Cập nhật mới

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,854
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 60


Thông tin đầu tiên Hauck nhận được là từ tạp chí Thế giới Mustang. Đó là danh sách những thành viên mới tham gia mà anh đã yêu cầu.

Về đến nhà, anh liếc qua bảng danh sách dài dặc tên các thành viên. Một nghìn sáu trăm bảy mươi lăm người. Danh sách dài tới vài trang, được sắp xếp theo thứ tự mã bưu điện, bắt đầu với bang Alabama. Rồi đến tất cả những người yêu thích Mustang trên thế giới.

Lần theo thông tin ngân hàng tìm được từ phòng làm việc của Dietz, có vẻ như đúng là Charles đang ở vùng biển Caribê, hoặc Trung Mỹ. Karen nói hai người đã có lúc đi du thuyền đến đây. Viên giám đốc ngân hàng ở đảo Saint Kitts cho Hauck biết có người cũng đang tìm kiếm Charles. Charles cũng sẽ phải đến những ngân hàng này vào một thời điểm nào đó.

Nhưng khi anh lật qua bản danh sách dài dặc, Hauck nhận ra rằng Charles có thể ở bất cứ nơi nào. Nếu anh ta thậm chí còn có thể ở trong bản danh sách này... Anh bắt đầu chầm chậm xem qua bản danh sách.

TIẾP SAU ĐÓ, Hauck nhận được cuộc gọi từ Joe Velko. Viên cảnh sát thuộc Lực lượng Đặc nhiệm Liên ngành này gọi cho Hauck vào buổi sáng thứ bảy khi anh đang làm mẻ bánh nướng cho Jessie, tuần này con bé ở với anh. Khi Jessie hỏi về những vệt đỏ trên cổ và dáng đi khập khiễng của bố, anh bảo con bé rằng anh bị trượt ngã trên thuyền.

“Tớ tìm được một số thông tin cho cậu đây.” - Joe thông báo. - “Cũng chẳng có gì đặc biệt. Tớ sẽ fax ngay cho cậu nếu cậu muốn.”

Hauck đi tới bàn làm việc, ngồi xuống. Anh đang mặc bộ đồ soóc, áo phông, tay vẫn cầm chiếc bàn xẻng rán bánh thì mười hai trang thông tin đã được gửi tới máy fax. "Nghe này.” - Joe nói. - “Tớ không hứa hẹn gì đâu nhé, thường thì bọn tớ có thể tìm kiếm được cả nghìn thông tin có thể dẫn tới manh mối gì đó - và đó chỉ là những thứ chúng tớ đưa qua bên kiểm tra phân tích. Chúng tớ đưa bất cứ thông tin có liên quan nào vào đầu 'cảnh báo’ và sắp xếp thông tin theo tầm quan trọng của chúng. Từ thấp, đến vừa, cho tới báo động cao. Hầu hết các thông tin đều được xếp vào nhóm thấp. Tớ đã dành cho cậu hầu như toàn bộ khối thông tin lưu sẵn và cả phương pháp tìm kiếm. Cậu lật sang mà xem trang thứ ba.”

Hauck lấy một chiếc bút và tìm ra thông tin quan trọng. Đó là một hộp vuông mờ, có tiêu đề “Phiên tìm kiếm AF12987543. CẢNH BÁO.”

Joe giảng giải. - “Đây là những thông tin ngẫu nhiên từ thư gửi đến của các trang thông tin mạng mà máy tính thu được từ một cuộc bán đấu giá có tên là Đấu giá xe cổ Carlyle ở bang Pennsylvania.” - Joe tặc lưỡi. - “Chẳng khác nào trong tiểu thuyết trinh thám, Ty ạ. Cậu nhìn xem, ‘Mustang Emberglow đời 1966. Tình trạng: Rất tốt. Ít dùng, 81.5. Sơn bóng! Đuôi thẳng, Westport, Connecticut.’”

“Thấy rồi.”

“Máy tính đã thu được thông tin về chiếc xe và thông tin liên quan là Connecticut. Phiên giao dịch này được thực hiện năm ngoái - cơ bản thì chỉ là một người nào đó muốn hỏi mua một chiếc xe mới. Cậu có thể thấy chương trình đánh giá thông tin xếp loại THẤP cho thông tin này. Có rất nhiều những thứ như thế này. Từ những người vô công rồi nghề ngồi tán gẫu trên mạng. Và tương tự.”

Hauck lật vài trang tiếp theo. Một số thư điện tử. Một chương trình quản lý các giao dịch cá nhân. Có cả đống những thông tin như vậy từ những người hay tán gẫu trên các trang web, blog về xe cổ, trên eBay, và cả Yahoo.com. Bất cứ thông tin nào được ghi lại đều sử dụng những thông tin tìm kiếm Hauck đã cung cấp. Một vài thông tin tìm được trên trang Concours d’Elegance ở Greenwich. Tất cả đều được xếp loại THẤP. Thậm chí còn có cả một ban nhạc ở Texas có tên là Ember Glow của ca sỹ Kinky Friedman. Ưu tiên dành cho thông tin này được ghi là “KHÔNG.”

Toàn bộ có mười hai trang tất cả. Một bức thư điện tử của một anh chàng nói về một cô nàng có tên là Amber, nhận xét rằng "cô nàng lớn nhanh như thiên thần.” Không có thông tin nào về Charles Friedman. Không có thông tin nào từ vùng biển Ca-ri-bê. Hauck thất vọng. Không có thông tin gì thêm từ danh mục những nguời đăng ký với tạp chí Thế giới Mustang.

“Bố?” - Mùi cay xè xông lên mũi Hauck. Jessie đang đứng bên lò nướng đã mở toang, mẻ bánh nướng đang bốc khói.

“Ôi trời! Joe đợi tớ một chút.”

Hauck chạy vội vào bếp lật mẻ bánh đã chuyển sang màu đen vào đĩa. Jessie chun mũi thất vọng. - “Cảm ơn bố.”

"Bố sẽ làm thêm.”

“Có gì khẩn cấp à? ” — Joe hỏi.

“ Ừ, tình trạng khẩn cấp của con bé mười ba tuổi ấy mà. Bố nó đã làm hỏng bữa sáng.”

“ Ừ, cái ấy thì phải ưu tiên thôi. Nghe này, cậu xem lại toàn bộ đi. Đây mới chỉ là phần đầu thôi. Tớ chỉ muốn báo cho cậu biết là tớ đang tiếp tục tìm kiếm. Tớ sẽ gọi nếu có thêm thông tin mới.”

“ Ừ, cám ơn cậu nhé, Joe.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,854
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 61


Karen lái chiếc Lexus vào nhà. Cô dừng lại trước hộp thư, quay cửa kính xuống, với lấy chồng thư gửi đến. Samantha đang ở nhà. Chiếc Acura MPV đang đậu trong ga-ra.

Sam đang học những ngày cuối cùng ở trường, tuần tới con bé sẽ tốt nghiệp. Sau đó con bé và Alex sẽ đi châu Phi, du lịch với mấy người bà con của Karen. Karen cũng muốn đi cùng nhưng kế hoạch đã đuợc lập nhiều tháng trước đây, mà cô thì mới bắt đầu công việc ở đại lý bất động sản, và giờ đây với tất cả những gì đang xảy ra, làm sao cô có thể đi, bỏ lại Ty một mình được chứ? Dẫu sao thì cô cũng cố gắng cân nhắc một cách hợp lý, còn gì có thể tốt hơn việc lũ trẻ tham gia cuộc phiêu lưu với ông bà nội chúng chứ?

Như những mẩu quảng cáo vẫn hay nói. Điều đó là vô giá!

Karen thò tay qua cửa sổ ô tô, với lấy tập thư. Vẫn là những tập hóa đơn, xuất bản quảng cáo và tiếp thị cho các loại thẻ tín dụng nặng trịch. Một vài bức thư gửi đến từ quỹ từ thiện. Một bức thư mời của viện bảo tàng Bruce. Thư viện nằm ngay tại Greenwich này có một bộ sưu tập tuyệt vời các loại tranh của Mỹ và châu Âu. Năm ngoái, Charlie đã được chỉ định vào hội đồng quản trị của thư viện.

Nhìn chiếc phong bì, Karen chợt nhớ tới một sự kiện xảy ra hồi năm ngoái. Cô phát hiện ra nó chỉ hai tháng trước khi Charlie

biến mất. Đó là một buổi tiệc hóa trang sang trọng, Charlie được đặt một bàn. Họ đã mời Rick và Paula, mẹ Charlie từ Pennsylvinia, Saul và Mimi Lennick đi cùng. (Charlie đã động viên Saul tham gia vào một vụ thế chấp tương đối lớn). Karen nhớ Charlie đã phải mặc bộ xì-mốc-kinh và phát biểu một bài tối hôm đó. Cô đã rất tự hào về anh.

Đêm đó cũng có một người khác đã khiến cô phải suy nghĩ rất nhiều. Đó là một người đàn ông người Nga từ thành phố tới. Cô chưa từng bao giờ gặp người này, nhưng Charlie có vẻ như đã quen biết ông ta từ lâu. Charles đã khiến ông ta ủng hộ tới năm mươi ngàn đô la.

Karen nhớ lại, đó là một người đàn ông thực sự hấp dẫn, da ngăm đen, khỏe mạnh, tóc đen và dày. Ông ta vỗ vỗ lên má Charlie như thể hai người là bạn cũ gặp lại vậy, mặc dù Karen chưa từng bao giờ nghe Charlie nhắc tới tên ông ta. Ông ta đã nhận xét rằng nếu ông biết trước Charlie có người vợ đẹp như vậy thì ông ta sẽ rất sẵn lòng ủng hộ thêm tiền. Khi hai người đang trên sàn nhảy, Charlie bảo rằng ông ta là người sở hữu chiếc du thuyền lớn nhất thế giới. Tất nhiên đây là một nhà tài phiệt, Charlie nói rằng đó là một nhân vật quan trọng - một người bạn của Saul. Vợ ông ta đeo một viên kim cương to bằng chiếc đồng hồ của Karen. Ông ta đã mời tất cả mọi người đến chơi nhà ông ta ở vùng đồng quê. Charlie bảo đó phải gọi là một cung điện mới đúng. Điều này khiến cô ngạc nhiên và hỏi; “Anh đến đó rồi sao?” Charlie nhún vai bảo: “Anh chỉ nghe người ta nói vậy” và tiếp tục nhảy. Karen nhớ lúc đó cô đã băn khoăn không hiểu chồng mình gặp người đàn ông đó ở đâu và như thế nào.

Sau đó, khi về nhà, họ đi bộ cùng nhau ra bãi biển vào khoảng gần nửa đêm, vẫn còn trong trang phục dự lễ buổi tối, mang theo một chai sâm banh còn độ một nửa, thay nhau nốc ừng ực như lũ trẻ ranh. Cả hai cởi giày và Charles xắn quần lên. Họ ngồi trên triền đá, nhìn ra ánh đèn xa xa từ Long Island bên kia vịnh rọi tới.

“Anh yêu, em rất tự hào vì anh.” - Karen nói, giọng hơi chếnh choáng vì sâm banh và rượu vang, nhưng đầu óc vẫn hoàn toàn tỉnh táo. Cô vòng tay quanh cổ Charles, hôn anh thật dài, đằm thắm, chân trần chạm cát.

“Một hai năm nữa là anh có thể rời khỏi công việc này,” - Charlie đáp, cà vạt nới lỏng. - “Chúng ta có thể đi đến một nơi nào đó.”

“Em chỉ tin khi nào chuyện đó xảy ra.” - Karen cười. - “Thôi nào, Charlie, anh thích công việc này mà. Hơn nữa...."

“Không, anh nói thật đấy.” - Charles quay sang, khuôn mặt bỗng trở nên u ám, bơ phờ. Trong ánh mắt anh có điều gì đó cô chưa từng bao giờ thấy. - “Em không hiểu được đâu...”

Cô ngồi gần hơn lại phía anh, đưa tay vuốt mái tóc anh khỏi trán. - “Hiểu gì cơ, Charlie?” - Rồi cô lại hôn anh.

Một tháng sau, anh biến mất trong vụ đánh bom nhà ga.

Karen ngồi nguyên trong xe, ngay trước cửa nhà mình, bỗng nhiên phải gắng để khỏi bật khóc. Hiểu gì đây, Charlie?/I] Rằng anh đã giấu em nhiều chuyện trong cuộc sống vợ chồng của chúng ta, thực sự anh là ai? Rằng trong khi mỗi ngày anh tới văn phòng, lái xe tới Costco cùng với em vào cuối tuần, cổ vũ cho Alex và Sam khi chúng thi đấu thể thao, anh vẫn lên kế hoạch rời bỏ gia đình sao? Rằng anh có thể liên quan đến vụ sát hại những con người vô tội kia ư? Vì cái gì kia chứ, Charlie? Từ khi nào? Từ khi nào mà con người em hiến dâng cả cuộc đời mình, cùng nằm bên nhau đã từng ấy năm, ngủ cùng anh, yêu anh với tất cả trái tim - từ bao giờ em phải trở nên sợ hãi con người anh, Charlie? Anh đã thay đổi từ khi nào vậy?

Hiểu gì được đây?

Karen đưa lòng bàn tay lau mắt, rồi gom tập thư và tạp chí trên đùi. Cô vào số, đưa xe vào gara. Chính lúc đó, Karen phát hiện ra một thứ nổi lên trong chồng thư - một chiếc phong bì khổ lớn, màu xám, địa chi gửi cho cô. Cô dừng lại ngay truớc cửa gara, mở chiếc phong bì trước khi bước ra ngoài.

Đó là thư gửi từ trường Đại học Tufts, trường Samantha đăng ký. Tháng tám này con bé sẽ tới đó học. Không có lô gô trên phong bì, chỉ là một quyển hướng dẫn, loại vẫn thường nhận được vào bước đầu của thời gian đăng ký đại học, dùng để giới thiệu về truờng. Mặt trước phong bì có vài dòng chữ viết tay.

Tim cô như ngừng đập khi đọc những dòng đó.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,854
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 62


Một ngày sau, Hauck và Karen hẹn gặp nhau. Họ quyết định chọn quán cà phê Arcadia nằm trên một con đường nhỏ vào thành phố, không xa là mấy. Hauck đã ngồi đợi sẵn khi Karen tới. Karen vẫy tay chào Hauck và đi tới quầy tự gọi đồ uống. Cô đến bàn ngồi, cửa sổ phía sau lưng.

“Bên ngực của anh ra sao rồi?”

Hauck nhấc cánh tay. - “Không nguy hiểm, không sưng tấy. Cô chữa rất tốt.”

Cô mỉm cười đáp lại lời khen, nhưng cũng đồng thời nhìn anh quở trách. - “Anh vẫn phải nhờ người xem lại vết thương đấy.”

“Tôi đem đến một số thông tin đây.” - Hauck đổi chủ đề. Anh đặt lên bàn bản danh sách những người đăng ký tạp chí Thế giới Mustang. Karen lật vài trang, chậc chậc lưỡi vì độ dày của tập danh sách.

“Tôi đã có thể giới hạn cho phạm vi hẹp hơn. Tôi nghĩ khả năng lớn là Charles đã ra nước ngoài. Nếu anh ấy có tiền gửi ở vùng Ca-ri-bê thì một lúc nào đó anh ấy sẽ phải tìm đến các ngân hàng đó. Chỉ ở bang Florida thôi đã có tới sáu mươi lăm cái tên mới, khoảng sáu mươi tám tên là ở các nước khác. Ba mươi người trong số này là ở Canada, bốn người ở châu Âu, hai ở châu Á, bốn ở Nam Mỹ, vì vậy, có thể bỏ qua phần này. Hai mươi tám người ở Mêxicô, vùng Caribê, hoặc trung Mỹ.

Tất cả đã được Hauck đánh dấu bằng bút màu vàng.

Karen khum hai tay ôm lấy ly cà phê. - “Được.”

“Tôi có một người bạn làm điều tra viên tư nhân. Tôi đã tìm tới cậu ấy để lấy thông tin trước đây tôi đã cho cô xem về công ty ở nước ngoài đặt ở Tortola. Chúng tôi đã xóa bốn cái tên này ngay lập tức. Đó là người Tây Ban Nha. Sáu tên khác là của công ty thương mại - buôn bán ô-tô, cung cấp bộ phận thay thế. Tôi đã nhờ cậu ấy kiểm tra nhanh thông tin tài chính của các tên còn lại.

“Vậy anh phát hiện ra điều gì?”

“Chúng tôi tiếp tục xóa thêm bốn cái tên nữa thông qua thời gian họ đang sống ở chỗ ở hiện tại và những thông tin chúng tôi có được thông qua thông tin thẻ tín dụng. Năm tên tiếp theo đăng ký tình trạng hôn nhân là đã có gia đình, tất nhiên là trừ khi Charles đã rất bận rộn trong một năm vừa qua, chúng ta có thể gạch bớt luôn những cái tên này.

Karen gật đầu, mỉm cười.

“Vậy là còn lại mười một cái tên.” - Hauck đánh dấu theo từng trang. Robert Hopewell ở Shady Lane, bang Alabama. F. March ở Costa Rica. Karen ngừng một chút ở cái tên này. Cô đã cùng Charles, Paula và Rick đến đây một lần. Dennis Camp, ở Caracas, Venezuela, và Steven Hanson, có địa chỉ là một hòm thư bưu điện ở Saint Kitts. Cuối cùng là Alan O’Shea, ở Honduras.

Còn năm người nữa. “Có cái tên nào trong số này quen thuộc với cô không?” - Hauck hỏi.

Karen xem lại một lượt toàn bộ danh sách, lắc đầu. - “Không.”

“Một vài số điện thoại cũng có trong danh mục. Tôi không nghĩ một người đang tìm cách chạy trốn lại làm như vậy. Hầu hết những trường hợp như vậy đều chọn hòm thư bưu điện.”

“Anh cho rằng thậm chí Charles cũng có tên ở đây sao?”

“Đúng.” - Hauck gật đầu thở dài. - “Một lợi thế của chúng ta là Charles không hề biết có bất cứ lý do gì để có người cho rằng anh ấy còn sống.” - Hauck nhìn Karen. - “Nhưng tôi còn vài việc nữa cần phải làm trước khi cô có thể nghĩ đến việc phải thực hiện cuộc gọi đó.”

“Không phải vậy.” - Karen gật đầu, bực bội đưa tay xoa xoa trán.

“Có chuyện gì à?”

“Có cái này tôi phải cho anh biết.”

Karen thò tay vào trong túi. - “Tuần trước tôi tìm thấy vài thứ trong ngăn kéo của Charlie, sau khi anh bảo tôi xem lại đồ dùng của anh ấy. Lẽ ra tôi đã phải đưa cho anh những thứ đó, nhưng chúng đã rất cũ và chúng làm tôi sợ. Tôi không biết phải làm gì. Chúng được gửi đến trước khi vụ nổ bom xảy ra.”

“Đưa tôi xem sao.”

Karen lấy ra từ trong ví một tấm thiệp vẫn còn để trong phong bì nhỏ, địa chỉ đề gửi cho Charles. Hauck mở chiếc phong bì. Đó là một chiếc thiệp gửi qua công ty điện hoa.

Charles, rất xin lỗi về vụ con chó. Có lẽ tiếp theo sẽ là lũ trẻ nhà anh chăng?

Hauck ngẩng lên nhìn Karen. - “Tôi không hiểu.”

“Trước khi Charlie chết,” - Karen liếm môi - “trước khi Charlie bỏ đi... chúng tôi có một con chó nữa. Tên nó là Sasha. Nó đã bị ô-tô cán chết, ngay ở con phố nhà tôi. Ngay trước cửa nhà tôi. Thật khủng khiếp. Charlie là người đã phát hiện ra nó. Một vài tuần trước khi xảy ra vụ nổ bom..."

Hauck cúi đọc lại mẩu tin nhắn. Bọn chúng đang đe dọa Charlie.

“Và cái này...” - Karen đưa ra vật còn lại. Cô lại bóp trán, hai mắt căng lên. Đó là một tấm thiệp có hình gia đình họ trên đó. Một thời hạnh phúc. Gia đình Friedman. Charlie, trong bộ áo vét màu xanh, áo sơ mi tề chỉnh vòng tay ôm Karen. Cô mặc một chiếc áo gió bó và quần jeans, ngồi bên hàng rào ở một miền quê nào đó. Trông cô rạng rỡ, đầy tự hào, và tuyệt đẹp. Chúc một mùa mới tốt lành... Hauck chợt nhăn mặt như thể bị một cú huých nào đó cực mạnh thúc vào bụng. Samantha và Alex - cả hai khuôn mặt của hai đứa đều bị cắt rời. Anh ngẩng lên nhìn Karen.

“Có kẻ đe dọa Charlie, Ty à. Một năm trước. Trước khi anh ấy bỏ đi. Charlie dấu kín tất cả những thứ này. Tôi không biết anh ấy đã làm những gì, nhưng tôi biết việc đó có liên quan tới những người ở Hiệp hội Archer và tất cả những khoản tiền ở nước ngoài đó.”

Có người đang đe dọa Charlie, Hauck nghĩ trong khi đặt hai tấm thiệp lên nhau, đưa trả cho Karen.

“Hôm qua tôi lại nhận được cái này.” Karen lấy ra một chiếc phong bì lớn màu xám. - “Được gửi qua đường bưu điện.”

Karen lộ rõ vẻ lo lắng. Hauck mở nắp phong bì, lôi nội dung bên trong ra. Một quyển hướng dẫn của trường đại học Tufts, nơi Sam sẽ tới vào mùa thu này, anh vẫn còn nhớ. Mặt trước quyển hướng dẫn có mấy dòng chữ viết tay, vẫn là nét chữ đổ nghiêng về phía trước như trong hai tấm thiệp.

Cô vẫn nợ chúng tôi vài câu trả lời, Karen.

Không ai từ bỏ đi đâu cả. Chúng tôi vẫn còn đợi.

“Bọn chúng đang đe dọa lũ trẻ nhà tôi, Ty à. Tôi không thể để chuyện này xảy ra được.”

Hauck đặt lòng bàn tay mình lên tay Karen. - “Không. Chúng ta sẽ không để nó xảy ra.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,854
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 63


Chuông điện thoại reo lên đúng lúc Hauck chuẩn bị đi gặp Chỉ huy trưởng Fitzpatrick để yêu cầu tiếp tục đặt xe tuần tra canh gác trước nhà Karen.

"Joe hả? ”

"Nghe này,” - Joe nói. - “Tớ có một thông tin quan trọng đấy. Tớ đang gửi fax cho đến cậu đó.”

Những trang fax bắt đầu được gửi tới thậm chí trước cả khi Hauck kịp quay lại bàn làm việc. - “Thông tin tớ gửi cho cậu là bản ghi những đoạn trao đổi được ghi lại trên một trang web của những người yêu thích ô-tô.” - Velko giải thích. - "Mẩu trao đổi đầu tiên là vào tháng hai.” - Cách đây ba tháng. Giọng Joe đầy hưng phấn - “Tớ nghĩ là chúng ta đã tìm được một cái gì đó rồi.”

Hauck bắt đầu đọc những đoạn ghi nhanh đến độ như thể anh sắp xé những trang fax từ máy ra đến nơi. Trang đầu tiên có hộp thoại cấp độ CẢNH BÁO. Trong khung mờ có ghi số của đoạn thông tin trao đổi cũng như ngày tháng, đó là ngày 24 tháng 2. Trong đó cũng ghi một loạt những “cụm từ” quan trọng Hauck đã gửi cho Joe: ‘Ford Mustang đời 1966. Emberglow. Greenwich. Connecticut. Concours d’Élégance. Người tình của Charlie.' Còn trang có một vài cụm từ Charlie thích sử dụng thì hộp cấp độ cảnh báo ghi “CAO.” Hauck ngồi xuống bên bàn đọc, máu trong người anh lại rần rật chảy đầy hy vọng.

KlassicKarMania. com:

Mal784: Chào, tôi đang muốn đổi một chiếc Mustang Ember Glow đời 1966 lấy Merc 230 Cabriolet đời 1969. Có ai quan tâm không?

DragsterB: Tôi đã xem một trong những chiếc như vậy trong đoạn phim đưa ra hồi năm ngoái. Sandra Bullock đóng vai chính. Trông có vẻ đẹp đấy.

Xpgma: Chiếc xe hay vai nữ đẹp?

Mal784: Trong phim Lake House. Đúng vậy, ngoại trừ một điều là xe của tôi là loại có thể chuyển đổi từ mui trần thành có mui, loại xe du lịch cỡ lớn. Đã đi được 62.000 dặm. 280 mã lực. Gần như mới. Có ai quan tâm không?

DragsterB: Tôi biết một người có thể quan tâm tới chiếc xe này.

SunDog: Ở đâu vậy?

Mal784: Florida. Bãi biển Boynton. Ít khi gặp được vào ban ngày.

SunDog: Có thể. Tôi đã từng có một chiếc như vậy khi còn ở phía bắc. Số máy của xe thế nào? Số C hay số K?

Mal784: K. Công suất lớn. Tất cả.

SunDog: Nội thất thế nào?

Mal784: Nệm da Orig gọn nhẹ. Ra-đi-ô Orig. Chưa có vết xước nào. Lũ trẻ ranh biết cách làm cho bạn phải chú ý đấy chứ?

SunDog: Tôi phải bán vì chuyển nhà. Trước đây tôi vẫn đem nó đi triển lãm quanh đấy chứ.

Mal784: Ở đâu?

DragsterB: Đây có phải hội thoại riêng tư không? Có ai có cặp vành Crager 16 inch không?

SunDog: Có thể tìm được ở mấy nơi này. Stockbridge, Mass. Concours ở Greenwich. Một lần chạy xuống từ chỗ bạn, ở Palm Beach.

Mal784: Này, bạn đã từng lên đây một thời gian trước đây rồi đúng không? Nhưng chắc là dùng tên khác. Cậu bé Charlie hoặc gì đó, đúng không?

SunDog: Thay đổi cuộc sống rồi, bạn ạ. Cho tôi xem chiếc xe. Có tấm hình nào đăng lên đi.

Mal784: Cho tôi địa chỉ của bạn.

SunDog: Đăng lên trang này đi, Mal. Tôi sẽ xem.

Tất cả chỉ có vậy. Hauck đọc lại một lần nữa đoạn trao đổi. Bản năng trong anh mách bảo anh đang tiến tới một điều gì đó. Anh lật sang trang bên. Một đoạn trao đổi nữa. Lần này là cách đây hai tuần.

Mal784: Bạn chẳng biết quái gì về chiếc Mustang của bạn cả. Kiểm tra số máy đi. Số K là xe có mã lực cao hơn. Vì thế giá cao hơn. Của bạn là J. 27-28K, loại cao nhất đấy.

Opie$ : Được, tôi sẽ kiểm tra.

Mal784: Bạn sẽ học được vài điều đấy. Nhiều người không hề biết họ đang có cái gì trong tay.

SunDog: Vậy, Mal, bạn vẫn còn chiếc Ember Glow đấy chứ???

Mal784: Này!!! Có vẻ như vừa mới có cơn thủy triều nào kéo đến. Có chuyện gì xảy ra với bạn vậy? Tôi đã đăng một loạt ảnh, như bạn nói. Nhưng không còn nghe thấy thông tin gì về bạn cả.

SunDog: Tôi xem rồi. Máy chạy nhẹ. Không may mắn phải không? Nhưng dù sao thì cũng không phù hợp với cuộc sống hiện tại của tôi nữa.

Mal784: Tôi có thể thỏa thuận.

SunDog: Không phải vậy. Giờ tôi ở trên mặt nước nhiều hơn trên bộ. Vậy thì tôi phải tìm cách để qua được hải quan ở đó.

Mal784: Ở đâu?

SunDog: Ở Ca-ri-bê. Không sao. Chắc sẽ héo mòn dưới ánh nắng ở đây thôi. Nhưng có thể tôi sẽ quay lại. Cảm ơn.

Mal784: Muộn rồi. Tôi đã cho bán đấu giá rồi.

SunDog: Chúc may mắn. Từ người bán hàng cũ, lần sau vậy. Tôi sẽ thường xuyên kiểm tra.

Opie$: Này, tôi vừa mới kiểm tra xong. Thế số máy bắt đầu với N thì thế nào?

“Ty, cậu đọc xong chưa?” - Joe Velko hỏi.

Hauck lật lật tập giấy. - “Rồi. Tớ nghĩ chúng ta vớ được món hời rồi. Nhưng chúng ta lần theo dấu vết SunDog bằng cách nào đây?”

“Tớ đã cho chạy chương trình truy tìm địa chỉ người dùng trên máy chủ inte rồi. Cậu biết là tớ sẽ không làm như vậy nếu đó không phải là cậu.”

“Tớ hiểu mà Joe.”

“Tớ đã vào trang blog đó. Cũng không khó khăn lắm. Sau sự kiện 11 tháng 9, những gì một cơ quan chính phủ có thể làm thật là đáng ngạc nhiên, thậm chí không có ràng buộc pháp lý gì cả. Cậu có bút ở đấy không?”

Hauck xoài ngang bàn lấy bút. - “Được rồi, Joe. Cậu nói đi.”

“SunDog chỉ là nick (1) thôi. Bọn tớ đã lần theo một địa chỉ mạng. Kết quả thu được là Oilman0716 @hotmail. com.”

Chú thích:

1 nick: tên hiệu riêng của một người nào đó, thường sử dụng trên mạng inte toàn cầu.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,854
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 64


Hauck cảm thấy thật rõ ràng về cái tên, Oilman. Anh biết rằng không cần thêm một điều gì khác nữa vì họ đã tìm ra Charlie. Mọi giác quan trong anh mách bảo rằng đó chính là Charles.

“Có lần ra được địa chỉ theo thư điện tử này không, Joe?”

‘‘Được... mà cũng không được. Cậu biết rồi đấy, Hotmail là một trang mạng miễn phí. Vì thế, cậu không cần gì ngoài một cái tên để đăng ký, và tên đó cũng không nhất thiết phải là tên thật, hoặc địa chỉ thật. Nhưng chúng ta có thể lần ngược lại theo đó để tìm ra những thông tin đăng ký của địa chỉ này. Và bao giờ cũng có nhật ký ghi lại thông tin mà chúng ta có thể lần theo. Tuỵ nhiên điều tớ không làm được là giới hạn nó vào một điểm cụ thể nào đó.”

Máu trong người Hauck bừng bừng chạy trong hy vọng. - “ Quá tốt...”

“Hoạt động mạng này có vẻ như xuất phát từ vùng biển Caribê. Nhưng không có địa điểm cụ thể nào mà là theo một mạng nội bộ không dây. Có một hoạt động như vậy được phát hiện ở quanh vùng Saint Maarten, thuộc quần đảo Virgin của Anh. Thậm chí có thể xa tới cả Panama.

“Anh ta đang di chuyển à?”

“Cũng có thể, hoặc di chuyển bằng thuyền.”

Bằng thuyền. Điều này cũng dễ hiểu đối với Hauck. - “Chúng ta có thể giới hạn hẹp hơn nữa được không?”

“Có thể giới hạn thêm về mặt thời gian.” - Velko giải thích. “Bọn mình có thể thiết lập hoạt động kiểm soát và giám sát tương lai và lập lưới tam giác khu vực tín hiệu truyền đi. Nhưng cái này cần phải có người truy tìm. Và cần tới cả công việc giấy tờ nữa. Hơn nữa còn phải có liên quan tới các nước khác nữa. Cậu hiểu ý tớ là gì chứ. Tớ hiểu rằng cậu không mấy quan tâm đến cách thức, phải không, Ty?”

“Không.” - Hauck thừa nhận. - “Ngoại trừ nó có thể giúp tìm ra được Charles, Joe ạ.”

“Đó cũng là điều tớ nghĩ. Vì vậy bước tối ưu tiếp theo là lần theo thông tin đăng ký của những người sử dụng Hotmail. Đó là tất cả những gì tớ có thể làm. Còn sau đó việc còn lại là của cậu.”

“Thế là tốt lắm rồi.”

“Địa chỉ được khai báo cho thư điện tử này là một hộp thư bưu điện ở bưu điện trung tâm thuộc đảo Saint Maarten ở vùng biển Caribê. Tớ cũng đã không để cho ai dính đến việc này và tự mình kiểm tra ở vùng đó. Kết quả là địa chỉ ấy là của Steven Hanson. Liệu cái tên đó có khiến cậu nghĩ tới điều gì không?”

“Hanson à?” - Đầu tiên, cái tên không gợi cho Hauck điều gì, nhung rồi bỗng nhiên Hauck bừng tỉnh. - “Cầm máy đợi đã, Joe.

Hauck xoay ghế quanh bàn, lục đống giấy tờ. Cho tới khi tìm thấy nó. Đó là danh sách những người đăng ký thành viên tạp chí Thế giới Mustang. Anh đã giới hạn danh sách này xuống còn một số cái tên từ những vùng như Panama, Honduras, Bahamas, quần đảo Virgin... Mất vài giây xem qua danh sách. Những cái tên như Hopewell, March, Camp, O’Shea.

Và rồi cái tên đó cũng hiện ra!

S. Hanson. Ngày đăng ký 17/1. Trong năm nay. Địa chỉ duy nhất của người đăng ký là một hộp thư bưu điện ở Saint Kitts. Steven Hanson.

Hợp lý quas!. Steven Hanson chính là Oilman0716. Và Oilman0716 phải là Charles. Rất hợp lý.

Chiếc xe. Concours. Những cụm từ hay dùng. Karen đã nói đúng. Đó là một phần trong Charlie không thể thay đổi được. Đó là Người tình của Charlie.

Họ đã tìm thấy Charlie!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,854
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 65


Chuông cửa reo lên. Khi Karen ra mở cửa, cô sững lại vì ngạc nhiên. “Ty à...”

Samantha đang ở trong bếp, ngấu nghiến một hộp sữa chua trong khi xem tivi. Alex gác một chân trên băng ghế dài trong phòng dành cho gia đình, thỉnh thoảng lại la lên, đắc chí và mê mải với trò chơi điện tử mới ra Wii.

Khuôn mặt Hauck sáng bừng lên vẻ chờ đợi. - “Có một số thông tin tôi muốn cho cô biết.”

“Anh vào đi.”

Karen cố gắng giấu lũ trẻ không cho chúng biết việc gì đang diễn ra - tâm trạng thay đổi, lo lắng dường như luôn thường trực trên khuôn mặt cô, cả việc cô lục lọi trong vô vọng vào buổi đêm muộn trong đống đồ đạc Charlie để lại. Nhưng đó là một cuộc chiến mà phần thắng không thuộc về cô. Lũ trẻ không hề ngốc nghếch. Chúng nhận ra biểu hiện thận trọng, căng thẳng không bình thường và tính khí nóng nảy hơn trước đây của cô. Ty xuất hiện không báo trước chỉ khiến những nghi ngờ của chúng trở nên lớn hơn.

"Anh vào đây.” - Karen nói, đưa Hauck vào trong bếp. - “Sam, con còn nhớ thanh tra Hauck không?”

Cô con gái ngẩng lên nhìn, hai đầu gối co lại trên chiếc ghế đẩu. Sam đang mặc một chiếc quần ấm thể thao và áo phông của đội Huskies Greenwich. Sam có vẻ vừa ngạc nhiên vừa bối rối. - "Chào chú.”

"Rất vui được gặp lại cháu.” - Hauck nói. - “Chú được biết cháu đang chuẩn bị tốt nghiệp phải không?”

"Vâng. Tuần tới.” - Cô bé gật đầu, liếc mắt nhìn Karen.

“Truờng đại học Tufts phải không?”

"Vâng.” - Sam đáp lại. - “Cháu không đợi thêm được nữa. Có chuyện gì đang xảy ra hả chú?”

"Mẹ cần nói chuyện với thanh tra Hauck một chút. Có lẽ chú và mẹ sẽ đi...”

"Không sao.” - Sam rời ghế. - “Con sẽ đi.” - Con bé ném vỏ hộp sữa chua vào thùng rác, quăng chiếc thìa vào bồn rửa bát. - "Rất vui được gặp lại chú.” - Sam nói với Hauck, hơi nghiêng đầu, nheo mắt nhìn Karen như hỏi Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Hauck vẫy tay. - “Chú cũng vậy.”

Karen tắt ti-vi trong bếp, đưa Hauck ra phòng sưởi nắng. - “Nào, chúng ta ra đây.”

Cô ngồi xuống góc băng ghế dài làm bằng cỏ. Ty ngồi xuống chiếc ghế bọc bên cạnh. Hôm nay Karen buộc tóc đuôi gà, mặc áo phông Texas Longhorn màu xanh thạch lam cũ, không trang điểm. Cô biết trông mình nhếch nhác. Nhưng cô vẫn biết rằng anh không bao giờ đến như vậy vào buổi tối, trừ khi có việc rất quan trọng.

Hauck hỏi. - “Lũ trẻ biết gì không?”

“Về những gì tôi phát hiện trong bức thư ấy hà?” - Karen lắc đầu. -“Không. Tôi không muốn làm chúng lo lắng. Tuần tới tôi có nhiều người thân đến để tham dự lễ tốt nghiệp của Sam. Có mẹ Charlie tới từ Pennsylvania. Sau đó mấy ngày họ sẽ cùng đi du lịch châu Phi với lũ trẻ. Đó là phần thưởng cho Sam sắp tốt nghiệp. Tôi sẽ cảm thấy an tâm hơn nhiều khi đưa được hai đứa lên máy bay.”

Ty gật đầu. - “Tôi biết. Nghe này...” - Anh rút tập giấy ra khỏi túi áo khoác. - “Xin lỗi đã làm phiền cô như thế này.” - Anh đặt tập giấy lên bàn, trước mặt cô. - “Cô có thể tự đọc.”

Karen cẩn thận cầm tập giấy lên. - “Cái gì thế này?”

“Đây là bản ghi của hai cuộc tán gẫu trên mạng được ghi lại từ một trong những trang web về ô-tô Charlie vẫn hay vào. Hai cuộc tán gẫu này diễn ra vào tháng hai và tháng ba. Một trong những người tôi cung cấp thông tin cô tìm được đã ghi lại được cuộc tán gẫu này.”

Karen nổi da gà khi nghe vậy. Cô đọc qua bản ghi. Emberglow. Concours. Greenwich. Tim cô đập loạn xạ mỗi lần cô bắt gặp một cụm từ quen thuộc. Bỗng nhiên Karen hiểu điều này có nghĩa là gì. SunDog. Nhắc đến việc thay đổi cuộc sống, ở vùng biển Ca-ri-bê. Có chỗ nhắc đến cái tên Charlie vẫn dùng trên mạng, Cậu bé Charlie.

Dường như có một bàn tay vô hình, lạnh buốt bóp chặt lấy tim cô, không rời. Cô nhìn cái tên thật lâu, rồi ngẩng lên nhìn Hauck. - “Anh nghĩ đây là Charlie phải không?”

“Điều tôi nghĩ là có rất nhiều thông tin quen thuộc.” - Hauck đáp.

Karen đứng dậy, choáng váng. Cho tới tận bây giờ, vẫn là tốt hơn khi nghĩ rằng tất cả chỉ là một trò chơi khó hiểu. Nhìn thấy Charlie trên ti-vi; tìm thấy chiếc két sắt ký gửi ở New York. Thậm chí là cả cái chết kinh hoàng của người đã từng làm việc cho Charlie, Jonathan... Tất cả chỉ đưa đến một điều hoàn toàn u ám, một điều cô chưa bao giờ nghĩ rằng cô sẽ thực sự phải đối mặt.

Nhưng giờ thì... Tim cô loạn nhịp. SunDog. Karen thực ra có thể nhìn thấy rõ Hauck sẽ phát hiện ra một điều như vậy. Giờ thì có khả năng mọi thứ xảy ra đều là thật. Giờ thì cô có thể đọc những từ, những cụm Charlie có thể đã nói và dường như có thể nghe được cả tiếng nói của anh - rất gần gũi, sống động, ở ngoài đó - vẫn làm những việc như vậy, vẫn có những cuộc trao đổi trên mạng như khi vẫn còn ở với cô. Như có một vật gì đó ép mạnh lên trán cô. - “Tôi không biết sẽ phải làm gì với cái này, Ty à.”

“Tôi đã nhờ người truy tìm theo nick đó,” - Hauck nói. - “Đó là một trang web miễn phí. Trang Hotmail. Không có tên nào đăng ký cho nick đó cả, chỉ là một hộp thư bưu điện tại Saint Maarten, ở biển Caribê."

Karen nín thở, gật đầu.

“Hộp thư bưu điện đó được đăng ký với cái tên Steven Hanson.”

“Hanson? ” - Karen lo sợ hỏi lại.

“Cái tên đó có gợi cho cô điều gì không?”

“Không.”

Hauck nhún vai. - “Chẳng có lý do gì để nó có một ý nghĩa gì đó với cô cả. Nhưng nó khiến tôi nhớ tới một cái khác. Tôi đã kiểm tra danh sách những người đăng ký chúng ta có được từ tạp chí Thế giới Mustang - Hauck đưa cho cô một tờ giấy khác. - “Cô xem đi. Có một cái tên S. Hanson ở ngay đó. Không địa chỉ, chỉ có hộp thư bưu điện. Hộp thư này lại nằm ở Saint Kitts.”

“Điều đó không chứng minh được đó là Charlie.” - Karen nói. - “Chỉ là một người nào đó có cùng sở thích về cùng một loại ô-tô ở đó. Rất nhiều người có thể có cùng sở thích như vậy.”

“Ai là những người thường muốn giấu mình, Karen, họ sẽ dùng hộp thư bưu điện, tên giả. Tôi đã kiểm tra thông tin thẻ tín dụng với cái tên đó, và cô biết kết quả là gì không? Không có gì cả.”

“Nhưng đó cũng chưa đủ để chứng minh đó là Charles!” - Karen kêu lên, tuyệt vọng. - “Tại sao? Tại sao anh lại làm việc này, Ty? Tại sao anh bỏ thì giờ làm việc này?” - Cô đi lại bên băng ghế dài, ngồi xuống tay ghế, nhìn Hauck. - “Cái này có ý nghĩa gì với anh? Tại sao anh lại bắt tôi phải đối mặt với chuyện này chứ? ”

“Karen..." - Anh đặt tay lên đầu gối cô, nhẹ nhàng bóp lại.

“Không!” - Karen giằng ra.

Đôi mắt sâu thẳm của anh ánh lên nét kiên quyết, trong một giây cô nghĩ mình sắp khóc đến nơi. Cô muốn anh đến bên ôm cô vào lòng.

“Anh nói có một địa chỉ thư điện tử, đúng không?”

“Đúng. Nó đây.” - Anh với tay đưa Karen một tờ giấy. Cô cầm lấy tờ giấy, ngón tay run rẩy.

Oilman0716 @hotmail.com.

Cô đọc đi đọc lại địa chỉ thư điện tử trên tờ giấy, sự thật cứ thấm dần, thấm dần qua cô. Rồi cô ngẩng đầu nhìn Hauck nửa cười như đau đớn, tổn thương.

“Oilman...” - Cô mim cười, cảm thấy như bay bổng lên rồi bị quăng xuống đất. Một lớp sương mỏng cháy lên trước mắt cô. “Chính là anh ấy.” - Cô gật đầu. - “Là Charlie.”

“Cô chắc chứ?”

“Chắc.” - Karen thở hắt ra như cố gắng không để làn nước mắt không tràn xuống. - “Con số đó, 0716 - chúng tôi luôn dùng làm mật khẩu. Đó là ngày lễ kỷ niệm của chúng tôi - tháng bảy, ngày mười sáu... Ngày cưới của chúng tôi. Năm 1989. Đó là Charlie, Ty à."
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,854
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 66


Căn nhà tối om. Karen ngồi trong phòng làm việc của Charlie. Lũ trẻ đã đóng cửa đi ngủ từ lâu. Karen nhìn chăm chăm cái địa chỉ thư điện tử đó. Oilman0716.

Từng đợt sóng giận dữ và cả sự bất định cứ chạy tràn trong cô. Cơn giận hòa cùng những lời kết tội, lên án, sự bất định về những gì cô nên làm. Cô không biết liệu mình có hiểu những gì mình đang cảm thấy hay không, nhưng càng nhìn cái con số quen thuộc đó, ngờ vực càng tiêu tan. Cô biết chắc chắn đó phải là Charlie.

Nó đã lấy đi một điều gì đó trong cô. Đó là viên than hồng của lòng tin cô vẫn dành cho anh trong cuộc sống vợ chồng của hai người. Đó là hy vọng cuối cùng của cô.

Anh đúng là đồ khốn, Charlie...

Liên lạc với anh ư? Cô còn không biết có thể nói gì với Charlie nữa. Charlie, làm sao anh có thể làm vậy được chứ? Làm sao anh có thể rời bỏ gia đình như vậy? Chúng ta là một đôi kia mà. Chúng ta là bạn tâm giao, phải vậy không? Có phải chúng ta vẫn nói rằng chúng ta là một nửa bù đắp cho nhau đó sao? Làm sao anh có thể làm những điều kinh khủng như vậy được chứ? ”

Đầu cô nặng trịch như có ngàn cân treo lên đó. Cô nghĩ tới AJ Raymond và Jonathan Lauer. Những cái chết mà người chồng của cô có dính líu. Nó khiến cô cảm thấy nản lòng, khiến cô cảm thấy kinh tởm.

Có phải tất cả là sự thật?

Một năm vừa qua, cô đã phải tập làm quen với một sự thật rằng chồng cô đã chết. Cô đã làm bất cứ điều gì để quen được với ý nghĩ đó. Nhưng giờ thì Charlie đã trở lại. Còn sống - như cô vẫn còn sống vậy.

Cô có thể đương đầu với anh.

Oilman0716.

Cô có thể nói được gì chứ?

Charlie, anh còn sống không? Anh có đang đọc những dòng này không? Anh có biết em cảm thấy thế nào không? Chúng ta sẽ cảm thấy thế nào nếu lũ trẻ biết chuyện? Anh đã làm em đau đớn biết nhường nào không? Anh đã coi rẻ những năm tháng chúng ta cùng chung sống ra sao. Charlie, tại sao chứ... ?

Cô đăng nhập tài khoản AOL của mình. KFried111. Đã hai lần cô cố lấy hết can đảm để đánh địa chỉ của anh vào đó. Oilman. Nhưng rồi cô lại ngừng lại.

Sẽ được gì nếu lôi tất cả những chuyện này ra? Để Charlie nói lời xin lỗi hay sao? Để được nghe anh thú nhận rằng anh là con người khác với con người cô từng chung sống hay sao? Rằng anh đã làm những việc đó - trong khi vẫn sống với cô, vẫn ngủ với cô nhưng anh vẫn lập kế hoạch bỏ đi. Để được nghe anh nói vờ vịt rằng anh đã từng yêu cô, yêu cả gia đình ư...

Tại sao chứ? Sẽ được gì chứ? Để lại bắt gia đình cô phải chịu đựng đau khổ lại từ đầu hay sao. Lần này sẽ tệ hơn rất nhiều.

Nước mắt tràn xuống má, nóng bỏng. Giọt nước mắt pha trộn cả ngờ vực và những lời kết tội. Cô nhìn địa chỉ thư điện tử trên màn hình mà khóc.

“Mẹ!”

Karen ngẩng lên. Samantha đang đứng trước cửa, trong chiếc quần lót và áo phông Michigan quá khổ. - “Có chuyện gì thế mẹ? Mẹ làm gì mà ngồi đây trong bóng tối thế này?”

Karen lau nước mắt. - “Con không biết được đâu.”

“Mẹ, có chuyện gì đang xảy ra vậy?” - Sam đi tới bên bàn, quỳ xuống bên cạnh Karen. - “Mẹ làm gì ở bàn làm việc của bố thế? Mẹ không thể nói là chẳng có gì được - có chuyện gì đó làm mẹ buồn bực hơn hai tuần qua.” - Samantha đặt tay lên vai mẹ. - “Liên quan đến bố phải không mẹ? Con biết. Viên thanh tra đó lại đến đây. Giờ thì lại có một chiếc xe đỗ ngoài đường, trước cửa nhà mình. Có chuyện quái quỷ gì thế mẹ? Mẹ nhìn lại mình xem - mẹ đang khóc mà. Những kẻ xấu đó lại làm mẹ lo lắng phải không mẹ?”

Karen gật đầu, hít sâu một hơi. - “Bọn chúng lại gửi thêm một mẩu tin nhắn nữa.” - Cô nói, lau nước mắt trên mi. - “Mẹ chỉ muốn các con có một ngày của riêng mình mà chúng ta đều được phép tự hào, con yêu ạ. Con xứng đáng được hưởng điều đó. Và rồi con lên đường theo chuyến du lịch đó.”

“Rồi sau đó chuyện gì sẽ xảy ra tiếp hả mẹ? Bố đã làm cái gì? Mẹ có thể nói với con được mà. Con không phải đứa trẻ lên sáu.”

Nói sao đây? Cô có thể nói sao được đây? Nói cho con bé tất cả sao? Thế thì khác nào lấy đi sự ngây thơ của nó, đánh cắp đi những ký ức ấm áp về bố của con bé. Lũ trẻ đã khóc thương, đã đưa anh về nơi an nghỉ. Đã học cách sống mà không có anh. Anh thật khốn kiếp, Charlie, Karen giận dữ. Tại làm sao bây giờ anh khiến em phải làm như vậy chứ?

Cô ôm lấy eo con bé, hít sâu: “Bố có thể đã làm một chuyện gì đó. Bố có thể đã rửa tiền cho ai đó, của những người xấu con ạ. Ở nước ngoài và bất hợp pháp. Mẹ không biết họ là ai. Tất cả những gì mẹ biết là hiện giờ bọn họ muốn lấy số tiền đó.”

“Họ muốn cái gì hở mẹ?”

“Tiền không nguồn gốc rõ ràng, con ạ, mà bố con có thể đã đánh mất. Đó là thông tin họ gửi đến cho mẹ.”

"Ý mẹ là sao, họ muốn số tiền đó sao mẹ? Bố chết rồi kia mà? ”

Karen kéo con gái ngồi lên lòng, ôm lấy con bé như lúc còn bé, thậm chí còn hít mùi hương con bé mới tắm. Cô rùng mình trước những gì mình sắp phải nói.

“Đúng, con gái ạ, bố đã chết.” - Karen gật đầu.

“Còn có chuyện mẹ chưa nói với con, đúng không? Con biết mà mẹ. Gần đây mẹ thường xuyên xuống tầng hầm lục tung những thứ của bố lên. Bây giờ mẹ lại ngồi đây, trong phòng làm việc của bố, trước máy tính của bố mà khóc. Bố không làm điều gì sai đâu. Bố là người tốt mà. Con đã thấy cách bố làm việc. Con thấy bố mẹ đã sống với nhau ra sao. Bố không còn ở đây để thanh minh cho mình nữa, vì vậy đó sẽ là việc của chúng ta. Bố sẽ không bao giờ làm điều gì khiến chúng ta phải gặp nguy hiểm cả. Bố là chồng mẹ, nhưng còn là bố của chúng con. Con cũng hiểu rõ bố chứ.”

“Đúng vậy, con nói đúng.” - Karen ôm chặt con bé. - “Đó là trách nhiệm của chúng ta.” - Karen vuốt vuốt mái tóc con gái trong khi con bé cuộn người vào lòng mẹ.

Trách nhiệm của chúng ta là kết thúc chuyện này. Dầu những người kia có muốn điều gì từ cô. Samantha có cuộc sống của nó. Tất cả đều có cuộc sống của mình. Cơn ác mộng này sẽ ra sao đây - sẽ đeo đẳng họ mãi sao?

Liệu con có thực sự muốn biết hay không, con yêu, nếu mẹ nói cho con biết? Những gì bố của con đã làm. Con có muốn những ký ức và tình yêu của mình tan vỡ hay không? Tan vỡ như mẹ. Liệu có tốt hơn không khi chỉ đơn giản là giữ nguyên vẹn tình yêu và nhớ tới bố như con vẫn làm? Bố đã đưa con đi tập trượt băng, giúp con làm toán. Để bố vẫn ở trong trái tim các con như hiện tại?

“Chuyện này làm con hơi sợ, mẹ à." - Sam nói, ôm chặt mẹ hơn.

“Đừng sợ con ạ.” - Karen hôn lên tóc con. Nhưng trong lòng, cô tự nhủ, Nó cũng khiến mẹ sợ hãi con ạ.

Charlie, anh thật là khốn kiếp. Làm sao em lại có thể nhìn thấy anh trên màn hình hôm ấy được chứ? Hãy nhìn xem anh đã làm gì.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,854
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 67


Cuối cùng rồi cũng đến ngày lũ trẻ lên đường. Karen giúp đóng gói hành lý và đưa chúng ra sân bay Kennedy, ở đó bọn trẻ gặp lại người thân, họ đã đến đây từ ngày hôm qua, tại cổng ra của hãng Hàng không Anh quốc.

Cô đậu xe và cùng đi vào làm thủ tục với lũ trẻ. Ở đó cô gặp Sid và Joan. Tất cả đều rất hào hứng. Karen ôm chặt Sam với tất cả tình cảm và bảo con gái chăm sóc anh trai: “Mẹ không muốn anh trai con mải mê nghe iPod và để cả lũ sư tử lôi đi đâu đấy nhé.”

“Đấy là máy nghe nhạc di động mà mẹ. Và trong trường hợp của Alex thì chắc là lũ khỉ đầu chó sẽ lôi anh ấy đi thôi.”

“Buồn cười thật đấy.” - Alex nhăn mặt, thúc cùi chỏ. Thằng bé vẫn còn hơi mệt một chút khi lên đường cho chuyến đi, người vẫn còn hơi ủ rũ vì sốt vi rút và sốt rét.

“Thôi nào...” - Karen ôm chặt hai đứa. - “Mẹ yêu cả hai đứa. Các con biết điều đó mà. Thôi các con đi cho thay đổi không khí. Nhớ liên lạc đấy nhé.”

“Chúng ta không thể liên lạc với nhau được mà mẹ.” - Alex nhắc mẹ. - “Bọn con chui vào những đám cây bụi ở châu Phi. Bọn con đi săn mà.”

“Vậy thì nhớ chụp ảnh đấy.” - Karen đáp. - “Mẹ muốn xem thật nhiều, thật nhiều ảnh. Nhớ không?”

“Được rồi, mẹ.” - Alex mỉm cười ngượng ngập. Hai đứa vòng tay ôm mẹ thật chặt. Karen không kìm được nữa - nước mắt ầng ậc trào lên.

Alex khịt mũi: “Bọn con đi đây, mẹ ạ.”

Karen vẫy tay: “Các con đi nhé!” Karen cũng ôm hôn bố mẹ cô rồi đứng đó, nhìn mọi người đi vào trong, vẫy tay chào khi họ đi qua khu vực an ninh - Alex đội chiếc mũ bóng chày đội Syracuse, đeo ba lô đựng những cuốn tạp chí về ôtô, Sam mặc quần ấm thể thao, nghe iPod,vẫy tay lần cuối chào cô. Karen gần như không chờ đợi thêm được nữa.

Cô nghĩ tới lời cảnh báo cô mới nhận và nghĩ tới địa chỉ thư điện tử của Charlie. Và cô nghĩ cả tới việc mình muốn lũ trẻ được an toàn ra sao - vậy việc cô làm là gì, đưa chúng đến châu Phi sao? Khi đã trở lại ôtô, cô ngồi một lúc trong ga-ra trước khi nổ máy. Cô gục đầu trên tay lái mà khóc, vui mừng vì lũ trẻ đã đi nhưng cũng đồng thời cảm thấy lẻ loi, khi biết rằng cuối cùng thì thời điểm ấy cũng đã đến.

Đã đến lúc cô phải đối mặt với Charlie. Đó là việc của chúng ta phải không?

ĐÊM HÔM ĐÓ, Karen ngồi tần ngần bên máy tính của Charlie. Cô không còn cảm thấy sợ hãi nữa, không tự vấn rằng mình phải làm gì. Chỉ còn lại một quyết tâm mà giờ đây cô cảm thấy mình bắt buộc phải đối mặt với nó.

Bất chợt cô nghĩ rằng mình nên gọi điện cho Ty. Mấy tuần trước, cô đã tiến gần hơn đến với anh, cảm thấy có gì đó khuấy động lên trong mình, những cảm giác pha trộn của sự bối rối về những gì đã và đang xảy ra với Charlie, mà có vẻ như tốt hơn là phủ nhận điều đó. Và cô cũng chưa bao giờ trả lời Ty về việc cô chuẩn bị làm những gì với những thông tin anh tìm được.

Cô đăng nhập hộp thư điện tử của mình. KFried111. Charlie sẽ nhận ra ngay cái tên này. Cô đang đưa câu trả lời của mình cho Charlie.

Chỉ còn hai người chúng ta, Charlie. Và sự thật.

Liệu cô còn có thể nói được gì nữa đây? Mỗi lần cô nghĩ đến nó, mọi thứ lại quay trở lại. Nỗi đau bị mất anh. Cơn sốc khi nhìn thấy anh trên màn hình. Tìm thấy hộ chiếu, tiền. Nhận ra rằng anh chưa chết nhưng đã từ bỏ cô. Nước mắt của Samantha sau khi con bé bị đe dọa trong xe. Mọi việc cứ ùa về, nhưng Ty nói đúng. Tất cả những điều đó không hề mất đi.

Đã có người phải chết.

Lưỡng lự, cô gõ vào phần địa chỉ. Oilman0716. Karen đã làm như vậy vài lần trước đây, nhưng lần này cô không quay lại nữa. Mỉm cười nhợt nhạt, cô nghĩ không hiểu Charlie sẽ nghĩ gì, thế giới sẽ chao đảo ra sao, cánh cửa nào cô đã mở ra, một cánh cửa lẽ ra phải luôn được đóng kín.

Không, không còn đóng kín được nữa đâu, Charlie.

Karen gõ ba từ. Cô đọc đi đọc lại và nuốt nước bọt. Ba từ sẽ thay đổi cả cuộc đời cô chỉ trong một giây nữa thôi, ba từ sẽ mở ra những vết thương mà đã phải rất khó khăn mới có thể hàn gắn được.

Cô nhấn chuột gửi đi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,854
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 68


Ở một nơi có tên gọi là Đảo Nước nhỏ, gần quần đảo Turk và Caicos, Charles Friedman bật máy tính xách tay. Đường truyền băng thông rộng qua vệ tinh bắt đầu hoạt động.

Một nỗi sợ hãi không an lòng ẩn sâu trong anh.

Đầu tiên là cách đây một tuần ở Domenica. Một nhân viên ngân hàng, mà đôi khi anh vẫn hay nói chuyện cùng, nói có nguời đã tìm đến ngân hàng cách đó một tuần, một gã đàn ông thấp đậm, để ria mép, yêu cầu gặp một trong những giám đốc hỏi thông tin về một người Mỹ đã chuyển tiền đến đây. Gã mô tả một người giống như anh. Thậm chí còn cho họ xem hình.

Sau đó là một bài báo anh đang gập để trên đùi. Bài báo được đăng trên tờ Thời báo Caribê. Mục tin Địa phương, về một vụ án mạng ở đảo Saint Maarten. Một người chuyên buôn bán kim cương bị bắn chết trong xe. Không có gì bị mất hoặc bị đập phá. Tên nạn nhân là Issa và ông ta đã sống ở trên đảo năm mươi năm.

Đó là người buôn kim cương của anh. Là người quen của anh. Năm ngoái anh đã thực hiện hai thương vụ với Issa. Charlie đã trợn mắt kinh hoàng khi nhìn thấy tiêu đề bài báo. Một vụ án mạng kiểu như vậy chưa từng bao giờ xảy ra trong khoảng thời gian mười năm trở lại đây.

Chúng đã biết được điều gì đó. Chúng đã mò đến quá gần rồi. Anh phải thay đổi địa điểm. Chắc chắn chúng đã lần theo dấu vết của anh thông qua mạng ngân hàng, và phát hiện ra rằng tài khoản của anh ở Falcon đã được rút ra. Giờ lại đến cái chết của nguời buôn kim cương. Charles cảm thấy buồn vì anh có thể là người phải chịu trách nhiệm về số phận hẩm hiu của người lái buôn đó. Anh rất quý Issa. Mà cũng chẳng bao lâu nữa anh sẽ lại cần đến tiền. Nhưng hiện tại thì tình hình ngày càng trở nên quá nguy hiểm để anh xuất hiện, thậm chí là cả ở đây. Anh đã luôn biết rằng có thể một ngày nào đó bọn chúng sẽ lần theo dấu của khoản tiền.

Tối hôm qua trời đã mưa liên tục. Một vài đám mây vẫn còn quẩn lại trên bầu trời xanh và khô lạnh. Anh ngồi trên boong với một tách cà phê, đăng nhập tài khoản Bloomberg (1). Đây là thói quen mỗi sáng của anh. Kiểm tra vị trí của mình, như anh vẫn làm từ hai mươi năm trước đây, mặc dù hiện tại anh chỉ hoạt động buôn bán cho riêng bản thân mình. Mà anh cũng sẽ sớm phải dừng việc này lại thôi, vì có lẽ bọn chúng có thể lần theo dấu vết hoạt động giao dịch của anh - dấu vết đầu tư của anh ở mỗi thương vụ. Nhưng đó cũng là tất cả những gì anh có thể làm để cho mình khỏi phát cuồng. Giờ thì anh cũng mất luôn cả nó nữa.

Máy tính đã khởi động xong. Máy chủ thông báo anh có bốn thư mới. Anh không còn nhận nhiều thư điện tử nữa kể từ khi sử dụng tài khoản mới này. Hầu hết trong số đó chỉ là thư rác - quảng cáo thế chấp và quảng cáo thuốc Viagra (2). Thỉnh thoảng lại có thư cập nhật thông tin hoạt động thương mại điện tử của anh. Anh không để ý đến thân phận mới của mình. Nó là vậy, và phải vậy.

Và đó là điều anh đang nghĩ tới, chắc lại là thư rác, nhấp một ngụm cà phê, anh duyệt qua danh sách thư gửi đến. Cho đến khi mắt anh bắt gặp một bức thư và không thể rời ra được nữa. Không phải là bắt gặp - mà là đâm sầm vào mới đúng. Tim anh như ngừng đập khi nhìn thấy địa chỉ của người gửi, bức thư thứ ba từ trên xuống.

KFried111.

Chân anh tuột khỏi mép thuyền. Lưng anh còng xuống như thể có một luồng điện cao thế chạy qua. Anh nhìn lại cái tên, chớp mắt, như thể đôi mắt mình đang chơi một trò đùa tai ác.

Karen.

Tim đập thình thịch, anh kiểm tra lại, chỉ để chắc chắn rằng không phải là mình đăng nhập vào địa chỉ thư điện tử cũ. Anh biết điều đó là không thể xảy ra. Nhưng nếu vậy thì nó là cái gì?

Không, đúng là địa chỉ này. Oilman0716.

Cổ họng anh khô đắng. Tệ hơn, ruột anh như thắt lại khi chợt hiểu ra rằng mọi thứ đã bắt kịp với anh. Quá khứ của anh. Sự lừa dối của anh. Những gì anh đã làm. Làm sao chuyện này có thể xảy ra được kia chứ? Làm sao Karen có thể biết được tên anh? Cả địa chỉ thư điện tử của anh nữa? Không, anh hiểu rằng đó không phải là những câu hỏi đúng.

Thậm chí là làm sao mà cô biết được rằng anh vẫn còn sống?

Một năm đã trôi qua. Anh đã che giấu dấu vết của mình một cách hoàn hảo. Anh không còn liên hệ với cuộc sống truớc đây của mình nữa. Anh cũng chưa bao giờ gặp một người nào mà cả hai cùng quen biết - đó là nỗi lo sợ lớn nhất của anh. Những ngón tay anh đang run lên. KFried111. Karen. Làm sao cô có thể kiếm ra anh ở đây được chứ?

Một cảm giác hỗn tạp vụt qua anh: sợ hãi, hoảng loạn, khao khát chờ đợi. Ký ức. Anh lại thấy tất cả những khuôn mặt đó, nhớ tất cả ngay trong giây phút này đây, nhiều như anh đã từng nhớ họ trong tháng đầu tiên.

Cuối cùng Charles lấy hết can đảm. Anh nhấp chuột vào bức thư. Tất cả chỉ có ba từ ngắn ngủi. Anh đọc ba từ đó, mặt nhợt nhạt, hai mắt ầng ậc nước, đau nhói vì cảm giác tội lỗi và hổ thẹn.

Chào anh, Charlie.

Chú thích:

1 Bloomberg: Trang web chuyên cung cấp thông tin về tài chính.

2 Viagra: một loại thuốc cường dương.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,854
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 69


Ở một nơi có tên gọi là Đảo Nước nhỏ, gần quần đảo Turk và Caicos, Charles Friedman bật máy tính xách tay. Đường truyền băng thông rộng qua vệ tinh bắt đầu hoạt động.

Một nỗi sợ hãi không an lòng ẩn sâu trong anh.

Đầu tiên là cách đây một tuần ở Domenica. Một nhân viên ngân hàng, mà đôi khi anh vẫn hay nói chuyện cùng, nói có nguời đã tìm đến ngân hàng cách đó một tuần, một gã đàn ông thấp đậm, để ria mép, yêu cầu gặp một trong những giám đốc hỏi thông tin về một người Mỹ đã chuyển tiền đến đây. Gã mô tả một người giống như anh. Thậm chí còn cho họ xem hình.

Sau đó là một bài báo anh đang gập để trên đùi. Bài báo được đăng trên tờ Thời báo Caribê. Mục tin Địa phương, về một vụ án mạng ở đảo Saint Maarten. Một người chuyên buôn bán kim cương bị bắn chết trong xe. Không có gì bị mất hoặc bị đập phá. Tên nạn nhân là Issa và ông ta đã sống ở trên đảo năm mươi năm.

Đó là người buôn kim cương của anh. Là người quen của anh. Năm ngoái anh đã thực hiện hai thương vụ với Issa. Charlie đã trợn mắt kinh hoàng khi nhìn thấy tiêu đề bài báo. Một vụ án mạng kiểu như vậy chưa từng bao giờ xảy ra trong khoảng thời gian mười năm trở lại đây.

Chúng đã biết được điều gì đó. Chúng đã mò đến quá gần rồi. Anh phải thay đổi địa điểm. Chắc chắn chúng đã lần theo dấu vết của anh thông qua mạng ngân hàng, và phát hiện ra rằng tài khoản của anh ở Falcon đã được rút ra. Giờ lại đến cái chết của nguời buôn kim cương. Charles cảm thấy buồn vì anh có thể là người phải chịu trách nhiệm về số phận hẩm hiu của người lái buôn đó. Anh rất quý Issa. Mà cũng chẳng bao lâu nữa anh sẽ lại cần đến tiền. Nhưng hiện tại thì tình hình ngày càng trở nên quá nguy hiểm để anh xuất hiện, thậm chí là cả ở đây. Anh đã luôn biết rằng có thể một ngày nào đó bọn chúng sẽ lần theo dấu của khoản tiền.

Tối hôm qua trời đã mưa liên tục. Một vài đám mây vẫn còn quẩn lại trên bầu trời xanh và khô lạnh. Anh ngồi trên boong với một tách cà phê, đăng nhập tài khoản Bloomberg (1). Đây là thói quen mỗi sáng của anh. Kiểm tra vị trí của mình, như anh vẫn làm từ hai mươi năm trước đây, mặc dù hiện tại anh chỉ hoạt động buôn bán cho riêng bản thân mình. Mà anh cũng sẽ sớm phải dừng việc này lại thôi, vì có lẽ bọn chúng có thể lần theo dấu vết hoạt động giao dịch của anh - dấu vết đầu tư của anh ở mỗi thương vụ. Nhưng đó cũng là tất cả những gì anh có thể làm để cho mình khỏi phát cuồng. Giờ thì anh cũng mất luôn cả nó nữa.

Máy tính đã khởi động xong. Máy chủ thông báo anh có bốn thư mới. Anh không còn nhận nhiều thư điện tử nữa kể từ khi sử dụng tài khoản mới này. Hầu hết trong số đó chỉ là thư rác - quảng cáo thế chấp và quảng cáo thuốc Viagra (2). Thỉnh thoảng lại có thư cập nhật thông tin hoạt động thương mại điện tử của anh. Anh không để ý đến thân phận mới của mình. Nó là vậy, và phải vậy.

Và đó là điều anh đang nghĩ tới, chắc lại là thư rác, nhấp một ngụm cà phê, anh duyệt qua danh sách thư gửi đến. Cho đến khi mắt anh bắt gặp một bức thư và không thể rời ra được nữa. Không phải là bắt gặp - mà là đâm sầm vào mới đúng. Tim anh như ngừng đập khi nhìn thấy địa chỉ của người gửi, bức thư thứ ba từ trên xuống.

KFried111.

Chân anh tuột khỏi mép thuyền. Lưng anh còng xuống như thể có một luồng điện cao thế chạy qua. Anh nhìn lại cái tên, chớp mắt, như thể đôi mắt mình đang chơi một trò đùa tai ác.

Karen.

Tim đập thình thịch, anh kiểm tra lại, chỉ để chắc chắn rằng không phải là mình đăng nhập vào địa chỉ thư điện tử cũ. Anh biết điều đó là không thể xảy ra. Nhưng nếu vậy thì nó là cái gì?

Không, đúng là địa chỉ này. Oilman0716.

Cổ họng anh khô đắng. Tệ hơn, ruột anh như thắt lại khi chợt hiểu ra rằng mọi thứ đã bắt kịp với anh. Quá khứ của anh. Sự lừa dối của anh. Những gì anh đã làm. Làm sao chuyện này có thể xảy ra được kia chứ? Làm sao Karen có thể biết được tên anh? Cả địa chỉ thư điện tử của anh nữa? Không, anh hiểu rằng đó không phải là những câu hỏi đúng.

Thậm chí là làm sao mà cô biết được rằng anh vẫn còn sống?

Một năm đã trôi qua. Anh đã che giấu dấu vết của mình một cách hoàn hảo. Anh không còn liên hệ với cuộc sống truớc đây của mình nữa. Anh cũng chưa bao giờ gặp một người nào mà cả hai cùng quen biết - đó là nỗi lo sợ lớn nhất của anh. Những ngón tay anh đang run lên. KFried111. Karen. Làm sao cô có thể kiếm ra anh ở đây được chứ?

Một cảm giác hỗn tạp vụt qua anh: sợ hãi, hoảng loạn, khao khát chờ đợi. Ký ức. Anh lại thấy tất cả những khuôn mặt đó, nhớ tất cả ngay trong giây phút này đây, nhiều như anh đã từng nhớ họ trong tháng đầu tiên.

Cuối cùng Charles lấy hết can đảm. Anh nhấp chuột vào bức thư. Tất cả chỉ có ba từ ngắn ngủi. Anh đọc ba từ đó, mặt nhợt nhạt, hai mắt ầng ậc nước, đau nhói vì cảm giác tội lỗi và hổ thẹn.

Chào anh, Charlie.

Chú thích:

1 Bloomberg: Trang web chuyên cung cấp thông tin về tài chính.

2 Viagra: một loại thuốc cường dương.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,854
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 70


Karen đợi đã hai ngày. Charles vẫn chưa trả lời.

Cô không chắc anh sẽ trả lời.

Cô hiểu Charles, cố hình dung ra Charlie đã sốc và mất tinh thần ra sao khi nhận được thư của cô.

Cũng giống cơn sốc anh đã gây cho cô khi xuất hiện trên màn hình hôm đó.

Mỗi ngày Karen kiểm tra hộp thư điện tử vài lần. Cô biết những gì đang diễn ra trong lòng Charles ở thời điểm hiện tại. Ngồi ở một nơi xa xăm nào đó trên thế giới này, nhưng cuộc sống mới được xây dựng đầy cẩn trọng của anh bỗng nhiên sụp đổ. Điều đó sẽ khiến anh tiêu tán mọi hy vọng - lần lại mọi bước đi, nghĩ tới hàng ngàn khả năng có thể xảy ra.

Làm sao cô lại có thể biết được điều này?

Không biết bao nhiêu lần Karen tưởng tượng ra rằng Charlie đã đọc đi đọc lại ba từ đó. Kiểm tra đi kiểm tra lại trong đầu, đến nát cả óc, tất cả những gì anh đã chuẩn bị. Ruột gan anh như lộn lên. Không tài nào ngủ được. Mọi việc đều ảnh hưởng đến anh như vậy. Anh còn nợ em, cô thầm thì, thích thú thưởng thức cảnh Charlie hoảng sợ, choáng váng. Anh nợ một nỗi đau em phải chịu đựng. Nợ những điều dối trá...

Cô vẫn chưa thể tha thứ cho Charlie. Vì những gì anh đã làm với cô, với lũ trẻ. Cô không còn biết liệu có còn tình yêu giữa hai người hay không. Liệu có còn chút nào đó, ngoại trừ những ký ức về những năm tháng họ chung sống hay không. Nhưng điều đó cũng không quan trọng. Cô chỉ muốn nhận được thông tin từ anh. Cô muốn nhìn thấy anh - mặt đối mặt. Trả lời đi, Charlie...

Cuối cùng, sau ba ngày, Karen gửi đi lá thư điện tử thứ hai. Cô nhắm mắt cầu xin.

Charlie, trả lời đi... Em biết là anh mà. Em biết anh đang ở đó. Trả lời em đi chứ, Charlie. Anh không thể trốn chạy mãi được. Em biết những việc anh đã làm.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,854
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 71


Em biết những việc anh đã làm!

Charles ngồi một góc trong quán cà phê inte yên tĩnh thuộc cảng Mustique mà anh mới ghé vào, chăm chăm nhìn bức thư mới nhất của Karen, hoảng sợ.

Một đám người địa phương có những mái tóc tết dài đang uống bia Jamaica và một bữa tiệc của những người Đức thích lang thang lướt sóng khắp nơi, xâm hình đầy người và đội khăn rằn sặc sỡ đang diễn ra. Charlie cảm thấy một nỗi sợ hãi xâm lấn ngay ở chính nơi này, rằng mọi việc đang tiến gần hơn đến với anh.

Em biết những việc anh đã làm!

Em biết điều gì cơ chứ? Anh đã làm gì nào, Karen? Và bằng cách nào. Karen? Ẩn mình dưới cặp kính, anh nhấp một ngụm bia Caribê và đọc lại lần thứ mười mẩu tin nhắn của Karen. Anh biết cô sẽ tiếp tục. Anh hiểu rõ Karen. Anh không thể làm ngơ được.

Bằng cách nào em tìm được anh?

Em muốn anh nói gì với em, Karen? Rằng anh là thằng khốn ư? Rằng anh đã phản bội em sao? Charles có thể cảm nhận được cơn giận dữ trong từng từ từng chữ của bức thư. Anh không trách cô. Anh xứng đáng phải nhận những gì cô đã phải cảm nhận; vì đã bỏ gia đình; vì đã khiến cả gia đình phải đau khổ với nỗi đau mất đi một người chồng, một người cha, rồi sau khi tất cả cuối cùng cùng dần dịu đi thì bỗng nhiên lại phát hiện ra rằng anh vẫn còn sống!

Trả lời đi, Charlie.

Em biết cái gì chứ, Karen?

Nếu biết, nếu thực sự biết, em sẽ hiểu. Ít nhất thì cũng hiểu chút nào đó. Rằng anh làm việc này không bao giờ là để cho em phải đau khổ. Rằng đó sẽ là điều cuối cùng trong trái tim anh. Mà là để bảo vệ em, Karen à. Để em được an toàn. Cả Samantha và Alex nữa. Em sẽ hiểu tại sao anh phải đi xa. Hiểu ra tại sao, khi cánh cửa mở ra và cơ hội tự đến, anh phải “chết.”

Charlie, trả lời em đi... Trả lời em đi chứ, Charlie.

Nhóm lướt sóng đang cười đùa ầm ĩ bằng tiếng Đức về một cái gì đó họ tìm thấy trên YouTube (1). Một người phụ nữ bản địa to chắc trong chiếc váy hẹp sặc sỡ ngồi đối diện với anh, đang kéo tay đứa con gái đòi uống nước ngọt Fanta. Charles nhận ra rằng anh đã dành quá nhiều thời gian của cả một năm qua chỉ để lẩn trốn, lẩn khuất trong bóng tối, quay đi khỏi cái con người trước đây của mình, rời bỏ tất cả những gì anh đã từng yêu quý.

Nhưng đột nhiên anh bỗng như thấy mình sống trở lại. Lần đầu tiên trong cả một năm qua! Anh thấy rất rõ ràng anh không bao giờ có thể vĩnh viễn quên đi cuộc sống trước kia; không thể vĩnh viễn quên đi những gì trong mình; và không thể quên đi mình là ai.

Giờ đây Charles hiểu ra rằng nếu anh chỉ chạm vào cái bàn phím kia thôi, chỉ cần một lần nhấp bàn phím thôi, trả lời Karen, mọi thứ sẽ lại bật mở ra trở lại. Cả thế giới lại thay đổi thêm một lần nữa.

Em biết những việc anh đã làm.

Anh tợp một ngụm bia. Có thể đây là lúc lại tiếp tục hành trình. Tới Vanuate ở Ấn Độ Dương. Hoặc quay trở lại Panama. Sẽ không ai tìm thấy anh cả. Anh có tiền ở đó.

Anh nhấc kính, cẩn thận đọc lại những gì mình viết. Chiêc hộp Pandora (2) lại sắp được mở ra. Cho cô và cho anh. Và lần này sẽ không có cách nào để đóng lại được nữa. Không còn một cuộc đánh bom bất ngờ, không còn nơi để trốn chạy.

Khốn kiếp thật, anh nói. Anh uống cạn ly bia. Karen đã tìm thấy anh. Đúng là Nắm đấm thép trong găng tay nhung... anh hào hứng nhớ lại.

Cô sẽ không bao giờ bỏ cuộc.

Đúng, anh đang ở đây. Là anh, anh nói. Ngẫm nghĩ một lần cuối, anh nhấn nút gửi thư đi, gửi đến cái thế giới lại bắt đầu quay trở lại của anh.

Chào em yêu...

Chú thích:

1 YouTube: trang web chuyên chia sẻ file video.

2 Chiếc hộp Pandora: Theo thần thoại Hy Lạp, Pandora giữ một chiếc hộp mà khi mở ra sẽ đem lại nhiều điều kinh khủng như ốm đau, bệnh tật và cả hy vọng... cho mọi người.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,854
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 72


Hauck đã ra ngoài đi một vòng quanh vịnh vào buổi tối. Anh cũng đã ngồi ở nhà vài ngày mà vẫn chưa nghe thấy gì từ Karen. Ban đêm thật nóng nực và oi ả. Tiếng ve sầu kêu râm ran. Cuối cùng anh cũng nguôi đi tâm trạng thất vọng đang cháy bỏng trong ngực.

Anh biết sẽ là không đúng nếu tiếp tục thúc ép Karen. Anh biết thật khó khăn để cô có thể đối mặt được với chồng mình. Nó cũng chẳng khác nào chuyện của Norah đột ngột trở lại với anh. Như mở bung những vết thương còn chưa lành. Anh không chắc liệu nên đợi và xem cô còn muốn tìm kiếm Charles nữa hay không. Hay giờ cô đã biết sự thật - hay ít nhất là một phần sự thật - thì cô chỉ đơn giản chôn chặt điều đó lại; hay nên đem những gì họ phát hiện được báo lại cho Fitzpatrick.

Anh phải mở lại vụ án. Vụ tai nạn của AJ Raymond. Đó là điều đầu tiên dẫn anh đến với chuyện này, phải không?

Khi quay xuốngclid để về nhà, Hauck ngạc nhiên nhìn thấy chiếc Lexus quen thuộc đang đỗ bên đường. Karen đang ngồi trước bậc thềm nhà anh. Cô đứng dậy khi Hauck dừng lại.

Karen nở một nụ cười lúng túng. - “Chào anh...."

Cô mặc một chiếc áo sơ mi đen và quần jeans rất hợp, mái tóc màu ca-ra-men hơi rối, một chiếc vòng kiểu thạch anh cách từng viên đeo ngang cổ tay. Đó là một buổi tối tháng năm. Với Hauck trông cô thật tuyệt.

“Tôi xin lỗi đã đến đường đột.” - Cô nói, ánh mắt như đau khổ tuyệt vọng, hơi chút con gái. - “Tôi cần một người để nói chuyện. Tôi đã liều đến đây.”

Hauck lắc đầu. - “Cô không đường đột đâu.”

Anh đưa cô bước lên bậc thềm, mở cửa. Hauck với chiếc khăn tắm trên bàn trong bếp lau mặt. Anh hỏi xem cô có cần một lon bia lạnh hay không.

“Không. Cảm ơn anh.”

Trông Karen có vẻ lo lắng, cô đi quanh nhà như đang có điều gì đó suy nghĩ trong lòng. Cô đi tới bên giá vẽ đặt bên cửa sổ. Hauck đi theo, đến ngồi xuống chiếc ghế đẩu.

“Tôi không biết là anh cũng vẽ.”

Hauck nhún vai. — “Cô phải xem kỹ trước khi dùng từ vẽ.”

Cô bước tới sát bên giá vẽ. Gần tới mức Hauck có thể ngửi được mùi hương từ cơ thể cô ngọt ngào, thơm ngát khiến tim anh đập dồn dập. Anh cố kìm lại ước muốn được chạm vào cô.

"Bức tranh rất đẹp.” - Cô nói. - “Anh lúc nào cũng đầy những bất ngờ, phải vậy không, trung úy?”

“Đó là điều đẹp nhất mà có người từng nói.” - Hauck mỉm cười.

"Có lẽ anh cũng biết cả nấu nướng nữa. Tôi dám cá anh... ”

“Karen...” - Hauck chưa từng bao giờ thấy cô tổn thương đến vậy. Anh xoay người nắm lấy tay cô.

Cô kéo tay ra. "Đúng là anh ấy. ” - Karen nói. Hai mắt cô đẫm nước, đầy giận dữ, gần như trợn lên nhìn Hauck. - “Anh ấy đã trả lời thư tôi. Nhưng cũng phải sau ba ngày. Tôi đã phải viết hai lần cho anh ấy.” - Cô đặt một tay lên phía sau cổ. - "Tôi không biết phải nói với anh ấy thế nào. Ty à. Tôi có thể nói được cái gì kia chứ? Tôi đã viết: 'Em biết là anh, Charles. Hãy trả lời em’? Cuối cùng anh ấy cũng trả lời.”

“Anh ấy nói gì?”

"Nói gì ấy hả?” - Cô khịt mũi, thở một hơi tự giễu - “Anh ấy nói ‘Chào em yêu'."

“Chỉ thế thôi sao?”

“Chỉ thế thôi.” - Karen mỉm cười đau khổ. - “Tất cả chỉ có thế.” - Cô bước thêm vài bước quanh nhà, nhìn ra phong cảnh ngoài vịnh như thể cô đang kìm lại một cơn hồng thủy. Cô bước tới trước mấy chiếc khung ảnh dựng vào tường có để vài bức ảnh ở đó. Cô nhấc từng cái một lên xem. Một bức chụp hai bé gái lúc chúng còn nhỏ. Anh thấy cô nhìn bức ảnh chăm chú. Bức còn lại là chiếc thuyền Merrily của Hauck.

“Của anh hả?”

“ Ừ.” - Hauck gật đầu, đứng dậy. - “Không to đẹp, nhưng Jessie thích nó. Mùa hè chúng tôi thường tới Newington hoặc đi ra đảo Shelter. Khi thời tiết đẹp, tôi vẫn được biết đến...."

"Anh tự làm mọi việc, phải không, Ty? ” - Hai mắt cô rừng rực nhìn anh. - “Anh là người tốt.”

Hauck không rõ đó có phải là một lời khen hay không. Karen cắn chặt môi, đưa tay vuốt mái tóc rối. Có vẻ như cô sắp nổ tung. Hauck bước tới phía trước gọi: “Karen..."

"Chào em yêu, ” - Karen nhắc lại, giọng như có gì đang tan vỡ. - “Đó là tất cả những gì anh ấy nói với tôi, Ty à. Kiểu như ‘Em định làm gì vậy, em yêu? Có gì mới với lũ trẻ không? ’ Đó là Charles! Người tôi đã chôn chặt dưới ba tấc đất. Người tôi đã nằm cùng giường trong suốt mười tám năm! ‘Chào em yêu. ’ - Tôi phải nói cái gì với anh ấy bây giờ đây, Ty? Cái chết tiệt gì đang xảy ra thế này?”

Hauck bước tới, ôm lấy Karen. Như anh đã từng mơ được ôm chặt lấy cô, ôm chặt vào ngực mình, thật chặt. Máu ào ạt trong anh như muốn vỡ tung mạch. Ban đầu cô cố giằng ra, giận dữ tuôn trào. Rồi cô để yên cho anh ôm, nước mắt cô thấm ướt áo anh, tóc cô rối bời thơm mùi mật, ngực cô ép chặt vào ngực anh.

Hauck hôn cô. Karen không phản ứng mà đáp lại nụ hôn của anh, lưỡi cô như háo hức tìm lấy lưỡi anh. Một cái gì đó ngoài tầm kiểm soát của cả hai người đang quấn lấy họ. Mùi hương của da thịt cô ngập tràn trong anh - đầy mê say, ngọt ngào, thơm ngát - khiến anh cuồng dại.

Tay anh lướt xuống trên lưng Karen, những ngón tay luồn dưới thắt lưng quần jeans của cô, khuấy trào trong anh. Anh đẩy thắt lưng về phía sau, chiếc áo trên người cô lỏng ra, tay cảm nhận làn da bụng nóng ấm, kéo qua bộ ngực phập phồng hổn hển của cô, và cuối cùng ôm lấy khuôn mặt cô trong tay mình.

“Em không phải làm gì hết.” - Hauck nói.

"Em không thể. ” - Karen nhìn anh, nước mắt lấp lánh trên má. - "Em không thể tới đó một mình được.”

Hauck hôn cô. Lần này lưỡi hai người quấn chặt lấy nhau trong điệu múa ngọt ngào và chậm rãi. - "Em không thể... ”

Hauck lau nước mắt trên mặt Karen. - “Em không phải làm gì hết.” - Anh nói. - “Không phải làm bất cứ điều gì hết.” Rồi anh lại ôm cô vào lòng.

HAI NGƯỜI LÀM TÌNH trong phòng ngủ.

Hauck chầm chậm cởi từng nút áo trên người cô, vuốt tay dọc theo chiếc dây áo ngực của cô, bàn tay nhẹ nhàng đưa xuống dưới. Cô hơi rụt người lại, hơi chút sợ hãi, nơi chưa từng có ai chạm tới trong một năm qua.

Hơi thở dồn dập, Karen ấp mặt lên ngực Hauck. - “Ty, từ lâu rồi em chưa làm chuyện này.”

“Anh biết.” - Hauck nói, nhẹ nhàng kéo chiếc áo ra khỏi tay cô, tay vuốt dọc xuống đùi, bên trong quần jeans.

Karen căng người chờ đợi.

“Em muốn nói là với người nào đó khác.” — Karen nói. - “Em đã từng với Charles gần hai mươi năm rồi.”

“Được mà.” - Hauck nói. - “Anh biết.”

Anh đặt cô nằm xuống trên giường, kéo từng ống quần jeans ra khỏi cặp đùi săn chắc, đặt tay lên chiếc quần lót, cảm nhận cơn rùng mình chờ đợi. Dạ con co bóp khiến cô như cuồng dại. Cô ngẩng nhìn anh. Anh đang ở đó, chỉ dành cho cô, làm chỗ dựa vững chắc cho cô khi mọi thứ đều khiến cô muốn phát điên. Anh là điều duy nhất cô có thể tin tưởng. Cô đưa tay nhẹ nhàng chạm vào bên ngực anh, vết thương đang lành trở lại, cô hôn lên đó, mồ hôi anh thật ngọt ngào. Hauck căng người, kéo chiếc quần soóc. Anh là nguời duy nhất để cô bám chắc lấy. Không có anh, cô không biết mình phải làm gì.

Cô úp mặt mình lại gần hơn với mặt anh. - "Ty... "

Anh áp người thật chặt lên người cô, hông anh cứng rắn, cánh tay khỏe khoắn, lực lưỡng. Cơ thể họ hòa vào nhau như một cơn sóng ấm, như có luồng điện chạy dọc sống lưng Karen. Cô cong lưng. Ngực hai người ép chặt lấy nhau, nóng rực.

Bỗng nhiên chẳng còn gì giữ họ lại được nữa. Cô thấy nỗi khao khát bùng lên từ trong mình. Cô ngả đầu ra sau, lắc sang hai bên mỗi khi anh đi vào cô, cơn run rẩy tràn qua cô từ đầu ngón tay đến đầu ngón chân, như một dòng điện, một phần thưởng đã phải chờ đợi từ quá lâu. Cô ôm lấy hông anh, đẩy mạnh vào trong cô hơn nữa. Cơn cuồng dại chồm lên họ. Hơi thở hổn hển, hai cơ thể, hai cặp đùi quấn lấy nhau. Cô dính chặt lấy anh, người đã mạo hiểm tất cả vì cô, cô không còn muốn giữ lại điều gì. Cơn rung chuyển đi qua người họ. Cô muốn dành cho anh tất cả. Dành cho anh phần trong cô chưa từng dành cho ai. Ngay cả Charles. Phần cô vẫn luôn giấu kín.

Tất cả mọi điều.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,854
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 73


Họ nằm trên giường, mệt lử. Người Karen ướt đẫm mồ hôi, sức nóng vẫn còn lan tỏa. Hauck hôn lên ngực cô, cổ cô, làm cô dịu lại. Mái tóc cô rối tung.

“Đúng là một ngày may mắn với anh.” - Cô hài hước, ánh mắt liếc nhìn châm biếm. - “Thường thì em không bao giờ đầu hàng trước lần hẹn hò thứ ba. Đó là quy định nghiêm ngặt trên trang Mat.”

Hauck cười, gác chân lên đầu gối chân kia. - “Nghe này, nếu điều đó có ý nghĩa nào đó thì anh hứa sẽ tiếp tục hẹn hò mời em bữa nữa.”

“Ôi dào! ” - Karen thở phào ra. - “Nó cất cả một gánh nặng cho em đấy.”

Cô liếc nhìn quanh căn phòng chật hẹp, nhìn những thứ về anh mà cô chưa từng biết. Một chiếc giường gỗ đơn giản, một chiếc bàn với vài cuốn sách, một cuốn tiểu sử Anh-xtanh, một cuốn tiểu thuyết của Dennis Lehane, một chiếc quần jeans vắt trên chiếc ghế trong góc nhà. Một chiếc ti-vi nhỏ.

“Cái quái gì thế kia?” - Karen hỏi, chỉ vào một thứ treo trên tường.

"Đó là chiếc gậy khúc côn cầu.” - Hauck nói, ngả người ra sau.

Karen chống cùi chỏ nhỏm dậy. - “Nói đi, rằng em không ngủ với người chỉ treo gậy khúc côn cầu trong nhà đấy chứ.”

Hauck nhún vai: “Chơi vào mùa đông mà. Chắc là anh quên chưa cất nó đi.”

“Ty, bây giờ đã là tháng sáu rồi kia mà. "

Anh gật đầu, như một cậu bé phát hiện ra nơi cất giấu an toàn cho số bánh bích quy của mình dưới giường ngủ. - "Thật may mắn là em không tới đây vào tuần trước. Lúc đó đến cả bàn trượt tuyết của anh cũng vẫn còn chưa được cất đi.”

Karen vuốt má Hauck: “Trông anh cười thật tuyệt, trung úy ạ.”

“Anh nghĩ chúng ta có thể nói rằng, cả hai đều hơi chậm một chút.”

Họ nằm như vậy một lúc trên chiếc giường lớn, như hai con sao biển, không quần áo, chỉ những ngón tay họ là chạm đến nhau, tìm kiếm nhau.

“Ty này...” — Karen nhỏm dậy. - “Có một điều em muốn hỏi về anh. Em nhìn thấy một thứ khi vào phòng làm việc của anh hôm đó. Anh để một bức hình trên bàn máy tính. Hình hai bé gái. Hôm gặp anh ở trận bóng, em gặp Jessie, anh bảo đó là con gái duy nhất của mình. Tối nay em lại nhìn thấy hình cả hai đứa, ở ngoài kia.” - Cô ngả sát người anh. - “Ý em không phải là muốn gợi lại một điều nào đó.”

“Không.” - Hauck lắc đầu. - “Em không gợi lại điều gì cả.” Quay nhìn lên trần nhà, Hauck cuối cùng cũng nói với cô về Norah. - “Con bé nếu còn thì đã lên chín rồi.”

Karen cảm thấy nỗi buồn như nhát dao xuyên suốt qua người anh. Anh kể lại cho cô nghe là anh đã phải quay trở lại cửa hàng, vì đã quên một thứ ra sao và đã vội vàng để quay về nhà. Anh có ca trực, và anh đang bị muộn. Beth nổi cáu với anh. Lúc đó họ đang sống ở Queens (1). Anh đã mua nhầm món tráng miệng. - “Món snack pút-đinh...”

Anh kể lại mình đã vội vàng rời xe ra sao, nửa tiếng sau là tới ca trực của anh, nên anh đã vội chạy vào để lấy hóa đơn. “Món snack pút-đinh.” - Hauck lặp lại, nhún vai nhìn Karen, một nụ cười trống vắng.

“Hai đứa lúc đó đang chơi đùa bên vỉa hè. Trò thuyền kéo Annie, sau này Jessie kể lại cho anh. Em biết đấy, bài hát - "Merrily, merrily, merrily... " - Hauck hít sâu một hơi. — “Chiếc xe lùi ra. Anh đã không kéo phanh tay. Tất cả những gì anh còn kịp nghe là tiếng Jessie la lên. Và cả Beth nữa. Anh vẫn nhớ ánh mắt của cô ấy nhìn anh lúc đó. ‘ Ôi không, Ty, Chúa ơi!’ Tất cả xảy ra thật bất ngờ.” - Hauck nhìn cô, liếm môi. - “Con bé mới lên bốn.”

Karen ngồi dậy, đưa tay vuốt ve khuôn mặt ưa nhìn của Hauck. - “Anh vẫn còn suy nghĩ nhiều về nó phải không? Em có thể nhìn thấy điều đó trong mắt anh. Em nhìn thấy nó ngay lần đầu tiên gặp anh.”

“Em là người đang phải đối mặt với một sự kiện vào lúc đó kia mà.”

“Đúng thế, nhưng em vẫn nhận ra. Em nghĩ đó là lý do vì sao em phải cảm ơn anh. Vì những gì anh nói. Anh đã khiến em cảm thấy anh hiểu và cảm thông. Em không nghĩ là có lúc nào đó anh thôi không nghĩ tới câu chuyện đó nữa.”

“Làm sao anh có thể không nghĩ tới nó được, Karen?”

“Em hiểu.” - Karen gật đầu. - “Em hiểu... Còn vợ anh thì sao? Tên cô ấy là Beth đúng không nhỉ?”

Hauck nhỏm nghiêng người dậy, khom vai một cách vô vọng. - “Anh không nghĩ là cô ấy có thể tha thứ cho anh. Điều nực cười ở đây là chính cô ấy là lý do buộc anh phải quay lại cửa hàng đó.” - Anh quay người nhìn thẳng vào mắt cô. - “Em đã luôn hỏi anh tại sao anh lại làm như vậy phải không?”

Karen gật đầu. - “Đúng thế.”

“Một lý do là anh nghĩ mình đã bị em lôi cuốn ngay từ lần đầu chúng ta gặp nhau. Anh không thể xua được hình ảnh em đi.”

Karen cầm tay Hauck.

‘'Nhưng lý do còn lại,” - Hauck lắc lắc đầu nói - “là hình ảnh con trai của Raymond nằm chết trên đường, Anh biết có một điều gì đó ngay từ ban đầu. Có một điều gì đó ở AJ gợi anh nhớ đến Norah. Anh không thể gạt được hình ảnh đó ra khỏi đầu. Cho đến tận bây giờ vẫn vậy.”

"Tóc của hai đứa,” - Karen nói, đưa tay nắm lấy bàn tay Hauck đưa lên ngực mình. - “Cả hai đứa đều có mái tóc đỏ. Anh đã luôn tìm cách đền đáp vụ tai nạn ấy thôi. Bằng cách giải quyết vụ tai nạn của AJ. Bằng cách trở thành người hùng trong em.”

"Không, phần đó chỉ là kế hoạch để tiếp cận em của anh thôi." - Hauck trêu, mặt ngây ra.

“Ty!" - Cô nhìn vào đôi mắt đau khổ của anh. - “Anh là người tốt. Đó là điều em nhận thấy ngay lần đầu tiên mình gặp. Bất cứ ai biết anh đều nhận ra điều đó. Chúng ta đều có nhiều việc để làm mỗi ngày, bước xuống đường tham gia giao thông, lái xe khi chúng ta đã uống hơi nhiều một chút, quên không tắt nến khi đi ngủ, và những việc đó cứ tiếp tục xảy ra, như chúng vẫn thường vậy. Cho tới một lần chúng không còn xảy ra như thường lệ nữa. Anh không thể cứ dằn vặt mình mãi được. Chuyện đó xảy ra đã lâu rồi. Đó là một tai nạn. Anh yêu con gái mình. Anh vẫn còn rất yêu con gái mình. Anh không phải đền đáp cho bất cứ việc gì cả.”

Hauck mỉm cười. Anh đặt tay lên má cô, vuốt ve khuôn mặt Karen. - “Lời khuyên này là từ một người phụ nữ đã bước vào đây đêm nay, sau khi phát hiện ra rằng người chồng quá cố của mình hóa ra lại là người bạn mới trên mạng AOL.”

“Đêm nay, đúng.” - Karen cười. - “Ngày mai... ngày mai ai biết ra sao?”

Cô ngả người ngã ra giường. Bỗng nhiên cô nhớ lý do mình đến đây là vì sao. Nỗi thất vọng đột nhiên như đông cứng lại trong mạch máu. Chào em yêu... câu nói khiến cô thoáng buồn. Cô nắm lấy tay Hauck.

“Chúng ta phải làm gì bây giờ đây, Ty?”

“Chúng ta sẽ để mặc nó.” - Hauck nói, vuốt ngón tay dọc theo sống lưng cô, dừng lại ở phía dưới. - “Dầu sao thì cũng không có lợi lúc này, Karen ạ.”

“Không có lợi? Không có lợi cho điều gì chứ?” - Cô hỏi, thấy có gì đó đang khuấy lên nơi bụng dưới.

Hauck quay sang cô, nhún vai: “Không có lợi cho việc làm lại một lần nữa.”

“Làm lại một lần nữa ấy hả? ” - Hauck kéo Karen lên người mình, hai cơ thể đột nhiên hoang dại trở lại. Cô cọ mũi mình vào mũi anh, tóc cô đổ trùm lên khuôn mặt anh như một thác nước. Cô cười lớn. - “Anh biết đã bao lâu rồi em chưa được nghe những từ thế này không?”

Chú thích:

1 Queens: Khu vực rộng lớn nhất và là khu đông dân cư thứ hai ở thành phố New York.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,854
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 74


Sáng hôm sau, Hauck pha cà phê. Khoảng sau chín giờ, anh đang ở ngoài ban công thì Karen bước ra. Cô mặc chiếc áo phông của trường Đại học Fairfield mà cô lấy từ ngăn kéo, tay vẫn còn dụi mắt ngái ngủ.

“Chào buổi sáng.” - Hauck ngẩng lên nhìn, tay vuốt dọc theo đùi Karen.

Cô dựa vào người anh, ngả đầu lên vai anh: “Chào anh.”

Đó là một buổi sáng đầu hạ ấm và đầy ánh nắng. Karen nhìn qua dãy nhà khiêm tốn trải dài theo vịnh. Ngư dân đã chuẩn bị sẵn sàng thuyền trên bến. Một chuyến đi sớm ra Cove Island sắp bắt đầu. Vài con mòng biển đang đập cánh trên bầu trời.

Cô bước tới bên lan can. - “Ở ngoài này thật tuyệt.” - Cô hất đầu về phía bức tranh vẫn còn trên giá. - “Em có cảm giác như đã nhìn thấy bức tranh này ở đâu rồi thì phải.”

Hauck chỉ tay vào đống tranh sơn dầu dựng vào tường. - "Tất cả đều chỉ vẽ một cảnh.”

Karen ngẩng đầu nhìn mặt trời, đưa tay vuốt mái tóc đang tung bay trong làn gió nhẹ, rồi cô ngồi xuống cạnh anh, đưa hai tay ôm lấy ly cà phê.

Hauck nói. - “Em nghe này, về đêm hôm qua..."

Cô giơ tay ngăn anh lại. - "Em nói trước. Em không có ý muốn lợi dụng anh. Em chỉ không chịu nổi cảnh cô đơn. Em...”

"Anh đang định nói đêm qua là một giấc mơ.” - Hauck nói, nháy mắt với cô, đôi mắt cô vẫn còn vẻ ngái ngủ.

"Em cũng định nói vậy.” - Karen mim cười đáp lại ngượng ngập. - “Em chưa từng ngủ với ai khác trong gần hai mươi năm qua.”

“Thật điên rồ. Tất cả những sinh lực dồn nén hôm qua...”

“Vâng, đúng vậy." - Karen liếc mắt.

Anh xoay quanh cô. - “Em biết động tác yoga này không, em gập lưng ra phía sau như thế này và... ”

Karen đập cổ tay Hauck, mắng: “Anh thật là quỷ quái!”

Ty nắm lấy tay Karen. Anh nhìn thẳng vào mắt cô: “Anh thực lòng, Karen à. Về những gì anh đã nói với em, rằng tại sao anh lại điều tra vụ này. Là vì em. Nhưng em cũng đã biết điều đó. Anh không phải là người thích tình một đêm.”

Karen úp mặt vào vai anh: “Ty à, anh nghe này, em không biết liệu chuyện này với chúng ta vào thời điểm này có hẳn là khôn ngoan hay không.”

“Là một việc anh phải mạo hiểm.”

“Có quá nhiều việc xảy ra mà em phải lựa chọn. Chúng ta phải làm sao với Charlie và lũ trẻ đây? Ông chồng trời đánh của em vẫn còn đang ở đâu đó, Ty à!”

“Em đã quyết định chưa?”

“Quyết định về cái gì chứ? Hãy giúp em. Có cả đống việc phải lựa chọn.”

“Quyết định về Charles.” - Hauck nói. - “Quyết định em muốn anh làm gì tiếp theo.”

Karen hít sâu một hơi. Trong ánh mắt cô là cái nhìn quả quyết, thay vì nỗi lo lắng bối rối đêm qua. Cô gật đầu: “Em đã quyết định. Charles nợ em một câu trả lời. Và em muốn được nghe thấy câu trả lời đó. Muốn biết anh ấy lừa dối em từ khi nào. Từ lúc nào mà cái điều anh ấy theo đuổi trở nên quan trọng với anh ấy hơn cả em và lũ trẻ. Và em sẽ chưa lật sang một trang mới cho cuộc đời mình chừng nào em còn chưa nghe được câu trả lời của Charlie, chưa tháo lưỡi câu khỏi họng anh ấy. Em muốn tìm Charlie, Ty à.”

SAU KHI VỀ nhà, tắm rửa, chải lại tóc, Karen ngồi xuống trước máy tính. Tất cả nỗi lo lắng đêm qua đã biến thành sự quả quyết. Cô vào mạng AOL, tìm đến thư trả lời của Charlie gửi cho cô. Cô đọc lại một lần nữa.

Chào em yêu...

Và cô gõ bàn phím.

Em không phải là “em yêu” của anh, Charles. Không còn nữa. Em là người đã bị tổn thương trầm trọng hơn những gì anh có thể mường tượng ra. Em đã là người đã bị rơi vào tâm trạng rối trí. Nhưng anh đã biết rõ điều đó, phải vậy không Charles?

Anh biết rõ điều đó khi anh viết thư trả lời. Chắc chắn anh phải biết điều đó ngay từ ngày anh rời bỏ gia đình mà đi. Vậy thì đây là điều kiện: Em muốn gặp anh, Charles. Em muốn được nghe chính anh giải thích lý do tại sao anh làm vậy. Tại sao anh lợi dụng mẹ con em, Charles, lợi dụng những người lẽ ra anh phải dành tình yêu của mình cho những người đó. Không phải là qua mạng inte như thế này. Em muốn được nghe anh nói xem mình là ai. Gặp trực tiếp, Charlie à.

Cô ngừng lại một chút.

Vì vậy, anh sẽ quyết định xem - gặp nhau thế nào. Anh quyết định địa điểm. Anh làm việc này đi, để em còn biết mà tiếp tục cuộc sống của mình - nếu đó là điều anh còn chút nào đó quan tâm tới. Đừng bao giờ nghĩ đến chuyện từ chối. Thậm chí đừng bao giờ nghĩ đến chuyện lẩn trốn, Charlie. Hãy quyết định mình gặp nhau ra sao.

Karen.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,854
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 75


Charles đang ở trong Ngân hàng South Island trên đảo Saint Lucia thì chiếc BlackBerry của anh báo có thư của Karen gửi tới. Từng câu chữ trong thư như liều a-đrê-la-nin (1) chích thẳng vào tim anh.

Không. Anh không thể làm vậy được. Anh không thể gặp cô. Không thể được. Anh đã mở ra một cánh cửa, nhưng đó là trong một phút yếu đuối và ngu xuẩn. Giờ anh phải đóng sầm cánh cửa đó lại. Anh đã lập xong một phiếu chuyển tài khoản, điền các con số đường gửi đến và các tài khoản mới. Anh đang xóa sạch dấu vết ở đây, chuyển những khoản tiền anh giữ sang Ngân hàng Quốc gia Panama ở Panama City và Ngân hàng Seitzenbank ở Luých xăm bua. Từ đó, chúng sẽ được chuyển đến những nơi an toàn hơn.

Đã đến lúc phải lên đường.

Charles đợi cho một người phụ nữ địa phương ăn mặc sặc sỡ hoàn thành thủ tục rồi ngồi xuống trước bàn của người giám đốc ngân hàng. Đó là một giám đốc người dân đảo tốt bụng, mà trước đây Charles đã từng làm việc cùng. Bà ta có vẻ rất vui mỗi khi được gặp lại Charles vài tháng một lần. Và bà ta tỏ vẻ thất vọng khi thấy anh đóng các tài khoản.

"Ông Hanson” - Bà giám đốc nói, trong khi thực hiện yêu cầu của anh - “vậy là chúng tôi sẽ không còn gặp ông ở đây nữa sao?”

"Có lẽ là một thời gian.” - Charles đáp lời, đứng dậy. - “Cảm ơn bà.” - Hai người bắt tay.

Khi Charles rời khỏi ngân hàng, nội dung bức thư của Karen cứ nặng trĩu trong đầu - anh quyết tâm phải nói với cô rằng không, cô không thể liên lạc với anh được nữa - Charles không hề để ý rằng bà giám đốc ngân hàng với tay lấy mẩu giấy nhỏ giấu dưới bàn, và cũng không để ý rằng bà ta nhấc điện thoại thậm chí ngay cả trước khi Charles bước ra ngoài cửa.

KAREN VẪN NGỒI trước máy tính khi thư trả lời của Charles được gửi tới.

Không. Karen à. Như vậy rất nguy hiểm. Anh không thể để điều đó xảy ra được. Những gì anh làm mà em nghĩ rằng có thể em biết... thì đơn giản là em không hề biết. Hãy chấp nhận chuyện này. Anh biết cảm giác của em ra sao, nhưng anh xin em hãy tiếp tục sống. Đừng nói với ai rằng em đã tìm ra anh. Không ai cả. Karen! Anh yêu em. Anh không bao giờ có ý làm em bị tổn thương. Nhưng đã quá muộn mất rồi. Anh chấp nhận chuyện này. Nhưng dẫu em có cảm thấy thế nào thì cũng đừng, làm ơn đừng viết cho anh nữa.

Giận giữ trào dâng trong huyết quản, Karen viết lại:

Được lắm, Charlie, em e rằng anh mới là người SẲP để cho điều đó xảy ra! Khi em nói em biết về những chuyện anh làm,

em không hề có ý nói rằng anh còn sống. Em biết... Em biết về Falcon và những khoản tiền anh quản lý ở nước ngoài. Charlie. Em biết rằng anh đã giấu em tất cả những chuyện đó trong chừng ấy năm. Cả Dolphin và những con tàu trống không đó nữa, Charlie. Em biết người ở Pensacola đã phát hiện ra điều gian dối của anh. Anh đã làm chuyện gì với ông ta, Charlie?

Lần này Charlie trả lời chỉ sau vài giây - vẻ hoảng sợ: Em đã nói chuyện này với ai chưa, Karen?

Em đã nói với ai thì điều đó có gì quan trọng hả Charlie?

Bây giờ, họ viết qua viết lại cho nhau gần như ngay lập tức. Karen và người đàn ông cô từng yêu, đã trở thành một bóng ma.

Anh không hiểu. Điều quan trọng ở đây là em biết. Em biết cậu thanh niên bị giết ở Greenwich vào đúng ngày anh biến mất. Cái ngày tất cả mọi người trong gia đình đã khóc thuơng cho anh, Charlie. Và em cũng biết anh đã ở đâu vào lúc đó. Thế đã đủ chưa? Em biết anh đã quay lại Greenwich sau khi vụ đánh bom xảy ra. Đó là vụ đánh bom mà anh được cho rằng đã chết trong đó, Charlie. Em biết anh đã gọi cho cậu ta bằng một cái tên giả.

Làm sao, Karen, làm sao em biết?

Và em còn biết cậu thanh niên đó là ai, Charlie. Đó là con trai của người đàn ông ở Pensacola. Đó chắc là điều mà nhân viên giao dịch cũ cua anh, Jonathan Lauer, có thể đã phát hiện ra và tìm cách báo cho em biết. Như vậy đã đủ chưa, Charlie? Gian trá? Giết người, để che dấu.

Vài giây sau, Charlie trả lời: "Karen, xin em đấy..."

Cô lau nước mắt.

Em chưa nói gì cho các con cả. Chúng sẽ chết mất nếu biết chuyện này, Charlie à. Cũng giống như nó đã giết từng khúc ruột trong em. Hai đứa đang đi du lịch châu Phi với người thân bên nhà em. Đó là phần thưởng dành cho Samantha sau lễ tốt nghiệp. Nhưng lũ người đó lại đang đe dọa em và các con, Charlie à. Đe dọa LŨ TRẺ! Đó có phải là điều anh muốn không, Charlie? Đó có phải là điều anh muốn bỏ lại phía sau lưng hay không?

Cô hít sâu một hơi, tiếp tục viết.

Em biết là có thể nguy hiểm. Nhưng chúng ta phải mạo hiểm. Nếu không, em sẽ khai báo tất cả với cảnh sát. Anh sẽ bị truy tố. Charlie. Chúng ta đang nói về vấn đề giữa cái sống và cái chết. Bọn chúng sẽ tìm được anh. Nếu em có thể tìm được anh thì, tin em đi, bọn chúng cũng sẽ làm được điều đó. Và rồi lũ trẻ sẽ nghĩ gì về anh, Charlie. Rằng anh là kẻ sát nhân chứ không phải là người chúng ngưỡng mộ như bây giờ.

Karen đã định nhấn nút gửi đi, nhưng cô lại ngần ngừ viết tiếp. Vậy thì cái giá phải trả cho sự im lặng là gì, hả Charles. Anh vẫn luôn muốn trao đổi một cách công bằng đó thôi. Em không muốn anh quay lại. Em không còn yêu anh nữa. Em không biết liệu mình còn có tình cảm gì với anh hay không. Nhưng em phải gặp anh, Charlie. Em muốn được nghe anh giải thích tại sao anh lại làm vậy với gia đình mình, chính anh giải thích, mặt đối mặt. Vậy, anh hãy nói xem chúng ta sẽ làm việc đó như thế nào. Ngoài ra không cần gì thêm nữa. Không cần phải xin lỗi. Không dằn vặt đau khổ. Rồi anh sẽ được tự do biến mất trong phần đời khốn khổ còn lại của mình.

Karen nhấn nút gửi thư đi. Và chờ đợi. Im lặng kéo dài, không có thư đáp lại. Karen bắt đầu cảm thấy lo lắng. Liệu cô có tiết lộ quá nhiều hay không? Liệu cô có làm anh hoảng sợ mà bỏ đi? Bỏ đi mãi mãi trong khi cuối cùng cô đã tìm được anh. Karen cứ ngồi thế chờ đợi trong khoảng thời gian dường như vô tận. Mắt cô chăm chăm nhìn chiếc màn hình trống rỗng. Đừng làm như vậy với em, Charles. Không phải là bây giờ. Thôi nào, Charlie, hãy cứ vờ như anh đã từng yêu em. Đừng bắt em phải chịu đựng tất cả những chuyện này thêm một lần nữa.

Cô nhắm mắt. Mà cũng có thể là đã chợp mắt trong chốc lát vì kiệt sức. Rồi cô nghe thấy một âm thanh vang lên. Cô mở choàng mắt, thấy một bức thư điện tử vừa được gửi tới. Cô nhấp chuột.

Anh chỉ gặp một mình em. Đó là cách duy nhất để giải quyết vấn đề.

Karen nhìn bức thư chăm chú, nụ cười thỏa mãn khẽ nở trên môi. Được, Charles, chỉ một mình em.

Chú Thích:

1 a-đrê-la-nin: chất do tuyến thượng thận sinh ra, làm tim đập nhanh hơn, mở rộng ống khí quản và một vài tác dụng khác.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,854
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 76


Một ngày đã trôi qua khi Karen nhận được hướng dẫn từ Charles. Lần này cô không còn cảm thấy hồi hộp hay sợ hãi nữa. Cô cũng không cảm thấy ngạc nhiên khi nhận được hướng dẫn từ anh. Vậy là đã giải quyết được vấn đề.

Đến Câu lạc bộ Saint James trên đảo Saint Hubert thuộc Quần đảo Virgin của Anh.

Karen biết nơi đó. Họ đã từng đi thuyền qua đó vài lần trước đây. Đó là một địa điểm đẹp nằm trong một khu vịnh cong cong hình móng ngựa; chạy vòng theo bãi biển là một dãy nhà gỗ mái lá. Một nơi rất hẻo lánh.

Charles nói thêm: Nhanh lên nhé, Karen. Chỉ nội trong vài ngày nữa, đừng kéo dài đến vài tuần. Anh sẽ liên lạc với em khi đến đó.

Có rất nhiều điều Karen nghĩ rằng mình sẽ nói với Charles. Nhưng tất cả những gì cô trả lời chỉ là: Em sẽ đến.

RONALD TORBOR TRẰN TRỌC không biết nên làm gì. Buổi sáng hôm đó, khi ngẩng lên, anh đã nhìn thấy Steven Hanson, người khách hàng người Mỹ, đang đứng trước bàn làm việc của mình.

Hanson tới để đóng các tài khoản của ông ta.

Viên giám đốc ngân hàng cố tìm cách che giấu nỗi ngạc nhiên. Kể từ khi hai gã người Mỹ tìm tới nhà anh, anh đã mong sao mình không phải gặp lại Hanson nữa. Nhưng rồi ông ta đã đến. Họ nói chuyện và tiến hành công việc một lúc lâu, tim Ronald đập thình thịch. Ngay sau khi Hanson rời đi, Ronald chạy vội vào nhà vệ sinh, vã nước lạnh lên khuôn mặt đang nóng bừng.

Anh nên làm gì đây?

Anh biết rằng làm theo những gì hai kẻ đáng sợ kia yêu cầu là không đúng. Anh biết như vậy là vi phạm vào nguyên tắc tín dụng. Rằng anh có thể sẽ bị mất việc nếu có người phát hiện ra. Anh sẽ mất tất cả những gì mình đạt được trong từng ấy năm.

Ronald cũng rất quý ông Hanson nữa. Đó là người bao giờ cũng vui vẻ và lịch thiệp. Ông ta luôn nhận xét rất khéo về Ezra trong tấm hình Ronald luôn đặt trên bàn làm việc của mình. Cả lần Hanson gặp Ezra và vợ anh ở ngân hàng nữa.

Nhưng anh còn lựa chọn nào nữa đâu? Anh phải làm việc này, vì Ezra.

Gã ria mép đã nói rồi - nếu hắn phát hiện ra anh lừa dối hắn, bọn chúng sẽ quay trở lại. Và nếu bọn chúng đã lần theo Hanson được đến đây rồi thì bọn chúng cũng có thể lần ra xa thêm được nữa. Và nếu bọn chúng phát hiện ra rằng các tài khoản của Hanson đã được chuyển đi thì mọi việc sẽ còn tệ hơn cho Edith và Ezra.

Tệ hại hơn rất nhiều.

Ronald nhận ra rằng có nhiều nguy cơ hơn nhiều chứ không hẳn chỉ là nguy cơ mất việc. Đó là gia đình anh. Bọn chúng đã đe dọa sẽ giết anh. Còn Ezra nữa. Ronald đã thề rằng anh không được phép lại nhìn thấy nỗi hoảng sợ đó trong mắt vợ mình nữa.

Ông Hanson, làm ơn hãy hiểu. Liệu tôi có còn lựa chọn nào khác nữa không?

Bên ngoài ngân hàng, ở góc xa của quảng trường, có một cột điện thoại thẻ bên cạnh một chiếc ghế băng với biển hiệu quảng cáo bầu cử trên đó. Đó là một tấm hình của người từng giữ chức bộ trưởng đã tham nhũng ở Nevis và một khẩu hiệu: ĐÃ ĐẾN LÚC PHẢI THAY NHỮNG KẺ NÀY.

Anh nhét thẻ điện thoại vào khe cắm, ấn số điện thoại được cung cấp. Đảm bảo là tôi phải biết được thông tin từ anh đấy nhé, Ronald, gã đàn ông để ria mép đã nói vậy trước khi đi, hắn còn vỗ vỗ đầu Ezra, nói “Thằng bé rất xinh.” - Hắn nháy mắt. - “Chắc chắn cháu sẽ rất có tương lai đấy.”

Cuộc gọi được kết nối. Ronald cố nén nỗi sợ hãi.

“Xin chào, " đầu dây đằng kia có giọng trả lời. Konald nhận ra ngay giọng nói. Chỉ cần nghe lại giọng nói đó cũng đã khiến một cơn ớn lạnh vì hổ thẹn và khiếp sợ chạy dọc sống lưng.

“Tôi là Ronald Tobor đây. Từ đảo Nevis đây. Ông đã bảo tôi phải gọi điện cho ông.”

“Ronald à. Thật tốt là ông đã gọi đến.” - Gã ria mép đáp lời. - “Ezra thế nào rồi? vẫn tốt chứ hả?”

“Tôi vừa mới gặp ông ta.” - Ronald nói, không trả lời câu hỏi của gã. - “Người ông đang tìm kiếm. Hôm nay ông ta đã tới đây."
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,854
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 77


“Em sẽ đi một mình.” - Karen giải thích với Hauck.

Hai người lại gặp nhau ở quán cà phê Arcadia. Karen báo cho anh biết Charlie cuối cùng đã liên lạc với cô ra sao, và cả những hướng dẫn của Charlie nữa. - “Anh ấy nói chỉ mình em đi thôi. Đó là những gì em đã thỏa thuận. Em phải tuân theo thỏa thuận đó, Ty à.”

“Không, em không được làm thế.” - Hauck đặt ly cà phê xuống, lắc đầu. - “Như vậy không hợp lý, Karen. Em còn chưa biết anh ấy có liên quan tới những ai. Anh không thể để em mạo hiểm được.”

“Đó là thỏa thuận mà Ty. Em đã đồng ý rồi.”

“Karen. ” - Hauck ngả người gần hơn về phía trước, nói nhỏ lại để những người ngồi gần quanh không nghe được họ đang nói gì. - “Charlie đã rời bỏ em và gia đình. Em biết rất rõ anh ta đã làm những gì. Em cũng biết anh ta phải bảo vệ điều gì. Chuyện này rất nguy hiểm, Karen à. Đây không phải là trò chơi mạo hiểm của học sinh cấp ba. Em đã nói với Charlie chính xác những gì em đã phát hiện về anh ta. Có người đã phải chết. Anh không thể để em đi tới đó một mình được.”

“Anh không phải nhắc em về những mối nguy hiểm đó, Ty à.” - Giọng Karen lớn hơn và căng thẳng. Cô nhìn anh cầu xin. - “Khi em đến với anh, em đã hoàn toàn tin tưởng vào anh. Em đã nói cho anh tất cả những điều em chưa bao giờ nói cho ai biết.”

“Anh nghĩ anh xứng đáng với niềm tin của em, Karen.”

“Đúng vậy.” - Karen gật đầu. - “Em biết là vậy. Nhưng giờ anh cũng phải tin em một chút chứ. Em sẽ đi," - Cô nói, mắt ánh lên, kiên định. - “Charlie là chồng em mà Ty. Em hiểu anh ấy. Cho dù có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa, em biết anh ấy sẽ không bao giờ làm hại em. Em đã bảo anh ấy là em sẽ đến rồi, Ty à. Em sẽ không bỏ qua cơ hội này đâu.”

Hauck hít sâu một hơi, ánh mắt nghiêm nghị đủ thấy sự kiên quyết của anh. Anh biết anh có thể ngăn cô lại. Anh có thể phanh phui tất cả mọi chuyện ngay ngày hôm nay. Chịu sức nóng anh đã mạo hiểm đưa mình tới. Nhưng đó cũng là những điều anh đã luôn hứa với cô, ngay từ ban đầu. Tìm ra Charles. Và khi kiểm tra lại toàn bộ các lựa chọn chính của mình, anh nhận ra rằng trên mọi phương diện anh đều đã dính líu vào quá sâu.

“Điểm hẹn phải là một nơi công cộng.” - Cuối cùng Hauck lên tiếng. - “Từ đó anh có thể quan sát được em. Chỉ có cách đó mới được thôi.”

Karen nhuớng mắt. - “Ty à...."

“Cái này không phải bàn nữa, Karen. Nếu tình hình có vẻ an toàn khi chúng ta nắm biết được tất cả thông tin cụ thể thì em có thể đi gặp Charles, một mình. Anh hứa. Nhưng anh sẽ ở quanh điểm hẹn. Thỏa thuận như vậy nhé.”

Karen nhìn Hauck nhắc nhở: “Anh không được phép lợi dụng em để bắt Charles đấy nhé, Ty. Anh phải hứa.”

“Em nghĩ là anh sẽ tới đó để bắt anh ấy sao, Karen? Em nghĩ gì vậy, em nghĩ anh sẽ báo cho cảnh sát quốc tế như trong bộ phim Chuyên án Miami sao?" - Hauck nhìn cô chăm chăm. - “Lý do chính để anh tới đó cùng em có thể là do anh yêu em, Karen - em không hiểu điều đó sao? - hoặc một điều gì đó gần gần như vậy. Anh tới đó bởi không bao giờ anh để cho em chui đầu vào bẫy và bị sát hại cả.”

Ánh mắt anh đầy kiên quyết và cứng rắn. Ánh xanh lấp lánh trong đôi mắt anh trở thành sự quả quyết không thể bẻ gãy được. Cả hai cứ ngồi như vậy một lúc lâu, Hauck có vẻ nổi giận.

Sau cùng, Karen cũng mỉm cười. - “Anh nói là ‘có thể là yêu em'. ”

“Đúng vậy, có thể.” - Hauck gật đầu. - “Và khi anh nói điều đó, có thể là anh có chút ghen tuông nữa.”

“Ghen với Charles sao?”

"Ghen với mười tám năm ấy, Karen à. Đó là người đàn ông em đã xây dựng cuộc sống cùng, dẫu anh ta có làm chuyện quái quỷ gì đi nữa.”

“Cái đó đã qua rồi mà.”

“Anh không biết rằng nó đã qua.” - Anh quay nhìn ra chỗ khác trong một giây, rồi hít sâu một hơi, đầy tuyệt vọng. - “Dẫu sao thì anh cũng đã nói rồi, tuy rằng nghe có vẻ ngu xuẩn, khỉ thật.”

Karen nắm lấy tay Hauck. Cô ép chặt lòng bàn tay anh vào giữa hai lòng bàn tay cô, xoa xoa gan bàn tay. Cuối cùng anh ngẩng lên nhìn cô.

“Anh biết đấy, có lẽ em cũng yêu anh.” - Cô nhún vai. - “Hay cái gì gần gần như vậy.”

“Anh cảm thấy tự ti.”

“Nhưng nếu như vậy, Ty à, chúng ta không thể làm. Em xin anh đấy. Đây là điều quan trọng nhất với em vào lúc này. Đó là lý do tại sao em đi tới đó. Sau đó...” - Karen ép ngón cái vào lòng bàn tay anh. - “Sau đó chúng ta sẽ gặp nhau. Thỏa thuận như vậy được không?”

Hauck vòng ngón út quanh tay ngón tay cô lưỡng lự đồng ý. - “Em đã biết địa điểm chưa?”

“Câu lạc bộ Saint James thì phải. Bọn em đã đến đấy một lần rồi. Bọn em đã ghé vào cảng ở đó ăn trưa.” - Karen nhận ra ánh mắt lo lắng của Hauck. - “Như ở trong tạp chí Condé Nast Traveler ấy. Không phải là nơi để bố trí cho một vụ mai phục đâu.”

“Vậy thì khi nào em đi?”

“Chúng ta sẽ đi, Ty à. Chúng ta. Ngay ngày mai.” - Karen nói. - “Em đã đặt hai vé rồi.”

“Hai vé?”

“Đúng vậy, Ty, hai vé.” — Karen cười. — “Anh thực sự cho rằng em tin là anh sẽ để em đi tới đó một mình sao?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,854
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 78


Rick và Paula cũng đang đi vắng, như lũ trẻ nhà Karen. Cô gửi thư điện tử tới nhà nghỉ nơi Sam và Alex đang ở, nói rằng cô sẽ đi vắng vài ngày. Cô hiểu rằng mình phải báo cho một ai đó biết nơi mình sắp đến. Cô quay một số máy điện thoại, đầu dây đằng kia một giọng quen thuộc trả lời.

“Saul à?”

“Karen? " - Giọng Lennick tỏ ra ngạc nhiên nhưng rất hài lòng. - “Cô sao rồi? Còn lũ trẻ thì sao?”

“Chúng tôi ổn cả, Saul à. Đó là lý do tại sao tôi gọi cho ông. Tôi sẽ đi vắng trong vài ngày. Lũ trẻ đang ở châu Phi, tất nhiên là nếu ông tin điều đó. Bọn chúng tham gia chuyến đi săn du lịch. Đó là quà tặng cho Sam sau lễ tốt nghiệp. Bọn trẻ đi cùng với vài người thân trong gia đình tôi.”

“ Ừ. Tôi nhớ cô đã nói với tôi một lần rồi.” - Lennick làm như vô tình. - “Bây giờ mới thấy tuổi trẻ thật đáng giá, phải vậy không?”

“Đúng vậy, Saul.” - Karen nói. - “Tôi nghĩ là vậy. Nghe này, liên lạc với bọn trẻ không được dễ dàng cho lắm, vì vậy tôi đã nhắn số điện thoại cơ quan của ông đến nhà nghỉ lũ trẻ sắp tới. Ông biết đấy, trong trường hợp có chuyện gì đó xảy ra. Tôi không biết phải gọi cho ai.”

“Tất nhiên là được. Tôi rất vui, Karen ạ. Cô biết là tôi sẽ làm tất cả những gì tôi có thể. Vậy, cô sắp đi đâu vậy? Đề phòng trường hợp tôi cần liên lạc ấy mà.” - Lennick giải thích.

“Tới vùng biển Ca-ri-bê. Quần đảo Virgin của Anh...”

"Tuyệt. Vùng đó rất tuyệt vào thời gian này trong năm. Tới chỗ nào vậy?”

“Tôi sẽ gửi số di động của tôi cho ông, Saul à.” - Cô quyết định không nói phần thông tin còn lại. - “Nếu cần, ông có thể gọi cho tôi.”

Saul là người đỡ đầu cho Charlie. Ông ta đã chứng kiến việc đóng cửa công ty của Charlie. Ông đã biết những chuyện liên quan tới Charlie. Vụ Archer. Những tài khoản ngân hàng ở nước ngoài. Nhưng ông chưa bao giờ nói cho cô biết về những chuyện đó. Karen bỗng nhiên rùng mình hoài nghi. Liệu ông ta có biết tất cả mọi chuyện hay không?

“Tôi biết Charlie đã toan tính một việc gì đó, Saul à.”

Im lặng một lúc, Lennick hỏi. - “Ý cô là sao, Karen?”

“Tôi biết anh ấy đã quản lý một lượng tiền rất lớn. Những tài khoản ở nước ngoài mà chúng ta đã nói tới. Đó chính là những gì cuốn hộ chiếu và số tiền kia có liên quan tới, đúng vậy không? Ông chưa bao giờ nói lại với tôi, nhưng tôi biết ông biết tất cả những chuyện đó, Saul à. Ông hiểu anh ấy rõ hơn tôi. Và ông sẽ bảo vệ anh ấy chứ, Saul, nếu có chuyện gì đó xảy ra? Thậm chí cả là bây giờ?”

“Tôi không bao giờ muốn cô phải lo lắng, Karen à. Đó là một phần công việc của tôi. Và tôi cũng bảo vệ cả cô nữa.”

“Thật vậy chứ?” - Karen đột nhiên cảm thấy mình chợt hiểu ra một điều gì đó. - “Ngay cả khi điều đó đe dọa đến ông chứ?”

“Đe dọa đến tôi ư? Làm sao có thể vậy được chứ, Karen. Ý cô là sao?”

Cô định ép Lennick - hỏi xem ông có biết hay không. Hỏi xem liệu ông có biết rằng chồng cô vẫn còn sống? Liệu Saul có liên quan một phần trong đó hay không? Liên quan một phần tới lý do tại sao Charlie phải lẩn trốn hoặc. Đột nhiên có một ý nghĩ như linh tính chợt lóe lên trong cô, rằng thậm chí ông chính là nguời anh đang chạy trốn? Liệu ông có phải là một phần của những gì đã xảy ra giữa họ? Saul chăng? Ông ấy chắc phải biết Jonathan Lauer. Ông cũng chưa bao giờ nói với cô về vụ đó. Karen cảm thấy một nỗi lo lắng chạy qua cô, như thể cô đang đi lạc vào một vùng cấm, một khu hầm mộ đóng chặt kín và lạnh lẽo.

Saul hắng giọng. - “Chắc chắn tôi sẽ làm vậy rồi, Karen à.”

“Chắc chắn ông sẽ làm gì kia, Saul?”

“Bảo vệ cô, Karen. Và lũ trẻ nữa. Đó chẳng phải là điều cô vừa hỏi hay sao?”

Đột nhiên Karen cảm thấy chắc chắn một điều rằng Saul biết. Biết nhiều hơn rất nhiều so với những gì ông nói với cô. Cô có thể cảm nhận được giọng nói ông có chút run rẩy. Và Saul là người đỡ đầu của Charlie. Ông ấy biết. Ông ấy phải biết. Và giờ thì Saul cũng nhận ra rằng cô biết.

“Ông chưa bao giờ nói cho tôi hay.” - Karen liếm môi. - “ Ông biết Jonathan Lauer đã chết, ông biết là anh ta đã tìm cách liên lạc với tôi. Ông biết là Charlie quản lý số tiền đó. Charlie đã chết, đúng không Saul? Anh ấy không còn nữa - nhưng ông vẫn bảo vệ anh ấy kia mà.”

Saul im lặng một lúc. Rồi ông trả lời - “Chắc chắn là anh ấy đã không còn nữa, Karen à. Charlie yêu cô. Đó là tất cả những gì cô cần phải nghĩ tới bây giờ. Tôi nghĩ sẽ tốt hơn cả, nếu giữ nguyên mọi chuyện như vậy.”

“Chồng tôi đã làm những gì, Saul? Những chuyện đó có liên quan thế nào tới những người như ông? Tại sao ông giữ kín mọi chuyện, không nói gì cho tôi?”

“Cô cứ tận hưởng thời gian đi nghỉ đi đã, Karen. Ở chỗ nào mà cô sắp tới ấy. Cô biết là tôi sẽ để tâm bất cứ điều gì cần thiết phải làm ở đây mà. Cô hiểu điều đó chứ, Karen?”

“Có.” - Karen nói. Miệng cô khô khốc. Một cảm giác ớn lạnh vì sự mập mờ chạy suốt qua cô, một cánh cửa đã mở ra vào cái thế giới cô đã từng tin tưởng. -“Tôi hiểu mà, Saul.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,854
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 79


Chiếc máy bay mười hai chỗ của hãng hàng không Island Air Cessna hạ cánh trên một giải đất đảo xa lắc, có cảm giác như bánh chiếc máy bay gần như không thể tìm được điểm nào để hạ xuống trên cả khoảng xanh bao la của vùng biển Caribê. Chiếc máy bay hạng nhẹ chạy vào nơi cổng ra, trông chẳng khác nào một chiếc lều tôn có tháp canh và thiết bị xác định hướng gió trên nóc.

Hauck nháy mắt với Karen khi hai người đứng dậy giữa dãy ghế trên máy bay, hỏi. - “Em sẵn sàng chưa?” - Hai nhân viên sắp xếp hành lý trong bộ đồ soóc và áo phông chạy vội ra, khi cánh quạt máy bay vừa mới dừng lại.

Viên phi công trẻ tuổi đeo kính đen ốp mắt giúp đỡ hành khách bước ra mặt đường phủ nhựa nối liền bậc cấp.

“Chuyến bay tuyệt đấy chứ.” - Hauck nói với viên phi công.

“Xin chào mừng quý khách đã đến với thiên đường.” - Viên phi công mỉm cười đáp lại.

Hai người đã đáp chuyến bay buổi sáng tới San Juan từ sân bay Kennedy, sau đó đi chuyến bay chuyển tiếp của hãng hàng không American Eagle tới Tortola, và giờ thì họ đang bị lèn chặt cứng trong chiếc máy bay hạng nhẹ này, bay trên mặt biển lóng lánh như thủy tinh để tới đảo Saint Hubert. Karen đã im lặng trong gần như toàn bộ chuyến hành trình. Cô ngủ, rồi khi thức giấc lại bồn chồn giở cuốn sách bìa cứng mang theo, lo lắng. Với Hauck, trông cô tuyệt đẹp trong chiếc áo chui đầu màu nâu và chiếc quần lửng màu trắng, cổ đeo sợi dây chuyền mã não, cặp kính râm gọng mai rùa gài lên trên đầu.

Hauck dìu cô bước xuống bậc cấp rồi đeo cặp kính đen của mình vào. Lý do hai vợ chồng Karen đã từng đến đây, vì đó thật là một nơi tuyệt đẹp. Ánh nắng chan hòa khắp nơi. Gió mùa ẩm ướt mơn man da thịt họ.

“Bà Friedman và ông Hauck phải không? ”

Một viên đại diện người địa phương của khu nghỉ mát trong chiếc áo sơ mi trắng có ngù vai, tay cầm một chiếc kẹp tài liệu gọi to về phía họ. Hauck vẫy tay chào.

“Xin chào mừng đã đến với Saint Hubert.” - Người đàn ông trẻ tuổi da đen mỉm cười nhã nhặn. - “Tôi sẽ có trách nhiệm đưa

ông bà tới nơi nghỉ.”

Họ vứt hành lý lên chiếc Land Cruiser của khách sạn. Hòn đảo trông chẳng khác nào một dải cát và cây cối giữa lòng đại dương. Hòn đảo chỉ dài có vài dặm. Giữa hòn đảo là một đài phun nước nhỏ, vài quầy bán đồ ăn dựng tạm, người dân địa phương bán hoa quả và rượu rum tự tay họ nấu, và một vài con dê. Vài chiếc bảng hiệu sặc sỡ quảng cáo dịch vụ cho thuê xe trên đảo và bia Caribe.

Chuyến xe từ sân bay về khách sạn kéo dài khoảng chừng hơn mười lăm phút. Chiếc xe xóc lên xóc xuống trên con đuờng gập ghềnh. Cuối cùng, họ cũng nhanh chóng được đưa vào khu nghỉ dưỡng của đảo Saint James. Khung cảnh quanh khu nghỉ dưỡng thật tuyệt vời, hàng cọ xanh mướt và cao vút bao quanh. Phải mất chừng hai giây Hauck mới nhận ra rằng đây không phải là nơi anh có đủ khả năng để đến. Một tuần nghỉ mát ở đây có lẽ phải mất cả tháng tiền lương của anh. Ở quầy phục vụ của khu nghỉ dưỡng đặt dưới mái tranh ngoài trời, Karen hỏi hai phòng kề nhau mà cô đã đặt trước ở khách sạn của khu nghỉ dưỡng. Hauck và Karen đã thỏa thuận từ trước. Hauck đồng ý. Đây không phải một kỳ nghỉ dành cho hai người. Điều quan trọng là cần phải nhớ lý do vì sao họ đến đây.

“Có tin nhắn gì gửi tôi không?” - Karen hỏi khi làm thủ tục nhận phòng.

Cô thư ký xinh đẹp người địa phương đứng sau quầy tiếp tân liếc nhìn máy tính nói. - “Xin lỗi bà Friedman, nhưng không có ạ.” Người phục vụ đưa họ tới nhận phòng. Mỗi phòng được sắp đặt trang nhã với một chiếc giường có màn treo và đồ nội thất song mây đắt tiền. Trong phòng còn có một phòng tắm lớn bằng cẩm thạch, bồn tắm rất rộng. Bên ngoài, tán cây cọ lả lướt ngay trước cửa phòng nhìn ra bãi biển cát trắng hoàn hảo.

Họ gặp nhau ở nơi hai phòng nối nhau, cùng nhìn ra biển. Ngoài kia nổi lên những chiếc lều như những chấm nhỏ trên bãi biển. Một chiếc du thuyền đẹp lộng lẫy cao ba mươi foot cắm neo trong cảng.

“Thật đẹp.” - Hauck nhìn quanh, nói.

“Đúng vậy.” - Karen gật đầu, hít sâu vào lồng ngực bầu không khí đại dương.

“Chẳng ích gì nếu chỉ ngồi quanh quẩn ở đây cho tới khi chúng ta gặp Charlie." - Hauck nhún vai. - “Em muốn đi bơi một chút không?"

“Cái gì cơ?” - Karen mỉm cười. - “Có chứ.”

Vài phút sau, Karen bước ra khỏi phòng trong bộ đồ tắm một mảnh màu đồng sành điệu và chiếc khăn xà-rông buộc ngang hông, nhuộm sặc sỡ có những điểm không ăn màu, tóc buộc cao sau gáy. Hauck mặc một chiếc quần soóc hàng hiệu của trường Đại học Colby. Nước biển ấm và sủi bọt. Những con sóng nhỏ bạc đầu lăn tăn dưới chân họ. Bãi biển vắng người. Bây giờ mới chỉ là tháng sáu và khu nghỉ dưỡng vẫn chưa thực sự đông người. Cách bờ vài trăm yard là một dải san hô nhỏ. Một nhóm người đang phơi nắng trên đó. Một cặp trẻ tuổi đang đùa giỡn trên chiếc phao. Mặt biển phẳng lặng như gương.

“Trời, thật là tuyệt diệu.” - Karen vừa thở dài vừa lội ùa vào dòng nước, như thể đang ở thiên đường.

“Quá tuyệt.” - Hauck tán đồng, lao đầu vào con sóng. Khi trồi lên, anh chỉ tay. - “Em có muốn bơi ra dải san hô ngoài kia không?”

“Bơi ấy hả? Bơi thi được không?” - Karen cười lớn.

“Đua với anh ấy hả? Em có biết mình đang nói chuyện với ai không thế?” - Hauck cười. - “Anh vẫn là người đứng thứ ba trong những cuộc đua mọi thời đại của trường cấp ba Greenwich đấy nhé.”

“Ôi trời, em lại lỡ lời mất rồi.” - Karen liếc mắt, vẻ không ấn tượng lắm. - “Cẩn thận cá mập đấy.”

Cô lặn lên trước anh, dáng điệu uyển chuyển. Hauck để Karen bơi trước vài nhịp, rồi bắt đầu sải tay. Anh vung mạnh tay, vài con sóng nhỏ ập vào người anh. Karen cắt ngang con sóng một cách nhẹ nhàng. Anh không sao đuổi kịp. Dầu có gắng sức đến đâu, anh dường như cũng không thu ngắn được khoảng cách. Vài lần anh đã cố nhoài tới định tóm chân cô nhưng không được. Khoảng ba phút sau, Karen bơi trước đến dải san hô, mĩm cười. Cô đã đứng đó đợi trước khi anh bước lên khỏi mặt nước, thở hổn hển.

“Anh thua mất rồi.”

Cô nháy mắt. - “Em đã từng vô địch bơi tự do tổ chức cho học sinh dưới mười hai tuổi của Hiệp hội các Trường Đại học Atlanta đấy nhé.” - Cô lắc lắc đầu, rũ nước khỏi tóc. - “Điều gì khiến anh đến chậm thế?”

“Anh đâm đầu vào một con cá mập.” - Hauck khịt mũi, cười cầu tài.

Karen nằm ngửa ra trên cát mềm. Hauck ngồi xuống, hai tay ôm đầu gối, mắt nhìn những mái nhà lợp tranh và hàng cọ đu đưa trong gió trên hòn đảo vùng nhiệt đới tuyệt đẹp.

“Vậy, em còn chơi tốt được môn gì nữa?” - Hauck hỏi, giọng vờ tỏ ra chán nản. - “Để anh còn biết.”

“Thi ăn ớt. Quần vợt. Quyên góp quỹ.” - Cô cười. - “Em biết cách quyên tiền trong thời gian rảnh rỗi của mình. Còn anh thì sao?”

“Chơi khúc côn cầu. Bắt mèo trên cây. Nhai bánh rán.” - Anh đáp. - “Ghi lại nỗi buồn đôi khi đến.”

“Anh vẽ.” - Karen nói, giọng phấn khích.

“Em thấy rồi mà.”

“Đúng vậy.” - Cô nghịch ngợm dúi dúi ngón chân vào người Hauck. - “Anh có thể gọi đó là vẽ được!”

Hauck ngắm nhìn những giọt nước biển đang khô dần trên làn da cô.

“Vậy, chuyện gì sẽ xảy ra?” - Karen hỏi, giọng cô cho thấy chủ đề câu chuyện đã được chuyển sang một hướng khác. -“Sau đó?”

“Sau lúc nào?”

“Sau khi em gặp Charles. Sau đó chuyện gì sẽ xảy ra với anh ấy, Ty? Với tất cả những gì anh ấy đã làm..."

“Anh không biết.” - Hauck thở dài. Anh đưa tay che nắng. - “Có lẽ em có thể thuyết phục anh ấy ra đầu thú. Chúng ta đã tìm thấy Charles - vậy thì bất cứ ai cũng có thể tìm thấy anh ấy. Charles không thể trốn chạy mãi được.”

“Ý anh là vào tù ấy hả?”

Hauck nhún vai.

“Em không nghĩ chuyện đó sẽ xảy ra. Em không thấy như vậy, Ty à.”

Hauck ném một hòn cuội xuống nước: “Đầu tiên hãy nghe xem Charles giải thích ra sao đã.”

Karen gật đầu. Cả hai nhìn nhau trong giây lát, không ai muốn nói đến những điều họ lo sợ cho một tương lai họ không hề biết. Rồi Karen lại lấy ngón chân chọc chọc Hauck và mỉm cười. - “Vậy... sẽ thắng cả hai lần hoặc là hòa lúc bơi về nhé?”

“Cũng chẳng có cơ hội. Em cũng biết là anh không chịu đựng được thất bại tốt cho lắm mà.”

“Anh đã thua rồi mà!” - Karen cười lanh lảnh một cách bí ẩn, rồi quay nguời lại nhìn anh trong khi nhảy ùa vào làn nước. Hauck nhảy ngay theo sau Karen. - “Hơn nữa, anh cũng không chịu đựng được bị nguời khác làm cho xấu hổ một cách dễ dàng được!”

Sau đó, họ gặp lại nhau trong bữa tối. Khu ăn tối, nhìn ra vịnh, vẫn còn chưa đông quá một nửa. Một vài cặp đôi đi hưởng tuần trăng mật và một vài gia đình người châu Âu. Hauck chọn món cá nấu cay của dân đảo; Karen gọi món tôm hùm. Hauck khăng khăng đòi trả tiền, và gọi một chai vang rsault. Karen với nước da đã hơi cháy nắng một chút mặc bộ váy buộc dây sau lưng. Hauck biết rõ thỏa thuận ban đầu, nhưng cũng không thể rời mắt khỏi cô được.

Sau đó, họ quay về, đi dọc theo con đường dẫn tới quầy lễ tân. Karen kiểm tra lại chiếc điện thoại BlackBerry của mình, thất vọng vì không có tin nhắn nào gửi tới. Sau đó cô tới bên quầy lễ tân hỏi xem có ai nhắn gì mình không, nhưng cũng chẳng có.

“Ngày hôm nay thật đẹp.” - Hauck nói.

Karen mỉm cười duyên dáng. - “Đúng vậy.”

Lên tầng, Hauck đưa cô tới tận cửa phòng. Một thoáng bối rối kéo dài trước khi Karen ngả người gần Hauck và hôn nhẹ lên má anh. Cô mỉm cười với anh một lần nữa, kèm theo một cái nháy mắt và giơ ngón tay vẫy trước khi đóng cửa phòng. Nhưng Hauck vẫn nhận ra nỗi lo lắng trong mắt cô.

Vẫn chưa có thông tin gì từ Charles.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom