Cập nhật mới

Dịch Thời Gian Cùng Anh Triền Miên

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,414
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 40: Lúc ngủ, không cẩn thận gọi tên người khác


Nghe xong lời của bà Trương, khuôn mặt tuấn mỹ của Lục Dục Thần phủ một tần sương lạnh:

"Lục gia không chứa loại người hầu khinh thường chủ nhân, đuổi hai bọn họ đi, triệu tập tất cả mọi người chờ ở nhà ăn."

Bà Trương thấp thỏm đáp ứng, vừa định đi làm chợt nhớ đến Đường Tâm Lạc vẫn ở trong phòng.

"Thiếu gia, thiếu phu nhân..."

"Lấy chìa khóa tới."

Được Lục Dục Thần cho phép, bà Trương mới dám cầm chìa khóa đến.

Bà đưa chìa khóa cho anh, liền vội vã xuống lầu làm theo lệnh của Lục Dục Thần.

Lục Dục Thần trực tiếp mở cửa, cửa đang đóng chặt lập tức bị mở ra.

Quả nhiên, Đường Tâm Lạc ở trong phòng, nhưng cô vẫn không đi ra mở cửa.

Khi tiến vào, Lục Dục Thần nghĩ ra rất nhiều chuyện, nhưng lại không nghĩ tới, cô đang nằm chèo queo trên giường đắp chăn ngủ mê say.

Cô đang làm gì vậy?

Lông mày Lục Dục Thần chau lại, bước nhanh đến giường.  

Ánh sáng của đèn chiếu vào khuôn mặt kiều mị động lòng của cô, cả cơ thể đều quấn trong chăn, chỉ chừa mỗi khuôn mặt lộ ra ngoài.

Lục Dục Thần yên lặng dò xét xung quanh, trên tủ đầu giường đặt kính gọng đen.

Mà ở dưới chân, chiếc áo làm Lục Dục Thần nheo mắt lại.

Cúi người nhìn Đường Tâm Lạc ngủ, anh chống hai tay hai bên người cô.

Vật nhỏ trong chăn không hề động đậy, hôm nay cô trải qua quá nhiều chuyện, một phần là vì chuyện anh kêu cô đi tắm rửa.

Nhưng cô không biết, anh chỉ đơn thuần là muốn cô tắm thôi, rồi nghĩ ngơi một chút.

Chờ đến tối, sẽ kêu người gọi cô xuống ăn cơm.

Chỉ là không nghĩ tới, người trong biệt thự lại hiểu lầm thân phận của cô, dẫn cô tới căn phòng này, còn đem loại quần áo này đưa cho cô.

Mắt phượng hẹp dài chăm chú nhìn cô ngủ say, ánh mắt từ từ di chuyển đến đôi môi anh đào của cô.

Kìm lòng không được, liền cúi đầu xuống hôn lên đôi môi của cô, thừa cơ cô ngủ, nhấm nháp đôi môi ngọt ngào của cô.

"Ưm, Putte...Đừng náo loạn..." Theo bản năng Đường Tâm Lạc đẩy anh ra.

Nhưng mà, vì không mặc quần áo, nên trước khi ngủ, cô đã quấn chăn thật chặt. Lúc này muốn duỗi tay cũng khó khăn, không tài nào thoát ra được.

Lục Dục Thần nghe cô nói, đôi mắt thâm thúy hiện lên hàn quang.

"Putte là ai? Là đàn ông trước kia của em sao?"

Cô từng bị đàn ông làm như vậy sao?

"Ưm, Putte... Putte là..." Đường Tâm Lạc mơ màng tỉnh dậy, mở miệng trả lời câu hỏi của Lục Dục Thần, mở mắt ra liền thấy khuôn mặt quen thuộc.

"Anh..aaa, sao lại là anh!" Nhất thời cơn buồn ngủ bay mất, theo bản năng muốn lui về phía sau nhưng phát hiện mình không thể động đậy.

Đương nhiên cô không thể cử động được, cả người bị quấn trong chăn, thêm Lục Dục Thần lấy cùi chỏ ép chặt chăn, toàn bộ cơ thể cũng đè trên cô, bây giờ cô nhìn như con nhộng, Lục Dục Thần không buông tay, cô cũng không thoát ra được.

Cái gọi là mua dây buộc mình, xem như hôm nay Đường Tâm Lạc được lĩnh hội.

"Nói cho anh biết, Putte là ai?" Lục Dục Thần không để ý tới vấn đề của cô, ngược lại còn ép chặt hơn.

Chóp mũi hai người đụng nhau, khuôn mặt tinh xảo phóng đại trước mặt cô.

Tuy cô không thấy rõ, nhưng lại cảm giác toàn thân anh toát ra khí tức nguy hiểm.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,414
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 41: Lục phu nhân bớt giận, Lục tiên sinh làm chỗ dựa


Đường Tâm Lạc nuốt nước miếng, dưới khí thế đáng sợ của Lục Dục Thần thành thật trả lời: "Là, là con chó mẹ em nuôi..."

Tròng mắt đen của người đàn ông sắc bén, cái này là nghĩ hắn ngu như chó sao?

Âm thanh mềm mại vẫn còn tiếp tục giải thích: "Nhưng mà, sau khi mẹ qua đời không lâu thì nó không ăn không uống, sau đó cũng..."

Câu kế tiếp cũng không cần nói nữa, rõ ràng rồi.

Đôi mắt thâm thúy của Lục Dục Thần thoáng qua vẻ dịu dàng, nhìn chóp mũi của cô gái nhỏ trong đôi mắt ửng đỏ lên, giống như đang đau lòng.

Thôi, không làm khó cô nữa.

Anh dùng một tay chống trên giường, lùi về sau, kéo Đường Tâm Lạc ra khỏi chăn.

Đường Tâm Lạc vừa mới tỉnh dậy, hồn nhiên quên mất trước khi ngủ mình không mặc gì. Lúc này bị Lục Dục Thần kéo ra thì cảm thấy người hơi lạnh.

Lập tức cúi đầu xuống, phát hiện có gì đó không đúng.

Cô lập tức dùng hai tay che ngực.

"Anh, anh quay đầu qua chỗ khác đi---" Cô muốn kéo chăn lên nhưng lại bị một bàn tay ngăn cản.

"Không phải lần đầu thấy, sợ gì chứ." Bàn tay to lớn đè lên đôi tay nhỏ nhắn mềm mại của cô, âm thanh lười biếng hơi khàn khàn, đây là biểu hiện khi dục vọng bị khơi dậy.

"Lục Dục Thần... Bây giờ là ban ngày, anh đừng có..." Đường Tâm Lạc dùng giọng mềm mại khuyên anh, nhưng cô không biết dáng vẻ mềm mại, dễ bị khi dễ này càng dễ dàng khiến cho đàn ông không chịu được.

Anh cúi đầu, giọng trầm xuống: "Bây giờ tối rồi."

Lúc này Đường Tâm Lạc mới phát hiện, trong phòng mở đèn, ánh sáng ban đầu có thể len lỏi chút ít qua rèm cửa đã biến mất hoàn toàn.

"Huống chi..." Lục Dục Thần nhẹ nhàng hôn lên môi cô: "Là em ở trên giường dụ dỗ anh trước."

"Em không có..."

Anh không nhắc tới chuyện này thì tốt, vừa nhắc tới thì Đường Tâm Lạc cảm thấy xấu hổ.

Đôi mắt đào hoa trừng anh một cái, có chút oán trách: "Nếu không phải anh cho người đưa loại quần áo đó cho em, em cũng đâu đến mức... Không có đồ để mặc."

Cô nói xong thì quay mặt sang một bên, không nhìn anh nữa.

Lúc ở trong phòng tắm đi ra thì cô mặc áo choàng tắm, nhưng áo choàng ướt rồi, trong phòng lại không có đồ thích hợp để thay.

Loại quần áo trong suốt xấu hổ kia thì không thể, cô chỉ có thể chui vào trong chăn.

"Sao vậy, sao tự nhiên tức giận?" Bàn tay to nắm lấy chiếc cằm xinh xắn của cô, nhẹ nhàng hỏi.

Đường Tâm Lạc bị ngón tay anh chọc cảm giác ngứa ngáy, không nhịn được tránh qua một bên: "Không dám, dù sao em cũng là người phụ nữ mà Thần thiếu mua về, anh muốn sao mà chả được."

Dù nói như vậy nhưng trong lời nói vẫn không che được tính tình của cô.

Cô đang oán trách anh.

Xoa nhẹ tóc cô, Lục Dục Thần kiên nhẫn giải thích: "Cho dù là người phụ nữ Lục Dục Thần mua về thì cũng là phu nhân của Lục Dục Thần anh. Lục phu nhân, anh nói rồi, chỉ cần em ngoan ngoãn nghe lời, trong một năm, anh nhất định sẽ cho em thể điện."

Vừa rồi cô chỉ hơi tức giận nên mới than phiền, nói xong rồi cô mới thấy hối hận.

Dù sao thì Lục Dục Thần chịu cho cô danh phận Lục phu nhân là tốt lắm rồi, cho dù vừa rồi bị hai người kia chọc giận, cô cũng không nên nổi giận với anh.

Nhưng mà câu trả lời của Lục Dục Thần lại khiến Đường Tâm Lạc ngẩn người.

Nhìn người phụ nữ đang sửng sờ, vừa yếu ớt vừa đáng yêu, anh hiếm khi cười thành tiếng: "Dày vò lâu vậy rồi, Lục phu nhân đói chưa? Đi thôi, chúng ta xuống dưới ăn cơm."

Hình như còn sợ cô không yên tâm lại nói thêm một câu: "Ngoan ngoãn nghe lời, có Lục tiên sinh làm chỗ dựa, nhất định sẽ lấy lại thể diện cho Lục phu nhân đây."
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,414
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 42: Lục tiên sinh giúp cô lập uy


Thể diện của Lục phu nhân?

Đường Tâm Lạc không hiểu rõ ý của Lục Dục Thần cho lắm, nhưng anh cũng không giải thích nữa, ngược lại vẻ mặt bình tĩnh, đứng ở mép giường.

Thật may mà thị lực Đường Tâm Lạc không tốt lắm, không thấy được một màn lúng túng của anh.

Lục Dục Thần đương nhiên hiểu, nhưng mà sau khi người phụ nữ bọc chăn kia ngây ngô mở to đôi mắt đào hoa ra nhìn anh.

Anh cố nhịn suy nghĩ đen tối đang bay phất phới xuống, vẻ mặt không thay đổi: "Anh sai người đem quần áo tới cho em, em thay xong thì ra ngoài, anh đợi em."

Đường Tâm Lạc không biết được rằng, sau khi Lục Dục Thần ra ngoài đứng một hồi mới dặn người đưa quần áo lên cho cô.

Cô xác nhận cô cảm thấy hơi đói rồi, dù sao cả ngày nay cô cũng chưa ăn gì.

Vì vậy sau khi người giúp việc đưa quần áo vào thì cô nhanh chóng sửa soạn.

Lúc cô ra ngoài thì thấy Lục Dục Thần đang đứng ở hành lang, sắc mặt như đang chờ cô.

Thân hình cao lớn này đã để lại cho cô một bóng ma, Lục Dục Thần một mét chín đứng bên cạnh cô chỉ có một mét sáu, quả thật rất kỳ lạ.

Đột nhiên anh giơ bàn tay ra, đưa ra trước người cô: "Tới đây, Lục phu nhân của anh."

Đường Tâm Lạc ngước mắt nhìn anh, thật ra cô không hiểu nổi, rõ ràng lúc đi ra từ cục dân sự, anh rất lạnh lùng hời hợt, nhưng vì sao lúc này lại giống một người khác thế.

Nhưng mà Đường Tâm Lạc cũng không nói nghi vấn này ra. 

Nhẹ nhàng đặt tay vào trong bàn tay anh, bàn tay ấm áp dường như an ủi, bao bọc cô trong đó.

Lục Dục Thần nắm tay cô, giống như là trân bảo quý nhất, dẫn cô tới phòng ăn.

Vừa đi vào phòng ăn, Đường Tâm Lạc bị bốn hàng người hù hết hồn.

"Sao tập trung nhiều người quá vậy, có chuyện gì sao?" Đường Tâm Lạc nhỏ giọng hỏi anh.

Đường gia cũng có người giúp việc, nhưng tính luôn quản gia thì chỉ có năm người.

Còn bên đây, chưa phải là nhà tổ Lục gia mà lại có bốn hàng người làm, lướt mắt sơ thì cũng khoảng ba mươi người.

"Chờ lát nữa sẽ hiểu." Lục Dục Thần không nói rõ, chỉ dắt tay cô qua phía bàn ăn.

Ngay trước mặt mấy chục người làm, anh lại quan tâm kéo ghế cho Đường Tâm Lạc.

Những người giúp việc cũng là do vú Trương gọi tới, cũng không biết có chuyện gì xảy ra.

Lòng mọi người đều đang thấp thỏm, đột nhiên thấy Lục Dục Thần tự tay kéo ghế cho Đường Tâm Lạc, cả mặt đầy kinh ngạc.

Là ai vậy, Lục gia còn kéo ghế cho cô ta!

Người như Lục gia, đến tận bây giờ còn không thèm để ý tới người phụ nữ nào, sao có thể hành động ân cần như vậy!

Người làm ở Lục gia trước giờ đều rất cao ngạo.

Cũng không có cách nào, địa vị của Lục gia ở thành phố A, thậm chí ở toàn bộ Trung Quốc đều quá cao.

Cũng vì như vậy, những người làm này đều có thói quen mắt ngẩng cao hơn đầu.

Cứ tưởng rằng Đường Tâm Lạc chỉ là đồ chơi qua đường của Lục gia, người làm cũng chẳng tôn trọng gì, nhưng lúc này mới cẩn thận đánh giá lại thân phận, địa vị của Đường Tâm Lạc.

Mà Đường Tâm Lạc lại hồn nhiên không hay biết gì, cô chỉ ngồi yên đó chờ Lục Dục Thần lên tiếng.

Lục Dục Thần cứ lười biếng như vậy, tùy ý ngồi cạnh cô.

Tròng mắt tối đen ngước lên, quét qua những người đang đứng, mọi người ngay cả thở mạnh cũng không dám.

"Nghe cho kỹ." Âm thanh lạnh lùng vô tình vang lên.

"Đây là vợ chính thứ của Lục Dục Thần tôi, cũng là chủ nhân của căn nhà này. Bắt đầu từ hôm nay, lời của thiếu phu nhân cũng chính là lời của tôi. Nếu sau này có người khiến thiếu phu nhân khó chịu... Tới lúc đó, đừng trách Lục Dục Thần này không cảnh cáo trước."
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,414
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 43: Thẻ này em xài tùy ý


"Dạ thưa thiếu gia. Tôi sẽ coi chừng bọn họ cẩn thận, tuyệt đối không khiến thiếu phu nhân tức giận." Vú Trương là người nhanh trí, cũng là người duy nhất hiểu rõ tính tình người trước mặt.

Hai người hầu kia bà định đuổi ra ngoài, không nghĩ tới thiếu gia lại tự xử lý họ.

Mang đi đâu thì bà không biết, nhưng có thể khẳng định, hai người họ không có kết quả tốt.

Những người khác thấy vú Trương lên tiếng, nhưng bởi vì quy định ở Lục gia, lúc này cũng không dám ba mồm bảy miệng nhao nhao lên.

Chỉ dám gật đầu bày tỏ quyết tâm của mình.

Lục Dục Thần hài lòng thu mắt, nhìn về phía Đường Tâm Lạc.

"Tâm Lạc, đây là người làm ở biệt thự, người cao nhất là vú Trương, sau này có bất cứ vấn đề gì thì nói với bà ấy."

Âm thanh của Lục Dục Thần trầm thấp mà du dương, nghe hai chữ "Tâm Lạc" trong miệng anh, Đường Tâm Lạc cảm thấy cả hai tai mình nóng lên.

Cô gật đầu, không nghĩ gì nhiều: "Được rồi, em hiểu rồi."

Tròng mắt đen sâu không lường trước được dời khỏi mặt cô, lúc này Đường Tâm Lạc mới thở phào nhẹ nhỏm.

Người làm nhanh chóng trở về vị trí, vú Trương tự mình chuẩn bị đồ ăn, vừa rồi thức ăn bị nguội, bây giờ đã được hâm nóng.

Vú Trương cũng lấy lòng Đường Tâm Lạc, thái độ của thiếu gia đối với cô không bình thường, người làm các cô đương nhiên phải nịnh hót thiếu phu nhân. Nhưng mà, quy định ở Lục gia rất nghiêm khắc, bà cũng không dám nhiệt tình quá mức. 

Chẳng qua là lúc Đường Tâm Lạc không để ý thì lén quan sát, thừa dịp báo cho bà phu nhân biết.

Đường Tâm Lạc cũng không biết mình đang bị người khác quan sát, chỉ quy củ ngồi ăn cơm.

Thấy Lục Dục Thần không nói thêm gì nữa, cô cũng không hỏi nhiều, ngoan ngoãn ngồi ăn cơm một bên.

Hôm nay, cô cũng hiểu được Lục Dục Thần muốn làm gì.

Anh giúp cô lập uy.

Nhưng mà, cô vẫn không hiểu rõ vì sao thái độ của anh lại chuyển nhanh như vậy.

Đường Tâm Lạc lặng lẽ quan sát Lục Dục Thần ngồi kế bên, ánh mắt anh trầm thấp, đường nét tinh xảo tuấn tú đã bớt đi phần lạnh lùng so với lúc dạy dỗ người làm.

Nhưng chỉ trong chốc lát, khí chất lạnh lùng vô tình của anh cũng bao phủ cô.

Thật không thể  công nhận, không thể rèn luyện được, đây là thói quen của thế gia trăm năm.

Đường Tâm Lạc thấy tầm mắt nhìn thẳng của Lục Dục Thần, trong lòng có rất nhiều nghi vấn nhưng không dám nói ra.

Trong phút chốc, bữa cơm với bầu không khí ngột ngạt buồn tẻ này kết thúc.

Sau khi ăn xong, Lục Dục Thần dẫn cô tới phòng sách ngồi.

Đường Tâm Lạc đoán được đại khái anh muốn nói gì với cô.

Tới phòng sách, Lục Dục Thần để cô tùy ý ngồi, anh thì ngồi ở ghế salon bọc da thật.

Đường Tâm Lạc ngồi đối diện anh.

Lục Dục Thần thấy cô giống như nàng dâu nhỏ ngồi đối diện mình, môi không nhịn được mỉm cười.

Anh vỗ vào chỗ trống bên cạnh mình: "Qua đây, chỗ đó xa quá."

Đường Tâm Lạc do dự mấy giây, hay là thuận ý anh qua đó gồi, mà trong lòng không nhịn được mắng, đúng là lạ đời, rõ ràng bảo cô tùy ý ngồi.

Ngồi cạnh Lục Dục Thần, đáy mắt Đường Tâm Lạc có chút thâm sâu cảnh giác.

Lục Dục Thần chỉ nhìn một cái thì biết cô đang nghĩ gì.

Nụ cười ở khóe miệng anh sâu hơn, cả người lười biếng dựa vào phía sau một chút, đôi chân dài bắt chéo lên, đôi mắt thâm sâu khó lường.

Lấy một chiếc thẻ đen ném lên người Đường Tâm Lạc.

"Mật khẩu là sinh nhật anh, sáu chữ số, tiền trong đó em cứ xài thoải mái."
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,414
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 44: Đưa cô thẻ ngân hàng


Đường Tâm Lạc theo bản năng cầm tấm thẻ đen lên, nói nhỏ: "Nhưng mà, tôi không biết sinh nhật của anh là ngày nào."

Đôi mắt sâu không thấy đáy của Lục Dục Thần xuất hiện một tia giận dữ, nhưng trên mặt lại không có biểu hiện gì.

Chẳng những không có biểu hiện mà trong mi mắt lạnh lùng có mang theo ý cười.

Anh từng chữ từng chữ chậm rãi nói, gương mặt tuấn tú cao quý: "Thân là Lục phu nhân, hiểu rõ thông tin cơ bản của Lục tiên sinh là một nhiệm vụ. Chuyện này em đi hỏi Mạnh Trạch, cậu ta sẽ nói cho em biết."

Nói xong, đôi mắt đen híp lại, trong mắt lạnh lẽo: "Lần sau anh không muốn nghe những lời này từ miệng của Lục phu nhân nữa."

Trái tim đập mạnh nãy giờ cũng bình tĩnh lại.

Đường Tâm Lạc nhìn người đàn ông trước mắt, thức thời gật đầu.

"Em hiểu rồi, Thần thiếu."

Nhiệm vụ, anh nói, đây chẳng qua chỉ là nhiệm vụ mà thôi.

Thông tin của anh, những trường hợp của anh, cô cũng nên đi tìm hiểu. Nhưng nguyên nhân chỉ bởi vì anh là "Khách hàng" của cô.

Anh cho cô địa vị Lục phu nhân tốt nhất, như vậy đối với anh, cô phải hoàn thành tốt bổn phận Lục phu nhân.

Không trách vì sao vừa rồi trước mặt người ngoài, thái độ của anh lại như vậy.

Thì ra, tất cả mọi thứ này chỉ là đóng kịch thôi.

Lông mày Lục Dục Thần nhíu lại, nghe thấy cô gọi mình là Thần thiếu, quả thật không lọt tai chút nào.

"Sau này không được gọi là Thần thiếu nữa."

Đường Tâm Lạc sáng tỏ gật đầu, cũng đúng, bọn thư ký Mạnh bình thường không gọi anh như vậy.

Thần thiếu, đó là cách người ngoài gọi.

"Biết rồi, Lục gia, còn căn dặn gì không?" Đường Tâm Lạc khôn khéo sửa lại, ai ngờ lại chọc giận người đàn ông này thêm lần nữa.

"Căn dặn?" Anh cắn môi, khóe miệng cười có chút tà khí.

"Hôm nay là ngày đầu tiên đi nhận giấy chứng nhận, em nói xem, là vợ của Lục Dục Thần này, chúng ta nên làm gì?" Nói tới đây, anh đã đổi tư thế, ban đầu còn lười biếng như một con báo, bỗng nhiên đè về phía cô, giam cầm cô ở ghế salon.

"Em... Không biết." Cô hốt hoảng quay đầu sang một bên, trốn tránh ánh mắt khiếp người của anh.

Dĩ nhiên cô đang nói dối, nhìn ánh lửa trong đáy mắt người đàn ông này đương nhiên hiểu rồi.

Lục Dục Thần trầm giọng cười khẽ: "Nếu như Lục phu nhân không biết, vậy thì để Lục tiên sinh dạy cho."

Đường Tâm Lạc còn không kịp ngăn cản một tiếng, cả người đều bị Lục Dục Thần ôm ngang.

Chờ cô kịp phản ứng thì mặt cô đã áp vào ngực Lục Dục Thần, cả người cô bị ôm trong ngực, mà bàn tay nóng bỏng của anh đang sờ mó trong áo của cô.

Sắc mặt Đường Tâm Lạc đỏ rực, cô có thể cảm nhận được nhiệt độ của bàn tay kia.

Dựa sát như vậy, cô không thể nào hô hấp bình thường.

"Anh, anh bỏ em xuống đi!" Cô phản đối.

"Em chắc chứ?" Người đàn ông cúi đầu, ngược lại ôm chặt hơn.

Đường Tâm Lạc bị dọa tới cứng người, không dám lộn xộn nữa.

Lục Dục Thần đương nhiên không tính bỏ qua dễ dàng cho cô.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,414
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 45: Đưa cô ra ngoài


Không biết mình đã ngủ bao lâu, Đường Tâm Lạc chỉ cảm thấy xương cũng muốn nứt ra từng mảnh.

Cô quay người kéo chăn, trên đầu tiếng hấp dẫn của người đàn ông truyền tới: "Tỉnh rồi?"

"Ừ." Cô đáp theo bản năng, bỗng nhiên cảm thấy không đúng lắm.

Dưới giường, có gì đó cứng cứng, không thoải mái chút nào.

Cô đưa tay lục lọi.

Không giống giường, hình như là...

"Em mà còn sờ nữa coi chừng anh làm em ở trên máy bay đó." Âm thanh trong trẻo của Lục Dục Thần hơi khàn khàn, rõ ràng đã bị người nào đó khiêu khích.

Nhất thời Đường Tâm Lạc tỉnh dậy.

Ngước người lên muốn nói gì đó, lại la "A" một tiếng rồi chui vào trong ngực Lục Dục Thần lại.

"Quần áo của em đâu!"

Cô sợ muốn chết.

Tự nhiên cô lại không mảnh vải che thân nằm trên người Lục Dục Thần, vừa rồi cái cứng cứng chính là cơ bắp của anh.

Đánh giá một hồi, ít nhất Lục Dục Thần cũng còn chút lương tâm, còn đắp chăn che cho cô.

"Công ty có chuyện, cần bay tới nước M. Gọi hoài em không tỉnh, đành phải ôm em lên máy bay."

"Cho dù em không dậy thì anh cũng nên mặc đồ cho em chứ!"

Lục Dục Thần lạnh nhạt nói: "Thời gian gấp quá, không kịp.

Đường Tâm Lạc: "..."

Trừ khi cô là đứa ngu mới đi tin lời giải thích của anh.

Huống chi giọng của Lục Dục Thần còn vui vẻ như vậy, người đàn ông tồi tệ này chắc hẳn là cố ý.

Trêu chọc cô, rất vui sao?

Nhìn thấy Đường Tâm Lạc tức giận như vậy, Lục Dục Thần biết, cô gái nhỏ này giận thật rồi.

Chuyến bay đường dài rất nhàm chán, sợ một mình cô ở lại thành phố A bị mẹ làm phiền nên mới đưa cô đi.

Bây giờ nhìn lại, cô gái nhỏ này, còn có thể dùng để đỡ nhàm chán.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,414
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 46: Được nhân vật lớn chú ý


Lục Dục Thần hiếm khi vui vẻ được chút, cũng có kiên nhẫn dỗ dành cô.

"Ngoan, ngủ chút nữa đi."

Anh vỗ lưng cô, hai cánh tay ôm chặt cô hơn: "Tối qua em mệt rồi, tới nơi anh gọi."

Thật ra thì Đường Tâm Lạc cũng không muốn nghe lời Lục Dục Thần, nhưng bây giờ tay chân cô không có sức, cả người mệt mỏi, hoàn toàn không đủ sức để tranh cãi với anh.

Tính ra trong một năm nay thì cô là người của anh, nếu anh không ngại ôm cô mệt thì cứ để cho anh ôm.

Không bướng bỉnh nữa, Đường Tâm Lạc tìm một tư thế dễ chịu, vùi đầu vào ngực anh, hai tay ôm eo anh, chẳng mấy chốc thì ngủ say.

Đôi mắt nhìn thấy người phụ nữ trong ngực ngủ say, đôi mắt sâu không thấy đáy của Lục Dục Thần có chút dịu dàng.

____

Đến nước M, Đường Tâm Lạc cho rằng anh sẽ đưa cô đi cùng, kết quả là Lục Dục Thần đưa cô vào bệnh viện.

"Anh sẽ ở đây khoảng một tuần, nhân cơ hội này em đi giải phẫu mắt đi. Lục phu nhân phải có bề ngoài đẹp đẽ, anh không thích em đeo mắt kính, xấu lắm."

Được rồi, anh là "khách hàng", anh được quyền quyết định.

Lúc này Đường Tâm Lạc hết sức phối hợp, không nói hai lời lập tức vào bệnh viện. Phẫu thuật rất đơn giản, chừng mười phút là xong.

Nhưng bởi vì sau khi phẫu thuật phải đeo kính mát, không thể thấy ánh sáng mạnh, Lục Dục Thần cũng bận rộn nên để cô nghỉ ngơi ở bệnh viện luôn.

Ở bệnh viện đương nhiên thoải mái hơn ở chung với Lục Dục Thần, Đường Tâm Lạc đương nhiên không phản đối, lập tức ở lại.

Cô nghỉ ngơi trong bệnh viện rất thoải mái, nhưng hai người đàn bà đang ở thành phố A lại gấp tới mức dậm chân.

"Mẹ, vì sao cô ta lại không tới, có khi nào cô ta đổi ý không?" Một người dáng dấp diễm lệ, ăn mặc không tầm thường ngồi cạnh Đường lão phu nhân, cô ta chính là cô ruột của Đường Tâm Lạc Đường Nhược Lan. 

"Không thể nào, Tâm Lạc nhát gan như vậy, từ nhỏ tới giờ có bao giờ dám cãi lời đâu? Hơn nữa giấy chứng minh, điện thoại di động đều ở chỗ chúng ta, bên Lục gia lại phát tán tin đồn bôi nhọ nó xong hết, nó không ngoan ngoãn về đây thì có thể đi đâu?"

Đường Vương Xuân Phương, chính là bà nội của Đường Tâm Lạc, lúc nhắc tới Đường Tâm Lạc thì vẻ chán ghét trên mặt không hề giấu được.

"Mẹ, cứ chờ như vậy không phải là biện pháp tốt... Chờ mấy tiếng rồi mà ngay cả bóng dáng của con bé chết tiệt kia cũng không thấy. Mẹ nói thử, chứng minh thư đều ở đây, mẹ có muốn..."

Câu kế tiếp Đường Nhược Lan còn chưa nói xong, nhưng mà ánh mắt của hai mẹ con đều hiểu được ý đối phương.

Cũng đúng lúc, luật sư của Đường gia cũng nên thay đổi rồi, luật sư Trương trước giờ luôn bênh vực hai mẹ con Đường Tâm Lạc, ở lại tập đoàn thì là một tai họa ngầm.

Vì vậy, Đường lão phu nhân và con gái mình Đường Nhược Lan giả một hồ sơ rằng Đường Tâm Lạc đồng ý chuyển nhượng cổ phần. Sau đó nhờ quan hệ, thuận lợi công chứng chuyển hết cổ phần của Đường Tâm Lạc sang tên mình.

Chuyện Đường Tâm Lạc không kiểm điểm bản thân nên bị đuổi khỏi Lục gia đã bị lan truyền khắp thành phố A rồi.

Lúc này nghe thấy Đường Tâm Lạc chuyển nhượng cổ phần của Đường thị, người khác cũng không nghĩ gì nhiều, chỉ cho là Đường Tâm Lạc tự biết danh tiếng không còn, không chống đỡ nổi giá cổ phiếu của công ty nên quyết định vậy.

Sau đó, ở trong một buổi tiệc, lúc một đám phu nhân trò chuyện, không biết ai nhắc tới chuyện này, còn biến nó thành trò cười để tám chuyện.

Người nổi bật nhất trong đám phu nhân đó, nghe người khác nhắc tới ba chứ "Đường Tâm Lạc", mí mắt không tự chủ được giật một cái.

"Mọi người cứ trò chuyện, nhà tôi có chút chuyện, xin phép." Vị phu nhân thanh lịch quý phái kia đứng dậy muốn rời đi, đám phu nhân lập tức ngừng trò chuyện, quay sang nịnh hót tiễn bà ra ngoài.

Đợi vị phu nhân kia lên xe, nụ cười nhẹ mới chậm rãi biến mất.

Bà cầm điện thoại lên, âm thanh mất kiên nhẫn: "Vú Trương, người phụ nữ lần trước bà nói có phải Đường Tâm Lạc hay không?"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,414
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 47: Lạnh lùng kỳ lạ


Chuyện xảy ra ở thành phố A, Đường Tâm Lạc đang ở nước M xa xôi đương nhiên không biết.

Ban đầu Lục Dục Thần chỉ định ở nước M một tuần, cuối cùng vì công việc quá nhiều nên kéo dài thêm một tuần nữa.

Lúc này cô đang ngồi máy bay tư nhân về thành phố A, Lục Dục Thần với cô cũng đã gần hai tuần không gặp nhau.

Len lén quan sát người đàn ông bên cạnh, chẳng biết vì sao Đường Tâm Lạc cảm thấy Lục Dục Thần có chút khác lạ.

Dung nhan tuấn tú đang cau mày nhìn vào máy tính xách tay, ánh sáng nhẹ nhàng hắt lên mặt anh, cả người bao bọc bởi sự quý phái.

Chẳng qua là anh lạnh lùng hơn hai tuần trước rất nhiều.

Thị lực của cô đã hoàn toàn hồi phục, dù là thay đổi một chút cũng không thoát khỏi mắt cô.

Sáng nay, Lục Dục Thần đột nhiên cho người đến đón cô, không chào hỏi, không thông báo, lạnh lùng cứng rắn giống như đối xử với người xa lạ.

Lúc tới sân bay, sau khi thấy cô, biểu hiện của Lục Dục Thần cũng lạnh nhạt khiến người khác cảm thấy kỳ lạ.

Rõ ràng lúc còn ở thành phố A, anh còn... Đối xử với mình như vậy.

Nhưng lúc thấy cô, anh chỉ lạnh lùng gật đầu một cái, sau đó thì cúi đầu vào làm việc, từ đầu tới cuối không thèm nhìn cô một cái.

Thật ra là vì sao chứ?

Đường Tâm Lạc chống cằm, gò má nhìn về phía anh, đôi mắt sống động lởn vởn trên mặt anh.

Mới "tân hôn" hai tuần, cô lập tức bị "chồng" hắt hủi. Có khi nào đáp máy bay xuống thành phố A, người đàn ông này đột nhiên nói anh đổi ý, muốn ly hôn với cô không?

Đến lúc đó, cho dù là có tiền bồi thường cô vẫn thiệt thòi

Nếu không thể trả thù những người coi thường cô, không thể giành lại Đường gia, cho dù có nhiều tiền hơn thì cô vẫn không cần.

Vén tóc sang một bên, cởi dây an toàn ra, Đường Tâm Lạc đứng lên.

Máy bay rất vững vàng, nhưng không hiểu sao khi cô vừa đứng lên thì máy bay lắc nhẹ.

Căn bản cô muốn đi xem vẻ kỳ lạ của Lục Dục Thần, máy bay bỗng chao đảo, Đường Tâm Lạc không chút do dự thuận theo ngã về phía Lục Dục Thần, vừa vặn được một bàn tay đỡ.

Cuối cùng Lục Dục Thần đã ngước mắt, đây là lần đầu tiên anh nhìn thẳng mặt cô trong hai tuần nay.

"Cẩn thận chút." Anh nói, âm thanh trong trẻo lại lạnh lùng hời hợt.

Có chút kỳ lạ, rất kỳ lạ.

Ban đầu Đường Tâm Lạc đang được anh đỡ, có thể đứng vững nhưng lại vì giọng lạnh lùng này, cô cũng chẳng biết vì sao lại lệch người sang phía anh.

Trọng tâm không vững, thuận thế té vào trong ngực anh.

"Xin lỗi... Trượt chân."

Đường Tâm Lạc nằm vừa vặn trong lòng anh, mà gương mặt nhỏ lại vùi trong ngực anh.

Một mùi nước hoa nhàn nhạt, không thuộc về anh mà cũng chẳng phải của cô vươn vấn ở mũi.

Là mùi nước hoa phụ nữ, hương đầu là hoa lê, hương giữa là hoa lan, cuối là oải hương.

Lỗ mũi Đường Tâm Lạc rất nhạy, vì lúc trước thị lực không được tốt, đồ được ngửi qua thì sẽ không quên mấy.

Giá chai nước hoa này cô nhớ, là mẫu mới nhất của một thương hiệu cao cấp, một chai khoảng 3000$.

Người phụ nữ có thể sử dụng ở giá đó rất ít, mà bây giờ trên cổ áo của Lục Dục Thần dính mùi nước hoa như vậy.

Vì vậy... Cô đứng lên, nhìn về phía Lục Dục Thần.

Đây chính là nguyên nhân anh lạnh nhạt với cô sao?

Đường Tâm Lạc cảm thấy có chút buồn cười, chưa cưới được bao lâu đã đi tìm người khác. Người của Lục gia quả thật nhiệt tình.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,414
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 48: Đời người như vở kịch


"Ôm đủ chưa?" Âm thanh trong trẻo lạnh lùng của người đàn ông truyền tới, ánh mắt không chút thân thiện nhìn Đường Tâm Lạc.

Đường Tâm Lạc thuận thế cười một nụ cười thâm sâu: "Anh yêu, anh đang chê người ta sao?"

Ban đầu cô toàn ở thế bị động, nhưng bây giờ lại trở nên chủ động.

Âm thanh của Đường Tâm Lạc mềm mại, mặc dù cô đã cưới hai lần nhưng cũng chỉ mới chừng hai mươi, chẳng những âm thanh mềm mại mà cả người như một đóa hoa mới nở, xinh đẹp mà quyến rũ.

Lục Dục Thần đang lạnh lùng bỗng bắt gặp đôi mắt trong veo của cô.

Ánh mắt sâu xa lướt qua dung nhan ấy.

Đôi mắt đào hoa ngập nước, môi anh đào, biết rõ là cô đang diễn trò, cố tình làm vẻ ủy khuất nhưng vẫn không nhịn được thương tiếc.

Anh ôm đầu cô ở ngực, xoa xoa tóc cô: "Không phải."

Ban đầu tính điều chỉnh tâm trạng xong sẽ nói chuyện với cô, không nghĩ tới người phụ nữ này lại nhạy cảm như vậy, lạnh nhạt một chút lại khiến cô bất an.

"Nhưng mà, em cảm thấy... Mấy ngày không gặp, hình như anh ra ngoài gặp người khác." Đầu cô còn vùi trong ngực anh, âm thanh có chút buồn bã.

Ánh mắt thâm sâu của Lục Dục Thần có chút sắc bén, đường cong trên gương mặt lạnh lùng.

"Sao đây, em đang hỏi hành động của anh hay là chất vấn anh lạnh nhạt với em?"

"Không có." Đường Tâm Lạc không nghĩ nhiều lập tức chối, âm thanh vẫn buồn bã. 

Lục Dục Thần nâng gương mặt nhỏ nhắn của cô lên, ép buộc cô đối mặt với mình.

"Lục phu nhân, anh hy vọng em hiểu rõ." Khóe miệng anh có chút lạnh lẽo, khiến người khác muốn đóng băng: "Tôi cưới cô chỉ là một cái giao dịch. Trong một năm nay, tôi đạt được thứ tôi cần, cô đạt được thứ cô cần, chúng ta không nợ gì nhau, không nên can thiệp chuyện của đối phương."

"Nghe rõ chưa?" Một chữ cuối cao giọng hơn, có chút gợi cảm, nhưng vẫn không khiến trái tim Đường Tâm Lạc rung động.

"Hiểu rồi." Cô gật đầu, không biết rõ là vui mừng hay thất vọng.

Cô thăm dò thành công, ít nhất câu này thì cô cũng hiểu được Lục Dục Thần muốn gì.

Hôn nhân giữa bọn họ trong một năm nay sẽ không bị ảnh hưởng bởi bất kỳ người phụ nữ nào.

Cô có thể sử dụng thân phận Lục phu nhân để làm chuyện mình muốn, nhưng trừ việc này thì cô không có quyền can thiệp vào chuyện của Lục Dục Thần.

Dĩ nhiên anh cũng không quản chuyện của cô.

Chuyện này rất tốt, đúng như hợp đồng họ đã ký, nhưng mà...

Vì sao đáy lòng có chút kỳ lạ?

Đường Tâm Lạc ép mình không suy nghĩ nhiều, cố nặn ra một nụ cười với Lục Dục Thần.

"Lục tiên sinh yên tâm, sử dụng tiền và danh tiếng của anh, chúng ta đã ký hợp đồng rồi, đương nhiên tôi sẽ không khiến Lục tiên sinh khó chịu. Mà câu hỏi vừa rồi chỉ hỏi theo đúng danh phận Lục phu nhân thôi. Tôi còn tưởng... Lục tiên sinh sẽ thích Lục phu nhân như vậy."

"Nhưng bây giờ tôi hiểu rồi, thì ra Lục tiên sinh không thích Lục phu nhân hỏi nhiều chuyện. Anh yên tâm, tôi đảm bảo sẽ không có lần sau."

Đường Tâm Lạc nói xong thì đứng dậy, thoát khỏi lòng của Lục Dục Thần.

Lần này đứng vững về chỗ, giống như vừa rồi không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục xem chương trình yêu thích của mình.

Ánh mắt Lục Dục Thần thâm sâu nhìn sắc mặt bình tĩnh của cô gái kia.

Rõ ràng đó là mẫu Lục phu nhân mà anh cần, nhưng vì sao trong nháy mắt, khi cơ thể mềm mại của cô đi khỏi lòng anh, anh lại cảm thấy có chút mất mác?

Ngón tay xoa xoa mi tâm, có lẽ anh bận rộn quá, đầu óc không tỉnh táo nữa.

____

Nhạc đệm ngắn ngủi này trôi qua rất nhanh, sau khi máy bay đáp cánh xuống thành phố A, Lục Dục Thần khôi phục lại thái độ cưng chiều đối với Đường Tâm Lạc.

Nhưng mà Đường Tâm Lạc cũng không bị gạt nữa.

Bởi vì cô biết đời người như vở kịch, bắt đầu từ bây giờ mới là thời điểm kiểm tra trình độ đóng kịch của Đường Tâm Lạc.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,414
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 49: Tiểu tam hẹn gặp


Rạng sáng thứ hai, Mạnh Trạch đến đón Lục Dục Thần đi tới công ty, tiện tay đưa cho Đường Tâm Lạc một điện thoại mới.

Số điện thoại cũng không đổi, là số lúc trước cô sử dụng. Đó chính là bản lĩnh của Lục gia, Đường Tâm Lạc không có hỏi Mạnh Trạch làm sao lấy được số điện thoại này, chỉ nói một câu cảm ơn.

Trước hết Đường Tâm Lạc nhắn tin báo bình an cho Vạn Vi Vi và Tô Tình.

Tình cảm giữa ba người rất tốt, một tuần ít nhất sẽ gọi điện thoại một lần, thời gian này cô hơi bận rộn nên quên mất.

Tin nhắn gửi chưa được bao lâu thì Vạn Vi Vi gọi điện thoại lại.

"Này, Tâm Lạc, là cậu sao?" Nhận được điện thoại, âm thanh dịu dàng của Vạn Vi Vi truyền tới.

"Ừ."

"Tâm Lạc, hù chết tớ rồi... Hai tuần nay cậu đi đâu vậy, tớ không liên lạc được với cậu, tớ sợ cậu gặp chuyện gì."

Đường Tâm Lạc thấy bạn thân lo lắng, đáy lòng cảm thấy ấm áp: "Ngốc à, tớ đâu bị gì đâu, tớ rất ổn."

"Cậu còn nói nữa, bây giờ cả thành phố A đều toàn là tin đồn bậy bạ, cậu, à, cậu đang ở đâu, đúng lúc tới đang dạo phố ở quảng trường Hằng Phong, hay là chúng ta gặp ở đây đi."

Vạn Vi Vi hình như còn nhiều chuyện muốn nói, Đường Tâm Lạc biết bạn thân lo cho cô, không từ chối, hẹn một tiếng nữa gặp mặt.

Cúp máy, Đường Tâm Lạc chợt nhớ, lúc cô ra khỏi Đường gia không có đem theo quần áo thích hợp. Lúc ở nước M thì cấp dưới của Lục Dục Thần có mua trang phục cho cô, sang trọng thì sang trọng nhưng không thoải mái chút nào.

"Vú Trương, gần đây có cửa hàng nào không?" Đường Tâm Lạc hỏi vú Trương, cô muốn mua vài bộ đồ gọn nhẹ, ít nhất cũng phải có quần jeans để thay.

Mặt vú Trương kinh ngạc: "Thiếu phu nhân, cô tìm cửa hàng làm gì?"

"Mua quần áo đó." 

"..."

Thấy sắc mặt vú Trương không tự nhiên, Đường Tâm Lạc cau mày: "Sao thế, có gì không ổn sao?"

"Không không không, không có gì hết." Vú Trương lật đật nói.

"Chẳng qua là... Thiếu phu nhân, thiếu gia có dặn dò chúng tôi phải thỏa mãn mọi yêu cầu của thiếu phu nhân. Cho tôi lỗ mãng hỏi một câu, có phải có chỗ nào chúng tôi làm không tốt, chọc thiếu phu nhân giận nên cô mới muốn tự mình đi mua quần áo không?"

Đường Tâm Lạc hoàn toàn không hiểu được vú Trương đang nói gì, cô lắc đầu một cái: "Vú Trương, tôi chỉ muốn ra ngoài mua một bộ quần áo thôi, cũng không phải trách cứ gì các người. Bà cũng biết đó, lúc tôi tới đây không có đem theo quần áo, bây giờ chỉ còn ba bộ quần áo thôi, tôi..."

"Thiếu phu nhân, cô chưa xem qua... Trang phục của cô hả?"

"Trang phục... Của tôi?

Lúc vú Trương dẫn Đường Tâm Lạc đi xem phòng quần áo, cô mới biết mình đã bị hố nặng.

Ai nói cô chỉ có ba bộ đồ thôi chứ, căn bản cô có cả một căn phòng đầy quần áo.

Ngay bên canh phòng của cô, một phòng lớn cỡ một trăng mét vuông, ba mặt đều treo đầy quần áo, ở chính giữa còn có một chiếc gương lớn.

Ba tủ ở ba bức tường có các dạng lễ phục, trang sức, quần áo thường ngày, còn có đồ lót, đồ ngủ, đồ mặc ở nhà, còn cả hàng giày dép và túi xách cao cấp nữa.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,414
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 50: Thứ Lục Dục Thần cho cô đều là đồ Tốt nhất


"Thiếu phu nhân, những thứ này đều là những thứ thiếu gia dặn dò mua, dựa vào tuổi tác và vóc người của cô."

Vú Trương đưa cho cô một danh sách để cô nhìn rồi giới thiệu.

"Thiếu gia còn dặn, chờ khi nào Thiếu phu nhân rảnh rỗi thì sẽ nhà thiết kế sẽ tới đo kích cỡ của thiếu phu nhân để thiết kế lễ phục riêng cho cô, lúc đó sẽ đưa cho thiếu phu nhân lựa chọn."

Đường Tâm Lạc nghe lời đồn, cuộc sống của nhà giàu hết sức xa hoa.

Hôm nay tận mắt chứng kiến, quả thật là động tâm.

Lúc mẹ cô còn sống luôn hết sức yêu thương cô, ăn mặc không thiếu thứ gì. Nhưng Đường gia mới nổi so với Lục gia giàu có trăm năm thì không chỉ thua kém nửa phần.

Chỉ cần nhìn vào những trang phục này, tất cả đều là mẫu mới nhất, nghe vú Trương nói, nếu như có mẫu mới thì sẽ thay thế vào, chỉ có những bộ cô thích thì mới có thể giữ lại.

Trình độ xa hoa như vậy, nhà giàu mới nổi nhất định sẽ không chịu được.

Mặc dù trong lòng cảm thấy Lục gia xa xỉ lãng phí, nhưng nhìn thấy nhiều trang phục như thế, còn có những mẫu giới hạn, cô không thể không công nhận, là một người phụ nữ, cô bị thuyết phục hoàn toàn.

Đường Tâm Lạc mau chóng tìm được trang phục phù hợp.

Đầu mùa thu, thời tiết khô ráo có chút ấm áp.

Đường Tâm Lạc mặc áo màu đen, mặc quần jeans, dưới chân mang đôi giày cao gót mới nhất.

Bởi vì hôm qua bị Lục Dục Thần gặm ở cổ, cô cố ý chọn khăn lụa màu cam.

Chiếc khăn lụa quấn trên cổ, lập tức tôn lên chiếc áo màu đem, cả người đều hài lòng.

Cô tìm được một chiếc túi xách trong đống đồ đó, vừa đủ nhét ví tiền và điện thoại di động, Đường Tâm Lạc mặc vậy đi ra ngoài.

Lục Dục Thần đặc biệt chuẩn bị một tài xế cho cô, ngôi nhà này không lớn bằng nhà tổ Lục gia nhưng vẫn chứa đủ sáu chiếc siêu xe.

Tất cả xe ở đây, trừ chiếc xe màu đen Bentley Lục Dục Thần thường đi, anh nói cô có thể chọn tùy ý.

"Lấy chiếc kia đi." Tài xế hỏi cô muốn ngồi xe nào, cô lập tức chỉ chiếc xe màu trắng kia.

Tài xế sửng sốt, trong đầu nghĩ, ánh mắt thiếu phu nhân tốt thật, chọn bừa một cái là chiếc đắt tiền nhất.

Đường Tâm Lạc đối với xe cộ không hiểu gì hết, cô rất đơn giản, trong một đống xe thì chọn chiếc màu trắng.

So với màu đen, cô càng thích màu trắng hơn.

Tài xế mà Lục Dục Thần sắp xếp cho cô hết sức chuyện nghiệp, chẳng những lái xe vững vàng, có thân thủ tốt càng không nhiều lời, chỉ có lúc Đường Tâm Lạc hỏi thì anh ta mới lễ phép đáp.

Đến quảng trường Hằng Phong, tài xế đưa số điện thoại cho cô rồi đi đậu xe.

Đường Tâm Lạc xác nhận vị trí với Vạn Vi Vi xong, cô trực tiếp đi vào trong quảng trường Hằng Phong, đi đến cửa hàng Vạn Vi Vi đang mua sắm.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,414
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 51: Bạn thân là một người có mưu mô


"Tâm Lạc, cậu tới rồi."

Đường Tâm Lạc vừa mới bước vào tiệm, một âm thanh nũng nịu truyền tới.

Nhìn về phía âm thanh, Vạn Vi Vi mặc một bộ trắng từ đầu tới chân, đang đứng ở hàng lễ phục vẫy vẫy cô.

Vạn Vi Vi cũng giống hệt trên tivi, thuần khiết nhưng vẫn không mất đi vẻ gợi cảm.

Cùng lúc đó, Vạn Vi Vi cũng phát hiện sự thay đổi của Đường Tâm Lạc.

Cô ta đã sớm biết dáng vẻ của Đường Tâm Lạc rất xinh đẹp, lúc trước bị gọng kính đen che mất, bây giờ gỡ kính ra, đôi mắt đào hoa kia dường như biết nói chuyện.

Đáy lòng Vạn Vi Vi có chút tức giận, một lát nữa phải dụ dỗ Đường Tâm Lạc đeo kính lại.

"Xin lỗi, trên đường kẹt xe nên tớ tới trễ." Đường Tâm Lạc cười đi về phía Vạn Vi Vi

Cô không biết rằng lúc cô đi về phía Vạn Vi Vi thì Vạn Vi Vi đang đánh giá đồ trên người cô.

Áo màu đen, nhìn không ra thương hiệu.

Quần jeans thông thường, chậc chậc, nhìn qua không phải là đồ tốt gì.

Giày cao gót dưới chân, chưa từng thấy qua.  

Túi xách trên vai, cũng chưa từng thấy qua, lại không có nhãn hiệu, chắc cũng không phải đồ tốt.

Vạn Vi Vi quan sát từ đầu tới chân Đường Tâm Lạc, chỉ có thể phân biệt được khăn lụa cô đang đeo, là sản phẩm của H.

Nhưng mà khăn lụa của H cũng chỉ từ mười nghìn trở xuống, trên cổ Đường Tâm Lạc chỉ có dưới mười nghìn.

Vạn Vi Vi không nhịn được mỉm cười trong lòng.

Quả thật đã bị Đường gia đuổi, Đường Tâm Lạc ơi Đường Tâm Lạc, cả người chỉ có một chiếc khăn lụa đáng giá, cô cũng có ngày hôm nay.

"Ghét quá, tớ còn nghĩ cậu không thèm tới chứ!" Vạn Vi Vi cố làm ra vẻ thân mật bám tay Đường Tâm Lạc: "Lại đây, nhìn giúp tớ xem... Lễ phục này thế nào, tớ đang chọn trang phục để tuần sau đi họp lớp."

"Họp lớp gì?" Đường Tâm Lạc vừa nhìn lễ phục của Vạn Vi Vi vừa hỏi.

"Chính là bạn học chung đại học đó, thông báo trong nhóm, cậu không biết sao?"

Đường Tâm Lạc mới phản ứng lại: "Hai tuần trước tớ làm mất điện thoại, vừa rồi mới làm lại thẻ nên không kiểm tra."

Nói xong cô lập tức tìm điện thoại.

Quả nhiên vừa mới kiểm tra thì có cả trăm tin nhắn.

"Lâu rồi không coi, tin tức nhiều quá." Đường Tâm Lạc cất điện thoại vào túi, Vạn Vi Vi thấy động tác này của cô thì hết sức thất vọng.

Đáng ghét, cô không nhịn được muốn tận mắt xem sắc mặt của Đường Tâm Lạc khi thấy những lời đó sẽ ra sao.

Nhưng mà, trước sau gì cô cũng thấy, hay là nắm chặt thời cơ này để làm nhục cô một lần.

Vạn Vi Vi chọn cửa tiệm lễ phục đắt tiền nhất này, mấy ngày trước mới nhập đồ từ mỹ sang.

Cô cố tình chọn ở đây, chính là muốn cho Đường Tâm Lạc biết, Vạn Vi Vi của hôm nay cũng có năng lực để mua đồ ở đây.

Nhưng mà Đường Tâm Lạc nhìn bộ lễ phục này một hồi rồi lắc đầu: "Bộ này không hợp với cậu lắm, hơi gợi cảm."

Bề ngoài của Vạn Vi Vi rất thuần khiết, ở trong giới giải trí cô ta cũng đóng vai ngọc nữ, bộ này quả thật không hợp với cô ta.

"Vậy sao? Tớ không nghĩ vậy... Tớ rất thích bộ lễ phục này."

Vạn Vi Vi làm bộ không thể từ bỏ được, hỏi nhân viên: "Các cô thấy tôi mặc bộ này được không? Bạn tôi thấy không hợp kìa!"

Âm thanh của cô ta nũng nịu, nhìn qua rất giống nhờ người khác giúp đỡ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,414
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 52: Cô mua nổi không?


Bộ lễ phục đắt tiền như vậy, nhân viên ở đây chỉ muốn Vạn Vi Vi mua liền.

Nghe thấy Đường Tâm Lạc nói Vạn Vi Vi không hợp cũng quay sang ghét bỏ cô, thấy Vạn Vi Vi quay sang hỏi ý kiến cô thì lập tức nhảy ra khuyên.

"Vạn tiểu thư, đây chính là bộ lễ phục nổi tiếng nhất tiệm của chúng tôi, vừa rồi cũng giới thiệu với cô đó, đây là nhập từ Mỹ. Khí chất của Vạn tiểu thư xuất chúng, mặc bộ lễ phục này hết sức sang trọng. làm sao không hợp được chứ!"

"Đúng vậy, Vạn tiểu thư sang trọng như thế, lễ phục bình thường sao xứng với cô được. Cô xem... Màu này hết sức tôn màu da của cô lên."

Một nhân viên khác sờ lên da tay cô.

Thấy Đường Tâm Lạc còn muốn khuyên nhủ lập tức đổi giọng: "Đường Đại tiểu thư hình như dạo này hơi khó khăn? Cho dù cô không mua nổi thì cũng đừng thấy Vạn tiểu thư mặc đẹp, ghen tị rồi ngăn cản chứ!"

"Đúng vậy, lúc trước Đường Đại tiểu thư là khách quen của cửa hàng chúng tôi, lễ phục ở đây như thế nào cô cũng biết mà. Trước kia có tiền thì cô mua, bây giờ khó khăn lại cản Vạn tiểu thư mua. Đường Đại tiểu thư không nên làm vậy chứ..."

Hai nhân viên mỗi người một lời, nâng cao Vạn Vi Vi và chê bai Đường Tâm Lạc.

Hôm nay ở thành phố A, chỉ cần là giới thượng lưu, ai mà không biết hoàn cảnh của Đường Tâm Lạc chứ.

Không những vì hành động xấu hổ bị Lục thiếu đuổi khỏi cửa, còn vì làm mất mặt mũi của Đường gia nên bị cắt đứt quan hệ.

Nghe nói cổ phần cuối cùng cũng mất hết đi.

Hoàn cảnh như vậy, hừ, cũng dám tới cửa hàng cao cấp sao? 

Đường Tâm Lạc bị lời của hai nhân viên khiến cho hoang mang, cô không hề biết chuyện cổ phần của Đường thị đã bị chuyển nhượng, càng không biết trong hai tuần cô đi khỏi thành phố A, Đường gia và Lục Kình Hạo đã hợp tác bôi nhọ cô như thế nào.

Nhưng cho dù không biết, cô cũng cảm nhận được sự khinh thường của hai người nhân viên.

Đường Tâm Lạc đột nhiên thấy buồn cười, cô trước mặt người ta cản trở việc làm ăn, khó trách người ta nổi giận.

Thấy Vạn Vi Vi yêu thích không nỡ buông tay, Đường Tâm Lạc lắc đầu, thôi, cô cũng không xen vào chuyện người khác nữa.

"Vi Vi, nếu cậu thật sự thích thì mua đi. Nhưng mà cậu nên mặc thử coi xem hợp không."

Dù sao Vạn Vi Vi cũng là bạn thật của Đường Tâm Lạc, cô vẫn không nhịn được khuyên nhủ cô ta.

Cô biết tình trạng của Vạn Vi Vi, tuy rằng trong một hai năm nay, cô ta trong giới giải trí cũng tiến lên không ít... Những loại lễ phục này hở một tí cũng hơn mấy triệu, mua về cũng chỉ mặc được một hai lần.

Đường Tâm Lạc biết Vạn Vi Vi tự mình trả tiền, sợ sau này cô ta hối hận nên không nhịn được khuyên thêm.

"Được rồi, tớ biết..." Vạn Vi Vi cắt lời Đường Tâm Lạc, cao hứng nói: "Tớ vào trong mặc thử."

Vạn Vi Vi chỉ mong mình mặc bộ lễ phục này trước mặt Đường Tâm Lạc, cô không đợi được muốn thấy vẻ mặt hâm mộ của Đường Tâm Lạc.

Vạn Vi Vi vào trong phòng thay đồ, lúc đó Đường Tâm Lạc cũng tùy ý đi xem một chút.

Giá cả này quả thật không phải phong cách của cô, lúc trước vì muốn mẹ vui nên cô mới mặc những bộ đồ sang trọng vậy, bây giờ không cần thiết, giá tiền này đối với cô quả thật rất lãng phí.

Hơn nữa vừa rồi chìm đắm trong một đống trang phục xa xỉ, bây giờ tới đây quả thật có chút nhàm chán.

"Không mua nổi thì đừng nhìn khắp nơi, cho dù thích thì cô có tiền mua sao?" Một nhân viên không nhịn được khi thấy hành động của Đường Tâm Lạc, không nhịn được lên tiếng giễu cợt.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,414
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 53: Phượng hoàng rụng lông không bằng gà


Phản ứng đầu tiên của Đường Tâm Lạc là không ngờ đối phương đang nói chuyện với mình.

Chờ khi cô thấy đáy mắt đầy khinh miệt của nhân viên thì mới khẳng định, không sai, đối phương đang nói mình.

Vậy là, bây giờ cô đang bị "chê" sao?

Đường Tâm Lạc cảm thấy buồn cười, nhìn nhân viên bán hàng: "Cô là người mới tới à, tôi nhớ lúc trước ở đây phục vụ rất chu đáo, bây giờ sao lại tùy tiện nhận người như vậy?"

Đường Tâm Lạc cô cho dù sa sút cũng không tới lượt một nhân viên bán hàng khinh thường. Huống chi, bây giờ cô còn có danh phận là Lục phu nhân, cho dù không nể mặt Đường gia thì cũng không nên làm xấu mặt Lục tiên sinh.

"Ấy, Đường Đại tiểu thư, tôi khuyên cô bớt ra vẻ khách quen đi. Trước kia phục vụ cô đàng hoàng cũng chỉ vì nể mặt thân phận Đại tiểu thư của Đường gia. Bây giờ? Hừ, cô có tiền mua đồ trong cửa hàng chúng tôi hay không, ai mà chẳng biết chứ!"

Người nhân viên bị Đường Tâm Lạc nghi ngờ không đạt tiêu chuẩn kia không những không biết lỗi mà còn xem thường Đường Tâm Lạc hơn.

Ở trong mắt cô ta, Đường Tâm Lạc sa sút nhưng vẫn còn tính tình Đại tiểu thư, cho nên dù không mua được cũng tới đây dòm ngó cho oai phong.

Nào ngờ, thành phố A lớn như vậy mà tin đồn của cô thì không ai là không biết.  

Đường Tâm Lạc bị một nhân viên nhỏ bé như vậy chọc giận, trong lòng đương nhiên mất hứng, nhưng thân phận của cô đâu thể ở ngoài đường cãi nhau với đối phương.

Như vậy cho dù thoải mái một lúc cũng làm mất đi giá trị của bản thân.

Cho nên cô không thèm để ý tới nhân viên trẻ tuổi không hiểu chuyện đời này, quay qua phía bên quầy, muốn làm việc với quản lý.

Khách hàng gặp vấn đề gì, bình thường đều khiếu nại với quản lý ở đây.

Nhưng khi cô nói rõ với vị quản lý kho, đối phương chỉ liếc mắt nhìn cô một cái.

"Đường tiểu thư, không phải chứ, bây giờ đã là lúc nào rồi, cô đừng có ngạo mạn như vậy được không. Nếu như cô còn là Đại tiểu thư của Đường gia, chúng tôi tuyệt đối không nói thêm gì mà trút giận giúp cô, đuổi nhân viên đó đi. Nhưng bây giờ, cô nhìn kỹ một chút đi..."

Nói tới đây, quản lý còn khinh thường quan sát cô.

"Cả người cô cũng chỉ có một chiếc khăn lụa H rẻ tiền, ngay cả khăn choàng rẻ tiền nhất của chúng tôi cũng có giá đó, hay là cô đừng làm lớn chuyện nữa, nếu không một lát nữa người mất mặt chính là cô."

Đường Tâm Lạc đứng ở bên ngoài quầy khiếu nại với quản lý, đối phương nhìn cô một lúc, đánh giá cả người cô.

Ban đầu Đường Tâm Lạc không tức giận lắm, chẳng qua coi chuyện này là một chuyện khó chịu. Ngay cả một nhân viên nhỏ bé như vậy cũng dám nói chuyện kiểu đó với cô, nếu cô không nổi giận thì cô chắc phải là Thánh mẫu.

Cô híp đôi mắt đào hoa lại, nhìn bản tên của đối phương: "Cô là quản lý Trương?"

Đối phương nghe thấy vậy, lập tức xụ mặt: "Đúng đó, tôi là quản lý Trương, người nhân viên kia họ Triệu, cô muốn khiếu nại thì khiếu nại đi. Hừ, phượng hoàng rụng lông không bằng gà, tôi khuyên cô đừng cố làm lớn chi nữa!"

Đường Tâm Lạc nghe thấy vậy thu hồi tầm mắt, lấy điện thoại từ trong túi xách ra.

Cô đương nhiên không gọi điện thoại trước mặt những người này, cầm điện thoại sang một bên.

Nhân viên sau quầy cũng tụ tập lại, cô một câu tôi một câu cổ vũ cho quản lý Trương.

"Chị Trương yên tâm, cô ta đã bị Đường gia cắt đứt quan hệ từ lâu, cho dù có lên mặt khiếu nại cũng chẳng ai quan tâm."

"Đúng đó, em nói thật, chị Trương làm thật tốt. Sớm biết cô ta như vậy thì đã đuổi từ lâu rồi."

"Cũng không thể làm vậy, dù sao cô ta cũng là bạn của Vạn tiểu thư."

"Hừ, bạn bè gì chứ! Giá trị con người không xứng, bây giờ cô ta xách giày cho Vạn tiểu thư cũng không xứng nữa."

Mọi người nói xấu Đường Tâm Lạc một chút rồi ngừng lại, đúng lúc này có một nhân viên trong số đó đột nhiên kinh ngạc chỉ Đường Tâm Lạc, la lên: "Túi xách của cô ta... Cái đó, cái đó có phải là "Diamond Forever" của C không?!"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,414
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 54: Túi của cô ta nhất định là đồ Giả


"Diamond Forever là cái gì?"

Người lên tiếng chính là tiểu Triệu đã khinh bỉ Đường Tâm Lạc lúc nãy, cô ta chỉ mới bắt đầu làm việc ở nơi cao cấp, đương nhiên không hiểu rõ.

"Diamond Forever cũng có thể gọi là Kim Cương vĩnh hằng, là một mẫu túi xách kinh điển của C. Trên thế giới chỉ có 13 chiếc, trong đó 5 chiếc ở nước M, còn lại 8 chiếc chẳng biết ở đâu. Bề ngoài cũng giống những chiếc túi xách khác nhưng trên thực tế nó được làm từ da cá sấu, có 334 viên kim cương đính lên, ngay cả dây đeo cũng làm từ bạch kim."

Quản lý Trương là người có mắt nhìn nhất ở đây, đối với những món hàng hiệu đương nhiên hiểu rõ,

Cô ta vừa giải thích vừa nhìn sang Đường Tâm Lạc đang gọi điện thoại.

Cách đó quá xa, túi xách bên người bị Đường Tâm Lạc che hơn nửa, dưới tình huống như vậy, cô ta căn bản không nhìn ra đó có phải là hàng thật hay không.

"Nhất định là nhầm rồi, không thể nào là túi xách đó được. Diamond Forever bán hơn một triệu sáu nhân dân tệ, cô ta bị Đường gia đuổi khỏi nhà, lại ly dị với Lục thiếu, tiền đâu ra mà mua chiếc túi như vậy."

Người nhân viên chú ý tới chiếc túi đầu tiên thấy sắc mặt của quản lý Trương căng thẳng lập tức hủy bỏ lời của mình.

"Đúng đó, chị Trương đừng lo lắng, cho dù giống cái túi xách gì mà...  mà chị nói, cũng không thể là hàng thật. Bên ngoài thị trường thiếu gì túi giả, nhớ lần trước chúng ta bắt gặp một người đeo túi giả tới đây không? Túi đó làm thật như vậy, cuối cùng còn không phải là đồ giả sao." 

Quản lý Trương được người khác khuyên mấy câu, cũng cảm thấy năng lực của Đường Tâm Lạc không thể mua được hàng thật.

Đừng nói cô đã bị đuổi khỏi cửa, cho dù cô vẫn còn là Đại tiểu thư của Đường gia, dựa vào địa vị của họ cũng không thể mua được chiếc túi kia.

Quản lý Trương không muốn bị cấp dưới coi thường, cố gắng bình tĩnh nói: "Đúng vậy. Loại người phụ nữ tham hư vinh này nhất định vì không thể mua hàng thật nên mới mua hàng giả để ra oai."

"Hừ, chỉ tiếc cô ta đã tới nhầm chỗ. Trong quảng trường Hằng Phong này đều hàng cao cấp, ánh mắt không thấp, đương nhiên nhiên sẽ nhận ra được.:

Nói xong câu này, vừa đúng lúc Đường Tâm Lạc đi về phía họ.

"Chậc chậc, sao rồi, tìm được chỗ dựa của cô rồi sao?" Quản lý Trương liếc mắt khiêu khích, không che giấu được vẻ khinh thưởng ở đáy mắt.

Đường Tâm Lạc cười nhẹ: "Các cô đợi đi thì sẽ biết."

Cô cũng chẳng muốn đi xem đồ ở cửa hàng này nữa, nói xong chỉ ngồi ở ghế salon chờ Vạn Vi Vi ra.

Đúng lúc này, Vạn Vi Vi cũng thay lễ phục xong.

Hai người nhân viên nâng lễ phục giúp cô, Vạn Vi Vi trong bộ lễ phục màu đen cố gắng tạo dáng vẻ quý phái nhất, đi ra khỏi phòng thử quần áo.

"Trời ơi, đẹp quá, tôi chưa từng thấy người nào đẹp như Vạn tiểu thư đây!"

"Đúng vậy đúng vậy... Lễ phục này rất hợp với Vạn tiểu thư. Cả người cô quả thật là ung dung tao nhã, sang trọng vạn lần!"

Lời của nhân viên đều lọt vào tai Vạn Vi Vi không sót một chữ, cô không kìm được mỉm cười, hết sức hưởng thụ sự nịnh bợ của người khác.

Chờ cô ta cười xong mới cố gắng kiềm chế lại, nhìn qua phía Đường Tâm Lạc, quay đầu hỏi cô: "Thế nào Tâm Lạc, đẹp không?"

Đường Tâm Lạc rất muốn nói thẳng, quá hở hang, nhưng mà...

Hình như Vạn Vi Vi rất thích bộ lễ phục này, khuyên cũng không được, vậy thì không để cô bạn thân mất hứng nữa.

"Ừ, đẹp lắm." Cô gật đầu.

Vạn Vi Vi bắt được một chút giả dối trong mắt cô, nhất thời cảm thấy Đường Tâm Lạc đang ghen tị với mình.

Hừ, cuối cùng thì Đường Tâm Lạc cũng ghen tị với Vạn Vi Vi này.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,414
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 55: Cảm nhận được sự kỳ lạ của Vạn Vi Vi


Đáy lòng Vạn Vi Vi cực kỳ đắc ý, cô ta đợi bao nhiêu năm nay, cuối cùng cũng chờ được ngày mình đạp đầu Đường Tâm Lạc.

Ngay cả lễ phục cũng không cởi ra, hất cằm nói với nhân viên: "Bộ lễ phục này tôi mua, các người sửa eo lại một chút đi, rộng quá.

Nói xong, cô ta đưa một tấm thẻ vàng cho quản lý Trương.

Quản lý Trương nhận được thẻ vàng, sắc mặt cười tươi: "Vạn tiểu thư yên tâm, cửa hàng chúng tôi là chuyên nghiệp nhất, nhất định sẽ khiến cô hài lòng."

Vạn Vi Vi gật đầu một cái, không quan tâm nữa nhìn về phía Đường Tâm Lạc: "Tâm Lạc, cậu có thích gì không, dù sao cũng phải trả tiền, tớ tặng cậu một bộ."

Cô ta cố tình chỉ chỉ tấm thẻ trong tay của quản lý Trương, rất sợ Đường Tâm Lạc không thấy tấm thẻ vàng trên tay cô.

"Không cần." Đường Tâm Lạc lắc đầu, khéo léo từ chối ý tốt của Vạn Vi Vi, hoàn toàn không để ý tới tấm thẻ màu vàng kia.

Điều kiện gia đình Vạn Vi Vi không tốt, từ khi học đại học đã phải dùng tiền của chính mình, cô đau lòng còn không kịp, sao mà dùng tiền của cô ấy được.

Vạn Vi Vi bị Đường Tâm Lạc từ chối, sắc mặt tối sầm lại.

Nhân viên đứng một bên đều giỏi nhìn sắc mặt, cũng nhìn ra được thái độ của Vạn Vi Vi không đúng lắm.

Bây giờ là lúc nịnh nọt, thấy sắc mặt Vạn Vi Vi không tốt lập tức hiểu ý. 

"Vạn tiểu thư, cô hiền lành như vậy kẻo sau này thua thiệt. Có người đầu thai tốt, cô coi chừng người ta tự cho mình là thiên kim đại tiểu thư. Tôi nói này, Vạn tiểu thư không cần phải nhìn sắc mặt người khác nữa, tình hình bây giờ thế nào mà còn giả bộ làm Đại tiểu thư, giả bộ cho ai xem chứ!:

"Đúng vậy, Vạn tiểu thư trả tiền cho mình là được rồi, quan tâm cô ta làm gì. Người không có tài sản như vậy, cho dù được đồ xa xỉ thì ngay cả tiền giặt khô cũng không có, cho dù đem đồ ở đây về, cô ta cũng không nuôi nổi, còn làm nhục nó nữa."

Mấy người vây xung quanh Vạn Vi Vi mỗi người một câu nịnh bợ, thuận tiện chửi xéo Đường Tâm Lạc mấy câu.

Đường Tâm Lạc tỉnh táo nhìn, từ lời nói của Vạn Vi Vi, cuối cùng đã thấy không đúng.

Vạn Vi Vi... Biểu hiện hôm nay của cô ấy, căn bản không chút nào giống người bạn thân đứng cạnh cô.

Trong lúc đó, ngoài cửa xuất hiện vài bóng người, ngay sau đó, hai người đàn ông mặc đồ tây dẫn một đám người vào.

"Tổng giám đốc Lý, tổng giám đốc Trần, sao hai người lại tự mình xuống kiểm tra? Thật là vinh hạnh quá. Tổng... Tổng thanh tra Trịnh, ông cũng tới sao? Có chuyện gì thì ông cứ dặn dò là được, cần gì tự mình đi chứ."

Quản lý Trương thấy mấy người đi vào, trên mặt toàn là vẻ lấy lòng. Không chỉ có quản lý Trương mà những nhân viên khác cùng đứng dậy chào đón.

Những người lúc đầu đang xum xuê bên người Vạn Vi Vi bỗng nhiên đi hết.

Không trách được bọn quản lý Trương lạnh nhạt với Vạn Vi Vi, chỉ là thân phận ba người đi vào quá cao quý.

Tổng giám đốc Lý và tổng giám đốc Trần là tổng giám đốc và phó tổng của quảng trường Hằng Phong, mặc dù thỉnh thoảng cũng tự đi kiểm tra, nhưng trong một năm nhiều nhất cũng chỉ gặp được một hai lần, bình thường không thể thấy được.

Còn vị tổng thanh tra Trịnh kia, mặc dù không có thân phận lớn hơn hai người họ, nhưng đó là cấp trên chân chính của các cô.

Đó là tổng thanh tra của công ty, quản lý tất cả cửa hàng ở thành phố A.

Quản lý Trương nhiệt tình chào đón cũng không khiến ba người cười được một chút.

Bọn họ lạnh lùng đi vào, cho đến khi thấy Đường Tâm Lạc mới đổi sắc mặt.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,414
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 56: Quả báo tới sớm


"Đường tiểu thư, thì ra cô ở đây, Đường tiểu thư đại giá đến chơi, thật sự là vinh hạnh của quảng trường Hằng Phong chúng tôi... Tôi là tổng giám đốc ở đây, còn đây là phó giám đốc Trần Sách Kiệt, đây là danh thiếp của chúng tôi."

Hai vị giám đốc thấy Đường Tâm Lạc rồi cung kính đưa danh thiếp của mình.

Đường Tâm Lạc bình tĩnh nhận lấy, gật đầu: "Giám đốc Lý, giám đốc Trần."

Từ đầu tới cuối, Đường Tâm Lạc cả người không nhúc nhích, ngồi ở đó lại nhận được sự ân cần của hai vị giám đốc.

Hai vị giám đốc thấy Đường Tâm Lạc không thèm động đậy, không những không tức giận mà nụ cười trên mặt càng rõ hơn.

Đừng đùa, vị trên cao kia tự mình gọi điện thoại bảo họ chăm sóc tốt cho cô, bọn họ làm sao dám chọc giận cô chứ.

Huống chi, giọng của vị đó trong điện thoại, giám đốc Lý bây giờ nhớ tới còn thấy sợ.

Chỉ nghe sơ nhưng ông cũng cảm nhận được sự lạnh lùng trong giọng người đó, nếu không biết nhân cơ hội này mà lấy lòng Đường tiểu thư, đền bù chút gì đó, chỉ sợ ghế tổng giám đốc này không ngồi được nữa.

Nghĩ tới đây, giám đốc Lý không còn lạnh nhạt nữa, lập tức nhìn sang đám người đứng ngây ngốc kia, nổi giận quát: "Các cô, ai là quản lý ở đây!"

"Là... Là tôi." Quản lý Trương đã hoàn toàn ngẩn người, thấy hai vị giám đốc nịnh nọt Đường Tâm Lạc, trong lòng đã lạnh hẳn.

"Thì ra là cô." Giám đốc Lý liếc nhìn lạnh lùng, tầm mắt liếc sang biển tên ở trước ngực quản lý Trương: "Họ Trương, thì ra là cô..."

Nếu là bình thường, có thể được tổng giám đốc của quảng trường Hằng Phong nhớ tên, quản lý Trương nhất định sẽ vui vẻ không ngừng. Nhưng bây giờ, cô ta nguyện mình không phải họ Trương. 

Lúc cô ta đang lo sợ không ngừng, âm thanh lạnh lùng của giám đốc Lý lại truyền tới.

"Cửa hàng của các người phục vụ quá kém, làm tổn hại danh tiếng của tập đoàn. Tập đoàn quyết định cắt hợp đồng với các người. Tính từ hôm nay, cho các người ba ngày dọn dẹp, sau ba ngày thì trả lại cửa hàng cho chúng tôi."

Nói cách khác, chính là cắt mọi hợp đồng giữa tập đoàn Kỳ Hạ với họ.

Tổng thanh tra Trịnh nhất thời luống cuống.

Ông nhận được cú điện thoại của giám đốc Lý, cố tình chạy tới đây, chỉ nghĩ là sai lầm của nhân viên, chỉ cần nói xin lỗi là được, không ngờ mọi chuyện lại lớn như vậy.

"Giám đốc Lý, có gì thì từ từ nói, ông có bất mãn gì với cửa hàng chúng tôi thì cứ nói. Chuyện này... Cửa hàng của chúng tôi ở quảng trường Hằng Phong là cửa hàng lớn nhất, việc này rất quan trọng với chúng tôi... Ông, ông trước hết bớt giận đã, ngàn vạn lần đừng..."

"Tổng thanh tra Trịnh, chúng ta quen biết đã lâu." Giám đốc Lý cắt lời tổng thanh tra Trịnh, lạnh lùng nhìn ông: "Lần này nghe lời tôi, đừng hỏi nhiều, mau dọn dẹp đồ đạc đi."

Tổng thanh tra Trịnh một mực dùng danh nghĩa của nhãn hiệu nói chuyện với giám đốc Lý, giám đốc Trần, thấy biểu hiện của họ thì cũng hiểu rõ chút ít, nghe tới vậy, cả người lập tức ủ rủ.

Ông hiểu, giám đốc Lý đã nói như vậy thì năn nỉ thêm cũng không được gì.

Đang chuẩn bị buông tay, ánh mắt tự nhiên quét lên ghế sa lon.

Đường Tâm Lạc ngồi yên ổn từ đầu đến cuối, lúc bọn họ vào cũng chẳng bất ngờ gì, lập tức thu hút sự chú ý của ông.

Nhiều năm kinh nghiệm đã mách bảo ông, người duy nhất có thể giải quyết chuyện này chỉ có thể là Đường Tâm Lạc.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,414
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 57: Nghi ngờ bạn thân


"Các cô các cô, còn đứng ngây người ra đó làm gì, còn không mau xin lỗi Đường tiểu thư! Tôi nói cho các cô biết, nếu lần này công ty bị các cô liên lụy, tôi nhất định sẽ kiện các cô. Cho dù các cô tán gia bại sản cũng không đền được tổn thất của công ty!"

Tổng thanh tra Trịnh liếc mắt qua đã hiểu được vấn đề mấu chốt, mặc dù không hiểu vì sao Đường Tâm Lạc bị đồn đãi lại có khả năng như vậy, thế nhưng vẫn cúi đầu ân cần với Đường Tâm Lạc.

Quản lý Trương và nhân viên đã sớm thấy rõ sự nghiêm trọng, đối mặt với Đường Tâm Lạc ngồi tại kia cũng mất vẻ phách lối.

"Đường tiểu thư, vừa rồi là chúng tôi không đúng, chúng tôi có mắt không tròng, cô là người lớn, đừng chấp nhất với tiểu nhân."

Bọn họ tới trước mặt Đường Tâm Lạc, cúi người xin lỗi.

"Đúng đó, Đường tiểu thư... Chúng tôi thật sự biết lỗi rồi, chúng tôi đều là tục nhân, là người đê tiện, chúng tôi không đáng khiến cô tức giận, cô tha cho chúng tôi lần này đi."

"Đường tiểu thư..."

Trước mặt các nhân viên, quản lý Trương đã hèn mọn tới mức sắp quỳ xuống trước mặt Đường Tâm Lạc.

Thế nhưng, cho dù là vậy, Đường Tâm Lạc cũng không bày tỏ gì.

Thấy thái độ của Đường Tâm Lạc, giám đốc Lý và giám đốc Trần cũng hiểu ý.

Lại nhớ tới người trên kia tự mình gọi điện thoại, giám đốc Lý và giám đốc Trần đều là người thông minh, đương nhiên phải nắm chặt cơ hội nịnh bợ.

"Được rồi, Đường tiểu thư không muốn nghe các cô nói nhảm nữa, các cô đi chỗ khác đi, đừng đứng đây cản trở." Giám đốc Trần đứng ra, gọi an ninh kéo bọn họ ra.

Tổng thanh tra Trịnh còn muốn nói chuyện thì bị giám đốc Lý cản lại. 

"Tổng thanh tra Trịnh, ba ngày sau tôi dẫn người tới kiểm kê. Các ông tốt nhất nắm chặt thời gian, bắt đầu từ bây giờ, nhãn hàng của các người đã mất tư cách kinh doanh ở quảng trường Hằng Phong.

Nói tới đây, ông liếc nhìn sang Vạn Vi Vi đứng ngây như ngỗng, từ đầu tới cuối không ai để ý.

Vạn Vi Vi nhìn tổng giám đốc quảng trường Hằng Phong, lập tức vuốt tóc, cười một nụ cười vô hại đơn thuần.

Nhưng mà cô không biết, cô mặc lễ phục màu đen này, cười lên chẳng có chút đơn thuần nào, ngược lại giống cô bé mặc trộm đồ của mẹ.

Lôi thôi lếch thếch, chẳng có chút hảo cảm nào.

Lông mày giám đốc Lý run lên, bình thường ông gặp rất nhiều người phụ nữ, đương nhiên sẽ không ăn nhầm hàng thứ phẩm này.

"Tổng thanh tra Trịnh, lễ phục đó các người cũng không được bán. Bắt đầu từ bây giờ, bất kỳ món đồ nào của các người cũng không được bán ở đây.

Giám đốc Lý thu hồi tầm mắt trên người Vạn Vi Vi, vừa rồi ông nhìn cô ta, cũng chỉ là đánh giá lễ phục đó thôi.

Ừ, thoạt nhìn cũng không phải là rẻ.

Có thể khiến đối phương tổn thất thêm, cũng là giúp vị đại nhân kia vui thêm một chút.

Trong chốc lát, những an ninh đang bắt quản lý Trương và nhân viên bắt tay vào dọn dẹp. Tổng thanh tra Trịnh cầu xin không được, ném cho quản lý Trương một câu "Chờ thư tòa án đi", rời đi trong tức giận.

Còn Vạn Vi Vi...

Lễ phục ưa thích bị quảng trường Hằng Phong cưỡng ép buộc cởi xuống, cô ta đi tìm quản lý Trương để lấy lại thẻ ngân hàng thì xảy ra tranh chấp.

Hai người cãi nhau ở chỗ không xa Đường Tâm Lạc cho lắm, cô loáng thoáng nghe quản lý Trương nói: "Tại vì cô nên tôi mới đắc tội với Đường tiểu thư."

Trong đầu nhớ lại lời nói, cử chỉ của Vạn Vi Vi.

Lúc này Đường Tâm Lạc chợt phát hiện, cô bạn thân này, dường như không đơn giản như mình nghĩ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,414
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 58: Đường Tâm Lạc khiến cô ta phát điên vì ghen tị


"Này, Tâm Lạc, cậu chờ tớ chút!"

Vạn Vi Vi còn đang tranh chấp với quản lý Trương, thấy Đường Tâm Lạc muốn đứng dậy rời đi, lập tức muốn đuổi theo.

"Vạn Vi Vi cô không thể đi... Cô hại tôi mất công việc này, bây giờ còn bị kiện, cô không được đi!"

Quản lý Trương gắt gao kéo lấy quần áo của Vạn Vi Vi, nói gì cũng không buông tay.

Nếu không phải Vạn Vi Vi ám chỉ trước, cô làm sao có thể vô duyên vô cớ đi công kích Đường Tâm Lạc.

"Cô bỏ ra!"

Vạn Vi Vi biến sắc, chợt phát hiện đây là nơi công cộng, bên cạnh còn có an ninh của quảng trường Hằng Phong đang nhìn mình.

Không chỉ có vậy, hai người cãi vả nên thu hút không ít sự chú ý của người khác, Vạn Vi Vi quét mắt qua, còn có vài người đang lén lút đưa máy ảnh về phía bên này.

Thấy tình hình như vậy, cô thay đổi sắc mặt.

Nũng nịu rặn ra hai giọt nước mắt, nhu nhược nói với quản lý Trương: "Tôi biết cô mất việc nên rất tức giận, nhưng mà... Tôi không có cách nào khác. Chuyện này tôi không quyết định được, nhưng cô yên tâm, tôi sẽ đỡ lời với Tâm Lạc."

"Vạn Vi Vi, cái gì mà cô không có cách chứ, nếu không phải cô..."

"Tôi, tôi biết... Cũng vì bạn của tôi nên các cô mới mất việc. Nhưng mà, cô đừng lo, Tâm Lạc không phải người nhẫn tâm như vậy, chuyện này chắc chắn có nguyên nhân, tôi... Tôi cũng không biết vì sao cậu ấy lại như vậy... Nhưng mà tôi sẽ cố gắng khuyên cậu ấy..."

Vạn Vi Vi càng nói, tâm trạng càng khó kiềm chế, nói xong câu cuối thì bật khóc.

Tiếng khóc của cô ta không lớn, cúi đầu nhỏ giọng thút thít, bóng dáng cô đơn cực độ khiến người khác thương tiếc.

Người không hiểu rõ sự việc, thấy hai người đứng chung chỗ thì đều nghĩ rằng quản lý Trương đang hung hăng bắt nạt Vạn Vi Vi.

"Này, các cô bên kia, bỏ qua đi chứ. Vừa rồi người ta là khách hàng trong cửa hàng của các người, vì các người mà lễ phục bị bắt cởi ra, các cô còn không biết xấu hổ đi bắt nạt cô ấy? Nhanh thu dọn đồ đạc đi, không thì chúng tôi cũng đuổi các cô ra!"

Có nhân viên an ninh không nhịn được, chạy tới đuổi quản lý Trương ra ngoài.

Quản lý Trương có chuyện khó nói, chỉ có thể nhìn Vạn Vi Vi giả vờ yếu đuối đi ra ngoài.

Vạn Vi Vi vừa đi ra thì lập tức đuổi theo Đường Tâm Lạc.  

Cô ta dọc theo đường Đường Tâm Lạc đi, đến cửa thì thấy bóng dáng của Đường Tâm Lạc.

Đường Tâm Lạc đứng bên ngoài, dường như đang đợi người.

Vạn Vi Vi bước nhanh tới đó, vừa được mấy bước, bỗng nhiên nhìn thấy một chiếc xe Bentley dừng ngay trước mặt Đường Tâm Lạc.

Ngay sau đó, cô nhìn thấy Đường Tâm Lạc mở cửa xe, trực tiếp ngồi vào trong.

"Đường Tâm Lạc... Sao cô ta có thể..."

Vì góc độ nhìn nên cô ta không thể thấy được biển số xe, thế nhưng chiếc xe Bentley này Vạn Vi Vi đã từng thấy trên tạp chí.

Thiết kế riêng, chi phí đắc tiền, chế tạo theo yêu cầu riêng, không phải người thường có thể mua được.

Vạn Vi Vi bị sự ghen tị và không cam lòng đánh chìm, mà Đường Tâm Lạc bên kia, vừa lên xe thì phát hiện bầu không khí không ổn lắm.

Rõ ràng cô không đi trêu chọc người khác, nhưng đối mặt với Lục Dục Thần lại có chút chột dạ như thời đi học bị giáo viên bắt gặp.

Đường Tâm Lạc cảm thấy cô nên nói gì đó, nhưng nhiều lần muốn nói lại bắt gặp ánh mắt của Lục Dục Thần, tất cả lời trong miệng đều nuốt lại.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,414
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 59: Người đàn ông này, lúc lạnh lúc nóng


Yên lặng một hồi lâu, âm thanh trầm thấp của Lục Dục Thần cuối cùng cũng vang lên.

"Xử lý xong chuyện đó chưa?"

"Rồi, xử lý tốt rồi."

Đường Tâm Lạc không biết vì sao mình lại khẩn trương, nhưng mà, khi nghe thấy âm thanh lạnh lùng của Lục Dục Thần, cô lập tức không tự chủ được.

Lại là bầu không khí yên lặng đáng sợ, cho đến khi âm thanh của Lục Dục Thần lại vang lên,

"Anh giúp em giải quyết một chuyện, tiếp đó, đến lượt em giúp anh."

Nghe thấy vậy, Đường Tâm Lạc không tự chủ được ngước lên: "Gì cơ... em giúp anh?"

Cô chỉ là ngước mắt theo bản năng, nhưng không nghĩ tới, ánh mắt suýt bị giam trong gò má tuyệt đẹp của anh.

"Sao, có vấn đề à?" Anh cúi đầu nhìn, ánh mắt hơi trầm xuống.

"Không, không có. Anh cứ nói đi, phải giúp anh thế nào?"

Vừa rồi, cô dùng danh phân "Lục phu nhân" gọi cho Lục Dục Thần, cô cũng biết rõ Lục Dục Thần là người như thế nào, dĩ nhiên không giúp người vô cớ.

Huống chi, quan hệ giữa cô và Lục Dục Thần, vẫn chưa công bố ra ngoài.  

Mới vừa rồi nhìn phản ứng cuả hai vị giám đốc cũng hiểu, Lục Dục Thần không có nói quan hệ giữa bọn họ ra.

Cho nên, Lục Dục Thần giải quyết chuyện này, đối với anh có lẽ cũng là một phiền phức không nhỏ.

Đường Tâm Lạc thật ra không hiểu được Lục Dục Thần đang nghĩ gì, nhưng mà, họ ở cùng phe, nếu như anh không định công bố quan hệ, cô dĩ nhiên cũng không ý kiến,

Lục Dục Thần không biết trong đầu Đường Tâm Lạc đang suy nghĩ nhiều vậy, anh nhìn Đường Tâm Lạc, đột nhiên cảm thấy hôm nay cô càng xinh đẹp hơn.

Mái tóc đen mềm mại phủ trên vai, da thịt như trong suốt, quan trọng hơn hết là đôi mắt đào hoa biết nói kia, từ khi khôi phục thị lực thì càng thêm linh động, bình thường cũng hút hồn hơn.

"Lại đây." Anh đột nhiên mở miệng, trong giọng có chút kỳ lạ.

Đường Tâm Lạc cảnh giác, cảm nhận được biến hóa trên người của anh.

Đang lạnh nhạt, thái độ của anh đột nhiên biến thành mập mờ.

"Anh không phải cần em giúp gì sao? Giúp cái gì thì anh nói đi?" Đường Tâm Lạc ngồi vững, không hề nhúc nhích.

Cô không ngốc tới mức tự chui đầu vào lưới đâu.

Nhưng mà, cô đánh giá thấp sự bá đạo và cố chấp của Lục Dục Thần.

Cô không qua, thì anh lại đó.

Lục Dục Thần bỗng nhiên tới gần cô, cả người đè về phía cô, thân hình cao lớn bao phủ Đường Tâm Lạc trong đó.

Hai tay luồn dưới đầu gối cô, bế cả người cô lên.

"Lục Dục Thần, anh làm gì vậy..." Cô muốn chạy, nhưng lại bị anh ôm trên đùi, đẩy vào trong ngực.

"Anh không phải đang cần em giúp gì sao? Cuối cùng là chuyện gì thì anh nói đi, đừng như vậy."

Nhìn thấy dáng vẻ hốt hoảng của anh, đôi môi mỏng của anh cười ẩn ý.

Đột nhiên anh cắn lấy tai cô, nhẹ nhàng thổi vào tai: "Anh đột nhiên cảm thấy, để cho em dập lửa giúp anh, còn tốt hơn nhờ em làm chuyện khác."

"Anh..." Đường Tâm Lạc cắn môi, bị lời của anh đùa đến mức không dám nói.

Hai tròng mắt của Đường Tâm Lạc mở to, ánh nắng chiếu đỏ rực cả gương mặt: "Anh... Đừng manh động."

Thư ký Mạnh với tài xế còn ngồi đó, cô không muốn biểu diễn xuân cung cho họ xem đâu!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom