Cập nhật mới

Dịch Thời Gian Cùng Anh Triền Miên

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,463
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 580: 580: Xuất Hiện Với Cái Bụng Lớn


“Lục Kỳ, thì ra anh cũng tới rồi sao?” Dù cho bị nòng súng hướng vào, mặt của Kiều Mạc Hàn vẫn thoải mái thản nhiên.Anh ấy ngước mắt lên, nhìn người đàn ông cao gầy đứng sau lưng của Thạch Vi Chính, đang cầm súng chỉ vào mình, biểu cảm lạnh lùng, có vài nét rất giống với Lục Thất.Khóe miệng diêm dúa lẳng lơ, đang dần dần nhếch lên, đầy sự thê lương và chế giễu.“Ôi, dù sao chỉ súng vào tôi, cũng đâu phải việc lần đầu tiên mà anh làm.


Lục Kỳ, tôi tưởng là mấy năm nay anh sẽ có bản lĩnh hơn chứ.


Sao thế......!Danh hiệu ‘Lục Thất Gia’ bị tháo xuống, những ngày tháng theo sau lưng của người đó làm cái đuôi, khiến anh trở nên nhút nhát thế sao?”Kiều Mạc Hàn đột nhiên tiến lên một bước, giơ tay nắm lấy đầu súng, “Có bản lĩnh, anh hãy bắn một phát ngay ót của tôi.

Nếu như không có cái gan đó, thì mau chóng cút sang một bên đi!”Người đàn ông bị anh ấy quát mắng, con ngươi màu đen lấp lóe tia sáng.Bàn tay cầm súng đó, lại có chút run rẩy nhẹ.Kỹ thuật bắn của anh ta, từ trước đến nay đều là người xuất sắc nhất trong nhà họ Lục.Nhưng bây giờ, đối mặt với sự giận dữ của Kiều Mạc Hàn, lại......Kiều Mạc Hàn của bây giờ, thậm chí so với mấy năm trước, càng khiến anh ta không cách nào đối mặt.“Sao thế, không dám bắn?” Kiều Mạc Hàn lạnh lùng hỏi, “Nếu đã không dám bắn, Lục Kỳ ca, anh mau tránh ra giùm đi.”Tính cách của Kiều Mạc Hàn như thế nào, chỉ sợ chỉ có Lục Kỳ rõ hơn ai hết.Tính cách ngang tàng này, nếu như hôm nay mình không có ngăn cản, chỉ sợ ở đây cũng không có ai có thể cản nổi.Dù sao cụ Kiều vẫn còn, với tính tình nóng nảy của cụ, dù cho là Thạch Vi Chính hay là Lục Hoán Đình, cũng không thể chịu đựng nổi.“Cậu Kiều......!Ở đây là nhà họ Thạch, buổi tiệc của ngài Tổng Thống.” Lục Kỳ biết là, anh ta không thể nổ súng với người em trai đã quen biết ngay từ nhỏ này.Vì thế, anh ấy dứt khoát thu súng lại, trực tiếp dùng cơ thể của mình ngăn lại Kiều Mạc Hàn, “Mong cậu tôn trọng ngài Tổng Thống, cũng tôn trọng thân phận của mình.”Kiều Mạc Hàn biết rằng, Lục Kỳ đang kéo dài thời gian.Anh ấy không thèm để ý, “Tránh ra, tôi phải lên đó tìm Dục Thần.”Lục Kỳ từ nhỏ đã lớn lên cùng với anh ta và Lục Dục Thần, khá là hiểu tính cách của Kiều Mạc Hàn.Lúc này, anh ta dứt khoát không nói thêm gì nữa, giơ hai tay ra, ngăn cản Kiều Mạc Hàn.Không tiến, cũng không lui.Anh ta biết là, với bản lĩnh của mình, chỉ cần mình không nhượng bộ, những người có mặt ở đây, không ai có thể đơn đả độc đấu thắng nổi anh ta.“Lục Kỳ, anh đúng là không nhường sao?” Kiều Mạc Hàn hiển nhiên, cũng giống như Lục Kỳ vậy, hiểu rõ về đối phương.Anh ấy có thể dùng thân phận chèn ép người khác, nhưng mà với thân thủ, so với Lục Kỳ, hai người anh ấy cũng chưa chắc là đối thủ.Lục Kỳ là người kế tục Lão Thất, là người nắm quyền của nhà họ Lục nhiệm kỳ trước, cũng chính là anh cả của ‘Lục Thất’ bây giờ.Nói riêng về thân thủ, Kiều Mạc Hàn không phải là đối thủ của anh ta.Huống hồ chi, ở đây còn là nhà họ Thạch.Kiều Mạc Hàn nhiều lần muốn xông lên, đều bị người của Lục Kỳ dễ dàng cản lại.Lúc hai bên giằng co không xong, ở cổng chính truyền đến một trận xáo động.Đến khi mọi người dần dần từ cổng chính nhường ra một lối đi hướng vào trong.Đường Tâm Lạc mặc một chiếc đầm bầu rộng thùng thình, được Việt Trạch dìu lấy, xuất hiện ở trong phòng tiệc.“Tâm Lạc, sao cậu lại đến vậy?” Tô Tình là người đầu tiên nhận ra đã có chuyện gì xảy ra.Kiều Mạc Hàn cũng nhanh chóng quay đầu qua.Khi ánh mắt của anh ấy, đọng ở trên cổ của Đường Tâm Lạc.Suýt chút kinh ngạc đến nỗi, từ trên cầu thang tuột xuống.Đường Tâm Lạc, trên cổ của cô ấy, sao lại đeo sợi dây chuyền đó!?Trong số khách mời, đã dấy lên một vòng dư luận mới.Một khắc trước, Thần Thiếu dẫn vợ bé lên lầu.Một khắc sau, vợ cả của Thần Thiếu, lại cùng với người yêu tin đồn đến.Vả lại......!Nhìn bụng của Lục phu nhân, chắc là sắp sinh rồi đấy?.


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,463
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 581: 581: Dây Chuyền Của Bạch Liên Hoa Là Giả


"Tâm Lạc, sao cậu lại đến đây?" Tô Tình trực tiếp chạy xuống đón Tâm Lạc.Tuy cô biết chuyện trong phòng nghỉ trên lầu, nhưng lại không dám nói cho Đường Tâm Lạc biết.Đột nhiên Tâm Lạc xuất hiện, bụng cũng đã to.Nếu như cậu ấy biết được, Lục Dục Thần và tiểu tam đang ở trong phòng nghỉ, nữa ngày cũng chưa xuống, không biết có bị kích thích hay không.Cô lén đánh giá Đường Tâm Lạc.Tuy cậu ấy mặc đầm bầu, nhưng vẫn đẹp như thường.

Tóc dài tùy ý vén sau đầu, da trắng nõn tinh tế, khuôn mặt hơi mập chút, nhưng làm cho cậu ấy thêm trưởng thành hơn."Mình cũng không biết..chuyện này, cậu nên hỏi anh ta." Đường Tâm Lạc nhìn về phía Việt Trạch kế bên.Việt Trạch vẫn đỡ Đường Tâm Lạc như cũ, không sợ Tô Tình đến, vẫn luôn đỡ bên tay Đường Tâm Lạc.Anh lãnh đạm cười:"Tôi mang Tâm Lạc đến đây là vì...."Còn chưa nói xong, đột nhiên một giọng nam vang lên cắt ngang lời của anh."Chị dâu..Sợi dây chuyền trên cổ của cô từ đâu ra vậy?"Kiều Mạc Hàn không nói thì thôi, vừa mới nói đến, liền làm Tô Tình chú ý."Tôi biết rồi! Khó trách tôi cảm thấy quen mắt, thì ra sợi dây này giống y đúc sợi dây của Cố Huyên Nhi!""Dây chuyền...Cố Huyên Nhi, các người đang nói gì vậy?" Đường Tâm Lạc sờ sợi dây chuyền trước ngực, khó hiểu nói:"Dây chuyền này, từ nhỏ mình đã đeo bên người.""Đúng rồi, hồi nhỏ cậu còn đưa cho mình xem..."Nghe hai người nói chuyện, Kiều Mạc Hàn bừng tỉnh đại ngộ.Đột nhiên anh giống như người điên, chạy lên lầu."Lục Kỳ, anh tránh ra..."Anh đã hiểu rõ, hiểu rõ tất cả.Nếu dây chuyền của Đường Tâm Lạc là thật, thì nhất định dây chuyền của bạch liên hoa kia là giả.Hôm nay cái bạch liên hoa kia cố tình lấy sợi dây chuyền giả ra.Cô ta muốn làm gì, nhất định là có quỷ kế, muốn hại Dục Thần!"Kiều thiếu, mời anh trở về." Lục Kỳ vẫn đứng chắn trước cầu thang như cũ, không cho ai qua.Kiều Mạc Hàn lười nói nhảm với anh ta, trực tiếp đấm vào mặt đối phương.Lục Kỳ nghiêng người né tránh.Khi Kiều Mạc Hàn muốn đánh nữa, thì người của Lục Kỳ đã xông tới, chặn kín cầu thang."Lục Kỳ, con mẹ nó anh là chó săn à! Hiện tại Lục Dục Thần đang nguy hiểm, vậy mà anh dám ngăn tôi lại, rốt cuộc anh có phải họ Lục không!"Kiều Mạc Hàn tức giận đến nổi chửi thề.Lục Kỳ không trả lời, Thạch Vi Chính luôn đứng sau liền mở miệng.Ông cười nhạt một tiếng:"Kiều thiếu đừng nói bậy, Lục Dục Thần làm khách ở chổ tôi, làm sao lại bị nguy hiểm được?Hơn nữa, vừa rồi rất rõ ràng, Thần thiếu cũng không bị trói mang lên.


Anh ta ôm ôn hương nhuyễn ngọc trong người, tự mình đi lên lầu.

Nói không chừng, lúc này Thần thiếu đang vui vẻ, Kiều thiếu đừng nên quấy rầy.""Ông..." Nghe Thạch Vi Chính nói, Kiều Mạc Hàn giận đến nghiến răng.


Tự trách bản thân vừa rồi không ngăn Dục Thần lại.Thạch Vi Chính nhìn Kiều Mạc Hàn á khẩu, đang đắc ý, liền nghe một giọng nói từ dưới lầu truyền lên."Thì ra đây chính là tân tổng thống của Hoa quốc, đạo đãi khách thật là khác người.

Nghe danh không bằng gặp mặt, tận mắt nhìn thấy thật sự làm tôi mở mang kiến thức."Việt Trạch đỡ Đường Tâm Lạc, chậm rãi đi lên lầu..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,463
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 582: 582: Việt Trạch Phát Uy


Chờ Việt Trạch đi lên lầu, mới thấy rõ hai người là ai.

Thạch Vi Chính không khỏi híp mắt.

"Anh.

.

Anh là nam thần tiểu bạch kiểm?"Vốn Thạch Vi Chính không hiểu lắm trong giới giải trí.

Nhưng vì hồi trước, Việt Trạch cùng Đường Tâm Lạc bị scandal.

Mà Đường Tâm Lạc có liên quan đến Lục Dục Thần, nên ông mới nhận ra Việt Trạch.

"Tiểu bạch kiểm.

.

A! :" Việt Trạch cười nhẹ:"Đa tạ tổng thống khen thưởng.

"Việt Trạch lớn lên rất đẹp, da thịt lại trắng nõn, dù có chút trào phúng nói với Thạch Vi Chính, nhưng anh cũng không để ý.

Thạch Vi Chính hừ lạnh một tiếng, không trả lời.

Ông thấy, ông là tổng thống Hoa quốc, cùng nói chuyện với một diễn viên, sẽ hạ thấp thân phận cùng địa vị của mình.

Việt Trạch thấy đối phương không để ý tới mình, cũng không nóng giận.

Nhẹ nhàng đỡ Đường Tâm Lạc, nói với cô:"Đi thôi, anh dẫn em lên.


"Vừa rồi dưới lầu, Tô Tình đã kể mọi việc cho cô nghe.

Đường Tâm Lạc rất sốt ruột, nếu không phải cô đang mang thai, đã xông lên cầu thang từ nãy rồi.

Việt Trạch thấy thế, không khỏi dao động.

Anh mang Đường Tâm Lạc tới, chỉ là vì nhận được điện thoại, biết được Cố Huyên Nhi đeo dây chuyền mê hoặc Lục Dục Thần.

Anh không có hảo cảm với Cố Huyên Nhi, lại thêm nể mặt đứa bé trong bụng Đường Tâm Lạc, đã đáp ứng cô, trông chừng chồng cho cô, cho nên liền mang cô tới đây.

Nhưng bây giờ, thấy Đường Tâm Lạc bất an, anh lại cao hứng.

Đường Tâm Lạc cẩn thận hỏi:"Lên như thế nào, nhiều người như vậy, còn có tổng thống, chúng ta làm sao lên nổi?"Kiều thiếu còn lên không được, bọn họ làm sao lên được chứ.

Việt Trạch tỉnh bơ vỗ nhẹ bàn tay của cô, trấn an:"Yên Tâm.

"Nói xong, liền dẫn Đường Tâm Lạc trực tiếp đi lên.

Lục Kỳ dẫn người, ngăn trước mặt bọn họ.

"Vị phu nhân này, mời ngài trở về, tạm thời lầu hai không đãi khách! "Còn chưa nói hết, đáy mắt Lục Kỳ lướt qua một tia kinh sợ.

Chờ khi anh phản ứng lại, cả người đã bị đá bay ra ngoài.

Tốc độ thật nhanh, cơ bản anh không phản kháng kịp!Lục Kỳ bay ra ngoài, sau đó, anh thấy năm sáu vệ sĩ đều bay ra ngoài.

Trong lúc nhất thời: "Bịch" "bịch" bịch"_____Âm thanh vật nặng va xuống đất từ trên lầu truyền xuống.

Khách ở lầu dưới, không rõ tình hình ở trên.


Từ góc nhìn của bọn họ, chỉ có thể thấy vài người đang đứng trên hành lang rộng thênh thang.

Kiều thiếu che chở cho Kiều Nhân Nhân và Tô Tình, còn Việt Trạch, thì nhẹ nhàng ôm Đường Tâm Lạc đứng một bên.

Ở cầu thang, ban đầu đứng một hàng vệ sĩ áo đen bây giờ đã không thấy đâu cả.

Hiện tại, chỉ còn duy nhất một người đang đứng bất động, toàn thân run rẩy, không ai khác ngoài tổng thống.

Ở bậc thang, một người đàn ông tóc vàng đanh đứng.

"Anh.

.

Các người biết mình đang làm gì không? Tôi, tôi là tổng thống của Hoa quốc, các người làm như vậy, sẽ bị! ""Được rồi, đừng diễu võ dương oai trước mặt tôi.

" Việt Trạch không thèm nhìn ông ta.

Bây giờ, Hoa quốc rất nhiều danh gia vọng tộc, không nhất thiết phải cho tổng thống mặt mũi.

Hơn nữa, anh cũng không phải là người nước Hoa.

"Winston, thu thập mấy người kia đi.

""Vâng, thiếu chủ.

" Winston không thay đổi sắc mặt nói.

Anh đi đến chổ Thạch Vi Chính, Thạch Vi Chính bị dọa đến hai chân mềm nhũn, xem chút quỳ gối trước mặt Việt Trạch và Đường Tâm Lạc.

Lần đầu tiên, Đường Tâm Lạc thấy thực lực của thiếu chủ gia tộc Redding ton.

Cô không ngờ, đối mặt với tổng thống, Việt Trạch có thể phách lối như vậy.

Bất quá bây giờ không phải lúc để ý chuyện này, cô lo lắng nhắc nhở Việt Trạch:"Kêu ông ta giao chìa khóa ra, Lục Dục Thần còn ở bên trong kìa.

".

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,463
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 583: 583: Mở Cửa Phòng Nghỉ


Đương nhiên Thạch Vi Chính không muốn giao chìa khóa.

Nhưng vì đối phương mạnh hơn.

Thuộc hạ của ông thì đang nằm ở dưới, không thể cứu ông được.

Cộng thêm thân thủ của người đàn ông tóc vàng kia, chỉ cần ông không thành thật, chỉ sợ sẽ bị bẽ gãy tay mất.

Ông không tin, người đã thương ông có thể chạy thoát.

Nhưng vì ông là tổng thống, mệnh rất quan trọng!Vì những chuyện này mà thiệt hại cho mình, không có lời.

Cho nên cuối cùng, Thạch Vi Chính cũng thành thật giao chìa khóa ra.

Ha ha, cũng đã hơn nữa tiếng, ông không tin, bên trong không xảy ra chuyện gì.

Thạch Vi Chình thừa dịp Đường Tâm Lạc và đồng bọn tiến vào phòng nghỉ, liền nháy mắt với thuộc hạ ở dưới lầu.

Cũng không biết ai trong đám người hô một tiếng:"Đi, chúng ta lên xem thử chút.

"Ngay sau đó, một đám tân khách liền ồ ạt đi lên.

Đường Tâm Lạc biết có người đến vây xem, nhưng cô cũng không rảnh quan tâm bọn họ.

Vội vàng đi đến, đã nghe Lục Dục Thần và Cố Huyên Nhi ở trong phòng ngủ nữa tiếng.

Muốn không lo lắng cũng không được! Cầm chìa khóa trong tay.


Cố đứng trước cửa phòng nghỉ, nhớ lại dạ tiệc lần trước.

Cũng giống như bây giờ.

Mà lần đó, Lục Thất không cho cô vào.

Cô loay hoay làm ồn trong đám người.

Nhưng lần đó, Lục Dục Thần không làm cô thất vọng.

Cho dù anh trúng thuốc, cũng không chạm vào nữ minh tinh Lâm Thi Mạn.

Còn lần này! Đột nhiên Đường Tâm Lạc cảm thấy, mình phải tin tưởng Lục Dục Thần!Chìa khóa cắm vào ổ khóa, từ từ xoay.

Cửa phòng, dần dần bị mở ra.

Đường Tâm Lạc không khỏi ngưng thở, đi vào.

Từ cửa phòng đi vào, khắp nơi đều nhìn thấy vết máu làm người khác giật mình.

Đi theo vết máu, cuối cùng Đường Tâm Lạc cũng nhìn thấy một bóng người quen thuộc.

Người đàn ông hở nữa thân trên, đứng ở cửa sổ, giống như đang đặt một cô gái lên bệ cửa sổ.

Nhìn anh từ phía sau, toàn thân từ trên xuống dưới đều là cơ bắp.


Mà lúc này, anh không biết cửa đang mở ra.

Đưa lưng về phía mọi người, nhấn cô gái dưới thân, nhìn, giống như đang làm chuyện kia.

Đường Tâm Lạc không thể tin được!Cô thở hốc vì kinh ngạc:"Lục Dục Thần___"Anh đang làm gì vậy, sao anh lại làm như vậy?Đường Tâm Lạc phản ứng đầu tiên, người ngoài cửa liền phản ứng theo.

Bọn họ đều cảm thấy, đây là chơi kích thích nha, chơi đến chảy máu rồi.

Người đàn ông đang đứng bên cửa sổ, nghe sau lưng ầm ĩ, liền quay đầu lại.

Tất cả mọi người, đều ngây ngẩn cả người.

Trên khuôn mặt tuấn mỹ kia, nhiễm đầy vết máu.

Bên trong đôi mắt lạnh lùng kia, đều là tà khí cùng ngang ngược.

Anh thấy cửa chen chúc một đám người, liền lạnh lùng cười.

Rồi rất tùy ý, buông tay trái, nghiêng người tránh ra.

"Bịch----"Cho đến lúc này, mọi người mới nhìn rõ.

Cô gái bị anh ép dưới thân là Cố Huyên Nhi.

Cố Huyên Nhi như sắp chết, không có Lục Dục Thân nâng đỡ, liền ngã xuống đất.

Lễ phục trên người cô, bị rách bươm.

Mỗi chổ tổn thương, đều đang rướm máu.

Khuôn mặt tái nhợt sưng phù.

Nhìn kỹ mới phát hiện, như bị vật gì tạo thành vết thương.

.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,463
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 584: 584: Lục Dục Thần Đáng Sợ Khát Máu


"Bộp"___Một âm thanh nặng nề vang lên.

Một sợi thắt lưng dính đầy máu, trượt từ trong tay anh xuống đất.

"Ôi---Thật tàn nhẫn quá, vết thương trên mặt của cô ta là từ sợi thắt lưng này.

""Cái này! Muốn giết người sao?.

.

"Tân Khách sau lưng Đường Tâm Lạc không khỏi hít lấy không khí, bản thân cô cũng thấy sợ hãi khi thấy Lục Dục Thần và Cố Huyên Nhi như vậy.

Cho tới bây giờ, cô chưa từng thấy Lục Dục Thần như vậy.

Có cảm giác nói không lên lời, chỉ cảm thấy, người đàn ông trước mặt không phải Lục Dục Thần mà cô quen biết.

Lúc này, Đường Tâm Lạc đứng hình tại chổ.

Lục Dục Thần quay đầu nhìn, ánh mắt hai người chạm nhau.

Ánh mắt lạnh lùng, không mang theo một chút nhân tính.

Trong phút chốc, còn có thể thấy khí tức khát máu hiện lên trong đôi mắt đen kịt của anh.

Đường Tâm Lạc chỉ cảm thấy, khi ánh mắt chạm vào nhau, có một luồng khí lạnh từ chân xông thẳng lên não.

Gần như khiến cô không thể khống chế, lui về sau một bước.

Lục Dục Thần thấy vậy, khóe mắt hơi nhíu lại.

Lạnh lùng lườm cô, sau đó thu hồi ánh mắt.


Tùy ý cầm áo sơ mi trắng trên ghế sofa mặc vào , cũng mặc kệ trên áo dính máu hay không, sau đó chậm rãi đi đến phía Đường Tâm Lạc.

Đường Tâm Lạc cảm thấy càng ngày tim càng đập nhanh.

Đập theo từng bước của Lục Dục Thần! "Thịch" "thịch" "thịch".

Cho đến khi anh dừng chân trước người cô.

"Lục Kỳ.

" Lục Dục Thần đứng cạnh cửa, không thèm nhìn Đường Tâm Lạc.

Anh liếc một chút liền tìm thất Lục Kỳ trong đám người.

"Lục.

.

lục gia.

" Tuy Lục Kỳ tách khỏi Lục gia đã nhiều năm, nhưng khi thấy mặt anh dính máu, toàn thân tản ra khí tức như tula liền cúi đầu theo bản năng.

"Nói cho Lục Hoán Đình biết, cút xa tôi một chút, tôi không có thời gian chơi trò con nít với ông ta.

"".

.

" Lục Kỳ không đồng ý, cũng không từ chối.

"Còn ông, Thạch Vi Chính! "Lục Dục Thần quay đầu, lạnh lùng nhìn tổng thống đang run rẩy.

"Thần, thần thiếu có gì phân phó?" CHẳng biết vì sao, thấy Lục Dục Thần như vậy, làm Thạch Vi Chính không dám phản kháng.


"Hệ thống thông gió của phòng này có vấn đề, bị người ta hạ thuốc vào.

Đây là địa bàn của ông, tốt nhất ông nên chuẩn bị cho tôi một lời giải thích.

""Chuyện này.

.

Chuyện này sao có thể? Thần thiếu, có phải ngài hiểu lầm hay không! ""Có lầm hay không , tự ông hiểu rõ.

" Lục Dục Thần câu môi cười, khí thế bức người tản ra.

Sau đó, trước mặt mọi người, trực tiếp bắt lấy tay của Thạch Vi Chính.

Chỉ nghe "răng rắc" một tiếng, cả cánh tay trái đã bị bẻ gãy.

"A----a-----Buông ra, buông ra!" Thạch Vi Chính ôm tay kêu đau.

Thuộc hạ sau lưng muốn tiến lên giúp đỡ.

Nhưng khi thấy ánh mắt lạnh nhạt của Lục Dục Thần quét qua, liền lui về sau.

Hơn nữa, những người này đều nghe lời của Lục Kỳ hơn.

Đối mặt với Lục Dục Thần khát máu ngoan lệ, Lục Kỳ cũng không có cách nào.

Năm đó anh tận mắt nhìn thấy, chính tay Lục Dục Thần đâm vào đùi phải của ba ruột mình là Lục Hoán Đình.

Anh như vậy, thật khiến người khác sợ hãi! Cơ bản làm người khác không dám phản kháng.

"Đây là chút lợi tức.

" Lục Dục Thần buông tay, cười lạnh.

Khuôn mặt đang dính máu cộng thêm nụ cười này, càng làm anh trở nên ma mị hơn.

"Còn lại, chờ tôi rảnh, sẽ tìm người lấy lại công đạo.

"Đối với chuyện nhỏ nhặt này, là tính nhẫn nại lớn nhất của anh.

.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,463
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 585: 585: Đau Bụng Quá


"Anh.." Trên trán Thạch Vi Chính ướt đẩm mồ hôi.Ông ôm cánh tay trái, run run nói:"Được, Thần thiếu nói đúng, ngài xảy ra chuyện ở địa bàn của tôi, muốn lấy lợi tức tôi cũng không ý kiến.

Nhưng mà...""Cô gái bên trong kia là người Cố gia, Cố tiểu thư.


Thần thiếu làm vậy trước mặt mọi người, có thể xem như giết người, không thể cứ thế mà đi được.

Tôi đường đường là một tổng thống, không thể bỏ qua chuyện này."Ý là muốn bắt Lục Dục Thần lại, giam vào ngục.Lục Dục Thần khinh miệt cười nhìn ông ta:"Chỉ bằng ông mà cũng muốn bắt tôi?""Anh___ Tôi là tổng thống Hoa quốc, tôi...tôi...""Tổng thống, thôi đi." Lục Kỳ đỡ lấy Thạch Vi Chính, nhỏ giọng nói:"Hiện tại Lục gia không phải người chúng ta có thể đối phó."Lục Hoán Đình còn chưa đối phó được nói chi là một tổng thống vừa mới nhận chức này.Vốn Thạch Vi Chính chỉ muốn lấy lại chút mặt mũi, lúc này có người tới khuyên, ông liền đánh trống lui quân."Được rồi, xem như nể mặt Lục Kỳ, tôi không so đo với anh.


Hôm nay coi như xong, Lục Kỳ, chúng ta đi!"Thạch Vi Chính mang người vội vàng rời đi.Các tân khách thấy vậy cũng không dám tiếp tục ở lại.Tố cáo Thần thiếu "giết người?"Cái tân tổng thống Thạch Vi Chính này đúng là đầu óc có vấn đề.Khó trách chỉ có thể chạy trối chết như vậy....Tất cả mọi người đều giải tán, lúc này, trên lầu chỉ còn lại Đường Tâm Lạc, Việt Trạch, Kiều Mạc Hàn , Kiều Nhân Nhân và Tô Tình.Đến bây giờ, Đường Tâm Lạc mới phục hồi lại tinh thần.Cô sợ hãi, muốn đưa tay bắt lấy Lục Dục Thần.Tay nhỏ vừa muốn động vào tay áo của anh, Lục Dục Thần liền tránh khỏi bàn tay cô.Tim đập "thịch" một tiếng.Không biết xuất phát từ đâu, Đường Tâm Lạc không cam lòng muốn giữ tay anh lần nữa.Lần này, cô dùng sức cầm vào tay áo sơ mi của anh.Lục Dục Thần xoay đầu lại nhìn cô.Bị đôi mắt lạnh như băng của anh nhìn chằm chằm, Đường Tâm Lạc cảm thấy người mình như đóng băng.Lục Dục Thần híp mắt, không nói lời nào, chỉ lạnh lùng nhìn cô.Tô Tình, Việt Trạch, Kiều Nhân Nhân đứng sau nhìn không hiểu gì cả.Chỉ có Kiều Mạc Hàn ý thức được.Nhưng anh còn chưa kịp ngăn, đã nghe âm thanh lạnh lùng của Lục Dục Thần vang lên."Bỏ ra."Âm thanh băng lãnh trầm thấp không chút tình cảm.Đường Tâm Lạc sững sờ, đôi mắt xin đẹp không thể tin nhìn anh.Tay nhỏ cũng không buông ra, ngược lại còn nắm chặt hơn.Lục Dục Thần hạ mắt, nhìn tay cô đang nắm tay áo của mình."Bẩn." Anh phun ra một chữ.Sau đó lạnh lùng dời mắt.Nghe anh nói, Đường Tâm Lạc cảm thấy trái tim của mình như bị người khác đâm một đao."Lục Dục.."Cô muốn hỏi anh, nhưng chưa kịp nói ra miệng.

Chỉ nghe "Bốp" một tiếng, mu bàn tay cô bị anh hung hăng hất ra.Bàn tay trắng mềm xuất hiện một vệt đỏ.Đau..Bụng bụng cũng rất đau...Cô buông tay, chỉ có thể trơ mắt nhìn anh cứ như vậy rời đi."Tâm Lạc...Tâm Lạc, cậu sao vậy, đừng dọa mình.."Tô Tình giật nãy mình, cùng Kiều Nhân Nhân đỡ lấy cơ thể của Đường Tâm Lạc:"Tâm Lạc, bụng Tâm Lạc...Mau, mau đưa đến bệnh viện!".

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,463
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 586: 586: Người Kia Trở Về Rồi À


Cuối cùng Kiều Mạc Hàn cũng đuổi kịp Lục Dục Thần."Dục Thần, mình đi cùng cậu..." Anh cao hứng tiến lên nói, như không có chuyện gì xảy ra.Lục Dục Thần nhàn nhạt liếc anh một cái, không nói chuyện, ngồi thẳng lên xe.Kiều Mạc Hàn thấy anh không phản đối, liền ngồi theo vào.Trên đường đi, Lục Dục Thần nhắm mắt dưỡng thần, không nói chuyện.Xe lái thẳng đến nhà chính Lục gia, chờ xe ngừng lại, hai người trước sau xuống xe.Lúc này, Mạnh Trạch vội vàng đến đón."Lục gia, không xong..." Lời còn chưa nói hết, đã nhìn thấy Kiều Mạc Hàn ở sau lưng, dùng khuỷu tay húc mạnh vào gáy Lục Dục Thần.Lục Dục Thần cứ như vậy ngã xuống."Hà----" Kiều Mạc Hàn xoa tay phải:"Lần này tôi dùng hết sức mới làm anh ta ngất được.

Mạnh Trạch, lần sau anh nhớ chuẩn bị cho tôi cái chích điện nha, tôi sợ nếu đập không thành công, sẽ bị cậu ta giế.t chết mất."Mạnh Trạch: "..."*Nơi tổ chức tiệc rượu vừa vặn cách bệnh viện Đệ Nhất rất gần.Việt Trạch ôm Đường Tâm Lạc vội vã vào phòng phẫu thuật.Diana và Tiết Minh cũng tới, còn có Trác Nhã Dung, sau khi biết chuyện liền chạy tới."Nhân Nhân..Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, sao lại như vậy? Không phải con nói Đường Tâm Lạc đang rất khỏe mạnh sao? Sao bây giờ lại vô phòng phẫu thuật.""Con..dì Nhã..." Kiều Nhân Nhân không biết nói thế nào.Chẵng lẽ nói Đường Tâm Lạc đi "bắt gian", kết quả bị kí.ch thích nên mới thành ra như vậy?Tô Tình ở bên, biết bà là mẹ của Lục Dục Thần, sắc mặt liền trầm xuống."Bác gái, người Lục gia các người đừng ở đây giả mù sa mưa.


Uổng công, trước đây tôi còn tưởng rằng các người rất thích Tâm Lạc..Kết quả, hừ, Tâm Lạc đang nằm trong phòng phẫu thuật, đều là do thằng con trai tốt đẹp của bác gây nên! Nếu bác thật quan tâm Tâm Lạc, thì bắt cái tên Lục Dục Thần sở khanh kia tới, quỳ trước cửa phòng dập đầu nhận tội đi!""Chuyện này...Không thể..." Trác Nhã Dung không tin nhìn Tô Tình:"Sao Dục Thần lại làm vậy với Tâm Lạc được? Không có khả năng, Dục Thần rất thương Tâm Lạc mà.""Thương? Thương Tâm Lạc mà anh ta còn cố ý qua lại với Cố Huyên Nhi nhiều lần? Thương Tâm Lạc mà anh ta chê Tâm Lạc "bẩn"? Thương như vậy, thật không cần.""Dục Thần và Cố Huyên Nhi là giả.

Còn "bẩn"...Chờ một chút, cô nói cái gì? Dục Thần nói Tâm Lạc bẩn?”"Ừm, hừ." Tô Tình châm chọc nhếch môi:"Đúng thế, đây chính là lời đánh giá của con trai bác, với người đang mang con của mình!""Không xong----" Bỗng nhiên Trác Nhã Dung đứng lên.Sắc mặt trắng bệch, nhỏ giọng lẩm bẩm:"Là người kia..Người kia trở lại...""Dì Nhã, dì sao vậy? Dì đừng dọa con.." Kiều Nhân Nhân chưa từng thấy Trác Nhã Dung sợ hãi như vậy.Cô cũng bị dọa sợ luôn rồi.Tô Tình cũng bị dọa không kém.Cô đang tức không chịu nổi, muốn xông lên đâm mấy người Lục gia vài nhát.Nhưng không nghĩ tới, lại dọa Trác Nhã Dung thành như vậy.Nhìn Trác Nhã Dung đứng tạo chỗ, miệng lẩm bẩm, Tô Tình liền có chút hối hận."Bác gái...Bác đừng kích động, vừa rồi tại tình thế cấp bách nên tôi mới nói vậy.


Thật ra, có thể chuyện này là hiểu lầm...Hiện tại Tâm Lạc đang phẫu thuật.

Còn cần bác chủ trì đại cục!"Nghe 4 chữ Chủ trì đại cục", đột nhiên Trác Nhã Dung hồi phục tinh thần.Năm đó, khi đó mẹ chồng cũng nói như vậy với cô.Đúng vậy, không thể rối loạn, bà phải chủ trì đại cục..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,463
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 587: 587: Đường Tâm Lạc Nhớ Lại


Trong phòng phẫu thuật, Đường Tâm Lạc đã hôn mê sâu.Ở buồng kiểm tra ngoài phòng phẫu thuật, Diana và Tiết Minh cùng nhau nhìn tình huống của Đường Tâm Lạc."Đàn anh, mau nhìn...!hình như khối máu đông trong đầu Tâm Lạc đã tan ra."Tiết Minh nhìn thoáng qua:"Đây là hiện tượng tốt, sỡ dĩ anh kiểm tra não cho cô ta, cũng vì sợ lúc huyết áp lên cao, sẽ ảnh hường đến mạch máu trong đầu.

Chẳng qua bây giờ, khối máu kia đã biến mất, xem như đã hết nguy hiểm.""Ừm." Diana cũng gật đầu:"Đúng vậy.


Tuy đứa bé hơi nhỏ, phải nằm trong hòm giữ nhiệt, nhưng nếu chăm sóc thật tốt thì sẽ không có gì đáng ngại, bây giờ chỉ cần chờ Tâm Lạc tỉnh là được."*Trong bóng tối, Đường Tâm Lạc thấy một bé gái ngồi chơi trên bãi cỏ.Cô đi qua, nhẹ nhàng hỏi:"Em ơi, đây là đâu? Sao em lại ở đây?"Bé gái ngồi trên bãi cỏ nhẹ nhàng xoay đầu.Cũng không nói chuyện, chỉ ngây ngốc mỉm cười ngọt ngào với cô.Lúc này Đường Tâm Lạc mới nhìn rõ, cô bé này, buộc tóc bằng dây tóc màu hồng phấn, mặc váy màu hồng, áo khoác bằng len màu trắng, trên cổ đeo một sợi dây chuyền thủy tinh.Cô định hỏi vài câu nữa, thì đột nhiên đồ chơi của bé gái lăn ra ngoài.Cô thấy bé gái kia chạy theo hướng đồ chơi lăn, sau đó chui vào trong bụi cây.Bé gái xinh đẹp tiến vào bụi cây rất bẩn.Không biết vì nguyên nhân gì, cô muốn đi đến mang cô bé ra.Ai ngờ lúc này một trận bước chân truyền đến, hình như cô nghe thấy có người nói "Dừng lại, không được chạy."Sau đó cô thấy một cậu bé dáng người cao gầy, nhưng lại rất yếu ớt, từ xa chạy đến.Cậu bé đó như không nhìn thấy cô, chạy thẳng về phía trước, lúc đi ngang qua bụi cỏ, đột nhiên có một cái tay nhỏ đưa ra, kéo anh vào.Theo sát cậu bé ấy là một đám đàn ông hung thần ác sát.Những người này cũng không nhìn thấy cô, chạy tứ tán lục lọi.Chờ bọn họ đi, Đường Tâm Lạc chậm rãi đến bụi cỏ, nghe bên trong truyền đến âm thanh nhẹ nhàng của cô bé."Anh đừng sợ...Để em nói cho anh biết nha, mẹ em có nói, trên thế giới này luôn có thiên sứ bảo vệ chúng ta!""...""Anh có lạnh hay không, em khoác áo cho anh nha...""...""Anh, sao anh không nói lời nào..

Anh không tin lời em nói phải không? Ưm, vậy em bật mí cho anh một bí mật, anh không được nói với người khác nha.


Anh đồng ý với em, sau khi xem, liền dũng cảm hơn, có được hay không?"Cũng không biết Đường Tâm Lạc chờ đến bao lâu, sáng hôm sau, cô liền nghe động tĩnh trong bụi cây."Anh, chờ ở đây nha, những người xấu kia đã đi mất.

Em sẽ đi gọi người đến cứu anh..."Sau đó cô nhìn thấy bé gái có chút chật vậy chạy ra khỏi bụi cây.Hướng vào cô nhi viện.Chạy nữa đường , vì mệt mỏi nên không cẩn thận ngã một phát, dây chuyền trên cổ cũng rơi mất cũng không biết.Về sau, bé trai được cứu, bé gái phát sốt mấy đêm liền.Chờ sau khi bé gái tỉnh lại, mẹ bé gái liền nhẹ nhàng hỏi:"Tâm Lạc, dây chuyền của con đâu, sao lại không đeo trên cổ?""Con, dây chuyền..." Cô nhìn bé gái trên giường khóc rống lên:"Dây chuyền mất rồi! Mẹ, Tâm Lạc sai rồi! Tâm Lạc cũng không biết dây chuyền ở đâu!"Đúng vậy, sau khi sốt mấy ngày, bé gái đã quên sạch chuyện này.

Bao gồm chuyện dây chuyền mất, cả chuyện bí mật của bé gái và cậu bé kia...Thế nhưng lúc này, Đường Tâm Lạc đã nhớ lại, cô nhớ rõ tất cả..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,463
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 588: 588: Hai Người Lục Dục Thần


Trong nhà chính Lục gia.Lục Dục Thần nằm trên giường lớn, hai mắt nhắm nghiền.Mạnh Trạch đã lau vết máu trên người anh và đổi quần áo cho anh.Giờ phút này, Kiều Mạc Hàn ngồi trong phòng anh, còn Mạnh Trạch thì ra ngoài lấy thuốc.Sau một tiếng, Mạnh Trạch trở về."Thế nào, lấy được chưa?" Kiều Mạc Hàn thấy Mạnh Trạch đi vào, liền kích động đứng lên hỏi."Đây là viên cuối cùng.

Bác sĩ nói, lần này là lần cuối, uống nhiều sẽ ảnh hưởng đến thần kinh.

Về sau cũng không áp chế được nữa."Mạnh Trạch nghe Kiều Mạc Hàn kể, đã biết chuyện gì xảy ra.Cơ bản anh không nghĩ tới, chuyện sẽ phát triển thành như vậy.Lúc trước Lục gia khăng khăng muốn ly hôn với thiếu phu nhân, ngoại trừ sợ Lục Hoán Đình tổn thương đến thiếu phu nhân.


Thì quan trọng nhất, chính là sợ nhân cách khác của mình.Vốn, cái này phát tác theo chu kỳ, chờ thiếu phu nhân và thiếu gia ly hôn, cũng là thời điểm anh phát tác bệnh.Mà viên thuốc này, chính là chuẩn bị cho lúc đó.Chỉ tiếc, không ngờ rằng, lần này lại phát tác trước thời hạn.Trong tiệc rượu của Tổng thống, nhân cách thứ hai của Lục gia bị thoát ra hoàn toàn.Mọi người đã nghiên cứu qua nhân cách thứ hai của Lục gia.Nếu Lục gia là người lãnh đạm, thì nhân cách thứ hai của anh là một con hung thú đáng sợ, tàn nhẫn, khát máu, ngang ngược.Lúc trước một tay đâm vào đùi của Lục Hoán Đình, chính là nhân cách thứ hai này.Không ai có thể khống chế Lục gia ở dạng này, ngay cả bà Lục và Lục phu nhân cũng không được.Chẳng qua nhân cách thứ hai của Lục gia, ngoại trừ tính cách có hơi tàn nhẫn, còn lại đều không có gì khác thường.Trong việc xử lý sản nghiệp, thậm chí còn mạnh hơn chính chủ Lục Dục Thần.Điều duy nhất đáng nói chính là.

Nhân cách thứ hai rất không thích bị phụ nữ động vào.Ngay cả mẹ hay bà của mình đều không được.Năm đó, vì chuyện này, làm phu nhân rất buồn, sợ Lục gia bị đồng tính.May mắn, sau khi Lục Hoán Đình rời đi, nhân cách thứ hai cũng dần dần ngủ say.Tuy thỉnh thoảng sẽ thoát ra giày vò, nhưng nhờ có thuốc khống chế, nên mấy năm nay, đã tốt hơn rất nhiều.Chỉ sợ Lục Hoán Đình lại đến giày vò, thì nhân cách thứ hai sẽ thoát ra.Cộng thêm bây giờ, thuốc không thể khống chế được nữa, suy đoán chút, nhiều nhất là ba tháng, Lục gia sẽ ngủ say một thời gian dài.Mà nhân cách thứ hai, sẽ thay thế ngài ấy, tiếp tục giao đấu với Lục Hoán Đình.Nếu lúc đó Đường Tâm Lạc vẫn còn ở Lục gia.


Chỉ sợ sẽ bị Lục gia đánh đến thương tích đầy mình."Haizz, không quản nữa.

Mạnh Trạch, đừng đứng đực ra đó nữa, nhanh cho Dục Thần uống thuốc.

Bằng không, bây giờ cậu ấy tỉnh lại là tôi đánh không lại đâu.""À được." Mạnh Trạch bị Kiều Mạc Hàn đẩy, liền phục hồi tinh thần.Anh nhanh chóng đút thuốc cho Lục Dục Thần, một lát sau, người đàn ông nằm trên giường chậm rãi mở mắt.Mạnh Trạch và Kiều Mạc Hàn đều ngừng thở, tỉ mĩ quan sát sắc mặt của anh.Chỉ cần phát hiện có chút không đúng, họ sẽ lập tức gọi người.May mắn, sau khi Lục Dục Thần mở mắt, chỉ sửng sốt một chút, giống như đang nghĩ về chuyện lúc trước."Vừa rồi, anh ta lại thoát ra à?""Đúng vậy, Lục gia."Lục Dục Thần hơi nhíu mày, cố gắng nhớ lại tình huống lúc trước.Cố Huyên Nhi chủ động dâng thân thể lên cho anh, cởi áo cho anh.Thuốc của cô hạ anh, nghe nói có thể làm, cho anh nhớ đến ký ức khó quen nhất.Nghĩ đến đây, Lục Dục Thần lạnh lùng cười một tiếng.Ký ức khó quên nhất của anh chính là nhân cách thứ hai này.Cố Huyên Nhi cũng xui xẻo, chủ động ôm anh, còn muốn làm chuyện kia..Chỉ tiếc, đụng phải nhân cách thứ hai kia, chính là muốn tìm đường chết..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,463
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 589: 589: Nhóm Máu Khác Thường


Cửa phòng phẫu thuật bị mở ra, Tiết Minh đi ra.

"Thế nào, con dâu tôi sao rồi?" Lúc này Trác Nhã Dung không rãnh quản chuyện khác.

Bà trấn định lại.

Lục Dục Thần bên kia, dù cũng trong tình trạng khẩn cấp nhưng bà không lo lắng, hiện tại bà chỉ lo Tâm Lạc cùng cháu của bà.

"Chuyện khá phiền phức, chủ yếu là, Đường tiểu thư có nhóm máu đặc biệt, máu trong bệnh viện không đủ.

Các người có ai là người thân của cô ta không, nhanh chóng đi truyền máu.

"Tiết Minh rất nhức đầu, anh không bác sĩ khoa sản, vì anh quen mấy người này, nên liền bị đẩy đến.

"Người thân! " Nghe Tiết Minh nói không đủ máu, cần người thân hiến máu, sắc mặt Trác Nhã Dung liền trắng bệch.

Vì trong trí nhớ của bà, cơ bản không có xem mấy người Đường gia kia là người thân của Tâm Lạc.

"Không có, Tâm Lạc không có người thân.

""Không đúng, có! có có.

" Đột nhiên Tô Tình giữ chặt tay của Trác Nhã Dung:"Có, Tâm Lạc có bà nội, dì và em họ nữa.


""Đúng đúng đúng, còn có ba người này!" Trác Nhã Dung xém chút thất thố vỗ đầu, sao bà lại quên mất ba người kia.

"Lục Thất, anh nhanh mang ba người Đường gia kia tới.

Không quản mấy người đó đồng ý hay không! " Trác Nhã Dung biết quan hệ của Tâm Lạc và ba người kia rất không tốt:"Chỉ cần mấy người đó dám phản kháng, liền trực tiếp trói tới.

""Vâng, phu nhân!"Lục Thất rời đi, lúc này Việt Trạch luôn ngồi ở bên liền yên tĩnh nhăn mày.

Thân phận của Tâm Lạc, anh rất rõ ràng.

Ba người Đường gia kia, tuyệt đối không trùng nhóm máu.

Nhưng bây giờ, nếu anh nói, thì kế hoạch của anh sẽ không thực hiện được nữa.

Còn nếu anh không nói! Tâm Lạc! Mắt xanh thâm trầm nhìn phía phòng phẫu thuật đang đóng cửa.

Trên cửa, ba chữ to "Phòng phẫu thuật" lóe sáng, lúc này vô cùng chói mắt.

Mọi người đang nóng nảy chờ người Đường gia đến, đột nhiên Việt Trạch đứng lên.

"Tiết Minh, kêu Diana ra.

" Anh đi qua, nói với Tiết Minh.

Tiết Minh biết rõ thân phận của Việt Trạch, không dám cự tuyệt, đành phải làm theo.


Một lát sau, Diana đi ra khỏi phòng phẫu thuật.

Nhìn thấy thiếu chủ bên ngoài, sắc mặt không khỏi nghiêm túc mấy phần.

Lúc này, Trác Nhã Dung và Tô Tình đã chú ý đến hành động của Việt Trạch.

Anh làm người khác quá chú ý, gọi một bác sĩ ra ngay lúc này, làm người khác cảm thấy anh đang định làm việc gì rất quan trọng.

Việt Trạch không có thời gian quản những người phía sau, ngoắc ngoắc Diana đến, nhỏ giọng dặn dò vài câu.

Ngay sau đó, mọi người khó hiểu nhìn Diana dẫn Việt Trạch vào một phòng nhỏ kế bên.

"Bác sĩ Tiết, bọn họ làm gì vậy?" Tô Tình cảm thấy khó hiểu, nhịn không được hỏi.

Thật ra Tiết Minh cũng không biết chuyện gì xảy ra, chẳng qua khi nhìn thoáng qua căn phòng kia liền đoán được.

"Chắc là xét nghiệm máu.

"Nói đến đây, Tiết Minh cũng gật đầu đồng ý:"Ý tưởng này của Việt tiên sinh rất đúng, lượng máu trong kho máu không đủ, ngoại trừ tìm người thân, thì người bình thường cũng có thể xét nghiệm xem máu của mình có trùng với nhóm máu của Đường tiểu thư hay không.

Chẳng qua, nhóm máu của Đường tiểu thư rất đặc biệt, là nhóm máu RH âm tính, trừ người thân, thì rất hiếm người có nhóm máu này.

"Nói xong, trên hành lang liền vang lên tiếng bước chân ồn ào.

Giọng nói bén nhọn của phụ nữ truyền đến.

"Các người muốn làm gì.

.

Thả chúng tôi ra! Đường Tâm Lạc hại chúng tôi còn chưa đủ thảm sao, dựa vào cái gì mà chúng tôi phải hiến máu cứu cô ta!".

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,463
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 590: 590: Trừ Phi Đường Tâm Lạc Không Phải Người Đường Gia


"Câm miệng!" Trác Nhã Dung thấy Đường Nhược Lan, Đường Mật vượt lên Lục Thất, liền nghiêm khắc quát:"Các người coi đây là chỗ nào, im lặng chút cho tôi!!"Đường Nhược Lan và Đường Mật nháo nhào lên.

Bà Đường cũng không phục, nhưng vì lần trước bà bị trúng gió, dù bây giờ đã đỡ hơn, thì vẫn phải ngồi xe lăn, muốn nói hai câu cũng không có sức nói.Trác Nhã Dung bực bội, mấy người Đường Nhược Lan cũng kiêng kị mấy phần, thấy bà quát liền ngậm miệng.Trác Nhã Dung cũng không muốn nhiều lời với bọn họ, nói thẳng:"Hôm nay tôi gọi các người đến, chính là để cho các người xét nghiệm máu.


Bây giờ Tâm Lạc đang trong phòng phẫu thuật, các người là người thân của cô ta, xét nghiệm chút, nếu phù hợp thì hiến máu cho Tâm Lạc.

Nếu các người phối hợp, tôi sẽ cho các người năm trăm vạn.""Chuyện này..." Trên đường đến đây, Đường Nhược Lan đã hỏi rõ tình huống, còn tưởng rằng mất trắng mấy trăm ml máu, ai ngờ nghe Trác Nhã Dung nói, hai mắt lập tức phát sáng:"Lần trước các người đã nói, không nhận chúng tôi là người thân của Đường Tâm Lạc, nếu muốn chúng tôi hiến máu thì phải trả một ngàn vạn!""Được, một ngàn vạn!" Trác Nhã Dung không quan tâm nói.Đường Nhược Lamnthấy vậy, liền thừa cơ nói tiếp:"Chúng tôi ba người, mỗi người một ngàn vạn."Lần này, Trác Nhã Dung không hứng thú với bọn họ nữa, nhàn nhạt nhìn Lục Thất.Lục Thất hiểu ý, liền hung hăng chế trụ vai của Đường Nhược Lan, thấp giọng nói:"Một là thử máu, nếu phù hợp thì hiến máu, xong cầm một ngàn vạn đi.


Hai là, tôi không ngại đánh ngất các người, trực tiếp rút máu, một xu cũng không trả.

Các người chọn đi."Đường Nhược Lan nghe xong, hai chân liền mềm nhũn.Vừa rồi bà thấy tiền sáng mắt, quên mất đối phương là Lục gia.Nếu Lục gia thật làm như lời Lục Thất nói, thì bọn họ không có cơ hội phản kháng.Cuối cùng, Đường Nhược Lan chỉ có thể thành thật mang theo Đường Mật vào xét nghiệm máu.Còn bà Đường, vì lớn tuổi cộng thêm vừa bị trúng gió, nên Trác Nhã Dung không cho xét nghiệm.Một lát sau, Tiết Minh cùng Đường Nhược Lan và Đường Mật đi ra, sắc mặt có chút do dự."Sao rồi bác sĩ Tiết?""Không trùng, bọn họ đều là nhóm máu B, không thể dùng.""Chuyện này..." Nhất thời tất cả mọi người đều nhìn bà Đường.Nhưng mà, bà Đường đang ngồi trên xe lăn, nếu bị rút máu, không biết có sống nổi hay không."Cứ cho mẹ tôi xét nghiệm đi, Đường Tâm Lạc vẫn đang chờ đấy." Đường Nhược Lan ước gì Đường Vương Xuân có nhóm máu trùng với Đường Tâm Lạc.Nếu không, thì bọn họ sẽ không có được một ngàn vạn.Tiết Minh cũng gật đầu:"Xét nghiệm trước cũng được, nếu thật sự trùng, thì rút một chút cũng không sao."Thế là, bà Đường được đưa vào xét nghiệm máu.Một lát sau đi ra, Tiết Minh hoàn toàn căng thẳng.Bà Đường là nhóm máu OVừa rồi anh còn hỏi bà, có biết nhóm máu của ba và mẹ của Đường Tâm Lạc không.Kết quả, bà Đường nói cả hai đều là máu O.Sỡ dĩ bà biết, vì lúc trước ba của Đường Tâm Lạc bị bệnh, cần phải hiến máu, lúc đó mẹ của Đường Tâm Lạc liền truyền máu cho.Nếu như vậy, Tiết Minh không khỏi nhíu mày.Đường Tâm Lạc có nhóm máu RH âm tính là thế nào?"Sao rồi, bà Đường trùng không?" Trác Nhã Dung thấy Tiết Minh đi ra, sốt ruột hỏi.Nếu như bà Đường không trùng nhóm máu, thì phải làm gì bây giờ."Cũng không được." Tiết Minh lắc đầu:"Không trùng.""Sao có thể không trùng!"Lần này, Trác Nhã Dung còn chưa nói, Đường Nhược Lan đã nhảy dựng lên:"Nhóm máu của mẹ tôi trùng với nhóm máu của ba mẹ Đường Tâm Lạc mà, lúc trước họ đã truyền máu cho anh của tôi.

Trừ phi Đường Tâm Lạc không phải con của bọn họ, bằng không...".

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom