Cập nhật mới

Dịch Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,279
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 480: Chương 480: Uy Hiếp Nhị Ca


CHƯƠNG 480: UY HIẾP NHỊ CA


Dịch giả: Luna Wong

Không bao lâu, Dạ Mạch Hàn từ trong Diệu Pháp am đi ra, Dạ Quân Ly ngẩng đầu quét mắt nhìn hắn một cái, thanh âm u lãnh hỏi: “Bệnh của Ngọc phu nhân, thế nào?”


Dạ Mạch Hàn quan vọng mọi nơi một mắt, đi tới trước mặt Dạ Quân Ly thấp giọng nói: “Ta điều tra được, Ngọc phu nhân cũng không phải thực sự bị bệnh, mà là dùng thuốc xong gây ra bệnh chứng giả!”


Dạ Quân Ly hừ nhẹ một tiếng, ánh mắt yêu dị nhìn sắc trời xa xa dần dần tối lại, hỏi: “Nhị ca, việc này ngươi thấy thế nào?”


Ánh mắt của Dạ Mạch Hàn hơi rủ xuống, nói rằng: “Lâu Vũ Thần có hiềm nghi!”



Dạ Quân Ly khẽ ân, lạnh nhạt thanh âm nói: “Tìm một thời gian, đơn độc gặp Ngọc phu nhân!”


Dạ Mạch Hàn gật đầu, biểu tình ngưng trọng, bọn họ tra tìm lâu như vậy, rốt cuộc tìm được một tia mi mục.


Lâu Vũ Thần và chuyện này, đến tột cùng có quan hệ hay không? Việc này còn thật là có chút ý vị sâu xa!


Hắn đang nghĩ ngợi, thình lình cũng cảm giác ở bên có một cổ âm hàn phong kéo tới, ngẩng đầu liền thấy con ngươi yêu dị của Dạ Quân Ly, liễm một chút hàn quang, bỗng lạnh cả người hỏi: “Nhị ca, giao dịch của tiểu cửu và Lâu Vũ Thần, ngươi biết không?”


(Luna: Khúc này tác giả dùng loạn xạ cả lên, không phải lỗi của ta nha)


Nghe được giao dịch, Dạ Mạch Hàn đánh một cơ linh, hắn ngượng ngùng sờ sờ mũi, ho nhẹ một tiếng nói: “Gần đây phát sinh quá nhiều chuyện, ta đã quên thông báo với ngươi!”


Dạ Quân Ly là người phương nào, nếu hắn hỏi như vậy, vậy tất nhiên đã biết, chuyện này dù là hắn giấu cũng không giấu được!


Một ánh mắt bén nhọn của Dạ Quân Ly quét tới, lại bị Dạ Mạch Hàn nhẹ tách ra, mặt hắn mang tiếu ý ôn nhuận nói: “Thanh Hoan là muội muội của chúng ta, làm huynh trưởng, tự nhiên nên vì nàng chọn một lương tế! Bất quá, việc này cũng phải xem ý của Thanh Hoan, tam đệ ngươi cũng đừng quan tâm!”


“Dạ Mạch Hàn!” Thanh âm của Dạ Quân Ly chợt lạnh lẽo mang theo một cổ hàn khí đập vào mặt, hắn không phải gọi hắn là nhị ca, mà là tức giận gọi thẳng tục danh của hắn.


Dạ Mạch Hàn yếu ớt thở dài, u oán nói: “Tam đệ, tính tình táo bạo này của ngươi thật nên sửa lại!”


Dạ Quân Ly trầm mặt, tay áo rộng của hắn vung lên, lược tiếp theo nói: “Nếu tiểu cửu dám gả cho Lâu Vũ Thần, ta liền hủy thông linh ngọc, nhị ca tự xem mà làm đi!”



Lúc nói chuyện hắn đỡ bậc thang, vào Diệu Pháp am.


Mặt của Dạ Mạch Hàn run lên, không khỏi rùng mình, Dạ Quân Ly đây là đang uy hiếp hắn? Thật là tam đệ tốt của hắn, dĩ nhiên lấy thông linh ngọc để uy hiếp hắn?


Hắn nên uy hiếp Thanh Hoan mới phải, tại sao phải uy hiếp hắn a?


Lòng của Dạ Mạch Hàn tràn đầy bất đắc dĩ, hắn giơ tay lên xoa xoa trán của mình, không khỏi ám thán mạng của mình khổ!


Bookwaves.com

Nghĩ đến kế hoạch Thanh Hoan muốn thực thi, có chút khó!


Trong sương phòng.


Doanh Nguyệt thấy thấy nữ nhi của mình không khỏi mừng đến chảy nước mắt, nghĩ đến Mạnh Thanh Hoan gặp thống khổ, lòng Doanh Nguyệt tràn đầy tự trách, nàng lôi kéo tay của Mạnh Thanh Hoan, hai mắt đẫm lệ mông lung hỏi: “Thanh nhi, ánh mắt của ngươi khỏi chưa?”



Mạnh Thanh Hoan gật đầu, đỡ Doanh Nguyệt ngồi dậy, trả lời: “Sớm khỏi rồi!” Lúc nói chuyện nàng nhìn về phía Doanh Nguyệt, hỏi nàng: “Nương có phải biết Ngọc gia vì sao bị diệt hay không?”


Nhắc tới Ngọc gia, trên mặt của Doanh Nguyệt khó nén vẻ thống khổ, nàng từ từ nhắm hai mắt, cất giấu ai lãnh đáy mắt, thanh âm sâu kín nói: “Biết, ta nên bồi Ngọc gia cùng chết, mà không phải sống tạm bợ trên cõi đời này.”


Mạnh Thanh Hoan đột nhiên nắm chặt tay nàng, kiên định giọng nói: “Nương, chuyện này không liên quan tới ngươi, người làm sai chính là Dạ Đình Giang, hắn muốn giấu diếm đây hết thảy, ta càng muốn để tất cả rõ ràng khắp thiên hạ, để bộ mặt đế vương của hắn không còn tồn lưu nữa!”


Doanh Nguyệt ngẩng đầu, nhìn u quang đáy mắt của Mạnh Thanh Hoan trong lòng chấn động, đột nhiên nghe cửa phòng mở ra.


Nàng nghiêng đầu nhìn lại, liền thấy Lâu Vũ Thần đạp ánh trăng đầy đất, phong tư trác tuyệt đi đến.


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,279
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 481: Chương 481: Ta Là Tiểu Diệp Nhi


CHƯƠNG 481: TA LÀ TIỂU DIỆP NHI


Dịch giả: Luna Wong

Doanh Nguyệt thấy Lâu Vũ Thần, quang mang đáy mắt lóe lên, nghĩ đến lời trước đó Thượng Quan Quyết đã nói, trong lòng nàng có chút ngũ vị tạp trần.


Nàng không biết nếu như Lâu Vũ Thần biết thân thế của mình sẽ lựa chọn như thế nào? Là phục quốc, hay là buông tha? Còn có mục đích Thượng Quan Quyết giao nàng cho Lâu Vũ Thần, là cái gì?


Doanh Nguyệt cúi thấp đầu, nhất thời nghĩ có chút xuất thần, chợt nghe Mạnh Thanh Hoan nói: “Nương, ngươi nghỉ ngơi cho tốt trước, ta đi một lát sẽ trở lại.”


Lúc nói chuyện nàng ngẩng đầu ra hiệu Lâu Vũ Thần theo nàng ra ngoài.


Lâu Vũ Thần hơi long tay áo khom lưng hướng phía Doanh Nguyệt, chợt theo Mạnh Thanh Hoan ra sương phòng, chỉ là hai người mới bước ra cửa phòng liền bị người ngăn cản lối đi.



“Có lời gì không bằng nói trước mặt bổn vương.” Khóe môi của Dạ Quân Ly cau ra một tiếu ý âm lãnh, mâu quang u hàn nhìn hai người bọn họ.


Đôi mi thanh tú của Mạnh Thanh Hoan vặn một cái, đã thấy Lâu Vũ Thần chắn trước mặt nàng.


“Đây là chuyện của ta cùng Thanh Hoan, vương gia quản hơi bị nhiều rồi đó!” Thanh âm của Lâu Vũ Thần lộ ra một cổ khí tức nguy hiểm, trong bóng đêm tĩnh dật, không khí này hết sức ngưng trọng, để đáy lòng người không khỏi phát lạnh.


Dạ Quân Ly khẽ suy một tiếng, thanh âm tà tứ hỏi: “Nếu như bổn vương cứ muốn quản thì sao?”


Mạnh Thanh Hoan vội vội vàng vàng đứng dậy, sắc mặt nàng giận dữ nhìn Dạ Quân Ly trách mắng: “Dạ Quân Ly, ta nói rồi sau này không nên xen vào chuyện của ta nữa! Dù ngươi là ca ca của ta, ngươi cũng không có quyền lợi can thiệp tất cả của ta!”


Sắc mặt của Dạ Quân Ly chỉ một thoáng biến đổi, sắc mặt âm trầm cắn răng tức giận nói: “Ngọc Thanh Hoan, ngươi có biết bản thân đang làm cái gì hay không?”


Mạnh Thanh Hoan cố nén sáp ý và đau đớn đáy lòng, nàng kéo môi lên, cười thảm liệt: “Hiên vương tựa hồ nhớ nhầm rồi, ta không phải tên Ngọc Thanh Hoan, mà là Dạ Thanh Hoan!”


Nàng cắn cái chữ Dạ kia rất nặng, nhưng cũng mang theo chiến ý không dễ phát giác.


Bookwaves.com

Quả nhiên, Dạ Quân Ly nghe ba chữ Dạ Thanh Hoan, sắc mặt như tro tàn nhất thời mất đi sinh cơ.


“Tiểu cửu, ngươi thực sự phải đối xử với ta như vậy sao?” Thanh âm của Dạ Quân Ly thản nhiên trầm xuống, mang theo đau đớn khắp bầu trời, mâu quang yêu dị liễm bi sắc vô tận.



Mạnh Thanh Hoan quay đầu đi chỗ khác, nàng trừng mắt nhìn sương mù dày đặc tản ra đáy mắt, thanh âm vô tình nói: “Ta đã không phải là tiểu cửu của ngươi nữa, từ hôm nay trở đi ta là… Tiểu Diệp nhi!”


Trong lúc bất chợt, trong óc Mạnh Thanh Hoan nhất thời xẹt qua một đạo linh quang!

Dạ Thanh Hoan, tiểu Diệp nhi?


Lẽ nào… Hiện đại nàng không phải họ Mạnh, mà là họ Diệp?


Dạ, Diệp!


Nếu quả thật là như vậy, như vậy số phận của nàng và tiểu Diệp nhi, sao mà giống đến kinh người a! Bởi vì các nàng đều là thân là người Dạ gia, lại sinh trưởng ở Mạnh gia!


Lâu Vũ Thần tựa hồ rất lời khiếp sợ Mạnh Thanh Hoan nói ra, con ngươi thâm thúy của hắn hiện lên nhiều đốm lửa, nhìn nàng, thanh âm thấp nhu gọi nàng: “Tiểu Diệp nhi!”



Mạnh Thanh Hoan hoàn hồn, nàng thu lại tư tự đáy lòng hướng phía Lâu Vũ Thần khẽ mỉm cười nói: “Thần ca ca, ta đã nói thì sẽ giữ lời, nếu như ngươi muốn thú ta, thì hướng hoàng thượng thỉnh cầu tứ hôn đi!”


Lâu Vũ Thần gật đầu, trên mặt lộ ra tiếu ý vui mừng.


Dạ Quân Ly từ từ nhắm hai mắt, tay ẩn ở trong tay áo nắm thật chặt, hắn hít sâu một hơi, đột nhiên mở mắt, khóe môi dính vào một chút nụ cười máu: “Vậy bổn vương xin đợi tin lành của các ngươi!”


Tay áo rộng của hắn vung lên, xoay người sải bước ly khai nơi này.


Mạnh Thanh Hoan nhìn bóng lưng hắn rời đi, khóe môi của nàng khẽ động, lại nói không nên bất kỳ lời nào! Chỉ có đáy lòng lan tràn khổ sáp và đau đớn, đang nói cho nàng biết, nàng có bao nhiêu không muốn và không cam lòng!


Nhưng, đây là biện pháp duy nhất nàng cứu Dạ Quân Ly, quét dọn cản trở cho hắn!


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,279
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 482: Chương 482: Trước Khi Mưa Gió


CHƯƠNG 482: TRƯỚC KHI MƯA GIÓ


Dịch giả: Luna Wong

Doanh Nguyệt đứng ở trước cửa, ánh mắt hơi bi thương của nàng nhìn hai người dưới ánh trăng cách đó không xa.


Mới vừa rồi bọn họ nói chuyện cũng rơi vào trong tai của nàng, đây hết thảy nghiệt duyên đều do nàng dựng lên, chắc chắn phải vì nàng mà kết thúc!


“Thanh nhi, ngươi tiến đến, nương có lời muốn hỏi ngươi.” Doanh Nguyệt nói chuyện, xoay người vào bên trong phòng.


Mạnh Thanh Hoan ngẩng đầu, nàng hít sâu một hơi tán đi ủ dột đáy lòng nói với Lâu Vũ Thần: “Thần ca ca, nương ta tạm thời dàn xếp ở chỗ này trước. Thời gian không còn sớm, ngươi trở về đi, chuyện khác, chờ ta hồi kinh lại nói!”



Lâu Vũ Thần gật đầu trả lời: “Ta sẽ âm thầm phái người bảo hộ Ngọc phu nhân, hạ lạc của Ngọc phu nhân cũng tuyệt không tiết lộ ra ngoài, ngươi cứ việc yên tâm.”


“Cảm tạ.” Mạnh Thanh Hoan rũ mâu, thanh âm có chút lạnh.


Ánh mắt Lâu Vũ Thần trầm trầm nhìn nàng, trong ánh mắt kia mang theo một ít tâm tình phức tạp và không nói ra được, hắn quay đầu thanh âm thanh nhã nói: “Ngươi nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai ta tới đón ngươi hồi kinh.”


Mạnh Thanh Hoan lên tiếng, nhìn Lâu Vũ Thần xoay người ly khai Diệu Pháp am, nàng mới trở về sương phòng.


Cửa phòng đóng lại, Mạnh Thanh Hoan liền nghe thanh âm có chút thở dài của Doanh Nguyệt hỏi: “Thanh nhi, có thật ngươi muốn gả cho Lâu tướng không?”


Mạnh Thanh Hoan quay đầu lại, ánh mắt lộ ra một tia đau thương lành lạnh, lập tức che giấu, nàng cong môi cười đi đến phía Doanh Nguyệt, nắm tay nàng hỏi: “Vậy nương hy vọng ta gả cho người nào?”


“Ta. . .” Doanh Nguyệt ngẩng đầu, trong thần sắc tràn đầy buồn bã, nàng yếu ớt thở dài nói: “Vì sao ngươi muốn gả cho Lâu tướng? Ngươi biết rõ Hiên vương và Lâu tướng bất hòa, Thanh nhi, đến tột cùng ngươi đánh chủ ý gì?”


Mâu quang u lãnh của Mạnh Thanh Hoan hơi lóe lên, tiếu ý châm chọc tản ra trong phòng: “Ta có hôm nay đều là nhờ Lâu Vũ Thần ban tặng, nếu hắn muốn thú ta, ta đây tự nhiên như ý của hắn, không phải sao? Nương, ngươi yên tâm, ta biết bản thân ta đang làm cái gì!”


Bookwaves.com

Tâm trạng của Doanh Nguyệt có chút run rẩy, nàng nhìn mắt sâu kín của Mạnh Thanh Hoan, biểu tình tự tiếu phi tiếu, tổng để cho nàng cảm thấy kinh hãi.


Tính tình nữ nhi này của nàng cương liệt, cực kỳ chán ghét với thứ không thích, nàng phân minh ghen ghét Lâu Vũ Thần lại muốn gả cho hắn?



Lẽ nào. . .


Doanh Nguyệt rũ con ngươi, trong lòng tựa hồ đã có đáp án!


“Được, nương không hỏi tới chuyện của ngươi là được. Qua đây bồi nương nói chút chuyện đi!” Doanh Nguyệt lôi kéo nàng ngồi ở trước giường.


Mẫu nữ hai người không hề nói về chuyện làm cho người phiền lòng, chỉ nói những thứ có thể nói.


Bên ngoài ánh trăng u lãnh như nước, nhưng tĩnh dật như vậy càng giống như là bình tĩnh trước mưa gió!


Hiên vương phủ.


Dạ Quân Ly đang ngồi trong thư phòng không có đốt đèn, ánh trăng lành lạnh vẩy đầy đất, tỏa ra cái bóng có chút cô đơn của hắn.


Lăng Túc tiến vào, nhìn một màn này không khỏi đau lòng, hắn liễm tâm tư ôm quyền nói rằng: “Vương gia, Lâu tướng đã trở về phủ, công chúa ở Diệu Pháp am chưa có trở về, thuộc hạ đã phái người âm thầm bảo hộ!”



Trong thư phòng một mảnh tĩnh mịch, Dạ Quân Ly không có bất kỳ chỉ thị gì.


Lăng Túc cúi đầu len lén liếc Dạ Quân Ly một mắt, đã thấy hắn như một bức tượng đá, ngồi ở trên ghế vẫn không nhúc nhích.


Hắn có chút bận tâm, cho rằng Dạ Quân Ly đã xảy ra chuyện gì, hắn vừa muốn tiến lên điều tra, lại nghe thanh âm Dạ Quân Ly u lãnh nói: “Cầm đèn, mài mực!”


Lăng Túc vội vội vàng vàng đốt đèn trong thư phòng, hắn đi tới trước bàn đọc sách, chuẩn bị nghiên mài mực, nhìn thần sắc có chút ảm nhiên của Dạ Quân Ly.


Một lát sau, Dạ Quân Ly mới cầm lấy bút lông sói trên bàn, chấm chấm mực nước chỉ viết xuống một phong thư trên tuyên, hắn phong kín phong thư, đưa cho Lăng Túc nói: “Đi dược cốc, tự mình giao cho Trường Lan!”


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,279
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 483: Chương 483: Ngươi Đừng Trách Ta


CHƯƠNG 483: NGƯƠI ĐỪNG TRÁCH TA


Dịch giả: Luna Wong


Kính vương phủ.


Dạ Mạch Hàn đứng ở trên lương đình, nhìn mặt hồ đã kết hàn băng kia, áo bào trắng thanh lịch của hắn theo gió hơi vung lên, tấm lưng kia lộ ra quý khí thanh nhã xào xạc trong mùa đông phá lệ xuất trần.


“Chủ tử!” Sở Tu Trần đạp lên lương đình khẽ gọi hắn một tiếng.


Dạ Mạch Hàn đưa tay chỉnh ống tay áo, hỏi: “Như thế nào?”



“Đêm qua Lăng Túc suốt đêm xuất kinh, chẳng biết đi nơi nào.” Sở Tu Trần cúi đầu trả lời, Dạ Mạch Hàn bảo hắn nhìn chằm chằm động tĩnh của Hiên vương phủ, nhưng không thể đả thảo kinh xà, nên hắn không có phái người theo Lăng Túc.


Dạ Mạch Hàn rũ mâu, không tiếng động than nhẹ một tiếng, hắn phất phất tay nói: “Ta đã biết, ngươi lui ra đi!”


Sở Tu Trần gật đầu, xoay người xuống lương đình rời đi.


Dạ Mạch Hàn ngẩng đầu, nhìn mặt hồ tĩnh dật, đây nhìn như bình tĩnh phía sau ai biết là ba đào như thế nào?


Dạ Quân Ly muốn ngăn cản Thanh Hoan gả cho Lâu Vũ Thần, như vậy biện pháp tốt nhất đó là. . .


Hắn đang nghĩ ngợi, đột nhiên một cơn gió lạnh từ phía sau nhào tới, đuôi lông mày giương lên, thân hơi nghiêng, một quả cầu tuyết quét qua cánh tay của hắn rơi vào miếng băng mỏng trên mặt hồ, lớp băng kia nứt một cái khe, tràn một chút hồ nước ra.


Tuấn mi Dạ Mạch Hàn khẽ nhướng, xoay người sang chỗ khác, thình lình lại một quả cầu tuyết đập tới phía hắn, hắn vung tay áo lên hóa cầu tuyết thành hoa tuyết phi lạc tản ra.


Liền nghe thanh âm không vui của Tiêu Thủy Vân nói: “Không vui!”


Môi mỏng của Dạ Mạch Hàn hơi giương lên, nhìn Tiêu Thủy Vân đạp lên lương đình, nàng mặc một bộ cung váy phi sắc, cổ áo dùng lông tơ tuyết trắng làm viền, sắc mặt thanh tú mang theo một tia oán khí, bộ dáng kia không mất khả ái.


“Dạ Mạch Hàn, ngươi rốt cục đã trở về rồi, ca ca ta hắn thế nào?” Tiêu Thủy Vân trừng một đôi mắt to, hỏi hắn.



Mi tâm của Dạ Mạch Hàn khẽ nhếch, thanh âm mang theo một tia chỉ trích sắc bén nói: “Ta thấy ngươi chơi rất vui vẻ, còn tưởng rằng ngươi đã quên có một ca ca trọng thương nữa.”


Đôi mi thanh tú của Tiêu Thủy Vân vặn một cái, sắc mặt nhất thời khó xem, nàng giận đột nhiên hung hăng đẩy Dạ Mạch Hàn một cái, vẻ mặt phẫn sắc nói: “Dạ Mạch Hàn, nếu không phải bổn công chúa thấy tâm tình ngươi không tốt, muốn chọc ngươi vui vẻ, ngươi nghĩ rằng ta sẽ ở băng thiên tuyết địa chịu đựng hàn ý, làm mấy quả cầu tuyết để ném ngươi sao?”


Nàng càng nói càng thương tâm, nước mắt theo viền mắt chảy ra, mùa đông của Thánh Dương quốc bọn họ cũng không có tuyết rơi, khí trời cũng không có lạnh như vậy, mà nàng từ trước đến nay chịu không được hàn.


Sau khi nàng nghe nói Dạ Mạch Hàn trở về, liền muốn hỏi thương thế của ca ca nàng, chỉ là thấy Dạ Mạch Hàn đứng một mình ở lương đình thần tình cô đơn.


Nàng nhớ tới trước đó ở trên đường cái thấy hài tử chơi ném tuyết, cười vui vẻ như vậy, nhất thời hưng khởi, nàng làm mấy quả cầu tuyết ném hắn.


Kết quả là, nam nhân này dĩ nhiên một chút cũng không cảm kích!


Bookwaves.com


“Dạ Mạch Hàn, ngươi luôn tự cho là đúng, tự đại hết sức lông bông, sau này ngươi sống hay chết đều không có quan hệ gì với ta!” Tiêu Thủy Vân khóc lóc xoay người liền đi.


Đột nhiên Dạ Mạch Hàn níu lại tay nàng, lại phát hiện tay nàng rất lạnh lẽo, nhìn kỹ ngón tay đều bị đông lạnh đến đỏ bừng, nhớ tới nàng nói, tim của hắn hung hăng nhói lại, đúng là không tự chủ được kéo nàng ôm vào trong lòng.


Tiêu Thủy Vân dùng sức giùng giằng, thế nhưng không bằng được lực đạo của Dạ Mạch Hàn, nàng nổi giận không ngớt tức giận mắng: “Ngươi buông ta ra, ngươi ngụy quân tử!”


Lực đạo của Dạ Mạch Hàn hơi nặng, lại ôm nàng chặt hơn một ít, thanh âm yếu ớt trầm thấp ở bên tai nàng từ từ tản ra: “Xin lỗi, là ta không cảm thấy được, hiểu lầm một mảnh tâm ý của ngươi! Vân nhi, ngươi đừng trách ta, từ nhỏ đến lớn, không ai dụng tâm đổi xử với ta như thế!”


(Luna: Ủa, rồi đoạn ổng này cảm nắng với bả cũng không có, trực tiếp lướt sang giai đoạn yêu luôn??? Tuy là thích đôi này nhưng tác giả chơi kiểu nhảy cóc này để ta khó nuốt nha)


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,279
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 484: Chương 484: Ta Cũng Muốn Biết


CHƯƠNG 484: TA CŨNG MUỐN BIẾT


Dịch giả: Luna Wong

Tiêu Thủy Vân nghe thanh âm của Dạ Mạch Hàn ành lạnh tản ra bên tai nàng, nàng nao nao, đáy lòng tựa hồ bị vật gì đụng phải một cái, cảm giác nói không ra lời.


Nàng chậm rãi bỏ qua giãy dụa, cảm thụ được ôn độ của Dạ Mạch Hàn, nàng hít mũi một cái, thanh âm có chút nghẹn ngào hỏi: “Ca ca ta hắn thế nào?”


Dạ Mạch Hàn cúi đầu nhìn lệ ngân chưa khô ở khóe mắt nàng, hắn nhẹ tay thay nàng lau lệ ngân, trả lời: “Tu dưỡng chút thời gian thì không sao, không cần lo lắng.”


Tiêu Thủy Vân khinh nga một tiếng gục đầu xuống, lông mí thật dài che lại gợn sóng đáy mắt, tâm không rõ rung động hoảng loạn, tựa hồ rất không thích ứng ôn nhu như vậy của Dạ Mạch Hàn.



Dạ Mạch Hàn thấy nàng có chút ngượng ngùng, khóe môi hắn cong cong lại cầm hai tay của nàng nhẹ nhàng vuốt ve sưởi ấm cho nàng, thanh âm nhàn nhạt nói: “Biết vì sao tâm tình ta không tốt không?”


Tiêu Thủy Vân cảm thụ được ôn độ trên tay truyền tới, ngay cả đáy lòng cũng như ấm lên, nàng ngẩng đầu trên mặt hiện lên mê hoặc nhìn về phía Dạ Mạch Hàn, chợt nghe hắn than thở: “Thanh Hoan muốn gả cho Lâu tướng, tam đệ hắn đang cực lực ngăn cản!”


“Gả cho Lâu tướng? Nàng không phải nên gả cho ca ca ta sao?” Gương mặt ngây thơ của Tiêu Thủy Vân mang theo hoang mang.


Dạ Mạch Hàn giương giọng cười, ngữ khí có chút cao thâm nói rằng: “Vậy thì phải xem ca ca ngươi có thủ đoạn ngăn cản cọc hôn sự này hay không!”


Tiêu Thủy Vân cau mày, hoang mang trên mặt càng sâu, Dạ Mạch Hàn lôi kéo tay nàng ôn thanh nói: “Ở đây lạnh, ta đưa ngươi trở về.”


Lúc nói chuyện bọn họ xuống lương đình, tiêu thất ở tại trong viện tiêu điều.


Trong dược cốc.


Trường Lan ngồi ở ghế, trong tay nắm một tờ giấy viết thư, mâu quang thanh nhuận liễm một chút gợn sóng, thần sắc có chút ngưng trọng.


Mạc Thượng Tà đi tới, đặt thuốc của hắn trên bàn đá, tùy ý xem xét nội dung trong thư một mắt, không khỏi khẽ suy một tiếng: “Ngươi cần phải suy nghĩ kỹ, vì một nữ nhân có đáng hay không?”


Trường Lan thả thư trong tay xuống, bưng thuốc trên bàn ngửa đầu vài hớp uống xong, hắn buông chén thuốc, khóe môi hơi cong, thanh âm ưu nhã nói: “Thượng Tà, ta sẽ viết một phong thư cho phụ hoàng ta, ngươi thay ta đưa trở về đi.”


Mạc Thượng Tà quay đầu chỗ khác, thanh âm có chút không vui: “Trường Lan a Trường Lan, ngươi muốn tùy hứng tới khi nào? Ngươi không sợ đánh mất mặt mũi của thái tử Thánh Dương quốc sao?”



Môi mỏng của Trường Lan mím lại, thần sắc có chút kiên quyết: “Không có gì quan trọng hơn tiểu cửu hạnh phúc, nói chung ta tuyệt sẽ không để nàng gả cho Lâu Vũ Thần, mặc kệ dùng biện pháp gì, ta cũng sẽ ngăn cản nàng!”


Bookwaves.com

Mạc Thượng Tà đầy mặt giận dữ đứng lên, chỉ vào hắn tức giận nói: “Ta đây nhìn ngươi đến tột cùng có thể được đền bù mong muốn hay không!”


Trường Lan lại dấy khóe môi lên cười cười, thanh âm nhàn nhạt nói: “Ta cũng muốn biết!”


Khóe môi của Mạc Thượng Tà kéo một cái, ở trong lòng thầm mắng: Người điên, quả nhiên là người điên! Tình độc lấy mạng này, thực sự không thể đụng, không thể đụng!


Hắn lắc đầu, thở dài một tiếng nói rằng: “Được, ta giúp ngươi đi chuyến này, ngươi ở tại chỗ này an tâm dưỡng thương, chờ bố trí xong tất cả sẽ thông tri ngươi!”


“Cảm tạ!” Thanh âm của Trường Lan cực kỳ ôn nhuận.


Mạc Thượng Tà nhìn hắn hai mắt, cuối cùng mang theo lòng tràn đầy bất đắc dĩ chắp tay rời đi!



Trường Lan nhìn bóng lưng Mạc Thượng Tà rời đi, mỉm cười.


Hắn thu hồi đường nhìn, ngồi một mình ở trên ghế nhắm mắt hưởng thụ ánh dương quang mùa đông.


Nói buông tha, nhưng cuối cùng không thể buông a! Cùng với nhìn tiểu cửu gả cho Lâu Vũ Thần, chẳng bằng buông tay đánh một trận, mặc kệ dùng hết loại nào biện pháp, dù cho cuối cùng chỉ có thể được một hư danh, hắn cũng nguyện ý!


Nói chung, hắn tuyệt không thể để tiểu cửu gả cho Lâu Vũ Thần, tuyệt không thể!


Trường Lan chậm rãi mở mắt, đáy mắt sâu thẳm lộ ra kiên quyết và dũng khí để người kính úy!


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,279
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 485: Chương 485: Đụng Ngã Dạ Quân Ly


CHƯƠNG 485: ĐỤNG NGÃ DẠ QUÂN LY


Dịch giả: Luna Wong

Mạnh Thanh Hoan ở Diệu Pháp am bồi Doanh Nguyệt hai ngày mới hồi kinh.


Bởi vì Doanh Nguyệt là người Dạ Đình Giang muốn giết, cho nên nàng không thể mạo hiểm tương đưa nàng về kinh thành, chỉ có thể ở lại Diệu Pháp am âm thầm bảo hộ.


Trở lại công chúa phủ, Mạnh Thanh Hoan phân phó Vân Thường đóng cửa từ chối tiếp khách!


Cũng may ngày này công chúa phủ của nàng cực kỳ thái bình, cũng không có người đến quấy nhiễu nàng.


Ban đêm.



Mạnh Thanh Hoan dùng bữa tối xong liền nghỉ ngơi thật sớm, đang lúc nàng ngủ mơ mơ màng màng tựa hồ nghe được có người đẩy cửa, nàng đánh một cơ linh, mở mắt liền thấy Dạ Quân Ly đứng ở trong phòng của nàng.


Mạnh Thanh Hoan tăng ngồi dậy, có chút kinh ngạc theo dõi hắn hỏi: “Ngươi vào bằng cách nào?”


Nàng sớm biết yêu nghiệt này sẽ không chết tâm, nên đã sớm an bài.


“Tiểu cửu, nàng cho là thị vệ bên ngoài này có thể ngăn được ta sao?” Tiếng cười của Dạ Quân Ly lành lạnh mang theo một cổ bất đắc dĩ, ánh mắt sáng quắc nhìn Mạnh Thanh Hoan.


Mạnh Thanh Hoan cau mày, không khỏi bĩu môi, nàng phân phó thị vệ trong phủ canh giữ ở bốn phía viện tử của nàng, không thể cho bất luận kẻ nào tiến đến.


Nhưng nàng vẫn đánh giá thấp bản lĩnh của Dạ Quân Ly!


Nhớ lúc đầu hàng đêm Dạ Quân Ly xuất nhập Ngọc phủ lâu chưa từng bị người phát hiện, công chúa phủ nho nhỏ của nàng tự nhiên không làm khó được yêu nghiệt này!


“Dạ Quân Ly, đến tột đến cùng muốn thế nào?” Mạnh Thanh Hoan có chút không nhịn được, ngày hôm nay nàng đóng cửa từ chối tiếp khách, lại phái thị vệ tầng tầng phòng thủ, chính là không muốn gặp Dạ Quân Ly.


Nhưng yêu nghiệt này quả thực vô khổng bất nhập!


“Tại sao muốn gả cho Lâu Vũ Thần?” Thanh âm của Dạ Quân Ly nén giận, con ngươi yêu dị chớp động một chút hỏa diễm, tràn đầy khẩu khí chất vấn.


Mạnh Thanh Hoan tránh đầu, thanh âm nghiêm túc mà lại vô tình nói: “Ta thích gả ai thì gả cho người đó, không có quan hệ gì với ngươi, ngươi không nên can thiệp!”


Hỏa diễm trong lồng ngực Dạ Quân Ly xông lên, đối mặt bướng bỉnh và khư khư cố chấp của Mạnh Thanh Hoan, để hắn nhất thời mất đi lý trí.


“Nếu nàng gả cho người khác ta tuyệt không can thiệp, chỉ có Lâu Vũ Thần thì không được! Nếu nàng dám gả cho hắn, ta sẽ phá hủy thông linh ngọc!”



Hắn thật sự tức giận không ngớt, mới có thể nghĩ dùng thông linh ngọc để uy hiếp nàng.


Mạnh Thanh Hoan nghe lời này, cũng tức giận không ngừng, yêu nghiệt này dĩ nhiên lấy thông linh ngọc để áp chế nàng.


Lòng nàng tụ lửa nói chuyện không lựa lời, nên không chút chịu thua nói: “Vậy ngươi phá hủy đi, ngươi nghĩ rằng ta hiếm lạ cứu ngươi? Nếu như ngươi chết, sẽ không có người ngăn ta gả cho Lâu Vũ Thần nữa, ta. . .”


Bookwaves.com

Mạnh Thanh Hoan còn chưa nói hết, thình lình một cái bóng hiện lên, thiên toàn địa chuyển nàng liền bị Dạ Quân Ly ôm ở trong lòng, nụ hôn phô thiên cái địa như nghiêm phạt, để cho nàng không lực chống đỡ.


Trong nháy mắt, trong phòng tản ra nồng đậm kiều diễm, Mạnh Thanh Hoan bị Dạ Quân Ly làm cho não ngưng hoạt động, dục hỏa trong cả người phảng phất bị câu ra.


Nàng đột nhiên ôm cổ của Dạ Quân Ly, cố sức một cái đã đụng ngã Dạ Quân Ly, đặt hắn trên giường hẹp, đôi môi lửa nóng của nàng khẽ cắn môi mỏng của hắn vô hạn khiêu khích và câu dẫn.


Dạ Quân Ly say trong nhiệt tình của Mạnh Thanh Hoan, hắn càn rỡ đáp lại nàng, giờ khắc này hắn đã quên mất thân phận của hai người, chỉ muốn để nàng thành của chính mình!


“Tiểu cửu, tiểu cửu.”



Dạ Quân Ly liên tục hô tên của nàng, hắn hãm sâu trong tình dục nồng nặc, sâu đậm hôn nàng, công chiếm mỗi một tấc đất trong môi lưỡi, cái hôn tiêu hồn khắc cốt kia, để Mạnh Thanh Hoan mê ly.


Mà Dạ Quân Ly tựa hồ muốn ép nàng vào trong xương.


Hai người hôn khó bỏ khó phân, mơ mơ màng màng, ai cũng không muốn buông ra, ai cũng không muốn từ bỏ!


“Dạ Quân Ly. . .”


Thanh âm mê say của Mạnh Thanh Hoan tê dại, cảm giác dục hỏa nóng bỏng để cho nàng mất lý trí, tay nhỏ bé càn rỡ bắt đầu mở áo bào trên người của hắn!


(Luna: Thiệt, không hề mong chờ luôn, tác giả quá nhanh quá nguy hiểm)


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,279
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 486: Chương 486: Đọ Sức Thử Xem


CHƯƠNG 486: ĐỌ SỨC THỬ XEM


Dịch giả: Luna Wong

Dạ Quân Ly phát giác tay nhỏ bé không an phận của Mạnh Thanh Hoan đang châm lửa, hắn siếp nhiên thanh tỉnh.


Hỏa diễm đáy mắt còn đang tăng vọt, Dạ Quân Ly lại khôi phục thần trí chợt cầm tay nhỏ bé của Mạnh Thanh Hoan, nhãn thần mê man chớp động chưa từng tản đi hết lửa khói, nhìn hai gò má của Mạnh Thanh Hoan hồng nhuận đặc hơn, kiều mị động nhân.

“Tiểu cửu. . .” Thanh âm ám ách của Dạ Quân Ly mang theo chiến ý nhẹ nhàng, đau xót đáy mắt rõ ràng như vậy.


Mạnh Thanh Hoan nhìn người gần trong gang tấc, thần trí thoáng khôi phục lại.



Nàng đột nhiên dương môi cười, thanh âm lành lạnh đê mê mà bi thống: “Dạ Quân Ly, ngươi xem, chúng ta căn bản cũng không thể ở cùng một chỗ. Nên, ta gả cho người nào, có cái gì khác nhau?”


Cánh tay của Dạ Quân Ly hơi cố sức ôm nàng trong lồng ngực, chăm chú ôm nhau, cằm hắn để trên đầu của nàng, thanh âm nặng nề nói: “Tiểu cửu, nàng không nên như vậy!”


“Dạ Quân Ly, kỳ thực ngươi rất rõ ràng, mặc kệ ta gả cho Lâu Vũ Thần hay là gả cho Trường Lan, ngươi đều thống khổ như thế! Không thôi, ta liền xuất gia đi, ai cũng không gả có được hay không?” Thanh âm Mạnh Thanh Hoan có chút đùa giỡn hỏi hắn.


Dạ Quân Ly từ từ nhắm hai mắt tùy ý đau nhức đáy lòng nghiêng trời lệch đất, hắn hít sâu một thanh âm hơi u chìm nói: “Trường Lan sẽ cho nàng hạnh phúc!”


Mạnh Thanh Hoan đột nhiên đẩy hắn ra, sắc mặt của nàng nhất thời phẫn nộ, có chút vẻ mặt kích động nộ xích hắn: “Dạ Quân Ly, ngươi cứ muốn giao ta cho Trường Lan như vậy sao? Nếu như gta ả cho Trường Lan, ta phải theo hắn quay về Thánh Dương, hay là nên để Trường Lan lưu ở kinh thành? Ngươi biết rõ ngươi bây giờ còn là một hoạt tử nhân, biết rõ ta không có khả năng ly khai kinh thành, tại sao ngươi phải ép ta?”


“Tiểu cửu.” Mi của Dạ Quân Ly bằng phẳng, mâu quang yêu dị xẹt qua một chút đau xót, thanh âm bất đắc dĩ nói: “Nàng nghĩ rằng ta không biết dụng ý nàng muốn gả cho Lâu Vũ Thần sao? Nàng muốn thay ta giết hắn, ta nói đúng hay không?”


Hắn hiểu rất rõ tiểu cửu, biết rõ nàng rất ghét Lâu Vũ Thần vẫn còn nghĩa vô phản cố gả cho hắn, ngoại trừ báo thù hắn nghĩ không ra lý do khác.


Hắn biết rõ, tiểu cửu của hắn cũng là vì hắn!


Bookwaves.com


Mạnh Thanh Hoan có loại xấu hổ bị người rình bí mật, nàng quay đầu đi chỗ khác im lặng không lên tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn ninh cùng một chỗ, tràn đầy phẫn sắc.


Dạ Quân Ly lại ôm lấy nàng, bàn tay vuốt ve gò má trơn truột của nàng, thanh âm nhu nhu nói: “Ta có thể ứng phó được Lâu Vũ Thần, không cần nàng làm cái gì cho ta. Ta chỉ hy vọng nàng có thể vui vẻ, có thể hạnh phúc!”


Lòng của Mạnh Thanh Hoan đắng chát, nàng còn có thể vui vẻ còn có thể hạnh phúc sao?


Nàng hít sâu một hơi, nâng môi lên ngẩng đầu nhìn về phía Dạ Quân Ly nói: “Dạ Quân Ly, ngươi đừng ở chỗ này tự mình đa tình! Mặc kệ ta gả cho Lâu Vũ Thần có mục đích gì, cũng không liên can tới ngươi, coi như là báo thù, cũng là báo thù của bản thân ta, không cần ngươi nhúng tay! Nói chung, Lâu Vũ Thần ta gả chắc rồi!”


“Nàng. . .” Mày kiếm của Dạ Quân Ly tụ lại, sắc mặt trầm xuống.


Ai biết Mạnh Thanh Hoan dĩ nhiên nâng đầu lên, dáng dấp rất không nói lý: “Nếu như ngươi không cho ta gả Lâu Vũ Thần, ta đây gả cho ngươi, tự ngươi xem mà làm đi!”



Khóe môi của Dạ Quân Ly chợt kéo lên, đáy lòng tràn đầy khổ sở.


Hắn làm sao không muốn thú nàng, cái niệm tưởng này chẳng biết hắn suy nghĩ bao nhiêu ngày đêm, cuối cùng lại lạc hạ tràng thê thảm như thế!


Tiểu cửu của hắn a, thật biết đâm tim của hắn!


Đáy mắt của Dạ Quân Ly mạch nước ngầm cuộn trào mãnh liệt, hắn nhẹ nhàng thở dài, buông lỏng Mạnh Thanh Hoan ra đứng lên, thanh âm bất đắc dĩ nói: “Nói chung, ta sẽ nghĩ hết tất cả biện pháp để ngăn cản nàng làm chuyện điên rồ!”


Mạnh Thanh Hoan hừ nhẹ một tiếng, không chịu thua chút nào: “Chúng ta đây đấu thử, xem ai là người thắng sau cùng!”


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,279
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 487: Chương 487: Đồ Sinh Bi Thương


CHƯƠNG 487: ĐỒ SINH BI THƯƠNG


Dịch giả: Luna Wong

Tay ẩn trong tay áo của Dạ Quân Ly hơi nắm chặt, ánh mắt mãn hàm quyến luyến mà lại cưng chìu bất đắc dĩ nhìn nàng, cuối cùng chỉ hóa thành một câu: “Được, tiểu cửu, ta tuyệt sẽ không hạ thủ lưu tình!”


Mạnh Thanh Hoan quay đầu chỗ khác, thanh âm u lãnh nói: “Nếu đã quyết định, tam ca mời trở về đi! Ta muốn nghỉ ngơi.” Nàng nằm ở trên giường, nhấc một bên chăn lên ngăn chặn giữa mình và Dạ Quân Ly.


Dạ Quân Ly đứng tại chỗ ngóng nhìn nàng một lúc lâu, sau cùng cất bước chân có chút nặng nề ly khai nơi này.


Nghe được cửa phòng khép lại, Mạnh Thanh Hoan từ trong chăn lộ ra cái đầu, lăn qua lăn lại với Dạ Quân Ly một phen, nàng lại không còn buồn ngủ nữa.



Kỳ thực nàng phải gả cho Lâu Vũ Thần, ngoại trừ báo thù ra, còn muốn chặt đứt niệm tưởng của Trường Lan với nàng! Nàng biết mình làm như vậy là có chút tùy hứng, thế nhưng nàng còn có thể lựa chọn như thế nào?


Nếu như tiếp tục hao tổn nữa, thương tổn đối với Dạ Quân Ly và Trường Lan chỉ sẽ càng sâu, nàng đã nghiệp chướng nặng nề, thực sự không muốn tiếp tục sai nữa!


Hết thảy tất cả, liền do nàng kết thúc đi!


(Luna: Chưa từng đọc bộ nào mà mệt như vậy luôn ý, thề)


. . .


Lúc Dạ Quân Ly trở lại Hiên vương phủ, đêm đã khuya.


Trong phòng khách sáng đề, chờ đã lâu Dạ Mạch Hàn thấy Dạ Quân Ly rốt cục trở về, hắn vội vội vàng vàng nghênh đón.


Chẳng qua là khi hắn thấy dáng dấp quần áo xốc xếch của Dạ Quân Ly vậy, hắn không khỏi hít một hơi, thanh âm mang theo chiến ý hoảng sợ hỏi: “Tam. . . Tam đệ, ngươi sẽ không phải là. . .”


Dạ Quân Ly ngẩng đầu thấy vẻ mặt kinh ngạc của Dạ Mạch Hàn theo dõi hắn, mày kiếm của hắn vặn một cái, theo bản năng cúi đầu mới phát hiện áo bào của mình đúng là mất trật tự, hiển nhiên như là. . .


Thảo nào Dạ Mạch Hàn sẽ hiểu lầm!



Dạ Quân Ly chìm chìm mặt, mạn điều tư lý chỉnh lý thỏa đáng áo bào của mình, trong óc cũng không ngừng nhớ lại dáng dấp nhiệt tình nóng bỏng của Mạnh Thanh Hoan, đáy lòng hắn xao động không ngớt, giống như bị dục hỏa chưa ngừng thiêu đốt.


“Tam đệ!” Tay của Dạ Mạch Hàn quơ quơ ở trước mặt Dạ Quân Ly, vẻ mặt lo lắng nhìn hắn.


Dạ Quân Ly hoàn hồn tản ra phiền táo đáy lòng, thẳng đi tới trước bàn rót một ly trà lạnh uống cạn bị xua tan lửa khói đáy lòng, thanh âm âm lãnh nói: “Đã trễ thế này, sao ngươi lại ở chỗ này?”


“Ngươi nghĩ rằng ta nghĩ đến a? Cũng biết ngươi nhất định sẽ đi gặp Thanh Hoan, nên chạy tới xem một chút! Nếu ngươi thật sự không trở về, ta đều phải giết đến công chúa phủ!”


Bookwaves.com

Lúc nói chuyện, Dạ Mạch Hàn nhìn chằm chằm Dạ Quân Ly quan sát chỉ chốc lát, thanh âm ngưng trọng hỏi: “Ngươi không làm gì Thanh Hoan chứ?”


Mâu quang bén nhọn của Dạ Quân Ly quét mắt nhìn hắn một cái, tức giận hỏi: “Lẽ nào, trong mắt ngươi ta cứ bất kham như vậy sao?”


Dạ Mạch Hàn thở phào nhẹ nhõm, than thở: “Không phải là không kham, là ngươi căn bản đã điên rồi! Tam đệ, ngươi vẫn là buông tay đi, mặc kệ Thanh Hoan quyết định gì, đều có dụng ý của bản thân nàng! Nàng không phải nữ tử xung động, nàng thông tuệ linh mẫn hơn bất kỳ ai khác!”



“Cùng với thống khổ như vậy, không bằng buông tay, mặc nàng tự do bay đi!” Dạ Mạch Hàn khổ tâm khuyên nhủ.


Dạ Quân Ly bưng ly trà rỗng, đáy mắt hiện lên một tia mê man, sau một lúc lâu nhãn thần của hắn hơi lắc lư, buông cái ly trong tay xuống, thanh âm thanh lương nói: “Nếu như ngay cả Trường Lan cũng vô pháp ngăn cản, ta đây liền buông tay!”


Thần sắc của Dạ Mạch Hàn ngẩn ra, hiển nhiên có chút ngoài ý muốn Dạ Quân Ly dĩ nhiên sẽ buông lỏng thỏa hiệp như vậy, hắn có chút hồ nghi nhìn hắn, mi tâm sâu hơn rất nhiều.


Dạ Quân Ly nghiêng đầu nhìn gương mặt nghi hoặc của Dạ Mạch Hàn, hắn dương môi khẽ cười ra tiếng nói: “Nhị ca, vô luận không muốn thế nào, tiểu cửu cũng không thể thuộc về ta, không phải sao? Hay là ngươi nói đúng, ta nên buông tay, mặc kệ nàng. . .”


Phía sau thanh âm của hắn càng ngày càng yếu, chỉ nghe vậy thật dài thở dài cùng bất đắc dĩ từ từ tản ra trong ban đêm tĩnh dật, đồ sinh bi thương!


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,279
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 488: Chương 488: Độc Sát Lâu Vũ Thần 1


CHƯƠNG 488: ĐỘC SÁT LÂU VŨ THẦN 1


Dịch giả: Luna Wong


Diệu Pháp am.


Xa xa mặt trời chiều ngã về tây, ánh chiều tà lửa đỏ kia xuyên thấu qua hiên song vẩy đến. Doanh Nguyệt ngồi ở phía trước cửa sổ, nhìn ánh chiều tà nơi xa, trên bàn trước mặt nàng bày vài món chay một bầu rượu, hai ly rượu, còn có một cái ấm trà.


Tiếng đẩy cửa vang lên, Doanh Nguyệt ngẩng đầu nhìn lại, liền thấy Lâu Vũ Thần phong tư lỗi lạc bất phàm, xuất hiện ở trước mặt của nàng.


Doanh Nguyệt đứng dậy đón chào.



Lâu Vũ Thần chỉnh đốn trang phục hướng phía nàng khom người, cử chỉ ôn nhã phong độ phiên phiên: “Gặp qua Ngọc phu nhân.”


Doanh Nguyệt mỉm cười, làm một động tác thỉnh nói: “Lâu tướng mời ngồi.”


Lâu Vũ Thần nói cám ơn, ngồi xuống ở trước bàn, nhìn đồ Doanh Nguyệt chuẩn bị, mi tuấn lãng của hắn khẽ động, đáy mắt hiện lên tiếu ý nhàn nhạt.


“Ta chuẩn bị chút đồ ăn rượu nhạt, vọng tướng gia không nên ghét bỏ.” Lúc nói chuyện, Doanh Nguyệt bưng vò rượu kia châm một ly rượu cho Lâu Vũ Thần.


Khóe môi của Lâu Vũ Thần vung lên, nhìn Doanh Nguyệt dò hỏi: “Ngọc phu nhân khách khí. Chẳng biết Ngọc phu nhân mời Lâu mỗ đơn độc đến đây không biết có chuyện gì?”


Bây giờ sáng sớm Niếp Phong báo lại, nói là Doanh Nguyệt thỉnh hắn đơn độc đến Diệu Pháp am, bởi vậy hôm nay Lâu Vũ Thần tới đây, Mạnh Thanh Hoan cũng không biết chuyện!


Doanh Nguyệt dịu dàng cười, ánh mắt sâu kín nhìn Lâu Vũ Thần hỏi: “Lâu tướng là muốn thú nữ nhi của ta?”


Sắc mặt của Lâu Vũ Thần không thấy ngoài ý muốn, hắn gật một cái đầu trả lời: “Phải. Chẳng lẽ phu nhân là không đồng ý hôn sự của chúng ta?”


Doanh Nguyệt lắc đầu nói: “Cũng không phải, vô luận nhân tài hay là tướng mạo Lâu tướng đều có chút xuất chúng, mà ta cũng có thể nhìn ra một tấm chân tình của ngươi đối với Thanh nhi, giao phó nàng cho ngươi ta rất yên tâm.”


Lâu Vũ Thần nghe lời này, lòng treo lên rốt cục buông xuống, hắn dương thần cười ánh mắt lộ ra mừng rỡ sáng nói rằng: “Phu nhân an tâm, ta nhất định sẽ đổi xử tốt với Thanh Hoan.”


Doanh Nguyệt gật đầu, lại nói: “Lâu tướng cảm giác cả đời này mình xem viên mãn chưa?”



Lâu Vũ Thần nao nao, suy nghĩ một chút, hơi có cảm xúc nói: “Nếu có thể thú Thanh Hoan vi thê, có thể nói là viên mãn.”


Doanh Nguyệt cười cười, nàng nâng bình trà lên rót cho mình một chén nước chè xanh quay Lâu Vũ Thần nói: “Nhưng cả đời này ta đau khổ, mười sáu tuổi liền bị người vứt bỏ, cửa nát nhà tan, trằn trọc lưu ly, vốn tưởng rằng tìm được chỗ dựa, nhưng ở đêm đại hôn bị người nhục nhã, sinh hạ hai hài tử vô tội, nhận hết các loại dằn vặt!”


“So với Lâu tướng bằng phẳng thuận lợi suốt đời, ta thực sự đau khổ vạn phần.” Doanh Nguyệt tự giễu cười, đáy mắt xẹt qua một tia lãnh ý không dễ phát giác.


Mi tâm của Lâu Vũ Thần chợt khẽ động, có chút ánh mắt khiếp sợ nhìn về phía Doanh Nguyệt: “Phu nhân nhớ lại chuyện thương tâm?”


Doanh Nguyệt mím môi, ngẩng đầu nhìn Lâu Vũ Thần, than thở: “Đúng vậy, người đã già khó tránh khỏi có điều sầu não, để Lâu tướng chê cười.”


Bookwaves.com

Lúc nói chuyện nàng bưng chén trà của bản thân trong tay, quay Lâu Vũ Thần nói: “Lâu tướng, ta lấy trà thay rượu mời ngươi một ly! Hy vọng ngươi có thể đối xử tốt với Thanh nhi!”



Lâu Vũ Thần vội vội vàng vàng bưng ly rượu trong tay bản thân lên, đụng một cái với chén trà trong tay Doanh Nguyệt, sau đó cúi đầu đang muốn uống rượu.


Chỉ là hắn ngửi mùi rượu, đột nhiên chần chờ chỉ chốc lát, con ngươi thâm thúy liễm khởi một tia buồn rầu và lửa khói.


Hắn nắm chặt ly rượu kia, bất động thanh sắc uống một hơi cạn sạch rượu trong ly!


Rượu kia coi như liệt hỏa tịch cuốn khoan miệng của hắn, hoa vào đáy lòng của hắn, mang theo một trận khổ sáp và đau đớn.


Lâu Vũ Thần buông ly rượu, hắn hơi nhếch khóe môi, tiếu ý sắc mặt có chút đặc hơn nhìn ngồi ở người đối diện, thanh âm lành lạnh hỏi: “Chẳng biết tại hạ đắc tội phu nhân chỗ nào, lại để phu nhân phí sức, hạ độc mưu hại như vậ?”


Doanh Nguyệt nghe lời này, chén trà trong tay phịch một tiếng rơi xuống trên mặt đất, phát sinh âm hưởng thanh thúy, thanh âm của nàng có chút run rẩy nói: “Nếu ngươi biết trong rượu này có độc, vì sao còn uống?”


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,279
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 489: Chương 489: Độc Sát Lâu Vũ Thần 2


CHƯƠNG 489: ĐỘC SÁT LÂU VŨ THẦN 2


Dịch giả: Luna Wong

Lâu Vũ Thần thưởng thức ly rượu trên bàn kia, trong con ngươi thâm thúy hiện lên một chút hỏa diễm, mỗi chữ mỗi câu rõ ràng truyền tới trong tai Doanh Nguyệt: “Bởi vì ly rượu này là phu nhân ngươi mời ta, ngươi nói hy vọng ta có thể đối xử tốt với Thanh Hoan, ta có thể nào không uống?”


Sắc mặt của Doanh Nguyệt sát nhiên biến đổi, cả người mất đi khí lực, tay nắm góc bàn của nàng không ngừng run rẩy, tựa như giọng nói của nàng: “Ngươi có biết ta là ai không?”


Lâu Vũ Thần mím môi, ánh mắt thâm trầm nhìn nàng, lại không có mở miệng.



Doanh Nguyệt lành lạnh cười, con ngươi hiện lên sương mù dày đặc nhìn Lâu Vũ Thần nói: “Ta thật ra là thân cô cô của ngươi, ngươi căn bản cũng không phải họ Lâu mà là họ Tần, ngươi là hoàng tự mồ côi của Thiên Linh quốc Tần thị, là thiếu chủ bọn hắn một lòng muốn nâng đỡ phục quốc thượng vị !”


Lâu Vũ Thần nghe lời này, thần sắc nhất thời biến đổi, mày kiếm của hắn tụ chung một chỗ, ánh mắt u hàn lộ ra mê sắc nhìn Doanh Nguyệt, lại kinh một câu đều không nói.


Doanh Nguyệt tiếp tục nói: “Ta nói ta mười sáu tuổi liền bị người vứt bỏ, cửa nát nhà tan đều là thật, nam nhân ta yêu vì cứu mẫu thân của ngươi và ngươi trong bụng, từ bỏ ta! Mà nữ nhi của ta lại bởi vì ngươi, biết thân phận bản thân bẩn thỉu, nhận hết thống khổ!”


“Dựa vào cái gì cả đời này ngươi an chẩm không lo, tiêu sái khoái hoạt vượt qua hai mươi sáu năm, mà chúng ta lại phải ở trong bi thống thừa thụ dằn vặt? Ngươi có biết, nam nhân cứu ngươi vì phục quốc, làm ra bao nhiêu chuyện thương thiên hại lý không! Chỉ cần ngươi còn sống, hắn cũng sẽ không dừng tay!”


Thanh âm của Doanh Nguyệt chợt bén nhọn vài phần, tựa hồ đem toàn bộ hận của nàng đều quy tội cho tồn tại của Lâu Vũ Thần!


Thân thể của Lâu Vũ Thần hơi chao đảo một cái, không biết có phải độc tính phát táchay không, hắn chỉ cảm thấy ngực từng đợt đau nhức, hắn nỗ lực điều tức dùng nội lực áp chế độc tính, trên trán tràn đầy đầy một tầng mồ hôi hột.


Bookwaves.com

“Những thứ ngươi nói này cho tới bây giờ ta cũng không biết!” Thanh âm của Lâu Vũ Thần có chút run, tiếu ý khóe môi có chút châm chọc bi thương: “Tuy rằng từ lâu ta phát hiện bên người có người ở âm thầm trợ ta, nhưng ta chẳng bao giờ nghĩ tới mình nguyên lai đúng là người của Thiên Linh quốc!”


Hắn đột nhiên nở nụ cười, biểu tình trên mặt có chút cực kỳ bi ai, hắn nhìn về phía Doanh Nguyệt thanh âm tràn đầy khổ sở hỏi: “Lẽ nào ngươi không cảm thấy ta vô tội sao?”



Doanh Nguyệt hừ nhẹ một tiếng cười nói: “Đúng vậy, ngươi thật sự vô tội! Ta cũng biết chuyện hôm nay làm có lỗi với ngươi, nhưng ta không có lựa chọn nào khác! Thanh Hoan nàng là biểu muội của ngươi, tuy rằng biểu huynh muội có thể thông hôn, nhưng ngươi đừng quên, nàng chính là cốt nhục của Dạ Đình Giang!”


“Mặc dù ngươi thú nàng, cũng khó bảo một ngày kia, ngươi sẽ không bởi vì huyết mạch trên người nàng mà oán hận nàng, vứt bỏ nàng! Cùng với như vậy, chẳng bằng để ta đích thân giải quyết đây hết thảy, để ta bồi ngươi cùng nhau xuống địa ngục!”


Lúc nói chuyện Doanh Nguyệt đột nhiên cầm lấy bầu rượu trên bàn, uống rượu ở trong đó.


Lâu Vũ Thần mau tay nhanh mắt, đột nhiên đưa tay đánh rớt bầu rượu trong tay nàng, phịch một tiếng, bầu rượu kia rơi trên mặt đất, vẩy đầy đất mùi rượu.


“Ngươi đã muốn giết ta, sao còn khổ bồi cái mạng của mình, để Thanh Hoan thương tâm?” Lúc nói chuyện, đột nhiên Lâu Vũ Thần bưng lồng ngực của mình, âm thầm ngăn chặn huyết mạch bốc lên, hắn run rẩy đứng lên, khóe môi là tiếu ý lành lạnh.



“Kỳ thực dù là ngươi không động thủ, Thanh Hoan cũng sẽ động thủ! Ta biết nàng căn bản cũng không muốn gả cho ta, là ta lừa mình dối người cho là nàng sẽ tha thứ ta mà thôi! Nếu như vậy, ta đây sẽ thanh toàn các ngươi!”


Lâu Vũ Thần xoay người, cước bộ lảo đảo đi đến nơi cửa phòng, trong phòng chỉ để lại tiếng cười bi thương của hắn.


“Lâu Vũ Thần ta hôm nay là sống là chết, đều là mệnh số, chẳng trách bất luận kẻ nào!”

Hắn ra cửa phòng, lại không đè ép được độc tính lan tràn nữa, một ngụm máu tươi đen thui phun ra, thân thể thẳng tắp ngã trên mặt đất!


(Luna: Sao càng đọc tiếp càng tùm lum vớ vẩn thế nhỉ. Đã gần 500 chương rồi hổng lẽ bỏ ngang ta???)


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,279
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 490: Chương 490: Người Phương Nào Không Sợ Hãi?


CHƯƠNG 490: NGƯỜI PHƯƠNG NÀO KHÔNG SỢ HÃI?


Dịch giả: Luna Wong

Mạnh Thanh Hoan đã có ít ngày chưa từng thấy qua Lâu Vũ Thần.


Nàng phái người đi hỏi thăm, lấy được tin tức nói Lâu Vũ Thần lúc này không ở kinh thành, chẳng biết đi nơi nào!


Mạnh Thanh Hoan nghi hoặc không thôi, chẳng biết tại sao Lâu Vũ Thần lại đột nhiên rời kinh! Tâm tư của con hồ ly này không dễ đoán, nàng cũng không nghĩ nhiều nữa!

Cũng may, mấy ngày này công chúa phủ của nàng coi như yên lặng, sau khi từ đêm đó rời đi, Dạ Quân Ly cũng không có tới nữa.


“Cô nương.” Thanh âm của Vân Thường cắt đứt tư tự của Mạnh Thanh Hoan.


Mạnh Thanh Hoan ngẩng đầu nhìn lại, liền thấy Vân Thường vội vã đi tới phía nàng, sắc mặt ngưng trọng: “Cô nương, trong cung phái người truyền lời, hoàng thượng mời ngươi vào cung.”



Vào cung?


Đôi mi thanh tú của Mạnh Thanh Hoan không tự chủ nhíu lại, nhớ tới trước Dạ Mạch Hàn dặn, nàng vội nói: “Vân Thường, ngươi đi Kính vương phủ thông báo nhị ca một tiếng!”


Vân Thường nao nao, lập tức minh bạch Mạnh Thanh Hoan lúc này đang tránh Dạ Quân Ly, đem tin tức nói cho Kính vương lại là biện pháp tốt nhất.


Nàng gật đầu, liền lập tức ra phủ đi Kính vương phủ.


Mạnh Thanh Hoan trở về phòng, thay đổi một kiện quần áo trang trọng, lên xe ngựa hoàng cung phái tới.


Ngồi trên xe, Mạnh Thanh Hoan nhịn không được nghi hoặc, từ sau khi nàng bị sắc phong làm công chúa, Dạ Đình Giang vẫn chưa từng tuyên cho đòi nàng.


Có lẽ là không mặt mũi nào đối mặt với nữ nhi như nàng, lại có lẽ là sợ nàng sẽ không tha thứ cho hắn! Nói chung, từ sau khi mắt mù, nàng liền không còn có gặp qua Dạ Đình Giang.


Hôm nay, Dạ Đình Giang đột nhiên cho đòi nàng vào cung, là có chút để cho nàng ngoài ý muốn!


Không bao lâu, xe ngựa dừng lại ở cửa cung, thái giám cung kính dẫn nàng vào cung, thẳng đi tới ngự thư phòng, thủ ở trước cửa chính là một tiểu thái giám có chút trẻ tuổi, cũng không thấy Phúc Hải công công.


“Nô tài gặp qua công chúa điện hạ.” Tiểu thái giám kia khom lưng hướng phía Mạnh Thanh Hoan hành qua lễ.


Mạnh Thanh Hoan hơi gật đầu, thuận miệng dò hỏi: “Sao không thấy Phúc công công?”


Tiểu thái giám kia nghe Phúc công công sắc mặt chỉ một thoáng biến đổi, vội vội vàng vàng cúi đầu trả lời: “Sư phụ nhiễm bệnh, bất hạnh mất rồi.”



Đôi mi thanh tú của Mạnh Thanh Hoan không khỏi vừa nhíu, nhìn sắc mặt của tiểu thái giám, rõ ràng là đang nói dối.


Nàng sửng sốt chỉ chốc lát, hoảng hốt nhớ tới lúc đầu ở ngọ môn, Dạ Quân Ly ở trước mặt mọi người nói ra bí mật này, Dạ Đình Giang cũng dám diệt Ngọc gia, như vậy chính là mấy thị vệ thái giám, tự nhiên cũng khó đào một kiếp!


Nghĩ vậy, đáy lòng của Mạnh Thanh Hoan không khỏi phát lạnh, thân thể cũng không bị khống chế run lên.


Bookwaves.com

“Công chúa, hoàng thượng đang đợi ngươi.” Tiểu thái giám vội vội vàng vàng nhường đường, giúp Mạnh Thanh Hoan mở cửa điện ra.


Lòng của Mạnh Thanh Hoan không khỏi run lên, lãnh ý đáy lòng còn chưa tán đi, giờ khắc này nàng lại có chút sợ nhìn thấy nam nhân cao cao tại thượng kia.


Mạnh Thanh Hoan hít sâu một hơi, nỗ lực để cho mình thả lỏng, nàng thu lại tư tự đáy lòng, bước vào cửa điện.


Phía sau, cửa phòng đóng lại, Mạnh Thanh Hoan vòng qua bức rèm che đi tới nội thất, Dạ Đình Giang như thường ngày, ở sau long án xử lý chính vụ.


Nghe tiếng bước chân truyền đến, hắn ngẩng đầu nhìn Mạnh Thanh Hoan hướng phía hắn quỳ xuống.



“Nhi thần . . . thỉnh an phụ hoàng!”


Mặc dù không muốn cỡ nào, Mạnh Thanh Hoan vẫn là trái lương tâm gọi phụ hoàng là hắn. Theo nàng, nam nhân này tàn nhẫn tàn nhẫn, nếu như nàng lại chọc giận hắn, chỉ sợ ai cũng cứu không được nàng!


Dạ Đình Giang nâng mắt, nhìn chằm chằm Mạnh Thanh Hoan quỳ trên mặt đất cúi đầu vẻ mặt khiêm cung hữu lễ, hắn đột nhiên trầm giọng thở dài, để tấu chương trong tay xuống nói: “Ngươi sợ trẫm?”


“Thiên tử chi oai, thủ đoạn lôi đình, người phương nào không hãi sợ?” Mạnh Thanh Hoan rũ mâu, từ câu chữ đủ lộ ra một cổ trào phúng nhẹ từ từ tản ra.


Ngồi ở trước long án Dạ Đình Giang hé mắt, đột nhiên phá lên cười: “Không hổ là nữ nhi của trẫm.”


Lúc nói chuyện hắn xuống long tọa đi thẳng, đỡ Mạnh Thanh Hoan quỳ trên mặt đất lên, trầm giọng nói: “Một thân ngông nghênh của ngươi rất giống một người!”


(Luna: Lòng sợ mà miệng trào phúng @@ sợ tác giả thật)


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,279
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 491: Chương 491: Do Ngươi Quyết Định


CHƯƠNG 491: DO NGƯƠI QUYẾT ĐỊNH


Dịch giả: Luna Wong

Mặt mày xinh đẹp của Mạnh Thanh Hoan khẽ động, khóe môi tạo nên một tiếu ýdạt dào, hỏi: “Là Vu hoàng hậu phụ hoàng yêu sao?”


Nhắc tới Vu Phất Vân, đáy mắt Dạ Đình Giang toát ra một loại phức tạp không nói ra được, như là quyến luyến hoặc như là mê man, con ngươi sâu đậm liễm hàng vạn hàng nghìn tâm tình bất minh.


Hắn xoay người sang chỗ khác, lưu cho Mạnh Thanh Hoan một bóng lưng tiêu điều cô đơn, thanh âm thoáng bi thương nói: “Ngươi làm thế nào biết Vu Phất Vân?”


“Phụ hoàng và Vu hoàng hậu phu thê tình thâm, từ lâu truyền thành giai thoại, thử hỏi Dạ Chiêu ai chẳng biết?” Mạnh Thanh Hoan khẽ cười, vẻ mặt ngây thơ dáng dấp hâm mộ.



Mà câu phu thê tình thâm kia liền như một thanh đao nhọn, làm Dạ Đình Giang thương tích đầy mình!


Mạnh Thanh Hoan rõ ràng thấy tay của Dạ Đình Giang chăm chú nắm chặt, lại buông ra, lệ khí trên người nồng đậm tản ra xẹt qua.


Hắn xoay người đạp lên long án, lấy tấu chương trên án mở ra, thanh âm nhàn nhạt nói: “Bây giờ trẫm cho đòi ngươi vào cung là vì hôn sự của ngươi!”


Mạnh Thanh Hoan nghe được hôn sự, mi tâm nhướng một cái, chỉ thấy Dạ Đình Giang đưa tấu chương cho nàng nói: “Đây là sổ con Lâu tướng tấu lên thỉnh cầu trẫm tứ hôn, ngươi là nữ nhi trẫm, hôn sự này cũng phải xem ý của ngươi.”


Mạnh Thanh Hoan tiếp nhận tấu chương kia, nhìn lướt qua nội dung trên tấu chương, đang nhìn ngày lại là hôm nay trình lên! Lẽ nào Lâu Vũ Thần hồi kinh rồi? Nhưng hắn tấu lên thỉnh hôn vì sao không có nói cho nàng biết?


“Tất cả liền do phụ hoàng làm chủ đi!” Mạnh Thanh Hoan trả sổ con kia về, gương mặt đạm nhiên vô ba.


Dạ Đình Giang tiếp nhận, tiện tay ném tấu chương một cái đặt ở trên long án, khẽ cười một tiếng nói: “Hôn này, trẫm có thể làm không được chủ!”


Lúc nói chuyện, hắn đột nhiên thở dài một tiếng lại nói: “Trẫm hôm nay nhận được quốc thư của quốc quân Thánh Dương, nói là ẩn thái tử đã mang theo sứ thần tới Dạ Chiêu, cầu thú công chúa liên hôn! Nên hôn sự này, từ lâu không phải trẫm có thể quyết định!”


Mạnh Thanh Hoan nghe lời này, thân thể nhất thời cứng đờ, sắc mặt ngơ ngẩn.


Bookwaves.com

Trường Lan lấy thân phận thái tử đến đây cầu thú liên hôn? Đây. . . Nàng đang lo lắng, chợt nghe Dạ Đình Giang nói rằng: “Đội ngũ của thái tử ba ngày sau đến kinh, đến lúc đó ngươi là muốn gả cho Lâu tướng hay là gả cho thái tử Thánh Dương quốc, toàn bộ do một mình ngươi quyết định!”



Hắn phất phất tay, thần tình mệt mỏi ngồi ở long ĩ: “Ngươi là nữ nhi duy nhất của trẫm, trẫm hy vọng ngươi có thể hạnh phúc, đến tột cùng chọn gả cho người nào, ngươi trở về suy nghĩ thật kỹ đi!”


Mạnh Thanh Hoan nghe lời này, không khỏi cười nhạt ở trong lòng, hắn thật là suy nghĩ cho hạnh phúc của nàng, hay là khéo đưa đẩy xử sự, cố ý giao nan đề này cho nàng?


Quả nhiên đế vương quan tâm nhất vẫn là bộ mặt của mình!


Mạnh Thanh Hoan cúi đầu hơi quỳ gối, trả lời: “Nhi thần xin cáo lui!” Dứt lời, nàng xoay người đi ra ngự thư phòng.


Lúc này sắc trời bên ngoài đã dính vào một tầng hắc vụ, Mạnh Thanh Hoan đứng ở thật cao trước cửa điện, tâm tình lại trầm trọng vạn phần.


Trường Lan muốn tới cầu thân, thương của hắn đã khỏi chưa? Đây hết thảy, có phải là chủ ý của Dạ Quân Ly không? Nếu như trên đại điện, nàng ngay mặt cự cầu hôn của Trường Lan, vậy bộ mặt thái tử của hắn để ở đâu?


Đây rõ ràng là cố ý làm khó dễ nàng! Mạnh Thanh Hoan nghĩ những thứ này, trong lòng có chút loạn, nàng vội vã xuống thềm đá, chuẩn bị đi trở về nghĩ biện pháp ngăn cản Trường Lan đến kinh!



Đột nhiên một tiểu cung nga xuất hiện, ngăn lại nàng: “Công chúa chậm đã, Kính vương điện hạ đã đợi lâu ngày! Thỉnh công chúa theo nô tỳ dời bước.”


Nghe được Kính vương, Mạnh Thanh Hoan nhất thời bừng tỉnh, trước khi nàng tiến cung phái Vân Thường đi thông tri Dạ Mạch Hàn, không nghĩ tới Dạ Mạch Hàn thực sự tiến cung!


Chẳng lẽ là mang nàng đi gặp Cố hoàng hậu sao?


Nghĩ vậy, trong lòng Mạnh Thanh Hoan có chút hưng phấn, trái lại quên hết thảy phiền não mới vừa rồi, nói với cung nga kia: “Dẫn đường đi!”


(Luna: Mọi người có ai muốn xem tiếp không??? )


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,279
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 492: Chương 492: Giếng Cạn Ám Đạo


CHƯƠNG 492: GIẾNG CẠN ÁM ĐẠO


Dịch giả: Luna Wong

Mạnh Thanh Hoan đi theo phía sau cung nga kia, đi qua vườn hẻo lánh, tránh được thị vệ cùng với cung nữ trong cung, vòng qua giả sơn lâm, tới nơi địa phương hoang vắng nhất trong thâm cung này.


Lúc này màn đêm đã sâu, đỉnh đầu mây đen xẹt qua, Mạnh Thanh Hoan quan sát bốn phía, đã thấy ở đây cỏ dại mọc thành bụi, bởi vì khí trời, tăng thêm một chút cảm giác thê lương.


Không bao lâu, cung nga liền kia dẫn nàng tới trước một thiên môn.


Dạ Mạch Hàn từ lâu đã chờ nàng, thấy Mạnh Thanh Hoan qua đây, hắn vội vội vàng vàng nghênh đón, tay vừa nhấc ra dấu tay, cung nga đưa Mạnh Thanh Hoan tới đây hơi quỳ gối liền xoay người rời đi.



“Nhị ca.” Mạnh Thanh Hoan ngọt ngào gọi hắn một tiếng, trong lòng không khỏi hiếu kỳ nghi hoặc: “Nhị ca làm thế nào vào cung thế? Hoàng. . . Phụ hoàng không phải không có tuyên ngươi sao?”


Mạnh Thanh Hoan bất đắc dĩ sửa lại, trên mặt có chút không cam lòng.


Dạ Mạch Hàn cười cười, thanh âm trầm thấp ôn nhã mang theo chút chẳng đáng: “Bất quá chỉ là một cửa cung mà thôi, không cần phụ hoàng truyền đòi?”


Lời nói này tương đối cuồng vọng, bất quá lại để Mạnh Thanh Hoan hết sức bội phục.

Bởi vì Dạ Mạch Hàn đúng là có năng lực này, cửa cung nho nhỏ này với hắn mà nói căn bản là dễ dàng!


“Ủy khuất nhị ca, nhiều năm như vậy một khối mỹ ngọc tốt nhất bị phủ bụi, không ai thưởng thức!” Mạnh Thanh Hoan cười trêu nói.


Dạ Mạch Hàn lãng cười ra tiếng, nghĩ đến mục đích nàng tiến cung, không khỏi hỏi: “Phụ hoàng tuyên ngươi vào cung, là vì hôn sự của ngươi?”


Nghe lời này, đôi mi thanh tú của Mạnh Thanh Hoan vừa nhíu, nhìn Dạ Mạch Hàn hỏi: “Nhị ca biết Trường Lan muốn tới cầu thân sao?”


“Biết.” Thanh âm của Dạ Mạch Hàn buồn bã, hắn than nhẹ một tiếng nói: “Đây là chủ ý của tam đệ, chính là vì ngăn cản ngươi gả cho Lâu Vũ Thần!”


Mạnh Thanh Hoan bĩu môi, trong lòng có chút phiền táo, liền nghe Dạ Mạch Hàn nói: “Việc này chờ xuất cung mới nói, đi thôi, ta dẫn ngươi đi gặp mẫu hậu ta.”


Bookwaves.com


Mạnh Thanh Hoan lập tức lên tinh thần, gật đầu, theo sau lưng Dạ Mạch Hàn từ thiên môn này đi vào, Dạ Mạch Hàn vừa dẫn nàng đi về phía trước, vừa giải thích: “Lãnh cung có trọng binh gác, nên cũng chỉ có thể vào từ nơi này.”


“Nhị ca từ khi nào bắt đầu gặp mẫu hậu của ngươi?” Mạnh Thanh Hoan theo sau lưng Dạ Mạch Hàn, nhẹ giọng hỏi.


Dạ Mạch Hàn dẫn nàng đi tới bên một giếng cạn bỏ hoang, dáng người lương bạc kia lộ ra bi thương nhàn nhạt, nhớ tới chuyện cũ thanh âm của hắn không khỏi buồn bã.


“Là năm ta mười lăm, từ giếng cạn này đi thông một ám đạo, nối thẳng hậu viện lãnh cung! Bất quá ta mẫu hậu lo lắng sẽ bị người phát hiện, nên không có nàng cho phép, một mình ta không được đến đây gặp!”


Lúc Dạ Mạch Hàn nói chuyện, trên mặt một chút buồn bã.


Vì cứu mẫu hậu của hắn, hắn lén thu thập bản đồ cấu tạo hoàng cung, mỗi một phòng, mỗi một kiến trúc, hắn đều nghe đến thuộc.


Mà Lăng Đông cung vốn là địa phương cung nữ ở, nhưng bởi vì nơi này bị hỏa thiêu chết không ít người, bởi vậy vứt đi thành vườn hoang.



“Nguyên lai là như vậy.” Mạnh Thanh Hoan có chút cảm khái, mỗi một lần Dạ Mạch Hàn và Cố hoàng hậu gặp lại, chỉ sợ đều cực kỳ không dễ dàng.


Còn có đường hầm này nữa, trước đây Dạ Mạch Hàn lạ ôm tâm tình thế nào khi đả thông?


Mà nữ nhân bị giam hơn hai mươi năm trong lãnh cung kia, lại sẽ có bí mật thế nào? Ôm mong đợi, Mạnh Thanh Hoan theo Dạ Mạch Hàn đi qua đường hầm dưới giếng cạn, tới lãnh cung!


Mạnh Thanh Hoan phát hiện, trong lãnh cung này chỉ có hai tòa điện vũ, một hậu viện.

Mà trong hậu viện trồng các loại rau xanh củ quả, có một khắc như vậy, Mạnh Thanh Hoan cảm thấy mình không phải ở trong lãnh cung, mà là đang một nông gia bình thường.


(Luna: thấy cũng ít người xem, thôi ta drop nhé cả nhà. Hen gặp lại cả nhà trong những truyện khác. Kỳ thực nếu tác giả đi theo kiểu huyễn luôn, đoạt hoàng quyền luôn thì còn nuốt nỗi nhưng tình huống cẩu huyết quá nhiều, tình cảm thì sến, còn hay hạ người khác xuống để nâng nữ chủ lên, thực sự nuốt không nỗi. Tác giả có 3 bộ, bộ này, trước bộ này, sau bộ này đều liên kết với nhau. Lúc đầu xem tới khúc bả nữ chủ viết ra bài Thiên Hành Cửu Ca đó, ta đã có ý nghĩ sẽ dịch hết 3 bộ, nhưng càng về sau càng nản, còn ít view nữa nên ta trụ không nỗi. Thay vì cứ tốn thời gian cho bộ này, chậm rãi kéo thì ta để dành thời gian sức lực dịch bộ nào hay hay cho mọi người xem hen. Cảm ơn mọi người đã theo ta tới thời điểm này. Thật xin lỗi đã khiến mọi người thật vọng vì ta drop ngang với lý do nản. Một lần nữa cảm ơn và xin lỗi mọi người rất nhiều.)


 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom