực xin lỗi Nguyệt Nguyệt, thực xin lỗi em.”

Đây là cô gái mà anh ngày đêm mong nhớ, anh hận không hòa cô vào xương cốt của mình.

Bất đắc dĩ lắm anh mới rời đi.

Ôn Nguyệt không hỏi anh tại sao lại rời đi, chỉ nắm chặt tay anh, cùng anh hít thở trong không khí.

Mọi thứ quá hư ảo, giống như một giấc mơ mà cô đã mơ lại nhiều lần.

Chỉ cần cô mở miệng nói chuyện, sẽ quấy rầy tới Nhan Phóng trong mơ, sẽ khiến anh khó khăn lắm mới tiến vào giấc mơ của cô mà biến mất.

Bọn họ đi trên đường không người, tuyết rơi lất phất, khuôn mặt nhỏ của cô vì lạnh đỏ bừng, nhưng cô không hề lạnh, khuôn mặt đầy ý cười, chỉ cần cô không nói chuyện, thì cô sẽ mãi mãi ở trong giấc mơ này.

Nhan Phóng giữ chặt góc áo cô, nhìn cô, trầm giọng hỏi cô: “Có phải em không cần anh nữa không?”

Ôn Nguyệt nhìn lại anh, tay anh còn lạnh hơn khuôn mặt cô rất nhiều.

Cơn lạnh thấu xương này khiến cô nhận ra đây không phải mơ, anh thật sự đã quay về.

Cô không kìm được nước mắt, Nhan Phóng nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, vẫn luôn nói xin lỗi.

Ôn Nguyệt ôm chặt lấy anh, sợ anh sẽ đột nhiên biến mất, dáng vẻ yếu ớt không có cảm giác an toàn này.

Khiến Nhan Phỏng rất áy náy.

Anh dẫn cô vào quán cà phê để làm ấm người, chờ khuôn mặt và tay cô không còn lạnh nữa, lúc này anh mới giải thích với cô.

“Anh chưa bao giờ nói với em, cha mẹ anh được liên hôn, vẫn luôn không có tình cảm, từ nhỏ anh đã ở cùng mẹ mình. Ba anh có thanh mai trúc mã, là em kế của mẹ anh, hai người họ rời khỏi Suri. Lúc ba cưới mẹ anh, thì em kế của mẹ anh đã mang thai rồi.”

“Bị sự quản chế của gia tộc, ba anh ngoài mặt phủ sạch quan hệ với bà ta, nhưng lại lén lút sau lưng họ. Sinh cho anh một anh trai, 5 năm trước vừa trở về nhà họ Nhan.”

“Cùng năm đó, mẹ anh cũng qua đời.”

Khi anh nói câu tiếp theo với vẻ mặt bình tĩnh khiến Ôn Nguyệt hoảng sợ. “Là bị hắn hại chết.”

- -----oOo------
 
Chương 62: Chỉ cần chuyện liên quan tới Ôn Nguyệt, dù chỉ một chút anh cũng không dám mạo hiểm


Mẹ anh, một đời không tranh không đoạt, chẳng màng danh lợi, an phận làm vợ.

Bà biết ba anh vượt quá giới hạn, cũng biết đối tượng ông ta ngoại tình là em kế của bà. Hai nhà thông gia hai đời, trên thương trường đã ngấm ngầm thâm nhập vào nhau, kết sợi dây thừng vững chắc.

Bọn họ không thể phá hủy mối thông gia vì tình cảm không đáng có này.

Anh lớn lên tại Suri cùng mẹ, sau này ông Nhan mượn cớ dòng dõi con cháu đơn bạc bèn đưa anh về Kinh Thành.

Mẹ cũng về Kinh Thành cùng anh, năm năm trước gia sản bên họ ngoại cứ thế không cánh mà bay, ba anh nhân cơ hội này đón đứa con riêng tên Nhan Vũ trở về.

Ai ngờ tên súc sinh kia dám cưỡng hiếp mẹ anh trong văn phòng ba anh. Vừa hay bị anh nhìn thấy.

Sau đó mẹ anh nhảy lầu tử sát, quần rách áo rách. Anh vươn tay muốn cứu mẹ mình.

Nhưng… chỉ xém một chút.

Anh tận mắt nhìn mẹ chết ngay trước mặt mình.

Anh như người điên mất trí, vành mắt đỏ bừng, phi thẳng xuống lầu che chắn thi thể của mẹ mình.

Vì bảo vệ danh dự cho mẹ, mới mười sáu tuổi, anh đã tự tay xử lý tang sự cho mẹ.

Nhan Vũ thừa nước đục thả câu, bịa đặt anh giết mẹ khiến trên dưới gia tộc bắt đầu náo loạn.

Anh quỳ gối trước bàn thờ, ngoảnh mặt làm ngơ những người chỉ trỏ anh.

Ngày thứ bảy sau khi mẹ mất, anh tìm Nhan Vũ, muốn giết hắn để cúng người mẹ đã khuất trên thiên đàng.

Không thể giết được hắn, anh bèn đánh gãy chân hắn, hắn hôn mê bất tỉnh không khác gì người thực vật.

Bởi vì chuyện này mà ông Nhan rất tức giận, nguyên thế hệ chỉ có mỗi Nhan Phóng và Nhan Vũ, mà giờ đây một đứa thì tàn tật, ông Nhan không chịu nổi, đuổi Nhan Phóng khỏi nhà, để anh tự lực cánh sinh.

Nhưng là đứa cháu do một tay ông nuôi dưỡng, ông vẫn yêu thương Nhan Phóng, không cam lòng nhìn anh đền tội.

Ông Nhan đã già, thế giới mai sau sẽ thuộc về ba của Nhan Phóng, nhưng ông ta làm việc chẳng màng đến hậu quả, trong mắt chỉ có đứa con tên Nhan Vũ. Nếu ông không ra tay phủ đầu trước, e rằng Nhan Phóng đã bị phạt nặng càng thêm nặng.

Một người nằm trên giường chưa rõ sống chết, đương nhiên không thể để người thừa kế duy nhất có thêm sơ suất nào.

Hai năm trước, Nhan Vũ tỉnh lại, hắn không chấp nhận nổi mình trở thành người tàn tật và chuyện hắn bất lực*.

(*Bất lực được hiểu là dương v*t không cương cứng hoặc cương cứng không đủ để giao hợp. Hiện tượng giảm ham muốn tình dục, xuất tinh sớm hoặc dương v*t không thể cương cứng là những dấu hiệu cho thấy chứng bất lực ở đàn ông.)

Mệnh lệnh đầu tiên của hắn là giết Nhan Phóng.

Ba Nhan Phóng bị mẹ con hắn khống chế bấy lâu nay, dụ dỗ ông ta thuê sát thủ giết Nhan Phóng hai ba lần. Vả lại ông ta không thích đứa con trai mà người phụ nữ kia sinh ra, cho nên đừng hòng tranh quyền thừa kế với con của ông ta, sự tổn thương của đứa con trai cưng của ông ta do anh mà ra thì anhphải trả cái giá thật đắt.

Dẫu gì anh cũng là máu mủ của ông ta nên ông ta hơi do dự, nhìn thấy Nhan Vũ thống khổ như vậy, mặc dù không thể giết anh nhưng phải để anh nếm thử mùi vị nằm trên giường bệnh là như thế nào.

Nhưng cũng vì ông ta do dự mà ông Nhan có cơ hội dẫn Nhan Phóng gần như hấp hối đi.

Lúc Nhan Phóng tỉnh lại thì không thấy Ôn Nguyệt đâu nên vô cùng sốt ruột, ông Nhan bèn mắng anh một trận tơi bời.

Ông Nhan phân tích ưu điểm nhược điểm cho anh nghe, chỉ cần anh vừa ra tay, sẽ bị Nhan Vũ và ba anh xử lý ngay lập tức.

Thế lực của anh không thể nào so được với ba Nhan, nhưng ông Nhan đứng bên phía anh, anh đã nắm chắc vài phần thắng trong tay.

Anh bảo ông Nhan rằng anh muốn gặp Ôn Nguyệt để nói với cô rằng không lo lắng cho anh.

Ông Nhan lập tức mắng anh hồ đồ, bởi vì nơi ông Nhan giấu anh ngoài ông ra thì không ai biết được. Ông cũng biết chuyện anh có cô bạn gái, suốt ngày quấn quýt không rời.

Nhưng thế lực của Nhan Vũ đang tập trung tìm Nhan Phóng, bị tìm được chỉ là vấn đề thời gian thôi, bây giờ anh trở về, chẳng phải là đem khuyết điểm của

mình cho bọn chúng thấy sao?

Ông Nhan đưa ra điều kiện, chỉ cần anh sống dưới mí mắt của họ, họ sẽ không để bọn chúng tra ra được, hơn nữa ông sẽ giúp anh xóa dấu vết ở Bắc Kinh.

Nhan Phóng biết Nhan Vũ có rất nhiều thủ đoạn bỉ ổi, anh không dám có chút ít sơ hở nào.

Lúc anh muốn gọi điện thoại cho Ôn Nguyệt.

Ông Nhan tức giận tới mức chòm râu cũng bay loạn, mắng anh đời đời con cháu không biết cố gắng, là cháu trai không có đầu óc, nếu Nhan Vũ là người tàn nhẫn và độc ác, thì Nhan Phóng chính là loại người si tình.

Nói anh đừng hòng làm được, nên chết tâm đi.

Khi anh nhìn thấy Nhan Vũ, anh thật sự muốn xông lên giết chết hắn.

Trước khi anh rời khỏi Bắc Kinh, anh thề nếu quay về lần nữa sẽ giết hắn ta.

Nhìn khuôn mặt khiêu khích của hắn, anh đã nhiều lần suy nghĩ muốn đấm vào mặt hắn, nhưng lúc đó trong đầu anh lại hiện lên khuôn mặt của Ôn Nguyệt.

Hiện tại anh không còn cô độc như trước, trong lòng anh còn có người mà anh thích.

Giống như lời cô nói, không nên vì người như hắn mà tức giận? Không đáng.

Về sau, anh và Nhan Vũ đấu với nhau, anh không dám lơ là, anh thường xuyên mơ thấy Ôn Nguyệt khóc, anh muốn duỗi tay ôm lấy cô, mỗi khi ôm vào đều là một khoảng không yên tĩnh.

Trong bóng đêm, anh không tiếng động mà thở dài.

Khi còn nhỏ, anh phát hiện nhà mình và nhà người khác không giống nhau. Cho dù trong nhà có người hầu, trên bàn cơm đều có ba và mẹ, nhưng vẫn xuất hiện cảm giác tịch mịch.

Những người xung quanh giống như người chết, không có hơi thở, loại cảm giác này khiến người khác hít thở không thông.

Loại cảm giác này đặc biệt rõ ràng khi trời tối.

Anh từ nhỏ đã sợ bóng đêm yên tĩnh, giống như xung quanh chỉ có một mình anh.

Cho nên anh thích náo nhiệt, thích ngọn đèn dầu rã rời, mỗi buổi tối anh đều mở nhạc có tiếng động mới miễn cưỡng đi vào giấc ngủ.

Về sau có Ôn Nguyệt, anh mới từ từ thích ứng được với bóng đêm yên tĩnh này.

Hiện tại không có cô, anh mới phát hiện anh vẫn không thích ứng được.

Anh chưa đủ mạnh, xung quanh đều là tai mắt của ông anh, anh nhiều lần muốn nói với Ôn Nguyệt rằng anh sẽ quay trở về.

Đối mặt với Nhan Vũ, cửu tử nhất sinh*, anh mình sẽ không cho cô được một tương lai.

(*Chín phần chết một phần sống, ý nói nguy hiểm lắm.)

Anh không có tương lai cũng không sao, anh chỉ sợ sẽ liên lụy tới Ôn Nguyệt.

Chỉ cần chuyện liên quan tới Ôn Nguyệt, dù chỉ một chút anh cũng không dám mạo hiểm.

Chỉ cần cô an toàn lớn lên, nếu ngày nào đó anh đủ mạnh và còn sống sót. Thì anh nhất định sẽ quay về cưới cô.

Qua hai năm, rốt cuộc anh cũng đẩy Nhan Vũ vào tù, tuy ba anh vẫn còn bên ngoài, nhưng cũng không phải là đối thủ của anh, anh cũng không cần bận tâm.

Anh còn chưa kịp vui mừng, lại run rẩy lấy điện thoại ra muốn gọi cho dãy số mà anh đã nhớ kỹ.

Nhưng lúc bấm số, anh lại hơi do dự, lỡ như cô…… Đã quên anh.

Không biết có phải do tuyết lớn làm tay anh đông cứng hay không, điện thoại rơi xuống đất, anh ngẩng đầu thì thấy Ôn Nguyệt bên đường.

Có phải khi quá nhớ một người, nên có thể dễ dàng gặp được hay không. –––––
 
Chương 63: Đại kết cục


Ôn Nguyệt dẫn Nhan Phóng tới trường của mình, hai người giống như năm cấp 3 vậy, nắm tay đi trên sân thể dục.

Người xung quanh nhìn hai người trai tài gái sắc, vừa ghen tị lại hâm mộ.

Hai năm Ôn Nguyệt học đại học đã luôn cố gắng nỗ lực để trưởng thành, cũng không còn đi dạo ở sân trường nữa.

Có Nhan Phóng đi bên cạnh, trong lòng cô bình tĩnh hơn rất nhiều, thong thả bước từng bước, chú ý tới cảnh vật xung quanh.

Khuôn viên trường phủ một màu bạc, trong không khí rét lạnh của mùa đông, cơ thể anh lại rất ấm áp.

Bọn họ vừa đi vừa trò chuyện, cả đoạn đường đều là Nhan Phóng hỏi, anh rất muốn biết trong khoảng thời gian mà mình vắng mặt, cô đã vượt qua như thế nào.

Nhan Phóng: “Vì sao lại chọn chuyên ngành này?”

Ôn Nguyệt chớp chớp mắt nhìn anh, đôi mắt sáng như sao trời, linh động hơn mười phần.

“Bởi vì anh.”

Cô học ngành luật, muốn làm luật sư.

Lúc trước vô tình nghe được suy nghĩ trong lòng Nhan Phóng, cô còn kịp khuyên nhủ anh, nhưng anh đã biến mất không tăm tích. Cho nên cô phải lên kế hoạch cho điều tồi tệ nhất, nếu anh thật sự đi giết người.

Cô sẽ luật sư, cứu anh ra ngoài.

Cho nên cô cố gắng tiếp thu, không ngừng chăm sóc sức khỏe, nhưng tốc độ vẫn không nhanh……

Chỉ đơn giản là không làm điều đó.

Nhan Phóng biết được suy nghĩ của cô, vừa chua xót vừa xúc động. Anh ôm chặt cô vào lòng: “Trời cao thương xót.”

May mắn gặp được em.

Mới gặp lại ngày thứ năm, Nhan Phóng đã cầu hôn với cô.

Không phải là một khung cảnh xa hoa sang trọng, nhưng đủ để khiến cô cảm động, ở bên trong tiệm bánh ngọt cô thích. Chàng trai cô yêu quý giờ đây đã trưởng thành trở thành một người đàn ông tuấn lãng, tay cầm bó hoa tươi, quỳ một đầu gối xuống đất.

Cười hỏi cô, có nguyện ý làm cô dâu duy nhất trong cuộc đời anh hay không? Không biết là do bánh quá ngọt nên khiến trái tim cô ngọt ngào theo, hay là bởi vì nụ cười của anh.

Ôn Nguyệt che miệng, cảm động đến mức nước mắt rơi tí tách: “Có phải hơi nhanh rồi hay không?” Cô còn đang đi học đấy.

Tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng cô lại đưa tay trước mặt anh, anh đeo chiếc nhẫn vào ngón tay cô. Anh hôn nhẹ lên mu bàn tay cô, xung quanh tất cả đều là tiếng hoan hô.

Nhan Phóng tiến đến bên tai cô thì thầm: “Làm sao mà là nhanh? Anh cảm thấy còn chậm lắm đấy.”

Nói xong anh cầm lấy điện thoại gọi một cuộc gọi: “Người trợ giúp đặc biệt, giúp tôi chuẩn bị phương án kết hôn đầu tiên là được rồi. Được, càng sớm càng tốt.”

“Ừ, giúp tôi liên hệ một chút với bố mẹ vợ……” Ôn Nguyệt:…… Trợn mắt há hốc mồm.

Nhan Phóng an bài tốt rồi, quẹt nhẹ chóp mũi cô: “Không sớm cưới em về, anh sợ em chạy mất.”

Ôn Nguyệt lúc này mới phản ứng lại, hình như cô đã giao mình cho anh rồi?

Nhan Phóng căn bản không cho cô cơ hội phản bác, dẫn cô đi đặt đồ chơi, đề phòng cô hối hận.

Ngày cưới đã định, Ôn Nguyệt vẫn còn cảm thấy hốt hoảng và mê man.

Mấy ngày nay cô thật sự ngủ không ngon, hơn nữa nửa đêm Nhan Phóng còn lén lút, nhìn điện thoại giống như đang bận gì đó.

Cô hoàn toàn tin tưởng anh, nhưng không chịu nổi sự tò mò của mình.

Nửa đêm cô tỉnh lại, thấy anh nhìn màn hình điện thoại cười trộm, nhận ra cô đang ở gần, anh vội vàng tắt màn hình.

Bị cô tóm được rồi!

Ôn Nguyệt hừ hừ nói: “Nhìn cái gì vậy? Em cũng muốn nhìn!” “Không cho!” Nhan Phóng từ chối.

“Em càng muốn nhìn!” Ôn Nguyệt chọt lét anh, anh giả vờ phản kháng một chút, liền buông cô ra.

Anh sờ sờ má cô, buồn cười mà xoa xoa đầu Ôn Nguyệt, nhìn cô. Ôn Nguyệt bị anh nhìn đến lông mao dựng thẳng, anh thì vui vẻ, làm cô có chút xấu hổ.

Cô mở điện thoại ra, phát hiện màn hình đều là những tin nhắn lảm nhảm mà cô đã nhắn với Nhan Phóng lúc trước.

Cũng đã qua lâu rồi, rất nhiều lời nói lúc đọc lại đều có cảm giác buồn nôn, làm cô xấu hổ muốn chết.

Cô ném điện thoại qua cho anh, bị anh cười trêu chọc: “Không phải muốn nhìn sao? Sao không nhìn nữa?”

Anh cầm điện thoại, nhìn lời nói ngập tràn tình yêu trên màn hìnor, nhẹ giọng thì thầm: “A Phóng rời đi 148 ngày, hôm nay em cũng rất nhớ anh.”

“Anh cũng rất nhớ em.” Anh thò qua đầu, hôn lên vành tai của cô, khẽ cắn một cái.

“Anh luôn nhớ em.” Anh thẳng lưng ưỡn eo, côn th*t cứng như sắt chọc vào eo cô.

Ôn Nguyệt lấy chăn che mặt, nói: “Vừa làm rồi còn gì!” “Tại sao mỗi ngày anh đều muốn vậy!?”

Nhan Phóng khẽ cười: “Đúng vậy, chuyện lúc nãy kết thúc lâu rồi.” Bây giờ thì khác.

“Về sau anh cũng muốn.” “Em chạy không thoát đâu.”

~HOÀN TOÀN VĂN~
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top